Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 1889


Chương 1889

Lúc này, nhìn thấy Tần Nam không cử động, giống như một thi thể nằm trước mặt mình, Tân Vĩnh Nghiêm bị dọa sợ.

“Tân Naml”

Tân Vũ cũng hét lớn một tiếng, nhưng khi đặt tay lên mũi để xem hơi thở thì phát hiện anh ta đã sớm tắt thở chết rồi.

Lúc này, Mục Lang cũng khôi hồi tinh thần lại, ánh mắt tàn bạo nhìn Võ Sỉ: “Anh giết con nuôi của tôi!”

Một luồng sát khí lạnh lẽo lan tỏa khắp xung quanh.

Võ Si đứng khoanh tay, vẻ mặt lãnh đạm: “Tôi đã nói, anh ta nhất định phải chết.”

Vào giờ khắc này, trên người Võ Si có một khí thế ngất trời, trông giống như một bậc thầy võ thuật.

Tân Vũ, Tần Vĩnh Nghiêm và những người khác cũng đều chết lặng.

Sắc mặt của Mục Lang trở nên vô cùng khó coi.

Con trai nuôi của ông ta bị giết chết ngay trước mặt mình, đó thật sự là một cú tát vào mặt ông ta.

Nếu tin tức này bị truyền ra ngoài thì sau này ông ta còn mặt mũi nào để bảo hộ Tây Cảnh đây?

Cho nên, sát ý trong mắt Mục Lang hiện lên hừng hực, không đội trời chung với Võ SỈ: Nhưng Võ Sỉ lại giêu cợt nhìn Mục Lang, cười nói: “Bây giờ, hai chúng ta xem như huề nhau, ông còn muốn đánh tiếp sao?”

“Đánh tiếp, tôi theo anh!”

“Ngài Mục!”

Ở bên kia, Tân Vũ đang ôm thi thể của Tân Nam, trên mặt tràn đây sát khí và giận dữ.

Nhưng sự phấn nộ và sát khí này đều được ngụy trang.

Anh ta rất có khả năng sẽ trở thành gia chủ kế tiếp của Tần thị, mà với tư cách là một gia chủ, điều quan trọng nhất anh ta có thể làm là bênh vực người nhà.

Tần Nam là người có cũng được không có cũng được trong Tần thị, nhưng dù nói thế nào đi nữa thì cũng là người trong tộc, bây giờ anh ta lại bị giết chết ngay trước mặt mọi người, cho dù người kia là Võ Sỉ thì cũng phải đưa ra một lời giải thích.

Nhưng mà Mục Lang lạnh lùng nhìn Võ Sỉ mấy lần, khí thế trên người cũng chậm rãi rút đi, sát ý cũng dần biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, Võ Si cười lạnh lùng: “Thế nào, đường đường là ngài Mục bảo vệ Tây Cảnh mà cũng có lúc sẽ luống cuống sao?”

Ánh mắt của Mục Lang vẫn vô cùng rét lạnh: “Võ Si, anh thật sự cho rằng tôi sợ anh sao?”

“Người cũng đã bị giết, nếu tôi tiếp tục chiến đấu thì có ích lợi gì không?”

Cũng may nơi này rất thưa thớt, ít người qua lại, nếu không thì cảnh tượng Mục Lang và Võ Si đánh nhau vừa rồi nhất định có thể sẽ xuất hiện trên tiêu đề bài báo.

Hai người đều là nhân vật của công chúng, một khi bị đào ra chuyện vì sao lại xảy ra xung đột thì đối với danh tiếng của cả hai đều không có lợi.

So sánh với tính mạng của Tần Nam thì Mục Lang để ý danh tiếng của bản thân hơn.

“Cũng đúng, vậy thì chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi.”

. Võ Si nói với Mục Lang.

Nhưng Mục Lang lại mỉm cười lạnh lùng: “Bỏ qua? Có thể bỏ qua sao? Chúng ta xem như đã kết hận thù, chờ cho đại hội Bắc Cảnh kết thúc, tôi sẽ tìm anh để phân định thăng bại.”
 
Chương 1890


Chương 1890

Võ Si hoàn toàn không sợ hãi, thậm chí còn nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Được, vậy tôi xin yên lặng chờ ngài Mục đến cửa.”

Nói xong, anh ta tính toán quay trở lại Bắc Hiên Các lần nữa.

Anh ta vẫn chưa uống xong rượu, nhất định phải trở về tiếp tục uống.

Mặc dù Bắc Hiên Các là một khách sạn năm sao, nhưng hoạt động kinh doanh khá ế ẩm do vị trí hẻo lánh cộng thêm giá cả đắt đỏ.

Nhưng điều này lại đúng như ý muốn của Võ Si, anh ta chỉ muốn trò chuyện cùng Vương Nhất, sao có thể chọn một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố chứ? Tuy nhiên, sau sự kiện này, chắc hẳn danh tiếng của Bắc Hiên Các sẽ chấn động một trận.

“Ngài Mục!”

Mắt thấy Võ Si muốn rời đi, Tân Vũ lại lo lăng hô to một tiếng.

Nhưng lần này, Mục Lang cũng không có bất kỳ hành động nào, mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tần Vũ.

“Tân Vũ, tôi rất tán thưởng anh, nhưng con đường tôi đã đi nhiều hơn những gì mà anh trải qua. Tôi cũng biết rất rõ trong lòng anh suy nghĩ điều gì.”

Mục Lang cảnh cáo.

Sắc mặt Tân Vũ nhất thời thay đổi, vẻ mặt biến hóa một lúc, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Người vui vẻ nhất chắc chắn là Tân Hồng Long.

Anh ta không ngờ rằng chỉ một cuộc gọi cho Tân Nam đến đã có thể đảo ngược tình thế.

Sau khi cùng Mục Lang mỗi người một ngã, ánh mắt của Tân Vũ nheo lại thật sâu, đánh giá Tân Hồng Long: “Hồng Long, chiêu này của em cũng đẹp thật đấy!”

Tân Hồng Long thản nhiên mỉm cười, đáp lại: “Cũng còn kém anh họ.”

Ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm cũng chăm chú nhìn Tần Hồng Long, trong đồng tử đã vẩn đục thỉnh thoảng lại lóe lên một tia sáng, sau đó trở lại bình thường.

Đối với sự cạnh tranh giữa hai anh em, Tần Vĩnh Nghiêm cũng không muốn can thiệp vào.

Ông ta còn chưa chết, chức gia chủ vẫn do ông ta nắm quyền, cho dù là Tân Hồng Long hay là Tân Vũ, người nào trở thành gia chủ thì ông ta cũng đều rất yên tâm.

Cạnh tranh lành mạnh giúp cho gia tộc ngày càng mạnh mẽ hơn.

Chẳng qua hiện tại Tần Vũ có lợi thế hơn so với Tân Hồng Long.

Liệu cục diện có thể nghịch chuyển được hay không thì cứ rửa mắt mong chờ vậy.

“Giải quyết xong?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Khi Võ S¡ lên lâu, Vương Nhất lập tức cười hỏi một câu.

Võ Si gật đầu, nhưng vẫn vô cùng đau lòng nhìn cả người Tông Vinh bê bết máu: “Đáng tiếc, Tông Vinh vẫn tàn phế.”

Vương Nhất cười nói: ‘Để cho Y Sỉ tới xem một chút đi, có lẽ anh ấy sẽ có biện pháp?”

Võ Sỉ lập tức trở nên kích động: “Y Si đang ở Giang Thành sao?”

Vương Nhất gật đầu: “Không chỉ có Y Sỉ, Nhạc Si cũng đang ở đây.”

Lông mày của Võ Si lập tức giãn ra, có Y Sỉ ở đây thì khả năng bình phục của đệ tử anh ta sẽ rất lớn.

Vương Nhất đứng lên: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi xin phép về trước.”
 
Chương 1891


Chương 1891

Võ Si còn muốn giữ người lại nhưng Vương Nhất chỉ cười nói: “Cũng đâu phải là không gặp lại. Hôm nay Mục Lang đến Giang Thành, vậy ngày khai mạc đại hội Bắc Cảnh cũng không còn xa nữa.”

Quả nhiên, Vương Nhất đoán không lầm.

Hai ngày sau, hiệp hội vũ đạo Giang Thành thông báo rằng đại hội Bắc Cảnh sẽ được tổ chức tại nhà thi đấu Giang Thành sau ba ngày nữa.

Sở dĩ quyết định dời lịch đến ba ngày sau là vì phía chính phủ sẽ tiến hành bán vé vào cửa.

Tất cả các hoạt động cạnh tranh quy mô lớn đều có vô số dòng vốn đăng sau, cũng như có rất nhiều nhà tư bản tiến hành đầu †ư.

Vậy làm thế nào để hồi vốn?

Ngoài trừ quảng cáo thương mại, nghiên cứu phát minh sản phẩm ngoại vi thì phương pháp trực tiếp nhất, rõ ràng nhất chính là… bán vé vào cửa.

Có thủ hộ Tây Cảnh Mục Lang ở đây, còn có sự xuất hiện của ngài Võ Si, cùng với các nhân vật lớn mà ngày thường chưa chắc có thể thấy được thì giá vé vào cửa nhất định không hề thấp.

Chỉ dựa vào vé vào cửa thì có lẽ cũng sẽ thu hồi được vốn.

Vé vào cửa được bán trên mạng đã tăng từ mức giá ban đầu là ba triệu nâng lên tới mấy trăm triệu một tấm.

“Thật là điên rồ.”

Lý Khinh Hồng không nhịn được thở dài, cô †a cũng mua một tấm.

Cũng may là cô ta đã lập tức mua được ngay sau khi mở bán vé.

Nếu như chậm chân thì cũng không giành được vé nào.

Vương Nhất cười nói: “Em muốn có vé sao không nói sớm với anh một tiếng?”

Vương Nhất trực tiếp lấy một xấp vé vào cửa ra khỏi ngực áo.

Lý Khinh Hồng trợn to mắt không thể tưởng tượng nổi: “Anh lấy đâu ra nhiều vé vào cửa như vậy?”

Cô ta nghe nói vé vào cửa của đại hội Bắc Cảnh chỉ được bán trên mạng thôi.

Mua được vé trên mạng đều dựa vào tốc độ của ngón tay, có thể cướp được một tấm vé cũng đã rất may mắn rồi, Vương Nhất lấy ở đâu ra nhiều vé như vậy?

Vương Nhất nói như một chuyện hiển nhiên: “Tất cả những người tham gia đại hội Bắc Cảnh đều có thể nhận được vé vào cửa miễn phí.”

Lý Khinh Hồng gật đầu: ‘Em biết, nhưng chẳng phải anh đã bị hiệp hội võ đạo phía Bắc liệt vào danh sách đen, không thể tham gia đại hội Bắc Cảnh sao?”

Liên quan đến chuyện này, Vương Nhất mỉm cười không nói gì thêm, chỉ nói: “Để bày tỏ thành ý, Diệp Thúy Như đã đưa cho _ anh mấy tấm vé này. Em lấy vé mang đi chia đi.”

Lý Khinh Hồng vốn dĩ rất vui vẻ khi có được mấy tấm vé này, nhưng vừa nghe thấy tên của Diệp Thúy Như thì sắc mặt của cô ta lập tức trầm xuống.

Cô ta có chút chua chát nói: “Anh vẫn còn liên lạc với cô ta sao?”

Vương Nhất cười khổ, không nghĩ tới Lý Khinh Hồng lại ghen tuông, anh lập tức an ủi: ‘Không có cách nào khác đành phải giao thiệp xã giao, ai bảo cô ta là người của vương tộc Diệp thị? Sau này khi công việc kinh doanh của em phát triển và mở rộng đến thị trường Yên Kinh thì còn phải giao thiệp với cô ta nữa.”

Lý Khinh Hồng đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, chỉ đành hừ một tiếng: ‘Em sẽ dân cả nhà đến đại hội Bắc Cảnh xem như thả lỏng một chút, mấy phiếu dư sẽ dùng để khen thưởng cho nhân viên xuất sắc của tập đoàn.”

“Ý này cũng không tệ.”
 
Chương 1892


Chương 1892

Vương Nhất tỏ vẻ đồng ý.

Vương Nhất nhìn về phía cửa sổ, vẻ mặt của anh có hơi ngưng trọng.

Có thể thả lỏng sao?

Không biết tại sao, anh có dự cảm rằng đại hội Bắc Cảnh này chẳng qua chỉ là một sự kiện để các thế lực va chạm lẫn nhau.

Rất nhiều người đều xem đại hội Bắc Cảnh lần này là một nơi giải quyết chấm dứt.

Võ Si và Mục Lang.

Anh và Mục Lang.

Lý Khinh Hồng và Diệp Thúy Như.

Tân Hồng Long và Tần Vũ.

Nhạc Sỉ và Tân Vũ M CV Còn CÓ…

Khương Nhã My và Tiêu Minh!

Còn một ngày nữa là đến ngày khai mạc đại hội Bắc Cảnh.

Buổi đêm ở Giang Thành lạnh hơn rất nhiều, thậm chí còn có hơi lạnh nhè nhẹ.

Thiên Cung Nguyệt Viên, khách sạn tốt nhất ở Giang Thành.

Diệp Thúy Như ngồi trên ban công, gió đêm thổi vù vù, trong tay còn cầm một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lắc.

Hôm nay, có một vị khách đặc biệt đến khách sạn của cô ta.

Chính là người đàn ông ngồi đối diện.

“Chị họ, không ngờ gặp lại nhau, chị đã trở thành đại tiểu thư của Diệp thị rồi.”

Kim Thành Phong không nhịn được cảm khái nói.

Lần cuối cùng chia tay nhau, Diệp Thúy Như nói cho Kim Thành Phong biết họ thật của cô ta là họ Diệp.

Kim Thành Phong còn khóc lóc nửa ngày, chung sống hơn mười mấy năm, nếu bảo không có tình cảm gì thì chắc chắn là nói dối.

Diệp Thúy Như mỉm cười: ‘Không phải em cũng trở thành chủ tịch tập đoàn Kim thị rồi sao? Vương Nhất không có lừa em.”

Kim Thành Phong ngượng ngùng cười nói: “Là do chị họ tặng cho em, nếu không thì làm sao đến phiên em chứ?”

Tập đoàn Kim thị dưới trướng của Diệp Thúy Như đã phát triển đến đỉnh cao, sau đó vì phải trở về Diệp thị nên cô ta đã giao lại tập đoàn Kim thị cho Kim Thành Phong tiếp quản.

Kim Thành Phong cũng không phụ lòng mong đợi của Diệp Thúy Như, ít nhất tập đoàn cũng không thụt lùi.

“Thời gian trôi qua nhanh quá, thoáng cái đã qua lâu như vậy rồi…”

Kim Thành Phong xúc động nói.

Cách đây rất lâu, Vương Nhất đã bắt Kim Thành Phong tới nằm vùng, nói với anh ta rằng một ngày nào đó anh ta sẽ thay thế Kim Thúy Như.

Sau đó, anh ta thật sự thay thế Kim Thúy Như và trở thành gia chủ của nhà họ Kim.

Mọi chuyện như thể chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
 
Chương 1893


Chương 1893

Đôi mắt của Diệp Thúy Như dịu đi vài phần.

Trong nhà họ Kim, nơi mà ai cũng muốn hãm hại và e ngại cô ta thì cũng chỉ có người em họ Kim Thành Phong này luôn cho cô ta cảm giác hơi ấm gia đình.

Diệp Thúy Như muốn nói gì đó nhưng đột nhiên lại nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen dừng lại dưới lầu.

Trong mắt cô ta lóe lên một tia lạnh lùng, cô ta nói với Kim Thành Phong: “Em nên rời đi”

“Hả?”

Kim Thành Phong hơi sửng sốt, anh ta cũng chỉ vừa mới tới thôi mà? Vậy mà chị họ lại muốn đuổi anh ta đi.

Tuy nhiên, hành động này rất Kim Thúy Như.

Kim Thành Phong gần như bị Diệp Thúy Như ép buộc đẩy ra khỏi cửa, hơn nữa cô †a còn giúp bấm thang máy.

Đỉnh đong!

Cửa thang máy mở ra, vài người mặc áo choàng đen bước ra, gân như lướt ngang qua người Kim Thành Phong.

Kim Thành Phong vô thức quay đầu lại, nhưng trong tiềm thức cũng rùng mình một cái.

Anh ta thật sự cảm nhận được một luồng sát khí.

Vân quen thuộc như vậy.

Trong đầu Kim Thành Phong chợt nhớ đến một nữ sát thủ có đôi mắt đỏ như máu.

Anh ta rất muốn nhìn xem bọn họ muốn đi đâu nhưng cửa thang máy đã đóng lại.

Lý Tinh Sở, Lãnh Nhan cùng một người đàn ông mặc áo choàng đen đi thẳng vào phòng của Diệp Thúy Như.

“Đó là em họ của cô à?”

Trên mặt người đàn ông mặc áo choàng đen phảng phất một nụ cười như có như không, châm chọc nói.

Đôi mắt của Diệp Thúy Như lập tức trở nên lạnh lùng: “Nếu anh dám ra tay với người thân của tôi thì cho dù phải chết, tôi cũng sẽ kéo anh theo cùng!”

Người đàn ông mặc áo choàng cười nói: “Cô không có năng lực này đâu. Hơn nữa, tôi cũng không có hứng thú dùng đến chuyện này để uy hiếp cô.”

“Ngày mai, đại hội Bắc Cảnh sẽ bắt đầu, tôi chỉ muốn cùng cô kiểm tra đối chiếu kế hoạch một chút.”

Sau một lúc lên kế hoạch bí mật, sắc mặt Diệp Thúy Như có chút tái nhợt, trên trán chảy rất nhiều mồ hôi.

Cô ta ngồi trên ghế sofa, thở hổn hển.

Người đàn ông mặc áo choàng khẽ cười: “Không hổ là song kiều của Diệp thị, lên kế hoạch không chê vào đâu được.”

Diệp Thúy Như không hề dao động trước lời ca tùng của người đàn ông mặc áo choàng, thậm chí sắc mặt còn trở nên lạnh lùng hơn: “Tôi không hiểu, mục đích cuối cùng của anh là gì?”

Mặc dù cô ta không biết thân phận của người đàn ông mặc áo choàng, nhưng cô †a láng máng cảm nhận được một điều, cô ta đã bị cuốn vào trong một vòng xoáy khổng lồ.

Mà vòng xoáy này, đã bắt đầu được lên kế hoạch ở hôn lễ của cô ta với Vương Nhất vào năm năm trước.

Người đàn ông mặc áo choàng cười, sao có thể nói cho Diệp Thúy Như biết mục đích?
 
Chương 1894


Chương 1894

Anh ta chỉ nhếch môi nói: “Cô không cần biết những thứ này, cô chỉ cần biết một điều, chỉ cần cô nghe lời tôi, làm việc cho tôi, cô và người thân của cô không chỉ được bình an vô sự, cô còn có thể có được thứ cô muốn.”

Ánh mắt Diệp Thúy Như trở nên u ám, cô ta nghe ra được ẩn ý trong đó, nếu như cô †a có tâm tư khác, tính mạng của cô ta và người thân cô ta đều sẽ không được đảm bảo.

“Đương nhiên, cũng không phải không thể nói cho cô biết hết tất cả bí mật.”

Người đàn ông chuyển chủ đề: “Cô Diệp, với năng lực và thủ đoạn của cô, thừa sức đảm nhận chức vụ “ngũ tinh chấp hành quan’ trong tổ chức của chúng tôi, chỉ cần cô đồng ý làm việc cho tổ chức, tôi không chỉ có thể nói cho cô biết toàn bộ kế hoạch, còn có thể giúp đỡ cô trở thành vua của Diệp thị Vương tộc. Theo những gì tôi biết, địa vị của cô ở Diệp thị không được vững chắc, có rất nhiều người muốn giết Am co.

Lời này vừa được nói ra, Lãnh Nhan ở phía sau khế run rẩy, trong mắt hiện lên sự sợ hãi xuất phát từ đáy lòng.

Vẻ mặt Diệp Thúy Như cũng có chút u ám, anh ta lại bắt đầu chiêu mộ mình.

“Xin lỗi, tôi sẽ không cùng một giuộc với loại người như các anh, mặc dù tôi cũng là người lòng dạ độc ác, nhưng tôi cũng có giới hạn của mình.”

Đương nhiên cô ta cũng biết tất cả những gì người đàn ông mặc áo choàng này nói đều là sự thật, Vương tộc ở Yên Đô, tiền quyền đều ở trên đỉnh cao, nhưng thứ quyết định một gia tộc có mạnh hay không chính là thực lực.

Thực lực của người đàn ông mặc áo choàng này quá mạnh, việc đẩy lui chín đại Vương tộc Yên Đô, đối với anh ta mà nói đúng là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Nhưng, cho dù như vậy, Diệp Thúy Như vẫn không muốn gia nhập vào tổ chức của bọn họ.

Người đàn ông mặc áo choàng cũng không để tâm, cười nói: ‘Vậy thì quá đáng tiếc, giữa chúng ta đã định trước chỉ có thể là quan hệ lợi dụng lần nhau.”

Diệp Thúy Như lạnh lùng nhìn chằm chăm vào anh ta: “Tôi có thể bị anh lợi dụng, nhưng, anh đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi, không được làm tổn hại đến tính mạng của Vương Nhất!”

“Đương nhiên.”

Khóe miệng bên dưới chiếc áo choàng đen của người đàn ông hơi cong lên một đường cong rất kỳ lạ.

Anh ta…đang cười.

“Anh ta là ‘dung khí’ trăm năm mới gặp, đương nhiên tôi sẽ không làm hại anh ta.”

Lãnh Nhan ở phía sau, cơ thể càng thêm run rẩy, cảm giác này, giống như có một bàn tay đang bóp chặt lấy cổ họng của cô ta, khiến cô ta không thể phát ra tiếng.

Chỉ có người của ‘Võng Lượng’ mới biết hai †ừ dung khí’ có nghĩa là gì.

“Cô Diệp, tạm biệt nhé.”

Người đàn ông mặc áo choàng đứng dậy, rời đi.

Cách anh ta rời đi cũng làm người khác cảm thấy sợ hãi, không đi như người bình thường, mà đi thẳng lên sân thượng, nhún người nhảy xuống.

Vù vù vùi Áo choàng màu đen của anh ta mở ra, giống như một con dơi màu đen khổng lồ, xấu xí, bay lượn trên bầu trời đêm Giang Thành.

Người đàn ông mặc áo choàng vừa đi, bầu không khí kiêm nén trong phòng khách cũng dần biến mất.

“Đi rồi”

Lý Tinh sở cũng đã rời khỏi đây.

Cả người Diệp Thúy Như cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có chút tuyệt vọng ôm lấy đầu mình, suy nghĩ cái này là đúng hay sai.
 
Chương 1895


Chương 1895

Nhưng đột nhiên, cô ta lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng mờ trong phòng.

Cô ta cảm thấy còn một người vẫn chưa đi.

Lãnh Nhan từ trong bóng tối đi ra, cứ vậy ngồi xuống phía đối diện Diệp Thúy Như.

“Cô không phải là nữ vệ sĩ lúc trước của Vương Nhất sao?”

Diệp Thúy Như kinh ngạc, nghi hoặc hỏi, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Lãnh Nhan.

Lãnh Nhan mím môi, không phủ nhận.

“Tại sao cô lại phản bội anh ấy?”

Diệp Thúy Như nhìn chằm chằm vào Lãnh Nhan, nghỉ hoặc hỏi.

Lãnh Nhan trầm mặc một lúc, hai tay nắm chặt một miếng ngọc bội đã bị vỡ.

Rất lâu sau, cuối cùng cô ta cũng ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Thúy Như với vẻ mặt rất bình tĩnh: “Nếu như tôi nói tôi không phản bội lại thiếu chủ, cô có tin không?”

Không phản bội?

Diệp Thúy Như sững sờ một lúc lâu, gật đầu: “Tôi tin”

Câu nói này khiến ánh mắt của Lãnh Nhan trở nên dịu dàng hơn một chút, tràn đầy sự thiện chí.

Cô ta ngồi gần về phía Diệp Thúy Như, chắc chắn bên người không có mấy thứ như thiết bị nghe trộm, camera, lúc này mới nhỏ giọng nói với Diệp Thúy Như: “Tôi là nội gián, nhưng chỉ dựa vào một mình tôi rất khó có thể đánh vào nội bộ, tôi cần sự giúp đỡ của cô.”

Soạt!

Sau khi Lãnh Nhan nói xong câu này, sắc mặt Diệp Thúy Như lập tức thay đổi, nhìn Lãnh Nhan giống như nhìn thấy quỷ.

“Cô là…nội gián?”

Diệp Thúy Như kinh ngạc nói.

Lãnh Nhan trịnh trọng gật đầu, ghé vào tai Diệp Thúy Như, nói ra những sự thay đổi mà cô ta đã làm với kế hoạch ban đầu.

Là một sát thủ, năng lực ứng biến hiện trường của Lãnh Nhan rất mạnh, cô ta nhận thức một cách rất rõ ràng, hoàn cảnh hiện tại của cô ta chính là thực hiện nội gián trong nội gián phiên bản thực.

Do dự một lúc, cuối cùng Diệp Thúy Như vấn đồng ý.

“Cảm ơn.”

Lãnh Nhan nói cảm ơn xong, ánh mắt đột nhiên rét lạnh, lớn tiếng hét lên: “Ai2”

Ánh mắt Diệp Thúy Như trống rỗng, lẽ nào ở đây ngoài cô ta và Lãnh Nhan vẫn còn có người thứ ba sao?

ÂmI Dường như chỉ trong nháy mắt, Lãnh Nhan đã dùng một chân đạp cánh cửa khách sạn ra, lực rất mạnh, khiến cánh cửa cứng nhắc vỡ thành bốn năm mảnh.

Soạtl Một bóng người già nua ở bên ngoài cửa vội vàng lùi về sau, nhìn Lãnh Nhan với ánh mắt cảnh giác.

“Chú Diệp?”

Diệp Thúy Như cũng đi ra xem, kết quả nhìn thấy người đứng ngoài cửa, không phải là ai khác, mà là vệ sĩ thân cận của Diệp Thúy Như, Diệp Vô Lệ.

Diệp Vô Lệ không nói gì, nhìn chằm chằm vào Lãnh Nhan.

“Ông là ai? Tại sao muốn nghe trộm chúng tôi nói chuyện?”

Trong mắt Lãnh Nhan tràn đầy sát khí, trong tay đã có thêm một con dao ngắn.
 
Chương 1896


Chương 1896

Vẻ mặt Diệp Vô Lệ vân như bình thường, nhìn Diệp Thúy Như: “Cô chủ, lúc nấy tôi nghe thấy tiếng bước chân, cảm thấy có người gây bất lợi cho cô, nên mới đi ra xem, kết quả nhìn thấy người phụ nữ này.”

Diệp Thúy Như thở phào: ‘Là người của mình”

Cô ta nói với Lãnh Nhan: “Cô rời đi trước đi, đừng để người khác phát hiện.”

Lãnh Nhan chậm rãi cất con dao ngắn đi, nhìn Diệp Vô Lệ, lúc đi qua Diệp Thúy Như, cô ta đặc biệt dặn dò một câu: “Cẩn thận ông già này, ông ta đang theo dõi cô.”

Nói xong, lập tức rời khỏi khách sạn.

Lãnh Nhan vừa đi, áp lực trên người Diệp Vô Lệ đột nhiên biến mất, vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Thúy Như, lo lắng nói: “Cô chủ, người phụ nữ này nói gì với cô vậy?”

Mặc dù lúc nấy ông ta ở bên ngoài nghe trộm, nhưng giọng nói của Lãnh Nhan quá nhỏ, ông ta chỉ nghe được mấy câu đứt quãng.

Nghe ra Diệp Vô Lệ có ý thăm dò, Diệp Thúy Như khế cười: “Chú Diệp, cô ấy là một người bạn cũ của tôi, cũng không nói gì, mấy lời xì xào giữa con gái với nhau thôi mà.”

“Cũng muộn rồi, chú Diệp cháu đi ngủ đây.

Diệp Thúy Như bảo nhân viên đổi cho mình một phòng khác, sau đó đi ngủ.

Diệp Vô lệ đứng lặng ở đó rất lâu, ánh mắt già nua rất sâu.

Rất lâu sau, ông ta gọi điện thoại cho một số lạ.

“Cô chủ đã nghi ngờ tôi rồi.”

Trong điện thoại truyên đến một giọng nữ đang nghiến răng nghiến lợi.

Nếu như lúc này Diệp Thúy Như vẫn còn ở đây, nhất định sẽ nghe ra, đây là giọng nói của Diệp Ân Thi.

“Nhưng lòng nghỉ ngờ của cô ta từ trước đến nay vẫn rất nặng, sẽ không dễ dàng tin tưởng một người như vậy đâu, ông cứ làm tốt trách nhiệm của mình, sau khi kết thúc đại hội Bắc Cảnh, tôi sẽ đích thân đuổi cô †a ra khỏi gia tộc.”

“Một đứa con đê tiện do người làm sinh ra cũng dám đánh đồng với thiên kim công chúa như tôi?”

Giọng nói của Diệp Ân Thi tràn đầy sự căm hận, cô ta đã hận Diệp Thúy Như đến cực điểm.

“Vâng.”

Diệp Vô Lệ cúp điện thoại, sát khí trên người đã tản đi, khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa lúc trước.

Ngày hôm sau, mặt trời ló dạng.

Ngày hôm nay đã được định trước là một ngày không bình thường với người dân ở Giang Thành.

Bởi vì đại hội Bắc Cảnh mà mọi người đều đang nhìn vào hôm nay sẽ khai mạc.

Lý Khinh Hồng kéo Vương Nhất dậy từ sớm.

Bởi vì Vương Tử Lam ầm ï muốn đi xem người ta vật lộn.

Cô bé vẫn còn nhỏ, vẫn chưa có khái niệm võ đạo, hai người đánh nhau, cô bé theo bản năng cho là đang vật lộn.

Các bạn nhỏ trong nhà trẻ cũng như vậy.

Vương Nhất mỉm cười với Vương Tử Lam: “Tử Lam ngoan, để mẹ đưa con đi trước, ba sẽ đến ngay.”

Lý Khinh Hồng lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc: “Anh muốn làm gì?”

Cô bé cũng tò mò nhìn Vương Nhất.
 
Chương 1897


Chương 1897

Vương Nhất cười, nói tiếp: ‘Anh có vài chuyện phải làm, nhanh thôi, khoảng nửa tiếng sau sẽ đến.”

Thấy Vương Nhất đã đưa ra thời gian cụ thể, lúc này Lý Khinh Hồng mới không nghi ngờ nữa, bế Vương Tiểu Lam đi trước.

Đi giày xong, Lý Khinh Hồng lại dặn dò: “Anh nhanh lên đó, hôm nay ba mẹ và Mộng Đình cũng đến.”

Đại hội Bắc Cảnh phải có vé mới có thể vào, Vương Nhất đã lấy một xấp vé, Lý Khinh Hồng tặng cho mấy người Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình.

Số còn lại xem như là phúc lợi, tặng cho những nhân viên ưu tú của công ty.

Đại hội Bắc Cảnh được xem như là buổi team building của công ty.

Nhưng Vương Nhất còn có việc khác, anh lái xe đến tập đoàn Viễn Dương, đi đến phòng làm việc của Diệp Thúy Như.

Phòng làm việc này vốn dĩ thuộc về người phụ trách khu vực Giang Thành của tập đoàn Viễn Dương-Diệp Phú Quý, nhưng do Diệp Thúy Như đã đến đây, nên nhường lại cho Diệp Thúy Như.

“Anh xác định muốn làm như vậy?”

Diệp Thúy Như nhìn Vương Nhất, vẻ mặt rất nặng nề.

“Anh dùng ‘Ẩn chử’ làm biệt hiệu, nếu như bị người ta vạch trần, anh sẽ gặp phiền phức lớn.”

Diệp Thúy Như cũng cảm thấy Vương Nhất dùng biệt hiệu Ẩn chử’ để thi đấu rất điên khùng.

Dù sao biệt hiệu này rất thu hút sự chú ý của người khác.

Vương Nhất lại cười: “Không cần lo lắng.”

Anh từ trong quần áo móc ra một chiếc mặt nạ bằng sắt, đeo lên mặt, đột nhiên khí chất trở nên lạnh lùng và tràn đầy sát khí.

Diệp Thúy Như bị dọa sợ đến mức run cầm cập: ‘Đây là cái gì?”

Vương Nhất lại tháo mặt nạ xuống, cười nói: “Như thế này không phải sẽ không nhận ra là tôi sao?”

Ánh mắt Diệp Thúy Như trở nên nghiêm nghị: “Đúng là như vậy, nhưng anh lấy chiếc mặt nạ này ở đâu? Sao tôi cảm thấy là đồ vật độc nhất của Chiến Vực.”

Chiếc mặt nạ sát trong tay Vương Nhất phát ra ánh sáng lạnh, bên trên còn khắc một con rồng vàng năm móng.

Anh cười, gật đầu: “Đây là tôi lấy từ chỗ Chiến Vực.”

“Lấy từ chỗ Chiến Vực?”

Diệp Thúy Như bị dọa sợ đến mức run rẩy: “Lá gan của anh lớn thật đấy, anh định dùng cái này để đóng giả Ấn chủ?”

Vương Nhất gật đầu một cách rất thoải mái: “Đúng vậy.”

Đột nhiên, Diệp Thúy Như lại không biết nói gì.

“Lát nữa, lúc cô đến nhớ dẫn tôi theo, vé cô đưa cho tôi, tôi đưa hết cho vợ tôi rồi.”

Nói xong, Vương Nhất rời đi.

Diệp Thúy Như vẫn còn phải tham dự một cuộc họp, nên không thể đi cùng với Vương Nhất.

Diệp Thúy Như nhất định không biết, chiếc mặt nạ sắt mà Vương Nhất đang đeo chính là chiếc mặt nạ chỉ thuộc về Ẩn chủ.

Lúc gần đến nhà thi đấu của Giang Thành, Vương Nhất nhận được tin nhắn của Lý Khinh Hồng.

“Em với Tử Lam và những người khác đi vào trước rồi, anh nhanh lên đi.”

Vương Nhất xuống xe, chạy vào trong nhà thi đấu, nhưng vì anh không có vé nên chỉ có thể đứng ở cửa đợi.
 
Chương 1898


Chương 1899

Trên đường đi, Vương Nhất nhìn thấy rất nhiều người cầm vé đi vào, chỉ có một mình anh đứng ở cửa đợi.

Tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ anh, nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.

Bảo vệ của nhà thi đấu nhìn chăm chằm vào Vương Nhất, dùng ánh mắt nhìn một tên trộm để nhìn anh.

Trong tình huống như thế này, chắc chắn sẽ có một vài người không có vé muốn trốn soát vé, nhân lúc hỗn loạn để lẻn vào, Vương Nhất chắc chắn là một người như thế.

“Này, anh kia, mau đứng qua bên kia đi, đừng làm phiền những người khác soát vét”

Cuối cùng, những bảo vệ kia cũng đã mất kiên nhãn, cầm dùi cui đuổi Vương Nhất.

“Xin lỗi.” Vương Nhất bất lực, chỉ có thể đi đến bên người, ngồi xuống.

Trời năng như thiêu đốt, Vương Nhất mua một chai nước khoáng, nhân tiện mua thêm hai chiếc bánh bao.

“Vương Nhất?”

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi của một người phụ nữ.

“Hả?”

Vương Nhất khẽ cau mày, quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một chiếc xe Lamborghini màu vàng dừng bên đường.

Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú, đang đeo kính râm.

Mặc dù đang đeo kính râm, nhưng Vương Nhất vẫn nhận ra cô ta là ai.

Diệp Ân Thi của Diệp thị.

Vương Nhất tỏ vẻ thờ ơ, không có một chút hứng thú với người phụ nữ này, ngay cả gật đầu chào hỏi cũng không có hứng thú.

Nhưng lúc này Diệp Ân Thi nhìn thấy Vương Nhất lại cảm thấy rất kinh ngạc, không chỉ tháo kính râm xuống, còn kêu tài xế dừng xe lại.

“Vương Nhất, sao anh lại ở đây? Còn ngồi bên đường gặm bánh bao, anh đang làm công nhân hả?”

Cửa xe được mở ra, một đôi chân dài, trắng như tuyết bước ra, Diệp Ân Thi đi trên đôi giày cao gót CL đế hồng trị giá lên mấy chục triệu, đi đến trước mặt Vương Nhất, vô cùng thích thú đánh giá anh.

Nhìn Vương Nhất rất mất hình tượng ngồi bên đường, một tay cầm bánh bao, bên cạnh còn có một chai nước khoáng đã được mở nắp, Diệp Ân Thi sắp chết vì buồn cười rồi.

Đại hội Bắc Cảnh được tổ chức ở nhà thi đấu Giang Thành, mặc dù đã làm xong, nhưng chỉ miễn cưỡng kịp ngày mà thôi.

Hôm nay đại hộ Bắc Cảnh khai mạc, nhưng vấn có rất nhiều công nhân làm việc ở dưới cái năng như thiêu như đốt, có thể thấy, Diệp Ân Thi cũng xem Vương Nhất là công nhân làm khuân vác ở đây.

“Vương Nhất, vợ anh không phải là Lý Khinh Hồng sao, vợ trước của anh không phải là thiên kim tiểu thư của Diệp thị Vương tộc tôi, Diệp Thúy Như sao? Tùy tiện cho anh một chút tiền lẻ, cũng đủ để cho anh tiều xài rồi, sao còn sa vào con đường đi làm khuân vác?”

Diệp Thi Ân cười đến mức chảy ra nước mắt.

“Hay là, bởi vì anh quá vô dụng, bị Lý Khinh Hồng đuổi đi? Còn phải gặm cả bánh bao, rau dưa, có cần tôi cho anh chút đồ ăn không, mua cho anh một bát mỳ?”

Miệng của Diệp Thi Âm giống như một cái súng máy, nói không ngừng.
 
Chương 1899


Chương 1899

Trên đường đi, Vương Nhất nhìn thấy rất nhiều người cầm vé đi vào, chỉ có một mình anh đứng ở cửa đợi.

Tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ anh, nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.

Bảo vệ của nhà thi đấu nhìn chăm chằm vào Vương Nhất, dùng ánh mắt nhìn một tên trộm để nhìn anh.

Trong tình huống như thế này, chắc chắn sẽ có một vài người không có vé muốn trốn soát vé, nhân lúc hỗn loạn để lẻn vào, Vương Nhất chắc chắn là một người như thế.

“Này, anh kia, mau đứng qua bên kia đi, đừng làm phiền những người khác soát vét”

Cuối cùng, những bảo vệ kia cũng đã mất kiên nhãn, cầm dùi cui đuổi Vương Nhất.

“Xin lỗi.” Vương Nhất bất lực, chỉ có thể đi đến bên người, ngồi xuống.

Trời năng như thiêu đốt, Vương Nhất mua một chai nước khoáng, nhân tiện mua thêm hai chiếc bánh bao.

“Vương Nhất?”

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi của một người phụ nữ.

“Hả?”

Vương Nhất khẽ cau mày, quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một chiếc xe Lamborghini màu vàng dừng bên đường.

Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú, đang đeo kính râm.

Mặc dù đang đeo kính râm, nhưng Vương Nhất vẫn nhận ra cô ta là ai.

Diệp Ân Thi của Diệp thị.

Vương Nhất tỏ vẻ thờ ơ, không có một chút hứng thú với người phụ nữ này, ngay cả gật đầu chào hỏi cũng không có hứng thú.

Nhưng lúc này Diệp Ân Thi nhìn thấy Vương Nhất lại cảm thấy rất kinh ngạc, không chỉ tháo kính râm xuống, còn kêu tài xế dừng xe lại.

“Vương Nhất, sao anh lại ở đây? Còn ngồi bên đường gặm bánh bao, anh đang làm công nhân hả?”

Cửa xe được mở ra, một đôi chân dài, trắng như tuyết bước ra, Diệp Ân Thi đi trên đôi giày cao gót CL đế hồng trị giá lên mấy chục triệu, đi đến trước mặt Vương Nhất, vô cùng thích thú đánh giá anh.

Nhìn Vương Nhất rất mất hình tượng ngồi bên đường, một tay cầm bánh bao, bên cạnh còn có một chai nước khoáng đã được mở nắp, Diệp Ân Thi sắp chết vì buồn cười rồi.

Đại hội Bắc Cảnh được tổ chức ở nhà thi đấu Giang Thành, mặc dù đã làm xong, nhưng chỉ miễn cưỡng kịp ngày mà thôi.

Hôm nay đại hộ Bắc Cảnh khai mạc, nhưng vấn có rất nhiều công nhân làm việc ở dưới cái năng như thiêu như đốt, có thể thấy, Diệp Ân Thi cũng xem Vương Nhất là công nhân làm khuân vác ở đây.

“Vương Nhất, vợ anh không phải là Lý Khinh Hồng sao, vợ trước của anh không phải là thiên kim tiểu thư của Diệp thị Vương tộc tôi, Diệp Thúy Như sao? Tùy tiện cho anh một chút tiền lẻ, cũng đủ để cho anh tiều xài rồi, sao còn sa vào con đường đi làm khuân vác?”

Diệp Thi Ân cười đến mức chảy ra nước mắt.

“Hay là, bởi vì anh quá vô dụng, bị Lý Khinh Hồng đuổi đi? Còn phải gặm cả bánh bao, rau dưa, có cần tôi cho anh chút đồ ăn không, mua cho anh một bát mỳ?”

Miệng của Diệp Thi Âm giống như một cái súng máy, nói không ngừng.
 
Chương 1900


Chương 1900

Cộng thêm giọng nói của cô ta rất to, đột nhiên tất cả mọi người đều nhìn với ánh mắt kinh ngạc.

Vương Nhất cứ ngồi bên đường như vậy, trong tay cầm bánh bao, bên cạnh có một chai nước khoáng, rất dễ khiến người khác nghĩ anh là công nhân.

Ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lùng: “Tôi ở đây làm gì, có liên quan đến cô hả?”

“Đúng là không liên quan, nhưng nói gì anh cũng là chồng của Lý Khinh Hồng, vợ anh là chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh, một người phụ nữ nổi tiếng và giàu có, sao anh lại thảm như vậy? Còn phải đi làm công nhân.

Diệp Ân Thi cười haha, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Lúc trước, Vương Nhất xỉ nhục cô ta như vậy, còn dùng một chân đá cô ta xuống tầng, bây giờ nhìn thấy anh ngồi trên đường gặm bánh bao, cô ta cảm thấy vô cùng hả giận.

Lúc này nhân viên bảo vệ của nhà thi đấu đi đến.

“Cô Diệp, cô hiểu nhầm rồi, anh ta không phải là công nhân, anh ta đứng ở đây rất lâu rồi, có lẽ muốn xem đại hội Bắc Cảnh, nhưng không có vé.”

Bảo vệ rất cung kính giải thích với Diệp Ân Thi.

Tất cả người của Vương tộc Yên Đô đến tham gia đại hộ Bắc Cảnh đều là khách quý, bảo vệ đều đã được xem ảnh, đương nhiên nhận ra Diệp Ân Thì.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bọn họ đều muốn nịnh hót.

“ồ, hóa ra là không có vé?”

Diệp Ân Thi đột nhiên bừng tỉnh, mặc dù ánh mắt nhìn Vương Nhất không còn chế giêu như trước, nhưng vẫn rất xem thường anh.

Không có vé còn đến đây, là muốn lén lẻn vào sao?

Diệp Ân Thi thờ ơ nói: ‘Anh ta đã không có vé, thì phải trông chừng anh ta thật chặt, không được để anh ta đi vào, đại hội Bắc Cảnh không phải là nơi chó mèo nào cũng có thể đi vào, đừng hạ thấp đẳng cấp.”

“Vâng, vâng, vâng, cô Diệp nói đúng.”

Nhân viên bảo vệ rất kích động.

Giây tiếp theo, bọn họ hung dữ nhìn Vương Nhất.

“Không có vé còn muốn vào đại hội Bắc Cảnh, mau cút đi, nếu không dùi cui của tôi sẽ không có mắt đâu!”

“Còn muốn đắc tội với cô Diệp, tôi thấy anh đúng là chán sống rồi!”

Ánh mắt Vương Nhất lạnh đi: ‘Các anh chỉ nghe lời nói từ một phía của cô ta sao?

Hơn nữa, sao các anh biết tôi không có vé?

Tôi không cần vé cũng có thể đi vào!”

Hai tên bảo vệ có chút sững sờ, không cần phiếu, có thể đi vào, đó không phải là tuyển thủ tham gia đại hội Bắc Cảnh sao?

“Ý của anh là, anh là tuyển thủ tham gia?”

Hai tên bảo vệ không dám tin.

Diệp Ân Thi vốn dĩ muốn rời đi, nhưng vừa nghe thấy câu nói này của Vương Nhất, cô †a không đi nữa.

Giống như nghe thấy một câu chuyện cười, nhìn Vương Nhất cười.

“Vương Nhất, anh không biết xấu hổ hả?

Lần trước gặp mặt anh giúp chị họ tôi xuất chiến, nhưng lại bị hội trưởng Hồng bác bỏ, anh đã bị hiệp hội võ đạo phong sát rồi, có hiểu không hả?”
 
Chương 1901


Chương 1901

Câu nói này về cơ bản là bằng chứng xác thực chứng minh Vương Nhất đang nói dối.

Một người giống như công nhân, ngồi gặm bánh bao ở đầu đường, một người là đại tiểu thư của Diệp thị Vương tộc, nhìn qua là biết nên tin ai.

“Đừng chém gió nữa, không vào được chính là không vào được, không cần bịa ra những lời ấu trĩ như vậy để lừa chúng tôi!”

Nhân viên bảo vệ nhìn Vương Nhất với ánh mắt rất xem thường.

Diệp Ấn Thi cười khẩy: “Tôi khuyên anh vân nên tiếp tục ngồi đây gặm bánh bao đi, đừng nghĩ đến chuyện đi vào, đó không phải là nơi anh có thể vào.”

Di DiI Đúng lúc này, một chiếc xe lái đến.

Một cặp vợ chồng ung dung, hào hoa xuống xe.

Lại là vợ chồng Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều.

Bọn họ cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất đang ngồi trên mặt đất: “Sao cậu lại ngồi đây?”

Diệp Ân Thi cũng kinh ngạc, nhưng vừa nhìn thấy là vợ chồng Lý Thế Nhân đã vội vàng đi lên đón tiếp.

“Chú Lý, dì Ngụy, cháu là Diệp Ân Thi của Diệp thị, con rể nhà chú dì thật sự khiến Lâm thị quá mất mặt, không chỉ giống như một công nhân ngồi ở đầu đường gặm bánh bao, uống nước lọc, còn không có vé nhưng vẫn muốn lẻn vào đại hội Bắc Cảnh”

Diệp Ân Thi nói với hai vợ chồng Lý Thế Nhân.

Khuôn mặt Lý Thế Nhân lập tức sa sầm, mặt Ngụy Thương Kiều cũng đen lại giống như đít nồi.

Thứ mà Lý thị cân nhất chính là mặt mũi, nhưng hành vi của Vương Nhất, đã làm mất sạch thể diện của Lý thị.

“Còn không mau trở về, cái đồ mất mặt!”

Ngụy Thương Kiều thay Lý Thế Nhân quát măng.

Khuôn mặt Vương Nhất cũng trở nên u ám, cuối cùng tức giận nói: “Rất nhanh thôi sẽ có người dẫn tôi đi vào, các người ở đây lo lắng cái gì?”

Lời này vừa được nói ra, dù là Lý Thế Nhân, Ngụy Thương Kiều hay là Diệp Ân Thi đều nhìn anh với ánh mắt không thể tin được.

Nhìn ba giây, ở đó lập tức vang lên những tràng cười sảng khoái.

“Anh có thể đi vào?”

“Vương Nhất anh cứ tiếp tục giả vờ đi, hôm nay nhà thi đấu Giang Thành này không phải người bình thường có thể đi vào, vé đại hội Bắc Cảnh của mấy bọn đầu cơ đều bị thổi lên với giá trên trời, còn không có thị trường, vợ anh cũng chỉ có được một tấm, anh có thể có được?”

Trên mặt Diệp Ân Thi mang theo nụ cười chế nhạo, ánh mắt nhìn Vương Nhất giống như đang nhìn một con khỉ trong rạp xiếc.

Lý Thế Nhân lạnh lùng nhìn anh, đúng là quá mất mặt.

Ngụy Thương Kiều nói với Vương Nhất: “Anh muốn ngồi ở đây cũng được, chúng tôi không quan tâm, nhưng anh không thể nói là người của Lý thị chúng tôi, làm cho chúng tôi mất mặt!”

Lông mày Vương Nhất nhíu chặt lại, bồ tát còn có chút tức giận chứ đừng nói gì đến anh?

“Tôi ở đây đợi người, có người sẽ dẫn tôi vào, thế nào? Ngay cả việc này cũng phải báo cáo với hai người sao?”

Vương Nhất ung dung đứng dậy, trong đồng tử đen láy lóe lên sự lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.

Trong lòng Diệp Ân Thi đột nhiên có chút kinh ngạc, trong một khoảnh khắc, cô ta cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống rất nhiều.
 
Chương 1902


Chương 1902

Liên tưởng đến lần trước bị Vương Nhất đạp xuống cầu thang, khóe mắt Diệp Ân Thi giật giật, không thể đối đầu trực diện với Vương Nhất.

“Được, tôi không quan tâm đ ến anh, anh tứ tiếp tục ở đây gặm bánh bao đi!”

Diệp Ân Thi hung dữ ném lại một câu, sau đó lại đi lên chiếc xe kia.

Lý Thế Nhân thờ ơ liếc nhìn anh, đột nhiên lên tiếng: ‘Cậu đã nói sẽ đi vào, vậy tôi đợi cậu, đừng quên hẹn ước giữa chúng ta.”

Nói xong, Lý Thế Nhân cũng không quam tâm nữa, cùng với Ngụy Thương Kiều lên chiếc xe thương vụ kia.

Vương Nhất đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm.

Đương nhiên anh không quên thỏa thuận với Lý Thế Nhân.

Lần trước ở sơn trang Anh Liệt, anh và Lý Thế Nhân đã quyết định chiến đấu bằng vũ lực.

Bình thường không thể ra tay, nhưng ở đại hội Bắc Cảnh, đã cung cấp cho hai người một võ đài rất tốt.

Sống chết thuật theo tự nhiên.

Vương Nhất lại ngồi xuống bên đường, đợi Diệp Thúy Như đến.

Tỉng ting!

Đúng lúc này, điện thoại của Vương Nhất vang lên.

Là Lý Khinh Hồng gọi đến.

“Bạ”

Nhưng vừa bắt máy, trong điện thoại lại truyên đến giọng nói non nớt của Vương Tử Lam.

“Sao ba vẫn chưa đến, con và mẹ đợi ba lâu lắm rồi.”

Vương Nhất đột nhiên lộ ra nụ cười, nói: “Ba sắp vào rồi, con chơi với mẹ trước đi.”

“Alo? Rốt cuộc anh có vào không vậy? Em thấy sắp hết chỗ trống rồi.”

Giọng nói truyền đến lại biến thành giọng nói của Lý Khinh Hồng.

Vương Nhất cười khổ, liên tục qua quýt mới miễn cưỡng qua.

Bảo vệ ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào anh, thấy anh đứng dậy, bọn họ lập tức giống như gặp kẻ địch.

“Anh làm gì? Muốn xống vào hả?”

Vương Nhất tùy ý liếc nhìn bọn họ: “Lúc nấy tôi đã nói rồi, tôi đang đợi người, lát nữa sẽ đến.”

Vệ sĩ cười: ‘Đợi người? Anh có thể đợi ai?

Chắc chắn cũng là một người không ra gì.”

Một tên bảo vệ khác cầm dùi cui lên uy hiếp: “Tôi nói cho anh biết, tôi không quan tâm anh ở đây đợi ai, dù sao đây cũng là nhà thi đấu Giang Thành, hôm này anh đừng nghĩ đến chuyện đi vào, anh và người anh đang đợi đều phải rời đi”

Tút tútI Đúng lúc này, trên đường đột nhiên truyền đến tiếng còi inh ỏi.

Nhưng vì trên đường có quá nhiều xe, chỗ nào cũng là tiếng còi, nên nhân viên bảo vệ cũng không quam tâm, không hề quay đầu lại.

Bọn họ cũng không nhìn thấy một chiếc xe thể thao mui trần màu trắng đang từ từ dừng lại.

Âm!

Từ trên xem, một người phụ nữ cổ điển, mặc một chiếc sườn xám màu tím vô cùng lạ lùng, mặt không biểu cảm đi về phía này.

 
 
Chương 1903


Chương 1903

Nhìn thấy cảnh tưởng này, vẻ mặt Vương Nhất hơi thay đổi, nói với hai tên bảo vệ: “Tôi cảm thấy tốt nhất hai người đừng nói những lời kia.”

Hai tên bảo vệ cười haha: “Tại sao không được nói? Nếu như chúng tôi cứ muốn nói thì sao?”

“Người như thế nào sẽ làm bạn với người như thế, anh giống như công nhân, địa vị của người bạn mà anh đang chờ có thể cao đến đâu?”

Diệp Thúy Như đứng phía sau bọn họ, mặt đã sa sầm, đôi mắt b ắn ra tia lạnh lẽo.

Còn hai tên bảo vệ kia vần không biết Diệp Thúy Như đứng sau bọn họ.

“Nhìn phía sau các anh đi.”

Vương Nhất có lòng tốt nhắc nhở.

“Phía sau cái gì?”

Hai tên bảo vệ không đặt trong lòng, cà lơ phất phơ quay đầu lại.

Kết quả, bọn họ nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng.

Phía sâu trong đôi mắt, còn ẩn chứa sự †ức giận.

“AI”

Nhìn thấy người phụ nữ mặc sườn xám đứng giống như ma đứng phía sau bọn họ, hai tên bảo vệ sợ hãi lớn tiếng hét lên, mất luôn cả hồn.

Diệp Thúy Như lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ, nói: ‘Hai người vừa nói, tôi không thể đi vào cửa nhà thi đấu này? Còn muốn đuổi chúng tôi đi?”

Trái tim hai tên bảo vệ đập thình thịch, nói năng lộn xôn: “Cô… cô là ai?”

“Tôi chính là bạn của công nhân mà các anh đang nói.”

Giọng nói của Diệp Thúy Như rất lạnh lùng, trên người toát lên khí chất mạnh mẽ.

Hai tên bảo vệ đều sững sờ.

Một người phụ nữ đẹp như thế này, quả thật giống như nữ vương, trên người mang theo khí chất cao quý, sao có thể có địa vị thấp được?

Đồng thời, bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, người mà Vương Nhất đợi, lại là một cô gái xinh đẹp, cao quý, giàu có như vậy.

Đột nhiên ánh mắt của một tên bảo vệ cứng lại, không hiểu sao cảm thấy Diệp Thúy Như rất quen.

Ngay sau đó, anh ta đột nhiên hét lên: “Tôi nhớ ra rồi, cô cũng là thiên kim tiểu thư của Diệp thị!”

Bùm!

Lời này vừa được nói ra, một tên bảo vệ khác lập tức sững sờ, cả người giống như bị sét đánh trúng.

Sự lạnh lùng trong mắt Diệp Thúy Như ngày càng nhiều, quả thật đã hình thành một cổ sát khí áp bức bọn họ.

“Không thể sai được, tôi đã từng xem qua ảnh của cô ấy, cô ấy chính là Diệp Thúy Như của Diệp thị, địa vị có thể ngang hàng với thiên kim tiểu thư Diệp Ân Thi!”

Ánh mắt tên bảo vệ kia hiện lên sự kinh hãi, hét lên, một tên khác cũng sợ đến mức nói năng lộn xôn.

Diệp Thúy Như nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ Vương Nhất hỏi: “Các anh nói anh ấy là công nhân? Còn lôi cả tôi vào để măng? Công nhân thì làm gì các người rồi?”

Bịch!

Hai tên bảo vệ lần lượt quỳ xuống trước mặt Diệp Thúy Như, hận không thể li3m giày Diệp Thúy Như.
 
Chương 1904


Chương 1904

“Cô, cô Diệp, chúng tôi không biết anh ấy là bạn của côi”

“Cô Diệp, chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, xúc phạm bạn của cô, mong cô tha thứ cho chúng tôi!”

Bọn đều sợ đến mức sắp đái ra quần, cả người run lẩy bẩy.

Vẻ mặt Diệp Thúy Như vẫn lạnh lùng như trước.

Với trái tim sắt đá của cô, đương nhiên sẽ không tha thứ cho hai tên bảo vệ này.

Cuối cùng vấn là Vương Nhất xua tay: “Được rồi, bọn họ cũng không làm gì tôi, cũng chỉ làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi.”

Thấy Vương Nhất nói giúp bọn họ, hai tên bảo vệ quỳ xuống, cảm kích đến rơi nước mắt.

“Cảm ơn, cảm ơn anh Vương!”

Diệp Thúy Như thờ ơ liếc nhìn bọn họ, nói: “Được rồi, Vương Nhất đã nói như vậy, tôi sẽ tha thứ cho các anh lần này.”

“Cảm ơn cô Diệp! Cảm ơn anh Vương!”

Hai tên bảo vệ giống như trút bỏ được gánh nặng, ánh mắt nhìn Vương Nhất tràn đầy sự cảm kích.

Diệp Thúy Như đi đến bên cạnh Vương Nhất, liếc xéo: “Xem ra cho dù anh có lăn lộn đến mức nào vẫn bị người khác xem là đồ vô dụng”

Vương Nhất cười: “Quen rồi.”

Diệp Thúy Như chỉ vào mình nói: “Anh nên học cách bồi dưỡng khí chất, người ở xã hội thượng lưu, đều có một loại khí chất từ bên trong.”

Vương Nhất lắc đầu: “Quá phiền phức, nguyên tắc của tôi là sống trước, những thứ khác tôi sẽ nghĩ cách.”

Phụt!

Câu này vừa được nói ra, Diệp Thúy Như lập tức bật cười thành tiếng.

Cười tươi như hoa.

Vương Nhất cũng không ngờ chỉ một câu nói bình thường của mình cũng có thể khiến Diệp Thúy Như bật cười.

Nụ cười này giống như hoa nở vào mùa xuân, rực rỡ, xinh đẹp.

Cho dù là Vương Nhất cũng không khỏi có chút sững sờ.

Một người phụ nữ nói năng thận trọng, lạnh lùng kiêu ngạo đột nhiên bật cười, sự chấn động này chắc chăn vô cùng lớn.

Chứ đừng nói đến Diệp Thúy Như trông rất cổ điển, cao quý, ở thời cổ đại, cũng thích hợp là một phi tần.

Cộng thêm Diệp Thúy Như suýt nữa đã trở thành vợ của mình, nếu như nói trong lòng Vương Nhất không có một chút rung động nào thì đó là giả.

“Nhìn cái gì?”

Chú ý đến ánh mắt của Vương Nhất, nụ cười trên mặt Diệp Thúy Như chỉ duy trì thêm một lúc, sau đó hoàn toàn biến mất.

Tiếp tục khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng lúc trước.

Lúc này Vương Nhất mới hoàn hồn lại, trên mặt cũng hiện lên sự ngượng ngùng: “Không có gì.”

Nghĩ đến mình cũng là người đã có gia đình, lại nhìn người phụ nữ khác đến mức thất thần như vậy.

Trong lòng Vương Nhất có chút xấu hổ.

Sau đó hai người cùng đi vào.
 
Chương 1905


Chương 1905

Người kiểm tra vé vào vẫn là hai tên bảo vệ kia.

Nhưng biết Vương Nhất là bạn của cô chủ Diệp thị, bọn họ sao dám ngăn cản?

Diệp Thúy Như cũng chỉ đưa ra một vé, có nghĩa là anh tự đi vào.

Nhưng cô vẫn giải thích.

“Anh ấy là tuyển thủ đại diện cho Diệp thị của chúng tôi xuất chiến, nên không cần kiểm tra vé.”

“Được, được…”

Hai tên bảo vệ lập tức cho đi.

Đến tận khi hai người bọn họ đã đi rất xa mới phản ứng lại.

“Cô Diệp, cô ấy vừa nói gì?”

“Tuyển thủ đại diện cho Diệp thị xuất chiến?”

“Nói như vậy, những gì anh ta nói lúc trước đều là thật, anh ta thật sự là tuyển thủ đại diện cho Diệp thị để xuất chiến?”

Hai tên bảo vệ đực mặt ra, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Lúc trước, Vương Nhất đã nói anh không cần vé cũng có thể đi vào, vì anh là tuyển thủ tham gia đại hội Bắc Cảnh.

Kết quả lại bị bọn họ chế giễu, không có ai tin.

Bây giờ bọn họ lại đần người ra, bọn họ suýt nữa đã đắc tội với một cao thủ võ đạo!

Phải biết là, mỗi một tuyển thủ tham gia đại hội Bắc Cảnh đều có thực lực vô cùng mạnh.

Diệp Thúy Như không quan tâm bọn họ nghĩ như thế này, tâm tư của cô ta đều đã đặt trên người Vương Nhất.

Mặc dù hai người đang đi cùng với nhau, nhưng lại không nói chuyện.

Nhưng, Diệp Thúy Như lại như có như không nhìn trộm Vương Nhất.

Dù sao, anh cũng là người đàn ông duy nhất có thể khiến mình lộ ra nụ cười.

Nhưng, đã thuộc về người khác.

Đây là điều mà Diệp Thúy Như cảm thấy tiếc nuối và xoắn xuýt nhất.

“Diệp Thúy Như, cô đến rồi? Tôi còn tưởng cô sợ, không dám đến chứ!”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc, tràn đầy sự chế giễu vang lên.

Vương Nhất và Diệp Thúy Như nhìn về phía phát ra tiếng nói, Diệp Ân Thi đã ngồi ở khu vực khán đài của Diệp thị Vương tộc, trước mặt có một chậu hạt dưa, đang cắn.

Khác với Diệp Thúy Như đang gánh trên người áp lực khổng lồ của gia tộc, đối với cô ta mà nói đến đại hội Bắc Cảnh chỉ để hưởng thụ kỳ nghỉ.

Cô ta không hiểu võ đạo, nhưng tắm chút năng, ăn hạt dưa, thỉnh thoảng liếc nhìn tỉ số thắng thua trên võ đài là một kiểu hưởng thụ.

Nhưng lúc cô ta nhìn thấy Vương Nhất ở phía sau Diệp Thúy Như, khuôn mặt của cô ta lập tức thay đổi.

“Vương Nhất? Anh…sao anh vào được?”

Trong mắt Diệp Ân Thi tràn đầy sự không thể tin được, rõ ràng cô ta đã dặn nhân viên bảo vệ ở cửa không được cho Vương Nhất vào.

Nhưng nhìn thấy Diệp Thúy Như đi cùng với anh, cô ta lập tức hiểu ra, vẻ mặt trở nên tràn đầy sự chế nhạo.
 
Chương 1906


Chương 1906

“Diệp Thúy Như, cô đúng là mất giá, anh ta đã coi cô là vợ trước, cô còn giúp đỡ anh †a như vậy.”

Diệp Thúy Như không hề tức giận, tùy tiện †ìm một vị trí, ngồi xuống một cách rất ưu nhã, ánh mắt không thèm liếc qua.

“Cô còn muốn quản cả việc của tôi.”

kê Thấy Diệp Thúy Như không thèm để ý đến cô ta, Diệp Ấn Thi tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng, rất nhanh, một người đàn ông có thực lực rất mạnh đã đi đến bên canh Diệp Ân Thị.

Chính là em ruột Hồng Giác Lâm của hội trưởng Hồng Giác Hải-hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Vì vậy, Diệp Ân Thí lại cười thành tiếng: “Diệp Thúy Như, cô cứ đắc ý đi, đại hội Bắc Cảnh sắp bắt đầu rồi, cô còn chả làm nên trò chống gì, người giúp Diệp thị tham gia thi đấu lại là tôi.”

“Ông Hồng sẽ giúp Diệp thị tôi lấy được thứ bậc, nên tất cả đều là công lao của tôi, không liên quan gì đến côi”

“Chuyện này đợi tôi quay về Yên Kinh, nhất định sẽ báo cáo với ông ngoại, cô cứ đợi cuốn xéo đi!”

“Hừi”

Hồng Giác Lâm giống như một tháp sắt, mang theo hơi thở áp bức rất lớn.

Ông ta hừ mạnh một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Vương Nhất mấy cái.

Nhưng, Vương Nhất và Diệp Thúy Như đều không hề hoang mang và tức giận, vần rất bình tĩnh.

“Ồn ào, chả lẽ ông ngoại không dạy cô năm chữ ‘họa từ miệng mà ra’ có nghĩa là gì sao?”

Diệp Thúy Như bình tĩnh trả lời.

Diệp Ân Thi đột nhiên nghẹn lời.

Nói đến miệng lưỡi, Diệp Ân Thi không phải là đối thủ của Diệp Thúy Như, cô ta dứt khoát không nói nữa.

“Đợi đến khi đại hội Bắc Cảnh bắt đầu, sẽ có lúc cô phải khóc!”

Diệp Thúy Như vẫn không hề hoang mang, ngược lại nhìn về phía Vương Nhất, mỉm cười: ‘Vậy lát nữa gặp!”

“Lát nữa gặp!”

Vương Nhất gật đầu, sau đó đi về phía Lý Khinh Hồng đang ngồi.

Diệp Ân Thi ở bên cạnh nghe đến mức sững sờ.

Lát nữa gặp là sao?

Cô ta theo bản năng nghĩ hai người có quan hệ mập mờ.

“Chồng của Lý Khinh Hồng sẽ không ngoại tình với Diệp Thúy Như đấy chứ?”

Diệp Ân Thi sững sờ nói.

Lúc này là 9h, vẫn còn một tiếng nữa mới đến thời gian khai mạc đại hội Bắc Cảnh.

““Bai”

Vương Nhất vừa đi đến chỗ Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam đã hét lên, chạy về phía Vương Nhất.

Vương Nhất cười ôm cô bé lên: “Nào, để ba ôm một cái!”

Sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Khinh Hồng.

“Sao chậm chạp thế?”

Lý Khinh Hồng có chút phê bình: “Mọi người đã đến hết rồi, chỉ đợi mỗi mình anh thôi đó.”
 
Chương 1907


Chương 1907

Lúc này Vương Nhất mới phát hiện, Lý Mộng Đình, Lý Thiên Dương, Phương Huệ và Lý Tuyết Nhi đều đã đến.

“Xin lỗi, xảy ra chút chuyện nên đến trẻ.”

Vương Nhất giải thích.

Nhưng, ánh mắt anh cứng lại, phát hiện hai người không nên xuất hiện ở đây.

Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều.

Bọn họ cũng phát hiện ra Vương Nhất, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ, Vương Nhất thật sự có thể đi vào.

“Khinh Hồng, ba mẹ đi trước đây.”

Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều định rời đi.

“Không tiễn.”

Giọng điệu của Lý Khinh Hồng thờ ơ, không hề có ý định đứng lên đón tiếp.

“Sao ba mẹ lại ở đây?”

Vương Nhất hỏi Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng không muốn trả lời câu hỏi này.

Vấn là Lý Tuyết Nhi trả lời hộ Lý Khinh Hồng.

“Anh rể, ba mẹ em đến thăm chị.”

Hình như Lý Tuyết Nhi cũng biết ân oán giữa Lý Khinh Hồng và ba mẹ cô ta, cười mỉa mai.

Vương Nhất gật đầu, nói: “Thăm thì thăm thôi, anh không phải là người nhỏ nhen, còn nữa Tuyết Nhi, em yên tâm đi, em vẫn là em gái của anh.”

Lý Tuyết Như rất kích động, điều cô ta sợ nhất là Vương Nhất sẽ vì ba mẹ mà xa lánh Cô †a.

“Vương Nhất!”

Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy sự tức giận vang lên, màng nhĩ của tất cả mọi người đều bị chấn động mãnh liệt.

Vương Nhất nheo mắt, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Hồng Giác Hải dẫn theo một đám người hùng hổ đi về phía này.

Người của hiệp hội võ đạo Giang Thành đến rồi.

“Các ông đến đây làm gì?”

Vương Nhất nheo mắt, đánh giá mấy người Hồng Giác Hải.

Mấy người Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình, Lý Thế Dương đều đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy sự cảnh giác.

Bởi vì có rất nhiều người đứng phía sau Hồng Giác Hải.

Bọn họ mặc trang phục võ đạo đen hoặc trắng, khuôn mặt mọi người đều rất lạnh lùng, hơn nữa khí chất rất mạnh mẽ.

Không còn nghi ngờ gì, đây chính là cao chủ của hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Đại hội Bắc Cảnh là một sự kiện lớn, thành viên của tất cả các hiệp hội võ đạo đều đến.

Lúc này đang đứng cùng nhau, phóng ra một luồng hơi thở rất đáng sợ.

Cho dù là những người không biết võ đạo như Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình cũng cảm thấy có chút nguy hiểm, chứ đừng nói đến Vương Nhất.
 
Chương 1908-1909


Chương 1908

“Vương Nhất, anh giế t chết thiên tài của hiệp hội võ đạo tôi, chuyện này không thể cứ như vậy mà cho qua, ân oán của chúng ta, đợi đến khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, sẽ giải quyết!”

Hồng Giác Hải tức giận nhìn Vương Nhất, giọng nói lạnh đến tận xương tủy.

Câu này vừa được nói ra, mấy người Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình cũng sợ đến mức run rẩy.

Bởi vì thực sự quá đáng sợ, Vương Nhất, lại gi ết chết thiên tài của hiệp hội võ đạo?

Đương nhiên Vương Nhất biết Hồng Giác Hải đang ám chỉ thiên tài trẻ tuổi La Hữu bị ai đó ám sát.

Ánh mắt anh đột nhiên nhìn về phía ông lão tóc trắng phía sau.

“La Văn tiền bối, trận chiến giữa tôi và ông đã có kết quả, rốt cuộc tôi có gi ết chết cháu trai của ông không, ông cũng đã có đáp án, tại sao còn níu chặt lấy không buông?”

Vương Nhất vẫn rất bình tĩnh ngồi xuống, giọng nói lại sang sảng.

Ông lão tóc trắng kia chính là ông nội của La Hữu, có biệt danh La Văn chiến thần.

Chỉ là, trận đấu kia Vương Nhất đã nghiền nát, đánh bại La Văn.

Nếu như ở trên chiến trường, La Văn đã chết trong nháy mắt.

Nên La Văn biết Vương Nhất chắc chăn không phải là hung thủ giết hại cháu trai mình.

Nhưng, đó là suy nghĩ của ông ta, không đại diện cho ý tứ của cả hiệp hội.

Thể diện của hiệp hội, còn quan trọng hơn tính mạng của La Hữu.

“Hội trưởng, hung thủ giết hại Hữu Nhi rất có khả năng không phải là cậu ấy…”

Vẻ mặt La Văn hiện lên sự khó xử, giải thích.

Nhưng lại bị Hồng Giác Hải tức giận quát mắng.

“Câm miệng lại cho tôi! Không phải cậu ta thì còn có thể là ai?”

Hồng Giác Hải tức giận nhìn La Văn: “La Văn, ông phải biết, La Hữu là cháu trai của ông, chái trai của mình bị người khác giết hại, ông lại không báo thù, không cảm thấy có lôi với linh hồn của cháu ông ở trên trời, không cảm thấy có lỗi với trái tim võ đạo này của ông sao?”

La Văn lập tức cúi đầu.

Vương Nhất nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sự sắc bén.

“Xem ra, hiệp hội võ đạo của ông định tính cái mạng này lên người tôi đúng không?”

Trong giọng nói của Vương Nhất mang theo sự nguy hiểm.

Nếu như là anh làm, anh sẽ thẳng thắn thừa nhận, nhưng nếu như không phải anh làm, người khác cứ đổ lên đầu anh, anh sẽ cho đối phương biết cái giá phải trả là như thế nào.

“Chính anh đã giết, còn muốn ngụy biện?”

Hồng Giác Hải lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, mạng của anh chính là của hiệp hội võ đạo tôi.

Lời này vừa được nói ra, Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình đều nhìn Vương Nhất với ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.

Vương Nhất cười, không hề để trong lòng.

Nói đâu xa, cả cái nước H này có mấy người có thể lấy được mạng của anh?

“Hội trưởng Hồng, lúc nấy ông nói muốn lấy mạng của ai?”

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, tràn đầy sát khí.

Khuôn mặt Hồng Giác Hải hơi thay đổi, theo bản năng quay đầu lại.

 

Chương 1909

Nguồn thiếu chương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top