Chương 3494


 

“Thôi vậy, chúng ta vẫn nên đi thôi, loại người này không đáng cho chúng ta cung kính”.

 

Nói rồi không ít con cháu nhà họ Thành tản đi.

 

Thi thoảng có người lại nhìn sang Thành Hân Nhi với ánh mắt chế nhạo.

 

Cả nhà họ Thành chỉ có Thành Hân Nhi là luôn bảo vệ Tiêu Chính Văn, hơn nữa mặc cho ai nói thế nào, Thành Hân Nhi vẫn thật lòng yêu mến Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng bây giờ mọi người đều tỏ ra chế giễu.

 

Trừ khi Thành Hân Nhi mắt mù mới thích loại người như Tiêu Chính Văn, đừng nói là so sánh với mấy người Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư, Tiêu Chính Văn còn chẳng bằng một thế tử bình thường nữa kìa.

 

Dù sao gia tộc lớn như nhà họ Thành cực kỳ chú trọng đến lễ nghi và đạo đức, cho dù nội bộ có thế nào thì bên ngoài ít nhất vẫn phải đứng đắn.

 

Còn cuộc sống riêng, ai rảnh rỗi mà đi quản cuộc sống riêng của từng người?

 

Hơn nữa con đường võ thuật chỉ chú trọng đến việc khổ cực tu luyện, chứ người cả ngày chỉ quan tâm đến sắc đẹp như Tiêu Chính Văn thì sao có được thành tựu gì nổi bật chứ?

 

Chỉ dựa vào điều này thì con đường tương lai của Tiêu Chính Văn đã đi vào ngõ cụt rồi.

 

Lúc này tộc trưởng nhà họ Thành cũng sầm mặt, nếu cụ ta không phải là tộc trưởng nhà họ Thành thì e là đã đứng lên đi khỏi đây nãy giờ rồi.

 

Nhưng thân là đại diện trong thế tục của nhà họ Thành, cụ ta vẫn phải giữ thể diện.

 

Nghĩ đến đây tộc trưởng cố kìm nén cơn thịnh nộ xuống, đứng lên sải bước đi xuống dưới tầng, nhìn chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi lái đến cổng.

 

Chỉ là không ai ngờ khoảnh khắc cửa xe vừa mở ra, Thành Hân Nhi lại lập tức chạy đến đón.

 

Tiêu Chính Văn vừa đẩy cửa xe bước xuống, Thành Hân Nhi đã nhanh chân bước đến, mở to đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chào anh Tiêu”.

 

Thấy bạch mã hoàng tử mình nhung nhớ đã lâu, Thành Hân Nhi ngượng ngùng đến nỗi mặt đỏ bừng, bàn tay vươn tay cũng không khỏi run rẩy.

 

“Chào cô”.

 

Tiêu Chính Văn chỉ chạm nhẹ vào đầu ngón tay Thành Hân Nhi không bắt tay với cô ta.

 

Thành Vĩnh Chí trợn mắt nhìn Thành Hân Nhi thấp giọng nói: “Hân Nhi, còn không mau quay lại đây”.

 

Dù sao tộc trưởng nhà họ Thành vẫn còn đứng bên cạnh, theo lý thì dù có muốn nói chuyện cũng nên để tộc trưởng nói trước.

 

Thành Hân Nhi thì hay rồi, vượt quá thân phận của mình luôn.

 

“Bố, con…”

 

“Quay lại đây”.

 

Thành Vĩnh Chí đanh mặt quở trách.

 

Đến khi Thành Hân Nhi lùi sang một bên, tộc trưởng mới sải bước lên trước nói: “Cậu Tiêu, nghe danh đã lâu, nhưng sự xuất hiện phô trương của cậu hôm nay vẫn khá độc đáo đấy”.

 

Lời nói của ông cụ Thành còn có hàm ý khác.

 

“Ồ, chào ông cụ Thành”, Tiêu Chính Văn chắp tay với ông cụ Thành rồi chỉ vào mấy em gái xinh đẹp ngồi trong xe nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là lo bữa tiệc hôm nay thiếu các cô gái hiểu lễ nghi nên mới dẫn đến đây”.

 

Tiêu Chính Văn cũng đáp lại, trong lời nói hàm chứa ý khác, ngầm chỉ nhà họ Thành vô lễ.

“Cậu!”
 
Chương 3495


Ông cụ Thành không khỏi tức nghẹn họng, nhưng lại không thể phản bác lại Tiêu Chính Văn, nhà họ Thành quả thật hơi lạm quyền.

 

Dù sao cũng không để lượt nhà họ Thành tiếp cận với Thánh Huyết Đế Tuấn, huống gì quyền sở hữu hiện tại của Thái Sơn là Thiên Tử Các của Hoa Quốc, mặc dù nhà họ Thành có quyền sinh sống ở đây nhưng lại không có quyền tổ chức bất kỳ tiệc tùng quy mô lớn nào.

 

Lúc này Quảng Lăng Tử ngồi ngay ngắn trên Tế Cáo Đài đỉnh núi nhìn xuống chân núi nói: “Trước giờ có tin đồn Tiêu Chính Văn như thế nào, hôm nay gặp được chẳng qua chỉ là một tên háo sắc mà thôi”.

 

Sau đó lại rót cho mình một ly rượu, nhấm từng hớp nhỏ.

 

“Cậu Tiêu, chúng tôi đã chuẩn bị cho các vị một tiệc rượu nhẹ ở Tế Cáo Đài đỉnh núi, mời vào”.

 

Ông cụ Thành lịch sự làm động tác mời với Tiêu Chính Văn, sau đó xoay người tự rời đi.

 

Lúc này thậm chí cụ ta không muốn phí lời với Tiêu Chính Văn thêm nửa câu.

 

Thậm chí cảm thấy lần này mình mời Tiêu Chính Văn đến là hành động dư thừa.

 

Sau khi ông cụ Thành đi rồi, hai người giúp việc của nhà họ Thành dẫn Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào đi lên Tế Cáo Đài trên đỉnh núi.

 

Lúc này nơi đây đã chuẩn bị bàn đá, ghế đá và các món ăn, để tránh phiền phức không cần thiết, giữa bàn và ghế còn được ngăn cách bởi tấm bình phong bằng gỗ.

 

Cách bàn Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào không xa là ngăn cách giữa mấy người Quảng Lăng Tử.

 

Lúc này ông cụ Thành đang ngồi ăn uống nói chuyện với mấy người Quảng Lăng Tử.

 

“Người vừa rồi chắc hẳn là Thành Hân Nhi – tài nữ tuyệt thế danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Thành nhỉ?”, Quảng Lăng Tử quay đầu sang nhìn Thành Hân Nhi đang bận rộn trong bữa tiệc nói.

 

“Haizz, con bé này bình thường không được quản giáo tốt, để các thế tử chê cười rồi”.

 

Ông cụ Thành mỉm cười nói.

 

Thật ra là đã cảm thấy cực kỳ không vui rồi.

 

Có thể nói hành động của Thành Hân Nhi đã hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của nhà họ Thành.

 

Mặc dù cô ta chỉ nhiệt tình chạy đến đón Tiêu Chính Văn, nhưng nhìn từ mọi góc độ, hành vi cá nhân của cô ta cũng sẽ khiến mấy người Quảng Lăng Tử hiểu lầm thái độ của nhà họ Thành.

 

Dù sao khi mấy người họ đến, con cháu nhà họ Thành chưa ra đến cửa tiếp đón, mà được dẫn đến thẳng Tế Cáo Đài trên đỉnh núi.

 

Chỉ có một mình Tiêu Chính Văn được con cháu nhà họ Thành nhiệt tình tiếp đón.

 

Thật ra nhà họ Thành vô duyên vô cớ giành được Thánh Huyết Đế Tuấn nên mới tổ chức bữa tiệc lần này.

 

Mục đích là vì muốn tạo mối quan hệ tốt với các thế tử và các gia tộc có khả năng đến cuối cùng giành được Thánh Huyết Đế Tuấn, để sau này không bị người khác gạt bỏ.

 

Nhưng cuối cùng vẫn là vì một hành động thiếu suy nghĩ của Thành Hân Nhi khiến mấy người Quảng Lăng Tử hiểu lầm.

 

“Ừ, cũng không sao, dù sao con cháu nhà họ Thành đã được rèn luyện ở thế tục từ nhỏ nên khá để tâm đến những thứ siêu phàm này mà thôi”.

 

Tư Mã Tư gắp một đũa thức ăn lạnh lùng nói.

 

Bề ngoài thì có vẻ như đã tha thứ cho sự vô tâm của Thành Hân Nhi nhưng thật ra lại đang ngấm ngầm chế giễu nhà họ Thành quan hệ với gần với thế tục.

Nói đi nói lại vẫn là đang trách ông cụ nhà họ Thành tiếp khách không chu đáo.

Hắn vùa nói thế, bầu không khí bỗng chốc hơi gượng gạo, ngay cả ông cụ nhà họ Thành cũng đỏ mặt, không biết nói gì cho phải.

Dù sao bữa tiệc lần này là do nhà họ Thành tổ chức, còn Thành Hân Nhi lại là con cháu nhà họ Thành, xét về mặt ý nghĩa nào đó thì cô ta cũng có thể đại diện cho nhà họ Thành.

Đúng lúc này, Thành kế Hào đi đến cạnh ông cụ nhà họ Thành, nhỏ giọng nói bên tai cụ ta: “Tộc trưởng, anh Tiêu và anh Võ đã đến, chúng ta có nên gỡ tấm bình phong ra rồi chính thức bắt đầu bữa tiệc không?”
 
Chương 3496


 

Ông cụ Thành nghe vậy khẽ gật đầu, rồi phất tay, toàn bộ bình phong trên Tế Cáo Đài đều được gỡ bỏ.

 

Thấy Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào ngồi cách mình chưa đầy hai mươi mét, ông cụ Thành vội vàng gật đầu với Võ Anh Đài.

 

Quảng Lăng Tử và Tư Mã Tư ngồi bên cạnh cũng quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Đặc biệt là Tư Mã Tư, ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn đằng đằng sát khí.

 

Ấn tượng về Tiêu Chính Văn của đám người Tư Mã Tư rất khác so đám người Lương Cảnh Long. So với những thế tử trước đó, khí chất của Tư Mã Tư hoàn toàn khác biệt.

 

Cho dù chỉ là ngồi ở chỗ đó, nhưng khí tức của bọn họ đều vô cùng mạnh mẽ.

 

Mặc dù Tư Mã Tư ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, nhưng thực lực mạnh hơn nhiều so với Lương Cảnh Long.

 

Lúc này, nếu không phải nể mặt nhà họ Thành thì Tư Mã Tư đã giết người từ lâu rồi.

 

Chuyện Tiêu Chính Văn giết tay sai của nhà họ Tư Mã, Tư Mã Tư từ đầu đến cuối chưa từng nhắc tới, nhưng không có nghĩa hắn có thể coi như chưa từng xảy ra.

 

Chỉ là chưa có được cơ hội thích hợp mà thôi.

 

Hơn nữa Tiêu Chính Văn thâm hiểm khó đoán, mà Tư Mã Tư chỉ có một mình, cho nên không dám liều lĩnh mạo hiểm.

 

Nhưng bây giờ tình hình đã khác rất nhiều, không cần hỏi, hắn cũng có thể nhìn ra được Khổng Tề Thiên và Quảng Lăng Tử cũng có thù hận sâu sắc với Tiêu Chính Văn.

 

Hơn nữa, nhìn từ bên ngoài, Tiêu Chính Văn cũng không mạnh mẽ như trong lời đồn, mà ngược lại, Tiêu Chính Văn bình dị dễ gần, không hề ra vẻ ép bức người khác.

 

Điều này chỉ có thể chứng minh rằng Tiêu Chính Văn cũng chỉ là một võ giả cảnh giới Nhân Vương cấp năm bình thường mà thôi, nói cách khác, Tiêu Chính Văn không đủ tư cách đến nhà họ Thành tham gia bữa tiệc cùng bọn họ.

 

Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của Tư Mã Tư, nhưng anh cũng không quan tâm lắm.

 

Chỉ liếc nhìn Khổng Tề Thiên vài lần, mặc dù người khác không thể nhìn ra Khổng Tề Thiên có gì đặc biệt, nhưng Tiêu Chính Văn có thể cảm nhận được luồng khí tức không thuộc chân khí, cũng không thuộc nguyên khí.

 

Luồng khí tức đó cuồng bạo và đầy sát khí, dường như không thuộc về thế giới này.

 

“Người đó là Khổng Tề Thiên của nhà họ Khổng. Nghe nói ông ta đã trải qua năm lần luân hồi, tức là năm lần tu luyện lại cảnh giới, thực lực của ông ta đáng sợ nhất trong đám người này”.

 

Thành Hân Nhi thì thầm bên tai Tiêu Chính Văn.

 

Tu luyện lại năm lần?

 

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày.

 

“Ngoài ra, người ngồi bên cạnh ông ta là Quảng Lăng Tử, một trong bảy người con của Huệ Mi. Nghe nói Huệ Mi còn có mối quan hệ sâu sắc với Cửu U Cung!”

 

“Hơn nữa, đêm qua, hắn đã dùng cây giáo Bá Vương đánh bại Triệu Kế Hồng chỉ bằng một chiêu!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, đồng thời cũng chú ý tới cây giáo dài mà Quảng Lăng Tử đang đeo trên lưng.
 
Chương 3497


“Hân Nhi! Không được ăn nói lung tung!”

 

Ông cụ Thành khẽ cau mày, lạnh lùng trách mắng.

 

Dù giọng nói của Thành Hân Nhi vô cùng nhỏ, nhưng những cao thủ như bọn họ vẫn có thể nghe rõ ràng từ khoảng cách 100 mét.

 

Khi Thành Hân Nhi giới thiệu Quảng Lăng Tử và Khổng Tề Thiên cho Tiêu Chính Văn, trên mặt họ vẫn mang theo vẻ kiêu ngạo.

 

“Ông cụ Thành, đừng trách cô Thành, cây giáo Bá Vương quả thực là vật hiếm có trên đời này, dù sao nó cũng là thần khí mà năm xưa Hạng Vương chinh phạt thiên hạ!”

 

“Cho dù muốn giấu cũng không giấu được, hơn nữa, thân phận của tôi cũng không phải là bí mật!”

 

Quảng Lăng Tử vừa dứt lời, cây giáo Bá Vương dường như đáp lại lời Quảng Lăng Tử, phóng ra một luồng sáng mạnh lẽo, bao phủ toàn bộ Thái Sơn.

 

Thái Sơn là nơi nào chứ?

 

Đó là nơi mà các vị quân vương bái tế trời đất từ thời Hoàng Đế.

 

Đặc biệt là Tế Cáo Đài này. Tuy không phải là Phong Thiền Đài, nhưng những thứ bình thường muốn thể hiện sức mạnh ở đây cũng đều bị trấn áp.

 

Vậy mà cây giáo Bá Vương này lại có thể phóng ra ánh sáng, thậm chí có thể bao phủ toàn bộ Thái Sơn. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ để gọi nó là thần binh hiếm có trên đời.

 

Vốn dĩ, sức mạnh của Quảng Lăng Tử không hề thua kém Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên, cộng thêm sự trợ giúp của cây giáo Bá Vương, càng thêm dũng mãnh.

 

Vì vậy, mặc dù Quảng Lăng Tử chưa mở lời, nhưng cũng đã chứng minh được sức mạnh của mình với mọi người.

 

Lúc cây giáo Bá Vương phóng ra tia sáng chói, Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên cũng quay lại nhìn Quảng Lăng Tử, trong mắt đầy vẻ thèm muốn.

 

“Thưa các vị, bây giờ không phải là lúc mọi người thể hiện. Lần này, tôi mời mọi người đến Thái Sơn, cũng chỉ mong mọi người có thể giải quyết tranh chấp một cách ôn hòa!”

 

“Tất cả các vị ngồi đây đều là cao thủ của võ tông Hoa Quốc. Tôi nghĩ không thiếu những tài năng trẻ có thể đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng!”

 

“Mọi người luôn áp chế tu vi, chẳng qua là để lấy được Thánh Huyết của Đế Tuấn mà thôi, không cần làm mất đi hòa khí!”

 

“Chỉ là, cuộc tranh đoạt lần này không chỉ diễn ra trong nội bộ Hoa Quốc chúng ta, mà cả Âu Lục và Mỹ Lục cũng sẽ cử rất nhiều cao thủ tham gia tranh đoạt. Vì vậy, Hoa Quốc chúng ta phải đoàn kết lại mới được!”

 

Trước đây, chỉ có người của Hoa Quốc mới có thể tham gia tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn, cho dù người ngoài thèm muốn thì cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

 

Nhưng lần này thì khác, được sự cho phép của Thiên Đạo Minh Ước, Âu Lục và Mỹ Lục cũng đã háo hức muốn thử sức từ lâu.

Chỉ có Phi Lục vì tổn hại nặng nề trong quá khứ nên không cử người đến tranh đoạt.

Bởi vì những cao thủ cảnh giới Nhân Vương được bọn họ phái về giới thế tục, đều đã bị Long Nguyệt và Long Hình giết sạch.

Thực ra Thánh Huyết của Đế Tuấn không chỉ có một giot mà là hàng trăm, hàng nghìn giọt.

Trong quá khứ, bất kỳ thế lực nào giành được Thánh Huyết Đế Tuấn, đều có thể nhanh chóng bồi dưỡng ra một lượng lớn cao thủ trong môn phái, đó cũng là một trong những nguyên nhân chính.
 
Chương 3498


 

Mà lần này, điểm khác biệt duy nhất là sau khi lấy được Thánh Huyết, các thế lực của Hoa Quốc sẽ chia đều nhau.

 

Nhưng trong lòng ông cụ Thành không tính đến Tiêu Chính Văn – người đại diện cho giới thế tục.

 

Về phần xuất thân của đám thế tử Âu Lục và Mỹ Lục, mọi người đều biết rõ.

 

Ba trăm năm trước, Âu Lục và Mỹ Lục chỉ được coi là bộ lạc mọi rợ trước mặt Hoa Quốc, Hoa Quốc không hề quan tâm đến bọn họ.

 

Thế lực có thể cạnh tranh với các thế lực của Hoa Quốc cũng chỉ có nhà họ Ấn cổ và gia tộc Hasak.

 

Vương tử lưu lại giới thế tục của nhà họ Ấn cổ đã chết trong tay Tiêu Chính Văn, cho dù lần này có phái người đến thay thế thì cũng khó mà tìm được cao thủ mạnh nào như vậy.

 

Gia tộc Hasak mới là đối thủ thực sự của bọn họ.

 

Ngay cả khi Tiêu Chính Văn phá hủy lâu đài Versailles thì cũng chưa thể khiến thế tử của gia tộc Hasak bị thương.

 

“Nghe nói người của gia tộc Hasak đã trở lại giới thế tục. Nếu đám người Âu Lục đó không biết tốt xấu, quên đi tôn ti trật tự, dám tranh giành với chủ nhân thì… Hừ!”

 

Tư Mã Tư nói đến đây liền hừ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

 

“E rằng không nên coi thường người này, anh Tư Mã lạc quan quá rồi”.

 

Quảng Lăng Tử cắn một miếng rau, nhai kỹ, cau mày nói.

 

“Ồ? Gia tộc Hasak còn có thể phái ai ra đấu đây?”, Tư Mã Tư kiêu ngạo liếc nhìn Quảng Lăng Tư, chế nhạo nói.

 

Trong mắt Tư Mã Tư, nếu gọi người trong giới thế tục Hoa Quốc là những kẻ thấp kém thì đám người Âu Lục kia còn chẳng đáng gọi là “con người”!

 

“Thiên Tử của Solomon, Bourbon!”

 

Hả?

 

Nghe thấy cái tên này, ngay cả Khổng Tề Thiên cũng phải nhíu mày.

 

Người này cũng là một nhân vật mạnh mẽ, một cao thủ luân hồi năm lần giống như Khổng Tề Thiên cũng phải đố kỵ.

 

“Còn có Đan Châu, con trai nối dõi của gia tộc Thuật Xích! Hắn cũng có thể trở thành đối thủ của chúng ta!”

 

“Nghe nói người này từng so tài với Lý Tịnh, nhưng đáng tiếc lại thua. Tuy rằng vẫn chưa thể trở lại trạng thái đỉnh cao, nhưng đây cũng không phải đối thủ dễ chơi!”

 

Nghe đến cái tên Đan Chu và Thuật Xích, vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên nghiêm túc.

 

Bởi vì gia tộc Hoàng Kim không phải là người của Âu Lục, chính xác mà nói, bọn họ cũng có nguồn gốc từ Hoa Quốc, có quan hệ sâu xa với tổ tiên của Hoa Quốc.

 

Hơn nữa, trên con đường võ đạo, kế thừa hoàn toàn từ Hoa Quốc, so với Bourbon, Đan Chu càng thêm uy hiếp.

 

“Xem ra lần này náo nhiệt lắm đây! Ngay cả người của gia tộc Hoàng Kim cũng tham gia, vừa hay chúng ta có thể báo thù cho con dân Hoa Quốc!”

Khổng Tề Thiên nói với vẻ chế nhạo.
 
Chương 3499


 

Khi đại nguyên tiến vào trung nguyên, đó chắc chắn sẽ là thảm họa cho người dân Hoa Quốc.

 

“Nhưng đây chỉ là tin đồn. Liệu Đan Chu có cùng hội cùng thuyền với Âu Lục hay không thì vẫn chưa rõ!”, ông cụ Thành phản bác lại.

 

“Hừ! Cho dù như vậy thì đã sao? Chẳng phải Thành Vương Tư cũng bị truy sát ở vùng ngoài lãnh thổ như vậy, cuối cùng đầu xác một nơi sao? Trước kia Thuật Xích cũng không dám nhắc đến hai chữ báo thù, huống chi là Đan Chu!”, Tư Mã Tư đạp bàn, thô bạo nói.

 

Ý của anh là anh có thể sánh được với Tô Định Phương năm đó đã giết chết Thành Vương Tư?”, Quảng Lăng Tử sầm mặt.

 

Tô Định Phương không chỉ là cấp dưới của Lý Đường mà còn có mối liên hệ khăng khít với Cửu U Cung.

 

Nếu không có Cửu U Cung giúp đỡ thì dù có giết Thành Vương Tư ở ngoài lãnh thổ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

 

Dù sao gia tộc Hoàng Kim năm đó cũng đã thống nhất Hoa Quốc, còn chiếm truyền thừa xa xưa của Hoa Quốc làm của riêng nên mới có cuộc chinh chiến phía Tây của Mông Cổ ở thế hệ sau.

 

Năm đó Thiết Kỵ của gia tộc Hoàng Kim có thể thuận lợi quét sạch Âu Lục là nhờ mấy trận pháp bí mật được lưu truyền từ thời xa xưa của Hoa Quốc và Trường Xuân Chân Nhân của Hoa Quốc gắn liền với gia tộc Hoàng Kim.

 

Sau cuộc chinh chiến phía Tây, Liên Tốc Bất Đài đều cảm thán nếu không có mấy trận pháp bí mật cổ có được ở Hoa Quốc và sự giúp đỡ của người Hoa Quốc thì gia tộc Hoàng Kim không thể chinh phục được một nửa Âu Lục.

 

Bây giờ lại có người nghi ngờ thực lực của Tô Định Phương, cố ý hạ thấp Cửu U Cung, Quảng Lăng Tử sao có thể không tức giận cho được?

 

“Tô Định Phương? Ông ta ở ngoài lãnh thổ cũng chẳng có gì giỏi giang, vẫn thua xa phong thái khi ở thế tục, hơn nữa Thánh Huyết chỉ có cảnh giới Nhân Vương mới có tư cách tranh giành, trên cảnh giới này còn ai có thể mạnh hơn bọn tôi sao?”

 

Tư Mã Tư không cho là đúng, cười mỉa nói.

 

“Nếu chỉ riêng cảnh giới Nhân Vương cấp năm thì dù Tô Định Phương đích thân đến, tôi cũng có thể một kiếm chém chết ông ta”, Khổng Tề Thiên nói.

 

“Ông!”

 

Quảng Lăng Tử không khỏi nổi giận, thậm chí còn sờ lấy cây giáo Bá Vương.

 

“Theo tôi được biết, Tô Định Phương từng là gián điệp của Cửu U Cung sắp xếp vào thế tục, lẽ nào Huệ Mi các người cũng gia nhập vào Cửu U Cung?”, Tư Mã Tư nhíu mày, khóe mắt toát ra sát khí.

 

Cửu U Cung là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả huyết tộc, các thế lực ở ngoài lãnh thổ đều xem Cửu U Cung là kẻ thù ngang ngửa vùng ngoài vũ trụ.

 

Nhất là Đế Vương Các có mối thù biển máu, không đội trời chung với Cửu U Cung.

 

Trước đây khi Đế Vương Các còn ở giai đoạn hưng thịnh, chính vì Cửu U Cung đột nhiên xuất hiện mới khiến Đế Vương Các tổn thất hết hơn một nửa các cao thủ đại tài, đây mới là nguyên nhân chính khiến Đế Vương Các suy tàn cho đến nay.

 

Nếu không nhà họ Tư Mã sao có thể thông đồng làm bậy với nhà họ Khổng với thân phận hoàng thất được chứ? Thậm chí nhà họ Chu cũng nằm giữa các thế lực?

 

“Hừ, phải thì sao, không phải thì thế nào?”

 

Nói rồi Quảng Lăng Tử liếc nhìn sang Tiêu Chính Văn.
 
Chương 3500


 

Rõ ràng còn chưa kịp làm gì Tiêu Chính Văn, mấy người họ đã bắt đầu đấu đá nội bộ.

 

Từ lúc bắt đầu Tiêu Chính Văn vẫn thích thú nhìn ba người họ, Võ Anh Hào ở bên cạnh cũng im lặng thưởng thức trà, thỉnh thoảng còn nhìn sang phía bọn họ.

 

Đây rõ ràng là đang xem trò cười của họ mà.

 

Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên cũng chú ý đến thái độ không rõ ràng của Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, Tư Mã Tư vốn dĩ đã dâng trào ý chí chiến đấu giờ mới kiềm chế cơn giận, ngồi lại chỗ của mình.

 

Mọi người đều cũng một cấp bậc, ai đánh ai cũng sẽ không nhường nửa bước, dù có bắt tay trở thành liên minh tạm thời cũng không phải không thể phá vỡ.

 

Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà Tiêu Chính Văn chưa từng để tâm đến họ.

 

Thông thường trong một liên minh, số lượng người càng nhiều ngược lại lợi ích và mâu thuẫn cũng càng phức tạp, nhất là các gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ, các bên đều có ân oán cực kỳ phức tạp, càng khó lòng mà đồng tâm hiệp lực với nhau.

 

“Các vị, mọi người bớt nói vài câu, dù sao hôm nay mọi người đều hòa bình”.

 

Thấy ba người có nguy cơ lao vào đánh nhau, ông cụ Thành vội đứng lên giải làm dịu bầu không khí.

 

Vừa dứt lời, ông cụ Thành nhìn thấy một luồng khí tức màu tím lao ra từ trong tay áo cụ ta, sau đó cả Thái Sơn đều rung chuyển dữ dội.

 

Ngay sau đó một trận pháp bảo vệ cực lớn bỗng được khởi động, trong màn sương màu tím từng tia chớp màu tím đánh xuyên qua đám mây, khí tức đó cực kỳ đáng sợ.

 

Thấy thế mọi người đều nhìn ông cụ Thành với vẻ kiêng dè, sau đó bình tĩnh chắp tay với nhau.

 

Lúc này ông cụ Thành mới hài lòng gật đầu.

 

Vì không khó để nhận ra xung đột vừa rồi, nên dù là nhóm nhỏ ba người Tư Mã Tư cũng không phải bền chặt như thép.

 

Nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng cùng một thuyền, mặc dù Quảng Lăng Tử chỉ có một mình nhưng cũng có cây giáo Bá Vương trong tay, có thể một đánh hai.

 

Ngoài ra Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào là người điềm tĩnh nhất trong số những người này, từ đầu đến cuối không nói một lời này, chỉ lạnh lùng đứng ngoài nhìn.

 

Thái độ của Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào ngược lại khiến ông cụ Thành cảm thấy khá ngạc nhiên.

 

Hai người này là người trẻ tuổi nhất trong số họ.

 

Nhất là Tiêu Chính Văn vẫn chưa đến ba mươi tuổi, nhưng lại có thể bình tĩnh đến thế, vẻ điềm tĩnh đó càng khiến anh trở thành sự tồn tại mà các thế tử như họ không thể sánh được.

 

Ngay cả Thành Kế Hào cũng thầm lắc đầu ngán ngẩm, so về phong thái, đừng nhìn đám người Tư Mã Tư vừa xuất thân từ hoàng tộc, vừa xuất hiện từ các gia tộc lớn mà lầm, họ cũng chỉ như một đứa trẻ ba tuổi trước mặt Tiêu Chính Văn thôi.

 

“Được rồi, mời mọi người di chuyển đến Vọng Tiên Lâu để bàn chuyện quan trọng”, nói rồi ông cụ Thành nhìn lướt qua mọi người bằng ánh mắt dò xét.

 

Thấy mọi người đều đứng lên, cụ ta mới sai bước đi về phía đỉnh núi.

Chỉ là khi mọi người lần lượt đi theo ông cụ Thành để đến Vọng Tiên Lâu, Tư Mã Tư nhìn Quảng Lăng Tử nói: “Cây giáo Bá Vương của anh là dựa vào thực lực của mình để có được hay người khác tặng cho thế?”
 
Chương 3501


 

Nghe hắn nói thế Quảng Lăng Tử tức giận nhìn hắn.

 

Rõ ràng là đang chế giễu hắn không có năng lực.

 

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ nghe nói kiếm Tần Vương và cây giáo Bá Vương đều không dễ gì nhận chủ nhân, có thể được cây giáo Bá Vương thừa nhận, sau này anh có thể một bước lên trời rồi”.

 

Tư Mã Tư mỉm cười nói.

 

“Anh nói thế là có ý gì?”, Quảng Lăng Tử cũng bị Tư Mã Tư làm cho khó hiểu, đầu tiên là chế giễu hắn không có thực lực, rồi lại khen hắn, người này đúng là đầu óc có vấn đề.

 

“Ý trên mặt chữ, Triệu Tử Long cũng là một trong những người thừa nhiệm của cây giáo Bá Vương. Trong suốt hơn một trăm năm Tam Quốc, chỉ có một mình tướng quân Tử Long chưa từng bị thương, có thể thấy là điều hiển nhiên”.

 

Tư Mã Tư mỉm cười đáp.

 

Nhưng người nói vô ý, người nghe hữu ý, đã có vài người nghe ra hàm ý của Tư Mã Tư.

 

Cây giáo Bá Vương, Bá Vương.

 

Đây là một câu ngạn ngữ dân gian gần một ngàn năm ở ngoài lãnh thổ, hóa ra người lấy được cây giáo Bá Vương cuối cùng sẽ trở thành bá chủ một phương.

 

Nhưng vấn đề là từ xưa đến nay người từng có được cây giáo Bá Vương ít nhất có hơn mười người.

 

Nhưng những người này thường không có kết thúc tốt đẹp.

 

“Tướng quân Tử Long chết thảm tại nhà là vì hai chữ khiêm tốn, không thể bộc lộ tài năng”.

 

Võ Anh Hào cười mỉa nói.

 

“Thật ra người kế nghiệm đầu tiên của cây giáo Bá Vương không phải Hạng Vũ mà là Mông Điềm, nhưng hai người họ đều có một tật xấu là quá ngay thẳng”.

 

Võ Anh Hào lại nói.

 

“Hừ! Không cần anh Võ nhiều lời, sau này sẽ khiến cây giáo Bá Vương sáng chói”, Quảng Lăng Tử nghiến răng nói.

 

“Hừ, vậy à? Tiếc là tôi đang lo anh có còn sống đến lúc đó không”, Võ Anh Hào lạnh lùng nhìn Quảng Lăng Tử, đôi mắt lóe lên sát khí.

 

Ngay khi Võ Anh Hào vừa đi ra tay, Tiêu Chính Văn bỗng vỗ nhẹ lên vài Võ Anh Hào.

 

Mặc dù người có mắt nhìn có thể nhận ra mấy người Quảng Lăng Tử đang nhằm vào Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, nhưng nhà họ Thành lại có ý thiên vị mấy người Tư Mã Tư, nếu ra tay đánh hắn tại đây thì sẽ rơi vào bẫy của nhà họ Thành thôi.

 

“Hóa ra chủ nhân đời đầu của cây giáo Bá Vương không phải là Bá Vương Tây Sở?”, Thành Hân Nhi thắc mắc hỏi.

 

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Đúng thế, rất nhiều sự kiện lịch sử cô nghĩ là đúng nhưng thật ra là sai”.

 

“Cây giáo Bá Vương đó khi nằm trong tay Hạng Vũ hẳn đã là đời thứ ba, chủ nhân đời thứ hai có tên là Chương Hàm, sở dĩ Hạng Vũ không giết ông ta là vì cây giáo Bá Vương này”.

 

Tiêu Chính Văn vừa nói thế, Võ Anh Hào không khỏi ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn, ngay cả người hoàng thất biết về sự kiện lịch sử bí mật này cũng không quá mười người.

 

Sao Tiêu Chính Văn lại biết rõ tường tận như thế?

 

“Đi thôi”.

 

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng đi theo phía sau mấy người ông cụ Thành để đến Vọng Tiên Lâu.

 

Không chỉ có ông cụ Thành đang theo dõi tình hình mà Tiêu Chính Văn cũng thầm quan sát.

Bữa tiệc này trông có vẻ bình yên nhưng thật ra đã âm thầm nổi sóng.
 
Chương 3502


 

Ông cụ Thành chắp hai tay sau lưng, dẫn mọi người đi một mạch tới Vọng Tiên Lâu trên đỉnh núi!

 

Gọi nơi này là Vọng Tiên Lâu, vì đứng ở đây có thể trò chuyện cùng tiên trên trời!

 

Nhìn biển mây mênh mông dưới núi, trên bầu trời mây tím giăng đầy, thấy khí tượng như vậy, ngay cả mọi người nhà họ Thành cũng lộ ra vẻ kinh ngạc!

 

Sau khi linh khí trở về, Thái Sơn đã có thay đổi không nhỏ, nhưng thay đổi lớn thế này của Vọng Tiên Lâu thì mới xuất hiện gần đây.

 

Thậm chí ngay cả độ cao đỉnh núi, cũng tăng thêm mấy trăm thước!

 

Cả tòa Thái Sơn, cũng trở nên thần bí và uy nghiêm hơn.

 

“Thánh Huyết của Đế Tuấn, đã từng mấy lần rớt xuống Vọng Tiên Lâu, tuy rằng nhà họ Thành chúng tôi chưa ai có được Thánh Huyết, nhưng có thể trông nom nơi này cũng là vinh dự của nhà họ Thành chúng tôi!”

 

Ông cụ Thành nói đến đây, trên mặt cũng thoáng hiện vẻ kiêu ngạo!

 

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân nhà họ Thành có tư cách tổ chức bữa tiệc lần này!

 

Chỉ là mấy người Tư Mã Tư lại đáp trả bằng một nụ cười khinh miệt.

 

Thế lực của nhà họ Thành ở vùng ngoài lãnh thổ căn bản không đáng nhắc tới, mà cuộc tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn lần này, càng không liên quan đến nhà họ Thành!

 

Chỉ dựa vào mấy lời thuyết giáo mà muốn chia một chén canh, đúng là kẻ ngốc nói vớ vẩn!

 

“Mời các vị ngồi!”

 

Vừa nói, ông cụ Thành đưa tay ra hiệu mời mọi người.

 

Sau khi mọi người ngồi xuống, không ít người hầu của nhà họ Thành lập tức dâng lên hoa quả tươi ngon cho họ.

 

Lúc này mọi người mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào, ông cụ Thành đã ngồi lên vị trí chủ nhà ngay chính giữa!

 

Mà mấy người Tư Mã Tư, cũng chỉ ngồi vào những ghế dưới, còn Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào thì bị sắp xếp ngồi ngay ở cuối cùng.

 

Hơn nữa, hoa quả trước mặt mỗi người, cũng dựa theo thứ tự, càng xa càng giảm!

 

Ví dụ như trong mâm hoa quả bên cạnh ông cụ Thành là một vài loại hoa quả quý hiếm, tới chỗ của Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, cũng chỉ còn một vài loại quả hết sức bình thường!

 

Đây rõ ràng là đang ám chỉ với mọi người mức độ coi trọng của nhà họ Thành đối với thế lực các phe!

 

Nhìn thoáng qua mâm hoa quả trước mặt chỉ có mấy quả táo, Võ Anh Hào trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy tức giận bắn thẳng về phía ông cụ Thành!

 

“Không cần để ý!”

 

Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói một câu, đồng thời, nhẹ nhàng giữ lấy Võ Anh Hào đang điên tiết.

 

“Ông cụ Thành, hình như chất lượng hoa quả trước mặt anh Tiêu không tốt lắm nhỉ!”, Tư Mã Tư cười khẩy, châm chọc.

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên, nhìn Tư Mã Tư thật lâu, chỉ trả lời hắn bằng một nụ cười lãnh đạm.

 

“Sao tộc trưởng lại sắp xếp anh Tiêu ghế cuối, mới vừa nãy ông ấy còn nói, nhà họ Thành không có lập trường của mình mà!”, Thành Hân Nhi thấy vậy, hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, nhìn về phía Thành Vĩnh Chí với vẻ khó hiểu.
 
Chương 3503


 

“Tộc trưởng sắp xếp như vậy, tất nhiên có lý của ông ấy, không được âm thầm suy đoán!”

 

Thành Vĩnh Chí nhỏ giọng trách Thành Hân Nhi một câu.

 

Thật ra sắp xếp như vậy hoàn toàn căn cứ vào biểu hiện của mọi người.

 

Một mặt là biểu hiện của Tiêu Chính Văn dọc theo chặng đường quả thực quá kém, tuy rằng về mặt suy tính và điềm tĩnh, mấy người Tư Mã Tư còn kém rất xa, nhưng suy cho cùng võ tông vẫn nói chuyện bằng võ lực!

 

Bất kể suy tính của anh thâm sâu bao nhiêu, cuối cùng đều phải nói chuyện bằng thực lực!

 

Vừa nãy, lúc mấy người Tư Mã Tư giương cung bạt kiếm, Tiêu Chính Văn lại không nói lời nào, mặc dù điều này có thể nói rõ Tiêu Chính Văn có tính cách trầm ổn, nhưng ngoài ra cũng có nghĩa thực lực Tiêu Chính Văn không đủ, căn bản không dám nói gì!

 

Vì vậy, cả chặng đường này, ông cụ Thành càng tin chắc rằng, Tiêu Chính Văn căn bản không thể đoạt được Thánh Huyết của Đế Tuấn!

 

Thậm chí có thể sẽ chết trong trận chiến tranh đoạt Thánh Huyết lần này!

 

Sau khi ăn chút hoa quả, ông cụ Thành lại đưa mọi người đi dạo một vòng lớn xung quanh Vọng Tiên Lâu, xem như có được hiểu biết đại khái về hoàn cảnh quanh đây, sau đó mới sắp xếp vị trí cho mọi người ở lại!

 

Cuối cùng, ngay cả Võ Anh Hào cũng được sắp xếp ở trong nhà tổ nhà họ Thành, nhưng Tiêu Chính Văn lại bị sắp xếp ở trong một quán trọ nhỏ trong khu thuộc Thái Sơn.

Tiêu Chính Văn thẳng thừng từ chối sự sắp xếp của nhà họ Thành, anh ngồi lên xe trở lại thành phố.

 

Mắt thấy Tiêu Chính Văn bị tộc trưởng nhà họ Thành dùng phương thức này đuổi ra khỏi nhà họ Thành, Thành Hân Nhi giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lồng ngực phập phồng!

 

Cho đến đêm khuya, cô ta mới đi tới nội viện nhà họ Thành, giờ phút này, ông cụ Thành đang bàn luận viển vông cùng mấy người Tư Mã Tư!

 

Thậm chí còn nói tới vấn đề phân chia Thánh Huyết của Đế Tuấn!

 

Hiển nhiên, giờ phút này nhà họ Thành đã loại bỏ Tiêu Chính Văn, còn Võ Anh Hào cũng lười nhập hội với những người này nên đã chào tạm biệt ông cụ Thành từ sớm, đuổi theo Tiêu Chính Văn trở về thành phố.

 

Sau khi tiễn mấy người Tư Mã Tư trở về phòng của mình, Thành Hân Nhi mới nói với ông cụ Thành bằng vẻ khó hiểu: “Tộc trưởng! Sao ông lại phải dùng cách này đuổi anh Tiêu đi?”

 

“Nếu như từ lúc bắt đầu, ông đã không coi trọng anh Tiêu, có thể không mời anh ấy mà, nhưng…”

 

“Nhưng cái gì?”

 

Ông cụ Thành cười khẩy, thẳng thừng ngắt lời Thành Hân Nhi: “Cháu gái, cháu nghĩ chuyện này đơn giản quá, cháu tưởng ông đang nhằm vào Tiêu Chính Văn và thế tục sao?”

 

“Không đơn giản như cháu nghĩ đâu!”

 

“Đừng thấy trong thế tục bàn tán thổi phồng Tiêu Chính Văn vô cùng cao siêu mà lầm, từ biểu hiện của Tiêu Chính Văn hôm nay cho thấy, rõ ràng cậu ta không đủ sức!”

 

“Bất kể là nói tới cây giáo Bá Vương, hay ân oán xưa cũ của mấy thế gia, từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn đều câm như hến, chứng tỏ cậu ta chột dạ!”
 
Chương 3504


 

Nghe thấy đánh giá của ông cụ Thành đối với Tiêu Chính Văn lần này, Thành Hân Nhi không hiểu nói: “Tộc trưởng, những chuyện này vốn không liên quan tới anh Tiêu, anh ấy cần phải chen miệng vào sao?”

 

“Vả lại, anh Tiêu vẫn luôn thản nhiên như thường, có chút chột dạ nào đâu!”

 

“Trái lại, cháu thấy anh Tiêu mới là người thận trọng nhất trong bọn họ, không giống như mấy người Tư Mã Tư và Quảng Lăng Tử, vì một chút chuyện nhỏ cũng có thể ra tay đánh nhau!”

 

“Vả lại, anh Tiêu không chỉ đại diện cho bản thân anh ấy, mà cả thế tục, cùng với giới chính trị Hoa Quốc, chúng ta đuổi anh ấy đi bằng cách này, đối với nhà họ Thành chúng ta đúng là lợi bất cập hại”.

 

Thành Hân Nhi sốt ruột giậm chân!

 

Đắc tội Tiêu Chính Văn thì chẳng khác nào đắc tội toàn bộ giới thế tục Hoa Quốc, đến lúc đó, nhà họ Thành sẽ rất khó hoạt động trong giới thế tục.

 

“Hân Nhi! Đây là thái độ mà con nên có sao? Ông nội làm như vậy, tất nhiên có tính toán của ông nội!”

 

“Hơn nữa, với địa vị nhà họ Thành chúng ta còn cần để ý thế tục và giới chính trị có vui hay không sao?”, Thành Vĩnh Chí sa sầm mặt mày, lạnh lùng mắng.

 

“Bố! Nhưng…”

 

“Nhưng cái gì? Bố không ngại nói với con, mấy người Tư Mã Tư trông có vẻ như đang tranh cãi vì cây giáo Bá Vương, nhưng thực ra không phải vậy!”

 

“Con tưởng chỉ vì vài ân oán xưa kia của gia tộc mà bọn họ đấu đá nhau sao?”

 

Thành Vĩnh Chí mở miệng khiển trách.

 

“Nhưng đây chính là sự thật!”, Thành Hân Nhi cố tranh luận theo lý lẽ.

 

“Bọn họ dò xét ranh giới cuối cùng của nhau trong khi nói chuyện! Ai sợ trước thì ắt sẽ bị bài trừ ra ngoài! Nhưng Tiêu Chính Văn cố ra vẻ bình tĩnh, lại không thấy được bước này!”

 

Thành Vĩnh Chí hết sức tự tin nói.

 

Với bối cảnh của Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên, tuyệt không thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

 

“Bố, dù đúng là như bố nói, nhưng anh Tiêu luôn luôn khiêm tốn, khinh thường tranh cãi hơn thua với bọn họ, có gì không đúng sao? Điều này cũng không thể trở nên lý do nhà họ Thành chúng ta đuổi anh Tiêu đi mà!”, Thành Hân Nhi chất vấn vẫn không từ bỏ ý định như cũ.

 

“Cháu gái, cháu quá đơn thuần, cháu tưởng rằng, sau khi Thánh Huyết của Đế Tuấn thuộc về người nào đó, Tiêu Chính Văn còn có thể sống sót trên thế giới này sao?”

 

“Mấy ngày trước, Tiêu Chính Văn mới vừa chém giết người của nhà họ Tư Mã, nhà họ Khổng cũng có mối thù sâu đậm với Tiêu Chính Văn! Ông tổ Hỏa Long của núi Huệ Mi cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn!”

 

“Con suy nghĩ kỹ xem, trong ba người ở đây, ai sẽ bỏ qua cho cậu ta? Chỉ cần cuộc tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn vừa kết thúc, ông dám khẳng định, ba người bọn họ nhất định sẽ xoay họng súng lại, bắt tay nhau thắt cổ Tiêu Chính Văn!”

 

“Tuy sau lưng Võ Anh Hào có chỗ dựa là nhà họ Võ, ba người họ sẽ không tùy tiện ra tay chặn đánh, nhưng cậu ta cũng chỉ có thể cố hết sức tự vệ mà thôi!”
 
Chương 3505


 

“Hễ Tiêu Chính Văn chết, giới thế tục và giới chính trị cũng chỉ có danh vô thực, lúc này chính là thời khắc mấu chốt để nhà họ Thành chúng ta mưu cầu lợi ích cho gia tộc, sao có thể mang lòng dạ đàn bà được?”

 

Ông cụ Thành nheo mắt lại, khiển trách bằng giọng nói lạnh như băng.

 

“Bất kể nói thế nào, cháu cũng tin tưởng anh Tiêu! Các người căn bản không hiểu anh ấy, các người sẽ trả giá thật lớn vì những chuyện đã làm hôm nay!”, Thành Hân Nhi cắn chặt răng, lạnh lùng nói.

 

“Tin tưởng hắn? Nhà họ Tiêu có gì hơn người chứ? Chẳng qua chỉ là một cuốn Thiên Sơn Thư Lục ghi lại lịch sử của Hoa Quốc mà thôi. Con nghĩ Tiêu Chính Văn có thể bước lên đỉnh cao chỉ bằng một cuốn lịch sử à?”

 

Thực ra, trong thời gian này, nhà họ Thành vẫn luôn bí mật điều tra Tiêu Chính Văn và nhà họ Tiêu.

 

Sau khi điều tra cẩn thận, cuối cùng cũng chỉ điều tra ra được nhà họ Tiêu có một cuốn sách ghi chép về Thiên Sơn, mà Tiêu Chính Văn ra đời cũng liên quan đến cuốn ghi chép này.

 

Nhưng cho dù Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép chi tiết lịch sử của Hoa Quốc đến mức nào thì nó cũng chỉ là một cuốn sách mà thôi.

 

Dưới cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn chỉ có thể dựa vào Thiên Sơn Thư Lục để uy hiếp người khác, nhưng những cao thủ sau cảnh giới Nhân Hoàng thì sao?

 

Một cuốn ghi chép thì có tác dụng gì chứ?

 

Nói cách khác, căn cốt của Tiêu Chính Văn quá kém, thậm chí còn nhẹ hơn lông hồng.

 

Nếu không, tộc trưởng nhà họ Thành sao có thể dễ dàng đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi nhà họ Thành như vậy?

 

“Mọi người đừng quên, dưới trướng Tiêu Chính Văn còn có ba vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng! Hơn nữa, ba vị cảnh giới Nhân Hoàng này đều là do Tiêu Chính Văn tự đào tạo”.

 

Ý của Thành Hân Nhi là nếu Tiêu Chính Văn đã có thể đào tạo ba vị Nhân Hoàng, vậy thì cũng có thể đào tạo ra năm vị, thậm chí là mười vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng!

 

“Nhân Hoàng? Một khi Thánh Huyết của Đế Tuấn xuất hiện, e rằng ngay cả cao thủ Đế Cảnh cũng phải quay lại. Nhân Hoàng trước mặt Đế Cảnh còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi!”

 

Ông cụ Thành vuốt râu, chế nhạo.

 

“Phía sau Tiêu Chính Văn không chỉ có cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng mà còn có huyết tộc! Hận Thiên từng ra tay vì Tiêu Chính Văn, điều này cũng cho thấy thái độ của huyết tộc!”

 

“Cả nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng đều không phải là đối thủ của huyết tộc. Đâu có thể coi là chỗ dựa vững chắc của Tiêu Chính Văn!”

 

Thành Hân Nhi vẫn không bỏ cuộc, cố gắng lập luận bằng lý trí.

 

“Ha ha!”

 

Ông cụ Thành nghe vậy liền ngửa mặt cười lớn: “Nhóc con, cháu còn quá trẻ! Cháu không thể tưởng tượng nổi thế giới này nham hiểm đến mức nào đâu!”

 

“Cháu nghĩ nhà họ Tư Mã đại diện cho ai? Quảng Lăng Tử đại diện cho ai? Người đứng sau nhà họ Khổng là ai?”
 
Chương 3506


 

“Nhà họ Tư Mã đại diện cho lợi ích của đám hoàng tộc! Nếu không, tại sao nhà họ Lưu và Lý Đường đều không phái người đến đây? Còn Quảng Lăng Tử càng có quan hệ mật thiết với Cửu U Cung!”

 

“Về phần nhà họ Khổng, không cần nói nhiều nữa, phía sau bọn họ chính là Thiên Đạo Minh Ước!”

 

Ông cụ Thành biết rất rõ thế lực đứng sau những người này, nếu không, lúc có Thánh Huyết của Đế Tuấn, sao có thể chỉ có vài người có mặt mũi như bọn họ xuất hiện?

 

Đường Vương Lý Thị lẽ nào đã tuyệt tôn rồi sao? Tại sao ngay cả bóng dáng của một người nhà họ Chu cũng không thấy?

 

Cửu U Cung lại quá bí ẩn, bọn họ cũng từng tham gia vào tiến trình lịch sử của Hoa Quốc rất nhiều lần, chỉ là lúc thiện lúc ác không rõ ràng.

 

Ví dụ như đám người bên cạnh Lưu Hắc Tháp và Trần Hữu Lượng đều là người của Cửu U Minh, nếu không bọn họ không thể trở thành thế lực duy nhất có thể cạnh tranh với chân mệnh Thiên Tử trong thời Lý Đường và thời Chu Minh.

 

Ngược lại, huyết tộc phía sau Tiêu Chính Văn yếu hơn rất nhiều. Ít nhất trong nhiều năm qua, huyết tộc chưa từng tham gia vào tiến trình lịch sử trong giới thế tục, cũng không trực tiếp tham gia vào việc thay đổi vương triều.

 

“Nhưng ít nhất, gia tộc Nữ Đế cũng đã công nhận Tiêu Chính Văn!”, Thành Hân Nhi tranh luận thêm.

 

“Nữ Đế? Ồ! Chắc cháu vẫn chưa biết những thay đổi lớn bên ngoài vùng lãnh thổ đâu nhỉ!”

 

“Nhà họ Võ quả thực rất mạnh, ít nhất cũng từng là như vậy! Nhưng những năm gần đây, rất nhiều hoàng tộc do nhà họ Tư Mã đứng đầu đã kết liên minh tấn công nhà họ Võ về mọi mặt cùng một lúc!”

 

“Nhà họ Võ lúc này đã không còn huy hoàng như xưa nữa. Bây giờ chỉ có thể xếp thứ ba mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhà họ Tư Mã chiếm lấy địa vị!”

 

“Nếu không, Võ Anh Hào cũng sẽ không bị các bên khác cô lập. Ngoại trừ Tiêu Chính Văn không có lai lịch rõ ràng, ai có thể ra tay giúp đỡ nhà họ Võ vào lúc này đây?”

 

“Nếu lần này bị người khác cướp mất Thánh Huyết của Đế Tuấn, e rằng ngay cả nhà họ Triệu yếu nhất trong hoàng tộc cũng dám đè đầu cưỡi cổ nhà họ Võ!”

 

“Bây giờ cháu nói cho ông biết, Tiêu Chính Văn còn bao nhiêu phần thắng? Đứng về phía Tiêu Chính Văn, nhà họ Thành chúng ta sẽ thế nào đây?”

 

Ông cụ Thành trừng mắt nhìn Thành Hân Nhi, lạnh lùng hỏi.

 

“Tộc trưởng, nhưng đây đều là suy đoán của chúng ta. Ngộ nhỡ, cháu chỉ nói ngộ nhỡ không phải vậy thì sao? Chẳng phải ông từng nói nhà họ Thành chúng ta phải đối xử bình đẳng với tất cả mọi người sao?”

 

“Chẳng phải ông nói, chỉ có trung lập mới có thể tối đa hóa lợi ích của nhà họ Thành chúng ta sao? Vì vậy, cháu nghĩ cách làm của ông không thích hợp!”

 

Mặc dù không thể tranh luận được với ông cụ Thành, nhưng Thành Hân Nhi vẫn rất không phục.

 

“Haiz! Con nhóc này, mọi thứ trên đời này đều có quy luật của nó! Nếu cháu vẫn chưa từ bỏ thì được thôi, ông sẽ cho cháu thêm cơ hội nữa!”

 

Ông cụ Thành nói xong, bóng dáng của cụ ta mờ dần, nhanh chóng biến mất khỏi phòng.

 

“Tộc trưởng…”, Thành Hân Nhi hoảng sợ khi thấy bóng dáng của ông cụ Thành biến mất.
 
Chương 3507


“Đừng lo, tộc trưởng đi tìm Tiêu Chính Văn rồi. Hy vọng lần này cậu ta có thể nắm bắt cơ hội. Nếu có sự giúp đỡ của nhà họ Thành chúng ta, cậu ta có sẽ có thêm vài phần thắng!”

 

Thành Vĩnh Chí cũng thở dài.

 

Trong mắt người nhà họ Thành, ông cụ Thành chủ động gặp Tiêu Chính Văn đã là nể mặt Tiêu Chính Văn lắm rồi.

 

Nếu Tiêu Chính Văn thức lời thì nên nắm bắt thời cơ này, đưa ra đủ lợi ích cho nhà họ Thành, coi nhà họ Thành là chủ, cố gắng lấy được sự ủng hộ của nhà họ Thành sẽ càng có lợi hơn.

 

Đúng lúc này, ở trung tâm thành phố Thái Sơn dưới chân núi Thái Sơn, trong một khách sạn sang trọng, Tiêu Chính Văn đang đứng trên sân thượng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

“Cậu Tiêu, không ngờ cậu lại có tâm trạng nhàn nhã như vậy!”

 

Giọng nói của ông cụ Thành từ phía sau Tiêu Chính Văn truyền đến, ngay sau đó, khoảng không xung quanh biến dạng, ông cụ Thành xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn.

 

“Ông cụ Thành?”, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn ông cụ Thành rồi chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Mời ngồi!”

 

Ông cụ Thành khẽ gật đầu, cười nhẹ nói: “Tiêu Chính Văn, cậu là người thông minh, thế cục hiện tại chắc cậu biết rất rõ. Đêm nay tôi tới đây là muốn…”

 

“Không cần nhiều lời! Giới thế tục sẽ không nhượng bộ đâu!”

 

Tiêu Chính Văn nói mà không quay đầu lại.

 

“Cái gì?”

 

Ông cụ Thành không ngờ thái độ của Tiêu Chính Văn lại dứt khoát đến vậy.

 

“Cậu Tiêu, tôi nghĩ cậu vẫn chưa biết rõ địa vị của mình nhỉ! Nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Thành, cậu sẽ mất cả địa lợi!”

 

“Thiên thời, địa lợi và con người, cậu đều không có thì làm sao có thể tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn đây?”

 

Ông cụ Thành lạnh lùng hỏi.

 

Theo ông cụ Thành thấy, cách làm đúng đắn nhất của của Tiêu Chính Văn lúc này chính là hạ mình xuống, chia đều Thánh Huyết của Đế Tuấn với nhà họ Thành, đây mới là lối thoát duy nhất cho Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn đã làm ngược lại, một câu nói chặn luôn đường lui cuối cùng.

 

“Chắc cậu vẫn chưa biết, nếu Thánh Huyết của Đế Tuấn rơi vào tay nhà khác thì đừng nói là cậu, mà ngay cả giới thế tục của Hoa Quốc cũng sẽ…”

 

“Nhà họ Thành tốt nhất đừng dính vào vũng nước đục này, nếu không sẽ tự diệt đấy!”

 

Tiêu Chính Văn ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, lãnh đạm nói.

 

“Hừ, cho tới bây giờ mà cậu vẫn còn cứng miệng vậy sao?”

Ông cụ Thành lạnh lùng nhìn Tiêu Chính văn rồi phất tay áo, xoay người rồi đi.

Tiêu Chính văn này thật không viết nhìn người, nếu đã vậy thì nhà họ Thành sẽ không biết nể mặt nữa.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng của ông cụ Thành đã xuất hiện trong sân sau nhà họ Thành. Thấy vẻ mặt lạnh như băng của ông cụ Thành, Trong lòng Thành hân Nhi chùng xuống.

“Hừ! Cái tên tiêu Chính Văn này thật không biết điều!”
 
Chương 3508


 

Ông cụ Thành vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Đến lúc này, Thành Hân Nhi cũng chỉ có thể thở dài một hơi, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng đã hoàn toàn tan biến.

 

Sáng sớm hôm sau, nhà họ Thành lại phái người đến mời mọi người đến Vọng Tiên Lâu.

 

Chỉ là lần này, nhà họ Thành cố tình loại bỏ Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng Thành Kế Hào vẫn nhanh chóng đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn để thăm hỏi Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ là Thành Kế Hào còn chưa kịp mở miệng, một luồng khí tức mạnh mẽ đã tỏa ra từ hướng Thái Sơn.

 

Luồng khí tức đó chính là do Võ Anh Hào gửi tới.

 

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng chói lọi như mặt trời thứ hai xuất hiện trên bầu trời.

 

“Anh ở đây đợi tôi, tôi ra xem thử!”, nói xong, không gian xung quanh nổi lên một gợn sóng, một giây sau, bóng dáng của Tiêu Chính Văn đã biến mất khỏi căn phòng.

 

Lúc Tiêu Chính Văn tới đỉnh Thái Sơn, Võ Anh Hào đang đứng sóng đôi từ xa với hai người Quảng Lăng Tử!

 

Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên ngồi trên chiếc ghế phía bên cạnh, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, dáng vẻ có thể ra tay bất cứ lúc nào.

 

Ông cụ Thành ngồi ở giữa, đang đắc ý thưởng thức trà thơm.

 

Thiên Vận Tử đứng phía sau Tư Mã Tư tay cầm chuôi kiếm, trong ánh mắt ngập tràn sát khí, rõ ràng cũng sẽ không khoanh tay ngó lơ!

 

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn ông cụ Thành, trầm mặt nói: “Nhà họ Thành tiếp đón khách như vậy à?”

 

Dù gì Thái Sơn cũng là địa giới của nhà họ Thành, nhà họ Thành sẽ có quyền lên tiếng nhất định!

 

Chỉ cần một câu nói của ông cụ Thành, Quảng Lăng Tử tuyệt đối không dám ngang nhiên ra tay với Võ Anh Hào!

 

“Là do cậu chủ Võ, cậu ta không nên năm lần bảy lượt ăn nói thiếu chuẩn mực với Quảng Lăng Tử, càng không nên chỉ trích Huệ Mi, đây là ân oán cá nhân của bọn họ, tôi không tiện nhúng tay vào!”

 

“Hơn nữa, nơi này là địa giới của nhà họ Thành chúng tôi, Võ Anh Hào có tài cán gì mà lại dám vô lễ như vậy với khách quý của nhà họ Thành? Rõ ràng đang không coi nhà họ Thành chúng tôi ra gì!”

 

Ông cụ Thành hừ một tiếng, chậm rãi đặt tách trà trong tay xuống.

 

Mà sự thật lại là Quảng Lăng Tử hết lần này tới lần khác chế nhạo nhà họ Võ âm thịnh dương suy, thậm chí còn nói sau Nữ Đế chẳng có ai để kế tục nên mới tuỳ tiện chọn ra một người trong đám bất tài để tiếp quản nhà họ Võ!

 

Võ Anh Hào thật sự không thể nhịn nổi nên mới ra tay với Quảng Lăng Tử.

 

Thế nhưng với hiểu biết của Tiêu Chính Văn về Võ Anh Hào thì tuyệt đối không thể làm ra chuyện thái quá như vậy, rõ ràng là nhà họ Thành đang cố tình thiên vị Quảng Lăng Tử!

 

“Từ đó có thể thấy nhà họ Thành đã có lập trường của bản thân, quyết tâm đối đầu với thế tục rồi nhỉ?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng hỏi.

 

Nhà họ Thành nói thế nào cũng được tính như là thế gia dòng dõi Lý Đường, hiện tại lại hoàn toàn đứng về phía đối lập với hoàng thất Lý Đường, lại còn công khai sỉ nhục hậu nhân của Nữ Đế!

 

Đây rõ ràng chính là sự phản bội!
 
Chương 3509


 

“Nhà họ Thành trước nay đều không có lập trường, người ta hay nói giúp lý không giúp tình, tôi đã nói từ lâu, hy vọng mọi người hoà thuận một chút, đừng nhắc lại mấy chuyện ân oán đã qua làm gì!”

 

“Thế nhưng cậu chủ Võ hình như nghe không hiểu lời khuyên răn của tôi, liên tục gây sự, chuyện này không thể trách nhà họ Thành chúng tôi trở mặt vô tình được đâu!”

 

Ông ta vừa nói, mấy con cháu của nhà họ Thành cũng đồng loạt tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn đầy uy hiếp.

 

Hành vi của đám con cháu nhà họ Thành này đã nói rõ hết tất cả!

 

Nhà họ Thành đã có quyết định, hoàn toàn đứng về phía mấy người Quảng Lăng Tử.

 

Nếu không cũng sẽ không lật mặt với nhà họ Võ nhanh tới thế!

 

“Aizz, tôi đã khuyên nhà họ Thành mấy người từ lâu rồi, đừng tự hiểu nhầm!”

 

“Vừa mới đêm hôm qua, cậu chủ Võ còn xin sự thương tình cho nhà họ Thành mấy người, nể tình nhà họ Thành mấy người có công bảo vệ Phong Thiện Đài ở Thái Sơn nên cho nhà họ Thành mấy người một cơ hội!”

 

“Đáng tiếc là nhà họ Thành mấy người lại không biết tốt xấu, nhận giặc làm cha!”, Tiêu Chính Văn lắc đầu thở dài một tiếng.

 

“Hỗn xược!”

 

Ông cụ Thành đột nhiên đập mạnh lên bàn, phẫn nộ gầm lên: “Tiêu Chính Văn! Một kẻ tiểu bối trong thế tục như cậu mà cũng dám ăn nói ngông cuồng ở trước mặt tôi như vậy ư?”

 

“Cho nhà họ Thành chúng tôi một cơ hội? Dựa vào cậu? Hay là dựa vào nhà họ Võ?”

 

Vốn dĩ việc Quảng Lăng Tử khiêu khích Võ Anh Hào hôm nay chính là kế cáo mượn oai hùm của ông cụ Thành.

 

Mượn tay của mấy người Quảng Lăng Tử giết chết Võ Anh Hào ở trên đỉnh Thái Sơn để chứng minh cho người đời thấy nhà họ Thành sẽ đoạn tuyệt mọi quan hệ với nhà họ Lý và nhà họ Võ kể từ lúc này!

 

Sau đó lại hỗ trợ mấy người Quảng Lăng Tử đoạt được Thánh Huyết Đế Tuấn, chấm mút được chút lợi lộc từ bên trong!

 

Không ngờ Tiêu Chính Văn lại nói ra mấy lời nực cười như cho nhà họ Thành một cơ hội, rõ ràng không biết trời cao đất dày!

 

Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn thốt ra câu này, trong mắt Tư Mã Tư loé lên sát khí, hướng ánh mắt không tốt đẹp gì nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

 

“Muốn trách thì chỉ có thể trách nhà họ Thành mấy người ngu dốt, nếu như mấy người không biết thức thời thì tự mà gánh lấy hậu quả đi!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn chẳng buồn liếc nhìn ông cụ Thành, anh vung tay lên, một màn ánh sáng màu vàng lập tức chắn ngang giữa Võ Anh Hào và Quảng Lăng Tử!

 

“Anh Tiêu!”, Võ Anh Hào quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt không hiểu.

 

“Cậu chủ Võ, chúng ta đi thôi!”

 

Tiêu Chính Văn nói xong thì sải bước đi thẳng tới trước mặt Võ Anh Hào, ngay sau đó, không gian xung quanh bất chợt xao động.

 

Trước khi Võ Anh Hào đi còn quay đầu nhìn ông cụ Thành, hừ một tiếng, sau đó sải bước tiến vào trong làn sóng.

 

“Không ngờ lại không qua được mắt anh!”, Tư Mã Tư híp mắt, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Cái gì?
 
Chương 3510


 

Ông cụ nhà họ Thành lúc này cũng nhìn ra được chút manh mối, dường như cả câu chuyện không hề đơn giản như trong tưởng tượng của cụ ta!

 

Vào khoảnh khắc ông cụ Thành đang hoài nghi, cả Thái Sơn đột nhiên rung chuyển!

 

Thái Sơn đứng sừng sững đã lâu suốt chiều dài lịch sử Hoa Quốc, thậm chí sau khi hoàng đế đại bại Si Vưu năm đó còn phong thiện tế trời tại nơi này!

 

Sau này ma thạch bảy màu của Huyền Nữ Cửu Thiên còn hoà vào làm một với Thái Sơn, cả ngọn núi Thái Sơn cũng trở thành trung gian giao lưu giữa trời và hậu thế!

 

Tam hoàng ngũ đế, mấy chục địa chủ Nhân Vương cũng từng tế cáo với trời, cầu cho mưa thuận gió hoà ngay tại nơi này!

 

Theo lý mà nói, Thái Sơn vững chãi tới độ nào cơ chứ?

 

Nếu như không phải có người nhúng tay vào từ bên trong thì nào có chuyện xảy ra hiện tượng long trời lở đất như vậy?

 

Đúng vào lúc này, Tư Mã Tư cười lạnh lùng chậm rãi đứng dậy.

 

“Cậu…cậu muốn làm gì?”, ông cụ Thành quay phắt đầu lại nhìn về phía Tư Mã Tư.

 

Nhà họ Thành khác với mấy thế gia như nhà họ Khổng, nhà họ Thành trước nay có truyền thống gia nhập thế tục để rèn luyện, vậy nên trong nhà tổ ở Thái Sơn cũng không thiếu cao thủ của nhà họ Thành!

 

Thậm chí còn có hai cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng đang trấn giữ ở nhà họ Thành!

 

Mà bản thân ông cụ Thành cũng là một cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, mặc dù mấy năm gần đây, thực lực của ông cụ Thành đã hạ xuống thành Nhân Hoàng cấp một, thế nhưng cụ ta vẫn chẳng coi cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng bình thường ra gì!

 

Vả lại, xung quanh Thái Sơn vốn dĩ có trận pháp mà nhà họ Thành bài bố sẵn, có thể nói nơi này là sân nhà của nhà họ Thành, bất cứ ai cũng không có tư cách lộng hành ở đây!

 

“Không làm gì hết! Chỉ là muốn tiêu diệt nhà họ Thành mấy người mà thôi!”, Tư Mã Tư cao ngạo lên tiếng.

 

Ngay khi hắn vừa dứt lời, Thiên Vận Tử đứng sau lưng hắn cũng tiến lên một bước, rồi đi tới phía trước Tư Mã Tư.

 

“Tiêu diệt nhà họ Thành của tôi? Hừ, rõ ràng là nực cười!”

 

“Cậu cho rằng dựa vào một mình Thiên Vận Tử là có thể muốn gì làm đấy hay sao?”

 

“Cậu đừng quên, nơi này là địa bàn của nhà họ Thành chúng tôi, bên trên Thiên Sơn không chỉ có đại trận phòng hộ của nhà họ Thành chúng tôi mà còn có cả đại trận vạn pháp!”

 

Ông cụ Thành lạnh lùng nhắc lại.

 

Tiêu Chính Văn không chút thương xót nhìn ông cụ Thành, khẽ lắc đầu nói: “Nhà họ Tư Mã rất giỏi âm mưu, nếu như Tư Mã Tư đã ngửa con át chủ bài ra rồi, nhà họ Thành coi như vô vọng!”

 

Nghe thấy lời này, ông cụ Thành lạnh lùng cười, nói: “Nhà họ Tư Mã lòng dạ xảo quyệt thì làm sao?”

 

“Chuyện của nhà họ Thành tôi vẫn chưa tới lượt Tiêu Chính Văn cậu chen vào chỉ trỏ!”
 
Chương 3511


 

“Quảng Lăng Tử và Khổng Tề Thiên vẫn còn ở đây, Huệ Mi và nhà họ Khổng cũng sẽ không trơ mắt ngồi nhìn nhà họ Thành chúng tôi bị tiêu diệt! Dù nhà họ Thành tôi không chống đỡ nổi nữa thì cũng không cần Tiêu Chính Văn cậu ra tay!”

 

Ông cụ Thành đắc ý nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói với vẻ đã có dự liệu trước.

 

Thế lực phía sau Quảng Lăng Tử và Khổng Tề Thiên, có ai không phải là sự tồn tại có thể sánh ngang với nhà họ Tư Mã?

 

Có hai người bọn họ tương trợ, nhà họ Thành dù có mạnh tay với nhà họ Tư Mã thì cũng có làm sao?

 

Thấy ông cụ Thành vẫn có dáng vẻ như thể tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát, Tiêu Chính Văn nở nụ cười thương hại, nói: “Aizz, đúng là sống uổng phí cả trăm năm, ở cái tuổi này rồi mà ông vẫn sống trên thân con chó!”

 

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cây giáo Bá Vương trong tay Quảng Lăng Tử đột nhiên loé lên tia sáng sắc lạnh, không chút báo hiệu lao thẳng ra trước!

 

Khí tức vô cùng sắc lạnh nháy mắt đã biến mấy chục con cháu thanh niên của nhà họ Thành trở thành bụi máu chỉ trong nháy mắt!

 

Bên trên quảng trường nhỏ phía trước Vọng Tiên Lâu đã bị màu máu tươi nhuộm đỏ!

 

“Cậu dám!”

 

Cùng với một tiếng gầm phẫn nộ, một cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng của nhà họ Thành cũng ra tay đầy hung hãn.

 

Đúng vào lúc này, bên trong hư không độ nhiên trở nên rúng động, một bóng người màu đen trông giống như ma quỷ đột nhiên xuất hiện trước người Quảng Lăng Tử, chặn lại đòn chí mạng của cao thủ nhà họ Thành!

 

Giống như cụ tổ nhà họ Thành đã suy đoán, Quảng Lăng Tử quả nhiên có mối liên hệ mật thiết với Cửu U Cung, mà bóng đen đấy chính là người của Cửu U Cung vừa ra tay!

 

Thấy cảnh tượng này, ông cụ Thành cũng lập tức phẫn nộ, cụ ta hoàn toàn không thể ngờ, trăm nghìn kế sách, cuối cùng bản thân lại trở thành đầy tớ tay sai của mấy kẻ tiểu bối này!

 

“Hừ! Chỉ là mấy kẻ tiểu bối mà cũng dám ngông cuồng ở Thái Sơn, mấy người thật sự cho rằng nhà họ Thành chúng tôi dễ bị bắt nạt hay sao?”

 

Vừa nói dứt lời, ông cụ Thành giơ tay tung ra một cú đấm thẳng về phía Tư Mã Tư.

 

Khí tức cảnh giới Nhân Hoàng cứ thế bộc phát ra, Thiên Vận Tử cười lạnh lùng, ngay sau đó giơ cây phất trần trong tay lên, nói: “Ai cũng nói nhà họ Thành có được bí pháp của núi Ngoã Cương, hôm nay tôi muốn lĩnh giáo một chút xem sao!”

 

Vào lúc Thiên Vận Tử vung tay ra, bầu trời đột nhiên trở nên u tối, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời giống như một dải ngân hà chảy ngược từ trên chín tầng mây!

 

Lúc này, tất cả con cháu nhà họ Thành đều bị doạ ngu người!

 

Thái Sơn là địa bàn của nhà họ Thành bọn họ, tất cả con cháu nhà họ Thành ở bên trong thế tục đều tụ tập ở đây!

 

Nếu như nơi này bị huỷ hoại, vậy thì nhà họ Thành sẽ không còn ai kế tục nữa!

 

“Tộc trưởng! Nhà họ Thành chúng ta…”
 
Chương 3512


 

Không đợi Thành Vĩnh Chí nói hết câu, ông cụ Thành đã gầm lên một tiếng, nói: “Hoang mang cái gì? Mấy thằng ranh con thôi mà, không đáng để lo sợ!”

Chỉ là mấy thằng ranh con mà thôi!

 

Mãi tới bây giờ, ông cụ Thành vẫn tự cho rằng tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của cụ ta!

 

“Vĩnh Chí! Khởi động Vạn Kiếm Đại Trận!”

 

Cùng với tiếng gầm đầy phẫn nộ của ông cụ Thành, Thành Vĩnh Chí vội vàng chạy về phía giữa sườn núi, đẩy với sức mạnh cực lớn vào trong sơn cốc!

 

Trong nháy mắt, vô số tia sát khí đột nhiên dâng lên giữa đất trời, bao trùm kín cả toà Thái Sơn vào bên trong.

 

Vạn Kiếm Đại Trận không giống với Hộ Sơn Đại Trận, Hộ Sơn Đại Trận chỉ có tác dụng bảo hộ, nhiều nhất chỉ có thể chặn kẻ địch ở bên ngoài sơn môn!

 

Mà Vạn Kiếm Đại Trận lại có thể giết chết hết tất cả những kẻ xông vào!

 

Có thể nói, chỉ cần Vạn Kiếm Đại được khởi động, vậy thì mấy người Tư Mã Tư sẽ trở thành cá trong chậu, đừng hòng rời khỏi Thái Sơn!

 

Một lần chỉ tay của ông cụ Thành sắc nhọn như kiếm, lúc chỉ tay về phía Tư Mã Tư, kiếm khí xung quanh xoay chuyển trên không, từ đầu tới cuối cũng không hạ xuống!

 

Ông cụ Thành không khỏi kinh ngạc, lẽ nào Vạn Kiếm Đại Trận cũng bị người ta giở trò hay sao?

 

Lúc này, không chỉ có lòng ông cụ Thành chùng xuống mà ngay cả mấy người Thành Vĩnh Chí cũng ớn lạnh.

 

Bây giờ cảnh giới của ông cụ Thành giảm sút, dựa vào Vạn Kiếm Đại Trận, đương nhiên có thể bảo đảm cho nhà họ Thành được bình an, thế nhưng nếu như không có Vạn Kiếm Đại Trận tương trợ, với năng lực của một mình ông cụ Thành thì sao có thể bảo vệ được cả nhà họ Thành chu toàn cơ chứ?

 

Hơn nữa, chiến trường lại đặt ở ngay trên địa bàn của nhà họ Thành, dù bọn họ muốn tháo chạy thì cũng chẳng có nơi nào để đi!

 

“Bây giờ thì sao? Nhà họ Thành của ông còn có thể bình an vô sự nữa không? Cũng không nhìn xem ông đang làm đồng đội với đám người như thế nào, so với những người này thì ông quá non nớt rồi!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn cảnh tượng ngay trước mắt.

 

“Khổng Tề Thiên, ông còn không mau ra tay?”

 

Ông cụ Thành nghe vậy thì lập tức nhìn về phía Khổng Tề Thiên.

 

Đúng lúc này, chỉ thấy cuộn trúc trong tay Khổng Tề Thiên đột nhiên phát ra tia sáng dị thường!

 

Thứ mà ông ta đang cầm chính là cổ quyển “Luận Ngữ”!

 

Mà bên trong cổ quyển Luận Ngữ còn bao hàm trận pháp vô thượng mà Thiên Đạo Minh Ước tặng cho nhà họ Khổng!

 

Thứ thật sự phá bỏ Vạn Kiếm Trận Pháp và Thái Sơn Hộ Sơn Trận Pháp chính là cuộc trúc trong tay Khổng Tề Thiên này!

 

Không một ai có thể ngờ được Khổng Tề Thiên lại tận dụng cơ hội lên núi chơi để giải trừ đại trận của nhà họ Thành!

 

Điều này đồng nghĩa với việc loại trừ tất cả kết giới phòng ngự của cả Thái Sơn trong vô hình, vậy nên người của Cửu U Cung mới có thể giống như tới chốn không người, đột nhiên xuất hiện trên đỉnh Thái Sơn!

 

“Rốt cuộc tại sao mấy người lại muốn dồn nhà họ Thành chúng tôi vào chỗ chết! Nhà họ Thành chúng tôi không đối đãi tệ với mấy người!”, ông cụ Thành nhìn về phía hai người Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên.
 
Chương 3513


 

Cụ ta thật sự chẳng có cách nào tưởng tượng nổi, từ lúc bắt đầu, mấy người Khổng Tề Thiên đã bày mưu tính kế với nhà họ Thành, thậm chí còn muốn xoá sổ nhà họ Thành ra khỏi thế tục!

 

“Ha ha ha!”

 

Khổng Tề Thiên nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn.

 

“Ông Thành, có phải ông già tới mức lẩm cẩm rồi không, nếu như ngay cả bản thân ông cũng nói Thánh Huyết của Đế Tuấn sẽ rơi xuống đỉnh Thái Sơn này, vậy thì thà chúng tôi chiếm đoạt luôn còn hơn là mượn địa bàn của nhà họ Thành mấy người, đó không phải càng tuỳ ý hơn sao?”

 

“Hơn nữa, với sự tồn tại bé nhỏ như loài kiến của nhà họ Thành mấy người mà cũng dám tranh Thánh Huyết của Đế Tuấn với chúng tôi ư? Làm người phải hiểu rõ vị trí của bản thân!”

 

“Nếu như ông cam tâm để cho nhà họ Thành làm con chó đi bên cạnh tôi, có lẽ tôi còn có thể để lại cho nhà họ Thành mấy người một con đường sống, thế nhưng chó mà tranh đồ ăn với chủ nhân thì kết quả chỉ có một, chết!”

 

Thật ra kết cục mà nhà họ Thành sẽ nhận phải đã là chuyện nằm trong dự liệu của Tiêu Chính Văn từ lâu!

 

Nhà họ Tư Mã hay nhà họ Khổng, có ai là dễ đối phó cơ chứ?

 

Hơn nữa so với thủ đoạn thâm độc của mấy thế gia lớn này, chút toan tính của ông cụ Thành rõ ràng không đáng để nhắc tới!

 

“Anh ta nói không sai, ông cũng quá ngây thơ rồi, cũng không nghĩ thử xem nhà họ Khổng là những người ở đẳng cấp nào? Lý Đường tại sao lại suy bại, có lẽ ông cũng hiểu rõ hơn bọn họ nhỉ!”

 

“Nếu như An Lộc Sơn không có môn đồ nhà họ Khổng tương trợ, hắn dám tạo phản sao? Không có nhà họ Khổng đứng phía sau ủng hộ, Sử Tư Minh dám thông đồng làm bậy với hắn hay sao?”

 

“Đối đãi với chủ nhân của mình cũng có thể thất tín bội nghĩa, huống hồ chỉ là nhà họ Thành bé nhỏ mấy người!”

 

Cuối cùng Tiêu Chính Văn lại liếc nhìn ông cụ Thành và đám người nhà họ Thành, sau đó tiến lên trước một bước, vào khoảnh khắc thân ảnh của Tiêu Chính Văn sắp biến mất, Thành Hân Nhi đột nhiên tiến lên trước, lớn tiếng hô lên: “Anh Tiêu!”

 

Bước chân của Tiêu Chính Văn hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Thành Hân Nhi, trầm giọng nói: “Đi thôi!”

 

Nói xong anh quay người rời đi!

 

Thành Hân Nhi quay đầu liếc nhìn đám người nhà họ Thành, thở dài một tiếng rồi cũng bước nhanh theo sau.

 

Người nhà họ Thành vẫn đều sống trong giấc mộng đẹp mà mình thêu dệt nên!

 

Ngay cả lớp thanh niên vừa mới bước vào trong xã hội bên trong thế tục đều hiểu rõ một đạo lý, đừng làm đồng đội với kẻ ác!

 

Ác này không phải là gian ác mà là quỷ kế đa đoan, lời nói không đáng tin.

 

Hai người Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư xuất thân từ thế gia như thế nào, trong lòng ông cụ Thành cũng hiểu rõ!

 

Thế nhưng cụ ta lại đang mơ một giấc mộng đẹp không thực tế như thế này, căn bản không đáng để Tiêu Chính Văn đồng tình và thương hại!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom