Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 1951


Chương 1951

Vương Nhất gật gật đầu, Diệp Kình Hiên liền nhún người bay lên, xuất hiện trên võ đài.

Khí thế đúng là rất hùng hồn, nhưng so sánh với Hồng Giác Lâm thì khá là mờ nhạt.

Hồng Giác Lâm cười lạnh: “Hóa ra là cậu à, đúng lúc để tôi xem xem cậu mạnh cỡ nào.

“SỈ nhục anh Vương, ông muốn chết rồi!”

Diệp Kình Hiên trực tiếp hóa thành một cái bóng vọt lên, đấm thẳng một quyền vào yết hầu của Hồng Giác Lâm.

Vừa mới ra tay liền sử dụng bồn lôi quyền.

Những người đứng dưới võ đài đều cảm nhận được uy thế của một đấm này.

Nhưng Hồng Giác Lâm lại đứng yên sừng sững bất động, biểu cảm lạnh lùng.

Lúc năm đấm của Diệp Kình Hiên sắp rơi vào người Hồng Giác Lâm, có một luồng sát khí âm trầm như thủy triều cuốn về phía Diệp Kình Hiên.

Râm!

Ngay sau đó, anh ta liền bay ngược ra ngoài.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến những khán giả vừa vào sân không kịp phản ứng.

Khi họ định thần lại, đã thấy Diệp Kình Hiên năm ở mép võ đài.

Chỉ còn một chút nữa thôi, anh ta sẽ ngã xuống.

Theo quy tắc của đại hội Bắc Cảnh, chỉ cần rời khỏi võ đài hoặc không đứng dậy trong vòng mười giây, chính là thua.

Diệp Kình Hiên đã đặt một chân vào cửa thua.

Chỉ riêng việc này thôi đã khiến người ta kinh hãi.

Khán giả không nhìn rõ Hồng Giác Lâm ra tay thế nào, chỉ thấy Diệp Kình Hiên bay ngược lại như diều đứt dây.

Nhìn lại Hồng Giác Lâm, người ta thấy ngay cả chân cũng không cử động, cho thấy ông ta còn chưa ra đánh thật mà Diệp Kình Hiên đã bị trọng thương.

“Không hổ là cao thủ đứng thứ hai hiệp hội võ đạo Giang Thành, thực lực quá mạnh!”

“Người kia là hội trưởng hiệp hội võ đạo Thiên An hả? Sao bên đó yếu xìu vậy?”

“Ha ha, vầy mà cũng được làm hội trưởng, tôi cũng kiếm một cái chức hội trưởng làm xem saol”

Sức mạnh của Hồng Giác Lâm nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, gây ra phản ứng mạnh mẽ từ phía khán giả.

Những người xem trận đấu không phải thán phục sức mạnh của Hồng Giác Lâm, thì chính là châm chọc sự yếu đuối của Diệp Kình Hiên, còn nhân tiện mắng hiệp hội võ đạo Thiên An, khiến cho sắc mặt của các thành viên hiệp hội võ đạo Thiên An đều rất khó coi.

Ngay cả đám Lý Khinh Hồng cũng mang vẻ mặt u ám.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Ha ha ha, đúng là mất thể diện, trình độ này mà cũng tham gia đại hội Bắc Cảnh!”

“Ngay cả một quyền của em trai hội trưởng Hồng cũng chịu không nổi!”

“Cái loại này cần gì ông Hồng ra tay, chúng †a là đủ rồi!”

Hiệp hội võ đạo Giang Thành bên này phát ra tiếng cười đùa vui vẻ, nhưng những thứ này đến tai Lý Khinh Hồng và những người Thiên An khác thì vô cùng chướng tai.
 
Chương 1952


Chương 1952

“Kình Hiên… đứng lên!”

Phía nhà Diệp thấy Diệp Kình Hiên ngã xuống, sắc mặt Diệp Thúy Như cũng trở nên khó coi.

Cô ta nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Nhưng cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể cổ vũ Diệp Kình Hiên gắng lên.

“Ha ha ha, Diệp Thúy Như, cô còn mong người của mình đứng lên hả? Tôi nói cho cô biết, chuyện này là không thể nào.”

Diệp Ân Thi ở bên cạnh cười nhạo, trên mặt lộ ra vẻ giêu cợt.

Nhìn người Diệp Thúy Như mời đến bị người mình đánh bại một cách dễ dàng, trong lòng cô ta vô cùng hả hê.

“Người cô tìm đến toàn lũ rác rưởi, người đủ khả năng dẫn dắt nhà họ Diệp đến vinh quang chỉ có thể là tôi, cô chỉ là một con chó chết chủ thôi!”

Biểu cảm của Diệp Ân Thi vô cùng quá khích, vẻ mặt của cô ta lúc này không chỉ điên cuồng mà còn mang chút hung dữ.

Bốp!

Nhưng một giây sau, tiếng cường đột ngột dừng lại, Diệp Ân Thi ăn một cái rất mạnh, †rên mặt xuất hiện năm dấu ngón tay vô cùng rõ ràng.

Biến cố bất thình lình không chỉ khiến Diệp Ân Thi ngây người mà ngay cả Diệp Thúy Như cũng sững sờ, kinh ngạc nhìn sang.

Cả hai đều thấy một ánh mắt ngập tràn sự tức giận.

“Chúng tôi có thể thua, nhưng các người không được sỉ nhục anh trai tôi!”

Hai mắt Đồng Yên Nhiên đỏ bừng, cô ta căm tức nhìn Diệp Ân Thi, giọng nói đầy tức giận.

Diệp Ân Thi lập tức nổi giận, chỉ thẳng vào mặt Đồng Yên Nhiên mà mắng: “Con khốn này từ đâu chui ra ra vậy, còn dám đánh tôi, tôi là cô chủ của vương tộc Yên Đô, nhà các người chết chắc rồi!”

Diệp Thúy Như cũng không ngờ Đồng Yên Nhiên lại dũng cảm như vậy, ngay cả cô ta còn không dám đánh Diệp Ân Thi mà Đồng Yên Nhiên lại dám.

Đồng Yên Nhiên một chút cũng không sợ, đúng lúc này Diệp Thúy Như đi tới bên cạnh hai người, lạnh lùng nhìn Diệp Ân Thì: “Cô ấy là em gái của tôi ở Thiên An, tôi nhận bảo vệ cho cô ấy.”

Câu nói vừa dứt, Đồng Yên Nhiên không thể tin được nhìn Diệp Thúy Như, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Cô ta không ngờ Diệp Thúy Như sẽ nói ra những lời này.

Cô ta luôn cảm thấy thiếu nợ Diệp Thúy Như, ba cô ta ông Triệu làm nhục mẹ của Diệp Thúy Như, theo lẽ thường, lẽ ra Diệp Thúy Như nên coi Đồng Yên Nhiên là kẻ thù.

Nhưng ngược lại, Diệp Thúy Như lại giúp cô †a.

Lúc này, Diệp Vô Lệ cũng tiến lên một bước, nói: “Cô chủ, đại hội Bắc Cảnh là sự kiện quan trọng, sau khi đại hội kết thúc, tính toán sau cũng không muộn.”

Diệp Ân Thi lúc này mới bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Đồng Yên Nhiên: “Con khốn, nhớ lấy, đại hội Bắc Cảnh kết thúc, tôi sẽ xét nát mặt cô ral”

Sau đó, một nụ cười hung ác lập tức xuất hiện trên khuôn mặt của Diệp Ân Thị.

“Các người cứ đợi đấy, ông Hồng sẽ không để yên cho Diệp Kình Hiên đâu!”

Trên võ đài, Diệp Kình Hiên đang nằm trên đất thở hổn hển, khóe miệng chảy ra một vệt máu, rõ ràng là đã bị thương.
 
Chương 1953


Chương 1953

Lúc này, Hồng Giác Lâm đi tới, cúi đầu nhìn anh ta: “Cho cậu một cơ hội tự nhận thua, học chó leo xuống đài, tôi sẽ tha cho cậu một cái mạng, nếu không, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!”

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của Vương Nhất đang đứng trên dưới võ đài chợt run lên.

Tuy rằng Hồng Giác Lâm chỉ nói rất nhỏ với Diệp Kình Hiên, nhưng Vương Nhất vẫn nghe được rõ ràng.

“Thấy sao? Tôi làm vậy là đã quá nhân từ với cậu rồi.”

Hồng Giác Lâm nói xong, khoanh tay cười lạnh nhìn Diệp Kình Hiên, chờ anh ta bò xuống như chó.

“Mười, chín, tám…”

Bên kia, trọng tài bắt đầu đếm ngược.

“Ba, hai, một…”

Lúc đếm đến “một”, Diệp Kình Hiên lại đứng lên một lần nữa.

ôI Trong khoảnh khắc Diệp Kình Hiên đứng lên, khán giả đều kinh ngạc, khắp nơi xôn Xao.

Ngay cả sắc mặt Hồng Giác Lâm cũng hơi thay đổi, ông ta kinh ngạc nhìn về phía Diệp Kình Hiên.

Cho đến hiện tại, chưa có một ai có thể đứng lên sau khi ăn một quyền của ông ta.

“Tiếp đi.”

Diệp Kình Hiên nói.

Nhìn thấy Diệp Kình Hiên lại đứng lên lần nữa, Diệp Thúy Như thở phào nhẹ nhõm.

Hồng Giác Lâm híp mắt thật sâu, đánh giá anh ta: “Vậy là cậu từ chối đề nghị của tôi?”

Diệp Kình Hiên cười nói: “Tôi sẽ đánh thắng ông.

Vương Nhất từng nói anh ta bắt đầu quá muộn, thành tích võ đạo đời này định sẵn không quá cao.

Nhưng, cái gọi là “thành tích võ đạo định sẵn không quá cao’ là so với tiêu chuẩn của Vương Nhất.

Anh ta còn rất nhiều chỗ có thể tiến bộ, anh ta vẫn có khả năng vượt qua Hồng Giác Lâm.

Câu nói này rơi vào tai Hồng Giác Lâm, không còn nghỉ ngờ gì nữa chính là khiêu khích.

“Nếu cậu đã tự tìm cái chết, vậy tôi thành toàn cho cậu!”

Trong mắt Hồng Giác Lâm lóe lên một tia khát máu lạnh lẽo.

Một giây tiếp theo, ông ta cuối cùng cũng chủ động tấn công.

Bùm!

Khán giả xung quanh hầu như không thấy rõ Hồng Giác Lâm ra tay thế nào, chỉ thấy cả người Diệp Kình Hiên bay lên.

Không chỉ có vậy, lần này, Hồng Giác Lâm theo sát anh ta như hình với bóng.

“Coi như cái giá phải trả cho những lời lẽ xúc phạm tôi, tôi tính trên người cậu một khoản lãi, cũng không quá đáng chứ?”

Khóe miệng Hồng Giác Lâm cong lên thành một hình vòng cung tàn nhẫn.

Dứt lời, ông ta đi về phía Diệp Kình Hiên đang ngã xuống.

“Ông ta định làm gì?”

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thúy Như vô cùng bất an, đột nhiên đứng thẳng dậy.

Diệp Ân Thi ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì vô cùng mong chờ.

Hồng Giác Lâm chậm rãi nâng một chân lên, định giãm lên cánh tay của Diệp Kình Hiên.
 
Chương 1954-1955


Chương 1954

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai.

“Ông dám giẫm, tôi sẽ cho ông mất mạng.”

Giọng nói lạnh lùng mang theo sự uy hiếp lặng lẽ vang khắp võ đài nơi Hồng Giác Lâm đang đứng.

Ngay lập tức, tất cả những người nghe thấy trong tiềm thức nhìn về phía người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ sắt, thần thái lạnh lùng.

Chính là Vương Nhất.

Giờ phút này, trên người anh đằng đằng sát khí, bởi vì đang đeo mặt nạ nên mọi người không nhìn rõ ngũ quan, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng dưới lớp mặt nạ.

Đôi mắt này cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Hồng Giác Lâm, cho dù là Hồng Giác Lâm cũng thầm run sợ, giống như đang bị một con dã thú thuở hồng hoang nhìn chằm chằm vào vậy.

“Cậu lo lắng cho cậu ta hả?”

Nhưng Hồng Giác Lâm đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn Vương Nhất nói.

Tròng mắt của Vương Nhất run lên, anh đang định mở miệng nói.

Đột nhiên, một cô gái mặc váy dài màu đỏ liều mạng từ phía sau chạy lại.

“Cô ơi, mời cô trở về khán đài.”

Nhân viên an ninh hiện trường lập tức ngăn cô ta lại, nhưng cô ta đẩy mạnh họ ra.

“Trở về cái rắm, anh tôi sắp bị đánh gãy tay rồi kìa!”

Cô gái mặc váy đỏ này chính là Đồng Yên Nhiên.

Cô ta đẩy nhân viên hiện trường ra, sau đó chạy đến võ đài, căm tức nhìn Hồng Giác Lâm.

“Anh tôi thua rồi, ông còn không chịu bỏ qua cho anh ấy?”

Hồng Giác Lâm thản nhiên nói: “Anh ta không bước ra khỏi võ đài, hơn nữa trọng †ài cũng chưa thông báo kết quả, cho nên không tính là thua, cũng không tính là nhận thua, nên tôi phải ra tay thôi.”

Sắc mặt Đồng Yên Nhiên u ám, cô ta vội vàng nói với trọng tài: “Anh mau đếm đi!”

Theo cô ta thấy, thà nhận thua còn hơn là bị gãy tay.

Trọng tài lắc đầu: “Anh ta vẫn còn tỉnh táo, phải để tự anh ta đứng dậy.”

Nghe được câu này, sắc mặt Đồng Yên Nhiên càng biến động, không còn cảm giác tức giận như lúc trước, cô ta chỉ tìm cách cầu xin.

Cô ta đỏ mắt nói với Hồng Giác Lâm: “Tôi xin ông đừng làm anh tôi bị thương, chúng tôi nhận thua!”

Hồng Giác Lâm cười lên thật đáng sợ: “Chuyện này cô không quyết định được.”

Bùm!

Một giây sau, Hồng Giác Lâm nhảy lên, cả người phi lên rất cao.

Đại khái cách mặt đất bảy tám mét.

Người ngồi ở khán đài đều sửng sốt, giật nảy mình, nhảy bừa một cái mà lên đến tận bảy tám mét, đây có còn là người không?

Đây mới đúng là tông sư võ đạo sao?

Vương Nhất nheo mắt nhìn cảnh này.

Anh cách Diệp Kình Hiên rất xa, cho dù muốn cứu cũng không kịp.

Cơ thể Hồng Giác Lâm đạt đến điểm cao nhất trên không trung thì nhanh chóng hạ xuống.

Ngay lúc hạ xuống, Hồng Giác Lâm cong gối, nhắm ngay cánh tay Diệp Kình Hiên trên võ đài.

Chương 1955

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1956


Chương 1956

Cô ta biết Diệp Kình Hiên là người mạnh nhất bên cạnh Diệp Thúy Như.

Người mạnh nhất đấu tay đôi với Hồng Giác Lâm mà chỉ trụ được một hiệp, chứ đừng nói gì đến những người khác.

Thế chẳng khác gì giết một con gài Diệp Thúy Như sao có thể đấu lại cô ta?

Nhưng cô ta cũng không đi chọc tức Diệp Thúy Như vì sợ người phụ nữ này điên lên sẽ làm ra chuyện điên rồi gì đó, với cả cô ta định đợi sau khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, đuổi Diệp Thúy Như ra khỏi nhà họ Diệp, đến lúc đó sẽ ném đá xuống giếng.

Hiệp hội võ đạo Giang Thành bên này, Hồng Giác Hải cũng đang nở nụ cười chế giêu.

Em trai của ông ta không chỉ có thực lực mạnh mà bản tính trời sinh đã tàn bạo.

Giống như người trong giang hồ thường nói, sát tâm giết người rất nặng.

Ngay cả ông ta, đấu với Hồng Giác Lâm cũng chưa chắc đã thắng.

Mấy kẻ vô dụng kia sao có thể là đối thủ của em trai ông ta?

Hồng Giác Hải lạnh lùng liếc nhìn về phía hiệp hội võ đạo Thiên An.

Đại hội Bắc Cảnh lần này không chỉ là cuộc đấu tranh giữa các gia tộc mà còn là cuộc chiến tranh giành địa vị giữa các hiệp hội võ đạo thành phố.

Các hiệp hội sẽ cử đi các cao thủ, âm thâm cạnh tranh cao thấp.

Nếu là thời kỳ nhà họ Nhan quản lý hiệp hội võ đạo Thiên An, Hồng Giác Hải còn hơi e dè.

Nhưng bây giờ hiệp hội võ đạo Thiên An đã đổi người quản lý, thực lực không thể so với ông ta.

“Tổng đà hiệp hội võ đạo Giang Thành, phải là của tôi!”

Hồng Giác Hải cười to nói.

Hồng Giác Lâm chậm rãi đi về phía Đồng Yên Nhiên, lạnh lùng nhìn xuống cô ta: “Cậu ta là anh trai cô hả? Còn không mau dân xuống đi?”

“Tôi liều mạng với ông!”

Tức giận đến cực độ, cũng đau lòng đến cực điểm, Đồng Yên Nhiên hét lên, dưới tình huống cấp bách, như phát điên lao về phía Hồng Giác Lâm.

“Tự tìm cái chết!”

Ánh mắt Hồng Giác Lâm run lên, bàn tay đánh xuống.

Nhưng lại đánh hụt.

“Hả?”

Hồng Giác Lâm sửng sốt nhìn sang.

Chẳng biết Vương Nhất đã nhảy lên võ đài †ừ lực nào, kéo Đồng Yên Nhiên ra, tay còn lại ôm Diệp Kình Hiên lên, lạnh lùng nhìn ông ta.

Hồng Giác Lâm thấy vậy, lập tức cười: ‘Cậu muốn lên võ đài?”

Vương Nhất lắc đầu: “Tôi sẽ lên, nhưng không phải bây giờ, tốt nhất ông nên cầu nguyện đừng gặp phải tôi.”

“Ha ha ha ha…”

Nghe vậy, Hồng Giác Lâm giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, khinh thường cười to.

“Cậu nói ngược à? Phải là tốt nhất cậu nên cầu nguyện đừng phải gặp tôi chứ!”
 
Chương 1957


Chương 1957

“Thăng nhóc kia bị tôi đánh một quyền là ngã ngựa, cậu mạnh hơn cậu ta hả?”

“Với cả, lúc ở phòng chờ, người ta đấm vào chăn một cái cậu đã sợ đến mức không dám nhúc nhích, nhanh vậy đã quên rồi sao?”

Bùm!

Ông ta vừa thốt ra lời này, khán giả xung quanh lập tức xôn xao.

Xưng là “Ẩn chủ” mà bị Hồng Giác Lâm đánh một cái đã sợ đến mức không dám nhúc nhích?

Yếu quá đi!

Khán giả xung quanh nhìn Vương Nhất đầy vẻ khinh thường.

Nhưng Vương Nhất không thèm quan tâm, quay đầu nhìn về phía Đồng Yên Nhiên: “Đưa anh của cô đi đi, đây là trận đấu nội bộ nhà họ Diệp, nếu như ông ta tiếp tục thắng, sớm muộn gì chúng tôi cũng gặp ‘Ừm: Đồng Yên Nhiên cảm kích nhìn Vương Nhất, sau đó đưa Diệp Kình Hiên đến bệnh viện.

Vương Nhất lập tức nhảy khỏi võ đài, tiếp tục chờ đợi.

“Còn ai nữa không?”

Hồng Giác Lâm đứng trên võ đài, giọng nói vang dội.

Cùng lúc đó, các võ đài khác cũng đã quyết định được người chiến thắng.

Mọi người thấy đối phương là cao thủ vương tộc Yên Đô thì lập tức mất hết ý chí chiến đấu, chỉ nghĩ đến đầu hàng.

Nhà họ Tần, nhà họ Vương, nhà họ Lạc, nhà họ Lý lần lượt có người tiến lên!

Nhưng trong trận đối nội bộ nhà họ Diệp, người dẫn chương trình gọi liên tiếp mấy cái tên đều không có ai đủ dũng khí lên võ đài, trực tiếp nhận thua.

Là do Hồng Giác Lâm quá mạnh, thủ đoạn quá tàn bạo, vì thứ hạng mà bị trọng thương cũng không đáng.

“Ha ha ha ha, các người đều là lũ hèn?

Ngay cả một người cũng không dám lên!”

“Người tiếp theo, người tiếp theo!”

Hồng Giác Lâm đứng trên võ đài, cười lớn thách thức.

Người của Thiên An và nhóm Diệp Thúy Như đều tức giận, nhưng không ai dám lên võ đài.

Rất nhanh, phía Diệp Thúy Như chỉ còn lại mình Vương Nhất, cũng chính là người có danh hiệu ‘Ẩn chủ”.

Hồng Giác Lâm vô cùng hứng thú nhìn Vương Nhất, giễu cợt nói: “Chỉ còn một mình cậu thôi hả? Mau tới chịu chết đi!”

Lúc này, người dân chương trình đi tới, kịp thời nói: ‘Phía cô Diệp Thúy Như, đã chín người nhận thua rồi, anh không thể tiếp tục nhận thua nữa!”

“Đây là đại hội Bắc Cảnh, tinh thần chiến đấu là liều chết, không thể suốt ngày đầu hàng được!”

Lời này vừa nói ra, khán giả xung quanh đều thương hại nhìn Vương Nhất, cảm thấy anh đúng là số nhọ.

Đấu với Hồng Giác Lâm thì phần trăm thắng bằng không.

Bây giờ ngay cả nhận thua cũng không được, chỉ có thể mặc cho Hồng Giác Lâm đánh đập.

“Phần đời còn lại của anh ta chắc phải ngồi trên xe lăn rồi.”

Hầu như tất cả mọi người đều có suy nghĩ này.

 
 
Chương 1958


Chương 1958

Trên khán đài cao nhất, Mục Lang cũng lắc đầu, nhưng vẻ mặt không hề phải là sự thương hại.

Dám tự xưng là Ẩn chủ nhưng thực lực không phải của Ẩn chủ, chắc chắn sẽ bị Trọng thương.

Ánh mắt của Lý Khinh Hồng l0›lãrw nhìn người đàn ông đeo mặt nạ: szïi ¿tông biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy người kia rất giống Vương Nhất.

“Lên đây đi.”

Hồng Giác Lâm ngoắc tay với Vương Nhất, bảo anh lên võ đài: Sắc mặt Vương Nhất lạnh lùng, anh từ từ bước lên.

Lúc này, Vương Nhất vẫn chưa bộc lộ khí thế, nên trông chẳng khác gì một người bình thường: Hồng Giác Lâm cười nói: “Như vậy đi, tôi sẽ khôngđấu với cậu, tôi chấp cậu một tay, hai chân di chuyển, thấy sao?”

Nói xong ông ta đúng thật chỉ giơ một tay ra: Bùm! Lờï này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Phải nói là Hồng Giác Lâm quá kiêu ngạo rồi, sao lại chỉ dùng một tay để đấu.

Nếu như Vương Nhất không thắng được thật thì chẳng phải là quá nhục sao.

Vương Nhất cũng không từ chối, chỉ khẽ cười nói: “Vậy sao, hy vọng ông sẽ không hối hận.”

Hồng Giác Lâm cười to: ‘Không hối hận, cứ vậy đi…”

Bùm!

Ngay sau đó, không đợi Hồng Giác Lâm nói hết câu, Vương Nhất xuất hiện trước mặt ông ta một cách quỷ dị, tung một quyền vào mặt ông ta.

Râm!

Một âm thanh trâm thấp vang lên, Hồng Giác Lâm bị Vương Nhất đấm mạnh mô cái ngã xuống đất.

“Cái gì?”

Cảnh tượng này khiến tất cả khán giả kinh ngạc.

Toàn trường trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Tất cả khán giả như gặp phải quỷ, không thể tin được, nhìn chằm chằm vào bóng người cao ngất đứng sừng sững trên võ đài.

Từ đầu đến cuối, anh đứng thẳng như cây giáo.

Trên võ đài bụi bay mù mịt, thân hình cao lớn của Hồng Giác Lâm ngã uych xuống đất, khiến cho võ đài nứt ra, vô số đá vụn lăn xuống.

“Chuyện này… sao có thể?”

Phía nhà họ Diệp, Diệp Ân Thi đứng phắt dậy, vẻ mặt không thể tin nổi.

Cảnh tượng trước mặt khiến cô ta không dám tin tưởng, thậm chí còn nghỉ ngờ mình bị hoa mắt.

Hồng Giác Lâm là người đứng thứ hai ở hiệp hội võ đạo Giang Thành, sao có thể thua được?

Ngay sau đó, cô ta đột nhiên cúi đầu, căm †ức nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Thúy Như.

“Diệp Thúy Như, người cô mời đến là thế nào? Sao anh ta lại có thể là đối thủ của ông Hồng?”

Khuôn mặt của Diệp Thúy Như lúc này tràn đầy sự lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo sát khí.

“Thế giới này vô cùng rộng lớn, người mạnh hơn Hồng Giác Lâm rất nhiều, cô cứ chờ mà xem, ông ta sẽ lập tức mất mạng!”

Diệp Thúy Như rất hiểu Vương Nhất, Hồng Giác Lâm đánh gấy một cánh tay của Diệp Kình Hiên, Vương Nhất sẽ bắt ông ta trả giá gấp trăm lần.
 
Chương 1959


Chương 1959

Cách trực tiếp nhất chính là giết chết Hồng Giác Lâm ngay trước mặt mọi người!

Phía bên hiệp hội võ đạo Giang Thành, Hồng Giác Hải cũng không tin nổi khi nhìn thấy cảnh này.

“Không thể nào, chắc chắn là ăn may!”

Hồng Giác Hải vội vàng trấn an các thành viên của hiệp hội.

“Giác Lâm cũng nói rồi mà, dùng một tay, đứng bất động để đấu, xảy ra chút sai sót cũng là chuyện bình thường.”

“Tất cả chỉ là hiệu quả biểu diễn thôi!”

Người của hiệp hội võ đạo Giang Thành thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nở nụ cười.

Đúng vậy.

Hồng Giác Lâm sao có thể thua được?

Vừa rồi chẳng qua là ăn may thôi.

Làm như vậy càng khơi dậy lửa giận và sát ý của Hồng Giác Lâm.

“Ba! Là bai”

Bên phía Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam ngồi trên đùi Lý Khinh Hồng, vô cùng phấn khích võ tay, suýt chút nữa thì tụt khỏi đùi Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng vội vàng bế cô bé lên, giải thích: “Ông ấy không phải ba con, ba con đang bận rồi!”

Nhưng cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào bóng người trên võ đài, không ngừng gọi “Bá Tầng trên cùng của nhà thi đấu.

Lãnh Nhan hưng phấn nhìn bóng người thẳng tắp như cây giáo kia.

Cuối cùng thiếu chủ cũng ra tay rồi.

Cô ta liếc trộm bóng người mặc áo choàng.

Người sau dường như cũng rơi vào trầm †ư, dưới tà áo đen, một đôi mắt lãnh đạm nhìn chăm chằm vào Vương Nhất.

“Đứng lên đi.”

Ánh mắt Vương Nhất lạnh như băng, từ trên cao nhìn xuống Hồng Giác Lâm, lạnh lùng nói.

Cơ thể Hồng Giác Lâm hơi co quắp, cuối cùng cũng run rẩy đứng dậy.

Nhưng lúc đứng lên, đôi mắt của ông ta trở nên lạnh đến thấu xương, sát ý quét qua toàn bộ võ đài.

“Thằng oắt con, cậu không có đạo đức, sao dám đánh lén tôi!”

Nghe vậy, Vương Nhất không khỏi bật cười: “Rõ ràng là ông không phản ứng kịp, còn nói tôi không có đạo đức?”

“Với cả, nói hai chữ “đạo đức” với tôi, ông xứng sao?”

Lúc này, giọng nói của Vương Nhất trở nên lãnh đạm, đôi mắt của anh giống như đang nhìn một người đã chết.

Hồng Giác Lâm lau vết máu trên mặt, bình Tĩnh nói: “Nếu cậu muốn báo thù cho tên kia, tôi hoan nghênh, nhưng kết cục của cậu sẽ còn thảm hơn cả cậu ta.”

“Vậy sao?”
 
Chương 1960


Chương 1960

Mặt Vương Nhất mặt không cảm xúc cười lên, đột nhiên nói: “Như vậy đi, tôi sẽ không bắt nạt ông, cũng chấp ông một tay, hai chân không động, thế nào?”

Nói xong, anh học dáng vẻ vừa rồi của Hồng Giác Lâm, chắp một tay sau lưng.

Ánh mắt của Hồng Giác Lâm đờ đần, một giây sau, tràn đầy sự u ám.

Khán giả xung quanh cũng hoài nghi nhìn Vương Nhất, cho rằng anh đúng là đang đùa với lửa.

“Đại sư Hồng nhường anh ta một tay, hai chân, anh ta mới đánh trúng một đòn, mới vậy đã ngông cuồng rồi!”

“Đúng là thấy hoa nở mà ngỡ xuân về!”

“Đại sư Hồng, lần này đừng nương tay, một chiêu đánh chết anh ta đi!”

Khán giả xung quanh thi nhau nói, không ai trong số họ tin rằng Vương Nhất có khả năng chiến thắng.

Lúc này, cơn giận của Hồng Giác Lâm cũng đã lên đến cực điểm, ông ta giận đến mức bật cười.

“Oắt con ngông cuồng! Cậu đã cố chấp gây hài, vậy đừng trách tôi!”

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng do sai sót của Hồng Giác Lâm cộng với việc Vương Nhất đánh lén, nên ông ta mới bị dính đòn.

Hồng Giác Lâm cũng cho là vậy.

Hiện tại ông ta nghiêm túc đấu, Vương Nhất chắc chắn không có cơ hội!

Bùm!

Khoảnh khắc tiếp theo, Hồng Giác Lâm giãm mạnh lên mặt đất.

Toàn bộ đá dưới võ đài đều bị giãm mái thành từng mảnh.

Sau đó, Hồng Giác Lâm hóa thành ảo ảnh, lao thẳng về phía Vương Nhất.

Nhưng Vương Nhất vấn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, không hề trốn tránh, sắc mặt cũng bình thản, chỉ đứng đó lặng yên quan sát.

“Thăng nhóc kia xong đời rồi, ông Hồng dốc toàn lực thì không gì đáng sợ hơn!”

“Các người nhìn kìa, anh ta sợ đến mức không dám động đậy!”

“Anh ta tiêu đời rồi!”

Gần như toàn bộ khán giả đều cả kinh kêu lên.

Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng không khỏi đổ mồ hôi hột vì lo lắng cho anh.

Trên chỗ cao nhất của khán đài, người đàn ông mặc áo choàng dường như đã biết trước kết quả, xoay người rời đi.

Lý Tinh Sở ở một bên hơi sửng sốt: “Sao vậy, không xem nữa à? Đang đến chỗ gay cấn mài”

Lãnh Nhan nhẹ nhàng nói: “Kết quả đã định, Hồng Giác Lâm chết chắc rồi.”

“Sao có thể chứ?”

Lý Tinh Sở không tin.

Hồng Giác Lâm khí đang thịnh, sao có thể chết được?

Bùm!

“Chết đi!”

Một giây sau, Hồng Giác Lâm đến trước mặt Vương Nhất, tung một quyền cực mạnh vào mặt anh.

Nếu là một người bình thường chịu một quyền này, chắc chắn toàn bộ khuôn mặt đã bị hủy hoại.
 
Chương 1961


Chương 1961

Nhưng trước ánh nhìn của mọi người, Vương Nhất đột nhiên đưa tay ra.

Anh không cố đấu lại Hồng Giác Lâm mà tóm lấy cổ ông ta.

Bang!

Trước khi cú đấm của Hồng Giác Lâm chạm tới mặt Vương Nhất, Vương Nhất đã tóm lấy cổ ông ta trước.

Cơ thể Hồng Giác Lâm như diều đứt dây, ông ta theo bản năng thu tay về, ôm cổ.

Vương Nhất dùng một tay bóp cổ Hồng Giác Lâm, giơ ông ta lên cao, ánh mắt từ đầu đến cuối đều vô cùng lãnh đạm.

Bùm!

Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người chấn động không thôi.

Hầu như tất cả mọi người đều ngẩn raI Cái người có danh hiệu Ẩn chủ đó dùng một tay là nhấc được Hồng Giác Lâm lên?

“Sao có thể?”

Hồng Giác Hải đứng dậy, không thể tin nhìn cảnh tượng này.

Phía nhà họ Diệp, Diệp Ân Thi lấy tay che miệng, mặt đầy kinh ngạc.

Cô ta cách Vương Nhất rất xa, nhưng vẫn cảm nhận được luồng sát khí dữ dội từ anh.

Sắc mặt Diệp Thúy Như vẫn như thường, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, tảng đá †reo trong lòng cô ta cũng hạ xuống.

Lúc nãy cô ta còn hơi lo lắng, dù sao người kia cũng là người đứng thứ hai hiệp hội võ đạo.

Cho dù Vương Nhất có mạnh đến đâu thì cũng gặp phải chút khó khăn.

Không ngờ giải quyết Hồng Giác Lâm lại dễ như trở bàn tay!

“Ông chỉ có chút thực lực này thôi hả?”

Vương Nhất dùng một tay giữ cổ của Hồng Giác Lâm, liên tục cười chế giễu.

Vương Nhất nói rất nhỏ, chỉ đủ cho anh và Hồng Giác Lâm nghe thấy.

Nghe vậy, Hồng Giác Lâm lập tức trừng mắt tức giận, đồng tử tràn đầy tia máu.

Ông ta không sợ chết, chỉ sợ chết một cách uất ức trong tay kẻ khác.

“Cậu… dám mắng tôi!”

Hồng Giác Lâm dùng hết sức lực mới có thể dặn ra câu đó từ trong cổ họng.

Dù cho có đang bị bóp cổ, luồng sát khí mạnh mẽ vần tỏa ra từ người ông ta.

Vương Nhất đều nhìn thấy, nhưng ánh mắt vân khinh thường, anh châm chọc: “Chẳng lẽ tôi nói sai? Trong mắt tôi, ông chỉ là một con kiến nhỏ bé yếu ớt!”

“À không, ông ngay cả một kiến cũng không bằng, so với hạt cát còn nhỏ bé hơn!”

Khi nói hai câu này, giọng của Vương Nhất rất lớn, lập tức truyền đến tai khán giả trên khán đài.

Bùm!

Nhất thời, mọi người đều cảm thấy khó tin, trố mắt nhìn nhau.

Hồng Giác Lâm mà lại bị người ta làm nhục như vậy.

Sắc mặt Hồng Giác Hải trở nên âm trầm, Hồng Giác Lâm là em trai ruột của ông ta, em trai bị sỉ nhục như vậy, chẳng khác gì đang sỉ nhục chính ông tal Những lời này giống như thuốc nổ, mặt Hồng Giác Lâm nhất thời đỏ lên, ánh mắt dán chặt vào người Vương Nhất.
 
Chương 1962-1964


Chương 1962

“Cậu có dám thả tôi ra, đường đường chính chính đấu lại một lần nữa?”

Hồng Giác Lâm dốc toàn bộ sức lực nói.

“Được thôi, tôi cho ông thêm một cơ hội.”

Vương Nhất cười lạnh nói: ‘Nếu ông đã không tin, tôi sẽ cho ông biết giữa hai ta chênh lệch lớn đến mức nào!”

Nói xong, anh thật sự buông Hồng Giác Lâm ra.

“Khu!”

Vương Nhất vừa buông tay, Hồng Giác Lâm lập tức hít lấy hít để bầu không khí đã mất từ lâu.

Nhưng hơn thế chính là ánh mắt hoảng sợ nhìn Vương Nhất.

Cuối cùng ông ta cũng biết được thế nào là sợ hãi.

Nhưng đôi khi, người ta biết trong núi có hổ thì lại càng thích đến ngọn núi đó hơn.

Lòng tự trọng của Hồng Giác Lâm không cho phép ông ta đầu hàng.

“Giết!”

Ông ta lại lao về phía Vương Nhất.

Nhưng Vương Nhất chỉ tùy ý đá một cước.

Bịch!

Thân thể Hồng Giác Lâm như diều đứt dây, ngã xuống đất.

Ông ta năm trên mặt đất, không ngừng nôn mửa.

Lần này, toàn bộ hiện trường là một mảnh yên tính.

Khán giả chết lặng.

Lần này, họ rốt cuộc cũng tin “Ẩn chủ” là một cao thủ thực sự.

Rầm! Rầm! Rầm!

Mà lúc này, Vương Nhất đột nhiên bước về phía Hồng Giác Lâm đang nằm trên mặt đất.

Cảnh này khiến tim mọi người đập gia tốc.

“Cậu ta định làm gì?”

Hồng Giác Hải trong lòng bất an, đột ngột đứng lên.

Lúc này, Vương Nhất đã đến trước mặt Hồng Giác Lâm.

Bóng người anh che khuất mặt trời, bóng tối rủ xuống mặt đất.

Hồng Giác Lâm lộ vẻ kinh hoàng trong đáy mắt, ông ta cảm nhận được cái chết đang gần kề.

“Dừng tay!”

Hồng Giác Hải giận dữ, đạp mạnh chân, từ trong không trung xuất hiện ở võ đài.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành định làm gì?

Người ta chỉ thấy Hồng Giác Hải nhìn chăm chằm vào Vương Nhất, lạnh lùng nói: “Muốn giết em trai tôi, bước qua xác tôi trước đã.”

Cao thủ luôn rất nhạy cảm với sát ý.

Từ trên người Vương Nhất, ông ta lập tức cảm nhận được luồng sát khí nồng đậm.

Vương Nhất cười tươi: “Tôi đâu có giết em trai ông, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc ai là người thắng?”

Chương 1964-1964

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1965


Chương 1965

Ngược lại, Hồng Giác Lâm lại ở gần Hồng Giác Hải nhất, như vậy Hồng Giác Hải mới là người có khả năng giết người nhất.

Sắc mặt Hồng Giác Hải đột nhiên thay đổi, ánh mắt càng thêm u ám.

Ông ta không ngờ Vương Nhất không chỉ có thể rửa sạch toàn bộ tội danh, mà còn đổ hết tội lên đầu ông tal Sát khí của Hồng Giác Hải càng trở nên mãnh liệt, thế nhưng Vương Nhất lại ngày càng bình tĩnh.

“Hội trưởng Hồng, đổ tội cho người khác không hay lắm đâu, nếu ông còn khăng khăng cho rằng người là do tôi giết, vậy xin hỏi tôi đã giết Hồng Giác Lâm thế nào.”

Vương Nhất cười nói, giọng điệu mang theo chút giều cợt.

“Mày..

Hồng Giác Hải giận đến mức lồng ngực phập phồng, chỉ ước có thể đập chết Vương Nhất.

Nếu biết Vương Nhất đã giết Hồng Giác Lâm thế nào, ông ta đã nói ra từ lâu rồiI “Nói không chừng là do ông ta làm quá nhiều chuyện xấu nên ông trời không bỏ qua cho ông ta?”

Vương Nhất híp mắt, nói: “Ông không phục có thể lên báo thù cho em trai, tôi tiếp ông!”

Lời nói ngông cuồng hết sức, hoàn toàn không coi Hồng Giác Hải ra gì.

Mọi người đều ngẩn ra, anh ta đang khiêu chiến với hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành sao?

Sát khí trong mắt Hồng Giác Hải tăng vọt, nhưng ông ta cũng không làm gì được Vương Nhất.

Cuối cùng, ông ta không truy cứu trách nhiệm với Vương Nhất nữa.

“Được lắm, thăng oắt con, dù có phải mày giết không, thù này này tao cũng tính lên đầu mày!”

Hồng Giác Hải lạnh lùng nhìn Vương Nhất, giọng nói lạnh như băng, sau đó ôm thi thể của Hồng Giác Lâm rời đi.

Vương Nhất cười chế giêu: “Người tiếp theo.”

Người dẫn chương trình đọc tên từng người một nhưng không có thí sinh nào dám lên võ đài đấu với Vương Nhất.

Vương Nhất ra tay thế nào họ đều nhìn thấy, ngay cả Hồng Giác Lâm cũng bị đánh thành như vậy, chứ đừng nói gì đến họ.

Họ rối rít bỏ quyền thi đấu.

Vương Nhất đại diện cho Diệp Thúy Như liên tục thăng mấy hiệp.

Cuối cùng, vòng đấu nội bộ nhà họ Diệp, phe Diệp Thúy Như thắng Diệp Ân Thi.

Lúc có kết quả, Diệp Ân Thi giận đến phát run, cả mặt co giật.

Một lúc sau, xe của nhà tang lễ đến trước cửa, nhân viên đưa thi thể của Hồng Giác Lâm đi hỏa táng.

Hồng Giác Hải đi theo suốt chặng đường, nhìn em trai mình bị người ta hại chết, biết rõ hung thủ là ai nhưng không làm gì được, ông ta vô cùng tức giận.

“Sau khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, phải cho thằng oắt kia chết không có chỗ chôn!”

Hồng Giác Hải gầm lên.

Một ông lão tóc trắng đứng một bên, ánh mắt dán chặt vào người đeo mặt nạ trên võ đài.

Ông ta cảm thấy bóng lưng, hình thể của anh rất giống một người.

Như cảm nhận được gì đó, Vương Nhất cũng nhìn về phía La Văn.

Thông qua cái nhìn này, La Văn hoàn toàn chắc chắn.
 
Chương 1966


Chương 1966

Cả người ông ta như rơi xuống hầm băng!

“Là… là cậu ta?”

Sắc mặt La Văn kinh hãi, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, giống như gặp phải quỷ.

“Ông đang sợ đấy à?”

Hồng Giác Hải nhạy bén chú ý đến sự khác thường của La Văn, lên tiếng hỏi.

Trong lúc bối rối, ông ta cũng hơi khiếp sợ.

La Văn là cao thủ đứng thứ chín trong hiệp hội võ đạo, vậy mà giờ phút này lại cảm thấy sợ hãi.

Nghe vậy, sự hoảng sợ trên mặt La Văn biến mất không còn dấu vết, ông ta cười xòa: ‘Không có gì.”

Hồng Giác Hải vấn đang đắm chìm trong nỗi đau khổ mất đi em trai, cả người cực kỳ nóng nảy, thậm chí còn tràn đầy sát khí.

Ông ta ghét nhất là bị người khác lừa dối!

Bùm!

Đột nhiên ông ta ra tay, bóp cổ La Văn, dùng sức nhấc lên.

Giọng nói lạnh lẽo: “Nếu giờ ông không nói, tôi lập tức đưa ông đi đoàn tụ với cháu trai ông.

Nhất thời, mặt La Văn tràn đầy hoảng sợ.

Ông ta không sợ chết, nhưng hung thủ sát hại La Hữu còn chưa tìm được, sao ông ta có thể chết?

“Tôi nói, tôi nói!”

La Văn cố hết sức nặn ra hai tiếng.

“KHẪN Hồng Giác Hải hừ lạnh, lúc này mới đặt ông ta xuống.

La Văn chỉ vào Vương Nhất trên võ đài, nói: “Hội trưởng, ông nhất định không được đắc tội với cậu tai”

“Hả? Tại sao?”

Hồng Giác Hải liếc nhìn Vương Nhất, hết sức không vui.

Cái người tên ‘Ẩn chủ” này đã giết chết em trai ông ta, sao ông ta không thể báo thù?

“Hội trưởng, nếu ông tìm cậu ta báo thù, vậy toàn bộ hiệp hội võ đạo Giang Thành sẽ bị tiêu diệt!”

Vẻ mặt La Văn vô cùng kiên định, ngữ khí nặng nề, không giống như nói đùa.

Sắc mặt Hồng Giác Hải càng thêm thâm trầm, ông ta gào lên: “Đủ rồi!”

Ông ta dùng ánh mắt u ám nhìn La Văn: “Những lời này, đừng để tôi nghe được lần nào nữa, nó giết em trai tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho nó, đơn giản vậy thôi.”

“Hội trưởng…”

“Cút”

Hồng Giác Hải gầm lên rồi rời đi.

Ánh mắt La Văn trở nên phức tạp, ông ta ở đó thở dài.

Ông ta đã nhiều lần muốn tiết lộ danh tính thực của ‘Ấn chủ” nhưng hội trưởng không cho ông ta cơ hội.

Hội trưởng đã bị sự thù hận làm cho mờ mắt.

Đã bao nhiêu lần, ông ta biết tin đứa cháu trai duy nhất của mình, La Hữu, bị người ta sát hại một cách vô cùng tàn nhãn, ông ta cũng tức giận như Hồng Giác Hải.

Nhưng, kể từ sau trận quyết chiến với người thanh niên đó, ông ta biết kẻ giết cháu mình chắc chắc không phải cậu ta.
 
Chương 1967


Chương 1967

Cuối cùng ông ta cũng không bị thù hận che mờ mắt.

La Văn có dự cảm răng hành động của hội trưởng sẽ dẫn đến sự sụp đổ của toàn bộ hiệp hội võ đạo.

Ngày thi đấu đầu tiên của đại hội Bắc Cảnh cứ thế kết thúc, những gia tộc được vào vòng trong bao gồm: Tứ đại vương tộc Yên Đô, nhà họ Lương, nhà họ Kim, tứ đại hào môn Giang Thành.

Ngày mai sẽ diễn ra trận chung kết.

Giờ này ngày mai chính là lúc chọn ra “thủ hộ Bắc Cảnh” mới.

Khán giả lục tục rời khỏi khán đài.

Nhưng họ vấn tiếp tục thảo luận về các trận đấu.

Trong đó, trận đấu giữa ‘Ẩn chủ” và Hồng Giác Lâm là đặc sắc nhất.

Mọi người cũng đã ghi nhớ người có cái tên Ẩn chủ.

Lấy tên là Ẩn chủ, thực lực của anh đúng là rất mạnh mẽ, có thể nói chính là con ngựa đen mạnh nhất.

Nhưng, một số nhà tư bản vẫn không lạc quan về việc Ẩn chủ sẽ giành được giải nhất.

Các cao thủ của tứ đại vương tộc Yến Đô còn chưa có ai ra tay mài Người trong vương tộc vừa lên đài, chỉ cần đứng trên đó là đối phương lập tức nhận thua.

Không phải là bị ai thao túng mà là danh tiếng của vương tộc Yến Đô quá vang dội.

Ai đứng trên đó cũng đều phải run sợ.

Cái chưa biết thường tạo ra cho người ta trí tưởng tượng vô tận.

Dù Ẩn chủ có mạnh đến đâu, anh ta cũng không phải đối thủ của vương tộc Yến Đô.

Màn đêm buông xuống, Vương Nhất rời khỏi nhà thi đấu, thay quần áo dự thi, tháo mặt nạ, giao lại Diệp Thúy Như bảo quản, sau đó đến gặp Lý Khinh Hồng.

“Sao anh đến trễ thế? Anh bỏ lỡ đại hội Bắc Cảnh rồi.”

Lý Khinh Hồng nói với Vương Nhất.

“Đúng vậy, anh rể, anh bỏ lỡ nhiều cảnh hay ho rồi đói”

Lý Tuyết Nhi đứng bên cạnh hét lên: “Cái người tên Ẩn chủ kia giỏi lắm, ngay cả người đứng thứ hai của hiệp hội võ đạo Giang Thành cũng không phải đối thủ của anh ta, nhưng đúng là ông ta đáng chết!”

“Đúng vậy đúng vậy, ông ta đánh gấy một †ay của Diệp Kình Hiên, thật quá đáng!”

Lý Mộng Đình cũng ở một bên phụ họa.

Thấy mọi người thảo luận sôi nổi như vậy, Vương Nhất cũng khẽ mỉm cười, nói với Lý Khinh Hồng: “Vấn đề của công ty đã được giải quyết.”

“Vậy tốt rồi.”

Lý Khinh Hồng mỉm cười, đang định nói gì đó thì ánh mắt chợt thay đổi, cô ta nhích lại gân Vương Nhất.

Nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Vương Nhất.

Trên tay anh có một vết máu.

“Máu từ đâu ra vậy?”

“Không phải anh đi xử lý chuyện công ty sao? Sao lại có máu?”

Ánh mắt Lý Khinh Hồng thay đổi.

Mặt Vương Nhất cũng hơi biến sắc.
 
Chương 1968


Chương 1968

Máu trên tay không phải của anh, chắc là máu trên mặt Hồng Giác Lâm dính vào, anh chưa kịp lau đi.

Vương Nhất mỉm cười: ‘Không phải máu, là mực đỏ.”

Nói xong anh đi rửa tay.

“Vậy sao…”

Lý Khinh Hồng không nói gì thêm.

Nụ cười trên mặt cũng biến mất, khuôn mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

“Sao vậy?”

Vương Nhất cố tỏ ra bình thường hỏi.

Anh biết Lý Khinh Hồng nhất định đã nghi ngờ.

Lý Khinh Hồng lắc đầu: ‘Không có gì, chỉ là em không thích mấy chuyện chém chém giết giết như này.”

“Nói là đề cao võ đạo, chọn ra người bảo vệ Bắc Cảnh, nhưng em thấy tất cả đều là ý muốn giết người.”

Vương Nhất không nói gì, im lặng theo.

Có lẽ trong mắt người khác, chuyện này quá bình thường.

Nhưng trong mắt Lý Khinh Hồng thì rất tàn khốc, thậm chí là hành vi phi nhân tính.

Cô ta quá lương thiện, quá hiền lành, không muốn nhìn thấy bất kỳ ai bị thương.

Ngay cả khi người bị thương là đối thủ, cô †a cũng không vui.

Lúc này, một nhóm người đi về phía này.

Là Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều.

“Khinh Hồng, ngày mai con có tới xem trận chung kết của ba không?”

Lý Thế Nhân liếc nhìn Vương Nhất trước, sau đó mới mỉm cười với Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng có vẻ hơi mệt.

“Ngày mai con không đi, có việc ở công ty.

Vương Nhất gật đầu: ‘Đúng vậy, ngày mai con cũng không đi.”

“Hả? Anh chị đều không đi à? Vậy có mình em, chán chết đi được!”

Lý Tuyết Nhi ai oán nói.

Lý Khinh Hồng nhìn Lý Mộng Đình: “Mai Mộng Đình đi với em.”

Lý Thế Nhân nhe vậy cũng gật đầu rồi rời đi.

Vương Nhất tìm một nhà hàng, cả đám tới đó ăn tối rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Khương Nhã My cũng ở đó, ăn xong thì cùng đám Vương Nhất rời đi.

Tối đến trời mưa nhỏ, cả Giang Thành nhuộm một màu xám xít.

Trên con đường chính nhộn nhịp, người qua đường cầm ô vội vã đi lại.

Khương Nhã My cũng cầm ô, chuẩn bị băng qua đường.

Một người đàn ông cao lớn đi ngang qua cô ta, hai người lướt qua nhau.

Người đàn ông cầm dù tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng Khương Nhã My dừng lại, ngơ ngác đứng giữa đường.

Chiếc ô trong tay đã sớm không cánh mà bay.

Khương Nhã My cứng ngắc xoay người lại, đồng tử mở to, nhìn về phía sau.

Nhưng người đàn ông đã sớm biến mất giữa biển người.

Bíp bíp bíp!

Đột nhiên, tiếng còi inh tai nhức óc đưa Khương Nhã My về hiện thực.

Vương Nhất đã chạy xe đến bên đường, gọi cô ta.

“Cẩn thận xel”

Khương Nhã My quay đầu lại nhìn.

Âm ầmI Một chiếc xe thể thao phóng nhanh trên đường, lao về phía Khương Nhã My.

“Cẩn thận!”

“AI”
 
Chương 1969


Chương 1969

Xung quanh là tiếng la hét chói tai của người qua đường.

Một số cô gái còn tái cả mặt vì sợ hãi.

Người lái chiếc xe thể thao hình như đã uống rượu, nên lúc đầu không nhìn thấy Khương Nhã My đứng giữa đường.

Đến khi anh ta nhìn thấy thì đã muộn Két!

Anh ta đạp mạnh chân ga, nhưng chiếc xe vẫn lao về phía Khương Nhã My, không phanh lại được.

Lý Khinh Hồng sợ đến tái mặt, nhưng Khương Nhã My không hề sợ hãi, lập tức nhảy lên cao.

Lúc này chiếc xe thể thao đã lao vút tới!

Khương Nhã My nhảy lên giữa không trung, hai tay chống lên mui xe.

Râm!

Nắp đầu xe bị Khương Nhã My làm cho lõm xuống.

Khương Nhã My yên lặng hồi lâu, sau đó nhìn Vương Nhất nói: “Tôi nhìn thấy Tiêu Minh.”

“mu Khương Nhã My nói xong, Vương Nhất cũng ngẩn người.

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng cũng hơi thay đổi.

Sống cùng Vương Nhất lâu như vậy, cô ta cũng biết Vương Nhất có một người anh trai bị mất tích.

Anh quay về thành phố một phần cũng là vì muốn tìm anh trai.

“Cô chắc chắn là anh ấy?”

Ánh mắt Vương Nhất trở nên sắc bén, anh nhìn Khương Nhã My hỏi.

Khương Nhã My nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, tuy rằng đã lâu không gặp nhưng tôi vĩnh viễn không quên dáng vẻ của anh ấy!”

Bởi vì quá kích động mà giọng nói của Khương Nhã My cũng run run.

Vương Nhất im lặng hồi lâu, vẫn không dám tin.

“Có thể là người giống người thì sao?”

Khương Nhã My tiếp tục lắc đầu: ‘Không phải, còn có một mùi quen thuộc trên người anh ấy!”

Vương Nhất hít một hơi thật sâu, rồi nhìn về phía Lý Khinh Hồng.

“Em về trước đi.”

Lý Khinh Hồng bế Vương Tử Lam đi trước.

“Đi thôi.”

Vương Nhất và Khương Nhã My cùng nhau đi về phía bên kia đường.

“Chia nhau ra tìm đi.”

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu không có kết quả, Vương Nhất nói với Khương Nhã My.

“Ừ!”

Khương Nhã My chạy suốt theo con đường kéo dài.

Cô ta, Vương Nhất, Tiêu Minh là những người mạnh nhất trong Ẩn Vu.

Cho dù là theo dõi hay chống bị theo dõi đều đạt đến mức xuất thần nhập quỷ, muốn tìm thấy cũng không dễ.

Nhưng Khương Nhã My vẫn tìm kiếm không biết mệt mỏi.

Thời gian từng phút trôi qua.

Khương Nhã My cũng dần bỏ cuộc.

Cô ta khụy gối xuống, thở hồng hộc.

Nhưng nghĩ đến người mà mình đã nhớ nhung suốt ba năm qua, bản thân không chẳng khác gì trúng tình cổ, Khương Nhã My không cam lòng.

Chờ cũng đã ba năm, còn sợ đoạn thời gian ngắn như vậy sao?

Khương Nhã My khẽ cắn răng, định tiếp tục Tìm.

Vèol Đèn pha ô tô chói mắt chiếu tới, Khương Nhã My không khỏi dùng tay che mắt.

Một chiếc xe thể thao cỡ lớn màu đỏ dừng lại trước mặt cô ta.

Người đàn ông cầm vô lăng, bình tĩnh nhìn cô ta.

Trong khoảnh khắc này, mắt Khương Nhã My mở lớn.

“Tiêu… Minh…”
 
Chương 1970


Chương 1970

Thời gian cứ như dừng lại trong khoảnh khắc đó.

Khương Nhã My ngơ ngác nhì người đàn ông trong chiếc xe thể thao, vẻ mặt khó tin.

“Tiêu Minh, là anh sao?”

Khương Nhã My kích động chạy xung quanh chiếc xe kia, cô ta ra sức đập cửa sổ, ý bảo anh ta hạ cửa sổ xuống.

Ba năm, cô ta đã tìm anh ta ba năm, nên có rất nhiều điều muốn nói với anh ta.

Nhưng Tiêu Minh chẳng buồn liếc nhìn cô †a, vẻ mặt anh ta vấn thờ ơ như cũ.

Cạch.

Bỗng nhiên, cửa sau xe mở, một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy dài theo phong cách Gothic loli màu tím bước xuống.

“Xin hỏi cô đang tìm ai?”

Cô gái kia không phải là người Nước H, cô †a tóc vàng mắt xanh và nước da trắng sáng của người phương Tây.

Màu tím đại diện cho sự bí ẩn.

Cả người cô gái này đều mặc màu tím.

Chiếc váy dài Gothic loli rườm rà màu tím, găng tay quý tộc cũng màu tím, bây giờ đang mưa nhỏ nên chiếc ô cô ta cầm chắc chắn cũng là màu tím nhạt. Cả người cô †a từ trong ra ngoài đều tràn ngập hơi thở cung đình cao quý.

“Cô là ai?”

Khương Nhã My lùi hai bước về phía sau, cô ta nhìn người phụ nữ công đình phương tây kia với ánh mắt đầy cảnh giác.

Vì cô ta cảm thấy hơi thở rất nguy hiểm từ người phụ nữ này.

Cứ như cô ta đang phải đối diện với một mỹ nữ rắn rết ác độc.

Cô gái mặc đồ âu ngẩn người, sau đó cười khanh khách: “Người Nước H mấy cô thật kỳ lạ, rõ ràng cô gõ cửa xe chúng tôi, giờ lại hỏi chúng tôi là ai.”

Tuy là người phương Tây, nhưng cô ta nói tiếng nước H rất lưu loát, thậm chí câu chữ còn rõ ràng hơn nhiều người bản địa nước I5].

Khương Nhã My không nói gì, chỉ nhìn cô †a với ánh mắt lạnh lùng.

“Vậy được rồi, tôi sẽ phá lệ nói tên cho cô.”

Người phụ nữ mặc đồ âu đánh son đỏ rực như lửa, cả người toát lên vẻ quyến rũ: “Cô gọi tôi là Tử La Lan là được, hoặc cũng có thể gọi tôi là ‘Phu nhân.”

“Tử La Lan? Phu nhân?”

Khương Nhã My cau mày, ánh mắt chợt dừng lại trên người La Tử Lan mặc bộ Gothic màu tím.

Trên chiếc váy thêu những đóa hoa Tử La Lan, trông vô cùng diễm lệ.

Tử La Lan cười quyến rũ, cô ta lặng lẽ giơ một ngón tay nâng cằm Khương Nhã My.

“Tôi biết cô, cô là vị hôn thê chưa qua cửa của Tiêu Minh đúng không? Trông dáng dấp cũng rất xinh đẹp.”

Khương Nhã My như thấy kẻ địch mạnh, bông nhiên cô ta nhấc chân, đá về phía Tử La Lan.

Cuối cùng Tử La Lan vẫn thu tay về, nhưng cô ta cũng tiện thể nghiêng đầu, tránh cú đá của Khương Nhã My đá đánh.
 
Chương 1971


Chương 1971

Ánh mắt Khương Nhã My càng lạnh lùng hơn, trong mắt cô ta sinh ra sát ý điên cuồng.

“Cô có quan hệ gì với anh ta? Mau trả lời tôi”

Khương Nhã My nhìn Tiêu Minh ngồi trong xe tỏ vẻ thờ ơ như đang thấy một người lạ, hai mắt cô ta đỏ ngầu.

“Cô nói anh ta sao, anh ta là trai bao của tôi.

Tử La Lan cười quyến rũ, như để chứng minh với Khương Nhã My, cô ta đi giày cao gót, bước thướt tha đến bên Tiêu Minh.

Cửa sổ xe hạ xuống, Tử La Lan khẽ hôn lên mặt Tiêu Minh.

Cảnh này như phóng to vô số lần trước mắt Khương Nhã My, trong nháy mắt sắc mặt cô ta trắng bệch.

Tử La Lan lại đi đến cạnh Khương Nhã My, cười ẩn ý: “Bây giờ cô tin chưa?”

Cả người Khương Nhã My run rẩy, môi cô †a tím tái, nhìn Tiêu Minh với ánh mắt khó tin.

Cô ta không ngờ, sau ba năm gặp lại, thế mà kết quả lại như thế này.

“Cô thật đáng chết.”

Ánh mắt Khương Nhã My bỗng tràn ngập thù hận, khí thế trên người cô ta tăng vọt.

Ý định giết chóc trên người bốc lên ngùn ngụt.

Nhưng Tử La Lan lại chẳng biết sợ, thậm chí khóe miệng cô ta còn cong lên, nhìn Khương Nhã Mỹ cười nhạo.

“Chết? Phải nói trước xem cô có khả năng giết tôi hay không đã? Kể cả có thì cô dám sao?”

“Giết tôi, cô cũng mất hết manh mối tìm hiểu xem rốt cuộc ba năm nay Tiêu Minh đã gặp phải chuyện gì.”

Ý cười trên mặt Tử La Lan càng thêm mỉa mai, cô ta ưỡn ngực.

“Đến đây đi, ra tay giết tôi đi.”

Sắc mặt Khương Nhã My hơi thay đổi, cô †a giấy giụa rồi cuối cùng vẫn bỏ cuộc.

Trên mặt cô ta tràn đầy tức giận và nhục nhã.

Bây giờ cô ta và Tiêu Minh trở thành người lạ chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ kia.

Nhưng cô ta lại chẳng thể vạch trần cô ta mà trái lại còn bị dắt mũi.

“Bốp!”

Bồng nhiên, tiếng tát vang dội vang lên.

Tử La Lan tát thật mạnh lên mặt Khương Nhã My.

Cô ta tát mạnh đến mức khiến cho Khương Nhã My ngã xuống đất, khóe miệng cũng xuất hiện vết máu đỏ thẫm.

Ánh mắt Tử La Lan lạnh lùng, nhìn cô ta từ trên cao xuống: “Cô biết không, ngay từ đầu rõ ràng cô là một kẻ thất bại, người đàn ông mà cô coi là vật báu lại làm trai bao cho tôi, anh ta đã quên cô rồi, hiểu chưa?”

Rầm!

Những lời này như sét đánh giữa trời quang, con ngươi Khương Nhã My trừng to, đầu óc cô ta trống rồng, chỉ còn lại một câu nói kia.

Anh ta đã quên cô rồi!

Anh ta đã quên cô rồi!
 
Chương 1972


Chương 1972

Anh ta đã quên cô rồi!

“Không, tôi không tin, cô để tôi nói chuyện trực tiếp với anh ấy!”

Khương Nhã My quỳ xuống đất, ôm đầu nói.

Vẻ mặt Tử La Lan lạnh lùng, cô ta đạp mạnh lên người Khương Nhã My.

“Cô không nói chuyện với anh ta, nếu anh ta vấn nhớ rõ cô thì thấy cô bị tôi đánh như vậy, anh ta đã xuống xe, nhưng sao anh ta vẫn còn ngồi trên xe vậy?”

Tử La Lan hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Nói cho cô biết, ba năm trước anh ta vẫn chưa chết, chính tôi đã cứu sống anh ta, nây giờ anh ta ngoan ngoãn phục tùng tôi, cô có tin kể cả tôi sai anh ta giết cô, anh ta cũng đồng ý không hề do dự hay không?”

Những lời này cũng tiết lộ một vài thông tin: “Cô là người của ‘Võng Lượng ?”

Không ngờ, Tử La Lan lại cười lớn thừa nhận: “Đúng vậy, tôi là người của ‘Võng lượng, kể cả ‘Dơi’ các cô đang tìm cũng là thuộc hạ của tôi.”

“Tôi đã giám sát tất cả mọi hành vi của các người, các cô đã bị bao vây.”

Nói xong, Khương Nhã My lại trở nên bình tĩnh.

“Rốt cuộc mục đích của các người là gì?”

Khương Nhã My hạ giọng hỏi.

Sao Tử La Lan lại nói thông tin này cho cô?

“Không cần đoán, tất cả mọi chuyện, trừ khi tôi chủ động nói cho cô, nếu không cô cũng chẳng đoán được đâu.”

Khương Nhã My im lặng một lát, rồi bỗng ngẩng đầu hỏi: ‘Cô cố tình dẫn theo Tiêu Minh xuất hiện trước mặt tôi, đúng không?

Nếu không tôi cũng không tìm thấy các người.”

Vẻ mặt Tử La Lan nở nụ cười đầy ẩn ý: “Thông minh, trên thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như thế, đúng là tôi dẫn theo Tiêu Minh, đến tìm cô.”

“Mục đích của các người là gì?”

Khương Nhã My nhìn cô ta đầy cảnh giác, hỏi: “Cứ cho là vậy đi, thế cô tìm tôi làm gì?

Vẻ mặt Tử La Lan trở nên lạnh lẽo, sau đó cô ta thả lỏng.

“Cái này thì tôi có thể nói cho cô biết, tôi đến giúp cô nối lại duyên phận kiếp trước.”

Tử La Lan nhìn Khương Nhã My, cười lớn rồi nói.

“Nối lại duyên phận kiếp trước?”

Khương Nhã My nói với vẻ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

Tử La Lan cười nói: “Cô tìm Tiêu Minh lâu như thế nhưng anh ta lại quên cô, vậy quá tàn nhãn với cô, thế nên tôi quyết định giúp đỡ cô.

“Chỉ cần cô tham gia vào chúng tôi, tôi đảm bảo, cô và Tiêu Minh sẽ ở bên nhau Vĩnh viễn.”

Nghe thế, Khương Nhã My lập tức từ chối: “Tôi chắc chắn sẽ không tham gia với các người!”

Nghe thấy lời từ chối của Khương Nhã My, Tử La Lan chỉ cười, cũng không bất ngờ.

“Bây giờ cô từ chối, nhưng sau này thì chưa chắc.”
 
Chương 1973


Chương 1973

Tử La Lan mỉm cười ẩn ý, sau đó định quay VỀ xe.

Khương Nhã My ngăn cô ta lại: ‘Cô nói tham gia là có ý gì?”

Tử La Lan cười như nghe thấy câu chuyện cười nào đó, chỉ Tiêu Minh: “Giống như người trong lòng cô ấy.”

Ngay lập tức, trên mặt Khương Nhã My ngập tràn lửa giận: “Tôi sẽ không để cho các cô thực hiện được đâu, tôi sẽ cứu Tiêu Minhl”

Khương Nhã My nói như gào lên giận dữ.

Tử La Lan không nhịn được, bật cười: “Nếu Vương Nhất nói thì tôi còn hơi sợ, chứ còn cô thì…

Tử La Lan không nói thêm, nhưng ai cũng biết cô ta có ý gì.

Cô liếc nhìn bầu trời xám xịt: “Trời mưa to, tôi phải về thôi.”

Nói xong, cô ta mở cửa xe, ngồi xuống.

“Chờ chút…”

“Lái xe.”

Khương Nhã My đang định hỏi gì đó, nhưng Tử La Lan chỉ thản nhiên ngắt lời.

Tiêu Minh nhận vị trí tài xế, đạp ga, lái xe đi.

Khương Nhã My đứng đờ đẫn ở đó một lúc lâu.

Nước mưa khiến cho đầu tóc, quần áo cô †a ướt sũng, nhưng cô ta cứ như chẳng cảm nhận được điều gì, chỉ đứng sừng sững như một pho tượng điêu khắc.

Cuối cùng cuộc gọi của Vương Nhất khiến cô ta tỉnh táo lại.

“Tôi không phát hiện ra bất cứ manh mối nào, bên phía cô thì sao?”

Khương Nhã My kể chuyện mình vừa gặp Tiêu Minh.

Giọng điệu Vương Nhất có vẻ nghiêm trọng: “Có vẻ đúng như tôi nghĩ, quả nhiên anh ta đã trở thành kẻ địch.”

Đầu bên kia, Khương Nhã My im lặng một lúc lâu không nói gì.

Vương Nhất cũng không nói gì thêm, tình cảnh như bây giờ, người đau lòng nhất có lẽ là Khương Nhã My?

“Nhã My, nếu đã là kẻ địch, vậy chắc cô biết phải làm thế nào, đúng không?”

Giọng nói Vương Nhất trầm thấp, nghiêm túc nhắc nhở cô.

Giọng điệu Khương Nhã My trở về bình thường: “Hiểu rồi, tôi sẽ không nương tay.”

“Vậy là tốt rồi.”

Bên ngoài Vương Nhất nói như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn thầm để ý.

Khương Nhã My tìm Tiêu Minh ba năm, anh cũng tìm Tiêu Minh ba năm.

Cuối cùng họ lại trở mặt thành thù.

Điều này kể cả là ai cũng không thể chấp nhận được.

Họ cũng là người, cũng sẽ bị tình cảm gây ảnh hưởng.

Nếu gặp lại, liệu Khương Nhã My thật sự ra tay được không?

Nhưng dù thế nào anh cũng không thể nói như vậy, Vương Nhất cũng không biết, tương lai sẽ rế sang con đường nào.

“Vương Nhất.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top