Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 580


CHƯƠNG 580

Huyên Huyên còn quá nhỏ nên đương nhiên cũng không hiểu được bóng rổ, không biết nó là gì, hai bàn tay trắng nõn mềm mại nhào nặn khuôn mặt.

Thẩm Hoài Dương đang xem bóng, cô bé bèn nhảy lên đùi anh, nghịch khuôn mặt của ba mình, mặc sức nhào nó thành đủ hình dạng.

Sau khi chơi đủ trò, cô bé cầm đồ ăn vặt bên cạnh lên, nắm một nắm nhét vào miệng nhỏ, sau đó cầm đồ ăn vặt nhét vào miệng ba.

Anh để bé thoải mái phá phách, ôm cô bé và ăn những món ăn vặt mà bé đút vào miệng.

Xung quanh toàn là những người Mỹ, chủ yếu là nam giới mê bóng rổ, không ngừng huýt sáo và hò hét.

Diệp Giai Nhi bị tiếng hét đánh thức, dụi dụi đôi mắt lim dim, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt không hề nháy lấy một cái, chăm chú quan sát trận đấu.

Hóa ra ngoài công việc ra, anh còn có thể nghiêm túc như vậy, sức hấp dẫn thật khó tả.

Huyên Huyên đứng trên đùi anh đang bận bím tóc cho anh, cô bé còn nhỏ như vậy đã biết tách tóc từng chút một rồi buộc lại.

Nhưng cô bé lấy dây chun từ đâu?

Nhìn kỹ lại, Diệp Giai Nhi không khỏi cười thầm, bé thật thông minh, vừa tết tóc ba ba, vừa tháo dây chun trên đầu cô bé xuống, người thì bé tin hin như vậy mà bận bịu quá cơ.

“Dậy rồi à? Có phải là ồn ào quá nên ồn đến em không?” Thẩm Hoài Dương thu hồi ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

Anh hiển nhiên không biết mình bị con gái quần tới mức nào, Diệp Giai Nhi cũng không định nhắc nhở ra tiếng, chỉ cười tủm tỉm.

Sau đó cô đảo mắt, lúc lướt xuống sân, Diệp Giai Nhi đột nhiên mở to mắt chỉ vào nhóm tuyển thủ không ngừng chạy tới chạy lui trên sân: “Đó không phải là James sao?”

Đôi lông mày dài và hẹp của Thẩm Hoài Dương nhướng lên, có chút kinh ngạc và ngạc nhiên: “Em quen à?”

Đôi lông mày dài và hẹp của Thẩm Hoài Dương nhướng lên, có chút kinh ngạc và ngạc nhiên: “Em quen à?”

“Anh trai tôi và ba em thích xem nhất là NBA. Em cũng có xem mấy trận, biết có mấy người thôi, người kia tên Wade nhỉ.” Những ngón tay mảnh khảnh của cô chỉ về phía trước.

Anh ôm cô vào lòng: “Biết cũng nhiều đấy nhỉ…”

Tâm trạng Diệp Giai Nhi lúc này rất tốt: “Sau trận đấu em có thể xin chữ ký của họ được không?”

“Em có muốn à?” Anh nheo mắt.

“Khi em về nước, em sẽ tặng cho ba và anh chữ ký của ngôi sao bóng rổ mà họ hâm mộ.” – Cô trả lời một cách rất tự nhiên.

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương mỉm cười trả lời cô một cách dứt khoát: “Được.”

Cô vui vẻ cười, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Để em một tấm nữa.”

Giọng người đàn ông trầm ấm, rõ ràng là không hài lòng: “Sao em lại muốn?”

Anh có thể nói chuyện nghiêm túc chút không? Vừa mở miệng là không dám nghe!

Lại ôm cô vào lòng, anh hạ giọng nhẹ nhàng, áp vào dái tai cô mà trêu chọc: “Cục cưng, anh có thể thay nó bằng ảnh của anh được không? Toàn thân, nửa người, khỏa thân, bán khỏa thân, thích mấy tấm, thích góc nào cũng được tất…”
 
Chương 581


CHƯƠNG 581

Thực sự là không chịu nổi mà, Diệp Giai Nhi hai má ửng hồng, ngượng ngùng đập vào ngực anh vài cái, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười: “Nếu vậy thì lấy ảnh Beckham còn tốt hơn.”

“Em đợi đấy, để xem lát nữa về là anh xử em kiểu gì…” Anh nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi mỏng của cô một cách mãnh liệt, sâu thẳm trong mắt hiện lên một tia ghen tuông nóng bỏng.

Sau khi xem bóng rổ trở về biệt thự, Thẩm Hoài Dương mới nhận ra tóc mình bị cột thành một mớ xà bần, ở giữa còn có một cây non nhỏ đứng sừng sững, kiêu ngạo.

Thế mà anh ta mang cái dáng vẻ này từ sân bóng về biệt thự, thậm chí còn đi siêu thị và nhà hàng, rốt cuộc bao nhiêu người đã được diện kiến dung nhan này của anh?

Ngay lập tức, mặt người đàn ông đen lại, nhưng Huyên Huyên đã biết thân biết phận mà trốn sau lưng Diệp Giai Nhi, cười khúc khích.

Nhịn cả một buổi thực sự có hơi khó cịu, Diệp Giai Nhi cũng hắng giọng cười một tiếng, sau đó tiếng cười càng ngày càng lớn.

Thẩm Hoài Dương bình tĩnh nhìn chằm chằm hai người bọn họ, đầu tiên là ôm Huyên Huyên ném lên giường bắt nạt một hồi, sau đó là Diệp Giai Nhi.

Trong phòng không ngớt tiếng cười, ồn ào một hồi lâu rốt cục cũng yên tĩnh lại.

Ba người họ nằm tụm lại một chỗ, Huyên Huyên ngủ ở giữa, Diệp Giai Nhi ở bên trái và Thẩm Hoài Dương ở bên phải.

“Nào, ngủ với ba đi …” Thẩm Hoài Dương bắt đầutới chuyện này và ôm Huyên Huyên vào ngực mình.

Nằm ngọ nguậy, Huyên Huyên vẻ mặt chán ghét: “Ba ba cứng quá, không mềm bằng mẹ, con muốn ngủ với mẹ.”

Chỉ thấy thân hình nhỏ bé đó từ trong ngực anh chui ra, sau đó leo lên người Diệp Giai Nhi, ôm lấy eo cô, lẩm bẩm nói: “Mẹ vẫn thơm hơn!”

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt dài hẹp âm trầm của Thẩm Hoài Dương nheo lại, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Bàn tay to của anh lại đáp xuống vòng eo mềm mại của cô, Diệp Giai Nhi trừng mắt nhìn anh, mang theo ý cảnh cáo, anh lại dám sờ lung tung thử xem.

Đưa tay sờ mũi, người đàn ông không còn cách nào khác, đành rút tay về.

“Anh về phòng anh ngủ đi.” Nhấc chân lên, nhẹ nhàng đạp đạp vào chân anh.

Đôi mắt anh khẽ đảo nhưng người đàn ông đó như thể không nghe thấy, anh xoay người, quay lưng về phía cô một cách dứt khoát rồi chìm vào giấc ngủ, đã đến lúc con gái anh dậy rồi!

Đồ lưu manh này! Diệp Giai Nhi bó tay nên cô chỉ mặc kệ anh, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Huyên Huyên dỗ bé ngủ thiếp đi, có lẽ là do cô thực sự mệt mỏi, một lúc sau, cô đã ngủ thiếp đi.

Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt anh từ từ hé ra, ngón tay thon dài của Thẩm Hoài Dương vuốt những sợi tóc tán loạn trên mặt cô ra sau tai, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.

Sau đó anh bật dậy, nhẹ nhàng bước vào phòng tắm và tắm nước lạnh.

Nhờ sự chăm sóc chuyên nghiệp, đôi chân của Điền Quốc Gia nhanh chóng hồi phục, cả hai chân đều có cảm giác và có thể đứng được trong một phút.

Anh cũng đã quen thuộc với cuộc sống ở Mỹ, không còn lạ nước lạ cái nữa, điều này khiến Diệp Giai Nhi rất yên tâm.

“Mang Huyên Huyên trở về đi.” Điền Quốc Gia cười: “Tôi nghĩ con bé ăn hamburger phát ngán rồi.”

“Còn anh?” Diệp Giai Nhi nhìn thẳng vào anh.

“Đợi khi chân lành, anh sẽ quay lại thành phố S. Công việc của anh ở thành phố S nên đương nhiên sẽ quay về đây. Hơn nữa, họ đều là những người chăm sóc chuyên nghiệp nhất, em còn lo lắng gì nữa? Hãy trở về đi, sống hạnh phúc với anh ta.”
 
Chương 582


CHƯƠNG 582

Đã không phải của mình thì rốt cuộc cũng sẽ không thuộc về mình. Nụ cười trên khuôn mặt Điền Quốc Gia hiếm khi cay đắng đến thế.

“Vậy em sẽ về nước trước, nhớ đừng quên gọi cho em khi anh trở lại thành phố S.” Quả thực, như Điền Quốc Gia đã nói, cô ở lại đây cũng không giúp được gì.

“Được.” Điền Quốc Gia vẫn cười.

Cảnh đêm ở thành phố Los Angeles thật đẹp, ánh đèn rực rỡ, sau khi nhìn ngắm cảnh đêm, cả ba trở về thành phố S.

“Về căn hộ của anh trước đi …” Anh cầm lấy chiếc vali trong tay cô, nhìn cô chằm chằm rồi nói.

Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Tốt nhất là em nên đưa Huyên Huyên về nhà trước.”

“Đến căn hộ của anh ở vài ngày đi, ba mẹ không biết hôm nay em đã trở về đúng không?” – Bàn tay bá đạo của Thẩm Hoài Dương vòng tay qua eo thon của cô, đôi môi khẽ thì thầm.

“Chuyện này không được hay cho lắm, Thẩm Hoài Dương, rõ ràng anh đang thừa cơ trục lợi!”

“Vậy thì phải làm sao?”Anh ôm chặt cơ thể cô vào lòng, áp trán vào trán cô, đụng đụng chóp mũi cô: “Anh lợi dụng em thế nào cơ?”

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô, Diệp Giai Nhi huých vào người anh, người đàn ông này càng ngày càng thích động tay động chân!

“Em sẽ gọi điện thoại cho anh, vả lại em chỉ về nhà mà thôi, có phải sinh ly tử biệt gì đâu.”

“Diệp Giai Nhi, em nói chuyện không tránh mấy cái xui xẻo được à”? Anh bất mãn, hung dữ nhéo mũi trừng phạt cô.

Liếm môi, cô nắm lấy tay anh an ủi: “Em sẽ liên lạc với anh, Thẩm Hoài Dương, anh có biết anh bây giờ trông như thế nào không?”

“Như thế nào?”

“Oán phụ!” – Cô tặng anh hai chữ.

Anh thấp giọng cười, toàn bộ hơi thở đều phà vào trên cổ cô, nhỏ giọng nói: “Là một oán phụ không được thoả mãn dục vọng, anh rất thích sự so sánh này, rất sát…”

“…”

“Để tài xế đưa em và Huyên Huyên về.”

Cô nhìn anh: “Còn anh?”

“Anh về công ty. Mấy ngày nay tồn đọng rất nhiều văn kiện phải xử lý. Anh đến công ty một chuyến trước.”

Gật đầu, cô kiễng chân chỉnh lại cà vạt trên áo sơ mi cho anh: “Vậy đi đường phải cẩn thận.”

Đáp lại, anh hôn vào mặt cô và Huyên Huyên một lần nữa, sau đó rời đi, tài xế giúp cô lấy vali lên xe rồi chở cô và Huyên Huyên đi theo hướng ngược lại.

Vừa về đến nhà, Quách Mỹ Ngọc đã ôm chầm lấy Huyên Huyên hôn trái hôn phải, liên tục hôn mấy cái, Diệp Đức Huy cũng ôm chầm lấy Huyên Huyên để xem con bé có gầy không, ở đó ăn uống có đầy đủ không.

Huyên Huyên gật đầu, từ trong vali lấy ra hai món quà đã chuẩn bị sẵn, như đang dâng báu vật, giọng nói non nớt vang lên: “Đây là của bà ngoại, đây là của ông ngoại.”

“Ôi, bà cụ non của tôi biết cả mua quà cho bà ngoại nữa, lại đây để bà thơm cục cưng cái nào!”

Diệp Giai Nhi rót một ly nước ấm, ngồi xuống ghế sô pha, kể lại tình hình cụ thể cho ba mẹ nghe, nghe xong, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm.
 
Chương 583


CHƯƠNG 583

Sau bữa tối, Diệp Giai Nhi nhận được một cuộc gọi, là của Trần Diễm An, cô ấy nói đã lâu không gặp, hẹn cô ra ngoài tụ tập.

Quách Mỹ Ngọc không ngăn cản cô, cô cầm túi xách, thay quần áo và đi đến cổng của khu dân cư.

Chiếc BMW màu đỏ đậu ở ven đường rất dễ thấy, vừa mở cửa liền thấy Thân Nhã đã ngồi ở băng ghế sau, vừa mới ngồi lên xe đã phóng vút đi.

Dạ dày của Thân Nhã đang cuồn cuộn buồn nôn, cô ấy cố gắng chịu đựng, Diệp Giai Nhi cũng không khá hơn là bao, đầu óc quay cuồng, cô dựa vào cửa sổ.

“Trần Diễm An, cậu lái xe chậm chút thì chết hả? Thân Nhã còn đang mang thai đó!”

Nghe xong, tốc độ của Trần Diễm An chậm lại, nơi cô đến là một vũ trường, nhạc xập xình, ánh đèn nhấp nháy.

Ba người đã lâu không đến nơi như vậy, Thân Nhã không uống rượu, Diệp Giai Nhi cũng không dám đụng vào, Trần Diễm An một mình uống liên tiếp bốn năm ly.

Uống say rồi, thì nói xấu Quý Hướng Không, sao không đối xử tốt với cô.

Cái nóng của rượu đang tuôn trào trong bụng, sau khi trút được ra, cô ấy lại chạy vào sàn nhảy, uốn éo thân thể một cách lung tung rồi nhảy múa.

Diệp Giai Nhi và Thân Nhã đang ngồi trên ghế sô pha với một túi hạt dưa trước mặt, vừa trò chuyện vừa cắn hạt dưa.

“Quý cô đây, tôi có thể mời em nhảy một điệu được không?” Đột nhiên, một giọng nam tính, nhẹ nhàng nhưng đầy từ tính truyền đến.

Hai người quay lại, liền thấy người đàn ông mặc một bộ âu phục thẳng tắp màu xám, khí chất bất phàm, cao quý tao nhã, đôi tay thon gọn sạch sẽ đưa xuống trước mặt Diệp Giai Nhi, mang đến cho cô cảm giác ấm áp nhưng sạch sẽ.

Diệp Giai Nhi sững sờ trong chốc lát …

Liếc nhìn Thân Nhã, sau đó lại chỉ vào chính mình: “Anh đang nói chuyện với tôi ư?”

Giọng nói của người đàn ông từ tốn, chậm rãi như gió thoảng, lịch sự nói: “Đúng vậy.”

Thân Nhã huých nhẹ vào vai cô, thấp giọng nói: “A, vận đào hoa của cậu vẫn đỏ như vậy, Quốc Gia vừa đi thì lại thêm một tên cực phẩm khác đến.”

“Đừng có đùa.” Diệp Giai Nhi thì thào nói với cô ấy rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông trước mặt khoảng 30 giây, cô chớp mắt, đặt vỏ hạt dưa vào lòng bàn tay của người đàn ông, cười nhẹ nói: “Phiền anh giúp tôi bỏ chúng vào thùng rác, cảm ơn.”

Người đàn ông khẽ giật mình cười khúc khích, nụ cười ấy khiến lòng người cảm giác như một làn gió xuân thổi qua: “Phản ứng của quý cô đây làm tôi thật bất ngờ. Có lẽ, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau trong tương lai.”

Lời nói vừa dứt, anh ta xoay người rời đi, ưu nhã ném vỏ hạt dưa vào thùng rác, ánh mắt có vẻ hơi sâu lại có chút hờ hững.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó một hồi, Diệp Giai Nhi nhíu mày, sao cô lại cảm thấy gương mặt của người đàn ông này rất quen thuộc, như thể cô đã nhìn thấy ở đâu đó.

Cô nghĩ kỹ lại những vẫn còn rất mông lung, cô biết chắc mình đã nhìn thấy khuôn mặt đó, nhưng thật sự không nhớ được gặp nó ở đâu.

Chẳng mấy chốc, cô ấy đã quên mất chuyện cỏn con này.

Đã mười giờ, Trần Diễm An vẫn không muốn dừng lại, càng nhảy càng hăng.

“Cậu có vội về nhà không?” Diệp Giai Nhi nhìn Thân Nhã.
 
Chương 584


CHƯƠNG 584

“Mấy cậu đừng lo, quãng thời gian này anh ấy đang bận rộn chuẩn bị kí kết hợp đồng ở công ty, nghe nói gấp lắm, tối nào anh ấy cũng ngủ lại công ty nên chỉ có một mình tớ ở nhà, cho nên về nhà cũng cô đơn, tớ ở cùng các cậu sẽ vui hơn.”

Một mình đối diện với căn phòng lớn, tất cả những gì cô ấy nghe thấy cũng chỉ có tiếng vang của mình, thêm vào đó là sự cô đơn.

Mười giờ rưỡi, Diệp Giai Nhi và Thân Nhã kéo Trần Diễm An lại: “Đủ rồi, cậu nhảy cũng lâu rồi đấy!”

Sau khi phát tiết xong, quả thật cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Rời khỏi vũ trường, cả ba người chia tay nhau.

Mấy hôm nay Huyên Huyên cứ ầm ĩ đòi ăn bánh trứng nên Diệp Giai Nhi định mua một ít bánh trứng rồi về nhà thì vừa lúc thấy bên cạnh có một cửa hàng bán bánh trứng.

Cô mua một ít bánh trứng và một ít bánh mì yêu thích của Huyên Huyên rồi đi về phía trước, lúc đi qua ngã tư, cô tình cờ nhìn thấy Thẩm Thiên Canh và Tô Tình.

Hình như hai người vừa mới trở về từ thành phố B, Thẩm Thiên Canh kéo hai chiếc vali, chiếc Bentley màu đen dừng lại, Tô Tình lên xe.

Thẩm Thiên Canh không lên xe mà nhỏ giọng nói gì đó với Tô Tình, sau đó chiếc Bentley màu đen rời đi.

Ngay sau đó, một bóng người nhỏ nhắn đi về phía Thẩm Thiên Canh, nhìn bóng lưng thì hình như là phụ nữ.

Người phụ nữ dáng người mảnh mai, duyên dáng, thướt tha yểu điệu, trước cong sau vểnh, nhưng bà ta đội mũ và đeo khẩu trang nên hoàn toàn không nhìn thấy mặt.

Hành động của hai người cũng lịch sự, duy trì một khoảng cách thích hợp, khoảng cách quá xa nên cô không thể nghe được hai người đang nói gì.

Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, Diệp Giai Nhi thu hồi ánh mắt, bắt taxi rồi rời đi không suy nghĩ nữa.

“Mấy giờ bay?” Thẩm Thiên Canh nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Mười hai giờ, không còn lâu nữa.” Người phụ nữ nhấc tay lên xem đồng hồ.

Thẩm Thiên Canh nhíu mày nói: “Có cần đổi chuyến bay không, bay buổi tối không an toàn lắm, đổi sang buổi sáng đi.”

“Vé đã đặt xong rồi, cứ bay buổi tối cũng được, em ngại phiền phức.” Giọng nói của người phụ nữ rất lười biếng, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt phượng hẹp dài vô cùng quyến rũ.

“Vậy thì để anh đổi cho.” Thẩm Thiên Canh vẫn không yên tâm.

“Được rồi, đừng vẽ vời thêm chuyện nữa, đã muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Thiên Canh hết cách, ông ta đi vào con hẻm tối bên cạnh, người phụ nữ đi theo sau.

Con hẻm rất dài và tối, vừa bước vào con hẻm, Thẩm Thiên Canh đã ép người phụ nữ vào tường rồi điên cuồng hôn.

Rất lâu sau, người phụ nữ nhẹ nhàng đẩy Thẩm Thiên Canh ra, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cười khẽ: “Đi đi.”

Thẩm Thiên Canh vẫn có chút luyến tiếc.

……

Về đến nhà thì mọi người cũng đã ngủ, Diệp Giai Nhi bước từng bước nhẹ nhàng vào phòng, nhưng chuông điện thoại đột ngột vang lên dọa tim cô đập loạn xạ.

Cô nhanh chóng nghe máy, hạ thấp giọng nói: “Alo?”

“Ngủ chưa?” Giọng nói trầm ấm và từ tính của người đàn ông vang lên.

“Chưa, em vừa về đến nhà, còn anh thì sao?” Cô mang dép lê, Huyên Huyên không có ở trong phòng, chắc đang ngủ với Quách Mỹ Ngọc.
 
Chương 585


CHƯƠNG 585

“Anh nhớ em…”

“Này!” Hai má Diệp Giai Nhi bỗng nóng lên: “Trước kia anh cũng mặt dày như vậy sao?”

“Không có, tất cả đều thay đổi sau khi yêu em, tất cả là nhờ em…” Anh cười khẽ.

Cô không nhịn được cười: “Em cũng có loại bản lĩnh này sao, vậy để em xem xem khi nào mặt anh dày như bức tường thành, khi đó chứng minh em dạy dỗ tốt.”

“Lắm trò, mau đi ngủ đi, đợi em tắt đèn anh sẽ đi.” Anh nói chuyện rất dịu dàng.

“Anh đang ở dưới tiểu khu hả?” Diệp Giai Nhi cau mày đi tới bên cửa sổ, vươn tay kéo rèm cửa ra.

Người đàn ông đứng dưới cửa sổ, tay cầm điện thoại, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng có thể nhìn thấy dáng người tao nhã, dáng đứng đầy tùy ý và lười biếng.

Đã khuya rồi, ngoài Thẩm Hoài Dương ra thì còn có thể là ai được?

“Khuya rồi mà anh đứng dưới tiểu khu nhà em làm gì?”

“Anh nhớ em, muốn tới gặp em…”

Nghe vậy, trong lòng Diệp Giai Nhi ngọt như rót mật, cô nói: “Đã muộn như vậy rồi, lát nữa anh về thế nào?”

“Xe mang đi sửa chữa rồi, lát nữa anh bắt taxi về chung cư, đừng đứng ở cửa sổ nữa, vào nằm đi.”

“Từ đây đến chung cư của anh phải mất một tiếng đồng hồ, đã khuya rồi, chỗ này rất khó bắt taxi.”

Người đàn ông ngẩng đầu tao nhã cắt ngang lời cô, âm thanh trầm thấp đầy mê hoặc: “Vậy em muốn mời anh vào nhà em sao…”

Trái tim Diệp Giai Nhi đập loạn xạ theo từng lời anh nói, cô thậm chí còn nghe thấy rõ tiếng tim mình đập: “Đừng quậy nữa, đã muộn rồi.”

“Ở đây không bắt được taxi, chẳng lẽ em nhẫn tâm để anh đi bộ về chung cư?”

“Không phải còn có trợ lý Trần đó sao?” Cô sẽ không tin lời anh nói, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị mà không có xe sao?

“Trợ lý Trần lúc này cũng đã ngủ rồi, chẳng lẽ bởi vì chuyện cá nhân mà gọi cậu ta dậy sao, hửm?” Anh nhấn mạnh âm cuối, rõ ràng là không hài lòng.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không khỏi nhướng mày: “Từ lúc nào mà anh quan tâm đến nhân viên của mình có như vậy hả?”

“Anh luôn quan tâm nhân viên, ân cần hỏi han, chăm sóc chu đáo, em không biết sao?” Anh tiếp lời cô, được đằng chân lên đằng đầu.

“…” Anh có thể bớt tự luyến một chút được không hả?

Giọng nói trầm ấm dịu dàng của Thẩm Hoài Dương lại vang lên: “Cho anh vào nhà đi em, chỉ một chút thôi, ngoan…”

Không thể chịu nổi, tim cô lại bắt đầu đập nhanh, Diệp Giai Nhi thực sự bị mê hoặc, tim cô như mềm nhũn.

“Anh sẽ đi nhẹ nhàng và không làm phiền bọn họ, em yên tâm, anh lên nhanh lắm, được không?”

Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Anh chờ một chút.”

Nói xong, Diệp Giai Nhi tay chân nhẹ nhàng đi ra phòng khách, lúc mở cửa nhà thì bất ngờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn trước mặt khiến cô sợ tới mức suýt nữa hét lên.

Động tác của Thẩm Hoài Dương còn nhanh hơn cô, anh vươn cánh tay dài ra ôm cô vào lòng rồi lấy tay che miệng cô lại, phả hơi nóng hổi lên cổ cô: “Suỵt.”

Nhịp thở đã ổn định nhưng tim vẫn còn đập nhanh, cô vỗ vỗ ngực anh, không yên tâm dặn dò một lần nữa: “Cẩn thận, đừng phát ra tiếng động.”
 
Chương 586


CHƯƠNG 586

“Ừm…” Anh đáp, trái cổ chuyển động, anh ôm cô, áp chặt cơ thể cô vào khuôn ngực săn chắc và nóng bỏng của mình. Anh đi chậm rãi, lặng lẽ đi từ phòng khách đến phòng cô, anh móc chân, đóng cửa phòng lại.

“Chỉ một lát thôi, lát nữa anh phải đi đấy nhé.” Diệp Giai Nhi nói.

“Anh biết rồi, em ngủ đi, em ngủ thì anh sẽ đi…” Anh đắp chăn cho cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Trông anh cũng mệt mỏi, trong đôi mắt sâu kia còn xuất hiện tia máu, Diệp Giai Nhi cầm tay anh rồi lui người vào trong: “Anh cũng nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

“Giai Nhi, em đang cố ý ám chỉ cho anh đúng không?” Thẩm Hoài Dương nhướng mày, ánh mắt nhìn từ trên xuống có chút suồng sã.

Nghe đến đây, cô không nhịn được nhéo nhéo da thịt mềm giữa eo anh: “Anh đứng đắn một chút được không?”

“Người ta nói đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu. Nếu lúc này anh tiếp tục đứng đắn thì là thằng đạo đức giả…” Thẩm Hoài Dương gõ nhẹ lên vầng trán mịn màng của cô.

“…” Tại sao lúc trước cô không biết anh là người biết ăn nói như vậy nhỉ: “Anh có tài ăn nói như vậy, nếu không trở thành giáo viên thì thật là tổn thất lớn.”

Anh đưa tay siết chặt cằm cô vào giữa những ngón tay thô ráp rồi liếm môi cô một cái: “Gia đình chỉ có một người em làm giáo viên thì cũng tốt đấy, nếu không thì sẽ cãi nhau đến ngày tận thế mất. Nhưng có tài ăn nói cũng không nhất định là chuyện tốt, anh có trách nhiệm nuôi sống gia đình, em phụ trách giúp chồng dạy con, xinh đẹp như hoa, như thế là đủ rồi…”

Diệp Giai Nhi nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, giống như sóng nước được ánh mặt trời chiếu vào, lấp lánh, trong lòng cô nổi lên cảm giác dịu dàng và ngọt ngào.

Thực ra đây là cảm giác khi được ở bên người mình yêu, chỉ cần lặng lẽ nhìn nhau thôi cũng khiến mọi thứ trở nên yên bình.

“Ngủ một lát đi.” Cô vỗ vào vị trí bên cạnh: “Đã gần một giờ sáng rồi, ngày mai anh còn phải đến công ty, nằm nghỉ một lát.”

Thẩm Hoài Dương khẽ cong môi, anh cúi người cởi giày da rồi nằm bên cạnh cô.

Giường không lớn, hai người lớn ngủ cùng nhau rõ ràng có chút chật chội, Thẩm Hoài Dương nằm nghiêng, sau đó xoay cô lại nằm đối diện mình rồi ôm vào lòng.

Cằm anh đặt lên đỉnh đầu cô, bàn tay to có khớp xương rõ ràng lấy điện thoại ra đặt báo thức, anh định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, một tiếng sau sẽ đi.

Một mùi hương nam tính, ấm áp, dễ chịu bao lấy cô, thật sự cũng không còn sớm nữa, cô ôm lấy eo anh, một lúc sau, cô đã chìm vào giấc ngủ.

Cơ thể hai người dán sát vào nhau không một kẽ hở, bầu không khí trong phòng thật ấm áp và thoải mái.

Đêm nay cô ngủ rất say, mãi đến sáu giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Giai Nhi mới mơ màng mở mắt ra, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy chiếc áo sơ mi đen của người đàn ông.

Đầu óc cô còn đang trống rỗng, sau đó chợt bừng tỉnh, cô ngồi dậy, vội vàng đẩy đẩy người đàn ông đang nằm trên giường: “Này! Thẩm Hoài Dương, dậy mau!”

Mái tóc đen xõa xuống che đi đôi lông mày tuấn tú, ba chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên được mở ra, để lộ cơ bụng nhẵn bóng màu mật ong.

Nghe cô gọi, anh chậm rãi mở đôi mắt hẹp dài ra rồi lười biếng nhìn cô, không nói lời nào ôm cô vào lòng, chóp mũi cọ cọ lên gò má cô: “Ngoan, ngủ thêm một lát nữa…”
 
Chương 587


CHƯƠNG 587

Diệp Giai Nhi trợn mắt không nói nên lời: “Thẩm Hoài Dương, đừng ngủ nữa, anh mau dậy đi!”

Thẩm Hoài Dương không vui đổi sang tư thế ngủ thoải mái hơn, giọng nói lười biếng: “Gọi anh là Hoài Dương.”

“Hoài Dương, anh mau dậy rồi đi đi, ba mẹ em sắp dậy rồi.” Đã sáu giờ rồi, ba mẹ cô có thói quen dậy lúc sáu giờ mười phút.

“Thật thoải mái…” Anh không chịu dậy.

“Anh không muốn duy trì hình tượng tốt của mình trong mắt họ nữa sao? Nếu anh bị họ bắt gặp thì hình tượng của anh sẽ biến mất ngay lập tức!” Cô cảnh cáo anh.

Câu này thật sự phát huy tác dụng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, Thẩm Hoài Dương rốt cuộc cũng ngồi dậy, không nói lời nào cúi người hôn cô một cái.

Mãi cho đến khi Diệp Giai Nhi thiếu dưỡng khí, thở không nổi nữa thì anh mới buông ra, anh chỉnh lại quần âu và áo sơ mi.

“Không phải tối hôm qua anh đã hẹn báo thức rồi sao, anh nói sẽ ngủ một lát rồi đi, sao anh không đi?” Cô cài cúc áo cho anh.

Anh nắn bóp hai bên thái dương, bất lực thở dài: “Ôm em ngủ rất thoải mái, anh đã đặt báo thức rồi, nhưng giống như bị em thôi miên nên anh tắt hết báo thức…”

“Được rồi, được rồi, mau đi đi!” Vừa nói vừa đẩy anh ra, đồng thời cẩn thận quan sát xung quanh, sợ chạm phải ba mẹ mình.

Động tác lén lút như vậy khiến Thẩm Hoài Dương rất không hài lòng: “Anh không thể gặp người hay không thể nhìn thấy ánh sáng?”

“Lúc này không thể…” Diệp Giai Nhi vỗ vỗ lưng anh, hạ thấp giọng rồi tức giận nói: “Ba mẹ em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu, nếu lúc này anh đụng phải bọn họ, vậy thì anh sẽ hoàn toàn bị đưa vào danh sách đen đấy có biết không?”

Anh nhướng mi, đôi mắt khép hờ, khẽ thở dài: “Tự tạo nghiệt không thể sống…”

“Đúng vậy, không làm bậy thì có thể sống rất tốt…” Cô đồng ý và gật đầu.

“Nằm trong danh sách đen thì bao lâu mới có thể thoát khỏi đó?”

“Không biết…”

Nhà họ Thẩm.

Ngoại trừ Thẩm Hoài Dương thì những người khác đều ngồi vào bàn ăn sáng.

“Trạch Hy, anh trai con đâu?” Tô Tình nhìn quanh bàn ăn, nhưng không thấy Thẩm Hoài Dương đâu.

“Con không biết, hay là ở chung cư, cũng có thể đã đến công ty, con không rõ nữa.” Thẩm Trạch Hy húp cạn bát canh.

Tô Tình cũng không hỏi nữa, bà ta gắp rau vào đĩa Thẩm Thiên Canh: “Đã lâu không ăn cơm ở nhà, nên ăn nhiều một chút.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Canh đáp một tiếng rồi múc một bát cháo đưa cho bà: “Bà cũng nên ăn nhiều một chút, bà gầy đi nhiều rồi.”

“Được.” Tô Tình gật đầu, nụ cười đầu tiên trên môi kể từ khi bộ trưởng Mục qua đời.

Tầm mắt Thẩm Hải Băng quét qua người Thẩm Thiên Canh rồi đến Tô Tình, ánh mắt lóe lên, nhưng không nói lời nào.

Ăn sáng xong, Thẩm Trạch Hy đến công ty, còn Thẩm Thiên Canh vào phòng làm việc, ông ta vừa đi, Thẩm Hải Băng cũng đi theo vào phòng làm việc và đóng cửa lại.

“Hải Băng đến rồi hả, ngồi đi.” Thẩm Thiên Canh chỉ vào chỗ ngồi trước mặt ông ta.

Vừa ngồi xuống, Thẩm Hải Băng đã đi thẳng vào vấn đề: “Anh à, anh cắt đứt quan hệ với người phụ nữ đó rồi sao?”
 
Chương 588


CHƯƠNG 588

“Sao em lại hỏi như vậy? Bọn anh không chấm dứt, sao thế?” Thẩm Thiên Canh cũng ngồi xuống: “Sao đột nhiên lại quan tâm đến vấn đề này?”

“Bốn năm trước, không phải anh nói là sẽ ly hôn với chị dâu sao? Đã bốn năm rồi, anh không những không đề cập đến chuyện ly hôn mà còn ngày càng gần gũi với người phụ nữ đó, anh rốt cuộc muốn làm gì đây?”

Thẩm Thiên Canh nhấp một ngụm trà nóng: “Cuộc tuyển cử mới đã bắt đầu rồi, làm sao có thể xuất hiện lùm xùm vào thời điểm này được? Hơn nữa, có Hoài Dương và ông ngoại nó ở đây, con đường này sẽ dễ dàng hơn.”

“Vậy anh có từng nghĩ tới lỡ một ngày nào đó sự việc bị bại lộ thì anh sẽ thu dọn tàn cục thế nào không?”

“Bây giờ không thể nói trước được tương lai, chỉ có thể đi từng bước một. Sau khi kết thúc cuộc tuyển cử, anh sẽ làm đơn ly hôn.” Thẩm Thiên Canh đã có kế hoạch của riêng mình.

Thẩm Hải Băng cau mày: “Anh có biết hậu quả của việc này có thể là gì không? Cho dù là Hoài Dương hay Trạch Hy, họ đều sẽ ghét anh!”

“Đó là điều không thể tránh khỏi, anh thích người phụ nữ đó từ tận đáy lòng.”

“Có thể ông cụ nhà họ Tô sẽ đối phó với anh, anh, anh phải nghĩ cho kỹ.”

Thẩm Thiên Canh chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Nhà họ Tô bây giờ đã không còn là nhà họ Tô của 20 năm trước nữa. Nhà họ Tô lúc đó có thể ví như hô mưa gọi gió, bây giờ bà cụ Mục đã qua đời, ông cụ Tô quá đau buồn. Hơn nữa ông cụ cũng đã rời khỏi cương vị công tác nhiều năm, nếu ông ta thực sự vì Tô Tình mà đối phó với anh, một khi tin đồn lan ra thì chỉ tổn hại đến thanh danh của ông ta mà thôi, nhà họ Tô bây giờ đã không còn như xưa nữa rồi.”

Nghe vậy, Thẩm Hải Băng không nói gì nữa, nghe ông ta nói vậy, xem ra ông ta đã hạ quyết tâm không thay đổi.

“Thẩm Thiên Canh anh không phải là người bạc tình, sau này anh cũng sẽ làm tròn nghĩa vụ của mình với nhà họ Tô, sẽ không thất hứa.”

“Nói tóm lại em thấy được nhà họ Thẩm sau này sẽ không bao giờ yên ổn nữa.” Thẩm Hải Băng chỉ nói câu này.

Hai người còn đang nói chuyện thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tô Tình bước vào cười nói: “Hải Băng cũng ở đây sao, chị và trai em sẽ tới chung cư của Hoài Dương, em có muốn đi cùng không?”

Vẻ mặt Thẩm Hải Băng bỗng thay đổi, cô ta gật đầu: “Được, ở nhà một mình cũng chán.”

Ở nơi khác.

Thẩm Hoài Dương mới làm việc được ba tiếng đã lẻn về nhà!

Lúc này, anh đang nằm trên sô pha, hai chân tao nhã duỗi thẳng, Huyên Huyên dang chân ngồi trên bụng anh xem “hoạt hình Gấu Booni” phát trên tivi, bé thỉnh thoảng còn nhảy lên bụng anh hai cái.

Thẩm Hoài Dương rên rỉ, vỗ nhẹ vào mông nhỏ của bé hai cái.

Diệp Giai Nhi đang ở trong phòng bếp, phòng bếp bày rất nhiều rau, cà tím, nấm, thịt gà và tỏi.

Cô cùng Huyên Huyên và ba mẹ đi siêu thị thì nhận được cuộc gọi từ người đàn ông này, anh tố khổ, phàn nàn, đòi cô nấu ăn cho anh.

Cô bắt đắc dĩ đành nói dối ba mẹ rồi đưa Huyên Huyên đến nhà anh. Lúc vào nhà thì phát hiện người đàn ông nào đó đang uể oải ngủ trên ghế sô pha, trên bàn trà có rất nhiều đồ ăn.

Cơm đang bốc khói trong nồi cơm điện, cô nhanh chóng chế biến món cà tím hầm, gà xào ớt, thịt lợn xào tỏi.
 
Chương 589


CHƯƠNG 589

Đang bận bịu thì đột nhiên bị ôm từ phía sau, cô giật mình rồi thả lỏng người, ngoài anh ra thì còn có ai trong nhà này nữa?

“Thơm quá…” Cằm anh đặt lên vai cô, đôi môi nóng hổi chạm vào chiếc cổ trắng nõn yêu kiều, cắn thành một vết tím đậm.

Diệp Giai Nhi mẫn cảm, khẽ run lên: “Đừng làm loạn nữa, anh ra ngoài chờ một lát, sắp làm xong đồ ăn rồi.”

“Anh sẽ đợi ở đây, ở cùng em…” Thẩm Hoài Dương ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói, bàn tay to thuận thế thò vào trong gấu áo cô, vẽ một vòng quanh rốn cô, trêu chọc cô đến tay chân co quắp.

“Thẩm Hoài Dương, mau cút khỏi đây, Huyên Huyên còn đang ở phòng khách!” Cô đưa cùi chỏ vào bụng anh, hai má hơi nóng lên.

Chuyện xảy ra vào lúc nửa đêm lần trước khiến mặt mũi cô nóng ran, nếu như bị Huyên Huyên nhìn thấy lần nữa, cô thật sự sẽ xấu hổ chết mất!

“Huyên Huyên đang xem “Gấu Booni”, em đeo tạp dề màu trắng này thật đẹp, điều này đã thỏa mãn trí tưởng tượng của anh ở một mức độ nhất định, nếu em không mặc đồ bên trong, chân không ra trận thì sẽ càng tốt hơn…”

Giọng anh đã trở nên nặng nề, khàn khàn, vừa nghe đã khiến người ta thấy hồi hộp.

Hơi thở của Diệp Giai Nhi bỗng dưng trở nên gấp gáp, ánh mắt Thẩm Hoài Dương cũng trở nên đục ngầu. Cơ thể anh dính chặt vào người cô, chậm rãi cọ xát, tìm kiếm sự an ủi.

Tuy nhiên, đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Hai người đang làm gì vậy hả?”

Giọng nói vừa cao vừa sắc bén như thể muốn xé rách màng nhĩ của người ta. Ở cửa phòng bếp, Tô Tình, Thẩm Thiên Canh và Thẩm Hải Băng đang đứng đó…

Cảnh tượng trước mắt rõ ràng đã lọt vào mắt ba người, đứng ở góc độ đó…

Biểu cảm của ba người họ đầy kinh ngạc khó diễn tả thành lời, ngoài ra biểu cảm của họ cũng khác nhau, đủ loại màu sắc.

Khuôn mặt thanh tú của Tô Tình không che giấu được vẻ tức giận, bà ta hung dữ nhìn Diệp Giai Nhi.

Con đàn bà đê tiện, không biết xấu hổ!

Thẩm Thiên Canh nhíu mày nhìn sang Thẩm Hoài Dương, sau đó nhìn Thẩm Hải Băng đứng bên cạnh ông ta.

Vẻ mặt của Thẩm Hải Băng đương nhiên cũng không tốt hơn là bao, cảm xúc lúc này rất lẫn lộn, ngón tay bấu chặt vào da thịt non mềm trong lòng bàn tay, cơ thể khẽ run, giống như bị hai xô nước đá dội vào đầu, tay chân lạnh ngắt.

Mà phản ứng của Thẩm Hoài Dương cũng rất nhanh, anh không hề quay lại, ánh mắt sâu thẳm khẽ chuyển động, bàn tay to rời khỏi nơi cao ngất, nhanh chóng sửa sang lại áo lót cho cô rồi rời khỏi áo cô.

Lúc này, tim Diệp Giai Nhi vẫn đập rất nhanh, giọng nói đó quá quen thuộc, không phải Tô Tình thì là ai?

Tô Tình bước tới đứng trước mặt Diệp Giai Nhi, ngay cả lời bà ta nói ra cũng tràn ngập lửa giận: “Cô thật ghê tởm!”

Quả nhiên là một người phụ nữ đầy mưu mô, trước sau không đồng nhất, trước mặt người khác thì luôn miệng nói mình không có quan hệ gì với Hoài Dương, còn bày ra bộ mặt thanh cao, nhưng sau lưng lại cố bám lấy Hoài Dương không buông, đúng là không biết xấu hổ!

“Mẹ, đủ rồi!” Thẩm Hoài Dương nhíu mày, giọng nói trầm thấp mang theo có chút không vui, anh ôm Diệp Giai Nhi vào lòng trước mặt ba người bọn họ.

Nghe vậy, lửa giận trong lòng Tô Tình càng tăng lên, âm điệu tăng cao đầy sắc bén: “Hoài Dương, bây giờ con đang bênh vực cô ta sao?”

“Đúng, cô ấy là người phụ nữ của con và là mẹ của con gái con, con bảo vệ cô ấy là lẽ tự nhiên.” Anh kéo môi, nói từng chữ một.

Sắc mặt Thẩm Hải Băng cũng thay đổi, theo sau là sự mỉa mai và lạnh lùng, còn cô ta, cô ta tính là gì?
 
Chương 590


CHƯƠNG 590

Hai tay anh ôm chặt vai cô nhưng sức lực rất nhẹ, lúc này Diệp Giai Nhi cũng bình tĩnh lại, cho dù đang đối mặt với cả Tô Tình và Thẩm Hải Băng.

Cô chỉ yên lặng nhìn Tô Tình, không nói lời nào.

Tô Tình tức đến không thở được: “Mẹ là mẹ của con, mẹ nuôi nấng con trưởng thành, bây giờ con lại đi che chở cô ta trước mặt mẹ sao, vậy mẹ là cái gì?”

“Chỉ cần mẹ bình tĩnh không nói những lời khó nghe kia thì đương nhiên con sẽ không cần che chở cô ấy, không phải sao?”

“Những lời khó nghe? Cho dù mẹ có nói xấu cô ta thì cũng là do cô ta tự chuốc lấy, cô ta đáng bị như vậy!” Cuối cùng, tất cả lửa giận trong lòng Tô Tình đều bị khơi dậy: “Hoài Dương, chẳng lẽ con quên mất cách đây bốn năm cô ta đã tự tay đẩy mẹ xuống cầu thang rồi sao, con quên chuyện cô ta đẩy Hải Băng xuống vách núi rồi hả, một người phụ nữ xấu xa như cô ta mà con lại che chở! Mẹ là gì trong trái tim con?”

“Đó là bởi vì thành kiến của mẹ đối với cô ấy quá sâu, cô ấy không giống như những gì mẹ nghĩ đâu. Con hiểu rõ tính cách và con người của cô ấy hơn ai hết, con hiểu rõ khả năng phán đoán và khả năng nhìn người của con, điều này không thể nghi ngờ!”

Anh híp mắt, mặc dù ngữ khí nhẹ nhàng, hờ hững nhưng lại rất kiên quyết, không để cho bất luận người nào hoài nghi.

“Lấy một ví dụ đi, nếu ngày đó mẹ đang mang thai ba tháng và đang bị treo trên vách đá, một tay giữ vách đá và tay kia giữ Hải Băng, mẹ nghĩ mình có thể trụ được bao lâu?”

“Ngoài ra, nếu cô ấy thực sự muốn Hải Băng chết, vậy tại sao cô ấy lại dùng hết sức để giữ Hải Băng khi cô ấy ngã xuống? Hành động như vậy không phải rất thừa thãi sao?”

Chắc chắn là con nhỏ đê tiện đó đã giở thủ đoạn với Hoài Dương, nếu không sao Hoài Dương lại biến thành bộ dạng như bây giờ?

Mắt anh như bị một lớp vải đen che lại, không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì khác, hoàn toàn bị con nhỏ đó đầu độc!

Tô Tình rốt cuộc cũng không nghe lọt tai nữa, lửa giận trong lồng ngực cũng trào dâng: “Trước bỏ những thứ này qua một bên, vết sẹo để lại trên mặt Hải Băng cũng là bởi vì con, con đối xử với em ấy như vậy sao?”

Lúc này, trái tim Thẩm Hải Băng đã rất đau, như thể bị vũ khí sắc bén cứa vào máu chảy đầm đìa.

Thẩm Thiên Canh đi tới ôm lấy bả vai cô ta, khẽ thở dài.

“Con thực sự cảm thấy áy náy với Hải Băng, nhưng sự áy náy đó không bằng tình yêu. Con sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho cô ấy.” Anh đưa mắt nhìn Thẩm Hải Băng mấy lần rồi nhìn Tô Tình, chém như đinh đóng sắt.

“Nhưng mẹ tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý cho cô ta, không bao giờ đồng ý, trừ khi mẹ chết, nếu không cô ta đừng mơ bước vào cửa nhà họ Thẩm lần nữa!” Tô Tình đập bàn, lạnh lùng nói.

“Con cần cô ấy…” Một lúc lâu sau, Thẩm Hoài Dương nhả ra một câu, sau đó nặng nề lặp lại trước mặt ba người: “Con rất cần cô ấy!”

Mỗi một câu của anh đều vô hình rắc một nắm muối lên vết thương của Thẩm Hải Băng, vết thương thối rữa, ăn mòn, đau không chịu nổi!

“Mẹ, mẹ là bề trên nên con rất kính trọng mẹ! Nhưng mẹ không thể kiểm soát chuyện tình cảm của con. Đó là việc riêng của con, không ai có thể thay con quyết định…”

Diệp Giai Nhi hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc kia, lòng cô khẽ rung động, mềm nhũn.
 
Chương 591


CHƯƠNG 591

Thật ra một khi anh nghiêm túc thì sẽ nghiêm túc hơn bất cứ ai khác.

“Ha ha…” Thẩm Hải Băng cười mỉa mai, hốc mắt như có một tầng hơi nước, cô ta xoay người rời khỏi chung cư.

Thấy vậy, Tô Tình há hốc mồm, vội vàng gọi theo: “Hải Băng, Hải Băng!”

Từ đầu đến cuối Thẩm Hải Băng giống như không nghe thấy, cô ta bước nhanh hơn, bước chân có chút loạng choạng.

“Cô đã mãn nguyện chưa, bây giờ cô vui lắm đúng không?” Tô Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Giai Nhi: “Để tôi chống mắt lên xem một người phụ nữ như cô sẽ có kết cục thế nào!”

Mắt Diệp Giai Nhi khẽ động, nhưng cô vẫn im lặng, không nói nửa lời.

Nói xong, bà ta đuổi theo Thẩm Hải Băng, Thẩm Thiên Canh vẫn chưa rời đi mà ở lại chỗ cũ, ánh mắt nghiêm nghị: “Hoài Dương, con không nên đối xử với Hải Băng như vậy.”

Thẩm Hoài Dương đưa mắt nhìn ông ta, nói: “Con biết nên xử lý như nào sẽ tốt nhất.”

“Nhưng cái tốt nhất của con không phải là những gì con bé muốn.”

“Con không thể cho cô ấy những gì cô ấy muốn, đó là sự thật…”

“Về phần cô ta, ba cũng sẽ không đồng ý. Hơn nữa, từ khi nào con lại trở nên tuyệt tình như vậy?” Thẩm Thiên Canh tỏ vẻ uy nghiêm.

Thẩm Hoài Dương nhướng mày, môi mỏng nhếch lên, dòng chữ tuôn ra: “Ba, con không thể cho Hải Băng những thứ cô ấy muốn thì có nghĩa là tuyệt tình sao? Ý nghĩa của hai từ tuyệt tình này có phải hơi nông cạn trong lòng ba không, con biết rõ mình đang làm gì.”

“Có thể trong lòng con thì không phải, nhưng trong lòng ba thì quả thật là như vậy. Con nhìn xem thử tình cảm của con và Hải Băng bốn năm trước đi, còn bây giờ thế nào, con còn muốn ba nói gì nữa?”

Thẩm Thiên Canh hừ lạnh hai tiếng, ánh mắt không hài lòng quét qua Diệp Giai Nhi rồi bỏ đi.

Phòng bếp yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Thẩm Hoài Dương chăm chú nhìn bóng dáng người trong ngực, đáy lòng có chút lo lắng, anh sợ những lời vừa rồi sẽ làm tổn thương cô: “Có sao không?”

“Chuyện gì?” Diệp Giai Nhi ngẩng đầu nhìn anh.

“Em không cần nghe những lời bọn họ nói, cũng không cần để trong lòng, biết không?”

“Em biết.” Cô nhếch miệng lắc đầu: “Em thật sự không để trong lòng đâu.”

Trừ Trạch Hy và bộ trưởng Mục thích gặp cô ra thì tất cả những người trong nhà họ Thẩm đều không thích cô, cô đã biết chuyện này từ 4 năm trước.

Hơn nữa, lúc đồng ý cùng anh tái hợp, cô cũng đã lường trước và chuẩn bị cho tình huống này, suy cho cùng Tô Tình cũng rất ghét cô.

Anh đột nhiên siết chặt vòng tay, giây tiếp theo, Diệp Giai Nhi ngã vào trong lồng ngực rộng lớn và ấm áp của anh, để cơ thể cô dựa vào người anh, người đàn ông nhìn cô đầy trìu mến: “Những chuyện đó cứ giao cho anh xử lý, em không cần nghĩ nhiều, đỡ hao tâm tốn sức, tới khi đó lại có nếp nhăn, chậc chậc…”

Cô mỉm cười, đang định nói gì đó thì người đàn ông đột nhiên cúi xuống hôn cô thật sâu.

Nhưng mà đúng lúc này, tiếng dép lê truyền đến, Huyên Huyên đứng ở cửa bếp dụi dụi mắt: “Mẹ, con đã ngủ lâu rồi, con đói bụng, vẫn chưa nấu cơm xong sao?”

“Mẹ, ba mẹ đang làm gì vậy?” Nói xong, Huyên Huyên đi tới.

“Huyên Huyên!” Diệp Giai Nhi lập tức gọi bé: “Mẹ bị trẹo chân, ba đang giúp mẹ xem thử, phiền Huyên Huyên lấy giùm mẹ chai nước trong tủ lạnh được không?”

Huyên Huyên gật đầu, lắc mông đi ra khỏi phòng bếp, Diệp Giai Nhi vội vàng đẩy Thẩm Hoài Dương ra: “Anh mau lên!”
 
Chương 592


CHƯƠNG 592

Hai người vội vàng sửa loạn lại, thật chẳng ra sao.

“Lần thứ hai rồi…” Thẩm Hoài Dương ỉu xìu, giọng nói từ tính khàn khàn: “Con gái anh lại tập kích bất ngờ nữa, sớm muộn gì anh cũng bị con bé làm phát bệnh tim mất.”

Vẻ đỏ bừng trên gương mặt Diệp Giai Nhi vẫn chưa phai, cô nhéo nhéo da thịt mềm quanh eo anh: “Còn trách con bé nữa sao, là do anh không xem địa điểm và trường hợp!”

Anh vòng tay ôm cô: “Con bé vào thật đúng lúc, vừa nãy ba mẹ anh vào cũng không nghe thấy một tiếng động nào của nó, còn chúng ta vừa mới thân thiết một chút là nó lại đi vào, thật sự là kẻ thù nhỏ của anh mà!”

“Đừng lắm lời nữa, mau sửa soạn lại đi, kẻ thù nhỏ của anh đói bụng rồi kìa.” Cô mỉm cười đẩy anh ra khỏi phòng bếp.

Thẩm Hoài Dương không hài lòng, anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô một lúc rồi mới bước ra khỏi bếp.

Khi bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp, Diệp Giai Nhi nghe thấy tiếng hét của Huyên Huyên phát ra từ trong phòng tắm, rõ ràng là đang bị người đàn ông kia chỉnh đốn.

Cô nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Hoài Dương ném Huyên Huyên lên không trung rồi ôm chầm lại.

Những lời nói của Tô Tình và Thẩm Thiên Canh hôm nay không ảnh hưởng gì đến cô!

Trước kia, cô không định ở bên anh nữa nên cũng không cần thiết phải khách khí với lời nói đầy thô lỗ của Tô Tình, cô sẽ là phản đòn không thương tiếc, cô cũng không cần thiết phải chịu đựng những lời trách cứ của bà ta.

Còn bây giờ, cô đã có kế hoạch cùng anh tái hợp, Tô Tình là mẹ của anh, ở một mức độ nào đó, cô sẽ bao dung, không muốn anh bị kẹt ở giữa.

Tuy nhiên, sự bao dung ấy cũng sẽ có điểm mấu chốt, cô không muốn anh phải khó xử nhưng không có nghĩa là Tô Tình được phép sỉ nhục cô…

Nhà họ Thẩm.

Thẩm Hải Băng khóc bù lu bù loa, đến nỗi ước hết cả mặt.

Tô Tình vừa an ủi vừa mắng Diệp Giai Nhi, trong lời nói tràn đầy vẻ chán ghét.

“Hoài Dương nhất định là bị mù rồi nên bây giờ mới không nhìn thấy gì hết, con nhỏ kia quả thật có chút thủ đoạn! Nhìn mặt của cô ta là chị muốn nổi điên!”

“Còn tôi, tôi là gì?” Thẩm Hải Băng hỏi vặn lại, cô ta vừa cười vừa khóc. Mãi cho đến lúc này, cô ta còn chưa hồi phục tinh thần, cả người vẫn trong tình trạng hốt hoảng.

Thẩm Thiên Canh cau mày nói với Thẩm Hải Băng: “Dù thế nào đi nữa thì anh và chị dâu em cũng sẽ không bao giờ đứng về phía người phụ nữ đó.”

Nghe vậy, Thẩm Hải Băng chỉ lắc đầu, bây giờ cô ta không muốn nghe gì nữa, cô ta cảm thấy rất đau, rất đau, cô ta muốn khóc.

“Bà an ủi con bé nhé.” Thẩm Thiên Canh nói với Tô Tình.

Tô Tình duỗi tay ôm Thẩm Hải Băng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ta, ôn nhu dỗ dành, trong lòng thì đang không ngừng mắng chửi Diệp Giai Nhi.

Điện thoại reo lên, Thẩm Thiên Canh lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy số người gọi, vẻ mặt ông ta hơi thay đổi, sau đó lộ ra chút vui mừng. Ông ta thấy Tô Tình không để ý đến bên này, liền đi đến chỗ khác bắt máy: “Alo, đã đến chưa?”

Sau đó, không biết bên kia nói gì, vẻ mặt Thẩm Thiên Canh đột nhiên thay đổi. Ông ta không nói gì mà cúp máy, sau đó ra khỏi nhà họ Thẩm.

Tô Tình đang an ủi Thẩm Hải Băng thấy vậy thì sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Thiên Canh, ông đi đâu vậy?”
 
Chương 593


CHƯƠNG 593

Nhưng bà ta vẫn chưa nhận được câu trả lời, bởi vì Thẩm Thiên Canh đã bước ra khỏi nhà họ Thẩm và lên xe rồi.

“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy vẻ mặt anh trai em lo lắng lắm, còn không kịp trả lời chị.” Tô Tình cau mày.

Thẩm Hải Băng không nghe lọt tai, lúc này cô ta vẫn đang cười khẩy, những gì cô ta nhìn thấy vừa rồi và những lời nói dứt khoát của Thẩm Hoài Dương cứ in đậm trong đầu cô ta.

Cứ lặp lại trong đầu cô ta hết lần này đến lần khác khiến cô ta phát điên.

Tình cảm gắn bó hơn mười năm nay đã không còn, cô ta không ngờ rằng anh lại có thể dứt khoát như vậy.

“Được rồi, đừng đau lòng nữa, mọi chuyện đã phát triển đến mức này rồi, có khóc cũng chẳng có tác dụng gì. Điều duy nhất có thể làm bây giờ là nghĩ cách cướp nó khỏi tay con nhỏ đó.”

Tô Tình nhíu mày: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đã bốn năm rồi mà em vẫn chưa thể trói buộc được trái tim của Hoài Dương!”

Về phương diện này, bà ta quả thật có chút coi thường cô ta, bốn năm có biết bao nhiêu ngày sớm chiều chung sống chứ!

Nghe vậy, Thẩm Hải Băng nước mắt lưng tròng nhìn bà ta, nhẹ nhàng ném ra một câu có ý tứ sâu xa: “Lòng người nói trói là có thể trói buộc được sao?”

Nếu lòng người có thể trói buộc được thì tốt rồi!

Đáng tiếc…

Trong bốn năm qua, cô ta rất muốn lại gần anh, muốn kết hôn với anh, nhưng giữa hai người không có một chút cử chỉ thân mật thực sự nào.

Mỗi lần cô ta tiếp cận đều sẽ xảy ra chuyện, anh luôn có hàng ngàn lý do để đẩy cô ta ra, hơn nữa nếu bốn năm chung sống có thể trói buộc lòng người, vậy bà ta và anh trai cô ta đã ở bên nhau mấy chục năm rồi, không phải vẫn không trói buộc được nhau sao?

Cho nên hà cớ gì mà chó chê mèo lắm lông!

Hơn nữa, nếu không phải bốn năm trước cô có thai, thì bây giờ cô ta đã kết hôn với Hoài Dương, người sinh con cho anh không phải Diệp Giai Nhi mà là cô ta!

Nói đi nói lại, đầu sỏ vẫn là cô!

“Không trói buộc được thì thôi, sao lại nhìn chị như vậy?” Tô Tình liếc cô ta một cái, không hiểu ý tứ của cô ta: “Bây giờ muốn quay lại với Hoài Dương cũng không muộn đâu, em mau nghĩ cách đi.”

“Em hơi mệt, em lên lầu nghỉ ngơi một lát.” Nói xong cô ta đứng dậy, thu hồi tầm mắt rồi lên lầu.

Tô Tình gọi điện cho Thẩm Thiên Canh hỏi ông ta đi đâu, hỏi ông ta có về ăn tối không nhưng ông ta không bắt máy.

……

Ở nơi khác.

Trên đường đi, Thẩm Thiên Canh bảo tài xế tăng tốc lên tốc độ cao nhất, bất chấp đèn giao thông trên đường. Từ nhà họ Thẩm đến bệnh viện phải mất một tiếng rưỡi, nhưng cuối cùng chỉ mất một tiếng đồng hồ.

Bác sĩ chủ trì đã đợi sẵn, vừa nhìn thấy ông ta thì lập tức đến chào hỏi: “Ông Thẩm.”

“Bà ấy thế nào rồi?” Thẩm Thiên Canh rất lo lắng, nhưng lúc này ông ta lại kìm chế lại, không muốn những người xung quanh nhìn ra manh mối.

“Đã đưa vào phòng phẫu thuật, đang đợi kết quả kiểm tra.”

“Ai đưa bà ấy đến đây?” Thẩm Thiên Canh hỏi lại.

“Là một người bạn đã đưa bà ấy đến đây đêm qua.” Bác sĩ nói: “Ông Thẩm ngồi đây chờ một lát, sắp ra rồi.”
 
Chương 594


CHƯƠNG 594

Sau đó bác sĩ rời đi, Thẩm Thiên Canh ngồi chờ trong văn phòng của bác sĩ chủ trì. Nửa tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ bước ra trước và đi thẳng vào văn phòng: “Ông Thẩm.”

Thẩm Thiên Canh chờ đợi có chút lo: “Nói cho tôi biết tình hình của bà ấy đi.”

“Ông Thẩm, bà ấy bị ung thư máu, vừa có kết quả xét nghiệm xong.”

Nghe vậy, cơ thể Thẩm Thiên Canh không khỏi run rẩy, hô hấp trở nên gấp gáp, gần như không thể tin vào những gì mình nghe thấy: “Nói lại lần nữa!”

“Đúng thật là ung thư máu, chúng tôi đã xét nghiệm hai lần, kết quả đều giống nhau, không có chỗ nào sai sót cả.”

Thẩm Thiên Canh bỗng dưng cảm thấy tay chân lạnh ngắt, máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu, ung thư máu sao, ông ta chưa từng nghĩ bà ta sẽ bị ung thư máu!

“Ông Thẩm đừng lo lắng, bà ấy mắc bệnh ung thư máu giai đoạn đầu, chỉ cần phối hợp phẫu thuật và điều trị thì bà ấy có thể bình phục hoàn toàn, cũng may là đã phát hiện kịp thời.”

Sau khi định thần lại, Thẩm Thiên Canh vui mừng nói: “Được rồi, lập tức chuẩn bị phẫu thuật!”

“Ông Thẩm, muốn phẫu thuật thì phải có tủy phù hợp, vì vậy trước tiên phải tìm được tủy phù hợp rồi mới tiến hành bước tiếp theo, tỷ lệ phù hợp tủy giữa cha mẹ và con cái là cao nhất.”

Sau đó, Thẩm Thiên Canh đến phòng bệnh, người phụ nữ đã được đẩy khỏi phòng phẫu thuật và hiện đang ngủ.

Bà ta không hổ là người đẹp, đôi lông mày lá liễu, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng và khuôn mặt trái xoan, giống như người đẹp bước ra từ trong tranh cổ, toàn thân trên dưới tản mát ra hương vị quyến rũ.

Thẩm Thiên Canh ngồi bên cạnh, nắm tay bà ta, thầm thở dài không ngừng.

Tiếng thở dài của ông ta đã đánh động đến người phụ nữ, lông mi bà ta khẽ nhúc nhích, người phụ nữ từ từ mở mắt ra, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, lại mang có chút quyến rũ, tùy ý: “Sao anh lại ở đây?”

“Tuyết, em bị bệnh.”

“Em biết chứ, sáng nay em có thức dậy một lần, em đã bảo bạn bè không được gọi cho anh, dù gì đây cũng là thành phố S, không tốt cho danh tiếng của anh.” Ngón tay nhỏ nhắn của người phụ nữ lướt qua mái tóc như tảo biển, một cái nhíu mày cũng tràn đầy phong tình.

Thẩm Thiên Canh lại nắm chặt tay bà ta, không nói lời nào, ông ta chỉ nắm thật chặt, dùng sức rất mạnh.

Dương Tuyết nhướng mày, ngón tay nhỏ nhắn lẳng lơ lướt qua lông mày ông ta: “Sao vậy?”

Lại thêm một tiếng thở dài, Thẩm Thiên Canh đặt tay bà ta vào lòng bàn tay mình, cúi đầu, không ngừng hôn lên đó: “Anh nhất định sẽ tìm được tủy thích hợp cho em, nhất định sẽ tìm được!”

Nghe vậy, Dương Tuyết hơi sửng sờ, sau đó bình thường trở lại: “Tìm tủy? Bệnh của em nghe có vẻ khó giải quyết nhỉ.”

“Là ung thư máu giai đoạn đầu, bác sĩ nói chỉ cần tìm được tủy phù hợp và hợp tác điều trị thì có thể khỏi bệnh hoàn toàn, em đừng lo lắng.”

Dương Tuyết gật đầu, bà ta lười biếng nheo đôi mắt hẹp dài: “Có trái cây không? Em muốn ăn trái cây.”

Thẩm Thiên Canh cầm quả táo lên gọt, lông mày vẫn nhăn lại: “Em thật sự không lo lắng về bệnh tình của mình sao?”

Bà ta có làm gì thì trông cũng giống y như một con mèo nhỏ lười biếng.

Nhưng đây là ung thư máu đấy, mà phản ứng của bà ta thật sự ngoài dự liệu của ông ta, ông ta còn lo lắng bà ta sẽ buồn mà khóc.

“Tại sao phải lo lắng? Không phải bác sĩ nói chỉ cần tìm được tủy phù hợp để cấy ghép thì sẽ không sao sao, hơn nữa anh cũng sẽ không để em xảy ra chuyện, không phải sao?”

Thẩm Thiên Canh hô hấp có chút không ổn định, thậm chí lồng ngực còn không ngừng phập phồng lên xuống: “Đúng vậy, anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện!”

“Vậy thì em có gì phải lo lắng chứ?” Dương Tuyết cười khúc khích: “Mà này, suýt chút nữa em quên nói với anh một chuyện, em đã từng sinh con.” Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Thiên Canh không thể che giấu được sửng sốt, sau đó là ảm đạm.
 
Chương 595


CHƯƠNG 595

“Không vui sao? Nhưng mà tất cả đều là chuyện lúc trẻ. Nếu anh để ý, anh có thể rời xa em.”

“Em đang nói gì vậy! Anh chỉ bị sốc mà thôi, em cũng nói đó là chuyện lúc trẻ, anh có gì phải bận tâm chứ? Bác sĩ nói rằng tỷ lệ phù hợp tủy giữa cha mẹ và con cái là cao nhất, nếu em từng sinh con vậy thì quá tốt rồi.” Thẩm Thiên Canh nói.

Bàn tay nhỏ nhắn sơn móng tay đỏ thản nhiên lật tờ tạp chí sang trang khác, nói: “Nhưng mà em đã bỏ cả hai đứa con rồi.”

“Tại sao?” Thẩm Thiên Canh càng thêm kinh ngạc.

“Đương nhiên là có nguyên nhân và lý do để làm như vậy.” Ánh mắt Dương Tuyết khẽ chuyển động, bàn tay đang lật tạp chí cũng dừng lại.

Thẩm Thiên Canh cũng biết tính tình của bà ta, bà ta không thích bị người khác đào bới chuyện riêng tư của mình: “Vậy em bỏ con ở đâu? Anh sẽ nhờ người tìm về.”

“Thành phố S thay đổi nhiều như vậy, cũng đã hai mươi ba mươi năm, sao em nhớ rõ được?”

“Biển người rộng lớn mênh mông, phải tìm ở đâu đây?” Thẩm Thiên Canh cau mày.

“Em có để lại một món đồ bên người con bé, nếu có thể tìm thấy thứ đó, thì cũng sẽ tìm được đứa trẻ đó.”

“Thứ gì?”

“Nhẫn…”

Chung cư.

Thẩm Hoài Dương đã đến công ty, Diệp Giai Nhi dọn dẹp nhà, sau đó gọi Huyên Huyên: “Đi thôi, tắt TV đi, đã đến giờ về nhà rồi.”

Huyên Huyên bĩu môi tắt TV: “TV ở nhà ba to quá mẹ ơi, chúng ta không thể sống chung với ba sao?”

 

Cuộc hôn nhân bốn năm trước bắt đầu là do thỏa thuận, lúc bắt đầu kết hôn, anh đã nói rất rõ, cuộc hôn nhân chỉ vì thỏa thuận, mâu thuẫn giữa tôi và Thẩm Hải Băng đích thực là do tôi khiêu khích trước, bây giờ tôi nói một tiếng xin lỗi với anh.

Mà Thẩm Hải Băng chính là đóa hoa hồng đỏ trong lòng anh, là bạch nguyệt quang của anh, khi nghe thấy tôi đẩy cô ta xuống vách núi, đứng trên lập trường của anh thì chắc chắn là rất hận tôi, căm ghét tôi, cảm thấy tôi là một độc phụ, những cái này tôi thật sự dều có thể hiểu.

Cho nên tôi chưa bao giờ oán giận anh, bây giờ nếu anh đã biết sự thật, vậy thì không cần phải dây dưa thêm nữa.

Trong bốn năm qua, Điền Quốc Gia và tôi sống vui vẻ, mà anh và Thẩm Hải Băng cũng sống rất hạnh phúc ở Mỹ.

Cho nên anh căn bản không cần phải phá vỡ đi những thứ này, ngoại trừ chuyện về Huyên Huyên là chúng ta cần liên hệ ra, thì không có chuyện gì khác nữa… ”

Nói cho cùng, những tranh chấp đó với Thẩm Hải Băng quả thật là do cô gây ra, là cô tự cho mình là đúng.

Khi hai người kết hôn, anh đã nói rất rõ rằng, là cô không kiềm chế được lòng mình, đã yêu anh, rồi còn không biết tự lượng sức mình mà định vị quan hệ hôn nhân của cô với anh là vợ chồng bình thường, chồng lăng nhăng, vợ có quyền giận dỗi, ồn ào.

Nhưng khi đó, cô hiển nhiên quên mất rằng mối quan hệ hôn nhân của hai người là khác với hôn nhân của người khác.

“Giữa tôi và cô ấy không có gì hết, cũng vốn không như em tưởng tượng…”

Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt sâu và đen, hiếm khi giải thích với cô, giọng anh thậm chí còn khàn hơn nãy, rõ ràng là vì sợ cô hiểu lầm:

“Trong bốn năm ở Mỹ, ngoài việc chữa trị mặt cho cô ấy, còn phải giải quyết các công việc của tổng công ty ở Mỹ—-”

“Thật sự, không cần nói với tôi những chuyện này đâu, bởi vì không liên quan gì đến tôi, Huyên Huyên đâu, tôi sẽ đưa con bé về nhà, anh cũng về thành phố S đi, thứ sáu này được nghỉ, tôi sẽ đưa Huyên Huyên đến thành phố S cho anh. “Cô bình tĩnh một cách lạ thường.

Nếu những lời giải thích này được đặt vào bốn năm trước, thì cô nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, không biết tự lượng sức mà cho rằng anh có một chút quan tâm cô, hoặc là thích cô.

Nhưng bốn năm sau, cô đã tâm lặng như nước.

“Huyên Huyên đang ở khu trẻ em …” Anh nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói, sự bình thản toát ra từ đôi mắt cô, anh thật muốn dùng một viên sỏi đập vỡ nó đi.

Khi đối mặt với anh, anh thà rằng thái độ của cô là tức giận, mỉa mai, cố ý châm chọc, kiểu phản ứng đó có nghĩa là anh vẫn có thể chọc giận cô, trong lòng cô có thể là còn quan tâm một chút, nhưng cực kỳ không thích kiểu thờ ơ như thế này, có nghĩa là càng thờ ơ, thì càng không quan tâm, có thể cầm được, cũng buông xuống được, cuối cùng cũng sẽ từ thơ ơ chuyển thành quên lãng.
 
Chương 596


CHƯƠNG 596

Đóng cửa lại, Diệp Giai Nhi nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Mẹ thấy con đặt hết tâm tư lên cái TV đó rồi, mau về nhà, nếu không bà ngoại sẽ lo lắng đó.”

“Mẹ ơi, ba nói con là mưa phùn đúng lúc, khi ba hạn hán nhất, sẽ luôn tưới cho ba một thùng nước, mưa phùn đúng lúc và hạn hán là gì vậy mẹ?” Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt tròn xoe, hai bím tóc không ngừng đung đưa.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không khỏi nghiến răng, anh nói bậy bạ gì với con vậy! Miễn cưỡng, chỉ đành qua loa với Huyên Huyên hai câu.

Chưa đi được hai bước, cô nhận được điện thoại từ Thân Nhã, nói rằng có một vị trí giáo viên trống ở trường cấp ba số 2, hỏi cô có muốn đi không.

Sau khi suy nghĩ, Diệp Giai Nhi đồng ý, ngày hôm sau đến trường cấp ba số 2 coi thử.

Sau đó, hai người lại trò chuyện vài câu, rồi mới cúp điện thoại.

Về đến nhà thì trời đã tối, Quách Mỹ Ngọc đang giặt quần áo cho Huyên Huyên thì nghe thấy tiếng động, bà ngẩng đầu lên: “Đi đâu vậy? Sao lại về muộn như vậy?”

Đưa tay ra, Diệp Giai Nhi vén mái tóc lòa xòa ra sau tai: “Đưa Huyên Huyên đi dạo ở thành phố S.”

May mà Huyên Huyên đã chạy đi uống nước rồi, không có ai lép chép ở phía sau, Quách Mỹ Ngọc cũng không hỏi thêm câu nào, tiếp tục giặt quần áo.

Cùng Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy xem TV một lúc, Diệp Giai Nhi bế Huyên Huyên trở về phòng, cơ thể nhỏ bé của cô bé nhỏ lăn lộn trên giường một cái, tay ôm búp bê vải,, trên miệng còn ngậm bình sữa, ngủ thiếp đi.

Diệp Giai Nhi đang dọn dẹp phòng, điện thoại rung lên, cô cúi đầu xuống, vừa nhìn thấy tên người gọi, khóe miệng bất giác nhếch lên, ngay cả giọng nói cũng nhẹ đi vài giai phần: “Bây giờ anh đang ở đâu? ”

“Đoán xem…” Giọng người đàn ông trầm thấp, nhưng rất dịu dàng.

“Chắc không phải là lại đang dưới lầu nhà em chứ?” Cô cười tủm tỉm, đoán bừa.

“Cô gái, em trở nên thông minh như vậy từ khi nào thế, hửm?”

Nghe vậy, lông mày của Diệp Giai Nhi không khỏi nhíu lại, cô đi tới bên cửa sổ, mở rèm cửa ra, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp kia.

Giọng nói của Thẩm Hoài Dương càng lúc càng trầm, có chút ý vị mê hoặc: “Tối nay anh sẽ lên, được không?”

Nhưng mà, lần này Diệp Giai Nhi không bị anh mê hoặc, trực tiếp ném cho anh hai chữ: “Không được.”

Người đàn ông có ý phá soong nồi hỏi đến cùng: “Tại sao không được?”

“Anh nói xem tại sao lại không được?” Lời nói của Diệp Giai Nhi gần như là do nghiến răng mà thốt ra: “Trong lòng anh hẳn rõ.”

Bất kể dịp nào, bất kể địa điểm nào, khi muốn làm, là lại đè cô xuống…

Hơn nữa, hai lần còn bị Huyên Huyên bắt quả tang!

Một tiếng cười nhẹ từ trong cổ họng tràn ra, lồng ngực Thẩm Hoài Dương khẽ rung lên, nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ dành: “Lần này anh sẽ ngoan ngoãn an phận thủ thườm.”

Cô nhướng mày: “Anh cho rằng em sẽ lại tin tưởng anh sao?”

“Em không tin anh sẽ trêu chọc, hay là bản thân em không có tự tin, sẽ có cảm giác với anh, hửm?”

“Thẩm Hoài Dương!” Hai má ửng hồng, có chút tức giận, miệng chó không thể nhổ ra ngà voi, đúng là không nghiêm túc được chút nào!
 
Chương 597


CHƯƠNG 597

“OK! Không trêu chọc em nữa…” Khóe môi người đàn ông nhếch lên: “Tin tưởng anh, anh thật sự sẽ an phận thủ thườm….”

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn đang động đậy của Huyên Huyên, Diệp Giai Nhi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không được, đêm nay Huyên Huyên ngủ với em.”

“Con bé đó sinh ra là để khắc anh, mỗi lần đều sẽ tưới cho anh một thùng nước vào lúc anh khô héo nhất, cô gái, nếu cứ tiếp tục như vậy, cuộc sống sau này của em làm gì còn hạnh phúc chăn gối nữa?”

Như có như không, anh cố gắng đay nghiến bốn chữ đó.

Nghe được ý tứ trong lời nói của anh, hai má cô không khỏi lại nóng lên, cảnh cáo anh: “Sau này anh còn dám nói bậy bạ trước mặt Huyên Huyên thử xem!”

“Cái gì?” Thẩm Hoài Dương khó hiểu.

“Anh có biết hôm nay con gái hỏi em câu gì không?” Cô cũng gằn giọng: “Con bé hỏi em hạn hán và mưa phùn đúng lúc có nghĩa là gì!”

Nghe vậy, tiếng cười khẽ của Thẩm Hoài Dương trở nên to hơn, trước mắt anh như hiện lên bộ dạng quẫn bách của cô, thong dong mà hỏi: “Vậy em trả lời con gái anh thế nào?”

“Anh đây là đang cười trên nỗi đau người khác sao?”

“Không có, anh không lên được, vậy em xuống đây đi, anh nhìn em một lát rồi đi, lái xe qua đây lâu như vậy, không thể để anh ngay cả nhìn một cái cũng không cho chứ, xuống đây, anh đứng đây đợi em…”

Giọng nói trầm và từ tính của Thẩm Hoài Dương giống như một khúc nhạc du dương, mang theo một thứ ma thuật nào đó có thể xuyên thấu trái tim, khiến tim đập rộn ràng không ngớt.

Khi Diệp Giai Nhi phản ứng lại, cô đã nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng khách, hơn nữa đã đóng cửa lại rồi, cô không khỏi thở dài, giơ tay gõ lên trán mình.

Lúc này đã là cuối hè đầu thu, gió đêm thổi qua mang theo chút se lạnh, anh mặc áo sơ mi đen đứng ở nơi đó, môi mỏng nhếch lên chờ đợi cô.

Đột nhiên, trái tim cô cũng trở nên mềm nhũn, dịu đi, đi qua đó, dừng lại trước mặt anh.

Cất điện thoại vào trong túi quần, đôi mắt sâu và ónh ánh như mực đen của Thẩm Hoài Dương rơi vào trên người cô, không chớp mắt tí nào.

Ánh mắt của anh rất thẳng thắn, không có chút ý tứ che giấu, cứ im lặng mà nhìn chằm chằm cô thật sâu như vậy, như muốn nhìn thấu cô, cũng không nói tiếng nào.

Dần dần, hai má Diệp Giai Nhi bắt đầu nóng lên, nóng như thiêu đốt rồi còn đỏ thẫm, cô giơ tay thúc nhẹ vào người anh, nếu anh cứ tiếp tục nhìn thì chắc cô sẽ bị nấu chín mất!

Nhưng Thẩm Hoài Dương lại không có phản ứng gì, nhiệt độ trên má cô càng ngày càng cao, cô hờn dỗi nói: “Được rồi, nhìn cũng nhìn rồi, anh cũng nên đi rồi đó!”

“Làm Ngưu Lang Chúc Nữ lâu như vậy, mới chút xíu mà đã muốn tống cổ anh đi rồi sao, em cảm thấy có khả năng ư?” Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của anh nâng cằm Diệp Giai Nhi lên, nhìn từ trên xuống một cái thật sâu, mới chậm rãi mở miệng nói.

“Vậy thì anh muốn gì …”

Còn chưa dứt lời, cơ thể cao lớn của anh cúi xuống, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó đè cô vào cửa kính ô tô màu đen phía sau, tiếp tục hôn.

“Nhìn từ xa đã đẹp như vậy, lúc này nhìn gần còn đẹp hơn!”

Khóe miệng hiện lên một tia hạnh phúc, cô thở hổn hển: “Dẻo mồm! Còn nữa, anh cứ tự dẫn lửa lên người mình như vậy, không phải là tự làm mình khó chịu sao?”

Thẩm Hoài Dương khẽ nhếch đôi môi mỏng, trên môi lộ ra một nụ cười tà mị: “Xem ra thật sự là lo lắng cho hạnh phúc chăn gối sau này rồi? Yên tâm, anh nhất định sẽ từ tốn.”
 
Chương 598


CHƯƠNG 598

“Nghiêm túc chút đi!” Diệp Giai Nhi cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng không biết xấu hổ rồi.

Mãi cho đến khi có người về khu chung cư đi qua phát ra tiếng bước chân, Diệp Giai Nhi mới dùng hết sức đẩy anh ra, tim vẫn đập loạn xạ: “Đi đây.”

Mím môi, Thẩm Hoài Dương vỗ nhẹ lên má cô, ôn nhu nói: “Em lên lầu trước đi, sau khi em lên rồi, anh mới đi.”

Nhìn anh hai cái, cô mới quay người đi về phía chung cư, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, suýt chút nữa không phát ra thành tiếng!

Cô nhất định bị anh làm cho hư hỏng rồi, nếu không, cô sao có thể trở nên điên cuồng như vậy!

Đây là khu chung cư, hàng xóm thấy rồi truyền đến tai ba mẹ, lúc đó…

Nghĩ nghĩ lại cảm thấy muốn chết, về đến phòng, cô kéo rèm cửa ra, rất rõ ràng nhìn thấy người đàn ông ưu nhã vẫy vẫy tay với cô, sau đó mới ngồi vào xe, thật tình, cô cảm thấy hai người càng lúc càng sến súa rồi…

Sáng hôm sau.

Diệp Giai Nhi ăn sáng xong, sau khi xuống lầu, đã thấy Thân Nhã đã đợi cô ở bên cạnh xe rồi.

“Tớ đi với cậu.” Thân Nhã mở cửa xe: “Hiệu trưởng là bạn của ba tớ, con người rất tốt, cậu đi làm ở đó, tớ cũng có thể yên tâm.”

“Nghe lời này, sao cậu giống mẹ già của tớ vậy!” Diệp Giai Nhi cười.

Thân Nhã cũng mỉm cười, khởi động xe, nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô: “Sắc mặt cậu trong khoảng thời gian này trông khá tốt đó nha, hồng hào và sáng mịn, xem ra cậu Thẩm ‘chăm lo’ cậu rất tốt.”

Không nói cái này thì không sao, vừa nghe Thân Nhã nhắc tới chuyện này, cô không nhịn được cười: “Còn ‘chăm lo’ nữa chứ!”

“Sao, nhìn bộ dạng cậu kìm nén khó chịu quá, nào, nói ra nghe xem.”

“Anh ấy đụng tớ hai lần, lần nào tới lúc quan trọng nhất là con bé nhà tớ lại xông vào, sau đó anh ấy đành nhếch nhác bỏ cuộc, tự đi nhà tắm giải quyết, còn nói nếu cứ tiếp tục như vậy, thì chắc anh ấy sẽ bị con bé nhà mình làm cho không dậy nổi…”

Nghe vậy, Thân Nhã không thể nhịn được cười: “Huyên Huyên thật đáng yêu, nghịch ngợm, tính tình không giống cậu chút nào.”

“Quả thực không giống tớ, cũng không giống ba, không biết cái tính khí ma lanh đó được truyền thừa từ ai nữa.” Vẻ mặt Diệp Giai Nhi cũng bất lực.

“Tớ nghĩ tính khí đó giống Thẩm Trạch Hy đó, giống chú hai của nó.” Thân Nhã quay xe sang trái, dừng một chút, mới chậm rãi nói: “Giai Nhi, cậu nghĩ tớ có nên nói cho anh ấy biết chuyện mang thai không?”

Nhắc tới chuyện này, Diệp Giai Nhi khẽ nghiến răng nói: “Vậy cậu muốn nói cho anh ta biết không?”

“Tớ đã suy nghĩ rất lâu, nếu tớ đã quyết định tha thứ cho anh ấy, hơn nữa anh ấy cũng là cha của đứa trẻ, nếu tớ cứ mãi giấu anh ấy như vậy, đích thực có chút không tốt lắm, cho nên, tớ muốn nói cho anh ấy biết.”

Thân Nhã nói: “Trước đây không nói với anh ấy về sự tồn tại của đứa trẻ là vì khoảng thời gian đó chúng tớ đang cãi nhau, chiến tranh lạnh, bởi vì giận nên tớ không có nói cho anh ấy biết, bây giờ lại đột nhiên muốn nói với anh ấy.”

Có lẽ thấy gia đình ba người họ hạnh phúc, đứa trẻ như vậy giống như một báu vật.

Hoặc có thể là thấy một người đàn ông như Thẩm Hoài Dương chăm sóc tốt con như vậy, mặc dù đôi khi thực sự rất buồn cười, nhưng cô ấy cũng muốn, khi biết mình có con, anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào?
 
Chương 599


CHƯƠNG 599

“Biểu hiện của anh ta trong khoảng thời gian này như thế nào?” Diệp Giai Nhi hỏi.

“Khá tốt, sau khi làm xong việc ở công ty là sẽ về nhà, có lẽ số tiền đó thật sự đúng như anh ấy nói.”

“Vậy thì, cậu tự coi sao rồi làm đi, cậu cảm thấy như thế nào là đúng thì cứ làm như vậy.” Cô căn bản không thể cho cô ấy lời khuyên chắc chắn, bởi vì giữa cô và Trần Vu Nhất cũng chỉ mới gặp qua mấy lần, đối với Trần Vu Nhất, cô không hiểu rõ.

Gật đầu, Thân Nhã đưa cô đến trường học, trực tiếp đến văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đã đợi từ lâu.

Sau đó, Diệp Giai Nhi ở lại trường nói chuyện với hiệu trưởng, Thân Nhã rời đi, khi trở về nhà, Trần Vu Nhất đang ngồi trên ghế sofa xử lý tài liệu của công ty.

Nghe thấy tiếng động, anh ta bưng một ly nước ấm đưa cho cô, đôi mắt hoa hoa nhướng lên: “Em về rồi?”

Gật đầu, cầm lấy ly nước, Thân Nhã uống mấy ngụm rồi đặt ly lên bàn cà phê, hít một hơi thật sâu nói: “Em muốn nói với anh một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?” Trần Vu Nhất ghì vai cô, để cô ngồi đối diện, tò mò hỏi.

Sau khi cân nhắc một hồi, Thân Nhã hạ quyết tâm: “Anh sắp làm cha rồi, em đã mang thai được hơn một tháng.”

Nghe vậy, Trần Vu Nhất sững sờ một hồi, đông cứng tại chỗ như người gỗ, sau khi phản ứng lại thì không chịu nổi kích động trong lòng mà bế Thân Nhã lên, xoay vòng vòng trong phòng khách: “Ba, anh sắp làm ba rồi! Anh vậy mà lại sắp làm ba rồi!”

Anh ta rất kích động, vui mừng, thậm chí có chút lúng túng, nhìn anh mà Thân Nhã rươm rướm nước mắt, cô ấy nghĩ, quyết định này của cô ấy rất là đúng.

Chỉ là sau này khi chuyện đó xảy ra, cô ấy chỉ cảm thấy lạnh lẽo và mỉa mai….

“Nói cho anh biết em muốn ăn gì, hoặc uống gì đi, anh bảo bọn họ đem tới.” Trần Vu Nhất đã vui mừng khôn xiết, lúc này anh ta cũng không biết phải làm sao mới đúng, ngay cả tay chân cũng không biết để ở đâu nữa.

Thân Nhã bất giác có chút buồn cười: “Đừng ngốc nữa, mau đi làm việc đi, sau khi tan làm về đường Giang Nam mua cho em mấy cái bánh đậu xanh.”

“Được rồi, bảo bối đi nghỉ ngơi đi, anh đi làm đây, đợi em ngủ dậy, là sẽ có bánh đậu xanh.”

Cười khẽ, Thân Nhã bước vào phòng ngủ, trong đầu vạch ra cuộc sống hạnh phúc trong tương lai của bọn họ, một nhà ba người bọn họ cũng sẽ như nhà của Giai Nhi, tràn đầy tiếng cười vui vẻ, bảo bối một ngày chạy nhảy không thôi.

Không bao lâu, công việc đã xong xuôi, Trần Vu Nhất cầm chiếc áo gió mỏng bước ra khỏi phòng, khởi động xe rồi rời đi.

Anh ta đến một biệt thự ở ngoại ô, Lâm Nam Kiều vừa mới tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ cổ chữ V, lộ ra một mảnh da trắng như tuyết cùng xương quai xanh ra ngoài.

Nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của anh, khóe miệng Lâm Nam Kiều nhếch lên một nụ cười, tâm trạng anh như rất tốt, đôi mắt hoa đào nhếch lên, ý cười tràn đầy.

“Sao đột nhiên anh lại tới đây?” Bước tới, cô ta nép thân người nhỏ nhắn vào lồng ngực anh ta, qua đường viền cổ áo, có thể nhìn thấy rõ ràng vòng một trắng tinh phác ra một đường vòng cung duyên dáng, đầy cám dỗ.

“Sau này anh sẽ không qua đây nữa…” Trần Vu Nhất đẩy cô ta ra, ngồi ở trên sofa, hai chân dài vắt chéo lên nhau: “Biệt thự này để lại cho em, tấm chi phiếu này cũng cho em, con số tùy em điền.”

Thần sắc và khuôn mặt Lâm Nam Kiều cứng đờ, nhưng vẫn rất bình tĩnh: “Tại sao? Em muốn biết nguyên nhân.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom