Dịch Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1015: Nếu không điên cuồng chúng ta sẽ già đi


“Vậy các người làm trước, một lúc nữa tôi quay lại.”Hà Ngọc Kỳ vội vã đóng cửa lại, chạy nhanh ra ngoài.

Triệu Hùng cùng Tống Y Sa nhìn nhau cười.

Tống Y Sa vươn tay ngọc nhỏ dài, tại nhẹ nhàng đánh một cái lên trên người Triệu Hùng, yêu kiều nói: “Nếu Ngọc Kỳ biết chân tướng, hận chết cậu cho xem.”

Triệu Hùng cười cười nói: “Ai bảo cô nhóc kia nhìn tôi chằm chằm cả ngày. Tôi đã nói cô ấy sẽ vào mà!”

“Lòng nghi ngờ của cô nhóc kia đúng là rất nặng! Thế nào, kỹ thuật mát xa của chị Sa cũng không tệ lắm phải không?”

“Rất khá!”Triệu Hùng đùa giỡnTống Y Sa: “Chị Sa, chị tìm được nghề phụ rồi đấy. Sau này không làm công ty, có thể chuyên môn làm Spa.”

“Xuống địa ngục đi! Ngay cảchị cũng trêu chọc. Một lúc nữa làm xong, cậu nhanh đi ra ngoài đi! Hôm nào tôi sẽ xoa bóp cho cậu, đỡ phải để cô nhóc Ngọc Kỳ kia chờ nóng nảy.”

“Không có chuyện gì, để cho cô ấy chờ đi thôi!”Triệu Hùng đắc ý cười nói.

15 phút sau, Triệu Hùngmặc lại áo từ trong phòng củaTống Y Sa đi ra.

Thấy Hà Ngọc Kỳ đứng ở cửa, một dáng vẻ tức tối, trong lòng anh cảm thấy hết sức buồn cười, cố ý sừng sộ lên nói: “Tới phiên cô!”

Hà Ngọc Kỳđang muốn đi vào.

Triệu Hùng lên tiếng gọi cô ấylại.

“Chờ một chút!”

“Gọi làm chi?”Hà Ngọc Kỳ xoay ngườihỏiTriệu Hùng.

Vẻ mặtTriệu Hùng nghiêm túc, dạy dỗHà Ngọc Kỳ: “Con nhóc cô làm việc có thể dùng đầu óc không hả? Phải biết rằng, chúng ta là làm khách ở nhàchị Sa. Cô còn hồ đồ như vậy, còn để chúng tôi ở lạithế nào?”

Hai tay Hà Ngọc Kỳvò góc áo, dáng vẻtay chân luống cuống nói: “Tôi cũng không hồ đồ nữa! Chính là đúng dịp phòng cửa mở, nghe được một ít không nên nghe được, nghĩ đến anh ở...”

“Ở cái gì?”

“Trong làm chuyện xấu!”Hà Ngọc Kỳ ưỡn ngực, dáng vẻ chính trực.

Triệu Hùngđưa tay gõ lên đầuHà Ngọc Kỳ một cái, giọng điệu nghiêm túc nói: “Tron cái đầu này của cô mỗi ngày nghĩ lộn xộn cái gì đấy.”

“Còn không phải là bởi vì anh không biết kiềm chế.”

“Tôi không biết kiềm chế?”

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Hà Ngọc Kỳ hung tợn nói: “Tôi nếu là không kiềm chế, trinh tiết của cô đã sớm khó giữ được.”

Hai tay Hà Ngọc Kỳ ôm trước ngực, hơi sợ mà nói: “Anh... Anh muốn làm gì?”

Triệu Hùng cười nói: “Đối với loại con gái cứng nhắc như cô, tôi không có hứng thú.” Nói xong, trong miệng hát nhỏ, đắc ý xoay người rời đi.

Hà Ngọc Kỳ nhìnbóng lưngTriệu Hùng, điên cuồng mà chỉ trỏ, trong miệng nhỏ giọng mắng cái gì đó.

Sau khiTriệu Hùng trở lại phòng, gọi video cho vợ yêu Lý Thanh Tịnh.

Từ sau khi Lý Thanh Tịnh biết mình mang thai, đã bắt đầu giảm bớt lượng công việc. Cơm canh mỗi ngày cũng đềuchú ý cân đốidinh dưỡng cho em bé.

Lần này thế nhưng làthai đôi, hơn nữa là hai con trai. Nếu để cho Triệu Hùng biết, cô lại mang thai đứa nhỏ, lần thứ hai làm cha, Triệu Hùng nhất định sẽ thật cao hứng.

Sau khi video kết nối, Triệu Hùngquan tâm hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, mỹ phẩm dưỡng da công ty tiến hành thế nào rồi?”

“Tạm được! Tất cả đều thuận lợi. Có Bạch Hồng Liênở đây giúp em rất nhiều việc. Anh bên đó saorồi?”

“Đã đến giai đoạn ngả bài kết thúc công việc vớitập đoàn Tam Giao, kế tiếp nữa đối đầu vớicon cáo già Đường Tân Khảitập đoàn Đường Sư kia là được.”

“Thật à? Thực lựctập đoàn Tam Giao cũng không kém, anh xác định có thể ngả bài với bọn họ?”

“Ừ!”

Thế là, Triệu Hùngkể lại chuyện đã xảy ra chovợ Lý Thanh Tịnh.

Sau khi ngheTriệu Hùngkể lại, Lý Thanh Tịnh kinh ngạc hỏi: “Anh nói Tập đoàn Khải Thời muốn huỷ bỏ đầu tư chotập đoàn Tam Giao?”

“Đúng! Tập đoàn Tam Giao đã là bốn bề thọ địch. TriệuHằng là một người thông minh, biết đập tiền vàonữa sẽ chỉ mất tiền, cậu ta sẽ không ngu như vậy.”

“Vậy Triệu Hằng kia quay về à?”

“Hẳn là hai ngày này sẽ rời đi! Cậu ta ở Tân Thành đã không còn gì phải làm rồi.”

“Không phảiDương Lam cũng đi Tân Thành à, chỉ sợ anhkhông quá dễ dàng đối phó chống lại tập đoàn Đường Sư.”

“Không có việc gì, trong tayanh cónhược điểm củacon cáo giàĐường Tân Khảinày, chỉ cần Lâu Như Mỹ còn một ngày ở trong tayanh, lúc đó có thể gi3t chết con cáo già này.”

“Cô gái kia còn không chịu thừa nhận?”

“Ừ!”Triệu Hùng gật đầu, nói: “Nhưng anh đã nghĩ tới một cái cách. Xem có thể làm được không đã!”

“Cách gì?” Lý Thanh Tịnh tò mò hỏi.

Triệu Hùng giải thích nói: “Mọi người có điểm yếu, Lâu Như Mỹ này hiện tại đang mang thai, chúng ta không có cách nào sử dụng thủ đoạn đối với côta. Cô gái này mềm cứng không ăn, anh chỉ có thể mờibố mẹcô ta tới. Cũng không biết chiêu này có được không.”

“Thử xem! Nhưng nếu cô ta mang thai, anh nghìn vạn lần không được ngược đãi người ta, nên cho ăn ngon dinh dưỡng đầy đủ.”

“Ừ! Yên tâm đi, không ngược đãi cô ta.”

“Vậy là tốt rồi!”

Lý Thanh Tịnh thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại cô cũng mang thai, vừa nghe Lâu Như Mỹ cũng mang thai, trong lòng vẫn là rất đồng tình vớicô gái này.

“Vợ, hẳn là anh sẽ lập tức có thể về.”

“Ừm! Anh làm xong hết chuyện rồi về.”

“Thanh Tịnh, anh nghĩ đêm nay sẽ trở về một chuyến!”Triệu Hùng không kìm chế được hưng phấn trong lòng nói.

“Không muốn! Anh vẫn đừng nên về, xong xuôi mọi chuyện rồi cùng nhau trở về đi.” Lý Thanh Tịnh nhiên biết mục đíchTriệu Hùng về là vì cái gì.

“Thanh Tịnh, nếu không điên cuồng chúng tasẽ già! Em chờ anh về, anh về ngay đi.”

“Anh đừng về, cho dù có về chúng ta cũng...”

Lý Thanh Tịnh còn chưa nói hết, Triệu Hùng bên kia đã cúp điện thoại.

Cô vừa mang thai, Hoa Di báo cho cô trong vòng ba tháng đầu không được cùng phòng, còn có 3 tháng cuối của thai kỳ cũng không thể cùng phòng.

Cho dùTriệu Hùng trở về, hai người cũng không thể cùng một chỗ.

Lúc Lý Thanh Tịnh lần thứ hai gọi điện, điện thoại reo một lúc lâu, Triệu Hùng cũng không nhận. Cônghĩ thầm: “Hỏng rồi, Triệu Hùngchắc chắn lại cả đêm chạy về.”

Quả nhiên, 20 phút sau, khi Lý Thanh Tịnhgọi video được choTriệu Hùng. Anh đã lái xe trở về.

Thấy Triệu Hùngtrở về thật, Lý Thanh Tịnh không muốn làm anh không chuyên tâm lái xe, dặn dò: “Anh trên đường chậm một chút, em chờ anh!”

“Ừ, Thanh Tịnhem yên tâm đi! Anh sẽ không lái quá nhanh.”

Một câu “Em chờ anh!” củaLý Thanh Tịnh, làmTriệu Hùng như đánh máu gà. Ngoài miệng nói sẽ không đi quá nhanh, nhưng lại lái xe nhanh như chớp chạy vềHải Phòng.

Đợi đến khiTống Y Salàm xong Spacho Hà Ngọc từ gian phòng đi ra, muốn tìm Triệu Hùng nói chuyện. Tàn Kiếm nói cho Tống Y Sa, Triệu Hùng đã vềHải Phòng, nói tối mai sẽ trở về.

Bởi, ngày kia phải dự họp phòng thương mại Tân Thành. Triệu Hùng không vộingả bài với “tập đoàn Tam Giao”, dự định ở nhà chơi với vợ con.

Vừa nghe Triệu Hùng lại vềHải Phòng, Tống Y Sa trợn mắt há mồm. Khóe miệng nở nụ cười, thì thào: “Vẫn là trẻ tuổi tốt! Cậu nhóc này thật là có đủ điên cuồng!”
 
Chương 1016: Lần thứ hai vui làm cha


Làm Triệu Hùng chạy tới khu biệt thự“Tinh Loan”, lúc về đến nhà, đều đã là một giờ sáng.

Triệu Hùng thấy trong phòng vẫn sáng đèn, trong lòng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc!

Hạnh phúc lớn nhất đời người là khi về nhà muộn trong nhà đều có người để một ngọn đèn sáng cho mình. Trong chớp nhoáng này, tất cả uể oảitrên người toàn bộ đều bị quét sạch.

Nghe được cửa phòng truyền đến tiếng động, Lý Thanh Tịnh biết Triệu Hùng đã trở về.

Cô chậm rãi đi ra cửa.

Sau khiTriệu Hùng đi vào, thấy vợ Lý Thanh Tịnh cười nhẹ nhàng đi tới. Anhvội vàng chạy tới, bếvợ Lý Thanh Tịnh lên, xoay mấy vòng.

Lý Thanh Tịnh giật mình, giờ đã hơn nửa đêm, lại không dám thét chói tai.

Hiện tại cô còn đang có thai đó. Tuy rằng bụng còn chưa rõ, nhưng nếu là bởi vì đùa quá trớn nhỡ đâu lại sảy thai.

Lý Thanh Tịnhvội nói vớiTriệu Hùng: “Anh mau buông em xuống, mới vừa trở về đã rồ!”

Triệu Hùngđặtvợ Lý Thanh Tịnh xuống, cao hứng nói: “Không phải anh vui quá sao!”

“Anh có đói bụng không, em có bảo người để bữa khuya cho anh ở phòng bếp đó.”

“Không đói! Thanh Tịnh, chúng ta mau trở về phòng đi thôi. Em không biết sắc đẹp có thể thay cơm à? Món ăn tinh thần quan trọng hơn món ăn vật chất.

Triệu Hùng không nói lời gì, dắt vợ Lý Thanh Tịnh vội vã đi lên lầu.

Sau khi vào phòng, Triệu Hùng vội vã nhào vàovợ Lý Thanh Tịnh trên giường, bá đạo mà hôn lên.

Lý Thanh Tịnh thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, lại đánh không lại Triệu Hùng. Bị hôn đến cả mặt đỏ hồng, thiếu chút nữa hít thở không thông, mới nhẹ nhàng đẩy ra Triệu Hùng, giọng điệuu oán nói: “Anh này! Mới vừa trở về đã cường hôn người ta.”

“Không phải là anh nhớ em sao! Thân thể thành thật nhất, sẽ không nói dối.”

Triệu Hùngngửi thấy trên ngườivợ Lý Thanh Tịnh có một mùi thơm ngào ngạt sau khi tắm rửa. Biết cô vừa tắm xong, vội vã vừa c ởi quần áo, vừa đi vào phòng tắm.

“Thanh Tịnh, chờ anh! Anh lập tức tới ngay.”

“Ôi, anh!...”

Lý Thanh Tịnh còn chưa nói hết, Triệu Hùng đã vào phòng tắm, “Rầm!” một tiếng đóng cửa phòng tắm lại rồi.

Nghe đượctiếng ca hát củaTriệu Hùng trong phòng tắm, thoạt nhìn tâm tìnhTriệu Hùng rõ ràng rất tốt.

Đều quá nửa đêm, Triệu Hùng lái xe hơn ba giờ, không có chút cảm giác mệt mỏi nào, trái lại tinh thần sáng láng.

Lý Thanh Tịnh thở dài, biết một chút nữa sẽ quét sạchhăng hái củaTriệu Hùng.

Trong lòng cô đang do dự, rốt cuộc có nói chuyện mang thai cho Triệu Hùng không. Suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói cho Triệu Hùng.

Sau khi trở lại trên giường, Lý Thanh Tịnh rúc ở trong chăn, lẳng lặng cùng đợi Triệu Hùng.

Không tới mười phút, Triệu Hùngđã tắm rửa xong, lau khô tóc, quấn một cái khăn tắm trên người từ phòng tắm đi ra.

Sau khi đến bên giường, anh tắt đèn ở đầu giường đi, trong phòng nhất thời đen nhánh.

Triệu Hùng bởi vì luyện võ, sớm đã quen với bóng tối nay. Vẫn đang coi như ban ngày.

Vứt rơi khăn tắm trên người, cấp tốc chui vào chăn. Tay to mò lêntrên người của Lý Thanh Tịnh, lúc này anh mới phát hiện trên người Lý Thanh Tịnh còn mặc áo ngủ.

Anh cho rằng Lý Thanh Tịnh là bởi vì xấu hổ mới không c ởi quần áo. Vừa muốn tiến một bước hành động, Lý Thanh Tịnh đã đưa tay ngăn Triệu Hùnglại, cản trở anh tiến thêm một bước.

“Triệu Hùng, hôm nay sợ là không được!” Lý Thanh Tịnh sâu kín nói.

“Làm sao vậy Thanh Tịnh? Anh nhớ kỹ kinh nguyệt của em không phải là mấy ngày nay mà. Anh đã tính ngày rồi mới về!”

Triệu Hùng rõ ràng nhớ kỹ, “Kinh nguyệt” của Lý Thanh Tịnh hẳn là vừa qua trước đó vài ngày, làm sao sẽ từ chốianh.

Nhưng thái độ của Lý Thanh Tịnhlại lạnh như băng, rõ ràng không phải là đang cùng mình đùa giỡn.

Lý Thanh Tịnh dựa sát vào trong lòngTriệu Hùng giải thích nói: “Kinh nguyệt tháng này của em không tới!”

“Làm sao vậy? Có phải là kinh nguyệt không đều không.”

Lý Thanh Tịnh nắm đôi bàn tay trắng như phấn trên đánh nhẹ một cái lên ngực Triệu Hùng, hờn dỗi mà cười nói: “Anh sắp thành bác sỹ phụ khoa rồi đấy, thế nào cái gì cũng biết.”

Triệu Hùng đắc ý cười cười, ôm thật chặt Lý Thanh Tịnh vào trong lòng, hôn một cái lên gương mặtvô cùng mịn màng của Lý Thanh Tịnh nói: “Không phải là anh quan tâm em sao! Cho nên, chừng nào thì tháng sau em bị, có đau bụng không, kinh nguyệt bình thường tới chậm hay tới sớm.”

“Đáng ghét! Không nói linh tinh. Đàn ông như anh không có chuyện gì nghiên cứu những thứ này làm gì?”

“Đàn ông là cánh tay phải của phụ nữ. Chỉ hiểu rõ phụ nữ, sinh hoạt vợ chồng mới hài hòa.”Triệu Hùng dán vào bên tai Lý Thanh Tịnh, nhỏ giọng nói: “Thanh Tịnh, hay là do mấy ngày nay anh không trở về, em giận anh à! Em yên tâm, đêm nay anh sẽ đền cho em thật tốt.” Nói xong, muốn đi cởi áo ngủ trên ngườiLý Thanh Tịnh.

“Ôi, đừng!”

Lý Thanh Tịnh ngăn Triệu Hùng tiến thêm một bước, giọng điệu nghiêm túc nói: “Em không nói đùa với anh, không những hôm nay không thể cùng với anh, mà hai tháng kế tiếp cũng không thể cùng với anh.”

“Vì sao?”Triệu Hùng không hiểu hỏi.

Anh từ Tân Thành xa xôi vội trở về, vì chính là cùng Lý Thanh Tịnh. Nhưng sau khi trở về, Lý Thanh Tịnhtìm mọi cách từ chốianh, điều này làm cho Triệu Hùng vô cùng phiền muộn.

Nếu như Lý Thanh Tịnh thật sự là có kinh, anh cũng sẽ không nói cái gì. Nhưng rõ ràng thời gian hành kinh vừa qua i, không biếttại sao Lý Thanh Tịnh phải nhiều lần từ chốianh.

Lý Thanh Tịnh dựa sát vào trong lòngTriệu Hùng, ngón tay ngọc nhỏ và dài vuốt cơ ngực rắn chắc củaTriệu Hùng, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Anh đoán đi?”

“Ôi da! Làm sao mà anh đoán được chứ. Thanh Tịnh, em đừng giày vò anh, hơn nửa đêm anh vội trở về, anh khổ lắm đó!”

“Em đã nói không cho anh trở về! Còn chưa nói hết, anh đã vội vàng cúp điện thoại. Chẳng lẽ còn oán em?”

“Không phải là trách em, nhưng dù sao em cũng phải nói cho anh biết vì sao chứ?”

Triệu Hùng tưởng Dương Lam đi Tân Thành, chọc cho Lý Thanh Tịnhkhông vui, lên tiếng hỏi dò: “Thanh Tịnh, hay là Dương Lam đi Tân Thành, em ghen à?”

“Không phải! Dương Lam phải đi làm việc. Em đâu có ăn dấm đâu.”

“Vậy em mau nói cho anh biết vì sao? Nếu là không nói cho anh biết, anh sẽ dùng sức mạnh với em đó!”Triệu Hùnguy hiếp Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh nói: “Anh sắp được làm bố!”

Trong lúc nhất thờiTriệu Hùng không phản ứng kịp nói: “Cái gì, làm bố?”

Trong nháy mắt anh chợt tỉnh ngộ, mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, ôm Lý Thanh Tịnh kích động hỏi: “Vợ, ý của em là, em lại mang thai?”

Lý Thanh Tịnh xấu hổ gật đầu nói: “Mấy ngày hôm trước phản ứng của em đặc biệt lớn, luôn luôn nôn mửa nên đi khám bác sỹ. Bác sỹ khám xong nói em lại mang thai. Bác sĩ còn nói mang thai ba tháng đầu không được cùng phòng, còn có ba tháng cuối thai kỳ cũng không thể cùng một chỗ. Nếu anh không muốn con trai ngươithì anh cứ làm xằng làm bậy đi?”

“Con trai? Thanh Tịnh, em nói em nghi ngờ là con trai?”Triệu Hùng kích động hỏi.

Lý Thanh Tịnh mỉm cười cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, gật đầu nói: “Đúng! Bác sĩ nói là con trai, còn là song thai!”
 
Chương 1017: Bố mẹ còn, trong cuộc đời còn có mái nhà!


“Song thai? Con trai?”

Triệu Hùng ngạc nhiên không biết nên biểu đạt tâm tình của mình thế nào.

“Ừ! Song thai, con trai!” Lý Thanh Tịnh nói lại một lần nữa.

Triệu Hùng ôm thật chặt Lý Thanh Tịnh vào trong lòng, khẽ hôn lên trán cô một cái. Tay to nhẹ nhẹ vỗ về cái bụng của Lý Thanh Tịnh nói: “Thanh Tịnh, em thật tốt!”

Lý Thanh Tịnh cố ý hừ nhẹ một tiếng, u oán nói: “Thế nào, em mang thai hai đứa con trai của anh, anh chỉ nói vậy à. Trước đây lúc emcó bầuDao Châu, thế nào không thấy anh khen em tốt.”

Triệu Hùng xấu hổ nở nụ cười nói: “Vợ của anh vẫn luôn rất tốt! Trong lòng anh là cô gái hoàn mỹ nhất. Không! Là nữ thần.”

Lý Thanh Tịnh cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, dựa sát vào trong lòngTriệu Hùng, tiếng như muỗi kêu mà nói: “Em vốn không muốn để cho anh trở về, nhưng anh vội vã cúp máy, chờsau ba tháng, chúng ta cùng một chỗ!”

“Ừ! Chúng ta!”

Triệu Hùng khó nén kích động tâm tình nói: “Thanh Tịnh, anh nhớ rõ lúc ởchùa Linh Ấn thời điểm, thầyLưu Ngũ Khuyết đã từng nóisau này chúng ta sẽ có hai người con trai.”

“Đúng thế! Thầy Khuyết xem thật là chuẩn. Thật là thần tiên sống đương đại!”

“Ông ấy làhậu nhân thần cơ diệu toán Lưu Bá Ôn đời Minh. Lưu Bá Ôn được xưng biết 500 năm trước, biết 500 năm sau đó.”

Vừa nhắc tới Lưu Ngũ Khuyết, trên mặt Lý Thanh Tịnh hiện ra vẻ đau buồn âm thầm. Không khỏi lại nghĩ tớikiếp nạn năm năm sau.

Nhưng cho dù kiếp nạn này của cô có thể hóa giải không, có thể để lạihai đứa con trai, một đứa con gái choTriệu Hùng, coi như là cuộc sống mỹ mãn, không có tiếc nuối!

May là tầm mắt củaTriệu Hùng khôngnhìn thấy vẻ mặt Lý Thanh Tịnh.

Đây là một tâm bệnh củaLý Thanh Tịnh, nhưng bởi vì đột nhiên mang thai nên hòa tan phiền nãotrong lòng.

“Thanh Tịnh, em vừa mang thai đừng nên quá mệt nhọc. Cố gắng giao hết công việc ra!”Triệu Hùngquan tâm nói với Lý Thanh Tịnh.

“Em đã giao cho Bạch Hồng Liên rồi! Hiện tại chỉ để ý công ty của nhà họ Đàothôi. Công ty thiết kế bao bì vàcông ty mỹ phẩm dưỡng damới mở, đều giao hết cho Bạch Hồng Liên xử lý.”

“Ừ! Năng lựcnghiệp vụ củaBạch Hồng Liên rất khá, giao cho cô ta được! Nếu như em quá mệt nhọc, anh sẽ thấy tìm người giúp em quản lýcông ty của nhà họ Đào.”

“Không cần! Nếu như cả ngày rảnh rỗi ở nhà, em sẽ ốm mất. Em cũng biết trời sinh có số vất vả.”

“Nhưng em phải đồng ývới anh, không được mệt quá sức!”

Lý Thanh Tịnhnói đùa vớiTriệu Hùng: “Anh là đang lo lắng cho em? Hay là đang lo lắng của hai đứa con trai của anh?”

“Đều lo lắng! Mẹ con emlàngười thân nhấttrên thế giới này của anh, sao anh có thể không lo lắng! Được rồi, chúng ta lấy tên gì cho bọn nhỏ nhỉ?”

“Còn sớm mà, lấytên sớm như vậy để làm chi!”

“Sớm muộn gì cũng được! Đỡ phải đến lúc nghĩ không ra, vẫn nên nghĩ sớm đi.”

“Vậy anh nói tên gì được?” Lý Thanh Tịnh trưng cầuý kiếnTriệu Hùng.

Triệu Hùng suy nghĩ một chút nói: “Một người tên là Triệu Vệ, một người tên là Triệu Quốc, thế nào? Hợp cùng một chỗ chính là bảo vệ đất nước!”

“Ui! Tên này quá bình thường, nghe giống như tên thập niên tám mươi chín mươi. Anh không thể nghĩ cái tên mới mẻ độc đáo chút à.”

“Được kêu là Triệu Văn và Triệu Võ thế nào? Hợp cùng một chỗ chính là văn võ song toàn.”Triệu Hùng kiến nghị.

Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một chút:“Tên này cũng không tệ lắm! Nhưng mà em chỉ muốn con trai lớn lên mạnh khỏe bình an. Không bằng, một đứa gọi là Triệu Bình, một đứa tên là Triệu An thế nào? Hợp cùng một chỗ chính là bình an.”

“Cũng tốt vô cùng! Nhưng anh nghĩ Triệu Văn với Triệu Võ cũng không sai.”

“Vậy cũng đừng xoắn xuýt, dù sao bọn nhỏ còn lâu mới sinh. Đến lúc đó, chúng ta đi Chùa Linh Ấn đi tìm thầy Khuyết, làm quyết định.”

“Được! Vậy chờ được anh đối phó xongtập đoàn Khải Thời, chúng tađichùa Linh Ấn một chuyến!”Triệu Hùng đồng ý vớicáchnghĩ của Lý Thanh Tịnh.

Thật rasở dĩ Lý Thanh Tịnh muốn đi “Chùa Linh Ấn!”, là bởi vì Lưu Ngũ Khuyết nóisau nàycô và Triệu Hùng sẽ có hai nam một nữ, đã ứng nghiệm. Cô là lo lắng kiếp nạn năm năm sau của mình, muốn đi hỏi Lưu Ngũ Khuyếtmột chút, có phương pháp phá giải không.

Nếu quả thật không có cách phá giải, như vậy chỉ có thể tiếp nhận số phận.

Đến lúc đó, tất cảphải xem Triệu Hùng rồi.

Lưu Ngũ Khuyết nói qua: Nếu nhưý chíTriệu Hùng kiên định, bọn họ sẽ lần thứ hai ởcùng một chỗ sau mười năm sau, hạnh phúc cả đời đến già. Nếu như ý chíTriệu Hùng không kiên định, như vậy Lý Thanh Tịnh có khả năng sẽ hương tiêu ngọc vẫn.

Vì không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, Lý Thanh Tịnh cố ý chuyển trọng tâm câu chuyện, hỏiTriệu Hùng: “Triệu Hùng, anh có nắm chắc đối phó vớitập đoàn Khải Thời không?”

Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày nói: “Anh nghe Triệu Hằng nói chú ba muốn đích thân tới chủ trì chuyện này. Có phòng thương mại Hải Tântỉnh Lam Hỏa cùng phòng thương mại Tân Thành tỉnh Hà Giang giúp đỡ, bình thường chống lại tập đoàn Khải Thờianh cũng không phải sợ. Lo lắng của anh là lúc đối mặt vớinhà họ Triệu, anh sẽ nhân từ nương tay.”

Lý Thanh Tịnh có thể hiểu đượctình cảnh của Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhìn như là một người vô tình lãnh khốc, thật raanh là trong nóng ngoài lạnh. Tuy rằng, nghiêm ngặt mà nóiTriệu Hùng đã không phải làngườinhà họ Triệu. Nhưng sau khiTriệu Hùngbiết hết chân tướng, đây tất cả đều là do Triệu Khải Thời đang âm thầm thao túng, là vì đểanhrời khỏi mảnh đất thị phinhà họ Triệu này, để tránh khỏi trở thành quân cờ củaTây Giao.

Hôm nay tuy nói nhà họ Triệu có nội gián, nhưng phần lớn ngườinhà họ Triệuđều là tốt. Lúc đối mặt vớinhà họ Triệu, Triệu Hùng bận tâm thân tình, khó tránh khỏi sẽ có chút bàng hoàng.

“Vậy anh hoài nghi ai là nội gián nhà họ Triệu?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

“Anh cũng không biết!”Triệu Hùng nhẹ giọng thở dài nói: “Hiện nay, người duy nhất anh có thể tin tưởng chỉ cóTriệu Hiền.”

“Vậy anh có thể dùng Triệu Hiềndẫn nội giánnhà họ Triệura.” Lý Thanh Tịnh kiến nghị.

Triệu Hùng nghe xong trước mắt sáng ngời, hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, làm cách nào để dẫn ra?”

Lý Thanh Tịnh nói: “Ngươi cố gắng cho bố anh đưa Triệu Hiền đến Hải Phòng, đến lúc đó emlại cho anh biết biện pháp gì.”

“Ôi! Đối với anh mà em còn giữ bí mật à?”

“Nói ra sẽ không linh!” Lý Thanh Tịnh cười nói.

“Ừm, được! Chờ hai ngày nữa, tôi tâm sự với bố anh.”

“Anh gọi bố, không phải là gọi rất thuận miệng nha!” Lý Thanh Tịnh mỉm cười.

Triệu Hùng nao nao.

Lúc lễ mừng năm mới, anh còn đang tức giậnông bố cáo già Triệu Khải Thờikia cùng con đàn bà hồ ly tinh sinh ra đứa con gái Triệu Niệm. Mới vừa rồi đúng làgọi“Bố!”rất thuận miệng.

“Triệu Hùng, anh hẳn đã biết tình cảnh của bố anh. Hiện tại ông không chỉ bị ép rời khỏi vị trí tổng giám đốc, còn tương đương với bị giam lỏng. Bố anh âm thầm mưu đồ tất cả, thật ra không chỉ vì nhà họ Triệu, càng là vì anh! Em dám khẳng định ông cũng không biếtnội gián là ainhà họ Triệu. Hiện tại, người duy nhất có thể giúp ông chính là anh.”

“Bố mẹcòn ở, cuộc đời còn có mái ấm; bố mẹ đi, cuộc đời chỉ còn đường về! Bố anh coi anh như làhi vọng củanhà họ Triệu, nếu như anh vẫn không thể buông được, như vậy coi như ông đã lầm người!”

Nghe xong Lý Thanh Tịnh nói, Triệu Hùng lâm vào trầm mặcchưa từng có!
 
Chương 1018: Mộng đẹp trở thành sự thật


Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh một đêm không ngủ, hai người nói chuyện cho tới hừng đông.

Tảng sáng, chân trời lộ ra màu trắng nhờ.

Triệu Hùng lo lắng Lý Thanh Tịnh nghỉ ngơi không tốt, sẽ ảnh thưởng đến đứa nhỏ trong bụng nên khuyên cô đi ngủ.

Lý Thanh Tịnh vốn muốn Triệu Hùng cùng cô ngủ, thế nhưng thấy Triệu Hùng tâm loạn như ma, anh nói phải dậy sớm luyện công, nên để kệ anh. Dù sao, Triệu Hùng đã bảo hôm nay ở nhà ngây ngốc cả ngày, ngày mai lại về Tân Thành.

Sau khi Lý Thanh Tịnh ngủ, Triệu Hùng mặc áo, ra đi phòng ngủ của con gái nhỏDao Châu.

Dao Châu đang ngủ say, trong lòng thỏ bông lông mềm.

Triệu Hùng nhẹ nhàng cúi người, hôn một cái lênkhuôn mặt nhỏ củaDao Châu.

Nhìn thấy con gái, lo lắng trong lòng nhất thời hóa thành mây khói.

Triệu Hùngxốc lại tâm tình, không nghĩ đến chuyệnnhà họ Triệu nữamà trở lại phòng ngủ thay áo khoác đi biệt thự bên cạnh luyện kiếm.

Sau khi đến biệt thự, lúc này Triệu Hùngmới phát hiện, biệt thự đã sửa xong rồi.

Kiếm khí của anh quá mức bá đạo, lo lắng sẽ làm phòng ở mới vừa trùng tu xong bị hỏng cho nên đi ra ngoài luyện kiếm.

Khu biệt thự Tinh Loan, đài quan sát!

Khu vực này là sản nghiệp của mìnhTriệu Hùng.

Nhân viên bảo vệ trong biệt thự, đều thay thành người củaCửu Đường. Cho nên, không có người ngoàiđến lén xemanh luyện võ.

Trong khu biệt thự phủ xanh đạt tới 47%, tuyệt đối thuộc về thiên nhiên dưỡng khí.

Bởiuy lực của“Thừa Ảnh kiếm” cùng “Ngư Trường Kiếm” đều quá mức bá đạo, Triệu Hùng không muốn làm ra động tĩnh lớn nên tìm một chỗ rừng rậm, lượm một cành khô dùng để làm kiếm.

Chân đạp “Cuồng Vân Bộ Pháp”, múa “Bùi Mân Kiếm Pháp”. Chỉ thấy trong rừng rậm, một bóng người thỉnh thoảng lại trên dưới tung bay.

Một quang ảnh thỉnh thoảng chớp động trong rừng rậm!

Lý Thanh Tịnh mới vừa ngủ hơn một tiếng, đột nhiên bị tiếngcon gáiDao Châu gọi đánh thức.

Mở hai mắtnhập nhèm, Lý Thanh Tịnh cười hạnh phúc, vuốt khuôn mặt nhỏ xinh của con gáiDao Châu hỏi: “Dao Châu, hôm nay sao con dậy sớm vậy?”

“Mẹ! Con lại mơ thấy bố.”

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng không ở trong phòng, biết anh lại chạy đi luyện võ rồi.

“Lần này mơ thấy gì về bố?”

“Lại mơ thấy bố hôn con.”

Lý Thanh Tịnh vừa nghe, trong nháy mắt liên tưởng đến chắc chắnTriệu Hùng đi quaphòngcon gái, hôn con gái.

“Dao Châu, con nhớ bố không?”

“Dạ! Nhớ.”

“Vậy con ngoan ngoãn nghe lời, trở về ngủ một giấcnữa, sau khi tỉnh lại là có thể nhìn thấy bố. Nhớ kỹ, nhất định phải nhắm mắt lại ngủ, cũng không thể giả bộ ngủ.”

“Thật vậy chăng?”Vẻ mặt Tiểu Dao Châuđáng yêu, nét mặt ngây thơ.

“Thế nào, không tin lời của mẹ rồi hả?”

“Được, vậy con về đi ngủ!”

Dao Châu nói xong, nhanh như chớp chạy trở về phòng. Sau đócỡi giày ra chui vào trong chăn. Cô bé nhắm chặt hai mắt, đang mong đợi lúc tỉnh ngủ có thể nhìn thấy Triệu Hùng.

Bởi Lý Thanh Tịnh ở vào thời gian mang thai, lại gần như một đêm không ngủ. Sau khicon gái rời phòng, rất nhanh lại ngủ tiếp.

Triệu Hùng luyện xong kiếm, đang định đi về, đột nhiên thoáng nhìn một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc đang chạy qua.

“Tiêu Yến!”Triệu HùnggọiTiêu Yến.

Nghe được tiếngTriệu Hùng gọi, Tiêu Yến dừng bước. Theo tiếng nhìn lại, thấy Triệu Hùng đứng ở cách đó không xa nhìn cô ta.

Tiêu Yếnvui vẻ chạy qua bênTriệu Hùng.

“Anh Hùng!”Tiêu Yến rất có lễ phép chào hỏiTriệu Hùng.

Năm dòng họ lớn, trừ nhà họ Trương còn không có tin tức ở ra c mấy nhà khác đã tìm đượctoàn bộ.

Nhà họ Triệu, nhà họ Tần, nhà họ Mã cùng nhà họ Tiêu, Triệu Hùng đều cótiếp xúcnhất định với bốn nhà này.

Trong bốn nhà này, chỉ nhà họ Tiêu thế nhỏ, chỉ còn lại có Tiêu Yến này một dòng độc đinh. Chỉ tiếc, chiếc nhẫnnhà họ Tiêu thủ hộ rơi vào trongHoàng Long.

Triệu Hùngdò hỏiTiêu Yến: “Ông cả và ông hai cô có khỏe không?”

“Ừm, rất khỏe! Có người của anh bảo vệ chúng tôi, ở chỗ này ở khá an toàn.”Tiêu Yến nhìn Triệu Hùng hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe chị dâu nói không phải anh đi tỉnh Hà Giangà?”

“Ừm! Trở về làm một ít chuyện, ngày mai còn phải đi tỉnh Hà Giang. Làng xóm cho năm dòng họ đến mùa thu năm nay là có thể lạc thành, đến lúc đó chúng ta dời đến cùng ở thì tốt rồi.”

“Thật chờ mong!”Tiêu Yếnra vẻ mong chờ.

“Mỗi ngày cô đều kiên trì luyện tậpà?”Triệu Hùng hỏi.

Tiêu Yến gật đầu, nói: “Đúng! Thể chất con gái chúng tôi vốn yếu ớt, công phu lại càng không so được vớicác người. Cho nên, tôi muốn gắng sức vượt lên.”

“Nhất định phải kiên trì rèn luyện, chờsau khi làng xóm cho năm dòng họ thành, tôi chỉ điểm một chút võ nghệ cho cô.”

“Thật à?”Tiêu Yến lộ ra sắc mặt vui mừng.

“Đương nhiên là thật, chẳng lẽ còn có thể lừa cô nhóc cô à. Nói với ông của cô, lần này tôi về thời gian eo hẹp nên không tới thăm bọn họ được. Chờ tôilàm xong mọi việc sẽ đến thăm bọn họ sau.”

“Ừm! Biết anh là người bận rộn. Chờ lần sau anh về, anh mang chị dâu tới, tôi tự mình xuống bếp chiêu đãi các người.”

“Được! Nhất định phải nếm thử tay nghề của cô.”Triệu Hùng cười cười, nói vớiTiêu Yến: “Cô tiếp tục chạy bộ đi! Tôi phải đi về.”

“Anh Hùng, gặp lại!”Tiêu Yếnphất phất tay vớiTriệu Hùng.

“Gặp lại!”

Triệu Hùnghàn huyên vài câu vớiTiêu Yến sau đó xoay người đi về nhà.

Bảo mẫuChu Dĩnh đang làm điểm tâm, nghe được cửa phòng truyền đến tiếng mở cửa, vội vàng từ phòng bếp chạy ra. Khicô ta nhìn thấy Triệu Hùng đi vào, cao hứng nhưnai con vui sướng, chạy tới chỗTriệu Hùng.

“Anh Hùng!”Bảo mẫuChu Dĩnh hưng phấn mà kêu lên.

Triệu Hùng làm dấu tay“Suỵt!”nói vớiChu Dĩnh: “Dĩnh, chớ quấy rầy đến Dao Châucùng Văn Hải.”

Chu Dĩnh gật đầu, nhỏ giọng cao hứng hỏi: “Anh Hùng, anh trở về lúc nào?”

“Tối hôm qua trở về!”Triệu Hùng trả lời: “Dao Châu với Văn Hải tỉnh chưa?”

“Còn chưa dậy.”

“Vậy cô làm gì làm đi. Tôi đi xem Dao Châu cùng Văn Hải.”

Chu Dĩnh“Ừm!”một tiếng, tâm tình sung sướng mà tiếp tục tiến vào phòng bếp làm bữa sáng.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh vẫn còn ngủ say, Triệu Hùng không đành lòng quấy rầynghỉ ngơi Lý Thanh Tịnh. Im ắng rửa mặt một lượt, lần thứ hai đi tới căn phòng củacon gáiDao Châu.

Sau khiDao Châutrở về từ phòng Lý Thanh Tịnhthì tiếp tục ngủ say rồi. Lông mi dài bao phủ lên mí mắt, ngủ ngọt ngào không gì sánh được.

Cô bé đang mong đợi lúc tỉnh lại có thể thấy Triệu Hùng.

Trong lòng mỗi đứa bé đều có một giấc mơ đẹp! Từkhóe miệng Tiểu Dao Châu cong lên nụ cười là có thể nhìn ra.

Triệu Hùng thấy con gái Tiểu Dao Châu thổi bong bóng thì cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng giúp con gái lau chùi.

Dao Châu xoay người một cái, khuôn mặt nhỏ xinh đặt ở trên tay của Triệu Hùng, trong nháy mắt giật mình tỉnh lại.

Khi mở mắt ra, thấy trên mặt Triệu Hùng mang nụ cười, chăm chú nhìn cô bé. Dao Châu cho là mình còn đang nằm mơ.

“Bố, không phải là con đang nằm mơ chứ?” Tiểu Dao Châu dụi dụi hai mắt nhập nhèm, mơ mơ màng màng ngồi dậy.

Triệu Hùng cúi người khẽ hôn lên gương mặt của con gái Dao Châu một cái, cười nói: “Bố không cho con biết đây, có đôi khi mộng đẹp sẽ trở thành thật đó! Dao Châu, bố đã trở về.”
 
Chương 1019: Chìm đắm trong tuyệt vời trên thế giới


“Bố!”

Tiểu Dao Châu nhảy lên, nhảy vào lòng củaTriệu Hùng, liên tiếp hôn mấy lên mặt của Triệu Hùng.

“Bố, không phải là con đang nằm mơ!”

Triệu Hùng nhẹ nhàng cụng đầu với con gái Tiểu Dao Châu cười nói: “Cô bé ngốc, nằm mơ làm sao sẽ chân thật như vậy được!”

“Đi, chúng ta đi nhìn anhVăn Hải của con!”

“Dạ!”

Dao Châuvui vẻ ômcổ củaTriệu Hùng, hai người đi tới phòng của Văn Hải.

Lúc đẩy cửa ra, Văn Hảiđang ở trong phòng chống đẩy - hít đất.

Tuy rằngVăn Hải chỉ mới 13 tuổi, nhưng mỗi ngày đều kiên trì chống đẩy - hít đất 300 cái.

Thấy người đẩy cửa vào là Triệu Hùng, Văn Hải từ dưới đất bật dậy cao hứng kêu lên: “Thầy!”

Triệu Hùng cố ý sừng sộ, nghiêm túc hỏiVăn Hải: “Văn Hải, thầy không có ở đây hằng ngày con có lười biếng không?”

“Không có! Bài tập thầy giao, con đều hoàn thànhđúng hạn.”

“Ừm! Một lúc nữa ăn sáng xong, thầy sẽ kiểm tra bài tập củacon và Dao Châu.”

“Không thành vấn đề!”Văn Hảitự tin mà nói.

Dao Châu nói với Triệu Hùng: “Bố, con cũng không có lười biếng, mẹ còn khen con tiến bộ đó.”

“Nếu như bố kiểm tra bài tập của các con không qua, là phải đánh đòn.”

“Lúc đánh có thể nhẹ một chút không?”Tong ánh mắt Dao Châu hiện lên vẻ sợ hãi.

“Không được! Không nghiêm ngặt, làm sao có thể được thành tích tốt. Nếu như các conlàm bài được bố công nhận, cũng không bị đánh đòn, bố còn có thể thưởng hai đứa!”

“Thưởng gì?”Văn Hải cùng Dao Châu trăm miệng một lời mà hỏi.

“Cái này...”Triệu Hùng trầm ngâm một hồi, nhất thời cũng không nghĩ ra, rốt cuộc thưởng gì cho hai đứa bé mới tốt. Anh nói: “Đến lúc đó các con sẽ biết!”

Anh càng nóinhư vậy, hai đứa bé lại càng nghĩ là phần thưởng tốt.

Triệu Hùng vội vội vàng vàng hơn nửa đêm từ Tân Thành trở về, làm sao có thời giờ đi mua quà, trong lòng đang suy nghĩ, một lúc nữa thưởng cho hai đứa cái gì mới được?

Triệu HùngđểDao Châu cùng Văn Hảichơi còn mình xoay người đi ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi cửa, một làn gió thơm bay tới, một thân thể mềm mại đụng vào trong ngực của anh.

“Á! Cháu...”

Lý Diệu Linh vừa muốn phát hỏa tưởng Văn Hải đụng phải cô. Khi thấy mình đụng vào trong lòngTriệu Hùng trong lòng, không khỏi ngạc nhiên kêu lên: “A! Anh rể!”

Triệu Hùng một tay chỉ vào tránLý Diệu Linh, xụ mặtdạy dỗ: “Cô bé này sao đi đường cũng không nhìn một chút hử?”

“Em nào biết anh đi ra từ trong phòng của Văn Hải.”Lý Diệu Linh ôm cánh tayTriệu Hùng, làm nũng mà nói: “Anh rể, anh về lúc nào?”

“Đêm qua!”

“Vậy còn đi à?”

“Ừm! Ngày mai còn phải về Tân Thành, còn có một số việc phải xử lý.”

“Anh rể, anh dẫn em cùng đi đi! Em làm tổ ở nhà thật chán!”

Triệu Hùng trừng mắtnói với em vợ Lý Diệu Linh: “Em đi để làm chi?”

“En đi tìm Ngọc Kỳchơi mà!”

“Không được! Ngọc Kỳ theo anh làm chuyện đứng đắn đấy.”

Lý Diệu Linh nghe xong hì hì cười, đùa vớiTriệu Hùng: “Lẽ nào các người còn có chuyện không đứng đắn à?”

Bốp!

Triệu Hùngđưa tay đánh một cái vào môngLý Diệu Linh, xụ mặt nói: “Em nói nhăng gì đấy?”

“Anh rể, anh không có tật giật mình đấy chứ?”

Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng lại giơ bàn tay lên, lập tức xin tha: “Được rồi, không nói đùa với anh nữa. Anh rể, em nói nghiêm chỉnh với anh nè. Ngọc Kỳ đều có thể làm trợ lý của anh, em cũng có thể làm trợ lý của anh. Anh cho hai chúng em cùng làm trợ lý được không?”

Không đợi Triệu Hùng trả lời, chợt nghe giọng nói của Lý Thanh Tịnh truyền đến:“Không được!”.

Thấy Lý Thanh Tịnh đi ra, Lý Diệu Linh sợ đến trốn raphía sauTriệu Hùng.

Lý Thanh Tịnh cười nói: “Diệu Linh, em ngoan ngoãn ở nhà cho chị, chỗ nào cũng không cho đi! Hai ngày tới thầy Phùng sẽ tới dạy học cho em, nếu dám chạy loạn, vậy em về nhà mẹ đi!”

Lý Diệu Linh lè lưỡi một cái, nhỏ giọng nói: “Đã biết!”

Từ sau khiLý Quốc Lâm cùng Đào Yên Hoa ly hôn, Lý Diệu Linhvẫn luôn ở trong nhà Lý Thanh Tịnh. Cô ấy mới ở cùng một chỗ với mẹĐào Yên Hoa. Cho nên, Lý Thanh Tịnhuy hiếpcô ấy, chỉ cần hù dọaLý Diệu Linhthì còn bé sẽlập tức chịu thua.

Lúc này,cửa phòngLý Quốc Lâm mở ra.

Lý Quốc Lâm khập khiễng từ trong phòng đi ra.

Triệu Hùng thấy bố vợLý Quốc Lâm đã có thể bỏ xe đẩy cùng gậy chống bước đi, chỉ là đi đứng còn khập khiễng. Điều này khiến Triệu Hùng cảm thấy ngoài ý muốn.

“Bố vợ!”Triệu Hùngchào hỏibố vợLý Quốc Lâm.

Lý Quốc Lâm cười nói: “Triệu Hùng, con về lúc nào?”

“Đêm qua!”

“Chuyện xong rồi à?”

“Vẫn chưa, ngày mai còn phải về Tân Thành!”Triệu Hùng trả lời Lý Quốc Lâmxong thì hỏi: “Bố vợ, chân của bố khôi phục sao rồi?”

“Ừ! May có bác sĩ. Nếu không, đời này sợ rằng phải ngồi trên xe lăn cả đời rồi. Bác sĩ nói khoảng mười ngày nữa làbố có thể hoàn toàn bình phục.”

“Bố vợ, chúc mừng bố!”

Lý Quốc Lâm cười ha ha nói: “Nếu hôm nay con không phải đi, buổi tối uống mấy chén với bố.”

“Không cần buổi tối, buổi trưa con uống với bố luôn. Đúng rồi, tôi một hồi gọi điện thoại, gọi bác sĩ, Nông Tuyền cùng Trọng Ảnh cũng gọi là tới.”

Lý Thanh Tịnh vui vẻ phụ họa: “Chút nữa em bảo Dĩnh đi ra ngoài mua nhiều đồ ăn chút!”

“Đi! Buổi trưa anh tự mình xuống bếp.”Triệu Hùng nói.

Lý Diệu Linh vừa nghe cao hứng nói: “Thật tốt quá! Rốt cục có thể đượcăn đồanh rể làm rồi.”

Lý Thanh TịnhgọiTriệu Hùng về phòng sau đó dặn anh: “Đúng rồi, em còn chưa nói cho bố chuyện em mang thai.”

“Hả?”Triệu Hùng nghe xong cả kinh, không hiểu hỏi: “Thanh Tịnh, chuyện vui lớn như vậy, sao em không nói cho bố vợ?”

“Em là muốn cho anh biết trước mà! Việc vui lớn như vậy, đương nhiên muốn cho ngươi biết đầu tiên.”

Triệu Hùng nghe xong trong lòng tràn đầy hạnh phúc, kéo Lý Thanh Tịnh lại cúi đầu hôn lên má cô.

Lý Thanh Tịnh xấu hổ mà nói: “Buổi trưa lúc ăn cơm, anh tuyên bố tin tức này trước mặt mọi người nhé!”

“Ừm! Vậy em chogọi điện thoạiTư Tiệp, hôm nay cũng đừng đi làm.”

“Anh ở nhà, sao em có thể đi làm. Vừa dậy đã gọi rồi!”

Triệu Hùnghỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, có muốn gọi cả bà ngoại qua không? Để cho bà ấy cũng biết tin tức tốt này.”

“Nếu như anh đồng ý, đương nhiên em không sao cả! Nhưng nếu như mẹ đến, em sợ bố sẽ tức giận.”

Triệu Hùng nghe vậy thì nhíu mày nói: “Vậy hay là sau hãy nói cho nhà họ Đào nhé!”

“Được! Vậy chờ anh làm xong chuyện ở Tân Thành trở về, chúng tađến nhà họ Đào, tuyên bố tin vui này.”

Triệu Hùng“Ừm!”một tiếng, ôm thật chặt Lý Thanh Tịnh.

Giờ phút này, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc!

Được người vợ thế này, chồng còn cần gì nữa chứ?

Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại, Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh đều muốn cả đời dừng lại vào giờ phút này.

Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu căn phòng sáng trưng.

Trong phòng ngủ, Triệu Hùng đang ôm hôn Lý Thanh Tịnh, hai người thâm tình ôm hôn, một lúc lâu không muốn rời ra! Hoàn toàn đắm chìm ở giữa thế giới tuyệt vời này.
 
Chương 1020: Ôn sự của Nông Tuyền


Sau khi ăn sáng xong, Triệu Hùng tự mình gọi điện cho Hoa Di, Nông Tuyền cùng Trọng Ảnh, mời bọn họ tới nhà, nói mình trở về ở một ngày, ngày mai còn phải đi Tân Thành.

Vừa nghe Triệu Hùng đã trở về, Hoa Di, Nông Tuyền cùng Trọng Ảnh lập tức đồng ý.

Không tới 20 phút, Nông Tuyền là người thứ nhất hấp tấp chạy tới, vừa vào cửa liền đã to mồm hưng phấn mà kêu lên: “Cậu chủ!”

Liền với đó cho Triệu Hùng một ôm bền chắc.

Nếu không biếtquan hệ củaTriệu Hùng cùng Nông Tuyền, còn tưởng rằng hai người có chuyện gì đặc thù đó. Nhưng Lý Thanh Tịnh đối với cái này đã sớm thấy nhưng không thể trách rồi!

Nông Tuyềnchỉ số thông minh ở phương diện sinh hoạt tuy rằng hơi thấp, nhưng ở trên luyện võ tuyệt đối có thiên phú hơn người.

Cái này chính là 360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên!

“Cậu chủ, ngày mai cậu còn phải đi Tân Thành à?”Nông Tuyền hỏi.

“Ừm! Còn có một số việc không xử lý xong. Nhưng mà sẽ nhanh thôi.”

“Mang tôi cùng đi chứ! Mỗi ngày tôi ở nhà rảnh đến đau cả trứng rồi.”

“Không được! Cậu ởHải Phòng giúp tôi bảo vệ Thanh Tịnh cùng Dao Châu.”

Thấy Triệu Hùng trực tiếp từ chối mình, Nông Tuyềnra vẻ buồn bực.

Nông Tuyền chưa bao giờ ẩn dấu tâm sự của mình, hỉ nộ ái ố đều viết lên mặt.

Triệu Hùng có thể hiểu đượctâm tình củaNông Tuyền, hai ngườilà bạn thân từ khi còn bé. Đây vẫn là lần đầu tiên tách ra thời gian dài như vậy.

Anh vỗ vỗ vai Nông Tuyền, khuyên nhủ: “Nông Tuyền, lúc này không phải là lúc hành động theo cảm tình. Nên cho cậu đi, tôi nhất định sẽ gọi cậu đi.”

“Được rồi!”Nông TuyềnđượcTriệu Hùng khuyên bảo thì vẻ mặt thoạt nhìn còn có chút uể oải.

Lý Thanh TịnhkéoTriệu Hùng đến một bên nói tìm anh có việc.

Tìm một chỗ yên lặng trong phòng, Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, Nông Tuyền cũng đã trưởng thành, anh nên tìm vợ cho anh ấy.”

“Tìmvợ?”Triệu Hùng nghe xong thất kinh nói: “Tôi cũng muốn tìm vợcho anh ấy! Nhưng mà Nông Tuyền không có hứng thú với cô gái nào cả, cái này anh cũng không có biện pháp.”

Lý Thanh Tịnh Yên cười nói: “Tôi lại có lựa chọn thích hợp đấy!”

“Ai?”Triệu Hùng tò mò hỏi.

Lý Thanh Tịnh khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: “Nhà họ Tiêu, không phải Tiêu Yếnvẫn là con mèo độc thân à! Nhà họ Tiêu thiếu nhất chính là người đó. Em nghĩ Tiêu Yến cũng rất khá, cùng Nông Tuyền một chỗ nhất định có thể hạnh phúc. Mặc dù Nông Tuyền trong cuộc sống bình thường hơi đần chút, nhưng làm người giản dị. Sau khi kết hôn, nhất định sẽ biết cách thương vợ.”

Nghe xong Lý Tình kiến nghị, Triệu Hùng không khỏi trước mắt sáng ngời.

Tiêu Yến là hậu nhân của nhà họ Tiêu trong năm dòng họ lớn, là một cô gái hiểu biết. Nông Tuyền lại là anh em tốt của mình, nếu như hai người có thể kết hợp với nhau, quả nhiên là một quyết định hoàn mỹ.

Triệu Hùng nhíu mày nói: “Thanh Tịnh, tuyTiêu Yến tốt, nhưng Nông Tuyền không có hứng thú với con gái, làm sao bây giờ?”

“Anh đần vậy! Không phải là anh muốn dạy Tiêu Yến võ công à. Nông Tuyền thích nhất múa thương đánh võ. Anh để Nông Tuyền dạyTiêu Yến võ công, không phải tốt rồi à. Hai người tiếp xúc cùng một chỗthời gian dài, khó tránh khỏi sẽ quấn quýt bên nhau, lâu ngày sinh tình.”

Triệu Hùng ôm chầm Lý Thanh Tịnhhôn một cái lên gò má củaLý Thanh Tịnh đắc ý cười nói: “Thanh Tịnh, vẫn là em có cách! Đây là ý kiến hay, đến lúc đó anh phân biệt tìm Nông Tuyền cùng Tiêu Yến tâm sự.”

“Ừm! Em cũng đi làm công tác tư tưởng với Yến. Chúng ta hai bút cùng vẽ, đảm bảo có thể thúc đẩy cửa hôn sự này.”

“Thật tốt quá!”Triệu Hùng hưng phấn nói.

Nếu Nông Tuyền có thể cưới được vợ, so Triệu Hùng tự cưới vợ cũng làm cho anh vui vẻ.

Lý Thanh Tịnh căn dặn Triệu Hùng: “Chuyện này, anh nhất định không được nói trước cho Nông Tuyền. Nếu không, trong lòng Nông Tuyền sẽ có ngăn cách, trước hết để cho anh ấy và Tiêu Yến tự nhiên ở chung. Em ở bên này làm một chút công tác tư tưởng cho Yến, chuyện này có thể thành.”

“Ừm, nghe vợ!”

Trở lại trên ghế sa lon, Triệu Hùng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, cậu ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tôi sắp xếp cho cậu một công việc nhé.”

“Cậu chủ, việc gì?”Vẻ mặt Nông Tuyền hưng phấn, quét sạch tâm tình buồn bực lúc trước.

Triệu Hùng nói: “Nhà họ Tiêu chỉ có một mình Tiêu Yến. Cô gái này võ công lại thấp, ngay cả năng lực tự vệ cũng không có. Tôi muốn cậu dạy cô ta võ công!”

“Dạy cô ta võ công?”Nông Tuyền vừa nghe, mắt tròn xoe nói: “Cậu chủ, cái này không thích hợp đâu! Tôi là một người đàn ông, cô ta lại là một cô gái nhỏ trong nhà, tôi đây dạy thế nào võ cho người ta được chứ?”

“Dạy võ công, còn phân nam nữ cái gì! Tôi cho cậu dạy Tiêu Yến, là căn cứ vào sự tín nhiệm đối với cậu. Cậu sẽ không ngay cả chút chuyện này, đều không làm được hả?”

“Cái này... Cái đó...”

Nông Tuyền ra vẻ khổ sở, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Lý Thanh Tịnh ở một bên khuyên nhủ: “Nông Tuyền, Tiêu Yến cũng rất đáng thương, anh sẽ không muốn nhìn cô ta bị người khác ức hiếp chứ?”

“Có tôi ở đây, ai dám ức hiếp cô ta!”

“Nhưng anh cũng không có thể canh giữ ở bên người cô 24/24 chứ!”

“Cái này...”Nông Tuyền trong lúc nhất thời không nói gì.

Lý Thanh Tịnh đưa cái ánh mắt cho Triệu Hùng, Triệu Hùng vỗ vai Nông Tuyền nói: “Cứ quyết định như vậy đi. Nông Tuyền, nếu cậu không dạy võ tốt cho Tiêu Yến, tôi sẽ hỏi mình cậu đấy.”

Nông Tuyền bất đắt dĩ gật đầu đồng ý nói: “Vậy được rồi, cậu chủ!”

Nông Tuyền chỉ nghe một mìnhTriệu Hùng, Triệu Hùng bảo anh ấy đi hướng đông, anh ấy tuyệt đối sẽ không đi sang tây.

Thấy Nông Tuyền đồng ý, Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh cố nén ý cười. Ba người đang trò chuyện thì Trọng Ảnh mang theo An Như đến.

Nhìn thấy Trọng Ảnh cùng An Như, Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh vội vàng nghênh đón.

Sau khi người nhà mẹ đẻ An Như bị đám người Triệu Hùng đánh chạy, coi như cô ấy hoàn toàn an tâm ở cùng một chỗ với Trọng Ảnh. Chỉ lo lắng người nhà mẹ đẻ sẽ trở lại tìm phiền toái. Nhưng Triệu Hùng nói tất cả có anh.

Sau khi biết thực lực của Triệu Hùng, An Như cũng tin tưởng Triệu Hùng có năng lực giải quyết vấn đề này. Chỉ là, điều này mang đến cho Triệu Hùng phiền phức vô tận.

Nhưng Trọng Ảnh nói, anh ta và Triệu Hùng là anh em, có việc thì cùng nhau gánh vác! Nếu có một ngày, bảo anh ta đi cản súng cho Triệu Hùng, anh tasẽ đi không chút do dự.

An Nhưtình hữu nghị củađám ngườiTriệu Hùnglàm cho cảm động, dự địnhcùng đi đối mặt vớiđám ngườiTrọng Ảnh, Triệu Hùng.

Lý Thanh Tịnh đã thành bạn tốt vớiAn Như, hai người không có chuyện gì thì mở điện buôn chuyện. Loại không khí ấm áp này, làmAn Như cảm giác mình ởHải Phòng không hề cô đơn.

Mọi người ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, lắng nghe Triệu Hùng kể lại việc ở Tân Thành tỉnh Hà Giang. Lúc Triệu Hùng nói ra xác định thân phận của Dương Hưng chính là Đao Tu La, mọi người không khỏi thất kinh.

Nông Tuyền tức giận hỏi: “Cậu chủ, cậu đã cho con nhóc Ngọc Kỳ kia chuốc say Dương Hưng, vì sao không nhân cơ hội gi3t chết anh ta.”

Triệu Hùng lắc đầu nói: “Giết ch3t một Dương Hưng thì dễ, nhưng sẽ chặt đứt đầu mối Hoàng Long. Người này giữ lại chúng ta còn có chỗ dùng, tạm thời không thể động đến anh ta. Nhưng mà, Dương Hưng võ công cao cường, các người nhất định phải đề phòng chút.”
 
Chương 1021: Quả Nhiên Như Anh Dự Đoán


Giữa trưa, Hoa Di khoan thai đến muộn.

Khi cô ấy đến, thấy rằng những người khác đã đến, liền vội vàng xin lỗi: “Hôm nay phòng khám hơi bận, tôi đến muộn một chút.”

Triệu Hùng lại gần Hoa Di mỉm cười trêu chọc: “Bác sĩ Hoa, em có đến muộn thì bọn anh cũng sẽ đợi em.”

Hoa Di nhìn thấy nụ cười trên mặt Triệu Hùng, đoán rằng Lý Thanh Tịnh đã nói với anh rằng cô ấy đã có thai rồi.

“Anh Hùng, xem ra là anh có chuyện vui nên tâm tình sảng khoái phải không!”

“Haha, vì vậy phải cảm ơn em rồi.”

Hai người dừng lại một chút, nhận thấy mọi người xung quanh đều có vẻ mơ hồ, không biết chuyện vui mà Triệu Hùng và Hoa Di đang nhắc tới là chuyện gì.

Cô bảo mẫu trẻ Chu Dĩnh đã nấu vài món ăn, Triệu Hùng trong lúc đợi Hoa Di tới cũng tự mình chuẩn bị chút đồ. Anh ấy để vợ trò chuyện cùng mọi người, bản thân trực tiếp lo việc nấu nướng.

Ngồi trên ghế sofa, Hoa Di lặng lẽ hỏi Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, chị nói với anh Hùng rằng chị có thai rồi sao?”

Gò má Lý Thanh Tịnh thoáng ửng hồng, có chút xấu hổ gật đầu.

“Còn ai khác biết nữa không?”

“Vẫn chưa biết, Triệu Hùng nói rằng nói lát nữa sẽ công bố tin tốt này!”

Hoa Di mỉm cười, nắm bàn tay của Lý Thanh Tịnh nói: “Em thực sự ghen tị với chị và Triệu Hùng, bây giờ con trai con gái đều có đủ cả rồi.”

Lý Thanh Tịnh khẽ mỉm cười, trong lòng cũng tràn đầy hạnh phúc.

Hai mươi phút sau, Triệu Hùng đã mang lên rất nhiều những món ăn ngon.

Mọi người ngồi quây quành bàn ăn, đã rất lâu trong nhà không đông vui như vậy.

Triệu Hùng mở vài chai rượu vang Pháp, chuẩn bị rượu vang đỏ cho mấy người phụ nữ. Tới lượt Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng đặc biệt mang cho cô một cốc nước đun sôi để nguội.

Lý Diệu Linh nhìn thấy chị gái uống nước sôi để nguội, ngay lập tức phản ứng:

“Anh rể, hiếm hoi mới có một ngày mọi người tụ tập, tại sao anh không rót rượu vang cho chị ấy mà lại rót nước trắng vậy?”

Triệu Hùng trừng mắt nhìn Lý Diệu Linh và nói: “Em nhiều chuyện quá đấy.”

Anh đứng dậy và nói: “Thời gian gần đây, tôi thực sự bận quá nhiều chuyện, đã lâu không cùng mọi người tề tựu đông đủ. Hôm nay ở đây, tôi muốn thông báo một tin vui lớn với mọi người.”

Khi nghe thấy có chuyện vui, mọi người đều dỏng tai lắng nghe.

Lý Diệu Linh không nhịn được liền vội hỏi: “Anh rể, có tin gì vui thế, anh mau nói đi.”

Triệu Hùng mỉm cười: “Tôi hôm nay xin phép được tuyên bố, tôi lại sắp được làm bố rồi.”

Mọi người đột ngột im lặng vài giây, sau đó ai nấy trên mặt đều không khỏi vui mừng.

Lý Diệu Linh ngạc nhiên kêu lên: “Chị, chị lại đang mang thai sao?”

Lý Thanh Tịnh chỉ “Ừ!” một tiếng, ngượng ngùng gật đầu.

Triệu Hùng tuyên bố vấn đề này trước mặt tất cả mọi người, thực sự khiến cô có chút xấu hổ.

Hoa Di lập tức cười cười: “Tôi đã khám qua cho Thanh Tịnh rồi, lần này là một thai đôi. Hơn nữa, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm trong nghề của tôi, lần này chính là hai bé trai.”

Mọi người nghe xong tin này, trên mặt đều không thể không lộ vẻ vui mừng, hào hứng chúc mừng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh

Dao Châu nghe thấy tin này, cũng nhỏ giọng thì thầm với Lý Thanh Tịnh thì thầm: “Mẹ ơi, có phải con sắp có em trai không?”

Lý Thanh Tịnh dịu dàng xoa đầu Dao Châu, nhẹ nhàng mỉm cười vỗ về: “Đúng vậy, con sắp có em trai rồi. Vậy là con sắp trở thành chị lớn rồi.”

“Hay quá, con sắp thành chị rồi.” Dao Châu cao hứng vỗ tay, cười nói vui vẻ.

Sau khi Triệu Hùng tuyên bố tin vui này, bầu không khí trên bàn rượu vàng thêm hạnh phúc hơn. Tiếng chạm cốc vang lên không ngớt, ai nấy đều phấn khích.

Bữa cơm bắt đầu từ giữa trưa, vừa ăn uống vừa trò chuyện, mãi đến bảy giờ tối mọi người mới lưu luyến chia tay.

Khi Triệu Hùng trở lại, đám người Nông Tuyền dường như tìm lại được xương sống. Những ngày anh ấy không ở đây, cuộc sống mỗi ngày thực sự rất buồn chán.

Sau khi trở về phòng, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều rất hạnh phúc, hồ hởi nói chuyện tương lai.

Triệu Hùng nói: “Thanh Tịnh, hai căn hộ đã được sửa sang hoàn chỉnh rồi, chúng ta trước mắt hãy dọn qua đó đi. Ngôi nhà này hãy để Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã ở đi. Như vậy, cũng thuận lợi để Nông Tuyền dạy võ cho Tiêu Yến.”

“Vâng, em cũng có ý như vậy.”

“Việc chuyển nhà này

“Không cần đâu, để em gọi điện thoại cho Nông Tuyền là được.” Lý Thanh Tịnh bật cười nói: “Đảm bảo rằng lần tới anh trở về sẽ có một ngôi nhà đẹp, ấm áp khiến anh hài long.”

Triệu Hùng kéo tay Lý Thanh Tịnh, ôm lấy cô trong vòng tay anh.

Hương thơm ngọt ngào ấm áp, hai người kề sát bên nhau, cảm nhận giây phút lãng mạn yên tĩnh.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí ấm cúng giữa hai người.

Triệu Hùng cầm lấy điện thoại di động, vừa thấy người gọi tới là Trần Văn Sơn liền lập tức nghe máy.

“Cậu chủ, thực sự đúng như anh dự đoán, tôi đã chờ đợi hai ngày, cuối cùng Đồng Hiểu Tam cũng ra tay với Khưu Sơn Cao.” Trần Văn Sơn trực tiếp báo cáo với Triệu Hùng.

“Khưu Sơn Cao thế nào rồi? Có vấn đề gì không?”

“Tôi đã cứu ông ta, nhờ chị Sa tìm một chỗ bí mật để ông ta dưỡng thương.”

“Bị thương nghiêm trọng lắm sao?”

“Cũng có chút nghiêm trọng, cần phải nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng.”

Triệu Hùng “Ừ!” một tiếng rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ quay về, rất mong cậu để ý tới Khưu Sơn Cao.”

“Tôi hiểu rồi!”

“Ngoài ra, có giữ lại được bằng chứng về việc Đồng Hiểu Tam hành hung Khưu Sơn Cao không?” Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn nói: “Tất cả được lưu lại, chính vì tôi muốn lấy chứng cứ nên đã ra tay hơi chậm. Nếu muộn thêm chút nữa, chỉ sợ cái mạng già của Khưu Sơn Cao sẽ không giữ lại được.”

Hai người nói chuyện thêm một lúc rồi cúp máy.

Lý Thanh Tịnh khuyên Triệu Hùng: “Triệu Hùng, đêm nay anh hãy nghỉ ngơi sớm chút đi. Tối qua anh đã gần như không ngủ rồi, sáng mai còn phải trở lại Tân Thành sớm.”

“Ừm, nghỉ sớm chút thôi. Nhưng Thanh Tịnh, em phải hứa với anh, tuyệt đối không được làm việc quá sức.” Vẻ mặt Triệu Hùng có chút nghiêm trọng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Tịnh khẽ mỉm cười, sau đó đôi môi đỏ hé mở: “Vâng!”

“Đúng rồi, về sau có tiệc rượu xã giao, em nhất định không được uống rượu. Hãy để Bạch Hồng Liên với Đặng Gia Hân uống thay em là được.”

“Em biết rồi. Cơ thể em cũng không vấn đề gì mà.” Lý Thanh Tịnh giải thích: “Lúc trước khi em mang bầu Dao Châu, vẫn làm mọi việc bình thường, chẳng phải Dao Châu rất khỏe mạnh đấy sao.”

“Lần này không giống, lần này là mang thai đôi mà.”

“Hừm, em cảm thấy anh chính là trọng nam khinh nữ.” Lý Thanh Tịnh cố tình trêu chọc Triệu Hùng, nói tiếp: “Vì anh biết lần này em mang thai hai bé trai nên mới dặn em phải chú ý cái này chú ý cái khác, đổi lại nếu là hai bé gái, em đoán anh sẽ chẳng hề quan tâm tới đâu.”

Triệu Hùng nhẹ nhàng ôm lấy Lý Thanh Tịnh, tựa cằm lên vai cô, dịu dàng mỉm cười và nói: “Sao có thể thế được, cho dù em có sinh con trai hay con gái, anh đều sẽ thích cả.”

“Lời của đàn ông chỉ toàn lừa gạt, em sẽ không tin đâu.”

Triệu Hùng ôm lấy Lý Thanh Tịnh thật chặt, trực tiếp hôn cô.

Thật lâu sau Triệu Hùng mới buông cô ra, li3m khóe miệng mà nói: “Miệng của đàn ông, không chỉ dùng để gạt người, mà còn dùng để chinh phục phụ nữ nữa.”

“Đáng ghét, anh cố tình bắt nạt em.” Lý Thanh Tịnh vờ tức giận nói: “Anh mà còn làm vậy một lần nữa, em sẽ xả giận lên con trai anh.”

“Không phải cũng là con trai của em sao?”

Hai người nhìn nhau rồi bất giác bật cười.

Sau khi tắm rửa, hai người cùng nhau đi ngủ sớm.

Đến bốn giờ ba mươi phút sáng hôm sau, Triệu Hùng tỉnh dậy, thấy Lý Thanh Tịnh đã đá một nửa chiếc chăn ra, liền nhẹ nhàng kéo lại chăn cho cô.

Mặc quần áo xong, Triệu Hùng không muốn làm phiền vợ, trong mắt liền hiện lên chút nuối tiếc, thì thầm nói: “Thanh Tịnh, anh sẽ quay lại sớm nhất có thể, hãy đợi anh.”

Nói xong, anh rảo chân bước ra khỏi phòng.

Anh lái xe đi thẳng một đường tới Tân Thành.
 
Chương 1022: Buộc Khưu Sơn Cao Làm Nhân Chứng


Vào khoảng tám giờ sáng, Triệu Hùng đã lái xe đến Tân Thành.

Trước đó, Triệu Hùng đã gọi cho Tống Y Sa và nói rằng anh sẽ quay về đây ăn sáng. Vì vậy, đám người Tống Y Sa đều đang đợi anh.

Thấy Triệu Hùng trở lại, Tống Y Sa nở một nụ cười và bước về phía trước chào anh với một nụ cười duyên dáng.

“Em trai thối, cậu cũng giỏi thật đấy. Không ngại làm việc chăm chỉ, còn muốn ăn miếng trả miếng sao?” Tống Y Sa nói đùa với Triệu Hùng.

Triệu Hùng mỉm cười và nói: “Chị Sa, chị không ăn thịt thì sẽ giảm cân đấy.”

“Gầy sẽ khỏe mạnh hơn.”

Hà Ngọc Kỳ nghe cuộc trò chuyện của Triệu Hùng và Tống Y Sa, cảm thấy có chút mơ hồ. Vẻ mặt đầy tò mò, cô hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu.” Tống Y Sa mỉm cười, quay đầu lại nói với Hà Ngọc Kỳ.

“Em trai! Mau ngồi xuống ăn sáng đi.”

Tống Y Sa nắm lấy bàn tay lớn của Triệu Hùng, kéo về phía bàn ăn.

“Mọi người ăn trước đi, em đi rửa tay chân đã.” Triệu Hùng hướng về phía nhà vệ sinh.

Sau khi trở lại, anh ngạc nhiên thấy mọi người vẫn chưa động đũa, còn đang đợi anh.

Triệu Hùng lộ chút ngượng ngùng, khẽ cười nói: “Mấy người còn phải khách khí với tôi sao? Mau ăn đi chứ.”

Vừa ngồi xuống, anh liền hào hứng nói với mọi người: “Để tôi nó cho mọi người một tin tốt.”

Vừa nghe thấy có tin tốt, mọi người liền im lặng lắng nghe, phấn khích chờ mong.

Tống Y Sa hỏi một cách háo hức: “Em trai thối, có tin gì thì nói mau đi, còn úp úp mở mở.”

Triệu Hùng khẽ mỉm cười rồi nói: “Tôi lại sắp được làm bố nữa rồi.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

Cố Minh Tuyết hỏi: “Anh Hùng, chị dâu lại mang thai sao?”

“Đúng vậy, thai đôi, là hai bé trai.” Triệu Hùng tự hào nói.

Từ khi biết rằng vợ mình mang thai, tinh thần Triệu Hùng cả ngày phấn chấn, lúc nào cũng như nâng nâng bay bổng. Thỉnh thoảng, trên mặt sẽ tự nhiên nở ra một nụ cười hạnh phúc.

“Không phải em dâu vừa mới mang thai thôi sao? Làm thế nào đã biết là hai bé trai sinh đôi?” Tống Y Sa tò mò hỏi.

Triệu Hùng giải thích: “Chị Sa, bác sĩ Hoa chính là Hoa Đà tái thế, cô ấy đã tự mình khám cho Thanh Tịnh. Cô ấy nói Thanh Tịnh mang thai đôi, cũng dựa vào kinh nghiệm lâu năm của mình mà biết được là hai bé trai. Hơn nữa lúc trước, tôi và Thanh Tịnh tới chùa Linh Ấn nói chuyện với đại sư Lưu Ngũ Khuyết là hậu nhân của Lưu Bá Ôn, ông ấy nói rằng tôi sẽ có thêm hai cậu con trai.”

“Lưu Ngũ Khuyết tại chùa Linh Ấn ư?” Tống Y Sa hơi ngạc nhiên.

Triệu Hùng cau mày nói: “Chị Sa, chị có biết đại sư Lưu Ngũ Khuyết sao?”

“Chị từng nghe qua tên của ông ấy, nghe nói là cao nhân. Chị còn đang muốn nhờ ông ấy coi xem số vận thế nào, định rằng khi có cơ hội sẽ tới chùa Linh Ấn để tìm gặp ông ấy. Triệu Hùng, chúc mừng cậu nhé.”

Trần Văn Sơn, Cố Minh Tuyết, Vu Đại Đồng và Hà Ngọc Kỳ cũng hào hứng chúc mừng Triệu Hùng.

Nghe được tin tức tốt lành, ai nấy đều vui vẻ.

Triệu Hùng cảm thấy cơ thể tràn đầy nguồn sức mạnh vô tận, làm chuyện gì cũng rất nhiệt tình.

Sau khi ăn sáng, Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, bây giờ Khưu Sơn Cao đang ở đâu?”

“Trong bệnh viện Tân Mai.”

“An toàn không?” Triệu Hùng hỏi.

Tống Y Sa cất tiếng giải thích: “An toàn! Bệnh viện Tân Mai là bệnh viện tư nhân do tập đoàn Y Hổ của chúng ta đầu tư, tất cả đều là người của chúng ta.”

Triệu Hùng gật đầu, nói với Tống Y Sa: “Chị Sa, tôi cùng Văn Sơn sẽ tới bệnh viện Tân Mai trước, sau đó sẽ tới thương hội gặp chị.”

“Được rồi, tôi sẽ ở thương hội đợi cậu. Đợi một lát tôi sẽ gửi địa chỉ của thương hội cho cậu.”

Triệu Hùng “Vâng!” một tiếng rồi cùng Trần Văn Sơn ra khỏi biệt thự.

Sau khi tới bệnh viện Tân Mai, Trần Văn Sơn đã dẫn Triệu Hùng tới phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.

Vừa vào phòng, liền thấy cả người Khưu Cao Sơn đều quấn băng thắng, rõ ràng là chấn thương vô cùng nghiêm trọng.

Triệu Hùng hỏi người bác sĩ đang đứng bên cạnh: “Chấn thương của ông Khâu hiện tại thế nào rồi?”

“Đã qua giai đoạn nguy hiểm, tuy nhiên muốn phục hồi hoàn toàn cũng cần ít nhất hai mươi ngày.”

Triệu Hùng nghe vậy liền nhíu mày, nói với bác sĩ: “Vậy anh ra ngoài trước đi, lát nữa có việc cần tôi sẽ gọi anh sau.”

“Vâng, anh Triệu.” Bác sĩ quay người, dẫn theo y tá ra khỏi phòng.

Nhìn vào Khưu Sơn Cao đang nằm trên giường bệnh, Trần Văn Sơn và Triệu Hùng đưa mắt nhìn nhau.

Triệu Hùng nói: “Khưu Sơn Cao, đừng giả vờ ngủ nữa. Nếu không, tôi có vô số cách để khiến ông phải thức dậy.”

Khưu Sơn Cao vừa nghe liền mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng và Trần Văn Sơn: “Các người là ai?”

“Tên tôi là Triệu Hùng!”

Vừa nghe thấy hai chữ “Triệu Hùng”, Khưu Sơn Cao liền trợn tròn mắt.

Là vây cánh của Đường Tân Khải của tập đoàn Đường Sư, ông ta đương nhiên có biết tới Triệu Hùng. Nhưng ông ta không thể ngờ Triệu Hùng lại là người đã cứu mình.

“Anh muốn gì?” Khưu Sơn Cao nằm trên giường bệnh viện, không thể di chuyển, chỉ có thể ngước mắt lên nhìn Triệu Hùng.

Triệu Hùng mỉm cười và nói: “Nếu không phải tôi ra tay, ông đã đi gặp Diêm Vương rồi. Ông không muốn biết ai là người đã gây nên việc này sao?”

“Ai?”

“Đồng Hiểu Tam của tập đoàn Tam Giao.” Triệu Hùng nói.

Vừa nghe thấy việc lần này có liên quan tới người của tập đoàn Tam Giao, Khưu Sơn Cao mắng dữ dội: “Chờ tôi bình phục, tôi nhất định phải đem mấy anh em nhà họ Đồng đó băm thành trăm mảnh.”

“Khưu Sơn Cao, thực lực của ông không tồi. Nhưng nếu so sánh với ba anh em nhà họ Đồng của tập đoàn Tam Giao, e rằng vẫn có một khoảng cách nhất định. Ông nghĩ rằng ông có thể chiến đấu với họ sao?”

Tròng mắt Khưu Sơn Cao đảo liên tục, phải nỗ lực rất nhiều mới có thể quay sang một chút, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng hỏi: “Anh bạn, vậy anh hãy nói ý đồ của mình đi. Anh không vô duyên vô cớ mà cứu tôi đấy chứ?”

Triệu Hùng nhún vai và nói: “Tôi chỉ muốn giúp đỡ ông mà thôi. Đồng Hiểu Tam âm thầm thuê người đánh ông trọng thương, trong tay tôi đã có bằng chứng, chỉ cần ông ra tòa làm chứng, Đồng Hiểu Tam nhất định sẽ phải vào tù.”

“Anh nghĩ quá đơn giản rồi. Ba anh em nhà họ Đồng có mạng lưới quan hệ rất lớn ở Tân Thành.”

Triệu Hùng mỉm cười: “Đó là quá khứ. Nhưng bây giờ, tập đoàn Tam Giao bốn phía đều có kẻ thù, ai nấy đều muốn phủi sạch quan hệ với bọn họ. Cho nên có thể nói, mạng lưới quan hệ tưởng như rất lớn đó của bọn họ, kỳ thực lúc này không có chút tác dụng nào. Chỉ cần ông chịu ra tòa làm chứng, tôi có cách để đẩy Đồng Hiểu Tam vào tù. Ông cũng biết, tập đoàn Y Hổ của chúng tôi với tập đoàn Tam Giao là đối thủ một mất một còn. Nếu có thể đưa Đồng Hiểu Tam vào tù, coi như giúp ông báo thù, vì sao lại không làm chứ?”

“Còn có chuyện tốt như vậy ư? Sao tôi vẫn có cảm giác anh đang có âm mưu gì đó.”

Triệu Hùng khẽ bật cười và nói: “Ông muốn nghĩ như vậy, cũng không có gì lạ. Rốt cuộc, trước kia chúng ta cũng không có quan hệ gì. Nhưng bây giờ ông và Đường Tân Khải đang tranh chấp, tôi cũng đã kiểm tra thông tin cá nhân của ông, ngoại trừ những việc đời tư không liên quan, hoạt động kinh doanh vẫn còn tốt, tôi muốn ông đứng trong hàng ngũ của tập đoàn Y Hổ. Tất nhiên, ông cũng có thể từ chối, chờ tập đoàn Đường Sư của Đường Tân Khải thâu tóm, hoặc chúng tôi sẽ tự ra tay đánh sập công ty ông.”

“Anh hãy cho tôi chút thời gian, để tôi suy nghĩ một lát.”

“Thời gian của tôi rất quý giá. Nếu ông không thể quyết định sớm, tôi sẽ phải đưa tin cho Đồng Hiểu Tam, nói rằng hiện tại ông đang trốn trong bệnh viện Tân Mai. Dựa theo phong cách làm việc của nhà họ Đồng, nhất định sẽ phải giết ông bằng mọi cách. Tôi cho ông ba phút.”

Khưu Sơn Cao im lặng, đến hai phút bốn mươi giây liền nói với Triệu Hùng: “Được rồi, tôi hứa sẽ hợp tác với anh. Tuy nhiên, nếu Đường Tân Khải tấn công công ty của tôi, các anh nhất định phải giúp tôi.”

“Tất nhiên, chúng ta bây giờ đã là quan hệ đối tác kinh doanh rồi.”

Triệu Hùng lấy ra bản hợp đồng đã được Tống Y Sa chuẩn bị từ trước, đưa cho Khưu Sơn Cao rồi nói: “Ông ký đi.”

Khưu Sơn Cao cũng không còn cách nào khác, dù biết rằng hợp đồng này sẽ không mang lại lợi ích cho mình.

Tuy nhiên, ông ta là một người thông minh, biết rằng thời thế tại Tân Thành cũng đã tới lúc thay đổi rồi.

Theo tình hình trước mắt, tập đoàn Tam Giao nhất định sẽ sụp đổ. Vì vậy ông ta hợp tác với tập đoàn Y Hổ, đối đầu cùng Đường Khải Tân mới chính là lựa chọn tốt nhất.

Vì vậy, bàn tay ông ta run rẩy vươn ra ký hợp đồng.
 
Chương 1023: Buộc Tội Cáo Già


Thu phục được Khưu Sơn Cao, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.

Triệu Hùng chia tay với Trần Văn Sơn, theo định vị Tống Y Sa gửi đến, đi thẳng tới thương hội Tân Thành.

Khi tới nơi đã là 9.50 sáng.

Triệu Hùng dừng xe bên cạnh Tống Y Sa, Tống Y Sa mở cửa xe, đôi mắt tràn ngập ý cười, hỏi: “Thế nào rồi, mọi chuyện đều tốt đẹp chứ?”

Triệu Hùng mỉm cười gật đầu.

“Đi thôi, chúng ta mau vào trong.” Triệu Hùng cười nói.

Triệu Hùng và Tống Y Sa mang theo một thư ký, chậm rãi đi tới thương hội Tân Thành.

Khi hai người đi vào, toàn bộ ánh mắt đều dồn trên Tống Y Sa và Triệu Hùng.

Dương Lam tràn đầy ngạc nhiên, không ngờ Triệu Hùng cũng tới thương hội Tân Thành. Dương Hưng cũng cau mày, hơi thở có chút kỳ lạ.

Dương Hưng cảm thấy, Triệu Hùng tới thương hội lần này nhất định phải có mục đích bất thường.

Hai người ngồi xuống, Triệu Hùng liền nhìn về phía Đường Tân Khải, Dương Lam, Dương Hưng, lịch sự cúi đầu. Sau đó, ánh mắt anh rơi vào Đồng Hiểu Tam và Đồng Hải Đinh

Đồng Hiểu Tam không chịu yếu thế, trừng mắt nhìn Triệu Hùng mà liếc một cái, nhưng rất nhanh chóng bị đánh bại. Cũng không biết tại sao, ánh mắt ông ta vừa chạm vào ánh mắt của Triệu Hùng, đã khiến ông ta lập tức ớn lạnh.

Lần này thương hội tập hợp là ý kiến của Đồng Hải Đinh. Ông ta âm thầm kết hợp với một số thành viên, chuẩn bị cùng nhau đưa ra ý kiến, buộc tội Đường Tân Khải, khiến ông ta phải rời bỏ vị trí hội trưởng.

Tuy rằng tập đoàn Tam Giao giống như lửa sắp tàn, nhưng sếp Đồng tuyệt đối không muốn buông tha bất cứ ai đã làm hại người của ông ta.

Nếu không phải vì con cáo già Đường Tân Khải này ở thời điểm mấy chốt lại đổ thêm dầu vào lửa, nhất định tập đoàn Tam Giao của ông ta sẽ không thua nhanh đến vậy. Trước khi bọn họ sụp đổ hoàn toàn, ông ta nhất định phải kéo theo con cáo già Đường Tân Khải này xuống ngựa, như vậy mới có thể giũ bỏ sự oán hận trong lòng.

Thấy mọi người đều đã tới đông đủ, Đồng Hải Đinh cao giọng nói: “Các vị, hôm nay thương hội của chúng ta tập hợp, là do tôi, Đồng Hải Đinh đề nghị.”

Mọi người đều chăm chú lắng nghe.

Đồng Hải Đinh tiếp tục: “Tập đoàn Tam Giao của chúng tôi và tập đoàn Y Hổ đã xảy ra một số chuyện không thoải mái, nhưng tất cả đều chỉ là những vấn đề bình thường trong việc kinh doanh. Nhưng hội trưởng của thương hội chúng ta, Đường Tân Khải, lại dùng thủ đoạn xấu xa, chèn ép việc kinh doanh buôn bán của tập đoàn Tam Giao chúng tôi. Lúc trước, hội trưởng Đường Tân Khải đã tự mình hứa hẹn sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến giữa tập đoàn Tam Giao của chúng tôi và tập đoàn Y Hổ. Vậy mà cuối cùng lại làm trò trẻ con này, mấy anh em chúng tôi chỉ muốn nói đạo lý công bằng mà thôi. Không tin tưởng thì không thể làm việc. Làm sao chúng ta có thể tin vào một người không có tín nhiệm như Đường Tân Khải, để ông ta trở thành hội trưởng của thương hội Tân Thành chúng ta được.”

Đồng Hải Đinh dõng dạc tuyên bố, ý tứ rõ ràng, khiến các thành viên của thương hội đều bắt đầu thì thầm lên xuống, nháy mắt đã có chút loạn.

Triệu Hùng đưa mắt nhìn về phía Đường Tân Khải, thấy ông ta ngược lại vẫn vô cùng thản nhiên. Xem ra, ông ta đã sớm định liệu được nước cờ này của Đồng Hải Đinh, trong lòng đã nghĩ ra một biện pháp đối phó rồi.

Quả nhiên, một lúc sau, cơn chấn động của mọi người đã qua đi.

Đường Tân Khải đưa tay vẫy một cái, khiến mọi người lập tức im lặng.

Hiện tại thân phận của ông ta vẫn là hội trưởng của thương hội Tân Thành, trước mắt mọi người vẫn còn có ít nhiều uy nghi.

Sau khi toàn trường im lặng, sắc mặt Đường Tân Khải vẫn không thay đổi mà cao giọng nói: “Mọi người, Đường Tân Khải tôi cũng có điều muốn nói. Như lời chủ tịch Đồng ban nãy, tôi quả thực đã hứa sẽ không tham gia vào việc tranh chấp giữa hai tập đoàn. Có điều, chúng tôi giành được khách hàng của tập đoàn Tam Giao, cũng là hành động rất bình thường trong kinh doanh mà thôi.”

“Nói láo! Ông đang phá hủy các quy định hợp tác kinh doanh được thương hội phát triển.” Đồng Hiểu Tam không nhịn được, trực tiếp quát lớn.

Đường Tân Khải lấy ra một tập hợp đồng, giơ lên nói: “Đây là hợp đồng của tập đoàn Đường Sư chúng tôi với tập đoàn Đạt Thành tại Đông Á. Hợp đồng hợp tác của tập đoàn Đạt Thành với hợp đồng Tam Giao đã kết thúc từ tháng trước. Quy định của thương hội chúng ta, chính là không tranh giành hợp tác trong thời gian hiệu lực hợp đồng. Chỉ cần như vậy là có thể công bằng cạnh tranh. Tôi nói vậy có đúng không?”

Mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ tán thành với những gì Đường Tân Khải nói.

Đồng Hải Đinh chỉ hừ lạnh một tiếng, không có ý định phản bác, điều này thực sự là quy định của thương hội Tân Thành.

Đường Tân Khải tiếp tục nói: “Tập đoàn Đạt Thành là thành viên quan trọng của thương hội Đông Á. Tại khu vực Đông Á, thực sự rất có thế lực. Bọn họ cảm thấy tập đoàn Đường Sư chúng tôi tốt hơn tập đoàn Tam Giao, hơn nữa giá cũng rẻ hơn. Vì vậy sau khi thời hạn hợp đồng của họ với tập đoàn Tam Giao kết thúc, bọn họ không còn muốn tiếp tục ký kết nữa. Điều này thì có liên quan gì tới Đường Tân Khải tôi? Nếu mọi người không tin, tôi hôm nay cũng đã mời tới ngài Richard, chủ tịch tập đoàn Đạt Thành tới đây, Lời của ông ấy so với lời của tôi nhất định là đáng tin hơn phải không?”

Đường Tân Khải nói xong liền quay người bước ra ngoài.

Thấy tất cả những cảnh này, Triệu Hùng mới biệt tập đoàn Hoài An đã giúp Đường Tân Khải âm thầm làm một số chuyện.

Khi Đường Tân Khải trở lại, ông ta đi cùng một người đàn ông có thân hình nhỏ bé.

Ông ta có nước da ngăm đen, đôi mắt đặc biệt tinh nhanh.

Triệu Hùng khẽ đưa mắt đánh giá người đàn ông tên Richard này. Ông ta là người quản lý thương hội Đông Á, không chừng sau này anh còn phải gặp gỡ ông ta. Tuy nhiên, nhất định người này có liên quan mật thiết với tập đoàn Hoài An, có thể sử dụng ông ta hay không vẫn còn là một dấu hỏi lớn.

Đường Tân Khải cùng Richard nói chuyện một hồi.

Richard dùng tiếng Anh nói một cách trôi chảy.

Bên cạnh ông ta là phiên dịch viên, rất nhanh đã thuật lại: “Mọi người, sở dĩ công ty chúng tôi không còn tiếp tục hợp tác với tập đoàn Tam Giao, chính là bởi vì kỳ hạn hợp đồng đã kết thúc. Mọi người chẳng phải cũng có câu “Thuận mua vừa bán” đó sao, chẳng qua cuối cùng chúng tôi lựa chọn hợp tác với tập đoàn Đường Sư mà thôi. Đối với tập đoàn Tam Giao mà nói, họ muốn chọn đơn vị khác để hợp tác cũng phụ thuộc hoàn toàn vào quyền quyết định của họ. Điều này, thực sự không liên quan gì tới ông Đường Tân Khải đây.”

Richard nói xong, Đường Tân Khải mỉm cười nói với mọi người: “Chính tai mọi người đều nghe rõ rồi phải không? Tôi hoàn toàn không vi phạm quy tắc kinh doanh. Đường Tân Khải tôi cũng không hề làm trái quy định của thương hội. Chỉ có thể trách các người đã không thể giữ được khách hàng của mình mà thôi.”

Đồng Hải Đinh và Đồng Hiểu Tam hoàn toàn không nghĩ tới tình huống con cáo già Đường Tân Khải này lại nghĩ tới cách mời chủ tịch của tập đoàn Đạt Thành tới tận đây.

Thấy kế hoạch không như mong đợi, Đồng Hải Định đập bàn một cái rồi nói: “Hội trưởng Đường, các văn bản của thương hội đã quy định rõ ràng, chỉ cần hai phó hội trưởng đồng ý, có thể chọn ra một hội trưởng mới cho thương hội. Điều này không phải là giả đấy chứ?”

Đường Tân Khải nghe thấy liền cau mày, ông ta không ngờ rằng Đồng Hải Đinh vẫn còn chiêu bài phía sau.

Trước mặt tất cả mọi người, Đường Tân Khải gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, phó hội trưởng thực sự có quyền này.”

Thương hội Tân Thành có tổ chức khá đặc biệt. Ngoài Đường Tân Khải nắm giữ vị trí hội trường, còn có ba phó chủ tịch. Gồm có Đồng Hải Đinh của tập đoàn Tam Giao, Tống Y Sa của tập đoàn Y Hổ và Tần Quyên của tập đoàn Hắc Quyên.

Điều bất ngờ chính là, khi Đồng Hải Đinh dẫn đầu vở kịch, yêu cầu bầu lại chủ tịch thương hội, không chỉ có Tống Y Sa, người đứng đầu tập đoàn Y Hổ giơ tay tán đồng, mà ngay cả đại diện của tập đoàn Hắc Quyên là Tần Quyên cũng giơ tay.

Điều này …
 
Chương 1024: Tống Y Sa Trở Thành Hội Trưởng Thương Hội


Đường Tân Khải đưa mắt nhìn Tần Quyên một cái, trong mắt tràn đầy thâm ý, không hiểu cô làm vậy là có ý gì.

Tần Quyên hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Đường Tân Khải, vẻ mặt như thể không hề trông thấy ông ta.

Điều này thực sự làm cho Đường Tân Khải tức điên lên.

Mặc dù tập đoàn Đường Sư của ông ta và tập đoàn Hắc Quyên không chính thức thiết lập mối quan hệ đồng minh, nhưng quan hệ của hai công ty thời gian gần đây rất tốt. Hơn nữa, chính ông vừa mới đáp ứng yêu cầu của Hắc Quyên về việc đối phó với tập đoàn Tam Giao, vậy mà không thể ngờ Tần Quyên lúc này lại đâm dao vào sau lưng ông.

Đường Tân Khải toàn thân nóng như lửa đốt, cả người khó chịu không yên.

Đồng Hải Đinh của tập đoàn Tam Giao đắc ý cười lớn: “Hiện tại, ba phó hội trưởng đều đồng ý bãi nhiễm hội trưởng Đường Tân Khải. Vậy theo quy định của thương hội Tân Thành chúng ta, vị trí hội trưởng thương hội cũng nên được bầu lại rồi. Ngoại trừ Đường Tân Khải và ba chúng tôi, còn có hai phó hội trưởng dự khuyết cũng có thể tham gia ứng cả. Nguyên tắc bầu cử sẽ áp dụng theo số phiếu bầu, ai được nhiều phiếu nhất sẽ chiến thắng. Mọi người không có ý kiến gì chứ?”

Trong hội trường lúc này có rất đông người, một phần tư trong số đó đã được Đồng Hải Đinh âm thầm mua chuộc từ trước, lúc này đều tỏ ra không có ý kiến gì. Những người còn lại cũng lần lượt lắc đầu, hoàn toàn tán đồng.

“Thời gian của mọi người đều quý giá. Nếu như đã không ai có ý kiến phản đối, vậy chúng ta hãy bắt đầu bầu cử chọn ra vị trí hội trưởng thứ năm của thương hội Tân Thành.”

Thư ký của thương hội cung cấp cho mỗi thành viên một cây bút và một thẻ bỏ phiếu.

Mỗi người đều có thể đưa ra một phiếu biểu quyết, và những người tham gia ứng cử cũng có thể bỏ phiếu cho chính mình.

Đường Tân Khải là người đầu tiên viết tên mình trên phiếu. Tống Y Sa cũng đã tự viết tên mình.

Đồng Hải Đinh đương nhiên không làm khác, viết tên mình. Tần Quyên viết tên của Tống Y Sa. Còn lại hai ứng cử viên khác đều tự viết tên của họ.

Phiên họp có tổng cộng tám mươi bốn người, trong đó có hai thành viên bỏ phiếu trống, còn lại tám mươi hai phiếu hợp lệ.

Sau khi kết quả bỏ phiếu được thống kê, tỷ lệ ủng hộ Đường Tân Khải đã giảm xuống rất nhiều, chỉ có tất cả mười một phiếu. Còn nhớ, thời điểm ông liên tục giữ chức hội trưởng, mỗi lần bỏ phiếu đều chiếm một nửa phiếu bầu.

Số phiếu cụ thể là: Đường Tân Khải 11 phiếu, Đồng Hải Đinh 13 phiếu, Tần Quyên 3 phiếu, Kha Thành Lập 9 phiếu, Lưu Khải Minh 7 phiếu, Tống Y Sa 39 phiếu.

Tống Y Sa giành chiến thắng với số lượng phiếu bầu cao nhất và đã trở thành hội trưởng tiếp theo của thương hội Tân Thành.

Mặc dù Đồng Hải Đinh cũng có phần khó chịu với việc Tống Y Sa là người thắng cuộc, nhưng có thể đẩy được con cáo già Đường Tân Khải xuống ngựa cũng đủ khiến tâm trạng của ông ta trở nên vui vẻ rồi. Dù sao thì lần này chính con cáo già này là kẻ cố tình mượn lúc ông khó khăn để giậu đổ bìm leo.

Tống Y Sa đối với việc chính mình có được số phiếu bầu lớn nhất cũng có chút bất ngờ. Trong thương hội Tân Thành, tuy rằng cô cũng bí mật thiết lập quan hệ đối tác với một số thành viên, nhưng cũng chỉ có 13, 14 người mà thôi. Làm thế nào mà đột nhiên lại có nhiều người bỏ phiếu cho cô như vậy?

“Bộp bộp …”

Triệu Hùng là người đầu tiên vỗ tay, ngay sau đó một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên.

Đường Tân Khải đúng là một con cáo già, không muốn người khác nghĩ rằng ông ta là tiểu nhân nhỏ mọn, liền chủ động chúc mừng Tống Y Sa: “Hội trưởng Tống, xin chúc mừng! Tôi hy vọng rằng thương hội Tân Thành của chúng ta sẽ lớn mạnh dưới sự dẫn dắt của cô.”

“Cảm ơn ông, chủ tịch Đường. Tống Y Sa tôi chắc chắn sẽ đem hết toàn lực vì sự phát triển của thương hội.” Tống Y Sa bề ngoài cũng lịch sự trả lời Đường Tân Khải.

Nhưng trong lòng cô thì thực sự căm ghét con cáo già này.

Con cáo già này cũng thật lắm mưu nhiều kế.

Chính ông ta đã thuê người phụ nữ tên Lâu Như Mỹ giết chồng cô, lại ngấm ngầm làm dấy lên cuộc đấu tranh giữa công ty của cô và tập đoàn Tam Giao, vậy mà lúc này tại đây ông ta vẫn tỏ ra là một người hiền lành chính trực.

Chính anh ta để người phụ nữ mua một vụ giết chồng chồng và giết chồng mình, làm trầm trọng thêm công ty của mình và "ba" đấu tranh ", nhưng nó vẫn như vậy ở đây.

Đường Tân Khải đương mệnh danh là cáo già thành tinh quả cũng không sai.

Mọi người đều sôi nổi chúc mừng Tống Y Sa, cô cũng vui vẻ đáp lại và bày tỏ lòng biết ơn đối với mọi người. Ngay cả Dương Lam và Dương Hưng cũng đã đứng dậy chúc mừng Tống Y Sa.

Sau khi kết quả bầu cử được ấn định, Tống Y Sa chính thức nhận chức hội trưởng, nhìn mọi người ra dấu im lặng rồi nói: “Cảm ơn mọi người đã tín nhiệm để tôi có thể giữ chức hội trưởng của thương hội Tân Thành. Hôm nay tại đây, tôi cũng có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”

Vừa nghe thấy có chuyện lớn, ai nấy đều im lặng dỏng tai lắng nghe.

Tống Y Sa nói thầm vài câu với người thư ký đứng kế bên, thư ký nghe xong liền xoay người đi ra ngoài.

“Mọi người vui lòng chờ thêm một lát, tôi sẽ để luật sư của mình thông báo điều này. Vấn đề này có liên quan đến sự thay đổi của vị trí phó hội trưởng thương hội Tân Thành. Vì vậy tôi muốn nói trước với mọi người.”

Nghe thấy có biến động cho chức phó hội trưởng, mọi người không khỏi bắt đầu thì thầm.

Đường Tân Khải và Đồng Hải Định nghe được mấy lời này, liền giống như ngồi trên đống lửa. Họ đều cảm thấy mục tiêu của Tống Y Sa giường như đang nhắm vào họ.

Người thư ký trở về, dẫn theo luật sư của tập đoàn Y Hổ.

Người đàn ông được gọi là luật sư Vương liền gật đầu, tay cầm một tập hồ sơ rất dày: “Căn cứ quy định của pháp luật về việc thu mua công ty, tập đoàn Y Hổ hiện tại tổng cộng giữ 61% cổ phần của tập đoàn Tam Giao, tính cả lượng cổ phiếu và vốn chủ sở hữu. Việc mua lại quyền sở hữu tập đoàn Tam Giao là khả thi. Xét về cấu trúc vốn của toàn bộ tập đoàn bà Tống Y Sa sẽ trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tam Giao. Trong tay tôi hiện tại là bản sao các chứng nhận vốn có liên quan, sắp tới sẽ chọn một ngày để nộp toàn bộ văn kiện lên tòa án vá chính thức tiến hành thủ tục pháp lý cần thiết.”

“Cái gì? Nắm giữ 61% cổ phần của tập đoàn Tam Giao sao? Làm sao có thể có chuyện này được?” Đồng Hải Đinh gào thét dữ dội.

Luật sư Vương đi tới bên cạnh Đồng Hải Đinh, đưa cho ông ta bản sao tài liệu mà ông đang nắm giữ

“Ông Đồng, vui lòng tham khảo giấy tờ.”

Đồng Hiểu Tam ở bên cạnh vừa nghe xong, trong lòng có chút run sợ, biết rõ giấy không thể gói được lửa. Nhưng trong hai ngày nay, ông ta vay mượn bạn bè khắp nơi cũng không có đủ tiền để chuộc lại số cổ phần đã thế chấp trước đó cho Tần tứ gia.

Thời điểm Đồng Hiểu Tam tìm tới Tần tứ gia để nói chuyện, Tần tứ gia có nói số cổ phần đó đã được chuyển cho người khác rồi. Lúc này xem ra, chính là đã chuyển sang cho Tống Y Sa của tập đoàn Y Hổ.

Đồng Hiểu Tam cũng không phải một người thông minh, vốn dĩ chỉ là người thích hành động tay chân là chính. Cho đến lúc này ông ta cũng không ngờ Tần tứ gia ngay từ đầu đã có âm mưu đưa ông vào thế bị động.

Ngay khi Đường Hải Đinh nhìn thấy bản sao tài liệu, liền thấy ngay trong đó có giấy xác nhận chuyển giao cổ phần của em trai Đồng Hiểu Tam.

Rầm một tiếng, ông ta đập mạnh xuống bàn rồi trứng mắt nhìn em trai:

“Em ba, tại sao giấy chứng nhận vốn chủ sở hữu của chú lại nằm trong tay người phụ nữ Tống Y Sa này được?”

“Anh cả, em … em …” Đồng Hiểu Tam lắp bắp, mãi vẫn chưa nói rõ được sư tình.

“Chú làm sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đồng Hải Đinh tức giận, trợn mắt quát lên.

Rơi vào đường cùng, Đồng Hiểu Tam lúc này mới bất lực thú nhận, rằng chính ông ta đã chơi cờ bạc tới mức thua lỗ, trong lúc hồ đồ đã đem cổ phần của tập đoàn Tam Giao đi cầm.

Thành viên của thương hội đều biết tập đoàn Y Hổ và tập đoàn Tam Giao có mâu thuẫn, nhưng không ai có thể ngờ tập đoàn Y Hổ lại giành chiến thắng nhanh chóng đến vậy. Có vẻ như Tống Y Sa thực sự là một người phụ nữ có năng lực.

Đồng Hải Đinh nghe Đồng Hiểu Tam nói hết sự tình, bệnh huyết áp cao lập tức tái phát, suýt chút nữa thì ngất giữa hội trường.

“Bốp!”

Một cái tát rơi trên mặt Đồng Hiểu Tam.

Đồng Hải Đinh chỉ vào em trai, tức giận quát: “Mày là tên tán gia bại sản. Chỉ chơi bài thôi mà cũng khiến công ty phải phá sản.”
 
Chương 1025: Đồng Hiểu Tam Đền Tội


“Anh cả, em …” Vẻ mặt Đồng Hiểu Tam tràn đầy oan ức.

Đồng Hải Đinh giận dữ gầm lên: “Đừng gọi tao là anh cả. Tao không có đứa em như mày.”

Thương trường như chiến trường.

Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc đã là sự thật không thay đổi.

Không một ai có thể thông cảm với Đồng Hiểu Tam.

Trong giới kinh doanh, không ai không biết Đồng Hiểu Tam chính là con ma cờ bạc. Nhưng thật không may, tập đoàn Tam Giao lẫy lừng là thế, nói phá sản là liền phá sản.

Triệu Hùng đứng dậy và nói: “Được rồi! Anh em hai người không cần diễn kịch cho chúng ta xem nữa, có dùng khổ nhục kế cũng vô ích với chúng tôi thôi. Sếp Đồng, ngày mai tập đoàn Tam Giao triệu tập họp hội đồng quản trị, ông tới cũng được, không tới cũng không sao. Tóm lại, có liên quan tới lợi ích của ông, đừng nói tôi không nhắc trước. Ngoài ra, ông cũng nên có lời tạm biệt với em trai mình sớm nhất có thể đi. Để muộn quá, chỉ sợ không có cơ hội nữa đâu.”

Đồng Hải Đinh nghe được mấy lời này của Triệu Hùng, cảm giác mơ hồ khó hiểu, liền đưa mắt liếc nhìn anh rồi hỏi: “Họ Triệu kia, ý anh là gì?”

“Em ba của ông cố ý hành hung gây thương tích người khác, hiện tại pháp luật đang đợi để xử lý ông ta. Nếu không có gì thay đổi, lực lượng cảnh sát cũng nên có mặt tại thương hội rồi.”

Lời vừa dứt, cánh cửa của hội trường đã bị đẩy ra, và bốn nhân viên cảnh sát bước vào.

Một sĩ quan cảnh sát tiến về phía Đồng Hiểu Tam, giơ ra lệnh bắt giữ, nghiêm túc nhìn ông ta rồi nói: “Đồng Hiểu Tam, ông bị nghi ngờ có liên quan tới vụ việc hành hung gây thương tích Khưu Sơn Cao. Hiện tại Khưu Sơn Cao bị thượng nặng, tình hình sức khỏe rất không ổn định. Chúng tôi có lệnh bắt giữ ông để tiến hành điều tra.”

Đồng Hiểu Tam quát: “Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi, bằng chứng đâu?”

Vị cảnh sát cho biết: “Luật pháp đương nhiên lấy chứng cứ làm quan trọng, không có bằng chứng thì chúng tôi sẽ không bắt ông. Mang đi!”

Bọn họ cũng không nói nhiều lời, trực tiếp đem Đồng Hiểu Tam ra ngoài.

Ông ta không ngừng quay đầu lại, ánh mắt hoang mang nhìn Đồng Hải Đinh: “Anh cả, cứu em. Cứu em với...”

“Chú yên tâm, chú ba. Tôi sẽ cứu chú.” Đồng Hải Đinh yếu ớt nói.

Ông ta nói xong thì ngã ngồi trên ghế, trong nháy mắt như già thêm chục tuổi.

Ba anh em nhà họ Đồng, em hai biến thành một tên ngốc, em ba bị rơi vào lao lý. Công ty lại bị tập đoàn Y Hổ cướp lấy.

Đồng Hải Đinh lúc này thực sự không còn mặt mũi nào ở lại thương hội nữa.

Ban đầu, là ông ta âm mưu hạ bệ con cáo già Đường Tân Khải, để trả thù mối hiềm khích lúc trước. Một mặt, ông ta đem cổ phiếu của công ty tới ngân hàng thế chấp, dùng để thiết lập các mối quan hệ, cuối cùng sẽ tìm cách đưa về.

Kết quả là người tính không bằng trời tính, cuối cùng đều không địch lại được Tống Y Sa và tập đoàn Y Hổ.

Đồng Hải Đinh cao giọng nói: “Mọi người, tập đoàn Tam Giao của tôi từ ngày hôm nay chính thức rút khỏi thương hội Tân Thành.”

“Đợi đã!” Tống Y Sa lên tiếng: “Hiện tại ông đã không có quyền đại diện cho tập đoàn Tam Giao nữa rồi.”

Đồng Hải Định hừ mạnh một tiếng: “Vậy từ hôm nay tôi xin từ chức khỏi vị trí phó hội trưởng thưởng hội, có thể chứ?”

“Tôi chấp nhận sự từ chức của ông.” Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Y Sa lộ ra vẻ lạnh băng, bình thản trả lời.

“Hừm, ngày mai tôi sẽ tới buổi họp hội đồng quản trị đúng giờ. Tống Y Sa, việc của tập đoàn chúng ta còn chưa nói xong đâu.” Dứt lời, ông ta đẩy ngã ghế, sau đó cùng thư ký riêng rời khỏi hội trường.

Sau khi ra khỏi thương hội, Đồng Hải Đinh ngồi trong xe, gọi cho tất cả bạn bè quen biết cùng các mối quan hệ, hỏi họ có thể tìm cách bảo lãnh Đồng Hiểu Tam hay không. Kết quả là tất cả đều có chung một câu trả lời, tình hình không ổn định, bọn họ cũng không có cách nào khác.

Ông ta tức giận quăng điện thoại sang một bên, phì phì nói: “Đúng là mấy kẻ tham tiền hám của, không có tình nghĩa. Lúc cần thì nịnh nọt, không cần thì phủi tay. Thời điểm công ty làm ăn thịnh vượng, ai nấy đều hết lòng a dua xu nịnh, bây giờ công ty vừa gặp vấn đề thì người nào người nấy hèn nhát như con rùa rụt đầu.”

Đồng Hải Đinh nói với tài xế: “Lái đi, về nhà.”

Tài xế gật đầu rồi trở Đồng Hải Đinh đi khỏi.

Đồng Hải Đinh vừa đi khỏi. Tống Y Sa đưa ra một số sửa đổi đối với quy định hoạt động của thương hội Tân Thành.

Dương Hưng cùng Dương Lam cũng đoán được việc này.

Triệu Hùng, Dương Lam và Dương Hưng đều không có hứng thú với những điều này.

Triệu Hùng liền nhìn về phía Dương Lam nháy mắt một cái, cô liền hiểu ý theo anh đi ra ngoài. Dương Hưng theo sát phía sau, cũng lập tức đi theo.

Dương Hưng đi cùng Dương Lam là điều Triệu Hùng đã biết từ trước, vì vậy cũng không cảm thấy bất ngờ.

Trong sân thương hội, Triệu Hùng yêu cầu Dương Lam: “Tiểu Lam, tôi khuyên tập đoàn Hoài An của mọi người nên sớm có tính toán đi. Tập đoàn Đường Sư của Đường Tân Khải không còn kéo dài bao lâu được nữa đâu.”

Dương Lam khẽ cau mày.

Trước sự kiện ngày hôm nay, cô cũng đã nghĩ ra được ít nhiều.

Hiện tại, Triệu Hùng ủng hộ tập đoàn Y Hổ, khí thế giống như mặt trời giữa trưa. Hơn nữa Tống Y Sa lại vừa được bầu làm hội trưởng của thương hội Tân Thành, có thể nói hiện tại khí thế rất lớn.

Mặc dù nhóm tập đoàn Đường Sư của Đường Tân Khải thực lực không tầm thường, nhưng Đường Tân Khải cũng đã nhiều tuổi rồi, chỉ có thể chuyên tâm vào một số những mảng kinh doanh truyền thống. Mà thực sự những lĩnh vực này không còn đem lại nhiều lợi nhuận như trước, thậm chí là càng ngày càng giảm sút.

Nếu tập đoàn Hoài An tiếp tục ủng hộ tập đoàn Đường Sư của Đường Tân Khải, tiếp tục đổ tiền vào cuộc đua, kết quả e rằng chỉ là sự thất bại của tập đoàn Đường Sư mà thôi.

Không đợi Dương Lam đưa ra câu trả lời, Dương Hưng ở bên cạnh cất giọng lạnh lùng nói: “Triệu Hùng, việc của tập đoàn Hoài An chúng tôi, anh không cần lo lắng.”

“Dương Hưng, anh Hùng cũng chỉ có ý tốt, sợ rằng chúng ta sẽ gặp nhiều tổn thất.” Ánh mắt Dương Lam có chút u sầu, nhìn về phía Dương Hưng.

Dương Hưng khịt mũi một tiếng, nói: “Chuyện này, tuy rằng thế cục hiện tại có lợi cho tập đoàn Y Hổ, nhưng ba mươi chưa phải là tết, sau này thế nào cũng còn chưa xác định. Tiểu Lam, chúng ta mau đi thôi, đừng ở lại đây nữa.”

Dương Lam cũng muốn trở về bàn bạc thêm với Dương Hưng, thực sự không định ở lại đây, liền nhìn Triệu Hùng rồi nói: “Anh Hùng, cảm ơn lời nhắc nhở của anh. Tôi và Dương Hưng cần về thảo luận thêm.”

“Ừm, được rồi.” Triệu Hùng gật đầu.

Dương Lam nhìn Triệu Hùng rồi vẫy tay nói: “Tạm biệt!”

“Tạm biệt.”

Triệu Hùng nhìn theo bóng lưng Dương Lam và Dương Hưng đi mỗi lúc một xa.

Hiện tại, mặc dù danh tính của Dương Hưng tại nhà máy phía đông đã được xác định, nhưng nhà họ Dương có phải người làm ra nhà máy này hay không thì vẫn còn không thể biết chắc.

Dương Hoài An là bạn tốt của bố anh, hai gia đình cũng có quan hệ rất tốt.

Triệu Hùng đương nhiên không muốn thấy cảnh từ bạn hóa thù.

Từ ánh mắt của Dương Lam, Triệu Hùng có thể đoán được cô không biết biết bất cứ điều gì về vấn đề này.

Nếu nhà họ Dương thực sự có liên quan tới nhà máy này, Triệu Hùng không thể tưởng tượng được tương lai anh sẽ phải đối mặt với Dương Lam thế nào.

Một cơn gió thổi tới.

Gió mùa xuân.

Triệu Hùng một mình lẻ loi đứng giữa sân.

Anh tìm thấy một băng ghế đá và ngồi xuống, lấy ra bật lửa, đốt một điếu thuốc. Anh vừa hút thuốc, trong lòng vừa không khỏi nghĩ về chuyện này.

Sau gần một giờ, các thành viên của thương hội lần lượt đi ra.

Tống Y Sa đi tới phía Triệu Hùng, nhìn thấy giữa hai hàng lông mày của Triệu Hùng dường như đang giấu suy tư gì đó, liền biết anh có tâm sự.

Triệu Hùng có một tật xấu, chính là luôn giữ tâm sự trong lòng, mọi lúc đều tìm cách giấu đi. Chỉ cần anh không muốn nói, thì cho dù ai có dùng cách gì cũng không thể lấy được bất cứ thông tin gì từ miệng anh.

“Em trai, chúng ta đi thôi.” Tống Y Sa nói với Triệu Hùng.

Cô nhìn thấy ít nhất năm mẩu tàn thuốc trên mặt đất, liền không khỏi nảy sinh nghi ngờ.

Theo lý mà nói, cô đã đạt được mong muốn của Triệu Hùng, trở thành hội trưởng của thương hội Tân Thành. Hơn nữa, bọn họ cũng vừa ngả bài với ba anh em nhà họ Đồng và tập đoàn Tam Giao, nhẽ ra Triệu Hùng nên vui vẻ mới đúng. Tại sao tên nhóc này vừa nhìn liền thấy đang nặng trĩu tâm tư như vậy?

Triệu Hùng chỉ “Ừm” một tiếng, sau đó cùng Tống Y Sa rời khỏi thương hội.

Tần Quyên của tập đoàn Hắc Quyên vừa ra tới cổng, liền nghe thấy tiếng của Đường Tân Khải.

“Chủ tịch Tần, xin dừng bước, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Tần Quyên quay mặt lại, liền thấy khuôn mặt già nua của Đường Tân Khải đang hằm hằm nhìn thẳng vào cô.

Tần Quyên khẽ mỉm cười, trong lòng đã biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn cố tình hỏi: “Chủ tịch Đường, có chuyện gì sao?”
 
Chương 1026: Ý Của Ông Chủ


Đường Tân Khải bước đến trước mặt Tần Quyên, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Tần Quyên, tôi cả đời cẩn thận, không ngờ lần này lại bị người khác qua mặt. Cô khiến tôi ra tay với tập đoàn Tam Giao, vậy mà cuối cùng lại hợp tác với Tống Y Sa để buộc tội tôi sao? Chỉ đáng tiếc là, người tính không bằng trời tính, tập đoàn Hắc Quyên của cô cũng không thể giành chiến thắng, cuối cùng lại để Tống Y Sa đắc lợi.”

Tần Quyên mỉm cười, trong lòng sớm đã nghĩ về việc này, liền nói với Đường Tân Khải: “Tôi còn tưởng chủ tịch Đường tìm tôi có việc gì, hóa ra lại là việc này sao. Hay là chúng ta tìm một nơi nào đó yên tĩnh nói chuyện.

“Được, tới tiệm trà đi.” Đường Tân Khải hừ một tiếng, rất muốn tìm hiểu xem Tần Quyên đang chơi trò gì.

Tống Y Sa và Triệu Hùng đang trên đường trở về, cô thấy Triệu Hùng rõ ràng có chuyện không vui, liền hỏi: “Triệu Hùng, có phải cậu đang có tâm sự gì không?”

Triệu Hùng cũng không giấu diếm, vừa lái xe vừa khẽ cười rồi hỏi ngược lại cô: “Nhìn thấy rõ ràng vậy sao?”

“Tất nhiên! Trên mặt em tràn đầy ưu tư.” Tống Y Sa nói: “Thanh Tịnh đã mang thai, lại còn là mang thai đôi hai bé trai. Việc kinh doanh của chúng ta cũng đang tiến triển suôn sẻ, tôi thực sự không hiểu có điều gì khiến cậu bận lòng?”

Triệu Hùng cười khổ mà nói: “Chị Sa, mỗi người đều có một thế giới nội tâm độc lập. Những gì chị thấy chỉ là mặt ngoài của tôi mà thôi, căn bản không thể biết thế giới nội tâm trong tôi chất chứa những điều gì?”

Tống Y Sa khẽ cau mày, có chút khó hiểu: “Sao cậu lại nói như thể tôi không biết gì hết thế chứ? Rốt cuộc có chuyện gì, thử nói với tôi xem.”

“Chị Sa, chị đừng hỏi nữa. Chuyện này chị không giúp tôi được.”

Nhìn thấy Triệu Hùng đã khăng khăng như vậy, Tống Y Sa cũng không hỏi thêm nữa. Trong lòng cô không ngừng thắc mắc, Triệu Hùng nói tới thế giới nội tâm của mỗi người, rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Mối hận thù giữa năm gia tộc lớn với Am Cẩu, Triệu Hùng không thể nói với người khác. Cho dù đó là Tống Y Sa thì Triệu Hùng cũng không thể nói rõ với cô về chuyện này.

Triệu Hùng trong lòng lo lắng, Tập đoàn Hoài An của nhà họ Dương có thể có quan hệ với Am Cẩu. Nếu thật sự có chuyện này, anh không biết phải đối mặt như thế nào với Dương Lam trong tương lai.

Sự thù hận giữa Am Cẩu với năm gia tộc lớn có thể nói là không đội trời chung. Nhưng nếu có một ngày chuyện này thành sự thật, anh có thể ra tay với Dương Lam hay không?

Triệu Hùng không ngừng tự hỏi chính mình trong lòng, sau một thời gian dài, một giọng nói vang lên từ sâu thẳm trong anh, cho anh câu trả lời rõ ràng, đó là anh không thể làm được.

Tiệm trà Hải Đường nằm đối diện văn phòng thương hội Tân Thành.

Đường Tân Khải và Tần Quyên ngồi đối diện nhau, uống trà ô long.

Tần Quyên tự mình rót một ly trà cho Đường Tân Khải, cười làm hòa nói: “Chủ tịch Đường không nên tức giận, từ từ nghe tôi nói chuyện đã.”

Đường Tân Khải rõ ràng không dễ dàng bỏ qua, hừ mũi một cái thật mạnh.

Tần Quyên mỉm cười: “Trên thực tế, lý do tại sao tôi đồng ý bầu lại hội trưởng thương hội Tân Thành, đều là do ý của ông chủ của tôi.”

Sau khi Đường Tân Khải nghe thấy lời này, ông ta liền cau mày, nhìn chằm chằm vào Tần Quyên hỏi: “Ý của ông chủ các người ư? Anh ta muốn làm gì?”

Tần Quyên mỉm cười: “Chủ tịch Đường, ông không cho rằng việc giữ vị trí hội trưởng thương hội Tân Thành đang là một hạn chế đối với ông không? Bước đầu tiên của chúng ta coi như đã thành công, tập đoàn Tam Giao đã bị phá sản rồi. Mặc dù bề ngoài có thể thấy tập đoàn Y Hổ đang nắm lợi thế, nhưng hiện tại lấy tập đoàn Hắc Quyên của chúng tôi với tập đoàn Đường Sư của ông và tập đoàn Hoài An, ba tập đoàn lớn cùng nhau liên thủ, ông cho rằng Triệu Hùng có thể hỗ trợ Tống Y Sa tới lúc nào? Cô ấy có thể là đối thủ của chúng ta hay sao?”

Đường Tân Khải nghe xong, ánh mắt lập tức sáng ngời.

Theo như lời của Tần Quyên, nếu lúc này ông vẫn là hội trưởng thương hội Tân Thành, thực sự không thể trực tiếp ra tay với tập đoàn Y Hổ. Nhưng nếu không còn giữ vị trí hội trưởng thương hội, liền có thể quang minh chính đại khiêu chiến với công ty của Tống Y Sa. Bằng không, sẽ bị mang tiếng là lợi dụng thân phận để chèn ép hội viên, thực sự khiến các thành viên khác không phục.

Đường Tân Khải giây lát liền xóa tan làn sương mù trước mặt, đôi môi mỉm cười nói với Tần Quyên: “Chủ tịch Tần, xem ra tôi đã hiểu nhầm cô rồi. Vẫn là ông chủ của cô đã suy nghĩ chu đáo. Nếu tôi vẫn còn là hội trưởng thương hội, tôi thực sự không thể đối phó với Tống Y Sa một cách dễ dàng được.”

“Đúng vậy. Cũng chính vì lý do này nên tôi mới đồng ý bãi nhiễm vị trí của ông. Nếu không, soa tôi có thể giơ tay biểu quyết được chứ?” Tần Quyên nhấc ly trà lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi nghiêm túc nói: “Chúng ta hiện tại cũng coi như là cùng vạch xuất phát. Như vậy cùng nhau liên thủ cũng rất công bằng, ông thấy có đúng không?”

“Đúng, rất đúng. Nếu tôi vẫn còn là hội trưởng thương hội, nói với tập đoàn Hắc Quyên của cô, đích xác có thể nói là không công bằng.”

Tần Quyên mỉm cười: “Vì vậy, chúng ta cùng nhau đánh sập tập đoàn Y Hổ của Tống Y Sa, dựa vào mối quan hệ không thể chia cắt của chúng ta, tới lúc đó ai trở thành hội trưởng thương hội Tân Thành chẳng phải đều giống nhau hay sao?”

“Phải, phải lắm. Vẫn là ông chủ của cô chu đáo.” Đường Tân Khải gật đầu phụ họa.

Tần Quyên càng nói như vậy, Đường Tân Khải càng thêm tò mò về ông chủ bí mật đứng sau tập đoàn Hắc Quyên này.

Đầu óc của người này quả thực không hề đơn giản.

Anh ta tự mình khiến ông mất vị trí hội trưởng, bề ngoài nói có vẻ đàng hoàng, muốn cùng ông liên thủ đối phó với tập đoàn Y Hổ của Tống Y Sa. Nhưng thực tế, anh ta lo lắng ông sau khi lợi dụng được tập đoàn Hắc Quyên, sẽ dùng thân phận hội trưởng của mình để ra tay ngược lại với họ.

Hiện tại, Đường Tân Khải đã không còn là hội trưởng nữa, có thể xem như hai tập đoàn có vị trí ngang hàng nhau. Như vậy cũng rất dễ để khống chế lẫn nhau.

Tuy rằng trong lòng Đường Thân Khải cũng có chút khó chịu, nhưng cũng không nề hà nhiều. Vẫn còn may, bọn họ đã thành công đánh bại tập đoàn Tam Giao. Bây giờ chỉ cần đối phó với tập đoàn Y hổ nữa thôi. Có sự giúp đỡ của tập đoàn Hoài An, lại liên thủ với tập đoàn Hắc Quyên, nhất định phần thắng sẽ lớn hơn một chút.

“Chủ tịch Tần, không biết tới khi nào tôi mới có thể gặp ông chủ của cô? Chẳng phải nói sẽ có tin tức trong vòng ba ngày sao?” Đường Tân Khải có chút sốt ruột hỏi.

Tần Quyên khẽ mỉm cười, nói: “Chủ tịch Đường, ông chủ của chúng tôi đã hồi âm rồi, trong tuần này sẽ tới Tân Thành để gặp ông.”

Đường Tân Khải nghĩ thầm, hôm nay đã là thứ tư rồi, nghĩa là cũng chỉ còn bốn ngày nữa mà thôi.

Sau khi biết thông tin này, Đường Tân Khải rất vui, gật đầu nhìn Tần Quyên: “Chủ tịch Tần, là tôi đã trách nhầm cô. Được rồi, vậy tôi chờ đợi tin tốt của cô.”

“Chắc chắn khi ông chủ tới đây, tôi sẽ gọi cho ông đầu tiên.” Tần Quyên nói.

Đường Tân Khải sau khi cởi bỏ được khúc mắc, tâm trạng đã trở nên thông suốt. Ông cùng Tần Quyên vừa trò chuyện vừa cười nói, bàn chuyện hợp tác. Cả hai hàn huyên hơn hai giờ sau đó mới lần lượt rời đi.

Để ăn mừng Tống Y Sa nhận chức hội trưởng thương hội Tân Thành, nhóm người Triệu Hùng tổ chức tiệc ăn mừng tại Đại Đô Lâu.

Tống Y Sa có thể nhận ra Triệu Hùng vẫn giữ nét mặt không vui trong tiệc ăn mừng, nhưng anh lại không hề nói ra tâm sự của mình. Điều này thực sự khiến Tống Y Sa có chút nặng nề, ngay cả với việc bản thân trở thành hội trưởng thương hội Tân Thành cũng không đặc biệt vui sướng.

Sau khi bữa tối tại Đại Đô Lâu kết thúc, Triệu Hùng cũng không lập tức trở về nhà, nói rằng mình có chuyện cần làm.

Tống Y Sa lo lắng rằng Triệu Hùng sẽ gặp nguy hiểm, khuyên anh: “Triệu Hùng, cậu có muốn tôi ở lại với cậu không?”

“Không cần đâu, chị cứ về trước đi.”

Hà Ngọc Kỳ nói với Triệu Hùng: “Này, không phải anh muốn thoát khỏi tầm nhìn của chúng tôi để đi tìm phụ nữ đấy chứ?”

Triệu Hùng trừng mắt nhìn Hà Ngọc Kỳ, tức giận nói: “Đồ ngốc này, cô nghĩ linh tinh gì vậy? Tôi chỉ muốn ra ngoài một chút thôi.”

“Ngọc Kỳ, để Triệu Hùng đi đi.” Tống Y Sa cũng là người hiểu đại cục, biết rằng nếu Triệu Hùng đã nhất định muốn che giấu tâm sự, người khác nói gì cũng vô dụng.

“Có cần tôi cử người âm thầm bảo vệ cậu hay không?”

Trần Văn Sơn nói: “Không cần đâu. Với khả năng của cậu chủ, không ai có thể làm anh ấy bị thương được.”

Triệu Hùng mỉm cười, vỗ vai Trần Văn Sơn và nói: “Chờ tôi về, tối nay cùng nhau uống mấy cốc đi.”

“Được, tôi đợi anh.” Trần Văn Sơn gật đầu.
 
Chương 1027: Nỗi Khổ Của Người Trưởng Thành


Triệu Hùng cũng không lái xe, chỉ đi bộ lang thang không có mục đích trên đường phố.

Anh chỉ muốn có thể yên tĩnh suy nghĩ, canh cánh trong lòng việc của nhà họ Dương với Hoàng Long. Điều khiến anh không biết phải làm sao chính là nếu thực sự hai bên có liên quan, anh sẽ phải đối mặt như thế nào với Dương Lam trong tương lai.

Triệu Hùng không lo lắng rằng bản thân anh sẽ bị tấn công, với võ thuật hiện tại của anh, miễn là bạn không chạm mắt với những cao thủ trong thần bảng, cho dù là ai cũng không thể đánh bại anh, ngay cả Đao Tu La Dương Hưng cũng không làm được gì.

Thời tiết đầu mùa xuân, gió lạnh vẫn thổi.

Triệu Hùng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, gió từng hồi thổi tới, thực có chút ớn lạnh. Nhưng Triệu Hùng có nội công thâm hậu, lạnh một chút cũng không đáng kể gì.

Thành phố nhộn nhịp lại bận rộn, tất cả các đèn khách sạn đều rực rỡ, xa hoa trụy lạc, thực sự là một cảnh tượng phồn hoa.

Khi đi tới quán rượu có tên Đêm Trở Lại, Triệu Hùng dừng lại.

Quán không lớn lắm, chỉ có một vài chiếc bàn. Anh liếc nhìn vào bên trong, thấy cả quán có duy nhất một vị khachs.

Triệu Hùng chỉ muốn tìm một nơi sạch sẽ và yên tĩnh để giữ cho mình bình tĩnh lại.

Một loạt các sự kiện liên tiếp xảy ra khiến anh không phản ứng kịp. Thay vào đó, khi màn đêm buông xuống, giữa nhịp sống hối hả và nhộn nhịp, anh mới tìm được một nơi tĩnh lặng.

Sau khi bước vào quán rượu Đêm Trở Lại, Triệu Hùng kiếm một góc khuất rồi ngồi xuống.

Anh gọi hai chai bia, một đ ĩa đậu phộng luộc, một nồi tôm càng cay và một món mặn làm đồ nhắm.

Kỳ thật, đồ ăn chỉ gọi ra cho có, bản thân anh lúc này chỉ cần an tĩnh mà thôi.

Triệu Hùng uống nhận lấy hai chai bia, lấy bật lửa ra, chậm một điếu thuốc. Quán rượu này chỉ là một quán bình dân, cộng tất cả bàn này cũng chỉ mất vài trăm ngàn.

Trong lúc còn đang mải nghĩ về những rắc rối của mình, anh liền nghe thấy giọng của vị khách còn lại trong cửa hàng. Giọng nói nghẹn ngào, có chút buồn rầu: “Vâng, con gái của tôi đang chờ phẫu thuật, anh có thể cho tôi mượn 70 triệu không?”

Người đàn ông im lặng một lát, sau đó lại nói: “Không có thì thôi vậy.”

Anh ta một lúc gọi tới mười mấy cuộc điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn không có người bạn nào chịu cho anh ấy vay tiền.

Từ góc nhìn của Triệu Hùng, có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.

Anh ta có lẽ 35 hoặc 36 tuổi, dáng vẻ vừa hiền lành vừa thật thà.

Nghe qua mấy cuộc điện thoại của anh ta, Triệu Hùng cũng lờ mờ đoán ra, có lẽ con gái của anh đang bị bệnh phải nhập viện, hiện tại đã bán nhà bán xe vẫn không đủ tiền chạy chữa.

Thế giới này, dường như niềm hạnh phúc của ai cũng giống nhau, nhưng nỗi bất hạnh của mỗi người lại khoác một chiếc áo riêng.

Tất cả những nỗi niềm của người trưởng thành đều xuất phát từ gia đình.

Ví dụ như người đàn ông tầm tuổi 30, 40 này, trên có người già cần phụng dưỡng, dưới có con nhỏ cần nuôi nấng. Một tay đỡ cha mẹ, một tay dắt con cái.

Áp lực trên vai những người trưởng thành, không cần nghĩ cũng biết, đều không thoát khỏi mấy vấn đề chung chung đó.

Gọi điện thoại một hồi cũng không mượn được tiền, người đàn ông cúi gằm mặt, khóc rống lên.

Một lúc lâu sau, vừa uống rượu, vừa lẩm bẩm một mình những tiếng bi thương: “Vô dụng, tôi thật vô dụng.”

Không hiểu sao nhìn thấy cảnh này, tâm trạng của Triệu Hùng lại có chút tốt lên.

Không phải anh vui trước nỗi buồn của người khác, mà là trước hoàn cảnh của người đàn ông này, anh chợt nhận ra vấn đề của mình thật không đáng kể.

Người đàn ông này chính là hy vọng của gia đình anh ta. Con gái nhỏ còn đang ở bệnh viện chờ khoản tiền chữa bệnh kếch xù, cha mẹ già đang ở nhà đợi anh phụng dưỡng.

Triệu Hùng cũng không có ý định làm phiền người đàn ông, hai người tự ôm tâm sự của chính mình, một chén lại một chén uống cạn.

Anh uống xong hai chai, liền thấy đối phương đã uống tới năm chai.

Triệu Hùng hướng về phía chủ quán hô: “Tính tiền”, sau khi thanh toán hóa đơn và nhận lại bảy mươi ngàn tiền lẻ, anh đứng dậy và rời khỏi quán.

Trước đó anh có mở ví kiểm tra, thấy mình vẫn còn hơn mười triệu trong ví.

Tiền của Triệu Hùng đều để trong tài khoản ngân hàng, vì vậy tiền mặt mang theo trong người không nhiều lắm. Mặc dù hơn mười triệu này cũng không thể giải quyết vấn đề cơ bản của đàn ông kia, nhưng anh vẫn muốn giúp đỡ anh ta một chút.

Khi Triệu Hùng bước tới cửa, liền cố tình móc vào túi áo, chuẩn bị làm rơi số tiền, sau đó giả vờ không biết gì, cứ thế rời đi.

Trong tiệm lúc này chỉ có một người khách, hơn nữa vị trí của anh ta lúc này cũng rất dễ nhìn được những việc diễn ra tại cửa.

Có điều, người đàn ông chỉ lo uống rượu, cũng không để ý tới tình hình xung quanh.

Ước chừng năm phút sau, anh ta tính tiền rồi rời đi, mới nhận ra ngay trước cửa quán rượu là một xấp tiền lớn.

Anh nhặt lên nhìn, ước chừng số tiền cũng rơi vào khoảng mười triệu.

Lúc trước anh ta cũng có để ý tới Triệu Hùng, bây giờ nghĩ lại liền cho rằng đây chính là tiền của anh. Cơn say dường như đã vơi đi phân nửa, anh lập tức tìm cách đuổi theo Triệu Hùng.

Kỳ thật, anh ấy không hề nghĩ tới việc chiếm số tiền này làm của riêng.

Mặc dù khoản tiền này so với chi phí y tế của con gái anh vẫn là một khoảng cách rất lớn, nhưng ít nhất có thể giải quyết một số nhu cầu cấp thiết. Nhưng anh ấy là một người thật thà lại lương thiện, nghĩ rằng người làm mất số tiền này có lẽ còn đang cần hơn anh rất nhiều.

Triệu Hùng đã rời đi được một lúc. Vì vậy người đàn ông nhặt được tiền đã phải đuổi theo một lúc mới thấy Triệu Hùng đang ở phía trước.

Nếu không phải hôm nay Triệu Hùng chỉ đi dạo không mục đích, thì có lẽ người đàn ông đã không thể tìm được anh rồi.

Một mình uống rượu, sau đó lại nghe được câu chuyện của người đàn ông, thật sự tâm trạng của anh đã tốt hơn nhiều.

Có thể nói là, đi đến chân núi ắt có đường lên.

Hiện tại, dù sao vẫn chưa xác định được quan hệ của tập đoàn Hoài An nhà họ Dương với Am Cẩu, vì sao chính anh lại tự khiến mình gặp rắc rối. Nếu thật sự có một ngày điều anh lo lắng thành sự thật, thì cứ để lúc đó tính sau.

“Này, anh kia, đợi một chút đã.”

Triệu Hùng nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, liền dừng bước. Anh quay người nhìn lại, hóa ra lại chính là người đàn ông ở trong quán rượu khi nãy.

Người đàn ông hổn hển chạy tưới trước mặt Triệu Hùng, đưa số tiền trong tay cho anh rồi nói: “Vừa rồi tôi có thấy anh uống rượu trong quán. Tiền này là anh làm rơi phải không?”

Người bình thường nếu nhặt được tiền cũng đã không có lý do để trả lại. Đặc biệt, người đàn ông trước mặt thực sự rất cần tiền, thực không nghĩ đến việc anh ta nhặt được tiền còn tự mình tìm người mất để trả lại.

Triệu Hùng cũng không tiện nói thẳng khoản tiền này là do anh cố tình để lại. Anh vờ kiểm tra quần áo và ví tiền, sau đó mới đưa tay nhận tiền rồi nói: “Đúng là của tôi rồi, cảm ơn anh.”

Khuôn mặt của người đàn ông liền lộ ra một nụ cười thật thà và nói: “Không cần cảm ơn.”

Nói xong, anh quay người định rời đi.

“Chờ một chút.”

Triệu Hùng cất tiếng gọi người đàn ông lại.

Người đàn ông dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi Triệu Hùng: “Có việc gì nữa sao?”

Triệu Hùng nói: “Có thể cùng tôi uống vài chén không? Coi như tôi cảm ơn anh.”

“Nếu là muốn cảm ơn tôi thì thật sự không cần đầu. Còn nếu muốn uống một chút, tôi rất sẵn lòng. Chính tôi lúc này cũng không thể tìm được ai uống cùng.”

Triệu Hùng cũng không ngờ người này có tính cách thú vị như vậy, mỉm cười: “Vây thì đi thôi. Chúng ta cùng đến quán rượu uống vài ly.”

Khi hai người trở về quán rượu một lần nữa, ông chủ có chút ngạc nhiên. Điều khiến anh ta càng bất ngờ, đó là hai vị khách ban nãy bây giờ lại ngồi chung một bàn.

Nếu như hai người này đã biết nhau từ trước, thì tại sao khi nãy lại tách ra mỗi người ngồi một bàn? Nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thỏa đáng.

Triệu Hùng nói với ông chủ của quán rượu: “Cho tôi một thùng bia Budweiser, một đ ĩa đậu phộng, một phần tôm hùm xào cay, một đ ĩa đậu rán.”

“Không cần nhiều đồ thế đâu, hai đ ĩa đậu phộng là được rồi.” Người đàn ông nói.

Đi vào một đống bia Baiwei, luộc với nước, một con tôm càng, halogen!"

Triệu Hùng mỉm cười và nói với ông chủ: “Vậy thì một thùng bia và hai đ ĩa đậu phộng.”
 
Chương 1028: Người Hiền Lành Sẽ Gặp Điều May Mắn


Nói chuyện qua lại một hồi, Triệu Hùng mới biết tên của người đàn ông là Vương An.

Khi Triệu Hùng nói tên mình, Vương An chỉ “ừm” một tiếng, rõ ràng cũng không biết Triệu Hùng có thân phận thế nào.

Điều này cũng không có gì ngạc nhiên, những người giống như Vương An, rất ít khi quan tâm  đến những gia đình giàu có.

Hai người vừa hút thuốc vừa uống rượu.

Triệu Hùng hỏi Vương An: “Anh Vương, vừa rồi tôi nghe anh nói chuyện điện thoại, đang cần vay tiền. Không biết có chuyện gì vậy?”

“Chuyện này …”

Vương An lộ ra một tiếng thở dài và nói: “Lúc trước tôi cũng từng có một thời huy hoàng. Nhiều tiền thì cũng không có, nhưng tôi đã mua được một ngôi nhà một trăm mét vuông tại Tân Thành, mua được xe hơi mấy trăm triệu, trong tay nắm giữ khoản tiết kiệm hơn ba tỷ đồng.”

“Nhưng thời tiết còn có mưa nắng bất thường, làm ăn cũng khi được khi mất. Tôi mở một quán rượu, lại bị đối tác lừa gạt, cứ vậy mà mất hơn một tỷ.”

“Đây là sự cố từ năm kia. Sau khi quán rượu bị đóng cửa, mẹ tôi lại mắc bệnh, còn là bệnh nan y. Tôi vì để chạy chữa cho mẹ mà dùng hết tiền tiết kiệm, còn phải bán xe. Có điều, tiếc nuối lớn nhất chính là, cuối cùng vẫn không thể cứu được mẹ tôi.”

“Sau đó, vợ tôi quyết định ly hôn, chỉ còn tôi và con gái nhỏ. Tháng trước, con tôi được chẩn đoán bị bệnh bạch cầu, tôi đã bán cả nhà vẫn còn thiếu mấy chục triệu để làm phẫu thuật.”

“Lúc tôi làm ăn tốt, xung quanh có rất nhiều bạn bè. Bọn họ tới tìm tôi vay tiền, trước nay tôi đều không hề do dự. Có lẽ vì bây giờ tôi đã nghèo túng quá, nên không ai muốn giúp tôi. Chính tôi bây giờ cũng đã biết được, là do tôi đã kết giao với những người bạn không tốt. Thậm chí có những người chẳng hề thân quen lắm, vậy mà khi gặp việc xấu vẫn tới vay tôi hàng chục triệu.”

Nói tới đây, Vương An cười khổ một tiếng, chầm cốc bia trước mặt lên uống cạn một hơi.

“Người anh em, để anh chê cười rồi.” Vương An nói với một nụ cười cay đắng.

Triệu Hùng nói: “Anh Vương, sao tôi chê cười anh được. Mỗi nhà đều có hoàn cảnh khó khăn riêng. Anh đã làm rất đúng. Nếu đổi lại là tôi, mẹ tôi có bị bệnh, cho dù có tán gia bại sản thì tôi cũng phải tìm mọi cách để chữa cho bà.”

“Đúng vậy, chúng ta sống trên đời này, việc khó nhất chính là trả hết ơn sinh thành dưỡng dục của bố mẹ. Lúc mẹ tôi ra đi, bà cũng vẫn mỉm cười hạnh phúc. Bà nói từ nhỏ tôi đã là người lương thiện, nhất định sẽ gặp may mắn.”

Vương An lại nói: “Nhưng tới lúc này tôi mới biết, sống trong xã hội này thì không thể làm một người tốt được. Là người tốt, không chỉ bị người khác chà đạp, mà còn bị cả bạn bè lừa gạt. Tôi lúc này chỉ nghĩ tới làm thế nào để kiếm được tiền, chữa bệnh cho con gái. Nếu bây giờ có người cho tôi bảy mươi triệu, tôi sẵn sàng làm công cho anh ta mười năm.”

Triệu Hùng cũng uống cạn cốc bia rồi nói: “Tiền là thứ rất đáng sợ, mặc dù là điều tốt. Nhưng nếu có thể dùng tiền để mua lại cuộc sống của mẹ tôi, tôi sẵn sàng bỏ ra tất cả số tiền của mình.”

“Người anh em, anh có rất nhiều tiền sao?” Vương An hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhún vai, vẻ mặt có chút bất lực, cười nói: “Nếu như tôi là người có tiền, sẽ tới quán rượu nhỏ này sao?”

“Vậy anh gặp phải chuyện rắc rối gì thế? Tôi thấy anh ngồi đó uống rượu giải sầu, bộ dáng cũng có vẻ cực kỳ phiền não.” Vương An hỏi.

“Tôi ư?” Triệu Hùng nói: “Tôi có một người bạn tốt, nhưng có vẻ như gia đình người đó chính là người đã làm tổn thương sâu sắc tới gia đình tôi. Tất nhiên hiện tại mới chỉ là suy đoán. Nhưng tôi rất sợ nếu điều đó là sự thực, tôi sẽ không thể đối mặt với người bạn này trong tương lai.”

“Vậy lập trường của người bạn đó thế nào? Nếu người đó đứng về phía gia đình mình, anh cũng không nên giữ người bạn như vậy nữa. Còn nếu như người đó không để tâm tới, thì vấn đề này đúng là khó giải quyết.” Vương An cau mày: “Cũng khó trách anh mang nhiều phiền não như vậy. Đổi lại là tôi, tôi cũng không biết phải làm gì. Thật đúng là mỗi người lại có khó khăn riêng.”

“Phải rồi, vậy người bạn của anh là nam hay nữ?” Vương An tò mò hỏi.

“Là nữ.”

“Vậy hai người là quan hệ yêu đương sao?”

“Không phải, có thể coi như thanh mai trúc mã thôi.”

“Chà, nếu vậy thì lại càng khó khăn hơn.” Vương An rót cho Triệu Hùng một cốc bia, nói: “Người anh em, hôm nay chúng ta uống thật say, giải hết phiền muộn đi. Sau hôm nay, cũng không biết ngày mai sẽ thế nào. Chỉ cần có một hy vọng cứu được con gái tôi, cho dù có lấy mạng tôi đi, tôi cũng cam lòng.”

“Anh Vương, không nên nghĩ quá nghiêm trọng như vậy. Mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục sống. Thật ra, tôi cảm thấy mẹ anh nói câu đó cũng đúng.” Triệu Hùng nói.

“Câu gì kia?” Vương An hỏi.

“Không phải trước khi qua đời mẹ anh đã nói sao? Người lương thiện nhất định sẽ gặp thiện lương, người tốt sẽ gặp may mắn.”

“Đúng vậy, nhưng anh xem hiện tại tôi nghèo túng thế này, anh còn tin rằng người tốt sẽ gặp điều may được sao?”

Triệu Hùng mỉm cười và nói: “Tôi tin! Con chim trước lúc chết, tiếng kêu sẽ không thiếu bi ai. Người trước khi ra đi, sẽ chỉ nói những điều đúng đắn. Người xưa nói thật chuẩn.”

Vương An cười khổ một chút và nói: “Người anh em, anh cũng đừng cố an ủi tôi. Vương An tôi cả đời đã làm không ít chuyện tốt, nhưng hôm nay đây, bố mẹ đều không còn, vợ cũng đã ly hôn, con gái thì bị bệnh, nhà và xe đều đã bán hết rồi. Tôi cảm thấy, nhất định là tôi đã làm chuyện gì đó sai lầm, ông trời mới tìm cách trừng phạt tôi. Những chuyện xui xẻo này, đều do tôi mà ra. Anh từng gặp ai xui xẻo hơn tôi chưa?”

“Cuộc đời anh thực sự rất thảm, nhưng không có nghĩa là không có hy vọng. Kỳ thật trong cuộc đời này, chỉ cần tìm được quý nhân của mình, được giúp đỡ một phen, nhất định có thể thay đổi vận mệnh.”

“Tôi cũng rất mong gặp được quý nhân của đời mình. Nhưng bây giờ anh cũng thấy, tôi lúc này có khác gì ôn thần, ai nấy đều muốn tránh xa, lấy đâu ra quý nhân tới giúp tôi chứ? Không nghĩ tới nữa thì hơn, vẫn là nên uống say cho quên đi.”

Hai người vừa cảm khái nhân sinh vừa cùng nhau uống bia, chẳng mấy chốc đã uống hết mười mấy chai.

Tửu lượng của Vương An thực sự không tồi, không hề say rượu. Triệu Hùng cũng chỉ hơi say một chút.

Sau khi tính tiền rồi rời khỏi quán, Triệu Hùng hỏi Vương An: “Anh Vương, hiện tại con gái anh đang nằm ở bệnh viện nào?”

“Bệnh viện Thiên Bình. Người anh em, hôm nay cùng nhau uống thật vui, cũng không biết sau này còn có dịp gặp lại hay không.” Vương An nói xong liền quay người bỏ đi, bước chân có chút lung lay, dáng người càng lúc càng đi xa.

Ánh đèn chiếu xuống, kéo chiếc bóng của Vương An thật dài trên mặt đất.

Triệu Hùng bắt một chiếc taxi, nói với tài xế: “Đến bệnh viện Thiên Bình.”

Người tái xế “Vâng” một tiếng rồi nổ máy, đi thẳng tới bệnh viện Thiên Bình.

Triệu Hùng nhìn qua cửa sổ xe, thấy Vương An một mình cô độc bước trên đường phố, quyết định sẽ giúp anh ta một chút.

Tiền bạc đối với Triệu Hùng mà nói chỉ là một con số. Anh không thể giúp đỡ tất cả mọi người trên thế giới. Nhưng với những người lương thiện và tốt bụng, anh vẫn sẵn sàng giúp đỡ.

Sau khi tới bệnh viện Thiên Bình, Triệu Hùng trực tiếp bước về quầy thanh toán, nói với y tá: “Xin hỏi, con gái của Vương An, chi phí phẫu thuật còn thiếu bao nhiêu?”

“Con gái Vương An? À, là anh đang nói tới cô bé bị bệnh bạch cầu phải không?”

“Phải.” Triệu Hùng gật đầu.

“Cô bé tên Vương Tiểu Anh, hiện tại đã tạm thời ngưng chữa trị, còn nợ hơn hai trăm triệu. Có điều, muốn tiếp tục điều trị còn cần thêm hơn ba trăm năm mươi triệu.”

Triệu Hùng đưa ra thẻ ngân hàng của chính mình và nói: “Vậy nhờ cô thanh toán ba tỷ rưỡi các khoản chi phí y tế cho Vương Tiểu Anh. Nếu còn thừa tiền, cứ trực tiếp trả lại cho Vương An.”

“Thưa anh, anh thực sự muốn chi trả ba tỷ rưỡi sao?”

“Đúng vậy.”

Người y tá đã rất ngạc nhiên, trân trân nhìn vào thẻ ngân hàng của Triệu Hùng, nhận ra đó là hạng thẻ Vip đặc biệt dành cho các gia đình giàu có.

Cô quét thẻ xong liền trả lại cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói với y tá: “Nữ y tá, phiền cô không để lộ việc tôi chi trả tiền viện phí cho Vương Tiểu Anh. Tôi và Vương An có chút chuyện, vì thế không muốn anh ta biết việc này.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.” Nữ y tá nói.

Triệu Hùng nói một câu cảm ơn rồi quay người rời khỏi bệnh viện Thiên Bình.
 
Chương 1029: Tại Sao Phải Nhìn Lén


Sáng sớm hôm sau, Vương An tới bệnh viện Thiên Bình thăm con gái.

Vừa vào tới phòng bệnh, nhìn thấy khuôn mặt của con gái ngày một gầy đi, trái tim anh cảm thấy rất khó chịu.

Người cô thứ hai của Vương An giúp anh chăm sóc Vương Tiểu Anh tại bệnh viện.

“Vương An, cháu mượn được tiền chưa?” Cô hai hỏi Vương An.

Vương An chỉ khẽ lắc đầu và đáp: “Chưa.”

Cô hai thở dài rồi nói: “Bệnh viện đã ngưng đưa thuốc tới điều trị cho Tiểu Anh rồi. Cháu vẫn nên mau chóng tìm cách nào đó đi.”

Bệnh viện đã ngưng cấp thuốc, điều này Vương An cũng dự liệu được từ lâu. Anh đã nợ tới cả trăm triệu tiền thuốc, bệnh viện coi như cũng đã rất có tình người, phá lệ để cho con gái anh tiếp tục ở lại.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, trưởng khoa cùng bác sĩ chủ trị của con gái anh và một y tá đi vào phòng.

Thình thịch.

Vương An lập tức quỳ xuống dưới chân trưởng khoa.

Hành động bất ngờ này thực sự khiến trưởng khoa bị sốc.

“Anh Vương, anh đang làm gì vậy?” Trưởng khoa không hiểu lý do, mơ hồ cất tiếng hỏi.

Vương An đáp: “Trưởng khoa, cầu xin ông, hãy cứu con gái tôi. Tôi đã hỏi han tất cả bạn bè, vẫn không mượn được tiền. Ông không thể ngừng cấp thuốc cho con gái tôi. Con bé còn quá nhỏ, tương lai phía trước còn rất rộng mở. Không phải nói lương y như từ mẫu sao, cầu xin ông, cầu xin ông hãy cứu con gái tôi. Tôi dập đầu xin ông.”

Vương An vừa mới định dập đầu liền bị trưởng khoa ngăn lại.

Trưởng khoa vừa đỡ anh đứng dậy vừa nói: “Anh Vương, xin anh mau đứng lên đi. Tôi không thể nhận đại lễ như thế được đâu. Hơn nữa, chi phí chữa trị cho con gái anh cũng đã được thanh toán rồi. Bây giờ chúng tôi tới đây là để tiếp tục cấp thuốc cho con gái anh, thuận tiện chẩn đoán thêm tình hình hiện tại.”

“Chi phí đã được thanh toán sao?” Vương An nghe xong vẫn không hiểu chuyện gì.

“Trưởng khoa, ông đừng đùa với tôi. Tôi làm sao có tiền mà thanh toán viện phí chứ.”

Y tá trưởng vội vàng giải thích: “Ồ, có một người đã thanh toán viện phí cho con gái anh. Anh Vương, anh cứ yên tâm đi, ba tỷ rưỡi tiền chi trả cho các dịch vụ y tế, nhất định đủ để chữa cho con gái anh.”

“Bao nhiêu kia? Ba tỷ rưỡi?” Vương An chấn động, cất tiếng hỏi.

“Đúng vậy, ba tỷ rưỡi. Người đó cũng nói, nếu còn thừa tiền, cứ trả lại cho anh là được.”

“Cô … cô không đùa tôi đấy chứ?” Vương An không chút nào tin vào những gì mình vừa nghe.

Y tá trưởng khẽ cười rồi nói: “Chuyện liên quan tới mạng người, sao tôi có thể nói đùa với anh chứ. Đây, anh cầm lấy đi, là biên lai thu tiền. Anh giữ phiếu này, sau khi việc điều trị hoàn tất, có thể lấy được tiền thừa.”

Nhận lấy biên lai thanh toán, Vương An cẩn trọng nhìn con số trên phiếu, quả thực là ba tỷ rưỡi.

Nhưng trong số tất cả bạn bè của anh, anh không biết một ai lại hào phóng như vậy. Lại nói, hôm qua anh đã gọi cho rất nhiều người, cũng chỉ dám mượn tới hai chục triệu mà thôi.

“Y tá trưởng, người thanh toán tiền viện phí cho con gái tôi trông như thế nào?”

“Cái này tôi cũng không biết. Nhưng ở khu vực thanh toán hóa đơn cũng có lưu lại thông tin thẻ. Lát nữa anh thử qua hỏi xem sao.” Y tá trưởng giải thích.

Vương An nhìn về phía trưởng khoa rồi nói: “Trưởng khoa, vậy mọi người giúp tôi hội chẩn cho con gái tôi, mau chóng cấp thuốc cho con bé. Tôi sẽ tới quầy thanh toán để hỏi thăm một chút, xem là người bạn tốt nào đã giúp tôi trả tiền.”

“Được rồi, anh đi đi.” Trưởng khoa gật đầu.

Vương An lách qua người trưởng khoa, bước nhanh về phía quầy thanh toán của bệnh viện.

Kiểm tra tài khoản thẻ thanh toán lưu lại trong sổ thu tiền, Vương An liền biết được một người tên Triệu Hùng đã giúp anh trả tiền. Vương An lập tức nhớ tới, người hôm qua cùng anh uống rượu, tên gọi đúng là Triệu Hùng.

Vậy thì, nhất định là anh ta rồi.

Vương An vô cùng ngạc nhiên.

Anh còn nhớ rõ, khi ra khỏi quán rượu người đó đã hỏi anh về bệnh viện nơi con gái anh đang nằm. Lúc đó anh cũng không mấy quan tâm, chỉ thuận miệng trả lời mấy chữ bệnh viện Thiên Bình.

Đúng là quý nhân.

Không thể ngờ rằng chính mình cũng gặp được quý nhân.

Tại nơi ở của Tống Y Sa.

Sáng sớm tinh mơ, Triệu Hùng luyện công xong, mọi suy tư hôm qua đã không còn, tinh thần trở nên phấn chấn hơn.

Vừa ra khỏi phòng ngủ liền gặp Tống Y Sa đang mặc một bộ đồ rất đẹp.

“Wow, chị Sa, hôm nay chị mặc đẹp quá.” Triệu Hùng khen ngợi Tống Y Sa.

Tống Y Sa vươn tay vỗ vỗ vào mặt Triệu Hùng, mỉm cười nói: “Em trai thối, có khi nào chị gái của cậu không xinh đẹp chứ?”

“Cũng đúng. Chị em vốn dĩ xinh đẹp, mặc gì cũng đều đẹp cả.”

Tầm mắt của Triệu Hùng dừng lại trên chiếc áo sơ mi trắng của Tống Y Sa nằm sau bộ đồ công sở.

Tống Y Sa dáng người đầy đặn, vòng eo nhỏ, hơn nữa vẻ ngoài mềm mại, thực sự rất hấp dẫn người khác phái.

Ngay cả Triệu Hùng lúc này cũng không khỏi liếc mắt nhìn mấy cái.

Thấy ánh mắt của Triệu Hùng, Tống Y Sa bật cười: “Em trai thối, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, vì sao phải lén lút như vậy?”

Mấy lời này của Tống Y Sa khiến cho Triệu Hùng bối rối, giây lát khuôn mặt liền có nét ngượng ngập.

Triệu Hùng nói: “Đàn ông trên đời này chỉ cần đứng đắn bảy phần thôi. Ba phần còn lại, cũng phải có chút xấu xa, để người khác không nói rằng đang giả vờ chính trực.”

“Haha, từ khi nào mà cậu còn nói triết lý như vậy?” Tống Y Sa đập vào vai Triệu Hùng, nói: “Xem ra hôm qua cậu đi dạo một vòng, tâm trạng cũng đã tốt lên nhiều rồi.”

“Đúng vậy, thực sự khá hơn nhiều.”

“Được rồi, vậy mau về phòng thay quần áo đi. Chúng ta ăn sáng xong còn phải tới tập đoàn Tam Giao. Đừng quên, chúng ta muốn chính thức tiếp quản tập đoàn này.”

Triệu Hùng gật đầu rồi bước đi.

Kết quả là Triệu Hùng vừa mới vào phòng, Tống Y Sa đã bước tới.

Tống Y Sa mỉm cười, thúc giục Triệu Hùng: “Em trai thối, cậu cứ thoải mái thay quần áo đi, tôi sẽ không nhìn đâu. Có mấy vấn đề này cần hỏi.”

“Chị còn không xấu hổ thì tôi xấu hổ gì chứ.”

Đàn ông thay quần áo trước mặt phụ nữ, cũng không mấy ngượng ngùng.

Sau khi Triệu Hùng c ởi đồ ngủ, liền thay vào một bộ đồ sạch sẽ. Khi anh để lộ ra phần thân trên mạnh mẽ, Tống Y Sa không khỏi đưa mắt nhìn, gần như hô hấp cũng ngừng lại một nhịp.

Triệu Hùng là kiểu đàn ông tri thức, không giống kiểu người cường tráng mạnh mẽ, khiến người khác có cảm giác an toàn được bảo vệ. Tuy nhiên, khi anh c ởi đồ ra, cơ thể của anh thực sự rất đẹp. Tống Y Sa có thể thấy khối cơ bắp trên người anh thậm chí còn không giống với những người luyện tập thể thao thông thường.

Từng búi cơ bắp đều không hiện ra quá rõ ràng, nhưng cho người khác một cảm giác thực sự rất cuốn hút, đánh thực tiếp vào thị giác người nhìn.

Có thể nói giống như một tác phẩm nghệ thuật kỳ diệu, vô cùng cuốn hút.

Triệu Hùng mặc xong áo sơ mi, Tống Y Sa vẫn không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào anh.

“Chị Sa.” Triệu Hùng nhìn Tống Y Sa rồi nói.

Tống Y Sa “Ừm” một tiếng, nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Có chuyện gì vậy, em trai thối?”

Triệu Hùng vội vàng bật cười nhìn Tống Y Sa rồi nói: “Hóa ra không phải chỉ đàn ông bọn tôi thích nhìn phụ nữ, ngược lại những người phụ nữ cũng thích nhìn đàn ông bọn tôi.”

“Còn không phải do chị gái của cậu đã góa bụa lâu như vậy rồi sao? Hay là, để chị gái của cậu nhìn thêm một lần nữa đi.”

Triệu Hùng cũng biết rằng Tống Y Sang đang đùa giỡn với mình, liền hỏi cô: “Chị Sa, nói chuyện công việc đi. Không phải chị có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
 
Chương 1030: Có Phải Liên Quan Tới Em Không


Trong phòng Triệu Hùng, Tống Y Sa ngồi trên giường, đôi mắt đẹp ngước nhìn anh: “Em trai thối, tôi có chút còn chưa hiểu rõ. Tại cuộc bầu cử vị trí hội trưởng thương hội Tân Thành, tại sao tôi lại nhận được nhiều phiếu bầu như vậy?”

Triệu Hùng mỉm cười nhìn Tống Y Sa, nói: “Chị Sa, có nhiều phiếu bầu không tốt sao? Đừng quên, hiện tại chị chính là hội trưởng của thương hội Tân Thành, vị trí này có biết bao nhiêu người ghen tị thèm muốn.”

“Cậu đừng nói sang chuyện khác, cậu biết rằng đây không phải ý của tôi.” Tống Y Sa nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng: “Không phải cậu đã động tay động chân vào việc này đấy chứ?”

Triệu Hùng nhún vai và nói: “Tôi mới đến Tân Thành không được bao lâu, làm sao có thể quen biết nhiều người như vậy được? Trừ khi tôi là người phụ trách, như vậy mới có thể quyết định mọi thứ được.”

Anh rõ ràng không thừa nhận, nhưng lại cũng không phủ nhận.

Tại thời điểm này, Triệu Hùng cũng có thể nói mọi chuyện với Tống Y Sa. Nhưng anh không muốn xác nhận vào lúc này, trong tương lai còn muốn cho Tống Y Sa một sự bất ngờ. vì vậy, anh cũng không thẳng thắn thừa nhận.

Anh lập tức đổi chủ đề, nói: “Chị Sa, chủ tịch Tần Quyên của tập đoàn Hắc Quyên gọi tới, nói rằng ông chủ của họ muốn gặp chị.”

“A, thật vậy sao?” Ánh mắt Tống Y Sa lộ ra vẻ vui mừng.

Sau khi lật đổ tập đoàn Tam Giao, giới kinh doanh của Tân Thành bây giờ giống như một kiềng ba chân gồm tập đoàn Y Hổ, tập đoàn Đường Sư và tập đoàn Hắc Quyên.

Ông chủ lớn phía sau tập đoàn Hắc Quyên quá thần bí. Nếu không thể biết được chi tiết của đối phương, mọi chuyện sẽ ngày càng phức tạp hơn. Nhưng nếu có thể nhận được sự hỗ trợ của tập đoàn Hắc Quyên, cho dù là Tống Y Sa hay Đường Tân Khải cũng đều sẽ dễ dàng đánh bại đối thủ.

Hiện tại, cô có tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng hỗ trợ, Đường Tân Khải có tập đoàn Hoài An đứng sau. Tuy rằng bọn họ có Lâu Như Mỹ trong tay, nhưng người phụ nữ này thực sự quá cứng miệng, thà tự mình chịu cảnh tù đày cũng nhất quyết không khai ra Đường Tân Khải là người đứng sau.

Triệu Hùng gật đầu rồi mỉm cười: “Đương nhiên là thực. Tuy nhiên vẫn chưa biết ngày cụ thể bây giờ chỉ có thể chờ điện thoại mà thôi.”

“Triệu Hùng, chúng ta phải cố gắng lấy được sự ủng hộ của Hắc Quyên. Ngay cả khi chúng ta không thể, thì cũng không thể để con cáo già Đường Tân Khải đạt được mong muốn.”

“Đừng lo, tôi chính là người làm chủ tình hình, sao có thể để cho lão cáo già Đường Tân Khải đó đắc ý được.”

Trong lòng Triệu Hùng liền không khỏi cười thầm: Nếu Tống Y Sa biết rằng anh chính là ông chủ đứng sau tập đoàn Hắc Quyên, thực không biết chị ấy sẽ nghĩ gì.

Sau khi ăn sáng, Triệu Hùng và Tống Y Sa chuẩn bị một chút rồi tới tập đoàn Tam Giao.

Thấy Triệu Hùng đang rời đi, Hà Ngọc Kỳ liền chạy tới, nói với Triệu Hùng: “Này, anh lại muốn đi đâu vậy?”

“Cùng chị Sa đi bàn chuyện công việc.”

“Vậy tại sao anh không đưa tôi theo? Đừng quên, tôi chính là trợ lý cá nhân của anh, vậy mà bây giờ lại bị biến thành bảo mẫu, cả ngày phải trông chừng Lâu Như Mỹ.”

Triệu Hùng cau mày, vẻ mặt có phần nghiệm trọng nhìn Hà Ngọc Kỳ rồi nói: “Tôi để cô coi chừng Lâu Như Mỹ chính là vì tôi tin tưởng cô. Chẳng lẽ cô không biết người phụ nữ đó quan trọng với chúng ta thế nào sao?”

Hà Ngọc Kỳ không khỏi bày ra bộ mặt chán nản, chu miệng nói nhỏ: “Biết thì có biết, nhưng anh không thể để tôi cả ngày ở nhà, còn anh thì ra ngoài chơi bời phong lưu.”

“Tôi ra ngoài chơi bời? Tôi là đi làm việc quan trọng, không được ư?”

Hà Ngọc Kỳ đưa mắt liếc nhìn Tống Y Sa, khó chịu nói: “Tôi không tin anh đi làm việc quan trọng.”

Triệu Hùng cũng không muốn giải thích dài dòng, chỉ nói: “Cô cứ ngoan ngoãn ở nhà canh chừng Lâu Như Mỹ đi, nếu cô có thể khiến cô ta khai ra Đường Tân Khải là người đứng sau, nhất định tôi sẽ thưởng lớn cho cô.”

“Người phụ nữ đó giống như kẹo kéo, miệng đã dính chặt vào rồi. Nếu cô ta muốn khai ra, chẳng lẽ còn phải đợi đến tận bây giờ sao?”

Triệu Hùng dùng ngón tay gõ vào đầu Hà Ngọc Kỳ, nói: “Con đường còn khó khăn, chính cô nên vận động não bộ một chút.”

Nói xong, anh cũng không quan tâm cô thêm nữa, nhìn Tống Y Sa rồi nói: “Chị Sa, chúng ta mau đi thôi.”

Sau khi rời khỏi nhà, trên đường tới tập đoàn Tam Giao, Tống Y Sa mỉm cười và nói với Triệu Hùng: “Em trai, tôi thấy cô gái ấy cũng rất tốt, tại sao cậu lại đối xử với cô ấy khó khăn như vậy?”

“Chị Sa, chẳng lẽ chị không nhận ra, cô ta lại gần chúng ta, động cơ không hề đơn giản.”

“Chúng ta đều làm việc đúng, việc gì phải sợ chứ.”

“Chà, chị vẫn còn chưa thực sự hiểu cô gái này. Nếu như cô ta nắm được đủ tin tức, hoàn toàn có khả năng phóng đại chúng và biến thành tin nóng. Tốt nhất vẫn là nên để cô ấy ở nhà, cũng bớt được một nỗi lo.”

Tống Y Sa lắng nghe và nở một nụ cười, khuôn ngực nhấp nhô lên xuống.

Triệu Hùng và Tống Y Sa đã rời đi, Hà Ngọc Kỳ có chút hờn dỗi, không biết làm thế nào cho hả giận, liền nghĩ một chút rồi tới phòng của Lâu Như Mỹ.

Lâu Như Mỹ còn đang ăn, Hà Ngọc Kỳ vừa bước vào đã hất đổ đồ ăn của cô ta.

Lâu Như Mỹ bàng hoàng nhìn Hà Ngọc Kỳ: “Cô muốn làm gì?”

Hà Ngọc Kỳ tiến về phía trước, nắm lấy tóc Lâu Như Mỹ, ra vẻ tức giận, hung hăng hỏi: “Đồ ti tiện. Cô đừng tưởng cô đang mang thai, có thể ở chỗ chúng tôi tác oai tác quái. Cô là kẻ giết người, nhất định sẽ phải vào tù.”

“Tôi biết chứ. Vì vậy trước khi bị đưa vào tù, tôi có thể ăn được gì thì ăn, uống được gì thì uống. Đúng rồi, quên không nói với cô, hiện tại tôi đang mang thai, có thể tìm người bảo lãnh.”

“Chà, cô còn rất am hiểu pháp luật đấy.” Hà Ngọc Kỳ nhìn chằm chằm vào Lâu Như Mỹ, nói: “Chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua, thật thà được khoan hồng, dối trá bị nghiêm trị sao? Chỉ cần cô kiên quyết không công nhận Đường Tân Khải đứng sau sự việc này, tội của cô nặng càng thêm nặng.”

“Cô Hà, cô không cần bày trò với tôi. Chuyện này căn bản không liên quan tới ông chủ Đường, làm sao cô bắt tôi đổ oan cho ông ấy được. Nếu tôi không khai báo dối gian, làm sao tội càng thêm nặng được chứ?”

“Cô …”

Hà Ngọc Kỳ buông Lâu Như Mỹ ra, nói: “Cô đừng tưởng rằng cô không nói là tôi không có cách bắt cô nói. Tôi sớm muộn cũng khiến cô phải nói ra.”

Nói xong, cô bước ra khỏi phòng Lâu Như Mỹ, yêu cầu bảo mẫu vào dọn bộ đồ ăn vừa đánh đổ, cũng dặn bỏ đói cô ta một ngày, không mang đồ ăn tới.

Sau khi xuống lầu, cô thấy Trần Văn Sơn đang ngồi hút thuốc trên ghế sofa.

Trần Văn Sơn là thám tử nổi tiếng cả nước, có thể sẽ có cách gì đó.

Suy nghĩ một lát, Hà Ngọc Kỳ đến bên Trần Văn Sơn và nói với anh: “Anh Văn Sơn, không phải anh là thám tử hay sao? Anh có biện pháp nào để cô ả Lâu Như Mỹ kia đứng ra làm chứng tố cáo Đường Tân Khải trước tòa không?”

Trần Văn Sơn lắc đầu và nói: “Lâu Như Mỹ đang mang thai, tôi có thể làm gì chứ? Không thể sử dụng biện pháp nào với cô ta cả. Không phải cậu chủ giao nhiệm vụ này cho cô sao, cô vẫn không có cách ư?”

Hà Ngọc Kỳ thở nặng nhọc, nói: “Cô ta kiên quyết không thừa nhận, tôi cũng không có cách nào.”

Trần Văn Sơn trong lòng không khỏi cười thầm, anh biết Hà Ngọc Kỳ tính cách điêu ngoa tùy hứng, lúc này nhìn cô nghẹn họng không nói được gì, thực sự khiến anh có chút hả hê.

Khi Triệu Hùng và Tống Y Sa tới tập đoàn Tam Giao, thấy các thành viên hội đồng quản trị đều đã tới, ngoại trừ Đồng Hải Đinh.

Nếu không tính số cổ phần của ba anh em nhà họ Đồng, các cổ đông khác của tập đoàn Tam Giao chỉ chiếm một lượng nhỏ cổ phần.

Sau khi Triệu Hùng và Tống Y Sa ngồi xuống, Tống Y Sa cũng đưa mắt nhìn Triệu Hùng một cái, muốn nói với anh Đồng Hải Đinh đã không có mặt.

“Thư ký!” Triệu Hùng vẫy tay gọi thư ký của Đồng Hải Đinh.

“Ông Triệu, ông cần gì?”

Thư ký nhìn Triệu Hùng, vẻ mặt cung kính và có chút lo lắng. Hiện tại công ty xảy ra biến cố lớn, e rằng vị trí của anh ta cũng khó giữ được nữa.

Triệu Hùng nói với thư ký của Đồng Hải Đinh: “Lập tức gọi cho sếp Đồng của anh, nói với ông ta rằng lập tức tới đây ngay lập tức. Nếu còn không đến, tuân theo quy định hội đồng quản trị, xóa tên ông ta khỏi thành viên hội đồng.”

Vừa dứt lời, Đồng Hải Đinh đã đẩy mạnh cánh cửa phòng họp, trầm giọng nói: “Không cần gọi, tôi tới rồi đây.”
 
Chương 1031: Chiến thắng


Sếp Đồng thấy Triệu Hùng ngồi phía bên tay phải trong phòng họp, ông ta đi thẳng tới chỗ Triệu Hùng ngồi xuống.

“Chủ tịch Sương, chúng ta họp đi!” Sếp Đồng vẻ mặt lãnh đạm.

Tống Y Sa liếc nhìn Triệu Hùng, thấy Triệu Hùng gật đầu, liền hắng giọng nói: "Mọi người! Có lẽ mọi người đã biết, tập đoàn Y Hồ chúng tôi từ hôm nay chính thức tiếp quản tập đoàn Tâm Giao. Mọi người đều là cổ đông tập đoàn Tâm Giao ngay từ ban đầu. Để đảm bảo quyền lợi của mọi người, chúng tôi có một văn bản hợp tác mới cần được mọi người ký. Tất nhiên, nếu ai không muốn tiếp tục hợp tác và từ chối, tôi vẫn hoan nghênh."

Thư ký riêng của Tống Y Sa cầm một đống tài liệu dày bên cạnh và phân phát cho tất cả các giám đốc có mặt.

Sếp Đồng lật vài tờ rồi vứt lên bàn.

“Tôi sẽ không ký, tôi muốn rút khỏi hội đồng quản trị của tập đoàn Tâm Giao!” Sếp Đồng nói.

Tống Y Sa khẽ mỉm cười, nhìn quanh các giám đốc khác và hỏi: "Được! Còn ai chọn không tham gia nữa không?"

Các cổ đông thiểu số khác đuề lưỡng lự, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Trong số hàng chục cổ đông, chỉ có hai người quyết định rút lui theo Sếp Đồng.

Tống Y Sa cho biết: "Các cổ đông đã rút lui hãy đến công ty trong vòng một tuần để hoàn tất việc chuyển giấy tờ sở hữu cổ phần và hoàn lại tiền cho các ông theo giá trị thị trường. Ngoài ra, các cổ đông chọn ở lại tiếp tục hợp tác. Xin chúc mừng, Tống Y Sa sẽ không để ông thất vọng, sẽ khiến thu nhập của mọi người tăng lên. Tuy nhiên, tính tôi xấu lắm. Nếu có ai ở trong đây với th@m muốn gì đó, Tống Y Sa không dễ chọc tức đâu."

Ngập ngừng một chút, cô nói: "Anh Triệu Hùng bên cạnh tôi là giám đốc của Tập đoàn Hùng Quang, là đối tác trung thành của tập đoàn Y Hồ của chúng ta. Tiếp theo tôi sẽ giao hết mọi quyết định cho anh Triệu Hùng!"

Triệu Hùng chưa kịp lên tiếng, Sếp Đồng đã đứng lên, lạnh lùng nói: "Nếu không còn việc gì nữa, tôi rời đi đây!"

“Chờ một chút!” Triệu Hùng gọi Sếp Đồng.

Sếp Đồng lạnh lùng nhìn Triệu Hùng hỏi: "Còn có chuyện gì nữa?"

“Sếp Đồng, kế hoạch tiếp theo của ông là gì?” Triệu Hùng hỏi.

Sếp Đồng trừng mắt nhìn Triệu Hùng, nói: "Kế hoạch của tôi là gì? Tùy ý nói cho cậu sao?"

Triệu Hùng cười nói: "Đương nhiên không phải việc của tôi. Nhưng nếu tôi đoán đúng, ông muốn rời khỏi đây từ trước đúng không?"

Sếp Đồng khịt mũi một cách nặng nề, đây coi như là một câu trả lời.

Triệu Hùng nói: "Nếu bây giờ ông rời đi, e rằng ông sẽ không xem được một màn kịch hay. Thắng hay bại là chuyện của quân đội. Nếu tập đoàn Y Hồ sụp đổ, tôi tin rằng ông sẽ không khiến cô ấy cảm thấy tệ hơn. Ông sẽ làm gì sau đó?"

“Xem chương trình gì hay?” Sếp Đồng khó hiểu hỏi.

Triệu Hùng thay đổi một vị trí ngồi thoải mái, cười nói: "Mặc dù tập đoàn Tâm Giao và tập đoàn Y Hồ của ông có xích mích, nhưng mâu thuẫn sẽ không đến mức kịch liệt. Tất cả đều là do cái chết của Nhiếp Hổ đã làm nó trầm trọng hơn."

Nghe vậy, Sếp Đồng nhướng mày nói với Triệu Hùng: "Nói tiếp đi!"

Triệu Hùng nói tiếp: "Tôi đã tìm người điều tra. Cái chết của Nhiếp Hổ không liên quan gì đến ba anh em nhà họ Đồng của ông."

Ông ta khịt mũi nói: "Cuối cùng cũng có người nhạy bén, bộ não của cậu còn thông minh hơn cả Tống Y Sa."

Tống Y Sa cũng không tức giận, trong chuyện này, cô thật sự trách cứ ba anh em nhà họ Đồng của "tập đoàn Tâm Giao". Tuy nhiên, mối quan hệ giữa hai công ty vào thời điểm đó không được tốt cho lắm, mọi bằng chứng đều chỉ ra ba anh em họ có liên quan.

Cô đang mong muốn trả thù, và một cuộc xung đột toàn diện đã nổ ra với họ.

“Sau đó cậu đã tìm ra kẻ sát nhân là ai?” Sếp Đồng hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói với vẻ hơi nhíu mày: “Nhưng tôi cũng chưa rõ. Cho nên, tôi muốn ông ở lại xem một màn kịch hay. Ông không cho rằng người đâm dao sau lưng này là thủ phạm sao?", “Còn chuyện này thì sao, Tống Y Sa, dù sao cô ấy cũng là một trong những nạn nhân, chứng cứ tại hiện trường vụ tai nạn chỉ ra tập đoàn Tâm Giao của ông là thủ phạm."

Nếu không phải vì cái chết của Nhiếp Hổ, ba anh em của tập đoàn Tâm Giao sẽ không xảy ra cuộc chiến làm ăn với Tống Y Sa.

Ông ta trầm giọng nói: "Được, vậy tôi sẽ chờ tin tức của cậu! Nếu để cho tôi biết tên nào đang làm việc này, tôi sẽ tự tay giết hắn." Nói xong, ông bước ra khỏi phòng họp.

Triệu Hùng nhìn những người kia nói: "Mọi người đều là anh hùng trên con đường kinh doanh của tập đoàn Tâm Giao, sau này nếu ở cùng Y Sa sẽ no ấm. Nếu dám có dã tâm với Tống Y Sa hôm nay, ngày mai sẽ là kết thúc của các người. Tất nhiên, tôi sẽ thẳng thắn hơn và tôi muốn nói thẳng. Tống Y Sa, hãy để họ tiếp tục cuộc họp! Tôi sẽ đến văn phòng và đợi chị."

“Được!” Tống Y Sa gật đầu.

Triệu Hùng xoay người bước ra ngoài, đến phòng làm việc của người sếp cũ và ngồi trên ghế hút thuốc.

Chiếc ghế này trông giống như một sản phẩm nhập khẩu cao cấp.

Ngay khi Triệu Hùng đang hút thuốc, cửa văn phòng được mở ra và Sếp Đồng bước vào.

Triệu Hùng không ngờ rằng ông ta vẫn chưa rời đi, và ông ta có lẽ cũng không mong đợi rằng Triệu Hùng sẽ ở trong văn phòng của mình.

Vẻ mặt của hai người rất kinh ngạc.

Sếp Đồng nói: "Tôi đến đây để lấy một thứ!"

“Sao cũng được!” Triệu Hùng đáp.

Sếp Đồng mở két sắt và lấy một số vật tư, vật có giá trị và những thứ tương tự trong đó.

Lấy đồ xong, ông ta xoay người muốn rời đi!

Triệu Hùng nói với Sếp Đồng: "Sếp Đồng, sao không cùng nhau ngồi tán gẫu một lúc rồi hẵng đi!"

Sếp Đồng nhìn do dự một chút, gật đầu nói: "Được!"

Ông ta ngồi xuống ghế sô pha.

Triệu Hùng rời khỏi ghế, đi tới sô pha, ngồi xuống bên cạnh Sếp Đồng. Anh từ trong người lấy ra một điếu thuốc, lấy ra một điếu, đưa cho Sếp Đồng: "Ông sẽ đến chứ?"

Sếp Đồng rút điếu xì gà ra khỏi người, lấy bật lửa châm một điếu thuốc rồi nheo mắt nói: "Tôi thích hút cái này hơn!"

Nhìn thấy Triệu Hùng hút một điếu thuốc nhỏ bình thường, ông ta cau mày nói: "Tại sao cậu lại hút một điếu rẻ tiền như vậy?"

"Làm quen với nó đi! Thuốc lá này được coi là rẻ trong giới nhà giàu, nhưng không hề rẻ trong mắt những người dân thường." Triệu Hùng mỉm cười.

Sếp Đồng thở dài nói: "Cậu thắng rồi, mọi chuyện đều có lý."

"Định mệnh là do chính mình định đoạt! Sở dĩ ông thua là bởi vì không thể biết được chính mình và kẻ địch. Trong trận chiến này, ông sẽ không mắc sai lầm."

"Anh thứ ba của tôi đã mất quá nhiều tiền và cầm cố cổ phần của anh ấy. Cậu đã tính chuyện này chưa?"

Triệu Hùng cười nói: "Hiện tại nói cái này cũng có lý sao?"

"Cậu nói đúng! Tập đoàn Tâm Giao đã trở thành dĩ vãng trở về cát bụi." Sếp Đồng nhìn Triệu Hùng nói: "Tôi chỉ là tò mò thôi, cậu rõ ràng đều là con nhà họ Triệu, nhưng cậu lại bị bỏ rơi. Cậu tốt hơn những đứa con khác của nhà họ Triệu, tại sao bọn họ lại đuổi cậu ra khỏi nhà họ Triệu? "
 
Chương 1032: Tôi xin lỗi


Triệu Hùng hút một điếu thuốc, thở ra một loạt vòng khói đẹp, nói: "Nơi nào có người, nơi đó có sự sống! Một gia đình là như thế này, một công ty là thế này, và một gia đình không hơn không kém hơn cái này."

"Có người nhà họ Triệu nhắm vào cậu?"

"Là nó!"

Triệu Hùng nói với Sếp Đồng: "Tôi với Triệu Hằng có quan hệ tốt, nhưng cậu ta không thể có sức ảnh hưởng đến tập đoàn Khải Thời. Tôi quá biết phong cách cư xử của nhà họ Triệu. Chỉ cần công ty của ông xảy ra tai nạn, nhà họ Triệu sẽ không bao giờ đầu tư thêm. Vì vậy, thất bại của ông là không thể tránh khỏi. "

Sếp Đồng im lặng hồi lâu mới nói: "Cho tôi hỏi một chuyện được không?"

"Nói đi!"

"Chuyện của họ có liên quan gì đến cậu không?"

Triệu Hùng thản nhiên chế nhạo nói: "Còn phải hỏi, họ đã làm sai cái gì. Đương nhiên, hiện tại họ đã trở thành một tên ngốc rồi. Tôi sợ ông có muốn hỏi cũng không được."

"Thật à?"

Sếp Đồng cau mày khi nghe điều này, không biết nó có ý nghĩa gì.

Hai người lần lượt tán gẫu, tán gẫu hơn nửa giờ cho đến khi Tống Y Sa mở cửa bước vào.

Khi Tống Y Sa nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế sô pha văn phòng là Triệu Hùng và Sếp Đồng, vẻ mặt của cô ấy có chút sững sờ. Không ngờ, Triệu Hùng lại nói chuyện phiếm với Sếp Đồng.

Nhìn thấy Tống Y Sa đi tới, Sếp Đồng đứng dậy. Nói với Triệu Hùng: "Tôi nên đi! Tôi hy vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng và cho tôi biết kẻ giết Nhiếp Hổ càng sớm càng tốt."

"Đừng lo lắng! Thời gian sẽ không quá lâu."

"Tốt quá!"

Sếp Đồng đi ngang qua Tống Y Sa, không thèm chào hỏi đã đi thẳng ra ngoài.

Có tiếng "rầm" từ cửa phòng làm việc, sau khi bị ông ta đóng lại, Tống Y Sa tò mò hỏi Triệu Hùng: "Cậu đang cùng ông ta nói chuyện gì vậy?"

"Không có gì để nói, chỉ là một vài thứ linh tinh."

"Cậu không sợ ông ta trả thù mình sao?"

Triệu Hùng cười nói: "Sếp Đồng giống như hổ không răng không móng. Nếu chúng ta không giết ông ta thì thôi. Ông ta không có ý định báo thù chúng ta!"

"Không! Chúng ta mua công ty của ông ta. Tập đoàn Tâm Giao là công sức của ba anh em nhà họ Đồng. Ông ta không có ý kiến gì sao?"

Triệu Hùng nói với Tống Y Sa, "Chị Tống Y Sa, chị vẫn không hiểu ông ta, trong mắt ông ta, tình anh em quan trọng hơn nhiều so với công ty, nếu bây giờ tôi có thể đánh thức em trai ông ta và giải cứu Sếp Đồng, tôi dám nói rằng ông ta sẽ giao tất cả cổ phần miễn phí, và ông ta cũng sẽ làm điều đó vô điều kiện."

“Điều đó nói rằng, cậu biết ông ta khá rõ.” Tống Y Sa cười ngọt ngào.

Triệu Hùng chế nhạo Tống Y Sa và nói: "Tôi không chỉ biết Sếp Đồng, mà còn biết cả em ông ta!"

"Nói cho tôi biết, cậu biết gì nữa?"

Triệu Hùng thì thầm vài câu vào tai Tống Y Sa.

Sau khi nghe xong những lời của Triệu Hùng, khuôn mặt Tống Y Sa đỏ bừng vì xấu hổ, ngay cả gốc tai cũng đỏ bừng. Cô ấy nắm chặt tay vỗ vỗ Triệu Hùng bả vai nháy mắt, tức giận nói: "Cậu đúng là kẻ xấu xa, cậu đã phát hiện hết bí mật của tôi rồi!"

Triệu Hùng cười nói với Tống Y Sa, “Chị Sa, sau này chị nên bớt dùng thứ đó đi. Lâu dần chị sẽ nghiện mất.”

“Sau đó phải làm sao?” Khuôn mặt xinh xắn của Tống Y Sa lộ vẻ u sầu, nhẹ thở dài nói: “Tôi bỗng dưng thành góa phụ và sống như thế này, đơn giản nó là cực hình đối với phụ nữ chúng tôi. Cho dù có tiền, cũng không có được. Tôi coi thường một số người đàn ông theo đuổi tôi. Ngoài việc dùng thứ đó để giải quyết nhu cầu thể xác của một người phụ nữ, tôi không còn cách nào."

Triệu Hùng có thể hiểu được tình cảnh của Tống Y Sa, vỗ vai cô một cái, nói: "Tôi không cho chị dùng, mà để chị kiềm chế hơn! Tôi sợ chị sẽ nghiện mất. Nếu không bỏ được thì thôi, c ólẽ sau này chị sẽ gặp rắc rối."

Tống Y Sa vẻ mặt thất thần, nói: "Cậu không biết đâu. Thật ra, đối với tôi, điều sợ nhất là ban đêm! Nếu là ban ngày, tôi có thể dùng công việc để làm tê liệt cảm xúc của bản thân. Nhưng khi trời đã khuya, khi tôi ở một mình trong căn phòng trống. Đó là một sự dày vò đối với tôi khi tôi làm vậy. Nhưng tôi sẽ nghe lời cậu và sẽ ít sử dụng thứ đó hơn trong tương lai."

Triệu Hùng sợ Tống Y Sa sẽ xấu hổ nên lập tức chuyển chủ đề và nói: "Chị Tống Y Sa, bây giờ tập đoàn Y Hồ của chị đã sát nhập vào tập đoàn Tâm Giao, và đang thiếu nhân sự. Tôi đề nghị chị làm việc với Lăng Thiến!"

"Tôi cũng có ý định này!" Tống Y Sa nói: "Mặc dù Lăng Thiến phản bội tôi, nhưng cô ấy đã làm như vậy trong tuyệt vọng. Tôi biết Lăng Thiến, sau này cô ấy nhất định sẽ rất chăm chỉ."

“Chị Tống Y Sa, tại sao chúng ta không đến nhà Lăng Thiến vào buổi tối!” Triệu Hùng đề nghị.

Tống Y Sa cau mày hỏi: "Cậu muốn đến nhà của Lăng Thiến làm gì?"

"Muốn quen ai thì phải biết tất cả mọi thứ về cô ấy. Không thể tùy tiện tin người như vậy."

"Được rồi! Nghe theo lời cậu nói." Tống Y Sa cười, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Triệu Hùng: "Họp báo sắp bắt đầu, chúng ta đi dự họp báo đi!"

Triệu Hùng nói "Hừm!", Đứng dậy đi theo cô rời văn phòng, đến buổi họp báo của công ty.

"Tập đoàn Y Hồ" đã mua lại "Tập đoàn Tâm Giao" và tổ chức họp báo truyền thông ra thế giới bên ngoài dưới hình thức truyền hình trực tiếp.

Khi Tống Y Sa và Triệu Hùng ra mắt, những chiếc camera trên tay của các phóng viên tại địa điểm tiếp tục chiếu sáng lóa.

Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, họ ra hiệu rằng Lăng Thiến có thể bắt đầu!

Lăng Thiến cầm micrô và nói một cách hào hứng: "Chào mừng tất cả các phóng viên báo đài tham gia buổi họp báo về việc mua lại Tập đoàn Tâm Giao của Tập đoàn Y Hồ. Thương vụ mua lại này có thể được coi là một thương vụ bom tấn. Sự phát triển của công ty sẽ có tác động quan trọng. Cựu chủ tịch của tập đoàn Tâm Giao, ông Đồng Hải Đinh, đã chính thức đệ đơn từ chức lên hội đồng quản trị và tự nguyện từ chức tất cả các vị trí trong công ty. Tiếp theo, chủ tịch tập đoàn Y Hồ, bà Tống Y Sa, sẽ nói cho mọi người biết chi tiết!"

Tống Y Sa duỗi hai tay ra, nhìn xung quanh đám phóng viên bên dưới, nói vào micro: "Tại đây, tôi muốn thông báo hai việc quan trọng! Điều đầu tiên là Tập đoàn Y Hồ của chúng tôi đã mua lại Tập đoàn Tâm Giao. Việc hợp nhất hai công ty sẽ tiếp tục đóng góp vào sự phát triển của thành phố! Tập đoàn Y Hồ là công ty đóng thuế lớn và sẽ phấn đấu trở thành công ty đóng thuế hàng đầu trong tương lai."

Có một tràng pháo tay vang dội từ khán giả.

"Điều thứ hai là Tập đoàn Y Hồ đã chính thức hợp tác toàn diện với Tập đoàn Hùng Quang. Và với 10 tỷ sẽ huy động được 10% cổ phần của Tập đoàn Hùng Quang."

Ở bệnh viện của tập đoàn Khải Thời!

Sau khi được các chuyên gia tư vấn, nói rằng cô bé sẽ có một cuộc phẫu thuật thay máu khác vào ngày hôm sau. Vương Tiểu Anh hiện đang có dấu hiệu thể chất tốt và có thể đáp ứng các tiêu chuẩn để phẫu thuật lần thứ hai.

Sau khi Triệu Hùng trả tiền đặt cọc nằm viện cho cô bé, Vương An đã cho con gái mình đến một phòng bệnh khác.

Anh ta đang xem TV với con gái mình.

...

Khi Tống Y Sa giới thiệu rằng Triệu Hùng đến từ tập đoàn Hùng Quang, anh ấy đã được mời phát biểu.

...

Vương An lộ vẻ ngạc nhiên!

Anh thả quả táo đang gọt trên tay xuống, nói với người đang đi cùng: "Dì hai, hãy chăm sóc con bé cho tôi một lúc. Tôi đi ra ngoài gấp!" Nói xong, anh cầm áo khoác của mình và vội vã rời khỏi phòng.
 
Chương 1033: Thúc đẩy năng lượng tích cực


Khi cuộc họp báo kết thúc, đột nhiên có một cuộc náo loạn trong sân sau.

"Cho tôi vào! Cho tôi vào!" Vương An kêu lên.

An ninh tại địa điểm đã làm việc chăm chỉ và giữ được Vương An.

Lúc này, các phóng viên truyền thông tại hiện trường lập tức vây quanh.

Triệu Hùng nhìn thấy kẻ gây rối là Vương An, nhưng anh không ngờ rằng người chạy vào địa điểm sẽ là anh ta. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ khác, anh hiểu ra ý định đột nhập vào địa điểm này của Vương An.

“Cho anh ta vào!” Triệu Hùng nói với micro trong tay.

Bảo vệ vừa mới bắt được Vương An, nghe xong lời nói của Triệu Hùng, lập tức buông Vương An ra.

Vương An Hưng lao thẳng về phía Triệu Hùng, vừa đến đã quỳ xuống trước mặt Triệu Hùng, lớn tiếng nói.

Hành động đột ngột khiến mọi người bàng hoàng.

Trong chuyện này, chỉ có Triệu Hùng mới hiểu được vì sao Vương An lại quỳ lạy chính mình. Anh ấy lập tức bước tới đỡ Vương An nói: "Anh An, anh không cần làm thế!"

"Anh Triệu Hùng, nếu anh không trả tiền thuốc men cho con gái tôi, có lẽ con gái tôi sẽ không bao giờ có hy vọng chữa khỏi bệnh. Xin hãy chấp nhận lời cảm ơn này của tôi!"

Cho dù Vương An có cố gắng thế nào, anh cũng không thể chấp nhận nó.

Sau khi Triệu Hùng đỡ Vương An đứng dậy, cười nói: "Tôi đã nói người thiện tâm sẽ được đền đáp. Đây là chuyện vặt vãnh, có gì đâu."

“Đây là ân cứu mạng, sao có thể nói là chuyện tầm thường!” Vương An cảm kích nói.

Một phóng viên cầm micro phỏng vấn Vương An: "Anh này, chuyện gì đang xảy ra mà anh lại gây ồn ào ở đây? Không phải do tập đoàn Y Hồ sắp xếp trước, đúng không?"

Triệu Hùng liếc nhìn phóng viên.

Phóng viên này có một câu hỏi sắc bén. Chính xác là bất ngờ, đó có lẽ là người do tập đoàn đối thủ đã sắp xếp vào đây.

Triệu Hùng thực sự mong đợi, anh ta đã nhận hối lộ và chuẩn bị gây khó dễ cho Tống Y Sa và Triệu Hùng trong buổi họp báo. Nhưng trong suốt quá trình, Tống Y Sa và Triệu Hùng đang nói về sự phát triển của "Y Hồ" và những đóng góp của họ trong việc xây dựng, và họ không phải làm gì từ đầu đến cuối.

Sự náo động của Vương An tại địa điểm đã tạo cơ hội tốt cho anh ta để tạo ra những tình huống khó khăn.

Vương An trông thật thà và trung thành, nhìn chằm chằm vào phóng viên và nói: "Điều gì đã được sắp xếp từ trước? Tôi tên là Vương An. Con gái tôi là Vương Tiểu Anh đang bị ung thư máu và hiện đang nằm viện ở bệnh viện. Hãy để tôi nói cho anh biết, con gái của tôi. Đứa nhỏ đã nằm ở bệnh viện đã lâu, bán nhà ở cũng không đủ chữa bệnh cho con gái, chính là anh Triệu Hùng tốt bụng, không để lại tên tuổi, bí mật chạy đến bệnh viện để giúp con gái tôi. Đã đóng tiền đặt cọc để nhập viện. Anh ấy là một người đàn ông tốt, các nhà báo, các anh phải giúp phát huy năng lượng tích cực. Nếu không tin, các anh có thể đến bệnh viện để xác minh!"

Triệu Hùng lập tức bị rất đông phóng viên vây quanh, một phóng viên sốt ruột hỏi: "Anh không để lại thông tin, anh thực sự là một người tốt! Xin hãy động viên những đứa trẻ bị bệnh, chúng tôi sẽ tiếp tục chú ý đưa tin về sự việc này!"

Triệu Hùng nghiêm mặt nói: "Tôi chỉ mong con của Vương An có thể bình phục càng sớm càng tốt. Đồng thời, tôi cũng hy vọng tất cả mọi người trên thế giới đều không còn bệnh tật!"

"Anh Triệu Hùng, động cơ của anh là gì khi tự nguyện quyên góp một số tiền lớn như vậy cho người đàn ông này và con của anh ta?"

"Động cơ không phải là điều tốt! Tôi chỉ thông cảm với anh Vương An, và giúp anh ta trong khả năng của mình."

Sau một cuộc phỏng vấn, Triệu Hùng đã kiệt sức để trả lời với tất cả các câu hỏi. May mắn thay, toàn bộ hiện trường cuối cùng đã được xử lý.

Triệu Hùng an ủi Vương An, sau khi tiễn anh ta đi, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh ta châm một điếu thuốc và bắt đầu hút.

“Chúng ta trở về Y Hồ được không?” Tống Y Sa nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói "Vâng!" Và theo Tống Y Sa rời khỏi địa điểm.

Triệu Hùng yêu cầu Tống Y Sa lên xe trước, nói rằng anh ấy sẽ lên xe sau khi hút thuốc.

Vừa rồi, bị một nhóm phóng viên vây quanh để phỏng vấn, cuối cùng Triệu Hùng cũng biết những phóng viên này có thực lực như thế nào. Anh bị choáng ngợp bởi cuộc chiến bằng lời nói này.

Anh không ngờ rằng Vương An sẽ đến dự họp báo.

Hút thuốc xong lên xe, Tống Y Sa hỏi Triệu Hùng: "Vừa rồi cậu không phải thật sự sắp xếp người đó sao?"

"Dĩ nhiên là không!"

“A! Cậu làm tốt công việc này từ khi nào, sao tôi không biết?” Tống Y Sa khó hiểu hỏi.

Triệu Hùng cười nói: "Chị Sa, chị có nhớ tối hôm qua tôi có tâm trạng không tốt không?"

"Tôi biết! Cậu không ra ngoài đi dạo."

"Tôi đến một quán rượu để uống rượu. Tôi đã gặp anh ta và Vương An đó đã gọi ít nhất cả chục cuộc điện thoại và không vay được một đồng nào. Vì vậy, khi tôi biết chuyện gì xảy ra với anh ta, tôi đã bắt taxi và tức tốc đến bệnh viện để giúp con anh ta đang bị ung thư máu. Rồi tôi trả tiền đặt cọc trong bệnh viện trước khi rời đi."

Tống Y Sa mỉm cười và nói: "Cậu có cái tâm đáng giá hàng triệu đô la. Cậu không chỉ cho người khác biết rằng mình đã làm việc tốt mà còn cho chúng ta một quảng cáo dịch vụ công cộng miễn phí. Giờ đây, cổ phiếu của Y Hồ và Hùng Quang sẽ chắc chắn đang tăng lên!"

Triệu Hùng ngượng ngùng cười nói: "Không ngờ lại xảy ra chuyện này!"

Tống Y Sa nói: "Đây có thể là một loại nhân quả tốt, đạt được kết quả tốt! Trong khi cậu đã giúp đỡ người khác, cậu đã thực sự được đền đáp."

Cả hai vừa nói chuyện vừa ngồi trên xe. Không mất hai mươi phút để đến "Y Hồ".

Sau khi trở lại công ty, Tống Y Sa đã gọi Lăng Thiến đến văn phòng lần đầu tiên.

“Chị Tống Y Sa, chị đang tìm em!” Lăng Thiến chào Tống Y Sa sau khi vào văn phòng.

Tống Y Sa gật đầu, nhìn cô nói: "Lăng Thiến, em làm việc với chị đã lâu. Chị chuẩn bị đưa em tới tập đoàn Tâm Giao phụ trách công việc."

“Để em đến tập đoàn Tâm Giao phụ trách công việc?” Lăng Thiến khi nghe thấy điều này thì vô cùng sửng sốt.

Cô bị Tống Y Sa giáng chức xuống phòng kinh doanh với tư cách trợ lý vì cô đã làm lộ bí mật của công ty. Không ngờ, Tống Y Sa vẫn sẽ sử dụng lại chính mình.

Lăng Thiến lộ ra vẻ áy náy, môi mấp máy nói: "Chị Sa, em không xứng! Bây giờ em chỉ muốn yên tâm làm một nhân viên bình thường của công ty. Chị nên để người khác đảm nhận vị trí quan trọng này."

Lăng Thiến từ chối nhiệm vụ của Tống Y Sa, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của Triệu Hùng.

Anh ấy nói với Lăng Thiến: "Cô Thiến! Nếu cô muốn trả giá cho những sai lầm của mình, cô có thể giúp Tống Y Sa gánh vác những trách nhiệm lớn hơn và tìm kiếm lợi ích lớn hơn cho Tập đoàn Y Hồ. Thay vì chỉ né tránh! Nếu cô ấy cho phép cô một lần nữa, chứng tỏ cô ấy vẫn tin tưởng cô."

Lăng Thiến ngẩng đầu lên và nhìn Tống Y Sa.

Tống Y Sa gật đầu, với vẻ mặt mong đợi, và nói với Lăng Thiến: "Lăng Thiến, chị cần sự giúp đỡ của em!"

Sau khi nghe Tống Y Sa nói, đôi mắt của Lăng Thiến mờ đi vì nước mắt, và cô nhếch mép nói: “Chị Tống Y Sa, em sẵn sàng tiếp quản tập đoàn Tam Giao!” Nói xong, cô lao đến bên cạnh Tống Y Sa và ôm Tống Y Sa thật chặt.

Triệu Hùng nhất thời không nhìn nổi, liền lấy ra một điếu thuốc, châm lửa đốt.
 
Chương 1034: Giang hồ, rốt cuộc là thế giới của những người trẻ tuổi


Ở nhà tù, Sếp Đồng đến thăm người em thứ ba trong tù.

Trong phòng giam, khi Đồng Học Đinh nhìn thấy Sếp Đồng, liền hưng phấn tới bên cửa sổ. Vui mừng và hét lên: "Anh!"

Kính trong phòng thăm nuôi cách âm, ông ta chỉ vào điện thoại trước mặt nhằm nói ông ta ông nhấc máy nói chuyện.

Đồng Học Đinh háo hức cầm điện thoại kêu to: "Anh!"

Ông ta gật đầu, hỏi: "Em thế nào rồi?"

"Không sao đâu! Anh ơi, khi nào anh cứu em ra ngoài?"

Sếp Đồng thở dài nói: "Anh đang làm việc chăm chỉ! Như em biết đấy, tập đoàn Tâm Giao của chúng ta trước đây cũng không khá hơn chút nào. Công ty đã bị người phụ nữ Tống Y Sa tiếp quản, mạng lưới trước đây cũng bị cắt đứt."

"Em, trách em bối rối một hồi! Em đem cổ phần của mình giao cho người khác...”

Trong tù, Đồng Học Đinh chợt tỉnh ngộ.

Nếu ông ta thế chấp cổ phần của mình cho Tiền Tứ Gia, cho dù Tiền Tứ Gia có quyền định đoạt vốn cổ phần, thì làm sao nó có thể rơi vào tay một người phụ nữ như Tống Y Sa.

Sau đó, chỉ có một khả năng, Tống Y Sa và Tiền Tứ Gia hợp nhất và đặt một cái bẫy cho chính họ.

"Quên đi! Từ xưa đến nay, chúng ta là vua, nếu thua thì chấp nhận thua! Hai ba năm nữa em sẽ ra tù. Trong tay chúng ta vẫn có một số tiền, cho dù là chúng không làm gì, chúng ta cũng đủ tiêu vài kiếp, lúc đó ba anh em chúng ta sẽ tìm một nơi vắng vẻ để trải qua những ngày nhàn hạ câu cá, trồng hoa."

Đồng Học Đinh trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đây vẫn là anh cả của ông ta sao?

Đây không phải là tham vọng cao cả của ông ta sao?

Sau một hồi im lặng, Đồng Học Đinh mới nghẹn ngào nói: "Anh đã thay đổi rồi!"

"Anh đã thay đổi!" Sếp Đồng kích động nói: "Anh hai của em bây giờ đã trở thành một tên ngốc rồi. Em bây giờ ngồi tù, nhưng anh của em thì bất lực. Anh mệt mỏi rã rời! Tuổi trẻ cuồng nhiệt đấu tranh. Anh chỉ muốn ba người anh em của chúng ta có thể tìm một nơi tuyệt đẹp, miễn là sống sót. Chúng ta đã thua một trận thua khủng khiếp. Rốt cuộc cũng nhận ra đây là thế giới của những người trẻ tuổi."

Sau khi Sếp Đồng nói, sự thù địch của ông ta đã biến mất rất nhiều. Ông không nhịn được cười toe toét nói: "Anh! Em nhớ ba anh em của mình, lúc đó chúng ta đã cùng nhau làm việc chăm chỉ. Đối mặt với hơn 20 người, ba anh em chúng ta chưa bao giờ cố gắng thuyết phục họ và xông lên đánh nhau với họ!"

"Vâng! Bây giờ nó là một xã hội dưới pháp quyền. Nó đã vượt qua thời đại chiến đấu và giết chóc." Sếp Đồng xúc động nói.

"Anh hai! Có lẽ anh nói đúng. Chúng ta đã thất bại! Cho dù có tập hợp lại và trở lại thì bệnh tình của anh cả cũng vô nghĩa!"

"Anh hai, anh tìm hiểu chưa?"

"Em nghĩ ra rồi! Em sẽ cải tạo tốt trong tù và phấn đấu để sớm được khoan hồng. Anh ơi, đợi em với nhé!"

"Anh sẽ đợi em!"

Ông ta và Đồng Học Đinh hai mắt nhìn nhau, cả hai người đều khóc!

Ở Tập đoàn Y Hồ, sau khi Lăng Thiến ra ngoài, Triệu Hùng và Tống Y Sa cảm thấy rất thoải mái, vừa nói vừa cười trong phòng làm việc.

Sau khi "Tập đoàn Tam Giao" được giải quyết, áp lực đối với hai người đã bớt đi rất nhiều.

Theo quan điểm của Triệu Hùng, chỉ còn lại con cáo già Đường Tân Khải. Nhưng theo quan điểm của Tống Y Sa, còn có hai nhóm nữa, cả hai đều tương đối khó đối phó.

"Sau khi xử lý xong chuyện, tôi sẽ đi đến Hải Phòng với cậu!" Tống Y Sa nói.

"Chị Tống Y Sa, chị đến đó có việc gì không?"

“Thanh Tịnh mang thai chuyện lớn như vậy, tôi là chị, tôi đương nhiên phải đi xem!” Tống Y Sa cười nói: “Tôi mặc kệ, ba con của cậu đều phải nhận tôi là mẹ đỡ đầu!"

"Ừ! Nhưng mà, có cần phải chiếu cố mẹ đỡ đầu không?" Triệu Hùng nhướng mày, khóe miệng mang theo ý cười.

"Đương nhiên, tôi còn có thể tay không đến sao!"

Cả hai vừa trò chuyện vừa uống trà.

Vô tình thời gian nghỉ làm đã trôi qua.

Tống Y Sa liếc nhìn thời gian rồi than thở với Triệu Hùng: "Tôi trách cậu, cậu nói nhiều quá rồi!"

Triệu Hùng đứng lên, cười nói: "Đúng vậy, chúng ta đến nhà Lăng Thiến dùng bữa đi."

“Vậy tôi sẽ gọi Lăng Thiến và nhờ cô ta nấu thêm đồ ăn!” Tống Y Sa cười nói.

"Chị Tống Y Sa, đừng nói. Nếu Lăng Thiến không làm vậy, chúng ta sẽ ra ngoài ăn miếng trả miếng. Mục đích chính không phải để quan sát cuộc sống của Lăng Thiến sao?"

Tống Y Sa gật đầu nói: "Đi thôi! Tôi đã lâu không đến nhà Lăng Thiến rồi."

Sau khi cả hai đã thu dọn đồ đạc, họ đứng dậy và rời khỏi văn phòng.

Dưới sự hướng dẫn của Tống Y Sa, Triệu Hùng đã lái xe đến một nơi.

Hai người vừa mới tiến vào, Triệu Hùng đột nhiên duỗi tay ôm cô ấy.

Tống Y Sa khó hiểu hỏi Triệu Hùng: "Cậu làm sao vậy?"

"Nhìn dưới đường đi, ở phía trước bên phải."

Tống Y Sa nhìn về phía hành lang và thấy hai người đang đứng dưới hành lang.

Sau khi xem xét kỹ hơn, họ phát hiện ra rằng họ là Lăng Thiến và Dư Vân Dương.

“Có phải là Lăng Thiến và Dư Vân Dương không?” Tống Y Sa lộ ra vẻ kinh ngạc.

Triệu Hùng nhún vai nói: "Lúc trước tôi đã nói, Lăng Thiến hình như đối với Dư Vân Dương có chút thú vị đúng không?"

"Không được! Hai người bọn họ vừa mới gặp mặt, làm sao lại bị chúng phát hiện như thế này được?" Cô ấy lộ vẻ bối rối.

Triệu Hùng cười nhẹ nói ra hai chữ "Trực giác!"

"Chị Tống Y Sa, chị đã thua vụ cá cược của chúng ta rồi!"

"Tôi vẫn chưa thua, và hai người họ chưa thực sự ở bên nhau."

"Chị muốn xem thêm gì nữa! Người ta nói rằng Lăng Thiến thích Dư Vân Dương. Có phải đợi đến khi hai người họ sinh con đẻ cái mới chấp nhận không?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Hùng, Tống Y Sa không khỏi nở nụ cười, cười nói: "Đưa cậu đi chơi vui vẻ! Tôi sẽ giữ lời hứa, tối nay tôi sẽ cho cậu đi mát xa."

"Mát xa?"

"Ừ! Mát xa kiểu Thái." Tống Y Sa lo lắng nói: "Nhưng chúng ta sẽ không vào làm phiền cô ta nữa sao?"

“Không!” Triệu Hùng khẳng định nói.

"Nếu để cho cô ta biết cậu đối với cô ta biết ý như vậy, cô ta nhất định phải áy náy với cậu."

Triệu Hùng cười tự đắc: "Đáng tiếc, nếu chị không nói, tôi không nói, cô ta vĩnh viễn không biết!"

Hai người mỉm cười với nhau và đi chậm về phía Lăng Thiến và Dư Vân Dương.

Dư Vân Dương ở đây để đưa cho Lăng Thiến một cái gì đó.

Mấy ngày trước, Lăng Thiến mua hai bộ quần áo cho con của Dư Vân Dương, đồng thời mua một ít chất dinh dưỡng cho mẹ của Dư Vân Dương.

Mẹ của Dư Vân Dương trở về quê nhà và lấy một số đồ lưu niệm, và nhờ Dư Vân Dương chuyển nó cho Lăng Thiến.

Sau khi hai người nói chuyện, Dư Vân Dương và Lăng Thiến chào hỏi, chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy Triệu Hùng và Tống Y Sa đang đứng cách đó không xa.

Với vẻ mặt kinh ngạc, Dư Vân Dương chào Triệu Hùng và Tống Y Sa và nói: “Sao hai người lại ở đây?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom