Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 987


Chương 987

“A… Mẹ, chúng con đợi điện thoại của mẹ lâu lắm rồi đấy!”

“Ha ha, chẳng trách đã muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ, trẻ con không thể làm cú đêm được, biết chưa?” Cố Tịch Dao nghe thấy tiếng Dương Dương nói cô không nhịn được khẽ thở dài. Hai đứa nhóc này cả ngày đều nghịch ngợm khiến cô không yên tâm chút nào: “Có ngoan ngoãn nghe lời dì Kiều Kiều không đó?”

Ai ngờ, Dương Dương lại nói: “Dì Kiều Kiều còn đang bận đánh nhau với chú đầu bếp ở trong nhà vệ sinh, đâu có thời gian để ý đến con!”

“A? Hình Uy cũng ở đó sao?” Cố Tịch Dao có chút ngoài ý muốn.

Không đợi Dương Dương trả lời, Trình Trình đã vội vàng nhận điện thoại: “Chú Hình Uy nói hôm nay ba không đến, nên sai chú ấy đến đây chăm sóc chúng con.” Thằng nhóc rất lanh lợi hỏi: “Mẹ, dì Kiều Kiều với chú Hình Uy có thù oán với nhau sao?”

“Ách. . .” Cố Tịch Dao không muốn nói cho bọn trẻ nghe về chuyện của người lớn: “Có lẽ là không có, haha, khả năng do dì Kiều Kiều ghét ba của hai đứa, cho nên mới trút giận lên người cấp dưới của ba. Hai đứa đừng quan tâm đến chuyện của bọn họ nữa, ngoan ngoãn đi ngủ đi, nhé?”

“Con biết rồi mẹ, chúng con nhớ mẹ, chúc mẹ ngủ ngon.”

“Mẹ cũng nhớ các con, cục cưng của mẹ ngủ ngon nhé.”

Cố Tịch Dao vừa cúp máy thì chuông điện thoại lại vang lên.

Cô nhìn qua màn hình, thì thấy là Bắc Minh Quân gọi đến: “Tịch Dao, em đang ở thành phố S à?”

Giọng nói trầm ấm của anh truyền đến từ trong điện thoại, ấm áp như cơn gió mùa xuân.

“Ừ.” Cô khẽ đáp lời.

Từ khi ở Sabah khi anh cản một viên đạn thay cô, thì vô thức thái độ của cô đã dịu dàng với anh hơn rất nhiều.

“Đã ngủ chưa?”

“Vừa lên giường, đang chuẩn bị ngủ.”

“Chỉ mình em thôi à?”

Vấn đề này thật sự là… Cô không nhịn được trợn mắt: “… Chẳng lẽ còn có thêm ai nữa?”

Anh dừng lại một chút, rồi nói ngả ngớn: “Biết đâu Vân Chi Lâm lại đang ở bên cạnh, cùng em mây mưa lên đỉnh Vu Sơn.”

“. . .” Bàn tay đang cầm điện thoại của cô siết chặt lại, cô cắn răng, nhưng vẫn giả vờ nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng, anh đã đoán đúng rồi đấy.”

Cái tên này thế mà hỏi cũng không hỏi cô đi công tác với ai, vì vậy anh ta chắc canh cô và Vân Chi Lâm lêu lổng, thật là khiến người ta giận sôi!

“Xì…… “Anh ta hít một hơi lạnh, cô có thể lờ mờ cảm nhận được rằng anh ấy đang cố gắng làm dịu cơn tức giận của mình, và vẫn bình tĩnh nói: “Thật muốn ngay trước mặt Vân Chi Lâm, hung hăng cắn em!”

Cố Tịch Dao nhíu mày lại: “Anh nha thật ghi là thù mà! Lòng trả thù thật nặng! Đến đây đi! Đến cắn tôi đi! Coi như anh có chứng vọng tưởng, lại có bệnh chó dại, cho dù anh phóng ngựa! Chả lẽ lại sợ anh!”

Dù sao mình ở thành phố S, anh ta ở thành phố A.

Mặc dù chỉ có mấy giờ đường xe, nhưng an ta cũng chỉ nhìn chằm chằm.

“Dao Nhi, chớ chọc lông tôi. Cẩn thận tôi lập tức làm em te tua đấy. Bắc Minh Quân thấp giọng nói.

“Có bản lĩnh anh làm đi!” Mũi cô khinh thường hừ một cái, nếu ở như ở Thành phố A, cô sẽ không cứng đầu như thế, nhưng ở Thành phố S, cô đắc chí đây!

Anh ở đầu bên kia điện thoại ngả ngớn cười một tiếng, giọng nói như cello tuôn ra. Nó hay đến lạ thường.
 
Chương 988


Chương 988

“Đừng ngang với tôi. Trong phòng có mở lò sưởi lên chưa?”

“Ưm, mở rồi.”

“Nói như vậy…… Cởi ra sẽ không lạnh…… “ Tiếng nói bỗng nhiên hơi nhỏ.

Cô hít sâu một hơi, con mắt trừng trần nhà: “Đúng vậy ! Không lạnh chút nào!”

“Vậy em cởi ra chưa?”

“Không ! Có!” Cô lớn tiếng trả lời.

“Ha ha……” Anh cười khẽ một tiếng, “Vậy cởi đi, tôi muốn thấy.”

Cái người này thật vô sỉ.

“….. Vân Chi Lâm còn ở bên cạnh! Anh nhất định bắt phải tôi phải cởi sao?” Cô nghiến răng nghiến lợi.

“Ưm…… “Anh dừng một chút,: “Không liên quan gì.”

Cô hơi sửng sốt: “Anh trở nên hào phóng như vậy từ bao giờ thế?”

Sau đó, có một giọng nói sột soạt, và một lúc sau: “Được rồi.”

“Để trần rồi?” Anh cười.

“Đúng vậy!” Cô tức giận nói. Kỳ thật cô không chỉ không cởi, ngược lại còn mặc nhiều thêm một áo: “Sao vậy, anh nhìn không thấy sao?”

“Ưm…… Nhắm mắt lại nhìn thấy rồi…… Dao Nhi của tôi, có đường cong cơ thể linh lung ưu mỹ, …… Quan trọng nhất chính là, còn có chố đó yêu kiều ướt át……”

“Đủ rồi!” Cô vội vàng quát, gương mặt bởi vì lời nói của người kia không biết xấu hổ mà ửng đỏ không thôi: “Thật nên ghi âm những lời này của anh lại, bán cho mấy tạp chí lá cải! Để cho những kẻ vô tri xem, tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị là kẻ háo sắc như thế nào!”

“Ha ha…… Đàn ông trong thiên hạ đều như thế, cũng không có gì hiếm lạ. Huống chi, tôi cũng chỉ là nói với người phụ nữ tôi yêu mới như thế.”

Anh câu này’ người phụ nữ tôi yêu, chấn động đến trái tim cô nhảy hụt một nhịp.

Bỗng nhiên, Ding dong

Chuông cửa vang lên.

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn thoáng qua:”Không nói với anh nữa.”

Nói xong, cô vội vàng ngắt điện thoại của Bắc Minh Quân.

Đứng lên, đi qua mở cửa

Lại không nhìn thấy bóng người.Có lẽ là ai đùa ác, cô nhíu lông mày, đưa đầu ra ngoài cửa, đột nhiên.

“A……”

Một trận gió lạnh đập vào mặt, cô còn chưa kịp phản ứng, sau lưng bị một bàn tay đeo bao da bóp cổ, ngay sau đó ôm lấy cơ thể của cô bước vào phòng.

Trong đầu hiện lên một tia nguy hiểm, cô vô ý thức nắm chặt khung cửa, nếu như là người xấu, bị kéo vào trong phòng cô coi như toang rồi.

Phản ứng đầu tiên trong đầu là không được để xảy ra chuyện, cô còn 3 đứa con lận đấy!

Vừa kịch liệt phản kháng, vừa la lớn về phía hành lang.

“Cứu với…… Ưm……”
 
Chương 989


Chương 989

Miệng trong một giây đã bị bịt kín.

“Là tôi! Bảo bối…… Là tôi!”

Bên tai truyền đến giọng nói từ tính của Bắc Minh Quân, Cố Tịch Dao run lên.

Không nghĩ ra, vậy mà lại là anh!

Thần kinh bị sợ hãi còn chưa kịp thư giãn, anh ôm ngang cô một cái, cấp tốc chui vào trong phòng

Rầm ~.

Cửa phòng đóng lại.

Cố Tịch Dao kinh ngạc còn chưa tỉnh táo lại: “Bắc Minh…… ưm……”

Đẩy cô về phía vách tường, cơ thể của anh đè lên!

Đôi môi lạnh buốt trong một khắc bao trùm cô ……

Anh không nói một câu, dùng hành động biểu đạt cảm xúc của mình giờ phút này!

Nhanh!

Trêu chọc xoa nắn!

Khẩn trương!

Lửa nóng!

….. Cô bị hôn đến đầu óc choáng váng.

Đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.

Sao mà ngờ được, người đàn ông vừa mới còn đang nói chuyện trong điện thoại bảo cô làm càn, giờ phút này thế mà sống sờ sờ đứng trước mặt của cô !

Anh mang theo sự hung ác tàn bạo.

Dường như muốn nghiệm chứng những lời vừa mới nói kia!

Anh chạm tới phần gáy của cô, càng hướng xuống dưới….

“Ây…… “Cô ấy thở hổn hển vì đau, nhưng tên này thực sự đã cắn cô!

“Là ai nói đến cắn em? Là ai nói có bản lĩnh thì làm em hả?” Liếm liếm môi cô, một hơi thở hoang dại tràn trên má cô, trêu chọc dây thần kinh của cô …

Cô bị anh đè trong vách tường, không thể động đậy.

Thở hổn hển, ánh mắt long lanh nhìn anh chằm chằm: “Sao anh ở đây?”

“Thành phố S nhỏ như vậy, muốn tìm một người không khó.” Anh ôm lấy eo, bụng của cô, cười tà ác một tiếng.

“Đừng nói với tôi những lời này! Tôi không tin!” Cô nhớ tới buổi chiều Vân Chi Lâm nói với cô về sự cố cháy của công trình ‘Ánh’, chợt ngộ ra :”Có phải anh biết Chi Lâm là luật sư đại diện cho “Doanh nghiệp Hoàng đế” của bên xây dựng không? Không ngạc nhiên khi anh không hỏi tôi, khi biết rằng tôi đến thành phố S với Chi Lâm!”

“Hừ hừ.” Anh khịt mũi lạnh lùng và hất nhẹ người cô: “Em đã biết gia tộc Bắc Minh thị đang tố cáo Đế Hoàng, vì sao không tránh hiềm nghi, ngược lại còn cùng tôi đối nghịch?”

“Vậy thì thế nào? Hai năm trước, bởi vì công trình Ánh, anh làm nhục tôi không ít lần! Bây giờ, nó cháy rồi, thành Lạn Vĩ lâu, tôi vui mừng còn không kịp, sao phải tránh hiềm nghi?” Cô ra vẻ ‘Chính là hận không thể cùng anh đối nghịch’.

Anh nhíu mày, khóe môi cong lên, “Cũng được. có lẽ tôi lại bởi vì em, để Vân Chi Lâm thua thảm hại hơn một chút.”
 
Chương 990


Chương 990

Cô hung hăng nhìn anh như phi đao, lúc này

Cốc cốc cốc

Những tiếng gõ cửa dồn dập.

“Dao Dao! Em ở đâu? Vừa mới nãy có phải em kêu cứu không? Dao Dao, em không sao chứ?” Giọng nói Vân Chi Lâm lo lắng vang lên theo.

Cố Tịch Dao giật nảy mình!

Bắc Minh Quân mi tâm theo bản năng vặn lên, lại không quan tâm, cúi đầu cuốn lấy môi của cô bất chấp, mặc kệ Vân Chi Lâm ở bên ngoài khàn cả giọng hô hào.

“Dao Dao! Em đừng dọa anh! Em trả lời anh một tiếng đi…… “

Vân Chi Lâm ở bên sát phòng Cố Tịch Dao, lúc này đang tắm, dường như nghe thấy tiếng có người hô cứu mạng, giày cũng không kịp đi, lao ra ngoài, đập cửa, sợ là Cố Tịch Dao xảy ra chuyện.

“Ưm…… “ Tim Cố Tịch Dao đập mạnh, muốn đẩy ra Bắc Minh Quân ra.

Nhưng cái gã này rất không muốn mở cửa. Cường bạo ôm lấy người phụ nữ mềm mại trong ngực.

Rầm rầm rầm!

Vân Chi Lâm liên tục đạp cửa.

Nhưng cửa phòng dày dặn, căn bản đạp không ra.

“Dao Dao? Dao Dao ?”Khi Vân Chi Lâm hô hai tiếng vẫn không có ai đáp lại, anh ta vội vàng nói: “Em đừng sợ, anh lập tức báo cảnh sát! Anh đi gọi bảo vệ khách sạn tới cứu em……”

Miệng Dao Dao bị phong ấn “……..”

Bắc Minh Quân nghe Vân Chi Lâm muốn báo cảnh sát, lúc này mới buông lỏng cô ra.

Cố Tịch Dao lớn tiếng thở hổn hển!

Hung hăng trừng tên đáng chết vô lại kia một chút, ra hiệu anh an phận đi!

Sau đó, dùng sức đẩy Bắc Minh Quân ra, nhỏ giọng nói: “Xin anh mau đi trốn đi! Nhà vệ sinh, ban công đều có thể!”

Anh vòng hai tay lại, dáng vẻ chết cũng không đi.

“Bắc Minh Quân!” Cô trầm giọng gào thét, gấp đến độ giống như kiến trong chảo nóng vậy, anh đã đồng ý với tôi.”

Đã đồng ý với cô, không công khai mối quan hệ hôn nhân của bọn họ!

Anh lúc này mới nhún nhún vai, quay người rời đi……

Cố Tịch Dao vội vàng chạy tới mở cửa ——

Đã thấy bóng dáng của Vân Chi Lâm đang muốn xông vào trong thang máy, cô vội vàng cuống họng hô: “Chi Lâm, em không sao……”

Vân Chi Lâm dừng chân lại.

Quay người lại, chạy thật nhanh về phía cô, thở hồng hộc: “Dao Dao! Em…”

“Em không sao mà. Vừa mới ở toilet, cho nên mở cửa chậm một chút.” Cô cười xấu hổ.

Sau đó nhìn lướt qua Vân Chi Lâm, trên tóc còn nước gội đầu bọt biển màu trắng…

“Làm anh sợ muốn chết!”

Vân Chi Lâm lúc này mới thở dài một hơi, bên hông vẻn vẹn quấn mỗi môt chiếc khăn lông, bọt biển màu trắng xuôi theo thân trôi xuống dưới: “…Anh cho là em xảy ra chuyện, cho nên…” Anh ta cười khúc khích gãi gãi bọt biển trên đầu.

“Ha ha, đừng lo lắng, em không phải đều ổn rồi sao? Nhanh đi vào tắm rửa đi.” Đối với Vân Chi Lâm, cô thực tình cảm thấy vô cùng có lỗi.

“Được! Vậy em nghỉ ngơi thật tốt! Ngày mai chúng ta còn phải đi sớm lên đi hiện trường khám nghiệm, em nghỉ ngơi lấy tinh thần.” Vân Chi Lâm gật gật đầu, quay người về căn phòng sát vách bên cạnh.
 
Chương 991


Chương 991

“Đợi đã!” Cố Tịch Dao vui mừng nói : “Cám ơn anh, Chi Lâm.”

“Ngốc ạ! Cái này có gì mà cảm ơn? Em là đên đây cùng anh, anh chịu trách nhiệm an toàn của em mà!” Vân Chi Lâm cười.

“Ưm, vậy ngủ ngon.” Nội tâm của Cô thở dài.

“Ngủ ngon.”

Cố Tịch Dao lúc này mới trở về phòng, đóng cửa lại.

Quay người, cô quét đến dáng người cường tráng kia : “Ây……” Giật nảy mình.

Mắt liếc nhìn cái tên này, xem bộ dạng là dự định không đi! Cô cắn răng nói: “Giữa mùa đông giá rét này, anh cởi hết như thế. Không lạnh à?”

Tay anh chống đầu, ánh mắt thâm thúy lười biếng liếc mắt nhìn cô , tiếng nói mê hoặc khàn khàn

“Vậy em tới ủ ấm cho tôi.”

Câu nói làm tiếng lòng cô run lên.

Không thể không nói, Bắc Minh Quân cái tên này có thân hình hoàn mỹ quả thực có thể so sánh với Zeus.

Gợi cảm, quyến rũ, làn da bánh mật của nam giới.

Chuẩn tới từng inch. Hầu như không có sai sót.

Chút trêu chọc chọc cô khiến tim cô loạn nhịp.

Khả năng dụ dỗ và gây rối của người đàn ông này thực sự rất khủng khiếp …

“Anh nghĩ hay lắm!” Cô đảo mắt nhìn anh, đi đến bên cạnh, nắm lấy quần áo anh cởi vứt trên mặt đất, dùng sức hất về cơ thể anh: “Mặc xong quần áo cút trở về cho tôi!”

Anh nhíu nhíu mày lại, u oán nhìn cô: “Tôi ngàn dặm xa xôi chạy đến Thành phố S …”

“Được!” Cô vội vàng cắt lời anh: “Công trình chưa xong kia ở Thành phố S, đừng nói cái gì mà vì tôi mà đến!”

Khóe môi anh cong lên, trầm thấp cười ra tiếng.

Từ trong túi quần móc ra một tờ giấy A4, đưa tới trước mặt cô.

“Cái gì?” Cô cau mày, nhận lấy xem xét.

“Thỏa thuận cưới thay”

Cô trợn to mắt, nhanh chóng xem một lần nội dung thoản thuận, thì thầm: “Sau khi hôn nhân thay thế kết thúc, Bên A sẵn sàng nhường quyền giám hộ một đứa trẻ cho bên B, nhưng bên B không được phép rời thành phố A cùng con mình, và hứa sẽ gặp bên A mỗi tuần một lần để bàn bạc việc học hành của hai đứa trẻ … ”

Tay cô chỉ xiết chặt: “Dựa vào cái gì sau này còn phải mỗi tuần gặp mặt anh?”

“Không phải đều nói rõ rồi hay sao?” Anh cong môi cười tà ác một tiếng.

Cô cắn răng: “Thảo luận về việc học hành của con, trong điện thoại cũng có thể!”

“Chẳng lẽ em thật sự nhẫn tâm, để hai đứa bé cũng chỉ gọi điện thoại không thấy mặt sao?”

“Bọn chúng đương nhiên có thể gặp mặt!”

“Vậy nếu là bọn chúng muốn cùng lúc nhìn thấy cả ba và mẹ thì sao?”

“…Cô nghẹn lời.

Cái tên này là chuẩn bị cùng cô ăn thua đủ đây?
 
Chương 992


Chương 992

Tốt, cô tạm thời không tính toán với anh cái này.

Tiếp tục đọc xuống dưới

“Trong thời gian thực hiện hợp đồng cưới thay, bên B nhất định phải chấp hành nghĩa vụ.

Thứ nhất:

Trước mặt mọi người, hãy đối xử với chồng nồng hậu, ân cần như mùa xuân;

Sau lưng mọi người, đối xử với chồng say đắm nhiệt tình như mùa hè;

Sau những bậc tiền bối, đối xử với những người đàn ông không phải chồng cô ấy sẽ lạnh lùng như mùa đông … ”

Đọc đến đây, Cố Tịch Dao mở to hai mắt!

Giơ lên bản hợp đồng trong tay, gắt gao trừng chằm chằm người đàn ông khỏa thân, chế nhạo:“Xuân, hạ, đông! Sao không viết về mùa thu, hả?”

Nhưng không ngờ, anh tà tà liếc mắt nhìn cô, khàn khàn tiếng nói nhẹ nhàng nói: “Em thật muốn tôi viết về mùa thu à? Mùa thu là quả là mùa bội thu. Ưm… Mặc dù trước đó chúng ta đã có hai đứa con trai, tôi không ngại sinh thêm nhiều mấy đứa con gái…Làm đội bóng rổ hay đội bóng đá, ngược lại cũng không bài xích…… Đi, tôi bây giờ cộng vào…”

Nói một cách lãnh đạm, thờ ơ, anh làm bộ muốn cầm bút.

“Bắc Minh Quân !” Cố Tịch Dao dọa đến sắc mặt trắng nhợt! Tranh thủ thời gian ngăn anh lại, quát: “Anh nghĩ tôi là heo à! Còn nữa, tôi cũng không phải vợ chính thức của anh, dựa vào cái gì lại muốn sinh con? Còn đội bóng rổ đội bóng đá gì đó! Không biết xấu hổ! Sinh nhiều như vậy, phạt đều phạt chết anh!”

“Ha ha ha…” Một tràng cười nhu hòa từ cổ họng của anh phát ra: “Yên tâm, chúng ta xử lý cái hộ khẩu ngoại quốc, sinh nhiều không phạt tiền.”

… Cô phóng cho anh một ánh ánh mắt như dao phi, sau đó cầm lấy hợp đồng , tiếp tục đọc xuống

Thứ hai…… Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Khi chồng ăn cơm, phải ở bên cạnh, nhiệt tình múc canh xới cơm cho chồng và không nói những lời không hay.

Lúc chồng mặc quần áo, phải ở cạnh hầu hạ, tích cực phối đồ chồng cho chồng, không được châm chọc khiêu khích.

Khi chồng đi tắm, phải pha nước ấm, vui vẻ kỳ lưng cho chồng, không được mượn cơ hội hành hung.

Lúc chồng mỏi mệt, phải cười niềm nở, chủ động xoa bóp đấm chân cho chồng, không được miễn cưỡng!

Cố Tịch Dao cắn răng, nôn ra’ 3 nghĩa vụ của hợp đồng cưới thay’ , ôi, cô vô cùng phẫn nộ!!

Người đàn ông trừng mắt bình chân như vại, một mặt tà ác nhìn cô gào thét .

“Bắc Minh Quân ! Anh mẹ nó muốn tôi làm người hầu hay là vợ vậy, hả?”

“Đọc xong đầu dòng thứ ba, em biết ngay là vợ hay người hầu.” Anh nhìn người phụ nữ trước mắt đã nổi giận, lại cười đến hai hàm răng trắng, sáng rung rung, đẹp trai đến không tưởng.

Trong tay cô ta tờ giấy A4, đã bắt đầu có nếp uốn.

Tiếp tục thì thầm ——

Thứ ba:

Mỗi đêm vào phòng ngủ đi ngủ, nhất định phải có chồng ở bên cạnh…………
 
Chương 993


Chương 993

Trước khi chìm vào giấc ngủ đó, nếu chồng có nhu cầu thì phải chủ động hợp tác, phản ứng không được như cá chết.

Nếu lấy cớ cơ thể khó chịu hoặc là tâm trạng không tốt, cố ý lừa gạt lừa dối quá ải, như vậy, chồng có quyền lợi cưỡng ép chiếm hữu!!!

Nếu hoàn thành tốt mục thứ ba, chồng có thể tha thứ nếu hai mục trên không được hoàn thành tốt; Ngược lại, nếu hoàn thành tốt hai điều trên, điều ba không hoàn thành tốt thì kể cả khi bên B phá vỡ hợp đồng, bên A có quyền không trả lại quyền giám hộ cho một đưá bé! ” Cố Tịch Dao gần như kết thúc câu cuối cùng với một giọng nói run rẩy!

Toàn thân đã tức giận đến phát run!

Thật muốn tiến lên cắn chết người đàn ông này!

Điều thứ ba dường như là cốt lõi linh hồn của toàn bộ bản hợp đồng cưới thay!

“Khốn khiếp! Anh cứ như vậy muốn cùng tôi…” Cố Tịch Dao làm vừa thẹn lại giận, thầm mắng con ngựa chết giẫm này!

Anh nhướng mày, nhún vai tỏ vẻ lãnh đạm rồi bí mật móc ngón tay về phía cô: “Cách trực tiếp nhất để đàn ông thể hiện phụ nữ là chiếm hữu cô ấy! Không chiếm hữu thì không có cảm giác an toàn, hiểu không?”

“Cái Logic chó má của anh!” Cô khinh thường nôn một câu.

Anh không những không giận mà còn cười, dường như cô càng nổi nóng, anh càng vui vẻ, tới đây, ký tên, em thuộc về tôi rồi.”

Sắc mặt Cố Tịch Dao co quắp, trong tay bóp chặt tờ giấy A4, ước gì có thể đập chết tên này!

Cô do dự, trừng mắt nhìn ba cái nghĩa này, hai cái đầu có thể chịu được …

Nhưng Điều 3

“Mẹ *, cái gì mà anh có tư cách cưỡng đoạt chiếm hữu là có ý gì?” Cô nhìn chằm chằm câu nói này, trong lòng sởn cả gai ốc.

“Để tránh tái diễn việc em giả vờ nghỉ lễ, tôi phải bảo lưu quyền vạch trần những lời nói dối, cưỡng chiếm em.” Anh nói ngay thẳng, như thể ép buộc cô, giống như chân to không vừa giày vậy. Nó giống như đôi giày của tôi, nếu em bóp nó một cách cưỡng chế, em vẫn có thể đi vào được!”

“Dẹp! Anh định làm gì tôi? Chẳng lẽ tùy ý anh cưỡng.Gian tôi à, tôi cắn răng chết đấy?” Mắt cô hung hăng nhìn anh, cái tên này quả nhiên là quá đáng khiến người giận sôi!

“NoNoNo, cưỡng ép chiếm hữu không phải là XX.”

“Anh đang ngụy biện gì vậy!” Cô nắm chặt nắm đấm.

“Có muốn thử một chút hay không? Thử qua anh sẽ thấy khác biệt… Cái gã này thật muốn quất anh ta!

“Thử em gái em á!”

“Vậy con, em có muốn hay không?”

“Đương nhiên muốn!”

“Nghĩa vụ của người vợ ban đầu bao gồm việc duy trì sự ổn định và thống nhất với chồng về mọi mặt. Yêu cầu của tôi không quá đáng”.

“Nhưng… “Cô biết, nếu như làm vợ chồng chân chính, vợ cùng chồng cũng như cá với nước, chi hoan vốn là chuyện thường tình.

Nhưng mấu chốt bọn họ không phải vợ chồng thật sự!

“Chớ do dự Dao à…” Anh nhìn thấu tâm tư của cô, hơi dịch về phía cô:” Thời gian kết hôn sắp hết. Anh chỉ có một yêu cầu nhỏ này thôi. Em thỏa mãn anh đi…”
 
Chương 994


Chương 994

Sau đó, anh duỗi ra bàn tay to, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa đến dưới bụng của mình … ”

Ngón tay của cô như bị bỏng, đột nhiên rút về tay, trái tim dọa đến xiết chặt…

“ … Tôi… Điều thứ nhất và điều thứ hai tôi có thể cố gắng làm được, nhưng đầu thứ ba…”Cô từ đầu đến cuối do dự, mặc dù sự trong trắng của cô đã sớm bị anh đoạt rồi, cũng không có nghĩa là cô bằng lòng một lần lại một lần nghênh hợp với anh.

Cơ thể này, là tôn nghiêm sau cùng của cô!

“Ui da…” Anh đột nhiên thở nhẹ một tiếng.

“Sao vậy?” Cô vặn lông mày, dò hỏi.

Anh nhíu lại lông mày, chỉ chỉ phía sau vai, vẫn dùng băng gạc băng bó vết thương đạn bắn: “Vết thương của tôi, lại đau…”

“ Chỗ nào?” Cô vội vàng chuyển tới phía sau anh, tiếng lòng xiết chặt : “Ui, chảy máu… Đáng chết, anh không thay băng sao?”

Thấy cô có vẻ lo lắng, anh vui vẻ cười:” Bay hết rồi, anh vội qua đây gặp em …”

“Anh …” Cô không biết nên nói gì với anh: “Đừng nhúc nhích! Anh có mang theo thuốc đến không?”

“Có mang theo…” anh nói, lại nghiêng về phía cô …

Anh vừa nói, miệng lại đưa về phía cô…

Trên người cô đột nhiên bị hắc tuyến bao phủ, tên này không biết sống chết. Dùng lòng bàn tay anh: “Bắc Minh Quân! Tôi nghiêm túc! Hòm thuốc đâu!”

“Trong xe.”

“Xe đâu?”

“Dưới lầu bãi đỗ xe.”

“Vậy tôi bây giờ xuống dưới cầm lên…”

Cô vừa nói xong thì đứng dậy mặc áo khoác, vươn tay nhìn anh chằm chằm: “Chìa khóa xe!”

Ánh mắt anh lóe lên, ngoan ngoãn cầm chìa khóa trong túi áo đưa cho cô.

Chớ đắc ý, một hồi để anh nếm thử sự lợi hại của bà cô đây! Quay người đi ra khỏi phòng khách sạn.

Cố Tịch Dao đi thẳng tới khách sạn bên bãi đỗ xe bên cạnh.

Sắc trời đã tối.

Cô mở điện thoại, tìm xe Bắc Minh Quân, bảng số xe cô rất quen thuộc.

Chỉ chốc lát sau, tìm được xe của anh, nhanh chóng từ phía sau chuẩn bị lấy hòm thuốc ra.

Lúc chuẩn bị về

Trong lúc hoảng hốt, một bóng người dường như vụt qua.

Cô lo lắng.

Cô siết chặt áo khoác và nhanh chóng quay lại con đường ban đầu.

Cứ hai bước đi, cô lại ngoái lại, luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình, nhưng cô không thể nhìn ra đó là ai …

Mang theo hòm thuốc, cô vội vàng trở về khách sạn.
 
Chương 995


Chương 995

Lúc này mới thở dài một hơi.

Quay người tiến vào thang máy……

Cô không biết, bóng dáng theo cô vừa rồi xuất hiện ở cửa khách sạn, bất đắc dĩ nhìn quanh.

Cố Tịch Dao trở lại trong phòng.

Bắc Minh Quân vẫn tự đắc như cũ đang nằm nghiêng, như mỹ nam đi tắm vậy, nhìn Cố Tịch Dao, thỏa mãn cười cười: “Không tệ, xem ra rất nhớ thương tôi. Về sớm hơn so với dự tính hai phút.”

“Nhớ thương cái đầu quỷ nhà anh! Tôi là sợ hãi có người theo dõi, mới vội vàng chạy về…” Cô vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi.

Thần sắc anh lập tức run lên!

“Có người theo dõi em?”

“ … Không chắc lắm.” Cô nghẹn một tiếng, cầm cái hòm thuốc đi qua: “Nằm xuống đi, tôi thay băng cho anh.”

Lần này, anh không có dị nghị, ngoan ngoãn làm theo.

Chỉ là mi tâm vẫn vặn lại như cũ: “Em nhớ kỹ lại xem, thật không có người theo dõi em sao?”

Cô lắc đầu, sau đó mở cái hòm thuốc ra, lấy ra cây kéo nhỏ, cắt bỏ băng gạc cũ: “Tôi ở thành phố S không quen biết ai, tại sao phải theo dõi tôi?”

Anh dừng một chút, ánh mắt lướt qua một vòng, nửa ngày sau mới nói: “Sau này không có việc gì, không nên tùy tiện đi ra ngoài. Coi như muốn ra cửa cũng phải có người đi cùng.”

“Vậy không còn cách nào khác chỉ có thể tìm Vân Chi Lâm thôi .”Cô thuận miệng hừ hừ.

Khi băng gạc được mở ra, vết thương trên xương bả vai của anh hiện lên trong mắt cô.

Cô nhìn rõ vết sẹo nơi vết đạn khâu lại, tuy đã đóng vảy nhưng cô vẫn bàng hoàng …

Trái tim bất thình lình nhảy hụt một nhịp.

Nhớ tới tình cảnh tại Sabah ngày đó, tròng mắt của cô không khỏi dịu dàng……

Không ngờ, anh còn thực sự nói: “Nếu Vân Chi Lâm có thể bảo vệ em lúc nguy cấp, tôi không có phản đối.”

Cô sửng sốt một chút, , mím môi tự giễu:” Điều khoản đầu tiên của nghĩa vụ vợ chồng thay thế có nghĩa là em nên lạnh lùng như mùa đông đối với người đàn ông khác sao?”

Lấy iốt ra và sát trùng vết thương.

“Hì hì …” Anh lạnh lùng thì thào nói: “Như vậy là tốt nhất! Tôi không cho phép em lấy sinh mệnh ra nói đùa!” Cô ấy đưa ngón tay cho anh:” Bắc Minh Quân, tôi là một thường dân nhỏ, chúng tôi có thể có thù với ai! Làm sao có thể có người ăn no rửng mỡ theo dõi tôi chứ? Thật là …”

Mặc dù cô đang lẩm bẩm, nhưng trái tim cô rất ấm áp. Bắc Minh Quân cau mày và nằm trên gối mà không nói lời nào.

Anh không muốn làm cô sợ, dự án “Ánh” cháy không phải ngẫu nhiên!

Anh không biết tương lai phải đối mặt chuyện gì, nhưng anh sẽ dùng cả đời để bảo về người phụ nữ này……

Anh không hi vọng cô nhận bất cứ thương tổn gì!

Qua một hồi lâu, cô cuối cùng cũng giúp anh thay băng xong.

“Dao…” Anh lẩm bẩm, giọng nói hơi quyến luyến, hơi mỏi mệt: “Đến trong ngực tôi, có được hay không…”

Cô xử lý xong hòm thuốc, rửa tay.
 
Chương 996


Chương 996

Cuối cùng chỉ có thể là bất đắc dĩ nằm lại bên cạnh anh.

Tắt đèn.

Đêm tối, bao phủ gian phòng.

Có thể nghe tiếng hít thở của nhau.

Nép mình trong vòng tay lớn của anh, lòng cô dần hòa hoãn lại.

Trong đầu hồi tưởng đến những chuyện trong năm vừa qua.

Người đàn ông bên cạnh cô đã làm tổn thương cô vô số kể. Nhưng vào lúc nguy cấp nhất, đã cứu cô thoát khỏi bể khổ.

“Dao… Cho tôi…” Tay của anh lại không an phận…

“Không được! Vết thương của anh còn chưa khỏi!”

“Tôi mặc kệ, tôi muốn em thực hiện nghĩa vụ điều thứ ba…”Anh bắt đầu uy hiếp.

Cô thật muốn đánh chết anh ta ! Rầu rĩ nói “ … Biết rồi!”

“Vậy còn không nhanh…” Thanh âm của anh lập tức hưng phấn lên, hào hứng đến kịch liệt!

“Tôi có nhanh cũng không ‘nhanh’ bằng anh!” Cô tức giận có ý riêng.

“Tiểu tử thúi…” Anh cười đến đặc biệt vô lại, dao mài mài một cái cũng nhanh…

“Đi cái đầu anh!”

“Đến đây, bảo bối… Tôi là dao, em là đá mài dao…”Anh hướng dẫn từng bước.

“ Ai… Ai muốn mài!”Cô thở hổn hển.



Sột sột soạt soạt.

Binh binh bang bang.

Thùng thùng bang bang.

Hồi lâu sau —

“Đáng chết, phụ nữ lại không thể có chút phản ứng nào sao! Như con cá chết vậy!”

“Anh thích cưỡng bức chiếm hữu, điều này cho anh biết rằng thứ duy nhất có thể bị cưỡng chế là cá chết

“… Cái vật nhỏ của em, lão tử không làm cho em hét lên, lão tử đây không họ Bắc Minh!”

“A… Cô hét lên một tiếng.

“Làm sao, sướng rồi?” Anh đắc ý quên hình tượng.

“…” Cô xẹp rất lâu, bỗng nhiên một bàn tay đánh tới anh ta: “Khốn nạn, đau quá… Anh đi ra ngoài cho tôi…”

Cuối cùng, hai phương giày vò bò xuống.

Kết thúc sự thất bại của Quân gia.

“Ai…”Anh ca thán một mạch, từ bỏ tiến công, ẩn nhẫn lấy thân thể đau đớn, nằm xuống bên cạnh cô, ôm thật chặt cô vào trong ngực: “Ngủ đi.”

Cô có chút ngoài ý muốn, Bắc Minh Quân Quân…

Cô muốn nói gì đó, nhưng anh vội ngăn lại: “ Không ngủ tôi đổi ý, tăng cường cho em ngay…” kèm theo lời đe dọa
 
Chương 997


Chương 997

“…” Cô ngoan ngoãn im lặng.

Vốn muốn nói, hãy để anh chú ý đến vết thương, đừng đè vào nó.

Sau khi bị anh mắng, cô không dám nhổ lông trên miệng cọp nữa.

Khóe miệng anh vô tình nhếch lên, cuối cùng anh lựa chọn tôn trọng mong muốn của cô.

Thực tế thì anh ấy không đến nỗi tệ, đúng không?

Nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim có phần hỗn loạn của anh, cô tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay anh và chìm vào giấc ngủ ..

Nghe thấy tiếng thở của cô, Bắc Minh Quân không khỏi thở dài.

nghĩ rằng Điều 3 của hợp đồng thay vợ sẽ mang lại lợi ích cho anh.

Lại không nghĩ, đây mới là bắt đầu của sự tra tấn…

Ôn nhu như ngọc nằm trong ngực, nhìn thấy lại ăn không được!

Từ bao lâu, anh thấy mình tàn nhẫn đến mức trái tim đã cưỡng chiếm cô?

Mẹ nó!

Đêm dài đằng đẵng, thật là tự đào hố cho mình mà!

Hôm sau, sáng sớm.

Cố Tịch Dao dậy thật sớm, tinh thần sảng khoái.

Một bên dọn dẹp, một bên còn đổ thừa lên người đàn ông nói ——

“Lát nữa Chi Lâm sẽ đến gọi tôi, anh thức thời một chút, không muốn bị anh ta phát hiện?”

“Ân…” Quân gia rầu rĩ lên tiếng.

Uốn mình trong chăn, mặt mũi tràn đầy ủ rũ, ngay cả nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này cũng không buồn bỏ công sức ra. Dựa vào cái gì cô một đêm ngủ ngon, anh lại dày vò đến hừng đông?

“Còn nữa, không có việc gì không cần gọi điện thoại loạn lên cho tôi! Lúc tôi làm việc cũng không có thời gian xã giao với anh.” Cô bàn giao lại.

“Ưm…” Quân gia u oán liếc mắt nhìn cô, anh cứ như vậy nhìn cô?

“Đúng rồi, đợi lát nữa anh gọi người của khách sạn đưa bữa sáng tới. Tôi một hồi nữa cùng Chi Lâm xuống dưới ăn…” Cô soi gương bôi son môi.

Giống như một họa sĩ, phác thảo và tô đôi môi đỏ mọng, từng lớp một

cuốn lấy anh …

“…” Anh thở dài, tra tấn lại bắt đầu. Có chút si mê nhìn dáng vẻ bôi son của cô: “Có thời gian cùng anh ta đi ăn điểm tâm, vì sao có thời gian ăn sáng với tôi? Không phải đã đồng ý với tôi, đối với đàn ông bên ngoài sẽ lạnh lùng như mùa đông à?”

“Đừng lộn xộn.” Cô tô xong son môi, quay đầu liếc mắt nhìn anh: “Anh không phóng khoáng hơn được à! Tôi đây là đi làm việc. Huống hồ, lần trước tại Ủy ban Nhân dân, bà Vân không phải nói rất rõ ràng rồi hay sao? Cố Tịch Dao tôi cho dù không có ai cần, cũng không được cướp con trai trong tay bà ấy.”

Nói rồi, cô đi qua, mặc áo khoác vào.

“Thật à?” Ánh mắt sáng lên, bởi vì những lời này của cô, trước một giây Quân gia như chó đã chết vậy, lập tức như long hổ hồi sinh lại, một bộ dạng ‘Sớm biết Dư Như Hân có tác dụng như thế, lão tử đã sớm chuyển bà ta rồi’.

“Còn đùa được sao!”Cô bất đắc dĩ trợn mắt trừng một cái với anh: “Anh nếu là lấy tâm tư đối phó với đàn ông bên cạnh tôi mà đặt trên người bọn nhỏ, tôi thắp nhang cầu nguyện. Đừng quên gọi điện cho bọn nhỏ chúc buổi sáng tốt lành, tôi đi trước.”
 
Chương 998


Chương 998

“…” Anh lưu luyến không rời nhìn qua cô, từ bao giờ, người phụ nữ này bước đi còn tiêu sái hơn anh?

Ngay lúc cô muốn đi ra cửa, đột nhiên lại vòng trở lại: “Đúng rồi…”

Anh ánh mắt sáng lên: “Thay đổi chủ ý cùng tôi dùng bữa sáng sao?”

“Anh nghĩ hay lắm! Tôi là muốn nói, nếu như anh không có việc gì, đừng tiếp tục ở trong phòng của tôi, vì ảnh hưởng không tốt, biết không? “Sau đó, cô ấy bước đi đầy kiêu hãnh trên đôi giày cao gót.

“Ai nói lão tử không có chuyện?”

Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, và lần đầu tiên trong đời, miệng anh phẳng lặng, bực bội nhấc chiếc chăn lên. Đứa em trai đang bay bổng dưới chiếc chăn bông vẫn đang kêu gào!

Người phụ nữ chết tiệt, một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô ấy hét lên!

Làm sống lại bản lĩnh đàn ông của Quân gia này!

Vân Chi Lâm cùng Cố Tịch Dao ăn sáng xong, từ khách sạn thiên nga nhỏ xuất phát, lái chiếc Mercedes-Benz ML350 màu đen của mình đến hướng dự án “Ánh”.

Trên đường đi, Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao không nói tiếng nào, Cố Tịch Dao ngồi ở hàng ghế sau xem tài liệu.

Trong xe rất yên tĩnh và bầu không khí rất yên bình.

Nửa giờ sau, xe đến địa điểm của dự án ‘Ánh’.

Kể từ sau vụ cháy, để công tác điều tra, thu thập chứng cứ được thuận lợi, nơi đây đã bị phong tỏa.

Khi đặt chân lên mảnh đất này, Cố Tịch Dao đã không khỏi bàng hoàng trước công trình 36 tầng ‘ánh lên’ trước mặt.

Mặc dù bây giờ đã bị đốt một mảnh đen thui, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra một khi hoàn thành, chính là một tòa nhà kiến trúc hùng vĩ thế nào.

“Luật sư Vân, xin chào các kỹ sư được Tập đoàn Hoàng đế chỉ định đi cùng họ đã ở đây chờ sẵn.

Vân Chi Lâm gật đầu, mở cốp xe lấy ra một chiếc máy ảnh, đưa một chiếc máy ảnh nhỏ cho Cố Tịch Dao: “ Dao Dao, lát nữa chúng ta sẽ tới đó. Em chỉ cần phụ trách chụp và thu thập chứng cứ.”

“Được.” Cố Tịch Dao đồng ý.

Khi cả hai đội mũ bảo hiểm và chuẩn bị bước vào tòa nhà với các kỹ sư của tập đoàn Hoàng đế.

Tuýt tuýt tuýt.

Vài tiếng ô tô thổi còi.

Bên ngoài cổng công trường, ba chiếc xe ô tô chạy tới, dẫn đầu là một chiếc xe thể thao Lamborghini, theo sau là hai chiếc xe buýt thương mại mini.

Cố Tịch Dao sửng sốt trong giây lát.

Ba chiếc xe dừng ở lối vào của tòa nhà.

Bắc Minh Quân bước ra từ chiếc xe thể thao, vẫn trong bộ vest đắt tiền được thiết kế riêng và cặp kính râm đen cực ngầu.

Một nhóm mười người đến Vân Chi Lâm cùng với nhóm công tác.

“Chủ tịch…” Kỹ sư của tập đoàn Hoàng đế nhận ra anh ta

“ ……” Vân Chi Lâm hơi ngạc nhiên, không ngờ Bắc Minh Quân sẽ đích thân đến: “ Bắc Minh Quân, không lẽ anh ra trận chỉ vì sợ tôi nhận đơn kiện đơn này đấy chứ?”
 
Chương 999


Chương 999

Bắc Minh Quân tiến lên trước hai bước, và khoảng cách giữa anh và Vân Chi Lâm chưa đầy năm mươi cm.

Khóe miệng của anh hơi vểnh lên. Đưa tay lấy kính râm đang đeo xuống, Cố Tịch Dao vội vàng tránh ánh mắt nóng bỏng của mình và tự nhắc nhở bản thân rằng cô ấy hiện đang đại diện cho Doanh nghiệp của Hoàng đế và nên tránh bị nghi ngờ.

“Sợ?” Bắc Minh Quân cười nhạo một tiếng, trong từ điển của anh ta không có từ sợ hãi. “Có rất nhiều luật sư ở thành phố S mà Hoàng đế không mời họ, họ lại thích thuê luật sư ở thành phố A. Tôi thực sự không biết phải nói gì mới được. Chà, vẫn chưa thể hiểu hết được. ”

Bắc Minh Quân giơ ngón tay về phía tòa nhà: “ Đây là dự án mà tôi đã nỗ lực rất nhiều để xúc tiến. Bây giờ đã xảy ra chuyện như thế này, với tư cách là ông chủ, tôi đương nhiên muốn đưa một số người đến xem một chút. Ngăn chặn một số người cố gắng sử dụng các phương tiện không phù hợp để trốn tránh trách nhiệm …”

Hiển nhiên anh có ý riêng.

“Vậy anh cũng lo lắng thái quá rồi, dù tôi đại diện cho tập đoàn Hoàng đế cũng không thể đập vỡ bảng hiệu của mình để kinh doanh đơn thuần. “Chi Lâm nói.

“Luật sư Vân đã nói như vậy, nên tôi rất yên tâm.” Sau khi Bắc Minh Quân nói xong, anh liếc nhìn Cố Tịch Dao không rõ cố ý hay vô ý, sau đó dẫn đội điều tra của Bắc Minh vào tòa nhà.

Cố Tịch Dao nhìn bóng lưng Bắc Minh Quân biến mất tại trong đại sảnh, không khỏi than thở, xem ra anh em họ sắp phải đối đầu với nhau.

Vân Chi Lâm vỗ nhẹ bả vai Cố Tịch Dao, mỉm cười nói: “Thoải mái chút, mặc dù vụ án này chúng ta tạm thời rơi vào thế bất lợi, nhưng cũng không có nghĩa chúng ta hoàn toàn sẽ thua, chỉ cần có thể khôi phục được tổn thất ở mức độ lớn nhất, đó chính là chiến thắng. Thư giãn, chúng ta cũng đi vào. ”

Cố Tịch Dao mỉm cười, lập tức, đi theo Vân Chi Lâm đi vào cao ốc.

‘Ánh’ Là một cái công trình tổng hợp, Nhà thầu không chỉ cần xây dựng tòa nhà, mà còn chịu trách nhiệm cho hàng loạt dự án cải tạo từ bên trong đến bên ngoài. Tỷ suất lợi nhuận khổng lồ như vậy là lý do cơ bản tại sao các công ty lớn cạnh tranh. Nhưng bây giờ, cảnh tượng trước mắt Tịch Dao có thể diễn tả bằng một từ, đó là, đó là một mớ hỗn độn.

Cô giơ camera lên, đi theo Vân Chi Lâm lấy chứng cứ rất trình tự, từng cái ghi lại hình ảnh……

Hình ảnh Bắc Minh Quân vô tình lọt vào ống kính của cô một cách vô thức … Ngón tay cô giật mình.

Mặc dù nơi này với anh mà nói xây không dựng thành đều đã không còn chút ý nghĩa và giá trị gì.

Nhưng khi anh bước đi chậm rãi trong đống đổ nát đã biến thành than cốc, trong mắt anh vẫn còn đọng lại dấu vết của sự tiếc nuối của một kiến trúc sư đối với công trình kiến trúc.

Quá trình lấy chứng coi như thuận lợi, Cố Tịch Dao tập trung tinh thần, chuyên tâm phối hợp với Vân Chi Lâm.

Nhưng Bắc Minh Quân luôn đưa mọi người không xa họ lắm. Một vài giờ trôi qua như thế. Sau khi chụp xong bộ ảnh cuối cùng, Vân Chi Lâm từ từ đứng thẳng dậy, vỗ nhẹ vào eo. “Chà, cuối cùng cũng xong.” Cố Tịch Dao cũng tắt máy ảnh trên tay, lấy ra hai chai nước trong túi và đưa cho Vân Chi Lâm —— Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy sau lưng có tia sáng lạnh lẽo đâm vào.

Đúng lúc này, cô đột nhiên cảm giác được phía sau lãnh mang tại đâm.

…… Quay đầu lại, Bắc Minh Quân tên kia âm trầm ánh mắt, chính hung hăng trừng mắt trong tay cô bình nước.

Người đàn ông ích kỷ.

Cô không để ý tới anh, đem nước đưa tới: “Chi Lâm, uống đi.”

Vân Chi Lâm lườm Bắc Minh Quân , nhíu mày, nhận nước, vặn nắp ra, tu ùng ục ùng ục rồi hét lớn. “Thoải mái quá.”

Sắc mặt Bắc Minh Quân lại càng tái xanh.
 
Chương 1000


Chương 1000

Lại không ngờ, bọn họ đang chuẩn bị rút về, Tô Ánh Uyển xuất hiện.

Đeo một chiếc kính râm, ngồi xe bảo mẫu, tránh truyền thông đi theo, Tô Ánh Uyển rốt cục cũng đứng trước công trình ‘Ánh’.

“Quân…” Cô tựa hồ cũng không ngờ nữa Bắc Minh Quân xuất hiện ở đây, chỉ là, lúc trông thấy Cố Tịch Dao, sửng sốt một chút.

“Cô đã đến?” Bắc Minh Quân lạnh nhạt gật gật đầu.

“Em… Em đến xem, công trình ‘Ánh’ bị đốt thành dạng gì…” Tô Ánh Uyển nói, hốc mắt đỏ lên.

Đúng là mỉa mai, công trình ‘Ánh’ từng là lễ vật Bắc Minh Quân tặng cho cô.

Mà bây giờ, quan hệ giữa bọn họ cũng như mảnh tiêu điều hoang phế này, rách nát không chịu nổi…

Cố Tịch Dao như không có việc gì đi qua bên cạnh Bắc Minh Quân.

Ánh mắt Tô Ánh Uyển, làm cô cảm khái rất nhiều.

Hễ ai yêu phải Bắc Minh Quân, cuối cùng đều nhận về hai chữ ‘tổn thương’ nhỉ?

Tô Ánh Uyển như vậy.

Phỉ Nhi bị bỏng cũng như vậy.

Còn cô thì sao? Cô lắc đầu không dám nghĩ nhiều, nhanh chân bước theo Vân Chi Lâm lên xe…

Sau đó Bắc Minh Quân cũng quay người bước đi, Tô Ánh Uyển vội vàng gọi anh lại: “Đợi một chút, Quân… Có thể dẫn em vào trong thăm quan một lần không? Em muốn ghi nhớ những ký ức về chỗ này…”

“…” Bắc Minh Quân hơi chần chờ, anh trừng mắt nhìn theo xe của Vân Chi Lâm.

“Quân, nể tình chúng ta đã từng… Công trình Ánh này bị hủy hoại, em còn đau lòng hơi bất kỳ ai khác…” Tô ánh uyển lại cầu xin lần nữa.

Đúng lúc này, thì xe của Vân Chi Lâm kêu lên một tiếng rồi phóng như bay ra ngoài,

Qua cửa sổ xe, Cố Tịch Dao trông thấy Bắc Minh Quân và Tô Ánh Uyển đang xoay người cùng nhau đi vào trong tòa nhà cao tầng của công trình Ánh…

“Hừ!” Vân Chi Lâm cười mỉa mai một tiếng, hiển nhiên là anh ta cũng đã trông thấy cảnh này: “Tịch Dao, em thấy rõ chưa? Người đàn ông sáng nắng chiều mưa này căn bản không đáng để em yêu!”

“…” Sắc mặt Cố Tịch Dao trắng nhợt, ngón tay không nhịn được nắm chặt thành quả đấm, cô không phản bác lại lời nào cả. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Buổi chiều, trong phòng họp của tập đoàn Hoàng Đế .

Trước khi tòa án còn chưa chính thức mở cửa xét xử, Hoàng Đế và Bắc Minh thị tiến hành đàm phán với nhau một lần, hai bên đã đạt thành nhất trí, nếu có thể hòa giải không cần đưa ra tòa thì không còn gì tốt hơn nữa.

Đội chuyên án của Bắc Minh thị đã ngồi cả xuống chỗ ngồi rồi.

Chỉ còn thiếu duy nhất Bắc Minh Quân.

Suốt cả buổi chiều đàm phán, Vân Chi Lâm tranh luận kịch liệt với luật sư đại diện của Bắc Minh thị, Cố Tịch Dao thì vội vàng ghi chép, căn bản không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác…

Cuối cùng, kết quả đàm phán lại không mấy khả quan.

Hai bên đều cho rằng mình đúng, nên giằng co mãi không dứt.
 
Chương 1001


Chương 1001

Sau khi giải tán hội nghị, Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm ra ngoài chuẩn bị quay về khách sạn.

“Tịch Dao, em thấy sao về vụ kiện này?”

“A?” Cô giật mình, tinh thần có chút hoảng hốt: “…”

Vân Chi Lâm nhíu mày nhìn cô: “Đừng nghĩ đến anh ta nữa, nói không chừng bây giờ anh ta đang ôm người đẹp Tô trong ngực đấy! Ai chẳng biết anh ta là kẻ phong lưu đa tình, hơn nữa còn rất chịu chi, công trình Ánh chính là ví dụ tốt nhất.”

“Tôi không nghĩ đến điều ấy…” Cố Tịch Dao lắc đầu: “Tôi chỉ tò mò không biết rốt cuộc là ai hận công trình Ánh đến vậy, lại dùng một mồi lửa thiêu rụi nó? Dù sao nó cũng là một tòa kiến trúc đẹp như vậy, bị đốt hỏng cũng rất đáng tiếc.”

“Ai biết được. Chỉ tiếc là hiện giờ cảnh sát chưa điều tra ra được kẻ nào đã đốt lửa, bên phía công ty bảo hiểm cũng từng điều tra, vì ngăn ngừa việc có người ác ý muốn lừa gạt tiền bảo hiểm cho nên trước khi còn chưa biết rõ ai là người đã đốt lửa thì phía bảo hiểm sẽ không chi trả tiền bồi thường. Cộng thêm việc Bắc Minh thị hùng hổ dọa người quy trách nhiệm lên trên xí nghiệp Đế Hoàng, nếu như lần này bị xử thua, thì Hoàng Đế sẽ gặp phải đả kích nghiêm trọng.”

Cố Tịch Dao thở dài một tiếng: “Trước đây ai cũng cho rằng trúng thầu công trình Ánh sẽ kiếm được khoản tiền lớn, ai ngờ lại đưa đến tai họa ngập đầu.”

“Chuyện này là do Bắc Minh Quân thôi!” Vân Chi Lâm nói: “Thành công hay thất bại đều do anh ta cả. Có gan hợp tác với anh ta, thì hoặc là một bước lên trời hưởng vinh hoa phú quý, hoặc là chết không có chỗ chôn.”

Cố Tịch Dao cười gượng gạo, sao cô có thể không nhận ra ý tứ khác trong lời Vân Chi Lâm chứ.

Nhưng cô lựa chọn không nghĩ sâu hơn, dù sao thời gian cô ở bên cạnh Bắc Minh Quân cũng không nhiều…

Màn đêm buông xuống.

Hai người đến một quán bán cháo kiểu Việt.

“Chi Lâm, anh chuẩn bị ở lại thành phố S này bao lâu?” Cố Tịch Dao vừa múc cháo, vừa hỏi.

“Chắc khoảng ba bốn ngày, còn phải thu thập một vài tài liệu ở Hoàng Đế nữa.”

“Ừ…” Cô khẽ lên tiếng, trong giọng nói có chút mất mát.

“Làm sao vậy, nhớ bọn trẻ rồi à?” Vân Chi Lâm cười.

“Ừ…” Cô hít sâu một hơi, rồi cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để việc riêng của mình làm ảnh hưởng đến công việc đâu!”

Tuy rằng ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả cảnh vật bên ngoài của thành phố S đối với cô mà nói đều rất xa lạ, xa lạ đến mức khiến cô không có cảm giác an toàn.

Cô lơ đãng nhìn qua góc phố đối diện trông thấy cửa vũ trường…

Nhớ đến người phụ nữ tên là Lộ Lộ tối hôm qua cô gặp, Cố Tịch Dao không nhịn nổi nói: “Chi Lâm, anh nhìn vũ trường bên kia đi, phong cách rất hoài cổ đấy.”

Vân Chi Lâm nhìn thoáng qua, rồi khẽ cười gật đầu: “Vũ trường này có từ lâu lắm rồi, nghe nói cũng có ô dù che chở, nét hoài cổ làm tăng thêm phần đặc sắc cho nó, cũng hấp dẫn một ít người trẻ tuổi, cho nên trải qua bao nhiêu năm như vậy, nó vẫn đững vững ở thành phố S này, trở thành điểm đặc biệt ở nơi đây.”

“Khó trách…” Thời đại này, phong cách vũ trường kiểu hoài cổ như vậy không còn thấy nhiều nữa, chẳng trách người phụ nữ Lộ Lộ kia lớn tuổi như vậy rồi vẫn có thể đi hát ở đây.

“Khó trách gì?” Vân Chi Lâm tò mò hỏi.

“Ha ha, không có gì…” Cô cười cho qua.

Một lúc sau, hai người rời khỏi cửa hàng bán cháo.
 
Chương 1002


Chương 1002

“Còn muốn đi đâu chơi nữa không?” Vân Chi Lâm vẫn cười dịu dàng như cũ.

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Chi Lâm, thật ra, em muốn đi dạo một mình…”

“…” Nụ cười trên mặt Vân Chi Lâm trở nên cứng đờ: “Là vì những lời mẹ anh nói sao? Cho nên em mới cố hết sức để trốn tránh anh?”

“Đúng, cũng không đúng.” Cô thở dài: “Chi Lâm, em luôn muốn nói với anh điều này, cảm ơn anh đã đối xử với em tốt như vậy…”

“Sau đó, có phải em còn muốn nói, anh không thích hợp với em, bảo anh sớm quên em đi, rồi đi tìm người phụ nữ khác thích hợp với anh hơn?” Vân Chi Lâm tiếp lời cô.

Trong nụ cười của Cố Tịch Dao tràn ngập sự áy náy, cô không đành lòng nói những lời làm tổn thương anh.

“Thật sự đã kết thúc rồi sao?” Trong mắt Vân Chi Lâm hiện lên vẻ đau đớn.

“…” Cố Tịch Dao gật đầu.

“Không… Phải nói là căn bản chúng ta chưa từng bắt đầu…” Vân Chi Lâm cười khổ.

Cố Tịch Dao mím môi lại, yên lặng không nói gì.

Vân Chi Lâm dùng tay xoa mặt mình một cái, muốn làm cho mình tỉnh táo hơn: “Có lẽ từ cái ngày anh biết được ba của Dương Dương là Bắc Minh Quân, thì nên cắt đứt tình cảm với em… Nhưng mà Tịch Dao, anh thật sự không thể khống chế được bản thân, chỉ thích mình em… chỉ muốn yêu em…”

“Xin lỗi… Chi Lâm…” Cô nhớ lại cảnh lần đầu tiên khi mình gặp Vân Chi Lâm, lúc ấy anh ta đang thân thiết với một nữ sinh trên hành lang, nhìn qua trông giống như một kẻ côn đồ không đứng đắn, nhưng hôm nay đã đã trở thành một luật sư giỏi, trưởng thành và chững chạc rồi.

Một câu xin lỗi của cô khiến sắc mặt Vân Chi Lâm trắng bệch ra.

Dường như anh đã nghĩ đến kết quả này từ lâu rồi, chỉ là anh vẫn không dám đối mặt mà thôi…

“Anh muốn hỏi em một vấn đề cuối cùng, được không?” Vân Chi Lâm nghiêm túc hỏi.

“Ừ, anh hỏi đi.”

“Nếu như… Anh nói là, nếu như anh gặp em trước, em sẽ yêu anh không?”

Cố Tịch Dao ngước mắt lên, chăm chú nhìn sâu vào trong mắt Vân Chi Lâm.

“Có lẽ em sẽ.”

Cô vươn tay ra, ôm anh một cái rất ấm áp…

Nếu như vận mệnh có thể bắt đầu lại, cô thật sự tình nguyện lựa chọn bỏ qua tình yêu khiến người khác tổn thương kia.

Vân Chi Lâm hơi sững sờ, sau đó cũng ôm lấy cô.

“Thật sao?” Giọng anh ta trở nên khàn khàn, trong hốc mắt có chút cảm động: “Cho dù là em đang lừa anh, thì anh cũng không còn gì tiếc nuối…”

“Ngốc nghếch! Để chúng ta quay lại làm bạn của nhau nhé?” Cô khẽ nói: “Giống như trước đây không phải vui vẻ hơn rất nhiều sao?”

Nghe thấy vậy anh đột nhiên yên lặng.

Trong đầu không ngừng hiện lên những ký ức đã qua, rốt cuộc là vì điều gì đã khiến cho hai người trở bên xa lạ lúng túng như vậy?

Anh muốn làm người yêu của cô, nhưng cô lại lùi bước, vì vậy hai người mới rơi vào tình trạng này.
 
Chương 1003


Chương 1003

Có lẽ anh nên lui lại quay về phía sau…

Vân Chi Lâm hít sâu một hơi.

“Không! Chúng ta phải làm bạn bè thân thiết nhất của nhau! Anh muốn thấy em được hạnh phúc, muốn trông thấy các con của em hạnh phúc…” Vân Chi Lâm nở nụ cười nhưng nước mắt cũng tuôn rơi.

Buông tay, mặc dù lòng đau như cắt, nhưng Vân Chi Lâm cũng không thể không làm như vậy.

Không chỉ vì mẹ anh ta không chấp nhận mối tình này, mà vì anh cũng thật sự hiểu rõ, người Cố Tịch Dao yêu căn bản không phải là anh…

“Hì hì, cám ơn anh, Chi Lâm!” Lúc này cô mới bật cười thành tiếng, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đầu đường một chiếc xe đang đi đến, Vân Chi Lâm vẫn ôm cô…

Đột nhiên.

“Két!”

Một tiếng phanh xe gấp vang lên đầu đường thành phố S, chiếc xe thể thao Lamborghini hung hăng lao đến, rồi dừng lại bên cạnh Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm.

Khuôn mặt Bắc Minh Quân rất bình tĩnh, anh nhanh chóng mở cửa xuống xe.

Sau đó anh đi đến trước mặt Vân Chi Lâm, dùng sức kéo cơ thể Cố Tịch Dao đang bị anh ta ôm ra, giữ chặt lấy.

Bốp.

Một quả đấm đánh thẳng vào mặt Vân Chi Lâm khiến anh ta ngã lăn ra đất.

Đúng là không kịp trở tay.

“A… Chi Lâm…” Cố Tịch Dao kinh sợ kêu lên một tiếng, khiến người đi đường đều đứng lại quan sát: “Bắc Minh Quân, anh dựa vào đâu mà đánh người bừa bãi như vậy?”

Cô muốn chạy tới nâng Vân Chi Lâm dậy, nhưng lại bị Bắc Minh Quân hung hăng giữ chặt cổ tay, anh gầm lên: “Mẹ kiếp, hôm qua em vừa đồng ý với tôi chuyện gì hả? Vừa quay đi quay lại đã ôm anh ta, em cho rằng tôi chết rồi sao!”

“Chúng tôi không giống như anh nghĩ…” Cô và Vân Chi Lâm vất vả lắm mới quay lại làm bạn được, tại sao cái gã này lại nghĩ bậy bạ như thế?

“Thế thì vì sao? Đứng giữa đường ôm ôm ấp ấp nhau như vậy, em bảo tôi phải nghĩ thế nào?” Trong mắt anh chứa đầy sự u ám.

“Bạn bè với nhau ôm một cái thì đã sao?” Cô trừng mắt với anh: “Đúng là không thể nói lý với anh!”

Cô còn chưa chất vấn anh chuyện giữa anh và Tô Ánh Uyển đâu, ngược lại anh còn dám đứng đây chỉ trích cô.

Bắc Minh Quân tức giận đến mức cả người tỏa ra hơi lạnh: “Vân Chi Lâm, tôi cảnh cáo anh, chỉ cần cô ấy là người phụ nữ của tôi một ngày, thì cả đời này đều là người phụ nữ của tôi! Tôi không hy vọng lại nhìn thấy… Những hành động quá mức bình thường nữa, nếu không… Tôi sẽ khiến cho nhà họ Vân biến mất khỏi giới chính trị này.”

“Bắc Minh Quân! Anh thật hèn hạ! Có gì thì anh nhằm thẳng vào tôi đây này! Dựa vào đâu mà lại quấy rầy mẹ tôi? Tôi nói cho anh biết, tôi không chiếm được Tịch Dao, nhưng anh cũng không bao giờ có được cô ấy! Bởi vì kẻ đáng thương giống như anh, cả đời này chỉ sống trong lâu đài xa hoa chứa đầy sự lạnh lùng tàn ác của mình thôi, căn bản không đáng được yêu…”

“Láo xược!” Một câu nói ‘kẻ đáng thương’ giống như một cây kim đâm vào lòng anh, khiến Bắc Minh Quân giận dữ đỏ bừng hai mắt.
 
Chương 1004


Chương 1004

Anh xông lên muốn tiếp tục đánh Vân Chi Lâm, lại bị Cố Tịch Dao kéo lại: “Chi Lâm, anh đừng nói thêm nữa, đi nhanh…”

“Làm con rùa đen rụt đầu không phải tác phong của tôi! Bắc Minh Quân, anh có giỏi thì đánh với tôi một trận!” Vân Chi Lâm đứng dậy, khẽ lau máu trên khóe môi rồi nói.

“Được! Đồ con chó! Hôm nay ông mày sẽ đánh cho mày phải kêu ba gọi mẹ!”

Bắc Minh Quân đột nhiên buông tay Cố Tịch Dao ra, rồi dùng tốc độ cực nhanh xông tới trước mặt Vân Chi Lâm…

Hai người đàn ông trưởng thành cứ đánh nhau như vậy trên đường cái!

“Hai người điên rồi…” Cố Tịch Dao càng hoảng sợ hơn, nhưng căn bản cô không can được hai người bọn họ…

Rất nhanh, Vân Chi Lâm đã không đánh nổi Bắc Minh Quân, nhiều lần bị rơi vào thế yếu.

“Đừng đánh nữa! Bắc Minh Quân, anh dừng tay lại cho tôi! Nếu anh còn đánh tiếp tôi sẽ báo cảnh sát…”

Người đi đường ngoảnh mặt làm ngơ chỉ nhao nhao cầm điện thoại lên quay phim chụp ảnh, đăng lên facebook.

Phi, hiện nay gặp phải chuyện thế này người đứng ra khuyên can càng ngày càng ít, người đăng lên mạng thì rất nhiều…

Trận chiến này, tuy rằng Vân Chi Lâm rơi vào hoàn cảnh xấu, nhưng vì trên người Bắc Minh Quân bị thương vừa mới khỏi, nên khi động vào miệng vết thương lại nứt ra, máu vương vãi khắp nơi nhuộm đầy quần áo…

Tinh tinh tinh…

Đột nhiên điện thoại trong túi xách của Cố Tịch Dao vang lên.

Đang sốt ruột cô cầm lấy điện thoại nhìn lướt qua, là Lạc Kiều gọi đến.

“Alo? Tịch Dao, cậu đang ở đâu thế? Sao lại ồn ào như vậy?”

“Kiều Kiều… Đừng nói nữa, đầu tớ đang rất rối loạn… Đám trẻ đều ổn chứ?”

Lúc này, Vân Chi Lâm trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân, Bắc Minh Quân lại muốn vung nắm đấm đánh anh ta. Cố Tịch Dao sợ đến mức vội vàng chạy tới kéo anh lại: “Đủ rồi! Đừng làm loạn nữa!”

Lạc Kiều ở bên kia điện thoại nghe được thì chẳng hiểu sao cả: “Làm sao thế, Tịch Dao? Tớ… Tớ không làm loạn mà…”

“Không phải nói cậu!” Cố Tịch Dao thở hổn hển trừng mắt với Bắc Minh Quân, nói với Lạc Kiều trong điện thoại: “Không có gì thì tớ cúp máy trước nhé, lúc khác sẽ nói với cậu sau!”

“Đừng…” Lạc Kiều vội vàng gọi cô: “Vậy… vậy Tịch Dao à, thật ra tớ có chuyện muốn nói với cậu, bây giờ cậu có rảnh không?”

“Không rảnh!” Cô vội trừng trị hai người đàn ông này, làm gì còn có thời gian rảnh chứ?

“Hả?” Lạc Kiều không ngờ cô lại từ chối nhanh như vậy, hơi bĩu môi rồi nói không ngừng: “Tịch Dao, nếu cậu không rảnh, vậy… vậy tớ đành phải dẫn theo con trai cậu tới thành phố S tự tìm khách sạn ở vậy…”

“…” Cố Tịch Dao hơi sửng sốt: “Cái gì?”

“Hì hì, cậu đừng giận… Bây giờ tớ dẫn theo Trình Trình chờ cậu ở trạm đường sắt cao tốc của thành phố S, cậu nhanh tới đón bọn tớ đi. Tớ nói cho cậu biết, bọn tớ lén tới, nếu bị người ta hiểu nhầm tớ có một đứa con thì nguy rồi, cho nên cậu mau chạy tới đón bọn tớ về đi…”
 
Chương 1005


Chương 1005

“Lạc… Kiều!” Cố Tịch Dao tức giận hét lớn một tiếng: “Không phải tớ đã bảo cậu ở nhà trông đám trẻ giúp tớ à? Sao cậu lại dẫn chúng tới chứ? Cậu…”

Cô thật không biết nên xử lý tình hình bây giờ thế nào!

Ai ngờ Lạc Kiều cười gượng vài tiếng: “A… Không… không phải là chúng… Là tớ và Trình Trình… Hai người…”

“Người phụ nữ họ Lạc kia! Cậu thử lặp lại lần nữa xem!”

“Tớ… Tớ không nói nữa, vậy cúp máy nhé. Bọn tớ chờ cậu ở trạm đường sắt cao tốc… Bye…”

“Alo? Alo? Vậy Dương Dương đâu…”

Tút tút tút.

Cố Tịch Dao trừng mắt hìn màn hình điện thoại, thật muốn bóp chết phụ nữ không đáng tin Lạc Kiều này!

Anna trông con giúp cô vẫn tốt, sao đến chỗ của Lạc Kiều lại phải dắt đứa trẻ vội tới tăng thêm rắc rối cho cô chứ?

Dẫn hai đứa thì cũng thôi, cô ấy lại chỉ dẫn có một đứa!

Cô gái kia cần phải tách hai đứa con của cô ra sao?!

“Sao vậy? Lạc Kiều dẫn con tới cửa à?” Bắc Minh Quân nghe Cố Tịch Dao vừa rồi kêu lên đã đoán được phần nào.

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn anh: “Anh lo chuyện đánh nhau của anh đi! Đã bao nhiêu tuổi còn ấu trĩ như thế! Nắm đấm có thể giải quyết được vấn đề thì còn cần tới luật sư làm gì? Tôi lười quản anh! Tốt nhất là đánh chết một người, đỡ phải nhìn cho chướng mắt!”

Bắc Minh Quân bị cô mắng đến không dám nói tiếng nào, đành phải trừng mắt với Vân Chi Lâm.

Trên mặt hai người đàn ông đều bị thương.

Thực sự ấu trĩ!

Trong lòng Cố Tịch Dao nóng như lửa đốt, vội vàng gọi điện thoại cho Dương Dương nhưng không gọi được.

Cô xoay người lại muốn vẫy taxi.

“Em muốn đi đâu vậy?” Bắc Minh Quân kéo cô lại.

“Trạm đường sắt cao tốc!”

“Làm gì?”

“Đón Trình Trình!”

Lúc này, điện thoại của Bắc Minh Quân đổ chuông…

Hình Uy gọi tới.

“Alo, ông chủ, bây giờ ngài đang ở đâu?” Lời này của Hình Uy quả thật chẳng khác với Lạc Kiều.

“Thành phố S.” Bắc Minh Quân trả lời vô cùng ngắn gọn.

“À… Ông chủ, tôi… Tôi cũng đang trên đường chạy tới thành phố S, sắp tới rồi.”

Bắc Minh Quân híp mắt lại: “Cậu và Lạc Kiều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ông chủ, nói ra thì dài lắm. Đợi lát nữa tôi dẫn theo cậu chủ nhỏ Dương Dương tới gặp ngài.” Lúc Hình Uy nói lời này, trán đổ mồ hôi lạnh.

“Cậu nói là Dương theo cậu, Trình theo Lạc Kiều à?” Bắc Minh Quân liếc nhìn Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao chấn động.
 
Chương 1006


Chương 1006

“Vâng…” Hình Uy thận trọng trả lời: “Xin lỗi, ông chủ… Tôi không lay chuyển được cô Lạc…”

Bắc Minh Quân nhíu mày, dừng lại một lát mới nói: “Cậu đúng là một kẻ không có tương lai… Đáng đời thua trong tay phụ nữ!”

“…” Vẻ mặt Hình Uy uất ức.

Bắc Minh Quân vội vàng cúp máy, cầm tay Cố Tịch Dao nói: “Lát nữa Hình Uy sẽ đưa Dương qua.”

Cố Tịch Dao lại trừng mắt nhìn anh: “Anh biết rõ Lạc Kiều và Hình Uy chướng mắt nhau, anh còn…”

“Chẳng phải hai chúng ta cũng không hợp à?” Anh nhướng mày, ngắt lời cô, sau đó ôm lấy thắt lưng cô, mổ chụt một cái lên môi cô: “Xem em khẩn trương kìa.”

Bắc Minh Quân liếc nhìn Vân Chi Lâm bên cạnh với gương mặt tái nhợt còn bầm tím, sưng đỏ. Anh còn không chút kiêng kỵ mà hôn phớt lên trên môi Cố Tịch Dao giống như tuyên bố chủ quyền…

“Bỏ đi!” Cô đẩy mặt anh ra: “Anh cứ đánh của anh đi! Đừng cản tôi đi đón Trình Trình!”

“Chúng ta cùng đi, em đừng quên Trình cũng là con trai tôi.”

Cô liếc nhìn anh với vẻ u oán nhưng không phản đổi, chỉ áy náy nhìn Vân Chi Lâm: “Xin lỗi, Chi Lâm… Lạc Kiều dẫn theo Trình Trình còn đang ở trạm đường sắt cao tốc, em phải chạy tới đón bọn họ…”

“Có cần anh giúp không?” Vân Chi Lâm cười thấy một miệng máu, đập vào mắt thật đáng sợ.

“Việc nhà tôi, không cần anh can thiệp vào!” Bắc Minh Quân lạnh lùng từ chối anh ta.

Cố Tịch Dao không đành lòng, lắc đầu: “Chi Lâm, để em gọi xe giúp anh, đưa anh tới bệnh viện…”

“Vết thương nhỏ thôi, không chết được.” Vân Chi Lâm vẫn tươi cười duy trì phong độ đàn ông: “Em mau đi đi. Đứa trẻ chờ lâu sẽ sợ đấy…”

Cố Tịch Dao có phần không an tâm: “Chi Lâm, anh thật sự ổn chứ?”

“Ổn mà! Không sao! Em đi đi…”

Lúc này Cố Tịch Dao bị Bắc Minh Quân kéo mới vào xe.

Khi Vân Chi Lâm nhìn chiếc xe thể thao chói mắt kia biến mất khỏi tầm mắt của mình, anh ta không nhịn được nữa, ngã xuống đất ngất xỉu…

Mấy người đi đường sợ đến mức kêu lên thất thanh.

Lộ Lộ nấp trong chỗ tối từ lâu, vội vàng lao ra: “Ôi, thưa ngài… ngài tỉnh lại đi…”

Trạm đường sắt cao tốc ở thành phố S.

Khi Cố Tịch Dao đến thì thấy Lạc Kiều đội mũ, quấn khăn quàng cổ lớn, ngụy trang cho mình rất cẩn thận, chỉ sợ người khác nhận ra cô ấy là một minh tinh nhỏ.

“Mẹ…” Trình Trình cao hứng gọi một tiếng, cậu bị lạnh đến mức bàn tay nhỏ bé cũng đỏ cả lên.

Cố Tịch Dao vội vàng bước từ trên xe xuống, không nói lời nào đã lao tới, ôm chặt Trình Trình: “Cục cưng… Lạnh thế này, sao con không chờ ở bên trong?”

“Con nhớ mẹ! Hơn nữa dì Kiều Kiều nói bên trong nhiều người, dễ bị người ta nhận ra.” Nhóc con ở trong lòng mẹ, ngoan ngoãn cọ nhẹ.

Cố Tịch Dao liếc nhìn Lạc Kiều, thật sự hết cách với cô ấy rồi.

“Hì hì, Tịch Dao… Xin lỗi, đứa trẻ nhà cậu đấy, vốn tớ không có vấn đề gì… Nhưng chẳng biết tên ngốc Bắc Minh nhà cậu bị rút sợi gân nào, không ngờ phái tên thần lửa qua… Tớ thật sự không có cách nào đối mặt với người kia, đành phải chạy trốn… Nhưng sau đó nghĩ bỏ đứa trẻ lại thì không có cách nào ăn nói với cậu, nên dứt khoát dẫn Trình Trình qua đây…” Lạc Kiều giải thích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom