Chương 3194


Điều đó có nghĩa là điều Khổng Thiên Tường nói đều là sự thật!

 

Cho dù bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa ra quân bài cuối của mình, thì thực lực của Tiêu Chính Văn đã rất kinh khủng rồi!

 

“Có vẻ như con dao năm cạnh của mày không đủ bén nhỉ! Tao thấy mày cũng nên chấm dứt tại đây thôi!”

 

Tư Mã Minh Húc lộ rõ vẻ kiêu ngạo sau khi thấy cú đánh của Tiêu Chính Văn chưa thể phá vỡ Thiên Võng Trận.

 

“Vậy sao?”

 

Tiêu Chính Văn chỉ đáp lại bằng một nụ cười thờ ơ.

 

“Ừ! Nhưng, cho dù là vậy, mày cũng là người đầu tiên buộc tao phải phát huy hết sức mạnh của mình, cũng có thể coi là đối thủ thực sự của Tư Mã Minh Húc tao rồi!”

 

“Mày là người đầu tiên có thể chống đỡ Thiên Võng Trận của tao mà không chết!”

 

“Hơn nữa, so về cảnh giới, mày vẫn còn thấp hơn tao một bậc, mày có thể khiến tao sử dụng hết quân bài của mình để giết mày, điều này thật sự khiến tao rất kinh ngạc! Có lẽ, cho mày thêm mấy chục năm nữa, rất có khả năng mày sẽ sánh ngang bằng tao!”

 

“Nhưng thật đáng tiếc, mày không nên giết Lục Tiểu Thiến một cách tàn nhẫn như vậy! Có lẽ đây là số mệnh, con người luôn phải trả giá vì sự ngông cuồng của mình!”

 

Tư Mã Minh Húc chắp một tay về phía sau, vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ, như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ!

 

Khi hắn nói những lời này, tấm lưới trời đột nhiên bắt đầu thu lại với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường!

 

Giờ phút này, dường như cả trời đất bên này đều nằm dưới sự kiểm soát của Tư Mã Minh Húc, không những là khoảng không, mà ngay cả không khí trên bề mặt trái đất, cũng như đang bị nén lại, thỉnh thoảng phát ra từng đợt tiếng nổ vang!

 

“Thiên Võng! Thu về!”

 

Ánh mắt Tư Mã Minh Húc đột nhiên sáng ngời, một tay siết chặt thành nắm đấm, dường như vào lúc này, cả thế giới đều đang nằm trong lòng bàn tay hắn!

 

“Cạch cạch cạch!”

 

Vô số sấm sét giáng xuống từ trên tấm lưới trời!

 

Mỗi một tia sấm sét rơi xuống, trên mặt đất sẽ xuất hiện một cái hố sâu khoảng trăm mét có kích thước bằng sân bóng đá!

 

Hàng vạn người Âu Lục, đã bị chôn vùi trong hố, trong chốc lát máu tràn ra ngoài, vô số hố sâu như địa ngục máu, chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng sẽ khiến người khác run sợ!

 

Tiêu Chính Văn chỉ nhìn thoáng qua chân mình, không khỏi cúi đầu thất vọng nói: “Đây chính là con át chủ bài của mày sao?”

 

“Xem ra, thực lực của mày cũng chỉ có thế thôi! Mày vốn không đáng để tao phát huy hết sức mạnh của mình!”

 

Tiêu Chính Văn nở nụ cười hờ hững, trong mắt vẫn là vẻ khinh thường!

 

“Cái gì? Mày chưa cố gắng hết sức ư?”

 

Nghe vậy, trên mặt Tư Mã Minh Húc nở một nụ cười giễu cợt!

 

Hắn đã gặp nhiều người nói những lời như vậy, nếu Tiêu Chính Văn thật sự có bản lĩnh đó, liệu có thể bị nhốt bởi Thiên Võng Trận sao?

Còn về phần phản công hắn trong Thiên Võng Trận, ngay cả Tư Mã Ý năm đó cũng làm không được!
 
Chương 3195


 

“Sao mày có thể chắc rằng, tao đã cố gắng hết sức? Đối với tao mà nói, vừa rồi chẳng qua là khởi động thôi, ít nhất cho tới thời điểm này, mày vẫn chưa thể buộc tao phải dùng hết sức!”

 

Ngay khi Tiêu Chính Văn thốt ra những lời này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vô số đám mây màu tím, đám mây nhanh chóng tụ lại trên không trung, biến thành một con rồng màu tím khổng lồ!

 

“Gừ!”

 

Cùng với tiếng rồng gầm, con rồng màu tím khổng lồ lao thẳng lên chín tầng mây, đánh ngang bầu trời, như muốn xé toạc cả bầu trời!

 

Khi con rồng màu tím bay vút lên bầu trời, núi sông vạn dặm đột nhiên bắt đầu rung chuyển mãnh liệt, cả không trung cũng đang lắc lư không ngừng!

 

Có vẻ như khắp cả thế giới sẽ sụp đổ tan tành trong một giây tới!

 

Nếu không phải Tiêu Chính Văn cố ý khống chế sức mạnh của cú đánh này, e rằng tất cả quốc gia của Âu Lục ở phía dưới sẽ bị hủy diệt trong tích tắc!

 

Trong giây tiếp theo, con rồng khổng lồ được tạo thành từ vô số đám mây tím càng lúc càng chân thật, thậm chí từng vảy trên cơ thể con rồng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!

 

Trên đôi móng vuốt rồng to lớn, lóe lên tia sáng nuốt chửng linh hồn!

 

“Quả nhiên!”

 

Khổng Thiên Tường trừng lớn đôi mắt, nhìn thẳng vào con rồng khổng lồ màu tím đang bay lên như diều gặp gió, kinh ngạc thốt lên.

 

Chỉ mười mấy phút trước, Khổng Thiên Tường và những người khác đã tận mắt chứng kiến con rồng tím, phá vỡ bảy bảy bốn mươi chín tầng kết giới của Huyền Thiên Đạo Cung, giết đám người Joseph ngay trước cổng của Huyền Thiên Đạo Cung!

 

Thứ thần uy coi thường thiên hạ đó, thậm chí khiến Khổng Thiên Tường không còn tin tưởng vào cuộc đời nữa!

 

Lúc này, ngay cả Tư Mã Minh Húc trên không trung cũng cảm nhận được sự đáng sợ của sức mạnh này!

 

Như thể cả thế giới bên đang đè hết lên người hắn theo cú đánh của Tiêu Chính Văn!

 

Một người sao có thể chịu nổi sức đè ép của một bên thế giới chứ?

 

“Sao… Sao có thể như vậy được? Mày lại có thể chung ý chí với trời đất bên này ư?”

 

Tư Mã Minh Húc thật sự không dám tin vào mắt mình!

 

“Trời đất? Mày thật sự hiểu thế nào là trời, thế nào là đất sao?”

 

Tiêu Chính Văn nở nụ cười hờ hững nói.

 

“Không! Không thể nào, trời đất là con đường tối cao, có thể dung hợp với trời đất! Mày… Mày chắc chắn đang dùng thủ đoạn che mắt nào đó!”

 

Tư Mã Minh Húc lúc này khó giữ được vẻ bình tĩnh trước đó, rống lên với vẻ vô cùng kinh hoàng.

 

Vào lúc này, tấm lưới trời dường như không chịu nổi sức mạnh kia, sau vài tiếng sấm vang lên, tấm lưới khổng lồ trên bầu trời lập tức sụp đổ!

 

Ngay lúc Thiên Võng Trận tan vỡ, bóng dáng của Tư Mã Minh Húc lóe lên, cả người gần như hóa thành một luồng sáng, bay thẳng về phía học viện võ thuật!

Tư Mã Minh Húc vậy mà lại bỏ chạy ư?
 
Chương 3196


Tư Mã Minh Húc xuất thân thế gia hoàng tộc, năng lực phán đoán tình hình cũng hơn hẳn so với Khổng Thiên Tường.

 

Tận mắt chứng kiến trận quyết đấu đỉnh cao của các thiên tài có một không hai đã đủ khiến kinh nghiệm chiến đấu và năng lực khống chế nguy hiểm cao hơn Khổng Thiên Tường.

 

Từ giây phút Thiên Võng Trận bị phá vỡ, Tư Mã Minh Húc đã từ bỏ suy nghĩ giết Tiêu Chính Văn, không phải là hắn không muốn mà là hoàn toàn không làm được!

 

Nếu cứ đánh nữa, vậy hắn chỉ có một kết cục, đó chính là chết!

 

So với việc giết chết Tiêu Chính Văn, Tư Mã Minh Húc càng quan tâm tới sống chết của bản thân hơn, đây chính là cái gọi còn rừng thì không lo hết củi.

 

Hắn cũng không phải là loại người ngu xuẩn lấy trứng chọi đá!

 

Chỉ cần có thể trốn quay về nhà họ Tư Mã, sau này còn có cơ hội tìm Tiêu Chính Văn báo thù!

 

Lúc này, hắn hóa thân thành một tia sáng, dùng tốc độ người thường không thể tưởng tượng nổi phóng về phía cửa vào vùng ngoài lãnh thổ, chạy trốn một cách nhanh nhất có thể!

 

Bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu được, tại sao những cao thủ vùng ngoài lãnh thổ đều bại dưới tay của Tiêu Chính Văn!

 

Người này quả thật là sâu không đoán được, cho dù là hiện tại, hắn chắn hẳn rằng Tiêu Chính Văn cũng chưa xuất ra chiêu cuối cùng!

 

Nhân tài thế tục này đã không còn phải là người hắn có thể so sánh được, nếu không mời các thiên tài lão luyện ra mặt, có thể nói, trong số những người trẻ, Tiêu Chính Văn chính là người vô địch thiên hạ!

 

Bấy giờ, Tiêu Chính Văn híp hai mắt lại, nhìn theo bóng dáng của Tư Mã Minh Húc, trong lòng thầm cảm thấy không ổn!

 

E là sau này nhà họ Tư Mã sẽ trở thành kẻ địch mạnh của mình!

 

Hơn nữa, nhà họ Tư Mã không giống với nhà họ Khổng, nhà họ Khổng cùng lắm cũng chỉ là một con hề thích làm trò.

 

Nhưng nhà họ Tư Mã lại chính là hoàng tộc hàng thật giá thật, hơn nữa từ sau thời đại Tiên Tần Lưỡng Hãn, đây là hoàng tộc duy nhất thống nhất Hoa Quốc!

 

Những bí mật và những công pháp được truyền lại từ thời thượng cổ mà họ nắm giữ nhiều không đếm xuể!

 

Thực lực càng không thể coi thường!

 

Nếu đòn tấn công ban nãy, đổi lại là một người khác thì sợ là đã không kịp chạy trốn mà đã chết dưới con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn rồi, nhưng Tư Mã Minh Húc lại ngay lập tức trốn khỏi phạm vi tấn công của Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ từ việc này đã cho Tiêu Chính Văn thấy muốn giết người nhà họ Tư Mã còn khó hơn anh nghĩ nhiều!

 

So với những đối thủ không có chừng mực đó, hoàng tộc thật sự chính là người biết tiến biết lùi, mặt mũi thể diện với họ mà nói chẳng quan trọng chút nào!

 

Càng những đối thủ thực dụng thế này càng khó đối phó!

 

Nhưng nếu đã kết thù với nhà họ Tư Mã rồi thì Tiêu Chính Văn càng không thể để cho Tư Mã Minh Húc chạy trốn được!

 

“Sao nào, tao còn chưa hết vui, mà mày đã muốn chạy rồi sao?”

 

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời cũng lập tức hóa thành một tia sáng đuổi theo!

 

Lúc này, những người ở phía dưới quan sát trận đấu đều hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy hai người họ hóa thành tia sáng bay về phía đường ra vào vùng ngoài lãnh thổ.
 
Chương 3197


“Tư Mã Minh Húc thật sự bại trận rồi sao?”

 

Hàn Hương Nhi không dám tin kêu lên.

Advertisement

Mặc dù trong đám người đó Tư Mã Minh Húc là người trẻ nhất, nhưng cũng là người có cảnh giới và thực lực cao nhất!

 

Trước khi trăm tuổi, đột phá được cảnh giới Nhân Vương cấp sáu, từ trước tới nay người có thể làm được điều này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!

 

Thậm chí nói Tư Mã Minh Húc là kỳ tài ngàn năm có một cũng không quá đáng, nhưng cuối cùng hắn vẫn thất bại dưới tay của Tiêu Chính Văn!

 

Hơn nữa, từ đầu tới cuối nhìn sắc mặt Tiêu Chính Văn dường như còn chưa xuất ra chiêu át chủ bài cuối cùng!

Advertisement

Lúc này, Không Thiên Tường cười gượng nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn: “Sao, có giống như tôi dự đoán không? Cuối cùng Tư Mã Minh Húc cũng bại dưới tay của Tiêu Chính Văn!”

 

Sự thật đã này ra trước mặt, mọi người không ngừng xì xào bàn tán.

 

Đặc biệt là Hứa Tinh Nhi càng không thể kinh ngạc hơn!

 

Tiêu Chính Văn tính toán đâu ra đấy, còn chưa tới ba mươi tuổi, trẻ người non dạ, lại trưởng thành trong giới thế tục, làm sao có thể đánh bại Tư Mã Minh Húc – người đứng đầu thế hệ trẻ ở vùng ngoài lãnh thổ trong vòng một nốt nhạc?

 

Nếu nói Tiêu Chính Văn cũng xuất thân từ thế gia vùng ngoài lãnh thổ, vậy thử nghĩ xem cái danh xưng người đứng đầu thế hệ trẻ phải đổi chủ rồi!

 

Không chỉ như vậy, thần thoại Tư Mã Minh Húc bất bại cũng đã bị Tiêu Chính Văn đặt dấu chấm hết.

 

Nói cách khác, cao thủ hàng đầu thực thụ của thế hệ trẻ phải là Tiêu Chính Văn, chứ không phải là Tư Mã Minh Húc nữa rồi!

 

Bất luận các thế lực vùng ngoài lãnh thổ có công nhận hay không, đây vẫn là sự thật không thể tranh cãi!

 

Nếu tin tức này truyền về vùng ngoài lãnh thổ, sợ là sẽ khiến cho các thế lực lớn đều kinh ngạc tới mức rớt cả hàm!

 

Hơn nữa, từ lúc Tư Mã Minh Húc vào Ngọc Khuyết Cung, Ngọc Khuyết Cung đã bồi dưỡng hắn như bồi dưỡng cung chủ tiếp theo!

 

 

 

Những năm gần đây, để bồi dưỡng Tư Mã Minh Húc, Ngọc Khuyết Cung đã bỏ ra không biết bao nhiêu thứ, huy động không biết bao nhiêu nguồn lực!

 

Còn Tiêu Chính Văn thì sao?

 

Sau lưng hoàn toàn không có một thế lực lớn nào, thậm chí đến cả năm đại danh sơn ở giới thế tục cũng thề không đội trời chung với Tiêu Chính Văn!

 

Càng không thể nào cho Tiêu Chính Văn nguồn lực hay sự giúp đỡ nào!

 

Tiêu Chính Văn hoàn toàn dựa vào một mình bản thân mình để trưởng thành, đánh bại Tư Mã Minh Húc – người được Ngọc Khuyết Cung dốc sức bồi dưỡng!

 

Việc này không chỉ vả vào mặt Tư Mã Minh Húc mà còn đập nát cảm giác hơn người từ trước tới nay của các thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ!

 

Nghĩ tới đây, Hứa Tinh Nhi thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã nghe theo lời của tôn sư, không đối địch với Tiêu Chính Văn, nếu không kết cục của bản thân cô ta e là cũng không tốt hơn Tư Mã Minh Húc!

 

Thật ra trước đây, mặc dù Hứa Tinh Nhi bên ngoài tỏ ra rất cung kính với Tiêu Chính Văn nhưng chẳng qua cũng chỉ là diễn trò mà thôi!

 

Dù sao cô ta cũng thấy Tiêu Chính Văn có xuất sắc đi chăng nữa thì cũng chỉ nổi danh ở vùng đất thế tục, đến vùng ngoài lãnh thổ Tiêu Chính Văn có lẽ cũng bị chìm nghỉm, trở thành tên vô danh tiểu tốt giữa biết bao nhiêu nhân tài nơi đây!
 
Chương 3198


Thậm chí đến cả trước khi đi, bức thư viết tay của tôn sư đưa cho cô ta cũng bị cô ta giấu đi!

 

Nội dung của bức thư ấy cô ta cũng đã xem, không chỉ bảo cô ta bày tỏ thành ý với Tiêu Chính Văn mà thậm chí còn có ý lôi kéo nữa!

Advertisement

Nhưng Hứa Tinh Nhi từ đầu tới cuối đều không cho rằng Tiêu Chính Văn lại có tiềm lực lớn tới mức đáng để Thiên Hương Các phải mạo hiểm lôi kéo anh để đắc tội với nhà họ Khổng!

 

Nhưng giờ đây, cô ta lại vô cùng hối hận, tại sao bản thân không lấy ra bức thư này ngay từ đầu?

 

Tại sao bản thân lại tin lời Hàn Hương Nhi, không tạo quan hệ tốt với Tiêu Chính Văn?

 

Hứa Tinh Nhi siết chặt lấy bức thư ấy, hô hấp trở nên dồn dập!

Advertisement

Sợ là sau trận đấu ngày hôm nay, nhất định sẽ có nhiều thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ tới lôi kéo Tiêu Chính Văn!

 

Tới lúc đó, có biết bao nhiêu mỹ nữ tuyệt sắc vùng ngoài lãnh thổ tới xun xoe nịnh bợ Tiêu Chính Văn chứ?

 

Có biết bao thế lực lớn bằng lòng dành hết tất cả, bày ra hết tất cả nguồn lực có thể cung cấp để bồi dưỡng Tiêu Chính Văn chứ?

 

Tới lúc đó, Thiên Hương Các thì cái thá gì?

 

Mà ở một nơi khác, Tư Mã Minh Húc dường như không còn đường sống!

 

Hắn tự hỏi bản thân tư chất hơn người, tất cả thế hệ trẻ dường như đều bị hắn chà đạp dưới chân!

 

Nhưng hôm nay đấu với Tiêu Chính Văn một trận khiến hắn nhận ra thế nào gọi là núi này cao có núi khác cao hơn!

 

Hắn đường đường là thiếu cung chủ tương lai của Ngọc Khuyết Cung, lại bị một tên vô danh tiểu tốt giới thế tục đánh bại!

 

Mà từ thời khắc này tất cả uy danh vẻ vang trước đây của hắn đều bị tan thành mây khói!

 

E là khi quay về Ngọc Khuyết Cung, vị trí thiếu cung chủ của hắn cũng khó mà giữ nổi!

 

“Xem ra mày đi cũng vội nhỉ, không phải mày nói muốn tự tay giết tao sao? Đi vội như vậy làm gì?”

 

Lúc Tư Mã Minh Húc đang suy nghĩ lung tung, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói trêu đùa chế nhạo của Tiêu Chính Văn!

 

Càng như vậy, tốc độ của Tư Mã Minh Húc càng nhanh, hắn chỉ muốn nhảy một phát quay về Ngọc Khuyết Cung ngay và luôn!

 

Mắt thấy bóng dáng của Tư Mã Minh Húc chui thẳng vào một vầng sáng sau núi học viện võ thuật, Tiêu Chính Văn khẽ cắn răng cũng lập tức theo sát Tư Mã Minh Húc nhảy vào vầng sáng đó!

 

Không lâu sau, Tư Mã Minh Húc đã quay về Ngọc Khuyết Cung!

 

Thấy được cung điện quen thuộc ngay trước mắt, Tư Mã Minh Húc mới thở phào nhẹ nhõm!

 

Quay về Ngọc Khuyết Cung, cái mạng này của hắn cuối cùng cũng được bảo vệ!

 

Tư Mã Minh Húc vừa mới thở phào, vô tình quay đầu lại chỉ thấy Tiêu Chính Văn cách mình chừng trăm mét!

 

Tư Mã Minh Húc bị dọa sợ tái mặt, thất thanh la lên: “Tiêu Chính Văn! Mày dám đuổi giết tao tới tận Ngọc Khuyết Cung sao?”
Ngọc Khuyết Cung đứng sừng ngạo nghễ ở vùng ngoài lãnh thổ đã không dưới mười nghìn năm, thậm chí trong mấy trận thanh tẩy quy mô lớn của các thế lực ngoài vùng lãnh thổ, Ngọc Khuyết Cung vẫn đều có thể đặt mình ra ngoài thế cục, cũng chính vì vậy mà được nhiều người gọi với cái tên chốn bồng lai hiếm gặp vùng ngoài lãnh thổ!
Đừng nói tới giới thế tục, cho dù là các thế lực lơn vùng ngoài lãnh thổ cũng không ít người dám đuổi giết người tói cửa Ngọc Khuyết Cung!
 
Chương 3199


“Chưởng giáo… cứu tôi!”

 

Tư Mã Minh Húc lớn tiếng kêu cứu, chạy thục mạng vào cổng Ngọc Khuyết Cung.

 

Trước lúc Tiêu Chính Văn chạy vào cổng Ngọc Khuyết Cung, một người đàn ông trung niên mặc quần áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn, chắn đường của anh lại.

 

“Chàng trai này, mọi chuyện đều có chừng mực, giết người chẳng qua càng khiến bản thân mình đau khổ, vậy tại sao phải đuổi cùng giết tận chứ?”

 

Người đàn ông trung niên có khí thế hơn người, trong giọng nói mang theo hàm ý chân thật đáng tin!

 

“Giết người rồi dập đầu thì được tha? Không thể nói thế được, bây giờ các ông tự mình giao hắn ra hay tôi đến Ngọc Khuyết Cung bắt người đi?”

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn cửa núi của Ngọc Khuyết Cung, giọng nói lạnh như băng.

 

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chính Văn đi vào ngoài lãnh thổ thật chứ không phải chiến trường ngoài lãnh thổ.

 

Không gian này quả thật khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy khá ngạc nhiên.

 

So với thế tục bị ô nhiễm bởi công nghiệp thì nơi này lại vẫn sơn nước hữu tình, trong rừng thi thoảng vang lên từng tiếng chim hót.

 

Ngay cả không khí cũng có mùi thơm ngọt ngào.

 

So sánh với thế tục, chỉ riêng về môi trường thôi, ngoài cảnh giới đã có ưu điểm hơn nhiều rồi.

 

“Cậu nhóc, cậu có biết Ngọc Khuyết Cung là nơi nào không? Sao có thể để cậu khinh thường được?”

 

Khí thế của người đàn ông trung niên lại tăng thêm một chút, thậm chí trên người còn xuất hiện một tia sáng màu vàng.

 

Ngay khi hai bên giằng co với nhau, trong Ngọc Khuyết Cung bỗng vang lên tiếng đồng hồ, cả Ngọc Khuyết Cung đều phóng ra luồng sáng thánh khiết.

 

Sau đó khí tức cực kỳ đáng sợ bỗng dâng lên.

 

“To gan lắm, dám làm loạn ngay trước cửa núi Ngọc Khuyết Cung”.

 

Từ trong Ngọc Khuyết Cung vang lên tiếng hừ, giọng nói đó cực kỳ có lực như thể tiếng sấm trên trời, làm chấn động cả một phương trời.

 

Dường như mỗi một chữ đều chứa ý tứ hàm xúc trời đất, mỗi một âm thanh đều chấn động.

 

Nghe thấy giọng nói này, cuối cùng Tư Mã Minh Húc cũng thở phào, chỉ cần bảo vệ được mạng này của mình thì sẽ có ngày ông ta tìm đến Tiêu Chính Văn để trả món nợ này.

 

Mặc dù ông ta không thể làm gì Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn cũng không thể động đậy dù chỉ một tấc khi đối mặt với Ngọc Khuyết Cung, dù sao hàng ngàn năm nay chưa từng có ai dám tự ý xông vào Ngọc Khuyết Cung.

 

Từ xưa đến nay, biết bao nhiêu người từng đến Ngọc Khuyết Cung, nghe nói ngay cả ông cụ năm đó khi đến Ngọc Khuyết Cung cũng phải đi bộ đến trước sơn môn, đi ba bước lạy chín lạy.

Huống gì là một người không có môn phái, càng không có lai lịch gì như Tiêu Chính Văn?
 
Chương 3200


Chỉ là hình như Tiêu Chính Văn không để tâm lắm, vẫn lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông trung niên đó nói: “Nói cách khác Ngọc Khuyết Cung các ông đã quyết tâm bao che ư?”

 

“Cậu nhóc, nhún nhường người khác thì bản thân mình cũng có lợi, làm người thì chừa lại một đường để sau này còn gặp lại nhau”.

 

Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.

 

Đừng thấy ông ta là người canh giữ Ngọc Khuyết Cung mà lầm, ông ta cũng có sức chiến đấu đáng sợ – Nhân Vương cấp sáu.

 

Dù là Tiêu Chính Văn cũng phải nghiêm túc đối đãi với đối thủ như thế này.

 

Không cần nghĩ cũng biết thực lực của Ngọc Khuyết Cung đáng sợ thế nào.

“Sau này? Mãi mãi là quá xa, chỉ nói đến hiện tại đi”.

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, tay anh đã nắm chặt lấy con dao quân đội năm cạnh trong tay áo.

 

“Cậu nhóc, lẽ nào cậu muốn đối đầu với Ngọc Khuyết Cung thật sao?”, người đàn ông trung niên nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn, trầm giọng hỏi.

 

“Vốn dĩ chỉ là ân oán giữa tôi và ông ta thôi, nhưng Ngọc Khuyết Cung ông phải muốn che chở, vậy thì chỉ đành đắc tội rồi”.

 

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng không phải loại người hiền lành, chinh chiến cả đời, Tiêu Chính Văn biết rõ đạo lý hơn ai hết rằng nếu hổ về núi thì sẽ gặp nạn.

 

“Cậu nhóc, nếu cậu ta đã thất bại, cậu hà tất gì nhất định phải lấy mạng của cậu ta? Hôm khác tôi bảo cậu ta đến tìm cậu xin lỗi là được rồi chứ gì?”, người đàn ông trung niên vẫn cật lực khuyên răn.

 

“Không thể nói như ông chứ? Là hỏi tôi và hắn không có ân oán trong quá khứ, gần đây cũng không có thù, tại sao hắn lại ngàn dặm xa xôi đến thế tục, còn lớn lối muốn xé xác tôi thành trăm mảnh?”

 

“Nếu đổi lại là ông, thì ông sẽ tha cho hắn sao?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

“Cậu nhóc, mặc dù nói là thế, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cậu một câu, mau chóng rời khỏi đây mới là cách làm thông minh”.

 

Thấy không thể nói lý với anh, giọng điệu nói chuyện của người đàn trung niên cũng trở nên cứng rắn hơn.

 

“Vậy nếu tôi không đi thì sao?”, Tiêu Chính Văn lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn người đàn ông trung niên nói.

 

“Thế thì e là thiệt cho cậu rồi”.

 

Người đàn ông vừa dứt lời không trung bỗng rung chuyển.

 

Một luồng sáng chiếu thẳng lên trời, bắn ra từ trong Ngọc Khuyết Cung.

 

Lúc này không ít các cao thủ quay về từ ngoài lãnh thổ đã lần lượt chạy đến ngoài lãnh thổ, vừa nhìn thấy tình hình, ngay cả Lý Chính Đạo và Chu Chấn Long cũng đi sát theo phía sau Tiêu Chính Văn, đứng cách Ngọc Khuyết Cung khoảng hơn mười mấy mét, đứng ở đằng xa quan sát trận đấu của Tiêu Chính Văn.

 

“Tiền bối Chu không định ra tay à?”

 

Lý Chính Đạo quay đầu sang nhìn Chu Chấn Long nhỏ giọng hỏi.

Chu Chấn Long khẽ lắc đầu nói: “Ngọc Khuyết Cung không đơn giản như thế, mặc dù mấy đại tài trong truyền thuyết đều bị nhốt ở bên ngoài, nhưng vẫn có ngày họ phải trở về”.
 
Chương 3201


“Nhà họ Chu không so được với nhà họ Lý, càng không thể so sánh với nhà họ Tư Mã, thế nên…”

 

Nói đến đây Chu Chấn Long bất lực thở dài.

 

Thật ra Chu Chấn Long không phải không muốn ra tay, mà trong hoàng tộc, nhà họ Chu không phải là gia tộc mạnh nhất, so với mấy hoàng tộc lớn ở thời kỳ thượng cổ đó, căn cơ của nhà họ Chu còn kém xa.

 

Một lần đắc tội với Ngọc Khuyết Cung và nhà họ Tư Mã đồng nghĩa với việc ép nhà họ Chu vào trong đường cùng.

 

Thế nên dù Chu Chấn Long có lòng cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn.

 

“Thảo nào, Ngọc Khuyết Cung và tộc Tư Mã có thế lực quá lớn ở ngoài lãnh thổ, nếu hai nhà đó mà kết hợp với nhau, e là chỉ có gia tộc họ Doanh mới có thể đánh lại họ”.

 

“Đáng tiếc, danh tiếng của Tiêu Chính Văn vẫn chưa truyền vào ngoài lãnh thổ, gia tộc họ Doanh lại sáng chói như vậy, không thể nào ra tay giúp đỡ”.

 

Lý Chính Đạo cũng bất lực thở dài.

 

Dù là nhà họ Lý cũng không dám dễ dàng đắc tội với Ngọc Khuyết Cung.

 

Dù sao nhà họ Lý của Lý Chính Đạo cũng không phải là hoàng tộc, mà là thế hệ sau của Tam Nguyên Lý Tịnh.

 

Mặc dù chỉ khác có một chữ, nhưng cách biệt căn cơ giữa hai gia tộc Lý không phải chỉ là một nửa.

 

Nếu hoàng tộc họ Lý lên tiếng, ít nhất Ngọc Khuyết Cung sẽ nể mặt hoàng thất Lý Đường, dù không giao Tư Mã Minh Húc ra, cũng sẽ không làm hại gì đến Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này đám người Khổng Thiên Tường cũng chạy đến ngoài lãnh thổ, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Ngọc Khuyết Cung và Tiêu Chính Văn.

 

Dù sao Tiêu Chính Văn vẫn là người đầu tiên ở thế tục đi vào ngoài lãnh thổ bằng cách này.

 

Hơn nữa người mà anh đang đuổi giết lại là thiếu cung chủ tương lai của Ngọc Khuyết Cung, nhà họ Khổng và các gia tộc khác cũng đều hết mực quan tâm chuyện này sẽ kết thúc thế nào.

 

Thái độ hiện giờ của Ngọc Khuyết Cung đã rất rõ ràng Tư Mã Minh Húc phải được bảo vệ, còn Tiêu Chính Văn thà chết không lùi được.

 

Hai bên đã đến mức giương cung bạt kiếm.

 

Chỉ thấy người đàn ông trung niên giơ tay vào không trung, một thanh kiếm dài ba tấc bay vào lòng bàn tay ông ta.

 

“Cậu có nhận ra thanh kiếm này không?”

 

Người đàn ông trung niên cầm chặt thanh kiếm dài trong tay kiêu ngạo nói.

 

Hiện tượng lạ trong Ngọc Khuyết Cung vừa rồi là do thanh kiếm này phát ra, những người ở đó gần như liếc nhìn một cái đã nhận ra thanh kiếm này – kiếm Tử Hà.

 

Đây là một trong số ít các bảo vật trấn cung của Ngọc Khuyết Cung.

 

Kiếm Tử Hà này vừa vung đòn ra thì máu đã văn tung tóe trong năm bước.

 

Vũ khí cao cấp này có cách biệt cực lớn với đao kiếm bình thường, thậm chí có thể khiến một đệ tử bình thường mạnh hơn gấp mấy lần.

 

Huống gì cảnh giới và sức chiến đấu của người đàn ông trung niên lại vượt xa Tiêu Chính Văn, có thể nói Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tiêu Chính văn vốn dĩ đã bình tĩnh cũng nổi cơn giận không tên.
“Xem ra ông định lấy thần binh ra để chèn ép tôi?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó giơ tay lên, một luồng sáng quẹt qua, kiếm tần Vương lập yuwsc bay vào trong tay Tiêu Chính Văn.
Thân kiếm Tần Vương hơi động đậy, ý chí chiến đấu bỗng dâng lên.
 
Chương 3202


Thoáng chốc vô số luồng sáng xoẹt qua, ngay cả một phương trời cũng không còn màu sắc.

 

Kiếm Tử Hà trong tay người đàn ông cũng mất đi ánh sáng, như thể đang sợ kiếm Tần Vương trong tay Tiêu Chính Văn.

 

“Hả? Đó là… kiếm Tần Vương?”

 

Gương mặt người đàn ông hiện lên vẻ ngạc nhiên, sợ hãi, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay Tiêu Chính Văn, vẻ mặt phức tạp tiến về trước một bước.

 

Tương truyền rằng kiếm Tần Vương là bảo kiếm đứng đầu trong các loại vũ khí, là ông tổ của tất cả các thanh kiếm, hơn nữa vì có quan hệ mật thiết với Thủy Hoàng Đế nên nó cũng là vũ khí mạnh nhất trong tất cả các loại kiếm nổi tiếng.

 

Trước đó ngoài lãnh thổ cũng từng có không ít các thế lực lớn đi khắp nơi tìm kiếm thanh kiếm biến mất hàng ngàn năm này, nhưng đều không có kết quả.

 

Nhưng hôm nay thanh kiếm này lại được Tiêu Chính Văn “cho gặp ánh sáng” lần nữa, sao có thể không khiến người khác kinh ngạc cho được.

 

Đồng thời trong mắt người đàn ông trung niên cũng lóe sáng một tia phức tạp, rõ ràng đã có lòng thèm muốn kiếm Tần Vương.

 

“Kiếm Tần Vương xuất hiện, e là Ngọc Khuyết Cung sẽ gặp rắc rối”.

 

Chu Chấn Long hít sâu một hơi, bất lực lắc đầu.

 

Kiếm Tần Vương có gì đáng sợ?

 

Nghe nói sở dĩ năm đó Lưu Bang có thể đánh bại được Hạng Vương là vì ông ta dẫn đầu vào cửa chiếm được kiếm Tần Vương.

 

Cách biệt giữa Lưu Bang và Hạng Vương lớn đến mức nào?

 

Nhưng ông ta vẫn dựa vào kiếm Tần Vương đánh bại Hạng Vương, cuối cùng còn ép Hạng Vương nhảy vào sông Ô.

 

Cuối cùng Hạng Vương vì muốn chạy trốn Lưu Bang mà chạy vào ngoài lãnh thổ mới thoát được một nạn.

 

Dù là Hạng Vương có biệt danh là chiến thần cũng phải cực kỳ kiêng dè thanh kiếm này, huống gì một người gác cửa của Ngọc Khuyết Cung?

 

Lúc này nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, nói đúng hơn là đang nhìn vào thanh kiếm trong tay anh.

 

Truyền thuyết về kiếm Tần Vương ở ngoài lãnh thổ quả thật quá nhiều, nhưng mọi người đều không có duyên nhìn thấy.

 

Hôm nay Tiêu Chính Văn cầm kiếm Tần Vương đuổi đến sơn môn của Ngọc Khuyết Cung, Ngọc Khuyết Cung cũng lấy thần binh kiếm Tử Hà ra.

 

Nói cách khác, trận chiến này đã không còn là trận quyết đấu của Tiêu Chính Văn và người đàn ông trung niên trước mặt này nữa, mà là trận chiến đỉnh cao của hai thần binh.

 

Tiêu Chính Văn kiêu ngạo đứng trong không trung, tay cầm kiếm Tần Vương chỉ hơi vung lên.

 

Một luồng sáng màu bạc gần như muốn chém đứt hư không, thậm chí bầu trời bị chém ra một vết nứt.

 

Ngọc Khuyết Cung lơ lửng giữa không trung cũng không ngừng rung chuyển.

Dường như cũng không chịu nổi uy lực đáng sợ này.
 
Chương 3203


Một luồng khí Đế Vương từ xa xưa không ngừng tuôn ra vào không khí, sau khi Tiêu Chính Văn vung tay lên thì lập tức tụ lại chỗ kiếm Tần Vương.

 

“Nhân Hoàng!”

 

Lý Chính Đạo lẩm bẩm nói.

 

“Cái gì? Nhân Hoàng?”, nghe thế Khổng Thiên Tường vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Lý Chính Đạo.

 

Lẽ nào Tiêu Chính Văn là cảnh giới Nhân Hoàng?

 

Không thể nào!

 

Sau đó Khổng Thiên Tường lập tức phủ nhận suy nghĩ không thực tế này, sức mạnh của cảnh giới Nhân Hoàng đáng sợ đến mức nào?

 

Nếu Tiêu Chính Văn có thực lực đó thật thì sao lại phải phí lời với một người gác cửa trước Ngọc Khuyết Cung chứ?

 

“Thời kỳ xa xưa, Chuyên Húc, Đế Cốc, Hiên Viên Hoàng Đế đều là Nhân Hoàng. Tất cả mọi người chỉ biết Đế Tân là Nhân Hoàng cuối cùng của Hoa Quốc, nhưng rất ít người biết Doanh Chính Diệc là Nhân Vương, hơn nữa ông ta mới là vị Nhân Hoàng cuối cùng của Hoa Quốc”.

 

“Nhân Hoàng truyền thừa hơn mấy chục ngàn năm, khí vận của các Đế Hoàng đều dồn hết vào gia tộc họ Doanh, thế nên hoàng đạo của kiếm Tần Vương vượt xa các thần binh khác”.

 

Lý Chính Đạo nhìn chằm chằm vào kiếm Tần Vương trong tay Tiêu Chính Văn, không khỏi tán tụng.

 

Đúng lúc này, một kiếm cắt ngang hư không chém thẳng về phía người đàn ông trước cửa Ngọc Khuyết Cung đó.

 

“Keng!”

 

Trong lúc hoảng hốt, người đàn ông trung niên vội giơ kiếm lên đỡ đòn, chỉ một đòn tấn công đã khiến mọi người hoa mắt choáng đầu, người đàn ông đó loạng choạng lùi về sau mười mấy bước.

 

“Cậu… đây…”

 

Người đàn ông trung niên không dám tin ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn, bởi vì mặc dù đòn tấn công vừa rồi không làm ông ta bị thương, nhưng kiếm Tử Hà trong tay ông ta lại xuất hiện vết nứt.

 

Đây là thần binh đấy, Tiêu Chính Văn chỉ đánh ra một đòn lại khiến thân kiếm Tử Hà xuất hiện vết nứt?

 

“Cậu Tiêu, xin hãy giơ cao đánh khẽ”.

 

Lúc này trong Ngọc Khuyết Cung bỗng vang lên một tiếng thảng thốt.

 

Có vẻ như uy thế của đòn tấn công vừa rồi đã khiến người trong Ngọc Khuyết Cung hơi kiêng dè.

 

Lúc trước Tiêu Chính Văn vẫn chưa thể phát huy được hết uy lực của kiếm Tần Vương, chỉ sợ gây ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa một khi không kiểm soát tốt thì sẽ khiến thế tục biến thành núi xác biển máu.

 

Ở ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không lo lắng đến chuyện này, thế nên chỉ một cái vung tay đã kích phát hoàn toàn khí vận Đế Vương trong kiếm Tần Vương.

 

Cho dù là năm đại danh sơn của thế tục hay Ngọc Khuyết Cung ở ngoài lãnh thổ đều không thể chịu được sự thảo phạt của khí vận Đế Vương.

 

Nếu Tiêu Chính Văn có thể sử dụng khí vận Đến Vương một cách tự nhiên thì khi trận chiến này kết thúc, e là Ngọc Khuyết Cung đã biến thành một đống nát vụn từ lâu.

 

Thế nên trưởng lão canh giữ trong Ngọc Khuyết Cung không dám mạo hiểm, chỉ đành cầu xin Tiêu Chính Văn.

 

“Không ngờ Ngọc Khuyết Cung cũng có lúc phải chịu thua?”

 

Nói rồi Chu Chấn Long hơi kiêng dè nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn hơi rung kiếm Tần Vương trong tay, cười nhạo nói: “Ồ? Bảo tôi dừng tay? Chẳng phải lúc nãy các ông còn muốn trấn áp tôi bằng thần binh đó sao?”
 
Chương 3204


 

“Có phải trong mắt các ông, thế tục không có vũ khí lợi hại như thần binh? Thế tục chỉ có thể để mặc các ông định đoạt?”

 

“Là người của các ông luôn miệng nói muốn đến giết tôi. Bây giờ thấy ông ta không đánh lại tôi thì các ông lại muốn bênh vực? Thế giới này nào có chuyện tốt như vậy”.

 

“Hôm nay nếu Ngọc Khuyết Cung các ông không giao người ra, tôi sẽ khiến hắn biến mất khỏi thế giới này”.

 

Nói rồi kiếm Tần Vương trong tay Tiêu Chính Văn bỗng lóe sáng, thậm chí người đứng xem trận đấu cách đó mấy chục cây số cũng có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh lướt qua người.

 

“Cậu Tiêu, khoan hãy ra tay. Tôi sẵn lòng thay Ngọc Khuyết Cung đền tội với cậu Tiêu”.

 

Vừa dứt lời, một ông lão mặc đồ trắng nhanh chân từ trong Ngọc Khuyết Cung bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn, mỉm cười nói.

“Có thể! Nhưng phải đền bằng mạng của Tư Mã Minh Húc”.

 

Tiêu Chính Văn mặt vẫn lạnh lùng nói.

 

“Tiêu Chính Văn, giết người không phải chỉ dập đầu là xong, mày là cái thá gì mà dám khiêu khích với Ngọc Khuyết Cung”.

 

Lúc này Tư Mã Minh Húc trốn trong Ngọc Khuyết Cung đã hoảng loạn nãy giờ, ngay khi Thất trưởng lão chủ động xuất hiện khuyên giải với Tiêu Chính Văn, hắn đã có linh cảm không hay.

 

“Hừ, chuyện đến nước này mà mày còn dám ngông nghênh ở đây à? Được lắm!”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, giờ kiếm Tần Vương lên, nhắm chuẩn về phía Ngọc Khuyết Cung.

 

Thấy cảnh này, Thất trưởng lão không khỏi cười khổ.

 

Trước đó cụ ta từng nghe nói đến tên của Tiêu Chính Văn, nhưng cho dù Tiêu Chính Văn có nổi tiếng đến mức nào, cụ ta cũng chỉ khịt mũi cho qua, dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ là có chút danh tiếng trong thế tục mà thôi.

 

Làm sao có thể so sánh được với Ngọc Khuyết Cung chứ?

 

Hơn nữa một chàng trai ở cảnh giới Nhân Vương còn lâu mới được cụ ta xem trọng.

 

Nhưng hôm nay cuối cùng cụ ta cũng nhận ra Tiêu Chính Văn là người không thể nào chọc vào được.

 

“Cậu Tiêu… tôi xin cậu nể tình Tư Mã Minh Húc chỉ là phạm lỗi lần đâu mà tha cho nó. Dù sao nó cũng là người tiếp quản mà Ngọc Khuyết Cung chọn ra, nếu…”

 

“Sớm biết có ngày hôm nay, sao ngay từ đầu phải làm thế. Như ông nói đây, anh ta là thiếu cung chủ tương lai của Ngọc Khuyết Cung, các ông không nhận thức được từng lời nói hành động của anh ta sao?”

 

“Nếu đã như thế thì khi anh ta đến thế tục giết tôi, tại sao các ông lại không khuyên? Có phải các ông nghĩ chỉ cần anh ta ra tay, Tiêu Chính Văn tôi chắc chắn sẽ chết không?”

 

“Thiếu cung chủ của các ông giết một con kiến nhỏ bé ở thế tục không đáng để nhắc đến sao?”

 

Tiêu Chính Văn nói thế, ngay cả Thất trưởng lão cũng nghẹn họng.

 

Sự thật đúng như Tiêu Chính Văn nói, mặc dù lúc đó cụ ta đã nhắc nhở Tư Mã Minh Húc không được giết Tiêu Chính Văn với danh nghĩa Ngọc Khuyết Cung, nhưng cụ ta chỉ làm thế mà thôi.

 

Cụ ta nghĩ Tư Mã Minh Húc không thể nào thua Tiêu Chính Văn.

Nhưng kết quả lại khiến ông già sống mấy trăm năm như cụ ta cũng không ngờ đến được, Tư Mã Minh Húc không chỉ thua Tiêu Chính văn mà còn bị Tiêu Chính Văn đuổi đến tận cửa nhà.
 
Chương 3205


Thấy Thất trưởng lão chắp tay với Tiêu Chính Văn, Tư Mã Minh Húc cảm thấy không ổn.

 

Có vẻ Thất trưởng lão định hi sinh Tư Mã Minh Húc để bảo vệ Ngọc Khuyết Cung.

Thầm mắng Thất trưởng lão vài câu, Tư Mã Minh Húc cũng không kịp nghĩ nhiều đã biến thành một luồng sáng chạy ra khỏi Ngọc Khuyết Cung.

 

Hắn biết rất rõ chỉ cần Thất trưởng lão gật đầu, Ngọc Khuyết Cung chắc chắn sẽ trói tay chân hắn lại giao cho Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn chỉ liếc nhìn Tư Mã Minh Húc chạy trốn, không vội đuổi theo mà lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên: “Giữa chúng ta cũng nên dứt điểm mới được chứ nhỉ”.

 

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ tay lên vung một kiếm ra.

 

Người đàn ông trung niên vội vàng giơ kiếm lên đỡ, nhưng vừa chạm vào thì ông ta đã biến thành một luồng sáng, sau đó nổ tung mà chết.

 

Chỉ vỏn vẹn một đòn tấn công.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Khổng Thiên Tường và Lương Cảnh Long gần như kinh ngạc đến rớt cằm.

 

“Không… không thể nào!”, Khổng Thiên Tường không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

 

Đó là cao thủ Nhân Vương cấp sáu đấy, chỉ một chiêu đã biến thành khói bụi?

 

Mà Tư Mã Minh Húc chạy khỏi Ngọc Khuyết Cung nhưng không dám chạy đến nhà họ Tư Mã, không phải vì lo nhà họ Tư Mã cũng sẽ giao hắn cho Tiêu Chính Văn, mà là khoảng cách quá xa, Tư Mã Minh Húc không chắc Tiêu Chính Văn có bám chặt theo sau không.

 

Một khi bị Tiêu Chính Văn đuổi kịp nửa đường thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

 

Nghĩ đến đây, Tư Mã Minh Húc trợn mắt, lập tức nảy ra ý.

 

Chỉ cần chạy đến Hoa Quốc thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ ném chuột sợ vỡ bình vì tránh làm người vô tội bị thương.

 

Nghĩ đến đây Tư Mã Minh Húc cố hết sức chạy trốn thẳng đến thế tục.

 

Chỉ là Tư Mã Minh Húc vừa chạy về đến bầu trời Âu Lục thì Tiêu Chính Văn đã đuổi theo ngay phía sau, cách hắn không đến một trăm mét.

 

“Tiêu Chính Văn! Mày…”

 

Lúc này Tư Mã Minh Húc quả thật khóc không ra nước mắt, ngay khi hắn chạy ra khỏi Ngọc Khuyết Cung đã thấy Tiêu Chính Văn ra tay với người gác cửa, theo tính toán của hắn trận chiến của Tiêu Chính Văn với người gác cửa ít nhất cũng phải đánh đến tám giờ.

 

Một tiếng đồng hồ đủ để hắn chạy đến lãnh thổ Hoa Quốc rồi, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể giết người gác cửa đó chỉ trong vòng một chiêu.

 

Thấy Tiêu Chính Văn càng đến gần mình, Tư Mã Minh Húc hoàn toàn tuyệt vọng.

Xem ra mình không thể chạy đến Hoa Quốc được rồi, chuyện đã đến nước này có muốn chạy về ngoài lãnh thổ cũng đã không kịp nữa, Tiêu Chính Văn sẽ không cho hắn cơ hội này.
 
Chương 3206


“Chẳng phải mày muốn giết tao sao? Cứ thế đã định trước giữa hai chúng ta chỉ có thể có một người sống”.

 

Nói rồi khoảng cách giữa Tiêu Chính Văn và Tư Mã Minh Húc lại kéo gần mấy chục mét nữa.

Advertisement

Thấy Tiêu Chính Văn đã gần mình trong gang tấc, Tư Mã Minh Húc dứt khoát dừng lại, xoay người nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Sao thế, không chạy nữa à?”

 

Tiêu Chính Văn nở nụ cười đầy vẻ thích thú nhìn Tư Mã Minh Húc.

 

“Tiêu Chính Văn, mày nghĩ giết được tao thì mày sẽ thắng sao? Nói cho mày biết, sau khi tao chết, nhà họ Tư Mã sẽ không tha cho mày đâu. Tao đường đường là hoàng tộc của gia tộc Tư Mã, tuyệt đối không bị một tên hèn hạ như mày giết đâu”.

Advertisement

“Tư Mã Minh Húc tao sinh ra là anh hùng hào kiệt, chết cũng là ma anh hùng. Nhưng Tiêu Chính Văn, mày nghĩ cho kỹ đây, sau này mày sẽ bị nhà họ Tư Mã xé xác, chôn cùng tao thôi”.

 

Vừa dứt lời, Tư Mã Minh Húc bỗng rút kiếm ra dưới cái nhìn chằm chằm cực kỳ hoảng sợ của tất cả mọi người, thanh kiếm xoay chuyển rồi đặt lên cổ mình.

 

“Được, tao đợi xem”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười, chắp hai tay ra sau lưng lạnh lùng nhìn Tư Mã Minh Húc.

 

“Phụt!”

 

Tư Mã Minh Húc hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn thế giới này lần nữa, sau đó dùng sức cắt một đường.

 

Máu chảy xuống dọc theo cổ của Tư Mã Minh Húc, thi thể hắn rơi xuống từ trên không trung.

 

“Tư Mã… Tư Mã Minh Húc chết rồi?”

 

Hàn Hương Nhi trợn tròn mắt, không dám tin nhìn thi thể Tư Mã Minh Húc rơi xuống.

 

Lúc này đám người Không Thiên Tường đều im như thóc, thậm chí không dám thở mạnh, nhất là Lương Cảnh Long càng sợ đến mức run cầm cập.

 

Trước đó họ còn tự đắc cho mình là thế tử gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ nên không thèm xem Tiêu Chính Văn ra gì.

 

Nhưng so với Tư Mã Minh Húc, họ chẳng đáng gọi là thế tử gì kia?

 

Trong mắt nhà họ Tư Mã, họ thậm chí còn chẳng bằng một con chó.

 

Nhưng cuối cùng Tiêu Chính Văn vẫn ép buộc Tư Mã Minh Húc phải chết, hơn nữa còn ép Tư Mã Minh Húc tự sát trước mặt các cao thủ ngoài lãnh thổ.

 

Tiêu Chính Văn chỉ liếc nhìn thi thể Tư Mã Minh Húc một cái, sau đó xoay người rời đi.

 

Thoáng chốc gần như cả thế giới đều xôn xao.

 

Đầu tiên là chém chết sứ giả của Huyền Thiên Đạo Cung, giờ lại cứng rắn ép chết Tư Mã Minh Húc, hơn nữa còn lấy kiếm chèn ép Ngọc Khuyết Cung, ngay cả Thất trưởng lão của Ngọc Khuyết Cung cũng phải cúi đầu chịu thua Tiêu Chính Văn.

 

Đây đã không thể hình dung bằng từ kinh hãi thế tục được nữa, bởi vì lần này Tiêu Chính Văn phải đối mặt với thế lực lớn thật sự ở ngoài lãnh thổ.

 

So ra năm đại danh sơn quá nhỏ bé, thậm chí trước mặt Ngọc Khuyết Cung, người của năm đại danh sơn chẳng có tư cách để nói chuyện nữa là.
Xem ra là do chúng ta xem thường Tiêu Chính văn rồi, trước đó tôi còn nghĩ ít nhất cậu ta vẫn còn mấy chục năm nữa mói có thẻ dần trưởng thành… Nhưng kết quả hôm nay của cậu ta để để chứng minh mọi thứ.”

Chu Chấn Long nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn không khỏi thở dài nói.

“Tôi lại không nghĩ như thế, nhớ đến lần đầu gặp cậu ta, cậu ta vẫn chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp một, đến giờ chỉ mới có mấy tháng ngắn ngủi.”
 
Chương 3207


 

“Lẽ nào mấy thế tử chúng ta chỉ có thể làm nhân vật phụ cho thời đại này thôi sao?”

 

Lý Chính Đạo ngưỡng mộ nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn.

 

So với Tiêu Chính Văn, mấy thế tử như họ quả thật không đáng được nhắc đến.

 

Dù Lý Chính Đạo có cả ngàn câu không phục, nhưng ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua trước chiến tích của Tiêu Chính Văn.

 

“Đúng thế, cậu ta quá xuất sắc, cũng may lúc đó Chu Thụy Chân không đắc tội quá thê thảm với cậu ta, nếu không rất khó tưởng tượng đến cảnh nhà họ Chu bị người ta chặn ngay trước cửa đòi người”.

 

Chu Chấn Long cười khổ, lắc đầu nói.

 

So sánh với Tiêu Chính Văn, thế tử Chu Thụy Chân của nhà họ Chu đúng là không đáng nhắc đến, cũng may lúc đó Tiêu Chính Văn giơ cao đánh khẽ, nhà họ Chu mới không mất mặt trước nhiều người.

 

Chuyện đã đến nước này, người hối hận nhất không ai khác là Hứa Tinh Nhi.

 

Nếu lúc trước Tiêu Chính Văn vẫn chỉ vang danh ở thế tục thì từ ngày hôm nay danh tiếng của Tiêu Chính Văn đã truyền ra khắp ngoài lãnh thổ rồi.

 

Đến lúc đó sẽ có biết bao thế lực lớn chủ động làm quen, kéo quan hệ?

 

Sẽ có biết bao cô gái gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ chủ động muốn kết hôn với Tiêu Chính Văn?

 

Đến lúc đó Hứa Tinh Nhi cô ta xem là cái gì chứ?

 

Nếu thầy của cô ta truy cứu, trách tội cô ta vì chuyến đi này cô ta không thể xây dựng quan hệ tốt với Tiêu Chính Văn, bản thân cô ta cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả.

 

Còn Khổng Thiên Tường cũng siết chặt nắm đấm, trận chiến hôm nay của Tiêu Chính Văn là cú sốc quá lớn với hắn.

 

Thậm chí có thể nói đã phá vỡ hoàn toàn lòng tự tôn của hắn.

 

Nhưng sự đố kỵ chỉ là một mặt, sức chiến đấu đáng kinh ngạc mà Tiêu Chính Văn thể hiện càng là thứ hắn không theo kịp.

 

Khổng Thiên Tường vẫn rất có tự giác rằng nếu để hắn đấu với Tiêu Chính Văn, thì hắn không có lòng tin có thể sống đến hai chiêu.

 

“Lần này vào Huyền Thiên Đạo Cung, mình chắc chắn phải cố gắng hơn. Đợi đến ngày mình quay lại thế tục, mình nhất định sẽ phân cao thấp với Tiêu Chính Văn”.

 

Khổng Thiên Tường nghiến răng ken két, cực kỳ không cam lòng nói.

 

Lúc này dù là các thế lực lớn ngoài lãnh thổ nhận được tin tức cũng không dám xem thường Tiêu Chính Văn nữa, chứ đừng nói là đám thế tử bọn họ.

 

Dù là Thiên Cung Bắc Cực hay Thiên Vương Các cũng phải nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt khác.

 

Trước đó các thế lực lớn này đều vô cùng xem thường Tiêu Chính Văn, bởi vì thế tục đã bị họ gọi là nơi lưu lạc, không thể xuất hiện thêm bất kỳ một thiên tài xuất chúng nào nữa.

 

Nhưng trận chiến của Tư Mã Minh Húc và Tiêu Chính Văn đồng nghĩa với việc đang lấy sự thật vả một cái thật đau vào mặt của họ.

 

Người đứng đầu thế hệ trẻ ngoài lãnh thổ thì sao?

 

Ngôi sao mới tương lai của hoàng tộc Tư Mã thì thế nào?

Chẳng phải cũng bị Tiêu Chính Văn ép bức đến mức tự sát đó sao?
 
Chương 3208


Lúc này bên phía Long Kinh, Tần Vũ bận đến độ đầu tóc rối tung.

 

Cũng không biết là thế nào, tự dưng ông Lý, mấy trưởng lão võ tông đều tìm đến tận cửa.

 

Thậm chí ngay cả năm đại danh sơn cũng bảo đại diện đến, hơn nữa còn có mấy gương mặt lạ đến cùng mấy người này, chỉ trong thoáng chốc Tần Vũ đã bận tối mặt tối mũi.

 

“Cậu Tần, chúng tôi ngàn phương xa xôi chạy đến từ ngoài lãnh thổ là muốn gặp cậu Tiêu, mong cậu có thể tiện thể giúp bọn tôi thông báo một tiếng”.

 

“Đúng thế, chúng tôi không có ác ý gì, chúng tôi chỉ mong có thể được làm quen với cậu Tiêu mà thôi”.

 

“Cậu Tần, chỉ cần cậu giúp chúng tôi chuyển lời, cho dù đưa ra bất cứ điều kiện gì, chúng tôi cũng có thể đáp ứng”.

 

Mọi người anh một câu, tôi một câu nói đến mức Tần Vũ đau cả đầu.

 

“Các vị, mọi người đều là bạn của ông Lý, nếu đã đến tìm tôi chứng tỏ xem trọng tôi đây, chuyển lời thì được, nhưng vua Bắc Lương có thời gian gặp các vị hay không thì phải xem tình hình”.

 

Tần Vũ vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chính Văn.

 

“Cậu Tiêu, không biết bây giờ cậu có tiện không, chỗ tôi có mấy người bạn muốn gặp cậu”.

 

Tiêu Chính Văn nghe đầu bên kia điện thoại hình như rất ồn, nhíu mày nói: “Bạn gì? Có chuyện gì à?”

 

“Chuyện này…”

 

Tần Vũ thấy hơi khó xử do dự, sau đó chính trực nói: “Là mấy người bạn đến từ ngoài lãnh thổ, nghe nói họ muốn làm quen với cậu, cậu xem…”

 

“Tôi không rảnh, cứ để họ đợi đi”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn bèn cúp máy.

 

Không đợi Tiêu Chính Văn cúp máy, Tần Vũ đã vội vàng nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đợi đã, trong số đó có một ông lão nói muốn phân định lại phạm vi thế lực với giới chính trị chúng ta”.

 

Cái gì?

 

Tiêu Chính Văn nghe thấy lời này thì không khỏi nhíu mày nói: “Anh nói cái gì? Bọn họ muốn phân định phạm vi thế lực với giới chính trị?”

 

Điều này tượng trưng cho điều gì đã không cần phải nói thêm nữa, rõ ràng chính là mấy thế lực vùng ngoài lãnh thổ này định lập nên một đất nước mới ngay bên trong lãnh thổ Hoa Quốc!

 

“Không sai, ông ta nói ông ta đại diện cho Đế Vương Các, hy vọng chúng ta có thể phân định cho họ một phạm vi thế lực để tiện cho người của họ có chỗ ở và sinh sống sau khi trở về”.

 

Tần Vũ khó xử nói.

 

Chuyện lớn như thế, Tần Vũ nào có quyền quyết định?

 

Mà nếu trình báo chuyện này lên Thiên Tử thì anh ta lại cảm thấy có phần không được thoả đáng.

 

Dù gì đây cũng không phải cuộc chiến tranh giữa các nước đối địch với nhau mà là vấn đề hình thành nên giữa một số thế lực bên trong nội bộ chính Hoa Quốc, hơn nữa hiện tại đối phương cũng chỉ nói muốn nói chuyện với Hắc Băng Đài và Tiêu Chính Văn.

 

Nói cách khác, chỉ khi bọn họ nói tới một trình độ nhất định thì đối phương mới trực tiếp báo cho Thiên Tử biết chuyện này.

Trong lòng Tần Vũ càng hiểu rõ dù Thiên Tử biết được chuyện này thì tới cuối cùng vẫn phải để cho Tiêu Chính Văn đứng ra giải quyết, vậy nên Tần Vũ mới mượn cơ hội này để gọi một cuộc điện thoại tới cho Tiêu Chính Văn.
 
Chương 3209


“Để cho người của họ có nơi ở và sinh sống sau khi trở về ư? Bọn họ làm được bao nhiêu cho Hoa Quốc? Có tư cách gì cắt xén lãnh thổ của chúng ta!”

 

“Anh Tần, anh đừng can dự vào chuyện này nữa, giờ tôi sẽ tới Hắc Băng Đài!”

 

Tiêu Chính Văn nói xong bèn cúp máy.

 

Anh hoàn toàn không thể ngờ được người của Đế Vương Các lại xuất hiện muốn cướp địa bàn vào thời điểm này!

 

Có thể nói là nắm bắt thời gian và cơ hội vừa khéo, Tiêu Chính Văn vừa mới giết người gác cửa của Ngọc Khuyết Cung, có thể nói rằng đã đắc tội với Ngọc Khuyết Cung rồi.

 

Hơn nữa còn ép chết cả Tư Mã Minh Húc, cũng kết nên mối thù rất sâu với nhà họ Tư Mã.

 

Vào thời điểm này, đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ không đắc tội với Đế Vương Các!

 

Đối phương rất có khả năng đã nắm bắt được loại tâm lý này của Tiêu Chính Văn nên mới đưa ra yêu cầu vô lý như thế vào thời điểm này.

 

Đế Vương Các hoàn toàn không giống với nhà họ Tư Mã và Ngọc Khuyết Cung, rất nhiều thế gia hoàng tộc của Hoa Quốc đều là thành viên của Đế Vương Các, vậy nên đại diện của Đế Vương Các chính là đại đa số hậu duệ của Hoa Quốc.

 

Đắc tội với Đế Vương Các cũng đồng nghĩa với việc đồng thời đắc tội với mấy chục hoàng tộc từng thống trị muôn dân trong lịch sử Hoa Quốc!

 

Sau khi cúp điện thoại, Tần Vũ bình thản ra hiệu cho mọi người rằng Tiêu Chính Văn sắp sửa tới rồi, sau đó lại cử người mời tất cả mọi người vào bên trong phòng hội nghị vừa uống trà vừa đợi Tiêu Chính Văn.

 

Mãi tới sau khi mọi người đi khuất, ông Quý mới tiến lên trước một bước, nói với Tần Vũ: “Tổng tư lệnh Tần, bên phía vua Bắc Lương nói thế nào?”

 

Tần Vũ nghe vậy thì hít sâu vào một hơi, lắc đầu thở dài nói: “Bên phía cậu Tiêu vẫn chưa nói rõ, có điều thái độ của cậu ấy đã hết sức rõ ràng rồi”.

 

“Từ trước tới nay, Đế Vương Các chưa từng đóng góp được gì cho Hoa Quốc, còn về yêu cầu muốn phân định lại phạm vi thế lực của bọn họ, ông cho rằng cậu Tiêu sẽ đáp ứng sao?”

 

Nói xong, Tần Vũ đẩy cửa bước về phía phòng hội nghị, trước khi Tiêu Chính Văn tới nơi, anh ta buộc phải khôn khéo để ổn định được đám người này trước!

 

Ông Quý bất lực lắc đầu thở dài, thật ra ông ta cũng không muốn làm người trung gian như thế này, vậy nhưng thế lực của đối phương ở vùng ngoài lãnh thổ quả thực quá lớn mạnh, nhà họ Quý căn bản không dám đắc tội với đối phương!

 

Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Chính Văn đã tới Hắc Băng Đài, Tần Vũ cử người mời Tiêu Chính Văn vào trong phòng hội nghị, lúc này, bên trong phòng hội nghị đã không còn chỗ trống, mọi người đều đang liên mồm bàn tán về chuyện Tư Mã Minh Húc tự sát.

 

“Với sự hiểu biết của tôi về nhà họ Tư Mã thì tuyệt đối sẽ không tuỳ ý hành sự!”

 

“Dù là nhà họ Tư Mã thì cũng có thể làm được gì? Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn họ căn bản chẳng thể điều động được cao thủ trong gia tộc tới thế tục, cửa một hai đại diện tới, kết quả cũng sẽ chẳng khá khẩm hơn cái vị sứ giả của cổ tộc nhà họ Ấn kia được bao nhiêu!”
“Tôi thấy cũng chưa chắc, chỉ cần Tiêu Chính văn đồng ý để cho Đế vương Các ở lại trong Hoa Quốc, vậy thì cục diện ngược lại sẽ càng trở nên bất lợi hơn với Tiêu Chính Văn! Nhà họ Tư Mã có lớn mạnh tới đâu thì cũng có thể lớn hơn Đế Vương Các được hay sao?”
Đám người nhao nhao bàn luận, hầu hết đều đang phán đoán hành động tiếp theo của Tiêu Chính Văn.
 
Chương 3210


Khi cửa phòng hội nghị mở ra thêm lần nữa, chỉ thấy Tiêu Chính Văn ăn mặc hết sức xuề xòa, biểu cảm vô cùng nghiêm túc tiến từ bên ngoài vào, một ông lão ngồi ngay trên đầu đứng dậy trước tiên, nói: “Chào cậu Tiêu!”

 

Tiêu Chính Văn quay đầu lại liếc nhìn ông lão một cái, nhíu mày nói: “Ông cụ, xin hỏi ông là?”

 

“Tôi là Bạch Chiến Sinh của Đế Vương Các!”

 

Mặc dù ông lão đã bạc trắng cả đầu, thế nhưng kể ra thì vẫn còn hồng hào nhuận sắc.

 

Đặc biệt là lúc ông ta nói ra tên của mình thì trên mặt còn mang theo vẻ cao ngạo rất rõ.

 

Mặc dù bản thân Bạch Chiến Sinh cũng chẳng nổi danh gì, thế nhưng ông ta vẫn còn một cậu em trai tên là Bạch Chiến Ngọc!

 

Người này chính là sát thần Bạch Khởi – một trong số tứ đại kiếm thị!

 

Chỉ dựa vào thân phận này thôi cũng là thứ mà những người đang có mặt ở đây theo không kịp rồi.

 

Có thể móc nối quan hệ với sát thần Bạch Khởi, việc này không chỉ có thể diện với các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ mà ở trong nội bộ Đế Vương Các, Bạch Chiến Sinh cũng cực kỳ được tôn sùng.

 

“Lần này tôi đại diện cho Đế Vương Các tới đây gặp mặt cậu Tiêu!”, Bạch Chiến Sinh cố tình tỏ rõ thân phận của bản thân thêm lần nữa.

 

Thế lực và tầm ảnh hưởng sau lưng Đế Vương Các đương nhiên không cần phải nói nhiều!

 

Dù là ở vùng ngoài lãnh thổ thì cũng là thế lực mạnh mẽ đủ để đối kháng với Thiên Đạo Minh Ước!

 

Mà lúc này, Bạch Chiến Sinh lại tỏ rõ thân phận chính là muốn cảnh cáo Tiêu Chính Văn, ông ta không lấy thân phận cá nhân ra để nói chuyện với Tiêu Chính Văn mà đang đại diện cho cả Đế Vương Các!

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, không nói gì mà ngồi ngay xuống vị trí chủ toạ vẫn đang còn trống.

 

“Lẽ nào Tiêu Chính Văn không bất ngờ chút nào hay sao?”, Bạch Chiến Sinh không khỏi nhíu mày.

 

Tiêu Chính Văn có thân phận gì? Hiện tại Đế Vương Các đích thân tới tìm cậu ta, nếu đổi lại là người khác, dù không vui mừng khôn xiết thì trên mặt cũng sẽ mang theo một nụ cười vui vẻ mới đúng!

 

Thế nhưng trên mặt Tiêu Chính Văn lại không có chút biểu cảm nào, bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy!

 

“Có gì đáng để bất ngờ? Các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ không phải đã trở về thế tục rồi hay sao? Hơn nữa, có quá nửa lãnh thổ của Âu Lục và Phi Lục đã rơi vào trong tay thế lực vùng ngoài lãnh thổ rồi!”

 

“Còn về Mỹ Lục, không phải bọn họ trước nay đều là con chó săn của thế lực vùng ngoài lãnh thổ hay sao?”

 

Tiêu Chính Văn vừa mới thốt ra mấy lời này, Bạch Chiến Sinh ngây ra, sau đó lại nở một nụ cười nói: “Được! Xem ra cậu Tiêu đều nhìn thấu cả những chuyện lớn trong thiên hạ hiện giờ!”

 

“Theo như tôi được biết, cậu Tiêu cả đời chinh chiến, cúc cung tận tuỵ vì Hoa Quốc, đặc biệt còn làm được không ít chuyện tốt cho người dân Hoa Quốc!”

 

“Hiện tại, các thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ vùng vẫy trở về thế tục, tôi tin rằng cậu Tiêu đã gặp người của huyết tộc rồi, còn cả người của cổ tộc nhà họ Ấn, có lẽ cậu Tiêu cũng chẳng xa lạ gì!”

 

“Mà bọn họ cũng chỉ là một số thế lực nhỏ ở vùng ngoài lãnh thổ mà thôi, nếu như toàn bộ các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ đều trở về, e rằng với năng lực của cậu Tiêu, muốn bảo vệ chu toàn cho Hoa Quốc cũng không đơn giản cho lắm nhỉ!”

“Đặc biệt là đối với những người dân bình thường kia mà nói, sự an toàn càng khó được bảo đảm hơn!”
 
Chương 3211


Bạch Chiến Sinh nói đầy sâu xa.

 

Tiêu Chính Văn vừa nghe vừa liên tục gật đầu, mặc dù Tiêu Chính Văn cũng hiểu rõ hàm ý trong những lời nảy của ông ta, thế nhưng không thể không thừa nhận rằng dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ có một mình, căn bản chẳng thể chăm lo được cho hàng trăm triệu người dân Hoa Quốc!
Advertisement

 

“Vậy ý của ông là gì?”

 

Thấy cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng lên tiếng, Bạch Chiến Sinh vội vàng bổ sung thêm: “Kỳ thực ý tôi cũng đơn giản, Hoa Quốc chúng ta cũng là một thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, điểm này, tôi tin rằng không chỉ cậu Tiêu mà tất cả những người ở đây đều biết rõ”.

 

“Vậy nên tôi đánh bạo, hy vọng cậu Tiêu có thể đồng ý để cho năm đại danh sơn và người của Đế Vương Các chúng tôi được phân tán vào ở trong các thành phố trung tâm lớn của Hoa Quốc!”

 

“Như vậy thì có người của chúng tôi trấn giữ, những cao thủ vùng ngoài lãnh thổ của Âu Lục và Mỹ Lục kia cũng sẽ cảm thấy kiêng dè, hơn nữa cũng có thể giảm đi áp lực không nhỏ cho cậu Tiêu!”
Advertisement

 

Không thể không nói, mặc dù Đế Vương Các có ý muốn lấy đi một nửa giang sơn của Hoa Quốc, thế nhưng quả thực vẫn đang suy xét vấn đề từ an nguy của người dân Hoa Quốc!

 

Có điều sau khi mấy người bọn họ vào trong các thành phố trung tâm của Hoa Quốc sinh sống, cùng với sự luân chuyển của thời gian, Thiên Tử Hoa Quốc rất có khả năng sẽ bị bọn họ đá văng!

 

Suy cho cùng, mục đích của bọn họ cũng hết sức rõ ràng, chính là muốn cướp đi giang sơn của Hoa Quốc, tranh đoạt uy danh trong lòng người dân Hoa Quốc cùng với Tiêu Chính Văn!

 

Nói thẳng ra thì chính là vì tín ngưỡng của mấy tỉ dân.

 

Bạch Chiến Sinh vừa nói dứt lời, gần như tất thảy mọi người đều nín thở nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Ngay cả hai người ông Quý và Tần Vũ cũng vô cùng lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn!

 

 

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn không phải là Thiên Tử Hoa Quốc, thế nhưng lời anh nói cũng rất có trọng lượng ở trước mặt Thiên Tử!

 

Thậm chí có thể nói việc yêu ghét của Tiêu Chính Văn có thể trực tiếp ảnh hưởng tới quyết định của Thiên Tử!

 

Hoa Quốc rốt cuộc sẽ phân lập cùng trị hay là duy trì hiện trạng đều phụ thuộc vào một câu nói của Tiêu Chính Văn!

 

Nếu như Tiêu Chính Văn gật đầu đồng ý, vậy thì sau này, quyền tiếng nói của giới chính trị ở Hoa Quốc sẽ trở nên cực kỳ yếu kém, những cao thủ trở về từ vùng ngoài lãnh thổ cũng danh chính ngôn thuận có được quyền tiếng nói!

 

Thậm chí sẽ còn nhận được không ít đặc quyền, giống như rất nhiều cao thủ trở về từ vùng ngoài lãnh thổ của Âu Lục vậy, có thể tuỳ ý quyết định việc sống chết của người khác, thậm chí là tương lai của cả một thành phố!

 

Hơn nữa, thứ mà chuyện này ảnh hưởng tới sau cùng vẫn là danh vọng cá nhân của Tiêu Chính Văn!

 

Có thể nói, từ trước tới nay, Tiêu Chính Văn chính là chiến thần trong lòng tất cả người dân Hoa Quốc!

 

Là tín ngưỡng trong lòng tất cả mọi người, từ dân thường tới quân đội của cả Hoa Quốc!

 

Nếu như Tiêu Chính Văn đồng ý với đề nghị cùng cường giả vùng ngoài lãnh thổ cai trị Hoa Quốc, uy tín của anh sẽ giảm sút, thậm chí có thể sẽ giống như những người kiệt xuất trong lịch sử kia, rất nhanh sẽ bị đắm chìm trong dòng chảy thời gian!

Người đời sau thậm chí ngay cả cái tên của Tiêu Chính Văn cũng không nhiều nữa!

“Cậu Tiêu thật ra trong khoảng thời gian gần đây, cạu đã khiến cho rất nhiều thế lực lớn vô cùng bất mãn, đặc biệt là vào ngày hôm nay. thông tin Tư Mã Minh Húc rút kiếm tự sát đã lan truyền khắp vùng ngoài lãnh thổ rồi!”
 
Chương 3212


“Lại nói, đệ tử Thiên Minh Tử của Thiên Cung Bắc Cực cũng đã chết trong tay cậu Tiêu, đối với cậu mà nói thì hai chuyện này đều cực kỳ bất lợi!”

 

“Nếu như cậu Tiêu có thể đáp ứng đề nghị của Đế Vương Các chúng tôi, tới lúc đó, Đế Vương Các nhất định sẽ tự mình ra mặt dẹp yên chuyện này cho cậu Tiêu!”

 

“Tôi tin rằng chắc hẳn cậu Tiêu cũng nghe nói tới Đế Vương Các chúng tôi từ hai người Lý Chính Đạo và Chu Chấn Long rồi”.

 

“Với địa vị của Đế Vương Các, chỉ cần một câu nói, nhà họ Tư Mã và Thiên Cung Bắc Cực tuyệt đối sẽ không vì chuyện quá khứ mà làm khó cậu Tiêu!”

 

“Dù là bên phía cổ tộc nhà họ Ấn và huyết tộc thì Đế Vương Các cũng có thể ra mặt nói đỡ, mọi người hoàn toàn có thể dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp, không biết ý của cậu Tiêu thế nào?”

 

Thấy Tiêu Chính Văn trầm mặc hồi lâu, Bạch Chiến Sinh dứt khoát quăng mồi nhử về phía anh!

 

Những lời này của Bạch Chiến Sinh tuyệt đối không phải là ăn nói bừa bãi, với danh vọng và tầm ảnh hưởng của Đế Vương Các, nếu như thật sự nói đỡ cho Tiêu Chính Văn một câu thì dù những thế lực này hận Tiêu Chính Văn tới tận xương tuỷ thì cũng phải cân nhắc cẩn thận!

 

Vì Tiêu Chính Văn mà đắc tội với Đế Vương Các thì chẳng khác gì vứt quả dưa để nhặt hạt vừng!

 

Huống hồ, vì một kẻ đã chết mà đối địch với những người đang sống vốn không phải phong cách hành sự nhất quán của các gia tộc lớn vùng ngoài lãnh thổ này!

 

“Ông Bạch nói chí phải, vì an nguy của người dân Hoa Quốc, tôi đồng ý với đề nghị của ông Bạch!”

 

Tiêu Chính Văn vừa mới thốt ra, đừng nói là Bạch Chiến Sinh ngẩn ra tại chỗ mà ngay cả Tần Vũ cũng sửng sốt!

 

Ban nãy ở bên trong điện thoại, rõ ràng anh ta nghe thấy một tiếng hừ lạnh tanh của Tiêu Chính Văn, hơn nữa với tính khí của Tiêu Chính Văn thì tuyệt đối không thể hai tay dâng giang sơn cho người ta như thế?

 

Anh ta không tin Tiêu Chính Văn không nhìn ra được mục đích thật sự của mấy người này!

 

Lẽ nào Tiêu Chính Văn…

 

Thật ra Tiêu Chính Văn cũng chẳng phải không từng nghĩ tới những điều này, hơn nữa bảo toàn cho Thiên Tử cũng luôn là giới hạn trước giờ của Tiêu Chính Văn!

 

Thế nhưng cục diện của thế giới hiện tại đã phát sinh chuyển biến rất lớn, dù là Âu Lục hay Mỹ Lục thì dường như đều bị thế lực vùng ngoài lãnh thổ xâm nhập thành công cả rồi.

 

Hiện tại bên có quyền tiếng nói thật sự ở Âu Lục đã không còn là vương thất các nước mà là bù nhìn mà những thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ kia dựng nên.

 

Mà Phi Lục dường như cũng hoàn toàn thất thủ, gần như quá nửa lãnh thổ đều trở thành địa bàn của thế lực vùng ngoài lãnh thổ!

 

Còn về Mỹ Lục thì càng chẳng thể đối kháng, đã hoàn toàn nghiêng về phía thế lực vùng ngoài lãnh thổ luôn rồi.

 

Dưới tình cảnh như thế này, Hoa Quốc căn bản không thể chỉ lo thân mình, nếu cứ khăng khăng làm theo ý mình, ngược lại sẽ khiến cho Hoa Quốc trở thành cái gai trong mắt cả thế giới!

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn đã trải qua hàng trăm trận đấu, thế nhưng anh càng hiểu rõ hơn ai trong khói lửa chiến tranh thì muôn dân vẫn là những người thống khổ nhất!

 

Để cho Đế Vương Các vào Hoa Quốc cũng là hạ sách của Tiêu Chính Văn!
 
Chương 3213


Một mặt, nếu như Đế Vương Các tiến vào trong Hoa Quốc, vậy thì đầu tiên sẽ không cho phép những thế lực vùng ngoài lãnh thổ khác xâm phạm với Hoa Quốc, ít nhất bề ngoài Đế Vương Các buộc phải tôn trọng tính uy quyền của Thiên Tử!

 

Nếu không thì tờ thỏa thuận giữa bọn họ và Thiên Tử cũng sẽ trở thành một tờ giấy bỏ đi!

Vả lại, nếu như bọn họ không dồn toàn lực bảo vệ cho nhân dân Hoa Quốc, tới lúc đó, không cần Thiên Tử phải lên tiếng, sự phỉ nhổ của nhân dân Hoa Quốc cũng có thể dìm chết bọn họ luôn được rồi.

 

Vậy nên sau khi suy tính kỹ càng, Tiêu Chính Văn mới đưa ra quyết định này!

 

“Cậu Tiêu quả nhiên là người có tầm nhìn xa trông rộng, không hổ là chiến thần bất bại của Hoa Quốc! Xem ra là do tầm nhìn của tôi quá nhỏ hẹp, vẫn là cậu Tiêu có tấm lòng quảng đại!”

 

Bạch Chiến Sinh đột nhiên ngửa mặt cười lớn.

 

“Tất cả đều nên lấy người dân Hoa Quốc làm trọng, cá nhân tôi cũng chẳng quan trọng gì!”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.

 

Nghe thấy lời này, trên mặt Bạch Chiến Sinh không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý, nói: “Cậu Tiêu, nếu đã như vậy rồi, vẫn mong cậu Tiêu có thể triệu tập hết những nhân vật có thực lực của các tỉnh tới Long Kinh, mọi người cùng nhau thảo luận một chút!”

 

Bạch Chiến Sinh nóng lòng nói.

 

Ông ta cũng lo lắng Tiêu Chính Văn sẽ đột nhiên hối hận, như vậy thì việc sắp thành lại hỏng mất tiêu!

 

“Cậu Tiêu, theo tôi thấy, chuyện này vẫn phải từ kế hoạch dài…”

 

Không để cho Tần Vũ nói xong, Tiêu Chính Văn đã hơi xua tay nói: “Không cần bàn bạc thêm, những gì ông Bạch nói chính là lối ra tốt nhất cho Hoa Quốc!”

 

Dù cho Đế Vương Quốc có chút mưu đồ riêng, Tiêu Chính Văn cũng không hề lo lắng, dẫu sao đây cũng là thế tục chứ không phải vùng ngoài lãnh thổ, chỉ cần một tiếng ra lệnh của anh thì hai trăm nghìn quân Phá Long có thể xuất trận bất cứ lúc nào!

 

Hàng nghìn tinh anh của điện Thần Long cũng có thể đuổi đám người Đế Vương Các ra khỏi Hoa Quốc bất kể mọi lúc!

 

Thế nhưng đối với Bạch Chiến Sinh, chỉ cần cho bọn họ một cơ hội, vậy thì chuyện sau này không còn là thứ mà Tiêu Chính Văn có thể nhúng tay vào nữa!

 

Dù cho tài nguyên của Hoa Quốc hay là nhân tài của Hoa Quốc thì đều bị Đế Vương Các coi như thuộc quyền sở hữu của mình!

 

Tới lúc đó, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng, nếu như anh dám gây ra rắc rối thì thủ đoạn của Đế Vương Các nhất định sẽ khiến cho Tiêu Chính Văn có hối cũng không kịp!

 

Thật ra, ông ta nào biết những gì mà ông ta bận tâm căn bản chẳng đáng một xu ở trong mắt Tiêu Chính Văn.

 

Thứ mà anh muốn chỉ là sự thái bình của Hoa Quốc, còn về tài nguyên, Tiêu Chính Văn trước nay chưa từng có ý nhòm ngó tới!

 

Chẳng mấy chốc, đại sứ biên cương và những ông lớn trong giới kinh doanh các nơi trên cả nước đều đồng loạt tập kết tại Long Kinh!

 

Lãnh Kế Hồng cũng lấy thân phận đại diện cho giới kinh doanh Giang Trung tới Long Kinh, ngoài ra còn bao một khách sạn cho đại biểu của Giang Trung và Sơn Thành ở lại.

 

Lần này, ngay cả năm đại danh sơn đã lâu chưa lộ diện cũng cùng tới Long Kinh, thậm chí ngay cả hậu nhân của nhà họ Khổng trong thế tục cũng đều đến cả.

Có thể nói, lần này gần như toàn bộ những nhân vật có máu mặt trong Hoa Quốc đều đã tập trung tại Long Kinh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom