Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 927


Chương 927

Trong căn phòng chỉ có một cây đàn dương cầm lớn bằng gỗ gụ khảm kim cương!

Dư Như Khiết bước đến bên cây đàn, nhẹ nhàng nâng nắp đàn không một hạt bụi lên, có thể thấy bà yêu nó đến nhường nào.

“Tịch Dao, đây là món quà mà dì muốn tặng cho cháu…”

“Dì Như Khiết…” Cố Tịch Dao mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi: “Cái này quá đắt… hơn nữa cháu cũng không biết chơi đàn…”

Đột nhiên cô nhớ ra gì đó! Bắc Minh Quân biết chơi đàn!

“Không biết cũng không sao…” Dư Như Khiết khẽ mỉm cười, dùng tay giả chạm vào cây đàn, bấm từng phím một: “Để lại cho Cửu Cửu cũng vậy…”

“…” Cố Tịch Dao nhìn vẻ thương tiếc mà lại bất đắc dĩ của Dư Như Khiết, không khỏi thận trọng hỏi: “Dì Như Khiết… dì cũng chơi đàn rất giỏi phải không?”

Dư Như Khiết ngơ ngác nhìn đôi tay mình: “Đúng vậy… từ nhỏ dì đã chơi giỏi rồi… chỉ tiếc là bây giờ đàn thế nào cũng không được như năm đó nữa…”

Một nghệ sĩ dương cầm khi bị mất đi đôi tay sẽ có cảm giác thế nào?

Cố Tịch Dao không cảm nhận được, chỉ biết rằng chắc chắn sẽ rất đau.

Chóp mũi Cố Tịch Dao chua xót, cầm bàn tay giả của Dư Như Khiết lên: “Cháu xin lỗi…”

“Đứa bé ngốc, đang yên đang lành lại đi xin lỗi dì làm gì? Cũng đâu phải là lỗi của cháu… hơn nữa cũng nhiều năm trôi qua, dì đã quen rồi.”

“Thâtk ra… Bắc Minh Quân cũng biết chơi đàn, còn chơi rất giỏi nữa…”

Ngón tay Dư Như Khiết khẽ giật, bà ngẩn người, sau đó là vui mừng: “Thật sao?”

Cố Tịch Dao gật đầu, đôi lúc cô thật sự không hiểu được Bắc Minh Quân.

Nếu anh thật sự hận mẹ mình đến vậy thì anh sẽ không chơi dương cầm mới đúng! Hơn nữa sẽ hận không bao giờ động vào nó!

Có thể thấy người đàn ông này rất mâu thuẫn!

“Dì thật không ngờ… Quân cũng biết chơi dương cầm…” Dư Như Khiết nước mắt lưng tròng: “Dì nhớ khi nó còn bé, thường xuyên trốn trong góc nghe dì đàn. Khi đó dì ở nhà Bắc Minh mà như bị cầm tù. Dì rất nhớ Cẩm Thành, rất hận Bắc Minh Chính, không thích Quân… Những cảm xúc này đan xen trong tâm trí dì mỗi ngày, hoà vào bản nhạc, đàn ra từ đầu ngón tay dì…”

Dư Như Khiết nhớ lại những năm tháng đó lại có cảm giác như mới chỉ trong chớp mắt, thoáng cái không ngờ đã trôi qua nhiều năm như vậy…

“Có lẽ… khi đó Quân cũng bị bác dần dần ảnh hưởng đi…” Dư Như Khiết cuối cùng nín khóc và mỉm cười: “Bác cho rằng nó chắc hẳn hận đến mức vừa thấy đàn dương cầm lại đập đấy…”

“…” Cố Tịch Dao khẽ thở dài, đi tới và ngồi xuống bên cạnh Dư Như Khiết, đầu ngón tay rung lên theo nhịp của Dư Như Khiết, gõ ra một tiếng trầm khẽ rồi cười nhạt: “Cháu cảm thấy anh ấy chắc là vừa hận cũng vừa rất yêu bác…”

Hai tay Dư Như Khiết khẽ run lên, gõ sai mấy nốt nhạc.

Nước mắt chảy xuống gương mặt, Dư Như Khiết nằm sấp ở trên chiếc đàn dương cầm và lặng lẽ khóc không thành tiếng…

“Tịch Dao… bác rất hối hận… Hu hu hu… bác hối hận vì năm đó đã tổn thương Quân như vậy… Đáng tiếc đã quá muộn rồi. Nó sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bác… Vĩnh viễn sẽ không gọi bác một tiếng mẹ nữa…”

Viền mắt Cố Tịch Dao đỏ hoe, vỗ nhẹ vào vai Dư Như Khiết mà không biết nên an ủi bà thế nào.

Cô đột nhiên có cảm giác, thật ra Bắc Minh Quân rất yêu rất yêu mẹ của anh, bằng không sao có thể hận sâu như vậy?
 
Chương 928


Chương 928

Yêu càng sâu thì đau càng thật, hận cũng lại càng sâu hơn…

Nhớ đêm giao thừa đó, anh thì thầm ở bên tai cô câu ‘anh yêu em ‘ kia, rốt cuộc là thật hay giả vậy?

Vậy, Bắc Minh Quân Quân…

Còn Phỉ Nhi của anh thì sao?

Anh… có từng nói vậy với cô ta không?

Hình Uy nhìn chiếc đàn dương cầm bằng gỗ lim khảm kim cương rất lớn trước mặt, không khỏi ngây người.

“Cô Cố gọi tôi lên… chính là muốn tôi vận chuyển chiếc đàn dương cầm này từ Sabah về thành phố A qua đường hàng không sao?”

“Đương nhiên! Dì Như Khiết tặng đấy! Gỗ lim này! Khảm kim cương này! Còn khắc hình long phượng nữa! Thứ này không rẻ đâu!” Cố Tịch Dao nói mà chẳng hề nhướng mày: “Hơn nữa, đây là mẹ của ông chủ anh tặng, anh nói xem nó có đáng quý không?”

“A…” Da đầu Hình Uy hơi tê dại: “Không phải tôi không muốn làm, chỉ là tôi sợ ông chủ sẽ mất hứng…”

“Anh nói ở đây, trừ ông chủ ngốc nhà anh thì còn có ai dùng tới cái đàn dương cầm này nữa?”

“…” Hình Uy lắc đầu.

“Vậy không phải xong rồi sao!” Cô quyết đoán nói: “Chở về đi! Tôi tạm thời bảo quản trước… Có lẽ có một ngày hiềm khích giữa mẹ con bọn họ trước đó sẽ biến mất, chiếc đàn dương cầm này còn có đất dụng võ!”

“…” Hình Uy trợn tròn mắt nhìn giống như khúc gỗ, sau đó đành phải đáp ứng.

Bắc Minh Quân đã chờ sẵn trong xe từ lâu.

Sau khi Cố Tịch Dao chào vợ chồng nhà họ Mạc xong cười híp mắt ngồi vào trong xe.

Cô nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Bắc Minh Quân: “Ôi, Bắc Minh Quân Quân, tôi hỏi anh một lần nữa, anh rốt cuộc đã ném viên kim cương Mật Ái của dì Như Khiết chưa?”

Bắc Minh Quân liếc nhìn cô rồi nhíu mày với vẻ không vui, còn lạnh lùng ghét bỏ nói ra hai từ: “Ném rồi!”

Cố Tịch Dao chà chà hai tiếng: “Anh đúng là hại người quá nặng, hại tôi cả đời đều nợ dì Như Khiết…”

Anh nhướng mày.

Cô lại nói tiếp: “Nhưng được rồi! Dù sao cũng là con trai mình ném đi, nên dì Như Khiết sẽ không tính toán với tôi đâu!”

Trên gương mặt điển trai của anh thoáng hiện gân xanh, khẽ trách: “Tôi đã từng nói rồi, tôi không phải là con trai của bà ấy! Mẹ tôi chết lâu rồi!”

“OK! OK! Bình tĩnh đi!” Cô thở hắt ra một hơi: “Tôi không tranh cãi với anh về chuyện này! Dù sao có thảo luận nữa cũng chẳng có kết quả… Nhưng Bắc Minh Quân Quân, tôi vẫn rất thông cảm với những gì anh phải trải qua lúc còn nhỏ…”

“Đáng chết, ai cần cô thông cảm chứ?” Quân gia phẫn nộ gầm lên!

Thật ra, trong lòng anh cảm thấy xấu hổ khi nói tới những gì trải qua trong thời gian đó.

Dù sao có ai lại hi vọng thân thế của mình như vậy chứ?

“…” Cô cẩn thận liếc nhìn anh, bỗng nhiên giơ đầu ngón tay dịu dàng vuốt qua mi tâm của anh: “Cứ nhíu mày mãi, chẳng dễ coi đâu!”

Anh hơi sững sờ.

Giơ tay nắm lấy ngón tay trắng mịn của cô: “Vậy em cũng đừng ra vẻ người lớn với tôi nữa! Em theo tôi quay về thành phố A, hử?”
 
Chương 929


Chương 929

Cô khẽ cắn môi, nở một nụ cười rạng rỡ lại có phần mệt mỏi: “Bắc Minh Quân Quân, cho dù trở lại cũng phải chờ vết thương của anh đỡ một chút rồi lại nói, biết không?”

Nụ cười của cô rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh, đẹp đến mức khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng.

“Hình như em rất hi vọng giữ tôi ở lại đây…” Khóe miệng anh hơi cong lên: “Nếu vậy, chúng ta thuận tiện cân nhắc tới một tuần trăng mật ở đây vậy?”

“Tuần trăng mật à?” Cô trợn tròn mắt, trái tim chợt chững lại!

Anh gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, ánh mắt sâu thẳm: “Đây là chuyện mà mỗi cặp vợ chồng mới cưới đều phải làm, cho dù chúng ta đang dệt mộng, vậy cũng phải làm triệt để một chút…”

Sabah là một điểm dừng chân thú vị trong chuyến đi ở Malaysia.

Vì vậy, trò chơi hôn nhân này cũng có một khởi đầu tuyệt mỹ ở Sabah.

Mặc dù Bắc Minh Quân đang bị thương nhưng không hề ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của Cố Tịch Dao.

Cô kéo anh đi qua nhà thờ Hồi giáo trên mặt nước, tìm hiểu văn hóa đặc sắc của đạo Hồi giáo…

Hình Uy lại giữ vai trò làm chuyên gia nhiếp ảnh đi theo bên cạnh, không ngừng chụp lại những hình ảnh ngọt ngào của bọn họ.

“Hình Uy, nhanh chụp ảnh cho chúng tôi đi!” Cô thân mật kéo cánh tay của Bắc Minh Quân: “Tôi muốn toàn cảnh nhà thờ Hồi giáo trên mặt nước này đấy!”

Click.

Dưới ống kính, cô cười tuyệt đẹp, Bắc Minh Quân lại gượng gạo lộ ra một gương mặt than điển trai, chỉ có điều khóe miệng có chút dấu vết cong lên.

Bọn họ cùng đi qua phố lớn ngõ nhỏ của thành Kota Kinabalu, thử qua đủ loại món ăn đặc sắc của Malaysia tới mức lưu luyến quên đường về.

“Bắc Minh ngốc, anh có biết không, người đang bị thương mà ăn hải sản sẽ nặng thêm đấy!”

“Mặc kệ, tôi muốn em đút!”

“Này này này!”

“Không phải bảo em gọi, là bảo em…” Anh đang nói lại đột nhiên cướp lấy môi cô, hôn ngay bên đường: “Như vậy đấy…”

Click.

Hình Uy nhanh chóng bắt lấy cảnh tượng khiến cho người ta phải đỏ mặt, tim đập thình thịch này.

Thật lâu sau, cô đẩy mạnh anh ra, tức giận tới đỏ mặt, cũng không dám nhìn những người qua đường đang nhìn sang.

“Bắc Minh Quân Quân, anh lại xàm sỡ tôi! Làm gì có kiểu đút như vậy chứ?!”

Anh lại mặt mày sâu xa, hơi trêu tức: “Nhìn em kìa, mặt đỏ giống như ‘tôm’ luộc vậy, cho dù ăn sẽ nặng hơn, tôi cũng muốn ăn rồi lại ăn một lần nữa…”

Anh nói xong lại làm như muốn hôn tiếp.

“Anh…” Cô chợt hiểu ra, hóa ra người này xem cô là hải sản. Nói th

Chương 929

Cô khẽ cắn môi, nở một nụ cười rạng rỡ lại có phần mệt mỏi: “Bắc Minh Quân Quân, cho dù trở lại cũng phải chờ vết thương của anh đỡ một chút rồi lại nói, biết không?”

Nụ cười của cô rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh, đẹp đến mức khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng.

“Hình như em rất hi vọng giữ tôi ở lại đây…” Khóe miệng anh hơi cong lên: “Nếu vậy, chúng ta thuận tiện cân nhắc tới một tuần trăng mật ở đây vậy?”

“Tuần trăng mật à?” Cô trợn tròn mắt, trái tim chợt chững lại!

Anh gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, ánh mắt sâu thẳm: “Đây là chuyện mà mỗi cặp vợ chồng mới cưới đều phải làm, cho dù chúng ta đang dệt mộng, vậy cũng phải làm triệt để một chút…”

Sabah là một điểm dừng chân thú vị trong chuyến đi ở Malaysia.

Vì vậy, trò chơi hôn nhân này cũng có một khởi đầu tuyệt mỹ ở Sabah.

Mặc dù Bắc Minh Quân đang bị thương nhưng không hề ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của Cố Tịch Dao.

Cô kéo anh đi qua nhà thờ Hồi giáo trên mặt nước, tìm hiểu văn hóa đặc sắc của đạo Hồi giáo…

Hình Uy lại giữ vai trò làm chuyên gia nhiếp ảnh đi theo bên cạnh, không ngừng chụp lại những hình ảnh ngọt ngào của bọn họ.

“Hình Uy, nhanh chụp ảnh cho chúng tôi đi!” Cô thân mật kéo cánh tay của Bắc Minh Quân: “Tôi muốn toàn cảnh nhà thờ Hồi giáo trên mặt nước này đấy!”

Click.

Dưới ống kính, cô cười tuyệt đẹp, Bắc Minh Quân lại gượng gạo lộ ra một gương mặt than điển trai, chỉ có điều khóe miệng có chút dấu vết cong lên.

Bọn họ cùng đi qua phố lớn ngõ nhỏ của thành Kota Kinabalu, thử qua đủ loại món ăn đặc sắc của Malaysia tới mức lưu luyến quên đường về.

“Bắc Minh ngốc, anh có biết không, người đang bị thương mà ăn hải sản sẽ nặng thêm đấy!”

“Mặc kệ, tôi muốn em đút!”

“Này này này!”

“Không phải bảo em gọi, là bảo em…” Anh đang nói lại đột nhiên cướp lấy môi cô, hôn ngay bên đường: “Như vậy đấy…”

Click.

Hình Uy nhanh chóng bắt lấy cảnh tượng khiến cho người ta phải đỏ mặt, tim đập thình thịch này.

Thật lâu sau, cô đẩy mạnh anh ra, tức giận tới đỏ mặt, cũng không dám nhìn những người qua đường đang nhìn sang.

“Bắc Minh Quân Quân, anh lại xàm sỡ tôi! Làm gì có kiểu đút như vậy chứ?!”

Anh lại mặt mày sâu xa, hơi trêu tức: “Nhìn em kìa, mặt đỏ giống như ‘tôm’ luộc vậy, cho dù ăn sẽ nặng hơn, tôi cũng muốn ăn rồi lại ăn một lần nữa…”

Anh nói xong lại làm như muốn hôn tiếp.

“Anh…” Cô chợt hiểu ra, hóa ra người này xem cô là hải sản. Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, cô vội vàng cầm lấy một con tôm hùm lớn, nhét vào trong miệng anh: “Đồ lưu manh háo sắc đáng chết! Vậy anh ăn tôm của anh đi!”

“A…” Quân gia chịu thiệt.

Click.

Lại một tấm ảnh chụp quý giá lưu lại khoảnh khắc tuyệt vời.

ì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, cô vội vàng cầm lấy một con tôm hùm lớn, nhét vào trong miệng anh: “Đồ lưu manh háo sắc đáng chết! Vậy anh ăn tôm của anh đi!”

“A…” Quân gia chịu thiệt.

Click.

Lại một tấm ảnh chụp quý giá lưu lại khoảnh khắc tuyệt vời.
 
Chương 930


Chương 930

Bọn họ lại đi tới khu rừng bảo tồn lớn nhất thế giới và tiếp xúc rất gần với những con đười ươi rừng Borneo.

“Hắc, Bắc Minh Quân Quân, anh xem con khỉ cái kia đang mời yêu với anh kìa…” Cố Tịch Dao giống như phát hiện ra đại lục mới, nhìn thấy một con khỉ cái làm dáng với Bắc Minh Quân, phát ra một tiếng kêu hưng phấn với anh, anh đi tới đâu thì nó lại đuổi tới đó. Cô cười ha hả, kêu lên: “Ha ha ha, hóa ra loài khỉ cũng chung tình với người đàn ông như anh à? Này, khỉ cái à, sao mày có thể coi trọng người ngốc như anh ấy chứ? Ánh mắt đúng là quá tệ đấy…”

Gương mặt Bắc Minh Quân giật giật: “Phải gọi là đười ươi, không phải là khỉ cái!”

“Đười ươi với khỉ chẳng giống nhau à?” Cô vẫn ngây ngô vẫy tay với con đười ươi cái kia.

“Em đúng là nhóc ngốc!” Anh nhếch môi: “Khỉ có đuôi, đười ươi thì không. Cho dù đều thuộc loài linh trưởng nhưng loài đười ươi không thuộc về loài khỉ!”

“A vậy, nói vậy, con… khỉ cái này… à không đúng, con đười ươi cái này cùng một loài với anh à?” Cô cười hì hì nói móc: “Nếu không tôi bán anh cho khu bảo tồn rừng rậm này, để anh làm bạn với đười ươi cái nhé?”

Ánh mắt phi đao của anh làm cô co rúm lại, nghịch ngợm lè lưỡi, kéo cánh tay anh: “Được rồi, được rồi, tôi không nói đùa nữa, chúng ta tới chụp ảnh đi, Hình Uy…”

“Có ngay!” Hình Uy giơ máy ảnh lên.

Click.

Một bức ảnh Cố Tịch Dao cười tươi như hoa, gương mặt Bắc Minh Quân thâm trầm, đười ươi cái hưng phấn phất tay đã thành hình…

Bọn họ còn cùng nhau thưởng thức loài hoa lớn nhất trên thế giới – hoa Rafflesia, loài hoa này đẹp đến mức làm người ta ngỡ ngàng.

“Ai, Bắc Minh Quân Quân, anh tới chụp riêng một tấm đi!”

“Không cần!” Anh từ chối.

“Tại sao chứ?”

“Quá ẻo lả!” Một người đàn ông chụp ảnh trong một biển hoa thì ra giống gì chứ?

“Ai ui, tới chụp một tấm đi! Cái này gọi là ‘Playboy’, anh hiểu không?” Cô nhe răng cười, cố kéo và đẩy anh vào giữa biển hoa.

Click.

Đây là bức ảnh Quân gia giữa một biển hoa ẻo lả nhất trong cuộc đời này.

Đúng là hoa đẹp hơn người, người… đẹp, à, kiêu ngạo hơn hoa.

Biển dường như không thể tách rời với thành phố này.

Bất kể đi đến đâu, lúc nào cũng có thể nhìn thấy biển lớn dưới bầu trời xanh mây trắng.

Vì vậy, lặn xuống biển trở thành dự định chơi đùa không thể thiếu của bọn họ.

Cố Tịch Dao mặc đồ lặn, đeo mặt nạ lặn và ống thở oxy rồi bị ném vào trong biển.

Không lâu sau, Hình Uy mang theo máy chụp ảnh dưới nước cũng nhảy xuống theo.

Trong thế giới tráng lệ dưới mặt biển là một đám cư dân với đủ mọi màu sắc sặc sỡ đã đặc biệt thu hút ánh mắt Cố Tịch Dao.

Nhân vật chính trong phim hoạt hình kinh điển “Đi Tìm Nemo”, chú cá hề Nemo với hai màu đỏ đen lúc này bơi qua bơi lại chân thật ở trước mắt cô.

 
 
Chương 931


Chương 931

Còn có những loại sứa đẹp đến mức người ta không kịp nhìn lại không thể chạm vào vì chúng có độc…

Còn có những con ốc bảy màu nhỏ nhắn, thông minh ẩn mình ở trong dãy san hô…

Click.

Click.

Cô ở dưới biển sung sướng lưu lại những tấm ảnh chụp cùng các loại động vật biển…

Chỉ tiếc là – bởi vì Bắc Minh Quân bị thương nên không thể xuống nước, chỉ có thể đứng ở trên boong thuyền chặt trừng mắt nhìn chằm chằm xuống mặt biển!

“Phù…”

Cuối cùng, lương tâm của Cố Tịch Dao trỗi dậy, chui từ dưới mặt nước ra và tháo mặt nạ xuống, bơi tới bên thuyền.

“Hình Uy, tới đây, chụp cho chúng tôi một ảnh.”

Click.

Một bức ảnh kỳ lạ Cố Tịch Dao mặc đồ lặn nổi trên mặt biển, người thanh niên ngốc Bắc Minh Quân ngồi ở trên boong thuyền treo bình chống nắng.

Chỉ cần là nơi có cảnh đẹp ở Sabah thì nhất định lưu lại dấu chân của bọn họ…

Nhưng thời gian tốt đẹp bao giờ cũng trôi qua nhanh mà không dừng lại vì bất kỳ ai cả.

Bất giác đã sắp hoàng hôn.

Cố Tịch Dao ngồi ở trong xe, nhắm mắt, đầu dựa nghiêng vào trên vai Bắc Minh Quân và chìm trong giấc mộng đẹp…

Mấy ngày qua, Bắc Minh Quân giống như làm bằng sắt vậy, chưa từng cảm thấy mệt mỏi bao giờ.

Nhóm ba người trở lại khách sạn.

Xe rất vững, Hình Uy đi xuống xe trước.

Bắc Minh Quân bế Cố Tịch Dao đang ngủ bước xuống.

“Ông chủ, ngài đang bị thương, hay để tôi cho!” Hình Uy nói.

Nhưng… nhưng anh ta cũng đoán được ông chủ sẽ từ chối.

Bắc Minh Quân cố chịu đau đớn ở xương bả vai, cố ôm cô vào trong ngực mình.

“Ừm…” Cố Tịch Dao khẽ kêu một tiếng và mở mắt.

“Em tỉnh rồi à?” Giọng nói của Bắc Minh Quân lộ ra hơi dịu dàng.

Toàn thân Cố Tịch Dao lại giống như muốn rời ra, rúc vào trong lòng anh giống như con mèo con vậy.

Mấy ngày qua, cô trước sau xuyên suốt một tư tưởng chủ đạo: Lên xe ngủ, xe đỗ xuống đi tiểu, xuống xe chụp ảnh, quay về khách sạn ngủ. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Chúng ta qua bãi biển, được không…” Cô lẩm bẩm.

Bắc Minh Quân chợt dừng lại rồi nhận lời một cách dịu dàng: “Được.”

Hình Uy sửng sốt.

Giờ cũng đã đến khách sạn rồi, cô Cố vừa nói đi bãi biển, ông chủ không nói một lời bế cô ấy quay lại trong xe.

Hình Uy nhìn xe ‘Vèo’ một tiếng rời khỏi khách sạn, sửng sốt đến một lúc lâu cũng không nói được gì. Ông chủ… Thật sự quá nuông chiều cô Cố rồi.

Bắc Minh Quân bế Cố Tịch Dao đi tới bãi biển, gió biển trong lành thổi tóc cô tung bay.
 
Chương 932


Chương 932

Cố Tịch Dao nghiêng đầu.

Phía xa là đường chân trời và bầu trời xanh thẳm tiếp xúc với nhau, đám mây trắng nhở nhơ trôi, chim hải âu hót, nhẹ nhàng bay liệng trên mặt biển giao hòa với nhau tạo thành một bản nhạc tuyệt vời trong trời đất.

Cô miễn cưỡng rúc vào trong khuỷu tay của anh, cười hỏi: “Anh không cảm thấy bãi biển Sabah còn đẹp hơn thành phố A rất nhiều sao?”

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cằm tỳ lên trên đỉnh đầu của cô và nhìn về phía xa.

Ánh trời chiều nhuộm đỏ mây tía giăng đầy trời, nhuộm đỏ rặng đá ngầm gần bên bờ. Những cánh buồm lướt trên mặt biển giống như được tô điểm thêm một lớp vảy vàng, lúc này biển rộng phủ thêm một màu hồng.

Thật sự rất đẹp.

Nhưng anh lại cảm thấy: “Không bằng thành phố A.”

“Hả? Vì sao?”

Đốt ngón tay anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô, khóe miệng cong lên có chút xấu xa lại ái muội: “Bởi vì bãi biển kia… có em…”

Nhìn gương mặt anh được ráng mây đỏ tôn lên càng thêm đẹp trai, trái tim cô chững lại một nhịp.

Bỗng nhiên cô nhớ tới tình cảnh hơn hai năm trước, vào tối sinh nhật đó, anh và cô triền miền ở bãi biển…

Cũng chính là tối đó, anh tặng cô món quà tốt nhất trong cuộc đời này – cô nhóc.

Đồng thời đó cũng là đêm dịu dàng cuối cùng của cô và anh. Qua hôm sau, cô lại mang theo Dương Dương bay sang Australia.

Từ đó về sau, bọn họ đi ngược hướng, anh cực hận cô…

Cổ họng Cố Tịch Dao bỗng nhiên hơi căng lên: “Bắc Minh Quân, anh nói sau đêm đó sẽ tặng cho tôi một món quà, là gì vậy?”

“…” Anh im lặng một lát, ánh mắt thoáng buồn bã, hôn phớt lên gò má của cô và khẽ thì thầm: “Đã không còn nữa…”

Giây phút lúc anh biết cô bỏ anh lại và chạy trốn với Bắc Minh Diệc Phong, anh đã hoàn toàn phá bỏ bức tranh vẽ trên tường định tặng cho cô!

Cho dù cuối cùng anh mới hiểu ra, hóa ra cô chỉ mang con lẩn trốn, nhưng anh vẫn không nén được cơn giận!

Hóa ra cô còn lừa gạt anh nhiều điều như vậy…

“Xin lỗi…” Cô bỗng nhiên nói.

Thần kinh anh căng ra, theo bản năng ôm chặt cô vào trong lòng…

Gió biển dịu dàng mang theo từng đợt sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, những đôi nam nữ thoải mái chơi đùa trên bờ biển, trong ráng mây đỏ.

Giờ phút này, bọn họ không nói gì nữa.

Dường như cả hai đều ăn ý, không muốn bởi vì oán trách đau xót trong quá khứ mà phá hỏng sự tốt đẹp lúc này…

Phải thừa nhận, giấc mơ này của Bắc Minh Quân được dệt tương đối thành công.
 
Chương 933


Chương 933

Ngay cả cô cũng suýt nữa lạc mất phương hướng trong đó, không có cách nào thoát ra…

Mà tâm trạng của cô lại giống như mặt trời lặn, ánh chiều tuy đẹp nhưng đã sắp hoàng hôn.

Mỗi giây phút tốt đẹp bên anh đều chỉ giới hạn trong một tháng, từng giây từng phút đang biến mất.

Trong đầu cô hiện lên gương mặt tươi cười non nớt của con gái, cô lặng lẽ nói thầm –

Xin lỗi, Bắc Minh Quân, tha cho tôi còn muốn giấu anh một bí mật nhỏ…

Buổi tối, sau khi trở lại giường lớn trong khách sạn, cô đã ngủ thật say trong vòng tay của anh…

Trong mơ màng, cô bỗng nhiên cảm giác có cái gì đó đang di chuyển trên ngực cô, nhẹ nhàng, ngứa ngáy.

“Hừ…” Cô khẽ hừ một tiếng, theo bản năng giơ tay vỗ qua.

Bốp.

“A…” Một tiếng hít sâu vang lên.

Cô theo phản xạ mở mắt ra, giơ tay bật đèn bên giường…

Lúc này cô mới nhìn thấy nằm ở trên ngực cô không ngờ là đồ ngốc Bắc Minh này!

Trước ngực chợt có cảm giác lạnh!

“Bắc Minh Quân! Tên háo sắc đáng chết nhà anh tự nhiên đánh lén tôi!”

Cô vội vàng kéo chặt áo ngủ, không để lộ ra chút cảnh xuân nào, dịch người không cho anh tới gần, vẻ mặt ‘Phòng cháy, phòng trộm, phòng quỷ háo sắc sắc’!

“Tịch Dao à…” Bắc Minh Quân mở to đôi mắt quyến rũ, lẩm bẩm: “Tôi muốn…”

“Không được!” Cô nói đầy vẻ chính nghĩa, cho dù sa vào trong sự cưng chiều, quan tâm của anh nhưng tuyệt đối không có nghĩa là cô không tỉnh táo, cô không phải là vợ anh!

“Tôi vừa kiểm tra, em đã sạch sẽ…” Anh dịch về phía cô thêm một chút.

Cô lại lùi vào bên giường một chút.

Vẻ mặt “sốc”: “Khốn kiếp, không ngờ anh…” Lén kiểm tra cô! Mà cô tự nhiên quên phải lót một cái băng vệ sinh…

“Tịch Dao à, đừng chống lại tôi nữa…” Hắn giơ cánh tay qua và ôm chặt cô vào trong lòng.

Lại đau đớn vì bị cô giãy giụa làm động tới vết thương: “A… Đau…”

Cô sợ đến mức rụt tay lại: “Kéo đau anh rồi à?”

Ai bảo anh bị thương là do chắn cho cô chứ.

“Ừ…” Anh rúc vào trong bầu ngực cao đầy của cô giống như một con chó nhỏ, hít mùi thơm của cô: “Tịch Dao à, làm thế nào đây? Tôi không chịu nổi khi em ngủ ở bên cạnh tôi mà không thể làm gì… Em có biết điều này là chuyện dày vò thế nào đối với một người đàn ông bình thường không…”

Hơn nữa, người phụ nữ này còn là người mà anh tốn hết tâm tư nhét vào trong lòng để che chở nữa.

Dây thần kinh của cô căng ra: “Vậy anh với Phỉ Nhi của anh thế nào?”

Trong giây lát, bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.

Anh theo bản năng nhíu mày, uể oải lặng lẽ liếc nhìn cô: “Cô ta còn lâu mới giống em!”

Ít nhất, anh thậm chí còn chẳng muốn kéo tay Phỉ Nhi nữa là chạm vào cái khác.

Trong lòng cô cười gượng. Đúng vậy, Phỉ Nhi được anh cưới hỏi đàng hoàng, còn với cô là vụng trộm cưới thay.
 
Chương 934


Chương 934

“Bắc Minh Quân…” Giọng cô run run, hỏi: “… Vậy sau tôi, anh đã từng chạm vào người phụ nữ khác chưa?”

Dường như ý thức được vấn đề này rất ngốc, cô lại vội vàng nói: “Thôi quên đi, cứ coi như tôi chưa hỏi…”

Cô nói xong dịch người, muốn xoay lưng về phía anh, lại bị anh ôm chặt hơn –

“Không!” Anh gần như không cần suy nghĩ đã buột miệng nói ra: “Em biết tôi có tính nghiện sạch… Em biết tôi chỉ thích mùi của em… Em biết tôi muốn giữ lấy em bao nhiêu không… Tịch Dao, em nên biết… Tôi muốn yêu em…”

Giọng nói dịu dàng của anh đã kích thích đầu dây thần kinh của cô…

Rầm một cái, trái tim đề phòng của cô dường như bị thứ gì mở ra một lỗ thủng…

Anh lại ngang ngược bước vào chiếm lấy trái tim cô như vậy.

Anh thì thầm, đôi môi ấm áp cứ thế phủ xuống… từng centimét, yêu thương dịu dàng mà lại cưng chiều, tinh tế giăng kín trên làn da của cô.

“…” Cô bị động nhắm lại mắt, trong lòng rung động.

Mặc dù biết mỗi lần anh nói ‘Yêu’, đều ép cho tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, nhưng cô vẫn sẽ không ngừng mê mẩn…

Trên đời này, nếu có người có thể chống lại tình yêu, vậy tuyệt đối không phải là cô.

Từ sau khi biết được mình không phải là con gái ruột của nhà họ Cố, cô đã là một linh hồn không có chốn về, tâm linh không người gửi gắm…

Có thể được một người che chở trong lòng bàn tay là khát vọng của cô suốt hai mười mấy năm qua.

“Bắc Minh Quân… Tắt đèn được không?” Cô run rẩy nói, không muốn để anh nhìn thấy sự mâu thuẫn và ngượng ngùng của cô.

“Không được. Tôi muốn nhìn em, thấy tất cả của em…” Ánh mắt thâm trầm của anh lóe lên tia lửa.

“Đừng nhìn…” Cô quay đầu qua chỗ khác, không muốn ngay cả chút tôn nghiêm ấy cũng bị anh cướp mất.

“Đừng sợ… Tịch Dao à, tôi thích mọi thứ của em… Thích em trắng trẻo… thích sự đẫy đà…” Anh thở ra đầy ái muội: “Càng thích nơi nào đó mềm mại của em…”

“Đừng nói nữa…” Gương mặt cô đã nóng bừng.

“Ha ha ha…” Anh khẽ cười và xoay người bao phủ xuống…

Ngoài cửa sổ, sóng biển Sabah vỗ vào bờ.

Mặt trăng lưỡi liềm cũng thẹn thùng che mắt.

Bên trong phòng đang muốn trình diễn một cảnh nóng như lửa… lại bị một tiếng hét chói tai làm cho thoáng ngừng lại!

“A a a… Chờ! Chờ đã…” Cố Tịch Dao nhéo cơ bắp rắn chắc của anh theo phản xạ.

“Hử?” Anh buồn bực hừ một tiếng, thái dương đầy mồ hôi, nhẫn nhịn rất vất vả.

“Không được… Không được…” Cô vội vàng đẩy anh ra.

“Sao vậy?” Anh bực bội. Chỉ còn thiếu một bước qua cửa mà người phụ nữ này lại đột nhiên nói không được?

Anh không đồng ý được, em trai của anh đã kiễng chân mong chờ để được xung phong vào trận địa đấy!
 
Chương 935


Chương 935

Không quan tâm, anh lại xoẹt xoẹt chuẩn bị công thành chiếm đất thôi…

“Không được! Bắc Minh Quân…” Cô nhăn mặt nhíu mày, có phần khó mở miệng, lắp bắp nói: “Tôi… cái đó của tôi… tới rồi…”

“Cái gì?” Anh sửng sốt.

“Kinh nguyệt ấy…” Cô khẽ nói.

“Không phải đêm giao thừa mới đến à! Đã mấy ngày…” Trước đó anh kiểm tra qua, quả thật sạch sẽ mà.

Cô dời mắt, không dám nhìn vào đôi mắt lóe sáng của anh: “… Chưa, chưa sạch hẳn…”

Anh vội vàng đứng dậy, nâng cô lên nhìn.

Quả nhiên máu đỏ như rót… nhuộm trên ga trải giường màu trắng!

“Shit!” Anh khẽ rủa một tiếng! Trừng mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của cô và đôi mắt chim ưng bỗng nhiên híp lại, trầm giọng hỏi: “Mới tới à?”

“…” Cô chớp chớp mắt vài cái: “A… Không, không phải…”

“Thật không phải sao?” Anh nhướng mày, khóe miệng lộ ra sự nguy hiểm.

Tim cô thắt lại, cắn môi, không lên tiếng.

“Đáng chết!” Nhìn vẻ mặt của cô là anh lập tức hiểu rõ: “Người phụ nữ này, em…”

Anh giận đến mức đốt ngón tay lướt nhẹ qua sợi tóc rối: “Của em mới tới đúng không? Nói vậy, đêm giao thừa đó em căn bản là lừa tôi hả?!”

Quân gia điên rồi, nhớ tới cảnh tượng chật vật đêm đó khi đi tới cửa hàng tạp hóa mua băng vệ sinh, bị cảnh sát bắt!

“Má nó… tôi thật muốn bóp chết người phụ nữ này!” Anh tức giận thốt lên một câu.

Sau khi trừng mắt nhìn cô ba giây, anh đứng dậy, nơi nào đó của cơ thể không được giải phóng đang đau đớn khó chịu.

“Vậy…” Con ngươi của cô thoáng co lại: “Anh muốn đi đâu?”

“Dập tắt lửa!”

“Á…” Cô cắn môi, muốn cười lại không dám cười, chỉ đành cố nhịn xuống: “Này, tôi muốn nói, anh đừng làm ướt vết thương đấy…”

Rầm.

Trả lời cô là tiếng dập mạnh cửa.

Bắc Minh Quân xông vào phòng tắm gần như chạy trốn.

Sau đó, trong phòng trở lại yên lặng…

Cố Tịch Dao buồn cười “phì” một tiếng, đã cười ra thành tiếng…

Cám ơn trời đất, vào thời điểm quan trọng ‘kinh nguyệt’ vẫn thật sự nỗ lực!

Cô cong môi và rời khỏi giường, khẽ hát rồi đi vào phòng vệ sinh…

Trong phòng tắm, Bắc Minh Quân đứng ở dưới vòi phun nước, tránh vết thương trên vai, liều mạng tắm nước lạnh.

“Người phụ nữ đáng chết, cứ chờ đấy cho tôi!”

Sau đó, chuyện này… kết thúc vì Cố Tịch Dao lót lên miếng băng vệ sinh đáng yêu mềm mại rồi ngủ say.

Quan trọng là cô gái này hoàn toàn không ngại bên cạnh có ai nằm, còn đặc biệt nằm giang tay giang chân ngủ phải gọi là cực thoải mái đấy.
 
Chương 936


Chương 936

Cho nên Quân gia nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cô gái này rất lâu sau đó vẫn khó có thể ngủ được…

Đây xem như là chuyến đi tuần trăng mật ngọt ngào nhất nhưng cũng tra tấn nhất trong cuộc đời anh.

Quân gia căm giận nằm xuống.

Trong bóng đêm, đột nhiên có tiếng cười mớ êm ái vọng qua tai anh.

Anh chợt mở mắt ra, mới phát hiện ra cô gái này không biết đang có giấc mộng gì đẹp mà nhe răng cười đến là vui vẻ…

Anh lại trừng mắt nhìn cô: “Xem như em lợi hại!”

Cuối cùng anh cũng hiểu được khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là kẻ còn người mất mà là người mình yêu nhất nằm ở bên cạnh mình lại không thể chiếm được!

Buổi sáng, một mặt trời mới vừa nhô lên, mọi vật bừng tỉnh lại.

Những tiếng chuông điện thoại gấp gáp làm Bắc Minh Quân đang ngủ không sâu phải giật mình tỉnh giấc.

Anh đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh đi ra ban công nghe điện thoại…

Chờ tới lúc anh về phòng thì Cố Tịch Dao đã dậy rửa mặt.

“Hôm nay phải về rồi.”

“Hả?” Cô vẫn còn nhét bàn chải đánh răng trong miệng.

“Ba anh… bị đột quỵ.” Anh khó khăn nói ra mấy chữ này.

Cô sững sờ, đang êm đẹp sao ông cụ Bắc Minh lại bị đột quỵ rồi? Ngay sau đó, cô uống một ngụm nước rồi nhổ bọt trong miệng ra: “Đi!”

“…” Anh cảm thấy hơi bất ngờ: “Đi đâu?”

Cô nắm tay anh đi vào trong phòng: “Thu dọn hành lý về thành phố A!”

Anh nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, hơi ấm từ lòng bàn tay cô truyền đến, vô tình sưởi ấm trái tim anh…

Thành phố A.

Vừa xuống máy bay.

Lập tức cảm nhận được lạnh buốt giá rét ngày đông của thành phố A.

Đây là khí hậu hoàn toàn tương phản với Sabah.

Lại cũng trong chớp mắt, đóng băng tất cả nhiệt tình của cô ở Sabah.

Nhất thời Cố Tịch Dao chưa thể quen được, ôm lấy cánh tay co rúm lại.

Bắc Minh Quân cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai cô: “Mặc vào, đừng để bị lạnh.”

Ngay sau đó, cầm tay cô đi về phía cửa chính của sân bay…

“Đợi đã.” Cô dừng bước.

“Sao vậy?” Anh nhíu mày hỏi.

“Chúng ta… vẫn nên đi riêng ra…” Cô vô ý thức rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của anh. Lướt qua, nhẫn kim cương trên ngón áp út cứa đau lòng bàn tay anh.

“Em đang sợ cái gì?” Ánh mắt anh lộ rõ vẻ không vui, bệnh tình của ba đã đủ khiến anh lo lắng lắm rồi, cô còn cự nự cái gì chứ?

“Em…” Cô do dự lắc đầu: “Anh đã đồng ý với em, không công khai quan hệ hiện giờ của chúng ta.”
 
Chương 937


Chương 937

Hoặc cũng là, cô sợ bị mọi người chỉ trỏ.

“…” Anh cau mày, lòng bàn tay trống rỗng, ấm áp trong nháy mắt bị lạnh lẽo thay thế.

“Bắc Minh Quân, anh mau đi đi, ba anh còn đang chờ anh đấy.” Cô thúc giục, sợ làm lỡ thời gian của anh.

Anh nhìn cô chăm chú, cuối cùng thỏa hiệp, kéo người cô lại gần rồi in một nụ hôn xuống môi cô: “Buổi tối anh đến chỗ em, chờ anh!”

Có chút không nỡ buông tay cô ra, ngay sau đó anh bước nhanh chân đi ra ngoài…

Cố Tịch Dao ngơ ngẩn nhìn bóng lưng cao lớn của anh, bất chợt vành mắt đỏ bừng.

Rõ ràng, anh là ba của đứa bé, cô là mẹ của đứa bé.

Nhưng vì sao lại biến thành mối quan hệ không thể chấp nhận được như vậy?

“Bắc Minh Quân, nếu anh thật sự yêu em, vì sao lại phải kết hôn với Phỉ Nhi chứ…”

Cô nỉ non, thở dài, trái tim dần dần nguội lạnh.

Sau đó Hình Uy đi đến: “Cô Cố, tôi đã sắp xếp vận chuyển chiếc đàn dương cầm gỗ tử đàn kia bằng đường hàng không, hai ngày nữa là có thể đưa đến.”

“Ừ, cảm ơn anh, Hình Uy.” Cố Tịch Dao bối rối chớp chớp mắt, sợ Hình Uy nhìn thấy nước mắt của mình.

Hình Uy dừng bước lại, hơi do dự: “Cô Cố, cô không sao chứ?”

“Không sao…” Cô lắc đầu.

“Vậy tôi đi trước.” Hình Uy nói xong, xoay người đuổi theo bước chân của cậu chủ.

“Đợi đã.” Cô vội vàng hô lên một tiếng: “Hình Uy, phiền anh nhắc nhở anh ấy nhớ thay thuốc cho vết thương…”

“Tôi biết rồi.” Hình Uy gật đầu rời đi.

Cố Tịch Dao khoác áo khoác của Bắc Minh Quân đi đến cửa chính sân bay.

Ngẩng đầu, làn gió khô lạnh đập vào mặt.

Cô khum tay hà hơi, bắt một chiếc taxi…

Bắc Minh Quân nhanh chóng lái xe đến bệnh viện ở trung tâm thành phố A.

“Cậu hai, cuối cùng cậu cũng về rồi.” Quản gia Vương đã chờ ở cửa chính bệnh viện một lúc lâu.

“Ông chủ sao rồi?” Bắc Minh Quân không trả lời, xuống xe rồi lập tức đi vào trong bệnh viện.

“Ông chủ còn đang ở trong phòng chăm sóc tích cực…” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao lại đột quỵ!” Anh cau mày, trong giọng nói chất chứa hoang mang khó có thể nhận ra, một ngày trước tết âm lịch, ba còn gọi điện thoại cho anh. Bây giờ mới trôi qua mấy ngày ngắn ngủi, sao lại bị đột quỵ rồi?

“Tôi… tôi không rõ lắm…” Quản gia Vương lắc đầu: “Khi tìm thấy ông chủ, ông chủ đã hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất rồi.”

“Những người khác đâu? Tất cả mọi người đều đang ở nhà, lại không có một người nào biết sao?”

“…” Quản gia Vương không trả lời được.

Bắc Minh Quân cố nén lửa giận, vội vàng đi vào phòng chăm sóc tích cực…

“Quân…” Hai mắt Giang Tuệ Tâm đẫm lệ: “Con trở về rồi…”

Vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm đang im lặng ngồi cạnh giường.

Bắc Minh Đông thì ngồi trên ghế sofa, buồn bã uống rượu.
 
Chương 938


Chương 938

Khi Bắc Minh Quân nhìn thấy ông cụ đeo mặt nạ dưỡng khí, đầu tóc bạc trắng nằm trên giường bệnh, trong lòng anh chấn động.

Mới mấy ngày không gặp mà ba đã bệnh không dậy nổi rồi.

Bắc Minh Chính mở to hai mắt, nhìn thấy Bắc Minh Quân, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Nhưng sau khi bị đột quỵ, dây thần kinh mặt bị tê liệt, làm thế nào cũng không biểu lộ được cảm xúc.

“…” Ông cụ muốn lên tiếng, lại chỉ có thể ú ớ phát ra mấy từ đơn âm tiết: “Nhị…”

Ai có thể ngờ được, Bắc Minh Chính trước đây càng già càng dẻo dai, bây giờ đã gần đất xa trời.

“Ba, con về rồi.” Bắc Minh Quân khàn giọng nói, cầm tay Bắc Minh Chính: “Xin lỗi, con đến chậm rồi.”

Bỗng nhiên vành mắt Bắc Minh Chính đỏ bừng, bàn tay run rẩy, a a ê ê nói không nên lời.

Lại dùng ánh mắt nói cho con trai, ông ta chờ tiếng gọi ‘ba’ đầy chân thành này rất nhiều năm rồi…

Hoặc cũng là, một tiếng ‘xin lỗi’ này của Bắc Minh Quân khiến cho trong lòng ông ta cảm thấy áy náy.

Trong ba người con trai, ông ta thiên vị con cả nhất, cưng chiều con thứ ba nhất, tán thưởng con thứ hai nhất, nhưng hết lần này đến lần khác ông ta lại cũng nợ con thứ hai nhiều nhất…

Bắc Minh Quân hít sâu một hơn, chợt khẽ gầm lên với người đang ngồi gần đó.

“Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Anh không ngờ đi một chuyến đến Sabah, sống cuộc sống mơ màng như người say rượu mấy ngày, trở về lại có loại ảo giác nhân gian đã mấy năm rồi.

Rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì? Điều gì khiến cho ba đột nhiên bị đột quỵ nhập viện?

“Quân… xin lỗi… là lỗi của mẹ…” Đột nhiên Giang Tuệ Tâm bật khóc thành tiếng: “Nếu như mẹ phát hiện ra sớm, Chính sẽ không ra nông nỗi này…”

Bắc Minh Triều Lâm đứng bên cạnh, cúi đầu khúm núm nói: “Là lỗi của tôi. Mấy ngày ăn tết này, ba vui vẻ, kéo tôi uống mấy ly rượu nhỏ…”

Rầm!

Đột nhiên, một cú đấm đánh lên trên mặt Bắc Minh Triều Lâm!

“A… ông xã…” Nương theo tiếng hét chói tai của Lan Hồng, Bắc Minh Triều Lâm bị Bắc Minh Quân đánh ngã xuống đất.

Bắc Minh Quân oán hận trừng mắt nhìn Bắc Minh Triều Lâm: “Anh biết rõ ông ấy bị cao huyết áp không thể uống rượu, anh thế mà lại không khuyên ngăn ông ấy? Bắc Minh Triều Lâm, anh cho rằng ông ấy chết thì anh có thể được chia một phần tài sản của ông ấy sao!”

Bắc Minh Triều Lâm hoảng sợ, mặt tái mét, đau đớn gào khóc: “Tôi không có! Là ba nói ông ấy vẫn luôn uống thuốc, uống hai ngụm cũng không sao cả… Hơn nữa, ba rất nhớ mẹ tôi, ông ấy kéo tôi đi tâm sự, tôi có lỗi gì?!”

Không thể nghi ngờ câu ‘ba rất nhớ mẹ tôi’ của Bắc Minh Triều Lâm đã đạp trúng chỗ đau của Bắc Minh Quân!

“Im ngay!” Trong nháy mắt Bắc Minh Quân tức giận đỏ cả vành mắt.

“Sao vậy? Cậu ghen tỵ à?” Bắc Minh Triều Lâm lau vết máu rướm nơi khóe miệng: “Người phụ nữ mà cả đời này ba yêu nhất mãi mãi chính là mẹ tôi! Cậu, còn cả bà…”

Đột nhiên Bắc Minh Triều Lâm chỉ vào Giang Tuệ Tâm.
 
Chương 939


Chương 939

“Ai cũng không thể thay thế được địa vị của mẹ tôi trong lòng ba!” Bắc Minh Triều Lâm lảo đảo đứng dậy, con ngươi chợt lóe vẻ âm trầm: “Cuối cùng người ba thương nhất vẫn là tôi! Bắc Minh Quân, cậu vĩnh viễn chỉ có thể ghen tỵ! Ngay cả mẹ của con trai cậu, cũng là người phụ nữ mà Khởi Hiên nhà chúng tôi từng chơi…”

Rầm!

Bắc Minh Triều Lâm còn chưa nói xong, một cú đấm lại đánh về phía ông ta!

“Anh im miệng!” Bắc Minh Quân giận đến mức toàn thân tỏa ra hơi lạnh thấu xương: “Cho dù Tịch Dao từng thích Bắc Minh Khởi Hiên, thì cô ấy cũng tuyệt đối là một cô gái giữ mình trong sạch! Cô ấy không bẩn thỉu như anh nghĩ!”

“Hừ!” Bắc Minh Triều Lâm cười lạnh: “Sao đã thành Tịch Dao rồi? Không phải cậu muốn cưới Phỉ Nhi xấu xí quái dị kia sao? Bắc Minh Quân, đừng nói như bản thân cao thượng lắm, không phải cậu cũng một chân đạp hai thuyền ư!”

Bắc Minh Quân siết chặt nắm đấm, mắt thấy lại muốn đánh tiếp!

Giang Tuệ Tâm kéo anh lại: “Đừng đánh nữa, Quân, ba con đang nhìn đấy…”

“…” Bắc Minh Quân khẽ giật mình, quay lại trông thấy ba đang nằm trên giường, vẻ mặt lo lắng.

Bắc Minh Đông đặt ly rượu xuống, lúc này mới cau mày đi đến, liếc nhìn Bắc Minh Triều Lâm: “Anh cả anh cũng thật là, ai chả biết ông già yêu mẹ anh nhất, anh có cần phải luôn miệng nói chuyện này hai mươi mấy năm không? Anh không chán nhưng tôi nghe chán lắm rồi! Có bản lĩnh thì đào mẹ anh từ trong quan tài ra rồi đi mà khóc lóc kể lể với mẹ anh!”

“Cậu…” Bắc Minh Triều Lâm tức đến mức xanh mét mặt mày.

Bắc Minh Đông nhún vai, sau đó lại nói với Bắc Minh Quân: “Bắc Minh Quân, suốt ngày đánh một thằng tội nghiệp, anh không mệt à? Ông già vốn bị cao huyết áp, đúng lúc lại gặp phải chuyện kích thích, lập tức bị đột quỵ, không đi đời đã là may mắn lắm rồi!”

“Đông Đông! Sao lại nói ba mình như vậy!” Giang Tuệ Tâm trừng mắt lườm Bắc Minh Đông.

Bắc Minh Quân nhíu mày: “Chuyện kích thích gì?”

Bắc Minh Đông nhìn Bắc Minh Triều Lâm nói: “Tôi chỉ biết là, chạng vạng tối hôm qua nhìn thấy anh cả đi ra từ trong phòng ông già, trong đêm ông già bị đột quỵ ngã xuống…”

“Cậu nói vậy là ý gì?” Bắc Minh Triều Lâm la lên: “Nghĩ muốn trách móc tôi sao? Lúc tôi đi ra ba vẫn khỏe mạnh đấy!”

“Khỏe mạnh?” Bắc Minh Đông cười xùy một tiếng: “Là ai ở trong phòng ầm ĩ muốn ông già lấy lại cổ phần của Bắc Minh Thị giúp mình? Là ai ầm ĩ muốn độc chiếm nhà tổ của nhà họ Bắc Minh? Lại là ai ầm ĩ đòi sáu mươi tỷ trả nợ cờ bạc cho mình?!”

Bắc Minh Đông vừa nói xong, sắc mặt Bắc Minh Triều Lâm lập tức xám xịt, Lan Hồng trốn sau lưng Bắc Minh Triều Lâm cũng không dám lên tiếng.

Đáy mắt Bắc Minh Quân lập tức cuộn lên sóng lớn, gằn từng chữ: “Bắc Minh Triều Lâm! Anh có gan thì đến ầm ĩ với tôi! Hơn bốn mươi tuổi rồi mà mẹ đó vẫn chỉ là một tên vô dụng, anh không cảm thấy xấu hổ sao?!”

“Tôi vô dụng, tôi xấu hổ? Không phải những điều này đều do Bắc Minh Quân cậu ép sao!” Bắc Minh Triều Lâm tức giận rống to: “Ở nhà họ Bắc Minh, rõ ràng tôi là con trai trưởng, lại lớn hơn cậu nhiều tuổi như vậy, khi tôi làm ba, cậu vẫn chỉ là một thằng oắt con không biết gì! Bắc Minh Thị vốn nên do tôi kế thừa, nhưng dựa vào cái gì năm đó cậu vừa từ Tây Ban Nha trở về đã tiếp quản Bắc Minh Thị? Ngồi lên vị trí Tổng giám đốc? Ép tôi rời xa quê hương, khiến cho con trai tôi ngay cả họ Bắc Minh cũng không dám nhận! Bắc Minh Quân, những điều này đều là do cậu ép!”

“Hừ!” Bắc Minh Quân cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm khiến cho Bắc Minh Triều Lâm túa ra đầy mồ hôi lạnh.

Không có nhân thì nào có quả?
 
Chương 940


Chương 940

Chuyện hồi anh em nhà họ Bắc Minh còn trẻ, đối với ai cũng là một vết sẹo hằn trong tim.

Chỉ là, lúc nào anh cả Bắc Minh cũng để lộ vết sẹo ra bên ngoài, cứ như ai cũng mắc nợ ông ta vậy.

Vết sẹo của Bắc Minh Quân là sâu nhất đau nhất, lại được che giấu kín đáo nhất, ai cũng không nhìn thấy, cho dù thối rữa nhiễm trùng, lan khắp cơ thể, anh cũng không kêu rên một tiếng.

Bắc Minh Tam còn tấm bé, vết sẹo nhẹ nhất, nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy.

“Anh cả, lời này của anh không công bằng với Bắc Minh Quân.” Bắc Minh Đông tiếp lời: “Năm đó rõ ràng là anh tự tìm đường chết ức hiếp Bắc Minh Quân, anh có ngày hôm nay cũng đều do một tay anh tạo ra! Hơn nữa, ngoại trừ Bắc Minh Quân, nơi này không có người nào có tư cách quản lý Bắc Minh Thị hơn anh ấy!”

“Đông Đông, đừng nói nữa.” Giang Tuệ Tâm cắt ngang lời Bắc Minh Đông, cau mày nói: “Con còn ngại anh cả và anh hai con cãi nhau chưa đủ sao? Bây giờ mặc kệ ai đúng ai sai, đều đã qua cả rồi! Quan trọng là anh em các con đồng lòng, hiếu thảo với ba các con, đó mới là việc đúng đắn!”

Ba anh em cùng im lặng.

Giang Tuệ Tâm thở dài một hơi, khẽ nắm bàn tay run rẩy của ông cụ: “Chính, ông yên tâm đi, tôi sẽ thay ông trông coi ba người bọn họ. Ông đừng suy nghĩ gì nữa, chú ý dưỡng bệnh, biết không?”

Giang Tuệ Tâm nói xong, khóe mắt lại rớm ra nước mắt…

Bắc Minh Đông đi đến vỗ nhẹ lên lưng mẹ: “Mẹ, ông già sẽ khỏe thôi, mẹ đừng lo lắng quá, chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Bắc Minh Triều Lâm hừ một tiếng: “Dù sao một nhà các người đều nhìn tôi không vừa mắt, tôi đi!”

Nói xong, không thèm quay đầu lại mà kéo tay Lan Hồng rời khỏi phòng bệnh.

Bắc Minh Quân day day thái dương, vết thương ở vai đau âm ỉ.

Anh chăm chú nhìn ba, người đàn ông này từng đỡ một dao của Dư Như Khiết thay anh, bây giờ bất lực nằm trên giường bệnh như vậy, anh lại không giúp được gì…

Bỗng nhiên trái tim như bị siết chặt, anh im lặng đi ra khỏi phòng bệnh, đi đến đầu cầu thang lặng lẽ hút thuốc…

Trong phòng bệnh, Bắc Minh Đông cũng đã rời đi.

Chỉ còn lại Giang Tuệ Tâm vẫn đang nắm tay Bắc Minh Chính…

Chăm chú nhìn sắc mặt bình thản ngủ say của Bắc Minh Chính.

“Chính, ông cứ ngủ thật ngon đi… ông yên tâm, mỗi ngày tôi đều sẽ đến thăm ông… tôi thật sự yêu ông… nhưng tình yêu này, trải qua hai mươi năm, cũng bị ông mài mòn không còn chút nào rồi… ông biết không?”

Bà khẽ lẩm bẩm, hai mắt đẫm lệ dần dần trở nên lạnh lẽo…

Cố Tịch Dao vừa trở lại phòng thuê ở thành phố A.

Ngay sau đó, bị một bóng dáng nhỏ bé cuộn mình trước cửa làm cho giật mình!

Cố Tịch Dao liếc một cái đã nhận ra cậu bé mặc áo bông nhỏ im lặng núp ở cạnh cửa kia: “Trình Trình!”

Cơ thể nhỏ bé của Trình Trình chợt run rẩy theo phản xạ, mở to mắt, trong khoảnh khắc nhìn thấy mẹ, gương mặt tái nhợt của cậu bé khẽ ngẩn ra, ngay sau đó đứng bật dậy, cắn môi, rầm một cái nhào vào lồng ngực Cố Tịch Dao, khàn giọng gọi: “Mẹ…”

Đáy lòng Cố Tịch Dao mềm nhũn, cúi người xuống, giơ tay ôm con trai lên: “Sao vậy, bảo bối?”
 
Chương 941


Chương 941

“Mẹ… cuối cùng mẹ cũng trở về rồi…” Trình Trình vùi vào trong ngực mẹ, có nỗi hoảng sợ mà trước đây chưa từng thấy, nắm chặt cổ áo Cố Tịch Dao: “Mẹ, con nhìn thấy ông nội ngã xuống mặt đất, không hề nhúc nhích, con sợ lắm…”

Cố Tịch Dao giật mình, vừa móc chìa khóa ra mở cửa vừa nói: “Con nói là, khi ông nội con bị đột quỵ, con nhìn thấy sao?”

“Dạ.” Trình Trình khẽ đáp lời, trong âm mũi còn lộ rõ run rẩy.

Cố Tịch Dao khẽ khàng vỗ lưng con trai: “Đừng sợ bảo bối, ông nội sẽ không sao. Người đã già, dù sao cũng sẽ mắc một số bệnh tật. Đây không phải trách nhiệm của con, bảo bối không cần tự trách, nhé?”

Hiểu con không ai bằng mẹ, Cố Tịch Dao hiểu được nỗi lo sợ của Trình Trình.

Dù sao con trai mới chỉ bảy tuổi, tận mắt nhìn thấy ông nội ngã xuống mặt đất, khó tránh khỏi sẽ luống cuống tay chân.

“Nhưng mà mẹ à… Trình Trình rất sợ rất sợ ông nội sẽ cứ như vậy ngủ không dậy nữa…”

“Đồ ngốc, sẽ không đâu…” Cố Tịch Dao ôm cậu vào phòng.

Bỗng nhiên trong nhà có người già bị bệnh, ai cũng không dễ chịu gì. Cô nhớ đến vẻ mặt lo lắng của Bắc Minh Quân, không nhịn được thở dài.

“Mẹ và ba cùng nhau đón năm mới ở Malaysia sao?” Trình Trình nhớ đến cuộc gọi video đêm giao thừa, nắm lấy ngón tay mẹ, ngắm nghía kỹ càng chiếc nhẫn kim cương kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ mừng rỡ: “Mẹ và ba thật sự đeo nhẫn giống nhau? Trên mạng nói, đeo nhẫn giống nhau đều là người yêu hoặc vợ chồng, mẹ và ba cũng như vậy sao?”

Ngón tay Cố Tịch Dao khẽ run.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên của con trai, đột nhiên cô cảm thấy hơi không đành lòng, thương yêu vuốt ve gò má non mềm của Trình Trình: “Thật xin lỗi Trình Trình, mẹ và ba… không phải…”

Không phải người yêu cũng không phải vợ chồng.

“Dạ…” Ánh mắt chờ đợi của Trình Trình lập tức ảm đạm xuống: “Con cho rằng ba ngăn cản mẹ và chú Chi Lâm kết hôn là vì ba không nỡ rời xa mẹ…”

“…” Cô thăm thẳm thở dài một hơi, miễn cưỡng mỉm cười: “Trình Trình, mẹ biết con vẫn luôn hi vọng mẹ và ba con ở bên nhau, nhưng đời người không nhất định sẽ giống như trong hi vọng của con, ví dụ như con không mong ông nội bị đột quỵ, nhưng chuyện lại xảy ra rồi… hiểu ý mẹ không?”

“Hiểu…” Trình Trình rũ mắt, chôn trong lồng ngực mẹ không nói lời nào.

Cố Tịch Dao biết mình nói như vậy chẳng khác gì bóp nát hi vọng của con trai. Mặc dù tàn nhẫn, nhưng cũng tốt hơn là cho cậu một hi vọng không thực tế.

“Xin lỗi, Trình Trình, chờ sau này con trưởng thành thì sẽ hiểu rõ… ba không nhất định phải ở bên mẹ…”

Thật lâu sau, Trình Trình mới từ trong ngực Cố Tịch Dao ngẩng đầu lên: “Vậy, mẹ, con có thể ở cùng với mẹ không?”

Trái tim Cố Tịch Dao khẽ run, Bắc Minh Quân nói sau khi cưới thay xong thì sẽ trả một đứa con trai cho cô.

Cô vẫn luôn nghĩ, từ nhỏ Trình Trình đã sống trong nhà giàu có, không thể không thừa nhận, nhà họ Bắc Minh nuôi dưỡng cậu rất tốt rất giỏi giang. Cô không cách nào tưởng tượng nếu như Trình Trình đi theo cô sẽ bị cô làm hại thành dáng vẻ thế nào…

Ít nhất từ nhỏ Dương Dương lớn lên bên cạnh cô, dường như trở về bên cạnh cô cũng không có vấn đề gì.

Trình Trình vừa hỏi câu này, cô lại do dự…

Bởi vì hai đứa con trai, cho dù phải rời xa đứa nào, cô cũng khó lòng vứt bỏ…
 
Chương 942


Chương 942

“Bảo bối, con ở cùng mẹ không sợ mẹ không thể cho con cuộc sống tốt đẹp được sao? Con xuất sắc như vậy, thông minh như vậy… nếu như ở cùng với mẹ sẽ rất dễ dàng trở thành người bình thường nha…”

Ở trong mắt cô, Trình Trình giống như Bắc Minh Quân, đều là loại người cao không thể chạm, phảng phất không dính khói lửa trần gian.

Trái lại Dương Dương và bé con, lây dính hơi thở phố phường của cô, mặc dù bình thường nhưng rất vui vẻ.

Nào ngờ, Trình Trình chớp chớp đôi mắt to, vô cùng nghiêm túc nói: “Mẹ, con muốn giống như Dương Dương, làm một người bình thường.”

“…”

Cố Tịch Dao cảm thấy xoắn xuýt.

Không lâu sau, Hình Uy lái xe đưa Dương Dương đến.

“Cô Cố, có lẽ tối nay cậu chủ không đến được, xảy ra một số chuyện… Mấy ngày này làm phiền cô Cố chăm sóc hai cậu chủ nhỏ rồi.” Hình Uy nói.

Cố Tịch Dao ôm Dương Dương vào trong ngực, cau mày: “Nói phiền phức gì chứ, đó cũng là con của tôi. Đúng rồi, bệnh tình ông chủ nhà anh nghiêm trọng không?”

Hình Uy nghiêm túc gật đầu: “Không tốt lắm, tỷ lệ khôi phục chỉ có 3%. E là những năm cuối đời đi lại bất tiện…”

Cố Tịch Dao vẫn hơi ngạc nhiên, nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng của ông cụ Bắc Minh trước đây, cô không khỏi cảm thấy thương tiếc: “Ừm… vậy chờ thêm mấy ngày bệnh tình ông cụ ổn định hơn chút, tôi mang bọn nhỏ đến thăm.”

“Cô Cố, cảm ơn cô. Vậy tôi đi trước.”

Nhìn Hình Uy rời đi, Dương Dương bĩu bĩu môi nhỏ, vùi đầu vào trong cổ Cố Tịch Dao: “Mẹ, Dương Dương rất nhớ mẹ… thơm thơm…”

Nói xong thì chu cái miệng nhỏ hôn lên khuôn mặt mẹ.

“Hì hì, mẹ cũng rất nhớ các con…” Cố Tịch Dao bế Dương Dương vào trong phòng, Trình Trình đã ngồi ở mép giường xem sách rồi.

“Bắc Minh Tư Trình, cậu thật đáng ghét! Đã nói là phải chờ tôi cùng đi tìm mẹ mà!”

Trình Trình ngước mắt nhìn Dương Dương, đặt sách xuống: “Cậu đi đến nhà của Triệu Tĩnh Nghi rồi, vì sao tôi phải chờ cậu?”

“Triệu Tĩnh Nghi?” Cố Tịch Dao nhíu mày: “Sao cái tên này quen thế nhỉ?”

“Hoa khôi lớp trước kia của con á!” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dương Dương lộ vẻ vừa đắc ý lại vừa buồn phiền, nói: “Cậu ấy thích con lâu lắm rồi! Chỉ là con đã chán ngấy không có chút hứng thú nào với cậu ấy từ lâu. Nhưng cô bé này giống như keo da trâu vậy, làm thế nào cũng không dứt ra được, thật đáng ghét… Hôm nay còn uy hiếp ba mẹ cậu ấy, nếu như tết năm nay con không đến nhà cậu ấy, cậu ấy sẽ chết cho con xem…”

“Cuối cùng có chết không?” Trình Trình thản nhiên hỏi một câu.

Dương Dương ra vẻ đẹp trai vén vén lọn tóc mềm mại, chảnh chọe hừ một tiếng: “Cậu ấy không dám chết! Tôi nói, nếu như cậu ấy chết rồi, tôi sẽ dẫn mấy bạn gái nhỏ đến tiểu lên mộ phần của cậu ấy! Chọc tức cậu ấy chết không nhắm mắt!”

“…” Trình Trình tặng cậu một ánh nhìn khinh thường.

“Ơ? Cô bé nhà người ta mới mấy tuổi chứ?” Cố Tịch Dao không nhịn được đổ mồ hôi lạnh thay con trai: “Dương Dương, mẹ tuyệt đối không cho phép con trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như vậy nữa! Tránh cho sau này con gái nhà người ta tự sát thật, vậy chính là sai lầm của mẹ rồi! Còn nữa, con uy hiếp con gái nhà người ta như vậy, sẽ mang đến bóng ma tâm lý cho cuộc sống sau này của cô ấy! Con trai phải chung tình, biết không?”
 
Chương 943


Chương 943

“Mẹ đừng phí lời nữa, nói cậu ấy cũng không hiểu.” Trình Trình nói.

“Ai nói tôi không hiểu? Ơ này, Bắc Minh Tư Trình, đóa hoa đào nát Triệu Tĩnh Nghi này là khi đó cậu đổi thân phận với tôi đi trêu chọc đấy có được không! Bây giờ là tôi đang giải quyết cậu ấy giúp cậu, hừ!” Dương Dương trề môi.

“Hừ, chuyện này chỉ có thể chứng minh cậu ấy chỉ yêu thân thể của cậu, chứ không yêu linh hồn cậu.” Trình Trình giống như một người lớn, phồng mang trợn má.

“Tôi cũng chỉ yêu thân thể cậu ấy, chưa từng yêu linh hồn cậu ấy nha nha nha nha!” Dương Dương không phục kêu to.

“Vì thế, đây là hoa đào nát cậu trêu chọc, không liên quan gì đến tôi.” Trình Trình nhướng mày.

“Mới không phải đâu, linh hồn của cậu không trêu chọc cậu ấy trước, thân thể cậu ấy sẽ dây dưa không dứt với tôi sao?” Dương Dương nhốn nháo cãi lại.

“Đừng quên, là cậu thầm mến thân thể của cậu ấy trước, mãi sau khi tôi dùng thân phận của cậu xuất hiện, cậu ấy mới yêu linh hồn của tôi!”

“Nhưng sau khi cậu biến mất, cậu ấy lại cứ dây dưa không dứt với tôi a a a!”

“Ừm, vì vậy cậu ấy vẫn là yêu thân thể của cậu, không yêu linh hồn của cậu.”

“…” Dương Dương trừng mắt lườm Trình Trình, sắp bị con mọt sách này làm cho choáng váng rồi: “Móa, đây rõ ràng là vòng đi vòng lại một vấn đề, không khoa học!”

Cố Tịch Dao nghe hai anh em tranh cãi, càng nghe da đầu lại càng tê dại…

“Đợi đã! Mẹ nghe không nhầm chứ? Hai đứa bé các con mới bao tuổi chứ, thế mà bắt đầu thảo luận loại vấn đề linh hồn và thể xác sâu xa này rồi? Ai dạy các con, hả?”

“Chú ba!” Dương Dương trả lời vô cùng dứt khoát.

“…” Trình Trình dừng một lát: “Mẹ, con đã học cấp ba rồi, biết cái này rất bình thường.”

Trình Trình tỏ vẻ ‘linh hồn con đang ở cấp ba’.

Mà rõ ràng linh hồn Dương Dương vẫn đang dừng lại ở bảy tuổi, tiểu học.

“…” Cố Tịch Dao hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Trình Trình, lại nhìn sang Dương Dương.

Khuôn mặt giống nhau như đúc, lại là hai linh hồn khác hẳn nhau.

Thì ra các con đều đã đến tuổi bắt đầu tò mò về con gái rồi.

Cô dịu dàng nắm bàn tay nhỏ bé của hai cậu nhóc: “Bảo bối, các con đều là bảo bối do mẹ sinh ra, mặc dù linh hồn không giống nhau, nhưng mà cùng chung huyết thống! Các con cãi nhau thì cãi nhau, nhưng nhất định phải yêu thương lẫn nhau… Còn nữa, tương lai còn dài, các con không thể cùng nhau tán gái, không thể bởi vì một người con gái mà tranh chấp lẫn nhau, hai anh em phải yêu thương lẫn nhau, biết không?”

Vì tránh sau này tranh giành bạn gái, cô nhất định phải chặt đứt suy nghĩ của hai anh em trước.

“Mẹ yên tâm, loại hình con gái mà con và Dương Dương thích không giống nhau.” Trình Trình mỉm cười trả lời.

Dương Dương lập tức cười híp mắt gật đầu: “Dạ đúng, bởi vì con thích em gái nhỏ, cậu ấy thích chị gái lớn.”

“Bắc Minh Tư Dương! Tôi nói n lần rồi, tôi không thích tình yêu chị em, rốt cuộc cậu có nghe lọt không!” Trình Trình hiếm khi nổi đóa.

Dương Dương thản nhiên nhún vai, trưng ra dáng vẻ thiếu đòn cười trên nỗi đau của người khác: “Mẹ nhìn xem, đây chính là buồn phiền của thiên tài nhi đồng, bởi vì con gái thông minh như cậu ấy thì đều đã già rồi…”

“…”Trình Trình tỏ vẻ nhẫn nhịn!
 
Chương 944


Chương 944

“Xì…” Cố Tịch Dao không nhịn được bật cười thành tiếng, kéo các con trai vào trong ngực: “Không buồn phiền về vấn đề này nữa, mẹ thật lòng hi vọng, sau này các con lớn lên đều có thể tìm được cô gái mà mình yêu thích, sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn…”

Đáy lòng cô thầm nhủ một câu, hoàn thành ước muốn mà mẹ không thể hoàn thành được, hạnh phúc hơn ba mẹ…

Đảo mắt đã đến mùng bảy tháng một âm lịch.

Mùa đông giá rét đã trôi qua quá nửa, mùa xuân cách đó không xa.

Kỳ nghỉ đông của Trình Trình và Dương Dương vẫn đang tiếp tục.

Cố Tịch Dao lại bởi vì một cú điện thoại của Anna mà trong lòng rối bời.

Tại Sabah cả năm đều như mùa hạ, vậy mà bé con lại bị cảm.

Càng đừng nói là thành phố A giá lạnh.

Từ khi bé con sinh ra đến bây giờ chưa từng sống ở nơi có khí hậu lạnh giá, bất đắc dĩ, Cố Tịch Dao đành phải để Anna lùi lại lộ trình về thành phố A.

“Dao, gần đây bà Mạc kia thường đến thăm bé con, cậu… không ngại chứ?” Anna ở trong điện thoại hỏi.

Cố Tịch Dao nhớ đến khuôn mặt đau xót khóc ròng của Dư Như Khiết, cùng bi thương bà đã trải qua: “Ừ. Dù sao bà ta cũng là bà nội ruột của Cửu Cửu, có lẽ bà ta muốn bồi thường lên người Cửu Cửu…”

Bắc Minh Quân chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của Dư Như Khiết, có lẽ đối với Dư Như Khiết mà nói, bồi thường lên người Cửu Cửu cũng là một loại gửi gắm.

“Vậy được, chờ Cửu Cửu khỏe lên, thời tiết bên chỗ cậu ấm áp hơn, tớ lại mang bé con đến.”

“Được rồi. Tớ ở bên này thuê phòng rồi. Anna, thật không biết phải cảm ơn cậu như thế nào, cậu giúp tớ nhiều như vậy…”

“Nói lời ngốc nghếch gì thế! Còn nhớ quãng thời gian sinh non u ám đó cậu ở bên tớ thế nào không? Dao à, thật may trong cuộc sống của tớ gặp được mẹ con các cậu. Hơn nữa, cũng bởi vì liên quan đến cậu, Bắc Minh Quân mới giúp tớ giải quyết chuyện khó khăn nhất, báo đáp tốt nhất với anh ta chính là càng đối xử tốt hơn với hai mẹ con các cậu, hì hì…” Từ sau khi Anna ly hôn với chồng trước, rõ ràng đã cười nhiều hơn rất nhiều.

“Cho dù nói thế nào cũng cảm ơn cậu, Anna.” Cố Tịch Dao cười.

Có lẽ lúc trước trải qua quá nhiều mưa gió, nhưng dù sao vẫn còn mấy người có tâm hồn ấm áp như vậy ở bên cạnh cô ấy, cô ấy vẫn cảm thấy cuộc sống rực rỡ tươi đẹp.

Trong lúc một nhà ba người Cố Tịch Dao vui vẻ ăn bữa sáng, chuông cửa vang lên.

“Mới sáng sớm có thể là ai chứ? Ba sao?” Ánh mắt trong suốt của Trình Trình toát vẻ mừng rỡ, mỗi nơi có mặt mẹ, cậu đều rất hi vọng ba sẽ xuất hiện, nơi có mặt ba, cậu cũng rất hi vọng mẹ sẽ xuất hiện.

“Chắc chắn không phải! Ba của ba chết tiệt bị đột quỵ rồi, ông ấy không có tâm tình để ý đến chúng ta đâu!” Bàn tay nhỏ bé của Dương Dương cầm một chiếc bánh quẩy cho vào trong miệng gặm, miệng dính đầy dầu.

Cố Tịch Dao cầm khăn tay lau khóe miệng cho Dương Dương, lại xoa xoa đầu nhỏ của Trình Trình: “Điểm này mẹ đồng ý với Dương Dương, mẹ đi mở cửa.”

Hôm đó vừa về thành phố A, Bắc Minh Quân đã nói buổi tối sẽ đến nơi này của cô, còn nói chờ anh. Cô không biết mình có chờ anh hay không, chỉ biết đêm đó trằn trọc rất lâu mới ngủ được. Cuối cùng, anh vẫn không giữ lời.

Cô nghĩ chắc chắn anh gặp phải chuyện khó giải quyết.
 
Chương 945


Chương 945

Mấy ngày nay, trong đầu cô luôn nhớ đến dịu dàng của anh ở Sabah, thật sự có loại cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao.

Khoảnh khắc mở cửa ra, cô giật mình…

“Chi Lâm?”

“Hey! Tịch Dao, chúc mừng năm mới!”

Vân Chi Lâm vừa mới nói xong, lập tức giơ tay ôm Cố Tịch Dao vào trong ngực.

“…” Cố Tịch Dao xấu hổ nở nụ cười: “Chúc mừng năm mới…”

Hỏng bét rồi, cô suýt nữa quên năm trước khi đi Sabah, Vân Chi Lâm muốn cô cân nhắc vấn đề…

“Oa, ba Chi Lâm…” Dương Dương cười hì hì nhảy đến, bàn tay từng cầm bánh quẩy cọ vào ống quầy Vân Chi Lâm: “Quà năm mới của con đâu?”

Lúc này Vân Chi Lâm mới phát hiện, thì ra hai đứa bé đều đang ở đây.

Anh ta mỉm cười buông Cố Tịch Dao ra, xoay người ôm lấy Dương Dương, đi thẳng vào trong nhà: “Yên tâm đi, bé tham ăn, sẽ không thiếu quà của con đâu.”

“Chú Chi Lâm.” Trình Trình lễ phép gọi.

Vân Chi Lâm gật đầu: “Chúc mừng năm mới, Trình Trình.”

Vân Chi Lâm ở cùng với hai đứa bé còn hòa thuận hơn Bắc Minh Quân.

Trong tâm hồn nhỏ bé của Dương Dương, hoàn toàn coi Vân Chi Lâm là một nửa người ba.

Mà Trình Trình, mặc dù địa vị của ba không thể lay chuyển, nhưng cũng đã coi Vân Chi Lâm là người thứ hai có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ.

Cố Tịch Dao hơi thấp thỏm không yên, xoắn ngón tay ngồi xuống.

“Chi Lâm, sớm như vậy, anh vẫn chưa ăn sáng đâu nhỉ? Em đi lấy bát đũa cho anh.” Nói xong, cô định chạy vào phòng bếp.

“Anh ăn xong rồi, Tịch Dao.” Vân Chi Lâm mỉm cười.

“Ừm…” Cô gật đầu: “Vậy hay là em rót nước cho anh…”

“Không cần, anh không khát.” Vân Chi Lâm vẫn mỉm cười.

“…” Nhất thời cô không biết nên nói gì.”

“Gặp mặt con gái em ở Sabah rồi chứ?” Vân Chi Lâm cười hỏi.

“Đó là đương nhiên rồi! Mẹ không chỉ gặp em gái, còn cùng đón giao thừa với ba chết tiệt nữa!” Dương Dương vừa tiếp tục ăn bánh quẩy vừa trả lời giúp mẹ.

Vẻ mặt tươi của của Vân Chi Lâm bỗng nhiên cứng lại.

Hai mắt nhìn thẳng vào Cố Tịch Dao: “Anh ta cũng đến?”

“Không phải…” Cô khẽ nhíu mày: “Bất ngờ gặp phải. Anh đừng nghĩ nhiều…”

Cô vặn vặn ngón tay, dường như là cố ý che đi nhẫn kim cương trên ngón áp út…

“…” Vân Chi Lâm im lặng một lát.

Trình Trình ngoan ngoãn uống sữa đậu nành: “Chú Chi Lâm, ba tặng nhẫn cho mẹ nữa nha.” Lời không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không dừng.

Sắc mặt Cố Tịch Dao tái nhợt.

Ánh mắt của Vân Chi Lâm lập tức nhìn chằm chằm vào tay Cố Tịch Dao, không nói hai lời vội vàng kéo ngón tay cô ra…
 
Chương 946


Chương 946

Lại là mười ngón trống trơn.

“Không có.” Vân Chi Lâm giơ tay Cố Tịch Dao ra cho Trình Trình nhìn, lúc này vẻ mặt căng cứng mới thả lỏng: “Ai tặng cô ấy nhẫn, chú không quan tâm. Quan trọng là cô ấy đeo hay không đeo.”

Cố Tịch Dao sợ đến độ trái tim suýt nhảy ra ngoài.

May mà vừa rồi tháo nhẫn ra nhanh.

Trình Trình sững sờ, sau đó liếc nhìn mẹ, không lên tiếng.

Dương Dương mở to đôi mắt sáng long lanh, liếc nhìn tay mẹ mấy lần: “Ồ, không có nha! Nhưng mà, chú Chi Lâm, đeo hay không đeo là có ý gì?”

Vân Chi Lâm nắm chặt tay Cố Tịch Dao cười nói: “Đeo nhẫn chính là tượng trưng cho đồng ý, không đeo chính là tượng trưng cho từ chối.”

“Ồ ồ…” Dương Dương kéo dài âm cuối, tỏ vẻ bỗng nhiên hiểu ra: “Hôm nào con tìm hoa khôi lớp bên cạnh thử xem.”

Lại rước lấy ánh mắt khinh thường của Trình Trình: “Cậu giải quyết Triệu Tĩnh Nghi xong rồi hãy nói!”

“Đúng!” Cố Tịch Dao vội vàng nói tiếp: “Dương Dương, không cho phép trêu chọc con gái nhà người ta nữa!”

Miệng nhỏ của Dương Dương dẩu lên.

Vân Chi Lâm cười xoa đầu cậu bé, sau đó lấy một hộp quà từ trong túi áo ra.

Hai mắt Dương Dương lập tức vụt sáng: “Ba Chi Lâm, là quà tặng con sao?”

“Ha ha, xin lỗi, con trai, quà này là tặng cho mẹ con.” Vân Chi Lâm nói xong thì mở hộp quà…

Bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Lại là nhẫn?” Rõ ràng Dương Dương không hề cảm thấy hứng thú với những thứ không phải là ăn uống chơi đùa.

“Có vẻ viên kim cương to hơn nhiều so với cái ba tặng… nhưng mà lại xấu hơn rất nhiều.” Trình Trình tổng kết.

Vân Chi Lâm nhún vai: “Mặc dù không biết vì sao ba các cháu lại đột nhiên tặng nhẫn cho mẹ các cháu, chỉ là chú có thể chắc chắc, lý do duy nhất Vân Chi Lâm chú tặng nhẫn cho mẹ các cháu chính là…” Anh ta dừng lại một chút, nồng nàn nhìn về phía phía Cố Tịch Dao: “Chú muốn cưới mẹ các cháu làm vợ chú!”

“Chi Lâm…” Cố Tịch Dao cảm thấy thật nhức đầu.

“Xuỵt.” Vân Chi Lâm dịu dàng lắc đầu: “Năm trước anh cho em suy nghĩ thật kỹ, cho em nhiều thời gian như vậy, anh nghĩ hẳn là em đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Hơn nữa, hôm nay ủy ban nhân dân cũng làm việc.”

Nghe xong bốn chữ ủy ban nhân dân, Cố Tịch Dao chợt rùng mình.

“Ủy ban nhân dân?” Dương Dương nhíu mày: “Đó là cái gì?”

Trình Trình nhìn chằm chằm nhẫn trong tay Vân Chi Lâm mà ngẩn người.

“Ha ha, ủy ban nhân dân là nơi xử lý việc đăng ký kết hôn cho người ta.” Vân Chi Lâm cười giải thích: “Chờ con lớn lên rồi sẽ hiểu.”

“Chi Lâm, em…” Cố Tịch Dao vừa muốn nói gì, lại bị Vân Chi Lâm che môi.

“Tịch Dao, anh cho rằng ngày đó khi cầu hôn với em, em đã rất rõ ràng…” Vân Chi Lâm mỉm cười thở dài một hơn: “Thứ cho anh hơi vội vàng, nhưng xin hãy tin tưởng anh, chắc chắn anh có thể mang đến hạnh phúc cho em và bọn nhỏ!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom