Chương 1793


Thương Nhan Bách bỗng nhận ra người đó là đệ tử giỏi nhất của chưởng giáo trận tông Hằng Sơn!

 

Thực lực của người này không thể coi thường, tuy rằng không có uy danh trong thiên hạ, nhưng trong mấy đại danh sơn, tên tuổi của ông ta đã sớm được biết đến!

 

Đó là một trong những cao thủ nhất định sẽ thăng cấp lên cảnh giới Thiên Thần trong vòng mười năm tới!

 

“Hừ, lần này Tiêu Chính Văn e rằng có mọc cánh cũng không thể trốn thoát được!”

 

Lúc này, Đông Phương Tiếu đang ngồi bên cạnh Thương Nhan Bách, lạnh lùng nói.

 

Hầu hết các bậc tiền bối có tuổi trong bốn gia tộc lớn đều là người học võ, dù ít dù nhiều cũng đều có quan hệ với liên minh võ thuật.

 

Hơn nữa, bốn gia tộc lớn đều đã bị Tiêu Chính Văn chọc giận, lần này, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

 

Hôm nay không báo thù thì còn chờ đến bao giờ nữa?

 

Viên Sùng Long liếc nhìn đám người Hằng Sơn, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ yên tâm, chỉ cần Tiêu Chính Văn chết, mọi chuyện đều được giải quyết!

 

Đúng lúc này, lại có một cụ già khác đi lướt qua đám đông bước lên đài cao.

 

“Ồ, đây… đây không phải là tiền bối Cừu sao? Sao ông cũng ở đây?”

 

Thương Nhan Bách nói rồi lập tức đứng dậy, bắt tay Cừu Vạn Lý.

 

Nói đến người này, cụ ta không phải là người của năm đại danh sơn, nhưng bàn về thực lực, ngay cả cường giả ở dưới cảnh giới Thiên Thần trong năm đại danh sơn cũng phải tôn kính gọi cụ ta một tiếng tiền bối!

 

Trong võ tông Cừu Vạn Lý, thậm chí còn có ác danh là người cuồng sát, là một cao nhân lánh đời sống ẩn dật!

 

“Ông Thương, chào ông”.

 

Cừu Vạn Lý chắp tay chào Thương Nhạn Bách, lạnh lùng cười nói: “Hôm nay tôi đặc biệt tới xem Tiêu Chính Văn rốt cuộc là ai mà dám giết bạn thân của tôi!”

 

Cừu Vạn Lý và Trương Đạo Linh có thể coi là bạn bè thân thiết từ nhỏ, hai người bọn họ quen nhau từ lúc hơn hai mươi tuổi, không chỉ có quan hệ tốt mà còn giao lưu qua lại rất nhiều trên con đường võ thuật.

 

Dựa trên sự hiểu biết của Cừu Vạn Lý về Trương Đạo Linh, đừng nói đến Tiêu Chính Văn chỉ là thanh niên hơn hai mươi tuổi, ngay cả những lão già cùng lứa tuổi cũng chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.

 

Chắc chắn Tiêu Chính Văn đã dùng thủ đoạn không chính đáng nào đó nên mới giết được Trương Đạo Linh.

 

Lần này, cụ ta không được mời, nhưng vẫn đặc biệt đến để báo thù cho Trương Đạo Linh.

 

Cừu Vạn Lý vừa nói xong, không ít người quay đầu lại nhìn, cũng có rất nhiều người chắp tay chào hỏi Cừu Vạn Lý.

Điều này cho thấy danh tiếng của Cừu Vạn Lý trong võ tông.
 
Chương 1794


 Lúc này, rất nhiều người trên khán đài xì xào bàn tán.

 

Lần này có quá nhiều người muốn giết Tiêu Chính Văn, e rằng hôm nay Tiêu Chính Văn có mười cái mạng cũng khó mà thoát chết.

 

Không chỉ Đoàn Hải Long nhắm vào Tiêu Chính Văn, mà ngay cả nhân vật lớn đều đích thân xuất hiện, nhưng phía sau Tiêu Chính Văn có ai chống đỡ?

 

Thiên Tử?

 

Võ tông?

 

Ở nơi nói chuyện bằng thực lực thì tất cả ngoại lực đều vô nghĩa.

 

Đặc biệt hôm nay Đoàn Hải Long còn lấy tế khí của võ tông ra!

 

Một nửa thanh kiếm Xi Vưu và một chiếc khiên cổ bị vỡ, cái này tượng trưng cho điều gì?

 

Bất kỳ ai ở trước mặt võ thần, đều không thể tùy ý can thiệp vào ân oán của người khác, nếu không, sẽ là bất kính với võ thần.

 

Thậm chí còn trở thành kẻ thù của giới võ tông.

 

Đây là thứ khiến Đại trưởng lão võ tông không dám lên tiếng, đồng thời cũng là để chặn miệng của người khác!

 

Lúc này, tâm trạng của Đại trưởng lão đã chìm xuống đáy.

 

Nếu là trước đây, ông ta vẫn có thể dựa vào thân phận đại trưởng lão võ tông để đòi lại công bằng cho Tiêu Chính Văn, nhưng ở trước mặt đám người này, thân phận của ông ta quá thấp, thậm chí còn không có tư cách nói chuyện.

 

Hoa Quốc có nhiều nhân tài, mấy vị trưởng lão võ tông cũng không hẳn là có thực lực trong võ tông, cho dù có thân phận cao, thực lực mạnh thì ở bên trên bọn họ còn có rất nhiều cao nhân ẩn sĩ.

 

Lúc này, Đại trưởng lão chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng Tiêu Chính Văn có thể đột nhiên nghĩ thông, trốn đến Âu Lục, hoặc vào Long Các để tránh nạn, nhất định đừng xuất hiện ở Thương Lĩnh.

 

Hôm nay, tất cả cao thủ võ tông đều xuất hiện, lại có cả lão già Cừu Vạn Lý, cho dù Tiêu Chính Văn có mạnh hơn bình thường thì cũng có thể làm gì được chứ?

 

Cho dù anh có thể lấy một chọi hai, thì trong số những người ở đây, có nhiều hơn chục người là cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

 

Cộng thêm Đoàn Hải Long, Cừu Vạn Lý và hai người Hoa Sơn đều có thực lực Thiên Vương, đây chính là cục diện chết.

 

Đúng lúc Đại trưởng lão đang lo lắng thì một nhóm người tách đám đông xông vào.

 

“Tiêu Chính Văn đến chưa?”

 

“Có giỏi thì mau đến chịu chết đi!”

 

Một thanh niên mặc áo choàng kiêu hãnh hét lên bục cao.

 

Âm thanh giống như tiếng sấm nổ vang trời, chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người có mặt tại đây.

Rất nhiều người đồng loạt hướng mắt nhìn lên bục, không ít người trong số họ nhận ra người đó, đây chính là Lâm Phi Dương – đệ tử số một của thủ lĩnh Thiên Sơn!
 
Chương 1795


Đồng thời cũng là anh em kết nghĩa của Trương Nguyệt Đông, hai người họ họ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau học nghệ tại nhà họ Trương mười năm, sau đó Lâm Phi Dương mới được đưa đến Thiên Sơn.

 

Đừng thấy Trương Nguyệt Đông nhân phẩm không tốt mà coi thường, ngay cả gian thần Tần Cối còn có vài người bạn, huống chi là Trương Nguyệt Đông!

 

“Đây chẳng phải là đệ tử của thủ lĩnh trận tông Thiên Sơn sao? Tiêu Chính Văn đắc tội với cả Thiên Sơn rồi à?”

 

Viên Sùng Long nhỏ giọng nói.

 

Đông Phương Tiếu bên cạnh chế nhạo: “Tiêu Chính Văn không nên giết Trương Nguyệt Đông! Nhà họ Trương và Thiên Sơn có quan hệ với nhau! Người này là anh em kết của của Trương Nguyệt Đông!”

 

Lúc này Viên Sùng Long mới hiểu ra, gật đầu lia lịa, trong lòng càng thêm tự tin.

 

Tuy Lâm Phi Dương mới chỉ hai mươi ba tuổi, nhưng thực lực của hắn không hề kém cạnh bậc tiền bối như Cừu Vạn Lý và Đoàn Hải Long.

 

Chỉ riêng điều này cũng có thể thấy Thiên Sơn đáng sợ đến thế nào!

 

“Cậu bạn không cần vội, đợi Tiêu Chính Văn đến, tôi cũng muốn đòi lại công bằng, chúng ta cứ ngồi xuống trước đã!”

 

Cừu Vạn Lý mỉm cười, giọng điệu vô cùng lịch sự.

 

Lâm Phi Dương quay đầu liếc nhìn Cừu Vạn Lý, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu chắp tay với Đoàn Hải Long, rồi nhanh chóng bước đến ngồi xuống ghế bên cạnh ghế chủ tọa.

 

Thật ngông cuồng!

 

Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người về Lâm Phi Dương.

 

Nhưng sự ngông cuồng này lại vô cùng tự tin.

 

Chưa nói đến việc phía sau Lâm Phi Dương có Thiên Sơn, chỉ riêng thực lực của hắn cũng đã đè bẹp hầu hết tất cả các võ tông.

 

Ồ!

 

Viên Sùng Long liếc mắt nhìn Lâm Phi Dương, nhỏ giọng nói với Đông Phương Tiếu: “Tiền bối Đông Phương, người này thật ngông cuồng, ngay cả Cừu Vạn Lý chào hỏi với hắn mà hắn cũng dám phớt lờ?”

 

“Hừ, ngông cuồng?”

 

Đông Phương Tiếu vuốt râu, liếc nhìn Viên Sùng Long nói: “Chắc cậu không biết hắn là người thế nào nhỉ?”

 

“Ồ? Hắn không phải chỉ là một đệ tử của Thiên Sơn thôi sao?”

 

Viên Sùng Long nhíu mày hỏi.

 

Đông Phương Tiếu gật đầu nói: “Cậu biết Võ Thí Thiên chứ, ông ta cũng là đệ tử của thủ lĩnh trận tông Thiên Sơn, xét theo thế hệ thì Lâm Phi Dương là sư đệ của ông ta!”

 

“Mặc dù Cừu Vạn Long không tầm thường, nhưng lại không có người chống lưng. Còn Lâm Phi Dương có danh phận rõ ràng, có võ tông, có danh sơn, còn có thực lực, chắc chắn không yếu hơn Cừu Vạn Lý, vì vậy hắn không cần kiêng nể Cừu Vạn Lý”.

Nghe Đông Phương Tiếu nói xong, Viên Sùng Long hít một hơi thật sâu.
 
Chương 1796


Không ngờ Lâm Phi Dương còn trẻ tuổi mà đã có lai lịch thâm sâu đến vậy.

 

“Hơn nữa, cậu nghĩ rằng ai cũng có thể trở thành đệ tử của thủ lĩnh trận tông Thiên Sơn sao? Trong trăm năm qua, người này không nhận quá mười đệ tử, Lâm Phi Dương là do nhà họ Trương tiến cử cho nên mới được nhập môn!”

 

“Phía sau còn có nhà họ Trương chống đỡ, tổng hợp lại, người này vô cùng có thế lực trong võ tông, thực lực và địa vị cũng không kém! Loại người này ngông cuồng cũng đúng!”

 

“Hơn nữa, cậu biết không, mỗi đệ tử của thủ lĩnh Thiên Sơn đều có những kỹ năng riêng biệt, kỹ năng độc nhất vô nhị của Lâm Phi Dương có tên là Càn Khôn Định Hồn Trận! Cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, chỉ cần rơi vào Định Hồn Trận của hắn thì cũng không thể động đậy!”

 

So với chín người anh em của hắn, kỹ năng của hắn càng cao siêu hơn, càng có lực sát thương hơn!”

 

Đông Phương Tiếu không hổ là cụ tổ nhà họ Đông Phương, cụ ta nắm rõ rất nhiều chuyện, điều này khiến Viên Sùng Long vô cùng ngưỡng mộ.

 

Đồng thời cũng khiến đại diện của hai gia tộc lớn kia mở mang tầm mắt.

 

Quả thực là núi cao còn có núi cao hơn.

 

So với những nhân vật tài giỏi này, thực lực của bốn gia tộc lớn quả thực là không đáng chú ý!

 

“Nhìn hắn còn trẻ mà thật sự lợi hại đến vậy sao?”

 

Một vị đại diện thế gia ngồi bên cạnh cau mày hỏi.

 

“Còn trẻ sao? Không chỉ là trận pháp, nghe nói người này còn giỏi cả kiếm pháp, nếu Tiêu Chính Văn không chết, chúng ta sẽ may mắn có thể chiêm ngưỡng chân dung Lư Sơn!”

 

Đông Phương Tiếu nói với vẻ kiêng sợ.

 

Thực ra đây chỉ là bề nổi của võ tông và năm đại danh sơn, trong võ tông và năm đại danh sơn thật sự có rất nhiều cao thủ.

 

Nhưng vì lệnh cấm hàng trăm năm trước, tất cả cường giả cảnh giới Thiên Thần đều đã ẩn thế.

 

Đồng thời năm đại danh sơn cũng triệu hồi đệ tử.

 

Vì vậy những nhân vật nhỏ trước đây không được chú ý tới như cảnh giới chiến thần, cảnh giới chủ soái mới trở nên nổi bật.

 

Bây giờ, Tiêu Chính Văn lại đắc tội với người không nên đắc tội, còn giết hai người nhà họ Trương, điều này không chỉ khiến nhà họ Trương tức giận, mà ngay cả Hằng Sơn vốn không có nhiều quan hệ với nhà họ Trương cũng đích thân phái người tới.

 

Điều này có nghĩa là gì?

 

Có nghĩa là Hằng Sơn cũng tỏ rõ thái độ, đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn.
 
Chương 1797


Mọi người chưa kịp đáp lời, một bóng người xuất hiện trên con đường quanh co dưới chân núi.

 

Chỉ thấy người này cầm một thanh giáo dài màu đỏ, trên đầu giáo thấp thoáng ánh sáng màu vàng, mặc một bộ đồ màu trắng, đơn giản nhưng không mất đi sự uy nghiêm.

 

Mỗi một động tác đều mang theo khí chất vô cùng oai hùng dường như hòa làm một thể với sông núi.

 

Người này vừa xuất hiện đã thu hút hết sự chú ý của mọi người.

 

Hàng trăm ánh mắt đều tập trung nhìn người dưới chân núi.

 

Thậm chí từng hơi thở của cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao bỗng bao trùm trên bục cao, mấy chục ánh mắt sắc bén đồng loạt nhìn về phía người đó.

 

Uy lực mạnh mẽ có thể sánh ngang với uy lực của trời bỗng bao quanh lấy người đàn ông trẻ tuổi đang đi dọc theo đường núi đó.

 

Nhưng uy lực này lại hóa thành hư vô khi đến gần người đàn ông trẻ tuổi.

 

Cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

 

Ngoài đệ tử của năm đại danh sơn, trên thế giới người này có thể có thực lực như vậy chỉ có Tiêu Chính Văn mà thôi.

 

“Cậu ta là Tiêu Chính Văn à?”

 

Cừu Vạn Lý lạnh lùng thanh niên đang bình thản chậm rãi đi đến đó nói.

 

“Đúng thế, chính là cậu ta!”

 

Lúc này Thương Nhan Bách nghiến răng nghiến lợi nói, dù Tiêu Chính Văn có thành tro, cụ ta cũng có thể nhận ra.

 

Gặp lại Tiêu Chính Văn, thậm chí Thương Nhan Bách hơi không kiềm chế được nỗi hận trong lòng, có mấy lần cụ ta muốn bước đến đấm cho Tiêu Chính Văn vài cái.

 

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn đè nén được nỗi kích động của cụ ta.

 

“Hừ, người này cũng xem như là người lợi hại, vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với trận thế lớn như vậy, quả thật xứng đáng là người đấu với tôi”.

 

Lúc này Lâm Phi Dương chắp hai tay sau lưng, kiêu ngạo nói.

 

“Nói thẳng ra cậu ta cũng là một thiên tài, Thiên Vương năm sao chỉ hơn hai mươi tuổi, tìm khắp Hoa Quốc cũng chỉ đếm được trên năm đầu ngón tay”.

 

“Chỉ tiếc là cậu ta không nên chọc vào nhà họ Trương, càng không nên đắc tội với năm đại danh sơn. Hôm nay Hoa Quốc chắc phải mất đi một đứa con cưng của trời”.

 

Đoàn Hải Long chắp hai tay sau lưng nói.

 

Nghe có vẻ như cụ ta đang lấy làm tiếc cho Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng thật ra giọng cụ ta lạnh như băng, trong mắt chỉ hiện lên sát khí ngùn ngụt.

 

Mãi đến khi Tiêu Chính Văn đến trước đàn tế, mọi người đồng loạt nhường ra cho anh một con đường.

 

Đệ tử và hộ pháp trấn giữ của nhiều tông môn đều kính cẩn nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Thấy Tiêu Chính Văn đi thẳng đến, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, bình thản, vô cùng tự đại ngông cuồng.

 

Thương Nhan Bách cũng không kiềm chế được nữa, sải bước lao xuống từ trên bục cao chặn đường Tiêu Chính Văn lại.

 

“Tránh ra!”
 
Chương 1798


Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn Thương Nhan Bách, chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ.

 

Thương Nhan Bách lại bị coi thường ngay trước mặt tất cả mọi người, cơ mặt liên tục co giật, đôi mắt hiện lên ngọn lửa phẫn nộ.

 

“Tiêu Chính Văn, không ngờ cậu cũng dám đến cục diện chết hôm nay”.

 

“Nhìn thấy rồi chứ? Trên Thương Lĩnh này có cả hàng chục nghìn tiền bối nổi danh của võ tông, không một ai nói chuyện với cậu. Nếu hôm nay cậu quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi, có lẽ tôi nhất thời có cảm hứng thay mặt Hoa Sơn cầu xin cho cậu được toàn thây”.

 

Thương Nhan Bách khàn giọng hét lên.

 

Cụ ta không biết rốt cuộc Tiêu Chính Văn lấy đâu ra tự tin, đã đến nước này rồi mà còn dám kiêu ngạo.

 

“Ông xứng sao?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp một câu.

 

Một câu “ông xứng sao” suýt khiến Thương Nhan Bách ngất tại chỗ.

 

Cụ ta là ai cơ chứ?

 

Đường đường là người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục

 

Cụ ta không xứng ư?

 

“Hừ, Tiêu Chính Văn, đừng nghĩ cậu đánh thắng Đông Phương Ngạo Vũ, giết được Trương Đạo Linh thì cậu là bất khả chiến bại trong thế gian. Mở to mắt ra mà nhìn những người ngồi trên bục cao kia là ai”.

 

Nói xong, Thương Nhan Bách chỉ tay vào bục cao cách đó không xa.

 

“Không ngại nói cho cậu biết tùy ý chọn một người ngồi trên bục cao đó đều có thể khiến cậu chết”.

 

“Tôi tin cậu cũng biết rõ hôm nay là ngày tận thế của cậu, lẽ nào bây giờ cậu vẫn chưa nhận ra hiện thực sao?”

 

“Hoa Quốc không cứu nổi cậu, Thiên Tử cũng không thể cứu cậu, võ tông càng không thể. Những người đến đây hôm nay không một ai nói giúp cậu cả, dù có là Đại trưởng lão của võ tông cũng không có tư cách nói chuyện”.

 

“Chỉ dựa vào chút bản lĩnh đó của cậu mà có thể giết được nhiều cao thủ thế này sao? Giết được hết hàng nghìn, hàng chục nghìn người của võ tông được à? Cậu có nhận ra thanh kiếm gãy và tấm khiên bị vỡ kia không?””

 

Mặt mày Thương Nhan Bách méo xẹo, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào thanh kiếm Si Vưu và tấm khiên Si Vưu, thở hổn hển nói.

 

“Đây chính là thánh vật của chiến thần xưa, cho dù có giết cậu ở đây thì Thiên Tử Hoa Quốc cũng không dám nói nửa chữ, càng sẽ không có ai báo thù cho cậu. Sợ rồi chứ, Tiêu Chính Văn?”

 

Tất nhiên Thương Nhan Bách sẽ không ngây thơ đến mức bảo Tiêu Chính Văn buông tay chịu trói, cụ ta chỉ muốn lấy lại thể diện đã mất ở Long Kinh ngày hôm đó.

 

Nhưng dù là một nguyện vọng nhỏ nhoi như thế cũng khó mà thực hiện với Tiêu Chính Văn, cụ ta không cam lòng.

 

“Cút!”

 

Tiêu Chính Văn vẫn không liếc nhìn Thương Nhan Bách dù chỉ một ánh nhìn, chỉ lạnh lùng nói ra chữ “cút” từ kẽ răng.

 

“Cậu dám bảo tôi cút sao?”

 

Sắc mặt Thương Nhan Bách xanh mét, cụ ta không phải đến để rước nhục vào mình, Tiêu Chính Văn thế mà lại bảo cụ ta cút ngay trước mặt nhiều người như thế?

 

“Một là cút, hai là chết!”

 

Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng đáp.
 
Chương 1799


Cùng lúc đó hơi thở mạnh mẽ của cảnh giới Thiên Vương cảnh giới long cấp năm sao bốc lên từ dưới chân Tiêu Chính Văn, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay anh bỗng phát ra tiếng kêu.

 

“Rít!”

 

Tiếng kêu vang lên, không khí xung quanh hơi thay đổi, một luồng khí lạnh xuyên thấu tâm can đột nhiên ập đến.

 

Không chỉ có Thương Nhan Bách cảm thấy sợ hãi mà ngay cả những người xung quanh cũng đều lùi về sau.

 

Hơi thở đó đáng sợ quá.

 

Như thể đến từ chín tầng địa ngục, lại giống như Thiên Thần ở chín tầng mây giáng thế, thậm chí vài đệ tử tông môn ý chí không kiên định quỳ xuống đất.

 

Đây chính là uy lực của Thiên Vương.

 

Kết hợp trận pháp và uy thế thật sự Thiên Vương nên có của võ thuật.

 

Trán Thương Nhan Bách toát đầy mồ hôi, vừa nuốt nước bọt vừa chỉ vào Tiêu Chính Văn, không cam lòng hét lên: “Họ Tiêu kia, e là cậu vẫn không biết hôm nay không chỉ có Hoa Sơn tôi muốn chôn cậu ở nơi này đâu”.

 

“Còn có Hằng Sơn, Thiên Sơn, minh chủ liên minh võ thuật và rất nhiều đồng môn của võ tông. Tôi muốn xem xem lát nữa cậu còn có tư cách gì để ngạo mạn”.

 

“Bốp!”

 

Tiêu Chính Văn không hề báo trước đã vung tay lên đấm một cú mạnh vào mặt Thương Nhan Bách khiến cụ ta lảo đảo, văng ra xa hơn hai mươi mét, sau đó đập mạnh người vào cây cột dưới bục cao mới dừng lại.

 

Lúc này cả đàn tế lặng ngắt như tờ.

 

Cú đấm này không phải ai cũng dám tùy tiện đánh, đó là Thương Nhan Bách đấy.

 

Hơn nữa còn đánh ông Thương trong khi bản thân đang ở trong tình thế nguy hiểm?

 

“Hỗn láo!”

 

Lúc này một giọng nói lạnh như băng bỗng vang lên từ trên bục cao.

 

Sau đó một thanh niên mặc áo dài tay cầm thanh kiếm dài đi xuống, vươn tay đỡ Thương Nhan Bách bị đánh đến mức choáng váng.

 

Lúc này xương gò má của Thương Nhan Bách bị lệch đi, da thịt trên mặt cũng bị xương đâm xuyên qua, bộ dạng nhếch nhác này quả thật thảm thương không nỡ nhìn.

 

“Tiêu… Tiêu Chính Văn!”

 

Thương Nhan Bách che gương mặt bị đánh đến biến dạng của mình, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt chảy dài.

 

Thấy thế mọi người không khỏi thổn thức, đó là ông Thương đấy, thế mà bị Tiêu Chính Văn chọc tức đến mức ứa nước mắt.

 

“Hay cho Tiêu Chính Văn, anh có biết tôi là ai không?”

 

Thanh niên chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Anh là ai liên quan gì đến tôi?”

 

Tiêu Chính Văn vẫn lạnh nhạt nói.

 

“Tôi là đệ tử nhập môn của Hằng Sơn, Lý Thiên Lăng”, thanh niên kiêu đó ngạo nói.
 
Chương 1800


“Chỉ một đệ tử nhập môn mà cũng đáng để kiêu ngạo sao?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy giễu cợt nói.

 

Cái gì?

 

Mọi người xung quanh đều ngây ngốc nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Lý Thiên Lăng là đệ tử nhập môn nhưng hắn còn một thân phận khác nữa, là thiên tài xuất chúng đứng trong top mười của năm đại danh sơn.

 

Xét về thực lực thậm chí không thua kém gì Lâm Phi Dương.

 

Hắn là người đầu tiên lên tiếng với Tiêu Chính Văn tức là đã thể hiện rõ thái độ của mình.

 

Trong các đệ tử mà Hằng Sơn cử đến hôm nay chỉ có thực lực của hắn mới sánh ngang được với Tiêu Chính Văn.

 

Lý Thiên Lăng hắn muốn giẫm đạp lên thi thể Tiêu Chính Văn để tên tuổi vang dội.

 

Chứng minh mình mạnh hơn cả Lý Phi Dương.

 

Không ngờ lại bị Tiêu Chính Văn xem thường.

 

Lúc này đại diện của bốn gia tộc lớn đang ở trên bục cao đều lộ ra dáng vẻ hóng hớt.

 

Dù sao người dám bước xuống bục cao cứng rắn đối diện với Tiêu Chính Văn thì cũng không phải là kẻ yếu.

 

Đồng thời thái độ xem thường Lý Thiên Lăng của Tiêu Chính Văn đã đánh trúng vào lòng tự tôn của đệ tử Hằng Sơn.

 

Thiên đường có lối không ai đến, địa ngục không cửa lắm kẻ vào!

 

“Haizz, ngay cả Lý Thiên Lăng là ai mà cậu ta cũng không biết, thật đáng tiếc. Mặc dù Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương nhưng lại biết quá ít về chuyện của võ tông”.

 

“Hôm nay e là không có đường thoát”.

 

Lúc này trong đám đông có người không khỏi lắc đầu nói.

 

“Hừ, lớn lối vậy à, hay là lát nữa tôi cho anh biết sự lợi hại của đệ tử nhập môn Hằng Sơn. Hôm nay tôi phải đánh gãy hai tay hai chân của anh trước mặt hàng chục nghìn tiền bối võ tông”.

 

“Tôi muốn cho người trong thế giới biết Tiêu Chính Văn anh chẳng là cái thá gì trước Hằng Sơn cả”.

 

Dứt lời, Lý Thiên Lăng đỡ Thương Nhan Bách dậy rồi đi lên phía bục cao.

 

Vừa đi Lý Thiên Lăng vừa nói với Thương Nhan Bách: “Ông Thương, Tiêu Chính Văn đã là người sắp chết, cần gì phải so đo với hắn. Để tỏ lòng tôn trọng của Hằng Sơn với Hoa Sơn, tôi sẽ đích thân ra tay đánh bại hắn trên đàn tế”.

 

“Tiện thể lấy máu của hắn tế sống chiến thần thượng cổ. Đây không chỉ là lời hứa của Lý Thiên Lăng với ông Thương mà còn là sự cảnh cáo của Hằng Sơn với thế giới”.

 

Nói xong, khóe miệng Lý Thiên Lăng nhếch lên nụ cười giễu cợt, quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn khinh thường hừ một tiếng, sau đó ngồi lại vào chỗ của mình.

 

Mỗi lần đến cuộc tụ họp lớn của võ tông hoặc liên minh võ thuật đều sẽ chọn ra vài đệ tử của các tông môn để thi đấu rèn luyện.
 
Chương 1801


 Nhưng cuộc thi này thường đều là chọn ra người xuất sắc trong đám cùng lứa.

 

Để được năm đại danh sơn thu nhận hoặc trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng yếu trong tông môn.

 

Trong tình huống bình thường là không thể ra tay giết người.

 

Nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ.

 

Nói chính xác là hôm nay không phải rèn luyện với Tiêu Chính Văn mà là muốn dùng chiến thuật luân phiên để giết Tiêu Chính Văn tại đây.

 

Bất kể thực lực có mạnh thế nào chăng nữa, mười mấy người, thậm chí là mấy chục người thay phiên ra trận đánh với một mình anh, có mệt cũng có thể đánh anh chết tại đây.

 

Huống gì Đoàn Hải Long đã có chuẩn bị từ trước, chỉ cần Tiêu Chính Văn đồng ý so tài thì Thiên Tinh Trận của cụ ta sẽ khởi động.

 

Cả đàn tế sẽ trở thành mồ chôn của một mình Tiêu Chính Văn.

 

Đây cũng là nguyên nhân tại sao vừa rồi Lý Thiên Lăng lại tự tin như thế.

 

Biết rõ Tiêu Chính Văn không thể sử dụng trận pháp nữa, tất cả sức mạnh của bản thân sẽ biến mất, chẳng khác gì người bình thường nên Lý Thiên Lăng mới dám nói lớn lối như vậy.

 

Sao Đại trưởng lão lại không biết được sự nham hiểm độc ác của mấy người này chứ?

 

Nhưng Đại trưởng lão chưa kịp đứng lên nói thay Tiêu Chính Văn thì một hồi trống chiến cách đó không xa bỗng vang lên.

 

“Dong!”

 

Sau tiếng trống, mấy chục chiếc kèn ở một bên cũng đồng thời vang lên.

 

“Ù ù ù!”

 

Tiếng trống hòa cùng tiếng kèn chính là dấu hiệu nghi thức chiến thần Xi Vưu đã bắt đầu.

 

Trong thời gian này, không ai được thì thầm nói chuyện với nhau, càng không được gây ồn ào.

 

Đại trưởng lão nghiến răng, siết chặt nắm đấm tức giận trợn mắt nhìn Đoàn Hải Long.

 

Đoàn Hải Long lại làm như chẳng liên quan đến mình vung tay với một ông lão tóc bạc bên cạnh.

 

Ông lão tóc bạc đó sải bước đi đến, tay cầm một bài hịch tế trời bắt đầu lớn giọng đọc.

 

“Chúng tôi mời chiến thần Xi Vưu làm chứng, cuộc thi hôm nay sống chết không oán”.

 

Mãi đến mười phút sau, ông lão mới đọc đến đoạn cuối cùng.

 

“Cái gì?”

Đại trưởng lão ngẩng đầu lên bài hịch không hề viết như thế, rõ ràng là “Xin hãy làm chứng cho cuộc thi hôm nay của chúng tôi, lòng không hận thù, tuyệt đối không đánh người bị thương!”
 
Chương 1802


Nhưng sao khi cụ ta đọc lại thành sống chết không oán giận vậy chứ?

 

Nhưng ông lão tóc bạc trên bục lại không cho Đại trưởng lão cơ hội nói, sau đó quay đầu lại nói với những người dưới bục: “Đã đọc xong bài hịch, chiến thần Xi Vưu đã làm chứng cho chúng ta”.

 

“Tiếp theo mọi người có thể tùy ý chọn đối thủ, cuộc thi rèn luyện trên đàn tế”.

 

“Bất kể là ngày thường có ân oán hay thù mới đều có thể giải quyết tại đây, ra khỏi nơi này không được ghim thù, càng không được ôm hận mà báo thù”.

 

“Nếu có ai vi phạm thì người trong võ tông khắp thế giới sẽ giết người đó”.

 

Ông lão vừa dứt lời, Lý Thiên Lăng bước đến trước chắp tay với ông lão nói: “Ông cụ, tôi muốn khiêu chiến với Tiêu Chính Văn”.

 

Nhưng ông lão lại lạnh lùng xua tay: “Ừ! Cũng được, tôi nghĩ trận đầu tiên nên để Lý Thiên Lăng đấu với vua Bắc…”

 

Cụ ta chưa nói hết câu, Đại trưởng lão ngồi trên bục cao đứng dậy: “Điều này không phù hợp với quy định. Theo quy tắc hằng năm, đệ tử của các danh sơn sẽ đấu với nhau, đệ tử giữa các võ tông so tài với nhau”.

 

“Lý Thiên Lăng là người của Hằng Sơn, cậu ta không thể ra tay với Tiêu Chính Văn”.

 

Dù ai cũng có thể nghe ra được Đại trưởng lão đang có ý nói giúp Tiêu Chính Văn, hơn nữa cũng là người duy nhất ủng hộ Tiêu Chính Văn ở chỗ này.

 

“Danh sơn và võ tông vốn dĩ là một thể có chung nguồn gốc, không nên phân biệt rạch ròi như thế nữa. Hơn nữa Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, không thuộc bất kỳ tông môn nào, thế nên là võ tông tôi và năm đại danh sơn khiêu chiến với Tiêu Chính Văn”.

 

“Không biết có gì không phù hợp?”

 

Ông lão tóc bạc cười khẩy hỏi ngược lại.

 

Vãi!

 

Đại trưởng lão võ tông bị hỏi đến mức nghẹn họng.

 

Đây là điểm yếu lớn nhất của Tiêu Chính Văn.

 

Dù sao anh cũng lớn lên trong quân đội, không gia nhập bất kỳ tông môn nào, không phải là đệ tử tông môn thì không bị điều luật này trói buộc.

 

Phải làm sao đây?

 

Khi Đại trưởng lão lòng như lửa đốt, phía sau ông ta bỗng vang lên một giọng nói già nua: “Tôi cũng nghĩ trận đầu tiên để Lý Thiên Hằng ra mặt là không phù hợp”.

 

“Ai mà không biết tông môn trong đây đều xuất thân từ năm đại danh sơn, dù là Tiêu Chính Văn cũng không bằng năm đại danh sơn. Theo tôi nghĩ chi bằng để tôi đánh trận đầu tiên”.

 

Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều sửng sốt.

 

Vì người nói không ai khác mà là Cừu Vạn Lý.

 

Xét về vai vế hay danh tiếng, Cừu Vạn Lý chắc chắn hơn Lý Thiên Lăng, nếu để cụ ta ra đánh thì Lý Thiên Lăng sao còn cơ hội thể hiện được nữa?”

Lúc này Đoàn Hải Long lạnh lùng đảo mắt nhìn Cừu Vạn Lý, khẽ gật đầu.
 
Chương 1803


 Ra hiệu cho Cừu Vạn Lý bất cứ lúc nào cũng có thể khởi động Thiên Tinh Trận.

 

Đến lúc đó Tiêu Chính Văn giống như một người bình thường, không có sức đánh trả lại.

Đại diện của các tông môn đứng xung quanh đàn tế đều cúi thấp đầu, cuộc so tài thế này hoàn toàn không có công bằng, rõ ràng là đang làm hại Tiêu Chính Văn.

 

Hơn nữa Thiên Tinh Trận đã được bày bố xong cả rồi.

 

Tất cả mọi người đều biết trong Thiên Tinh Trận chỉ cần Đoàn Hải Long nhắm vào ai thì người đó sẽ mất hết sức mạnh, dù là cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao một khi bước vào Thiên Tinh Trận cũng chỉ có thể là một con cừu non đợi chết.

 

“Các ông… các ông không cần thể diện nữa sao? Dù có muốn chống đối lại vua Bắc Lương, ít nhất cũng phải quang minh chính đại một chút chứ!”

 

Đại trưởng lão không nhịn được nữa hét ầm lên.

 

 

 

Không phải Đại trưởng lão võ tông vô cớ gây sự, mà thông qua ánh mắt vừa nãy của Đoàn Hải Long và Cừu Vạn Lý, ông ta đã nhìn ra được manh mối.

 

Đám người này ức hiếp người quá đáng!

 

Đặc biệt Đoàn Hải Long còn là minh chủ của liên minh võ thuật, nhưng những thủ đoạn hại người này rõ ràng khiến cho người ta phải căm phẫn!

 

Đầu tiên, bọn họ nhiều người như vậy, đối phó với một mình Tiêu Chính Văn đã nắm chắc phần thắng mà chẳng cần động tay rồi!

 

Không chỉ có mấy lão quái vật như minh chủ của liên minh võ thuật và Cừu Vạn Lý, mà còn có mười mấy cao thủ của năm đại danh sơn!

 

Vậy đã đành, giờ bọn họ còn dùng cả Thiên Tinh Trận, loại bỏ tất cả thực lực của Tiêu Chính Văn, biến anh trở thành một người bình thường!

 

Sau đó lại để Cừu Vạn Lý ra tay giết chết, đây rõ ràng chính là hành động hết sức vô liêm sỉ!

 

“Cái gì? Ý của Đại trưởng lão là chúng tôi đã thắng chắc rồi ư?”

 

Trong ánh mắt của Đoàn Hải Long loé lên vẻ sắc lạnh, nhìn chăm chăm về phía Đại trưởng lão!

 

“Đoàn Hải Long, dù sao ông cũng là minh chủ của liên minh võ thuật, thân phận địa vị phơi bày ra đó, mấy người lại còn đông như vậy, vây đánh một mình Tiêu Chính Văn đã là quá vô liêm sỉ rồi, mà ông còn dùng Thiên Tinh Trận…”

 

Không đợi Đại trưởng lão nói hết câu, Đoàn Hải Long đột nhiên giơ tay lên giáng xuống một cái tát rất kêu.

 

“Bốp!”

 

Đại trưởng lão hoàn toàn không thể ngờ được Đoàn Hải Long lại đột nhiên tát mình một bạt tai, ông ta bị đánh văng ra xa năm sáu mét vì không có chút phòng bị.

 

Mặc dù Đại trưởng lão cũng có thực lực ở cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, thế nhưng ông ta đâu phải là đối thủ của Đoàn Hải Long?

Dù ông ta có cùng cấp bậc với Đoàn Hải Long, thế nhưng trên phương diện trận pháp thì vẫn còn kém xa!
 
Chương 1804


 Cú tát này không chỉ khiến Đại trưởng lão ngơ ngác, ngay cả đám người bên dưới cũng hoàn toàn ngây ngốc!

 

Liên minh võ thuật và võ tông có thể nói là quyền thế ngang nhau, giữa Đoàn Hải Long và Đại trưởng lão cũng không hề phân biệt địa vị cao thấp!

 

Cú tát này rõ ràng đồng nghĩa với việc liên minh võ thuật đã khiêu chiến với võ tông.

 

“Đại trưởng lão, tôi muốn ông hiểu cho rõ một chuyện, đây là địa bàn của liên minh võ thuật chúng tôi, không phải của võ tông mấy người! Liên minh võ thuật chúng tôi làm việc chỉ dựa vào quy tắc của giang hồ, thu phục hết đám người trong giới chính trị kia!”

 

“Gì mà vua Bắc Lương, gì mà trung thành với đất nước, tất cả đều không liên quan tới liên minh võ thuật chúng tôi, càng không liên quan đến các tông môn trong thiên hạ!”

 

“Tôi chỉ biết rằng, giết người thì đền mạng, nợ nần ắt phải trả, nếu như ông cứ muốn lo chuyện bao đồng thì ngày hôm nay, ngay cả ông cũng khó mà nói lý lẽ!”

 

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt của Đại trưởng lão không khỏi thay đổi.

 

Đoàn Hải Long vừa dứt lời, Cừu Vạn Lý đã chắp hai tay ra sau lưng, dương dương tự đắc liếc nhìn Đại trưởng lão, cười khẩy nói: “Đại trưởng lão, ông biết rõ chúng tôi không thể tha cho Tiêu Chính Văn, nhưng lại cứ muốn đối đầu với chúng tôi!”

 

“Sao nào, ông cảm thấy mấy người chúng tôi sẽ cho các ông chút mặt mũi sao? Đừng nói là ông, dù có là Thiên Tử thì trong mắt tôi cũng chỉ như cọng rác mà thôi!”

 

Những lời này của Cừu Vạn Lý quá đỗi điên cuồng ngạo mạn!

 

Ngay cả thể diện của giới chính trị cũng không coi ra gì, ngay cả Thiên Tử cũng coi khinh như thế!

 

Tiêu Chính Văn đứng bên trên bục cao liếc mắt nhìn rồi chậm rãi bước xuống dưới.

 

“Thằng ranh kia, để tôi chỉ thêm cho cậu vài điều trước khi chết, kiếp sau đầu thai làm người thì đừng quên cảm kích tôi đấy nhé!”

 

Nói xong, Cừu Vạn Lý ngửa mặt cười lớn.

 

“Hừ, đây là chính nghĩa thiên lý mà liên minh võ thuật mấy người vẫn luôn rêu rao sao? Coi thường Thiên Tử, coi thường giới chính trị, thậm chí còn không coi dân chúng ra gì, lẽ nào mấy người không phải con dân của Hoa Quốc?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng chất vấn.

 

Nghe thấy lời này, Cừu Vạn Lý lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ở trong mắt chúng tôi, đám người đó chẳng qua chỉ giống như loại tép riu mà thôi, chuyện sống chết của bọn chúng thì có dính dáng gì tới chúng tôi?”

 

“Chỉ có mấy người tầm thường giống như cậu mới coi tính mạng của bọn chúng cùng là một! Đám tép riu đó chết càng nhiều thì càng có lợi cho mấy người chúng tôi. Nếu như Quốc Vận bắt đầu, ai mà không muốn chiếm một phần vận khí về mình cơ chứ?”

 

“Ầm!”

Vào lúc Cừu Vạn Lý vừa dứt lời, một tia sáng màu bạc đột nhiên lướt xuyên qua đàn tế.
 
Chương 1805


Mọi người chỉ cảm thấy khoảng không trên đỉnh đầu giống như bị bao phủ hết bởi một lớp kính mờ mịt.

 

Mặc dù những người khác đều chưa cảm nhận được sự khó chịu, thế nhưng Tiêu Chính Văn lúc này đã cảm thấy sức mạnh trong cơ thể đang điên cuồng tan biến.

 

Hừ!

 

Tiêu Chính Văn không khỏi thầm kinh ngạc, Thiên Tinh Trận này thật sự không phải khó đối phó ở mức độ thông thường!

 

Dù anh đã có chuẩn bị từ lâu nhưng vẫn bị đối phương chi phối!

 

Lúc này, luồng sức mạnh xung quanh người Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn biến mất, anh đã trở thành một người bình thường!

 

Ngay cả Đại trưởng lão đang đứng trên bục cao cũng cảm nhận được sự thay đổi của Tiêu Chính Văn, đang định tiến lên trước thì đã bị Đông Phương Tiếu giơ tay ngăn lại.

 

“Đại trưởng lão, với sức lực của một mình ông thì sao có thể xoay chuyển trời đất, lẽ nào ông vẫn muốn ăn thêm một cú tát nữa của minh chủ Đoàn hay sao?”

 

Đại trưởng lão nghe xong, cơ thể khẽ run lên!

 

Cú tát đầu tiên chỉ là lời cảnh cáo của Đoàn Hải Long, nếu như còn ra tay tiếp, vậy thì mối quan hệ giữa liên minh võ thuật và võ tông sẽ hoàn toàn tan vỡ.

 

Tới lúc đó, võ tông của Hoa Quốc nhất định sẽ xảy ra tổn thất nội bộ trước nay chưa từng có.

 

“Đại trưởng lão, thật ra chúng tôi đều có thể hiểu được tâm trạng của ông, nhà họ Viên chúng tôi cũng không hy vọng vua Bắc Lương bỏ mạng như vậy, nhưng suy cho cùng chúng ta cũng chỉ là đám người thấp cổ bé họng, không thể xoay chuyển được gì!”

 

Viên Sùng Long lúc này cũng giả bộ đứng lên chắp tay nói với Đại trưởng lão.

 

“Mấy người…”

 

Đại trưởng lão bực bội giậm chân!

 

Quả thực như những gì hai người bọn họ đã nói, dù Đại trưởng lão có liều mạng thì cũng rất khó để xoay chuyển được kết cục trước mắt.

 

“Tôi…”

 

Nhớ lại những lời bản thân đã nói khi rời khỏi biệt thự nhà họ Tiêu, Đại trưởng lão lấy ra con dấu của trưởng lão võ tông, làm ra vẻ chuẩn bị đập vỡ, bản thân không còn là trưởng lão của võ tông, lời nói hành động đều không có liên quan gì đến võ tông nữa!

 

Dù có phải từ bỏ thân phận Đại trưởng lão của võ tông, ông ta cũng phải đồng sinh cộng tử, nói lời giữ lời cùng với Tiêu Chính Văn!

 

“Ông muốn chết à?”

 

Đoàn Hải Long híp mắt nhìn theo bóng lưng của Đại trưởng lão, lạnh lùng chất vấn.

Không đợi Đại trưởng lão lên tiếng, Tiêu Chính Văn đã ngẩng đầu nói với ông ta: “Đại trưởng lão, ông đã làm hết tất cả những gì có thể làm cho tôi rồi, chuyện còn lại cứ để tôi tự mình giải quyết!”
 
Chương 1806


“Võ tông không thể loạn, ông cũng không thể rời khỏi võ tông, vẫn là câu nói đó, Tiêu Chính Văn tôi chỉ là một kẻ nhàn rỗi mà thôi!”

 

Nghe thấy những lời này của Tiêu Chính Văn, Đại trưởng lão không nén được nước mắt, quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Vua Bắc Lương! Cả đời cậu cống hiến cho Hoa Quốc, tôi… sao tôi có thể không quan tâm tới sự sống chết của cậu cơ chứ!”

 

“Các vị! Lẽ nào mấy người đều không có bố mẹ người thân hay sao? Lẽ nào người thân của mấy người chưa từng nhận được sự bảo vệ của vua Bắc Lương? Vua Bắc Lương từng nhiều lần tắm máu trên sa trường là vì điều gì chứ?”

 

“Để bảo vệ cho giới chính trị Hoa Quốc sao? Không! Là để bảo vệ cho người dân! Người thân của mấy người, con cái của mấy người, có ai không từng nhận ơn nghĩa của vua Bắc Lương, lẽ nào hôm nay mấy người chỉ đứng đó nhìn bọn họ giết chết vua Bắc Lương hay sao?”

 

“Hừ, đó là do Tiêu Chính Văn vô dụng! Mạng của hắn không đáng tiền! Tình nguyện chết vì đám giun dế kia ư? Bọn họ không liên quan gì tới chúng tôi hết!”

 

Lý Thiên Lăng đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mũi của Đại trưởng lão mà mắng chửi.

 

“Không sai, bảo vệ người dân Hoa Quốc, vậy thì bảo người dân tới cứu hắn đi, tôi thật sự muốn nhìn xem, Hoa Quốc nhiều người như vậy, ai sẽ nguyện chết vì Tiêu Chính Văn đây? Bớt lấy mấy chuyện không liên quan gì tới chúng tôi ra để doạ người đi!”

 

“Người không vì mình, trời tru đất diệt! Hắn muốn vì người khác, đó là chuyện của bản thân hắn, chúng tôi không cao thượng tới vậy!”

 

“Đúng! Tiêu Chính Văn sinh đã là một tên hèn hạ, còn tính mạng của chúng tôi đều vô cùng đáng tiền!”

 

Bên dưới bục, vô số đệ tử võ tông đồng loạt hô lên.

 

Nghe thấy những lời này, Đại trưởng lão suýt tức hộc máu!

 

“Ha ha ha!”

 

Cừu Vạn Lý ngửa mặt cười lớn, chỉ vào vô số bóng dáng xung quanh, nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, sao nào? Dù cậu từng vào sinh ra tử thì đã sao?”

 

“Đám người giống như hạng giun dế này lại nói mạng cậu không đáng tiền! Đây chính là tính cách con người, con người đều ích kỷ cả!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Cừu Vạn Lý, lắc đầu nói: “Bảo vệ quốc gia là đạo nghĩa mà loại người giống như mấy người vĩnh viễn không bao giờ có thể hiểu được, bởi vì trong lòng mấy người căn bản không có đạo nghĩa, cách xa đạo nghĩa mà lại muốn bước lên cảnh giới Thiên Thần ư? Rõ ràng là nực cười!”

 

“Nực cười?”

 

Cừu Vạn Lý cười khẩy nói: “Không biết ai mới nực cười, hôm nay tôi sẽ khiến cậu tan xương nát thịt!”

 

“Nói đủ chưa, ra tay đi!”

 

Tiêu Chính Văn hơi mất kiên nhẫn thúc giục.
 
Chương 1807


Cừu Vạn Lý chắp hai tay sau lưng, không ra tay với Tiêu Chính Văn mà cười khẩy, nói: “Tiêu Chính Văn, cậu cũng xem như người có tên tuổi, đã đến lúc này rồi mà vẫn có thể thản nhiên như thế, tôi cũng không khỏi khâm phục cậu!”

 

“Không hổ danh là danh tướng Hoa Quốc trăm trận trăm thắng, nhưng đáng tiếc là sự dũng mãnh của cậu sẽ không có chỗ dùng trước mặt tôi đâu! Hôm nay, cậu cũng không khác người bình thường là bao, tôi khuyên cậu buông tay chờ chết đi, có khi sẽ chết nhanh ít đau hơn đấy!”

 

Vừa dứt lời, trong tay Cừu Vạn Lý đã xuất hiện một thanh kiếm dài ba mét.

 

Mũi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, như có kiếm khí xoẹt qua xoẹt lại!

 

Ngay sau đó, Cừu Vạn Lý lật cổ tay, một đóa kiếm hoa màu bạc lóe lên, từng đợt gió cắt ngang không khí.

 

Có điều, chỉ với một nhát kiếm khí mà mấy cây tùng xung quanh đều bị cắt ngang gốc!

 

Chiêu thức này nhìn có vẻ đơn giản nhưng nếu chỉ phóng mỗi kiếm khí không thôi thì không thể cắt đứt toàn bộ mười mấy cây đại thụ che trời xung quanh, đám cây cối cũng sẽ không ngã xuống ầm ầm.

 

Phải là kiếm khí cực kỳ đơn thuần!

 

“Cừu Vạn Lý này quả nhiên tinh thông cả trận pháp và kiếm thuật! Có thể phóng kiếm khí ra xa cả mấy mét mà kiếm khí lại còn đơn thuần như vậy, e rằng cả đời này chúng ta cũng không thể đạt được cảnh giới đó!”

 

Lúc này, mọi người bên cạnh bàn tán xôn xao.

 

Ngay khi bọn họ vừa dứt lời, trên mặt đất chợt vang lên hai tiếng “rắc rắc”, nham thạch dưới chân Cừu Vạn Lý bỗng nứt ra thành một đường mảnh như sợi tóc nhưng sâu mấy mét.

 

Ôi!

 

Đàn tế trên núi Thương Lĩnh là do dung nham núi lửa tự nhiên hình thành vào hàng vạn năm trước, vô cùng cứng rắn, đừng nói là dùng kiếm, cho dù dùng pháo đạn để bắn thì cũng chỉ có thể sứt mẻ một chút.

 

“Đây mới là đại sư Kiếm Cảnh số một!”

 

“Không sai, nghe nói Kiếm Cảnh của Cừu Vạn Lý còn hơn xa Trương Đạo Linh, không ngờ tin đồn là sự thật!”

 

“Nếu không có Thiên Tinh Trận hỗ trợ thì có lẽ Tiêu Chính Văn cũng không phải là đối thủ của Cừu Vạn Lý!”

 

Mọi người không khỏi kinh ngạc về tuyệt kỹ này của Cừu Vạn Lý!

 

Nhìn lướt qua vết nứt dưới đất, Cừu Vạn Lý nở nụ cười thỏa mãn, nói: “Tiêu Chính Văn, thấy chưa, đây mới thật sự là Kiếm Ý! Kiếm tùy ý di chuyển theo lòng người!”

 

“Cho dù cậu đối mặt với Kiếm Ý của tôi lúc cậu hùng mạnh nhất cũng không chịu nổi một đòn! Huống hồ giờ này cậu đã là một người bình thường!”

 

Tiêu Chính Văn nhìn lướt qua vết nứt dưới chân, cũng phải âm thầm gật đầu.

 

Kiếm Ý thật sự là một cảnh giới khác trên cả Kiếm Cảnh.

 

Muốn đạt đến cảnh giới Kiếm Ý, không chỉ cần khả năng lĩnh ngộ thật tốt mà còn cần có cả cơ duyên, nếu không, vĩnh viễn sẽ không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại của Kiếm Ý!

 

Xem ra Cừu Vạn Lý này thật sự hơn người!

 

“Bốp!”

 

Một tia sáng đỏ chợt lóe lên, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay Tiêu Chính Văn hóa thành một điểm sáng màu đỏ và bị thu hồi về lồng ngực anh.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã không khác gì người bình thường, chẳng thể nào phát huy được sát khí ẩn trong thanh giáo dài Liệt Long!
 
Chương 1808


Nó còn không linh hoạt bằng con dao quân đội năm cạnh!

 

“Kiếm Ý của ông đúng là hơn người nhưng sao ông biết được chắc chắn tôi sẽ không có sức đánh trả?”

 

Tiêu Chính Văn dửng dưng lên tiếng, anh đưa tay rút ra con dao quân đội năm cạnh.

 

Thực lực của Tiêu Chính Văn bị áp chế hoàn toàn là thật, nhưng anh vẫn còn một con át chủ bài khác mà không ai biết được!

 

Đó chính là từ trường!

 

Từ trường trong cơ thể con người sẽ không chịu ảnh hưởng của bất kỳ trận pháp nào, cho dù Tiêu Chính Văn đã là một người bình thường nhưng từ trường không hề thay đổi!

 

“Nếu là người khác, có lẽ còn cần dùng đến thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, nhưng đối phó với ông thì con dao quân đội năm cạnh này là đủ rồi!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói xong, xung quanh lập tức yên lặng đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng nghe rõ mồn một!

 

Không thể dùng từ cuồng vọng để hình dung được nữa, một người bình thường đối đầu với một người cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, Tiêu Chính Văn đào đâu ra tự tin đó chứ?

 

“Tiêu Chính Văn, cậu đúng là nói khoác mà không biết ngượng mồm, một con dao quân đội năm cạnh là có thể đánh bại tôi sao? Ha ha ha, đây quả đúng là chuyện hài hước nhất mà tôi từng nghe đấy!”

 

Cừu Vạn Lý vuốt ve thanh kiếm, nói với vẻ nham hiểm: “Cậu có biết, phải khó khăn cỡ nào mới lĩnh ngộ được Kiếm Ý không? Cho dù cảnh giới Thiên Vương hay cảnh giới Thiên Thần, để ngộ ra Kiếm Ý thì đều cần phải có cơ duyên!”

 

“Cơ duyên là gì? Là vô số lần cố gắng không ngừng, cho dù thất bại bao nhiêu lần cũng không từ bỏ quyết tâm!”

 

“Đối diện với Kiếm Ý, tất cả đều là hư vô!”

 

Mấy lời này của cụ ta không hề sai, Tiêu Chính Văn cũng đã đọc được nội dung liên quan tới Kiếm Ý trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục.

 

Chỉ có người ngộ được Kiếm Ý mới được coi là thật sự bước chân vào một cảnh giới hoàn toàn mới.

 

Cho dù Kiếm Cảnh có mạnh mẽ bao nhiêu, thì trước mặt Kiếm Ý cũng giống như băng tuyết gặp ánh mặt trời ban trưa, tất cả sát khí đều sẽ bị hóa giải.

 

“Nói khoác mà không biết ngượng ư? Cừu Vạn Lý, chỉ dựa vào mấy lời mà ông vừa nói cũng đủ lý do để ông phải chết rồi! Kiếm Ý thì sao? Vi phạm luật trời thì trời cao cũng sẽ không giúp ông!”

 

Khuôn mặt Tiêu Chính Văn dửng dưng như không, con dao quân đội năm cạnh quân đội trong tay lóe lên một luồng ánh sáng nhạt màu trắng rực rỡ.

 

“Hừ, nói nhiều vô ích, tôi sẽ để cậu nếm thử một chút uy lực của Kiếm Ý! Có thể chết dưới Kiếm Ý của tôi cũng coi như là vinh hạnh của cậu!”

 

Cừu Vạn Lý vừa nói vừa bước lên một bước dài, lắc mình xông về phía Tiêu Chính Văn!

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường, căn bản không thể tránh khỏi sát chiêu của cụ ta!

 

“Chết đi!”

 

Cùng với tiếng rống to của Cừu Vạn Lý, mọi người chỉ thấy một luồng sáng trắng thoáng qua trước mắt, mà bóng người phóng về phía Tiêu Chính Văn lại tựa như hóa thành một thanh kiếm, đâm thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

 

Cùng lúc đó, trong không khí cũng truyền đến từng đợt xé gió!

 

Kiếm khí hệt như sóng biển, liên miên không dứt, hết đợt này đến đợt khác, lần lượt ập vào Tiêu Chính Văn.
 
Chương 1809


Đây chính là điểm đáng sợ của Kiếm Ý, có thể khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều hóa thành kiếm khí và xé nát mọi thứ!

 

Còn Tiêu Chính Văn lặng thinh đứng tại chỗ lại cứ như thể bị Cừu Vạn Lý dọa sợ đến mức choáng váng, lẳng lặng nhìn Cừu Vạn Lý cách mình càng lúc càng gần.

 

“Vãi! Không phải Tiêu Chính Văn sợ ngu người luôn đấy chứ?”

 

“Hừ, không bị sợ ngu người thì đã sao? Ngay cả không khí xung quanh cũng biến thành kiếm khí, hắn có thể tránh được ư?”

 

“Nếu hắn ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao thì có lẽ còn nhặt được cái mạng, nhưng bây giờ thì… Hừ, không thể nào!”

 

Mọi người xung quanh lạnh lùng bàn tán xôn xao.

 

Ngay lúc thanh kiếm trong tay Cừu Vạn Lý chỉ còn cách Tiêu Chính Văn chưa đến một mét thì Tiêu Chính Văn chợt cử động!

 

Gót chân anh xoay mạnh tại chỗ, đồng thời, cả người tránh được nhát kiếm của Cừu Vạn Lý với một góc độ quái dị!

 

Cùng lúc đó, mũi chân anh chỉa xuống đất, khẽ vươn hông, phóng thẳng về phía Cừu Vạn Lý.

 

“Hả! Tôi… tôi không nhìn nhầm đấy chứ?”

 

Viên Sùng Long không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, đứng bật dậy.

 

“Người này quả nhiên cao thâm khó lường!”

 

Đông Phương Tiếu cũng siết chặt nắm đấm kêu lắc rắc.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn không còn bất kỳ luồng sức mạnh của cường giả, thậm chí tốc độ hành động cũng khác nhau một trời một vực so với trước kia!

 

Nhưng mỗi một chiêu thức vẫn được vận dụng một cách vô cùng nhuần nhuyễn!

 

Đoàn Hải Long cũng không khỏi nheo mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Chính Văn.

 

Nếu như đổi thành Đoàn Hải Long thì cụ ta không thể nào tránh né được nhát kiếm vừa nãy!

 

Chưa bàn đến Kiếm Ý kia, chỉ nói về thực lực thì đã quá chênh lệch, mười Đoàn Hải Long cũng sẽ chết tại chỗ!

 

“Hừ, vẫn dám đánh trả à? Nếu cậu muốn chết, tôi sẽ cho cậu được toại nguyện!”

 

Đột nhiên Cừu Vạn Lý hơi buông lỏng thanh kiếm, sau đó nó phát ra một tiếng kêu trong trẻo và biến thành hoa kiếm giữa không trung.

 

Đồng thời, ngay lúc Tiêu Chính Văn đến gần Cừu Vạn Lý, thanh kiếm đó cứ như có ý thức mà bắn thẳng ra.

 

Đây chính là một điểm đáng sợ khác của Kiếm Ý, có năng lực giết ngược cực mạnh!

 

Mọi người đồng loạt hô lớn!

 

Bởi vì ngay lúc này, không chỉ có một luồng kiếm khí chém về phía Tiêu Chính Văn, mà trước sau trái phải có tới tám luồng kiếm khí đồng thời đánh tới!

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn không kịp tránh nữa rồi!

 

“Đây chính là Kiếm Ý! Cậu có chết cũng không oan uổng!”

 

Cừu Vạn Lý đắc ý cười nhạt.

 

Cụ ta cứ như đã thấy trước được tình cảnh Tiêu Chính Văn bị tám luồng kiếm khí cắt thành thịt vụn!

Nhưng ngay khi Cừu Vạn Lý vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đột nhiên vươn tay, con dao quân đội năm cạnh quân đội bay ra cùng lúc, đâm vào thân kiếm của Cừu Vạn Lý!
 
Chương 1810


 “Keng! Rắc!”

 

Lúc con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn đâm vào kiếm của Cừu Vạn Lý, hai tiếng động lớn liên tiếp vang lên.

 

Sau hai tiếng động lớn đó, từ trung tâm thanh kiếm của Cừu Vạn Lý, một luồng sáng chói đột nhiên tỏa ra bốn phía.

 

Cừu Vạn Lý chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê dại, lùi về phía sau vài bước.

 

Sao có thể như vậy được?

 

Ánh sáng vừa rồi là gì?

 

Bây giờ Tiêu Chính Văn không thể sử dụng trận pháp, sức mạnh cũng đã bị Thiên Tinh Trận phong hãm, cậu ta giờ đây chỉ là một người bình thường mới phải!

 

Lẽ nào…

 

Không thể nào!

 

Thiên Tinh Trận là tuyệt chiêu của Đoàn Hải Long, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Thần rơi vào Thiên Tinh Trận cũng mất đi một nửa sức mạnh.

 

Tiêu Chính Văn chỉ là Thiên Vương long cấp năm sao, không có lý do gì lại vô hiệu với cậu ta!

 

Nhưng một giây sau, trong đầu Cừu Vạn Lý chợt lóe lên một thứ – từ trường!

 

“Cậu… cậu có thể sử dụng từ trường trong cơ thể sao?”

 

Sắc mặt Cừu Vạn Lý tái nhợt vì sợ hãi.

 

Ngay cả cụ ta hay những người được thừa hưởng bí thuật Tổ Long như nhà họ Trương đều không thể làm được điều này!

 

Mặc dù cụ ta không muốn thừa nhận, nhưng ngoài từ trường thì cụ ta không còn nghĩ ra được Tiêu Chính Văn dùng thủ đoạn gì để chặn kiếm của mình.

 

Cừu Vạn Lý còn chưa hết kinh ngạc, Tiêu Chính Văn đã tiến lên.

 

Sau đó, chỉ thấy con dao quân đội năm cạnh vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung rồi lại phóng về phía Cừu Vạn Lý từ phía sau.

 

Tất cả những điều này tưởng chừng đơn giản nhưng thực tế lại khó như lên trời!

 

Suy cho cùng Tiêu Chính Văn lúc này rất khó khống chế đồ vật, ngay cả sức mạnh của binh vương cũng không thể sử dụng được.

 

Chính vì vậy cảnh tượng này vô cùng quái dị!

 

“Ông Cừu, cẩn thận phía sau!”

 

Đoàn Hải Long đứng bật dậy khỏi ghế, hét lớn nhắc nhở.

 

Nhưng mọi thứ đã quá muộn, con dao quân đội bay ra rất nhanh, quay trở lại càng nhanh hơn.

 

Giống như sao băng, phóng thẳng vào vai Cừu Vạn Lý.

“Hự!”
 
Chương 1811


Cùng với tiếng kêu đau đớn, cơ thể Cừu Vạn Lý bị lực phóng mạnh mẽ của con dao kéo theo về phía trước.

 

Cùng lúc đó, vai cụ ta bị dao đâm xuyên qua, xuất hiện một lỗ máu to bằng quả trứng gà.

 

“Rầm!”

 

Cừu Vạn Lý đâm mạnh vào tảng đá, rồi lại bật ngược lên cao hơn một mét trước khi tiếp đất lần nữa.

 

Chỉ dùng một chiêu.

 

Đã có thể đánh bại Cừu Vạn Lý!

 

“Chuyện này…”

 

Đông Phương Tiếu ngơ ngác, chẳng phải Tiêu Chính Văn đã trở thành người bình thường rồi sao?

 

“Tiền bối Đông Phương, chuyện này… chẳng phải là quá bất thường sao?”

 

Sắc mặt Viên Sùng Long tái mét, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

 

Đại trưởng lão bên cạnh lộ ra vẻ nhẹ nhõm, Tiêu Chính Văn thật sự không giống với người thường.

 

Trong tình huống này, còn có thể đánh bại một cường giả mạnh như Cừu Vạn Lý, Đại trưởng lão ít nhiều cũng cảm thấy có lòng tin hơn.

 

Trên đàn tế hàng nghìn người há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn đang cầm con dao quân đội năm cạnh đứng hiên ngang.

 

Lúc này, Cừu Vạn Lý nằm bò trên nền đất, máu từ vai cứ thế chảy ròng ròng.

 

Chỉ trong một hiệp đấu, Tiêu Chính Văn đã khiến cụ ta bị thương nặng.

 

Cho tới bây giờ, trong lòng Tiêu Chính Văn mới cảm thấy sợ hãi.

 

Lẽ nào Tiêu Chính Văn thật sự chỉ dựa vào thực lực để giết chết Trương Đạo Linh sao?

 

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Cừu Vạn Lý liền giật mình.

 

“Không thể nào!”

 

Đoàn Hải Long sững sờ nhìn Cừu Vạn Lý be bét máu, không dám tin nói.

 

Cừu Vạn Lý nghiến răng, chịu đựng cơn đau ở vai, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất.

 

Lúc này, khuôn mặt già nua của Cừu Vạn Lý còn đỏ hơn cả mông khỉ.

 

Mấy chục giây trước, cụ ta còn không ngừng bảo Tiêu Chính Văn học hỏi kiếm pháp của cụ ta, vậy mà chỉ trong nháy mắt, đã bị Tiêu Chính Văn đánh phế một cánh tay.

 

Điều khiến cụ ta không thể chấp nhận được là sức mạnh của Tiêu Chính Văn đã bị Thiên Tinh Trận phong ấn hoàn toàn, giờ đây Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường.

Một cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao như Cừu Vạn Lý lại bị một người thường đánh bại sao?
 
Chương 1812


 Lẽ nào cụ ta sống hơn trăm năm qua đều vô ích?

 

“Thế nào?”

 

Tiêu Chính Văn nhìn Cừu Vạn Lý, lạnh lùng nói: “Giết ông chỉ cần một con dao quân đội là đủ. Người có thể chết dưới thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đều là cao thủ trên cao thủ, ông không xứng!”

 

Phụt!

 

Tiêu Chính Văn vừa nói xong, Cừu Vạn Lý liền phun ra một ngụm máu.

 

Cụ ta không xứng ư?

 

“Tiêu… Chính Văn!”

 

Mặt mũi Cừu Vạn Lý nhăn nhó, trên người bộc phát khí tức.

 

Trên bầu trời, mây giông cuồn cuộn, lúc này, Cừu Vạn Lý đã tức giận đến cực điểm!

 

“Vù!”

 

Một cơn gió lốc đột nhiên thổi qua toàn bộ núi Thương Lĩnh.

 

“Ông Cừu, đừng!”

 

Đoàn Hải Long suýt chút nữa thì mắng chửi.

 

Cơn gió lốc này được tạo ra bởi kiếm khí, tất cả những người dưới cảnh giới Thiên Vương ba sao đều không thể chịu nổi.

 

Vấn đề là kẻ thù của bọn họ chỉ có một mình Tiêu Chính Văn.

 

Cơn gió lốc này càn quét sẽ giết chết tất cả người của bọn họ.

 

Chết tiệt!

 

Sắc mặt Đoàn Hải Long xanh mét, chẳng trách người cùng thời với Cừu Vạn Lý đều gọi cụ ta là Cừu điên, thằng già khốn kiếp này đúng là một kẻ điên.

 

Rõ ràng, Cừu Vạn Lý đã bị cơn tức giận làm cho mê muội, không hề để ý đến tiếng hét của Đoàn Hải Long, thanh kiếm trong tay nhảy múa, kiếm khí quét qua bốn phía.

 

“Vù vù vù!”

 

Bất cứ nơi nào kiếm khí đi qua, trên không trung có vô số đầu người bay lên.

 

“Tiêu Chính Văn, mày phải chết! Tao sẽ xé mày thành từng mảnh!”

 

Cừu Vạn Lý điên cuồng gầm lên, dùng kiếm chém.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn đứng nhìn cảnh tượng này một cách thờ ơ, sau đó anh dịch chuyển khiến vô số kiếm khí lao ngược về phía Cừu Vạn Lý.

 

“Cừu Vạn Lý! Ông thua rồi! Mau dừng tay đi!”

 

Nhìn thấy hành động liều mạng của Cừu Vạn Lý, Đại trưởng lão vô cùng lo lắng cho Tiêu Chính Văn, ông ta xông lên hét lớn với Cừu Vạn Lý.

 

Nhưng ngay cả tiếng hét của Đoàn Hải Long, Cừu Vạn Lý cũng không hề để ý tới, thì sao cụ ta có thể để ý tới Đại trưởng lão chứ?

Hôm nay, dù thế nào cụ ta cũng phải giết Tiêu Chính Văn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom