Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2167


Chương 2167

Trừ chuyện đó ra cậu còn xin Anna và Lạc Kiều nhất định phải giữ bí mật này, đợi đến khi cậu cảm thấy thời cơ đã chín mùi rồi lại nói cho mẹ nghe cũng không muộn.

Liên quan đến chuyện ngày mai ghi hình tiết mục, Trình Trình ở trên lầu, sau khi âm mưu với Dương Dương gần một tiếng đồng hồ cuối cùng mọi chuyện đều đã nói rõ ràng.

Đến cuối cùng Trình Trình nhìn tất cả mọi người ở trước mặt: “Tất cả mọi người phải giữ bí mật chuyện này đó, cứ làm giống như ngày bình thường không có chuyện gì hết, có biết chưa? Nhất là Cửu Cửu, em không thể lỡ miệng nói cho mẹ nghe đâu.”



Sau khi Trình Trình sắp xếp công việc cụ thể cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Giải quyết xong những chuyện này, chuyện vẫn còn đang đè nặng trong lòng của cậu đó chính là chuyện của ba.

Cậu bé tin tưởng chắc rằng ba của mình chắc chắn bị oan uổng.

Đợi sau khi Anna và Lạc Kiều đi rồi cậu lại bắt đầu cau mày nhìn chằm chằm vào máy vi tính.

“Có sầu thì cũng phải là em sầu mới đúng, anh làm gì cũng có bộ dạng này vậy?” Chuyện khó giải quyết đã được giải quyết rồi, tâm trạng của Dương Dương còn tốt hơn lúc nãy rất nhiều.

Trình Trình quay đầu lại nhìn cậu: “Em đó, em không thể yên tĩnh một chút được hả, việc này còn chưa được giải quyết xong thì lại kéo thêm một việc khác cho anh, em thật sự làm cho anh phải lao lực quá độ đó.”

Dương Dương cười hì hì đi ra đằng sau lưng của Trình Trình xoa bóp bả vai cho cậu: “He he, không phải là do anh tài giỏi cho nên luôn có nhiều việc cần phải làm đó à, chẳng phải em cũng là vì muốn tốt cho mẹ ư. Anh yên tâm đi, em sẽ không gây chuyện cho anh nữa đâu.”

Cửu Cửu thấy anh trai đã làm hòa với nhau cũng coi như thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng mà trong lòng của con bé vẫn luôn có một vấn đề không giải quyết được.

Vấn đề của mẹ cũng đã được nhắc tới, như vậy có lẽ lúc này cũng nên nói nghi vấn của mình ra.

Con bé đi đến bên cạnh hai người anh trai: “Anh ơi, em có một vấn đề muốn hỏi hai người.”

“Em gái có chuyện gì muốn hỏi bọn anh vậy? Nếu như anh không biết thì còn có Trình Trình nữa nè, anh em ruột thì phải giúp đỡ lẫn nhau mà.”

“Anh biết là em sẽ ném chuyện nào không giải quyết được sang cho anh mà, anh thật sự nghi ngờ giữa hai chúng ta có thù hận sâu sắc gì mà em lại dày vò anh như vậy.” Trình Trình lộ ra một bộ dạng bất đắc dĩ với Dương Dương, cố gắng nói những lời tốt đẹp nhất.

Dương Dương cũng không thèm đặt những lời châm chọc của Trình Trình đối với mình ở trong lòng, vẫn cười hì hì như cũ: “Ha ha, ai bảo anh là lão đại cơ chứ.” Nói đến đây còn học theo một đoạn hát kinh điển của bài hát “Only You” của Đường Tăng trong “Đại thoại tây du”: “Sư phụ tới chịu oan uổng, còn con đi hi sinh. Dốc hết sức vì mọi người, có hi sinh cũng đáng, Nam mô a di đà phật. Dà hú …”

Đoạn thoại này của Dương Dương thật sự làm cho Trình Trình hoàn toàn bất đắc dĩ, cậu thật sự muốn giống như tôn ngộ không ở trong phim hung hăng đánh đứa em trai song sinh của cậu một trận ra trò.

Cũng là do mẹ sinh ra, cách nhau có mấy phút vậy mà sao cách làm người lại chênh lệch nhau như vậy.

Nhưng mà trong số câu nói của Dương Dương có một câu làm cho Trình Trình tương đối đồng ý, đó chính là: ai kêu anh là lão đại cơ chứ.

Hoàn toàn chính xác, làm lão đại thì phải có nhiều trách nhiệm hơn, phải giúp em trai và em gái giải quyết những chuyện mà bọn nó không thể hoàn thành được.

Cậu quay đầu nhìn về phía em gái.

So với Dương Dương thường xuyên gây thêm phiền phức cho cậu, cậu vẫn vui vẻ giúp đỡ cô em gái này hơn.
 
Chương 2168


Chương 2168

Dù sao thì trong thời gian lâu như vậy có thể nói là Cửu Cửu chưa từng nhắc tới yêu cầu nào với cậu.

“Em có cái gì thì cứ hỏi đi.”

Cửu Cửu suy nghĩ, sau đó nhìn Trình Trình rồi nói: “Anh Trình Trình ơi, em có thể thường xuyên nghe thấy bọn anh nhắc đến ba, nhưng mà kể từ khi Cửu Cửu sinh ra cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp ba một lần, chúng ta có cùng một người ba à?”

Trình Trình nhìn dáng vẻ ngây thơ của Cửu Cửu, khẽ cười nói: “Đương nhiên chúng ta có cùng một ba rồi, đến lúc nào đó em mới có thể gặp ba của chúng ta, chỉ có điều là hiện tại ba có việc cho nên vẫn không thể gặp ông ấy được.”

Trong lòng của cậu biết rất rõ ràng tại sao mẹ lại không nói gì về ba cho em gái nghe trong một khoảng thời gian dài như vậy, chính là không muốn để ba biết sự tồn tại của em gái.

Nghĩ đến đây, cậu liền hiểu rất nhanh tại sao Dương Dương lại một lòng muốn đăng ký tìm người bạn trăm năm ở trên mạng cho mẹ.



Trong lúc Trình Trình còn đang suy nghĩ phải trả lời với Cửu Cửu về chuyện liên quan đến ba như thế nào.

Lúc này Dương Dương lại dũng cảm cậu đi đến bên cạnh Cửu Cửu, vươn tay ra nhẹ nhàng khoác lên trên đầu vai nhỏ nhắn của em gái.

“Nhắc đến ba ấy hả, anh khuyên là em không cần phải biết quá nhiều mới tốt, như thế này thì có lẽ em còn có thể có chút suy nghĩ tốt đẹp với ông ấy.”

Biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn của Cửu Cửu có chút mông lung: “Anh Dương Dương, câu nói này của anh là có ý gì vậy, nghe cứ như là ba của mình là một đại ác ma vậy đó.”

“Đương nhiên là một đại ác ma rồi, lúc mà em đang ngủ ngon ông ấy sẽ tiếp cận em không một tiếng động, sau đó lại dùng một tay bắt lấy em…” Dương Dương vừa nói vừa biểu diễn giương nanh múa vuốt, nụ cười trên mặt không thấy đâu, chỉ còn lại là biểu cảm dữ tợn.

Cái này đã hù dọa Cửu Cửu không nhẹ, hình như là con bé thật sự có chút sợ hãi, thân thể của con bé dần dần nhích lại gần Trình Trình: “Anh Trình Trình ơi, ba thật sự đáng sợ như vậy hả anh?”

Trình Trình trợn to đôi mắt nhìn Dương Dương: “Em đúng là một bạch nhãn lang mà, sao em đã quên mất ba đối xử với em tốt như thế nào hả, vừa dẫn em đi chơi vừa mời giáo viên cho em, cho em một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, nếu như anh biết em như thế này thì lúc nãy anh đã không giúp em chuyện này rồi đó.”

Dương Dương nhìn bộ dạng của Trình Trình biết là cậu đã làm cho anh trai tức giận, cũng ý thức được lời nói lúc nãy của mình có hơi quá đáng.

Cậu vội vàng giải thích: “Trước tiên anh đừng có nóng giận mà, em chỉ là muốn trêu chọc em gái mà thôi, cho nên nói hơi quá một chút, em biết là ba không phải là người xấu.”

“Biết mà em còn mắng chửi ông ấy như thế này! Dương Dương, anh nói cho em biết anh giúp đỡ cho em cũng là bởi vì em muốn tốt cho mẹ, nhưng mà không thể bởi vì em vì mẹ mà có thể chửi ba không có giới hạn. Lần này anh chỉ cảnh cáo em, nếu như em còn có lần sau thì cũng đừng trách anh không khách khí!” Trình Trình thật sự nổi giận rồi.

“Biết rồi biết rồi mà, nhìn bộ dạng này của anh cũng không sợ dọa em gái sợ.” Nhưng mà Dương Dương cũng không muốn phải nghe tiếp, vội vàng di chuyển lực chú ý của Trình Trình lên trên người của Cửu Cửu.

“Còn không phải là vì em bị chọc cho tức giận đó à.” Trình Trình nói xong thì quay đầu nhìn Cửu Cửu, chỉ nhìn thấy đôi mắt to của con bé đang hoảng sợ nhìn mình.

Cậu lập tức thay đổi một biểu cảm khác, nở nụ cười với con bé: “Em đừng sợ nha, anh cũng chỉ nổi giận với Dương Dương không đứng đắn mà thôi, hiện tại đã không sao rồi, chỉ là khoảng thời gian của Dương Dương sinh sống với ba cũng không nhiều cho nên nó không hiểu rõ ba, thời gian mà anh với ba sống cùng nhau là dài nhất, ông ấy là một người rất tốt.”

Lúc nãy Cửu Cửu quả thật đã bị hù dọa, nhưng mà sau khi nghe thấy Trình Trình nói thì trái tim nhỏ hoảng sợ cuối cùng cũng đã tốt hơn một chút.
 
Chương 2169


Chương 2169

“Anh Trình Trình, chẳng lẽ là từ nhỏ ba với lại anh Dương Dương cũng không ở bên nhau hả?”

“Đúng vậy đó, từ lúc Trình Trình sinh ra đến lúc lớn lên ở cùng với ba rồi, mà anh vẫn luôn sống cùng với mẹ, đợi đến lúc bọn anh gặp mặt nhau thì cũng là chuyện mấy năm gần đây thôi.”

“A, lúc em còn ở Sabah em đã từng phàn nàn là thời gian gặp nhau với mẹ quá ít, chỉ có thể nói chuyện điện thoại với mẹ mà thôi, hóa ra là so sánh với em thời gian của anh Trình Trình và mẹ ở bên nhau càng ít hơn nữa.” Cửu Cửu đột nhiên cảm thấy ba người anh em bọn nó đúng là đều có nỗi bất hạnh khác nhau.

Nhưng mà cũng may là hiện tại đã có một khởi đầu mới.

“Trình Trình ơi, anh có ảnh chụp của ba không vậy, từ trước đến nay em chưa từng gặp ba, em muốn nhìn xem ba có bộ dạng như thế nào.”

“Cái này…” Đối với yêu cầu của em gái, Trình Trình thật sự cảm thấy là có chút khó xử.



Trình Trình có chút do dự.

Mẹ không muốn nói chuyện với em gái cho ba nghe, chỉ là bởi vì lo lắng em gái sẽ bị mang đi giống như là Dương Dương.

Về phần em gái, có lẽ cũng không nên giấu con bé đâu nhỉ.

Trình Trình nghĩ đến đây, đảo mắt nhìn Dương Dương một cái.

Dương Dương nhẹ nhẹ gật đầu với cậu, cậu cũng nên để cho em gái nhìn một cái chứ, cũng không có gì là không được: “Không phải là ở chỗ của anh có ảnh chụp của ba đó à, lấy ra cho em gái xem xem cũng không có chuyện gì ghê gớm.”

Trình Trình lấy điện thoại di động của mình ra mở một tấm ảnh chụp của Bắc Minh Quân sau đó đưa qua cho Cửu Cửu: “Đây chính là ảnh chụp của ba đó.”

Cửu Cửu chớp đôi mắt to, trong lòng tràn đầy chờ mong, cũng có chút thấp thỏm.

Có lẽ là lúc nãy miêu tả của Dương Dương về ba quá là dọa người.

Con bé hơi chần chừ, sau đó vẫn là quyết định cầm lấy điện thoại của Trình Trình.

Chỉ là lúc con bé nhìn thấy hình ảnh của Bắc Minh Quân trong màn hình điện thoại.

Sắc mặt của con bé lập tức thay đổi, thân thể nhỏ còn hơi run rẩy.

Cuối cùng con bé cũng không thể kiềm chế được nữa: “Huhu, Quỷ Tolet!” La lên một tiếng rồi khóc lên, sau đó ném điện thoại di động quay người chạy xuống dưới lầu.

“Em gái, em đi đâu vậy?” Trình Trình kêu lên một tiếng, sau đó xoay người lại nhặt điện thoại di động từ dưới đất lên.

Chỉ có điều là Cửu Cửu cũng không có bất cứ câu trả lời nào, chỉ là biến mất khỏi tầng lầu nhanh như chớp.

“Quỷ Tolet, có phải là em gái bị lời nói lúc nãy của em dọa sợ rồi không?” Trình Trình hỏi Dương Dương.

Dương Dương vô tội nhún nhún vai: “Oan uổng quá đi thôi, sau khi em ấy nhìn ảnh chụp của ba trong điện thoại di động của anh mới bị dọa chạy mà, sẽ không phải là anh mở nhầm ảnh chụp rồi đó chứ.”

Trình Trình nhìn màn hình điện thoại: “Đâu có vấn đề gì đâu chứ, em xem đi.” Nói xong thì đưa điện thoại cho Dương Dương.

Dương Dương nhìn một chút, thật là không có vấn đề gì mà.



Lúc Anna đang chuẩn bị đỡ Lạc Kiều ra ngoài đi tản bộ thì nhìn thấy Cửu Cửu vội vàng đi ra từ trong thang máy, sau đó liền chui tọt vào trong nhà vệ sinh.
 
Chương 2170


Chương 2170

“Con bé Cửu Cửu bị sao vậy?” Lạc Kiều chưa từng nhìn thấy Cửu Cửu như thế này.

Anna cẩn thận đỡ Lạc Kiều ngồi trên ghế sofa: “Để tôi đi xem thử cái đã.”

Lúc này cửa thang máy lại mở ra Trình Trình và Dương Dương bước ra từ bên trong.

Bọn nó vừa nhìn thấy Anna liền hỏi ngay: “Dì Anna ơi, dì có nhìn thấy em gái không?”

“Con bé vừa mới chạy vào nhà vệ sinh rồi.” Anna nói, tay chỉ về phía nhà vệ sinh.

“Nè Dương Dương, có phải là lúc nãy ở trên đó cháu vừa mới nói gì với con bé không vậy, sao dì nhìn thấy vẻ mặt của con bé không thích hợp cho lắm.” Lạc Kiều chất vấn.

Dương Dương phải nói là khóc không ra nước mắt: “Oan cho cháu quá đi thôi, dì Kiều Kiều, lúc nãy Trình Trình đã hỏi cháu một lần rồi, cháu cũng chỉ có miêu tả ba hơi khoa trương một chút, những chuyện còn lại không có làm cái gì hết, em gái chạy xuống đây là do anh Trình Trình cho em ấy nhìn ảnh chụp của ba cho nên em ấy mới như vậy đó.”

Anna lôi kéo tay nhỏ của Dương Dương rồi hỏi: “Cháu nói cái gì chứ, Cửu Cửu đã nhìn ảnh chụp ba của bọn cháu rồi?”

“Đúng vậy ạ.” Dương Dương nhẹ gật đầu.

Anna lập tức che miệng bật cười.

Ba người còn lại ở trong phòng đều cảm thấy có chút kỳ quái.

“Dì Anna ơi, dì bị sao vậy?” Cái này khiến Trình Trình và Dương Dương lại càng cảm thấy không thể giải thích được.

Anna ổn định cảm xúc, sau đó khoát tay nói: “Không có gì đâu, đây là ma chú của mẹ bọn cháu đã hạ cho Cửu Cửu đó.”

“Đây là ma chú của mẹ hạ cho Cửu Cửu ạ?”

Trình Trình có chút nghi hoặc, ánh mắt của Dương Dương thì lại trở nên sáng ngời giống như là phát hiện ra một đại lục mới.

Anna nhẹ gật đầu: “Chuyện này nói ra thì rất dài dòng.”



Lời đã nói đến mức này rồi, có rất nhiều chuyện cũng không cần thiết phải che giấu nữa.

“Lúc đó mối quan hệ của mẹ bọn cháu với ba của bọn cháu có thể nói là còn be bét hơn hiện tại rất nhiều, hơn nữa lúc đó Dương Dương lại được phán giao cho ba của bọn cháu sau cuộc kiện tụng ở trên tòa.”

Mặc dù là Trình Trình và Dương Dương không biết chi tiết cụ thể như thế nào, nhưng mà kết quả vẫn là rất rõ ràng.

“Chính là bởi vì chuyện này cho nên mẹ không muốn để cho ba biết sự tồn tại của em gái, vẫn luôn để con bé ở lại với dì Anna ở Sabah có đúng không.” Trình Trình dường như đã suy đoán ra được.

Anna gật đầu một cái: “Chính xác, chuyện là như vậy đó, cái này giấu một phát là giấu đến hiện tại luôn. Mặc dù là mối quan hệ của bọn họ đã có chỗ thay đổi, nhưng mà mẹ các cháu vẫn giữ lại chút cảnh giác đối với ba của bọn cháu.”

“Hiện tại ngoại trừ ba không biết sự tồn tại của em gái thì những người ở bên ngoài trên cơ bản đều biết hết rồi, chỉ dựa vào điểm này thật ra thì ba cũng rất đáng thương.” Dương Dương bộc lộ cảm xúc nói.

Trình Trình có chút bất ngờ mà nhìn Dương Dương, đây không phải là những lời mà cậu có thể nói ra.

Quả nhiên là sau khi Dương Dương nói xong những lời này được một lúc thì lại bổ sung thêm một câu: “Người đáng thương tất có chỗ đáng hận.”
 
Chương 2171


Chương 2171

“Dì Anna, cho dù là mẹ không muốn để cho biết sự tồn tại của Cửu Cửu, như vậy tại sao lúc nãy khi mà em gái nhìn thấy ảnh chụp của ba thì lại xoay người chạy đi mất, lúc nãy là do em ấy chủ động yêu cầu xem ảnh chụp của ba cơ mà.” Trình Trình tiếp tục hỏi.

Anna cười nói: “Lúc đó mẹ của cháu vẫn rất giận ba của cháu cho nên cô ấy đã trút nổi giận này lên trên tấm ảnh của ba cháu, mỗi lần mà Cửu Cửu muốn đi toilet thì sẽ cho con bé nhìn ảnh chụp của ba cháu, nói với con bé đấy chính là Quỷ Tolet. Nói đi nói lại, Cửu Cửu giống như là những đứa nhỏ khác đi vệ sinh thì như huýt sáo, đối với ảnh chụp của ba cháu liền hình thành phản xạ có điều kiện. Lúc nãy dì nhìn thấy con bé chạy vào trong nhà vệ sinh dì còn tưởng là con bé nhịn không nổi, hóa ra là ở trên đó lại xảy ra chuyện như thế.”

“Haha, không ngờ đến là còn có thể suy nghĩ ra cách như thế này, hiện tại Bắc Minh Quân đã trở thành cơn ác mộng của Cửu Cửu rồi, chỉ sợ là cả đời này anh ta cũng không thể gặp được con gái của mình, bởi vì Cửu Cửu vừa nhìn thấy anh ta thì đã…” Lạc Kiều cười đến nỗi sắp bị đau xốc hông.

Lúc này cuối cùng Cửu Cửu cũng đã đi ra từ trong nhà vệ sinh, nhưng mà sắc mặt của con bé đúng là không tốt.

Đây chính là bị ảnh chụp của Bắc Minh Quân hù dọa.

Con bé nhíu mày đi đến trước mặc của mọi người, rất không hài lòng mà nhìn Trình Trình: “Anh trai xấu, tại sao phải lấy ảnh chụp của Quỷ Tolet ra để hù dọa em cơ chứ, hồi nãy em đã quyết định là không thèm để ý tới anh rồi.”

“Cục cưng nhỏ, cháu đã hiểu lầm anh trai của cháu rồi, lúc nãy thằng bé cho cháu xem chính là ảnh chụp của ba cháu đó.” Anna vội vàng giải thích cho Cửu Cửu nghe.

“Dì Anna, vậy thì tại sao mẹ lại muốn nói cho cháu biết ông ấy là Quỷ Tolet cơ chứ?” Cửu Cửu có chút mộng mị, giữa ba và mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao mẹ bạn có thể nói ba như vậy chứ?

Anna nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Cửu Cửu: “Bây giờ cháu vẫn còn quá nhỏ, nói cho cháu biết cũng không hiểu đâu, nhưng mà chờ đến lúc cháu lớn giống hai anh trai rồi thì mẹ sẽ nói cho cháu biết thôi.”

Cửu Cửu cái hiểu cái không gật gật đầu, ảnh chụp của Quỷ Tolet là những lúc mình đi nhà vệ sinh là do mẹ và dì Anna đưa cho mình xem, thật sự không ngờ đến người này lại là người ba mà mình chưa được gặp mặt.

Con bé lập tức nhớ đến lúc nãy hình như là mình đã phát giận với anh trai, con bé hơi ngượng ngùng quay đầu lại nói với Trình Trình: “Em xin lỗi anh nha.”



Khoảng thời gian Bắc Minh Quân bị giam ở trong cục cảnh sát, không còn những cuộc xã giao làm cho anh cảm thấy phiền phức, cũng không còn những cuộc điện thoại không ngừng.

Để cho anh cảm nhận được sự thoải mái đã lâu không có, nhưng mà từ đầu đến cuối anh vẫn không cảm thấy yên tâm như cũ, đó chính là tập đoàn Bắc Minh thị không có sự dìu dắt của anh, bọn người Bắc Minh Khởi Hiên sẽ có động tĩnh gì.

Đối với năng lực của Cố Tịch Dao anh cũng xem như là yên tâm, chỉ có điều là đối với cô mà nói lại càng không thể dự đoán thủ đoạn của Bắc Minh Khởi Hiên.

Từ việc anh ta có thể im lặng không tiếng động trở thành đại cổ đông đứng thứ hai của Bắc Minh thị đã có thể nhìn ra được.

Mấy ngày qua, ngày nào Hình Uy cũng đến thăm Bắc Minh Quân, ngoại trừ nhìn tình trạng sinh hoạt của chủ ra thì sẽ còn báo cáo tình huống chi tiết của tập đoàn, nhất là động tĩnh của hai ba con Bắc Minh Triều Lâm.

Giờ phút này Bắc Minh Quân đang ngồi ở trên ghế sofa, lông mày nhíu chặt lại.
 
Chương 2172


Chương 2172

Bởi vì dựa vào những tình huống mà Hình Uy báo cáo với mình trong mấy ngày nay, ở trong tập đoàn mặc dù là bề ngoài vô cùng bình tĩnh nhưng mà anh cảm thấy phía sau sự bình tĩnh này có lẽ là đang ẩn chứa một cơn sóng to lớn.

Lúc này cửa phòng vang lên hai lần, sau đó bị người mở ra từ bên ngoài.

Một người cảnh sát nhân dân bước đến: “Anh Bắc Minh, có người tới thăm anh.”

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu: “Để cậu ta đi vào đi.” Anh tưởng rằng Hình Uy đến thăm mình.

Chỉ có điều là ở bên ngoài có hai người bước vào.

“Chào Bắc Minh Quân, cậu lại thật sự tìm tới chỗ này, đến đây để yên tĩnh một chút.”

Sau khi Bắc Minh Quân nghe thấy lời nói này thì lông mày hơi nhíu lại một cái.

Không cần phải nhìn người, nghe thấy âm thanh liền có thể nhận ra là ai.

“Sở Nhị, sao hôm nay cậu rảnh rỗi như vậy, có thời gian rảnh đến đây thăm tôi à, có phải là lão Bạch cũng đến không?”

“Haha không sai, là hai bọn tôi đây.” Sở Dung Triết cười ha hả xuất hiện ở trước mặt của Bắc Minh Quân.

Đằng sau của anh ta là Bạch Điệp Quý .

“Hai người các cậu có phải đến đây đến xem trò cười của tôi không vậy, lại đây ngồi đi.” Bắc Minh Quân chỉ chỉ ghế sofa ở bên cạnh mình.

“Bắc Minh Quân, nhìn cậu nói đi kìa, chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy rồi, thấy cậu gục ngã sao có thể cười trên nỗi đau của người khác được chứ, huống hồ gì cậu nhìn thử xem bọn tôi cũng không phải là đến đây tay không mà.” Sở Dung Triết nói rồi giơ tay của mình lên lộ ra hai giỏ trái cây.

Anh ta đặt những đồ vật này ở trên bàn trà trước mặt Bắc Minh Quân, sau đó ngồi xuống với Bạch Điệp Quý .

“Miệng mồm của cậu cũng kín quá đó chứ, cậu vào đây mà bên ngoài không hề nghe được chút tin tức nào, nếu như không phải là chúng tôi đi đến chỗ của cậu tìm cậu gặp phải Hình Uy, nếu không thì hiện tại vẫn không hề hay biết chuyện gì hết, nói một chút nghe xem sao cậu lại vào đây vậy?” Bạch Điệp Quý nói, đưa tay lấy một quả cam từ trong giỏ trái cây.

Nhắc đến chuyện này Bắc Minh Quân cũng lấy ra một quả táo từ trong giỏ trái cây, sau đó cầm lấy con dao ở trên bàn gọt vỏ, có chút nhẹ nhõm mà nói: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là dính líu đến một vụ mưu sát mà thôi.”

Câu nói này đã dọa Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý sợ đến ngây người: “Cậu nói cái gì chứ, vụ án mưu sát hả? Chuyện này cũng quá không hợp lý rồi đó.”

Bắc Minh Quân cười khẽ một tiếng: “Các cậu cũng cảm thấy là không phù hợp lẽ thường có đúng không.”

“Người bị hại là ai vậy?”

Vừa nhắc đến cái này biểu cảm trên mặt của Bắc Minh Quân lập tức trở nên nghiêm túc hơn, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Là mẹ của Tịch Dao.”

Kinh ngạc, hoàn toàn kinh ngạc.

“Mẹ của Tịch Dao qua đời rồi à? Chuyện hồi nào vậy, sao cậu lại liên lụy vào đây?” Sở Dung Triết nghiêm túc hỏi.

“Đã trôi qua mấy ngày rồi, nguyên nhân là bởi vì bà ấy đã ăn phải thức ăn của tớ đưa đến, kết quả là trúng độc qua đời.” Bắc Minh Quân nói, tốc độ gọt táo cũng chậm hơn không ít.



Cái này cũng làm cho Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý cảm thấy giật mình, cả hai cùng ý thức được chuyện này không hề đơn giản.

“Bắc Minh Quân, bọn tớ tin tưởng là cậu bị oan uổng, bọn tớ có thể giúp cậu làm gì được không?”
 
Chương 2173


Chương 2173

“Đúng vậy đó, cần bọn tớ làm gì không?”

Bình thường Bạch Điệp Quý và Sở Dung Triết trông có vẻ đều là người không đứng đắn, nhưng mà khi gặp phải chuyện rồi thì ai cũng sẽ đồng loạt đứng ra.

Nhìn hai người bạn xấu xa hồi xưa bây giờ là trượng nghĩa như vậy, trong lòng của Bắc Minh Quân cảm thấy được ủ ấm.

Chỉ có điều là đối với vụ án này cho dù là hai người bọn họ có năng lực thì cũng không thể để bọn họ nhúng tay vào chuyện này.

Bởi vì mấy ngày nay Bắc Minh Quân cũng đã quyết định rồi, tuyệt đối sẽ không nói ra Dư Như Khiết, cho dù là mình phải đối mặt với hậu quả ngồi tù nhiều năm.

Bắc Minh Quân đưa tay vỗ vỗ vào Sở Dung Triết ngồi cách mình gần nhất, biểu cảm nghiêm túc gật đầu nói: “Cảm ơn các cậu, chỉ có điều là chuyện này các cậu không giúp được cái gì đâu, bên phía cảnh sát có chứng cứ vô cùng xác thực, tôi cũng đã chuẩn bị đến trường hợp xấu nhất rồi, ngày hôm nay các cậu cũng đã đến đây vậy thì tôi ủy thác cho các cậu một chuyện.”

“Bắc Minh Quân, là anh em của nhau có gì thì cậu cứ nói ra đi, chỉ cần là chuyện bọn tôi làm được thì chắc chắn sẽ giúp cậu hết sức mình.” Bạch Điệp Quý nghe thấy Bắc Minh Quân nói như thế này, trong lòng của anh ta cũng trầm xuống.

Bắc Minh Quân suy nghĩ một chút sau đó mới nhìn bọn họ rồi nói: “Nếu như tôi ngồi tù thì chắc có lẽ là không thể ra được trong một thời gian ngắn, hiện tại tôi đã giao tập đoàn Bắc Minh thị cho Tịch Dao quản lý, có điều là tôi biết chỉ dựa vào năng lực của một cô gái như cô ấy thì rất khó để có thể chống đỡ một tập đoàn lớn như vậy, dù đã để Hình Uy giúp cô ấy giải quyết một vài chuyện thường ngày, nhưng mà tôi cũng biết là một khi vào đây rồi thì những công ty khác ở bên ngoài sẽ ra tay với Bắc Minh thị bất cứ lúc nào, hoặc là nội bộ của Bắc Minh thị cũng sẽ chia bè kết phái, cái này sẽ tạo thành một vết thương vô cùng lớn đối với tập đoàn, nếu như hai cậu có lòng muốn giúp đỡ tớ, vậy thì hi vọng là hai cậu có thể giúp đỡ Tịch Dao một tay trong lúc Bắc Minh thị gặp khó khăn là được rồi.”

Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý hai mắt nhìn nhau, bọn họ đều hiểu rất rõ Bắc Minh Quân đang lo lắng cái gì.

Chỉ có điều là công ty trong tay đám bọn họ so với Bắc Minh thị mà nói cũng còn xem như là tương đối nhỏ, cho dù có giúp hết toàn lực có lẽ cũng sẽ không có trợ giúp quá lớn gì đối với Bắc Minh thị.

Nhưng mà bọn họ với Bắc Minh Quân là anh em có tình cảm với nhau nhiều năm như vậy rồi, vẫn là nhẹ gật đầu với anh: “Bắc Minh Quân, cậu cứ yên tâm đi, nếu như chuyện cậu lo lắng thật sự xảy ra vậy thì cho dù bọn tôi có tán gia bại sản đi nữa cũng sẽ toàn lực trợ giúp cho Tịch Dao và Bắc Minh thị vượt qua khó khăn.”



Biệt uyển Phẩm Hoan.

Trình Trình nhíu mày, cậu đang suy nghĩ xem phải làm cách gì mới có thể giúp cho ba.

Nhưng mà rất nhanh cậu liền nhớ đến Dư Như Khiết, bà nội của mình, cậu biết là hiện tại chắc cũng chỉ có bà nội mới có thể giúp được ba mà thôi.

Đợi đến lúc Anna đỡ Lạc Kiều đi ra ngoài, Trình Trình nói với Dương Dương: “Em ở đây với em gái đi nha, anh đi ra ngoài làm một chút chuyện, nếu nhưng dì Anna có hỏi đến thì em cứ nói là anh đi tìm bà nội.”

“Anh đi tìm bà nội hả?” Dương Dương cảm thấy có chút thắc mắc, cậu còn tưởng rằng là Trình Trình muốn đến nhà cổ nhà họ Bắc Minh nhưng mà vẫn gật đầu: “Vậy anh đi nhanh về nhanh đó nha.”

Trình Trình đi ra khỏi khu biệt thự, bắt một chiếc xe taxi chạy về phía khách sạn Daredevil Empire nơi mà Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết đang ở.

Nhìn thấy Trình Trình đã đi rồi, Dương Dương lôi kéo em gái đi lên trên lầu: “Chuyện ngày mai ở đài truyền hình vì mẹ chúng ta còn cần phải tập luyện mới được.”
 
Chương 2174


Chương 2174

Bỏ lại Dương Dương và Cửu Cửu ở nhà để bắt đầu tập luyện cho việc ghi hình của đài truyền hình, về phía của Trình Trình.

Xe taxi mà cậu ngồi đã dừng ở cổng khách sạn Daredevil Empire.

Mở cửa xe ra, Trình Trình nhảy xuống từ trong xe, trực tiếp đi vào trong khách sạn.

“Cậu chủ nhỏ Trình Trình, không biết là ngọn gió nào thổi cậu đến đây, mời cậu vào mời cậu vào…” giám đốc sảnh cung kính khom người đi đến trước mặt của Trình Trình, đưa tay ra chào đón cậu vào.

Trình Trình nhẹ gật đầu với anh ta.

“Cậu chủ nhỏ Trình Trình, xin hỏi là cậu đến đây tìm ai vậy?” Giám đốc sảnh nở nụ cười hỏi.

Chuyện Bắc Minh Quân bị giam cũng chỉ có mấy người phụ trách của bộ phận ở tập đoàn Bắc Minh biết, ngoài ra ở bên ngoài vẫn còn đang ở trạng thái giữ bí mật, cho nên ở bên ngoài căn bản không biết bất cứ tin tức gì.

“Cháu muốn tìm Mạc Cẩm Thành của tập đoàn GT đang ở trên phòng tổng thống.” Số lần mà Trình Trình đến đây chỉ có thể dùng đầu ngón tay để đếm mà thôi.

“Chuyện này…” giám đốc sảnh cảm thấy có chút khó xử, anh ta cũng không biết mối quan hệ của Trình Trình và Mạc Cẩm Thành.

Mặc dù anh ta cũng biết Bắc Minh Quân và Mạc Cẩm Thành đã hợp tác với nhau, nhưng một đứa bé đột nhiên đến tìm Mạc Cẩm Thành luôn luôn có chút không ổn.

Chỉ có điều kiêng kỵ Trình Trình là con trai của Bắc Minh Quân, cậu có muốn tìm ai thì mình cũng không thể nào ngăn cản được.

Anh ta lại suy nghĩ thêm một lúc lâu, gương mặt mang theo nụ cười đưa tay ra chỉ khu nghỉ ngơi dành cho khách ở cách đó không xa rồi nói: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình, cậu qua đó ngồi nghỉ ngơi một chút đi, để tôi sắp xếp công việc xong rồi sau đó sẽ dẫn cậu đến có được hay không?”

Trình Trình gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt đó của giám đốc sảnh trong lòng liền biết là anh ta đang tìm một lý do để kéo dài thời gian, anh ta nhất định phải gọi điện thoại xin phép một cái mới được.

Cậu đi vào trong khu nghỉ ngơi tìm một cái ghế trống ngồi xuống, sau đó nhân viên phục vụ mang một ly nước trái cây lên cho cậu.



Lúc này Hình Uy đang bận công việc ở trong tay, điện thoại di động của anh ta đột nhiên lại vang lên.

Lấy điện thoại qua xem xét thấy là của khách sạn Daredevil Empire gọi tới, Hình Uy cảm thấy có chút kỳ quái, bình thường bọn họ sẽ rất ít gọi điện thoại cho mình, không phải là bên kia đã xảy ra chuyện gì đó chứ?

Nghĩ đến đây, anh ta nhận điện thoại: “Có chuyện gì không?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Giám đốc sảnh nghe thấy giọng nói của Hình Uy, mặc kệ là đối phương có nhìn thấy hay không, trên mặt lập tức tràn đầy nụ cười: “Trợ lý Hình, là tôi đây, tôi có chuyện muốn nói với anh một chút. Cậu chủ nhỏ Trình Trình đến chỗ của chúng tôi, cậu ấy muốn gặp ông Mạc tổng giám đốc của tập đoàn GT, xin hỏi là có thể…”

Hình Uy nghe thấy Trình Trình đang ở khách sạn Daredevil Empire, cảm thấy có chút bất ngờ, có điều là rất nhanh liền trả lời lại: “Anh cứ nghe lời của cậu ấy đi, sau này cậu ấy có tới đó thì cho dù gặp ai cũng không cần phải ngăn cản.”

“Vâng vâng, anh cứ làm việc của anh đi, tôi không làm phiền nữa.” Giám đốc sảnh nhận được sự đồng ý của Hình Uy thì cũng xem như là yên lòng.

Anh ta cúp điện thoại, vẫn duy trì nụ cười đi vào trong khu nghỉ người dành cho khách nhẹ gật đầu với Trình Trình: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình, đã để cậu phải chờ lâu rồi, công việc của tôi đã được sắp xếp xong xuôi, bây giờ tôi dẫn cậu đến đó tìm ông Mạc.”

Bọn họ đi vào trong thang máy, rất nhanh liền đi đến tầng lầu nơi mà Mạc Cẩm Thành đang ở, giám đốc sảnh dẫn theo Trình Trình đi đến cửa của phòng tổng thống, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình, chính là chỗ này.”
 
Chương 2175


Chương 2175

Nói xong thì anh ta giơ tay lên nhẹ nhàng nhấn chuông cửa.

Sau khi tiếng chuông cửa reo lên, rất nhanh liền nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh, sau đó cửa liền được mở ra.

Mạc Cẩm Thành xuất hiện đằng sau cánh cửa, ông ta nhìn thấy giám đốc sảnh đang đứng ở cửa thì hỏi: “Xin hỏi là có chuyện gì không?”



“Xin lỗi ông Mạc, đã làm phiền ông nghỉ ngơi, tôi đến đây là bởi vì có người muốn gặp ông.”

Mạc Cẩm Thành lại cảm thấy có chút bất ngờ, bọn họ ở thành phố A ngoại trừ có vài người quen biết thì cũng không còn có người nào biết là mình ở đây.

Nhưng mà ông ta vẫn lịch sự nói: “Vậy được rồi, cậu mời người đó đến đây đi.”

Giám đốc sảnh quay người lại đẩy Trình Trình đến trước mặt của mình, thật ra anh ta cũng không thể xác định sau khi Mạc Cẩm Thành nhìn thấy Trình Trình thì sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng mà Hình Uy cũng đã cho phép rồi thì chắc là cũng không có chuyện gì lớn đâu nhỉ.

“Ông Mạc, là cậu ấy, là con trai của Bắc Minh Quân – tổng giám đốc Bắc Minh thị chúng tôi, Bắc Minh Tư Trình.”

Mạc Cẩm Thành cúi đầu xuống nhìn thấy là Trình Trình đến, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười: “Trình Trình, cháu đến đây, mau vào đây ngồi đi.” Nói xong ông ta đưa tay ra vịn vào bả vai của Trình Trình dẫn cậu đi vào trong phòng.

Nhưng mà vẫn không quên quay đầu lại nói với giám đốc sảnh: “Cảm ơn cậu nha, không biết là cậu có còn chuyện gì khác nữa không?”

Phản ứng của Mạc Cẩm Thành hoàn toàn làm cho giám đốc sảnh nhìn đến ngây người, anh ta không ngờ đó là Mạc Cẩm Thành lại quen với Trình Trình, xem ra là Mạc Cẩm Thành và Bắc Minh Quân ngoại trừ là bạn hợp tác với nhau mối quan hệ riêng cũng rất thân thuộc.

Anh ta duy trì nụ cười nhẹ nhàng khoát tay: “Tôi không còn chuyện gì khác.” Nói xong anh ta quay người rồi đi.

Mạc Cẩm Thành dẫn Trình Trình vào trong phòng sau đó đóng kỹ cửa lại: “Trình Trình, ngày hôm nay cháu đến đây là có chuyện gì vậy, tại sao lại không gặp Dương Dương, Cửu Cửu và mẹ của cháu nữa?”

Không đợi Trình Trình trả lời, Dư Như Khiết ở trong phòng cũng đã bước ra: “Trình Trình đến đây à.”

Trình Trình lễ phép nhẹ gật đầu với Dư Như Khiết: “Cháu chào bà nội.” Sau đó lại nhẹ gật đầu với Mạc Cẩm Thành, chỉ có điều là có vẻ như muốn nói rồi lại thôi.

Đó là bởi vì mặc dù hiện tại bà nội đang ở cùng một chỗ với Mạc Cẩm Thành, nhưng mà trong lòng của cậu chỉ có duy nhất một ông nội đó chính là Bắc Minh Chính.

Mạc Cẩm Thành vừa liếc mắt liền nhìn ra được chút tâm tư nhỏ của Trình Trình, nhưng mà ông ta cũng không để ý cái gì, chỉ cười một cái rồi nói: “Cháu cứ gọi ông là ông nội Mạc đi.”

“Ông nội Mạc.”

“Trình Trình, cháu đến chỗ của bà là có chuyện gì à?” Dư Như Khiết lôi kéo bàn tay nhỏ của Trình Trình ngồi xuống trên ghế sofa.

Biểu cảm của Trình Trình có vẻ hơi khó xử, nhưng mà sớm muộn gì tất cả mọi người đều sẽ biết chuyện của ba, vậy thì cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa.

“Bà nội, ông nội Mạc, bà ngoại qua đời rồi.”

Đối với chuyện này, Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành cũng đã biết từ lâu: “Chuyện này ông bà đã biết rồi, cháu đến đây là bởi vì nói cho ông bà biết chuyện này đó à?”

Trình Trình lắc đầu: “Bà ngoại qua đời, ba cũng là bởi vì chuyện này mà bị cảnh sát bắt đi.”
 
Chương 2176


Chương 2176

Sắc mặt của Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành đều thay đổi, nhất là Dư Như Khiết, có làm như thế nào bà ta cũng không nghĩ đến con của mình lại có liên quan đến cái chết của Lục Lộ.

“Trình Trình, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, mau nói cho bà biết đi.”

Trình Trình liền nói hết tất cả những gì mình biết ra, nói hết cho Dư Như Khiết nghe.

Sau khi nghe xong Mạc Cẩm Thành nhíu chặt lông mày, thật sự là không hiểu cái gì cả: “Giữa thằng bé Quân và Lục Lộ có thể có thù oán gì chứ, huống hồ gì bà ấy nằm viện không phải đều là do một tay nó chuẩn bị ư.”

“Trình Trình, cháu có biết là chứng cứ cảnh sát đến bắt giữ ba của cháu hại bà ngoại của cháu là gì không?” Dư Như Khiết hỏi

Trình Trình cẩn thận suy nghĩ lại, đột nhiên nhớ đến cái gì đó sau đó mới nói: “Hình như là cháu nghe thấy bọn họ nói là hộp cơm gì đó, có lẽ là có liên quan đến chuyện này.”



“Trình Trình, cháu nói cái gì chứ? Ba của cháu bị bắt lại có liên quan đến hộp đựng thức ăn?” Dư Như Khiết vừa nghe đến đây sắc mặt của bà ta lập tức thay đổi.

Trình Trình cũng nhìn thấy biểu cảm của bà nội thay đổi, cậu còn tưởng rằng là bà nội bởi vì sau khi biết được ba vào tù cho nên mới có biểu hiện như vậy.

Nhưng mà cậu vẫn nghiêm túc gật đầu: “Dạ đúng vậy bà nội, bà nội yên tâm đi, cháu tin tưởng là ba chắc chắn vô tội, chắc chắn là sau lưng của ba còn có một người.”

Sau khi Mạc Cẩm Thành biết tin tức này thật ra cũng khiếp sợ, chỉ có điều là ông ta bình tĩnh hơn nhiều.

“Như Khiết, có phải là thân thể của em có chút không thoải mái không, nếu không thì đi vào trong nghỉ ngơi một lát đi?” Ông ta nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Dư Như Khiết, sợ hãi là bà sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Dư Như Khiết nhìn Trình Trình rồi lại nhìn Mạc Cẩm Thành, hai hàng nước mắt nhanh chóng chạy xuống.

“Cẩm Thành, em biết là anh quan tâm em, chỉ là em nợ thằng bé Quân nhiều lắm, em không muốn để cho nó bởi vì chuyện này còn phải gánh vác thay cho em.”

Trình Trình ở một bên nhìn thấy bộ dạng của bà nội, nghe thấy lời nói của bà thật sự là càng ngày càng không thể hiểu được, nhưng mà hình như là chuyện của ba có liên quan gì đến bà nội.

“Bà nội, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, sao cháu lại không hiểu gì hết?”

Dư Như Khiết nhẹ nhàng thở ra: “Nguyên nhân của chuyện này đều bắt nguồn từ bà, lúc đó bà ngoại của cháu vẫn còn đang nằm viện mà bà thì đã xuất viện rồi, mẹ của cháu bận rất nhiều việc không có thời gian đến chăm sóc cho bà ngoại của cháu, cho nên bà thỉnh thoảng sẽ đến đấy thăm bà ấy. Khoảng thời gian gần đây bởi vì sức khỏe của bà không thoải mái, cho nên không có đi thăm bà ấy, có điều là ngày nào bà cũng sẽ để ba của cháu mang chút canh bổ đến cho bà ấy, hộp cơm mà lúc nãy cháu vừa nói chắc có lẽ là do bà đã kêu ba cháu mang qua.”

Trình Trình sững sờ, có làm như thế nào cậu cũng không nghĩ tới được đáp án sẽ là như thế này, cậu nhỏ giọng hỏi: “Bà nội, vậy tại sao bà lại muốn hại chết bà ngoại chứ?” Đây cũng là câu hỏi mà cậu không muốn hỏi nhất, cho dù là bà nội hay là bà ngoại hai người bọn họ đều là người thân của mình, cậu không muốn bất kỳ người nào trong bọn họ phải xảy ra chuyện.

Dư Như Khiết đau đớn lắc đầu: “Bà chưa từng nghĩ đến muốn hại chết bà ngoại của cháu, thật ra thì bà cũng không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào nữa.”

Dư Như Khiết nói xong lại đứng dậy.

“Như Khiết, em muốn làm cái gì?” Mạc Cẩm Thành cũng vội vàng đứng dậy theo, ông ta sợ là bà bởi vì biết Bắc Minh Quân bị bắt sẽ làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch.

Từ tận trong đáy lòng của Trình Trình cũng không tin là bà nội sẽ hại ba hay là bà ngoại, cho dù là mình với bà cũng chỉ gặp nhau có một hai lần, nhưng mà khí tức phát ra từ trên người của bà nội rất bình thản, rất dễ chịu.
 
Chương 2177


Chương 2177

Huống hồ gì hiện tại hai tay của bà cũng không có, cho dù là muốn đi hại người thì cái đó phải cần có năng lực hành động mới có thể làm được.

Hình như là chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

“Bà nội, trước tiên bà không cần phải gấp gáp, cháu tin tưởng là bà cũng vô tội, chỉ có điều là chuyện này quá kỳ quái, để cháu suy nghĩ cẩn thận lại đã.”

Đầu óc của cậu nhanh chóng xoay chuyển, phân tích tất cả thông tin mà mình đã biết.

Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành đều đứng nguyên tại chỗ nhìn Trình Trình, lời của cậu cũng đã nhắc nhở bọn họ chuyện này xảy ra không hề đơn giản.

Sau khi Trình Trình suy nghĩ một trận thì mới nói: “Ông nội Mạc, bà nội, cháu cảm thấy là chắc chắn đằng sau chuyện này còn có một người thứ ba, có lẽ là sau khi tìm được người này rồi thì chân tướng của toàn bộ mọi chuyện mới có thể được rõ ràng.”

“Trình Trình, cháu nói cái gì chứ, còn có người thứ ba?”



Dư Như Khiết có chút kỳ quái mà hỏi, bà ta chưa từng nghĩ đến phương diện này: “Nhưng mà hộp cơm đó là do bà đã kêu ba của cháu lấy từ chỗ của bà mà.”

“Đúng vậy đúng vậy, ông với ba của cháu cũng đã từng tiếp xúc với nhau, là một người rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để bất cứ người nào động tay động chân dưới mắt của nó.” Mạc Cẩm Thành bổ sung thêm.

Ông ta nói rất khách quan, cũng không phải là vì muốn bảo vệ cho người nào đó thì sẽ nói hoặc là làm một vài truyện trái với lương tâm.

Trình Trình gật gật đầu: “Cháu và ba đã sống bên nhau nhiều năm như vậy, cháu cũng hiểu ông ấy rất rõ, cháu rất đồng ý với cách nói của ông nội Mạc, nhưng mà hình như là hai người không nghĩ đến một vấn đề khác.”

Nói đến đây, sắc mặt của cậu mang theo áy náy nói với Dư Như Khiết: “Bà nội, những lời mà cháu nói tiếp theo có lẽ sẽ làm tổn thương đến bà, cháu mong là bà đừng để ý.”

Dư Như Khiết nhẹ gật đầu: “Không có chuyện gì đâu Trình Trình, có lời gì thì cháu cứ nói ra đi.”

“Bà nội, cháu có một nghi vấn hai cánh tay của bà hành động bất tiện, vậy thì sao bà có thể nấu canh cho bà ngoại được vậy?”

Vấn đề này của Trình Trình đã nhắc nhở Dư Như Khiết.

Vừa rồi bọn họ đều vẫn luôn suy nghĩ sau khi canh được đưa qua thì có người nào đó làm chút chuyện ở trong, nhưng tuyệt đối không ngờ đến trước lúc đó lại có thay đổi gì.

Nhưng mà nghĩ đến đây hình như là Dư Như Khiết lại nhớ ra cái gì đó, nhưng mà rất nhanh liền liên tục lắc đầu tự nhủ: “Bà tin là cũng không thể nào là bà ấy, bà ấy sẽ không hại Lục Lộ.”

Lông mày của Trình Trình hơi nhíu lại, mặc dù là nghe không rõ bà nội đang nói cái gì, nhưng mà từ đôi ba câu vẫn có thể nghe ra được hình như là còn có một người khác nữa.

“Bà nội, có phải là còn có một người nữa không? Rốt cuộc người đó là ai vậy, rất có thể đây chính là nhân vật mấu chốt của chuyện này.”

Không đợi Dư Như Khiết mở miệng Mạc Cẩm Thành lập tức nghĩ đến một người, chỉ là ông ta cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng mà ông ta vẫn nói tên của người kia ra khỏi miệng: “Như Khiết, người mà em nói có phải là Giang Tuệ Tâm không vậy.”

Sao trong chuyện này còn có dính líu đến bà nội ở nhà cổ nhà họ Bắc Minh, đúng là bình thường bà cũng sẽ thường xuyên nấu canh cho bọn cậu uống, nhưng mà cũng không có ai bởi vì vậy mà xảy ra chuyện gì.

Huống hồ gì bà nội ấy vẫn luôn rất hòa nhã với mọi người, nếu như kết nối bà với vụ án này cũng để cho Trình Trình không thể tiếp nhận được.
 
Chương 2178


Chương 2178

Trình Trình nói với Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết: “Bà nội, ông nội Mạc, hai người đừng quá sốt ruột. Con từng đi thăm ba rồi, ba ở trong đồn công an cũng khá tốt, không ai làm khó ba hết. Còn chuyện liên quan đến hộp cơm có lẽ thật sự phức tạp, để con về nghĩ kỹ lại xem sao. Nhưng hai người phải đồng ý với con một chuyện, đó chính là trước khi rút ra kết luận, xin hai người đừng nói việc này cho bất kỳ ai hết, kể cả bà nội Giang, được không ạ?”

Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết gật đầu, bọn họ cũng rất muốn biết xem ai là người đã len lén gây ra chuyện này, bởi vì chỉ cần tìm được người thứ ba thì chân tướng của toàn bộ mọi chuyện sẽ lộ rõ.

Trên con đường quay về biệt thự Lạc Kiều, Trình Trình ngồi ở hàng ghế sau xe taxi, cậu bé trầm ngâm suy nghĩ.

Bà nội, ba, bà nội Giang, dù chuyện này là do ai trong số ba người họ làm thì cũng không phải là chuyện tốt cho việc cậu bé và cả nhà họ Bắc Minh.

Giữa ba và bà nội, bà nội và bà nội Giang, bà nội và bà ngoại, bà nội Giang và bà ngoại, ba và bà ngoại…

Quan hệ giữa bọn họ là Trình Trình cảm thấy thật sự đau đầu…

Nhưng đau đầu thì đau đầu, chuyện trước mắt vẫn cần cậu bé tự mình làm.

Mặc dù bây giờ ba không phải chịu khổ gì trong đồn cảnh sát, nhưng dù gì ở trong đó cũng không tốt lắm.

Bây giờ mẹ đã tiếp nhận tất cả công việc của nhà Bắc Minh, ngày nào cũng đi sớm về khuya, Trình Trình rất lo lắng cho sức khỏe của mẹ.

Chỉ cần ba có thể bình an trở ra thì mẹ sẽ không cần gánh áp lực nặng nề như vậy nữa. Với lại trong cậu bé cũng hiểu rất rõ, cái chết của bà ngoại có liên quan đến ba, thế thì trước lúc có bằng chứng chứng minh rằng ba trong sạch, chắc chắn trong lòng mẹ vẫn còn đang căm hận ba, mặc dù mẹ không thể hiện điều đó ra ngoài.

Đến lúc Trình Trình về đến biệt thự, mặt trời đã lặn, nhưng Cố Tịch Dao vẫn còn chưa về.

Cậu bé lặng lẽ đi lên lầu, đặt mông ngồi xuống giường mình, cặp lông mày vẫn nhíu lại thật chặt.

“Trình Trình, có thu hoạch gì không? Bà nội có cung cấp chứng cứ gì chưa?” Dương Dương cất tiếng hỏi, cậu bé vứt tay cầm chơi game sang một bên rồi đi đến bên cạnh Trình Trình.

“Chuyện của ba hơi kỳ quặc.” Trình Trình nói cho Dương Dương nghe những chuyện mà Dư Như Khiết biết.

Sau khi lắng nghe một cách nghiêm túc, Dương Dương vỗ vai Trình Trình: “Chuyện này nhất định là có liên quan đến bà nội, chúng ta chỉ cần điều tra bà ấy là được rồi.”

Thật ra sau khi Trình Trình biết canh của bà ngoại là do Giang Tuệ Tâm nấu thì đã bắt đầu hơi nghi ngờ bà ta rồi.

Nhưng dù gì cậu bé được bà ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, về mặt tình cảm, cậu bé không muốn thừa nhận người hại chết bà ngoại lại là Giang Tuệ Tâm.

Suy nghĩ của Dương Dương ngược lại với Trình Trình, đó là vì giữa cậu bé và Giang Tuệ Tâm không có tình cảm sâu đậm như với Trình Trình, bây giờ chẳng qua cũng chỉ bằng mặt không bằng lòng mà thôi.

“Chuyện này vẫn còn phải tính kế lâu dài, không thể rút ra kết luận một cách dễ dàng được. Lỡ mà đổ oan cho bà nội thì bà ấy sẽ đau lòng lắm.” Trình Trình vẫn cảm thấy thận trọng một chút sẽ tốt hơn.

Tất nhiên Dương Dương biết Trình Trình suy nghĩ thế nào, cho dù mình cảm thấy đáp án đã hiện rành rành ngay trước mặt, thế nhưng Trình Trình vẫn do dự.

Nhưng bây giờ cậu bé cũng chỉ có thể để chính Trình Trình đi tìm đáp án, có thế thì Trình Trình mới chịu tin tưởng vào sự thật này.

“Không phải chúng ta có lắp vài camera trong nhà ông nội sao, chỉ cần điều tra video mấy ngày trước khi bà ngoại xảy ra chuyện là tìm được chân tướng rồi?” Sau khi nói dứt lời, Dương Dương mới mở tập tin video được lưu trữ trong ‘đám mây’ laptop mình lên.
 
Chương 2179


Chương 2179

Trình Trình cũng cảm thấy có lẽ chỉ có cái này mới vạch trần sự thật được mà thôi, nhưng cậu bé lập tức nghĩ đến một vấn đề: “Nhưng chúng ta đâu có lắp camera dưới nhà bếp, dù bà nội có làm thì chúng ta cũng không thấy được, cũng chẳng có chứng cứ gì hết.”

“Thế thì phải xem sự may mắn của chúng ta ra sao rồi. Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. Không phải muốn giúp ba thoát khỏi ải khó khăn này sao, thế thì mau tìm chứng cứ đi.” Sau khi nói dứt lời, Dương Dương bèn mở tập tin video lên điều tra.

Trình Trình nhìn Dương Dương: “Không phải em muốn mẹ tìm ba mới cho chúng ta sao, còn cứu ba ra làm gì?”

Dương Dương phì cười: “Mặc dù em có chút thành kiến với ba, nhưng mà vẫn còn nhớ đến việc ba đã đối xử tốt với mình như thế nào trong mấy ngày nay. Huống hồ chi việc nào ra việc nấy, em muốn tìm ba mới cho chúng ta chẳng phải cũng vì muốn để cho mẹ được sống tốt hơn sao.”

Trình Trình gật đầu, cậu bé cũng mở máy tính của mình lên, bắt đầu điều tra video trong lúc phập phồng căng thẳng.

Tập tin mấy chục Gb không thể nào xem hết trong một lúc được, nhưng vì hai cậu bé vẫn muốn rửa sạch tội danh cho ba mình, Trình Trình và Dương Dương bắt tay vào việc tìm chứng cứ.



“Thầy, chúng ta có cần phải làm Bắc Minh thị tan rã không? Bây giờ Tịch Dao đã là tổng giám đốc của Bắc Minh thị rồi, chúng ta làm thế chẳng phải sẽ đẩy cô ấy vào hoàn cảnh khó khăn sao?”

Trong phòng làm việc của Lý Thâm.

Đường Thiên Trạch nhìn Lý Thâm ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt nghiêm túc, vẫn còn đang ngậm điếu thuốc trong miệng.

Ban nãy mới nói cho học trò của mình biết kết quả sau mấy ngày suy nghĩ cẩn thận, thật ra vốn dĩ ông ta không định làm thế.

Chỉ có điều khi biết cái chết của Lục Lộ có liên quan đến Bắc Minh Quân, ông ta mới cảm thấy nước cờ này không thể không đi như thế, cho dù làm vậy sẽ đẩy con gái mình vào cảnh khó khăn hai bề, thế nhưng ông ta vẫn khăng khăng làm cho đến cùng.

Bây giờ Lý Thâm chỉ muốn báo thù cho Lục Lộ mà thôi.

Ông ta nhìn Đường Thiên Trạch đứng trước mặt mình: “Thầy đã nghĩ kỹ càng rồi, con cứ làm theo ý thầy đi. Mặc dù bây giờ Tịch Dao cũng được xem là một nửa tổng giám đốc trong Bắc Minh thị, thế nhưng con đừng quên, vốn dĩ Bắc Minh thị không thuộc về con bé, con bé chỉ là tổng giám đốc tạm thời mà thôi. Rồi sẽ có một ngày bị người mà Bắc Minh Quân cử đến tiếp quản tập đoàn kéo xuống. Đến khi ấy, nếu như chúng ta muốn làm gì thì e cũng chẳng phải là thời cơ tốt.”

Đường Thiên Trạch gật đầu: “Con sẽ gọi điện cho Bắc Minh Khởi Hiên ngay, kêu cậu ta bắt đầu hành động.” Sau khi nói dứt lời, anh ta lấy điện thoại ra.

“Khoan đã, con chuẩn bị nói thế nào với cậu ta? Muốn cậu ta đuổi Tịch Dao xuống hay là muốn cậu ta tiếp tục phá hoại Bắc Minh thị từ bên trong?”

Đường Thiên Trạch nhìn Lý Thâm với vẻ ngờ vực, câu hỏi của ông ta khiến cho anh ta không biết phải trả lời thế nào.

“Bây giờ việc mà chúng ta muốn làm không chỉ đơn giản là hất Bắc Minh Quân ngã ngựa nữa. Chúng ta muốn thôn tính Bắc Minh thị. Dù có nói thế nào thì Bắc Minh Khởi Hiên cũng là người của nhà họ Bắc Minh, huống hồ chi mục tiêu của cậu ta cũng là Bắc Minh thị. Bây giờ mục tiêu giữa chúng ta và cậu ta đã không còn giống nhau nữa, thế thì không còn là quan hệ hợp tác mà là cạnh tranh. Về việc này, chúng ta cần phải đá cậu ta ra khỏi Bắc Minh thị rồi nâng đỡ một người khác, hiểu không.” Sát khí toát ra từ người Lý Thâm trong lúc này chính là vì muốn báo thù cho Lục Lộ.

“Thầy, thầy có tìm được đối tượng phù hợp chưa?” Đường Thiên Trạch hiểu rõ ý của Lý Thâm, chỉ có điều nếu làm thế, Tịch Dao đang làm tổng giám đốc lâm thời, ngày tháng sau này của cô ấy sẽ rất khó khăng.
 
Chương 2180


Chương 2180

Lý Thâm nhìn Đường Thiên Trạch: “Thầy quyết định để con đi, nhưng không thể để cho Bắc Minh Khởi Hiên biết kế hoạch của chúng ta được. Con phải dùng đạo lý nước ấm luộc ếch để đối phó với Bắc Minh Khởi Hiên, biết chưa.”

Đường Thiên Trạch gật đầu, mặc dù anh ta biết cuối cùng thì mình và Cố Tịch Dao cũng phải giao đấu, nhưng trước lúc đó không cần phải tranh chấp với Cố Tịch Dao, anh ta vẫn có thể chấp nhận điểm này, xem như giúp cho Cố Tịch Dao chuẩn bị tâm lý trước.

Nếu như có thể thuyết phục Cố Tịch Dao về phe mình trong thời gian này thì bọn họ vẫn có thể chung sống hòa bình với nhau như trước đây, không cần phải xem nhau như kẻ thù.

“Được rồi, còn về cụ thể thì phải xem xem con làm như thế nào. Bây giờ thầy hơi mệt, con về chuẩn bị trước đi.” Sau khi nói dứt lời, Lý Thâm nhẹ nhàng gõ tẩu thuốc, đổ hết tàn thuốc vẫn còn chưa cháy hết vào gạt tàn.

Đường Thiên Trạch nhìn vẻ mệt mỏi hằn trên gương mặt của ông ta.

“Được rồi thưa thầy, thầy nghỉ ngơi đi ạ. Con sẽ về chuẩn bị. Xin thầy yên tâm, con sẽ không làm cho thầy thất vọng đâu.”



Trong biệt thự của Bắc Minh Triều Lâm, Bắc Minh Khởi Hiên cầm điện thoại: “Mọi thứ ở đây đều tiến triển thuận lợi, các người còn có gì không yên tâm nữa, cần phải cử người sang đây không?”

Lúc Bắc Minh Khởi Hiên nghe thấy Đường Thiên Trạch cử người sang giúp đỡ mình, tinh thần anh ta trở nên căng thẳng.

Anh ta thường có cảm giác không tốt lắm, nhưng lại không thể thẳng thắn từ chối. Bởi vì dù sao mình cũng được bọn họ nâng đỡ, mặc dù bây giờ anh ta đã trở thành cổ đông lớn thứ hai trong Bắc Minh thị.

Trông danh tiếng có vẻ lẫy lừng, thế nhưng tất cả đều được bọn họ cho, nếu như không có bọn họ thì mình sẽ không còn gì cả.

Đường Thiên Trạch cầm điện thoại, anh ta cười lạnh: “Cậu Bắc Minh, có phải cậu còn hơi lo lắng không?”

“Không phải, không phải.” Bắc Minh Khởi Hiên cũng đã nhận ra sự bất mãn trong giọng nói của Đường Thiên Trạch, anh ta vội vàng giải thích.

“Nếu đã như thế thì ngày mai tôi sẽ sang đấy, cậu chuẩn bị trước đi.” Sau khi nói dứt lời, Đường Thiên Trạch bèn cúp máy.

Nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, Bắc Minh Khởi Hiên chậm rãi đặt điện thoại xuống.

Anh ta bước ra khỏi phòng mình, chậm rãi đi đến phòng khách.

“Khởi Hiên, con sao thế?” Lan Hồng thấy con trai hơi kém sắc.

Bắc Minh Khởi Hiên lắc lắc đầu: “Con không sao đau mẹ, chỉ có điều ban nãy con vừa mới nhận được một cuộc điện thoại. Ngày mai có người mới sẽ đến Bắc Minh thị của chúng ta.”

“Thảo nào con lại không vui. Bây giờ phòng nhân sự toàn là một đám ăn hại, đến việc có người mới mà cũng phải gọi điện cho con. Lẽ nào còn chê ba con ta rảnh rang quá à.” Bắc Minh Triều Lâm thở dài.

“Ba, người mới vừa gọi không phải là bộ phận nhân sự đâu, nhóm người ấy gọi đấy. Bọn họ cử người đến, bảo là muốn giúp đỡ chúng ta.” Nói đến đây, Bắc Minh Khởi Hiên cười khẽ: “Bọn họ nói thì nghe hay ho đấy, nhưng thực chất chẳng phải là muốn giám sát mình sao.”

Vừa nghe thấy thế, sắc mặt Bắc Minh Triều Lâm cứng đờ. Trong lòng ông ta cũng biết rõ đám người ấy ghê gớm cỡ nào. Ông ta vỗ vỗ vai con trai: “Khởi Hiên, con cũng không cần phải tức giận với bọn họ, bây giờ ít nhiều gì chúng ta cũng còn phải dựa dẫm vào họ nữa kia mà.”

Bắc Minh Khởi Hiên gật đầu, bị người ta kiềm chế thì cũng chỉ đành bị bọn họ nắm mũi kéo đi mà thôi.

Chỉ có điều không biết lần này bọn họ cử người thâm nhập vào Bắc Minh thị là vì mục đích gì.
 
Chương 2181


Chương 2181

Lẽ nào bọn họ cũng đã nghe nói tập đoàn Bắc Minh thị đã đổi tổng giám đốc? Ban đầu bọn họ nâng đỡ mình, chẳng phải cũng để cho mình đối phó với Bắc Minh Quân sao?

Kể từ sau khi Bắc Minh Quân bị bắt, đám người ấy yên ắng trong một khoảng thời gian, Bắc Minh Khởi Hiên cứ ngỡ bọn họ sẽ không xuất hiện nữa.

Không ngờ bây giờ bọn họ lại nổi lên trên mặt nước, lẽ nào bọn họ không chỉ muốn hất chân Bắc Minh Quân mà còn muốn lật đổ Cố Tịch Dao sao?

Xem ra người này vừa đến đây, chức vị tổng giám đốc của Cố Tịch Dao cũng không ngồi yên ổn nữa.

Trình Trình và Dương Dương chọn lọc ra video ở trên lầu, trước lúc Lục Lộ xuất hiện, đoạn video trong nhà tổ của nhà họ Bắc Minh, hai người xem đến mức đôi mắt hơi khô, thế nnhưng vẫn không dám tùy tiện tua nhanh, bởi vì làm thế có lẽ sẽ bỏ lỡ mất chi tiết quan trọng.

“Trinh Trình, Dương Dương, hai cháu xuống ăn cơm đi.” Anna lên lầu gọi bọn họ xuống.

Trình Trình và Dương Dương gập máy lại: “Dì Anna, mẹ về rồi ạ?”

Anna lắc đầu: “Khi nãy cô ấy gọi điện bảo sẽ về trễ, nói hai đứa không cần đợi cô ấy về ăn chung đâu.”



Phòng ăn dưới lầu.

“Trình Trình, Dương Dương, hai cháu trốn trên phòng làm gì đấy?”



“Bọn cháu đang…”

“Bọn cháu đang thương lượng chuyện lên tivi xem tiết mục.”

Vẫn con chưa đợi Dương Dương nói hết câu, Trình Trình đã cướp lời.

Chuyện của ba đã dính líu đến quá nhiều người, nhưng dù gì đều là người trong gia đình.

Dù là Lạc Kiều hay Anna, dù bọn họ có gần gũi, quan hệ với mẹ có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là người ngoài mà thôi.

Bọn họ biết ít một chút thì tốt hơn.



Trời rất tối thì Cố Tịch Dao mới lái xe ra khỏi Bắc Minh thị, đợi đến khi cô vào phòng, hai đứa trẻ đã ngủ ở trên lầu rồi.

Cô cũng chỉ muốn lên lầu nhìn gương mặt say ngủ của bọn trẻ, đồng thời nhẹ nhàng nhón gót chân.

Thấy hai con ngủ rất say, Cố Tịch Dao có nhìn thế nào cũng nhìn không đủ. Đồng thời cũng cảm thấy bình thường mình bộn bề nhiều chuyện quá, không hoàn toàn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người mẹ với các con.

Vào lúc này, Anna cũng đi lên lầu, cô ấy nhẹ nhàng đến bên cạnh Cố Tịch Dao, thầm thì với cô: “Tịch Dao à, ngày nào cũng thấy cô đi sớm về muộn, cô vất vả quá. Bắc Minh Quân vừa xảy ra chuyện, cô vừa phải làm mẹ vừa phải làm ba, thật sự không biết bao giờ mới kết thúc…”

Còn chưa đợi Anna nói dứt lời, Cố Tịch Dao đã làm dấu suỵt rồi chỉ tay xuống lầu: “Anna, có việc gì thì chúng ta xuống dưới nhà nói đi, đừng quấy rầy đám trẻ.”

Anna gật gật đầu.

Lúc đến phòng khách, Anna và Cố Tịch Dao cùng ngồi xuống ghế sô pha.

Cố Tịch Dao ngồi bên trên, khép hờ mắt lại, duỗi eo. Đây là thời khắc mà cô cảm thấy thoải mái nhất trong ngày, rõ ràng cô rất hưởng thụ.

Một lúc sau, cô mới ngồi đàng hoàng lại, ngoảnh đầu nhìn Anna rồi nói: “Anna, sao mà tôi không muốn quay về cuộc sống như trước kia cơ chứ, chỉ có điều bây giờ thân bất do kỷ. Đợi qua một thời gian nữa đi, tôi sẽ bồi thường cho bọn trẻ sau.”
 
Chương 2182


Chương 2182

“Tịch Dao à, lẽ nào cô không muốn đi thêm một bước nữa sao? Nếu làm thế thì cô sẽ có chỗ dựa, nào có cần vất vả đến thế. Đám trẻ cũng có được gia đình hoàn chỉnh. Cô biết không, những đứa trẻ sống trong gia đình gia đình đơn thân thường sẽ có khuyết thiếu trong thời thơ ấu, cũng tạo thành ảnh thưởng không thể vãn hồi trong cuộc sống sau này của bọn chúng.”

Vừa nhắc đến việc này, vẻ mặt của Cố Tịch Dao lại trở nên nghiêm túc hơn hẳn ban nãy: “Anna, mặc dù nói thì dễ đấy, nhưng bắt tay vào làm lại rất khó. Huống hồ chi…”

Nói đến đây, Cố Tịch Dao lại ngừng lại.

Bởi vì cô biết rõ, mình làm như thế sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.

Có lẽ sẽ giống như giữa cô và Vân Chi Lâm, mà cũng có lẽ càng tệ hại hơn nữa. Bởi vì dù có nói thế nào thì Vân Chi Lâm cũng là họ hàng của Bắc Minh Quân, bởi thế nên anh ta mới không bị tổn thất gì cả.

Nhưng nếu là người khác, với tính cách của Bắc Minh Quân, khó mà nói được Bắc Minh Quân sẽ dùng thủ đoạn nào để đối phó với bon họ.

Mặc dù bây giờ Bắc Minh Quân đã trở thành tù phạm, thế nhưng Cố Tịch Dao tin rằng anh vẫn có khả năng này.

Huống hồ chi có Hình Uy ở đây, anh ta là tâm phúc của Bắc Minh Quân.

Anna cũng biết chỗ khó xử của Cố Tịch Dao, cô ấy trầm ngâm gật đầu rồi nỉ non: “Tịch Dao, tôi cũng biết nỗi khổ của cô, nhưng may mà có người chịu phân ưu với cô.”

Cố Tịch Dao hơi ngạc nhiên khi nghe Anna nói thế: “Anna, ban nãy cô bảo có người chịu phân ưu với tôi, nghĩa là sao?”.



Anna lập tức ý thức được mình lỡ lời: “Ồ, ý của tôi là, Tịch Dao, cô không có cô đơn một mình đâu. Bên cạnh cô còn có tôi và Lạc Kiều. Chúng tôi sẽ hết lòng hết dạ giúp đỡ cô.”

Cố Tịch Dao kéo tay Anna: “Chuyện của tôi mà còn phiền mọi người đến giúp đỡ, làm tôi thấy áy náy quá.”

“Tịch Dao, cô còn khách sáo với tôi làm gì. Trong khoảng thời gian này, cô chỉ cần yên tâm giải quyết chuyện bên ngoài thôi, còn việc nhà thì có tôi đây, tôi đảm bảo cô không cần phải lo gì cả. Còn việc tôi nói với cô ban nãy ấy, tôi cảm thấy cô nên suy nghĩ kỹ càng đi, nói một câu không nên nói là thế này, nếu như chuyện của Bắc Minh Quân trở nên nghiêm trọng, cuộc sống của cô và ba đứa trẻ sẽ trở nên khó khăn lắm. Thân là bạn, tất nhiên tôi và Lạc Kiều sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ cô, nhưng thân là một người phụ nữ, còn có rất nhiều chuyện mà những người làm bạn như chúng tôi không tài nào giúp đỡ cô nổi.

Cố Tịch Dao mỉm cười: “Được rồi được rồi, những gì cô nói tôi sẽ khắc ghi trong lòng. Đợi chừng nào tôi giải quyết xong việc trước mắt thì sẽ đi tìm đấng lang quân, không được hay sao. Đến khi ấy cũng tiện thể tìm giúp cô một người luôn. Thế thì đầu óc của tôi có thể được yên tĩnh rồi.”

Lời lẽ của cô khiến cho Anna đỏ mặt, nhưng cuối cùng thì cô ấy cũng thở dài: “Sau cuộc hôn nhân thất bại trước đây, tôi không còn dám hy vọng xa vời ở đàn ông nữa.”

“Anna, cô nói một đằng nghĩ một nẻo kìa.”

“Tịch Dao, cô nói oan cho tôi quá. Sao tôi lại nói một đằng nghĩ một nẻo được? Thân là bạn, tôi thật lòng nghĩ cho cô mà.”

Cố Tịch Dao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Anna, cô mỉm cười: “Còn kêu là không nói một đằng, nghĩ một nẻo hả. Nếu như cô không tin tưởng vào đàn ông thì sao cứ phải gán ghép tôi với đàn ông làm gì. Cô không sợ tôi có bề gì hay sao.”

“Cô, cô và tôi không giống nhau mà. Cô có ba đứa trẻ đáng yêu. Huống hồ chi mặc dù Bắc Minh Quân hơi xấu tính, nhưng anh ta đối xử với cô cũng khá tốt. Nếu như không phải anh ta gặp chuyện thì tôi vẫn muốn tác hợp cho hai người, dù gì mấy đứa trẻ cũng là con của hai người mà.”

Vừa nhắc đến Bắc Minh Quân, nụ cười trên gương mặt Cố Tịch Dao lập tức biến mất, cô gặp cảnh như ngày hôm nay đều là vì anh ta.
 
Chương 2183


Chương 2183

“Anna, tôi hơi mệt, phải đi nghỉ ngơi sớm rồi.” Sau khi nói dứt lời, Cố Tịch Dao đứng dậy đi về phía cầu thang.

Anna nhìn theo bóng lưng của cô mà lắc lắc đầu.



Sau khi về đến phòng mình, Cố Tịch Dao nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô không hề mở đèn mà chỉ đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh trăng lập tức soi rọi vào trong căn phòng.

Cô nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Đã lâu rồi không được ngắm sao như thế này, tâm trạng của cô dần dần trở nên yên tĩnh lại.

Bây giờ, bầu trời sao ấy chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.

Quên đi bóng dáng chìm đắm trong mọi việc ngổn ngang ban ngày của mình, trở về với trái tim phụ nữ của bản thân.

Nhìn những vì sao sáng, cô lại nhớ về mẹ. Không biết mẹ có được yên nghỉ ở Thiên Quốc hay không. Không có người đàn ông đã phản bội lại mẹ, không còn những người bạn phản bội lại mẹ nữa.

Đương nhiên cũng không còn người con đã xa mẹ hơn hai mươi năm như mình, không còn những đứa cháu trai và cháu gái đáng yêu.

Cuộc đời con người không có gì là hoàn hảo, thường sẽ có khiếm khuyết. Có lẽ đây chính là chỗ hấp dẫn nhất trong cuộc đời của con người. Mỗi một người đều đang cố gắng để biến những thứ không hoàn hảo trở nên hoàn hảo.



Rất nhiều chuyện sẽ không bao giờ thay đổi vì ý chí của con người, giống như việc Bắc Minh Khởi Hiên nhận được cuộc điện thoại của Đường Thiên Trạch trong tối hôm qua vậy.

Nhưng mà, phải đối mặt thì cuối cùng vẫn phải đối mặt thôi. Thậm chí trên đường lái xe đến Bắc Minh thị, anh ta vẫn luôn tìm kế ứng đối.

Lúc anh ta mở cửa phòng làm việc, vừa đi vào đã nhìn thấy Đường Thiên Trạch đã ngồi ở bên trong rồi.

Hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt của anh ta giần giật, không ngờ Đường Thiên Trạch lại đến đây nhanh như vậy, thậm chí còn không cho anh ta thời gian chuẩn bị tư tưởng.

“Bắc Minh tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi, hình như sắc mặt của anh hơi tệ nhỉ.” Đường Thiên Trạch đứng dậy, trông rất mực nhẹ nhàng tự nhiên, giống như thể anh ta mới là chủ nhân của nơi này vậy.

Bắc Minh Khởi Hiên đến ngồi sau bàn làm việc của mình, tâm trạng của anh ta không tốt như Đường Thiên Trạch.

Anh ta đanh mặt nhìn Đường Thiên Trạch, trông có vẻ rất bất mãn: “Không ngờ anh lại đích thân đến đây, tôi cứ tưởng là tên sai vặt nào đó chứ.”

Đường Thiên Trạch có thể nhận ra Bắc Minh Khởi Hiên đang thầm cảm thấy bất mãn trong lòng, thế nhưng đây là chuyện mà anh ta đã lường trước từ lâu rồi.

Nhưng anh ta vẫn mỉm cười, xoay người đi đến trước bàn làm việc của Bắc Minh Khởi Hiên, chống hai tay lên bàn: “Điều này đã đủ để chúng minh chúng tôi xem trọng cậu Khởi Hiên đến mức nào.”

Bắc Minh Khởi Hiên ngẩng đầu nhìn Đường Thiên Trạch, anh cười khẽ: “Quả nhiên các người rất xem trọng tôi, mấy ngày trước đã đóng băng tài khoản của tôi rồi. Anh biết không, Bắc Minh Quân vừa mới ra khỏi Bắc Minh thị, chỉ cần hành động trong lúc đó thì Bắc Minh thị đã không còn là của anh ta nữa. Nhưng bây giờ anh lại xuất hiện ở đây, trên danh nghĩa là giúp đỡ tôi, nhưng tôi cảm thấy việc này không đơn giản như thế. Tôi nhớ ban đầu chúng ta từng ký hiệp nghị với nhau, đó là nước sông không phạm nước giếng. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy các người muốn vi phạm hiệp ước này rồi.”
 
Chương 2184


Chương 2184

“Ha ha, Bắc Minh tổng, cậu đang chất vấn tôi sao? Đúng thế, đúng là trước kia chúng ta đã từng ký hiệp ước với nhau. Nhưng sau một thời gian, chúng tôi thấy không hài lòng về hành vi của cậu, bởi thế nên tôi mới đến đây để giúp cậu.” Vẻ mặt của Đường Thiên Trạch trông có vẻ rất vô hại, thế nhưng giọng nói lại đượm vẻ bất mãn với Bắc Minh Khởi Hiên.

Bắc Minh Khởi Hiên nghe thấy thế, dù trong lòng có bất mãn đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ có thể nén giận mà thôi.

Dù gì giống như những gì Đường Thiên Trạch đã nói, tất cả những gì mình có ở hiện tại đều do bọn họ ban cho. Nếu như không có bọn họ, bây giờ mình chẳng là cái gì cả, không thể nào vào Bắc Minh thị được, càng không thể đưa ba mẹ vào Bắc Minh thị theo, có chỗ đứng ở đây.

“Tôi thừa nhận tất cả những gì tôi có đều là vì các anh đã cho. Thế nhưng tôi chẳng để ân huệ của mấy người uổng phí, những gì các người kêu tôi làm…Tôi đều làm cả rồi. Bây giờ chẳng phải Bắc Minh Quân đã rời khỏi Bắc Minh thị rồi sao.”

“Cậu Khởi Hiên, hình như cậu nhầm rồi. Việc Bắc Minh Quân rời khỏi không có liên quan gì đến cậu cả. Huống hồ chi, lần này tôi đến đây không chỉ đơn giản là vì để Bắc Minh Quân rời khỏi Bắc Minh thị.” Lúc nói thế, gương mặt của Đường Thiên Trạch trở nên nghiêm túc.

Anh ta cảm thấy Bắc Minh Khởi Hiên đã đánh giá bản thân mình quá cao, tự cho mình tài giỏi. Cần phải nhắc nhở anh ta, khiến cho anh ta nhận thức rõ địa vị của bản thân, đừng đưa ra đánh giá sai lầm.

Bây giờ Bắc Minh Khởi Hiên cũng đang kiềm chế cơn giận trong lòng mình xuống, dù những gì Đường Thiên Trạch nói đều là sự thật, thế nhưng cũng chẳng phải mình không giúp được gì cho bọn họ.

Nhưng bây giờ, mình cũng chỉ có thể nén giận mà thôi.



Đường Thiên Trạch trừng trừng nhìn Bắc Minh Khởi Hiên, rồi sau đó thái độ của anh ta dịu xuống: “Cậu Khởi Hiên, thật ra tôi cũng không muốn nói như thế để kiềm chế cậu đâu. Chỉ cần sau này cậu làm chúng tôi hài lòng, chúng tôi sẽ cho cậu những gì cậu muốn. Làm ăn thì phải giữ hòa khí mới sinh lời được, chứ bằng không thì quan hệ của chúng ta sẽ vỡ vụn mất.”

Sau khi nói dứt lời, anh ta nhìn quanh phòng làm việc của Bắc Minh Khởi Hiên: “Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, xem ra phòng làm việc của cậu khí phách thật. Phòng làm việc của cổ đông lớn thứ hai trong Bắc Minh thị đã như vậy, chắc hẳn phòng của Bắc Minh Quân còn nguy nga lộng lẫy hơn nữa nhỉ.”

Bắc Minh Khởi Hiên hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện phiếm với anh ta, chỉ nghĩ xem nên sắp xếp công việc gì cho anh ta rồi đuổi anh ta đi mà thôi.

“Tôi không biết anh đến đây vì mục đích gì, bởi thế tôi vẫn còn chưa nghĩ kỹ xem để anh làm chức vụ gì. Không biết anh đã xác định mục tiêu rõ ràng hay chưa.”

Đường Thiên Trạch chậm rãi đi vòng quanh phòng làm việc: “Tôi thấy nơi này cũng được lắm, phòng làm việc rông rãi, hơn nữa từ đây có thể nhìn thấy phong cảnh ở bên dưới…”

Nghe thấy thế, Bắc Minh Khởi Hiên khẽ híp mắt lại, bàn tay bên dưới mặt bàn siết lại thành nắm đấm, anh ta rít từng chữ qua kẽ răng: “Anh thích phòng làm việc này à?”

Đường Thiên Trạch có thể nhận ra, nếu như mình mà còn tiếp tục kích thích anh ta nữa, khó mà chắc được anh ta có đẩy bàn nhào đến, đánh nhau với mình một trận hay không, dù mình không sợ anh ta, hơn nữa nhìn bộ dạng yếu đuối ấy, anh ta cũng không phải là đối thủ của mình.

“Ha ha, Bắc Minh tổng đừng tức giận, chẳng qua là tôi nói đùa với cậu thôi. Cho dù cậu có chủ động nhường vị trí của mình lại cho tôi thì tôi cũng không chịu đâu. Tôi ghét nhất là thảo luận về vấn đề lợi lộc với đám doanh nhân nhàm chán. Tôi nghe nói Bắc Minh Quân có hai trợ lý đặc biệt đúng không, để tôi làm trợ lý đặc biệt của cậu là được rồi.” Đường Thiên Trạch cất tiếng.

Vị trí trợ lý đặc biệt thích hợp với anh ta nhất, nhẹ nhàng tự tại, ngoài bề mặt bị Bắc Minh Khởi Hiên khống chế, nhưng trên thực tế Bắc Minh Khởi Hiên lại nằm trong sự giám sát của mình.

Hơn nữa có chức vụ này, anh ta có thể tùy ý đi lại trong tập đoàn Bắc Minh thi, có thể âm thầm lung lạc lòng người.

Bắc Minh Khởi Hiên gật đầu: “Nếu như anh đã xác định muốn làm chức vị này, tôi không có lý do gì để ngăn cản anh. Lát nữa tôi sẽ cử người bày chiếc bàn làm việc trong phòng này cho anh.”
 
Chương 2185


Chương 2185

Từ tận đáy lòng, anh ta cảm thấy rất phản cảm về Đường Thiên Trạch, không muốn nhìn thấy anh ta một chút nào. Thế nhưng cho dù là thế, anh ta vẫn muốn sắp xếp một công việc ngay dưới mí mắt mình cho anh ta, mục đích là để theo dõi nhất cử nhất động của anh ta, không muốn anh ta len lén làm gì sau lưng mình.

Đường Thiên Trạch gật đầu: “Được rồi, nếu như Bắc Minh tổng sắp xếp thế thì tôi sẽ không khước từ.” Sau khi nói dứt lời, anh ta chỉ vị trí kề sát cửa sổ: “Lát nữa xếp vị trí làm việc này cho tôi đi, tôi thích ngắm đường phố trong lúc rảnh rỗi.”

Đợi sau khi sắp xếp thỏa đáng xong, Đường Thiên Trạch đến trước mặt Bắc Minh Khởi Hiên: “Bắc Minh tổng, đây là lần đầu tiên tôi đến đây, có cần phải đến phòng làm việc của tổng giám đốc để báo cáo hay không. Dù gì tôi và cô ấy cũng có chút quan hệ, nếu như không đi chào hỏi về tình và về lý đều không xuôi cho lắm.”

Bắc Minh Khởi Hiên xua tay: “Sau này anh muốn làm gì thì cũng không cần phải đến hỏi ý tôi. Ngoài bề mặt tôi là cấp trên của anh, nhưng trên thực tế tôi lại nằm trong lòng bàn tay anh, nếu như không có người ngoài, anh cũng không cần phải khách sáo như thế.”



Mớ

nh Nguyên đã cảm thấy phập phồng lo lắng, thường cảm thấy đã có gì đó xảy ra rồi.

Lúc ở biệt thự, dù là Anna, Lạc Kiều hay là ba đứa trẻ thì đều rất kỳ quặc.

Nhưng dường như tất cả lại rất bình thường.



Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị.

Đối mặt với chồng tài liệu dày, mặc dù đại đa số đều để cho Hình Uy giúp đỡ xử lý, nhưng Cố Tịch Dao vẫn có cảm giác lực bất tòng tâm.

Vào lúc này, Hình Uy bưng một ly cà phê vừa mới pha xong đặt lên trên mặt bàn của Cố Tịch Dao: “Cô chủ, tôi thấy hôm nay tinh thần của cô không tệ, hay là cô nghỉ ngơi đi, những việc này giao lại cho tôi xử lý là được rồi.”

Cố Tịch Dao cầm ly cà phê, ngẩng đầu mỉm cười: “Tôi chỉ mới làm tổng giám đốc có vài ngày, hơn nữa còn được anh giúp đỡ mà đã bận sấp mặt rồi. Xem ra tôi thật sự không thể làm tổng giám đốc nổi, hay là anh tìm thời gian hỏi anh ta, kêu anh ta mau mau tìm người khác thay thế tôi.”

Hình Uy cũng nhận ra cô không chịu nổi nữa, đây cũng là chuyện trong dự liệu: “Cô chủ, thứ cho tôi nói năng mạo phạm, nếu như tôi đi nói thế thì ông chủ sẽ không chịu đâu. Chỉ có cô đích thân đi nói với ông chủ, có lẽ anh ấy sẽ đồng ý.”

Cô nghĩ ngợi một lúc, Hình Uy nói cũng phải, cũng chỉ có mình mới giải quyết nổi chuyện này mà thôi, cô gật đầu: “Được rồi, để tôi đi nói với anh ấy.”

Sau khi nói dứt lời, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình, đeo túi xách đi ra ngoài cửa.

Vào lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, một người bước vào trong: “Tổng giám đốc Cố, cô đi đâu thế?”

Cố Tịch Dao nhíu mày, mới đầu còn chưa nhận ra đó là ai, nhưng giọng nói ấy lại rất quen thuộc.

Cô ngẩng đầu lên nhìn

, hết sức bất ngờ khi nhìn thấy người ấy: “Sao lại là anh, anh đến đây làm gì?”

Đường Thiên Trạch thấy phản ứng của cô, anh ta mỉm cười: “Tổng giám đốc Cố, tôi là nhân viên mới trong Bắc Minh thị, tôi đến đây là để báo cáo với tổng giám đốc.”
 
Chương 2186


Chương 2186

Cố Tịch Dao và Hình Uy đều hơi ngạc nhiên.

“Xin lỗi anh Đường, hình như tôi không biết Bắc Minh thị có sự biến động về nhân sự, có phải anh nhầm rồi hay không?”

Đường Thiên Trạch cười khẽ: “Tổng giám đốc Cố bộn bề nhiều việc, mấy chuyện nhỏ nhặt này làm phiền đến cô sao được, cấp dưới đều có thể giải quyết thay cô hết. Mà tôi cũng đã nói cho cô biết mục đích khi đến đây rồi đấy, chỉ là báo cáo mà thôi, không có ý đồ gì khác cả. Nếu như tổng giám đốc Cố có việc khác phải làm, thế thì tôi sẽ không làm lãng phí thời gian của cô nữa, tôi đi ngay đây.”

Sau khi nói dứt lời, anh ta xoay lưng bỏ đi ngay. Nhưng lúc vừa mới đi ra tới cửa, anh ta ngoảnh đầu nói với Cố Tịch Dao: “Ồ, tôi có chuyện quên nói với cô, Bắc Minh Khởi Hiên là sếp trực tiếp của tôi, tôi là trợ lý đặc biệt mới của anh ta. Nếu như có chuyện gì, cô hay là trợ lý Hình đều có thể đến tìm tôi.”

Nhìn theo phương hướng đi khuất của Đường Thiên Trạch, Cố Tịch Dao và Hình Uy đều nhíu mày. Sự xuất hiện của Đường Thiên Trạch khiến cho sự phân thành hai cực trong Bắc Minh thị trở nên kịch liệt hơn.

“Cô chủ, tại sao bây giờ anh ta và cậu Khởi Hiên lại đứng chung một chiến tuyến thế. Anh ta đến đây là vì mục đích gì?” Dường như Hình Uy vẫn còn chưa hiểu ý đồ của anh ta.

Thế nhưng về nghi ngờ của Hình Uy, trong lòng Cố Tịch Dao lại hiểu rất rõ ràng.



Cố Tịch Dao cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của Đường Thiên Trạch nhất định là vì Lý Thâm giở trò quỷ. Mặc dù không biết mục đích cụ thể của bọn họ là gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến việc mẹ cô đột ngột qua đời.

Vốn dĩ cô định đi tìm Bắc Minh Quân, nhưng sau khi xảy ra chuyện bất ngờ này, cô lại thay đổi ý định.

Cố Tịch Dao xoay lưng đi về vị trí của mình, rồi nói với Hình Uy: “Anh mời Bắc Minh Khởi Hiên đến đây cho tôi, tôi có việc muốn hỏi cậu ta.”

Hình Uy gật gật đầu, quay người đi ra khỏi phòng.



Đường Thiên Trạch đi ra ngoài, Bắc Minh Khởi Hiên mới thở phào một hơi

Nhưng chẳng bao lâu sau, cửa phòng làm việc của anh ta lại mở ra, Hình Uy bước vào trong.

Bắc Minh Khởi Hiên điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi mới vờ như chẳng có việc gì: “Trợ lý Hình, bình thường rất ít khi nhìn thấy bóng dáng của anh. Sao hôm nay lại đột ngột đến phòng làm việc của tôi thế này? Nếu như tôi không nhớ nhầm, hình như đây không thuộc phạm vi quản lý của anh đâu nhỉ.”

“Cậu Khởi Hiên, lần này tôi đến đây là vì muốn mời cậu đến phòng của cô chủ một chuyến.” Hình Uy không hề nhắc đến Đường Thiên Trạch.

“Hóa ra là Tịch Dao tìm tôi, thế thì nhất định tôi phải đi rồi.” Bắc Minh Khởi Hiên đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, rồi nói với Hình Uy: “Dẫn đường đi.”

Suốt dọc đường, hai người không hề giao lưu gì với nhau cả.

Bọn họ nhanh chóng đi đến trước phòng làm việc của Bắc Minh Khởi Hiên.

Hình Uy nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, anh ta đẩy cửa ra: “Cô chủ, cậu Khởi Hiên đến rồi.”

Sau khi nói dứt lời, anh ta xoay lưng làm tư thế mời với Bắc Minh Khởi Hiên.

Bắc Minh Khởi Hiên mỉm cười bước vào trong: “Chào tổng giám đốc Cố, không biết cô kêu trợ lý Hình tìm tôi là có chuyện gì dặn dò?”

Cố Tịch Dao chỉ vào ghế sô pha ở vị trí tiếp khách: “Mời chủ quản Bắc Minh ngồi.”

Bắc Minh Khởi Hiên khoát tay: “Tổng giám đốc Cố, chúng ta là chỗ quen biết cũ rồi, cô không cần phải khách sáo đến thế đâu.”

Cố Tịch Dao thấy anh ta đã nói như vậy, cô cũng không giấu giấu giếm giếm nữa: “Chủ quản Bắc Minh, nghe nói anh mới tuyển một trợ lý đặc biệt mới, có chuyện này hay không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom