Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1108


Chương 1108

Bắc Minh Quân đấm mạnh một quyền lên vô lăng.

Tôi tức đến mức lạnh cả sống lưng: “Các người câm miệng hết đi!”

Trên đường cao tốc, không dễ tìm được chỗ rẽ.

Anh không muốn thỏa hiệp với bất cứ ai, người phụ nữ mà anh muốn thì không hiểu cho nỗi lòng của anh còn người phụ nữ anh không muốn thì hết lần này đến lần khác, anh không thể bỏ mặc!

Anh thực hận chính mình không đủ vô tình!

Sắc trời dần tối sầm, và mặt trời đã lặn.

Phỉ Nhi mệt mỏi cuộn mình trên ghế.

Trình Trình rúc vào lòng mẹ, đang ngủ.

Cố Tịch Dao yên lặng nhìn yên lặng nhìn cảnh vật tứ phía ngoài cửa sổ, bình tĩnh suy nghĩ.

Chiếc xe càng lúc càng đi xa hơn, ra khỏi đường cao tốc, rẽ vào một con đường làng.

Thôn xóm hai bên đường đã sáng đèn.

Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng chó sủa.

Cuối cùng, xe tiến vào một thành trang trại tên “Giang Nam công xã”.

Nhiều chiếc xe đắt tiền đang xếp hàng đậu ngay lối vào khu nhà.

Còn có mấy chiếc xe quân dụng.

Toàn bộ trang trại được trang trí bằng đèn lồng đỏ mang phong cách retro.

Như được trở lại thời đại cách mạng hừng hực khí thế, thật sảng khoái.

Bắc Minh Quân vừa mới tắt xe, thì trong trang trại liền vang lên tiếng chó sủa “Gâu gâu gâu”!

Một con chó cỏ lông vàng vọt ra.

Phía sau là một con chó béo ục ich, chân ngắn, mặt nhăn nheo chạy theo.

Cùng với đó là một giọng nói trong trẻo, cắt ngang ráng chiều và một bóng người nhỏ bé từ sân sau của trang trại đi tới.

“Xùy! Trái Banh chết tiệt, mày đứng lại cho tao! Đúng là đồ mất nết… Còn con chó cái không biết xấu hổ kia nữa, mày dám gieo giống với con chó xấu xí này. Thử xem! Xem tao không đánh gãy cái chân chó của mày không hả, mau quay về cho tao! Mày có nghe không!”

Giọng nói trẻ con, lanh lảnh và non nớt, mạnh mẽ truyền vào trong xe không sót một từ nào.

Sắc mặt Phỉ Nhi cứng đờ.

Tinh thần Cố Tịch Dao chấn động, khóe miệng nở một nụ cười, cùng Trình Trình nhìn nhau.

Trình Trình không khỏi cau mày, có cảm giác không nỡ nhìn thẳng, thật sự không muốn bị người ta nhìn thấy Dương Dương giống hệt mình, để khỏi xấu hổ…

Bắc Minh Quân xuống xe, vừa bước lên nền đất đỏ thì một con chó da vàng gầy guộc lao tới, suýt chút nữa đã tông vào đôi chân cao kều của Bắc Minh Quân.

Có lẽ nó là một con chó hoang ở nông thôn, nên đã quen với việc chạy nhảy quanh năm, nó xoay người một cú tuyệt đẹp sượt qua chân Bắc Minh Quân.

Ai ngờ, con chó chân ngắn, mập ù đang đuổi theo phía sau con chó lông vàng lại không may mắn như vậy, thân hình tròn trịa và nhăn nheo “bịch” một cái.

“Ẳng…” Tông thẳng vào đùi Bắc Minh Quân!
 
Chương 1109


Chương 1109

Đầu của chú chó mập bị choáng. Ôi chao, anh bạn tốt, xương chân nhà ai mà cứng thế này, ẳng…

Con chó ngước mắt lên thì cha mạ ơi, là ông Quân…

Con chó trong nháy mắt liền héo hon, vội vàng cụp đuôi, hai chân sau run rẩy, bước đi,

“Trái banh chết tiệt…” Thân hình nhỏ bé đuổi theo con chó béo, sau khi nhìn thấy thân hình cao lớn và đẹp trai của Bắc Minh Quân, trong một phần nghìn giây, liền kêu lên…, vội vàng phanh gấp 90 °!

“Bắc Minh, Tư, Dương!” Quả nhiên, khuôn mặt của một người đàn ông nào đó bị mẻ từng chút một như băng vỡ!

Con chó ngốc nghếch béo ú mà anh không ưa nổi từ lâu cùng tên nghịch tử khiến anh đau đầu này lại khiến cơn giận vừa mới kềm chế trong xe, sắp bùng nổ …

“Tôi tên là Cố Dương Dương không phải Bắc Minh “chăn nuôi”! Chăn nuôi cái đầu ông ấy! Bắc Minh hắc xì dầu!” Dương Dương chống eo, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bắc Minh Quân!

Một tiếng hắc xì dầu rõ ràng đã khiến cho cái tên vốn dĩ rất hay, rất khí phách của anh trở nên tầm thường và bốc mùi!

Dương Dương, con ranh ma như vậy, người nhà con có biết không?

Bắc Minh Quân tức giận đến mức biến sắc và khói bốc lên đỉnh đầu

Cái tên quê mùa ‘Bắc Minh hắc xì dầu’ này chính là khối linh bài mà Dương Dương từng vì Bắc Minh Quân lập nên.

Tên nhóc không biết làm sao, chữ lại xấu nên khi khắc tên lên bài vị đã vô tình khắc thành hắc xì dầu!

Hai cha con cứ nhìn nhau chằm chằm thế này!

Giống như trời sinh đã khắc khẩu, hoa lửa bắn tung tóe.

Úi chà, bố người chim chết tiệt, bố cao to như vậy hại cái cổ nhỏ của cậu mỏi muốn chết! Dương Dương hừng hực khí thế, thua người không thể thua chó liền chỉ vào con chó mập đang co rúm ôm lấy chân mình: “Trái Banh, cắn ông ấy.”

“Ẳng…” Trái Banh bất đắc dĩ, không chút cốt khí, ẳng lên hai tiếng rồi nhụt chí.

Dương Dương ta trợn tròn mắt vì tức giận, và thốt lên với con chó: “Này!”

Sau đó là tư thế chuẩn bị vồ Bắc Minh Quân hắc xì dầu mà cắn.

“Dương Dương!” Hiểu con không ai bằng mẹ, Cố Tịch Dao hô to một tiếng, nhanh chóng ôm Trình Trình xuống xe.

Bắc Minh Quân cùng Dương Dương không hợp nhau không phải là chuyện trong một hai ngày, cô vội vàng đi vòng qua, đứng trước mặt Dương Dương, trừng mắt với Bắc Minh Quân: “Nếu anh có gì không hài lòng, cứ nói với tôi, tức giận với trẻ con làm gì?!

Bắc Minh Quân mím môi, nhìn Cố Tịch Dao giống con gà mái đang che chở gà con.

Ánh mắt dưới cặp kính râm của anh đột nhiên dịu đi…

Chỉ là nắm đấm vẫn nắm chặt, vì sợ không thể không đem người phụ nữ này ôm chặt vào trong lòng!

“Em nghĩ tôi là loại người giận cá chém thớt với con nít à? ”Lông mày Bắc Minh Quân nhíu chặt.

“Chẳng lẽ không đúng?” Cô khịt mũi.

Bây giờ, Bắc Minh Quân đã biết tính khí của Dương Dương đến từ đâu rồi.

“Mẹ…” Trình Trình lôi kéo vạt áo Cố Tịch Dao rồi rúc vào lòng mẹ: “Trình Trình cảm thấy ba ba không phải người như vậy… Là Dương Dương khiến cho nhà họ Bắc Minh quá mất mặt…”

Dương Dương đầy người bùn đất, bộ dáng bẩn thiểu chẳng khác nào một đứa trẻ hoang dã.

Càng kỳ quái hơn chính là, toàn thân đứa nhỏ này còn bốc mùi hôi thối… Ai mà nghĩ nó là cậu ấm con nhà giàu chứ?
 
Chương 1110


Chương 1110

Sắc mặt Cố Tịch Dao cứng đờ.

Bắc Minh Quân mắc chứng nghiện sạch sẽ, Trình Trình cũng mắc chứng nghiện sạch sẽ… May là Dương Dương không có lây chứng nghiện sạch sẽ này!

Nhưng… Nhưng thằng nhóc Dương Dương này cũng hơi quá dơ dáy rồi…

“Dương Dương, có chuyện gì xảy ra vậy, con vừa chui vào chuồng chó hay là bới ổ gà?” Cô thở dài ngồi xổm xuống, cô thả Trình Trình xuống rồi phủi bụi cho Dương Dương.

“Hu hu ——”

Một tiếng khóc lớn thê lương đến rung trời vang lên, Dương Dương nhào vào lòng mẹ, ôm chặt lấy cô, nước mắt và nước mũi cùng với bùn đất gì đó cọ vào lòng mẹ, trong miệng còn bĩu môi trách móc——

“Mẹ… Cuối cùng mẹ cũng tới, Dương Dương nhớ mẹ… Hu hu… Dương Dương không có chui chuồng chó, Dương Dương cũng không có bới ổ gà… Dương Dương chỉ ăn cỏ heo một chút… Hu hu… Á…”

Cậu nhóc khóc quá sức nên suýt nữa ngất đi.

“Gâu Gâu…” ‘Trái Banh’ ở dưới chân Dương Dương kêu hai tiếng giống như đang lẩm bẩm: 【 Dương Dương là đồ con khỉ! Cậu có chắc chỉ ăn cỏ heo hay không, không phải cậu nhổ hết cỏ heo của người ta đi, chỉ vì ép bọn họ làm Nhị sư đệ (Trư Bát Giới ) của cậu sao? Hừ, khinh bỉ cậu! 】

“…” Cố Tịch Dao bất đắc dĩ thở dài, khó trách tên nhóc này lại có mùi phân heo.

“Hu hu… Dương Dương không muốn lão ba chim chết, Dương Dương chỉ cần mẹ… Mẹ không muốn không muốn Dương Dương sao… Hu hu… Lão ba chim chết chỉ biết mắng chửi người ta, còn mang theo người xấu xí kia đi khoe khắp nơi, Dương Dương chán ghét ông ấy… Hừ…”

Dương Dương chôn đầu nhỏ vào giữa hai chân mẹ dùng sức lắc đầu, hai mắt vẫn không quên liếc Phỉ Nhi xuống xe đi tới, hừ!

Phỉ Nhi cắn môi, sắc mặt tái nhợt.

Cô ta không chỉ tức giận Dương Dương một hai ngày, nhưng đứa nhỏ này lại là con của Bắc Minh Quân, cô ta… Chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

“Gâu gâu…” ‘Trái Banh’ cảm giác mình bị liên lụy, đôi mắt như viên bi trừng mắt nhìn Dương Dương, nghiến răng: 【Dương Dương đáng chết, thì ra cậu không cho ba mình tán tỉnh người xấu xí! Vậy thì liên quan gì đến tôi? Tôi là kẻ vô tội đó…】

‘Trái Banh’ lưu luyến không rời nhìn con chó lông vàng lúc nãy, gâu gâu, làm gì còn bóng dáng của nó chứ?

‘Trái Banh’ không cam lòng gãi móng chó, lặng lẽ nức nở: 【 Gâu gâu, người ta thích chó gầy có bộ lông vàng, sao lại xấu chứ?… Người ta thích màu vàng… Á, hì hì, tuy rằng màu này có hơi sáng nhưng người ta thích thì sao, càng vàng càng tốt… Còn thích gầy, còn thích đất nữa, còn thích xương nhỏ, nhỏ thì sao, gâu gâu… Dương Dương, cậu đưa chó lông vàng đến đây cho tôi…】

“Hu hu hu, hu hu hu…” Dương Dương khóc muốn sập trời sập đất làm cho Cố Tịch Dao đau lòng không thôi.

Cô thở dài, vội vàng ôm con trai vào lòng: “Con trai ngoan, không phải mẹ đang ở đây sao, đừng khóc đừng khóc, nhé?”

Mặc kệ con mình khóc thật hay khóc giả thì người mẹ không thể chịu đựng được con trai chịu tủi thân!

Trình Trình cực kỳ nhã nhặn liếc mắt.

Dương Dương rất có năng lực diễn xuất, nếu không phải như vậy, ba có thể tha cho cậu sao?

“Bối Lạp ——” Trình Trình cụp mắt nhìn chú chó đang ngồi cào móng vuốt.

 
 
Chương 1111


Chương 1111

“Gâu gâu…” Bối Lập ngẩng đầu, vẻ mặt ủy khuất chạy đến chân Trình Trình dùng sức cọ cọ, nghẹn ngào: 【Cậu chủ nhỏ, vẫn là cậu thương tôi nhất. tên Bối Lạp này thật là khí chất! Người ta… À không, chó ta mới không cần cái tên ‘Trái Banh’ thối nát này đâu! 】

Dương Dương còn ở trong lòng Cố Tịch Dao tìm đường chết.

“Hu hu, mẹ, người ta không muốn nhìn thấy lão ba chim chết kia!”

Cố Tịch Dao liếc khuôn mặt Bắc Minh Quân xanh mét thì không khỏi thở dài, người đàn ông này đẹp trai như vậy, sao tính cách lại thối như thế!

Không phải là lãng phí của trời sao? “Được được được, không nhìn thì thôi, Dương Dương đừng khóc…”

Bắc Minh Quân càng nắm chặt tay lại.

Dương Dương được nước lấn tới, mở hai đôi mắt to lanh lợi, thỉnh thoảng nhìn Phỉ Nhi bằng đôi mắt hình viên đạn bắn qua: “Hu hu hu hu, người ta cũng không muốn nhìn thấy người xấu xí kia!!!”

Quả nhiên câu nói người xấu xí này làm cho Phỉ Nhi xấu hổ muốn khóc…

“Dương Dương, không được mất lễ phép như thế!” Cố Tịch Dao thấp giọng trách cứ, cô gật đầu xin lỗi Phỉ Nhi: “Trẻ con không hiểu chuyện, cô đừng để trong lòng.”

Phỉ Nhi nước mắt như mưa nhưng vẫn cười: “Ha ha, tôi không sao…”

Cô ta khóc như vậy mà còn nói không sao?

“Chủ nhân, anh đã tới ——” Hình Uy đúng lúc đi ra khỏi phòng, hiển nhiên anh ta đã bỏ lỡ nửa câu truyện, hoàn toàn không biết nhà này đã xảy ra chuyện gì: “Còn tưởng rằng chủ nhân đã tới trước, không nghĩ tới chúng tôi lại đến trước.”

Hình Uy không biết Bắc Minh Quân phải đi qua đón Phỉ Nhi nên mới đi đường vòng.

Chẳng qua Hình Uy cũng giống như Dương Dương, cả người đầy bùn đất, mặt mày dơ bẩn, thê thảm không nỡ nhìn…

“Này, chú đầu bếp, chú thối quá…” Dương Dương vội vàng che mũi nhỏ lại, ánh mắt vô cùng ghét bỏ nhìn Hình Uy.

Hình Uy trung thực, ngay thẳng, khí thế đàn ông vang dội khắp trời… Run rẩy một chút!

Tên nhóc này, cậu chủ nhỏ Dương Dương, không phải cậu cũng thối như thế sao!

“Khụ…” Bắc Minh Quân nhíu mày ho một tiếng nói, hiển nhiên mùi này ảnh hưởng đến người đàn ông có bệnh sạch sẽ, anh trừng mắt nhìn Hình Uy và Dương Dương: “Hai người vừa mới làm cái gì?”

Hình Uy khó xử nhìn Dương Dương: “Hả… Không có gì, cậu chủ nhỏ Dương Dương chưa thấy chuồng heo ở nông thôn, cho nên nhất thời ham chơi… Tôi xin lỗi chủ nhân, là thuộc hạ không bảo vệ tốt cho cậu chủ nhỏ!”

Hình Uy đương nhiên đã lược bớt chuyện xấu hổ của Dương Dương ở chuồng heo, cố gắng ôm trách nhiệm lên người mình. Có trời mới biết, anh ta vừa giải quyết cho cậu chủ nhỏ xong.

Cố Tịch Dao và Trình Trình nghe xong thì hiểu rõ trong lòng.

Lúc này người phục vụ của nông trại “Giang Nam Công Xã” vội vàng chạy tới ——

“Anh Bắc Minh, anh tới rồi! Bà chủ đang chờ anh ở bên trong.”

Hoàng hôn dần biến mất, màn đêm cũng dần bao trùm rạng mây đỏ.

Ở đây là vùng ngoại thành rời xa thành phố ồn ào náo nhiệt, tô điểm thêm đèn đuốc.

Bên trong nông trại là một khung cảnh yên tĩnh.

Phỉ Nhi kéo cánh tay Bắc Minh Quân đi theo người phục vụ, đi qua hành lang gỗ mộc, dọc theo đường đi có một hàng đèn tường chiếu xuống bóng người thon dài.
 
Chương 1112


Chương 1112

“Anh Bắc Minh, mời.”

Người phục vụ dừng lại trước một cánh cửa gỗ, cung kính khom lưng với Bắc Minh Quân, kẽo kẹt ——

Cánh cửa gỗ cổ xưa được nhẹ nhàng mở ra, tiếng cười lập tức truyền ra tới ——

“Ha ha…”

“Bà chủ, anh Bắc Minh tới rồi.” Người phục vụ nói.

Người phụ nữ đang cười to ở trong phòng mới quay đầu lại: “Quân, chờ con lâu rồi! Mau vào ngồi đi!”

“Cô.” Bắc Minh Quân gật đầu, tháo xuống kính râm xuống, ánh mắt dịu dàng.

Phỉ Nhi nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của người phụ nữ trước mắt thì thầm kinh ngạc, hình như cô ta chưa nghe nói Bắc Minh Quân có cô… Cô ta vội vàng nở nụ cười, cung kính gọi: “Con chào cô, con là Phỉ Nhi.”

“Ngoan, gọi cô là cô Phương đi.” Cô Phương cười tủm tỉm gật đầu lại nhìn phía sau bọn họ: “Này, Quân, sao không thấy mẹ bọn nhỏ? Còn có hai đứa nhỏ đâu?”

Phỉ Nhi nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch.

Bắc Minh Quân nói: “Bọn nhỏ chơi dơ nên cô ấy đưa tụi nó đi tắm rồi. Sợ thiếu lễ phép trước mặt cô.”

“Đứa nhỏ ngốc! Cô đã ở nơi hoang vu này mấy chục năm rồi, còn lễ nghĩa gì với cô nữa?” Cô Phương cười, sau đó chỉ vào tivi trên tường: “Vừa rồi đứa nhỏ quậy phá ở chuồng heo là anh hay em? Máy giám sát đã quay lại hết rồi! Ha ha…”

Quả nhiên trên tivi chiếu lại hình ảnh con khỉ nhỏ Dương Dương quậy phá chuồng heo.

Bắc Minh Quân nhíu mày: “Đứa nhỏ này không ra hồn. Xin lỗi đã gây phiền phức cho cô rồi.”

“Con đấy… Hiếm khi đến chỗ cô một chuyến, hôm nay con lại lần đầu tiên đưa con đến, cô vui mừng còn không kịp, sao lại là phiền phức chứ? Mau đi đón tụi nhỏ đến đây, lát nữa sẽ ăn cơm!”

“Vâng.” Bắc Minh Quân rất kính trọng cô Phương làm cho Phỉ Nhi có chút kinh ngạc.

“Quân, hay là em đi xem bọn họ nhé, anh ở đây với cô Phương đi.”

Phỉ Nhi vừa chuẩn bị xoay người thì cô Phương kéo tay lại: “Ha ha, mấy chuyện này phải để người làm ba tự mình làm. Quân mau đi đi. Phỉ Nhi đến đây nói chuyện với cô Phương nhé?”

“Dạ, cô Phương…”

Phỉ Nhi dịu dàng cười cười, ánh mắt lưu luyến không rời nhìn bóng lưng của Bắc Minh Quân, dần cảm thấy lo lắng.

Trong phòng tắm nhà gỗ ở nông trại.

Không khí đầy sương mù, tiếng cười vui vẻ vang lên.

“A ——”

Ào ~. Một múc nước dội lên đầu nhỏ của Dương Dương, tắm rửa sạch sẽ cậu nhóc.

Sau khi rửa đi vết dơ bẩn thì lộ ra da thịt trắng nõn…

“Á ——” Dương Dương lại hưng phấn kêu một tiếng: “Mẹ, quá thoải mái, một lần nữa đi!!!”

“Được rồi bé cưng, đã tắm mấy thùng gỗ nước rồi, không thể tắm quá nhiều, nếu không thì da bị nhăn nheo.” Cố Tịch Dao vừa cười vừa lấy khăn lông lau cho Dương Dương.

“Không sao, mẹ, người ta còn muốn tắm nữa…” Dương Dương chu miệng không đồng ý.

Trình Trình đứng bên cạnh cửa gỗ nhìn Dương Dương cách đó mấy mét nói một câu: “Bắc Minh Chăn Nuôi, em muốn một thùng mì ăn liền sao?”
 
Chương 1113


Chương 1113

“Cút! Anh mới là chăn nuôi! Anh mới muốn ăn mì ăn liền!” Dương Dương tức giận.

Đối với Dương Dương thì cái tên Bắc Minh Tư Dương đúng là… Nỗi đau của đàn ông!

Bắc Minh Tư Trình, vừa nghe đã thấy được khí thế ngút trời, ý nghĩa khiêm tốn trong xa hoa, cao quý lạnh lùng?!

Vì sao đến lượt cậu lại là Bắc Minh Chăn Nuôi, thô tục cấp thấp, quê mùa khác người, không lẽ là theo trào lưu quê cha đất tổ chứ!!!

“Hu hu, mẹ… Con không muốn gọi là Bắc Minh Tư Dương, con muốn theo họ mẹ được không…”

Họ?

Tay Cố Tịch Dao đang lau cho Dương Dương dừng một chút, lướt qua một chút buồn phiền.

Cô nhớ tới người mẹ Lục Lộ vẫn còn hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, tuy rằng qua nhiều năm rồi cô mới tìm được mẹ ruột, nhưng mặc dù đã gặp mặt, hai mẹ con cũng không thể nhận nhau.

Điều khiến cô không biết được rốt cuộc mình họ gì?

Cô bất đắc dĩ thở dài: “Bé cưng, con nên ngoan ngoãn theo họ Bắc Minh của ba con đi, sau này cũng đừng nghĩ đổi họ được không?”

Lời này đúng lúc vừa vặn truyền đến tai Bắc Minh Quân đang định đi vào phòng tắm.

Trong lòng anh mềm nhũn.

Khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ lạnh như băng đột nhiên dịu dàng một chút.

Con anh đương nhiên phải theo họ anh!

Khóe miệng anh cong lên không dễ phát hiện, anh mở cửa vào lại nghe thấy Dương Dương nói ——

“Ôi, con không muốn… Người ta không muốn gọi là Bắc Minh Chăn Nuôi, rất khó nghe, bạn học ở trong trường luôn cười nhạo…” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

“Sao vậy, tên Bắc Minh Quân Đất Đen thì dễ nghe sao?” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vốn tức giận lại cực kỳ dịu dàng.

Cả ba mẹ con trong phòng tắm không hẹn mà run lên.

Dựa vào tính cách hẹp hòi giống như lỗ mũi của Bắc Minh Quân thì từ từ tính sổ chuyện này là quá bình thường.

“Hừ hừ, một người đàn ông đất đen và một người phụ nữ khỉ đầu chó, đúng là xứng đôi!” Dương Dương đáp lại.

“Bắc Minh Tư Dương, rốt cuộc khi nào con mới học được thế nào là ‘Tu Dưỡng’?” Bắc Minh Quân nhướng mày, con ngươi lại nhìn Cố Tịch Dao đang lau người cho Dương Dương.

Dương Dương phồng má ngửa đầu, học theo giọng điệu của Bắc Minh Quân——

“Bắc Minh Quân Đất Đen, rốt cuộc khi nào chú mới học được thế nào là ‘Tình yêu’?”

“Xì ——” Bắc Minh Quân cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Con hiểu sao?”

“Hừ, sao con lại không hiểu chứ? Con có thể hiểu…” Được rồi, khoe khoang chính là như thế.

Cố Tịch Dao đưa lưng về phía Bắc Minh Quân, lưng hơi căng cứng: “Dương Dương, trẻ con nói tình yêu gì chứ, không biết xấu hổ. Nhưng thật ra con phải học được thế nào là ‘Tu Dưỡng’. Đầu tiên, không được nói lời thô tục, phải kính trọng người lớn, nghe không?”

“…” Dương Dương thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ thì đành phải tủi thân chẹp miệng: “Mẹ, con chỉ kính trọng người đáng được kính trọng mà thôi…”

“Dương Dương, người lớn là người lớn, cho dù người đó ngang ngược vô lý, hung dữ, khuôn mặt xấu xí, thì người nhỏ hơn phải biết nhún nhường một chút, không được so đo với người đó.”
 
Chương 1114


Chương 1114

“À, con hiểu rồi!” Dương Dương lập tức hiểu được, cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ như một đóa hoa: “Người lớn Đất Đen, Dương Dương không so đo với ba đâu!”

Khuôn mặt Bắc Minh Quân hơi giật giật, lông mày nhíu lại không vui.

Sau đó anh kéo Cố Tịch Dao, ném khăn lên đầu Dương Dương: “Nếu vậy thì người lớn không cần hầu hạ người nhỏ tuổi!”

Anh kéo Cố Tịch Dao đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Trình Trình thì nói một câu: “Lát nữa con đưa tên nhóc kia đi ăn cơm.”

Trình Trình bình tĩnh gật đầu.

“Này, ông chú Đất Đen đáng ghét, không được cướp mẹ con đi…” Dương Dương phản ứng chậm một nhịp.

Ba đã kéo mẹ đi khỏi không còn bóng dáng.

***

Bắc Minh Quân nắm chặt tay Cố Tịch Dao kéo cô ra ngoài phòng tắm nhà gỗ.

“Buông tay ra, Bắc Minh Quân, tôi còn phải mặc đồ cho Dương Dương…” Cô vẫn nhớ thương con trai.

Anh nhíu mày, đánh chết cũng không thừa nhận mình ăn dấm: “Tên nhóc thối kia không thông minh chứ không phải thiếu tay thiếu chân, nó có thể tự mặc được!”

“Có ai nói con trai mình như vậy sao?”

“Vậy em nên hỏi nó xem có ai đối phó với ba mình như thế không?” Một tiếng lão ba chim chết, hai tiếng Bắc Minh Quân Đất Đen, tên nhóc Dương Dương hoàn toàn không đặt người ba này vào mắt!

“… Tôi thừa nhận mình cưng chiều Dương Dương nên hơi ngang bướng, tôi sẽ tiếp tục dạy dỗ thằng bé! Nhưng Bắc Minh Quân, vì sao anh không tự kiểm điểm mình xem, vì sao Dương Dương lại không thích anh như thế?”

Đôi mắt sắc bén của Bắc Minh Quân hơi híp lại, hiện lên sự u oán: “Nếu năm đó cô không trộm mang thằng bé đi thì cũng sẽ không có cục diện ngày hôm nay!”

Ngón tay Cố Tịch Dao run lên.

Cô sinh hai đứa nhưng lại mua chuộc bác sĩ lén trộm đi một đứa!

Lại không nghĩ tới đó là một sự tổn thương không thể bù đắp được.

“…” Ký ức dâng lên trong đầu làm cho cô đau lòng: “Phải! Tôi thừa nhận năm đó mình có ý đồ! Nhưng dù sao tôi đã mang thai nó mười tháng, tôi không thể bỏ được là chuyện bình thường! Vậy anh thì sao? Trình Trình đi theo bên cạnh anh, anh lại lạnh nhạt vô tình với nó, chẳng lẽ đây là cách giáo dục tốt nhất sao?”

Cố Tịch Dao nhớ đến chuyện Trình Trình từng đau lòng thế nào thì trái tim siết chặt lại.

Anh mím môi kéo cô đến sân phía sau phòng tắm——

Những đống rơm chất đống cao ở sân sau, dáng người anh cao lớn đè cô vào đống rơm…

“Bắc Minh Quân, anh kéo tôi đến đây làm gì? Rơm đâm vào người rất ngứa… Anh đừng đè tôi… Tránh ra…” Cô bình tĩnh nhíu mày, không thể tưởng tượng trừng mắt nhìn người đàn ông, không phải tên này có bệnh sạch sẽ sao?

Sao lúc này anh lại không chê mùi rơm?

“Hôm nay tôi mang em đến đây không phải để cãi nhau với em…” Anh cố tình thấp giọng nói.
 
Chương 1115


Chương 1115

Đống rơm dày dần dần che lấp hai thân hình …

Giữa những khe hở hẹp xuất hiện sự mập mờ khó tả.

Đôi mắt đen trong suốt của cô mở càng to, trái tim đập thình thịch… Khuôn mặt đẹp trai của Bắc Minh Quân ngày càng gần cô.

Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên bốn chữ to ——

Lén lút!

Quan hệ!

Không lẽ người đàn ông này muốn làm chuyện đó ở nơi hoang dã sao?

“Anh… Anh muốn làm gì…” Cô nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, cô quá quen thuộc với ánh sáng kia.

“Tịch Dao…” Anh thấp giọng nói, thở dài.

Anh đẩy cô vào sâu hơn, để đống rơm che cả hai người: “Tịch Dao, tôi định mang em và bọn nhỏ tới đây chơi. Tôi cũng không ngờ Phỉ Nhi sẽ đi theo.”

Anh đột nhiên giải thích, không giống như mọi ngày.

Nhưng anh không muốn cô hiểu lầm: “Sáng mai tôi sẽ nói Hình Uy đưa Phỉ Nhi đi, em đừng làm loạn với tôi nữa nhé?”

“Làm loạn?” Cô nghe vậy thì trái tim run lên: “Bắc Minh Quân, từ lúc anh lặng lẽ chuyển viện cho mẹ tôi, sau đó bỗng nhiên đưa tôi đến gặp người ba của anh, nói với ông ta: 【Ba, yên tâm, con sẽ không lấy cô ấy】, từ đầu tới cuối tôi có nói anh một câu nào không? Tôi làm loạn với anh lúc nào chứ?”

Cô cong khóe miệng, cười lạnh lướt qua sự buồn bã: “Bắc Minh Quân, anh yên tâm, cho dù đàn ông cả thế giới chết sạch, tôi có gả cho gà cho chó cũng sẽ không gả cho anh!”

***

Mặc dù đầu mùa xuân ấm áp, cũng không sưởi ấm được trái tim cô.

Cô nghĩ đời này không có cách nào cho ba đứa con mình có một gia đình hoàn chỉnh.

Sau này điều duy nhất cô có thể làm, đó là cho bọn nhỏ thêm nhiều tình thương của mẹ…

Nhưng câu nói “Tôi có gả cho gà cho chó cũng sẽ không gả cho anh” làm cho con ngươi Bắc Minh Quân lóe lên!

“Thật sao? Em bằng lòng gả cho gà cho chó?” Anh thấp giọng nói, lộ ra sự lạnh lẽo.

“Với điều kiện là đàn ông đều chết hết! Không chết thì sao tôi lại gả cho gà cho chó chứ? Huống chi trên đời này nhiều nam thần như vậy, nhiều tiểu thịt tươi thèm muốn tôi… Ưm…”

Môi lạnh của anh lấp kín đôi môi đỏ xinh đẹp của cô.

Hơn nữa anh còn dùng sức mút lấy…!

Nam thần sao? Tiểu thịt tươi à?

Trong con ngươi u ám lóe lên sự tàn ác.

Ngón tay thon dài đặt vào bên trong áo khoác của cô, cách lớp áo xoa nắn đồi núi trập trùng của cô giống như trừng phạt…

Dáng người cao lớn càng dán chặt vào người cô.

Đống rơm che giấu hai bóng người đè lên nhau…

“Ưm… Bắc Minh Quân… Anh… Ưm… Không được…” Cô há miệng cắn anh.

“Thời gian không nhiều lắm!” Anh hít một ngụm khí lạnh, rời khỏi môi cô, tay giữ chặt eo cô, trong giọng nói có sự bất đắc dĩ khó phát hiện: “Tịch Dao, qua đêm nay cũng chỉ còn năm ngày. Chẳng lẽ em phục tùng tôi khó như thế sao?”
 
Chương 1116


Chương 1116

“Chỉ còn năm ngày…” Cô ngẩn người cười khổ: “Thì ra một tháng này hôn nhân lại vất vả như thế…”

Cô nhìn anh nói móc: “Bắc Minh Quân, anh có nói cho Phỉ Nhi biết chuyện tôi kết hôn thay cô ta không?”

“…” Anh mím môi, lông mày càng nhíu chặt.

“Ôi, tôi thật là ngốc! Hỏi một vấn đề ngu ngốc!” Cô cong môi cười: “Thử hỏi trên đời này có người phụ nữ nào có thể chấp nhận một người khác thay thế trong hôn nhân của mình chứ?”

“…” Vẻ mặt của anh đã trả lời cô.

Phỉ Nhi thật sự không biết.

“Nhưng Bắc Minh Quân, đêm nay Phỉ Nhi cũng ở đây, anh không thể bớt phóng túng được không? Sao bây giờ anh lại đè tôi như vậy?!”

“Tôi nói Phỉ Nhi xuất hiện là chuyện ngoài ý muốn.” Trong đôi mắt đen phản chiếu khuôn mặt cô tái nhợt lại làm cho người khác thương yêu, đôi mắt anh hiện lên sự lưu luyến: “Chỉ có năm ngày, chẳng lẽ lúc này em muốn dừng lại? Kiếm củi ba năm thiêu một giờ em bỏ được sao?”

Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt mềm mại của cô: “Em từ bỏ quyền giám hộ của một đứa con sao?”

“…” Trái tim cô co lại.

Ánh mắt căng thẳng.

Cô cắn môi trừng mắt nhìn anh, trong mắt oán hận: “Bắc Minh Quân, tôi hận tên khốn nhà anh! Từ lúc bắt đầu trò chơi kết hôn này là một việc sai lầm! Nhưng tôi bị ma xui quỷ khiến mới đồng ý điên cuồng với anh! Cho dù tôi đê tiện cũng chỉ đê tiện mấy ngày nay! Tôi hy vọng đến lúc đó anh không được đổi ý đưa tôi một đứa con trai, đây là lời hứa của anh!”

“Đương nhiên.” Anh nhướng mày, lại lấp kín môi cô.

“…” Lần này, cô không phản kháng cũng không giãy giụa.

Cô cứ mở to hai mắt hiện ra sự trống rỗng trong đó.

Cô mặc kệ anh quấn lấy răng môi của mình, trêu chọc cô…

Gió thổi qua đống rơm cao tạo ra tiếng sàn sạt.

“… Em cho rằng làm cá chết thì có thể làm cho tôi lùi bước sao? Tịch Dao, em muốn khiêu chiến ‘kỹ thuật’ của tôi sao…” Anh khàn khàn cười khẽ, cách quần áo của cô xoa nắn nơi mềm mại…

Cô thật sự hận không thể bóp chết người đàn ông này!

“Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào? Cho dù anh muốn ‘dã chiến’ cũng phải suy nghĩ một chút, Phỉ Nhi yêu dấu của anh đang ở gần đây! Nếu anh không sợ cô ta biết thì tôi có thể phối hợp với anh kêu lớn hơn một chút!” Cô gằn từng chữ một, vẻ mặt giống như lưới rách cá chết.

Im lặng một lúc lâu. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Không khí của hai người có chút lạnh cứng.

Bắc Minh Quân trừng mắt nhìn cô gái trong lòng, nhìn dáng vẻ giống như chó con của cô thì cười khẽ: “Ha ha…”

Giọng nói trong trẻo như tiếng đàn Cello vang lên làm cho Cố Tịch Dao hoảng sợ.

Đầu ngón tay anh lướt qua khuôn mặt mềm mại của cô, trên cánh tay còn lưu lại vết cào: “Quan hệ bất chính? Tịch Dao, em hạ thấp anh cũng chính là tự hạ thấp mình! Nhưng nghe có vẻ rất kích thích, hay là chúng ta thử xem?”

Anh nói mấy chữ cuối cùng rất nhẹ, một bàn tay to di chuyển xuống phía dưới.
 
Chương 1117


Chương 1117

“A! Tên khốn, anh bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra!” Cố Tịch Dao run lên, lùi về phía sau, anh lại giam cô ở giữa đống rơm, không còn đường lui!

Người đàn ông này đúng là không còn thuốc chữa!

Anh liên tục thay đổi ranh giới cuối cùng của cô!

Cô không hy vọng xảy ra chuyện gì vào lúc quan trọng này, nhưng anh thật sự quá đáng ghét!

Cô cắn răng gầm nhẹ: “Anh thật sự không sợ tôi kêu to sao? Anh không sợ Phỉ Nhi của anh đau khổ sao?”

“Ưm——” Cố Tịch Dao hít một khí lạnh, trái tim lập tức bốc lửa giận, há miệng kêu lên: “Không ——”, “Ưm…”

Cô còn chưa nói xong thì anh đã bá đạo điên cuồng hôn lấy cô.

Mặc kệ cô giãy giụa thế nào cũng không chống lại khát vọng mãnh liệt của một người đàn ông!

“… Khốn…” Nạn…

Anh đúng là bất chấp tất cả!

Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve…

Gió thổi vào đống rơm vang lên tiếng.

Đối với một người đàn ông kiêu ngạo còn có bệnh sạch sẽ mà nói, nếu anh thích một người thì sẽ chiếm giữ, không ngừng chiếm giữ.

Ngoại trừ chuyện này thì không còn gì khác.

Nhưng hành động táo bạo và điên cuồng này cũng không làm cho những người đi ngang qua dừng bước.

Mặc dù có tiếng bước chân nhưng lại đi về phía một hướng khác.

“A…” Cô không nhịn được la lên.

Khóc không ra nước mắt!

Sao không ai nghe thấy tiếng cô gọi sao?

Sao không ai tới cứu cô gái sắp bị cướp đi sự trong trắng? (Tuy rằng sự trong trắng của cô đã sớm nằm trong tay người đàn ông này.)

Cô mềm nhũn giãy giụa, điên cuồng khiêu khích dục vọng của anh, khơi dậy cảm giác chinh phục của anh.

“Anh… Dừng tay… Lại…” Sự phản kháng của cô không thể ngăn cản được anh.

Cây cối trong đồng ruộng hòa vào nhau tạo ra mùi thơm thoang thoảng, nhanh chóng chiếm lấy lý trí của anh.

“Tịch Dao, tôi muốn biết vì sao tôi muốn em thế nào cũng không đủ?” Anh nhẹ giọng lẩm bẩm.

Người phụ nữ này, anh làm sao cũng không đủ.

Anh giống như tên nghiện mùi vị của cô.

Anh bất chấp tất cả, cũng dám làm bậy ở sau đống rơm.

Cuộc sống ở nông thôn rất đơn giản, giống cô của anh ngăn cách với thế giới bên ngoài, vứt bỏ tất cả oán hận giận dữ ra sau đầu, ngắm mặt trời mọc rồi nhìn mặt trời lặn, một tay ôm vợ, một tay dắt con đi dưới ánh hoàng hôn, đó là một ước mơ xa vời không thể nào chạm tới của anh.

Bây giờ anh muốn thực hiện nó.

Có Tịch Dao, còn có hai đứa con trai.

Ở nông thôn này anh sắp thực hiện ước mơ về cuộc sống yên bình của mình.

Tuy rằng, ước mơ này ngắn hơn tưởng tượng.
 
Chương 1118


Chương 1118

Cảm ơn? Cố Tịch Dao nhíu mày không hiểu vì sao tên này tự nhiên nói cảm ơn mình?

Anh nên xin lỗi cô mới đúng!

Một lúc lâu Cố Tịch Dao mới phản ứng lại.

Cô thở phì phò không thể tin được: “Không phải chứ! Bắc Minh Quân, thì ra anh muốn làm nông dân!!”

Cô thật sự muốn cười nhạo anh!

Ở trong mắt người khác, anh là thiên tài kiến trúc sư oai phong, người đứng đầu Bắc Minh Thị lại muốn làm nông dân?!

Anh đùa với cô sao!

Có biết gia tộc Bắc Minh hay không?

Bóng đêm đã bao trùm lên tia mắt mặt trời cuối cùng ở phía chân trời.

Trong nông trại bốc khói bếp, đèn đuốc sáng trưng trên hành lang, tiếng cười nói truyền ra.

Trong một căn phòng, đồ ăn được bày lên bàn.

“Ùng ục… Bà nói bà là bà cô của con sao?”

Dương Dương vừa gặm cánh gà vừa nói không rõ nhìn bà cô hiền từ ở bên cạnh.

Cô Phương cười gật đầu, yêu thương sờ đầu Dương Dương: “Lần đầu tiên Dương Dương gặp bà cô đúng không? Ba con thật là, không đáng tin cậy, hai anh em các con đã bảy tuổi rồi mới đưa đến đây cho bà cô gặp mặt.”

Cô Phương nói xong thì vỗ vai Trình Trình ngồi bên cạnh: “Một đứa tên là Trình Trình, một đứa tên là Dương Dương, tên nào cũng hay, đến đây cho bà cô nhìn hai đứa một chút… Ôi, hai anh em đúng là giống nhau…”

Cô Phương cười không khép miệng được, nếp nhăn ở đuôi mắt có vẻ rất thân Quân.

“Bà cô là em gái của ông nội sao?” Trình Trình ngước mắt hỏi.

“Đúng vậy.” Cô Phương hiền từ gật đầu.

“Nhưng vì sao ông nội chưa từng nhắc đến bà cô?” Trình Trình khó hiểu.

Nụ cười của cô Phương hơi cứng đờ một chút, sau đó bà dịu dàng nói: “Bởi vì bà cô đã làm một chuyện làm cho nhà họ Bắc Minh không vui, nhà Bắc Minh đã đuổi bà đi, cho nên ông nội con và bà cô sẽ không qua lại với nhau cả đời.”

“Làm một chuyện làm cho nhà họ Bắc Minh không vui?” Dương Dương tò mò hỏi: “Bởi vì bà cô ở đây trồng heo sao?”

Cô Phương nghe vậy thì cười ha ha: “Không phải là trồng heo mà là nuôi heo. Nhưng Dương Dương đoán đúng được một nửa, bởi vì năm đó bà cô không quan tâm sự phản đối của người nhà bỏ trốn với một người nông dân hai bàn tay trắng đến đây, cho nên mới ở đây cày ruộng nuôi heo.”

“Vậy ông dượng nông dân đâu ạ?” Dương Dương lại cắn một miếng cánh gà chiên.

“Ông ấy à…” Trong mắt cô Phương lộ ra sự đau lòng nhàn nhạt: “Đã mất nhiều năm rồi. Nếu ông ấy còn ở đây thì nhất định cũng rất thích hai anh em tụi con.”

“Bà cô…” Trình Trình cẩn thận nhìn thấy được sự đau buồn của cô Phương.

“Bà cô không sao. May là có ba các con vẫn luôn chăm sóc cho bà cô mấy năm nay.”

Phỉ Nhi ngồi ở bên kia im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của cô Phương và hai đứa nhỏ. Cô ta thầm nghĩ thì ra bà già này thật sự là cô ruột của Bắc Minh Quân.
 
Chương 1119


Chương 1119

Phỉ Nhi lập tức khó chịu trong lòng.

Nếu không phải trước đó cô ta nghe thấy lịch trình của Bắc Minh Quân, nếu trước đó cô ta không kịp cản anh lại trên đường cao tốc thì không biết cô ta đã bỏ lỡ chuyện gì!

Trực giác của cô ta nói cô Phương bị nhà họ Bắc Minh đuổi ra khỏi nhà và nông trại rời xa thành phố ồn ào này nhất định có ý nghĩa đặc biệt đối với Bắc Minh Quân.

“Cô.”

Bắc Minh Quân vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng cười của cô Phương và bọn nhỏ.

Cô Phương ngẩng đầu lên: “Quân, con tới rồi.”

Sau đó cô Phương quan sát cô gái được Bắc Minh Quân dắt vào.

Khuôn mặt của cô gái không phải đỏ ửng bình thường, rất mê người.

Nhưng biểu cảm của cô gái này có vẻ không vui.

“Ha ha, Quân, không cần hỏi cũng biết người này là mẹ của Trình Trình và Dương Dương đúng không?”

“Đúng vậy, cô.”

Bắc Minh Quân mím môi, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên sự sảng khoái.

Đó là vẻ mặt đắc ý của người đàn ông sau khi làm chuyện đó.

Cố Tịch Dao được anh nắm tay, oán hận siết chặt ngón tay anh.

Cô hận không thể bẻ gãy tay anh!

Vừa rồi người đàn ông còn trút dục vọng lên người cô phía sau đống rơm, sau đó giống như không có chuyện gì nắm tay cô nói đưa cô đi ăn cơm.

Nhưng cô không ngờ sẽ gặp cô của Bắc Minh Quân.

Đây là lần đầu tiên cô biết tên này còn có một người cô.

“Xin chào, dì.” Cố Tịch Dao e ngại người lớn ở đây nên không nổi giận, lễ phép chào cô Phương.

“Ha ha, đừng khách sáo. Con cũng gọi cô là cô giống như Quân là được.” Cô Phương cười tủm tỉm quan sát đôi trai gái này, không nhịn được gật đầu khen ngợi.

Lời này Phỉ Nhi nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch. Cô ta không ngờ trước đó cô ta bắt chước Bắc Minh Quân gọi là “Cô” khi, cô Phương lại nói cô ta gọi là “Cô Phương”.

Mà lúc này Cố Tịch Dao gọi bà là “Dì”, cô Phương lại muốn cô gọi là “Cô”!

Người thông minh vừa nghe là biết chuyện gì xảy ra.

Cô Phương nói câu này giống như đâm Phỉ Nhi một nhát.

“Mẹ, mau đến đây đi, bà cô làm đồ ăn rất ngon…” Miệng Dương Dương bóng nhẫy giống như mèo hoa nhìn về phía Cô Tịch Dao.

Cố Tịch Dao nhân cơ hội hất tay Bắc Minh Quân, lập tức đi đến bên cạnh Dương Dương, cô cầm khăn giấy dịu dàng lau dầu mỡ trên miệng con trai: “Nghịch ngợm. Mẹ nói con bao nhiêu lần rồi, không được làm dơ người. Con đã cảm ơn bà cô chưa?”

“Đúng rồi!” Dương Dương quay đầu cười với cô Phương: “Lần sau bà cô còn mời Dương Dương ăn sao? Cảm ơn bà cô!”

“Nghịch ngợm!” Cố Tịch Dao véo mũi nhỏ của Dương Dương, cô dở khóc dở cười xin lỗi cô Phương.

“Ha ha ha…” Cô Phương cười to: “Được rồi, khi nào hai anh em các con tới thì bà cô sẽ mời ăn bất cứ lúc nào.”

Sắc mặt Phỉ Nhi tái nhợt, tuy rằng son phấn đã che đi những vết sẹo nhỏ, nhưng có vẻ vẫn làm cho người khác thông cảm.
 
Chương 1120


Chương 1120

Lúc Bắc Minh Quân định ngồi bên cạnh Cố Tịch Dao thì Phỉ Nhi đứng lên kéo cánh tay anh: “Quân, mau ngồi xuống đi.”

Bắc Minh Quân liếc Cố Tịch Dao một cái, từ lúc vào phòng thì tầm mắt cô không dừng lại trên người hai đứa nhỏ thì cũng ở trên người cô Phương, coi anh là không khí, vốn không quan tâm anh ngồi ở đâu.

Cũng được, anh cũng không muốn dưới hoàn cảnh này làm cho Phỉ Nhi đau khổ.

Anh ngồi xuống, Phỉ Nhi nhiệt tình gắp đồ ăn cho anh, dáng vẻ ân cần chăm sóc giống như cô vợ nhỏ.

“Trình Trình, mẹ múc canh cá cho con.” Mặc dù Dương Dương ở bên cạnh Cố Tịch Dao thời gian lâu hơn, nhưng Trình Trình cũng là con của cô, lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt, cô không thể không thương thằng bé.

Trong bữa ăn, cô chăm sóc cho hai đứa bé cũng gắp thêm đồ ăn cho cô Phương.

“Ha ha, Tịch Dao, con đừng chỉ lo gắp đồ ăn cho bọn cô, con cũng phải ăn đi.” Cô Phương cười nói: “Cô nhìn con gầy như thế, đúng là làm khó con phải sinh hai đứa bé cho Quân. Đến đây tẩm bổ một chút, tranh thủ sinh em gái cho hai đứa nhóc này, ha ha…”

Cô Phương mỉm cười nói, mấy người còn lại thì sửng sốt.

Sinh em gái?

“…” Trình Trình dừng một chút nhìn bà cô một cái lại nhìn Cố Tịch Dao, sau đó cậu cúi đầu uống canh cá, im lặng không nói.

Cô Phương cười rất vui vẻ.

Sắc mặt Phỉ Nhi xanh mét, bàn tay gắp đồ cho Bắc Minh Quân cứng lại trên không trung. Cô ta nhất thời không biết phản ứng thế nào, vẻ mặt giống như sắp khóc.

Bắc Minh Quân rất bình tĩnh, khóe miệng cong lên như có như không. Lần đầu tiên anh cảm thấy đề nghị này của cô này không tệ lắm.

“Hả…” Ngón tay Cố Tịch Dao cầm đữa hơi run lên, vẻ mặt xấu hổ: “Ha ha, dì đang nói giỡn sao… Chuyện này sao có thể được…”

Cô cố chấp gọi cô Phương là dì, cô cũng thừa nhận lúc nói lời này thì trong lòng hơi chột dạ.

Ông trời có mắt, bé cưng Cửu Cửu, mẹ thật sự không cố ý nói dối.

Dương Dương chớp mắt như tên trộm liếc Cố Tịch Dao một cái: “Mẹ, mẹ nói vậy không sợ Cửu… Ưm ưm ưm…”

Cố Tịch Dao cầm đùi gà nhét vào miệng Dương Dương, ngăn chặn mấy lời Dương Dương định nói ra.

“Trẻ con không được nói xen vào! Ngoan ngoãn ăn cơm.”

Đôi mắt Cố Tịch Dao liếc con trai một cái, đứa bé nghịch ngợm này không thể để cô bớt lo một chút sao?

Hu hu, Dương Dương đáng thương nhìn mẹ một cái, được rồi, thứ lỗi cho cậu lại khuất phục dưới uy quyền của mẹ.

Dương Dương cắn đùi gà, nghĩ thầm: Em Cửu Cửu, xin lỗi. Không phải anh trai không giúp em, là anh trai có nỗi khổ riêng (nói nhảm, có miệng dùng để ăn chứ gì), chờ một ngày nào đó hai người bất hạnh chúng ta gặp nhau thì anh trai sẽ bồi thường phao câu gà cho em, em Cửu Cửu đừng trách anh trai, nhăm nhăm ừng ực…

Trình Trình nhìn Dương Dương ăn uống thỏa thích thì nỗi sợ hãi vừa rồi mới thoáng ổn định lại.

Đừng bao giờ hy vọng một tên tham ăn có thể giữ được miệng mình. Cậu thật sự lo lắng có ngày Dương Dương không cẩn thận nói bí mật về em Cửu Cửu ra ngoài.

“Để dì chê cười rồi.” Cố Tịch Dao xin lỗi với cô Phương: “Vào thời điểm thích hợp, con sẽ cho Trình Trình cùng Dương Dương thêm một em gái nữa.”

 
 
Chương 1121


Chương 1121

Cô vừa nói xong lại làm cho bọn họ kinh ngạc.

“Hả? Ha ha, tốt, tốt, tốt…” Cô Phương nói tốt.

“…” Trình Trình nhíu mày, không phải vừa rồi mẹ còn sợ Dương Dương lỡ miệng nói sao? Sao lúc này…

“Hả?” Dương Dương suýt rơi tròng mắt, má phồng lên vì đùi gà đầy miệng, mẹ không được chơi như vậy.

“Khụ.” Bắc Minh Quân ho một tiếng, khóe môi càng cong lên, tuy rằng biểu cảm không khác gì với khuôn mặt đơ cứng, nhưng lúc này anh chắc chắn là ——lông mày, như, đang, múa!

Mẹ nó!

Cố Tịch Dao dời mắt nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Bắc Minh Quân thì liếc xéo anh một cái.

Chỉ thấy anh giống như không có việc gì, ưu nhã cầm chén trà trên bàn khẽ nhấp một ngụm.

Nước mắt Phỉ Nhi to như hạt đậu muốn chảy xuống…

Bọn họ lại nghe thấy Cố Tịch Dao nói thêm ——

“Chờ gặp được người đàn ông thích hợp thì sẽ sinh em gái cùng mẹ khác ba cho hai anh em.”

Cô hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu giống như dính lấy mật ngọt vậy.

Nhất là khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, dường như tỏa ra một vòng ánh sáng màu trắng, đó là tình thương của người mẹ.

“Chuyện này…” Cô Phương ngây người.

Sắc mặt Bắc Minh Quân lập tức biến thành xanh mét.

Em gái cùng mẹ khác ba?

Phỉ Nhi sắp rơi nước mắt bỗng dừng lại, gần như nín khóc mỉm cười. Cuối cùng nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

“Cái gì…”

Dương Dương sửng sốt vài giây rốt cuộc cũng khép miệng lại.

Miệng nhỏ đầy dầu mỡ lập tức nở nụ cười tươi hấp dẫn chết người không đền mạng.

Trong miệng cậu còn thịt gà, lời nói không rõ: “Mẹ thiệt (thật) sao? Còn muốn sinh em gái nhỏ cho tụi con sao? Oh yeah, thật là quá tốt!”

Nụ cười của Dương Dương gần như sáng mù mắt Bắc Minh Quân.

Cố Tịch Dao trả lời con trai, cưng chiều nói: “Cũng có thể, sinh em gái để quản lý con, đỡ làm cho mẹ nhọc lòng!”

Cô nói lời này chắc chắn làm cho ngọn lửa trong lòng Bắc Minh Quân lập tức bùng cháy.

Vô cùng nóng bỏng.

Nhưng Bắc Minh Quân là ai chứ, không ai có thể lợi hại hơn anh!

Rõ ràng khuôn mặt tuấn tú đã run rẩy, nhưng còn giả vờ ưu nhã, giả vờ bình tĩnh, đủ loại giả vờ.

Cô Phương gần như nhìn Bắc Minh Quân lớn lên, sao bà có thể không nhìn ra suy nghĩ của Bắc Minh Quân chứ?

Chỉ là đứa nhỏ này quá sĩ diện. Cho dù bà có lòng muốn giúp anh, nhưng anh phải hiểu rõ hai chữ tình yêu này không thể chứa một hạt cát nào.

Lúc này Phỉ Nhi chính là hạt cát đó, hơn nữa còn là hạt cát rất lớn.

Cô Phương thở dài lắc đầu, đành phải nói giúp vào——

“Dương Dương, bà cô cảm thấy tình cảm của anh em cùng mẹ cùng ba sẽ tốt hơn.”
 
Chương 1122


Chương 1122

Cô Phương lại nhìn Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao có chút mất tự nhiên cười: “Dì, chuyện này cũng chưa chắc. Có người không hề có quan hệ huyết thống nhưng tình cảm lại rất tốt.”

“Nói như vậy…” Khuôn mặt trắng nõn Trình Trình khẽ cười, lặng lẽ nhuộm màu rực rõ, nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên nói: “Con không ngại có thêm mấy em gái như thế.”

Xinh đẹp.

Lời này khắc sâu vào lòng Cố Tịch Dao.

Cô khen ngợi nhìn con trai cái, lúc này cô thật sự rất vui vẻ có hai đứa con trai ở bên cạnh mình!

Nhưng đôi mắt Bắc Minh Quân lạnh lẽo lập tức trầm xuống.

Anh không thay đổi sắc mặt nhìn Trình Trình một cái, đứa nhỏ này nhẹ nhàng như mây trôi, vui mừng, sắc mặt sung sướng, đúng là lời nói thật lòng!

Nhưng sao anh càng nhìn càng không vừa mắt chứ?

Dương Dương gây rối thì thôi, không nghĩ tới Trình Trình cũng sẽ đổ dầu vào lửa!

Anh nhướng mày, giọng nói trầm thấp lộ ra mùi vị nguy hiểm: “Trình Trình đã ăn no chưa?”

Có nghĩa là: Ăn no không có việc gì làm, bắt đầu sợ thiên hạ chưa loạn sao?

“…” Trình Trình im lặng không nói, lúc này cậu mới biết không nên chạm vào vảy ngược của ba nữa, tránh phải làm bia đỡ đạn.

Đương nhiên Trình Trình biết rõ, còn có một tên ngốc sẽ xung phong làm bia đỡ đạn thay cho mình.

Quả nhiên Dương Dương quay đầu nhìn về phía Bắc Minh Quân nói——

“Ôi, con nói này ông già, đừng xen miệng vào được không! Bọn con đang bàn bạc kế hoạch sinh em gái với mẹ, có liên quan chim gì với ba sao?”

Dương Dương nói câu ‘có liên quan chim gì với ba sao’ thật sự đã đụng vào vảy ngược của người nào đó!

Hơn nữa còn là vảy ngược đau nhất!!

Bởi vì Cố Tịch Dao sinh em gái cùng mẹ khác ba cho mấy đứa con trai, thật sự không liên quan đến ‘chim’ của Bắc Minh Quân…

Quả nhiên trên trán người nào đó dày đặc mây đen!

Giả vờ ưu nhã gì đó, giả vờ bình tĩnh cao quý gì đó cũng bị câu nói này của Dương Dương hoàn toàn xé nát!

“Bắc Minh, Tư, Dương!”

Giọng điệu quen thuộc làm cho người ta sởn tóc gáy phát ra từ nơi sâu thẳm trong cổ họng của Bắc Minh Quân.

Khiến thần kinh của những người đang ngồi không khỏi căng thẳng.

Đương nhiên ngoại trừ Dương Dương, tên nhóc này không có thần kinh. Cho nên cậu sẽ không có mấy bệnh về thần kinh, ví dụ như bệnh tâm thần?

Sau đó dáng người cao lớn của Bắc Minh Quân bỗng nhiên đứng lên, cánh tay dài xách cơ thể bé nhỏ của Dương Dương lên: “Xem ra đây là lúc dạy cho con biết thế nào là kính trọng yêu thương ba mẹ!”

Anh nói xong thì lộn ngược Dương Dương lại xách ra ngoài!

Động tác này thật sự quá nhanh, quá tàn nhẫn, quá chuẩn!
 
Chương 1123


Chương 1123

Dường như Dương Dương giống như chú thỏ trắng nhỏ bị Bắc Minh Quân bắt trong tay, xoay người đi ra ngoài…

Nhanh đến mức Cố Tịch Dao không kịp phản ứng, cô hoàn toàn không ngờ Bắc Minh Quân lại nổi giận vào lúc này!

Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của anh! Sự cao quý ưu nhã lý trí tỉnh táo của anh đi đâu rồi?

“Bắc Minh Quân, anh dừng tay lại, anh định làm gì với Dương Dương——”

Cố Tịch Dao muốn đứng dậy ngăn cản nhưng cô Phương kéo cô lại, cô Phương lắc đầu cười nói: “Cứ mặc kệ bọn họ. Có một số việc phải để bọn họ giải quyết theo cách của đàn ông.”

Cố Tịch Dao nhíu mày, ở trước mặt cô Phương nên cô nhịn xuống.

Cô thấy anh ngược đãi Dương Dương như vậy, người mẹ nào đành lòng chứ?

Cô Phương nhìn ra sự lo lắng của cô: “Được rồi, ngồi xuống đi, mặc kệ hai ba con bọn họ, chúng ta tiếp tục ăn…”

Cố Tịch Dao kiềm chế cảm xúc trơ mắt nhìn Bắc Minh Quân tức giận đưa Dương Dương ra ngoài cửa…

Dương Dương bị treo ngược, đến khi đùi gà chiên ngậm một nửa trong miệng rớt ra ngoài thì cậu nhóc nổi giận. Lúc này cậu mới rống lên—

“Này, ông già đáng chết, ông buông tôi ra…”

Tên nhóc đáng thương, với dáng người nhỏ bé của cậu thì sao có thể đấu lại ba già cao gần gấp đôi mình chứ?

“Con còn dám la lên thử xem! Con có tin ba đánh gãy chân chó của con không!”

Hai cha con nhanh chóng ra khỏi phòng, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của Dương Dương——

“La thì la! Ông già đáng chết, ông già thối tha, ông già đáng ghét!”

‘Chát!’ Trên mông của Dương Dương bị đánh một cái.

“Hu hu ——” Dương Dương kêu một tiếng, thê thảm gào lên,giống như con khỉ nhỏ nhanh chóng đánh vào người Bắc Minh Quân, không phải nói đánh gãy chân sao: “Ông là đồ chim chết, sao ông lại đánh vào mông chứ!!”

“Con là con trai ba, ba muốn đánh vào đâu thì đánh!”

“Ông không quyền làm như vậy! Tôi do mẹ sinh ra, không phải do ông sinh!!!”

“Không có ba thì sao mẹ con có thể sinh chứ!”

“Không có ông thì mẹ vẫn có thể sinh! Bởi vì còn có ba khác!” Câu này của Dương Dương lại chọc trúng vào trái tim của Bắc Minh Quân!

‘Chát chát chát ’…

“A a a a… Đau đau đau…”

“Bắc Minh Tư Dương, con tốt nhất nghe cho rõ đây! Đời này con đừng hy vọng có người ba khác, càng đừng hy vọng có em gái cùng mẹ khác ba, trừ khi giẫm qua xác ba!”

“Hu hu hu, Bắc Minh Quân Đất Đen, ông chờ đó! Sau khi tôi trưởng thành thì cho dù ông chôn ở dưới đất, tôi cũng nhất định đào xác ông lên giẫm hai cái…”

“Được lắm, dám nguyền rủa ba con đúng không!”

‘Chát! Lại một phát nữa, mông Dương Dương rất đau rát.

“Hu hu… Ông không phải là ba tôi! Tôi không có người ba như vậy… Tôi muốn mẹ, nếu tôi không có ba thì cũng muốn có em gái… Hu hu hu hu hu…”
 
Chương 1124


Chương 1124

“Con còn dám nói!” Bắc Minh Quân tức giận đến sắc mặt xanh mét!

Mỗi câu Dương Dương gào lên giống như cây kim đâm vào trái tim anh!

“Hu hu hu, tôi muốn nói…”

Chát chát chát…

Trong phòng, trên bàn cơm trở nên nặng nề.

Bởi vì Bắc Minh Quân tức muốn hộc máu xách Dương Dương đi ra ngoài dạy dỗ khiến mọi người không có tâm trạng ăn uống.

Phỉ Nhi cảm thấy ăn không có mùi vị gì.

Cố Tịch Dao vừa ăn vừa lo lắng.

Cô Phương giống như đang suy nghĩ.

Chỉ có Trình Trình vẫn ăn uống cao quý ưu nhã.

Bên ngoài tiếng khóc của Dương Dương như quỷ khóc sói gào, vô cùng chói tai.

Trình Trình không khỏi thở dài, chậc chậc chậc, người ba này đúng là ra tay tàn nhẫn, Trình Trình không cần nghĩ cũng đoán được chắc chắn đầu của ba đang bốc khói, có thể thấy được đây không phải là nổi giận bình thường…

Xem ra chuyện để mẹ sinh em gái cùng mẹ khác ba đã chọc vào ranh giới cuối cùng của ba rồi.

Khóe miệng Trình Trình cong lên như có như không lại nhanh chóng biến mất. Tâm trạng lập tức tốt hơn.

Dương Dương, anh trai xin lỗi em. Buổi tối, anh trai sẽ đền bù mấy phao câu gà cho em…

(Hai anh em này, lúc nãy Dương Dương muốn xin lỗi em Cửu Cửu cũng nói bồi thường phao câu gà… Không hổ là ba anh em ruột! )

Em Cửu Cửu đang ở Sabah, khi bàn tay nhỏ múc cơm thì không hiểu sao lại bị sặc…

“Khụ khụ khụ…”

“Sao vậy? Chậm một chútkhụ ác…” Anna vội vàng vỗ lưng cô nhóc: “Gà hầm hôm nay không ngon sao?”

“Khụ khụ khụ…” Cô bé ho đến mặt đỏ bừng: “Ăn nhon (ngon) lắm…”

“Ha ha, vậy thì từ từ ăn, dì sẽ không giành với con, đừng sặc nữa.”

Cửu Cửu gật đầu, phồng má, quan sát gà hầm rồi chỉ vào hỏi: “Dì Anna, chỗ đó nà (là) cái gì?”

“Ha ha, cái đó sao?” Anna mỉm cười: “Đó là phao câu gà, nhưng không ăn được.”

“Vì sao?”

“Bởi vì phao câu gà là nơi dơ bẩn nhất của con gà, bình thường không ăn được.”

“Giống như nơi Cửu Cửu đi nặng sao?”

Mặc dù cô nhóc mới hai tuổi nhưng đã lộ ra dáng vẻ tinh nghịch như quỷ, tràn đầy tò mò với mọi thứ xung quanh, quả nhiên nói một chút đã hiểu.

“Ha ha, đúng vậy, Cửu Cửu thật là thông minh.” Anna thuận tiện nói thêm một chút kiến thức an toàn cho cô bé: “Sau này Cửu Cửu ở bên ngoài, cho dù ai đưa phao câu gà cho con thì cũng không được ăn.”

“Ừm ừm! Con biết rồi, dì Anna.” Cửu Cửu lập tức nghe lời.

Thì ra phao câu gà là nơi con gà đi nặng!

 
 
Chương 1125


Chương 1125

Cửu Cửu nhớ kỹ sau này ai đưa phao câu gà cho mình ăn thì sẽ đưa lại cho người đó ăn, hừ!

(Giấc mộng tan vỡ. Dương Dương trông cậy phao câu gà có thể bồi thường cho em Cửu Cửu, Trình Trình cũng trông cậy vào phao câu gà có thể bồi thường cho Dương Dương. )

Sau bữa cơm tối.

Cô Phương cho người đưa Phỉ Nhi về nghỉ ngơi trước.

Cố Tịch Dao cảm ơn cô Phương, nắm tay Trình Trình muốn đi tìm Dương Dương.

Không ngờ cô Phương kéo tay Cố Tịch Dao: “Khoan đã, Tịch Dao, không biết con có tiện trò chuyện với bà già này hay không?”

Trình Trình rất sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của cô Phương: “Mẹ, mẹ trò chuyện với bà cô đi, con đi tìm Dương Dương là được.”

“…” Cố Tịch Dao nhìn cô Phương gật đầu, cô nói với Trình Trình: “Vậy con phải an ủi tên nhóc kia thật tốt nhé?”

Trình Trình hơi hơi cười nhạt một chút: “Ân. Mẹ yên tâm, Dương Dương là nam tử hán, không yếu ớt như vậy đâu.”

Cô Phương chờ Trình Trình rời đi mới thở dài hỏi: “Tịch Dao, cô thay mặt Quân xin lỗi con, cô nhìn ra được tên nhóc Quân rất quan tâm con.” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Xin lỗi? Cô…”

“Cô biết chuyện của Phỉ Nhi là điều Quân có lỗi với con nhất. Cho nên cô thay mặt Quân xin lỗi con.”

“Xin lỗi?”

Cố Tịch Dao hơi sững ra, sau đó cười mỉa mai.

“Đúng…” Trên gương mặt của cô Phương xuất hiện sự cô quạnh, là sự bất lực: “Có lẽ cháu cảm thấy cô nói lời này rất hoang đường, nhưng cô cầu xin cháu, có thể cho Quân một ít thời gian được không…”

Cố Tịch Dao lắc đầu, cắt ngang lời nói của cô Phương : “Dì đừng hiểu lầm. Bắc Minh Quân không có chỗ nào phải xin lỗi với cháu. Ngoài việc anh ấy là ba của tụi nhỏ, cháu là mẹ của tụi nhỏ ra, giữa chúng cháu không có quan hệ gì cả, cũng không tồn tại chuyện ai có lỗi với ai.”

“Tịch Dao…” cô Phương kéo tay của Cố Tịch Dao, dường như còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại chỉ ngập ngừng rồi thôi.

Cố Tịch Dao khéo léo rút tay của mình ra, miễn cưỡng mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự mệt mỏi: “Dì, cháu có hơi mệt. Nếu như dì không phiền, cháu muốn đi nghỉ ngơi trước.”

“Haizz…” Cô cuối cùng thở dài, thấy Cố Tịch Dao không muốn nghe nữa, bà ta cũng đành buông tay: “Tịch Dao, mặc kệ cháu có tin hay không, cô biết, trong lòng của Quân chỉ có cháu…”

Đêm khuya lạnh như nước.

Dương Dương sau khi bị Bắc Minh Quân đánh vào mông một trận, không có tiếng khóc tiếng gào của tiểu quỷ Dương Dương, trang viên thôn quê mới dần dần yên tĩnh trở lại.

Trong phòng, ánh đèn không quá sáng.

Cách trang trí của căn phòng vẫn giữ phong cách nông thôn của thế kỷ trước, đồ dùng cổ điển lại có một phong vị khác.

Dương Dương nằm bò trên giường, cởi quần, cái mông nhỏ vểnh lên, sưng đỏ một mảng.

Đầu của cậu nhóc vùi vào trong gối, nước mắt chảy ra, ướt cả mảng.

Trong miệng còn lẩm bẩm: “Hu hu hức hức… cho dù Dương Dương không có ba sẽ bị cười nhạo, Dương Dương cũng không cần lão ba đó nữa, Dương Dương chỉ cần mẹ… mẹ dẫn Dương Dương đi đi… hu hu hu, Dương Dương và mẹ sống cuộc sống trước kia…”
 
Chương 1126


Chương 1126

Cố Tịch Dao vừa thoa thuốc mỡ cho đứa trẻ, vừa đau lòng như bị dao cứa qua.

Mặc dù Dương Dương bị Bắc Minh Quân dạy dỗ một hai lần, làm mất đi sự bướng bỉnh của đứa trẻ này là điều dễ hiểu, nhưng trên đời có người mẹ nào không xót con của mình chứ.

Chỉ là, sống cuộc sống trước kia? “Dương Dương muốn về Mỹ rồi sao?”

Nhớ năm đó, cô dẫn Dương Dương ở nước Mỹ bươn trải, lúc đó, cô còn không biết Trình Trình lưu lạc ở đâu, càng không biết nhân vật Bắc Minh Quân…

Một lòng chỉ muốn chữa bệnh cho Vũ Xuân, đâu biết thì ra Vũ Xuân không phải mẹ của mình.

Càng không ngờ, sau đó lại mang thai Cửu Cửu…

Vận mệnh, dường như trước nay cứ thế mà đến.

“Hừm, vậy ngược lại không phải…” Dương Dương khóc nức, đùa, nước Mỹ đều là người ngoại quốc, mặc dù tóc vàng mắt xanh, vóc dáng cao ráo, nhưng đâu có chỗ nào bằng con gái của nước mình vừa ngốc vừa đơn thuần vừa vui chứ: “Dương Dương vẫn thích ở đây, mẹ dẫn Dương Dương về nhà đi, Dương Dương không muốn ở nhà Bắc Minh nữa…”

Ngón tay thoa thuốc mỡ của Cố Tịch Dao dừng lại.

Không đợi cô đáp, lại bị một giọng nói non nớt cắt ngang: “Không được.”

Lời này là Trình Trình nói.

Cậu nhóc để sản phẩm công nghệ cao bằng pin trong tay xuống, lúc này nhìn qua: “Mẹ sau này còn phải chăm sóc Tiểu Cửu Cửu, em ở nhà họ Bắc Minh ăn ngon ở nhà to thì đừng làm phiền mẹ nữa…”

“Hừ hừ… em cũng có thể chăm sóc Cửu Cửu…” Dương Dương liếc nhìn Trình Trình, không phục nói.

“Em?” Trình Trình bĩu môi chê bai.

“Này! Bắc Minh Tư Trình, biểu tình này của anh là sao! Coi thường em sao? Không tin em có thể chăm sóc em Cửu sao?”

Trình trình bĩu môi: “Không phải coi thường, căn bản là không để em vào trong mắt.”

“Hu hu, mẹ mẹ nhìn đi… quả nhiên họ Bắc Minh không có ai tốt đẹp! Bọn họ đều bắt nạt con…” Dương Dương uốn éo cái cơ thể nhỏ bé, uất ức rơi nước mắt.

“Bắc Minh Tư Dương, em đủ rồi đấy.” Trình Trình lời ít ý nhiều.

Hàm ý chính là: Thứ nhất, Dương Dương em cũng họ Bắc Minh, rõ ràng chính em cũng không phải thứ gì tốt.

Thứ 2, đường tưởng giả vờ làm nũng với mẹ thì có tác dụng, cũng không nhìn lại mình lớn đến đâu rồi, không xấu hổ, thật là mất hết mặt mũi đàn ông của nhà Bắc Minh.

“Được rồi Dương Dương, nên thu nhiễm một chút, hửm?” Cố Tịch Dao khẽ thở dài, chút tâm tư này của Dương Dương cô là mẹ sao không nhìn ra chứ?

Đứa trẻ này chính là chê ở với Bắc Minh Quân không tự do, nhà họ Bắc Minh lại quá nhiều quy tắc, quá nhiều trói buộc, Dương Dương sao chịu được chứ?

“Đáng ghét…” Nước mắt đó của Dương Dương nói thu là thu lại, dẩu miệng, đáng thương nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ có phải định không cần Dương Dương rồi không?”

“…” Trái tim của Cố Tịch Dao nhói đau, quay đầu nhìn gương mặt sáng sủa thông minh của Trình Trình: “Đồ ngốc, ai nói mẹ không cần Dương Dương chứ? Bất luận là Dương Dương, Trình Trình hay Cửu Cửu, mẹ đều muốn, ai cũng không ít, có được không?”

 
 
Chương 1127


Chương 1127

“Yeah, quá tuyệt rồi! Biết mẹ tốt nhất mà…” Dương Dương hưng phấn nhảy nhót như chú sư tử con, nhất thời quên mất cái mông nhỏ bị Bắc Minh Quân đánh, đau đớn hô lên một tiếng: “Aiya…”

“Đừng nghịch, ngoan ngoãn nằm xuống cho mẹ!” Cô bật lực mỉm cười nói, đưa tay, nhẹ nhàng đắp chăn cho Dương Dương: “Cũng được, hai ngày này, sư tử hoang con cuối cùng có thể dừng lại rồi!”

“Hic…” Dương Dương lúc này mới ngoan ngoãn nằm sấp xuống, vểnh cái mông nhỏ còn không ngoan lắc lư: “Mẹ, rốt cuộc còn phải đợi bao lâu mới có thể gặp được em Cửu? Nhớ em ấy quá…

“Con còn nói! Lúc ăn cơm, nếu không phải mẹ chặn miệng con lại, con có phải chuẩn bị nói chuyện của Cửu Cửu ra rồi không?” Cô giả bộ tức giận.

“Đâu có đâu có đâu có…” Dương Dương vội vàng chớp chớp mắt với Cố Tịch Dao, đánh chết cũng không nhận: “He he, mẹ yên tâm đi, con sẽ không cho lão ba chết tiệt đó được hời đâu! Nếu để ba biết em Cửu tồn tại, không chừng lại muốn tranh với con!”

“Con biết thì tốt!” Cô nhéo cái mũi nhỏ của Trình Trình, lúc này mới thở phào.

Vừa nói đến em gái bảo bối, Trình Trình cũng sáp tới, đôi mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm Cố Tịch Dao.

“Mẹ muốn đón em gái về nhà rồi sao?”

Ánh mắt mong đợi đó, lập tức hòa tan trái tim của Cố Tịch Dao.

Cô khẽ mỉm cười ôm Trình Trình qua: “Mẹ muốn…rất muốn rất muốn..”

Nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đơn thuần của cô bé Cửu Cửu, khóe miệng của cô không tự chủ được mà cong lên lộ ra sự hạnh phúc: “Chỉ là…” Cô nhíu mày: “Vẫn phải đợi mấy ngày nữa. Tiếp tục đợi thêm mấy ngày nữa thì mẹ sẽ đón Cửu Cửu về đoàn tụ với các con, được chứ?”

“Còn phải đợi?” Dương Dương thất vọng túm chặt cái gối.

Trình Trình khẽ gật đầu, đưa ngón tay ra, nhìn cô: “Móc ngoéo.”

Hành động này khiến Cố Tịch Dao sững người.

Trong đôi mắt đen láy trong veo của Trình Trình vụt qua tia sáng, khiến cô lập tức hiểu, đứa trẻ này không có cảm giác an toàn cho nên mới cần lời hứa của cô.

Cô sao nhẫn tâm nói với hai con trai, qua tối nay, thời hạn kết hôn thay với Bắc Minh Quân chỉ còn lại 5 ngày.

5 ngày sau, rốt cuộc chọn đứa trẻ nào theo cô đây?

Cô cũng không biết.

Thậm chí ngay lúc này, cô vẫn đang do dự.

Một mặt đau lòng cho Dương Dương, tính cách hoang dã của thằng bé ở nhà họ Bắc Minh không chịu được khổ; một mặt khác đau lòng Trình Trình ở nhà họ Bắc Minh lại quay về sự u ám và bất an trước đây.

Thật sự quá khó lựa chọn, từ bỏ ai cũng không muốn…

“Móc nghéo.” Cô cong ngón út, mỉm cười hứa.

Bởi vì mặc kệ chọn ai, cô đều biết, hai bảo bối này vĩnh viễn là con trai ngoan của mình, anh trai tốt của Cửu Cửu.

Đêm khuya càng thâm trầm.

Cố Tịch Dao sau khi dỗ các con ngủ, kéo chiếc áo khoác một mình trở về phòng.

Trên hành lang ở sân sau của Nông gia lạc, yên tĩnh vô cùng.

Phía dưới hành lang là hồ cá trong vắt.

Đêm nay tâm trạng của cô, giống như vầng trăng trên bầu trời, lúc đám mây đen dày che đi, lúc lộ ra nửa vầng, lúc nấp sau đám mây đen.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom