Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1344: Chương 1344


CHƯƠNG 1344
Tô Chính Kiêu vẫn đứng ở đó, Cố Nhược Thiện cũng ở đó.

Thân Nhã nghĩ, lời cầu hôn như này ngược lại lần đầu tiên gặp phải, đặc biệt, cũng khiến người ta cảm động biết bao!
Cô nghĩ, so với cầu hôn lãng mạn, lần này càng đi sâu vào trái tim của cô, khiến cô có ấn tượng khắc sâu.

Nghe xem, người khác cầu hôn đều là ở nơi rộng lớn, cầu hôn của cô lại ở quán bar, người khác cầu hôn đều là hôn bạn gái, cô lại đang đối mặt với kẻ thù.

Có điều, căn phòng tổng thống này còn là kẻ thù cung cấp, điều này cũng thật sự khiến người ta khắc sâu…
Thân Nhã thấy sắc mặt của Tô Chính Kiêu tức tới trắng bệch, cô cảm thấy tâm trạng rất tốt, anh ta không ngờ sẽ lại là kết quả như này nhỉ?
Tô Chính Kiêu quả thật sắp tức đến phát điên rồi, chuyện này là sao? Cái bẫy anh ta sắp đặt ngược lại tác thành cho bọn họ, còn trở thành nơi cầu hôn!
“Được, như những gì cậu nói, chúng ta sau này gặp mặt là người xa lạ!” Một câu rít ra từ trong kẽ răng, anh ta cất bước đi ra, dưới chân càng giống như giẫm lên phong hỏa luân.

Cố Nhược Thiện không biết làm sao đi theo đằng sau.


“Anh ta hình như sắp tức điên rồi!” Thân Nhã thò đầu ra, cảm thấy tâm trạng chưa bao giờ tốt như vậy.

“Anh bây giờ không có thời gian để ý cậu ta, chỉ có thời gian ôm em…” Hoắc Đình Phong mặc kệ.

Thân Nhã suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra vừa rồi em vốn không muốn đồng ý, nhưng thấy dáng vẻ của Tô Chính Kiêu giống như đang xem kịch, anh biết em luôn không hài lòng với anh ta, thấy dáng vẻ đó của anh ta thì em không vui, cũng không muốn để anh ta thấy sự khó xử và trò cười của anh nên manh động mà đồng ý rồi, manh động là ma quỷ.


Anh hôn vào cổ của cô: “Vậy nên anh nên cảm ơn cậu ta sao?”
“Anh chắc không phải ngay từ đầu đã nên kế hoạch sẵn rồi chứ? Nói như vậy, anh cũng khá xấu xa, kích thích anh ta như thế.


Hoắc Đình Phong lạnh nhạt nói, trong đó mang theo sự đắc ý: “Có gì không được? Một tên hai đích, còn nữa nếu đã đồng ý thì không được nuốt lời…”
“Nghe giống như đang bắn chim, ngoài nhẫn kim cương, không cảm thấy buổi cầu hôn này quá đơn điệu hay sao? Tuy là khá kích thích, khá khiến người ta thoải mái!” Thân Nhã bắt đầu tính toán.


“Anh sẽ cho em một hôn lễ vô cùng hoành tráng…” Anh trịnh trọng hứa.

“Thật ra, em cũng không thích lãng mạn, em khá thích kích thích, lần cầu hôn này của anh rất hợp khẩu vị của em, chỉ là hôn lễ em còn chưa tính tới, em chưa nghĩ xa tới bước đó, chúng ta giống như bây giờ không phải khá tốt hay sao?”
Anh nâng mặt của cô lên, thần sắc nghiêm túc: “Nhưng anh sẽ bất an, anh đồng ý với em có thể không tổ chức hôn lễ ngay, nhưng chúng ta đi đăng ký trước, anh lùi một bước, em cũng lùi một bước, như thế nào?”
“Vậy được, sau khi đăng ký, chúng ta bắt đầu ẩn hôn đi, đợi sau khi em chính thức đồng ý gả cho anh thì tổ chức hôn lễ, bây giờ vẫn trong thời gian quan sát, có điều lần này làm thật tốt, nên thưởng.


Cô khẽ mỉm cười, hôn lên môi của anh, anh lật khách thành chủ, hôn cô đầy nóng bỏng và gấp gáp.

Trong lúc Thân Nhã bị hôn kịch liệt, lại mở miệng nói: “Dù sao tiền phòng cũng đã trả, chúng ta tối nay ở đây thì sao? Em tin sau khi anh ta biết, sẽ tức cả đêm không ngủ được.


“Nghịch ngợm…” Anh cho phép.

“Có điều em cũng tin, từ lúc đó, anh ta đã tức không thôi nên mới chia đường như vậy!” Cô nằm trên giường, cảm thấy rất thoải mái.



 
Chương 1345: Chương 1345


CHƯƠNG 1345
Nhẫn kim cương là anh đã chọn lựa từ lâu, chọn từ khi ở nước K, rất đẹp, cũng là phiên bản giới hạn, trên kim cương thật ra được khắc chữ, TH.

T là Thân Nhã, H là Hoắc Đình Phong.

Anh trước đó chỉ cảm thấy làm những chuyện này rất sến sẩm, nhưng khi bạn chìm đắm vào trong, lại cảm thấy vui vẻ chưa từng có, anh đã chìm đắm vào trong, không thể rút ra.

Hôn lên má, trán của cô, anh nói: “Cảm ơn, cảm ơn em đã đồng ý lời cầu hôn của anh, anh đã lo lắng rất lâu, mãi tới lần này, trái tim mới thật sự ổn định…”
“Anh có biết không, lời đồng ý vừa rồi của em có lẽ là chịu sự dụ hoặc của anh, không phải là vì sự thâm tình của anh, cũng không phải vì những lời cảm động lòng người đó của anh, mà là vì trong ánh mắt của anh lộ ra sự thấp thỏm.

Em không biết em như vậy tại sao lại khiến anh cảm thấy lo lắng bất an, nhìn thấy sự thấp thỏm đó, em vậy mà động tình, cảm động…”
Anh mỉm cười, nhấc bàn tay mảnh khảnh của cô lên, chầm chậm, từng chút, trịnh trọng đeo chiếc nhẫn kim cương lên tay cô, sau đó hôn lên tay cô.


“Em vì sự thấp thỏm của anh mà động lòng, anh cảm thấy rất vui…’
“Đừng quên, anh bây giờ vẫn trong giai đoạn quan sát, tuyệt đối đừng tùy tiện đối đãi với em, nếu không em sẽ nuốt lời bất cứ lúc nào.


“Sẽ không, anh sẽ khiến em cảm thấy an tâm mọi lúc, đây là lời hứa và sự bảo đảm của anh, anh có thể thề…”
“…”
Tô Chính Kiêu bất luận như thế nào cũng không ngờ, cái bẫy của anh ta lại tự bê đá đập chân mình, hơn nữa đập rất đau.

Anh ta tức tới mức ngay cả ngụm nước cũng không uống được, huống chi là ngủ, đương nhiên là ngay cả mắt cũng không thể nhắm lại!
Cố Nhược Thiện đứng ở ngoài phòng, nhưng cô ta có thể nghe rõ âm thanh truyền ra, anh ta ở bên trong đập đồ, rất vang đội còn kèm theo tiếng gầm thét trầm thấp.


Anh ta, rõ ràng là cực kỳ tức giận.

Trong lòng Cố Nhược Thiện có hơi sợ hãi, cô ta biết, tác dụng của cô ta đối với Tô Chính Kiêu có lẽ chính là dùng để dụ dỗ tổng giám đốc.

Hiện nay, tổng giám đốc từ chối rất triệt để, cũng căn bản không phải là người sẽ bị dụ dỗ, cho nên, tác dụng của cô ta có phải đã hết rồi không?
Vậy thì về sau, Tô Chính Kiêu sẽ đối xử với cô ta như thế nào?
Những bức ảnh mà Lâm Nam Kiều chụp cuối cùng không thể tung ra, bởi vì giữa chừng bị Trần Vu Nhất chặn được.

Ngay lập tức anh ta hạ lệnh, thu hồi toàn bộ những bức ảnh đã tung ra.

Khoảng thời gian này, Trần Thị rất không ổn định, nội bộ xuất hiện một số vấn đề, giá cổ phiếu luôn thay đổi.

Lúc này không thể xuất hiện bất kỳ scandal và tin tức bất lợi với anh ta được, những thủ đoạn mà Lâm Nam Kiều sử dụng, anh ta đều bóp tan.

Tin tức không thể tung ra, Lâm Nam Kiều không hài lòng, không thoải mái, toàn thân càng khó chịu, cô ta sắp điên rồi, sắp điên rồi!

 
Chương 1346: Chương 1346


CHƯƠNG 1346
Cát Mỹ Ngọc mấy ngày nay không có ở phòng bệnh, bà ta đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ có một người giúp việc, cơ thể của Lâm Nam Kiều đã dần dần hồi phục.

Lúc này, Trần Bội Linh đi vào, lửa giận của cô ta còn chưa tan hết, vừa bước vào thì vừa mắng vừa đập đồ.

Trước đó khi Trần Bội Linh nổi điên, Lâm Nam Kiều sẽ luôn chọn nhẫn nhịn, đó là vì Trần Bội Linh còn có tác dụng đối với cô ta, không đắc tội được, cũng không thể xé rách mặt.

Bây giờ không sao nữa, dù sao giữa hai người đã tan nát rồi.

Không chịu đựng nữa, Lâm Nam Kiều cũng đứng dậy: “Muốn phát điên thì đi chỗ khác mà phát điên! Đừng ở đây làm tôi chướng mắt!”
Trần Bội Linh rõ ràng bị chọc tức, cô ta lao tới, hai tay túm tóc của Lâm Nam Kiều, dùng sức kéo, dùng sức giật, chỉ hận không thể dùng hết sức lực.

Da đầu đau nhói, tê dại, do đau nên ngũ quan trên mặt nhăn nhúm lại, Lâm Nam Kiều chửi rủa một tiếng, sau đó đánh trả, cũng giật tóc.


Hai người không ai chịu nhường ai, Trần Bội Linh có chút không phải là đối thủ của Lâm Nam Kiều.

“Cô đợi đấy! Tôi phải đi kiện cô! Kiện cô tội cố ý sát hại!” Trần Bội Linh tức đến nỗi thở phì phò, nhìn chằm chằm Lâm Nam Kiều.

“Chị cho rằng tôi sẽ sợ sao? Muốn đi thì cứ việc đi, tôi ở đây đợi!” Lâm Nam Kiều cũng cứng: “Tội cố ý sát hại sao? Là chị giết con của tôi hay tôi giết con của chị, chúng ta vừa hay ra tòa, nói rõ ràng!”
Có camera quay lại, người ra tay là Trần Bội Linh, chỉ dựa vào vài câu nói suông đó của Trần Vu Nhất, có thể chứng minh cái gì?
“Được, vậy cô đợi đấy cho tôi!” Trần Bội Linh gạt hai tay, vén tóc ra sau tai, mang theo lửa giận, tức giận đùng đùng rời đi.

Không có nói đùa, sau khi Trần Bội Linh về tới phòng bệnh, thật sự gọi điện cho luật sư.

Trong phòng bệnh của Lâm Nam Kiều lại có một vị khách không mời mà đến, là luật sư của Trần Vu Nhất, cái đưa tới là đơn thỏa thuận ly hôn, kêu cô ta ký tên.

Vừa nhìn dòng từ bỏ toàn bộ tài sản bên trên, cô ta giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhe răng múa vuốt: “Tôi sẽ không đồng ý!”
“Mợ chủ Trần, bây giờ cậu chủ có chứng cứ cô ngoại tình, cho dù cô không đồng ý ly hôn, cậu ấy cũng sẽ tố cáo, kết quả cuối cùng cũng vẫn như vậy.


” Luật sư nói.

“Không cho tiền tôi sẽ không ly hôn!” Cô ta trực tiếp nói rõ luôn, cũng không hàm hồ nữa: “Ông nói nguyên lời này cho Trần Vu Nhất nghe.


Luật sư nói: “Khi cậu chủ đến thì đã dặn tôi rồi, tiền của cậu ấy, mợ chủ một đồng cũng đừng hòng nghĩ tới.


Lâm Nam Kiều tức tới nỗi túm chặt lưng ghế: “Anh ta đừng hòng, tôi sẽ không đồng ý.


“Kết quả xét nghiệm nhau thai nằm trong tay cậu chủ, đến lúc đó nếu như thật sự nộp lên tòa, mợ chủ không những một đồng cũng không có được, hơn nữa cậu chủ còn có quyền yêu cầu mợ chủ bồi thường chi phí tổn thất, còn nữa, căn biệt thự ở ngoại ô cậu chủ sẽ thu hồi.

” Luật sư lại nói.


“Biệt thự là của tôi, là anh ta lúc đầu tặng cho tôi!” Lâm Nam Kiều lần này thật sự phẫn nộ rồi, cô ta đứng vụt dậy, bây giờ ngay cả chỗ ở của cô ta cũng muốn thu hồi sao?
“Lời mợ chủ nói quả thật nói là sự thật, nhưng cũng chỉ là thỏa thuận miệng bây giờ có quyền thu hồi lại, lúc đầu không có làm thủ tục sang tên, không phải sao? Lời mà cậu chủ kêu truyền đạt tôi cũng đã truyền đạt toàn bộ rồi…”

 
Chương 1347: Chương 1347


CHƯƠNG 1347
Sau khi nói tới đây, luật sư rời đi, chỉ còn lại Lâm Nam Kiều tức không nhẹ.

Đối với luật pháp, cô ta vẫn hiểu một chút, lời luật sư nói quả thật đều có lý, thật ra, trách nhiệm chủ yếu vẫn là ở cô ta!
Uổng cho cô ta thông minh cả đời, nhưng cuối cùng lại ngã một cú đau, dẫn tới mất hết tất cả.

Khoảng thời gian trước cô ta vì sợ hãi, lo nghĩ, ưu phiền, tinh thần gần như sụp đổ, chỉ nghĩ tới đứa con bị sảy, lại không nghĩ tới việc hủy nhau thai.

Để lại chứng cứ, không phải là tự mình muốn tìm chết?
Vừa nghĩ tới đây, sự tức giận trong lòng cô ta khó mà nuốt được, nhấc tay, tự mình tát mình.

Muốn khóc cũng không có chỗ để đi, ai kêu cô ta chặn chết đường lui của mình, ngay cả một khe hở cũng không chừa lại.


Có điều, Trần Vu Nhất cũng đủ ác, ly hôn, không những không cho cô ta một đồng, hơn nữa còn thu hồi căn biệt thự đã tặng cho cô ta!
Ngoài căn biệt thự đó ra, thứ đáng tiền mà cô ta có không có mấy cái, thứ duy nhất còn lại cũng chỉ là chiếc xe lúc đầu anh ta mua cho cô ta, chiếc xe đó có giá mấy chục tỷ, ngoài cái đó ra, không còn gì khác!
Ly hôn thật ra chẳng qua là chuyện sớm muộn, trong lòng cô ta biết rõ, hiện nay không đồng ý, đợi sau khi anh ta tố cáo, cũng không thể không đồng ý.

Vốn muốn nhân cơ hội moi thêm một khoản từ trong đó, chỉ là bây giờ xem ra, căn bản không có khả năng.

Cứ tiếp tục như vậy, có ý nghĩa gì chứ? Dù sao tiền cũng không lấy được!
Nhưng cô ta không muốn ly hôn, cô ta hiện nay sao lại ra nông nỗi này, nếu không sống tốt, vậy thì tất cả cùng nhau không sống tốt đi!
Nhưng Trần Vu Nhất lại không muốn tiếp tục lằng nhằng với cô ta nữa, tối hôm đó, trực tiếp kêu luật sư lên tòa.

Sau đó, Lâm Nam Kiều mới tắm rửa xong từ nhà tắm đi ra thì nhận được tin từ phía luật sự.


Cô ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi, trong cơn tức giận cô ta đã xé tờ đơn fax tới đi, rồi ném vào thùng rác.

Gọi điện cho Trần Vu Nhất, mới kết nối, cô ta đã mở miệng nói đầy lạnh lùng và châm chọc: “Anh vội như vậy, ngay cả thời gian thở dốc cũng không cho người khác! Cho dù tối hôm nay tôi đồng ý ly hôn, vậy thì như nào chứ? Gấp gáp giống như sau khi tôi đồng ý ly hôn với anh thì anh lập tức có thể hàn gắn lại với Thân Nhã vậy, có điều tôi vẫn muốn thay cô ta tặng cho anh năm chữ, nằm mơ giữa ban ngày!”
Trần Vu Nhất ở đầu dây bên kia giống như không nghe thấy lời cô ta nói, không hề quan tâm, nói thẳng: “Ba giờ chiều mai, ủy ban nhân dân.


Sau đó, anh ta cúp máy.

Thông qua tiếng tút tút truyền tới từ sóng điện từ văng vẳng ở trong phòng bệnh, thần kinh của Lâm Nam Kiều trở nên căng cứng rồi ném chiếc điện thoại vào tường một cái bụp, sau đó hét lên: “A!”

Hoắc Đình Phong muốn ngày mai đến ủy ban nhân dân đăng ký trước, suy nghĩ một chút, Thân Nhã gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Thật ra, phòng tuyến trong lòng cô đang bị công phá từng chút.

 

 
Chương 1348: Chương 1348


CHƯƠNG 1348
Còn về những điều nói ngày hôm qua gì mà giờ không tổ chức hôn lễ, đăng ký trước, anh còn trong thời gian quan sát, thật ra những lời này chỉ là đang nói đùa mà thôi.

Hôn nhân của cô đã thất bại một lần, đối với cuộc hôn nhân thứ hai sẽ càng thêm cẩn trọng, sao có thể tùy tiện và lỗ mãng được?
Chỉ cần đăng ký, ở mặt pháp luật là đã hợp pháp, cô là vợ của anh, cho nên bất luận tổ chức hay không tổ chức hôn lễ, đều không thể thay đổi sự thật này.

Không phải chỉ có tổ chức hôn lễ mới tượng trưng cho hai người đã trở thành vợ chồng, mà từ khi đăng ký thì đã bắt đầu rồi.

Nếu thật sự muốn quan sát anh, cô đương nhiên sẽ không đồng ý lời cầu hôn, cũng sẽ không đồng ý đi đăng ký, cô không phải là đồ ngốc, có ai sau khi đăng ký còn quan sát nhân phẩm đối phương nữa không?
Nhà họ Trần là một gia tộc lớn, nhà họ Hoắc càng là một gia tộc lớn, hào môn thật sự, cô cần một khoảng thời gian điều chỉnh tâm thái của mình, chuẩn bị thật tốt mọi thứ, cô không muốn mọi thứ đều ỷ vào anh.

Buổi tối Thân Nhã ngủ rất say, nhưng Hoắc Đình Phong lại không ngủ được, mắt mở thao láo, không có nhắm lại.

Nghiêng người, quay người, sợ làm phiền đánh thức cô, anh dứt khoát ngồi dậy, chỉ mặc đồ ngủ, đi sang phòng sách bên cạnh.


Không ngủ được, anh khó thể dùng từ ngữ để hình dung niềm vui sướng cực lớn trong lòng mình, giống như nước biển vỗ sóng, Hoắc Đình Phong chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng khoan khoái, giống như quả bóng hơi phình lên, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhẹ, giống như lơ lửng trên không.

Cả một đêm, anh Hoắc giống như kẻ ngốc, đứng lên, ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, ngay cả nụ cười trên môi cũng mang theo sự ngốc nghếch.

Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sáng sớm hôm sau, công ty như có cuộc họp gấp cần mở, Tiểu Trương đợi ở bên ngoài, còn không ngừng nhìn giờ.

So sánh ra, Hoắc Đình Phong lại không hề vội vàng, còn đang đợi Thân Nhã, đợi cô đến ủy ban nhân dân.

Thân Nhã ngủ dậy, hai mắt còn có chút mông lung, cô ngạc nhiên nhìn Hoắc Đình Phong còn đứng ở trước giường, cô mở miệng: “Tiểu Trương không phải gọi anh đến công ty họp hay sao?”
“Chuyện của chúng ta quan trọng hơn, chuyện của công ty có thể hoãn lại…”
“Chuyện của chúng ta?” Cô càng thêm mơ hồ: “Chuyện gì của chúng ta?”

Nhìn chằm chằm cô, yết hầu của Hoắc Đình Phong chuyển động, trầm thấp mở miệng: “Đến ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn.


Thân Nhã nghẹo đầu, rất nghiêm túc mà nghĩ: “Em đồng ý anh rồi sao?”
“Em đã đồng ý với anh rồi, hôm qua mới đồng ý…” Rất hiếm khi, thần sắc của anh hiện ra một chút khẩn trương.

Bật cười một tiếng, Thân Nhã gật đầu: “Thần sắc của anh sao lại nghiêm túc như vậy? Em không quên, lừa anh đó.


Nhìn cô, sắc đen trong mắt anh càng thâm trầm, cuối cùng cũng nhoẻn miệng, mới đánh vào mông của cô coi như trừng phạt.

“Mau đến công ty họp đi, chiều chúng ta đến ủy ban nhân dân, có thể còn kịp, với lại em bây giờ còn chưa thay quần áo.


Hoắc Đình Phong không chịu, cố nằng nặc muốn đến ủy ban nhân dân trước.



 
Chương 1349: Chương 1349


CHƯƠNG 1349
“Đến công ty trước, nếu không hôm nay em sẽ không đi.

” Thân Nhã bắt đầu uy hiếp, để nhiều người trong công ty đợi một mình cô như thế thì sao mà được?
Hết cách với cô, giữa mi tâm hiện ra sự bất lực nhàn nhạt: “Được, có điều đồng ý với anh, cùng anh đi tới công ty.


Cuối cùng, trán của Thân Nhã bắt đầu không kìm được mà giật giật: “Không cần đâu.


“Không yên tâm, anh sợ em sẽ chạy trốn, em buộc phải ở bên cạnh anh mọi lúc, anh mới có thể yên tâm…” Anh nói.

Hết cách, Thân Nhã chỉ đành đồng ý, cùng đi tới công ty với anh, Tiểu Trương lái xe, tâm trạng rất tốt.


Thân Nhã nói ở lại văn phòng là được, cuộc họp nội bộ của công ty, cô không tiện đi vào.

Hoắc Đình Phong ôm cô nói: “Công ty vốn là mở vì con, em là mẹ của con, nếu ngay cả em cũng không thích hợp đi vào, vậy thì ai thích hợp?”
“Lập luận phi lý.

” Thân Nhã lườm anh: “Nói thế nào cũng không nói lại anh!”
“Ừm, bởi vì điều anh nói đều có lý…”
Kết quả, cuộc họp cuối cùng biến thành cảnh tượng như vậy, Hoắc Đình Phong và Thân Nhã ngồi ngang nhau, bên dưới là các quản lý cấp cao của công ty bắt đầu báo cáo.

Hoắc Đình Phong cũng không biết rốt cuộc có nghe không, thỉnh thoảng lại nghiêng người rót ly nước ấm cho cô, thỉnh thoảng hỏi cô có muốn ăn gì không.

Những người bên dưới quả thật không dám nói gì, nhưng ánh mắt lại cứ liếc về phía này, nhìn vài lần.


Thân Nhã đẩy anh ra, kêu anh chú ý một chút, cô rất tốt, cái gì cũng không cần.

Hoắc Đình Phong không quan tâm, bởi vì anh căn bản sẽ không nhìn ánh mắt của người khác, với lại tất cả các nhân viên ở đây đều phải nhìn sắc mặt của anh, anh đâu cần nhìn ánh mắt của bọn họ chứ?
Ở một bên khác.

Lâm Nam Kiều biết là không tránh né được, buộc phải đến ủy ban nhân dân, kiện ra tòa không phải là nói đùa, cô ta 100% sẽ thua!
Không tình nguyện, cô ta sau khi mặc xong quần áo, sắp xếp thì tới ủy ban nhân dân.

Thời gian hẹn là ba giờ, Lâm Nam Kiều cố ý tới trễ 15 phút, nhưng đợi sau khi cô ta đến, Trần Vu Nhất vậy mà còn chưa đến.

Kết quả ngược lại thành Trần Vu Nhất 3h30p’ mới đến, cô ta đợi 15 phút, Lâm Nam Kiều bị giỡn như vậy thì rất tức giận!
Trần Vu Nhất cũng không nói chuyện, đi thẳng vào, dáng vẻ đó là một câu dư thừa cũng không có, sự căm ghét đối với Lâm Nam Kiều đã rất sâu.

Lửa giận trong bụng Lâm Nam Kiều cũng không phải dùng nước thì có thể dập tắt: “Cho dù có căm ghét tôi như thế nào đi nữa, hôm nay vẫn là phải gặp tôi, có phải không? Còn nữa, tôi không ngờ anh lại là người đàn ông bủn xỉn như vậy, nói ly hôn vậy mà lật lọng, ngay cả biệt thự tặng lúc đầu cũng có thể thu hồi, đường đường là một tổng giám đốc của Trần Thị, vậy mà không rộng rãi được sao!”
Không ngờ, anh ta tiếp tục đi về phía trước, sau đó giống như nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại, mở miệng lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Phàm là người phụ nữ đã tính kế tôi, đều sẽ không có kết cục tốt, nhất là cô!”

 
Chương 1350: Chương 1350


CHƯƠNG 1350
Anh đối với người khác không hà khắc, nhưng tội cô ta phạm quá nặng, không thể cứu vãn!
Lâm Nam Kiều nghe thấy lời này chỉ muốn mặc sức cười to, khi đàn ông bạc tình, quả nhiên rất tàn nhẫn.

Đi không được bao xa, bước chân của Trần Vu Nhất bỗng dừng lại, ngây ra tại chỗ, Lâm Nam Kiều thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn qua.

Là Thân Nhã và Hoắc Đình Phong, vẻ mặt của hai người đều mang ý cười nhàn nhạt, nhìn trông tâm trạng rất vui, dáng vẻ này rõ ràng là đi đăng ký kết hôn.

Đây có tính là oan gia ngõ hẹp không? Ở nơi như này cũng có thể gặp nhau?
Có điều, người ta là đến đăng ký kết hôn, cô ta lại tới đăng ký ly hôn, sự đời thay đổi vô thường, quả thật là nực cười mỉa mai.

Ánh mắt của Thân Nhã đương nhiên quét tới hai người, nhưng coi như không nhìn thấy.

Quan hệ của cô và Trần Vu Nhất sớm đã cắt đứt, lúc đầu căm ghét nhiều như vậy, đã không cần thiết chào hỏi nữa.


Tâm trạng của Hoắc Đình Phong rất tốt, bốn chữ này hiện lên trên sắc mặt của anh, còn khẽ mỉm cười vui vẻ với ai đó.

Trước kia chưa từng trải nghiệm loại đau đớn này, đau tới xé ruột xé gan, giống như xương sườn trong cơ thể bị người ta rút mất mấy cái, Trần Vu Nhất nhìn chằm chằm hai người, khi Thân Nhã đi lướt qua người, bàn tay buông thõng bên người hơi run rẩy, muốn nắm lấy tay của cô.

Nhưng anh ta có tư cách gì, thân phận gì mà nắm tay của cô?
Hiện nay, đã không tìm được lý do, cũng không có cái cớ nữa rồi.

Cuối cùng, không có chào hỏi, cô ân ái, tình ý mặn nồng, anh ta đau khổ đứng ở đó không nhúc nhích, vô cùng tương phản.

Cô chắc chắn là đến đăng ký, Trần Vu Nhất sau khi nhận thức được, lồng ngực đau tới mức giống như búa tạ đập mạnh vào, lúc này anh ta không muốn đi nữa, chỉ muốn ngồi ở đây.

Lâm Nam Kiều ở đằng sau nói: “Số tốt đúng thật sướng, đã ly hôn, còn có thể tìm được một người tốt hơn, nhìn dáng vẻ đó! Lại nhìn lại anh, cũng chỉ xứng nhìn bóng lưng của người phụ nữ đó!”
“Cô im miệng cho tôi!” Trần Vu Nhất đột nhiên gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu.


Lâm Nam Kiều hiện nay không sợ anh ta nữa: “Hét tôi sao? Hét tôi cũng không thay đổi được sự thật cô ta sắp gả cho người khác.


Trần Vu Nhất không chịu nổi kích thích như vậy, một tay bóp cổ của cô ta, nhìn cô ta giãy giụa, sắc mặt càng lúc càng tái xanh, hô hấp khó khăn, khóe miệng của anh ta lại nở nụ cười.

Lần này anh ta tự kiểm soát khống chế, khi Lâm Nam Kiều không hít thở được, sắp ngất đi, Trần Vu Nhất đã hất tay, ném cô ta ra đất.

Ngồi trên đất rất lâu, Lâm Nam Kiều mới từ từ hoàn hồn, nếu đã không sống tốt thì cùng nhau không sống tốt cả đi, tất cả xuống địa ngục đi!
Đến phòng, Lâm Nam Kiều lại nói không có mang chứng minh thư, chứng minh thư để ở nhà bạn rồi.

Trần Vu Nhất kêu cô ta gọi điện cho Hàn Thu Trúc, Lâm Nam Kiều nói, cô ta ra ngoài rồi, không có ở nhà, hôm nay chắc không ly hôn được, đổi sáng hôm khác đi.

Cô ta là cố ý, cố ý báo thù!
Trần Vu Nhất trực tiếp lục túi của cô ta cả ngày trời, bên trong quả nhiên rất trống, không có chứng minh thư.



 
Chương 1351: Chương 1351


CHƯƠNG 1351
“Đừng cố thử khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi, ngày mai thứ nên mang thì mang theo toàn bộ cho tôi, nếu không trực tiếp ra tòa, tôi không có thời gian lãng phí với cô!” Ánh mắt của Trần Vu Nhất rất lạnh.

Lâm Nam Kiều nhíu mày, không thèm quan tâm anh ta, không ly hôn được, vậy nên nhà họ Trần cô ta có thể quay về, với lại, đồ còn chưa thu dọn, cô ta phải quay về nhà họ Trần thu dọn đồ đạc.

Ở lại nhà họ Trần, cô ta không đi nữa, lần thu dọn này đã thu dọn mấy tiếng đồng hồ, thu dọn tới khi trời tối, cô ta nằm trên giường ngủ.

Trần Vu Nhất uống rượu rồi, anh ta uống không ít, anh ta hy vọng uống say để mơ, lại hy vọng mình nhớ rõ sự đau khổ này.

Về đến nhà họ Trần, từ xa, anh ta có thể nhìn thấy đèn phòng sáng, không cần nghi ngờ, Lâm Nam Kiều ở trong phòng.

Lại nghĩ tới Thân Nhã, lồng ngực của Trần Vu Nhất phập phồng kịch liệt, nếu không phải cô ta, anh ta và Thân Nhã bây giờ sẽ sống rất hạnh phúc!

Nếu không phải do cô ta, anh và Thân Nhã, còn cả con của bọn họ, lúc này đang một nhà ba người đoàn tụ.

Nếu không phải do cô ta…
Một chuỗi cảm giác muốn ép điên anh ta, khi ánh mắt lại chạm vào chiếc xe đỗ ở một bên, anh ta cất bước đi tới.

Nơi này vừa hay là góc chết, camera không quay được, Trần Vu Nhất không nói hai lời, cầm gậy sắt lên, đập mạnh vào chiếc xe.

Sự đau đớn, tức giận, hối hận quấn thành một con rắn độc ở trong tim anh ta, nó đang gặm nhấm, ngấu nghiến, cắn xé trong tim anh ta.

Cuối cùng, những độc tố này vào lúc này bị ép ra, ra sức đập, đánh, tiếp lượt lần này đến lượt khác.

Cho tới khi mệt rồi, mỏi rồi, cánh tay không thể nhấc lên được nữa, Trần Vu Nhất lúc này mới thôi, ném chiếc gậy sắt vào trong thùng rác, rời đi.


Lâm Nam Kiều ngủ một buổi tối, nơi này là biệt thự xa hoa, cô ta không muốn rời đi, nhưng không được, Trần Vu Nhất luôn bắt ép cô ta.

Tuy nhiên, đợi khi cô ta mang đồ đạc và vali đi tới cạnh chiếc xe, cô ta không nhịn được mà hét lên: “Aaaaaa!!”
Chiếc xe món tài sản giá trị cuối cùng của cô ta, cô ta định bán chiếc xe đổi thành tiền, nếu không với chút tiền hiện nay của cô ta căn bản không nuôi được chiếc xe như này.

Nhưng giờ thì sao, chiếc xe bị hủy rồi! Bị đập tan nát! Ngay cả hình dáng ban đầu cũng không nhìn ra nữa!
Lâm Nam Kiều ném vali ở trên đất, gào lên: “Trần Vu Nhất! Anh là tên khốn! Anh ra đây cho tôi! Ra đây! Ra đây!”
Tiếng của cô ta rất to, trong đó mang theo sự giận dữ muốn thiêu đốt tất cả, Lâm Nam Kiều tức đến nỗi đứng không vững.

Trần Vu Nhất vẫn đang ngủ, căn bản không nghe thấy tiếng gào của cô ta.

Mặc cho cô ta ở dưới tầng quát tháo như nào cũng phí công, cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, Lâm Nam Kiều cả người hùng hổ chạy lên trên tầng, đưa tay trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ của Trần Vu Nhất ra.



 
Chương 1352: Chương 1352


CHƯƠNG 1352
Tiếng ồn quá lớn, Trần Vu Nhất cuối cùng bị đánh thức.

“Trần Vu Nhất anh là đồ khốn! Anh chính là tên khốn! Anh cố ý đập hỏng xe của tôi!” Lâm Nam Kiều cũng sắp bị tức điên rồi: “Tôi phải đi kiện anh!”
Anh ta tùy ý đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tùy ý, tôi hình như không có lý do để đập xe của cô, còn nữa nếu như muốn kiện thì cứ việc đi, tôi thật tò mò tòa sẽ phán quyết như thế nào, đường đường là một tổng giám đốc của Trần Thị sẽ vì yêu xe mà không có được nên cố ý dùng thủ đoạn đập xe sao? Còn nữa, cô chắc chắn là tôi đập không, trong tay cô có bằng chứng không?”
Một câu đơn giản lại chọc trúng điểm yếu của Lâm Nam Kiều, chặn đứt luôn cô ta, khiến cô ta không có sức bật lại.

Cơn giận cuồn cuộn trong lồng ngực, cô ta cũng không kìm chế được những xúc động và sự nóng giận đó nữa, Lâm Nam Kiều giống như phát điên, lao về phía Lâm Nam Kiều, vừa cào vừa đánh, tay đấm chân đá.

Ly hôn cũng thôi đi, thẻ ngân hàng của anh ta, cô ta không lấy được cái nào, căn biệt thự tặng cho trước kia cũng bị thu hồi, tài sản duy nhất còn lại trong tay cô ta là chiếc xe đó, nhưng anh ta vậy mà đập cả chiếc xe!
Điều này kêu cô ta làm sao có thể không nổi điên, huyết khi sôi sục, sự nhẫn nhịn và tâm kế nhiều năm, đổi lại được cái gì?

Cô ta cào, đánh, sử dụng lực đạo toàn thân, lúc này cô ta giống như người đàn bà đanh đá và kẻ điên, đâu còn sự dịu dàng như trước ngày trước.

Trần Vu Nhất đâu có tâm trạng quấn lấy với cô ta, hơn nữa sức của phụ nữ đương nhiên không thể đọ lại đàn ông, bàn tay lớn của anh ta giơ lên, túm ngược cổ tay của Lâm Nam Kiều: “Tôi không muốn động thủ với phụ nữ, đừng thử khiêu khích giới hạn của sự nhẫn nại của tôi, hậu quả cô tuyệt đối không chịu nổi đâu! Chuẩn bị đầy đủ thứ cần khi ly hôn, sau đó lập tức cút đi cho tôi!”
Sau đó, anh ta đi ra khỏi phòng, không thèm quan tâm cô ta.

Nhưng Lâm Nam Kiều thế nào cũng không nghe lọt, tinh thần và cảm xúc của cô ta sớm đã ở bờ vực sụp đổ, không sợ cái gì cả, cũng không để tâm.

Không màng tới mặt mũi, Lâm Nam Kiều tức tới nỗi ngồi phịch trên sàn, mặc kệ lời cảnh cáo của anh ta, dù sao cứ ngồi ở đó không nhúc nhích.

Trong phòng chỉ còn một mình Lâm Nam Kiều, cô ta cứ ngồi trên sàn, tức tối dùng tay đánh nền nhà, lực đạo không nhẹ, lòng bàn tay vừa đỏ vừa nóng.


Chỗ đỗ xe là một góc chết, căn bản không có camera quay được, cô ta kiện, đi đâu kiện?
Cô ta càng nghĩ thì càng tức, lồng ngực giống như bị ngọn lửa đốt lên, ngọn lửa khẽ nhảy nhót, thiêu đốt phổi, gan một cách nóng rực.

Trần Vu Nhất đến công ty, một lát sau, trợ lý xuất hiện ở cửa phòng ngủ, đón Lâm Nam Kiều đến ủy ban nhân dân.

Cô ta cũng không sợ mất mặt, cũng không chê xấu hổ, vẫn ngồi ở đó, kêu trợ lý chuyển lời cho Trần Vu Nhất, nếu không bồi thường cho cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không đi!
Trợ lý cũng rất bất lực với câu trả lời như vậy, nói: “Nếu như vậy, vậy cô Lâm vẫn là đợi giấy của tòa đi.


Không phải chỉ biết lấy điểm này ra uy hiếp cô ta hay sao? Lâm Nam Kiều hừ lạnh, đứng dậy, ở trước mặt trợ lý mà đóng cửa lại, sau đó cô ta lục tìm ở trong phòng, tìm kiếm thứ có giá trị.

Đáng tiếc trong phòng rất sạch sẽ, sạch hơn cả mặt, cái gì cũng không có, càng đừng nhắc tới thẻ ngân hàng.



 
Chương 1353: Chương 1353


CHƯƠNG 1353
Không hả giận, cô ta quét hết những đồ trang trí trong phòng xuống đất, sau đó xách túi đi ra khỏi phòng, khi đi qua phòng khách, còn cố ý đập lọ hoa cổ mà Cát Mỹ Ngọc thích nhất xuống đất, âm thanh giòn tan vang lên, sau đó là mảnh vỡ đầy sàn.

Dù sao cô ta cũng không mang đi được không bằng hủy hoại tất, đã buồn thì phải mọi người cùng buồn, đã đau lòng thì phải cũng nhau đau lòng.

Lần này lại đến cửa ủy ban nhân dân, Lâm Nam Kiều nói, cô ta quên đồ, phải quay về, hôm nay vẫn không thể làm thủ tục ly hôn.

Trần Vu Nhất thật sự bị chọc giận, cơ thể khẽ động, trực tiếp chặn ở trước mặt Lâm Nam Kiều, thần sắc lạnh như tảng băng mùa đông: “Lại quên mang cái gì rồi sao?”
“Thứ quan trọng!” Lâm Nam Kiều bây giờ thích nhìn thấy bộ dạng u ám không vui của anh ta.

“Địa điểm, tên, nói hết ra, có người sẽ đi lấy.


“Cửa phòng khóa, không thể đi vào.



Bỗng chốc, đôi mắt sắc bén của Trần Vu Nhất quét qua, mỉa mai đầy sắc bén: “Anh ta tự nhiên có cách đi vào, còn phí hỏng hóc đến lúc đó sẽ bồi thường cho cô, địa điểm!” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Nam Kiều là cố ý kéo dài thời gian, cũng là cố ý muốn chọc điên Trần Vu Nhất: “Người nhỏ mọn như anh, tôi không yên tâm!”
“Cô còn có nửa tiếng, nếu không trực tiếp tới tòa, bắt đầu tính giờ từ bây giờ.

” Nói rồi, Trần Vu Nhất nhìn thời gian, thần sắc nghiêm nghị.

Lâm Nam Kiều không nói, cũng không mở miệng, hai người đứng ở cửa ủy ban nhân dân cự lự qua lại.

Sau khi thời gian dần trôi, sự mất kiên nhẫn ở mi tâm Trần Vu Nhất càng lúc càng nhiều, nhưng Lâm Nam Kiều lại nhìn tới sảng khoái.

Tới khi đợi được 28 phút, Trần Vu Nhất gọi điện cho luật sư, bảo ông ta đi tới tòa trước, thì Lâm Nam Kiều mới không nhanh không chậm đi về phía ủy ban nhân dân.

Trần Vu Nhất hừ lạnh, đều đã thương nghị xong, cho nên làm thủ tịch không mất nhiều công sức, nhoáng cái thì làm xong.


Đợi tới khi lần nữa bước ra khỏi ủy ban nhân dân, Trần Vu Nhất chỉ cảm thấy vô cùng thư thái, nhưng vừa nghĩ tới Thân Nhã, trên vai bỗng chốc bị mấy tảng đá đè xuống, nặng tới mức khiến anh ta không thở nổi.

Lâm Nam Kiều ở đằng sau nghiến răng nghiến lợi, đôi cao gót dưới chân giẫm mạnh lên đất, từng tiếng vang lên, giống như dưới chân bò một đống kiến.

Sau khi đi ra không bao lâu, Trần Vu Nhất nhận được điện thoại, là Trần Bội Linh gọi tới, cô ta nói muốn ra tòa kiện Lâm Nam Kiều.

Không có quá nhiều cảm xúc dao động, Trần Vu Nhất lạnh nhạt nói: “Kiện ra tòa không có bao nhiêu phần thắng, chị có chứng cứ không?”
Trần Bội Linh nói: “Em không phải nói trong nhà có camera quay lại hay sao, chị mang video lên tòa.


“Là chị đẩy cô ta, cầm lên tòa, chị không có chứng cứ chính xác, nếu chị muốn thì tùy, đứng ở góc độ khách quan, không có bao nhiêu phần thắng.


“Em không phải nói cô ta cố ý dùng kế hãm hại con của chị hay sao?”
“Cô ta có thừa nhận sao? Suy đoán mãi mãi là suy đoán, không có chứng cứ suy đoán nào là lấy ra để công khai được cả.

” Trần Vu Nhất nói.



 
Chương 1354: Chương 1354


CHƯƠNG 1354
Nói thật, trong lòng anh ta có tình cảm đối với đứa con đã mất của Trần Bội Linh không?
Dù sao cũng là cháu ruột của mình, nói không có tình cảm là giả, chỉ là anh ta cũng không hy vọng đứa trẻ này được sinh ra.

Loại người như Cố Thanh Thành căn bản không xứng được Trần Bội Linh sinh con cho anh ta!
Cuộc sống sau này của Trần Bội Linh cũng không thể hủy hoại trong tay Cố Thanh Thành nữa, sinh đứa bé ra cũng chỉ ràng buộc, đến lúc đó cũng không dễ làm.

Hiện nay không có đứa bé, anh ta phải nhúng tay vào hôn nhân của Trần Bội Linh, ly hôn là cách giải quyết tốt nhất.

Cho dù đứa trẻ này được sinh ra, Cố Thanh Thành cũng sẽ không biết dừng, đến lúc đó người buồn bã vẫn là cô ta và đứa bé, thật ra như bây giờ cũng tốt…
Nhân lúc sai lầm hiện nay còn chưa sâu, có thể cắt đứt thì cắt đứt.


Mắt thấy trời đã tối, Lâm Nam Kiều lại không có chỗ đi, bất đắc dĩ, cô ta gọi điện cho Hàn Thu Trúc.

May Hàn Thu Trúc vẫn chưa kết hôn, cô ta xách vali tới đó, Hàn Thu Trúc nhìn thấy bộ dạng của cô ta thì thở dài một tiếng, không biết nên nói gì mới được.

Tính khí của Lâm Nam Kiều rất không tốt, oán phụ trong lúc nổi nóng cũng là bộ dạng này, cô ta bảo Hàn Thu Trúc mua rượu, ngồi ở phòng khách uống say bí tỉ.

Trong lúc đó, Trần Bội Linh gọi điện cho cô ta, nói muốn kiện cô ta, kêu cô ta hãy chuẩn bị đi.

Cô ta lúc này một bụng tức giận, nghe thấy lời này, nói: “Được, tôi đợi, chị mau lên, mau lên!”
Cố Thanh Thành vẫn nợ cô ta một khoản, cô ta lần này không tìm bọn họ, bọn họ lại muốn quay ngược cắn cô ta thêm một miếng, vậy thì quậy đi, ai sợ ai chứ?
Tốt nhất khiến chuyện này càng lớn càng tồi tệ càng tốt, khiến mọi người ở thành phố S ai cũng biết!
Cố Thanh Thành cũng là một kẻ không biết xấu hổ, vậy mà tận dụng triệt để, 18 tỷ đó cứ thế không cánh mà bay, trái tim của cô ta đau đớn tới mức xoắn lại, không thể thả lỏng được.


Nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông cô ta gặp được sao đều không ra sao, Trần Vu Nhất một đồng cũng không cho cô ta, xe còn bị đập, Cố Thanh Thành cũng không cho cô ta một đồng, còn khiến cô ta gặp xui xẻo, hủy hoại tiền đồ của cô ta.

Chuyện này rốt cuộc là sao? Cô ta trời sinh khắc đàn ông sao? Hay chỉ cần đàn ông có liên quan tới nhà họ Trần thì đều khắc?
Hàn Thu Trúc cản cô ta, bảo cô ta đừng uống nữa, Lâm Nam Kiều trực tiếp gào lên, bảo đừng cản cô ta, cô ta buồn bực chỉ muốn đốt cả căn phòng này.

Cả một ngày Lâm Nam Kiều đều giống như kẻ điên, la hét điên loạn, rồi đập chai bia, khiến căn phòng vang lên tiếng binh binh bụp bụp.

Hàn Thu Trúc muốn mở miệng, suy nghĩ một chút lại thôi, kệ cô ta, lúc đầu đã cảnh cáo cô ta, cô ta không nghe nên mới rơi vào bước đường như hiện nay!
Nhà không có, tiền cũng không có, còn khiến bản thân sa sút tới mức này, được cái gì chứ?
Mợ chủ nhà hào môn không phải dễ làm như vậy, đặc biệt là Trần Vu Nhất không yêu cô ta, tính khí của cô ta cũng không tính là tốt.

Trước đó khi ở trước mặt Trần Vu Nhất, cô ta luôn đang thu liễm che giấu tính tình của mình, khiến bản thân giả bộ dịu dàng, lương thiện hiểu lòng người, hiền dịu trăm bề.



 
Chương 1355: Chương 1355


CHƯƠNG 1355
Thật ra đây chính là sơ hở lớn nhất, Trần Vu Nhất quen cô ta như vậy, sau khi kết hôn tính tình của cô ta lộ ra, loại cậu chủ như Trần Vu Nhất làm sao có thể chịu được sự thay đổi đột ngột trong tính cách như này được?
Vậy nên, nếu có thể nhịn thì Lâm Nam Kiều giả bộ cả đời, như vậy chuyện gì cũng sẽ không có, phải giả bộ thì giả bộ cả đời!

Hoắc Đình Phong không có ở nhà, Thân Nhã có hơi muốn ăn đồ ăn vặt, cũng không biết sao tự dưng muốn ăn đồ ăn vặt.

Mặc áo khoác lên, cầm ví tiền, cô đi ra ngoài, đi tới siêu thị gần đó.

Thạch, bim bim, còn có một ít bánh quy, cô đều mua rồi, sau khi mang thai khẩu vị cũng trở nên đặc biệt, vậy mà giống như trẻ con, còn muốn ăn đồ ăn vặt.

Mua rất nhiều đồ ăn vặt một loại một ít, cô siết chặt áo khoác, rời khỏi siêu thị.

Đêm khuya sao đầy trời, xem ra ngày mai nhất định là một ngày nắng.


Đi về phía trước không bao lâu, cô nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen dừng ở dưới tòa nhà, không phải là xe của Hoắc Đình Phong.

Cửa xe mở ra, Trần Vu Nhất từ trên xe bước xuống, bộ dạng không có như mọi khi, mà rõ ràng có hơi nôn nóng, có hơi bất an.

Là anh ta?
Lông mày của cô nhíu lại, không có nhìn anh ta, đi qua, trực tiếp đi về phía trước.

“Có thể nói chuyện hai câu không?” Trần Vu Nhất từ từ mở miệng: “Không chiếm quá nhiều thời gian của em đâu.


Từ sau khi bước ra khỏi ủy ban nhân dân, trong lòng anh ta luôn nhớ về cô, mong cô, muốn níu kéo cô, vô cùng muốn gặp cô.

“Nói đi.


” Cầm túi trong tay, Thân Nhã xoay người, đưa mắt nhìn anh ta: “Có gì muốn nói với tôi?”
“…” Trần Vu Nhất lại không biết nói gì, trầm mặc, hơi lúng tung xoa tay.

Thân Nhã cũng không lên tiếng, thản nhiên nhìn anh ta, vợ chồng cũ gặp nhau trong tình cảnh này, cũng thật là trớ trêu.

“Trước kia em phát hiện anh ngoại tình là khi nào?” Trần Vu Nhất vẫn nói chủ đề như vậy.

“Từ lúc nhìn thấy bao cao su trong vali của anh…” Thân Nhã lạnh nhạt trả lời, không có cảm xúc gì.

Gió lớn, cô luôn siết chặt áo khoác, thấy vậy, Trần Vu Nhất mở miệng nói: “Gió có hơi lạnh, chúng ta tới quán cà phê bên cạnh đi.


Thân Nhã không có đồng ý, đứng ở đó, nói ở đây khá ổn, cô không có nhiều thời gian như vậy.

Lúc này anh ta mới đột nhiên nghĩ tới lời của cô nói, bao cao su trong vali?
Anh ta chưa từng để bao cao su vào, hiện nay xem ra, nhất định là Lâm Nam Kiều lén giấu anh ta để vào.

Trước đây quả thật là anh ta mắt mù, luôn cho rằng người phụ nữ mình tìm lương thiện, chu đáo, đơn thuần như vậy, hiện nay xem ra anh ta đã bị bỏ bùa lú rồi!

 
Chương 1356: Chương 1356


CHƯƠNG 1356
Hiện nay có tức giận hơn nữa, muốn giết người, nhưng lại có thể thế nào?
Sai thì đã sai rồi, thứ mất đi cũng mãi mãi không thể vãn hồi được nữa.

“Chuyện lúc đầu, anh vẫn là nợ em một lời xin lỗi, thật sự xin lỗi.

” Trần Vu Nhất nói rất chậm rãi.

“Không có gì đúng hay sai cả, tóm lại, vẫn là tình cảm bảy năm không vượt qua được bài kiểm tra, tôi trước giờ không biết tình cảm 7 năm vậy mà không cưỡng lại được một câu nói của người phụ nữ khác, thời gian dài sớm chiều chung sống, giữa hai bên tôi tưởng rằng đã hình thành sự ăn ý ngầm, cho dù tôi không mở miệng, anh cũng biết tôi muốn cái gì cần cái gì.

Cuối cùng tôi mới phát hiện mình sai quá mức nực cười, chỉ là sự việc đã qua, tôi không muốn nhắc lại nữa, như vậy đi.


Cô vốn không muốn nói nữa, suy nghĩ một chút, vẫn là thôi, hai người bây giờ không còn quan hệ gì nữa, đều là chuyện đã qua, cần gì phải nói nhiều?
Anh ta chỉ cảm thấy chua xót, đau đớn giằng xé, một lát sau lại nói: “Anh và Lâm Nam Kiều ly hôn rồi…”

“Ừ…” Phản ứng của Thân Nhã rất lạnh nhạt, nhìn thời gian: “Còn có chuyện gì không? Nếu không có thì tôi đi lên tầng trước.


Muốn ngăn cản, giữ cô lại, nhưng lại không tìm được cớ và lời nói, Trần Vu Nhất chưa từng không biết làm sao như vậy, đôi môi mỏng hơi mấp máy, một lát sau mới cẩn thận nặn ra một câu: “Anh có thể ôm em một lần nữa được không?”
Anh ta nói ra câu này không đơn giản, thậm chí có thể nói rất khó khăn, cũng lấy hết can đảm, anh ta sợ cô từ chối.

Nghĩ tới những chuyện khốn nạn trước đây mình từng làm, anh cảm thấy không có mặt mũi đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng anh ta không khống chế được trái tim của mình…
“Lần cuối cùng, anh có thể ôm em lần cuối cùng không…” Trong đôi mắt đào hoa nheo lại của anh ta tràn ngập sự mong chờ và hy vọng, còn cả khát vọng, nhìn trông có hơi đáng thương.

Không có quay đầu, Thân Nhã rất kiên quyết mà lắc đầu: “Không thể.


Dưới chân lảo đảo, anh ta dựa vào xe, lại nói: “Sau này, chúng ta còn có thể làm bạn không?”
Bạn, gặp mặt vui vẻ, chung đụng hòa bình, không có nhằm vào đối phương, bây giờ có thể chung đụng hòa bình với cô, đối với anh ta mà nói đều là một loại phúc phận.

Thân Nhã vẫn nhả ra hai chữ: “Không thể!”

Ở trong quan niệm của cô không có phức tạp như thế, bạn bè chính là bạn bè thuần túy, đàn ông hoặc phụ nữ, làm bạn với chồng cũ hoặc vợ cũ, chuyện này ra cái gì chứ?
Đáp án không ngoài dự liệu, tính cách kiên quyết, quả đoán, sẽ không quay đầu của cô khiến Trần Vu Nhất hiểu, anh ta ôm hy vọng, cuối cùng cũng rơi mất, do anh ta tự mình chuộc lấy.

“Thời gian không còn sớm nữa, nếu không có chuyện gì, mời về cho.

” Vừa dứt lời, Thân Nhã đi lên tầng.

Trần Vu Nhất không có rời đi, vẫn đứng ở dưới tòa nhà, tay theo thói quen đưa vào trong túi quần tây, rút ra hộp thuốc, rút điếu thuốc.

Đời này, anh ta cuối cùng đã phạm sai lầm trí mạng, muốn vãn hồi, sớm đã không thể, tâm trạng buồn rầu, u uất, anh ta hút hết điếu này đến điếu khác.

Khi Hoắc Đình Phong trở về, đã chạm mặt Trần Vu Nhất, thần sắc của anh lạnh nhạt, chào hỏi: “Tổng giám đốc Trần.


Trần Vu Nhất không lên tiếng, cúi đầu, tiếp tục hút điếu thuốc trong tay.

Anh rất điềm nhiên, nhấc đôi chân dài đi về phía trước, trong tay còn xách sữa đậu nành, cô dạo gần đây thích uống sữa đậu nành đậu đỏ.

Mãi tới khi đi rất xa, giọng nói của Trần Vu Nhất bay tới: “Hãy đối xử tốt với cô ấy!”

 
Chương 1357: Chương 1357


CHƯƠNG 1357
“Đương nhiên…” Hoắc Đình Phong đáp lại, sau đó rời đi, lên tầng, bóng dáng trực tiếp biến mất.

Đứng ở đó, Trần Vu Nhất lại hút thêm vài điếu, mặt đất lập tức có thêm một đống đầu thuốc, ở trong sắc đêm còn lập lòe ánh lửa.

Sau đó, ánh lửa càng lúc càng yếu, càng lúc càng lay lắt, một cơn gió nhỏ thổi qua, cuối cùng trở nên đen tối, giống như trái tim của anh ta lúc này.

Trần Vu Nhất đứng ở dưới tòa nhà cả một đêm, sáng sớm mới rời đi, hai chân tê dại, rút gân, trán cũng nóng, rõ ràng là đã bị cảm.

Nhưng đối với anh ta của lúc này mà nói, chút đau đớn trên cơ thể đâu tính là gì? Đau đớn ở mặt tinh thần đã cắn xé cả người anh ta nên đâu quan tâm tới cơ thể?
Đần độn là hình ảnh khắc họa rõ nét nhất về anh ta của giờ phút này.


Khi chiếc xe lái về nhà họ Trần, anh ta cũng ngất đi, dọa cho Cát Mỹ Ngọc lập tức gọi bác sĩ, kêu người giúp việc đưa anh ta lên tầng.

Tiêm, uống thuốc, Trần Vu Nhất dần dần tỉnh lại, Cát Mỹ Ngọc vẫn đang chăm sóc, anh ta luôn không hay bị bệnh, lớn như vậy rồi mới sốt lần thứ ba.

Trần Vu Nhất ôm lấy Cát Mỹ Ngọc, giống như đứa trẻ ba tuổi mất đi món đồ chơi yêu thích nhất mà khóc, từ đầu tới cuối chỉ nói một câu: “Mẹ, con khó chịu, con và cô ấy, không thể nào nữa rồi, từ nay về sau…”
Vỗ vai anh ta, Cát Mỹ Ngọc không nói gì, chỉ để mặc anh ta khóc, có lẽ sau khi khóc thì sẽ dễ chịu hơn một chút.

Thân Nhã từ trong lời Hoắc Đình Phong nghe thấy Trần Vu Nhất không có rời đi, cô không có phản ứng quá lớn, chỉ là cảm khái mà thôi.

Hoắc Đình Phong ôm cô, trong lòng đang nghĩ, nếu lúc đầu không có sai lầm của Trần Vu Nhất, anh hiện nay nhất định không thể ôm cô vào trong lòng.

Nghĩ vậy, anh thấy may mắn, ông trời vẫn là đang chiếu cố anh…

Lâm Nam Kiều không sống tốt, Trần Bội Linh thật sự kiện ra tòa, mời luật sư.

Lâm Nam Kiều cũng mời luật sư, nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng càng ngày càng ít, cô ta chỉ cảm thấy rét lạnh, đưa tay tự mình tát mình mấy cái, đánh rất dứt khoát.

Làm gái còn muốn lập bài vị trinh nữ, lúc đầu vì để thể hiện mình khác với những người phụ nữ khác, vì thể hiện sự thanh cao đó, tiền và thẻ Trần Vu Nhất cho cô ta, cô ta đều trả lại, bây giờ nghĩa lại, thật sự là ngu!
Sự việc tới nước này, bài vị trinh tiết không có lập được, tiền cũng không có, thân phận càng không, Lâm Nam Kiều cực kỳ giận bản thân, đưa tay nhéo vào đùi của mình.

Vốn nghĩ chiếc xe còn có thể bán được hơn chục tỷ, ha ha ha ha…
Kéo tấm thân mệt mỏi về đến phòng, sau khi liên lạc với luật sư thì đợi lên tòa.

Trần Bội Linh và Cố Thanh Thành còn muốn cắn ngược cô ta một miếng, vốn không thể, cô ta nhất định phải cắn lại bọn họ, cùng lắm, lưỡng bại câu thương, ai cũng đừng sống tốt!
Dù sao, cô ta của bây giờ đã giống như kẻ điên rồi!
Trên đường còn gặp phải bạn học, hỏi cô ta mợ chủ nhà hào môn cảm giác như thế nào với vẻ đầy nịnh nọt, cô ta không quan tâm, hất tóc rời đi.



 
Chương 1358: Chương 1358


CHƯƠNG 1358
Lâm Nam Kiều cô ta đâu tới lượt người khác tới cười nhạo!
Tô Chính Kiêu vừa tức giận vừa ngang ngược, thỉnh thoảng sẽ nổi điên, cả người đều trong trạng thái cáu kỉnh.

Mấy ngày nay, Cố Nhược Thiện luôn không dám lại gần anh ta, sợ hôm nào đó tâm trạng anh ta không tốt, bản thân sẽ gây họa vào người, từ sau khi trở về từ quán bar, tính khí của anh ta càng lúc càng u ám.

Bạn bè nhiều năm, thậm chí có thể nói quan hệ giữa hai người thân thiết hơn bạn bè.

Hiện nay vì một người phụ nữ, anh vậy mà tuyệt giao với anh ta, cắt đứt quan hệ trước kia!
Anh ta cho rằng anh đang nói đùa, nói giỡn, cho nên anh ta yên lặng chờ, đến nay đã trôi qua không ít ngày, Hoắc Đình Phong một cuộc cũng không gọi tới.

Nhìn tình trạng này, câu nói tuyệt giao đó là lời thật lòng trong tim, không phải nói đùa.

Ha ha, trái tim của anh quả thật cũng đủ quyết tuyệt, một người phụ nữ nhỏ nhoi đã làm trái tim của anh rung động…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Chính Kiêu nghe máy, bên trong truyền tới giọng nói non nớt của bé trai: “Ba, ba khi nào trở về ạ?”

Lúc này, thần sắc của anh ta cuối cùng cũng dịu lại, không có sự u ám và lạnh lùng mọi khi: “Nhớ ba rồi sao?”
“Dạ!” Cậu bé gật đầu, do dự một lát rồi nói: “Ba, hôm nay là sinh nhật của mẹ.


Tô Chính Kiêu không có bất kỳ cảm xúc dao động gì cả, thậm chí giữa mi tâm hiện ra sự chán ghét, khi đối đãi với cậu bé lại rất dịu dàng: “Mẹ bảo con gọi sao?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Ba, khi đón sinh nhật nên cả gia đình cùng đón.

” Cậu bé nói như vậy.

“Ba rất bận, không có thời gian, đợi khi con đón sinh nhật, ba nhất định sẽ trở về, ngoan, nghe lời.

” Vừa dứt lời, anh ta đã tắt máy.

Ánh đèn màu vàng chiếu xuống người phụ nữ bước ra, cô ta đi rất từ từ, một chân cao, một chân thấp, độ khập khiễng rất lớn.


“Mẹ, bánh kem.

” Cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, lấy bánh kem ra, loại hoa quả, bên trên phủ một lớp kiwi và dâu tây, trông rất đẹp.

Người phụ nữ có hơi ngạc nhiên: “Đâu ra vậy?”
“Con có tiền mừng tuổi, bảo cô giáo dẫn con đến cửa hàng bánh mua.

” Cậu bé bò lên bàn, cánh tay ngắn cầm cây nến, dáng vẻ nghiêm túc cắm những cây nến lên.

Người phụ nữ rất cảm động, đôi mắt phủ một tầng ánh sáng, đứng ở đó, nhìn chiếc bánh kem, ngây người.

Sinh nhật của cô ta, ngoài con trai của mình có thể nhớ, chúc mừng cho cô ta ra thì không còn bất kỳ ai quan tâm.

“Còn nữa, mẹ, ngày mai trường muốn họp phụ huynh.

” Cậu bé mong chờ, hy vọng, cuộc họp phụ huynh của cậu bé luôn là chú trợ lý đi.

Các bạn học khác đều là ba hoặc mẹ, chỉ có cậu bé là chú trợ lý, cậu bé rất hy vọng có thể đi cùng với mẹ.

Cậu bé xoay người, nhìn người phụ nữ, kéo tay áo của cô ta, lắc nhẹ: “Mẹ, mẹ ngày mai nắm tay của con cùng nhau đi họp phụ huynh, có được không?”

 
Chương 1359: Chương 1359


CHƯƠNG 1359
Cô ta kéo bàn tay trắng trẻo của cậu bé, bước vào trường trong ánh hoàng hôn mờ ảo, tiếng cười nói của trẻ con, thế giới vui vẻ của tụi nhỏ, đó là nơi tuyệt đẹp.

Nhưng ý nghĩa như vậy chỉ mới hiện ra, sau đó bị cô ta xua đi, quăng ra xa.

Rất rõ ràng, cô ta và cậu bé cùng đi căn bản là không thể, không hiện thực.

Cuộc họp phụ huynh của cậu bé, cô ta từng đi một lần, chỉ một lần là đủ rồi.

Trẻ con mà, lời nói không kiêng kỵ, khi cô ta đến trường, tụi nhỏ đều nhìn vào chân của cô ta, còn nói những lời, giống như bà lão trên TV, chân bị thọt.

Sau đó, hôm đó khi tan học trở về, trên người cậu bé mang theo vết thương, trên mặt cũng có, đồng phục rách cả ra.

Cô ta truy hỏi cậu bé, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại thành ra như này!

Cậu bé không chịu nói, trầm mặc, vẻ mặt rất là quật cường.

Cô ta hiếm khi nổi nóng, nhưng lần đó thật sự đã nổi nóng, đánh cậu bé, sức trên tay rất nặng.

Lúc đó, cậu bé dù sao còn quá bé, bị đánh nặng như vậy, cuối cùng là khóc thành tiếng, nói các bạn học mắng cô ta là kẻ thọt, cậu bé mới đánh nhau.

Cô ta sững sờ rất lâu, hôm đó khi đến trường, cô ta mặc bộ đồ đẹp nhất của mình, mang theo niềm vui trong tim.

Sau đó, Tô Chính Kiêu trở về, nhìn đứa trẻ, lại nhìn cô ta, nói, cô sau này đừng đến trường nữa!
Cho tới bây giờ, cô ta vẫn nhớ ánh mắt lạnh lùng, chê bai, căm ghét của anh ta, ngay cả liếc nhìn cô ta cũng cảm thấy dư thừa.

Sau đó từ đó về sau, cô ta cũng không tới trường nữa, cũng không tham gian buổi họp phụ huynh nữa.

Không phải vì câu nói đó của Tô Chính Kiêu, mà là trường mà con học là trường quý tộc nổi tiếng nhất nước K, bên trong có nhiều điều khó nói, có quá nhiều ánh mắt, cô ta không muốn cậu bé ở trong đó chịu ấm ức, ánh mắt khác thường, lời bàn tán sau lưng.


Hy vọng của cậu bé vẫn là không thành, người phụ nữ lắc đầu: “Ngày mai có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian đi.


Cậu bé rất khẩn trương: “Mẹ, con lớn rồi, con có thể bảo vệ mẹ!”
Người phụ nữ mỉm cười, cắt bánh kem ra, đưa cho cậu bé trước, sau đó cắt cho mình, nói: “Mẹ quả thật không có thời gian đi, xin lỗi, để con thất vọng rồi…”
Trong lòng cô ta cũng rất xót, loại cảm giác xót xa đó là không thể hình dung, rất lạc lõng, cô đơn, lại thương cảm.

Có hơi quên cô ta cuối cùng khác với người bình thường, cho dù cô ta chưa từng cảm thấy, nhưng không đại biểu người khác không nghĩ như vậy.

Trần Bội Linh đã xác định là muốn kiện Lâm Nam Kiều, căn bản sẽ không rút đơn, thời khai ra tòa đã định rồi.

Lâm Nam Kiều cũng không chịu yếu thế mà mời luật sư, cô ta sẽ không để mặc mình bị ức hiếp.

Chuyện giữa bọn họ, Trần Vu Nhất không tham gia, căn bản không muốn quan tâm.

Anh ta của bây giờ rất trống rỗng, loại trống rỗng đó rất khó nói, cô đơn, giống như bị rút mất linh hồn, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.

 

 
Chương 1360: Chương 1360


CHƯƠNG 1360
Anh ta ngay cả chuyện của công ty cũng không có tâm trạng quan tâm, càng huống chi những chuyện kia.

Anh ta lại quay về chung cư ở, chung cư trước đây, của anh ta và cô.

Nơi này còn lưu lại dấu vết của cuộc sống, tuy không nhiều, nhưng đã đủ để anh ta nhớ, tiếc nuối duy nhất là ảnh cưới lúc đầu chụp đã không thấy bóng dáng đâu.

Chung cư rất lâu không được quét dọn, từ sau khi cô rời đi, anh cũng chưa từng quay về, bây giờ đã phủ đầy bụi.

Khi Trần Vu Nhất ném túi rác thì nhìn thấy bức ảnh cưới bị xé vụn trong thùng rác, những bức ảnh cưới đó vậy mà bị xé tan nát.

Từng mảnh vụn rất nhỏ, đủ thấy được tâm trạng của cô lúc đó tức giận cỡ nào khi xé ảnh, dùng sức rất lớn.

Hiện nay nhìn thấy mảnh vụn, trái tim của anh ta cũng bị xé thành từng mảnh như vậy, đau đớn không thể hít thở, cơ thể co rúm lại.


Chiếc áo vest trên người tùy ý ném xuống đất, Trần Vu Nhất khuỵu người, lục tìm những mảnh vụn trong thùng rác, sau đó không hề kiêng kỵ mà ngồi trên đất, ghép lại giống như chơi ghép hình.

Anh ta không dám bảo đảm có thể ghép toàn bộ những mảnh vụn này, nhưng có thể ghép được bao nhiêu thì ghép bấy nhiêu, đây là hạnh phúc của anh ta.

Bụi đất bay lên, trên quần tây của Trần Vu Nhất đã dính đầy bụi, trước mặt là một đóng mảnh vụn…
Chỉ là sớm đã như vậy, sao còn có lúc đầu? Nhưng trên đời này không có thuốc tiên tri, không ai có thể bảo đảm sau này sẽ gặp phải chuyện gì.

Nếu không, trên đời cũng sẽ không có nhiều điều tiếc nuối và sai lầm như vậy.


Hoắc Đình Phong phải về nước K, Thân Nhã không định đi, nhưng anh không yên tâm về cô, hết cách, cô quyết định đi.

Ngồi chuyến bay gần nhất, khi tới nước K thì đã là buổi chiều, mẹ Hoắc và ông cụ đã đợi ở sân bay.


Sự đón tiếp như này khiến Thân Nhã rất ngại, dù sao đều là trưởng bối của cô, nhưng lại đợi cô như vậy, rõ ràng không có lịch sự.

Mẹ Hoắc trực tiếp kéo cô qua, ân cần hỏi han, có đói không, có mệt không.

Thân Nhã trả lời từng câu, mẹ Hoắc bảo cô đừng câu nệ, cứ tự nhiên, tùy ý một chút.

Ông cụ Hoắc cũng sửa soạn rất tràn đầy lực lượng, chống gậy, còn đeo kính và mũ, nhìn thấy Thân Nhã, hỏi: “Ông nội mặc như này thấy thế nào?”
Cô không nhịn được mà hơi muốn cười, cố nhịn: “Một chữ thôi đẹp, hai chữ rất đẹp, ba chữ cực kỳ đẹp!”
Ông cụ Hoắc rất thích, còn chỉnh mũ một phen.

Ngược lại Hoắc Đình Phong bị vứt bỏ, từ đầu tới cuối đều không có quan tâm anh, bị lãng quên.

Có điều, đối với sự lãng quên như này, anh lại cảm thấy thỏa mãn trong lòng, người anh yêu có thể nhận được sự yêu thích và tán thành của gia đình, đó là một chuyện rất vui.

Về đến nhà họ Hoắc thì đã chuẩn bị xong cơm tối, mọi người ngồi quanh bàn, bắt đầu động đũa.

Từ đầu đến cuối, đồ ăn trong bát Thân Nhã không có vơi bớt, giống như đĩa đựng châu báu, đũa của mọi người đều sẽ không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào trong bát của cô.



 
Chương 1361: Chương 1361


CHƯƠNG 1361
Không chịu được sự nhiệt tình như lửa này, cô đưa ánh mắt cầu giúp đỡ sang Hoắc Đình Phong.

Môi của anh cong lên, nở nụ cười dịu dàng: “Em là muốn nói với anh, em muốn ăn bánh mật không đủ sao?”
Nói rồi, cánh tay dài của anh đưa ra, vươn qua bàn ăn, gắp mấy miếng bánh mật cho cô.

Thân Nhã không nhịn được mà hơi nghiến răng: “Anh cố ý!”
“Cái gì? Em còn muốn ăn trứng gà sao? Ừm, trứng gà không tồi, giá trị dinh dưỡng khá cao…” Nói xong, anh lại gắp hai quả trứng gà.

“…”
Mẹ Hoắc ở một bên nhìn hai người, cười nói: “Không ngờ Đình Phong cũng có lúc nghịch ngợm, trước đây đều chưa từng nhìn thấy.


Ông cụ Hoắc rất hài lòng, cuối cùng cũng có một người phụ nữ có thể trị được cháu trai mình, không tồi, quả thật không tồi.


Hoắc Đình Phong khẽ mỉm cười, không quan tâm tới ánh mắt oán trách của cô: “Ở trên máy bay em không có ăn gì, giờ ăn nhiều một chút.


“Em không ăn nổi nữa, sẽ bị chướng.

” Đồ ăn trước mặt đã bị chất thành một ngọn núi nhỏ, như vậy có thể ăn được sao?
“Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn không nổi thì chừa lại.

” Anh nói.

Thân Nhã lắc đầu: “Không lịch sự, hơn nữa em cũng không có thói quen như vậy.


Dư đồ ăn ở trên bàn ăn, vậy thì không tốt, theo cô thấy, hơn nữa là rất không lịch sự.

“Ăn đi, ăn không nổi thì để vào trong đĩa của anh…” Anh nói.


Một câu nói rất bình thường lại khiến mẹ Hoắc và ông cụ Hoắc trợn mắt, con/cháu không phải có bệnh sạch sẽ sao?
Vì vậy, ông cụ Hoắc cười, gắp quả cà trong bát mình, gọi thân thiết: “Cháu trai, ông không muốn ăn cà.


Sắc mặt của Hoắc Đình Phong vẫn lạnh nhạt, khẽ mỉm cười, nói: “Ở bên cạnh ông nội không có thùng rác sao?”
“…” Ông cụ Hoắc thầm lẩm bẩm: “Ngay cả ông nội ruột cũng không thèm nhìn như vậy, trọng sắc khinh ông nội…”
Thân Nhã: “…”
Sau khi ăn cơm tối xong, mẹ Hoắc kéo lấy Thân Nhã, nói chuyện kết hôn, Thân Nhã nói thật, nói muốn thêm một khoảng thời gian nữa, sau đó rồi tổ chức.

“Bây giờ tổ chức tốt biết mấy, đợi đứa trẻ chào đời rồi tổ chức, nhìn ảnh kết hôn của hai đứa, kết quả ngay cả con cũng không thể tham gia, tiếc nuối biết bao, dù sao quyết định cuối cùng cũng phải kết hôn, muộn không bằng sớm.

” Mẹ Hoắc thuyết phục.

Thân Nhã suy nghĩ, cảm thấy lời này cũng khá có lý.

“Vậy nên, vẫn là bây giờ tổ chức đi, thời tiết vừa hay không nóng không lạnh, mùa xuân hoa nở, tốt biết mấy, còn đợi sinh đứa trẻ rồi ở cữ mấy tháng, đoán chắc lại phải mất một năm, vậy Đình Phong thật sự sắp 40 rồi, tuổi tác như thế cũng không hay lắm, có phải không? Hay là trong lòng cháu còn có lo lắng gì, nào nào, nói cho bác gái đi.



 
Chương 1362: Chương 1362


CHƯƠNG 1362
Cô á khẩu, nghẹo đầu, sinh con còn phải ba bốn tháng nữa, ở cữ cũng phải mấy tháng, quả thật nghe có hơi lâu.

“Rèn sắt nhân lúc còn nóng, chúng ta bây giờ có thời gian thì làm hết chuyện nên làm, cháu cũng vừa hay không đi làm, đợi sau khi đứa trẻ chào đời cháu nói không chừng lại phải đi làm, không có nhiều thời gian rảnh để đi chọn thứ này thứ kia rồi.


Nói rồi, mẹ Hoắc sốt ruột lấy album ảnh cưới ra, lật từng trang, hỏi cô thích kiểu tây, hay kiểu trung.

Ông cụ Hoắc nghe vậy thì nói: “Ba thích kiểu cổ.


Mẹ Hoắc không ngẩng đầu, nói: “Ba, ba đừng làm loạn.


Ông cụ Hoắc không vui, cái gì gọi là làm loạn? Nghe lời này sao cảm thấy như chê bai, ông cụ không chịu yếu thế, lại cầm một quyển hôn lễ cổ trang, đưa tới trước mặt Thân Nhã.

Hai người một trái một phải, vừa hay kẹp Thân Nhã ở giữa, mỗi người nói ra ưu điểm và chỗ tốt của mình.

Thân Nhã nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, bận rộn không thôi, Hoắc Đình Phong khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt dịu dàng, đong đầy tình cảm nhìn cô.


Một lúc sau, hai người cuối cùng tha cho cô lên tầng.

Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thân Nhã cảm thấy có hơi mệt, Hoắc Đình Phong đi vào, cầm một ly sữa ấm cho cô, hỏi cô: “Cảm thấy như thế nào?”
Suy nghĩ một chút, cô trả lời như vậy: “Có hơi bị đả động rồi.


Anh lập tức nheo đôi mắt sâu thẳm lại: “Biết câu nói này đại biểu điều gì không?”
“Ông và mẹ yêu em như vậy, em bị đả động, hợp tình hợp lý.

” Thân Nhã nói rất hiển nhiên.

Hoắc Đình Phong lại mỉm cười với thần sắc dịu dàng: “Nếu đã bị đả động, vậy thì chúng ta thực hiện, như thế nào?”
Thân Nhã nói, nhưng cứ cảm thấy có hơi đột ngột, còn cảm thấy manh động.

“Anh sẽ không để em nuốt lời.

” Bàn tay lớn của anh dịu dàng giữ gương mặt của cô, dịu dàng và chăm chú, nói lời thề mê hoặc lòng người ở bên cạnh tai cô.


Cô khẽ thở dài một tiếng, nói: “Được.


Anh lại không chịu thôi, duy trì hành vi vừa rồi: “Nói lại một lần, anh muốn nghe.


“Được, em đồng ý gả cho anh.

” Cô nói, thỏa mãn tâm ý của anh, nhìn nếp nhăn ở giữa mi tâm của anh giãn ra, trong tim của cô cũng cảm thấy nhẹ nhàng.

Một khi có quyết định, khi thực hiện là một chuyện rất nhanh, sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Hoắc tìm cô thương lượng chuyện kết hôn.

Ý của Thân Nhã là không cần quá long trọng, đơn giản là được.

Mẹ Hoắc gật đầu đáp ứng: “Vậy thì đơn giản, cháu cảm thấy bao máy bay đưa họ hàng của cháu sang nước K thì như thế nào?”
“…” Như này còn tính là đơn giản sao?
Cô nói, nước K phải có visa, đi đi về về cũng không tiện, vẫn là tổ chức ở thành phố S đi.

“Không sao, visa làm rất tiện, cháu đưa thông tin cho bác, bác bảo anh cả của Đình Phong đi làm.

” Bà ta mang vẻ không phải là vấn đề.

Thân Nhã yên lặng.



 
Chương 1363: Chương 1363


Nội dung đang cập nhật.



.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom