Dịch Chí Tôn Đặc Công

Chương 300: Hãy để tôi chết trước


Đương nhiên không phải là vì Tần Dương muốn chiếm tiện nghi của Hàn Thanh Thanh nên mới nói vậy, hắn còn chưa ti tiện tới mức, ở trong thời điểm như thế này mà còn nghĩ đến chuyện sàm sỡ.

Ôm nhau sưởi ấm ở nơi lạnh lẽo, cố gắng giảm bớt diện tích bị gió lạnh thổi, tận dụng quần áo để giữ ấm cho cơ thể, đều là những kỹ năng sinh tồn cơ bản để chống cự cái lạnh ở nơi hoang vu.

Hàn Thanh Thanh cắn nhẹ bờ môi, khẽ ừ một tiếng, khuôn mặt có hơi đỏ lên.

Mặc dù hành động này làm cho Hàn Thanh Thanh cảm thấy rất ngượng ngùng và xấu hổ, nhưng bản thân cô cũng biết Tần Dương là người chính trực, nhất định sẽ không nhân cơ hội này mà làm loạn.

Tần Dương đào một cái hốc ở trong bóng tối, rồi lót một đống lá khô để làm chỗ ngồi, cuối cùng mới dựa vào vách đá ngồi xuống.

Hàn Thanh Thanh cắn nhẹ bờ môi, cô đi tới bên người Tần Dương, sau đó ngồi lên đùi của hắn, cởi chiếc áo khoác thấm nước kia ra, chỉ mặc mỗi chiếc áo len, hai tay ôm lấy cổ Tần Dương, rồi nép mình thật chặt vào trong lồ.ng ngực của Tần Dương.

Tần Dương cố gắng dùng quần áo của mình che cơ thể Hàn Thanh Thanh lại, đồng thời cũng lấy cái áo khoác cô vừa mới cởi ra che bên ngoài quần áo của mình, dù đó là quần áo ướt nhưng vẫn có thể dùng để chắn gió lạnh.

Cơ thể của người đàn ông cũng giống như một lò lửa, ngay khi Hàn Thanh Thanh nép vào ngực Tần Dương thì cô lập tức cảm thấy ấm áp hơn hẳn, thoải mái hơn trước nhiều, cô cũng không còn cảm thấy lạnh tới run người như trước nữa.

Tần Dương ôm thật chặt Hàn Thanh Thanh, hắn có thể cảm nhận được cơ thể cô từ từ trở nên mềm mại hơn không còn cứng đờ như lúc ban đầu nữa, từ run rẩy dần dần trở nên bình tĩnh. Tần Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, chỗ hắn chọn cực kỳ khó tìm, trời lại tối như bưng, những người kia tuyệt đối không thể tìm thấy bọn họ, ít nhất thì hai người cũng có thể trú ẩn ở đây tới sáng.

Hai người đều không nói chuyện, xung quanh cũng rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy được tiếng côn trùng kêu sột soạt, theo thời gian dần dần trôi qua, bầu không khí giữa hai người ngày càng trở nên kỳ quái.

Mặc dù Tần Dương không muốn chiếm tiện nghi của Hàn Thanh Thanh, nhưng dù sao thì hắn cũng là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn là một thanh niên trẻ tuổi tràn đầy sức sống, Hàn Thanh Thanh ngồi trên đùi của hắn, cơ thể của cô lại ép sát vào ngực hắn, cảm giác mềm mại ở trước ngực, hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ cùng với phần tiếp xúc gần gũi trên đùi, làm cho hắn không thể ức chế được bản năng sinh lý.

Hàn Thanh Thanh ôm chặt Tần Dương, nên đương nhiên cô có thể cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể hắn, lập tức mặt của cô đỏ bừng, trái tim cũng đập nhanh hơn, toàn thân giống như đang bị sốt vậy, xấu hổ không chịu nổi.

Hơi thở của cô cũng trở nên nặng nề hơn, nhưng cô cũng không buông tay tránh Tần Dương, mà cô nhắm mắt lại, nép mình vào trong ngực hắn như một chú chim nhỏ vậy, không dám ngẩng đầu nhìn Tần Dương, cũng không dám động đậy.

Đương nhiên là Tần Dương biết được sự thay đổi của cơ thể mình, cũng cảm nhận được cơ thể Hàn Thanh Thanh đột nhiên trở nên cứng ngắc, cùng với hơi thở trở nên nặng nề hơn, chuyện này cũng làm cho hắn cực kỳ xấu hổ.

Chỉ là vào thời điểm như bây giờ, dù có nói gì đi nữa thì cũng chỉ làm cho tình huống trở nên lúng túng hơn thôi, nên hắn cũng chỉ im lặng cũng không cử động gì cả, đồng thời cũng cố gắng dời sự chú ý khỏi Hàn Thanh Thanh đang nép trong ngực mình sang cái đám giết người không chớp mắt ngoài kia.

Rõ ràng là đám người này đang định giết sạch hết tất cả mọi người, vậy hẳn mục đích của bọn chúng là ngăn ngừa không để cho con chip kia bị lọt ra ngoài, nếu thế vậy có một vấn đề?

Rốt cụôc thì đám người này có thân phận gì?

Có thể giết người không chớp mắt như vậy, bình thường cũng chỉ có quân đội và lính đánh thuê, kẻ trước tiếp nhận mệnh lệnh của quốc gia kẻ sau thì liều mạng vì tiền. Tần Dương đã tiếp xúc với ba người Sawazumi Shiro, từ tác phong làm việc của bọn họ, có thể thấy cả ba cũng không có sự nghiêm cẩn của quân nhân, vậy có thể loại bỏ khả năng quân nhân ra.

Lính đánh thuê?

Nếu vậy thì ai đã thuê bọn họ?

Tần Dương nghĩ đến cảnh ngộ của bản thân hiện giờ, thì cảm thấy cực kỳ bi phẫn. Chỉ là một tên Vũ Văn Đào thôi, vậy mà không ngờ lại tạo ra phản ứng dây chuyền dữ dội đến vậy, làm cho bản thân mình mấy phen gặp phải tình huống sinh tử, lại còn hai ba lần suýt nữa thì ngủm luôn nữa chứ…

Ngay tại lúc Tần Dương đang còn suy nghĩ miên man, thì Hàn Thanh Thanh sau khi trải qua một đêm kinh hoàng trốn chạy cầu sinh, giờ đây nép mình vào trong lồ.ng ngực ấm áp của Tần Dương, sau khi trải qua sự xấu hổ, bối rối ban đầu, cơn buồn ngủ cũng tới, cô cũng nhanh chóng thiếp đi.

“Cộc cộc cộc!”

Đột nhiên có tiếng súng vang lên, lập tức đánh thức Hàn Thanh Thanh từ trong giấc ngủ, cô sợ hãi mở to hai mắt, còn chưa kịp nói tiếng nào, Tần Dương cũng đã bịt miệng cô lại, lo rằng việc cô lên tiếng sẽ làm lộ ra bị trí ẩn nấp của hai người.

Từ trong màn đêm vọng tới là tiếng súng, tiếng la hét thảm thương.

Tần Dương vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, nghe được một lát, thì Tần Dương nhíu mày lại, hắn có thể nghe ra được đây là âm thanh chiến đấu.

Hẳn là nhóm của công chúa Konnie đã bị đuổi kịp, những người phản kích hẳn là hai người bảo vệ của công chúa Konnie, dẫn theo cả một đoàn người vừa la hét vừa bỏ chạy, vừa chạy vừa gây ra động tĩnh lớn như vậy, không bị đuổi theo mới là lạ.

Không biết công chúa Konnie có thể chạy thoát tìm được đường sống hay không, nếu như cô bộc lô ra thân phận của mình, không biết những người kia có vì thân phận của cô mà tha cho cô, gi cô lại làm con tin để đòi tiền chuộc?

Tần Dương cũng không có tình cảm gì với công chúa Konnie, nên tất nhiên là hắn sẽ không vì cứu cô mà chạy ra liều mạng với đám người kia. Thậm chí bây giờ Tần Dương còn hy vọng sau khi đám người đó bắt được nhóm bỏ chạy kia thì sẽ rút lui hết, chẳng qua e rằng tình huống này rất khó xảy ra.

Nếu như hắn không đoán sai, bây giờ đám người kia đã biết về bản thân mình, dù sao khi tất cả phà cứu hộ đều chạy tới gần thuyền của bọn chúng, chỉ có chiếc của mình là đi ngược lại, cố gắng chạy thật xa, mà không có chuyện bọn chúng không điều tra chuyện này, mà khi đối diện áp lực của cái chết, nhất định nhữn người kia sẽ khai ra mình…

Rất nhanh, tiếng súng cũng dừng lại, phía xa xa lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.

- Bọn họ đã chết hết rồi sao?

Trong ánh mắt của Hàn Thanh Thanh hiện lên vẻ phức tạp, cô ngẩng đầu, hỏi bằng giọng rất nhỏ.

Tần Dương khẻ nói:

- Tôi cũng không biết, chẳng qua đám người bọn họ đông như vậy, không thể nào trốn được, nếu như tất cả tách ra bỏ trốn, có lẽ ở trong đợt truy đổi thứ nhất này sẽ có một số người thoát được, dù sao bây giờ trời đã tối, cho dù chỉ chọn đại một chỗ rồi núp, cũng rất khó bị phát hiện

Hàn Thanh Thanh cắn bờ môi: 

- Chúng ta cũng sẽ chết sao?

Tần Dương ôm Hàn Thanh Thanh chặt hơn: 

- Sẽ không, chỉ cần có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì cả, chúng ta đều có thể trở về an toàn.

Khi ánh mắt của Hàn Thanh Thanh nhìn thấy gương mặt kiên định của Tần Dương, dường như chỗ mềm yếu nào đó trong cô đã bị đánh một cái thật mạnh, một lần nữa cô nép người thật chặt vào lồ.ng ngực của Tần Dương, lắng nghe nhịp tim của hắn, lòng cô lại bình tĩnh trở lại.

- Bất kể như thế nào, chỉ cần có cậu ở đây, cho dù có phải chết, tôi cũng không sợ, nhưng cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?

Tần Dương khẽ nói:

- Chuyện gì, cậu nói đi?

Hàn Thanh Thanh hít một hơi thật sâu: 

- Nếu như thật sự đến thời điểm chúng ta phải chết, nếu như trong tay cậu có súng, xin cậu hãy giết tôi trước, hãy để tôi chết trước cậu, nếu lỡ cậu chết trước rồi, chỉ còn lại một mình thì tôi sẽ rất sợ…

Tần Dương nghe vậy thì nội tâm cực kỳ chấn động, trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn, hắn cắn chặt hàm răng nói:

- Tốt, nếu thật sự có lúc đó, tôi nhất định sẽ làm vậy.

Hàn Thanh Thanh bình tĩnh nhìn Tần Dương, bỗng nhiên cô ôm chặt lấy cổ Tần Dương, hơi rướn người lên, bờ môi mềm mại bất ngờ dán vào môi của Tần Dương…
 
Chương 301: Có thể cứu cô ấy không?


Đôi mắt Tần Dương đột nhiên trừng lớn, hắn không ngờ Hàn Thanh Thanh lại hôn mình.

Động tác của Hàn Thanh Thanh khá loạn, sau khi hôn lên môi Tần Dương, cô không biết phải tiếp tục thế nào nữa.

Tần Dương không biết được tâm tư của Hàn Thanh Thanh, đầu hắn hơi ngửa ra sau.

Ánh mắt hai người đối diện nhau. Tuy trời rất tối, nhưng vì khoảng cách quá gần nên đôi bên đều có thể nhìn thấy rất rõ thần sắc trong đôi mắt đối phương.

Trong đôi mắt Hàn Thanh Thanh có nét ngượng ngùng không thể che lấp nhưng cô lại không hề lùi lại.

- Hoặc là cậu đưa tôi cùng an toàn trở về, hoặc là chúng ta sẽ cùng chết tại đây...Đây là nụ hôn đầu của tôi, tôi không muốn tới chết mà cũng không biết cảm giác hôn là gì...

Tần Dương nhìn chằm chằm đôi mắt Hàn Thanh Thanh, không nói gì nữa, hắn chỉ mạnh mẽ hôn ngược lại.

Nụ hôn này triền miên mà mãnh liệt.

Trong một hoàn cảnh vừa nguy hiểm lại đơn sơ thế này, hai người hôn nhau quên hết mọi chuyện. Mãi lâu sau Tần Dương mới gắng hết sức tách môi ra. Bởi nếu không lập tức rời nhau ra thì Tần Dương sẽ không kiềm chế nổi nữa.

Trước tiên chẳng bàn tới quan hệ của hắn và Hàn Thanh Thanh, chỉ riêng hoàn cảnh nguy hiểm mà sơ sài thế này đã không phù hợp để làm chuyện gì rồi.

Khuôn mặt Hàn Thanh Thanh đỏ ửng. Dũng khí vừa rồi khi đối diện Tần Dương của cô đã hoàn toàn biến mất, trong đầu chỉ còn lại một khoảng trống không.

Cô vùi mặt vào lòng Tần Dương, nhẹ nhàng thở. Nụ hôn vừa rồi khiến cô cảm thấy khó thở.

Cảm giác khi hôn môi hóa ra lại như vậy...

Hai người không nói gì, nụ hôn sâu triền miên mãnh liệt vừa rồi đã dung hòa tất cả cảm xúc.

Hai người cứ ôm chặt nhau như vậy, cho tới khi trời sáng.

- Cậu tránh ở đây đi, tôi ra ngoài xem xét tình hình.

Hàn Thanh Thanh “ừ” một tiếng, rời khỏi lòng Tần Dương. Một cơn gió lạnh thổi tới, Hàn Thanh Thanh co rụt cổ lại, đột nhiên cô thấy lưu luyến vòng tay của Tần Dương.

Ngực của Tần Dương rất ấm áp và dễ chịu.

Tần Dương trèo ra khỏi hố, sau đó tiến lên trước một đoạn, sau đó nằm rạp trên cỏ nhìn xuống phía dưới núi.

Con tàu đánh cá kia vẫn đậu trên biển, cách bờ không xa cũng chẳng gần. Trên thuyền còn có ba người đang canh giữ, những người khác vẫn không thấy tung tích.

Tần Dương đổi hướng, bò theo hướng lên đỉnh núi một đoạn, sau đó hắn ló đầu từ sau một cái cây ra, thăm dò xung quanh, không lâu sau, hắn phát hiện đám người kia. Vì giữa núi vẫn còn một làn khói đang bốc lên, như thế chắc lúc trước bọn họ đã thắp lửa rồi dập đi.

Tần Dương lấy điện thoại của mình ra, nó vẫn không có tín hiệu. Xem ra tín hiệu xung quanh đây vẫn bị đối phương cản trở.

Không biết bên ngoài giờ liệu đã biết được tin tức chuyến du lịch gặp sự cố chưa. Tuy nhiên, dù có biết đi nữa chắc cũng chẳng thể tìm đúng chỗ nhanh thế được.

Xem ra hắn còn phải ở trên hòn đảo này một thời gian nữa. Đối phương cũng không thể cứ ở mãi đây. Nán lại càng lâu khả năng lộ tẩy của bọn chúng càng lớn, vậy thì hắn cứ chơi trò trốn tìm với nhóm người kia đi.

Đang quan sát vị trí của đối phương, ánh mắt Tần Dương đột nhiên lạnh đi.

Lưng chừng núi cách nơi Tần Dương đang nấp có hai gã đàn ông đang áp giải công chúa Konnie đi ra, nhìn dáng vẻ chắc là muốn đưa công chúa Konnie lên thuyền.

Hai vệ sĩ của công chúa Konnie đã không thấy đâu, đoán chừng trước vụ nổ súng đã đi đời cả rồi. Lúc này trông công chúa Konnie vô cùng thảm hại, đầu tóc rối tung, quần áo cũng bị bụi gai làm rách lỗ chỗ, khí chất thanh nhã cao quý trên người đã bị hủy hoại không còn lại chút nào, thứ còn lại chỉ là nét đáng thương.

Sau lưng Tần Dương có âm thanh lùng sục truyền tới, hắn ngoảnh đầu lại nhìn thấy Hàn Thanh Thanh đang khom lưng chạy tới đây, sau đó áp phía sau lưng Tần Dương, lo lắng nói:

- Một mình tôi ở đó thấy không thoải mái...

Tần Dương “ừ” một tiếng, giọng ôn hòa:

- Ừ, thế thì trèo lên đây đi, đừng đứng lên là được.

- Ừ.

Hàn Thanh Thanh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó nhìn xuống theo ánh mắt Tần Dương, cũng nhìn thấy công chúa Konnie.

- A, cô ấy cũng bị bắt rồi, những người khác đâu?

Tần Dương cười khổ:

- Không biết nữa. Có thể bị giết hoặc là tách ra ẩn nấp trong rừng rồi. Bọn họ chỉ phái hai kẻ đi áp giải công chúa Konnie về thôi, chứng tỏ những kẻ khác vẫn đang lùng sục trong rừng, tìm kiếm những người chạy thoát, cũng có khi đang tìm chúng ta.

Hàn Thanh Thanh hiển nhiên hiểu được vì sao mấy người kia muốn tìm Tần Dương, cô chau mày:

- Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?

- Chơi trốn tìm với bọn chúng, giết thời gian. Bọn chúng không tìm thấy chắc chắn sẽ mau chóng rút lui thôi...

Ánh mắt Hàn Thanh Thanh nhìn xuống phía dưới, thấy khuôn mặt kinh hoàng của công chúa Konnie. Trong lòng cô có mấy phần đồng cảm khó kìm kén.

Cô và công chúa Konnie dưới kia tuổi tác cũng ngang nhau. Mấy tên giết người không chớp mắt kia, chẳng cần nghĩ nhiều cô cũng biết công chúa Konnie sắp gặp phải chuyện khủng khiếp gì khi rơi vào tay bọn chúng. Chắc là chuyện khiến người khác sợ hãi còn hơn cả cái chết.

- Tần Dương, cô gái kia thật đáng thương. Có thể cứu cô ấy không? Hmm...tôi biết làm thế sẽ khiến cậu khó xử...

Hàn Thanh Thanh còn chưa nói xong Tần Dương đã thoải mái lên tiếng:

- Không vấn đề gì. Tôi đi cứu cô ấy.

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc mở to đôi mắt, cô không ngờ Tần Dương lại đồng ý mình một cách thoải mái như thế. Nhưng khoảng thời gian này cô cảm thấy Tần Dương không phải là người làm chuyện tốt không màng tới an nguy. Cô nói như thế cũng vì thấy cô ấy đáng thương, có chút đồng cảm thôi. Thực ra cô cũng không ngờ Tần Dương sẽ đồng ý...

Tần Dương nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hàn Thanh Thanh, khẽ cười:

- Sao thế? Cảm thấy tôi đồng ý thoải mái như thế không giống phong cách làm việc của mình lúc trước hả?

Hà Thanh Thanh bẽn lẽn gật đầu:

- Ừ, tôi quả thực nghĩ như thế đó.

Tần Dương thấp giọng cười:

- Cô nghĩ cũng không sai. Quả thực tôi không phải người cao thượng như thế. Tôi đi cứu cô ấy đúng là vì cô ấy đáng thương, nhưng hơn hết là vì muốn cướp súng của hai kẻ kia. Giờ trên tay tôi tuy cũng có súng, nhưng nó vẫn yếu hơn so với khẩu AK47. Tôi không muốn đấu với đối phương, nhưng cũng phải chuẩn bị tác chiến. Nói chung vẫn là chuyện tốt.

Dừng lại một lát, Tần Dương cười lạnh bổ sung thêm:

- Huống hồ đối phương biết sự tồn tại của tôi, không giết chết tôi sao bọn chúng nỡ rời khỏi đây?

Biểu cảm khuôn mặt Hàn Thanh Thanh có chút phức tạp:

- Thế cậu cẩn thận một chút.

Tần Dương mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự tin:

- Hai gã tép riu mà thôi, không cần lo lắng, cô ở đây chờ tôi, đừng đứng lên.

- Ừ, cậu cẩn thận đấy!

Tần Dương đáp lại một tiếng rồi cúi khom người, lùi về sau một đoạn. Sau đó hắn nhanh chóng đi về phía lưng chừng núi.

Tần Dương nhanh chóng đã đi tới con đường đám người phải đi ngang qua nơi lưng chừng núi. Hắn nấp sau bụi cây, rút ra một khẩu súng giảm thanh, lặng lẽ chờ đợi.

Khoảng chừng năm, sáu phút sau, bóng dáng công chúa Konnie và hai gã áp giải cô xuất hiện phía xa xa...
 
Chương 301: Có thể cứu cô ấy không?


Đôi mắt Tần Dương đột nhiên trừng lớn, hắn không ngờ Hàn Thanh Thanh lại hôn mình.

Động tác của Hàn Thanh Thanh khá loạn, sau khi hôn lên môi Tần Dương, cô không biết phải tiếp tục thế nào nữa.

Tần Dương không biết được tâm tư của Hàn Thanh Thanh, đầu hắn hơi ngửa ra sau.

Ánh mắt hai người đối diện nhau. Tuy trời rất tối, nhưng vì khoảng cách quá gần nên đôi bên đều có thể nhìn thấy rất rõ thần sắc trong đôi mắt đối phương.

Trong đôi mắt Hàn Thanh Thanh có nét ngượng ngùng không thể che lấp nhưng cô lại không hề lùi lại.

- Hoặc là cậu đưa tôi cùng an toàn trở về, hoặc là chúng ta sẽ cùng chết tại đây...Đây là nụ hôn đầu của tôi, tôi không muốn tới chết mà cũng không biết cảm giác hôn là gì...

Tần Dương nhìn chằm chằm đôi mắt Hàn Thanh Thanh, không nói gì nữa, hắn chỉ mạnh mẽ hôn ngược lại.

Nụ hôn này triền miên mà mãnh liệt.

Trong một hoàn cảnh vừa nguy hiểm lại đơn sơ thế này, hai người hôn nhau quên hết mọi chuyện. Mãi lâu sau Tần Dương mới gắng hết sức tách môi ra. Bởi nếu không lập tức rời nhau ra thì Tần Dương sẽ không kiềm chế nổi nữa.

Trước tiên chẳng bàn tới quan hệ của hắn và Hàn Thanh Thanh, chỉ riêng hoàn cảnh nguy hiểm mà sơ sài thế này đã không phù hợp để làm chuyện gì rồi.

Khuôn mặt Hàn Thanh Thanh đỏ ửng. Dũng khí vừa rồi khi đối diện Tần Dương của cô đã hoàn toàn biến mất, trong đầu chỉ còn lại một khoảng trống không.

Cô vùi mặt vào lòng Tần Dương, nhẹ nhàng thở. Nụ hôn vừa rồi khiến cô cảm thấy khó thở.

Cảm giác khi hôn môi hóa ra lại như vậy...

Hai người không nói gì, nụ hôn sâu triền miên mãnh liệt vừa rồi đã dung hòa tất cả cảm xúc.

Hai người cứ ôm chặt nhau như vậy, cho tới khi trời sáng.

- Cậu tránh ở đây đi, tôi ra ngoài xem xét tình hình.

Hàn Thanh Thanh “ừ” một tiếng, rời khỏi lòng Tần Dương. Một cơn gió lạnh thổi tới, Hàn Thanh Thanh co rụt cổ lại, đột nhiên cô thấy lưu luyến vòng tay của Tần Dương.

Ngực của Tần Dương rất ấm áp và dễ chịu.

Tần Dương trèo ra khỏi hố, sau đó tiến lên trước một đoạn, sau đó nằm rạp trên cỏ nhìn xuống phía dưới núi.

Con tàu đánh cá kia vẫn đậu trên biển, cách bờ không xa cũng chẳng gần. Trên thuyền còn có ba người đang canh giữ, những người khác vẫn không thấy tung tích.

Tần Dương đổi hướng, bò theo hướng lên đỉnh núi một đoạn, sau đó hắn ló đầu từ sau một cái cây ra, thăm dò xung quanh, không lâu sau, hắn phát hiện đám người kia. Vì giữa núi vẫn còn một làn khói đang bốc lên, như thế chắc lúc trước bọn họ đã thắp lửa rồi dập đi.

Tần Dương lấy điện thoại của mình ra, nó vẫn không có tín hiệu. Xem ra tín hiệu xung quanh đây vẫn bị đối phương cản trở.

Không biết bên ngoài giờ liệu đã biết được tin tức chuyến du lịch gặp sự cố chưa. Tuy nhiên, dù có biết đi nữa chắc cũng chẳng thể tìm đúng chỗ nhanh thế được.

Xem ra hắn còn phải ở trên hòn đảo này một thời gian nữa. Đối phương cũng không thể cứ ở mãi đây. Nán lại càng lâu khả năng lộ tẩy của bọn chúng càng lớn, vậy thì hắn cứ chơi trò trốn tìm với nhóm người kia đi.

Đang quan sát vị trí của đối phương, ánh mắt Tần Dương đột nhiên lạnh đi.

Lưng chừng núi cách nơi Tần Dương đang nấp có hai gã đàn ông đang áp giải công chúa Konnie đi ra, nhìn dáng vẻ chắc là muốn đưa công chúa Konnie lên thuyền.

Hai vệ sĩ của công chúa Konnie đã không thấy đâu, đoán chừng trước vụ nổ súng đã đi đời cả rồi. Lúc này trông công chúa Konnie vô cùng thảm hại, đầu tóc rối tung, quần áo cũng bị bụi gai làm rách lỗ chỗ, khí chất thanh nhã cao quý trên người đã bị hủy hoại không còn lại chút nào, thứ còn lại chỉ là nét đáng thương.

Sau lưng Tần Dương có âm thanh lùng sục truyền tới, hắn ngoảnh đầu lại nhìn thấy Hàn Thanh Thanh đang khom lưng chạy tới đây, sau đó áp phía sau lưng Tần Dương, lo lắng nói:

- Một mình tôi ở đó thấy không thoải mái...

Tần Dương “ừ” một tiếng, giọng ôn hòa:

- Ừ, thế thì trèo lên đây đi, đừng đứng lên là được.

- Ừ.

Hàn Thanh Thanh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó nhìn xuống theo ánh mắt Tần Dương, cũng nhìn thấy công chúa Konnie.

- A, cô ấy cũng bị bắt rồi, những người khác đâu?

Tần Dương cười khổ:

- Không biết nữa. Có thể bị giết hoặc là tách ra ẩn nấp trong rừng rồi. Bọn họ chỉ phái hai kẻ đi áp giải công chúa Konnie về thôi, chứng tỏ những kẻ khác vẫn đang lùng sục trong rừng, tìm kiếm những người chạy thoát, cũng có khi đang tìm chúng ta.

Hàn Thanh Thanh hiển nhiên hiểu được vì sao mấy người kia muốn tìm Tần Dương, cô chau mày:

- Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?

- Chơi trốn tìm với bọn chúng, giết thời gian. Bọn chúng không tìm thấy chắc chắn sẽ mau chóng rút lui thôi...

Ánh mắt Hàn Thanh Thanh nhìn xuống phía dưới, thấy khuôn mặt kinh hoàng của công chúa Konnie. Trong lòng cô có mấy phần đồng cảm khó kìm kén.

Cô và công chúa Konnie dưới kia tuổi tác cũng ngang nhau. Mấy tên giết người không chớp mắt kia, chẳng cần nghĩ nhiều cô cũng biết công chúa Konnie sắp gặp phải chuyện khủng khiếp gì khi rơi vào tay bọn chúng. Chắc là chuyện khiến người khác sợ hãi còn hơn cả cái chết.

- Tần Dương, cô gái kia thật đáng thương. Có thể cứu cô ấy không? Hmm...tôi biết làm thế sẽ khiến cậu khó xử...

Hàn Thanh Thanh còn chưa nói xong Tần Dương đã thoải mái lên tiếng:

- Không vấn đề gì. Tôi đi cứu cô ấy.

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc mở to đôi mắt, cô không ngờ Tần Dương lại đồng ý mình một cách thoải mái như thế. Nhưng khoảng thời gian này cô cảm thấy Tần Dương không phải là người làm chuyện tốt không màng tới an nguy. Cô nói như thế cũng vì thấy cô ấy đáng thương, có chút đồng cảm thôi. Thực ra cô cũng không ngờ Tần Dương sẽ đồng ý...

Tần Dương nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hàn Thanh Thanh, khẽ cười:

- Sao thế? Cảm thấy tôi đồng ý thoải mái như thế không giống phong cách làm việc của mình lúc trước hả?

Hà Thanh Thanh bẽn lẽn gật đầu:

- Ừ, tôi quả thực nghĩ như thế đó.

Tần Dương thấp giọng cười:

- Cô nghĩ cũng không sai. Quả thực tôi không phải người cao thượng như thế. Tôi đi cứu cô ấy đúng là vì cô ấy đáng thương, nhưng hơn hết là vì muốn cướp súng của hai kẻ kia. Giờ trên tay tôi tuy cũng có súng, nhưng nó vẫn yếu hơn so với khẩu AK47. Tôi không muốn đấu với đối phương, nhưng cũng phải chuẩn bị tác chiến. Nói chung vẫn là chuyện tốt.

Dừng lại một lát, Tần Dương cười lạnh bổ sung thêm:

- Huống hồ đối phương biết sự tồn tại của tôi, không giết chết tôi sao bọn chúng nỡ rời khỏi đây?

Biểu cảm khuôn mặt Hàn Thanh Thanh có chút phức tạp:

- Thế cậu cẩn thận một chút.

Tần Dương mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự tin:

- Hai gã tép riu mà thôi, không cần lo lắng, cô ở đây chờ tôi, đừng đứng lên.

- Ừ, cậu cẩn thận đấy!

Tần Dương đáp lại một tiếng rồi cúi khom người, lùi về sau một đoạn. Sau đó hắn nhanh chóng đi về phía lưng chừng núi.

Tần Dương nhanh chóng đã đi tới con đường đám người phải đi ngang qua nơi lưng chừng núi. Hắn nấp sau bụi cây, rút ra một khẩu súng giảm thanh, lặng lẽ chờ đợi.

Khoảng chừng năm, sáu phút sau, bóng dáng công chúa Konnie và hai gã áp giải cô xuất hiện phía xa xa...
 
Chương 302: Giết người…cũng không do dự?


Trong lòng công chúa Konnie tràn đầy bất lực và kinh hoảng, cô không ngờ một chuyến du lịch đơn giản lại gặp phải đại họa như thế!

Nhìn những người đi cùng và vệ sĩ của bản thân giống như dê con không có chút sức lực phản kháng bị giết chết tàn khốc như vậy, công chúa Konnie vừa kinh hoàng sợ hãi, trái tim cũng chìm xuống vực sâu vạn trượng.

Mặc dù những người này tạm thời không giết mình vì mình đã chứng minh thân phận, nhưng cô biết đối phương tuyệt đối không thể để mình sống mà rời đi. Hoặc là bọn họ vì tiền hay vì mục đích khác, nhưng sau khi bọn họ đạt được mục đích thì sẽ giết mình, giết người diệt khẩu.

Mình đã thấy mặt họ, biết sự thật vụ chìm tàu, bọn họ không thể nào thả mình.

Mình chết chắc rồi.

Khi công chúa Konnie bị ép đến bất lực tiết lộ thân phận bản thân, cô nhìn thấy nét kinh ngạc, tham lam và sắc dục không thể che giấu trên mặt đám người kia. Suốt dọc đường áp tải như vậy, tuy cô nghe không hiểu lời nói của hai người sau lưng, nhưng từ ánh mắt dâm tà của họ, còn có đụng tay đụng chân không chút kiêng kỵ, cô cũng có thể đoán được bi thảm mà mình sắp gặp phải.

Công chúa Konnie đã nhìn thấy chiếc tàu bắt cá chạy ở phía trước, cô biết mình bị áp tải lên đó, có lẽ mình sẽ chết trên chiếc tàu kia?

- Bằng bằng!

Công chúa Konnie chợt nghe hai tiếng trầm thấp, sau đó liền nghe tiếng người ngã xuống đất. Cô quay đầu lại, hoảng sợ phát hiện hai người đàn ông áp tải mình đã ngã trên đất, nhìn bộ dạng kia rõ ràng đã chết!

Công chúa Konnie trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, một bóng người nhảu ra từ trong bụi cây rậm rạp ven đường khiến cô giật mình, cũng may cô phản ứng kịp thời, một tay bịt miệng mình mới không hoảng hốt kêu lên thành tiếng.

Khi cô thấy rõ người nhảy ra chính là thanh niên trước đó sau khi lên tàu cứu sinh không cho đến gần tàu đánh cá, trái tim tuyệt vọng lập tức sinh động lên.

Hắn còn sống!

Mình được cứu rồi!

Từ việc đối phương giết gọn hai người đàn ông áp tải mình, liền có thể biết đối phương tuyệt đối cũng là một người đàn ông can đảm có bản lĩnh, hắn đến cứu mình sao?

Tần Dương căn bản không quan tâm công chúa Konnie, chạy thẳng đến cạnh hai người đàn ông vừa ngã xuống, cầm lấy hai khẩu AK47 trên người họ, sau đó vét toàn bộ băng đạn và một con dao quân dụng sắc bén.

Sau khi cướp hết trang bị, Tần Dương kéo thi thể hai người đàn ông đến sau lùm cây kế bên, sau đó không chút kiêng kỵ bắt đầu cởi quần áo trên người họ, hắn cũng không biết sẽ ở trên núi này bao lâu, hắn phải lên kế hoạch hết khả năng.

Công chúa Konnie trợn mắt hốc mồm nhìn Tần Dương thô bạo cởi quần áo, cho đến khi Tần Dương cởi đồ xong ôm một đống quần áo đến trước mặt cô, cô mới hoàn hồn lại.

- Anh gì, cảm ơn anh đã cứu tôi, anh có thể…

Công chúa Konnie còn chưa dứt lời, Tần Dương đã ném một cái áo khoác dày cho cô:

- Mặc vào, đi theo tôi!

Công chúa Konnie không dám chống lại, cô đã nhìn ra thanh niên này tuy mặt mũi anh tuấn, nhưng tuyệt đối cũng không hiền lành gì, mình vẫn nên ngoan ngoãn một chút mới được.

Công chúa Konnie nhanh chóng mặc quần áo xong, Tần Dương khoác hai khẩu AK47, ôm quần áo đi đến chỗ Hàn Thanh Thanh ẩn nấp. Công chúa Konnie vội vàng đuổi theo, tâm tình cũng chuyển biến tốt lên nhiều so với trước đó.

Tần Dương trở lại chỗ ẩn nấp, Hàn Thanh Thanh thấy Tần Dương quay lại, thở phào nhẹ nhõm thật dài. Mới vừa rồi cô luôn rất căng thẳng, phải biết đối phương là kẻ giết người không chớp mắt, trong tay còn cầm AK47, nếu Tần Dương sai lầm hậu quả không thể tưởng tượng.

Tần Dương buông đống quần áo trong tay xuống:

- Thay quần áo ướt, mặc dày một chút để giữ ấm.

Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, cũng không tránh Tần Dương mà trực tiếp thoải mái cởi cái quần ướt sũng của mình ra, mặc cho cặp chân thon dài trắng nõn thậm chí là cái quần lót ren màu đen có hoa hai bên lồ lộ trước mặt Tần Dương, sau đó gọn gàng lấy quần lên bắt đầu mặc.

Mặc dù ở trên biển mấy ngày, tình huống thế này Tần Dương đã thấy không chỉ một lần, nhưng vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, hắn hơi nghiêng đầu, tránh hình ảnh xinh đẹp của Hàn Thanh Thanh thay đồ.

Công chúa Konnie thấy cảnh này, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Dưới tình huống này mà hắn đều giữ lễ với cô ấy, có thể thấy tính cách của hắn chắc là không tồi.

- Anh gì ơi…

Tần Dương khoát khoát tay ngắt lời công chúa Konnie rồi hỏi:

- Những người khác đâu?

Vành mắt công chúa Konnie không nhịn được lập tức đỏ lên:

- Bọn họ đều chết hết rồi, hai vệ sĩ của tôi vì bảo vệ tôi cũng bị bọn họ bắt lại, sau đó bị giết hại tàn nhẫn. Đám ác ma kia, sao bọn họ lại làm thế?

Thần sắc Tần Dương bình tĩnh:

- Bọn họ có bao nhiêu người, trang bị như thế nào, bọn họ có tiết lộ điều gì với các cô không, hiện giờ bọn họ đang làm gì?

Ánh mắt công chúa Konnie nhìn thẳng chằm chằm vào Tần Dương:

- Bọn họ có khoảng mười ba mười bốn người, trong tay mỗi người đều có súng. Bọn họ cho người áp tải tôi lên thuyền, những người khác ở lại để bắt anh. Sao bọn họ muốn bắt anh?

Tần Dương lắc đầu mặt không đổi sắc:

- Tôi cũng không biết, có lẽ do tôi nghe được âm mưu trước đó của họ, Hơn nữa tôi nhớ tướng mạo của mấy người đàn ông nên họ muốn giết tôi diệt khẩu.

Tần Dương hơi dừng lại một chút, cười khổ chỉ chỉ sau lưng:

- Tôi và cô ấy trôi dạt trên biển hai ngày ba đêm, thật vất vả mới được du thuyền cứu. Vốn muốn yên ổn qua mấy ngày đến Philippines bay về nước, ai ngờ gặp phải chuyện như này…

Công cháu Konnie nghi ngờ hỏi:

- Sao hai người trôi dạt trên biển lâu như vậy?

Tần Dương thuận miệng trả lời:

- Tôi có một kẻ thù muốn đối phó tôi, bắt cóc bạn tôi lên biển, tôi đi cứu cô ấy, sau đó gặp phải mưa bão tàu bị lật, chúng tôi rơi xuống biển, mãi cho đến khi gặp được du thuyền. Việc này khi tôi được cứu lên thuyền thuyền trưởng đã liên lạc với bên Hoa Hạ, xác nhận thân phận của tôi rồi.

Công chúa Konnie vừa nghe Tần Dương nói vậy, hoài nghi trong lòng nhất thời biến mất không ít. Quả thật, cứu được hai người không biết danh tính, chắc chắn cần kiểm tra thân phận. Việc này tuy công chúa Konnie chưa từng tận mắt thấy, nhưng cô vẫn tin.

- Anh còn trẻ như vậy, sao lại lợi hại thế, giết người…mà không chút do dự sao?

Tần Dương cười cười, còn chưa mở miệng, Hàn Thanh Thanh bên cạnh đã mở miệng thay cô trả lời:

- Trước đây hắn ở nước ngoài rất nhiều năm, từng chơi súng, bắn rất hay, gan cũng rất lớn…Vào lúc này nếu không giết người, vậy chỉ có bị giết….Tiểu thư, cô còn chưa giới thiệu bản thân?

Công chúa Konnie mím môi:

- Konnie Davy, tôi đến từ Ingles.

Hàn Thanh Thanh thuận miệng hỏi:

- Tiểu thư Konnie, gia cảnh cô nhất định rất tốt phải không, còn mang theo hai vệ sĩ. Phải rồi, sao bọn họ không giết cô?

Công chúa Konnie chúa hơi do dự một giây, khẽ ngẩng cằm:

- Tôi đến từ hoàng thất Ingles, là một công chúa…

Hàn Thanh Thanh trợn to hai mắt, giật mình nhìn công chúa Konnie:

- Cô là công chúa?
 
Chương 302: Giết người…cũng không do dự?


Trong lòng công chúa Konnie tràn đầy bất lực và kinh hoảng, cô không ngờ một chuyến du lịch đơn giản lại gặp phải đại họa như thế!

Nhìn những người đi cùng và vệ sĩ của bản thân giống như dê con không có chút sức lực phản kháng bị giết chết tàn khốc như vậy, công chúa Konnie vừa kinh hoàng sợ hãi, trái tim cũng chìm xuống vực sâu vạn trượng.

Mặc dù những người này tạm thời không giết mình vì mình đã chứng minh thân phận, nhưng cô biết đối phương tuyệt đối không thể để mình sống mà rời đi. Hoặc là bọn họ vì tiền hay vì mục đích khác, nhưng sau khi bọn họ đạt được mục đích thì sẽ giết mình, giết người diệt khẩu.

Mình đã thấy mặt họ, biết sự thật vụ chìm tàu, bọn họ không thể nào thả mình.

Mình chết chắc rồi.

Khi công chúa Konnie bị ép đến bất lực tiết lộ thân phận bản thân, cô nhìn thấy nét kinh ngạc, tham lam và sắc dục không thể che giấu trên mặt đám người kia. Suốt dọc đường áp tải như vậy, tuy cô nghe không hiểu lời nói của hai người sau lưng, nhưng từ ánh mắt dâm tà của họ, còn có đụng tay đụng chân không chút kiêng kỵ, cô cũng có thể đoán được bi thảm mà mình sắp gặp phải.

Công chúa Konnie đã nhìn thấy chiếc tàu bắt cá chạy ở phía trước, cô biết mình bị áp tải lên đó, có lẽ mình sẽ chết trên chiếc tàu kia?

- Bằng bằng!

Công chúa Konnie chợt nghe hai tiếng trầm thấp, sau đó liền nghe tiếng người ngã xuống đất. Cô quay đầu lại, hoảng sợ phát hiện hai người đàn ông áp tải mình đã ngã trên đất, nhìn bộ dạng kia rõ ràng đã chết!

Công chúa Konnie trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, một bóng người nhảu ra từ trong bụi cây rậm rạp ven đường khiến cô giật mình, cũng may cô phản ứng kịp thời, một tay bịt miệng mình mới không hoảng hốt kêu lên thành tiếng.

Khi cô thấy rõ người nhảy ra chính là thanh niên trước đó sau khi lên tàu cứu sinh không cho đến gần tàu đánh cá, trái tim tuyệt vọng lập tức sinh động lên.

Hắn còn sống!

Mình được cứu rồi!

Từ việc đối phương giết gọn hai người đàn ông áp tải mình, liền có thể biết đối phương tuyệt đối cũng là một người đàn ông can đảm có bản lĩnh, hắn đến cứu mình sao?

Tần Dương căn bản không quan tâm công chúa Konnie, chạy thẳng đến cạnh hai người đàn ông vừa ngã xuống, cầm lấy hai khẩu AK47 trên người họ, sau đó vét toàn bộ băng đạn và một con dao quân dụng sắc bén.

Sau khi cướp hết trang bị, Tần Dương kéo thi thể hai người đàn ông đến sau lùm cây kế bên, sau đó không chút kiêng kỵ bắt đầu cởi quần áo trên người họ, hắn cũng không biết sẽ ở trên núi này bao lâu, hắn phải lên kế hoạch hết khả năng.

Công chúa Konnie trợn mắt hốc mồm nhìn Tần Dương thô bạo cởi quần áo, cho đến khi Tần Dương cởi đồ xong ôm một đống quần áo đến trước mặt cô, cô mới hoàn hồn lại.

- Anh gì, cảm ơn anh đã cứu tôi, anh có thể…

Công chúa Konnie còn chưa dứt lời, Tần Dương đã ném một cái áo khoác dày cho cô:

- Mặc vào, đi theo tôi!

Công chúa Konnie không dám chống lại, cô đã nhìn ra thanh niên này tuy mặt mũi anh tuấn, nhưng tuyệt đối cũng không hiền lành gì, mình vẫn nên ngoan ngoãn một chút mới được.

Công chúa Konnie nhanh chóng mặc quần áo xong, Tần Dương khoác hai khẩu AK47, ôm quần áo đi đến chỗ Hàn Thanh Thanh ẩn nấp. Công chúa Konnie vội vàng đuổi theo, tâm tình cũng chuyển biến tốt lên nhiều so với trước đó.

Tần Dương trở lại chỗ ẩn nấp, Hàn Thanh Thanh thấy Tần Dương quay lại, thở phào nhẹ nhõm thật dài. Mới vừa rồi cô luôn rất căng thẳng, phải biết đối phương là kẻ giết người không chớp mắt, trong tay còn cầm AK47, nếu Tần Dương sai lầm hậu quả không thể tưởng tượng.

Tần Dương buông đống quần áo trong tay xuống:

- Thay quần áo ướt, mặc dày một chút để giữ ấm.

Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, cũng không tránh Tần Dương mà trực tiếp thoải mái cởi cái quần ướt sũng của mình ra, mặc cho cặp chân thon dài trắng nõn thậm chí là cái quần lót ren màu đen có hoa hai bên lồ lộ trước mặt Tần Dương, sau đó gọn gàng lấy quần lên bắt đầu mặc.

Mặc dù ở trên biển mấy ngày, tình huống thế này Tần Dương đã thấy không chỉ một lần, nhưng vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, hắn hơi nghiêng đầu, tránh hình ảnh xinh đẹp của Hàn Thanh Thanh thay đồ.

Công chúa Konnie thấy cảnh này, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Dưới tình huống này mà hắn đều giữ lễ với cô ấy, có thể thấy tính cách của hắn chắc là không tồi.

- Anh gì ơi…

Tần Dương khoát khoát tay ngắt lời công chúa Konnie rồi hỏi:

- Những người khác đâu?

Vành mắt công chúa Konnie không nhịn được lập tức đỏ lên:

- Bọn họ đều chết hết rồi, hai vệ sĩ của tôi vì bảo vệ tôi cũng bị bọn họ bắt lại, sau đó bị giết hại tàn nhẫn. Đám ác ma kia, sao bọn họ lại làm thế?

Thần sắc Tần Dương bình tĩnh:

- Bọn họ có bao nhiêu người, trang bị như thế nào, bọn họ có tiết lộ điều gì với các cô không, hiện giờ bọn họ đang làm gì?

Ánh mắt công chúa Konnie nhìn thẳng chằm chằm vào Tần Dương:

- Bọn họ có khoảng mười ba mười bốn người, trong tay mỗi người đều có súng. Bọn họ cho người áp tải tôi lên thuyền, những người khác ở lại để bắt anh. Sao bọn họ muốn bắt anh?

Tần Dương lắc đầu mặt không đổi sắc:

- Tôi cũng không biết, có lẽ do tôi nghe được âm mưu trước đó của họ, Hơn nữa tôi nhớ tướng mạo của mấy người đàn ông nên họ muốn giết tôi diệt khẩu.

Tần Dương hơi dừng lại một chút, cười khổ chỉ chỉ sau lưng:

- Tôi và cô ấy trôi dạt trên biển hai ngày ba đêm, thật vất vả mới được du thuyền cứu. Vốn muốn yên ổn qua mấy ngày đến Philippines bay về nước, ai ngờ gặp phải chuyện như này…

Công cháu Konnie nghi ngờ hỏi:

- Sao hai người trôi dạt trên biển lâu như vậy?

Tần Dương thuận miệng trả lời:

- Tôi có một kẻ thù muốn đối phó tôi, bắt cóc bạn tôi lên biển, tôi đi cứu cô ấy, sau đó gặp phải mưa bão tàu bị lật, chúng tôi rơi xuống biển, mãi cho đến khi gặp được du thuyền. Việc này khi tôi được cứu lên thuyền thuyền trưởng đã liên lạc với bên Hoa Hạ, xác nhận thân phận của tôi rồi.

Công chúa Konnie vừa nghe Tần Dương nói vậy, hoài nghi trong lòng nhất thời biến mất không ít. Quả thật, cứu được hai người không biết danh tính, chắc chắn cần kiểm tra thân phận. Việc này tuy công chúa Konnie chưa từng tận mắt thấy, nhưng cô vẫn tin.

- Anh còn trẻ như vậy, sao lại lợi hại thế, giết người…mà không chút do dự sao?

Tần Dương cười cười, còn chưa mở miệng, Hàn Thanh Thanh bên cạnh đã mở miệng thay cô trả lời:

- Trước đây hắn ở nước ngoài rất nhiều năm, từng chơi súng, bắn rất hay, gan cũng rất lớn…Vào lúc này nếu không giết người, vậy chỉ có bị giết….Tiểu thư, cô còn chưa giới thiệu bản thân?

Công chúa Konnie mím môi:

- Konnie Davy, tôi đến từ Ingles.

Hàn Thanh Thanh thuận miệng hỏi:

- Tiểu thư Konnie, gia cảnh cô nhất định rất tốt phải không, còn mang theo hai vệ sĩ. Phải rồi, sao bọn họ không giết cô?

Công chúa Konnie chúa hơi do dự một giây, khẽ ngẩng cằm:

- Tôi đến từ hoàng thất Ingles, là một công chúa…

Hàn Thanh Thanh trợn to hai mắt, giật mình nhìn công chúa Konnie:

- Cô là công chúa?
 
Chương 303: Đừng ra vẻ công chúa trước mặt tôi


- Phải, tôi là công chúa hoàng thất Ingles, là người thừa kế đứng thứ năm ngôi vị nữ hoàng. Chỉ cần các người cứu tôi, đưa tôi đến nơi an toàn, tôi nhất định sẽ cảm tạ hai người thật tốt, tôi có thể cho hai người tất cả mọi thứ mà hai muốn.

Khi công chúa Konnie nói câu này, trong khẩu khí có chút cao ngạo không che giấu được, tuy trên người vẫn chật vật như cũ nhưng khí thế quý tộc kia vẫn xuất hiện lần nữa, chỉ là phối hợp với dáng vẻ chật vật của cô lại có chút buồn cười.

Thần sắc Tần Dương bình tĩnh nhìn chằm chằm công chúa Konnie:

- Cô có thể trực tiếp nói những lời này với những tên kia.

Công chúa Konnie nhìn vẻ mặt bình tĩnh mang theo chút mỉa mai của Tần Dương, nhất thời hơi ngượng ngùng:

- Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi, vì tôi đã nhìn thấy bọn họ, tôi biết rõ sự thật, bọn họ sẽ không để chúng ta sống mà rời đi.

Tần Dương thản nhiên nói:

- Cô biết thì tốt. Trông cô xinh đẹp, hơn nữa là một công chúa, loại người liều mạng như họ đương nhiên sẽ không để ý việc cùng bọn họ sung sướng trước khi cô chết. Đối với bọn họ mà nói, ngủ cùng công chúa, việc tuyệt vời này đủ để bọn họ chém gió nhiều năm rồi.

Sắc mặt công chúa Konnie nhất thời đỏ lên mấy phần, trong ánh mắt có chút lúng túng và tức giận:

- Anh này, ăn nói kiểu gì thế!

Tần Dương không thèm để ý thái độ công chúa Konnie, lạnh lùng nói:

- Điều tôi nói có phải sự thật hay không chắc tự cô rõ nhất. Lúc này đừng ra vẻ công chúa ta đây trước mặt tôi. Hơn nữa nói thật với cô, tôi cứu cô chỉ là thuận tay, chủ yếu là vì cướp vũ khí, nếu không tôi còn lâu mới để ý đến cô. Cô muốn sống thì nghe lời một chút, vì tôi không chắc chắn vào lúc nào đó vì để sống sẽ bỏ lại cô.

Công chúa Konnie nghe Tần Dương nói vậy, chút tức giận trước đó đột nhiên tan biến không còn dấu tích, thay vào đó là vô cùng sợ hãi và lo lắng.

Lần này cô đúng là gặp được đủ loại nhân tính trước lúc sinh tử, vì để sống mà những người này nghĩ đủ mọi cách, có người quỳ xuống đất cầu xin tha mạng, có người nguyện ý bỏ tiền, có phụ nữ xinh đẹp đồng ý ngủ cùng, có người khác không chút do dự bán đứng…

Nhìn thấy được từng cảnh xấu xí này, cô hoàn toàn tin lời Tần Dương. Cô tin vào lúc quan trọng Tần Dương sẽ bỏ rơi cô không chút do dự, dù sao đối với hắn mà nói, cô chỉ là một người qua đường, một người lạ không hề có quan hệ.

Công chúa Konnie thấp giọng khẩn cầu nói:

- Anh, xin đừng bỏ rơi tôi. Tôi nhất định nghe lời anh, chỉ cần anh đưa tôi theo, anh bảo tôi làm gì cũng được.

Tần Dương hừ một tiếng, quay đầu nhìn Hàn Thanh Thanh đã mặc quần áo tử tế, trầm giọng nói:

- Chúng ta đi thôi, trời sáng rồi, ở đây đã không an toàn nữa.

Hàn Thanh Thanh chỉnh sửa quần áo của mình một chút, mặc dù có chút quái dị, nhưng ít ra mặc lên người vẫn ấm áp, rất thoải mái.

- Được!

Tần Dương trở tay móc súng ra, đưa cho Hàn Thanh Thanh:

- Cái này cậu cầm lấy phòng thân, trước khi dùng mở chốt an toàn. Nè, chính là thế này, sau đó hướng về mục tiêu trực tiếp bóp cò là được.

Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, nhận lấy súng lục, sau đó cắm vào đai lưng của mình, công chúa Konnie bên cạnh thấy vậy liền vội vàng nói:

- Trước kia tôi từng bắn súng, có thể cho tôi một khẩu không, tôi có thể giúp đỡ.

Tần Dương hoài nghi nhìn công chúa Konnie:

- Cô biết?

Công chúa Konnie nóng lòng biểu hiện giá trị của mình, sợ bị Tần Dương bỏ rơi liền vội vàng gật đầu nói:

- Tôi từng rèn luyện súng ống, đó là AK47, tôi biết dùng, không tin cậu cho tôi thử đi…

Tần Dương nghe công chúa Konnie nói vậy, cũng tin tưởng vài phần, đem một khẩu AK47 trong đó đưa cho cô:

- Làm thử một lần cho tôi xem, đừng bắn thật!

Công chúa Konnie nhận lấy AK47, động tác thông thạo tháo băng đạn ra, sau đó lại giả vờ lên đạn, mở chốt an toàn, ôm khẩu AK47 làm động tác nhắm bắn tiêu chuẩn.

Tần Dương đưa tay đè khẩu AK47 xuống, hài lòng gật đầu:

- Tốt lắm, đóng chốt lại đi. Đi thôi!

Công chúa Konnie thấy vẻ hài lòng của Tần Dương, thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cô sợ nhất chính là bị Tần Dương bỏ mặc cô. Đừng thấy cô bắn AK47 thành thục, nhưng nếu thật sự bắn nhau với người ta, cô chỉ là một tay mơ, hoàn toàn không có bao nhiêu sức chiến đấu.

Tần Dương men theo rừng cây đi vòng sang phía bên kia, hắn chuẩn bị cố gắng cách xa những người kia. Chỉ cần hắn tận lực kéo dài thời gian, một chiếc tàu lớn như vậy, mất liên lạc nhiều người như vậy, không thể nào không bị người ta phát hiện ra được.

Hai người Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie đều theo sau Tần Dương, trong rừng cây giăng đầy gai, đi bộ rất khó khăn, tốc độ di chuyển cũng không nhanh.

Cùng lúc với chuyển động của ba người, Saburo Kurosawa đã phát hiện ra điều không đúng, vì hắn muốn phân phó hai thuộc hạ áp giải công chúa Konnie mang chút trang bị đến, nhưng phát hiện không liên lạc được.

Saburo Kurosawa bỏ máy truyền tin xuống, sắc mặt lạnh lẽo:

- Xảy ra chuyện rồi, quay đầu!

Hơn mười người bắt được quay đầu lại cẩn thận phòng bị, lục soát quay về. Khi đi qua điểm phục kích của Tần Dương, Saburo Kurosawa dừng bước, ánh mắt rơi vào mấy bụi cây nhỏ bị biến dạng, con ngươi hơi co rút lại.

Saburo Kurosawa khoát tay, người xung quanh lập tức tản ra, bắt đầu tiến hành lục soát khắp nơi. Rất nhanh có người phát hiện hai thi thể bị Tần Dương giấu sau lùm cây, dù sao Tần Dương cũng không cảm thấy bản thân sau khi có thể giết người sẽ không bị người ta phát hiện.

- Bọn chúng ở đây!

Saburo Kurosawa đi đến sau lùm cây, nhìn hai xác đàn ông chỉ mặc quần lót, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Một tên thuộc hạ lật hai thi thể lên, trên ót họ nhìn thấy vết đạn bắn trí mạng.

- Là vết thương do đạn bắn, một phát trí mạng. Chúng ta không nghe tiếng súng chắc là có ống giảm thanh.

Trong giọng nói của Saburo Kurosawa lộ ra mấy phần lạnh như băng:

- Nếu tao nhớ không lầm, lúc bọn nó thi hành nhiệm vụ thì có mang ống giảm thanh. Kẻ này biết kế hoạch của chúng, còn có súng giảm thanh. Nói như vậy, bọn người Izushiro cũng chết trong tay hắn, trước khi chết đã cho nổ bom trên thuyền.

Người đàn ông mặt sẹo trầm giọng nói:

- Tiểu tử này hình như không phải người bình thường, hắn im lặng giết chết người của chúng ta không tiếng động, cứu được công chúa Konnie, còn cướp súng của bọn họ. Bây giờ trong tay hắn ít nhất có hai khẩu AK và một khẩu súng lục…

Giọng Saburo Kurosawa lạnh lùng:

- Cho dù tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì, hắn có thể tiếp xúc với Izushiro, cũng có thể tiếp xúc với mục tiêu chuyến này của chúng ta, thậm chí vật chúng ta muốn tìm cũng nằm trong người hắn. Chúng ta nhất định phải tìm thấy hắn, giết hắn, nếu không mọi thứ chúng ta làm đều có thể thành công dã tràng!

Saburo Kurosawa sãi bước đi ra ngoài, ánh mắt rất nhanh rơi vào mấy dấu chân trong lá cây.

- Bọn chúng mới đi không bao xa, tiểu tử kia cứu công chúa Konnie, bản thân hắn còn mang theo một phụ nữ. Ba người tuyệt đối chạy không bao xa, cũng tuyệt đối không thể không để lại dấu vết. Đuổi theo!
 
Chương 304: Săn giết


Vì còn phải dẫn theo hai cô gái, nên tốc độ đi chuyển của Tần Dương cũng không quá nhanh, vì vậy khi hắn quay đầu phát hiện truy binh xuất hiện, thì Tần Dương chỉ hơi nhíu mày, cũng không sợ hãi gì cả, chẳng qua có hơi bất ngờ vì tốc độ đuổi theo của đối phương.

- Chạy nhanh lên, bọn chúng sắp đuổi tới rồi!

Tần Dương la lên một tiếng. Lúc trước hắn cũng đã quan sát kỹ địa thế quanh đây, ở đoạn cuối của mảnh rừng tùng này có một con đường lên núi khá hẹp, phía bên phải là vách núi, bên dưới vách núi là dải đá ngầm xen kẽ lẫn nhau trồi lên trên mặt biển, mặc dù bên trái là một mảnh rừng, nhưng con đường lại rất dốc, người bình thường rất khó đi lại ở đây.

Chỉ cần đi qua đoạn sườn núi này, thì có thể tới được mảnh rừng rậm rạp kia, từ đó Tần Dương có thể lợi dụng địa hình để đánh lén truy binh phía sau. Hơn nữa khu rừng ở phía đối diện còn rậm rạp hơn nhiều, chiến đấu trong rừng cây rậm rạp cũng chính là một trong những sở trường của Tần Dương.

Vốn trong tay Tần Dương chỉ có một khẩu súng lục và một ít đạn, nên dù hắn có là tu hành giả, thì cũng không thể nào chọi cứng với hơn mười tên có đủ loại vũ khí được, nhưng bây giờ trong tay đã có một khẩu AK47 cùng với đầy đủ đạn dược, lòng tin của Tần Dương cũng lớn hơn trước rất nhiều.

Khi Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie nghe thấy Tần Dương bảo có truy binh đuổi tới, thì lập tức vẻ mặt biến sắc, bước chân cũng đột nhiên nhanh hơn.

Ba người nhanh chóng chạy tới đỉnh núi, sau đó cấp tốc vượt qua đoạn sườn núi kia, đám người Kurosawa Saburo phía sau bọn họ cũng đã nhanh chóng chạy về phía sườn núi.

Tần Dương quay đầu thoáng nhìn, khẽ quát:

- Hai người phải tiếp tục chạy, đừng quay đầu lại, tôi sẽ đuổi theo hai người sau.

Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie biết đây là Tần Dương định ở lại đón đánh truy binh, mặc dù hai người đều muốn ở lại trợ giúp hắn, nhưng họ cũng biết dù mình có ở lại thì cũng chẳng giúp được gì cho Tần Dương, ngược lại còn làm cho hắn thêm vướng tay vướng chân nữa.

Hai cô gái nhanh chóng chạy vào trong rừng cây, còn Tần Dương thì nhân lúc chạy ngang qua một lùm cây, đột nhiên xoay người nhảy xuyên qua lùm cây như một con báo săn, sau đó chạy thẳng tới phía sau một tảng đá lớn trong rừng, âm thầm đưa nòng súng AK47 ra ngoài.

Đám người Kurosawa Saburo cũng nhanh chóng đuổi tới, trên sườn núi cũng không có vật gì có thể che chắn được, cũng không có cây cối gì cả, nên Tần Dương có thể nhìn thấy rõ một đám người cầm đúng đang chạy tới.

Sau khi Tần Dương ngắm chuẩn, thì ngay lập tức bóp cò súng.

"Tạch tạch tạch!"

Ngay lúc đó, trước ngực của tên chạy dẫn đầu nở ra một đóa hoa máu, cứ thế trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Đột nhiên có biến cố xuất hiện, làm cho cả đám người Kurosawa Saburo trở nên hoảng sợ, quả thật, bọn họ không nghĩ tới Tần Dương lại dám một thân một mình ở lại tập kích bọn họ, lập tức cả đám bị dọa sợ ngã nhào xuống đất.

Tần Dương cũng không dừng lại, tiếp tục bóp cò súng bắn tiếp, bắn trúng người thứ hai, người này sau khi bị trúng đạn thì la lên một tiếng thảm thiết, thân hình lảo đảo rồi rơi thẳng xuống vách núi, tiếng la hét vẫn còn vang vọng xung quanh mãi đến khi một tiếng “ầm” vang lên thì mới dừng lại.

Sau khi Tần Dương liên tục bắn chết hai người, thì rốt cục đối phương cũng phát hiện ra vị trí Tần Dương ẩn nấp, toàn bộ súng đều nhắm về phía Tần Dương mà nhả đạn.

Nhưng Tần Dương cũng đã lăn mình trốn về đằng sau tảng đá, sau đó hóp lưng lại như mèo nhanh chóng chuyển đổi trận địa.

Rừng cây rậm rạp, Tần Dương lại nhanh chóng lựa chọn một ví trí rồi tiếp tục giương họng súng về phía cửa vào của khu rừng.

Khi đám người Kurosawa Saburo lao đến, thì lại bị Tần Dương đánh lén lần nữa, do địa hình chật hẹp và trình độ bắn súng cực tốt của Tần Dương, ngay tức khắc bên kia có hai người bị trúng đạn ngã xuống.

Những tên còn lại thấy vậy thì đều tản ra, nguyên một đám cực kỳ cẩn thận bao vây khu rừng lại, tới lúc này thì ưu thế người đông cũng đã hiện ra, một khi Tần Dương nổ súng bắn bất kỳ một người nào, vậy thì ngay tức khắc hắn sẽ bị tất cả những người còn lại bao vây bắn thành cài sàng.

Tần Dương lẳng lặng nằm yên dưới đất, tay trái nhẹ nhàng thò vào trong túi áo lấy ra cây bút máy hắn mượn của Hoắc Kim Hải, rồi âm thầm nhắm về phía một tay súng đang tới gần.

Dù khoảng cách giữa Tần Dương và tay súng này đã rất gần, nhưng Tần Dương vẫn nín thở không nhúc nhích, yên lặng chờ đợi, giống như một người thợ săn đầy kinh nghiệm đang yên tĩnh chờ đợi con mồi đi vào bẫy vậy.

Tay súng này đi qua phía trước Tần Dương, ngay khi hắn đưa lưng về phía Tần Dương thì Tần Dương cũng nhấn vào cái nút bấm trên cây bút, một mũi kim bay ra ngoài mà không tạo ra chút âm thanh nào, trực tiếp đâm vào gáy của tay súng kia.

Tay súng này chỉ cảm thấy đau đau ở gáy, y như là bị muỗi chích vậy, hắn đưa tay sờ gáy của mình, thì phát hiện ra là một mũi kim, hắn bèn rút mũi kim ra rồi định cầm lên xem, nhưng hắn còn chưa kịp giỡ mũi kim lên xem, thì thuốc mê cực mạnh được tẩm lên cây kim đã phát huy tác dụng, lập tức thân thể của hắn trở nên mềm nhũn, sau đó trực tiếp ngã về phía sau.

Tần Dương đang nấp ở trong bụi cỏ đưa hai tay ra, một tay nâng giữ phía sau lưng của hắn, tay còn lại thì giữ chặt khẩu súng của hắn, sau đó nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống đất, tay phải để súng xuống, rút con dao găm ra cắt một đường trên cổ hắn. Cả quá trình hành động đều im hơi lặng tiếng, không làm kinh động tới bất kỳ tên nào ở xung quanh

Sau khi Tần Dương giết chết tên này, thì tiện tay gỡ chiếc mũ của hắn xuống, rồi đội ở trên đầu mình, cố gắng hạ thấp vành nón xuống, sau đó đứng thẳng người lên, rồi đi về phía một tên ở phía trước.

Khi tên này đang bận chú ý mấy lùm cỏ xung quanh mình, thì có khẽ liếc mắt nhìn Tần Dương, nhưng hắn cũng không phát hiện ra đây không phải là đồng bọn của hắn, bởi vì vị trí mà Tần Dương xuất hiện cũng chính là vị trí đồng bọn của hắn, hắn theo bản năng tưởng rằng đây là đồng bọn của mình.

Tần Dương lại nhích tới gần tên này, sau đó lại bấm cái nút trên cây bút máy kia lần nữa, lại có một cây kim bay ra, ghim trúng vào phần cổ của tên này.

Tên này cảm nhận được cảm giác tê dại truyền tới từ cổ, bèn xoay đầu lại, tới lúc hắn nhìn thấy Tần Dương đang đứng phía sau mình, thì nét mặt trở nên hoảng hốt đang định nói gì đó nhưng đột nhiên thân thể lại trở nên mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.

Tiếng động bên này rốt cuộc cũng làm kinh động tới một tay súng khác, nhưng khi hắn vừa quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình, thì Tần Dương cũng đã giơ súng lên nhắm về phía hắn rồi bóp cò.

"Tạch tạch tạch!"

Lập tức, lồng ngực của tay súng này nở ra một đóa hoa máu, sau đó hắn ngã đổ về phía đằng sau, đè ép cả một mảng cỏ.

Tần Dương hạ thấp họng súng, nhắm ngay về phía tên đang bị hôn mê kia nổ súng bắn một phát, sau đó dường như Tần Dương đã biến thành một con báo vậy, tốc độ nhanh đến dọa người, ngay trước khi những tên khác kịp thời vây lại thì Tần Dương cũng đã chạy về phía sâu trong rừng.

"Tạch tạch tạch!"

Tiếng đạn xé gió vang lên dồn dập, nhưng cách Tần Dương di chuyển lại linh động, không ngừng chuyển hướng, hơn nữa mỗi vị trí hắn dừng chân đều có cây cối che chắn, những viên đạn bắn về phía Tần Dương nếu không bị trật thì cũng bị cây cối cản lại.

Vẻ mặt của Kurosawa Saburo tràn đầy sát khí, hắn cầm một khẩu AK47 bắn phá một cách điên cuồng, khi nhìn thấy bóng người như quỷ mị của Tần Dương biến mất ở trong cánh rừng, Kurosawa Saburo phẫn nộ rống lên:

- Đuổi, không thể để cho hắn trốn thoát!

Kurosawa Saburo đuổi mấy trăm mét, lại phát hiện cũng đã hoàn toàn mất đi bóng dáng Tần Dương, hắn phảng phất biến thành một cái cây, cứ như vậy biến mất ở mảnh rừng này.

Lúc Kurosawa Saburo quay đầu nhìn xem những người còn lại bên cạnh mình, thì không nhịn được mà hít vào một luồng khí lạnh.

Tổng cộng có mười lăm người lên đảo, hai người áp giải công chúa Konnie đã bị giết, trên sườn núi và lối ra mỗi nơi bị giết một người, ban nãy đối phương dùng phương pháp thần không biết quỷ không hay lại gần giết thêm ba người, bây giờ bên cạnh mình cũng chỉ còn có năm người!

Rốt cục thì tên này là ai vậy?
 
Chương 305: Lựu đạn! Từ đâu ra?


Không chỉ Kurosawa Saburo hít một hơi không khí lạnh, mà sắc mặt năm tên còn lại đứng xung quanh cũng rất nặng nề thậm chí còn có phần khiếp sợ.

Đối phương xét cho cùng cũng chỉ là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tại sao tay súng lại chuẩn xác như thế, ra tay lại tàn nhẫn như thế, phải nói là là giết người không chớp mắt!

Bọn hắn tự cho rằng bản thân cũng đã là những kẻ hung hãn, coi mạng người như cỏ rác, ra tay ác độc có thể nói là không thua kém gì so với đối phương, nhưng mà giết người nhanh gọn đến xuất quỷ nhập thần như vậy, thì bọn hắn lại cảm thấy thua kém đến mức có xách dép cũng đuổi không kịp.

Không trông thấy vừa lúc nãy hắn áp sát mà không bi ai phát hiện ra, một lúc giết chết ba người mà quỷ không hay thần không biết, sau đó lại nhanh chóng biến mất sao?

Tên bị hắn dùng súng đánh chết trước đó coi như không nói đến, thế nhưng hai tên sau thì thực sự là chết mà không hề hay biết, còn phải nhấn mạnh là khoảng cách giữa bọn hắn chỉ có mấy mét thôi...

Một cảm giác ớn lạnh rùng mình phát ra từ trong suy nghĩ của mỗi người, bọn hắn không hẹn mà cùng nhìn về phía Kurosawa Saburo, trong mắt mỗi người đều lộ ra một suy nghĩ giống như nhau.

Còn phải tiếp tục truy sát nữa không?

Đến người còn chưa biết mặt mũi như thế nào, thì đã bị giết hơn phân nửa, giờ chỉ còn lại sáu tên, nếu lại tiếp tục truy sát, bản thân có khi nào cũng nằm luôn ở trong này không?

Ánh mắt Kurosawa Saburo nham hiểm, giọng nói lạnh lùng cứng rắn:

- Chỉ có giết chết hắn, nhiệm vụ này mới coi như hoàn thành, số người chia tiền bớt đi nhiều như vậy thì chúng ta mỗi người có thể chia được càng nhiều tiền hơn, nếu như bây giờ rút lui, chúng ta không những bị lộ ra, khả năng còn bị cả thế giới phát lệnh truy nã, hơn nữa cũng không lấy được tiền... Bọn mày cảm thấy thế nào?

Đám người nghe Kurosawa Saburo nói như vậy, mới lập tức giật mình. Đúng rồi đó, mặc dù chết nhiều anh em như vậy, nhưng giờ bản thân mỗi người sẽ được chia số tiền ít nhất cũng phải nhiều gấp đôi rồi!

Tên mặt sẹo hung hăng nói:

- Kiếm tiền trong nguy hiểm thôi. Hắn dù lợi hại, cũng chỉ có một người, chúng ta sáu người, sáu khẩu súng với một khẩu súng, chẳng lẽ còn không thắng hắn sao? Mọi người chúng ta tập trung vào một chỗ, không tin đối phương còn có thể đánh lén chúng ta!

- Đúng, đánh chết hắn!

Kurosawa Saburo xua xua tay, lạnh lùng nói:

- Không cần phải dây dưa với thằng nhóc đó, chúng ta đi tóm hai đứa con gái kia. Chỉ cần bắt được hai đứa con gái kia, không tin thằng nhóc đó lại không chui ra, đi!

Mặt đất trong khu rừng rất ẩm ướt, những nơi mà hai người Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie chạy qua cuối cùng có đường để theo, đám người Kurosawa Saburo nhanh chóng hướng về phía Hàn Thanh Thanh bỏ chạy đuổi theo.

Tần Dương nấp trong bóng tối, nhìn sáu tên kia chạy như điên, nhíu mày.

Tần Dương đương nhiên biết rõ mục đích của bọn hắn, hơn nữa không thể không nói, thủ đoạn của bọn hắn vô cùng hữu hiệu, làm Tần Dương vốn nghĩ sẽ thực hiện kế hoạch dựa vào địa hình cây cối dày đặc trong khu rừng này để từ từ đánh tỉa từng tên một giờ thì tan biến hết.

Hai người Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie chạy vốn đã không nhanh, nên rất mau chóng đã xuất hiện ở trong tầm mắt đám người Kurosawa Saburo.

Kurosawa Saburo giơ khẩu súng trong tay lên xả một lượt đạn, đạn từ bên người Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie bay qua, dọa hai cô gái sợ đến thét lên một tiếng, ngã nhào trên mặt đất, vừa bò vừa lăn nấp vào một khối đất phía dưới.

Kurosawa Saburo hướng về phía trước phất phất tay, hai tay súng đi tới đống đất mà Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie ẩn núp, mấy tên khác thì tản ra, còn riêng hắn ôm súng cảnh giác nhìn xung quanh, chờ Tần Dương xuất hiện.

Hai cô gái sắp rơi vào trong tay mình, nên hắn không thể không xuất hiện được.

Tần Dương quả nhiên đã xuất hiện.

Từ sau một cái cây trong rừng vọt ra, khẩu AK47 trong tay bắn thẳng, đầu một tên đứng bên cạnh Kurosawa Saburo bị trúng đạn, chưa kịp kêu tiếng nào thì đầu đã bị nổ tung, ngã trên mặt đất.

Chỉ là bản thân Tần Dương đồng thời cũng bị lộ ra, ánh mắt Kurosawa Saburo lộ rõ sự hung hãn, quát lớn:

- Tất cả xông lên, giết chết hắn!

Đám người Kurosawa Saburo không ngừng nã đạn, cả hai tên vốn định đi bắt Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie, cũng đều quay người, gia nhập vào đội ngũ truy bắt Tần Dương.

Tần Dương bị buộc phải nấp vào khối đá xanh to ở đằng sau, đạn bay bốn phía, hoàn toàn không dám ló đầu ra, đám người Kurosawa Saburo cũng đã khóa chặt vị trí của Tần Dương, vừa nổ súng áp chế Tần Dương, vừa vây quanh lao tới.

Tần Dương nhanh chóng cởi áo khoác mình ra, nhặt súng lên, sau đó kéo banh áo khoác ra rồi bất ngờ dùng sức ném mạnh áo khoác hắn sang phía bên phải.

Trong nháy mắt ngay lúc áo khoác bay ra ngoài, năm khẩu súng của đám người Kurosawa Saburo toàn bộ hầu như đều chuyển phương hướng, nhắm ngay vào chiếc áo khoác kia, đạn bay như mưa bắn vào chiếc áo khoác đó, chiếc áo khoác lập tức bị bắn thành cái sàng.

Trong nháy mắt ngay lúc họng súng của đám người Kurosawa Saburo chuyển hướng, Tần Dương lập tức từ một bên hòn đá nằm xuống, khẩu AK47 trong tay lần thứ hai nhắm ngay vào một tên nhô ra nửa người từ phía sau cái cây, bóp cò súng.

Một lượt đạn bắn ra, tên kia tức khắc cả người đầy máu ngã nhào xuống đất. Tần Dương không màng đến chuyện công kích tiếp, mà cấp tốc rút người về, hắn mới vừa rút người về, đạn cũng liên tiếp dội vào vị trí hắn vừa mới ngã xuống.

Còn bốn tên!

Tần Dương thầm niệm một câu, dựa lưng vào hòn đá, lấy băng đạn dự bị ra, thay băng đạn đã bị bắn hết ra, sau đó đưa tay vào trong túi chống đạn lấy ra một loại lựu đạn loại nhỏ giống như bật lửa vậy.

Tần Dương nghe tiếng súng, phán đoán vị trí đối phương, sau đó nhấn vào cái nút phía trên bật lửa, khi cái nút phía trên có màu hơi đỏ lên, Tần Dương thở phào một tiếng.

Vẫn còn dùng được!

Xem ra những món đồ đặc chế này, đều được xử lý thấm nước đặc biệt, nếu không bọn hắn phiêu bạt ở trong biển nước lâu như vậy, thứ đồ này chỉ sợ phải bỏ đi lâu rồi.

Tần Dương xoay tay và ném cái bật lửa đó về vị trí có tiếng súng dày đặc nhất.

Đoàng!

Bật lửa rơi xuống mặt đất, lập tức phát nổ vô cùng khủng khiếp, sức tàn phá đương nhiên phải lớn hơn gấp mấy lần so với lựu đạn!

Tần Dương núp sau tảng đá xanh, sau khi chờ lượt không khí nổ đẩy đi qua, từ phía bên phải tảng đá vọt ra.

Hai tay súng bị nổ chết tại chỗ, thân thể bị nổ thành từng mảnh nhỏ, một tay súng bị luồng khí hất tung, đụng vào trên một thân cây lại rơi xuống.

Hắn nhìn thấy Tần Dương, giãy dụa cầm lấy họng súng lên, bắn hướng về phía Tần Dương, Tần Dương né người sang một bên, trốn ở sau một cái cây, đợi tiếng súng đối phương trong lúc hoãn nghỉ, hơi hơi thò đầu ra, nâng họng súng lên lại nã ra một loạt đạn, tên kia tức khắc nằm im tại chỗ.

Kurosawa Saburo lúc nãy đi ở sau cùng, vụ nổ cũng không làm hắn bị thương, nhưng suýt chút nữa cũng làm hắn sợ đến phát khóc.

Lựu đạn!

Trên người hắn sao còn có lựu đạn?

Đám người Kurosawa Saburo không có ai mang theo lựu đạn, đám người Ichishiro lúc chấp hành nhiệm vụ cũng không có mang lựu đạn, lựu đạn của thằng nhóc này là từ đâu mà ra?

Kurosawa Saburo điên cuồng chạy về phía hòn đá mà Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie đang nấp, hắn bây giờ đã không còn nghĩ tới chuyện làm sao giết chết Tần Dương để hoàn thành nhiệm vụ nữa, mà là làm sao để sống sót.

Bắt lấy Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie làm con tin, đó là cơ hội có thể sống sót duy nhất của hắn bây giờ!

Tần Dương mới vừa giải quyết tên bị lựu đạn đánh bay kia, quay đầu đã nhìn thấy Kurosawa Saburo vọt tới nơi hòn đá mà hai cô gái ẩn thân phía trước, lập tức có chút sốt ruột, giơ súng lên, vừa ngắm xa, vừa quát lớn:

- Hàn Thanh Thanh, cẩn thận!

Kurosawa Saburo không màng đến đạn của Tần Dương, uốn lưng mình, dựa vào sự yểm hộ của cây cối, nhanh chóng vọt tới tảng đá phía trước, sau đó lăn người hướng về một bên của tảng đá, đồng thời giơ khẩu súng trong tay lên, ngắm vào chính phía sau tảng đá, miệng lớn tiếng quát:

- Không được nhúc nhích! Bằng không tao sẽ giết...
 
Chương 306: Sự rụt rè và cao quý của cô đâu rồi?


- Không được nhúc nhích nếu không tao giết mày!

Tần Dương nhìn thấy động tác của Kurosawa Saburo thì cảm thấy cực kì hoang mang. Nếu như hai cô gái rơi vào tay hắn thì mình sẽ rơi vào tình thế ném chột sợ vỡ bình và trở nên cực kì bị động. Dù sao Kurosawa Saburo cũng không phải Hà Viễn Thiên. Hà Viễn Thiên do không biết gì về bản thân mình nên mới bị giết ngược. Còn Kurosawa Saburo, không chỉ lạnh lùng tàn nhẫn mà còn có hiểu biết nhất định về năng lực của mình. Lúc đấy muốn giải cứu hai cô gái một cách an toàn thì khó hơn lên trời.

Mắt thấy Kurosawa Saburo chuẩn bị động thủ thì tiếng súng đột nhiên vang lên.

Pằng! Pằng! Pằng!

Bùm! Bùm! Bùm!

Cùng với tiếng súng, Kurosawa Saburo vừa mới định động thủ đột nhiên ngã sấp mặt trên nền đất, trước ngực trào ra máu tươi.

Kurosawa Saburo cố gắng đứng dậy nhưng đầu vừa ngẩng lên đã lại gục xuống, chân cũng duỗi thẳng, không còn khí tức của sinh mệnh.

Tần Dương trợn mắt, há hốc mồm nhìn sự tình này, trong lòng chuyển buồn thành vui. Hóa ra vào thời điểm then chốt, công chúa Konnie và Hàn Thanh Thanh đã nổ súng cùng một lúc nên đã dễ dàng giết chết kẻ đang định khống chế bọn họ là Kurosawa Saburo.

Tần Dương đứng thẳng dậy, kêu lên:

- Mau ra đây đi, không sao nữa rồi!

Công chúa Konnie và Hàn Thanh Thanh bước ra từ sau tảng đá. Công chúa Konnie đang cầm chặt một khẩu AK47 còn Hàn Thanh Thanh thì giữ một khẩu súng ngắn. Vẻ mặt của công chúa Konnie rất kích động còn Hàn Thanh Thanh thì trắng bệch. Dù sao thấy người bị giết vẫn khác xa so với tự tay giết người.

Tần Dương đi qua, hướng họng súng của hai người xuống đất rồi mỉm cười an ủi:

- Làm rất tốt, mọi chuyện cũng đã qua rồi.

Dù sao công chúa Konnie cũng đã từng trải qua huấn luyện nên tuy khẩn trương nhưng vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh nhất định, vui mừng nói:

- Bọn chúng đã chết sạch? Chúng ta đã được cứu?

Tần Dương mỉm cười gật đầu:

- Ngoài trừ ba kẻ được lưu lại để bảo vệ thuyền thì những tên khác đều đã toi mạng. Có thể coi như chúng ta đã được cứu.

Tần Dương quay đầu nhìn Hàn Thanh Thanh vẫn đang đắm trong trạng thái bất an lo âu, vươn tay đoạt lấy súng trong tay cô rồi cài chốt bảo hiểm, giắt vào bên hông. Sau đó hắn ôm lấy Hàn Thanh Thanh, nhẹ nhàng vỗ về cô và cất tiếng an ủi:

- Đừng sợ, đừng để chuyện này thành ám ảnh trong lòng cậu. Bọn họ là người xấu, chúng ta không giết bọn họ thì bọn họ sẽ giết chúng ta. Chúng ta chỉ vì bảo vệ bản thân mình mà thôi. Mọi thứ đã qua rồi. Chúng ta còn sống, chúng ta được cứu rồi.

Hàn Thanh Thanh được Tần Dương ôm thì mọi bất an trong lòng từ từ biến mất, tâm trạng dần ổn định lại. Cái ôm rắn chắc cộng thêm lời nói ấm áp của Tần Dương làm người ta cảm thấy an toàn.

Công chúa Konnie ở bên cạnh thấy cảnh này thì trong mắt không hề che giấu niềm ao ước. Thân là công chúa, cô chưa từng trải qua chuyện như vậy. Vào lúc này, cô cũng rất khủng hoảng, cũng mong có một người mạnh mẽ che gió che mưa cho mình, ôm ấp mình vào thời điểm mình sợ hãi, thủ thỉ vào tai mình rằng đừng sợ, đã có anh ấy ở bên…

Tần Dương không nhìn thấy sắc mặt của công chúa Konnie nhưng Hàn Thanh Thanh lại thấy. Trên mặt cô toát ra vẻ ngượng ngùng và e thẹn, sau đó hơi giãy khỏi vòng tay của Tần Dương, nhẹ giọng hỏi:

- Bây giờ chúng ta làm sao đây?

Tần Dương nói:

- Chờ!

- Chờ? Chờ cái gì?

Công chúa Konnie hiếu kì hỏi:

- Phía chiếc không phải còn có một chiếc thuyền đánh cá à? Không phải bây giờ chúng ta nên chiếm lấy nó hay sao?

Tần Dương cười khổ nói:

- Tôi cũng muốn thế lắm nhưng chiếc thuyền kia đang đậu xa bờ, cách bãi biển một đoạn không ngắn. Giữa ban ngày ban mặt thì khó có cơ hội đi đến gần chiếc thuyền này mà không bị phát hiện. Chỉ có thể chờ đến ban đêm mới có cơ hội.

Công chúa Konnie à một tiếng, con mắt lóe sáng:

- Anh chuẩn bị lặn xuống nước rồi tập kích thuyền đánh cá à?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Trên thuyền đánh cá có ba người. Chỉ cần tôi tới gần được nó thì sẽ không có vấn đề gì khó khăn cả.

- Được rồi, vậy bây giờ chúng ta àm gì? Bây giờ chắc còn phải đợi một lúc lâu nữa trời mới tối.

Tần Dương cười cười:

- Tìm đồ ăn, giám sát tình hình thuyền đánh cá, nghỉ ngơi dưỡng sức

Khi Tần Dương nói đến việc tìm đồ ăn thì con mắt của công chúa Konnie sáng lên:

- Hay lắm, tôi đói muốn chết rồi. Anh nói thế làm tôi cảm thấy đến bước đi cũng không còn sức nữa.

Tần Dương cười nói:

- Để tôi đi xung quanh tìm con mồi.

Mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng do vị trí đặc thủ của hòn đảo mà nhiệt độ không khí khá cao. Ở trên hoang đảo là những khu rừng rậm rạp, có không ít động vật hoang dã. Tần Dương đi xung quanh một hồi thì nhìn thấy một con thỏ hoang.

Tần Dương cũng lười đuổi theo nên nâng ngay khẩu AK lên ngắm một chút rồi bắn con thỏ chết luôn.

Tần Dương mang theo con thỏ trở về, cười nói:

- Có thể nướng thỏ này. Tiếc rằng không có gia vị, nếu không hương vị sẽ ngon hơn nhiều.

Hàn Thanh Thanh lo lắng nói:

- Chúng ta nhóm lửa chắc chắn sẽ có khói. Có sợ khiến ba người kia cảnh giác không?

Tần Dương cười nói:

- Tôi chỉ ước là bọn họ phát hiện ra rồi đi xuống thuyền đến tìm chúng ta. Thế thì tôi có thể giải quyết bọn họ dễ dàng. Nhưng tôi đồ rằng họ không dám tới.

Tần Dương thu gọm ba cây súng, công thêm đạn dược và một cái kính viễn vọng lại. Sau đó mỗi người cầm một khẩu súng, đi đến ngọn núi phía trước mặt. Tần Dương nằm dưới đất, giương kính viễn vọng về phía mặt biển.

Thuyền đánh cá vẫn đậu ở ví trí này như lúc cũ. Hiện tại có ba người đàn ông đứng ở mép thuyền, nhìn về phía núi. Rõ ràng, những cuộc giao chiến ồn ã đã khiến bọn họ trở nên bất an hơn.

Tần Dương nhìn vài lần rồi bỏ kính viễn vọng ra, dùng dao sơ chế con thỏ mới thịt được.

- Hai người đi gom cành khô về đây.

Công chúa Konnie ngay lập tức chạy phăm phăm đi thực hiện nhiệm vụ. Hiện tại cô đang bị cơn đói hành hạ nên chỉ cần nghe đến đồ ăn sắp có là sẽ tràn đầy sinh lực để vận động.

Hàn Thanh Thanh nhìn bóng lưng của công chúa Konnie thì cười cười:

- Người ta là công chúa đấy. Cậu thế mà dám sai cô ấy như nha hoàn.

Tần Dương không hề để ý, nói:

- Trước tiên, không kể đến việc cô ấy chỉ là người đứng thứ năm trong hàng thừa kế vương vị của Ingles, thì kể cả nữa vương của họ nếu đến đây cũng phải tay làm hàm nhai. Còn nếu muốn tôi hầu hạ họ thì không có đâu.

Hơi dừng một chút, Tần Dương cười hì hì nói thêm một câu:

- Hầu hạ cô ta làm sao bằng hầu hạ cậu được.

Khuôn mặt của Hàn Thanh Thanh ửng đỏ, khẽ gắt:

- Ai cần cậu hầu hạ?

Hàn Thanh Thanh nói xong thì quay người chạy mất. Rất nhanh, hai cô gái đã mang về không ít cành khô. Tần Dương sơ chế con thỏ một cách thuần thục rồi đốt một đống lửa để nướng thỏ rừng.

Rất nhanh, thỏ đã biến thành màu khô vàng, từng giọt mỡ nhỏ xuống kêu xèo xèo, mùi thơm tràn ngập không gian.

Từ khi bắt đầu nướng thì công chúa Konnie đã ngồi chờ bên cạnh đống lửa, nhìn không chớp mắt vào con thỏ, trong bụng thì sôi sùng sục, không kìm được mà nuôt nước bọt liên tục, vẻ mặt hớn ha hớn hở. Lúc này, không thể nhìn thấy sự rụt rẻ trên người cô.

Tần Dương thấy tình cảnh này thì khóe miệng nhếch lên, trong lòng cười thầm.

Công chúa ư?

Sự rụt rè và cao quý của cô đâu rồi?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom