Chương 2493


Tiêu Chính Văn nói không sai, chỉ dựa vào trận pháp tuyệt thế Đại Hắc Thiên, tiền tài, danh vọng, địa vị trên thế gian này, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn thì có thứ gì không có được dễ như trở bàn tay?

 

“Tên này rõ ràng đang điên cuồng tới cực điểm! Nếu như không phải xem trọng việc cậu biết sử dụng trận pháp Đại Hắc Thiên của nhà họ Quý chúng tôi thì làm gì có chuyện tới lượt cậu!”

 

Quý Hải chỉ vào bóng lưng của Tiêu Chính Văn, lớn tiếng gào lên.

 

Thấy Quý Hải vẫn muốn chửi tiếp, Quý Thiên Hà giơ tay ra ngăn Quý Hải lại, nói: “Bỏ đi, nếu như người ta đã không chịu, chúng ta cũng không cần phải ép buộc, trở về cho gia chủ định đoạt thôi!”

 

Cuối cùng sau khi liếc nhìn bóng lưng của Tiêu Chính Văn, Quý Thiên Hà kìm nén ngọn lửa giận trong lồng ngực, nói.

 

Nếu như không phải ông cụ nhà họ Quý đã căn dặn cẩn thận tuyệt đối không thể đắc tội với Tiêu Chính Văn thì Quý Thiên Hà đã không thể áp chế được lửa giận từ lâu rồi.

 

Với thân phận của ông ta, đã lúc nào phải chịu đựng sự thờ ơ như thế chứ?

 

Chu Lâm Lâm đứng bên cạnh thấy sắc mặt của hai người nhà họ Quý đầy vẻ giận dữ thì vội vàng tiến lên trước nói: “Hai vị, trong tiệm chúng tôi còn có trà bích loa xuân rất ngon, có cần pha thêm cho hai người một ấm không?”

 

Chu Lâm Lâm vốn có ý tốt, thế nhưng Quý Thiên Hà lại hiểu là Chu Lâm Lâm đang muốn đuổi bọn họ đi!

 

“Hừ! Vẫn nên giữ lại cho ông chủ tiệm mấy người tự thưởng thức đi, chúng ta đi!”

 

Nói xong, Quý Thiên Hà phất ống tay áo, quay người rời đi.

 

Mà lúc này, bên trong sân bay Sơn Thành, Ngô Lân đang dẫn một đám người chậm rãi bước ra từ trong lối đi.

 

Sau lưng hắn còn có mười mấy kẻ kiệt xuất trong lớp thanh niên của Hoa Quốc.

 

Trong số đó, người có thực lực thấp nhất cũng ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao!

 

Có vài người trong số đó đã ở trong tâm thế chuẩn bị đột phá lên cảnh giới Thiên Thần một sao.

 

Lần này, Ngô Lân tới Sơn Thành có thể nói là đã sử dụng hết tất cả các mối quan hệ của bản thân, gọi hết toàn bộ những cao thủ đẳng cấp mà mình quen biết tới.

 

Mục đích chính là để ra oai với Tiêu Chính Văn!

 

Chỉ dựa vào thế lực sau lưng mấy người bọn họ cũng đã đủ để khiến đại đa số mọi người phải chấn động.

 

Huống hồ bên trong còn có không ít đệ tử của năm đại danh sơn.

 

Dù là chủ tịch tỉnh Xuyên khi thấy thế trận như vậy thì cũng phải tươi cười ra đón, tuyệt đối không dám chậm trễ chút nào!

 

Đồng thời sự xuất hiện của bọn họ cũng thu hút vô số người xúm lại xem.

 

“Người đó chắc là Ngô Lân nhà họ Ngô nhỉ?”

 

“Đúng, chính là anh ta, con rể quốc dân đó, nếu như có thể gả cho anh ta thì tốt biết mấy!”

 

“Mơ đấy à, bên cạnh người ta đã có bạn gái rồi!”

Nghe thấy những tiếng bàn tán về mình của mấy người xung quanh, trên mặt Ngô Lân không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
 
Chương 2494


 

“Anh Ngô, chào anh!”

 

Vào lúc Ngô Lân đang vô cùng đắc ý, một người thanh niên mặc vest cứ thế đi về phía Ngô Lân.

 

Liếc nhìn cậu thanh niên khắp người toàn đồ hiệu và mấy tên vệ sĩ sau lưng, Ngô Lân khẽ nhíu mày.

 

“Anh Ngô, tôi là Thành Vỹ!”

 

Thành Vỹ cười nịnh nọt.

 

“Thành Vỹ?”

 

Ngô Lân nhíu mày nhớ lại hồi lâu, cũng không nhớ ra nổi thanh niên trước mặt rốt cuộc là ai!

 

“Trước đây khi ở Long Kinh chúng ta đã từng gặp mặt một lần!”

 

Thành Vỹ vội vàng gợi nhớ giúp Ngô Lân.

 

“Ồ! Là cậu à!”

 

Mãi một lúc lâu sau, Ngô Lân mới nhớ ra Thành Vỹ này là ai.

 

Ở Long Kinh, người nhà họ Thành quả thực đã từng tiếp đón mình.

 

Hơn nữa nhà họ Thành cũng coi như có chút tên tuổi trong giới kinh doanh ở Long Kinh, khi đó hắn chỉ đi ngang qua Long Kinh, vừa hay gặp được người nhà họ Thành.

 

Từ đó nhà họ Thành chủ động nịnh nọt hắn.

 

Dù gì Thành Vỹ cũng chỉ là một kẻ bề dưới, thậm chí ngay cả tư cách nói chuyện cũng còn chẳng có.

 

Vậy nên ấn tượng của Ngô Lân về hắn không hề sâu sắc!

 

“Không ngờ lại có thể may mắn gặp được anh Ngô ở nơi nhỏ bé của Sơn Thành này, đúng là vinh hạnh ba đời nhà tôi!”

 

Mặc dù các mối quan hệ của Thành Vỹ rất rộng nhưng so với cậu chủ Ngô Lân của nhà họ Ngô thì vẫn còn kém xa.

 

Dù sao bây giờ cũng là thời đại độc tôn võ thuật, nắm đấm của ai cứng hơn thì người đó càng có thể diện!

 

“Ừ, tôi chỉ tiện đường tới dạy dỗ một người mà thôi”.

 

Ngô Lân không hề giấu giếm, nói.

 

“Ồ? Một nơi nhỏ bé như Sơn Thành mà cũng có người dám đắc tội với anh Ngô sao? Anh yên tâm, ngay cả chủ tịch tỉnh ở đây cũng phải nể mặt tôi vài phần, bất luận đối phương có bối cảnh thế nào thì tôi cũng chỉ cần nói một câu là xong ngay!”

 

Thành Vỹ vội vàng lên tiếng.

 

Câu nói này không hề quá lời, với gia thế của Thành Vỹ, ở một nơi nhỏ bé như Sơn Thành quả thực có thể hô mưa gọi gió.

 

“Không cần đâu, tên này ra tay đánh Thanh Thanh, vậy nên lần này tôi nhất định phải tự mình ra tay dạy cho hắn một bài học!”

 

Ngô Lân cao ngạo nói.

 

Thành Vỹ gật đầu lia lịa, cười nói: “Vậy tôi cũng tiện đường đi theo anh Ngô qua đó xem xem, có lẽ còn có thể giúp đỡ chút gì đó cho anh!”

 

Nói xong, Thành Vỹ ra hiệu bằng ánh mắt cho mấy tên vệ sĩ.

 

Mấy tên vệ sĩ lập tức hiểu ý, đồng loạt rút điện thoại ra gọi đi.

 

Ngô Lân chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một lần rồi sải bước tiến ra bên ngoài sân bay.

Lúc này, Từ Thanh Thanh đã đợi trước lối ra sân bay từ lâu, thấy Ngô Lân xuất hiện, Từ Thanh Thanh vội vàng tiến lên đón. “Cậu chủ Ngô, cuối cùng anh cũng tới!”
 
Chương 2495


“Ừ, lần này anh tới đây chỉ để trút giận cho em thôi đấy, ngay cả người phụ nữ của Ngô Lân anh mà cũng dám đánh, anh thấy hắn không muốn sống nữa rồi! Lát nữa em muốn xử lý hắn thế nào thì sẽ xử lý như vậy!”

 

Ngô Lân vỗ ngực khẳng định chắc nịch.

 

Nghe thấy lời này, gương mặt của Từ Thanh Thanh lập tức nở nụ cười.

 

Hơn nữa còn liếc nhìn ra phía sau lưng Ngô Lân, thấy mười mấy người đi phía sau hắn đều rất cao quý, còn có cả thế hệ thanh niên con cưng của trời có quyền có thế trong giới võ thuật của Hoa Quốc thì trong lòng lập tức bừng bừng khí thế.

 

Sau khi mấy người lên xe, một đoàn xe sang không ngừng nối đuôi đi theo phía sau.

 

Đoàn xe nghênh ngang thậm chí còn khiến cho giao thông ở Sơn Thành trở nên tắc nghẽn.

 

Không chỉ có mười mấy người mà Ngô Lân dẫn tới, ngay cả những nhân vật có máu mặt ở Sơn Thành cũng cùng tìm tới theo.

 

Trên đường đi, Từ Thanh Thanh còn gọi điện thoại tới cho Trần Hân.

 

Khi Trần Hân nghe nói Từ Thanh Thanh dẫn Ngô Lân và một đám các ông lớn tới tiệm ngọc, chuẩn bị gây phiền phức cho Tiêu Chính Văn thì sợ xanh mặt.

 

“Thanh Thanh, cậu tuyệt đối không thể làm bừa được đâu, anh Tiêu không phải là người mà bọn cậu có thể chọc tới được!”

 

Thật ra Trần Hân vẫn còn nể tình xưa nghĩa cũ, không hy vọng Từ Thanh Thanh xảy ra chuyện.

 

Thế nhưng lời khuyên ngăn của cô ta lọt vào trong tai Từ Thanh Thanh lại trở thành đang giải vây cho Tiêu Chính Văn!

 

Tiêu Chính Văn tát cô ta một cái ngay trước mặt mọi người, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như thế.

 

Hơn nữa bên phía bọn họ có thế trận như nào cơ chứ?

 

Những người đứng sau lưng Ngô Lân, có ai không phải chỉ cần giẫm chân là cả Long Kinh đều phải rúng động cơ chứ?

 

Huống hồ còn có cả mấy ông lớn bên phía Sơn Thành cùng đi theo, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là ông chủ của một tiệm ngọc nhỏ bé, có tư cách gì để đấu lại với mấy người bọn họ?

 

“Hân Hân, cậu đang nói đùa với mình đấy à? Còn có cả người mà bọn mình không chọc tới nổi hay sao? Hừ!”

 

Từ Thanh Thanh bật cười lạnh lùng rồi thẳng thừng cúp máy.

 

Nghe tiếng máy bận bên trong điện thoại, Trần Hân thật sự cuống lên, lại liên tiếp gọi thêm vài cuộc nữa, thế nhưng điện thoại của đối phương đã tắt máy luôn rồi!

 

Ngô Lân cũng nghe thấy rất rõ câu nói ban nãy của Trần Hân, hắn đưa một tay ra ôm lấy bả vai Từ Thanh Thanh, cười khẩy nói: “Cả Hoa Quốc này, thật sự chẳng có mấy người mà anh không thể đắc tội!”

 

Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã nghênh ngang tiến tới con đường dẫn đến tiệm ngọc.

 

“Người đâu, phong toả cả con phố này lại cho tôi!”

 

Ngô Lân đẩy cửa bước xuống xe, gào mồm lên với đám người sau lưng.
 
Chương 2496


 

Ngay khi hắn vừa dứt lời, những gã đàn ông vạm vỡ phía sau hắn và đám thuộc hạ đã lập tức phong tỏa cả một con đường lớn!

 

Ngô Lân hung hăng bước tới, hắn vừa ôm lấy Từ Thanh Thanh trong lòng vừa đi về phía tiệm ngọc Vy Nhan với vẻ mặt ngạo nghễ.

 

Ở phía sau hắn, có hơn chục cao thủ cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao.

 

Mặc dù trong đám người này chỉ có một mình Ngô Lân là đã bước tới cảnh giới Thiên Thần, nhưng thế trận bây giờ cũng đủ để dọa người!

 

Toàn bộ khí thế của mọi người được bộc lộ hết mà không hề che đậy, vừa nãy trên bầu trời còn rất quang đãng, đột nhiên bị mây đen bao phủ dày đặc!

 

Từng cơn gió lạnh thổi đến khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

 

Những người qua đường đang dạo phố và chọn lựa đồ ngọc bích xung quanh ở các cửa hàng bán đồ cổ đều sợ hãi bỏ chạy rất xa.

 

Mặc dù sau khi linh khí khôi phục, việc nhìn thấy cường giả cảnh giới Thiên Vương đã không còn là chuyện hiếm, nhưng việc tập hợp hàng chục cường giả trong nháy mắt như hôm nay lại rất hiếm gặp.

 

Hơn nữa ai nấy đều đằng đằng sát khí với vẻ mặt hung tợn.

 

Phía sau bọn họ còn có rất nhiều những ông trùm Sơn Thành, vừa nhìn đã biết là người không dễ trêu chọc!

 

Chỉ riêng khí tức của Ngô Lân, một cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao cũng đủ khiến cho tất cả mọi người phải choáng ngợp đến không thể ngẩng đầu lên được.

 

Hơn nữa, nỗi sợ hãi đó là một cảm giác khuất phục xuất phát từ nội tâm!

 

Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra hôm nay sắp có chuyện lớn xảy ra ở con phố này.

 

Chỉ thấy đám người Ngô Lân đang hùng hổ xông thẳng vào cửa tiệm ngọc bích Vy Nhan, không ít người dân đang vây xem cũng bắt đầu đổ mồ hôi hột thay cho Tiêu Chính Văn!

 

Chỉ nửa tiếng trước, vừa có người đến gây sự với tiệm ngọc Vy Nhan.

 

Lần này còn chưa đầy một tiếng đồng hồ, lại có thêm một đám người xông tới tiệm ngọc Vy Nhan, cũng không biết Tiêu Chính Văn đã đắc tội với người nào!

 

“Ôi trời, theo tôi thấy lần này gặp rắc rối thật rồi, lần trước, là người của chính phủ, lần này hình như là người của võ tông!”

 

“Nhỏ tiếng thôi, ông không sợ bị người khác nghe thấy sao?”

 

“Có gì mà không thể nói chứ, tôi thấy tiệm ngọc Vy Nhan rất có khả năng sẽ không thể tiếp tục hoạt động được nữa!”

 

Vài nhân viên phục vụ ở cửa hàng gần đó cũng đang thì thào bàn tán.

 

Ngô Lân liếc nhìn những người đang nói chuyện, tỏ vẻ giễu cợt, hắn không có hơi sức mà chấp nhặt với những người nhỏ bé kém hiểu biết!

 

Mục đích mà hắn đến đây ngày hôm nay chính là để xử lý Tiêu Chính Văn.

 

Hơn nữa để cho những người dám khiêu chiến người trong giới của bọn họ phải nhớ mãi ai mới là người đưa ra quy tắc trò chơi!

 

Mà lúc này, nhân viên trong cửa hàng đã sớm truyền tin cho Tiêu Chính Văn.

 

Thật ra cho dù những nhân viên không nói, thì Tiêu Chính Văn cũng có thể cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ của cường giả cảnh giới Thiên Thần.

Tiêu Chính Văn đặt ly trà xuống, bước tới cửa nhìn đám đông ở phía xa.
 
Chương 2497


Vẻ mặt của Chu Lâm Lâm và Trần Hân đột nhiên thay đổi!

 

“Đó là Ngô Lân của nhà họ Ngô đấy? Sao… sao hắn lại tới đây?”

 

Chu Lâm Lâm hơi hoảng sợ nói.

 

Ngô Lân là người không dễ chọc vào, hắn còn khó đối phó hơn so với Đàm Hồng, hơn nữa thực lực cũng cao hơn Đàm Hồng!

 

So với Chu Lâm Lâm thì Trần Hân bình tĩnh hơn nhiều.

 

Tuy rằng cô ta không biết gì nhiều về Tiêu Chính Văn, thế nhưng từ sắc mặt bình thản của Tiêu Chính Văn có thể thấy được, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không sợ những người này!

 

Từ Thanh Thanh nắm lấy cánh tay của Ngô Lân, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn từ xa, trên mặt còn mang theo vẻ chế nhạo khinh thường.

 

“Trước đây tôi đã từng nói với anh, anh mãi mãi không thể vào được giới của chúng tôi, càng không nên đắc tội với người trong giới của chúng tôi! Thế nào, bây giờ sợ rồi chứ?”

 

Vẻ mặt Từ Thanh Thanh vô cùng vênh váo, cô ta hất cằm lên và lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn.

 

Còn Ngô Lân đứng bên cạnh cô ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn đánh giá Tiêu Chính Văn một hồi, nhìn thấy đối phương chỉ là một người bình thường, trong mắt hắn tràn đầy vẻ khinh thường.

 

“Người lúc trước đánh em chính là anh ta sao?”

 

Ngô Lân chỉ tay về phía Tiêu Chính Văn hỏi.

 

“Đúng! Chính là anh ta! Hơn nữa, anh ta còn nói, cho dù anh có đến cũng không dám làm gì anh ta!”

 

Từ Thanh Thanh khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn đánh giá Tiêu Chính Văn và nói.

 

“Với bộ dạng nghèo kiết xác như mày, lại dám đắc tội với cô Từ? Sao mày không đi tiểu để soi lại mình đi, cậu chủ Ngô dùng bừa một ngón tay cũng có thể bóp nát này thành mảnh vụn!”

 

Còn chưa đợi Ngô Lân lên tiếng, Thành Vỹ là người đầu tiên bước ra, chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn rồi lạnh lùng chửi rủa.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Thành Vỹ như một tên hề, cũng không đáp lại.

 

“Tôi khuyên các anh, tốt hơn hết nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không đợi anh Tiêu nổi giận thì các anh muốn chạy cũng không kịp!”

 

Trần Hân tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn về phía Ngô Lân nói.

 

“Cái gì?”

 

Ngô Lân ngửa mặt bật cười như đang nghe được câu chuyện cười hài hước nhất trong đời, hắn nói: “Người đẹp, cô có biết người đứng trước mặt cô là ai không?”

 

“Đừng nói là Ngô Lân tôi, ngay cả những đàn em ở phía sau lưng tôi, có ai là người mà anh ta có thể đắc tội được sao?”

 

Vừa nói, Ngô Lân vừa cố ý đưa mắt nhìn về phía sau.

 

“Các anh không phải là đệ tử của các đại danh sơn sao? Lý Tiểu Phi cũng là đệ tử của đại danh sơn, kết quả thì sao? Tôi khuyên các anh, tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không các anh sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!”

 

“Lý tiểu Phi?”

 

Ngô Lân đã lập tức bật cười khi nghe thấy tên này.

 

Một nhà họ Lý có thể so sánh được với nhà họ Ngô sao?

 

Vả lại, Vân Kiếm Các Thiên Sơn chẳng qua là một học viện võ thuật được Thiên Sơn tạm thời thành lập ra nhằm thu hút nguồn tài chính của giới thế tục mà thôi.
 
Chương 2498


Ngoài một vài nhân vật cốt lõi ra, những người khác đều không được coi là đệ tử của Thiên Sơn!

 

Nhưng những người phía sau Ngô Lân lại khác, hầu hết trong số bọn họ chẳng mấy chốc sẽ bước vào các đại danh sơn và trở thành đệ tử trong môn phái!

 

Sao Trần Hân có thể hiểu được sự chênh lệch này?

 

“Hừ! Anh ta có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải chỉ từng học vài cú đá chân thôi sao? Mình không thể không thừa nhận rằng anh ta có chút thực lực, nhưng cũng phải xem là so sánh với ai chứ?”

 

“Trần Hân, đã đến lúc này rồi cậu đừng tranh biện giúp anh ta nữa, hãy xem lại người đứng trước mặt cậu là ai! Có ai không phải là nhân tài kiệt xuất?”

 

“Bọn họ tượng trưng cho năm đại danh sơn và thứ mà bọn họ đại diện là đấng tối cao trong giới kinh doanh của Hoa Quốc! Một ông chủ tiệm ngọc nho nhỏ lại dám trêu chọc họ”.

 

“Cậu nói cho mình biết, anh ta dám ra tay với ai nào! Lý Tiểu Phi sao? Anh ta là cái thá gì!”

 

“Hơn nữa, mình đã nói cho cậu biết từ trước rồi, các mối quan hệ rất quan trọng, dù bản lĩnh của cậu tài giỏi thì sao chứ? Cậu dám thách thức người trong giới của bọn mình sao?”

 

Từ Thanh Thanh vừa nói, vừa khinh thường liếc Tiêu Chính Văn.

 

Dù trước đây Tiêu Chính Văn đã giết chết vệ sĩ mà Thiên Sơn phái đến nhà họ Lý, nhưng thế thì đã sao?

 

Hôm nay, cô ta dựa vào Ngô Lân và hơn chục đệ tử tương lai trong môn phái của năm đại danh sơn.

 

Chỉ dựa vào thân phận và lai lịch của đám đông thì có ai dám ra tay với bọn họ?

 

“Tôi không tin, dù anh có lợi hại hơn thì có thể dựa vào sức của một mình để đối đầu với cả võ tông được sao? Nể mặt Hân Hân, tôi sẽ cho anh một cơ hội quỳ xuống xin lỗi, nếu không, tôi sẽ khiến cho cả nhà anh sống không bằng chết!”

 

Từ Thanh Thanh hét lên với Tiêu Chính Văn với vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

 

Ngô Lân cười khẩy, rồi hờ hững nói: “Nếu cô ấy bảo anh quỳ thì quỳ đi! Tôi không muốn giết anh, với thực lực cảnh giới Thiên Thần của tôi, giết một người bình thường sẽ làm vấy bẩn bàn tay của tôi!”

 

Nhưng hắn chưa dứt lời, giọng nói lạnh lùng của một cô gái vang lên phía sau hắn.

 

“Nhà họ Ngô ghê gớm lắm sao? Đệ tử trong môn phái của năm đại danh sơn đặc biệt giỏi hơn người à?”

 

“Đám chó mèo các người cao ngạo như thế từ bao giờ vậy?”

 

Giọng nói vừa dứt, một bóng dáng xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt Ngô Lân.

 

Người đi đến trong một bộ váy dài trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống thắt lưng, nhưng trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đó lại mang theo vẻ giận dữ!

 

Thời điểm Tiêu Chính Văn đi ra khỏi tiệm ngọc, Đông Phương Tuyết Ngưng đã nhận ra Tiêu Chính Văn!

 

Không biết đã bao nhiêu lần, cô ta đã từng nghĩ đến việc phải dồn người đàn ông này vào chỗ chết!

 

Nhưng sau vài năm kinh nghiệm, nhất là khi linh khí trở về và Quốc Vận của Hoa Quốc trở nên thịnh vượng, cô ta càng cảm nhận được sự vĩ đại của người đàn ông này!

 

Từ đó, những ân oán riêng của mọi người, cũng dần dần bị cô ta xem nhẹ.

Đặc biệt là cuộc chiến với cường giả ngoài vùng lãnh thổ, Tiêu Chính Văn không những bảo vệ được thể diện cho Hoa Quốc mà còn bảo vệ được người dân của cả Hoa Quốc!
 
Chương 2499


Trong này, dĩ nhiên cũng bao gồm nhà họ Đông Phương!

 

Cho đến lúc này, cô ta mới hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại quyết giết cho bằng được, tại sao lại không hề nương tay với những kẻ xấu đó!

 

Cũng chính thời khắc này, cô ta mới thực sự công nhận Tiêu Chính Văn!

 

Nếu không có anh thì đâu ra nhà họ Ngô và năm đại danh sơn?

 

Mà bây giờ, hạng người xấu như Ngô Lân lại dám vô lễ với Tiêu Chính Văn?

 

Nghe được tiếng quở trách phía sau, Ngô Lân không khỏi xoay đầu liếc nhìn, khi hắn thấy rõ người đến là Đông Phương Tuyết Ngưng, tay chân hắn nhất thời luống cuống cả lên.

 

“Cô Đông Phương? Cô… Cô không phải đang ở Âu Lục sao?”

 

Ngô Lân sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nói năng ấp a ấp úng.

 

“Bốp!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng chẳng thèm phí lời, tát thẳng một bạt tay vào mặt Ngô Lân, Ngô Lân bị đánh ngã sõng soài xuống đất.

 

 

 

Ôi!

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người mà Ngô Lân dẫn đến đều sợ tới há mồm trợn mắt!

 

Bọn họ nhận ra Ngô Lân, càng biết tới Đông Phương Tuyết Ngưng!

 

Từ thời xa xưa, bốn gia tộc lớn đã chiếm giữ trung tâm quyền lực của Hoa Quốc.

 

Không phải bốn gia tộc lớn kiểm soát toàn bộ cả Hoa Quốc.

 

Nhưng từ sau khi linh khí khôi phục, bốn gia tộc lớn gần như đều suy tàn, chỉ có gia tộc Đông Phương là từ từ trỗi dậy.

 

Còn xuất hiện một cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần như Đông Phương Tuyết Ngưng, đánh bại ba nhân tài mới nổi của Âu Lục!

 

Thật sự trong võ tông Hoa Quốc, nếu so sánh về địa vị thì có thêm mười Ngô Lân cũng không đấu lại Đông Phương Tuyết Ngưng!

 

Lúc này, Ngô Lân ôm lấy bên má sưng tấy, vừa mới đứng dậy, Đông Phương Tuyết Ngưng lại giáng thêm một cái tát lên trên mặt.

 

“Bốp!”

 

Chỉ là lần này không có tiếng giòn tan như khi trước mà là một âm thanh giống như tiếng sấm rền.

 

Mọi người nhìn lên gương mặt của Ngô Lân, lúc này đã bị đánh biến dạng méo mó.

 

Gần như lớp da bên nửa gương mặt kia đều bị xé toạc, máu tươi không ngừng chảy xuống.

 

“Cô chủ Đông Phương, cô đang có ý gì đây?”

 

Ngô Lân điên tiết.

 

Mặc dù nhà họ Ngô không bằng nhà họ Đông Phương, nhưng bây giờ cũng là một trong số những thế gia lớn.

 

Bản thân Ngô Lân cũng là cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần một sao!

 

Mặc dù chưa chắc là đối thủ của Đông Phương Tuyết Ngưng, nhưng bị một cô gái tát vào mặt ngay trước đám đông thì thể diện của Ngô Lân còn đâu nữa?

 

Chỉ là hắn vừa dứt lời, đáp lại hắn lại là một cú đá vô tình của Đông Phương Tuyết Ngưng!

 

“Bộp!”
 
Chương 2500


 

Cơ thể của Ngô Lân bị đá bay thẳng ra ngoài.

 

Mọi người nhìn Ngô Lân bay lên trên cao mấy chục mét rồi lại nặng nề rớt xuống đất, ai ai cũng sợ tới độ mặt cắt không còn giọt máu, căn bản không một ai dám tiến lên khuyên can!

 

“Rầm!”

 

Cơ thể của Ngô Lân rơi xuống mặt đất và tạo ra một cái hố lớn hình người!

 

Không đợi hắn bò lên từ trên mặt đất, Đông Phương Tuyết Ngưng đã giơ chân lên đạp xuống mặt hắn!

 

“Khụ!”

 

Ngô Lân liên tiếp chịu đòn, cứ thế phun ra một ngụm máu tươi!

 

Có nói thế nào thì hắn cũng là người trụ cột tương lai của nhà họ Ngô, hơn nữa còn được năm đại danh sơn chú ý tới.

 

Nói không chừng một ngày nào đó sẽ trở thành trò giỏi của một thủ lĩnh danh sơn nào đó!

 

Kết quả lại bị một cô gái đánh tơi bời, còn bị người ta đạp lên mặt ngay trước mắt nhiều người như vậy!

 

“Đông Phương Tuyết Ngưng! Cô…”

 

Không đợi hắn nói hết câu, Đông Phương Tuyết Ngưng lại giơ chân đạp xuống.

 

Chỉ là lần này, khí thế khắp người Đông Phương Tuyết Ngưng được bộc lộ hết, áp lực của cường giả cảnh giới Thiên Thần khủng bố như nước thuỷ triều cứ thế trào dâng!

 

Đám người sau lưng Ngô Lân đều bị áp lực này chèn ép đến mức quỳ thẳng xuống đất!

 

“Phụp!”

 

Chỉ thấy một tia sáng sắc lẹm loé ra từ phía lòng bàn tay của Đông Phương Tuyết Ngưng rồi xuyên thẳng qua bả vai Ngô Lân!

 

Ngay tức thì, máu Ngô Lân chảy không ngừng, kêu gào thảm thiết!

 

Trong đôi mắt xinh đẹp của Đông Phương Tuyết Ngưng ẩn hiện một tia sát khí, lạnh lùng nói: “Ngô Lân, lẽ nào anh vẫn muốn dùng thế lực của nhà họ Ngô để áp chế tôi sao?”

 

“Chưa nói tới chuyện ở trước mặt anh Tiêu anh còn chẳng bằng một hạt cát! Ở trước mặt tôi, giết anh cũng dễ dàng như giết một con chó mà thôi!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng lúc này đâu còn chút yểu điệu thục nữ nào nữa?

 

Sát khí nồng đậm đó khiến cho mấy người Từ Thanh Thanh sững sờ tại chỗ!

 

Đôi mắt xinh đẹp giống như loé ra hai mũi tên sắc lẹm, nhìn lướt qua mặt mỗi người trong số họ giống như đang nhìn người chết!

 

Cơn giận của Thiên Thần quá mức khủng khiếp!

 

Lúc này, sau khi linh khí được khôi phục, người dựa vào đan dược mới có thể đột phá lên cảnh giới Thiên Vương năm sao mới thực sự hiểu được hàm ý của câu nói này!

 

Mặc dù Đông Phương Tuyết Ngưng cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Thiên Thần sau khi linh khí khôi phục.

 

Nhưng hoàn cảnh của cô ta không giống họ, hoàn toàn đều dựa vào năng lực và sự lĩnh hội của bản thân để đột phá khỏi những ràng buộc của cảnh giới Thiên Thần!
 
Chương 2501


 

Kiểu chém giết quyết đoán và thần uy hùng mạnh kia đâu phải là thứ mà những kẻ chỉ biết dựa vào đan dược mới đột phá lên được có thể so bì nổi?

 

Thành Vỹ ban nãy vẫn còn hống hách, chỉ mới bị Đông Phương Tuyết Ngưng liếc nhìn một cái đã sợ tới độ tiểu cả ra quần, quỳ phịch xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ thấy Đông Phương Tuyết Ngưng khẽ cong năm ngón tay, túm lấy Ngô Lân đang ở bên trong cái hố lớn hình người.

 

Vào khoảnh khắc Ngô Lân nhìn thẳng vào mắt của Đông Phương Tuyết Ngưng, trong lòng hắn chợt dấy lên cơn rét lạnh không tên!

 

Không!

 

Đó là hơi thở của chết chóc!

 

Đừng thấy hai người họ đều ở cảnh giới Thiên Thần một sao mà lầm, thực tế Đông Phương Tuyết Ngưng phải trải qua vô số lần đại chiến mới đột phá lên được cảnh giới Thiên Thần!

 

Chỉ dựa vào những nỗi khổ cực mà cô ta từng nếm trải và những trải nghiệm đã qua thì đều vượt xa so với tưởng tượng của một kẻ yếu ớt như Ngô Lân!

 

Đối với Đông Phương Tuyết Ngưng mà nói, giết hắn chẳng qua chỉ cần một cái vung tay mà thôi!

 

Mặc dù thế lực của nhà họ Ngô rất lớn mạnh, quan hệ rộng khắp nhưng so với mạng lưới quan hệ của bốn gia tộc lớn thì cũng chẳng khác gì tự tìm đường chết!

 

Chỉ là hắn nghĩ nát óc vẫn không hiểu được tại sao Đông Phương Tuyết Ngưng lại phải giúp Tiêu Chính Văn!

 

Không phải hắn chỉ là ông chủ của một tiệm ngọc thôi sao?

 

Vì một nhân vật nhỏ bé như vậy, Đông Phương Tuyết Ngưng lại không tiếc lật mặt với nhà họ Ngô?

 

Còn kinh ngạc hơn cả hắn là hai người Chu Lâm Lâm và Trần Hân.

 

Bọn họ không thể ngờ được Đông Phương Tuyết Ngưng lại ra tay mạnh mẽ tới thế, hơn nữa lại còn đứng về phía Tiêu Chính Văn!

 

“Xin lỗi anh Tiêu đi!”

 

Giọng nói của Đông Phương Tuyết Ngưng lạnh lùng như sương, như thể vang lên từ dưới chín tầng địa ngục, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào!

 

“Xin lỗi! Tôi… tôi sai rồi!”

 

Ngô Lân vừa dứt lời, Đông Phương Tuyết Ngưng đã giơ chân đá vào đầu gối của hắn, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, Ngô Lân lập tức rú lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

 

“Tôi bảo anh quỳ xuống xin lỗi!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng lạnh lùng lên tiếng, thậm chí mỗi một từ cũng đều ngập tràn sát khí!

 

“Phịch!”

 

Ngô Lân quỳ lên trên mặt đất, chỉ là một bên chân của hắn đã gãy nát!

 

Mặc dù hắn rất muốn kêu rên, nhưng lại bị sát khí của Đông Phương Tuyết Ngưng doạ cho phải ngậm chặt mồm.

 

“Còn cả mấy người! Quỳ xuống xin lỗi hoặc là chịu chết!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng lạnh lùng lên tiếng.

 

Mấy người Từ Thanh Thanh nghe thấy lời này thì không khỏi phát run.

Mấy người khi trước hống hách cao ngạo thậm chí còn chẳng do dự một giây đã quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn!
 
Chương 2502


Nhìn đám người đồng loạt quỳ xuống trước mắt mình, Đông Phương Tuyết Ngưng cười lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết mấy người lấy đâu ra cảm giác bản thân hơn người? Cả đám mấy người rất ghê sớm sao?”

 

“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng xứng diễu võ giương oai trước mặt anh Tiêu hả?”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng bừng bừng lửa giận, một tia sáng sắc lạnh loé ra từ trong lòng bàn tay của cô ta!

 

Phụp!

 

Thành Vỹ hoá thành một đống thịt vụn, thậm chí còn chẳng kịp kêu lên tiếng nào!

 

“Đắc tội với cô thì to tát lắm à?”

 

Một giây sau, Đông Phương Tuyết Ngưng giơ tay túm chặt lấy cổ của Từ Thanh Thanh.

 

“Cứu…”

 

Mãi tới bây giờ, Từ Thanh Thanh mới thấy hối hận tột cùng, bản thân nên nghe theo lời khuyên can của Trần Hân, nhưng giờ đây đã muộn rồi!

 

Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Từ Thanh Thanh, Trần Hân đang định lên tiếng.

 

Bụp!

 

Chỉ thấy một màn bụi máu bắn ra tung toé xung quanh người Đông Phương Tuyết Ngưng!

 

Cuối cùng Từ Thanh Thanh cũng chẳng được chết toàn thây!

 

Ực!

 

Những người đang có mặt đồng loạt nuốt nước bọt.

 

Thế nào gọi là chém giết quả quyết?

 

Trong nháy mắt, Đông Phương Tuyết Ngưng đã liên tiếp giết chết hai người ngay trước mặt Ngô Lân!

 

Một người trong số đó còn là bạn gái của hắn – Từ Thanh Thanh!

 

Tất cả mọi người đều sợ phát run, ngay cả thở mạnh cũng không dám!

 

“Tôi bảo mấy người xin lỗi, điếc hết rồi à?”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng vừa nói dứt lời, mọi người liền vội vàng đồng thanh hô lên: “Xin lỗi! Anh Tiêu, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi chính là một lũ khốn nạn!”

 

“Anh Tiêu, xin tha mạng!”

 

Nhất thời, tất cả mọi người bao gồm cả Ngô Lân đều dập đầu van xin giống như gà mổ thóc!

 

“Nhớ kĩ, ai dám bất kính với anh Tiêu thì sẽ có kết cục y như người này!”

 

Cùng lúc giọng nói vang lên, lại thêm một người nữa hoá thành bụi máu.

 

Gần như tâm trạng của tất cả mọi người đều sụp đổ, điều này quá khủng khiếp!

 

“Cút!”

 

Cùng với tiếng hét phẫn nộ của Đông Phương Tuyết Ngưng, Ngô Lân thậm chí còn chẳng buồn bận tâm tới vết thương trên chân, vừa lăn vừa bò để tháo chạy.

Đám người đi cùng với hắn cũng bỏ chạy khắp bốn phía!
 
Chương 2503


“Anh Tiêu, năm đó Tuyết Ngưng không hiểu chuyện, nhiều lần đắc tội với anh, xin anh Tiêu nhận của Tuyết Ngưng một lạy!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng quỳ một chân xuống đất, cúi lạy trước mặt Tiêu Chính Văn!

 

Tiêu Chính Văn giơ tay đỡ Đông Phương Tuyết Ngưng đứng dậy, khẽ gật đầu nói: “Ừ, không tệ! Đi theo tôi!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn giống như một người ngoài cuộc quay người bước về phía sân sau.

 

Đông Phương Tuyết Ngưng hít sâu vào một hơi rồi cũng nhanh chân bước theo.

 

Lúc một mình cô ta đối diện với ba cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao của Âu Lục, Đông Phương Tuyết Ngưng mới thật sự hiểu ra trận chiến tại Âu Lục của Tiêu Chính Văn năm đó không hề dễ dàng.

 

Cũng càng thêm hiểu ở trong mắt mấy gia tộc lớn ở Âu Lục thì rốt cuộc người Hoa Quốc có dáng vẻ ra sao!

 

Trước đây, Đông Phương Tuyết Ngưng vẫn luôn thấy tự hào khi có thể gả vào một gia tộc giàu có ở Âu Lục.

 

Thế nhưng khi cô ta thật sự hiểu ra đối phương chẳng qua chỉ xem mình như một món đồ chơi thì mới bừng tỉnh ngộ!

 

Nước mạnh thì dân mạnh, đây là chân lý vĩnh viễn không bao giờ thay đổi!

 

Kể từ khoảnh khắc đó, Đông Phương Tuyết Ngưng đã khắc khổ tu luyện, hơn nữa còn từ chối hôn sự mà gia tộc Đông Phương đã định đoạt cho cô ta!

 

Sau khi linh khí khôi phục, cô ta đã vô số lần ra mặt vì những người Hoa Quốc đang ở Âu Lục, thậm chí không ngại đắc tội với mấy thế gia lớn của Âu Lục, khiến cho đối phương cử cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần tới truy sát!

 

Dù là như vậy, Đông Phương Tuyết Ngưng cũng chưa từng rút lui nửa bước!

 

Tiêu Chính Văn đều biết những chuyện này.

 

Điện Thần Long phân bố khắp toàn cầu, có thể nói mọi nơi trên thế giới đều có tai mắt của điện Thần Long!

 

Mà khí thế mạnh mẽ của Đông Phương Tuyết Ngưng vừa xuất hiện đã giúp cô ta lập tức lọt vào trong tầm mắt của Tiêu Chính Văn!

 

“Anh Tiêu, năm đó bề trên trong nhà nhất thời bị ma xui quỷ khiến mà làm ra hành động phản quốc, thật đúng là điều không nên! Tuyết Ngưng thay mặt các bậc bề trên trong nhà cảm ơn anh Tiêu đã tha cho tội chết!”

 

Chuyện năm đó, Đông Phương Tuyết Ngưng là người biết hết sự tình, đương nhiên hiểu rõ mọi hành động của nhà họ Đông Phương đã chạm tới giới hạn!

 

“Biết sai mà sửa là tốt rồi! Xem ra mấy năm nay cô đã thay đổi rất nhiều!”

 

Tiêu Chính Văn nói hết sức bình tĩnh, tiện tay đưa một tách trà cho Đông Phương Tuyết Ngưng.

 

Đông Phương Tuyết Ngưng vội vàng giơ hai tay ra đỡ lấy, nói với vẻ hổ thẹn: “Anh Tiêu, mãi tới bốn năm trước tôi mới thật sự hiểu ra tấm lòng của anh Tiêu!”

 

“Hoa Quốc là Hoa Quốc chỉ bởi vì trái tim con dân Hoa Quốc hướng về quốc gia, quốc gia cường thịnh thì chúng ta mới được người ngoài tôn trọng! Bất cứ một người dân Hoa Quốc nào cũng tuyệt đối không được cho phép người khác mạo phạm tới mình!”

 

“Đáng tiếc, năng lực của tôi yếu kém, không thể giống như anh Tiêu khiến cho Hoa Quốc nở mày nở mặt, thật sự hổ thẹn quá!”

 

Những lời này quả thực thốt ra từ tận đáy lòng của Đông Phương Tuyết Ngưng.

Chỉ có những người đã trải qua sinh tử mới hiểu thế nào là ranh giới sống chết!
 
Chương 2504


 

Có thể nói lần này Đông Phương Tuyết Ngưng đột nhiên trở lại Hoa Quốc cũng là do bất đắc dĩ!

 

Trước đây lấy một địch ba, Đông Phương Tuyết Ngưng đã bị trọng thương.

 

Mà mấy gia tộc lớn lại âm thầm phái cao thủ với ý đồ dồn cô ta vào chỗ chết!

 

Nếu như không về nước thì Đông Phương Tuyết Ngưng cũng chỉ còn đường chết mà thôi!

 

So với Tiêu Chính Văn của mấy năm trước, Đông Phương Tuyết Ngưng căn bản không thể làm được việc một người áp chế cả một quốc gia!

 

“Chuyện năm xưa đều qua cả rồi, cô nhận lấy viên Phá Cảnh Đan này đi!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa rút ra một cái bình sứ từ trong lòng, lấy ra một viên Phá Cảnh Đan rồi đưa cho Đông Phương Tuyết Ngưng!

 

“Anh Tiêu, tôi không thể nhận! Mọi hành động ngày hôm nay chỉ là vì đám hèn hạ đó căn bản không xứng làm bạn với anh Tiêu, giết bọn chúng là để răn đe đám người kia!”

 

“Hoà bình bây giờ của Hoa Quốc là nhờ biết bao nhiêu người dùng xương máu để đổi lại, mục đích chính là để cho muôn dân có thể an cư lạc nghiệp, tuyệt đối không thể để cho đám cậu ấm cô chiêu kia tuỳ tiện làm bừa!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng hoang mang từ chối.

 

“Không, tôi cho cô Phá Cảnh Đan không phải vì hành động ngày hôm nay của cô!”

 

“Ba năm trước, vì cứu giúp một cặp vợ chồng Hoa Duệ mà cô đã đắc tội với ba gia tộc lớn của Âu Lục, ba cường giả ở cảnh giới Thiên Thần uy hiếp cô giao nộp hai người họ thì sẽ tha cho cô được sống!”

 

“Thế nhưng cô liều chết không nghe theo, lại còn đánh giết ba người họ tới dưới chân núi Anos! Người cô cứu chính là một nhà sinh vật học của Hoa Quốc chúng ta, bất cứ ai dốc sức vì Hoa Quốc thì đều là chiến hữu của Tiêu Chính Văn tôi!”

 

“Viên Phá Cảnh Đan này có thể giúp cô sớm ngày bình phục!”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhét viên Phá Cảnh Đan đó vào trong tay Đông Phương Tuyết Ngưng.

 

“Anh Tiêu…”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng nghe thấy hai chữ chiến hữu thì cảm động tới mức nước mắt lưng tròng!

 

Hai chữ này chính là sự khẳng định tốt nhất về cô ta!

 

“Sao cô lại tìm tới đây được thế?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn Đông Phương Tuyết Ngưng.

 

Nghe Tiêu Chính Văn hỏi, Đông Phương Tuyết Ngưng mới cười khổ nói: “Là Trương Lăng Phong, anh ta nói bị anh cướp mất hoa Tử Tiêu, trong lòng ấm ức vô cùng! Hơn nữa đám người Ngô Lân lại quá nghênh ngang, muốn người ta không chú ý tới cũng không được!”

 

“Cả Hoa Quốc này, người có thể không coi đám người Ngô Lân ra gì, ngoại trừ anh Tiêu ra thì e rằng không có người thứ hai nữa! Vậy nên tôi mới bám đuôi theo tới tận đây!”

 

“Anh Tiêu, năm đó anh…”

 

Chỉ mới vài năm ngắn ngủi, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn khác xa so với người đàn ông bá đạo, chém giết quả quyết mà cô ta quen biết khi trước.

 

Thậm chí loại người như Ngô Lân lớn giọng trước mặt mà Tiêu Chính Văn cũng có thể nhẫn nhịn được.

 

Điều này nói lên rằng, Tiêu Chính Văn cũng bị trọng thương trong trận chiến với cường giả vùng ngoài lãnh thổ năm xưa.

 

Ngoài ra, bây giờ cô ta hoàn toàn không thể cảm nhận được hơi thở của cường giả từ trên người Tiêu Chính Văn nữa.

 

Có lẽ chính bởi vì nguyên nhân này nên Tiêu Chính Văn mới lựa chọn ở ẩn.

Dù gì anh cũng là một nhân vật trong truyền thuyết, chỉ cần anh vẫn còn sống thì đã đủ để trấn áp những kẻ có mưu đồ bất chính!
 
Chương 2505


Vừa nghĩ tới tất cả những việc mà Tiêu Chính Văn đã làm cho Hoa Quốc, thậm chí là cái giá quá lớn phải trả cho chuyện này, trong lòng Đông Phương Tuyết Ngưng cũng không khỏi thấy hơi chua xót.

 

Anh hùng một thời cũng khó tránh khỏi tới lúc thất thế!

 

Trong mắt Đông Phương Tuyết Ngưng loé lên vẻ đau buồn.

 

Nhớ năm đó, Tiêu Chính Văn có khí thế lớn mạnh tới độ nào, chỉ cần một mình đã áp chế cho cả Âu Lục không ngóc đầu lên nổi!

 

Đơn phương độc mã đánh giết các nước, dùng tư thế anh hùng máu nhuộm khắp muôn nơi để xưng danh cho Hoa Quốc!

 

Thế nhưng bây giờ, Tiêu Chính Văn lại giống như một người bình thường, trốn ở nơi nhỏ bé nghèo nàn như Sơn Thành, sinh sống nhờ một cửa hàng bán đồ ngọc…

 

Trong lòng Đông Phương Tuyết Ngưng không có chút hào hứng muốn báo thù nào, ngược lại còn cảm nhận được một nỗi u buồn không tên.

 

Trầm mặc mất một lúc, Đông Phương Tuyết Ngưng mới lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Tiêu Chính Văn, nói: “Anh Tiêu, đây là số điện thoại của tôi, nếu như còn có người to gan dám mạo phạm thì tôi sẽ tới bất cứ khi nào, chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại!”

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn tấm danh thiếp, bình thản cười nói: “Không cần, tôi nhận ý tốt của cô là được rồi”.

 

“Anh Tiêu, mặc dù bây giờ uy danh của bốn gia tộc lớn đã không còn nữa, có điều vẫn đủ để áp chế mấy kẻ nhỏ bé như Ngô Lân! Nếu như…”

 

“Tôi nghĩ chắc là bọn họ sẽ không tới nữa đâu, cô trở về tĩnh dưỡng cho khoẻ đi, so với Trương Lăng Phong thì tôi càng đề cao cô hơn, đừng làm tôi thất vọng!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn nhấc tách trà lên nhấp một ngụm.

 

“Ôi…”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng nặng nề thở dài một hơi, cất danh thiếp đi sau đó nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ lo âu!

 

“Gần đây, cao thủ trong số cường giả vùng ngoài lãnh thổ cũng sắp sửa trở về thế tục, nếu như lại đặt chân tới Âu Lục, cô phải thật cẩn thận, không được sơ suất!”

 

Tiêu Chính Văn đặt tách trà xuống rồi nhắc nhở.

 

“Anh Tiêu, thật ra lần này tôi trở về là do nhận được lời mời của một vị cao nhân!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng nói rồi lấy ra một tấm lệnh bài bằng bạc, bên trên chỉ có một con mắt và một toà kim tự tháp!

 

Phái Quang Minh?

 

“Cô đang nói tới Hạo Thiên – Sáng Thế Chủ à?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

 

Kể từ lần trước, sau khi chia tay với Hạo Thiên, Tiêu Chính Văn cũng không còn gặp lại người này nữa!

 

“Không sai, chính là người này! Hơn nữa bây giờ người này đang ở Hoa Quốc chúng ta, tôi không hiểu với thân phận của ông ta thì tại sao lại hẹn gặp tôi làm gì!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

 

Tiêu Chính Văn hít sâu vào một hơi, nói. “Hạo Thiên không đơn giản như thế, cô phải hết sức cẩn thận khi tiếp xúc với người này để tránh bị ông ta lợi dụng!”

 

“Theo tôi được biết, ông ta chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm di tích Long tộc, nếu như cô biết điều gì thì tuyệt đối đừng nói với ông ta!”

 

Tiêu Chính Văn cẩn trọng nhắc nhở.

 

“Cảm ơn anh Tiêu đã nhắc nhở!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng đứng dậy chắp tay nói.

 

“Còn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không kể cho bất cứ ai biết chuyện mình gặp được anh ở đây”.

 

Đông Phương Tuyết Ngưng do dự một lát rồi bổ sung thêm câu.
 
Chương 2506


Thật ra cho đến nay, các nước trên thế giới đều đang bí mật điều tra tung tích của Tiêu Chính Văn.

 

Hơn nữa, vài năm trước, Tiêu Chính Văn đã vi phạm ý nghĩa của Thiên Đạo Minh Ước, giết hơn chục cường giả ngoài lãnh thổ.

 

Điều này đã khơi dậy lòng căm thù của Thiên Đạo Minh Ước với Tiêu Chính Văn.

 

Nếu người của Thiên Đạo Minh Ước biết được tung tích của Tiêu Chính Văn thì bọn họ nhất định sẽ phái cao thủ Bán Bộ Nhân Vương cấp một đi truy giết anh.

 

Mặc dù vài năm trước, Tiêu Chính Văn đã đạt đến cảnh giới Thiên Thần.

 

Nhưng cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đâu dễ đột phá như vậy!

 

Ngay cả rất nhiều vị tiền bối của các danh sơn giờ cũng dừng lại ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao, không thể tiến thêm được chút nào.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn có xuất sắc thế nào thì anh cũng chỉ là một con người, không thể đột phá lên cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương lúc mới hơn hai mươi tuổi.

 

Hơn nữa, cho đến bây giờ, ân oán giữa Tiêu Chính Văn và năm đại danh sơn vẫn chưa kết thúc.

 

Sở dĩ năm đại danh sơn vẫn không có động tĩnh gì là vì bọn họ vẫn chưa tìm ra được tung tích của Tiêu Chính Văn.

 

Một khi tung tích của Tiêu Chính Văn được công khai thì chắc chắn Tiêu Chính Văn sẽ bị đuổi cùng giết tận.

 

Chính vì cân nhắc đến sự an toàn của Tiêu Chính Văn cho nên Đông Phương Tuyết Ngưng mới quyết định giữ bí mật này cho Tiêu Chính Văn.

 

Bước đến cửa tiệm ngọc, Đông Phương Tuyết Ngưng quay đầu nhìn lại, cuối cùng thở dài một hơi rồi xoay người rời đi.

 

Đông Phương Tuyết Ngưng rời đi chưa đến mười phút thì Chu Lâm Lâm lại chạy ra sân sau, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Anh Tiêu, không hay rồi, lại có người tới tìm anh!”

 

Hả?

 

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày.

 

Từ biểu hiện của Chu Lâm Lâm, không khó nhìn ra lai lịch của người kia nhất định không tầm thường!

 

“Bảo người đó đến sân sau gặp tôi”.

 

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

 

Chu Lâm Lâm do dự một hồi, định nói mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời Tiêu Chính Văn, dẫn một ông lão ra sân sau.

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn về phía ông lão rồi khẽ gật đầu.

 

Mặc dù nhìn ông lão khoảng ngoài tám mươi tuổi, nhưng tuổi thực của cụ ta chắc chắn còn hơn thế.

 

Hơn nữa, cử chỉ và điệu bộ của ông lão đều mang một cảm giác hòa nhã không gì sánh được.

 

Điều này cho thấy ông lão này ít nhất cũng có thực lực đạt cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao.

 

Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm ông lão, ông lão cũng nhìn Tiêu Chính Văn, cho đến khi đến gần, ông lão mới chắp tay nói với Tiêu Chính Văn: “Này cậu bạn, trước đây tôi đã đắc tội với cậu, đều trách tôi già rồi hồ đồ, cho nên mới phái hai tên ngốc đến trước!
 
Chương 2507


 

“Nếu có chỗ nào mạo phạm, mong cậu hãy rộng lượng bỏ qua”.

 

Không ngờ ông cụ Quý vừa vào đã xin lỗi, điều này vượt quá ngoài dự liệu của Tiêu Chính Văn.

 

Thực ra sau khi đám người Quý Thiên Hà xuất phát, trong lòng ông cụ Quý thầm hối hận.

 

Dù sao đám người Quý Thiên Hà đều đã quen với việc được mọi người tôn kính, một khi Tiêu Chính Văn tỏ thái độ quá lạnh lùng thì hai người bọn họ sẽ không hài lòng.

 

Nếu hai bên động chân động tay thì hậu quả rất khó lường.

 

Vì vậy cụ ta mới vội vàng đến đây.

 

“Ông khách khí quá rồi, mời ngồi!”

 

Tiêu Chính Văn làm động tác mời ông cụ Quý.

 

Ông cụ Quý khẽ gật đầu, ngồi xuống ngay đối diện Tiêu Chính Văn.

 

“Haiz, đều tại tôi ngày thường quá dung túng cho bọn họ, trước khi đi, tôi cũng đã trách mắng Quý Thiên Hà và Quý Hải, đường đường là nhà họ Quý, sao có thể thất lễ như vậy được!”

 

“Cũng may là cậu có tấm lòng rộng rãi, chắc cũng sẽ không so đo tính toán giống hai người họ!”

 

Sau khi ông cụ Quý ngồi xuống, cụ ta nói lảng sang chuyện khác, đồng thời cẩn thận quan sát từng động thái của Tiêu Chính Văn.

 

“Không sao, chắc ông đến đây không phải chỉ để xin lỗi đâu nhỉ?”

 

Tiêu Chính Văn nói rồi đưa cho ông cụ Quý một tách trà.

 

Thấy Tiêu Chính Văn chủ động hỏi, ông cụ Quý suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Kỳ thực tôi vẫn đến đây vì chuyện trước kia, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ tặng cho cậu hai đóa hoa Tử Tiêu”.

 

Ông cụ Quý vừa nói vừa cẩn thận lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.

 

Lúc ông cụ Quý mở chiếc hộp gỗ ra, một mùi thơm ngây ngất lòng người bay thẳng vào mũi.

 

Ngay cả gia tộc lớn như nhà họ Quý thì hoa Tử Tiêu cũng vô cùng quý giá.

 

Mặc dù nói linh khí đã khôi phục, khắp nơi đều có hoa Tử Tiêu sinh sôi, nhưng muốn hái được hoa Tử Tiêu thì không chỉ phải tranh giành với người mà còn phải chiến đấu với dã thú trên núi.

 

Hơn nữa, mỗi đóa hoa Tử Tiêu đều mọc trong núi sâu, việc thu hái bằng sức người cũng khó như lên trời.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn hai đóa hoa Tử Tiêu, khẽ lắc đầu nói: “Ông cụ Quý, tôi nghĩ chuyện này không cần nói thêm nữa, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không mạo danh thay thế bất cứ ai!”

 

Thấy Tiêu Chính Văn không hề có động tĩnh gì, ông lão trầm tư hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng lên, cúi đầu ba lần trước Tiêu Chính Văn.

 

“Ông cụ Quý, ông làm vậy là có ý gì?”

 

Tiêu Chính Văn vội vàng đứng dậy đỡ ông cụ Quý.

 

“Có một số chuyện, tôi không tiện nói rõ, nhưng bây giờ Hoa Quốc quả thực đang rơi vào cảnh lâm nguy, cao thủ các nước lần lượt trở về, uy danh của vua Bắc Lương năm đó lại bị các đại danh sơn bôi nhọ”.

 

“Bây giờ, ngay cả những thế lực trên thế giới từng kính sợ vua Bắc Lương cũng đã nóng ruột muốn đứng lên thử!”

 

“Hiện giờ, cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương và cảnh giới Nhân Vương vẫn chưa trở về, Hoa Quốc đã không thể chống đỡ nổi bất kỳ cuộc chiến nào nữa! Một khi khai chiến thì người chịu khổ sẽ là ngàn vạn người dân của Hoa Quốc!”
 
Chương 2508


 

“Năm đại danh sơn và các môn phái võ tông đều chỉ lo việc nhà mình, bọn họ chẳng hề quan tâm đến tương lai của Hoa Quốc!”

 

“Hơn nữa, bọn họ cũng giống như cường giả các nước khác, luôn muốn tìm kiếm năm trái tim rồng và tiết lộ bí mật của di tích Long tộc! Tuy nhiên, Hoa Quốc là Hoa Quốc của nhân dân, tuyệt đối không thể chiến tranh xảy ra lần nữa ở Hoa Quốc!”

 

“Điều duy nhất có thể trấn áp bốn phương lúc này chỉ có danh tiếng của Bá Thiên ở vùng ngoài lãnh thổ. Nhưng đáng tiếc là Bá Thiên đã mất, không còn làm được gì cho người dân Hoa Quốc nữa!”

 

“Bây giờ, tuổi tác của tôi đã cao, lòng có thừa mà sức lực không đủ, nhưng tôi cũng hy vọng cậu hãy vì lợi ích của ngàn vạn người dân Hoa Quốc mà đồng ý chuyện này!”

 

Ông cụ Quý nhìn Tiêu Chính Văn bằng đôi mắt ngấn lệ.

 

Tiêu Chính Văn hít một hơi thật sâu nối: “Ông cụ Quý, tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông, nhưng tôi không thể rời đi trong lúc này được. Thực tình chẳng dám giấu ông, trong gia đình tôi có một cuốn sách cổ, trước khi lĩnh hội được ra điều kỳ diệu trong đó thì tôi không muốn đi đâu cả”.

 

Trong thời gian này, Tiêu Chính Văn đã học hỏi thêm được những điều mới ghi trong Thiên Sơn Thư Lục, vừa lúc đến thời khắc then chốt.

 

Nếu không phải Chu Lâm Lâm và nhà họ Chu gặp nguy hiểm thì Tiêu Chính Văn sẽ không đến Thiên Sơn.

 

Càng không có khả năng nhận lời nhà họ Quý.

 

Để bảo vệ Hoa Quốc, không thể chỉ dựa vào danh tiếng của một vài người, tốt nhất vẫn nên dùng thực lực để nói chuyện.

 

“Thực ra đây cũng là ý của Thiên Tử. Trước khi tôi đi, đại trưởng lão võ tông và tổng tư lệnh Tần đã đến nhà họ Quý tìm tôi, tình hình hiện nay thật sự không mấy lạc quan!”

 

“Âu Lục và Mỹ Lục đều đang bí mật điều động quân đội, hơn nữa cao thủ võ đạo hai bên cũng đang bí mật tập hợp, nếu còn cách khác thì chúng tôi sẽ không bao giờ làm khó cậu!”

 

Ông cụ Quý nắm lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

 

“Thiên Tử? Điều binh?”

 

Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày.

 

Gần đây, Âu Lục và Mỹ Lục quả thực đang tăng cường binh lực quân sự.

 

Từ một tháng trước, Tiêu Chính Văn đã nhận được báo cáo từ điện Thần Long.

 

Chỉ là trong khoảng thời gian đó, đúng lúc Tiêu Chính Văn lĩnh hội được điểm quan trọng của trận pháp, cho nên anh cũng không để tâm đến chuyện này.

 

“Đúng vậy, hiện giờ Thiên Tử đã bí mật hạ lệnh cho quân Phá Long tiến về chiến khu Tây Bộ, đồng thời, hải quân cả nước cũng đã tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu cấp một!”

 

“Có thể nói, chiến tranh sắp xảy ra, và thời gian không còn nhiều nữa!”

 

Ông cụ Quý không hề giấu giếm, nói hết những lời Tần Vũ và Đại trưởng lão võ tông đã nói cho Tiêu Chính Văn.

 

Ngay cả nỗi lo lắng của Thiên Tử về chuyện này cũng nói ra hết.
 
Chương 2509


 

Nghe vậy, tâm trạng của Tiêu Chính Văn liền chùng xuống.

 

Quả thực, anh cũng lo lắng như Thiên Tử, Hoa Quốc hiện nay không thể chiến đấu!

 

“Được rồi, nhưng… thần thái của tôi và Tiểu Thái Tông không giống nhau, hơn nữa giọng nói cũng không giống, vì vậy…”

 

“Cậu yên tâm, tổng tư lệnh Tần đã chuẩn bị xong hết rồi!”

 

Tiêu Chính Văn còn chưa kịp nói xong, ông cụ Quý đã đặt một chiếc mặt nạ da người vào tay Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn chiếc mặt nạ da người trong tay, quả nhiên là tay nghề của Hắc Băng Đài.

 

“Ông cụ Quý, tôi có thể đồng ý chuyện này, nhưng tùy tiện để mọi người biết Tiểu Thái Tông vẫn còn sống, hơn nữa còn đang ở Hoa Quốc không phải là hành động thông minh”.

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa suy nghĩ: “Tôi đề nghị, trước tiên hãy tung hỏa mù để lan truyền tin đồn, tôi sẽ không đưa ra bất kỳ phản ứng nào, mà đợi các thế lực đích thân đến kiểm chứng!”

 

Ông cụ Quý nghe vậy, khẽ cau mày: “Ý của cậu là gì?”

 

“Kéo dài thời gian! Việc bọn họ phái người đến kiểm tra cũng rất mất thời gian. Điều này tốt hơn nhiều do với việc bọn họ xông lên thách thức Tiểu Thái Tông!”

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói xong, ông cụ Quý vỗ đùi nói: “Cao kiến! Kế sách này rất hay! Không ngờ cậu không chỉ có bản lĩnh nhạy bén mà đầu óc còn nhanh nhạy đến vậy!”

 

Đúng lúc này, Chu Lâm Lâm đột nhiên hoảng hốt chạy ra sân sau, lo lắng nói: “Anh Tiêu, không hay rồi, lại có người đến gây chuyện!”

 

Lúc này trên con phố, từng chiếc xe quân đội màu xanh nối đuôi nhau tiến đến.

 

Hơn nữa còn có một người đàn ông trung niên mặc vest màu đen đang đứng trước cửa.

 

Bên cạnh hắn có hai nam thanh niên đeo quân hàm cấp tướng.

 

Thế trận lớn như vậy, đừng nói là Chu Lâm Lâm, dù là Chu Hạo Nhiên cũng sợ khiếp vía.

 

Rõ ràng đây là do đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó!

 

Tiêu Chính Văn sải bước tới trước cửa, lúc này, người đàn ông trung niên đang chắp hai tay sau lưng, cười lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn tiến đến.

 

Sau lưng hắn là đám đông chiến sĩ xếp hàng thẳng tắp và cầm vũ khí trong tay!

 

Người này chính là Vương Quốc Xương tới đây sau khi hay tin!

 

Từ sau khi nhận được điện thoại của Ngô Lân, Vương Quốc Xương vẫn luôn quan sát động thái bên phía Tiêu Chính Văn.

 

Mãi tới ban nãy, Vương Quốc Xương mới nhận được tin báo của người dưới trướng, nói Ngô Lân bị một cô gái đánh gãy chân.

 

Vương Quốc Xương vừa nghe thấy tin này đã lập tức cử người điều tra thân thế của cô gái đó.

 

Con nhà quyền quý giống như Đông Phương Tuyết Ngưng căn bản không cần phải điều tra, rất nhanh đã có người gửi luôn thông tin bối cảnh thân thế của Đông Phương Tuyết Ngưng cho Vương Quốc Xương.

 

Lúc biết đối phương là thành viên của bốn gia tộc lớn, trong lòng Vương Quốc Xương cũng thấp thỏm.
 
Chương 2510


 

Bề ngoài bốn gia tộc lớn đã không còn gì nổi trội nữa, thế nhưng trên thực tế vẫn còn rất nhiều cao thủ vùng ngoài lãnh thổ vẫn chưa trở về, tương lai là mạnh hay yếu nhất thời khó có thể dám chắc.

 

Đây cũng là một trong số những lý do tại sao môn phái võ tông đều không muốn chọc tới bốn gia tộc lớn!

 

Vương Quốc Xương vừa ngồi máy bay chuyên dụng tới Sơn Thành vừa cử người điều động đại quân, đồng thời cũng giám sát nhất cử nhất động của Đông Phương Tuyết Ngưng!

 

Ban nãy sau khi hắn biết Đông Phương Tuyết Ngưng đã đi xa, mới dám dẫn đại quân kéo tới luôn.

 

Mặc dù Vương Quốc Xương là người phát ngôn của võ tông, thế nhưng dù gì bản thân cũng ở trong một tổ chức hết sức cơ mật là Hắc Băng Đài, thực quyền trong tay gần như tương đương với Tần Vũ.

 

Vậy nên đối với hắn mà nói, loại chuyện nhỏ nhặt như điều động quân địa phương của Sơn Thành chỉ cần giơ tay một cái mà thôi!

 

Bây giờ không có sự giúp đỡ của Đông Phương Tuyết Ngưng, ông chủ của một tiệm ngọc nhỏ bé như Tiêu Chính Văn có thể tạo nên được sóng to gió lớn đến mức nào?

 

“Chính cậu là người đánh cậu chủ Ngô bị thương, còn giết người của Hắc Băng Đài chúng tôi sao?”

 

Vương Quốc Xương chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng lên tiếng.

 

Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn Vương Quốc Xương, sau đó nhớ tới chuyện tiệm ngọc bị phong toả ban nãy thì khẽ gật đầu nói: “Hoá ra hai tên cảnh giới Thiên Vương kia là thuộc hạ của anh?”

 

Cái gì?

 

Vương Quốc Xương nghe vậy thì sắc mặt lập tức biến đổi, phẫn nộ nói: “Hỗn xược! Đó là đặc công của Hắc Băng Đài chúng tôi! Cậu dám giết người của Hắc Băng Đài, đã từng nghĩ tới hậu quả hay chưa?”

 

Hắc Băng Đài là cơ quan tình báo cao nhất Hoa Quốc, mặc dù tất cả mọi người đều không có quân hàm nhưng dù là một đặc công bình thường nhất cũng có thể tuỳ ý điều động thiên quân vạn mã!

 

Đổi lại là người khác, đừng nói giết người của Hắc Băng Đài, dù là làm trái mệnh lệnh của đặc công Hắc Băng Đài thì cũng sẽ bị giết chết cả nhà!

 

Ông chủ của tiệm ngọc trước mắt này lại như đang nói về một chuyện hết sức bình thường!

 

“Hậu quả? Hậu quả gì? Dù hai con chó săn của võ tông có khoác lên người áo của Hắc Băng Đài thì cũng không thể tuỳ tiện giết người!”

 

“Tôi thấy anh giống với bọn họ, đều chỉ mới được điều tới Hắc Băng Đài nhỉ? Hắc Băng Đài của Hoa Quốc quả thực có thể ám sát, nhưng tất cả nhiệm vụ ám sát bắt buộc phải ở bên ngoài lãnh thổ Hoa Quốc!”

 

“Điều lệ đầu tiên của Hắc Băng Đài là không được ra tay làm bị thương người trong lãnh thổ Hoa Quốc, càng không cho phép giết người trong lãnh thổ Hoa Quốc, dù tội trạng có lớn tới đâu cũng phải giao cho cơ quan có thẩm quyền xử lý!”

 

Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, sao có thể không hiểu quy tắc của Hắc Băng Đài?

 

Vương Quốc Xương hoàn toàn không thể ngờ Tiêu Chính Văn lại dám chỉ ra điểm yếu của hắn ngay trước mặt mọi người!

 

Đặc biệt là câu con chó săn của võ tông, ngay cả bản thân Vương Quốc Xương cũng bị chửi chung vào luôn rồi.
 
Chương 2511


Mặc dù Vương Quốc Xương tức tới mức mặt trắng bệch, thế nhưng những gì Tiêu Chính Văn nói quả thực là sự thật!

 

“Được! Được lắm!”

 

Vương Quốc Xương chắp hai tay ra sau lưng, vừa quan sát Tiêu Chính Văn vừa cười nhạt bước qua lại!

 

Từ lúc vào Hắc Băng Đài tới nay, hắn đã gặp rất nhiều nhân vật lớn.

 

Dù là mấy trưởng lão của Long Các thì cũng phải nể mặt hắn vài phần.

 

Thế mà không ngờ ông chủ của một tiệm ngọc nhỏ bé trước mắt lại ăn nói hống hách như vậy!

 

“Dù là người của Hắc Băng Đài thì cũng không thể giết người trong lãnh thổ đất nước, cũng không có quy định nào nói rõ mấy người có thể đại diện cho Hắc Băng Đài chấp pháp!”

 

“Người chết ở chỗ của cậu, đây là sự thật không thể chối cãi! Biết rõ bọn họ là người của Hắc Băng Đài mà vẫn dám ra tay giết chết, tôi hoài nghi cậu có ý đồ phản quốc!”

 

“Dù sau lưng cậu có ai chống lưng thì cũng phải cho Hắc Băng Đài một lời giải thích! Người đâu, dẫn đi cho tôi!”

 

Vừa nói, Vương Quốc Xương vừa phất tay với một hàng chiến sĩ đứng phía sau lưng.

 

Đúng lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ bên trong tiệm ngọc: “Vương Quốc Xương, oai quá nhỉ”.

 

“Có phải ngay cả tôi cũng muốn dẫn đi theo luôn hay không?”

 

Khi giọng nói này vang lên, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía ô cửa sổ sát đất của tiệm ngọc.

 

Chỉ thấy trong đại sảnh có một ông lão tóc bạc đang chống gậy, bước chậm rãi về phía lối cửa ra.

 

Khi đối diện với ông lão kia, Vương Quốc Xương hít sâu, toàn thân ớn lạnh.

 

“Ông… ông cụ Quý? Sao ông lại rảnh rỗi tới đây thế này?”

 

Mồ hôi lạnh trên người Vương Quốc Xương lập tức túa ra, vội vàng đẩy cửa vào đi tới trước mặt ông cụ Quý, cười đon đả nói.

 

“Sao hả? Tôi đi đâu cũng phải tới Hắc Băng Đài của cậu trình báo trước ư?”

 

Ông cụ Quý lạnh lùng chất vấn.

 

Bây giờ Vương Quốc Xương đã gia nhập Hắc Băng Đài, thân phận và địa vị cao hơn người ta một bậc quả thực không sai.

 

Thế nhưng ở trước mặt nhà họ Quý thì ngay cả một con chó săn hắn cũng chẳng bằng!

 

Dù gì ngay cả năm đại danh sơn cũng không dám tuỳ tiện chọc tới người nhà họ Quý, huống hồ hắn chỉ là tai mắt mà năm đại danh sơn cài cắm vào trong giới chính trị?

 

Nói dễ nghe thì hắn là người phát ngôn của võ tông, nói khó nghe hơn chút thì hắn chỉ là con chó săn của võ tông mà thôi!

 

Chỉ cần một câu nói của ông cụ Quý, không cần giới chính trị ra tay, năm đại danh sơn sẽ chủ động ra tay trừ khử Vương Quốc Xương!

 

“Ông… ông đang nói cái gì vậy chứ, ông… ông đi đâu đều là quyền tự do của ông!”

 

Nụ cười trên mặt Vương Quốc Xương rõ ràng còn khó coi hơn cả khóc.

 

Ông cụ Quý nghe vậy thì khẽ gật đầu nói: “Ừ! Ban nãy tôi nghe cậu nói muốn dẫn ai đi? Dẫn đi đâu thế?”
 
Chương 2512


Bị ông cụ Quý tra hỏi, trong lòng Vương Quốc Xương không khỏi trầm xuống!

 

Lẽ nào ông cụ Quý cũng đứng về phía Tiêu Chính Văn?

 

“Chuyện… chuyện là như vậy, trước đây tôi có cử hai người tới điều tra người này!”

 

“Ông cụ Quý, không lâu trước đó, người này đã giết chết Đàm Hồng của Thiên Sơn! Người này hung hăng hiểm ác, giết người không chớp mắt, loại người giống như hắn, ở lại Hoa Quốc chắc chắn là tai hoạ, vậy nên tôi mới muốn dẫn hắn về…”

 

“Đàm Hồng?”

 

Không đợi Vương Quốc Xương nói xong, ông cụ Quý đã lạnh lùng ngắt lời: “Hắn đáng chết!”

 

“Tôi…chuyện này…”

 

Biểu cảm của Vương Quốc Xương hết sức đặc sắc, liên tiếp nuốt nước bọt, thế nhưng vẫn chẳng thể thốt ra nửa câu.

 

“Sao thế, Vương Quốc Xương cậu rốt cuộc là người của Hắc Băng Đài hay là con chó săn của năm đại danh sơn? Lấy danh nghĩa quốc gia, lấy việc công báo thù riêng cũng chẳng khác gì phản quốc!”

 

Ông cụ Quý càng nói giọng điệu càng lạnh tanh, trong mắt ngập tràn sát khí!

 

“Ông cụ Quý, không thể nói như vậy được đâu, tôi… tôi cũng chỉ vì trật tự của Hoa Quốc mà thôi! Vả lại, Đàm Hồng là đại đệ tử của thủ lĩnh Thiên Sơn, không phải là người mà một kẻ tầm thường như cậu ta nói giết là có thể giết ngay được”.

 

Vương Quốc Xương thực sự không tìm ra được lý do, chỉ đành nhắc đến thân phận của Đàm Hồng.

 

“Ồ? Đại đệ tử của thủ lĩnh Thiên Sơn thì rất tôn quý sao? Ngay cả cậu năm nhà họ Quý chúng tôi so sánh với hắn cũng trở thành kẻ tầm thường rồi à?”

 

Ông cụ Quý lạnh lùng chất vấn.

 

Cái gì?

 

Cậu năm?

 

Ông cụ Quý vừa nói hết câu, đừng nói là Vương Quốc Xương, ngay cả mấy người Chu Lâm Lâm cũng sợ tới mức mặt mày trắng bệch!

 

Bồi Thanh Minh trong đám người thì càng trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Chính Văn, mồ hôi lạnh sớm đã thấm ướt quần áo trên người hắn!

 

Cậu năm của nhà họ Quý không phải Tiểu Thái Tông sao?

 

“Cái gì? Hắn … hắn là Tiểu Thái Tông ư?”

 

Sắc mặt của Vương Quốc Xương đã trắng bệch, thất thanh hỏi.

 

Đắc tội với nhà họ Quý có thể vẫn còn xoay xở được.

 

Thế nhưng chủ động đắc tội với Tiểu Thái Tông thì sao hắn gánh được hậu quả đây?

 

“Tiểu Thái Tông là cái tên mà cậu có thể gọi sao?”

 

Khí thế của ông cụ Quý đột nhiên dâng cao, sát khí vô cùng ác liệt!

 

“Thế… nhưng tôi nghe nói, Tiểu Thái Tông đã hi… hi sinh cho tổ quốc ở vùng ngoài lãnh thổ rồi mà?”

 

Vương Quốc Xương run rẩy nói.

 

“Bốp!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom