Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 660


CHƯƠNG 660

Thẩm Hoài Dương trở về chung cư, Diệp Giai Nhi đã làm bữa tối xong rồi, cô đang bưng canh ra bàn.

Đôi môi mỏng kéo cao, Thẩm Hoài Dương liếc nhìn cô, cởi áo khoác ở trên người xuống tùy ý ném lên ghế sofa.

“Có người nào đến tìm em không vậy?” Anh nói.

Tủy của Thẩm Hải Băng không phù hợp, vậy thì đương nhiên lực chú ý sẽ trở lại trên người cô, người đến tìm cô chỉ có hai người mà thôi, thứ nhất là Thẩm Thiên Canh, người còn lại là Dương Tuyết.

Diệp Giai Nhi còn chưa nói chuyện, Huyên Huyên đang húp canh đã nhanh mồm nói: “Dạ có, ông nội đến tìm.”

Hàng lông mày của Thẩm Hoài Dương lập tức nhíu lại: “Ông ta tìm em?”

“Tìm rồi, vẫn là chuyện tủy, nhưng mà đã biết em từ chối, nói cũng đã nói vô cùng rõ ràng, em nghĩ là ông ta sẽ không tìm em nữa đâu.”

Diệp Giai Nhi dọn đồ ăn xong xuôi, bình tĩnh nhìn chăm chú vào anh: “Vậy còn anh, anh vẫn ổn chứ?”

Thẩm Thiên Canh và Tô Tình gây nhau ầm ĩ như thế, cô nghĩ chắc chắn là trong lòng anh cũng không dễ chịu gì cho cam.

Cổ họng nhấp nhô, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống ghế sofa, nhìn thoáng qua cô, trong lòng lại mềm nhũn: “Vẫn ổn.”

“Vậy là tốt rồi, rửa tay ăn cơm đi.” Diệp Giai Nhi dọn chén đũa xong, cô liền ôm Huyên Huyên ở bên cạnh ngồi lên trên ghế.

Tối nay cô làm bánh ngón tay, cắt thành từng thanh từng thanh nhỏ đặt vào trong đĩa rất là xinh đẹp, mùi hương bay khắp bốn phía.

Hương thơm xộc vào trong mũi, Thẩm Hoài Dương nhướng nhướng mày, cảm giác muốn ăn liền được khơi dậy, thân thể cao lớn hơi cúi xuống một chút, ngón tay thon dài tùy ý cầm lấy một miếng bánh ngón tay.

Thấy vậy, Diệp Giai Nhi tức giận đánh vào mu bàn tay của anh, giọng nói có ý trách móc: “Sao lại giống như một đứa con nít thế, tay cũng không chịu rửa.”

“Thơm quá đi.” Trong đôi môi mỏng truyền đến giọng nói trầm thấp mà từ tính, anh đến gần cô, cười vô cùng sâu xa: “Hương thơm khiến người khác phạm tội.”

Nghe vậy, lông mày của cô nhịn không được mà co rúm lại, chỉ muốn cầm cái vá ở trên tay mà gõ vào đầu anh.

Sao trước kia không biết anh vừa vô liêm sỉ lại vừa không đứng đắn như thế?

“À đúng rồi, lúc nào thì mới mặc bộ đồ viền ren cho anh xem?” Bàn tay xoa xoa phần trán có chút mệt mỏi, Thẩm Hoài Dương lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi.

“Anh cảm thấy như thế nào?” Trên gương mặt Diệp Giai Nhi lộ ra biểu cảm quyến rũ, lại như đang đùa giỡn: “Tối nay có được không?”

“Được chứ.” Anh cũng nở nụ cười, khóe môi cong lên một độ cong gợi cảm.

Ăn tối xong, Huyên Huyên còn nhảy nhót đòi xem tivi, tâm tâm niệm niệm muốn xem mấy chú gấu về quê ăn tết, nhưng mà đã chín giờ rưỡi rồi, ngày hôm sau còn phải đi học, Diệp Giai Nhi cưỡng ép tắt tivi.

Thật ra Huyên Huyên có hơi sợ Diệp Giai Nhi, thấy sắc mặt của cô như vậy, mặc dù không tình nguyện nhưng mà cũng chỉ có thể lắc lắc cái mông nhỏ đi về phòng.

Sau khi dỗ cô bé ngủ xong, cô trở về phòng, chỉ nhìn thấy tay trái người đàn ông đang chống ở cổ, trước mặt thì đặt bộ quần áo đỏ tươi như lửa cháy, liếc nhìn cô đi vào, hàm dưới căng cứng gật nhẹ, ý tứ mà anh muốn biểu đạt đã quá rõ ràng.
 
Chương 661


CHƯƠNG 661

Âm thầm cắn răng, Diệp Giai Nhi bất mãn cầm lấy, sau đó đi vào trong phòng thay quần áo.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng của mình từ trong gương, gương mặt ửng đỏ, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, như thế này thì làm sao có thể đi ra ngoài đây?

Đừng nói là ác ý đùa cợt muốn trêu chọc anh, chỉ sợ là lúc này ngay cả cánh cửa cô cũng không thể bước ra được, nói chung là da mặt của cô không dày bằng anh.

Đứng ở trong phòng thay đồ có hơi lâu, tiếng thúc giục của người đàn ông không ngừng xuyên qua cánh cửa truyền vào trong phòng.

Hít một hơi thật sâu, sau đó Diệp Giai Nhi đi ra ngoài.

Đôi mắt của Thẩm Hoài Dương lập tức trở nên tối sầm lại.

Máu ở trên người chảy ngược, Thẩm Hoài Dương đẩy cô ra phía sau, sau đó nhảy phốc dậy từ trên giường, sải bước đi vào trong nhà vệ sinh.

Trời vào thu, đương nhiên buổi tối rất lạnh, nhưng mà khi dòng nước lạnh buốt dội lên trên người anh, anh lại không cảm thấy lạnh chút nào, mà vẫn vô cùng nóng như lúc nãy.

Cô cũng không làm ra hành động gì quá gợi cảm, chỉ cần chủ động vài lần là đã có thể khiến anh tước vũ khí đầu hàng.

Thở ra một hơi, bàn tay to của Thẩm Hoài Dương lau giọt nước ở trên mặt, cánh tay cường tráng rắn chắc chống lên vách tường, mặc cho dùng nước lạnh lẽo thuận theo thân thể anh chảy xuống phía dưới, cuối cùng vẫn không quên khẽ mắng một tiếng.

Khóe miệng nở một nụ cười đã đạt được ý đồ, Diệp Giai Nhi đưa tay kéo chăn che mình lại, cô cố ý nói với phòng tắm: “Anh Thẩm vẫn còn chưa tắm sạch sẽ hả?”

“Em ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho anh.” Trong giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần thô bạo.

“Cái này không phải là ứng với câu nói lúc nãy đó à, tự mình gây nhiệt thì không thể sống, cần thiết gì chứ?” Cô thoải mái lật xem tạp chí.

Bên đây đúng là rất thoải mái, mà người đang trong phòng tắm đang giao chiến với nước lạnh thì lại lâm vào trong hoàn cảnh nước lửa giao thoa.

Thẩm Hoài Dương nghĩ là sau này vẫn nên bớt làm mấy hành động đó đi, hiển nhiên là anh đã đánh giá thấp sức chịu đựng của mình, cũng đánh giá thấp năng lực cám dỗ của cô.

Mới có một lúc thôi, anh khó đảm bảo mình không chảy máu mũi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Diệp Giai Nhi thức dậy khá sớm, hai người vẫn còn chưa tỉnh dậy, cô đi xuống dưới lầu mua thức ăn sáng.

Dưới lầu chung cư có một cửa hàng bán thức ăn sáng, có rất nhiều người, cô muốn mua một lồng bánh bao hấp, sau đó lại mua mấy ly sữa đậu nành, mang theo mấy đĩa bánh.

Đợi sau khi cô đi lên lầu, có một bóng người âm thầm đi tới, nhìn cô mấy giây, sau đó nhấc chân đi vào trong cửa hàng bán đồ ăn sáng.

Một lúc sau, người đó mới bước ra khỏi cửa hàng bán đồ ăn sáng, trên mặt của ông chủ cửa hàng bán đồ ăn sáng tràn đầy nụ cười tiễn anh ta đi khỏi.

Trong khoảng thời gian anh ta ở trong cửa hàng bán đồ ăn sáng, không có ai biết anh ta đã nói gì với ông chủ.

Sau đó, người đàn ông ấy đi đến khách sạn, Thẩm Thiên Canh đã chờ ở trong phòng lâu rồi, nhìn thấy anh ta đi vào thì liền mở mắt ra: “Đều đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi?”

“Vâng, đều đã dặn dò xong rồi.” Người đàn ông gật đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Thiên Canh đứng dậy, sắc mặt thâm trầm không nhìn thấy cảm xúc trong đó.
 
Chương 662


CHƯƠNG 662



Huyên Huyên ăn khá nhiều, một lồng bánh bao hấp gần như là được một mình cô bé giải quyết hết, Thẩm Hoài Dương cũng ăn mấy cái, cảm thấy mùi vị rất ngon.

Có thể nghe thấy được chữ ngon từ trong miệng của cậu cả Thẩm, quả thật không dễ dàng, xem ra bữa sáng của cửa hàng đó khá tuyệt, khoảng cách lại không xa, giá cả cũng thực tế, sau này có thể mua bữa ăn sáng ở đó.

Ngày hôm sau cô lại đến cửa hàng bán đồ ăn sáng, Huyên Huyên nhớ mãi không quên bánh bao hấp ở nơi đó.

“Hai lồng bánh bao hấp, một bát cháo gạo đen, và hai ly sữa đậu nành mang về.” Vừa nói, Diệp Giai Nhi vừa lấy túi tiền ra.

“Không có sữa đậu nành, cháo lúa mạch cũng ngon lắm, giá trị dinh dưỡng rất cao.” Nhân viên phục vụ đề cử, ánh mắt hơi chớp chớp.

Cô chưa từng nếm thử cháo ngũ cốc, Diệp Giai Nhi gật đầu lấy tiền ra: “Vậy thì đổi thành cháo ngũ cốc đi.”

Lần đầu tiên ăn cháo ngũ cốc, đúng là hương vị rất ngon, ngọt ngọt thơm thơm, rất hợp với khẩu vị lúc mang thai, Huyên Huyên cũng rất thích ăn.

Mấy ngày nay Thẩm Thiên Canh không tìm cô, cũng không tiếp tục xuất hiện trước mặt cô, nghe nói là trong khoảng thời gian này ông ta đang phối hợp với bệnh viện để tìm tủy phù hợp.

Quả thật tin tức này đối với Diệp Giai Nhi mà nói chính là một tin tức vô cùng tốt, nếu như có thể tìm được tủy phù hợp, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.

Đồng thời, trong lòng cô hết sức rõ ràng, ngày hôm đó Thẩm Thiên Canh quỳ gối với cô trong quán cà phê, tất nhiên đã đến giới hạn cuối cùng của ông ta.

Dù sao thì cho dù ở thành phố S hay là huyện Thiểm thì Thẩm Thiên Canh là một nhân vật nổi tiếng, quỳ gối với cô, tất nhiên đã làm tổn thương lòng tự trọng của ông ta, làm sao có thể tiếp tục tới tìm cô được chứ?

Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy đã biết tin tức cô mang thai, ngày nào cũng kêu cô về nhà, muốn bồi bổ cho cô.

Mấy ngày nay Quách Mỹ Ngọc làm rất nhiều món ăn ngon, chỉ cần đến lúc tan làm thì Diệp Đức Huy sẽ đến đón cô.

Mỗi ngày ăn quá no bụng, sau khi ăn đồ ăn ở nhà xong, buổi tối cô sẽ về chung cư của Thẩm Hoài Dương. Mặc dù Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc vẫn còn cảm thấy bất mãn với Thẩm Hoài Dương, nhưng mà thấy mối quan hệ của hai người tốt như thế, với lại đã có thêm con, cho nên cũng không nói cái gì nữa.

Chuyện đã phát triển đến mức này rồi, không phải là bọn họ nói cái gì thì có thể khiến hai người bọn họ cắt đứt quan hệ.

Diệp Đức Huy nhìn cô rồi thở dài một hơi: “Thật ra thì lúc đó ba cũng đồng ý với ý kiến của mẹ, Quốc Gia rất tốt, ai mà biết được con chọn con đường này là đúng hay sai.”

“Ba, sao ba lại đột nhiên nói chuyện này vậy chứ? Không phải mọi chuyện đã qua rồi à, con cảm thấy anh ấy rất tốt mà.” Diệp Giai Nhi ôm lấy cánh tay của ông, cô đã nhận được bưu kiện của Điền Quốc Gia gửi tới, anh ta đã có thể đứng dậy, hơn nữa còn có thể đi lại.

“Bây giờ tâm tư của con bắt đầu hướng về phía cậu ta rồi đó, thật là, con đó nha, còn nữa, ba và mẹ con đã đến bệnh viện thăm mẹ ruột con rồi.”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi cau mày, thấy thế, Diệp Đức Huy nhấp một ngụm trà, vỗ vỗ tay cô: “Ba mẹ nuôi con hai mươi mấy năm, tốt xấu gì con cũng là do bà ấy sinh ra, lúc này con đang mang thai không thể hiến tủy cho bà ấy, về tình về lý ba và mẹ của cô cũng nên đến bệnh viện thăm bà ấy, may mắn nhờ có bà ấy nên ba mới có thể có một đứa con gái hiểu chuyện như thế.”
 
Chương 663


CHƯƠNG 663

Không nói gì nữa, thật ra thì trong lòng cô không muốn để ba mẹ mình có liên quan gì với Dương Tuyết.

Sau đó, Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc lại đến bệnh viện thăm Dương Tuyết hai lần, mua mấy món quà quý giá tặng cho bà ta.

Dương Tuyết không hề đề nghị muốn đón Giai Nhi khỏi bọn họ, chỉ dựa vào điểm này, hai người bọn họ đã rất cảm kích rồi.

Nuôi từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể nỡ lòng buông tay được chứ?

Sáng ngày nào cũng ăn cháo ngũ cốc, ăn liên tiếp một tuần mà khẩu vị càng ngày càng lớn, có khi sáng sớm cô lại có thể ăn hai bát cháo ngũ cốc.

Buổi trưa, Thẩm Hoài Dương sẽ kêu trợ lí Trần đưa cơm tới cho cô, buổi chiều Diệp Đức Huy sẽ chạy xe điện đến đón cô về nhà ăn cơm Quách Mỹ Ngọc nấu.

Một buổi chiều hôm nọ vẫn giống như thường ngày, Diệp Đức Huy cười nói: “Bây giờ ba đã trở thành tài xế riêng rồi, ngày nào cũng đến đây đón con tan làm.”

“Ba không muốn làm tài xế của con hả?” Diệp Giai Nhi vòng tay ôm lấy hông ông, dựa đầu lên lưng của ông giống như lúc còn bé, bắt đầu làm nũng.

“Đều đã lớn như vậy rồi mà vẫn thích làm nũng giống như lúc nhỏ.” Diệp Đức Huy than nhẹ: “Làm sao ba có thể không nguyện ý làm tài xế của con gái ba được chứ?”

Vừa chạy trên đường, hai người vừa nói chuyện với nhau, không chú ý tới người đi đường đi qua đi lại, Diệp Đức Huy muốn tránh đi, bàn tay lại có hơi lúng túng, xe điện trực tiếp ngã qua bên trái.

Diệp Đức Huy ôm chặt lấy Diệp Giai Nhi, mặc cho mình ngã xuống đất, vẫn luôn bảo vệ cô trong ngực, không nỡ để cô nhận tổn thương.

Vội vàng đứng dậy, sắc mặt Diệp Giai Nhi tái nhợt, cô bối rối đỡ ông dậy, lo lắng và sốt ruột nói: “Ba ơi, ba có bị thương chỗ nào không vậy?”

Chậm rãi đứng dậy, Diệp Đức Huy nhỏ giọng nói: “Đúng là người già thì không được việc mà, nhưng mà xuống cũng coi như cứng rắn lắm, không có việc gì đâu.”

“Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút đi.” Diệp Giai Nhi không yên lòng, lúc nãy ba cô ôm cô vào trong ngực, ông lại té xuống đất nặng như thế, vẫn phải làm kiểm tra cho chắc chắn.

“Sức khỏe của ba như thế nào ba biết mà, chưa có yếu đến mức đó đâu, một lát nữa sau khi trở về đừng có nói với mẹ con là ba chạy xe bị ngã đó, nếu không thì bà ấy chắc chắn sẽ không cho ba đi đón con tan làm nữa đâu, đây là bí mật của hai chúng ta.”

“Bị té ngã xuống là sự thật mà, có cái gì để giấu?”

Diệp Đức Huy cũng không chịu thừa nhận: “Ba chạy xe đã chạy bao nhiêu năm rồi, ngày hôm nay nói chuyện với con nên mới bị phân tán lực chú ý rồi ngã xe, chứ kỹ thuật lái xe của ba không có vấn đề.”

Diệp Giai Nhi nhún vai, đã già như vậy rồi mà còn bướng bỉnh, tính tình vẫn giống trẻ con.

Về đến nhà, quả nhiên Quách Mỹ Ngọc vừa mới liếc mắt liền nhìn thấy đất ở sau lưng Diệp Đức Huy, bà cau mày: “Ở đâu ra mà nhiều đất như thế?”

“Cọ ở trên tường đó.” Diệp Đức Huy vội vàng nói, còn chững chạc đàng hoàng chớp chớp mắt với Diệp Giai Nhi.

Diệp Giai Nhi lười phải vạch trần ông, cô đi vào trong nhà vệ sinh.

Đợi đến hơn chín giờ đêm Thẩm Hoài Dương đón cô về chung cư, vẫn giống như thường ngày, Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc vẫn không chào đón anh.

Thẩm Hoài Dương thì không nghĩ ngợi gì hết, anh đặt quà mà mình mua lên trên bàn, ngồi ở một bên chờ đợi cô.

 
 
Chương 664


CHƯƠNG 664

Cầm lấy mấy bộ quần áo, sau khi chào hỏi ba mẹ thì Diệp Giai Nhi ra khỏi phòng, Thẩm Hoài Dương cũng không nhìn sắc mặt hai người bọn họ, vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng chào hỏi.

Có lẽ là cho đến bây giờ Thẩm Hoài Dương cũng không nhìn sắc mặt của người khác, đều là anh cho người khác sắc mặt mà nhìn, đến mức căn bản không hiểu người ta đang bày sắc mặt ra cho anh xem. Cho dù Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc nói chuyện lạnh nhạt, anh vẫn có thể gọi bác trai bác gái rất lịch sự, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy nụ cười, không bị ảnh hưởng chút nào.

Làm người có thể làm đến mức này cũng đã là cảnh giới nhất định.

Đi xuống cầu thang, lúc đi tới khúc cua, Diệp Giai Nhi đột nhiên cảm thấy phần bụng của mình nhói lên giống như là bị kim châm, cô vội vàng dừng bước, tay vịn lan can, đứng ở đó chờ cơn đau qua đi.

Thẩm Hoài Dương đang ôm Huyên Huyên đi xuống, lại nhìn cô chăm chú, anh hỏi: “Sao vậy?”

Cảm giác đau đớn đó từ từ biến mất, một lúc lâu sau cơn đau đã biến mất hoàn toàn, cô đứng thẳng người dậy, lắc đầu, chỉ là bước chân không có sức lực cho lắm.

“Chúng ta đến bệnh viện đi.” Thẩm Hoài Dương buông Huyên Huyên ở trong ngực ra, để tự cô bé đi, sau đó kéo Diệp Giai Nhi lại.

“Thật sự không có chuyện gì đâu, chỉ đau một chút mà thôi, hình như là do ăn cái gì đó, bây giờ không sao rồi.” Cô nói: “Về chung cư thôi.”

Hàng lông mày tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương nhíu lại, anh vẫn không an tâm: “Thật hả?”

“Thật đó, anh có muốn để em nhảy hai lần cho anh xem không?” Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói.

“Thôi bỏ đi, nếu như không thoải mái thì phải lập tức nói cho anh biết, nghe chưa?” Đang mang thai mà còn dám nhảy lung tung, cô đang dọa anh đó à?

Diệp Giai Nhi gật đầu kéo Huyên Huyên qua, tiếp tục đi xuống dưới lầu, cơn đau đó chỉ có vài giây đồng hồ, sau đó liền biến mất, cô cũng không để ở trong lòng.

Buổi sáng lại nhói nhói lên vài giây, trong nháy mắt lại biến mất, cô vẫn không để ý tới.

Huyên Huyên đã thức dậy, cô bé muốn ăn bánh bao hấp, còn muốn ăn cháo ngũ cốc, đồ chơi bị cô bé ném qua một bên.

Buổi sáng không rửa mặt lại không đánh răng, chuyện đầu tiên chính là chạy vào trong phòng khách đổ đống đồ chơi vừa mới mua được ra đất, đổ đầy cả phòng, thật sự không có cách nào với cô bé, cô vừa bất đắc dĩ. Muốn đi mua đồ ăn sáng, Huyên Huyên cứ đòi đi theo, cuối cùng hai mẹ con cùng nhau đi mua đồ ăn sáng.

Huyên Huyên xách đồ ăn sáng vừa mới mua được ở trên tay, chờ đợi Diệp Giai Nhi thanh toán, vẫn không quên hối thúc: “Mẹ nhanh lên đi, con trễ học rồi.”

Nhìn cháo ngũ cốc trước mặt hai mẹ con, mặt mày Thẩm Hoài Dương nhịn không được mà co rúm lại với nhau, hai mẹ con này đúng là giống như nhau mà.

Từ đầu tuần cho đến bây giờ hai mẹ con đã ăn cháo ngũ cốc mấy ngày liền, lại không ngán cơ chứ.

Ăn xong thì đi làm, buổi sáng Diệp Giai Nhi có hai tiết học, sau khi dạy xong tiết thứ nhất, cô trở lại văn phòng uống nước, lúc dự định về phòng học, cảm giác đau nhói như tối ngày hôm qua đột nhiên lại đánh tới.

Cô ngồi xổm trên đất, cắn chặt cánh môi, thậm chí cắn cảnh môi đến nỗi đổi màu xanh tím như thế này, chắc chắn không có cách nào đi dạy, cô liền nhờ giáo viên phía đối diện dạy thay tiết học giúp cô.

Giáo viên đó cũng dễ nói chuyện, đỡ cô ngồi lên trên ghế, cầm lấy sách giáo khoa rồi đi dạy thay cô.

Cơn đau kéo dài không bao lâu, khoảng hai ba phút, chỉ là thời gian ngắn như vậy mà cái trán của cô đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
 
Chương 665


CHƯƠNG 665

Lại uống một ly nước, cô ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi một lúc, vẫn may là cảm giác không thoải mái ấy không còn tới nữa.

Dạy học xong đã là giữa trưa, giáo viên dạy thay cô thấy sắc mặt của cô vẫn còn tái nhợt thì có kêu cô mua thuốc uống, gắng gượng chống đỡ không phải là cách.

Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Tôi đang mang thai, không dám uống thuốc bậy bạ, để mấy ngày nữa có thời gian sẽ đến bệnh viện khám thử xem, xem có phải là ăn đồ gì đó không hợp vệ sinh.”

Lúc mang thai tuyệt đối không thể uống thuốc lung tung, nếu không thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với đứa nhỏ trong bụng, phụ nữ mang thai cấm kỵ rất nhiều loại thuốc.

“Cũng đúng, dù sao thì hai ngày nay cũng trống thời gian mà, cô đi khám thử đi.” Giáo viên dạy thay cô sắp xếp lại mặt bàn, quay đầu nhìn cô: “Có muốn ăn cơm trưa cùng không?”

“Được đó.” Diệp Giai Nhi vui vẻ đồng ý, người ta đã giúp cô một phen, mời ăn cơm cũng là chuyện nên làm.

Sợ bụng lại đau, Diệp Giai Nhi không ăn đồ gì quá cứng, mặc dù cô gọi cơm nhưng mà gần như không động vào, chỉ uống canh trứng cuộn rong biển.

Buổi chiều không có tiết học, bụng cũng không đau, cô không khỏi thở phào một hơi.

Mới vừa đến lúc tan làm, Diệp Đức Huy đã đợi cô ở cửa trường học, thấy vậy, Diệp Giai Nhi nhíu mày, thật sự có chút bất đắc dĩ.

Tuổi của ông đã lớn rồi, chạy xe đạp điện cô cũng không yên lòng, không cho ông đến đón thì ông lại không chịu nghe. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, khoảng thời gian này ngày nào cũng như vậy.

“Ba à, ba đã đi bệnh viện kiểm tra chưa vậy?” Cô ngồi lên ghế sau xe điện, không yên lòng hỏi.

Diệp Đức Huy vẫn còn bướng bỉnh giống như thường ngày, giống như là một lão ngoan đồng: “Kiểm tra cái gì chứ, sức khỏe của ba rất tốt đây này, sống thêm bốn mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, không cần phải kiểm tra.”

Thấy không nói được ông, trong lòng Diệp Giai Nhi đã có tính toán, đợi lần sau cô đến bệnh viện kiểm tra, có nói hết lời thì cũng phải kéo ông đi cùng.

Ở trong nhà không bao lâu, cầm lấy đồ chua cùng với dưa chua mà Quách Mỹ Ngọc đã chuẩn bị rồi dẫn Huyên Huyên rời khỏi nhà.

Tối nay Thẩm Hoài Dương có một cuộc họp quan trọng cần phải tham gia, cho nên đương nhiên không thể đến đón cô và Huyên Huyên về chung cư, hai người tự gọi xe về chung cư.

Sau khi dỗ Huyên Huyên ngủ xong rồi, cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đợi Thẩm Hoài Dương, cơn buồn ngủ đánh tới, chậm rãi ngã vào ghế rồi ngủ thiếp đi.

Đồng hồ thạch anh treo trong phòng khách đã điểm một giờ sáng, cửa chung cư vang lên một tiếng vang, bóng dáng cao lớn thon thả của Thẩm Hoài Dương xuất hiện ở cửa ra vào.

Hình như là anh vừa mới đi xã giao xong, trên người tản ra mùi rượu nhàn nhạt, áo khoác tùy ý khoác trên cánh tay, cà vạt đã bị kéo ra, cổ áo sơ mi lộn xộn.

Đi vào trong phòng khách, ánh mắt rơi vào một bóng người cuộn lại giống như là con sâu róm trên ghế sofa, đường cong trên mặt anh trở nên dịu dàng, dường như là có một dòng nước ấm rót vào trong lòng Thẩm Hoài Dương. Anh thả nhẹ bước chân đi qua đó, cúi người ôm ngang cô lên.

Đôi mắt mơ mơ màng màng mở ra một khe hở, thấy là anh, ánh mắt của cô liền trở nên sáng tỏ vui mừng, ngoài miệng thì lại không ngừng nói: “Anh về rồi, ở trong phòng bếp có bữa tối đó.”

“Ừ, anh biết rồi, em đi ngủ đi.” Ánh mắt và giọng nói của anh càng thêm dịu dàng, dịu dàng giống như những làn sóng mờ nhạt dập dìu.

Cô vì anh mà để lại một ngọn đèn, còn kiên trì chờ đợi anh, làm cho anh có một loại cảm giác thân thuộc khó tả, cảm thấy tất cả đều đã kết thúc, cảm giác mệt mỏi say rượu mang đến cho anh từ bữa tiệc đã tiêu tan trong nháy mắt.
 
Chương 666


CHƯƠNG 666

“Để em đi hâm nóng bữa tối cho anh, sau đó em đi ngủ tiếp.” Lúc nói chuyện, cơ thể cô khẽ chuyển động, vùng vẫy muốn thoát khỏi ngực anh.

Hai tay của Thẩm Hoài Dương không buông cô ra, vẫn ôm cô rất chặt, tay trái hơi nắm hàm dưới, để gương mặt cô dựa vào ngực mình: “Em ngoan ngoãn ngủ đi, anh đi hâm nóng là được, em ngủ đi.”

Cô thật sự buồn ngủ vô cùng, không tiếp tục kiên trì nữa, tự tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh rồi nhắm mắt lại ngủ mất.

Lúc cô đang mơ mơ màng màng sắp ngủ say, giọng nói trầm thấp mông lung của người đàn ông lại vang lên bên tai: “Sau này anh sẽ không về nhà muộn như thế nữa.”

Cho dù là một buổi xã giao không thể không xuất hiện, anh cũng sẽ về nhà trong thời gian sớm nhất, không để cô chờ đợi.

Khách sạn.

Dưới bóng đêm, Thẩm Thiên Canh đứng trước cửa sổ, người đàn ông mặc đồ vest đứng đằng sau ông ta.

“Ở bên kia có tin tức gì không?” Thẩm Thiên Canh hỏi.

Người đàn ông mặc đồ vest biết ông ta hỏi cái gì, lắc đầu rồi trả lời: “Cho đến bây giờ vẫn còn chưa có tin tức truyền tới.”

“Thuốc đâu rồi, mấy ngày nay có để bọn họ bỏ vào không?” Tên miền mới của bên mình Truyen3.one. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

“Suốt một tuần chưa từng ngưng, ngày nào bọn họ cũng bỏ vào đồ ăn.”

“Liều lượng thuốc như thế nào?”

“Như ngài đã nói, liều lượng rất ít, rất nhạt, sẽ không tạo thành thương tổn gì với con người.”

Thẩm Thiên Canh hài lòng gật đầu, mục đích cuối cùng của ông ta là tủy, tất cả những gì mà ông ta muốn bây giờ chính là sự thỏa hiệp của bọn họ.



Sáng ngày hôm đó, Diệp Giai Nhi dậy rất sớm, mới hơn sáu giờ sáng mà cô đã thức dậy rồi.

Thẩm Hoài Dương vẫn còn đang ngủ, anh ôm cô rất chặt, tay trái lại không hề kiêng kị gì mà đặt ở ngực cô, nắm lấy phần mềm mại.

Cũng là gần đây cô mới phát hiện ra lúc anh ngủ lại có thói quen như thế, cằm anh vẫn còn đang đặt trên những sợi tóc mềm mại của cô.

Thân thể không có cách nào động đậy, cô đưa tay đẩy anh một cái, muốn để anh buông ra, nhưng mà ai biết được tay của anh lại càng ôm chặt hơn.

Diệp Giai Nhi bất đắc dĩ đành phải nhẹ giọng nói: “Để em đi rửa mặt, anh ngủ một lát nữa đi, sau khi em làm bữa sáng xong rồi thì sẽ gọi anh.”

Từ trong cổ tràn ra một tiếng đáp nhẹ, Thẩm Hoài Dương buông lỏng cô ra, cô đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó đi làm bữa sáng.

Buổi sáng mấy ngày kia thức dậy quá muộn, không có thời gian làm thức ăn, ngày hôm nay hiếm khi dậy sớm, không cần phải đi xuống lầu mua thức ăn nữa, cô dự định tự mình nấu ăn.

Luộc trứng gà cho Huyên Huyên, sau đó lại nấu cháo, lại lấy đồ chua mà ngày hôm qua Quách Mỹ Ngọc cho cô mang về đặt vào trong đĩa.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, khóe miệng mang theo ý cười, cô đi vào trong phòng ngủ gọi Huyên Huyên. Tối hôm qua anh ngủ quá muộn, lúc này có thể ngủ thêm một lúc thì cứ để anh ngủ thêm một lúc nữa.
 
Chương 667


CHƯƠNG 667

Huyên Huyên cứ luôn dính vào giường, lẩm bẩm không chịu dậy, híp mắt, bàn tay trắng nõn ôm lấy cái bụng, bắt đầu chơi xấu: “Mẹ ơi, con đau bụng.”

“Con thật sự đau bụng, hay là cố ý không chịu đến trường?” Diệp Giai Nhi vuốt ve gương mặt cô bé.

“Đau thật đó ạ.” Giọng nói của Huyên Huyên nhỏ như là tiếng muỗi kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi ở trong chăn không chịu ló mặt ra.

“Mới có đi học mấy ngày thôi, con liền xấu xa giả vờ đau bụng rồi, đỗ thừa không chịu đi đến trường học, vậy thì được thôi, để bây giờ mẹ gọi điện cho giáo viên của con.”

Diệp Giai Nhi giả vờ lấy điện thoại di động ra, nghe thấy câu này, Huyên Huyên lập tức ngồi dậy từ trên giường, một mặt ấm ức.

Khi còn nhỏ, có đôi khi trẻ con không sợ ba mẹ mình, mà giáo viên lại giống như là kim cô chú.

“Tự mình đi mặc quần áo, sau khi mặc quần áo xong rồi thì đi ăn sáng, dép ngày hôm qua vừa mới mua đặt ở dưới giường đó.”

Mà hiển nhiên Huyên Huyên vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nửa tỉnh nửa mê nghiêng trái nghiêng phải ngồi ở đó, hai mắt nhịn không được mà khép chặt lại.

Nhéo nhéo cái mũi của cô bé, Diệp Giai Nhi đi vào trong nhà vệ sinh, phát hiện đáy quần lót có máu đỏ, cô kinh ngạc cau mày.

Đã mang thai làm sao có thể có kinh được chứ, vậy thì dấu vết màu đỏ này phải giải thích như thế nào đây?

Nhưng mà không có đỏ nhiều cho lắm, chỉ có một chút mà thôi, không to bằng một ngón tay nhưng mà lại trông chói mắt như thế.

Mặc quần vào, có quyết định một lát nữa đến bệnh viện kiểm tra, nhưng mà vừa mới đi được hai bước thì cơn đau mãnh liệt giống như ngày hôm qua lại truyền tới.

So với hai lần trước, hình như là lần này đau nhiều hơn, cô chống đỡ thành bồn cầu, ngồi xổm người xuống ôm lấy bụng, xem xem có thể chịu đựng để nó qua đi giống như hai lần trước không.

Nhưng mà hiển nhiên lần này đau dữ dội hơn nhiều, cảm giác run rẩy như bị kim châm lan ra khắp cả người, hơi lạnh đang chu du trên khắp cả người cô, thậm chí là hai chân cô còn thiếu chút nữa là đã không có sức chống đỡ và ngã nhào xuống đất, mà cảm giác đau nhức ấy lại càng đau hơn nữa, không hề có xu thế giảm xuống, nó điên cuồng càng quét toàn thân.

Sắc mặt hồng hào đã trở nên tái nhợt, ngay cả cánh môi cũng không có màu máu, cô thở hồng hộc, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, không có cách nào cử động chân, vừa mới di chuyển một chút thì liền cảm thấy đau không chịu nổi.

Huyên Huyên cũng chạy vào trong phòng tắm, nhìn thấy mẹ đang ngồi xổm ở dưới đất, đôi mắt đen nhánh của cô bé chớp chớp: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”

Lông mày nhíu chặt lại với nhau, Diệp Giai Nhi hít vào một hơi lạnh, cố gắng chống đỡ: “Đi tìm ba, nói với ba mẹ đau bụng…”

Đầu gật gần giống như con gà mổ thóc, Huyên Huyên chạy ra khỏi nhà vệ sinh trong phòng ngủ nhanh như tia chớp, anh vẫn còn đang ngủ, cô bé liền kéo cao giọng, mặc dù vẫn còn nhỏ nhưng mà giọng nói vừa lớn lại vừa thanh: “Ba ơi, mẹ nói là mẹ bị đau bụng.”

Hai mắt người mở to, một tay Thẩm Hoài Dương vén chăn lên rồi ngồi bật dậy từ trên giường, chạy vào trong nhà vệ sinh, trực tiếp ôm ngang cô lên, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Hơn chín giờ sáng, bây giờ là thời gian giờ cao điểm đi làm, trên đường kẹt xe một hàng dài, gương mặt của Thẩm Hoài Dương như được dát một tầng sương lạnh, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe việt dã với tính năng cao cấp chạy trên vỉa hè nhanh chóng lao về phía trước.

Trên gương mặt toát mồ hôi lạnh, Diệp Giai Nhi kêu anh chạy chậm một chút.
 
Chương 668


CHƯƠNG 668

Nhưng mà lúc này sao Thẩm Hoài Dương có thể lái chậm được chứ, anh chỉ hận không thể mọc ra một đôi cánh rồi bay đến bệnh viện.

Chỉ còn lại có Huyên Huyên ở chung cư, anh đeo tai nghe gọi điện thoại cho Diệp Đức Huy, kêu ông đến chung cư chăm sóc cho Huyên Huyên trước.

Chạy trên đường như là đua xe, lúc thì vượt đèn đỏ, rất nhanh liền đến bệnh viện, anh đến bệnh viện tư nhân ở gần đó, điều kiện khá tốt, đều là nơi mà người có tiền đến khám bệnh.

Bác sĩ đã đợi sẵn, trực tiếp đi vào trong phòng làm việc của bác sĩ, tay đè phần bụng của Diệp Giai Nhi, cô đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh.

“Không phải là bị viêm dạ dày, cũng không phải bị đau bụng, là tử cung có vấn đề, anh Thẩm tránh ra một chút đi, chúng ta phải kiểm tra thật kỹ cho bệnh nhân mới được.”

Sắc mặt của cô rơi vào trong mắt anh, đôi mắt Thẩm Hoài Dương nheo lại, lạnh lùng như muốn quát lên, nhưng mà cuối cùng vẫn không lên tiếng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.

Ngồi trên ghế dài ngoài phòng làm việc, lông mày Thẩm Hoài Dương cau chặt lại, giữa hàng lông mày có ba dấu gạch ngang.

Trên hành lang có vô số bệnh nhân, bác sĩ hoặc là người nhà đi ngang qua, ánh mắt bọn họ đều dừng trên người anh, nhìn anh chăm chú.

Lúc đó đến đây quá gấp, anh căn bản không có thời gian thay quần áo và suy nghĩ chuyện gì khác, lúc này trên người vẫn còn đang mặc áo choàng tắm, trên chân vẫn là đôi dép lê.

Viện trưởng nghe thấy tin tức nên đã chạy đến đây, vừa mới nhìn thấy anh như vậy thì ngơ ngác không thôi, có khi nào ông ta nhìn thấy Thẩm tổng như thế này đâu…

Bình thường nhìn thấy Thẩm tổng đều là tinh thần hăng hái, cả người tản ra một loại khí chất tôn quý và ưu nhã không nói thành lời, còn có loại cảm giác cao quý mà người khác không thể xem thường.

Bây giờ chỉ mặc áo choàng tắm và mang dép lê, lồng ngực mở rộng vẫn còn đang phập phồng, hô hấp vội vã.

Nhưng mà những thứ này lại không hề làm xấu đi vẻ đẹp trai của anh, có rất nhiều người phụ nữ trẻ tuổi cùng với y tá đều đi qua đi lại với tần suất cao, còn không ngừng quay đầu nhìn anh.

Viện trưởng bước qua, cung kính nói: “Anh Thẩm, phòng làm việc ở ngay phía trước, đến phòng làm việc đi.”

“Không cần.” Anh lạnh lùng phun ra hai chữ, trong giọng nói đều mang theo ý lạnh giống như là giá rét trời đông tháng chạp, nước đóng thành băng.

Lúc này, cô còn đang nằm ở trong phòng cấp cứu, không biết tình huống như thế nào, làm sao anh có thể đến phòng làm việc, bây giờ ngay cả ngồi anh cũng ngồi không được.

Một người có thể khiến Thẩm tổng đối xử như thế, chắc chắn là người cực kỳ quan trọng trong lòng anh, viện trưởng ho nhẹ một tiếng: “Nếu không thì Thẩm tổng đi thay quần áo trước đi đã.”

Nghe thấy ông ta nói như vậy, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương mới nhìn lại mình, gần như là cả lồng ngực đều lộ ra ngoài, trên chân còn mang dép lê, đúng là có chút…

Nhưng mà anh vẫn không đi, đợi đến khi cô được ra ngoài anh đi thay quần áo cũng không muộn.

Ở trước mặt cô cho, dù là hình tượng hay là thể diện thì căn bản không đáng để nhắc tới.

Viện trưởng cũng không thể nói gì nữa, cứ đứng ở đó, hàng lông mày tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương cứ nhíu chặt lại với nhau, anh khoát tay ra hiệu cho ông ta rời đi.

Trong lúc đó, anh gọi điện thoại cho Diệp Đức Huy, sau khi biết được ông ấy đã đến chung cư trông chừng Huyên Huyên, anh mới yên tâm cúp điện thoại.
 
Chương 669


CHƯƠNG 669

Lại trôi qua một lúc nữa, rốt cuộc cánh cửa phòng cấp cứu cũng đã mở ra, bác sĩ trưởng bước ra ngoài, đang tháo khẩu trang xuống.

“Sao rồi?” Đi thẳng vào vấn đề, Thẩm Hoài Dương trực tiếp mở miệng hỏi.

“May mắn là phát hiện kịp thời, đến đây kịp lúc, nếu không thì thiếu chút nữa đã bị sảy thai rồi.”

Đến lúc này, hàng lông mày vẫn luôn cau chặt mới giãn ra, thân thể căng cứng của Thẩm Hoài Dương dần dần được thả lỏng: “Tình huống của cô ấy như thế nào vậy?”

“Bây giờ đang được truyền dịch, chuyển sang phòng bệnh bình thường, đang ngủ rồi, đợi sau khi cô ấy tỉnh dậy thì cứ tĩnh dưỡng cho thật tốt là không có chuyện gì nữa.”

“Nguyên nhân dẫn đến sảy thai là gì vậy?”

“Ăn phải thứ không nên ăn, lúc nãy tôi đã hỏi cô Diệp rồi, mấy ngày nay cô ấy ăn nhiều nhất là cháo ngũ cốc, tuy nói là cháo ngũ cốc, nhưng mà bên trong có rất nhiều quả táo gai, cho nên lúc đầu ăn mới có cảm giác chua chua ngọt ngọt. Nhưng mà ngũ cốc cùng với táo gai đều là đồ ăn dễ dàng dẫn đến sảy thai, lại ăn liên tục trong thời gian dài như thế, xảy ra hiện tượng này là chuyện rất bình thường. Cho nên, phụ nữ mang thai có ăn gì vẫn phải chú ý một chút, tuyệt đối không nên ăn bậy bạ.”

Nếu như còn dám ăn nhiều như thế, hay là thời gian phát hiện chậm một chút, vậy thì chắc chắn sẽ bị sảy thai.

Trong số những thực phẩm mà phụ nữ mang thai kiêng kỵ thì ngũ cốc và táo gai là hai loại thực phẩm đứng đầu, hiện nay hai loại thực phẩm này được trộn lẫn vào nhau, số lượng còn lớn như thế, cho nên đương nhiên sẽ có ảnh hưởng.

Thẩm Hoài Dương gật đầu, đi đến phòng bệnh nhìn Diệp Giai Nhi, sau đó mới đi vào trong phòng của viện trưởng thay quần áo.

Diệp Giai Nhi tỉnh dậy, bàn tay đặt ở trên bụng, trước khi hôn mê có nghe thấy bác sĩ nói sảy thai, sinh non.

Trở tay cầm lấy lòng bàn tay cô, Thẩm Hoài Dương biết lúc này trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì: “Không có chuyện gì đâu, đứa nhỏ vẫn còn, chúng ta đến đây rất kịp thời.” Tải áp Truyện Hola để đọc tiếp nhé các tình yêu!

“Đều là lỗi do em…” Diệp Giai Nhi yếu ớt ho khan, trong lòng cô vô cùng tự tách: “Đều là bởi vì em tham ăn, cho nên mới tạo thành kết quả như thế.”

Bác sĩ nói hạt ngũ cốc và táo gai là kẻ thù của phụ nữ mang thai, nhưng mà lại bởi vì cô tham ăn nên ăn nhiều quá, suýt chút nữa là đã đánh mất con rồi.

“Đây không phải là lỗi của em, đừng có sai lầm gì cũng đổ lên trên người em, đây là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta cũng không biết táo gai và ngũ cốc lại có tác dụng sảy thai. Suy nghĩ nhiều như vậy, ngủ một giấc thật ngon đi.” Giọng nói của anh rất dịu dàng, mềm mại: “Quan trọng nhất đó chính là đứa bé vẫn còn, có đúng không?”

Nhẹ nhàng gật đầu, biểu cảm của Diệp Giai Nhi rất kích động, đứa bé vẫn còn là tốt rồi, tốt rồi.

Cơ thể vẫn còn yếu ớt, không nói được mấy lời thì cô lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Diệp Đức Huy dẫn theo Huyên Huyên và Quách Mỹ Ngọc chạy đến bệnh viện, sau khi nghe thấy bác sĩ nói vậy thì nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Lúc khi nghe thấy tin tức này, thiếu chút nữa là đã dọa bọn họ chết khiếp, may mắn, may mắn là cô không có chuyện gì, bình yên vô sự, đứa bé vẫn còn.



Đương nhiên là tin tức này sẽ truyền vào tai Thẩm Thiên Canh, ông ta đang uống trà: “Đứa nhỏ thì sao?”

Ông ta đã lập mưu lâu như thế chính là muốn biết đứa nhỏ có còn không, những chuyện còn lại không quan trọng.

“Vẫn còn.” Người đàn ông mặc đồ vest cúi thấp đầu.

Nghe vậy, Thẩm Thiên Canh liền ném ly trà qua bên cạnh: “Cậu làm việc kiểu gì vậy?”
 
Chương 670


CHƯƠNG 670

“Thật ra thì liều lượng không ít, nhưng mà bọn họ phát hiện kịp thời, cho nên mới không đạt được hiệu quả mong muốn.”

Híp mắt lại, sắc mặt của Thẩm Thiên Canh đen tối giống như bầu trời âm u, tay bóp nát ly trà, cách này chỉ có thể được sử dụng một lần, tất nhiên là bây giờ không thể dùng được nữa.

Đây là cách cẩn thận nhất mà ông ta có thể nghĩ ra, hơn nữa lại là cách an toàn nhất, không bị người khác phát hiện, bây giờ lại…

Hoài Dương là người như thế nào, thú thật là ông ta không dám sử dụng những chiêu khác, mà hiệu quả xảy thai của hạt ngũ cốc và táo gai là không cần phải nghi ngờ.

Ông ta cũng chỉ kêu cấp dưới bỏ chất phụ gia vào trong đồ ăn, xem như là một loại nguyên liệu đặc biệt, chỉ cần bỏ vào đó thì sẽ khiến cho người ta ăn đến nghiện.

Cái nghiện này cũng không giống như là nghiện ma túy, mà là bằng một cách nào đó bạn cứ mãi mãi nhớ đến mùi vị cháo ngũ cốc, cứ luôn muốn ăn nó.

Chỉ cần cô liên tục ăn cháo ngũ cốc và táo gai, ông ta không tin là con không bị sảy thai, cho dù đến lúc đó có điều tra ra được thì mối nghi ngờ cũng sẽ không rơi trên đầu ông ta.

Mấy quán ăn đều sẽ bỏ chất phụ gia vào trong đồ ăn, ví dụ như là quán lẩu thì có hương liệu đặt chế sẵn.

Phương pháp này đã thất bại, quả thật là tâm huyết của ông ta đã thất bại trong gang tấc, một phương pháp như thế lại bị hủy trên tay anh ta, Thẩm Thiên Canh chỉ hận không thể đạp anh ta ra ngoài.

Nhưng mà nó đã thất bại, tất nhiên không thể cứu vớt, sắc mặt Thẩm Thiên Canh vô cùng âm trầm.

Trong khoảng thời gian này bệnh tình của Dương Tuyết đang không ngừng nặng thêm, nếu như vẫn không có tủy để cấy ghép, kết quả là cái gì, không cần nói cũng biết.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Bệnh máu trắng không giống với những căn bệnh khác, căn bản không có thời gian để thở, bà ta đã bắt đầu trị liệu bằng hóa chất, mỗi ngày tóc đều rụng khá nhiều.

Mặc dù Dương Tuyết không nói, nhưng mà Thẩm Thiên Canh lại có thể nhìn ra được bà ta không có cách nào chấp nhận, thoáng nhìn qua thời gian, ông ta đi đến bệnh viện.

Quả như là tóc của Dương Tuyết đã rụng rất nhiều, bây giờ cũng chỉ còn lại một nửa so với trước kia, nhưng mà sự xinh đẹp của bà ta vẫn không có gì sánh bằng.

Dương Tuyết nhìn mình ở trong gương, cười nhẹ mở miệng nói: “Đúng là xấu quá đi.”

Bà ta xinh đẹp cả một đời, cũng thích sửa soạn cả một đời, ai mà biết được cuối cùng lúc sắp về già lại gặp phải kết quả như thế.

Điều mà bà ta không thể chịu đựng nhất, cũng không thể tha thứ nhất đó chính là thay đổi.

“Không xấu, mà vẫn xinh đẹp giống như trước kia.” Thẩm Thiên Canh nói, trong lời nói của mang theo ý an ủi, giọng điệu là rất nhẹ nhàng, không muốn để cho bà ta suy nghĩ nhiều, cũng không muốn để cho bà ta quá quan tâm đến tình trạng hiện tại của mình.

“Anh không cần phải an ủi em đâu, bộ dạng hiện tại của em sao có thể gọi là xinh đẹp được chứ, không hù dọa người khác đã là tốt lắm rồi.”

Nhìn thẳng vào trong gương, Dương Tuyết đánh giá gương mặt của mình, đã gầy hơn nhiều, những gì trước kia không có ở trên mặt đều đã xuất hiện, như là nếp nhăn, quầng thâm mắt đều là những thứ mà bà ta chán ghét.

“Đây chẳng qua chỉ là cảm giác của em mà thôi, trong mắt anh cho đến bây giờ em vẫn chưa từng thay đổi, vẫn là dáng vẻ như lần đầu tiên mà anh gặp em.”

Thẩm Thiên Canh gặp được Dương Tuyết trong một bữa tiệc vào năm năm trước, bà ta mặc trên người một bộ sườn xám nhạt màu, trên mặt trang điểm rất tinh xảo, ánh sáng bắn ra bốn phía, xinh đẹp không có gì sánh bằng. Trong bữa tiệc có không ít phụ nữ, nhưng mà chẳng có ai có thể phát ra hào quang như Dương Tuyết.
 
Chương 671


CHƯƠNG 671

Đêm hôm đó, bà ta chính là tiêu điểm của toàn trường, gần như là ánh mắt của tất cả các người đàn ông đều rơi ở trên người bà ta, bà ta có mang theo một loại phong vận.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Thẩm Thiên Canh cảm thấy nhịp tim bình ổn của mình không còn bình ổn nữa, giống như đã trở lại là một chàng trai trẻ tuổi khí huyết dâng trào.

Từ đó về sau, trong lúc vô tình hay cố ý ông ta đều sẽ có tin tức và tình hình của Dương Tuyết, hoàn toàn không thể kiềm chế.

Thật ra thì hai người chân chính ở bên nhau cũng chỉ mới hơn nửa năm mà thôi, không lâu cho lắm.

Nhưng mà tất cả mọi thứ của bà ta đều khiến ông ta cảm thấy tốt đẹp, và tuyệt vời như thế, loại cảm giác này từ trước tới nay chưa từng có, người nào quay màn đến cho ông ta.

Ông ta yêu bà ta, không thể rời khỏi bà ta, cho nên đương nhiên sẽ dốc hết sức lực mà giúp bà ta khỏe mạnh.

“Cho đến bây giờ em cũng chưa từng hỏi anh một vấn đề, tại sao anh lại đối xử với em tốt như thế.” Dương Tuyết thật sự không hiểu.

“Đã yêu rồi thì không cần lý do.” Thẩm Thiên Canh nói một câu như thế.

Dương Tuyết không tiếp tục hỏi nữa, từ khoảng thời gian trước cho đến lúc kiểm tra ra bệnh máu trắng, bà ta không hề để tâm đến, ông ta và ta cho rằng ông ta chỉ để ý đến vẻ xinh đẹp của bà ta, giống như những người đàn ông khác, không có gì hơn là muốn ngủ với bà ta mà thôi.

Nhưng mà sau khi trải qua chuyện này, nhận thức của bà ta đối với ông ta hoàn toàn có thay đổi, thật ra ông ta chính là người đàn ông tốt nhất trong số những người mà bà ta gặp gỡ.

Ở một bên khác, trong bệnh viện.

Diệp Giai Nhi vẫn còn đang tỉnh dưỡng, cô đặc biệt nhờ Diệp Đức Huy mua khá nhiều sách về thai kỳ giúp cho cô.

Trải qua sự kiện lần này, cô mới hiểu được sự đáng sợ và tương khắc với đồ ăn, nhất định phải nghiêm túc xem xét và học tập.

Lần trước lúc mang thai Huyên Huyên, khẩu vị của cô cũng không thay đổi gì nhiều, cho nên cô cũng không thèm ăn một loại thức ăn nào đó, cô chỉ thường ăn cơm nhà.

Lúc mang thai Huyên Huyên, cô bớt không ít khí lực, không chỉ có khẩu vị không thay đổi, ngay cả hiện tượng nôn cũng chưa từng có, giống như là một người bình thường không thể bình thường hơn, cho nên lần này cô mới bất cẩn như vậy.

Thẩm Hoài Dương cũng nhờ trợ lí Trần mua mấy quyển sách thai sản, sách rất dày, tài liệu của công ty ném ở một bên, ngón tay thon dài lật từng tờ từng tờ.

Lại nhìn thời gian, anh đứng dậy đi đến bệnh viện, Huyên Huyên đã được Diệp Đức Huy đón đến bệnh viện.

Ngồi chơi xếp gỗ cả nửa ngày, cô bé than đói bụng, Thẩm Hoài Dương ôm lấy vóc người nhỏ bé của cô bé vào trong ngực, sau đó đặt ở trên đùi: “Muốn ăn cái gì, nói cho ba biết nào.”

Nghiêng đầu qua, Huyên Huyên không chút nghỉ ngợi mà phun ra mấy chữ từ trong cái miệng nhỏ nhắn: “Ăn cháo ngũ cốc.”

Hàng lông mày tuấn tú nhíu chặt lại, đầu ngón tay của Thẩm Hoài Dương vén những sợi tóc trên trán cô bé ra sau tai: “Tại sao con cứ thích ăn cái này vậy?”

Chép chép cái miệng nhỏ, cái lưỡi hồng phấn của Huyên Huyên liếm liếm cánh môi: “Con cũng không biết nữa, chỉ là muốn ăn món có mùi vị đó.”

Chỉ là một bát cháo ngũ cốc mà thôi, lại có thể khiến Huyên Huyên ăn cả tuần mà còn không chán, Thẩm Hoài Dương nhíu mày kêu trợ lí Trần xuống dưới lầu mua cháo ngũ cốc.

Cô không thể ăn cháo ngũ cốc là bởi vì đang có thai, mà Huyên Huyên còn nhỏ, có ăn nhiều đi nữa thì cũng không có phản ứng.
 
Chương 672


CHƯƠNG 672

Một lúc sau, trợ lí Trần liền mua cháo ngũ cốc trở về, Huyên Huyên không cần anh đút cho cô bé ăn, mình tự cầm thìa, thành thạo tự múc ăn.

Một chén cháo ngũ cốc lớn, Huyên Huyên ăn gần nửa chén, sau đó đột nhiên lại cảm thấy không đúng.

“Sao vậy?” Diệp Giai Nhi phát hiện ra sự khác thường của Huyên Huyên đầu tiên, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé vừa đỏ vừa trắng, giống như là bị nghẹn, không giống như bình thường.

Lúc đó, Thẩm Hoài Dương cũng đã phát hiện ra, với tính tình kiên nhẫn, bàn tay anh vỗ nhẹ lên Huyên Huyên: “Nói cho ba biết chỗ nào không thoải mái?”

Huyên Huyên nói chuyện có chút khó khăn, thật lâu sau mới có thể cố gắng nặn ra mấy chữ từ trong cổ họng: “Ba ơi, con muốn ói.”

Nghe vậy, không nói hai lời, Thẩm Hoài Dương lập tức ôm Huyên Huyên đi vào trong nhà vệ sinh, thân thể nho nhỏ ghé vào bồn cầu vẫn luôn nôn mửa.

Nghe thấy âm thanh nôn mửa, Thẩm Hoài Dương cảm thấy đau lòng lại bối rối, lập tức kêu trợ lí Trần gọi bác sĩ đến đây, sau đó lại kiểm tra một loạt.

“Đứa nhỏ ăn quá nhiều táo gai, mặc dù táo gai có tác dụng khai vị trợ giúp tiêu hóa, nhưng mà nếu ăn quá nhiều thì sẽ hoàn toàn ngược lại, cũng may là sức khỏe rất tốt, cũng không có kiểm tra ra bệnh tật gì hết.”

Thẩm Hoài Dương nheo mắt lắng nghe, suy nghĩ một lúc lâu rồi lại nói: “Cháo ngũ cốc sẽ khiến cho người khác nghiện?”

“Tại sao anh Thẩm lại nói như vậy, làm sao cháu ngũ cốc có thể khiến cho người ta nghiện được chứ?” Bác sĩ cảm thấy khó hiểu, hơn nữa ông ta không hề đồng ý với kết luận này, cháo ngũ cốc là một món ăn tốt cho sức khỏe, cũng không phải là cái gì bậy bạ.

“Hai người bọn họ đã ăn cháo ngũ cốc được một tuần rồi, nhưng mà vẫn không thấy ngán.” Nói tóm lại là sự yêu thích của hai người đối với cháo ngũ cốc làm anh cảm thấy kỳ lạ.

“Có lẽ là mùi vị cháo ở cửa hàng đó vô cùng ngon, chuyện này cũng có thể mà.” Ánh mắt bác sĩ đảo qua phòng bệnh, rơi vào bát cháo ngũ cốc còn nửa bát ở đằng kia: “Anh Thẩm, tôi có thể mang nửa bát cháo này đi được không?”

“Cứ tự nhiên.”

Huyên Huyên đã ngủ rồi, gương mặt nhỏ nhắn có chúa tái nhợt, nhưng mà vẫn đang được truyền dịch, bác sĩ nói là không có trở ngại.

Buổi chiều có thể làm thủ tục xuất viện, Thẩm Hoài Dương sai trợ lí Trần đi làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị đưa hai mẹ con về chung cư.

Diệp Đức Huy lại nói: “Đưa con bé về nhà đi.”

Bây giờ sức khỏe của cô yếu ớt như thế, cần có người chăm sóc, mà ngày nào ông và mẹ cô cũng đều có ở nhà, có thể chăm sóc cho cô.

Huống hồ gì khoảng thời gian này ngày hai người cứ luôn dính với nhau, cũng nên về nhà thôi, bởi vì tính tình của Giai Nhi bướng bỉnh, cho nên mới dắt Huyên Huyên về chung cư.

Mà trong lòng của bọn họ cũng có tính toán riêng Điền Quốc Gia thích Huyên Huyên, Huyên Huyên cũng thích Điền Quốc Gia, nhưng giữa hai người này không có quan hệ máu mủ, dù sao cũng không phải là ba ruột.

Khoảng thời gian này ở chung cũng muốn để Huyên Huyên cảm nhận tình cảm của ba, để đền bù những tiếc nuối và thiếu hụt của tuổi thơ, bây giờ cũng nên kiềm chế tính tình của Giai Nhi.

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương hơi nheo mắt lại, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng vẫn không lên tiếng.

 
 
Chương 673


CHƯƠNG 673

Cho dù hai người đã ở bên nhau lâu như thế, nhưng mà thái độ của Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc hết sức rõ ràng, vẫn luôn rất lạnh nhạt với Thẩm Hoài Dương, trong lòng hướng về Điền Quốc Gia nhiều hơn.

Điền Quốc Gia đã biểu hiện ở trước mặt bọn họ bốn năm trời, đối với tính tình và cách làm người của Điền Quốc Gia, bọn họ hiểu rõ hơn bất cứ ai khác.

Trong lòng bọn họ cũng không hi vọng con gái sẽ có tài sản đếm không hết, bọn họ chỉ mong muốn con mình có thể sống yên ổn, an toàn, và hạnh phúc cả đời.

Diệp Giai Nhi cũng không nói chuyện, mà là âm thầm đưa tay nắm lấy tay của Thẩm Hoài Dương, cô nhìn thẳng vào anh.

Đôi môi mỏng cong lên thành một đường cong, xem đây là câu trả lời, đồng thời trong lòng cũng biết cô muốn biểu đạt cái gì, bàn tay nắm chặt trở ngược lại cầm lấy tay cô.

Sau khi đưa hai mẹ con về xong, Thẩm Hoài Dương lái chiếc Land Rover màu đen trở về chung cư, đi lên lầu mở cửa phòng ra.

Chào đón anh là một căn phòng tối om không có ánh sáng, trong nháy mắt tâm trạng liền trống vắng, cô đơn, tia sáng trong đôi mắt thâm thúy cũng đã vơi đi mấy phần.

Cởi áo khoác ở trên người ra, tùy ý nhét vào ghế sofa, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương lười biếng ngã xuống ghế sofa.

Không có cô và con, căn phòng này dường như đã sụp đổ một nửa, trở nên xa lạ như thế.

Hai mắt từ từ nhắm lại, hàng lông mày cũng theo đó mà nhíu chặt.

Cô chỉ mới không có ở bên cạnh một lúc thôi mà anh đã không quen như vậy rồi, vậy mà tại sao anh lại có thể sống một mình trong mấy năm trước đây vậy chứ?

Rót một ly nước ấm, anh uống một ngụm nhỏ, anh đã cai rượu và thuốc lá trong khoảng thời gian này, đúng lúc này điện thoại đang đặt ở trên ghế sofa lại vang lên tiếng chuông.

Anh bước qua, ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại, giọng nói trầm thấp mà lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

“Thẩm tổng, chúng tôi đã phát hiện ra chất phụ gia thực phẩm đặc biệt trong phần cháo mà chúng tôi mang về.”

Lông mày lại càng thêm nhíu chặt, giọng nói của Thẩm Hoài Dương cũng theo đó mà trầm thấp: “Nói cho rõ.”

“Cho chất phụ gia đặc biệt này vào thức ăn sẽ khiến cho người ta có cảm giác muốn tiếp tục ăn nó, tức là khi bỏ liều lượng đến mức nhất định thì sẽ khiến người ta nghiện, có rất nhiều cửa hàng vì để thu hút khách hàng mà đã bỏ chất phụ gia này vào trong đồ ăn.”

Cúp điện thoại, anh híp mắt lại.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Sáng ngày hôm sau.

Sau khi Thẩm Hoài Dương rửa mặt xong thì đi xuống lầu, đi đến cửa hàng mà Diệp Giai Nhi thường mua thức ăn sáng.

Cửa hàng bán đồ ăn sáng không lớn, nhưng mà trông có vẻ rất sạch sẽ, ở bên trong có rất nhiều khách, đều đang ăn sáng.

Khoác trên người một bộ đồ vest màu đen, thẳng thớm, dáng người cao lớn, khí chất cao quý được bộc lộ trông có vẻ không phù hợp với cửa hàng bán đồ ăn sáng.

“Cháo ngũ cốc, sữa đậu nành, cháo gạo đen, mỗi thứ một phần.”

Nhân viên phục vụ đáp lời, tay chân nhanh gọn gói lại: “Có cần gì nữa không, bánh bao, bánh nướng kẹp thịt?”

“Không cần.” Đưa tay nhận lấy, Thẩm Hoài Dương rời khỏi cửa hàng bán đồ ăn sáng.
 
Chương 674


CHƯƠNG 674

Thấy vậy, nhân viên phục vụ nữ thắc mắc thì thầm: “Dáng dấp đẹp trai như thế, giống như là minh tinh, nhưng mà thật là kỳ quái quá đi, ăn cháo mà không ăn cái gì khác.”

Anh không trở về chung cư, leo lên xe, sau khi đến công ty thì trực tiếp ném ba phần cháo cho trợ lí Trần, để anh ta đưa đến bệnh viện.

Trợ lí Trần nghi hoặc, không hiểu cách làm hiện tại của tổng giám đốc, thật sự càng ngày càng khiến cho người ta khó hiểu, cầm lấy ba phần cháo đi đến bệnh viện làm xét nghiệm, không phải là kẻ điên hả?

Không để ý tới ánh mắt của anh ta, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống ghế, nới lỏng cà vạt trong chiếc áo khoác ngoài, mở tài liệu trước mắt ra.

Mục đích mang ba phần thức ăn đến bệnh viện đã rất rõ ràng, anh cần làm kiểm tra một lần nữa, rốt cuộc là ở bên trong có bao nhiêu chất phụ gia.

Đồng thời, đây cũng được xem như là một chứng cứ, Thẩm Hoài Dương tự nhận mình không phải là một người nhân từ, nếu như người nào dám động tay động chân trên đầu anh, vậy thì tất nhiên anh sẽ khiến cho đối phương trả một cái giá thật đắc.

Mấy quán bán đồ ăn sáng đều là những hộ kinh doanh nhỏ lẻ, cuộc sống không dễ dàng gì, bỏ chất phụ gia đặc biệt vào trong đồ ăn là vì để buôn bán để kiếm khách, chuyện này không có liên quan gì tới Thẩm Hoài Dương anh, nhưng mà sau khi gây ra hậu quả đến mức phải nhập viện, anh không có khả năng coi như không có chuyện gì xảy ra.

Không có cách nào khác, ai bảo bọn họ lại chọc phải Thẩm Hoài Dương cơ chứ?

Buổi chiều, trợ lí Trần cầm lấy báo cáo xét nghiệm từ bệnh viện trở về, kết quả là trong cháo gạo đen và sữa đậu nành không có chất phụ gia đặc biệt, chỉ có cháo ngũ cốc là có.

Phần báo cáo ấy được cuộn tròn trong bàn tay to lớn của anh, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương tối xuống, hiển nhiên là kết quả này nằm ngoài dự đoán của anh, hoặc là có thể nói phần báo cáo này làm anh có chút kinh ngạc và giật mình.

Ban đầu ý định và mục đích của anh chỉ là cửa hàng bán đồ ăn sáng, nhưng mà kết quả này lại khiến anh không khỏi suy nghĩ nhiều thêm.

Nếu như vì để thu hút khách, vậy tại sao chỉ bỏ chất phụ gia đặc biệt vào trong cháo ngũ cốc, mà hai món còn lại lại không có?

Ánh mắt hơi lóe lên, Thẩm Hoài Dương cảm thấy dường như là trong đó có chỗ không đúng.

Chất phụ gia đặc biệt chỉ có ở trong cháo ngũ cốc, mà trong cháo ngũ cốc còn có một phần lớn táo gai, ngũ cốc cùng với táo gai có tác dụng làm hư thai.

Xâu chuỗi tất cả các chuyện này lại với nhau, hai mắt anh híp lại thành một đường thẳng, cảm thấy suy đoán này rất hợp lý.

Nếu không thì một loạt các sự trùng hợp này không có cách nào để giải thích, nhưng mà anh vẫn còn cần một phần chứng cứ, cần chứng cứ để có thể chứng minh suy đoán của anh là đúng.

Với lại, hiện tại người muốn để cô sảy thai chỉ có hai người là Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết, ngoài bọn họ ra thì anh không thể nghĩ ra người thứ ba.

Những người khác không có động cơ và lý do để làm như vậy, cũng chỉ có Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết.

Cổ họng nhấp nhô, Thẩm Hoài Dương kêu trợ lí Trần vào phòng làm việc, dặn dò trợ lí Trần âm thầm theo dõi hành tung của Thẩm Thiên Canh.

Anh cần phải xác thực chuyện này, xác thực suy nghĩ của anh.

Trợ lí Trần ra khỏi phòng làm việc, anh dựa người trên ghế da, suy nghĩ miên man, một căn phòng chìm trong màu đen, có làm như thế nào cũng không thể đánh tan đó.
 
Chương 675


CHƯƠNG 675

Cùng lúc đó, ông chủ cửa hàng căn bản không nhận được tin tức không cho chất phụ gia, cho nên ông ta vẫn bỏ chất phụ gia vào trong cháo ngũ cốc.

Nói đi cũng phải nói lại, người ta đã trả giá rất cao cho ông ta, hai tỷ bốn trăm triệu chỉ để ông ta bỏ chất phụ gia vào trong cháo, nhưng mà liều lượng phải nhiều một chút.

Có chuyện gì vậy chứ?

Hai tỷ bốn trăm triệu không phải chỉ là bỏ chất phụ gia làm cho người ta ăn đến nghiện vào trong cháo ngũ cốc thôi à.

Cháo ngũ cốc cũng là do người đàn ông mặc đồ vest cố ý kêu làm, vốn dĩ cửa hàng không có bán loại cháo này, là anh ta cố ý thêm vào, còn nói là thực phẩm dinh dưỡng, tăng thêm cũng không có gì đáng ngại.

Có mục đích là gì thì ông ta không thèm để ý, cũng không quan tâm, chỉ cần có tiền, không giết người, không phóng hỏa, tại sao ông ta lại không làm chứ?

Vẫn là câu nói đó rất đúng, có tiền thì làm việc cho ma cho quỷ.

Vui vẻ ngân nga khúc hát, ông chủ quán cháo dọn dẹp, quét nhà, rửa chén.

Có một trận tiếng bước chân truyền đến, sau đó bóng người cao lớn bao phủ ông ta, ông chủ không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Bữa sáng đã bán xong rồi, cửa hàng đã đóng cửa.”

“Vậy à?” Mắt Thẩm Hoài Dương nhìn chăm chăm vào ông chủ, khẽ động đôi môi mỏng: “Ông có muốn nói gì về món cháo ngũ cốc không?”

Cháo ngũ cốc…

Một chút phản ứng bất ngờ mà ông chủ cũng không có, ông ta ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc mà nói: “Cháo ngũ cốc có vấn đề gì không?”

“Tôi không thích người khác vòng vo tam quốc với tôi, sự kiên nhẫn của tôi không tốt đâu.” Trong giọng nói trầm thấp của anh đã nhiễm phải ý cảnh cáo.

“Anh đây nói chuyện khó hiểu quá, tôi không hiểu gì hết.” Ông chủ cửa hàng lắc đầu.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Biểu cảm của Thẩm Hoài Dương lạnh lùng giống như tảng băng: “Vậy tôi nhắc nhở ông, chất phụ gia…”

Chủ quán không chịu thừa nhận, cứ lắc đầu nguây nguẩy, chắc chắn là mình không bỏ chất phụ gia vào trong cháo.

Không nói dong dài với ông ta nữa, Thẩm Hoài Dương đưa tay vỗ một phát, cửa quán ăn lại bị đẩy ra một lần nữa, có hai người cảnh sát đi vào, trực tiếp dẫn ông chủ cửa hàng đi.

Thẩm Hoài Dương đứng dậy ngồi vào xe, trợ lí Trần khởi động xe chạy theo xe cảnh sát trước mặt.

Ném giấy xét nghiệm chất phụ gia ra trước mặt chủ quán, cảnh sát nói: “Lần này còn gì để nói nữa không?”

Chứng cứ rành rành trước mắt, căn bản không có cách nào tiếp tục phủ nhận, lúc này mới thành thật. Chủ quán gật đầu thừa nhận, đúng là có bỏ chất phụ gia đặc biệt trong món ăn.

Thẩm Hoài Dương ngồi bên cạnh hai người cảnh sát, trước mặt có đặt một ly cà phê, đôi mắt vẫn luôn híp lại.

“Tại sao chỉ bỏ chất phụ gia vào trong cháo ngũ cốc?” Cảnh sát hỏi.

“Làm gì có nhiều tại sao như thế, đương nhiên là bởi vì kiếm nhiều tiền rồi.” Chủ quán lẩm bẩm nói thầm, giọng nói rất nhỏ, không có người nào nghe thấy. Một giây sau, lập tức thay đổi sắc mặt, xin lỗi một cách thành khẩn: “Tôi biết lỗi của mình rồi, tôi đảm bảo lần sau sẽ không tái phạm nữa, tôi sẵn lòng hợp tác với công việc của các đồng chí công an.”

Cảnh sát gõ nhẹ lên mặt bàn, lặp lại một lần nữa: “Tại sao lại bỏ chất phụ gia vào trong món cháo ngũ cốc, nghe rõ câu hỏi của tôi.”
 
Chương 676


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуeл3.оne cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тrцуeл3.оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm để công sức chúng mình làm ra không bị lợi dụng một cách quá mức. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 677


CHƯƠNG 677

Chỉ cần khăng khăng là mình không có làm, không chỉ có thể có được hai tỷ bốn trăm triệu, mà còn có thể bảo vệ tính mạng cả gia đình mình.

Nhưng mà một khi nói những điều không nên nói, vậy thì hậu quả rất khó lường.

Không nhận được thứ mà mình muốn, Thẩm Hoài Dương cũng không thèm để ý, anh yêu cầu cảnh sát đến cửa hàng bán đồ ăn sáng kiểm tra camera giám sát.

Mọi thứ trong video giám sát điều rất bình thường, không có chỗ nào khác lạ, cho dù là trong cửa hàng hay là camera ở phía sau, ngay cả chất phụ gia đặc biệt cũng là do chủ cửa hàng tự tay bỏ vào.

Tất cả những nơi có video giám sát đều đã xem qua rồi, không có bất cứ điều gì khiến cho người ta cảm thấy kỳ quặc.

Suy đoán của anh chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề, trực giác nói cho anh biết rằng có điều gì đó thật sự không ổn.

Nhưng mà anh có nhiều thời gian để có thể điều tra chuyện này cho rõ ràng, mọi thứ đều cần có chứng cứ.

Sau đó, Thẩm Hoài Dương lại cho mấy người âm thầm bảo vệ cô, vừa tìm kiếm những nơi khả nghi và manh mối bị mất tích.

Mà Thẩm Thiên Canh thành thạo nhất đó chính là ngụy trang bên ngoài, hơn nữa hành sự vô cùng cẩn thận, kín đáo.

Những gì mà Thẩm Hoài Dương có thể nghĩ đến, làm sao ông ta không nghĩ ra được cơ chứ?

Cho nên trước khi làm chuyện này, ông ta đã cân nhắc đủ loại khả năng, sau khi xác định liên tục ba bốn lần rằng không để lại dấu vết gì thì mới yên tâm.

Dương Tuyết đã từ chối trị liệu, trị liệu càng ngày càng đau, với lại ngoại hình càng xấu xí của bà ta làm cho bà ta không thể tiếp tục sự sống.

Bác sĩ lại muốn đến chữa trị bằng hóa chất, Dương Tuyết từ chối, bà ta không muốn phải chữa bệnh bằng hóa chất nữa.

Từ chối rất quyết liệt, bác sĩ không có cách nào khác, đành phải đi tìm Thẩm Thiên Canh, nếu như bệnh nhân còn tiếp tục như vậy thì bệnh tình sẽ càng nặng thêm.

“Cần phải hóa trị trước khi ghép tủy, em cứ tiếp tục như vậy thì làm sao có thể khỏe lên được?” Thẩm Thiên Canh bất đắc dĩ nói.

“Nhưng mà điều kiện tiên quyết là em có thể tìm thấy tủy phù hợp, bây giờ vẫn còn chưa tìm được tủy phù hợp thì chính là một con đường chết, trị bệnh bằng hóa chất có lợi ích gì chứ?”Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Không thể phủ nhận, Dương Tuyết nói rất đúng, Thẩm Thiên Canh có hơi nghẹn lời: “Nhưng mà em không thể tiêu cực như vậy được.”

“Không sao đâu, anh không cần phải quan tâm tới em, em sẽ không đồng ý chữa trị bằng hóa chất, em sẽ làm thủ tục xuất hiện rồi trở về huyện Thiểm, nhớ là đến lúc trở về anh phải mua tóc giả giúp cho em, em muốn một mái tóc gợn sóng.”

“Anh sẽ không để cho em chết như thế đâu, anh nhất định sẽ cứu em, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để cứu em.”

Câu nói này không biết là đang nói với Dương Tuyết, hay là đang tự nhủ với chính mình.

“Tội gì phải khổ như thế chứ? Ngay cả tủy phù hợp cũng không có, đến đây dừng lại là được rồi.”

Thẩm Thiên Canh lại không muốn từ bỏ, tia sáng trong đôi mắt của ông ta khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.

Sau đó, ông ta lại khôi phục bộ dạng bình thường, nhẹ giọng nói: “Em muốn tóc giả màu gì?”

“Màu đỏ, màu đỏ có thể tôn lên làn da trắng ngần, kiểu dáng như thế nào thì anh chọn giúp em là được.”
 
Chương 678


CHƯƠNG 678

“Được rồi, anh đã biết rồi, tóc xoăn màu đỏ, đến lúc đó có kiểu dáng nào đẹp thì anh liền mua cho em cái kiểu đó.”

Dương Tuyết gật đầu: “Em có chút mệt, muốn ngủ một lúc, ở đó có trái cây của bạn bè mang đến, anh lấy ăn đi.”

Nói xong, bà ta lại chìm vào giấc ngủ, Thẩm Thiên Canh không thể cứ tiếp tục nhìn bà ta như vậy, nhất định phải nhanh chóng có được tủy, nếu không thì…

Diệp Giai Nhi không muốn cho, tất nhiên là Hoài Dương cũng sẽ không cho, âm thầm động tay động chân đã thất bại, nói không chừng trong lòng Hoài Dương đã sinh nghi.

Bây giờ không còn con đường nào có thể đi, chỉ còn có một con đường duy nhất.

Con đường đó không thể không đi…

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Thẩm Thiên Canh xuất hiện vẻ âm trầm, có một loại cảm giác điên cuồng được ăn cả ngã về không.

Ông ta đã sống hơn năm mươi năm, cho đến bây giờ chưa từng điên cuồng lần nào, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần duy nhất, ông ta cảm thấy mình điên cuồng.

Sức khỏe của Diệp Giai Nhi gần như đã khôi phục như bình thường, buổi chiều cô đi cùng với Thẩm Hoài Dương đến công viên, hoạt động gân cốt, thời gian nằm một chỗ có hơi lâu, thân thể cũng trở nên cứng ngắc. Như đôi tình nhân bình thường, cô kéo lấy cánh tay anh, bước chân của anh rất chậm, phối hợp với bước chân cô.

Đưa cô đến dưới lầu, anh lại kéo khóa áo cho cô thật cẩn thận: “Em đi lên đi, ở bên ngoài lạnh lắm.”

Cô gật đầu đáp một tiếng, nhìn anh leo lên xe, phất tay dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”

“Về đi.” Anh nói với cô hai chữ, biểu cảm dịu dàng, trong lòng lại tràn ra cảm giác lưu luyến không rời.

Vì đứa nhỏ, khoảng thời gian này cô dự định không đến trường học giảng dạy, ở nhà để bảo dưỡng sức khỏe, nhưng mà vẫn còn có mấy phần tài liệu còn ở trường học. Nghĩ như vậy, cô bắt xe taxi đi đến trường học.

Sau khi leo lên xe, có một chiếc xe chạy theo sau lưng, đó là xe của Thẩm Hoài Dương âm thầm bảo vệ cô, sau đó nữa có một chiếc xe sẫm màu chạy đằng sau chiếc xe đó.

Đến trường học đã là tám giờ tối, học sinh còn đang tự học, cho nên đèn đuốc ở tòa nhà dạy học được bật sáng trưng.

Sau khi xin hiệu trưởng cho cô nghỉ phép xong xuôi, cô trực tiếp đi vào trong văn phòng, những giáo viên có lớp tự học buổi tối đều đang soạn bài, cô mua chút hoa quả chia cho giáo viên.

Tài liệu đặt ở trên bàn, Diệp Giai Nhi cầm lấy, đột nhiên lại cảm thấy muốn đi vào trong nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh và văn phòng cách nhau một khoảng, nằm ở cửa sau trường học, có hơi xa một chút, thu hồi bước chân, quay người đi về phía nhà vệ sinh.

Lúc này đang là giờ học, cho nên trong nhà vệ sinh căn bản không có người, bước ra khỏi nhà vệ sinh, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân.

Lông mày nhăn lại, Diệp Giai Nhi cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, lúc cô dừng bước định quay đầu lại, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lập tức có một bóng người ập tới, sau đó trước mắt biến thành màu đen, cổ liền truyền đến cảm giác đau đớn, cả người mềm oặt rồi ngã ra phía sau.

Ở một bên khác.

Huyên Huyên buồn ngủ không chịu nổi, ngồi ở trong ngực Diệp Đức Huy, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Quách Mỹ Ngọc đã mang thức ăn khuya ra, bà hấp trứng gà cho Huyên Huyên, ở bên trong còn thả chút muối, dầu vừng, hành cắt lát, rất là thơm.
 
Chương 679


CHƯƠNG 679

Cái miệng nhỏ chép chép, Huyên Huyên bưng trứng gà lên, bàn tay nhỏ cầm lấy thìa, về cái tính kén ăn, cô bé hoàn toàn di truyền từ ba mình, đôi mắt nhạy bén và đôi tay nhanh nhẹn, chỉ hai ba lần là đã lừa hành từ trong trứng gà ra ngoài, thậm chí một miếng hành lá xắt nhỏ cũng không còn.

Thẩm Hoài Dương không thích ăn hành xắt nhỏ, Huyên Huyên cũng vậy.

“Bé ngoan sao có thể kén ăn được chứ? Huyên Huyên không ăn hành, sau này không thể cao lớn được đâu, giống như là người lùn đó.” Diệp Đức Huy nhíu mày, nhéo nhéo cái mũi của cô bé.

Nghe vậy, Huyên Huyên đưa một muỗng toàn là hành đến bên miệng của Diệp Đức Huy, ngoan ngoãn mà hiểu chuyện, còn mang theo vài phần lém lĩnh: “Ông ngoại ăn đi, ông ngoại cao lớn.”

Diệp Đức Huy thật sự không có cách nào với cô bé, ông lại nói: “Sau này không cao lớn, bị người khác bắt nạt thì phải làm sao đây?”

“Ông ngoại cao lớn, ông ngoại bảo vệ cho cháu.”

“Ha ha ha.” Diệp Đức Huy cười to mấy tiếng, quả nhiên là một đứa nhỏ khôn khéo, nói nhiều như vậy vẫn là không muốn ăn hành.

“Đã trễ như vậy rồi mà sao Giai Nhi vẫn còn chưa về nhà.” Quách Mỹ Ngọc nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn chín giờ.

Huyên Huyên bất mãn vểnh cái miệng nhỏ: “Bà ngoại ơi, mẹ và ba còn ham chơi hơn cháu nữa, đã muộn như vậy rồi mà còn chưa về nhà, chờ khi mẹ về nhà thì phạt mẹ đứng góc tường đi ạ.”

Hừ, ba mẹ thật là xấu tính quá đi thôi, ra ngoài chơi lại không dẫn cô bé theo.

Diệp Đức Huy an ủi Quách Mỹ Ngọc: “Con bé với Thẩm Hoài Dương ra ngoài cùng nhau, lại có xe, chắc chắn sẽ đưa đến dưới lầu, chắc là không có chuyện gì đâu.”

Nghĩ lại cũng đúng, Giai Nhi đi ra ngoài cùng với cậu ta, tất nhiên là cậu ta sẽ đưa Giai Nhi đến dưới lầu. Quách Mỹ Ngọc bưng một dĩa trái cây đặt lên trên bàn: “À đúng rồi, ngày hôm qua tôi đến bệnh viện, trong lúc vô tình nhìn thấy Dương Tuyết, không biết là do trị liệu bằng hóa chất hay là bệnh tình của bà ta nặng hơn, tóc sắp không còn nữa rồi.”

“Có một câu nói sinh không gặp thời, bệnh của bà ta cũng không phải là mới đây, nếu như Giai Nhi không mang thai thì chắc chắn sẽ hiến tủy cho bà ta, lúc này thì haiz…” Diệp Đức Huy thở dài một tiếng, ôm lấy Huyên Huyên: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”

Ở ngoại thành, trong một công xưởng cũ bỏ hoang.

Diệp Giai Nhi ngã xuống đất, cô co người lại, vẫn còn đang hôn mê.

Một người đàn ông rất lùn đứng bên cạnh cô, giống như để canh chừng.



Sáng sớm ngày hôm sau.

Diệp Đức Huy là người dậy sớm nhất, sau khi đi chạy buổi sáng về nhà, thấy cửa phòng Diệp Giai Nhi đang mở toang, ông bước vào trong.

Căn phòng gọn gàng sạch sẽ, chiếc chăn trên giường cũng được gấp thẳng thớm, rốt cuộc là cô cả đêm không về hay là đã về rồi ra ngoài luôn rồi?

Một lát sau, Quách Mỹ Ngọc cũng chuẩn bị xong đồ ăn sáng, bà bưng ra bàn: “Giai Nhi vẫn chưa về sao?”

“Cháu đi gọi điện thoại.” Huyên Huyên nhảy nhót, chiếc đuôi ngựa vung vẩy trong không trung, cô bé cầm điện thoại gọi đi nhưng rồi nhanh chóng cảm thấy thất vọng, điện thoại mẹ tắt máy, không gọi được, sau đó cô bé lại gọi vào số của ba.

“Sớm vậy mà con đã dậy rồi sao bảo bối…” Giọng nói dịu dàng của Thẩm Hoài Dương truyền qua sóng điện thoại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom