Chương 3954


“Nhớ kỹ, còn gặp lại cô ấy thì nhất định phải giữ khoảng cách an toàn, nếu không tôi sẽ không khách khí nữa đâu! Còn về lần này, nể tình cậu không biết, tôi cũng không muốn truy cứu sâu thêm!”

 

Lan Đình Ngọc uy hiếp với vẻ mặt ngập tràn sát khí.

 

“Nể mặt cô ấy, hôm nay tôi không muốn giết ông, ông đi đi!”

 

Tiêu Chính Văn cũng đáp lại Lan Đình Ngọc một câu.

 

Lan Đình Ngọc nghe vậy, trong đôi mắt già nua loé lên hai tia sáng sắc lạnh, lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn, giống như đang chuẩn bị để ra tay với Tiêu Chính Văn bất cứ lúc nào.

 

Thế nhưng ngay cả liếc nhìn Lan Đình Ngọc một cái Tiêu Chính Văn cũng chẳng thiết, anh chắp hai tay sau lưng đi ra khỏi khu rừng sâu.

 

“Chàng trai, gan cậu to thật đấy!”

 

Lan Đình Ngọc trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, nghiến răng gầm gừ.

 

Dù gì ông ta cũng là tông chủ của Thiên Ngưỡng Tông, mặc dù Thiên Ngưỡng Tông không phải tông môn lớn, thế nhưng thực lực của ông ta cũng tuyệt đối chẳng thể xem thường!

 

Khoảng cách tới Đế Cảnh cũng chỉ còn một bước, đừng nói Tiêu Chính Văn chỉ là một tiểu bối, dù là tông chủ môn chủ bình thường gặp ông ta cũng phải cực kỳ khách khí!

 

Nếu như không phải vì giao tình giữa Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc khá sâu thì Lan Đình Ngọc đã ra tay giết chết anh ở nơi này lâu rồi!

 

Cả thành Đại Phong, có ai không biết Tần Lương Ngọc buồn vui thất thường, lỡ như ông ta thật sự ra tay giết chết Tiêu Chính Văn, bị Tần Lương Ngọc trách tội thì ngay cả một fan hâm mộ trung thành của Tần Lương Ngọc như ông ta cũng rất có khả năng bị giết chết công khai!

 

Nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Tiêu Chính Văn, Lan Đình Ngọc không cam tâm gầm lên: “Chàng trai, những gì nên nói tôi đều đã nói với cậu cả rồi! Làm như thế nào, vẫn mong cậu tự biết mà suy xét!”

 

Nói xong, Lan Đình Ngọc rời đi!

 

Ý của ông ta đã quá rõ rồi, lần này chỉ cảnh cáo Tiêu Chính Văn chút thôi, thế nhưng nếu như Tiêu Chính Văn cố chấp không chịu tỉnh ngộ, tiến lại quá gần Tần Lương Ngọc, thậm chí là mập mờ không rõ thì đừng có trách ông ta!

 

Chỉ là ông ta nào biết mục tiêu của Tiêu Chính Văn căn bản chẳng phải là Tần Lương Ngọc mà là cả thành Đại Phong!

 

Tiêu Chính Văn từng chinh chiến hàng trăm trận đấu, đương nhiên hiểu rằng muốn đứng vững ở Đông Vực thì việc khống chế đường giao thông quan trọng của Đông Vực mới là tiêu chí quan trọng hàng đầu!

 

Nếu không căn bản không đủ để cắt đứt sự kiểm soát của nhà họ Khổng đối với Đông Vực!

 

Trở về khách sạn, Tiêu Chính Văn cũng chẳng bận tâm tới Lan Đình Ngọc, đừng thấy lúc này Tiêu Chính Văn chỉ ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu mà thôi, thế nhưng phương diện đạo cảnh lại cao hơn tận mấy bậc so với Lan Đình Ngọc!

 

Loại đối thủ nhấc tay cái là có thể tiêu diệt này, Tiêu Chính Văn căn bản không cần phải để ý.

 

Sáng ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn đang ăn sáng thì bên ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc!

 

Chính là Tần Lương Ngọc!
 
Chương 3955


Hôm nay Tần Lương Ngọc mặc một chiếc váy dài màu trắng như tuyết, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn trông cứ như cô em gái nhà hàng xóm.

 

“Cậu vẫn dám vào thành thật à, không sợ người nhà họ Phương gây sự với cậu sao?”, Tần Lương Ngọc nói rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chính Văn, cầm một cái bánh bao lên và cắn.

 

“Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn! Vả lại, sợ thì có ích gì sao?”, Tiêu Chính Văn cười híp mắt đáp lời.

 

“Ừ, gan lớn lắm! Được, tôi giới thiệu cho cậu làm quen với một người!”

 

Tần Lương Ngọc nói xong thì đứng dậy, kéo cánh tay của Tiêu Chính Văn đi ra bên ngoài.

 

Tiêu Chính Văn bị Tần Lương Ngọc kéo vào bên trong chiếc xe ngựa ngày hôm trước, khác với hôm đó là Tiêu Chính Văn vừa mới ngồi vào trong lán xe thì xe ngựa đã hoá thành một tia sáng mà bay thẳng lên cao!

 

Chỉ trong nháy mắt đã đi được cả trăm dặm!

 

Vào lúc xe ngựa dừng lại, cảnh tượng bên ngoài cửa xe khiến cho Tiêu Chính Văn không khỏi cảm thán.

 

Chỉ thấy trước mắt có một dãy núi cao cây cỏ xanh um, tầng tầng sương mù bao phủ xung quanh, thi thoảng lại có vài con hạc trắng uốn lượn giữa tầng mây!

 

Khoảng không trên đỉnh núi còn có mấy cái cầu vồng đang phát ra ánh sáng hết sức rực rỡ.

 

Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã biết nơi này chắc chắn là một động tiên!

 

Thậm chí so với Đế Khư thì cũng không kém hơn là bao!

 

“Thế nào, cậu cũng nhìn ra sự huyền ảo của nơi này à?”, Tần Lương Ngọc quay đầu nói với Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Dựa theo ghi chép bên trong Sơn Kinh Chí, nơi có hạc trắng bay lượn, mây mù bao phủ, điềm lành sản sinh chắc chắn là đất lành!”

 

“Dựa theo tiêu chuẩn như vậy, nơi này dù không phải là thánh địa thì cũng chẳng thua kém bao nhiêu!”

 

Tần Lương Ngọc nghe vậy thì hài lòng gật đầu nói: “Nói không sai, nơi này quả thực là một động tiên, so với thánh địa thì động tiên còn có phần đặc biệt hơn!”

 

“Mặc dù nơi này không thể so với Đế Khư và Quy Khư, có điều, dù gì nơi này cũng ngập tràn khí lành, so ra thì sát khí của mấy thánh địa kia cũng quá nặng rồi!”

 

“Đối với người bình thường mà nói, điềm lành và sát khí không có điểm gì khác nhau, thế nhưng người giống như cậu nếu sống lâu ở nơi đất lành sẽ có thể gia tăng tuổi thọ!”

 

Tần Lương Ngọc tiện miệng giải thích.

 

“Nơi này quả thực có thể khiến cho người ta kéo dài tuổi thọ!”, Tiêu Chính Văn gật đầu lia lịa, biểu thị sự tán đồng.

 

“Thật ra nơi này vốn dĩ là núi tiên bồng lai, nghe nói trước thời Tiền Tần đã bị một vị cao thủ rời cả ngọn núi tiên tới vùng ngoài lãnh thổ!”

 

“Mãi tới hiện tại, bên trong thế tục chẳng thể tìm được ra thứ gọi là tiên cảnh bồng lai nữa chính là bởi vì nguyên nhân này!”

Tần Lương Ngọc nói.
 
Chương 3956


Trước thời Tiên Tần, tiên cảnh giống như thế này không biết có bao nhiêu ở Hoa Quốc, thế nhưng sau khi những động tiên này lần lượt bị mấy cao thủ thượng cổ kia chuyển dời tới vùng ngoài lãnh thổ thì rất khó để tìm thấy bất cứ thánh địa cõi tiên nào ở thế tục!

 

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa đi theo Tần Lương Ngọc tới được đỉnh núi và dừng bước trước một khoảng sân.

 

“Anh đợi ở nơi này một lát, tôi đi ra đây chút rồi quay lại!”

 

Nói xong, Tần Lương Ngọc mở cổng sân ra rồi tiến vào bên trong.

 

Vào khoảnh khắc Tần Lương Ngọc đặt chân vào trong khoảng sân đó, Tiêu Chính Văn vô tình chú ý tới không gian xung quanh dường như có hơi gợn sóng một chút!

 

Quả nhiên, tiểu viện này nhìn thì chỉ có mấy căn phòng cỏ tranh, thế nhưng bên trong lại chứa cả đất trời!

 

Mà xung quanh Tiêu Chính Văn, khắp nơi đều là hoa cỏ kỳ lạ, thậm chí ở nơi không xa còn có một bãi hoa Tử Tiêu đã nở rộ!

 

Đếm sơ qua ít nhất cũng phải lên tới cả nghìn bông!

 

Mà ở một bên khác, Tần Lương Ngọc đi vào trong tiểu viện, trước mắt đột nhiên xuất hiện một toà nhà xa hoa, đi qua hành lang tới trước một cung điện cao lớn, Tần Lương Ngọc chắp tay nói với một người đàn ông trung niên: “Ông Lưu!”

 

Nếu như mấy người Lan Đình Ngọc nhìn thấy người đàn ông trung niên trước mắt này thì e rằng sẽ kinh ngạc tới rớt cả cằm!

 

Người này chính là Lưu Bá Ôn được người đời mệnh danh là thần tính toán của thời Đại Minh Hồng Vũ!

 

Lưu Bá Ôn khẽ cười nói với Tần Lương Ngọc: “Tướng quân Tần khách sáo rồi, mời vào!”

 

Tần Lương Ngọc cung kính lên tiếng: “Ông Lưu công lưu thiên thu, Tần Lương Ngọc bái kiến ông Lưu là lẽ thường tình!”

 

Lưu Bá Ôn khẽ cười nói: “Ngồi đi!”

 

Tần Lương Ngọc nhận được cái gật đầu đồng ý của Lưu Bá Ôn thì mới sải bước tiến vào bên trong cung điện, vô cùng cung kính ngồi xuống đối diện Lưu Bá Ôn, nói: “Thưa ông, không biết ông có cái nhìn thế nào về người thanh niên đang đứng bên ngoài cửa kia?”

 

Vừa nói, Tần Lương Ngọc vừa đưa ánh mắt hướng về phía Tiêu Chính Văn bên ngoài cửa.

 

“Hôm qua chính cậu ta đã giết chết Tô Đông Pha của Bát Hiền Từ đúng không?”, Lưu Bá Ôn liếc nhìn Tiêu Chính Văn rồi trầm giọng hỏi.

 

“Không sai! Chính là người này! Hơn nữa việc tôi có thể thoát ra khỏi núi Thái Thương cũng có liên quan rất lớn tới người này!”, Tần Lương Ngọc thành thực nói.

 

“Ừ! Người này tuyệt đối không đơn giản!”

 

Lưu Bá Ôn cũng gật đầu nói.

 

“Ông cũng nhìn cậu ta bằng con mắt khác sao?”, Tần Lương Ngọc hơi sững sờ, lên tiếng hỏi.

 

“Mặc dù tên này khác với số đông, thế nhưng hành sự lại có phần hơi kích động, cậu ta không nên giết chết Tô Đông Pha!”, Lưu Bá Ôn nhíu mày thở dài, nói.

 

“Thưa ông, không phải ông từng nói ai trong Bát Hiền Từ đều đáng chết hay sao?” Tần Lương Ngọc không hiểu hỏi.

“Đương nhiên!”

Lưu Bá Ôn mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh, gật đầu nói: “Chết thì đáng chết, thế nhưng không nên để cho cậu ta ra tay giết hại, dù phải ra tay thì cũng nên là cô đích thân tiễn hắn ta lên đường!
 
Chương 3957


“Bát Hiền Từ là thế lực do nhà họ Khổng gây dựng nên, điểm này cậu ta không nên không biết! Biết rõ Bát Hiền Từ có lai lịch không tầm thường mà vẫn dám giết chết Tô Đông Pha, người này hành sự quá lỗ mãng rồi!”

“Với tính cách của cậu ta thì khó mà tránh không rước hoạ vào thân!”

 

“Nói cách khác, cô đã nói ra thân phận của mình cho cậu ta biết nên cậu ta mới dám ra tay?”, Lưu Bá Ôn đột nhiên quay đầu về phía Tần Lương Ngọc hỏi.

 

“Tôi nghĩ có lẽ cậu ta vẫn chưa biết thân phận của tôi đâu, có điều có lẽ cũng đoán ra được đôi chút!”, Tần Lương Ngọc suy tư nói.

 

“Ừ, vậy thì không kỳ lạ nữa rồi!”, Lưu Bá Ôn khẽ lên tiếng.

 

“Theo ông thì người này thế nào?”, Tần Lương Ngọc nóng lòng dò hỏi.

 

Dù sao thì Lưu Bá Ôn cũng xem là một trong các thánh hiền của Hoa Quốc từ trước đến nay, hơn nữa so với Viên Thiên Canh, Lưu Bá Ôn trình độ cao hơn về đạo thuật.

 

Thấy mình không còn sống được bao lâu, càng khó gặp được một người đáng để cho bà ta kính trọng như Tiêu Chính Văn trong khoảng thời gian cuối cùng này, thế nên bà ta cũng rất quan tâm đến tương lai của Tiêu Chính Văn.

 

Thậm chí có ý nghĩ muốn giúp Tiêu Chính Văn.

 

Dù sao mất đi Nguyệt Hoa Các của Tần Lương Ngọc, cũng khó bảo vệ được mình chứ đừng nói là chăm sóc cho Tiêu Chính Văn ở ngoài lãnh thổ.

 

Nếu Tiêu Chính Văn có thể được Lưu Bá Ôn khẳng định thì ít nhất sau này khi gặp chuyện gì gấp cũng có thể có chỗ dựa đáng tin cậy.

 

“Tâm khí người này quá cao, hơn nữa cậu ta mới có bao nhiêu tuổi chứ, nhìn căn cốt của cậu ta chắc chưa đến ba mươi tuổi, nhưng lại đạt đến tu vi Nhân Hoàng cấp sáu, mặc dù tốc độ tiến bộ là chuyện tốt, nhưng tốc độ quá nhanh khó bảo đảm là căn cơ không ổn định”.

 

Lưu Bá Ôn nhìn Tiêu Chính Văn như có điều suy nghĩ nói.

 

“Ông nói rất đúng, vì nghĩ vậy nên tôi mới mong có thể được ông chỉ dạy”, Tần Lương Ngọc thành khẩn nói.

 

“Nói thật, muốn bước vào một môn đạo thuật không phải là chuyện đơn giản, người học đạo có yêu cầu rất nghiêm khắc với sự lĩnh hội”.

 

“Nói khó nghe một chút thì dù là tướng quân Tần cũng chưa chắc có thể xây dựng nên một cây lớn trên con đường đạo thuật, thế nên chàng trai này muốn xây nên cây cổ thụ thì lại càng khó”.

 

Lưu Bá Ôn khẽ thở dài nói.

 

“Ông nghĩ với tình hình hiện giờ của cậu ta thì rất khó để đạt được thành tích à?”, Tần Lương Ngọc nhíu mày nói.

 

“Đúng thế, thật ra trong thế hệ trẻ có một người có thể trở thành thánh tôn đạo thuật, chỉ tiếc là… thôi vậy, không nhắc”.

Nói đến đây Lưu Bá Ôn xua tay.
 
Chương 3958


Trong lòng ông ta người duy nhất có sự lĩnh hội này chỉ có Tiêu Chính Văn khoảng thời gian trước được người ta đồn đại mà thôi.

Nhưng Tiêu Chính Văn ở Đế Khư xa xôi, không thể nào chạy đến biên giới của thành Đại Phong, càng không thể có quan hệ với các chủ của Nguyệt Hoa Các.

 

Phải biết là Nguyệt Hoa Các và Ngọc Khuyết Cung đều bị thiệt hại trong tay Tiêu Chính Văn, Tần Lương Ngọc sao có thể hòa hợp được với Tiêu Chính Văn chứ?

 

Càng không thể ngày nào cũng dẫn theo Tiêu Chính Văn bên cạnh, còn chạy đến xin ông ta giúp đỡ.

 

Sau khi nghe Lưu Bá Ôn nói thế, Tần Lương Ngọc cũng hơi thất vọng, cả thành Đại Phong thậm chí là Đông Vực, hầu như ai cũng biết Lưu Bá Ôn mưu hay chước giỏi, thậm chí có thể biến hóa thiên cơ.

 

Bất kỳ ai chỉ cần lướt qua trước mặt Lưu Bá Ôn, ông ta đều có thể đoán được đời này kiếp trước của người này, nếu không phải là người Lưu Bá Ôn nhắm trúng thì thật sự không còn hy vọng gì nữa.

 

Thế nên lời nói của Lưu Bá Ôn cũng giống như phán quyết cuối cùng dành cho Tiêu Chính Văn.

 

“Thật ra sớm muộn gì cũng có một ngày thành Đại Phong có thể trở thành trung tâm của Đông Vực, ít nhất địa vị cao hơn hiện giờ rất nhiều, hơn nữa Nguyệt Hoa Các cũng sẽ có ngày tỏa sáng, yên tâm đi”.

 

Mặc dù Lưu Bá Ôn không thể nhìn thấy được tại sao Nguyệt Hoa Các sẽ có ngày tỏa sáng nhưng ông ta rất tự tin vào thay đổi lớn.

 

Nhưng ngay cả ông ta cũng cảm thấy rất khó hiểu là ông ta có thể nhìn thấy tương lai của thành Đại Phong và Nguyệt Hoa Các, nhưng ai có thể khiến thành Đại Phong và Nguyệt Hoa Các tỏa sáng, trở thành trung tâm và tiêu điểm của ngoài lãnh thổ thì ông ta lại không thể suy diễn được.

 

Nghe Lưu Bá Ôn nói thế, tâm trạng của Tần Lương Ngọc tốt hơn nhiều, với tính cách của Lưu Bá Ôn không thể cố ý nói dối cho bà ta vui chỉ vì muốn bà ta yên tâm.

 

Nếu ông ta đã nói thế thì chắc chắn đây chính là kết quả của thiên cơ.

 

Chỉ tiếc là từ sau khi Lưu Bá Ôn nghe nói đến đại danh của Tiêu Chính Văn thì vẫn cứ hy vọng có thể gặp được Tiêu Chính Văn.

 

Để tận mắt nhìn thấy diện mạo thật của người tài giỏi này, đồng thời cũng thầm đoán xem sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn sẽ khiến vùng ngoài lãnh thổ xảy ra thay đổi kinh thiên động địa như thế nào.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn đứng ngoài cửa nhưng Lưu Bá Ôn lại không biết mặt anh nên cứ thế bỏ lỡ cơ hội.

 

“Theo ý ông thì sự hưng thịnh, suy tàn của thành Đại Phong có liên quan gì đến điện Thần Long không?”, Tần Lương Ngọc đột nhiên nhớ đến ân oán giữa Ngọc Khuyết Cung và điện Thần Long, ngẩng đầu lên hỏi.

“Danh tiếng dạo gần đây của điện Thần Long rất cao, ngay cả tiền bối Viên Thiên Canh cũng gia nhập vào điện Thần Long, nhưng điện Thần Long đã phạm phải đại kị, gây sự chú ý quá nhiều, thế nên tôi nghĩ không lạc quan lắm”.
 
Chương 3959


Lưu Bá Ôn khẽ thở dài xua tay nói.

Còn Tiêu Chính Văn của điện Thần Long thì Lưu Bá Ôn lại chỉ nghĩ có thể trùng tên với Tiêu Chính Văn đang nổi tiếng mà thôi.

 

Dù sao ngoài lãnh thổ cũng rộng lớn biết bao nhiêu.

 

Dân số càng không thể đếm được, nhiều hơn bảy tỷ người ở thế tục biết bao nhiêu lần, có một hai người trùng họ tên cũng là chuyện bình thường.

 

“Lẽ nào tiền bối Viên cũng chọn lầm sao?”, Tần Lương Ngọc không khói nhíu mày, đến giờ cũng không thể kết luận được Viên Thiên Canh và Lưu Bá Ôn ai cao ai thấp.

 

Dù sao hai người họ cũng đều là nhân vật truyền kỳ, ngoài Khương Tử Nha và Khổng Minh thì trong đạo thuật đã không còn ai có thể so sánh được với hai người họ nữa.

 

“Không chắc, thiên cơ thường chỉ là một dấu hiệu nhưng thế sự vô thường, chúng luôn thay đổi, có lẽ một chuyện nhỏ không bắt mắt cũng có thể thay đổi thiên cơ trước đó”.

 

“Như Nữ Đế năm đó vậy, chỉ vì bà ấy tiêu diệt gia tộc quyền quý mà ngược lại khiến giang sơn của bà ấy lung lay, thậm chí bà ấy vừa mất đã xuất hiện đại loạn”.

 

“Đây chính là thiên thuật của những việc không thể dự đoán trước, bầu trời có thuật, không ai có thể xác định được, chính là đạo lý này”, Lưu Bá Ôn nói.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn đứng trước cửa đã vòng qua phía trước sân đi đến một sân thảo dược đằng sau.

 

Khắp nơi trong sân thảo dược này có thể nhìn thấy các loại hiếm thấy, hầu như là các loại lại, muốn gì có đó, thậm chí có vài thảo dược kỳ lạ mà trong Thiên Sơn Thư Lục không hề ghi chép.

 

Tiêu Chính Văn vô tình nhìn thấy một cây thảo dược khá lạ, đang định giơ tay ra hái xuống thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói: “Ông Lưu đã nói, đại đạo trời đất chỉ có tự nhiên”.

 

Tiêu Chính Văn nhìn xung quanh, chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ đoan chính đi đến.

 

Người phụ nữ mặc một bộ kiếm phục thời xưa, phong thái đĩnh đạc như tiên nữ trong tranh, còn người thanh niên cũng cao lớn, đẹp trai, đường nét đoan chính.

 

“Tự nhiên? Nếu không được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận thì hoa thơm cỏ lạ nơi này sẽ nở rộ như vậy sao?”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.

 

“Có lẽ không ai chăm sóc, ngược lại sinh trưởng càng tốt?”, người phụ nữ lại nói.

 

“Tự nhiên là vô thường, ai có thể nói chuẩn xác được chuyện vô thường?”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Nghe thế, người phụ nữ không khỏi cau mày, đôi mắt long lanh nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Sao thế?” thấy người phụ nữ nhìn mình chằm chằm, Tiêu Chính Văn vội vàng tự nhìn lại xem có gì không ổn.

 

“Cảnh giới của anh cao thế.” người phụ nữ khen ngợi.

“Qua khen rồi, chỉ một chút thôi.” Tiêu Chính Văn khiêm tốn cười.
 
Chương 3960


Người đàn ông bên cạnh lướt nhìn Tiêu Chính Văn, khinh thường nói: “Cảnh giới cao thì có tác dụng gì? Căn cơ không vững chắc cũng chỉ thành tai họa thôi”.

Thật ra người đàn ông này cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng cấp bốn mà thôi, còn người phụ nữ trẻ thậm chí còn chưa đến Nhân Hoàng cấp ba.

So ra thì Tiêu Chính Văn không chỉ đơn giản là cảnh giới cao.

 

Chỉ là người đạt đến cấp bậc như họ, nhất là đạo thuật tu học, ngước mắt lên có thể nhìn ra căn cốt của người khác thế nào. Căn cốt của Tiêu Chính văn chưa đến ba mươi tuổi nhưng lại có tu vi đáng sợ là cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu, hệt như yêu quái.

 

Họ nghĩ Tiêu Chính Văn chắc là bình thuốc được các tông môn lớn đặc biệt đào tạo ra chỉ vì thể diện trong truyền thuyết.

 

Để nhanh chóng nâng cao cảnh giới bằng đan dược, bản thân vốn dĩ đang nảy mầm sinh trưởng, thời gian dài không chỉ không có lợi mà ngược lại còn có hại.

 

Họ đã gặp không biết bao nhiêu trường hợp giống thế này, đã thành thói quen rồi.

 

“Tôi cho rằng căn cơ sẽ không có vấn đề gì”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.

 

Cảnh giới của anh đều là liều chết bằng dao thật, giáo thật mang lại, hơn nữa có lần nào không phải là trận chiến có vô số hiểm nguy, có lần nào không phải lội ngược dòng chiến thắng với số đông quân địch?

 

“Người như anh…”

 

Người phụ nữ trẻ mới nói được một nửa, trong sân đã vang lên giọng nói trầm thấp: “Nguyệt Nhi, mời vị này vào trong một lúc”.

 

Lưu Bá Ôn ngắt lời của người phụ nữ tên Nguyệt Nhi đó nên cô ta cũng không tiện nói gì thêm.

 

Sau đó nhìn Tiêu Chính Văn mấy lần, làm động tác mời với Tiêu Chính Văn nói: “Mời anh vào trong”.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, cũng không dây dưa quá nhiều với đôi nam nữ trước cửa, sải bước đi thẳng vào trong.

 

Nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn, Nguyệt Nhi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Thiên Dương, tôi nghĩ mặc dù cảnh giới của anh ta không cao, nhưng còn quá trẻ, nếu làm không ổn thì sau này sẽ khó có tiến bộ”.

 

Thiên Dương chắp hai tay sau lưng, khinh bỉ nói: “Chúng ta đã gặp quá nhiều người như anh ta rồi, có mấy người có kết cục tốt đẹp? Bình thuốc đều chẳng có tác dụng gì”.

“Chỉ là mỗi ngày ngồi trong tháp Tượng Nha, hình thành nên vài thói xấu không xem ai ra gì mà thôi. Tôi nghĩ đừng nhìn anh ta là Nhân Hoàng cấp sáu mà lầm tưởng, chưa chắc đã là đối thủ của hai chúng ta”, Thiên Dương cực kỳ kiêu ngạo đánh giá.
 
Chương 3961


Chương 3961

Thiên Dương và Nguyệt Nhi đều là thư đồng của Lưu Bá Ôn, từ nhỏ đã đi theo Lưu Bá Ôn, ở vùng ngoài lãnh thổ mỗi ngày hai người bọn họ đều học đạo thuật từ Lưu Bá Ôn, đến nay cũng chỉ đạt tới tu vi Nhân Hoàng cấp ba mà thôi.

Nhưng bởi vì đi theo bên cạnh Lưu Bá Ôn, những năm gần đây có thể nói là kiến thức sâu rộng, cũng từng đánh nhau với không ít thế tử, Thiên Dương còn từng lội ngược dòng khiến con trai nối dõi của một thế lực lớn nào đó bị bẽ mặt trước mặt mọi người.

Mà người kia lại là cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu!

Cho nên Thiên Dương mới có thể kiêu ngạo không coi Tiêu Chính Văn ra gì.

Tiêu Chính Văn cất bước đi vào tiểu viện, phong cảnh trước mắt đột nhiên mơ hồ, tất cả các sảnh lầu các trong nháy mắt xuất hiện ở trước mắt, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn thoáng qua tất cả mọi thứ xung quanh, không khỏi liên tục gật đầu.

Người có thể bố trí không gian mê trận này, trình độ trận pháp có thể nói là đạt tới đỉnh cao!

Thấy Tiêu Chính Văn đi tới trước đại sảnh, Tần Lương Ngọc vội vàng tiến lên kéo Tiêu Chính Văn, giới thiệu: “Vị này chính là tiền bối tiếng tăm lừng lẫy Lưu Bá Ôn!”

Tiêu Chính Văn ôm quyền với Lưu Bá Ôn, xem như chào hỏi.

Lưu Bá Ôn gật đầu với Tiêu Chính Văn, chỉ vào chiếc ghế đối diện ý bảo Tiêu Chính Văn ngồi xuống.

Lúc này vẻ mặt của Tần Lương Ngọc mới vui mừng nói với Tiêu Chính Văn: “Vừa rồi Lưu tiền bối đã đồng ý truyền Thanh Bình Yêu Điển lại cho cậu, tuy nhiên còn phải xem biểu hiện cụ thể của cậu thế nào!”

Thanh Bình Yêu Điển?

Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, thật ra tác phẩm đạo thuật này trong mắt người khác thì là thánh điển tối cao nhưng Tiêu Chính Văn đã sớm thuộc làu làu rồi.

Bên trong Thiên Sơn Thư Lục không đề cao sách cổ đạo thuật có cấp bậc này lắm, ngược lại trong Thiên Sơn Thư Lục ghi chép nhiều nội dung quan trọng hơn, giải thích chi tiết nhất vẫn là Đạo Đức Chân Kinh của Lão Tử!

Tiêu Chính Văn có thể có lĩnh ngộ ngày hôm nay, cũng không thể tách rời Đạo Đức Chân Kinh được ghi lại trong Thiên Sơn Thư Lục!

Vì vậy, Thanh Bình Yêu Điển đối với Tiêu Chính Văn mà nói căn bản là đồ vật có cũng được không có cũng chẳng sao.

Nể tình Tần Lương Ngọc nên Tiêu Chính Văn không nói ra mà chỉ gật đầu và nói lời cảm ơn với Lưu Bá Ôn mà thôi.

Mãi khi đến gần thì Lưu Bá Ôn mới đánh giá Tiêu Chính Văn một cách cẩn thận.

Vừa nhìn thấy, ông ta càng thêm khẳng định Tiêu Chính Văn trước mặt không phải Tiêu Chính Văn kia, bởi vì trong lời đồn Tiêu Chính Văn đánh bại Bát Hiền Từ chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mà thôi.

Từ hôm đó đến nay cũng chỉ có vài ngày, Tiêu Chính Văn không có khả năng đột phá cảnh giới nhanh như vậy, đạt tới tu vi Nhân Hoàng cấp sáu!

Cũng chính vì vậy, Lưu Bá Ôn càng thêm tin tưởng, Tiêu Chính Văn này đã được thế lực lớn nào đó dùng đan dược bồi dưỡng nên mà thôi!

“Cậu thanh niên, tôi khuyên cậu một câu, đan dược mặc dù tốt nhưng sẽ có hại cho tương lai sau này! Mọi việc vẫn phải dựa vào chính mình, chỉ dựa vào thứ ở bên ngoài thì một ngày nào đó cậu sẽ hối hận không thôi!”

Lưu Bá Ôn thẳng thắn nói.
 
Chương 3962


Chương 3962

Tiêu Chính Văn hơi khó hiểu nhìn về phía Lưu Bá Ôn nói: “Tiên sinh nhìn ra tôi dùng đan dược bằng cách nào vậy?”

“Ha ha!”

Lưu Bá Ôn vuốt râu, lạnh lùng cười nói: “Với tuổi của cậu, cho dù là kỳ tài như Bạch Khởi và Hạng Vũ cũng không có khả năng đạt tới tu vi Nhân Hoàng cấp sáu!”

“Chẳng lẽ cậu còn có thể sánh vai với Hạng Vũ và Bạch Khởi sao?”

“Quan trọng nhất ở cảnh giới Nhân Hoàng là bồi dưỡng đạo cảnh, nếu không thì sau khi cậu đạt đến Đế Cảnh sẽ cảm thấy không đủ lực bước tiếp. Khi đạt đến cảnh giới nhất định, nếu cảnh giới quá cao mà đạo cảnh quá thấp, muốn bù đắp lại thì đã quá muộn rồi!”

Lưu Bá Ôn nói thẳng.

Lời nói của ông ta đã nói rất thẳng thắn, cách làm vội vàng của Tiêu Chính Văn chính là đại kỵ trên con đường võ đạo, một khi Tiêu Chính Văn đột phá Đế Cảnh thì đừng mơ tưởng bù đắp cho sự thiếu hụt đạo cảnh!

Đến lúc đó Tiêu Chính Văn sẽ trở thành một cao thủ Đế Cảnh có tiếng không có miếng, cảnh giới càng cao, ngược lại chiến lực càng thấp, chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi!

Tiêu Chính Văn nghe thấy vậy, lắc đầu cười khổ.

Có lẽ anh thực sự còn quá trẻ, hầu như không ai tin rằng cảnh giới của mình là thực sự tăng cao, không ai tin rằng anh đã lĩnh ngộ đến Quy Chân!

Có thể nói Quy Chân chính là đạo cảnh cuối cùng của cao thủ Đế Cảnh, không đột phá Đế Cảnh thì căn bản không có khả năng lĩnh ngộ được cấp bậc “Hư Vô”!

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng mà thôi, bởi vậy Lưu Bá Ôn vừa hay nói ngược lại, đạo cảnh của Tiêu Chính Văn luôn cao hơn cảnh giới, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng anh có thể một đường lội ngược dòng!

Tuy rằng Lưu Bá Ôn nói lời này cực kỳ võ đoán, thậm chí có vẻ ông ta hơi ếch ngồi đáy giếng nhưng nể mặt Tần Lương Ngọc nên Tiêu Chính Văn cũng không tranh cãi quá nhiều!

Thấy Tiêu Chính Văn im lặng không đáp, Lưu Bá Ôn lầm tưởng mình đã đoán trúng nên lại nói: “Do đó tôi mới muốn khuyên cậu, đừng dùng đan dược để nâng cao cảnh giới nữa!”

“Nếu không sau khi đạt đến Đế Cảnh, cậu sẽ hoàn toàn làm một phế nhân!”

Lưu Bá Ôn nói những lời này rất tự tin, cứ như thể nhìn thấu kiếp trước và kiếp này của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn bất đắc dĩ liếc nhìn Tần Lương Ngọc, cũng không nên biện giải quá nhiều với Lưu Bá Ôn.

“Chi bằng như vậy đi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ mời các nhân vật của các tông môn lớn đến dự tiệc, trong bữa tiệc tôi sẽ nhắc đến tên cậu, đến lúc đó cũng sẽ giúp cậu giảm bớt phiền toái không cần thiết!”

Ý của Lưu Bá Ôn rất rõ ràng, hoàn toàn là nể mặt Tần Lương Ngọc nên mới dát vàng lên Tiêu Chính Văn!

Đều cùng là môn phái đạo thuật, ít nhất khi những tông môn kia xung đột với Tiêu Chính Văn thì sẽ cân nhắc đến Lưu Bá Ôn, để lại cho Tiêu Chính Văn đường lui!

Tuy nhiên Tiêu Chính Văn có thể nắm bắt cơ hội thuận lợi này để kết bạn rộng rãi hay không thì còn phải xem Tiêu Chính Văn thế nào.

Có một số việc chỉ có thể do sư phụ dẫn vào cửa nhưng tu hành thì ở bản thân!

“Vậy thì cảm ơn ông!”, Tần Lương Ngọc không đợi Tiêu Chính Văn mở lời thì đã thay Tiêu Chính Văn nói cảm ơn.

Sau đó Tần Lương Ngọc kéo Tiêu Chính Văn ra khỏi đại sảnh, vừa đi ra ngoài cửa, vừa quay đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu thấy Ông Lưu này thế nào?”

“Ếch ngồi đáy giếng!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười nói.
 
Chương 3963


Chương 3963

“Cái gì? Cậu dám nói Lưu Bá Ôn là ếch ngồi đáy giếng? Cậu có biết những lời này của cậu nếu truyền ra ngoài thì sẽ có bao nhiêu người muốn lột da của cậu không?”

Tần Lương Ngọc lắc đầu cười khổ, kỳ thật đáp án của Tiêu Chính Văn đã sớm ở trong lòng của bà ta, nhất là loại người có khí chất cao ngạo như Tiêu Chính Văn sẽ không tiếp nhận những lời chỉ trích thẳng thắn của Lưu Bá Ôn.

Trả lời một cách mỉa mai cũng là chuyện hợp tình hợp lý!

“Tuy nhiên ông Lưu cũng không có ác ý, ông ta chỉ là không hy vọng nhìn thấy sau này cậu phải hối hận mà thôi!” Tần Lương Ngọc cực kỳ nghiêm túc giải thích.

“Ồ? Ông ta dựa vào đâu mà khẳng định đạo cảnh của tôi không tương xứng với cảnh giới?”, Tiêu Chính Văn nghi hoặc nói.

“Haiz, mọi việc đều có lý do, cậu thật sự là người trẻ tuổi tu vi cao nhất trong mấy ngàn năm qua, cậu có biết Bạch Khởi ở tuổi của cậu mới đạt tới cảnh giới gì không?” Tần Lương Ngọc thở dài nói.

“Chắc là cảnh giới Thiên Thần?” Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

Tần Lương Ngọc nghe vậy, cười khổ liên tục nói: “Thiên Thần? Đâu có cao như vậy, lúc Bạch Khởi ba mươi tuổi mới đột phá cảnh giới Nhân Vương! Bốn trăm tám mươi tuổi mới đạt tới Nhân Hoàng cấp năm!”

“Bây giờ cậu mới bao nhiêu tuổi, còn chưa tới ba mươi tuổi mà cậu đã cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu rồi!”

“Biết điều này có nghĩa là gì không?”

Tiêu Chính Văn liên tục lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

“Câu đã từng nghe nói đến năm chữ trời đố kỵ người tài chưa? Một người quá ưu tú thì ngay cả trời đất cũng sẽ không tha cho anh ta! Cho nên nói cảnh giới quá cao cũng không phải là chuyện tốt gì!”

“Đặc biệt là đối với cậu mà nói cảnh giới càng cao càng dễ bị trời đất phản vệ!”

Thật ra những điều này Tiêu Chính Văn không hề lo lắng, cái gọi là trời đất phản vệ cũng chỉ nhằm vào những người làm trái lại!

Chỉ cần không vi phạm thiên lý chính đạo, cho dù hai mươi tuổi đột phá Đế Cảnh cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều!

“Được rồi, sau khi cậu trở về thì chuẩn bị kỹ một chút, ngày mai sẽ có rất nhiều thế gia đến dự tiệc, hơn nữa lần này cũng là một cuộc cơ duyên đối với cậu!”, Tần Lương Ngọc dặn dò.

Dù sao con đường tương lai của Tiêu Chính Văn có thể đi được bao xa vẫn còn phải xem anh kết giao với những thế lực lớn này như thế nào, dù sao giữa các thế lực khắp nơi ở ngoài lãnh thổ cũng không phải đơn giản, mà rất rắc rối và phức tạp.

Tiêu Chính Văn muốn kết giao với những người này cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Tần Lương Ngọc và Lưu Bá Ôn cũng chỉ có thể giới thiệu gặp mặt, còn cụ thể làm như thế nào thì còn phải xem bản thân của Tiêu Chính Văn!

Tin tức này chẳng mấy chốc đã truyền đến tai của nhà họ Phương, giờ phút này có mấy trăm đệ tử nhà họ Phương nhao nhao quỳ gối ở trước cửa hang núi ở phía sau nhà họ Phương.

“Mời lão tổ xuất quan, báo thù rửa hận cho con cháu nhà họ Phương!” Phương Thời Anh và đám đệ tử nhà họ Phương cùng nhau hét lớn về phía sơn động.
 
Chương 3964


Chương 3964

Thấy trong sơn động không có phản ứng gì, người đứng đầu nhà họ Phương tiến lên một bước, đi đến của sơn động, thận trọng nói: “Cụ tổ, lần này Lưu Bá Ôn ở thành Đại Phong đích thân ra mặt, bảo vệ người đánh đệ tử nhà họ Phương chúng ta!”

“Tôi không tinh thông học nghệ, thực sự không thể đọ nổi với Lưu Bá Ôn, mong cụ tổ hãy ra tay báo thù cho đệ tử nhà họ Phương chúng ta!”

“Thời Anh chết thật thê thảm, bị tên nhãi kia biến thành sương máu, ngay cả thi thể cũng không còn. Bây giờ cũng chỉ có thể lập đài tưởng niệm mà thôi”.

Nghe người đứng đầu nhà họ Phương nói vậy, những người khác trong nhà họ Phương lập tức bật khóc nức nở.

Trong thành Đại Phong, ngay cả Tần Lương Ngọc cũng phải nể mặt nhà họ Phương, nhưng Lưu Bá Ôn lại là một ngoại lệ.

Người này không chỉ có quan hệ rộng rãi, mà còn có thân phận ở vùng ngoài lãnh thổ, khác với Viên Thiên Canh, phía sau ông ta còn có sự hậu thuẫn của nhà họ Chu, chắc chắn không thể động vào dễ dàng.

Mà tin tức Phương Thời Anh bị giết đã lan truyền khắp thành Đại Phong. Mặc dù chuyện này chỉ là trận đấu giữa thế hệ trẻ, nhưng nhà họ Phương vô cùng mất mặt vì chuyện này.

Nếu không lấy lại được thể diện thì sau nào còn có ai nể mặt nhà họ Phương nữa?

“Cụ tổ, tên nhãi đó còn dám nói những lời lẽ ngông cuồng, yêu cầu Thời Anh quay về nhà họ Phương gọi người đến, cậu ta có thể đón tiếp nhà họ Phương bất cứ lúc còn. Cậu ta còn nói, nếu nhà họ Phương không xin lỗi cậu ta thì sẽ xóa sổ nhà họ Phương chúng ta khỏi thành Đại Phong!”

Một trưởng bối khác trong nhà họ Phương cũng kêu gào nhờ sự giúp đỡ.

“Haiz, nếu không báo thù, sau này nhà họ Phương chúng ta khó mà có chỗ đứng trong thành Đại Phong! Chuyện này…”

Người đứng đầu nhà họ Phương cũng nói với giọng phẫn uất.

“Được rồi!”

Trong sơn động, đột nhiên truyền ra một giọng nói già nua uy nghiêm: “Ngày mai tôi sẽ xuất quan, đi đòi lại công lý cho nhà họ Phương chúng ta!”

Nghe vậy, trong lòng đám người nhà họ Phương đều nhen nhóm một tia hy vọng.

“Cụ tổ, nhưng theo tôi biết, tên này có quan hệ với Tần Lương Ngọc và Lưu Bá Ôn, nhà họ Phương chúng ta chỉ có một mình, tôi sợ…”, người đứng đầu nhà họ Phương lo lắng nói.

Nếu chỉ có Tần Lương Ngọc hoặc Lưu Bá Ôn giúp đỡ Tiêu Chính Văn thì cụ tổ nhà họ Phương đương nhiên có thể giải quyết chuyện này, nhưng nếu đồng thời đối mặt với cả hai thế lực thì e rằng một mình cụ tổ quá đơn độc.

“Không cần lo!”

“Tần Lương Ngọc chẳng qua chỉ là phụ nữ mà thôi, có gì đáng nói đến chứ! Ngày tôi xuống núi, sẽ là ngày chết của tên nhãi kia!”, giọng nói của cụ tổ nhà họ Phương lại vang lên.

Nghe vậy, đám người nhà họ Phương đều sững sờ, đây là lần đầu tiên cụ tổ nhà họ Phương nói ra lời như vậy.

Trước đây, cho dù có chút xích mích với Nguyệt Hoa Các, cụ tổ nhà họ Phương đều nhượng bộ. Lẽ nào thành Đại Phong này sắp thay đổi rồi sao?

“Cụ tổ, ý của ông là…”
 
Chương 3965


Chương 3965

“Hừ, tuổi thọ của Tần Lương Ngọc không còn nhiều nữa. Bà ta đã tiêu tốn rất nhiều chân khí và thọ nguyên ở núi Thái Thương, đến nay vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cho nên không có gì đáng ngại!”

“Còn về phần tên nhãi kia, tôi có thể giết cậu ta bất cứ lúc nào!”

Nghe vậy, đám người nhà họ Phương lộ ra vẻ vui mừng. Lúc cụ tổ xuất quan, cũng là lúc nhà họ Phương uy danh khắp thành Đại Phong.

Đến lúc đó, Tiêu Chính Văn sẽ không phải là người duy nhất bị xử lý, mà ngay cả mối thù giữa nhà họ Phương và Nguyệt Hoa Các cũng sẽ được giải quyết.

“Cụ tổ, chỉ là một tên nhãi thôi mà, đâu cần cụ tổ phải ra tay. Hậu bối bất tài, nguyện dùng uy lực của Đế Cảnh, nghiền nát cậu ta thành bột!”

Giữa đám người, một ông lão tóc bạc trắng đi đến trước cửa sơn động, lạnh lùng nói.

Ông ta chính là ông nội của Phương Thời Anh, tên Phương Đạo Võ!

Hơn nữa còn là một trong ba cao thủ Đế Cảnh của nhà họ Phương!”

“Ừ, đừng lo, tôi sẽ làm chủ cho cậu!”, cụ tổ nhà họ Phương nói.

Cùng lúc này, trong đại điện của Nguyệt Hoa Các, các tông môn lớn trong thành Đại Phong cũng tập trung lại.

Không nằm ngoài dự đoán của mọi người, Tần Lương Ngọc đang làm to chuyện vì một tiểu bối.

Đặc biệt, Lan Đình Ngọc càng không hiểu nổi những gì Tần Lương Ngọc đang làm.

“Các chủ vì một tên nhãi mà mời Lưu Bá Ôn hỗ trợ? Thay vì nâng đỡ một tên nhãi không rõ lai lịch, tốt hơn hết là nên chọn một đệ tử của Nguyệt Hoa Các, ít nhất cũng là vì thành Đại Phong chúng ta…”

“Tông chủ Lan, xin ông hãy chú ý đến lời nói!”

Một vị trưởng lão của Nguyệt Hoa Các cau mày, lạnh lùng nhìn Lan Đình Ngọc, trầm giọng quát.

“Trưởng lão, tôi… tôi thật sự không hiểu, tên nhãi kia có gì hơn người chứ! Ai mà chẳng biết Lưu Bá Ôn đứng về phía ai thì người đó sẽ trở thành chủ nhân của thành Đại Phong trong tương lai!”

“Cho dù các chủ Tần bị nội thương thì cũng không đến lượt một tên tiểu bối tiếp quản thành Đại Phong!”

Lan Đình Ngọc miễn cưỡng hét lớn.

“Tông chủ Lan, lời này của ông thật tắc trách. Cậu ta còn trẻ, các chủ nâng đỡ cậu ta, cậu ta đương nhiên là có tác dụng! Hơn nữa, có được mọi người thừa nhận hay không, còn phải phụ thuộc vào cậu ta!”

“Điều quan trọng nhất bây giờ là bữa tiệc ngày mai chắc chắn không được xảy ra chuyện gì. Nếu được, tông chủ Lam có thể đại diện cho Nguyệt Hoa Các, đến nhà họ Phương một chuyến không?”, trưởng lão của Nguyệt Hoa Các nhìn Lan Đình Ngọc, cau mày nói

Lan Đình Ngọc hơi nhíu mày, khó hiểu nói: “Trưởng lão, ông có ý gì? Đến nhà họ Phương làm gì?”

“Đương nhiên là để nói rõ với nhà họ Phương rằng cho dù bọn họ có trả thù tên nhãi kia như thế nào thì Nguyệt Hoa Các và các chủ Tần cũng sẽ không can thiệp vào!”

“Bây giờ đang xảy ra rất nhiều chuyện. Gây sự với nhà họ Phương vì một tên tiểu bối sẽ gây bất lợi cho cả Nguyệt Hoa Các và các vị ở đây!”

Trưởng lão vừa nói vừa thở dài.
 
Chương 3966


Chương 3966

Hiện nay, các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ vô cùng phức tạp và không rõ ràng. Ngay cả ông ta cũng không rõ trong lòng Tần Lương Ngọc đang nghĩ gì.

Vào thời điểm như thế này, muốn Lưu Bá Ôn cùng giúp đỡ người này, sẽ gây ra bất lợi cực lớn cho Nguyệt Hoa Các.

“Ý của trưởng lão là khiến tên nhãi kia hoàn toàn biến mất?”, Lan Đình Ngọc trầm ngâm nói.

Trưởng lão khẽ gật đầu, muốn làm giảm bớt sự thù địch của các bên trong thành Đại Phong, cách duy nhất là phải loại bỏ hoàn toàn tâm bão!

Hy sinh một tên tiểu bối không rõ lai lịch, còn hơn các thế lực đánh nhau rồi máu chảy thành sông!

Cùng lúc này, Nguyệt Nhi và Thiên Dương đều nhìn Lưu Bá Ôn với vẻ khó hiểu. Bọn họ thật sự không hiểu tại sao, rõ ràng Lưu Bá Ôn không thích Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của Tần Lương Ngọc, ủng hộ Tiêu Chính Văn.

“Thưa ông, tên này còn trẻ, càng không biết đường đúng sai, hơn nữa, tu vi của hắn rõ ràng không cao, tại sao ông lại muốn giúp đỡ người này?”, Thiên Dương nói ra thắc mắc trong lòng.

Dù sao trong thành Đại Phong cũng không thiếu cao thủ, thậm chí còn có nhiều cao thủ có cảnh giới cao hơn Tiêu Chính Văn, hơn nữa, ấn tượng của ông ta về Tiêu Chính Văn cực kỳ xấu.

Một cái vỏ rỗng như Tiêu Chính Văn chắc chắn không chịu nổi dò xét. Chỉ cần gặp cao thủ thật sự, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

Nếu như vậy thật, chẳng phải như đánh vào mặt Lưu Bá Ôn sao?

“Các cậu quá nông cạn. Chỉ khi đẩy tên này lên đỉnh cao, mới có thể thu hút sự chú ý của tất cả các bên. Khi tất cả các bên chỉ tập trung vào một mình cậu ta, mọi mâu thuẫn giữa họ có thể được xoa dịu!”

“Hiện tại, nhìn từ bên ngoài, thành Đại Phong có vẻ rất yên bình, nhưng bên trong đang cuộn trào sóng gió. Nhà họ Phương có ý định ra mặt, nhưng Nguyệt Hoa Các lại không muốn giao lại quyền kiểm soát thành Đại Phong!”

“Các tông môn lớn trong thành đang chia làm hai phe. Nếu Nguyệt Hoa Các và nhà họ Phương khai chiến, cả thành Đại Phong này sẽ máu chảy thành sông!”

“Đúng lúc tên Tiêu Chính Văn này lại giết Phương Thời Anh, vừa hay có thể chuyển mối hận thù của nhà họ Phương lên người cậu ta! Thà chết một Tiêu Chính Văn còn hơn chết cả thành Đại Phong!”

“Vì thành Đại Phong, vì Nguyệt Hoa Các, hy sinh một Tiêu Chính Văn là cách tốt nhất!”, Lưu Bá Ôn trầm giọng giải thích.

Có thể nói, ngay từ đầu, Lưu Bá Ôn đã coi Tiêu Chính Văn như vật hy sinh. Từ đầu đến cuối, trong lòng ông ta, Tiêu Chính Văn trước mắt chỉ là trùng tên với chàng trai đã làm dậy sóng ở vùng ngoài lãnh thổ mà thôi!

Loại người mưu cầu danh lợi này chỉ dùng để hy sinh!

Ngay cả Lưu Bá Ôn cũng không muốn nói một lời với Tiêu Chính Văn, đây đã là một loại khinh thường rồi.

Nếu không phải nể mặt Tần Lương Ngọc thì Lưu Bá Ôn sẽ không bao giờ gặp mặt Tiêu Chính Văn.

Sáng hôm sau, Tần Lương Ngọc dẫn Tiêu Chính Văn đến tìm Lưu Bá Ôn. Nguyệt Nhi và Thiên Dương dẫn Tần Lương Ngọc và những người khác vào sảnh lớn, sau đó đó lui ra cửa, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn sắp hy sinh, thầm cười mỉa.

Không lâu sau, các nhân vật đứng đầu các tông môn và thế gia trong thành Đại Phong cũng lần lượt tới.
 
Chương 3967


Chương 3967

“Nghe nói, người đứng đầu kia là đại diện do Đế Vương Các phái tới. Không ngờ, ngay cả Đế Vương Các cũng đích thâm phái người đến tham gia!”

Thiên Dương thì thầm bên tai Nguyệt Nhi.

Nhìn thấy người đứng đầu của các tông môn lần lượt tiến vào, Thiên Dương và Nguyệt Nhi càng thêm phần chắc chắn rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết trong ngày hôm nay.

“Người kia hình như là Thần Toán Tử trước đó đã đến thăm hỏi ông Ôn phải không?”, Nguyệt Nhi nói xong, ánh mắt nhìn về người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ màu trắng.

Đồng tử Thiên Dương hơi co rụt lại, gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là ông ta! Nhưng… người này đã gần hai trăm năm không ra khỏi cửa sơn môn, ngay cả ông ta cũng xuất hiện rồi sao?”

Thần Toán Tử này không nổi tiếng trong lịch sử nhưng trong Đạo Môn lại rất có danh tiếng, nghe nói ông ta là đại sư huynh của Trương Thiên Sư!

Hơn nữa địa vị chỉ đứng sau Lý Thuần Phong!

Nhân vật như vậy hoàn toàn không có khả năng tham dự yến tiệc của bất kỳ thế gia nào, cũng chỉ có Lưu Bá Ôn mới có đủ thể diện mời ông ta đến đây!

Chỉ riêng những ông lớn có mặt ngày hôm nay cũng đủ để chứng minh sức ảnh hưởng của Lưu Bá Ôn ở thành Đại Phong lớn đến mức nào, khó trách Tần Lương Ngọc cũng phải gọi ông ta một tiếng tiền bối!

“Hừ, cũng không biết thằng nhãi này có may mắn gì, chẳng lẽ bởi vì hắn cùng tên cùng họ với Tiêu Chính Văn ở giới thế tục kia?”

Nguyệt Nhi không phục nhỏ giọng nói thầm một câu.

“Haiz, thôi kệ đi, cứ làm theo lời dặn của ông Lưu, dẫn hắn đi bái lạy trên đỉnh núi!”

Nói xong, Thiên Dương cất bước tiến lên, sau khi dẫn Tiêu Chính Văn đến gặp mấy nhân vật lớn mới đi tới bàn cuối cùng.

Nhìn thấy cao thủ Đế Cảnh – Phương Đạo Võ ở trước mắt, Thiên Dương thoáng sửng sốt một lát, cao thủ Đế Cảnh của nhà họ Phương có mặt cũng tương đương với việc bữa tiệc hôm nay sẽ hoàn toàn náo loạn!

Lập tức Thiên Dương quay đầu nhìn Lưu Bá Ôn ngồi ở chủ vị, Lưu Bá Ôn khẽ gật đầu ý bảo hắn làm theo quy trình bình thường.

“Anh Tiêu, vị này chính là một trong ba cao thủ Đế Cảnh của nhà họ Phương, Phương Đạo Võ!” Thiên Dương nói xong, ôm quyền bái lạy Phương Đạo Võ

Khi Phương Đạo Võ nhìn thấy Tiêu Chính Văn cũng không khỏi khẽ nhíu mày.

Anh Tiêu?

Suy nghĩ đầu tiên của ông ta, đây chính là Tiêu Chính Văn – gây náo loạn và chém liên tiếp mấy người trên núi Thái Thương, nhưng giây tiếp theo ông ta lại lập tức phủ nhận ý nghĩ này!

Theo tin tức đáng tin cậy thì Tiêu Chính Văn kia chỉ mới đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mà người có họ Tiêu ở trước mắt này lại là Nhân Hoàng cấp sáu!
 
Chương 3968


Chương 3968

Mỗi lần cảnh giới Nhân Hoàng đột phá một cấp thì cũng phải hơn trăm năm mà nhỉ?

Nghĩ tới đây Phương Đạo Võ mới an tâm.

“Hôm nay mỗi người có mặt ở đây đều là tiền bối có danh tiếng, có thể kết bạn với nhiều tiền bối của thành Đại Phong như vậy sẽ rất hữu ích cho con đường của anh sau này!”

“Nếu không nhờ ông Lưu nhà tôi thì e rằng cả đời này anh cũng không thể kết bạn được nhiều nhân vật lớn như vậy! Nhưng ông Lưu cũng chỉ có thể giúp anh giới thiệu mà thôi, cuối cùng có thể móc nối quan hệ với những người này hay không thì còn phải dựa vào bản thân anh!”

Nguyệt Nhi khinh thường nhìn lướt Tiêu Chính Văn, nói với cảm giác ưu việt.

Chỉ là Tiêu Chính Văn không thèm để ý tới Nguyệt Nhi mà trở về chỗ của mình rồi ngồi xuống.

Lưu Bá Ôn thấy thời cơ đã chín muồi, lúc này mới đứng dậy.

Lưu Bá Ôn nói: “Các vị, tôi nghĩ chắc mọi người cũng đã nghe nói Lưu Bá Ôn tôi sắp chiêu mộ cậu thanh niên này vào môn đạo của tôi!”

“Bởi vậy, đặc biệt thông báo cho mọi người một tiếng, hy vọng sau này mọi người có thể chiếu cố nhiều hơn!”

Lưu Bá Ôn vừa nói vừa ôm quyền với mọi người.

Vốn dĩ Lưu Bá Ôn không coi trọng Tiêu Chính Văn, lần sắp xếp ngày hôm nay cũng chỉ là nể mặt Tần Lương Ngọc, đồng thời, cá nhân ông ta cũng có ý đồ riêng.

Ông ta muốn đẩy Tiêu Chính Văn vào nơi đầu sóng ngọn gió, sau đó dùng anh để hóa giải oán hận cũ của thành Đại Phong!

Quả nhiên, đúng như Lưu Bá Ôn nghĩ, ông vừa dứt lời thì một tên đệ tử nhà họ Phương phía sau Phương Đạo Võ đã lên tiếng: “Khoan đã!”

Mọi người không hẹn mà cùng nhau nhíu mày, nhao nhao nhìn về phía nhà họ Phương.

“Ông Lưu, người này và nhà họ Phương có mối thù sâu sắc, hôm nay tôi muốn đánh nhau với cậu ta ở đây, không biết ông Lưu có ý kiến gì không?”

Phương Đạo Võ vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy nhìn về phía Lưu Bá Ôn ở trên ghế chủ vị.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều lần lượt ghé tai nhau, dù sao chuyện Phương Tử Anh bị giết ngày hôm đó cũng khá ồn ào, mọi người ở thành Đại Phong đều biết hết cả!

Tuy nhiên nhà họ Phương muốn đánh nhau ở phủ của Lưu Bá Ôn, quả thật nằm ngoài dự liệu của mọi người!

Thân phận của Lưu Bá Ôn cao đến mức nào?

Đừng nói nhà họ Phương ở thành Đại Phong, cho dù là Tổng viện của nhà họ Phương thì cũng phải nể mặt Lưu Bá Ôn!

“Anh Phương, với thân phận và bối cảnh của anh thì không ổn lắm nhỉ?”, tay Lưu Bá Ôn vuốt râu, híp mắt nhìn về phía Phương Đạo Võ.
 
Chương 3969


Thật ra Lưu Bá Ôn cũng không phải không muốn nhà họ Phương đánh nhau với Tiêu Chính Văn ở đây, nhưng mà Phương Đạo Võ có thân phận và bối cảnh gì chứ?

 

Nếu ông ta ra tay thì chẳng phải là đang bắt nạt tiểu bối sao?

 

Nếu Lưu Bá Ôn nghe theo thì sẽ mất thể diện.

 

“Đúng như anh Lưu nói, với bối cảnh và thân phận của tôi thì không nên bắt nạt một tiểu bối, nhưng người này làm việc quá mức hung tàn, tôi không thể không đánh, mong anh Lưu thông cảm!”

 

Phương Đạo Võ nói xong, chắp tay với Lưu Bá Ôn.

 

Ông ta dứt lời, không gian bỗng ngừng lại.

 

Dù sao hôm đó ở trên võ đài, Phương Tử Anh quả thật chết rất thảm, bị hóa thành sương máu thì đã đành, thậm chí một bộ quần áo hoàn chỉnh cũng chẳng còn!

 

Hơn nữa những người chết không chỉ một mình Phương Tử Anh, trong một ngày đã giết liên tiếp mấy người nhà họ Phương, thể diện của nhà họ Phương còn đâu nữa?

 

Đồng thời, tất cả mọi người đều hết sức chấn động bởi thực lực của Tiêu Chính Văn, nếu như trước đây nhiều người còn tưởng rằng anh chỉ là một cái “bình thuốc”, vậy thì bây giờ ai còn dám có suy nghĩ này?

 

Chỉ với một viên đá có thể giết Phương Tử Anh, “bình thuốc” như vậy chỉ sợ cả vạn năm cũng khó gặp!

 

“Tôi nghe nói lúc ấy thằng nhóc này còn nói nhà họ Phương có thể đến tìm hắn bất kỳ lúc nào, hắn sẽ chờ nhưng lần này e rằng phiền phức lớn rồi”.

 

“Ha ha ha… Đúng là vẫn còn quá trẻ, mạnh mẽ là tốt nhưng đôi khi sẽ dẫn tới họa sát thân!”

 

“Đắc tội với nhà họ Phương như vậy, chỉ sợ nghi thức nhập môn hôm nay cũng sẽ dừng lại ở đây!”

 

Mọi người nhao nhao bàn luận nhưng không ai coi trọng Tiêu Chính Văn.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn là Nhân Hoàng cấp sáu nhưng so với cao thủ Đế Cảnh như Phương Đạo Võ thì vẫn chưa đủ.

 

Khoảng cách giữa hai bên giống như rãnh trời, mười Tiêu Chính Văn cũng không phải là đối thủ của Phương Đạo Võ.

 

“Nhà họ Phương này oai phong quá nhỉ, thanh niên trẻ đánh nhau thì liên quan gì tới thế hệ trước? Chẳng lẽ đám thanh niên nhà họ Phương đều là lũ vô dụng nên chỉ có thể dựa vào thế hệ trước đứng ra giữ thể diện sao?”

 

“Nhà họ Phương quả nhiên không có giới hạn, khó trách năm đó Phương Hiếu Nho sẽ bị tru di thập tộc!”

 

“Làm người không nên như người nhà họ Phương!”

 

Không ít tông môn bên phía Nguyệt Hoa Các chế giễu nhà họ Phương, hành vi của nhà họ Phương thật không biết xấu hổ!

 

Vốn dĩ Phương Tử Anh lớn tuổi hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều, hiện tại Phương Đạo Võ cũng đứng ra khiêu chiến với một tiểu bối như Tiêu Chính Văn, quả thật hơi khó coi.

 

Ngay cả Thần Toán Tử cũng khinh thường cách làm của nhà họ Phương, lạnh lùng liếc xéo Phương Đạo Võ, hừ nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu lại không nhìn ông ta nữa.
 
Chương 3970


Phương Đạo Võ cũng cảm nhận được ý thù địch từ Nguyệt Hoa Các, lạnh lùng nhìn lướt mọi người, nếu không phải ông ta biết Tần Lương Ngọc cũng ở đây thì ông ta đã sớm ra tay giáo huấn đám người này rồi!

 

“Hừ, nói vậy là mấy vị tông chủ muốn thay thằng ranh này đánh một trận với nhà họ Phương sao?”, giọng nói của Phương Đạo Võ lạnh như băng.

 

Mấy vị chưởng môn giúp Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn nhau, trong mấy người bọn họ thực lực cao nhất cũng chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy mà thôi, đâu phải là đối thủ của Phương Đạo Võ có cảnh giới Đế Cảnh?

 

Vì vậy, họ cũng chỉ nghiêng đầu và không đáp lại.

 

Thấy Phương Đạo Võ ngông cuồng như thế, sắc mặt của Tần Lương Ngọc đang trốn trong nội đường cũng đột nhiên trở nên u ám.

 

Ý của nhà họ Phương đã vô cùng rõ ràng, muốn nhân cơ hội này tranh giành cao thấp với Nguyệt Hoa Các!

 

Nhưng vào thời điểm này, bà ta không thể tự mình ra mặt, nếu không yến tiệc hôm nay sẽ trở thành một cuộc hỗn chiến lớn giữa hai bên!

 

Ngược lại vẻ mặt của hai người Nguyệt Nhi và Thiên Dương đều vui sướng khi nhìn Tiêu Chính Văn gặp họa, vốn dĩ hai người bọn họ có thành kiến rất sâu với Tiêu Chính Văn, hiện tại người nhà họ Phương cũng coi như trút giận giùm hai người bọn họ!

 

Thấy hai bên đã tranh cãi không dứt, lúc này Lưu Bá Ôn mới đứng dậy, không đợi ông ta cất bước tiến lên, Phương Đạo Võ đã xua tay nói với Lưu Bá Ôn: “Anh Lưu, chuyện này là ân oán cá nhân của nhà họ Phương!”

 

“Bởi vậy tôi không hy vọng anh Lưu cũng dính líu vào, mong anh Lưu ngồi trở lại ghế!”

 

Phương Đạo Võ khẽ ôm quyền với Lưu Bá Ôn, ánh sáng sắc lạnh trong đôi mắt bắn ra bốn phía.

Phản ứng của Phương Đạo Võ đều nằm trong dự liệu của Lưu Vũ Ôn, vậy nên ông ta không hề nói nhiều thêm gì mà ngồi lại vị trí cũ.

 

Từ khi bắt đầu, đây đã là kết quả được định sẵn rồi, dù thế nào thì hôm nay Tiêu Chính Văn cũng đừng hòng được trở về toàn thây!

 

Từ đầu chí cuối, Lưu Vũ Ôn chưa từng nghĩ tới việc ngăn cản người nhà họ Phương ra tay giết chết Tiêu Chính Văn, càng không cho phép bất cứ ai làm đảo loạn kế hoạch của ông ta!

 

“Nhà họ Phương cần phải chấp nhặt với một kẻ tiểu bối sao?”, Lan Đình Ngọc tiến lên trước một bước, giả bộ khuyên can.

 

Thực ra dù là thực lực hay địa vị trong thành Đại Phong thì đều không tới lượt Lan Đình Ngọc đứng ra nói đỡ cho Tiêu Chính Văn.

 

“Tiểu bối?”, Phương Đạo Võ hừ một tiếng, nói: “Dù cậu ta có phải là tiểu bối hay không, bất luận là ai, dám giết người nhà họ Phương của tôi thì đều phải trả nợ bằng máu!”

 

Phương Đạo Võ không chút khách khí lạnh lùng lên tiếng.

 

Giọng nói của ông ta vang vọng khắp cả đại sảnh, mọi người xung quanh đều không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho Tiêu Chính Văn.

 

Một tông chủ có giao tình tốt với Nguyệt Hoa Các đứng bên cạnh đi tới gần Tiêu Chính Văn, thấp giọng nói: “Chỉ cần cậu không rời khỏi đại sảnh này thì không một ai có thể động tới cậu!”

 

Tiêu Chính Văn quay đầu khẽ gật đầu với người phía sau, nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, có điều người nào làm thì người ấy chịu, tôi tự mình giải quyết là được rồi!”

 

“Ôi!”, tông chủ đó không khỏi hít sâu, nói: “Cậu thanh niên, đã tới lúc này rồi, không thể hành động theo cảm tính được đâu!”
 
Chương 3971


“Ông ta là cao thủ Đế Cảnh đó, hiện tại cậu chỉ mới ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu, chỉ dựa vào cảnh giới thôi ông ta đã có thể áp chế được cậu, lẽ nào cậu thật sự muốn chết ở nơi này hay sao?”

 

Rất rõ ràng, tông chủ này không muốn Tiêu Chính Văn chết trong tay người nhà họ Phương, thế nhưng đây cũng chẳng phải do ông ta quan tâm tới Tiêu Chính Văn mà là vì không muốn để cho nhà họ Phương khoe mẽ trong buổi tiệc lần này mà thôi.

 

Không đợi Tiêu Chính Văn lên tiếng, Phương Đạo Võ nhìn về phía Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Đừng thì thầm to nhỏ nữa, cậu không trốn được khỏi trận đấu ngày hôm nay đâu!”

“Dù có phải đợi bao lâu thì tôi cũng buộc phải lấy đầu của cậu!”

 

Phương Đạo Võ vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người đang có mặt đều thầm kinh ngạc!

 

Đường đường là nhà họ Phương, lẽ nào thật sự muốn một mất một còn với một thanh niên hay sao?

 

“Trốn? Cái tai nào của ông nghe tôi nói muốn trốn ông?”, Tiêu Chính Văn nói xong thì tiến lên trước, một giây sau đã đi ra khỏi đại sảnh, bước vào trong khoảng sân.

 

“Ôi! Cậu thanh niên, cậu…Cậu việc gì phải làm như thế!”, tông chủ kia giậm chân.

 

Khi bóng dáng của Tiêu Chính Văn xuất hiện bên trong sân, ánh mắt của mọi người lập tức hướng về phía này.

 

Ngay cả không ít người nhà họ Phương cũng nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ cực kỳ hiếu kỳ, bọn họ cũng muốn nhìn xem người giết chết Phương Tử Anh chỉ với một chiêu rốt cuộc có bản lĩnh lớn tới độ nào!

 

Thế nhưng sau khi đánh giá Tiêu Chính Văn một lượt, không ít người đều lắc đầu không thôi, rất rõ ràng, Tiêu Chính Văn chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu, còn thua kém rất nhiều so với Đế Cảnh!

 

Dù Tiêu Chính Văn có thiên phú hơn người, chiến lực tuyệt đỉnh thì căn bản cũng chẳng thể liên tiếp vượt qua bốn tầng cảnh giới để phân cao thấp với cao thủ Đế Cảnh!

 

“Ôi! Sao cậu ta lại không chịu nghe lời khuyên can như vậy chứ!”, Tần Lương Ngọc trốn trong hậu trạch cũng nôn nóng giậm chân, thế nhưng sự việc tới nước này, dù bà ta có đứng ra chống lưng cho Tiêu Chính Văn thì trận chiến ngày hôm nay cũng đã không thể tránh được!

 

“Thằng ranh con, cậu quả thực là kẻ điên cuồng nhất mà tôi từng thấy trong số thế hệ thanh niên!”, Phương Đạo Võ cười lạnh lùng sải bước về phía trước.

 

“Giết mấy con chuột nhắt nhà họ Phương mà đã tính là điên cuồng rồi sao? Tôi lại không cho là như vậy!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười đáp lời.

 

“Hừ! Dám công khai nói ra mấy lời này, lá gan của cậu quả thực không nhỏ, nhìn ra cả thành Đại Phong, mấy trăm năm nay, ai dám nói ra mấy lời huênh hoang như thế?”

 

“Đừng nói là một tiểu bối như cậu, thử hỏi những người đang có mặt ở đây, ai có cái lá gan này?”

 

Phương Đạo Võ nói rồi dùng tay chỉ vào đám người phía sau lưng!

 

Thế nhưng quả thực giống như những gì ông ta nói, tất cả mọi người đang có mặt đều đồng loạt cúi mặt xuống, trầm mặc không nói.

 

“Bọn họ sợ không có nghĩa tất cả mọi người đều sợ giống như thế!”, Tiêu Chính Văn trấn tĩnh như thường, bình thản nói.

 

“Cậu!”

 

“Tiểu bối! Cậu dám…”

 

“Hỗn xược!”
 
Chương 3972


Câu nói này của Tiêu Chính Văn giống như vừa ném một hòn đá lớn vào trong mặt hồ yên tĩnh, lập tức làm dâng lên nghìn tầng sóng lớn!

 

Những người đang có mặt quả thực sợ nhà họ Phương, thế nhưng chỉ có thể âm thầm trong bụng, tuyệt đối không bộc lộ ra bên ngoài!

“Chỉ một nhà họ Phương mà thôi, có gì ghê gớm! Tôi vẫn giữ câu nói đó, muốn đánh thì cứ việc!”, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, ánh mắt bình thản nhìn về phía Phương Đạo Võ.

 

Mọi người đang có mặt đều hết sức kinh ngạc, không ai ngờ Tiêu Chính Văn lại công khai khiêu chiến với cao thủ Đế Cảnh!

 

“Tên này hình như đang chê tuổi thọ dài quá rồi sao?”, Thiên Dương cười lạnh lùng, thấp giọng nói với Nguyệt Nhi.

 

“Bây giờ anh ta điên cuồng bao nhiêu thì lát nữa sẽ thê thảm bấy nhiêu!”, Nguyệt Nhi cũng cười khẩy lắc đầu.

 

Không chỉ có hai người bọn họ xem thường Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người đang có mặt dường như đều cho rằng Tiêu Chính Văn nhất định sẽ chết!

 

Phương Đạo Võ lạnh lùng quan sát Tiêu Chính Văn, híp mắt nói: “Đúng là một tên tiểu bối xảo quyệt!”

 

“Nếu như tôi thật sự ra tay với cậu, dù có lấy đi đầu của cậu thì chắc chắn cũng sẽ bị người đời dị nghị!”

 

“Dùng cái mạng hèn của cậu để đổi lấy sự thanh khiết cuối đời của tôi, lại cho bản thân một cơ hội lưu danh sử sách, tính toán cũng không tệ đâu!”

 

“Tôi nể tình cậu còn trẻ tuổi, cậu tự phế bỏ tu vi đi!”

 

Phương Đạo Văn vừa thốt ra lời này, ngay cả Lưu Vũ Ôn cũng khẽ nhíu mày.

 

Xem ra tính toán của ông ta đã bị lão già nhà họ Phương nhìn thấu rồi, nếu như chỉ phế bỏ tu vi của Tiêu Chính Văn, vậy thì cây cầu nối giữa nhà họ Phương và Nguyệt Hoa Các sẽ không được kết nối hoàn toàn.

 

Sau này, nhà họ Phương vẫn có thể lấy cái chết của mấy người Phương Tử Anh làm cái cớ để khai chiến với Nguyệt Hoa Các!

 

Tính toán của ông ta cũng coi như thất bại hoàn toàn rồi!

 

Nghĩ tới đây, Lưu Vũ Ôn khẽ nhíu mày, đứng dậy nói: “Anh Phương, nếu đã như vậy, tôi thấy chi bằng thế này, để cậu ta nghiêm túc xin lỗi nhà họ Phương một câu, chuyện này coi như nể mặt Lưu Vũ Ôn tôi mà dừng lại ở đây, thế nào?”

 

Lưu Vũ Ôn đương nhiên sẽ không để cho nhà họ Phương được như ý nguyện, bảo vệ Tiêu Chính Văn không chỉ có thể làm rối loạn kế hoạch của nhà họ Phương mà còn có thể lôi kéo Nguyệt Hoa Các trong vô hình.

 

Vừa làm được chuyện xấu mà vừa có tiếng tốt!

 

Phương Đạo Võ quay đầu nhìn về phía Lưu Vũ Ôn, hồi lâu không lên tiếng!

 

Trong lòng lại đang thầm mắng chửi mười tám đời tổ tông của Lưu Vũ Ôn một lượt!

 

Lão hồ ly này quả nhiên không dễ đối phó!

 

Thế nhưng dẫu sao đây cũng là lần thứ hai Lưu Vũ Ôn lên tiếng, nếu như còn không chịu nể mặt Lưu Vũ Ôn thì nhà họ Phương cũng làm hơi quá rồi!

 

Nghĩ tới đây, Phương Đạo Võ chỉ đành không cam tâm tình nguyện nghiến răng nói: “Được!”

 

“Nhà họ Phương chúng tôi sẽ nể mặt ông Lưu, chỉ cần tên này có thể quỳ xuống trước mặt người nhà họ Phương chúng tôi, dập đầu lạy liên tiếp mười lần, an ủi linh hồn trên trời của cháu trai tôi thì tôi có thể không truy cứu thêm nữa!”
 
Chương 3973


Lúc này, sắc mặt của Phương Đạo Võ đã trở nên cực kỳ khó coi.

 

Lưu Vũ Ôn điềm nhiên mỉm cười, quay đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Nếu như nhà họ Phương đã lên tiếng rồi thì cậu cũng xin lỗi người nhà họ Phương một tiếng trước mặt mọi người đi!”

 

“Cậu cũng nghe thấy rồi, chỉ cần cậu chịu hoá giải thù oán giữa đôi bên, sau này nhà họ Phương cũng tuyệt đối không truy cứu thêm nữa, thế nào?”

Lưu Vũ Ôn dường như đang nói mấy lời này với Tiêu Chính Văn bằng giọng điệu ra lạnh, thế nhưng chủ yếu thì ông ta vẫn muốn để Tần Lương Ngọc nghe được.

 

Theo ông ta thấy, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là dập đầu lạy Phương Đạo Võ mấy cái mà thôi đã có thể giữ được tính mạng, đối với Tiêu Chính Văn mà nói thì sự trao đổi này chỉ thiệt chứ không lỗ, anh nhất định sẽ vui vẻ nghe theo!

 

Thế nhưng không ngờ là Tiêu Chính Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề cử động.

 

“Còn không mau đi xin lỗi! Ông nhà tôi có thân phận gì, có thể lên tiếng tiếng nói đỡ cho anh đã là ân huệ rất lớn rồi!”, Thiên Dương thấy Tiêu Chính Văn vẫn chưa có ý nghe theo thì lạnh lùng quát một câu.

 

“Bốp!”

 

Tiêu Chính Văn không chút do dự vung tay giáng một cái tát lên trên mặt Thiên Dương từ phía xa.

 

“Anh…anh dám đánh tôi!”, cả gương mặt của Thiên Dương đều sưng đỏ, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta tát trước mặt nhiều người như vậy!

 

“Anh là cái thá gì, đây là nơi mà anh có thể lên tiếng sao?”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người nhìn về phía Lưu Vũ Ôn và Phương Đạo Võ, nói: “Mấy người nói tôi xin lỗi thì Tiêu Chính Văn bắt buộc phải nghe theo sao? Các người cho rằng tôi không biết ý đồ của các người hả?”

 

“Kể từ khi bắt đầu…”, Tiêu Chính Văn nói tới đây thì dùng tay chỉ vào Lưu Vũ Ôn, lạnh lùng nói: “Ông đã muốn đẩy tôi ra đầu ngọn sóng rồi, dùng tính mạng của tôi để hoá giải thù oán giữa Nguyệt Hoa Các và nhà họ Phương!”

 

“Còn ông!”, Tiêu Chính Văn lại chỉ về phía Phương Đạo Võ, lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là nhìn thấu toan tính của Lưu Vũ Ôn mà thôi, vừa không muốn bỏ qua cho tôi như thế, lại không muốn không nể mặt Lưu Vũ Ôn, vậy nên mới muốn tôi tự phế bỏ tu vi, không sai chứ?”

 

“Cậu!”, âm mưu của Lưu Vũ Ôn bị Tiêu Chính Văn vạch trần công khai, gương mặt già nua không khỏi nóng bừng lên, nói với sắc mặt khó coi: “Thằng ranh con! Cậu đừng có mà không biết tốt xấu!”

Bao nhiêu năm nay, có ai không biết Lưu Vũ Ôn đức cao vọng trọng, cả thành Đại Phong đều hết sức kính trọng người này, thế nhưng ông ta lại đi toan tính với một kẻ tiểu bối, sau này ông ta còn mặt mũi gì để ra ngoài gặp người khác nữa?

 

“Là mấy người không biết tốt xấu mới đúng! Tôi đã nhẫn nhịn mấy người rất nhiều rồi, mấy người lại cứ giơ bản mặt ra cho tôi đánh! Mấy người cho rằng mấy người là ai? Bảo Tiêu Chính Văn tôi xin lỗi thì tôi phải ngoan ngoãn nghe theo à?”

 

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía hai người Lưu Vũ Ôn và Phương Đạo Võ.

 

“Ông Lưu, xem ra một số người không muốn nhận tấm lòng của ông, một lòng muốn nhảy vào chỗ chết!”

 

Phương Đạo Võ bước vào trong sân với sắc mặt u ám, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn từ phía xa.

 

“Hừ! Nếu như cậu đã rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tôi không nể tình, chuyện của bản thân cậu thì cậu tự đi mà giải quyết!”

 

Lưu Vũ Ôn bực tức phất ống tay áo ngồi trở lại vị trí cũ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom