Chương 3594


Ngay cả long bào trên người cũng đã xuất hiện một lỗ thủng lớn.

 

Lúc này Tiane nào còn uy thế Đế Vương nữa, cả người đã vô cùng nhếch nhác, cả người đều dính máu.

 

Suýt nữa đã bị Tiêu Chính Văn lấy đi nửa cái mạng.

 

“Còn không ra tay à?”, Tiane quay đầu lại nhìn Holen, ánh mắt như hiện lên ý cầu xin.

 

Ông ta cứ nghĩ chỉ cần một mình ông ta cũng đủ để đưa Tiêu Chính Văn vào chỗ chết, không cần hợp sức với Holen.

 

Nhưng lại bị hiện thực vả đôm đốp vào mặt.

 

Lúc này Holen đợi đã lâu cuối cùng cũng phát ra đòn tấn công.

 

Chỉ thấy quanh người Holen xuất hiện ánh sáng màu vàng, khí tức Đế Vương chỉ thuộc về hoàng tộc đó cuồn cuộn dâng lên như biển.

 

Holen cũng nhìn ra sự khác biệt của Tiêu Chính Văn trong những đòn tấn công vừa rồi.

 

Lúc này ông ta đang thiêu đốt thân thể của mình để khí tức Đế Vương trong cơ thể được kích phát hoàn toàn.

 

Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không khỏi cau mày khi đối mặt với đòn tấn công không lường trước hậu quả của Holen.

 

Tiêu Chính Văn không thể tránh một đòn này của ông ta, vì phía sau Tiêu Chính Văn là thủ đô của Hoa Quốc, chỉ cần không thể đỡ được đòn này của Holen thì thủ đô Hoa Quốc phía sau Tiêu Chính Văn sẽ biến thành núi xác và biển máu.

 

Mà đòn tấn công mà Holen không tiếc thiêu đốt sinh mạng của mình khủng khiếp đến mức nào?

 

Nếu là người bình thường e là còn chưa đụng vào khí tức Đế Vương đó đã bị khí tức mạnh mẽ làm cho tan chảy mất rồi.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu chết đi!”

 

Holen bỗng hét lên một tiếng, khí tức mạnh mẽ bao chặt lấy Tiêu Chính Văn.

 

“Thú vị đấy”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nhìn khí tức Đế Vương xung quanh, khẽ gật đầu.

 

Nói thật thì Holen mạnh hơn những người khác trong gia tộc Aisin Gioro rất nhiều.

 

Thực ra cụ thể mà nói, cái gọi là khí tức Đế Vương cũng là một loài khí tức của rồng, nhưng loại khí tức của rồng này chỉ Đế Vương trong giới thế tục mới có.

 

Vì vậy, khí tức Đế Vương trong người con cháu hoàng tộc sẽ ngày càng yếu đi, vì huyết mạch sẽ ngày càng loãng.

 

Cho nên, hoàng tộc thường không kết hôn với những thế gia khác, mà chỉ kết hôn trong hoàng tộc, mục đích là để giữ càng nhiều khí tức Đế Vương.

 

Mà trong người Tiêu Chính Văn có ba trái tim rồng, đồng nghĩa với việc được Long Tộc công nhận, nói cách khác, khí tức Đế Vương trên người Tiêu Chính Văn còn mạnh hơn rất nhiều.

 

Trước đòn tấn công mạnh mẽ của Holen, Tiêu Chính Văn chỉ phất nhẹ tay, trong tích tắc, Holen đã bị khí tức Đế Vương của chính mình phản lại.

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu… Cậu cũng là hoàng tộc?”

 

Holen không tin nổi vào mắt mình, trong nháy mắt, khí chất Đế Vương đáng lẽ phải tấn công Tiêu Chính Văn, nhưng lại phản về phía chính mình.

Lời giải thích duy nhất cho điều này chính là trên người Tiêu Chính Văn cũng có khí chất Đế Vương, hơn nữa còn cường hãn hơn ông ta rất nhiều.
 
Chương 3595


 

Ông ta đã từng là Hoàng Đế, nếu khí tức Đế Vương của Tiêu Chính Văn còn mạnh hơn ông ta, để làm được điều này, thì chỉ có thể là con cháu của hoàng tộc thượng cổ.

 

Nhưng Holen nghĩ mãi cũng không nghĩ ra thời cổ đại có vị hoàng đế nào họ Tiêu.

 

Lúc này, Tiane và Holen đều vô cùng kinh ngạc. Hai người họ đều là hoàng tộc, đều từng làm Đế Vương, nhưng lại bị khí tức Đế Vương đánh bại.

 

Đây là một sự xúc phạm đối với họ!

 

“Tôi thua rồi! Chạy thôi!”

 

Mặc dù Holen không cam lòng, nhưng ông ta cũng phải thừa nhận mình đã thua trước một thanh niên mới đôi mươi.

 

“Đây…”

 

“Nhanh lên!”

 

Holen cố hết sức lực cuối cùng, gần như không thể chống lại được khí tức Đế Vương đang lao về phía mình như thủy triều.

 

Lúc Tiane còn đang do dự, Holen đã phun ra một ngụm máu lớn.

 

Thấy Holen nôn ra máu, Tiane không dám chậm trễ nữa, vội vàng đỡ Holen dậy, xoay người rời đi.

 

“Chúng ta trở về phải giải thích với gia tộc thế nào đây?”, Tiane vừa chạy vừa nói vẻ mặt cay đắng.

 

Hai người họ trở lại giới thế tục lần này là để giúp gia tộc Aisin Gioro giành lấy Thánh Huyết của Đế Tuấn, nhưng kết quả lại bị một tên tiểu bối trong giới thế tục đánh bại.

 

Đến lúc trở về vùng ngoài lãnh thổ, phải giải thích với gia tộc thế nào đây?

 

“Thắng thua là chuyện thường tình, cho dù cậu ta lấy được Thánh Huyết của Đế Tuấn thì đã sao? Giữ được núi xanh thì không sợ hết củi! Đi thôi!”

 

Holen không dám dừng lại một giây, vì sợ Tiêu Chính Văn đuổi kịp.

 

Tiane cũng nghiến răng, cho dù quay về bị gia tộc trừng phạt, cũng còn tốt hơn là chết trong tay một tiểu bối như Tiêu Chính Văn.

 

Sống chết từ lâu đã không còn quan trọng đối với những lão già sống hàng trăm năm như bọn họ, nhưng cho dù phải chết thì cũng không thể bị một tên chưa đến ba mươi tuổi giết được.

 

“Không! Chúng ta sẽ không quay về nhà Aisin Gioro, ở đó cũng không an toàn nữa rồi!”

 

Vừa thoát ra ngoài, Holen đã quay đầu lại nhắc nhở.

 

“Cái gì? Không về nhà Aisin Gioro? Vậy…”, lúc này, Tiane vô cùng hoang mang.

Ông ta thật sự không hiểu tại sao Holen lại nói như vậy, hơn nữa, nếu không trở về nhà Aisin Gioro thì bọn họ có thể đi đâu được nữa?
 
Chương 3596


“Ông không hiểu sao! Sau trận chiến này, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ đánh đến vùng ngoài lãnh thổ, gia tộc Aisin Gioro cũng chưa chắc thu được kết quả tốt, chúng ta cứ trốn một thời gian để tránh tai họa đã!”

 

Tiane quay lại nhìn Holen với vẻ không tin, lẽ nào Tiêu Chính Văn thật sự dám đuổi đến vùng ngoài lãnh thổ?

 

“Vùng ngoài lãnh thổ không phải giới thế tục, Tiêu Chính Văn lại không có nền móng gì ở vùng ngoài lãnh thổ, đuổi đến vùng ngoài lãnh thổ chẳng phải tự ném mình vào lưới sao?”, Tiane cau mày nói.

 

“Tự ném mình vào lưới? Lưới ở đâu ra? Cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ đều đang ở vùng ngoài vũ trụ, ngay cả chúng ta cũng không phải đối thủ của Tiêu Chính Văn, có mấy người có thể ngăn cản được cậu ta chứ!”

 

“Hơn nữa, ai biết được Tiêu Chính Văn có đánh đến vùng ngoài lãnh thổ hay không? Nếu không có sự chuẩn bị, cho dù là ở vùng ngoài lãnh thổ hay là trong giới thế tục thì Tiêu Chính Văn cũng có thể huênh hoang lộng lành!”

 

Holen quay đầu nhìn về hướng đường khác. Từ lời nói và hành động của Tiêu Chính Văn, ông ta dám chắc sau khi trận chiến này kết thúc, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ xử lý các gia tộc lớn ở vùng ngoài lãnh thổ.

 

Thấy Holen và Tiane cũng chạy về vùng ngoài lãnh thổ, nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy lúc này vô cùng hoảng loạn.

 

Ngụy Nguyên Cát kinh hãi quay lại, còn chưa kịp cất bước, một con rồng vàng khổng lồ đã bay đến trước mặt họ.

 

“Tiêu Chính Văn! Anh… Anh phải nghĩ cho kỹ, nếu anh giết chúng tôi thì đồng nghĩa với việc động vào nhà họ Ngụy và nhà họ Khổng! Mối thù này sẽ vĩnh viễn không thể hóa giải!”

 

Ngụy Nguyên Cát trừng mắt, hét lớn.

 

“Đúng vậy, nếu cậu cho chúng tôi một con đường sống, bắt đầu từ hôm nay, hai nhà chúng tôi sẽ không truy cứu nữa!”

 

Mấy người nhà họ Khổng cũng lần lượt phụ họa theo.

 

“Ồ? Không truy cứu nữa? Ý của anh là thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ trở về giới thế tục, ăn cây táo, rào cây sung, có ý đồ gây bất lợi cho Hoa Quốc, lại còn muốn đổ lỗi cho giới thế tục sao?”

 

“Trên đời này lấy đâu ra đạo lý như vậy? Hơn nữa, các người nghĩ mạng của các người đủ để bù đắp tổn thất ngày hôm nay sao?”

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc ngón tay nói: “Không thể! Tính mạng của các người không đáng tiền đến vậy!”

 

“Anh…”

 

Ngụy Nguyên Cát nghe ra được ý tứ sâu xa trong lời nói của Tiêu Chính Văn.

“Lẽ nào anh muốn đánh giết đến vùng ngoài lãnh thổ?”, Ngụy Nguyên Cát tái mặt, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin.
 
Chương 3597


Gã không tin Tiêu Chính Văn có dũng khí như vậy. Dù sao vùng ngoài lãnh thổ cũng không phải là thế giới của Tiêu Chính Văn.

 

Khoảng thời gian này, Tiêu Chính Văn đã đắc tội với bao nhiêu thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ?

 

E rằng ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng không thể đếm nổi.

 

Nếu đến vùng ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

 

“Các người thật ngây thơ, lẽ nào các người cho rằng tôi không nhìn ra được tính toán của các người sao? Các người muốn nhân cơ hội Thánh Huyết của Đế Tuấn xuất thế, lật đổ Thiên Tử hiện tại!”

 

“Sau đó thâu tóm giới thế tục trong lòng bàn tay!”

 

“Tính toán tốt đấy, nhưng tiếc rằng âm mưu của các người sẽ không bao giờ thành hiện thực đâu!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy.

 

“Hừ, Tiêu Chính Văn, chúng tôi thừa nhận cho dù chúng tôi tập hợp lại thì cũng không phải là đối thủ của anh, nhưng anh phải hiểu rằng chúng tôi chỉ là thế hệ trẻ ở vùng ngoài lãnh thổ!”

 

“Ở vùng ngoài lãnh thổ còn có rất nhiều cao thủ, với sức lực của một mình anh, anh có thể kiểm soát thế cục ở vùng ngoài lãnh thổ không?”

 

“Nếu chọc tức các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ, các cao thủ sẽ giết ngược lại giới thế tục, đến lúc đó, e rằng giới thế tục sẽ máu chảy thành sông!”

 

Ngụy Nguyên Cát lạnh lùng uy hiếp.

 

Chuyện đã đến nước này, cho dù gã có quỳ xuống cầu xin thì Tiêu Chính Văn cũng sẽ không tha cho bọn họ.

 

Thay vì khom lưng uốn gối, không bằng liều mình một lần.

 

“Đó là chuyện của tôi!”

 

Tiêu Chính Văn nói xong liền phất tay, con rồng vàng khổng lồ lập tức phóng lên.

 

“Bùm bùm bùm!”

 

Từng màn sương máu lần lượt nổ tung, đám người Ngụy Nguyên Cát còn chưa kịp hét lên đã tan biến.

 

Lúc này, sương máu trên bầu trời lan ra, còn Tiêu Chính Văn vẫn kiêu ngạo đứng trên bầu trời, lạnh lùng nhìn tất cả.

 

“Anh Tiêu, lẽ nào anh thật sự muốn khai chiến với vùng ngoài lãnh thổ sao?”, Võ Anh Hào khẽ cau mày.

 

Lần tấn công này của Tiêu Chính Văn gần như xóa sổ nhà họ Ngụy và nhà họ Khổng trong giới thế tục, cho dù không tuyên chiến, nhưng nhà họ Ngụy và nhà họ Khổng cũng sẽ không để yên.

 

Không chỉ Võ Anh Hào nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt phức tạp, chờ đợi câu trả lời, mà ngay cả võ tông và những người bình thường trong giới thế tục đều chờ đợi câu trả lời của Tiêu Chính Văn.

 

“Nếu chiến tranh đã nổ ra thì muốn tránh cũng không tránh được!”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.

 

Nghe vậy, cả thế giới bỗng chốc trở nên im ắng.

 

Tiêu Chính Văn thật sự muốn đối đầu với thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ?

 

Tiêu Chính Văn điên rồi sao?

 

Cả nhà họ Ngụy và nhà họ Khổng đều là những bên có quyền lực.

 

Ngay cả những thế gia như nhà họ Võ và nhà họ Lý đều không dám khiêu chiến trực tiếp.

Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp Tiêu Chính văn rồi!”

Lúc này, Triệu Kế Hồng lại lộ rõ vẻ kính trọng, Tiêu Chính Văn là người đầu tiên từ trước đến nay trong thế hệ trẻ dám một thách thức mấy thế gia lớn.

“Đây đồng nghĩa với việc cậu ta tuyên chiến với toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ! Ai cũng biết rõ quan hệ giữa nhà họ Khổng và Thiên Đạo Minh Ước. Dám một mình đánh với cả vùng ngoài lãnh thổ, tên này thật khiến tôi nể phục!” Thiên Đạo Quân cũng nói với vẻ tôn kính.
 
Chương 3598


Thật ra từ xưa đến nay người có suy nghĩ này không chỉ một mình Tiêu Chính Văn, nhưng người dám hành động lại chỉ có Tiêu Chính Văn mà thôi.

 

Thậm chí ngay cả mấy người Triệu Kế Hồng cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc cắt đứt với nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy, rồi khai chiến với Thiên Đạo Minh Ước.

 

Nhưng thế lực của đối phương mạnh đến mức nào, dù họ đã tính toán vô số lần cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

 

Nếu không sao mấy người Triệu Kế Hồng lại ngồi yên nhìn nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã một mình hưởng thụ Thánh Huyết Đế Tuấn chứ?

 

So với Tiêu Chính Văn, họ quả thật quá mức nhỏ bé, ngay cả khi bị Thiên Đạo Minh Ước đè đầu cưỡi cổ cũng không có can đảm phản kháng lại.

 

Ngược lại Tiêu Chính Văn từ đầu đến cuối đều khiêu khích Thiên Đạo Minh Ước, khiêu khích cả ngoài lãnh thổ bằng tư thế vô địch.

 

Hơn nữa con cháu nhà họ Khổng mà năm đại danh sơn vẫn luôn kiêng dè nhất gần như cũng bị Tiêu Chính Văn giết sạch.

 

Xét từ góc độ nào đó, những gì Tiêu Chính Văn làm cũng như đang trút giận cho mấy người Triệu Kế Hồng.

 

Đây không chỉ là có can đảm thì có thể làm được, cần phải có thực lực tuyệt đối.

 

Huống gì hôm nay một mình Tiêu Chính Văn liên tiếp đánh lui được đám người xuất chúng ở ngoài lãnh thổ, thậm chí không thể giữ lại thi thể của Tư Mã Lôi.

 

Hai cao thủ mạnh nhất của gia tộc Aisin Gioro cuối cùng chỉ đành chạy trốn, khí phách và bá đạo đến nhường nào.

 

Đám con cháu gia tộc lớn tự cho rằng có tố chất hơn người lại càng không đỡ nổi một đòn của Tiêu Chính Văn.

 

Từ xưa đến nay, những đứa con của trời và các nhân vật xuất sắc đứng đầu một thời đại có gì có thể so được với Tiêu Chính Văn?

 

Trận chiến hôm nay khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy sức chiến đấu thật sự của Tiêu Chính Văn, càng làm cho mọi người hiểu ra một việc, mặc dù Tiêu Chính Văn không phải là Nhân Hoàng nhưng lại không thua gì Nhân Hoàng.

 

Lúc này mấy người Triệu Kế Hồng đều tâm phục khẩu phục, bội phục Tiêu Chính Văn.

 

Không biết có bao nhiêu tông môn môn chủ của võ tông đang cảm thấy hối tiếc nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn trên không trung.

 

Không biết có bao nhiêu đệ tử các gia tộc lớn đang ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn, trong lòng thầm nghĩ muốn đuổi theo anh.

 

Có thể nói Tiêu Chính Văn được phong thần trong trận chiến.

 

Hiện giờ cũng không còn ai nghi ngờ thực lực của Tiêu Chính Văn nữa, càng không có ai dám đối mặt trực diện với uy lực của anh.

 

Nhất là các nước Âu Lục, các vị đỉnh cao trước đây vẫn có ý định chiếm Hoa Quốc thì nay họ cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ đó nữa.

 

Trong này người hối hận nhất chính là Tư Mã Thị, vốn dĩ Tiêu Chính Văn chưa từng có mâu thuẫn với họ.

 

Nhưng kết quả thì sao?

 

Chỉ vì cái chết của Lục Tiểu Thiến mà nhà họ Tư Mã ngồi nhìn đám trẻ liên tiếp gây thù với Tiêu Chính Văn, nhưng đến giờ lại đánh mất cơ hội kết giao với Tiêu Chính Văn.

 

“Tư Mã Lôi đã chết trận ở thế tục, có lẽ chúng ta đã sai ngay từ đầu, không nên xem thường Tiêu Chính Văn”.
 
Chương 3599


Trên đại đường nhà họ Tư Mã ngoài lãnh thổ, Tư Mã Viêm đau lòng nói.

 

Nếu so về sức chiến đấu, hiện tại nhà họ Tư Mã có thể đánh với Tiêu Chính Văn, thậm chí cũng có vài người có thể ép bức được Tiêu Chính Văn, nhưng vấn đề là Tiêu Chính Văn vẫn chưa đến ba mươi tuổi.

 

Cứ như mặt trời vừa ló dạng.

 

Tương lai của anh không thể nào đo lường được.

 

Tư Mã Viêm cũng biết rõ, nếu dùng hết căn cơ của nhà họ Tư Mã đi giết Tiêu Chính Văn, nhà họ Võ chắc chắn cũng sẽ khai chiến với nhà họ Tư Mã, một khi hai nhà đánh nhau, rất nhiều gia tộc hoàng tộc nhẫn nhịn hàng trăm năm cũng đồng loạt rơi vào trận phân tranh này.

 

Đến lúc đó e là nhà họ Tư Mã sẽ bị ép vào đường cùng.

 

“Haizz!”

 

Tư Mã Viêm thở dài, phất tay với mọi người tỏ ý tất cả tạm thời ra ngoài, ông ta cần yên tĩnh.

 

Cùng lúc đó Khổng Vạn Thắng cũng cực kỳ hối hận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

 

Gốc gác của nhà họ Khổng gần như bị Tiêu Chính Văn tiêu diệt hết.

 

Khổng Hựu Bang đã chết, giới trẻ của nhà họ Khổng có mười mấy người xuất sắc nhất cũng đều đã trở thành thi thể, thậm chí ngay cả Hứa Văn Long mà nhà họ Khổng xem trọng cũng chết trong trận chiến này.

 

Ông ta hận!

 

Hận không thể xé xác Tiêu Chính Văn ra, nhưng ông ta cũng biết nếu Tiêu Chính Văn ra tay với mình thì với thực lực hiện giờ của anh, e là chỉ cần một ngón tay thôi cũng có thể khiến ông ta tan thành mây khói.

 

Từ lúc bắt đầu nhà họ Khổng chưa từng xem Tiêu Chính Văn ra gì, hơn nữa vẫn luôn xem Tiêu Chính Văn là kẻ thù.

 

Mà bây giờ người xuất sắc nhất trong đám trẻ nhà họ Khổng – Khổng Tề Thiên cũng bại trận.

 

Hơn nữa còn thua cực kỳ nhếch nhác, tức là nhà họ Khổng cũng không tìm ra được bất kỳ ai có thể quyết đấu với Tiêu Chính Văn chỉ trong chốc lát nữa rồi.

 

 

 

Dù Tiêu Chính Văn không tính toán thù hận với nhà họ Khổng thì nhà họ Khổng cũng sẽ mất đi tiếng nói trong thế tục, bị thế tục đẩy ra xa hoàn toàn.

 

“Haizz! Có lẽ từ lúc bắt đầu chúng ta không nên sơ suất, càng không nên đánh giá thấp Tiêu Chính Văn”, Khổng Vạn Thắng bày ra vẻ mặt khổ sở, kìm nén nói.

 

“Tộc trưởng, chẳng lẽ Tiêu Chính Văn cũng có huyết thống hoàng tộc, hoặc là con cháu được hoàng tộc nào đó gửi cho nhà họ Tiêu nuôi?”, Khổng Phi Nhĩ cau mày phân tích.

 

“Chín mươi phần trăm Tiêu Chính Văn chính là con cờ hoàng tộc nào đó sắp xếp vào trong thế tục, cậu ta tuyên chiến với nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy, nhà chúng ta ở ngoài lãnh thổ cũng theo đó mà khốn khổ”.

 

“Quả nhiên là kế sách hay”, Khổng Vạn Thắng hối tiếc lập tức nghĩ đến một khả năng.

 

Hơn nữa cũng chỉ có khả năng này mới có thể giải thích được mọi chuyện, nếu không những hành động của Tiêu Chính Văn là quá mức ngông cuồng.

 

Một người thân chinh bách chiến lại có hành động ngông cuồng như thế sao? Không thể nào!

 

Ở một bên khác, mấy người Triệu Kế Hồng đang thưởng thức trà nói chuyện phiếm, Thành Hạo đột nhiên dẫn theo Thành Vĩnh Chí đi đến.

Từ sau khi đám người Quảng Lăng Tử bỏ trốn, Thành Hạo bèn dẫn theo Thành Vĩnh Chí lui khỏi trận hỗn chiến, lặng lẽ bỏ trốn.
 
Chương 3600


Lúc này ông ta và Thành Vĩnh Chí đã không còn đường đi, cũng chỉ đành tìm đến Tung Sơn.

 

“Bảo Triệu Kế Hồng ra đây đón tiếp tôi”, Thành Hạo đã đi vào đường cùng, khí thế vẫn không giảm vẫn kiêu ngạo nói với người đứng gác trước cửa Tung Sơn.

 

“Không gặp!”

 

Triệu Kế Hồng thậm chí không suy nghĩ đã đáp lại.

 

Nghe thế Thành Hạo nổi giận đùng đùng xông thẳng vào Tung Sơn.

 

“Tiền bối Thành, không cần ông nói tôi cũng biết mục đích ông đến đây, nhưng tôi nghĩ không cần thiết đâu”, Triệu Kế Hồng nhìn Thành Hạo tức giận cười khẩy nói.

 

“Sao vậy, nhà họ Triệu các ông không dám với nhà họ Võ…”

 

“Ông Thành, chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Võ? Tung Sơn hay nhà họ Triệu cũng thế thôi, đều là hoàng tộc với nhà họ Võ, có gì mà dám hay không dám?”

 

Triệu Kế Hồng ngắt lời Thành Hạo.

 

“Vậy tại sao ông không dám gặp mặt tôi?”, Thành Hạo híp mắt chất vấn.

 

“Ông Thành này, ông cũng là người đã có tuổi, còn là tiền bối của tôi, lẽ nào đến giờ ông vẫn chưa nhìn ra nhà họ Võ không đáng sợ, người đáng sợ mới là Tiêu Chính Văn à?”

 

“Nhà họ Khổng thì thế nào, gần như đã bị Tiêu Chính Văn tiêu diệt hết, còn nhà họ Ngụy thì không cần nói đến nữa, lực lượng trong thế tục đã bị Tiêu Chính Văn nhổ tận gốc rồi”.

 

“Tung Sơn tôi quả thật không muốn rơi vào kết cục giống họ”.

 

Triệu Kế Hồng mặt không đỏ, tim không đập thẳng thắn nói.

 

“Ông nói cái gì?”

 

Nghe thế Thành Hạo không khỏi sửng sốt.

 

Triệu Kế Hồng lại tự thừa nhận ông ta sợ Tiêu Chính Văn?

 

“Ông Thành, có vài việc phải nhìn rộng ra một chút, tôi cũng có nghe những việc ông làm trước đây, thế nên để không bị nhà họ Thành liên lụy, có lẽ Tung Sơn không có chỗ cho ông Thành rồi”.

 

Triệu Kế Hồng thậm chí còn ra lệnh đuổi Thành Hạo ra.

 

Ông ta sợ rồi, dù đã đắc tội với nhà họ Võ, ít nhất nhà họ Võ sẽ không trở mặt với ông ta, mọi người vẫn có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện.

 

Nhưng đắc tội với Tiêu Chính Văn thì chẳng có cơ hội để giải thích nữa đấy.

 

“Triệu…”

 

“Ông Thành, xin tự trọng”, không để Thành Hạo nói hết câu, Thiên Hà Đạo Quân không kiên nhẫn ngắt lời.

 

“Lẽ nào ngay cả ông cũng…”

 

“Hừ, ông Thành, đừng nói là tôi có hay không? Nếu ông Thành không sợ Tiêu Chính Văn thì cần gì phải chạy đến Tung Sơn? Sao không đấu với Tiêu Chính Văn một trận, tiện thể còn có thể lấy được máu của Đế Tuấn, chẳng phải hoàn hảo sao?”

Thiên Hà Đạo Quân châm chọc nói.

Thành hạo bị Thiên Hà Đạo Quân nói đến mức đỏ cả mặt, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Bây giờ người ta không chào đón ông ta, nếu cứ tiếp tục dây dưa chỉ gây phiền phức cho mình thôi.

Mặc dù mấy người Triệu Kế Hồng không dám trở mặt với Tiêu Chính văn nhưng lại không sợ nhà họ Thành.
 
Chương 3601


 

Ngộ nhỡ Thiên Hà Đạo Quân và Độ Ách Chân Quân cùng Triệu Kế Hồng bắt tay với nhau thì Thành Hạo ông ta cũng không thể làm được gì, huống hồ đây còn là địa bàn của người ta, giải quyết không ổn thỏa ngược lại sẽ bị mấy người Triệu Kế Hồng đánh tơi bời.

 

“Ông Thành, cứ đi từ từ không tiễn”.

 

Độ Ách Chân Quân vứt lại một câu cho ông ta.

 

“Được lắm, tạm biệt”, Thành Hạo nghiến răng nghiến lợi phất tay áo xoay người bỏ đi.

 

Nhìn bóng lưng Thành Hạo, Triệu Kế Hồng khẽ lắc đầu, nhà họ Thành vốn dĩ có cơ hội sửa sai nhưng đáng tiếc người nhà họ Thành quá coi trọng thế lực, mấy lần chèn ép Tiêu Chính Văn thì thôi đi, còn công khai đứng về phía đối lập với thế tục.

 

“Chúng ta có nên chuẩn bị vài món quà để đến thăm vua Bắc Lương không?”, Triệu Kế Hồng bỗng hỏi.

 

Độ Ách Chân Quân và Thiên Hà Đạo Quân nghe thế đều nhìn Triệu Kế Hồng.

 

Thật ra dù Triệu Kế Hồng không nhắc đến chuyện này thì họ cũng có ý định này.

 

Bây giờ Tiêu Chính Văn đã có địa vị không thể lay chuyển ở thế tục, trước đó họ lại có mâu thuẫn với Tiêu Chính Văn, hiện giờ cũng là lúc hóa giải mâu thuẫn rồi.

 

“Quà sao, tôi nghĩ nên tặng thanh kiếm Xích Diệm của tôi”, Thiên Hà Đạo Quân đau lòng lấy thanh kiếm của mình ra.

 

Thanh kiếm này đã đi theo ông ta hàng trăm năm, mặc dù không phải là vũ khí đời xưa gì nhưng nói về độ rắn chắc thì không có vũ khí nào vượt qua nó.

 

Ngay khi Tiêu Chính Văn vừa quay về Long Kinh, đại diện của các môn phái võ tông cùng lúc chạy đến Long Kinh.

 

Ngay cả nhà họ Khổng cũng cử người đưa quà đến.

 

“Ồ, ông Khổng cũng rảnh thế sao?”, Triệu Kế Hồng nhận ra Khổng Vạn Thắng, cười khẩy nói.

 

“Chẳng phải nhà họ Khổng các ông lớn lối muốn cho Tiêu Chính Văn chết không toàn thây sao? Sao cũng chịu thua trước Tiêu Chính Văn thế? Không nên, tuyệt đối không nên”, Thiên Hà Đạo Quân cũng nói.

 

Cơ mặt Khổng Vạn Thắng khẽ giật, ông ta thầm nghĩ sao có thể nói cho đám người Triệu Kế Hồng biết được?

 

Hơn nữa Khổng Vạn Thắng không phải vì sợ, với “quan hệ” giữa nhà họ Khổng và Tiêu Chính Văn, dù ông ta quỳ xuống dập đầu mười cái với Tiêu Chính Văn cũng không thể hối lỗi được.

 

Hành động này của ông ta hoàn toàn là vì tình hình chung, cũng xem như vì tương lai của nhà họ Khổng, vừa đáp lễ cho Tiêu Chính Văn, vừa để tránh khỏi một trận chiến đẫm máu.

 

Khổng Vạn Thắng nghiến răng cười mỉa nói: “Dấu vết bị vả trên mặt các ông vẫn còn chưa tan kìa, vậy mà đã mặt dày đến đây thì tại sao tôi không thể đến?”

 

“Hừ! Vả mặt? Haizz, tiếc quá, bọn tôi bị vả thì người vẫn còn đây, nhưng Khổng Hựu Bang lại không chống đỡ được một cú đánh, khiến xương thịt đều không còn”.

 

Độ Ách Chân Quân phản biện lại.

 

“Đúng thế, nhà họ Khổng không chỉ có một mình Khổng Hựu Bang chết, theo tôi được biết nhà họ Khổng đã mất đi thế hệ trẻ mấy mươi năm trong thế tục, chẳng khác nào bảo Tiêu Chính Văn cho biến mất nhỉ?”

“Xem ra vẫn là ông Khổng rộng lượng, chúng tôi tự cảm thấy mặc cảm, không bằng ai”, Triệu Kế Hồng ngửa đầu lên bật cười.
 
Chương 3602


Các chưởng môn và tông môn xung quanh nghe mấy người họ anh một câu tôi một câu công kích trở mặt lẫn nhau, muốn cười nhưng lại không dám, ai nấy cũng đều nhịn đến mức ho khù khụ.

 

Địa vị hiện giờ của Tiêu Chính Văn quả thật không còn ngôn từ nào có thể diễn tả, sau khi lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn, có thể nói tương lai của Tiêu Chính Văn cực kỳ sáng lạn.

 

Không chỉ thế tục sẽ coi trọng Tiêu Chính Văn mà ngay cả vùng ngoài lãnh thổ cũng không dám xem thường Tiêu Chính Văn nữa.

 

Thế nên lúc này ai đến nịnh bợ Tiêu Chính Văn cũng không còn bất ngờ.

 

Chẳng qua mối quan hệ giữa mấy người Triệu Kế Hồng và Tiêu Chính Văn hơi đặc biệt một chút mà thôi.

 

Khi mọi người vừa nói vừa đi vào sảnh lớn tầng cao nhất của tập đoàn Vy Nhan, Long Ngạo và Long Hình đang nói chuyện phiếm với ông cụ Quý.

 

Sau khi lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn, Võ Anh Hào bèn giao quyền chia chác cho Tiêu Chính Văn.

 

Cuối cùng Tiêu Chính Văn chỉ giữ lại ba giọt cho mình, một nửa còn lại chia cho nhà họ Võ, một nửa khác dùng để nuôi dưỡng vùng đất Hoa Quốc.

 

Biết được tin này, gần như những người xuất chúng ở thế tục của cả Hoa Quốc đều tập trung tại Long Kinh cùng kính ngưỡng Tiêu Chính Văn.

 

Dù sao nam nữ, già trẻ Hoa Quốc được Thánh Huyết Đế Tuấn nuôi dưỡng , tuổi thọ sẽ kéo dài đến trên hai trăm tuổi, Tiêu Chính VĂn cũng chính là ân nhân của tất cả bọn họ.

 

Thấy mấy người Long Hình cũng trò chuyện vui vẻ với nhiều ông lớn trong giới kinh doanh ở thế tục, Triệu Kế Hồng không khỏi cảm thấy ngượng nói: “Xem ra chúng ta vẫn thiếu hiểu biết quá”.

 

“Mọi người đều bình đẳng, tức là cảnh giới Quy Chân”, Thiên Hà Đạo Quân cũng cảm khái nói.

 

Sau đó ba người chỉnh sửa lại quần áo rồi đi đến chào mấy người Long Hình.

 

“Chào mọi người, trước đó đã đắc tội nhiều, mong đừng trách”, Triệu Kế Hồng chắp tay nói với mấy người Long Hình.

 

“Đúng thế, trước đó là do chúng tôi không đúng, sau này mong mọi người hòa thuận với nhau”, Thiên Hà Đạo Quân cũng vội nói theo.

 

“Các vị không cần phải để trong lòng, Long Vương có nói bất kỳ ai chỉ cần tuân thủ chế độ luật pháp của thế tục, mọi người đều là anh em đồng bào”.

 

Long Hình đúng mực chắp tay lại nói.

 

Nghe nói thế, mấy người Triệu Kế Hồng cuối cùng cũng yên tâm.

 

Ở trên vị trí chính giữa sảnh lớn, Võ Anh Hào như có điều suy nghĩ nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, nếu anh đã quyết định muốn vào ngoài lãnh thổ tính toán với các gia tộc lớn đó, nhà họ Võ chúng tôi sẵn lòng trợ giúp từ bên trong”.

 

Bất kể mối quan hệ của Tiêu Chính Văn và huyết tộc như thế nào, Võ Anh Hào sẽ không bỏ lỡ cơ hội sát lại gần với Tiêu Chính Văn.

 

Trận chiến trước đó, sức chiến đấu kinh người của Tiêu Chính Văn đã cho Võ Anh Hào một nhận thức mới, anh ta càng tin chắc chỉ cần có quan hệ tốt với Tiêu Chính Văn, nhà họ Võ sẽ có tương lai.

Hơn nữa vùng ngoài lãnh thổ khác với ở thế tục, muốn thần không biết quỷ không hay trà trộn vào không phải là chuyện dễ dàng.

Với thực lực của nhà họ VÕ, giúp Tiêu Chính văn chút chuyện nhỏ này không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Chuyến đi lần này của Tiêu Chính Văn phải được giữ bí mật tuyệt đối.

Chỉ có âm thầm vào ngoài lãnh thổ, ra tay đột ngột mới đánh cho nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã trở tay không kịp.
 
Chương 3603


Hơn nữa có thể nói ngoài lãnh thổ là một phương trời khác, ngoài lãnh thổ thật sự cực kỳ nguy hiểm, trước đó anh Tiêu cũng từng đến chiến trường ngoài lãnh thổ rồi, nhưng nơi đó vẫn còn thua kém xa ngoài lãnh thổ thật sự”.

 

“Bất kỳ ai không có thân phận, lai lịch, nhất là người từ thế tục vào đều gây chú ý với các nơi. Nếu anh Tiêu cứ đi vào như thế, e là chẳng mấy chốc đã bị các thế lực cùng lúc nhìn chằm chằm”.

 

“Đến lúc đó ngược lại không tiện cho chúng ta”.

 

Võ Anh Hào nghiêm túc nói.

 

Mặc dù khu vực ngoài lãnh thổ rộng lớn, nhưng lối vào cũng khá nhỏ.

 

Mỗi một người đi vào ngoài lãnh thổ đều sẽ trở thành đối tượng giành giật của các thế lực, thế nên mỗi gia tộc lớn đều sẽ cử người theo dõi ở lối vào, chỉ cần có người mới đi vào, các thế lực ở khắp nơi đều sẽ lập tức thăm dò.

 

“Anh Võ nói có lý, nhưng ngoài lãnh thổ còn có lối vào nào khác ngoài lối vào ở Âu Lục không?”

 

“Theo tôi biết ngay cả chiến trường ở ngoài lãnh thổ cũng có bốn lối vào, ngoài lãnh thổ rộng lớn như thế chẳng lẽ chỉ có một con đường thôi sao?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

 

Muốn không bị phát hiện, muốn gây bất ngờ dĩ nhiên không thể đi vào ngoài lãnh thổ từ lối vào của Âu Lục, nếu không rất khó giữ bí mật.

 

“Dĩ nhiên là có, nhưng ngoài lối vào ở Âu Lục thì đều cực kỳ nguy hiểm. Theo tôi được biết, cả thế tục có khoảng ba nơi có thể đi vào ngoài lãnh thổ”.

 

Trầm tư một hồi lâu Võ Anh Hào mới nói.

 

“Ồ? Ở đâu thế?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

 

“Ở Hoa Quốc đây, chắc là gò đất Côn Luân”.

 

Nghe đến mấy chữ gò đất Côn Luân, Tiêu Chính Văn cũng không thấy ngạc nhiên.

 

Côn Luân đúng là nơi bí ẩn nhất Hoa Quốc, thậm chí cho đến bây giờ không có ai từng nhìn thấy diện mạo của gò đất Côn Luân.

 

Dù là vệ tinh ngoài không gian cũng không thể xuyên qua Lôi Hải Côn Luân nhìn rõ được mọi thứ bên trong.

 

Hơn nữa chỉ riêng dãy núi Côn Luân cũng có tên gọi khác là núi thánh chết chóc, ngay cả máy bay đi vào cũng không có đường quay về.

 

“Nhưng lối vào ở gò đất Côn Luân đó cần phải đi qua Lôi Hải, quá nguy hiểm, tôi vẫn khuyên anh Tiêu đừng chọn nơi này”, Võ Anh Hào nhíu mày nói.

 

“Trong lãnh thổ Hoa Quốc còn lối vào khác không?”, Tiêu Chính Văn quay sang hỏi.

 

“Không có, lối vào khác ở trên một hòn đảo nhỏ của Bamidet”, Võ Anh Hào nói thẳng.

 

“Tôi cũng có nghe nói chuyện này, rất nhiều máy bay hoặc tàu thuyền chỉ cần sắp đến nơi đó đều sẽ biến mất, không có tín hiệu không rõ nguyên nhân”.

 

Tần Vũ ở bên cạnh cũng nói chen vào.

 

Thật ra Bamidet luôn được thế giới chú ý đến, cũng có không ít đoàn nghiên cứu vào Bamidet thám hiểm.

 

Nhưng bất kể dùng bao nhiêu thiết bị tiên tiến, chỉ cần đi vào trung tâm Bamidet đều sẽ một đi không trở về.

 

“Nói cách khác chúng ta có thể lặng lẽ đi vào ngoài lãnh thổ từ Bamidet?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

 
 
Chương 3604


Nghe Tiêu Chính Văn hỏi, Chu Chấn Long ở bên cạnh nói: “Cậu Tiêu từng nghe nói đến Trịnh Hòa chưa?”

 

Cả Hoa Quốc không ai là không biết chuyện Trịnh Hòa đến đại dương phía Tây, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

 

“Thật ra nhà họ Trịnh có thể vào được ngoài lãnh thổ có liên quan đến Trịnh Hòa”.

 

“Năm đó Trịnh Hòa không phải chỉ đến đại dương phía Tây thôi đâu, mà đi đến vùng lân cận của Bamidet, lúc đó không chỉ xuất hiện sự hỗn loạn về thời gian không gian mà còn xuất hiện thành phố vô cùng hiện đại”.

 

“Chỉ là lúc đó Trịnh Hòa không biết sau này sẽ phát triển đến mức nào, cứ nghĩ đó chỉ là ảo giác nên cũng không để ý lắm”.

 

“Nhưng sao đó ông ta và đội tàu của mình bị hút vào trong đó, thế nên lần đi đại dương phía Tây đó cũng là lần ông ta đến đại dương phía Tây lâu nhất”.

 

Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày nói: “Rốt cuộc năm đó tại sao Trịnh Hòa lại muốn đến đại dương phía Tây? Lẽ nào thật đúng như người đời sau nói là do Minh Thành Tổ bảo ông ta đi tìm Chu Doãn Văn sao?”

 

Nghe nói thế Chu Chấn Long lắc đầu nói: “Cậu Tiêu cũng là người của vương tước, lẽ nào cậu cũng nghĩ thay đổi triều đại dễ đến thế sao?”

 

“Thật ra năm đó Thành Tổ đã không quan tâm đến sống chết của ông ta nữa rồi, sở dĩ muốn bảo Trịnh Hòa đến đại dương phía Tây là vì quốc khố đã trống rỗng, sở dĩ Trịnh Hòa phải đến đại dương phía Tây là để giao dịch thương mại”.

 

“Thế nên Đại Minh đóng cửa biển mà người đời sau nói chẳng qua chỉ là do đám người đảng Đông Lâm đang bôi nhọ Thiên Tử, thật ra cấm biển là cấm buôn lậu, dù Hoa Quốc ngày nay cũng không cho phép buôn lậu hoành hành”.

 

“Mà Trịnh Hòa đang vì làm đầy quốc khố mới đi xa đến thế để thương mại kinh doanh, thế nên ông ta mới đi vào vùng biển Bamidet”.

 

“Thế nên sau khi đến đại dương phía Tây, Trịnh Hòa nói là bị bệnh không thể rời khỏi biển, thật ra ông ta đã trốn ở ngoài lãnh thổ”.

 

Chu Chấn Long nghiêm mặt nói.

 

Võ Anh Hào cũng khẽ gật đầu nói: “Với trí thông minh và tài năng của Trịnh Hòa, dĩ nhiên sẽ không để Minh Thành Tổ biết tin tức ở ngoài lãnh thổ, nhưng cuối cùng nhà họ Chu vẫn đi vào ngoài lãnh thổ với thân phận hoàng tộc”.

 

Tiêu Chính Văn cười nói: “Nói cách khác tôi cũng có thể đi theo con đường cũ của Trịnh Hòa rồi đi vào lãnh thổ từ chỗ đó”.

 

“Đúng thế, nơi đó chắc là một trong những con đường an toàn nhất rồi”, Võ Anh Hào chắc nịch nói.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu, nếu đã thế thì không cần phải đợi nữa.

 

“Đã nghe ngóng được tung tích của Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư chưa?”, Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Võ Anh Hào.

 

“Khổng Tề Thiên không đi thẳng về nhà họ Khổng, Tư Mã Tư đã quay về Vinh Thành rồi”, Võ Anh Hào đáp.

 

“Vinh Thành?”

 

“Phải, ngoài lãnh thổ cũng chia thành bốn khu vực, khu phía Đông là khu vực của Hoa Quốc, người Âu Lục bị đuổi đến khu vực phía Tây hẻo lánh, Mỹ Lục chiếm cứ khu phía Bắc, còn khu vực phía Nam gần như là do các thế lực lớn cùng nhau cai quản”.

 

Võ Anh Hào giải thích với Tiêu Chính Văn.

Mặc dù ngoài lãnh thổ không phân chia quốc gia lãnh thổ nhưng cũng có sự phân chia giữa các thế lực, người từ Hoa Quốc đến không thể vào khu phía Tây và khu phía Bắc, cũng như thế người Âu Lục cũng đừng hòng có thể bước nửa bước vào khu vực phía Đông.
 
Chương 3605


Nói như thế ngoài lãnh thổ cũng không khác gì một thế giới song song với thế tục sao?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

 

“Gần như là thế, chỉ là ngoài lãnh thổ hơi phức tạp, vừa có thành phố lớn hiện đại, vừa có thành phố xưa cổ kính, có thể được xem là một thể tổng hợp chứ không đơn thuần là thế giới song song”.

 

Võ Anh Hào cố gắng giải thích bằng những ngôn từ mà mọi người dễ hiểu nhất.

 

Dù sao ngoài lãnh thổ là một nơi không có khái niệm không gian và thời gian, nơi đó có cả cổ đại và hiện đại, thậm chí có tất cả những khoa học kỹ thuật tương lai, cũng có cả những nền văn minh cổ đại.

 

Có thể nói muốn gì cũng có.

 

So với xã hội hiện đại, ngoài lãnh thổ là một nơi rất khó khái quát chỉ với một hai câu nói.

 

Hơn nữa khu vực ở ngoài lãnh thổ cực kỳ rộng, ngay cả một thành phố lớn tương đương với Long Kinh cũng chỉ có thể là một huyện, xã ở ngoài lãnh thổ.

 

Rốt cuộc dân số cả ngoài lãnh thổ là bao nhiêu cũng chưa từng có con số thống kê cụ thể, nhưng chắc chắn chỉ không gấp mấy lần thế tục đâu.

 

“Ừ, thế thì chúng ta lập tức hành động thôi”.

 

Tiêu Chính Văn suy nghĩ một lúc rồi hạ quyết tâm.

 

Trong đêm hôm đó, Tiêu Chính Văn và mấy người Võ Anh Hào cùng đi thẳng về phía Bamidet.

 

Khi Tiêu Chính Văn vượt qua con đường Bamidet, xuất hiện ở tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp ở Vinh Thành, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng có cảm giác ngẩn ngơ.

 

Nếu không phải trước đó đã đi qua vùng biển bão tố, Tiêu Chính Văn còn nghĩ mình vẫn đang ở thế tục.

 

Tiêu Chính Văn vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, một nam thanh niên bước xuống từ một chiếc xe hạng sang.

 

“Chào anh, xin hỏi anh là anh Tiêu phải không?”, nam thanh niên bước đến khách sáo hỏi.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu nhíu mày nói: “Phải, cậu là…”

 

“Tôi là Võ Học Tư, cậu chủ bảo tôi đợi anh ở đây”, nam thanh niên cúi người với Tiêu Chính Văn.

 

“Chào anh!”

 

Tiêu Chính Văn giơ tay ra với Võ Học Tư, Võ Học Tư sửng sốt, sau đó cười nói: “Ngại quá, anh Tiêu, anh xem tôi này, đã lâu không đến thế tục nên đã quên cách chào hỏi hiện giờ ở thế tục là bắt tay rồi”.

 

Nói rồi vội vàng giơ hai tay ra bắt lấy tay Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, lên xe thôi”.

 

Giúp Tiêu Chính Văn đóng cửa xe xong, Võ Học Tư mới ngồi vào vị trí lái, sau đó khởi động xe.

 

“Vinh Thành có cảm giác hiện đại thật”, Tiêu Chính Văn nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa xe nói.

 

“Thật ra đây không phải là toàn cảnh của Vinh Thành, nơi này của ngoài lãnh thổ nói ra thì có vẻ rất kỳ lạ”.

 

“Ít nhất người vừa đến đây đều nghĩ như thế”.

“Vinh Thành có các tòa nhà cao tầng hiện đại, cũng có những ngôi nhà bằng tre gỗ cổ xưa, nói sao nhỉ, tỷ lệ năm mươi vậy đó”.
 
Chương 3606


 

“Nếu anh đã là khách quý của cậu chủ, vậy thì cũng là khách quý của nhà chúng tôi. Mặc dù nhà chúng tôi không phải là dòng chính nhưng vẫn có vài mối quan hệ ở Vinh Thành này”.

 

“Nếu gặp vấn đề gì không giải quyết được, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, chỉ cần anh Tiêu đừng đắc tội với vài gia tộc siêu cấp ở Vinh Thành thì tôi đều có thể giải quyết giúp anh Tiêu”.

 

Mặc dù Võ Học Tư cũng là một hệ của nhà họ Võ, nhưng không thuộc nhánh chính của Nữ Đế, mà là người đời sau của nhánh phụ trong gia tộc Võ Tam Tư.

 

Thế nên mặc dù cũng là họ Võ nhưng địa vị của gia tộc Võ Học Tư kém ra bên Võ Anh Hào.

 

Điều này cũng giống như năm đó sau khi Lưu Bị tự xưng là Trung Sơn Tĩnh Vương, nhưng Trung Sơn Tĩnh Vương có đến hàng trăm người con trai, đến nhánh của Lưu Bị đã không khác gì hộ nông dân bình thường, cũng là cùng một đạo lý.

 

Sở dĩ Võ Anh Hào sắp xếp như thế cũng là vì nghĩ cho sự an toàn của Tiêu Chính Văn, nếu nhà họ Võ sắp xếp cho Tiêu Chính Văn vào tổ phủ của hoàng tộc, chắc chắn sẽ gây sự chú ý với thế giới bên ngoài.

 

Thấy Tiêu Chính Văn im lặng không nói, Võ Học Tư nói tiếp: “Thật ra nhà chúng tôi sắp có một cao thủ cảnh giới Nhân Vương rồi, không lâu nữa địa vị của nhà họ Võ ở Vinh Thành sẽ cao hơn”.

 

Nói đến đây, gương mặt Võ Học Tư hiện lên vẻ đắc ý.

 

“Nếu không phải vì thời gian trước xảy ra xích mích với người nhà họ Tư Mã, chú của tôi bị thương nhẹ thì nhà họ Võ chúng tôi đã có thể có cường giả cảnh giới Nhân Vương từ sớm rồi”.

 

“Nhà họ Tư Mã?”, nghe đến nhà họ Tư Mã, Tiêu Chính Văn bèn hỏi.

 

“Không sai, chính là nhà họ Tư Mã! Thật ra Vinh Thành có thể tính là phạm trù thế lực của nhà họ Tư Mã, hơn nữa thế hệ thanh niên của nhà họ Tư Mã cực kỳ đột phá, đặc biệt là Tư Mã Tư, tuổi còn nhỏ nhưng đã đứng trên đỉnh cao của cảnh giới Nhân Vương cấp năm rồi!”

 

“Nghe nói ngay cả cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng mà anh ta cũng có thể đấu lại được, không biết chuyện này có phải là thật không, tóm lại ở Vinh Thành, ai cũng có thể đắc tội được, thế nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với người của nhà họ Tư Mã!”

 

Võ Học Tư không ngừng khuyên bảo.

 

“Tư Mã Tư? Không phải trong lớp thanh niên của nhà họ Tư Mã vẫn còn Tư Mã Lôi hay sao?”, Tiêu Chính Văn khẽ lắc lắc đầu nói.

 

So với Tư Mã Lôi, Tư Mã Tư căn bản chẳng đáng để nhắc đến!

 

Ít nhất thì Tư Mã Lôi cũng là đối thủ duy nhất mà ngay tới Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy cực kỳ nan giải!

 

“Sao cơ, ngay cả phía thế tục cũng biết tới uy danh của Tư Mã Lôi rồi à? Người này không thể đắc tội được đâu, tôi cũng không rõ Tư Mã Tư có thể đấu với cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng hay không!”

 

“Thế nhưng, Tư Mã Lôi quả thực đã từng giết chết cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, hơn nữa còn là hai thiên tài ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai!”

 

“Cảnh tượng khi đó thật sự chẳng thể hình dung, chỉ với một nhát kiếm, hai cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng cùng lúc thiệt mạng, anh có dám tin?”

 

Võ Học Tư giống như đang nói một tin lạ có một không hai, không ngừng khua tay múa chân!

 

Tiêu Chính Văn chỉ bình thản cười, vẫn chưa nói nhiều gì hết.

 

“Thật ra nói kỹ ra thì trong vòng một trăm năm trở lại đây, thiên tài của nhà họ Tư rõ ràng nhiều như nấm mọc sau mưa, nhiều tới độ không đếm xuể, giống như Tư Mã Minh Húc, Tư Mã Lôi, Tư Mã Tư, vân vân mây mây!”
 
Chương 3607


“Đem ra so sánh thì nhà họ Võ chúng tôi vẫn còn thua kém rất nhiều, nói thật thì ngay tới thiếu chủ của nhà chúng tôi cũng chẳng thể sánh ngang với mấy người này!”

 

Nói tới đây, Võ Học Tư ngược lại có hơi chán nản.

 

Chiến lực của Võ Anh Hào quả thực còn kém hơn rất nhiều so với mấy người này, thế nhưng hiện tại anh ta đã có được Thánh Huyết Đế Tuấn, vượt qua mấy người này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

 

Chỉ là những chuyện này, Tiêu Chính Văn đương nhiên sẽ không nói với Võ Học Tư.

 

Còn về mấy người mà anh ta nhắc tới, gần như tất cả đều là bại tướng dưới tay Tiêu Chính Văn, thậm chí Tư Mã Minh Húc còn bị Tiêu Chính Văn ép phải tự vẫn!

 

Ngay tới người mà Võ Anh Hào tôn sùng nhất là Tư Mã Lôi cũng vừa bị Tiêu Chính Văn giết chết!

 

Vậy nên nhắc mấy cái tên này với anh, Tiêu Chính Văn chẳng có chút cảm giác gì!

 

“Ân oán giữa nhà họ Võ và nhà họ Tư Mã cũng rất sâu nhỉ?”, Tiêu Chính Văn đổi chủ đề.

 

“Nói tới ân oán, giữa các thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ chẳng có mấy nhà là không có thù oán với nhau, có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng tới chuyện kết bạn giữa mọi người!”

 

“Mấy ngày trước, tôi còn tới tham gia buổi tiệc của nhà họ Tư Mã, còn cùng Tư Mã Tư uống mấy ly rượu trong buổi tiệc đó nữa!”, Võ Học Tư nói với vẻ hết sức tự hào.

 

Ở trong thế tục, Tư Mã Tư không hề nổi danh, thế nhưng ở vùng ngoài lãnh thổ lại là một người kiệt xuất trong thế hệ thanh niên!

 

Rất nhiều người đều cảm thấy vinh hạnh khi được gặp mặt hắn, huống hồ gì còn có thể uống với hắn mấy ly rượu?

 

Chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ để anh ta khoe khoang cho tới mãi sau rồi!

 

Mặc dù khi đó Tư Mã Tư chỉ vì phép lịch sự nên mới kính anh ta hai ly rượu, thế nhưng ít nhất đây cũng là sự thật không thể tranh cãi!

 

Vừa nói chuyện vừa giới thiệu về ân oán phân tranh giữa các thế gia lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, rất nhanh xe đã đỗ lại trước cổng một trang viên.

 

Liếc nhìn tấm hoành phi dựng ngay trước cổng, bên trên viết hai chữ lớn “Phủ Võ”, Tiêu Chính Văn đẩy cửa bước xuống.

 

“Anh Tiêu, mời vào trong!”, Võ Học Tư tiện tay đưa chìa khoá xe cho một người làm, sau đó dẫn Tiêu Chính Văn bước vào bên trong.

 

Vừa tới trước cửa đã đụng phải một cô gái trẻ tuổi hết sức xinh đẹp.

 

“Học Tư, em đã đi đâu làm gì thế?”, cô gái trẻ tuổi nhíu chặt chân mày, dường như đang trách mắng Võ Học Tư.

 

“Chị…”

 

Không đợi Võ Học Tư giải thích, bên trong lại có thêm một người đàn ông trung niên bước ra ngoài, trừng mắt nhìn Võ Học Tư, nói: “Học Tư, nhà họ Võ gặp phải biến cố, lúc này con còn chạy đi đâu thế hả?”

 

Người đàn ông trung niên chính là bố ruột của Võ Học Tư, tên là Võ Thiên Nghiệp!

 

“Bố! Cái đó…là thiếu chủ dặn con đi đón một người bạn vừa từ thế tục tới vùng ngoài lãnh thổ, còn nói chúng ta phải đối đãi chu đáo!”
 
Chương 3608


Võ Học Tư vội vàng giải thích.

 

Võ Tinh Nhi liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó lên tiếng: “Thôi, em vào trong trước đi, lát nữa chị bảo quản gia thu xếp chỗ ở cho anh ta!”

 

Võ Học Tư nghe vậy thì do dự một lúc, sau đó mới quay đầu lại nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, vậy lát nữa chúng ta gặp lại!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, tỏ ý bảo rằng nếu anh ta có việc bận thì cứ đi đi, không cần phải bận tâm tới mình.

 

Chẳng bao lâu sau, quản gia đã dẫn Tiêu Chính Văn đi tới gian nhà phía sau.

 

Mãi tới khi Tiêu Chính Văn đi xa rồi, sắc mặt của Võ Thiên Nghiệp lập tức trở nên u ám.

 

“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chuyện bên phía gia chủ giao phó phải thông báo về nhà trước đã, không được tự tiện quyết định, sao con cứ không chịu nghe lời thế?”

 

Võ Học Tư nuốt nước bọt, nói: “Bố, lần này thật sự không thể trách con được, thiếu chủ gọi điện thoại bảo con tới, còn nói con buộc phải có mặt trong vòng mười phút!”

 

“Bố cũng biết tính tình của thiếu chủ rồi đấy, trước nay nói sao là vậy! Lỡ như không nghe theo ý của anh ta, làm không tốt thì cả nhà chúng ta sẽ đen đủi mất thôi!”

 

“Đen đủi?”

 

Võ Thiên Nghiệp cười khổ, nói: “Nếu như không thể qua được ải khó trước mắt, dù gia chủ không trách chúng ta thì nhà họ Võ cũng sẽ gặp hoạ diệt vong!”

 

“Bố, không phải là tên họ Lương kia lại chạy tới nhà chúng ta ép hôn đấy chứ? Bích Hà Cung của họ cũng chèn ép người thái quá rồi! Lẽ nào không sợ chúng ta báo cho gia chủ biết chuyện này hay sao?”

 

Võ Học Tư vừa nói vừa nổi điên tới độ siết chặt tay thành nắm đấm.

 

Võ Tinh Nhi là mỹ nữ nổi tiếng nhất Vinh Thành, hơn nữa lại xuất thân từ hoàng tộc, mặc dù chỉ là nhánh phụ, thế nhưng dẫu sao cũng vẫn là con gái nhà họ Võ.

 

Vậy nên, không ít cậu chủ của các thế lực lớn đều có ý với Võ Tinh Nhi.

 

Lương Cảnh Long thân là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung thì càng hiểu rõ tính quan trọng của việc liên hôn với nhà họ Võ.

 

Võ Thiên Nghiệp không phải chưa từng nghĩ tới chuyện báo việc này lên cho gia chủ biết, thế nhưng khoảng thời gian gần đây, gia chủ một lòng bận bịu lo chuyện tranh đoạt Thánh Huyết Đế Tuấn, đâu còn tâm tư quan tâm tới hôn sự của một tiểu bối nhánh phụ?

 

Vậy nên mấy lần Võ Thiên Nghiệp lên tiếng đều bị gia chủ thẳng thừng ngó lơ.

 

Lúc này, sắc mặt của Võ Tinh Nhi cũng cực kỳ khó coi.

 

“Dù gì Bích Hà Cung cũng có thế lực lớn, không chỉ là Vinh Thành, ngay tới một nửa Cửu Châu cũng đều có thế lực của bọn họ, hơn nữa, Bích Hà Cung còn có cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng trấn giữ!”

 

“Chúng ta chỉ là một nhánh phụ của nhà họ Võ mà thôi, dù có bị tiêu diệt thì gia chủ cũng sẽ không vì thế mà truy cứu kỹ càng, chúng ta còn có thể làm gì được nữa!”

 

Cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng đâu phải là người mà mấy kẻ như Võ Thiên Nghiệp có thể ngước nhìn?

 

“Chị! Tên Lương Cảnh Long đó hết sức dốt nát, lẽ nào chị cam tâm tình nguyện gả cho hắn sao?”, Võ Học Tư siết chặt nắm đấm, không cam tâm phẫn nộ gầm lên.

Mặc dù Lương Cảnh Long cũng ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, thế nhưng có ai không biết cảnh giới Nhân Vương của hắn hoàn toàn là nhờ vào trợ lực của đan dược.

Hơn nữa, danh tiếng của Lương Cảnh Long ở vùng ngoài lãnh thổ cũng rất kém, khi trước thậm chí còn làm cho cô chủ của một thế gia nhỏ dính bầu, kết quả để việc này không bị bại lộ. Lương Cảnh Long đã giết người để diệt khẩu luôn!

Loại người này rõ ràng ngay tới súc sinh cũng không bằng, Võ Học Tư đâu thể nhẫn tâm nhìn chị ruột của mình nhảy vào trong đống lửa cơ chứ?
 
Chương 3609


Chương 3609

Ở một diễn biến khác, quản gia của phủ Võ vừa dẫn Tiêu Chính Văn đi về phía sân sau vừa không ngừng thở dài.

“Ông cụ, tại sao cứ không ngừng thở dài thế?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

“Haizz! Chàng trai à, cậu không biết đó thôi, bây giờ nhà họ Võ đang gặp phải rắc rối lớn! Nếu như không phải nhà họ Võ đang phải lo toan nhiều việc thì nhất định sẽ tổ chức tiệc lớn tiếp đãi cậu, tuyệt đối sẽ không tiếp đón sơ sài như thế này!”

Quản gia vừa nói vừa chắp tay bái Tiêu Chính Văn, coi như thay chủ đền tội với Tiêu Chính Văn.

“Ồ? Nhà họ Võ gặp phải rắc rối ư?”, Tiêu Chính Văn nhìn về phía quản gia với vẻ khó hiểu.

“Không sai, chỉ là chuyện này nói ra rất dài, chàng trai, mời đi bên này!”

Quản gia vừa nói vừa dẫn Tiêu Chính Văn đi vào trong một nhà ngang.

“Dù nhà họ Võ có gặp phải trở ngại gì, Võ Anh Hào cũng sẽ không thờ ơ đứng nhìn chứ?”, Tiêu Chính Văn điềm nhiên nói.

Nghe thấy ba chữ Võ Anh Hào, quản gia già thoạt tiên hơi ngẩn ra, sau đó cười khổ, nói: “Ôi! Chắc là cậu vừa mới tới vùng ngoài lãnh thổ chưa lâu nhỉ? Vẫn còn chưa hiểu về vùng ngoài lãnh thổ nhiều lắm!”

“Mặc dù chúng tôi cũng mang họ Võ, thế nhưng cậu có biết Võ Tam Tư có bao nhiêu con cháu hay không? Chỉ riêng chi mạch đã không dưới con số ba, chúng tôi chỉ là một trong số đó, hơn nữa là còn là phân nhánh thấp kém nhất!”

“Chi hệ hoàng tộc rộng lớn, dù một hai chi mạch diệt vong thì căn bản cũng chẳng đáng để bận tâm!”

“Huống hồ nhiều lúc những chi mạch này còn dùng để hy sinh để giúp gia chủ đổi lấy lợi ích lớn hơn! Đây chính là hoàng tộc đó!”

Quản gia già nói tới đây thì không khỏi lắc đầu ngao ngán.

“Ồ? Thế nhưng theo tôi được biết, Võ Anh Hào có vẻ rất xem trọng phân chi mấy người, sẽ không ngồi nhìn mấy người tiêu vong đâu nhỉ?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

Trước lúc này, Tiêu Chính Văn thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ lại máu lạnh tới thế, có thể nhìn gia tộc của mình chết mà không cứu!

“Ôi, xem trọng ư? Có xem trọng hay không, hoàn toàn nhìn vào thực lực để nói chuyện, trước đây phân chi chúng tôi quả thực có người sắp sửa đột phá lên cảnh giới Nhân Vương, thế nhưng đáng tiếc là trước đó bị thương một chút, cụ thể lúc nào mới có thể đột phá đã là một dấu hỏi chấm rồi!”

“Dưới tình hình như vậy, đối với gia chủ mà nói thì phân chi này của chúng tôi đã mất đi giá trị rồi!”

“Hơn nữa, chưa nói là gia chủ của chúng tôi, dù là mấy môn khách mà chúng tôi thu nhận những năm gần đây, khi thấy nhà họ Võ lâm vào nguy khốn thì cũng đồng loạt quay lưng đi hết!”

Quản gia già nói, không kiềm được đưa tay lau nước mắt.

Đúng vào lúc này, một ông cụ dẫn theo một cô gái trẻ bước ra phía ngoài cửa.

Thực lực của ông cụ đó đại khái ở cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao, còn cô gái trẻ kia lại có cảnh giới Thiên Thần một sao.

Thấy hai người đeo bọc đồ bước ra ngoài cửa, quản gia già vội vàng tiến lên trước một bước, nhíu mày nói: “Ông Tần, mấy người đây là…”

“Quản gia, trong nhà chúng tôi có chút việc cần xử lý, vậy nên không thể quấy rầy mọi người thêm nữa, gặp được gia chủ thì thay chúng tôi thông báo một tiếng, sau này sẽ còn gặp lại!”

Ông Tần chắp tay nói với quản gia, trên mặt không có chút hổ thẹn nào, ngược lại biểu cảm lại lạnh lùng dị thường.
 
Chương 3610


Chương 3610

“Ông Tần, ban đầu khi hai người đi tới bước đường cùng, gia chủ đã thu nhận hai người, bây giờ thậm chí ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không chịu đã muốn rời khỏi nhà họ Võ rồi sao?”

Trong ánh mắt của quản gia đã ngùn ngụt lửa giận!

“Nếu như đã vĩnh viễn không gặp lại thì cần gì phải làm chuyện dư thừa cơ chứ?”, cô gái trẻ lạnh lùng nói.

Ngôn từ lạnh lùng của cô gái trẻ cũng thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn.

Không cần đoán, Tiêu Chính Văn cũng có thể nhìn ra hai ông cháu này cũng vì biết được nhà họ Võ sắp gặp hoạ lớn nên mới thẳng thừng rũ bỏ nhà họ Võ!

Tiêu Chính Văn trước nay đều không có thiện cảm với loại người vong ân bội nghĩa, càng hết sức khinh thường loại người giống như vậy!

Quản gia già nghiến răng, cười lạnh lùng, nói: “Xem ra hai vị đã chắc chắn nhà họ Võ không còn cơ hội trở mình nữa rồi!”

“Quản gia, nói nhiều cũng vô ích, cây đổ thì bầy khỉ tan, đây chính là định luật thiên cổ bất biến! Con kiến còn phải sống cho qua ngày, huống hồ gì là con người cơ chứ?”

Ông cụ nói rồi kéo cô gái trẻ bước đi không thèm ngoảnh đầu lại nhìn.

“Haizz!”

Nhìn theo bóng lưng của ông cụ, quản gia già lắc đầu thở dài nói: “Mười năm trước, ông ta bị tông môn truy sát tới cùng đường, là gia chủ thương hại ông ta nên mới thu nhận ông ta về nhà họ Võ!”

“Nhờ có thân phận là môn khách của nhà họ Võ nên ông ta mới thoát được một kiếp nạn! Hơn nữa những năm gần đây, gia chủ cũng không bạc đãi ông ta, ngay tới một số bí trận không lưu truyền của nhà họ Võ cũng truyền lại cho ông ta!”

“Kết quả đổi lại chính là sự phản bội cầu vinh của ông ta!”

Nói tới đây, quản gia già lại đưa tay lau nước mắt, đối diện với cục diện bây giờ, ông ta thân là một kẻ bề tôi, đâu thể có sức mạnh để xoay chuyển trời đất?

Ông ta cũng chẳng có sức ngăn cản đám môn khách phản bội nhà họ Võ này!

“Nhà họ Võ rất thích thu nhận môn khách nhỉ?”, Tiêu Chính Văn tiện miệng hỏi một câu.

“Cũng không hẳn thế, dù gì chúng tôi cũng chỉ là chi thứ, không có tiền có thế giống như gia chủ! Môn khách mà nhà họ Võ thu nhận, đa số đều là một số kẻ đi tới bước đường cùng!”

“Nhiều năm trước, gia chủ cũng từng có một khoảng thời gian lưu vong, vậy nên cũng cảm thấy thương xót hơn với loại người này!”

“Vốn nghĩ cho bọn họ một con đường sống, sau này lúc nhà họ Võ gặp phải bất trắc, bọn họ nhất định sẽ niệm ân tình của nhà họ Võ mà ra tay tương trợ, thế nhưng bây giờ thì lại mỗi người một ngả!”

Trong giọng điệu của quản gia ngập tràn thương cảm, nhìn nhà họ Võ đã từng đông như trẩy hội mà giờ ngày càng lạnh lẽo, trong lòng có một nỗi khổ tâm nói không nên lời.

“Chàng trai, trong thế tục có nhiều loại người như vậy không?”, quản gia già vừa nói vừa nhìn theo bóng lưng của ông Tần.

Tiêu Chính Văn không nói gì, chỉ mỉm cười.

Dù đi tới đâu thì vĩnh viễn đều không thiếu loại người vong ân bội nghĩa!

Tới cuối cùng, Tiêu Chính Văn vẫn không nói ra đáp án trong lòng mình.

“Thưa cậu, xin mời!”
 
Chương 3611


Chương 3611

Quản gia già dẫn Tiêu Chính Văn đi lên một căn nhà gỗ hai tầng, nói: “Chàng trai, mặc dù môi trường của nơi này không bằng khách sạn hiện đại, thế nhưng cũng coi là một chốn thanh tịnh, không biết cậu có hài lòng không?”

Tiêu Chính Văn liếc nhìn bài trí xung quanh, quả thực mang ý vị cổ xưa, liền khẽ cười nói: “Đương nhiên hài lòng, ông cụ thật có lòng!”

“Cậu hài lòng là được rồi, giờ tôi sẽ lệnh cho người pha nước tắm cho cậu, lát nữa gia chủ sẽ đích thân tới chào hỏi cậu!”

Quản gia già nói rồi cung kính lùi ra bên ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Võ Thiên Nghiệp đã đích thân tìm tới căn nhà gỗ ở nhà ngang, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, tiếp đón không chu đáo, vẫn mong cậu bỏ qua cho!”

Bản thân Võ Thiên Nghiệp cũng là một cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao, còn Tiêu Chính Văn vì không muốn thu hút sự chú ý của mấy kẻ có ý đồ xấu nên đã cố tình che đậy tu vi của bản thân!

Ở trước mặt ông ta, Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường mà thôi, mà Võ Thiên Nghiệp lại tỏ ra hết sức khách khí với Tiêu Chính Văn, chuyện này làm cho anh cảm thấy rất bất ngờ!

“Ông Võ khách khí rồi!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười, gật đầu nói.

“Cậu Tiêu, tôi vẫn còn chút việc cần phải xử lý, muộn một chút nhất định sẽ mở tiệc thiết đãi cậu Tiêu!”, Võ Thiên Nghiệp nói rồi lại chắp tay vái lạy Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, Võ Thiên Nghiệp lại nói thêm vài câu khách sáo với Tiêu Chính Văn rồi mới quay người rời đi.

Ra khỏi nhà ngang, Võ Học Tư đã đợi trước cửa từ lâu, vội vàng tiến lên nói với Võ Thiên Nghiệp: “Bố, Tề Kính Hào tới rồi!”

“Ồ? Ở đâu?”, trên mặt Võ Thiên Nghiệp lộ ra vẻ vui mừng.

“Ở trong phòng khách, có điều hình như ông ta không muốn ra tay giúp chúng ta đâu!”, Võ Học Tư nói với vẻ khó xử.

“Đi, đi xem xem!”

Võ Thiên Nghiệp nói xong thì dẫn theo Võ Học Tư bước nhanh về phía phòng khách.

“Chưởng môn Tề, vẫn mong ông nể tình nhà họ Võ chúng tôi và…”

“Ông Võ, dù gì Lương Cảnh Long cũng là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung, hơn nữa còn là cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, ông cảm thấy chỉ lời nói của một Nhân Vương cấp một bé nhỏ như tôi thì sẽ có được sức nặng bao nhiêu?”, Tề Kính Hào lạnh lùng lên tiếng.

Tề Kính Hào nói đến đây thì ngừng lại một chốc, sau đó mới nói tiếp: “Hơn nữa, con gái của ông gả cho Lương Cảnh Long cũng không chịu thiệt, Lương Cảnh Long là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung”.

“Còn ông chỉ là một chi của nhà họ Võ, có thể bám víu vào hôn sự như thế hẳn là chuyện vui đáng chúc mừng với ông đấy chứ”.

Những lời Tề Kính Hào nói không hề kiêng dè chút nào, thậm chí không chừa cho Võ Thiên Nghiệp chút thể diện.

“Ông Tề, tôi nghĩ dù tôi không nói ông cũng nên biết, Lương Cảnh Long đó là loại người gì. Cả Vinh Thành đều biết cậu ta là một tên đào hoa”.

“Nếu Tinh Nhi gả cho cậu ta thì chẳng khác gì nhảy vào hố lửa?”

Võ Thiên Nghiệp không cam lòng nói.
 
Chương 3612


Chương 3612

“Thật ra xuất thân từ gia tộc lớn thì nên có giác ngộ này, không phải sao? Các cuộc hôn nhân sắp đặt giữa các gia tộc quá mức bình thường, để nhà họ Võ các ông hy sinh một chút lẽ nào không phải việc nó nên làm sao?”

“Hơn nữa nhà họ Võ các ông luôn bất hòa với nhà họ Tư Mã, nhất là chuyện Thánh Huyết Đế Tuấn gần đây đã chọc giận nhà họ Tư Mã rồi, nếu không tổ chức hôn sự với Bích Hà Cung, e là sau này sẽ không có chỗ đứng cho nhà họ Võ ông ở Vinh Thành này đâu”.

“Dù các ông mời tôi đến thì thế nào? Với khả năng của tôi hoàn toàn không giúp được gì cho nhà họ Võ”, Tề Kinh Hào thậm chí còn nhắc đến mối ân oán của nhà họ Võ và nhà họ Tư Mã.

Xét cho cùng không ai muốn dây dưa với nhà họ Võ vào lúc này.

Trên thế giới này chỉ có khi gặp họa nạn mới biết được lòng người?

Mãi đến cuối cùng khi tiễn Tề Kính Hào đi, Võ Thiên Nghiệp mới thở dài.

Thật ra chuyện này đâu chỉ đơn giản là chuyện hôn nhân của con gái, Bích Hà Cung vốn dĩ là thế lực của nhà họ Khổng, nếu Võ Tinh Nhi kết hôn với Lương Cảnh Long, vậy thì Võ Thiên Nghiệp đã phản bội lại nhà họ Võ.

Đây là một chuyện lớn, tuyệt đối không thể sơ suất.

Một khi chuyện Võ Tinh Nhi kết hôn với Lương Cảnh Long truyền đến tai gia chủ, bên phía gia chủ chắc chắn sẽ bảo người đến trách tội, thậm chí có thể giết nhà họ Võ và Bích Hà Cung ngay trong ngày hôn lễ để chứng danh cho mình.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, Võ Thiên Nghiệp lại cảm thấy khó chịu như bị một tảng đá lớn ngàn cân đè nén.

Tối hôm đó, Võ Thiên Nghiệp bày ra một bày thức ăn thịnh soạn theo như đã hẹn trước đó, còn đích thân đến nơi Tiêu Chính Văn ở mời anh.

“Cậu Tiêu, mời cậu đến vườn sau”.

Từ đầu đến cuối, Võ Thiên Nghiệp đều cung kính có thừa với Tiêu Chính Văn, hơn nữa còn cố ý để vị trí cao nhất cho Tiêu Chính Văn.

Từ đó có thể thấy Võ Thiên Nghiệp không hề đối đãi tệ với Tiêu Chính Văn.

Ngay cả hai chị em Võ Học Tư và Võ Tinh Nhi cũng gượng cười chào Tiêu Chính Văn.

“Tiếc là mình không có sức chiến đấu như Khổng Thiên Tường, nếu không chị cũng không cần phải chịu ấm ức gả cho tên khốn nạn Lương Cảnh Long đó”.

Võ Học Tư vừa ngồi xuống đã nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.

“Học Tư, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, là đàn ông con trai thì phải bình tĩnh, chín chắn, con nói gì đấy, như thế khiến cậu Tiêu phải cười rồi”.

Võ Thiên Nghiệp cau mày, tỏ ý xin lỗi chắp tay với Tiêu Chính Văn.

“Không đâu, tôi chỉ thắc mắc chẳng qua là chuyện hôn nhân giữa nam nữ sao lại phải khiến cả nhà họ Võ đều như gặp phải kẻ thù thế?”, cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng hỏi thắc mắc trong lòng mình.

Ở thế tục, chuyện tương tự như vậy đôi khi cũng xảy ra, sắp xếp hôn nhân giữa nam nữ chẳng qua chỉ là quan hệ đến lợi ích của gia tộc mà thôi.

Thế nên cũng có lúc xảy ra chuyện như bỏ trốn khỏi hôn sự, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn với gia tộc.

Nghe Tiêu Chính Văn hỏi, Võ Thiên Nghiệp thở dài nói: “Cậu Tiêu, cậu không biết đấy thôi, Bích Hà Cung là thế lực của nhà họ Khổng, mà nhà họ Võ và nhà họ Khổng đã có mối thù gia tộc”.

“Chuyện này không liên quan đến ân oán cá nhân mà là phải trái rõ ràng, nhà họ Võ không thể chấp nhận nhà họ Khổng”.

“Nếu Tinh Nhi kết hôn với Lương Cảnh Long thì chúng tôi đã phản bội nhà họ Võ, hơn nữa không ít hoàng tộc có thù cũ với nhà họ Võ cũng sẽ cười nhạo nhà họ Võ”.
 
Chương 3613


Chương 3613

“Thậm chí lấy đó để chèn ép nhà họ Võ, thế nên gia chủ sẽ vì thể diện của cả nhà họ Võ mà bảo người đến trách tội, thậm chí sẽ xóa bỏ chi này của chúng tôi”.

“Nhưng nếu không đồng ý với yêu cầu của Lương Cảnh Long, bên phía Bích Hà Cung có thể không làm gì cả nhà tôi sao? Đến lúc đó vẫn sẽ bị diệt môn”.

“Thế nên bây giờ nhà họ Võ tôi đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không lâu nữa sẽ gặp tai họa, e là chúng ta cũng không thể chăm sóc cho cậu Tiêu được mấy ngày nữa”.

“Nếu cậu Tiêu vẫn còn bạn bè thân thiết ở Vinh Thành thì cậu Tiêu nên có dự định sớm đi”.

Nói rồi Võ Thiên Nghiệp giơ ly rượu lên mời Tiêu Chính Văn một ly.

“Haizz, thật không may, tôi lần đầu đến đây nên không có bạn bè đáng tin cậy nào khác cả, nếu nhà họ Võ ông có cần gì, chỉ cần nói với tôi có lẽ tôi có thể bảo vệ cả nhà ông an toàn”.

Tiêu Chính Văn vừa nói ghế, mọi người đều sửng sốt.

Cho dù là Võ Học Tư hay Võ Thiên Thành cũng ngây người trong chốc lát, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt ngờ vực.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ là một người bình thường vừa từ thế tục chạy trốn đến ngoài lãnh thổ, có thể nói ngoài nhà họ Võ Tiêu Chính Văn không có người quen nào khác ở cả ngoài lãnh thổ.

Càng đừng nói đến thế lực gì đó, với tình hình hiện tại của cậu ta sao có thể bảo vệ nhà họ Võ an toàn được chứ?

Nhưng người nhà họ Võ lại không ai cười cợt Tiêu Chính Văn không tự lượng sức mình, dù sao có được tâm ý như thế đã không dễ gì rồi, không biết đã mạnh hơn môn khách của nhà họ Võ đó gấp mấy lần.

“Cậu Tiêu có thể có tâm ý như vậy, nhà họ Võ tôi cũng biết ơn vô cùng.

Võ Thiên Thành chắp tay lại với Tiêu Chính Văn, cung kính nói.

Đúng lúc này, Tề Kính Hào cũng đi vào vườn sau, không đợi Võ Thiên Thành mời vào đã đi đến chỗ ngồi.

“Haizz, nhà họ Võ các ông mời đến toàn người gì không thế, lẽ nào không biết tự lượng sức mình sao?”

Tề Kính Hào vừa nhìn Tiêu Chính Văn vừa lạnh lùng nói.

Đây là nơi nào chứ?

Là Vinh Thành đấy.

Chuyện liên quan đến hai thế lực lớn nhà họ Võ và Bích Hà Cung mà một thanh niên vừa đến ngoài lãnh thổ dám huênh hoang lớn lối nói muốn bảo vệ an nguy của nhà họ Võ, đây là chuyện cười à?

Võ Thiên Thành và Võ Học Tư nghe thế cũng xấu hổ nhìn Tề Kính Hào.

Không để bọn lên tiếng, Tề Kính Hào nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chàng trai, có lúc nói chuyện phải cẩn thận một chút, có những trường hợp phải khiêm tốn mới được”.

Khiêm tốn?

Một người bình thường có gì đáng khiêm tốn?

Tề Kính Hào đang có ý nhắc nhở Tiêu Chính Văn, nói khoác cũng phải nhìn xem trường hợp thế nào.

“Chàng trai, e là cậu vẫn không biết Bích Hà Cung đáng sợ thế nào, Lương Cảnh Long có vô vàn mối quan hệ với nhà họ Khổng, chuyện này sao có thể để cho bất kỳ ai nhúng tay vào cũng được chứ?

“Hơn nữa, cậu có bạn cũ nào ở Vinh Thành không?”, Tề Kính Hào khiển trách.

Thực ra Tề Kính Hào không có ý giễu cợt Tiêu Chính Văn trước mặt mọi người, nếu không, với thân phận của Tiêu Chính Văn, thậm chí còn không đủ tư cách nói chuyện với ông ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom