Chương 2193


 Ông Triệu và ông Hứa vội vàng chạy đến đỡ ông La bị thương nặng dậy, nỗi lo sợ trong lòng không ngừng tăng lên.

 

“Mau! Mau giết cậu ta đi, không thể để cậu ta sống sót!”

 

Ông La run rẩy nói.

 

Ở vùng ngoài lãnh thổ, cụ ta cũng đã dùng phương thức này để giết rất nhiều cao thủ, ai cũng là kỳ tài cảnh giới Thiên Thần.

 

Nhưng trong số họ, chưa từng có ai có thể chiến thắng chính mình.

 

Vậy mà Tiêu Chính Văn lại làm được điều này. Chỉ từ điểm này có thể thấy, Tiêu Chính Văn quả thực là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.

 

Ông Triệu quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ném thanh kiếm dài trong tay ra phía sau, duỗi tay cởi áo bào ra, khí tức quanh người cũng lập tức thay đổi.

 

Lúc này, ông Triệu đã biết bản thân không còn đường lui nữa, nếu Tiêu Chính Văn không chết thì cụ ta sẽ chết.

 

Vào thời khắc sinh tử này, ông Triệu đã không còn gì để mất.

 

Ông Hứa cũng cởi áo bào, dùng ánh mắt kiên định nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Định liều mạng sao?”

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn hai người bọn họ, cũng cởi áo khoác ra, để lộ làn da màu đồng.

 

“Cậu vẫn luôn đợi chúng tôi thể hiện thực lực à?”

 

Ông Triệu liếc nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Bọn họ đều là những cường giả tuyệt thế trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, ít nhất là ở giới thế tục, mấy người Âu Lục kia vốn không thể so sánh với hai người bọn họ.

 

Dù sao thì cũng trưởng thành ở hoàn cảnh khác nhau. Ở vùng ngoài lãnh thổ hầu như ngày nào cũng phải đối mặt với trận chiến sinh tử.

 

Còn mấy vị cảnh giới Thiên Thần hai sao kia lại sống ẩn dật.

 

Sự khác biệt giữa cường giả hai nơi này là vô cùng to lớn.

 

Đó là lý do tại sao Tiêu Chính Văn có thể giết chết tám người trong số bọn họ ngay từ đầu nhưng vẫn không thể đánh bại ba người bọn họ.

 

Bất luận là kinh nghiệm chiến đấu, hiểu biết trận pháp hay về tâm tính thì ông Triệu và ông Hứa đều hơn hẳn những người khác.

 

“Các ông đề cao bản thân quá rồi! Tôi chỉ muốn xác thực một vài thứ mà thôi!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

Nghe vậy, sắc mặt ông Triệu và ông Hứa tối sầm lại.

 

“Tiêu Chính văn, cậu quả thực rất giỏi, nhưng sau trận chiến vừa nãy, cậu đã bị thương rất nặng, còn chúng tôi chỉ bị thương nhẹ mà thôi!”

 

“Khoảng cách giữa cảnh giới Thiên Thần một sao và cảnh giới Thiên Thần hai sao giống như khoảng cách giữa trời và đất. Nếu hai chúng tôi cùng dùng toàn lực để ra tay thì cậu còn có thể chống cự được bao lâu chứ?”

 

Ông Triệu vừa nói, một màn ánh sáng vàng bao phủ khắp cơ thể.

 

Một con rồng vàng lớn đột nhiên xuất hiện, giống như quay quanh người ông Triệu trong nháy mắt!

 

“Tiêu Chính Văn, tôi nói lại lần nữa, cậu tự sát đi, nếu hai người chúng tôi dùng toàn lực thì cậu sẽ không có đường thoát đâu! Nếu chúng tôi đích thân ra tay giết cậu thì giữa vùng ngoài lãnh thổ và giới chính trị sẽ sinh ra khoảng cách!”

 

“Tôi tin rằng cậu cũng không hy vọng Thiên Tử phải đối mặt với vô số cường giả vùng ngoài lãnh thổ đâu nhỉ?”
 
Chương 2194


 Ông Hứa chắp tay sau lưng, khí tức không ngừng tỏa ra.

 

“Hừ! Các ông còn là con cháu của Hoa Quốc sao? Mặc dù tôi chưa từng đến vùng ngoài lãnh thổ, nhưng tôi nghĩ các ông còn hiểu rõ ý đồ của đám người vùng ngoài lãnh thổ hơn tôi!”

 

“Bọn chúng muốn cắt đứt Quốc Vận của Hoa Quốc! Muốn vĩnh viễn chà đạp Hoa Quốc! Còn các ông huênh hoang tự đắc, lại muốn trở thành anh em với bọn chúng sao?”

 

Đối mặt với lời chất vấn của Tiêu Chính Văn, vẻ mặt của ông Hứa và ông Triệu cũng trở nên khó coi.

 

“Tiêu Chính Văn, có một số chuyện không giống như cậu nghĩ đâu. Hơn nữa, chúng tôi là vì đại nghĩa! Bằng không, tại sao hôm nay không có ai đến giúp cậu chứ?”

 

“Tại sao cao thủ trong giới chính trị ở vùng ngoài lãnh thổ không chịu quay về? Bởi vì đại nghĩa là thứ mà kẻ hèn hạ thấp kém như cậu không thể hiểu được! Càng không phải là thứ mà cậu có thể đoán được!”

 

“Thuận theo ý trời mới có thể trường tồn lâu dài!”

 

Ông Triệu lạnh lùng quát lớn.

 

Nếu không phải vì kiêng sợ chém giết Tiêu Chính Văn sẽ khiến bản thân mang tiếng xấu thì ông Triệu đã không nương tay với Tiêu Chính Văn từ lâu. Mặc dù bọn họ đến là do nhận lệnh, nhưng tội danh giết chết Tiêu Chính Văn, bọn họ vẫn không gánh nổi!”

 

Hàng tỷ người ở Hoa Quốc sẽ không dung thứ cho một kẻ sát nhân đã giết chết vua Bắc Lương.

 

Trong lòng hai người họ đều hiểu rõ, ai giết chết Tiêu Chính Văn thì đều phải lấy mạng đổi mạng!

 

Cuối cùng cường giả vùng ngoài lãnh thổ sẽ trở lại, để dập tắt cơn giận của nhân dân thì sẽ phải giết chết hung thủ.

 

“Thuận theo ý trời mới có thể trường tồn lâu dài sao? Ha ha ha… Thật nực cười!”

 

Tiêu Chính Văn nghe vậy cũng bật cười lớn.

 

Thuận theo ý trời cái quái gì chứ?

 

Chẳng qua là muốn tranh đoạt khí vận Hoa Quốc, muốn khí vận ngay cả trời đất cũng đố kị kia được thêm vào người mình!

 

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu vẫn chưa hiểu sao? Hành động của cậu bây giờ đã đắc tội với tất cả cao thủ ngoài lãnh thổ, lẽ nào cậu cho rằng vùng ngoài lãnh thổ chỉ có cường giả cảnh giới Thiên Thần thôi sao?”

 

“Ở vùng ngoài lãnh thổ, cường giả cảnh giới Nhân Vương nhiều vô kể, dựa vào một mình cậu, cho dù toàn thân sắt đá thì cũng có thể mài được bao nhiêu cái đinh chứ?”

 

“Đại cục không phải là thứ mà một mình cậu có thể khống chế!”

 

Ông Hứa kiêu ngạo khuyên bảo.

 

“Hừ! Một mình tôi sao? Phía sau tôi là trăm triệu người dân Hoa Quốc! Phía sau tôi là Thiên Tử Hoa Quốc ngay thẳng chính trực!”

 

“Tiêu Chính Văn tôi đời này đã trải qua bao trận chiến lớn nhỏ, lần nào không gặp nguy hiểm muôn phần! Thêm một lần nữa thì có sao?”

 

“Tiêu Chính Văn tôi làm việc, từ khi nào lại cần sự giúp đỡ chứ? Cho dù là vùng ngoài lãnh thổ thì cũng đừng hòng khống chế ý chí của Tiêu Chính Văn này!”

 

Cùng với tiếng quát giận dữ của Tiêu Chính Văn, trời đất đều biến sắc, mây giông trên trời cuộn trào, thiên uy trấn áp, vũ trụ sao trời gần như đồng thời chuyển hóa trong chốc lát!

 

“Nếu cậu đã muốn chết thì hôm nay chúng tôi sẽ tiễn cậu một đoạn!”

Ông Triệu quát lớn, mang theo thần uy vô hạn đánh về phía Tiêu Chính Văn.
 
Chương 2195


Sau những hiệp đấu, Tiêu Chính Văn rõ ràng đã cạn kiệt sức lực, cụ ta không tin Tiêu Chính Văn vẫn đủ sức đánh một trận nữa.

 

Hơn nữa cụ ra đã có thể cảm nhận được hơi thở của Tiêu Chính Văn đang yếu dần.

 

Có thể nói là đoạt mạng lúc đang mang bệnh nặng.

 

Cơ thể ông Triệu chấn động mạnh, bỗng vung tay lên, thanh kiếm dài trước đó bị ném đi bỗng bay vào lòng bàn tay cụ ta, ngay sau đó đâm một kiếm ra.

 

Một vầng sáng bạc phát ra từ trong thân kiếm, ngay lúc này kiếm khí mạnh mẽ không gì sánh được xuyên thủng vào không trung.

 

Sở dĩ ông Triệu được gọi là người có sức chiến đấu đỉnh cao trong mười một người không phải vì bản thân cụ ta mạnh thế nào, mà là cụ ta có Thiên Tinh Cửu Diệu – trận pháp bí mật bị thất truyền của Hoa Sơn.

 

Nói chính xác thì Thiên Tinh Cửu Diệu này đã vượt qua phạm trù của trận pháp, thuộc về một loại bí thuật.

 

Thậm chí không nói ngoa khi mô tả nó là thiên công cái thế.

 

Vì nguồn gốc của Thiên Tinh Cửu Diệu này rất lớn, là một bí thuật bí mật mà tổ tiên của Hoa Sơn bế quan gần một trăm năm mới lĩnh hội được.

 

Khác với các trận pháp bình thường, Thiên Tinh Cửu Diệu chỉ tập trung vào chòm sao Bắc Đẩu, Phá Quân và Tham Lang.

 

Thế nên nó càng tinh xảo, sức tấn công cũng nhỉnh hơn các trận pháp khác.

 

Hễ là người thông thạo Thiên Tinh Cửu Diệu thì sức chiến đấu là bất khả chiến bại, dù là cảnh giới Thiên Thần hai sao cũng ít có ai địch lại được.

 

Huống hồ Tiêu Chính Văn chỉ mới đạt tới cảnh giới Thiên Thần?

 

Hơn một trăm năm trước, lúc Triệu Hoa Phong vừa đến vùng ngoài lãnh thổ đã từng đánh nhau với một cường giả ngoài lãnh thổ cùng cấp bậc, chỉ với một kiếm đã chém chết đối phương.

 

Như thế mới giúp cụ ta có địa vị trong các cường giả ngoài lãnh thổ.

 

Xét về uy lực thì tuyệt đối không thua kém gì từ trường bản thân mà Tiêu Chính Văn lĩnh hội.

 

Hơn nữa ngay cả ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục thì tư liệu về Thiên Tinh Cửu Diệu rất hiếm thấy.

 

Vì người thật sự lĩnh hội được trận pháp này chỉ có mấy chục người mà thôi.

 

Lúc này Thiên Tinh Cửu Diệu của Triệu Hoa Phong lao ra, thậm chí sắc trời cũng thay đổi, tầng mây trên bầu trời đều đang chuyển động.

 

Uy lực này như muốn lay động cả trời đất.

 

“Rít!”

 

Tiếng kiếm vang kinh thiên động địa, thậm chí ngoài mấy chục cây số cũng có thể nghe rõ mồn một.

 

Đòn tấn công này gần như vượt qua một đòn hợp sức của mấy cường giả cảnh giới Thiên Thần ở Âu Lục.

 

Thấy đòn tấn công kinh thiên động địa của Triệu Hoa Phong đâm đến, Tiêu Chính Văn lau đi vết máu trên khóe môi, lạnh lùng nói: “Ông muốn đánh thì đánh”.

 

Nói xong, ánh mắt anh lóe lên luồng sáng.

 

Sau đó hơi thở cả người lần nữa mạnh hơn, xung quanh phóng ra một vầng sáng màu vàng chói.

 

“Phá!”

 

Một tiếng hét lớn vang lên, thanh giáo dài Liệt Long lại lao ra lần nữa.

“Ầm!”
 
Chương 2196


Lúc này cả bầu trời bỗng xuất hiện một màn sáng chói mắt.

 

Thậm chí ngay cả ánh sáng mặt trời cũng bị che khuất.

 

Cả Giang Trung như mọc thêm mặt trời thứ hai.

 

Tất cả mọi người đều cảm nhận được luồng sáng mạnh mẽ vô cùng chói mắt chiếu xuống.

 

Lúc này hầu như người trên khắp thế giới đều nhìn chằm chằm vào màn hình, không dám tin đây là sức mạnh của con người.

 

Đòn tấn công này có thể so sánh với vũ khí hạt nhân.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn đang bị thương nặng nhưng khí thế không hề giảm sút mà ngược lại còn tăng lên, khiến Andre ở Âu Lục xa xôi không khỏi ngạc nhiên đến mức biến sắc.

 

Cảnh giới Thiên Thần một sao cũng có thể mạnh như thế sao?

 

Lúc này ngay cả ông Hứa đứng gần trong gang tấc cũng có cảm giác muốn bỏ chạy.

 

Đây đã không phải là sức chiến đấu của Thiên Thần một sao nữa rồi, cụ ta tự hỏi nếu đổi lại là cụ ta, chắc chắn rất khó để đỡ lấy nhát kiếm đó.

 

Ông La còn kinh ngạc hơn.

 

Tiêu Chính Văn đã bị thương nặng, bị con dao quân đội năm cạnh đâm vào một cánh tay thế mà còn có sức chiến đấu như thế?

 

Thậm chí cụ ta không dám chắc mình có phải đang đánh với con người hay không.

 

Lẽ nào cậu ta là một bậc Thiên Thần sao?

 

“Giết!”

 

Tiêu Chính Văn bỗng gào lên, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay lại lóe lên ánh sáng chói mắt.

 

“Vút!”

 

Không trung trong vòng mấy trăm mét xung quanh đều đang chấn động, mặt đất xuất hiện từng vết nứt.

 

Lúc này bầu trời dường như sắp bị một lực cực lớn tách ra làm hai.

 

Khoảnh khắc này Tiêu Chính Văn cũng nâng khí thế của bản thân lên đến cực điểm.

 

“Ông Hứa, mau lên! Tôi và ông liên hợp lại giết cậu ta. Bây giờ cậu ta đã là ánh sáng phản chiếu, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, cậu ta chắc chắn sẽ chết”.

 

Triệu Hoa Phong hét lên với ông Hứa.

 

Thật ra không cần ông Triệu nói, ông Hứa và ông La cũng có ý nghĩ như thế.

 

Tiêu Chính Văn đang thiêu đốt mạng sống.

 

Lúc này ông Hứa cũng bộc phát sức mạnh cực điểm, vung kiếm chém về phía Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ cần kiên trì thêm năm phút nữa, sức mạnh của Tiêu Chính Văn nhất định sẽ yếu dần, lúc đó chính là lúc chết của Tiêu Chính Văn.

 

“Kiên trì thêm? Các ông nghĩ có cơ hội giết tôi sao?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, ánh mắt tràn đầy sát khí.

“Chết đi!”
 
Chương 2197


Một tiếng kinh thiên động địa phá tung bầu trời vang lên, ông Triệu ra tay lần nữa.

 

“Giết!”

 

Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn cũng hành động, vung tay lên, con dao quân đội năm cạnh lao về phía ông Hứa, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ mang theo uy lực cực mạnh phóng đến chỗ Triệu Hoa Phong.

 

“Ầm ầm!”

 

Liên tiếp vang lên hai tiếng nổ cực lớn như tiếng sấm, ông Hứa bay ngược về phía sau, hộc máu, thanh kiếm dài cũng văng ra khỏi tay.

 

Triệu Hoa Phong bị chấn động lùi về sau mấy chục bước, Tiêu Chính Văn lau máu trên khóe môi, nở nụ cười dữ tợn.

 

Thiên Tinh Cửu Diệu cũng chỉ đến thế thôi!

 

Qua vài hiệp đấu, Tiêu Chính Văn mơ hồ nhận ra tại sao Triệu Hoa Phong lại mạnh như thế, Thiên Tinh Cửu Diệu được ghi chép lại trong Thiên Sơn Thư Lục khác biệt với Thiên Tinh Cửu Diệu thực tế.

 

Mặc dù đều là từ trường kích thích trong vũ trụ, nhưng Thiên Tinh Cửu Diệu lại không giống những trận pháp khác.

 

Lực của sao Bắc Đẩu thường nghe nói đến chính là sát khí.

 

Sát khí trong Thiên Tinh Cửu Diệu bắt nguồn từ đây.

 

Thế nên mỗi một đòn của ông Triệu đều vô cùng mạnh.

 

Hơn nữa Thiên Tinh Cửu Diệu có hiệu quả giống như từ trường cơ thể mà Tiêu Chính Văn lĩnh hội.

 

Ngay sau đó, hơi thở quanh người Tiêu Chính Văn bỗng thu lại, ngay cả mái tóc dài đen nhánh cũng dần biến thành màu trắng xám.

 

Nhưng đôi mắt vẫn sắc bén như kiếm, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm cả thế giới càng có khí chất bất bại.

 

Ông Hứa miễn cưỡng chống người lên, bò từ xuống đất dậy, không cam lòng nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Con dao quân đội năm cạnh chỉ là vũ khí trợ sức của Tiêu Chính Văn nhưng lại có thể đánh ép cụ ta lùi lại, thậm chí khiến cụ ta bị thương.

 

Đây là nỗi nhục nhã cực lớn.

 

Trong lòng vừa phẫn uất vừa có nỗi sợ hãi không tên với Tiêu Chính Văn.

 

“Giết!”

 

Triệu Hoa Phong phát ra tiếng gào tức giận từ tận đáy lòng, quanh người bỗng được bao phủ bởi một màn ánh sao màu bạc.

 

Đã đến bước này, không phải Tiêu Chính Văn chết thì họ chết.

 

Bây giờ không còn đường lui nữa, càng không cần phải lùi bước.

 

Tiếng hét vang lên, chín ngôi sao chói mắt trên bầu trời bỗng hiện ra trước mắt mọi người.

 

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chòm sao Bắc Đẩu chưa từng chói mắt như hôm nay, sao Phá Quân và Tham Lang cũng chưa từng chói lọi như thế.

 

Dù đang là ban ngày nhưng ánh sao lại có thể sánh ngang với ánh mặt trời.

 

“Tiêu Chính Văn, đây là do cậu ép tôi. Cậu có thể chết dưới Thiên Tinh Cửu Diệu cũng không oan uổng. Chịu chết đi!”

Dứt lời, kiếm quang vung lên, vầng sáng bạc hiện lên khắp bầu trời.
Lúc ông Triệu dùng hết sức ra đòn, trong hang động Thiên Phủ ở núi Cửu Long xa xôi có một người đàn ông trẻ với mái tóc dài tung bay chậm rãi đứng dậy từ trên đài sen trắng.

 

 
 
Chương 2198


 Người đàn ông trẻ nhìn ông già đứng bên cạnh và nói: “Người đó là Triệu Hoa Phong của Hoa Sơn đúng không?”

 

Ông già đó chính là Tiêu Long!

 

Tiêu Long khẽ nhíu mày: “Tôn Thượng, thật ra từ mấy ngày trước, con trai của Từ Thiên Thuật bị đánh, cường giả ngoài lãnh thổ đã lên kế hoạch, lần này phái mười mấy cường giả cảnh giới Thiên Thần tới là muốn chặt đứt tia hy vọng cuối cùng của Hoa Quốc!”

 

“Nếu như Tiêu Chính Văn chết, ba trái tim rồng sẽ mất chủ, như vậy càng khó mà khai quật di tích Long tộc!”

 

Tiêu Long nói những lời này không để xen chút cảm xúc, như thể cụ ấy đang nói về chuyện gì đó không liên quan đến mình.

 

Nghe vậy, người lập ra phái Quang Minh là Hạo Thiên quay đầu lại đánh giá Tiêu Chính Văn, đột nhiên ngẩng đầu bật cười: “Tiêu Long, lẽ nào ông không lo lắng cho cháu trai của ông chút nào sao?”

 

Tiêu Long khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Sống chết có số, nếu mạng của nó chỉ đến thế thì tôi cũng không cứu được! Đại cục luôn biến đổi, ai có thể bảo vệ tất cả những người xung quanh mình được đây?”

 

Hạo Thiên khẽ lắc đầu nói: “Không! Cậu ấy không thể chết, ít nhất không phải bây giờ! Đám người Vũ Thiên Tôn quá ngu ngốc, chỉ muốn bản thân có được tim rồng, nhưng lại không biết người có được tim rồng phải trả giá rất đắt!”

 

“Nếu Tiêu Chính Văn đã có ba trái tim rồng, tại sao không để cậu ấy có được năm trái, sau đó khai quật di tích Long tộc, mở ra những bí mật bên trong!”

 

Nói đến đây, Hạo Thiên ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời, khẽ nhắm mắt lại.

 

Tiêu Long cau mày nói: “Tôn Thượng, nếu như đắc tội với Hoa Sơn, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của ngài đấy!”

 

Hơn hai mươi năm gia nhập phái Quang Minh, Tiêu Long luôn một lòng trung thành mới giành được sự tin tưởng của Hạo Thiên.

 

Bây giờ, đã đến thời khắc mấu chốt, càng không thể để mọi nỗ lực trước đây đều đổ sông đổ bể!

 

Thực ra trong lòng cụ ấy sớm đã vô cùng lo lắng.

 

Tiêu Chính Văn là hậu duệ duy nhất của nhà họ Tiêu, sao có thể không sốt ruột chứ!

 

Nhưng càng những lúc như thế này, càng phải bình tĩnh!

 

“Hoa Sơn? Chúng ta không giết người, vào những lúc như thế này này, trên tay càng không thể dính máu. Về phần mấy người phe Vũ Thiên Tôn, cứ để bọn họ làm theo ý mình là được! Dù sao tương lai của phái Quang Minh cũng không phải do bọn họ quyết định!”

 

Hạo Thiên thản nhiên nói.

 

“Mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của Tôn Thượng!”

 

Tiêu Long gật đầu nói.

 

Nghe giọng điệu của Tiêu Long bình tĩnh như vậy, Hạo Thiên hơi khó hiểu hỏi: “Tiêu Long, tôi rất muốn biết tại sao ông lại bình tĩnh như vậy? Người đời đều có tình cảm, tình thân là thứ khó vứt bỏ nhất!”

 

Đừng nhìn Hạo Thiên vẫn còn trẻ như vậy mà lầm, tuổi của cụ ta thực ra còn lớn hơn Tiêu Long rất nhiều, nên vô cùng hiểu rõ lòng người!

“Cho dù tôi không muốn từ bỏ thì có thể làm được gì chứ, Tôn Thượng, nói thật lòng, đứng trước tình huống như vậy ngay cả tôi cũng cảm thấy giống như một hạt cát giữa sa mạc, mạng sống của chính mình còn không thể bảo đảm, còn nói gì đến việc lo cho người khác?”
 
Chương 2199


 “Không phải tôi không muốn cứu, cũng không phải trong lòng không lo lắng, mà là vạn vật trên đời này sẽ không thay đổi theo ý của mình, giống như hơn hai mươi năm trước, lúc Tôn Thượng cứu tôi!”

 

“Ai có thể ngờ rằng lúc đó tôi lại bị hãm hại, rơi vào đường cùng!”

 

Khi Tiêu Long nói lời này, cụ ấy không khỏi rơm rớm nước mắt!

 

Hạo Thiên khẽ gật đầu.

 

Những gì Tiêu Long nói cũng chính là những gì cụ ta nghĩ trong lòng.

 

Đừng nói Tiêu Long, ngay cả cụ ta cũng cảm nhận được sự bất lực vô cùng sâu sắc, bởi vậy cụ ta mới luôn sống ẩn ở đây!

 

“Chúng ta đi thôi!”

 

Nói xong, Hạo Thiên và Tiêu Long bước ra khỏi động Thiên Phủ.

 



 

Bên kia, ông Triệu lại tiếp tục tung ra tuyệt chiêu sở trường – Thiên Tinh Cửu Diệu, trận pháp này do hai chòm sao Bắc Đẩu và Tham Lang Phá Quân tạo thành.

 

Khi ánh sáng mạnh này tản đi, trong bán kính trăm mét, sát khí tràn ngập, thậm chí ngay cả ánh sáng mặt trời cũng trở nên nhạt nhòa.

 

Bầu trời trên đầu Tiêu Chính Văn hiện ra một hình thái cực âm dương và Thiên Tinh Cửu Diệu cứ như từ hư không rơi xuống.

 

Hai luồng kình khí đan vào nhau, trường kiếm trong tay ông Triệu tỏa ra luồng sáng xanh, chói lọi tập trung tại một điểm.

 

“Hôm nay dù có thịt nát xương tan tôi cũng phải giết bằng được cậu!”

 

Ông Triệu gầm lên và vung kiếm đâm thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn trông có vẻ đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng không phải vậy.

 

Thất Tinh Bộ Pháp trong Thiên Sơn Thư lục đã được anh dày công tu luyện, bước chân khẽ nâng lên, vị trí không ngừng thay đổi, cả ba nhát kiếm liên tiếp của ông Triệu đều không trúng.

 

Chỉ riêng kiếm khí đã khiến cây cối ở xung quanh bị chém nát.

 

Tiêu Chính Văn nâng thanh giáo lên rồi đánh tới, đồng thời sử dụng trận pháp, đâm ra một nhát.

 

Một vài luồng sát khí từ nhiều hướng khác nhau lao thẳng vào người ông Triệu.

 

“Không hay rồi! Mau lùi lại!”

 

Ông Hứa đột nhiên hét lên một tiếng với ông Triệu.

 

Nhưng ngay khi mũi giáo của Tiêu Chính Văn chuẩn bị xuyên vào cơ thể của ông Triệu, khóe miệng ông Triệu khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt.

 

Đây chính là điều mà cụ ta muốn, từ việc thăm dò ban nãy, ông Triệu đã nhìn ra, mặc dù thực lực của Tiêu Chính Văn cao nhưng kinh nghiệm không nhiều.

 

Cùng lúc đó, trên thanh kiếm lóe lên luồng ánh sáng xanh.

 

Rõ ràng là ông Triệu không cho Tiêu Chính Văn bất kỳ một cơ hội trốn tránh nào, nhất định phải giết chết bằng một đòn.

 

Ông Triệu tự cho rằng mình đã tính toán cẩn thận, nhưng bản thân Tiêu Chính Văn không có kinh nghiệm nhiều như ông Triệu, tuy nhiên trong Thiên Sơn Thư Lục lại có vô vàn kiến thức.

 

Với trường hợp như thế này, sao Tiêu Chính Văn lại không nhìn ra được mưu đồ của ông Triệu chứ.

Vì vậy, Tiêu Chính Văn đã sớm chuẩn bị, ngay khi ông Triệu quay người lại, Tiêu Chính Văn đã lùi xa mấy chục mét.
 
Chương 2200


 Lúc luồng ánh sáng xanh xẹt qua Tiêu Chính Văn, anh đã ở khoảng cách xa hàng chục mét.

 

Ông Triệu vô cùng tự tin nên nhát kiếm này mang uy lực trời sao tối thượng.

 

Chắc chắn Tiêu Chính Văn không thể tránh né nhát kiếm này, nhưng tại thời điểm thanh kiếm vung ra, cụ ta lại phát hiện Tiêu Chính Văn đã biến mất, nhát kiếm uy lực mạnh mẽ này bị rơi vào hư không.

 

Nhưng đây không phải là điều tồi tệ nhất, ngay lúc cụ ta chém kiếm vào không khí, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện phía sau lưng và tung ra một cú đánh.

 

Ông Triệu không phải kẻ ngốc, nếu cú đánh này trúng người thì không chết cũng trọng thương.

 

Cụ ta muốn né tránh nhưng đã quá muộn, vì vậy chỉ có thể nghiến răng nghiêng người sang trái, dùng vai phải đỡ lấy cú đánh của Tiêu Chính Văn.

 

Bịch!

 

Nửa người ông Triệu ngã sụp xuống, xương trên vai phải cũng bị đánh nát, ông Triệu hét lên một tiếng thảm thiết, thanh kiếm trong tay bay thẳng ra ngoài.

 

Không đợi ông Triệu đứng vững, Tiêu Chính Văn nhấc thanh giáo dài lên rồi xông về phía cụ ta.

 

Mà phía sau Tiêu Chính Văn lại đồng thời xuất hiện chín ngôi sao chói mắt!

 

Đó là Thiên Tinh Cửu Diệu!

 

Mẹ kiếp, nhìn ông đây chỉ mới dùng một lần mà cậu đã biết cách dùng luôn sao?

 

Mặc dù vẫn là ban ngày, nhưng trên bầu trời đã có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng của chòm sao Bắc Đẩu.

 

Ông Triệu vừa trốn vừa rét run vì sợ hãi.

 

Thiên Tinh Cửu Diệu của Tiêu Chính Văn đã hấp thụ sức mạnh của chòm sao Phá Lang, cùng lúc đánh về phía ông Triệu.

 

Chết tiệt, còn chuyên nghiệp hơn cả Thiên Tinh Cửu Diệu mà ông Triệu thi triển nữa sao?

 

Trong lòng ông Triệu không ngừng đặt ra những dấu chấm hỏi.

 

Thiên Tinh Cửu Diệu là tuyệt kỹ độc môn của Hoa Sơn, sao Tiêu Chính Văn biết được chứ?

 

Chỉ là ông Triệu đã không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện không liên quan gì đến tính mạng mình.

 

Một luồng sáng trắng chói lọi tập trung lại một điểm và đâm xuyên qua người ông Triệu trong nháy mắt.

 

Mãi đến khi mũi giáo đâm tới, ông Triệu vẫn trợn mắt há mồm kinh hãi.

 

Những gì Tiêu Chính Văn thi triển không phải là Thiên Tinh Cửu Diệu chân chính.

 

Nó hoàn toàn là trông mèo vẽ hổ, nhưng nhát giáo này lại có sức mạnh của chín ngôi sao.

Lâm trận học lỏm!
 
Chương 2201


Tiêu Chính Văn có năng lực lĩnh ngộ cao đến mức có thể cùng lúc biến chiêu thức của người khác thành của chiêu thức của mình trong lúc ra đòn sao?

 

Nếu như ông Triệu không trúng cú đánh vừa nãy thì cụ ta hoàn toàn có thể đỡ được đòn của Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng vấn đề là toàn bộ phần cơ thể bên phải của cụ ta đã bị đánh gục, một cánh tay của cụ ta yếu ớt buông lỏng bên người, tay còn lại thì không một tấc sắt, đừng nói là thanh kiếm mà ngay cả một mảnh sắt cũng không có.

 

Đỡ thanh giáo của Tiêu Chính Văn bằng tay không, chẳng khác nào dùng tay không đi bắt lấy một quả bom nguyên tử.

 

Nhưng ông Triệu không còn sự lựa chọn nào khác, đường lui phía sau đã bị phong tỏa, xoay người lại thì phải đối diện với sự tập kích của những con dao quân đội năm cạnh, vậy chẳng khác nào thập tử nhất sinh.

 

“Dù tôi có chết cũng phải kéo theo cậu chôn cùng!”

 

Mặt mũi ông Triệu méo xẹo.

 

Cụ ta tung người đánh về phía Tiêu Chính Văn, lúc này ông Triệu chỉ có một suy nghĩ, dù có bị Tiêu Chính Văn đâm vào, cụ ta cũng phải dùng một đòn để đánh chết thằng ranh đáng ghét này!

 

“Chủ thượng, ông ta muốn một mạng đền một mạng!”

 

Độ Thiên Chân Nhân quan sát cuộc chiến từ phía xa, nhìn thấy ông Triệu như mũi tên rời cung bay thẳng về phía Tiêu Chính Văn, cụ ấy sốt ruột xông về phía Tiêu Chính Văn rồi hét lớn…

 

Tiêu Chính Văn sao có thể nhìn không ra được ý đồ của ông Triệu, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao.

 

Muốn giết ông Triệu thì bây giờ là cơ hội duy nhất, nếu như Tiêu Chính Văn thu đòn rút lui thì ông Triệu có thể nhân cơ hội này mà chạy thoát.

 

Một nhân vật nguy hiểm như vậy nếu để cụ ta chạy thoát thì sẽ không bao giờ có những ngày yên ổn nữa.

 

Mặc dù hai bên chỉ giao đấu mấy đòn, nhưng mỗi một đòn đều có thể lấy mạng người, cao thủ thật sự chưa bao giờ cần đến một trăm hay một ngàn đòn để chém giết nhau.

 

Mà thường chỉ cần một đòn đã có thể quyết định sống chết, một giây đã quyết định được thắng thua.

 

“Giết!”

 

Tiêu Chính Văn cũng giận dữ rống lên, thanh giáo dài trên tay phát ra ánh sáng chói mắt!

 

Đòn đánh này buộc phải kết liễu mạng sống của ông Triệu!

 

“Giết!”

 

Ông Triệu cũng lớn tiếng hét lên, trên bàn tay trái lại phóng ra một tia sáng nhẹ!

 

Cụ ta hội tụ tất cả những gì đã học trong lòng bàn tay.

 

Chỉ cần cú này đánh vào người Tiêu Chính Văn, ông Triệu tin chắc rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết.

 

Cho dù chết cụ ta cũng phải kéo theo Tiêu Chính Văn!

 

Trong nháy mắt hai luồng sáng trắng gần như đã sắp va vào nhau.

 

Đột nhiên, một đóa hoa sen trắng xuất hiện giữa hai luồng sáng trắng.

 

Một thanh niên áo trắng, mái tóc đen óng ánh như thác nước, ngồi trên đài sen, chỉ tay một cái, chín ngôi sao lập tức tản ra.

 

Đồng thời, một ngón tay khác của bàn tay còn lại cũng chỉ ra, lập tức phong tỏa các mạch huyệt lớn của ông Triệu, ánh sáng trên lòng bàn tay ông Triệu cũng tan biến ngay sau đó.
 
Chương 2202


Bởi vì quán tính, nên Tiêu Chính Văn và ông Triệu đã va mạnh vào nhau, sau một tiếng “bịch” cả người ông Triệu bay thẳng ra ngoài.

 

Tiêu Chính Văn cũng phải lùi về phía sau mấy bước!

 

Khi anh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ông nội của mình – Tiêu Long đang đứng phía sau thanh niên đó một cách nghiêm nghị!

 

Người có thể khiến ông nội anh kính nể như vậy, chỉ có thể là Sáng Thế Chủ!

 

“Sáng Thế Chủ của phái Quang Minh, Hạo Thiên!”

 

Sự xuất hiện của Hạo Thiên đã khiến Thiên Tử – người đang quan sát trận đấu của Tiêu Chính Văn trước màn hình, gần như hoàn toàn tuyệt vọng.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên đài sen trắng, người đó cũng đang nhìn về phía anh.

 

“Không phục à?”

 

Giọng nói của Hạo Thiên cực kỳ nhẹ nhàng và dễ nghe, âm thanh đó thậm chí không giống như giọng nói của một người đàn ông.

 

“Dựa vào đâu mà phải khuất phục? Ông lại là thằng nào nữa đây?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa đánh một đòn về phía Hạo Thiên.

 

Nếu đã là người giúp ông Triệu thì cho dù là đồng đội cũng được, đồng minh cũng xong, đều phải ra tay thì cần gì khách sáo?

 

Tiêu Long vừa định tiến lên ngăn cản, nhưng đã quá muộn, bóng dáng Tiêu Chính Văn như mũi tên rời cung bắn về phía Hạo Thiên.

 

“Cậu cho rằng giết được mấy kẻ tầm thường này thì giỏi lắm sao?”

 

Hạo Nhiên chỉ tay ra, trong không khí đột nhiên bộc phát ra một luồng khí lớn.

 

Trên bầu trời như xuất hiện cảnh tượng ánh sáng trắng hình tròn, không có bất kỳ tiếng vang hay bất kỳ hiện tượng kỳ lạ nào cả.

 

Giống như một viên đá rơi xuống đầm, tạo ra một làn sóng trong không khí.

 

Cơ thể của Tiêu Chính Văn như bị một thiên thạch va vào, rồi rơi xuống với một tốc độ cực nhanh.

 

“Chủ thượng!”

 

Độ Thiên Chân Nhân nhìn thấy Tiêu Chính Văn nặng nề ngã xuống đất rồi nôn ra một ngụm máu, cụ ấy đang định xông tới thì lại bị Tiêu Long ngăn cản.

 

“Chịu phục chưa?”

 

Hạo Thiên lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này đám người ông La cũng bị dọa toát mồ hôi lạnh, chỉ với một cái chỉ tay thôi đấy!

 

Hạo Thiên lại mạnh đến thế ư?

 

Ở trước mặt cụ ta, bản thân họ giống một con kiến thấp kém?

 

Nhưng điều kỳ lạ là xung quanh Hạo Thiên ngay cả một chút uy thế cũng không có, như thể cụ ta vốn hòa làm một với trời đất và tất cả mọi thứ xung quanh.

 

Sự xuất hiện của cụ ta và một cái chỉ tay vừa rồi giống như ý chỉ của trời đất.

 

Không những Tiêu Chính Văn hết sức kinh ngạc, mà ngay cả Andre đang xem phát sóng trực tiếp cũng ngạc nhiên há hốc mồm.

 

Phải biết rằng người bị đánh bại chỉ với một cái chỉ tay là Tiêu Chính Văn đấy!

Vậy thì người trước mặt này phải có cảnh giới cao đến cỡ nào?
 
Chương 2203


Là cảnh giới Thiên Thần bốn sao hay Bán Bộ Nhân Vương?

 

Hay là…

 

Cụ ta đã đạt tới cảnh giới Nhân Vương?

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Andre không khỏi trầm xuống!

 

Chẳng lẽ là Sáng Thế Chủ của phái Quang Minh đã ra tay?

 

Âu Lục đã nghe được tin đồn về phái Quang Minh từ lâu, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy bộ mặt thật của Sáng Thế Chủ!

 

Bây giờ Andre bỗng cảm thấy kinh hãi!

 

Vào lúc này, tại Thiên Tử Các ở Long Kinh, đám người Thiên Tử đều lần lượt nhìn chằm chằm vào màn hình!

 

Một cái chỉ tay đã có thể đánh bại Tiêu Chính Văn, thực lực của người này đáng sợ đến mức nào?

 

Đặc biệt khi thấy Tiêu Long cũng đang đứng sau người đó, Thiên Tử không khỏi cau mày nói: “Chẳng lẽ người này chính là Hạo Thiên – Sáng Thế Chủ của phái Quang Minh trong truyền thuyết?”

 

“Ngoài người này ra, tôi thật sự không nghĩ ra được còn có ai trên thế gian này có thực lực cao như vậy! Nhưng hy vọng người này là bạn chứ không phải kẻ thù, nếu không hôm nay vua Bắc Lương sẽ gặp nguy hiểm!”

 

Đại trưởng lão tông miếu lo lắng nói.

 

Hầu như mọi ánh mắt trên thế giới đều đang đổ dồn vào Hạo Thiên.

 

Sự xuất hiện của cụ ta đã gây chấn động cả thế giới!

 

Nhưng Hạo Thiên cũng không quan tâm, lại càng không để ý tới ánh nhìn của mọi người.

 

Ở đẳng cấp của cụ ta, ánh nhìn của người bình thường sớm đã không còn nằm trong phạm vi của cụ ta nữa!

 

“Không… Không phục!”

 

Tiêu Chính Văn quật cường ngẩng đầu lên.

 

Hạo Thiên cười nhạt, chậm rãi đứng dậy và bước xuống từ trên đài sen trắng giữa không trung như đang bước xuống cầu thang.

 

Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt, nhịp bước mà Hạo Thiên sử dụng chính là kiểu đi trên không được ghi chép trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục.

 

Không ngờ rằng kiểu đi này lại được sử dụng theo cách này?

 

Đều là đi trên không nhưng cách thể hiện của Hạo Thiên lại rất tự nhiên.

 

“Ông Triệu!”

 

Nghe thấy Hạo Thiên gọi tên mình, ông Triệu đã bị dọa sợ đến mức quỳ thẳng xuống đất.

 

Toàn thân cụ ta không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra như tắm, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

 

“Ngàn năm loạn lạc, ba sao sắp xuất hiện, chẳng lẽ Hoa Sơn lại chưa cảnh cáo cho các ông biết? Thế gian sắp có đại loạn, nước ở vùng ngoài lãnh thổ quá sâu, các ông đang hiểu sai vấn đề đấy!”

 

Giọng điệu của Hạo Thiên bình thản nói.

 

“Vâng, từ hôm nay trở đi, bọn tôi nhất định sẽ… sẽ sống yên ổn trong núi, cấm cửa trong nhà!”

 

Ông Triệu cuống đến mức líu cả lưỡi, có thể thấy được trong lòng cụ ta đã khiếp sợ đến mức nào.

 

“Vậy hôm nay, các ông còn muốn đánh nữa không?”

 

Hạo Thiên thờ ơ hỏi.

 

“Xin tha mạng! xin tha mạng ạ! Chúng tôi biết lỗi rồi!”

 

Ông Triệu thậm chí không dám biện hộ thêm một câu nào nữa mà quỳ rạp xuống đất, liều mạng dập đầu.

 

Đôi mắt sáng ngời của Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào đám người ông Triệu và ông Hứa.

 

“Ông Triệu, ân oán thế gian nhiều vô kể, có điều thời gian trôi qua nhanh, ý đồ giết người vẫn không tiêu tan thì tai họa sẽ không ngừng ập đến!”

 

Hạo Thiên vừa nói vừa phất tay, cả người ông Triệu như diều đứt dây bay xa mấy chục mét, máu tươi phun trào.
 
Chương 2204


Thế nhưng ngay cả một chữ mà ông Triệu cũng không dám nói, ôm lấy ngực run rẩy quỳ xuống trước mặt Hạo Thiên.

 

“Thầy của ông vẫn khoẻ chứ?”

 

Hạo Thiên liếc mắt nhìn ông La hỏi.

 

“Đã trăm năm không gặp, vãn bối không biết!”

 

Ông La vô cùng cung kính đáp lời.

 

Hạo Thiên đột nhiên quay người nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Bí mật của Thiên Tinh Cửu Diệu ở trong tự nhiên, không niệm không cầu, không sinh không tử, cũng không mượn uy thế của sao trời! Trời đất có đạo, cái gì gọi là đạo? Ánh sáng của sao trời vốn dĩ chẳng phát sáng!”

 

Hạo Thiên điềm nhiên nói ra những lời này, giống như đang tự nói với chính mình, lại giống như đang nhắc nhở Tiêu Chính Văn.

 

Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi lay động, lĩnh ngộ của Hạo Thiên đúng là đáng nể.

 

Chỉ tám chữ không niệm không cầu, không sinh không tử đã cao hơn quá nhiều so với những người khác.

 

“Từ trường là sức hút của các vì sao, vốn dĩ đều đang tác động đến thế giới này, thuỷ triều là hiện thân của từ trường, bốn mùa chính là sự biến hoá không ngừng của từ trường, sống chết chính là diện mạo vốn có của vũ trụ!”

 

Tiêu Chính Văn lẩm bẩm.

 

“Trẻ con dễ dạy!”

 

Hạo Thiên hài lòng gật đầu, lại nhìn sâu vào trong mắt Tiêu Chính Văn.

 

Đây là sự thăm dò trực tiếp nhất của Hạo Thiên, nếu như Tiêu Chính Văn thật sự có sự lĩnh hội như những gì anh đã nói thì nên hiểu ra ẩn ý của câu nói này.

 

Nếu không, Tiêu Chính Văn chỉ đang nói dối, người nói dối trước mặt cụ ta nhất định phải chết!

 

“Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở!”

 

Tiêu Chính Văn chắp tay nói với Hạo Thiên!

 

“Ý của tiền bối là cao siêu như nước ư?”

 

Lòng Tiêu Chính Văn khẽ động.

 

Nước thật sự rất mềm mại sao?

 

Đáp án là không.

 

Bất luận là núi cao hay nham thạch cũng đều không ngăn cản được thế tiến công của nước.

 

Thế nhưng nước lại chẳng sắc nhọn, thoạt nhìn thì hài hoà, tuy nhiên lại kiên cố không gì phá vỡ nổi.

 

Mà ý của những lời Hạo Thiên vừa nói ban nãy chính là lấy nước của ngũ hành, sức mạnh của nước là bất khả chiến bại!

 

“Lĩnh hội của cậu rất tốt, có hứng thú đến động Thiên Phủ của tôi chơi vài ngày không?”

 

Trong mắt của Hạo Thiên mang theo mấy phần tán thưởng.

 

Lời này vừa thốt ra, ông Triệu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạo Thiên.

 

Ngay cả suy nghĩ trong đầu Tiêu Long cũng khẽ lay động, vội vàng quay sang ra hiệu bằng ánh mắt cho Tiêu Chính Văn.

 

Hạo Thiên trước nay chưa từng mời bất cứ ai tới chỗ cụ ta.

Đây là đang rất nể mặt Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn bắt buộc phải nhận lời mời này.
 
Chương 2205


Mà thực lực của Hạo Thiên quả thực đã đạt tới cảnh giới Nhân Vương, có thể nhận được lời chỉ bảo của Nhân Vương, đối với Tiêu Chính Văn mà nói thì có lợi ích rất lớn!

 

“Tôi muốn dẫn ông ta đi chung có được không?”

 

Tiêu Chính Văn chỉ vào Độ Thiên Chân Nhân đang đứng cách đó không xa.

 

Mồ hôi lạnh trên trán Tiêu Long không ngừng túa ra, Tiêu Chính Văn đúng là lòng tham không đáy, lại còn dám ra điều kiện với Hạo Thiên?

 

Hạo Thiên không khỏi ngửa mặt cười lớn, khẽ gật đầu nói: “Cậu là người đầu tiên dám ra điều kiện với tôi! Được!”

 

“Tiền bối!”

 

Ông Triệu không cam tâm gào lên một tiếng với Hạo Thiên, thế nhưng đáp lại cụ ta chỉ là một cái tát rất mạnh.

 

“Trở về đóng cửa tự kiểm điểm, còn gây rắc rối, giết!”

 

Ông Triệu ăn một tát sắp lõm cả nửa mặt, cả người cũng bị đánh bay ra xa, năm đầu ngón tay hằn rõ trên gương mặt già nua.

 

Cụ ta căm hận!

 

Dựa vào đâu mà Tiêu Chính Văn lại được Hạo Thiên xem trọng!

 

Dựa vào đâu mà Hạo Thiên lại làm khó cụ ta vì ân oán giữa cụ ta và Tiêu Chính Văn?

 

Cụ ta cũng không phải người của phái Quang Minh, đường đường là Hoa Sơn lẽ nào còn phải chịu sự ức hiếp của phái Quang Minh hay sao?

 

Thế nhưng những uất hận này, ngay cả một chữ cụ ta cũng không dám thốt nên lời.

 

Đối với bất cứ ai, Hạo Thiên cũng đều nói được làm được, bây giờ mà phản kháng thì chỉ có đường chết.

 

Tiêu Chính Văn!

 

Cậu nhớ đấy cho tôi!

 

Ông Triệu nghiến răng kêu ken két, nhưng chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân đi cùng Hạo Thiên.

 

“Ông Triệu, còn không biết hối cải à?”

 

Tiêu Long liếc mắt quan sát ông Triệu.

 

“Phì!”

 

Ông Triệu vùng vẫy đứng dậy, ánh mắt ác độc trợn trừng nhìn Tiêu Long, lạnh lùng nói: “Tôi với Tiêu Chính Văn quyết không đội trời chung! Còn cả ông nữa, ngày nào tôi xuống núi thì đó cũng là lúc mấy người phải chết! Cứ đợi đi!”

 

Dứt lời, ông Triệu lết cơ thể đã bị trọng thương, bước nhanh xuống núi dưới sự dìu đỡ của mấy người ông Hứa và ông La.

 



 

Sườn Đông của động Thiên Phủ là thác nước, sườn Tây là một con sông nhỏ, nước sông rất hiền hoà, trong lòng sông còn có cả đầm nước.

 

Hang động được xây dựng trên một sườn dốc cao trăm mét, xung quanh non xanh nước biếc, cảnh vật lay động lòng người, ngay cả hít thở một hơi cũng có cảm giác mang theo hương thơm thoang thoảng và dư vị ngọt ngào.

 

“Tiền bối, nơi này quả nhiên là chốn bồng lai tiên cảnh!”

 

Tiêu Chính Văn chân thành nói.

 

“Cậu xem ngọn núi kia có còn là núi không?”

 

Hạo Thiên chỉ tay vào một dãy núi phía xa.

 

“Là núi, thế nhưng cũng không phải núi!”

Tiêu Chính Văn điềm nhiên đáp lời.
 
Chương 2206


 Nhìn núi mà không phải núi, nhìn nước mà chẳng phải nước, nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước!

 

Đây là một câu trong ngôn ngữ thiền vô cùng sâu sắc, thế nhưng sau sự chỉ bảo ban nãy của Hạo Thiên, Tiêu Chính Văn đã hiểu ra ẩn ý bên trong.

 

Cái gọi là núi và nước chẳng qua chỉ là một loại biến hoá của trời đất, thế gian chẳng có nơi đâu không phải đạo, thế nhưng đạo không phải tất cả của nhân gian.

 

Thứ có thể so sánh với đạo chính là nguyên tử, nguyên tử có thể cấu thành bất cứ hình thái nào, cũng có thể biến thành bất cứ vật chất nào, một khi nó có hình thái và tính chất thì nó không còn là nguyên tử nữa.

 

Mà bản thân nó vẫn do nguyên tử cấu thành.

 

Hạo Thiên rất tán thưởng với sự lĩnh hội của Tiêu Chính Văn, không ngừng gật đầu.

 

Sau đó, cụ ta chỉ tay vào một hang đá sau núi, nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Tất cả Kiếm Cảnh mà tôi lĩnh hội được đều được viết trong đó, ông đi xem thử đi!”

 

Sau khi Độ Thiên Chân Nhân kính cẩn cảm ơn thì đi về phía hang đá.

 

“Tiền bối, ban nãy ông nói: ngàn năm loạn lạc, ba sao sắp xuất hiện là có ý gì, vãn bối bạo gan thắc mắc!”

 

Tiêu Chính Văn đột nhiên quay đầu hỏi Hạo Thiên.

 

“Cậu biết di tích Long tộc chứ? Đó mới là ngọn nguồn của loạn lạc nhân gian!”

 

Hạo Thiên điềm nhiên nói.

 

Di tích Long tộc?

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, bởi vì di tích Long tộc nên mới xuất hiện thời buổi loạn lạc ư?

 

“Vãn bối không hiểu lắm”.

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày đăm chiêu.

 

“Ai có được di tích Long tộc thì có thể trường sinh bất lão, có thể tung hoành thiên thu, vô địch thiên hạ, nhưng thế gian này thật sự có thể trường sinh sao? Có thể có, cũng có thể không!”

 

“Tuy nhiên sẽ không tồn tại người nào là vô địch thiên hạ, từ thời thiên cổ rất nhiều người đều học bí thuật trận pháp, nhưng cứ ngàn năm trôi qua đều sẽ có một lần đại nạn, giữa những người học bí thuật này sẽ có một trận đổ máu lớn!”

 

Hạo Thiên đứng dậy nói: “Ba sao là chỉ Sát, Phá, Lang! Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang! Tuy nhiên vẫn còn một ngôi sao chủ nữa, vào lúc ba sao này thuộc về ngôi sao chủ thì đại loạn sẽ bắt đầu!”

 

Sát Phá Lang?

 

Đây là một tinh tú được đặt tên từ thời thượng cổ, hình dây cung, do sao Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang cấu thành, mà ba vì sao này vừa hay hình thành một cánh cung mở rộng, ngụ ý Tiêu Sát!

 

“Vậy nên, những người giống như chúng ta, muốn trốn tránh đại nạn lần này thì phải ít giao du với bên ngoài, cố gắng đừng nhúng tay vào cục diện loạn lạc của nhân gian, nhân vật được gọi là con cưng của trời cũng sẽ xuất hiện sau đại loạn!”

 

Những lời này vô cùng sâu sắc.

 

Tiêu Chính Văn trầm tư hồi lâu mới hiểu ra ẩn ý bên trong.

 

Thời buổi loạn lạc trước kia chỉ xuất hiện vì ba sao!

 

Mà sau khi ba sao xuất hiện, di tích Long tộc cũng sẽ xuất hiện theo, đây mới là lúc muôn người đấu đá, đại loạn bắt đầu.

Hạo Thiên cũng vì không muốn can dự vào trong cục diện loạn lạc này, trở thành vật hi sinh sau cùng nên mới ở ẩn như vậy.
 
Chương 2207


 “Tiền bối nhìn xa trông rộng, vãn bối xin bái phục!”

 

Tiêu Chính Văn không chút nịnh bợ.

 

Hạo Thiên có thể phớt lờ sức hấp dẫn của năm trái tim rồng, không tham gia tranh đoạt, sự cao cả trong tâm tính tuyệt đối không phải là thứ mà người thường có thể so bì nổi.

 

Khiến bất cứ ai chủ động từ bỏ tranh đoạt năm trái tim rồng, từ bỏ việc tìm kiếm di tích Long tộc khó như lên trời, dù chỉ là một kẻ bình thường thì có ai là không muốn có được vật quý giá nhất thế gian này cơ chứ?

 

Giống như mấy người Quang Minh Tôn, Vũ Thiên Tôn, nằm mơ cũng muốn có được năm trái tim rồng, lúc nào cũng muốn trở thành kẻ mạnh nhất thế gian!

 

“Không dám, tôi chỉ là một thành viên có thực lực không tệ của phái Quang Minh mà thôi. Cái tên Sáng Thế Chủ cũng là vì muốn đánh lạc hướng người đời. Cậu cho rằng trong phái Quang Minh chỉ có mấy người chúng tôi thôi sao? Phái Quang Minh lưu truyền mấy nghìn năm, theo tôi được biết, số cường giả vẫn còn trên đời và có thực lực ngang hàng với tôi ít nhất có hơn ba mươi người, bọn họ đi đâu cả rồi?”

 

“Tại sao lại không xuất hiện?”

 

Hạo Thiên điềm nhiên nói.

 

 

 

Vẫn còn hơn ba mươi người ư?

 

Tiêu Chính Văn thầm kinh ngạc, cũng có thể nói, vẫn còn những người lợi hại hơn cả Hạo Thiên sao?

 

“Bọn họ cũng đang chờ đợi, đợi di tích Long tộc xuất hiện, vậy nên mỗi một người muốn có được kho báu di tích Long tộc, tới cuối cùng ngược lại sẽ mất mạng vì lòng tham, đây chính là thế sự luân hồi!”

 

Hạo Thiên nhìn về phía xa bằng ánh mắt bình thản, hờ hững nói…

 

Thật ra không phải Hạo Thiên không tranh giành, mà là đang tích góp thực lực, Tiêu Chính Văn cũng có thể nhìn ra đôi chút dã tâm từ trong ánh mắt của cụ ta.

 

Mỗi một chuyện cụ ta làm đều để phục vụ cho lợi ích sau cùng.

 

Bao gồm cả việc kết giao với Tiêu Chính Văn cũng là để mở rộng thế lực của mình.

 

Một nhân vật nhỏ bé không có sư môn như Tiêu Chính Văn, đứng trên lập trường của anh, chỉ cần giúp đỡ Tiêu Chính Văn, khiến anh thấy cảm kích trong lòng là đủ rồi.

 

Vậy nên, Hạo Thiên mới có đãi ngộ đặc biệt với Tiêu Chính Văn.

 

Hơn nữa còn chia sẻ với Tiêu Chính Văn những điều tâm đắc của bản thân, nâng cao tâm tính của Tiêu Chính Văn, tăng cường thực lực của Tiêu Chính Văn, tới một ngày nào đó, có lẽ anh cũng sẽ là cánh tay đắc lực làm việc cho cụ ta.

 

Hạo Thiên tự nhận, cụ ta không phải là ba sao, không phải Phá Quân, không phải Thất Sát, càng chẳng thể là Tham Lang.

 

Thế nhưng Tiêu Chính Văn thì khác, sự lĩnh hội của anh rất giống với Thất Sát.

 

Nếu như phán đoán của cụ ta ứng nghiệm, vậy thì kho báu trong di tích Long tộc không phải đã nằm một nửa trong tay rồi hay sao?

 

“Thiên Tinh Cửu Diệu thật ra là Thập Diệu, cậu có thể lĩnh hội ra chín sao nhưng lại không biết ngụ ý thực sự của nó!”

 

Hạo Thiên nói, sau đó giảng giải toàn bộ bí mật của Thiên Tinh Cửu Diệu.

Hoá ra Thiên Tinh Cửu Diệu mà ông Triệu lĩnh hội được có thiếu sót rất lớn, đây là do năng lực của cụ ta quá kém, căn bản không thể lĩnh hội được đến mức đó.
 
Chương 2208


Mà Tiêu Chính Văn rõ ràng có khác biệt rất lớn với cụ ta, chỉ nghe Hạo Thiên giảng giải một lần, anh đã có nhận thức hoàn toàn mới về Thiên Tinh Cửu Diệu.

 

Cái gọi là Thiên Tinh thực ra chính là điều động từ trường chứa đựng trong thế giới tự nhiên, giống như việc sao trời đang tác động đến thuỷ triều trên trái đất bất kể lúc nào.

 

Theo năm năm tháng, loại sức mạnh này càng trực tiếp, hơn nữa uy lực cũng mạnh hơn nhiều so với việc trực tiếp điều động từ trường ở bên ngoài mấy trăm triệu năm ánh sáng.

 

Bởi vì vị trí trận pháp khác nhau, lại có thể thực hiện mấy chục loại biến hoá, trong mấy chục loại biến hoá lại bao gồm hàng nghìn loại biến hoá khác nhau.

 

Thế nhưng khởi nguồn của tất cả lại là tâm tính, là năng lực.

 

Tâm tính và năng lực chưa đạt, dù có nghe những thứ này thì cũng chỉ như nước đổ lá khoai, căn bản không thể hiểu nổi, càng không có cách gì vận dụng.

 

Vậy nên, ông Triệu lãng phí một đời cũng chỉ lí giải tới cấp độ vô cùng hạn hẹp.

 

Theo những gì Hạo Thiên nói, Tiêu Chính Văn lại dùng Thiên Tinh Cửu Diệu, chỉ một mũi giáo đâm ra đã khiến cho một ngọn núi nhỏ ở cách mấy trăm mét phía trước rung chuyển.

 

Cùng với một tiếng vang rất lớn, một ngọn núi cao hơn hai mươi mét bị chấn động tới mức đổ sụp chỉ trong nháy mắt.

 

Bản thân Tiêu Chính Văn cũng hơi kinh ngạc nhìn thanh giáo dài Liệt Long trong tay, bởi vì thanh giáo này chỉ là một đòn đánh rất tuỳ ý, Tiêu Chính Văn thậm chí căn bản không dùng lực!

 

Loại uy lực này vượt xa so với nhận biết trước đó của anh.

 

“Rất kinh ngạc sao?”

 

Hạo Thiên điềm nhiên cười nói.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, đâu chỉ là kinh ngạc, rõ ràng kinh ngạc tới mức sốc luôn.

 

“Đây chính là sức mạnh thực sự, thật ra loại sức mạnh này vẫn luôn ở trong các ngóc ngách trên thế giới, chỉ là người bình thường không thể nhận thức được sự tồn tại của nó, cái gọi là trận pháp chẳng cần phải quá cao siêu, mà là khi vận dụng sức mạnh tự nhiên, cơ thể con người cũng là một phần của tự nhiên!”

 

Hạo Thiên bình thản nói.

 

Núi không là núi, nước không là nước, tất cả đều là tự nhiên.

 

Đây mới là nòng cốt của trận pháp, mà tự nhiên chính là chỉ từ trường ẩn chứa bên trong vạn vật.

 

“Cảm ơn sự chỉ bảo của tiền bối”.

 

Tiêu Chính Văn chắp tay nói với Hạo Thiên.

 

Hạo Thiên khẽ gật đầu: “Cậu vẫn còn trẻ tuổi, nhưng thật không ngờ cậu lại có thành tựu lớn trên phương diện trận pháp, quả thực hiếm có!”

 

Đây là điểm mà Hạo Thiên thích nhất ở Tiêu Chính Văn.

 

Ở độ tuổi của cụ ta, người bình thường muốn có thành tựu cao như vậy thì cực kỳ khó.

 

Dù là bản thân Hạo Thiên, mặc dù tinh thông đủ các loại trận pháp trên thế gian, ngay cả bí trận Thiên Tinh Cửu Diệu của Hoa Sơn cũng rõ như lòng bàn tay.

 

Thế nhưng bảo cụ ta đạt đến trình độ như Tiêu Chính Văn khi mới ở độ tuổi như anh thì thật sự sẽ có cảm giác lực bất tòng tâm.

 

“Cảm ơn tiền bối đã khen ngợi!”

 

Tiêu Chính Văn điềm nhiên đáp lời.
 
Chương 2209


 Lúc này, bên trong hang động phía sau núi truyền tới từng tiếng sấm rền vang.

 

Những tiếng sấm rền vang lên không ngừng bên trong hang núi, vô số đám mây đen kịt bao phủ khắp cả động Thiên Phủ.

 

“Ôi, lĩnh hội cả đời này của tôi e là đều mất hết rồi!”

 

Hạo Thiên bình thản nói.

 

Từ tiếng sấm trong núi, Hạo Thiên có thể đại khái phán đoán ra được, Độ Thiên Chân Nhân đã điều động Kiếm Cảnh, xoá bỏ hết mọi văn tự trên vách đá!

 

Thế nhưng đối với loại người như Hạo Thiên mà nói, những lĩnh hội trong quá khứ chỉ là những thứ có cũng được không có cũng chẳng sao mà thôi.

 

Sau khi tiếng sấm kinh thiên cuối cùng vang lên, trong núi lập tức thổi bùng gió lớn, mưa như trút nước.

 

Vô số hạt nước mưa tập trung lại một chỗ, khiến cho hồ nước phía trước động Thiên Phủ chảy xiết hơn nhiều.

 

Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó khẽ chỉ ngón tay ra, khi một tia sáng trắng loé lên, mây đen khắp trời lập tức tản đi, mưa lớn cũng ngừng lại ngay sau đó.

 

Tiêu Chính Văn thấy cảnh tượng này thì không khỏi kinh ngạc.

 

Trước đây anh cho rằng khoảng cách giữa mình và Hạo Thiên chẳng qua chỉ là tâm tính mà thôi.

 

Thế nhưng hành động dùng một ngón tay để xua mây ngừng mưa này của Hạo Thiên thật sự khiến cho Tiêu Chính Văn có cảm giác không theo kịp.

 

Hạo Thiên cũng đang cố ý thể hiện điểm khác biệt giữa bản thân và mọi người, ngoài ra trong ánh mắt còn mang theo vẻ cao ngạo khinh thường chúng sinh.

 

Nếu như muốn thu phục Tiêu Chính Văn, đầu tiên phải khiến anh ngưỡng mộ.

 

Chỉ có như vậy mới có thể khiến Tiêu Chính Văn trở thành một quân cờ trong tay mình!

 

“Thật ra bất cứ ai cũng có thể làm được, cũng chẳng cao thâm gì, nghĩ cho thật kỹ, ban nãy tôi đã nói rất rõ rồi!”

 

Hạo Thiên chỉ lên bầu trời.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

 

Thế nhưng dù Tiêu Chính Văn hiểu rõ nguyên lý và bí ẩn bên trong, năng lực khống chế từ trường cũng vẫn còn thua xa so với cảnh giới của Hạo Thiên.

 

“Tiền bối quả nhiên kiến thức uyên thâm, vãn bối tự thấy xấu hổ vì thua kém!”

 

Tiêu Chính Văn gật đầu nói.

 

“Ừ, thật ra nhà họ Tiêu của cậu có một báu vật cực kỳ quý giá!”

 

Hạo Thiên bình tĩnh nói.

 

“Tiền bối đang nói tới Thiên Sơn Thư Lục à?”

 

Trong ánh mắt của Tiêu Chính Văn lộ ra vẻ cảnh giác!

 

“Không sai, Thiên Sơn Thư Lục chính là một báu vật của thế gian, có điều, cậu yên tâm, tôi không có hứng thú với Thiên Sơn Thư Lục, chỉ là tôi muốn nói cho cậu biết, nghiêm túc nghiên cứu có lẽ sẽ mang tới lợi ích rất lớn cho cậu về sau!”

 

Hạo Thiên bình tĩnh nói.

 

Mãi tới mấy ngày sau, Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân mới chào tạm biệt Hạo Thiên.

 

Hạo Thiên chỉ tiễn Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân ra khỏi động Thiên Phủ, sau đó biến mất vào trong dãy núi trập trùng.

 

Đợi Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân quay đầu lại nhìn thì sau lưng ngoài dãy núi sâu hun hút ra đã chẳng còn bóng người nào nữa.

 

“Hạo Thiên này không hề đơn giản!”

 

Độ Thiên Chân Nhân bình thản nói.

 

Tiêu Chính Văn không khỏi bật cười: “Sao thế, có được Kiếm Cảnh của ông ta thì thực lực của ông cũng được nâng cao lên rồi chứ?”

 

Độ Thiên Chân Nhân khẽ gật đầu, cụ ấy không ngờ sau khi bản thân xem Kiếm Cảnh của Hạo Thiên lại đột phá được mức cuối cùng, một bước nhảy vọt lên cảnh giới Thiên Thần!

 

Vừa nói tới đây, chuông điện thoại của Tiêu Chính Văn đột nhiên vang lên.

 

Thấy là số điện thoại lạ gọi tới, Tiêu Chính Văn lưỡng lự một lúc mới bắt máy.

 

“Cậu Tiêu, cứu mạng, thằng cháu ngổ ngáo của tôi gây ra hoạ lớn rồi, xin cậu Tiêu cứu lấy nhà họ Lãnh!”

Trong điện thoại vang lên giọng nói gấp gáp của Lãnh Kế Hồng…
 
Chương 2210


Hả?

 

Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày khi nghe thấy vậy.

 

Bây giờ nhà họ Lãnh ở Giang Trung phải nói là cực kỳ hưng thịnh, còn ai dám ra tay với nhà họ Lãnh nữa chứ?

 

Vì vậy anh nói một cách nghi hoặc: “Sếp Lãnh, nhà họ Lãnh ở Giang Trung đã không còn ai có thể sánh kịp, ai lại có thể uy hiếp nhà họ Lãnh các ông?”

 

“Cậu Tiêu, là… là người của Thiên Sơn!”

 

Giọng Lãnh Kế Hồng run rẩy nói.

 

Thiên Sơn?

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày.

 

Nhà họ Lãnh đều là người bình thường, dù Thiên Sơn muốn gây phiền phức cũng sẽ không tìm đến nhà họ Lãnh!

 

Suy đi nghĩ lại, Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ về Giang Trung ngay!”

 

Nói xong, anh quay đầu ngoắc tay với Độ Thiên Chân Nhân, hai người vội cùng nhau lên đường đến Giang Trung.

 

Lẽ ra, Tiêu Chính Văn có ý định đến Long Kinh trước để gặp Thiên Tử.

 

Nhưng việc trước mắt không thể thấy chết mà không cứu, nên mới tạm thời thay đổi ý định mà trở về Giang Trung!

 

Sau trận chiến của Tiêu Chính Văn và Hoa Sơn, Khương Vy Nhan sớm đã được đám người Long Nguyệt đón về Giang Trung.

 

Mặc dù Long Kinh là một nơi tốt, nhưng vào giờ phút này cũng đang có những mối hỗn loạn tiềm ẩn, nên việc ở lại Long Kinh tuyệt đối không phải là sự lựa chọn tốt nhất!

 

Khương Vy Nhan đã tận mắt chứng kiến cuộc chiến khó khăn giữa Tiêu Chính Văn và mười một lão già Hoa Sơn qua chương trình phát sóng của các phương tiện truyền thông trên tivi, mới biết được dụng ý tốt của anh!

 

Nếu như tình hình đã lắng xuống, Khương Vy Nhan đương nhiên vẫn muốn trở về Giang Trung, dù sao đứa con nhỏ cũng chỉ mới bốn tháng tuổi, ở Long Kinh thật sự không tiện!

 

Khi Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân quay trở lại dinh thự, Long Nguyệt và Long Ngao đang canh giữ dinh thự cùng với một đội cao thủ của điện Thần Long.

 

“Điện chủ, anh về rồi!”

 

Vẻ mặt Long Ngao đầy hớn hở nói với Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, đồng thời nhìn Long Ngao và Long Nguyệt đánh giá một lượt.

 

Sự tiến bộ của hai người họ có thể nói là lớn nhất trong ba Long Tôn!

 

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi không gặp, Long Nguyệt lúc này đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, Long Ngao cũng đã đột phá được cấp độ của cảnh giới Thiên Vương bốn sao!

 

Chỉ còn một bước nữa là đến cảnh giới Thiên Thần!

 

“Tốc độ tiến bộ của hai người khiến tôi kinh ngạc đấy!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.

 

“He he, cũng nhờ được anh chỉ dạy tận tình thôi, nếu không phải do có lời giải thích trong quyển trận pháp mà anh đưa cho, thì có lẽ cả đời này chúng tôi cũng chỉ ở mức cảnh giới Thiên Vương!”

Những gì Long Ngao nói đều là những suy nghĩ trong lòng, thực lực mạnh nhất của cảnh giới Thiên Vương là sự lãnh ngộ ban đầu về trận pháp, từ đó kiểm soát từ trường trong giới tự nhiên, rồi vận dụng từ trường sẽ có thể đạt đến cảnh giới điều khiển mọi vật!
 
Chương 2211


Nếu không có sự nhắc nhở của Tiêu Chính Văn, thì đám người Long Ngao đến bây giờ vẫn cho rằng đó là do cách thao túng!

 

“Ừ, có tiến bộ thì tốt, tình thế sắp thay đổi, hai người càng mạnh thì Hoa Quốc sẽ càng mạnh!”

 

Tiêu Chính Văn lãnh đạm nói.

 

Có một số lượng lớn cường giả vùng ngoài lãnh thổ trở về, sắp tới lại có thêm nhiều trận hỗn chiến, vai trò của quân đội sẽ càng trở nên nhỏ bé.

 

Dù đối phương chỉ cử ra một cường giả Thiên Thần một sao đến, thì cho dù có mấy chục ngàn đội quân cũng không ngăn cản nổi!

 

“Mấy người Long Nhất sao rồi?”

 

Tiêu Chính Văn quay đầu hỏi.

 

“Tiến bộ rất lớn, có người đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương, chỉ có điều cảnh giới không cao lắm, nhưng nhìn chung mà nói thì bọn họ ít nhất đã là cường giả cảnh giới Thiên Vương, việc canh giữ biên giới phía Bắc của Hoa Quốc chắc cũng không thành vấn đề!”

 

Long Ngao trầm giọng đáp.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, liếc nhìn quán trà trên lầu, bĩu môi nói: “Lãnh Kế Hồng ở trên đó à?”

 

“Đúng vậy, vợ anh đang tiếp đãi ông ta, nghe nói gần đây nhà họ Lãnh đang tổ chức chuyện vui, nhưng tiệc vui này hình như gặp chút rắc rối!”

 

Long Ngao vừa nói, vừa đi theo Tiêu Chính Văn lên tầng hai.

 

Khi lên đến quán trà trên tầng hai, Lãnh Kế Hồng đang ngồi đó than thở với Khương Vy Nhan với vẻ mặt ủ rũ.

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Lãnh Kế Hồng vội đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, cuối cùng cậu đã về, gặp được cậu trong lòng tôi cũng bớt lo lắng hơn rồi!”

 

Vừa nói, Lãnh Kế Hồng vừa tiến lên một bước, nắm tay Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Lãnh Kế Hồng, bước đến sô pha ngồi xuống, cau mày nói: “Sếp Lãnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Lãnh Kế Hồng liếc nhìn Khương Vy Nhan, sau đó lập tức cúi đầu xuống.

 

Chuyện này cũng được xem là chuyện nhà của nhà họ Lãnh, không hề liên quan gì đến Tiêu Chính Văn, nên Lãnh Kế Hồng thực sự không dám mở miệng nói với anh!

 

“Chuyện là như này, sếp Lãnh có một đứa cháu, tên là Lãnh Hàn Vũ mới vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái, khoảng thời gian gần đây, gia đình hai bên đều có chuẩn bị sính lễ, nhưng vào ba ngày trước, có một người tên là Lưu Thế Vỹ đột nhiên gọi đến!”

 

“Nói vị hôn thê Đỗ Tiểu Linh của Lãnh Hàn Vũ là bạn gái của Lưu Tiểu Phong – con trai ông ta, còn bắt nhà họ Lãnh phải hủy bỏ hôn ước với nhà họ Đỗ”.

 

“Mới đầu, sếp Lãnh cũng không để tâm đến chuyện này, nghĩ rằng đối phương chỉ là kiếm cớ gây sự, nhưng chiều hôm qua, lại có người của Thiên Sơn đến và thông báo với nhà họ Lãnh, nếu như tổ chức đám cưới đúng hạn thì sẽ giết cả nhà họ Lãnh!”

 

Khương Vy Nhan nói xong, cũng rất đồng cảm liếc nhìn Lãnh Kế Hồng.

 

Thật ra hôm qua Khương Vy Nhan đã gặp Đỗ Tiểu Linh, hơn nữa còn hỏi kỹ về mối quan hệ giữa cô ấy và Lãnh Hàn Vũ rốt cuộc là gì.

 

Trước mặt Khương Vy Nhan, Đổ Tiểu Linh nói cô ấy chỉ gả cho Lãnh Hàn Vũ mà thôi!

 

Tên Lưu Tiểu Phong vẫn luôn quấy rầy cô ấy từ lúc vào đại học.

Trước kia nhà họ Lưu vốn không dám dây vào nhà họ Lãnh nhưng bây giờ thì khác, nhà họ Lưu đã có cây cổ thụ Hoa Sơn chống lưng.
 
Chương 2212


 Hơn nữa, nhà họ Lưu còn tuyên bố rằng nhà họ Lãnh ỷ thế hiếp người, ép Đỗ Tiểu Linh phải gả cho Lãnh Hàn Vũ.

 

Lãnh Kế Hồng còn thề trước mặt Khương Vy Nhan, nhà họ Lãnh chưa từng can thiệp vào chuyện này!

 

Dù sao trong khoảng thời gian này, nhà họ Lãnh vẫn luôn bận rộn giúp tập đoàn Vy Nhan tổng hợp lại ngành y dược, làm gì còn thời gian quan tâm đến chuyện tình cảm trai gái của mấy thanh niên trẻ?

 

Nghe Khương Vy Nhan nói vậy, Tiêu Chính Văn đã hiểu được nguyên nhân và hậu quả một cách rõ ràng!

 

Anh khẽ gật đầu nói: “Nếu như những lời ông nói là thật, chuyện đám cưới có thể tiến hành như thường, đến lúc đó tôi sẽ đích thân tới dự!”

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói sẽ đi dự đám cưới, Lãnh Kế Hồng vừa mừng vừa lo nói: “Cậu Tiêu, cậu nói thật chứ? Vậy… vậy cảm ơn cậu nhiều! Lãnh Kế Hồng tôi có bản lĩnh gì mà có thể mời được cậu Tiêu đích thân đến chứ!”

 

Lãnh Kế Hồng kích động đến nỗi không biết nên nói thế nào cho phải.

 

Khương Vy Nhan mỉm cười nói: “Sếp Lãnh, không cần phải khách sáo như vậy, khoảng thời gian này, tập đoàn Vy Nhan còn phải cảm ơn sự giúp đỡ của ông mới có thể hoạt động bình thường, hơn nữa, vợ chồng chúng tôi đi dự đám cưới cũng là một niềm vui!”

 

Lãnh Kế Hồng gật đầu nói: “Được, tôi nhất định sẽ bảo người đưa thiệp mời đến, vậy… tôi không làm phiền hai người ôn lại chuyện cũ nữa!”

 

Nói xong, Lãnh Kế Hồng đứng dậy, cúi đầu chào Tiêu Chính Văn rồi mới rời đi.

 

Mãi cho đến khi Lãnh Kế Hồng đi khuất, Long Nguyệt và Long Ngao mới khó hiểu hỏi: “Điện chủ, với thân phận của anh thì cần phải đi tham dự đám cưới của nhà họ Lãnh sao?”

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Long Ngao, cậu không hiểu rồi, chuyện này không chỉ là chuyện riêng của nhà họ Lãnh mà là do thế cục sắp có sự thay đổi, nếu các đại danh sơn và cả các võ tông khác đều lấy thế để ép người thì pháp luật trên thế giới không phải sẽ rối loạn sao?”

 

“Nếu ở một quốc gia mà pháp luật không ra gì thì quốc gia đó sẽ không còn là quốc gia nữa! Uy tín của Thiên Tử để ở đâu?”

 

“Vì vậy, đây không chỉ là việc của nhà họ Lãnh, mà còn là vấn đề lớn liên quan đến việc Hoa Quốc có thể ổn định hay không, cho nên chuyện nhỏ nhặt này chúng ta nhất định phải can thiệp, cho dù là không hề quen biết, chúng ta cũng phải gánh vác đạo nghĩa quốc pháp!”

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói xong, Long Ngao mới hiểu được dụng ý của anh!

 

Long Nguyệt tiến lên một bước nói: “Long Vương, vậy chúng tôi có cần giám sát nhất cử nhất động của Thiên Sơn không?”

 

Thiên Sơn?

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu.

 

Giám sát Thiên Sơn chả có ý nghĩa gì.

 

Thật ra Thiên Sơn dám làm chuyện này, đơn giản bởi vì bọn họ cũng nhận được tin các cường giả ngoài lãnh thổ sẽ trở về, Hoa Quốc sẽ có sự thay đổi lớn!

 

Vì vậy, mới nhúng tay vào chuyện của thế tục trước thôi!

 

“Chồng à, còn có một chuyện quan trọng nữa cần anh quyết định!”

Khương Vy Nhan ngẩng đầu lên nói với Tiêu Chính Văn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom