Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Dịch 

Chương 380: Chương 380


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Cô mặc một chiếc váy, trên xanh dưới trắng, dài đến đầu gối, làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, trắng đến trong suốt, trên chân mang đôi giày cao gót màu vàng nhạt, khí chất ưu nhã lại mê người.

Lúc bước đi, váy dài đung đưa theo gió, mang đến một mùi hương nhàn nhạt, thắm đượm lòng người, tươi mát dễ chịu.

Bốn năm, dường như thời gian chưa từng để lại bất cứ dấu vết gì trên người cô, chỉ khiến cô như ngọc, như phỉ thúy.

Ngồi xuống vị trí của mình, cô nhìn thời gian, mười một giờ rưỡi.

Quay người lại, giáo viên Trương ở bên cạnh hỏi: “Cô Diệp đã xin nghỉ phép rồi?”
“Xin rồi.

” Diệp Giai Nhi cười cười cầm lấy túi xách chào hỏi đám người: “Mọi người làm việc nha, tôi đi trước đây.



“Ừm, cô Diệp nhớ chú ý an toàn.


“Cảm ơn.


Giáo viên ở trong phòng làm việc không phải là ít, nhưng mọi người không có mâu thuẫn với nhau, ở chung rất hòa thuận, vui vẻ, thoải mái.

Diệp Giai Nhi không trở về căn nhà mình thuê, mà là đi đến nhà trẻ gần đó.

Thời gian nhà trẻ tan học là mười hai giờ, còn chưa đến mười hai giờ, cô đã đứng dưới bóng cây ở bên ngoài nhà trẻ chờ đợi, thỉnh thoảng cúi đầu xuống nhìn thời gian.

Mười hai giờ, cổng trường mở ra, một giọng nói trong trẻo đáng yêu cùng với mừng rỡ truyền tới từ phía xa: “Mẹ ơi.



Sau đó, có một vóc người nhỏ bé trắng tinh vui vẻ trực tiếp nhào vào trong ngực Diệp Giai Nhi, nũng nịu ôm lấy cổ cô, hào phóng tặng cho cô ba cái hôn vang dội ở trên mặt.

[Diendantruyen.Com] Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

trong cái miệng nhỏ nhắn của cô bé chính là KFC.

Lần đầu tiên lúc nghe thấy cô bé nói muốn ăn ông lão, cô còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng, càng không biết ông lão mà cô bé nói là ai.

Cô bé chu chu miệng, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ: “Mẹ thật là ngốc quá đi, ông lão chính là ông lão đó, tóc trắng trắng, đeo cái kính mắt, còn có râu trắng thật dài.


Phía đối diện là cửa hàng KFC, Diệp Giai Nhi gọi một phần khoai tây chiên, một phần đùi gà, nước ép, còn có một cái hamburger.

Huyên Huyên thích ăn nhất là khoai tây chiên chấm sốt cà chua, mỗi lần đến KFC cô bé có thể ăn hết hai túi khoai tây chiên, mấy món khác không chịu ăn.

Mở túi sốt cà chua ra đưa cho Huyên Huyên, nhìn cô bé ăn vui sướng quên cả trời đất, thậm chí còn có sốt cà chua dính lên trên gương mặt nhỏ nhắn, trông vừa buồn cười lại đáng yêu.

Cô vừa ăn hamburger vừa dùng khăn giấy lau đi sốt cà chua ở trên mặt của Huyên Huyên.

.

 
Chương 381: Chương 381





Đương nhiên là Diệp Đông hiểu rõ tính tình của cô: “Anh cũng đâu có vô dụng như vậy, anh đã gửi sơ yếu lý lịch đi rồi, ngày mai sẽ đến công ty phỏng vấn.


“Công ty gì?”
“Một công ty mới mở ở Thành phố S , nhưng mà qui mô công ty vô cùng lớn, phúc lợi đãi ngộ cũng vô cùng tốt, hơn nữa nghe nói hình như là công ty đa quốc gia.


“Được rồi, đi phỏng vấn trước đi, với lại nhớ kỹ lúc phỏng vấn phải nghiêm túc một chút, chuẩn bị câu hỏi, cố gắng ứng tuyển.


“Dù sao thì anh cũng là anh của em, ở bên ngoài làm việc lâu như thế, chút kiến thức cơ bản đó anh vẫn có thể hiểu.


Quách Mỹ Ngọc nổi giận đánh vào đầu của anh ta mấy cái: “Nếu như con có kiến thức thì sẽ không để cho người ta đuổi việc.


“Mẹ, mẹ đừng có tùy tiện đánh con được không, Huyên Huyên còn ở đây, mẹ muốn dạy hư Huyên Huyên à?”

“Con còn biết mất mặt trước trẻ con nữa hả? Nhìn những chuyện mà con làm đi kìa, có chuyện nào mà không mất mặt đâu?” Quách Mỹ Ngọc chỉ cảm thấy anh ta không nên người.

Nghe vậy, Diệp Đông không nói lời nào nữa, nhanh chóng ăn no rồi sau đó chạy trốn trở về phòng.

Quy định Diệp Giai Nhi đặt ra cho Tiểu Huyên Huyên là buổi tối không thể ngủ trễ hơn chín giờ.

Nhưng mà bởi vì ngày mai không cần đi học, với lại lúc này tinh thần của cô bé đang phấn chấn, cho nên cũng mặc kệ để cô bé chơi một hồi nữa.

Quách Mỹ Ngọc đi vào, trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, toàn bộ được mua lúc hồi chiều này ra ngoài mua đồ ăn.

Mày nhăn lại, Diệp Giai Nhi nhịn không được mà nâng trán: “Mẹ ơi, sao mẹ lại mua nhiều đồ ăn vặt như vậy?”
“Đương nhiên là cho cháu gái của mẹ rồi.

” Quách Mỹ Ngọc nói như đương nhiên.

“Nhưng mà mẹ cũng không thể mua nhiều như vậy chứ, như thế này sẽ dạy hư con bé.

” Cô cảm thấy đau đầu, ba túi đồ ăn vặt cỡ lớn, còn nữa không vậy?

“Cháu gái mẹ, mẹ không chiều thì ai chiều?”
Thật ra thì trong lòng của Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy vẫn còn tồn tại cảm giác chua xót và thương tiếc, Huyên Huyên không có ba, cho nên bọn họ lại càng chiều cô bé hơn, tình yêu dành với cô bé cũng nhiều hơn.

Bất đắc dĩ, Diệp Giai Nhi đành phải mở miệng nói: “Khoảng thời gian này ăn đồ ngọt quá nhiều rồi, con bé đã bị sâu răng.


“Con có thể chia ra cho con bé ăn mà, mỗi ngày ăn một chút.

” Quách Mỹ Ngọc căn bản không để ý tới cô, để đồ ăn lên trên bàn, sau khi dừng lại một chút, rốt cuộc mới hỏi: “Con cứ dự định dẫn theo Huyên Huyên sống cuộc sống như vậy?”
Nghe thế, Diệp Giai Nhi hơi sững sờ, duy trì sự trầm mặc không lên tiếng, cô biết rõ lời nói này là có ý gì.

“Năm đó Huyên Huyên còn nhỏ, với lại con mới ly hôn, mẹ biết con muốn giải sầu, muốn một mình im lặng, những thứ này mẹ đều hiểu, nhưng mà bây giờ Huyên Huyên đã hơn ba tuổi rồi.


Quách Mỹ Ngọc nhìn cô rồi nói một cách nghiêm túc.

“Mẹ, trong lòng con hiểu rõ mà, trễ như thế rồi, mẹ đi nghỉ ngơi sớm đi, con cũng phải dỗ Huyên Huyên ngủ thôi.

” Cô vừa di chuyển chủ đề, vừa đẩy đẩy Quách Mỹ Ngọc ra ngoài cửa.

Mặc dù trong lòng tức giận nhưng mà cũng không có cách nào với cô, chỉ có thể thở dài rời khỏi.



 
Chương 382: Chương 382





“Huyên Huyên cũng nhớ bà ngoại muốn chết.

” Cô bé còn nhỏ, nhưng mà lại học theo bộ dạng của người lớn làm cho Quách Mỹ Ngọc bật cười.

Diệp Đức Huy cũng cười không ngậm được miệng, ôm Tiểu Huyên Huyên từ trong ngực của Quách Mỹ Ngọc: “Vậy có nhớ ông ngoại không nào?”
“Nhớ chứ ạ.

” Giọng nói của Tiểu Huyên Huyên rõ to.

Nhưng mà Diệp Đức Huy lại cố ý ghẹo cô bé: “Nói nhỏ quá, ông ngoại không nghe thấy!”
“Nhớ ạ.

” Huyên Huyên lại lớn giọng hơn.

“Vẫn không nghe thấy.


“Nhớ ạ.



Quách Mỹ Ngọc đau lòng lại tức giận vỗ vỗ vào Diệp Đức Huy: “Nào có ai trêu đùa cháu như ông đâu chứ, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Huyên Huyên nghẹn đến đỏ bừng kìa.

Ngoan, bà ngoại lấy sữa SuSu cho Huyên Huyên nha.


Diệp Giai Nhi đã không cảm thấy kinh ngạc, mỗi lần trở về nhà ba mẹ đều sẽ như thế, cưng chiều Huyên Huyên lên đến tận trời.

Cô không thể có ý kiến, không thể mở miệng, chỉ cần mở miệng họng súng của hai người chắc chắn sẽ chỉa ra ngoài.

Đi vào nhà vệ sinh, cô rửa mặt, rốt cuộc cũng đã cảm thấy thoải mái sảng khoái hơn.

Lúc đi ra từ nhà vệ sinh, vừa vặn nghe thấy Quách Mỹ Ngọc đang gọi điện thoại cho Diệp Đông.

Nhíu nhíu mày, Diệp Giai Nhi kinh ngạc đi qua: “Mẹ, anh trai về rồi?”
Thở dài, Quách Mỹ Ngọc bất đắc dĩ nói: “Đã trở về rất lâu rồi.


“Anh ấy không đi làm?”
“Còn làm cái gì nữa, đã bị người ta cho nghỉ việc rồi.

” Nói đến đây, Quách Mỹ Ngọc liền tức giận.


“Sao lại bị đuổi, không phải anh ấy là công chức hả?”
“Đến trễ về sớm, thành tích lại không tốt, đúng lúc có lãnh đạo mới được điều tới, quan mới đốt ba đống lửa, nó đúng lúc lại là người giết gà dọa khỉ.


Nghe vậy, trong lòng Diệp Giai Nhi đã hiểu rõ, không nói gì thêm.

Chờ sau khi Diệp Đông và Hứa Mẫn Nhu trở về thì bắt đầu ăn bữa tối.

Ban đầu không muốn nói cái gì, nhưng mà Diệp Giai Nhi vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Anh, anh đi làm không thể nghiêm túc một chút hả? Bây giờ không chỉ có anh và chị dâu, còn có con nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy sao anh có thể nuôi sống được con đây?”
Diệp Đông đang uống canh gà, nhướng mày có chút không vui: “Đang dùng cơm, có thể đừng nói mấy lời ảnh hưởng đến cảm xúc không?”
“Cậu xấu hổ rồi.

” Tiểu Huyên Huyên cuộn người trong lòng Diệp Đức Huy, bàn tay chạm chạm vào Diệp Đông: “Cậu không có tiền, Tiểu Thiên Thiên không thể ăn ông già và không được uống SuSu, sau đó Tiểu Thiên Thiên sẽ không thể lớn.


Diệp Đức Huy cười haha: “Nhìn đi, ngay cả Tiểu Huyên Huyên nhà chúng ta đều biết cậu mình không thể nuôi sống Tiểu Thiên Thiên.


Nghe vậy, trên trán của Diệp Đông không khỏi xuất hiện mấy vạch đen: “Lâu không gặp, Huyên Huyên lại học được cách làm người ta khó xử.


Với lại con trai nhà anh ta không ăn ông già, không uống SuSu vẫn có thể trưởng thành như thường.

Diệp Giai Nhi rất nghiêm túc, cô gằn từng chữ: “Anh không tìm được việc em cũng mặc kệ, không thèm quan tâm, nhưng mà anh không thể lấy một đồng tiền nào từ chỗ ba mẹ.

Là một người đã hơn ba mươi tuổi rồi, lại còn há miệng đòi tiền từ ba mẹ, chẳng lẽ anh không cảm thấy xấu hổ hả?”

 
Chương 383: Chương 383





Lên tàu cao tốc, tàu vừa mới chuyển động, Diệp Giai Nhi liền buồn ngủ.

Tối hôm qua vẫn luôn chấm bài thi, mội giờ rưỡi mới đi ngủ, lúc này quả thật rất buồn ngủ.

Nhưng mà Tiểu Huyên Huyên đang ngồi trong lòng cô lại không buồn ngủ, thân thể nho nhỏ ngồi ở đó hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, sau đó kêu: “Mẹ ơi mẹ ơi.


Cơn buồn ngủ bị đánh tan, Diệp Giai Nhi giật mình nhìn sang: “Sao vậy?”
“Mẹ ơi, mẹ nói xem tàu chạy nhanh hay là Tôn Ngộ Không chạy nhanh hơn?” Giọng nói của cô bé non nớt, lại hỏi rất nghiêm túc.

Mà trong lúc nhất thời Diệp Giai Nhi bị hỏi đến ngơ người, đúng là cô không biết phải trả lời mấy vấn đề thiên hình vạn trạng này như thế nào, đành phải cười một tiếng: “Con cảm thấy như thế nào?”
“Đương nhiên là Tôn Ngộ Không rồi, giáo viên đều nói Tôn Ngộ Không ngã một cái là có thể cách xa vạn dặm, thật xa thật xa.

” Huyên Huyên kiêu ngạo.

Thế là cô liền thuận theo mà nói: “Đúng vậy, vậy thì Tôn Ngộ Không chạy nhanh hơn.



Tinh lực của trẻ con luôn dồi dào, đồng thời còn cảm thấy tò mò với mọi chuyện, cái đầu nhỏ nghiêng qua, cô bé tiếp tục líu ra líu ríu: “Nhưng mà mẹ ơi, cách xa vạn dặm là bao nhiêu vậy ạ? Là từ nhà chúng ta đến nhà bà ngoại, hay là đến công viên trò chơi?”
Ho nhẹ một tiếng, Diệp Giai Nhi thật sự không chịu nổi, sao câu hỏi cô bé lại giống như mười vạn câu hỏi vì sao, cô hùa theo nói: “Rất rất xa, một nơi xa hơn nhà bà ngoại.


“Nơi xa hơn nhà bà ngoại là ở đâu vậy ạ?”
“Mẹ cũng chưa từng đến.


“Ò.

” Không nhận được câu trả lời, cô bé trông có vẻ hơi thất vọng.

Thở nhẹ, Diệp Giai Nhi lấy điện thoại di động ra bật hoạt hình hai chú gấu đưa cho cô bé.

Lực chú ý lập tức bị hấp dẫn, Huyên Huyên ôm cái điện thoại, thân thể nhỏ bé dựa trên ghế ngồi, lại bật cười khanh khách.


Người phụ nữ trung niên ngồi kế bên cạnh cười một tiếng, nhìn Diệp Giai Nhi: “Con gái của cô hả?”
“Đúng vậy, có hơi nghịch ngợm.

” Diệp Giai Nhi đưa mấy quả quýt ở trong túi cho người phụ nữ trung niên.

“Có nghịch ngợm đâu chứ, xinh đẹp lại đáng yêu, thật ra thì trẻ con đều là như vậy, thích hỏi này hỏi kia, hứng thú biết bao nhiêu.


Đưa con đi tàu cao tốc, Diệp Giai Nhi không có ý định nghỉ ngơi, trò chuyện với người phụ nữ trung niên này, lại chăm sóc cho đứa nhỏ.

Tuyến đường tàu cao tốc từ Tân Hải đến thành phố S kéo dài bốn tiếng đồng hồ, chờ đến thành phố S thì đã là bảy giờ tối.

Chỉ có đều bảy giờ tối mùa hè trời vẫn sáng rõ, đưa tay bắt một chiếc taxi, Diệp Giai Nhi mang theo Huyên Huyên ngồi vào xe.

Trước đó biết Giai Nhi và cháu gái muốn trở về, Quách Mỹ Ngọc kéo Diệp Đức Huy đi chợ mua thức ăn với bà, mua thật nhiều đồ ăn và trái cây.

Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi dẫn Huyên Huyên đẩy cửa nhà ra, Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy đã ngồi trong phòng khách chờ đợi.

Vừa nhìn thấy Tiểu Huyên Huyên, Quách Mỹ Ngọc liền bước lên ôm đứa nhỏ vào trong ngực, cứ luôn miệng nói: “Cục cưng, bà ngoại nhớ cháu chết đi được.



 
Chương 384: Chương 384





Điều hòa không khí mở ra, nhưng mà Huyên Huyên vẫn chơi đùa đổ mồ hôi trán, rửa mặt rửa chân cho cô bé, sau khi dỗ cô bé ngủ xong, Diệp Giai Nhi ngồi trước cửa sổ nhìn bóng đêm đen tuyền đến xuất thần.


Ngày hôm sau.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Đông liền đến công ty phỏng vấn.

Diệp Đức Huy, Quách Mỹ Ngọc, Diệp Giai Nhi còn có Hứa Mẫn Nhu lần lượt dẫn hai đứa nhỏ đi đến công viên.

Công ty thành phố S nằm trên con đường thương nghiệp phồn hoa nhất, cao khoảng sáu mươi tầng, những tấm kính pha lê to lớn chiếc xạ ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.

Bước vào đại sảnh công ty, Diệp Đông liền cảm thấy hoảng hốt, chắc chắn là người đến đây ứng tuyển rất nhiều, không phải là anh ta không nghĩ tới, nhưng mà tuyệt đối không ngờ lại nhiều như thế.

Đại sảnh công ty có đầy người ngồi, liếc mắt nhìn qua, đen nghịt đầu người.

Nghe nói công ty thông báo tuyển dụng năm người, Diệp Đông lại cảm thấy trước mắt một mảnh đen thui, không nhìn thấy hi vọng.


Mà lúc này có một đám bảo vệ đi tới, kêu đám người nhường ra một con đường.

Sau đó, các nhân viên quản lý của công ty đi đến đang thấp giọng nói gì đó với người đàn ông đi đầu, thái độ cung kính đủ để thấy địa vị của người đàn ông đó cao bao nhiêu.

Chỉ nhìn thấy dáng người cao lớn được bao bọc bởi bộ âu phục phẳng phiu, khí tức từ trên người cao quý mà ngạo nghễ, khuôn mặt tuấn mỹ, cặp mắt đào hoa nhìn quanh, có vẻ ngả ngớn mà phong lưu, bàn tay tùy ý vuốt vuốt điện thoại, nghe tiếng báo cáo truyền đến từ bên tai.

Có không ít phụ nữ đến đây ứng tuyển, lúc này hoàn toàn bị người đàn ông xuất hiện hấp dẫn lực chú ý, chăm chú nhìn theo bóng người đó.

Thậm chí còn có người kích động che miệng, không nghĩ là ở đây còn có một người đàn ông quyến rũ như vậy.

Một nhóm người không dừng lại ở đại sảnh mà lại trực tiếp đi vào trong phòng tuyển dụng.

Người đàn ông đi vào, tất cả các nhân viên đều đứng dậy: “Tổng giám đốc.


“Tiếp tục công việc đi, cứ làm giống như trước đó, cứ coi như tôi không tồn tại.


” Lúc nói chuyện, anh ta ngồi xuống ghế, đôi chân dài ưu nhã bắt chéo lại với nhau, bưng tách trà thưởng thức từng ngụm.

Nhà tuyển dụng nhìn lãnh đạo cấp cao của công ty, đối mặt với tình huống như thế này, ông ta có hơi khó hiểu.

Quản lý chỉ nhún vai, kêu bọn họ tiếp tục.

Trước Diệp Đông có khoảng chừng một trăm người, hơn nữa thời gian phỏng vấn vô cùng ngắn, bọn họ đi vào chưa được mấy phút là đã đi ra.

Trên cơ bản không cần phải hỏi kết quả, chỉ nhìn sắc mặt đó, đại khái cũng đã biết tình huống như thế nào.

Thế là đối với lần tuyển dụng này, Diệp Đông đã không ôm hi vọng gì, chỉ là đến cũng đã đến rồi, làm thì phải làm đến cùng, cứ thử rồi hẵng nói.

Đợi từ buổi sáng cho đến buổi trưa, rốt cuộc cũng đã đến lượt Diệp Đông.

Đẩy cửa phòng tuyển dụng ra, anh ta vừa nhìn thấy mấy hàng người, nhất thời trở nên khẩn trương, ngay cả da đầu cũng run lên.

Ngồi xuống vị trí chính giữa, Diệp Đông âm thầm hít sâu một hơi, thử để cho mình thả lỏng.

Mấy nhà tuyển dụng liếc mắt nhìn nhau, đang chuẩn bị mở miệng đặt câu hỏi, lại có một âm thanh vang lên vào lúc này, chỉ nhìn thấy tổng giám đốc không nói một lời ngồi ở chỗ đó lại đứng dậy.



 
Chương 385


CHƯƠNG 385


Anh ta thong thả bước tới, thân thể lười biếng lại tùy ý dựa ở trên bàn, lại nhấp một ngụm nước to, nhìn Diệp Đông: “Em gái của anh là?”


Câu hỏi ngoài dự liệu làm Diệp Đông sửng sờ ngồi yên tại chỗ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Diệp Giai Nhi.”


Nhưng mà tại sao tổng giám đốc lại hỏi Giai Nhi, thật là kỳ lạ.


Đôi môi mỏng kéo cao tạo thành một độ cong, người đàn ông mở miệng nói: “Kêu cô ấy đến đây gặp tôi, sau đó anh có thể được công ty nhận vào, có rõ chưa?”


Nuốt một ngụm nước bọt, Diệp Đông gần như choáng váng mặt mày, hoàn toàn không biết tình huống này là như thế nào: “Ngài quen với em gái của tôi?”


Nghe vậy, ngón tay sạch sẽ thon dài của người đàn ông chạm nhẹ vào vai, cầm trong cặp mắt đào hoa toát ra một vẻ thâm trầm: “Đúng vậy, chúng tôi thật sự có quen nhau.”


Mãi cho đến khi bước ra khỏi tòa cao ốc, bước chân của Diệp Đông vẫn luôn nhẹ nhàng giống như là đang dẫm lên trên bông, cảm giác không chân thật.


Không cần phỏng vấn, không cần phải nêu câu hỏi và trả lời cũng không cần, chỉ cần đưa Giai Nhi đến đây thì anh ta có thể đi làm.


Nói tới nói lui, em gái của anh ta quả nhiên không tầm thường, thậm chí ngay cả tổng giám đốc công ty đa quốc gia cũng là người quen cũ của cô.


Trong phòng tuyển dụng, khóe môi của người đàn ông mang theo nụ cười sâu hút, đặt ly trà lên trên bàn, lông mày nhướng nhẹ: “Mọi người vất vả rồi.”


Ném xuống một câu nói như thế, anh ta quay người đi ra, giám đốc đứng ở một bên vội vàng đuổi theo.


Những người tuyển dụng hai mặt nhìn nhau, hôm qua tổng giám đốc vừa mới trở về từ Mỹ, ngày hôm nay lại đột nhiên xuất hiện như thế.


Ai có thể nói cho bọn họ biết rốt cuộc thì tổng giám đốc đang làm cái gì?


Về đến nhà, Diệp Đông nói chuyện lúc nãy cho mọi người trong nhà nghe, trái tim của Quách Mỹ Ngọc như chệch nhịp, kiên quyết phản đối: “Nói không chừng là người xấu, không thể đến đó.”


Diệp Đông cảm thấy buồn cười: “Mẹ, có phải là mẹ nói quá rồi không, người ta là tổng giám đốc công ty, làm gì là người xấu được.”


“Vậy tại sao lại muốn em gái của con đến đó thì mới bằng lòng tuyển dụng con?” Quách Mỹ Ngọc cảm thấy không thích hợp.


“Tổng giám đốc người ta đều đã nói rồi, là người quen với Giai Nhi.”


Diệp Đức Huy cũng đưa ra ý kiến: “Ba cảm thấy cũng không thể đi.”


“Người ta thật sự là chính nhân quân tử, trông rất chính trực, hơn nữa còn là tổng giám đốc của công ty, muốn cái gì mà không có. Nói thật, chỉ sợ đưa Giai Nhi tới trước mặt người ta, người ta ngay cả nhìn cũng thấy ngứa mắt.”


Quách Mỹ Ngọc gõ vào đầu của anh ta: “Có ai làm cướp mà lại viết trên mặt mình chữ cướp không?”


“Mọi người căn bản là đang suy nghĩ lung tung, tiền lương ở công ty đó một tháng mười tám triệu lận, ba mẹ muốn cơ hội tốt trước mắt cứ thế mà bay đi hả?”


Diệp Giai Nhi vẫn luôn im lặng đã mở miệng nói chuyện: “Không sao đâu, để con đến đó xem thử xem xem đối phương có thật sự quen biết con hay không.”


Lương một tháng mười tám triệu, cô cũng không thể để chuyện tốt như vậy bay khỏi mắt mình, Hứa Mẫn Nhu liền nói: “Để con đi cùng với em ấy, ba mẹ có thể yên tâm rồi.”


Hai người đi nói tóm lại an toàn hơn là một người, vậy cũng yên tâm hơn, thế là Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy liền đồng ý.
 
Chương 386


CHƯƠNG 386


Nhưng mà Tiểu Huyên Huyên thấy mẹ mình muốn đi, cô bé liền không vui, thân thể nhỏ bé vặn vẹo kêu la muốn đi cùng.


Thấy thế, Quách Mỹ Ngọc ôm cơ thể nhỏ bé ấy vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành: “Huyên Huyên đi ăn kem với bà ngoại nha, sau đó lại đi theo mẹ có được không?”


Trẻ con còn nhỏ cũng tương đối dỗ dễ, vừa nghe thấy có kem ăn, Huyên Huyên liền chép chép cái miệng nhỏ, đầu lưỡi thèm thuồng liếm liếm, đôi mắt sáng như sao trời, duỗi ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn ra: “Bà ngoại ơi bà ngoại, cháu muốn ăn kem vị sôcôla, cháu muốn ăn ba cái.”


“Được rồi, Huyên Huyên của chúng ta ăn ba cây kem vị sôcôla.” Cười cười, Quách Mỹ Ngọc trìu mến ôm Tiểu Huyên Huyên đi đến bên cạnh tủ lạnh để cô bé chọn kem.


Thừa dịp lúc đó Diệp Giai Nhi và Hứa Mẫn Nhu bước nhanh ra khỏi nhà.


Hai người bắt xe taxi đến công ty, sau đó bước vào đại sảnh công ty, Diệp Giai Nhi trực tiếp đi đến lễ tân hỏi thăm, mà Hứa Mẫn Nhu thì quan sát cách trang trí xa hoa lại tráng lệ.


Nhân viên lễ tân kêu hai người chờ một lát, sau đó gọi điện thoại vào phòng làm việc thư ký.


Một lát sau, phía trên có điện thoại kêu cô Diệp cứ trực tiếp đi thang máy lên phòng tổng giám đốc ở lầu năm mươi.


Cảm ơn nhân viên lễ tân, Diệp Giai Nhi và Hứa Mẫn Nhu đi vào thang máy, mà từ đầu đến cuối trong đầu của cô đều suy nghĩ một chuyện, rốt cuộc thì tổng giám đốc ở đây là ai?


Thật ra lúc nãy cô nên hỏi thăm cô lễ tân họ của tổng giám đốc, chỉ là quên mất rồi.


Nhưng mà rất nhanh sẽ gặp mặt, cho nên có biết hay không cũng không sao.


Đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, lúc gương mặt cực kỳ quen thuộc đập vào trong mắt, trong lúc nhất thời Diệp Giai Nhi lại giật mình đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh ta, thậm chí còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác.


Đứng dậy, Thẩm Trạch Hy mặc một bộ âu phục phẳng phiu, bước từng bước đi đến gần cô, trên gương mặt tuấn mỹ nâng lên ý cười, giống như là cái nắng gắt vào tháng bảy, sáng chói, xinh đẹp, nóng bỏng.


Cuối cùng, lúc đứng cách cô khoảng chừng một bước, Thẩm Trạch Hy mới đứng vững bước chân, bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, khẽ động khóe môi, tiếng nói êm tai vang lên: “Yểu điệu lão sư, học sinh hảo cầu…”


Giống như bốn năm trước cô đứng trên bục giảng, anh ta lười biếng nằm sấp ở hàng ghế cuối cùng, cũng nhìn cô như thế, nói từng câu từng chữ: yểu điệu lão sư, học sinh hảo cầu…


Chỉ là so sánh với bốn năm trước, đúng là có rất nhiều chỗ khác biệt.


So với bốn năm trước, Thẩm Trạch Hy đã cao thêm một chút, mà vẻ ngây ngô non nớt của anh ta đều đã biến mất hoàn toàn, lúc này được thay thành chính chắn, thành thục, ổn trọng.


Suy nghĩ được kéo về, Diệp Giai Nhi cười khẽ, về phương diện tính tình anh ta không hề thay đổi chút nào.


Thân thể cao lớn hơi cúi xuống, Thẩm Trạch Hy bất ngờ ôm cô vào trong lòng, ngửi ngửi mùi hương thơm ngát, trong lòng của anh ta thỏa mãn khó nói thành lời.


Gặp nhau sau một thời gian dài, cái ôm nhiệt tình đương nhiên là nên có.


Nhưng mà qua thật lâu anh ta không có ý muốn buông ra, Diệp Giai Nhi không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Trạch Hy, tôi sắp bị cậu ghìm chết rồi.”


Nghe vậy, lúc này Thẩm Trạch Hy mới có chút lưu luyến không rời mà buông cô ra: “Thời gian trôi qua bốn năm, gặp lại em như thế này, có phải là rất ngạc nhiên không?”


Diệp Giai Nhi gật đầu mà không hề do dự, đúng là cô rất ngạc nhiên, cũng rất kích động, sự lột xác của anh ta làm cho cô vô cùng kinh ngạc.


Đương nhiên Hứa Mẫn Nhu cũng đã nhìn ra cái gì đó, chỉ có điều mạng của Diệp Giai Nhi lại tốt như thế, tốt đến nỗi trong lòng của cô ta cảm thấy hâm mộ và ghen ghét.
 
Chương 387


CHƯƠNG 387


Bốn năm trước là Thẩm Hoài Dương, một người đàn ông tuấn mỹ như thần, là tình nhân trong lòng của tất cả phụ nữ ở thành phố S.


Bốn năm sau lại có một người đàn ông xuất sắc như thế, tình cảm nóng bỏng trong đôi mắt của anh ta vô cùng rõ ràng, đốt cháy dữ dội.


Tại sao cô ta lại không có số phận tốt như thế?


Có điều tổng giám đốc thích Giai Nhi như vậy, thế thì chắc chắn là sau này chồng của cô ta sẽ lên như diều gặp gió ở công ty.


Nghĩ đến đây, cô ta vui vẻ ra mặt, trong lòng vừa tính toán vừa nói với Diệp Giai Nhi: “Nếu như mọi người đã quen biết nhau, vậy thì tôi không ở đây quấy rầy hai người ôn chuyện nữa. Giai Nhi, tôi về trước chăm sóc cho Thiên Thiên nha.”


Vừa nói xong, không đợi Diệp Giai Nhi đáp lời, Hứa Mẫn Nhu quay người lại, đồng thời quan tâm đóng cửa lại.


Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, từ đầu đến cuối ý cười trong cặp mắt đào hoa của Thẩm Trạch Hy đều không hề lui đi, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng như gió: “Chờ em năm phút…”


“Được.” Diệp Giai Nhi mỉm cười gật đầu: “Cậu cứ đi làm việc trước đi, đúng lúc tôi cũng muốn uống nước.”


Ngồi xuống ghế, động tác Thẩm Trạch Hy nhanh chóng ký tên trên tài liệu, tốc độ ký tên rất nhanh, cũng không kịp chờ đợi.


Uống nước, ánh mắt Diệp Giai Nhi tỉnh thoảng đảo qua người anh ta, lúc này cô rất khó để có thể liên tưởng anh ta và Thẩm Trạch Hy toàn là thi trượt vào bốn năm trước lại với nhau.


Một sấp tài liệu thật dày, Thẩm Trạch Hy lại cố gắng xử lý nó trong vòng năm phút, ném cây bút ra: “Đi thôi, chắc hẳn cô nên mời em ăn cơm trưa…”


“Đương nhiên rồi, ăn cơm gì cũng được?”


Thẩm Trạch Hy gật đầu, ánh mắt mê mẩn nhìn chăm chú vào gương mặt dịu dàng của cô, chỉ cần có thể ăn cơm cùng với cô, còn lại không quan trọng.


Hai người dùng thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc đi thẳng xuống đại sảnh, lúc bước ra từ trong thang máy, những người xung quanh ghé mắt nhìn sang.


Có mê mẩn Thẩm Trạch Hy, cũng có tò mò với Diệp Giai Nhi.


Ngồi lên chiếc xe màu đen đi khỏi đó, số lần mà Diệp Giai Nhi trở về thành phố S trong bốn năm gần đây có thể đếm trên đầu ngón tay, mà sự thay đổi của thành phố S cũng vô cùng lớn, cô nghĩ một chút mà vẫn không thể nghĩ ra, không biết là nên dẫn anh ta đi ăn cơm ở đâu.


Suy nghĩ cả nửa ngày, cô nói: “Nếu không thì đến gần trường học đi, đồ ăn ở đó khá ngon.”


“Được.” Thẩm Trạch Hy ôm lấy cặp mắt hoa đào, đánh tay lái rẽ qua bên trái.


Chỉ là lúc chạy qua ngã tư đường lại lướt qua một chiếc xe xa hoa khiêm tốn màu đen, khoảng cách gần như thế, không có ai để ý đến ai.


Mà trên chỗ ngồi ở phía sau chiếc xe ấy, Thẩm Hoài Dương đang ngồi ở đó, thân thể cao lớn dựa trên ghế ngồi, đang nhắm hai mắt dưỡng thần.


Điện thoại truyền đến tiếng vang, đôi mắt mới chậm rãi mở ra, bàn tay với khớp xương rõ ràng lấy điện thoại đang rung lên từ trong túi quần, mở ra, ấn nút nghe.


“Hoài Dương, không phải là ngày hôm nay con về nước rồi à, mẹ kêu tài xế đến sân bay đón con.” Giọng nói của Tô Tình xuyên qua làn sóng vô tuyến.
 
Chương 388


CHƯƠNG 388


“Không cần.” Bàn tay anh xoa xoa hai đầu lông mày, giọng nói trầm thấp lại vô cùng khàn, nghe như có vẻ bị cảm: “Con đã lên xe rồi, qua nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ đến nhà họ Thẩm…”


“Thôi được rồi, vậy để người giúp việc dọn dẹp phòng ở cho con, mẹ cúp máy đây.”


Tùy ý nhét điện thoại di động vào ghế ngồi, đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương lại nhắm lại lần nữa, dường như là anh rất mệt mỏi.





Ở một bên khác.


Đã bốn năm rồi Diệp Giai Nhi không đến đây, có điều con đường này không hề thay đổi chút nào hết, thậm chí ngay cả ông chủ của các cửa hàng bên cạnh cũng là người trước kia.


Lúc đặt chân đến đây một lần nữa, có một loại cảm giác thân thiết khó tả, Diệp Giai Nhi đưa thực đơn cho Thẩm Trạch Hy: “Cậu muốn ăn cái gì thì gọi cái đó.”


Thẩm Trạch Hy chẳng khách khí, trong nháy mắt liền chọn một bàn đồ ăn.


Cầm lấy ấm nước của ông chủ đưa tới, Diệp Giai Nhi rót đầy hai ly nước, là nước quýt, màu vàng trong trẻo.





Mắt dừng trên người cô, Thẩm Trạch Hy cứ lẳng lặng nhìn chăm chú, một hồi lâu sau anh ta nặng nề nói: “Sau này em sẽ không gọi cô là cô Diệp, càng sẽ không gọi cô là chị dâu, sẽ quang minh chính đại gọi cô là Giai Nhi.”


Trong giọng nói đều là sự bá đạo và chấp nhất riêng biệt của đàn ông.


Bốn năm trước anh ta gọi cô là cô Diệp, ngay cả gọi tên cô cũng là một hy vọng xa vời, cũng chỉ có thể gọi tên cô ở một nơi không có người.


Nhưng mà lúc này anh ta đã có thể quang minh chính đại gọi tên cô ở trước mặt tất cả mọi người.


Nghe vậy, bàn tay đang cầm ấm nước của Diệp Giai Nhi hơi chậm lại, đột nhiên một giây tiếp theo, bàn tay khô ráo ấm áp của người đàn ông lại bao bọc lấy mu bàn tay cô.


Kinh ngạc, ấm nước ở trong tay Diệp Giai Nhi lắc lư một cái, nước quýt đổ đầy bàn.


Dường như là bị điện giật, cô nhanh chóng thu hồi tay lại, nhìn thẳng vào Thẩm Trạch Hy, gằn từng chữ: “Trạch Hy, có một số việc vĩnh viễn không thể nào, cậu hiểu mà.”


Bóng dáng cao lớn cứng nhắc ở đó, nhưng mà cũng chỉ một lát mà thôi, Thẩm Trạch Hy liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh tự nhiên như thường, gần như là không có chuyện gì xảy ra.


Đúng lúc này, đồ ăn đã được mang lên, hai người không tiếp tục nói về chủ đề lúc nãy nữa, mà là chuyển tới nói đến những chuyện thú vị đã từng xảy ra ở trường học khi đó.


Còn nói tới vài chuyện liên quan đến vấn đề kinh doanh, hóa ra công ty đó là của Thẩm Trạch Hy cùng với mấy người bạn hùn vốn mở, mà cổ phần của anh ta chiếm nhiều nhất.


Cố ý tránh né đề tài đó, cho nên bầu không khí giữa hai người vẫn rất hòa hợp thoải mái.


Một bữa cơm ăn gần nửa tiếng đồng hồ, Diệp Giai Nhi cúi đầu xuống nhìn thời gian, trong lúc bất tri bất giác vậy mà đã ba giờ rồi.


Thẩm Trạch Hy đề nghị đến khu phong cảnh thành phố S đi dạo, bốn năm chưa trở về, đúng là anh ta rất nhớ một vài địa điểm ở thành phố S.


“Hôm nào đi, chiều nay tôi còn có chuyện khác phải làm.” Thật ra trong lòng cô không yên lòng về Huyên Huyên.


Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy cũng không tiếp tục kiên trì nữa, trên gương mặt tuấn mỹ là một nụ cười khẽ: “Đã nói rồi nha, lần này nợ tôi một món nợ ân tình.”
 
Chương 389


CHƯƠNG 389


Diệp Giai Nhi cười cười: “Được rồi, lần sau tuyệt đối sẽ đi dạo với cậu cả ngày.”


“Trước tiên tiện đường đi đến công ty với tôi một chuyến, sau đó lại đưa chị về nhà.” Thẩm Trạch Hy không để cảm xúc thất vọng bộc phát ra ngoài.


“Trạch Hy, tôi có thể ngồi taxi đi từ đây, thuận tiện hơn.”


“Xe dừng ở bên ngoài cửa hàng, đây là phép lịch sự cơ bản nhất của đàn ông, tôi cứ cố chấp đấy.” Uể oải ngáp một cái, không thể phớt lờ sự kiên quyết trong lời nói của Thẩm Trạch Hy.


Thế là không tiếp tục từ chối nữa, ngồi lên xe chạy về công ty.


Lúc dừng xe, Thẩm Trạch Hy chú ý ở bên cạnh có một chiếc xe màu đen đang đậu ở đó, không giống như là nhân viên, khiêm tốn, thu liễm, nhưng lại ưu nhã xa hoa, không hiểu sao còn có chút quen mắt, nhưng mà anh ta không suy nghĩ nhiều.


Ra khỏi cửa thang máy liền đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, chỉ là không biết tại sao trái tim Diệp Giai Nhi đột nhiên mất tự nhiên, nhịp tim tăng nhanh.


Bàn tay rơi ở ngực, cô nhíu mày, có chút khó hiểu.


Nhưng mà trong khoảnh khắc Thẩm Trạch Hy đẩy cửa phòng ra, Diệp Giai Nhi cứng nhắc đứng yên tại chỗ như hòn đá, vì cô đã tìm được nguyên nhân cho sự khác thường khi nãy.


Mà Thẩm Trạch Hy cũng kinh ngạc không kém gì Diệp Giai Nhi, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mở miệng gọi một tiếng: “Anh.”


Chiếc ghế da chậm rãi xoay lại, Thẩm Hoài Dương vân vê điếu thuốc ở trong tay, lộ ra gương mặt đẹp trai góc cạnh.


Lúc ánh mắt đảo qua Diệp Giai Nhi, một ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ trong đôi mắt, rất sâu, rất nặng, rất đen, giống như là muốn nuốt chửng cả người cô, sau đó nhìn Thẩm Trạch Hy rồi lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”


“Sao anh lại đến đây?”


“kêu anh đến đây đưa em về nhà họ Thẩm ăn bữa tối.” Thu hồi ánh mắt rơi trên người Diệp Giai Nhi, biểu cảm trên mặt của Thẩm Hoài Dương rất nhạt, dường như chỉ nhìn thấy một người xa lạ không quan trọng mà thôi.


Cũng không nói người kia là ai, nhưng mà Thẩm Trạch Hy biết anh đang chỉ Tô Tình, cầm lấy mấy phần tài liệu, anh ta nói: “Vậy anh về trước đi, em về sau.”


Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!


Nhẹ giọng đáp lời, Thẩm Hoài Dương bước một bước dài đi ra ngoài phòng làm việc, chỉ là lúc đi ngang qua Diệp Giai Nhi dường như bước chân của anh có hơi vô ý mà dừng lại một lúc.


Một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi như thế mang đến cảm giác kích thích mãnh liệt, mãi cho đến khi bóng anh hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Diệp Giai Nhi mới âm thầm hít sâu một hơi, để thân thể căng cứng của mình thả lỏng, trở nên tự nhiên, mà lúc này nhịp tim lại kịch liệt hơn so với lúc nãy, dường như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


Trong mắt anh, cô ngay cả là một người vợ cũ cũng không phải, tối đa cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi, ánh mắt lúc nãy của anh đã rất rõ ràng.


Mà anh trong mắt cô cũng là người xa lạ, cho nên cảm xúc cũng không cần phải trở nên dao động vì một người lạ, không phải sao?


Mặc dù ở trên xe cô vẫn luôn nói chuyện phiếm với Thẩm Trạch Hy, nhưng mà suy nghĩ của cô rõ ràng không tập trung.


Một lúc sau đến dưới lầu chung cư, sau khi nói chuyện một hồi, Thẩm Trạch Hy liền lái xe đi khỏi.


Quay người, thở một hơi thật dài, Diệp Giai Nhi kiềm chế những cảm xúc dao động không nên có trong lòng mình, khôi phục lại vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt như thường ngày.
 
Chương 390


Lúc nãy chỉ bởi vì gặp nhau quá đột nhiên, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, cho nên mới có thể luống cuống, sau này tuyệt đối sẽ không.


Ở một góc khu chung cư, người đàn ông ngạo mạn đứng ở đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái đang đi tới, dáng người cao lớn chìm trong bóng tối ở bậc thang, lạnh lẽo lại cứng rắn, đôi mắt đen thâm thúy phát ra ánh sáng như một con sói trong đêm.


Vẫn luôn đi về phía trước, cô không chú ý đến xung quanh, nhưng mà lúc bước một bước đi đến cầu thang, có một giọng nói trầm thấp đột ngột truyền vào trong lỗ tai: “Mợ Thẩm.”


Giọng nói đột ngột xuất hiện làm Diệp Giai Nhi giật mình kêu lên, thân thể hơi run lên một chút, vội vàng xoay người lại.


Lúc ánh mắt đối diện với người đàn ông đó, cô có hơi ngây người.


Nhưng mà chỉ trôi qua một lúc, Diệp Giai Nhi liền kéo suy nghĩ trở về, hít sâu một hơi, đứng yên bất động, ánh mắt lại càng không né tránh, ngửa đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, nhíu mày, vô cùng lạnh nhạt mà nhắc nhở anh.


“Anh Thẩm, bốn năm trước chúng ta đã ly hôn rồi, mong bây giờ anh hãy gọi tên tôi.”


Đôi môi mỏng nở một nụ cười lạnh, Thẩm Hoài Dương không nói lời nào, bước chân mạnh mẽ đi tới, bóng người cao lớn bao phủ cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, im lặng thật lâu, tiếng cười trầm thấp mang theo vẻ châm chọc khiêu khích.


“Lúc đối diện với Trạch Hy, em lại dịu dàng ngoan ngoãn giống như một con cừu nhỏ, lúc này nói chuyện với tôi thì gai toàn thân trên dưới đều dựng hết cả lên, hửm?”


“Hình như chuyện này không có liên quan gì với anh Thẩm.” Cô mím chặt môi, mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.


Ngón tay thon dài duỗi ra, Thẩm Hoài Dương bóp cái cằm tinh xảo của cô, giống như là trừng phạt mà cứ bóp lấy, ánh mắt bén nhọn: “Lấy lùi làm tiến, cho nên bây giờ em đang dự định quyến rũ Trạch Hy phải không?”


Cười lạnh, Diệp Giai Nhi đưa tay hất mạnh bàn tay của anh ra, trong lời nói cũng là vẻ châm chọc khiêu khích bén nhọn.


“Anh Thẩm không anh anh em em với người phụ nữ mà mình yêu, ngược lại chạy đến đây xen vào chuyện của người khác làm cái gì vậy? Với lại bây giờ tôi với anh Thẩm không có liên quan gì với nhau, tôi muốn quyến rũ ai, muốn làm gì, anh Thẩm cũng không có quyền hỏi han hay can thiệp vào.”


Đôi mắt lóe lên, Thẩm Hoài Dương nhướng mày nhìn cô thật lâu, không những không giận mà còn cười, nhưng mà nụ cười không có nhiệt độ: “Đúng là không có quan hệ, nhưng mà nếu như em muốn quyến rũ Trạch Hy, vậy thì dĩ nhiên đó là chuyện khác rồi, tôi khuyên em tốt nhất nên ném bỏ suy nghĩ này đi.”


Bốn năm không gặp, anh lại càng đẹp hơn, khí tức trên người cũng trở nên thành thục, mê hoặc, nhưng mà lại càng trở nên vô liêm sỉ hơn.


“Tôi có chết tâm hay không không phải là do anh Thẩm quyết định.” Cô cười lạnh, khiêu khích lại anh.


Cười lạnh, Thẩm Hoài Dương khịt mũi một tiếng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Được thôi, vậy chúng ta cứ rửa mắt mà đợi đi.”


Khóe mắt kéo cao, Diệp Giai Nhi nở nụ cười gật đầu: “Cho nên lúc này anh Thẩm có thể đi được chưa vậy, tôi cũng không muốn bị người phụ nữ nào đó mắng mình là tiểu tam đằng sau lưng mình…”


Cái miệng nhỏ hồng hào này càng ngày càng nhanh nhẹn hơn rồi, càng làm cho người ta muốn một phát xé toạc.


Bỗng nhiên cúi người xuống, anh đột nhiên lại vươn tay ôm cô vào trong ngực, thân thể hai người dính sát vào nhau, một giây sau, anh hung hăng hôn cô.


Hoàn toàn không dự đoán anh lại hành động như thế, cô lập tức dùng hết sức lực toàn thân mà giãy giụa, đưa tay ra, một bàn tay hung hăng đánh vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh.


Không hề tránh né, Thẩm Hoài Dương nhận lấy bàn tay ấy, vẻ mặt lạnh lẽo lạnh lùng đánh giá cô, dường như là muốn thao túng cô.
 
Chương 391


CHƯƠNG 391


Không có sợ hãi, càng không có né tránh, Diệp Giai Nhi lạnh lùng nghênh đón: “Chẳng lẽ anh Thẩm vẫn thích ăn trong chén nhìn trong nồi hả, có phụ nữ mình yêu mà còn không thỏa mãn, cứ nhất định phải đến đây trêu chọc một người phụ nữ như tôi?”


“Cái miệng nhỏ này thật sự khiến cho người khác không nhịn được mà muốn xé nát, lời nói nói ra không có một lời là thứ mà người khác thích nghe.”


“Cô Thẩm biết nói lời mà người khác thích nghe đó, giọng nói đó mềm mại như nước, anh muốn nghe bao nhiêu thì có thể nghe bấy nhiêu, cần gì phải đến đây tìm kích thích?”


Thẩm Hoài Dương không nói lời nào, đôi mắt đen hẹp dài trầm xuống, cứ chăm chú nhìn cô như thế, phù quang lạnh lẽo tung bay, chỉ hận không thể đóng cô thành băng.


Diệp Giai Nhi cũng không cam lòng yếu thế, đã qua bốn năm, giữa hai người không có quan hệ với nhau, anh dựa vào cái gì mà lại đến sỉ nhục như thế?


Chỉ là nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú ấy có dấu bàn tay, phẫn nộ trong lòng cô đã tiêu tán đi một chút, chỉ cảm thấy bàn tay đó vô cùng đẹp.


Nhưng mà đúng lúc này có một tiếng bước chân truyền đến, sau đó giọng nói ấm ức của Tiểu Huyên Huyên truyền tới từ trên lầu, có thể nghe thấy rất rõ ràng: “Bà ngoại ơi, sao mẹ vẫn còn chưa về vậy ạ, có phải là mẹ không cần Huyên Huyên rồi không?”


“Sao lại không cần Huyên Huyên chứ, Huyên Huyên của chúng ta hiểu chuyện, lại ngoan ngoãn như thế, mẹ ra ngoài mua truyện cổ tích cho Huyên Huyên rồi, mẹ sẽ về nhanh thôi.” Là giọng nói của Quách Mỹ Ngọc.


“Nhưng mà lúc nãy bà ngoại cũng nói như vậy đó, nói là mẹ sẽ về nhanh thôi, con chờ lâu như vậy rồi mà mẹ vẫn còn chưa về, bà ngoại ơi, có phải là mẹ đã bị lão sói xám bắt đi rồi không?” Trong giọng nói non nơt còn mang theo tiếng khóc: “Con không muốn truyện cổ tích nữa đâu, chỉ cần mẹ trở về thôi.”


“Huyên Huyên đã quên mất là còn có chú cảnh sát nữa, chú cảnh sát có súng có thể đánh sói xám chạy đi, chúng ta chờ một lúc nữa, chắc chắn là mẹ sẽ về mà.”


Nghe thấy âm thanh truyền đến từ trên lầu, trái tim Diệp Giai Nhi lập tức bị níu chặt, cô nhịn không được mà hốt hoảng, thân thể không nhịn được hơi run rẩy.


Cô sợ là Thẩm Hoài Dương nghe được…


Nếu như nói không căng thẳng thì là giả.


Cô sợ Thẩm Hoài Dương sẽ cướp Huyên Huyên đi, dù sao thì Huyên Huyên cũng là con của anh.


Nhưng mà lúc này cô lại càng biết rõ mình tuyệt đối không thể hoảng loạn, cũng không thể lúng túng, càng không thể để anh nhìn ra dấu vết gì từ trên mặt cô.


Âm thầm hít một hơi thật sâu, thả lỏng, Diệp Giai Nhi bất động thanh sắc đánh giá biểu cảm của anh, cô muốn từ biểu cảm của anh mà quan sát xem anh có để ý đến âm thanh này không.


Mà trên gương mặt tuấn mỹ của anh không hề có cảm xúc chập chùng, đôi mắt đen nhánh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, dường như là muốn đâm xuyên cô.


Thấy vậy, trái tim treo lơ lửng vì lo lắng của Diệp Giai Nhi rốt cuộc cũng đã rơi xuống, thân thể căng thẳng đã có hơi buông lỏng, nhưng mà vẫn nhịn không được mà khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.


Chỉ cần sự chú ý của anh đặt trên người cô là được rồi, có lẽ là anh căn bản không nghe thấy mấy câu nói lúc nãy của Huyên Huyên.


Với lại là tiếng Quách Mỹ Ngọc dỗ Huyên Huyên về nhà, mặc dù cô bé không muốn cho lắm, nhưng mà cũng không la hét om sòm, mà là để mặc cho bà ôm mình về.


Tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cuối cùng trái tim của Diệp Giai Nhi mới có thể hoàn toàn thả lỏng, trong lòng cũng đã có sức lực.
 
Chương 392


CHƯƠNG 392


“Có phải là anh Thẩm nên đi rồi không, giữa chúng ta đã không còn gì để nói với nhau, những gì cần nói, có thể nói đều đã nói xong hết rồi.”


Đôi môi mỏng lạnh lùng cong lên, Thẩm Hoài Dương liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp tràn đầy cảnh cáo: “Em tốt nhất nên cách xa Trạch Hy ra một chút, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả…”


“Nực cười, anh có thể quản được mình, chẳng lẽ còn có thể quản được người khác?” Quan trọng hơn là cô đã cười thành tiếng.


Nở một nụ cười khiến người khác sợ hãi, anh chậm rãi cúi người xuống, khóe miệng gợi cảm vô tình cong lên, đứng từ trên cao nhìn cô: “Em tốt nhất đừng nghi ngờ về lời nói của tôi, không gian không phải thương nhân, đây là kết luận mà em đã từng nói với tôi, cho nên loại thương nhân giống như tôi sẽ chỉ chọn điểm yếu của em mà ra tay, có hiểu chưa?”


Bóng lưng thẳng tắp, hai tay Diệp Giai Nhi khoanh trước ngực, mang theo vài phần cố ý mà nói: “Tôi không hiểu rõ tại sao anh lại không đồng ý để tôi và Trạch Hy bên nhau như thế?”


“Em trai của mình cùng với vợ cũ lăn giường, đồng thời còn dây dưa cùng một chỗ, làm những chuyện chúng ta đã từng làm, cảnh tượng đó vô cùng buồn nôn.”


“Chỉ có anh mới có thể xấu xa như thế, buồn nôn! Chẳng lẽ mình với cô mình lên giường làm chuyện đó, anh liền không cảm thấy buồn nôn hả?” Diệp Giai Nhi thật sự rất muốn hung hăng đánh anh một bàn tay.


Ánh mắt âm trầm giống như một vùng biển mênh mông, từng gợn sóng lăn lộn, Thẩm Hoài Dương không nói lời nào, cứ nhìn chăm chăm cô như thế.


Mắt khép hờ, một lúc sau Diệp Giai Nhi chậm rãi mở ra, lúc này anh đang cảm thấy đau lòng cho Thẩm Hải Băng, lại cảm thấy phẫn nộ với cô đó à?


Thật ra thì hà tất gì cô phải làm như vậy?


Không phải nói quên là tốt rồi, tại sao cô phải tự nhắc tới những chuyện khiến cô buồn nôn, dù sao thì bốn năm đã qua, cần gì phải nghĩ tới nó?


Không nhìn anh, cũng không nói tiếng nào, Diệp Giai Nhi quay người bước nhanh đi lên trên cầu thang.


Chỉ là còn chưa bước về phía trước mấy bước, tay lại bị người ta nắm từ phía sau, cảm giác nóng bỏng và khô ráo thuộc về đàn ông, cô bối rối đứng tại chỗ, cảm thấy lòng bàn tay nóng hổi.


Một giây sau, giọng nói nặng nề khàn khàn của người đàn ông rơi vào trong lỗ tai: “Nhớ kỹ lời tôi, không nên đi trêu chọc Trạch Hy, em không chọc tôi nổi đâu.”


Trào phúng cười lạnh, nhoi nhói, Diệp Giai Nhi hung hăng hất tay anh ra, nhìn anh, lạnh lùng gạt một câu từ trong miệng: “Anh cũng không trêu chọc tôi nổi đâu, cho nên là sau này anh Thẩm đừng có đến đây trêu chọc tôi nữa.”


Lập tức, đầu không thèm quay lại, ngay cả nhìn cũng không nhìn người đàn ông một cái nào.


Đợi đến lúc bóng dáng cô hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Thẩm Hoài Dương vẫn không đi, bàn tay nắm chặt rất muốn vặn gãy cái cổ thon thả của cô.


Thẳng cho đến khi điện thoại rung lên, anh mới thu hồi suy nghĩ, ấn nghe: “Trạch Hy.”


“Anh không phải nói là về nhà họ Thẩm ăn cơm hả, em đã về rất lâu rồi, sao lại không nhìn thấy anh đâu, không phải là anh đi trước em đó à?”


“Trên đường tạm thời xảy ra chút chuyện, sẽ về nhanh thôi, cúp máy đây.”


Lời ít ý nhiều, cúp điện thoại, dáng người cao lớn đi thẳng về phía trước, chiếc xe màu đen đậu ở dưới lầu khu chung cư.


Về đến nhà, Tiểu Huyên Huyên trực tiếp nhào tới, thân thể nhỏ bé ôm lấy cái đùi Diệp Giai Nhi, ấm ức muốn chết đi được: “Mẹ ơi, sao muộn như vậy rồi mẹ mới về nhà?”


“Mẹ đi ăn cơm với một chú kia, cho nên mới về muộn như thế, nhớ mẹ hả?”


Cái đầu nhỏ gật lia gật lịa giống như gà mổ thóc: “Con sợ mẹ bị sói xám mang đi, ăn hết.”
 
Chương 393


CHƯƠNG 393


Diệp Giai Nhi cười đưa tay ôm cô bé vào trong ngực: “Không sao đâu, có chú cảnh sát mà, chú cảnh sát sẽ đuổi sói xám đi, để mẹ sờ bụng của con xem xem con ăn mấy que kem.”


Bàn tay rơi vào cái bụng nhỏ tròn tròn, cô cố ý di chuyển lên một chút, rơi vào eo của cô bé, nhẹ nhàng chọt chọt.


Cô bé sợ nhột, cười khanh khách, không ngừng cầu cứu: “Bà ngoại ơi cứu cháu với, ông ngoại ơi cứu cháu với.”


Chơi đủ rồi, Huyên Huyên dựa vào đùi cô ngoan ngoãn say mê xem hoạt hình hai chú gấu, tỉnh thoảng còn bắt chước chú gấu bé, giọng nói trẻ con mềm mại kêu lên: “Gấu lớn, cháu đói bụng.”


Chơi như vậy còn chưa đủ ghiền, cô bé bước hai ba bước bạch bạch chạy đến trước mặt Diệp Đức Huy, vuốt vuốt cổ họng: “Gấu lớn, cháu đói bụng rồi.”


Diệp Đức Huy bật cười, mở một túi bánh bích quy nhỏ cho cô bé, vỗ vỗ cái mông nhỏ tròn tròn của cô bé.


Cả người uốn éo, cô bé lại chạy đến trước mặt Quách Mỹ Ngọc bẹp lấy cái miệng: “Gấu bé, cháu khát rồi.”


Mở hộp sữa SuSu ra, Quách Mỹ Ngọc đút sữa vào cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, đúng là một đứa nhỏ đáng yêu, càng nhìn càng thích.


Ăn uống no say, Huyên Huyên lại vung chân nhảy tót lên trên ghế sofa nằm đó, bàn tay trắng nõn chọt chọt cánh tay Diệp Giai Nhi: “Này đầu trọc, xoa xoa bụng.”


Diệp Giai Nhi quả thật bó tay với cô bé, vừa cười, tay lại vừa nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng nhỏ của cô bé.


Có lẽ là chơi cả ngày hơi buồn ngủ rồi, qua một lúc đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.


“Hôm nay con rời nhà cả ngày, Huyên Huyên không khóc, cũng tương đối dễ dỗ, có làm ầm ĩ một trận nhưng mà lại ngoan ngoãn hiểu chuyện.” Quách Mỹ Ngọc nhìn cháu gái của mình.


Gật đầu, Diệp Giai Nhi mỉm cười, trong lòng đã đưa ra quyết định: “Mẹ, con dự định ngày mốt trở về Tân Hải.”


“Sao lại về sớm như thế?”


“Không có cách nào khác, sắp thi giữa kì rồi, chắc chắn bận rất nhiều việc, nhưng mà chờ đến lúc nghỉ hè, toàn bộ thời gian nghỉ hè con và Huyên Huyên đều sẽ ở đây.”


Nếu là do công việc thì Quách Mỹ Ngọc đương nhiên không can thiệp, bà chỉ gật đầu: “Được rồi, nếu như không thể chăm sóc cho Huyên Huyên thì cứ gọi điện thoại cho ba với mẹ là được rồi, ba với mẹ thay phiên chăm sóc Huyên Huyên cho con.”


Sau khi ngồi trong phòng khách nói chuyện với Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc cả một buổi, Diệp Giai Nhi mới rón rén ôm Huyên Huyên vào trong ngực, đặt cô bé lên trên giường.


Thân thể nhỏ bé của cô bé lăn một vòng ở trên giường, ôm lấy gấu nhồi bông rồi ngủ say sưa.


Lấy điện thoại di động ra, Diệp Giai Nhi đi đến cạnh ban công gọi điện thoại cho Thẩm Trạch Hy, một lát sau điện thoại liền được nhấc máy.


“Trạch Hy, ngày mai cậu có rảnh không?” Cô hạ giọng rất nhỏ, nhưng mà đủ để người kia nghe thấy rõ ràng.


“Có, sao vậy?”


“Không phải là cậu muốn đi dạo một vài nơi ở thành phố S hả, ngày mai tôi có thời gian, có thể đi dạo với cậu.”


Ngay lập tức, giọng nói của Thẩm Trạch Hy ở bên kia thêm phần nhẹ nhàng: “Được, ngày mai tôi đến đón chị.”


“Được rồi.” Đáp lời, cô cúp điện thoại, đặt điện thoại qua một bên.
 
Chương 394


CHƯƠNG 394


Hiện tại Thẩm Hoài Dương đã trở về thành phố S, nếu như cô lại dẫn theo Huyên Huyên ở lại đây, sợ là có một ngày nào đó gặp phải giống như là chiều ngày hôm nay, quả thật quá nguy hiểm.


Vì để đề phòng rắc rối có thể xuất hiện, cô vẫn nên đưa Huyên Huyên rời khỏi nơi này mới tốt hơn.


Ở chung bốn năm, Huyên Huyên đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô, cô đã quen thuộc có Huyên Huyên làm bạn, nếu như không có cô bé này, cô thật sự không biết mình sẽ trở nên như thế nào.


Cô không thể để mất đi như thế.


Thành phố S đối với cô mà nói quả thật chính là một nơi thị phi, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây.


Trước khi đi cô vẫn muốn đi chơi cùng Trạch Hy, dù sao thì bốn năm không gặp, với lại cậu ta cũng cho anh trai mình công việc, đi chơi cùng với cậu ta một ngày, mời cậu ta ăn một bữa cơm, dù sao cũng là chuyện đương nhiên.





Thẩm Trạch Hy đứng trước cửa sổ nghe điện thoại, trên gương mặt đẹp trai đều là nụ cười vui vẻ, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.


Ngồi ở trên ghế sa lông, khóe mắt Thẩm Hoài Dương vô tình đảo qua, hàng lông mày tuấn mỹ lập tức nhíu chặt lại.


Đợi đến lúc anh ta cúp điện thoại, Tô Tình cười vui vẻ hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”


Tránh nặng tìm nhẹ, Thẩm Trạch Hy lười biếng dựa trên ghế sa lông uống một ngụm cà phê, nói bừa: “Đồng nghiệp.”


“Đồng nghiệp nào vậy? Nhìn bộ dạng của con vui vẻ như thế.” Bốn năm không gặp, trong lòng Tô Tình thật sự rất nhớ Thẩm Trạch Hy.


“Đồng nghiệp mà thôi.” Tất nhiên là Thẩm Trạch Hy biết mối quan hệ của hai người bọn họ cương cứng đến cỡ nào.


“Vậy ngày mai đi miếu dâng hương với mẹ đi?”


“Ngày mai con có một buổi hẹn hò quan trọng, cho nên mẹ vẫn nên kêu anh trai đi với mẹ đi, nếu không thì để thím Lý đi cùng mẹ, con lên lầu trước đây.”


Vừa nói xong liền đi lên lầu, lúc rời đi, anh ta vẫn cười tươi như hoa.


Tô Tình nói: “Rốt cuộc là điện thoại của ai vậy chứ, có thể để nó vui vẻ thành như vậy, chẳng lẽ là bạn gái? Nhưng mà nó có hẹn hò với bạn gái à?”


Nghe vậy, ánh mắt âm trầm của Thẩm Hoài Dương lại lóe lên một tia hắc ám, bàn tay với khớp xương rõ ràng lắc khẽ ly cà phê.


Đương nhiên anh hiểu rõ tâm tư của Trạch Hy.


Đồng nghiệp, ồ, đôi môi mỏng cong lên một độ cong, lý do thoái thoát này của Trạch Hy sao có thể lừa gạt được anh chứ.


Lúc này trong đầu anh lại nhớ đến bóng lưng tinh tế của người phụ nữ đó, bỗng nhiên nhiệt độ trong mắt và trên mặt anh đột ngột giảm xuống, mang theo cái lạnh thấu xương.


Hiển nhiên là cô hoàn toàn không nghe lọt tai một lời cảnh cáo nào của anh.


Đôi mắt hẹp dài nguy hiểm chậm rãi nheo lại, anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch cà phê ở trong tay, chỉ là đôi mắt đen trầm mãi không tiêu tan giống như mực tàu.


Sáng ngày hôm sau.


Diệp Giai Nhi đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, sợ là đánh thức Huyên Huyên, cho nên bước chân rất nhẹ rất nhẹ.


Nhưng mà ai biết được cô vừa mới bước vào phòng thì cô đã nhìn thấy Huyên Huyên thức dậy, lúc này đang ngồi ở trên giường, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn dụi dụi mắt, vẫn còn buồn ngủ, hơi mơ màng.
 
Chương 395


CHƯƠNG 395


Buổi tối lúc cô bé ngủ thì cứ luôn thích lăn loạn ở trên giường, cho nên ngày hôm sau lúc thức dậy tóc ở phía sau bị ép vểnh lên.


Đưa tay đè tóc xuống, Diệp Giai Nhi nhẹ giọng dịu dàng dỗ dành: “Huyên Huyên, ngoan, ngủ thêm một lúc nữa đi.”


Cô định đi ra ngoài, không có dự định đưa Huyên Huyên theo, mà nếu như cô đi vào lúc Huyên Huyên thức dậy, chắc chắn cô bé sẽ kêu gào muốn đi cùng, cho nên trước tiên vẫn phải dỗ cô bé ngủ cái đã.


“Con không ngủ nữa, con muốn ra ngoài với mẹ.” Cái miệng nhỏ vừa ngáp vừa dụi mắt, rõ ràng là chưa ngủ đủ, nhưng mà lại không chịu ngủ tiếp.


Nghe vậy, cô cau mày: “Mẹ đâu có ra khỏi nhà đâu.”


“Mẹ đã nói là nói dối thì không phải là đứa nhỏ ngoan, nếu như mẹ gạt người, vậy thì mẹ cũng không phải là một người mẹ tốt, sau này cũng sẽ không tin tưởng vào lời nói của mẹ nữa, hừ.” Vóc người nhỏ nhỏ uốn éo đưa lưng về phía Diệp Giai Nhi, tóc vẫn còn đang vểnh


lên, bộ dạng đó vừa buồn bực vừa đáng yêu.


Bất đắc dĩ, Diệp Giai Nhi liền ôm cô bé đang giận dỗi vào trong ngực, nói xin lỗi: “Mẹ sai rồi, mẹ không nên nói dối với Huyên Huyên, nhưng mà ngày hôm nay mẹ thật sự có chuyện rất quan trọng cần phải làm, cho nên con lại chơi cùng bà ngoại một ngày nha, có được không?”


“Không được, con muốn đi cùng với mẹ.” Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tủi thân: “Mẹ đưa con đi với, con không quậy mẹ đâu, cũng sẽ không kêu mẹ ôm, tự con đi được. Mẹ ơi mẹ, cho con đi với có được không ạ?”


Bàn tay nhỏ nắm chặt lấy ống tay áo cô nhẹ nhàng lắc lắc, giống như là một chú chó con đáng thương.


Thấy vậy, Diệp Giai Nhi không khỏi mềm lòng, lúc chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thân thể nhỏ nhắn ấy lại ôm lấy cái chân cô, cái mông nhỏ trực tiếp ngồi trên chân cô, hai cái tay nhỏ ôm chân cô giống như là một cô bé ăn vạ.


Cô không khỏi bật cười, mở miệng nói: “Được được được, mặc quần áo nhanh lên đi, sau đó đi đánh răng rửa mặt.”


Sau khi nghe xong, gương mặt nhỏ nhắn cười như một đóa hoa, nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi lập tức chạy vào trong nhà vệ sinh.


Đứng trong phòng, cô cũng nghe thấy tiếng hát vui vẻ của cô bé: “Yêu mình thì ôm mình một cái, yêu mình thì bạn hãy hôn hôn mình…”


Chờ sau khi sửa soạn xong rồi, Diệp Giai Nhi nói với Quách Mỹ Ngọc một tiếng, dẫn Huyên Huyên đang không ngừng nhảy cẫng ra khỏi nhà.


Thật ra thì trong lòng cô không muốn để Huyên Huyên xuất hiện trước mặt bất cứ một người nhà họ Thẩm nào, nhưng mà ngày hôm nay Huyên Huyên thật sự bám quá chặt.


Nhưng mà ở nhà họ Thẩm, Trạch Hy là người duy nhất có thể khiến cô yên tâm, cô có lòng tin tuyệt đối với Trạch Hy.


Gọi điện thoại cho Trạch Hy hẹn gặp nhau ở Vĩnh Hòa Đại Vương, cô mua cho Huyên Huyên một lồng bánh bao hấp, lại gọi thêm hai ly sữa đậu nành, ngồi ở đó chờ anh ta.


Mà đổi thành một bên, trong nhà họ Thẩm.


Để điện thoại di động xuống, Thẩm Trạch Hy huýt sáo bước vào trong phòng tắm, đầu tiên là tắm rửa, sau đó lại ướm quần áo trước gương, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám và một cái quần kaki.


Ôm dáng lại mang theo vài phần nhẹ nhàng, nhưng lại thành thục ổn trọng.


Lúc đi xuống lầu, thím Lý đang sắp xếp bát đũa, Thẩm Hoài Dương ngồi trước bàn ăn, bóng người cao lớn tùy ý lười biếng dựa vào ghế ngồi, trong tay cầm một tờ báo.
 
Chương 396


CHƯƠNG 396


Team có up sai từ 390- 395, mình đã sửa, mong các bạn thông cảm ạ!


Mà Tô Tình thì đang uống nước ấm, nhìn thấy Thẩm Trạch Hy, mở miệng cười nói: “Xuống đúng lúc đó, đến ăn sáng nè.”


“Mẹ, con có hẹn trước rồi, sáng nay không ăn.”


“Cho dù có hẹn thì cũng không cần phải gấp gáp như vậy, ít nhất cũng phải ăn chút gì.”


Vẫn lắc đầu, ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Trạch Hy rơi vào bóng dáng người nọ: “Anh, hôm nay anh không cần phải đến công ty hả?”


Lật lật tờ báo ở trong tay, ánh mắt thâm trầm của Thẩm Hoài Dương như có điều suy nghĩ mà quét qua người anh ta, trong đó còn mang theo thâm ý.


Chỉ là Thẩm Trạch Hy không nhận ra, chỉ nói tạm biệt với hai người rồi sau đó rời khỏi nhà họ Thẩm.


Lúc đến Vĩnh Hòa Đại Vương đã là nửa tiếng đồng hồ sau, đẩy cửa tiệm ra, Thẩm Trạch Hy bước vào, vừa nhìn liền thấy Diệp Giai Nhi đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.


Ngay lập tức, gương mặt tuấn mỹ của anh ta liền nở nụ cười, chỉ là trong lúc vô tình ánh mắt liếc nhìn cô bé đáng yêu đang uống sữa đậu nành thì giật mình.


Trong lòng của anh ta đã có suy đoán, đó chắc là con của cô và anh trai mình.


Một lúc sau, Thẩm Trạch Hy kéo suy nghĩ trở về, bước qua ngồi xuống đối diện Diệp Giai Nhi, ánh mắt vẫn rơi trên người cô bé.


Cô bé rất xinh đẹp, hoàn toàn di truyền ưu điểm của hai người bọn họ.


Diệp Giai Nhi cũng gọi một ly sữa đậu nành cho Thẩm Trạch Hy, để ý ánh mắt của anh ta đang rơi ở trên người Huyên Huyên, cô chậm rãi mở miệng nói.


“Trạch Hy, tôi hi vọng là cậu sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai ở nhà họ Thẩm, con bé là do tôi đã nuôi lớn từ nhỏ, bây giờ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, tôi không thể chịu được việc bất cứ ai đưa con bé đi, cậu có hiểu chưa?”


Cổ họng chuyển động lên xuống, Thẩm Trạch Hy gật đầu, ba năm trước, trong lòng anh ta hiểu rất rõ nỗi khổ của cô.


Chính là bởi vì hiểu rõ, cho nên anh ta mới có thể đau lòng vì cô.


“Chị không cần phải lo lắng đâu, tôi sẽ không nói cho anh trai biết, đương nhiên cũng không nói cho mẹ tôi biết, chỉ là giấy không thể gói được lửa, với lại thành phố S cũng chỉ có bấy nhiêu, có lẽ là một ngày nào đó bọn họ sẽ phát hiện ra.”


“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai tôi sẽ đưa Huyên Huyên về Tân Hải.” Đây là quyết định mà cô đã sớm đưa ra ở trong lòng.


Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy nhăn mày lại: “Vì để tránh anh tôi?”


“Có một phần, một phần khác là thành phố đó tương đối thích hợp với tôi và Huyên Huyên, từ nhỏ Huyên Huyên cũng lớn lên ở đó, cô bé thích hợp với hoàn cảnh ở đó hơn.”


Huyên Huyên còn nhỏ, đương nhiên không hiểu cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Thẩm Trạch Hy: “Mẹ ơi, chú này rất đẹp trai.”


Cặp mắt đào hoa cong lên, Thẩm Trạch Hy hơi cúi người xuống ôm Huyên Huyên vào trong ngực, trái tim mềm nhũn chậc chậc tán thưởng, tay lại sờ lên gương mặt mịn màng bóng loáng giống như trứng gà lột: “Người đẹp nhỏ, cháu cũng rất đáng yêu.”


Bật cười khanh khách, Huyên Huyên cũng không sợ người lạ, ngồi ở trong ngực Thẩm Trạch Hy mà uống sữa đậu nành.


“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đến cổ thành lâu đi.” Diệp Giai Nhi đứng dậy, cô nói.


Sau đó liền đi đến cổ thành lâu, Thẩm Trạch Hy vốn rất thích trẻ con, chỉ một lát sau là đã có thể hòa hợp với Huyên Huyên, đi ở bên cạnh chỉ nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai người bọn họ.
 
Chương 397


CHƯƠNG 397


Càng quan trọng hơn là Huyên Huyên còn đặc biệt danh cho hai người, Thẩm Trạch Hy là gấu lớn, cô bé là gấu bé.


“Tại sao cháu là gấu bé, mà không phải gấu lớn?” Thẩm Trạch Hy hỏi, lại ôm thân thể trong lòng lên một chút.


“Vì cháu nhỏ, còn nữa, gấu lớn phải tìm thức ăn cho gấu bé ấy! Cháu không có tiền mua đồ cho gấu bé.” Cô bé chu môi, nói rất hùng hồn.


Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Trạch Hy cười toe toét, trong lòng càng thêm thích Huyên Huyên: “Nói xem, Huyên Huyên còn muốn ăn gì, chú mua cho cháu.”


Cô bé liếm môi, chỉ vào kẹo bông gòn bên cạnh.


Không nói hai lời, Thẩm Trạch Hy đi sang, mua cái lớn nhất, Huyên Huyên cười mắt cong như vầng trăng, bàn tay nhỏ giơ kẹo bông gòn, lại không ăn, mà đưa tới miệng Thẩm Trạch Hy, giọng non nớt: “Chú đẹp trai ăn trước.”


Mặc dù luôn không mấy thích ăn đồ ngọt, nhưng lúc này đây, nhìn khuôn mặt nhỏ của Huyên Huyên, dù kêu Thẩm Trạch Hy uống mấy ly nước đường cũng không thành vấn đề.


Tiếp đó, Huyên Huyên lại đưa kẹo bông gòn tới bên miệng Diệp Giai Nhi: “Mẹ cũng ăn.”


“Con ăn đi, mẹ không ăn.” Diệp Giai Nhi cười, vốn dĩ, cô đi dạo cùng Thẩm Trạch Hy, kết quả, lúc này lại biến thành Thẩm Trạch Hy cùng hai mẹ con cô đi dạo.


Đặc biệt là Huyên Huyên, cũng rất thích Thẩm Trạch Hy, mở miệng ngậm miệng chính là chú đẹp trai, càng không chịu xuống khỏi lòng anh ta, cô mới nói một câu, ngay cả Thẩm Trạch Hy cũng theo không vui.


Anh ta cũng ôm lấy Huyên Huyên không chịu buông tay, cô thực sự là không còn cách nào với hai người.


Chỉ là, còn chưa bước vài bước, vô tình nhìn thấy bóng dáng đàn ông vô cùng quen thuộc, lại nhìn sang Huyên Huyên, máu huyết trên dưới toàn thân Diệp Giai Nhi đều xông lên đỉnh đầu.


Thành phố S nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tại sao lại gặp nhau liên tục như vậy, hơn nữa còn là trong vòng hai ngày, cô rốt cuộc là đã xui xẻo thế nào?


Tại sao, càng sợ chuyện gì, thì chuyện đó lại xảy ra?


Mà anh đương nhiên cũng nhìn thấy bên này, vì vậy, anh đang nhấc chân bước sang đây…


Nguy rồi, lúc này Huyên Huyên còn đang ở trong lòng Thẩm Trạch Hy, muốn nhanh chóng dẫn cô bé rời đi, đương nhiên là không thể nào!


Cô không nhịn được trở nên hoảng loạn, lần trước ở hành lang, anh chỉ là nghe thấy giọng của Huyên Huyên, không nhìn thấy cô bé, cô còn có thể yên tâm.


Nhưng lúc này, anh đi tới, còn đối mặt với Huyên Huyên, điều này khiến cô làm sao còn có thể duy trì trấn định?


Hôm nay, quả nhiên là không nên dẫn Huyên Huyên ra ngoài!


Phát giác phản ứng của cô, Thẩm Trạch Hy đè thấp giọng, chỉ hai người có thể nghe thấy: “Bình tĩnh, tự nhiên, chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, đi bước nào tính bước nấy, lúc cần thiết, nói dối cũng là tất yếu…”


Gật đầu, Diệp Giai Nhi thả lỏng cơ thể, khiến trái tim đang nảy lên nhanh chóng của mình từ từ bình tĩnh lại, đã bốn mặt gặp nhau, không cách nào trốn tránh.


Đã muốn tránh cũng không được, vậy thì điều duy nhất có thể làm chính là bình tĩnh ứng phó, tuyệt đối không thể khiến mình tự loạn trận thế trước.
 
Chương 398


CHƯƠNG 398


Hình như anh đến bàn hợp đồng, sau lưng còn có đám người đi theo, vây anh vào chính giữa, như chúng tinh quay quanh mặt trời.


Xung quanh đã có không ít ánh mắt phụ nữ nhìn sang, thường xuyên liếc nhìn phía này.


Lúc này, mọi người thấy anh nhấc chân bước tới đối diện một nam một nữ, đều lập tức dừng bước, đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.


Mặc dù trong lòng đã nói với bản thân không được hoảng loạn rất nhiều lần, nhưng mà, theo bước chân anh càng đến gần, trái tim Diệp Giai Nhi vẫn không nhịn được khẽ nảy lên.


Cuối cùng, Thẩm Hoài Dương dừng bước, đứng trước mặt hai người.


“Anh, sao anh cũng tới đây?” Vẫn là Thẩm Trạch Hy mở miệng trước.


“Phải ký hợp đồng…” Thẩm Hoài Dương bình tĩnh mở miệng, chỉ là, bờ môi mỏng, đôi mắt đen thâm thúy như có như không lướt trên người Diệp Giai Nhi.


Sau đó, đôi mắt anh rơi trên người Huyên Huyên, nhìn chằm chằm cô bé, thật lâu sau, mới khẽ cử động bờ môi mỏng, mở miệng hỏi: “Con ai đây?”


Chỉ cảm thấy mặt mày đứa bé này có vài phần giống cô, còn có vài phần, rất giống anh… Trấn định, lý trí, không chút hoảng loạn, Diệp Giai Nhi nhàn nhạt đáp: “Con anh tôi.”


Chỉ là, chỉ mình cô mới biết, trái tim lúc này đập nhanh cỡ nào.


“Vậy sao?” Đôi mắt không lạnh không nhạt lướt trên người cô, sau đó, Thẩm Hoài Dương lại nhìn chằm chằm Huyên Huyên đang ăn kẹo bông gòn, sắc mặt lạnh lùng xen lẫn dịu dàng: “Cháu tên gì?”


“Tên Tĩnh Huyên.” Giọng Diệp Giai Nhi cũng bình thản “Tôi ôm cô bé…” Lúc nói chuyện, cánh tay dài của Thẩm Hoài Dương vươn tới Huyên Huyên, chuẩn bị ôm cô bé vào lòng.


Nhưng mà, Huyên Huyên không biết thế nào lại có chút không muốn lắm, thân thể nhỏ bé trong lòng Thẩm Trạch Hy ngọ nguậy, đưa lưng về phía Thẩm Hoài Dương, không muốn để anh ôm.


Mà, hai bàn tay nhỏ lại ôm lấy cổ Thẩm Trạch Hy, cái cằm nhỏ úp lên vai anh, đầu lưỡi nhỏ hồng hồng, khẽ liếm kẹo bông gòn.


Thế là, hai tay Thẩm Hoài Dương bèn rơi vào không trung, cau mày, anh híp mắt, nhìn bóng dáng nho nhỏ đó, trong lòng lại mơ hồ hiện lên chút thất vọng.


Thẩm Trạch Hy cong môi, cổ họng tràn ra tiếng cười, cặp mắt hoa đào trêu chọc nhướn lên: “Hoàn toàn không nghĩ tới, anh cả trước nay luôn thuận lợi cũng có lúc mị lực chịu tổn hại, lại bị tiểu mỹ nữ Huyên Huyên cự tuyệt rồi!”


Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương không nói chuyện, nhưng Tiểu Huyên Huyên lại nói với Thẩm Trạch Hy: “Chú đẹp trai, cháu đói rồi, ăn cơm thôi.”


Thẩm Trạch Hy cúi đầu, nhìn đồng hồ: “Đã một giờ rưỡi rồi, chẳng trách Huyên Huyên đói rồi, cũng đến giờ ăn trưa rồi, anh, chúng ta đi ăn trưa, có muốn cùng đi không?”


Hầu kết anh khẽ lăn lộn, giọng trầm thấp, như có như không mang theo ý tứ sâu xa: “Được…”


Thẩm Trạch Hy trực tiếp sững sờ tại chỗ, mà Diệp Giai Nhi cũng khẽ cau mày.


Thực ra, câu nói đó của Thẩm Trạch Hy cũng chỉ là khách sáo mà thôi, anh ta nghĩ anh sẽ không đồng ý, dù sao thì sau lưng còn có nhiều nhân viên làm việc như vậy đang đợi.


Nhưng ai biết…ai biết…ai biết anh lại đồng ý rồi chứ!


Lúc này, Thẩm Trạch Hy thật sự cực kỳ hối hận đã lắm mồm, thật hận không thể hung hăng tát mình hai cái.


Diệp Giai Nhi cũng cho rằng anh sẽ không đống ý, nhưng cuối cùng kết quả nhận được hoàn toàn vượt ngoài ý liệu của cô, trái tim mới từ từ có chút thả lỏng của cô lập tức lại nhảy lên tới không trung.
 
Chương 399


CHƯƠNG 399


Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua người hai người, Thẩm Hoài Dương hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hai người, nhưng lại không vạch trần, mà xoay người, lạnh giọng phân phó gì đó với những người phía sau.


Thấy vậy, Diệp Giai Nhi và Thẩm Trạch Hy nhìn nhau, không hẹn mà cùng cau mày lại.


Huyên Huyên khá thích ăn cá, cho nên Diệp Giai Nhi chọn một quán ăn, đặc sắc của quán này chính là cá.


Bước vào quán ăn, Diệp Giai Nhi ôm lấy Huyên Huyên trong lòng Thẩm Trạch Hy, nói: “Mọi người ngồi trước đi, tôi dẫn Huyên Huyên đến nhà vệ sinh.”


Thẩm Trạch Hy đáp một tiếng, mà Thẩm Hoài Dương đã nhấc đôi chân dài, đi về phía phòng bao.


Trong nhà vệ sinh, Diệp Giai Nhi rửa tay cho Tiểu Huyên Huyên, sau đó dặn dò cô bé: “Lát nữa ở trước mặt chú vào sau đó, không thể gọi mẹ là mẹ, phải gọi là cô, biết không?”


“Tại sao phải gọi mẹ là cô?” Huyên Huyên nghiêng cái đầu nhỏ, không hiểu nỗi, chỉ cảm thấy kỳ quái.


“Đợi quay lại rồi, mẹ lại giải thích với Huyên Huyên, bây giờ, Huyên Huyên nghe lời mẹ trước, được không?”


Huyên Huyên gật đầu, giọng non nớt, lại trả lời rất nghiêm túc: “Con biết rồi.”


Như nghĩ tới gì đó, cô vừa chỉnh lại quần áo cho Huyên Huyên, vừa tò mò hỏi: “Lúc nãy tại sao không để chú vào sau ôm?”


Huyên Huyên liếm đôi môi vẫn còn chút ngọt, khịt mũi, thân thể nhỏ bé run run, như cực kỳ lạnh: “Không thích chú ấy, chú ấy rất lạnh, hơn nữa, còn không đẹp trai bằng chú đầu tiên!”


Thế giới của trẻ con và thế giới của người lớn không giống nhau lắm.


Tất cả mọi chuyện mà trẻ con thích đều tràn đầy vui vẻ, sức sống, thậm chí, trẻ con sẽ thích người mặc quần áo màu sáng.


Cho nên, dù Thẩm Hoài Dương ưu nhã, tràn đầy sức hấp dẫn đàn ông thành thục, nhưng mà, ăn mặc âm trầm, còn có sắc mặt lạnh nhạt, quả thực không khơi gợi nỗi sự yêu thích của trẻ con.


Vươn tay khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của Huyên Huyên, Diệp Giai Nhi vẫn có chút không yên tâm hỏi: “Lời nói vừa rồi của mẹ con đã nhớ chưa? Đến đây, Huyên Huyên lặp lại lần nữa cho mẹ nghe.”


“Dạ…chính là…không thể kêu mẹ là mẹ…phải gọi mẹ là cô.” Huyên Huyên nói như luyện khẩu lệnh, nhưng ý trong lời nói, cô bé hiểu.


“Thật ngoan.” Hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn hồng hào đó, cô ôm Huyên Huyên ra khỏi nhà vệ sinh.


Thức ăn vẫn chưa gọi, Diệp Giai Nhi gọi ba món, đều là món Huyên Huyên thích ăn, sau đó, bèn đưa thức ăn cho Thẩm Trạch Hy.


Nhìn hành động của cô, ánh mắt Thẩm Hoài Dương hoàn toàn trở nên âm trầm, trong đó thầm lộ ra xao động, không ai biết trong lòng anh lúc này đang nghĩ gì.


Tiếp đó, lại gọi vài món, giây lát sau, thức ăn tục tục bưng lên.


Thẩm Trạch Hy không ăn mấy, luôn lựa xương cá cho Huyên Huyên, cười ngọt ngào, Huyên Huyên cầm đũa lên, gắp miếng thịt cá đưa cho anh ta: “Chú đẹp trai cũng ăn đi!”


Chỉ ở chung một ngày, Thẩm Trạch Hy lại yêu thích nói không ra lời với cô nhóc này.


Dù là một cô bé, hơn nữa còn nhỏ như vậy, lại không khóc không làm loạn, vấp ngã, vỗ vỗ bụi đất trên người, lại đứng dậy.


Anh ta mở miệng, ăn miếng cá ấy, còn không quên khen tặng: “Thật ngon.”


Xoay người, Huyên Huyên lại gắp đũa cá, cánh tay nhỏ vươn thẳng ra, đưa cho Diệp Giai Nhi: “Cô ơi.”


Cách hơi xa, khuôn mặt nhỏ của cô nhóc lúc này cũng khẽ đỏ lên, Diệp Giai Nhi hơi đứng dậy, cũng ngậm miếng cá ấy vào miệng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top