Chương 1733


Cái gì?

 

Bảo Tiêu Chính Văn tự sát, còn phải giao nộp hết tài sản cho nhà họ Trương ư?

 

Mấy lời này khiến các ông lớn đứng phía sau Trương Đạo Linh đổi sắc mặt.

 

Vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đấy!

 

Đừng nói là người của võ tông, ngay cả Thiên Tử cũng không dám nói chuyện như thế trước mặt anh.

 

Nhưng lúc này hiện trường đều im như thóc, ngay cả Độ Thiên Chân Nhân và Tần Vũ cũng đều quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Trước mặt Trương Đạo Linh họ chẳng có quyền lên tiếng, càng không ai dám cãi lại dù chỉ một chữ.

 

“Ồ? Muốn tôi tự quyết định, còn giao hết tài sản cho nhà họ Trương các ông ư? Ai có ông can đảm nói chuyện lớn lối thế?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc xéo Trương Đạo Linh.

 

“Sao nào, lẽ nào đến giờ cậu vẫn chưa tỉnh táo ư? Vì sao nhà họ Trương được dân chúng kính ngưỡng trong mấy nghìn năm nay của Hoa Quốc? Tại sao những người thống trị trong lịch sử đều phải nhìn nhà họ Trương tôi bằng ánh mắt khác?”

 

“Dù đến bây giờ Thiên Tử cũng phải đối xử nhã nhặn với nhà họ Trương, hơn nữa cậu thấy không? Từ khi tôi xuống núi không chỉ là võ tông mà liên minh võ thuật cũng bảo người đến đón, lẽ nào cậu không biết tại sao à?”

 

“Vì nhà họ Trương tôi chính là trời ở Hoa Quốc! Nhà họ Trương không chỉ có công trạng bảo vệ Tổ Long mà còn có thực lực mà người khác không thể chống lại”.

 

“Mấy trò mèo chưa đâu đến đâu đó của cậu chẳng là gì trong mắt Trương Đạo Linh tôi cả. Bảo cậu tự quyết định là đã cho cậu cơ hội, cho người bên cạnh cậu một cơ hội sống”, Trương Đạo Linh kiêu ngạo nói.

 

“Hơn nữa đây sẽ là lần cuối cùng của cậu, nếu không muốn để tôi ra tay, không chỉ là cậu chết mà ngay cả cậu ta, ông ta, và tất cả bạn bè, người thân của cậu cũng sẽ chết”.

 

Ngay cả Tần Vũ cũng không dám cãi lại những lời Trương Đạo Linh nói.

 

Hơn nữa Độ Thiên Chân Nhân biết Trương Đạo Linh không hề nói khoác.

 

Từ sau khi xuất thế, hai tay người này đã dính đầy máu, thậm chí có thể hình dung bằng giết người không chớp mắt.

 

Nếu ông ta muốn giết ai thì người đó sẽ chết.

 

Cả Hoa Quốc không ai dám ngăn cản.

 

Trưởng lão võ tông đang ở đây, cũng không nể mặt, đây chính là sự ngang ngược của nhà họ Trương.

 

“Vậy sao? Nghe ông nói thế, tôi suýt nữa đã tin rồi đấy nhưng ông có thể ra tay xem thử, tôi muốn xem xem nhà họ Trương các ông có gì hơn người”.

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy nhìn Trương Đạo Linh nói.

 

Thật ra từ lúc Trương Nguyệt Đông có được trận pháp Tam Tuyệt Trận thì Tiêu Chính Văn đã có lòng kính trọng với nhà họ Trương, dù sao thì trận pháp đó cũng rất kỳ diệu.

 

Nhưng từ tối hôm trước, sau khi Độ Thiên Chân Nhân nói ra sự bí ẩn trong đó, Tiêu Chính Văn đã xem xét lại mới nhận ra một chút manh mối.

 

Không phải là người nhà họ Trương kém Độ Thiên Chân Nhân ở phương diện này mà là tôn trọng lễ pháp của tổ tiên.

 

Thế nên mặc dù người nhà họ Trương ai cũng có bản lĩnh khá tốt nhưng lại hiểu sai về Tam Tuyệt Trận.
 
Chương 1734


Có lẽ lúc Tổ Long truyền lại trận pháp cho nhà họ Trương, vì đề phòng nhà họ Trương gây bất lợi cho người dân Hoa Quốc, càng đề phòng các đời sau của nhà họ Trương ngông cuồng tự đại làm loạn đất nước.

 

Thế nên mới chia năm bộ trận pháp hoàn chỉnh thành ba phần khác nhau.

 

Nhưng dù thế nào Tiêu Chính Văn cũng đã hiểu rõ về nhà họ Trương, càng không bị Trương Đạo Linh đe dọa.

 

Tiêu Chính Văn chưa bao giờ là người tự đại, anh luôn khiêm tốn bình tĩnh trong mọi việc, hôm nay cũng như thế.

 

“Haiz!”

 

Trương Đạo Linh lắc đầu, vươn tay rút thanh kiếm Thất Tinh Tang Môn từ bên cạnh ra.

 

“Nếu cậu đã tự mình đâm đầu vào chỗ chết thì tôi sẽ thỏa mãn cậu. Chỉ là hôm nay tất cả những người ở đằng sau cậu đều lên đường với cậu, nhưng như thế cũng tốt, để cậu khỏi phải lẻ loi cô đơn một mình”.

 

Vừa nói sắc mặt Trương Đạo Linh bỗng thay đổi, sát khí lập tức dâng lên từ dưới chân cụ ta.

 

Chỉ thoáng chốc mây trời đổi sắc, mây đen kéo đến, sấm sét đùng đùng.

 

Thiên Tuyệt Trận!

 

Tiêu Chính Văn lập tức nhận ra trận pháp Trương Đạo Linh đang dùng, dù sao trước đó anh cũng đã từng thấy.

 

Nhưng Trương Đạo Linh mạnh hơn Trương Nguyệt Đông rất nhiều, trong vô thức trận pháp đã xuất hiện. Chỉ riêng điều này thôi Trương Đạo Linh không thua kém gì Vũ Thiên Tôn rồi.

 

Nhưng cảnh giới của cụ ta vẫn là Thiên Vương long cấp năm sao.

 

Có thể thấy nếu người này đạt đến cảnh giới Thiên Thần thì sẽ đáng sợ đến mức nào.

 

“Tiêu Chính Văn, có thể chết trong tay tôi, đời này của cậu cũng xem như đáng rồi đấy”.

 

Rầm!

 

Một tiếng gào rú vang lên, kiếm Thất Tinh Tang Môn hợp lại mở ra trong tay Trương Đạo Linh đã phóng ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.

 

Sau đó một đường kiếm quang chấn động trời cao bỗng bay lên không trung, luồng kiếm quang này đâm xuyên qua tầng mây.

 

Dường như một kiếm đâm xuyên qua mây trời như thể có một cột ánh sáng rọi thẳng từ trên trời xuống mặt đất.

 

Kiếm pháp và trận pháp kết hợp với nhau.

 

Tiêu Chính Văn cũng không khỏi thầm gật đầu khen ngợi.

 

Mặc dù Đông Phương Ngạo Vũ là đệ tử Hoa Sơn nhưng không thể so được với Trương Đạo Linh.

 

Bất kể là chiêu thức hay trận pháp, hay là hai thứ kết hợp với nhau thì mỗi động tác của Trương Đạo Linh đều rất tự nhiên, có thể nói là lưu loát như nước chảy mây trôi.

 

Gần như tất cả mọi người ở Giang Trung đều có thể nhìn thấy ánh sáng trắng đột nhiên lao thẳng lên trời rồi đâm xuyên vào tầng mây, ai nấy cũng lộ ra vẻ không thể tin được.

 

Đây là uy lực thần kỳ gì thế chứ?

 

Bản lĩnh này mạnh đến độ nào?

 

Những người trước giờ chỉ được nghe người lớn nói về Trương Đạo Linh cũng biến sắc.
 
Chương 1735


Rất nhiều người của võ tông cũng lớn lên trong những truyền thuyết về Trương Đạo Linh, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy Trương Đạo Linh trong lời đồn vẫn cảm thấy mình hơi xem thường người ta.

 

“Ông cũng khá lắm”.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu lia lịa.

 

Mặc dù Trương Đạo Linh đã sử dụng trận pháp đến mức dày công tu luyện, nhưng lại thiếu một điều kiện tiên quyết, đó chính là cách hiểu đúng đắn về trận pháp.

 

Nói cách khác đáp án đã sai thì dù ông có viết đi viết lại một trăm lần vẫn là sai.

 

Hơn nữa càng đi càng xa trên con đường sai lầm.

 

“Ông Trương quả nhiên là người đứng đầu trong hơn một trăm năm của Hoa Quốc. Thảo nào nhà họ Trương có địa vị cao như thế, so với người có tài năng đặc biệt như anh Trương, tôi cảm thấy thật hổ thẹn”.

 

Ông Lư nắm bắt cơ hội nịnh bợ.

 

“Thảo nào năm đó có thể một mình giết chết tám cao thủ cảnh giới Thiên Vương đỉnh cấp. Chỉ với thực lực này cũng đủ để khiến người đời kinh ngạc rồi”.

 

Không ít người của võ tông cũng đồng loạt lên tiếng bàn luận.

 

“Tiêu Chính Văn, giờ cậu đã rõ rồi chứ? Tôi chỉ không muốn tạo thêm sát nghiệp, chứ không phải tôi không bằng cậu”.

 

Trương Đạo Linh cười khẩy, đồng thời đứng thẳng người lại lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.

 

Sau đó Trương Đạo Linh nhảy lên, trong phạm vi mấy cây số đều bao phủ bởi một vùng ánh sáng màu trắng bạc.

 

Dường như ai cũng cảm nhận được uy lực vô song của trời.

 

Lúc này không chỉ là ánh sáng bạc chói mắt, trong tầng mây, sấm sét đan xen với nhau càng khiến người ta chấn động.

 

Ngay cả Độ Thiên Chân Nhân cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Mấy năm nay Trương Đạo Linh quay về Thiên Sơn ở ẩn, thực lực càng tiến bộ hơn.

 

“Vẫn chưa bắt đầu đánh, sao ông biết ông chắc chắn sẽ thắng”.

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn nắm chặt con dao quân đội năm cạnh, đối mặt với Trương Đạo Linh, Tiêu Chính Văn không dám sơ suất.

 

Lúc này trên con dao quân đội năm cạnh đã phát ra một luồng sáng màu trắng.

 

Luồng sáng màu trắng này thoạt nhìn vô cùng kỳ dị.

 

Độ Thiên Chân Nhân vô thức đảo mắt nhìn sang, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

 

Đây chắc hẳn là từ trường Tiêu Chính Văn vừa lĩnh hội được hôm trước?

 

Hôm kia mới vừa lĩnh ngộ xong, bây giờ đã dám lấy ra đối đầu với đối phương ư?

 

So với Trương Đạo Linh, lúc này Độ Thiên Chân Nhân càng kính phục sự gan dạ và quyết đoán của Tiêu Chính Văn hơn.

 

“Tiêu Chính Văn, chịu một kiếm của tôi đi!”

 

Trương Đạo Linh vừa nói vừa nắm chặt kiếm Thất Tinh Tang Môn, dựa vào cột sáng ngút trời chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

 

Nếu đòn tấn công này chém trúng người thì ngay cả biệt thự nhà họ Tiêu cũng sẽ biến thành gạch ngói vụn.

 

Trương Đạo Linh nghĩ giết Tiêu Chính Văn chỉ cần một đòn này là đủ.

 

Thấy kiếm quang đã đến, Tiêu Chính Văn bỗng giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh bắn ra.

Con dao quân đội năm cạnh vẽ ra một đường sáng cực đẹp lao thẳng về phía thanh kiếm dài trong tay Trương Đạo Linh.

So với tuyệt kỹ chói mắt đó của Trương Đạo Linh thì đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn quá sức bình thường.

“Thực lực của ông Trương vẫn mạnh hơn, theo tôi thấy hôm nay là ngày chết của Tiêu Chính Văn rồi”.

Vài ông lớn ở đó đồng loạt nói.

“Keng!”

Mọi người vừa dứt lời thì thấy con dao quân đội năm cạnh và thanh kiếm dài của Trương Đạo Linh chạm vào nhau.

Khiến mọi người không dám tin là thanh kiếm dài của Trương Đạo Linh bị chặn lại ở giữa không trung, một lúc lâu vẫn chưa thể rơi xuống.
 
Chương 1736


 “Tiêu Chính Văn, cậu còn dám đánh trả ư? Cậu nghĩ cái này có thể chặn được tôi sao? Tôi nói cho cậu biết đó chỉ là chiêu mở đầu thôi”.

 

Trương Đạo Linh lớn tiếng hét lên.

 

Ngay sau đó một kiếm chém ngang lao đến.

 

Cột sáng đó lập tức khuấy động trời đất, mây trời đổi sắc, ngay cả mấy đám mây trong không trung cũng bị khuấy động cuộn trào.

 

Hành động kinh thiên động địa vung kiếm áp đảo khí thế bốn phương này quả thật khiến mọi người đều kinh ngạc.

 

Thảo nào Trương Đạo Linh ở ẩn hai mươi mấy năm, nhưng uy danh của cụ ta vẫn có thể vang đội cả Hoa Quốc.

 

Vừa xuống núi đã được môn chủ của rất nhiều võ tông và các ông lớn giới kinh doanh đến đón hệt như ngôi sao nghệ sĩ lớn nào đó.

“Thảo nào nhà họ Trương trước giờ vẫn luôn xem thường võ tông, Trương Đạo Linh chỉ là một người dạo chơi trong thế gian mà thôi”.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này Độ Thiên Chân Nhân không khỏi cảm khái từ tận đáy lòng.

 

Cụ ta tin trong số những người ở đây cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn mới có thể chặn được uy lực của nhát kiếm này.

 

Nhưng cũng chỉ là có khả năng mà thôi.

 

Không phải Độ Thiên Chân Nhân không có lòng tin vào Tiêu Chính Văn, mà là Trương Đạo Linh thật sự quá mạnh.

 

Thậm chí có thể nói không ai ở dưới cảnh giới Thiên Thần có thể địch lại được.

 

Cho dù là nhiều cường giả ở Âu Lục thì khi nhắc đến cái tên Trương Đạo Linh cũng đều tỏ ra sợ hãi.

 

Nhiều người của võ tông cũng lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

 

“E là trên thế giới này chỉ có một mình Trương Đạo Linh mới có thể kết hợp trận pháp với kiếm pháp tuyệt diệu như vậy”.

 

Không ít môn chủ của tông môn cũng lên tiếng cảm thán.

 

Đồng thời ánh mắt họ nhìn Tiêu Chính Văn lại thêm một phần đồng tình, cảm thông.

 

Tiêu Chính Văn chỉ khẽ nhấc tay lên, thuận thế tung một đòn tới.

 

Con dao quân đội năm cạnh như có thêm sức sống lập tức vẽ ra một đường cong hoàn hảo, nghênh đón kiếm Thất Tinh Tang Môn của Trương Đạo Linh lần nữa.

 

“Ầm!”

 

Ngay khi con dao quân đội năm cạnh va chạm với kiếm Thất Tinh Tang Môn, giữa không trung bỗng vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa.

 

Hệt như sấm sét từ chín tầng mây nổ vang trong tai mọi người.

 

Chỉ uy lực còn lại cũng đủ khiến cây cối xung quanh bật tung cả gốc.

 

Sau đó lại bị một luồng sóng khí màu xanh nhạt biến thành bột mịn.

 

“Ồ!”

“Trời ạ!”
 
Chương 1737


 “Thảo nào Đông Phương Ngạo Vũ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn. Uy… uy lực này cũng dị thường quá!”

 

Mấy người lớp trẻ của võ tông cùng trang lứa với Tiêu Chính Văn đều xem đến ngây người.

Thậm chí trong số bọn họ có mấy người lớn hơn Tiêu Chính Văn vài tuổi.

 

Nhưng bất kể là sức mạnh hay cảnh giới đều không thể so được với Tiêu Chính Văn.

 

“Muốn chết hả?”

 

Đòn tấn công mà Trương Đạo Linh tự cho rằng là đòn tất chết lại phá vỡ, cụ ta lập tức nổi giận.

 

Cụ ta vung thanh kiếm dài trong tay lên liên tục chém về phía Tiêu Chính Văn, không hề có ý dừng lại.

 

Tiêu Chính Văn cũng không tỏ ra yếu thế, vẫn bình tĩnh đỡ đòn, nhưng so với Trương Đạo Linh thì thực lực của Tiêu Chính Văn vẫn kém hơn rất nhiều.

 

Suy cho cùng Trương Đạo Linh đã đứng vững ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao mấy chục năm.

 

Hơn nữa sự kết hợp giữa trận pháp và kỹ năng võ thuật của cụ ta đã đạt đến mức thượng thừa.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn rất mạnh nhưng vẫn đang trong giai đoạn tìm tòi học hỏi.

 

Dao kiếm lại va chạm vào nhau, trên bầu trời thế mà lại phát ra một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt.

 

Như thể một vệt sao băng lướt qua trên bầu trời, bầu trời vốn dĩ đã bị mây đen giăng kín lập tức được ánh sáng trắng này chiếu rọi.

 

Lúc này Tần Vũ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang ở trong trận đấu, chỉ sợ Tiêu Chính Văn sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

 

Trận đấu ở mức độ này đã không phải là trận mà Tần Vũ có thể gia nhập vào, anh ta càng không thể giúp gì được, chỉ có thể dựa vào chính bản thân Tiêu Chính Văn thôi.

 

Không lâu sau, ánh sáng trên bầu trời tan biến.

 

Tiêu Chính Văn đã so được hơn một trăm chiêu với Trương Đạo Linh, hai người bay lên rồi đáp xuống đất, Trương Đạo Linh không khỏi nhíu mày.

 

“Chả trách cậu lại ngông cuồng dám giết con cháu nhà họ Trương như thế, xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh đấy”.

 

Mấy lời này của Trương Đạo Linh hiển nhiên là đã đánh giá Tiêu Chính Văn theo cách khác.

 

Từ khi xuất đạo, dựa vào trận pháp của nhà họ Trương và kiếm pháp của riêng mình, cụ ta gần như đã đánh bại rất nhiều đối thủ bất khả chiến bại và chưa từng thua trận chiến nào.

Hơn nữa đến nay vẫn chưa có ai có thể đánh quá một trăm chiêu với cụ ta mà không gục ngã.
 
Chương 1738


Năm nay Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi?

 

Hai mươi mấy tuổi mà đã có sức chiến đấu như thế, sao có thể không khiến Trương Đạo Linh lau mắt mà nhìn cho được.

 

“Ông cũng rất khá, nếu đổi thành Đông Phương Ngạo Vũ thì đã chết nãy giờ rồi”.

 

Tiêu Chính Văn để một tay sau lưng bình thản cười nói.

 

Nhưng Tần Vũ lại để ý thấy cánh tay để sau lưng của Tiêu Chính Văn đang khẽ run.

 

Hơn nữa hình như giữa kẽ tay còn chảy máu.

 

Ôi!

 

Tần Vũ không khỏi bắt đầu lo lắng cho Tiêu Chính Văn.

 

Chắc Tiêu Chính Văn đã bị trúng không ít đòn trong trận quyết đấu vừa rồi.

 

Nhưng có thể đánh quá một trăm chiêu với Trương Đạo Linh mà không gục ngã đã là một kỳ tích lớn.

 

“Ha ha ha!”

 

Trương Đạo Linh ngửa mặt lên trời cười nói: “Nhóc con, cậu mồm mép cũng giảo hoạt đấy. Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng cậu thật sự rất khá. Nếu cậu không chết, qua mười năm nữa cậu chắc chắn sẽ là người cực kỳ xuất sắc, nhưng tiếc là ông trời không ủng hộ cậu”.

 

“Cậu không nên giết người nhà họ Trương!”

 

“Bây giờ Quốc Vận khởi động, người người đều biết đến lúc Quốc Vận thịnh vượng thì sẽ có lợi rất lớn với mỗi người dân Hoa Quốc, đợi thêm hai năm nữa e là ngay cả khi tôi muốn giết cậu cũng phải phí mất sức lực khá lớn”.

 

“Nhưng tôi không phải người biết trân trọng tài năng, trước đó những anh tài giống như cậu cũng có đến mấy chục người chết dưới kiếm của tôi. Hôm nay nếu cậu đã ép tôi ra tay thì cậu chỉ có một kết cục thôi”.

 

Nghe cụ ta nói thế, Độ Thiên Chân Nhân và Tần Vũ không khỏi kinh hoảng!

 

Lẽ nào vừa rồi mới chỉ là làm nóng người thôi sao?

 

Trương Đạo Linh vẫn chưa đánh hết sức à?

 

Lúc này mọi người xung quanh càng ngạc nhiên hơn, đã đánh đến mức này rồi mà vẫn chỉ đang thăm dò thực lực à?

 

“Vừa rồi chỉ là làm nóng người sao? Đó… đó quả thật là bản lĩnh đáng sợ”.

 

“Không đúng, với uy danh của tiền bối Trương thì chắc chắn không thể đánh ngang tài ngang sức với Tiêu Chính Văn trong khi đang đánh hết sức được”.

 

“Đúng thế, tiếp theo mới là chính thức bắt đầu”.

 

Mấy người võ tông cùng nhìn về phía Trương Đạo Linh, ánh mắt lóe lên vẻ phấn khích khác thường.

“Mọi người chẳng có tí kiến thức nào, năm đó khi ông Trương tự tay giải quyết tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp còn đáng sợ hơn trận đấu này nhiều, vừa rồi chỉ là chút khởi động nhỏ thôi”.
 
Chương 1739


Ông Lư chắp hai tay sau lưng kiêu ngạo nói.

 

Cụ ta cũng là một trong số ít những người chứng kiến trận chiến năm đó.

 

Nhưng nếu không phải vì vài nguyên nhân đặc biệt, tin tức bị phong tỏa thì chắc chắn trận chiến đấu đó đã được ghi vào trong lịch sử của Hoa Quốc.

 

“Nhưng tiếp theo, Tiêu Chính Văn sẽ không được yên ổn như thế đâu, có thể khiến ông Trương tức giận thì mạng sống của cậu ta cũng đi đến hồi kết rồi”.

 

Ông Lư cười khẩy nói.

 

Những gì cụ ta nói quả đúng là sự thật, bởi vì sát chiêu thật sự của Trương Đạo Linh là Thiên Sơn Thất Kiếm.

 

Thất Kiếm có thể chém trời diệt đất, Thất Kiếm có thể trừ ma giết thần.

 

Năm đó tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp cũng chỉ có thể đỡ được ba kiếm của cụ ta mà thôi.

 

Nhưng khi cụ ta vừa đánh ra nhát kiếm thứ tư, tất cả mọi người gần như chỉ có thể để mặc cho Trương Đạo Linh tàn sát.

 

Đó không phải là giết bình thường mà là tàn sát.

 

Tám người đều bị giết chết trong vòng hai chiêu, không một ai còn sống.

 

Thậm chí họ còn không có cơ hội để chạy trốn.

 

Phải biết đó là tám cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đấy.

 

Chỉ cần Thiên Thần không xuất đầu lộ diện thì họ chính là người có sức chiến đấu hàng đầu trên thế giới.

 

Nhưng dù là thế thì họ vẫn yếu kém khi đứng trước mặt Trương Đạo Linh.

 

Còn Tiêu Chính Văn vừa thăng cấp lên cảnh giới Thiên Vương thiên cấp năm sao, cảnh giới vẫn chưa ổn định, lấy cái gì để so với Trương Đạo Linh đây?

 

“Cậu Tiêu, cẩn thận Thiên Sơn Thất Kiếm của ông ta”.

 

Độ Thiên Chân Nhân vô thức nói với Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày ngước mắt lên nhìn Trương Đạo Linh.

 

“Nhưng không biết cậu có thể đỡ được mấy kiếm tiếp theo của tôi. Năm đó tôi cũng chỉ dùng bốn kiếm để giết toàn bộ tám cảnh giới Thiên Vương long cấp”.

 

Trương Đạo Linh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nói.

 

Dùng bốn nhát kiếm để giết tám vị cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp ư?

 

Vừa dứt lời, hầu như tất cả mọi người đều kinh hãi!

 

Từ đó có thể thấy được, thực lực của Trương Đạo Linh mạnh đến mức nào!

Nhưng đúng lúc này, cổ tay Trương Đạo Linh chợt lật lên, phóng ra vô số đóa hoa kiếm, mỗi đóa hoa kiếm lại vô cùng lớn!
 
Chương 1740


Sau đó, vô số thanh kiếm khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.

 

Cảnh tượng này giống hệt với cảnh tượng Độ Thiên Chân Nhân thi triển Kiếm Cảnh!

 

Nhưng nguồn uy lực của Kiếm Cảnh do Độ Thiên Chân Nhân tạo ra cũng khó có thể so sánh bằng!

 

Chỉ thấy vô số kiếm ảnh khổng lồ chồng chất lên nhau trên bầu trời, tầng tầng lớp lớp.

 

Khi thanh kiếm khổng lồ cao hàng trăm mét ngưng tụ thành thực thể, trên mũi kiếm cũng đồng thời lóe lên ánh sét, từng tia sét điện xẹt ngang xẹt dọc.

 

Tiêu Chính Văn vừa mới ngẩng đầu lên nhìn, Trương Đạo Linh đã vung kiếm xuống đầu Tiêu Chính Văn.

 

Nhát kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức cả gió cũng không theo kịp, lại không mang theo âm thanh xé gió nào!

 

Nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự ác liệt của kiếm khí.

 

Nhát kiếm này chém xuống như hóa thành hàng trăm hàng ngàn lưỡi kiếm, từ bốn phương tám hướng đồng thời cùng chém!

 

Dù sử dụng bất kỳ góc độ nào hay bất kỳ cách di chuyển nào thì cũng sẽ bị chém thành thịt vụn trong nháy mắt.

 

Ngay khi Tiêu Chính Văn sắp bị kiếm ảnh này chém chết thì từ ngực Tiêu Chính Văn đột nhiên lóe lên một luồng sáng, một mũi nhọn màu đỏ đột nhiên bắn ra.

 

“Đinh!”

 

Thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đâm chuẩn xác vào kiếm Thất Tinh Tang Môn của Trương Đạo Linh!

 

“Ầm!”

 

Cùng với tiếng ầm vô cùng lớn vang lên, bầu trời bắn ra vô số tia lửa, bay tán loạn khắp bốn phía với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

 

“Hả?”

 

Trương Đạo Linh bỗng thấy nghi ngờ.

 

Nhát kiếm này của cụ ta không phải cứ vung tay lên là sẽ tiếp được, sự ảo diệu của nó ở chỗ trận pháp được bố trí kiếm trong kiếm.

 

Cho dù là con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn cũng khó mà đỡ nổi!

 

Vậy thì chắc chắn là do thanh giáo dài trong tay Tiêu Chính Văn có vấn đề!

 

Ít nhất thì thanh giáo dài này cũng có sức mạnh của trận pháp.

 

Vãi!

 

Mọi người xung quanh cũng không khỏi xuýt xoa, Tiêu Chính Văn lại đón đỡ được nhát kiếm thứ nhất?

Mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên, Trương Đạo Linh cũng không dừng tay, mà chém xuống nhát kiếm thứ hai.
 
Chương 1741


Chỉ thấy kiếm ảnh rợp trời, tựa như mưa phùn đổ ập xuống người Tiêu Chính Văn.

 

“Giết!”

Thật ra Tiêu Chính Văn đã từng được học hỏi ở chỗ Độ Thiên Chân Nhân.

 

Có điều, chiêu thức mà Trương Đạo Linh thi triển có uy lực mạnh và phạm vi sát giáo rộng hơn mà thôi.

 

Muốn phá vỡ cả bầu trời đầy kiếm ảnh này, Tiêu Chính Văn chỉ có một phương pháp duy nhất, đó là từng bước tiến về phía trước!

 

Thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ thỉnh thoảng đâm ra, ngăn cản kiếm ảnh chém xuống.

Trong phút chốc, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn bước ra khỏi phạm vi bao phủ của kiếm ảnh.

 

“A?”

 

Con ngươi của Trương Đạo Linh co lại!

 

Từ phản ứng ung dung của Tiêu Chính Văn, có thể nhìn ra được, đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Chính Văn đối diện với Kiếm Cảnh, có thể trước đây…

 

Ngay sau đó, khóe mắt của Trương Đạo Linh liếc qua Độ Thiên Chân Nhân, trong lòng khẽ động, lập tức hiểu rõ nguyên do!

 

Dù là vậy, Trương Đạo Linh vẫn thầm giật mình vì sự ung dung của Tiêu Chính Văn.

 

Nhát kiếm thứ hai đã bị Tiêu Chính Văn hời hợt hóa giải, không hề ảnh hưởng gì tới Trương Đạo Linh.

 

Ngay sau đó, cụ ta lại chém ra nhát kiếm thứ ba.

 

“Chắc chắn cậu chưa từng thấy nhát kiếm như này!”

 

Vừa nói, Trương Đạo Linh vừa giơ kiếm lên, mũi nhọn của thanh kiếm đón lấy sức gió lập tức bay lên, đâm thẳng vào bầu trời trong nháy mắt.

 

Trên trời kéo mây dày đặc, vô số tia điện màu tím xẹt qua, trong nháy mắt đã bị thân kiếm thu hút, một thanh kiếm sét tím cao xuyên tầng mây được hình thành!

 

Hơn nữa, sấm sét trong mây vẫn đang tiếp tục ngưng tụ về phía thân kiếm to lớn kia với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được!

 

Trùng trùng điệp điệp, đan xen cài cắm khiến người nhìn tê cả da đầu.

 

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sợ hãi!

 

Nhất là Độ Thiên Chân Nhân, bởi Kiếm Cảnh của cụ ta là do Trương Đạo Linh truyền lại.

 

Vì vậy mà chiêu thức của cụ ta mới tương đồng với hai nhát kiếm trước của Trương Đạo Linh!

 

Còn nhát kiếm thứ ba này, Độ Thiên Chân Nhân không thể nào lĩnh ngộ được.

 

“Vèo!”

Không chờ thanh kiếm khổng lồ trong tay Trương Đạo Linh chém xuống lần nữa, Tiêu Chính Văn đã đâm ra một mũi giáo.
 
Chương 1742


Thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đột nhiên mang theo một tia sáng trắng lóa mắt, Trương Đạo Linh khinh thường phất tay áo, cụ ta cho rằng chỉ cần giơ tay lên là có thể hóa giải được đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng ngoài dự liệu của cụ ta, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ mang theo uy thế vô địch, đâm thủng phòng ngự, gây ra va chạm cực mạnh với thân kiếm trên tay cụ ta!

 

Keng!

 

Lại là một tiếng vang lớn do kim loại va chạm gây ra, ánh sáng sấm sét đan cài vào nhau cũng biến mất, kiếm ảnh to lớn theo đó tan thành khói mây!

 

“Phụt!”

 

Cánh tay Trương Đạo Linh tê rần, ngay sau đó, cơn đau dữ dội từ gan tỳ phế phổi truyền tới, khóe miệng cụ ta tràn đầy máu tươi!

 

Bởi vì nhát kiếm này bị mũi giáo dài của Tiêu Chính Văn phá vỡ, nên Trương Đạo Linh bị thiên uy mạnh mẽ phản kích, chấn động tới mức hộc máu!

 

Đến tận lúc này, Trương Đạo Linh mới hoàn toàn kinh ngạc!

 

Sao Tiêu Chính Văn có thể phá vỡ chiêu thức của cụ ta?

 

Không thể nào!

 

Bởi ngay thời điểm những ánh sét kia tụ tập lên thân kiếm trong tay cụ ta, xung quanh có rất nhiều mạch từ trường, đừng nói chỉ một thanh giáo dài, cho dù là một khẩu đại bác cũng đừng hòng cắt đứt!

 

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều sững sờ!

 

Tiêu Chính Văn phá vỡ tuyệt kỹ thành danh của Trương Đạo Linh rồi sao?

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu… Cậu thật đáng chết!”

 

Hai mắt Trương Đạo Linh tóe lửa, con ngươi đỏ ngầu chỉ trong nháy mắt.

 

Giờ phút này, Trương Đạo Linh cảm thấy vô cùng nhục nhã, cho dù năm đó đối mặt với cao thủ của mười lăm nước, cụ ta chưa từng bị thương chút nào!

 

Mà ngay hôm nay, đối mặt với một thằng nhóc mới hơn hai mươi tuổi, lại bị thương?

 

“Thiên Sơn Thất Kiếm! Phá Long Thức!”

 

Trương Đạo Linh giận dữ gầm lên, thanh kiếm trong tay run run, vô số kiếm ảnh tỏa ra, đồng thời xuất hiện!

 

Trong chu vi mấy mét xung quanh, mây đen giăng đầy, trong tầng mây lại như có tiếng rồng gào thét.

 

Vô số tia chớp lóe lên, rạch ngang bầu trời, nhanh chóng tụ lại thành hình một con rắn điện to như thùng phuy, nó phóng về phía Tiêu Chính Văn, há cái miệng to như chậu máu!

 

Bảy thanh kiếm xuất hiện, uy lực lớn khó mà tưởng tượng nổi.

 

“Không ổn rồi!”

Mặt mũi ông Lư trắng bệch, nhát kiếm này chém xuống, không chỉ Tiêu Chính Văn xui xẻo, ngay cả những kẻ hóng chuyện như bọn họ cũng đừng mong thoát khỏi.
 
Chương 1743


Chu vi mấy cây số xung quanh đây sẽ bị san phẳng trong nháy mắt!

 

“Ông Trương! Tuyệt đối không thể làm vậy, xung quanh còn có rất nhiều người dân vô tội! Bọn tôi… Bọn tôi cũng nát thành bùn mất, ông Trương ơi!”

Nửa câu sau của ông Lư mới là điều cụ ta thực sự muốn nói.

 

Trong vòng mấy cây số xung quanh đây, cho dù cụ ta có mọc thêm hai cánh cũng không thể nào tránh thoát được nhát kiếm hủy diệt đất trời của Trương Đạo Linh!

 

“Hừ! Cho dù máu chảy thành sông thì hôm nay Tiêu Chính Văn cũng phải chết!”

 

Hai mắt Trương Đạo Linh đỏ ngầu, giận đến phát điên!

 

Con rắn điện khổng lồ trên trời mang theo thiên uy cuồn cuộn, lao vụt về phía Tiêu Chính Văn.

 

Cùng lúc đó, một cảnh tượng quỷ quái hơn xuất hiện, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số bụi gai!

 

Nếu nói là bụi gai thì chi bằng gọi đúng hơn là vô số mũi kiếm đâm lên từ dưới lòng đất!

 

Vãi chưởng!

 

Vẻ mặt Tiêu Chính Văn thay đổi, đây là Địa Tuyệt Trận!

 

Tên Trương Đạo Linh này đúng là không phải kẻ đơn giản, chỉ vẫy tay một cái mà cả ba trận pháp Thiên Tuyệt, Địa Tuyệt và Nhân Tuyệt cùng xuất hiện!

 

Nếu Tiêu Chính Văn chưa từng nghiên cứu Tam Tuyệt Trận thì lần này cũng đủ để khiến Tiêu Chính Văn luống cuống tay chân.

 

“Ầm!”

 

Mặt đất lúc này như đang rung chuyển dữ dội vì sự giận dữ của Trương Đạo Linh, mọi người xung quanh không thể đứng vững, hầu như đều nằm bò ra đất.

 

“Tiêu Chính Văn! Mày chết đi!”

 

Một tay khác của Trương Đạo Linh khẽ vẫy, chỉ thấy trong tay cụ ta bỗng chốc hình thành một lưỡi đao gió màu trắng mà mắt thường cũng nhìn thấy được!

 

Thiên Địa Nhân Tam Tuyệt Trận đồng thời hình thành, sấm sét, gai nhọn cùng đao gió đồng thời truy sát Tiêu Chính Văn!

Giờ phút này, cơn phẫn nộ của Trương Đạo Linh đã đạt đến cực điểm.

 

Từ lúc cụ ta xuất đạo đến nay, chưa từng đổ một giọt máu nào, dù trước đây đã từng trải qua rất nhiều trận chiến nguy hiểm, nhưng lần nào cũng toàn thân nguyên vẹn.

 

Vậy mà sau hai mươi năm, rời khỏi Thiên Sơn, lại bị Tiêu Chính Văn đánh hộc máu!

 

Mặc dù cụ ta bị chính chiêu thức của mình phản kích, nhưng sao người ngoài có thể hiểu được lý do chứ?

 

Nếu hôm nay không giết Tiêu Chính Văn thì sau này còn ai quan tâm đến danh tiếng của Trương Đạo Linh nữa?

 

Chưa kể đến đám cường giả ở Âu Lục, ngay cả ở Hoa Quốc cũng sẽ trở thành trò cười!
 
Chương 1744


“Tiêu Chính Văn! Cậu còn không mau bỏ vũ khí xuống, lẽ vào cậu muốn người dân trong vòng mấy cây số quanh đây chôn theo cậu sao?”

 

Ông Lư thấy Tiêu Chính Văn còn định tiếp chiêu, liền tức giận đến mức râu ria dựng đứng lên cao!

 

Cụ ta không hề quan tâm đến sự an toàn của người dân, quan trọng là giữ được cái mạng của cụ ta!

Uy lực của thanh kiếm này mạnh đến mức nào, trong những người có mặt ở đây, cũng chỉ có ông Lư là biết rõ nhất.

 

Năm đó, cụ ta đã tận mắt chứng kiến vài cao thủ cảnh giới Thiên Vương, cũng như mấy chục nghìn quân binh trong vòng vài dặm gần như đồng thời biến thành sương máu!

 

Sấm sét, gai nhọn đan xen, cộng thêm thanh đao gió vô địch, gần như không gì có thể ngăn cản nổi.

 

Nếu là dao kiếm bình thường thì thì không sao, vấn đề đây là đao gió, có thể đâm đến bất cứ nơi nào.

 

Ông Lư lo lắng đến mức suýt tè ra quần.

 

“Ông bảo tôi hạ vũ khí ư?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn ông Lư, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ giễu cợt.

 

“Tiêu Chính Văn! Lẽ nào cậu vẫn không hiểu nếu trong vòng mấy dặm quanh đây bị sấm sét thiêu đốt thì tất cả mọi người đều sẽ chết hết hay sao? Cậu muốn mọi người chết cùng cậu à?”

 

“Lẽ nào cậu không muốn vợ con mình sống nữa hay sao? Cậu không muốn Tần Vũ và Độ Thiên Chân Nhân sống nữa à?”

 

“Cho dù cậu có ngăn cản thì sao chứ? Cậu ngăn cản nổi sao?”

 

Ông Lư nói xong liền nhảy dựng lên.

 

“Hừ!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng giương mắt nhìn Trương Đạo Linh nói: “Thật đáng tiếc, trận pháp của nhà họ Trương các người dù đã truyền thừa mấy ngàn năm, nhưng lại không đủ tinh hoa! Thiên Địa Nhân Tam Tuyệt sao? Ha ha ha…”

 

“Đúng là trò cười!”

 

Nhìn thấy Trương Đạo Linh thi triển Tam Tuyệt Trận hoàn chỉnh, Tiêu Chính Văn đột nhiên bật cười.

 

Nhà họ Trương bây giờ quả thực là làm mất mặt trận pháp Tổ Long để lại.

 

Lòng trung hiếu đã giam hãm tâm trí của bọn họ.

 

Thậm chí còn khiến bọn họ không dám nghi ngờ liệu Thiên Địa Nhân Tam Tuyệt Trận này có phải cùng một trận pháp hay không.

 

Vừa dứt lời, kiếm ảnh tập trung dày đặc trên trời như mưa, sấm sét cũng bao phủ bầu trời trong vòng mấy cây số.

 

Trời đất từ bắt đầu rung chuyển nhẹ trở nên trấn động mạnh.

 

Ngay cả Cục cảnh báo địa chấn Giang Trung cũng phải báo động, điều này cho thấy chiêu thức của Trương Đạo Linh mạnh mẽ đến mức nào!

 

“Không xong rồi!”

 

Nhìn thấy uy lực của kiếm, gió, sét đều đã hình thành, ông Lư ngã quỵ xuống đất.

 

Đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ như vậy, đừng nói là một mình Tiêu Chính Văn, cho dù là mười hay trăm người thì cũng có thể làm gì chứ?

 

Hơn nữa, mỗi kiếm ảnh rơi xuống cũng đủ để phá nát những tòa nhà xung quanh.

 

Cộng thêm sức mạnh của sấm sét, ngay cả tòa nhà làm bằng thép cũng lập tức biến thành sắt nóng chảy do nhiệt độ cao của sấm sét.

 

Đao gió lướt qua chỗ nào, chỗ đó không còn sự sống!

 

Chết tiệt!
 
Chương 1745


Bây giờ ông Lư vô cùng hối hận.

 

Đáng lẽ hôm nay không nên tới đây, cụ ta đã tính toán kỹ càng, nhưng vẫn không ngờ cái mạng già này lại rơi vào tay Trương Đạo Linh.

 

Lúc này, đám doanh nhân giàu có và những ông chủ lớn đều đang gào khóc thảm thiết.

 

Bọn họ có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần họ!

 

Trương Đạo Linh hoàn toàn không coi bọn họ là con người, thậm chí trong mắt Trương Đạo Linh, bọn họ chỉ là con kiến.

 

Chết rồi cũng có sao đâu?

 

“Không! Đại sư Trương, tôi không muốn chết, cầu xin ông, hãy cho chúng tôi một lối thoát!”

 

“Đại sư Trương… Tôi… tôi luôn trung thành với ông!”

 

“Đại sư Trương, nhà tôi còn có mẹ già con nhỏ, xin hãy tha mạng cho tôi!”

 

Tiếng kêu la cầu xin thảm thiết vang lên xung quanh, nhưng Trương Đạo Linh vẫn chẳng hề để tâm.

 

Chỉ là đám người võ tông kia vẫn mạnh mẽ hơn bọn họ rất nhiều, mặc dù cũng cảm nhận được cái chết đang đến gần, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là sợ tè ra quần chứ không hề gào khóc thảm thiết.

 

Bởi vì bọn họ biết cầu xin cũng vô ích.

 

Trong mắt cường giả, mạng sống của bọn họ thoáng qua, không đáng nhắc đến.

 

“Sư phụ, chúng ta sẽ chết thật sao?”

 

Một đệ tử võ tông trẻ tuổi nắm chặt tay áo của một ông lão, run giọng hỏi.

 

Nhưng ông lão nhắm nghiền hai mắt, cơ thể khẽ run rẩy.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng khởi động.

 

Sấm sét cũng được, địa chấn cũng chẳng sao, đó chỉ là từ trường bên ngoài mà thôi!

 

Anh tin con người có thể thắng được trời đất.

 

Nói cách khác nếu từ trường vốn có trong cơ thể con người được kích thích thì hoàn không bị thao túng bởi những ngoại lực này!

 

Lúc này, đầu óc của Tiêu Chính Văn lại rơi vào trạng thái trống rỗng.

 

Không giống như trước đây, lần này, Tiêu Chính Văn đã hiểu ra một đạo lý.

 

Tại sao anh tiến vào trạng thái trống rỗng thì mới có thể thi triển trận pháp sao trời kia.

 

Bởi vì chỉ khi đó, tâm linh mới được kết nối với vũ trụ, từ trường trong cơ thể sẽ đồng hộ với vũ trụ!

 

Cho nên anh mới có thể dùng suy nghĩ của mình điều động các vì sao trên trời, khiến mây cuốn mây bay, khiến ánh nắng trở nên gay gắt!

 

So với vũ trụ bao la, những uy lực tự nhiên mà Trương Đạo Linh điều khiển được quả thực đơn giản không đáng kể.

 

Theo cơn gió điên cuồng, vô số kiếm ảnh rơi xuống, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên bên tai mọi người, xung quanh chỉ còn lại tiếng than khóc.

 

Nhưng Độ Thiên Chân Nhân và Tần Vũ vẫn bình tĩnh đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, từ từ nhắm mắt lại.

 

Có thể chết trong chiêu thức lợi hại như vậy, hai người bọn họ chết cũng cam lòng.

 

Có thể xuống hoàng tuyền cùng nhân vật lớn như Tiêu Chính Văn, cũng là một vinh dự lớn cho cả hai bọn họ.
 
Chương 1746


Bởi vậy trong lòng bọn họ không hề sợ hãi, cũng không hề hối hận, mà chỉ yên lặng chờ đợi cái chết.

 

“Trời đất ngân hà, biến!”

 

Tiêu Chính Văn gầm lên, rút thanh giáo Liệt Long màu đỏ ra.

 

Trên bầu trời, vô số ngôi sao đột nhiên tỏa sáng, mây đen ngưng tụ trên đầu mọi người cũng bị thổi bay.

 

Sấm sét và mây tích điện rõ ràng đã ngưng tụ lại với nhau cũng biến mất.

 

Trời đất khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

 

Ngay cả đao gió đã hình thành từ trước cũng biến thành cơn gió nhẹ thổi qua mặt mọi người.

 

“Hả? Tôi… Tôi vẫn chưa chết!”

 

“Ông trời mở mắt rồi!”

 

“Thật tốt quá! Tạ… tạ ơn trời đất!”

 

Đám người xung quanh nhao nhao quỳ xuống đất, đập đầu tạ ơn trời.

 

Ngay cả Tần Vũ và Độ Thiên Chân Nhân cũng tròn mắt nhìn lên bầu trời.

 

Mọi thứ dường như chưa từng xảy ra.

 

Không chỉ bọn họ kinh ngạc mà ngay cả Trương Đạo Linh cũng chết lặng.

 

Tuyệt kỹ của cụ ta đã bị phá vỡ rồi sao?

 

Chuyện này không thể nào!

 

Không thể nào…

 

Lúc này, trên trán Trương Đạo Linh cũng đẫm mồ hôi.

 

Cụ ta vẫn còn con bài chưa lật, nhưng con át chủ bài cuối cùng này lại không thể lấy ra được!

 

Nếu lấy ra thì cụ ta sẽ chết cùng Tiêu Chính Văn.

 

“Vù!”

 

Trong lúc Trương Đạo Linh còn đang sững sờ thì Tiêu Chính Văn đột nhiên giơ tay lên tát mạnh.

 

Cú tát này cùng với gió rít, giáng thẳng xuống mặt Trương Đạo Linh.

 

“Bốp!”

 

Tiếng tát giòn giã vang lên, cơ thể Trương Đạo Linh bay ra xa.

 

“Rầm!”

 

Cú tát này của Tiêu Chính Văn đã dùng lực của trận pháp cho nên lực đánh vô cùng mạnh.

 

Trương Đạo Linh vừa rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu tươi.

 

Vừa nãy bị thương do phản kích, bây giờ lại bị Tiêu Chính Văn tát đến nôn ra máu.

 

“Ông nói người ở mấy cây số quanh đây đều sẽ chết cùng tôi sao?”

 

Tiêu Chính Văn nói xong, bóng dáng vụt một cái đã đến gần Trương Đạo Linh.

 

Trương Đạo Linh còn chưa kịp đứng dậy, Tiêu Chính Văn đã giơ chân đá lên ngực cụ ta.

 

“Rầm!”

 

Cơ thể Trương Đạo Linh lại bay ra mấy chục mét nữa.

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu đừng ép…”

 

Trương Đạo Linh còn chưa kịp nói xong, một bạt tai nặng nề nữa đã giáng xuống mặt cụ ta.

 

Cơ thể lại bay ra mấy chục mét, mặt Trương Đạo Linh bị đánh đến sưng vù, máu từ trên má chảy ròng ròng xuống, nhuốm đỏ cả áo choàng.

 

“Tiêu Chính Văn! Là cậu ép tôi đấy!”

 

Trương Đạo Linh điên cuồng gào lên.

 

Đồng thời, mắt cụ ta phóng ra tia sáng lạnh lẽo, con ngươi lóe lên vẻ kiên định.

 

Ánh mắt biến thành những tia sáng sắc bén, bắn ra khỏi mắt.

 

Cùng lúc đó, trời đất cũng gần như biến sắc.

 

Trăm hoa đua nở khắp mọi nơi.

 

Trên bầu trời, một mặt trời đỏ trực chiếu sáng xuống mặt đất, nhưng ánh mặt trời lại đỏ như máu.
 
Chương 1747


 Ánh mặt trời đỏ như máu chiếu vào mọi người, khiến bọn họ già đi mười tuổi trong phút chốc.

 

Đây là trận pháp gì?

 

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

 

Lúc này, tóc trên đầu Tiêu Chính Văn cũng trở nên bạc trắng, tốc độ lão hóa của anh nhanh hơn những người khác gấp đôi.

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn nhanh chóng già đi, Trương Đạo Linh bật cười lớn.

 

“Ha ha ha! Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu đã hiểu rồi chứ! Muốn giết cậu, tôi thậm chí còn không cần dùng kiếm! Tam Tuyệt Trận là thứ cậu có thể lĩnh ngộ được sao? Nói cho cậu biết, đây chính là Địa Tuyệt Trận trong Tam Tuyệt Trận!”

 

Nghe Trương Đạo Linh nói xong, mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc.

 

Sao Địa Tuyệt Trận lại có thể khiến người ta già đi một cách nhanh chóng đến vậy?

 

“Theo lý giải của nhà họ Trương các người, Thiên Tuyệt Trận có thể khuấy động mây và sét, khống chế uy lực của trời!”

 

“Địa Tuyệt Trận có thể điều chỉnh bốn mùa, kiểm soát thời gian trôi qua!”

 

“Thiên Tuyệt Trận có thể kiểm soát sinh tử, lấy sinh tử làm trận, đúng không?”

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu, trên mặt hiện lên nếp nhăn, giọng nói cũng già đi rất nhiều.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu quả nhiên là có tư chất hơn người, chưa tới mười ngày đã có thể nắm được tinh hoa trận pháp của Tam Tuyệt Trận, hiểu được ý nghĩa của nó, tôi quả thực là không nhìn lầm cậu!”

 

Trương Đạo Linh hơi nghiến răng nói.

 

Thực ra còn một điểm Tiêu Chính Văn chưa nói rõ đó là với năng lực hiện giờ của Trương Đạo Linh, cụ ta chỉ có thể thi triển trận pháp trong một tiếng đồng hồ, nếu vượt quá giờ, cụ ta sẽ hao kiệt hết tinh lực mà chết.

 

Lúc này Trương Đạo Linh vì thể diện của mình, vì uy danh của nhà họ Trương mà đã không tiếc thiêu đốt sinh mạng của mình.

 

Ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ giữa trời, Độ Thiên Chân Nhân liên tục lắc đầu.

 

Xem ra hôm nay, không chỉ Tiêu Chính Văn, mà tất cả mọi người đều sẽ phải chết !

 

Trong trận thảm họa mấy chục năm trước, một đám quân Vy Hào cũng tiến vào Thiên Sơn.

 

Nghe nói, buổi trưa ngày hôm đó, trên trời xuất hiện mặt trời máu.

 

Ánh mặt trời gay gắt, chói lọi trong vòng trăm cây số.

Khi đội quân Vy Hào đi đến lưng chừng núi, bọn họ đã cảm thấy cạn kiệt sức lực.
 
Chương 1748


Nhưng khi nhìn nhau, bọn họ mới phát hiện ra rằng mọi người xung quanh bọn họ đã biến thành bộ dạng già nua.

 

Chưa nói đến việc hành quân chiến đấu, ngay cả việc đi bộ cũng trở nên khó khăn với bọn họ.

 

Cuối cùng, đội quân năm nghìn người đã biến mất trong Thiên Sơn.

 

Thì ra, tất cả những chuyện này đều liên quan đến nhà họ Trương ở Thiên Sơn.

 

Nhìn mặt trời máu lần nữa, Độ Thiên Chân Nhân không còn hy vọng gì nữa.

 

Con người có thể thắng tự nhiên.

 

Nhưng sao con người có thể thắng được dòng chảy thời gian?

 

Người ta nói năm tháng như một con dao, không ai có thể chống lại được con dao này.

 

“Đây… đây là xoay chuyển thời gian và không gian! Cho dù chúng ta không bị giết bởi Thiên Sơn Thất Kiếm mà ông ta đã dùng thì cũng sẽ chết theo dòng năm tháng này!”

 

Đến lúc này, ông Lư đã không còn hy vọng gì nữa.

 

Tiêu Chính Văn cũng không ngừng tự hỏi chính mình.

 

Lẽ nào một trận pháp nhỏ bé này thật sự có thể kiểm soát dòng chảy của thời gian sao?

 

Anh không tin!

 

Bất luận là trong Thiên Sơn Thư Lục hay trong Tam Tuyệt Trận, Tiêu Chính Văn chưa từng tìm thấy điều này!

 

Ngay từ đầu, Tiêu Chính Văn đã hiểu rõ về trận pháp này, đó chỉ là thủ đoạn tạo ra ảo giác mà thôi!

 

Nhưng lúc này, tâm trí và sức lực của anh lại không còn được như trước, đây chắc chắn không phải ảo giác.

 

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn lại để ý thấy bản thân Trương Đạo Linh dường như không bị ảnh hưởng bởi tia sáng chói đỏ này, cụ ta không hề già đi.

 

Đúng lúc này, trong biệt thự đột nhiên vang lên tiếng khóc của trẻ con.

 

Tiếng khóc non nớt đó rõ ràng là tiếng con trai Tiêu Chính Văn mới sinh chưa đến ba ngày.

 

Chính tiếng khóc này đã khiến Tiêu Chính Văn càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình.

 

Đây chính là một loại ảo giác, chỉ là nó cao minh và chân thật hơn những loại ảo giác thông thường khác.

 

“Sư phụ, trên tay của con sao lại… sao lại có vết chai?”

 

Tên đệ tử võ tông kia lại nhìn ông lão phía trước với vẻ sợ hãi.

Cậu ta mới chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, sao chớp mắt một cái đã biến thành ông già đầy vết chai và nếp nhăn chứ?
 
Chương 1749


 Lúc này, sư phụ của cậu ta đã già đến mức không nở nổi mí mắt, chỉ có thể khó khăn quay lại nhìn hắn, sau đó thở dài bất lực.

 

Lúc này, Trương Đạo Linh chắp tay sau lưng, mặc dù trên mặt có vết bầm tím do bị Tiêu Chính Văn đánh, nhưng vẫn vô cùng ngạo mạn.

 

“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu đã hiểu rồi chứ! Thời gian mới là vũ khí giết người thật sự. Từ lúc xuất đạo đến nay, Trương Đạo Linh tôi chưa từng sử dụng trận pháp huyền diệu này bao giờ, cậu là người đầu tiên được nhìn thấy đấy!”

 

“Thấy cậu sắp chết rồi, tôi cũng không ngại nói cho cậu một bí mật!”

 

“Cậu biết nguyên nhân vì sao cường giả cảnh giới Thiên Vương ở Hoa Quốc lại ít vậy không?”

 

Trương Đạo Linh nở nụ cười đắc thắng.

 

Theo lý mà nói, trong mấy ngàn năm nay ở Hoa Quốc, chưa nói đến cường giả cảnh giới Thiên Vương, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng xuất hiện rất nhiều.

 

Thậm chí vào thời cổ đại, cường giả cảnh giới Thiên Thần ở Hoa Quốc đông như kiến, căn bản là không đáng nhắc đến.

 

Nhưng theo dòng chảy của thời gian, võ tông Hoa Quốc ngày càng yếu đi.

 

Đến thời hiện đại, cường giả cảnh giới Thiên Vương càng hiếm gặp.

 

Đây là lý do vì sao lúc Thiên Tử cũ còn sống, đã rất vui khi nghe tin Tiêu Chính Văn đạt đến cảnh giới Thiên Vương.

 

“Ông sẽ không nói với tôi rằng chính là nhọ Trương các người điều khiển Quốc Vận của Hoa Quốc đấy chứ?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

 

Nếu đúng như vậy thì nhà họ Trương không hề có công với Hoa Quốc, mà ngược lại còn đáng chết!

 

“Ha ha ha! Nhà họ Trương đâu có bản lĩnh lớn vậy chứ. Bởi vì bản thân võ thuật của Hoa Quốc đã ẩn chứa trận pháp, tất cả Kiếm Cảnh đều là trận pháp!”

 

“Tuy nhiên, chỉ khi sau khi học được cả trận pháp và võ thuật thì mới có thể thuận lợi bước đến ngưỡng cửa thành công. Nếu có võ thuật mà không có trận pháp thì võ thuật của Hoa Quốc sẽ trở thành vật trưng bày mà thôi!”

 

“Không hề có chút uy lực nào cả!”

 

Trương Đạo Linh nói ra điều này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

 

Chẳng trách, những năm gần đây thường xuyên có tin đồn đại sư võ thuật thua tuyển thủ quyền anh.

 

Thì ra chính là vì nguyên nhân này.

 

“Bốn mươi năm trước, năm đại danh sơn đã thu lại hết trận pháp, trong đời thường đã không còn ai tinh thông trận pháp nữa. Trong tình huống này, cậu vẫn có thể đạt được cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao trong một thời gian ngắn, điều này thật sự khiến tôi bất ngờ!

 

Nói đến dây, Trương Đạo Linh quay đầu lại nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.
 
Chương 1750


Lúc này, trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi dao động.

 

Chẳng trách trước khi anh có được trái tim rồng Kim Long, mỗi lần tăng cảnh giới đều khó hơn lên trời.

 

Sau khi có được trái tim rồng Kim Long, cảnh giới của anh gần như tăng cấp rất nhanh.

 

Thì ra nguyên nhân chính là ở trận pháp!

 

“Trong chuyện này, nhà họ Trương các ông có lẽ đã dụng tay vào không ít nhỉ!”

 

Tiêu Chính Văn nheo mắt, nhìn Trương Đạo Linh.

 

Theo lời của Trương Đạo Linh thì rất có khả năng người khơi mào cho vụ việc này chính là nhà họ Trương.

 

Nếu không, Trương Đạo Linh cũng không thể trải qua hàng chục năm mà không gặp phải đối thủ nào.

 

Sự tự tin này chắc chắn không chỉ bắt nguồn từ sức mạnh.

 

“Hừ, cũng có thể coi là như vậy, nhưng mấy chục năm trôi qua rồi, tất cả đã không thể thay đổi được nữa, cho dù nói cho các người bí mật này thì cũng chẳng sao cả”.

 

Trương Đạo Linh liếc nhìn tất cả mọi người.

 

Ánh mắt của cụ ta như đang nhìn đám xác chết, vì chỉ trong mười phút nữa, đám người đều sẽ già mà chết.

 

“Thì ra là vậy! Nhưng có vẻ như ông vui mừng quá sớm rồi! Còn nhớ lúc nãy tôi nói gì với ông không? Nhà họ Trương đã lĩnh hội sai về Tam Tuyệt Trận, sai ngay từ lúc ban đầu, cho nên tất cả phía sau đều là sai!”

 

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

 

Lời nói của anh như ném một quả bom vào lòng mọi người, khiến tất cả mọi người, ngay cả Trương Đạo Linh cũng phải kinh ngạc.

 

Đến lúc này rồi mà Tiêu Chính Văn vẫn có thể nói ra những lời ngông cuồng vậy sao?

 

Chẳng lẽ tổ tiên nhà họ Trương không bằng một tên nhãi ranh Tiêu Chính Văn hơn hai mươi tuổi?

 

“Hỗn láo! Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ mình là ai chứ! Hôm nay, tôi sẽ khiến cậu biến thành tro bụi trong Tam Tuyệt Trận!”

 

Trương Đạo Linh trợn tròn mắt, tức giận gầm lên.

 

Cũng vào lúc này, dáng vẻ của Tiêu Chính Văn lại già yếu đi vài phần, tựa như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

 

“Leng keng!”

Tay của Tiêu Chính Văn không còn sức để cầm nổi thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ khiến nó rơi thẳng xuống đất.
 
Chương 1751


“Tiêu Chính Văn, cảm giác bây giờ thế nào? Cậu còn dám nói nhà họ Trương tôi hiểu sai trận pháp này nữa không?”

 

Trương Đạo Linh thấy vậy, bỗng ngửa mặt lên trời cười ha hả.

 

Giờ phút này, Tiêu Chính Văn đừng nói là giao đấu với cụ ta, ngay cả thanh giáo dài Liệt Long trong tay anh cũng rơi xuống đất.

 

Một lão già tóc bạc da mồi còn cần Trương Đạo Linh phải ra tay nữa sao?

 

Nhưng khi tất cả mọi người đều tưởng rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết chắc, thì lại thấy Tiêu Chính Văn nhấc chân bước lên trước một bước!

 

Sau bước chân này, ngàn sao trên trời chuyển động và xoay chuyển, mặt trời lóe lên tia sáng chói lọi đỏ thẫm rồi dần dần ngả về hướng Tây!

 

Bầu trời đầy sao bỗng dưng xuất hiện, ánh trăng sáng tỏ nhô lên bầu trời.

 

“Thời gian sẽ không trôi đi chỉ vì trận pháp của ông, đây chẳng qua chỉ là một loại ảo giác mà thôi, chỗ cao minh duy nhất trong trận pháp của nhà họ Trương là có thể khiến cho lòng người nảy sinh ảo giác rằng tất cả những chuyện này đều là thật!”

 

“Thế nhưng, trên thế giới này, thật vĩnh viễn sẽ không trở thành giả, giả vĩnh viễn không thành thật được!”

 

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã lại khôi phục dáng vẻ trẻ trung.

 

Đồng thời, một tay anh đưa ra, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ lại một lần nữa nằm gọn trong tay Tiêu Chính Văn.

 

Hầu như tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều hết sức kinh ngạc.

 

Nhất là Trương Đạo Linh, cụ ta hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chuyện này… Chuyện này không thể nào! Cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không thể nào…”

 

Cụ tổ nhà họ Trương đã từng dùng Địa Tuyệt Trận trong Tam Tuyệt Trận để giết chết ba cường giả cảnh giới Thiên Thần địa cấp!

 

Dĩ nhiên, bản thân vị cụ tổ nhà họ Trương kia cũng là cao thủ cảnh giới Thiên Thần.

 

Vì vậy, Trương Đạo Linh vô cùng tự tin về Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương!

 

Cụ ta và Tiêu Chính Văn là đối thủ cùng cấp bậc, Tiêu Chính Văn không thể phá giải được trận pháp nhà họ Trương.

 

“Thời gian luôn rất công bằng với mỗi một người, bao gồm cả vạn vật trên thế giới này! Thật đáng tiếc, chiếc lá này chưa rơi xuống, mà nhánh cây nhỏ này cũng không thể lớn thành đại thụ che trời!”

 

Tiêu Chính Văn chỉ vào một nhánh cây nhỏ cách đó không xa.

 

Sau khi nghe Tiêu Chính Văn nói xong, mọi người mới để ý, thì ra ở cách đó không xa, có một nhánh cây nhỏ chỉ cao tới nửa thân người.

 

Dường như từ lúc mọi người đến cửa biệt thự nhà họ Tiêu đến giờ, nó vẫn luôn mọc ở nơi đó, không mảy may thay đổi!

Nghe Tiêu Chính Văn nói xong, tất cả mọi người hầu như đều hiểu ra.
 
Chương 1752


 Những người đã biến thành ông cụ tóc trắng da mồi, trong nháy mắt cũng đã khôi phục dáng vẻ vốn có.

 

Sương trắng trên đầu Độ Thiên Chân Nhân cũng dần dần biến mất, mặt mũi già nua lại khôi phục vẻ hồng hào như trước.

 

Cả đầu tóc bạc trắng của Tần Vũ cũng dần trở nên đen nhánh, toàn thân khôi phục lại dáng vẻ lúc còn trẻ, trăng sáng sao thưa trên trời cũng theo đó dịch chuyển và xoay dời, một lần nữa trở về lúc giữa trưa nắng gắt!

 

Tất cả mọi thứ lại khôi phục dáng vẻ như ban đầu, chỉ có Trương Đạo Linh vẫn trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm!

 

Cậu ta chỉ mới hai mươi mấy tuổi thật sao?

 

Ngay cả những lão quái vật cảnh giới Thiên Thần cũng khó mà phán đoán được trận pháp này, thế mà lại bị Tiêu Chính Văn nhìn thấu?

 

“Cậu… Cậu không thể chỉ mới hai mươi mấy tuổi được! Điều này không thể! Nhà họ Tiêu các người đang giấu giếm bí mật gì đó!”

 

Trương Đạo Linh luống cuống.

 

Lúc này cụ ta đã hoàn toàn không còn sức lực.

 

Nhưng sinh mệnh cụ ta vẫn đang rực cháy, cụ ta không muốn nhìn thấy mình vì mệt mỏi cạn kiệt sức lực mà chết đi, còn Tiêu Chính Văn lại không hề bị thương tổn gì!

 

“Ông vĩnh viễn không có cơ hội để biết bí mật của nhà họ Tiêu chúng tôi!”

 

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa vung thanh giáo lên, một tia sáng màu bạc đâm thẳng về phía Trương Đạo Linh.

 

Cú đánh này cũng hàm chứa uy lực trận pháp giống hệt vậy!

 

Trương Đạo Linh cứ như nhìn thấy hình cảnh của cả cuộc đời mình, thấy cảnh tượng mình chết thảm, mọi thứ chân thật vô cùng!

 

Nhưng trong lòng cụ ta lại không ngừng tự nhủ, tất cả những thứ này, chẳng qua chỉ là ảo ảnh do Tiêu Chính Văn bày ra, tất cả mọi thứ đều là giả!

 

Cụ ta là Trương Đạo Linh, là con cưng của trời mạnh nhất Hoa Quốc hàng trăm năm qua!

 

Cụ ta không thể nào chết trong tay một thằng nhãi ranh mới hơn hai mươi tuổi được!

 

“Không!”

 

Trương Đạo Linh đột nhiên gào thét điên cuồng, đồng thời giơ thanh kiếm Thất Tinh Tang Môn chém về phía Tiêu Chính Văn.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu quả nhiên không phải kẻ tầm thường, nhưng cậu vĩnh viễn không thể giết được tôi! Tôi là Trương Đạo Linh! Tôi là Thiên Vương chân chính trong các Thiên Vương!”

 

Trương Đạo Linh phát ra tiếng rống kinh thiên động địa.

Lần này, kiếm của Trương Đạo Linh không mang thêm bất kỳ uy thế gì, không có bất kỳ kiếm ảnh nào, chỉ là một nhát kiếm chém ra vô cùng bình thường, nhưng trong nhát kiếm này lại ẩn chứa một nguồn sức mạnh siêu nhiên!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom