Chương 3254


Thế nhưng cũng chỉ tới mức đó mà thôi, dù gì lúc này cậu ta cũng đang tiêu hao sức sống bên trong cơ thể, đan dược cũng chỉ có thể làm chậm thời gian tiến tới cái chết của cậu ta.

 

Dẫu sao sức sống của con người cũng chỉ có hạn, dù là bản thân Tiêu Chính Văn thì cũng không chịu đựng được sự tiêu hao như thế!

 

Chẳng bao lâu sau, nam thanh niên chậm rãi mở to hai mắt, còn ho nhẹ một trận, nghe thấy động tĩnh bên trong phòng, hầu tước Hận Thiên vội vàng đẩy cửa bước vào, thấy con trai mình đang mở mắt, trên mặt không giấu được vẻ vui sướng.

 

“Cậu Tiêu, con trai tôi nó…”

 

“Không, ông hiểu nhầm rồi, tôi chỉ đang dùng đan dược để duy trì mạng sống cho cậu ta mà thôi, ít nhất có thể giúp cậu ta chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa!”

 

“Nếu không thì cậu ta nhất định sẽ chết trong vòng một tháng, dù tôi không nói thì hẳn ông cũng hiểu rõ!”

 

“Có điều hiệu quả của một viên đan dược cũng chỉ có thể duy trì trong bảy ngày mà thôi, vậy nên ông phải không ngừng cho cậu ta uống thì mới có thể duy trì được tính mạng!”

 

Tiêu Chính Văn lấy ra một lọ sứ từ trên người rồi đặt vào trong tay hầu tước Hận Thiên, mặc dù bên trong lọ chỉ có mấy chục viên đan dược, thế nhưng cũng đủ để cho nam thanh niên duy trì mạng sống thêm được một năm!

 

“Cậu Tiêu, lẽ nào…”

 

Hầu tước Hận Thiên không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng, nếu như con trai ông ta chỉ có thể dựa vào đan dược để duy trì mạng sống, vậy thì ông ta thà kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh chứ cũng không muốn để con trai mình phải sống lay lắt như vậy!

 

“Ông đừng hiểu nhầm, không phải không thể phá giải được Đoạt Hồn Trận, chỉ là với thực lực bây giờ của tôi thì vẫn còn chưa đủ, sau này tôi nhất định sẽ giúp đỡ con trai ông giải trừ Đoạt Hồn Trận!”

 

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

 

Nghe thấy lời này, hầu tước Hận Thiên không khỏi vui sướng trở lại, vội vàng chắp tay nói với Tiêu Chính Văn: “Đa tạ ơn cứu mạng của cậu Tiêu, từ nay về sau, Hận Thiên tôi xin thề làm trâu làm ngựa cho cậu Tiêu!”

 

“Chỉ cần cậu Tiêu lên tiếng sai bảo, nếu như Hận Thiên tôi nói ra một chữ không thì chắc chắn sẽ bị trời tru đất diệt, không được chết yên ổn!”

 

Hận Thiên quỳ phịch xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, liên tiếp vái lạy ba lần!

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Chăm sóc cậu ta cho tốt, sau này tôi nhất định sẽ giúp!”

 

Hầu tước Hận Thiên gật đầu, đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn về phía tỉnh Nam rồi nói: “Cậu Tiêu, quả thực Pháp Thiên hơi quá đáng, nếu như cậu Tiêu cần thì giờ tôi sẽ đi tiêu diệt hắn!”

 

Hận Thiên nói, trong mắt lộ ra sát khí!

 

Không phải ông ta đang ăn nói ngông cuồng, với thực lực của ông ta, giết chết Pháp Thiên thậm chí còn chẳng cần dùng tới mười chiêu!

 

“Không cần đâu, chuyện này tôi tự có cách xử lý, ông yên tâm tu dưỡng đi, phải nhớ tuyệt đối không được giết hại người vô tội!”, nói xong, cơ thể Tiêu Chính Văn chợt lao vút đi, mới đó đã bay lên trên bầu trời!

 

Cùng với một tầng sóng xuất hiện giữa hư không, cơ thể của Tiêu Chính Văn cũng biến mất theo đó!

Nhìn theo bóng lưng biến mất hút của Tiêu Chính Văn, hầu tước hận Thiên quay đầu nói với nam thanh niên mặt mỏng như tờ giấy phía sau lưng: “Cậu cũng đi theo, nhớ kỹ, khong được đề cậu Tiêu xảy ra chuyện gì, nếu như cần thiết…”

Hầu tước Hận Thiên vừa nói vừa làm một động tác tay cắt ngang qua cổ!

“Đệ tử tuân lệnh!”

Nam thanh niên nói xong thì thân hình cũng vụt đi, biến mất không thấy tăm hơi.

Cùng lúc này, bên phía tỉnh Nam đã bùng phát luồng khí tức kinh thiên động địa.
 
Chương 3255


Lúc này, ngay cả trận pháp bảo vệ cho tông đường nhà họ Khổng cũng đã lung lay sắp đổ.

 

Xung quanh còn có không ít những cái xác của đệ tử nhà họ Khổng, vô số cao thủ huyết tộc đang điên cuồng tiến công về phía nhà họ Khổng!

 

Nhà họ Khổng sắp sửa bị công phá!

 

“Tiêu Chính Văn! Tôi và cậu một mất một còn!”

 

Khổng Vạn Thắng gầm lên đầy phẫn nộ, trong mắt đã chằng chịt tơ máu!

 

Lúc này, ngay cả ông ta cũng đã bị trọng thương, thậm chí ngay cả một cánh tay cũng bị đánh cho tàn phế luôn rồi!

 

Không ít thanh niên mà nhà họ Khổng chuyên tâm bồi dưỡng cũng lần lượt chết ngay trước mặt ông ta, mà Khổng Hựu Bang lúc này cũng chẳng khá hơn ông ta bao nhiêu, khắp người be bét máu!

 

Lúc này, ông ta đang thở hổn hển nhìn những cái xác nằm ngổn ngang trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng thể thốt ra dù chỉ một chữ!

 

Bạch Chiến Sinh đi qua đi lại bên trong Hắc Băng Đài ở Long Kinh, bây giờ, khắp mọi nơi đều bị huyết tộc tấn công, hơn nữa các môn phái võ tông cũng đều chịu tổn thất nghiêm trọng!

 

“Ông Bạch, nếu như còn không có viện binh thì e rằng Tung Sơn chúng ra không trụ nổi nữa đâu!”

 

“Ông Bạch, thật sự không được đâu, xin cứu viện từ vùng ngoài lãnh thổ đi, chúng ta không thể chịu tội thay cho tên Tiêu Chính Văn kia được!”

 

“Sự tiến công của huyết tộc quá điên cuồng rồi, bọn họ căn bản không vì báo thù mà đơn thuần là muốn tiêu diệt sạch sẽ chúng ta! Ông Bạch, mau xin cứu viện đi!”

 

Những tin nhắn xin cứu viện liên tiếp truyền tới, Bạch Chiến Sinh thậm chí còn dám liếc nhìn!

 

Cứu viện? Tới đâu xin cứu viện đây?

 

Đế Vương Các sẽ không bận tâm tới mấy chuyện không liên quan này, mà địa bàn của Đế Vương Các hiện tại vẫn bình an vô sự, họ sẽ không cử người tới cứu viện!

 

Thế nhưng nếu như những môn phái võ tông này bị giết hết sạch sẽ, Bạch Chiến Sinh e rằng sẽ bị chửi rủa tới nghìn đời!

 

Lúc này, Bạch Chiến Sinh thật sự hoang mang rồi!

 

Nguyên khí của các phái trong võ tông đều bị tổn thất nghiêm trọng, ông ta nhất định sẽ ghi nhớ món nợ này!

 

“Thằng ranh Tiêu Chính Văn! Cậu dám chèn ép tôi!”, Bạch Chiến Sinh nghiến răng ken két!

 

Lúc này, Bạch Chiến Sinh cuối cùng cũng liên hệ được với một cao thủ Hoa Sơn ở vùng ngoài lãnh thổ!

 

Sau khi thuật lại tất cả những gì xảy ra ở đây cho người đó nghe, một giây sau, vô số tia sáng màu vàng chiếu xuống từ trên trời cao, cả Hoa Quốc đều bị bao trùm trong màn ánh sáng màu vàng!

 

Cả huyết tộc gần như đều bị những tia sáng màu vàng này áp chế, thực lực giảm sút nghiêm trọng, chỉ trong nháy mắt, thế tiến công của huyết tộc cũng chậm đi không ít.

 

“Chuyện này dừng lại ở đây! Tên nào còn dám làm bừa thì sẽ bị tôi giết chết ngay tức khắc!”

 

Trên bầu trời vang lên một giọng nói vô cùng uy nghiêm!

 

Nghe thấy giọng nói này, ngay cả Pháp Thiên cũng đầm đìa mồ hôi lạnh trên trán!
 
Chương 3256


Đối phương là cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, chỉ một ánh mắt cũng đủ để giết hết toàn bộ cả huyết tộc bọn họ rồi!

 

Dù gì đối tượng mà bọn họ công kích cũng là năm đại danh sơn và các phái võ tông, nếu như bị bọn họ công phá, vậy thì cả võ tông Hoa Quốc đều sẽ bị tiêu diệt!

 

Vậy nên lãnh đạo cấp cao của huyết tộc cũng không tiện ra tay can dự vào!

 

Mặc dù trong lòng không cam tâm, Pháp Thiên cũng chỉ có thể dẫn theo đám người của huyết tộc rời đi, trước khi đi vẫn không quên để lại một câu, còn dám giết thêm một người của huyết tộc thì huyết tộc nhất định sẽ tiêu diệt sạch sẽ cả võ tông Hoa Quốc!

 

Mãi tới khi huyết tộc rút hết, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Mặc dù nhà họ Khổng cũng tổn thất nghiêm trọng, thế nhưng ít nhất mấy thành viên cốt cán vẫn bảo toàn được tính mạng!

 

Đặc biệt là Hứa Văn Long mới được thu nhận cũng chỉ bị thương nhẹ, đối với nhà họ Khổng mà nói, đây đã là kết quả tốt nhất rồi!

 

Còn về năm đại danh sơn thì cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào trong bụng, vô duyên vô cớ thương vong mất quá nửa, thậm chí còn tổn thất tới cả nguyên khí, thế nhưng cũng chẳng có nơi nào để trút giận!

 

Trong đêm ngày hôm đó, ba trăm dặm bên ngoài thành phố Long Kinh, mấy thành viên huyết tộc vừa mới giết chết một người đi đường, vẫn còn chưa kịp tiến lên trước chia nhau cái xác thì một giọng nói lạnh tanh đã vang lên từ phía sau lưng bọn họ.

 

“Mấy người tuỳ tiện giết người dân Hoa Quốc, đáng chết!”

 

Một giây sau, một tia sáng lạnh lẽo loé lên, đầu của mấy tên trong huyết tộc lần lượt bay lên cao, sau đó Long Ngao hừ một tiếng, cơ thể xẹt qua biến mất trong màn đêm!

 

Tại tỉnh Đông, mấy tên huyết tộc đang âm thầm lẻn vào trong một hộ gia đình, bọn chúng vẫn chưa kịp ra tay thì một tia sáng lạnh lẽo đã loé lên trong màn đêm đen!

 

“Phụt phụt phụt!”

 

Mấy người hoá thành bụi máu chỉ trong nháy mắt, trạng thái khi chết vô cùng khốc liệt!

 

Long Nguyệt chỉ liếc nhìn xung quanh một cái, thấy không còn bóng dáng của huyết tộc thì mới quay người rời đi!

 

Gần như chỉ trong một đêm, hàng trăm cao thủ của huyết tộc lần lượt bị giết chết, tin tức này rất nhanh cũng đã truyền tới đại bản doanh của huyết tộc!

 

Pháp Thiên vốn dĩ đã ẩn giấu khí tức lại khí thế ngút trời, mang theo thiên uy cuồn cuộn và vô số cao thủ huyết tộc đánh giết về phía tỉnh Nam thêm lần nữa!

 

Nhà họ Khổng ở tỉnh Nam vừa mới thở phào một hơi, lúc này mây đen lại ùn ùn kéo tới, ai nấy đều bị dọa sợ hết hồn!

 

Ngay cả hai người Khổng Vạn Thắng và Khổng Hựu Bang cũng tay ôm miệng vết thương, đờ đẫn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời!

 

“Chuyện này…chuyện này sao có thể? Ban nãy rõ ràng có cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng lộ diện, sao bọn họ vẫn dám quay trở lại chứ!”

 

Khổng Vạn Thắng lúc này cuống tới mức chửi thề!

 

Với thực lực của nhà họ Khổng hiện giờ thì đâu còn sức chống đỡ nữa?

 

“Không ổn rồi, ông Bạch! Huyết tộc kéo nhau trở lại rồi!”

 

Một tin nhắn được gửi thẳng tới điện thoại của Bạch Chiến Sinh, nhìn thấy tin nhắn này, Bạch Chiến Sinh sững sờ!
 
Chương 3257


“Rốt … rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Huyết tộc không thể vô duyên vô cớ kéo nhau trở lại thêm lần nữa cơ chứ!”

 

Bạch Chiến Sinh cũng chẳng thể giữ được bình tĩnh, còn đánh thêm lần nữa thì cả võ tông đều sẽ bị huỷ diệt!

 

Chẳng mấy chốc, thông tin rất nhiều cao thủ của điện Thần Long đồng loạt ra tay giết chết hàng trăm thành viên huyết tộc cũng truyền tới tai Bạch Chiến Sinh.

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu ức hiếp người thái quá! Lẽ nào cậu muốn hãm hại võ tông Hoa Quốc đều bị giết hết hay sao?”

 

Bạch Chiến Sinh phẫn nộ gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp cả Long Kinh!

 

Lúc này, ngay cả người dân bình thường cũng biết được thông tin này, động tĩnh lần này cũng quá lớn rồi, thậm chí còn lớn hơn nhiều so với lần đầu tiên!

 

Ngay cả huyết tộc đóng quân ở vùng ngoài lãnh thổ cũng đồng loạt được điều về phía Hoa Quốc!

 

Duy chỉ có Tần Vũ nở nụ cười sâu xa khi nhìn Bạch Chiến Thắng sứt đầu mẻ trán.

 

Tiêu Chính Văn quả nhiên là cao tay, điều này tương đương với việc đẩy cả Hoa Quốc xuống bên dưới lưỡi dao đồ sát của huyết tộc!

 

Hoặc là liều mạng tới cùng với huyết tộc, hoặc là bị huyết tộc giết sạch, tuyệt đối không có lựa chọn thứ ba!

 

“Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà, cậu Tiêu không phải người dễ nói chuyện đâu, sao có thể đồng ý với tất cả mọi yêu cầu của Đế Vương Các cơ chứ, hoá ra đây là một cái bẫy!”

 

Nói tới đây, ngay cả Tần Vũ cũng không nhịn được mà phá lên cười.

 

Bạch Chiến Sinh tức tới độ mặt cắt không còn sắc máu quay đầu nhìn về phía Tần Vũ đang tỏ ra mãn nguyện phía xa, phẫn nộ gào lên: “Gọi điện thoại! Lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Chính Văn!”

 

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Tiêu Chính Văn lại vang lên thêm lần nữa, sau khi nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng gầm điên cuồng của Bạch Chiến Sinh: “Tiêu Chính Văn! Rốt cuộc cậu đang có ý gì?”

 

“Rõ ràng trận đại chiến đã dừng lại rồi, tại sao cậu lại cứ phải gây thêm rắc rối?”

 

“Ồ? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Là tôi gây thêm rắc rối sao?”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nói.

 

“Không phải cậu thì còn là ai! Cậu cũng biết hiện nay võ tông đang tổn thất rất nặng nề! Các thế gia lớn cũng sắp không chống đỡ nổi rồi, lẽ nào cậu thật sự sẽ trơ mắt nhìn cả võ tông Hoa Quốc bị tiêu diệt hay sao?”

 

Bạch Chiến Sinh tức tới độ phổi sắp sửa nổ tung ra tới nơi!

 

Ông ta chẳng thể ngờ nổi Tiêu Chính Văn lại khó đối phó tới vậy!

 

Càng không ngờ nổi bản thân lại bị một thằng nít ranh chơi đùa trong lòng bàn tay!

 

Lúc này, trên mặt ông ta đã không còn nụ cười nữa, thậm chí đã giận đến mức khóc không ra nước mắt.

 

“Nếu như không chống đỡ nổi thì đừng miễn cưỡng bản thân, trước đây là do mấy người tự nói muốn bảo vệ Hoa Quốc chu toàn, vậy nên Thiên Tử mới cho phép mấy người chung tay cùng cai trị Hoa Quốc với giới chính trị!”

 

“Đây là chức trách của mấy người, có liên quan gì tới Tiêu Chính Văn tôi cơ chứ?”

 

Cái gì?

Nghe thấy lời bày, Bạch Chiến Sinh suýt thì tức chết ngay tại chỗ!
 
Chương 3258


Thế nhưng ông ta lại chẳng thể phản bác, tất cả mọi lời nói đều do chính miệng ông ta thốt ra, Tiêu Chính Văn chỉ nhắc lại lời bảo đảm của ông ta mà thôi!

 

“Ông Bạch, cứu mạng! Nhà họ Khổng sắp tiêu rồi, ông Bạch, cứu nhà họ Khổng đi!”, Khổng Vạn Thắng đầy tuyệt vọng gầm lên về phía Long Kinh.

 

Lúc này, toàn bộ Hoa Quốc chìm trong khói lửa, vô số huyết tộc điên cuồng tấn công địa bàn của các môn phái võ tông, ngay cả năm đại danh sơn cũng bị cao thủ huyết tộc bao vây.

 

Một vị hầu tước Mỹ Lục còn đích thân dẫn theo sau vị bá tước đánh giết Hoa Quốc.

 

Nhất thời, huyết tộc khí thế đầy trời, toàn bộ võ tông Hoa Quốc rơi vào cảnh đau thương.

 

Nhưng lúc này, không chỉ người dân Hoa Quốc bị tổn hại mà tất cả môn phái võ tông đều như vậy.

 

Nhưng huyết tộc cuồn cuộn khí thế, bọn họ sao có thể chống chọi nổi?

 

Ngay cả Ngụy Nguyên Cát cũng khó mà chống đỡ.

 

“Không ngờ cuối cùng chúng ta vẫn trúng kế của Tiêu Chính Văn, thù này tôi nhất định phải báo!”

 

Sau khi giết chết một vị cao thủ huyết tộc, Ngụy Nguyên Cát gầm lớn, hai mắt đỏ ngầu.

 

Lúc này, ngay cả gã cũng đã bị thương nặng, suýt chút nữa đã chết dưới sự bao vây của mấy cao thủ huyết tộc.

 

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tình thế đã thay đổi hoàn toàn. Lúc này ngay cả đệ tử bình thường trong võ tông cũng hiểu ra.

 

Thì ra trước giờ Tiêu Chính Văn không hề sợ Đế Vương Các, càng không sợ Bạch Chiến Sinh, mà anh đã đào một cái hố cho bọn họ, còn là một cái hố chí mạng.

 

Lúc này, bọn họ đã thâm nhập vào các thành phố ở của Hoa Quốc, nếu bây giờ rút lui thì sau này sẽ không có lý do gì để cạnh tranh với giới chính trị nữa.

 

Nhưng nếu không rút lui thì sẽ bị huyết tộc tàn sát đến chết.

 

Bạch Chiến Sinh nhìn từng dòng tin nhắn cầu cứu trong điện thoại, lửa hận dâng trào.

 

Mới có một ngày, ông ta còn chưa kịp truyền tin tức trở lại vùng ngoài lãnh thổ thì cả đã trở nên hỗn loạn.

 

Giờ phút này, ông ta vô cùng hối hận, ông ta không nên xem thường Tiêu Chính Văn, càng không nên dễ dàng tin những gì Tiêu Chính Văn nói.

 

“Tiêu Chính Văn! Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

 

Lúc này, Bạch Chiến Sinh không chịu nổi nữa, gầm lớn vang vọng khắp Hoa Quốc.

 

Tiếng gầm vừa dứt, các thế gia nhà họ Khổng, nhà họ Ngụy và nhà họ Lương cũng đều hỏi thăm Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng nửa tiếng sau, giọng nói lãnh đạm của Tiêu Chính Văn mới vang lên khắp bầu trời: “Các người chỉ cần làm đúng như những gì đã hứa thôi!”

 

“Lẽ nào các người muốn hưởng lợi mà không muốn cống hiến? Chính các người từng nói muốn bảo vệ Hoa Quốc, bây giờ chính là lúc để các người đóng góp cho người dân Hoa Quốc đấy!”

 

“Nuôi binh ngàn năm dùng một giờ, lẽ nào các người không muốn gánh vác chút trách nhiệm này sao?”

Nghe vậy, không chỉ Bạch Chiến Sinh tức giận mà ngay cả đám đệ tử của nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy cũng vô cùng tức giận.
 
Chương 3259


Nhưng vấn đề là mỗi câu nói của Tiêu Chính Văn đều có lý, hơn nữa, còn để người dân cả nước đều nghe thấy. Nếu bây giờ bọn họ phản bác thì mục đích thật sự sẽ bị vạch trần.

 

Lúc này, người dân Hoa Quốc đồng loạt giơ ngón cái tán thành.

 

“Không hổ danh là anh Tiêu! Chẳng trách lúc đó anh ta lại dễ dàng đồng ý với tên khốn Bạch Chiến sinh như vậy!”, Lãnh Hàn Băng cười nói.

 

Chỉ riêng thủ đoạn này cũng đủ để khiến Lãnh Hàn Băng học hỏi cả đời.

 

Lúc này, trên bầu trời đột nhiên nổ ra sấm sét, trên trời xuất hiện dị tượng, gần như cả bầu trời Hoa Quốc đều bị ánh sáng nhuộm thành màu đỏ như máu.

 

Bầu trời đỏ rực giống như một cái lỗ khổng hồ từ từ hạ xuống, như muốn bao phủ toàn bộ Hoa Quốc.

“Chết tiệt! Không chỉ có một mình Pháp Thiên, ngay cả người từ Mỹ Lục cũng trở lại rồi!”, Bạch Chiến Sinh nhìn lên bầu trời và kinh ngạc nói.

 

Quả nhiên, một bóng hình cao lớn hiện ra từ trong ánh sáng đỏ, nhìn thấy bóng dáng này, Khổng Vạn Thắng gần như ngất đi vì sợ hãi.

 

Đó là hầu tước Đồ Thiên, người còn đáng sợ hơn cả Pháp Thiên.

 

Sau khi Lục Tiểu Thiến chết, người này mới trở lại từ vùng ngoài lãnh thổ, ông ta luôn trấn thủ ở Mỹ Lục, sao bây giờ lại trở lại Hoa Quốc?

 

Nhìn hai bóng người cao lớn trên bầu trời, các môn phái võ tông đều rơi vào tuyệt vọng sâu sắc.

 

Khí tức của hai người họ quá đáng sợ, thậm chí cảm giác áp chế còn khiến mọi người cảm thấy khó thở.

 

Trời đất một phương dường như cũng không thể chịu được uy lực này, bắt đầu rung chuyển. Cả thế giới đều đổ dồn sự chú ý về phía Hoa Quốc.

 

Ngay cả nhiều cường giả Âu Lục cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của việc này.

 

Đồ Thiên và Pháp Thiên đồng thời xuất hiện trên bầu trời Hoa Quốc lúc này, cho thấy huyết tộc đang muốn tiêu diệt võ tông Hoa Quốc.

 

Lúc này, ngay cả cao thủ Âu Lục cũng trở nên nghiêm nghị, hoàn toàn không có suy nghĩ xem trò vui.

 

Nếu Âu lục bị tấn công theo cách tương tự, liệu có chống đỡ nổi không? Câu trả lời là không!

 

“Ầm!”

 

Một tia sét tím đánh xuống, tất cả đám người võ tông đều khiếp sợ, thậm chí màng nhĩ của nhiều người còn bị xuyên thủng!

 

Một số đệ tử võ tông có thực lực yếu đã chết ngay tại chỗ.

 

Khổng Vạn Thắng – tộc trưởng ở giới thế tục của nhà họ Khổng đang trốn trong tông đường, cũng phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt nhìn hai người trên không trung.

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu cho rằng giết được Lục Tiểu Thiến và mấy tên vô dụng kia thì có thể tùy ý thao túng huyết tộc chúng tôi sao? E là cậu tính toán sai rồi!”

 

Giọng nói kinh thiên động địa phát ra từ phía hai bóng người cao lớn, không ngừng chấn động núi sông Hoa Quốc.

 

“Cậu thật sự cho rằng chúng tôi không biết cậu phái người tàn sát huyết tộc chúng tôi sao? Nếu đã vậy, cậu hãy chuẩn bị gánh chịu hậu quả đi!”

 

Lúc này, giọng nói của hầu tước Pháp Thiên vô cùng lạnh lùng, sát khí nghiêm nghị tỏa ra khắp Hoa Quốc.

 

Ông ta vừa nói xong, các chưởng giáo của năm đại danh sơn cũng lần lượt đứng lên, nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, cậu chọc giận huyết tộc, không thể làm gì được nữa rồi. Bây giờ, cậu bảo chúng tôi tự bảo vệ mình thế nào đây?”
 
Chương 3260


“Cậu đừng tưởng chúng tôi xong đời thì cậu có thể thu lợi, nói cho cậu biết, chỉ cần chúng tôi bị giết thì người xui xẻo tiếp theo sẽ là người dân của Hoa Quốc!”

 

Sắc mặt Bạch Chiến Sinh cũng tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nếu vùng ngoài lãnh thổ không phái người tới thì ai có thể ngăn cản hai vị hầu tước này đây!

 

Hai người họ đều là cao thủ Nhân Vương cấp sáu, đúng là Tiêu Chính Văn đánh bại được Tư Mã Minh Húc, nhưng đó là một chọi một.

 

Nếu hai bị hầu tước hợp lực với nhau, Tiêu Chính Văn làm sao có thể thắng được?

 

Đối với ông ta, Hoa Quốc máu chảy thành sông cũng chẳng sao, nhưng ai dám bảo đảm rằng huyết tộc sẽ không tìm kiếm di tích Long Tộc và năm trái tim rồng nằm rải rác khắp sông núi Hoa Quốc?

 

“Các người thật sự cho rằng mình có giá trị lợi dụng sao? Các người đề cao bản thân mình quá rồi! Lần này chỉ là một bài học cho các người mà thôi!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói xong, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên dâng lên. Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, đạp trên không trung, đối mặt với hai vị hầu trước Pháp Thiên và Đồ Thiên, chế nhạo: “Các người cho rằng tôi chỉ muốn giết vài tên tiểu tốt sao?”

 

“Không! Các người sai rồi. Theo tôi biết, hai người các ông có lẽ là hầu tước huyết tộc có lực chiến mạnh nhất trong giới thế tục nhỉ? Nếu đã vậy, hai người các ông cũng phải chết!”

 

Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, Tiêu Chính Văn thật sự muốn giết hai vị hầu tước sao?

 

Tiêu Chính Văn điên rồi!

 

Cho dù có thể thắng, nhưng đó chỉ là trong tình huống một chọi một. Còn bây giờ có tận hai vị cao thủ Nhân Vương cấp sáu, Tiêu Chính Văn giết nổi sao?

 

“Thật nực cười!”, Khổng Vạn Thắng nói với vẻ chế nhạo.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn có năng lực đến đâu thì cũng không thể lấy một chọi hai. Hơn nữa, thực lực của Pháp Thiên và Đồ Thiên vô cùng mạnh, cho dù là cùng cấp bậc thì bọn họ cũng là người đứng đầu.

 

“Dựa vào cậu sao? Cậu thật ngông cuồng! Cậu có biết hai người họ là mãnh tướng của huyết tộc không? Ngay cả cao thủ Nhân Vương cấp sáu trong Đế Vương Các như tôi cũng chưa chắc có thể lấy một chọi hai!”

 

“Một con ếch ngồi đáy giếng, lớn lên trong giới thế tục mà cũng dám thách thức hai người họ? Ai cho cậu dũng khí đấy hả?”

 

Bạch Chiến Sinh giận đến mức mặt mày tái xanh, ông ta thật sự muốn xé nát Tiêu Chính Văn thành nghìn mảnh.

 

So với cao thủ Nhân Vương cấp sau trong thế hệ trẻ giống Tư Mã Minh Húc, Pháp Thiên và Đồ Thiên đã ở cảnh giới này hơn một trăm năm rồi.

 

Dù xét về kinh nghiệm hay cách chiến đấu thì còn lâu thế hệ trẻ như Tư Mã Minh Húc mới có thể so sánh được.

 

Cho dù là so với người cùng cấp bậc, muốn giết hai người họ cũng khó hơn lên trời.

 

Bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ có thực lực Nhân Vương cấp năm, sao có thể là đối thủ của hai người họ?

 

Hơn nữa nếu hai người họ cũng giống mấy vị hầu tước quay về với Lục Tiểu Thiến thì chẳng phải đã chết ở ngoài lãnh thổ lâu rồi sao?

“Tiêu Chính văn, cậu nghĩ rằng mình là chiến thần bất bại thật sao?” Lúc này Pháp Thiên cười nhạo, trầm giọng nói.

Mọi người các phái trong võ tông nghe thế không khỏi nở nụ cười chế giễu.

Chiến thần bất bại?

Đó chỉ tồn tại trong thần thoại, trong thực tế nào có chiến thần bất bại?
Trong lịch sử có rất nhiều ngôi sao mới có tài năng như Tiêu Chính văn, nhưng kết quả cuối cùng của họ thế nào?
 
Chương 3261


Trên thế giới này còn có người thật sự xem mình thành sự tồn tại như thần thoại, đúng là nực cười.

 

“Hừ, chiến thần bất bại? Ngay cả Bạch Khởi cũng không dám nói lớn lối như thế, núi này cao có núi cao hơn, Tiêu Chính Văn vẫn còn quá trẻ, không hiểu được đang đợi cậu ta ở phía trước là gì”.

 

Bạch Chiến Sinh cười khẩy, lạnh nhạt nhìn Tiêu Chính Văn đang kiêu ngạo đứng trong không trung.

 

Dù là bản thân Bạch Chiến Sinh từng gặp rất nhiều người mới trong thế hệ trẻ, chỉ xét riêng về thành tựu, bất kỳ ai trong số họ cũng không thua kém Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng kết quả thế nào?

Có một ai không phải bị các thế lực lớn đánh cho không ngẩng đầu lên nổi, cuối cùng đều biến mất, biến thành một hạt cát trong dòng lịch sử.

 

“Có phải chiến thần bất bại hay không không quan trọng, giết các ông không cần chiến thần bất bại gì đó”, Tiêu Chính Văn đáp lại.

 

“Bọn tôi biết cậu rất thành thạo về trận pháp không gian, thậm chí cậu đã có thể biến ra rồng thật bằng trận pháp, quả thật nên gọi là người đầu tiên từ xưa đến nay”.

 

“Mặc dù hai người bọn tôi cũng rất xem trọng cậu, thậm chí có thể nói là không đến lúc bất đắc dĩ bọn tôi cũng không muốn đối đầu với cậu”.

 

“Nhưng cậu không nên năm lần bảy lượt khiêu khích giới hạn của huyết tộc”.

 

Sau khi Pháp Thiên tức giận hét lên một tiếng, một luồng sương màu đỏ che phủ cả bầu trời phía Tây Bắc.

 

Trong màn sương đó vang lên từng tiếng gào thét, chém giết, không khí cũng tràn ngập khí tức mùi máu tanh.

 

Phía sau hầu tước Đồ Thiên, từng luồng ánh sáng màu đỏ máu bỗng dâng trào lên, che phủ cả màn trời phía Tây Nam, lúc này ông ta như thể đã hợp thành một thể với vùng trời đất này.

 

“Chỉ dựa vào một mình cậu mà còn muốn giết hai người bọn tôi, cũng xem trọng bản thân mình quá đấy nhỉ? Cậu nghĩ trong huyết tộc không ai có thể làm gì được cậu sao?”

 

Nói rồi hầu tước Pháp Thiên giơ tay lên, một luồng máu bắn ra.

 

Trong màn sương sau lưng ông ta lập tức biến thành hàng ngàn mũi tên màu đỏ, dày đặc như mưa phùn, đồng loạt bắn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Hàng ngàn mũi tên màu đỏ tạo thành một cơn lũ không gì có thể ngăn được xuyên qua không khí.

 

Đám người Bạch Chiến Sinh quan sát trận chiến ở bên dưới trợn to mắt kinh ngạc nhìn đòn tấn công tuyệt thế này cũng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

 

Số mũi tên màu đỏ đó đều ẩn giấu huyền cơ bên trong, chỉ cần bị bắn trúng chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, chết vô cùng thảm thiết.

 

Dù là một trăm, một ngàn mũi tên cũng khó là tránh được, huống gì là hàng chục ngàn?

 

Có thể nói ngay cả cao thủ Nhân Vương cấp bảy cũng chỉ có năm mươi phần trăm nắm chắc phần thắng khi đối mặt với đòn tấn công này.

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn vô số mũi tên lao đến, lúc này gương mặt anh lộ ra vẻ trầm ngâm.

Ngay lúc mũi tên gần như chạm vào quần áo Tiêu Chính Văn, anh bỗng giơ tay lên vẽ ra một màn sáng màu vàng.
 
Chương 3262


Ánh sáng màu vàng đó xuyên qua đất trời chắn ngay trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Vô số mũi tên đó đều bị hút vào trong ánh sáng vàng rồi biến mất.

 

Mọi người bên dưới thấy thế cũng không khỏi ớn lạnh, mặc dù trận pháp không gian bắt nguồn từ Hoa Sơn, nhưng ngay cả người xuất sắc nhất trong Hoa Sơn cũng không dám cứng rắn đỡ một đòn tấn công có tính hủy diệt bằng trận pháp không gian như Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ như thế thôi, bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn đang ở thế phòng thủ, nhưng muốn giết được hai người Pháp Thiên và Đồ Thiên quả thật là rất khó.

 

Một tiếng rồng gầm vang lên khắp đất trời, một con rồng lớn màu vàng được Tiêu Chính Văn biến ra.

 

Lúc này ngay cả bầu trời cũng hơi không chịu được khí thế ngút trời này, bầu trời dường như bị xé nát rung chuyển một hồi, một góc của bầu trời bị xé toạc ra.

 

Cơ thể con rồng vàng lướt qua chặn lại vô số mũi tên đó.

 

“Pháp Thiên, xem ra đã lâu rồi ông chưa ra tay đánh ai, thế mà lại bị một tên Nhân Vương cấp năm đánh lại như thế”.

 

Đồ Thiên sầm mặt tiến đến trước một bước.

 

Khí tức kinh người bỗng dâng trào lần nữa, áo khoác cực lớn tạo ra tiếng động mạnh trong không khí như thể một Huyết Ma giáng trần khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa kính sợ.

 

“Đã nghe nói sức chiến đấu của cậu khá mạnh, trước giờ tôi đều muốn xin chỉ bảo, hôm nay giữa cậu và tôi chỉ có thể có một người sống sót rời khỏi đây”.

 

Vừa dứt lời, Đồ Thiên bỗng vung ra một cú đấm đủ để chấn động vũ trụ.

 

Đòn tấn công này thậm chí chia cắt bầu trời thành hai nửa, đám mây vô tận biến thành vô số tia sáng đánh về phía Tiêu Chính Văn.

 

Không quá lời khi nói rằng uy lực đòn tấn công này của ông ta đủ để địch lại với hàng trăm quả bom hạt nhân cỡ lớn.

 

Chỉ riêng luồng khí của cú đấm này đã có thể chia nước trong Hoàng Hà thành hai.

 

Sức mạnh này đáng sợ như thế nào?

 

Lúc này người nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy đều thốt lên một tiếng kinh ngạc.

 

Thảo nào huyết tộc lại điên cuồng như thế, với sức chiến đấu của hai người họ cũng đủ để xóa sạch Hoa Quốc.

 

Thấy đối phương đã tung ra đòn tấn công, Tiêu Chính Văn cũng vung ra một cú đánh về phía Đồ Thiên.

 

Một tiếng động cực lớn kinh thiên động địa vang lên, không trung bỗng nổ tung thành ánh sáng trắng chói mắt.

 

Đồ Thiên bị sóng khí đánh lùi về sau ba bước, Tiêu Chính Văn cũng lùi một bước về phía sau.

 

Nhưng cuối cùng hai người vẫn hòa nhau.

 

“Xem ra ông cũng đã lâu chưa giết người rồi. Huyết quyền vô địch của ông cũng phải chịu thua”, nói rồi cả người Pháp Thiên bỗng biến mất.

 

Ngay sau đó một trận cơn sóng gợn lên trong hư không, cơ thể Pháp Thiên đã xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Chính Văn, sau đó một cú đấm có uy lực ngút trời đấm thẳng vào ngực Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, cơ thể xoẹt qua lập tức xuất hiện phía sau Pháp Thiên, sau đó giơ một bàn tay lên đánh vào sau lưng Pháp Thiên.
 
Chương 3263


Ngay lúc này phía sau Pháp Thiên bỗng xuất hiện một màn sáng màu bạc như một chiếc gương chắn ngay trước người Tiêu Chính Văn.

 

Uy lực cú đấm đó của Tiêu Chính Văn cũng bị chiếc gương phía sau Pháp Thiên hút vào trong, như thể cát đổ vào biển, biến mất không thấy tung tích.

“Thế nào? Cậu tưởng chỉ có cậu biết trận pháp không gian sao? Cậu vẫn còn quá trẻ”.

 

Pháp Thiên quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, gương mặt không hề có vẻ gì là hoảng hốt.

 

Ngay sau đó một luồng sáng màu đỏ đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

“Ầm!”

 

Sau khi tiếng động lớn vang lên, luồng sáng đó va chạm với con rồng màu vàng, Pháp Thiên cũng nhân lúc này kéo giãn khoảng cách với Tiêu Chính Văn.

 

Đỡ được đòn tấn công của Pháp Thiên, Tiêu Chính Văn cũng lùi về sau một bước, phải nói là sức chiến đấu của hai người vượt xa Tư Mã Minh Húc.

 

So với hai người, Tư Mã Minh Húc hệt như một đứa trẻ ba tuổi.

 

Nhìn bầu trời xuất hiện một vết nứt cực rõ, lúc này Bạch Chiến Sinh cũng ngây người.

 

Rõ ràng là sau đòn tấn công vừa rồi của Tiêu Chính Văn và Pháp Thiên thì mới để lại vết nứt này.

 

“Không ngờ tên Tiêu Chính Văn này lại có bản lĩnh như thế”, Bạch Chiến Sinh nghiến răng, ước gì có ngay sau đó Tiêu Chính Văn sẽ bị Pháp Thiên và Đồ Thiên chém thành đống thịt nhão.

 

Lúc này trong một sơn động ở Thương Sơn Nhĩ Hải, Sáng Thế Hạo Thiên chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía tỉnh Nam nói: “E là Tiêu Chính Văn đã gặp phải đối thủ mạnh nhất rồi”.

 

Tiêu Long quay đầu lại nhìn Hạo Thiên nói: “Sáng Thế, Tiêu Chính Văn nó…”

 

“Cứ đợi đi”, nói rồi Sáng Thế Hạo Thiên nhắm mắt lại.

 

Lúc này khí tức của Pháp Thiên và Đồ Thiên lại dâng lên, chia ra làm hai bên lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Thời gian làm nóng người đã hết, đã đến lúc phân thắng bại rồi”.

 

Lúc này không gian quanh người Tiêu Chính Văn đều bị hai luồng khí tức đáng sợ chèn ép đến mức phát ra từng tiếng nứt vỡ như nổ tung.

 

Chỉ thoáng chốc, bầu trời ngập tràn sắc đỏ như máu, ngay cả bầu trời cũng đỏ như muốn nhỏ ra máu, cả thú trên núi cũng bị khí tức đáng sợ này làm cho hoảng sợ nằm rạp xuống, run cầm cập.

 

Lúc này rất nhiều ánh mắt đều đồng loạt nhìn về hướng tỉnh Nam, ngay cả cường giả ngoài lãnh thổ quay về trong Âu Lục cũng chú ý đến động tĩnh ở Hoa Quốc.
 
Chương 3264


“Đây quả là trận đánh của thần tiên”.

 

“Còn không phải à, cuối cùng lần này cũng nhìn thấy thần tiên thật sự rồi”.

 

“Haizz, mong là vua Bắc Lương có thể thắng trận chiến này, nếu không, người bình thường sẽ gặp đại nạn”.

 

Hiện tượng thiên nhiên ngay lúc này cực kỳ đáng sợ, ngập trời là những đám mây màu đỏ như thể thú dữ có thể há miệng và có thể nuốt chửng mọi thứ bất cứ lúc nào.

 

Lúc này Pháp Thiên và Đồ Thiên kiêu ngạo đứng đó, trong tay hai người lần lượt xuất hiện thêm một thanh kiếm màu đỏ máu và một con dao đồ tể.

 

Pháp Thiên hừ một tiếng, sau đó vung kiếm lên, chỉ cần là những nơi kiếm khí quét qua thì ngay cả núi cao cũng bị chém thành đất bằng.

 

Trên mép kiếm màu đỏ đó chứa sức mạnh bí ẩn, cho dù là không khí hay vạn vật trên thế gian đều lập tức tan vỡ khi tiếp xúc.

 

Sức mạnh này quá là đáng sợ, thậm chí trời đất và núi sông này cũng sắp không chịu được.

 

Kiếm khí vừa đánh ra, cơ thể Pháp Thiên cũng động đậy theo, vung thanh kiếm màu đỏ trong tay lên như thể đang đuổi theo sao trăng, uy thế không gì có thể cản được.

 

“Đây mới là thực lực mà Nhân Vương cấp sáu nên có, dù Tiêu Chính Văn có tố chất hơn người thì cuối cùng kiến thức cũng quá nông cạn. Tôi muốn xem cậu đỡ một đòn này thế nào”, Bạch Chiến Sinh chắp hai tay sau lưng, cười nhạo nói.

 

Tiêu Chính Văn cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của đòn tấn công này, thậm chí trong kiếm khí của Pháp Thiên còn chứa một uy lực khó mà đoán được.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng không nương tay, một điểm sáng màu bạc sáng rực lên trong bàn tay anh, con dao quân đội năm cạnh xuất hiện trong tay anh.

 

Cùng lúc vung con dao quân đội năm cạnh ra, cơ thể Tiêu Chính Văn cũng động đậy theo, cứ như lá vàng rơi trong cơn gió mùa thu, tùy ý nhảy múa trong khí tức hỗn loạn.

 

Khí lực cuồn cuộn đang dâng trào trong không trung, còn Tiêu Chính Văn lại như một chiếc thuyền cô độc giữa đại dương mênh mông, mỗi lần đều có thể đi xuyên qua trong sự hỗn loạn của khí lực.

 

“Hả?”, thấy thế Pháp Thiên không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

 

Ông ta cũng đã sống mấy trăm năm, có dạng đối thủ nào mà ông ta chưa từng gặp đâu, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải đối thủ khó đối phó như Tiêu Chính Văn.

 

Thấy chỉ thoáng chốc Tiêu Chính Văn đã kéo giãn khoảng cách với Pháp Thiên, Pháp Thiên lần nữa cầm chặt kiếm, sau đó lao lên.

 

Ngay sau đó, một thanh kiếm cực lớn màu đỏ chém ngang trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn thanh kiếm lớn màu đỏ đó, cả người hơi nghiêng sang một bên vừa lúc dán sát vào thân kiếm, xuyên qua từ trong khe hở.

 

“Hừ, cậu đi đâu!”
 
Chương 3265


Pháp Thiên hừ một tiếng, sau đó vung tay lên chém thêm một kiếm.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn đã bị ép vào đường cùng, lại không có đường lui.

 

Thấy thanh kiếm lại chém ngang về phía mình, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, sau đó giơ một tay lên, con dao quân đội năm cạnh lại bay ra.

 

“Chàng trai, tôi cũng đang đợi chiêu này của cậu đây”.

 

Ánh mắt Đồ Thiên lóe lên, sau đó con dao dài trong tay vung lên, chém vào đỉnh đầu Tiêu Chính Văn với góc cực kỳ hiểm hóc.

 

“Keng!”

 

Ngay khi con dao dài Trích Huyết sắp đánh vào đỉnh đầu Tiêu Chính Văn bỗng có một luồng ánh sáng đỏ lóe lên trước ngực Tiêu Chính Văn, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ bay ra, đỡ lấy đòn tấn công của Pháp Thiên.

 

Tiêu Chính Văn cũng theo đó liên tiếp lùi về sau mười mấy bước, mượn thế để kéo dài khoảng cách với Pháp Thiên.

 

Pháp Thiên để thanh kiếm dài màu đỏ sau lưng, kiêu ngạo đứng giữa không trung, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Con dao dài Trích Huyết của Đồ Thiên có đao pháp rất tuyệt diệu, không chỉ cực kỳ hung mãnh mà còn huyền bí, chỉ một chiêu đã khiến Tiêu Chính Văn rơi vào thế yếu.

 

Hai người bắt tay lại đánh thì dù là cao thủ Nhân Vương cấp bảy cũng phải chịu thua, huống gì là Tiêu Chính Văn?

 

“Dù sức chiến đấu của cậu đáng kinh ngạc đến đâu thì có thể làm được gì? Bây giờ cậu còn có mấy phần thắng? Không có trận pháp không gian, cậu nghĩ mình có thể nói đến việc chiếm hời trước mặt bọn tôi à?”

 

Thật ra họ vẫn luôn âm thầm điều tra Tiêu Chính Văn, điều khiến họ kiêng dè nhất thật ra là trận pháp không gian của Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng cho dù trận pháp không gian có tuyệt diệu đến mức nào, cuối cùng cũng chỉ là một loại trận pháp phòng vệ mà thôi.

 

Chỉ cần hai bên ra tay đánh nhau, uy lực của trận pháp không gian có thể bị tiêu hao.

 

Vậy thì sau đó sẽ giao đấu về kinh nghiệm chiến đấu và kỹ thuật chiến đấu, tuổi của hai người họ đã thêm một con số không phía sau, lớn gấp mấy lần Tiêu Chính Văn.

 

Hơn nữa ở ngoài lãnh thổ ngày nào cũng đều lớn lên trong các chiến trường anh chết tôi sống, họ sẽ thua Tiêu Chính Văn về mặt này sao?

 

Hơn nữa lúc ở ngoài lãnh thổ, hai người họ gần như là sự tồn tại tương đương với vô địch, dù là trụ cột trung lưu trong các thế lực lớn cũng phải lùi bước khi gặp hai người.

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, khẽ gật đầu nói: “Xem ra các ông vẫn rất có lòng, nhưng có thể phải khiến các ông thất vọng rồi”.

 

Vừa dứt lời một tiếng rồng gầm vang vọng khắp đất trời.

 

Ba con rồng lớn lần lượt xuất hiện hai bên Tiêu Chính Văn, một con rồng vàng bay lên trên rồi lại lao xuống.

 

Ngẩng đầu lên nhìn con rồng vàng đang lao về phía mình, Pháp Thiên cười khẩy nói: “Chút kỹ xảo đơn giản này đã dùng một lần thì mất hiệu quả rồi”.

“Cậu nghĩ bọn tôi giống mấy kẻ vô dụng trước đây cậu gặp sao? Cậu ngây thơ quá đấy.”

Cùng lúc đó Chu Chấn Long đứng ở Long Kinh xa xôi nhíu chặt mày.

“Mặc dù rất khó để đoán được sức chiến đáu của Tiêu Chính Văn, nhưng đòn tấn công này lại không phải đánh trúng đám người Pháp Thiên.

Dù sao họ cũng đã trải qua biết bao trận chiến, hơn nữa mỗi trận đều là đại chiến sinh tử.”

“Tuyệt đối không phải là người mà đóa hoa trưởng thành trong nhà kính như Tư Mã Minh Húc có thể so sánh.”
 
Chương 3266


Đối với cao thủ, chiêu thức giống nhau, đã sử dụng một lần thì đã mất đi tác dụng, nhất là những cao thủ như Pháp Thiên và Đồ Thiên.

 

Mà dù con rồng Tiêu Chính Văn biến ra có lợi hại thế nào cũng không phải là rồng thật.

 

“Chúng ta ra tay giúp không?”, Lý Chính Đạo quay sang nhìn Chu Chấn Long nói.

 

Mặc dù sức chiến đấu của hai người chưa chắc đã cao hơn Pháp Thiên và Đồ Thiên, nhưng thế lực đằng sau họ lại đủ để uy hiếp được hai người kia.

 

Nếu nhà họ Lý và nhà họ Chu cùng ra mặt bảo vệ Tiêu Chính Văn thì ngay cả lãnh đạo cấp cao của huyết tộc cũng phải suy xét lại, Pháp Thiên và Đồ Thiên càng không dám tự ý quyết định trở mặt với nhà họ Lý và nhà họ Chu.

 

“Không, nếu chúng ta xuất hiện, mặc dù bên phía huyết tộc sẽ nể mặt, nhưng chắc chắn sẽ đưa ra các điều kiện khắc nghiệt với hai nhà chúng ta, đến lúc đó tôi và ông biết giải thích thế nào với gia tộc?”

 

“Dù ông là thế tử nhưng dù sao cũng không phải là gia chủ. Địa vị của huyết tộc khá đặc biệt, bây giờ lại là thời điểm vô cùng nhạy cảm, tôi và ông tốt nhất đừng nên ra mặt thì hơn”.

 

“Hơn nữa, không chỉ có chúng ta để tâm đến chuyện này, tôi chắc một lát nữa sẽ có người đứng ra mà thôi”.

 

Chu Chấn Long trầm ngâm hồi lâu mới trầm giọng nói.

 

Chỉ là Chu Chấn Long vẫn chưa nói hết nửa câu sau, đó là Tiêu Chính Văn bắt buộc phải giết chết hai người kia trong trận chiến này, nếu không thứ đang đợi Tiêu Chính Văn trong tương lai chính là vô vàn rối rắc.

 

Nhìn thấy sức chiến đấu cực hạn của Tiêu Chính Văn, dĩ nhiên các thế lực lớn sẽ bóp nắn Tiêu Chính Văn trong lòng bàn tay, đến lúc đó Tiêu Chính Văn nào còn đường sống nữa?

 

Chỉ có khi tiềm lực của một mình vô hạn mới có cơ hội vô hạn.

 

Có thể nói lúc này một mình Tiêu Chính Văn vừa đấu trí vừa đấu dũng với các thế lực lớn, thế nên anh không thể thất bại, lý trí không thể xuất hiện hai từ thất bại, nếu không nhỡ đi sai một bước thì sẽ không còn cách cứu vãn.

 

“Tiêu Chính Văn, đỡ một kiếm của tôi đi”.

 

Pháp Thiên nói rồi, thanh kiếm dài màu đỏ trong tay lại chém ra một nhát.

 

Lúc này khắp cả trời đất đều đổi màu, hư không cũng đang rung chuyển.

 

Tiêu Chính Văn tiện tay đâm một giáo ra, va chạm với thanh kiếm dài màu đỏ của Pháp Thiên.

 

Sóng khí cực mạnh khiến Tiêu Chính Văn phải lùi về sau mấy bước, còn Pháp Thiên lại không hề động đậy.

 

“Tiêu Chính Văn, xem ra chẳng qua cậu cũng chỉ có thế”, Pháp Thiên cười nhạo, không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.

 

“Chỉ dựa vào cậu mà cũng dám xem thường huyết tộc tôi sao? Cậu còn quá trẻ, tự cho rằng đánh chém chết mấy người đồng trang lứa là cậu có thể vô địch khắp thiên hạ sao? Đúng là ngây thơ! Hôm nay bọn tôi sẽ lấy máu của cậu tế thanh kiếm trong tay tôi”.

 

Nói rồi mái tóc dài của Pháp Thiên tung bay, vầng sáng màu đỏ trong tay lập tức lao đến.
 
Chương 3267


 

“Bùm!”

 

Vô số sấm chớp đỏ rực giáng xuống một cách mạnh mẽ, uy thế áp đảo khắp nơi, không gian giữa trời và đất dường như bị biến dạng bởi sức mạnh ngút trời này!

 

Giờ phút này, hầu tước Pháp Thiên như một sát thần giáng thế, mỗi cú đánh lại càng vô song!

 

Sức mạnh khủng khiếp đó như thủy triều tấn công Tiêu Chính Văn hết đợt này tới đợt khác!

 

Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng bị chấn động bay xa hơn trăm mét khi chống đỡ đòn của hầu tước Pháp Thiên!

 

Lúc này, hầu tước Đồ Thiên đứng ngạo nghễ, cầm sẵn con dao trong tay, đứng đợi ở phía sau Tiêu Chính Văn từ lâu!

 

Ngay cả không khí xung quanh Tiêu Chính Văn như bị rút sạch, khoảng không xung quan anh mấy mét đều bị sụp đổ!

 

“Chẳng lẽ trình độ của cậu chỉ có thế thôi sao? Hãy để tôi xem năng lực thực sự của cậu như thế nào đi!”, Pháp Thiên hừ một tiếng, thanh kiếm đỏ rực trên tay nhanh như chớp, chém về phía Tiêu Chính Văn lần nữa!

 

Ánh sáng lạnh lẽo màu máu để lại từng cảnh tượng tàn khốc, nhanh đến nỗi khiến người khác không kịp nhìn!

 

Thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ lại lần nữa va chạm vào thanh kiếm màu máu của Pháp Thiên, khoảng hư không xung quanh còn xuất hiện những vết nứt!

 

Trong khi đó, mặt đất bên dưới cũng bị nứt thành một khe rãnh dài chục dặm, có độ sâu mấy mét!

 

Sức phá hoại kinh khủng này đã vượt xa bom nguyên tử!

 

“Không có sự bảo vệ của trận pháp không gian, cậu thật sự quá yếu đấy! Không ngờ, đám người Lục Tiểu Thiến lại chết trong tay cậu, Tư Mã Minh Húc thân là người xuất sắc trong thế hệ trẻ lại có thể bị cậu ép chết!”

 

“Xem ra bọn họ cũng chỉ có thế”.

 

Vào lúc này, cả người Tiêu Chính Văn bị đã bị bao vây bởi hai đám mây đỏ như máu, dường như chỉ có sức chống đỡ, mà không có sức đánh trả!

 

Ngay sau đó, Đồ Thiên cũng giơ dao ra chém!

 

Trên bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy vô số ánh kiếm, từng tiếng nổ liên tiếp vang lên khắp bốn phía!

 

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tiêu Chính Văn đã đánh với Đồ Thiên hơn trăm chiêu!

 

“Để tôi xem cậu còn có thể chống đỡ được bao lâu!”

 

Đồ Thiên càng đánh càng hăng, đường kiếm lợi hại đến mức như thể một đòn tiếp theo sẽ giết chết Tiêu Chính Văn!

 

Nhưng cho dù đường kiếm của ông ta có lợi hại đến đâu, ra đòn nhanh đến cỡ nào, thì vẫn cách xa Tiêu Chính Văn khoảng nửa tấc, hoàn toàn không thể làm Tiêu Chính Văn bị thương!

 

“Haiz… E rằng Tiêu Chính Văn sẽ thua, ngay từ đầu, cậu ta không nên khiêu chiến hai hầu tước của huyết tộc! Bây giờ, ngay cả chúng ta cũng phải chết chung với cậu ta!”

 

Khổng Vạn Thắng không cam lòng nổi giận mắng.

 

Sự việc đã đến nước này, chỉ cần Đồ Thiên và Pháp Thiên giết được Tiêu Chính Văn, thì hai người họ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội để Hoa Quốc máu chảy thành sông!

 

Đến lúc đó, nhà họ Khổng bọn họ cũng chắc chắn sẽ bị liên lụy!

Còn về đám thường dân của Hoa Quốc chắc chắn sẽ khó thoát được kiếp nạn này!
 
Chương 3268


“Bây giờ các người còn tin Tiêu Chính Văn có thể bảo vệ các người nữa không? Nếu không phải cậu ta chọc giận huyết tộc, thì các người sẽ không rơi vào tai họa ngập đầu này!”

 

Giọng của Khổng Vạn Thắng vang dội cả toàn bộ Hoa Quốc!

 

“Hừ, tất cả những tai họa này đều do một mình Tiêu Chính Văn gây ra, bây giờ không những chúng ta bị liên lụy, mà những người bình thường như các người cũng sẽ bị cậu ta hại đến nhà tan cửa nát!”

 

“Bây giờ, các người nói cho tôi biết, ai mới thật sự là sao chổi!”

 

Ngụy Nguyên Cát trợn mắt tức giận đến nỗi khóe mắt sắp nứt ra!

Mới vừa rồi, Ngụy Nguyên Cát đã thử liên lạc với nhà họ Ngụy ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng đáng tiếc, liên lạc trong vòng trăm dặm đã hoàn toàn bị cắt đứt!

 

Nói cách khác, thế giới bên này đã hoàn toàn mất liên lạc với giới bên ngoài cho dù là Bạch Chiến Sinh cũng không thể mời cao thủ của vùng ngoài lãnh thổ can thiệp vào chuyện này nữa!

 

Đáng lẽ ra lần trước, cao thủ của cảnh giới Nhân Hoàng ra mặt, đã dập tắt được sóng gió, mọi người đều có thể sống yên ổn, nhưng Tiêu Chính Văn lại cứ tiếp tục gây sự, lần này đã hoàn toàn chọc giận huyết tộc!

 

“Hừ, theo tôi thấy, thằng Tiêu Chính Văn này thật sự chết không đáng tiếc! Cậu ta đang muốn kéo hết hàng tỷ người của Hoa Quốc chôn theo cậu ta! Người này thật quá hiểm độc!”

 

Khổng Vạn Thắng chỉ vào Tiêu Chính Văn nổi giận mắng.

 

Cho dù cậu có sức chiến đấu đáng sợ, có kỹ năng tuyệt vời, nhưng cậu vẫn cần đánh giá lại trọng lượng của mình.

 

Chỉ với cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà công khai khiêu chiến với cao thủ Nhân Vương cấp sáu, còn khiêu chiến cùng lúc hai người, làm như vậy không phải đang tự chuốc khổ vào thân sao?

 

Hơn nữa, cũng không ai làm ngược đời như Tiêu Chính Văn!

 

“Haiz! Tiêu Chính Văn chắc sẽ chết trong vòng trăm đòn dưới tay của hai người họ thôi!”, Bạch Chiến Sinh thở dài một hơi, lại nhìn thoáng qua những người của nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy.

 

Vào lúc này, mặc dù trong lòng ông ta muốn dẫn theo mọi người rời khỏi đây, nhưng cho đến lúc nãy ông ta mới phát hiện ra, trời đất bên này đã bị ai đó bày ra đại trận, ngay cả một con ruồi cũng không bay ra ngoài được!

 

“Nếu không phải do cậu tự đánh giá mình quá cao, những người này sẽ không chết vì cậu, cho dù chết, cậu cũng khó đòi lại công lý! Cậu và người nhà của cậu, đừng ai hòng sống sót!”

 

Bạch Chiến Sinh nghiến răng tức giận mắng với giọng lạnh lùng.

 

Tai họa do Tiêu Chính Văn gây ra, đã hủy diệt mấy thế lực của một số thế gia lớn trong thế tục, chắc chắn sẽ dẫn đến sự báo thù vô nhân tính, cho dù bản thân Tiêu Chính Văn có chết trận, những họ hàng thân thích của anh, cũng khó thoát khỏi cái chết!

 

So với Bạch Chiến Sinh, thì Khổng Vạn Thắng đã căm ghét Tiêu Chính Văn từ lâu, nếu không phải Tiêu Chính Văn lo chuyện bao đồng, thì sao lại có nhiều rắc rối như vậy?

 

Nhà họ Khổng nắm quyền ở tỉnh phía Nam, thực lực của bọn họ đã lớn mạnh đến mức có thể quản lý mọi thứ trong tầm tay!

 

Nhìn thấy tương lai tươi sáng cứ thế bị hủy diệt, Khổng Vạn Thắng suýt cắn nát răng quai hàm!

 

Còn những lời bàn tán của mọi người không hề ảnh hưởng chút nào đến trận chiến!

 

Cả hai người Pháp Thiên và Đồ Thiên đã hợp lực để giết Tiêu Chính Văn.
 
Chương 3269


Nhưng cũng vào lúc này, một thanh niên có khuôn mặt như hoa bước đến ngay dưới chiến trường, không ai biết anh ta làm cách nào phá được kết giới to lớn kia!

 

Lại càng không ai biết được, anh ta đến từ đâu, tên họ là gì?

Người thanh niên chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Pháp Thiên và Đồ Thiên đang đánh nhau kịch liệt với Tiêu Chính Văn trên không trung!

 

Vào lúc này, một luồng sáng lóe lên trong tay anh ta, rõ ràng anh ta đang định ra tay với Pháp Thiên và Đồ Thiên!

 

Ngay khi người thanh niên vừa định ra tay, Tiêu Chính Văn bỗng lui ra xa vài chục bước, hờ hững nhìn về phía Pháp Thiên và Đồ Thiên nói: “Phần khởi động chính thức kết thúc rồi!”

 

Cái gì?

 

Khởi động ư?

 

Pháp Thiên nghe vậy, không khỏi tức giận, ông ta vung kiếm lên chém về phía Tiêu Chính Văn!

 

Nhưng lần này Tiêu Chính Văn giơ tay trái lên một cách điềm tĩnh, một luồng khí tức màu tím phóng ra từ những kẽ ngón tay của anh!

 

“Đinh!”

 

Tiêu Chính Văn chỉ dùng hai ngón tay đã có thể nắm lấy thanh kiếm dài màu đỏ của Pháp Thiên!

 

Khí tức đáng sợ đó đã hoàn toàn biến mất trong khoảnh khắc!

 

Dù Pháp Thiên có dùng sức thế nào đi nữa, cũng không thể giật được chuôi kiếm đỏ rực!

 

“Điều này… Điều này sao có thể?”

 

Pháp Thiên lập tức cảm thấy không ổn, quay đầu nói với Đồ Thiên: “Không ổn! Tiêu Chính Văn có điều khác thường!”

 

Thật ra, Tiêu Chính Văn và bọn họ đã vừa đánh vừa lùi, vô thức đã tới chân núi Côn Luân!

 

Đồ Thiên vừa quay đầu nhìn, đã thấy Lôi Hải Côn Luân vô biên.

 

Lôi Hải Côn Luân lúc này đã có sự thay đổi một trời một vực so với khi Tiêu Chính Văn bước vào đây!

 

Đừng nói là cảnh giới Nhân Vương, cho dù là cảnh giới Nhân Hoàng đi vào trong, cũng sẽ lập tức bị đánh tan thành mây khói!

 

Uy lực vô tận đó, như thể muốn nói với tất cả mọi người về vinh quang một thời của Đế Tuấn!

 

“Cậu ta muốn dụ chúng ta vào Lôi Hải!”

 

Đồ Thiên nghiến răng nói.

 

“Hừ, nằm mơ đi! Ông và tôi, hai chúng ta cùng ra tay giết chết Tiêu Chính Văn ở đây đi!”

 

Vừa dứt lời, Pháp Thiên cố hết sức giật lấy thanh kiếm dài, nhưng cho dù ông ta cố gắng thế nào đi nữa, thì thanh kiếm dài màu đỏ dường như đang bén rễ trong tay Tiêu Chính Văn, hoàn toàn không hề nhúc nhích!

 

“Giết tôi sao? Các người xứng đáng sao? Giữ các người lại, là để xem Lôi Hải Côn Luân rốt cuộc đã tiến xa đến mức nào thôi!”

Sắc mặt Tiêu Chính văn vô cùng lạnh lùng!

Thật ra từ đầu đến cuối, Tiêu Chính văn chưa từng sử dụng đến nguyên khí, càng chưa dốc hết sức!

Thời gian gần đây, Tiêu Chính văn vẫn luôn nghiên cứu gò đất Côn Đảo, anh nhớ rất rõ, Nhạc trung kỳ đã từng nói với anh, lăng mộ của Đế Tuấn đang cất giấu một bí mật vô cũng lớn!

Chẳng qua là Tiêu Chính Văn nhất thời không thể dành thời gian đi tìm hiểu!
 
Chương 3270


Nhưng đợi đến lúc Tiêu Chính Văn đi vào gò đất Côn Luân thì Lôi Hải Côn Luân đã hoàn toàn thay đổi!

 

Khí tức đó đủ để hủy diệt trời đất, với năng lực hiện nay của Tiêu Chính Văn cũng không thể suy đoán được uy lực của Lôi Hải này!

 

Cũng đành phải lợi dụng Pháp Thiên và Đồ Thiên để thử nghiệm!

 

Nhìn thấy luồng khí tím quấn quanh Tiêu Chính Văn, Pháp Thiên không khỏi sợ hãi nói: “Không ngờ cậu lại là…”

 

“Xem như ông đoán đúng, nhưng không có thưởng!”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, khí tức xung quanh anh bỗng nhiên thay đổi!

 

Lúc này, cả người Tiêu Chính Văn tỏa ra khí tức tím, sức mạnh cuồng bạo như đại dương mênh mông.

 

Với cú đấm vô song của anh, biểu cảm của Pháp Thiên chợt thay đổi.

 

Lúc Tiêu Chính Văn ra tay, Pháp Thiên cũng rút thanh kiếm đỏ ra, nhìn thấy cú đấm không thể cản phá của Tiêu Chính Văn phóng tới, Pháp Thiên vội vàng nâng kiếm lên chặn lại.

 

Nhưng khi cú đấm sắt đá của Tiêu Chính Văn chạm vào thanh kiếm đỏ, nó lập tức vỡ tan.

 

Pháp Thiên thậm chí còn không kịp ngạc nhiên, theo bản năng, nâng nắm đấm lên chống đỡ.

 

“Rắc!”

 

Chỉ một cú va chạm nhẹ với nắm đấm sắt đá của Tiêu Chính Văn, cánh tay của Pháp Thiên đã gãy lìa.

 

Chỉ với một cú đấm, Pháp Thiên đã tái xanh mặt mũi, Đồ Thiên bên cạnh cũng sững sờ, ông ta không thể ngờ lúc nãy Tiêu Chính Văn vẫn đang bị chèn ép, vậy mà đã xoay chuyển tình thế trong nháy mắt.

 

Hơn nữa, chỉ với một cú đấm, đã có thể đánh gãy cánh tay của Pháp Thiên.

 

Pháp Thiên là cao thủ Nhân Vương cấp sáu, khả năng kiểm soát sức mạnh của ông ta cao hơn nhiều so với Nhân Vương cấp năm như Tiêu Chính Văn, cho dù có thua thì cũng không thể bị đánh gãy tay được.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn dùng kiếm chém thì cũng chưa chắc đã chặt gãy được cánh tay của Pháp Thiên.

 

Nhưng lúc này, một cú đấm của Tiêu Chính Văn đã đánh gãy cánh tay của Pháp Thiên.

 

Điều này khiến Đồ Thiên không tin vào mắt mình.

 

Đặc biệt là bản thân Pháp Thiên, nhìn cánh tay mình với vẻ không thể tin nổi. Lúc này, từ vai đến cổ tay của ông ta đã bị gãy thành ba mảnh, xương cốt lộ ra.

 

“A!”

 

Pháp Thiên nhẫn nhịn cơn đau, đau đớn khẽ gầm lên. Cho dù là cao thủ Nhân Vương, nhưng cơn đau từ cánh tay bị gãy cũng khiến ông ta kêu lên đau đớn.

 

Lúc này, hầu như mọi ánh mắt đều đang tập trung vào Côn Luân, không ai tin vào mắt mình.

 

Sấm sét cuồn cuộn trên bầu trời, dưới ánh sét, cả người Pháp Thiên bê bết máu khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù tay đã bị gãy, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Pháp Thiên vô cùng phong phú.
 
Chương 3271


Nếu bây giờ ông ta rút lui thì sẽ càng chết nhanh hơn. Nghĩ vậy, ông ta cố gắng chịu đựng cơn đau, vung cánh tay còn lại lên, đấm vào ngực Tiêu Chính Văn.

 

Cú đấm này có thể san bằng cả một ngọn núi.

Đây chính là sức mạnh đáng sợ của Nhân Vương cấp sáu.

 

Nếu đổi lại là người khác, thì chắc chắn sẽ thua thảm hại trước cú đấm của Pháp Thiên.

 

Nhưng đáng tiếc người ông ta gặp lại là Tiêu Chính Văn, giữa nguyên khí và chân khí có sự khác biệt, sức mạnh của ông ta làm sao có thể so sánh với nguyên khí của Tiêu Chính Văn?

 

Lúc này, cả người Tiêu Chính Văn tràn ngập khí tức tím, sức mạnh cuồng bạo như thủy triều, hướng về phía Pháp Thiên.

 

“Bùm!”

 

Hai nắm đấm chạm vào nhau, tạo ra trận nổ lớn.

 

Cơ thể Pháp Thiên bay ngược ra sau, cả cánh tay phát ra tiếng đứt gãy, sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Pháp Thiên.

 

Ngay sau đó, trước mặt Pháp Thiên xuất hiện một gợn sóng, một vầng hào quang đáng sợ tỏa ra, trong bán kính mấy nghìn kilomet, toàn bộ cây cối núi non đều biến thành đống đổ nát.

 

Thấy vậy, Đồ Thiên vội vàng vung thanh đao Trích Huyết trong tay lên, một luồng ánh sáng đỏ rực từ cửu thiên vây quanh lấy Tiêu Chính Văn.

 

Luồng ánh sáng đỏ như máu từ trên trời giáng xuống, giống như đao trời chém xuống.

 

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn thanh đao trên đầu, vừa định tránh né thì Đồ Thiên đã phất tay, một luồng sáng đỏ đã bao phủ Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, không khí xung quanh Tiêu Chính Văn đông cứng lại, cả người không thể di chuyển được, như thể đã bị trói bởi một sợi dây vô hình.

 

Thanh đao đỏ máu đem theo tiếng sấm dữ dội, như được tiếp thêm uy lực trời đấy, phóng thẳng về phía đầu Tiêu Chính Văn.

 

“Cậu ta… Cậu ta đã vượt qua cấp bậc chân khí rồi, mau chóng giết cậu ta đi, nếu không chúng ta sẽ chết!”

 

Nhân cơ hội này, Pháp Thiên lùi ra sau trăm mét, hét lớn với Đồ Thiên.

 

Khí tức tím quanh người Tiêu Chính Văn vô cùng kỳ lạ, dường như có sinh khí vô hạn, lại mang theo uy lực vô song, đây là lần đầu tiên Pháp Thiên gặp tình huống này.

 

Chỉ có một lời giải thích cho điều này, đó là Tiêu Chính Văn đã lĩnh hội được khí tức cao hơn cả chân khí, nên mới có thể diễn hóa Thần Long một cách thuận lợi, thậm chí còn có thể diễn hóa đường sinh tử!

 

“Thì ra là vậy, chẳng trách cậu ta không chịu dùng hết toàn lực!”

 

Ánh mắt Đồ Thiên lộ ra chút sợ hãi.

 

Theo lẽ thường, cảnh giới Nhân Vương nhiều nhất có thể lĩnh hội cấp bậc chân khí, sau khi đạt cảnh giới Nhân Hoàng mới có thể giác lĩnh ngộ được cấp bậc cao hơn.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn đã vượt qua được quy luật này. Khi ở Nhân Vương cấp năm, anh đã lĩnh ngộ được cấp bậc cao hơn, nói cách khác, Tiêu Chính Văn có thể giao đấu với bọn họ.

 

Sự cách biệt trong đó đã không còn được lấp đầy bằng cảnh giới.

 

Nếu chuyện này truyền ra vùng ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ bị coi là quái vật, sẽ bị vô số nhân vật lớn bắt về nghiên cứu, thậm chí còn ép Tiêu Chính Văn phải tiết lộ tất cả bí mật.

“Muốn gài bẫy tôi ư? Ông xứng sao?”
 
Chương 3272


Tiêu Chính Văn ngẩng đầu liếc nhìn thiên đao sắp rơi xuống, anh gầm lớn, luồng khí tức tím phóng ra, nghênh đón thiên đao.

 

Cùng lúc đó, không khí giam cầm Tiêu Chính Văn nổ tung, sắc mặt Đồ Thiên thay đổi, sau đó, tay cầm đao nổ tung.

 

Trong phút chốc, một cánh tay của Đồ Thiên đã hóa thành sương máu.

 

“Cậu… cậu thật sự có thể phá vỡ Thiên Địa Lao Lung ư?”, Đồ Thiên kinh hãi nói.

 

Thiên Đại Lao Lung là trận pháp tinh hoa nhất mà Đồ Thiên đã học. Trong hơn trăm năm nay, ông ta đã bất khả chiến bại chỉ bằng trận pháp này.

 

Cho dù đối mặt với cao thủ có cảnh giới cao hơn ông ta thì cũng có thể tự bảo vệ mình.

 

Tiêu Chính Văn rõ ràng đã bị ông ta nhốt trong đại trận, nhưng vẫn có thể tự do di chuyển, thậm chí còn chặt đứt cánh tay ông ta, điều này thật không thể tưởng tượng nổi.

 

“Chúng ta hãy liên thủ, dùng Huyết Ma đại trận giết cậu ta, tôi không tin cậu ta còn có thể trốn thoát!”, lúc này, Pháp Thiên trừng mắt nói.

 

Bây giờ không phải ông ta và Đồ Thiên đang vây giết Tiêu Chính Văn nữa, mà là một mình Tiêu Chính Văn đang đuổi giết hai người họ.

 

Trong thời khắc sinh tử, Pháp Thiên không còn quan tâm nhiều nữa, Huyết Ma đại trận là trận pháp đặc biệt thần bí nhất của huyết tộc, cũng chỉ có huyết tộc sử dụng được.

 

Hơn nữa, nó luôn được liệt vào danh sách thuật cấm của nhiều thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ.

 

Nhưng bây giờ, rơi vào tình thế đe dọa đến tính mạng, bọn họ không còn quan tâm đến bất kỳ lệnh cấm nào nữa, lúc này, bảo toàn tính mạng mới là ưu tiên hàng đầu.

 

Khí thế của Đồ Thiên và Pháp Thiên đột nhiên tỏa ra, sương máu từ trong cơ thể bắn ra, trong phạm vi vài kilomet, tất cả đều bị sương máu bao phủ.

 

Tất cả vật sống trong vài kilomet đều bị hút hết sinh khí ngay lập tức.

 

Vô số yêu thú còn chưa kịp phát ra tiếng kêu, đã biến thành xương trắng.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn cảnh tượng xung quanh, nhếch môi mỉa mai.

 

So tài hút sinh khí với anh cơ à?

 

Trong giây tiếp theo, hình thái cực âm dương dưới chân Tiêu Chính Văn đột nhiên xoay tròn nhanh chóng.

 

Vô số sinh khí từ trong sương máu phóng về phía Tiêu Chính Văn.

 

“Tiêu Chính Văn, tất cả đều là do cậu ép chúng tôi!”

 

Pháp Thiên gầm lớn, vùng sương máu không ngừng mở rộng, nhanh chóng lan đến ngôi làng dưới chân núi Côn Luân.

 

Đến lúc đó, không chỉ dã thú trên núi chết mà tất cả sinh linh bị sương máu bao phủ đều sẽ chết!

 

“Sao các người lại ngu dốt đến vậy chứ? Sinh tử luân hồi, từ trước đến nay chưa từng có ai có thể cướp sạch sinh khí!”

 

Tiêu Chính Văn lắc đầu thở dài.

 

“Hừ! Sinh tử luân hồi? Tôi muốn xem xem cậu luân hồi kiểu gì!”

 

Nói xong, sinh khí xung quanh Tiêu Chính Văn lại bị rút đi, trên mặt Pháp Thiên và Đồ Thiên cũng lộ vẻ đắc ý.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn mạnh đến cỡ nào, chỉ cần không còn sinh khí thì chỉ có thể chết thảm ở đây.
 
Chương 3273


Nhìn thấy sinh khí xung quanh Tiêu Chính Văn đã bị rút cạn, ngay cả núi non cây cối ở dưới chân anh đều đã sụp đổ, khô héo trong nháy mắt, trên mặt Đồ Thiên nở nụ cười giễu cợt.

 

“Hừ! Chết đến nơi rồi còn dám nói lời ngông cuồng? Cho dù cậu là thiên hạ vô song thì hôm nay cũng không thể thoát chết!”, Pháp Thiên và Đồ Thiên đồng thanh nói.

 

Ngay khi Pháp Thiên và Đồ Thiên cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết chắc, hình thái cực dưới chân Tiêu Chính Văn bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển, lại lần nữa lao về phía Tiêu Chính Văn.

 

Thậm chí ngay cả sinh khí xung quanh Pháp Thiên và Đồ Thiên cũng bị rút cạn.

 

“Thu!”

 

Tiêu Chính Văn nói, chỉ một chữ “thu”, tất cả sinh khí trong vòng mấy chục cây số đều lao về phía Tiêu Chính Văn với tốc độ mắt thường có thể thấy.

 

“Hôm nay phải cho các ông mở mang tầm mắt”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn chỉ tay một cái, chỉ thấy sao đầy trời bỗng nổi lên, trong đó có chín ngôi sao sáng rực bất thường.

 

Sao trời tỏa sáng?

 

Chín ngôi sao trên trời dần hiện ra, ánh sáng khắp bầu trời, ngay cả ánh sáng trời trăng đều bị che khuất.

 

Lúc này thậm chí ngay cả ngoài lãnh thổ cũng cảm nhận được khí tức vô cùng mạnh này.

 

Trong một tòa cung điện ở ngoài lãnh thổ, một ông cụ đang ngồi thiền bỗng mở mắt ra nhìn về hướng thế tục.

 

Như thể ông ta muốn nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra ở Côn Luân bằng con đường đi đến thế tục.

 

“Mấy ngàn năm rồi, Sáng Thế Hạo Thiên lại làm được thật à?”

 

Ông lão thở dài, sau đó lại chậm rãi nhắm mắt lại.

 

Lúc này ngay cả Pháp Thiên và Đồ Thiên đều rùng mình.

 

Vô số màn sương máu đó dường như lập tức biến mất không còn gì dưới ánh sáng của sao trời.

 

Chín ánh sao đó cũng dần tụ lại rồi hòa cùng một chỗ với Lôi Hải Côn Luân.

 

Lúc này cả dãy núi Côn Luân đều rung chuyển, như có một nguồn sức mạnh khủng khiếp từ thời xa xưa đang thức tỉnh.

 

Một màn chắn vô hình bao trùm lấy cả Côn Luân, sau khi sức mạnh khủng khiếp đó thức tỉnh, Pháp Thiên và Đồ Thiên cảm nhận rất rõ có một luồng sức mạnh cao lớn như núi cao đang đè ép trên đỉnh đầu hai người.

 

“Phụt!”

 

Cuối cùng hai người cũng không chịu được nôn ra một ngụm máu lớn.

 

“Đây… đây là chuyện gì?”

 

Lúc này hai người đều nhìn về phía gò đất Côn Luân có lịch sử lâu đời.

 

“Các ông cũng cảm nhận được rồi chứ? Nhưng tiếc là các ông sắp lên đường rồi”.

 

Tiêu Chính Văn nở nụ cười chế giễu với Pháp Thiên và Đồ Thiên.

Sức mạnh bí ẩn đó như đã trải qua hàng ngàn năm lịch sử, chứa cả sự sợ hãi, tuyệt vọng và không cam lòng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom