Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 680


CHƯƠNG 680

“Ba, mẹ dẫn ba đi chơi mà không đưa con đi, tối qua ba dẫn mẹ đi đâu chơi vậy? Cả đêm mẹ không về nhà.” Cô bé bắt đầu tính sổ.

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương chau mày: “Cả đêm không về nhà?”

“Vâng, có phải ba đưa mẹ đi khu vui chơi hay đi công viên không, con cũng muốn đi.”

“Ngoan, một lát nữa ba gọi điện lại cho con.” Sau khi cúp máy, Thẩm Hoài Dương gọi đến một số điện thoại, giọng nói rất trầm: “Bây giờ các anh ở đâu?”



Nửa tiếng sau, chiếc xe Land Rover dừng ở bên ngoài cổng trường, cửa xe của một chiếc xe màu đen đỗ ven đường mở ra, một người đàn ông mặc vest bước tới.

“Thẩm tổng, tối qua sau khi anh đi cô Diệp đã đến trường, chúng tôi đi theo tới đây rồi ở đây canh chừng, cho đến bây giờ cũng không nhìn thấy cô Diệp đi ra, có phải là cô ấy ở lại ký túc xá của trường không?”

Thẩm Hoài Dương không nói gì, anh mở cửa xe, đôi chân dài thẳng tắp bước vào trường, hiệu trưởng nghe tin vội vàng đi tới, dẫn anh vào ký túc xá trường.

Nhưng trong phòng ký túc xá của trường căn bản không có người, giáo viên ở cùng văn phòng nói, cô Diệp lấy giấy tờ rồi ra khỏi trường rồi.

Nếu như cô rời khỏi trường, nhất định cô sẽ về nhà, tối qua chắc chắn là cô không về, nếu không Huyên Huyên sẽ không nói những lời như vậy.

Ngay lập tức Thẩm Hoài Dương bảo hiệu trưởng kiểm tra lại camera, cuối cùng phát hiện ra hình ảnh của cô ở trước cửa nhà vệ sinh.

“Điểm mù của camera trong trường là ở đâu?” Ngón tay anh khẽ cử động, anh dập điếu thuốc, đôi môi mỏng mấp máy, anh lên tiếng hỏi.

“Cửa sau có thể coi là điểm mù, trừ những lối đi quan trọng, những nơi khác có không ít các điểm mù.”

Thẩm Hoài Dương đứng lên trở về chung cư, anh ngẩng đầu bất ngờ nhìn thấy Thẩm Trạch Hy đang ngồi trên sofa xem TV.

“Về lúc nào vậy?” Anh hỏi.

“Em mới về, đây là quà em đem từ Pháp về, của anh, Huyên Huyên và chị dâu.”

Thẩm Hoài Dương liếc mắt nhìn qua, khuôn mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Để quà cáp sang một bên đi, cô ấy không thấy đâu rồi.”

Thẩm Trạch Hy ngạc nhiên đứng phắt dậy: “Không thấy đâu, vì sao lại không thấy đâu? Bây giờ em sẽ cho người đi tìm, đúng rồi, anh đã báo cảnh sát chưa?”

“Không thể báo cảnh sát…” Đôi môi mỏng nhàn nhạt nói ra mấy chữ, mắt Thẩm Hoài Dương nheo lại, khẽ di chuyển.

Thẩm Trạch Hy cảm thấy rất kỳ lạ, nhiều hơn là cảm giác không thể hiểu nổi: “Vì sao lại không thể báo cảnh sát?”

Thẩm Hoài Dương châm một điếu thuốc, khói thuốc bay lượn lờ bay lên trên, nếu anh đoán không lầm thì việc cô mất tích có liên quan đến người đó.

Còn việc người đó là ai thì không cần nói cũng biết, chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải âm thầm cho người đi điều tra tung tích của người đó…

Thẩm Trạch Hy không hề biết những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, nghe anh trai nói xong, cậu im lặng không nói gì.
 
Chương 681


CHƯƠNG 681

Cậu không hiểu vì sao một người ba cậu luôn kính trọng trong lòng lại biến thành như vậy.

Cũng cảm thấy đau lòng thay cho ông, bốn năm trước không biết số phận thay đổi thế nào mà bốn năm sau lại có một thân thế khác.

Hiện giờ cậu mới hiểu ra câu nói vừa rồi của anh trai, không thể báo cảnh sát, có tới 60% người bắt cô đi chính là ba cậu, như vậy làm sao có thể báo cảnh sát?

Thẩm Hoài Dương đã âm thầm phái người của mình đi, lặng lẽ tìm kiếm, không để lộ ra bên ngoài và Thẩm Trạch Hy cũng như vậy.

Thẩm Hoài Dương không ngờ cậu lại cố chấp và điên cuồng tới mức như vậy trong chuyện này.

Sắc mặt anh rất âm u, anh không tới công ty, cũng tìm kiếm, để ý tới tung tích của Thẩm Thiên Canh. Thông tin Diệp Gia Nhi bị bắt vẫn chưa nói cho Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc biết vì sợ bọn họ sẽ lo lắng.

Hơn nữa bọn họ nhất định phải hành động nhanh chóng, nghĩ hết mọi cách để nhanh và chỉ được phép nhanh.

Mục tiêu của Thẩm Thiên Canh rất rõ ràng, đó là muốn cô sảy thai, sau đó lấy tủy, không thể thở được, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để tìm kiếm.

Lúc này, thời gian vô cùng quý giá, một giây cũng không được lãng phí, phải trân trọng từng giây từng phút một.

Trong công xưởng bỏ hoang.

Cuối cùng Diệp Giai Nhi cũng đã tỉnh lại, đầu óc cô nặng nề, choáng váng, vô cùng khó chịu.

Mắt cô hơi cử động, một lát sau cảm giác nặng nề và choáng váng mới qua đi, cô ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều cũ nát, công xưởng, mảnh thủy tinh và cả mấy can dầu.

Nhưng vì sao cô lại ở đây?

Người đàn ông mặc đồ tây đang ngồi ăn ở bên cạnh, Diệp Giai Nhi nhanh chóng đảo mắt nhìn sang, túi của cô bị vứt ở bên cạnh.

Cô im lặng nằm trên mặt đất không hề cử động, cô còn nín thở, lặng lẽ đưa tay với lấy cái túi, kéo nó về phía mình.

Cô vừa mò thấy chiếc điện thoại thì một âm thanh vang lên, cô nhanh chóng nhét điện thoại xuống dưới người rồi nhắm mắt lại.

Người đàn ông kia không nhìn về phía cô mà đi lấy nước lọc, nghe thấy âm thanh càng xa chỗ mình, trái tim đang đập điên cuồng của Diệp Giai Nhi mới bình tĩnh lại.

Từ trước đến nay cô không thù không oán với người khác, rốt cuộc là ai đã đưa cô tới đây, mục đích là gì?

Đúng lúc đó lại có tiếng bước chân vang lên, sau đó là một giọng nói không thể quen thuộc hơn: “Người thế nào rồi?”

“Vẫn còn hôn mê.” Rõ ràng là người đàn ông kia không biết Diệp Giai Nhi đã tỉnh lại.

Sau khi nghe được âm thanh đó, cô kinh ngạc trợn tròn mắt, cơ thể căng cứng như đá, đó là Thẩm Thiên Canh.

Hóa ra là Thẩm Thiên Canh cho người bắt cô tới đây.

Nếu là Thẩm Thiên Canh thì đương nhiên cô cũng hiểu được vì sao ông ta làm như vậy.

Vì Dương Tuyết mà Thẩm Thiên Canh có thể làm ra chuyện như vậy, cô không thể tưởng tượng được và cũng không thể tưởng tượng ra.

“Bác sĩ đâu?” Thẩm Thiên Canh lại hỏi.

“Đang trên đường tới rồi.”
 
Chương 682


CHƯƠNG 682

Mắt Thẩm Thiên Canh hơi chuyển động: “Bảo ông ta không cần đến nữa, cứ nói một lát nữa sẽ đưa người tới bệnh viện.”

“Thế còn cô ta? Có cần làm cho cô ta tỉnh lại không?”

“Không cần, cứ để cô ta hôn mê như vậy, hôn mê lại càng dễ làm việc hơn, làm cô ta tỉnh lại cũng chỉ thêm phiền phức, tốt nhất là để cô ta hôn mê đến cùng…”

Từng câu từng chữ hai người bọn họ bàn bạc với nhau cô đều nghe rõ, cô chỉ thấy trái tim mình lạnh toát và cảm giác run rẩy không nói nên lời.

Khoảnh khắc này cô mới cảm nhận được Thẩm Thiên Canh đáng sợ như thế nào, nhưng cô cũng không thể ngồi không chờ chết, để ông ta muốn làm gì thì làm.

Cô cắn răng để điện thoại ở dưới người, quay lưng về phía hai người kia rồi mở máy. Cũng may điện thoại được chỉnh về chế độ im lặng, ngón tay run rẩy của cô nhanh chóng mở phần tin nhắn ra.

Tin nhắn trước là Thẩm Hoài Dương gửi cho cô, tin nhắn sau là Diệp Đức Huy gửi, vị trí của hai người rất gần nhau.

Tiếng nói chuyện và bước chân ở đằng sau càng lúc càng gần, Diệp Giai Nhi liếc mắt về sau, đồng thời dùng tay mở tin nhắn ra, bắt đầu trả lời.

Nhưng cô không hề để ý, trong lúc vội vàng tin nhắn cô mở ra không phải là của Thẩm Hoài Dương mà lại là Diệp Đức Huy, cô vừa chú ý hành động ở phía sau, ngón tay vừa gõ nhanh trên màn hình, cẩn thận không để phát ra chút âm thanh nào.

“Hoài Dương, em bị Thẩm Thiên Canh bắt rồi, ông ta muốn ra tay với đứa con trong bụng em, muốn em sảy thai rồi lấy tủy em, bác sĩ đang trên đường tới rồi, em đang…”

Cô vẫn chưa gõ xong, chỉ nghe tiếng bước chân đã ở ngay phía sau, bóng tối phủ xuống, rõ ràng là Thẩm Thiên Canh đã đứng ở ngay sau lưng cô.

Người cô run rẩy, ngón tay cũng run rẩy không dám gõ tiếp, nhất định sẽ bị phát hiện ra, cô giả vờ như muốn tỉnh lại, trong lúc di chuyển người ấn gửi tin nhắn đi.

Trong lúc cố gắng tỉnh lại, Diệp Giai Nhi ngáp một cái, dịch người từ từ xuống dưới, để điện thoại trượt xuống mông, sau đó mới ngồi dậy.

Cô dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá không gian xung quanh, rồi lại nhìn Thẩm Thiên Canh đầy ngạc nhiên, làm như không hiểu: “Bác Thẩm, vì sao cháu lại ở đây, vì sao bác cũng ở đây?”

Thẩm Thiên Canh nhìn cô hờ hững, ông ta không trả lời, ông ta ra hiệu bằng mắt, người đứng bên cạnh lập tức dùng dây thừng trói cô vào chiếc cột đằng sau.

“Bác Thẩm, bác làm thế này là vì sao?” Cô cố dùng sức để giằng co.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Thiên Canh nhìn màn hình báo rồi đi nghe điện thoại, vẫy tay bảo người đàn ông kia tiếp tục đi ăn đồ ăn.

Không ai để ý đến Diệp Giai Nhi, cô dùng hết sức cả người để nhấc mông lên, để điện thoại ở dưới người, tay cô đã bị dây thừng trói, cử động rất khó khăn chứ đừng nói là đánh chữ, đó là chuyện không thể nào, ngón tay cái của cô bấm vào phần ghi âm rồi kéo quần áo, lặng lẽ phủ lên trên điện thoại.

Sau khi nghe điện thoại xong, Thẩm Thiên Canh quay về: “Tôi đã cho cô cơ hội nhưng chính tay cô đã đẩy cơ hội đi, vậy nên tôi không thể không dùng biện pháp mạnh.”

“Bác muốn cố ý làm sảy đứa bé trong bụng cháu rồi sau đó đi cứu Dương Tuyết, bác Thẩm, bác có biết hành động hiện giờ của bác là hành động bắt cóc không?”

“Tôi có thể cho cô thêm một cơ hội nữa, chỉ cần cô đồng ý làm sảy đứa bé, trích tủy đi cứu bà ấy thì bây giờ tôi vẫn có thể tha cho cô.”
 
Chương 683


CHƯƠNG 683

Diệp Giai Nhi như có như không nhìn chiếc điện thoại sau lưng nhưng khuôn mặt không chút cảm xúc: “Con của tôi cũng là một mạng người, tôi không thể giương mắt nhìn nó mất đi.”

Thẩm Thiên Canh lạnh lùng nói: “Vậy chúng ta cũng không cần tiếp tục nói chuyện thêm nữa, cô chỉ có thể nghe theo lời của tôi.”

“Tôi không đồng ý! Tuyệt đối không đồng ý! Ông đang làm hại đến tính mạng con người, đứa trẻ cũng là một mạng người.”

“Chuyện đã đến nước này thì mọi việc không còn do cô quyết định nữa.” Thẩm Thiên Canh lấy một tờ thỏa thuận, để trước mặt cô: “In dấu vân tay đi.”

Diệp Giai Nhi hừ lạnh một tiếng, cô quay mặt đi không ấn, Thẩm Thiên Canh không nhiều lời với cô, ép cô ấn tay lên trên.

“Vậy bây giờ đi bệnh viện sao?” Người đàn ông mặc đồ vest hỏi.

Thẩm Thiên Canh suy nghĩ một lát rồi thay đổi ý định: “Không, bảo bác sĩ tới đây, cần đem theo thuốc gì thì đem hết tới đây.”

Có thể Thẩm Hoài Dương đã phát hiện ra việc ông ta đưa Diệp Giai Nhi đi, nói không chừng đã tìm được hành tung của ông ta ở thành phố S.

Đây là ngoại thành, cách trung tâm thành phố rất xa hơn nữa còn hẻo lánh, không thể dăm phút nửa tiếng mà tìm được tới đây. Đợi đến khi Thẩm Hoài Dương tra được ra đây thì những việc cần làm ông ta đã đều làm xong.

Trong công xưởng bỏ hoang phảng phất mùi dầu cũ làm Diệp Giai Nhi cảm thấy buồn nôn, cô bị trói một chỗ, không thể cử động được.

Thẩm Thiên Canh đợi bác sĩ tới còn Diệp Giai Nhi không nói lời nào, cả công xưởng rộng lớn im lặng không một tiếng nói, cảm giác căng thẳng khiến người ta nghẹt thở.



Lúc nhận được tin nhắn đó, Diệp Đức Huy đang uống trà, sau khi mở ra, ly trà trong tay ông suýt nữa rơi xuống đất.

Quách Mỹ Ngọc hiếm khi nhìn thấy bộ dạng đó của ông, cảm thấy khó hiểu, lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao, bà trông Huyên Huyên cẩn thận, tôi ra ngoài một lát.” Diệp Đức Huy không nói chuyện này cho Quách Mỹ Ngọc, từ trước đến nay bà không chịu được chuyện gì, chỉ sợ đến lúc đó sẽ làm bà sợ đến mức ngất đi.

“Ông ra ngoài làm gì?”Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

“Mua cờ!” Ông vừa nói xong đã không thấy bóng dáng đâu, thấy vậy Quách Mỹ Ngọc chau mày tức giận, hơi bất lực thấp giọng nói: “Cái ông già chết tiệt này!”

Diệp Đức Huy gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dương nhưng không được, trong lúc lo lắng ông đi thẳng tới chung cư nhưng anh không ở đó, cũng không ở công ty. Diệp Đức Huy căn bản không tìm thấy anh.

Diệp Đức Huy nóng lòng như kiến bò trong chảo nóng nhưng ông không dám gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi.

Nếu như gọi được điện thoại, Diệp Giai Nhi nhất định sẽ gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dương chứ không phải nhắn tin, nhỡ đâu gọi rồi sẽ gây ra chuyện gì bất lợi cho cô thì sao?

Ông quay người, lên một chiếc taxi, bàn tay nắm chặt, đi về một hướng khác…

Thời gian dần dần trôi đi, Thẩm Thiên Canh không ngừng xem đồng hồ, bác sĩ vẫn chưa tới, sự kiên nhẫn của ông ta bị bào mòn dần.

Lại một tiếng nữa trôi qua, bác sĩ cuối cùng cũng đến, trong tay cầm một chiếc hộp, tất cả những đồ cần có đều đã đem đến, có thuốc phá thai và dụng cụ để trích lấy tủy.
 
Chương 684


CHƯƠNG 684

Nhìn thấy thứ dụng cụ đó, Diệp Giai Nhi lạnh toát cả người, giống như thứ đồ đó đã đâm sâu vào tủy cô…

Cảm giác rét run lan tỏa khắp người cô, cô nắm chặt hai tay.

Không thể phủ nhận được rằng, giây phút này cô thật sự đang sợ hãi, cô thật sự cảm nhận được sự đáng sợ đó. Cả cảm giác bất lực cũng lan tỏa trong người cô, giống như một người chết đuối, bị giữ chặt lấy cổ, không thể thở được.

Bây giờ chỉ cần một câu nói của Thẩm Thiên Canh thì thuốc phá thai và dụng cụ trích tủy kia sẽ được dùng trên người cô, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.

Cả người cô từ trên xuống dưới đều lạnh, giống như rơi xuống một hầm băng lạnh lẽo, lạnh đến mức cô không chịu đựng được…

Tô Tình chỉnh lại quần áo, nụ cười trên gương mặt rực rỡ xinh đẹp, bà ta đang trang điểm.

Thẩm Hải Băng từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hành động đó của bà ta thì rất khó hiểu.

Từ khi xảy ra chuyện của anh cả, không ngày nào khuôn mặt bà ta không sa sầm, dọa mấy người giúp việc không dám thở mạnh, vì sao hôm nay lại thế này?

Không lẽ mặt trời mọc từ đằng tây sao?

“Chị dâu, chị đang chuẩn bị đi đâu sao?” Thẩm Hải Băng hỏi một câu.

“Bệnh viện, chị phải đi thăm Dương Tuyết, xem bà ta sống có tốt không.” Tô Tình nở một nụ cười, đôi lông mày xinh đẹp chau lại.

Những người bên kia nói bệnh tình của bà ta đã trở nên rất nghiêm trọng, tóc đã rụng gần hết, thần sắc càng nhợt nhạt không có sức sống, một người phụ nữ xấu xí hói đầu liệu có thể dùng thủ đoạn gì để quyến rũ đàn ông?

Từ khi nghe được tin bệnh tình của Dương Tuyết trở nặng, bà ta đã không kìm được muốn đi bệnh viện, bà ta cũng không làm ầm ở chỗ Thẩm Thiên Canh nữa mà định ở nhà để xem kịch hay.

Bà ta và Thẩm Thiên Canh là vợ chồng mấy chục năm, bao nhiêu năm qua bọn họ cũng đã từng hạnh phúc, cho dù xảy ra chuyện thế này nhưng bà ta vẫn yêu Thẩm Thiên Canh.

Trong lòng chỉ muốn giết chết ông ta rồi băm ra làm trăm mảnh nhưng cũng không ngăn được tình yêu của bà ta dành cho Thẩm Thiên Canh. Bệnh máu trắng của Dương Tuyết trở nặng, bà ta tới bệnh viện làm ầm ĩ không những không được kết quả gì mà ngược lại khiến Thẩm Thiên Canh chán ghét.

Bệnh của Dương Tuyết càng ngày càng nghiêm trọng, bà ta muốn xem thử hai người bọn họ sẽ yêu đến sống đi chết lại như thế nào.

Có những lúc không cần tham gia vào việc báo thù, giống tình cảnh của bọn họ hiện giờ, bà ta chỉ cần đứng bên cạnh là có thể khiến bọn họ đau đớn.

Tóm lại, Dương Tuyết không phải là đối thủ của bà ta, chiến thắng cuối cùng sẽ hoàn toàn thuộc về bà ta, bệnh máu trắng, hừ, đúng là mắc phải một loại bệnh hay…

Thẩm Hải Băng không nói gì, đối với người mẹ ruột trên danh nghĩa của mình trong lòng cô ta không có quá nhiều cảm xúc.

….

Hoài Dương, mau tới đi, anh mau tới đi!

Tiếng gào thét vang lên hết lần này tới lần khác ở đáy lòng cô, lưng Diệp Giai Nhi dựa sát vào chiếc cột phía sau.

“Đã chuẩn bị xong thuốc chưa? Cho cô ta uống thuốc phá thai đi.” Ánh mắt Thẩm Thiên Canh liếc nhìn về phía bác sĩ rồi nói.

Thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi cho ông ta, nếu như Hoài Dương tìm được đến đây, vậy thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.
 
Chương 685


CHƯƠNG 685

Đây là cơ hội cuối cùng của ông ta, ông ta không thể để cơ hội lần này vuột mất khỏi tay, nhất định phải giữ nó thật chặt.

Bác sĩ gật đầu rồi tiến gần về phía Diệp Giai Nhi, ánh mắt của cô mang theo sự hi vọng và mong chờ nhìn ra cánh cửa lớn của công xưởng, hi vọng giây tiếp theo anh có thể xuất hiện như một anh hùng trước mặt cô, cứu cô khỏi tình cảnh nguy hiểm này.

Nhưng đây chỉ là hi vọng của cô mà thôi.

Bác sĩ cầm thuốc, tay kia cầm một ly nước, đi từng bước tiến về phía của Diệp Giai Nhi, bộ đồ trắng trên người ông ta đại diện cho thiên sứ nhưng giờ phút này ông ta không khác gì một con ác quỷ, một con ác quỷ không có thịt, có máu.

Diệp Giai Nhi không ngừng lùi lại về sau, cô chưa bao giờ từng tuyệt vọng như vậy, bác sĩ đưa tay ra giữ chặt lấy cằm cô, cô trở nên vô cùng kích động, miệng phát ra những tiếng gào thét thảm thiết: “Cút! Cút đi!”

Bác sĩ là đàn ông, ông ta dùng lực rất mạnh, cằm cô bị giữ chặt không thể cử động được.

“Tôi đồng ý cho ông trích tủy tôi, còn thuốc phá thai thì không cần uống nữa.” Cô dùng nốt sự bình tĩnh cuối cùng của mình để nói.

Không uống thuốc phá thai thì còn có thể giữ lại được đứa trẻ, hiện giờ cô chỉ có thể tự cứu mình.

Thẩm Thiên Canh không hề suy chuyển, ông ta nhếch cằm, ra hiệu cho bác sĩ tiếp tục.

Người cô bị trói, hai tay không thể cử động, bác sĩ đưa viên thuốc vào trong miệng, cô cắn chặt răng, nhất quyết không chịu nuốt.

Bác sĩ giữ chặt cằm của cô, dùng lực rất mạnh, cô cảm nhận rõ ràng được cảm giác đau thấu xương đó nhưng vẫn cố chịu đựng.

Tự nhiên Thẩm Thiên Canh đưa tay đánh mạnh một cái sau lưng cô, bị đau, răng cô hơi hé ra, viên thuốc kia chui vào trong.

Cô nôn khan mấy lần, định nôn viên thuốc đó ra nhưng tất cả chỉ phí công, không có một chút tác dụng nào.

Ánh mắt cô ngập tràn bi thương, sau đó từ từ trở nên chán nản và cuối cùng là tuyệt vọng, môi cô càng lúc càng nhợt nhạt.

Cả người cô mềm nhũn, nằm liệt trên mặt đất, một lúc sau phần bụng truyền tới cảm giác đau nhói, từng cơn đau nhói giống như muốn lấy mạng của cô.

Nhưng lúc đó Diệp Giai Nhi đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa, cả người cô từ trên xuống dưới chỉ còn sự tê dại và tuyệt vọng.

Sau đó, một thứ chất lỏng ấm ấm chảy ra từ hai chân cô, cô biết thứ đó là gì nhưng không dám nhìn, cả người từ trên xuống dưới đều như đang ở trong hầm băng.

Lạnh, rất lạnh, thật sự rất lạnh, lạnh đến mức răng cô đánh vào nhau cầm cập…

Thẩm Thiên Canh bảo bác sĩ trích tủy của cô, chỉ còn một cơ hội này, không thể kéo dài thêm được nữa, thứ công cụ lạnh lẽo kia đang nằm ở đó, bác sĩ bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

Một lát sau, tất cả những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, bác sĩ đang định đưa đầu kim nhọn hoắt vào người cô thì cánh cửa công xưởng bị người khác đẩy ra, Thẩm Hoài Dương và Thẩm Trạch Hy cùng bước vào.

Giây phút đó, khuôn mặt Thẩm Thiên Canh trắng bệch, ông ta biết cơ hội cuối cùng đang từ từ rời xa mình.

Vết máu dưới thân của Diệp Giai Nhi đập thẳng vào mắt của Thẩm Hoài Dương.

Đôi mắt âm u của anh mang theo sát khí, Thẩm Hoài Dương lao như điên về phía của Thẩm Thiên Canh, từng nắm đấm nặng nề giáng xuống, anh muốn giết chết ông ta! Anh muốn giết chết ông ta!
 
Chương 686


Giây phút đó, cho dù ông ta là ai thì anh cũng chỉ muốn giết chết ông ta, suy nghĩ điên cuồng đó không ngừng kêu gào và chuyển động, ánh mắt anh lóe lên cảm giác khát máu.

Người đàn ông mặc áo vest bên cạnh xông lên bị anh đánh cho ngã gục dưới đất, Thẩm Thiên Canh cũng bị đánh cho chảy máu miệng, mặt mày bầm tím.

Thẩm Thiên Canh căn bản không phải là đối thủ của anh, lúc này cho dù có cả mười hay 20 Thẩm Thiên Canh thì cũng không thể đấu lại được với Thẩm Hoài Dương.

“Anh, bên này giao cho em, anh mau đi xem chị dâu đi.” Thẩm Trạch Hy đau lòng nhìn bóng người đang nằm co ro trên mặt đất.

Bước chân của Thẩm Hoài Dương dừng lại, hai mắt của anh như bị chỗ máu tươi kia nhuộm thành màu đỏ, đỏ đến mức dọa người, khiến người khác kinh sợ.

Anh gần như dùng hết toàn bộ sức lực trong cơ thể để cởi dây thừng cho cô rồi ôm cô lên. Đầu óc anh quay cuồng, trong đầu những bông tuyết trắng bay không ngừng.

Rõ ràng đang đứng giữa một công xưởng bỏ hoang tăm tối nhưng Thẩm Hoài Dương cảm thấy rất nóng, cảm giác nóng như thiêu như đốt, cả người anh đều là mồ hôi, dưới chân trống rỗng, khó khăn lắm mới bước được một bước về phía trước.

Lồng ngực anh như bị một thứ gì đó chèn ép, ngột ngạt đến mức khó thở, khuôn mặt của cô, nước mắt của cô, anh gần như không dám nhìn.

Giây phút đó Thẩm Trạch Hy cũng như bị điên, cậu đánh Thẩm Thiên Canh rất mạnh: “Ông có còn là người nữa không? Ông có còn là người nữa không? Ông có còn một chút máu và lương tâm nào nữa không? Đứa con trong bụng chị ấy là đứa cháu tương lai của ông, ông vì một người đàn bà không phải là gì mà ra tay độc ác với chị ấy như vậy, rốt cuộc ông là cái thứ gì?”

Thẩm Thiên Canh là ba của cậu, cậu tôn kính ba mình, nhưng những gì ông ta đang làm bây giờ lại không bằng loài chó lợn.

“A a a a!” Diệp Giai Nhi một tay cầm điện thoại, một tay nắm lấy tay của Thẩm Hoài Dương, kêu lên đau đớn.

Ngón tay cô bấm chặt vào da thịt anh, cô khóc hết nước mắt, trong mắt ngập tràn sự bi thương, nước mắt lăn xuống má, xuống miệng rồi xuống cổ cô, đồng thời cũng rơi vào tim anh. Anh ôm chặt lấy người cô, giống như muốn khảm cả người cô vào người mình, nhưng một giây sau anh lại sợ hãi thả lỏng tay, sợ mình làm đau cô.

Thẩm Hoài Dương để đầu cô tựa vào lồng ngực mình, anh nhắm chặt mắt, giờ phút này, trái tim của anh và cô cùng đau đớn như nhau.

Nếu như có thể, anh muốn móc tim mình ra, chỉ cần cô không đau đớn, tất cả những nỗi đau đó anh có thể một mình gánh chịu, chỉ cần cô bình an vô sự.

Đó là con của anh và cô, mới được một tháng tuổi, còn chưa kịp gặp mặt mà đã vĩnh viễn rời xa bọn họ.

“Chúng ta sẽ còn có con, sẽ còn có con mà, chỉ cần em khỏe là được, chỉ cần em khỏe mạnh thôi…”

Thẩm Hoài Dương cúi đầu, kề sát môi mình bên tai cô, nắm chặt tay cô, nét mặt anh đang cố kiềm nén đau đớn.

Câu nói này là để an ủi cô nhưng cũng đồng thời là để an ủi anh, nhưng lúc này nói ra lại yếu ớt đến vậy…

Cô không nghe nữa mà nhắm chặt mắt, nước mắt chảy vào khóe miệng, đau, rất đau, đau đến mức cô không thở được.

Bên trong công xưởng, người của Thẩm Hoài Dương đem tới đã đánh nhau với người của Thẩm Thiên Canh.
 
Chương 687


CHƯƠNG 687

Thẩm Trạch Hy cũng ra tay rất mạnh với Thẩm Thiên Canh, cậu bị dày vò đến mức sắp phát điên, cậu không hiểu vì sao ông ta lại biến thành người như vậy!

Trong lúc đánh nhau hỗn loạn, một can dầu bị đổ ra đất, vô tình chiếc bật lửa trên người anh ta cũng rơi xuống, vỡ tan tành.

Một đốm lửa bùng lên, sau đó ngọn lửa lan mạnh ra xung quanh, khói đen bốc lên ngùn ngụt, làm người khác ho đến mức chảy cả nước mắt.

Trong giây phút, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, Thẩm Trạch Hy hét lên một tiếng: “Anh cả, nơi này sắp phát nổ rồi, mau đưa chị dâu ra ngoài.”

Thẩm Hoài Dương cách cửa sau khá gần, anh ôm cô đi ra ngoài, tay cầm điện thoại gọi cho bệnh viện.

Thẩm Trạch Hy quay người, cũng đi ra bên ngoài, cửa sau đã ngập trong lửa và khói, đến khi gần đi ra, giống như nhớ ra điều gì đó, cậu lại quay trở lại.

Thẩm Thiên Canh ngã trên mặt đất, ngọn lửa dữ dội đã thiêu đến nửa người dưới của ông ta, vẻ mặt ông ta đau đớn, không thể cử động được.

Thẩm Trạch Hy một tay kéo ông ta, đem ông ta cùng ra ngoài, vẻ mặt giễu cợt đau đớn, cậu thật sự không muốn để ông ta chết trong đó.

Mấy người vội vàng tháo chạy ra khỏi khu công xưởng cũ đó, chạy cách đó chưa được bao xa thì nghe thấy một tiếng nổ, sau đó là ngọn lửa bốc thẳng lên trời.

Ngồi trên xe, anh bảo tài xế lái xe đi, chiếc xe lao như tên bắn về phía trước.

Trên suốt quãng đường, không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, khiến người khác không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Chưa từng có giây phút nào khiến Thẩm Trạch Hy cảm thấy ngột ngạt, khó thở, muốn chết luôn trong xe như giây phút này.

Diệp Giai Nhi nhắm nghiền mắt, màu máu dưới thân đỏ gay mắt, làm quần áo Thẩm Hoài Dương cũng bị nhuộm đỏ, anh không nói gì.

Thẩm Trạch Hy không dám dẫn Thẩm Thiên Canh lên chiếc xe này, cậu cũng không định cho ông ta lên xe, tất cả những tội nghiệt này đều là do ông ta gây ra.

Tự mình tạo nghiệt thì thôi đi, lại còn nhất định phải kéo người thân của mình vào, ra tay với chính cháu của mình, ông ta đã lớn tuổi mà còn khốn nạn như vậy.

Người ba từ nhỏ đến lớn mà cậu luôn tôn kính đã làm cả những việc nên làm và không nên làm.

“Bác sĩ đâu?” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương âm u, thâm trầm, đem theo sự u ám không thể diễn tả được.

Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng sự lạnh lùng đem theo thấm vào trong tim, đó là cái lạnh toát ra từ trong xương, Thẩm Trạch Hy hít vào một hơi: “Đang trên đường đến rồi.”

Anh khẽ ừ một tiếng, ngón tay dài, hơi run rẩy khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.

Anh biết, cô không hề ngất đi, cô vẫn đang tỉnh táo…

Nhưng lúc này, không ai muốn nói gì, một câu cũng không muốn nói, giờ phút này cho dù nói gì cũng đều không thích hợp.

“Chị dâu, về sau anh chị vẫn còn có thể có con mà, chị và anh cả vẫn còn trẻ như vậy, về sau những gì nên có nhất định sẽ có mà…”

Sự nhợt nhạt, im lặng, đau đớn của cô làm trái tim Thẩm Trạch Hy nhói đau như bị kim châm, đau nhức nhối.

Cậu đã nhìn quen thấy sự hoạt bát, rực rỡ của cô, hiện giờ cô không chút sức sống như vậy, cậu thật sự không chịu nổi.

Nhưng trả lời cậu chỉ có sự im lặng, trong xe vang vọng tiếng nói của cậu, ngoài ra chỉ còn lại tiếng thở.

Thẩm Hoài Dương nhẹ nhàng ôm lấy cô, từ đầu đến cuối giữ một tư thế đó, không hề di chuyển.
 
Chương 688


CHƯƠNG 688

Quách Mỹ Ngọc vừa bón cho Huyên Huyên ăn, vừa lẩm bẩm: “Ông già này rốt cuộc đi đâu không biết, đến giờ ăn cơm trưa rồi mà còn không biết đường về, đi mua bộ cờ mà mua đến tận trưa.”

“Bà ngoại, sao ông ngoại vẫn chưa về ạ, ông bảo sẽ mang về cho cháu một cái bánh kem.” Huyên Huyên cũng đang mong chờ.

Bà lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi thì điện thoại lại đổ chuông, Quách Mỹ Ngọc vội vàng nghe máy: “Ông già chết tiệt nhà ông đi đâu vậy hả?”

Âm thanh truyền đến không phải là tiếng của Diệp Đức Huy mà là tiếng của một người phụ nữ, giọng nói này không thể quen thuộc hơn, là Dương Tuyết: “Bà Diệp sao?”

“Sao bà lại nghe điện thoại, ông nhà tôi đâu?”

“Bà đang nói đến ông Diệp sao? Thẩm Thiên Canh bắt cóc Diệp Giai Nhi, định khiến cô ta phá thai, quyên tặng tủy, còn ông Diệp bắt cóc tôi, định để Thẩm Thiên Canh thả người, bây giờ chúng tôi đang ở trên sân thượng của bệnh viện…”

Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc suýt nữa thì ngất ra đất, lồng ngực phập phồng lên xuống, bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy, khuôn mặt trắng nhợt.

Thẩm Thiên Canh vì muốn lấy tủy mà đã bắt cóc Diệp Giai Nhi, bắt cô phá thai, còn Diệp Đức Huy lại bắt cóc Dương Tuyết, bà cảm thấy máu cả người dồn hết lên đầu, trước mắt đen thui, choáng váng.

Đợi đến khi bà gọi lại vào số của Diệp Đức Huy, một âm báo truyền đến nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Quách Mỹ Ngọc tim đập chân run, hãi hùng khiếp vía, huyết áp tăng lên mức cao nhất, bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy. Bà thử gọi tới số điện thoại của Diệp Giai Nhi, không ngờ lại gọi được.

Nghe thấy giọng nói của Diệp Giai Nhi, huyết áp của bà Quách Mỹ Ngọc cuối cùng cũng hồi phục một chút: “Giai Nhi, có phải Thẩm Thiên Canh bắt cóc con không, con nói thật cho mẹ biết.”

Giọng nói của cô yếu ớt, bất lực, cô trả lời: “Vâng, nhưng hiện giờ con đã được cứu ra rồi, mẹ đừng lo lắng.”

“Giai Nhi à! Ba con đúng là hồ đồ, sau khi biết con bị bắt cóc, ông ấy vội vàng tới bệnh viện bắt cóc Dương Tuyết, hiện giờ ông ấy vẫn chưa biết là con đã được cứu ra. Được, mẹ biết rồi, bây giờ mẹ sẽ tới bệnh viện trước.”

Tim bà đập loạn, lúc quay người lại không để ý, đầu đập mạnh vào tường, loạng choạng ngã xuống đất, trước mắt mọc sao, nhất thời không đứng lên được.

Trên xe.

Diệp Giai Nhi mở mắt, cô bảo tài xế lái nhanh hơn, nhanh hơn nữa, lái đến mức nhanh nhất.

Cô không ngờ ba mình lại ngốc như vậy, cô cũng không ngờ ông vì cô mà làm đến mức như vậy, không ngờ ông vì cô mà đi bắt cóc người khác!

Trên tầng thượng của bệnh viện.

Dương Tuyết và Diệp Đức Huy đứng đối diện với nhau, hai người đứng ở mép của tầng thượng.

Lúc Dương Tuyết gọi điện thoại cho Quách Mỹ Ngọc, Diệp Đức Huy dùng tay hất điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại rơi xuống vỡ tan tành, ông bảo bà ta gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Canh chứ không phải là bảo bà ta gọi về nhà.

Nói là bắt cóc nhưng Diệp Đức Huy không hề động tay động chân với Dương Tuyết, càng không hề trói bà ta lại mà chỉ dùng miệng uy hiếp.

Nếu như Thẩm Thiên Canh không thả Diệp Giai Nhi ra, còn dám hại cô sảy thai thì ông nhất định sẽ không tha cho bà ta, ông sẽ đẩy bà ta từ trên này xuống.
 
Chương 689


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуeл3.оne cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тrцуeл3.оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm để công sức chúng mình làm ra không bị lợi dụng một cách quá mức. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 690


CHƯƠNG 690

Tô Tình tức đến mức thở không ra hơi, Thẩm Thiên Canh chính là nỗi đau của bà ta, còn câu nói của Dương Tuyết rõ ràng đã chọc điên bà ta, bà ta thở hổn hể lao tới đẩy Dương Tuyết.

Lúc này cơ thể Dương Tuyết đã vô cùng yếu đuối, căn bản không thể chịu được việc giằng co. Tô Tình đẩy hai ba cái là có thể đẩy ngã Tô Tuyết xuống đất.

Dương Tuyết bị đẩy ra mép của tầng thượng, sau khi ngã ra đó, Tô Tình còn nổi điên bước tới.

Thấy vậy, Diệp Đức Huy hét lên một tiếng: “Đủ rồi.”

Tô Tình bị quát một tiếng, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, đứng ở đó không động đậy gì nữa. Dáng vẻ lúc này của Dương Tuyết vô cùng thảm hại, bà ta thấy vậy trong lòng đã rất thỏa mãn, đủ rồi, không cần ra tay với bà ta nữa.

Dương Tuyết thở hổn hển, bà ta chống tay xuống đất, định đứng lên nhưng chân trái tự nhiên bị trượt, bà ta run lên một cái rồi ngã ra đất.

Nói thì chậm nhưng mọi thứ xảy ra rất nhanh, Diệp Đức Huy lao lên phía trước, vội vàng đưa tay kéo lấy tay bà ta, đang định kéo bà ta lên trên thì dưới chân vô tình giẫm phải một cái ống sắt. Ông loạng choạng, ngã thẳng xuống dưới lầu, Dương Tuyết hét lên một tiếng, thân thể cả hai người cùng lơ lửng rồi rơi thẳng xuống dưới.

Tầng thượng nằm ở tầng sáu, rơi từ đây xuống…

Máu, trên người Diệp Đức Huy và Dương Tuyết toàn bộ đều là máu, khi Diệp Giai Nhi từ trong xe bước ra, cảnh tượng kinh khủng này đập ngay vào mắt cô.

Còn Tô Tình đứng trên sân thượng bị dọa cho đứng ngẩn ra đó, bà ta không ngờ hai người cùng ngã xuống dưới.

Hai người lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, lúc đó cơ thể Dương Tuyết đã quá yếu, tử vong ngay tại chỗ. Còn Diệp Đức Huy được cấp cứu trong một tiếng đồng hồ, cuối cùng mất máu quá nhiều, cấp cứu không thành công, cũng qua đời…

Lúc nghe được tin này, Diệp Giai Nhi đang ngồi ở băng ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, chiếc quần bên dưới còn thấm đỏ máu.

Bác sĩ bước tới, kéo khẩu trang xuống, thở dài một hơi rồi lắc đầu: “Cú ngã quá nghiêm trọng, làm bị thương những bộ phận quan trọng, thêm vào đó mất máu quá nhiều, cấp cứu không thành công, bệnh nhân đã qua đời rồi.”

Diệp Giai Nhi được Thẩm Hoài Dương ôm trong lòng, cô cứng đờ người, im lặng giữ nguyên tư thế đó như một hòn đá, các khớp tay để trên đầu gối càng siết chặt, móng tay đã hoàn toàn biến sắc.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Đột nhiên cô lao ra khỏi vòng tay của Thẩm Hoài Dương như bị điên, đưa tay túm chặt phần áo trước ngực bác sĩ rồi lắc tới lắc lui, tâm trạng vô cùng kích động: “Đồ lừa đảo! Ông là đồ lừa đảo! Làm sao ông ấy có thể chết được! Làm sao có thể chết được!”

Bác sĩ bị lắc qua lắc lại đến mức choáng váng, Thẩm Hoài Dương bước đến dùng tay ôm chặt cô vào trong lòng, để mặt cô áp sát lên ngực anh. Hầu kết anh chuyển động, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Cô xót, anh cũng xót, cô đau, anh cũng đau như vậy, nỗi đau đớn trong lòng không hề thua kém cô.

Cả người cô không chút sức lực, cơ thể yếu ớt mềm oặt, trước mắt cô tối om.

Không bao lâu sau, Quách Mỹ Ngọc cùng hàng xóm đi tới, đầu tóc bà rối bù xù, vẻ mặt nhợt nhạt không còn một chút huyết sắc.

Đúng vào lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra, y tá đẩy chiếc xe ra ngoài, Diệp Đức Huy nằm bên trên, vẻ mặt bình tĩnh, không còn hô hấp, giống như chỉ đang ngủ.
 
Chương 691


CHƯƠNG 691

Bà Quách Mỹ Ngọc tuổi đã cao, khó lòng chịu được kích thích như vậy, ngất luôn tại chỗ.

“Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy?” Diệp Giai Nhi đẩy Thẩm Hoài Dương ra, run rẩy chạy tới.

Thẩm Hoài Dương phản ứng nhanh, anh nhanh chóng bước tới đỡ Quách Mỹ Ngọc đã bị ngất xỉu rồi gọi to một tiếng: “Bác sĩ!”

Quách Mỹ Ngọc được đưa vào phòng bệnh, bác sĩ làm kiểm tra toàn diện, không có gì đáng ngại, chỉ là bị ngất, tỉnh lại sẽ không có vấn đề gì nữa.

Sau đó Diệp Giai Nhi đi tới phòng bệnh của Diệp Đức Huy, Thẩm Hoài Dương vội vàng đi theo sau, anh cũng theo vào nhưng cô đã lên tiếng: “Một mình em vào thôi.”

Anh hiểu rõ tâm trạng cô lúc nào hơn ai hết, anh cũng không kiên trì, để một mình cô đi vào cũng tốt.

Bức tường màu trắng, ga giường màu trắng, trước mắt cô toàn là màu trắng, màu trắng đến gai mắt…

Diệp Giai Nhi đứng ở đó, nhìn Diệp Đức Huy ở trên giường bệnh, cô há miệng mấy lần nhưng cuối cùng đều không phát ra tiếng.

Sau đó, nước mắt như nước biển tràn bờ đê, lăn dài trên gò má của Diệp Giai Nhi, sự lạnh lẽo không lời nào tả được tràn vào tim cô, chút ánh sáng cuối cùng trong mắt hoàn toàn vụt tắt.

Cô đưa tay xoa mặt Diệp Đức Huy, trái tim cô như bị một vật sắc nhọn xuyên qua, không ngừng chảy máu, cô lạnh đến mức không ngừng run rẩy.

Cho tới bây giờ, cho tới lúc này, cho tới giây phút hiện tại, cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng ba đã rời xa cô, vĩnh viễn không bao giờ quay lại nữa.

Thậm chí buổi trưa hôm trước, cô còn đưa cho cô một hũ đào vàng, mua cho cô một đống đồ ăn vặt, ánh mắt lấp lánh nụ cười nhìn cô đầy trìu mến.

Nhưng bây giờ không thể về lại được nữa, không thể về lại được nữa, vĩnh viễn không thể về lại được nữa…

Cô chưa từng nghĩ rằng thời tiết tháng mười một lạnh như vậy, lạnh đến mức không thể chấp nhận được.

“Ba, ba tỉnh lại, tỉnh lại được không?” Cô quỳ trên mặt đất, không ngăn được nước mắt tuôn xuống ướt đẫm mặt.

Cô vừa sảy thai, cơn đau nửa dưới người không hề nhẹ, cảm giác đau đớn lan ra khắp người, nhưng nỗi đau đó làm sao có thể so được với nỗi đau trong tinh thần.

Cô làm sao có thể quên được, lúc cô tan làm là ai đã đội mưa đội gió đi xe điện tới đón cô về nhà, cho dù ông bị ướt đẫm nhưng cũng sẽ giữ cho cô khô cong.

Cô lại làm sao có thể quên được, lúc đầu khi cô mới ly hôn, là ai giận dữ nói, con gái tôi tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, cũng không thiếu gì một vài năm đó, về sau ba nuôi con.

Mặc dù cô là con nuôi nhưng ba cô đã cho cô cả thế giới, ông luôn sợ cô bị đói, bị lạnh, sợ cô bị tủi thân, lúc nào cũng nhắc đến con bé nhà tôi.



Tất cả mọi chuyện trước đây hiển hiện ngay trước mặt, những gì đã mất sẽ vĩnh viễn biến mất, không thể quay lại được nữa…

“Ba, con nhớ ba, con thật sự rất nhớ ba, ba dậy đi, nhìn con một lần, nhìn con một lần nữa thôi!”

Giọng của cô đã khản đặc không ra tiếng, càng khô đến mức người khác có thể cảm nhận được lồng ngực cô đang nghẹn lại, bao nhiêu buồn bã và bi thương như vậy…

Chỉ đáng tiếc là Diệp Đức Huy vĩnh viễn không bao giờ có thể nghe thấy…
 
Chương 692


Ông sẽ không bao giờ có thể nghe thấy đứa con gái mà ông yêu nhất gọi ba, không bao giờ có thể nghe thấy được nữa…

Cô chỉ biết quỳ ở đó, Diệp Giai Nhi cũng không biết là mình đã quỳ bao nhiêu thời gian, quỳ bao nhiêu lâu, chỉ là cô cứ quỳ ở đó, vĩnh viễn không đứng dậy.

Đầu gối cô tê dại, từ lâu đã không còn cảm thấy gì nữa, thứ duy nhất cô cảm nhận được là sự căng cứng, còn lại cô không cảm thấy gì nữa.

Cô ở trong phòng bệnh không chịu ra ngoài thì đương nhiên Thẩm Hoài Dương ở ngoài cửa cũng không chịu đi. Anh sợ cô không chịu được, cũng sợ cô đau lòng quá độ, càng sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.

“Anh cả, chị dâu vẫn còn ở trong đó sao?” Thẩm Trạch Hy bước tới.

“Ừm…” Ánh mắt Thẩm Hoài Dương nhìn về phía cửa phòng bệnh, khẽ trả lời một tiếng.

“Chị ấy vừa mới sảy thai, cơ thể còn quá yếu, anh cả, anh cứ vào đưa chị ấy về trước đi, nếu không chị ấy không chịu được, cũng ăn không tiêu.

Môi Thẩm Hoài Dương mím thành một đường thẳng, làm sao anh không muốn đưa cô đi chứ?

Thấy vậy, Thẩm Trạch Hy không nói gì nữa, một lát sau khóe miệng hơi mấy máy nhưng cuối cùng cũng không nói gì, nuốt hết những lời định nói vào trong.

Cậu nghĩ những chuyện liên quan đến ba lúc này anh cả cũng không muốn nghe…

Lửa cháy khá lớn, thiêu đến nửa dưới người ông ta, bác sĩ nói về sau chân của ông ta chỉ có thể chống gãy, không đi được xa cũng không đi được nhanh.

Hai người không ai rời khỏi đó, cứ đứng chờ bên ngoài phòng bệnh, từ đầu đến cuối Diệp Giai Nhi không hề ra khỏi phòng bệnh, cô căn bản không có ý định ra ngoài.

Đến đêm, thời tiết trở nên rất lạnh, Thẩm Hoài Dương nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng.

Anh đẩy cửa ra một khe nhỏ rồi bước vào trong, cô quỳ trên mặt đất đã ngủ quên mất, phòng bệnh không hề có máy sưởi, cô giở tung những đồ có thể tìm được rồi đắp lên người Diệp Đức Huy.

Anh đưa tay, nhẹ nhàng ôm ngang người cô, anh mới di chuyển một chút mà Diệp Giai Nhi đã lập tức mở mắt ra.

“Em mệt rồi, anh đưa em sang phòng bên cạnh để ngủ.” Anh nói rất nhẹ.

Diệp Giai Nhi không nói gì, chỉ yên lặng tránh khỏi vòng tay của anh, sau đó không nói lời nào, nằm xuống bên cạnh Diệp Đức Huy.

Cô rất lặng lẽ, rất lặng lẽ, thậm chí nước mắt trên mặt cô còn chưa khô, mặt cô như một mặt nước chết, đôi mắt thẫn thờ không có một chút tiêu cự nào.

Cô như vậy không có chút cảm giác nào của một người sống, im lặng đến mức khiến người khác cảm thấy bàng hoàng, đáng sợ.

Thẩm Hoài Dương đã vô cùng đau lòng nhưng lại hoàn toàn bất lực trước cô, nếu bây giờ nhất quyết đem cô đi thì có ích gì chứ?

Cho dù thế nào, chỉ cần cô có thể ngủ một lát, chợp mắt một lúc thì tốt biết bao…

Đêm đen tối như vậy, sâu như vậy, yên lặng từ vậy, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi bức tường và chiếc giường đơn trong phòng bệnh, càng nhìn càng thấy gai mắt.

Bên cạnh Diệp Giai Nhi là Diệp Đức Huy đã chết, không còn một chút hơi ấm nào…
 
Chương 693


CHƯƠNG 693

Cô không sợ, không sợ một chút nào, người bên cạnh là ba của cô, làm sao cô có thể sợ được chứ?

Thẩm Hoài Dương cũng không hề chợp mắt, giữa chừng anh tới phòng bệnh của Quách Mỹ Ngọc, bà vẫn chưa tỉnh, vẫn còn đang hôn mê.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quách Mỹ Ngọc vừa mới tỉnh dậy đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Diệp Đức Huy như vậy, bà khóc không ngừng được, khóc đến đứt ruột đứt gan.

Người đã đi cùng bà bao nhiêu năm nay, đã cùng trải qua bao nhiêu mưa gió, bây giờ nói không còn là không còn nữa, bà làm sao có thể không đau đớn tuyệt vọng?

Khuôn mặt Diệp Giai Nhi tiều tụy, hốc mắt hõm sâu, môi khô nứt nẻ, cô đưa tay định đỡ Quách Mỹ Ngọc nhưng bị bà đẩy mạnh ra, trong mắt bà có cả sự uất hận.

Cô nhìn rõ sự uất hận đó trong mắt bà, môi cô run rẩy, cả người khẽ run lên, cô không dám tiến về phía trước, một bước cũng không dám tiến lên.



Cái chết của Diệp Đức Huy là một cú sốc quá lớn với Quách Mỹ Ngọc, ngay sau đó, bà không chịu được đã đổ bệnh.

Thử nghĩ xem, cả ngày không ăn không uống mà chỉ khóc, có cơ thể của mấy người chịu được chứ?

Bà ngã bệnh, còn Diệp Giai Nhi vẫn cố gắng chống đỡ, cô cố dùng chút sức lực của mình nhìn Diệp Đức Huy hỏa táng và làm đám tang cho ông.

Thẩm Hoài Dương luôn ở bên cạnh cô, trong thời gian ba bốn ngày, cô không nói một câu nào, chỉ làm những việc mà mình nên làm.

Cô đã tê dại, hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ cố ép mình đi làm hết tất cả những việc đó.

Ngày hạ táng, Diệp Giai Nhi ôm hũ tro cốt không rời tay, những người tới đưa tiễn đều là người thân, họ hàng.

Cô đi rất chậm, rất chậm, giống như đi trên dao, mỗi bước tiến về phía trước đều đau đến mức không muốn sống nữa.

Người ba cao lớn che mưa chắn gió cho cô bây giờ biến thành một nắm tro trong hũ đựng tro cốt này.

Cho dù nhỏ như vậy nhưng cô ôm thế nào cũng không xuể, ôm thế nào cũng không muốn rời tay, cô biết đây đã là đoạn đường cuối cùng.

Sau khi hũ tro cốt được chôn cất thì thật sự tất cả mọi thứ sẽ đứt đoạn, thật sự sẽ không còn gì nữa.

Quách Mỹ Ngọc không chịu được nữa, cố giằng hũ tro cốt ra khỏi tay cô, đanh mặt lại nói: “Ông ấy đã chết rồi, cô còn không để cho ông ấy được bình yên nhập thổ sao.”

Cô giống như bị điên, nhất định không chịu buông tay, Quách Mỹ Ngọc giơ tay lên, cho cô một cái bạt tai.

Thẩm Hoài Dương thật sự không biết làm thế nào để nỗi đau đớn trong lòng cô giảm đi một nửa, nếu như có thể anh thật sự sẵn sàng đi làm cho cô.

Từng nắm đất phủ lên hũ đựng tro cốt, che lấp nó, đến khi đất phủ hết lên, Quách Mỹ Ngọc không thở được, lại ngất đi lần nữa.

Quách Mỹ Ngọc được đưa đi, người thân bạn bè cũng đi hết, Diệp Giai Nhi ngã xuống trước phần mộ.

Vừa rồi trời còn rất đẹp, lúc này đã nổi gió, mây đen ùn ùn kéo đến, sau đó những hạt mưa lộp độp rơi xuống.

Cả người cô từ trên xuống dưới đều ướt đẫm, trông rất thảm hại nhưng cô không hề quan tâm, cô mở túi, lấy thứ đồ trong túi ra.
 
Chương 694


CHƯƠNG 694

“Ba, đây là trà mà ba thích uống nhất…”

“Ba, đây là bộ cờ tướng mà ba thường chơi ở nhà…”

“Còn nữa, đây là đồ ngọt mà ba thích ăn nhất…”

Từng thứ từng thứ, cô bày ở trước bia mộ, vốn tưởng rằng nước mắt đã khóc cạn, nhưng lúc này, nước mắt như nước suối, lần nữa tuôn ra.

“Aaaaa!” Cô hét lên, tay đánh cào lên đất, hét rất lớn tiếng, cả người đau đớn, mệt mỏi.

“Anh cả, chị ấy không thể tiếp tục như vậy rồi.” Thẩm Trạch Hy cũng không nhìn nổi nữa, hộc mắt của cậu đỏ hoe, vô cùng đau lòng.

Thẩm Hoài Dương cũng đứng trong màn mưa, yên lặng nhìn cô, lắc đầu ngăn cản Thẩm Trạch Hy, cô cần khóc không chút kiêng kỵ như vậy, đây cũng là phát tiết…

Mẹ kiếp! Thẩm Trạch Hy xoay người, thật là khiến người ta khó chịu bực bội trong lòng, ông trời không có mắt, người tốt luôn nhiều tai nhiều họa!

Đã khóc, đã hét, đã gào, Diệp Giai Nhi cuối cùng cũng khôi phục được một chút, cô run rẩy đứng dậy, kéo lê cơ thể ướt đẫm, cất bước đi về phía trước.

Thấy vậy, Thẩm Hoài Dương cởi áo khoác trên người ra, khoác lên người cô.

Cô giật áo khoác ra, vẻ mặt đờ đẫn, nhả ra mấy từ: “Anh đi đi, giữa chúng ta sau này không còn quan hệ gì nữa…”

“Em đang nói cái gì?” Giọng nói âm trầm của Thẩm Hoài Dương vào lúc này vang vọng khắp bầu trời xám xịt, hai tay giữa chặt eo của cô.

Diệp Giai Nhi cả người đều run rẩy, nhưng cô lại lặp lại vô cùng rõ ràng một lần nữa: “Tôi nói, anh đi, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa, chúng ta chia tay rồi…”

Lời nói của cô vô tình mà kiên định, như trận mưa to lúc này, tắm ướt từ đầu xuống chân anh.

Cô bao lâu không ngủ, anh cũng vô cùng lo lắng không hề chợp mắt trong từng đó thời gian, cô đau cỡ nào, anh bỗng cảm thấy ý như vậy, lúc này đôi mắt của anh tràn ngập tơ máu, giọng nói trầm khàn khiến người ta run sợ: “Thu hồi lời nói lại.”

“Không…” Cô đưa tay, lau nước mắt trên gò má: “Lời nói ra như bát nước hắt đi, sao có thể thu hồi?”

Đôi môi của Thẩm Hoài Dương đang phát run, trên dưới đều phát run, cắn chặt hàm răng: “Diệp Giai Nhi, em đối với tôi như vậy là không công bằng!”

“Vậy ai đối với tôi công bằng?” Diệp Giai Nhi đột nhiên mỉm cười, nụ cười của cô xen lẫn sự bi thương, giọng nói sắc bén: “Nếu không phải do ba của anh, con của tôi làm sao lại chết, ba tôi làm sao lại chết? Cách hai mạng người, chúng ta làm sao còn có thể ở bên nhau?”

Nếu không có Thẩm Thiên Canh, con của cô sẽ không chết, ba cũng sẽ không chết, bọn họ vẫn là một gia đình vui vẻ!

Thẩm Thiên Canh là hung thủ của chuyện này, mà Thẩm Thiên Canh lại là ba của anh!

Mấy ngày này, cô không ngừng nghĩ, nếu lúc đầu cô kết hôn với Điền Quốc Gia, cũng không có qua lại với anh, mọi chuyện sẽ là một cảnh tượng khác!

Còn nữa, cô lúc đầu nếu đồng ý hiến tặng tủy, cho dù mất đi đứa trẻ, có phải còn có thể giữ lại được ba không?

Anh và cô cũng là đồng lõa của chuyện này, là cô hại chết ba của mình, là cô hại chết!

Anh không muốn nghe cô nói lời như vậy, không hề muốn nghe, sự đau đớn trong lòng không thể phát tiết, cúi người, đôi môi mỏng trực tiếp hôn lên môi của cô.
 
Chương 695


Môi của anh đang run, cô cũng đang run, nhưng không hề truyền ra vị ngọt, chỉ có chua chát, bất lực, đau đớn…

Thẩm Trạch Hy không muốn nhìn nữa, cậu quay người, bộ vest đen phẳng phiu giống như vớt từ trong nước ra, cậu cũng đau, đau thay bọn họ.

Dùng hết sức lực, Diệp Giai Nhi đẩy anh ra, từng bước từng bước lùi lại: “Sau này, chúng ta đừng gặp nhau nữa…”

Chỉ cần gặp mặt thì cô sẽ nhớ đến Thẩm Thiên Canh, sẽ nhớ tới cái chết của ba, sẽ nhớ đến đứa con bị sảy đó của cô, nhớ đến máu ở thân dưới…

Nhớ ra mình là hung thủ!

Thẩm Trạch Hy vượt qua anh cả mà đi tới, kéo cánh tay của cô: “Lên xe.”

“Không cần, tôi có thể tự đi…” Cô kiên quyết đẩy tay của cậu ra.

“Bây giờ là định không nhận đứa học sinh như em nữa sao? Nơi này vắng vẻ, không có xe, còn mưa to như vậy, dùng cả đêm, chị có thể đi tới nội thành sao? Vậy Huyên Huyên thì sao, ai chăm sóc?”

Nghe thấy Huyên Huyên, mắt của cô khẽ động, trầm mặc để mặc Thẩm Trạch Hy dẫn cô lên xe.

Thẩm Hoài Dương vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, từng chút từng chút, cuối cùng không thấy nữa.

Tóc của anh đã ướt hết, nước mắt chảy dọc theo gương mặt, lăn qua chiếc mũi cao của anh, sau đó là đôi môi.

Đi tới bia mộ, cơ thể cao ráo của anh trượt xuống, ngồi trên đất, để mặc nước mưa xối lên người, nhắm chặt hai mắt.

Về đến nhà, nước mưa từ trên người nhỏ xuống thấm ướt sàn nhà, Huyên Huyên cũng đã khóc mấy ngày, khóc nháo đòi ông ngoại.

Nhìn thấy cô trở về, Quách Mỹ Ngọc thuận tay cầm đồ ở một bên ném qua: “Mày đi! Mày đi! Mày đi cho tao!”

“Mẹ!” Cô đau khổ khẽ gọi.

“Còn không đi! Mày có phải cũng muốn nhìn tao chết ở trước mặt mày không? Nhìn tao chết ở trước mặt mày, mày mới cam lòng, có phải không? Lúc đầu không cho mày và cậu ta ở bên nhau, mày lại cố chấp!”

Quách Mỹ Ngọc căn bản không thể chấp nhận sự thật Diệp Đức Huy đã mất, bà ta gần như sụp đổ, lý trí cũng sụp đổ theo.

Trán bị đập chảy máu, Diệp Giai Nhi không có tránh, Huyên Huyên chạy ra nhìn thấy thì òa khóc.

Một gia đình vốn bình yên biết mấy, trong nháy mắt lại biến thành tình cảnh như ngày hôm nay.

Cắn chặt môi dưới, trong miệng đều là máu tanh, trong lòng càng đau đớn, chua sót.

Tuy cô là con nuôi, nhưng Diệp Đức Huy lại đặt cả thế giới ở trước mặt cô, nhưng, cái cô báo đáp ba lại là một kích trí mạng.

Cô không oán trách mẹ, chỉ oán trách bản thân cô, oán trách chính cô…

Ôm lấy Huyên Huyên, cô không nhẫn tâm kích thích Quách Mỹ Ngọc nữa, xoay người rời khỏi, có anh trai ở đây, anh có thể chăm sóc cho mẹ.

Đất trời rộng lớn, nhưng không có một nơi nào cô có thể đi.

Nhưng cô không thể, tuyệt đối không thể để ba chết uổng như vậy, không thể…

Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nghe máy, là Trần Diễm An: “Cậu đang ở đâu, tớ tới đón cậu.”
 
Chương 696


CHƯƠNG 696

Dù sao cũng không có nơi để đi, cô nhìn xung quanh, nói địa điểm, sau đó đứng ở đầu đường tối đen, ôm chặt Huyên Huyên.

Huyên Huyên mấy ngày nay đã gầy đi rất nhiều, khoảng thời gian này không có ai chăm sóc cô bé, cằm cũng trở lên nhọn hơn, đưa tay túm góc áo của cô: “Mẹ, mẹ và bà ngoại cãi nhau sao? Bà ngoại tại sao đánh mẹ?”

“Mẹ làm sai, mẹ đáng bị đánh.”

“Ông ngoại đâu? Thím nói con sau này sẽ không gặp được ông ngoại nữa, ông ngoại còn đã hứa mua đồ chơi cho con, mẹ, con nhớ ông ngoại!”

Chỉ một câu như vậy, Diệp Giai Nhi bỗng rơi nước mắt, lồng ngực giống như bị người ta bóp nghẹt, đau, rất đau, cô cũng nhớ…

Nhưng chỉ có thể nhớ mà thôi, từ khi rời khỏi nhà, cô mang theo chiếc ly mà ba thường uống nước nhất.

Nửa tiếng sau, Trần Diễm An đến, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Giai Nhi, cô ta thở dài một tiếng.

Mới mấy ngày, cả người cô đã gầy đi nhiều, nhìn vào mà khiến người khác đau lòng, chỉ là cô lúc này đã đủ buồn rồi, vậy nên Trần Diễm An không xoáy sâu vào nữa.

“Nhìn hiệu quả giảm béo này của cậu thật không tồi đấy, Dương quý phi là khá đẹp, nhưng đâu cần thiết theo đuổi kiểu mình hạc xương mai như này?” Trần Diễm An trước giờ không biết nói lời an ủi, mềm mỏng gì đó.

Cô ta cũng muốn an ủi cô, để cô đừng bày ra sắc mặt như vậy, để cô không buồn nữa, nhưng cô ta không biết!

“Bỏ đi bỏ đi, không nói gì nữa, về chung cư của tớ đi.” Chìa tay, cô ta kéo Huyên Huyên, một tay khá kéo vali.

Diệp Giai Nhi đi ở đằng sau, trên con đường tối đen, đèn đường hai bên tỏa ra ánh sáng, nhưng không có ánh sáng nào có thể chiếu vào trong trái tim cô.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô kéo Trần Diễm An: “Chung cư của cậu, tớ không đi nữa.”

“Không đến chung cư của tớ, cậu định đi đâu?”

“Khách sạn nhà nghỉ có rất nhiều.” Tùy tiện thuê một phòng cũng có thể sắp xếp cho cô và Huyên Huyên.

“Chung cư của tớ trống, cậu không cần sợ sẽ quấy rầy tớ và Quý Hướng Không, cậu nếu dám đến khách sạn nhà nghỉ, xem tớ có nghỉ chơi với cậu không!”

Nghe thấy sẽ không quấy rầy đến cô ấy và Quý Hướng Không, Diệp Giai Nhi lúc này mới buông tay, trên đường đi, cô nói rất ít, trên cơ bản luôn trầm mặc.

Không gian của chung cư rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là bẩn…

Rất bẩn…

Bụi đất, trên bộ sô pha, gần như khiến người ta có hơi không dám nhìn…

Trần Diễm An ho nhẹ hai tiếng, mặc váy dài ngả lưng ở sô pha, trên gương mặt xinh đẹp không có chút ngại ngùng, mà nói hiển nhiên: “Tớ trước giờ quen thói bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối nát rồi, đừng thấy tớ bề ngoài ăn mặc xinh đẹp như vậy, thật ra bên trong của tớ đều thối nát, cho nên vẫn phải làm phiền hai mẹ con các cậu dọn dẹp nơi này.”

Huyên Huyên xoay người, nhìn căn chung cư mấy lần: “Dì Trần, dì là sống trong chuồng heo sao?”

Trên đầu chảy xuống ba vạch đen, Trần Diễm An nhéo cái gương mặt nhỏ đó: “Cháu biết cái gì gọi là chuồng heo không? Chung cư của dì Trần của cháu sạch sẽ hơn của người khác rất nhiều, đây gọi là nghệ thuật!”

Diệp Giai Nhi cũng quả thật muốn làm tê liệt, cần dùng hành động làm mệt mỏi nỗi đau và sự mệt mỏi trên phương diện tinh thần, không nói hai lời, cô bê chậu nước sạch, bắt đầu dọn dẹp.
 
Chương 697


CHƯƠNG 697

“Mau đi, giúp mẹ lao động.” Cô vỗ nhẹ vào tay của Huyên Huyên.

Huyên Huyên ngoan ngoãn nghe lời cũng bắt đầu dọn dẹp, nhìn dáng vẻ của hai mẹ con, Trần Diễm An cảm thấy đau lòng.

Lúc này, điện thoại đổ chuông, cúi đầu, Trần Diễm An nhìn màn hình hiển thị, sau đó tránh hai người, đi đến ban công, nghe máy.

“Dẫn bọn họ qua đó rồi sao?” Giọng nói rất trầm, lại rất quen thuộc, là giọng nói của Thẩm Hoài Dương.

“Qua đó rồi, có điều nói đi cũng phải nói lại, Thẩm tổng nếu đã mua căn chung cư cao cấp như vậy tại sao không cho người dọn dẹp, nó bẩn tới mức Huyên Huyên còn chê bai tôi ở trong chuồng heo.”

Tiếng hít thở ở đầu bên kia rất khẽ, rất nhạt, Thẩm Hoài Dương một lát sau nói: “Để cô ấy bận một chút khá tốt, sẽ không suy nghĩ linh tinh.”

Căn chung cư đó, anh cố ý để bẩn như vậy, có những lúc lao động cũng là một loại phát tiết, cũng sẽ chuyển dời sự chú ý, ít nhất cô sẽ không nghĩ linh tinh…

“Tên viết trong trên giấy tờ sở hữu của căn chung cư là tên của tôi, Thẩm tổng thật nỡ tặng cả căn chung cư cao cấp này cho tôi sao?” Trần Diễm An nhìn rồi nói.

“Ừ…” Chỉ cần chuyện liên quan tới cô, anh chưa từng có nỡ hay không nỡ cả.

“Cô ấy cũng là bạn của tôi, tôi sẽ không lợi dụng lúc người khác nguy nan, cúp máy đây.”

Sau đó, Thẩm Hoài Dương lại nói: “Tôi không yên tâm về cô ấy, tối nay cô ở đó ngủ cùng cô ấy một đêm đi, làm phiền rồi.”

Trần Diễm An không biết Thẩm tổng còn có lúc khách sáo như vậy, lập tức đồng ý, cô ta cũng không yên tâm Giai Nhi như này.

“Cảm ơn.” Sau khi cảm ơn, Thẩm Hoài Dương lúc này mới cúp máy.

Đêm đó, Diệp Giai Nhi cũng không ngủ, dọn sạch sẽ căn chung cư, giống như không cảm thấy mệt.

Huyên Huyên đã được Trần Diễm An dỗ ngủ rồi, cô ta ngồi trên sô pha, nhìn bạn thân giống như người mắc bệnh sạch sẽ dọn dẹp sắp xếp căn phòng.

Cô ta không lên tiếng, cũng không nói gì, chỉ hít thở, lúc Diệp Giai Nhi mệt thì nằm vật trên đất, coi như nghỉ ngơi.

Dùng sức của chín trâu hai hổ, Trần Diễm An mới lôi được cô lên giường, sau khi đắp chăn cho cô, cuối cùng cũng thở phào, cô cuối cùng cũng ngủ rồi. tải áp truyện Hola để đọc tiếp nhé!

Do thật sự không yên tâm về cô, Trần Diễm An gọi điện cho Quý Hướng Không, mấy ngày này sẽ ở đây ở bên Diệp Giai Nhi.

Nhìn cô phát điên, nhìn cô dày vò bản thân không còn giống con người, cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, cô đã một cước đạp vào chiếc giẻ lau của Diệp Giai Nhi: “Vừa vừa phải phải thôi!”

Diệp Giai Nhi không nói gì, tiếp tục đi giặt ga giường, Trần Diễm An cầm một bát nước hắt lên mặt cô.

“Cậu cũng nên tỉnh táo lại rồi, ai chết người thân đều sẽ đau lòng, đều sẽ bi thương tuyệt vọng, đều sẽ buồn bã, nhưng cậu cũng phải biết điểm dừng, cậu còn lý do để sống tiếp, không thể đau lòng mà trực tiếp đi theo chú được, đau lòng là điều bình thường, nhưng nếu quá nóng, chính là làm màu!”

Hạt nước chảy theo gương mặt, tay cô túm lấy áo trước ngực, giọng nói khàn đặc: “Nhưng tớ là hung thủ, tớ là hung thủ hại chết ba!”

“Không ai muốn cố ý hại chết người thân của mình cả, nhất là ba, nhưng trên đời có một vài chuyện là không thể tránh né, cậu khẳng định cậu muốn tiếp tục sống với bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này sao? Huyên Huyên thì sao? Cậu cũng định mặc kệ con bé sao? Ngộ nhỡ tạo thành ám ảnh tâm lý cho nó thì sao?”
 
Chương 698


CHƯƠNG 698

Trần Diễm An nói trúng chỗ đau: “Cho nên dừng lại thôi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, xem như là vì Huyên Huyên, cậu cũng không thể cứ tiếp tục như vậy được…”

“Diễm An, ba của tớ chết rồi, con của tớ cũng chết rồi…” Cô đã khóc, khóc xé họng, khóc tới mức đứt từng khúc ruột, đau lòng tuyệt vọng, khóc rất thương tâm, khóc trong bất lực.

“Tớ biết, tớ đều biết.” Cô ta ôm lấy cô, đưa tay vỗ tay lưng của cô: “Nhưng cậu còn Huyên Huyên, còn bác gái, cậu vẫn phải vì bọn họ mà sống tiếp.”

Cô đã khóc rất lâu, mãi cho đến khi nước mắt khô cạn mới dừng lại.

Nếu có thể, cô bằng lòng chết thay ba, chỉ cần ba có thể sống, cô làm gì cũng được!

Phát tiết mấy ngày, lại khóc một trận như vậy, cảm xúc của cô tóm lại có chuyển biến tốt, cũng dần dần bình tĩnh lại.

Đúng như những gì Trần Diễm An nói, cô không thể cứ tiếp tục như vậy, cô vẫn phải tiếp tục sống…

“Tớ không sao rồi, cậu về đi, ở bên tớ mấy ngày, Quý Hướng Không chắc có ý kiến rồi.” Cô dụi đôi mắt sưng đỏ.

Trần Diễm An lại vỗ nhẹ vào lưng của cô, gật đầu, hai ngày này cô ta có thể nhìn thấy một chiếc xe Bentley màu đen đỗ ở dưới lầu, cô ta nghĩ, đó chắc là Thẩm Hoài Dương…

Xe đỗ một lần là một đêm, cô ta có để ý, mỗi ngày khi trời sắp sáng, chiếc xe mới rời khỏi…

Huyên Huyên đi học rồi, Trần Diễm An cũng rời đi rồi, Diệp Giai Nhi vào phòng tắm, cô rửa mặt, tắm rửa, đánh răng, sửa soạn cho mình từ trong ra ngoài.

Sau đó, lại cầm ảnh của Diệp Đức Huy tới, nước mắt rơi xuống trên bồn, chảy xuống, hòa tan trong bồn nước rửa mặt.

Tay nhẹ nhàng vuốt vẻ gương mặt của Diệp Đức Huy, cô ôm trước ngực, cảm nhận sự ấm áp đó, cô quá lạnh, cần sưởi ấm trái tim.

Cô hy vọng ba có thể gọi cô một tiếng cô nhóc biết bao, nhưng cô biết, đó đã là chuyện không thể!

Sau đó cô đến cục cảnh sát, báo cảnh sát, cho lời khai về chuyện liên quan tới Thẩm Thiên Canh.

Nhưng cảnh sát lại nói với cô, phải thu thập chứng cứ trước, sau đó còn xác thực, sẽ nhanh chóng cho cô đáp án.

Thu thập chứng cứ, xác thực, cô chính là nhân chứng, cũng là người bị hại, bọn họ rốt cuộc là đang lấp liếm hay là đang nói thật?

Dù sao địa vị và quan vị của nhà họ Thẩm bày ở đó, Diệp Giai Nhi không tin cảnh sát, cô buộc phải nhanh chóng có được đáp án, mau chóng biết kết quả xử lý.

Không thể dựa vào cảnh sát, cô đương nhiên có cách của cô, cô đăng những chuyện này lên mạng, hơn nữa đã tìm luật sư, kiện Thẩm Thiên Canh ra tòa.

Cô không thể để ba, còn cả con cô chết uổng được, tóm lại phải có người trả giá cho hai sinh mạng!

Danh tiếng và uy vọng của nhà họ Thẩm ở thành phố S lớn cỡ nào thì hiệu quả của scandal nổ ra cũng lớn như vậy, đăng lên mạng không tới nửa ngày thì lên hotsearch, chuyện của Thẩm Thiên Canh ở thành phố S không ai không biết.

Chuyện của Thẩm Thiên Canh còn trở thành chuyện tán gẫu sau bữa giờ cơm nước, không ngờ, thật là không ngờ…

Do áp lực và phản kháng của người dân, bên trên không thể không phái người của Viện Kiểm Sát và người của cục cảnh sát đến bệnh viện, Thẩm Thiên Canh vừa làm phẫu thuật xong, còn ngồi trên xe lăn, Tô Tình đang đút cho ông ta ăn.
 
Chương 699


CHƯƠNG 699

Nhìn thấy nhiều người xông vào như vậy, lông mày lá liễu của bà ta nhíu lại, khi đang chuẩn bị lên tiếng, người của cục cảnh sát căn bản không cho bà ta cơ hội mở miệng, trực tiếp đưa Thẩm Thiên Canh đi.

Thẩm Thiên Canh không lên tiếng, nhưng Tô Tình lại rất bất mãn, kéo quần áo của cảnh sát, sắc mặt đanh lại nói: “Cậu biết ông ấy là ai không?”

“Có người kiện ông ta, ông ta bị tình nghi dính líu đến bắt cóc, chúng tôi theo lệnh làm việc, lại với lệnh bắt giữ cũng đã ban xuống, bà Thẩm có gì thì nói với bên trên đi.” Dứt lời thì dẫn Thẩm Thiên Canh đi.

Dính líu đến bắt cóc, ngoài tiện nhân Diệp Giai Nhi đó còn có thể là ai?

Tô Tình tức tới mức có hơi nghiến răng, gọi điện cho Tô Chính Quốc, kêu ông ta giúp, xem có thể thả Thẩm Thiên Canh ra ngoài không.

Nghe vậy, Tô Chính Quốc đanh giọng dạy dỗ, chuyện này chấn động trên mạng rồi, bên trên đã chú ý, còn thả thế nào được.

Không ra hồn, là bộ trưởng, vậy mà ngay cả chuyện như vậy cũng có thể làm ra! Hơn nữa vậy mà còn vì người tình mà làm ra hành vi muốn giết cháu của mình, mặt mũi này của ông ta đã bị mất sạch rồi.

Về đến nhà, Tô Tình đi tìm Thẩm Hoài Dương: “Chân của ba con đã như thế rồi, cũng coi như là trả giá cho chuyện lần này rồi, con nghĩ cách bảo lãnh ông ấy ra ngoài đi.”

Dương Tuyết chết rồi, chân của ông ta lại như thế rồi, sau này ông ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh bà ta, còn muốn đi đâu nữa?

Trước mặt Thẩm Hoài Dương bày đều rượu, anh đã không biết đã uống bao nhiêu rượu, đầu đang xoay, xung quanh đều đang quay, xoay tới mức anh đau đầu.

Mấy ngày này, anh buồn bực, đè nén, đau khổ, rượu trong kệ rượu đã ít đi một nửa, cảm thấy gân cốt của mình đều đau nhức.

Thẩm Trạch Hy kéo bà ta ra khỏi phòng sách: “Mẹ, người chết là con của anh cả con, anh ấy đã đủ đau khổ rồi, mẹ có thể đừng tìm chuyện vào lúc này được không?”

“Trạch Hy, người bị đưa đi là ba con, con nói lời này giống cái gì hả?”

“Lời con nói không ra làm sao, vậy chuyện ba làm giống cái gì, tự tạo nghiệt không thể sống, người ép ba đến bước này không phải là ba, còn là ai chứ?”

Tô Tình tức tới nỗi suýt nữa ngất đi: “Cái đồ khốn, ông ấy tốt xấu gì cũng là ba của con, có ai nói chuyện như con không?”

“Con biết ông ấy là ba con, con cũng muốn tôn trong ba, nhưng chuyện ba làm có thể khiến con tôn trọng được sao? Còn nữa, cũng đừng đi tìm anh cả của con nữa.”

Một bên là người phụ nữ và đứa con anh yêu sâu đậm, một bên là ba của mình, anh ta bị kẹp ở giữa, làm sao có thể sống tốt được?

Tòa sắp mở phiên xử đầu tiên, ba bà ta sẽ không phái người xuống, mà Hoài Dương và Trạch Hy lại không thể trông cậy được, lúc này bà ta rất hận Diệp Giai Nhi.

Anh cả như vậy cậu nhìn cũng cảm thấy đau lòng, đúng sai của chuyện này bày ở đó, ai cũng không muốn phát triển như vậy!

Cậu muốn đi cứu ba, nhưng cậu làm sao cứu? Những chuyện ba làm, kêu cậu cứu thế nào?

Cứu người tự cứu mình, bản thân khiến mình rơi vào loại tuyệt cảnh đó, ai có thể cứu rỗi ông ta được!

Kiện Thẩm Thiên Canh ra tòa, tòa án sẽ mở phiên xét xử, thẩm tra vào mấy ngày sau, nhưng đối với chuyện xảy ra ở ban công, cô vẫn rất tò mò.

Trong lòng cô rất rõ, ba căn bản không phải là người tàn nhẫn, cho dù bắt cóc Dương Tuyết, ba cũng tuyệt đối không thể đẩy Dương Tuyết xuống.

Cho dù là đẩy Dương Tuyết xuống, ba cũng không cần thiết nhảy xuống, không phải sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom