Dịch Full Cẩm Y Ngọc Thực

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Cẩm Y Ngọc Thực

Cẩm Y Ngọc Thực
Tác giả: Vic Ba La Phong Mật Trục Tử Trà
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: vic菠萝蜂蜜柚子茶

Thể loại: Cổ Đại, Hài Hước, Chữa Lành, Ngọt

Team dịch: Tiểu Lạc Lạc

Giới thiệu

Ta gả cho con trai của kẻ thù không đội trời chung với cha mình.

Đêm tân hôn, hắn nghiến răng ken két, ta cười như hoa nở.

Cho đến nay, mục đích sống của ta là làm mọi cách để trái ý Nghiêm Cẩn Ngọc.

Nghiêm Cẩn Ngọc ghét ta, ta lại cố tình gả cho hắn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Ta gả cho con trai của kẻ thù không đội trời chung với cha mình.

Đêm tân hôn, hắn nghiến răng ken két, ta cười như hoa nở.

Cho đến nay, mục đích sống của ta là làm mọi cách để trái ý Nghiêm Cẩn Ngọc.

Nghiêm Cẩn Ngọc ghét ta, ta lại cố tình gả cho hắn.

"Gia tộc Nghiêm thị trị gia nghiêm khắc, không thể dung thứ cho lối sống xa hoa trụy lạc, công chúa đã quyết định gả vào đây, vi thần chỉ biết tiếp nhận, mong công chúa sau này biết kiềm chế, tuân thủ tổ huấn."

Nghiêm Cẩn Ngọc mặt mày như c h ế t rồi ngồi đối diện, vẫn cứng nhắc bảo thủ như xưa, từ khi ta ba tuổi quen hắn, hắn đã như vậy.

Hồi đó, hoàng tổ mẫu tặng ta một con thỏ nhỏ, lúc đi chơi ngự viên với phụ hoàng, ta vô tình làm mất, ta khóc không ngừng, phụ hoàng sai thị vệ lật tung cả hoàng cung.

Nghiêm Cẩn Ngọc mười tuổi, mặt lạnh như băng, nhíu mày nói: "Vì một người mà làm cả hoàng cung gà bay chó sủa, thực không phải là phong thái mà một công chúa nên có."

Phụ hoàng ta uy vũ, liên tiếp sinh được bảy hoàng tử, đến năm bốn mươi tuổi mới sinh được ta, ôm ta ở cửa phòng sinh mà khóc rống lên. Vì vậy, ta là công chúa duy nhất trên dưới trời đất của triều đại này.

"Cha ta muốn chiều ta, ngươi quản được sao!"

Ta đá hắn một cái, mặt Nghiêm Cẩn Ngọc lập tức tối sầm, mặc kệ vết chân đen thui trên áo bào, đứng tại chỗ nói từng chữ một: "Không phải ai cũng chiều người được."

Từ đó, ta và Nghiêm Cẩn Ngọc kết thù.

Năm cập kê, không biết từ đâu có tin đồn rằng không ai thèm lấy công chúa, các đại thần trong triều nghe nói hoàng thất muốn gả công chúa, liền rộ lên phong trào cáo bệnh, khiến phụ hoàng ta phải ngồi trong triều đình trống vắng hơn một nửa, kéo dài hơn nửa tháng.

Trong thời gian đó, chỉ có Nghiêm Cẩn Ngọc, kẻ từ nhỏ đã đối đầu với ta, vẫn đến triều như thường.

Một hôm, ta lại cãi nhau với Nghiêm Cẩn Ngọc, tức giận quá, liền nảy ra ý xấu: "Nghiêm Cẩn Ngọc, công chúa ta gả cho ngươi thì sao?"

Nghiêm Cẩn Ngọc nghe xong không nói gì, mặt lạnh tanh nói: "Công chúa cứ thử xem."

Hắn dám coi thường ta, phải trả giá thôi.

Ta nói với phụ hoàng rằng ta muốn gả cho Nghiêm Cẩn Ngọc.

Phụ hoàng cười há há há như một con ngỗng trong ngự thư phòng, phấn khích đi đi lại lại: "Ha ha ha, thật tuyệt! Thật tuyệt! Trẫm ngày ngày bị lão già nhà họ Nghiêm chỉ mũi mắng, trẫm cũng cho lão ta nếm thử mùi vị gia trạch bất an mới được!"

Lão già trong miệng phụ hoàng là cha của Nghiêm Cẩn Ngọc, một lão gia râu tóc bạc phơ, nói chuyện rất sắc bén, ngày thường đứng trên triều đình, động một tí là chỉ trích chính lệnh của phụ hoàng, chính kiến không hợp, còn cãi nhau với phụ hoàng ta.

"Cũng? Gia trạch bất an?" Ta mặt đờ đẫn, vô cảm nhìn phụ hoàng.

Tiếng cười của phụ hoàng nghẹn lại trong cổ họng, phát ra tiếng chim hót trong trẻo: "Không, sao có thể chứ. Công chúa của trẫm kim tôn ngọc quý, Nghiêm Cẩn Ngọc của hắn chỉ là một tiểu quan nhỏ nhoi, sao có thể xứng, cái đó, bảo lão già của hắn nghỉ... nghỉ hưu đi! Để Nghiêm Cẩn Ngọc thừa kế sự nghiệp của cha hắn!"

Sự nhiệt tình của phụ hoàng như sắp hiện ra trên mặt, Nghiêm Ngự sử vừa nghỉ hưu, các gián thần trong triều như rắn mất đầu, tai cha ta lại được thanh tĩnh một thời gian.

"Trạm Trạm à" Phụ hoàng rưng rưng nước mắt: "Đừng để Nghiêm Cẩn Ngọc của con nói chuyện, à, làm quan cho tốt, cúi đầu làm việc."

Gián quan nhưng không được nói, còn gọi là quan sao? (gián quan: Quan giữ việc can ngăn vua, trong thời phong kiến.)

Lúc này ta ngậm đũa, một chân bắc lên một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ mun mềm khác, đắc ý nhìn khuôn mặt Nghiêm Cẩn Ngọc: "Nghiêm đại nhân, hẳn bây giờ ngươi rất muốn biết cụm tự mình gánh chịu hậu quả viết như thế nào."

Hắn dám bảo ta thử, vậy thì thử xem.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Ta muốn tìm chút tức giận trên mặt hắn.

Đáng tiếc, đôi mắt ta đã nhìn đến hàng triệu lần kia, đôi mắt ta muốn thấy vẻ nghiến răng nghiến lợi vẫn tĩnh lặng như vực sâu, cho dù lúc này đang mặc trang phục cưới màu đỏ thẫm, đội mão ngọc, hắn vẫn lạnh lùng tự chủ như muôn năm không đổi.

Không biết từ lúc nào, Nghiêm Cẩn Ngọc đã cao hơn ta một cái đầu, ngay cả khi ngồi, ta cũng phải ngước nhìn hắn.

"Nghiêm Cẩn Ngọc, sao ngươi không cầu xin?"

Ta không cam tâm, ném đũa lại gần tra hỏi hắn: "Bản công chúa đã nói, chỉ cần ngươi cung kính đến phủ ta dập đầu ba cái, ta sẽ tha cho ngươi."

"Đầu gối nam nhi có vàng." Nghiêm Cẩn Ngọc hờ hững nhìn ta: "Công chúa dám lấy chuyện hôn nhân đại sự của mình ra đùa, thần sẽ phụng bồi đến cùng."

"Ngươi—" Ta tức giận chỉ vào hắn, đầu ngón tay sắp chọc vào mắt hắn đến nơi rồi: "Nghiêm Cẩn Ngọc! Đây là phủ công chúa! Ngươi ăn của ta, dùng của ta, còn dám vô lễ với ta!"

"Công chúa không muốn ở đây, vậy thì theo ta về Nghiêm gia." Nghiêm Cẩn Ngọc sắc mặt không đổi, nhả từng chữ từng chữ: "Cơm nhà Nghiêm gia cũng có thể nuôi sống nàng."

Ta đoán Nghiêm Cẩn Ngọc sẽ phát điên, sẽ mắng chửi, chỉ không ngờ hắn lại có thái độ không liên quan đến mình như vậy. Một cú đ.ấ.m vào bông, lửa giận thiêu đốt trái tim ta.

Ta đập vỡ chiếc cốc trong tay, quát: "Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi muốn tạo phản!"

"Thần trung thành với chức trách, làm sao có chuyện tạo phản?"

Ta xé phượng quan trước mặt hắn, lột phượng phục, ném mạnh xuống đất: "Nghiêm Cẩn Ngọc, ta muốn nạp thiếp, nam! Thiếp! Ta không cần hôn sự này nữa!"

Ta chưa từng ở trước mặt một nam nhân nào mà ăn mặc không chỉnh tề như vậy, nhưng hắn chọc ta tức giận, ta nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

Một bàn tay nóng hổi đột nhiên siết chặt cổ tay ta, nhẹ nhàng kéo một cái, ta bị hắn kéo về. Ta vùng vẫy vô ích, kinh ngạc vì Nghiêm Cẩn Ngọc lại có thể giữ chặt ta như vậy. Hắn nắm ta, như nắm một cọng cỏ yếu ớt.

Ánh mắt hắn đen kịt, đứng dậy từng bước tiến về phía ta.

"Con cháu nhà họ Nghiêm không được nạp thiếp."

"Ta không phải người nhà họ Nghiêm!"

Môi mỏng của Nghiêm Cẩn Ngọc từ từ nhếch lên một độ cong kỳ lạ: "Hoàng thượng ban hôn, thần và công chúa đã bái đường thành thân. Hố lửa là do chính nàng nhảy xuống, có cần thần dạy công chúa cách tự mình gánh chịu hậu quả không?"

Được lắm! Hắn dám dùng lời của ta để chọc tức ta!

Hắn ngày thường không cười không nói, nhưng giờ đây trong đôi mắt tĩnh lặng hời hợt lại mang theo một tia trêu chọc hiếm thấy, khiến ta thấy trong lòng có thứ gì đó loạn nhịp, bị ta cố đè nén xuống.

"Ai... ai cần ngươi dạy! Buông... buông ra! Bản công chúa muốn đi ngủ."

Nghiêm Cẩn Ngọc đứng quay lưng về phía cửa sổ, chắn gió ngoài cửa sổ cho ta, thật ra ta không lạnh. Nhưng lúc này bị bàn tay nóng hổi của hắn nắm chặt, những vết chai mỏng trên đầu ngón tay ấn vào mặt trong cổ tay non nớt của ta, nổi hết cả da gà.

"Công chúa, làm việc phải có đầu có cuối." Hắn giơ chén giao bôi, nghiêm túc đưa cho ta.

Ta không kiên nhẫn, giật lấy, ngửa đầu uống cạn.

Nghiêm Cẩn Ngọc không giận, ung dung uống rượu, khom người nói: "Công chúa cứ nghỉ ngơi trong phòng, thần xin cáo lui."

"Còn biết điều." Ta hài lòng với sự nhượng bộ của hắn, vui vẻ đi về phía giường.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Vừa bước ra một bước, ta bỗng nhiên rên lên một tiếng, đùi trong tê ngứa lạ lùng, cơn ngứa chạy thẳng vào tim, như lông ngỗng nhỏ, từng chút một cào cấu trong lòng.

Nghiêm Cẩn Ngọc khựng lại, đột nhiên quay đầu nhìn ta.

Ta cũng quay đầu nhìn hắn.

Má nóng bừng, tim đập thình thịch không kiểm soát.

Ta nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương đỏ bừng như máu, đôi mắt long lanh.

Ta đột nhiên không muốn hắn đi, quen ra lệnh, ta buột miệng nói: "Này, ngươi lại đây cho ta."

Trong mắt Nghiêm Cẩn Ngọc lóe lên ngọn lửa nhỏ, như ánh sáng đỏ vàng cháy trong đống củi. Hắn hỏi: "Công chúa chắc chứ?"

Ta nôn nóng giậm chân, mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ta muốn tóm hắn lại ngay bây giờ, rồi... rồi làm gì đây?

Ta không biết, nhưng Nghiêm Cẩn Ngọc đã trả lời câu hỏi này thay ta. Hắn ôm lấy eo ta, bế ngang lên, ném lên giường, có chút thô lỗ.

Đôi cánh tay của hắn vững chãi, nóng như sắt, đè ta xuống giường, không thể chống cự.

Ta kêu lên một tiếng, đau đến ch ảy nước mắt.

Trên cổ tay trắng nõn để lại một vòng vết đỏ.

Từ nhỏ ta được nâng niu trong lòng bàn tay, da thịt mềm mại, thổi là vỡ, làm sao chịu được sự "tra tấn" như vậy, tức giận nói: "Nghiêm Cẩn Ngọc! Ngươi điên rồi à?"

Lời vừa nói ra, yếu ớt như tiếng muỗi kêu, không có chút khí thế nào.

Các cảm giác càng được khuếch đại gấp bội, đau, ngứa, tê, tê, ngay cả những ngón tay hơi chai sần của Nghiêm Cẩn Ngọc vô tình lướt qua sống lưng không tì vết của ta cũng có thể gây ra sự run rẩy vô tận.

Ta có ngốc đến mấy cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, mềm nhũn vô lực nghiến răng nghiến lợi, giọng nói mềm mại không có sức răn đe: "Ngươi là tên gian thần... ngươi dám hạ độc với bản công chúa..."

Nghiêm Cẩn Ngọc hôn ta từng chút một, lòng bàn tay như lò lửa, hắn dừng lại, đôi mắt sâu thẳm như lửa nhìn chằm chằm ta: "Công chúa chắc chắn muốn thần đi sao?"

Chắc chắn sao? Ta theo bản năng nắm lấy cổ tay hắn, lòng hoảng hốt, hắn đi rồi thì ta... ta phải làm sao?

"Không được... ngươi... ngươi..." Ta "ngươi" mãi mà không nói nên lời.

Nghiêm Cẩn Ngọc hiểu ý, cắn vành tai ta, hơi nóng phả vào tai ta, thở dài nói: "Là công chúa cố ý giữ thần lại nhưng thần sẽ chịu trách nhiệm."

Nói xong, không cho ta cơ hội nói thêm.

Ta và Nghiêm Cẩn Ngọc thành thân, phụ hoàng cho hắn ba ngày nghỉ ngơi.

Nhưng ngày đầu tiên, hắn đã không cho ta xuống giường một cách lành lặn.

Ta khóc không ngừng, giọng khản đặc, toàn thân hằn vết khiến ta nóng bừng mặt, gần như bị cơn sóng xấu hổ nhấn chìm.

Ta sống đến từng này tuổi, chưa từng có ai dám ngược đãi ta, Nghiêm Cẩn Ngọc vậy mà...

Ta sờ vào m.ô.n.g vẫn còn đau âm ỉ, mặt đỏ bừng, muốn quên hết những gì đã trải qua đêm qua.

Giờ đã quá trưa, Nghiêm Cẩn Ngọc đã biến mất từ lâu.

Tên tội đồ này, chẳng lẽ sau khi ăn sạch sẽ rồi thì chạy mất? Hay là lương tâm hắn trỗi dậy, cảm thấy xấu hổ, không có mặt mũi gặp ta?

Tiếng động sột soạt của ta làm kinh động đến nha hoàn bên ngoài: "Công chúa đã tỉnh chưa? Nô tỳ vào——"

Giường chiếu hỗn độn, trên ga giường còn dính chút vết máu, khiến ta hoảng hốt, vội vàng ngắt lời: "Phò mã, phò mã đi đâu rồi?"

Nha hoàn bên ngoài sợ sệt đáp: "Thưa công chúa, trước đó phò mã đã sai người hỏi thăm nhiều lần, nói rằng sau khi công chúa tỉnh lại, ngài ấy sẽ qua."

"Hả?" Ta lắp bắp: "Cái... cái gì?"

"Nô tỳ đã sai người đi tìm phò mã rồi."

"Đừng..." Ta không màng đến điều khác, vội vàng bước ra, chân mềm nhũn, đau nhức ập đến, trực tiếp ngã xuống giường, kinh hô một tiếng, đau đến chảy cả nước mắt.

Không được, ta không thể gặp hắn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Ta cúi người bò về phía sau, luống cuống tìm kiếm quần áo có thể còn sót lại.

Hôm nay ta phải ra khỏi phủ, ta phải vào cung, ta... ta phải trốn hắn, trời biết được chỉ nhất thời bốc đồng, gả cho hắn lại trở thành chuyện mất mạng.

Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, ta vô thức quát: "Ai cho các ngươi vào đây——"

"Ta."

Ta bị một chữ nhẹ bẫng làm cho không dám động đậy, cẩn thận ngoảnh đầu lại.

Chỉ thấy Nghiêm Cẩn Ngọc một thân hắc y, sắc mặt như thường, bước chân vững vàng bước vào cửa, sau đó quay người bình tĩnh đóng cửa lại, vẻ trầm ổn điềm tĩnh này trái ngược hẳn với sự mạnh mẽ điên cuồng đêm qua.

Ta nức nở một tiếng, liều mạng chui vào dưới chăn, dùng chăn trùm kín mình ba lớp ngoài ba lớp trong, cố sức chui vào trong giường.

"Ngươi mau ra ngoài đi."

Ta rất sợ hắn thú tính nổi lên, một lần nữa đè ta xuống giường, hung hăng ức hiếp.

Nghiêm Cẩn Ngọc không để ý đến lời ta, đi thẳng đến bên giường, cúi người, đưa tay ra.

Ta tát hắn một cái: "Ngươi... ngươi muốn làm gì? Bản công chúa sẽ không để ngươi tùy ý làm bậy nữa!"

Hắn nói: "Vi thần sẽ chịu trách nhiệm với nàng."

Ta vén một góc chăn, lộ ra xương quai xanh với những dấu hôn dày đặc, mặt đỏ bừng quát: "Ngươi chịu trách nhiệm như thế này sao?"

Nói xong vô tình chạm vào một cái, đau đến rít lên: "Ngươi là chó hả! Sao lại cắn người!"

Ánh mắt Nghiêm Cẩn Ngọc thoáng hiện một tia u ám, thoáng qua rất nhanh, nhanh đến mức ta không thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn, rồi lại trở về vẻ sâu thẳm tĩnh lặng như giếng cổ: "Công chúa, rượu là do thánh thượng ban."

Ta sững sờ, phụ hoàng?

Nhớ lại lúc ta xuất giá, khuôn mặt vui mừng đến mức "khóc" chỉ thiếu chút nữa là ngửa mặt lên trời cười lớn, ta thấy, phụ hoàng ta quả là có thể làm ra chuyện này.

Nhưng miệng không thể chịu thua: "Ai biết được không phải ngươi mượn rượu của hoàng thượng, bỏ thuốc vào? Ngươi... ngươi thật là đáng c h ế t!"

Nghiêm Cẩn Ngọc vén áo choàng, ngồi xuống mép giường, mặc kệ ta oán trách, kéo ta ra khỏi chăn, ta gào lên, vùng vẫy, né tránh, kêu cứu thảm thiết: "Cứu mạng... ăn thịt người rồi... Nghiêm Cẩn Ngọc ăn thịt người rồi..."

Cánh tay ta đập vào thành giường, nhanh chóng đỏ bừng.

"Trạm Trạm! Yên nào!" Nghiêm Cẩn Ngọc quát lạnh một tiếng, ta run rẩy, cắn môi, nước mắt lăn dài trên má.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Cẩn Ngọc gọi tên ta. Hắn luôn bình tĩnh tự chủ, trước mặt mọi người gọi ta là công chúa, tự xưng là vi thần, giờ bị ta chọc giận, hai chữ Trạm Trạm cứ thế thốt ra, nghe... vô cùng thân mật.

Một góc khăn tay thò ra khỏi chăn, đặt trên đùi Nghiêm Cẩn Ngọc, mang theo hương thơm nồng nàn.

Đầu óc ta nhất thời choáng váng, m.á.u nóng dồn lên, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, nhớ lại đêm qua hắn không chút thương tiếc xé y phục của ta, chiếc khăn tay đỏ thẫm trong tay hắn bị vò thành một cục nhỏ, ta nức nở một tiếng, tay thò xuống dưới chăn lén mò đến một góc của khăn tay, muốn kéo lại.

Nghiêm Cẩn Ngọc cúi mắt xuống, khi ta sắp thành công, hắn nhẹ nhàng nắm lấy, không thèm ngẩng đầu lên, kéo ra khỏi chăn, ném xuống đất, hỏi: "Đau ở đâu?"

Ta nghi ngờ hắn cố ý!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Y phục trong tay trượt đi, ta nắm chặt chăn: "Ta không đau ở đâu cả! Ta... ta muốn vào cung..."

"Vào cung làm gì?"

"Tất nhiên là cáo trạng!"

"Cáo trạng ai?"

Nghiêm Cẩn Ngọc cố tình hỏi, ta tức đến nỗi nước mắt rơi lã chã.

"Ngươi! Ngươi bắt nạt ta!"

Hắn nghe xong, khóe miệng khẽ cong lên: "Công chúa định kể với người khác thế nào, thần bắt nạt nàng, bắt nạt như thế nào?"

"Tất nhiên là như thế này... rồi như thế kia..." Giọng ta dần yếu đi.

Đúng vậy, ta phải nói với người khác thế nào. Chỉ sợ lời này vừa nói ra, sẽ bị người ta cười chê.

Hắn đã đoán chắc ta không thể làm gì hắn.

Nhân lúc ta mất tập trung, hắn nắm lấy mắt cá chân ta, nhẹ nhàng kéo một cái, ta liền cả người cả chăn ngã vào lòng hắn.

Hắn không biết từ đâu lấy ra một lọ thuốc mỡ trong suốt mát lạnh, moi ra, dùng đầu ngón tay thoa từng chút lên xương quai xanh của ta: "Đêm qua nàng kêu đau dữ dội, là chỗ này đau, hay là chỗ này?"

Hắn vuốt v e vòng eo của ta, những vết bầm tím trên đó trông thật kinh hoàng, như thể bị ngược đãi. Ta kinh hãi th ở dốc, một cảm xúc khác lạ bị ngón tay hắn khơi dậy, mất hết uy phong, vùi đầu vào xương quai xanh của Nghiêm Cẩn Ngọc, giọng yếu ớt nói: "Ngươi... ngươi nhẹ tay chút... một văn thần, sao lại thô lỗ như vậy."

Một tiếng cười nhẹ truyền đến từ trên đầu, ta cứng đờ.

Tên gian thần đại gian này lại cười rồi. Thật sự là chuyện chưa từng có, tiếng cười đó như một sợi tóc, không nhìn thấy, không sờ thấy, nhẹ nhàng bay vào trong lòng, cảm giác kỳ lạ đó lại đến, nhất thời ta không dám nhìn hắn.

Khi hắn tiếp tục tiến xuống, ta kinh hãi kêu lên: "Nghiêm Cẩn Ngọc! Bản cung không cho phép... không cho phép ngươi..."

"Không cho phép vi thần làm sao?"

"Không được đụng..."

"Không được đụng vào đâu?"

Ta khóc nức nở: "Chỗ đó đau lắm! Không được đụng! Ngươi không được đụng!"

"Vừa nãy không phải nói không đau sao?"

"Bây giờ đau rồi... bây giờ..."

Bàn tay nóng bỏng của Nghiêm Cẩn Ngọc vuốt lên má ta, lau nước mắt cho ta: "Đau mới phải bôi thuốc."

Kết quả là ngày thứ hai sau khi thành thân, Nghiêm Cẩn Ngọc lại khiến ta khóc.

Ta coi như đã hiểu, đám văn thần này, sự cố chấp đều khắc sâu vào xương tủy! Việc đã quyết định chắc chắn phải làm, khó trách phụ hoàng ta trông sao trông trăng, mong ta gả vào, đây gọi là họa thủy đông dẫn (祸水东引: Thảm họa phía Đông. Ý đại khái là muốn khuấy động lên một số rắc rối)! Nghiêm Cẩn Ngọc bận rộn thu dọn cho ta, không có thời gian thu dọn cho hắn.

Phụ hoàng cho Nghiêm Cẩn Ngọc nghỉ phép ba ngày, nhân lúc hai cha con bàn giao, dành thời gian chuẩn bị chỉnh đốn những gián quan, ai ngờ Nghiêm Cẩn Ngọc ngày thứ hai sau khi thành thân, đã ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trên ghế ngự sử đại phu, với khuôn mặt băng giá muôn năm, chê bai chính sách mà phụ hoàng ta soạn thảo chẳng đáng một xu. Gián quan thấy có người chống lưng, liền cùng nhau tấn công, phụ hoàng ta hoảng hốt rút lui, bị c.h.é.m không còn mảnh giáp. Có thể thấy được hiệu suất của nhà họ Nghiêm.

Sau đó, phụ hoàng phái người bóng gió hỏi ta có uống rượu giao bôi không, bị ta đuổi cả người lẫn ngựa ra khỏi phủ công chúa.

Nam nhân, không một ai đáng tin.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Ngày thứ hai sau khi về nhà chồng, đáng lẽ phải đi sớm đến nhà họ Nghiêm bái kiến Nghiêm lão ngự sử, ai ngờ Nghiêm Cẩn Ngọc khiến ta đau nhức toàn thân, không tiện đi lại.

Sau đó, hắn cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Mỗi lần hắn về sau khi đêm xuống, lại bắt đầu "dạy dỗ" ta.

Ta bị hắn giày vò đến tinh thần hoảng loạn, những lời lẽ tử tế đến bên miệng cũng quên mất.

Đêm đó, khi ta nói muốn đi bái kiến phụ thân, Nghiêm Cẩn Ngọc vừa tắm rửa xong, cởi hơn nửa quần áo.

Hắn nghe xong, tay c ởi quần áo khựng lại, đôi mắt tĩnh lặng nhìn ta: "Phụ thân nào?"

Ta mặc áo đơn, ôm gối ngồi bên giường, nói: "Tất nhiên là phụ thân của ngươi! Phụ thân của ta phải gọi là phụ hoàng!"

Nghiêm Cẩn Ngọc khựng lại, tiếp tục c ởi quần áo: "Nàng đồng ý sao?"

Ta ngạc nhiên hỏi: "Sao lại không đồng ý? Nghiêm Cẩn Ngọc, sau khi về nhà chồng mà không đi bái kiến bậc trưởng bối mới là lạ chứ!"

Hắn cởi bỏ áo dài đi tới, nhìn ta từ trên cao xuống, giơ tay rút trâm cài tóc của ta, đợi tóc xõa xuống, rồi lại quỳ một gối lên giường, chống tay đ è xuống, giam ta trong giường, những ngón tay luồn vào tóc ta, cúi đầu muốn hôn ta.

Ta ngẩng đầu, tay chống lên n.g.ự.c hắn, nhìn khuôn mặt băng giá gần trong gang tấc kia nói: "Nghiêm đại nhân! Đủ rồi! Đủ rồi!"

Đáy mắt hắn đã có một tia d*c vọng, cúi đầu khàn giọng hỏi ta: "Sao vậy?"

Giọng ta ẩn ẩn mang theo sự nịnh nọt và cầu xin: "Hôm qua ngươi nói sẽ tha cho ta một đêm."

Trong tình huống này, dù có ngang ngược cũng vô dụng, nói chuyện tử tế, có lẽ hắn còn có thể sẽ tha cho ta.

Lúc trước ta bị hắn giày vò dữ dội, vừa khóc vừa làm ầm lên muốn nghỉ ngơi vài ngày, hắn đồng ý, buổi tối thực sự giữ phong thái quân tử, chỉ ngủ bên cạnh ta.

Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn ta hồi lâu, đáy mắt thoáng qua sự vui vẻ khó nhận ra, nói: "Thần xin lỗi vì đã thất hứa."

Một người luôn nói lời giữ lời, lần này lại nuốt lời! Hơn nữa còn tàn bạo hơn bình thường!

Hắn trên giường một mực "cầu xin" ta tha thứ nhưng lại làm chuyện ức h.i.ế.p thiếu nữ vô tri, vì vậy ta rất khinh thường hắn.

Nhưng nhớ lại sự bá đạo ngang ngược của hắn, ta lại đỏ mặt không biết phải làm sao, nói cho cùng, ta kiêu ngạo vô độ nhiều năm, đều dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng và các hoàng huynh, ngay cả khi Nghiêm Cẩn Ngọc năm nào cũng đối đầu với ta, cũng không đau không ngứa, ta vẫn cứ ngựa quen đường cũ.

Giờ đây, kẻ thù không đội trời chung bỗng nhiên trở thành người quản thúc ta, thậm chí còn thân mật hơn cả phụ hoàng, tổ mẫu, hoàng huynh, ta như hổ mất răng, ngay cả mèo cũng không bằng.

Hôm sau, thời tiết trong lành, Nghiêm Cẩn Ngọc đưa ta đến nhà họ Nghiêm.

Đây là lần đầu tiên ta gặp Nghiêm ngự sử ngoài hoàng cung.

Vừa vào cửa, ta căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Nghiêm Cẩn Ngọc.

Một người giữ lễ nghi như hắn, ta vốn không hy vọng hắn có thể nói với ta vài lời an ủi.

Không ngờ, Nghiêm Cẩn Ngọc đi trước mặt đột nhiên dừng lại, quay người, liếc nhìn góc áo bị ta nắm chặt.

"Buông ra."

"Không."

Ta nhất quyết không buông tay, trong lòng dâng lên sự tủi thân, dù sao, hắn cũng từng ôm ta, hôn ta trong một số thời điểm, giờ đây ngay cả việc nắm góc áo cũng phải tính toán với ta.

Nghiêm Cẩn Ngọc thở dài: "lôi lôi kéo kéo, không ra thể thống gì."

Nói xong, tay từ trong tay áo đưa ra, lòng bàn tay hướng về phía ta.

Lòng bàn tay hắn rộng lớn, xương ngón tay rõ ràng, vô số lần ân ái, đều có thể khiến ta mặt đỏ tim đập. Nhưng giờ đây chỉ đơn giản là đưa đến trước mặt ta.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Não ta đờ đẫn, ngây ngốc buông tay đang nắm góc áo hắn ra, Nghiêm Cẩn Ngọc thuận tay nắm lấy tay còn lại của ta, lớp da mỏng ma sát mu bàn tay ta, khiến ta cảm thấy ấm áp.

"Công chúa, Nghiêm gia không phải hang hùm ổ sói." Hắn vừa kéo ta, vừa đi về phía trước.

Ta cúi đầu đi theo sát hắn, sợ bị hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng.

"Ta biết..." Ta lẩm bẩm: "Ngươi không cần nói..."

Trước cửa chính đường, Nghiêm lão ngự sử râu tóc bạc phơ đứng ở đó, ta liếc mắt đã nhìn thấy.

Lòng bàn tay toát mồ hôi, cả người ta muốn co rúm lại sau lưng Nghiêm Cẩn Ngọc.

Trong đầu thầm nghĩ không biết Nghiêm lão ngự sử có mắng ta như mắng phụ hoàng không, nếu mắng quá dữ, Nghiêm Cẩn Ngọc có bảo vệ ta không.

Ta còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm lão ngự sử đã thẳng tắp quỳ xuống trước mặt ta: "Thần Nghiêm Như Tùng bái kiến công chúa!"

Nghiêm lão ngự sử đã lớn tuổi nhưng lưng vẫn thẳng, giọng nói to rõ, ông vừa quỳ xuống, mồ hôi lạnh của ta lập tức chảy ra.

Ta vội vàng đỡ ông: "Phụ thân tuyệt đối không được, con đã gả cho Nghiêm Cẩn Ngọc, sau này chính là... chính là người nhà họ Nghiêm. Con mới là người nên quỳ trước phụ thân."

Nói xong lời này, ta nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn mình, vội quay đầu đi, tim đập thình thịch.

"Lễ quân thần không thể bỏ." Nghiêm lão ngự sử lắc đầu: "Công chúa, xin hãy nhận một lạy của lão thần."

Nghiêm lão ngự sử sức khỏe khá tốt, ta không đỡ được ông ấy, đành nhìn Nghiêm Cẩn Ngọc cầu cứu.

Ta có thể ngang ngược với Nghiêm Cẩn Ngọc, nhưng khi đối mặt với bậc trưởng bối, dù thế nào cũng phải kính trọng ba phần. Nếu ông ấy quỳ xuống, hôm nay ta sẽ không dễ chịu.

Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là Nghiêm Cẩn Ngọc ra tay, đỡ ông thay ta: "Phụ thân" hắn nói: "Thân thể công chúa không khỏe, không thể đứng lâu."

Nghiêm lão ngự sử vừa nghe, khẽ ho một tiếng, trừng mắt nhìn Nghiêm Cẩn Ngọc, nghiêm mặt nói: "Mau mời công chúa ngồi!"

Trong phòng sớm đã bày một bàn lớn thức ăn, ba người dùng bữa, ta và Nghiêm Cẩn Ngọc ngồi một bên, Nghiêm lão ngự sử ngồi một mình một bên.

Sau khi dâng trà, trong phòng liền im lặng như tờ.

Không ai động đũa.

Ta nhìn Nghiêm Cẩn Ngọc, hắn nói: "Mời công chúa."

Ta rất không tự nhiên cầm đũa lên, gắp một cái đùi gà mà ta thích nhất, nghĩ ngợi một chút, vẫn đưa tay đặt vào bát Nghiêm lão ngự sử: "Mời phụ thân dùng trước."

Sau đó lại gắp thêm một cái, lại nghĩ ngợi một chút, nhịn đau đặt vào bát Nghiêm Cẩn Ngọc.

Nghiêm Cẩn Ngọc có chút kinh ngạc, rất nhanh đã trở lại bình thường, bình thản nói: "Đa tạ công chúa."

Con gà chỉ có hai cái đùi, ta tưởng hắn sẽ khách sáo một chút, sau đó gắp cho ta, kết quả hắn lại nói cảm ơn ta! Ai cần hắn cảm ơn chứ!

Ta trơ mắt nhìn đũa của Nghiêm Cẩn Ngọc kẹp vào xương đùi gà, sau đó từ từ cúi đầu xuống, cắn một miếng, quả là phong lưu tuấn tú, tao nhã quý phái.

Trong lòng ta có chút bực bội: "Ăn ngon không?"

Nghiêm Cẩn Ngọc không nói, khiến ta nhớ đến lời dạy thường ngày của hắn: "Ăn không nói, ngủ không nói."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Nhưng hắn cũng không hẳn là làm theo, lúc ngủ, lời hắn nói câu nào cũng động lòng người.

Hắn từ từ nhai, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt mong chờ của ta.

Vậy thì ta lén cắn một miếng chắc không sao đâu.

Liếc nhìn Nghiêm lão ngự sử, ông vẫn đang chú ý đến bát canh củ cải trắng trước mặt.

Nghiêm Cẩn Ngọc lại nhấc đùi gà lên, ta nhanh chóng tiến tới, lần tiến tới này đã kéo gần khoảng cách giữa ta và hắn, ta chống hai tay lên đùi hắn, ăn mất hơn nửa cái. Ngón tay cái hơi có lớp chai mỏng của hắn lướt qua má ta.

Nghiêm Cẩn Ngọc ngây người.

Có lẽ hắn chưa từng ở Nghiêm gia, trước mặt phụ thân, bị người khác làm ra chuyện vượt quá lễ nghĩa như vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, ta dựa vào tư thế của hắn cắn một miếng nhỏ, sợ hắn hất ta ra, ngậm một miếng thịt nhỏ, nhanh chóng lui ra. Trên cái đùi gà ban đầu, bên cạnh một cái khuyết lớn lại xuất hiện thêm một cái khuyết nhỏ.

Ta nhai một cách thỏa mãn, chớp mắt với hắn, có một loại kh0ái cảm sau khi thực hiện được mưu kế.

Hắn nhàn nhạt nhìn ta, buông đũa xuống.

Ta vừa nhai vừa trừng mắt nhìn hắn đầy oán trách. Chỉ một miếng nhỏ thôi mà, cần gì phải ghét bỏ như vậy?

Nghiêm Cẩn Ngọc gọi: "Rửa tay."

Có người bưng chậu nước lên.

Ta càng tức giận hơn, chỉ chạm vào mặt ta một chút, hắn còn phải rửa tay! Ngày thường hắn chạm vào ta nhiều như vậy, sao không thấy hắn cầu kỳ!

Ta còn đang âm thầm tức giận, Nghiêm Cẩn Ngọc rửa tay xong, cúi đầu cầm đùi gà trong bát lên, những ngón tay thon dài thoăn thoắt, rất nhanh, một cái đùi gà hoàn chỉnh đã bị xé thành những sợi thịt nhỏ, chỉ tránh riêng chỗ ta và hắn đã cắn. Sau đó, những sợi thịt trắng nõn được xếp thành một ngọn núi nhỏ trong bát ta.

Ta nhìn ngây người, lửa giận chưa kịp bùng lên đã bị một cảm xúc khác thay thế, một chút vui mừng không thể nắm bắt được đang từ từ xoay tròn trong lòng ta.

Còn Nghiêm Cẩn Ngọc thì từ tốn ăn phần mà ta đã động vào.

Vì còn có Nghiêm lão ngự sử ở đây, ta đổi cách xưng hô, nhỏ giọng nói: "Phu quân... chỗ đó ta đã cắn rồi..."

Nghiêm Cẩn Ngọc nhàn nhạt nói: "Ăn không nói."

"Được rồi... ta biết..."

Ta ăn những sợi thịt gà hắn gỡ cho ta, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.

Từ đầu đến cuối, Nghiêm lão ngự sử như bị mù, chỉ nhìn chằm chằm vào bát canh củ cải trước mặt, uống hết bát này đến bát khác.

Một bữa cơm trong bầu không khí vô cùng yên tĩnh, lúc sắp ra khỏi cửa, Nghiêm lão ngự sử chỉ nói một câu, bảo Nghiêm Cẩn Ngọc "Tu thân khắc kỷ." (Khắc kỷ: kiềm chế mọi h@m muốn, gò mình theo một khuôn đạo đức khổ hạnh.)

Nghiêm Cẩn Ngọc cung kính nói: "Con xin tuân theo lời dạy của phụ thân."

Ta nghe mà nước mắt lưng tròng, rõ ràng Nghiêm lão ngự sử đã nhìn thấu hành động của Nghiêm Cẩn Ngọc, mượn lời này để cảnh cáo hắn. Có lúc ta tức giận, mắng Nghiêm Cẩn Ngọc là "Gian thần, tiểu nhân", Nghiêm Cẩn Ngọc sẽ nói: "Vi thần không phải là người ngồi yên không loạn, không dám tự cho mình là quân tử."

Khắc kỷ! Hắn đúng là cần khắc kỷ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Nghiêm gia cách phủ công chúa rất gần, trên đường về, ta vẫn lẽo đẽo đi sau hắn.

"Này, ngươi nói phụ thân có phải ghét ta không?" Vừa nãy ở Nghiêm gia, ta thật sự rất căng thẳng, sợ mình làm sai, khiến Nghiêm lão ngự sử không vui.

Nghiêm Cẩn Ngọc chậm rãi đi trước, không ngoảnh đầu lại: "Công chúa có để ý không?"

"Tất nhiên! Hắn là phụ thân ngươi!"

"Nhưng lúc trước gả vào đây, dường như điện hạ không hỏi ý kiến phụ thân."

Nghĩ lại lúc trước, cuộc hôn nhân này là do ta và phụ hoàng cùng nhau thúc đẩy, không liên quan gì đến Nghiêm gia. Ít nhất đứng trên lập trường của Nghiêm gia, họ bị ép phải nhận một công chúa làm con dâu, ngay cả khi ăn cơm cũng phải giữ kẽ, thật sự rất vô tội.

Nghiêm Cẩn Ngọc chỉ đang nói sự thật, nhưng ta cảm thấy chuyện này không hoàn toàn do ta, nếu không phải hắn khiêu khích ta trước thì làm sao ta lại trớ trêu, đòi gả cho hắn như vậy?

Trong lúc nhất thời, quen cãi nhau với hắn, ta liền nói: "Ngươi đang trách ta sao?"

Nghiêm Cẩn Ngọc nói: "Ý của vi thần là, điện hạ là công chúa, không cần để ý đến người khác."

Tình cảm dịu dàng ngọt ngào vừa rồi trong lòng ta dần tan biến.

Gọi là không cần để ý là sao?

Năm đó ta dẫn người đánh mấy công tử trong kinh thành, từ đó tiếng xấu đồn xa, dân gian đều đồn ta kiêu ngạo ngang ngược, ích kỷ lạnh lùng, rơi vào mắt Nghiêm Cẩn Ngọc, có lẽ cũng vậy. Vì ích kỷ nên không cần để ý đến người khác.

Ta cảm thấy hắn đang chế giễu ta.

Nghiêm Cẩn Ngọc quay người lại, dưới ánh trăng thanh lạnh, hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: "Công chúa đã thấy, gia phong Nghiêm gia nghiêm ngặt, điện hạ ở trong này, cả người không thoải mái, hẳn là về sau cũng không muốn chịu sự giày vò này."

"Ý ngươi là gì?"

Ta lạnh lùng hỏi: "Ta không nên đến Nghiêm gia?"

Nghiêm Cẩn Ngọc há miệng, nửa ngày như từ bỏ điều gì đó, chỉ thốt ra một chữ: "Phải."

Là con dâu kiểu gì mà ngay cả nhà chồng cũng không được đến!

Giọng ta đột nhiên cao vút, vang vọng trên đường phố vắng tanh, vô cùng chói tai: "Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi tưởng ta gả đến đây là chơi trò gia đình sao?"

Nghiêm Cẩn Ngọc đột nhiên không nói gì nữa, cứ nhìn ta như vậy, ánh mắt như muốn nhìn thấu ta.

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Khó



thể

không

phải!

Câu nói này đột nhiên nổ tung trong đầu ta, hóa ra hắn vẫn luôn nghĩ về ta như vậy.

Nếu trong lòng hắn, ta gả cho hắn chỉ là chơi trò gia đình, là trò đùa, vậy thì biết bao ngày đêm, hắn ôm ta gọi ta là Trạm Trạm, hắn nghĩ thế nào? Là làm theo bổn phận? Hay là diễn trò?

"Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy?"

Nghiêm Cẩn Ngọc nói: "Ngày đó trước khi ta vào động phòng, công chúa đã nói gì, có còn nhớ không?"

"Ta sao nhớ được!" Ta lạnh mặt.

"Điện hạ nói, hôn sự đã định có thể hủy, đã kết có thể ly, nếu không thì có thể bỏ chồng, nếu Nghiêm mỗ đối xử không tốt với điện hạ, điện hạ cứ đi là được."

Nghiêm Cẩn Ngọc có trí nhớ tốt đến vậy sao, lúc đó ta chỉ thuận miệng nói một câu, hắn lại nhớ đến tận bây giờ.

Ta tức giận không chịu được, nghiến răng nói: "Nếu ta sống chán rồi thì sao? Ngươi muốn đưa ta về đâu?"

"Bất kể công chúa ở đâu, thần đều sẽ chịu trách nhiệm."

"Chịu trách nhiệm chịu trách nhiệm!" Ta tức giận hét vào mặt hắn: "Ngoài chịu trách nhiệm, ngươi còn biết nói gì nữa không!"

Gả cho tên nam nhân này, ta vốn không nên mong cầu điều gì khác!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Ta đỏ mắt nhìn hắn: "Nghiêm Cẩn Ngọc, năm đó ta đánh người đều là vì ngươi, tiếng xấu đồn xa cũng là vì ngươi, ngươi muốn chịu trách nhiệm thì phải chịu cho trót!"

Ta không để ý đến vẻ kinh ngạc ngạc nhiên trong mắt Nghiêm Cẩn Ngọc, tức giận xông về phủ công chúa.

Hắn thật sự không thể lý giải! Năm đó nếu không thấy hắn ngoan ngoãn đứng trong ngõ, mặc người bắt nạt thì ta sao lại không nhịn được, ra tay tàn nhẫn với mấy công tử kia chứ!

Ta nằm trên giường, tức đến đau cả gan, lăn qua lộn lại, không thấy Nghiêm Cẩn Ngọc trở về.

Người hầu bên ngoài vào báo: "Vì trong cung triệu gấp, phò mã đã vào cung rồi."

Tốt lắm!

Hắn chính là tìm cớ trốn tránh ta!

Ta thu dọn hết quần áo của Nghiêm Cẩn Ngọc, gói lại thành một bọc, nghĩ ngợi một chút, mang theo lòng thương hại đáng c h ế t, bỏ vào một hộp trà ngon, gọi người vào: "Từ hôm nay trở đi, phò mã đến thư phòng ngủ!"

"Điều này... điều này không ổn đâu..." Người hầu lo sợ nói.

"Có gì không ổn? Sao lại không ổn? Ta không biết "Phủ công chúa" của ta từ bao giờ lại đổi sang họ Nghiêm!"

"Vâng... vâng, tiểu nhân sẽ đi làm ngay!"

Người hầu bước đi vội vã, như gió thổi qua trước cửa.

"Chậm một chút!" Ta không vui, nửa chân bước ra khỏi cửa, hét lớn về phía bóng lưng: "Đừng làm đổ trà!"

Đợi trái đợi phải, Nghiêm Cẩn Ngọc như bốc hơi khỏi thế gian, không có tin tức gì, lại qua một ngày, nghe nói Nghiêm Cẩn Ngọc thực sự ở lại thư phòng, ta càng nghĩ càng ấm ức!

Bốp một tiếng ném quyển thoại bản không biết đã lật bao nhiêu lần xuống, ngậm một bụng oán khí, chạy thẳng đến thư phòng.

Nghiêm Cẩn Ngọc ngồi bên trong, trước mặt chất đầy những tấu chương lớn nhỏ. Trên bàn một ấm trà trong xanh bốc hơi nghi ngút, cả phòng thơm ngát.

Ta vén váy bước qua ngưỡng cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhà cửa đơn sơ, không biết Nghiêm đại nhân ở có quen không?"

Nghiêm Cẩn Ngọc buông công văn đang cầm trong tay xuống: "Nhọc cho công chúa phải quan tâm rồi, mọi chuyện đều ổn cả."

Hương trà thoang thoảng, ngược lại khiến hắn sống như "Nhà tuy đơn sơ nhưng đức của ta thơm."

Ta tức đến bốc khói, tiến lên đẩy hết những tấu chương chất đầy trên bàn, đem những thứ hắn đã phân loại ra làm cho loạn hết lên, ngồi lên, nhìn hắn từ trên cao xuống, nheo mắt nói: "Mọi chuyện đều ổn?"

Hắn vốn đứng phía sau, đột nhiên tiến lên, bàn tay to nắm lấy eo ta, hơi nóng bỏng xuyên qua lớp áo mỏng, làm ta giật mình, rồi tay hắn theo sau lưng ta, trượt xuống.

Ta kinh hãi kêu lên: "Ngươi... ngươi làm gì vậy!"

Ban ngày ban mặt, một vị ngự sử đường đường chính chính sao có thể làm ra chuyện sờ mó người khác như vậy!

Nghiêm Cẩn Ngọc không để ý đến tiếng kêu của ta, đi đến phía dưới, bàn tay to hơi nhấc lên, ta vội vàng vịn lấy vai hắn, cắn môi khẽ rên một tiếng, dưới m.ô.n.g có thứ gì đó bị rút đi.

Ta cúi đầu nhìn, là một tờ tấu chương mực còn chưa khô, lúc này chữ viết đã bị nhòe hết, đen sì một cục.

Váy của ta!

Ta vừa định nhảy xuống xem thì phát hiện eo bị Nghiêm Cẩn Ngọc khóa chặt trên bàn, không thể nhúc nhích.

Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn ta một cái: "Đã đắc tội, công chúa thứ lỗi."

Đâu chỉ là đắc tội, là vô cùng đắc tội!

"Gian thần! Buông tay ra!" Ta đưa tay ra bẻ, bẻ mãi mà không nhúc nhích.

Nghiêm Cẩn Ngọc bất động như núi, tay vẫn giam cầm ta, ép ta phải ngồi trên bàn, đối mặt với hắn nói chuyện. Hắn ngồi trên ghế, ta ngồi trên mặt bàn, gần như ngang tầm mắt hắn.

"Công chúa, thần viết tờ tấu chương này mất nửa canh giờ."

Ta giận dữ bật cười: "Ồ! Nghiêm đại nhân quả là có định lực tốt, nhà cháy rồi, còn có thời gian một nét một chữ viết tấu chương!"

"Nhà cháy ở đâu?"

"Ngươi nhìn ta có giống không!" Ta giận dữ hét lên.

Nghiêm Cẩn Ngọc im miệng, bình tĩnh nhìn ta, một lúc sau khóe môi hơi cong lên: "Bốn chữ tự làm tự chịu, công chúa hẳn đã viết thành thạo rồi."

Tức c h ế t ta rồi! Thật sự là tức c h ế t ta rồi! Cái gì gọi là tự làm tự chịu, hắn đang chế giễu việc ta đuổi hắn đến thư phòng, kết quả một mình ôm phòng trống sao!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


Ta túm lấy cổ áo chỉnh tề của hắn, oán hận nói: "Trả lại trà cho ta."

Nghiêm Cẩn Ngọc nhướng mày: "Không còn nữa."

"Cái gì gọi là không còn nữa?"

Nghiêm Cẩn Ngọc nghiêm mặt nói: "Thần đã uống rồi."

Thật sự là mở mắt nói nói nhảm! Mới một ngày, bộ là trâu là bò hay sao mà uống hết cả một hộp trà?

Ta nắm chặt tay, đ.ấ.m vào n.g.ự.c Nghiêm Cẩn Ngọc: "Ngươi dám lừa gạt bổn công chúa!"

"Công chúa cứ tìm."

Hắn đã mở miệng, ta đương nhiên không khách sáo. Giật lấy ống tay áo phẳng phiu của hắn, đưa tay vào lục lọi, không có gì cả, sau đó kéo cổ áo hắn ra, tay thò vào, sờ s0ạng, chỉ sờ thấy một thân cơ bắp cứng rắn, mặt đỏ bừng, hung hăng nói: "Gian thần! Ngươi cuối cùng giấu ở đâu!"

Hai ống tay áo của hắn đầy nếp nhăn, lộn xộn chất đống trên cánh tay, cổ áo vốn xếp chồng trật tự cũng bị ta lật tung lên, lộ ra một mảng ngực lớn.

Nghiêm Cẩn Ngọc ánh mắt thâm sâu, bóp chặt eo ta, ta kinh hãi kêu lên.

"Trạm Trạm, ta đã nói, ta đã uống rồi."

Ta xấu hổ và tức giận: "Đã uống trà của ta, sao không về phòng!"

Nói xong, ta vội vàng che miệng lại.

C h ế t tiệt, sao lại nói ra lời trong lòng rồi!

Nghiêm Cẩn Ngọc từ từ đứng dậy, từ ngước nhìn biến thành cúi nhìn ta, giam cầm ta trên bàn, trong mắt mang theo một tia hiểu rõ: "Thì ra công chúa có ý này."

"Ta không có! Ngươi đừng tự mình đa tình!"

Nghiêm Cẩn Ngọc càng ngày càng đến gần ta, gần đến mức ta ngửi thấy mùi hương riêng biệt trên người hắn, không biết từ lúc nào, ta đã quen với việc hắn đến gần, thậm chí có chút lưu luyến.

"Tiếc là công chúa đã làm loạn tấu chương của thần, nhất thời không thể về được."

Hắn ôm lấy eo ta, xoay người ta lại, lưng ta dựa vào hắn và bàn án.

Ta bị kẹt khó chịu, động đậy, mặt đỏ tai hồng nói: "Ngươi... ngươi buông bổn công chúa ra đã!"

"Đợi công chúa sắp xếp xong tấu chương, thần tự khắc sẽ thả người."

Tấu chương trên bàn án chất đống lộn xộn, ta không hiểu một chữ nào, làm sao phân biệt được, còn cãi lại: "Ta không biết!"

Nghiêm Cẩn Ngọc ồ một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Vậy thì chỉ còn cách ngoan ngoãn nhận phạt."

"Nhận phạt gì? Không có lý nào như vậy, Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi dám phạt bổn công chúa à!" Ta giãy giụa hét lên, hoàn toàn vô dụng, trong tay bị nhét hai tờ tấu chương.

"Phân loại." Hắn ra lệnh.

Lúc đầu, ta còn có thể lý lẽ đầy đủ để phản bác vài câu, không lâu sau đã đổi thành cầu xin: "Đừng... không được... ở đây không được..."

"Thần có nhiều thời gian và sức lực, chờ công chúa phân loại xong tấu chương. Nếu còn sức, không bằng thay thần viết luôn tấu chương nhé." Giọng điệu Nghiêm Cẩn Ngọc nhàn nhạt, bất kỳ ai nghe bên ngoài cũng không tìm ra lỗi. Không biết rằng, trong phòng, đã là một cảnh tượng khác...

Ngày hôm sau, ta tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ trong thư phòng, trên người đắp một lớp chăn mỏng, cử động một chút, cảm giác đau nhức lan tỏa từ tứ chi đến các kẽ hở, ta vén chăn lên, phát hiện đã mặc quần áo chỉnh tề, đầu óc choáng váng, vội vàng vịn tường, miễn cưỡng đứng dậy, từng bước di chuyển đến bàn án, ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh.

Không thấy dấu vết đáng ngờ nào, ngay cả những tờ tấu chương bị quét xuống đất, trải khắp nơi hôm qua, cùng với cây bút ta tay yếu không cầm được, rơi trên bàn án đều biến mất không còn dấu vết, mặt bàn sạch sẽ, sáng bóng như mới. Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra không cần đốt sạch.

Cứ nghĩ đến những dấu vết không thể cho người khác biết, ta liền thở gấp, mặt đỏ tim đập.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


May mà Nghiêm Cẩn Ngọc chỉ là hồ đồ lúc ở riêng, hắn vẫn luôn giỏi mảng giải quyết hậu quả.

"Công chúa, tối nay phò mã còn ngủ ở thư phòng không?"

Ta sợ hãi nhìn bộ bàn ghế sạch sẽ gọn gàng, mặt đỏ bừng lắc đầu: "Không! Khóa, khóa thư phòng lại! Bổn công chúa sau này sẽ không đến nữa!"

Đã quá trưa, không cần nghĩ cũng biết hắn đã đi thiết triều.

Ta dùng bữa trưa xong, nhìn trời, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Phò mã sao còn chưa về?"

"Thưa công chúa... phò mã... đang ở ngã tư, cãi nhau với người phủ Bình Nam bá."

"Cái gì? Cãi nhau?" Ta ngây người, Nghiêm Cẩn Ngọc mặt lạnh như băng, từ bao giờ lại học được cách cãi nhau với người khác?

Trò hay khó có được sao có thể thiếu ta.

"Nhanh! Chuẩn bị ngựa! Bổn công chúa muốn đi xem náo nhiệt - giải vây cho phò mã!" Ta nói rất chính nghĩa nhưng trong lòng lại nở hoa.

Ta phi ngựa đến ngã tư nơi Nghiêm Cẩn Ngọc tan triều, từ xa đã thấy hắn đứng thẳng tắp dưới cổng thành, không sợ hãi không siểm nịnh nói gì đó với công tử phủ Bình Nam bá.

Tiến lại gần, núp sau quầy hàng, ta mới nghe thấy công tử phủ Bình Nam bá cười nhạo: "... Ngay cả một nữ nhân như Tống Trạm mà ngươi cũng dám cưới? Muốn ăn bám đến phát điên rồi sao?"

Nam công tử của phủ Bình Nam bá chính là người năm xưa chặn Nghiêm Cẩn Ngọc ở trong hẻm bắt nạt, sau đó bị ta đánh cho một trận tơi bời, gãy nhiều xương nhất.

Nghiêm Cẩn Ngọc ôn hòa nhã nhặn nói: "Có người muốn ăn, chưa chắc đã ăn được."

Ta nhịn cười đến đau bụng, ta hiểu rất rõ, Nghiêm Cẩn Ngọc nói chuyện rất khó chịu nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy hắn làm người khác khó chịu ngoài ta.

Công tử phủ Bình Nam bá tức giận nói: "Nghiêm Cẩn Ngọc, không phải ngươi ghét nàng ta nhất sao! Sao vậy, nàng ta dỗ dành ngươi thoải mái trên giường rồi à?"

Vẻ mặt vốn bình tĩnh của Nghiêm Cẩn Ngọc dần trở nên lạnh lùng, bước lên, thân hình cao lớn dần tiến gần Nam công tử.

Hắn cao hơn đối phương một cái đầu, khí thế lạnh lùng bức người mà ngay cả ta cũng chưa từng thấy, dọa cho đối phương lùi lại hai bước.

"Làm gì! Ta nói sai sao! Nếu không phải vì chút bản lĩnh quyến rũ người khác của nàng ta thì..."

"Nam công tử." Nghiêm Cẩn Ngọc lạnh lùng nói: "Tháng trước lệnh đường tiến cống vào cung loại san hô ngọc hải đường có vẻ rất đáng giá. Có cần bổn quan nhắc nhở thánh thượng tra xét nguồn gốc không?"

Nam công tử hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được: "Cái... cái gì mà san hô ngọc! Ta đang nói với ngươi về Tống Trạm..."

"Nam công tử không phân biệt tôn ti, mắng chửi hoàng thất, bổn quan cũng sẽ viết vào tấu chương." Nghiêm Cẩn Ngọc lạnh lùng nói: "Nếu để lệnh tôn biết được vì sao mình bị tham tấu, chắc chắn sẽ rất thú vị."

"Nghiêm Cẩn Ngọc! Ngươi đừng có quá đáng!"

"Là ai quá đáng?" Nghiêm Cẩn Ngọc đơn giản xắn tay áo trong gió, thân hình cao lớn, chỉ vài câu đã khiến sắc mặt Nam công tử thay đổi: "Bổn quan làm tròn trách nhiệm, gây thù chuốc oán với người khác là chuyện thường tình, nghe nhiều lời ô uế cũng không mấy để tâm. Nhưng chỉ có một điều, họa không đến thân nhân. Công chúa là người thân thiết nhất của Nghiêm mỗ, nếu có kẻ cố tình làm nhục nàng, đừng trách bổn quan không khách sáo."

Ta che miệng, dưới ánh mắt kỳ lạ của những người bán hàng rong, ta kích động dậm chân hai cái, lại xoay hai vòng, chỉ thấy trên thế gian này không còn cảnh đẹp nào hơn cảnh Nghiêm Cẩn Ngọc đứng dưới quán rượu ven đường dài như ngày hôm nay.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


Nam công tử cúi người, loạng choạng như một con ch.ó chạy trối c h ế t, lúc đi còn vung nắm đấm, hét lên: "Nghiêm Cẩn Ngọc! Ngươi chờ đó cho ta!"

Nghiêm Cẩn Ngọc hờ hững nhếch môi: "Nghiêm mỗ chờ ngươi đại giá quang lâm."

Ta biết Nam công tử lại muốn làm điều xấu! Nghiêm Cẩn Ngọc vì ta mà ra mặt, nếu như hắn gặp phải vận rủi, phải làm sao bây giờ?

Ta núp trong góc, nhẹ nhàng gọi: "A Thành!"

A Thành là thị vệ ngầm mà phụ hoàng phái đến bảo vệ ta.

Một bóng người xuất hiện bên cạnh.

Ta nói: "Đánh hắn thêm một trận nữa đi. Lần này ngươi trói hắn lại, bổn công chúa tự ra tay!"

Nghiêm Cẩn Ngọc là người của bổn công chúa, phủ Bình Nam bá chống đối hắn, chính là chống đối ta.

Lần trước A Thành không kiềm chế được, đánh cho phủ Bình Nam bá phải mời cả đại phu nắn xương đến tận nhà. Vẫn là tự mình ra tay cho yên tâm hơn. Chọn ngày không bằng gặp ngày, A Thành trói người trong một con hẻm, trùm đầu bằng bao tải rồi đẩy ngã xuống đất.

Ta cầm theo chiếc gậy to bằng cánh tay đã chuẩn bị sẵn, giơ lên vung xuống về phía hắn. A Thành dạy ta, đánh người phải đánh vào mông.

Trong hẻm vang lên tiếng kêu r3n của công tử phủ Bình Nam bá.

Ta đánh bảy tám cái vẫn chưa hả giận, đang định đánh tiếp thì đột nhiên từ đầu hẻm truyền đến tiếng khóc lóc: "Công tử ơi! Người ở đâu!"

Bao tải phát ra tiếng ù ù, tay chân giãy giụa loạn xạ bên trong: "Ôi... ở đây ở đây!"

Ta vứt gậy, vội vã vẫy tay: "A Thành, chạy nhanh chạy nhanh! Có người đến rồi!" Nói xong, ta quay đầu chạy vào hẻm.

A Thành theo sau, không nói một lời, hắn võ công cao cường, ta không cần phải lo cho hắn, chỉ là người này có chứng sạch sẽ, không bao giờ đụng vào người khác. Lúc chạy trốn, chỉ còn cách tự mình lo thân.

Phía sau truyền đến tiếng quát tháo tức giận của công tử phủ Bình Nam bá: "Mới chạy được một đoạn, mau bắt hắn lại cho ta!"

Ta lè lưỡi, vừa chạy vừa nhấc váy, quanh co lòng vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy đầu hẻm.

Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần.

Ta vô cùng căng thẳng, vội vàng chạy, vấp phải một hòn đá: "Á..."

Một bàn tay to bất ngờ kéo lấy eo ta, kéo ta vào một con hẻm kín đáo hơn, người phía sau chạy vụt qua.

Ta ngã vào một vòng tay rộng lớn cứng cáp, mùi hương quen thuộc truyền đến, ngẩng đầu nhìn lên: "Nghiêm Cẩn Ngọc, sao ngươi lại ở đây!"

Hắn không phải đã về phủ rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đầu hẻm, dựa lưng vào tường, ôm ta vào lòng.

"Nghe được bao nhiêu rồi?" Ánh mắt Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta nhớ đến lúc còn nhỏ, phu tử trong học đường kiểm tra bài vở.

"Nghe được bao nhiêu là sao?" Ta giả vờ ngốc, mắt đảo khắp nơi.

Nghiêm Cẩn Ngọc mặt lạnh: "Ta hỏi lại lần nữa, những lời hắn vừa nói, nàng nghe được bao nhiêu?"

Những lời ô uế của Nam công tử sao?

Ta lắc đầu, chột dạ không dám nhìn hắn: "Ta không nghe thấy gì cả..."

"Vậy sao lại chạy ra khỏi hẻm?"

Nghiêm Cẩn Ngọc sao lại hỏi nhiều thế.

Ta cúi đầu, mặt dày nói: "Bổn công chúa tùy tiện đi dạo thôi."

Giọng Nghiêm Cẩn Ngọc như thấm đầy băng giá: "Nếu thần không đoán sai, nàng tùy tiện đi dạo, lại tình cờ gặp công tử phủ Bình Nam bá bị người ta đánh đập."

"Sao ngươi biết!"

"Trạm Trạm!" Nghiêm Cẩn Ngọc mặt lạnh: "Nàng làm việc, chưa bao giờ cân nhắc đến hậu quả sao?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


Ta bị hắn quát cho run lên, trong lòng ấm ức: "Có thể có hậu quả gì chứ?"

Nghiêm Cẩn Ngọc ôm ta, vẻ mặt lạnh lùng: "Nàng thật sự cho rằng, phủ Bình Nam bá dễ bắt nạt như vậy à? Nếu không có chỗ dựa, cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám gọi thẳng tên nàng. Phủ Bình Nam bá đã đủ khiến thánh thượng đau đầu rồi, sao nàng cứ thích gây thêm rắc rối cho ngài ấy?"

Ta nào có không biết phủ Bình Nam bá lợi hại nhưng sự việc có nguyên nhân, ta lại không để lộ sơ hở, sao có thể bị người ta tra ra được.

"Dù tốt hay xấu, ta đều bắt nạt hắn rồi, ngươi có thể làm gì ta?" Ta tức giận dậm chân, còn không phải vì hắn sao! Đổi lại là người khác, ai thèm quan tâm! Đằng này hắn lại không biết cảm ơn.

Nghiêm Cẩn Ngọc nghẹn lời, một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Đúng vậy, thần không thể làm gì nàng. Trên đời này, chỉ có thần là không thể làm gì nàng!"

Hắn buông ta ra, quay đầu bỏ đi.

Ta giật mình, nắm lấy câu nói cuối cùng của hắn, đuổi theo, vừa đi vừa hỏi: "Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi có ý gì! Ngươi nói rõ ràng cho ta!"

Nghiêm Cẩn Ngọc mặt lạnh như băng, lần đầu tiên ta thấy trên mặt hắn lộ rõ cảm xúc như vậy, hắn đang tức giận.

Ta đưa tay kéo tay áo hắn, hắn kéo một cái, cũng dừng lại, mặc cho ta kéo không buông.

Thấy hắn không nói, ta cắn môi, ngượng ngùng nói: "Ta không thể trơ mắt nhìn Nam công tử đánh ngươi!"

Nghiêm Cẩn Ngọc nghiêng người sang một bên, cúi đầu nhìn ta: "Công chúa, đánh người không thể giải quyết vấn đề, trên đời này luôn có cách tốt hơn."

Luôn có cách tốt hơn.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi ta làm chuyện bốc đồng, Nghiêm Cẩn Ngọc đều nói như vậy. Nói nhiều năm như vậy, phủ Bình Nam bá chẳng phải vẫn bình an vô sự sao! Ta là công chúa, hắn không dám làm gì ta, nhiều nhất chỉ nói vài câu cay nghiệt, nhưng Nghiêm Cẩn Ngọc là một văn thần, bị người ta bắt nạt thì biết kêu ai?

Ta nghe chán rồi, cãi lại: "Cách tốt hơn là gì? Để mặc hắn đánh mắng ngươi, nhẫn nhịn chịu đựng sao! Hắn muốn bắt nạt ai cũng được! Chỉ không được bắt nạt ngươi!"

Nghiêm Cẩn Ngọc nghẹn lời, nhắm mắt lại, vẻ mặt bất lực dần mất đi vẻ lạnh lùng.

Một lúc sau, hắn thở dài, nắm tay ta, kéo ta từ từ đi về phía phủ công chúa: "Những chuyện như vậy, sau này đừng làm nữa."

Chỉ cần Nam công tử không làm loạn, ta mới lười quan tâm.

Ta há miệng, nuốt xuống lời cãi lại, miễn cưỡng nói: "Biết rồi, Nghiêm đại nhân..."

Vài ngày sau, nghe nói Nghiêm Cẩn Ngọc đã tâu lên triều đình về phủ Bình Nam bá, lời lẽ sắc bén, ngay cả việc Bình Nam bá lấy san hô ngọc từ đâu cũng bị hắn lật tẩy. Sau đó, Nam công tử bị Bình Nam bá đánh đến mức suýt không xuống nổi giường.

Lúc này ta mới hiểu ra.

Hóa ra cách tốt hơn, lại là cách tốt như vậy.

Ta chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên có chút nhớ hắn. Thở dài một tiếng, trên bàn còn một nửa táo tàu mật vàng, còn có vỏ óc chó rơi vãi khắp bàn.

"Công chúa, còn đập nữa không?" Thị nữ cầm búa nhỏ, bất lực nhìn ta.

Trong bình sứ bên cạnh đựng đầy hạt óc chó thơm phức, hạt nào hạt nấy đều căng mẩy.

"Phò mã đâu?" Tháng này không biết đây là lần thứ mấy ta hỏi như vậy.

"Phò mã bận việc triều chính, đến giờ vẫn còn trong cung."

Phụ hoàng đâu phải tìm cho ta một phò mã, rõ ràng là tìm cho mình một người làm không công. Ta ôm lấy chiếc bình nhỏ: "Người đâu, bổn công chúa muốn vào cung!"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


Ta tìm thấy Nghiêm Cẩn Ngọc trong gian phòng ấm áp bên cạnh ngự thư phòng, trước mặt hắn chất đầy tấu chương, cả người chôn vùi trong đó, mặc dù ăn mặc chỉnh tề nhưng không hề có vẻ tiều tụy, như thể người mấy ngày không về không phải hắn vậy.

Phụ hoàng đúng là nhẫn tâm, đây là muốn làm Nghiêm Cẩn Ngọc c h ế t vì mệt sao!

Ta đặt bình đựng đầy óc chó trước mặt Nghiêm Cẩn Ngọc: "Nghiêm đại nhân có phải quên rồi không, sau khi bổn công chúa xuất giá, đã dọn khỏi cung rồi."

Không đợi hắn trả lời, ta kinh ngạc nói: "Không thể nào, chẳng lẽ Nghiêm đại nhân mất trí nhớ rồi sao? Ngài quên bổn công chúa không còn ở trong cung, hay quên mình đã thành thân?"

Nghiêm Cẩn Ngọc ngừng bút, xoa trán, thở dài nói: "Công chúa, gần đây thánh thượng chuẩn bị tuần du phương Nam, mọi việc đều cần phải sắp xếp."

"Tuần du phương Nam?" Ta đột nhiên trở nên hứng thú: "Ta cũng muốn đi!"

"Thánh thượng tuần du phương Nam chủ yếu để thị sát dân tình, công chúa không cần đi theo." Nghiêm Cẩn Ngọc lắc đầu, cắn chặt không chịu nhả.

"Ngươi có thể đi theo, tại sao ta lại không thể?"

"Công chúa, vi thần không có thời gian đi du ngoạn cùng nàng." Trong đôi mắt đen láy của Nghiêm Cẩn Ngọc không có chút gợn sóng nào: "Hơn nữa, không cho nàng đi cũng là ý của thánh thượng."

"Cho nên không nói cho ta biết?"

"Đúng vậy."

"Các người có phải định đến lúc đó thì bỏ ta lại rồi đi thẳng ra khỏi kinh thành không?"

Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn ta một lúc lâu, mới từ từ nói: "Công chúa anh minh."

Ta tức điên lên, trực tiếp đến chỗ phụ hoàng.

Lúc đó phụ hoàng đang nghỉ ngơi ở cung của Nhữ phi, khi ta vào phòng, một bàn sơn hào hải vị đã dùng gần hết, trên ria mép phụ hoàng còn dính một miếng đậu phụ ngọc, lắc lư không ngừng, Nhữ phi thấy ta, vội đứng dậy: "Ôi chao, nhớ ra rồi, trong bếp còn hầm canh sâm kỷ tử, thiếp đi lấy."

Phụ hoàng luống cuống tay chân, kéo lấy tay áo Nhữ phi: "Cái kia... trẫm no rồi... nàng ngồi xuống đi."

Nhữ phi cười tươi như hoa, từng ngón tay bẻ từng ngón tay phụ hoàng ra, lời nói từ kẽ răng thốt ra: "Vừa hay, mang ra súc miệng."

Ta tiến lên: "Bốp" một cái đập vào bàn: "Các người hợp sức bắt nạt ta!"

Nhữ phi như bay b.ắ.n ra khỏi cửa, để lại phụ hoàng lau sạch miếng đậu phụ ngọc trên ria mép, cố cười nói: "Trạm Trạm à, phụ hoàng bắt nạt con lúc nào?"

"Con muốn theo phụ hoàng tuần du phương Nam!" Mắt ta bùng lên một ngọn lửa: "Các người không cho!"

Ria mép phụ hoàng giật giật, kéo ta ngồi xuống, nói giọng nghiêm trọng: "Trạm Trạm, đâu phải trẫm không cho. Rõ ràng là Nghiêm Cẩn Ngọc không cho mà. Con xem này, gần đây phương Nam không yên ổn, Nghiêm Cẩn Ngọc không đồng ý, cũng là vì muốn tốt cho con. Lỡ như xảy ra chuyện gì, phụ hoàng chỉ có một bảo bối như con..."

"Phải đi bao lâu?"

"Ít thì nửa tháng, nhiều thì nửa năm, con ở lại kinh thành, muốn gì có nấy..."

"Con không quan tâm! Con muốn theo Nghiêm Cẩn Ngọc!"

Không được, nửa tháng tuyệt đối không được!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


Phụ hoàng vừa muốn cười lại không dám cười: "Trạm Trạm à... trẫm, trẫm hứa với con, chắc chắn sẽ đưa Nghiêm Cẩn Ngọc trở về nguyên vẹn... Trạm Trạm lớn rồi, biết thương tiếc phò mã rồi."

"Ai thương tiếc hắn! Hai người cứ đẩy qua đẩy lại đi! Dù sao thì cũng không ai muốn con!"

Phụ hoàng vội vàng phủ nhận: "Nói bậy gì thế, con là công chúa mà trẫm yêu thương nhất, ai không muốn con, trẫm muốn!"

Ta kéo tay phụ hoàng, lắc lắc nói: "Vậy con phải theo phụ hoàng tuần du phương Nam."

Trán phụ hoàng toát mồ hôi: "Cái này... cái này... sức chiến đấu của Nghiêm Cẩn Ngọc không kém gì phụ thân hắn, con đừng đẩy trẫm vào hố lửa..."

Đến cuối cùng, vẫn là Nghiêm Cẩn Ngọc ở sau lưng làm loạn!

Ta như kẻ trộm nhìn ông ấy, nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng, người đưa con đi, con sẽ giúp người đối phó với Nghiêm Cẩn Ngọc."

Ria mép phụ hoàng giật giật, giọng điệu không đủ tự tin: "Ha ha, trẫm là thiên tử, sao có thể sợ hắn!"

Ta nheo mắt, cười mỉa: "Người không sợ hắn nói người tuần du phương Nam là để ngắm mỹ nhân sao?"

Sắc mặt phụ hoàng cứng đờ.

"Không sợ hắn nửa đêm ép người phê tấu chương sao?"

Hai tay phụ hoàng run lên.

"Không sợ hắn bắt người ăn chay ba bữa một ngày sao?"

Phụ hoàng đ.â.m một đũa vào món thịt kho tàu trước mặt.

"Người đâu! Chuẩn bị mực!"

Phụ hoàng vội vàng viết vài nét, ném cho ta tờ chiếu xuất cung, vội vã xua tay, như kẻ trộm: "Nhanh, về đi, về đi! Đừng gọi phu quân của con đến đây."

Ta nhìn thoáng qua, ông rất sợ người khác nhìn ra chữ trên tờ chiếu là do ông viết.

Lúc đi, phụ hoàng còn liên tục dặn dò ta: "Giấu kỹ... giấu kỹ... Đừng để hắn biết!"

Nhữ phi bưng bát canh vào, cười tươi như hoa: "Công chúa định đi rồi sao?"

Ta đã đạt được mục đích, cũng cười gật đầu: "Đêm khuya quấy rầy, mong nương nương lượng thứ."

Nhữ phi lắc đầu như trống bỏi, cười dịu dàng: "Ôi chao, không quấy rầy, không quấy rầy."

Nàng tiễn ta ra cửa, đợi ta vừa bước chân ra sau, cánh cửa như thấy ma liền đóng lại, còn khóa chặt.

Ra khỏi cung, bên cạnh có một tiểu tư mặc áo vải thô màu xám chạy đến: "Công chúa, Ngự sử đại nhân sai tiểu nhân đến đón người về."

Ta mở to mắt: "Nghiêm Cẩn Ngọc bảo ngươi đến? Hắn tốt bụng thế sao?"

Đúng rồi, hắn chỉ muốn ta ngoan ngoãn ở trong phủ công chúa, không ra khỏi cửa nửa bước.

Ta nhớ đến tờ chiếu của thánh thượng giấu trong tay áo, vui vẻ hẳn lên.

"Cho người hỏi thăm Nghiêm đại nhân của chúng ta khi nào về, ta có lời muốn nói." Ta đắc ý trở về phủ, mở tờ chiếu ra như bảo bối, đặt trên bàn ngay cửa ra vào, thuận tiện cho Nghiêm Cẩn Ngọc vừa vào là nhìn thấy.

Nhưng đợi đến đêm khuya, vẫn không thấy bóng dáng Nghiêm Cẩn Ngọc, ta nhắm mắt lại, mở mắt ra, đã là lúc mặt trời lên cao, tờ giấy mỏng trên bàn vẫn lặng lẽ nằm đó, không hề nhúc nhích.

Nghiêm Cẩn Ngọc không về.

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác cảnh giác.

Gọi người hầu đến: "Nghiêm Cẩn Ngọc đâu?"

Người hầu trong phủ công chúa trung thành không hai lòng, nói: "Hôm nay thánh thượng tuần du phương Nam, ngự sử đại nhân đi theo, đương nhiên... là xuất phát từ trong cung, chưa về."

"Cái gì? Hôm nay!" Ta hét lên: "Sao các ngươi không nói sớm cho ta biết?" Ta mở tủ quần áo, c h ế t tiệt, quần áo của Nghiêm Cẩn Ngọc đã vơi đi hơn nửa từ lúc vào cung, giờ đến cả ấn tín của hắn cũng mang đi, hắn đã có tính toán từ trước!

Dám tính kế ta! Tốt lắm!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17


"Bọn họ đi đến đâu rồi?"

"Vừa mới ra khỏi thành, công chúa lúc này đuổi theo vẫn còn kịp."

Ta thậm chí không kịp mang theo hành lý, cưỡi ngựa đuổi theo ra khỏi thành.

Trên đường quan lộ thôn quê, giọng nói do dự của phụ hoàng từ trong cỗ xe ngựa sang trọng truyền ra: "Ái khanh à, nếu Trạm Trạm biết trẫm nghe theo ý của khanh mà tính kế con bé, con bé có giận trẫm không?"

Giọng nói của Nghiêm Cẩn Ngọc vẫn ôn hòa trầm ổn như thường lệ, không chút gợn sóng: "An nguy của công chúa quan trọng hơn tất thảy."

"Đúng đúng đúng, khanh nói đúng."

"Hắn nói đúng?"

"Ừm, rất đúng—" Giọng nói trong xe đột ngột dừng lại, ngay sau đó, khuôn mặt kinh hoàng của phụ hoàng thò ra khỏi xe: "Trạm Trạm!"

Qua tấm rèm được vén lên, ta có thể thấy bóng lưng Nghiêm Cẩn Ngọc cứng đờ.

Ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Phụ hoàng thiên vị người ngoài, không đau sao?"

Liên hợp với nhau, phụ hoàng làm gián điệp hai mang cũng xuất sắc thật.

Khuôn mặt phụ hoàng vội vã rút vào, giọng nói lại truyền ra: "Ái khanh à, không phải trẫm trở mặt vô tình, con gái gả đi như bát nước đổ đi, con dâu vẫn phải do mình quản."

Nghiêm Cẩn Ngọc mặt lạnh bước ra khỏi xe ngựa, hàn khí bức người, hắn đột nhiên giật dây cương, đạp chân một cái, thân hình bay lên, vững vàng đáp xuống lưng ngựa của ta, n.g.ự.c áp sát lưng ta, hai tay nắm dây cương, ôm chặt ta vào lòng.

Tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực như tiếng trống, từng nhịp gõ vào lưng ta, nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến ta ngây người: "Ngươi... ngươi khỏe lắm à?"

"Công chúa chẳng phải đã biết từ lâu rồi sao?"

Câu hỏi này của hắn có ẩn ý.

Hắn thúc ngựa đi, lạnh nhạt nói: "Phía trước có xe ngựa, vi thần đưa công chúa vào."

"Ngươi không đuổi ta về sao?" Ta hỏi.

Nghiêm Cẩn Ngọc cúi đầu lại gần tai ta: "Đoàn tuần du phương Nam đã lên đường, không thể vì một mình công chúa mà chậm trễ hành trình. Hơn nữa, vi thần đưa công chúa về, công chúa có nghe không?"

Bị hắn trêu chọc vô tình, cảm xúc kìm nén nhiều ngày trong lòng ta bỗng trào lên, ta túm lấy bờm ngựa, vặn thành một cục, đầy oán khí: "Sớm như vậy không phải tốt sao, hại ta phải vất vả cả đêm."

Nghiêm Cẩn Ngọc im lặng một lúc lâu: "Công chúa vốn có thể không phải vất vả."

Ta bị hắn làm cho nghẹn họng, tức giận: "Được thôi, ngươi không dẫn ta đi, muốn dẫn ai? Có phải muốn đi xem mỹ nhân phương Nam không! Biết đâu sau này lại mang về cho ta một người!"

Ta biết gia giáo của Nghiêm Cẩn Ngọc rất nghiêm khắc, tự kiềm chế, sự thanh cao tự phụ của hắn không cho phép hắn làm chuyện hoang đường như nạp thiếp.

Hắn cưới ta, dù không có tình cảm cũng sẽ thực hiện trách nhiệm của một người chồng, đối xử tốt với ta, nhưng ta chỉ muốn chọc tức hắn, ép hắn nói ra sự thật.

Một hồi vu khống thành công chọc giận Nghiêm Cẩn Ngọc, hắn dừng ngựa, xuống ngựa, không nói một lời ôm lấy ta, một tay đỡ m.ô.n.g ta, một tay đỡ sau lưng, m.á.u ta dồn lên, đầu óc trống rỗng.

Ta là công chúa được muôn dân Đại Hạ nâng niu, giờ đây lại ôm ấp với hắn trước mặt mọi người, ra thể thống gì! Thế là ta xấu hổ và tức giận: "Nghiêm Cẩn Ngọc! Ngươi buông ta xuống!"

"Công chúa có lẽ không biết, suốt chặng đường tuần du phương Nam đều nguy hiểm trùng trùng, công chúa cố chấp xuất kinh, thần có trách nhiệm bảo vệ an nguy của công chúa, nếu công chúa không an phận, đừng trách thần không khách sáo." Nghiêm Cẩn Ngọc nói chắc nịch, ném ta vào xe ngựa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18


Ta từng nếm trải sức lực của Nghiêm Cẩn Ngọc, hắn đã quyết trói ta, ta chỉ còn nước khóc.

"Ngươi vô liêm sỉ!" Ta giơ chân định đá hắn.

"Đủ rồi!" Nghiêm Cẩn Ngọc mặt lạnh, ấn ta xuống giường: "Công chúa, ở kinh thành có bệ hạ cưng chiều nàng, vi thần bảo vệ nàng, nàng có thể tùy ý làm loạn, tùy ý gây chuyện.

Tuần du phương Nam không phải trò đùa, lũ tham quan ô lại đó g i ế t người không gớm tay, nụ cười giấu đao kiếm, nàng không muốn c h ế t thì hãy ngoan ngoãn ở yên."

Ta bị hắn dọa sợ nhưng cũng muốn xem thử lũ tham quan nịnh thần trông như thế nào.

Ta sinh ra trong nhung lụa, không biết giá gạo muối nhưng cũng hiểu được đạo lý dân lấy ăn làm trời, vì vậy những năm qua, ta đã âm thầm tích cóp không ít tiền bạc, lén phái người đi phát cháo, xây nhà ở, phụ hoàng vì chuyện hạn hán ở phía đông mà tóc bạc trắng đầu, vì chuyện lụt lội ở phía nam mà ăn không ngon ngủ không yên, ta có thể làm được chính là cho tiền, dùng tiền thuế từ đất phong ấp của mình để nuôi sống những người dân đói khổ.

Theo ta thấy, tiền có thể giải quyết mọi chuyện, nếu không giải quyết được thì là tiền chưa đủ nhiều. Nhưng hiện tại, ta không khỏi nghi ngờ, số bạc trắng như nước chảy đó, có thực sự được dùng vào đúng nơi không?

Về chuyện ta quyên tiền, ta không muốn giải thích với ai, làm việc thiện mà tự mình nói ra thì sẽ mất đi ý nghĩa. Vì vậy, chỉ có phụ hoàng biết ta là một địa chủ giàu có, trong tay có rất nhiều tiền, không cho ông ấy rải tiền theo định kỳ.

Nghiêm Cẩn Ngọc lên xe ngựa thì không nhìn ta, làm nóng lò sưởi tay cho ta, rót nước lọc.

"Ta muốn ăn bánh hoa mai."

"Không có." Hắn nói cứng nhắc.

"Ta muốn ăn táo tàu sợi vàng."

"Không có."

"Vậy hạt óc chó ta cho ngươi đâu?"

"Không có."

Ta đ.ấ.m một phát vào người Nghiêm Cẩn Ngọc: "Ngươi có gì?"

Nghiêm Cẩn Ngọc nắm lấy nắm đ.ấ.m của ta, giam ta vào lòng, có chút mệt mỏi: "Công chúa, nghỉ ngơi một chút đi, không có gì cả."

Ta vùng vẫy không thoát, ngẩng đầu nhìn hắn giận dữ, một cơn gió từ ngoài rèm thổi vào, chiếu lên mặt Nghiêm Cẩn Ngọc, dưới mắt dường như có quầng thâm nhạt, ta sửng sốt, Nghiêm Cẩn Ngọc vốn trắng trẻo thanh lãnh, luôn có vẻ nghiêm túc, đáng tin cậy, vừa rồi ta nhìn kỹ, lại thấy có chút tiều tụy.

Chẳng lẽ mấy ngày nay hắn thực sự không nghỉ ngơi tốt?

Ta im miệng, một lúc sau bắt đầu buồn ngủ, đầu gật gù dựa vào bờ vai rộng của Nghiêm Cẩn Ngọc, cuối cùng trực tiếp nằm lên đó: "Nghiêm Cẩn Ngọc, ta buồn ngủ..."

"Ừm." Ta nghe thấy giọng nói của hắn dường như có chút ấm áp không dễ nhận ra: "Vi thần ở đây, công chúa cứ yên tâm ngủ đi."

Ta bị tiếng xe ngựa lay tỉnh, trong xe tối om, ta vẫn ngồi trên đùi Nghiêm Cẩn Ngọc, hắn ôm chặt lấy ta, một bàn tay vẫn áp chặt vào eo ta, hơi nóng tỏa ra qua lớp áo, làm tim ta run rẩy.

Ta nằm úp sấp trên n.g.ự.c Nghiêm Cẩn Ngọc, như một con bạch tuộc, nước miếng chảy đầy người hắn.

Nghiêm Cẩn Ngọc nhắm mắt, ngửa đầu dựa vào thành xe, hàng mi dài rủ xuống tạo thành bóng, ta đột nhiên thấy hắn rất đẹp trai.

Bỏ qua những hành động "ác độc" của hắn thì dáng vẻ này của hắn khiến ta khá hài lòng. Hắn có tài văn võ song toàn, thân thể cường tráng...

Mặt ta đỏ bừng, không biết đang nghĩ lung tung gì.

Đột nhiên, đôi mắt thanh lãnh của Nghiêm Cẩn Ngọc mở ra, vừa vặn chạm phải ánh mắt ta, đáy mắt vẫn còn chút lười biếng vừa mới ngủ dậy, hắn không nói một lời.

Ta hoảng hốt dời mắt đi, sợ hắn phát hiện tâm tư nhỏ bé không ai biết của ta.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
810,587
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


"Công chúa tỉnh từ lúc nào?" Hắn vừa mới tỉnh, giọng nói khàn khàn, ta mềm nhũn cả xương cốt.

Nam nhân này, thật sự là quyến rũ c h ế t đi được!

Ta mất hồn mất vía nhìn về hướng khác: "Không... Không lâu."

Lại là một hồi im lặng ngượng ngùng, ta đứng bật dậy, đầu đập vào nóc xe, đau đến ch ảy nước mắt.

Nghiêm Cẩn Ngọc thở dài, kéo ta ngồi xuống, xoa trán cho ta: "Công chúa tính tình hấp tấp, phải sửa."

"Được rồi... Đủ rồi!" Ta biết hắn lại sắp giáo huấn, lẩm bẩm: "Từ nhỏ ta đã không thích nghe ngươi lải nhải."

"Không khéo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa đời sau của công chúa đều phải ở bên vi thần." Nghiêm Cẩn Ngọc nhàn nhạt nhắc nhở ta, giống như trong lòng ta dâng lên một nỗi buồn nhàn nhạt.

Có lẽ ta có chút thích hắn...

Ta và hắn từ nhỏ đã đánh nhau lớn lên, vậy mà lại có thể thích hắn...

Ta đang ngẩn người, Nghiêm Cẩn Ngọc đã rút ra một bản đồ, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu.

Ta tiến lại gần: "Ngươi đang xem gì vậy?"

Nghiêm Cẩn Ngọc thậm chí không ngẩng đầu lên: "Bản đồ bố phòng thành Giang Nam."

Ta sửng sốt: "Ngươi hiểu cái này?"

Hắn từ từ ngẩng đầu lên, ý tứ khó hiểu: "Gián quan phải can gián chuyện thiên hạ, nếu chỉ biết một chút thì làm sao đảm đương được chức ngự sử?"

Đầu óc ta trống rỗng, nam nhân nghiêm túc, thật sự rất có sức hấp dẫn...

"Ngươi thích quân sự, hoàn toàn có thể tìm một chức võ, tại sao còn trẻ như vậy, chắc chắn phải chen vào đám người già, đấu khẩu với người khác?"

Nghiêm Cẩn Ngọc sửng sốt, sắc mặt nhàn nhạt: "Công chúa, phò mã không được nắm quyền. Đây là quy củ."

Đến lượt ta sửng sốt, nếu sớm biết quy củ này, ta tuyệt đối không làm chuyện hủy hoại tiền đồ của người khác.

Nhà Nghiêm Cẩn Ngọc gia phong trong sạch, xuất thân cao quý, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, còn trẻ đã được phụ hoàng trọng dụng, lại còn đẹp trai, đến tuổi cập kê thì bà mối đã đạp nát ngưỡng cửa nhà họ Nghiêm.

Phụ hoàng nói, Nghiêm Cẩn Ngọc là nhân tài kinh thế, chỉ cần thời gian chắc chắn có thể phong hầu bái tướng.

Biết được sự nhất thời xúc động của ta đã hủy hoại tiền đồ của Nghiêm Cẩn Ngọc, trong lòng không khỏi chua xót. Tại sao khi ta quyết định thích hắn, lại để ta biết mình đã phạm sai lầm.

"Xin lỗi." Giọng ta run rẩy, cố gắng nhịn không khóc thành tiếng.

Trong mắt Nghiêm Cẩn Ngọc thoáng qua vẻ kinh ngạc, thấy hốc mắt ta đỏ lên, hắn có chút luống cuống, thay ta lau nước mắt: "Ta không trách nàng."

"Tại sao?" Được hắn dỗ dành, ta càng tủi thân hơn, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống.

"Nàng vì ta mà thanh danh bị hủy hoại, ta đương nhiên phải cưới nàng." Hắn ôn tồn nói.

Hóa ra hắn vẫn là vì chuyện này...

Không phải cái gọi là thích...

"Ta không bao giờ nợ ân tình người khác, đợi trở về, ta sẽ hòa ly với ngươi, sau này ngươi cứ yên tâm làm tướng quân của ngươi. Danh tiếng hay gì đó, ta không cần ngươi trả lại." Ta buồn bã nói.

Sắc mặt vốn ôn hòa của Nghiêm Cẩn Ngọc đột nhiên cứng đờ, ánh mắt phức tạp: "Nàng nói gì?"

"Hòa ly." Ta tưởng hắn bị ta cảm động: "Ngươi tự do rồi."

"Nàng thử nói lại lần nữa đi?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom