Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Dịch 

Chương 260: Chương 260





“Chờ thêm một lát nữa đi, sắp tới rồi.

” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương trầm thấp: “Mợ Thẩm chiêu đãi bọn họ trước đi.


Gật đầu, Diệp Giai Nhi không yên lòng dặn dò: “Lái xe cẩn thận đó, chú ý an toàn.


“Được rồi, mợ Thẩm…” Anh nhẹ giọng đáp lời, khóe miệng như là cong lên.

Sau khi trở về phòng nói rõ với bọn họ, cô kêu mọi người không cần phải để ý, cũng không cần phải kiêng kỵ, nên động đũa thì cứ động đũa, muốn uống thì cứ uống.

Những giáo viên đó đúng là có tố chất, bọn họ đều không chịu động đũa, nhất định phải chờ Thẩm Hoài Dương đến rồi thì mới dùng bữa, nếu không thì sẽ rất mất lịch sự.

Không có ai chịu ăn, Diệp Giai Nhi không có cách nào khác, đành phải vừa chờ đợi vừa hối thúc gọi điện thoại.

Trôi qua khoảng hai mươi phút, Thẩm Hoài Dương bước vào, chiếc áo khoác màu đen tùy ý treo trên khuỷu tay, vẻ phong trần mệt mỏi không thể cản trở vẻ đẹp trai của anh, còn có sự tôn quý và ưu nhã tự nhiên phát ra từ trên người.


Trên gương mặt tuấn mỹ có chút áy náy, anh nhẹ giọng nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi vì đã đến muộn, tôi tự phạt ba ly.


Giọng nói trầm thấp vừa mới dứt, Thẩm Hoài Dương đã bưng ly rượu ở trên bàn tự phạt ba ly.

Động tác gọn gàng không hề dây dưa dài dòng chút nào, những giáo viên đó cũng bưng rượu ở trên bàn uống một ly.

Rốt cuộc là người cũng đã đến đủ rồi, lúc này mới bắt đầu dùng bữa, dùng cơm với một người có thân phận cao quý lại ưu nhã như là Thẩm Hoài Dương, mọi người có hơi câu nệ, không thể thả lỏng.

Đợi sau khi Thẩm Hoài Dương tìm kiếm chủ đề, lúc này bầu không khí mới tự nhiên hơn một chút, mọi người cười cười nói nói, không cố kỵ cái gì nữa.

Trước mặt của Diệp Giai Nhi có đặt một ly rượu, đôi mắt thâm sâu rũ xuống, sau đó lại nheo lại, Thẩm Hoài Dương di chuyển ly rượu trước mặt cô ra khỏi chỗ đó, gọi nhân viên phục vụ chọn một ly nước trái cây.

“Ây dô, quả nhiên là tình cảm thắm thiết mà, anh Thẩm trông có vẻ rất chu đáo và ân cần, cô Diệp thực sự có phúc.

” Thấy vậy, người một bàn đều đang ồn ào.

Nghe vậy, mặt Diệp Giai Nhi hơi đỏ lên.


Mà biểu cảm trên mặt của Thẩm Hoài Dương lại không có thay đổi, nhưng mà giọng nói trầm thấp lại có vẻ hơi dịu dàng: “Cô ấy đang mang thai, không thích hợp uống rượu.


Sững người, ánh mắt ngơ ngác của Diệp Giai Nhi rơi trên người anh, nhìn anh chăm chú.

Bắt đầu kể từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần duy nhất cô nghe thấy hai chữ có thai từ trong miệng của anh, nghe thấy anh nhắc tới đứa bé này.

Cô Trương mở to mắt: “Mấy tháng rồi?”
“Ba tháng rồi.

” Sau khi lấy lại tinh thần, cô lên tiếng nói.

“Ra là mang thai trước khi kết hôn, cũng tốt đó, không bao lâu nữa là có thể ôm con rồi, cô Diệp thích con trai hay là con gái hơn?”
Suy nghĩ một lúc, Diệp Giai Nhi không hề do dự, hình như là trong lòng đã có đáp án từ lâu: “Con gái.


“Sao lại thích con gái?”
“Con gái đáng yêu, hiểu chuyện, ngoan ngoãn.


Cô Trương cười một tiếng, lực chú ý lại rơi trên người Thẩm Hoài Dương: “Vậy anh Thẩm thì sao, hi vọng cô Diệp sinh cho anh một đứa con gái, hay là một đứa con trai?”
Cho đến bây giờ chưa từng có người nào hỏi anh câu hỏi này, ánh mắt thâm sâu của Thẩm Hoài Dương hơi đọng lại, anh chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Con trai hay là con gái?.

 
Chương 261: Chương 261





Đôi mắt đảo qua, ánh mắt của anh tự nhiên dừng ở trên người Diệp Giai Nhi, nhìn chăm chú vào gương mặt trắng nõn của cô, trên gương mặt còn có một lúm đồng tiền nhàn nhạt giống như một đóa hoa lê trắng nõn.

Trong chốc lát, dường như là trái tim của Thẩm Hoài Dương bị một vật nhẹ nhàng kích thích.

Nếu như cô mang thai con gái, có phải là cũng sẽ xinh đẹp giống như cô không?
Có một gương mặt trắng nõn, còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhưng mà hàng lông mày thì giống anh, một nửa giống cô, một nửa còn lại giống anh.

Có một cảm giác gợn sóng nói không nên lời đang trôi nổi trong lòng anh, lại đong đầy như thế, làm cho trái tim của anh như tràn đầy, khẽ động đôi môi mỏng, một giọng nói trầm thấp mà tự nhiên thốt lên: “Con gái.


“Sao anh Thẩm lại không thích con trai vậy?”
“Quá ồn ào.

” Hàng lông mày tuấn tú của anh nhíu lại một cái.


Cô Trương cảm thấy lý do này có chút buồn cười, nhưng mà cô ta vẫn hỏi tiếp: “Vậy nếu như đứa bé sinh ra là con trai thì làm sao bây giờ?”
Đôi mắt thâm sâu có chút dịu dàng nhìn Diệp Giai Nhi, bàn tay to của anh nhẹ nhàng sờ sờ mi tâm, giống như là có chút bất đắc dĩ mà nói: “Vậy cũng chỉ có thể nuôi thôi.


Diệp Giai Nhi đang nhìn anh chằm chằm, lúc này anh lại đột ngột quay qua, kết quả là ánh mắt của hai người chạm nhau.

Đôi mắt âm trầm như nước, giống như đầm sâu muốn hút cả người cô vào trong đó, trái tim cô đập rộn lên, sợ là mình sẽ rơi vào trong đó, cô liền vội vàng di chuyển ánh mắt.

Đột nhiên, bàn tay đang đặt ở phía dưới liền nóng lên, sau đó nó được bao phủ bởi một bàn tay to lớn, cô khẽ giật mình, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh.

Thẩm Hoài Dương đang nhìn chăm chú vào cô, đôi môi mỏng cong lên, lòng bàn tay có vết chai nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay mềm mại của cô, sau đó không có hành động tiếp theo, chỉ là im lặng đặt tay cô lên trên đùi, hai tay cứ nắm nhau như thế, thân mật như vậy.

Trên mặt không còn nụ cười trêu đùa, thậm chí anh còn trả lời câu hỏi có mấy người bọn họ rất thành thật, ở phía dưới cảm giác ấm áp dâng trào, mười ngón tay của cả hai đan vào nhau.


Bàn tay của Diệp Giai Nhi có hơi nóng lên, trái tim lại được lấp đầy, bất giác khóe miệng của cô cũng nở một nụ cười.

Đợi đến lúc bữa tiệc kết thúc thì đã là mười giờ tối, vốn dĩ vẫn còn sắp xếp một hoạt động khác, nhưng mà thời gian đã trễ rồi, với lại là nơi này cách thành phố một khoảng cách rất xa, cho nên liền kết thúc tại đây.

Những giáo viên khác đều ngồi vào xe đã được sắp xếp từ trước, mà Thẩm Hoài Dương và Diệp Giai Nhi thì leo lên chiếc Land Rover màu đen, tài xế vẫn là trợ lý Trần.

Trở lại chung cư, Diệp Giai Nhi vừa mới đổi đôi dép lê, còn chưa kịp bước ra phía trước thì đã bị người đàn ông sau lưng kéo mạnh trở về, ngã vào lồng ngực rộng lớn của anh.

Ánh mắt của người đàn ông trở nên tối lại, ôm lấy cô rồi bắt đầu hôn.

Trong nháy mắt, ý thức liền trở nên hỗn loạn, đợi đến khi cô bình tĩnh lại thì cô đã nằm ở trên giường.

Sáng ngày hôm sau.

Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại có một mình cô.

Chắc chắn là người đàn ông đó đã đi làm, đồ lót của đàn ông, còn có áo lót của phụ nữ, áo dài quần dài vứt tán loạn trên mặt đất, chồng chất lên nhau.

.

 
Chương 262: Chương 262





Ngoại trừ cái đó ra, còn có một đống giấy vệ sinh, giấy vệ sinh đã khô rồi, nhưng mà chứng cứ của một trận điên cuồng vào ngày hôm qua vẫn còn sót lại ở phía trên.

Cử động thân thể mỏi nhừ, Diệp Giai Nhi ngồi dậy từ trên giường, chậm rãi bước xuống giường, mặt đỏ tới mang tai mà dọn dẹp tàn cuộc dưới đất.

Làm được một nửa, Diệp Đức Huy gọi điện thoại tới, kêu trưa nay cô về nhà một chuyến, nói là số tiền cô đầu tư bảo hiểm đã đến hạn trả, số tiền giao nộp trong mấy năm đó đều đã được trả lại rồi, khoảng chừng ba trăm triệu, kêu cô mang đến cho Thân Nhã.

Đáp lời xong, Diệp Giai Nhi chống đỡ thân thể bất lực như muốn nhũn ra đi đến trường học, may mắn là buổi sáng không có tiết dạy, cô ngồi trong văn phòng có thể nghỉ ngơi lấy sức.

Đợi đến lúc ăn cơm trưa, cô trực tiếp đi về nhà, Diệp Đức Huy đưa một quyển sổ tiết kiệm cho cô, kêu cô đưa trước cho Thân Nhã một chút, còn lại thì để từ từ trả.

Diệp Giai Nhi đáp lời, nhận lấy cái sổ tiết kiệm, đầu tiên là đến ngân hàng một chuyến, rút hết tiền ở bên trong rồi sau đó đi đến nhà Thân Nhã.

Lúc này, Thân Nhã và Trần Vu Nhất cũng đang ở trong chung cư cao cấp, phòng bếp và phòng ngủ đều theo hình thức khai thông.

Lúc cô đến đó, hai người đều đang ở nhà, chỉ là bầu không khí không tốt cho lắm.

Nói rõ mục đích đến đây, cô trả tiền lại cho Thân Nhã.


Thân Nhã không chịu nhận, đương nhiên là Diệp Giai Nhi cũng không chịu, cô kiên trì nói: “Thiếu nợ thì phải trả, đó là đạo lý, nếu như cậu còn như vậy, sau này tớ có vay tiền ai đi nữa cũng sẽ không đến tìm cậu đâu.


Là bạn bè nhiều năm rồi, đương nhiên biết cô có tính tình như thế nào, bất đắc dĩ, Thân Nhã đành phải nhận lấy.

“Số tiền còn lại tớ không có cách nào trả luôn một lần, cho nên chỉ có thể từ từ trả lại cho cậu thôi.

” Diệp Giai Nhi cười nói.

“Tớ không vội đâu, chừng nào cậu trả tiền cũng được mà, không cần phải gấp, cậu cũng có thể trả trễ hai mươi năm, đến lúc đó đừng có quên trả lãi cho tớ là được rồi.

” Thân Nhã nói đùa.

“Đó là điều đương nhiên rồi, không thành vấn đề, cậu tính lãi như thế nào, nói tớ nghe một chút coi.


Đương nhiên là Diệp Giai Nhi biết cô ta đang nói đùa, thế là cô cũng thuận theo mà tiếp lời.


Suy nghĩ một lát, Thân Nhã nhoẻn miệng cười: “Sau này, nếu như tớ có đi uống rượu thì cậu phải đi cùng với tớ, uống rượu giúp cho tớ.


Nghe vậy, lông mày của Diệp Giai Nhi bất giác co rúm lại, lập tức vội vàng khoát tay: “Tớ tuyệt đối sẽ không đi uống rượu với cậu đâu.


“Tại sao?” Thân Nhã bất mãn.

“Con người của cậu không đáng tin cậy, lần trước kêu tớ đi uống rượu, tớ say đến mất dạng nằm gục ra, đến nỗi đầu cũng không thể ngẩng lên nổi.

Còn cậu thì hay lắm rồi, biến mất vô tung vô ảnh.


Quán bar căn bản không phải là một nơi tốt lành gì, một cô gái uống say rồi nằm gục ở đó, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì không hay cơ chứ?
Ho nhẹ một tiếng, Thân Nhã tự biết mình đuối lý: “Nhưng mà không phải là cuối cùng cậu vẫn an toàn về đến nhà đó à, ai đến đó đón cậu, Thẩm Hoài Dương hả?”
“Không phải, là một người bạn cấp ba của tớ, đưa tớ đến nhà của cậu ta.


Nếu như lúc đó không có Điền Quốc Gia, nói không chừng là đã xảy ra chuyện gì đó, mấy chuyện như thế này, sau này cô tuyệt đối sẽ không làm đâu.

Nhưng mà trọng điểm của Thân Nhã lại không đặt ở đây, mà là: “Bạn học cấp ba của cậu là nam hay là nữ vậy?”.

 
Chương 263: Chương 263





Diệp Giai Nhi khó hiểu nhìn vào đôi mắt của cô, nhưng mà vẫn lên tiếng đáp lời: “Là con trai, sao vậy?”
“Vậy không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Diệp Giai Nhi dứt khoát không quan tâm tới lời nói của cô, chỉ hỏi: “Thế tối đó cậu đi đâu vậy?”
“Tớ mơ mơ hồ hồ gọi một chiếc xe taxi về nhà, kết quả là còn nôn ở trên xe taxi, sau đó phải bồi thường cho người ta chín trăm nghìn để đi rửa xe.


“…”
Thân Nhã nhún vai một cách bất lực: “Có phải là cảm thấy rất hoang đường không, sao tớ lại không gặp được một người bạn học giống như cậu vậy chứ, cho dù là bạn học mẫu giáo cũng được mà, còn có thể ôn chuyện, nói không chừng còn có thể xảy ra chuyện gì đó kích động lòng người, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, cái gì mà không thể xảy ra?”
Nghe vậy, động tác tay của Trần Vu Nhất vẫn luôn trầm mặc yên lặng ngồi trên ghế sô pha xem báo lập tức dừng lại, cố ý hừ lạnh một tiếng.

Giống như là không nghe thấy âm thanh do anh ta phát ra, Thân Nhã ném một ánh mắt lạnh như băng qua bên đó, anh ta lập tức giữ yên lặng.

Thấy vậy, Diệp Giai Nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Thân Nhã: “Chiều nay tớ còn có lớp, tớ đi trước nha, có thời gian thì lại gặp nhau.



“Để tớ tiễn cậu.

” Thân Nhã lập tức đi theo.

“Không cần đâu, đi xuống dưới đây là có xe buýt rồi, tớ đi nha.


Chân trước Diệp Giai Nhi vừa mới đi khỏi, chân sau Thẩm Hoài Dương vừa bước đến đây, một phần tài liệu của công ty để quên ở chỗ này, anh đến đây lấy tài liệu.

Đi vòng qua cửa trước, lại nhìn thấy Thân Nhã đang ngồi ở trên giường, trước mặt có đặt một xấp tiền.

Hàng lông mày tuấn tú nhẹ nhàng nhăn lại, anh khẽ động đôi môi mỏng, mở miệng nói: “Hai người đang dự định ly hôn, phân chia tài sản hả?”
Lúc này, điều Trần Vu Nhất không chấp nhận được nhất là nghe ai đó nhắc tới hai chữ ly hôn ở trước mặt anh ta, ai mà nhắc tới thì anh ta sẽ nổi cáu với người đó.

“Mới vừa bước vào cửa, cậu không thể nói mấy lời dễ nghe hơn hả, không biết nói mấy lời dễ nghe, toàn nói cái gì đâu không.



“Không biết.

” Biểu cảm trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương không hề có sự thay đổi, lời nói tự nhiên như thế, đôi chân dài tùy ý đá Trần Vu Nhất: “Đi lấy tài liệu đi.


Trần Vu Nhất lại ngồi yên ở chỗ đó không chịu động đậy: “Cậu nói một câu êm tai thì tôi sẽ đi lấy.


“Cái gì êm tai?” Đôi mắt phượng hơi nhướng lên, Thẩm Hoài Dương liếc xéo anh ta.

“Ví dụ như là chúc chúng tôi trăm năm hạnh phúc, với lại ví dụ như là hạnh phúc mỹ mãn, còn có sớm sinh quý tử, răng long đầu bạc…”
Không có cách nào khác, lúc này, Trần Vu Nhất sợ nhất là gió thổi cỏ lay, khoảng thời gian này Thân Nhã vẫn không thèm để ý tới anh ta, cứ luôn bày ra một gương mặt lạnh lùng, anh ta căn bản đoán không được trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.

Chỉ sợ cô sẽ nói ra hai chữ ly hôn trong lúc cảm xúc xúc động, cho nên dù là hành động hay cử chỉ, anh ta vẫn luôn rất cẩn thận.

Nhưng mà anh ta vừa mới mở miệng thì lại là ly hôn, phân chia tài sản, anh ta ngại tuổi thọ của anh quá dài rồi hả?
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương chỉ phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường từ trong cổ họng, cúi đầu nhìn cổ tay, nheo mắt nói: “Thời gian của tôi đang rất gấp, một, hai…”.

 
Chương 264: Chương 264





Chữ ba còn chưa nói xong thì Trần Vu Nhất đã đứng dậy đi đến cái tủ ở bên cạnh tìm kiếm, nhưng mà trong bụng lại là một ngọn lửa giận.

Kêu cậu cả Thẩm nói một câu chúc mừng cho anh ta, một chút an ủi khó như vậy hả?
Hừ lạnh một tiếng, anh ta cố ý nói: “Cậu cả Thẩm, cậu có biết đống tiền ở trên giường là ai đưa không?”
Trong lời nói của anh ta có vấn đề, Thẩm Hoài Dương liếc nhìn anh ta rồi nói: “Có liên quan tới tôi hả?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi, hơn nữa có liên quan rất lớn đó, số tiền này là do cô Diệp mang tới.

” Trong lòng Trần Vu Nhất bất bình, cũng cố ý mở miệng kích thích anh.

Quả nhiên là một giây sau, hàng lông mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương nhăn chặt lại, âm cuối cùng trở nên trầm thấp hơn: “Tại sao cô ấy lại đưa số tiền đó đến đây?”
“Hình như là cô Diệp mượn Thân Nhã nhà tôi không ít tiền, ngày hôm nay trả trước ba trăm triệu, nói là số tiền còn lại để sau này sẽ trả.


Lông mày càng nhíu chặt hơn nữa, Thẩm Hoài Dương không tiếp tục để ý tới Trần Vu Nhất, ánh mắt rơi ở trên người Thân Nhã: “Chuyện là vậy à?”
Thân Nhã gật đầu.


“Cô ấy mượn tiền của cô hồi lúc nào?” Thẩm Hoài Dương tiếp tục hỏi.

Suy nghĩ trong chốc lát, Thân Nhã nói: “Hình như là mấy ngày hai người trở về từ thành phố B đó.


Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương mím đôi môi mỏng, trong lòng rất khó chịu: “Cô ấy mượn cô bao nhiêu tiền?”
Cô là vợ của anh, rất cần tiền, nhưng mà từ xưa đến nay đều sẽ không mở miệng hỏi anh, mà lại tình nguyện mượn người ngoài…
Còn nữa, anh cũng đã đưa cho cô cái thẻ rồi, tại sao cô lại không lấy tiền trong đó?
Ý nghĩ này làm tâm trạng của anh như chìm xuống, càng nhiều hơn đó chính là cảm giác bực bội không có ngôn ngữ nào có thể hình dung.

“Hai tỷ một trăm triệu, nhưng mà ngày hôm nay trả ba trăm triệu rồi.

” Thân Nhã chỉ vào chồng tiền mặt ở trên giường.

Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, không nói hai lời, Thẩm Hoài Dương lấy tờ chi phiếu ra, tay trái lấy bút ký mấy chữ rồng bay phượng múa rồi đưa cho Thân Nhã: “Một tỷ tám trăm triệu, xóa bỏ số tiền còn lại mà cô ấy đã mượn.



Thân Nhã không đưa tay nhận lấy mà lắc đầu: “Nếu như Giai Nhi đã muốn mượn tiền tôi, có trả thì cũng phải là do cô ấy trả.


“Tôi là chồng của cô ấy, sao lại không thể trả giúp cho cô ấy?” Chất giọng trầm thấp của Thẩm Hoài Dương như là rít ra từ kẻ răng.

“Vậy thì giống như anh đã nói, nếu như anh là chồng của cô ấy, tại sao cô ấy lại không mượn tiền của anh mà lại phải đến mượn tiền của tôi chứ?”
Thân Nhã tiếp tục hỏi lại.

“Chắc chắn là cô ấy có lý do để làm như vậy, tôi rất hiểu tính tình của Giai Nhi, nếu như ngày hôm nay tôi nhận lấy số tiền đó của anh, e là sau này cô ấy sẽ không để ý tới tôi nữa.

Với lại tôi cũng không thiếu chút tiền ấy.

Lúc đầu đưa cho Diệp Giai Nhi, tôi không cần cậu ấy phải trả lại, nhưng cậu ấy cứ kiên quyết phải trả, tôi cũng để tùy cậu ấy luôn.

Bởi vì con người cậu ấy không thích thiếu người khác cái gì, chỉ có như vậy, trong lòng cậu ấy mới thấy thoải mái, tôi muốn cậu ấy được sống thoải mái.

.

 
Chương 265: Chương 265





Với lại, nếu như sau này khi cậu ấy có gặp khó khăn thì cậu ấy mới có thể nói với tôi, sẽ không đẩy tôi ra khỏi thế giới của cậu ấy, cậu ấy là một người rất có nguyên tắc, với lại cậu ấy cũng chỉ xin giúp đỡ với người thân thiết nhất bên cạnh mình…”
Lời vừa mới nói ra, khóe miệng, gương mặt của Thẩm Hoài Dương lại càng âm trầm, cho nên bây giờ cô đang đặt anh bên ngoài thế giới của cô?
Không tiếp tục nói chuyện nữa, anh nhận lấy tài liệu của Trần Vu Nhất đưa cho, tùy ý ném tờ chi phí lên trên ghế sô pha, gương mặt trở nên u ám, di chuyển đôi chân dài chuẩn bị đi khỏi.

Nhưng mà giọng nói của Thân Nhã lại truyền tới từ đằng sau: “Anh tốt nhất vẫn nên lấy tờ chi phiếu đó đi đi, tôi tuyệt đối sẽ không nhận nó đâu, nếu như anh cứ khăng khăng muốn bỏ lại, vậy thì tôi sẽ xé nó.

Đồng thời, tôi sẽ không nói cho Giai Nhi biết chuyện này, cho nên cô ấy đương nhiên vẫn sẽ trả số tiền còn lại cho tôi.


“…”
Rõ ràng là không thể trả số tiền này, đương nhiên là anh không vui, nhưng mà giữa hàng lông mày lại có mấy phần u ám và lo lắng.

Cuối cùng vẫn nhét tờ chi phiếu ở đó, dụng ý rất rõ ràng, Thân Nhã muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó, cho dù có xé hay là giữ lại…

Ở một bên khác.

Diệp Giai Nhi đang chọn rau quả và thực phẩm tươi trong siêu thị ở phía dưới nhà, chỗ tốt của chung cư cao cấp chính là ở đây, vô cùng thuận tiện.

Về đến nhà, cô dự định đi hầm canh sườn, miệng vết thương của anh vẫn còn chưa khỏi hẳn, nên uống chút canh nhạt.

Để canh sườn hầm ở một bên, cô lại vội vàng nấu cơm, chuẩn bị xào vài món ăn.

Lúc đang thái thịt, cửa nhà mở ra, Thẩm Hoài Dương bước đến, cô cười một tiếng, mở miệng hỏi: “Về rồi à?”
“Ừm.

” Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt đáp một tiếng, ánh mắt như có thâm ý nhìn chằm chằm vào cô.


Diệp Giai Nhi không phát giác ra, chỉ mặc tạp dề rồi ở đó bận đi bận lại: “Vậy anh đi rửa tay trước đi, đồ ăn sắp xong rồi.


Không hề rời đi, thân thể cao lớn của anh đứng dựa nghiêng qua bên cạnh, đôi môi mỏng khẽ cử động, lời nói rất âm trầm: “Tại sao lại không sử dụng cái thẻ mà tôi đã để lại cho em?”
Trong tay còn đang cầm thìa, nghe vậy, động tác trong tay Diệp Giai Nhi hơi dừng lại, hời hợt nói: “Tôi cũng không cần phải dùng tiền, với lại cũng không mua cái gì, đương nhiên không cần phải dùng tới rồi.

Anh cần cái thẻ hả? Để bây giờ tôi đi lấy cho anh.


Nghe vậy, ngọn lửa giận đã đọng lại một ngày ở trong lòng Thẩm Hoài Dương rốt cuộc gần như bộc phát đến giới hạn, sắc mặt lạnh lẽo, đôi mắt băng giá, anh lạnh lùng liếc nhìn cô, dường như là muốn nhìn thấu cô.

Cô đang lừa dối anh…
Anh đưa cho cô tấm thẻ đó trước khi cô vay tiền của Thân Nhã, đã có cái thẻ, tại sao lại còn phải mượn tiền của Thân Nhã?
Tình nguyện dùng tiền của Thân Nhã chứ không muốn dùng tiền của anh, điều này khiến cho anh cảm thấy rất giận và bất mãn, trong lòng cô, có phải là địa vị của anh không bằng Thân Nhã không hả?
Đúng lúc này đ,iện thoại di động chấn động một hồi, anh mới thu hồi con ngươi tràn đầy lửa giận, trên màn hình báo là Thẩm Hải Băng.

.

 
Chương 266: Chương 266





Ánh mắt hơi khựng lại một chút, ngón tay thon dài chuẩn bị xẹt qua, hình như là anh nghĩ tới cái gì đó, khóe mắt liếc nhìn Diệp Giai Nhi trong phòng bếp, sau đó anh đi đến cửa sổ sát đất khá xa nghe điện thoại.

Nhưng mà người nói chuyện không phải là Thẩm Hải Băng, mà là người giúp việc nhà họ Thẩm.

Bà ta nói không biết là lúc này Thẩm Hải Băng bị bệnh gì, sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi trán, ngay cả đứng cũng đứng không được.

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương nhanh chóng cúp máy, cầm lấy chiếc áo khoác màu xám rồi bước nhanh đi ra ngoài.

Vô tình nhìn thấy hành động của anh, Diệp Giai Nhi đứng ở sau lưng nghi ngờ hỏi: “Bây giờ anh đi đâu vậy, cơm sắp chín rồi.


Nhưng mà đáp lại cô chỉ là một giọng nói trầm thấp bay theo gió, mang theo chút gấp gáp: “Tạm thời ở công ty có một cuộc họp cần phải tham gia…”
Đợi đến lúc cô muốn mở miệng thì bóng dáng cao lớn ấy đã biến mất ở ngoài cửa.

Trong phòng bếp, canh sườn còn đang hầm phát ra mùi thơm ngào ngạt, cơm đã nấu chín, mấy món ăn cũng đã làm xong.


Nhìn một bàn đồ ăn phong phú, Diệp Giai Nhi đột nhiên không có khẩu vị, quay người đi vào trong phòng khách, bật máy vi tính lên soạn bài.

Nếu như tạm thời có cuộc họp cần phải tham gia, một hai tiếng đồng hồ gì cũng sẽ kết thúc, dù sao thì bây giờ cô không có đói, vẫn nên chờ một chút.

Sau khi lên mạng, cô bắt đầu soạn bài.

Đột nhiên zalo lại vang lên, cô nhấp chuột mở ra, là của Thân Nhã gửi tới, một gương mặt tươi cười.

Thấy vậy, Diệp Giai Nhi cũng trả lời một gương mặt tươi cười, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau.

Thân Nhã: “Bây giờ Thẩm Hoài Dương có ở nhà không?”
Diệp Giai Nhi: “Vừa mới về nhà, bây giờ đã đến công ty rồi sao vậy?”
Thân Nhã: “Anh ta trở về có nói chuyện gì với cậu không?”
“Chuyện gì?”
“Không có chuyện gì đâu, bây giờ cậu đang làm gì vậy?”
“Đang soạn bài.



“Quả nhiên là giáo viên ưu tú của nước T, phải lấy cậu làm gương, phải học tập giống như cậu.

Được rồi, cậu làm đi, tớ offline trước đây.


“Nhận được sự khích lệ của cậu, tớ cũng offline đây.


Diệp Giai Nhi có chút bất đắc dĩ, bàn tay nhanh chóng đánh chữ.

Chương trình học hiện tại cũng không phải là quá nhiều, cho nên chuẩn bị bài cũng nhẹ nhõm hơn một chút, nội dung tương đối ít.

Căn nhà lớn yên tĩnh như thế, chỉ có âm thanh cô đang gõ bàn phím quanh quẩn trong phòng.

Trước kia không cảm thấy cái gì, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy thậm chí ngay cả âm thanh đánh chữ cũng rõ ràng, vang dội như vậy.

Lại trôi qua một lúc, chương trình học đã được chuẩn bị xong rồi, nhưng mà vẫn không cảm thấy đói bụng, đi ngủ thì đương nhiên cũng ngủ không được, thế là cô ngồi ở trên ghế sô pha thuận tiện mở tivi ra.

.

 
Chương 267: Chương 267





Dù là phim sitcom, phim dài tập hay là hài kịch, cô đều không có hứng thú cho lắm, lúc bấm vào bài giảng pháp luật, cô liền ấn cái điều khiển.

Bài giảng pháp luật cũng không ngắn, một câu chuyện hoàn chỉnh kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ.

Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ thạch anh cao từ sàn nhà đến tận trần nhà trong phòng khách, đã mười giờ rưỡi tối rồi.

Lúc bình thường, cô đều lên giường đi ngủ vào lúc mười giờ, ngày hôm nay đã vượt qua thời gian thường ngày, cho nên lúc này cô mới cảm thấy trong bụng truyền đến cơn đói.

Lại nhìn thời gian một lần nữa, cô đứng dậy, xới bát cơm nhỏ, còn có một chén canh sườn nhỏ, một mình ngồi ở bên cạnh bàn ăn, yên tĩnh ăn.

Mà từ đầu đến cuối cửa phòng vẫn không vang lên, cuối cùng, cô chờ đến lúc mười một giờ.

Bởi vì ngày hôm sau còn phải đến trường học đi dạy, nếu như ngủ quá muộn thì sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Cơm canh trong phòng bếp vẫn còn đang giữ ấm, nhưng mà thấy tình huống này chắc là anh sẽ không ăn, cô đi vào phòng bếp dọn dẹp toàn bộ đồ ăn, rồi sau đó mới lên giường, nhưng mà vẫn không yên lòng.


Sờ lấy cái điện thoại trên tủ đầu giường, Diệp Giai Nhi kéo tới số điện thoại của anh, sau đó đặt ở bên tai, im lặng chờ đợi.

Thời gian trôi qua một lúc, rốt cuộc điện thoại cũng đã được kết nối, trên gương mặt cô lộ ra vẻ mừng rỡ, cô hỏi: “Lúc nào thì anh về?”
Từ lúc anh đi ra ngoài đến bây giờ cũng đã bốn tiếng đồng hồ rồi, chẳng lẽ cuộc họp vẫn còn chưa xong nữa?
“Còn có một dự án quan trọng cần phải bàn luận, chắc là tối nay sẽ không về.

” Giọng nói của anh rất trầm thấp, nếu như cẩn thận nghe thì có thể nghe được sự kiềm chế trong đó.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi khẽ giật mình, một lúc sau lại nói: “Vậy anh ăn tối chưa?”
“Rồi…”
“Vậy được rồi, chắc là bây giờ mọi người đang rất bận, tôi sẽ không làm phiền nữa, anh ngủ ngon, cúp máy đây.

” Cô rất thức thời mà nói.

“Ngủ ngon, mợ Thẩm.


” Như có như không, trong giọng nói của anh xen lẫn chút dịu dàng.


Trong phòng bệnh ở bệnh viện.

Thẩm Hải Băng nằm trên giường bệnh, sắc mặt của cô ta trắng bệch không có màu máu, thậm chí những sợi tóc rũ ở bên trán cũng trở nên ẩm ướt.

Mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, cũng không ăn uống đầy đủ, cho nên đã bị ruột thừa.

Lúc này vừa mới phẫu thuật xong, cắt ruột thừa ra.

Vừa mở mắt ra thì liền nhìn thấy anh đứng trước phòng bệnh, loại cảm giác thỏa mãn và ỷ lại phát ra từ tận đáy lòng, là thứ mà không có ai hiểu được.

Nhưng mà Thẩm Hoài Dương lại không nhìn thấy cô ta tỉnh dậy, bởi vì anh đang đưa lưng về phía cô ta.

Đôi môi hơi cử động một chút, lúc đang chuẩn bị nói chuyện thì điện thoại di động của anh lại vang lên, chỉ nhìn thấy anh đi đến bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại.

Lúc này, gương mặt luôn lạnh lùng nghiêm túc của anh lại trở nên dịu dàng.

Chẳng biết tại sao, vốn dĩ giọng nói của anh trầm thấp và rất ngột ngạt.

 
Chương 268: Chương 268





Hơn nữa, rõ ràng là anh đang ở bệnh viện, nhưng mà anh lại nói với người trong điện thoại rằng mình đang thảo luận dự án quan trọng.

Trong lòng của cô ta dần dần xuất hiện một suy nghĩ, người gọi điện thoại đến không phải là Diệp Giai Nhi đó chứ?
Sau đó, câu nói sau cùng của anh đã xác nhận những suy đoán trong lòng cô ta, cô ta có thể nghe thấy anh dịu dàng nói ra ba chữ mợ Thẩm…
Cô ta bị bệnh, anh chạy đến từ trong nhà, đồng thời còn nói dối với Diệp Giai Nhi, còn trông chừng cô ta hồi lâu ở đây.

Theo lý thuyết, cô ta nên vui vẻ mừng rỡ, nhưng mà lúc này cô ta lại không có cảm giác đó.

Con người Thẩm Hoài Dương vốn dĩ không thích nói dối…
Anh căn bản không cần thiết phải nói dối với Diệp Giai Nhi, hoàn toàn có thể có gì nói đó với Diệp Giai Nhi, giống như trước kia, một là bạn không có quyền hỏi, hai là trực tiếp nói cho Diệp Giai Nhi biết cô ta đang nằm viện.

Nhưng mà trong hai thứ này, anh chẳng chọn cái nào hết, mà lựa chọn nói dối.

Điều này đã nói rõ một vấn đề, anh cố ý giấu diếm sự thật, về phần tại sao lại giấu giếm, đương nhiên là sợ Diệp Giai Nhi biết.

Hiển nhiên, trong lòng của Hoài Dương đã nảy sinh cảm giác với Diệp Giai Nhi, còn có quan tâm.


Trước kia cô ta cố chấp không chịu chấp nhận, nhưng mà bây giờ sự thật đã phơi bày trước mắt, cô ta không thể không tin.

Có một câu nói rất chính xác, đó chính là thời gian có thể vun đắp mọi thứ, bao gồm cả tình cảm.

Buổi tối, Hoài Dương và Diệp Giai Nhi chung giường chung gối, ban ngày thì cùng nhau ăn cơm, thời gian dần dần trôi qua, hai người sẽ càng ngày càng quen thuộc với đối phương.

Đối với cô ta mà nói, đây tuyệt đối không phải là một hiện tượng tốt.

Tùy ý nhét điện thoại di động vào trong túi quần tây, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương quay lại, đã nhìn thấy Thẩm Hải Băng đang nhìn mình chăm chú, không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

“Tỉnh rồi?” Anh khẽ động đôi môi mỏng, nhàn nhạt mở miệng nói.

“Ừm, lúc nãy người gọi điện thoại tới là Giai Nhi hả?” Thu hồi suy nghĩ, có một nụ cười gượng xuất hiện trên gương mặt nhợt nhạt của cô ta.

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương nhíu mày một chút, nhẹ gật đầu.


“Nhưng mà tại sao cậu lại phải nói dối với Giai Nhi cơ chứ?” Thẩm Hải Băng cố ý hỏi như thế, thật ra thì cô ta rất muốn biết anh sẽ trả lời cô ta như thế nào.

Không trả lời lại, đôi mắt sắc bén của Thẩm Hoài Dương khẽ chuyển động, một tia u ám nhanh chóng lướt qua, sau đó di chuyển chủ đề: “Có muốn uống nước không?”
Cảm giác thất vọng được bộc lộ không hề che giấu, Thẩm Hải Băng gật đầu, là anh không muốn trả lời, hay là không biết phải trả lời như thế nào, cho nên mới có ý di chuyển chủ đề?
Rót một ly nước ấm cho cô ta, anh ngồi ở trên ghế sô pha, đôi chân dài bắt chéo lại với nhau, trong tay đang lật xem tài liệu.

“Chị dâu cũng đã nhập viện rồi, cậu có biết không?” Uống một hớp nước nhỏ, Thẩm Hải Băng nói.

Cây bút ở trong tay hơi khựng lại, ánh mắt đang rơi vào tài liệu của Thẩm Hoài Dương đã nâng lên: “Chuyện khi nào?”
“Là ngày hôm trước, cũng là trong bệnh viện này, nếu như cậu có thời gian thì đi thăm chị ấy đi.

Trạch Hy đi rồi, trong lòng của chị ấy không thoải mái.


“Ừm.

” Trong đôi môi mỏng tràn ra một tiếng hừ nhẹ, anh nói: “Một lát nữa tôi sẽ đến đó thăm bà ấy.

”.

 
Chương 269: Chương 269





Vừa mới nói xong, anh không tiếp tục mở miệng nữa, Thẩm Hải Băng cũng không nói cái gì, uống ly nước ấm, cuối cùng, anh mắt lại rơi trên người anh.

Không chỉ là trong lòng của Tô Tình không thoải mái, trong lòng của cô ta cũng rất khó chịu, nhưng mà cô ta khó chịu thì có thể nói với ai đây chứ?
Ai cũng không thể!
Một lát sau, Thẩm Hoài Dương đến phòng bệnh của Tô Tình.

Đêm đã sâu, nhưng mà bà ta vẫn còn chưa ngủ, đang dựa vào đầu giường, không biết là suy nghĩ cái gì đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Tình nhìn qua thì thấy Thẩm Hoài Dương, đầu tiên là bà ta hừ lạnh một tiếng, sau đó mới bất mãn nói: “Con còn nhớ tới có người mẹ này nữa à, sao con biết mẹ nhập viện vậy?”
“Nghe cô nói.

” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương đạm mạc, anh ngồi xuống ở bên giường.

“Hải Băng?” Tô Tình cau mày.


“Vâng, cô ấy bị đau ruột thừa, người giúp việc gọi điện thoại cho con, con đưa cô ấy đến bệnh viện, vừa mới làm phẫu thuật xong.

” Anh giải thích ngắn gọn mà rõ ràng.

“Hóa ra là như vậy.


Tô Tình gật đầu, nhưng mà lại oán giận nói.

“Mấy ngày nay làm phiền Hải Băng quá rồi, vừa mua đồ ăn giúp cho mẹ, vì để phù hợp với khẩu vị, một bữa cơm mà cô ấy đã phải chạy ra chạy vào mấy lần, còn đặt không ít hoa tươi ở trong phòng cho mẹ, đúng là làm cô ấy mệt nhọc.

Tốt hơn mợ Thẩm của con mấy trăm lần, mẹ chồng bị bệnh, làm con dâu mà không đến đây thăm gì hết.


Mấy ngày nay hảo cảm trong lòng bà ta đối với Tô Tình tăng lên nhanh chóng, mà đối với Diệp Giai Nhi thì lại hạ thẳng xuống.


Bàn tay với khớp xương rõ ràng xoa nắn mi tâm, giọng nói của Thẩm Hoài Dương thoáng nặng nề: “Cô ấy không biết là mẹ đang nằm viện, nếu như biết thì tất nhiên sẽ không như vậy rồi, cô ấy luôn là một người hiểu chuyện.


Hiểu chuyện hả? Tô Tình lại cảm thấy hai chữ này vô cùng buồn cười, nhưng mà không biểu lộ ra ngoài, chỉ nói: “Hoài Dương, lúc đó con kết hôn với cô ta không phải là bởi vì đứa nhỏ ở trong bụng à, nếu như đứa nhỏ được sinh ra, vậy thì lúc nào con sẽ ly hôn với cô ta?”
Người phụ nữ này căn bản không thích hợp làm con dâu của nhà họ Thẩm.

Mới gả vào nhà không được bao lâu, vậy mà lại làm nhà họ Thẩm xáo trộn như thế, nếu như cứ tiếp tục như vậy trong thời gian lâu dài, thế thì nhà họ Thẩm sẽ trở thành như thế nào đây?
Với lại người phụ nữ này căn bản không xứng với Hoài Dương, phải ly hôn càng sớm càng tốt.

Nghe vậy, một cảm xúc bực bội không thể nói thành lời xuất hiện trong lòng anh, gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương có mấy phần thâm trầm, còn có vẻ không vui, trong lòng từ chối đề tài này theo bản năng: “Trong lòng con tự có tính toán.


“Vậy thì con tính như thế nào, nói ra cho mẹ nghe một chút đi, để mẹ cũng có thể hiểu.

” Tô Tình vô cùng tò mò, sau đó lại nói: “Mẹ thấy cô ta chính là một người phụ nữ tâm cơ, nhân phẩm cũng không có gì đặc biệt, luôn làm mấy cái chuyện đong đưa kia, vẫn nên nhanh chóng ly hôn đi.


Nghe thấy những hình dung về cô từ trong miệng Tô Tình, lông mày của Thẩm Hoài Dương nhíu chặt lại, trong đó còn ẩn chứa mấy phần không kiên nhẫn và bất mãn.

“Trong lòng con hiểu rõ cô ấy là người phụ nữ như thế nào!”.

 
Chương 270: Chương 270





“Hiểu rõ hả?” Sắc mặt của Tô Tình khá oán giận, vô cùng không đồng ý mà nói: “Có một vài người phụ nữ giấu cái đuôi của mình quá kĩ, bình thường sẽ không tùy tiện bộc lộ ra ngoài, mẹ đã gặp quá nhiều người phụ nữ trong ngoài không giống nhau, nhiều vô số kể.


Phụ nữ như thế giống như là một con cáo chín đuôi, có chín cái đuôi, chỉ lộ ra một cái ở trước mặt của người đàn ông, nhưng mà chín cái đuôi ở phía sau đang giương nanh múa vuốt.

“Được rồi, đề tài này đến đây là kết thúc, bác sĩ nói tình trạng của mẹ như thế nào?” Thẩm Hoài Dương trực tiếp nói, cắt ngang chủ đề đó.

Chủ đề bị cắt ngang, Tô Tình có chút bất mãn, nhưng mà cũng không tiếp tục nói nữa: “Bác sĩ nói cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.


“Được rồi.

” Anh đáp lại: “Để con đi ra ngoài nói chuyện với bác sĩ…”
Nhìn bóng dáng của Thẩm Hoài Dương biến mất trong tầm mắt, Tô Tình uống một ngụm nước ấm để ở trên bàn.

Rõ ràng là hiện tại Hoài Dương không thích phải bàn luận chủ đề này, mà bà ta cũng không biết trong lòng anh có tình cảm gì với người phụ nữ đó.


Có đôi khi bạn không thể nói quá nhiều lần về chuyện đó, nếu không, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy chán ghét, phản cảm.

Cho nên phải có chừng mực.


Sáng ngày hôm sau.

Diệp Giai Nhi thức dậy rửa mặt rồi đi vào trong phòng bếp, đồ ăn mà cô chuẩn bị tối ngày hôm qua vẫn còn y nguyên, không hề động vào một chút nào, hiển nhiên là cả đêm hôm qua anh vẫn chưa về nhà.

Cũng không biết là hợp đồng ở công ty quan trọng cỡ nào, vậy mà một đêm không về.

Không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, cô đi vào trong phòng bếp nấu cháo loãng, sau khi ăn xong thì đến trường học.

Khoảng thời gian này, cô cảm thấy hành động của mình không còn linh hoạt như trước kia, có hơi vụng về rồi.

Cũng đúng thôi, bụng đã bốn tháng rồi, cũng nên dần dần lộ ra.

Quần áo ở trong nhà cũng đã không còn mặc vừa nữa, mấy ngày nay phải đi ra ngoài mua đồ cho bà bầu.


Buổi trưa, Diệp Giai Nhi bắt xe đi đến bệnh viện, đã hơn một tháng rồi không tới bệnh viện kiểm tra, hôm nay dù có bỏ ra chút thời gian thì cũng phải đi một chuyến.

Cô đi đến khoa sản, người hơi đông, cô ngồi trên chiếc ghế dài ở bên cạnh mà chờ đợi.

Ngoại trừ cô ra, trên ghế dài còn có hai cô y tá khác đang ngồi đó, bọn họ đang nói chuyện phiếm với nhau.

“Được rồi được rồi, để chiều nay lại nói chuyện tiếp đi, bây giờ tôi đi đổi thuốc cho mợ Thẩm đã.

” Một cô y tá trong đó đứng dậy nói.

“Mợ Thẩm nào vậy? Còn gọi đâu ra đấy?” Một y tá khác lại nói.

“Ở thành phố S này có mấy người được gọi là mợ Thẩm cơ chứ?” Y tá tức giận nói.

“Cũng đúng thôi, có thể danh phù kỳ thực, có quyền còn có tài lực, mợ Thẩm cũng chỉ có một người mà thôi.

Bà ấy là bệnh nhân quan trọng, cô đừng có làm chậm trễ thời gian, đi nhanh lên đi.


Diệp Giai Nhi có thể nghe thấy lời này rất rõ ràng, mợ Thẩm không phải là Tô Tình hả?
Nhưng mà bà ấy vào bệnh viện lúc nào vậy?.

 
Chương 271: Chương 271





Về tình về nghĩa, đúng là cô nên đến thăm hỏi Tô Tình một chuyến, bởi vì dù sao thì Tô Tình cũng là mẹ chồng trên danh nghĩa của cô.

Nhưng mà cô với Tô Tình lại không hòa thuận, bát tự tương khắc, nếu như đến đó tất nhiên sẽ không thiếu một phen châm chọc khiêu khích.

Nghĩ tới nghĩ lui, nếu như không qua đó nhìn một chút thì đúng là chẳng ra làm sao, không hợp thì không hợp, nhưng mà đạo lý đối nhân xử thế vẫn phải hiểu.

Đợi sau khi làm kiểm tra xong rồi, Diệp Giai Nhi đi đến cửa hàng ở bên cạnh bệnh viện để mua một giỏ trái cây, còn có một bó hoa tươi.

Sau khi hỏi rõ phòng bệnh của Tô Tình, cô trực tiếp bước vào, cửa phòng bệnh mở rộng, cũng không có đóng lại, có thể nhìn thấy y tá đang đi tới đi lui.

Thế là không gõ cửa liền cất bước đi vào, mở miệng gọi, có hơi khó chịu mà nói: “Mẹ.


Nghe vậy, sắc mặt cô Tô Tình đột nhiên thay đổi, trên gương mặt vốn có nụ cười trong nháy mắt liền trở nên âm trầm, không hề che giấu vẻ chán ghét, nhưng mà trước mắt của y tá thì lại không thể phát tác, thế là đành phải kiên nhẫn chịu đựng, thái độ cao quý lạnh nhạt: “Đến rồi à.



“Vâng.

” Diệp Giai Nhi đưa tay đặt trái cây ở một bên, sau đó mới hỏi y tá ở bên cạnh về tình hình của bà ta.

Tô Tình lại càng cảm thấy Diệp Giai Nhi là hổ vàng đến chúc tết gà trống, không có ý tốt, cảm giác chán ghét ở trong lòng lại càng sâu sắc hơn.

Đợi y tá vừa mới đi ra, sắc mặt của bà ta liền thay đổi, từ ngữ cũng không còn khách khí: “Ra ngoài!”
Diệp Giai Nhi nâng mặt lên: “Mẹ, mẹ đang nói chuyện với con sao?”
“Trong phòng bệnh này ngoài trừ tôi với cô ra thì còn có ai nữa?” Tô Tình lạnh lùng hỏi: “Cũng không biết rốt cuộc ba mẹ như thế nào lại có thể dạy dỗ ra một người phụ nữ như cô.


Tôn trọng bà ta là người lớn, Diệp Giai Nhi không so đo, cô chỉ hỏi: “Mẹ có muốn ăn táo không, để con gọt cho mẹ.


“Cô vô liêm sỉ như vậy luôn à? Không nghe thấy tôi kêu cô bước ra khỏi phòng bệnh của tôi hả, cũng chỉ có ba mẹ có phẩm hạnh không đoan chính thì mới có thể sinh ra một đứa con gái như thế.



Thái độ của Tô Tình càng lúc càng kém, lời nói nói ra cũng vô cùng khó nghe.

Rốt cuộc, câu nói này đã khiến cho Diệp Giai Nhi cảm thấy bất mãn: “Mẹ có từng gặp ba mẹ của con chưa, làm sao mẹ biết ba mẹ của con phẩm hạnh không đoan chính?”
“Người lớn đang nói chuyện, đến lượt cô xen vào hả?”
“Vậy thì cũng phải xem người lớn đang nói cái gì, nếu như phù hợp với tình hình thực tế thì đương nhiên con sẽ không nói một câu nào, nhưng mà nếu như không đúng, đương nhiên con có quyền để phản bác.

” Diệp Giai Nhi không kiêu ngạo không tự ti nói từng câu từng chữ, nhấn nhá rất rõ ràng.

Không thể nghi ngờ, câu nói này đã đốt cháy lửa giận trong lòng Tô Tình, giọng nói trở nên có chút bén nhọn: “Cút ra ngoài!”
“Gọt táo xong rồi thì con sẽ đi, chỉ là nơi này người qua lại nhiều, mẹ nhất định phải để người khác nhìn thấy hình ảnh như vậy hả?” Diệp Giai Nhi lạnh lùng mà thản nhiên nói.

Vừa mới nói xong liền đâm trúng điểm yếu của Tô Tình, cục tức bị đè nén ở trong ngực lên không được xuống không xong, vô cùng khó chịu.

Gọt quả táo xong, Diệp Giai Nhi để vào trong đĩa đựng trái cây ở bên cạnh, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cảm giác bực bội kiềm nén rốt cuộc cũng đã được thả lỏng, Tô Tình dựa người trên giường bệnh, vỗ nhẹ vào ngực, nhưng mà ngoài miệng lại không nhàn rỗi: “Đi nhanh đi, càng nhanh càng tốt, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng có để tôi phải nhìn thấy cô.

”.

 
Chương 272: Chương 272





Bởi vì cô mà Trạch Hy đã đến nước Mỹ, bây giờ bà ta không muốn nhìn thấy Diệp Giai Nhi.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi cảm thấy buồn cười, bà ta cho rằng bà ta là ai chứ, bà ta cho rằng mình muốn xuất hiện trước mặt bà ta lắm à?
Còn cô đúng là đi tìm phiền phức mà, hoàn toàn không cần phải đến đây thăm bà ta, tại sao phải tự mình tìm bực bội?
Cô lịch sự và hiểu cách đối nhân xử thế với Tô Tình, nhưng mà những thứ này ở trong mắt Tô Tình căn bản không đáng để nhắc tới, quyết định lần này của cô thật sự sai rồi.

Đang cúi đầu đi đến trước phòng bệnh, lại bị một bóng dáng ngăn cản đường đi, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đang đứng trước mặt.

Cô biết đương nhiên là anh đã nghe được khá nhiều về cuộc trò chuyện lúc nãy.

Ánh mắt đảo qua người anh, Diệp Giai Nhi không nói tiếng nào, bước một bước vượt qua người anh, tiếp tục bước lên phía trước.

Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương âm trầm, vừa đen lại vừa tối, giống như là lưu ly thượng đẳng, đôi chân dài khẽ động, anh lập tức bước theo.

Thấy vậy, Tô Tình trên giường bệnh nhăn mày nhăn mặt, bà ta giả vờ cố ý mở miệng rên rỉ, muốn kéo lực chú ý của Thẩm Hoài Dương trở về.


Nhưng mà bóng dáng cao lớn của Thẩm Hoài Dương đã biến mất trước cửa phòng bệnh, anh bước nhanh đi về phía Diệp Giai Nhi, không nghe thấy tiếng rên than của Tô Tình.

Tức giận đến nỗi dạ dày thấy đau, Tô Tình thở dốc từng cơn.

Lúc này, Thẩm Hải Băng bước đến, cô ta nhìn thấy rõ cảnh tượng lúc nãy, nhìn thấy cô ta, Tô Tình mới nói: “Sức khỏe thế nào rồi?”
“Đã khỏe hơn nhiều rồi, chị dâu thì sao?” Khóe miệng của Thẩm Hải Băng hơi kéo một cái, trả lời lại.

“Không phải là vẫn bình thường à, thiếu chút nữa là bị tức chết ở trên giường rồi.

” Tô Tình hừ lạnh.

“Em thấy là con người của Giai Nhi cũng tốt mà, không làm chuyện gì quá đáng, chị dâu cần gì phải tức giận như vậy chứ?” Thẩm Hải Băng dịu dàng nói, đôi mắt vụt qua ánh sáng lờ mờ.

Tô Tình thở dài: “Hải Băng à, cô quá thiện lương rồi, cô ta không làm cái gì mà mọi chuyện đã biến thành như vậy, nếu như cô ta làm cái gì đó, không phải là nhà họ Thẩm sẽ gà bay chó sủa hả?”
Trong lòng bà ta thầm nghĩ mọi chuyện đã phát triển không theo quỹ đạo của bà ta.


Nhất định phải sử dụng chút biện pháp…
Đôi chân dài bước hai bước liền đuổi kịp Diệp Giai Nhi, giọng nói của Thẩm Hoài Dương nặng nề lại dịu dàng: “Mợ Thẩm…”
Tâm trạng của Diệp Giai Nhi vẫn bình tĩnh, cũng không bởi vì hành động và lời nói của Tô Tình mà tức giận, nghe vậy, cô liếc mắt nhìn: “Hợp đồng quan trọng của công ty đã hoàn thành rồi hả?”
Nghe cô nói như thế, có một tia sáng yếu ớt lướt ngang qua đôi mắt, trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương không động đậy, mà chỉ nhẹ giọng đáp lại một câu, cũng không nhiều lời: “Ừa, bây giờ mợ Thẩm muốn đi đâu vậy?”
“Đi đến trung tâm thương mại.

” Cô không hề suy nghĩ mà nói.

“Đi cùng nhau đi.

” Anh thấp giọng phun ra một câu.

Nhìn vào hai mắt của anh, Diệp Giai Nhi nhẹ nhàng đáp lời: “Được.


Đi đến trung tâm thương mại, Diệp Giai Nhi cứ đi tới đi lui ở khu đồ dành cho phụ nữ mang thai, lựa chọn quần áo phù hợp, gương mặt nghiêm túc.

Ánh mắt cụp xuống, Thẩm Hoài Dương nhìn vào bụng của cô, lúc này mới để ý hơn một chút, so với trước kia, bụng của cô đã hơi lộ ra rồi, đã chạm vào áo.

.

 
Chương 273: Chương 273





So với những người phụ nữ mang thai khác, hình như bụng cô là nhỏ nhất, còn hơi nhọn, hơi tròn, trông rất đáng yêu.

Trong đó bao bọc một sinh mệnh nhỏ, loại cảm giác này rất vi diệu, rất kỳ lạ.

Ngước lên, những ngón tay của anh lướt qua mấy bộ quần áo, cuối cùng chọn hai bộ giúp cho cô, một cái váy dài, còn có một chiếc áo sơ mi rộng rãi.

Đều không phải là hàng hiệu, nhưng mà cảm giác rất dễ chịu, lúc tính tiền, Diệp Giai Nhi bước lên phía trước rút tiền ra đưa cho nhân viên thu ngân.

Lập tức, gương mặt đẹp trai dịu dàng của Thẩm Hoài Dương trong nháy mắt trở nên âm trầm, con ngươi híp lại, rốt cuộc là cô ghét bỏ tiền của anh đến cỡ nào vậy?
Không có phát tác, anh chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Giai Nhi lấy tiền lẻ, nhận lấy túi hàng.

Hai bộ quần áo tổng cộng sáu trăm sáu mươi nghìn, cho dù là chất lượng hay chất liệu vải, cảm giác cũng vô cùng mềm mại.


Hơn nữa, Diệp Giai Nhi cũng rất hài lòng, dù sao thì chỉ mang thai có mấy tháng, căn bản không cần phải mua đồ tốt.

Chỉ sợ là mấy bộ quần áo này cũng chỉ mặc được một đoạn thời gian, sau này chắc chắn sẽ không mặc nữa.

Bầu không khí ở bên cạnh yên tĩnh như thế, cô kinh ngạc quay người lại, phát giác hình như là ánh mắt của người đàn ông đang dừng trên người cô, nhưng lại không nói chuyện.

“Sao vậy?” Diệp Giai Nhi cho là chỗ nào đó của mình không thích hợp, cô nhìn từ trên xuống dưới.

“Tại sao lại không chịu dùng thẻ ngân hàng của tôi?” Thẩm Hoài Dương híp mắt lại, nhìn cô chăm chú.

Khựng lại một chút, sau đó, khóe miệng cô nở một nụ cười, lắc lắc cái túi đồ ở trong tay, bất đắc dĩ nói: “Anh Thẩm, chỉ có sáu trăm nghìn mà thôi, cái giá này cũng cần phải quẹt thẻ một lần hả?”
Lông mày nhăn lại, ánh mắt lại càng thêm thâm thúy: “Vậy thì hai tỷ một trăm triệu đó?”
Cử động trong tay bỗng nhiên dừng lại, thoạt đầu Diệp Giai Nhi còn có hơi nghi hoặc không hiểu, nhưng mà cô lập tức nhớ tới câu nói khác thường của Thân Nhã vào tối ngày hôm qua, trong lòng liền có đáp án.


Tất nhiên là anh đã biết chuyện cô mượn Thân Nhã hai tỷ một trăm triệu…
“Lúc đó cần dùng gấp, cho nên mới mượn cậu ấy hai tỷ một trăm triệu, có vấn đề gì không?”
Cô còn hỏi lại lạnh nhạt như thế, có vấn đề gì không?
Lửa giận kiềm chế sắp bùng phát, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, anh nói: “Tại sao lại không rút ra từ trong cái thẻ tôi đã đưa cô?”
Vẫn nở một nụ cười nhẹ, Diệp Giai Nhi híp mắt hỏi ngược lại: “Tôi vay tiền Thân Nhã, có phải là anh Thẩm cảm thấy mất mặt không vậy?”
Nghe thế, sắc mặt của Thẩm Hoài Dương đã hoàn toàn tối xuống, hai tay đang rũ bên cái quần tây nắm chặt lại, chỉ hận không thể đánh mấy cái lên mông cô.

“Không nói lời nào, sắc mặt còn u ám như thế, xem ra là tôi đã đoán đúng rồi.

” Cô hơi nghiêng đầu qua, cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, đưa ra kết luận, trong ánh mắt phủ lên ý cười, lại không nói rõ ràng.

Câu nói đó đã thành công chọc giận Thẩm Hoài Dương, ánh mắt vừa hung ác lại u ám dường như là muốn nuốt chửng cả người cô, ngay cả giọng nói trầm thấp cũng rít ra từ trong kẽ răng: “Mợ Thẩm, tôi là gì của cô?”
Diệp Giai Nhi thật sự không hề do dự chút nào, cô trực tiếp trả lời: “Là chồng.


“Không ngờ là mợ Thẩm cũng biết tôi là gì của cô…”.

 
Chương 274: Chương 274





Vừa mới nói xong, anh không thèm nhìn cô thêm một cái nào nữa, quay người lại, đôi chân dài trực tiếp bước thẳng về phía trước.

Vốn dĩ dáng người của anh đã cao, lại cộng thêm đôi chân dài, lúc này bước một bước to như thế, vừa mới đi được một lúc là đã có thể bỏ Diệp Giai Nhi cả một khoảng cách xa.

Thấy vậy, cô nhăn mày, anh đang nổi giận với cô đó hả, cơn giận lại lớn như thế?
Cũng không đuổi theo, Diệp Giai Nhi cứ xách theo cái túi đồ không nhanh không chậm bước về phía trước, trong lòng cô đã chuẩn bị đón xe về.

Anh ấy đã nổi giận như thế, chắc là lúc này hẳn sẽ rời đi…
Nhưng mà ai biết được khi cô đi ra khỏi trung tâm thương mại thì liền nhìn thấy anh đang dựa người bên cạnh xe, đầu ngón tay còn kẹp một điếu thuốc lá, Thẩm Hoài Dương ưu nhã nổi bật giữa đám đông.

Ánh mắt lóe lên, đôi môi cô khẽ mấp máy, lúc định nói chuyện thì đã nhìn thấy mắt anh đảo qua người cô, sau đó mở cửa xe ngồi vào trong.

Nuốt xuống lời nói đã đến bên miệng, Diệp Giai Nhi bước qua ngồi vào vị trí kế bên ghế lái.

Khởi động xe, nhả thắng, đạp chân ga, rẽ trái một vòng đẹp mắt, xe chạy vào trong dòng người tấp nập.


Hiển nhiên là người đàn ông này vẫn còn đang tức giận, cái cằm vuông vức nhã nhặn, không nói một lời, chỉ là chuyên tâm lái xe.

Bầu không khí có chút ngột ngạt, Diệp Giai Nhi lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, cô hỏi: “Trưa nay muốn ăn cái gì?”
“…” Đáp lại cô chính là sự im lặng, dường như là người đàn ông kia không nghe thấy.

“Hay là anh muốn đến công ty?” Cô tiếp tục hỏi.

“…” Cổ họng nhấp nhô, nhưng mà lại không nói chuyện.

Cái tôi của người đàn ông này thật là lớn, Diệp Giai Nhi dứt khoát không thèm nói cái gì nữa, ngày hôm qua ngủ không ngon, lúc này, cô thật sự có chút buồn ngủ rồi.

Điều chỉnh lại vị trí, cô dựa người vào ghế nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Bên cạnh không còn âm thanh nữa, Thẩm Hoài Dương liếc mắt nhìn thoáng qua, sau khi nhìn thấy gương mặt ngủ say của người phụ nữ, một cơn lửa giận liền vọt lên.

Anh đang chờ cô xin lỗi và lấy lòng, cô thì hay lắm rồi, ngủ một giấc thật ngon dưới mắt anh.


Mặc dù lửa giận trong lòng dâng cao ngập trời, nhưng mà Thẩm Hoài Dương vẫn không đánh thức cô dậy, ngược lại còn cẩn thận giảm chậm tốc độ xe, bình ổn lái về phía trước.

Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi tỉnh dậy thì đã nằm ở trên giường trong phòng, chống người ngồi dậy từ trên giường.

Cô ngủ vẫn chưa đủ, hai mắt đảo qua đảo lại không muốn mở ra, giống như là bị cao su dính chặt lại, muốn mở ra lại vô cùng khó khăn.

Lại ngồi ở đó giày vò một hồi lâu, một lúc lâu sau, cô mới miễn cưỡng bước xuống giường đi đến cửa phòng tắm, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Thẩm Hoài Dương mặc áo choàng tắm xuất hiện trước mặt cô.

Lại cố ý không coi cô ra gì, đi lướt qua cô, trực tiếp bước về phía trước.

Cơn giận vẫn còn chưa tan nhỉ, cơ mặt Diệp Giai Nhi giật giật, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, sau đó đi vào trong phòng tắm rửa mặt, lập tức cảm thấy sảng khoái tỉnh táo không ít.

Nhìn thời gian đã hơn hai giờ, ngày hôm nay là chủ nhật, không cần phải đến trường học.

Cô cảm thấy có hơi đói bụng, đi ra khỏi phòng tắm rồi lại đến phòng bếp, đồ ăn ngày hôm qua còn thừa lại khá nhiều, cô không cần phải đi nấu một bữa nữa, cứ làm cơm chiên trứng là được rồi.

Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh mới mua ngày hôm qua cho nên vẫn còn rất tươi, lấy mấy quả trứng gà bắt đầu làm cơm chiên trứng, một lát sau liền làm xong, lại xào hai món thức ăn rồi đặt lên trên bàn.

.

 
Chương 275: Chương 275





Sau đó, cô đi đến thư phòng, đứng ở bên ngoài thư phòng, đưa tay gõ nhẹ cửa phòng mấy lần.

Bên trong lại không có động tĩnh, cô hơi nhíu mày, lại đẩy cửa phòng ra.

Người đàn ông đang ngồi ở đằng sau bàn đọc sách phê duyệt tài liệu, nghe thấy tiếng bước chân, khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn Diệp Giai Nhi một cái nào.

“Ra ăn cơm.

” Cô đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh, muốn thu hút sự chú ý của anh.

Đổi lại là một tiếng hừ lạnh, ngón tay thon dài nắm cây bút ký một nét chữ rồng bay phượng múa trên tài liệu.

Diệp Giai Nhi cũng không buồn không giận, nở một nụ cười nhẹ, cô nói: “Tôi đếm đến ba, nếu như anh Thẩm còn không nói chuyện, vậy thì tôi sẽ cho là anh Thẩm không đói bụng.

Một, hai, ba, xem ra là thật sự không đói bụng rồi, vậy thì không làm phiền anh Thẩm phê duyệt tài liệu nữa, tôi đi ăn trước đây.



Vừa mới nói xong, cô liền mỉm cười bước ra khỏi phòng, thậm chí còn vô cùng quan tâm mà đóng cửa lại giúp cho anh.

Mà trên gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương chưa bao giờ âm trầm như lúc này, mũi nhọn của cây bút ở trong tay như muốn đâm nát tài liệu, lửa giận lại bốc cháy phừng phừng.

Đã thấy anh tức giận, chẳng lẽ không thể nói vài câu dễ nghe hả?
Lúc này, bụng lại truyền đến tiếng kêu, đúng là anh cảm thấy hơi đói bụng rồi, nhưng mà nếu như lúc này cứ thế mà đi ra ngoài thì chắc chắn không thể được.

Thế là anh ngồi yên ở đó, lông mày nhíu chặt lại, trong lòng đang đấu tranh dữ dội.

Lại nhớ tới nụ cười nhạt lúc cô rời đi, lửa giận của Thẩm Hoài Dương càng cháy dữ dội, thân thể cao lớn đứng dậy từ chỗ ngồi, trực tiếp bước ra từ phòng anh, gián tiếp nhận thua.

Ở vấn đề chiến tranh lạnh, anh không thể phủ nhận mình căn bản không phải là đối thủ của cô…
Diệp Giai Nhi một mình ngồi bên cạnh bàn ăn dùng bữa, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông tự nhiên ngồi xuống, cầm lấy đũa, dường như như là giận dỗi, gắp thức ăn cũng phát ra âm thanh.


Diệp Giai Nhi có chút buồn cười, khóe miệng cong lên, cô đột nhiên nói: “Tôi đã từng nói với anh rồi.


Động tác bỗng dừng lại, Thẩm Hoài Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người cô, đôi mắt nhíu chặt, bóng người phản chiếu ở trong đó: “Khi nào?”
“Ngày hôm sau lúc anh đến huyện Thiểm từ thành phố B.

” Cô uống một ngụm nước ấm, tiếp tục thản nhiên nói: “Tôi có gọi điện thoại cho anh, lúc đang do dự chuẩn bị mở miệng thì anh nói sau này đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa, sau đó liền cúp máy…”
Biểu cảm hơi gượng gạo, đôi mắt của Thẩm Hoài Dương nheo lại, trong đầu anh xuất hiện hình tượng mình chính miệng nói câu nói đó một cách rõ ràng.

Tôi không có thời gian mà ở đây nghe cô do dự, còn nữa, đừng có gọi điện thoại cho tôi.

Đôi môi mỏng mím lại, nhớ đến lúc đó, trong giọng nói của mình còn mang theo mấy phần bực bội và không kiên nhẫn, cô cũng có lòng tự tôn của riêng mình, hiển nhiên là câu nói đó đã làm tổn thương tới cô, cho nên cô đã không tiếp tục gọi điện thoại cho anh nữa.

“Tại sao lại không trực tiếp đến ngân hàng lấy tiền?” Giọng nói của anh dịu xuống, trong lòng xuất hiện một cảm giác nói không nên lời, có hơi tức giận với bản thân mình, không nghĩ tới là vấn đề này xuất hiện từ chỗ này.

“Tôi không biết mật mã, cho nên mới gọi điện thoại cho anh.

” Giọng nói của cô thờ ơ giống như là đã quên mất chuyện kia từ lâu.

.

 
Chương 276: Chương 276





“Tôi xin lỗi.

” Cổ họng nhấp nhô phun ra một câu: “Chuyện này là do tôi đã lơ là sơ suất.


“Không sao…” Diệp Giai Nhi nhướng mày: “Nói tóm lại là cơn giận lần này của anh Thẩm đã tiêu tan rồi chứ, có phải là lần này nên đổi lại là tôi tức giận rồi không?”
Đôi môi mỏng cong lên thành một đường cong, anh nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt dịu dàng: “Mợ Thẩm tức giận đương nhiên là chuyện hợp lý rồi, tôi tùy ý để mợ Thẩm xử lý, cũng để mợ Thẩm nổi giận…”
“Vẫn là ăn cơm đi.

” Lông mày hơi co rúm lại, nếu như anh là một con rối, cô còn có thể vui vẻ mà xử lý vài lần, nhưng mà anh là một người sống sờ sờ ra đó, đúng là không có hứng thú xử lý.

“Mật mã là 001225, anh trầm giọng nói một câu: “Nếu như sau này có cần tiền thì cứ tự mình đến ngân hàng lấy đi, không cần phải nói với tôi, yên tâm, cô không thể làm tôi phá sản được đâu.


Vốn dĩ là Diệp Giai Nhi vẫn còn đang cười khẽ, nhưng mà sau khi cô đọc lại dãy số này một lần, bàn tay trở nên lạnh buốt.

001225, 1225, không phải là sinh nhật của Thẩm Hải Băng hả?

Nếu như nói là trùng hợp, vậy cũng khó tránh khỏi làm cho người ta không tin.

Nhiều con số như thế, vậy mà lại chọn 1225 từ trong đó, chẳng lẽ không khả nghi à?
Lúc này, trong lòng của cô có thể khẳng định mật mã mà anh đã thiết lập chính là sinh nhật của Thẩm Hải Băng.

Nhìn cái trứng gà màu vàng trước mặt, hạt cơm trắng sáng, đột nhiên cô không có khẩu vị, cúi đầu xuống, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, không nhìn ra suy nghĩ trong đó.

Nhìn thấy anh tức giận như thế, để ý tới chuyện cô vay tiền, lòng cô khẽ động, rõ ràng là đã tan chảy.

Lúc một người đàn ông tức giận đối với việc bạn không sử dụng tiền của người đó, cô tự cho rằng đó là người này có mấy phần tâm tư với cô gái đó.

Nhưng mà lúc này cô lại cảm thấy trong lòng mình có suy nghĩ như thế là vô cùng buồn cười.

Nếu nói trước kia không muốn dùng cái thẻ ngân hàng của anh là bởi vì câu nói đó của anh đã làm cho cô bỏ đi suy nghĩ kia.

Vậy thì bây giờ là bởi vì Thẩm Hải Băng lại đánh tan suy nghĩ muốn dùng tấm thẻ đó của cô.


Cô cúi đầu, cho nên không nhìn thấy được cảm xúc cùng với biểu cảm trên gương mặt, nơi duy nhất mà anh có thể nhìn thấy chính là cái cổ tinh tế, thon thả, trắng nõn của cô.

Làn da của cô vốn trắng mịn sáng bóng, có lẽ là bởi vì mang thai cho nên lại càng trông phát sáng, giống như là một cái trứng gà luộc mới bóc.

Cổ họng khẽ nhấp nhô, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương trở nên trầm xuống, nhớ đến sự mềm mại mịn màng và nóng bỏng thuộc về riêng cô.

Đương nhiên là Diệp Giai Nhi có thể cảm nhận được ánh mắt rơi trên người mình càng ngày càng nóng bỏng, nhưng mà cô vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ ăn từng muỗng cơm.

“Chiều nay định đi đâu?” Thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương hơi khom xuống, đầu ngón tay với khớp xương rõ ràng kéo sợi tóc dính ở trên cổ áo cô, giọng nói dịu dàng.

“Về nhà một chuyến.

” Bàn tay của anh rất nóng, trong lúc vô tình chạm vào cần cổ cô, giống như là có một dòng điện chậm rãi chạy qua cơ thể, thân thể của cô nhạy cảm khẽ run lên.

Trong nháy mắt, ánh mắt anh liền trở nên đục ngầu, giọng nói của người đàn ông cũng trở nên căng cứng theo thân thể, ngay cả từ ngữ nói ra cũng khàn khàn đến cực hạn: “Mợ Thẩm, đừng có quyến rũ tôi, nếu không thì tôi sẽ lập tức muốn cô ngay tại bàn ăn.


Thân thể Diệp Giai Nhi né qua bên phải tránh thoát khỏi bàn tay anh: “Tôi mới không thèm quyến rũ anh đó, chiều nay không phải là anh phải đến công ty hả?”
“Cho nên bây giờ cô đang đuổi tôi đi đó à, mợ Thẩm?” Lông mày hơi nhăn lại, ẩn chứa cảm xúc không vui, còn có chút bất mãn.

.

 
Chương 277: Chương 277





“Không phải là đuổi anh đi, mà là tôi muốn đi rồi, bây giờ đã là ba giờ chiều.

” Lúc nói chuyện, cô đã đẩy ghế ra đứng dậy đi dọn đồ.

Thẩm Hoài Dương liếc nhìn bóng lưng tinh tế của cô: “Để tôi đưa cô đi.


“Không cần, tự tôi đi taxi đến đó là được rồi, nếu như anh đã có thời gian, vậy thì anh rửa bát đi, tối nay lúc tôi trở về tôi không muốn phải nhìn thấy đóng đồ đó.

” Giọng nói của Diệp Giai Nhi truyền tới.

Nghe vậy, lông mày của người đàn ông không nhịn được mà co rúm lại, nhìn chằm chằm vào mấy cái bát đặt ở trước mắt…
Cũng không có cái gì cần phải sửa soạn, đợi đến lúc cô đi tới, trong phòng ăn đã không còn bóng dáng của người đàn ông, chỉ có điều là trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy.

Hơi nghiêng người qua, ánh mắt của cô liền đối diện với bóng dáng cao lớn, đôi tay có mang theo găng tay cao su, bọt xà phòng được tạo ra giữa đôi tay cùng với bát đũa, động tác khuỳnh khoàng khó chịu, hiển nhiên là trước kia chưa từng làm loại việc này.


Nhìn mấy lần, Diệp Giai Nhi thu hồi tầm mắt, lấy túi xách đi khỏi.

“Mợ Thẩm, bát rửa sạch rồi, có muốn kiểm tra thành quả một chút không?” Vừa tháo cái găng tay cao su trên tay xuống, Thẩm Hoài Dương đi ra ngoài, bên trong giọng nói trầm thấp mà từ ấm áp còn có mấy phần đắc ý và tự hào.

Nhưng mà chờ sau khi anh đi ra rồi thì mới phát hiện đã không còn bóng dáng của người phụ nữ đó đâu, trong căn nhà hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ có điều cô vừa mới rời khỏi trong chốc lát, anh đã cảm thấy dường như là trong nhà thiếu đi cái gì đó, rất không quen thuộc.

Nhưng mà loại cảm xúc khó hiểu bỗng nhiên nổi lên, anh cũng không chú ý tới, cũng không muốn nghiên cứu làm gì.


Con của Hứa Mẫn Nhu còn chưa thành hình mà Quách Mỹ Ngọc đã sốt ruột bắt đầu may áo, đan giày vải, còn có yếm cho đứa bé.

“Mẹ, mấy cái món đồ này đi mua là được rồi, cần gì phải làm chứ.


” Hứa Mẫn Nhu dựa người trên ghế sô pha ăn trái cây, lười biếng nói.

“Mua đồ vật thì đương nhiên là tốt, nhưng mà đồ do tự tay mình làm ra lại thể hiện tấm lòng, mặc vào sẽ ấm áp một chút.

” Quách Mỹ Ngọc cười nói.

Sau khi Diệp Giai Nhi vừa mới bước vào liền nghe thấy như vậy, cô trực tiếp nói: “Mẹ, nếu như mà cô ta đã không muốn, vậy thì mấy cái đó cứ cho con đi, con muốn.


“Cái cô em chồng này hễ cứ đến đây là giống như đến để cướp đồ vậy! Ai nói là tôi không muốn chứ, với lại cục cưng nhà cô có thể dùng những món đồ đó sao? đến lúc đó mấy món quà được người ta tặng có thể nhấn chìm cô, làm sao có thể dùng những món đồ này được chứ?” Hứa Mẫn Nhu hỏi lại.

Diệp Giai Nhi không để ý tới cô ta, đi thẳng tới ghế sô pha ngồi xuống, trên cái yếm màu đỏ có thêu hình con ngỗng trong rất đẹp.

“À đúng rồi, em rể có đến đây không?” Hứa Mẫn Nhu nhìn chằm chằm ra cửa, đôi mắt như mong mỏi.

“Anh ấy có đến đây không thì có liên quan gì tới chị?” Diệp Giai Nhi nhìn cô ta, không biết là trong lòng của cô ta lại có suy nghĩ xấu xa gì.

Hứa Mẫn Nhu trả lời với lẽ đương nhiên: “Bởi vì lần nào cô đến đây cũng tay không mà tới, mà em rể sẽ mang theo quà cáp, lần trước cậu ta đến đây còn tặng nước hoa cho tôi, tôi kêu bạn bè tìm hiểu một chút, một lọ nước hoa mấy chục triệu, bây giờ dùng sắp hết rồi.

”.

 
Chương 278: Chương 278





Nghe vậy, Diệp Giai Nhi lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, cô nhìn Quách Mỹ Ngọc: “Mẹ, mẹ cũng đan cho con mấy cái yếm đi.


“Đó là chuyện đương nhiên, một nửa là của con, một nửa là của chị dâu con.

Bụng của con đã đến bốn tháng rồi, có đi bệnh viện kiểm tra không đó, là con trai hay là con gái.

” Quách Mỹ Ngọc vừa xỏ kim vừa nở nụ cười.

“Không có, cứ thuận theo tự nhiên thôi, đến lúc đó, sau khi đứa nhỏ được sinh ra thì biết liền.

” Cô căn bản không quan tâm tới giới tính của đứa nhỏ, chỉ cần là con của cô, dù là trai hay gái thì cô cũng yêu.


“Tôi hi vọng tốt nhất là một đứa con trai, người có địa vị như là nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ thích con trai, nếu Giai Nhi muốn bảo vệ vị trí hiện tại, thế thì chỉ có thể sinh con trai.

” Hứa Mẫn Nhu nói.

Quách Mỹ Ngọc cũng không quan tâm mà nói: “Mặc kệ là con trai hay con gái, chỉ cần bình an ra đời là được rồi, nhà bọn họ không chào đón thì mẹ chào đón.


“Nhưng mà người ta phải sống với mẹ chồng và chồng mà, cũng không thể sống cùng mẹ cả đời được.


Hai người tranh luận không dừng, Diệp Giai Nhi lại không phát biểu ý kiến, lạnh nhạt uống ly nước ở trong tay, lúc này, tâm trạng của cô như thế nào, cô là người hiểu rõ nhất.

Ở một bên khác, nhà họ Thẩm.

Thủ tục xuất viện đã được xử lý xong xuôi, Tô Tình cũng trở về nhà họ Thẩm, bà Triệu nghe thấy tin tức thì chạy đến thăm hỏi, bây giờ đang nói chuyện phiếm với bà ta ở trong phòng.

Ban đầu, bà Triệu đến đây để thăm bệnh, nhưng mà nói chuyện một hồi, không biết tại sao chủ đề lại rơi vào con dâu nhà mình.

Vừa mới nhắc tới con dâu nhà mình thì bà Triệu liền không hài lòng đủ thứ, nói tới mũi không phải là mũi, mắt không phải làm mắt: “Bà không biết là nó xài tiền phung phí tới cỡ nào đâu, làm như là ngân hàng do nhà nó mở vậy đó, quần áo một ngày ba bộ, cứ đi mua đồ, ngày nào cũng đi dạo phố, nhìn thấy mà bực mình.



Nói một hồi, cũng đã lôi ra những bất mãn ở trong lòng của Tô Tình, bà ta hừ lạnh một tiếng: “Con dâu của nhà bà còn tốt hơn nhà tôi mấy lần đó.


“Sao vậy?” Bà Triệu tò mò hỏi: “Nhà bà như thế nào?”
“Không lễ phép, hành vi không đứng đắn, phẩm chất cũng không có gì đặc biệt, tôi nằm viện, vậy mà còn không biết thông cảm một chút, lại còn cãi nhau với tôi, làm tôi tức giận đến nỗi thiếu chút nữa không thở nổi.


Ai u một tiếng, trên mặt của bà Triệu toàn là lửa giận: “Nghe nói nhà của nó cũng là một gia đình bình thường, có thể được gả vào nhà họ Thẩm, đó chính là phúc phận mà cô ta đã tu luyện mấy kiếp, không biết mang ơn mà lại còn ngang ngược như thế.


Lời nói này quả thật đã chạm vào trái tim của Tô Tình, bà ta không ngừng gật đầu.

“Con dâu như thế này, bà không thể để yên mặc kệ được, nhất định phải dạy dỗ, phải dạy dỗ cho nó thật ngoan ngoãn.

” Bà Triệu lại nói.


Tô Tình lập tức có hứng thú: “Dạy dỗ như thế nào?”
“Nhất định phải nghiêm khắc với nó, không thể dễ dàng với nó quá, bây giờ sức khỏe của mẹ chồng không thoải mái, là con dâu không ở bên cạnh chăm sóc, chuyện này có hợp tình hợp lý không?”
Bà Triệu ngồi ở một bên chỉ bảo: “Bây giờ bà thừa dịp sức khỏe của mình không thoải mái, đây chính là lúc để xử lý cô ta, cơ hội tốt bao nhiêu chứ, vừa không bộc lộ sự nghiêm khắc của mẹ chồng, lại đạt được mục đích của mình, một mũi tên trúng hai con nhạn.


Tô Tình gật đầu, cảm thấy lời của bà ta nói thật sự rất có lý.

“À đúng rồi, tôi thấy Thẩm Hải Băng nhà bà càng ngày càng duyên dáng hiểu chuyện, lễ phép biết bao nhiêu, làm cho người ta yêu thích, giới thiệu cho thằng con thứ hai của tôi đi có được không?”
Tô Tình nghe vậy mà lòng như nở hoa: “Trễ rồi, người ta đã là hoa có chủ, đứa bé đó thật sự không tệ, tôi đã nhìn thấy nó lớn lên từ nhỏ, phương diện nào cũng không thể chê.

”.

 
Chương 279: Chương 279





“Đó là điều đương nhiên, nếu không thì sao tôi có thể nhìn trúng được chứ.


Buổi chiều.

Lúc Diệp Giai Nhi đang ăn cơm tối thì điện thoại di động vang lên, là số điện thoại của nhà họ Thẩm, là chị Lý gọi tới.

“A lô chị Lý, có chuyện gì không vậy?” Cô khó hiểu mở miệng nói, bình thường chị Lý cũng đâu có gọi điện thoại cho cô làm gì.

“Bà chủ về nhà rồi, bà ấy nói là muốn ăn cháo gạo ở phố đi bộ, nhờ mợ đến đó mua một phần.


“Trở về từ bệnh viện lúc nào vậy?”
“Lúc trưa nay.


Cúp điện thoại, cô tiếp tục dùng bữa tối, Quách Mỹ Ngọc cũng đã nghe thấy nội dung của cuộc trò chuyện: “Bà thông gia bị bệnh gì vậy?”
“Không có bệnh gì đâu, đã khỏe rồi.


” Diệp Giai Nhi đáp qua loa.

“Vậy là tốt rồi, nếu không thì một lát nữa mẹ mua vài món đồ đến thăm bà ấy với con nhé?” Không biết thì cũng thôi đi, nếu như biết rồi mà không đến đó thì có vẻ như không hiểu lễ nghi cho lắm.

“Không cần phải đi đâu, bà ấy không có việc gì, không phải là còn muốn ăn cháo gạo ở phố đi bộ đó à?”
Diệp Giai Nhi nói, thật ra thì trong lòng cô không muốn để Quách Mỹ Ngọc đến đó.

Trong lòng cô biết rõ Tô Tình là người có tính tình như thế nào, nếu như đi đến đó, cuối cùng chắc chắn kết quả chẳng tốt là bao.

“Cái đứa nhỏ này.

” Quách Mỹ Ngọc tức giận trừng mắt nhìn cô: “Có phải là con ngại mẹ đến đó sẽ làm con mất mặt không hả?”
“Làm gì có chuyện đó, vóc dáng của bà Quách đây xinh đẹp như thế, mẹ hoàn toàn có thể đi thi hoa hậu, sao lại mất mặt được chứ?” Cười híp mắt, khóe miệng của Diệp Giai Nhi còn có mấy phần không đứng đắn.

Thấy vậy, tay Quách Mỹ Ngọc nâng lên nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Cái đứa nhỏ này càng ngày càng biết ba hoa chích chòe rồi, nói chuyện lại càng không đứng đắn.


Nghe vậy, Diệp Giai Nhi chỉ cười cười, không nói lời nào mà ăn cháo.


“Không phải là mẹ chồng con vẫn đang chờ con mua cháo gạo mang về hả? Đừng có ăn nữa, con đi nhanh lên đi.

” Quách Mỹ Ngọc nói.

Diệp Giai Nhi thì không nhanh không chậm: “Nếu như gọi không được con trở về thì bà ấy đương nhiên sẽ có biện pháp khác, với lại nhà họ Thẩm có nhiều đầu bếp như thế, chẳng lẽ là không nấu nổi một bát cháo gạo hả?”
“Bụp!” Một bàn tay rơi thẳng trên lưng Diệp Giai Nhi, Quách Mỹ Ngọc thuận tay cầm bát đũa ở trước mặt cô đi: “Càng ngày càng không hư rồi, con đi nhanh đi.


“Bây giờ con có chút hoài nghi con có phải là con gái ruột của mẹ không, ra tay không nương tay gì hết.


Ánh mắt Quách Mỹ Ngọc khẽ nhúc nhích, trừng mắt nhìn cô: “Còn không đi nhanh đi.


“Đi đi đi, không phải là con vẫn đang đi về phía trước đó à?” Diệp Giai Nhi bất đắc dĩ đáp lời lại rồi rời đi.

Gọi xe đi đến phố đi bộ trước, vừa nhìn là đã thấy cửa hàng bán cháo gạo, chỉ là không nghĩ tới trước cửa hàng lại có rất nhiều người đang xếp hàng.

Tình hình kinh doanh của cửa hàng này tốt như vậy hả?
Bất đắc dĩ, Diệp Giai Nhi cũng chỉ đành đứng ở cuối hàng bắt đầu xếp hàng.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top