Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Dịch 

Chương 320: Chương 320





Nhìn môi mình qua gương, Diệp Giai Nhi nhíu mày, liếc nhìn chiếc xe đang rời đi, khẽ liếc một cái, xoay người đi về trường.


Chờ khi Tô Tình từ vườn sau quay lại, mới biết được Hoài Dương đã rời đi, Thẩm Hải Băng ngồi trên sô pha, sắc mặt cũng không tốt lắm, bà nghĩ, khẳng định là kết quả không như ý.

Ánh mắt khẽ dịch chuyển, ăn trưa xong, Tô Tình lại gọi điện cho Thẩm Hoài Dương, hẹn anh buổi chiều quay lại nhà họ Thẩm.

Khi Thẩm Hoài Dương trở lại nhà họ Thẩm đã là bảy giờ tối, nhìn thời gian, Tô Tình nói: “Đã lâu không ăn gan ngỗng rồi, hôm nay đi ăn một bữa, thế nào hả?”
“Bác sĩ nói thế nào?” ánh mắt như có như không liếc qua đồng hồ trên cổ tay, Thẩm Hoài Dương khẽ nhíu mày, thay đổi tư thế, hỏi.

“Bác sĩ không cấm ăn gan ngỗng, chỉ nói không được tức giận, con cũng đã lâu rồi không ăn tối với mẹ, chỉ một lần hôm nay thôi được không? Một mình ăn gan ngỗng luôn cảm thấy rất cô đơn, bây giờ Trạch Hy cũng đi rồi, ngay cả một người nói chuyện cùng cũng không có, than ôi…”
Tô Tình thở dài đầy cô đơn, cố ý dùng tình cảm để thuyết phục: “Nếu như con thật sự rất vội, con có thể đi, mẹ đi tắm rồi đi ngủ liền.



Cau mày, giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài Dương dịu đi một chút: “Mẹ muốn ăn gan ngỗng ở đâu?”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Tô Tình lộ ra vẻ vui mừng: “Nói như vậy là con đã đồng ý đi với mẹ rồi, quả nhiên vẫn là con trai thương mẹ nhất, đi thôi.


Nhìn quần áo mỏng manh của bà, Thẩm Hoài Dương nói với người hầu bên cạnh: “Lên lầu lấy cho bà chủ chiếc áo choàng đi.


Người hầu lên lầu lấy áo, Tô Tình trong lòng vừa vui sướng vừa hài lòng, tiện thể nói tiếp: “Nếu chúng ta đều đi, nhà họ Thẩm cũng chỉ còn lại một mình Hải Băng, em ấy cũng chưa ăn tối, chúng ta đi ăn chung đi.


“Ừm…” Thẩm Hoài Dương bình tĩnh trả lời.

Tô Tình nhìn anh một cách chăm chú, muốn từ trong đó tìm ra chút cảm xúc, nhưng mà, anh quá mức thâm trầm, không nhìn ra được gì cả.


Bà không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, dù sao chuyện này cũng thể không nóng vội, chỉ cần tiến hành theo kế hoạch là được rồi.

Sau đó, Thẩm Hải Băng từ trên lầu bước xuống, mái tóc đen dài óng ả xõa qua vai, bên trong mặc một chiếc váy dài dân tộc, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạ màu đen.

Nhìn như là tùy ý, nhưng thật ra đã được chải chuốt trang điểm cẩn thận, trên tai cô đeo hoa tai tua rua cùng kiểu, không phải vàng bạc mà là phong cách dân tộc.

Nó không quá rườm rà, mà tăng thêm sự khác biệt và vẻ đẹp của cô.

Chiếc váy dân tộc này là chiếc váy mà Thẩm Hoài Dương tặng cho cô ba năm trước, tối nay, cô không phủ nhận rằng mình đã cố ý mặc chiếc váy dài này.

Ánh mắt Thẩm Hoài Dương liếc qua tà váy dài trên người cô, ánh mắt hơi ngưng lại, tựa hồ đang nhớ tới điều gì.

Tô Tình khen ngợi: “Bộ quần áo này của Hải Băng thật sự rất đẹp, trang nhã mà không tầm thường, chừng nào thì mang cho chị một bộ?”
“Dạ được, nếu chị thích, chờ sau khi tới Vân Nam về thì em sẽ mang cho chị một bộ.

” Thẩm Hải Băng cười khẽ gật đầu.



 
Chương 321: Chương 321





“Đi thôi, thời gian đã không còn sớm nữa, chị đói lắm rồi, còn muốn uống chút rượu vang nữa…” Tô Tình cười.

Ba người cùng đi, Thẩm Hoài Dương đi trước, Tô Tình và Thẩm Hải Băng đi sau, mà tay của Thẩm Hải Băng thì đỡ lấy cánh tay của Tô Tình…
Tô Tình chọn nhà hàng Pháp nổi tiếng nhất ở Thành phố S, nói thật, bà thật sự đã lâu không ăn gan ngỗng, thực sự có cảm giác thèm ăn.

Nhân viên phục vụ của nhà hàng liền chào hỏi, kéo ghế cho ba người ngồi vào chỗ.

Thẩm Hoài Dương không nhìn thực đơn mà bảo người phục vụ đưa cho Tô Tình, bà sẽ gọi đồ ăn.

Thẩm Hải Băng từ đầu đến cuối không nói một lời, khiến người khác khó có thể nhìn ra được lúc này cô đang nghĩ gì, nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt của cô lại rơi vào người đàn ông đối diện.

Sau đó, Tô Tình gọi thêm một chai rượu vang đỏ và một số món ăn Pháp.

Có lẽ có quá nhiều người đến nhà hàng, chờ hồi lâu mà món ăn họ đặt vẫn chưa được dọn lên.

Tô Tình trái lại cũng không vội, vẻ mặt của Thẩm Hải Băng cũng rất bình tĩnh.


Thẩm Hoài Dương dường như lại rất vội vàng, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn cổ tay xem giờ.

Động tác như vậy hiển nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Tô Tình, bà ngạc nhiên hỏi: “Hoài Dương, con có việc bận à?”
“Không có…” Anh nhếch môi mỏng, thờ ơ nói.

“Vậy là tốt rồi.

” Tô Tình cười.

Lại chờ thêm hồi lâu, bữa ăn họ gọi cuối cùng cũng được dọn ra, bàn tay gầy guộc của Thẩm Hoài Dương rót một ly rượu đỏ, lắc nhẹ, có vẻ hơi sốt ruột.

Môi mỏng nhấp một ngụm rượu đỏ, anh lại nhìn lướt qua đồng hồ, thời gian hiển thị lúc này đã là tám giờ.

Theo bình thường thì giờ này, anh đã trở về nhà, mà cô cũng đã làm xong bữa tối, chuẩn bị dùng bữa.

Nhưng bây giờ, cơm mới được dọn lên, còn lâu mới ăn xong.

Tay phải cầm ly rượu, Thẩm Hoài Dương dùng tay trái lấy điện thoại di động từ trong quần tây ra, dựa vào ghế ngồi, đầu ngón tay khẽ gõ vào màn hình, gửi một tin nhắn.


“Tối nay có tiệc, về trễ, đừng chờ.



Tiếng tin nhắn truyền đến, Diệp Giai Nhi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến.

Lông mày cô khẽ động, khóe miệng cong lên, nhắn lại một chữ ừ, sau đó cất điện thoại vào túi xách, sau khi dọn dẹp bàn làm việc liền rời khỏi văn phòng.

Tối nay cô có một tiết tự học buổi tối nên về muộn một chút.

Khi cô bước ra khỏi trường học, chuẩn bị đón taxi, một chiếc xe hơi màu xám bạc dừng lại trước mặt cô, khuôn mặt thanh tú của một người đàn ông lộ ra: “Giai Nhi.


Diệp Giai Nhi hơi ngẩn ra rồi nhìn qua, là Trương Dương.

Trương Dương là bạn trai cũ của cô, trước đây cũng từng làm giáo viên chủ nhiệm ở trường cấp ba số 1, bởi vì là đồng nghiệp, hai người tuổi tác lại tương đồng, thường xuyên tiếp xúc rồi từ từ ở bên nhau.

Nhưng không qua bao lâu, trường học thông báo để anh ta đi làm hiệu trưởng ở trường cấp hai số 2.

Cô có hơi ngạc nhiên, sau đó, Trương Dương buổi chiều tới tìm cô, đầu tiên là nói đến chuyện bị điều đi, ngoài ra nói cảm thấy hai người không hợp, muốn chia tay.



 
Chương 322: Chương 322





Hai người ở bên nhau cũng là vì tuổi tác của các thầy giáo của trường đều có hơi lớn, chỉ có hai người xêm xêm nhau.

Với lại, cộng thêm sự tác hợp của những thầy cô giáo trong văn phòng, hai người mới quyết định thử ở bên nhau.

Thấy anh đưa ra đề nghị chia tay, Diệp Giai Nhi rất bình tĩnh, trong lòng cô không có cảm giác gì cả, bất luận là đau lòng hay khó chịu cũng đều không hề có.

Rất rõ ràng, khoảng thời gian bên nhau này, cô vẫn không có cảm giác gì với Trương Dương.

Nghe thấy anh ta nói như vậy, cô bèn gật đầu, tỏ ý đồng ý, hai người uống một ly cà phê, kết thúc trong hòa bình.

Không lâu sau, nghe thấy những thầy cô ở xung quanh bàn tán, nói là Trương Dương là vì câu được con gái của chủ nhiệm sở giáo dục, cho nên sự nghiệp mới một bước lên mây, hai người ở bên nhau không lâu thì muốn kết hôn.

Lúc này cô mới ngộ ra, nhưng không có để trong lòng.

Đối với cô mà nói, Trương Dương chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của cô mà thôi, giống như một hòn đá nhỏ bị ném vào mặt nước, chỉ dao động một chút, nhưng không dấy lên bất kỳ gợn sóng nào.


Nếu như chiều hôm nay không phải là anh ta dự giờ tiết học của cô, chào hỏi với cô trước, cô sợ là sẽ không nhận ra anh ta.

“Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.


“Cảm ơn, không cần.

” Cô khẽ mỉm cười, từ chối khéo.

Trương Dương khẽ thở dài một tiếng: “Đồng nghiệp cũ cũng đã lâu như vậy không gặp, ra ngoài ngồi nói chuyện, uống ly cà phê, lẽ nào không nể mặt nhau một chút sao?”
Nghĩ trong lòng, dù sao anh cũng không có ở nhà, cho dù về chung cư, vẫn là một mình cô, ngược lại có hơi nhàm chán.

Cũng không có từ chối nữa, mở cửa xe ra, Diệp Giai Nhi ngồi vào.

Khởi động xe, Trương Dương lái về phía đường Giang Nam.


Đường Giang Nam là con đường sầm uất nhất của thành phố S, tập trung trung tâm thương mại, quán cà phê, nhà hàng, còn có khu giải trí.

Cho nên, là nơi được ưa thích nhất của người dân thành phố S.

Chọn một quán cà phê, hai người ngồi đối diện nhau, Trương Dương gọi hai ly cà phê, còn cả một vài cái bánh ngọt rất đắt.

“Mấy năm không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp, suýt nữa tôi cũng không nhận ra.

” Trương Dương mỉm cười.

“Anh cũng càng ngày càng đẹp trai, tôi cũng không nhận ra.

” Lúc nói chuyện, Diệp Giai Nhi đẩy ly cà phê Trương Dương gọi cho ra, chỉ lấy bánh ngọt: “Xin lỗi, tôi mang thai, không thể uống cà phê.


Trương Dương gật đầu, thở dài một tiếng: “Nhìn bụng của cô chắc đã được 4 tháng rồi, quan hệ với chồng của cô có tốt không?”
“Cũng được, anh thì sao?” Cô ăn một miếng bánh ngọt, ngọt mà không ngấy, khá được.

“Tôi á!”
Nói vậy, lời nói của Trương Dương đã thay đổi: “Tôi không nhắc thì thôi, mỗi ngày giống như sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, chỉ cần hôm đó tôi về muộn một chút, cô ấy giống như từ đến cục điều tra của Liên bang Mỹ, ép hỏi không ngừng, thậm chí sau khi nói với cô ấy có điện thoại, cô ấy còn muốn kiểm tra điện thoại, cách dăm ba hôm lại đến trường một chuyến, quậy phá không ngừng, khiến người khác phiền lòng!”

 
Chương 323: Chương 323





Đưa tay, bỏ một cái bánh tart trứng vào miệng, vẻ mặt của Diệp Giai Nhi lạnh nhạt: “Cô ấy chỉ là quá để ý anh mà thôi.


“Để ý sao?” Trương Dương cười lạnh một tiếng, có hơi chán ghét: “Cô ấy đâu có để ý, được chiều sinh kiêu, về đến nhà thì sẽ bị cô ấy sai bảo làm việc nhà, giặt quần áo, nếu không làm thì lôi ba của cô ấy ra làm chỗ dựa, vừa gọi điện vừa khóc lóc.


“Đây là con đường bản thân anh lựa chọn, có vài thứ muốn có được là phải trả giá.

” Cô hờ hững nói, đối với những gì anh ta gặp phải, cô không hề cảm thấy đồng cảm.

Có đàn ông giống như này, khi chưa có tiền đồ, dùng mọi thủ đoạn cũng muốn bò lên, ví dụ như dựa vào phụ nữ để lên chức.

Nhưng đợi sau khi anh ta có tiền đồ thì sẽ chán ghét người phụ nữ này, cảm thấy toàn thân trên dưới đều là khuyết điểm.

Hôn nhân như này quá nửa sẽ không duy trì lâu, trên cơ bản cuối cùng đều sẽ đi tới bước ly hôn, cho dù không ly hôn, cũng là bằng mặt không bằng lòng.


Một bên khác.

Sau khi ăn hết nửa miếng gan ngỗng thì Tô Tình mượn cớ đi vệ sinh, chỉ là khi rời khỏi, không ngừng ra hiệu bằng mắt với Thẩm Hải Băng.

Thẩm Hải Băng đương nhiên hiểu ý của bà ta, gần như vô tình chạm vào cằm.

Ánh mắt sâu thẳm dừng trên miếng gan ngỗng trước mắt, Thẩm Hoài Dương lại không hề muốn ăn, chỉ uống rượu vang.

Lúc này, điện thoại đổ chuông, anh nghe máy, là Tô Tình gọi.

“Hoài Dương, mẹ ở đây gặp được một người bạn, bà ấy muốn dẫn mẹ đi chọn vài chậu hoa, lát nữa về thì con không cần lo cho mẹ, nhưng nhất định phải nhớ đưa cô của con về, cứ thế nhé, mẹ cúp máy trước đây.


Dứt lời, không đợi Thẩm Hoài Dương lên tiếng, Tô Tình bèn cúp máy luôn, bà ta là cố ý cho tạo ra cơ hội cho hai người ở bên nhau.

Cùng lúc này, Thẩm Hải Băng cũng ăn xong rồi, bàn tay trắng nõn cầm khăn giấy lên lau khóe miệng, trong ánh mắt vụt qua một tia u ám.


“Ăn xong rồi sao? Tôi đưa cô về.

” Để ly rượu vang trong tay xuống, giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài Dương rất lạnh nhạt.

“Có một người bạn ngày mai sẽ đính hôn, tôi bây giờ muốn đi chọn quà mừng cho cô ấy, sau đó, cậu đưa tôi về nhà…”
Lúc nói chuyện, Thẩm Hải Băng đứng dậy, cô ta đây là mượn cớ, cố ý kéo dài thời gian.

Hôm nay khi dùng bữa tối, cô ta luôn để ý quan sát anh, lại phát hiện anh cứ có hơi bồn chồn, ánh mắt thỉnh thoảng thất thần.

Hàng lông mày hơi nhíu lại, Thẩm Hoài Dương cũng không lên tiếng, coi như mặc nhận.

Bên cạnh nhà hàng là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố S, Thẩm Hải Băng nghĩ một lát thì đi về phía khu bán đồ trang sức.

Quán cà phê.

Đối với lời của Diệp Giai Nhi, Trương Dương duy trì một loại thái độ đồng tình, nhưng đối với hành vi của vợ anh ta thì lại không thể chịu đựng nổi.

Cô nghe có hơi đau đầu, ngón tay day nhẹ huyệt thái dương: “Vậy anh từng chút từng chút thay đổi cô ấy đi.



 
Chương 324: Chương 324





Trương Dương hừ lạnh, thẳng thừng nói: “Kiếp sau đi, cô ấy còn cứng hơn đá, có đập nữa vẫn là hình tròn.


Không lên tiếng, Diệp Giai Nhi nghe lâu thì từ từ thấy có hơi nhàm chán, lười nhác dựa lưng vào ghế sô pha êm ái, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ cực lớn mà trong suốt.

Đèn đường trên phố nhấp nháy, người qua người lại, cảnh đêm khá đẹp, chỉ là có hơi ồn ào.

Do quán cà phê ở tầng một, cho nên xuyên qua cửa sổ có thể nhìn rõ phía đối diện.

Đối diện là cửa hàng trang sức, hơn nữa phần lớn người đi lại ở đó đều là các đôi tình nhân trẻ hoặc là vợ chồng, tay trong tay vô cùng thân mật.

Nhưng khi ánh mắt trong lúc vô tình nhìn thấy bóng người đàn ông cao ráo đó, ánh mắt của cô đanh lại, cả người cứng đờ tại chỗ.

Đồng thời cô cũng nhìn rõ Thẩm Hải Băng váy dài tung bay đứng ở bên cạnh anh, trong tay cô ta cầm một sợi dây chuyền, khóe miệng nở nụ cười, giống như đang xoay người hỏi ý kiến của anh.


Anh vẫn mặc chiếc áo khoác gió khi rời khỏi vào lúc trưa, dáng người khá thẳng, vạm vỡ, khóe miệng mấp máy, giống như đang nói gì đó.

Đàn ông đẹp trai cương nghị, phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như nước, hai người sánh vai đứng ở đó, giống như kim đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh.

Chỉ là phong cảnh đẹp như vậy lại chọc đau mắt của cô, còn cả trái tim nữa.

Tối nay có tiệc xã giao?
Ồ, tiệc xã giao mà anh nói chỉ là ở bên Thẩm Hải Băng, thật là nực cười, cô lại thật sự tin!
Cô thật sự dễ lừa như vậy sao?
Tay không tự chủ mà bóp chặt chiếc hộp bánh tart trứng, Diệp Giai Nhi nở nụ cười vừa châm biếm vừa chua xót.

Quanh quẩn ở giữa hai người phụ nữ như này, anh lẽ nào không cảm thấy mệt sao?
Nhưng cho dù anh không cảm thấy mệt, cô lại cảm thấy mệt thay anh, cực kỳ mệt!

Chỉ là sự lựa chọn đơn giản như vậy mà thôi, đối với anh mà nói, có khó chọn như vậy sao?
Nếu người lúc này anh yêu vẫn là Thẩm Hải Băng, vậy thì rất đơn giản, dựa vào địa vị ở thành phố S của cậu Thẩm là anh, cho dù Thẩm Hải Băng có nỗi khổ lớn hơn nữa, anh còn không thể giải quyết được sao?
Đến lúc đó, hai người kết hôn cũng không cần giấu ai, càng không cần lén lén lút lút, như vậy há không phải là rất tốt hay sao?
Mà còn cô, cậu cả Thẩm hoàn toàn không cần lo lắng, không cần tốn một chút tâm tư nào.

Bản tính của cô căn bản không phải là người sĩ diện, nếu trong lòng anh có cảm giác với cô, cô sẽ dốc hết sức đi tranh giành.

Nhưng nếu anh không có một chút cảm giác nào với cô, vậy thì cô sẽ bình tĩnh lại thản nhiên rút khỏi, sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa.

Đồng thời, những tài sản đó của anh, cô cũng không có chút tâm tư gì, cái duy nhất cô muốn chỉ có đứa bé trong bụng mà thôi!
Trương Dương để ý tới sự thay đổi rất nhỏ trên mặt cô, theo ánh mắt của cô, cũng nhìn qua, dừng ở cửa hàng trang sức đá quý ở đối diện, nhìn thấy người đàn ông cao ráo và người phụ nữ xinh đẹp.

Cơ thể thẳng tắp, gương mặt đẹp trai, hơn nữa còn quen mắt như vậy, anh ta nghĩ kỹ lại, bỗng nhớ ra, nhân vật quen thuộc trên tạp chí không phải chính là anh ta sao?
Tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Thẩm Thị, ở thành phố S thật sự có thể dùng cụm từ hô mưa gọi gió để hình dung, nhân vật lớn hàng thật giá thật.

Sau đó lại nghĩ tới khi Trương Dương đến phòng học dự thính lúc nãy, thái độ những thầy cô khác và cả chủ nhiệm của sở giáo dục thật sự có thể dùng kiểu cung kính vài phần để hình dung.



 
Chương 325: Chương 325





Hình như còn có người mở miệng nói một câu, đây không phải là vợ của tổng giám đốc Thẩm hay sao?
Bây giờ liên kết lại, Trương Dương quả thật đã hiểu được, mở miệng nói: “Đó không phải là chồng của cô sao?”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi thu hồi ánh mắt, hờ hững đáp: “Ừm.


“Nhưng chồng của cô sao ở cùng với người phụ nữ khác, anh ta biết cô ở trong quán cà phê bên này không?”
“Đó là cô của anh ấy.

” Diệp Giai Nhi thản nhiên giải thích một câu, sau đó thì không nói gì nữa, yên lặng ngồi ở đó.

Trương Dương lại có chút không tin: “Nhìn tuổi tác của hai người, cũng cách biệt không tới mấy tuổi, nhất định không phải là cô ruột.


Quả nhiên một chiêu thấy máu, đợi khi ánh mắt của Diệp Giai Nhi nhìn qua lần nữa, hai người bốn đứng ở đó đã không thấy bóng dáng nữa, hình như đã rời đi.


“Tôi vốn cho rằng hôn nhân của cô rất hạnh phúc, nhưng bây giờ thì thấy cũng không như vậy.


Vẫn không lên tiếng, khóe miệng của Diệp Giai Nhi mang theo ý vị không rõ, lạnh nhạt, thê lương.

“Tuy tôi không biết hai người bắt đầu như nào, rồi làm sao đi tới hôn nhân, nhưng tôi cảm thấy cô quả thật không vui vẻ giống như trước đây.


Nghe thấy những lời như vậy, giọng nói của Diệp Giai Nhi có hơi phiêu du: “Vui vẻ?”
“Tính cách của cô luôn trầm ổn, hai từ vui vẻ này dùng trên người cô quả thật không hợp, nhưng cô của trước đây có thể khiến tôi cảm nhận được sức trẻ.


“Theo sự biến chuyển của thời gian, tính cách của con người đều sẽ từ từ thay đổi, ai cũng không thể đứng tại chỗ duy trì không thay đổi, anh không phải cũng thay đổi rồi sao?”
Nghe vậy, Trương Dương mỉm cười, uống ngụm cà phê, hương vị đắng chát lập tức tràn ngập trong khoang miệng: “Tôi không phủ nhận hôn nhân của tôi không hạnh phúc, hôn nhân của cô cũng không hạnh phúc, điều này cũng không thể phủ nhận.



“Tôi không phủ nhận.

” Diệp Giai Nhi chầm chậm mở miệng: “Đoạn hôn nhân này quả thật tồi tệ hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, đồng thời, cũng cực kỳ không hạnh phúc.


Mà sự tồi tệ cô nói lại chỉ bản thân, nếu cô không có rung động, chỉ vì bảo vệ đứa trẻ này, vậy thì lúc này cô cũng sẽ không đau, khó chịu, còn có thể sống tốt hơn một chút.

Nhưng tình cảnh lúc này đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu, cho nên cô cảm thấy tồi tệ.

Nhưng cô lại không có để ý hàng ghế sau được ngăn cách bởi dàn cây leo màu xanh, nơi đó có hai bóng người, Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng.

Cho nên cuộc nói chuyện của hai người trở nên rất rõ ràng, truyền đi không sót một chữ qua bên này, vẻ mặt của Thẩm Hoài Dương hơi thay đổi, Thẩm Hoài Dương theo bản năng nhìn về phía đối diện.

Gương mặt đẹp trai trở nên âm trầm, giống như bị đám mây đen bao trùm, đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương dần nheo lại, nguy hiểm mà âm trầm.

Bánh tart trứng ở đây rất nổi tiếng, Thẩm Hải Băng tới đây là muốn mua hai hộp bánh tart trứng về cho Tô Tình, lại không ngờ vậy mà sẽ gặp phải Diệp Giai Nhi, hơn nữa còn nghe thấy cuộc nói chuyện như vậy!
“Nếu như cho cô một cơ hội nữa, cô sẽ chọn lựa cuộc hôn nhân của mình như thế nào?” Trương Dương khẽ thở dài, nếu có thể, anh ta bằng lòng quay về lúc đó, kết hôn với cô, cho dù tiền đồ không được như ý.

Lựa chọn cuộc hôn nhân của mình như thế nào?

 
Chương 326: Chương 326





“Tìm một người đàn ông mình yêu, sinh vài đứa con, bình an sống hết một đời.

” Đây là điều trong lòng cô luôn hy vọng.

Mà điểm chú ý của Trương Dương lại không có đặt ở câu nói này, mà nói: “Nói như vậy, cô không yêu chồng của cô sao?”
Nghe vậy, khóe miệng của Diệp Giai Nhi nở một nụ cười, nhưng ý cười không có trong đáy mắt, không mở miệng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Cô yêu, nhưng anh không yêu cô, bởi vì anh sớm đã có người trong lòng… Khí tức u ám tỏa ra từ trên người Thẩm Hoài Dương lập tức trở nên lạnh lẽo, hàn khí giống như muốn đông cứng người khác lại.

Đôi chân dài khẽ động, anh trực tiếp cất bước đi ra, thấy vậy, vẻ mặt của Thẩm Hải Băng chợt thay đổi, vội vàng đưa tay muốn kéo anh lại, nhưng đã muộn một bước.

Cô ta chưa từng thấy anh tức giận như vậy, giống như một con sư tử bị chọc giận, chỉ khiến người ta cảm thấy kinh sợ.


Nhưng anh rốt cuộc tại sao lại tức giận?
Là vì Diệp Giai Nhi nói cuộc hôn nhân này không hạnh phúc, rất tồi tệ, động chạm tới lửa giận của anh, hay là Diệp Giai Nhi nói không yêu anh mới hoàn toàn chọc anh?
Cô ta nhìn không rõ, cũng không hiểu!
Lại thật sự muốn biết đáp án, anh rốt cuộc là vì cái gì mà tức giận, điều này rất quan trọng, thật sự rất quan trọng!
Cơ thể tráng kiện của anh mang theo sự áp bức đi tới, Diệp Giai Nhi hơi sững người, ngẩng đầu, nhìn thấy thần sắc âm trầm nguy hiểm của anh, còn cả Thẩm Hải Băng ở bên cạnh anh.

Rõ ràng người vượt giới hạn là anh, nhưng nhìn vẻ mặt của anh lúc này, lại giống người chồng tới bắt gian, cô cảm thấy rất nực cười.

“Về nhà họ Thẩm…” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng rít từ trong kẽ răng, đôi mắt sắc bén lạnh lẽo của anh giống như muốn đâm thủng cô.

Diệp Giai Nhi lại không có tránh né, nhìn thẳng anh, thậm chí còn khẽ mỉm cười, giống như không hề xảy ra chuyện gì: “Bánh tart trứng của tôi còn chưa ăn xong, hai người về trước đi, tôi về sau.



Không nói hai lời, Thẩm Hoài Dương cất bước, bàn tay lớn túm cổ tay của cô, cưỡng ép kéo cô dậy.

Những lời vừa rồi của cô đã động chạm, khiêu khích giới hạn của anh!
“Nếu anh chắc chắn muốn rời đi như vậy, tôi không thể không mở miệng nhắc nhở một câu, cục diện ba người như này chỉ sẽ càng thêm xấu hổ, không phải sao?”
Diệp Giai Nhi lại không có ý rời đi, ngồi ở đó không nhúc nhích, tiếp tục mở miệng: “Ở trước mặt của cô ấy, tôi chỉ hỏi một câu!”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô quét qua Thẩm Hải Băng, sau đó nói từng câu từng chữ: “Ở trong lòng anh, anh đối với tôi rốt cuộc có một chút cảm giác gì không, cho dù chỉ là một chíu xíu!”
Giọng nói rất lớn, rất rõ ràng, đủ để khiến tất cả mọi người trong quán cà phê nghe rõ ràng.

Thẩm Hoài Dương từ nhỏ chính là tiêu điểm được mọi người chú ý, nhưng lại không phải trong tình huống và hoàn cảnh như này.

Lông mày nhíu lại, sắc mặt của Thẩm Hoài Dương đã rất u ám, những ánh mắt nhìn kịch hay ở xung quanh khiến giữa mi tâm của anh lộ ra sự mất kiên nhẫn và bực bội.

Cái anh không thích nhất chính là cảnh tượng như này…
Không nói chuyện, tay anh chỉ kéo cổ tay của cô, muốn đi ra ngoài.

Nhưng Diệp Giai Nhi lại giống như đã xác định chủ ý đấu tới cùng với anh, cứ ngồi đó không nhúc nhích, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa: “Chỉ là một vấn đề đơn giản như vậy, khó trả lời như vậy sao?”

 
Chương 327: Chương 327





Những ánh mắt xem kịch hay kia càng lúc càng nhiều, ngọn lửa vừa rồi sinh ra cuối cùng đã bạo phát, lạnh lùng cảnh cáo cô: “Đừng có gây sự vô lý!”
Gây sự vô lý?
Mũi có hơi cay, đôi mắt đen láy của Diệp Giai Nhi nhìn anh, nhưng một câu cũng không nói.

Ở trong mắt anh, cô có hình tượng như thế sao?
Lần này hành vi của cô rất tùy hứng, trẻ con, tùy ý, không màng tới hoàn cảnh, nhưng lại đủ thâm sâu!
Ở trước mặt của Thẩm Hải Băng, còn cả tất cả mọi người trong quán cà phê, ép anh đến đường cùng, thuận thế ép cả mình vào.

Nếu câu trả lời của anh là “có”, vậy thì người không chỗ dung thân tự nhiên sẽ là Thẩm Hải Băng.

Nhưng câu trả lời của anh lại là gây sự vô lý, điều này nói rõ, cô ở trong lòng anh không đáng nhắc tới, ngay cả một gợn sóng cũng không có.

Có được đáp án như vậy, trái tim của cô cuối cùng cũng chết, không tồn tại mong chờ nữa gì.


Làm ra hành vi trẻ con, không phù hợp với hình tượng của mình, chẳng qua chỉ là vì cô chưa chết tâm, muốn từ chỗ anh có được một chút dũng khí, cho cô một chút lý do có thể tiếp tục chống đỡ tiếp, nhưng bây giờ xem ra, không có lý do để tiếp tục nữa rồi…
“Tôi quả thật là đang gây sự vô lý, cáu bẳn, đương nhiên không hiểu đại cục như cô ấy, nhưng địa vị của anh ở trong lòng tôi cũng không đáng nhắc đến, còn nữa, tôi có chút chuyện rời đi trước, hai người đi sau nhé.


Cho dù cô thua một cách thê thảm, nhưng vẫn có kiêu ngạo thuộc về mình.

Anh không yêu cô thì sao chứ, cô hoàn toàn có thể chôn phần tình cảm này của mình vào trong lòng, đối đầu với anh, khinh thường anh!
Dứt lời, cô hất tay của anh ra, xoay người cùng Trương Dương rời đi, ấn đường của Thẩm Hoài Dương đen xì, giống như mưa bão ập tới, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.

Cô biết cô vừa rồi nói cái gì không?
Bước chân khẽ động, khi chuẩn bị bước lên thì lại bị Thẩm Hải Băng nắm cổ tay, đôi mắt đen láy trong trẻo của cô ta nhìn anh, vô cùng kiên quyết, không cho anh rời khỏi.


Hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt u tối của Thẩm Hoài Dương dừng trên người Thẩm Hải Băng, có hơi không hiểu hành vi của cô ta lúc này.

“Tôi hỏi lại lần cuối cùng, cậu rốt cuộc còn cần tôi không?”
Ngón tay mảnh khảnh túm chặt áo khoác của anh, khớp tay do dùng sức quá mà có hơi trắng bệch, Thẩm Hải Băng vươn chiếc cổ đẹp đẽ lên, nheo mắt nhìn anh.

Đôi môi mím thành một đường thẳng, yết hầu của Thẩm Hoài Dương cử động lên xuống, khi chuẩn bị lên tiếng thì Thẩm Hải Băng lại tranh mở miệng trước.

“Người khác không hiểu tính cách của cậu, nhưng cậu không thể không hiểu, cậu không biết, chỉ là vài câu đơn giản như vậy, tôi đã dùng sức lực lớn cỡ nào mới nó ra được, ngay cả trong lòng tôi cũng cảm thấy xấu hổ vì mình, nhưng tôi cũng hiểu rõ, nếu không lúc này nói ra những lời này, tôi nhất định sẽ hối hận cả đời, mà lần này đã là lần thứ hai tôi mở miệng…”
Khóe mắt dần trở nên ươn ướt, phủ một lớp sương, có hơi muốn trào ra, ngón tay mảnh khảnh của cô ta dọc theo chiếc váy dài trên người mà từ từ trượt xuống.

“Hôm nay, tôi còn đặc biệt mặc chiếc váy dài này, đây là chiếc váy ba năm trước cậu tặng cho tôi, chỉ sợ, cậu hiện nay đã không nhớ nữa rồi.


Xuôi theo ánh mắt của cô ta, đôi mắt của Thẩm Hoài Dương dừng trên chiếc váy dài màu đen dân tộc đó.



 
Chương 328: Chương 328





Lúc đầu thấy, chỉ cảm thấy vô cùng kinh diễm, nhưng lúc này lại không có cảm giác gì, bây giờ ở trong mắt anh, chẳng qua chỉ là một chiếc váy dài mà thôi.

“Tôi biết, thời gian 3 năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng tôi nghĩ có chuyện tôi vẫn dám chắc chắn, cậu yêu tôi, chuyện này trước giờ không hề thay đổi, hay là nói, trong khoảng thời gian cậu và Giai Nhi chung sống này, cậu cũng nảy sinh cảm giác đối với cô ấy rồi?”
“Thật ra, tôi vừa rồi hỏi cậu đối với cô ta rốt cuộc có phải nảy sinh cảm giác không, câu hỏi này luôn luẩn quẩn ở trong lòng tôi, muốn đi hỏi nhưng lại sợ nghe thấy đáp án, giày vò mà băn khoăn, nhưng hiện nay, tôi thật sự không thể chịu được nữa, cho dù sợ, nhưng vẫn muốn chính tai nghe được đáp án của cậu!”
Thần sắc trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương trở nên thâm trầm sâu như cái động không đáy, khiến người ta căn bản nhìn không ra cảm xúc bên trong, nhưng anh lại như không có ý muốn mở miệng.

Câu nói này, Thẩm Hải Băng quả thật nói trong thấp thỏm, cho nên lời nói rất nhẹ, rất khẽ tựa như lông ngỗng bay bay.

Đối với chuyện này, trong lòng cô ta quả thật có hơi sợ, hai người chung sống mấy tháng, từ sự chăm sóc lẫn nhau của hai người trong khoảng thời gian này thì thấy sự sợ hãi đó càng sâu sắc hơn.


“Hôm sinh nhật tôi, cậu đã nói, bảo tôi cho cậu một câu trả lời cụ thể, sau đó có thể vì tôi mà chống đỡ cả khoảng trời, hiện nay tôi cho cậu rồi, cậu có phải không muốn nữa không?”
Thẩm Hoài Dương nhíu mày, ánh mắt lại quét qua, cuối cùng mấp máy môi, mở miệng nói: “Chuyện này để sau rồi nói, tôi còn có ít chuyện phải làm—”
Tuy nhiên, không đợi anh dứt lời thì đã bị Thẩm Hải Băng cắt ngang: “Là đi đuổi theo Giai Nhi sao?”
Đôi mắt hẹp dài bỗng nheo lại, yết hầu của Thẩm Hoài Dương chuyển động, một tia ánh sáng vụt qua trong đôi mắt của anh.

Thấy anh không lên tiếng, cô ta vừa mỉa mai vừa chua chát nói: “Cảm giác mà Giai Nhi đối với đoạn hôn nhân này của hai người tồi tệ như vậy, không hạnh phúc như vậy, thậm chí còn muốn kết thúc nó, điều này nói rõ trong lòng cô ta không hề có một chút cảm giác nào với cậu…”
Câu này là Thẩm Hải Băng cố ý nói vậy, mượn điều này khơi dậy lửa giận trong lòng của Thẩm Hoài Dương đối với Diệp Giai Nhi.

Nghe vậy, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương bỗng thay đổi, giống như nổi lên một trận mưa bão, trong đầu lại hiện ra những lời cô vừa nãy đã nói với người đàn ông kia.

Lửa giận lập tức lan tỏa, càng khiến cơ thể cao ráo tráng kiện của anh co lại, bực bội, tức tối, đè nén, giận dữ.


Bàn tay gầy guộc đưa tay kéo lỏng cà vạt trên bộ vest của anh, cho dù như vậy, anh vẫn cảm thấy bị thít chặt.

“Lời của cô ấy cũng đã nói đến mức này rồi, mà cậu vẫn muốn đuổi theo cô ấy, cho nên, cho dù câu hỏi vừa rồi cậu không trả lời tôi, nhưng lúc này đã cho tôi đáp án, tôi hiểu rồi, cũng hiểu ý của cậu, cậu quả thật là không cần tôi nữa rồi, đi đuổi theo cô ấy đi, những lời kia coi như tôi chưa từng nói…”
Buông bàn tay từ đầu đến cuối cứ nắm chặt tay áo của anh, Thẩm Hải Băng lùi lại mấy bước, nhìn anh từ xa.

Lớp sương trong mắt cuối cùng cũng rơi xuống, lăn dài trên gò má trắng nõn mịn màng của cô ta, sau đó xuôi theo cằm rơi xuống đất, biến mất không thấy nữa.

Có một vài người ngay cả khóc cũng là cảnh tuyệt đẹp, nhu nhược mà khiến người ta thương tiếc, cô ta vốn có vài phần giống cô gái bước ra từ trong sương khói Giang Nam, lúc này lại rơi lệ, mi mắt ướt đẫm, nhìn trông vô cùng đáng thương.

Lúc này con ngươi của Thẩm Hoài Dương lại giống như mực hòa không tan, vừa đen, vừa tối, thâm trầm lại kịch liệt, yên tĩnh nhưng lại điên cuồng.



 
Chương 329: Chương 329





Cùng lúc, những lời mà Diệp Giai Nhi nói khi rời đi cứ lặp lại trong đầu anh, khiến hơi thở phun ra từ mũi của anh cũng thay đổi giống như mang theo lửa, phẫn nộ chỉ hận không thể một tay bóp chết cô.

Mà Thẩm Hải Băng cách không xa lại nước mắt giàn giụa, ngọn lửa phẫn nộ đó khiến tâm trạng của anh cực kỳ không tốt.

Ngước mắt, nhìn nước mắt của cô ta, trong lòng lại bình tĩnh vô cùng, không gợi lên một chút gợn sóng nào, chỉ có điều khiến tâm trạng của anh có hơi phức tạp có hơi mất kiên nhẫn, bực bội.

Nhưng Thẩm Hoài Dương lại không có để ý kỹ tâm tư này, mà theo sự mất kiên nhẫn và bực bội tự dưng nói ra một câu: “Ai nói không cần cô nữa?”
Dứt lời, Thẩm Hải Băng ngây người tại chỗ, nước mắt vốn đang rơi cũng dừng lại, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một nụ cười như hoa, có hơi nghẹn ngào: “Tôi biết cậu sẽ không thể không cần tôi mà, sẽ không đâu…”
Khi nghe rõ mình nói cái gì, ánh mắt của anh lại đanh lại.

Nhưng sau khi nói ra lời này, lại không có được bất kỳ cảm giác thoải mái và vui vẻ gì, ngược lại có hơi bị nghẹn lại và trầm tư không nói thành lời, giống như anh làm chuyện có lỗi với mợ Thẩm vậy!
Nhớ lại những lời của cô vừa rồi, mắt của anh lại nheo lại, cảm thấy nực cười vì suy nghĩ xuất hiện trong lòng.


Người anh yêu là Thẩm Hải Băng, lúc đầu kết hôn với cô chẳng qua chỉ là cuộc giao dịch, lúc đó đã nói đủ rõ với cô rồi.

Cô vậy mà có thể có bản lĩnh nói ra những lời đó ở trước mặt người yêu cũ, vậy thì anh tại sao phải cảm thấy mình làm chuyện có lỗi với cô chứ?

Trương Dương thấy tâm trạng của cô không tốt, đề nghị dẫn cô đi ngắm cảnh đêm ở Châu Hồ, nhưng bị Diệp Giai Nhi từ chối.

Cho nên không có dừng lại, Trương Dương lái xe đưa cô đến dưới tòa chung cư, Diệp Giai Nhi có hơi mệt mỏi, chỉ nói một câu chúc ngủ ngon rồi xoay người đi vào thang máy.

Nhìn thấy bóng dáng của cô biến mất khỏi tầm mắt, Trương Dương cũng khởi động xe, rời đi.

Mở cửa chung cư ra, đèn phòng khách sáng, ngẩng đầu, Diệp Giai Nhi lập tức nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân, anh xoay người, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, sắc mặt phủ kín mây đen, nhìn chằm chằm cô.


Lông mày nhíu lại, cô có hơi ngạc nhiên.

Sau khi cô rời khỏi, không có ai làm phiền bọn họ nữa, bọn họ có thể thoải mái hẹn hò, dạo phố, nhưng không ngờ anh vậy mà về sớm hơn cô.

Chỉ có điều, anh về sớm hay muộn, cho dù không trở về, cũng không liên quan tới cô.

Có hơi mệt mỏi để túi xuống sô pha, Diệp Giai Nhi đi về phòng, mở tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra chiếc thẻ ngân hàng nằm yên ở một góc.

Chiếc thẻ này, từ đầu đến cuối đều không phải để cho cô sử dụng, bất luận trước đây hay bây giờ, điều cô có thể làm, cũng chỉ có chấp nhận số phận.

Cầm trong tay, cô đứng dậy, mới đi đến cửa phòng, vừa hay Thẩm Hoài Dương cũng đi tới, nhất thời không kịp thu chân, đụng vào nhau.

Trán có hơi đau, nhưng không đau bằng trong tim, Diệp Giai Nhi cúi đầu, từ trong lòng bàn tay lấy ra chiếc thẻ ngân hàng đó, đưa cho anh.



 
Chương 330: Chương 330





Ngón tay kẹp điếu thuốc, đôi mắt sâu thẳm đen láy của Thẩm Hoài Dương nhìn sang cô, giống như muốn nuốt chửng cô, không có đưa tay nhận lấy.

“Không cần sao? Chiếc thẻ ngân hàng này tôi sau này tuyệt đối sẽ không dùng tới, bởi vì tôi sẽ cảm thấy ghê tởm, cho nên nếu anh không cần, tôi sẽ ném vào thùng rác.


“Ghê tởm?” Giọng nói cực kỳ âm trầm rít ra từ kẽ răng, Thẩm Hoài Dương đưa tay, bóp vai của cô, siết chặt cánh tay.

Trước giờ chưa từng có ai có thể chọc giận anh đến mức này, ngay cả Thẩm Hải Băng cũng không làm được!
Cô là người phụ nữ duy nhất khiêu khích giới hạn của anh, thành công chọc giận anh đến mức suýt nữa chút bóp chết cô!
Sự phẫn nộ và lửa giận mà hôm nay cảm nhận được là cái mà trong mấy chục năm cuộc đời của anh chưa từng cảm nhận được, nếu không phát tiết ra, anh sẽ bị bức điên!
Đau đớn truyền tới từ vai khiến lông mày của Diệp Giai Nhi nhíu lại, nhưng cô lại mỉm cười hờ hững, lên tiếng: “Cho một ví dụ, nếu tôi cầm thẻ ngân hàng của người đàn ông tôi yêu, hơn nữa còn đặt mật mã của thẻ là sinh nhật của anh ấy, những điều này anh đều biết, mà tôi lại đưa chiếc thẻ ngân hàng cho anh, cho anh tùy ý sử dụng thì anh sẽ không cảm thấy ghê tởm hay sao?”
Nghĩ thôi cô cũng cảm thấy hoang đường mà lại vô cùng châm chọc!

Chồng của mình cầm thẻ đặc biệt mở cho Thẩm Hải Băng đưa cho cô, đồng thời nói với cô rằng, mật mã của thẻ là sinh nhật của người con gái anh yêu, rồi bảo cô lấy mà đi tiêu xài tùy ý.

Anh không cảm thấy nực cười, nhưng cô lại cảm thấy ghê tởm, sự ghê tởm đó tản ra từ trong sâu trong tim.

“Cho dù anh không cảm thấy ghê tởm, nhưng tôi có, ghê tởm đến mức ngay cả cơm cũng không muốn ăn một miếng, anh Thẩm, anh bây giờ hiểu rồi chứ?”
Dứt lời, cô quyết định ném chiếc thẻ ngân hàng đó vào trong lòng anh….

Mỗi lần quẹt thẻ lại ấn mật mã là ngày sinh nhật của tình địch, người phụ nữ nào có thể chịu được?
Cũng có lẽ có thể có người phụ nữ chịu được, nhưng cô không được, cô không phải là loại phụ nữ đó.

Ánh mắt hơi đanh lại, bàn tay bóp vai Diệp Giai Nhi của Thẩm Hoài Dương từ từ buông ra, mãi đến lúc này, anh cuối cùng cũng nghĩ tới mật mã của chiếc thẻ ngân hàng này là ngày sinh nhật của Thẩm Hải Băng.

Thoát khỏi trói buộc, Diệp Giai Nhi hơi hoạt động chỗ đau ở vai, vẻ mặt lạnh lùng mà hờ hững.


“Tôi không thể đưa ra đề nghị ly hôn, chỉ có thể do anh Thẩm đưa ra, cho nên tôi cũng sẽ không nói nhảm quá nhiều nữa, còn cả, tôi có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, đồng thời tôi cũng không cho rằng tình trạng lúc này thích hợp để chúng ta ngủ chung một giường, nhưng tôi tin, anh Thẩm là một người phong độ, nhất định sẽ không để một thai phụ ngủ trên sô pha.


Sau khi nói hết những lời đó, cũng không đợi anh mở miệng, trực tiếp ở trước mặt anh, đóng cửa phòng lại, khóa trái từ bên trong.

Sau khi yên tĩnh lại, cô có hơi mệt mỏi nằm trên chiếc giường rộng lớn, chiếc giường sang trọng kiểu Châu Âu, đủ cho ba người ngủ.

Lúc này chỉ có một mình cô nằm, rõ ràng là rất rộng rãi, cô quạnh…
Buổi trưa, anh còn đứng ở cổng trường thân mật ôm hôn cô, nhưng đến tối, nháy mắt một cái lại sánh vai cùng với Thẩm Hải Băng xuất hiện ở trong cửa hàng trang sức đá quý.

Ừm, lịch trình của anh vậy mà bận như vậy!
Bận đến công ty, sau đó xoay quanh ở giữa hai người phụ nữ, như thế lẽ nào không bị loạn sao?
Quả nhiên, bất luận là tình cảm hay tâm tư của đàn ông, cô đều không hiểu.



 
Chương 331: Chương 331





Mùa xuân lạnh lẽo, cành cây bên ngoài đã dần đâm chồi non, xanh mơn mởn, rất đẹp.

Mà lúc này là đêm khuya, rõ ràng là không nhìn thấy, chỉ có điều đã là đầu xuân, nhưng cô tại sao cảm thấy thời tiết vẫn lạnh lẽo như vậy.

Lăn qua lăn lại trên giường, Diệp Giai Nhi không tài nào ngủ được, chỉ dùng chăn bao bọc mình, nhìn khoảng tối bên ngoài cửa sổ, phát ngốc…
Phòng sách.

Khói sương quẩn quanh, Thẩm Hoài Dương cứ không ngừng hút thuốc, mùi thuốc trong không khí khiến người ta cảm thấy cay mũi.

Không biết tại sao trong lòng anh rất bực bội!
Anh đã rất ít khi hút thuốc, hôm nay lại là ngày hút nhiều nhất, một hộp thuốc lá căn bản đã thấy đáy.

Mà chiếc thẻ ngân hàng đó lại ném ở trước cửa phòng ngủ, không có ai cầm, chơ chọi nằm ở đó.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương quét qua, là Thẩm Hải Băng gọi tới.

Cảm xúc không hề dao động, bàn tay gầy guộc của anh cầm chiếc điện thoại trong tay, không có chút do dự nào, ngón tay lướt qua, tắt máy.


Yên tĩnh không được bao lâu, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, vẫn Thẩm Hải Băng gọi tới.

Ánh mắt thâm trầm dừng trên điện thoại, khựng lại khoảng bốn năm giây, anh mới nghe, để bên tai, lạnh nhạt đáp: “Alo…”
“Tới nhà chưa?” Giọng nói của Thẩm Hải Băng vẫn trong trẻo, pha lẫn một chút dịu dàng như mọi khi.

“Ừ…” Giọng của anh lạnh nhạt.

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi cậu đã về tới nhà an toàn chưa, cứ như vậy đi, ngủ ngon.


Thẩm Hải Băng có thể nghe ra tâm trạng của anh dường như có hơi u ám, cho nên cũng không nói gì nhiều, chỉ nói ngắn ngọn hai câu thì cúp máy.

Nhiều lúc, phụ nữ cần phải biết quan sát, dừng lúc thích hợp, không nên để người đàn ông cảm thấy bạn phiền, khi cảm thấy phiền thì không phải là dấu hiệu tốt.

Mà Tô Tình bỗng ngồi ở sô pha đối diện Thẩm Hải Băng, nhìn hai cái: “Hoài Dương về đến căn hộ rồi sao?”
Uống ngụm cà phê, Thẩm Hải Băng đáp: “Phải.



“Đúng rồi, đồ chị hôm nay giao cho em đâu?” Tô Tình lại mở miệng.

Nghe vậy, Thẩm Hải Băng đưa một chiếc máy ghi âm rất nhỏ qua Cầm lấy, Tô Tình nhìn sang Thẩm Hải Băng: “Có phải là rất phản cảm về hành vi này của chị không?”
“Không có.

” Thẩm Hải Băng uống cà phê: “Chị dâu nghĩ nhiều rồi.


“Vậy thì tốt, có điều không cần phản cảm, chị không có hứng thú làm chuyện như này mãi, bảo em cầm thứ này ghi âm cuộc đối thoại của em và Hoài Dương, là để nó chết tâm, sau này chị đương nhiên sẽ không can thiệp vào chuyện của các em, đúng rồi, em ngày mai gọi điện cho nó, bảo nó về nhà họ Thẩm một chuyến.


Nghe vậy, mày của Thẩm Hải Băng chợt nhíu lại, từ chối: “Em gọi điện cho cô ấy chắc sẽ không nhận, vẫn là chị dâu gọi đi.


“Hừ, vây cánh của người phụ nữ đó cứng rồi, nói không chừng ngay cả lời của chị cũng sẽ không nghe, bỏ đi, vẫn là để chị gọi đi.

” Vừa nhắc đến Diệp Giai Nhi, bà ta lại tức giận.



 
Chương 332: Chương 332





Một bên khác.

Trong phòng khách, Thẩm Hoài Dương không ngủ được, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng.

Nhưng từ đầu tới cuối, cửa phòng đều không mở ra, đóng chặt.

Trong một căn phòng, một người bên ngoài phòng không ngủ được, bầu không khí yên tĩnh khiến người ta cảm thấy trống rỗng…”
Sáng hôm sau.

Diệp Giai Nhi cơ bản là cả đêm mất ngủ, ngay cả bản thân cô cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, mới cảm giác hơi nhắm mắt, nhưng vừa mở mắt ra, trời đã sáng rồi.

Nhìn thời gian, cô vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, khi quay trở lại thì vừa hay nhìn thấy anh từ trong phòng để quần áo đi ra.

Chỉ nhìn, không có nói chuyện, cầm túi lên, cô lại đi ra khỏi phòng.


Tâm trạng không tốt, lại nói cũng không đói, cho nên cũng không có nấu đồ ăn sáng, cô định trên đường đến trường sẽ mua ít gì đó ăn cho xong.

Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương dừng trên bóng lưng mảnh mai của cô, không khỏi càng u ám hơn.

Nhưng tay vừa mở cửa phòng ra, Diệp Giai Nhi nhìn thấy Thẩm Hải Băng đứng ở trước mặt, cô ta hình như vừa mới tới, đưa tay, đang chuẩn bị ấn chuông cửa.

Cửa vừa mở ra, tay của Thẩm Hải Băng khựng trên không.

Cô không có thiện cảm gì với Thẩm Hải Băng, đây là một chuyện trước giờ không hề phủ nhận, cho nên cũng không cần thiết cố tỏ vẻ nhiệt tình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Giai Nhi lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không lên tiếng.

Thẩm Hoài Dương đứng ở đằng sau nhìn thấy cô cứ đứng ở đó, lông mày hơi nhíu lại, anh nhìn cô, giống như muốn phá hàn băng giữa hai người, giọng nói trầm thấp lại nhu hòa: “Ai?”
Vẫn không có lên tiếng, cô cố ý nghiêng người sang một bên, để anh nhìn thấy người tới, sau đó không thèm quay đầu mà đi về phía trước, bước vào thang máy, đóng cửa thang máy lại.

Từ khe hở khi thang máy đóng lại, cô vẫn có thể nhìn thấy hai người đứng đó, trên mặt Thẩm Hải Băng nở nụ cười dịu dàng.


Nhắm mắt, móng tay của Thẩm Hoài Dương cắm sâu vào trong lòng bàn tay, ghim vào thịt non gây ra đau đớn.

Mắt không thấy gì cả, mắt không thấy gì cả, cô ở trong lòng nói với mình như vậy!
Thẩm Hải Băng vậy mà cũng nôn nóng như vậy, mới sáng sớm đã đợi ở cửa, thật là ân ái mà, chỉ có điều lại càng khiến cô mất hết khẩu vị.

Gò má của cô có hơi trắng bệch, cắn răng, nín nhịn, sau đó đưa tay vỗ vào mặt của mình, điều chỉnh, khôi phục.

“Còn chưa ăn bữa sáng nhỉ, chúng ta cùng nhau đi ăn sáng, sau đó cậu đi làm, có được không?” Trên gương mặt không chút son phấn của Thẩm Hải Băng là nụ cười rạng rỡ.

Sau khi nhìn chằm chằm bóng người mảnh khảnh đó biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Hoài Dương mới thu hồi ánh mắt, mấp máy môi, giọng nói trầm thấp: “Sáng hôm nay còn có vài bản hợp đồng cần phải ký tên.


“Công việc có bận rộn nữa, cũng không thể để ảnh hưởng đến sức khỏe, chúng ta thuận đường đi ăn một bát cháo, sau đó thì cậu đi làm, không mất bao nhiêu thời gian cả, 10 phút là được.


Sắc mặt của Thẩm Hải Băng như tắm gió xuân, cô ta dậy từ sớm, sau đó vội vàng tới đây: “Hay là cậu muốn đi uống cà phê?”
Ánh mắt cụp xuống, anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Không có thời gian rồi.



 
Chương 333: Chương 333





“5 phút là có nhỉ, tôi mới sáng đã chạy tới chính là vì để cùng cậu ăn sáng, có như nào cũng sẽ có 5 phút nhỉ?”
Thẩm Hoài Dương không liên tiếng, coi như mặc nhận.

Thẩm Hải Băng khẽ bật cười, đi theo đằng sau anh, hai người một trước một sau đi vào thang máy.

Buổi trưa, Diệp Giai Nhi nhận được điện thoại của thím Lý, nói là bà chủ bảo cô về nhà họ Thẩm một chuyến.

Nghe vậy, cô trực tiếp mở miệng từ chối, nói buổi trưa có việc phải làm, không có thời gian trở về Thím Lý lại có hơi khó xử, nói bà chủ đã dặn đi dặn lại, nhất định phải về nhà họ Thẩm, bà ta cũng chỉ chuyển lời, rất khó làm.

Hơi khựng lại một chút, thím Lý lại tiếp tục mở miệng, nói bà chủ có lệnh, nếu không gọi được mợ chủ về thì bảo bà ta đích thân đến trường học.

Lời đã nói đến mức này, đương nhiên không thể để thím Lý khó xử.

Tô Tình bà ta có xảo trá hơn nữa, thì cũng là một con người, đâu phải là hổ, còn có thể ăn cô chắc?

Với lại, cô cũng không sợ Tô Tình, sớm đã xé mặt của nhau, ai không kiêng kỵ ai chứ!
Đến trưa, Diệp Giai Nhi ngồi taxi trực tiếp quay về nhà họ Thẩm, người làm nói, bà chủ ở phòng trên tầng.

Cô đi lên cầu thang, đi tới chỗ rẽ thì nhìn thấy Tô Tình và Thẩm Hải Băng đi tới, Tô Tình vẻ mặt cao ngạo.

Chỉ có điều, sự cao ngạo đó đối với Diệp Giai Nhi thì không có tác dụng gì, Tô Tình là loại phụ nữ đó, càng cao ngạo thì càng khiến người ta chán ghét.

“Gọi con về có chuyện gì vậy?” Cô đi thẳng vào vấn đề, mở miệng hỏi thẳng, không có vòng vo.

Có một số người đáng để bạn tôn trọng, nhưng có một số người bạn càng tôn trọng, người ta sẽ càng giẫm đạp, giẫm bạn ở dưới chân.

“Có một thứ, tôi nghĩ nên để cô nghe…” Tô Tình lấy máy ghi âm màu đen rất nhỏ ra.

“Có thể nói ngắn gọn được không, con buổi chiều còn có tiết, từ trường đến đây đã tốn rất nhiều thời gian, xin hãy đi thẳng vào vấn đề chính.



Sự chán ghét trong mắt Tô Tình không khỏi tăng thêm vài phần: “Vội cái gì, đây chính là vấn đề chính, sau khi cô nghe xong tự nhiên sẽ hiểu…”
Ánh mắt của Thẩm Hải Băng di chuyển từ trên mặt Tô Tình đến Diệp Giai Nhi, sau đó lại dừng trên chiếc máy ghi âm màu đen, từ thần sắc thì không nhìn ra suy nghĩ của cô ta.

Ngón tay ấn nhẹ, Tô Tình ấn mở đoạn mấu chốt trong máy ghi âm, giọng nói bên trong truyền ra một cách rõ ràng…
Thần sắc trên mặt Tô Tình ngược lại càng trở nên đắc ý, Diệp Giai Nhi ở trong lòng Hoài Dương cái gì cũng không phải, bà ta rất nhanh có thể khiến cô cút khỏi nhà họ Thẩm!
Dường như sợ Diệp Giai Nhi nghe không rõ, Tô Tình còn bật âm thanh lớn nhất.

Yên lặng nghe, thần sắc trên mặt Diệp Giai Nhi từ đầu tới cuối không hề dấy lên cảm xúc gì, cực kỳ bình thản, giống như mặt nước yên tĩnh.

Cho dù cái cô nghe lúc này là lời tình tứ chồng mình nói với cô của anh ta thì vẫn không hề mảy may.

Chỉ là không ai nhìn thấy bàn tay buông thõng ở bên cạnh cô đang từ từ siết chặt.

Bởi vì, tay của Diệp Giai Nhi để trong túi áo khoác, cho nên hai người không có ai nhìn thấy, cái duy nhất có thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô.



 
Chương 334: Chương 334





Không đạt được phản ứng trong dự liệu, Tô Tình rõ ràng rất bất mãn, lạnh lùng vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Giai Nhi.

Mà nội dung trong máy ghi ấm cũng phát xong vào lúc này, Diệp Giai Nhi từ tốn mà hờ hững mở miệng: “Con bây giờ có phải có thể rời khỏi rồi không?”
Nếu Tô Tình biết, vấn đề chính trong miệng bà ta, một tháng trước cô đã biết, vậy thì Tô Tình lúc này liệu có phải sẽ tức ói ra máu không?
Cô thầm nghĩ trong lòng, Tô Tình chắc chắn sẽ nôn ra máu, bởi vì không có kích thích được cô, Tô Tình sao có thể cam tâm?
Nhưng Tô Tình tuy không có kích thích được cô, nhưng nội dung đoạn ghi âm đó lại làm tổn thương cô sâu sắc, trái tim đau đến tới mức không ngừng run rẩy.

Tình cảm anh dành cho Thẩm Hải Băng, trong lòng cô biết vài phần.

Nhưng nghe thấy tận tai như vậy, rõ ràng lại là một chuyện khác.

Giống như mũi dao sắc nhọn cứa qua trái tim cô, đau đớn lan ra, căn bản không thể dùng từ ngữ để hình dung.


Phản ứng như vậy không khỏi khiến Tô Tình càng tức điên, bà ta không khách sáo mà hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là người phụ nữ không tim không phổi, lúc đầu kết hôn chắc chắn là vì tài sản của nhà họ Thẩm chúng tôi!”
Nhìn thấy chồng của mình và người phụ nữ khác thân mật như vậy, cô ngay cả một chút phản ứng cũng không có, vậy nói rõ, người phụ nữ này rõ ràng không yêu chồng của mình, chỉ là vì tiền.

Không có phản bác, bởi vì đối với loại người mở miệng thích nói sao thì nói như Tô Tình căn bản không cần thiết phản bác, chỉ cần bạn vừa mở miệng, bà ta nhất định sẽ càng hung hăng hơn.

Cho nên, bà ta thích cho rằng như nào thì là như thế.

Không để tâm đến Tô Tình nữa, Diệp Giai Nhi xoay người, trực tiếp đi xuống cầu thang.

Mà Tô Tình lại không chịu để cô rời đi, bước mấy bước, chặn ở trước mặt Diệp Giai Nhi, châm chọc: “Tục ngữ nói rất hay, người mặt dày vô địch thiên hạ, tôi thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào da mặt dày như cô, biết rõ người chồng mình yêu là người phụ nữ khác, nhưng vẫn sống chết không buông.


Nghe vậy, Diệp Giai Nhi ngược lại có hơi không nhịn được mà bật cười, thì ra người vừa ăn cướp vừa la làng chính là loại người này.


“Vậy được, tôi và anh ta ly hôn thì như nào?” Cô lại mở miệng nói.

Không ngờ rằng cô sẽ nói một cách dứt khoát như vậy, Tô Tình đầu tiên là sững người trong chốc lát, sau đó nghĩ kỹ lại, lại lạnh giọng nói: “Tâm tư của cô quả nhiên xoay chuyển đủ nhanh, ly hôn với Hoài Dương, đương nhiên có thể chia được tài sản của nhà họ Thẩm, cô cớ sao mà không vui chứ?”
Lời thẳng thắn, lời phản biện, những lời nên nói, những lời không nên nói, đều để một mình Tô Tình nói hết rồi.

Đối với tâm tư cẩn mật như này của bà ta, cái Diệp Giai Nhi có thể làm chỉ có sự khâm phục.

“Nếu ly hôn, tài sản tôi có thể không cần, nhưng tôi chỉ cần đứa trẻ này, còn nữa, tôi có thể viết giấy bảo đảm và ký tên…”
Tương lai, mục đích cô kết hôn chính là đứa trẻ trong bụng, không phải vì tiền của anh, đương nhiên sẽ không lấy đi một đồng, chỉ cần cho cô đứa trẻ này là được.

“Cho cô đứa trẻ, sau này lại để cô dùng đứa trẻ làm quân bài uy hiếp nhà họ Thẩm chúng tôi sao? Nói cho cô biết, tuyệt đối không thể!” Tô Tình lập tức phủ định lời đề nghị của cô.

“Ly hôn không được, không ly hôn vẫn không được, mẹ rốt cuộc muốn bảo con làm sao, cho một lời thống khoái đi.

” Diệp Giai Nhi nhìn thời gian, mất kiên nhẫn và không có tâm trạng tiếp tục ở lại nói chuyện với bà ta.



 
Chương 335: Chương 335


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Suy nghĩ kỹ một lát, Tô Tình nói: “Ly hôn, muốn sinh đứa trẻ ra cũng được, nhưng quyền nuôi dưỡng buộc phải thuộc bên nhà họ Thẩm, cô chỉ có quyền thăm nom, nếu không đồng ý như vậy, vậy thì chỉ có thể bỏ đứa trẻ trong bụng!”
Nếu bà ta không phải trưởng bối, Diệp Giai Nhi lúc này đã sớm cho bà ta hai cái tát rồi!
Tô Tình thật sự khiến cô thấy buồn nôn!
“Mẹ cảm thấy có thể sao?” Cô lạnh lùng hỏi ngược lại.

“Nói như vậy, cô vẫn là có dụng tâm khác, tôi thật sự không có nhìn nhầm cô!”
Với người như này quả thật không cần thiết tiếp tục lãng phí sức nữa, Diệp Giai Nhi cười lạnh một tiếng: “Mẹ có nhìn nhầm hay không là chuyện của mẹ, không liên quan tới con.


Không thể nói tiếp được nữa, cô bây giờ chỉ muốn rời khỏi nơi này, không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.


Nhưng mới cất bước, Tô Tình lại trực tiếp chặn ở trước mặt cô, không cho cô đi: “Sự lựa chọn tôi vừa cho cô, cô bây giờ phải đưa ra một lựa chọn cho tôi.


Đứng đó, Diệp Giai Nhi và bà ta bốn mắt nhìn nhau, mở miệng, nói rõ từng câu từng rõ: “Hai sự lựa chọn mẹ đưa ra tuyệt đối đều không thể, còn nữa, con thuận tiện nhắc nhở một câu, sau này chuyện tương tự như này đừng tìm con nói nữa, mẹ có thể nói trước với con trai của mẹ, sau đó rồi bảo anh ta nói kết luận cuối cùng với con…”
[Diendantruyen.Com] Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Sau khi gả đến thành phố S, vầng sáng của thành phố B vẫn trùm trên đầu bà ta, cộng thêm địa vị của tập đoàn Thẩm Thị có thể hô mưa gọi gió ở thành phố S thì ai gặp cũng phải nhường ba phần.

Thử hỏi, có ai dám chọc bà ta chứ?
Diệp Giai Nhi là người duy nhất hết lần này đến lần khác chọc tức bà ta, hơn nữa, còn nói những lời khó nghe như vậy, không hề nể mặt của bà ta.

Thẩm Hải Băng đứng ở một bên, nghe hai người tranh cãi lâu như vậy, lông mày của cô ta nhíu lại, mở miệng, khuyên can: “Được rồi, bớt nói vài câu đi.



“Hải Băng, em đừng cản nó, em để nó tiếp tục nói, chị xem nó còn có thể nói ra những lời khốn kiếp, đại nghịch bất đạo gì nữa!” Tô Tình chỉ thẳng vào Diệp Giai Nhi.

Mà Diệp Giai Nhi không thèm để ý bọn họ, nhấc chân, lướt qua Tô Tình, trực tiếp đi về phía cầu thang.

Bị phớt lờ tới mức này, Tô Tình đương nhiên không chịu thôi, đưa tay kéo mạnh áo của Diệp Giai Nhi.

Đang xuống cầu thang, hoàn toàn không dự liệu tới bà ta sẽ có hành vi như này, bị lực đạo ở đằng sau kéo mạnh, Diệp Giai Nhi trượt chân, cả người ngã ra sau, ngồi sụp xuống trên bậc thang.

Lực ngã có hơi mạnh, ngồi sụp ở đó, bụng của cô cũng theo đó mà hơi đau, lông mày càng nhíu chặt lại.

Tô Tình còn ở sau lưng kéo áo của cô, không chịu buông ra, Diệp Giai Nhi hơi nghiến răng, bỗng đứng dậy: “Buông ra!”.

 
Chương 336: Chương 336





“Cô bảo tôi buông thì tôi buông sao?” Tô Tình khinh thường, cười lạnh.

“Con nói lần nữa, buông ra!” Sự nhẫn nại của cô dần dần bị mài mòn.

“Cô dù nói hai lần nữa thì như nào chứ?”
Cuối cùng, những lửa giận trong lòng Diệp Giai Nhi bị kích phát, cô vòng tay ra sau, khẽ đẩy.

Lực đạo quả thật có hơi lớn, nhưng ai ngờ Tô Tình lại đứng kiễng chân ở đó, vừa đẩy như vậy, cơ thể của bà ta tương nhiên ngả về trước, trực tiếp lao về phía bậc thang.

Nếu ngã thẳng xuống cầu thang như vậy, hậu quả đương nhiên không thể tưởng tượng.

Thẩm Hải Băng đứng ở đằng sau hai người, nói thì chậm diễn ra lại nhanh, cô ta vội bước tới, đưa tay đỡ lấy cơ thể của Tô Tình, sau đó đẩy bà ta về phía lan can.


Kinh hãi, sắc mặt của Tô Tình trắng bệch túm chặt lan can, cuối cùng ổn định cơ thể, nhưng vẫn bị dọa tới mức toát mồ hôi lạnh.

Nhưng Thẩm Hải Băng không có may mắn như vậy, cơ thể giống như quả bóng da, từ bậc đầu tiên trên cùng ngã xuống, mãi đến lăn hết bậc cuối cùng mới dừng lại.

Đau đớn mang tới rõ ràng không cần nói cũng biết, sắc mặt cô ta trắng bệch, cơ thể co rúm lại, nhìn trống rất đau khổ.

Diệp Giai Nhi hơi sững người, đứng sững tại chỗ, nhìn hai tay của mình.

Mà Tô Tình đã nhanh chóng phản ứng lại, vội chạy xuống cầu thang, đưa tay đỡ người Thẩm Hải Băng lên, hô lên kêu người làm gọi xe cấp cứu.

Khi trong phòng khách loạn thành một mớ, Thẩm Hoài Dương sải bước đi vào, vừa hay nhìn thấy một màn trước mắt, đôi mắt hẹp dài nheo lại, đầu tiên là quét qua Diệp Giai Nhi, sau đó dừng trên người Thẩm Hải Băng.

Cô giống như cục đá ngây ra tại chỗ, không dám tin mà nhìn hai tay của mình, mà Thẩm Hải Băng lại nằm lăn lộn trên sàn, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Hoài Dương không nói cũng biết…

Không chần chừ một giây phút nào, anh rảo bước đi tới, nhanh chóng ôm Thẩm Hải Băng nằm trên sàn vào trong lòng, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói trầm thấp: “Chuyện gì đây?”
Tô Tình bị kinh sợ nên có hơi khó thở, nghe vậy, bà ta đưa tay chỉ về phía Diệp Giai Nhi vẫn đang đứng ngây tại chỗ: “Nó cố ý đẩy xuống.


Nghe vậy, mắt của Thẩm Hoài Dương lập tức càng u tối hơn, giống như một vũng mực không tan, dừng trên người Diệp Giai Nhi, lạnh lùng.

Cô là muốn khiến Tô Tình buông góc áo của cô ra, không có dùng lực mạnh, nhưng sự việc rốt cuộc tại sao biến thành như này, bản thân cô cũng không rõ.

Nhưng nghe sự buộc tội của Tô Tình, cô chỉ muốn cười.

Mà đôi mắt lạnh lùng của anh cũng khiến vết thương đau đớn của cô lại xé ra một chút, ăn mòn, đau đớn vô cùng.

Có đôi lúc, thật sự không cần nói gì cả, chỉ cần một ánh mắt đủ để tổn thương người khác một cách nặng nề và đau đớn rồi…
Bước chân như gió, Thẩm Hoài Dương bế Thẩm Hải Băng lên, rảo bước đi ra khỏi phòng khách, thỉnh thoảng cúi đầu, ghé sát tai cô ta nói gì đó, giống như an ủi…
Cô lại đứng ở đó, giống như một hung thủ, không ai ngó ngàng…
Tô Tình lạnh lùng liếc qua Diệp Giai Nhi, có hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy mà ra tay thâm độc với mẹ chồng của mình như vậy, cô sẽ không được chết một cách tử tế đâu!”

 
Chương 337: Chương 337





Nghe vậy, Diệp Giai Nhi lúc này mới thu hồi dòng suy nghĩ sửng sốt lại tê dại, nhìn Tô Tình, cô gật đầu: “Được, con đợi.


“Cô—” Ngay cả một câu cũng không thể nói ra được, Tô Tình tức đến nỗi suýt nữa phát điên, lại hừ lạnh một tiếng, bà ta cũng đi theo đằng sau, ra khỏi nhà họ Thẩm.

Đợi sau khi bà ta rời khỏi, Diệp Giai Nhi trực tiếp ngồi trên cầu thang, mặt vùi vào đầu gối, ngây ngốc nhìn đôi tay đó của mình.

Cô vừa rồi thật sự chỉ muốn khiến Tô Tình buông cô ra, căn bản không có ngờ Tô Tình không có đứng vững, cũng càng không có ngờ Thẩm Hải Băng lại ngã từ trên cầu thang xuống.

Tất cả chuyện này đều là ngoài ý muốn…
Nhưng rất rõ ràng, có người căn bản không tin đây là chuyện ngoài ý muốn.

Trong nhà họ Thẩm chỉ còn lại người làm, ngoài những người này ra thì chỉ còn Diệp Giai Nhi ngồi trên cầu thang.

Cũng không biết ngồi ở cầu thanh bao lâu, có lẽ khoảng 30 phút, hoặc 5 phút, sau đó, cô đứng dậy, cũng tới bệnh viện.


Cho dù là ngoài ý muốn, nhưng nguồn cơn sự việc lại là vì cô mà ra, cho nên đối với thương thế của Thẩm Hải Băng, cô không thể không để ý.

Khi chạy tới chỗ rẽ của bệnh viện, xa xa, cô bèn nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu còn cả Tô Tình.

Thần sắc trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương rất thâm trầm, ánh mắt tỏa ra sự u ám, nhìn không ra cảm xúc gì.

Mà Tô Tình lại ngồi ở bên cạnh anh, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn về cửa phòng cấp cứu, vô cùng lo lắng.

Không có lại gần nữa, cô đứng ở chỗ rẽ, cơ thể dựa vào bức tường, cũng không để hai người nhìn thấy cô.

Qua khoảng một lúc, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đẩy Thẩm Hải Băng đi ra, mấy người đi về phía phòng bệnh.

Cơ thể nhanh chóng xoay đi, Diệp Giai Nhi nghiêng người nấp đi, đợi sau khi những bóng người đó biến mất khỏi tầm mắt, cô mới chặn y tá đang đi qua lại, mở miệng nói: “Bệnh nhân vừa mới đi qua bị thương có nặng không?”
Nghe vậy, y tá có hơi ngạc nhiên nhìn cô: “Cô là gì của cô ấy?”
“Bạn.



“Vết thương không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài ngày là được, nếu như mặt đập xuống cầu thang, tình trạng đó thì nan giải hơn rất nhiều.


“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô.

” Trái tim treo lơ lửng của Diệp Giai Nhi yên tâm hạ xuống, vội nói cảm ơn.

Y tá mỉm cười lịch sự: “Không có gì.


Không có đến phòng bệnh nữa, mà đến khoa phụ sản, cô không có quan hệ tốt với Thẩm Hải Băng và Tô Tình, lúc này tới, cũng chỉ cãi nhau thôi.

Đầu tiên là làm siêu âm, sau đó làm một vài kiểm tra khác, đợi có kết quả, bác sĩ nói không có vấn đề gì, đau đớn vừa rồi là vì ngồi sụp trên đất mới sinh ra, căn cứ theo kết quả kiểm tra thì mọi thứ bình thường.

Diệp Giai Nhi gật đầu, những cảm giác đau đớn đó cũng chỉ có khi ngồi sụp trên đất mới truyền tới, không có duy trì quá lâu.

Sau đó, cô bèn trở về chung cư.

Lạnh lẽo, cô quạnh, còn có sự uy nghiêm đáng sợ không thể tả được bủa vây lấy cô…
Khi rời đi, sự lạnh lẽo trong ánh mắt của anh, cô bây giờ vẫn nhớ rõ…

 
Chương 338: Chương 338





Trong phòng bệnh.

Sau khi nghe bác sĩ nói, Tô Tình mới thở phào được.

Bây giờ xem ra, Thẩm Hải Băng ở trước mặt bà ta quả thật không tệ, trong tình huống nguy cấp đó vậy mà đẩy bà ta ra trước, để mặc bản thân ngã xuống.

Chỉ hành vi như này thôi đã có rất nhiều người không làm được!
Mày tú nhíu lại, Thẩm Hoài Dương mấp máy môi, trầm giọng hỏi: “Vừa rồi ở nhà họ Thẩm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Giống như những gì con nhìn thấy, Diệp Giai Nhi đưa tay muốn đẩy mẹ xuống lầu, thời khắc quan trọng, là cô của con bảo vệ mẹ, cô con tự mình ngã xuống.

” Tô Tình nói ngay lập tức.


Nghe vậy, đôi mắt thâm trầm của Thẩm Hoài Dương khẽ động, giọng nói u ám mà kiên quyết: “Cô ấy sẽ không làm như vậy…”
Bỗng chốc, ánh mắt của Tô Tình lập tức dừng trên người anh: “Nó sẽ không làm như vậy, làm như thế trong miệng con là làm như nào, là chỉ nó sẽ không đẩy mẹ từ cầu thang xuống sao?”
“Dạ…” Yết hầu của Thẩm Hoài Dương chuyển động, nhả ra một âm tiết, chuyện như thế, cô sao có thể làm được chứ?
Điều này lại chọc giận Tô Tình, cảm xúc trở nên có hơi kích động: “Hoài Dương, mẹ là mẹ của con, con bây giờ là đang nghi ngờ mẹ nói dối để lừa con sao?”
Đôi môi của anh động đậy, nói: “Không có, cô ấy là người như nào trong lòng con hiểu rõ, hành vi đó nhất định là trong vô tình tạo thành, không phải là cố ý.


“Con dám chắc chắn hiểu nó như vậy sao? Con làm sao biết nó sẽ không trước một kiểu, sau lại kiểu khác chứ?”
Tô Tình cười lạnh một tiếng: “Còn nữa, nếu giống như những gì con nói, nó thật sự là vô ý, vậy thì lúc này cô của con vì sao lại nằm viện, nó có phải nên tới thăm hay không? Nhưng mãi đến bây giờ, ngay cả cái bóng của nó cũng không nhìn thấy, nói như nào cũng là người một nhà mà nó đối xử với cô của con như này đây?”
Vẻ mặt hơi thay đổi, Thẩm Hoài Dương mở miệng, không vui nói: “Cô ấy không sai, nguồn cơn của chuyện này ở trên người con.


Cô tận mắt nhìn thấy anh tặng hoa cho Thẩm Hải Băng vào sinh nhật, còn tận tai nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, cho nên giữa cô và Thẩm Hải Băng có hiềm khích, ngược lại rất bình thường.


Nhưng Tô Tình lại không thích nghe nhất lời như này, cũng không muốn nghe, chỉ cần là lời che chở mà Thẩm Hoài Dương dành ra cho Diệp Giai Nhi, bà ta đều không thích nghe.

Theo bà ta thấy, mọi vấn đề đều là nằm ở trên người Diệp Giai Nhi.

Vậy mà cô còn dám ra tay đẩy bà ta từ cầu thang xuống, vị trí con dâu nhà họ Thẩm nếu có thể để cô tiếp tục ngồi, trừ phi trời đổ mưa máu!
Đừng nói Trạch Hy, ngay cả Hoài Dương tính tình luôn thâm trầm cũng giống như bị cô bỏ thuốc mê, nói vài câu thì sẽ nghiêng về phía người phụ nữ đó!
Cho nên bà ta cũng không cần thiết nói gì nữa với Hoài Dương, chỉ tiếp tục đi con đường của mình là được.

Buổi tối.

Diệp Giai Nhi ngồi ở trước máy tính, mở file ra, tuy nói là soạn giáo án, nhưng một chữ cũng không gõ được, trắng tinh.

Lúc này, tâm tư của cô căn bản không đặt ở đây, ngay cả bản thân cô cũng không biết bay đi đâu rồi.



 
Chương 339: Chương 339


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Đợi khi hoàn hồn nhìn thời gian, vậy mà đã qua 40 phút, mà cô một chữ cũng chưa viết được.

Vừa hay vào lúc này, tiếng chuông truyền tới, cô hơi sững người, sau đó ngồi ở đó không nhúc nhích.

Nhưng tiếng gõ cửa lại dai dẳng, giống như cô không mở cửa, người bên ngoài sẽ không chịu thôi.

Thật sự không có mang chìa khóa, hay là mang theo chìa khóa nhưng cố ý làm khó, giày vò cô, là vì cô làm người con gái anh yêu nhất bị thương?
Hai người giống như PK, tiếng chuông bên ngoài vang lên không ngừng, còn Diệp Giai Nhi ngồi ở đó không nhúc nhích.

Tình huống như này duy trì 2 phút, cô có hơi không chịu được âm thanh chói tai đó, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười châm chọc mà lạnh lùng, đứng dậy, đi mở cửa.


Sự bực bội của anh có thể duy trì bao lâu thì nói rõ anh yêu Thẩm Hải Băng sâu đậm bấy nhiêu, cũng nói rõ, anh càng hận cô!
Mà khoảnh khắc cô đứng dậy, trong lòng Diệp Giai Nhi sớm đã chuẩn bị tâm lý, hôm nay bất luận anh muốn như nào, cô cũng theo tới cùng.

Đưa tay, cô soạt một cái mở cửa phòng ra, không có ngẩng đầu, mà nói thẳng: “Nói đi, anh muốn tôi như nào?”
[Diendantruyen.Com] Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Nghe vậy, trên mặt của Diệp Giai Nhi lần đầu tiên nở nụ cười thoải mái trong ngày hôm nay.

Ánh mắt lại quét cho laptop đang mở, bà cụ liếc nhìn: “Còn đang soạn giáo án sao, không phải đã bốn tháng rồi sao?”
“Trên người mặc quần áo chống bức xạ.


” Diệp Giai Nhi chỉ vào quần áo.

“Quần áo đó có tác dụng không không ai biết được, vẫn là tốt nhất cách xa máy tính, phụ nữ không phải đều thích xinh đẹp hay sao, đợi cháu sau này bị nám thì muộn rồi, cho nên ấy, cô giáo Diệp của chúng ta bây giờ phải bảo vệ tốt bản thân, còn phải bảo vệ tốt bé cưng nữa.

Hoài Dương nhiều tiền như vậy, nó không cho hai mẹ con cháu tiêu thì chuẩn bị cho ai tiêu chứ?”
Diệp Giai Nhi không lên tiếng, chỉ hơi nhoẻn miệng, nụ cười không có ý cười trong đáy mắt, đau đớn vô cùng.

Trong lòng anh có hoa hồng đỏ của anh, còn có người trong lòng của anh, ngay cả mật mã của thẻ ngân hàng cũng là ngày sinh nhật của hoa hồng đỏ, đương nhiên sẽ có người đi tiêu rồi.

Lại nhìn vài lần căn phòng, lông mày của bà cụ nhíu lại: “Ảnh cưới của hai đứa đâu?”
“…” Cô vẫn không lên tiếng.

Bà cụ lại hiểu ra: “Cái thằng Hoài Dương này bình thường không thích chụp ảnh, không ngờ ngay cả ảnh cưới cũng không có một bức, thật là khiến bà thất vọng, đúng rồi, tuần trăng mật của hai đứa không phải vẫn chưa đi hay sao, bà đã giúp hai đứa chọn một nơi rất tuyệt, hai ngày nữa, hai đứa đi nghỉ tuần trăng mật, nhân lúc bây giờ xuân tới hoa nở, thời gian vừa đẹp…”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top