Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 907


Chương 907

Cố Tịch Dao nhìn về gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Bắc Minh Quân.

Tay nắm chặt tay anh…

Tâm trạng không kiềm chế được, bởi vì thân phận đáng thương của người đàn ông này lại làm cô đau lòng…

Đây chính là nguyên nhân mà anh không yêu Trình Trình và Dương Dương à?

Bởi vì bản thân anh chính là một sự tồn tại buồn cười như vậy.

Mặc dù… Trình Trình và Dương Dương không phải là sản phẩm do anh cưỡng ép chiếm hữu, nhưng cũng chỉ là sản phẩm của một giao dịch lạnh lùng…

Cho nên, anh không có cách nào yêu thương hai cậu con trai này, có đúng không?

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt, hai mắt của Cố Tịch Dao liền đỏ lên…

“Tôi muốn hận ai thì đó là quyền tự do của tôi, không đến phiên ông quản lý!” Bắc Minh Quân lạnh lùng khiển trách, ánh mắt lướt qua một vòng thê thảm không chịu nổi, trừng mắt nhìn Dư Như Khiết: “Huống hồ gì, cho dù ba của tôi không yêu tôi, ông ấy cũng sẽ không giống như là phụ nữ này, máu lạnh đến nỗi tự tay giết con của mình!”

Cố Tịch Dao hít sâu một hơi!

Toàn thân của Dư Như Khiết run lên, giống như bị rút sạch hết linh hồn, lập tức mềm nhũn ngồi phịch xuống…

Câu nói lạnh lùng đến nỗi tự tay giết chết con của mình, thật sự đây là một lời tố cáo quá đáng sợ.

Sự sửng sờ trong đôi mắt của Dư Như Khiết, đó chính là sự áy náy…

“Như Khiết…” Mạc Cẩm Thành đau lòng ôm bà ta.

Lại bị bà ta khóc lóc từ chối…

Bà ta ngã nhào trên đất, không có hai tay chống đỡ, dựa vào hai chân của mình mà di chuyển từng bước đi đến bên chân của Bắc Minh Quân, ngũ quan đau đớn vặn vẹo cùng một chỗ, nước mắt rơi không ngừng.

“Quân, cầu xin con tha thứ cho mẹ… mấy năm nay mẹ đã biết mình sai rồi… thật sự biết sai rồi… con tha thứ cho mẹ đi… năm đó mẹ không nên bỏ con lại… Quân, cầu xin con hãy cho mẹ có cơ hội để bù đắp cho con, thật ra mẹ rất yêu thương con…”

“Im miệng! Im miệng! Tôi không muốn nghe mấy lời nói dối buồn nôn nữa…” Bắc Minh Quân tức giận không kiềm chế được.

Cái gì mà yêu thương con, không phải là lời mà Tịch Dao đã từng nói sao, đó cũng chỉ là do mình đã bịa ra, ngay cả bản thân mình cũng đắm chìm vào trong lời nói dối?

…” Khó trách tối hôm qua Tịch Dao lại không tin anh.

Bởi vì câu nói yêu con này, giờ phút này thốt ra từ trong miệng của Dư Như Khiết, anh cũng không tin giống như vậy.

Thậm chí còn khịt mũi coi thường.

“Quân… mẹ rất xin lỗi…” Dư Như Khiết ngã xuống đất, khóc không thành tiếng…

Lông mày của Mạc Cẩm Thành nhíu chặt lại, cảm thấy tức giận nhưng mà lại không thể làm gì cho Dư Như Khiết.

“Xin lỗi à?” Bắc Minh Quân cười lạnh một tiếng: “Tôi không cần! Cho dù ngày nào bà cũng tụng kinh niệm phật, đơn giản chỉ để cho lương tâm của mình tốt hơn một chút. Dư Như Khiết, bắt đầu kể từ ngày mà bà nhảy xuống biển, tôi liền nói với mình, mẹ của Bắc Minh Quân tôi đã chết rồi, đã hoàn toàn chết rồi!”

Bắc Minh Quân lạnh lùng nói xong câu này, nắm tay của Cố Tịch Dao thật chặt liền sải bước đi ra ngoài.
 
Chương 908


Chương 908

“…” Lần này Cố Tịch Dao không giãy dụa, chỉ là hơi không đành lòng quay đầu lại nhìn Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết, cuối cùng đi theo bước chân của Bắc Minh Quân biến mất ở trong sân của tứ hợp viện.

Dư Như Khiết ngã vào trong ngực của Mạc Cẩm Thành mà khóc, đau đến nỗi không muốn sống…

”Cẩm Thành, ông nói cho tôi đi, có phải là Quân nó không tha thứ cho tôi không? Cẩm Thành…lòng tôi rất đau…lúc trẻ, tôi cứ nghĩ bản thân thực sự hận Quân cứ như vậy, nhưng năm tháng dần trôi đi, hận ý biến mất, mới phát hiện ra thì ra không thể dứt bỏ, là đứa con của mình…tôi thực sự rất muốn bù đắp cho nó…đáng tiếc là quá muộn rồi…Cẩm Thành, nói với tôi đi, có phải là quá muộn rồi không…”

Khuôn mặt già nua của Mạc Cẩm Thành bi thương, dịu dàng lau đi nước mắt của Dư Như Khiết, lắc đầu: ”Như Khiết, đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách…cho dù Quân không thích thú gì việc làm người kế thừa của tôi thì nhất định có cách khác để bù đắp…”

”Hu hu…Cẩm Thành, sao số phận lại luôn trêu ngươi tôi như vậy chứ? Khó lắm chúng ta mới ở bên nhau, trong lòng lại luôn bị cảm giác áy náy tra tấn…”

”Đừng nghĩ đến những chuyện đó, Như Khiết. Đó không phải lỗi của bà, nếu nói là sai thì tôi cũng sai. Chỉ trách là tôi quá yêu bà…không thể chịu đựng được cảnh bà sống ở nhà Bắc Minh như vậy…Như Khiết, nếu phải trách một người thì trách tôi đây này. Đừng đau lòng nữa, một ngày nào đó Quân cũng sẽ tha thứ cho bà thôi….”

Bỗng nhiên

Phanh!

Một tiếng súng vang lên trên không ở tứ hợp viện!

Có điều tiếng súng này không phải từ súng săn của Mạc Cẩm Thành, mà đến từ một hướng nào đó không rõ!

”A, Cẩm Thành…” Dư Như Khiết thét chói tai.

Viên đạn sượt qua bên cạnh Mạc Cẩm Thành ghim vào thân cây!

Trong chốc lát, bảo vệ của Tam Trúc Bang nhanh chóng bảo vệ Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết.

Bang bang bang!

Một trận đấu súng kịch liệt diễn ra.

Bắc Minh Quân nắm tay Cố Tịch Dao, vừa bước ra khỏi cửa hai người đã nghe thấy tiếng súng, lập tức chấn động!

”Dì Như Khiết…”

Cố Tịch Dao hoảng sợ, theo bản năng xoay người đi vào…

”Chết tiệt! Em muốn đi đâu!” Bắc Minh Quân dùng sức túm cô lại!

”Bọn họ gặp nguy hiểm đó…” Cô nhất thời hoảng loạn, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, đó là…

Không hi vọng dì Như Khiết xảy ra chuyện!

Mặc dù năm đó quả thực dì Như Khiết có lỗi với Bắc Minh Quân nhưng bà ấy vẫn là mẹ của anh!

Cố Tịch Dao không hi vọng tương lai anh hối hận!

Không nghĩ nhiều, cô bỗng nhiên tránh khỏi Bắc Minh Quân, quay lại sân sau.

”Dao Nhi…” Vẻ mặt Bắc Minh Quân căng thẳng, nhanh chóng đi sau cô.

Nào biết, Cố Tịch Dao vừa mới đến sân sau, bỗng nhiên…

Phanh!

một viên đạn không hề báo hiệu lao thẳng về phía cô…
 
Chương 909


Chương 909

Cô còn chưa kịp né tránh…

Chợt thân thể bị một lồng ngực rắn chắc che lại.

”Cẩn thận…

Anh ôm lấy Cố Tịch Dao cùng với tiếng rít khẽ, rồi ngã xuống đất!

Cố Tịch Dao hừ một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng đạn bang bang bay tán loạn.

Mà cô cứ được anh ôm như vậy…

.

Một lúc sau, cuối cùng tiếng súng cũng dừng lại.

Mùi thuốc súng thoang thoảng…

Đây có lẽ là cảnh tượng kinh hoàng nhất mà Cố Tịch Dao đã trải qua trong đời.

Hóa ra trên đời này quả thực xảy ra chuyện đấu súng đẫm máu!

Người của Mạc Cẩm Thành cuối cùng cũng bắt được tên côn đồ nổ súng.

”Dẫn bọn họ đi thẩm vấn!” Giọng nói của Mạc Cẩm Thành lạnh như băng.

”Vâng, ông Mạc!” Tam Trúc Bang dẫn tên côn đồ đi.

Mạc Cẩm Thành đỡ Dư Như Khiết, lúc này mới đi qua.

”Quân, Dao, các con không sao chứ?”

Cố Tịch Dao thò đầu ra từ dưới Bắc Minh Quân, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi ”Ba Mặc, dì Như Khiết….”

”Dọa con rồi.” Dư Như Khiết nghẹn ngào nói.

Cố Tịch Dao theo bản năng nhìn Bắc Minh Quân, phát hiện người đàn ông này đè trên người cô không có phản ứng gì cả

Tim cô đột ngột nhảy lên một cái, cô quay tay lại, giữ lấy lưng anh.

Bỗng nhiên một chất lỏng đặc sệt dinh dính ấm nóng lướt qua lòng bàn tay cô.

”A…” Cô giơ tay lên nhìn một cái, máu tươi nhuốm đỏ tay cô, cô thét chói tai: ”Bắc Minh Quân….”

Dư Như Khiết cung bị dọa, kêu lên: ”Quân, Quân chảy máu rồi…”

”Mau gọi bác sĩ…” Mặc Cẩm Thành vội vàng phân phó cấp dưới.

Cố Tịch Dao sợ hãi!

Hốc mắt bỗng nhiên ẩm ướt.

Đột nhiên ôm chặt người đàn ông này, cô bị dọa đến tim sắp nhảy ra ngoài rồi!

Những giọt máu chảy theo tay cô nhuộm đỏ chiếc nhẫn kim cương, màu đỏ tươi sáng rực.

Anh nói: Cố Tịch Dao, anh lấy chiếc nhẫn này cưới em làm vợ.

Lúc này cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khóc lớn, lung lay anh gào khóc.

”Bắc Minh Quân…tên khốn anh, anh mới nói cưới em mà đã chết rồi à…tên vô dụng này…anh tỉnh lại cho em…đừng dọa em nữa…anh tỉnh lại đi, đừng đùa có được không…Quân…”

Không biết là do cô lắc quá mạnh hay là mạng của Bắc Minh Thiên chưa hết.

Lúc Cố Tịch Dao khóc đến mức khàn cả giọng thì thanh âm của anh mới nặng nề truyền đến.

”Đừng…đừng lắc…lắc nữa…là…chết…thật đấy.”

”A…” Cô bỗng nhiên kêu lên, vẻ kinh hỉ hiện lên trên khuôn mặt đẫm nước mắt: ”Anh chưa chết à? Trời ơi, anh chưa chết…”

”Xi…” Anh nặng nề thở ra: ”Ngươi phụ nữ, em đáng chết thật…khắc phu…”
 
Chương 910


Chương 910

Tên cậu chủ Quân này, rốt cuộc mạng lớn thế nào, máu cũng chảy thành sông rồi mà vẫn còn bảo cô khắc phu được!

”…” Cố Tịch Dao trừng người đàn ông này, nụ cười vừa mới treo trên miệng lập tức cứng ngắc: ”Khắc cái đầu anh! Bắc Minh Quân, em cảnh cáo anh, nếu anh dám để bọn nhỏ không có ba, anh, anh…”

Cô ”anh” nửa ngày cũng không nói ra được ”anh” cái gì, cuối cùng căm giận phun ra một câu: ”Em sẽ mang bọn nhỏ nhận giặc làm cha!”

”Em…” Anh thở gấp, trên trán đầy mồ hôi, cắn răng: ”Em…người phụ nữ…độc ác…đợi đấy…ông đây thu thập em…”

Cậu chủ Quân sau khi khó khăn nói ra những lời này liền rơi vào vòng xoáy đen tối và bất tỉnh hoàn toàn…

Trong biệt thự của Tam Trúc Bang.

Cố Tịch Dao đi đi lại lại bên ngoài hành lang, căng thẳng đan các ngón tay lại với nhau.

Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết ở bên cạnh.

Cửa phòng đã đóng được mấy tiếng rồi, bác sĩ đang ở bên trong xử lý vết thương cho Bắc Minh Quân, vẫn không có động tĩnh gì như cũ.

”Ba Mạc…anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không…” Cố Tịch Dao càng đợi trong lòng càng loạn.

Mạc Cẩm Thành vỗ bả vai Cố Tịch Dao an ủi: ”Dao, đừng lo lắng. Quân sẽ không có chuyện gì đâu…đểu là ba liên lụy đến các con…gần đây trong bang có người bắt đầu làm Loạn, một là ba chuẩn bị đến tuổi từ chức, hai là ba không có ứng cử viên thích hợp để kế vị, cho nên có vài đường chủ ngu xuẩn, ham muốn rồi rục rịch tranh đoạt vị trí của ba…thậm chí có tin đồn ai lấy được đầu ba xuống thì người đó sẽ thay thế cho ba!”

”Vậy ba Mạc không phải rất nguy hiểm ư?”

Cố Tịch Dao không quá rõ về xã hội này, giờ nghĩ lại, hai năm trước mấy lần nhìn thấy tình cảnh Mạc Cẩm Thành bị thương, xem ra những người sống qua ngày trên dao kiếm thực sự chiến đấu vì sự sống.

Tuy Mạc Cẩm Thành nhận cô làm con gái nuôi nhưng vẫn duy trì khoảng cách với cô, nghĩ đơn giản là muốn bảo vệ cô thì không để cô bị liên lụy.

”Dao, con đừng lo lắng, chúng ta đều đã quen rồi…” Câu này, là Dư Như Khiết nói, bà ôn nhu kéo tay Cố Tịch Dao, khóc đến mắt sưng đỏ, nhìn Cố Tịch Dao một cách thành thật: ”Dao, thực ra, dì phải cảm ơn con…”

Cố Tịch Dao ngẩn ra, theo bản năng rủ mắt nhìn về đôi tay giả đeo găng của Dư Như Khiết, bỗng nhiên có chút chua xót: ”Dì Như Khiết, sao phải nói cảm ơn với con chứ? Rõ ràng con chẳng giúp được gì cả còn làm Bắc Minh Quân bị thương…”

”Không, con ạ…” Dư Như Khiết lắc đầu: ”Những năm này Cẩm Thành vẫn luôn giúp dì thu thập tài liệu, dì mới biết nó trở nên lạnh lùng tàn khốc, thậm chí không chút cảm xúc, khiến dì rất áy náy…nếu không phải vì dì, Quân chắc chắn sẽ không trở nên như vậy. Nhưng hôm nay nó lại chịu dùng thân che chở cho con, khiến dì rất cảm động…Quân cuối cùng cũng có người để quan tâm rồi…”

”…”Cố Tịch Dao cười khổ một tiếng, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Một mặt, cô thừa nhận rằng mình rất cảm động, mặt khác, cô lại ghét Bắc Minh Quân như vậy…vì anh đối với cô càng tốt thì cô càng lún sâu vào, không thể thể thoát ra được.

”Dao, đứa nhỏ Quân kia đôi lúc giống dì, đều rất cố chấp. Có lẽ cả đời này dì không nhận được sự tha thứ của nó…” Dư Như khiết nói, mắt bà lại đỏ hoe, nắm chặt tay Cố Tịch Dao: ”Vì thế, Dao có thể đồng ý với dì thay dì yêu Quân có được không? Yêu đứa trẻ cô độc ấy?”
 
Chương 911


Chương 911

Trái tim Cố Tịch Dao chợt thắt lại.

”Dì Như Khiết, con…”

”Đừng vội cự tuyệt dì, Dao.” Dư Như Khiết khẽ cười, nước mắt tràn mi: ”Nhìn ra được con cũng rất lo lắng cho nó. Quân nó…vì quan hệ của dì, đã lỡ mất hạnh phúc nửa đời người, dì rất hổ thẹn…Sau này, dì cầu xin con. Con có thể giúp nó lấy lại hi vọng và niềm tin trong cuộc sống…để nó vơi đi oán niệm…dì thực sự hy vọng có thể lại nhìn thấy nụ cười của nó…”

Nụ cười của Bắc Minh Quân ư? Cố Tịch Dao giật mình.

Nhìn lại những năm quen Bắc Minh Quân, nụ cười của anh quả thực rất ít.

”Nhưng dì Như Khiết…con nghĩ con không làm được…” Cố Tịch Dao sao dám nói, thực ra giữa cô và Bắc Minh Quân chỉ là một cuộc hôn nhân thay thế, một tháng sau, cái người có thể khiến anh cười, chắc thành Phỉ Nhi rồi?

”Không! Con có thể!” Dư Như Khiết nhìn Cố Tịch Dao bằng ánh mắt vô cùng kiên định: ”Dì tin con có thể! Ánh mắt Quân nhìn con, cho dù có lừa gạt tất cả mọi người cũng không thể lừa dì được…Dao, chuyện tiếc nuối nhất của dì là lúc còn trẻ quá chấp nhất tình yêu mà xem nhẹ bỏ qua tình mẹ con. Vì yêu thực sự không phải là cố chấp, cũng không phải điên cuồng. Nó có thể bao dung hết thảy, hơn nữa chống lại được thời gian khảo nghiệm…”

Dư Như Khiết cười cười, nước mắt lại chảy xuống: ”Trước đây vì ghét Bắc Minh Chính mà dì đã trút lửa giận lên người Quân. Nhìn lại thì một người mẹ như vậy sao có thể xứng với chữ ”yêu” cơ chứ? Mãi đến lúc già rồi, nhìn nhiều rồi, nghĩ thông rồi, lĩnh ngộ được nhiều chuyện rồi, dì phát hiện ra mình vốn rất thương đứa con của mình thì cũng đã quá muộn rồi…Dao, con hiểu được sự hối hận mà mong đợi của dì không?”

”…” Cố Tịch Dao hiểu được, Dư Như Khiết hối hận vì những gì mình đã làm với Bắc Minh Quân nhưng vẫn hi vọng anh có thể thoát khỏi bóng ma đó.

”Cho nên, Dao à, đợi Quân tỉnh lại rời khỏi Sabah rồi, có lẽ kiếp này nó sẽ không đặt chân đến đây nữa…” Dư Như Khiết chup xót hít mũi :”Vậy thì dì Như Khiết sẽ giao đứa nhỏ này cho con…con chính là con dâu dì nhận định trong lòng!”

Theo phản xạ, Cố Tịch Dao sững người, vội vàng rút khỏi tay Dư Như Khiết, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng: ”Dì Như Khiết…trách nhiệm nặng nề như vậy còn không nhận được đâu…huống hồ con dâu tương lai của gì sẽ là Phỉ Nhi…”

”Phỉ Nhi? Phỉ Nhi là ai?” Dư Như Khiết nhíu mày.

Mạc Cẩm Thành nháy mắt với Cố Tịch Dao ra hiệu cho cô đừng nói thêm nữa. Vì không muốn gây rắc rối cho Như Khiết nên đành che giấu đi.

“…” Lúc này Cố Tịch Dao mới phản ứng lại, cô thầm thở dài: “Không sao rồi… dì Như Khiết, dì yên tâm đi, mọi chuyện đợi Bắc Minh Quân tỉnh lại rồi nói tiếp…”

Cô không có tư cách gì chỉ trích Dư Như Khiết đã từng phạm sai lầm. Cô nghĩ nếu Dư Như Khiết có thể lựa chọn thì chắc chắn bà ấy sẽ không đi vào con đường chuốc lấy oán hận này.

Vì trong sự sai lầm này, gia đình Dư Như Khiết cũng có trách nhiệm, Bắc Minh Chính lại là người khởi xướng.

Rốt cuộc một người phụ nữ phải trải qua bao thăng trầm mới có được kết quả như mong muốn?

Cô không biết…

Chỉ đột nhiên cảm thấy con đường của mình còn rất dài.

Lúc này, bác sĩ mặc áo blouse trắng cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng…

“Lão Lý, tình hình thế nào rồi?” Mạc Cẩm Thành vội hỏi.

Bác sĩ Lý là bác sĩ chợ đen có tiếng ở Sabah, những vết thương không thể để người khác biết thế này họ thường tìm bác sĩ Lý giải quyết.
 
Chương 912


Chương 912

“Cũng không tệ lắm. Viên đạn làm bị thương xương bả vai, chỉ chút nữa thôi là trúng phổi, cậu ấy thật sự rất may mắn!”

Cố Tịch Dao hít vào một ngụm khí lạnh!

Tự dưng cô có cảm giác nghĩ lại mà sợ hãi!

Trời ơi, cô không thể nào tưởng tượng được kết quả sẽ ra sao nếu Bắc Minh Quân không may mắn như vậy?

“Tuy nhiên, thể chất của người trẻ tuổi rất tốt, nghỉ ngơi tập luyện một thời gian thì sẽ sớm bình phục thôi.”

Nghe những lời này của bác sĩ Lý, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn ông, lão Lý.”

Mạc Cẩm Thành tiễn bác sĩ Lý đi.

Dư Như Khiết và Cố Tịch Dao vào phòng.

Bắc Minh Quân yên lặng nằm trên giường, có lẽ là mất rất nhiều máu, lại mới trải qua một ca tiểu phẫu nên anh ngủ rất sâu…

Cố Tịch Dao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, dường như không phải anh bị gãy chân thì là bị thương, đột nhiên cô cảm thấy…

Người đàn ông cao cao tại thượng như một vị thần này, thì ra cũng có lúc yếu ớt…

“Quân…” Dư Như Khiết thương tiếc đưa tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của con mình nhưng bà lại không dám…

Cố Tịch Dao hít sâu một hơi, nhìn quần áo dính đầy máu trên người: “Dì Như Khiết, hai người đã xa cách nhiều năm như vậy, cháu tin là dì có rất nhiều lời muốn nói với anh ấy… Cháu đi về tắm rửa đã, lát nữa cháu sẽ lại tới thăm anh ấy…”

“Tịch Dao, cháu có thể tắm ở đây luôn cũng được, đừng khách sáo với dì…”

“Haha, thôi ạ, cháu vẫn nên về nhà tắm thì hơn.” Cô khéo léo từ chối, thật ra Dư Như Khiết không biết sự tồn tại của nhóc con, vì Mạc Cẩm Thành đã giúp cô che giấu.

“Cần dì cho người đưa cháu về không?” Dư Như Khiết khẽ gật đầu.

“Không cần đâu ạ, cháu có thể tự thuê xe.”

*

Cố Tịch Dao thuê xe rồi nhanh chóng trở về nơi ở của Anna.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy Tịch Dao?” Anna vừa nhìn thấy Cố Tịch Dao đã phát hiện cô có gì đó không ổn: “Trông cậu có vẻ rất mệt mỏi… A, sao quần áo cậu lại có máu?”

“Suỵt, đừng hù doạ nhóc con.” Cố Tịch Dao vội vàng nhìn xung quanh: “Bé con đâu rồi?”

“Con bé ầm ĩ đòi tìm cậu, vừa nãy mệt rồi mới ngủ thiếp đi.” Anna thở dài: “Cậu với Bắc Minh Quân vẫn ổn chứ?”

“Không ổn…” Cố Tịch Dao nở nụ cười khổ, bước vào phòng: “Anh ấy bị trúng đạn.”

“Trúng đạn?” Anna giật mình.

“Ừm, xảy ra việc ngoài ý muốn… vì bảo vệ tớ nên anh ấy mới bị thương…” Khi Cố Tịch Dao nói câu này, giọng điệu của cô mềm yếu vô lực, vừa cởi cúc áo dính máu, vừa nói với Anna: “Tớ thật sự không biết nên trả nợ nhân tình này cho anh ấy thế nào… Anna, cậu biết đấy, tớ không muốn mặc nợ anh ấy…”
 
Chương 913


Chương 913

“Đồ ngốc, có một số món nợ cậu không thể trả hết được… Cũng như tớ, Bắc Minh Quân giúp tớ giải quyết vụ án ly hôn, tớ cũng không biết phải làm thế nào để trả món nợ này…”

“Giải quyết xong rồi?” Cố Tịch Dao líu lưỡi: “Nhanh thật đấy.”

“Đúng thế, Hình Uy gọi cho tớ nói rằng đối phương đã ký vào đơn lý hôn, đồng thời công ty cũng đã sa thải họ…” Cuối cùng Anna cũng nở nụ cười sau nhiều ngày: “Tịch Dao, cảm ơn cậu đã nhờ Bắc Minh Quân giúp tớ…”

“Không được phép nói khách sáo với tớ!” Cố Tịch Dao cởi áo khoác, đảo mắt cười nói: “Vậy cô Anna, xin hỏi cô đã chuẩn bị đưa công chúa nhỏ của tôi và tôi về thành phố A chưa?”

“Haha…” Anna mỉm cười: “Đương nhiên! Tớ nghĩ cách tốt nhất để tớ trả ơn Bắc Minh Quân là cố gắng đối xử thật tốt với con gái và vợ của anh ấy…”

Nói xong, Anna nhìn vào chiếc nhẫn dính máu trên tay cô.

Đầu ngón tay Cố Tịch Dao run lên, nở nụ cười khổ: “Vợ? Thật là mơ tưởng… haha…”

Nói rồi cô quay người bước vào phòng tắm.

“À đúng rồi, Anna, tối nay tớ định đưa nhóc con đi gặp Bắc Minh Quân…”

“Hả?” Anna hơi bất ngờ: “Cậu đã sẵn sàng nói cho anh ấy rồi à?”

“Không… nhưng anh ấy vì tớ mà bị thương…” Cô lắc đầu.

“Cho nên cậu muốn lén đưa Cửu Cửu đi thăm anh ấy, như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút?”

“Ừm.” Cô dừng lại, đột nhiên cảm thấy hơi buồn: “Nếu một tháng sau, đã định là sẽ không có kết quả với anh ấy rồi… thì việc gì phải để anh ấy biết sự tồn tại của nhóc con chứ? Chẳng phải sẽ chỉ làm tăng thêm nỗi buồn sao?”

Sau đó, cửa phòng tắm đóng lại…

Giống như đóng chặt cánh cửa trái tim cô vậy.

Bắc Minh Quân như vậy… dịu dàng đến mức khiến cô hoảng sợ… không có nơi nào để trốn…

Thành phố Sabah Kota Kinabalu dần dần bị bóng đêm bảo phủ, là khung cảnh của ánh neon rực rỡ.

Kể từ khi xảy ra vụ nổ súng ở sân trong ngôi nhà của Mạc Cẩm Thành, bất cứ nơi nào Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết xuất hiện, đều có vệ sĩ thân tín của ông đi theo bảo vệ.

Biệt quán bang Tam Trúc nơi Bắc Minh Quân dưỡng thương nằm cách xa khu vực trung tâm thành phố nên Mạc Cẩm Thành đã cố ý cử thêm người tới bảo vệ.

Trên con đường nhỏ gập ghềnh duy nhất dẫn đến biệt quán, tiếng bước chân vang từ xa truyền tới.

Cố Tịch Dao bế nhóc con đi về phía biệt quán.

“Mẹ… ừm… còn… bao lâu nữa mới tới?” Giọng nói mềm mại đáng yêu của nhóc con vang lên, lộ ra vẻ ủ rũ.

“Suỵt…” Cố Tịch Dao nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt khá lo lắng: “Con nói bé thôi.”

“Ồ ồ… suỵt.” Nhóc con đưa ngón tay mũm mĩm lên miệng, ra dấu im lặng.

Anna đi phía sau Cố Tịch Dao, nhỏ giọng nói: “Tịch Dao, lỡ như bị bà Mạc nhìn thấy thì sao?”

“Chắc là sẽ không đâu.”

Sở dĩ Cố Tịch Dao cố ý tới sau chín giờ tối là bởi vì cô biết, giờ này dì Như Khiết đã đi nghỉ ngơi, chắc chắn không ở biệt quán.

Không phải cô không muốn cho dì Như Khiết gặp Cửu Cửu, dù sao bà cũng là mẹ ruột của Bắc Minh Quân, lại là bà nội ruột của Cửu Cửu.

Chỉ là… cô và Bắc Minh Quân đã định trước sẽ không có kết quả, cô đã mất đi Dương Dương, lần này cô không định để cho bất kỳ ai nhà họ Bắc Minh biết sự tồn tại của nhóc con.
 
Chương 914


Chương 914

Lúc này, hai tay nhỏ xíu của Chu Cầm vòng lên cổ Cố Tịch Dao, bàn tay nhỏ bé nắm chặt.

Bé con đã rất buồn ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào má Cố Tịch Dao, hàng mi dài cong vút thi thoảng cũng cụp xuống, sau đó cô bé lại cố gắng mở mắt ra…

Cực kỳ giống chú cún con buồn ngủ, rất dễ thương.

Cố Tịch Dao một tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Cửu Cửu, một tay ôm chặt eo con.

“Mẹ… Cửu Cửu… buồn ngủ quá…” Cửu Cửu gắng mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: “Đừng đi nữa… được không…”

Cố Tịch Dao mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt lưng Cửu Cửu.

Cô dịu dàng nói: “Cửu Cửu ngoan, không phải Cửu Cửu đã đồng ý với mẹ sẽ ngoan ngoãn cảm ơn ân nhân đã cứu mẹ sao? Còn nữa, lát nữa nhìn thấy người ta thì nhất định không được đánh thức chú ấy, biết chưa?”

Cửu Cửu nhíu hàng lông mày nhỏ xíu, khó hiểu: “Không đánh thức chú ấy thì nói cảm ơn thế nào?”

“Ừm thì…” Cố Tịch Dao suy nghĩ, sau đó cô mỉm cười: “Cửu Cửu hôn chú ấy là được rồi.”

Tâm trạng Cố Tịch Dao lúc này rất phức tạp. Mặc dù trước đó cô đã làm mọi cách để không cho Bắc Minh Quân biết sự tồn tại của Cửu Cửu, chứ đừng nói là có bất kỳ liên hệ nào với Cửu Cửu.

Nhưng kể tử khi trải qua trận đấu súng kinh hoàng đó, trong lúc nguy hiểm nhất, Bắc Minh Quân không quan tâm điều gì dùng thân mình ngăn cản viên đạn bay về phía cô.

Hành động đó, không thể không nói đã lay động được trái tim cô!

Mặc dù bây giờ cô chỉ là vợ “thay thế” của anh, nhưng Cửu Cửu lại là máu thịt của anh.

Cô không biết làm thế nào để cảm ơn anh nên để Cửu Cửu tới giúp cô.

Đột nhiên…

“Đứng lại! Mấy người không được đi về phía trước.” Lời vừa dứt, có ba người bước ra khỏi bụi cây bên đường, đèn pin sáng chói trong tay họ soi vào người Cố Tịch Dao.

Đột nhiên có tiếng hét vang lên, lại thêm ánh sáng chói loà khiến Cố Tịch Dao cũng giật bắn người.

“Mẹ, con sợ…” Cơ thể nhỏ bé của Cửu Cửu vội vàng vùi trong vòng tay mẹ, rụt đầu vào như một chú gấu túi nhỏ.

Cố Tịch Dao bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Mẹ ở đây, cục cưng đừng sợ.”

“Tịch Dao, phải làm sao đây?” Anna cũng bị doạ sợ.Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cố Tịch Dao nhìn ba người đang chặn đường, mặc dù ánh đèn phía trước chói mắt, nhưng cô vẫn nhìn được logo Tam Trúc trên quần áo họ.

Biết là người của mình, cô bình tĩnh lại rất nhiều.

“Tôi muốn vào biệt quán thăm bệnh nhân, phiền anh thông báo với ông Mạc, nói rằng Cố Tịch Dao đến.”

“Cô Cố? Cô là cô Cố phải không?” Mấy người đó dường như mới được cử đến nên không xác định, vì vậy cầm đèn pin soi lại một lát: “Cô Cố, vì ban ngày xảy ra vụ nổ súng nên chúng tôi hết sức cảnh giác. Ông Mạc đã dặn nếu cô Cố đến thì chúng tôi sẽ không ngăn lại. Nhưng cô gái bên cạnh và đứa bé trên tay cô là ai?”

“Ồ, cô ấy là bạn tôi, đứa bé này là con gái cô ấy.” Cố Tịch Dao bình tĩnh đáp.

Khi ba người bang Tam Trúc còn đang do dự thì một giọng nói ôn hoà đằng sau ra hiệu cho họ.

“Để cho họ vào.”

“Vâng, bà Mạc.”
 
Chương 915


Chương 915

Cố Tịch Dao căng thẳng, nhìn Dư Như Khiết đứng ở cửa biệt quán, cô không khỏi ôm chặt nhóc con trong lòng hơn. Không ngờ dì Như Khiết vẫn còn ở đây!

Dưới ánh trăng, Dư Như Khiết khẽ mỉm cười: “Tịch Dao, mau lại đây.”

“Mẹ… ưm…” Cố Tịch Dao chưa kịp che miệng nhóc con thì Dư Như Khiết đã nghe thấy giọng nói trẻ con, rõ ràng bà ấy đã giật mình.

Anna cũng trở nên căng thẳng theo.

Dư Như Khiết sững sờ vài giây, bước nhanh tới, vội vàng nói…

“Tịch Dao, mau cho dì xem đứa nhỏ này…”

“Dì Như Khiết, con bé là con gái của Anna…” Cố Tịch Dao cười gượng gạo.

Dư Như Khiết ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt hồng hào của cô bé con, lông mày nhíu lại, khuôn mặt này, biểu cảm này khiến bà ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Không! Tịch Dao… cô bé là con gái cháu!”

Dư Như Khiết rất chắc chắn.

Cửu Cửu lập tức nở nụ cười xán lạn: “Woa, mẹ à, bà nội này giỏi quá!”

Dư Như Khiết kinh ngạc hỏi: “Con… con gọi bà là bà nội?”

“Ô, không gọi bà nội thì gọi là gì ạ?” Trong nhận thức của bé con, phụ nữ lớn tuổi hơn mẹ thì đều gọi là bà.

“Tịch Dao… con bé là…” Lời nói kinh ngạc của Dư Như Khiết còn chưa nói hết thì Cố Tịch Dao đã ngắt lời bà.

“Dì Như Khiết!” Cô nhíu mày, thở dài một hơi, vô thức ôm chặt nhóc con, nhìn vào mắt Dư Như Khiết: “Đúng thế.”

Cô đưa mắt ra hiệu cho Dư Như Khiết, đừng nói những điều này trước mặt trẻ con.

Vì cô chỉ nói với con gái rằng Bắc Minh Quân là [Quỷ Toilet], là kẻ xấu xa.

“…” Mắt Dư Như Khiết nhanh chóng ẩm ướt, bà nhìn bé con với vẻ kích động một hồi lâu rồi mới nói: “Con bé… con bé tên gì?”

“Cố Cửu Cửu.”

“Tối nay cháu đưa con bé tới đây…” Hiển nhiên Dư Như Khiết đã đoán được điều gì đó.

Cố Tịch Dao gật đầu: “Cháu đưa Cửu Cửu tới thăm anh ấy, không có ý gì khác… Hơn nữa anh ấy vẫn chưa biết Cửu Cửu, nên dì Như Khiết có thể giúp cháu giữ bí mật này được không?”

Dư Như Khiết khó hiểu, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của Cố Tịch Dao, bà chỉ đành gật đầu: “Mặc dù dì rất tiếc cho Quân, nhưng dì nghĩ cháu làm vậy nhất định là có lý do của mình… Tịch Dao, có thể… để dì bế bé con không?”

Cố Tịch Dao do dự rồi mỉm cười buông tay.

“Cửu Cửu ngoan, cho bà nội bé được không?”

“Ồ…” Cún con lười biếng Cửu Cửu buồn ngủ khẽ đáp một tiếng, sâu ngủ đã bò khắp người cô bé, cho nên cô bé cũng chẳng quan tâm ai muốn bế mình.

Vừa nói, Cố Tịch Dao vừa đưa Cửu Cửu cho Dư Như Khiết.

Dư Như Khiết giang tay, ôm chặt lấy cô bé, nước mắt lưng tròng…

“Tịch Dao… cảm ơn cháu…” Dư Như Khiết nghẹn ngào.

Nghe thấy lời cảm ơn này, mắt Cố Tịch Dao lập tức đỏ lên.

Cô biết, Dư Như Khiết đang cảm ơn cô thay Bắc Minh Quân vì đã sinh con gái cho anh, nhưng điều bà không biết là, thật ra cô còn sinh cho Bắc Minh Quân một cặp con trai.
 
Chương 916


Chương 916

Mà điều này Mạc Cẩm Thành lại cố ý giấu Dư Như Khiết.

Vì Mạc Cẩm Thành từng nói, nếu Dư Như Khiết biết ở thành phố A vẫn còn một cặp cháu trai đáng yêu thì chắc chắn bà sẽ không màng tất cả mà quay về thành phố A!

Đây là điều mà Mạc Cẩm Thành không muốn thấy nhất!

*

Căn phòng tối đen như mực, chỉ có mép rèm chiếu ánh trăng mờ ảo.

Bắc Minh Quân nằm trên giường, bên cạnh giường là một khung sắt để treo bình truyền, một ống trong suốt kéo dài từ chai nước biển đến mu bàn tay Bắc Minh Quân lộ ra bên ngoài tấm ga trải giường.

Anh nhắm chặt mắt, ngủ rất sâu.

Không còn khí thế bức người như khi tỉnh táo.

Anh lúc này rất thoải mái và bình yên.

Dường như đã rất nhiều năm, anh chưa được ngủ yên như vậy.

Hận thù cứ quấn lấy anh suốt nhiều năm, khiến anh kiệt sức.

Nhưng lại bị mắc kẹt trong tấm lưới đen của hận thù, không thể tự giải thoát…

*

Đột nhiên, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Cố Tịch Dao bế con gái nhỏ lén lút đi vào.

Anna theo sát phía sau.

“Mẹ… tối quá…” Đứa nhỏ bĩu môi làu bàu.

“Suỵt…” Cố Tịch Dao vội vàng che miệng Cửu Cửu lại, nói với Anna: “Cậu bế con bé, tớ qua đó xem anh ấy trước.”

Nói xong cô đưa Cửu Cửu cho Anna, sau đó nhẹ nhàng tới bên giường Bắc Minh Quân.

Qua ánh trăng, cô ngắm nhìn thật kỹ gương mặt bình yên của anh.

Đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng phác hoạ lông mày anh, nghĩ đến cảnh anh liều mạng bảo vệ cô bất chấp hiểm nguy, lòng cô không khỏi rung động…

Anh không có phản ứng.

Lúc này cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô quay đầu lại, vẫy tay với Anna, ra hiệu cho họ đến đây.

Sau đó, cô bế con gái, đặt bé con bên cạnh gối Bắc Minh Quân, thì thầm: “Nhớ những gì mẹ dặn không?”

Bé gái chớp mắt: “Nhớ ạ!”

Sau đó, cơ thể nhỏ bé mũm mĩm bò lên, nhớ lại khi mình hôn gấu bông cá sấu ở đầu giường, vì thế cô bé chu miệng, lại gần mặt Bắc Minh Quân.

Nhưng căn phòng quá tối, bé con nhíu mày, không nhìn thấy rõ mặt anh…

Thôi vậy, cô bé nghĩ thầm rồi đặt môi xuống…

“Moaz, moaz, moaz…”

Vài tiếng hôn kèm theo nước miếng khẽ vang lên trong căn phòng tối.

Cô bé há miệng hôn chùn chụt khiến mặt Bắc Minh Quân đầy nước miếng…
 
Chương 917


Chương 917

“Cảm ơn vì đã cứu mẹ nha…”

Cô nhóc vừa nói xong câu này thì đột nhiên một làn gió mát thổi qua rèm cửa, tấm rèn bị vén lên một góc, ánh trăng đột nhiên chiếu vào, rọi lên khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng của Bắc Minh Quân.

Bé con mở to mắt, giật mình sửng sốt!

“Oa…” Cô bé hét lên một tiếng kinh hãi rồi ngã xuống gối…

Giây tiếp theo, một dòng nước ấm áp chảy ra khỏi quần cô gái nhỏ…

Doạ Cố Tịch Dao giật mình!

Anna cũng hoảng hốt.

“Ưm…” Dường như Bắc Minh Quân hơi có phản ứng.

“Mẹ… quỷ… quỷ… ưm…” Cô bé kinh hoàng mở to đôi mắt, còn chưa kịp nói hết cụm [Quỷ Toilet] đã bị Cố Tịch Dao che miệng, bối rối bế con bé lên…

Cùng lúc đó, Bắc Minh Quân đang ngủ say cũng cau mày.

Dường như anh đã có một giấc mơ dài, rất dài.

Anh mơ thấy mình rơi xuống biển rồi bị một con bạch tuộc nhỏ quấn lấy mặt làm cho mặt anh ướt hết, anh muốn đưa tay xua nó đi nhưng làm thế nào cũng không có sức…

Đột nhiên anh dường như nghe thấy một tiếng hét ngọt ngào của trẻ con giống như tiếng cá biển nhỏ, thần kinh anh chấn động.

Sau đó, con bạch tuộc nhỏ trên mặt anh nhanh chóng buông ra, cuối cùng anh cũng được tự do…

Cố gắng mở mắt ra, anh muốn tìm kiếm con cá biển nhỏ bé với tiếng hét sơ sinh đó nhưng lại không thấy gì…

Thấy nước biển sắp nhấn chìm mình, cổ họng anh bỗng ngột ngạt, đôi mắt chim ưng sắc bén đột nhiên mở ra.

Anh hít vào một ngụm khí lạnh lớn!

Không có bạch tuộc nhỏ, không có cá biển nhỏ, càng không có biển lớn.

Hoá ra đó chỉ là một giấc mơ!

Một tia sáng mờ mờ đập vào mắt.

Anh hơi nheo mắt lại, ngay lập tức cơn đau sau chấn thương lan dến tận cùng dây thần kinh: “Ưm…” Anh vô thức kêu lên.

“Anh tỉnh rồi?” Một giọng nói dịu dàng xen lẫn chút run rẩy vang lên bên tai anh.

Trái tim anh rung động, giọng nói quen thuộc này đã kéo anh trở về thực tại.

“Dao Nhi…” Vừa mở miệng mới phát hiện giọng mình khàn đặc.

“Tôi đây, anh khát rồi phải không?” Cố Tịch Dao đứng bên mép giường, cả người đều căng thẳng, nhanh chóng sờ lần trong bóng tối rót một cốc nước sôi để nguội, để ống hút vào trong chén đưa tới miệng anh: “Nào, uống chút nước đi.”

Bắc Minh Quân hút vài ngụm nước rồi mới bình thường trở lại.

Hít sâu một hơi, anh khẽ cau mày: “Sao em không bật đèn?”

“À… sợ đánh thức anh…” Cố Tịch Dao rũ mắt, may mà ánh đèn mờ ảo nên anh không thấy cô đang chột dạ.

Bắc Minh Quân im lặng một lúc, sau đó đưa tay ra tìm kiếm bàn tay cô, siết chặt tay cô trong tay… lúc này anh mới dần yên tâm.

“Dao Nhi, tôi vừa có một giấc mơ…”

“Hả?”
 
Chương 918


Chương 918

“Tôi mơ thấy một con bạch tuộc nhỏ quấn lấy mặt mình…” Anh nói rồi vô thức đưa tay còn lại lên vuốt má, bỗng nhiên anh giật mình: “Quái lạ, sao mặt tôi lại ướt thế này?” Giấc mơ ấy chân thật đến mức bất ngờ.

“À… tôi vừa lấy khăn lau mặt cho anh ấy mà…” Cố Tịch Dao mím môi nói dối.

Thật ra cô cũng giật mình khi vừa nãy con gái ôm má anh rồi hôn anh một cách cuồng nhiệt như vậy, không ướt mới là lạ!

“…” Anh trầm mặc, cau mày: “Hình như vừa nãy tôi còn nghe thấy tiếng kêu của một con cá biển nhỏ… à, nó giống như tiếng kêu của một đứa trẻ…”

“Có sao? Tôi đâu có nghe thấy! Là ảo giác của anh thôi đúng không?” Cố Tịch Dao đảo mắt, tiếp tục nói dối.

Tiếng kêu đó chẳng phải của nhóc con sao?

Trời ơi, bạch tuộc với cá biển nhỏ cái gì, con gái cô sao lại thành ra như vậy? Chỉ là cá thôi hả?

Không ai biết, lời nhận xét này của Bắc Minh Quân đã chọc giận Cố Cửu Cửu đang trốn dưới gầm giường và bị Anna bịt miệng!!

“Hừ…” Bé con khịt mũi tức giận.

“…” Anna hoảng sợ!

“…” Cố Tịch Dao cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

“…” Bắc Minh Quân nhíu mày: “Em có nghe thấy không? Chính là âm thanh này, vừa nãy lại kêu lên lần nữa…”

“Không… không thấy… sao tôi không nghe thấy gì?” Cố Tịch Dao cười khan một tiếng, trái tim gần như ngừng đập vì sợ hãi, thầm nói trong lòng: “Cục cưng à, con đừng thêm phiền phức cho mẹ nữa được không, ngoan nào…”

“Thật sao?” Bắc Minh Quân khịt mũi nghi ngờ, dỏng tai lên lắng nghe một lúc lâu.

Không nghe thấy tiếng kêu của cá biển nhỏ, nhưng…

Anh hít hít mũi.

“Hình như có một mùi kỳ lạ… ừm…”

Anh cau mày: “Hình như là ngay cạnh gối…”

Cố Tịch Dao vô thức nghiêng người về phía trước để ngửi…

Sau đó cô giật nảy mình!

Ôi mẹ ơi!

Đây chẳng phải là mùi nước tiểu của nhóc con sao?

Mùi rất nhẹ, ngoài ra còn có mùi thơm nhàn nhạt của sữa…

Cố Tịch Dao biết vừa nãy cô bé đã bị doạ cho sợ hãi mà tè dầm… đó là phản ứng sinh lý tự nhiên khi con bé nhìn thấy [Quỷ Toilet].

Bắc Minh Quân đúng là tên cuồng sạch sẽ, độ nhạy cảm của mũi anh với “những thứ không sạch sẽ” vượt xa người thường!

“… Tôi đâu có ngửi thấy mùi gì…” Khả năng mở mắt nói dối của cô càng ngày càng giỏi, dù sao ánh sáng cũng không rõ, không nhìn thấy gì, nói dối cũng không khó lắm.

Lông mày Bắc Minh Quân nhíu lại chặt hơn: “Đáng chết! Mùi nước tiểu rõ ràng thế này mà em không ngửi thấy? Người phụ nữ này, em đừng nói với tôi là em vừa mang một con chó tới đây đấy nhé!!”

Gì cơ?!
 
Chương 919


Chương 919

“…” Cố Tịch Dao trợn to mắt, tên này… lại nói đây là nước tiểu chó?

Ông trời ơi, con gái cô đen thế chứ?

“…” Lưng Anna toát mồ hôi lạnh.

“…” Cô bé con đã không chịu nổi nữa, giãy dụa, chân nhỏ đột nhiên đá vào chân giường…

Cộp!

Đương nhiên sức lực của trẻ con chẳng đáng là bao, người khác sẽ không phát hiện.

Nhưng Quân gia tinh tường vẫn nhận ra điều đó! Anh trở nên căng thẳng theo phản xạ: “Ai đang trốn dưới giường?!”

Cố Tịch Dao sợ tới mức tim như ngừng đập, cô vẫn chỉ có thể cười khan: “Làm gì có ai? Vừa nãy là tôi vô tình đá vào chân giường.”

“Không đúng…” Quân gia trầm ngâm, chống lại cơn đau định ngồi dậy.

“Anh làm gì vậy?” Thần kinh cô căng thẳng.

Quân gia khẽ nheo đôi mắt, anh bị thương ở bả vai chứ não không có vấn đề! Thấp giọng hừ một tiếng: “Tôi phải xem xem, em đang giấu cái gì dưới gầm giường.”

Nói rồi anh đột nhiên ngồi dậy…

“A…” Cô sợ hãi thốt lên.

Không hề nghĩ ngợi, cô nghiêng người tới, dùng miệng mình chặn miệng Bắc Minh Quân lại…

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cho dù dùng cách nào thì cũng phải ngăn anh lại! Không thể để anh phát hiện ra con gái…

“Ưm… cô gái này…” Miệng anh lập tức bị cô chặn lại.

Trái tim ngay lập tức như được một dòng nước ấm rót vào, chảy qua trái tim khô cằn của anh…

Nụ hôn này lập tức làm tê liệt ý thức của anh.

Gần như theo bản năng, anh đổi khách thành chủ, dùng tư thế công thành chiếm đất đoạt lấy sự mềm mại của cô.

Cố Tịch Dao sửng sốt một chút, tên này thật là không biết xấu hổ, lại thật sự gặm nhấm môi cô không tha…

Mơ hồ cảm nhận được con gái nhỏ càng ngày càng bất mãn, Cố Tịch Dao đành phải leo lên giường, nhào về phía anh.

Ấn cơ thể vừa gắng gượng ngồi dậy của anh trở lại giường, nằm xuống.

“Ưm…” Anh khịt mũi thở hổn hển, sự nhiệt tình bất chợt của cô khiến anh kinh ngạc: “Em… ưm…”

Ngay lập tức, anh lại bị cô cắn.

“Ya…” Anh hít vào một ngụm khí lạnh: “Cắn đau tôi rồi!”

Kỹ thuật hôn của người phụ nữ này tệ đến mức nào, Quân gia đã sớm được thử!

Nhưng anh đã nghiện mất rồi!

“Ồ ồ… vậy tôi sẽ nhẹ lại một chút…”

Sau đó môi cô lại phủ xuống, ôm lấy đầu anh, cố ý chắn tầm nhìn của anh, vừa hôn vừa cởi giày.

Anna nhìn thấy đôi giày bị vứt xuống lập tức hiểu ý.

Bịt miệng bé con, lén lút chui ra từ dưới gầm giường, quỳ trên mặt đất rồi di chuyển…

“A… thế này mà gọi là nhẹ à?” Người đàn ông trên giường không bình tĩnh được nữa.
 
Chương 920


Chương 920

“… Ừm… như này được chưa…” Cô mân mê một lúc.

“Uida… đau…”

Bên trong phòng, những nụ hôn vẫn tiếp tục.

Anna bế bé con, mặt đỏ tim đập khi nghe cuộc trò chuyện của họ…

Nhân lúc Cố Tịch Dao hôn Bắc Minh Quân đến sắp thiếu dưỡng khí…

Anna mới bò ra cửa, nhẹ nhàng xoay nắm cửa, cuối cùng nhanh chóng đưa nhóc con rời khỏi hiện trường…

“Mẹ… mẹ…”

Nhóc con gọi liên tục suốt chặng đường, bàn tay nhỏ bé quờ quạng lung tung: “Cô Anna, mẹ bị [Quỷ Toilet] ăn rồi, Cửu Cửu phải đi cứu mẹ…”

Anna bế cô nhóc chạy ra ngoài: “Cửu Cửu ngoan, mẹ sẽ không sao đâu, nghe lời cô Anna, chúng ta về nhà trước, được không?”

“Không được! Tên [Quỷ Toilet] đó đáng ghét lắm! Nói Cửu Cửu là bạch tuộc nhỏ, là cá biển lại còn nói là cún con! Cửu Cửu hận hắn…” Cửu Cửu vẫn còn nhỏ nhưng lại thù dai đó nha.

“…” Anna không khỏi bật cười: “Đúng thế, vừa nãy Cửu Cửu đi ra quần đúng không?”

“Hừ…” Cô gái nhỏ bĩu môi: “Đều là do [Quỷ Toilet] hại!”

“Haha, vậy theo cô Anna về nhà thay quần áo trước! Nếu không Cửu Cửu có mùi khó chịu sẽ không có bạn nam nào thích đâu!”

“Nhưng mà… mẹ…” Nhóc con vẫn xoắn xuýt.

“Đừng sợ, Cửu Cửu ngoan, ngủ một giấc thật ngon, sẽ được gặp lại mẹ nhanh thôi…”

Anna vừa dỗ dành vừa đưa Cửu Cửu ra khỏi biệt quán.

Điều cô ấy không biết là, phía sau luôn có một đôi mắt hiền từ, cảm động, mong chờ dõi theo hai người…

Đến khi bóng họ biến mất, Dư Như Khiết mới đưa tay giả lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má…

Thầm nghĩ: Quân, con đã biết mình có một cô con gái đáng yêu chưa? Cửu Cửu thật sự rất đáng yêu… giống như một thiên thần nhỏ… nhưng rốt cuộc con và Tịch Dao đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô ấy lại giấu con? Mẹ nên giúp con thế nào đây…

Trong căn phòng đầy vẻ mập mờ…

“Ưm…”

Cho đến khi căn phòng yên tĩnh trở lại, cho đến khi Cố Tịch Dao gần như không thở được… cô mới chống tay dậy, khó khăn rời khỏi môi Bắc Minh Quân…

Cô thở hổn hển: “Này… anh đủ rồi đó…”

Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Anh im lặng một lúc, từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ trầm thấp: “Ha ha ha…”

Toát ra yếu tố mê hoặc.

“Mặc dù tôi không biết em đang giấu tôi cái gì… nhưng tôi thích cách che giấu vụng về này của em…” Đầu ngón tay anh xoa môi mình, khẽ thì thầm.

Trái tim cô đập rộn ràng xao xuyến.
 
Chương 921


Chương 921

“Vớ vấn! Ai đang giấu anh?” Cô tái mặt, cố vùng vẫy nhưng lại bị hai tay anh ôm chặt: “Buông tay! Sẽ đè lên vết thương của anh mất…”

“Bây giờ mới phản ứng lại à, có phải hơi chậm không?”

Anh buồn bực hừ một tiếng, giọng nói mang theo chút ẩn nhẫn.

Xem ra cô vẫn còn chút lương tâm.

Thật ra vừa nãy lúc cô nhào tới, vai anh đã bị đè vào phát đau… chỉ là anh không muốn kêu, hoặc là anh quá nhung nhớ nhiệt độ cơ thể của cô gái này…

Cô nhíu mày, hoảng hốt nói: “Đè vào anh thật à? Có chảy máu không? Bắc Minh Quân, anh đừng có lúc nào cũng như thế… đau thì phải kêu lên chứ…”

Cô vừa nói vừa định đứng dậy bật đèn kiểm tra vết thương cho anh.

Nhưng anh đã ngăn lại, ôm chặt lấy cô, khàn giọng nói: “Dao Nhi… thật may là em không sao…”

Câu nói bất chợt của anh khiến trái tim cô siết lại.

Mũi cô đột nhiên chua xót, cô bò xuống khỏi người anh rồi dựa vào người anh, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô hỏi: “Bắc Minh Quân… vì sao anh lại đỡ đạn cho tôi? Anh có biết mình làm vậy có thể mất mạng không?”

Anh khẽ hôn lên trán cô, dùng ngón tay thô ráp lướt qua má cô: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng đã làm rồi…”

“…” Người cô khẽ run lên, hai mắt lập tức đỏ bừng, đan ngón tay vào nhau, buồn bực nói: “Bắc Minh Quân… anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy… dù sao chúng ta cùng lắm cũng chỉ đang chơi trò kết hôn mà thôi…”

Hai tay anh siết chặt, dường như muốn cô hoà vào cơ thể mình: “Nếu tôi đã muốn em đối xử với tôi như một người vợ thì tôi cũng phải cố gắng hết sức để đối xử với em như một người chồng… Dao Nhi, tôi đã nói rồi, tôi nghiêm túc…”

Có lẽ cả đời này anh cũng chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.

Bởi vì những lời này mà trái tim cô nhảy nhót không ngừng…

Một người đàn ông lạnh lùng, vô tình nhưng lại liều mạng để bảo vệ bạn vào thời khắc mấu chốt nhất, thật lòng mà nói, không động lòng là giả.

Nhưng, sự cảm động này luôn khiến cô cảm thấy lo lắng…

Cô sợ phải tiếp tục chủ đề này với anh, hoặc cô thực sự sợ rằng mình sẽ chết trong nấm mồ hôn nhân thay thế này, một tháng sau sẽ không thể bò ra được.

Chịu đựng nỗi chua xót trong lòng, cô nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Bắc Minh Quân, anh thật sự không thể tha thứ cho dì Như Khiết sao? Tôi nhìn ra được… những năm qua dì ấy đã rất vất vả…”

“…” Anh im lặng, thân thể căng cứng rõ ràng.

Cô nói tiếp: “Thật ra, từ góc độ của một người phụ nữ, tôi có thể hiểu được dì ở một mức độ nào đó… Mặc dù hành động bỏ rơi anh của dì thật sự tàn nhẫn, nhưng ví dụ, một người phụ nữ sau khi bị làm nhục, còn mang thai, anh nghĩ là dì ấy không đau khổ sao? Dì đã có người đàn ông mình yêu, nhưng hạnh phúc lại bị huỷ hoại chỉ trong một đêm, cảm giác này… chắc hẳn là rất khó chịu…”

“…” Bắc Minh Quân vẫn im lặng, Cố Tịch Dao có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ cơ thể anh.

Cô vô thức ôm chặt lấy anh.

“Không phải là bị làm nhục!” Đột nhiên anh lên tiếng.

“Hả?”
 
Chương 922


Chương 922

“Là cha tôi say rượu, vì quá nhớ nhung người vợ đã khuất mà cưỡng ép chiếm đoạt bà sau khi kết hôn…” Giọng anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, cứng ngắc giải thích. Anh nhấn mạnh mấy chữ “sau khi kết hôn”, có nghĩa là Dư Như Khiết hoàn toàn không làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.

Thế nhưng anh lại hận ba mình!

Dư Như Khiết không yêu ông, vì sao ông vẫn muốn kết hôn?

“Nhưng dì Như Khiết không yêu ba anh… Làm như vậy chẳng phải sẽ càng khiến dì hận ba anh hơn sao?” Cô thở dài: “Có lẽ dì đã làm sai điều gì đó, mặc dù tôi không biết vì sao dì lại gãy tay, cũng không biết vì sao anh lại nói dì muốn giết anh… nhưng Bắc Minh Quân, anh hận mẹ mình, anh không thấy đau lòng sao?”

Cô sẽ nhớ mãi cái đêm hai năm trước, anh ôm chặt cô vào lòng và nói với cô hôm đó là ngày giỗ của mẹ anh, sự bi thương đó không thể giả vờ được…

Nhưng sau này cô mới biết người đàn ông này biết mẹ mình vẫn còn sống, nhưng anh lại thà coi như bà đã chết.

Nhưng dù coi rằng bà đã chết, vì sao khi đến “ngày giỗ” của bà, anh vẫn đau buồn đến thế?

Người đàn ông này đầy mâu thuẫn và phức tạp, tình cảm của anh dành cho Dư Như Khiết, chắc hẳn là sự đan xen giữa yêu và hận.

“Vậy ông Bắc Minh thì sao? Ông ấy mới là ngọn nguồn của lỗi lầm phải không?” Cô khẽ thở dài: “Anh nên công bằng với dì Như Khiết một chút…”

“Ông ấy đã đỡ dao cho tôi.” Hồi lâu sau anh mới khẽ nói.

“Sao cơ?” Cô sửng sốt: “Ai đỡ dao cho anh?”

“Ba tôi…” Giọng anh đột nhiên trở nên khàn khàn: “Khi người phụ nữ đó vung dao lên để đâm tôi, ông ấy đã đỡ nó…”

Cố Tịch Dao sợ hãi…

Chẳng trách Bắc Minh Quân không hận ba mình đến thế.

Bạn thử nghĩ mà xem, cuộc sống phức tạp quá phải không?

Chuyện tình cảm xoay chuyển liên hồi.

Rõ ràng ban đầu Bắc Minh Chính là người phạm sai lầm nhưng lại có thể được Bắc Minh Quân tha thứ, mặc dù anh vẫn oán giận ông ta.

Còn Dư Như Khiết ngay từ đầu đã là người bị hại, đến cuối cùng lại trở thành kẻ độc ác nhất…

“Sao dì Như Khiết lại…” Cố Tịch Dao ngẩn người, sao lại có thể dùng dao đâm chết con trai mình?

Cô không khỏi thổn thức. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Buồn cho Bắc Minh Quân, cũng cảm khái cho Dư Như Khiết.

Bắc Minh Quân đau đớn nhắm mắt lại, nhíu mày, cằm đặt trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng ma sát, anh khẽ nói: “Đừng nhắc đến người phụ nữ đó nữa… Dao Nhi, ngày mai chúng ta trở về thành phố A đi.”

“Ngày mai?” Cô giật mình, có chút trở tay không kịp.

“Ừ…” Anh nhẹ nhàng đáp lại, giọng điệu rất kiên quyết: “Tôi không muốn ở lại đây thêm nữa, một giây cũng không muốn.”

Nhưng không hiể vì sao cô lại muốn anh ở lại.

Dụi đầu vào lòng anh, cô nỉ non bằng giọng mũi: “Anh ở lại thêm vài ngày nữa được không… ít nhất cũng phải đợi vết thương của anh lành thêm một chút rồi nói…”
 
Chương 923


Chương 923

Người đàn ông này, từ khi đến Sabah, từ sau khi anh đưa ra yêu cầu kết hôn với cô thì không còn đáng sợ như trong tưởng tượng của cô nữa, ngược lại…

Còn dịu dàng khiến cô bàng hoàng.

Cô bỗng thấy hơi quyến luyến sự dịu dàng, chiều chuộng này của anh.

Cứ như thể họ thực sự là một đôi tình nhân nhỏ bình thường, mặc dù hơi hư ảo nhưng lại rất chân thực…

Khiến cô cảm động muốn khóc…

“Bắc Minh Quân, cảm ơn anh…”

Cô khàn giọng nỉ non, cảm ơn vì sự dịu dàng của anh, cũng cảm ơn anh đã cứu cô.

Cho nên cô mới phá lệ đưa con gái tới đây, ngay cả khi không thể để anh nghe thấy, nhìn thấy thì những nụ hôn từ cô bé mà anh mô tả là con bạch tuộc nhỏ cũng là chân thật nhất.

Nhưng bất ngờ là, anh lại nói một câu ngả ngớn…

“Cảm ơn tôi thì lấy thân báo đáp đi…”

Nói xong, móng vuốt anh đưa về phía cô…

Bốp!

Cô đập vào tay anh một cái!

“Bắc Minh Quân! Tên bệnh hoạn này! Đánh chết cũng không đổi tính!”

Làm ơn, cô vừa mới cảm động muốn chết, anh có thể đừng lại phạm sắc giới nữa không!

Người đàn ông đáng chết này, có thể nghiêm túc một chút cho cô được không hả?!

“Dao Nhi…” Trong giọng nói khàn khàn của anh mang theo vẻ mệt mỏi.

“Đừng giả vờ đáng thương!”

“Đau…” Anh lẩm bẩm.

“Vết thương đau hả?” Vẻ mặt cô căng thẳng, ai bảo vì cô nên anh mới bị thương chứ?

“Ừ…” Anh yếu ớt khịt mũi, nhân cơ hội ôm cô chặt hơn một chút…

Cảm giác được ôm cô trong lòng thật tuyệt.

“Vậy tôi ngồi dậy, xem vết thương cho anh…”

“Không cần đâu…” Giọng mũi anh rất nặng: “Hôn là khỏi…”

“…”

Sau một hồi im lặng, Cố Tịch Dao mới thấp giọng quát lên: “Tên khốn chết tiệt này, anh lại giả vờ…”

“Dao Nhi…” Anh gọi tên cô cực kỳ dịu dàng.

“Làm sao!” Cô bực mình hừ anh.

“Ưm…”

Môi anh lặng lẽ phủ xuống, dịu dàng thân mật bao phủ lấy cô.

Thật sự như một giấc mơ.

Cô nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc khôn nguôi.

Đêm ở Sabah rất ấm áp.

Ấm áp đến tận tim…
 
Chương 924


Chương 924

Buổi sáng, Cố Tịch Dao nằm nửa người trên giường, lười nhác ngủ say.

Trong lúc mơ màng, dường như cô nghe thấy ai đang nói chuyện.

“Quân, con thật sự định đi à? Ngay cả vết thương của mình cũng chẳng màng?”

Cố Tịch Dao nghe thấy câu này thì đột nhiên mở mắt!

Đập vào mắt là khuôn mặt áy náy, xoắn xuýt của Dư Như Khiết.

“A… dì Như Khiết…” Cố Tịch Dao kinh ngạc hét lên một tiếng, bật dậy.

Bịch.

Trọng tâm không vững, cô ngã nhào xuống đất.

Bắc Minh Quân đã mặc quần áo chỉnh tề, vội vàng vòng qua giường, bước tới đỡ cô dậy, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại bất cẩn vậy chứ!”

Cố Tịch Dao ngước mắt, quần áo mới của tên này từ đâu ra thế, trông cũng rất ra gì, nhưng nhìn thấy là tức! Cô không nhịn được lườm anh: “Anh là mình đồng da sắt à? Vết thương còn chưa lành mà đã định đi đâu? Bệnh nhân phải cho ra dáng bệnh nhân chứ, anh nghe lời một chút không được à?”

Cô vuốt lại bộ quần áo nhăn nhúm của mình, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Tên này đúng là ngoan cố như trâu.

“Về thành phố A dưỡng thương cũng vậy.” Anh khẽ cau mày.

Quay người, anh đưa cà vạt trên giường cho cô, ra lệnh như vương giả: “Thắt cho tôi.”

Cô choáng váng, hai má bỗng chốc nóng bừng.

Sao anh có thể coi dì Như Khiết như không khí thế!

Nhìn vào đôi mắt sâu sáng ngời của anh, cô không nỡ từ chối, ngơ ngác đưa tay ra cầm lấy rồi quấn cà vạt ra sau gáy anh…

Đợi đã…

Đuôi mắt Cố Tịch Dao dường như đã thấy một bóng người!

“Ô…” Cô thấp giọng kêu lên, tay cầm cà vạt cũng theo phản xạ siết chặt hơn: “Sao Hình Uy cũng ở đây? Im hơi lặng tiếng giả làm ma à? Đừng có doạ người như vậy được không?!”

Hình Uy tỏ vẻ ngượng ngùng: “Cô Cố, tôi cũng vừa mới tới mang quần áo đến cho cậu chủ thôi.”

“Uida…” Bắc Minh Quân hít vào một ngụm khí lạnh, cau mày. Da sau gáy và cơ bả vai bị siết chặt đến đau nhức.

Lúc này cô mới phản ứng lại, vội vàng buông tay: “Có phải động vào vết thương của anh rồi không? Tôi xin lỗi…”

“Em không thể dịu dàng một chút à?” Anh bất đắc dĩ liếc nhìn cô, chỉ đành kéo cà vạt lại, không trông chờ được vào cô nữa mà tự mình thắt.

Xem ra muốn cô phục vụ chồng như một cô vợ nhỏ còn một khoảng cách khá xa.

Lời anh nói khiến Cố Tịch Dao cảm thấy hơi xấu hổ!

Dù sao cũng đang ở trước mặt dì Như Khiết, ít nhiều cô cũng sẽ thấy xấu hổ…

Cô bĩu môi, bật dậy khỏi giường, vỗ bộ quần áo nhăn nhúm của mình: “Dì Như Khiết, thật xin lỗi, để dì chê cười rồi…”
 
Chương 925


Chương 925

Dư Như Khiết lắc đầu cười nhẹ: “Đứa bé ngốc nghếch, con cháu và Quân ngọt ngào như vậy, dì vui còn không kịp nữa là!”

“Ngọt ngào?” Cố Tịch Dao giật giật khoé miệng, lén liếc nhìn gương mặt u ám của Bắc Minh Quân: “Thật ra cháu với anh ấy không giống như dì Như Khiết nghĩ đâu…”

“Ha ha, dì nhìn thấy rất rõ.” Dư Như Khiết bước tới, nhẹ nhàng cầm lấy tay Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, dì không thuyết phục được Quân… xem ra thằng bé nhất định sẽ đi… cháu đồng ý với dì hãy chăm sóc cho nó thật tốt, được không?”

Dư Như Khiết biết, dù thế nào đi chăng nữa cũng không có được sự tha thứ từ Quân, mặc dù đau lòng nhưng cũng là kết quả nằm trong dự đoán.

Cố Tịch Dao cụp mắt nhìn lướt qua đôi tay Dư Như Khiết, không khỏi cảm thấy buồn cho bà, cô gật đầu: “Dì Như Khiết đừng lo lắng, anh ấy bị thương cũng là do cháu, cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt!”

Lời nói này cũng khiến Bắc Minh Quân khinh thường, hoá ra người phụ nữ này đang áy náy với anh hay là gì? Nghe như muốn báo ơn vậy!

Anh không thích điều này!

“Vậy thì dì yên tâm rồi…” Dư Như Khiết thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận dè dặt nói với Bắc Minh Quân: “Quân, con đợi một lát được không? Mẹ có thứ này muốn đưa cho Tịch Dao.”

Bắc Minh Quân nhíu mày, liếc nhìn Cố Tịch Dao, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Hai mươi phút.”

“…” Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn anh, có cần phải lạnh lùng, hà khắc vậy không!

Hai mươi phút nữa Quân sẽ đi… Dư Như Khiết có chút mất mát… bà cố gượng cười…

Ngay khi Cố Tịch Dao chuẩn bị rời đi với Dư Như Khiết…

Đuôi mắt lơ đãng nhìn thấy động tác của Hình Uy…

Cô giật mình hoảng hốt!

“Cậu chủ, chiếc gối này bẩn rồi…” Hình Uy cầm cái gối lên, một vệt nước nhỏ đã khổ trên đó đập vào mắt Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân cau mày, đưa tay muốn cầm lấy chiếc gối trong tay Hình Uy.

Cố Tịch Dao sợ đến mức hồn bay phách tán…

“Ui! Bẩn rồi thì vứt nó đi!” Cô nhanh tay lẹ mắt lao tới, đang định cướp cái gối lại!

Xong, xong rồi…

Bắc Minh Quân đã nhanh hơn cô một giây, cướp chiếc gối lại!

Nhìn chằm chằm vệt nước trên gối, ánh mắt có chút rối rắm, vẻ mặt hơi ngưng lại, mím môi, cố nén bệnh sạch sẽ trong người, cúi xuống ngửi…

“Cố Tịch Dao! Đáng chết, em còn dám nói không phải nước tiểu chó?!”

Quân gia sắp phát điên!

Thật không thể tin được, người mắc bệnh sạch sẽ như anh lại ngủ trên chiếc gối đã bị chó tiểu lên, lại còn nằm cả một đêm!

Ôi…

Anh hít vào một hơi, da đầu tê dại.

Nghĩ đến đó là lại có xúc động muốn lao ngay vào nhà tắm!

Cố Tịch Dao nhăn mặt, thầm nghĩ: “Cửu Cửu à Cửu Cửu, nhóc con con làm chuyện xấu đến chứng cứ cũng ‘trường tồn mãi mãi’! Khiến mẹ cũng sợ hãi theo, tâm trạng ‘khó mà bình tĩnh lại được’…”
 
Chương 926


Chương 926

Cố Cửu Cửu, cái tên này đúng là không đặt sai cho con bé mà!

“Ừ thì… thì…” Cô lắp bắp.

“Có thể là do người giúp việc của biệt quán không để ý, thật xin lỗi… Quân, mẹ sẽ vứt chiếc gối đi…” Dư Như Khiết giải vây cho Cố Tịch Dao, bước tới muốn cầm chiếc gối đi.

Bà vừa xoà bàn tay giả của mình ra nhưng không ngờ chiếc gối lại rơi khỏi tay Bắc Minh Quân.

Lặng im không tiếng động rơi xuống đất…

Người Dư Như Khiết cứng đờ.

Bầu không khí ngưng lại có chút gượng gạo!

Cố Tịch Dao nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt chiếc gối trên mặt đất lên, lẩm bẩm: “Thật là, chuyện nhỏ như vậy mà cũng nói mãi… nước tiểu chó thì nước tiểu chó, cũng không có mùi…”

Thật ra cô muốn nói, đây là nước tiểu của bé gái, người luyện công thời cổ đại muốn uống còn không có kìa!

Thôi được, người hiện đại đều không uống, nhưng có nhất thiết phải ghét bỏ con gái cô đến mức này không?

Chứ đừng nói con gái cô còn nhỏ như vậy!

“Em lặp lại lần nữa xem!” Anh nghiến răng.

Cố Tịch Dao mím môi.

Dư Như Khiết cười khổ: “Tịch Dao, đi theo dì.”

“Vâng!” Để tránh trận cuồng phong thổi tới, cô ôm gối nhanh chóng theo sau Dư Như Khiết…

Ra ngoài cửa.

Dư Như Khiết nhỏ giọng hỏi: “Cái gối này làm sao thế?”

“Ặc… tối qua Cửu Cửu bị Bắc Minh Quân doạ sợ quá bất cẩn…”

“Cửu Cửu sợ quá nên đi tiểu?” Dư Như Khiết cau mày, khó hiểu.

“Vâng…” Cố Tịch Dao thở dài: “Chuyện này nói ra dài lắm… dì Như Khiết, cảm ơn dì!”

Dư Như Khiết nghiêm túc nhìn Cố Tịch Dao: “Tịch Dao à, Quân thật sự rất chiều chuộng cháu. Cháu xác định giấu nó chuyện Cửu Cửu cả đời sao?”

“…” Cố Tịch Dao mờ mịt lắc đầu: “Cháu cũng không biết… nhưng dì Như Khiết, cháu không muốn mất đi Cửu Cửu…”

“Mất?” Dư Như Khiết càng khó hiểu hơn: “Cháu là mẹ con bé, hơn nữa cháu còn yêu con bé như vậy thì sao lại mất được? Ha… chỉ có những người mẹ như dì mới mất con…”

“…” Cố Tịch Dao đột nhiên cảm thấy buồn bã: “Xin lỗi dì Như Khiết, cháu không cố ý… thật ra giữa cháu và Bắc Minh Quân không đơn giản như dì nghĩ đâu… mặc dù bây giờ nhìn có vẻ như anh ấy rất chiều chuộng cháu, nhưng ai có thể đảm bảo rằng anh ấy có thể nuông chiều được bao lâu?”

Điều cô không dám nói là, thời hạn một tháng chỉ còn 27 ngày nữa.

“…” Dư Như Khiết không nói gì nữa, xoay người lên lầu.

Đến lầu hai của biệt quán.

Cố Tịch Dao không ngờ đó lại là một căn nhà kính trống trải…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom