Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 721: 721: Kích Động Điên Cuồng





Trừ Tống Hoa Nhã và Trần Hân Như, những người khác trong phòng đều chỉ trích Dương Thanh.

Trần Hân Như vốn có quan hệ khá tốt với Tống Hoa Nhã, thấy Dương Thanh bị mọi người nhằm vào cũng hốt hoảng, vội vàng khuyên nhủ: “Dương Thanh, anh mau xin lỗi đi!”
“Chỉ cần anh xin lỗi, Đông Húc sẽ nể mặt Hoa Nhã mà không làm khó anh”.

Dương Thanh không thèm quan tâm.

Những người này chẳng thể gây nguy hiểm gì cho anh.
Huống chi, với thân phận hiện giờ của anh, đừng nói là người nhà họ Tôn và con rể, kể cả ông chủ nhà họ Tôn cũng chỉ có nước quỳ xuống xin anh tha thứ mà thôi.

Tống Hoa Nhã cũng tức giận không kém.

Rõ ràng Tôn Mỹ Quyên sỉ nhục cô ta trước, Dương Thanh mới ăn miếng trả miếng, kết quả lại là anh không đúng.

“Hoa Nhã, cậu mau khuyên chồng cậu đi! Đắc tội Đông Húc không tốt đâu!”
Trần Hân Như thấy Dương Thanh không phản ứng lại càng nóng ruột, quay sang khuyên Tống Hoa Nhã.
Tống Hoa Nhã biết năng lực của Dương Thanh, cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô anh cũng chẳng coi ra gì nữa là những người này.

Cô ta tức giận vì Dương Thanh bị mình liên lụy, bị bọn họ sỉ nhục.

“Hân Như, mình biết cậu muốn tốt cho mình nhưng cậu đừng xen vào chuyện này.


Bọn họ muốn đối phó chồng mình đúng là nằm mơ giữa ban ngày”.

Tống Hoa Nhã đáp.

“Hoa Nhã, anh ta ngớ ngẩn, cậu cũng không thể học theo anh ta được đâu!”
Trần Hân Như vô cùng lo lắng.

Nhưng Tống Hoa Nhã không hề có ý định thuyết phục, chỉ lạnh lùng nhìn những người còn lại: “Tôi khuyên các người tốt nhất hãy xin lỗi chồng tôi đi!”
“Nếu không các người có muốn hối hận cũng đã muộn!”
Giọng điệu của Tống Hoa Nhã tràn đầy lạnh lẽo.

“Ha ha ha ha…”
Mọi người lập tức cười lớn.

“Các cậu nghe thấy chưa? Tống Hoa Nhã bảo chúng mình xin lỗi chồng cậu ta đấy!”
“Người ta bảo con gái khi yêu IQ bằng không, hôm nay mình được mở rộng tầm mắt rồi”.

“Một thằng nghèo kiết xác cũng dám bắt chúng ta xin lỗi? Anh ta là cái thá gì? Có biết gia tộc của chúng ta ở cấp bậc nào không?”

Đám bạn của Tống Hoa Nhã đều cười to như nghe thấy một câu chuyện cười.

Chỉ mình Mạc Đông Húc không dám thả lỏng, vẻ mặt dần nghiêm túc.

Anh ta biết rất rõ Tống Hoa Nhã là người phụ nữ như thế nào.

Nếu cô ta đã nói thân phận của Dương Thanh không tầm thường, rất có khả năng chính là sự thật.

Người khác không biết nhưng anh ta tận mắt nhìn thấy Dương Thanh đi chiếc Phaeton đặt làm riêng, giá trị hàng chục triệu.

Người như vậy sao có thể nghèo túng được?
Lúc trông thấy bộ quần áo mộc mạc Dương Thanh đang mặc anh ta cứ tưởng là hàng vỉa hè, nhưng bây giờ quan sát kĩ mới phát hiện hình như nó là tác thẩm của một nhà thiết kế hàng đầu thế giới.

Nếu đây là thật, bộ quần áo trông tầm thường trên người Dương Thanh phải từ hàng triệu trở lên.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh ta, muốn biết thật hay giả phải xem biểu hiện của Dương Thanh.

“Đủ rồi!”
Tống Hoa Nhã bỗng nổi giận quát lên, toàn thân run rẩy.


Nghe mọi người châm chọc khiến cô ta chỉ muốn xông lên tát cho bọn họ mấy cái.

“Tống Hoa Nhã, cậu nghĩ cậu quý hóa lắm chắc?”
Thượng Hiểu Hà cười lạnh nói: “Nếu cậu còn ở nhà họ Tống, có lẽ tôi còn phải e ngại.

Nhưng bây giờ cả nhà cậu đã bị trục xuất khỏi gia tộc, cậu còn không bằng người trong gia tộc bình thường”.

“Cậu ra vẻ trước mặt bọn tôi làm cái gì? Nếu thằng chồng nghèo rách của cậu không chịu xin lỗi Đông Húc thì cứ đợi đấy, nhà họ Thượng của tôi sẽ khiến các cậu không sống được ở Yến Đô đâu!”
Thượng Hiểu Hà hung dữ uy hiếp.

Vương Hoan cũng lên tiếng: “Còn cả nhà họ Vương của tôi nữa.

Nếu chồng cậu không xin lỗi Đông Húc, nhà họ Vương sẽ đuổi cổ cả nhà cậu cút khỏi Yến Đô!”
“Không sai, nhà họ Tôn chúng tôi muốn bóp chết các người dễ như trở bàn tay”, Tôn Mỹ Quyên cười híp mắt nói.

Dương Tùng cũng cười lạnh: “Tính cả nhà họ Dương tôi nữa!”
Tống Hoa Nhã không lên tiếng, thất vọng nhìn Mạc Đông Húc: “Dù sao chúng ta cũng từng là người yêu, sao anh lại tàn nhẫn như vậy?”
“Cô lãng phí mất bốn năm thanh xuân của tôi, còn suýt nữa lừa tôi kết hôn.

Tôi nói cô lừa gạt tình cảm của tôi, lừa cưới tôi là sai sao?”
Mạc Đông Húc tiếp tục chất vấn.

Tống Hoa Nhã không kìm được nước mắt, bỗng cười nói: “Thì ra đây mới là nguyên nhân anh bỏ đi trước ngày làm đám cưới”.

“Nếu tôi đoán không sai, tin anh chết ở nước ngoài, thậm chí còn gửi tín vật và báo cáo kiểm tra thi thể cho tôi đều là trò của anh phải không?”.

Truyện Nữ Phụ

“Anh làm vậy vì biết tôi yêu anh, biết sau khi mất anh tôi sẽ sống không bằng chết nên mới cố tình làm vậy để trả thù tôi, đúng không?”
Tống Hoa Nhã cười hỏi, nước mắt lã chã.

Mạc Đông Húc cũng kích động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói không sai, tất cả đều do tôi bày ra để khiến cô đau khổ, để cô phải trả giá vì lừa gạt bốn năm thanh xuân của tôi!”
“Nhưng thật đáng thất vọng, cô luôn miệng nói sẽ yêu tôi cả đời, nếu tôi chết cô sẽ chôn cùng.

Kết quả thì sao?”
“Cô không chỉ không chết theo, còn gả cho người khác.

Đúng là ả đàn bà đê tiện lẳng lơ.

Bây giờ tôi kết hôn với con gái của chủ nhà họ Tôn, sống rất hạnh phúc”.

“Sau này, bố vợ tôi sẽ cho vợ tôi làm chủ nhà họ Tôn đời sau.

Nhà họ Tôn sẽ thuộc về hai vợ chồng tôi”.

“Cô nói đi, loại đàn bà như cô có tư cách gì ở bên tôi? Có tư cách gì để tôi yêu suốt đời?”
Mạc Đông Húc gào ầm lên.

- ---------------------------.

 
Chương 722: 722: Khách Quý Thật Sự





Giờ phút này, tất cả đều sợ ngây người.

Bọn họ chỉ biết Mạc Đông Húc và Tống Hoa Nhã từng yêu nhau chứ không biết rõ ràng mọi chuyện.

Tống Hoa Nhã cũng ngây ngẩn.

Khác với mọi người, cô ta bị sự vô liêm sỉ của Mạc Đông Húc làm kinh ngạc, vì mắt mình mù.

Nếu cô ta không mù, tại sao lại yêu một kẻ khốn nạn vô liêm sỉ như anh ta?
Mạc Đông Húc hận cô ta, trả thù cô ta chỉ vì gia đình cô ta không được nhà họ Tống chào đón.

Anh ta nghĩ cô ta lừa tình.

Tại sao trên thế giới này lại có một thằng đàn ông không biết xấu hổ như vậy?
Lại còn bị cô ta gặp phải.

Nhưng nực cười nhất là, rõ ràng Mạc Đông Húc hận cô ta như vậy, làm nhiều chuyện vô sỉ như vậy mà giờ đây lại chỉ trích Tống Hoa Nhã không chết, còn kết hôn với người khác.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Đông Húc: “Loại như cậu không xứng làm đàn ông”.

“Anh câm mồm đi! Chuyện của tôi và cô ta liên quan quái gì tới anh?”, Mạc Đông Húc giận dữ hét.


Lúc này anh ta không giả vờ nổi nữa, hoàn toàn mất kiểm soát.

Bộ dạng tức giận khiến người ta vô cùng lạ lẫm.

“Cô ấy là em gái của Dương Thanh tôi, chuyện của cô ấy đều liên quan đến tôi!”, Dương Thanh nổi giận.

Nghe vậy, tất cả đều sững sờ.

Dương Thanh không phải chồng của Tống Hoa Nhã sao?
Sao lại biến thành anh trai?
“Anh có ý gì?”, Mạc Đông Húc cũng bàng hoàng hỏi.

Dương Thanh lạnh giọng nói: “Không phải cậu trách cô ấy nói cả đời chỉ yêu mình cậu nhưng lại gả cho người khác sao? Tôi sẽ nói cho cậu biết sự thật!”
“Tôi và cô ấy không phải vợ chồng.

Hôm nay mới là lần thứ ba chúng tôi gặp nhau”.

“Tuy chúng tôi quen biết chưa lâu nhưng tôi đã coi cô ấy như em gái!”
Dương Thanh đột nhiên thấy đau lòng cho Tống Hoa Nhã.

Cô gái ngốc này yêu tha thiết Mạc Đông Húc lâu như vậy, hôm nay mới biết anh ta là loại người gì.

“Cậu nói Hoa Nhã nói nếu cậu chết cô ấy sẽ chết theo”.

“Cậu lừa Hoa Nhã là mình đã chết.

Cậu không ở bên cạnh cô ấy, sao biết cô ấy không chết theo?”
“Tôi nói cho cậu biết, cô ấy từng chết vì cậu rất nhiều lần.

Nếu không được cứu chữa kịp thời, cô ấy đã mất mạng từ lâu rồi”.

“Thậm chí sau khi nghe tin cậu chết, cô ấy còn bị trầm cảm, chữa trị suốt hai năm mới ổn định dần”.

Dương Thanh nói toàn bộ những gì mình biết.

“Không thể nào!”
“Không thể như vậy được!”
“Cô ta lừa gạt tình cảm của tôi, tôi chết hay không cô ta cũng không quan tâm đâu!”

Mạc Đông Húc kích động hét lên.

“Với địa vị hiện giờ của cậu, muốn tra chắc là dễ lắm.

Cậu không tin thì có thể tự điều tra, cả quan hệ của tôi và Hoa Nhã!”, Dương Thanh nói.

“Kể cả lời anh nói là thật nhưng không phải bây giờ cô ta vẫn còn sống nhăn răng sao? Cả nhà cô ta bị gia tộc đuổi đi cũng là sự thật!”
Mạc Đông Húc cắn răng nói: “Bọn họ đã không được nhà họ Tống coi trọng, sao cô ta dám lừa tôi, nói anh mình có khả năng trở thành chủ nhà họ Tống tương lai?”
“Cậu luôn miệng nói Hoa Nhã lừa gạt tình cảm của cậu, nhưng kẻ lừa tình thực sự chính là đồ khốn kiếp nhà cậu!”
Dương Thanh giận dữ nói: “Hoa Nhã yêu cậu như vậy, cậu lại chỉ vì thân phận dòng chính nhà họ Tống của cô ấy.

Chẳng lẽ trong mắt cậu, chỉ khi giúp cậu có được quyền thế mới là tình yêu sao?”
“Người lừa gạt tình cảm thực sự chính là cậu! Cậu hủy hoại bốn năm thanh xuân của Hoa Nhã, còn khiến cô ấy chịu nỗi đau mất đi tình yêu, mắc bệnh trầm cảm suốt hai năm ròng rã!”
Tống Hoa Nhã đã nước mặt giàn giụa.

Đây đều là những lời cô ta muốn nói cho Mạc Đông Húc nghe, nhưng cô ta không thể nói.

Dù có đau khổ đến đâu cũng muốn tự mình chịu đựng, thà tìm một chỗ không người khóc lớn một trận còn hơn để người khác thấy mình khổ sở.

“Mọi người đều là bạn bè, so đo làm gì chứ?”
“Các cậu thấy mình nói đúng không?”
“Để Hoa Nhã với Dương Thanh đi trước đi! Chúng ta đừng ép họ nữa được không?”
Trần Hân Như vội vàng nói.

“Cô câm miệng lại đi!”
Tôn Mỹ Quyên cả giận nói: “Cô là cái thá gì mà đòi xen vào chuyện của chồng tôi? Nếu không phải nể mặt cô là bạn cùng lớp của Đông Húc, cô nghĩ mình có tư cách tới đây sao?”
Thượng Hiểu Hà chế giễu: “Trần Hân Như, cậu coi trọng bản thân quá rồi đấy.


Trong mắt bọn tôi, cậu chẳng khác gì con ả đê tiện Tống Hoa Nhã kia”.

“Không sai, hai ả ở cùng nhau lại càng thêm đê tiện! Ha ha!”, Vương Hoan cũng cười phá lên.

Dương Tùng nhìn Dương Thanh trào phúng: “Anh đừng quên đây là đâu.

Ông lớn đứng sau Dạ Thượng Hoàng Triều là bạn thân của bố tôi.

Nếu hôm nay anh không chịu xin lỗi, không cần chúng tôi ra tay, Dạ Thượng Hoàng Triều cũng sẽ không để yên”.

Dương Thanh không nhịn nổi nữa, cười lạnh nói: “Cậu có chắc chủ của Dạ Thượng Hoàng Triều là bạn bố cậu không?”
Bị Dương Thanh chất vấn, không hiểu sao Dương Tùng lại thấy hốt hoảng.

Nhưng anh ta đã làm bộ làm tịch nãy giờ, đương nhiên phải giả vờ tiếp, tức giận đáp: “Vừa nãy người của Dạ Thượng Hoàng Triều đã tự mang hai chai Lafite 1982 đắt đỏ tới đây, giám đốc Vương còn nói tôi là khách hàng tôn quý nhất của họ.

Như vậy chưa đủ rõ ràng sao?”
“Sao cậu dám chắc cậu Dương mà giám đốc Vương nói là cậu chứ không phải tôi?”, Dương Thanh lạnh giọng hỏi.

- ---------------------------.

 
Chương 723: 723: Ai Phải Xin Lỗi





Nghe Dương Thanh nói vậy, đám người sửng sốt một lúc mới hiểu ra.

“Ha ha ha ha…”
Dương Tùng bật cười khanh khách: “Buồn cười chết mất!”
“Ý anh là giám đốc Vương mời chúng tôi đến phòng Đế Vương, còn tặng hai chai Lafite 1982 đều vì nể mặt anh sao?”
“Cậu Dương ông ấy gọi, cả vị khách tôn quý nhất ở đây đều là đồ nghèo mạt rệp nhà anh sao?”
Dương Tùng cười lớn hỏi.

Dương Thanh lạnh lùng đáp: “Đương nhiên là tôi!”
“Vãi chưởng, anh còn dám nhận vơ à?”
Dương Tùng không ngờ Dương Thanh thực sự thừa nhận, bật cười hỏi: “Đừng nói với tôi người ép nhà họ Thái rời khỏi Yến Đô, dùng giá thấp mua lại toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Thái là anh đấy nhé? Chẳng lẽ anh là người chống lưng cho nhà họ Trần kia sao?”
“Coi như cậu thông minh!”
Dương Thanh cười lạnh nói.

“Con mẹ nó! Anh dám thừa nhận à, cười chết tôi rồi!”
Dương Tùng cười ngặt nghẽo: “Đông Húc, cậu nghe thấy chưa? Anh ta nghiện khoác lác quá rồi, còn dám tự nhận là ông chủ đứng sau Dạ Thượng Hoàng Triều”.

“Mọi người mau tới quỳ lạy đi! Anh ta chính là ông lớn đấy!”
Đám bạn của Mạc Đông Húc đều khinh thường nói: “Dương Thanh, anh không cần mặt mũi nữa rồi à, dám giả mạo người đứng sau Dạ Thượng Hoàng Triều, không sợ người ta nghe thấy sẽ tính sổ với anh sao?”
Rõ ràng, không một ai tin lời Dương Thanh.

Tống Hoa Nhã lại vô cùng kinh hãi.


Người khác không tin, nhưng cô ta tin!
Dương Thanh chiếm được nhà họ Thái rồi.

Đây là gia tộc chỉ thua kém tám nhà đứng đầu Yến Đô!
Đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không dám tùy tiện động vào nhà họ Thái.

Bây giờ nhà họ Thái bị đuổi đi chỉ trong một đêm, sản nghiệp đều rơi vào tay Dương Thanh.

“Hoa Nhã, cậu mau khuyên Dương Thanh đi! Đừng nói nhảm nữa.

Nếu truyền đến tai ông lớn kia, cả cậu cũng bị liên lụy đấy”, Trần Hân Như hoảng sợ vội khuyên.

Thấy Trần Hân Như vì nói giúp mình nên cũng bị đám người kia mắng chửi, Tống Hoa Nhã vô cùng cảm động.

Cô ta nắm chặt tay Trần Hân Như, cười nói: “Cậu yên tâm, anh Thanh đã nói vậy thì anh ấy chính là ông lớn đứng sau Dạ Thượng Hoàng Triều!”
“Hôm nay có người gặp đen đủi rồi, nhưng không phải chúng ta đâu.

Nếu bọn họ còn không chịu hối cải, kẻ xui xẻo sẽ là bọn họ”.

Tống Hoa Nhã mỉm cười nói.

Trong lòng Tống Hoa Nhã vốn có khúc mắc, nhưng sau khi biết được bộ mặt thật của Mạc Đông Húc, cô ta đột nhiên phát hiện khúc mắc ấy đã không còn.

Hiện giờ cô ta không hề cảm thấy buồn bã, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm như được giải thoát.

Sau này cô ta không cần thấy áy náy gì vì Mạc Đông Húc nữa.

“Điên rồi! Cậu điên thật rồi!”
Trần Hân Như không tin, hơi giận nói: “Cậu còn không mau khuyên anh ấy, không cứu vãn nổi nữa đâu”.

Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest đi vào, sau lưng còn có một người trẻ tuổi cũng mặc vest.

Sau lưng bọn họ chính là giám đốc Vương vừa đến tặng rượu.

Thế nhưng hiện giờ, vẻ mặt giám đốc Vương tràn đầy hoảng sợ.

“Ha ha, giám đốc Vương tới rồi.

Kịch hay bắt đầu rồi!”, Dương Tùng cười nói.

“Ông mau nói cho thằng nhà nghèo ngu ngốc này biết cậu Dương mà ông nói là ai đi!”
Dương Tùng chủ động đi tới trước mặt giám đốc Vương.


“Bốp!”
Giám đốc Vương tát mạnh vào mặt anh ta, giận dữ quát: “Con mẹ nó cậu là ai mà dám mắng cậu Dương nhà nghèo ngu ngốc?”
“Giám đốc Vương, ông đánh sai người rồi.

Tôi là người nhà họ Dương, con trai Dương Vỹ, Dương Tùng đây.

Trong mấy người chúng tôi chỉ có tôi họ Dương thôi mà!”
Dương Tùng bị đánh ngơ ngác ôm mặt, chỉ vào Dương Thanh nói: “Thằng nghèo kiết xác này vừa nói mình là cậu Dương, còn nói mình là ông lớn sau lưng Dạ Thượng Hoàng Triều”.

“Cút ra!”
Giám đốc Vương đạp Dương Tùng, vội vàng chạy tới trước mặt Dương Thanh quỳ rạp xuống, sợ hãi nói: “Xin lỗi cậu Dương, tôi không nên làm lộ thân phận của cậu.

Tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi.

Tôi biết lỗi rồi”.

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Dương Thanh.

Giám đốc của Dạ Thượng Hoàng Triều quỳ xuống cầu xin Dương Thanh tha thứ sao?
Còn nói là làm lộ thân phận của Dương Thanh?
Chẳng lẽ lúc trước giám đốc Vương mời bọn họ tới phòng Đế Vương, còn tặng hai chai rượu vang cao cấp đều là vì Dương Thanh?
Trần Hạo vội vàng cảm ơn, đứng lên đầu tiên, Trần Anh Hào cũng đứng lên theo.

Giám đốc Vương đứng lên cuối cùng.

Ông ta trốn sau lưng Trần Hạo và Trần Anh Hào, không dám thở mạnh.

“Này Hoa Nhã, Dương Thanh thực sự là ông lớn của Dạ Thượng Hoàng Triều sao?”
Trần Hân Như kinh ngạc hỏi.


Tuy Tống Hoa Nhã tin lời Dương Thanh nhưng lúc này mới dám chắc chắn tất cả đều là thật.

Cô ta khẽ gật đầu đáp: “Vừa nãy mình đã nói với cậu rồi.

Anh Thanh đã nói mình là chủ nhân của Dạ Thượng Hoàng Triều thì chắc chắn là thật!”
Nghe Tống Hoa Nhã xác nhận, Trần Hân Như vẫn không dám tin tưởng, lúc nhìn Dương Thanh lại thấy trái tim rung động.

Vừa rồi thấy bình thường bây giờ lại lấy Dương Thanh đẹp trai chết đi được.

Những người còn lại đều chết sững, ai cũng nơm nớp lo sợ, chỉ dám hi vọng vào Mạc Đông Húc.

Thân phận của Dương Thanh đã được xác nhận.

Bây giờ người có thể đối phó với anh chỉ còn Mạc Đông Húc và Tôn Mỹ Quyên.

“Không ngờ tôi lại nhìn nhầm anh!”
Rốt cuộc Mạc Đông Húc cũng chịu lên tiếng.

Nhưng khi nhìn Dương Thanh, ánh mắt anh ta vẫn tràn ngạo nghễ xen lẫn sát khí.

Dương Thanh lạnh giọng hỏi: “Bây giờ còn muốn tôi xin lỗi cậu nữa không?”
- ---------------------------.

 
Chương 724: 724: Thì Ra Là Cậu





Lúc này, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Mạc Đông Húc.

Mạc Đông Húc cười nhạo một tiếng: “Anh nghĩ chỉ với Dạ Thượng Hoàng Triều là có thể ép tôi xin lỗi anh sao?”
Tôn Mỹ Quyên cũng đứng dậy, lạnh mặt nói: “Dương Thanh, tôi thừa nhận chúng tôi đã coi thường anh.

Nhưng vậy thì đã sao? Tôi là con gái của ông chủ nhà họ Tôn, anh có tư cách bắt chồng tôi xin lỗi anh sao?”
Hai bố con nhà họ Trần nhìn Mạc Đông Húc và Tôn Mỹ Quyên như nhìn hai đứa ngu.
Tiếp xúc với Dương Thanh càng lâu, bọn họ càng thấy thực lực của anh sâu không lường được.

Tuy nhà họ Thái không bằng tám gia tộc đứng đầu Yến Đô nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.

Vậy mà gia tộc ấy đã biến mất khỏi Yến Đô chỉ trong một đêm, tài sản trị giá hàng trăm tỷ được bán lại cho Dương Thanh chỉ với mười tỷ.

Quan trọng là người của Hiệp hội Võ thuật đứng sau nhà họ Thái cũng không làm gì được anh.
“Các người là cái thá gì mà dám đối nghịch cậu Thanh?”
Trần Hạo không chút do dự đứng phắt dậy quát Tôn Mỹ Quyên.

“Còn ông là cái thá gì?”
Tôn Mỹ Quyên cả giận nói.

“Tôi chính là chủ nhà họ Trần, gia tộc thay thế nhà họ Thái”, Trần Hạo đáp.

Nghe vậy, sắc mặt Tôn Mỹ Quyên trở nên khó coi.

Cô ta là con gái ông chủ nhà họ Tôn, đương nhiên biết địa vị của nhà họ Thái.


Bố cô ta là Tôn Húc cũng không dám tùy tiện đắc tội Thái Hoàng, chủ nhà họ Thái.

Bây giờ nhà họ Trần thế chỗ nhà họ Thái, chứng tỏ bọn họ còn mạnh hơn.

Nếu Trần Hạo là chủ nhà họ Trần, chắc chắn địa vị sẽ cao hơn Thái Hoàng lúc trước.

Người như vậy lại hèn mọn quỳ xuống xin tha trước mặt Dương Thanh.

Không chỉ Tôn Mỹ Quyên, Mạc Đông Húc cũng lo lắng.

Anh ta đã tin Dương Thanh chính là người đứng sau nhà họ Trần.

Những người còn lại im phăng phắc, không dám thở mạnh.

Hiện giờ là thần tiên đánh nhau, bọn họ nên tránh càng xa càng tốt.

“Dù nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái thì đã sao? Có lẽ các người không biết nhà họ Thái được Hiệp hội Võ thuật nâng đỡ nhỉ?”
Tôn Mỹ Quyên đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Các người dám động vào gia tộc được Hiệp hội Võ thuật bồi dưỡng, bọn họ sẽ để yên cho các người chắc?”
“Nếu tôi nói tối qua Hiệp hội Võ thuật đã tìm đến tôi rồi thì sao?”, Dương Thanh híp mắt cười nói.

Tôn Mỹ Quyên không tin, cười nhạo anh: “Được rồi, đừng vờ vịt nữa.

Tôi thừa nhận đã xem thường anh, nhưng anh cũng chưa đủ tư cách đối đầu với nhà họ Tôn của tôi đâu”.

“Chuyện của chồng tôi và Tống Hoa Nhã đã kết thúc.

Thù oán của bọn họ đến đây là hết”.

Dứt lời, cô ta lại quay sang nói với những người khác: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Hết sao?”
Dương Thanh cười hỏi: “Cô nói hết là hết sao? Vừa rồi các người còn phách lối bắt tôi xin lỗi cơ mà?”
“Sao bây giờ lại muốn đi? Có đi cũng phải xin lỗi em gái tôi đã chứ?”
“Nếu cô ấy không tha thứ, tôi xem ai rời khỏi đây được?”
Dương Thanh cười lạnh hỏi.

Nghe vậy, đám người Tôn Mỹ Quyên đều hốt hoảng.

“Dương Thanh, anh đừng có được voi đòi tiên.

Chọc giận nhà họ Tôn sẽ không có kết cục tốt đâu”, Tôn Mỹ Quyên giận dữ uy hiếp.

“Cô tự tin về gia tộc như vậy, tôi sẽ gọi Tôn Húc đến đón cô”, Dương Thanh nói.

Ngay sau đó, một nhóm người cao to lực lưỡng xông vào phòng chặn cửa lại, không ai ra được.

Dương Thanh ung dung ngồi trên sofa, ngó lơ Tôn Mỹ Quyên.


Mạc Đông Húc vẫn luôn im lặng không nói, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn.

Anh ta cứ tưởng lần này trở về có thể trả thù Tống Hoa Nhã, nào ngờ vừa mới bắt đầu đã sắp thất bại.

Sắc mặt Tôn Mỹ Quyên rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đã muốn gọi bố tôi đến đón, tốt nhất đừng hối hận!”
Dương Thanh cười khinh bỉ: “Cô yên tâm, kẻ hối hận chỉ có thể là các người!”
Dứt lời, anh lại nhìn sang Thượng Hiểu Hà, Vương Hoan và Dương Tùng: “Ba người cũng mau gọi người lớn trong gia tộc tới xin lỗi tôi đi.

Nửa tiếng sau chủ gia tộc nào không tới thì gia tộc đó sẽ bị xóa sổ ngay trong đêm nay!”
“Các người đừng tưởng tôi nói đùa, hãy lấy nhà họ Thái làm gương!”
Nghe thấy anh nhắc tới nhà họ Thái, đám người Dương Tùng sợ phát khiếp.

Đến cả nhà họ Thái cũng bị người khác thay thế chỉ sau một đêm, huống chi là mấy gia tộc cỏn con của bọn họ.

Dương Thanh muốn tiêu diệt quả thực dễ như trở bàn tay.

Mấy người cuống quít gọi về gia tộc.

Tôn Mỹ Quyên cũng gọi điện thoại: “Bố ơi, con bị người ta nhốt ở Dạ Thượng Hoàng Triều.

Anh ta nói muốn bố tự tới đón, nếu không sẽ giết con!”
“Cái gì? Dám động vào con gái của Tôn Húc này, chán sống rồi sao?”
Tôn Húc nghe xong lập tức nổi giận: “Con gái đừng sợ.

Bây giờ bố lập tức gọi cao thủ hàng đầu tới đó.

Bố muốn xem thử là kẻ nào dám động vào con gái bố!”
“Vâng, con chờ bố!”, Tôn Mỹ Quyên nhanh chóng cúp máy.

“Dương Thanh, bố tôi sắp dẫn cao thủ trong gia tộc tới.


Anh cứ chờ chết đi!”, cô ta hống hách nói.

Cô ta thừa nhận mình coi thường Dương Thanh nhưng không tin anh có thể làm gì nhà họ Tôn.

Dương Thanh cười nhạo một tiếng, ăn miếng trả miếng: “Vậy thì tôi cũng khuyên cô một câu.

Nếu cô và thằng chồng khốn nạn kia quỳ xuống nhận lỗi với Hoa Nhã, xin cô ấy tha thứ, lát nữa tôi sẽ tha cho hai người một mạng!”
“Dương Thanh, anh chán sống rồi!”
Tôn Mỹ Quyên nghiến răng nghiến lợi, ác độc nói: “Anh đã không trân trọng cơ hội này thì cứ chờ hứng chịu lửa giận của bố tôi đi! Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các người!”
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đạp ra, tiếng rống giận vang lên: “Đồ chết tiệt, sao mày dám bắt con gái của tao?”
“Bố ơi, chính là tên khốn đáng chết này.

Anh ta còn uy hiếp con, bắt con và Đông Húc quỳ xuống xin tha, nếu không sẽ giết chúng con!”
Thấy Tôn Húc tới, Tôn Mỹ Quyên lập tức ấm ức chỉ vào Dương Thanh mách tội.

Cô ta híp mắt chế giễu: “Dương Thanh, không phải vừa nãy anh phách lối lắm sao? Tiếp tục đi!”
“Dương Thanh?”
Nghe thấy cái tên con mình vừa nhắc tới, Tôn Húc chỉ thấy vô cùng quen thuộc.

Đến khi nhìn theo hướng con gái chỉ, ông ta suýt bị dọa hết hồn.

“Cậu… cậu… cậu Thanh!”
Tôn Húc hoảng sợ, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống: “Sao… sao cậu lại ở đây?”
- ---------------------------.

 
Chương 725: 725: Tai Họa Ngập Đầu





Thấy Tôn Húc quỳ xuống đất, cả căn phòng rộng lớn đều lặng ngắt như tờ.

Tôn Mỹ Quyên càng ngây ngẩn, không ngờ bố mình, chủ của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô lại phải quỳ dưới chân một người trẻ tuổi.

Kỳ thực không phải Tôn Húc muốn quỳ mà là khi biết người Tôn Mỹ Quyên muốn mình giải quyết là Dương Thanh đã bị dọa chân mềm nhũn.

Chuyện ở nhà họ Diệp lúc trước đã để lại trong lòng ông ta bóng ta tâm lý quá lớn.
“Con gái ông bảo tôi đợi ông tới giải quyết, ông nghĩ sao tôi lại ở đây?”, Dương Thanh cười híp mắt nhìn Tôn Húc.

Tuy vừa rồi Tôn Húc đã biết Tôn Mỹ Quyên đắc tội Dương Thanh nhưng vẫn không muốn chấp nhận sự thật, bây giờ Dương Thanh lại tự nói ra.

“Bốp!”
Tôn Húc xông tới tát vào mặt Tôn Mỹ Quyên quát tháo: “Mày đúng là đồ mất nết, dám đắc tội cậu Thanh.

Mau quỳ xuống xin tha ngay cho tao!”
Tôn Húc ra tay rất mạnh, trên mặt Tôn Mỹ Quyên lập tức in hằn một dấu tay.

Còn Mạc Đông Húc đã sợ choáng váng từ lúc thấy Tôn Húc quỳ dưới chân Dương Thanh, vẻ mặt thẫn thờ khó tin.

“Bố đánh con sao?”
Tôn Mỹ Quyên đỏ bừng mắt, không ngờ người bố cưng chiều mình hơn hai mươi năm, chưa từng động vào một sợi tóc của mình lại tát mình trước mặt mọi người, còn bắt mình quỳ xuống xin Dương Thanh tha thứ.


“Bốp!”
Tôn Húc lại tát tiếp, lần này còn mạnh hơn lần trước khiến khóe môi Tôn Mỹ Quyên rỉ máu.

“Cả thằng vô dụng mày nữa.

Để mày ở rể nhà họ Tôn đúng là sự sỉ nhục!”
Tôn Húc lại đá vào người Mạc Đông Húc, cả giận nói: “Mày cũng quỳ xuống cho tao!”
Mạc Đông Húc chỉ cảm thấy nhục nhã khi bị bố vợ sỉ nhục ngay trước mặt Tống Hoa Nhã.

Nhưng toàn bộ những gì anh ta có đều nhờ Tôn Húc cho, anh ta không thể không nhẫn nhịn quỳ xuống.

Bấy giờ, Tôn Mỹ Quyên mới bàng hoàng nhận ra bố mình rất sợ Dương Thanh, nếu không sao lại đánh mình?
Cô ta cũng vội vàng quỳ xuống, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ không cam lòng.

Trong mắt cô ta, Dương Thanh chỉ là một thằng nghèo hèn.

Vậy mà giờ đây đến cả bố cô ta cũng phải quỳ gối trước mặt anh, cô ta chẳng là cái thá gì.

“Anh Thanh, tôi sai rồi!”
Tôn Mỹ Quyên cắn răng nói.

Cô ta biết nếu mình không xin lỗi, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Mạc Đông Húc cũng không cam tâm nói: “Xin lỗi, tôi không nên trêu chọc anh!”
“Anh Thanh, chúng tôi đều biết sai rồi.

Xin anh rộng lượng tha cho chúng tôi”.

“Anh Thanh, dù sao chúng tôi cũng là bạn bè bốn năm đại học với Hoa Nhã.

Mong anh có thể nể mặt cậu ấy đừng để bụng chúng tôi”.

“Hoa Nhã, chúng mình biết sai rồi.

Sau này sẽ không đối xử với cậu như vậy nữa.

Cậu mau cầu xin anh cậu giúp bọn mình đi, xin cậu đấy”.



Lúc trước mắng chửi Dương Thanh và Tống Hoa Nhã độc địa bao nhiêu, bây giờ lại càng hèn mọn bấy nhiêu.

Dương Tùng, Thượng Hiểu Hà và Vương Hoan vô cùng sợ hãi, chỉ muốn lập tức dập đầu nhận lỗi.

Dương Thanh không thèm nhìn bọn họ, chỉ cười híp mắt nói với Tôn Húc: “Chắc ông biết cách làm người của tôi rồi, trước giờ nếu không động vào tôi, tôi sẽ không làm gì”.

“Vừa nãy con gái và con rể của ông sỉ nhục tôi và em gái hết lời, thậm chí còn tuyên bố muốn giết bọn tôi”.

“Nếu tôi đòi mạng của con gái và con rể ông để bảo vệ nhà họ Tôn cũng không quá đáng đâu nhỉ? Dù sao bọn họ cũng đắc tội tôi trước, còn đòi lấy mạng tôi và em gái”.

Vẻ mặt tươi cười của Dương Thanh khiến Tôn Húc thấy rợn tóc gáy.

“Nhưng dù sao nó cũng là con gái tôi.

Chỉ cần có một tia hy vọng, tôi nhất định phải nắm lấy”.

“Trong mắt cậu Thanh, nó chỉ là sâu kiến, sống hay chết đều không ảnh hưởng gì đến cậu.

Nhưng nếu cậu đồng ý tha cho nó, nói không chừng còn có thể đạt được một chút lợi ích”.

Ý của Tôn Húc rất rõ ràng, muốn dùng lợi ích thật lớn để đổi lấy mạng của Tôn Mỹ Quyên.

“Trong lòng ông, con gái ông có giá trị như thế nào?”, Dương Thanh đột nhiên hỏi.

Tôn Húc sửng sốt một lúc mới cuống quít đáp: “Với cậu Thanh nó không bằng cái rắm! Nhưng với tôi, nó là vô giá!”
“Ông nói con gái ông là vô giá.


Vậy ông định lấy bảo vật vô giá nào để trao đổi với tôi?”, Dương Thanh chất vấn.

Tôn Húc sắp khóc tới nơi, nói Tôn Mỹ Quyên vô giá không đúng, nói cô ta không đáng một đồng cũng không đúng.

“Thế cậu Thanh nói xem, rốt cuộc phải thế nào thì cậu mới chịu tha cho con gái tôi?”, Tôn Húc hỏi.

“Tôi muốn cả nhà họ Tôn!”, Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, tất cả đều sợ ngây người.

Tôn Húc sợ hãi toàn thân run lẩy bẩy.

“Tôi cũng không làm khó ông, cho ông hai lựa chọn, con gái ông chết hoặc nhà họ Tôn hủy diệt”.

Nụ cười trên mặt Dương Thanh tan biến.

Anh thản nhiên nói.

Tôn Mỹ Quyên ngơ ngác nghĩ, chỉ vì mình mắt chó coi thường người khác mà khiến nhà họ Tôn gặp tai họa ngập đầu sao?
- ---------------------------.

 
Chương 726: 726: Không Còn Mù Nữa





Tôn Húc rất đắn đo.

Bảo ông ta từ bỏ nhà họ Tôn là điều không thể, nhưng từ bỏ đứa con gái duy nhất của mình cũng không được.

“Bốp!”
Đúng lúc này, tiếng tát tai thanh thúy vang lên.

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn sang.
Chỉ thấy Tôn Mỹ Quyên giận dữ hét lên với Mạc Đông Húc: “Tất cả là tại đồ vô dụng nhà anh.

Anh ở rể nhà họ Tôn, chúng tôi cho anh tất cả”.

“Thậm chí bố tôi còn định giao cho anh phụ trách toàn bộ sản nghiệp trong nước của gia tộc, cho anh làm tổng giám đốc.

Thế mà bây giờ nhà họ Tôn lại vì anh mà gặp nguy cơ diệt vong”.

“Tôi nói cho anh biết, anh đúng là đồ ăn hại.

Năm đó là tôi có mắt như mù nên mới lấy anh!”
“Ngày mai tôi sẽ lập tức ly hôn.

Sau này giữa tôi với anh không còn quan hệ gì nữa!”
Tôn Mỹ Quyên rất kích động, chỉ thẳng mặt Mạc Đông Húc mắng té tát.


Trước đây hai người họ tỏ ra rất hạnh phúc, bây giờ lại như kẻ thù truyền kiếp.

Vẻ mặt của Mạc Đông Húc vô cùng vặn vẹo.

Cơn giận của anh ta đã lên tới đỉnh điểm, nhưng lại không dám xả ra.

“Mỹ Quyên, anh xin lỗi, tất cả đều tại anh.

Em nói không sai, anh chính là đồ vô dụng.

Tại anh nên nhà họ Tôn mới gặp phải tai họa này!”
Mạc Đông Húc giữ chặt hai vai Tôn Mỹ Quyên, kích động gào lên: “Em đừng bỏ anh! Nếu không anh sẽ chết chắc.

Em hãy nể tình vợ chồng bao lâu nay của chúng ta, cho anh thêm một cơ hội đi.

Anh xin em!”
Mạc Đông Húc hiểu rõ, chỉ cần tiếp tục được ở bên Tôn Mỹ Quyên, anh ta vẫn còn đường sống.

Nhưng nếu tách khỏi nhà họ Tôn, anh ta không sống nổi.

Một mình anh ta không thể đấu lại Dương Thanh.

“Đồ vô dụng nhà anh mau cút đi!”, Tôn Mỹ Quyên tát vào mặt anh ta, tức giận nói.

“Anh Thanh, tất cả đều do Mạc Đông Húc cầm đầu.

Nếu không phải anh ta muốn trả thù Tống Hoa Nhã, chúng tôi cũng không bị liên lụy đắc tội anh”.

Tôn Mỹ Quyên lại quay sang cầu xin Dương Thanh: “Anh là người có địa vị, nhất định có thể phân biệt phải trái.

Người sai chính là Mạc Đông Húc, dù lúc trước tôi sỉ nhục anh nhưng cũng không đáng chết”.

“Phải đó, người sai là Mạc Đông Húc, không liên quan đến con gái tôi.

Cậu Thanh yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ dạy bảo con bé cẩn thận.

Thằng ranh Mạc Đông Húc kia cậu cứ tùy ý xử lý.

Sau này nó không còn quan hệ gì với nhà họ Tôn nữa!”
Tôn Húc cũng vội vàng nói.


“Anh Thanh à, chúng tôi cũng không nên sỉ nhục anh và Hoa Nhã, là chúng tôi sai.

Nhưng tất cả đều tại Mạc Đông Húc.

Nếu không bị anh ta xui khiến, chúng tôi cũng sẽ không nhằm vào hai người”.

“Đúng vậy, chúng tôi và Hoa Nhã là bạn đại học suốt bốn năm.

Nếu không bị Mạc Đông Húc châm ngòi, sao chúng tôi lại nhắm vào anh và Hoa Nhã?”
“Anh Thanh, kẻ cầm đầu chính là Mạc Đông Húc.

Xin anh hiểu cho chúng tôi, tha cho chúng tôi một đường sống!”

Đám bạn học từng giúp đỡ Mạc Đông Húc mắng chửi Dương Thanh và Tống Hoa Nhã đều như biến thành người khác, chỉ muốn xông lên giết chết Mạc Đông Húc.

Dương Thanh cười híp mắt nhìn bọn họ cắn nhau, không thèm lên tiếng.

Gương mặt Mạc Đông Húc trở nên vặn vẹo.

Mấy năm trước chỉ vì Tống Hoa Nhã không được nhà họ Tống chào đón nên anh ta cho rằng mình bị lừa gạt tình cảm, thậm chí còn bỏ đi ngay trước ngày cưới.

Mọi chuyện hôm nay đều là vì trả thù Tống Hoa Nhã.

Khó khăn lắm anh ta mới lấy được Tôn Mỹ Quyên, có chút hi vọng.

Hôm nay anh ta vừa mới về nước, chuẩn bị nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Tôn Thị, tương lai xán lạn.

Kẻ ngu mới tin những lời lẽ vô sỉ này của anh ta.

Tôn Húc chợt có cảm giác không ổn.


Nếu Mạc Đông Húc thật sự ở bên Tống Hoa Nhã, với quan hệ của Tống Hoa Nhã và Dương Thanh, nhà họ Tôn sẽ không được yên ổn”.

“Mạc Đông Húc! Anh nói cái gì?”
Tôn Mỹ Quyên nổi trận lôi đình: “Rõ ràng là anh chủ động theo đuổi tôi, mỗi ngày đều đưa đón tôi.

Tôi có mắt như mù mới tin lời ngon ngọt của anh, đồng ý gả cho anh.

Không ngờ anh lại dám bảo tôi ép anh lấy tôi!”
“Mạc Đông Húc, anh chính là đồ khốn nạn! Anh tưởng nói thế thì Tống Hoa Nhã sẽ tin lời anh sao?”
Tôn Mỹ Quyên giận dữ gào lên, nước mắt rơi lã chã.

Có nói thế nào thì Mạc Đông Húc cũng là chồng cô ta mấy năm qua, cô ta cũng thật lòng yêu người đàn ông này.

“Hoa Nhã, em thấy chưa? Con đàn bà này bá đạo vậy đấy, có gan làm nhưng không chịu thừa nhận, đúng là đồ độc ác”.

Mạc Đông Húc vẫn còn muốn tiếp tục diễn kịch.

Nhưng Tống Hoa Nhã đã nhìn thấu bộ mặt thật của anh ta, sao có thể mềm lòng nương tay?
Cô ta lắc đầu cười tự giễu: “Lúc trước tôi mù đến mức nào mới ngu ngốc đem lòng yêu anh?”
Dứt lời, cô ta nhìn sang Dương Thanh: “Anh không cần lo cho em, muốn xử lý bọn họ thế nào cũng được!”
- ---------------------------.

 
Chương 727: 727: Chết Cùng Nhau





Dương Thanh nhìn ra được, Tống Hoa Nhã thực sự đã buông bỏ Mạc Đông Húc, nếu không sẽ không nói như vậy.

Anh rất vui mừng, những chuyện đã làm tối nay đều không uổng phí.

Rốt cuộc cô gái ngốc này không còn ngờ nghệch nữa.

“Hoa Nhã, anh nói thật mà.

Người anh yêu vẫn luôn là em!”
Mạc Đông Húc hốt hoảng thề thốt: “Nếu anh lừa em, anh chính là súc vật, chết không yên lành!”
“Cậu câm miệng đi! Nếu còn nói thêm một câu nào nữa, tôi không ngại khiến cậu chết không yên lành đâu!”, Dương Thanh lạnh lùng nói.

Nghe vậy Mạc Đông Húc mới từ bỏ cầu xin Tống Hoa Nhã, lại đổi sang Dương Thanh: “Được, anh Thanh không cho tôi dây dưa Hoa Nhã cũng được.

Nhưng tôi thực sự biết sai rồi, xin anh tha mạng cho tôi! Sau này tôi nhất định sẽ dùng hành động thực tế chứng minh bản thân”.

“Chứng minh cái gì? Chứng minh cậu vô liêm sỉ tới mức nào à? Hay là chờ cậu tìm được người có địa vị cao hơn để trả thù tôi?”, Dương Thanh châm chọc hỏi.
Sắc mặt Mạc Đông Húc cứng đờ, biết hôm nay khó mà thoát chết.

Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được mùi vị bị mọi người xa lánh.

Tôn Mỹ Quyên cũng cười mỉa mai: “Mạc Đông Húc, anh ngây thơ thật đấy.

Anh nghĩ tất cả mọi người đều ngu ngốc như tôi và Tống Hoa Nhã sao?”
“Thực ra chúng tôi không hề ngốc, chỉ vì đều yêu anh chân thành, tưởng anh là chỗ dựa cả đời.


Nhưng thực tế thì sao? Anh đã cho chúng tôi nhìn rõ tất cả!”
Nghe Tôn Mỹ Quyên nói vậy, Tống Hoa Nhã bỗng thấy đồng cảm.

Nếu cô ta thực sự là kẻ ngốc, sao lại có tài kinh doanh như vậy?
Chỉ vì cô ta quá yêu Mạc Đông Húc, tin tưởng anh ta vô điều kiện.

Bản thân từng yêu đến mù quáng, suýt nữa tự sát.

Bây giờ cô ta cảm thấy thật may mắn vì khi đó được cứu sống, nếu không chết rồi cũng không biết được bộ mặt thật của Mạc Đông Húc.

“Cậu Thanh, con gái tôi biết sai rồi.

Xin cậu tha cho nó!”
Tôn Húc cũng lên tiếng: “Nếu cậu Thanh không chê, sau này cậu chính là người cao quý nhất của nhà họ Tôn.

Tôi sẽ nghe theo cậu điều khiển!”
“Anh Thanh, tôi biết sai rồi.

Bố tôi đã hứa sau này nhà họ Tôn sẽ nghe theo anh.

Nếu anh vẫn chưa hả giận thì có thể giết tôi, chỉ xin anh bỏ qua cho nhà họ Tôn”.

Tôn Mỹ Quyên đỏ bừng mắt nói.

Cô ta vốn yêu Mạc Đông Húc tha thiết nên khi anh ta nhằm vào Dương Thanh và Tống Hoa Nhã, cô ta rất coi thường họ.

Nhưng giờ đây cô ta đã thấy bộ mặt thật của Mạc Đông Húc, mới phát hiện khí chất của Dương Thanh rất cao quý, khác hẳn người thường.

Chỉ là, tất cả đều đã quá muộn.

“Hoa Nhã, em tự giải quyết đi.

Nếu em thấy tha thứ được cho cô ta thì anh sẽ cho cô ta một con đường sống.

Nếu không thì sau hôm nay, nhà họ Tôn sẽ bị diệt, cô ta cũng không sống nổi”.

Dương Thanh bỗng hỏi Tống Hoa Nhã.

Tống Hoa Nhã vô cùng kinh hãi.

Lúc đầu nhà họ Tống không cần cô ta, đuổi gia đình cô ta đi.

Không ngờ hôm nay, một câu nói của cô ta có thể quyết định số phận của một gia tộc cùng cấp bậc với nhà họ Tống.


Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Tống Hoa Nhã.

“Anh Thanh, cô ta cũng giống em, đều là kẻ đáng thương.

Hay là cho cô ta một cơ hội?”, Tống Hoa Nhã dè dặt hỏi.

Thấy cô ta tốt bụng như vậy, Dương Thanh rất vui.

Anh không hề có ý định xóa sổ nhà họ Tôn, cũng không muốn giết Tôn Mỹ Quyên.

Anh giao quyền xử lý cho Tống Hoa Nhã chỉ để nhà họ Tôn biết, bọn họ được cô ta cứu.

“Cảm ơn cô Tống! Cảm ơn cô Tống!”
Tôn Húc và Tôn Mỹ Quyên rất kinh ngạc, cuống quít cảm ơn.

Tôn Húc kích động nói: “Sau này cô Tống cũng là một trong các vị khách tôn quý nhất của nhà họ Tôn.

Nếu cô cần chúng tôi giúp đỡ cứ việc nói, chắc chắn tôi sẽ không từ chối!”
“Bây giờ cậu còn gì để nói nữa không?”, Dương Thanh đột nhiên hỏi Mạc Đông Húc.

Mạc Đông Húc đang cúi gằm đầu xuống.

Tuy không thấy mặt anh ta nhưng Dương thanh có thể cảm nhận được thù hận mãnh liệt trong lòng anh ta.

Đây là sự thù hận đối với Tống Hoa Nhã và anh.

Nếu không vì họ, Mạc Đông Húc sẽ trở thành tổng giám đốc tập đoàn Tôn thị, sau này vợ anh ta sẽ kế thừa vị trí chủ gia tộc.

Khi đó, anh ta chính là chồng của chủ nhà họ Tôn, giữ địa vị cao quý hàng đầu ở Yến Đô.

Thế nhưng tất cả đều bị Dương Thanh và Tống Hoa Nhã phá hỏng.

“Anh Thanh, xin anh tha cho tôi.


Sau này tôi sẽ làm chó cho anh, anh bảo tôi cắn ai tôi sẽ cắn kẻ đó.

Gâu gâu gâu!”
Mạc Đông Húc bỗng ngẩng đầu lên, vừa cầu xin vừa dập mạnh đầu xuống đất, còn sủa tiếng chó.

Tất cả đều tỏ vẻ khinh bỉ.

Mạc Đông Húc lại khiến họ được mở rộng tầm mắt.

Dương Thanh chỉ cười lạnh một tiếng: “Cậu còn chưa đủ tư cách làm chó của tôi!”
Nghe vậy, Mạc Đông Húc cảm thấy vô cùng tủi nhục.

Từ bao giờ anh ta đã tới mức làm chó cũng bị người ta ghét bỏ?
“Đều tại con đàn bà đê tiện này.

Là mày hại tao, dù chết tao cũng phải kéo mày theo!”
Mạc Đông Húc chợt đứng bật dậy, mặt mày dữ tợn xông tới chỗ Tống Hoa Nhã.

Anh ta vốn đang quỳ trước mặt Tống Hoa Nhã, ở gần cô ta nhất.

Chẳng biết từ lúc nào trong tay anh ta xuất hiện một lưỡi dao sắc bén đang đâm thẳng về phía Tống Hoa Nhã.

- ---------------------------.

 
Chương 728: 728: Sao Lại Như Vậy





Tống Hoa Nhã đứng ngay trước mặt Mạc Đông Húc, không ngờ anh ta sẽ tấn công mình.

Cô ta ngơ ngác tại chỗ, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, muốn trốn tránh nhưng không sao di chuyển được.

Cô ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn lưỡi dao trong tay Mạc Đông Húc cách mình ngày càng gần.

Trong đầu cô ta chợt thoáng qua từng hình ảnh khi ở bên Mạc Đông Húc.
Nhưng đến tận giờ phút này, cô ta mới tỉnh ngộ.

Năm đó Mạc Đông Húc ở bên cô ta không phải vì tình yêu.

Khi hai người yêu nhau, Mạc Đông Húc luôn bóng gió hỏi thăm địa vị của cô ta và gia đình trong nhà họ Tống, còn nghĩ đủ mọi cách lừa cô ta lên giường.

May mắn thay Tống Hoa Nhã chưa từng đồng ý.

“Hoa Nhã cẩn thận!”
Trần Hân Như trợn tròn mắt, chỉ có thể hô to một tiếng nhắc nhở.

Thế nhưng tất cả đều đã quá muộn.

Cô ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn lưỡi dao trong tay Mạc Đông Húc sắp đâm vào ngực Tống Hoa Nhã.

Tống Hoa Nhã cũng nhắm mắt hai, nước mắt rơi lã chã.

“Uỳnh!”

Đúng lúc này, cơ thể của Mạc Đông Húc như con diều đứt dây bay ra xa mười mấy mét.

Anh ta bay thẳng ra ngoài hành lang, đâm vào tường rồi ngã lăn ra đất.

Mạc Đông Húc phụt máu, nằm im không nhúc nhích.

Dương Thanh đã ra tay!
Tất cả đều sợ ngây người nhìn Dương Thanh.

Vừa rồi rõ ràng bọn họ đều trông thấy lưỡi dao trong tay Mạc Đông Húc sắp đâm vào người Tống Hoa Nhã, thế nhưng kết quả thật khó tin.

Dương Thanh như một bóng ma lao vọt tới trước người Tống Hoa Nhã đá bay Mạc Đông Húc.

Một cú đá khiến người trưởng thành nặng bảy, tám mươi cân bay ra xa mười mấy mét.

Có lẽ bị xe tông cũng chỉ đến thế mà thôi.

Cho dù Tôn Húc từng chứng kiến sức mạnh khủng bố của Dương Thanh cũng phải hoảng hốt, tim đập dồn dập.

Những người khác đã chết sững.

Tống Hoa Nhã đợi mãi vẫn không nghe thấy tiếng động gì mới hé mắt ra nhìn, thấy mọi người đứng đơ như pho tượng ngơ ngác nhìn Dương Thanh đang đứng chắn trước người mình.

Trông thấy Mạc Đông Húc ngã lăn ra đất ở ngoài hành lang, cô ta mới hiểu, vừa nãy Dương Thanh đã cứu mình.

“Anh Thanh, em vẫn còn sống!”
Tống Hoa Nhã kích động bật khóc: “Em cứ tưởng em chết chắc rồi, đời này không được gặp lại anh nữa! May mà vẫn chưa chết!”
Thấy Tống Hoa Nhã khóc nức nở, Dương Thanh bỗng thấy đau lòng cho cô ta.

“Yên tâm, có anh ở đây, không ai có thể làm hại em!”
Dương Thanh kiên định nói.

Đám bạn học lúc trước xem thường Tống Hoa Nhã, giờ đây trong mắt chỉ còn ghen tỵ.

Có người anh trai lợi hại như Dương Thanh là có thể tung hoành ngang dọc ở Yến Đô.

Đến cả chủ nhà họ Tôn, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng phải quỳ lạy trước mặt Dương Thanh.

“Từ nay về sau, tôi không muốn thấy Mạc Đông Húc nữa, ông hiểu chưa?”
Dương Thanh trấn an Tống Hoa Nhã xong, bỗng nhìn sang Tôn Húc.

Tôn Húc lập tức hiểu ý, vội vàng đáp: “Cậu Thanh yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này!”
Dương Thanh không thèm đáp, dứt khoát dẫn Tống Hoa Nhã rời khỏi.

Anh không cần phải hù dọa đám người còn lại nữa, nếu không thật sự sẽ có người sợ tè ra quần.


Đến khi Dương Thanh và Tống Hoa Nhã đều rời đi, người trong phòng mới như trút được gánh nặng.

“Anh Thanh bỏ qua cho chúng ta rồi sao?”
Một lúc sau, Dương Tùng mới dè dặt lên tiếng hỏi.

“Chắc là vậy!”, Vương Hoan phức tạp nói.

“Với người cao quý như anh ấy, chúng ta còn chẳng bằng sâu kiến!”, Thượng Hiểu Hà cười khổ.

Trần Hân Như cũng cảm thán, ánh mắt lấp lánh.

Cô ta cảm thấy thật may mắn vì không học theo bọn họ nhằm vào Dương Thanh.

“Bất kỳ ai cũng không được để lộ chuyện hôm nay ra ngoài.

Nếu không đừng trách tôi đích thân tới tiêu diệt gia tộc các cô các cậu”.

Tôn Húc lườm đám người, lạnh giọng nói.

Nghe vậy, đám Dương Tùng run lẩy bẩy, vội vàng gật đầu cam đoan: “Ông chủ Tôn yên tâm, chúng cháu sẽ không để lộ ra ngoài đâu!”
“Được rồi, mau cút đi!”, Tôn Húc vung tay lên quát.

Đám bạn học của Tống Hoa Nhã mau chóng rời đi.

“Ông là Trần Hạo, chủ nhà họ Trần phải không?”
Trên đường, Tống Hoa Nhã nói rất nhiều, rõ ràng tâm trạng rất vui vẻ.

Chuyện hôm nay tuy nguy hiểm nhưng kết cục rất tốt.

Cô ta vui mừng nhất vì nhìn thấy bộ mặt thật của Mạc Đông Húc, cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Toàn thân khoan khoái, không còn gánh nặng.


“Cảm ơn anh Thanh.

Nếu không có anh, có lẽ cả đời em cũng không biết mình đã yêu một kẻ khốn nạn! Thậm chí còn đau lòng vì anh ta nhiều năm như vậy”.

Khi Dương Thanh đưa cô ta tới cổng nhà họ Tống, cô ta cảm kích nói.

Dương Thanh cười đáp: “Khúc mắc trong lòng đã giải tỏa được rồi, sau này phải cố gắng mở rộng thị trường nước ngoài cho anh đấy!”
“Anh Thanh yên tâm, em nhất định sẽ không khiến anh thất vọng!”, Tống Hoa Nhã nghiêm túc nói.

“Muộn rồi, mau về đi!”
Dương Thanh đợi Tống Hoa Nhã đi vào nhà mới quay người lên xe rời đi.

Về đến nhà đã là một giờ sáng.

Lúc ở Dạ Thượng Hoàng Triều, điện thoại của anh liên tục rung nhưng không có tiếng chuông báo tin nhắn.

Bây giờ anh mới phát hiện, mình nhận được mười mấy tin nhắn mới.

“Là tin nhắn của Tâm”.

Dương Thanh cười nói.

Đến khi mở tin nhắn ra đọc, anh giật mình đứng bật dậy, hoảng hốt hô lên: “Sao, sao lại như vậy?”
- ---------------------------.

 
Chương 729: 729: Ai Đang Nói Xấu Mình





Tần Thanh Tâm gửi cho Dương Thanh liên tiếp mười mấy bức ảnh, tất cả đều là ảnh chụp anh và Tô San.

Mỗi góc chụp đều rất gian xảo, trông hai người cực kỳ thân mật.

Quan trọng nhất là còn có mấy bức cả người Dương Thanh dựa lên người Tô San, được cô ta đưa vào khách sạn.

Tần Thanh Tâm gửi cho anh từ hai tiếng trước, ngoài ra không còn tin nhắn gì khác.
Dương Thanh sốt ruột không để ý bây giờ đã qua nửa đêm, vội vàng gọi điện cho Tần Thanh Tâm, thế nhưng cô đã tắt máy.

Anh lại gọi video, nhận được thông báo mình đã bị cô chặn.

Dù gặp phải vô số kẻ địch Dương Thanh cũng chưa từng thấy sợ, nhưng hiện giờ không liên lạc được với Tần Thanh Tâm, anh thực sự sợ rồi.

Tần Thanh Tâm gửi cho anh những bức ảnh này, bây giờ còn tắt máy, chặn số anh, rõ ràng đang cực kỳ tức giận.
“Rốt cuộc là ai?”
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi.

Anh không liên lạc được Tần Thanh Tâm, nhất định cô đang rất giận.


Nhưng Dương Thanh nổi giận vì không biết kẻ nào chụp lén mình và Tô San.

Lần trước Tần Thanh Tâm vừa từ Yến Đô về Giang Hải, Dương Thanh biết mình không phải người nhà Vũ Văn, trong phòng phiền muộn nên mới tới quán bar.

Không ngờ lại gặp Tô San ở đó, quan trọng là anh uống say, còn được Tô San đưa tới khách sạn.

Bây giờ nhớ lại, anh chỉ thấy vô cùng hối hận.

“Đúng là say rượu hỏng việc!”, Dương Thanh tự trách.

Anh suy nghĩ một hồi bèn gọi điện thoại: “Lập tức đặt cho tôi một vé máy bay về Giang Hải, càng nhanh càng tốt!”
Dương Thanh vừa cúp máy đã có người gọi tới.

“Y Y!”
Người gọi là Tần Y, Dương Thanh vội vàng nghe máy.

“Dương Thanh, anh đúng là đồ khốn nạn.

Tôi quá xem thường anh rồi, không ngờ anh với con ả Tô San kia lại lén lút qua lại!”
“Lúc ở tỉnh lỵ thấy cô ta ôm tay anh, tôi không nên tin anh!”
“Có phải anh cảm thấy bây giờ mình rất lợi hại, dù là Yến Đô cũng không có mấy ai dám đắc tội anh nên mới tùy ý bắt nạt chị tôi?”
“Uổng công tôi sùng bái anh, luôn lấy anh làm tiêu chuẩn chọn chồng.

Không ngờ anh lại là kẻ lăng nhăng như vậy!”
Dương Thanh không có cơ hội giải thích.

Tần Y mắng một tràng dài rồi lập tức cúp máy.

“Này, này, alo!”
Dương Thanh gọi vài tiếng nhưng chỉ nghe thấy thông báo máy bận, Tần Y không hề đáp lại.

Tuy anh rất tức giận vì bị hãm hại, cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai muốn hại mình nhưng anh hiểu bây giờ sốt ruột cũng vô dụng.


Quan trọng nhất chính là mau chóng nghĩ cách khiến Tần Thanh Tâm nguôi giận.

“Lần này chị cứ nghe em đi, nhất định phải cảnh cáo anh Thanh”.

Tần Y bực bội nói.

Tần Thanh Tâm cười chua xót: “Tô San là bạn thân nhất của chị.

Cậu ấy vốn rất thân với Dương Thanh.

Chắc chắn bọn họ sẽ không phản bội chị đâu”.

“Em lo lắng Dương Thanh sẽ bị gia tộc nào đó cướp về làm con rể hả? Thực ra không cần lo đâu, nếu Dương Thanh thực sự có ý này, anh ấy đã đến bên người phụ nữ khác từ lâu rồi!”
“Năm năm ấy chị sống rất khổ sở.

Nhưng anh ấy có sống tốt không? Không hề!”
“Nếu không trả giá bằng máu, sao anh ấy có thể được như bây giờ? Chị tin tưởng anh ấy!”
Tần Thanh Tâm nghiêm túc nói.

“Em biết anh ấy sẽ không phản bội chị.

Nhưng ai dám chắc những người phụ nữ khác sẽ không giở trò với anh ấy?”
Tần Y khuyên nhủ: “Chị nghĩ xem, lần này là ai giấu tên gửi cho chị những bức ảnh này? Đối phương có mục đích gì?”
“Rõ ràng chính là người muốn có được Dương Thanh, gửi ảnh cho chị để chia rẽ hai người”.


“Thậm chí em còn nghi ngờ, chính Tô San tự biên tự diễn, muốn cướp Dương Thanh”.

Tần Thanh Tâm bất đắc dĩ nói: “Tô San là bạn thân chị.

Chị biết rõ cậu ấy là người như thế nào.

Cậu ấy sẽ không làm vậy đâu, em đừng nghĩ nhiều”.

“Em chỉ đoán vậy thôi mà?”
Tần Y trợn mắt cầm điện thoại lên nhìn, tức giận nói: “Đồ chết tiệt Dương Thanh, dám từ bỏ gọi điện cho em sao?”
“Đàn ông đúng là không có ai tốt đẹp.

Đến cả anh cũng từ bỏ nhanh như vậy, tôi khinh bỉ anh!”
Tần Y tức giận nói.

Dương Thanh đang sốt ruột chờ ở Yến Đô đột nhiên hắt xì vài cái: “Ai đang nói xấu mình?”
- ---------------------------.

 
Chương 730: 730: Nhà Họ Quan Gặp Phiền Phức





Sáng sớm hôm sau Lạc Bân tự mình đi đón Dương Thanh.

"Sau này nếu gặp những việc tương tự, ông cứ tùy ý sắp xếp tài xế cho tôi là được, không cần tự mình đưa đón tôi đâu".

Trên đường ra sân bay Dương Thanh nói.

Lúc này chưa tới năm giờ sáng, bình thường giờ này mọi người còn đang ngủ.
Lạc Bân cười nói: "Không sao.

Không phải ngày nào cậu cũng cần tôi, hơn nữa có thể lái xe chở cậu là vinh hạnh của tôi!"
Dương Thanh cười nói: "Ông học được cách nịnh nọt này từ lúc nào thế?"
Lạc Bân cười ha ha: "Tôi đâu có nịnh cậu, tôi chỉ nói sự thật thôi!"
Bây giờ Dương Thanh đã hoàn toàn coi Lạc Bân là người của mình.

Lúc Lạc Bân nói chuyện với Dương Thanh cũng thoải mái hơn trước rất nhiều.
"Đúng rồi, ông điều tra giúp tôi một việc.

Đó là hôm vợ tôi rời khỏi Yến Đô, buổi tối tôi uống say được một bạn nữ đưa về khách sạn nhưng lại bị người khác chụp được".


Dương Thanh bỗng nói: "Ông giúp tôi kiểm tra camera xem thử rốt cuộc là ai đã chụp ảnh, tốt nhất là phải điều tra cho được người này!"
"Được!" Lạc Bân vội đáp.

Dương Thanh lên máy bay lúc năm giờ hai mươi, hơn một tiếng sau khoảng sáu giờ rưỡi máy bay đã đáp xuống sân bay quốc tế Giang Hải.

Sau khi xuống máy bay Dương Thanh đi thẳng tới dinh thự Vân Phong.

"Bố ơi!"
Thấy Dương Thanh, Tiêu Tiêu là người vui nhất, cô bé còn chưa ăn sáng đã muốn chạy tới.

"Con đứng lại cho dì!"
Tần Y ôm chặt Tiêu Tiêu, vẻ mặt không vui nói: "Dì đã dặn con thế nào?"
Tiêu Tiêu vô tội nhìn Tần Y nói: "Nhưng mà bố chọc mẹ giận tại sao con không được để ý đến bố chứ?"
Nghe vậy Dương Thanh mới hiểu rõ, Tần Y đang nói cho Tiêu Tiêu biết Dương Thanh đã chọc giận Tần Thanh Tâm nên không cho cô bé nói chuyện với anh.

Tần Y nổi giận, hung hăng nói: "Sau này dì út sẽ không chơi với con nữa!"
"Bố ơi, xin lỗi bố! Chờ sau khi bố dỗ được mẹ thì Tiêu Tiêu mới có thể nói chuyện với bố được, nếu không sau này dì út sẽ không chơi với con nữa!"
Quả nhiên sự uy hiếp của Tần Y rất có tác dụng, Tiêu Tiêu lập tức bỏ ý định chạy về phía Dương Thanh.

Dương Thanh rất bất đắc dĩ, còn Tần Y lại đắc ý nhìn Dương Thanh bằng vẻ mặt khiêu khích.

Còn Tần Thanh Tâm, từ lúc Dương Thanh bước vào cửa cho tới giờ cô vẫn cúi đầu ăn cơm như thể không hề nhìn thấy anh.

Tần Đại Dũng cũng không biết chuyện gì xảy ra, hết nhìn Dương Thanh lại nhìn con gái của mình rồi nghi ngờ hỏi: "Các con đang cãi nhau sao?"
"Bố, chúng con không cãi nhau, bố cứ yên tâm", Dương Thanh cười nói.

"Đúng là không có cãi nhau nhưng so với cãi nhau còn nghiêm trọng hơn!"
Tần Y nói: "Bố, con cảnh cáo bố không được giúp đỡ Dương Thanh đâu đấy!"
Tần Đại Dũng có cảm giác không biết phải làm sao: "Vậy các con cứ từ từ tâm sự, bố đến công ty trước đây!"
"Bố, hôm nay bố đưa Tiêu Tiêu đi học nhé!" Tần Y lại nói.

"Được!"
Tần Đại Dũng đồng ý.

Tuy ông ấy không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng hiểu rõ bản thân không tiện nhúng tay vào việc này nên đành phải dẫn cháu ngoại đi trước.


Chẳng mấy chốc Tần Đại Dũng đã dẫn Tiêu Tiêu ra khỏi nhà, lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người là Dương Thanh, Tần Thanh Tâm và Tần Y.

"Vợ à, em nghe anh giải thích, thật ra những tấm ảnh kia là..."
Dương Thanh vừa muốn giải thích đã bị Tần Y ngắt lời: "Anh không cần giải thích!"
Nói xong Tần Y kéo tay Tần Thanh Tâm nói: "Chị, hôm nay chúng ta đều xin nghỉ phép, em dẫn chị ra ngoài giải sầu!"
"Được!"
Tần Thanh Tâm rất phối hợp nói.

Dương Thanh còn chưa kịp phản ứng Tần Y đã kéo Tần Thanh Tâm vào phòng, trong phòng lập tức chỉ còn lại một mình Dương Thanh.

"Haiz, xem ra vẫn phải chờ Lạc Bân điều tra xong mình mới có thể giải thích rõ ràng được", Dương Thanh bất đắc dĩ nói.

Sau khi hai chị em vào phòng thì ở trong đó trang điểm xinh đẹp lộng lẫy đúng một tiếng đồng hồ rồi mới ra khỏi phòng.

Dương Thanh khẽ mỉm cười: "Không cần phiền phức như vậy, tôi chỉ đến ngồi một lát rồi thôi".

Sau đó Dương Thanh được mời vào phòng khách Vip của nhà họ Quan, ngoài Quan Chính Sơn ra, Quan Tuyết Tùng cũng có mặt ở đó.

"Nghe nói bây giờ nhà họ Quan đã trở thành nhà giàu thứ hai ở tỉnh lỵ Giang Bình rồi?"
Dương Thanh cười hỏi.

Từ khi nhà họ Quan thần phục Dương Thanh, thì địa vị lên như diều gặp gió, nhất là trong hội võ của hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương lần trước.

Dương Thanh đấu một trận vang danh, địa vị của nhà họ Quan và nhà họ Trần đều tăng vọt lên chỉ trong một đêm.


Chỉ là hiện giờ nhà họ Trần đã từ từ rời khỏi Giang Bình, dời trung tâm gia tộc đến Yến Đô.

Quan Chính Sơn nghe Dương Thanh nói vậy, vội nói: "Tất cả những thứ này đều là nhờ có cậu Thanh, nếu không có cậu mấy đời nhà họ Quan nữa cũng không có được thành tựu như bây giờ!"
Quan Chính Sơn thật sự rất biết ơn, nhưng Dương Thanh vẫn nhìn thấy vẻ nghiêm nghị từ đáy mắt ông ta.

Không chỉ có Quan Chính Sơn mà còn có Quan Tuyết Tùng và những người khác của dòng chính nhà họ Quan đều có vẻ nghiêm túc này.

"Ông chủ, tôi nghĩ có thể nói cho cậu Thanh biết việc kia!"
Đúng lúc này một người dòng chính nhà họ Quan bỗng nói.

"Câm miệng!"
Quan Chính Sơn quát.

Quả nhiên có việc nhưng Quan Chính Sơn không muốn cho Dương Thanh biết, chỉ vội vàng giải thích: "Chỉ là mấy việc vặt vãnh, vẫn không cần làm phiền cậu Thanh!"
"Nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Thanh nói.

- ---------------------------.

 
Chương 731: 731: Kéo Nhau Đến





Dương Thanh vừa tới nhà họ Quan, đã chú ý thấy bầu không khí trong nhà bọn họ nặng nề, rõ ràng đã gặp phải rắc rối gì đó.

Quan Chính Sơn thấy Dương Thanh hỏi đến thì không dám giấu, lúc này mới nói: "Tuần trước có một người thanh niên tự xưng là người nhà họ Tiết - Vương tộc ở Chiêu Châu dẫn người đến đến nhà họ Quan, nói chúng tôi phải thần phục cậu ta”.

"Đối phương vô cùng cứng rắn, đồng thời chỉ cho chúng tôi suy nghĩ trong một tuần.

Nếu chúng tôi không thể đưa ra sự lựa chọn thì bọn họ sẽ lựa chọn thay”.

"Theo tôi được biết, không chỉ nhà họ Quan, còn có nhà họ Hàn và mấy gia tộc quyền thế hàng đầu khác ở tỉnh Giang Bình đều bị đối phương uy hiếp”.
Dương Thanh nghe Quan Chính Sơn nói vậy thì nhíu mày: "Nhà họ Tiết à?"
"Đúng vậy, chính là nhà họ Tiết.

Người thanh niên dẫn đầu tên là Tiết Khải khoảng ba mươi tuổi, có khí chất hơn người, còn dẫn theo cao thủ nữa”.

"Bọn họ xông thẳng vào nhà họ Quan.

Hơn nữa, ngay cả Chín Ngón – cao thủ mạnh nhất của nhà họ Quan chúng tôi ra tay cũng không đỡ nổi một đấm của một cao thủ bên cạnh Tiết Khải”.

Dương Thanh cuối cùng đã xác định được đối phương thật sự là người nhà họ Tiết, một trong bốn Vương tộc lớn ở Chiêu Châu.
Dương Thanh đã từng đấu với Chín Ngón mà Quan Chính vừa nhắc tới.

Cho dù ông ta không chịu nổi một đòn của anh, nhưng ở tỉnh Giang Bình, vẫn có thể xem là một trong những cao thủ hàng đầu.


Bây giờ, Chín Ngón thậm chí không đỡ nổi một đấm của đối phương, đủ chứng minh người tới mạnh mẽ thế nào.

Loại cao thủ cấp bậc như vậy ít nhất phải là cao thủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.

Đối phương họ Tiết, mà trong bốn Vương tộc lớn Chiêu Châu đúng là có nhà họ Tiết thật.

"Nếu anh ta cho ông một tuần, vậy có phải hôm nay là hạn suy nghĩ cuối cùng của các ông không?", Dương Thanh hỏi.

Quan Chính Sơn gật đầu rồi vội nói tiếp: "Cậu Thanh, chúng tôi tuyệt đối không định phản bội cậu.

Nhưng địa vị của đối phương quá lớn, tôi sợ cậu bị liên lụy nên mới không định báo cáo chuyện này cho cậu biết thôi”.

Dương Thanh bình tĩnh hỏi: "Ông không nói cho tôi biết, vậy tính xử lý chuyện này thế nào?"
Quan Chính Sơn nghiến răng nói: "Tôi đã thương lượng với chủ nhà họ Hàn và mấy gia tộc lớn khác ở tỉnh Giang Bình, định sẽ liên thủ chống lại chúng”.

"Ngay cả người mạnh nhất nhà họ Quan còn không phải là đối thủ của một vệ sĩ bên cạnh Tiết Khải, cho dù các ông có liên kết nhiều gia tộc hơn nữa, vậy có thể làm được gì chứ?", Dương Thanh lại hỏi.

Quan Chính Sơn mở miệng định nói lại đột nhiên không biết phải nói gì.

"Ông yên tâm đi.

Có tôi ở đây, cho dù là ai cũng đừng mong vấy bẩn được Giang Bình.

Trước đây bọn họ không làm được, bây giờ cũng không làm được, sau này càng không làm được!"
Dương Thanh ngạo nghễ nói.

Nhà họ Tiết có địa vị rất cao ở Chiêu Châu, nhưng ở trong mắt Dương Thanh còn không đáng để sợ hãi.

Bất kể thế nào, anh cũng được xem là người từ Giang Bình bước ra.

Nếu bây giờ anh đã có năng lực giúp đỡ nơi đây, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Hơn nữa, nhà họ Quan thần phục Dương Thanh từ lâu.

Về phần Hàn Khiếu Thiên – chủ nhà họ Hàn vốn là lính cũ ở biên giới phía Bắc, có quan hệ thân thiết với anh.

Bây giờ, hai gia tộc lớn này gặp phải rắc rối, Dương Thanh tất nhiên sẽ không thể làm như không nhìn thấy.

"Cậu Thanh, tôi đã lén hỏi thăm về nhà họ Tiết.

Bọn họ chính là một trong mấy gia tộc quyền thế hàng đầu ở Chiêu Châu.


Cho dù tám gia tộc đứng đầu Yến Đô liên thủ cũng không phải là đối thủ của bọn họ”.

Quan Chính Sơn không hề vui mừng khi thấy Dương Thanh muốn ra mặt giải quyết chuyện này, trái lại còn đặc biệt lo lắng, trầm giọng nói: "Hay là cậu đừng nên ra mặt thì hơn”.

"Đến lúc đó, các gia tộc quyền thế nhất trong cả Giang Bình đều lựa chọn chống lại nhà họ Tiết, họ cũng không thể giết sạch các gia tộc quyền thế nhất chứ?"
"Nếu thật sự sẽ tiêu diệt tất cả bọn họ, cho dù nhà họ Tiết khống chế Giang Bình thì có ích lợi gì?"
Ở tầng lớp của Quan Chính Sơn, ông ta biết được tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đã là cao nhất rồi.

Ông ta quả thật không biết về Vương tộc và Hoàng tộc Chiêu Châu, chỉ có thể hỏi thăm mới biết được vài điều.

Dương Thanh nhìn ra được Quan Chính Sơn đang thật sự lo lắng cho mình, không hy vọng mình phải mạo hiểm như vậy vì nhà họ Quan.

"Ông đang nghi ngờ năng lực của tôi à?" Dương Thanh cười híp mắt hỏi.

Quan Chính Sơn nghe vậy thì run rẩy và biến sắc mặt, vội vàng giải thích: "Cậu Thanh, tôi không có ý này đâu.

Tôi chỉ không muốn nhà họ Quan làm liên lụy tới cậu thôi”.

"Dù sao nhà họ Quan chỉ là gia tộc nhỏ mà cậu Thanh lại là nhân vật hơn người.

Mọi người nhà họ Quan chúng tôi đều tin tưởng, chỉ cần cho cậu đủ thời gian, sau này tuyệt đối sẽ vượt qua Vương tộc”.

Lúc này, Dương Thanh vừa cười vừa nói: "Ông chủ Hàn, ông đừng trách ông chủ Quan.

Hôm nay tôi vừa quay về Giang Hải, tiện đường tới thăm nhà họ Quan mới biết được Giang Bình gặp phải rắc rối”.

Lúc này, sắc mặt Hàn Khiếu Thiên mới dịu xuống và thở dài nói: "Ban đầu đám lão già chúng tôi còn tính sẽ liên kết với nhau giải quyết chuyện này, không ngờ cuối cùng vẫn phải để cậu Thanh ra mặt”.


Trong những người trước mặt này, chỉ có duy nhất một mình Hàn Khiếu Thiên biết được thân phận của Dương Thanh.

Tất nhiên ông cụ không hy vọng anh bị dính vào chuyện này.

Dù sao Dương Thanh là nhân vật lớn cùng cấp với Hoàng tộc và Vương tộc.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, sẽ mang tới rắc rối rất lớn cho anh.

"Nếu cậu Thanh đã ra mặt, đám nhóc nhà họ Tiết chắc chắn sẽ phải uổng công mà quay về thôi!"
Hàn Khiếu Thiên nói.

Nếu Dương Thanh cũng tham dự vào, còn không thể đánh đuổi được chúng sao? Hàn Khiếu Thiên chỉ có thể chấp nhận.

"Ông chủ, chủ nhà họ Kim – gia tộc hàng đầu ở tỉnh Nam Dương, Kim Chí Minh tới!"
Đúng lúc này, ông quản gia lại vội vàng chạy tới báo.

"Nhà họ Kim à?"
Hàn Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Sao bọn họ cũng tới tham gia náo nhiệt vậy?"
"Ông chủ, Lương Văn Khang chủ nhà họ Lương – gia tộc hàng đầu tỉnh Đông Lan tới!"
Ngay sau đó, lại có người nhà họ Quan vội vàng chạy vào báo.

- ---------------------------.

 
Chương 732: 732: Hừng Hực Ý Chí Chiến Đấu





Chẳng bao lâu, chủ nhà họ Kim và chủ nhà họ Lương đã dẫn theo cao thủ trong gia tộc mình đi tới phòng khách.

"Chủ nhà họ Kim, chủ nhà họ Lương, đã lâu không gặp!"
Quan Chính Sơn đứng dậy, cười lớn và chủ động bước tới đón khách.

Bây giờ, cho dù ông ta đã nhường lại chức vụ cho người khác, nhưng khách tới hôm nay đều là chủ gia tộc hàng đầu ở tỉnh Giang Bình và tỉnh lân cận, ông ta phải cho đối phương đủ mặt mũi.
"Ông chủ Quan, nhà họ Quan gặp phải rắc rối lớn như vậy mà ông cũng không nói với Kim Chí Minh tôi một tiếng?"
Chủ nhà họ Kim có hơi béo, bất mãn nói.

Chủ nhà họ Lương Lương Văn Khang cũng lạnh giọng: "Ông chủ Quan làm vậy là khinh thường nhà họ Kim và nhà họ Lương sao? Nếu không phải chúng tôi nhận được tin tức, e là nhà họ Quan có bị tiêu diệt, chúng tôi cũng không biết đâu”.

Rõ ràng Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều không vui, giống như Quan Chính Sơn không chủ động nhờ bọn họ giúp đỡ là vô cùng khinh thường bọn họ vậy.
Quan Chính Sơn vội giải thích: "Tôi làm vậy chẳng phải là lo lắng sẽ liên lụy tới các vị sao?"
Tô Thành Vũ cũng cười và đứng dậy hòa giải: "Chuyện này là do chúng tôi suy nghĩ không được chu đáo, không nhờ nhà họ Kim và nhà họ Lương giúp đỡ là lỗi của chúng tôi!"
Bây giờ là thời điểm tỉnh Giang Bình gặp khó khăn nhất, Quan Chính Sơn và Tô Thành Vũ không dám tùy tiện đắc tội gia tộc quyền thế hàng đầu của tỉnh lân cận.

Kim Chí Minh và Lương Văn Khang nghe Quan Chính Sơn và Tô Thành Vũ nói vậy, lúc này sắc mặt mới dịu xuống.


"Các ông yên tâm đi, tôi và chủ nhà họ Lương đã dẫn tới mấy cao thủ cao cấp nhất trong gia tộc tới đây.

Chỉ cần nhà họ Tiết dám gây sự, chúng ta nhất định sẽ làm cho nhà họ Tiết có đến mà không có về!"
Kim Chí Minh kiêu ngạo nói.

Lương Văn Khang cũng nói: "Không sai, nhà họ Tiết thật sự tưởng mấy gia tộc chúng ta dễ ức hiếp chắc? Cho dù nhà họ Tiết là rồng, ở bọn họ địa bàn của chúng ta cũng phải cuộn người lại!"
Nhà họ Kim và nhà họ Lương đúng là có dẫn đến không ít cao thủ.

Mỗi gia tộc dẫn tới cũng phải hơn một trăm cao thủ.

Lúc này, ai nấy đều đang chờ ở bên ngoài.

Nhà họ Tô và nhà họ Hàn vốn cũng dẫn theo không ít cao thủ qua đây.

Lại thêm cao thủ của nhà họ Quan nữa, tổng cộng số cao thủ của mấy gia tộc lớn cộng lại, chắc hẳn cũng lên tới năm, sáu trăm người.

Đội ngũ thế này, đặt ở đâu cũng là một lực lượng không thể khinh nhờn.

Nhưng nhà họ Tiết là lại là một trong mấy gia tộc quyền quý ở bên ngoài.

Hàn Khiếu Thiên không hề nể mặt Kim Chí Minh và Lương Văn Khang, hừ lạnh: "Các cậu nói thì êm tai lắm.

Nếu tôi đoán không nhầm, chắc nhà họ Tiết cũng dẫn người qua nhà họ Kim và nhà họ Lương nhỉ?"
Quả nhiên, Hàn Khiếu Thiên vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều vô cùng khó coi.

"Hàn Khiếu Thiên, ông nói vậy là có ý gì? Chúng tôi có lòng tốt dẫn theo cao thủ cao cấp nhất của gia tộc tới trợ giúp Giang Bình các ông, ông chẳng cảm kích thì thôi, lại còn nói mát à?"
Kim Chí Minh thẹn quá thành giận, nói với Hàn Khiếu Thiên.

Lương Văn Khang cũng bất mãn: "Hàn Khiếu Thiên, ông đừng quên chỗ này là nhà họ Quan chứ không phải là nhà họ Hàn của ông.

Ông có tư cách kiêu căng ở trước mặt chúng tôi sao?"
"Bộp!"
Hàn Khiếu Thiên vỗ bàn và đứng phắt dậy, tức giận nói: "Năm đó, khi ông đây nắm giữ nhà họ Hàn thì các cậu còn đang nghịch bùn đấy! Nói về tư cách với tôi à? Bảo bố các cậu tới còn may ra!”

Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều khoảng năm mươi tuổi, Hàn Khiếu Thiên đã hơn bảy mươi, tất nhiên ông ta nói những lời này cũng có lý.

Khi thấy Hàn Khiếu Thiên và hai người này sắp cãi nhau, Quan Chính Sơn và Tô Thành Vũ vội vàng đứng ra khuyên.

"Mọi người đều bớt giận đi! Nếu hôm nay mọi người tập trung ở đây đã chứng tỏ tất cả đều vì cùng một việc, đó là làm sao chống lại nhà họ Tiết chứ không phải cãi nhau!"
Quan Chính Sơn nghiêm mặt: "Nếu các vị tới cãi nhau thì mời đi luôn đi.

Cùng lắm thì một mình nhà họ Quan tôi đối đầu với nhà họ Tiết!"
"Nếu chỉ có nhà họ Quan, chúng tôi sẽ không có cách nào.

Nhưng bây giờ có các gia tộc anh em trượng nghĩa giúp đỡ, chỉ cần chúng ta cùng đàm phán với nhà họ Tiết, chắc chắn bọn họ sẽ không thể ngang ngược như lần trước nữa”.

Quan Chính Sơn nói: "Dù sao mấy gia tộc quyền quý chúng ta liên thủ, cho dù nhà họ Tiết có thể phá hủy tất cả cũng sẽ không làm vậy.

Bọn họ làm vậy sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn, mang tới đủ phiền phức”.

"Nếu chỉ là nhà họ Quan, bọn họ có lẽ sẽ lựa chọn bồi dưỡng một gia tộc khác lên thay.

Nhưng chúng ta có năm gia tộc lớn liên thủ, cho dù nhà họ Tiết thật sự có thể bồi dưỡng ra năm gia tộc lớn khác, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào chống lại chúng ta”.

"Nếu nhà họ Tiết uy hiếp ngang ngược như vậy, chắc chắn đang nóng lòng muốn khống chế những gia tộc quyền quý chúng ta.

Chỉ cần chúng ta có thể đoàn kết lại với nhau, bọn họ chỉ có thể uổng công mà ra về”.


Mọi người nghe Quan Chính Sơn nói vậy thì nhất thời đều im lặng.

Một lát sau, Lương Văn Khang nói: "Nếu… nhà họ Tiết vẫn cứng rắn, kiên trì bắt chúng ta khuất phục thì sao? Khi đó chúng ta có thể làm thế nào?"
Đây mới là trọng điểm.

Sắc mặt mọi người đều vô cùng nặng nề.

Bọn họ dẫn đến rất nhiều người nhưng chỉ để tạo thanh thế, nếu quả thật muốn bọn họ liên thủ động tới người nhà họ Tiết, chắc chắn bọn họ sẽ không dám.

Với thực lực của mình, nhà họ Tiết thậm chí có thể dễ dàng phá hủy liên minh của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, huống gì là năm gia tộc lớn bọn họ?
Nếu không phải nhà họ Tiết cách Giang Bình quá xa, sao nhà họ Tiết có thể để cho bọn họ cân nhắc tới một tuần?
"Nếu nhà họ Tiết thật sự muốn kiên trì, vậy chúng ta chỉ có thể đánh một trận!"
Lúc này, Hàn Khiếu Thiên chợt nói.

Trong mắt ông cụ hừng hực ý chí chiến đấu.

- ---------------------------.

 
Chương 733: 733: Thần Thánh Phương Nào





Sở dĩ Hàn Khiếu Thiên chọn chiến đấu là vì: Thứ nhất ông cụ đã từng là chiến sĩ xuất thân từ biên giới phía Bắc, tuy đã già nhưng nhiệt huyết vẫn còn.

Thứ hai, là bởi vì có Dương Thanh.

Người khác không biết rõ thân phận của Dương Thanh nhưng ông cụ biết.

Một nhân vật thần thoại đứng ở đỉnh cao của biên giới phía Bắc, đừng nói một đứa con cháu của nhà họ Tiết, cho dù ông chủ nhà họ Tiết tự mình đến đây, thì đã sao?
Ông cụ nghĩ như vậy nhưng không có nghĩa là mọi người đều suy nghĩ giống ông.

"Nói phét!"
Quả nhiên, Kim Chí Minh lập tức đứng lên, cả giận nói: "Ông cho rằng nhà họ Hàn rất lợi hại sao? Ông muốn chết hay sao mà đi đấu với nhà họ Tiết?"
"Nếu muốn chết thì cút ngay đi, đừng liên lụy đến chúng tôi!"
Lương Văn Khang cũng châm chọc: "Nếu già rồi thì mau nhường lại vị trí cho người tài đi, đấu với nhà họ Tiết à? Ông đang nói đùa đấy hả?"
"E là ông còn chưa biết nhà họ Tiết là một gia tộc như thế nào đâu".

"Nếu chưa biết vậy để tôi nói cho ông rõ.

Nhà họ Tiết đã từng là một trong chín Hoàng tộc lớn, nhưng sau này vì gia tộc suy yếu nên mới bị loại ra khỏi hàng ngũ Hoàng tộc".


"Dù vậy nhà họ Tiết vẫn là một trong những Vương tộc đứng sau năm Hoàng tộc lớn, trên cả cái đất Chiêu Châu này, nhà họ Tiết chính là một trong chín gia tộc mạnh nhất đấy".

"Ông nói tôi nghe thử xem, chúng ta lấy gì đấu với nhà họ Tiết?"
Lương Văn Khang chế giễu nói.

Khí thế của ông ta và Kim Chí Minh trông rất hung hăng nhưng thực tế suy nghĩ lại giống Quan Chính Sơn, đó là liên kết các gia tộc đứng đầu ba tỉnh lại, cùng đàm phán với nhà họ Tiết.

Dù không đuổi được nhà họ Tiết ra khỏi ba tỉnh, thậm chí có lẽ sẽ hợp tác với nhà họ Tiết nhưng chỉ cần không thần phục nhà họ Tiết là được.

Bọn họ không dám nghĩ tới việc giao đấu với nhà họ Tiết.

Không chỉ có Lương Văn Khang, Kim Chí Minh mà Tô Thành Vũ và Quan Chính Sơn cũng nghĩ như vậy.

Chỉ cần không thần phục nhà họ Tiết, việc gì cũng có thể thương lượng.

"Một bọn chuột nhắt!"
Hàn Khiếu Thiên cười trào phúng: "Trông các người cũng lợi hại lắm mà, còn dẫn tới một đám cao thủ mạnh nhất của gia tộc đến nữa chứ, nếu đã không dám đấu với nhà họ Tiết còn dẫn một đống người đến làm gì? Làm màu sao?"
Gương mặt của Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đỏ bừng, quả thật bọn họ dẫn người chỉ là làm màu.

"Ông chủ Quan, ông chủ Tô hai người nói đi, rốt cuộc nên đấu hay tiếp tục đàm phán với nhà họ Tiết đây?"
Kim Chí Minh không tranh cãi với Hàn Khiếu Thiên nữa, mà là hỏi ý kiến Quan Chính Sơn và Tô Thành Vũ.

Quan Chính Sơn và Tô Thành Vũ nhìn nhau một hồi, sau đó Tô Thành Vũ nhìn Hàn Khiếu Thiên nói: "Ông chủ Hàn, ông đừng kích động như vậy.

Nếu chúng ta liên thủ mà có thể đánh bại được nhà họ Tiết, Tô Thành Vũ tôi là người đồng ý đầu tiên.

Nhưng vấn đề là dù chúng ta có liên thủ cũng không làm gì được nhà họ Tiết!"
"Không sai, lần này người mà nhà họ Tiết dẫn tới đều là cao thủ cực kỳ lợi hại, ngay cả cao thủ mạnh nhất của nhà họ Quan tôi cũng không đỡ nổi một đòn của một vệ sĩ nhà họ Tiết".

Quan Chính Sơn cũng nói: "Dù chúng ta có liên thủ, có nhiều cao thủ hơn nữa cũng chỉ là kẻ vô dụng trước mặt cao thủ nhà họ Tiết, hoàn toàn không có khả năng giao chiến!"
"Các người đã nói vậy thì khỏi bàn nữa".

Hàn Khiếu Thiên cười mỉa mai nói: "Các người cứ thần phục luôn nhà họ Tiết là được, cần gì ở đây làm bộ làm tịch?"
"Hàn Khiếu Thiên, rốt cuộc ông muốn gì?"
Lương Văn Khang tức giận hỏi.


"Chẳng lẽ tôi nói sai à? Các người đều nói không có khả năng đấu với nhà họ Tiết.

Nếu đã không thể vậy chúng ta còn ngồi đây lãng phí thời gian làm gì?"
Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nói: "Nếu các người đều nghĩ không có bất kỳ cơ hội đánh thắng nhà họ Tiết nào, vậy tôi hỏi các người, các người còn không tự tin vào bản thân thì dù cho có đám phán với nhà họ Tiết, bọn họ sẽ nhượng bộ sao?"
"Bọn họ đã không nhượng bộ thì các người chỉ có nước nhượng bộ bọn họ".

"Bây giờ chỉ có hai lựa chọn: một là đấu, hai là thần phục, các người đã không chịu giao chiến vậy không phải các người đã lựa chọn thần phục rồi sao?"
Mặc dù lời của Hàn Khiếu Thiên nghe rất chói tai nhưng câu nào cũng là sự thật.

Nếu không đám đánh một trận, vậy chỉ có một kết quả là thần phục.

Lần này rốt cuộc Quan Chính Sơn đã hoàn toàn tỉnh táo, lúc nãy lão ta bị mấy lời cãi vã làm cho váng đầu nên mới quên mất Dương Thanh.

"Ông chủ Quan, gia tộc đầu tiên mà nhà họ Tiết muốn xử lý chính là nhà họ Quan, vậy ông hãy quyết định đi, rốt cuộc nên đối phó nhà họ Tiết thế nào?"
Kim Chí Minh bỗng nói.

Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang Quan Chính Sơn.

Vẻ mặt Quan Tuyết Tùng cũng rất kiên định nhìn Quan Chính Sơn.

Cuối cùng Quan Chính Sơn cũng hạ quyết tâm nhìn Dương Thanh vẫn luôn cúi đầu, có vẻ hơi mệt mỏi ở bên cạnh.

"Cậu Thanh, cậu là khách quý mà nhà họ Quan kính trọng nhất.


Vậy xin cậu hãy quyết định rốt cuộc nhà họ Quan nên làm gì để đối phó nhà họ Tiết?"
Quan Chính Sơn bỗng đứng dậy, hơi khom lưng, vẻ mặt chân thành nói.

"Cậu Thanh, xin cậu hãy chỉ đường cho nhà họ Quan!"
Quan Tuyết Tùng cũng vội vàng đứng lên, cúi người, vô cùng chân thành nói.

"Xin cậu Thanh chỉ đường đưa lối cho chúng tôi!"
Nhất thời tất cả người nhà họ Quan đều đứng lên, cúi người vẻ mặt kính trọng nói.

Lúc này trong phòng khách rộng lớn yên lặng như tờ.

Tất cả người bên ngoài đều sợ ngây người, nhất là đám người nhà họ Kim và nhà họ Lương lần đầu tiên gặp Dương Thanh, càng sửng sốt không thôi.

Nhà họ Quan là nhà giàu thứ hai ở tỉnh Giang Bình.

Vậy mà bây giờ những người nắm quyền nhà họ Quan đều đang khom lưng uốn gối nhờ vả cậu Thanh quyết định việc của bọn họ.

Rốt cuộc người trẻ tuổi này là thần thánh phương nào?
- ---------------------------.

 
Chương 734: 734: Người Nhà Họ Tiết Đến





Thấy Kim Chí Minh và Lương Văn Khang sắp đi mất, Tô Thành Vũ lập tức cuống lên.

Ông ta vội tiến lên ngăn họ lại: “Ông chủ Kim, ông chủ Lương, hai ông cứ bình tĩnh đã! Nếu các ông rời đi thế này, có lẽ không còn liên minh nào trong ba tỉnh đủ khả năng đối đầu với nhà họ Tiết đâu”.

“Ông chủ Tô, ông cũng thấy Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn nói gì rồi đấy”.

“Họ cứ làm như mình lợi hại lắm, họ nghĩ mình có thể đánh với nhà họ Tiết một trận thật đấy à?”
“Chúng tôi không giống họ, nói nữa cũng chỉ tốn thời gian, chi bằng về nghĩ cách liên kết các gia tộc quyền thế ở Nam Dương và Đông Lan lại trước khi nhà họ Tiết tới”.

Kim Chí Minh nói với vẻ khó chịu.

Lương Văn Khang cũng nói: “Không sai, cho dù thiếu Giang Bình, Đông Lan và Nam Dương chúng tôi vẫn đối phó được với nhà họ Tiết”.

“Ông chủ Quan, ông chủ Hàn, hay chúng ta vẫn cứ liên minh, như thế thì cũng có tư cách đàm phán với nhà họ Tiết.

Cùng lắm thì chúng ta cho phép nhà họ Tiết phát triển ở ba tỉnh bây giờ, còn nếu sau này họ định giở trò thì chúng ta sẽ tuyên chiến nhé?”
Tô Thành Vũ vội nhìn về phía Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên.


Quan Chính Sơn lạnh lùng nói: “Đến khi nhà họ Tiết nắm giữ được phần lớn gia tộc quyền thế ở ba tỉnh, cậu nghĩ sự liên minh giữa chúng ta còn ý nghĩa à?”
“Đến khi đó, có lẽ không cần nhà họ Tiết ra mặt, chỉ riêng các gia tộc quyền thế ở ba tỉnh thôi đã đủ để đối phó với chúng ta”.

Tô Thành Vũ đã cân nhắc đến chuyện sau khi tuyên chiến đâu cơ chứ?
Ông ta chỉ muốn ổn định nhà họ Quan và nhà họ Hàn trước, ít nhất phải vượt qua khó khăn bây giờ đã.

Nhỡ tuyên chiến thật, tỉnh Giang Bình sẽ đứng mũi chịu sào, nhà họ Tô ở Giang Bình cũng khó tránh khỏi việc bị liên lụy.

Bây giờ, phải liên minh với nhà họ Lương và nhà họ Kim thì mới có thể vượt qua khó khăn.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Tô Thành Vũ.

“Tô Thành Vũ, nếu cậu sợ thì cũng cút luôn đi!”
Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Nhưng nếu chúng tôi giải quyết được nhà họ Tiết, cậu đừng hòng hưởng ké nữa!”
“Lần trước, cậu đã dựa dẫm vào cậu Thanh rất nhiều để đưa nhà họ Tô lên làm gia tộc lớn thứ ba ở Giang Bình.

Sau lần này, nếu cậu còn dám làm thế nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Quan Chính Sơn cũng nói: “Hoặc bây giờ cậu ở lại, đối mặt với nhà họ Tiết cùng chúng tôi, hoặc cậu rời đi, sau này không được làm việc dưới danh nghĩa cậu Thanh nữa, bằng không nhà họ Quan sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tô đâu”.

Trong bốn gia tộc lớn ở tỉnh Giang Bình, nhà họ Trần gần như đã chuyển hết sản nghiệp đi, bây giờ chỉ còn nhà họ Hàn, nhà họ Quan và nhà họ Tô.

Bây giờ, hai trong số ba gia tộc lớn đã cùng nhau lên tiếng để gây sức ép cho nhà còn lại, chuyện này khiến Tô Thành Vũ thấy rất áp lực.

Trong lúc nhất thời, Tô Thành Vũ rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, đi hay ở cũng không ổn.

Tuy gia tộc Vũ Văn đã bảo ông ta tin tưởng Dương Thanh vô điều kiện, nhưng ông ta không làm được điều đó.

“Ông chủ Tô, nếu nhà họ Hàn và nhà họ Quan đã không chào đón ông, nhà họ Kim chúng tôi hoan nghênh nhà họ Tô tới Nam Dương.

Chỉ cần nhà họ Tô đồng ý thì sẽ trở thành gia tộc lớn thứ hai ở Nam Dương”.


Kim Chí Minh nhận thấy sự do dự của Tô Thành Vũ, cười híp mắt.

Lương Văn Khang cũng nói: “Nhà họ Lương cũng chào đón nhà họ Tô tới Đông Lan, nhà họ Tô cũng sẽ trở thành gia tộc lớn thứ hai ở Đông Lan”.

Nhà họ Kim là gia tộc mạnh nhất Nam Dương, còn nhà họ Lương lại là gia tộc quyền thế bậc nhất Đông Lan.

Lúc này, cả hai gia tộc mạnh nhất ở tỉnh khác đều mời chào Tô Thành Vũ, khiến ông ta phải đấu tranh rất dữ dội.

Tuy phần lớn sản nghiệp của nhà họ Tô đều ở Giang Bình, nhưng ông ta hoàn toàn có thể coi đó là khoản đầu tư ở Giang Bình rồi chuyển tới tỉnh khác, tiếp tục mở rộng việc làm ăn của nhà họ Tô.

Sau này, nhà họ Tô sẽ càng thêm thịnh vượng.

Nhưng gia tộc Vũ Văn đã nói rõ rằng ông ta phải tin tưởng Dương Thanh vô điều kiện, còn phải giúp đỡ Dương Thanh, nếu ông ta đưa nhà họ Tô tới Nam Dương hay Đông Lan thật thì biết ăn nói với gia tộc Vũ Văn thế nào?
Quan Chính Sơn nói.

“Được!”
Hàn Khiếu Thiên cũng đáp.

Sau khi bàn bạc một lúc lâu, rốt cuộc ba gia tộc lớn ở Giang Bình cũng thống nhất ý kiến.

“Xem như hôm nay chúng tôi phí công tới đây, nếu các ông thua thì đừng hòng liên minh với chúng tôi nữa, lúc đó đã muộn rồi!”
Lương Văn Khang nhìn quanh, cười lạnh.


Kim Chí Minh cũng híp mắt: “Hy vọng các ông đừng hối hận nhé!”
“Chúng tôi thế nào cũng không phiền các ông quan tâm!”
Quan Chính Sơn khoát tay: “Tiễn khách!”
Đúng lúc này, hai bóng người bỗng bước vào, người đi trước là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, sau lưng anh ta là một người trung niên mặc áo vải.

“Thì ra các ông đều ở đây!”
Thanh niên kia cười ha hả: “Thế này cũng tốt, tôi đỡ phải đến từng gia tộc”.

Nhìn thấy người tới, sắc mặt của năm chủ gia tộc thay đổi ngay.

“Tiết Khải!”
Thanh niên vừa lên tiếng không phải ai xa lạ, mà chính là dòng chính của nhà họ Tiết, cũng là người đại diện cho nhà họ Tiết lần này.

Tuy bên đối phương chỉ có hai người nhưng lại khiến năm chủ gia tộc cảm nhận được áp lực lớn lao.

- ---------------------------.

 
Chương 735: 735: Chỉ Có Thể Làm Chó Chết





Trước mặt đám đông, Tiết Khải bước tới chỗ Quan Chính Sơn, cười híp mắt: “Ông chủ Quan, ông cân nhắc đến đâu rồi?”
Chỉ hai người thôi mà cũng dám đến nhà họ Quan, điều đó đủ để cho thấy sự tự tin của Tiết Khải.

Cao thủ trung niên mà anh ta dẫn theo lạnh lùng đứng sau lưng anh ta, tựa như một tòa tháp sắt.

Tuy chỉ có hai người nhưng lại khiến năm chủ gia tộc cảm thấy vô cùng áp lực.
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang rất khó chịu, đi hay ở cũng không xong, cứ đứng mãi ở cửa ra vào, trong mắt tràn ngập vẻ bất an và sợ hãi.

Đại sảnh rộng lớn im phăng phắc, ai cũng nhìn Tiết Khải.

Quan Chính Sơn thầm hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới nói: “Cậu Khải, chúng tôi không bao giờ phục tùng nhà họ Tiết đâu!”
Vì đã quyết định tiếp tục tin tưởng Dương Thanh nên Quan Chính Sơn nói thẳng.
Ông ta vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Tiết Khải lập tức cứng đờ, như thể không ngờ nhà họ Quan lại dám từ chối.

Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, tố chất tâm lý của Tiết Khải rất cao, anh ta lại mỉm cười.

Nếu ai không biết thì còn tưởng anh ta tốt tính lắm.


“Xem ra hôm nay các ông tụ họp ở đây để thương lượng xem nên đối phó với nhà họ Tiết thế nào nhỉ?”
Tiết Khải cười nói, nhìn thẳng vào mặt của năm chủ gia tộc.

Trước ánh mắt của Tiết Khải, ai cũng run rẩy.

Anh ta còn trẻ mà đã có khí thế mạnh mẽ như thế, đúng là hơn hẳn người thường.

Quan trọng là địa vị của đối phương quá cao, là dòng chính của nhà họ Tiết thuộc bốn Vương tộc lớn, thay mặt nhà họ Tiết tới đây.

Họ không chỉ đàm phán với Tiết Khải, mà đang đàm phán với cả Vương tộc.

“Cậu Khải, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi không thương lượng xem nên đối phó với nhà họ Tiết thế nào đâu, cho dù cho chúng tôi mười lá gan, chúng tôi cũng không dám!”
Kim Chí Minh vội nói, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc.

Lương Văn Khang cũng hoàn hồn, vội nói: “Nhà họ Tiết là một trong những nhà quyền thế nhất quốc gia, cho dù chúng tôi là gia tộc lớn ở đây thì cũng chẳng là gì so với nhà họ Tiết hết”.

“Các ông nói không sai, so với nhà họ Tiết, các ông chính là rác rưởi!”
Tiết Khải cười híp mắt: “Tôi có thể tiện tay vứt rác đi, các ông hiểu chứ?”
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang chỉ thấy người mềm nhũn, nào dám nói không? Họ gật đầu lia lịa: “Cậu Khải nói đúng lắm!”
Họ vốn định bắt tay với các gia tộc khác sau khi quay về để có tư cách đối mặt với Tiết Khải.

Nhưng bây giờ họ mới nhận ra, khí thế của Tiết Khải quá mạnh, đừng nói là hai tỉnh Nam Dương và Đông Lan, cho dù có thêm cả Giang Bình thì họ cũng không dám đối mặt với Tiết Khải!
Đối phương thay mặt cho nhà họ Tiết - một trong bốn Vương tộc lớn, đàm phán với anh ta á, chẳng phải là đang tìm chết ư?
Tô Thành Vũ cũng sợ tới mức không nói nên lời, không dám thở mạnh.

Tuy Quan Chính Sơn cũng rất căng thẳng, nhưng Dương Thanh đang ở đây nên ông ta cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Trong năm chủ gia tộc, chỉ mình Hàn Khiếu Thiên biết thân phận của Dương Thanh nên không hề sợ hãi Tiết Khải.

“Tôi nói các gia tộc đang ngồi đây đều là rác rưởi đấy, ông không phục à?”
Hình như Tiết Khải đã cảm nhận được sự tức giận trong mắt Hàn Khiếu Thiên, bèn cười híp mắt nhìn ông cụ.


Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nói: “Vì gia tộc chúng tôi yếu hơn nhà họ Tiết nên chính là rác rưởi à?”
“Có vấn đề gì hả?”, Tiết Khải cười hỏi.

“Theo lời cậu, nếu có gia tộc nào mạnh hơn nhà họ Tiết, có phải nhà họ Tiết cũng là rác rưởi trong mắt họ không?”, Hàn Khiếu Thiên thản nhiên nói.

Nghe thấy thế, chủ của bốn gia tộc khác đều sợ ngây người, lời Hàn Khiếu Thiên nói đúng là khiến người ta kinh hãi, ông cụ dám nói nhà họ Tiết là rác ngay trước mặt người nhà họ Tiết ư?
Tuy ông cụ chỉ đang nói theo đối phương, nhưng đó cũng là sự sỉ nhục với nhà họ Tiết!
“Ông chán sống thế cơ à?”
Rốt cuộc Tiết Khải cũng ngưng cười, không hề che giấu sát khí.

Cao thủ trung niên sau lưng anh ta cũng phóng sát khí ra, nhìn Hàn Khiếu Thiên như đang nhìn người chết.

“Cậu thẹn quá hóa giận đấy à?”
Hàn Khiếu Thiên không hề e dè, cười lạnh.

Dám vênh váo trước mặt Tướng quân của biên giới phía Bắc, người chán sống không phải ông cụ đâu.

“Lão già Hàn Khiếu Thiên kia, mau ngậm cái miệng thối của ông lại! Cậu Khải đại diện cho nhà họ Tiết đấy, ông dám sỉ nhục cậu ấy à?”
Nhưng thân phận của đối phương quá cao quý, khiến họ không dám phủ nhận.

“Chỉ cần cậu Khải đồng ý, Kim Chí Minh tôi sẵn lòng làm con chó đầu tiên của cậu, gâu gâu gâu!”
Không ngờ Kim Chí Minh còn sủa như chó.


Lương Văn Khang cũng không chịu lép vế: “Lương Văn Khang tôi cũng sẵn sàng làm chó cho cậu Khải, gâu gâu gâu!”
Thấy hai người họ như thế, nét mặt Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn vô cùng lạnh lùng.

Họ đã thấy người vô liêm sỉ, nhưng chưa bao giờ gặp ai trơ trẽn đến mức này, hơn nữa đó còn là chủ của hai gia tộc đứng đầu tỉnh Nam Dương và Đông Lan nữa.

Tô Thành Vũ rất đấu tranh, bây giờ ông ta đang cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, nếu bảo ông ta bắt chước chó như Kim Chí Minh và Lương Văn Khang thì ông ta không làm được.

Nhưng nếu theo phe đám Hàn Khiếu Thiên, ông ta sợ nhà họ Tiết sẽ ra tay với họ sau khi nhận hai con chó Kim Chí Minh và Lương Văn Khang mất.

“Muốn làm chó của tôi cũng được thôi”.

Tiết Khải mỉm cười dí dỏm: “Nhưng bên cạnh tôi có nhiều chó lắm rồi, nếu các ông muốn làm chó thì chỉ có thể làm chó chết!”
Nghe thấy thế, Kim Chí Minh và Lương Văn Khang lập tức biến sắc, họ phải chết thì mới trở thành chó chết được.

Tức là Tiết Khải định giết họ!
- ---------------------------.

 
Chương 736: 736: Chú Ý Đến Dương Thanh





Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, rốt cuộc Kim Chí Minh và Lương Văn Khang cũng hiểu Tiết Khải đang định lấy mạng họ.

“Bịch!”
“Bịch!”
Hai người gần như quỳ trước mặt Tiết Khải cùng một lúc.
“Cậu Khải, chúng tôi muốn làm chó của cậu thật, chúng tôi xin thề sẽ không phản bội cậu, nếu cậu không tin chúng tôi, giờ chúng tôi sẽ tiêu diệt nhà họ Quan giúp cậu”.

Không ngờ chủ của hai gia tộc lớn lại đang quỳ như chó để bày tỏ sự trung thành.

Nhưng họ còn không bằng con chó.

“Ừm, vậy bây giờ các ông tiêu diệt nhà họ Quan trước đi, chỉ cần các ông làm được điều đó, tôi sẽ nhận các ông làm chó, còn nếu các ông thất bại thì chỉ còn con đường chết thôi”.
Tiết Khải cười híp mắt: “Trước khi các ông tiêu diệt được nhà họ Quan, tôi sẽ không ra tay giúp các ông”.

Tim Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đập thình thịch, rõ ràng Tiết Khải đang coi họ như vũ khí, hơn nữa họ phải thắng thì mới có đường sống.

Nếu họ định tiêu diệt nhà họ Quan, chắc chắn nhà họ Hàn sẽ ra tay giúp nhà họ Quan.

Cả nhà họ Hàn lẫn nhà họ Quan đều có thực lực ngang ngửa với họ, hơn nữa vẫn còn nhà họ Tô chưa tỏ thái độ gì.

Nếu nhà họ Tô cũng theo phe nhà họ Quan và nhà họ Hàn, chỉ với thực lực của nhà họ Kim và nhà họ Lương, đừng nói là tiêu diệt nhà họ Quan, chưa bị ba gia tộc lớn ở Giang Bình xử lý đã là tốt lắm rồi.


Rốt cuộc Kim Chí Minh và Lương Văn Khang cũng biết thế nào là đã đâm lao thì phải theo lao.

Hai người nhìn nhau, đều trông thấy vẻ nghiêm nghị trong mắt đối phương.

“Nhà họ Quan, nhà họ Hàn và nhà họ Tô, tôi cho các ông thêm một ngày để cân nhắc”.

Tiết Khải nói: “Giờ này ngày mai, tôi sẽ đến tiếp, nếu các ông đồng ý phục tùng, sau này các ông sẽ là người phát ngôn của nhà họ Tiết ở ba tỉnh Giang Bình, Nam Dương và Đông Lan”.

Anh ta nói rồi định dẫn người đi thật.

Nghe thấy Tiết Khải nói thế, sắc mặt của Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều vô cùng khó coi.

Họ xin được làm chó của Tiết Khải nhưng anh ta chẳng thèm ngó ngàng, còn bắt họ tiêu diệt nhà họ Quan, phải thành công thì mới có tư cách trở thành chó của anh ta.

Nhưng đối với nhà họ Quan, nhà họ Hàn và nhà họ Tô, Tiết Khải lại chủ động mời chào, còn cho họ một ngày để cân nhắc, nếu họ bằng lòng phục tùng thì sẽ trở thành người đại diện của nhà họ Tiết ở đây.

Có thể tưởng tượng được, một khi ba gia tộc lớn ở Giang Bình phục tùng nhà họ Tiết, sau này địa vị của họ cũng sẽ cao hơn hẳn.

“Không cần cân nhắc lâu thế đâu, nhà họ Quan đã quyết định xong rồi, chúng tôi không bao giờ phục tùng nhà họ Tiết!”
Thấy Tiết Khải sắp đi, Quan Chính Sơn chợt nói.

“Nhà họ Hàn cũng thế, không cần suy nghĩ nữa.

Cho dù bị tiêu diệt, nhà họ Hàn cũng không phục tùng nhà họ Tiết đâu!”
Hàn Khiếu Thiên cũng nói.

Chỉ mình Tô Thành Vũ vẫn đang đấu tranh.

Tiết Khải đã ra tới cửa bỗng ngừng chân, quay người lại, cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên.

“Cho dù gia tộc bị xóa sổ, các ông cũng không chịu nghe lệnh nhà họ Tiết à?”, Tiết Khải cười híp mắt.

Có vẻ anh ta không hề tức giận, hơn nữa còn rất vui.

Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn lại gật đầu: “Đúng thế!”
“Tốt, tốt lắm!”

Tiết Khải gật đầu, mỉm cười: “Lâu lắm rồi tôi không thấy gia tộc nào trung thành như thế, bỗng không nỡ tiêu diệt các ông”.

“Nhưng nếu không tiêu diệt các ông thì đó lại là sự thách thức với uy quyền của nhà họ Tiết, các ông nói xem, rốt cuộc tôi nên làm thế nào?”
Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều có vẻ nghiêm nghị, họ đã cảm nhận được sát khí trong tiếng cười của Tiết Khải.

“Nhà họ Tô bằng lòng đi theo nhà họ Tiết!”
Đúng lúc này, Tô Thành Vũ vẫn đang do dự bỗng đứng dậy, nói lớn.

“Tô Thành Vũ!”
Nghe thấy Tô Thành Vũ nói thế, sắc mặt Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn thay đổi ngay, vô cùng tức giận.

Dương Thanh cũng hơi híp mắt, với sự hiểu biết của anh về Tô Thành Vũ, ông ta luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, không ngờ hôm nay ông ta vẫn làm như thế.

Ông ta lựa chọn phục tùng nhà họ Tiết, cho dù phải phản bội gia tộc Vũ Văn.

Cho dù nói thế nào, sở dĩ nhà họ Tô được như ngày hôm nay cũng là nhờ gia tộc Vũ Văn.

Nhưng anh có thể hiểu được sự lựa chọn của Tô Thành Vũ.

So với gia tộc Vũ Văn, nhà họ Tiết quá mạnh.

Tiết Khải mỉm cười nhìn Tô Thành Vũ, bỗng hỏi: “Ông làm như thế, không sợ bị mọi người chỉ trích à?”
Tô Thành Vũ nghiêm túc nói: “Chỉ cần nhà họ Tiết đồng ý tiếp nhận nhà họ Tô, ở nơi đây, làm gì có ai đủ tư cách để chỉ trích nhà họ Tô chứ?”
Ý của ông ta rất rõ, chỉ cần nhà họ Tiết đồng ý tiếp nhận nhà họ Tô, nhà họ Tô sẽ là người của nhà họ Tiết, ai dám động đến người nhà họ Tiết đây?
Quan Chính Sơn nói với vẻ mỉa mai: “Nếu cậu đã làm thế thì tự chịu hậu quả! Chỉ cần chúng tôi vượt qua khó khăn lần này, sau này ở Giang Bình không còn chỗ cho nhà họ Tô đặt chân nữa đâu!”
Hàn Khiếu Thiên cũng cười lạnh: “Trong quá khứ, loại người hám lợi, bất trung bất nghĩa như cậu sẽ là Hán gian! Chính là Hán gian mà người đời sau luôn thóa mạ đấy!”

Tô Thành Vũ chỉ thấy người lạnh toát, không sao đứng vững.

Sai một li, đi một dặm!
Sau này, nhà họ Tô biết đi đâu đây?
“Cậu Dương Thanh, tôi biết sai rồi, xin cậu cho tôi thêm cơ hội, sau này, tôi sẽ không bao giờ khiến cậu thất vọng nữa!”
Tô Thành Vũ bỗng quỳ trước Dương Thanh, thấp thỏm nói với vẻ cầu khẩn.

Ông ta biết Dương Thanh rất mạnh, bằng không nhà họ Quan và nhà họ Hàn đã không đồng lòng đến thế.

Tất cả đều là vì Dương Thanh.

Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh.

Ngay cả Tiết Khải cũng thế.

Từ khi bước vào nơi này, anh ta đã chú ý tới cậu thanh niên đang im lặng ngồi giữa Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên.

Anh ta đã cảm nhận được Dương Thanh không đơn giản, những gì mà Tô Thành Vũ đang làm bây giờ càng khiến anh ta thêm chắc chắn về điều đó.

- ---------------------------.

 
Chương 737: 737: Có Thực Lực Đến Đâu





“Tô Thành Vũ, ông trơ trẽn thật, hồi nãy cậu còn xin làm chó của nhà họ Tiết, giờ người ta không đồng ý, cậu lại đòi cậu Thanh tiếp nhận con chó như ông ư?”
Quan Chính Sơn tức giận nói.

Trong mắt Hàn Khiếu Thiên cũng lóe lên sát khí, ông cụ lạnh lùng nói: “Tô Thành Vũ, chúng tôi có thể dễ dàng tha thứ cho việc cậu muốn làm chó của nhà họ Tiết, nhưng không thể bỏ qua chuyện cậu coi cậu Thanh là lốp dự phòng!”
Mấy chữ lốp dự phòng này rất chính xác, vì Tô Thành Vũ nghĩ thế thật.

Theo ông ta thấy, việc phục tùng nhà họ Tiết là lựa chọn hàng đầu.
Còn Dương Thanh chỉ là lựa chọn thứ hai, tức là lốp dự phòng.

Tô Thành Vũ lập tức cuống lên, vội nói: “Cậu Dương Thanh, tôi không định coi cậu như lốp dự phòng, cho dù nhà họ Tiết bằng lòng tiếp nhận nhà họ Tô thật, tôi cũng không đối địch với cậu đâu!”
“Cậu Thanh, cậu đừng để tên hai mặt này lừa, nếu cậu ta để tâm đến thái độ của cậu thật, sao lại tỏ thái độ phục tùng nhà họ Tiết ngay trước mặt cậu chứ?”
Quan Chính Sơn vội nói.
Hàn Khiếu Thiên cũng nói: “Cậu Thanh, loại người này không có tư cách đi theo cậu!”
Thấy Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên gọi Dương Thanh là “cậu Thanh” một cách vô cùng cung kính, Tiết Khải thấy rất khó chịu.

Anh ta không hiểu nổi, tại sao hai gia tộc kiên quyết không phục tùng nhà họ Tiết này lại cung kính với một thanh niên như thế chứ?
Chẳng lẽ thanh niên này là người của Hoàng tộc ư?
Nhưng Tô Thành Vũ gọi người này là Dương Thanh, trong năm Hoàng tộc và bốn Vương tộc lớn, làm gì có gia tộc nào họ Dương.


Anh ta có thể khẳng định Dương Thanh không phải người của Hoàng tộc hay Vương tộc, vậy tại sao Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên lại trung thành đến thế?
Chẳng lẽ vì hai gia tộc quyền thế này đã phục tùng Dương Thanh từ trước ư?
Dù sao, Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên cũng rất trung thành.

Trừ khả năng này ra, Tiết Khải không thể nghĩ thêm ý gì nữa.

Kim Chí Minh và Lương Văn Khang cũng rất kinh ngạc, trước khi Tiết Khải đến, nhà họ Quan và nhà họ Hàn đã tỏ ra vô cùng tôn trọng Dương Thanh.

Bây giờ khi ở trước mặt Tiết Khải, nhà họ Quan và nhà họ Hàn vẫn kính trọng Dương Thanh như thế.

Chẳng lẽ cậu thanh niên này là nhân vật lớn ư?
Nếu đúng thế thật, trước đó họ khinh thường Dương Thanh, chẳng phải đã mắc sai lầm lớn rồi à?
Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn.

“Cậu Dương Thanh, tôi thật sự biết sai rồi, xin cậu nể mặt Tô San, cho nhà họ Tô thêm cơ hội nữa!”.

Truyện Võng Du
Tô Thành Vũ nói với vẻ cầu khẩn.

Dương Thanh thản nhiên nói: “Sau này, tôi và nhà họ Tô không còn bất cứ quan hệ gì nữa, nếu tôi phát hiện ông dám lợi dụng danh nghĩa của tôi để trục lợi cho nhà họ Tô, nhà họ Tô chỉ có đường chết thôi!”
Nghe thấy thế, Tô Thành Vũ thầm sợ hãi, ông ta có thể cảm nhận được sự kiên quyết của Dương Thanh.

Nhà họ Tô có thể trở thành gia tộc lớn thứ ba ở Giang Bình cũng nhờ danh nghĩa của Dương Thanh.

Gia tộc Vũ Văn chỉ có thể khiến nhà họ Tô trở thành nhà giàu số một Giang Hải.

Nhưng Dương Thanh lại khiến nhà họ Tô trở thành gia tộc quyền thế thứ ba ở tỉnh Giang Bình.

Nếu không có sự che chở từ Dương Thanh, địa vị của nhà họ Tô ở tỉnh Giang Bình sẽ giảm hẳn.

“Cậu Dương Thanh, xin…”
Tô Thành Vũ đang định cầu xin tiếp, Dương Thanh bỗng híp mắt, lạnh lùng nói: “Cứ được đà lấn tới như thế chỉ khiến nhà họ Tô bị tiêu diệt nhanh hơn mà thôi!”

Câu nói này khiến lưng Tô Thành Vũ lạnh toát, đành nuốt mấy lời cầu khẩn lại.

“Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu Thanh!”
Tô Thành Vũ vội cảm ơn rồi cam đoan: “Sau này, nhà họ Tô sẽ không làm việc dưới danh nghĩa của cậu Thanh nữa!”
Dương Thanh làm thế cũng vì nể mặt gia tộc Vũ Văn, bằng không, những gì mà Tô Thành Vũ vừa làm đã đủ để khiến nhà họ Tô biến mất khỏi Giang Bình rồi.

Thể diện của Tô San vẫn chưa lớn tới mức khiến Dương Thanh bỏ qua cho nhà họ Tô.

“Không biết cậu đây là ai nhỉ?”
Tiết Khải cười ha hả, nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn lại, thản nhiên nói: “Anh không cần hỏi dò thế đâu, tất cả những gì mà tôi có bây giờ đều dựa vào chính tôi, nếu anh cứ muốn biết gia thế của tôi, tôi có thể nói cho anh biết luôn, tôi là con rơi của gia tộc Vũ Văn - một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô!”
Trong lúc mọi người vẫn đang kinh ngạc, Dương Thanh lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với thân phận đó!”
“Cậu Thanh không cân nhắc thêm à?”, Tiết Khải không bất ngờ, cười hỏi.

Đối với anh ta, người càng giỏi, càng trung thành, càng khó thu phục thì càng có tính khiêu chiến, sẽ khiến anh ta thấy hứng thú hơn.

Trước đó, Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đã quỳ xuống xin làm chó của anh ta, nhưng lại bị anh ta từ chối.

Tô Thành Vũ muốn phục tùng nhà họ Tiết, cũng bị từ chối luôn.

Nhưng Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên không chịu khuất phục lại khiến anh ta cảm thấy rất hứng thú, thậm chí cho họ thêm một ngày để cân nhắc.


Dương Thanh được Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên tôn kính như thế, chắc chắn giá trị của anh sẽ cao hơn.

Quan trọng là Dương Thanh còn rất trẻ, hơn nữa chỉ là con rơi của một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô có thực lực kém xa nhà họ Tiết.

Dương Thanh không hề do dự: “Tôi không quan tâm đến chuyện ở Nam Dương và Đông Lan, nhưng ở Giang Bình, tôi không cho phép những gia tộc và thế lực khác xuất hiện”.

Tuy anh không trả lời thẳng câu hỏi của Tiết Khải nhưng đã bày tỏ thái độ của mình.

Nếu không có nhà họ Quan và nhà họ Hàn, Dương Thanh cũng không muốn nhúng tay vào việc của nhà họ Tiết.

Cho dù thế nào, nhà họ Quan và nhà họ Hàn cũng có tình nghĩa sâu sắc với anh.

“Nếu tôi cứ muốn nắm giữ Giang Bình thì sao?”
Tiết Khải híp mắt hỏi, nhưng nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.

Dương Thanh không hề sợ hãi: “Vậy phải xem anh có thực lực đến đâu!”
- ---------------------------.

 
Chương 738: 738: Không Còn Cơ Hội Nữa





Đại sảnh rộng lớn lập tức im phăng phắc, tất cả mọi người đều căng thẳng.

Ngay cả Hàn Khiếu Thiên đã biết rõ thân phận của Dương Thanh cũng thấy hơi căng thẳng.

Cho dù thế nào, Tiết Khải cũng là người của Vương tộc, tuy Dương Thanh là Tướng quân của biên giới phía Bắc nhưng đó chỉ là quá khứ.

Thân phận của Dương Thanh bây giờ đúng là không thể sánh bằng Tiết Khải.
Nhưng Hàn Khiếu Thiên cũng đến từ biên giới phía Bắc nên có sự sùng bái mù quáng với Dương Thanh, cho dù Dương Thanh không thể thắng nổi Tiết Khải thật, ông cụ vẫn sẽ theo phe anh, không hề hối hận.

“Vậy cậu Thanh cứ xem kỹ vào nhé!”
Tiết Khải lại mỉm cười rồi lập tức quay người rời đi.

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh chỉ còn năm gia tộc lớn ở ba tỉnh.
“Cậu Thanh, trước đó tôi có mắt như mù, không nhận ra cậu Thanh, mong cậu tha thứ, chỉ cần cậu đồng ý, từ nay về sau, nhà họ Kim sẽ nghe lệnh cậu!”

Kim Chí Minh bỗng bước tới, cung kính nói.

Lương Văn Khang cũng vội nói: “Sau này nhà họ Lương cũng sẽ nghe theo lệnh của cậu Thanh!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn hai người rồi thản nhiên nói: “Vừa nãy tôi đã nói rất rõ rồi nhỉ? Chuyện ở Nam Dương và Đông Lan không liên quan đến tôi!”
Bây giờ Dương Thanh sắp đến Yến Đô rồi, nên anh không hề hứng thú với chuyện ở Nam Dương và Đông Lan.

“Cậu Thanh, cậu không thể thấy chết mà không cứu! Cho dù thế nào, Giang Bình, Đông Lan và Nam Dương cũng là anh em, nếu cậu không giúp chúng tôi, gia tộc của chúng tôi sẽ bị tiêu diệt mất!”
Tô Thành Vũ thấy rất hối hận, nhưng đã muộn rồi.

“Ông đi đi!”
Dương Thanh cũng nói.

“Vâng!”
Tô Thành Vũ không dám phản đối, cung kính đáp rồi buồn bã rời đi.


Những người nên đi nhanh chóng đi hết.

Trong đại sảnh, chỉ còn Dương Thanh, Hàn Khiếu Thiên, Hàn Diệp - con trai Hàn Khiếu Thiên và một số người thuộc dòng chính của nhà họ Quan.

Quan Chính Sơn bảo Quan Tuyết Tùng ở lại, cho những người khác đi hết.

Sau khi mọi người rời đi, Quan Chính Sơn mới nói: “Cậu Thanh, cậu có kế sách gì chưa ạ?”
Những người khác đều nhìn về phía Dương Thanh.

Dù sao, họ dám đối đầu với nhà họ Tiết cũng vì có Dương Thanh.

Dương Thanh nói: “Gần đây tôi sẽ ở Giang Hải, nếu người nhà họ Tiết có động tĩnh gì, mọi người cứ báo cho tôi biết”.

“Vâng!”
Đám người vội đáp.

Hàn Khiếu Thiên thoáng ngập ngừng rồi nói: “Cậu thanh niên nhà họ Tiết kia cũng không phải người tầm thường, cho dù thế nào, cậu ta cũng đến từ nhà họ Tiết, hơn nữa có địa vị khá cao, cậu Thanh phải cẩn thận”.

- ---------------------------.

 
Chương 739: 739: Tần Y Cầu Cứu





“Cứ yên tâm, người nhà họ Tiết không làm gì tôi được đâu!”, Dương Thanh nói.

Hàn Khiếu Thiên tin Dương Thanh có sức mạnh để nói câu này nên không nói gì nữa.

“Cậu Thanh, lâu lắm rồi cậu không về Giang Hải, cậu định chuyển đến Yến Đô à?”
Quan Chính Sơn chợt hỏi.
Dương Thanh gật đầu: “Lần này tôi đến nhà họ Quan để nói chuyện này đây”.

.

truyện xuyên nhanh

Nghe thấy thế, trong mắt đám người xuất hiện vẻ mong chờ.

Dương Thanh nói tiếp: “Bây giờ, nhà họ Trần đã chuyển sản nghiệp của gia tộc tới Yến Đô, mấy ngày trước, nhà họ Trần đã thay thế nhà họ Thái chỉ đứng sau tám nhà quyền thế ở Yến Đô rồi”.

“Tôi định thành lập một liên minh để đối phó với những biến cố có thể xảy ra trong tương lai”.
“Vừa hay hôm nay mọi người đều ở đây, nên tôi hỏi luôn, mọi người có định rời khỏi Giang Bình không?”
Nghe Dương Thanh nói thế, ai cũng có vẻ kinh ngạc.

Hàn Diệp bỗng xin lỗi rồi nghiêm túc nói: “Nhưng bố cứ yên tâm, tuy trước kia con không nên hồn, nhưng sau này, con sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân để nhanh chóng xứng đáng với vị trí chủ gia tộc họ Hàn”.

“Tốt lắm, có câu nói này của con, cho dù bố chết thì cũng yên tâm nhắm mắt!”, Mắt Hàn Khiếu Thiên rơm rớm lệ.


Ông cụ cũng muốn theo Dương Thanh đến Yến Đô lắm chứ, nhưng năng lực của Hàn Diệp không đủ, ông cụ sợ nhà họ Hàn sẽ gây thêm phiền phức cho Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn Hàn Diệp với vẻ cảm khái: “Làm gì có ai không mắc sai lầm? Biết sửa sai mới là đáng quý nhất! Nếu ông đã muốn đưa nhà họ Hàn lên tầm cao mới, tôi sẽ cho ông cơ hội!”
Hàn Diệp bỗng sáng mắt lên, mừng rỡ nói: “Cậu Thanh đồng ý cho tôi theo cậu đến Yến Đô ạ?”
Dương Thanh mỉm cười, gật đầu rồi nhìn Hàn Khiếu Thiên: “Ông chủ Hàn cứ yên tâm, ở Yến Đô, cho dù nhà họ Hàn chọc thủng trời thì tôi cũng có thể vá lại! Nhà họ Hàn cũng chuẩn bị chuyển sản nghiệp của gia tộc tới Yến Đô đi!”
Hàn Khiếu Thiên biết rõ Dương Thanh làm thế vì nể mặt mình, ông cụ vô cùng cảm động, bỗng thấy hơi nghẹn ngào, chỉ có thể liên tục gật đầu để đáp lại.

Quan Chính Sơn cũng mỉm cười: “Nhà họ Trần đã đứng vững ở Yến Đô trước chúng ta, chúng ta không thể trở thành vướng bận của cậu Thanh được!”
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh bỗng vang lên.

“Anh rể, anh mau tới cứu em và chị với!”
Vừa nối máy, tiếng cầu cứu hoảng hốt của Tần Y đã vang lên.

- ---------------------------.

 
Chương 740: 740: Một Chưởng Vỗ Xuống





Dương Thanh nghe được tiếng cầu cứu của Tần Y thì đứng phắt dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nói cho anh biết, bọn em đang ở đâu?"
"Karaoke Thời Gian Tuyệt Vời!"
Tần Thanh Tâm vừa dứt lời, anh đã nghe "rầm" một tiếng như tiếng cánh cửa bị phá, sau đó điện thoại cũng bị cúp.

Chờ tới lúc Dương Thanh gọi lại cho Tần Y thì không ai nghe máy.
"Cậu Thanh, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên đều đuổi theo và cùng hỏi.

"Ai biết karaoke Thời Gian Tuyệt Vời ở đâu không?"
Dương Thanh hỏi.
"Cậu Thanh, tôi biết!"
Quan Tuyết Tùng vội nói.

"Đi với tôi!"
Dương Thanh không có thời gian giải thích, chộp lấy cánh tay của Quan Tuyết Tùng.

Anh ta còn chưa hoàn hồn, đã bị anh kéo mạnh về phía trước.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên nhìn thấy Dương Thanh dẫn Quan Tuyết Tùng đi, hai người liếc nhìn nhau, đều thấy vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương.

Trong ấn tượng của bọn họ, từ trước đến nay Dương Thanh đều rất bình tĩnh, hình như không có chuyện gì có thể làm anh hoảng loạn.

Nhưng ngay vừa nãy, Dương Thanh giống như một con thú hoang điên cuồng.

Chắc chắn có người đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh thì anh mới như vậy.


"Vừa rồi, cậu Thanh hỏi Karaoke Thời Gian Tuyệt Vời ở đâu.

Hay chúng ta dẫn người đi trợ giúp luôn?"
Hàn Diệp hỏi.

"Được, chúng ta dẫn người tới luôn!"
Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn lập tức quyết định.

Cùng lúc đó, Dương Thanh được Quan Tuyết Tùng dẫn đường, lái chiếc Phaeton bản giới hạn được đặt riêng với tốc độ cao nhất, chiếc xe lao nhanh trên đường như một cơn lốc.

Cả đoạn đường, Quan Tuyết Tùng nắm thật chặt lấy tay vịn trong xe, gương mặt tái nhợt.

Anh ta có ảo giác, mình không phải đang ngồi trong ô tô mà trong máy bay.

Lúc này, chiếc Phaeton lại có tốc độ nhanh như máy bay trong trạng thái cất cánh, quan trọng là trên đường có rất nhiều xe nhưng kỹ thuật lái xe của Dương Thanh cực tốt.

Chiếc xe này ở trong tay anh lại chẳng khác nào món đồ chơi, bị anh khống chế hoàn toàn.

Có nhiều lần anh ta thấy chiếc xe sắp va vào chiếc xe khác, Dương Thanh đều có thể tránh được đặc biệt chính xác.

Trong một phòng VIP nhỏ ở Thời Gian Tuyệt Vời.

Lúc này, Tần Thanh Tâm và Tần Y đang ôm nhau và vô cùng sợ hãi.

Mà ở dưới chân hai người còn có một người đàn ông trung niên đầm đìa máu.

Dù vậy, người đàn ông trung niên vẫn giãy giụa từ dưới đất bò dậy, cản trước mặt hai người phụ nữ, cầm một con dao găm trong tay và nghiến răng nghiến lợi nhìn ông già mặc áo vải trước mặt.

Ngoài ra còn có một người thanh niên rất trẻ đứng bên cạnh lão ta, chỉ khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đang cười híp mắt nhìn Tần Thanh Tâm và Tần Y.

"Không ngờ, hai người đẹp này có lai lịch không nhỏ, có cao thủ cấp bậc như thế này âm thầm bảo vệ”.

Người thanh niên cười híp mắt nói: "Nếu bây giờ các cô theo tôi, tôi sẽ lập tức thả ông ta ra.

Nếu không có lẽ ông ta sẽ bị đánh chết ở đây”.

Tần Thanh Tâm và Tần Y nghe vậy thì suýt bật khóc.

Bảo các cô đi theo người thanh niên trước mắt, chắc chắn các cô sẽ không chịu.

Nhưng nếu không theo đối phương, đối phương sẽ giết chết người trung niên bảo vệ bọn họ.

"Tôi khuyên các người vẫn nên rời đi bây giờ thì tốt hơn, bằng không chắc chắn các người sẽ hối hận đấy!"
Người trung niên nghiến răng nghiến lợi nói.


"Ông có biết tôi là ai không? Ông chán sống hay sao mà dám uy hiếp Tiết Minh tôi?"
Người thanh niên cười híp mắt nói.

Gã nhìn Tần Thanh Tâm và Tần Y nói: "Đúng rồi, tôi suýt quên tự giới thiệu, tôi là Tiết Minh đến từ nhà họ Tiết - Vương tộc Chiêu Châu”.

"Có lẽ các cô chưa từng nghe đến nhà họ Tiết.

Tôi có thể giới thiệu sơ qua cho các cô”.

"Nước Chiêu Châu rộng lớn này, ngoài bốn khu vực biên giới thì còn có năm Hoàng tộc và bốn Vương tộc.

Mà nhà họ Tiết chính là một trong bốn Vương tộc lớn”.

"Các cô hẳn đã nghe nói qua về tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đúng không? Ở trong mắt nhà họ Tiết, cho dù tám gia tộc đứng đầu Yến Đô liên thủ cũng chỉ là rác rưởi!"
Tần Thanh Tâm và Tần Y nghe Tiết Minh giải thích, cuối cùng đã ý thức được gia tộc của đối phương mạnh tới mức nào.

"Trừ khi tôi chết, bằng không cậu đừng mong động tới một sợi tóc của các cô ấy!"
Người trung niên vẫn chắn trước mặt hai chị em Tần Thanh Tâm và Tần Y nghiến răng nghiến lợi nói, đồng thời trong lòng vô cùng chấn động.

Ông ta là Tiền Bưu được Dương Thanh thu xếp cho âm thầm bảo vệ Tần Thanh Tâm và Tần Y, cũng có biết về nhà họ Tiết.

Dù sao nhà họ Tiết cũng là một trong chín gia tộc quyền thế lớn hàng đầu trong nước Chiêu Châu, chẳng trách lão già áo vải bên cạnh Tiết Minh lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy.

Cho dù ông ta từng là Vua Bóng Đêm ở biên giới phía Bắc, cũng không phải là đối thủ của cao thủ hàng đầu nhà họ Tiết.

Rõ ràng, người thanh niên trước mắt này là con cháu dòng chính có địa vị cao trong nhà họ Tiết, nếu không sẽ không có cao thủ lợi hại như vậy đi theo bên cạnh.

"Nếu ông vội chết như vậy, tôi sẽ giết ông trước!"
Tiết Minh đã muốn giết người, vung tay lên căn dặn: "Giết ông ta cho tôi!"
"Cậu Minh, thực lực đối phương rất mạnh, chiêu giết người đều từ trong quân đội mà ra, tôi lo...”
Mặc dù lão già áo vải chưa nói hết nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Tiết Minh khẽ nhíu mày và cười lạnh: "Cho dù chủ nhân phía sau ông ta là nhân vật lớn trong quân đội thì sao chứ? Ở trước mặt họ Tiết tôi, kẻ đó còn chẳng phải là một con chó sao? Giết!"

"Vâng!"
Tiết Minh thẹn quá thành giận, quát to: "Ông ra ngoài canh gác cho tôi, không cho phép bất kỳ kẻ nào bước vào phòng này!"
Lão già áo vải biết tính tình của Tiết Minh.

Lão ta thấy Tiền Bưu thề chết cũng không khuất phục, đã cảm giác được lai lịch của đối phương không tầm thường.

Cao thủ như vậy lại được phái tới bảo vệ hai cô gái, có thể tưởng tượng được người có thể ra lệnh cho Tiền Bưu sẽ có thân phận thế nào?
Nhưng dù sao lão ta cũng chỉ là một cao thủ cầm tiền của nhà họ Tiết, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của người nhà bọn họ.

Sau khi lão già áo vải đi ra khỏi phòng thì đóng cửa lại.

Tiền Bưu đột nhiên có cảm giác trời cũng sập xuống.

Bây giờ mình bị lão già áo vải ngăn cản, không có cách nào tiếp tục bảo vệ Tần Thanh Tâm và Tần Y.

Lúc này, ở trong phòng VIP ngoài Tần Thanh Tâm và Tần Y, còn có một Tiết Minh, ông ta biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

"Ông mau cản cậu ta lại! Bằng không cậu ta chắc chắn sẽ chết.

Ông tin tôi đi, một khi cậu ta dám làm ra bất kỳ chuyện gì hại hai cô gái kia, chắc chắn sẽ chết rất thảm đấy!"
Tiền Bưu cầu khẩn: "Không phải ông là cao thủ tới bảo vệ cậu ta sao? Nếu bây giờ ông không ngăn cản, tất cả sẽ thành quá muộn đấy!"
"Câm miệng!"
Lão già áo vải tức giận quát một tiếng và đánh một chưởng về phía đầu Tiền Bưu.

- ---------------------------.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom