Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1292


Chương 1292

Cô mơ hồ nhớ đến bữa tối dưới ánh nến hôm qua, một điệu khiêu vũ nhảy hết mấy bài, thậm chí còn có…

“Ha…” Cô tựa như rốt cuộc cũng đã nổi lên mặt nước giữa đại dương thăm thẳm, thở ra một hơi thật dài.

Cô vén tấm thảm đang đắp trên người, ngồi dậy, xoay đầu nhìn sang bàn ăn gần đó, nến trên cái giá sang trọng đã cháy hết, phần còn sót lại cũng đã hóa thành những giọt nến màu đỏ.

Trên bàn trà, có một phong thư bằng giấy da bò đang nằm im lìm.

Sáng sớm Cố Tịch Dao tỉnh lại, thì nhìn thấy trên bàn trà trước sofa có một phong thư nằm im lìm ở đó.

Cô với người cầm lên, nhẹ nhàng rút từ trong ra một lá thư mang theo mùi hương thoang thoảng của Bắc Minh Quân.

Tịch Dao, lúc này, hợp đồng giữa hai chúng ta đã kết thúc, cảm ơn em trong khoảng thời gian này đã cho tôi cảm giác của một gia đình. Sau này em cũng có thể không cần đến tìm tôi, tôi cũng sẽ không làm phiền cuộc sống của em nữa.

Về điều kiện trong hợp đồng, tôi đưa một đứa nhỏ lại cho em. Về phần là Trình Trình hay Dương Dương, do em hoặc tụi nhỏ tự quyết định.

Trong phong thư có một tấm thẻ, tôi biết em sẽ không nhận, nhưng đây là phí nuôi dưỡng tôi cho con, một người ba như tôi cũng chỉ có thể làm được chừng này thôi.

Sau này nếu có gì khó khăn, chỉ cần em nguyện ý, có thể đến tìm Hình Uy, cậu ấy sẽ tận tình giúp đỡ em.

Cứ tạm biệt như thế.

Cố Tịch Dao nhìn những lời Bắc Minh Quân viết trên thư, giống như nhìn thấy:

Đêm đó, lúc chuông đồng hồ báo mười hai giờ đêm, Bắc Minh Quân im lặng đứng trước sofa.

Anh đã ăn mặc gọn gàng, xoay người nhẹ nhàng đắp chăn lên người mình lúc đó đã ngủ say, tươi cười vỗ nhẹ lên trán cô.

Anh vừa nhìn mình ngủ say vừa viết xuống dòng chữ ngắn gọn này dưới chút ánh nến còn sót lại.

Sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên bàn trà, như vậy có thể đảm bảo cô mở mắt ra là có thể nhìn thấy.

Cố Tịch Dao mặc quần áo, bước chậm trong phòng khách chỉ có một mình cô, trái tim cũng trống rỗng như thế.

Cô đi đến lầu hai, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bọn nhỏ ra.

Trình Trình và Dương Dương vẫn còn đang ngủ say.

Căn phòng trẻ em này cũng là Bắc Minh Quân tự tay thiết kế, phong cách trang trí và bày biện bên trong đều cực kỳ quen mắt.

Đột nhiên nhớ ra nơi đây thật sự giống tầng hầm ngầm ở trang trại mấy phần.

Tối qua lúc đưa bọn họ vào, cô cũng không để ý kỹ.

Có thể thấy Bắc Minh Quân bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho căn phòng này, dưới lầu có tranh vẽ tường sặc sỡ, trên lầu nơi bọn nhỏ ở là cùng loại phòng ngủ với anh lúc còn nhỏ…

Có thể nhìn ra anh đang tìm kiếm một sự bù đắp, sự bù đắp cho tâm hồn, sự bù đắp trên vật chất.

Chỉ là tuy Bắc Minh Quân muốn con mình không trải qua tuổi thơ đau khổ giống anh, nhưng trong lúc vô thức, anh lại tự tay làm thế với Trình Trình.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu lúc ngủ say của hai cục cưng, Cố Tịch Dao hơi do dự với quyết định đưa ai và không đưa ai.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, cô phải làm sao đây?

Cho dù để đứa nào lại bên cạnh, thưo ấu của đứa còn lại đều sẽ bị đả kích tâm lý rất khủng khiếp.
 
Chương 1293


Chương 1293

Mà đả kích như vậy chắc chắn giống hệt với vết sẹo mãi mãi không xoá đi được mà mẹ của Bắc Minh Quân để lại trên người anh năm đó.

Cả đời cũng không xua đi được, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cuộc đời về sau.

Cố Tịch Dao hy vọng con mình sẽ không giống ba của chúng, lưng đeo gánh nặng tâm lý và bóng ma quá lớn.

“Mẹ…”

Một tiếng trẻ con non nớt kéo cô ra khỏi hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ.

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn lại, lúc này Trình Trình đã ngồi dậy, cậu đang ngửa đầu nhìn Cố Tịch Dao bằng đôi mắt to ngập nước.

Cố Tịch Dao mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu con: “Cục cưng tỉnh rồi à, ngủ có ngon không?”.

Trình Trình ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này lại có một giọng nói lười nhác vang lên: “Ưm… mẹ ơi, sao chúng ta lại ở trong tầng hầm ngầm của nhà bà cô rồi…”

Dương Dương dụi đôi mắt ngủ mơ màng, ngồi dậy.

“Cục cưng, đây sao có thể là tầng hầm ngầm của nhà bà cô được, có nhìn kỹ lại xem.” Cố Tịch Dao mỉm cười sờ đầu Dương Dương.

Lúc này Dương Dương mới mở to hai mắt nhìn trái nhìn phải: “Ấy? Phải đó, đây không phải chỗ của bà cô, nhưng chỗ này cũng không giống ở nhà, trong nhà không có phòng ngủ lớn như vậy.”

Nói xong, cậu bé quay đầu nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ, chúng ta đang ở đâu thế?”

Vấn đề này tuy đơn giản, nhưng lại khiến Cố Tịch Dao không biết nên trả lời thế nào.

Cô suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “Đây là biệt thự của ba.”

“Nhà của ba xấu xa sao?”, Dương Dương gãi cái đầu nhỏ của mình.

Trình Trình cũng hơi khó hiểu, cậu lớn lên bên cạnh ba, có căn biệt thự nào cậu đều biết hết, hơn nữa đều từng thấy rồi. Cậu chưa từng gặp căn phòng này bao giờ, hơn nữa giống như cảm giác lúc đầu của Dương Dương vậy, thật sự rất giống tầng hầm ngầm của bà cô khi ba dẫn bọn họ tránh né hoả hoạn.

Hai cậu nhóc trượt từ trên giường xuống đất, nhanh nhẹn mặc quần áo mang giày, kéo cửa chạy ra ngoài.

“Wow, thì ra là ở đây à.” Sau khi nhìn thấy phòng khách, Dương Dương mới biết đây là nơi mình từng đến hôm trước.

Cậu chạy nhanh xuống lầu: “Mẹ, mẹ và ba xấu xa thật không tốt, lợi dụng lúc tụi con ngủ mà ăn vụng!”.

Nghe thấy từ ‘ăn vụng’ này, Cố Tịch Dao lập tức đỏ mặt. Cũng khó trách cô sẽ nghĩ vậy, vì nói theo một mức độ nào đó, tối qua cô và Bắc Minh Quân thật sự coi như ăn vụng trái cấm.

Chỉ là bọn họ không chỉ mới ăn trái cấm này một lần.

Tiếp theo lại nghe thấy Dương Dương hô to gọi nhỏ nói: “Miếng bít tết này hơi sống, nhưng bây giờ con đói quá, con ăn luôn nhé.”

Thì ra là Cố Tịch Dao hiểu lầm, Dương Dương chỉ nhìn thấy miếng bít tết bọn họ chưa ăn tối qua thôi.

“Dương Dương, đừng ăn!” Cố Tịch Dao vịn lan can la lên với bên dưới.

“Hả… Mẹ nói gì vậy ạ?”, Dương Dương ngậm một miếng thịt bò thò đầu ra.
 
Chương 1294


Chương 1294

“Đính đong…” Tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên.

“Ai đó, ai đó…” Dương Dương tiếp tục ngậm thịt bò, mất kiên nhẫn chạy đi mở cửa.

Cố Tịch Dao cũng dẫn Trình Trình chạy nhanh xuống lầu.

Ngay tối đó Hình Uy đã đón Bắc Minh Quân trở về nhà Bắc Minh.

Sáng sớm hôm sau, nghe theo lệnh của Bắc Minh Quân đưa bữa sáng đến biệt thự trên sườn núi.

Cũng dặn dò anh ta là: “Nếu Cố Tịch Dao không thích ở lại đó thì dẫn về nhà cô ấy, còn chuyện cuối cùng giữ lại đứa nhỏ nào, đứa còn lại đều phải đón về nhà tổ nhà Bắc Minh.”

Hình Uy ấn chuông cửa rồi đợi một lúc, chợt nghe thấy bên trong có tiếng lầm bầm của trẻ con.

Sau đó cửa lớn mở ra, Hình Uy cúi đầu nhìn xuống, trên gáy xuất hiện mấy đường đen: “Cậu Dương Dương…”

Miệng Dương Dương đang ngậm một miếng bít tết, mà hình như còn là miếng hôm qua anh ta nấu cho chủ nhân và cô chủ ăn. Chẳng lẽ tối qua bọn họ không ăn sao.

“Là chú đầu bếp ạ, mau vào đi, hôm nay đưa món ngon gì đến thế?” Dương Dương vừa nói vừa duỗi tay về phía hộp cơm trong tay Hình Uy.

Hình Uy nhìn Dương Dương, thật sự thấy rất khó hiểu.

Rõ ràng trong miệng cậu đang ngậm miếng bít tết, nhưng vẫn nói chuyện rõ ràng như trước.

Sau đó lại có tiếng bước chân vội vã vang lên, Cố Tịch Dao dẫn theo Trình Trình xuất hiện trước mặt anh ta.

Cố Tịch Dao gật đầu với anh ta một cái, sau đó duỗi tay cướp lấy miếng bít tết trong miệng Dương Dương: “Đã kêu con đừng ăn rồi, sao con lại không nghe lời thế.”

Hình Uy mang đồ ăn đến biệt thự “Dạ Mạt Hoan Du” ở lưng chừng núi.

Dương Dương vừa ngậm thịt bò vừa duỗi tay muốn lấy hộp cơm anh ta đang xách. Lúc này Cố Tịch Dao đúng lúc chạy tới giành lấy miếng thịt bò, sau đó cũng nhận lấy hộp cơm, xoay người đi vào trong.

“Thưa cô, đây là chủ nhân kêu tôi đưa tới.” Hình Uy đi theo cô nói.

Cố Tịch Dao gật đầu, hờ hững đáp lời: “Vậy anh trở về cảm ơn chủ của anh thay tôi, tôi sẽ không gặp mặt cảm ơn. Đúng rồi, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.”

“Mẹ, chúng ta thật sự phải rời khỏi đây sao? Cái nhà này rộng hơn chỗ chúng ta ở nhiều, còn có sân lớn và bể phun nước nữa…” Dương Dương bĩu môi nói, vẻ mặt của cậu đã để lộ rõ thái độ của mình rồi, dường như cậu rất muốn ở trong căn nhà lớn thế này.

Cố Tịch Dao trừng Dương Dương một cái, Dương Dương lập tức sợ tới mức rụt cổ.

Hình Uy đi theo sau: “Thật ra chủ nhân cũng có tính tới chuyện cô chủ quyết định rời đi rồi, anh ấy phái tôi tới đây có một mục đích khác là lúc cô rời đi, tôi sẽ đưa cô và cậu chủ nhỏ về nhà của mọi người.”

Cố Tịch Dao để hộp cơm lên bàn trà, mở ra nhìn: bên trong có bốn món một canh có mặn có chay, ngoài ra còn có vài món điểm tâm nhỏ tinh xảo.

Dương Dương nhìn thấy có đồ ăn, cái bụng bắt đầu kêu lên ùng ục. Cậu không nhịn được duỗi tay về đ ĩa bánh gạo chiên ở gần nhất.

Cố Tịch Dao lại đánh lên tay cậu: “Mới vừa thức dậy còn có chuyện gì chưa làm hả?”

“Biết rồi mẹ.” Dương Dương bĩu môi nhìn bàn đồ ăn ngon kia, hơi lưu luyến rời đi với Trình Trình.

Vào lúc Trình Trình và Dương Dương đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, Hình Uy nói khẽ với Cố Tịch Dao: “Thưa cô, xin hỏi cô sẽ giữ cậu chủ nhỏ ở bên cạnh ạ?”

Vấn đề này như đang hỏi đến đáy lòng cô, khi nãy lúc ở trên lầu hai, cô đã bắt đầu do dự về chuyện này.
 
Chương 1295


Chương 1295

Qua sắc mặt của Cố Tịch Dao, Hình Uy cũng biết lúc này cô đang khó xử. Nhưng vậy thì sao chứ, mình chỉ là một người ngoài cuộc, hoàn toàn không thể nhúng tay vào chuyện này, cũng không có tư cách nhúng tay vào việc nhà của chủ nhân.

Cố Tịch Dao chậm rãi nói: “Để tôi suy nghĩ thêm đi, sáng sớm anh đã tới đón chúng tôi, vẫn chưa ăn sáng đúng không, không bằng anh cũng ở lại ăn một chút đi. Bắc Minh Quân quá khách sáo, chuẩn bị nhiều món như vậy, chúng tôi ăn không hết.”

“Việc này…” Hình Uy tỏ vẻ khó xử.

Cố Tịch Dao mỉm cười với anh ta: “Có gì phải gò bó chứ, bây giờ tôi không có quan hệ gì với chủ của anh cả, ăn một bữa cơm với nhau như bạn bè cũng không được sao?”

Nghe thấy lời cô nói, Hình Uy cũng không tiện từ chối khiến cô bẽ mặt nữa: “Vậy tôi sẽ ăn một chút.”

Cố Tịch Dao lấy mấy cái bát sạch từ trong hộp cơm, lần lượt bày ra.

Thật ra bây giờ rời khỏi quầng sáng của Bắc Minh Quân, Cố Tịch Dao chợt cảm thấy rất thoải mái.

Cô múc từng muỗng canh, đột nhiên nhớt tới chuyện gì đó, quay đầu nhìn Hình Uy: “Gần đây tôi quá bận, đã lâu không liên lạc với Lạc Kiều, anh và cậu ấy thế nào rồi?”

Nhắc đến tên Lạc Kiều, Hình Uy được mệnh danh “sắt đá” hạng nhất này lập tức hơi đỏ mặt, nhưng chẳng mấy chốc lại nhíu mày: “Giữa tôi và cô ấy…”

“Ha hả, anh và cậu ấy thế nào, hai người cũng không còn nhỏ nữa, hơn nữa quan hệ của hai người… anh hiểu mà. Vẫn chưa bàn chuyện cưới hỏi sao.” Người không thích nhiều chuyện như cô mà bây giờ cũng bắt đầu nói đùa với Hình Uy.

Hình Uy cắn răng, hơi uất ức nói: “Thật ra đã lâu rồi tôi không liên lạc với cô ấy”. Không… phải… chứ…”

Cố Tịch Dao vừa nghe Hình Uy nói mình và Lạc Kiều đã lâu rồi không liên lạc thì thấy rất ngạc nhiên.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Hình Uy hơi híp lại.

Được người đẹp nhìn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng bị người đẹp híp mắt nhìn thật sự rất đáng sợ.

Vì tình huống thế này, chứng tỏ cô ấy bắt đầu có thái độ thù địch với bạn.

Tuy Hình Uy có thể dũng cảm nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa như một dũng sĩ, có gan đối mặt với cuộc đời u ám.

Nhưng anh không dám đối mặt với ánh mắt vừa nhu vừa cương của phụ nữ, lời nói mềm mại kia, còn có…

Bị Cố Tịch Dao nhìn chằm chằm như vậy khiến Hình Uy hơi mất tự nhiên, không nhịn được run lên một cái.

“Anh… có phải không chịu trách nhiệm với cậu ấy không…”.

Hình Uy sợ tới mức vội vàng buông đũa xuống, nhanh chóng đứng lên từ trên sofa, vô tội nói: “Thưa cô, Hình Uy tôi làm việc có trời đất chứng giám, tôi không dám có chút ý phản bội nào với cô Lạc cả. Chỉ là… hình như cô ấy vẫn luôn trốn tránh tôi…”

Cố Tịch Dao vừa nghe đã hiểu ra, cô cũng không phải không hiểu tính cách của Lạc Kiều, cô ấy là người yêu mới mẻ, sẽ không để bị trói buộc sớm như vậy.

Vì thế cô phất tay với Hình Uy để anh ta ngồi xuống, sau đó như trưởng bối dạy dỗ vãn bối: “Anh đúng là, Lạc Kiều trốn tránh anh thì anh phải chủ động đi tìm cậu ấy chứ. Bình thường anh tìm người giúp chủ nhân không phải rất nhanh nhẹn à, sao đổi lại thành mình lại dở thế. Nhớ kỹ, đối phó với cậu ấy, nhất định phải theo đuổi đến cùng.”

Hình Uy lập tức sửng sốt: “Theo đuổi đến cùng?”
 
Chương 1296


Chương 1296

“Ý của tôi là đừng bỏ qua, phải liều mạng theo đuổi cậu ấy có hiểu không.” Cố Tịch Dao nói, đưa cho Hình Uy một bát canh.

Lúc này Trình Trình và Dương Dương đã rửa mặt xong chạy ra từ phòng vệ sinh.

Bốn người nhanh chóng ăn bữa sáng xong, Hình Uy nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó nói với Cố Tịch Dao: “Thưa cô, giờ đã không còn sớm nữa, cô xem xem muốn để cậu chủ nhỏ nào về với tôi?”

Cố Tịch Dao vẫn phải đối mặt với vấn đề cô không muốn nhất.

“Mẹ, chẳng lẽ ba người chúng ta không thể ở cùng nhau sao?” Trong lời nói của Dương Dương mang theo chút luyến tiếc. Trước kia một mình đi theo mẹ, bây giờ có thêm một người anh, cậu cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.

Cố Tịch Dao gật nhẹ đầu, sau đó nặng nề nhìn Trình Trình và Dương Dương: “Mẹ và ba chia tay rồi, sau này sẽ không ở cùng nhau nữa. Chú Hình Uy tới đây là để đón một người trong các con trở về nhà tổ nhà Bắc Minh.”

“Vậy mẹ chọn ai ở lại bên cạnh mẹ vậy ạ?” Trình Trình ngồi trên sofa, nhìn Cố Tịch Dao bằng đôi mắt to ngập nước.

Cố Tịch Dao nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ lên đầu Trình Trình, cậu nhóc có nét bình tĩnh giống như Bắc Minh Quân.

Từ khi cậu được sinh ra, gần như còn chưa để mình nhìn kỹ mấy lần đã bị mang đi, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Bắc Minh Quân.

Tuy cậu rất thông minh, nhưng dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của Bắc Minh Quân mới thành thế, mà cái giá phải trả là từ nhỏ đã mất đi tình thương của mẹ, mất đi niềm vui tuổi thơ.

Quay đầu nhìn lại Dương Dương, cậu là đứa nhỏ mình lén giấu Bắc Minh Quân, lớn lên dưới sự che chở của mình. Tuy thường gây chuyện khiến mình tức giận, nhưng thử hỏi người làm mẹ nào sẽ thật lòng ghét con mình chứ, đều chỉ là miệng hùm gan sứa thôi. Tình thân giữa mẹ và con mãi mãi không thể dứt ra được.

Cố Tịch Dao nhìn hai đứa con trai trước mặt, vẫn tiếc nuối giống hệt như lúc sinh bọn chúng ra, có lẽ bây giờ sẽ càng khó lựa chọn hơn.

“Thưa cô…” Nhìn thấy dáng vẻ do dự của Cố Tịch Dao, Hình Uy ở một bên chỉ có thể lo lắng suông, chứ cũng không có cách gì.

Dương Dương nghe thấy giữa mình và Trình Trình phải có một người trở về nhà Bắc Minh thì cảm thấy khó chịu. Nhưng khó chịu xong, cậu đột nhiên nhớ tới chuyện Trình Trình lén giở trò trên buổi diễn văn nghệ ở trường hôm qua.

Thậm chí còn có những chuyện không vui với Trình Trình lúc trước.

Trình Trình thường bày ra dáng vẻ cậu chủ nhỏ nhà Bắc Minh, ra vẻ cao hơn cậu một bậc.

Cậu từng vì thế mà thấy không phục, cậu cho rằng chỉ cần trở thành cậu chủ nhỏ nhà Bắc Minh, dựa vào sự thông minh của mình chắc chắn sẽ còn tốt hơn Trình Trình nữa.

Trước kia ở bên cạnh mẹ nên không có cơ hội này, lúc mẹ ở bên ba xấu xa lại càng không có khả năng.

Nhưng bây giờ mẹ và ba chia tay rồi, sẽ có một đứa phải trở về nhà tổ.

Mắt Dương Dương lập tức sáng lên, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng để trở về nhà tổ rồi.

Ngoài ra, một tính toán nhỏ của việc cậu muốn đến ở nhà tổ là vì: lúc trước sau khi hoá trang cho đen lại đi tới nhà tổ đã có rất nhiều món ăn ngon, một người tham ăn như cậu, có lẽ điều này còn có sức hấp dẫn hơn việc vượt qua Trình Trình nữa.

Nhưng cậu hơi khó xử, nếu mình chủ động nói muốn đi, có lẽ mẹ sẽ không đồng ý.

Vì Trình Trình xuất sắc hơn, còn lớn lên ở nhà Bắc Minh, tình cảm của nhà Bắc Minh với cậu sẽ sâu đậm hơn một chút.

Muốn tìm một lý do mới có thể để mình hợp tình hợp lý đến nhà Bắc Minh, cậu thấy hơi khó khăn.
 
Chương 1297


Chương 1297

Cái đầu nhỏ của Dương Dương vào những lúc gặp phải chuyện nghiêm túc đều rất ngớ ngẩn.

Đợi lúc rảnh rỗi lại trở nên rất nhanh nhẹn, điều này cả Trình Trình cũng cảm thấy không bằng…

Chẳng mấy chốc cậu đã nhớ đến lúc chọn đường chạy khi chạy đua trong trường học đều sẽ phải rút thăm, hơn nữa rút được đường chạy nào cũng không thể đổi ý nữa.

Rút thăm! Cách này là tốt nhất, nhưng phải đảm bảo được mình nhất định phải là người rút trúng thăm đến nhà Bắc Minh, còn phải nghĩ một cách hay, không thể để Trình Trình hay mẹ nhìn ra được.

À, có rồi, làm như vậy chắc chắn được.

Nghĩ đến đây, Dương Dương đột nhiên giơ tay nói: “Mẹ, mẹ đừng khó xử nữa, con nghĩ ra một cách hay rồi.”

Cố Tịch Dao nghi ngờ nhìn Dương Dương: “Con có thể có cách hay gì, đừng làm loạn ở đây, đi sang một bên chơi với Trình Trình đi.”

Dương Dương bĩu môi, xem ra chiêu này của mình sắp thất bại rồi.

Trình Trình kéo ống tay áo của Cố Tịch Dao: “Mẹ, cứ nghe thử cách của Dương Dương đi, có lẽ là một ý kiến hay thì sao”.

Nếu Trình Trình đã nói thay Dương Dương, vậy Cố Tịch Dao cũng không nói thêm nữa: “Dương Dương, con nói xem nên làm sao?”.

Dương Dương cười hì hì: “Thật ra cách này rất đơn giản, chính là rút thăm.”

“Rút thăm?” Cố Tịch Dao vừa giận vừa buồn cười, lúc quan trọng như vậy còn làm loạn thế nữa.

Đang lúc Cố Tịch Dao muốn phủ định, Trình Trình lại nói với cô: “Cái Dương Dương nói cũng là một cách, như vậy mẹ cũng không cần muộn phiền việc nên giữ ai lại nữa.”

“Phải đó thưa cô, cậu chủ nhỏ nói đúng, nếu đã không nỡ, vậy có thể rút thăm xem sao.” Hình Uy cũng rất đồng ý với cách của Dương Dương.

Cố Tịch Dao cau mày nói: “Dùng cách rút thăm thì quá không nghiêm túc rồi…”

Vào lúc Cố Tịch Dao do dự không biết nên đưa đứa nhỏ nào về nhà Bắc Minh, Dương Dương lại nghĩ ra một cách hay mà cả Trình Trình và Hình Uy đều tán thành, đó chính là… rút thăm.

Cố Tịch Dao lại cảm thấy cách này quá không nghiêm túc.

Trình Trình cứng rắn nói: “Mẹ, con đồng ý, nếu rút trúng phiếu là con trở về bên ông bà nội, con cũng sẽ không hối hận, đến lúc đó còn sẽ thường đến thăm mẹ.”

Dương Dương cũng nói theo: “Nếu để con đi theo ba xấu xa, con cũng chịu.”

Cố Tịch Dao thấy hai đứa con trai đều quyết tâm như vậy cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.

Dương Dương thấy mẹ gật đầu thì cực kỳ vui vẻ.

“Mẹ, mẹ đồng ý rồi, vậy cứ để còn viết thăm cho, vì cách này là con nghĩ ra mà.” Dương Dương vội nói.

Cố Tịch Dao nghe thế cũng chiều ý cậu.

Xem ra sắp thành công rồi.

Cậu xin Hình Uy hai tờ giấy trắng và một cây bút, sau đó đứng cách xa bọn họ, lấy cớ là vì đề phòng có người nhìn lén.

Cậu nhanh chóng viết xong hai tờ giấy đi và không đi, vò thành hai cục giấy bằng nhau.

Cậu cầm cục giấy đi về, ra vẻ rất nghiêm túc nói: “Con đã viết đi và ở lên hai cục giấy này rồi. Nếu rút trúng đi thì sẽ đi theo chú đầu bếp trở về chỗ ông bà nội, nếu rút trúng ở thì có thể ở bên cạnh mẹ làm cục cưng.”
 
Chương 1298


Chương 1298

Nói xong, cậu bé để cục giấy trong lòng bàn tay, hai tay chắp vào nhau dùng sức lắc mấy cái, sau đó mở ra, ném hai cục giấy lên bàn trà.

Rồi nói: “Bây giờ có thể rút thăm rồi.”

Cậu nói vậy, nhưng cũng không nhúc nhích.

Ba người còn lại khó hiểu nhìn Dương Dương, cuối cùng Cố Tịch Dao lên tiếng trước: “Cục cưng, sao con không rút một phiếu đi?”

Dương Dương ra vẻ khiêm tốn nói: “Thật ra con vốn muốn rút, nhưng con đột nhiên nhớ tới câu chuyện khủng long nhường lê mà thầy đã dạy.”

“Khủng long nhường lê”…

Trên đầu mọi người lập tức có mấy con quạ đen quạc quạc bay qua.

“Bắc Minh Tư Dương, cái đó kêu là Khổng Dung nhường lê ok.” Trình Trình trợn trắng mắt.

Dương Dương thấy thế thì nghĩ, nhìn kìa, nhìn kìa, Bắc Minh Tư Trình lại ra vẻ cậu chủ nhỏ nhà Bắc Minh mà giảng đạo rồi.

Tuy cậu bé nghĩ vậy, nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ ngượng ngùng.

“Nếu cục cưng Dương Dương đã nói thế, vậy cục cưng Trình Trình rút một phiếu trước đi.” Cố Tịch Dao vội nói.

Trình Trình nhìn mẹ, duỗi tay tuỳ tiện cầm lấy một cục giấy.

Dương Dương vội vàng cầm lấy cái còn lại.

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Cậu bé không vội xem tấm của mình viết gì, mà là thò đầu sang nhìn Trình Trình.

Lúc này Hình Uy và Cố Tịch Dao cũng nhìn về phía Trình Trình.

Trình Trình cầm cục giấy, thật ra trong lòng cậu rất mâu thuẫn.

Một mặt cậu muốn ở lại bên cạnh mẹ, vì ở đây cậu mới cảm nhận được tình thương của mẹ và sự thoải mái vui vẻ chưa từng có trên người ba.

Nhưng một mặt khác, cậu cũng nhớ ông bà nội nhà Bắc Minh, thậm chí còn có mấy người hầu nữa, bọn họ đều rất tốt với cậu.

“Cục cưng, mau mở ra xem thử đi?” Lúc này Cố Tịch Dao cũng cực kỳ căng thẳng.

Trình Trình chậm rãi mở cục giấy trong tay ra.

Khi nhìn thấy chứ bên trên, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Dương Dương chuẩn bị hai cục giấy giống nhau để rút thăm, một cái viết “đi”, một cái viết “ở”.

Cậu để cục giấy vào tay lắc mấy cái rồi ném lên bàn trà.

Trình Trình chọn trước.

Mọi người đều chú ý nhìn Trình Trình chậm rãi mở cục giấy trong tay ra, bên trong là chữ “ở” Dương Dương dùng bút viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Ở, vậy chứng tỏ Trình Trình sẽ ở lại bên cạnh Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao nhìn tờ giấy, trong lòng hơi run lên. Nghĩ rằng tấm trong tay Dương Dương chắc chắn là “đi”.

Lúc này cô cảm thấy vui vẻ vì Trình Trình từ khi sinh ra đã rời khỏi mình lại trở về bên cạnh mình lần nữa, ngoài ra còn thấy lo lắng vì Dương Dương vẫn đi theo bên cạnh mình sắp phải sống cùng với Bắc Minh Quân.

 
 
Chương 1299


Chương 1299

Sau khi nhìn thấy tờ giấy của Trình Trình, trên mặt Dương Dương hiện lên chút thất vọng: “À… nếu anh ấy ở lại bên cạnh mẹ, vậy con sẽ đi theo chú đầu bếp về lại bên cạnh ba xấu xa.” Nói xong, Dương Dương cũng không mở cục giấy ra mà nhét thẳng vào trong túi.

Cố Tịch Dao ôm lấy Dương Dương, dù sao cậu cũng là một tay mình nuôi lớn, tuy rất nhiều lúc Dương Dương đều khiến cô thấy đau đầu, cũng khó tránh tức giận đến ngứa răng, đánh vào mông mấy cái.

Nhưng tình cảm giữa hai mẹ con vẫn rất sâu đậm.

“Cục cưng à, sau này còn sống với ba, mẹ rất lo giữa con và ba sẽ có nhiều mâu thuẫn. Con nhất định phải nhớ đến đó rồi cũng không giống lúc ở bên cạnh mẹ nữa. Làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, nghiêm túc. Nhớ là đừng cãi lời ba con, nếu không ba con sẽ không nhẹ tay như mẹ đâu biết không?”

Dương Dương gật đầu, duỗi tay vỗ bả vai Cố Tịch Dao an ủi: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ thu phục ba xấu xa, cùng lắm con nhường ba là được.”

Trình Trình ngồi bên phía còn lại của Cố Tịch Dao, cậu thấy mẹ lưu luyến không rời với Dương Dương, tuy trong lòng hơi ghen tị.

Nhưng cậu cũng hiểu Dương Dương lớn lên bên cạnh mẹ, đương nhiên tình cảm giữa hai mẹ con là thế.

Giống như ông bà nội biết mình sẽ ở lại bên cạnh mẹ, bọn họ cũng sẽ cảm thấy luyến tiếc. Như vậy ba sẽ thế nào nhỉ… cậu nhớ đến dáng vẻ mỗi ngày lạnh như băng với mình của Bắc Minh Quân, hơi do dự.

Trình Trình nhảy xuống sofa, đi tới trước mặt Dương Dương, duỗi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay cậu: “Bắc Minh Tư Dương, anh cũng không nỡ để em xa mẹ, em xem mẹ khó chịu bao nhiêu. Nhưng nếu kết quả đã là thế thì cũng hết cách rồi.”

Nói đến lây, Trình Trình lại lấy thân phận người làm anh dặn dò Dương Dương: “Trước khi em chuẩn bị đến chỗ ba, anh vẫn phải dặn dò em mấy câu: Đến chỗ ba rồi, em nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, lúc nhỏ anh cũng bị đánh không ít lần. Còn phải quan tâm ông bà nội nhiều hơn, bọn họ đều rất già rồi, ba lại thường không về nhà, dù có rất nhiều giúp việc ở nhà, nhưng em là cháu trai nhà Bắc Minh, phải gánh vác trách nhiệm này. Cuối cùng là em có thời gian thì nhớ về thăm mẹ. Anh thấy em có quan hệ rất tốt với Bối Lạc, em cũng dẫn nó đi theo đi, cũng may nó quen thuộc với nhà Bắc Minh, cũng không có gì phiền phức.”

Dương Dương nhìn Trình Trình, dùng sức gật đầu: “Anh cũng phải chăm sóc mẹ thật tốt, đợi có cơ hội em sẽ về thăm hai người. Em cũng sẽ chăm sóc tốt cho Trái Banh, anh yên tâm đi.”

Dương Dương sắp phải đến nhà Bắc Minh, Cố Tịch Dao và Trình Trình đều hơi luyến tiếc, bọn họ đều tỉ mỉ dặn dò cậu mấy câu.

Điều này khiến tai Dương Dương sắp mọc kén rồi.

Hình Uy cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này đã là mười giờ sáng: “Thưa cô, bây giờ đã không còn sớm nữa, tôi cũng nên đưa mọi người về, tiện thể đưa cậu Dương Dương về nhà tổ Bắc Minh luôn. Không cần quan tâm đ ến chuyện ở đây, sẽ có người đến dọn dẹp.”

Cố Tịch Dao gật đầu, vẫn không nỡ ôm lấy Dương Dương, Trình Trình thì nắm tay cô, ba mẹ con đi ra ngoài cổng lớn.

Vào lúc bước hai chân ra khỏi cổng lớn, Cố Tịch Dao lại quay đầu nhìn lại.

Nến đỏ trên bàn cơm đã cháy hết, cả cái sofa rộng lớn kia nữa…

Đều khiến cô nhớ lại cảm giác ấm áp ngắn ngủi của mình và Bắc Minh Quân tối qua.

Cô thở dài một hơi, không lưu luyến thêm nữa, dứt khoát đi ra khỏi biệt thự, lên chiếc xe đã đỗ trước cổng.

Đường về chỗ ở của Cố Tịch Dao rất dài, nhưng thời gian lại trở nên rất ngắn ngủi, đây chính là tâm trạng khi chia xa.
 
Chương 1300


Chương 1300

Trên đường, Hình Uy đã gọi điện thoại nói lại với Bắc Minh Quân đang ở tập đoàn.

Bắc Minh Quân chỉ gật đầu một cái rồi cúp máy.

Tay anh đang cầm một vài tài liệu Hình Uy phái người đi điều tra, sau khi thấy tên một người bên trong, anh không nhịn được nhíu mày.

Xe đỗ trước cửa, Trình Trình đi theo Cố Tịch Dao xuống xe.

Cửa xe đóng lại, Hình Uy thò đầu ra khỏi ghế lái: “Thưa cô, tôi đưa cậu Dương Dương về trước, sau đó sẽ đưa đồ dùng của cậu Trình Trình tới đây.”

Cố Tịch Dao gật đầu, vẫy tay với Dương Dương ngồi trong xe.

Tuy hai mẹ con phải xa nhau, nhưng dù sao cũng ở trong một thành phố, vẫn có rất nhiều cơ hội gặp mặt.

Hơn nữa Cố Tịch Dao đã trải qua quá nhiều lần chia xa, quen lắm rồi.

Xe chậm rãi rời khỏi chỗ ở của Cố Tịch Dao, chở Dương Dương về nhà tổ.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến ngoài cửa nhà tổ nhà Bắc Minh, cổng lớn chậm rãi mở ra, xe nhanh chóng chạy vào.

Cố Tịch Dao nắm tay Trình Trình nhìn Dương Dương rời khỏi, sau đó trở về nơi ở của mình.

“Gâu gâu…” Bối Lạp thấy chủ nhân trở về thì vui vẻ lắc đuôi.

Cũng may hôm qua lúc ra khỏi nhà đã để đủ thức ăn chó cho nó, nên bây giờ nó mới hăng hái được như vậy.

Trình Trình ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lên đầu nó.

Bối Lạp cũng ngẩng đầu lên li3m tay Trình Trình, sau đó bắt đầu ngửi mùi khắp xung quanh như đang tìm cái gì đó.

Đương nhiên Trình Trình biết nó nghĩ gì, nói với nó: “Lát nữa sẽ đưa em đi gặp Dương Dương.”

Cố Tịch Dao về đến nhà, bắt đầu dọn dẹp vali cho Dương Dương, để hết đồ dùng và quần áo của cậu vào trong.

Sau khi đỗ xe, Hình Uy dẫn Dương Dương đi vào nhà, các giúp việc đều cúi đầu chào bọn họ.

Lúc này trong phòng khách, Bắc Minh Đông và mẹ anh Giang Tuệ Tâm đang vừa xem tivi vừa uống trà.

Dương Dương vừa nhìn thấy Bắc Minh Đông đã sáng mắt lên như chó nhỏ thấy xương, kêu lên một tiếng “chú Ba!”, sau đó chạy chậm mấy bước nhào lên người anh.

“Ha hả, chú còn tưởng là ai, ngôi sao nhỏ của chúng ta về rồi à.” Nói xong, anh lại nhìn ra ngoài cửa, sau đó hơi nhíu mày: “Ngôi sao nhỏ còn lại đâu, sao không về?”

Hình Uy đứng bên sofa vội giải thích: “Bà chủ, cậu ba, bắt đầu từ hôm nay cậu Dương Dương sẽ sống ở đây, cậu Trình Trình sẽ sống cùng cô Cố.”

Giang Tuệ Tâm nghe thấy thế thì hơi nhíu mày, sau đó nói với Bắc Minh Đông: “Đông à, con dẫn Dương Dương ra ngoài chơi, làm quen hoàn cảnh trước đi.”

“Được ạ, Dương Dương đi ra ngoài chơi với chú Ba nào.” Bắc Minh Đông vừa nghe nói sau này Dương Dương sẽ ở lại đây đương nhiên rất vui. Ở trong cái nhà này, anh vẫn luôn thấy rất chán.

Từ sau khi Dương Dương xuất hiện, anh cảm thấy cậu ăn ý với mình nhất.

Đợi hai người ra ngoài rồi, Giang Tuệ Tâm quay đầu nhìn Hình Uy, chậm rãi nói: “Ý cậu là sau này Trình Trình sẽ sống cùng Cố Tịch Dao, không về nữa?”

Hình Uy gật đầu.

“Bốp…” Giang Tuệ Tâm vỗ mạnh một cái lên bàn trà, sắc mặt bà thay đổi: “Vậy sao mà được, Trình Trình là nhà Bắc Minh chúng ta tốn không ít thời gian bồi dưỡng ra được. Sao có thể để người phụ nữ kia được lợi chứ. Từ sau khi nhà anh cả rời khỏi nhà Bắc Minh, Trình Trình chính là cháu đích tôn của nhà Bắc Minh chúng ta, không thể để nó sống cùng với người ngoài được.”
 
Chương 1301


Chương 1301

Giang Tuệ Tâm nổi giận, mấy giúp việc đều sợ hãi, nhưng chẳng là gì với Hình Uy vẫn luôn đi theo Bắc Minh Quân cả.

“Bà Mắc Minh, chuyện này là chủ nhân quyết định, chỉ sợ là không thay đổi được đâu.” Hình Uy bình tĩnh nói, nhưng trong câu nói đã nói rõ là quyết định của chủ nhân, uy nghiêm không ai có thể phản đối.

Quả nhiên, Giang Tuệ Tâm vừa nghe là Bắc Minh Quân quyết định, thái độ thoáng chốc hoà hoãn hơn không ít, thở dài nói: “Haiz… Nếu là chuyện mà Quân đã quyết định thì còn nói với bà già này làm gì.”

Nói xong, trên mặt bà hiện lên chút mất mái: “Nhưng Trình Trình là cháu trai ông chủ yêu thương nhất, bây giờ ông ấy còn ở trong bệnh viện. Nếu ngày nào đó khoẻ mạnh xuất hiện, không nhìn thấy Trình Trình ở nhà. Tôi nghĩ chắc ông ấy cũng sẽ thất vọng.”

Đúng thật không vượt ngoài dự đoán của Hình Uy, bà chủ Bắc Minh thấy mình không khuyên được Bắc Minh Quân lập tức đưa ông chủ ra.

“Mong bà chủ yên tâm, chủ nhân sẽ giải thích với ông chủ. Hơn nữa cậu Dương Dương cũng là cháu trai nhà Bắc Minh, ông chủ cũng sẽ không phản đối đâu.” Giang Tuệ Tâm không cãi lại được lời của Hình Uy.

Hình Uy lại nói tiếp: “Bà Bắc Minh, xin hỏi nên sắp xếp cho cậu Dương Dương ở căn phòng nào ạ? Tôi kêu người dọn dẹp đồ đạc của cậu Trình Trình trước, sau đó đưa qua bên kia.”

Giang Tuệ Tâm chậm rãi đứng lên, vừa đi lên lầu vừa nói: “Sắp xếp vào căn phòng ở cạnh phòng Trình Trình đi. Đợi sau này nếu Trình Trình ở bên kia không quen, trở về còn có phòng cho thằng bé.”

Cố Tịch Dao nhanh chóng xếp tất cả đồ đạc của Dương Dương vào trong vali của cậu, kéo đến trước cửa đợi Hình Uy tới lấy.

Trình Trình hơi không vui ngồi trên sofa.

“Sao vậy cục cưng?” Cố Tịch Dao mỉm cười ngồi xuống, ôm cậu vào lòng mình.

Đã nhiều năm như vậy, con trai phải chia xa cuối cùng cũng về đến bên cạnh mình, cô phải đền bù lại cho cậu tình thương của mẹ đã mất đi bao năm nay.

“Không biết Dương Dương có thể quen với cuộc sống ở nhà Bắc Minh không, em ấy nghịch ngợm như vậy, chắc chắn sẽ gây ra không ít phiền phức, ba sẽ đối xử với em ấy thế nào đây…”

Thật ra Cố Tịch Dao cũng nghĩ thế, nhưng đổi một góc độ để suy nghĩ, để Dương Dương đến nhà Bắc Minh cũng không phải chuyện xấu, cả ngày nhìn cậu cà lơ phất phơ, thành tích học tập không tốt nhưng lại hay khôn vặt.

Cũng có thể để Bắc Minh Quân dạy dỗ cậu đàng hoàng.

Khi người hầu chuẩn bị xong đồ đạc mọi khi Trình Trình sử dụng và quần áo của cậu xong, Hình Uy đưa hết đến nhà Cố Tịch Dao, sau đó lại để đồ của Dương Dương lên xe.

Cố Tịch Dao dẫn theo Trình Trình dắt Bối Lạp tiễn Hình Uy ra cửa: “Sau này Dương Dương sống ở nhà Bắc Minh, hy vọng các anh có thể quan tâm đ ến thằng bé nhiều hơn, nếu thằng bé gây ra lỗi gì cũng không cần kiêng kỵ, đánh nó là được, thằng nhóc này da dày thịt béo, không đánh hỏng được đâu.”

Hình Uy tỏ vẻ xấu hổ, làm gì có người làm mẹ nào gửi gắm con cho người ta như thế. Nhưng nhớ đến những chuyện nghịch ngợm của Dương Dương mấy ngày nay, cũng có thể hiểu cho Cố Tịch Dao. Đây mới thật sự là yêu cho roi cho vọt.

Anh ta gật đầu: “Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu Dương Dương”. Sau đó anh ta lại nhìn về phía Trình Trình, ngồi xổm người xuống: “Cậu Trình Trình, cậu phải ngoan ngoãn ở với mẹ cậu, đừng để mẹ lo lắng cho cậu nhé.”

Trình Trình gật đầu thật mạnh: “Chú Hình Uy yên tâm. Đúng rồi, chú đưa Bối Lạp cho Dương Dương nhé, cháu thấy nó rất thích chơi với Dương Dương.” Nói xong, cậu đưa xích của Bối Lạp cho Hình Uy.

 
 
Chương 1302


Chương 1302

Hình Uy nhận lấy, đưa nó vào trong xe.

Ô tô khởi động, Hình Uy thò đầu ra: “Cô Cố, vẫn là câu nói cũ, có một vài chuyện nếu cô không tiện nhờ chủ nhân giúp đỡ cứ nói với tôi là được.”

Nói xong, anh ta nhanh chóng lái xe rời khỏi.

Bắc Minh Đông dẫn Dương Dương đi tới buổi trưa mới người đầy mồ hôi chạy về từ bên ngoài.

Việc Dương Dương đến đây khiến Giang Tuệ Tâm không vui lắm, sau khi uyển chuyển bày tỏ ý của mình với Hình Uy, lại bị anh ta làm nghẹn họng, trong lòng càng không thoải mái hơn.

Lên lầu nghỉ ngơi tới giờ ăn trưa mới xuống.

Lúc này Hình Uy cũng lái xe về tới, các giúp việc đã quét dọn phòng của Dương Dương rồi. Anh ta sắp xếp mất người đưa hết đồ đạc của Dương Dương vào phòng.

“Gâu gâu…” Nhìn thấy Dương Dương, Bối Lạp lập tức vui vẻ lắc đuôi, bốn cái chân nhỏ chạy như bay về phía cậu.

“Trái Banh, sao em không ở cùng mẹ và Trình Trình mà chạy tới đây?” Dương Dương vừa vui vẻ vừa bất ngờ ôm lấy nó. Tuy mình và Trái Banh ở chung rất vui, nhưng dù sao nó cũng là chó của Trình Trình.

“Đây là cậu chủ nhỏ Trình Trình kêu tôi dẫn nó tới, nói cậu hợp ở với nó hơn.” Hình Uy nói.

Trải qua sự trằn trọc trước nửa đêm, mãi đến sau nửa đêm mới khó khăn lắm ngủ được một hồi.

Mới sáng sớm Cố Tịch Dao đeo cái túi nhỏ của mình. Sau khi lái xe đưa Trình Trình đến trường học, thì lại lái xe đến công ty luật sư của Vân Chi Lâm.

Cô ngừng xe lại, cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, còn chút thời gian mới đến giờ đi làm.

Bình thường cô đi làm đều đến sớm trước vài phút.

Khi cô ngáp ngắn ngáp dài mà đẩy cửa đi vào phòng, thì bị Vân Chi Lâm đang quét dọn khu làm việc nhìn thấy.

Cố Tịch Dao lập tức chả ngáp nổi nữa, có chút ngại ngùng mà gật đầu với Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm cũng không có gì để ý cho lắm, anh cũng nở một nụ cười với cô: “Tôi còn tưởng em sẽ chơi với Trình Trình mấy hôm nữa mới quay lại chứ, sao thế, thời gian ra ngoài này cũng không dài lắm a.”

Mặt mày Cố Tịch Dao khổ não, sao mà ai gặp cô cũng đều hỏi câu này vậy.

Cô đi đến trước chỗ ngồi của mình vứt cái túi lên trên bàn: “Haizz, đừng nhắc nữa, thực ra hôm qua tôi đã về rồi.”

Sau đó cô nói chuyện trải qua mấy ngày nay một cách đơn giản. Đương nhiên những chỗ không nên nói cũng đã bỏ qua rồi.

“Ha ha, Tịch Dao, trải nghiệm của em cũng sắp đuổi kịp 2012 rồi. Không ngờ Bắc Minh Quân cũng đưa Dương Dương qua đó, đây thật đúng là xưa nay chưa từng có a. đúng rồi, nếu dì bây giờ đã khoẻ hơn không ít, vậy tôi cho phép em linh hoạt điều khiển thời gian còn lại trong khoảng thời gian dì xuất viện, không ảnh hưởng đến công việc là được.”

Con người Vân Chi Lâm này nên nói thế nào đây, là bạn bè hay là ông chủ, đều không xoi mói được a.

“Được, tôi thay mẹ tôi cảm ơn anh trước. Yên tâm đi, chuyện của anh tôi không làm lỡ được đâu. Đúng rồi, gần đây Kiều Kiều cũng ở chỗ của tôi.” Cố Tịch Dao sở dĩ nói cho Vân Chi Lâm nghe, đó cũng là bởi vì Lạc Hàn tuy là thầy giáo của Dương Dương, nhưng sự hiểu biết của cô về anh ta không quá sâu.

Còn về Vân Chi Lâm, là sư huynh của Lạc Kiều, vẫn luôn sủng ái có thừa với cô ta. Quan trọng hơn là tư tưởng của anh ta tương đối rộng mở.

Ba thợ giày, bằng 1 Gia Cát Lượng. Sự gia nhập của Vân Chi Lâm có lẽ sẽ có kiến nghị tốt hơn cho Lạc Kiều.
 
Chương 1303


Chương 1303

Vân Chi Lâm có chút kinh ngạc: “Không phải em ấy về chỗ thầy tôi ở rồi sao? Sao con nhỏ này lại chạy ra ngoài rồi?”

“Ha, tin tức của anh cũng thật lanh lẹ a.”

Vân Chi Lâm nhướng mày: “Tôi là ai chứ, chuyện gì cũng không tránh được pháp nhãn của tôi đâu. Nói đi, em nói chuyện này với tôi, là muốn tôi giúp em ấy sao?”

“Khen ngợi anh, anh liền làm như có thật. Pháp nhãn của anh, anh tưởng mình là Nhị lang thần sao. Nhưng có một điểm anh đoán đúng rồi, đúng là có chuyện muốn nói với anh một chút, xem thử anh có kiến nghị gì hay không.” Cố Tịch Dao nói đến đây, thì cố ý ngừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: “Kiều Kiều mang thai rồi.”

(⊙o⊙) Vân Chi Lâm vừa nghe thì lập tức hoá đá.

“Này này….Vân Chi Lâm, biểu cảm của anh là sao? Mau nghĩ cách đi chứ.” Cố Tịch Dao nhìn bộ dạng của anh ta, giống như một người cha trọng nam khinh nữ khi biết bà xã sinh cho anh ta một đứa con gái vậy.

Cô thật sự là có chút nhịn không được mà muốn cười, vươn tay đẩy nhẹ anh ta một cái.

“Ồ….” Vân Chi Lâm lúc này mới tỉnh lại, sau đó quay đầu nói với Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, hồi nãy em nói con nhỏ đó nó mang thai rồi sao?”

Cố Tịch Dao rất khẳng định mà gật gật đầu: “Không sai. Nhưng chuyện này ngoại trừ trời biết đất biết, anh biết tôi biết ra thì không ai biết nữa, anh phải giữ bí mật này, nếu không…” Cô nói xong, lấy tay làm một động tác chém đầu trên cổ anh ta.

Vân Chi Lâm nuốt một ngụm nước bọt, nhìn bộ dạng của Cố Tịch Dao. Mi tâm khẽ nhíu lại, sau đó nhấc tay, dùng một ngón tay, từng chút từng chút mà đẩy nhẹ cái bàn tay dao của cô trên cổ của mình ra.

“Tịch Dao, thái độ của em đây làm gì giống như tìm tôi thương lượng a, nói giống như phái phản động quốc dân đảng ép cung vậy. Nhưng trước khi tôi nghĩ cách, phải cho tôi biết con nhỏ ngốc này đã chết trong tay của ai vậy?”

Cố Tịch Dao nhìn Vân Chi Lâm, thật sự là vừa tức vừa buồn cười: “Ê, anh rốt cuộc có phải sư huynh của Kiều Kiều không vậy, cậu ấy xảy ra chuyện anh không hỏi cậu ấy bây giờ thế nào, mà còn mang bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác nữa.”

Vân Chi Lâm cũng cảm thấy ngữ khí hồi nãy biểu hiện có hơi quá đáng rồi.

Anh ta chấn chỉnh lại thái độ của mình một chút, hắng cổ họng nói lại: “Tịch Dao, là ai đã ức hiếp Kiều Kiều, nói cho tôi biết đi. Đúng là to gan, vậy mà lại dám ức hiếp đến tiểu sư muội của tôi, tôi nhất định phải tìm tên tiểu tử đó tính sổ, sau đó bảo hắn chịu trách nhiệm.”

Cố Tịch Dao nhìn bộ dạng của Vân Chi Lâm, nhíu mày.

Cô thở dài nói: “Đừng có mở miệng nói báo thù hay chịu trách nhiệm gì đó nữa, anh cũng coi như là người của giới pháp luật, có quan niệm pháp luật chút đi được không. Người đó thật ra anh cũng có quen biết, Hình Uy.”

Vân Chi Lâm vừa nghe thấy là Hình Uy, anh lại hoá đá lần nữa. Cái khí thế tính sổ hồi nãy ngay lập tức biến mất, anh cười phụt ra tiếng: “Tịch Dao, em đang giỡn với tôi sao. Là Hình Uy bên cạnh Bắc Minh Quân sao? em nhìn bộ dạng nghiêm túc lúc bình thường của anh ta, tuy cả ngày đều theo sau đít của chủ nhân anh ta, Bắc Minh Quân như thế nào trong lòng chúng ta đều rõ, nhưng Hình Uy làm ra chuyện như vậy, bất luận thế nào tôi cũng không tin.”

“Ê, anh có thể nghiêm túc chút không. Hình Uy và Kiều Kiều thì buồn cười như vậy sao?”

Vân Chi Lâm nhìn bộ dạng xị mặt của Cố Tịch Dao, biết cô không có giỡn trong những lúc thế này, cũng thu lại nụ cười: “Bụng của Kiều Kiều thật sự có phần của Hình Uy sao? Được, tôi sẽ đến chỗ Bắc Minh Quân, túm tên tiểu tử đó đến đây hỏi cho đàng hoàng.”
 
Chương 1304


Chương 1304

“Chi Lâm, anh cũng đừng có bày ra bộ dạng khởi binh vấn tội như vậy. Chuyện thật ra không giống như anh tưởng tượng đâu, thực tế là Lạc Kiều ép Hình Uy.” Cố Tịch Dao nói lời này, bản thân mình cũng có chút nhụt chí.

Vốn dĩ là chuyện như vầy: một người đàn ông cao lớn cưỡng ép một người phụ nữ thì ai cũng tin. Nhưng ngược lại, một cô gái yếu đuối cưỡng ép một người đàn ông…

Quả thực có chút khiến người ta không thể lý giải nhỉ.

Nhưng, trước đây không phải trên mạng có đăng báo một chuyện tương tự như vậy sao, một người phụ nữ say rượu, trong đêm trăng thanh gió mát đã c ường bạo một người đàn ông qua đường ở trước mặt bàn dân thiên hạ.

Điều này cũng đã sinh ra một ảnh hưởng không nhỏ trong giới pháp luật, định nghĩa về c ường bạo trước đây cũng vì chuyện này mà thay đổi.

Vân Chi Lâm vừa nghe còn là do Lạc Kiều chủ động, còn đang định hớn hở.

Nhưng nhìn thấy thần sắc này của Cố Tịch Dao, anh ta vẫn cố nín lại, anh cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, đã sắp đến giờ làm việc rồi.

Chuyện này tuy có chút khiến người ta khó mà chấp nhận, nhưng dù sao cũng liên quan đến vấn đề danh dự của tiểu sư muội, nếu như bị những đồng nghiệp khác nghe thấy rồi đồn ra ngoài, thì đó không phải là chuyện nhỏ.

Cho dù Lạc Kiều có thể không quan tâm, càng có thể tự mình vứt áo ra đi. Nhưng mặt mũi của sư phụ và sư mẫu phải để ở đâu đây, bọn họ đều là những người tương đối truyền thống, hơn nữa cũng có uy vọng, Lạc Kiều chưa chồng đã chửa, bọn họ mà biết đều sẽ tức đến muốn chết. Nếu như còn biết chân tướng nữa…vậy thì không phải là lấy mạng của hai ông bà rồi sao.

Vân Chi Lâm vẫy vẫy tay với Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, chúng ta đến văn phòng của tôi rồi nói.” Nói xong, anh ta quay người đi vào trong văn phòng của mình.

Cố Tịch Dao cũng hiểu ý của anh ta, theo anh đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Vân Chi Lâm vòng qua bàn làm việc, ngồi trên ghế: “Tịch Dao, nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Cố Tịch Dao nhíu mày: “Thật ra, chuyện này đều là từ tôi mà gây nên…” Nói xong, cô nói những chuyện đã trải qua cùng với một số chi tiết mà Lạc Kiều nói cho cô nghe, kể cho Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm cuối cùng cũng hoàn toàn tin rồi, anh nhíu mày: “Chuyện này thật sự là có chút khó nhằn a. Ngoại trừ tôi ra còn ai biết chuyện này nữa?”

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

“Ừm, ngoại trừ anh ra, Anna ít nhiều cũng có biết một chút, nhưng cũng không phải là rõ lắm.” Cố Tịch Dao nói.

“Lạc Hàn có biết không?” Vân Chi Lâm căng thẳng mà hỏi, trước đây anh ta đã biết Lạc Hàn là thầy giáo của Dương Dương rồi, sợ Cố Tịch Dao đã nói chuyện này với anh ta.

Theo như sự hiểu biết của anh đối với Lạc Hàn, nếu như anh ta biết chuyện này, thì sẽ chả quan tâm Hình Uy là chủ động hay là bị động đâu, không đánh anh ta đến bán sống bán chết mới là lạ.

Cố Tịch Dao dùng sức lắc đầu: “Tôi làm gì dám nói với anh ta chứ, tuy anh ta bình thường trông rất vui vẻ, nhưng tôi thấy dáng người của anh ta có thể còn vạm vỡ hơn cả Hình Uy chút nữa, dù sao chuyện này cũng liên hệ đến em gái ruột của anh ta, tôi cũng không dám đảm bảo anh ta sẽ làm ra chuyện gì đâu. Đến lúc đó, chỉ dựa vào mấy người phụ nữ bọn tôi, cho dù có thêm một Bắc Minh Quân, hẳn cũng sẽ khó giải quyết.”

“Em nói không sai. Nếu chuyện này đã chỉ có mấy người chúng ta biết, vậy thì như vầy đi, tôi thấy nhà em cũng quá nhỏ rồi, bây giờ ở ba người lớn với hai đứa nhóc, đã có chút chật chội rồi.” Nói đến đây, anh ta nghĩ: “Hay là để Kiều Kiều dọn qua chỗ tôi ở đi, tiện thể tôi cũng hỏi nó rốt cuộc chuyện là sao, thuận tiện giảng giải cho nó nghe, tôi cảm thấy nếu như nó thật sự ở bên cạnh Hình Uy, thì cũng không phải là không được. Anh ta tốt hơn Bắc Minh Quân nhiều.”

“Chi Lâm, như vậy không được, bây giờ Kiều Kiều là phụ nữ mang thai, ăn ở đi lại đều phải có người chăm sóc cậu ấy, một người đàn ông như anh thì biết gì chứ. Bây giờ cũng may Cửu Cửu rất ngoan ngoãn, Anna đã nói rồi có thể đến chăm sóc Kiều Kiều.” Cố Tịch Dao lập tức từ chối kiến nghị của Vân Chi Lâm.
 
Chương 1305


Chương 1305

Vân Chi Lâm nhíu mày suy nghĩ một hồi: “Hay là các em đều dọn tới chỗ tôi ở luôn đi, nhà tôi cũng lớn, bình thường để trống mấy căn phòng cũng rất lãng phí.”

“Cái này…” Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm tuy đã đến mức không có gì là không nói được, hơn nữa ban đầu suýt chút nữa còn kết hôn nữa.

Nhưng mối quan hệ bây giờ vẫn là kém hơn một bậc.

“Chỗ bọn tôi vừa là người lớn vừa và con nít, nếu như dọn đến chỗ anh, vậy không phải sẽ ảnh hưởng đến anh sao. Càng huống hồ chúng ta bây giờ tuy không bận rộn như mấy công ty luật sư nổi tiếng kia, nhưng cũng có vụ án nhận mãi không hết a….”

Vân Chi Lâm khẽ cười: “Tịch Dao, em nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi đã có thể để các em dọn đến nhà tôi ở, thì tôi đã suy nghĩ qua mấy vấn đề này rồi. Yên tâm đi, văn phòng ở nhà tôi cách âm vô cùng tốt, các em dù có nói chuyện ở bên ngoài cửa phòng, tôi ở bên trong cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh gì đâu.”

Cố Tịch Dao liếc Vân Chi Lâm một cái: “Cứ bốc phét đi, tôi nói rõ ràng cho anh biết: Mấy người bọn tôi đón tới thì dễ nhưng tiễn đi thì khó đó. Đến lúc đó đừng có vì mấy người bọn tôi làm náo loạn nhà anh mà muốn đuổi bọn tôi đi, không có dễ vậy đâu. Không được nữa thì bọn tôi còn sẽ từ khách làm chủ, đuổi anh đi luôn.”

Vân Chi Lâm dùng ánh mắt ai oán nhìn Cố Tịch Dao: “Cố đại tiểu thư, bây giờ tôi còn có thể nuốt lời không?”

Cố Tịch Dao lập tức trợn trắng mắt anh ta một cái, sau đó quay người rời khỏi.

Rất nhanh, Cố Tịch Dao đã dọn đến nhà của Vân Chi Lâm.

Ngoại trừ Vân Chi Lâm, ba người lớn bọn họ cũng đều đã có phòng của mình.

Vân Chi Lâm còn nhường căn phòng lớn nhất của mình cho Cố Tịch Dao, lý do rất đơn giản: Trình Trình và Cửu Cửu còn cần em chăm sóc.

Cố Tịch Dao tới gần Trình Trình, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Con biết không, ngày mai em gái sẽ về đoàn tụ với chúng ta đấy!”

Trình Trình vừa nghe em gái sẽ về cũng mỉm cười vui vẻ: “Mẹ, để chào mừng em gái trở về, chúng ta trang trí nhà cửa nhé?”

Cố Tịch Dao gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta làm thôi.”

Vì vậy, Cố Tịch Dao và Trình Trình bắt đầu bận rộn trang trí nhà cửa để đón Cửu Cửu về.

Đến giờ ăn tối, cuối cùng Bắc Minh Đông cũng từ bên ngoài trở về.

Dương Dương bị Giang Tuệ Tâm nói cả buổi chiều, giờ phút này cậu bé đang ngồi đúng vị trí Trình Trình ngồi trước đó, giống như quả cà tím bị phủ kín sương.

Lúc này Giang Tuệ Tâm vẫn chưa đến phòng ăn.

Bắc Minh Đông vừa thấy bộ dạng này của Dương Dương thì đi đến phía sau, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc, sau đó mỉm cười ngồi xuống đối diện: “Ô, cậu chủ nhỏ Dương Dương nhà chúng ta sao thế? Trưa nay vẫn còn vui vẻ lắm mà, sao bây giờ lại như một con mèo bệnh vậy?”

Dương Dương bĩu môi, liếc nhìn Bắc Minh Đông: “Hôm nay chú ba chạy mất, bà nội kéo cháu nói cả buổi chiều.”

Đương nhiên Bắc Minh Đông biết mẹ mình nói gì với Dương Dương, nhưng vẫn cố ý trêu cậu nhóc: “Không nhìn ra đấy, cháu vừa tới đây bà nội đã thích cháu như vậy rồi, còn nói chuyện với cháu cả buổi chiều nữa. Chú cũng có chút ghen tỵ với cháu đấy, chú không có đãi ngộ này, bà còn chẳng nói với chú nửa câu ấy chứ.”
 
Chương 1306


Chương 1306

Lời vừa dứt đã nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Giang Tuệ Tâm vọng lại: “Đông Đông, con đừng nói bậy, có phải mẹ không muốn nói chuyện với con đâu, là con cả ngày tìm lý do để tránh mẹ mới đúng.”

Lời vứt dứt, Giang Tuệ Tâm ung dung thong thả bước vào phòng ăn như một “lão Phật gia”.

Bắc Minh Đông thấy mẹ tới thì lập tức rụt cổ, lè lưỡi, làm mặt quỷ với Dương Dương.

Chọc cho Dương Dương cười tít mắt.

Đồ ăn đã được đưa lên đủ cả, Dương Dương ngồi vào chỗ đàng hoàng, không hề động đũa trước như lúc trưa.

Bắc Minh Đông không để ý tiểu tiết chút nào, anh cầm đũa lên rồi nói với Dương Dương: “Sao thế Dương Dương? Đồ ăn đã đưa lên rồi sao vẫn còn ngây ra đó, mau ăn đi.”

Nhưng ngoài dự đoán của Bắc Minh Đông, Dương Dương vẫn không động đũa, hơn nữa còn nhìn Giang Tuệ Tâm với đôi mắt nhỏ xinh chăm chú.

Giang Tuệ Tâm cầm đũa đánh Bắc Minh Đông: “Con đừng có để Dương Dương học theo con. Mẹ dành cả buổi chiều cũng không phải dạy vô ích. Con xem, hoàn toàn khác xa trưa nay, không còn là đứa trẻ không được dạy dỗ như trước nữa.”

Bắc Minh Đông bỏ đũa xuống, giơ ngón tay cái lên với Giang Tuệ Tâm, ngưỡng mộ nói: “Vẫn là mẹ có bản lĩnh, ngoài con ra, dù là Trình Trình hay Dương Dương đều bị mẹ dạy đâu vào đấy.”

“Thằng nhóc thối con đang khen mẹ hay mắng mẹ đấy?”

Bắc Minh Đông tỏ vẻ rất vô tội: “Đương nhiên là khen mẹ rồi.”

Giang Tuệ Tâm có phần mất kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, mau ăn đi, vừa nói chuyện nghiêm túc một cái là con lại chọc giận mẹ.”

Sau đó bà cũng nói với Dương Dương và Phỉ Nhi: “Các con cũng ăn đi.”

Đúng lúc này, Bắc Minh Quân trở về nhà họ Bắc Minh rất sớm chưa từng có, theo sau anh là Hình Uy.

Giang Tuệ Tâm nhanh chóng đặt đũa xuống và ra khỏi phòng ăn.

Vừa trông thấy Bắc Minh Quân bà đã mỉm cười tươi tắn: “Quân, về rồi à, vẫn chưa ăn phải không? Mọi người cũng đang chuẩn bị ăn này.”

Nói rồi bà vẫy tay, một người hầu bước ra, Giang Tuệ Tâm dặn dò: “Cậu hai về rồi, cô bảo đầu bếp nấu thêm mấy món nữa.”

Bắc Minh Quân cởi áo khoác ra đưa cho Hình Uy.

Sau đó anh nói với Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, Bắc Minh Tư Dương vừa đến, không làm phiền dì chứ?”

Giang Tuệ Tâm cười: “Hầy, có gì mà phiền chứ, là con cháu nhà Bắc Minh cả. Chỉ là vẫn có một số điều cần dạy lại thằng bé, nhưng con yên tâm, cứ giao cho dì.”

“Nếu vậy thì phiền dì Tâm rồi.” Bắc Minh Quân nói rồi đi vào phòng ăn cùng với Giang Tuệ Tâm.

Bữa tối, mọi người ăn rất yên lặng.

Bắc Minh Quân ngồi vào vị trí chủ nhà, chậm rãi dùng bữa. Hình Uy buông thõng hai tay đứng phía sau anh.

Bắc Minh Đông cũng hiếm khi không trêu chọc mẹ mình.

Dương Dương thì buồn bực cúi đầu ăn cơm, trải qua một phen “dạy dỗ” của Giang Tuệ Tâm, đến gắp thức ăn cũng rất cẩn thận.

Về phần Phỉ Nhi, trông thấy Bắc Minh Quân như có tâm sự thì bản thân cô ta cũng ăn không nổi.

Ăn tối xong, Dương Dương nhân lúc mọi người không chú ý, vội vàng chạy về phòng ngủ, “Trái Banh” cũng chạy vào theo.

Đóng cửa lại, cuối cùng Dương Dương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cơ thể nhỏ bé nặng nề ngã lên chiếc giường lớn, độ mềm mại của chiếc giường tựa như rơi vào trong túi bông.
 
Chương 1307


Chương 1307

Nằm trên giường, cậu nhóc nhìn quanh bốn phía: Phía dưới giấy dán tường hình hoa màu trắng xanh nhạt là bức từng gỗ màu vàng nhạt.

Bên trái giường ngủ là hai cánh cửa gỗ lớn rất cổ điển, trên đó có bốn hàng kính vuông được xếp ngay ngắn từng dãy một.

Ngoài cửa lớn là ban công có hàng rào chắn màu trắng, từ đây có thể nhìn thấy khu vườn riêng của nhà Bắc Minh.

Hai bên cửa lớn là rèm nối từ trần đến sàn bằng vải nỉ cao cấp.

Bên phải giường ngủ là tủ âm tường dẫn thẳng từ dưới đất lên trần nhà.

Sàn phòng ngủ được lát sàn gỗ màu đỏ đậm phản chiếu ánh sáng mờ ảo của đèn trần lấp lánh như những vì sao.

So với sự trang trí lộng lẫy của căn phòng, điều hấp dẫn Dương Dương hơn cả là chiếc TV màn hình phẳng bốn mươi inch được treo trên tường ở vị trí dưới chân giường!

Giờ thì hay rồi, cậu bé không còn phải lo lắng lén lút xem TV như trước nữa.

Căn phòng hiện nay của Dương Dương thực sự tốt hơn gấp nhiều lần so với căn phòng mà cậu ở cùng mẹ.

Nhìn mọi thứ trước mắt, cậu cảm thấy như một giấc mơ, nhưng lại rất chân thực.

Cậu cẩn thận lấy tờ giấy đã vo tròn hồi sáng từ trong túi ra.

Chậm rãi mở ra, nhìn chữ “ở lại” bên trong mà không khỏi khẽ cau mày.

Mặc dù đây là cách đảm bảo cậu có thể đến nhà Bắc Minh, nhưng ở đây một buổi chiều, cậu cảm thấy nơi đây không giống như những gì cậu tưởng tượng ban đầu.

Mặc dù có thể ăn rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng Giang Tuệ Tâm nói những quy tắc của nhà Bắc Minh cả buổi chiều lại khiến cậu cảm thấy rất đau đầu.

Dương Dương lăn xuống giường, ôm lấy “Trái Banh” đang nằm trên đất thở phì phò.

Cậu cau mày nói với nó: “‘Trái banh’, mày nói xem quyết định đến đây của tao có đúng không? Từ sau khi ông nội bị trúng gió, bà nội như trở thành một người khác, không còn đối xử tốt với tao nữa, bới lông tìm vết lỗi của tao thì thôi đi, còn không cho tao được ở trong phòng Trình Trình nữa…”

Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương trở nên nghiêm túc: “Dù bà nội không thích tao nữa thì lão ba chim chết cũng sẽ gây phiền phức cho tao, để có thể vượt qua Trình Trình, tao nhất định phải kiên trì!”

“Grừ…” “Trái banh” cũng mặt ủ mày chau nhìn Dương Dương.

“Cốc cốc cốc…” Có tiếng gõ cửa nhẹ vọng lại.

Dương Dương nhanh chóng đặt “Trái banh” xuống đất rồi lại cất tờ giấy vào túi.

Lúc này cậu mới chạy ra mở cửa.

Cửa mở ra thì thấy Hình Uy đang đứng thẳng người bên ngoài.

“Chú đầu bếp, chú có chuyện gì không?” Dương Dương ngẩng đầu, nhìn Hình Uy cao hơn mình ít nhất là gấp đôi.

Hình Uy cúi đầu nhìn Dương Dương: “Cậu chủ nhỏ Dương Dương, cậu chủ bảo tôi gọi cậu ra phòng khách.”

Mặt Dương Dương lập tức biến sắc. Xong rồi, trưa nay ăn cơm xong bà nội đã nói cả buổi với mình. Bây giờ lão ba chim chết ăn cơm xong lại gọi mình ra phòng khách, không định nói với cậu bé cả đêm đấy chứ!
 
Chương 1308


Chương 1308

Trời ơi, có còn cho người khác ngủ hay không?!

Dương Dương theo Hình Uy ra phòng khách.

Bắc Minh Quân đang ngồi giữa sofa với vẻ mặt nghiêm trang.

Giang Tuệ Tâm và Bắc Minh Đông ngồi trên ghế sofa bên tay phải anh.

“Cậu chủ, cậu chủ nhỏ Dương Dương đến rồi.” Hình Uy đến bên Bắc Minh Quân rồi nói.

Dương Dương cảm thấy mình như một người tù nhân, bị ép lên bục xét xử.

Lúc trước cậu dám khiêu chiến hoặc chống lại Bắc Minh Quân hoàn toàn là vì có mẹ làm chỗ dựa.

Nhưng bây giờ Dương Dương không còn can đảm đó nữa, có lẽ cậu vẫn còn một chuyện quan trọng nhất chưa hoàn thành, lỡ như chọc giận lão ba chim chết, sau đó ba đuổi cậu đi thì thật sự những nỗ lực trước đó sẽ thành công cốc hết.

Cậu tới trước mặt Bắc Minh Quân, nhỏ giọng gọi: “Ba…”

Bắc Minh Quân hơi nhướn mày: “Bắc Minh Tư Dương, hôm nay là ngày đầu tiên con về nhà ở, có rất nhiều quy tắc con cần phải nhớ.”

Nói đến đây, Giang Tuệ Tâm cười: “Quân, con yên tâm. Chiều nay dì đã nói với Dương Dương về quy tắc của nhà Bắc Minh rồi, cậu bé rất thông minh, nhớ rất nhanh.”

Bắc Minh Quân gật đầu với Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, làm phiền dì rồi. Cháu thường xuyên vắng nhà, Bắc Minh Tư Dương còn nhỏ lại nghịch ngợm, việc kỷ luật sẽ khó khăn hơn.”

Giang Tuệ Tâm vẫn mỉm cười: “Trẻ con mà, đứa nào cũng nghịch cả. Chỉ cần có kỷ luật đúng đắn thì đều là đứa trẻ ngoan. Con xem, Trình Trình không phải cũng vậy sao? Hiểu chuyện lại nghe lời.”

Nói đến đây, mặt bà ta lại lộ vẻ lúng túng: “Bây giờ Trình Trình đã ra khỏi nhà, dì thật sự không biết thằng bé sống có tốt hay không. Dì nhìn thằng bé từ khi còn là đứa bé lọt lòng cho tới bây giờ, đột nhiên nó không sống ở đây nữa, dì thật sự…”

Giang Tuệ Tâm nói đến đây, chóp mũi không khỏi chua xót. Bà ta vội vàng dùng đôi tay già nua lua đi những giọt nước mắt chuẩn bị tuôn rơi.

Bắc Minh Đông ở bên cạnh cũng như bị cảm động theo, đưa tay ôm mẹ vào lòng.

Nhìn thấy hai mẹ con như vậy, Bắc Minh Quân vẫn bình tĩnh: “Chuyện Trình Trình về sống với mẹ đã được giải quyết ôn thoả, không thể thay đổi nữa. Bây giờ cậu chủ nhỏ của nhà Bắc Minh chỉ có Dương Dương.”

Nói đến đây, Bắc Minh Quân vẫy tay với Hình Uy.

Hình Uy biết cậu chủ muốn gì, nhanh chóng lấy ra một túi giấy kraft: “Cậu chủ, đây là thông tin về trường học của cậu chủ nhỏ Dương Dương.”

Dương Dương nghe vậy thì hần kinh căng thẳng.

Lão ba chim chết muốn làm gì, nếu ba biết những chuyện cậu làm ở trường thì xong đời. Nghĩ đến đây, Dương Dương vô thức xoa mông mình.

Bắc Minh Quân rút tư liệu ra, thờ ơ nhìn lướt qua.

Dương Dương nín thở, nhìn chằm chằm Bắc Minh Quân.

Thỉnh thoảng cậu lại thấy đôi lông mày của Bắc Minh Quân cau lại.

Một lúc sau, anh ném tờ giấy lên bàn.

“Bộp…”

Dương Dương sợ đến mức run lên, vội cúi đầu xuống.

Lòng thầm nói xong rồi, lần này không tránh khỏi bị đánh rồi.
 
Chương 1309


Chương 1309

Ngay lúc cắn chặt răng chuẩn bị bị đánh, lại nghe Bắc Minh Quân nói với Hình Uy: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu mời những giáo viên giỏi nhất trong từng môn học đến đây. Hãy để họ cố gắng hết sức để cải Quân điểm của Dương Dương lên vị trí số 1 của lớp trước kỳ thi cuối học kỳ này. ”

Không phải chứ, lão ba chim chết muốn mời gia sư để nâng cao thành tích học tập của mình, cái này còn không bằng dứt khoát đánh một trận cho thống khoái. Dương Dương mang tâm trạng thấp thỏm theo Hình Uy đi vào đại sảnh gặp Bắc Minh Quân.

Nhìn Bắc Minh Quân đang xem tài liệu đánh giá của mình trường học vốn nghĩ hôm nay khẳng định chạy không khỏi một trận đánh.

Nhưng cậu vạn vạn không ngờ chính là, so với nghênh đón bị đánh còn kinh khủng hơn—— Mời gia sư.

Ba nói mời thì mời đi, thế mà còn hạ lệnh đạt một cái nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành: Đứng hạng nhất của lớp trước kỳ thi cuối học kỳ này!

Cứ coi như đem toàn bộ sách vở nhai nát nhét vào cái đầu nhỏ của cậu, cũng khó mà hoàn thành, thật sự là không biết lão ba chim chết nghĩ như thế nào, có lẽ đây là phát minh mới nhất của lão ba chim chết cho cậu.Xem ra, thời gian sau này tại nhà họ Bắc Minh rất khó chịu.

Ngay cả như vậy, Dương Dương cũng không có vứt bỏ tín niệm ban đầu của Trình Trình.

Cố Tịch Dao và Trình Trình trải qua một buổi chiều cố gắng, cuối cùng thu dọn sạch sẽ hết các phòng.

Nhưng cô rất nhanh bị vấn đề rất trọng yếu trước mắt làm cho mặt ủ mày chau.

Đó chính là vấn đề phân bổ phòng.

Anna mặc dù cùng Cố Tịch Dao đã quen thuộc không phân khác biệt, nhưng ở xa tới là khách, tất yếu lễ tiết vẫn là phải có. Cho nên cô lấy phòng ngủ của Trình Trình làm phòng cho Anna.

Bây giờ chỉ còn sót một phòng ngủ của mình, mặc dù cũng có thể ở ba người, nhưng Trình Trình cùng Cửu Cửu đều quá nhỏ, cùng một chỗ ngủ, sẽ lo lắng sẽ làm bị thương đến bảo bối nhỏ.

Hơn nữa mình cùng bảo bối nhỏ rời nhau thời gian thật sự là quá dài, làm một người mẹ mà nói, còn điều gì có thể so sánh được cùng con mình tranh thủ thời gian ở bên nhau đâu?Trình Trình tâm tư cẩn thận liếc mắt nhìn ra mẹ đang vì chuyện gì mà phiền não, nhóc duỗi ngón tay nhỏ chỉ ghế sô pha: “Mẹ ơi, em gái ngày mai trở về, mẹ cùng em ngủ chung đi, con ngủ ở đây là được rồi.”Cố Tịch Dao vội vàng khoát tay áo: “Bảo bối, sao có thể để con ngủ ở đây được? Con mà em gái đều là bảo bối vừa mới trở lại bên cạnh mẹ mà.”

Trình Trình cười một tiếng với Cố Tịch Dao: “Con là anh mà, anh đương nhiên phải nhường em chứ, mẹ cứ yên tâm đi.”Cố Tịch Dao ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vuốt cái đầu nhỏ của Trình Trình, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng: “Bảo bối đúng là lớn rồi, đã có dáng vẻ của anh trai.”

Nói đến đây, cô hơi cảm động ôm Trình Trình vào trong ngực: “Trình trình, lúc con còn rất nhỏ mẹ rời đi. Mẹ thật rất xin lỗi con. Sau này mẹ đền bù con thật tốt có được hay không.”

Tay nhỏ Trình Trình cũng ôm thật chặt Cố Tịch Dao, ánh mắt của nhóc cũng hơi đỏ đỏ: “Mẹ à, con biết năm đó mẹ bỏ lại con cũng là có nỗi khổ tâm, con chưa từng trách mẹ. Con cũng không cần mẹ đền bù, chỉ cần có thể ở chung với mẹ con đã rất vui vẻ. Bây giờ em gái còn quá nhỏ, cần mẹ chăm sóc.”

Lúc này, Cố Tịch Dao lại nhớ Dương Dương, không khỏi lẩm bẩm: “Nếu là bây giờ Dương Dương ở đây thì tốt bao nhiêu, như vậy cả nhà chúng ta xem như đoàn tụ.”Cùng lúc đó, Dương Dương đã từ đại sảnh trở lại phòng ngủ, tâm trạng nhóc bây giờ so vừa rồi trở nên càng hỏng bét.

Nhóc nhìn thoáng qua trái banh một mực đi theo mình, sau đó thân hình nhỏ bé ngã trên dường lớn, đã tránh không khỏi, vậy cũng chỉ có kiên trì đối mặt sự thật này.Nghĩ đến đấy, cậu dứt khoát cuộn trong chăn nằm ngáy o o.

Ngày thứ hai, Cố Tịch Dao cùng Trình Trình dậy rất sớm.
 
Chương 1310


Chương 1310

Không có Dương Dương cả ngày nằm ỳ, động tác bọn họ buổi sáng sớm tựa hồ cũng nhanh hơn không ít.

Nhất là Cố Tịch Dao, thần thái trên mặt cô hôm nay rất cao hứng.

Đúng nha, còn mấy giờ nữa là có thể nhìn thấy bảo bối nhỏ.

“Tut Tut……” Ngoài cửa sổ truyền đến đến còi ô tô, kia là Vân Chi Lâm lái xe tới đón bọn họ cùng đi sân bay.

Tối hôm qua, Vân Chi Lâm làm xong công việc của mình, gọi điện thoại cho Cố Tịch Dao.

Lúc này mới biết được ngày thứ hai Anna cùng Cửu Cửu sẽ đến Thành phố A.

Anh nhìn một chút lịch của mình ngày mai, ngoại trừ mấy vụ án tương đối nhỏ thì không có chuyện gì khác.

Thế là anh quyết định xử lý mấy cái vụ án nhỏ kia, ngày mai cùng theo xử lý Cố Tịch Dao đi đón con gái của cô.

Rất nhanh, Cố Tịch Dao mở cửa xe ngồi vào trong xe, Trình Trình cũng lưu loát ngồi vào ghế sau đóng cửa xe, sau đó hô một tiếng ba Chi Lâm, chào buổi sáng.”

Vân Chi Lâm nhìn hai mẹ con, có thể nói là ăn mặc trịng trọng: “Chào buổi sáng Trình Trình. Dao Dao, hôm nay hai người có thể nói là rất trịnh trọng nha.”

“Đương nhiên, hôm nay em gái trở về, con cùng mẹ sáng sớm hôm nay bắt đầu chuẩn bị.” Không đợi Cố Tịch Dao nói chuyện, Trình Trình cướp trả lời.

“Ồ?” Lông mày Vân Chi Lâm không khỏi nhướng mày nhìn trong xe: “Dương Dương làm sao còn chưa tới, nhóc đó sẽ không phải còn đang ngủ đấy chứ, sắp tới lúc đi đón rồi.”

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn anh nói: “Không cần chờ nhóc đó, chỉ hai bọn em đi đón thôi.”

“Như vậy không được đâu, tốt xấu gì cũng là đi đón em gái, nhóc đó làm anh trai cũng nên ra dáng chứ. Thật sự là quá lười, sau này phải tốn chút công phu uốn nắn lại nhóc đó.” Vân Chi Lâm nói, khởi động ô tô chạy về sân bay.

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Sau này dạy nó cũng đều là chuyện của Bắc Minh Quân……”

Trong lời nói hàm ý riêng.

“Dao Dao, sao lại nói như vậy?” Vân Chi Lâm đang lái xe hỏi.

“Ba Chi Lâm, Dương Dương sau này ở nhà của bà nội, con ở đây với mẹ.” Trình Trình nói.

Vừa nhắc tới Dương Dương, tâm trạng Cố Tịch Dao vốn rất tốt lập tức kém đi : “Chi Lâm, đừng nói nữa, chờ đón Cửu Cửu về em sẽ nói cho anh biết.”

Thấy Cố Tịch Dao không muốn nói chuyện của Dương Dương, anh cũng không hỏi, chuyên tâm lái xe tới sân bay.

Sân bay quốc tế Thành phố A, mỗi ngày đều có ít lấy trăm máy bay ở đây cất cánh và hạ cánh.

Nhớ tới lần trước tình cảnh đi Sabah cảm giác giống như hôm qua.

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Ngửa đầu nhìn bảng lịch bay treo ở trong đại sảnh, máy bay từ Sabah đến còn có hơn một giờ mới có thể đến đây.

Vì vậy, họ tìm một quán cà phê gần sân bay và ngồi.

“Hai người chưa ăn cơm hả, đón con quan trọng, nhưng sức khỏe mình quan trọng hơn.” Vân Chi Lâm nói, đưa tay gọi nhân viên phục vụ tới, gọi cho Cố Tịch Dao và Trình Trình sandwich và sữa bò nóng.

Quá trình chờ đợi thực sự rất lâu, Cố Tịch Dao đang ăn uống lơ đãng nhìn đồng hồ sân bay và thông tin chuyến bay liên tục thay đổi.

Vân Chi Lâm nhìn dáng vẻ này của Cố Tịch Dao, trên mặt khẽ cười một tiếng: “Dao Dao, anh thấy nhiều người đón khách, nhưng đều không có giống em, không đến năm phút nhìn bảy tám lần. Em yên tâm ăn, thời gian còn sớm mà.”
 
Chương 1311


Chương 1311

Cố Tịch Dao ngượng ngùng cười: “Không còn cách nào, em với đứa con bé bỏng đã xa cách quá lâu, bây giờ cuối cùng cũng được sống bên nhau, đây là điều em luôn mong đợi.”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Tịch Dao cũng càng ngày càng nóng lòng.

Cho đến khi loa sân bay phát thông báo: “Chuyến bay XXXX từ Sabah đến thành phố A đã hạ cánh an toàn, mời bạn bè đón người thân chuẩn bị.”

Cố Tịch Dao nghe thấy tin này thì không kìm được lòng mình, vội vàng bước ra khỏi quán cafe, đứng trước cửa đón người nhà, háo hức mong chờ sự xuất hiện của bóng dáng bé bỏng mà cô ngày đêm mong đợi.

Vân Chi Lâm dẫn Trình Trình tới gần Cố Tịch Dao.

Không bao lâu đã có người đi ra khỏi lối ra không xa, dần dần càng nhiều người đi ra.

Cố Tịch Dao tập trung tinh thần, với đôi mắt tinh tường, cô tìm kiếm bóng dáng Anna nà Cửu Cửu trong đám đông.

Nhưng khi càng ngày càng ít người ra, tia thất vọng lộ rõ trong ánh mắt háo hức của Cố Tịch Dao.

Có lẽ là Anna và Cửu Cửu ngồi nhầm chuyến bay, hoặc có lẽ họ không tới kịp…

Cố Tịch Dao quay người, tâm sự trùng trùng.

Vân Chi Lâm đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai cô như để an ủi.

“Mẹ… mẹ…”

Ngay khi Cố Tịch Dao nản lòng chuẩn bị ra về thì sau lưng cô vang lên giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, âm thanh ấy tựa như một nốt nhạc gõ vào tim cô.

Là con bé! Con gái bé bỏng của cô đã về!

Đột nhiên Cố Tịch Dao ngẩng đầu, mây đen trên mặt lập tức biến mất, cô nhìn lại thì thấy Anna một tay bế Cửu Cửu, một tay đẩy hành lý từ lối ra đi về phía họ.

Hôm nay Cửu Cửu mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu hồng, chân đi đôi giày da màu đỏ tươi.

Trên khuôn mặt tròn nhỏ của cô bé là cặp mắt to tròn lấp lánh như búp bê.

Cô bé đang khua đôi bàn tay mũm mĩm của mình về phía Cố Tịch Dao.

“Con gái bé bỏng, mẹ ở đây…” Cố Tịch Dao cũng vui mừng vẫy tay, hét lên với cô bé.

Anna mỉm cười gật đầu với Cố Tịch Dao, sau đó dừng bước, ngồi xổm đặt Cửu Cửu xuống đất: “Bé con, mau đi tìm mẹ đi.”

Cửu Cửu gật đầu, vui mừng vừa chạy vừa gọi “mẹ”, giang hai tay ra giữ thăng bằng, từng bước từng bước chạy về phía Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao ngồi xổm xuống, mỉm cười ngấn lệ, giang rộng hai tay chờ đón con gái.

Cô đã chờ giây phút mẹ con đoàn tụ này suốt hai năm. Mặc dù trước kia cô cũng từng sống với Cửu Cửu ở Sabah nhưng dù sao đó cũng là nơi đất khách quê người.

“Bé cưng của mẹ, để mẹ ngắm con nào.” Cố Tịch Dao bế Cửu Cửu, cô thật sự rất vui, nhìn thế nào cũng không đủ, thơm thế nào cũng không đủ.

Vân Chi Lâm đứng cạnh cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Trình, họ nhìn thấy cảnh này cũng không kìm được lau đôi mắt đã bắt đầu phiếm hồng.

Ai biết chuyện về hai mẹ con họ chắc hẳn cũng sẽ mừng thay cho họ trong ngày hội ngộ sau một thời gian dài xa cách.

Anna lau vội khoé mắt, sau đó đẩy xe tới bên Cố Tịch Dao, cười nói: “Tịch Dao, cuối cùng nhiệm vụ của tớ cũng hoàn thành xuất sắc rồi nhé.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom