Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 740


Anh hình như thật sự có chút đói rồi, liên tục bảo người phục vụ thêm ba bát cơm, ăn một cách chậm rãi và ưu nhã.

Diệp Giai Nhi cũng không biết tại sao anh lại đói như vậy, trong lòng có chút xót xa: “Ăn chậm chút đi, em gọi cho anh món canh, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày.”

Đôi môi mỏng của anh cười nhẹ đáp lại, nhưng trong lòng lại có một chút trào phúng, từ khi nào Thẩm Hoài Dương anh, ngay cả chiêu như vậy mà cũng lấy ra dùng vậy.

Vì để cô ở bên thêm một lát mà ăn không ít cơm, chỉ vì để kéo dài thời gian.

Không lái xe, hai người đi bộ, Thẩm Hoài Dương đưa cô về bệnh viện: “Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”

Cô gật đầu: “Em biết rồi.”

Không chịu đi, anh lại tiến lên trước một bước, được nước làm tới mà yêu cầu: “Hôn một cái như hồi nãy.”

“Anh mới ăn tối xong, chưa có đánh răng.”

Thẩm Hoài Dương từ lâu đã quen với sự làm cụt hứng của cô rồi, dùng cánh tay mạnh mẽ ôm cô vào lòng, chạm nhẹ vào chóp mũi cô, cố ý than thở với cô: “Anh không chê em, mà em lại chê anh, hửm?”

“Vị gà cay …” Cô bật cười, xem ra anh ăn không ít thịt gà cay, còn cô ăn nhiều cà tím nhất, lúc này toàn là mùi cà tím.

Nghe vậy, đôi lông mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương không khỏi giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không hiểu phong tình gì hết!”

Diệp Giai Nhi vẫn cười, thậm chí còn cố ý híp mắt nhìn anh: “Phong tình là gì, có thể ăn được không? Đi đây!”

“Ưm …” Anh lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô thêm vài cái, rồi mới đi.

Quách Mỹ Ngọc đã tỉnh, ánh mắt mang theo chút ý lạnh mà quét nhìn Diệp Giai Nhi đi vào, mở miệng nói: “Tôi đã gọi cho anh trai cô, kêu nó trả số tiền nó nợ rồi, cô không cần tới nữa!”

Một giây trước là thiên đường, nhưng giây phút bước chân vào phòng bệnh lại là sự dày vò, Diệp Giai Nhi nhẹ giọng nói: “Mẹ!”

“Sau này đừng gọi tôi là mẹ nữa! Sau khi giải quyết với Diệp Đông xong thì cầm chi phiếu đi đi, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Hít sâu một hơi, Diệp Giai Nhi cố gắng không nghe, nói: “Mẹ, bác sĩ nói mẹ có chút vấn đề về tâm lý, con đã mời bác sĩ tâm lý cho mẹ, ngày mai mẹ gặp anh ta cái nha.”

“Không gặp! Bác sĩ tâm lý gì chứ, không phải chỉ nói tôi có vấn đề về tâm thần sao? Tâm thần tôi tốt lắm, không chút vấn đề gì cả, tôi không phản đối cô và hung thủ giết ba cô ở bên nhau, bác sĩ tâm lý gì chứ, tôi không muốn nghe cái cớ gì hết, vĩnh viễn đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

“Mẹ, mẹ đừng cố chấp như vậy, cứ để bác sĩ tâm lý xem đi.”

“Đừng tiếp tục tránh nặng tìm nhẹ nữa, bây giờ cô nói thẳng cho tôi nghe, là muốn đi với cậu ta, hay là ở bên tôi, bây giờ đưa ra quyết định đi!”

Diệp Giai Nhi lắc đầu, lựa chọn như vậy thật sự rất đau khổ, hai bên đều là người cô yêu nhất, bên nào cô cũng không muốn từ bỏ.

“Mẹ đừng ép con, cũng đừng làm con khó xử.”

“Tôi không ép buộc cô, cô lựa chọn tôi, thì chúng ta sẽ như trước đây, nếu như chọn cậu ta, thì hãy triệt để rời xa đi, nếu còn xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ dùng dao rạch mình!” Quách Mỹ Ngọc ép rất kiên quyết, không có bất kỳ sự thương xót nào.

Vừa bất lực vừa khó xử, cô cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau, như sắp nổ tung, rất khó chịu.
 
Chương 741


CHƯƠNG 741

Nghĩ đến anh, nghĩ đến sự nhượng bộ của anh, cô cảm thấy hơi đau lòng, cô đã nói, muốn dũng cảm vì anh một lần, thử vì anh, cô thật lòng muốn thử!

Hoặc là nói cô không tin mẹ thật sự sẽ tự rạch chính mình, cô siết chặt nắm đấm, siết rất chặt, sau đó nói: “Mẹ, con muốn ở bên anh ấy!”

“Đức Huy à, đây là đứa con gái mà ông đã nuôi nấng bao nhiêu năm đó, ông coi ông chết rốt cuộc có đáng không, vì đứa con trai của tội nhân giết ông, mà nó ngay cả người mẹ như tôi cũng không cần nữa, còn gì để nói nữa chứ?”

Quách Mỹ Ngọc cảm xúc trở nên kích động, nhưng cũng trở nên lạnh lùng: “Đi ra ngoài!”

“Con muốn ở bên anh ấy, nhưng, con cũng cần mẹ!”

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô, mau ra ngoài cho tôi!”

Diệp Giai Nhi không ngừng lắc đầu, cô không chịu rời đi, cô không chịu đi ra ngoài, không ngờ, Quách Mỹ Ngọc lại thật sự cầm dao lên rạch vào tay mình từng nhát một.

Cô sợ hãi vội vã chạy tới, cố gắng ngăn cản nhưng vô ích, căn bản không ngăn được hành động của bà, vết thương rất sâu, bệnh hoang tưởng của bà như lại tái phát rồi, lúc này Diệp Giai Nhi hoảng sợ đến cực độ, căn bản không ngăn được, máu cũng chảy rất nhiều.

Cuối cùng cũng không nhẫn tâm, không đành lòng, sợi dây trong tâm trí Diệp Giai Nhi đang giãy dụa kịch liệt cuối cùng cũng đứt làm đôi, cô không kìm được, giọng nói nhuốm màu nước mắt, cũng nghe thấy trái tim mình đang chết dần chết mòn, bị vùi lấp đi: “Con hứa với mẹ, con hứa với mẹ, con hứa với mẹ!”

Hành động điên cuồng của Quách Mỹ Ngọc cuối cùng cũng dừng lại, để Diệp Giai Nhi rút dao ra, đi gọi bác sĩ băng bó vết thương.

Ngay lúc bà ngủ thiếp đi, vứt lại cho Diệp Giai Nhi một câu: “Nhớ kỹ lời cô nói vừa rồi đó!”

Xung quanh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh, nhưng Diệp Giai Nhi ngay cả nhịp tim của chính mình cũng không nghe thấy, không nghe rõ nữa.

Đứng ở hành lang lạnh lẽo, cô tựa vào đó bấm điện thoại, một lúc sau, giọng nói trầm ấm của người đàn ông truyền đến: “Nhớ anh rồi à?”

“Ừm!” Cô gật đầu: “Huyên Huyên ngủ chưa?

“Ngủ rồi …” Anh nhẹ nhàng nói.

“Anh nói chuyện với em một lát, em chưa nghe anh hát qua, em muốn nghe …” Giọng nói của cô rất mềm mại, như đang làm nũng.

Đôi mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương nhíu lại, khựng lại một hồi, nhưng vẫn chiều cô: “Muốn nghe bài gì?”

“Tôi yêu anh ấy …” Cô nói.

“Là lần đầu tiên hát, em thử dám chê anh xem!” Ngữ khí anh mang vẻ uy hiếp, hung dữ, nhưng ở trước mặt cô, lại chả có chút hung dữ nào: “Tuổi trẻ ngông cuồng của anh ấy được giữ lại ở một toa xe nào đó, cơn gió nơi tàu điện ngầm còn nặng nề hơn cả những ký ức, cả thành phố vẫn đang chờ đợi tôi, đoạn tình cảm ấy vẫn còn đang phiêu bạt ở nơi này, nuối tiếc duy nhất đối với anh ấy là ngày chia tay hôm ấy, tôi đã không ngăn được những giọt lệ, cứ tuôn trào ra khóe mắt….”

Đây là bài hát của nữ, nhưng khi được hát ra từ miệng của anh, lại có một loại hương vị say đắm, mơ màng, thuần phát, quyến rũ, từ tính, động lòng người khác biệt.

Diệp Giai Nhi nghe rất nghiêm túc, rất cẩn thận, không nỡ bỏ sót dù chỉ là một câu, thực ra chính là muốn được nghe giọng nói của anh nhiều hơn, muốn khắc sâu giọng nói của anh ở trong lòng.

Bốn phía xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vang vọng bên tai, còn có giọng nói đi sâu vào xương tủy của anh.
 
Chương 742


CHƯƠNG 742

Rất lâu sau, cô vẫn không nỡ cúp máy, sau đó, giọng nói của anh truyền đến: “Xuống đi, anh đang ở trước cổng bệnh viện.”

Nghe thấy vậy, nước mắt cô lập tức rơi xuống, sợ khóc thành tiếng, cô cắn chặt răng lại, không cho phép mình phát ra một chút âm thanh nào: “Em đang bận một chút, không xuống đâu.”

“Anh đợi em, đã lái xe đến đây rồi thì cũng để cho anh nhìn thấy em chứ, có phải không?” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương rất trầm, nhưng lại mang theo sự dịu dàng.

“Thật sự em có chút bận, không phân thân được, lúc này để gọi điện thoại cho anh em đã cố gắng rút chút thời gian rồi, ngày mai nhé, ngày mai chúng ta gặp nhau ở quán cafe đối diện bệnh viện, em đợi anh.”

Giọng nói của anh trầm hơn, nóng lòng giống như muốn giết người: “Xuống đây!”

“Anh mau về đi, muộn như vậy rồi, để Huyên Huyên ở nhà một mình, em không yên tâm.” Cô lắc đầu, gần như muốn cắn rách môi mình, trong lòng thật sự rất khó chịu.”

Không dám đi xuống tầng, không dám gặp anh, không dám để anh nhìn thấy khuôn mặt cô đầy nước mắt, sợ sự lưu luyến với anh sẽ sâu hơn.

“Xuống đây, anh nói lại một lần nữa!” Sự kiên nhẫn của anh đã dần bị ăn mòn, không còn lại bao nhiêu.

“Đừng, anh mau về đi, Huyên Huyên tỉnh lại không thấy ai sẽ khóc đó, mau đi đi, trên đường cẩn thận, em cúp máy đây!”

Cô cúp điện thoại, trượt xuống đất, nước mắt giống như những hạt trân châu bị đứt dây, không ngừng lại được, đau lòng, trái tim cô rất đau, giống như dao cứa vậy…

Dưới tầng.

Thẩm Hoài Dương ngồi trong xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, rất nhanh, một hộp thuốc đã thấy đáy, vẻ mặt u ám giống như khói đen.

Một cuộc điện thoại của cô, anh không yên tâm nên đã lập tức đi đến, nhưng cô lại không đi xuống.

Đôi mắt sâu híp lại, tia sáng trong bóng tối lập lòe, trong đó tia sáng lạnh giá lại lạnh thêm vài phần, giọng nói của cô có chút nặng nề còn mang theo chút nức nở, sao anh có thể không nghe ra chứ?

Haha, nụ cười giễu cợt trên khóe môi anh lan rộng ra, mở cửa sổ ra, để mặc cho cơn gió lạnh đến cắt da cắt thịt thổi vào…

Có một số chuyện, không cần cô phải lên tiếng, mà trong lòng anh đã rõ như gương, biết rất rõ.

Trên hành lang bệnh viện, Diệp Giai Nhi ngồi xổm trên mặt đất, cô ngồi xổm rất lâu, đến khi hai chân tê cứng, không dám động đậy.

Cuối cùng vẫn là y tá đi qua bên cạnh cô đỡ cô dậy, thấy mặt cô toàn là vệt nước mắt, có chút giật mình, hơn nữa điện thoại của cô vẫn đang reo, nhưng lại không có ý định nhận.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mà ở dưới tầng, tay trái Thẩm Hoài Dương cầm điếu thuốc, tay phải cầm điện thoại, gọi liên tục vào số điện thoại kia, nhưng từ đầu đến cuối lại không có ai bắt máy.

Một đêm, cô không ngủ, anh cũng như vậy, hút thuốc cả một đêm, ngồi ở trên xe cả một đêm…

Sáng sớm, Diệp Giai Nhi đi xuống tầng mua đồ ăn sáng cho Quách Mỹ Ngọc, lần này bà không từ chối cũng không làm ầm ĩ nữa, để mặc cô đút cho ăn hết chỗ cháo kia.

Băng gạc trên cánh tay cần thay, cô gọi bác sĩ đến, nhân lúc thay băng gạc, Quách Mỹ Ngọc bảo cô chuyện gì nên giải quyết thì phải giải quyết triệt để.

Chuyện nên giải quyết thì phải giải quyết triệt để….

Cái gọi là chuyện nên giải quyết trong miệng bà còn có thể chỉ cái gì đây, trong lòng Diệp Giai Nhi tràn đầy sự đau khổ khó nói lên lời, đau đớn, nhưng chuyện có thể làm là gật đầu.
 
Chương 743


CHƯƠNG 743

Sau đó, cô ở trước mặt Quách Mỹ Ngọc gọi điện cho Thẩm Hoài Dương, hẹn anh gặp ở quán cafe đối diện.

Sau khi thu dọn xong, trước khi cô chuẩn bị đi ra ngoài, Quách Mỹ Ngọc vẫn không yên tâm cảnh cáo cô, uy hiếp cô, sắc mặt nặng nề, nghiêm túc.

Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, xem ra, bệnh cố chấp của bà ngày càng nặng, bây giờ cô đã đồng ý rồi, bà còn lo lắng cái gì nữa?

Quán cafe.

Hai người hẹn gặp nhau lúc 10 giờ, Diệp Giai Nhi đến quán cafe lúc 9h40, điều khiến cô bất ngờ chính là Thẩm Hoài Dương đã đến.

Anh giống như từ công ty vội vàng đi đến đây, dựa vào bộ vest đen ôm lấy dáng người cao lớn, khí phách của anh, trên khuôn mặt tuấn tú còn mang theo chút mệt mỏi, trong mắt còn có tơ máu.

Đi qua, cô ngồi xuống phía đối diện, hơi mở mắt ra: “Sao đến sớm thế?”

Thẩm Hoài Dương cúi người, đến gần cô, ngón tay vén những sợi tóc đang xõa xuống của cô lên, đau lòng xoa mặt cô, đôi môi mỏng mấp máy: “Là anh không nỡ để em đợi, tối qua ngủ không ngon hả?”

Diệp Giai Nhi không chút dấu vết né tránh động tác của anh, che giấu bằng cách bưng cốc cafe trên bàn lên, thực ra cũng không cần che giấu, đã nói ra những lời kia, thì cần gì phải che giấu nữa?

Chỉ là, anh quá dịu dàng, tình cảm, khiến trái tim cô càng thêm đau đớn.

Hành động nhỏ này lại vô tình xé toạc trái tim của Thẩm Hoài Dương, mắt anh ngước lên, nheo lại, nheo lại rất chặt.

“Thẩm Hoài Dương, chúng ta chia tay đi.” Khóe miệng bị cafe làm bỏng, cô hít một hơi khí lạnh, nói rất chậm rãi, nhưng lại rất rõ ràng.

“Em nói lại một lần nữa!” Thẩm Hoài Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn xuyên thủng cả người cô.

Diệp Giai Nhi hít thật sâu, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh, nói rõ từng từ từng chữ: “Chia tay đi, em với anh.”

Hóa ra, cảm giác xát muối vào vết thương là như thế này, đau dữ dội, đau đến mức ăn mòn vào trong thịt trong xương tủy.

Lần này, ngược lại Thẩm Hoài Dương không lên tiếng, vẻ mặt u ám, khẽ lắc cốc cafe trong tay, không nói một lời.

Sự im lặng và bầu không khí tĩnh lặng cứ di chuyển ở giữa hai người như thế, ngay cả hít thở cũng thất ngột ngạt và đau đớn.

Rất lâu sau, cô không chịu đựng được sự yên tĩnh ngột ngạt này, muốn đánh vỡ, giọng nói của anh đã truyền đến: “Tối qua đã quyết định rồi?”

Biết anh đang nói đến chuyện chia tay, cô gật đầu, ngón tay nắm chặt lại, có chút trắng bệch.

Khóe miệng anh nhếch lên một vòng cung, lạnh lùng, châm chọc: “Anh cho rằng có thể dùng tình cảm và sự dịu dàng để làm mất đi sự cố chấp của em, xem ra vẫn không thể….”

Cuộc điện thoại của cô tối ngày hôm qua, anh đã cảm nhận được manh mối gì đó, trong lòng cũng đã hiểu rõ, biết cán cân trong lòng cô đã bị nghêng.

Hoặc trước đó, lúc cô mắng anh đi đến bệnh viện, anh đã biết trước và cảm nhận được.

Vì vậy, trước khi cuộc điện thoại kia vẫn chưa cúp, anh vội vàng đến bệnh viện, bảo cô đi xuống để nói chuyện, nhưng cô lại không xuống, không cho anh cơ hội này.

“Em thật sự rất độc ác, hơn nữa còn không gan không phổi…” Thẩm Hoài Dương nói.

Cô đau lòng, vừa hít thở đã đau thấu: “Còn về lý do chia tay em cũng không cần phải nói nữa, có rất nhiều nguyên nhân liên quan, chắc anh cũng biết.”
 
Chương 744


CHƯƠNG 744

“Mặc dù thành phố S không lớn, nhưng nếu như anh không muốn cố ý xuất hiện trước mặt em, cho dù là một năm, em không nhìn thấy anh dù chỉ một lần, như vậy, còn muốn chia tay sao?” Anh nhìn chằm chằm vào cô, nói rất từ từ, rất chậm.

Nhắm mắt lại, trong lòng nóng như lửa đốt, Diệp Giai Nhi gật đầu, chỉ nói ra một chữ: “Muốn!”

Người khác không thể làm tổn thương đến Thẩm Hoài Dương anh dù chỉ là một chút, nhưng chỉ cần một hành động, một câu nói của Diệp Giai Nhi cô có thể làm tổn thương anh gấp mười lần.

Câu nói của cô, giống như một cây kim hung hăng đâm vào trái tim anh, Thẩm Hoài Dương khẽ cười, giọng nói khàn khàn: “Đây đã là điều mà em muốn, vậy anh sẽ cho em! Nhưng em hãy nhớ lấy, anh không phải là một người mỗi lần bị coi thường đều sẽ đuổi theo, không có ai sẽ vĩnh viễn đứng nguyên tại chỗ đợi ai…”

Lần đầu tiên, anh yêu một người phụ nữ đến mức này, đem cả trái tim đưa đến trước mặt cô, chỉ là, cô lại vứt đi!

Nói xong, anh đứng dậy, đôi chân dài bước về phía trước, cố ý bước bước nhỏ, cũng không quá nhanh, dường như vẫn còn có chút mong đợi.

Diệp Giai Nhi nhìn bóng lưng của anh, thở hổn hển, sự thê lương khó có thể kiềm chế được đã tuôn trào ra, nước mắt rơi xuống.

Đến cuối cùng, cô vẫn không lên tiếng, Thẩm Hoài Dương lại chế giễu cười thành tiếng, cũng không quay đầu lại.

Mong đợi, anh còn có thể mong đợi gì ở cô, nếu như không muốn anh rời đi, lúc nãy sẽ lên tiếng, đối với cô, anh còn dám có bất kỳ sự mong đợi gì nữa sao?

Haha….

Đi ra khỏi quán cafe, điều thể hiện cho sự kết thúc của bọn họ, hoàn toàn kết thúc….

“Anh không phải là người mỗi lần bị xem thường sẽ đuổi theo, không có ai vĩnh viễn đứng nguyên tại chỗ đợi ai…”

Lời nói lúc anh rời đi vẫn quanh quẩn trong đầu cô, nước mắt rơi đầy mặt, trước mặt là một mảng mơ hồ, ngay cả cốc cafe cũng nhìn không rõ, mỗi lần anh bước về phía trước một bước, giống như con dao sắc bén cứa một nhát lên trái tim cô, đến tận khi máu thịt đều lộ ra ngoài.

Cô biết, lần này, anh cũng đã quyết định và nghiêm túc!

Từ nay về sau, cô và anh thật sự không còn quan hệ gì nữa, cũng không liên quan gì đến nhau nữa, trở về như lúc đầu, cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất.

Giống như một hòn đá từ trên mặt nước rơi xuống, lúc đầu vẫn sẽ gợn sóng, nhưng đợi đến khi rơi xuống đáy hồ, sẽ bình lặng giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhân viên phục vụ đi đến, muốn hỏi có cần thêm nước không, Diệp Giai Nhi lắc đầu, cả người vô lực đi vào nhà vệ sinh, không khóc nữa, mà nhìn chằm chằm vào bản thân mình ở trong gương.

Cô làm gì có quyền khóc chứ, anh là do chính tay cô đẩy ra, cô lấy đâu ra tư cách để khóc!

Thẫn thờ, tê liệt, cơn đau đớn qua đi, thứ còn lại chính là sự tê liệt, không có bất kỳ cảm giác nào, cô lặng lẽ đứng ở đó, khẽ cười.

Có lúc, cười so với khóc còn khiến người khác tuyệt vọng, trống rỗng hơn.

Khóc, là vì còn có thể cảm nhận được đau đớn, còn có trái tim để đau, nhưng đợi nỗi đau qua đi, cười lên, nghĩa là…

Bàn tay cầm vô lăng trắng bệch, trên trán gân xanh nổi lên, quai hàm kéo chặt, Thẩm Hoài Dương đánh một cái lên vô lăng, phát ra âm thanh rất lớn.
 
Chương 745


CHƯƠNG 745

Lúc Quý Hướng Không và Trần Vu Nhất đến phòng bao, thứ mà họ nhìn thấy chính là có khoảng mười chiếc chai rỗng ở trước mặt Thẩm Hoài Dương.

Anh đã cai rượu rất lâu rồi, khoảng thời gian này, khi gặp nhau, anh chỉ có uống trà, hôm nay bị sao vậy?

“Chắc chắn là đã chịu đả kích từ chỗ cô giáo Diệp, nếu không sao có thể có bộ dạng này chứ?” Trần Vu Nhất biết rất rõ.

Quý Hướng Không kêu lên một tiếng, điện thoại vang lên, anh lấy ra, là trợ lý Trần, anh cúp máy, sau đó điện thoại của Trần Vu Nhất vang lên, anh ta nheo đôi mắt đào hoa, vẫn là trợ lý Trần.

Nhận điện thoại, Trần Vu Nhất cầm ly rượu đỏ, khẽ lắc: “Nể mặt hai chúng ta cùng họ, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, đừng gọi điện thoại cho cậu chủ nhà cậu nữa, cũng đừng tìm cậu chủ nhà cậu nữa, lúc này tâm trạng của cậu ấy rất xấu, đau khổ vì tình, nếu như không biết sống chết thì hãy tìm cậu ấy trở về.”

Câu nói này quả nhiên là có hiệu quả, trợ lý Trần lúc đầu vẫn còn liều mạng gọi điện không ngừng, lúc này hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Quý Hướng Không cũng đã lâu chưa uống rượu, nên đã gọi hai chai rượu vang đỏ, mà Trần Vu Nhất từ trước đến nay là người thích những loại cocktail mạnh, có màu sắc rực rỡ và đẹp mắt, chỉ cần uống mấy ly, đảm bảo lâng lâng như tiên.

Người khác càng uống càng mơ màng, nhưng Thẩm Hoài Dương càng uống càng tỉnh táo, đầu óc vẫn tỉnh táo lạ thường.

Cuối cùng, bực bội đẩy hết tất cả những bình rượu rỗng trên bàn xuống đất, anh ngả người trên sofa, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Tửu lượng của ba người ngang nhau, người say đầu tiên là Quý Hướng Không, mà Trần Vu Nhất vẫn đang uống, nhấc chân đá Quý Hướng Không.

Mượn rượu giải sầu nhưng mà lại càng thêm sầu, sự phiền muộn nên được xua tan lại không hề tan đi, dựa vào đó không hề động đậy.

Lần chiêu đãi này kéo dài từ chiều đến tối, Quý Hướng Không vừa tỉnh lại, mẹ nó, trong phòng bao giống như hội bàn đào của vương mẫu nương nương, đạp mây cưỡi sương, không khí ngột ngạt!

Thủ phạm vẫn đang hút thuốc, anh bị sặc đến mức có chút không chịu được mà chảy nước mắt: “Không phải cậu đã bỏ thuốc rất lâu rồi sai?”

“Lại nghiện rồi….” Rất ngắn ngọn, giọng nói anh khàn đặc, nhả ra ba chữ.

“Hút thuốc có hại cho sức khỏe, mấy chữ này viết to như vậy, người nhận thức được cũng chả có mấy người.” Quý Hướng Không cười híp mắt.

Thẩm Hoài Dương không nói gì, lại lấy ra một bao thuốc, lại hút thuốc.

Trần Vu Nhất say đến bất tỉnh nhân sự, điện thoại reo mấy lần, là Thân Nhã gọi điện đến, Quý Hướng Không nhận điện thoại, nói mấy câu.

“Tôi đưa tên tiểu tử này về nhà, còn cậu cũng uống ít thôi, tôi tìm người lái xe hộ cậu.” Trong lúc nói chuyện, Quý Hướng Không muốn gọi điện thoại.

“Không cần, cậu thấy tôi giống như uống say sao?” Anh gạt tàn thuốc.

“Thôi, thôi, thôi, vẫn nên tìm người lái xe hộ, nghe tôi đi.”

Quý Hướng Không chở Trần Vu Nhất không biết đã uống bao nhiêu ly cocktail rời đi, trong phòng bao chỉ còn lại một mình Thẩm Hoài Dương.

Trong phòng bao không có âm thanh ồn ào, ngược lại khiến cho những chuyện kia càng thêm rõ ràng, không kiêng nể gì cả, gạt tàn thuốc, anh cũng đứng dậy rời đi.

Lúc anh rời đi, đã là 11h đêm, trên đường vẫn còn rất nhiều xe, người đi đường lại ít hơn rất nhiều, chiếc xe vẫn đi qua đi lại.
 
Chương 746


Uống hơi nhiều rượu, bàn tay to, khớp xương rõ ràng của Thẩm Hoài Dương đặt lên cái trán đang đau nhức, khẽ xoa nắn, sau đó ngồi vào ghế sau, tài xế lái xe đi về phía chung cư.

Lúc chiếc xe rẽ vào một khúc cua, một bé trai khoảng 10 tuổi đột nhiên lao ra như điên, tài xế có chút choáng váng, cũng có chút hoảng loạn, thậm chí lúc đầu còn có chút tay chân luống cuống, sau khi phản ứng lại thì lập tức đạp phanh, phanh gấp.

Ánh đèn vô cùng chói mắt, đứa bé giống như bị ngốc đứng nguyên tại đó, không dám cử động.

Chỉ nghe thấy âm thanh chói tai của bánh xe ma sát với mặt đường, sau đó cơ thể của đứa bé bị hất lên rất cao, rồi rơi xuống.

Máu chảy rất nhiều, mảnh vải kia đều nhuộm thành màu đỏ…

Trợ lý Trần vội vàng đi đến, thậm chí trên người chỉ mặc áo sơ mi, khuôn mặt đông cứng và đen lại.

Nửa đêm canh ba nhận được điện thoại của sếp, nhưng không ngờ đến lại đang ở đồn cảnh sát, sếp quả nhiên là không đi con đường bình thường!

Cảnh sát đã xem tất cả camera và video thu hình lại, cho dù là tốc độ xe, hay là phương hướng, tài xế đều không có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa còn không uống rượu.

Nơi đó là một lối rẽ, cũng là góc tối, cậu bé kia xông ra với tốc độ quá nhanh, khiến người khác không kịp phòng bị nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Lúc này, cậu bé đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.

Tài xế rõ ràng chưa từng gặp phải chuyện như thế này, cơ thể không ngừng run rẩy, có chút hoảng loạn và sợ hãi, trợ lý Trần bảo ông ta rời đi.

“Gọi điện cho luật sư, bảo ông ấy qua đây một lát.” Thẩm Hoài Dương nói với trợ lý Trần.

“Vậy còn anh thì sao?”

“Tôi đi đến bệnh viện một chuyến…”

Bệnh viện.

Đèn của phòng cấp cứu đã tắt, lúc Thẩm Hoài Dương vội vàng đi đến, bác sĩ nói với anh, đứa bé đã hôn mê, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.

Lông mày của anh nâng rất cao, lập tức nắm lấy cổ của bác sĩ, bác sĩ có chút sợ hãi, hai má biến sắc: “Chúng tôi đã cố gắng rồi, bệnh quan trọng nhất của bệnh nhân chính là tim bẩm sinh, lúc đó bệnh tình phát tác, nên mới…”

Bệnh tim bẩm sinh?

Thẩm Hoài Dương thả bác sĩ ra, đi ra ngoài phòng bệnh, một cô gái ngồi xổm trước cửa phòng bệnh và đang khóc.

Bác sĩ nói đây là chị gái của đứa bé, hai người là chị em ruột, em trai tên là Trác Y Thần, chị gái là Trác Y Đình, một người mười hai tuổi, một người mười tám tuổi, là cô nhi.

Cô gái còn có chút trẻ con, tính cách trông có vẻ là người hướng nội, ngại nói chuyện, nhìn thấy nhiều người như vậy, cô rất lúng túng, không biết phải làm sao.

Nghe nói những đứa bé sống ở trại trẻ mồ côi đều có chút lầm lì, còn có chút sợ đám đông.

Cô gái trông rất trẻ con, rất lãnh đạm, sau khi quan sát cẩn thận, thì có vài phần giống với Diệp Giai Nhi, Thẩm Hoài Dương phải nhìn cô mấy lần.

Nhưng cô gái chỉ ỷ lại vào một mính anh, đứng phía sau anh, theo sát, giống như con thỏ bị dọa sợ.

Hôn mê sâu, không biết lúc nào mới tỉnh lại, Thẩm Hoài Dương yêu cầu viện trưởng phân công bác sĩ và y tá, có gì cần hoặc xảy ra chuyện gì, phải lập tức gọi điện thoại cho anh, nếu như không gọi được điện thoại cho anh thì gọi cho trợ lý Trần.
 
Chương 747


CHƯƠNG 747

Viện trưởng vội vàng gật đầu, sau đó Thẩm Hoài Dương chuẩn bị rời đi, nhưng ngón tay trắng bệch của cô gái kia lại cẩn thận nắm lấy tay áo anh, khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt.

Cuối cùng, Thẩm Hoài Dương phải đưa cô gái về chung cư, chuyện này anh phải chịu một nửa trách nhiệm và nghĩa vụ, đây là trách nhiệm mà anh phải gánh lấy!

Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Hoài Dương đến bệnh viện, Trác Y Đình cũng đi theo, đôi mắt lướt qua bộ quần áo rách và cũ đang mặc trên người cô, anh cau mày.

Cô gái cúi đầu, cúi đầu rất thấp.

Lái chiếc Bentley màu đen, anh đưa cô bé đi đến trung tâm thương mại, bảo nhân viên lấy mấy bộ quần áo.

Nhân viên bán hàng lấy qua, cô bé không có ý định thay, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào anh, sợ anh sẽ đi, Thẩm Hoài Dương ngồi trên sofa, khẽ gật đầu: “Đi đi.”

Lúc này, cô gái mới đi vào phòng thay quần áo, thay quần áo xong, nhân viên bán hàng cầm hóa đơn đến, Thẩm Hoài Dương nhẹ nhàng ký tên của mình lên.

Cô gái đi sát bên cạnh Thẩm Hoài Dương, sợ chỉ cần không cẩn thận sẽ bị lạc mất, anh nhận ra được, cố ý đi chậm, phối hợp với bước chân của cô gái: “Có muốn ăn sáng không?”

“Tôi lo lắng cho em trai.” Giọng nói của cô gái rất ấp úng, dần dần có chút không còn sợ anh nữa: “Anh thật tốt.”

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương khẽ nhếch lên, không nói gì, đường nét trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng và cứng rắn, cô gái không sợ, nghiêng mặt qua đánh giá anh.

“Viện trưởng nói bệnh tim của Thần Thần không thể chữa khỏi được, tôi biết bà ta không muốn chữa bệnh cho Thần Thần, tôi có thể tự kiếm tiền chữa bệnh cho Thần Thần, buổi tối tôi với Thần Thần lén lút chạy ra khỏi cô nhi viện, gặp phải một đám đàn ông uống say, bọn họ muốn bắt tôi, Thần Thần che giấu cho tôi, thằng bé muốn dụ đám người kia rời đi, nên mới xông ra ngoài…”

Cô gái nói rất chậm, tay ôm chặt lấy chiếc hộp vào trong lòng, cô không sợ anh, anh rất tốt, mua quần áo cho cô.

Bình tĩnh lắng nghe, Thẩm Hoài Dương gật đầu, đồng thời cũng bày tỏ anh đang lắng nghe.

Đi nhanh hơn, cô gái đứng bên cạnh anh: “Thần Thần sẽ tỉnh lại, có đúng không?”

“Ừ…” Đôi môi mỏng của anh phát ra âm thanh: “Biết có cô đợi, thằng bé sẽ tỉnh lại…”

Khóe miệng cô gái cong nên, nở một nụ cười, cô cũng nghĩ như vậy, Thần Thần không nỡ để cô khó chịu, nên sẽ tỉnh lại.

Lúc đi đến thang máy, họ vô tình đụng phải Diệp Giai Nhi và Trần Diễm An, rõ ràng hai người cũng đến mua quần áo.

Một ngày không gặp, dường như đã trôi qua rất lâu rồi, biết mình không nên nhìn anh, nhưng vẫn không kiềm chế được mà muốn nhìn anh.

Thực ra xung quanh, ngoại trừ cô, còn có rất nhiều người đang nhìn anh, bộ vest màu đen, phối hợp với sơ mi trắng đơn giản, chiếc cà vạt màu xanh da trời đậm, lịch lãm, tôn quý, từ trước đến nay luôn làm tâm điểm trong mắt của phụ nữ.

Anh cũng nhìn thấy cô, nhưng ánh mắt chỉ lướt qua, kiêu ngạo mà xa cách, giống như người xa lạ.

Trong lòng rất phức tạp, cảm giác nào cũng có, nhiều nhất lại là sự đau đớn, cuối cùng vẫn thành người qua đường, người qua đường lướt qua nhau.

Cô gái vội vàng đuổi theo, không cẩn thận bị trẹo chân, nghe thấy có tiếng động, Thẩm Hoài Dương quay người lại, dùng cánh tay khỏe mạnh bế ngang cô gái lên: “Đau không?”
 
Chương 748


CHƯƠNG 748

Hai má cô gái ửng đỏ, hai mắt long lanh, lắc đầu: “Không đau.”

Nghe thấy vậy, thân hình cao lớn của anh hơi ngồi xổm xuống, để cô gái từ từ đứng trên mặt đất, đứng trong thang máy, di chuyển xuống dưới.

Từ đầu đến cuối, hai người không hề chào hỏi nhau, tay Diệp Giai Nhi đặt lên ngực, nhìn chằm chằm vào anh và cô gái kia, sau đó cắn chặt môi, đi về phía trước…

Đến tận khi bóng dáng kia biến mất, miệng Trần Diễm An đang há lớn vì kinh ngạc lúc này mới khép lại, khẽ đẩy vai Diệp Giai Nhi: “Hai người sao vậy?”

Vành mắt cay cay, Diệp Giai Nhi hoàn toàn hiểu được hàm ý trong câu nói kia, tự tạo nghiệp, không thể sống!

Là cô đích thân đẩy anh ra, đẩy ra từng tấc từng tấc một, mọi chuyện bây giờ trở thành cảnh tượng như thế này, cho dù hít thở là thanh kiếm sắc bén, cô cũng phải nuốt vào dù cho máu thịt lộ ra ngoài.

Ngồi trên chiếc ghế dài trong trung tâm thương mại, Diệp Giai Nhi nói cho Trần Diễm An biết tất cả mọi chuyện.

“Giai Nhi, từ trước đến nay tớ không phải là người giỏi nói chuyện, nhưng hôm nay tớ phải nói, Thẩm Hoài Dương đối xử với cậu không có gì phải nói, nếu như thật sự bỏ lỡ anh ấy, sợ là sau này cậu sẽ không gặp được người đàn ông thứ hai có thể đối xử với cậu tốt như vậy…”

Sự chua xót trong lòng dâng lên, cô cúi đầu, ánh mắt đảo xung quanh, tay đặt trên ngực, thở hổn hển.

“Tạm thời, không nhắc đến ngoại hình và gia thế của anh ấy, chỉ dựa vào tâm ý của anh ấy dành cho cậu, sự cưng chiều dành cho cậu, cậu cảm thấy người đàn ông nào có thể cho cậu được?” Trần Diễm An lời lẽ sắc đáng, vẻ mặt nghiêm túc, hiếm khi nghiêm túc như vậy.

Diệp Giai Nhi cắn ống hút, khẽ nói ra hai chữ: “Ba tớ.”

Soạt! Trần Diễm An đánh mạnh vào lưng cô một cái: “Lửa cháy đến mông rồi, sao cậu vẫn không tim không phổi như vậy! Cậu phải nói cho tớ biết, lúc này trong lòng cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì, Thẩm Hoài Dương cậu không cần, tất cả phụ nữ ở thành phố S đều sẽ tranh giành để có được!”

“Tớ cần anh ấy, nhưng, tớ không thể có được anh ấy.” Một câu nói đơn giản, nhưng lại chứ đựng thêm nhiều sự chua xót, đau đớn, bất lực.

Trần Diễm An hút một ngụm đồ uống: “Tớ chỉ biết muốn hay là không muốn, còn về không có được, tớ không thể ừ bừa.”

“Cho dù là sức khỏe của mẹ tớ hay là tinh thần đều đã không còn được tốt như trước, lúc này, tớ không thể làm bà ấy kích động nữa, cậu có biết không?”

“Cậu là cô giáo, từ trước đến nay luôn rất thông minh, nhưng sao lúc này lại ngốc như vậy, ai bảo cậu kích thích mẹ cậu, cậu phải cô gắng hết sức để bà ấy thỏa hiệp, sau đó đồng ý cho hai người, hơn nữa cậu còn có Huyên Huyên, cậu cảm thấy người đàn ông nào cần cậu nữa!”

Huyên Huyên…

Nghe cô ấy nhắc đến Huyên Huyên, Diệp Giai Nhi dường như nhớ đến điều gì đó, hai mắt sáng lên, máu trên người đều dồn lên đỉnh đầu, sự đau đớn đang lan tỏa trong lòng dần tản đi.

Thực ra, có những lúc, có thể nghĩ thông hay không chỉ là chuyện nhất thời, giống như bầu trời vẫn luôn bị mây đen bao phủ, cuối cùng cũng sẽ xuất hiện một chút tia sáng.

Sự nặng nề, kiềm nén, ngột ngạt khiến cô khó thở mấy ngày qua đều đang dần tan biến, so với dáng vẻ mất hồn vừa nãy thì là hai người hoàn toàn khác nhau.

Cô có chút kích động, vẻ mặt sáng ngời, nhưng sau đó lại sững sờ nhìn chằm chằm về một nơi nào đó.
 
Chương 749


Những vẻ mặt kia đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Trần Diễm An, cô ấy quay người lại, xuyên qua lớp kính trong suốt, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương và cô gái kia cùng ngồi vào trong xe: “Cho dù là thay lòng đổi dạ, tốc độ cũng sẽ không thể nhanh như vậy, cậu nhìn vẻ mặt oán phụ của cậu đi, cậu thật sự quyết định từ bỏ anh ấy?”

Yếu ớt thu lại ánh mắt, Diệp Giai Nhi nhìn chằm chằm vào cô ấy, ống hút bị cô cắn dẹp: “Cậu không cảm thấy hành động của cô gái kia có chút chướng mắt sao?”

“Tớ chỉ cảm thấy mùi dấm chua bốc lên đến tận trời, nhỏ mọn, cô gái kia sao lại chướng mắt cậu, ngược lại là cậu đó, nghĩ ra cách chưa?”

“Có rồi…”

Trần Diễm An tức đến mức dùng ngón tay mảnh khảnh chọc vào trán cô: “Tớ cảm thấy cậu là tự mình đánh mất tiết tấu! Đã nghĩ ra cách rồi tại sao còn muốn đẩy anh ấy ra, rồi đem bản thân mình hành hạ đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ!”

“Vừa nghĩ ra…” Thật ra chính là đột nhiên nghĩ ra.

“Vậy hai ngày trước sao cậu không nghĩ đến?”

“Bị mẹ tớ dọa sợ, không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy mình vô cùng đau khổ, kiềm nén, vùng vẫy, mỗi ngày đều sống không bằng chết.” Nói xong, cô lại nhìn xung quanh trung tâm thương mại, chế giễu nói: “Thực ra mua sắm thật sự rất tốt, mặc dù hoang phí, nhưng lại có thể kích thích người khác.”

“….” Trần Diễm An cười chế nhạo: “Mua sắm kích thích người khác, tớ thấy Thẩm Hoài Dương và cô gái kia đã kích thích cậu rồi đúng không?”

Ở một bên khác.

Cô gái ngồi trong xe, có chút thận trọng, dè dặt, ánh mắt nhìn trộm Thẩm Hoài Dương đang lái xe.

Lúc nãy sau khi đi xuống tầng, cô ta phát hiện anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chị gái xinh đẹp kia, sắc mặt rất khó coi, thậm chí cô ta còn có thể cảm nhận được chiếc xe dường như đang trôi về phía trước.

“Anh thích chị gái kia đúng không?” Cô ta nói rất nhỏ, những đứa trẻ sống và lớn lên ở trại trẻ mồ côi luôn biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, mẫn cảm hơn người bình thường.

Đột nhiên, chiếc xe dừng lại, Thẩm Hoài Dương gọi điện thoại cho trợ lý Trần, khóe miệng mấp máy, lãnh đạm nói: “Xuống xe, lát nữa sẽ có người đến đón cô.”

Vẻ mặt anh có chút lạnh lùng, cô gái có thể nhìn ra tâm trạng anh không được tốt, không dám nói gì, ngoan ngoãn đẩy cửa xe ra, đi xuống.

Haha, nhìn thấy anh ở cùng với cô gái khác, cô có thể tỏ ra thờ ơ như vậy…

Sự giận hờn kia, sự khiêu khích kia, còn có diễn kịch, anh làm cho ai xem đây? Ngược lại còn khiến anh trở nên nực cười hơn!

Quay đầu xe lại, chiếc xe lại di chuyển, đi về hướng ngược lại…

Lần này, cô có thể bướng bỉnh với anh bao lâu, anh mỏi mắt chờ mong, muốn bắt anh rời khỏi cô, trừ khi anh chết, không thì cô chết!

Trở về nhà, đối diện với sự lạnh lẽo và vắng vẻ của ngôi nhà kia, đột nhiên anh nở nụ cười chế nhạo, không cần cô, câu này là đang lừa cô hay là đang lừa anh!

Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, nhưng ở chỗ cô, cũng chỉ còn lại đại trượng phu có thể co có thể duỗi!

Nhưng, lần này anh sẽ không chủ động tìm cô nữa, anh muốn cô phải quay đầu lại, bắt cô nhận sai!

Sự không tự trọng của Thẩm Hoài Dương anh đều đã dùng trên người cô!

Trở lại bệnh viện, cô đi đến quầy lễ tân, chuẩn bị quyết toán tiền viện phí trong khoảng thời gian nay, y tá còn chưa kiểm tra sổ sách, đã nói: “Viện phí đã được đóng rồi.”
 
Chương 750


CHƯƠNG 750

Nghe thấy vậy, hơi thở của Diệp Giai Nhi lại nhanh hơn, ngực giống như bị kim châm, đau tê tái, tay chân co quắp, ngay cả giọng nói cũng không kiềm chế được mà có chút run rẩy: “Ai trả?”

“Tổng giám đốc Thẩm, tất cả hóa đơn đều dưới tên tổng giám đốc Thẩm, cái này anh ấy đã căn dặn từ trước.” Y tá khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Ngay cả một nụ cười cô cũng không thể nặn ra được, sắc mặt còn khó coi hơn khóc, móng tay cắm sâu vào da thịt non mềm trong lòng bàn tay.

Ngu ngốc!

Muốn khóc, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động, hai cảm xúc này đan xen với nhau, cuối cùng Diệp Giai Nhi cũng khẽ cười thành tiếng.

Lúc này, ý niệm kia lại nảy sinh trong lòng, điên cuồng lan ra, cô nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh, tất cả các tế bào trên cơ thể cô đều đang gào thét!

Trở lại phòng bệnh, Quách Mỹ Ngọc đang ngồi xem ti vi, cô không xem, mà ngồi dựa vào cửa sổ, lấy cuộn len ra, đan áo len cho Huyên Huyên, sau đó ánh mắt lóe lên, cố ý đem ti vi chuyển đến kênh giải trí.

Sáu giờ, kênh giải trí bắt đầu chiếu tin tức nóng hổi ngày hôm nay, chính là tin tức Thẩm Hoài Dương đưa một cô gái đến trung tâm thương mại để mua quần áo.

Tin tức của Thẩm Hoài Dương được ưu thích nhất ở thành phố S, sau khi chuyển qua kênh này, điều kỳ lạ là, Quách Mỹ Ngọc không chuyển kênh mà chăm chú xem tin tức.

Nghe thấy ba chữ Thẩm Hoài Dương, Diệp Giai Nhi ngước mắt lên, xem với vẻ vô cùng đau khổ, cúi đầu xuống, tiếp tục đan áo len, mũi kim đâm vào da thịt, cô hít một hơi, nghiến răng, tiếp tục đan, chỉ là, ánh mắt như có như không luôn hướng về phía Quách Mỹ Ngọc.

Quách Mỹ Ngọc liếc nhìn ti vi, sau đó lại nhìn Diệp Giai Nhi, sắc mặt cô tái nhợt, không chút huyết sắc, tay thì đang chảy máu.

Lại nhìn người phụ nữ trên ti vi, Quách Mỹ Ngọc không biết tại sao trong lòng mình lại có chút khó chịu, khẽ ho hai tiếng: “Người phụ nữ này là ai?”

Ngẩng đầu lên, liếc nhìn, Diệp Giai Nhi cúi đầu: “Không biết.”

Lửa giận trong lòng dâng lên, Quách Mỹ Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng: “Con ở với cậu ta lâu như vậy, sao lại không biết?”

“Biết hay không biết thì có gì khác biệt?” Cô thờ ơ nói: “Anh ấy đã không còn quan hệ gì với con, cho dù anh ấy ở cùng với người phụ nữ nào đó cùng là tự do của anh ấy, con không có quyền hỏi.”

Cau mày, Quách Mỹ Ngọc không quan tâm đến cô nữa, nhưng vẫn xem tin tức, bất giác lông mày luôn cau lại.

Diệp Giai Nhi đứng dậy đi rót nước nóng, ngồi trước cửa sổ uống, ánh mắt liếc sang Quách Mỹ Ngọc, lúc ánh mắt bà sắp nhìn qua, cô lại lập tức quay đi.

“Con không hỏi cậu ta, đây là bạn gái lúc còn ở cùng với con hay là sau khi chia tay mới qua lại?”

“Đã không có gì khác biệt, anh ấy có người phụ nữ khác cũng tốt, sẽ khiến con không nghĩ đến nữa, bên cạnh anh sẽ có người phụ nữ khác, sẽ kết hôn, sẽ sinh con, từ nay về sau, những thứ này không liên quan đến con nữa.”

Cô nói rất nhẹ, rất thờ ơ, giống như một làn gió mát quét qua mặt, bao gồm cả sự đau khổ, giây tiếp theo cô đứng thẳng người dậy, mở cửa phòng bệnh, Huyên Huyên đang đứng ở đó.

“Cậu đến trường đón con, còn mua cho con rất nhiều kẹo mút.” Cô bé nhảy cẫng lên, đắc ý giơ kẹo mút lên, nhìn vào ti vi, cô bé lớn tiếng hét lên: “Ba!”
 
Chương 751


CHƯƠNG 751

Cuối cùng, cô bé quay người, kéo góc áo Diệp Giai Nhi: “Mẹ, người phụ nữ bên cạnh ba là ai?”

Ngồi xổm xuống, Diệp Giai Nhi mỉm cười, dịu dàng nói: “Mẹ và ba đã chia tay rồi, vì vậy sau này Huyên Huyên sẽ sống với mẹ, khi nào có thời gian ba sẽ đến thăm con.”

Cô bé vẫn còn nhỏ, nhưng cũng có thể hiểu được câu nói này, nước mắt chảy ròng ròng: “Mẹ, kia là bạn gái mới của ba à?”

Diệp Giai Nhi không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Huyên Huyên, đôi mắt lóe lên tia ảm đạm, xảo quyệt giống như một con hồ ly.

Hai người quay lưng lại với nhau, Quách Mỹ Ngọc không nhìn thấy vẻ mặt của cô, chỉ nhìn thấy nước mắt của Huyên Huyên, bà cảm thấy trong lòng mình nghẹn lại….

Huyên Huyên là do bà nuôi dưỡng, lúc này cô bé khóc đến mức cả mặt toàn là nước mắt nước mũi, bà là bà ngoại quả thật rất đau lòng.

“Mẹ, có phải ba không cần con nữa? Có phải ba sẽ sinh con với bạn gái mới, sẽ không cần con nữa?” Cô bé khóc rất thương tâm, thở hổn hển. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Huyên Huyên ngoan, sau này ba sẽ có cuộc sống mới, nhưng, ba vẫn là ba của con.” Cô bế Huyên Huyên lên, ngồi xuống cạnh cửa sổ.

Nước mắt giống như những hạt trân châu bị đứt dây, tí tách không ngừng rơi xuống, mắt Huyên Huyên sưng đỏ, nghẹn ngào: “Có phải ba sẽ có con?”

Diệp Giai Nhi không trả lời, mà khẽ vỗ lưng Huyên Huyên, dỗ dành.

Cô bé khóc rất lâu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt, khóc đến mức gần như đứt hơi, thật sự khiến người khác đau lòng, vừa vỗ vừa dỗ, cuối cùng mới dỗ được cô bé ngủ, bên cạnh còn có một chiếc giường bệnh, đi đến, đặt Huyên Huyên lên giường.

Quách Mỹ Ngọc vẫn luôn yên tĩnh nhìn, không nói lời nào, Diệp Giai Nhi cùng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, yên tĩnh tiếp tục đan áo len.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không ai lên tiếng nói gì, sự tĩnh mịch đang lưu động.

Sau đó, bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe, bảo đưa bà đi lại, cũng là để hít thở không khí trong lành.

Huyên Huyên cũng đã tỉnh, không nói gì, chỉ im lặng, Diệp Giai Nhi một tay đỡ lấy Quách Mỹ Ngọc, tay còn lại dắt Huyên Huyên đi ra khỏi phòng bệnh.

Phòng bệnh vốn ở phòng bệnh bình thường, nhưng Thẩm Hoài Dương đã chào hỏi qua, để chuyển đến khu VIP, hoàn cảnh rất tốt, rất yên tĩnh, không ồn ào, thích hợp để dưỡng bệnh.

“Ba!” Đột nhiên, mắt Huyên Huyên sáng lên, giọng nói trong trẻo gọi một tiếng, sau đó thoát khỏi tay Diệp Giai Nhi, chạy về phía trước.

Diệp Giai Nhi sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn qua.

Thẩm Hoài Dương mặc một chiếc áo gió màu đen, bên trong phối với một chiếc áo sơ mi màu xám, chiếc quần âu làm lộ ra đôi chân dài, thẳng, đẹp và khỏe khoắn của anh.

Lúc này, thân hình cao lớn của anh ngồi xổm trên mặt đất, dang hai tay ra, để cho Huyên Huyên lao vào lòng, ôm cô bé lên.

Cô gái kia vẫn đứng bên cạnh anh, lúc này Diệp Giai Nhi cũng mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, trong sáng, xinh đẹp, còn mang theo chút thẹn thùng.

Trong lòng cô có chút buồn phiền…

Hai bàn tay bé nhỏ ôm lấy cổ Thẩm Hoài Dương, mắt Huyên Huyên ươn ướt, không biết nói gì, Thẩm Hoài Dương vỗ nhẹ lên mặt cô bé, giống như đang trêu chọc.

Cuối cùng, anh đưa Huyên Huyên cho cô gái đang đứng bên cạnh, mà Huyên Huyên lại không muốn, hai chân khua khua, làm ầm ĩ, trông giống như sắp ngã xuống.
 
Chương 752


“Ngoan, ba chỉ đi đến nói mấy câu thôi….” Giọng nói anh dịu dàng, vỗ cái mông nhỏ của cô bé, sau đó nhìn về phía cô gái: “Ăn tối chưa?”

Cô gái lắc đầu, hai má hơi đỏ lên, vội vàng lên tiếng: “Tôi không đói.”

Nhưng cái bụng giống như cố ý chống lại cô, lời nói vừa rơi xuống, chiếc bụng đã kêu lên ục ục, cô gái càng xấu hổ, khuôn mặt càng đỏ.

Khoảng cách giữa mấy người không xa lắm, vì vậy lúc Thẩm Hoài Dương nói lát nữa làm xong việc sẽ đưa cô ấy đi ăn tối, Diệp Giai Nhi nghe thấy rất rõ ràng.

Trong cổ họng giống như có một cái xương cá mắc vào, tâm trạng của cô vô cùng xấu.

Đôi chân dài di chuyển, cuối cùng Thẩm Hoài Dương cũng đi đến, lúc đứng trước mặt hai người, chỉ nghe thấy “loảng xoảng” một tiếng, điện thoại của anh rơi xuống đất.

Theo bản năng, Diệp Giai Nhi ngồi xổm xuống, nhặt lên, sau đó đưa cho anh.

“Cảm ơn.” Anh lịch sự, lãnh đạm hơn nữa còn vô cùng xa lạ nói cảm ơn với cô.

Trái tim đau đớn, cô hít thở, lắc đầu: “Không có gì.”

Sau đó, anh không nhìn cô nữa, ánh mắt nhìn về phía Quách Mỹ Ngọc, lịch sự chào hỏi: “Chào dì, sức khỏe dì thế nào rồi?”

Ánh mắt Quách Mỹ Ngọc quét qua người cô gái kia, sau đó lại nhìn Thẩm Hoài Dương, cuối cùng rơi trên người Diệp Giai Nhi, cũng không biết tại sao lại nổi giận: “Không chết được!”

“Giữ gìn sức khỏe, sau khi dẫn Huyên Huyên đi ăn tối, cháu sẽ đưa con bé trở về.” Thẩm Hoài Dương cũng không để ý, thờ ơ nói.

Diệp Giai Nhi vẫn chưa lên tiếng, ngược lại Quách Mỹ Ngọc đã bất mãn nói: “Huyên Huyên ăn tối rồi, không cần ăn nữa, không làm phiền nữa.”

Bên này, lời nói vừa rơi xuống, bên kia Huyên Huyên đã hét lên: “Con muốn ăn tối với ba, con muốn ở với ba! Con đói rồi!”

Bị phá đám nhanh như vậy, sắc mặt Quách Mỹ Ngọc có chút khó coi, nhưng người phá đám bà lại là cháu gái ruột của mình, bà còn cách nào đây?

“Cháu sẽ đưa con bé trở về an toàn, dì tiếp tục đi dạo đi…”Chào hỏi xong, Thẩm Hoài Dương quay người, cùng với cô gái kia sánh bước rời đi.

Từ đầu đến cuối, anh không hề quay đầu lại, ánh mắt cũng không liếc qua, giống như thật sự là người xa lạ, chỉ là lúc sắp đi ra khỏi phòng bệnh, bước chân như có như không dừng lại.

Chỉ nhìn bóng lưng, người không biết chuyện còn tưởng là một nhà ba người đang vô cùng hạnh phúc….

“Rốt cuộc con bị làm sao vậy? Tại sao không ngăn lại, đó là con gái của con, con để cậu ta bế đi như vậy sao?” Hơn nữa còn cùng với một cô gái…

Câu này Quách Mỹ Ngọc không nói ra, Diệp Giai Nhi thu ánh mắt lại, thờ ơ nói: “Đó cũng là con gái của anh ấy, anh ấy có quyền thăm nom Huyên Huyên.”

Câu nói này đã chặn Quách Mỹ Ngọc lại, người ta là ba đứa bé, thăm con gái mình, cũng là điều dễ hiểu.

“Nhưng, muộn như vậy rồi còn dẫn đi ăn tối cái gì, bây giờ con gọi điện thoại cho cậu ta, nói đường tiêu hóa của Huyên Huyên không được tốt, bảo cậu ta đưa Huyên Huyên về!”

Nghĩ đến cảnh tượng rời đi lúc nãy, không hiểu sao trong lòng Quách Mỹ Ngọc lại có chút tức giận.

“Anh ấy là ba của Huyên Huyên, cho dù hôm nay không ăn tối, sau này cũng sẽ cùng nhau ăn gì đó, cứ để cho Huyên Huyên làm quen trước.” Cô nói.

Quách Mỹ Ngọc cau mày lại, lạnh lùng nói: “Hai đứa chia tay mới có một khoảng thời gian ngắn như vậy, cậu ta đã tìm thấy người mới rồi.”
 
Chương 753


CHƯƠNG 753

“Hai người bọn con đã không còn quan hệ gì nữa, sau này đương nhiên anh ấy sẽ kết hôn, sinh con, như vậy cũng là điều bình thường, chúng ta đi dạo thêm một lúc, bác sĩ nói khoảng thời gian này cơ thể của mẹ có chút không tốt…”

Cuối cùng, Quách Mỹ Ngọc bị Diệp Giai Nhi cứng rắn dìu đi về phía trước.

Đi qua hành lang, vẫn còn có thể nghe thấy giọng nói ồn ào của bà: “Sức khỏe của mẹ rất tốt, không cần luyện tập, trở về phòng đi, mẹ muốn nghỉ ngơi!”

Nhưng đi dạo bên ngoài gần nửa tiếng đồng hồ, Diệp Giai Nhi mới đưa bà trở về phòng, quét dọn phòng bệnh, Quách Mỹ Ngọc nói thẳng: “Con gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta đưa Huyên Huyên trở về.”

Ở cùng với một người phụ nữ xa lạ, lại còn dẫn theo cháu gái của bà, còn ra thể thống gì nữa?

Diệp Giai Nhi cầm cốc nước ấm, thờ ơ nói: “Làm phiền người khác là không tốt.”

“Con không gọi thì mẹ gọi!” Quách Mỹ Ngọc cau mày.

Thậm chí, Diệp Giai Nhi còn đưa điện thoại đến trước mặt bà, quay người đi vào nhà vệ sinh, nhìn chiếc điện thoại, do dự một lúc, Quách Mỹ Ngọc ném sang một bên.

Lúc Diệp Giai Nhi đang tắm rửa, Huyên Huyên đã được đưa trở về, nhưng là cô gái kia đưa về.

Trên mặt cô bé còn mang theo nụ cười, trong tay cầm quà, món quà vô cùng cao cấp, còn bế Huyên Huyên, lên tiếng thân thiết gọi dì.

Mang theo món quà, tươi cười trên khuôn mặt, cho dù Quách Mỹ Ngọc không chào đón, cũng không thể không cho người ta vào.

“Dì à, cái này là do anh Thẩm mua đó, anh ấy nói thời gian này dì gầy đi không ít, cần tẩm bổ.” Cô gái mỉm cười đặt nó sang một bên.

Đúng lúc này, Diệp Giai Nhi đẩy cửa phòng tắm đi ra, vừa nhìn thấy cô gái liền nhướng mày kinh ngạc, nhìn quanh nhưng không thấy anh đâu.

Cô gái nhận ra hành động của cô, giải thích: “Anh Thẩm đến chỗ trợ lý Trần để lấy tài liệu rồi, lát nữa sẽ đến.”

Cũng khá biết quan sát sắc mặt đó, khóe miệng Diệp Giai Nhi cử động một cách cho có lệ, cô gật đầu: “Muốn uống nước không?”

“Vừa rồi em đã uống rồi, cám ơn.” Cô gái cũng rất hiểu lễ tiết, có thể thấy có chút câu nệ.

Đang nói chuyện, người đàn ông cao lớn bước vào, cầm món quà mua cho Huyên Huyên, sau khi chào hỏi Quách Mỹ Ngọc xong, ánh mắt rơi vào cô gái: “Buổi tối trở về chung cư, sáng mai trợ lý Trần sẽ đưa em qua đây.”

Vâng lời, cô gái ngoan ngoãn gật đầu và nhét cho Huyên Huyên một nắm kẹo.

“Quấy rầy rồi.” Thẩm Hoài Dương khẽ gật đầu, trong mắt anh hiện lên sự xa lánh và thờ ơ khó tả.

Diệp Giai Nhi nhớ tới lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, anh đã trông như thế này, rất lạnh lùng, giống như không có chút nhiệt độ nào.

Hai người rời đi, chỉ còn lại hai bóng lưng, lòng cô sôi sục, tắc nghẽn khó chịu.

Đặc biệt là khi cô nghe thấy ‘trợ lý Trần’ từ miệng cô gái, rồi nghe ‘chung cư’ từ miệng anh, cô cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó xé nát.

Nhưng không sao cả, nếu đã là diễn kịch trước mặt Quách Mỹ Ngọc, cũng có thể diễn xuất thật trân hơn.

Quách Mỹ Ngọc càng nhìn càng cảm thấy cô gái này đáng ghét, lại nhìn Thẩm Hoài Dương, bà lại càng tức giận.

 
 
Chương 754


CHƯƠNG 754

Cảm giác đó giống như trước đây bạn rất thích một chiếc ly, nhưng do bất cẩn, chiếc quai nhọn của nó cắt vào môi bạn, thế là bạn sinh oán hận với nó, vứt nó sang một bên, bỏ lại nó trong một góc, bám đầy bụi.

Nhưng bỗng một ngày, một người khác thích nó đã xuất hiện, cố ý đưa nó đến trước mặt bạn, phủi sạch lớp bụi trên đó, khiến nó trở nên sáng đẹp.

Đây chính là cảm nhận của Quách Mỹ Ngọc về Thẩm Hoài Dương vào lúc này.

Buổi trưa không ăn gì nhiều, bà bảo Diệp Giai Nhi đi mua chút cháo, sau khi cô rời đi, bà kéo Huyên Huyên qua, nói: “Huyên Huyên, ba cháu đối xử với dì đó có tốt không?”

“Tốt ạ.” Huyên Huyên gật đầu, sau đó ngẩng mặt lên: “Bà ngoại, tại sao ba lại ăn cơm với dì đó mà không phải với mẹ?”

Quách Mỹ Ngọc không trả lời được, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé.

“Bà ơi, mẹ nói sẽ tìm cha dượng cho cháu, nhưng bạn bè cháu đều nói cha dượng sẽ đánh người, còn sẽ hung dữ chửi mắng, cháu không cần cha dượng đâu, cháu chỉ cần ba thôi!”

Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc có chút không nói nên lời, nên chuyển hướng chú ý của Huyên Huyên, bảo bé xem phim hoạt hình.

Nhưng hôm nay Huyên Huyên không xem, lắc đầu, đẩy remote ra xa, cởi giày, ngoan ngoãn bò lên giường, đắp chăn bông, vùi cái đầu nhỏ vào đó, khẽ thút thít.

Tiếng thút thít rất nhỏ, giống như tiếng kêu của một con vật nhỏ bị thương và bị bỏ rơi, từng tiếng tới từng tiếng, nhỏ nhỏ, khiến Quách Mỹ Ngọc có chút khó chịu.

“Ba sau này nhất định sẽ có con, nhất định sẽ không yêu cháu nữa, cũng sẽ không cần cháu nữa…” Giọng mũi rất đặc, khóc rất dữ dội.

Quách Mỹ Ngọc muốn dỗ, nhưng không dỗ được, đợi khi Diệp Giai Nhi về, Huyên Huyên đã ngủ thiếp đi vì khóc mệt rồi.

Sắc mặt cô có chút u ám, có chút tối tăm, nhiều hơn là mù mịt, khi đi đến nhà ăn nấu cháo, chính mắt nhìn thấy cô gái lên xe của anh, hai người đi về hướng căn hộ.

Đau, cơn đau không thể nói thành lời, khiến cô khó thở, cảm thấy nơi lồng ngực ngẹn lại có chút khó chịu, nhất là dưới xương sườn, tê tê dại dại.

Anh chưa bao giờ gần gũi phụ nữ, luôn giữ khoảng cách nhất định, ngay cả Trần Diễm An và Thân Nhã cũng không ngoại lệ.

Nhưng với cô gái đó, anh có vẻ rất thân thiết, thậm chí còn đưa cô ấy về căn hộ cũ của họ.

Chẳng lẽ anh đã thực sự thích cô gái đó rồi sao? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nghĩ đến những lời quyết tuyệt anh nói khi rời đi, cô liền sợ hãi, nhưng lần này tuyệt đối không được lùi bước! Cô muốn anh, ý tứ rất rõ ràng!

Bật TV lên, tin tức về Thẩm Hoài Dương và cô gái vẫn còn, Quách Mỹ Ngọc quét nhìn qua đống đồ bổ ở bên cạnh, trong lòng đột nhiên nổi giận: “Vứt đi!”

“Sản phẩm dinh dưỡng tốt như vậy, nếu anh ấy đã tặng thì chúng ta cũng không thể lãng phí. Vứt bỏ thì tiếc lắm, ăn đi.” Vẻ mặt Diệp Giai Nhi lãnh đạm.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, Quách Mỹ Ngọc vẫn còn tức giận, nhưng sau khi nghĩ lại, là bà đã bảo cô rời xa Thẩm Hoài Dương, cũng không thể nói thêm gì nữa.

Buổi tối, dì hai của Diệp Giai Nhi gọi điện cho bà nói muốn giới thiệu đối tượng, Quách Mỹ Ngọc trực tiếp đồng ý.

Bà không tin, nếu Thẩm Hoài Dương có thể tìm được một người phụ nữ khác, vậy con gái bà không lẽ không tìm được một người đàn ông sao?
 
Chương 755


Sau đó, bà hỏi ý kiến của Diệp Giai Nhi, Diệp Giai Nhi không có phản đối, mà để mặc bà sắp xếp, bà muốn làm gì thì làm.



Nhìn người đàn ông sau lưng, Quách Mỹ Ngọc lập tức nhụt chí, cả người như bị dội một gáo nước lên đầu.

Bà vốn dĩ nghĩ rằng trên đời có mấy người đàn ông như Thẩm Hoài Dương chứ, cho nên tướng mạo của họ cũng bình thường thôi, mấu chốt là nhân phẩm.

Bà ngồi cách bàn của hai người họ vài bước để quan sát, nhưng người đàn ông đó vậy mà lại nhân lúc thanh toán hóa đơn mà đi vệ sinh, cuối cùng chính Giai Nhi là người thanh toán hóa đơn!

Trái tim nguội lạnh, Quách Mỹ Ngọc gọi điện thoại khiển trách dì hai một hồi, bà cũng đâu có đòi hỏi quá đâu, nhưng cũng đâu thể vậy được chứ?

Mấy ngày tới, dì hai giới thiệt không ít đối tượng, khoan hẵng nói đến ý kiến của Giai Nhi, mà ngay cả bà cũng chả ưng nổi!

Cứ luôn bất tri bất giác mà đi so sánh với Thẩm Hoài Dương, ngay cả bản thân bà cũng không kiềm được.

Cuối cùng, dì hai của Giai Nhi cũng tức giận rồi, nói ra mấy câu khó nghe, một người phụ nữ có con rồi còn muốn tìm kiểu gì nữa!

Quách Mỹ Ngọc bất mãn, không quan tâm dì hai của cô nữa, Thẩm Hoài Dương cũng đưa Trác Y Đình vào ăn cơm.

Thấy vậy, Diệp Giai Nhi đứng dậy nói với Quách Mỹ Ngọc: “Con đi vệ sinh.”

“Anh Thẩm, chúng ta hãy ngồi đây đi, cạnh bên cửa sổ.” Giọng cô gái rất trong trẻo và ngọt ngào.

Bước chân cô khẽ khựng lại, cơ thể có chút cứng ngắc, ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục đi về phía trước, hứng lấy một nắm nước lạnh, tỉnh táo lại.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, đôi giày da bóng loáng lọt vào tầm mắt, ngẩng đầu nhìn là gương mặt một người đàn ông không thể quen thuộc hơn được nữa.

“Thị lực của em dường như càng ngày càng kém rồi, người đàn ông đó đúng là răng vẩu…” Thân hình cao lớn của Thẩm Hoài Dương ngả về phía sau, anh nhếch đôi môi mỏng, thần sắc lạnh lùng.

Diệp Giai Nhi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nhìn cũng kỹ thật.”

“Đôi mắt còn hơi xếch…”

“…” Khóe miệng Diệp Giai Nhi giật giật, quả nhiên là nhìn rất kỹ.

“Mắt nhìn người của em khiến tôi có chút không dám xu nịnh…”

“Cô gái mà anh ở cùng gọi anh là anh Thẩm thật ngọt ngào, cũng không biết anh có bao nhiêu cô em gái tốt nữa …” Diệp Giai Nhi nói.

Khóe môi giựt giựt như có như không, nhưng lông mày của Thẩm Hoài Dương lại dịu đi rất nhiều: “Em nghĩ tôi có bao nhiêu cô em gái?”

“Làm sao tôi biết anh có bao nhiêu cô em gái, nói không chừng một ngày nào đó lại có thêm một em gái xinh đẹp từ trên trời rơi xuống.” Miệng cô có chút chua chua.

Độ cong của đôi môi mỏng trở nên lớn hơn, đột nhiên, vẻ mặt của Thẩm Hoài Dương lại khôi phục lại sự thờ ơ và xa lánh: “Cô Diệp bận đi.”

Người đàn ông vẫn chưa rời đi, có hứng thú với cô, cứ mãi kể chuyện cười, cô có chút không nghe nổi, tìm một cái cớ thoái thoát.

Trong góc cửa sổ, cô gái đang cười, vẻ mặt của Thẩm Hoài Dương mềm mại, hai người trông rất xứng đôi vừa lứa.

 
 
Chương 756


CHƯƠNG 756

Cô đi ngang qua hai người họ, nghe thấy tiếng gọi anh Thẩm, anh cũng chả ngẩng đầu nhìn cô, ngay cả dư quang ánh mắt cũng chả cho cô.

Thậm chí còn khiến cô cảm thấy cuộc nói chuyện vừa rồi trước cửa nhà vệ sinh chẳng qua chỉ là ảo tưởng của cô, là ảo giác mà thôi, anh đối xử với cô vẫn thờ ơ xa cách.

Khi đi ngang qua, móng tay của cô cắm sâu vào da thịt mềm mại trong lòng bàn tay, thật sâu và dữ dội …

Quách Mỹ Ngọc cũng lập tức đứng dậy, so sánh hai người đàn ông với nhau, trong lòng thầm thở dài.

Hai người rời đi, mắt Thẩm Hoài Dương ngước lên, nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt.

Huyên Huyên vẫn đang khóc quấy, cô bé sợ ba sẽ không cần cô bé nữa, khoảng thời gian này cứ khóc không ngừng, mắt có chút sưng đỏ, trông rất đáng thương.

Quách Mỹ Ngọc im lặng, thở dài lắc đầu, đi thanh toán tiền thuốc, Giai Nhi không nói với bà rằng tiền thuốc đã được thanh toán.

Khi đến đó, y tá nói đã đóng hết rồi, chính là anh Thẩm đã đóng, vào buổi chiều khi bà bị rạch cánh tay.

Bà nhớ ra rồi, hôm đó bà ép Giai Nhi, thế là Giai Nhi hẹn anh buổi trưa đi quán cà phê để nói rõ chuyện của hai người, nhưng buổi chiều anh vẫn quay lại bệnh viện đóng tiền thuốc, còn đổi phòng bệnh cho bà.

Không thể không nói, con người của Thẩm Hoài Dương thì không có gì để nói.

Trong khoảng thời gian này, bà cũng thấy Giai Nhi so với trước đây trở nên im lặng khác thường, nhưng rất ngoan ngoãn, bà bảo cô đi về phía đông thì đi về phía đông, bảo đi về phía tây thì đi về phía tây.

Đôi mắt của Huyên Huyên đã khóc đến sưng đỏ, cứ luôn miệng đòi ba.

Điều khiến bà không hài lòng nhất chính là cô gái đó, trẻ như vậy nhưng lại cứ quấn lấy Thẩm Hoài Dương, gọi một cách ngọt ngào như vậy, khiến bà cảm thấy nhức mắt.

Anh Thẩm, anh Thẩm, ngày ngày ở sau lưng Thẩm Hoài Dương, không lẽ cô ta không có chút việc gì để làm sao? Giai Nhi nhà bà lúc đó cũng không có như vậy!

Có phải nên để Giai Nhi theo đuổi Thẩm Hoài Dương quay về không?

Trong đầu bà nảy ra một ý tưởng như vậy, Quách Mỹ Ngọc lắc đầu, nhưng sau đó suy nghĩ đó càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng rõ nét.

Thực ra Thẩm Hoài Dương cũng thực sự không tệ, bất luận là dung mạo, hay nhân phẩm, đều là hạng nhất.

Hay là……

“Giai Nhi, hay là con đi theo đuổi Thẩm Hoài Dương đi…” Quách Mỹ Ngọc cuối cùng cũng chịu mở lời.

Đôi mắt Diệp Giai Nhi rũ xuống, ánh mắt khẽ lập lòe, bước cờ này, cô đi rất tốt.

Từ khi cô đặc biệt để cho Quách Mỹ Ngọc xem tin tức trên TV vào đêm đó, Quách Mỹ Ngọc đã có chút mềm lòng, cô có thể cảm nhận được.

“Mẹ, sao vậy?” Giả bộ khó hiểu, cô ngẩng đầu: “Đột nhiên thế, mẹ bị sao vậy?

“Thực ra, cậu ta cũng khá tốt …” Quách Mỹ Ngọc chút khó xử: “Khoảng thời gian con không có nhà, ngày nào cũng tới nhà, đứng ở ngoài cửa xin lỗi, liên tục đứng đó vài tuần, đèn trong hành lang bị hỏng, cũng là đích thân cậu ta thay, đường ống nước bị tắc, cũng là cậu ta thông.”

Diệp Giai Nhi sửng sốt, giọng nói có chút không ổn: “Mỗi ngày sao?”

“Đúng vậy, mỗi ngày.” Quách Mỹ Ngọc nhẹ nhàng thở dài nói: “Đứng ở đó cầu xin mẹ tha thứ, không biết lấy đâu ra thời gian, bị đóng cửa tiễn khách nhiều lần như vậy, không nhụt chí chút nào.”
 
Chương 757


CHƯƠNG 757

Cô hoàn toàn không biết gì về những thứ này, càng không biết những chuyện anh đã làm ở sau lưng.

“Hiện tại cũng không có nhiều người đàn ông thật thà như cậu ta nữa, đi đi.”

Cô đứng đó không nhúc nhích, còn chưa kịp hoàn hồn từ cảm xúc bàng hoàng, một lúc sau mới thu lại dòng suy tư đã chạy quá xa, cố ý hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự cho con đi tìm anh ấy sao?”

“Con nhỏ này, kêu con đi thì con cứ đi đi, nói nhiều vậy làm gì!” Quách Mỹ Ngọc bực bội nói.

Thấy vậy, khóe miệng Diệp Giai Nhi nhếch lên thành một nụ cười, tim đập rộn ràng không tả nổi, chỉ hận không thể chạy về phía anh như một con chim ngay lập tức.

Cô căn bản không phải là một người phụ nữ bốc đồng, nhưng lúc này cô không muốn gò bó bản thân thêm nữa.

Gật đầu, cô xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, vừa định rời khỏi phòng bệnh, giọng nói của Quách Mỹ Ngọc truyền đến: “Nếu cậu ta thật sự yêu cô gái kia, con cũng dừng lại ở đây đi, chúng ta không thể làm người thứ ba trong tình cảm, con hiểu không?”

Đây là để cho cô tiêm phòng trước, cũng là cảnh cáo cô, Diệp Giai Nhi khẽ dừng bước chân, nhẹ nhàng đáp lại, biểu thị rằng cô đã hiểu.

Trong phòng bệnh, Quách Mỹ Ngọc ôm lấy Huyên Huyên, sở dĩ bà mềm lòng là vì những ngày qua Huyên Huyên khóc quấy, cô bé nhỏ gầy đi rất nhiều, hơn nữa bà không thích cô gái đó cứ theo sau lưng Thẩm Hoài Dương gọi anh là anh Thẩm.

Diệp Giai Nhi đi đến căn hộ, cũng may mật khẩu căn hộ không bị thay đổi, cô vào căn hộ một cách thuận lợi.

Cô gái đang sắp xếp bữa tối trước phòng ăn, mái tóc đen bóng xõa ngang vai, mềm mại, trong sáng, mang chút e thẹn.

Nghe thấy tiếng động, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Giai Nhi, lễ phép mỉm cười: “Chị Diệp đến rồi.”

Cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến cổ họng cô nghẹn lại, đăng đắng khó chịu, cô gật đầu nhìn quanh phòng khách.

Dường như đoán được ý đồ của cô, cô gái cười khẽ giải thích: “Anh Thẩm đang ở thư phòng, rất nhanh sẽ ra thôi, chị Diệp ngồi đây đợi một lát đi.”

Thu tầm mắt lại, cô hơi nâng cằm lên: “Không, tôi vào tìm anh ấy.”

“Đúng vậy, trường của các người vẫn còn một chỗ trống, ừm, ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến đó …” Giọng nói trầm thấp, Thẩm Hoài Dương đi ra khỏi thư phòng, tay trái cầm điện thoại, đang nói chuyện với đối phương.

Nhìn thấy Diệp Giai Nhi ở bên cạnh, lông mày hẹp dài nhướng lên một cách kinh ngạc, cúp điện thoại, nói với cô gái: “Ngày mai anh đưa em đến trường.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Thật… thật sự có thể đi sao?” Cô gái vui mừng khôn xiết, ngón chân nhón lên, đôi mắt sáng như vì sao trên bầu trời đêm.

“Đương nhiên …” Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương giật giật, ánh mắt từ trên người cô gái chuyển qua Diệp Giai Nhi, anh thờ ơ chào hỏi: “Cô Diệp, không biết cô Diệp sao lại tới đây?”

Diệp Giai Nhi ngẩng đầu, đối mắt nhìn anh: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Thẩm Hoài Dương bưng trà trên bàn lên nhấp một ngụm: “Mời ngồi.”

“Ở đây hơi bất tiện.” Cô không ngồi xuống, nhìn chăm chăm vào anh.

“Tôi thấy rất tiện, nói đi …” Anh không có ý định rời đi, cằm khẽ nhếch về phía sofa đối diện, ra hiệu cho cô ngồi.

Cô kiên quyết: “Em nghĩ ở đây thật sự rất không tiện.”

Lúc này, giọng nói thanh lệ và mềm mại của cô gái xen vào giữa hai người: “Chị Diệp, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể đợi ăn xong bữa tối rồi mới nói chuyện được không? Nếu không, bữa tối sẽ nguội mất.”
 
Chương 758


CHƯƠNG 758

Diệp Giai Nhi không nói chuyện, nhưng cơ thể cao gầy của Thẩm Hoài Dương đã đi tới bàn ăn, kéo ghế ra.

Cô gái đang múc cơm: “Chị Diệp, chị muốn ăn một chút không?”

“Không, cám ơn.” Cô từ chối, ngồi trên sofa, cảm xúc lan tràn tràn ngập trong lòng có chút khó chịu khó tả.

Thời gian trôi qua, vai diễn hóa ra lại thay đổi nhanh như vậy, trước đây không lâu, cô cũng đã từng ở vị trí đó, mà bây giờ …

Hai người đang ăn cơm, rất yên tĩnh, Diệp Giai Nhi nghĩ, có lẽ vì cô ngồi ở đây nên họ không nói chuyện nhiều.

Bữa tối đã qua nửa giờ, cô gái đi rửa chén, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.

Thẩm Hoài Dương ngồi xuống, đôi chân dài ưu nhã mà vắt chéo lên nhau, nhìn cô: “Cô Diệp muốn nói chuyện gì với tôi?”

“Chúng ta còn có thể không?” Cô hỏi rất chậm rãi, ngay cả hơi thở cũng rất cẩn thận.

Anh sững sờ một lúc, hai mắt sâu như biển, hiện lên gợn sóng, nhưng chỉ trong chốc lát lại trở về vẻ thờ ơ: “Cô Diệp, cô nói vậy là có ý gì?”

Lời nói đã đủ rõ ràng, cô không tin anh sẽ không hiểu cô muốn nói gì: “Chính là ý trên mặt chữ.”

Khóe môi cong lên ý cười, nhưng không có nhiệt độ gì, lãnh đạm thờ ơ, anh hỏi: “Cô Diệp thấy sao?”

Cô không hiểu, cô không biết, càng không biết anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì: “Có thể hay không?”

“Cô Diệp hỏi điều này là có ý gì?” Anh không hiểu, không trả lời câu hỏi của cô.

Lòng bàn tay Diệp Giai Nhi có chút mồ hôi, nhưng ý chí kiên định nói: “Em muốn ở bên anh.”

Nghe vậy, vẻ mặt của anh vẫn luôn là sự thờ ơ khi nãy, ánh mắt anh đảo qua, như thể không quen biết cô, lời nói ra mang theo chút mỉa mai: “Cô Diệp nghĩ rằng tôi là con chó pug của cô nuôi sao, kêu tới là tới?”

“Em biết mình có chút quá đáng, cũng biết mình đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng em thật sự biết em sai rồi.”

Không nói gì, đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương nhếch lên hờ hững, thần sắc thâm trầm trên má, không ai có thể đoán được trong lòng anh lúc này đang nghĩ gì.

Anh vốn đã khó hiểu, thâm sâu, Diệp Giai Nhi không đoán ra được, không hề nao núng, đổi chủ đề: “Anh đang hẹn hò với cô ấy sao?”

“Tôi dường như không có lý do gì để trả lời câu hỏi của cô cả…”

“Nó rất quan trọng đối với em! Thực sự rất quan trọng!” Cô mở miệng nói, cảm xúc có hơi kích động.

Ánh mắt Thẩm Hoài Dương rơi trên mặt cô, cứ nhìn chằm chằm như vậy, như muốn xuyên thấu cơ thể cô, cuối cùng vứt lại một câu: “Muốn tôi tha thứ cho cô, thì cũng phải coi biểu hiện của cô, bây giờ tôi có chút buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi… ”

Ra hiệu đuổi khách, Diệp Giai Nhi cũng không nán lại, nhưng trong lòng đã vô cùng hài lòng.

Anh nói muốn tôi tha thứ cho cô, thì cũng phải coi biểu hiện của cô, nghĩa là cô vẫn còn cơ hội.

Chỉ là, rốt cuộc thì mối quan hệ giữa cô gái đó và anh là gì?

Nhưng cô muốn được trở nên bỉ ổi một lần, không cần biết họ có hẹn hò hay không, cô muốn dốc tất cả sức lực của mình để giành lấy!

Ánh mắt cô rơi xuống gương, nụ cười có phần giễu cợt, ha ha, Diệp Giai Nhi, mày trở nên bỉ ổi như vậy từ khi nào vậy!
 
Chương 759


CHƯƠNG 759

Sáng hôm sau.

Cô gái đi theo sau Thẩm Hoài Dương, cô phát hiện, từ tối hôm qua, tâm trạng của anh dường như đột nhiên trở nên rất tốt.

Sau khi bước ra khỏi căn hộ, Diệp Giai Nhi đã đợi sẵn bên ngoài căn hộ, thấy hai người họ đi ra, cô xoa xoa đôi bàn tay có chút lạnh ngắt của mình.

Thẩm Hoài Dương liếc mắt nhìn cô, lãnh đạm nói: “Cô Diệp đây là?”

“Em đưa anh đến công ty.” Đứng một lúc lâu, chân cô có hơi tê, khẽ dậm dậm chân.

“Chị Diệp, anh Thẩm và em đang định đến trường học.” Cô gái bước ra và giải thích: “Anh Thẩm đã giúp em tìm một trường đại học, hôm nay chúng em sẽ qua đó.”

Diệp Giai Nhi không quan tâm: “Vậy tôi đưa hai người tới đó.”

Trên đường, ba người đều im lặng, Diệp Giai Nhi lái xe, Thẩm Hoài Dương nhắm mắt dưỡng thần, cô gái mỉm cười, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Hiệu trưởng đã đợi sẵn bên ngoài trường học, khi nhìn thấy tổng giám đốc Thẩm tao nhã và quý phái bước xuống xe Chery, trực tiếp ho một tiếng.

Thẩm Hoài Dương không có kêu Diệp Giai Nhi đi theo, nhưng cô đã tự ý đi theo, từ hôm nay trở đi, cô phải học mặt dày một chút, tốt nhất là càng dày càng tốt.

Bước vào trường đại học nổi tiếng nhất thành phố S, hiệu trưởng đang giới thiệu và đi tham quan cùng.

Cuối cùng cô gái ở lại trường học để học, chỉ còn lại có hai người, Diệp Giai Nhi khẽ quay đầu nhìn người đàn ông trên ghế lái phụ: “Tới công ty sao?”

Anh có vẻ rất mệt, dựa vào ghế, nhàn nhạt đáp lại.

Khi tới công ty, anh cởi dây an toàn, quét mắt qua người cô, vứt một câu nói: “Mua một phần ăn sáng đi.”

Giọng điệu giống như ra lệnh cho người hầu, nhưng Diệp Giai Nhi không tức giận, ừm, mặt cô bây giờ càng ngày càng dày rồi.

Trợ lý Trần không dám dễ dàng đi chọc giận, mấy ngày nay tính tình của tổng giám đốc Thẩm như động đất, có rất nhiều hợp đồng tồn đọng, nhưng anh không ký.

Không đúng, hôm nay hình như có gì đó không đúng, nhìn bộ dạng đó, như dung quang phát sáng, mặt mày rạng rỡ.

Nhíu mày lắc đầu, tiếp theo đó lại có thêm một tiếng bước chân, Diệp Giai Nhi thở hổn hển chạy tới, vội vàng chào hỏi trợ lý Trần, rồi đi vào.

Cô không biết trước đây anh rất kén ăn như vậy, không uống sữa đậu nành, không ăn quẩy, không ăn bánh bao, cô mua một đống, vậy mà lại chẳng cái nào hợp khẩu vị của anh.

Nhưng vào lúc này, ai bảo anh là ông nội chứ?

Cô cười nịnh, lại đi tới cửa hàng ăn sáng đối diện để mua một ít cháo và những thứ khác.

Sau khi đi đi về về mấy lần, đến gần mười một giờ cô mới quay lại bệnh viện, Quách Mỹ Ngọc chuẩn bị xuất viện, sức khỏe cũng không vấn đề gì.

Vài ngày nữa hẵng tiếp tục tư vấn tâm lý là được, gật đầu, Diệp Giai Nhi lái xe đưa Quách Mỹ Ngọc về nhà, sau đó đến công ty.

“Cậu nói xem đây không phải là tự tìm đường chết sao? Ban đầu cậu ngoan ngoãn không phải là ổn rồi sao, giờ thì hay rồi, mặt nóng dán vào cái mông lạnh.” Trần Diễm An hừ lạnh.

Diệp Giai Nhi nở nụ cười: “Không phải cậu luôn đòi tớ, muốn xem bộ dạng rẻ tiền của tớ sao, bây giờ khó lắm mới được thấy, có phải rất đã ghiền không?”

“Cút đi! Mà này, cô gái đó đến từ đâu vậy? Cậu có hỏi anh ta không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom