Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Dịch 

Chương 440


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 440


Đây là lần đầu tiên cô bị chọc giận đến như thế này, tỉnh táo và lý trí, còn có vẻ bình tĩnh thường ngày trong nháy mắt đã bị ném xa.


Anh lại dám, lại dám, lại dám thừa dịp lúc cô không chú ý mà ôm Huyên Huyên đi.


Trong lòng vô cùng phẫn nộ, ngọn lửa càng ngày càng bùng cháy, thoát ra làm cho cả người cô đều như thiêu đốt, lực đạo bàn tay đúng là có hơi hung ác.


Không để ý đến cơn đau truyền tới từ trên ngực, bàn tay to của Thẩm Hoài Dương nắm chặt đôi tay đang vùng vẫy, cầm ngược vào trong lòng bàn tay mình, đôi môi mỏng khẽ động, giọng nói trầm thấp lại nhu hòa thốt ra một câu.


“Cô ở cùng con bé bốn năm rồi, về mặt huyết thống tôi là ba của con bé, nhưng mà tôi chỉ mới mang còn bé đi có hai ngày, cô liền phẫn nộ như vậy hả?”


“Lúc anh ôm con bé đi, anh có nói với tôi chưa?” Lồng ngực phập phồng vì tức giận, nhưng mà trạng thái cũng đã tỉnh táo lại.


Con gái đã bị đưa đi, có phát giận cũng không làm nên chuyện gì, cho nên bây giờ quan trọng nhất đó chính là phải suy nghĩ xem làm cách nào để đưa Huyên Huyên trở về.


Nói trúng tim đen, anh chỉ dùng một câu mà đã đâm trúng cô: “Nghe câu đó, cô ngủ cô cũng ôm con bé thật chặt ở trong ngực, nếu như không phải chân không thoải mái, cô chắc chắn sẽ không bỏ con bé xuống. Tôi không nói gì mà cô đã cảnh giác như thế, nếu như nói trước, cô cảm thấy kết quả sẽ như thế nào, có lẽ là cô sẽ trực tiếp ôm con bé nhảy xuống xe.”




cô hai câu trả lời chắc chắn. Thứ nhất là cái ngày phán quyền nuôi dưỡng cho cô, cô có thể đưa con bé đi bất cứ lúc nào cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Câu trả lời chắc chắn thứ hai, cô lên giường với tôi trong một tháng, đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ mà từ bỏ quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ.”


Anh nghĩ là một tháng đủ để anh cảm thấy chán cơ thể của một người phụ nữ, cho dù trước đó có mê luyến như thế nào, một tháng sau tuyệt đối có thể cảm thấy chán.


Đối với cô chỉ là mê luyến thân thể, hay là thật sự yêu thích, một tháng đủ để làm rõ ràng.


Vậy thì sự bất thường của anh sẽ biến mất và trở lại trạng thái bình thường như trước kia.


Cười khẽ, Diệp Giai Nhi cảm thấy lời nói này của anh khá châm chọc: “Thẩm Hoài Dương, câu chuyện sói đến nhà, chỉ cần nghe một lần là đủ lắm rồi, anh cho rằng tôi còn để nó xảy ra lần thứ hai nữa à?”


Hiệp nghị kết hôn bằng miệng đã bị mắc lừa một lần, lần này cô tuyệt đối sẽ không mắc lừa nữa.


Cho dù có thật sự đồng ý yêu cầu của anh, có ghi âm lại, nếu như đến lúc đó anh đổi ý, chẳng lẽ cô còn phải lấy bản ghi âm đó mang ra tòa án hả?


Thật sự không có khả năng!
 
Chương 441


CHƯƠNG 441


“Rất tốt, xem ra là bài học sinh động ấy không uổng phí rồi, nhưng mà tôi vẫn muốn nói cho cô biết một câu, có một một vài thời điểm vì để đạt được đồ vật mà mình muốn, nhất định phải từ bỏ một cái gì đó, hơn nữa còn phải nhận lấy nguy hiểm tương ứng.”


Giọng nói anh trầm thấp, lại chậm chạp.


Cô nhăn chặt đôi lông mày: “Chẳng lẽ là anh chưa từng nghe thấy một câu nói như thế này, một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Vết thương lần đó anh cắn tôi đã thối rữa, cho nên tôi sẽ không tin tưởng anh nữa, cũng không đồng ý gánh chịu nguy hiểm mà anh đã nói.”


Cơ mặt Thẩm Hoài Dương khẽ giật giật, lần này lời nói của anh rất nghiêm túc, chỉ là cô không muốn tin nữa…


Mà hai người vẫn cứ luôn nằm trong tình huống như thế này, anh không muốn phải tiếp tục duy trì hình thức ở chung như vậy, anh thật sự không thích.


“Vậy thì tôi có một đề nghị hòa bình.”


Diệp Giai Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đề nghị hòa bình?”


“Trong khoảng thời gian tôi nộp đơn lên tòa án để thay đổi quyền nuôi con, con bé nhất định phải ở cùng với tôi, mỗi ngày cô đều có thể đến biệt thự thăm con bé, thời gian hai người ở cùng với nhau, tôi sẽ không hạn chế, cho đến lúc tòa án phán quyết quyền nuôi dưỡng, ai có được quyền nuôi dưỡng thì có thể mang con bé đi, có được không?” Giọng nói của anh rất nặng nề, nhưng mà cũng không hề tùy ý như trước kia, có vẻ như rất nghiêm túc.


Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không nói tiếng nào mà lại im lặng, trầm mặc lo lắng, một lúc sau, cô mới gật đầu đáp lại anh: “Tôi đồng ý.”


“Được.”


Sau khi hai người đã đạt được sự thống nhất, bầu không khí không còn căng cứng như ban đầu, cũng không còn căng thẳng, ngược lại đã hòa hoãn, tự nhiên hơn.


Không nhìn anh nữa, Diệp Giai Nhi quay người bước xuống xe, mà con ngươi âm trầm ấy vẫn cứ nhìn bóng lưng cô mãi.


Vừa mới ngẩng đầu lên là đã nhìn thấy Điền Quốc Gia mặc quân trang đứng ở bên ngoài khách sạn, vô cùng dễ thấy, vừa nhìn là thấy ngay.


Cô nhanh chân bước tới, Diệp Giai Nhi nhìn anh ta: “Cậu đứng đây đợi bao lâu rồi?”


“Không lâu lắm đâu, vừa mới đến đây thì cậu đã bước xuống xe rồi, trong xe là anh ta hả?” Điền Quốc Gia nhìn thoáng qua chiếc xe sang trọng.


Diệp Giai Nhi gật đầu.


“Vậy Huyên Huyên đâu rồi?”


“Bị anh ta đưa về biệt thự rồi, chúng ta đi đến quán cà phê ở bên cạnh đi.” Ở đây vốn là cửa khách sạn, người đến người đi, vẫn đứng ở đây không phải là chuyện tốt. Với lại, Điền Quốc Gia mặc quân trang, cho nên kiểu gì thì người đi ngang cũng sẽ tò mò liếc mắt nhìn anh ta vài lần, thế là cô liền đề nghị.


Điền Quốc Gia gật đầu, hai người sóng vai đi thẳng về phía trước.


Cảm nhận được ánh mắt như tia điện rơi sau lưng mình, Diệp Giai Nhi nhíu mày, khóe mắt đảo qua chiếc xe màu đen ấy, lại không thèm quan tâm.


Cảnh tượng trước mắt làm lồng ngực của Thẩm Hoài Dương có một ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt, hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, biểu cảm trên mặt vô cùng âm trầm.


Vừa mới nhận đề nghị của anh, quay người lại rời khỏi cùng với người đàn ông khác, anh thật sự muốn bước lên bóp nát bờ vai cô.


Vẻ mặt bình thản, bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng đặt trên tay lái, chạy về phía trước.
 
Chương 442


CHƯƠNG 442


Hai người đi vào một quán cà phê, ngồi ở vị trí kế bên cửa sổ, không biết là nói cái gì, nhưng mà thời gian không lâu lắm, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau thì Diệp Giai Nhi liền trở về khách sạn, mà Điền Quốc Gia cũng rời đi, hai người mỗi người một ngã.


Rốt cuộc biểu cảm hầm hầm của Thẩm Hoài Dương cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, đôi mắt nheo lại, môi mỏng nhếch lên, khởi động xe.


Tài xế ôm Huyên Huyên ngồi ở trong xe, một hồi nhìn thấy chiếc Land Rover chạy tới, anh ta vội vàng bước ra đón, nhận lấy xe chạy vào bãi đỗ xe.


Đôi tay dịu dàng ôm lấy Huyên Huyên, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương bước vào trong thang máy, cửa phòng khách mở ra, nhìn thấy Tô Tình ngồi trên ghế sa lông.


Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Tình quay người lại mở miệng nói: “Hoài Dương…”


Nhưng mà không đợi bà ta nói xong thì Thẩm Hoài Dương đã ra dấu im lặng để bà đừng nói chuyện nữa.


Nuốt lời nói bên khóe miệng vào trong, lúc này Tô Tình mới chú ý tới trong ngực anh có một cô bé nhỏ, chắc hẳn đó là do tiểu tiện nhân Diệp Giai Nhi sinh ra.


Bà ta đứng dậy từ trên ghế sofa, bước qua, đôi mắt phượng có chút khinh miệt đánh giá Huyên Huyên.
xuống, bàn tay lướt qua vị trí sau cổ, trong đôi mắt lại hiện ra cảnh tượng hồi trưa này, đôi mắt âm trầm nheo chặt lại, đường cong cứng rắn lạnh lẽo trên mặt dần dần trở nên nhu hòa, lòng bàn tay chạm vào cổ, lại đưa lên môi vuốt ve.


Quyền nuôi dưỡng, cô vẫn không thể nào đấu nổi anh.


Tô Tình vẫn còn ngồi trong phòng khách chưa đi, bà ta còn có vấn đề muốn hỏi Hoài Dương.


Một lúc sau, Thẩm Hoài Dương đã thay một bộ quần áo nhẹ nhàng sạch sẽ, bước tới bưng ly nước ấm ở trên bàn uống một hơi, sau đó mới nói: “Sao mẹ lại đến đây?”


“Bà ngoại lo lắng cho sức khỏe của con, dặn đi dặn lại, kêu mẹ nhất định phải đến đây, mua thuốc tẩm bổ cho con. À đúng rồi, đứa bé kia là?” Bà ta giả vờ như là không biết.


Giọng nói anh bất giác trở nên dịu dàng: “Con gái của con.”


“Diệp Giai Nhi sinh?” Tô Tình đã biết rõ mà còn cố hỏi.


“Ừm.” Thờ ơ đáp lời, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống trên ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo lại với nhau, vô cùng ưu nhã.


Tô Tình lại tiếp tục thăm dò mà mở miệng: “Vậy Diệp Giai Nhi có đưa ra yêu cầu gì cho con không vậy, ví dụ như là tiền tài, bốn năm trước cô ta thanh cao lắm mà.”


Đôi mắt trở nên sắc bén, Thẩm Hoài Dương bắt được lỗ thủng trong lời nói của bà ta: “Liên quan đến chuyện hồi bốn năm trước, mẹ đã giấu con cái gì, cô ấy rất thanh cao, câu nói này là có ý gì?”
 
Chương 443


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 443

“Bốn năm trước con đưa Hải Băng ra nước ngoài, không phải con kêu mẹ đưa cho cô ta một tờ chi phiếu trống hả? Nhưng mà cô ta không có nhận, cứ tỏ ra thanh cao, cuối cùng, tấm chi phiếu đó đã bị mẹ xé rồi.”

Nghe vậy, tấm lưng vốn đang dựa ở trên ghế sofa của Thẩm Hoài Dương bỗng nhiên ngồi thẳng dậy: “Tại sao cho đến bây giờ cũng không nghe thấy mẹ nhắc tới chuyện này với con?”

“Nó không cần, mẹ có nói như thế nào nó cũng không chịu lấy, với lại con đã đến nước Mỹ rồi, thời gian trôi qua lâu, mẹ đã quên mất.”

Ánh mắt âm trầm giống như vòng xoáy, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, sắc mặt khó coi không có từ nào để hình dung.

Anh vẫn cho là Tô Tình đã đưa tờ chi phiếu cho cô, nhưng không nghĩ tới lại có kết quả như vậy.

Bốn năm, cô đã nuôi con lớn lên, nhưng lại không có công của anh, loại cảm giác này làm cho anh vô cùng bực bội.

Lúc này, Huyên Huyên vừa mới tỉnh ngủ, bước ra từ trong phòng ngủ, hai tay vẫn còn đang dụi dụi mắt, đi đến bên cạnh Thẩm Hoài Dương, nâng gương mặt nhỏ nhắn có hơi buồn ngủ: “Chú ơi, mẹ đâu rồi?”

“Về khách sạn rồi, ngày mai sẽ đến đây với con.” Vẻ mặt hòa hoãn, giọng nói của Thẩm Hoài Dương mềm mại hơn, ôm cơ thể nhỏ bé của cô bé đặt trên đùi mình: “Gọi bà đi.”

Trạng thái mệt rã rời, gương mặt của Huyên Huyên chôn ở ngực anh, nhìn Tô Tình, ngoan ngoãn hiểu chuyện gọi một tiếng: “Chào bà ạ.”

[Diendantruyen.Com] Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm


Lông mày khẽ nhếch, lần này bà ta không còn nói tránh nữa, mà là trực tiếp hỏi: “Hoài Dương à, đứa nhỏ, con muốn hay là không muốn vậy?”

Đúng là bà ta rất tò mò về quyền nuôi dưỡng đứa bé, anh muốn hay là không muốn đây?

Huyên Huyên còn nhỏ nên nghe không hiểu, ăn nho mà mình tự hái đến say sưa ngon lành, cái miệng nhỏ không ngừng chép chép: “Ngọt quá đi.”

Mà đương nhiên là Thẩm Hoài Dương có thể nghe hiểu hàm ý trong lời nói của bà ta, anh không nói tiếng nào, ánh mắt âm trầm, đôi môi mỏng mấp máy, ngón tay thon dài lau đi nước nho tràn ra khỏi khóe miệng của bé.

“Chú ơi, chú ăn đi ạ.” Huyên Huyên cười tủm tỉm lấy mấy quả nho đặt ở bên môi anh, nhìn thấy anh không động đậy, bé lại càng cười vui vẻ hơn nữa: “Hồi trưa này nho chua, lần này là nho ngọt, chú thử đi.”

“Thật không?” Hàng lông mày sắc bén có hơi chất vấn mà nhướng lên, trêu chọc bé.

“Thật ạ.” Huyên Huyên vội vàng liên tục gật đầu: “Cháu ăn trước, chú nhìn nha.”
 
Chương 444


CHƯƠNG 444

Vừa mới nói xong, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của bé liền lấy ba quả nho, sau đó nhét vào trong cái miệng nhỏ của mình, làm gương mặt phồng lên tròn tròn, vô cùng đáng yêu, ngây thơ lại chân thành, cuối cùng vẫn không quên liếm liếm cánh môi màu hồng phấn: “Chú xem đi, lần này ngọt lắm đó, cháu không gạt chú đâu.”

Đôi môi mỏng mím lại, Thẩm Hoài Dương hơi nghiêng ra phía trước, cứ thế mà ăn mấy quả nho trên tay cô bé.

“Chú ơi, sao hôm nay mẹ lại không dẫn cháu theo vậy ạ, ngày mai mẹ thật sự sẽ đến đây thăm cháu chứ?”

“Ừm, sẽ mà.”

Nghe vậy, lúc này Huyên Huyên mới yên tâm, bé nhìn xung quanh phòng khách: “Kaka đâu rồi ạ?”

“Đang tắm rồi, một lát nữa sẽ đến đây.”

Bé ra vẻ thần bí ghé vào tai của Thẩm Hoài Dương, nhỏ giọng nói: “Nói cho chú nghe một bí mật.”

“Bí mật gì thế?”

Đôi mắt to như hạt châu của bé xoay chuyển vài vòng, giọng nói non nớt lại rất chân thành: “Bây giờ cháu không có ghét chú nhiều như lúc trước nữa.”

Chỉ là một câu nói đơn giản như thế đã đủ để cảm xúc ngột ngạt trong lòng anh từ từ tiêu tán, đôi môi mỏng cong lên thành một đường cong nhẹ.

Nhìn hai người nói chuyện với nhau, hàng lông mày của Tô Tình lại nhíu chặt hơn nữa, mặc dù anh không trả lời, nhưng mà bà ta có thể nhìn ra Hoài Dương rất dung túng và cưng chiều đứa nhỏ này.

Nhưng mà rốt cuộc trong lòng anh có muốn quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ hay không, chuyện này đối với bà ta chẳng hề quan trọng.

Diệp Giai Nhi chẳng qua chỉ là con dâu cũ nhà họ Thẩm, một đứa bé nhỏ như thế, Tô Tình cần gì phải để trong mắt.

“Bà ơi, bà có muốn ăn nho không ạ?” Huyên Huyên nhìn Tô Tình cầm lấy một chùm nho nhiệt tình đưa tới, một mặt kiêu ngạo và tự hào: “Bà ơi, nho này là do chính tay cháu hái đó ạ.”

Tô Tình mỉm cười, nhưng không ăn, lại đặt nho vào trong đĩa, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Giỏi quá.”

“Cảm ơn bà.” Cái miệng nhỏ ngọt ngào lại lễ phép, hàng lông mi vừa dài vừa cong chớp chớp, quả thật đáng yêu vô cùng.

Bởi vì trong lòng chán ghét Diệp Giai Nhi, cho nên đúng là Tô Tình không thích Huyên Huyên, mặc dù đây là đứa cháu gái trên danh nghĩa của mình. Nhưng mà dù sao thì từ nhỏ không lớn lên bên cạnh mình, cho nên cũng không có tình cảm bao nhiêu.

Huyên Huyên có hơi nhớ Kaka rồi, vẫn luôn chờ đợi Kaka trở về, nhưng mà lâu quá không nhìn thấy bóng dáng Kaka đâu, cái đầu nhỏ nghiêng qua, bé lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Tô Tình hỏi: “Mặt của Hải Băng thế nào rồi?”

“Không phải là mẹ có ảnh đó à?” Anh khoát tay ra hiệu cho thím Lý đến ôm Huyên Huyên đi vào phòng.

Thím Lý vội vàng bước qua, cẩn thận ôm lấy Huyên Huyên: “Anh Thẩm, là phòng của cậu chủ, hay là phòng của cô chủ nhỏ?”

“Phòng của tôi.”

Đợi sau khi thím Lý đi rồi, Tô Tình mới nói: “Ảnh chụp không rõ lắm, mẹ có thể thấy được trên gương mặt của cô ấy còn có mấy vết thương.”
 
Chương 445


CHƯƠNG 445

“Có để lại mấy đường, rất nhạt.”

Nghe vậy, Tô Tình lại thở dài một hơi: “Đúng rồi, nghe Hải Băng nói là cô ấy với chồng sắp cưới lại hoãn ngày cưới?”

Cầm lấy chìa khóa xe đặt ở trên bàn, từ trong cổ Thẩm Hoài Dương phát ra một tiếng hừ nhẹ, anh đứng dậy: “Mẹ, để con đưa mẹ về nhà họ Thẩm.”

“Được được được, chắc con cũng đã buồn ngủ rồi, nghỉ ngơi đi, mẹ có kêu tài xế chờ ở dưới lầu rồi. À đúng rồi, con đừng có quên uống thuốc bổ mẹ đã mua đó nha, với lại bà ngoại con đã trở về từ nước Mỹ rồi, sức khỏe rất tốt, mẹ thấy là lúc bà ấy dạy dỗ người khác vô cùng có tinh thần.”

Điều này hiển nhiên là ra lệnh đuổi khách, Tô Tình đứng dậy từ trên ghế sofa, liên tục dặn dò.

“Vâng.”

Bước ra khỏi biệt thự, Tô Tình mới nhớ đến cuộc điện thoại sáng nay bà Mục gọi tới, bà oán trách, bất mãn với Thẩm Thiên Canh và bà ta đủ kiểu.

Kể từ bệnh xuất huyết não đột nhiên tái phát được đưa đến nước Mỹ, đúng là Thẩm Thiên Canh chưa từng đến lần nào, không thể phủ nhận, ông ta thật sự quá đáng.

Bây giờ bà Mục đã trở về từ nước Mỹ, về tình về lý, ông ta phải đến thành phố B một chuyến mới được.

Lấy điện thoại di động ra, bà ta ấn một dãy số rồi gọi qua: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nhấc máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Nghe vậy, lửa giận trong lòng Tô Tình bỗng chốc vọt lên, không ai nghe đúng không, vậy thì bà ta cứ gọi đó, khi nào ông ta nghe rồi thì bà ta lại dừng.

Gọi tới gọi lui sáu bảy lần, rốt cuộc đầu dây bên kia điện thoại cũng đã được kết nối, tiếng hô hấp truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại lại có hơi gấp gáp và trầm đục.

“Ông đang làm cái gì vậy, tại sao lâu như thế mới nghe máy, tôi đã gọi bảy cuộc rồi.” Tô Tình nổi giận trong lòng.

“Đang phê duyệt tài liệu, ngày mai cấp trên có người đến đây kiểm tra, bà có chuyện gì thì nói ngắn gọn thôi.” Giọng nói của Thẩm Thiên Canh có hơi khàn khàn.

Tô Tình nghe thấy không đúng: “Giọng của ông là có chuyện gì vậy, sao nghe có vẻ không bình thường?”

“Bị cảm, nhiễm phong hàn, bà nói nhanh đi, là có chuyện gì.” Thẩm Thiên Canh thúc giục.

“Trời nóng như vậy sao có thể bị cảm mạo được chứ, ông chăm sóc mình kiểu gì vậy, có muốn tôi đến huyện Thiểm chăm sóc ông không?”

“Sức khỏe của bà không được tốt, với lại thường không quen khí hậu, đến đây chắc chắn sẽ không giúp đỡ được, người đau lòng vẫn là tôi. Bà cứ ở nhà họ Thẩm đi, sau khi xong rồi thì tôi sẽ trở về.”

Nghe một hồi liền có thể nghe thấy được chút qua loa từ trong lời nói của Thẩm Thiên Canh, nhưng còn Tô Tình đang chìm trong hũ mật thì lại không nghe thấy được cái gì, lửa giận bốc lên ở trong lòng cũng đã từ từ tiêu tán: “Tôi nghe lời ông, với lại mẹ của tôi đã trở về từ nước Mỹ rồi, ông tìm thời gian đến thành phố B một chuyến đi, nếu không thì mẹ sẽ tức giận đó.”

“Ừm, biết rồi. Còn có chuyện gì nữa không, nếu như không còn, tôi làm việc đây.”

“Được rồi, ông nhớ là…”

Lời còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp điện thoại, hơn nữa trong nháy mắt cúp điện thoại, Tô Tình loáng thoáng nghe thấy có một giọng nữ kêu lên, âm thanh vừa mềm mại vừa đáng yêu, giống như nước chảy.

Bà ta vội lắc đầu, chắc chắn là mình xuất hiện ảo giác rồi.
 
Chương 446


CHƯƠNG 446

Bốn năm nay so với trước đó, biểu hiện của Thẩm Thiên Canh đã khá hơn nhiều, có khi hai ba tháng sẽ trở về một lần, mặc dù không ngủ ở nhà họ Thẩm, nhưng mà vẫn có thể ăn cơm với bà ta, còn đi dạo phố mua quần áo, ngay cả báo chí thành phố B đều đưa tin bọn họ là cặp vợ chồng điển hình.



Ngày hôm sau.

Diệp Giai Nhi tỉnh dậy từ sáng sớm, rửa mặt, sau đó đón xe đi đến biệt thự, người mở cửa là thím Lý, vừa nhìn thấy liền biết cô là mẹ của cô chủ nhỏ.

Huyên Huyên với Kaka đang chơi với nhau, nghe thấy âm thanh, thân thể nhỏ vội vàng chạy tới ôm lấy chân của cô: “Mẹ ơi!”

Cô đưa tay ôm lấy cô bé từ dưới đất, Diệp Giai Nhi nói lời cảm ơn với thím Lý rồi sau đó ngồi lên trên ghế sofa chơi cùng với Huyên Huyên.

Mà Thẩm Hoài Dương thì đã đến công ty, cho nên trong căn hộ ngoại trừ hai người ra thì chỉ còn có thím Lý, rất là tự nhiên.

Chơi từ sáng cho đến tối, thấy thời gian đã tám giờ rồi, Diệp Giai Nhi muốn nấu cháo cho Huyên Huyên rồi mới đi.

Lúc đang bận bịu trong phòng bếp thì Thẩm Hoài Dương đã về nhà, trong lúc vô tình, khóe mắt nhìn thấy đôi giày cao gót màu trắng đặt ở trước cửa, đôi mắt khẽ chuyển động, khóe môi cong lên.

Một lát sau, Diệp Giai Nhi bưng cháo đã nấu xong ra ngoài, nhẹ giọng gọi Huyên Huyên: “Mau đến đây ăn cháo thôi.”

“Mẹ ơi, không có của chú hả?” Huyên Huyên nhìn một bát cháo duy nhất ở trên bàn.

“Không có, chú không có đói bụng, chắc chắn là chú đã ăn rồi. Huyên Huyên tự mình ăn đi, một lát nữa mẹ còn phải gọi xe đi về, nghe lời nào.”

Hàng lông mày nhỏ nhắn nhăn lại, Huyên Huyên không hiểu: “Tại sao mẹ còn phải gọi xe đi chứ, chú ơi, mẹ không thể ngủ ở đây được ạ?”

Thẩm Hoài Dương híp mắt lại, khóa chặt bóng lưng tinh tế của người phụ nữ, trong giọng nói trầm thấp xen lẫn một tia dịu dàng: “Có thể chứ.”

“Tuyệt quá, mẹ có thể ngủ ở đây!”

“Huyên Huyên, đừng có quậy nào! Chú đã có bạn gái rồi, nếu như biết mẹ ngủ ở đây, bạn gái của chú sẽ đau lòng lắm đó.” Cô buông thõng tầm mắt, không thèm nhìn Thẩm Hoài Dương.

“Bạn gái? Con đâu có nhìn thấy chú có bạn gái đâu.” Huyên Huyên quay người: “Chú ơi, chú có bạn gái rồi ạ?”

Bất giác, dường như hô hấp của Diệp Giai Nhi có chút dừng lại, bàn tay đang cầm cái thẻ dừng giữa không trung, rõ ràng là không tò mò, nhưng mà lại không nhịn được mà muốn nghe thấy câu trả lời từ trong miệng anh.

Im lặng chờ đợi.

Lúc Thẩm Hoài Dương đang sắp xếp từ ngữ, bỗng có một cuộc điện thoại vừa hay vang lên vào lúc này, là điện thoại của Diệp Giai Nhi.

Hơi thở căng cứng dần thả lỏng, cô hoàn hồn, cười khổ một tiếng trong lòng, cuộc điện thoại này đến thật là đúng lúc.

Với lại cô rất giật mình đối với phản ứng khi nãy của mình, thế mà cô lại nghiêm túc muốn nghe thấy câu trả lời của anh, cô bị điên rồi.
 
Chương 447


CHƯƠNG 447

Bỏ thìa vào trong chén, nhận điện thoại, là Điền Quốc Gia gọi tới, nói là chuyện của luật sư.

Diệp Giai Nhi đi ra ngoài ban công nhận điện thoại, sau khi bàn bạc chuyện của luật sư với Điền Quốc Gia xong, cô quay người trở về phòng khách, bỗng nhiên phát hiện chẳng biết từ khi nào sau lưng mình đã có một bóng người cao lớn.

Thẩm Hoài Dương đứng sau lưng cô, cái bóng bao phủ cô ở bên trong, đôi mắt thâm thúy giống như biển cả bao la, cả người anh dán vào cô, cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô, vừa sâu lại vừa tối, giống như là muốn nhìn thẳng vào đáy mắt cô, hung hăng hút cô vào người, sau đó nuốt chửng cô.

“Căn biệt thự này, ngoại trừ cô ra, không có người phụ nữ thứ hai, cô là người duy nhất, tối nay ở lại đây đi.”

Anh nói, giọng nói vừa nhẹ lại vừa mềm, giống như một cơn gió thổi phất qua, nhưng lại chậm như thế.

Bất giác, trái tim cô bởi vì câu nói và ngữ khí này của anh mà đập nhanh không thể khống chế.

Mà trong đôi mắt anh chỉ phản chiếu bóng hình cô, ngoại trừ cái đó ra thì không còn gì khác, giống như là cả thế giới của anh chỉ tồn tại một mình cô.

Vốn dĩ đôi mắt của anh đã đen thăm thẳm, như một loại mực tàu cao cấp tỏa ra ánh sáng lung linh, lúc này lại càng thêm thâm thúy, quyến rũ, hấp dẫn người hơn.

Nếu như đôi mắt của một người đàn ông quá hẹp dài, vậy thì đến lúc tuyệt tình sẽ chỉ lộ ra sự âm tàn và vô tình. Ngược lại, nếu như thâm tình thì sẽ làm cho tất cả mọi người sa vào trong đó.

Sau khi xuất thần ngơ ngác một lúc, Diệp Giai Nhi kéo suy nghĩ hỗn loạn xa xôi của mình trở về, kiềm chế cảm xúc rung động không nên có xuống phía dưới, khôi phục lại vẻ trấn định và lạnh lùng như ban đầu, làm như không có chuyện gì xảy ra, bình bình đạm đạm.

Dựa vào mối quan hệ hiện tại của hai người, cô căn bản không thích hợp ngủ qua đêm ở đây.

Với lại, lời nói khi nãy của anh rốt cuộc là đang lấy tâm trạng và thái độ gì mà nói ra cô, không thể hiểu chút nào.

Hoặc là, rốt cuộc là câu nói có vẻ mập mờ của anh đang muốn biểu đạt cái gì, cô lại càng không hiểu.

Với lại, dựa vào mối quan hệ hiện tại của hai người bọn họ, cô ở lại đây căn bản là không thích hợp, chứ đừng nói chi là ngủ ở đây.

“Không cần, khách sạn cách chỗ này không xa cho lắm.” Di chuyển tầm mắt không để nó đối diện với anh, cô từ chối.

Đối mặt với câu trả lời như thế này, Thẩm Hoài Dương cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, con ngươi hơi u ám nheo lại.

Tính tình của cô vẫn giống như bốn năm trước đây, vừa cứng đầu lại vừa bướng bỉnh.

Chỉ có điều, bắt đầu từ ngày anh đưa ra hiệp nghị hòa bình, mối quan hệ của hai người đã hòa hoãn đôi phần, không còn đối địch cứng nhắc, căng thẳng như cũ.

Sự thay đổi này làm anh thấy vui vẻ kỳ lạ, đồng thời tâm trạng cũng sáng sủa hơn.

“Sao vậy, chẳng lẽ là cô Diệp sợ tôi sẽ làm ra chuyện gì với cô hả? Hình như là lá gan của cô Diệp càng ngày càng nhỏ rồi.”

Anh trầm giọng nói ra câu nói này, dường như còn xen lẫn chút khiêu khích.

Diệp Giai Nhi nhíu chặt hàng lông mày, không để ý đến anh, đôi chân khẽ động liền bước ra phía trước.

Thân thể cao lớn di chuyển, chân trái Thẩm Hoài Dương bước ra một bước liền chặn đường đi của cô, đôi mắt phượng nhướng lên: “Chắc chắn tối nay không ở lại đây?”

“Tôi đã trả lời rồi.”
 
Chương 448


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 448

Bàn tay với khớp xương rõ ràng bóp bóp trán, mắt Thẩm Hoài Dương vẫn nhìn cô như cũ, giống như là vô ý nói: “Vậy cô Diệp cứ tự nhiên đi, chỉ là mấy bữa tối gần đây Huyên Huyên cứ khóc khá dữ dội.”

Nghe vậy, khóe mắt Diệp Giai Nhi giật giật, lại không tin anh. Nếu như Huyên Huyên mà khóc dữ dội như thế, tất nhiên sẽ gọi điện thoại cho cô.

Mà buổi tối mấy ngày nay một cuộc điện thoại của Huyên Huyên cô cũng không nhận được.

“Có điều là chó ngao Tây Tạng không phải nuôi không, vẫn còn có chút tác dụng, ít nhất là có thể hù dọa trẻ con.” Hơi thả lỏng bả vai, nhìn giống như là anh đang tự thì thào nhỏ giọng nói, hững hờ như thế.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, giọng điệu của Diệp Giai Nhi bất giác nâng cao: “Anh dùng chó ngao Tây Tạng hù dọa con bé?”

Huyên Huyên sợ nhất là chó, mỗi lần chỉ cần nhìn thấy chó thì liền muốn cô ôm, huống hồ chi là con chó Tây Tạng lớn như thế, chắc chắn là bé rất sợ hãi.

Đứng vững bước chân, Thẩm Hoài Dương hơi nghiêng đầu qua, giọng nói nặng nề nói như là lẽ đương nhiên: “Có rất nhiều chiêu để dỗ con nít, nếu như lão sói xám mà không có tác dụng, vậy thì tôi nghĩ đối với con bé mà nói, chó ngao Tây Tạng sẽ có lực uy hiếp hơn. Sự thật chứng minh, suy đoán của tôi đã đúng rồi.”

[Diendantruyen.Com] Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm


đầu nhỏ lại, đôi mắt lấp lánh sáng ngời tràn đầy mong đợi: “Mẹ ơi, tối nay mẹ có ở đây với con không ạ?”

Do dự một lúc, Diệp Giai Nhi gật đầu: “Mẹ sẽ ở.”

Cô không yên lòng giao con cho anh.

“Hay quá đi thôi.” Thân thể nhỏ bé đứng dậy từ trên ghế sofa, Huyên Huyên vui vẻ khoa tay múa chân.

Diệp Giai Nhi nhìn bé không ngừng nhảy tới nhảy lui ở trên ghế sofa, nhảy qua nhảy lại, có mấy lần hụt chân thiếu chút nữa là đã té xuống.

Thật hết cách, thậm chí còn dọa lưng cô đổ cả mồ hôi, vuốt vuốt trán, nhìn Huyên Huyên rồi nói: “Huyên Huyên, con có thể văn nhã lại một chút không?”

Ánh mắt quay tròn, Huyên Huyên không hiểu, không ngại học hỏi mà nói: “Mẹ ơi, văn nhã là gì vậy ạ?”

“Là yên tĩnh, ngoan ngoãn một chút đó, con có thấy tiểu công chúa trên tivi không hả? Mặc chiếc váy bồng bềnh, ngoan ngoãn ngồi yên ở đó.”

Nghe vậy, Huyên Huyên nhìn chằm chằm vào quần áo trên người mình mấy lần: “Nhưng mà mẹ ơi, con đâu có mặc váy bồng bềnh đâu, con mặc quần mà, mẹ nhìn đi.”

Diệp Giai Nhi cảm thấy trán giật giật: “Huyên Huyên, trọng điểm không phải là con mặc váy hay là mặc quần, mà là phải ngoan ngoãn ngồi yên ở đó, đừng có nhảy tới nhảy lui nữa.”
 
Chương 449


CHƯƠNG 449

Nhưng mà Huyên Huyên vẫn còn không hiểu rõ: “Mẹ ơi, nhưng mà tại sao lại không thể nhảy qua nhảy lại vậy?”

Cái con nhóc này thật sự sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc Diệp Giai Nhi cũng đã tìm thấy câu trả lời: “Bởi vì như vậy không xinh đẹp chút nào.”

“Ý mẹ nói là con không xinh đẹp đúng không?” Cái miệng nhỏ của Huyên Huyên hơi trề ra.

Bé mãi mãi không nắm bắt rõ trọng điểm, hơn nữa còn có thể nói nhăng nói cuội, Diệp Giai Nhi không còn cách nào với bé.

Lúc này, Thẩm Hoài Dương bước ra từ trong phòng, ánh mắt quét nhìn bóng dáng tinh tế trên ghế sofa, đôi môi mỏng không tự chủ được mà cong lên.

Đánh rắn đánh bảy tấc, hiển nhiên, anh đã có thể nắm được điểm yếu của cô.

“Chú ơi, cháu có đẹp không ạ?” Ánh mắt Huyên Huyên vừa mới nhấc lên.

“Để ba nhìn kỹ một lúc xem.” Lúc nói chuyện, Thẩm Hoài Dương đã bước qua, bàn tay to lớn khẽ bóp bóp cái cằm Huyên Huyên nhìn trái rồi nhìn phải: “Xinh đẹp, rất xinh đẹp.”

Huyên Huyên vui vẻ ra mặt, đắc ý nhìn Diệp Giai Nhi: “Mẹ có nghe không, chú nói là con rất xinh đẹp đó.”

“Con bé thối.” Diệp Giai Nhi nhéo mặt bé, còn nhỏ như vậy mà đã thích điệu đà, trong lúc lơ đảng liền bốn mắt nhìn nhau, cô lại nhanh chóng di chuyển tầm mắt.

Cười tủm tỉm, lực chú ý của Huyên Huyên lại rơi ở trên người Thẩm Hoài Dương: “Chú ơi, chúng ta chơi với nhau một trò chơi đi có được không ạ?”

“Trò chơi gì thế?” Anh khẽ nâng mắt lên, ánh mắt như có như không đảo qua người phụ nữ ở bên cạnh.

“Chúng ta chơi oẳn tù tì đi, nếu như chú thua thì phải nghe lời của cháu.”

“Còn cháu thua thì sao?”

“Ưm…” Huyên Huyên suy nghĩ một lúc: “Vậy thì cháu cũng sẽ nghe lời chú.”

Nhướng mày, Thẩm Hoài Dương nâng tay lên ôm lấy Huyên Huyên vào trong ngực, đặt lên trên đùi anh, giọng nói vừa nhỏ lại vừa dịu dàng: “Được rồi, bắt đầu đi.”

Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn thần bí giấu sau lưng, giọng nói của Huyên Huyên non nớt lại to rõ, kéo thật dài: “Kéo bao búa.”

Trong cái miệng nhỏ nhắn kêu là búa, nhưng mà bé lại ra kéo, mà Thẩm Hoài Dương đã sớm nhìn thấy cái kéo nhỏ của bé, thế là liền đổi cái búa thành bao. Cho nên, hiển nhiên là anh thua rồi.

Vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ nhắn, Huyên Huyên chớp mắt: “Bây giờ chú phải nghe theo lời cháu nói.”

Không biết tại sao Thẩm Hoài Dương lại có dự cảm không tốt, Diệp Giai Nhi quá hiểu tính cách của Huyên Huyên thì lại chau mày, lẳng lặng quan sát, trông có vẻ nhàn nhã, chắc chắn là cái con bé tinh nghịch này không nghĩ được trò chơi nào tốt lành.

Quả nhiên là Huyên Huyên liền nói: “Chú có xem con cừu vui vẻ không?”

Anh nhíu mày khó hiểu, mà Huyên Huyên thì cẩn thận giải thích cho anh: “Chính là mấy con cừu vui vẻ nhìn thấy ở trên đường đó ạ, bạn nhỏ đều có thể ngồi ở trong đó, sau đó lúc lên lúc xuống.”

Hình như là có một vật như vậy, Thẩm Hoài Dương gật đầu: “Sau đó thì sao?”

“Chú làm con cừu vui vẻ đi, chú nằm ở trên mặt đất, cháu ngồi trên lưng chú, sau đó chú phải lúc lắc lên xuống.”

Gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương cứng đờ, trên trán bất giác xuất hiện ba vạch đen.
 
Chương 450


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 450

“Chú nói lời thì phải giữ lấy lời đó, nếu không thì chú chính là tên xấu xa, với lại sau này cháu sẽ không chơi với chú nữa đâu.” Giọng nói non nớt của bé rất là nghiêm túc.

Đều đã nói như vậy rồi, anh còn có thể đổi ý được à?

Thế là vẻ mặt của anh tối sầm lại, thân thể cao lớn lấy tư thế hít đất mà chống trên mặt thảm, Huyên Huyên lại cười vui vẻ hơn nữa, chạy đến bên cạnh Diệp Giai Nhi: “Mẹ ơi, tiền xu, con muốn bỏ tiền xu.”

Khóe miệng Diệp Giai Nhi cong lên, Diệp Giai Nhi tìm một đồng tiền xu cho Huyên Huyên.

Huyên Huyên chỉ cần hai ba động tác là đã nhanh chóng bò lên ngồi ở trên lưng anh, muốn ném tiền xu vào… vào miệng của anh.

Khuôn mặt lại đen thêm một chút, tất nhiên là Thẩm Hoài Dương không chịu, vẫn nói với bé là tiền xu rất bẩn, bỏ vào trong miệng thì sẽ bị bệnh.

Mà Huyên Huyên thì suy 1 ra 3, bỏ tiền vào trong miệng sẽ bị bệnh, vậy thì bỏ vào trong lỗ tai chắc chắn sẽ không bị bệnh.

Sau khi làm xong động tác này, bé còn có chút bất mãn ôm lấy cần cổ của anh: “Chú ơi, không có âm nhạc.”

“Âm nhạc gì?”

“Chú phải vừa lắc vừa hát, cừu vui vẻ của người ta là như vậy đó, chú hát đi, ở phía dưới cây cầu lớn trước cửa có một đàn vịt bơi qua, cái bài hát đó đó.”

“Không biết.”

“Vậy thì đổi bài khác, yêu mình thì hôn mình, yêu mình thì ôm mình một cái.”

“Không biết.”

[Diendantruyen.Com] Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm


vẻ của anh cho thật tốt đi.” Diệp Giai Nhi phản bác ném một câu, giọng điệu nhàn nhạt, nhưng mà ý cười bên khóe miệng lại không tiêu tán.

“Ván kế tiếp, người làm cừu vui vẻ là cô đó.” Thẩm Hoài Dương lại đảo mắt nhìn cô, giọng nói nặng nề lại mang theo chút dịu dàng.

Diệp Giai Nhi, không nói lời nào, Huyên Huyên đã lên tiếng trước: “Nếu như lần tiếp theo chú còn thua thì chú phải cõng cháu và mẹ cháu về, còn nữa, lúc này cười vui vẻ không thể nói chuyện, chỉ có thể hát thôi.”

Thế là Thẩm Hoài Dương không thể tiếp tục nói chuyện vừa hát bài hát con về vừa chống đẩy, trên lưng còn mang thêm Huyên Huyên.

Kể từ khi sinh ra đến bây giờ, có khi nào mà anh chật vật như thế Chỉ là anh biết rõ tình cảnh lúc này thật sự không đẹp chút nào, nhưng mà trong lòng anh lại vui chưa từng có.
 
Chương 451


CHƯƠNG 451

Ba phút sau, Huyên Huyên mới trượt xuống từ trên người anh, bắt đầu chơi đến ván thứ hai, Diệp Giai Nhi ngồi ở đó bất động, không có ý tứ muốn hưởng ứng.

Nhưng mà Huyên Huyên lại không chịu, lôi kéo tay của cô, ép buộc cô phải chơi cùng.

Nhưng mà ván này người thua vẫn là Thẩm Hoài Dương, hai mẹ con bọn họ một đầu chiến tuyến, nhất trí đối ngoại, cho dù là trong hai người ai thắng đi nữa thì đều cũng tính là thắng.

Huyên Huyên nắm tay cô, muốn kêu cô ngồi lên. Diệp Giai Nhi đứng yên không động đậy, bé con làm ầm làm ĩ, nhưng mà cô lại không thể giống như đứa nhỏ được.

Ngồi trên lưng anh, hành động như thế hiển nhiên là không có khả năng.

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, Huyên Huyên một mặt ấm ức: “Con không thích mẹ nữa, mẹ lừa đảo con ghét mẹ.”

Trong lòng bé không xấu hổ như thế, cũng không biết người lớn suy nghĩ cái gì, bé chẳng qua chỉ cảm thấy mẹ mình không tuân thủ quy tắc trò chơi.

Nước mắt rưng rưng, đầu tiên là Thẩm Hoài Dương nhìn qua Huyên Huyên, sau đó lại nhìn về phía cô, đôi môi mỏng khẽ động: “Nếu đã đồng ý với con bé thì phải làm được, nếu không thì lúc nãy đừng có tham gia.”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không nói tiếng nào, đúng là lúc này cô sai rồi, lúc nãy mặc kệ Huyên Huyên lôi kéo như thế nào, cô cũng không nên để yên cho bé làm loạn.

Đành chịu thôi, thở một hơi thật dài, ôm lấy Huyên Huyên, đặt Huyên Huyên lên trước, sau đó mình cũng đành phải lên theo.

Thấy vậy, Huyên Huyên đưa tay lau nước mắt, trong nháy mắt lại mỉm cười vui vẻ.

“Cái đồ quỷ nhỏ đáng ghét này.” Diệp Giai Nhi gõ nhẹ vào trán bé.

“Nếu như con là cái đồ quỷ nhỏ đáng ghét, vậy thì mẹ chính là phù thủy lớn đó, lần này đổi lại là mẹ hát.”

Dù sao thì cũng đã ngồi lên rồi, Diệp Giai Nhi cũng không còn phải làm dáng nữa, trong lòng chỉ muốn nó nhanh chóng kết thúc: “Tôi là một họa sĩ…”

Vóc người cao lớn, đường cong rắn chắc ưu mỹ, ngày nào Thẩm Hoài Dương cũng đều tập thể hình, cho nên dù có cõng hai người đi nữa thì cũng không cảm thấy cái gì.

Mắt khẽ đảo, anh cong đôi môi mỏng, giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần cố ý: “Chắc là cô Diệp khoảng 65 kg.”

“Tôi 75 kg.” Diệp Giai Nhi trực tiếp đáp lời anh, giọng điệu còn có hơi lạnh lùng, lúc ăn no cùng lắm cũng chỉ có 54 kg, kết quả đến chỗ anh lại thành 65kg.

Khóe môi lại kéo lên trên, dưới hàng lông mày Thẩm Hoài Dương đều là ý cười thoải mái phát ra ánh sáng lấp lánh.

Sau khi kết thúc, Diệp Giai Nhi nhanh chóng rời khỏi, mà Huyên Huyên vẫn còn reo hò muốn chơi chứ không chịu đi ngủ.

Nhìn thời gian đã gần mười giờ rồi, không thèm quan tâm bé đang kêu gào, Diệp Giai Nhi cứng rắn ôm bé vào trong phòng ngủ: “Đi ngủ thôi.”

Huyên Huyên cũng biết nhìn sắc mặt, thấy lúc này mẹ thật sự tức giận rồi, bé không dám ồn ào nữa, nằm yên ở trên giường ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Diệp Giai Nhi cũng leo lên giường nằm ở đó, không biết tại sao lại ngủ không được, cô cảm thấy rất ngột ngạt, ngồi dậy cởi chiếc áo len ở trên người xuống, chỉ mặt chiếc áo trong viền ren, cổ áo có hơi thấp, nhưng mà mặc vào rất thoải mái dễ chịu, cho nên cô vẫn rất nó.
 
Chương 452


CHƯƠNG 452

Ở một bên khác.

Vào phòng nằm ở trên giường, Thẩm Hoài Dương lại không buồn ngủ chút nào, nhất là nghĩ tới cô đang ngủ ở căn phòng kế bên, anh lại càng thêm tỉnh táo.

Cô ngủ kế bên, thậm chí giường phòng kia và giường phòng này chỉ cách nhau có một vách tường, làm sao có thể ngủ được chứ?

Anh bất đắc dĩ mặc áo ngủ đứng dậy đi vào trong phòng khách.

Cũng không mở đèn phòng khách, anh dựa người vào chỗ tối trước cửa sổ sát đất, trong tay bưng một ly rượu vang.

Không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, nếu như cứ nghĩ tới cô đang ở căn phòng kế bên, thân thể anh liền căng thẳng, thiếu chút nữa là bộc phát.

Một lúc sau, căn phòng kế bên mở cửa ra, trong tay Diệp Giai Nhi cầm điện thoại, là của Trần Diễm An gọi tới.

Cô có hơi mệt mỏi buồn ngủ, nhưng mà Trần Diễm An đúng lúc gọi điện thoại tới, sợ làm phiền Huyên Huyên, cho nên cô đành phải đi vào phòng khách nghe điện thoại.

Đèn phòng khách đã tắt rồi, cô cũng không có dự định mở nó lên, dù sao thì nói chuyện điện thoại xong thì sẽ trở về phòng, không cần phải mở đèn.

Ánh sáng len lỏi vào phòng từ cánh cửa sổ, bóng đêm dần sáng hơn, cô chậm rãi bước qua đó.

Nhưng mà chờ đến lúc cô đi đến trước cửa sổ sát đất, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng người cao lớn đang đứng đấy, cô giật mình kêu thành tiếng, điện thoại ở trong tay rơi xuống đất.

“Có cần phải sợ như vậy không?”

Giọng nói vang lên, Thẩm Hoài Dương cúi người xuống nhặt lấy điện thoại rơi ở dưới đất.

Trần Diễm An ở đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói đàn ông, trong lúc nhất thời trở nên thích thú, ngay cả giọng nói cũng không tự chủ được mà trở nên lớn hơn.

“Giai Nhi, tớ nghe thấy tiếng đàn ông nói chuyện rồi đó, cậu mau nói cho tớ biết người đàn ông đó là ai.

Điều đã như vậy rồi, hai người trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, có phải là một lát nữa củi khô bốc cháy không hả? Nhưng mà tớ cũng rất chờ đợi nó có thể bốc cháy đó, mảnh đất khô cằn cũng nên có đàn ông đến cày cấy, phụ nữ mà, vẫn nên có đàn ông tưới nhuần mới được.

Cậu và cái tên họ Thẩm đã tách ra bốn năm rồi, vẫn không tìm người đàn ông nào cày cấy mảnh đất phì nhiêu, tớ gấp gáp thay cậu luôn, rốt cuộc lúc này cũng đã có đàn ông rồi, xem ra cậu đã nghĩ thông, hi vọng là cậu có thể có một mùa xuân thứ hai rạng rỡ hơn.”

Nghe thấy lời nói ở bên kia, Thẩm Hoài Dương lại càng vui vẻ, lại có chút giận dữ, anh chậm rãi nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại: “Người đàn ông đó chính là tôi.”

“Sao mà giọng nói lại có hơi quen như vậy, anh là ai?”

“Họ Thẩm.” Anh nói.

Nghe vậy, Trần Diễm An ở bên kia giật mình trong chốc lát, sau đó không biết nhỏ giọng thì thầm mắng một câu gì đấy rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Diệp Giai Nhi nhíu mày, cô rất bất mãn với hành vi tự động nghe điện thoại của anh, đưa tay ra, giọng nói lạnh lẽo: “Đưa đây, trả điện thoại cho tôi.”

Thẩm Hoài Dương nhướng mày nhưng không trả điện thoại lại cho cô, mà là tùy ý nghiêng người né qua một bên, ngón tay thon dài ấn phím điện thoại tìm số di động của mình.

Cô lưu tên anh là cái gì trong danh bạ, thật sự là anh có mấy phần tò mò.
 
Chương 453


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 453

Nhưng mà đợi đến lúc có kết quả, gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương lại không kiềm chế được mà đen lại, vô cùng u ám.

Cô căn bản không lưu số điện thoại di động của anh vào trong danh bạ, anh căn bản không tìm thấy số điện thoại của mình trong danh bạ của cô.

Lại kéo tới nhật ký trò chuyện, đúng là tìm được số điện thoại, không có ghi chú gì hết, chỉ vẻn vẹn là một dãy số, chỉ như thế mà thôi.

Khuôn mặt lại đen hơn, ngón tay tiếp tục lướt lên lướt xuống, sau đó nhìn thấy trong nhật ký trò chuyện có Quốc Gia, Trạch Hy.

Quốc Gia, Trạch Hy, chậc chậc, xưng hô thân mật tới cỡ nào.

Lúc anh vẫn còn tiếp tục lướt xuống phía dưới, cánh tay Diệp Giai Nhi duỗi ra giật lấy điện thoại từ trong tay anh.

Khẽ nâng cằm lên, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương âm trầm giống như một vòng xoáy không ngừng chuyển động, giống như là muốn nuốt chửng cả người cô vào trong.

Không thèm để ý tới anh, Diệp Giai Nhi khẽ cúi đầu lục tìm tin nhắn, ba tin nhắn vừa mới gửi đến đều là của Thân Nhã.

Quán bar Mị Sắc, ngày mai tớ chờ cậu ở đây, cậu nhất định phải đến đó.

Không cho phép giả vờ như không nhìn thấy tin nhắn của tớ, cũng không cho phép nói với tớ là cậu bận, tớ biết lúc này cậu đang ở thành phố S.

Giai Nhi, làm sao bây giờ, tớ thật sự rất khó chịu, cần có một người bên cạnh tớ.

Thấy vậy, lông mày cô không khỏi nhíu lại Thân Nhã có chuyện gì vậy chứ, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện rồi?

[Diendantruyen.Com] Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm


trắng, cổ áo còn có hơi thấp trên người cô.

Thuận theo ánh mắt của anh, lúc này Diệp Giai Nhi mới phát hiện trên người mình vẫn còn mặc áo dây, cô lạnh lùng nhìn anh: “Thẩm Hoài Dương, anh nhìn chỗ nào vậy?”

Không nói tiếng nào, cánh tay dài cường tráng của Thẩm Hoài Dương duỗi ra ôm cô vào trong ngực, sau đó bàn tay anh vuốt ve lưng cô, một đường hướng xuống.

Thân thể giằng co kịch liệt, hết tay rồi đến chân cùng bắt đầu chuyển động, đấm đá, giọng nói gạt ra từ trong kẽ răng: “Buông tay ra, Thẩm Hoài Dương!”

“Không buông.” Đôi môi mỏng phun ra hai chữ, anh nắm chặt cánh tay cô, sau đó trực tiếp đặt cô lên cánh cửa to lớn ở sau lưng, cúi người xuống, lồng ngực cứng như sắc nhẹ nhàng cọ xát cô: “Cô Diệp, đúng là có đôi khi phụ nữ cần có đàn ông tưới nhuần, Trần Diễm An nói rất đúng.”
 
Chương 454


CHƯƠNG 454

Hiển nhiên là lời nói lúc nãy của Trần Diễm An làm lửa giận trong lòng Thẩm Hoài Dương tiêu tan hết toàn bộ, còn lại cũng chỉ là tâm tình vui vẻ.

“Cái này thì có liên quan gì với anh chứ? Thẩm Hoài Dương, tôi cảnh cáo anh, trước khi bàn tay tôi rơi xuống mặt anh, anh nhanh chóng buông ra cho tôi.” Cô đang nghiến răng, bàn tay lại cố gắng tránh thoát khỏi lòng bàn tay anh.

“Sau khi được đàn ông tới nhuần, trên gương mặt của phụ nữ sẽ tản ra một loại thần thái tươi mát, đồng thời còn vô cùng dịu dàng. Cô xem xem, lúc này cô hung dữ như thế nào, quả nhiên là cần có một người đàn ông ôm ấp mới được.”

Diệp Giai Nhi nhìn anh chằm chằm, sự kiên nhẫn đang bị bào mòn từ từ: “Buông tay!”

“Không, lúc này nên ngậm miệng lại mới đúng.”

Đôi mắt anh âm trầm bỗng nhiên lại siết chặt, sau đó cúi người xuống trực tiếp hôn cô.

Mà Diệp Giai Nhi thì né tránh, nhưng mà lại không thể toại nguyện, tay trái anh chế trụ sau đầu cô, không để cô có thể nhúc nhích.

Đợi đến khi anh hút được lưỡi cô rồi mới thả lỏng, Diệp Giai Nhi chờ đúng thời cơ cắn một phát thật mạnh vào môi anh, mãi cho đến khi mùi máu tươi tràn ra giữa môi, cô vẫn không chịu nới lỏng.

Kêu lên một tiếng đau lớn, Thẩm Hoài Dương thở một hơi nặng nề, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, đối diện với cặp mắt trong suốt lại lạnh lùng của cô, sau đó, con ngươi anh khẽ lóe lên, rốt cuộc cũng buông lỏng sự kiềm chế với cô.

Dừng lại vào lúc này đối với đàn ông mà nói chính là một loại tra tấn, đối với một người đàn ông đã bốn năm chưa làm, nó lại là cực hình.

Cái hôn này chẳng những không thể xua tan cảm giác nóng bỏng trong lòng, ngược lại còn thiêu đốt ngọn lửa nóng ở trong lòng dữ dội hơn nữa.

Không ai có thể phóng thích loại thống khổ này của anh, chỉ có cô, chỉ có một mình cô.

Đưa tay phải lên, Diệp Giai Nhi muốn đánh vào mặt anh, nhưng mà tay còn chưa chạm vào thì đã bị Thẩm Hoài Dương nắm lại thật chặt: “Nếu như cái tính tình nóng nảy này mà còn không được tưới nhuần, chắc chắn sẽ càng thêm khô khốc, không có dinh dưỡng.”

Lồng ngực không ngừng trập trùng lên xuống, cô chậm rãi khôi phục hô hấp, sau đó gằn từng chữ.

“Thẩm Hoài Dương, bây giờ tôi có thể ở chung hòa bình với anh là bởi vì hiệp nghị hòa bình mà anh đưa ra, cho nên đừng có ép tôi phải làm ra những hành động quá khích. Còn nếu như anh thật sự đói khát khó nhịn, thế thì ra ngoài tìm phụ nữ đi.

Chờ sau khi phát tiết xong rồi thì lại xuất hiện trước mặt tôi, dù sao thì ở toàn bộ thành phố S này có vô số người phụ nữ muốn bò lên giường cậu cả Thẩm anh.”

Vừa mới nói xong, cô mạnh mẽ rút cổ tay ra khỏi tay anh, đóng cửa phòng lại, nằm ở trên giường, Diệp Giai Nhi đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, mắt khép hờ.

Sở dĩ hai người có thể ở chung bình tĩnh như vậy là bởi vì phần hiệp nghị hòa bình kia.

Cô rất gấp gáp, rất lo lắng, rất muốn giành lại quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên trong tay mình, cho nên cô không có nhiều thời gian như thế, cũng không thể có tâm trạng luôn đối kháng với anh, ầm ỉ, lãng phí tinh thần và sức lực, cô không muốn cả thể xác và tinh thần đều phải mệt mỏi, chuyện gì cũng phải đi đối phó, chuyện duy nhất mà cô muốn đó chính là quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên.

Đúng lúc này, anh lại đưa ra hiệp nghị hòa bình, cô liền đồng ý.

Thật ra thì liên quan đến phần hiệp nghị hòa bình đó, cô cũng chỉ có thể đồng ý, chỉ có thể đồng ý mới chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
 
Chương 455


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 455

Nếu như không đồng ý, Thẩm Hoài Dương chắc chắn sẽ không cho cô nhìn thấy Huyên Huyên, hơn nữa việc thay đổi quyền nuôi dưỡng mà anh đã đề xuất với tòa án vẫn sẽ được tiến hành.

Vậy thì người không được mà còn mất là cô, không chỉ không thể gặp Huyên Huyên mà cô còn phải lên tòa án.

Mà hiệp nghị hòa bình hai người sống chung hòa bình, mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy Huyên Huyên, cho dù là bước cuối cùng vẫn là đến tòa án, nhưng mà so với cái thứ nhất thì đã tốt hơn nhiều.

Nhưng mà hòa bình chỉ vỏn vẹn trong khoảng thời gian tranh giành quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên.

Cuối cùng dù cho anh được quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên hay là không, mối quan hệ của anh và cô vẫn sẽ khôi phục như trước kia.

Những chuyện đã xảy ra vào bốn năm trước, cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng quên.

Có đôi khi bình tĩnh chỉ là vẻ bề ngoài, sóng yên biển lặng được một thời gian ngắn, có lẽ sau đó lại là sóng biển vô cùng dữ dội.

Trong phòng khách.

Bàn tay thon dài rơi vào đôi môi mỏng mà cô đã cắn bị thương, tùy ý khẽ chạm vào một cái, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn đau từ nó truyền đến.

Người phụ nữ đó quả nhiên là hung ác đủ.

Xem ra tối nay chỉ có thể tiếp tục tắm nước lạnh thôi.

Lúc nãy anh đã không khống chế được sự xúc động của mình.

Nhưng mà trong lúc vô tình, ánh mắt đối diện với cặp mắt trong suốt không tạp chất của cô, anh lại không thể ra tay.

Anh muốn cô, anh hung hăng muốn cô, giày xéo cả người cô, nhập vào trong cơ thể mình. Nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt đó của cô, anh liền không có cách nào cứng rắng tiếp tục làm nữa.

Hình như anh không nỡ ra tay với cô rồi.

Ngày hôm sau.

[Diendantruyen.Com] Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm


Còn là buổi sáng chưa đến trưa, vậy mà đã khiến cho người ta cảm thấy hơi nóng phả vào trong mặt, cả người như nằm trong lồng hấp, đi về phía trước chưa được mấy bước mà lưng đã đổ mồ hôi.

Địa điểm hai người hẹn nhau là một quán nước giải khát, hơi nóng và hơi lạnh giao thoa với nhau làm Diệp Giai Nhi kiềm chế không được mà run rẩy.

Điền Quốc Gia đã ngồi ở đó chờ đợi, mấy năm nay, cho dù là lần nào cô gặp Điền Quốc Gia đi nữa thì anh ta cũng chưa từng để cô phải chờ đợi, luôn đến chỗ đã hẹn trước, sợ cô khát nên anh ta đã gọi một ly nước ép cam, không lạnh không nóng, mà để bằng nhiệt độ phòng.
 
Chương 456


CHƯƠNG 456

Một ly nước cam đã thấy đáy, cô cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, cảm giác ngột ngạt khô nóng cũng đã tiêu tan không ít.

“Tôi đã chào hỏi luật sư giúp cậu rồi, là luật sư nổi tiếng nhất ở thành phố S.” Lúc này, Điền Quốc Gia lại gọi cho cô một ly coca cola đá lạnh.

“Phí luật sư bao nhiêu vậy?”

“Tôi đã đưa phí cho luật sư luôn rồi, giá cả vừa phải, cậu không cần phải lo lắng đâu.” Điền Quốc Gia không nói ra con số cụ thể mà chỉ nói như vậy.

Diệp Giai Nhi nhíu mày: “Đã trả rồi hả? Bao nhiêu tiền, để tôi trả lại cho cậu.”

“Không cần.” Điền Quốc Gia vội vàng ngăn cản hành động của cô: “Tiền lương của cậu còn phải để nuôi sống Huyên Huyên, với lại cũng không có bao nhiêu tiền.”

“Không được, bốn năm nay đã làm phiền cậu không ít lần rồi, nợ ân tình của cậu nhiều như thế, lại để tôi thiếu tiền cậu, lương tâm của tôi sẽ thấy bất an.” Diệp Giai Nhi khăng khăng muốn trả tiền.

Đúng là bốn năm nay đã làm phiền Điền Quốc Gia không ít, cho dù là chuyện của cô hay là chuyện trong gia đình cô đều đã làm phiền Điền Quốc Gia quá nhiều lần.

“Huyên Huyên mở miệng khép miệng đều gọi tôi một tiếng chú, phí luật sư coi như là quà của tôi đi, chỉ còn cậu có thể giành quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên.”

Diệp Giai Nhi thấy bất đắc dĩ, trực tiếp gọi tên anh ta: “Điền Quốc Gia, cậu vẫn nên để tôi trả tiền cho cậu đi, nếu không thì tôi sẽ ngủ không được.”

“Sao gan của cậu lại nhỏ giống như cây kim vậy, mới cầm một ít tiền của người khác thì buổi tối đã không ngủ được rồi, cậu nói xem mấy người hối lộ đó nếu mà giống như cậu thì tốt biết bao nhiêu, tham ô nhiều tiền như vậy, bọn họ nên cả đời cũng không thể chợp mắt.”

Điền Quốc Gia mỉm cười trêu ghẹo.

“Nếu quả thật là như vậy, thế thì trên đời không có tham quan. À đúng rồi, luật sư có nói là có bao nhiêu phần thắng không?”

Đây là vấn đề mà cô quan tâm nhất, giành quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên, cô có thể có bao nhiêu phần thắng?

“Điều này khó mà nói, quan trọng chính là đối phương là Thẩm Hoài Dương, độ khó vụ án này lại tăng lên rồi, bây giờ thật sự rất khó để nói rằng có bao nhiêu phần trăm thắng.”

Trong lòng Điền Quốc Gia cũng biết rất rõ, dù sao thì đối phương là Thẩm Hoài Dương, là một nhân vật có mặt mũi ở thành phố S, có thể kêu mưa gọi gió.

Mặc dù mối quan hệ của anh ta ở thành phố S khá ổn, nhưng dù sao cũng chẳng thể hơn Thẩm Hoài Dương, anh ta mời là luật sư nổi tiếng nhất ở thành phố S, vậy thì chắc chắn Thẩm Hoài Dương sẽ mời luật sư có tiếng tăm nhất trên thế giới này.

Dựa theo tình hình trước mắt, bên phía bọn họ vô cùng bất lợi.

Không nản chí, Diệp Giai Nhi gật đầu, gương mặt lạnh lùng đều là sức mạnh không muốn nhận thua, chỉ cần còn có một tia hi vọng, cô cũng sẽ không từ bỏ.

Sau đó, Thân Nhã lại tiếp tục gọi điện thoại, thấy vậy, Điền Quốc Gia mới nói: “Đi thôi, để tôi đưa cậu đến đó.”

Bước ra khỏi tiệm nước giải khát, hai người ngồi lên chiếc xe màu đen đậu ở bên đường, Điền Quốc Gia lái xe đưa cô đến quán bar Mị Sắc.

Sau khi nhìn quán ba vài lần, Điền Quốc Gia không hỏi nhiều, anh ta rất hiểu tính tình của cô, căn bản không phải là loại người làm loạn.
 
Chương 457


CHƯƠNG 457

Không hỏi thêm cái gì nữa, chỉ căn dặn cô uống ít rượu, mãi cho đến khi bóng dáng cô rời khỏi tầm mắt thì anh ta mới khởi động xe đi khỏi.

Làm sao Diệp Giai Nhi có thể không hiểu rõ tâm tư của Điền Quốc Gia được chứ?

Nhất là sau khi cô ly hôn, biểu hiện của anh ta càng ngày càng nhiệt tình, mang đồ đến nhà cô ba bốn lần.

Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy đã gặp Điền Quốc Gia, mà Quách Mỹ Ngọc cũng rất hài lòng về Điền Quốc Gia, bà cảm thấy Điền Quốc Gia trung thực, không phải là người dối trá.

Tiêu chuẩn đánh giá của Quách Mỹ Ngọc giống như là đang đánh giá con rể, Diệp Giai Nhi thật sự rất bất đắc dĩ với phản ứng của bà.

Cô có hảo cảm với Điền Quốc Gia, nhưng mà hảo cảm đó bắt nguồn từ kiêu ngạo, tự hào đối với bạn bè, còn có thưởng thức, chứ không phải là có tình cảm.

Có hảo cảm cũng không có nghĩa là thích.

Thân Nhã say khướt nằm ở trên quầy rượu, cả người nghiêng trái nghiêng phải, cô ấy đã mang thai ba tháng rồi, chỉ là bụng vẫn còn chưa lộ rõ.

“Cậu không nghĩ vì mình thì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ chứ, bây giờ lại uống nhiều rượu như thế, cậu không suy nghĩ cho đứa nhỏ hả.” Cô đi qua đánh mạnh vào vai của Thân Nhã.

“Tớ không muốn đứa nhỏ nữa.” Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh làm cho người ta phải sợ hãi.

Diệp Giai Nhi giật mình kêu lên, cũng đã nhận ra sự không thích hợp trong đó. Thân Nhã như thế này làm cô cảm thấy rất bất an, cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Thân Nhã lại không chịu nói, cứ rót cho Diệp Giai Nhi một ly rượu: “Chờ cậu uống đủ thì tớ sẽ nói cho cậu biết.”

“Cậu nói cho tớ biết trước đi.”

Lắc đầu, Thân Nhã cười cười: “Cậu uống trước đi, đợi cậu uống đủ rồi thì tớ sẽ thành thật nói cho cậu biết, nếu không thì tớ sẽ không nói cho cậu đâu, tớ đang nói nghiêm túc đó.”

Diệp Giai Nhi thật sự rất muốn bóp chết cô ấy, trừng mắt nhìn cô ấy vài lần, bưng ly rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tính của Thân Nhã một là một hai là hai, là bạn bè lâu như vậy, sao cô lại không biết được chứ?

“Chờ tớ uống xong rồi cậu mà không nói, vậy thì tớ sẽ để cậu chết trên tay tớ.” Diệp Giai Nhi vừa uống vừa hung hăng ném lại một câu như thế.

Chỉ là tửu lượng của cô vốn dĩ không tốt, với lại Thân Nhã chọn toàn loại rượu mạnh, uống được mấy ly, còn chưa đợi Thân Nhã nói chuyện thì cô đã choáng váng không biết gì nữa.

Thấy vậy, Thân Nhã cười khẽ, trên gương mặt lại có nước mắt, nói với Diệp Giai Nhi đang bất tỉnh nhân sự: “Có biết tại sao tớ luôn thích uống rượu cùng với cậu không, bởi vì cậu có thể làm tớ cười vào lúc đau khổ sở nhất, đau đớn nhất, Giai Nhi…”

Sau đó, điện thoại của Diệp Giai Nhi vang lên, Thân Nhã thuận tay nhấn nghe, không đợi đối phương nói gì, cũng không biết đối phương là ai, cô ấy chỉ nói: “Cậu ấy đang ở quán bar Mị Sắc…”

Cô ấy nhìn lướt qua số điện thoại, có hơi quen mắt, vậy thì chắc chắn là người quen, cúp điện thoại, cô ấy lập tức lại uống rượu, cứ mơ mơ màng màng.

Người gọi điện thoại là Thẩm Hoài Dương, lúc anh chạy đến quán bar Mị Sắc thì nhìn thấy tình cảnh hai người phụ nữ say khướt nằm rạp ra đấy.

Khẽ mắng một tiếng, anh ôm ngang Diệp Giai Nhi lên rồi sau đó gọi điện thoại cho Trần Vu Nhất, kêu anh ta đến đón người, mình thì rời khỏi.

Chẳng mấy chốc đã trở về biệt thự, Thẩm Hoài Dương ôm cô đến giường trong phòng, hiển nhiên là đã say rồi, Diệp Giai Nhi vừa vô thức lẩm bẩm, nói mình nóng, vừa kéo quần áo ở trên người. Lúc này, anh còn đè trên người cô, vẫn còn chưa rời khỏi.
 
Chương 458


CHƯƠNG 458

Rượu quá mạnh, lúc này cô cảm thấy trong thân thể như có ngọn lửa đang đốt cháy, chỉ muốn thoát khỏi nó, rất nhanh, cô liền kéo cái váy ngắn ở trên người ra mất rồi, còn lại cái áo lót màu đen.

Bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, phản ứng của Thẩm Hoài Dương lập tức tới cửa.

Anh đã nhịn bốn năm, làm sao có thể thoát khỏi sự trêu chọc của cô?

Cho dù cô không trêu chọc anh, đối mặt với cô đều không thể kiềm chế, huống hồ gì là lúc này?

Cắn răng, Thẩm Hoài Dương kiên nhẫn giằng co, cố gắng tự chủ. Đáng chết, nếu như cô lại dám cử động một cái nữa, anh đảm bảo sẽ chiếm lấy cô.

Diệp Giai Nhi nào biết được tình trạng hiện tại của anh, lẩm bẩm kêu nóng, đưa tay chạm vào khối băng lạnh buốt, cô trực tiếp hôn lên nó, còn thầm than thật là thoải mái.

Lần này, khóe môi của Thẩm Hoài Dương bắt đầu giật giật, trên trán đày mây đen, xoay người lại, trực tiếp đè cô xuống giường.

Đây là cô cố ý quyến rũ.

Bóng đen ngoài cửa sổ càng thâm trầm, mà trong phòng thì xuân sắc vô hạn…



Sáng sớm ngày hôm sau.

Diệp Giai Nhi bị tia sáng rọi vào từ bên ngoài cửa sổ làm chói mắt phải mở mắt ra, nhưng mà ánh mắt vừa nhìn liền đối diện với lồng ngực rắn chắc rộng lớn của người đàn ông.

Trong nháy mắt, con ngươi như tan rã, một lúc sau suy nghĩ trở về, ngồi phắt dậy từ trên giường.

Cơn đau nhức truyền đến từ trên người cùng với cơ thể như nhũn ra khiến cho cô không có cách nào ngồi dậy, dưới đất thì một mảnh hỗn độn, quần áo đàn ông và phụ nữ chồng chất lên nhau.

Rốt cuộc là tối hôm qua có chuyện gì xảy ra, không cần nói cũng biết.

Nhưng mà cảm giác đau nhức và mệt mỏi truyền đến ngày càng mãnh liệt hơn, thậm chí là hai chân gần như là nhũn ra, ngồi cũng không yên.

Về những chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua, lúc này đầu óc trống rỗng, cô không nhớ gì hết.

Nhưng mà lửa giận dần dâng lên từ tận đáy lòng, khó có thể kiềm chế được nữa, một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực từ trong lòng, ngực Diệp Giai Nhi không ngừng phập phồng lên xuống.

“Chào buổi sáng.” Người đàn ông mở mắt ra, thân thể cao lớn nằm nghiêng, cánh tay rắn chắc chống đỡ đầu, đảo mắt tùy ý và lười biếng nhìn chằm chằm vào cô.

Do mới tỉnh ngủ nên trên mặt của anh đều là vẻ uể oải lười biếng, có chút tùy ý luộm thuộm, nhưng mà biểu cảm lại rất thỏa mãn, thần thanh khí sảng, toàn thân trên dưới đều tản ra một loại khí tức mê người vì mới được thỏa mãn dục vọng.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi đang nổi giận, nhưng mà chân lại dùng hết sức lực đạp vào lồng ngực anh, đôi mắt khẽ nhúc nhích, bàn tay to lớn của Thẩm Hoài Dương liền cầm lấy mắt cá chân cô, không thể động đậy, giọng nói khiêu khích lạnh lùng của cô gạt ra từ trong hàm răng: “Thẩm Hoài Dương, quả nhiên là anh đủ hèn hạ.”

Trước kia cô không nên lựa chọn ở lại đây, lời nói của anh, cô căn bản không thể tin tưởng được, sao cô còn có thể tin tưởng lời nói của anh được chứ?

“Tôi làm gì cô?” Thẩm Hoài Dương ung dung lườm cô, giọng nói vô cùng thấp: “Có cần tôi kể lại cho cô nghe rõ ràng từng câu từng chữ về những chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua không?”

Không nói lời nào, Diệp Giai Nhi cứ lạnh lùng nhìn anh như thế.
 
Chương 459


CHƯƠNG 459

Hàng lông mày tuấn tú nhướng cao, anh buông mắt cá chân của cô ra, ngồi dựa trên đầu giường, mắt nheo lại: “Ngày hôm qua cô đi uống rượu với Thân Nhã, say đến bất tỉnh nhân sự.”

Nghe vậy, đảo mắt nhắc tới chuyện uống rượu, cô lại nhớ đến điểm khác thường của Thân Nhã.

Nhưng mà còn chưa đợi Thân Nhã nói những chuyện khác thường ra thì cô đã không thể thắng nổi ma lực của rượu, hôn mê bất tỉnh, về phần phía sau có chuyện gì xảy ra, cô nhớ không nổi.

“Tôi đưa cô về biệt thự, sau đó đưa cô lên trên giường, sau đó cô lại hôn tôi…” Giọng nói của anh bỗng nhiên lại rất nhẹ.

Không nói tiếng nào, dường như là trong đầu cô có một vài ký ức vụn vặt xuất hiện, cô cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào anh như cũ.

Thẩm Hoài Dương cũng không thèm để ý, còn tiếp tục nói bằng giọng điệu đó: “Cô kéo lấy tôi, nói là mình nóng, mình khó chịu, không cho tôi đi, làm cho tôi có phản ứng.”

“Trọng điểm đâu?” Cô cố gắng nhớ lại, ép hỏi.

“Trọng điểm đến rồi?” Đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên: “Tôi hỏi là cô có muốn hay không, cô nói là muốn.”

“…” Diệp Giai Nhicau mày.

“Tôi hỏi cô là có muốn không, nếu như không thì tôi sẽ lui ra, tôi hỏi cô ba lần, cô cứ nói là muốn, cứ dán chặt vào người tôi.”

Chủ đề này không cần phải tiếp tục làm gì, Diệp Giai Nhi lên tiếng đánh gãy lời anh: “Đủ rồi.”

Những ký ức vụn vặt liều mạng xông ra ngoài, cô đã nhớ lại, cũng đã nhớ rất rõ ràng.

Chính là bởi vì đã nhớ cho nên mới có thể giận mình như thế, cảm thấy phẫn nộ và xấu hổ.

“Không cần tôi phải tiếp tục kể lại nói hả?” Anh vô cùng có lòng tốt, quan tâm đề nghị, sau đó lại nói: “Lần đầu tiên gặp nhau là tôi uống say đi nhầm phòng, sau đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mà lần này đổi thành cô với tôi.”

Ngoại trừ cảm giác đau nhức toàn thân, đầu Diệp Giai Nhi cũng đau nặng nề, hiển nhiên đây chính là kết quả của việc tối ngày hôm qua say rượu.

Lúc này, cô càng không muốn nghe thấy một chữ nào từ trong miệng anh, đúng là như vậy, nguyên nhân gây ra chuyện vào tối ngày hôm qua phần lớn đều là do cô.

Nếu như tối qua cô không uống say, làm sao mà chuyện như thế này có thể xảy ra được chứ?

Dùng cái chăn mỏng bao bọc mình, Diệp Giai Nhi không thèm để ý tới anh, chậm rãi gượng người đi vào trong phòng tắm, cô cảm thấy giữa hai chân không thoải mái.

Với lại, cô quả nhiên không thể uống rượu, chỉ cần uống rượu có cồn sẽ xảy ra một vài chuyện không thể tưởng tượng được.

Ánh mắt âm trầm nhìn cô bước vào trong phòng tắm, sau đó Thẩm Hoài Dương thu hồi tầm mắt, trong lúc vô tình đảo qua một đống lộn xộn dưới đất, lông mày hơi nhíu lại, gọi một cuộc điện thoại.

Tắm rửa xong, đã sảng khoái hơn nhiều, nhưng vẫn đi đứng khó khăn, vừa buồn ngủ lại vừa mệt.

Lúc sắp đi ra khỏi phòng tắm, Diệp Giai Nhi cau mày, lúc này mới nhớ tới cô căn bản không có quần áo có thể mặc, nhưng mà cũng không quản được nhiều, mặc dù là bẩn, nhưng mà vẫn nên mặc nó vào đã.

Nhưng đợi đến lúc cô đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy ở trên giường có đặt một bộ đồ lót mới, còn có một chiếc váy màu xanh dài.

Cô nhăn mặt, những vật này là do ai chuẩn bị cho cô, đương nhiên trong lòng cô biết rất rõ. Cô cũng không cần phải nhiều chuyện làm gì, đi vào trong phòng thay quần áo, thay đồ lót cùng chiếc váy dài, kích thước đều vô cùng phù hợp.

Chống đỡ thân thể như nhũn ra đi vào trong phòng khách, thím Lý đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, Huyên Huyên lúc lắc đôi chân nhỏ, thấy cô đi tới thì ngọt ngào gọi: “Mẹ ơi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top