Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 640


CHƯƠNG 640

Bầu không khí giữa hai người vô cùng ngột ngạt, khó chịu, làm cho người ta không thở nổi.

Thẩm Thiên Canh cứ nhìn cô như thế, biểu cảm của ông ta nghiêm túc, âm trầm, lại có một cảm giác áp bức uy nghiêm nói không nên lời.

Mà biểu cảm của Diệp Giai Nhi cũng lạnh lùng nhìn nhau với ông ta, trong mắt không hề có nhiệt độ: “Cho nên tôi mới nói khoảng thời gian này tôi không có cách nào hiến tủy cho bà ấy, đứa bé là con của tôi, tôi không thể tước đoạt tính mạng của đứa bé.”

Trong lòng của Thẩm Thiên Canh đúng là không có suy nghĩ gì với một đứa nhỏ mới được một tháng còn chưa có hình hài, càng không có tình cảm gì.

Ông ta cho rằng người còn chưa được sinh ra thì làm sao có thể so sánh với người đã sống hơn nửa đời người cơ chứ.

Đứa nhỏ chỉ mới có một tháng mà thôi, vẫn còn chưa thành hình, đối với người ngoài lại càng không có bất cứ cảm giác gì, với lại cô đã có con rồi, đứa bé thứ hai có muốn hay không cũng không đáng kể, chẳng có sao hết.

Mà người đã sống hơn nửa đời người có tình cảm, có quen biết, có lo lắng, so sánh với nhau, hiển nhiên là người sống quan trọng hơn rồi.

“Bà ấy đã cho cô sinh mạng, nếu như không phải bà ấy sinh cô ra đời thì cô căn bản không thể nhìn thấy thế giới này, ít nhất thì trong lòng cô phải có chút cảm kích với bà ấy. Bây giờ bà ấy chẳng qua chỉ muốn rút chút tủy từ trên người cô mà thôi, cũng không phải là muốn mạng của cô.”

Nghe vậy, lông mày Diệp Giai Nhi nhíu chặt lại: “Đúng là như thế, thứ mà bà ta muốn không phải là mạng của tôi, mà là cần mạng của đứa con tôi.”

“Có quan hệ máu mủ với bà ấy là cô, nếu như cô có thể thờ ơ nhìn bà ấy chết trước mặt mình thì tôi còn gì để nói nữa, chỉ có điều không ngờ tới cô là một giáo viên mà lại nói chuyện không có suy nghĩ gì hết, hơn nữa còn nhẫn tâm như vậy, không hề có chút lương thiện nào.” Thẩm Thiên Canh nheo mắt lại, giọng nói lạnh lùng.

Nhẫn tâm hả?

Diệp Giai Nhi có chút buồn cười, nhưng mà thật sự là cô đã nở một nụ cười châm chọc: “Cứu bà ta giết chết con của tôi, cái này không được xem như là nhẫn tâm, giữ lại con của tôi không cứu bà ta thì là lòng lang dạ sói, cái này là logic gì vậy? Đều là mạng người, tại sao lại khác biệt như thế?”

Mạng của Dương Tuyết là mạng, còn đứa nhỏ chưa được sinh ra cũng là một sinh mạng, sinh mạng căn bản không tồn tại ai trước ai sau, đều quan trọng giống như nhau.

Chủ đề nói đến đây cũng không cần thiết phải tiếp tục nói nữa, cả hai bên ai cũng cho mình là đúng, trong lòng đều có suy nghĩ riêng của mình, nếu tiếp tục nói thì cũng không có kết quả gì.

Nhìn thoáng qua thời gian, Diệp Giai Nhi đứng dậy, thản nhiên nói: “Tôi còn có việc gấp, đi trước đây.”

Thẩm Thiên Canh không rời đi, vẫn ngồi yên ở đó nhìn bóng người biến mất trong tầm mắt, bưng ly cà phê vẫn còn bốc hơi nóng ở trên bàn uống một hơi cạn sạch.

Một lúc lâu sau, ông ta đứng dậy, quay người lại, kinh ngạc nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đang đứng ở cửa quán cà phê.

Đứng ở một khoảng cách không xa không gần, hai ba con bốn mắt nhìn nhau, chỉ là biểu cảm của cả hai không hề tốt đẹp.

Thẩm Hoài Dương nhấc đôi chân thon dài đi đến trước mặt ông ta, anh cao hơn Thẩm Thiên Canh một chút, lúc này đứng đối diện nhau, khí tràng được bộc lộ hoàn toàn.

“Ông tìm cô ấy có chuyện gì?” Giọng nói của anh nặng nề không có nhiệt độ, cũng không gọi một tiếng ba.

Thẩm Thiên Canh nhìn vào mắt anh, tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Có chút chuyện riêng.”
 
Chương 641


CHƯƠNG 641

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt cười một tiếng: “Đến vì căn bệnh máu trắng của người đàn bà đó?”

Hóa ra là anh đã biết những chuyện đó rồi, cho nên Thẩm Thiên Canh cũng không cần phải giấu giếm gì nữa: “Đây là chuyện giữa ba và bà ấy, không có liên quan gì với con.”

Câu nói này đã chọc giận Thẩm Hoài Dương, anh đưa tay đấm một đấm vào mặt của Thẩm Thiên Canh, không hề nương tay chút nào.

Hành động này có chút bất ngờ, mà Thẩm Thiên Canh không có đề phòng, chịu một đấm vô cùng mạnh mẽ, thân thể lắc lư dựa vào thành bàn ở phía sau.

“Một đấm này là tôi đánh thay cho mẹ, ông xứng đáng bị trừng phạt.” Giữa khóe mắt và lông mày anh đều là ý lạnh, những từ anh nói ra giống như vụn băng nhỏ.

Sau đó, anh lại trực tiếp đấm thêm một đấm nữa: “Một đấm này là tôi đấm thay cho Trạch Hy.”

Chịu phải hai đấm liên tiếp, Thẩm Thiên Canh dựa ở đó thở hổn hển, gương mặt vô cùng đau, nhưng mà vẫn duy trì sự uy nghiêm của một người ba: “Hoài Dương, con càng ngày càng quá đáng rồi đó.”

“Nếu ông đã có thể làm ra chuyện như vậy vậy thì ông nhất định phải gánh chịu hậu quả xứng đáng với nó.” Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương nhìn thẳng vào Thẩm Thiên Canh, lạnh nhạt mà xa cách: “Tốt nhất là sau này đừng để tôi nhìn thấy ông đến tìm cô ấy, nếu không thì tôi sẽ càng quá đáng hơn nữa, đây là lời cảnh cáo của tôi dành cho ông.”

Vừa dứt lời, anh lạnh lùng nhìn Thẩm Thiên Canh, sau đó đi ra khỏi quán cà phê.

Ở trong quán cà phê có mấy người ném ánh mắt tò mò nhìn về phía ông ta, sắc mặt của Thẩm Thiên Canh không khỏi tối xuống, tuy là mang theo gương mặt buồn bã, nhưng mà vẫn có vẻ tàn nhẫn.

Lúc sắp đi ra khỏi quán cà phê, Thẩm Hoài Dương bỗng nhiên dừng bước, giọng nói lạnh lẽo: “Ông muốn ở cùng với người phụ nữ đó, không ai có thể ngăn cản ông, nhưng mà hãy lập tức đưa bà ta đi khỏi thành phố S đi, mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, cũng đừng yêu cầu xa vời mọi người sẽ tha thứ, sau này, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ gì hết.”

Ngồi vào trong xe, anh đốt một điếu thuốc, làn khói lượn lờ bay lên làm mắt anh cay xè, phải nhắm lại, hít một hơi thật sâu, phun ra một vòng khói trắng, vẻ thâm thúy trong đôi mắt dần dần đậm hơn, dáng người cao lớn toát ra vẻ trầm tĩnh giống như bầu trời đêm u ám.

Hai đấm đó là đánh vào mặt của Thẩm Thiên Canh, nhưng mà trong lòng anh không có cảm giác thỏa mãn.

Vẫn còn nhớ khi còn bé Thẩm Thiên Canh luôn khiêng anh ở trên cổ, gần như là bất cứ lúc nào ra ngoài của sẽ dẫn anh theo, nắm tay, ôm anh, cõng anh.

Nhìn ông ta nghiêm túc dạy bảo trợ lý, lúc nào cũng cảm thấy kiêu ngạo, cảm thấy ba mình là vĩ đại nhất, là anh hùng nhất.

Sau đó, lúc anh mười ba tuổi thì đến nước Mỹ, vừa đến nước Mỹ, ông ta còn hay gọi điện thoại về, thời gian lâu dài liền dần dần phai nhạt.

Năm hai mươi tuổi trở lại thành phố S, trong vòng mười năm đó anh không đến nước Mỹ thăm ông ta, mà ông ta cũng chưa từng trở về, ông ngoại cấm anh về nước, nói đây là muốn rèn luyện anh.

Tô Chính Quốc là một quân nhân, mọi thứ đều tuân theo các quy tắc của quân đội, ông đã áp dụng các quy tắc đó cho anh. Lúc đó, cả gia đình ngoại trừ bà ngoại thì không ai là không e sợ ông, ngay cả mẹ mình cũng vậy.

Sau khi trở lại thành phố S, đối với người ba mười tám năm chưa được gặp nhau đã rất xa lạ, thậm chí là lúc hai người ở cùng với nhau còn có hơi ngượng ngùng.

Mà thời gian ông ta ở nhà chính nhà họ Thẩm rất ít, quanh năm suốt tháng số lần trở về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, tuổi tác từ từ lớn hơn, mối quan hệ của hai người càng ngày càng lạnh nhạt, cho dù gặp nhau cũng không có lời nào để nói.

Cứ luôn nói là ở huyện Thiểm quá bận rộn, không thể trở về nhà chính nhà họ Thẩm, anh không hoài nghi lý do đó, chỉ là bây giờ nghĩ lại thì trào phúng bật cười.

 
 
Chương 642


CHƯƠNG 642

Ông ta không yêu mẹ cũng được, nhưng mà điều kiện tiên quyết bắt đầu kể từ khi ông ta yêu một người phụ nữ khác thì ông ta phải lập tức nói rõ với mẹ mình, sau đó cho dù có ở cùng với người phụ nữ đó hay không, anh cũng sẽ không hỏi một tiếng nào, đương nhiên trong lòng anh sẽ hận ông ta, nhưng mà cũng không hận giống như bây giờ, bởi vì ông ta lại để mẹ mình tận mắt nhìn thấy ông ta và người phụ nữ khác thân mật với nhau.

Sự khác biệt giữa vế trước và vế sau vô cùng xa, vế trước còn có khả năng tha thứ, mà vế sau thì…

Kêu ông ta mang người phụ nữ đó rời khỏi thành phố S, mãi mãi cũng đừng xuất hiện trước mặt anh, đây chính là sự nhượng bộ lớn nhất của anh.

Dù sao thì Thẩm Thiên Canh cũng là ba của anh.

Thẩm Thiên Canh trong lòng anh đã từng là anh hùng, từng rất uy vũ, là một tấm gương, anh đã từng tôn kính, chỉ là bây giờ hoàn toàn sụp đổ hết rồi.

Hương vị nicotine thấm vào trong phổi, lúc này mới có thể kiềm chế những cảm xúc trong lòng anh xuống, lại hít một hơi, Thẩm Hoài Dương bóp tắt tàn thuốc, thu lại cảm xúc ở trong lòng, lái xe đi khỏi.

Bệnh viện.

Nhìn gương mặt sưng đỏ của Thẩm Thiên Canh, hàng lông mày tinh tế của Dương Tuyết hơi nhíu lại, kinh ngạc hỏi: “Mặt của ông bị sao vậy?”

“Không có gì đâu, chỉ là bị đụng vào mà thôi.” Thẩm Thiên Canh hời hợt trả lời như thế.

Mặc dù bị đánh hai đấm, trong lòng của ông ta cũng có lửa giận, chỉ là lúc này lửa giận đã tiêu tan gần hết rồi.

“Sao lại không cẩn thận như thế, ông đi đứng không chịu nhìn đường hả?” Dương Tuyết gọi y tá cầm cục nước đá đến thoa mặt cho ông ta.

Ngồi ở đó, trong lòng của Thẩm Thiên Canh như có điều suy nghĩ, tâm trạng dao động, cũng rất lo lắng, chuyện để Diệp Giai Nhi hiến tủy bây giờ càng ngày càng khó xử hơn rồi.

Hoài Dương đã biết tất cả mọi chuyện, đương nhiên là anh sẽ không đồng ý.

Đẩy cửa chung cư ra, ánh sáng mờ nhạt ở trong phòng để cảm giác uể oải của anh tán đi một chút, biểu cảm lạnh lẽo trên gương mặt cứng rắn cũng đã dịu dàng hơn.

Diệp Giai Nhi đang làm bữa tối trong phòng bếp, Huyên Huyên đang đọc mấy chữ cái tiếng anh, vừa viết, cái miệng nhỏ nhắn còn tự lẩm bẩm: “A b c e f…”

Đọc đến bốn năm lần, lần nào cũng quên đọc chữ d, cứ trực tiếp đọc từ c rồi đến f.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô bé giống như là một con bươm bướm mà nhảy cẫng lên, trong miệng ngọt ngào gọi một tiếng ba.

Anh khom người xuống ôm cô bé vào trong ngực, Thẩm Hoài Dương nhẹ nhàng hôn lên gương mặt mềm mại của cô bé, ngồi lên trên ghế sofa, điện thoại lại rung lên một trận, là Tô Tình.

Đặt cô bé ngồi lên trên ghế sofa, sau khi trở về phòng mình thì nghe điện thoại.

Diệp Giai Nhi mặc tap dề đi ra khỏi phòng bếp, không nhìn thấy bóng dáng anh đâu, cô nghi hoặc nhíu mày nhìn Huyên Huyên: “Ba của con đâu rồi?”

“Đang nghe điện thoại ở trong phòng đó.” Bàn tay trắng nhỏ nhỏ nhắn của Huyên Huyên chỉ vào phòng nhìn, thấy mẹ mình đi đến phòng, cô bé lặng lẽ mở tivi lên.

Đợi đến lúc cô đang chuẩn bị đi vào thì lại nghe thấy anh nói nhìn thấy hai người gặp nhau ở quán cà phê gần trường học, nghe vậy, Diệp Giai Nhi không tiếp tục bước về phía trước nữa, cô đứng yên ở đó. Hai người ở quán cà phê trường học, ngoại trừ cô và Thẩm Thiên Canh, cô không nghĩ ra người khác.
 
Chương 643


CHƯƠNG 643

Nhưng mà anh đang gọi điện thoại với ai vậy, Tô Tình hả?

Hồi trưa này anh đã nhìn thấy cô và Thẩm Thiên Canh gặp nhau?

“Thẩm Thiên Canh đi tìm Diệp Giai Nhi, chắc chắn là vì để hiến tủy cho con tiện nhân Dương Tuyết đó.” Tô Tình cắn răng chửi rủa, cảm xúc vô cùng bất ổn.

Mặc dù cách một cái điện thoại, nhưng mà thông qua âm thanh truyền đến, có thể để Thẩm Hoài Dương bắt được cảm xúc của bà ta rất rõ ràng.

Bà ta rất kích động, rất gấp gáp, anh có thể nghe rõ từng tiếng thở, lúc này Tô Tình cần được an ủi, cần được trấn an.

“Mẹ à, cô ấy tuyệt đối sẽ không hiến tủy cho Dương Tuyết đâu, mẹ ăn cơm tối chưa?”

Nghe vậy, lông mi Diệp Giai Nhi run lên nhè nhẹ, quả nhiên là cô đoán không sai mà, anh đã biết toàn bộ mọi chuyện.

Hiển nhiên là Tô Tình không tin: “Mẹ không tin, chắc chắn nó nhất định sẽ hiến mà, nó và Thẩm Thiên Canh đã gặp nhau rồi, chắc chắn là bọn họ nói chuyện hiến tủy.”

“Tin tưởng con đi, cô ấy thật sự sẽ không hiến tủy cho Dương Tuyết đâu, con có lý do để khẳng định.”

“Lý do là gì?” Đương nhiên Tô Tình không muốn có người hiến tủy cho Dương Tuyết, bà ta hận không thể để Dương Tuyết chết ngay lập tức.

Thẩm Hoài Dương cũng không giấu giếm bà ta, anh cảm thấy căn bản không cần thiết phải giấu diếm, không dài dòng, chỉ nói một câu: “Cô ấy đang mang thai.”

Nghe vậy, Tô Tình ở bên kia liền im lặng rất lâu, chỉ có tiếng hít thở đều đều.

Diệp Giai Nhi lại mang thai, đúng là nằm ngoài dự liệu của bà ta, chẳng qua bây giờ người có thể hiến tủy chỉ có một mình cô mà thôi, lúc này cô mang thai, không còn gì có thể tốt hơn.

Nhưng mà cô lại mang thai con của Hoài Dương, bây giờ so sánh, bà ta không có thời gian so đo những chuyện đó nữa, bây giờ Thẩm Thiên Canh và con đàn bà đó mới là quan trọng nhất.

“Được, mẹ biết rồi, tất nhiên mẹ sẽ không để cho hai người bọn họ sống thoải mái.” Cơn giận của Tô Tình vẫn còn chưa tiêu tan, trong bụng vẫn là một ngọn lửa giận.

Cúp điện thoại, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương sâu thăm thẳm, mấy ngày nay có thời gian, anh suy nghĩ lại, anh cần phải về nhà chính nhà họ Thẩm một chuyến, nói chuyện với bà thật đàng hoàng.

Dường như là phát giác được cái gì đó, hoàng lông mày tuấn tú khẽ cử động, thân thể cao lớn quay lại, quả như nhìn thấy Diệp Giai Nhi đang đứng ở cửa.

Cô nhìn anh đăm đăm, biểu cảm lạnh lùng, hai tay đang rủ xuống bên người hơi siết lại, anh đã biết sự thật từ lâu rồi, nhưng lại cố ý che giấu cô lâu như thế.

Còn nữa, anh dùng giọng điệu chắc chắn để nói chuyện với Tô Tình, càng làm cho cô giận dữ hơn.

“Anh dựa vào cái gì mà kết luận em chắc chắn sẽ không hiến tủy?” Cô nhìn anh.

Thẩm Hoài Dương đi đến gần, nắm chặt bàn tay đang rủ xuống bên người cô: “Đều nghe hết rồi, anh biết em sẽ không.”

Đây chính là phản ứng của anh, một câu đều đã nghe thấy rồi, thật đơn giản, chỉ có thế mà thôi?

“Nói không chừng là sẽ đó, không chừng là một ngày nào đó em sẽ đi làm.” Cô hất tay anh ra, có hơi phát cáu.

“Ngoan, đừng có gây chuyện.” Anh nhẹ giọng dỗ dành.

Nghe vậy, lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng cô không khỏi bùng cháy hơn nữa, lồng ngực phập phồng, anh giấu diếm cô, lừa gạt cô như thế, lại còn nói là cô đang gây sự.

Cảm xúc dao động kịch liệt, Diệp Giai Nhi rút tay mình ra từ trong lòng bàn tay anh, đẩy người anh: “Ai đang gây chuyện với anh chứ, em đang nói thật.”
 
Chương 644


CHƯƠNG 644

Lông mày nhăn lại, anh liếc nhìn cô, thấp giọng phun ra mấy chữ: “Em dám?”

“Tại sao em lại không dám?” Cô ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt của anh.

Có con thì anh có thể trấn an Tô Tình, anh lại nói với Tô Tình một cách chắc chắn như thế, nhưng mà anh có thương lượng với cô chưa, có nói với cô chuyện này chưa?

Anh lừa gạt cô, xem nhẹ cô, không quan tâm tới cô, anh chỉ quan tâm tới đứa nhỏ ở trong bụng.

“Diệp Giai Nhi.” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương đã hoàn toàn thấp xuống, gọi cả tên lẫn họ cô, không biết rốt cuộc là như thế nào.

“Cho nên bây giờ anh đang nạt nộ em hả?” Rốt cuộc Diệp Giai Nhi cũng đã nổi giận rồi, ngọn lửa giận dữ trong mắt phút chốc nhảy vọt, cô hung dữ đẩy anh ra khỏi chung cư: “Ra ngoài, ra ngoài đi, bây giờ anh đi ra ngoài cho em, em không muốn nhìn thấy anh.”

Dưới chân là sàn nhà cẩm thạch bóng loáng, cô lại đang mang dép, lực đạo quá lớn, dưới chân đảo một cái, thiếu chút nữa là đã làm mình ngã xuống đất.

Thẩm Hoài Dương thấy vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi, lúc này cô còn đang mang thai, nếu như mà ngã xuống thì sẽ như thế nào?

Anh không dám chọc giận cô nữa, đành phải mở miệng đáp lời cô, thuận theo cô, anh đỡ cô: “Được rồi, anh đi ra ngoài, bây giờ ra ngoài ngay.”

Nhưng mà câu nói này lọt vào trong lỗ tai Diệp Giai Nhi đang tức giận lại thành ý hờn dỗi, anh thật sự muốn đi ra ngoài?

Cô lại càng thêm giận dữ, càng buồn bực, trực tiếp đẩy anh ra khỏi chung cư: “Được lắm, anh có năng lực thì bây giờ anh đi ngay cho em, mãi mãi cũng đừng vào nữa, ai vào thì người đó là chó.”

Vừa mới nói xong, cạch một tiếng, cửa chung cư liền đóng lại, Thẩm Hoài Dương còn chưa đứng vững, cánh cửa thiếu chút nữa là đã đụng vào mũi của anh.

Anh không đi vào, sợ là sẽ làm cho cô tức giận thêm, ngồi vào trong xe, đúng lúc Quý Hướng Không gọi điện thoại tới, anh khẽ nguyền rủa hai tiếng, đè cảm giác bực bội ở trong lòng xuống, khởi động xe.

Trong quán rượu, Quý Hướng Không khóc lóc như sói khóc quỷ gào, Thẩm Hoài Dương nghe không vô, trực tiếp ném một điếu thuốc qua: “Lắp cái miệng của cậu lại cho tôi.”

Thẩm Hoài Dương ngồi trên ghế sofa mở nắp chai rượu nốc một hơi, tâm trạng của anh cũng chẳng tốt là bao.

“Cãi nhau hả? Bây giờ cô ấy là phụ nữ mang thai, cảm xúc chập trùng bất ổn, có thể thông cảm được, cậu chưa nghe nói là phụ nữ mang thai một lúc rồi lại khóc, một lúc lại cười, có nhiều lúc tính tình lại táo bạo ghê gớm?”

Đây là lần đầu tiên mà anh nghe thấy, Thẩm Hoài Dương nhíu mày, cảm thấy có chút tò mò: “Thật hả?”

“Lừa cậu làm cái gì, đương nhiên là thật rồi, cảm xúc của phụ nữ mang thai có đôi khi nổi lên như sóng gió, ngay cả bọn họ cũng không thể kiềm chế được.”

“Không nhìn ra nha, cậu hiểu nhiều thứ đó chứ.”

“Còn phải nói, thiên văn địa lý, không có cái gì là tôi không biết.” Anh ta dõng dạc.

Thẩm Hoài Dương khinh thường cười lạnh: “Cho chút sắc mặt tốt là đã bắt đầu được đà lấn tới.”

Hai người gọi mấy bình rượu, Thẩm Hoài Dương uống không ít, nhưng mà không có say, còn Quý Hướng Không thì say đến bất tỉnh nhân sự.

Trả tiền bo cho nhân viên phục vụ, để nhân viên phục vụ lái xe đưa anh ta về nhà, còn anh thì leo lên xe, gọi tài xế, lại chạy về chung cư.
 
Chương 645


CHƯƠNG 645

Đến chung cư là đã mười một giờ khuya, anh rón rén đi vào trong nhà, đèn phòng khách đã tắt hết rồi, lông mày nhướng lên đi đến trước cửa phòng ngủ.

Chân trái vừa mới bước vào, dường như là anh nhớ tới cái gì đó, có hơi dừng lại, đôi môi mỏng khẽ động, ho nhẹ vài tiếng, phát ra tiếng chó sủa trầm thấp.

Đàn ông co được giãn được, học chó sủa vài tiếng thì có đáng là bao?

“Anh còn vào đây làm cái gì nữa?” Diệp Giai Nhi nghe thấy âm thanh thì ngồi dậy, cô căn bản vẫn còn chưa ngủ.

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương cong lên thành một đường cong nhỏ, bước vào phòng, có hơi vô lại: “Không phải là em nói ai vào thì là chó hả, anh đã học tiếng chó sủa rồi, đương nhiên có thể đi vào.”

“Cái đồ mặt dày.” Diệp Giai Nhi nhịn không được mà bật cười, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, anh ôm cô vào trong ngực: “Không tức giận nữa? Sau cơn mưa trời lại sáng, có đúng không?”

Chui vào trong ngực anh, cô lắc đầu, cũng không biết tại sao lúc nãy cảm xúc của mình lại mất kiểm soát như thế, sau khi anh đi rồi, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy khó hiểu.

Nhưng mà lúc đó lý trí căn bản không nghe theo kiểm soát, cô cũng không biết là mình muốn nói cái gì, tại sao lại tức lại như vậy, đột nhiên lại trở nên nóng nảy, muốn nổi giận, có phải là bởi vì mang thai không nhỉ?

Nhưng mà anh lừa gạt cô là sự thật không thể chối cãi.

“Đã biết sự thật rồi, tại sao lại còn giấu giếm em?”

“Không phải là anh giấu em, là anh đang chờ, chờ đến lúc nào em mới có thể nói với anh những sự thật đó, còn nữa, tại sao chuyện đó lại giấu anh cơ chứ hả?”

Diệp Giai Nhi biết trong miệng anh đang chỉ chuyện gì, đó chính là cô là con ruột của Dương Tuyết.

Im lặng, một lúc sau đó cô mới nói: “Cũng không phải là em cố ý giấu anh, mà là vẫn còn chưa nghĩ ra phải nói với anh như thế nào, không biết mở miệng như thế nào, em muốn chờ sau khi mình nghĩ kỹ rồi thì sẽ nói cho anh biết.”

“Đối với anh, em không cần phải lo lắng, cũng không cần phải nghĩ nhiều như thế, càng không cần phải sắp xếp từ ngữ, có biết chưa? Chúng ta là người thân thiết nhất, ở trước mặt anh em không cần phải duy trì lý trí lạnh lùng, giống như lúc nãy cũng được, giận dỗi một chút, để mình vô lý một chút, cho dù em như thế nào thì anh cũng thích, có biết chưa hả?”

Gật đầu, bây giờ đã biết sự thật rồi, cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn: “Nhưng mà sau này dù có chuyện gì đi nữa anh cũng không được dấu em.”

Đương nhiên là Thẩm Hoài Dương không chịu nghe, đôi mắt thâm thúy khẽ híp lại thành một đường, nói điều kiện với cô: “Yêu cầu là lẫn nhau, không thể chỉ có một phía.”

“Được rồi, em xin lỗi, những lời lúc nãy em nói là nói lung tung thôi, anh đừng có để ở trong lòng, em cũng không biết tại sao mình lại nói như thế.”

Nhưng mà còn chưa đợi cô nói xong thì thân thể cao lớn của người đàn ông đã hơi cúi xuống, đôi môi mỏng cắn môi cô, hôn cô, giống như là nuốt hết lời nói và hô hấp của cô vào trong bụng.

Phụ nữ mang thai quả nhiên giống như Quý Hướng Không đã nói, có nhiều khi vui buồn thất thường.

Xem ra anh cần phải tìm mấy quyển bách khoa toàn thư về phụ nữ mang thai để đọc mới được.

Thẩm Thiên Canh trở về nhà chính nhà họ Thẩm, Tô Tình không có ở nhà, chỉ có người giúp việc.

Ông ta đã gọi điện thoại cho thím Lý, nghe thấy thím Lý nói không có bà ta ở nhà nên ông ta mới trở về, với tình hình hiện tại, hai người không cần phải chạm mặt nhau.

Với lại cũng không cần thiết phải gặp nhau, ông ta trở về chẳng qua chỉ là mang những thứ thuộc về ông ta đi mà thôi.
 
Chương 646


CHƯƠNG 646

Không đi vào phòng, ông ta trực tiếp đi vào trong thư phòng, đồ vật trong thư phòng mới là quan trọng đối với ông ta.

Tài liệu, bút, những gì ông ta mang đi được đều không thể để lại, lấy chìa khóa ra, ông ta mở ngăn kéo cuối cùng.

Trong ngăn kéo ở phía cuối cùng đều là những di vật lúc mẹ ông ta còn sống, toàn bộ đều được đặt ngăn nắp ở đó, cẩn thận tính lại đã mấy chục năm rồi chưa mở ra.

Đồng hồ, dây buộc tóc, vòng tay, Thẩm Thiên Canh lấy hết toàn bộ những vật đó ra rồi bỏ vào trong túi.

Sau đó ông ta muốn đóng ngăn kéo lại, nhưng mà không biết tại sao vẫn còn có cái gì đó kẹt trong ngăn kéo, vẫn luôn không thể đóng lại.

Thẩm Thiên Canh nhíu mày, thọc tay vào trong, sau khi sờ được một khe hở ở bên trong, quả nhiên là ở đó có cái gì đó tròn tròn, rất là trơn.

Rốt cuộc là gì vậy?

Mang theo nghi hoặc, ông ta ngồi xổm xuống đất, dùng thời gian rất lâu, sức lực rất lớn mới có thể lấy vật nhỏ đó ra ngoài.

Mở lòng bàn tay ra, khi chiếc nhẫn ngọc bích màu xanh lục xuất hiện, đôi mắt của Thẩm Thiên Canh lại kinh ngạc mở to, ngẩn người…

Chiếc nhẫn bằng ngọc bích này giống hệt với chiếc nhẫn mà ông ta nhìn thấy Huyên Huyên đeo ở trên cổ lúc trong bệnh viện.

Ngồi lên ghế, ông ta nắm chặt lấy chiếc nhẫn ngọc bích, lâm vào hồi tưởng.

Trước kia, lúc ông ta còn chưa kết hôn, nhà chính nhà họ Thẩm chưa được xây dựng, ông ta đã nhìn thấy Thẩm Hải Băng trước cửa nhà.

Tháng mười hai âm lịch trời đông giá rét, lúc đó tuyết rất lớn, ông ta vừa mới mở cửa thì liền nghe thấy tiếng khóc nỉ non của một đứa con nít, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, liền phát hiện ra đứa nhỏ.

Còn đang được quấn tả, nó vô cùng nhỏ, dường như là mới được sinh không bao lâu, gò má bị đông lạnh đỏ hồng, khóc không ngừng.

Xung quanh còn chẳng có ai, huống hồ chi đặt một đứa nhỏ như thế này trong đất tuyết, chắc chắn là cô bé sẽ bị bệnh.

Thế là ông ta ôm đứa nhỏ vào trong nhà, mở tã lót ra mới phát hiện ở bên trong còn có một chiếc nhẫn ngọc bích màu xanh.

Không suy nghĩ gì nhiều, ông ta tiện tay đặt nhẫn ngọc bích vào cùng với di vật của mẹ mình, mấy năm nay chưa mở di vật ra, cho nên cũng quên mất chiếc nhẫn ngọc bích.

Nếu như ngày hôm nay không phải trở về nhà lấy đồ đi, chỉ sợ là ông ta tuyệt đối không nhớ đến chiếc nhẫn ngọc bích này, do là thời gian quá lâu rồi nên ông ta mới quên mất.

Cái này có được tính như là thu hoạch ngoài ý muốn không nhỉ?

Thẩm Thiên Canh vô cùng vui mừng, cất kĩ chiếc nhẫn ngọc bích, nhanh chóng rời khỏi nhà chính nhà họ Thẩm.

Ngồi lên xe ô tô gọi điện thoại cho Thẩm Hải Băng, một lát sau bên kia liền có người nhận.

“Hải Băng, bây giờ em đang ở đâu vậy?” Thẩm Thiên Canh đặt cái vali vào chỗ ngồi phía sau, kêu tài xế lái xe tới bệnh viện.

“Đang ở nước Mỹ.” Âm thanh ở bên phía Thẩm Hải Băng rất hỗn loạn, có tiếng người nói chuyện không ngừng, âm thanh rất lớn, ồn ào nghe không rõ cho lắm.
 
Chương 647


CHƯƠNG 647

Thẩm Thiên Canh nhíu mày lại: “Em đến nước Mỹ khi nào vậy, không phải quyết định ở lại thành phố S hả?”

“Đương nhiên là quyết định ở lại thành phố S rồi, nhưng mà công việc của em ở bên đây phải bàn giao cho người ta, đến đây lâu rồi.”

“Khi nào thì em trở về?”

“Nếu như không có chuyện gì bất ngờ thì tối nay có thể trở về thành phố S rồi, em đã mua vé máy bay xong xuôi, một lát nữa sẽ đến sân bay.”

“Đến sân bay thì nhớ phải gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em, đến lúc đó anh có chuyện muốn nói với em.”

Thẩm Hải Băng đáp lời: “Được rồi.”

Nhà chính nhà họ Thẩm.

Sau khi Tô Tình trở về nhà chính nhà họ Thẩm liền nghe thấy người giúp việc nói ông chủ vừa mới về nhà.

Nghe vậy, trong lòng Tô Tình vẫn còn có chút mừng rỡ, có phải là ông ấy đã nghĩ thông rồi, có phải là hối hận rồi?

Nhưng mà câu nói tiếp theo của người giúp việc lại làm bà ta rơi từ thiên đường xuống địa ngục, ngã đến thịt nát xương tan: “Ông chủ trở về thu dọn đồ đạc, mang hết tất cả những món đồ trong thư phòng đi rồi.”

Giống như là một cái kim tiêm lạnh lẽo đâm lung tung trên người bà ta, làm cho bà ta run rẩy, đau đớn, thân thể cũng không nhịn được mà co chặt lại, sau đó bà ta giống như điên mà chạy vào trong thư phòng, quả nhiên là món nào có thể mang đi ông ta đều đã mang đi hết toàn bộ, không để lại cái gì.

Xem ra ông ta không chỉ không có suy nghĩ quay đầu, ngược lại còn quyết tâm muốn phân chia giới hạn với bà ta.

“A a!” Tiếng thét chói tai vang lên, Tô Tình quét ngã đèn bàn, tài liệu, tất cả mọi thứ ở trên bàn xuống dưới đất, dùng sức dẫm chân lên đó.

Nhưng mà bà ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ sống tốt, gọi một cuộc điện thoại, bà ta đã sắp xếp người âm thầm theo dõi Thẩm Thiên Canh.

Buổi tối, chuyến bay của Thẩm Hải Băng đến sân bay, mà Thẩm Thiên Canh đã chờ ở bên ngoài sân bay khá lâu rồi, không ngừng liếc nhìn thời gian.

Lúc bóng dáng cô ta xuất hiện trong tầm mắt, Thẩm Thiên Canh mới có thể thả lỏng, đi lên phía trước nhận lấy vali trong tay cô ta: “Sao lại đi chuyến bay muộn như thế?”

“Mấy chuyến bay sớm thì không có vé, dù sao cũng không có chuyện gì gấp, cho nên mới mua chuyến bay này.”

Lên xe, Thẩm Thiên Canh chở cô ta đến nhà hàng pháp ăn bữa tối ở trên máy bay, Thẩm Hải Băng không ăn gì hết, lúc này ăn khá nhiều, lại uống mấy ly rượu vang.

“Đã ăn no chưa, ăn no rồi thì anh dẫn em đi gặp một người.”

“Ai vậy, sao thần bí như thế?”

Thẩm Thiên Canh nói như không nói, ông ta không nhiều lời, chỉ nói rằng: “Chờ đến nơi thì anh sẽ nói cho em biết.”

Xe chạy thẳng đến bệnh viện, Thẩm Hải Băng không hiểu, nghi hoặc, nhưng mà cũng không đặt câu hỏi, đến bệnh viện thì đương nhiên sẽ biết thôi.

Lúc Thẩm Hải Băng nhìn thấy Dương Tuyết, nghi ngờ trong lòng không khỏi sâu sắc hơn, cô ta không hiểu ý của anh cả.

Thẩm Thiên Canh để Thẩm Hải Băng ngồi xuống, chậm rãi nói: “Có một số việc em đã biết rồi, ví dụ như là em được anh nhặt về.”
 
Chương 648


CHƯƠNG 648

“Anh cả, anh muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng ra đây, em có thể cảm nhận được anh có tâm sự rất nặng.” Biểu cảm trên mặt ông ta vẫn luôn nghiêm túc, không thể giấu được, kêu to.

“Thật ra thì bà ấy là mẹ ruột của em.” Thẩm Thiên Canh nhìn Dương Tuyết rồi nói với Thẩm Hải Băng, sau đó mới lấy chiếc nhẫn ngọc bích màu xanh kia ra: “Thứ này là anh phát hiện từ trong tã lót của em, đây là vật mà bà ấy để lại bên cạnh em.”

Câu nói này giống như là một quả bom ném thẳng vào trong đầu Thẩm Hải Băng, cả người cô ta bị nổ tung, không nghe thấy cái gì cả, thứ duy nhất mà cô ta có thể nghe thấy là âm thanh ầm ầm ở bên tai: “Anh cả, đùa như thế này không vui chút nào đâu.”

“Hải Băng, anh không có nói đùa, anh luôn không thích nói đùa, nếu đưa em vẫn không tin thì có thể đi làm xét nghiệm ADN với bà ấy.”

Thẩm Hải Băng nghe không lọt tai những lời nói đó của ông ta, cô ta hỏi: “Vậy quan hệ của anh và bà ta là như thế nào?”

Sớm muộn gì người nhà họ Thẩm cũng sẽ biết mối quan hệ của ông ta và Dương Tuyết, đương nhiên là Hải Băng cũng sẽ biết, cho nên không cần phải giấu giếm: “Em có còn nhớ rõ trước kia em hỏi người anh yêu là ai không, chính là bà ấy.”

Thế giới này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng mà tại sao lại trùng hợp như thế chứ? Thẩm Hải Băng cảm thấy vừa hoang đường, lại buồn cười.

“Thật ra thì còn có một chuyện quan trọng hơn chưa nói cho em biết, bà ấy bị bệnh máu trắng, bây giờ cần có tủy phù hợp để tiến hành cấy ghép chữa bệnh, bây giờ chỉ có em mới có thể cứu bà ấy được thôi Hải Băng.”

Cô ta nhìn Dương Tuyết, bà đúng là một người phụ nữ rất đẹp, cả người đều toát ra một vẻ phong tình, nhưng mà đối với cô ta mà nói gương mặt ấy lại xa lạ như thế.

Thấy cô ta không nói chuyện, Thẩm Thiên Canh lại nói: “Hải Băng, anh đã nuôi em biết bao nhiêu năm rồi, coi như là em nể tình ơn nuôi dưỡng của anh, em có thể ghép tủy cho bà ấy được không?”

Thẩm Hải Băng cầm lấy túi xách, thu hồi ánh mắt: “Anh à, em vừa mới trở về từ nước Mỹ, ngay cả nghỉ ngơi cũng còn chưa nghỉ ngơi, anh lại ném cho em một quả bom như thế, em không thể thừa nhận. Trước tiên xét nghiệm ADN đi, về phần những chuyện khác chờ sau khi có kết quả rồi thì hẵng nói. Còn nữa, em đã mệt rồi, em muốn trở về nhà chính nhà họ Thẩm, anh có muốn về cùng không?”

Lá gan của anh thật là lớn, lại dám đón tình nhân đến thành phố S, đón tới trước mắt của chị dâu.

“Anh đã chuyển khỏi nhà chính nhà họ Thẩm rồi, chị dâu của em cũng đã biết chuyện này, em về đi, nhớ kỹ là ngày mai phải đến bệnh viện làm xét nghiệm đó.”

Thẩm Hải Băng nhíu mày gật đầu rồi quay người lại trực tiếp đi ra khỏi phòng bệnh.

Dương Tuyết bưng ly nước ở trên bàn, yếu ớt uống mấy hớp, mặc dù đều là con của bà ta, nhưng mà trong hai người không có người nào có điểm giống bà ta.

Nếu như nhất định phải nói có điểm giống nhau, vậy thì chỉ có mũi hơi giống, cũng đúng thôi, cùng mẹ khác ba, cả hai đứa giống ba của mình, làm sao có thể giống bà ta được chứ?

Mãi cho đến khi trở về nhà chính nhà họ Thẩm, trong lòng Thẩm Hải Băng đều là tâm sự nặng nề, Tô Tình ngồi ở trên ghế sofa quét mắt nhìn cô ta: “Về rồi?”

“Vâng chị dâu.” Kéo suy nghĩ trở về, cô ta đáp lời.

“Đến bệnh viện?”

Thẩm Hải Băng kinh ngạc, nhưng mà lập tức hiểu rõ, tất nhiên là chị dâu có cho người theo dõi anh cả, cô ta gật gật đầu.

“Đến bệnh viện nói chuyện gì vậy, còn lâu như thế.”

“Anh cả kêu em làm xét nghiệm ADN với bà ta, nếu như tỷ lệ tủy phù hợp thì cấy ghép tủy cho bà ta.”
 
Chương 649


CHƯƠNG 649

Thẩm Hải Băng cho là Tô Tình đã biết hết mọi chuyện, bao gồm cả thân thế của cô ta, chỉ là cô ta không biết rằng đúng là Tô Tình biết khá nhiều chuyện, lại có chuyện này là không biết.

Đôi mắt mở to, Tô Tình nhìn về phía cô ta, bình tĩnh mà nhìn, Thẩm Thiên Canh sẽ không vô duyên vô cớ kêu Thẩm Hải Băng đi làm xét nghiệm ADN, tất nhiên là ông ta đã chắc chắn một chuyện nào đó, nếu nói như vậy, thế thì Thẩm Hải Băng cũng là con gái của người đàn bà đê tiện Dương Tuyết đó.

Không nói lời nào, cứ nhìn chăm chú như thế, Thẩm Hải Băng không khỏi bị nhìn đến run rẩy cả lòng, thậm chí ngay cả lông cũng dựng đứng hết cả lên.

Thật sự là vẻ mặt và ánh mắt lúc này của Tô Tình vô cùng đáng sợ, ánh mắt đó đủ để lưng của người khác phải toát mồ hôi lạnh.

Đôi môi khẽ nhúc nhích, lúc cô ta đang chuẩn bị nói chuyện, Tô Tình lại đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt ngửa lên trên trần nhà nhìn chùm đèn pha lê tráng lệ to lớn trên trần nhà, mắt trợn tròn không ngừng cười lớn: “Ha ha…”

Dường như bà ta bị cái gì đó kích thích, dường như là điên rồi, tiếng cười to rõ vang lên trong phòng khách, dư âm cứ quanh quẩn.

Thẩm Hải Băng thật sự bị bà ta dọa sợ, nhỏ giọng gọi: “Chị dâu, chị dâu…”

Tô Tình đứng dậy, không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng lên trên lầu, vừa đi vừa cười, khiến cho người ta nhìn thấy mà không khỏi hoảng sợ trong lòng.

Thẩm Hải Băng là con gái của Dương Tuyết, Thẩm Hải Băng là con gái của Dương Tuyết, Thẩm Hải Băng là con gái của Dương Tuyết con gái của Dương Tuyết…

Câu nói này giống như là ma chú của phù thủy, cứ không ngừng kêu gào trong đầu của bà ta từng lần từng lần một, nhưng mà lại càng giống như là kim cô chú.

Lần nào nhớ đến cũng làm đầu bà ta đau đớn siết chặt, càng ngày càng chặt, càng ngày càng gấp, chặt đến nỗi như muốn bùng nổ.

Vậy mà bà ta lại nuôi con gái cho kẻ thứ ba cướp chồng của bà ta lâu như thế, hahaha, đúng là trào phúng đến cực hạn.

Sáng ngày hôm sau.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Hoài Dương đã quen với việc nội trợ trong gia đình, sau khi thức dậy thì trực tiếp đi xuống dưới lầu mua đồ ăn sáng, sắp xếp xong rồi thì lại gọi hai mẹ con thức dậy.

Trước kia Diệp Giai Nhi không thích sữa nguyên chất, gần đây đã thay đổi khẩu vị, cô uống sữa nguyên chất, còn sữa khác thì không đụng vào.

Huyên Huyên uống một ngụm thì liền phun ra, trên gương mặt non nớt đầy biểu cảm kỳ quái, cô bé không ngừng chẹp chẹp cái miệng nhỏ, sữa thật là khó uống quá đi, tại sao mẹ lại thích uống như thế?

Trường học cách chung cư gần nhất, Thẩm Hoài Dương đưa Diệp Giai Nhi đến trường học rồi lại đưa Huyên Huyên đi nhà trẻ, sau khi nhìn cô bé đi vào trong lớp rồi thì mới rời khỏi.

Cho nên dù là bạn nhỏ hay là giáo viên trong nhà trẻ thì đều biết Huyên Huyên có một người ba rất đẹp trai.

Thẩm Thiên Canh không tiếp tục gọi điện thoại tới nữa, Diệp Giai Nhi có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không suy nghĩ gì nhiều, ông ta không gọi, cô liền có thể yên tĩnh, cũng là lúc để cô nghiêm túc suy nghĩ lại.

Chỉ là cô cảm thấy tình hình trước mắt dường như quá mức yên tĩnh rồi, yên tĩnh đến nỗi làm cho cô cảm thấy bất an.

Sợ là bữa trưa cô ăn cơm không ngon, Thẩm Hoài Dương muốn qua đó chở cô đi ăn cơm, nghe vậy, lông mày Diệp Giai Nhi trực tiếp cau lại.

Từ công ty anh đến đây cách một đoạn đường khá xa, lái xe gần nửa tiếng đồng hồ, lại ăn một bữa cơm, thời gian quá ngắn, cho nên cô không để anh đến.
 
Chương 650


CHƯƠNG 650

Đúng là như vậy, anh thì không đến đây, nhưng mà lại kêu trợ lý đưa cơm tới, một hộp cơm rất ngon miệng, có bốn ngăn.

Trợ lí Trần để hộp cơm lên trên bàn ngay trước mặt của tất cả các giáo viên trong phòng làm việc: “Đây là do tổng giám đốc kêu tôi mang tới, cơm trưa ở bên trong đều là thực đơn được viết bởi chuyên gia dinh dưỡng.”

Các giáo viên khác đồng loạt ghé mắt nhìn sang, Diệp Giai Nhi vội vàng mời trợ lí Trần ra khỏi văn phòng, gọi điện thoại cho anh.

Gần như là điện thoại được kết nối ngay lập tức, giọng nói trầm thấp gợi cảm của Thẩm Hoài Dương truyền tới: “Ăn cơm chưa?”

“Một lát nữa ăn, anh thì sao, đã ăn chưa?”

“Bây giờ vẫn còn có chút tài liệu cần phải phê duyệt, sau khi phê duyệt xong rồi thì đi đến nhà ăn cơm trưa, em có muốn ăn cái gì nữa không, để trợ lí Trần mang đến cho em.”

Trợ lí Trần đứng cách rất gần, anh ta có thể nghe thấy lời của anh rất rõ ràng, mắt rơm rớm nước mắt, tốt xấu gì anh ta cũng là trợ lý của giám đốc, bây giờ lại trôi dạt đến mức phải đưa cơm, mua đồ ăn vặt.

Tổng giám đốc muốn theo đuổi vợ, anh ta cũng phải chạy theo ở phía sau.

“Hết rồi, anh đi ăn cơm trưa đi, chờ sau khi ăn cơm xong rồi thì lại làm việc, anh đừng có uống cà phê đó.” Cái tính nghiện cà phê của anh thật sự làm cho cô chịu không nổi.

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương cong lên một đường cong mờ nhạt, biểu cảm trên mặt dịu dàng như nước, anh đáp nhẹ, tựa như gió xuân.

Lại nói vài câu rồi cúp, lúc trợ lí Trần muốn đi khỏi, Diệp Giai Nhi lại lấy hai hộp trà kỷ tử ra, một hộp tặng cho trợ lí Trần, một hộp khác kêu trợ lí Trần ngâm cho anh uống, sau này không được cho anh uống cà phê nữa.

Ở một bên khác.

Sau khi Thẩm Hải Băng và Tô Tình chào hỏi với nhau thì liền đi đến bệnh viện, cô ta có phải là con ruột của Dương Tuyết hay không, cô ta cũng rất tò mò.

Xét nghiệm ADN khẩn cấp gai mươi bốn tiếng, sẽ có kết quả trong vòng một ngày.

Có rất nhiều người đang chờ đã kết quả, Thẩm Thiên Canh đang chờ, Thẩm Hải Băng đang chờ, mà Tô Tình cũng đang chờ.

Cho dù có chiếc nhẫn ngọc bích làm vật chứng, nhưng mà cũng không thể chắc chắn 100%, cho nên đương nhiên cần phải có một thủ tục cuối cùng để khẳng định.

Quả nhiên một ngày sau là đã có kết quả, kết quả cho thấy hai người đúng là mẹ con.

Cùng một kết quả nhưng mà có người vui, có người buồn, lại có người càng điên cuồng.

Thẩm Thiên Canh thì vui, mà Thẩm Hải Băng lại không có cảm xúc gì nhiều, vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào, giống như là không biết nói chuyện. Tô Tình lại càng không thể chấp nhận được, cô ta thật sự là con gái của Dương Tuyết, bà ta đã nuôi con gái thay cho kẻ thứ ba mấy chục năm trời.

Nếu kết quả xét nghiệm ADN trùng khớp với nhau, vậy thì tỷ lệ ghép tuỷ sẽ cao hơn, tỷ lệ ghép tủy thành công giữa hai người có xác suất rất lớn.

Về phần quyết định xét nghiệm tỷ lệ tủy tương thích nằm trong tay Thẩm Hải Băng, đồng ý hay là từ chối, chỉ là một câu nói của cô ta.

Đương nhiên là Thẩm Thiên Canh có thể hi vọng cô ta đồng ý làm phẫu thuật ghép tủy, bây giờ Hoài Dương đã biết chuyện này, tất nhiên sẽ không để cho Diệp Giai Nhi hiến tủy, cho nên hi vọng duy nhất của ông ta đặt ở trên người Thẩm Hải Băng.
 
Chương 651


CHƯƠNG 651

Còn Tô Tình, làm sao bà ta có thể đồng ý để Thẩm Hải Băng cứu Dương Tuyết được chứ?

Trong lòng bà ta, Dương Tuyết chính là một người đàn bà đê tiện, hận thù đối với bà ta không khác gì mối thù giết ba mẹ, bà ta chỉ hận không thể giết chết người phụ nữ đó.

Không chỉ cướp mất chồng của bà ta, hơn nữa mình còn nuôi con gái giúp cho bà ta mấy chục năm, cục tức này cho dù là người nào cũng sẽ nuốt không nổi, huống hồ chi bà ta là Tô Tình.

Thẩm Hải Băng bước xuống từ trên cầu thang, vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, là của Thẩm Thiên Canh gọi tới.

Chỉ nghe có vài câu, Tô Tình cũng biết Thẩm Thiên Canh gọi đến là vì cái gì, ngoại trừ tủy ra thì ông ta còn có chuyện cần thiết nào cần nói nữa?

Đợi Thẩm Hải Băng cúp điện thoại đi xuống lầu, Tô Tình ngăn cản hướng đi của cô ta: “Cô định hiến tủy cho bà ta?”

“Chị dâu, tình hình hiện tại vẫn còn chưa phát triển đến mức đó đâu, vẫn còn chưa làm xét nghiệm, cũng không đại biểu tủy của em và bà ấy phù hợp nhau.”

Hai ngày nay, cho dù là anh cả hay là chị dâu, chỉ cần vừa mới nhìn thấy cô ta thì đều hỏi những câu hỏi giống y như nhau.

Từ nước Mỹ trở về thành phố S cũng chỉ mới có hai ngày, lại bị hai người thay phiên ép hỏi như thế, ngay cả thời gian thở cũng không có, cứ luôn cảm thấy đầu óc hỗn loạn, rối rắm, cứ vang lên ong ong.

“Nếu như phù hợp thì sao?” Tô Tình tiếp tục hỏi, bộ dạng như là không có được đáp án thì sẽ không bỏ qua.

Thẩm Hải Băng thật sự bất đắc dĩ: “Chị dâu, chuyện này cũng phải chờ sau khi xét nghiệm tủy xong thì mới nói tiếp.”

“Được, vậy thì chúng ta cứ nói trường hợp xấu đi.” Tô Tình ngồi đối diện cô ta, trực tiếp mở miệng nói: “Nếu như tủy phù hợp, cô dự định làm phẫu thuật ghép tủy, vậy thì sau này chúng ta đoạn tuyệt quan hệ. Hơn nữa, cô cũng đừng nghĩ mình có thể ở bên cạnh Hoài Dương, đó là chuyện không thể nào.”

Ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, làm sao Thẩm Hải Băng có thể không hiểu được chứ?

Khẽ mấp máy môi, cô ta vẫn là không nói tiếng nào, vẫn còn chưa xét nghiệm tủy, bây giờ có nói cái gì cũng là quá sớm.

Nhưng mà nếu như tủy phù hợp, vậy thì tất nhiên cô ta sẽ bị kẹt ở chính giữa, không biết lựa chọn như thế nào, nghĩ lại đã thấy vô cùng đau đầu, cô ta đứng dậy trở về phòng tiếp tục ngủ.

Chung cư.

Huyên Huyên đòi ăn cơm, Diệp Giai Nhi muốn đi siêu thị ở dưới lầu, nghe vậy, Thẩm Hoài Dương đang ngồi trong thư phòng lập tức tắt máy vi tính muốn đi cùng với cô.

Cũng không thể để một mình Huyên Huyên ở nhà, kết quả là một nhà ba người đều đi xuống siêu thị ở dưới lầu, chỉ vì để mua một ký tôm.

Huyên Huyên được ôm ngồi trong xe hàng, hai cánh tay giang ra, cười khanh khách giống như là một con chim nhỏ.

Trên người Thẩm Hoài Dương mặc áo thun cổ chữ v, ở phía dưới thì mặc quần dài màu xám thoải mái, mang đôi dép lê bằng vải bông vô cùng tùy ý.

Chỉ có điều dù ăn mặc như vậy cũng không hề làm tổn hại sự ưu nhã và nét tuấn mỹ của anh, giá trị nhan sắc vẫn cao như cũ, Diệp Giai Nhi vội vàng mua thức ăn, chọn đồ ăn.

Lúc đi ngang qua khu đồ lót, Diệp Giai Nhi dừng chân lại. Cũng không biết là do mang thai cho nên ngực mới lớn, hay là vì cái gì đó, đồ lót trước kia cô mua có hơi nhỏ, mặc không vừa, đã chật lắm rồi, mặc vào không thoải mái.

Ngón tay tinh tế chọn áo lót, chọn một hồi, dày quá thì cô không muốn, màu nhạt quá cô lại không chịu, trông có vẻ hơi cũ.
 
Chương 652


CHƯƠNG 652

Thẩm Hoài Dương cũng không nhàn rỗi, thân hình cao lớn đi qua khu quần lót, thỉnh thoảng nhìn nhìn.

Cuối cùng, ánh mắt anh lại rơi vào một bộ đồ lót bằng lụa mỏng màu đỏ, anh tưởng tượng nó được mặc trên người cô.

Diệp Giai Nhi lựa chọn một bộ đồ màu đen, kiểu dáng rất bình thường, sau khi chọn size xong rồi thì cô cầm tới chỗ quầy hàng, đang chuẩn bị tính tiền, lại có một bộ đồ lót gợi cảm màu đỏ bằng lụa mỏng vô cùng bắt mắt đặt trước mặt cô, sau đó lại là một giọng nói trầm thấp vô cùng quen thuộc truyền đến: “Thanh toán chung luôn đi.”

Cơ mặt của cô nhịn không được mà giật giật: “Mua về anh mặc có đúng không?”

“Không, đương nhiên là em mặc rồi?” Anh nhíu mày, thậm chí còn hỏi người bán hàng: “Kích thước cô ấy mặc là bao nhiêu vậy?”

Xoạt một cái, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy gương mặt của mình nóng lên, cô đưa tay âm thầm kéo lấy cánh tay anh: “Trả về nhanh đi, nếu không thì mua về tự anh mặc.”

Thẩm Hoài Dương cong môi, chậm rãi kề gương mặt tuấn tú của mình qua, đôi môi mỏng đặt ở bên tai cô, trong hơi thở nóng bỏng của anh lộ ra vẻ trầm thấp và từ tính thuộc về riêng anh, vô cùng quyến rũ: “Muốn nhìn em mặc, rất muốn nhìn em mặc, chỉ muốn để em mặc rồi đứng trước mặt anh.”

“Em không muốn.” Cô đỏ mặt từ chối.

Người đàn ông thì rõ ràng là đang dụ dỗ cô: “Em cứ nhất định phải kì kèo với anh có đúng không? Anh không có vấn đề gì hết, hơn nữa, còn có nhiều thời gian.”

Thật ra thì quan trọng nhất là anh còn có da mặt, không thèm để ý tới ánh mắt của người ngoài, nhưng mà da mặt cô lại mỏng, chắc chắn là cô sẽ không đấu lại anh.

Đến quầy tính tiền cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, ở phía sau đã có một hàng dài, không ít người đang thúc giục.

Nhân viên bán hàng cũng lên tiếng nói: “Cô ơi, cô có muốn bộ này không, hay là trả lại đây, nếu như muốn thì để tôi quét mã.”

Giọng nói không lớn không nhỏ, lại đủ để mấy người đứng ở phía sau gần bọn họ nhất có thể nghe thấy rõ ràng, có giọng cười trầm thấp truyền vào trong lỗ tai Diệp Giai Nhi, gò má cô trở nên nóng bỏng, lông mày nhíu lại, chỉ muốn xử lý tình huống trước mắt này cho xong: “Muốn.”

Nghe vậy, đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương nở một nụ cười nhẹ, có chút buồn bực, cô âm thầm giơ chân lên dẫm vào mu bàn chân của anh.

Anh bị đau kêu lên một tiếng, cô cầm lấy cái túi nhân viên bán hàng đưa qua trực tiếp đi khỏi, cũng không thèm đợi anh.

Ra siêu thị, hai người sóng vai đi cùng với nhau, Huyên Huyên nằm ở trong ngực Thẩm Hoài Dương, ôm lấy trò chơi xếp gỗ vừa mới mua được, cùng với một đống đồ chơi lớn.

Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông thỉnh thoảng đảo qua cái túi trong tay cô, Diệp Giai Nhi tức giận hừ lạnh một tiếng: “Anh mà còn nhìn nó thì có thể làm cái túi này thủng một lỗ luôn đó, cho dù có mặc vào đi nữa thì anh nghĩ rằng mình có thể làm gì được em, bây giờ anh đang tự dẫn lửa lên người đó.”

Thẩm Hoài Dương cười khẽ, hơi cúi người xuống cắn cắn vành tay cô, giọng nói dịu dàng như nước, còn có chút không đứng đắn: “Xem cho đỡ ghiền.”

“Theo như em thấy không bằng buổi tối anh ôm nó đi ngủ luôn cho rồi.” Cô cố ý trêu chọc anh.

“Có em thì mới có thể khiến cho anh xúc động, không có em nó đơn thuần chỉ là hai miếng vải mà thôi.” Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, dường như là muốn nhìn thấu cả người cô, rõ ràng là một chủ đề không đứng đắn, nhưng mà anh lại có thể nói một cách thâm tình dịu dàng như thế.

Diệp Giai Nhi hơi đỏ mặt, có chút ảo não vì mình lại đưa ra chủ đề này, khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào anh: “Đi ra đi.”
 
Chương 653


CHƯƠNG 653

Hai người trở lại trước chung cư, mà Trần Diễm An và Quý Hướng Không đã đứng ở cửa, trong tay Quý Hướng Không còn đang cầm điện thoại, dường như là chuẩn bị gọi điện thoại.

“Hai người về nhà kịp lúc lắm, tôi vừa mới định gọi điện thoại là hai người đã trở về rồi.” Quý Hướng Không ngước mắt lên: “Thuận tiện đến đây ăn chực một bữa.”

Đồ ăn mua khá nhiều, bốn người ăn dư sức, sau khi đi vào chung cư, hai người đàn ông ngồi trên ghế sofa, Diệp Giai Nhi thì đi làm bữa tối.

Ánh mắt Trần Diễm An đảo qua cái túi cô xách ở trên tay, chớp chớp mắt, đột nhiên lại giật lấy, cô kịp phản ứng lại vội vàng giật lại.

Nhưng mà sao cô có thể nhanh tay bằng Trần Diễm An được chứ, vừa mới đến gần thì Trần Diễm An đã đổ bộ đồ chấn động ấy xuống ghế sofa, giọng nói cợt nhã: “Chà chà, không tệ nha, vải vóc ít như vậy mà cũng có thể mặc, tối nay dự định thắp lên lửa nóng với cậu cả Thẩm hả?”

“Còn dám nói nhảm nữa, cậu có tin là tớ sẽ cắt lưỡi cậu ra không hả.” Diệp Giai Nhi âm thầm nghiến răng, Quý Hướng Không ngồi yên vị ở một bên, chắc chắn là đã nghe được rồi, lúc này lại nở một nụ cười vô cùng có thâm ý với cô, mặt cô đều đã bị ném hết rồi.

“Sợ quá đi sợ quá đi, cậu thật sự muốn cắt lưỡi của tớ à, nào nào, tớ le lưỡi ra nè, cậu cũng dễ làm hơn.”

“Xéo đi, còn không nhanh đi vào phòng bếp giúp đỡ.”

Trần Diễm An lại cứ chậc chậc, uốn eo lắc mông đi vào trong phòng bếp, nhưng mà cô mặc váy dài, dưới chân lại mang đôi giày cao gót khoảng mười cm, kêu cô đi vào trong phòng bếp, quả thật cản trở chứ chẳng làm được cái gì. Diệp Giai Nhi trực tiếp đuổi cô ra ngoài, một mình yên tĩnh không có người nào làm phiền, làm tương đối nhanh chóng.

Chưa đầy một lúc, cả bàn đồ ăn đầy đủ màu sắc hương vị đã được nấu xong rồi, tôm, sốt cà, khoai tây sợi chua cay, cá băm, thịt luộc.

Huyên Huyên thích ăn nhất là khoai tây sợi chua cay, cái miệng nhỏ nhắn bị nhét đầy, muốn rơi ra ngoài, Trần Diễm An ghẹo cô bé: “Còn ăn khoai tây sợi nữa thì lớn lên sẽ trở thành khoai tây đó.”

“Mới không có đâu.” Quai hàm cô bé phồng lên: “Sau khi cháu lớn lên thì sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, giống như là công chúa bạch tuyết.”

“Giống bảy chú lùn thì còn tạm được.”

“Dì Trần đáng ghét quá đi.”

“Ây dô, còn lâu á nha.” Trần Diễm An thích nhất là chọc Huyên Huyên oa oa kêu to, đây chính là niềm vui của cô ấy.

Khuôn mặt của Huyên Huyên bị cô ấy nắn nắn giống như là cái bánh mì, cô bé oa oa kêu to: “Dì Trần, dì mà còn không chịu buông tay thì cháu sẽ kêu ba cháu xử lý dì đó, ba cô cháu là Tôn Ngộ Không, dì là Bạch Cốt Tinh, ba cháu sẽ đánh Bạch Cốt Tinh.”

Trần Diễm An bật cười thành tiếng, thiếu chút nữa là nước mắt đã rơi ra ngoài, còn có vụ đánh Bạch Cốt Tinh? Đúng là di truyền cái tính thỉnh thoảng hờn dỗi của mẹ cô bé mà.

Một bàn đồ ăn, Quý Hướng Không ăn khá nhiều, nhất là thịt luộc gần như là bị một mình anh ta ăn sạch, Trần Diễm An thì ăn cá bằm, cặp vợ chồng này chạy đến đây như quỷ đầu thai dành cơm, Diệp Giai Nhi và Thẩm Hoài Dương tùy ý ăn một chút.

Ăn tối xong, Trần Diễm An muốn ca hát, đi tìm microphone, hát hết bài này tới bài khác.

Ngày hôm sau Huyên Huyên còn phải đi học, Diệp Giai Nhi đưa cô bé về phòng, dỗ cô bé ngủ, sau khi ra ngoài, Trần Diễm An vẫn còn đang hát, cô cảm thấy đau đầu, ngăn cản cô ấy lại: “Có chừng mực thôi, cổ họng của cậu không đau hả?”

May mắn là hiệu quả cách âm ở đây rất tốt, nếu không thì sẽ bị rất nhiều gia đình khiếu nại rồi.

“Cậu đừng có cản tớ, để tớ phát tiết một chút, mẹ nó không cho phép tớ đến phòng karaoke, dạy bảo tớ giống như là tiểu thư khuê các, nếu như còn không phát tiết thì tớ sẽ thật sự nổi điên.”
 
Chương 654


CHƯƠNG 654

Quý Hướng Không bất đắc dĩ nhún nhún vai, biểu thị mình cũng lực bất tòng tâm, anh ta luôn luôn không có cách nào với cô ấy.

Hát một hơi đến hơn mười giờ tối, cuối cùng Thẩm Hoài Dương không còn kiên nhẫn, nhấc chân trực tiếp đá cho Quý Hướng Không hai phát, bảo anh ta đưa vợ mình về nhà.

Anh ta đi qua đó, vừa dỗ dành lại vừa thuyết phục, rốt cuộc cũng có thể cưỡng ép đưa Trần Diễm An đi. Trong căn hộ lập tức yên tĩnh lại, Diệp Giai Nhi cũng đã buồn ngủ lắm rồi, cô trở về phòng ngủ.

Thẩm Hoài Dương bưng ly sữa bò đến phòng mình, chuông điện thoại di động lại vang lên, anh ấn nghe: “Mẹ.”

“Vậy mà Thẩm Hải Băng cũng là con gái của con tiện nhân Dương Tuyết đó, Thẩm Thiên Canh đã kêu cô ta đi xét nghiệm tủy rồi.” Không quanh co lòng vòng, Tô Tình đi thẳng vào vấn đề.

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương giật hết cả mình, con ngươi âm trầm cũng trở nên nặng nề: “Mẹ chắc chắn?”

“Cô ta và Dương Tuyết đã làm xét nghiệm ADN rồi, kết quả vô cùng trùng khớp.” Tô Tình nghiến răng nói: “Vậy mà mấy năm nay mẹ lại nuôi con gái thay cho con tiện nhân Dương Tuyết, mắt của mẹ đúng là bị mù rồi.”

An ủi bà ta vài câu, đợi sau khi cảm xúc của bà ta bình tĩnh lại rồi, Thẩm Hoài Dương mới cúp điện thoại, lông mày hơi nhíu lại, Thẩm Hải Băng là con gái của Dương Tuyết, tin tức này thật sự làm cho anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nằm ngoài dự liệu của anh.

Diệp Giai Nhi dụi dụi mắt, nhìn anh,: “Đứng ở đó làm cái gì vậy, không ngủ hả?”

“Em uống ly sữa bò này trước đi.” Anh đi đến gần cô, đưa ly sữa bò vào trong tay cho cô.

Diệp Giai Nhi ngồi dậy nhận lấy, uống mấy hớp là đã uống hết ly sữa bò, cái ly đã thấy đáy.

“Bây giờ anh có một việc phải nói cho em biết.” Thẩm Hoài Dương ngồi xuống bên cạnh cô,trở tay nắm ngược lại tay cô, nâng lên đặt bên môi mình, một lúc sau cô mới nói: “Thẩm Hải Băng cũng là con của Dương Tuyết.”

Anh đã đồng ý với cô là mình sẽ không lừa gạt cô bất cứ chuyện gì, nhất là chuyện này, còn có liên quan tới cô.

Cả người như bị điểm huyệt? Diệp Giai Nhi kinh ngạc ngồi yên, một lúc lâu sau vẫn không lấy lại tinh thần, sau đó cô mới tìm được giọng nói của mình: “Thật hả?”

“Thẩm Hải Băng và Dương Tuyết đã làm xét nghiệm ADN rồi, kết quả cho thấy bọn họ thật sự là mẹ con.”

Tại sao thế giới này lại có thể nhỏ như vậy, Dương Tuyết là mẹ ruột của cô, Thẩm Hải Băng lại là…

Hai mươi mấy năm nay sống một cuộc sống hạnh phúc, cô chưa từng nghĩ đến có một ngày cô sẽ đối mặt với sự thật này.

Hàng lông mi thật dài có hơi run lên, nhẹ nhàng cắn cắn môi, không nói tiếng nào, Thẩm Hoài Dương lại không thích bộ dạng này của cô, anh cúi người xuống dứt khoát hôn cô.

Cánh môi bỗng nhiên truyền đến một cảm giác nóng bỏng, làm cô lấy lại tinh thần, ánh mắt anh cách cô rất gần, có thể nhận ra vẻ nặng nề trong đó, còn xen lẫn lo lắng, anh cứ dán vào môi cô như thế: “Em còn có anh.”

Ánh mắt của cô dao động, cô chủ động hôn vào đôi môi gợi cảm của anh. Không ngờ tới là cô còn chủ động hôn mình, thân thể Thẩm Hoài Dương cương cứng, lập tức nắm chặt lấy cằm của cô, làm nụ hôn này sâu sắc hơn.

Mãi cho đến khi cả hai đều thở hồng hộc, rốt cuộc mới tách nhau ra, nằm dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, từ từ lấy lại hô hấp, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, cô lại yên tâm như thế, nhẹ giọng nói.
 
Chương 655


CHƯƠNG 655

“Em không sao đâu, chỉ là tin tức đến quá đột ngột, nếu như đây là vận mệnh mà ông trời mang đến cho em, vậy thì em chỉ có thể chấp nhận.”

Có anh ở bên cạnh thật là tốt.

Mỗi người đều có số phận riêng của bọn họ, rất thường xuyên nghe thấy câu nói đó, vận mệnh trêu ngươi, bây giờ cô đã trải nghiệm hàm nghĩa của câu nói đó rồi.

“Vậy thì, vậy thì có phải là tủy dùng để cấy ghép cho Dương Tuyết cũng có thể lấy từ Thẩm Hải Băng.”

Chẳng trách hai ngày nay Thẩm Thiên Canh không gọi điện thoại cho cô, đương nhiên là ông ta đã biết chuyện này, có phải là ý định của ông ta liền dời lên trên người Thẩm Hải Băng?

Chỉ trong một lúc, cô đã có thể xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau.

“Tỷ lệ xét nghiệm ADN có xác suất rất cao, nhưng không đại biểu cho tủy chắc chắn phù hợp, trước khi kết quả xét nghiệm chưa có thì mọi thứ đều là ẩn số.”

“Nhưng mà…” Diệp Giai Nhi hơi ngước cổ lên, nhìn chăm chú vào anh, tay nắm lấy quần áo trước ngực anh: “Em lại muốn độ phù hợp tủy của cô ta và Dương Tuyết có tỉ lệ cao, như vậy thì không cần phải lấy tủy của em nữa, đứa nhỏ cũng sẽ bình yên, em nghĩ như vậy có phải là rất ích kỷ không?”

Cô nói là Thẩm Thiên Canh ích kỷ, nhưng mà lúc này bản thân cô cũng đang ích kỷ.

Mặc dù cô không có tình cảm gì với Dương Tuyết, nhưng mà dù sao Dương Tuyết cũng đã cho cô sinh mạng, tận mắt nhìn bà ta chết mặt mình, làm sao trong lòng cô không hổ thẹn được chứ?

Lúc này, nếu như Thẩm Hải Băng phù hợp, vậy là đã có thể cứu mạng Dương Tuyết, có thể bỏ qua cho cô.

“Không có.” Anh đặt những nụ hôn vụn vặt lên trán cô: “Không hề ích kỷ chút nào, rất bình thường.”

Tối hôm nay Diệp Giai Nhi ngủ không ngon giấc, cô cứ nằm mơ những giấc mơ hỗn loạn, làm cho cô ngủ cả đêm nhưng vẫn thấy mệt mỏi.

Sáng ngày hôm sau.

Thẩm Hải Băng đi đến bệnh viện làm xét nghiệm tủy, bây giờ cô ta chỉ tính làm xét nghiệm, cũng không có ý định cấy ghép.

Nếu như tủy phù hợp, đối với cô cũng không phải là trăm hại mà không có lợi, cũng có lợi ích, nếu như không phù hợp, hai người không cần phải dây dưa với cô nữa.

Diệp Giai Nhi không phải không có lương tâm nếu như đến lúc đó bị kẹp giữa mẹ ruột và Tô Tình, thì cô ta sẽ làm như thế nào?

Cho nên, dù là kết quả nào đi nữa thì cũng đều có ích cho cô.

Nhưng mà nếu như làm Thẩm Thiên Canh vui vẻ thì ngược lại Tô Tình cứ âm trầm theo dõi gắt gao.

Kết quả xét nghiệm có trong vòng hai ngày, Thẩm Thiên Canh và Tô Tình vẫn luôn quan sát Thẩm Hải Băng, không đi đâu hết, cô ta liền nghỉ ngơi ở nhà chính nhà họ Thẩm.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi kết quả, trái tim đập vô cùng loạn, hai ngày sau đã có kết quả.

Thẩm Hải Băng đến bệnh viện, kết quả đã được Thẩm Thiên Canh lấy đi, cô ta tìm thấy ông ta trên hành lang, không nói lời nào, cứ run rẩy ngồi ở chỗ đó.

“Sao rồi anh?” Cô ta không hiểu, không biết tại sao ông ta lại lộ ra vẻ mặt như thế, rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề từ đâu?

“Tỷ lệ phù hợp không cao, không có cách nào cấy ghép, không có cách nào cấy ghép.” Dường như là Thẩm Thiên Canh muốn xé nát tờ giấy kết quả đó, từng nếp nhăn trên gương mặt đều đang bộc lộ vẻ khó tin.
 
Chương 656


CHƯƠNG 656

Thẩm Hải Băng giật mình nhìn về phía tờ giấy kết quả, đúng là xác suất phù hợp rất thấp, cô ta chắc chắn là mình không động tay động chân.

Thẩm Thiên Canh không thể chấp nhận kết quả như thế, ông ta đã chờ đợi lâu như vậy, không phải là để đợi một kết quả như vậy, nếu như thế, mọi chuyện lại trở về vị trí xuất phát.

Không phù hợp, cô ta và Diệp Giai Nhi đều là con của Dương Tuyết, bây giờ xác suất phù hợp của cô ta rất thấp, vậy thì chỉ còn lại có Diệp Giai Nhi.

Ngồi ở bên cạnh Thẩm Thiên Canh, Thẩm Hải Băng không nói tiếng nào, ánh đèn trên hành lang bệnh viện hắt lên gò má của cô ta, có thể thấy rõ bọn họ đều đang lâm vào trầm tư.

Thân thể khom xuống, đầu vùi vào giữa hai chân, trong nháy mắt Thẩm Thiên Canh như già đi mấy tuổi, đến lúc này ông ta cũng không thể chấp nhận kết quả như thế, tất cả các hi vọng và mong chờ trong lòng ông ta đều ký thác trên người Thẩm Hải Băng, lúc này toàn bộ đều đã biến thành hư không.

Biểu cảm thất bại, tinh thần không tốt, tất cả những điều này cho thấy rõ anh cả thật sự yêu Dương Tuyết rất sâu sắc. Nhìn chằm chằm vào gương mặt của ông ta một hồi lâu, Thẩm Hải Băng mới di chuyển tầm mắt, nhẹ nhàng thở một hơi, an ủi ông ta: “Anh cả, anh cũng đừng quá đau lòng.”

Nghe thấy tin tức này, Tô Tình vẫn còn đang nghỉ ngơi, sau khi nghe xong gần như là bà ta ngồi phắt dậy từ trên giường, tâm trạng của bà ta vui mừng chưa bao giờ có, còn kêu người giúp việc chuẩn bị cơm trưa.

Nhưng mà bà ta vẫn không yên lòng, lo lắng Thẩm Hải Băng và Thẩm Thiên Canh động tay động chân sau lưng bà ta, sau đó lại tung ra tin tức giả như thế này để lừa gạt bà ta, để cho bà ta mắc lừa thả lỏng cảnh giác. Cho nên Tô Tình cũng không phớt lờ, mà là phái người âm thầm đến bệnh viện xét minh tính chân thật của kết quả xét nghiệm.

Một khi tin tức được truyền đi thì vô cùng nhanh, không qua bao lâu, Thẩm Hoài Dương và Diệp Giai Nhi đều đã biết rồi.

Bàn tay đang bưng ly nước cứng đờ, Diệp Giai Nhi kinh ngạc đứng ở đó, trong nháy mắt cô quên mất mình muốn làm cái gì.

Quả thật là ứng với câu nói trước đó mà cô đã suy nghĩ, tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh trêu ngươi.

Sau khi nghe nói Thẩm Hải Băng là con ruột của Dương Tuyết, cho dù trong lòng cô có cảm giác gì đi nữa, nhưng mà nói thật cô thật sự thở phào một hơi, khi thượng đế đóng một cánh cửa của bạn lại thì sẽ giữ lại cho bạn một cánh cửa sổ.

Cô còn tưởng rằng thượng đế chừa lại cho cô cánh cửa sổ, không ngờ rằng cánh cửa sổ đó căn bản là cửa chết, kín không có khe hở.

Bây giờ những ảo tưởng tốt đẹp của cô đều đã bị hủy diệt, tất cả mọi chuyện lại trở về xuất phát điểm một lần nữa.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi!” Thân thể nho nhỏ của Huyên Huyên nhảy nhót vui vẻ, giọng nói kéo thật dài.

Một lúc sau, Diệp Giai Nhi mới lấy lại tinh thần, cô cúi đầu nhìn Huyên Huyên: “Sao vậy con?”

“Con đã gọi mẹ mấy tiếng rồi, mẹ đều không nghe thấy.” Huyên Huyên chu cái miệng nhỏ, đôi mắt linh động xoay chuyển vòng vòng: “Mẹ ơi, mẹ đang nhớ ba hả, mẹ còn bám ba hơn là Huyên Huyên nữa.”

Giận dỗi nhìn bộ dạng trêu chọc của Huyên Huyên, cô nói: “Một đống đồ chơi lộn xộn ở trên ghế sofa, con dự định để mẹ ném hết ra ngoài có đúng không?”

Nghe vậy, cái mông nhỏ của cô nhóc vặn vẹo uốn éo, nhanh như chớp trong nháy mắt không còn bóng dáng đâu nữa, chỉ nghe thấy trong phòng khách truyền đến những âm thanh lộn xộn.

Thứ bảy chủ nhật không cần phải đi học, với lại trong lòng Diệp Giai Nhi đang có chút lo lắng, cô trở về phòng liền chìm vào giấc ngủ.
 
Chương 657


CHƯƠNG 657

Ở bệnh viện.

Thẩm Thiên Canh im lặng không nói, từ biểu cảm của ông ta, Dương Tuyết đã có được đáp án rồi: “Không phù hợp có đúng không?”

Hơi dừng lại một chút, Thẩm Thiên Canh gật đầu: “Tỷ lệ tương thích giữa tủy của em và Hải Băng quá thấp, không có cách nào tiến hành cấy ghép.”

Im lặng không lên tiếng, một lúc lâu sau trong giọng nói của Dương Tuyết đều là vẻ thờ ơ: “Không có cách nào cấy ghép thì thôi đi, dù sao thì cái mạng này ai muốn cứ lấy.”

Nhưng mà bà ta không quan tâm, không có nghĩa là Thẩm Thiên Canh không quan tâm, ông ta gằn từng chữ: “Anh nhất định sẽ nghĩ mọi cách cứu em.”

“Có câu nói này là đủ rồi, kết quả không quan trọng.” Uể oải dựa lưng ra sau, Dương Tuyết nở một nụ cười bên khóe môi, độ cong nhạt nhòa.

Không nghĩ tới là đời này của Dương Tuyết còn có một người đàn ông đối xử với mình như thế, bà ta cảm thấy rất tốt.

Bà ta càng cười như vậy, càng không quan tâm như vậy thì suy nghĩ muốn chữa khỏi bệnh cho bà ta của Thẩm Thiên Canh càng mãnh liệt hơn nữa, kiên định không thay đổi.

Nhà chính nhà họ Thẩm.

Tô Tình đạt được kết quả, lúc này mới thả lỏng một hơi, khóe miệng mang theo một độ cong lạnh lùng, cười trên nỗi đau của người khác, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Tủy của Thẩm Hải Băng không phù hợp với điều kiện cấy ghép, vậy thì chỉ còn lại có Diệp Giai Nhi, làm sao Hoài Dương có thể đồng ý để cô ta hiến tủy cho con tiện nhân Dương Tuyết đó được?

Mặc dù bà ta không chào đón Diệp Giai Nhi cho lắm, cũng không chào đón đứa nhỏ trong bụng của cô, nhưng mà không thể không nói, đứa bé này đến rất đúng lúc.

Ngay cả ông trời cũng đang giúp bà ta, có thể thấy được chắc chắn là con tiện nhân Dương Tuyết đó sẽ không có kết quả gì tốt.

Diệp Giai Nhi ngủ một giấc tỉnh lại đã là ba giờ chiều, không biết từ lúc nào Huyên Huyên đã chen chúc ngủ ở bên cạnh cô, gương mặt đang vùi trong ngực cô.

Cẩn thận di chuyển cơ thể, cô dự định đi làm cơm trưa, nô đùa lâu như thế, lại ngủ mấy tiếng đồng hồ, một lát tỉnh lại chắc chắn là cô bé sẽ đói, vừa mới mang dép thì điện thoại liền vang lên.

Thân thể hơi nghiêng về phía trước, cô cầm lấy điện thoại di động, dãy số trên màn hình không ngừng phát sáng, dù không lưu tên, nhưng mà số điện thoại này cực kỳ quen thuộc, là của Thẩm Thiên Canh.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình, ngón tay hơi chạm vào nó, cô không nghe máy mà lại cứ để nó vang lên tự do, sau đó màn hình dần dần tối xuống.

Trôi qua không được bao lâu thì điện thoại lại vang lên một lần nữa, cô ấn nút im lặng, ném điện thoại di động qua một bên, đi vào trong nhà vệ sinh, nhưng đợi đến lúc trở về thì màn hình vẫn còn đang phát sáng, lông mày nhíu chặt lại thành ba đường thẳng ở trên trán, cô nghe điện thoại.

“Tôi đang chờ cô trong một quán cà phê dưới chung cư của Hoài Dương, nếu cô không có thời gian xuống đây, vậy thì để tôi đi lên chung cư của Hoài Dương.”

Vừa mới nói xong thì điện thoại liền cúp máy, lông mày Diệp Giai Nhi không khỏi nhíu chặt thêm.

Gọi Huyên Huyên dậy, hiển nhiên là cô bé này vẫn còn chưa ngủ đủ, cằn nhằn không chịu dậy, cô ôm cô bé đi vào trong phòng tắm rửa mặt rồi đi xuống lầu.

Quán cà phê cách chung cư không xa, chỉ đi có vài bước mà thôi, vừa mới bước vào thì nhân viên phục vụ liền dẫn cô đi vào phòng, quả nhiên là Thẩm Thiên Canh đã đợi lâu rồi.

Nhìn thấy Huyên Huyên, sắc mặt của Thẩm Thiên Canh có mấy phần hòa hoãn, ôm lấy cô bé trêu chọc một chút rồi lại giao cho nhân viên phục vụ để bọn họ đưa cô bé đến khu vui chơi dành cho trẻ con.
 
Chương 658


CHƯƠNG 658

“Chắc là cô biết tôi đến đây tìm cô là vì chuyện gì.”

“Biết chứ.” Diệp Giai Nhi bình tĩnh rót một ly trà, mùi trà rất thơm, lá cây xanh nhạt từ từ tỏa ra bốn phía.

Thẩm Thiên Canh nghiêm túc: “Nói thật thì tôi cũng không tin là cô tuyệt tình như thế, lúc này đáp án trong lòng cô là gì?”

Nhắm nháp nước trà, mùi hương bay vào trong mũi làm cho suy nghĩ đang hỗn loạn của con người có thời gian để có thể từ từ bình phục lại, Diệp Giai Nhi gật đầu, sau đó nói: “Tôi tự nhận mình không phải là một người tuyệt tình, cho nên tôi không thể ra tay với đứa nhỏ trong bụng mình, quan điểm này tôi rất đồng ý.”

“Nghe lời này của cô, cô vẫn không có dự định cứu bà ấy.” Sắc mặt Thẩm Thiên Canh trầm xuống, ông ta không hiểu một đứa nhỏ mới có một tháng còn chưa thành hình thì có thể bù đắp được một người lớn à.

“Chắc chắn tôi không thể nào làm được việc giết chết con mình rồi sau đó cứu bà ta.” Đây là lời nói thật, cũng là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng cô.

Thẩm Thiên Canh bưng ly nước trên bàn, tâm trạng dường như vừa nôn nóng lại vừa lo lắng, lại giống như là đang giãy dụa, cũng không quan tâm nước trà nóng hổi, uống mấy hộp là đã uống cạn ly trà.

Hai người đã bàn luận với nhau về đề tài này không dưới ba lần, nhưng mà lần nào cũng không có kết quả.

Ông ta không nói chuyện, Diệp Giai Nhi lại càng không lên tiếng, bưng ly trà lên, thưởng thức cảnh trí vườn hoa ở phía sau, vẻ mặt nhìn như bình thản, nhưng mà trong lòng đang suy nghĩ hỗn loạn.

Nói ra thì giữa cô và Dương Tuyết không có tình cảm gì với nhau, nếu như ngày hôm nay người bị bệnh máu trắng là Quách Mỹ Ngọc, vậy thì cho dù có không nỡ đi nữa thì cô vẫn sẽ quyết định bỏ đứa nhỏ mà cứu Quách Mỹ Ngọc.

Cho nên mới nói, tình cảm phải đến từ hai phía, người khác vì bạn bỏ ra bao nhiêu, đương nhiên bạn cũng phải nỗ lực cho người ta bấy nhiêu.

Nếu như có một người cho đến bây giờ vẫn chưa từng nỗ lực vì bạn, mà lại muốn thứ gì đó từ trên người bạn, đương nhiên đáp án là không thể nào, đạo lí rất đơn giản.

Lúc đang suy nghĩ, bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng vang, cô kinh ngạc quay đầu, đã nhìn thấy Thẩm Thiên Canh quỳ trên đất.

Cô giật hết cả mình, sau đó mình cũng sững sờ ngồi yên tại chỗ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.

“Hiện tại vẫn còn chưa tìm thấy tủy phù hợp, cũng chỉ có cô mới có thể cứu bà ấy, bác sĩ đã nói bệnh máu trắng nếu được chữa trị vào thời kỳ đầu thì có khả năng hồi phục rất lớn, nếu như bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, sau khi khỏi hẳn thì khả năng sẽ giảm một nửa, ngày hôm nay tôi coi như là tôi cầu xin cô đi.”

Cho dù là ở thành phố S hay huyện Thiểm thì Thẩm Thiên Canh đều là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, có khi nào ăn nói khéo với người khác như ngày hôm nay, Diệp Giai Nhi chính là người đầu tiên, cũng là một người duy nhất. Dù cảm thấy khó xử, cảm thấy không thể chịu đựng được, nhưng mà ông ta vẫn phải làm như thế.

Diệp Giai Nhi có thể nhìn ra được Thẩm Thiên Canh thật lòng yêu Dương Tuyết, một người có lòng dạ sắt đá lại có thể vì yêu một người phụ nữ mà làm ra loại chuyện như vậy, không phải yêu thì là cái gì?

Cho dù giật mình, cũng cảm thấy cảm động với hành động này của ông ta, nhưng mà điều đó không có nghĩa vì bắt nguồn từ phần cảm động đó mà cô phải bóp chết sinh mạng của con mình.
 
Chương 659


CHƯƠNG 659

Chuyện nào ra chuyện đó, tình cảm giữa ông ta và Dương Tuyết có sâu đậm đến đâu đi nữa thì đó là chuyện của hai người bọn họ, không có liên quan gì tới cô.

Có liên quan đến cô chính là đứa nhỏ ở trong bụng, lúc này, Diệp Giai Nhi cảm thấy mình thật sự vô tình ích kỷ.

Người đang quỳ gối với cô chính là trưởng bối, hoàn hồn lại, cô lập tức xoay người đỡ ông ta dậy từ dưới đất: “Hi vọng là chú Thẩm không dùng đề tài này để ép buộc tôi nữa, trong lòng tôi đã đưa ra quyết định rồi, sẽ không thay đổi đâu.”

Thẩm Thiên Canh ngồi dậy, sắc mặt u ám như bầu trời đêm: “Không thể cứu vớt được nữa?”

“Không có chú Thẩm.” Cô nói, bởi vì tôn trọng người lớn, cho nên cô mới gọi ông ta một tiếng chú Thẩm.

Không nhìn ra trên mặt của ông ta có biểu cảm gì, đương nhiên Thẩm Thiên Canh không cần thiết phải ngồi ở đây nữa, ông ta rời khỏi quán cà phê.

Diệp Giai Nhi thở một hơi thật dài, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại ngẩn người mấy giây, cô đi đến khu trò chơi trẻ em, dẫn Huyên Huyên về chung cư.

Trở lại bệnh viện, bác sĩ vừa mới kiểm tra sức khỏe cho Dương Tuyết, hình như là có tiêm gì đó, Dương Tuyết đang ngủ say.

“Ông Thẩm, tình huống của bệnh nhân không lạc quan lắm, nếu như càng kéo dài thời gian thì tình huống sẽ càng khó giải quyết hơn, có bệnh nhân khác bởi vì không thể tìm ra tủy phù hợp mới vẫn phải kéo dài, mà bà ấy đã tìm được tủy phù hợp rồi, tại sao vẫn cứ tiếp tục kéo dài thời gian vậy?” Bác sĩ cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Thẩm Thiên Canh không nói tiếng nào, cảm xúc trong đôi mắt u ám, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ nặng nề.

“Bộ trưởng Thẩm cũng đã nhìn thấy tình hình của bệnh nhân yếu hơn trước kia rất nhiều rồi, nếu như bây giờ có thể tìm thấy tủy phù hợp thì có thể lập tức phẫu thuật.”

Nghe nói như thế, Thẩm Thiên Canh cũng đã phát hiện sắc mặt của bà ta không còn hồng hào như trước kia, làn da có hơi vàng vàng, gương mặt gầy gò.

Sau đó, bác sĩ lắc đầu, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết, ông ta nắm chặt tay Dương Tuyết.

Tác dụng của thuốc dần dần lui đi, Dương Tuyết mở to mắt liếc nhìn Thẩm Thiên Canh.

Một người đàn ông lại có thể bầu bạn với bạn vào thời điểm bạn khó khăn nhất, vào lúc bạn khổ sở nhất, trong cuộc đời có người phụ nữ nào mà không cảm động cơ chứ.

“Anh đi ngủ một lúc đi, mắt có quầng thâm hết rồi kìa, khoảng thời gian này anh thật sự mệt mỏi lắm rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Lần đầu tiên giọng nói của Dương Tuyết có chút dịu dàng.

Đúng là thật sự rất mệt, Thẩm Thiên Canh gật đầu, sau đó trở về khách sạn cách bệnh viện không xa.

Từ sau khi chuyển khỏi nhà chính nhà họ Thẩm, ông ta liền ở trong khách sạn, không có trở lại nhà chính nhà họ Thẩm nữa, nơi đây cách bệnh viện gần hơn, cũng có thể thuận tiện một chút.

Thẩm Thiên Canh lại không buồn ngủ, ông ta không thể trơ mắt nhìn bà ta chết trước mặt mình, đương nhiên sẽ nghĩ tất cả các biện pháp để có thể cứu bà ta trở về.

Bây giờ điều mà Diệp Giai Nhi quan tâm nhất là đứa nhỏ ở trong bụng, lo lắng cũng là đứa nhỏ.

Giống như trước đó, khi cô chưa phát hiện mình mang thai, kêu cô hiến tủy, cô chưa từng do dự chút nào, cho nên vấn đề hiện tại nằm ở chỗ đứa nhỏ.

Nếu như không có đứa nhỏ, cô ta căn bản sẽ không còn lo lắng nữa…

Như vậy, có phải là ông ta…

Một suy nghĩ từ từ xuất hiện trong đầu ông ta, ánh mắt Thẩm Thiên Canh giật giật, sau đó lại nheo lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom