Dịch Full Bé Con, Chú Không Thể Chờ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 545


Chương 545:

 

Gương mặt anh lạnh lùng, trong mắt có chút băng giá, cau mày nhìn cô chế giễu.

 

Lê Tiến Thành cũng ngẩng đầu, thăm dò nhìn bọn họ, nhưng cũng không lên tiếng.

 

Tống Ân đột nhiên hai tay ôm cổ anh, dụi mặt vào trong ngực anh, tham lam hít thở mùi thuốc lá và mùi đàn ông trên người anh: “Anh Minh Đức, đưa người ta đi” Cô biết không nên làm việc, nhưng trong lòng đau quá, cô mím môi nói: “Đưa tôi đi, tôi bán cho anh”

 

“Câm miệng cho tôi!”

 

– Lê Tiến Minh có chút khó chịu – “Bán thân là việc của cô, đừng coi tôi là khách hàng. Tôi không có hứng thú với cô!”

 

“Ừm… suýt nữa quên mất..” Tống Ân lẩm bẩm – “Nhà họ Lê các người đều không thích minh tinh… đều cho rằng họ bẩn, rất bẩn..” Lê Tiến Minh muốn nói điều gì đó nhưng khi cúi đầu xuống, lại bắt gặp đôi mắt ửng hồng của Tống Ân.

 

Khoảnh khắc đó, trái tim anh như bị một móng vuốt nhỏ cào mấy cái.

 

Anh đang ôm eo cô bằng một tay, Tống Ân lúc này trông đặc biệt nhỏ bé và dễ bị tổn thương. Không hiểu vì sao, Lê Tiến Minh lại nghĩ đến cảnh tượng anh nhìn thấy trên phố vào ban ngày, và anh cảm thấy không thể giải thích được rằng người phụ nữ mỏng manh tựa vào vòng tay anh lúc này vẫn trong sáng và mềm mại như vậy.

 

“Tôi mang người đi, các người tiếp tục ăn đi, tính hết cho tôi.” Anh lạnh lùng bỏ lại một chữ, nắm lấy cổ tay cô, không kìm được mà kéo cô ra.

 

Lê Tiến Thành vẻ mặt ảm đạm đứng lên: “Tiến Minh, đừng quên gia quy ở nhà, không được chạm vào sao nữ” Lê Tiến Minh cảm thấy được Tống Ân rùng mình một cái, nhìn cô, cảm thấy cô và anh trai mình có chỗ không đúng.

 

“Em tự có chừng mực.” Khi Trần Vũ nhìn thấy anh từ cửa ôm lấy Tống Ân đi ra, suýt chút nữa đã ngất luôn. Làm thế nào mà hai người họ đến được với nhau?

 

“Lên xe”

 

– Lê Tiến Minh cửa ghế sau ra lệnh.

 

Tống Ân đẩy anh một cái, vẻ mặt rất xấu xa: “Đừng làm bẩn xe của anh, tôi tự đi được” Tống Ân không biết mình đang giận ai. Nỗi uất ức trong lòng dồn lại, nhanh chóng bóp chết cô. Anh giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Tay này đã nắm lấy tay cô rồi, tôi còn chưa nói bận, giờ cô dám nói sợ bẩn xe”

 

“Vậy anh chặt tay đi, không thôi sẽ nhiễm vi rút dơ bẩn từ tôi, sẽ khiến anh bị độc chết đó.” Lê Tiến Minh tức giận, nóng nảy, ném cô vào trong xe: “Còn dám nói lời nào nữa, tôi liền xé nát miệng cô, nữ nhân miệng lưỡi sắc bén!”

 

“..”- Tống Ân nhìn chằm chằm ngón tay đang quơ quơ trước mặt mình, không biết lấy can đảm từ đâu, kéo lại cắn một cái.

 

Lê Tiến Minh giật mình.

 

Môi lưỡi ẩm ướt mềm mại đang ở trên ngón tay của anh, toàn thân anh tê dại trong chốc lát.

 

Anh nheo mắt, nghiêm giọng: “Buông ral” Cô không dừng lại còn căn thêm mấy cái.

 

Lê Tiến Minh không thấy đau, chỉ thấy tê dại.

 

Chết tiệt! Chỉ một cái cắn như vậy thực sự đã khiến anh có phản ứng? Đã bao lâu rồi anh không chạm vào một người phụ nữ?

 

Lê Tiến Minh gỡ tay mình ra, thấy dấu răng trên đó rất rõ ràng.

 

“Anh nói tôi miệng lưỡi sắc bén, anh thấy không? Răng tôi cũng bén nữa”.

 

Lê Tiến Minh nhìn cô trong bộ dạng ngốc nghếch như vậy, trong lòng có chút mềm mại. Thật sự người phụ nữ này giấu bao nhiêu khuôn mặt? Lúc ngốc nghếch đáng yêu, lúc quyến rũ dụ người?

 

Điện thoại trong túi xách của Tống Ân Nhã rung lên. Cô lấy điện thoại di động ra xem, không chút do dự đem điện thoại ném ra ngoài cửa sổ.

 

Khi ném xong, cô lại đóng cửa sổ, không nói chuyện với ai nữa. Cô chỉ dựa mặt vào cửa kính xe, nhắm mắt và lẩm bẩm địa chỉ nhà mình.

 

Cô dường như đang ngủ.

 

Lê Tiến Minh cũng không còn để ý đến cô nữa, lấy ipad ra xem những tài liệu người đại diện của cô đưa cho anh, mấy ngày nay anh không đọc, giờ mới xem kỹ.

 

Công bằng mà nói, kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt.

 

Điện thoại reo, chính là Lê Tiến Thành đang gọi. Suy nghĩ của Lê Tiến Minh càng thêm xác nhận, anh nhìn về phía Tống Ân.

 

“Em đang ở đâu?” Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hình như mới qua phố Nam Dương”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 546


Chương 546:

 

“Đi đâu?”

 

“Đưa cô ấy về nhà”

 

“… Em từ khi nào cùng nữ minh tinh gần gũi như vậy?”

 

– Giọng điệu của Lê Tiến Thành rất tệ.

 

Tống Ân đang ngủ nghiêng đầu dựa vào trên vai anh. Mùi hương quyện với mùi rượu lan vào mũi anh, anh khẽ cau, đẩy cô ra nhưng không được.

 

Tống Ân kêu lên một tiếng rồi đi tìm hướng khác mà ngủ, mắt thấy cô sắp đập đầu vào cửa kính Lê Tiết Minh ném tất cả điện thoại di động và ipad trong tay sang một bên, nhanh chóng dùng một tay giữ đầu cô lại, tay còn lại ôm cả người cô về phía mình.

 

Hai người vô cùng thân mật, tóc cô mềm mại rơi trên cổ anh, anh cảm thấy ngứa ngáy cô vùng.

 

Lúc này, Lê Tiến Minh chỉ có thể cứng đờ ngồi đó, không thể cử động cánh tay. Sợ rằng chọc cô thức dậy lại sợ cô khiến cô va vào cửa xe, anh cảm thấy mình đúng là tốt bụng.

 

Một lúc sau, anh mới nhớ ra cuộc gọi của Lê Tiến Thành, không ngờ bên kia cũng chưa cúp máy.

 

“Em rốt cuộc đang làm gì?”

 

“Anh hai, anh tự lo cho mình trước đi”

 

– Ngừng một chút, anh lại nói – “Phương châm của nhà họ Lý, em chưa quên, anh cũng đừng quên” Lê Tiến Thành muốn nói gì đó, nhưng dù sao cũng không nói được.

 

Lê Tiến Minh dứt khoát cúp máy.

 

Anh cúi đầu xuống, người phụ nữ nhỏ bé đang trên vai anh thực sự đã ngủ rất say. Bởi vì vừa mới uống say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh đèn đường ngoài cửa sổ quét qua, khiến cho cô trông rất bình an.

 

Anh không biết sao mình có thể nhìn cô lâu như vậy, nhìn đến quên hết mọi thứ.

 

Phía trước, Trần Vũ nhìn cảnh tượng phía sau qua gương chiếu hậu, không khỏi kinh ngạc.

 

Chẳng lẽ Lý Tiến Minh đổi khẩu vị?

 

Bất cứ ai từng xem phỏng vấn của anh đều biết anh từng nhiều lần tuyên bố: thứ nhất, không bao giờ kết hôn; thứ hai, không bao giờ yêu đương với nữ minh tinh; thứ ba, để không trì hoãn việc kết hôn của người phụ nữ, tuổi của người kia không được vượt quá 24.

 

Nhưng trước mắt Tống này không chỉ là một nữ minh tinh mà còn là một nữ minh tinh dính nhiều scandal và đã hơn 24 tuổi.

 

Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại bên ngoài một khu phố. Đây là khu giàu có, nhiều ngôi sao lớn nhỏ đều sinh sống tại khu vực này.

 

Anh hơi liếc mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó, anh vươn tay đẩy vai cô xuống.

 

“Này! Tỉnh lại!” Tống Ân thấy mình đang ngủ trên vai Lê Tiến Minh, cười ngây ngô, ngồi thẳng lưng: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất…” Lê Tiến Minh giả bộ không kiên nhẫn, xoa xoa bả vai, hất áo khoác: “Cũng may là cô không chảy nước miếng, nếu không, tôi đã ném cô ra giữa đường”

 

“Cảm ơn anh” Tống Ân không biết là say hay là buồn ngủ, nhưng thay vì nói mấy lời châm chọc cô lại cảm ơn.

 

Cô xách túi, đẩy cửa, loạng choạng bước xuống xe.

 

Lê Tiến Minh liếc nhìn bóng lưng của cô, cau mày nói với Trần Vũ: “Đi thôi” Trần Vũ nhìn bước chân nghiêng ngả của Tống Ân: “Cô Tống sợ rằng giờ phút này còn không biết cửa nhà mình đang mở hướng nào”

 

“Chuyện này có liên quan gì đến cậu?”

 

“Dù sao cô ấy cũng là một ngôi sao, đi nhầm phòng thì..” Lê Tiến Minh lắc đầu thở dài, dù sao cũng đã tới tận đây, chỉ cần cách tiễn Phật thì tiễn về Tây phương.

 

Tống Ân đi giày cao gót hơn 10cm, đi không được mấy bước, chân liền đau. Khi Lê Tiến Minh đuổi kịp, cô ấy đang ngồi trên mặt đất, với mái tóc rối bù.

 

Lê Tiến Minh nhìn tới nhìn lui một hồi, quyết định bế cô lên: “Thật biết fan thích gì ở cô, miệng lưỡi sắc bén, tính cách cũng xấu, tửu lượng còn kém” Tống Ân đã say, nhưng anh vẫn nhớ lần trước anh giở trò lưu manh với chính mình, còn không quên kéo váy xuống: “Tôi có xấu như vậy đâu… sao anh lại đến đây?”

 

“Nếu cô không trở thành nữ chính của bộ phim mới của tôi, tôi còn cần quan tâm cô?” Tống Ân cười khổ, không trả lời nữa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 547


Chương 547:

 

Cô nghĩ đến một người đàn ông khác, người đàn ông từ đầu đến cuối chưa từng nói một lời với cô.

 

“Còn đi được không?”

 

– Lê Tiến Minh hỏi.

 

“Đương nhiên…”

 

– Tống Ân đẩy anh một cái, cố chấp nói – “Ngươi đi đi, tôi không cần anh lo lắng” Nói xong, cô ấy tháo giày cao gót cầm chúng trên tay và đi chân trần.

 

Mỗi khi bước một bước, cổ chân bị treo của cô rất đau, nhưng cô không ngừng dừng lại, cô kiên quyết bước đi tiếp.

 

Nhìn bộ dáng bướng bỉnh của cô, anh không cần nào an tâm mà ra về.

 

Khi nhấc chân lên, anh không thể không đi về phía cô.

 

“A!”

 

– Tống Ân kêu lên, đã bị người ôm vào trong lòng.

 

“Nửa đêm, tôi không muốn mọi người nhìn thấy một người đàn ông đưa cô về nhà. Cô nên im lặng đi”

 

– Lê Tiến Minh lạnh lùng nói, không nhìn cô, chỉ đi thẳng về phía trước.

 

Tống Ân năm trong vòng tay của nam nhân, nhịp tim có chút rối loạn.

 

Gió thổi qua, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người đàn ông.

 

Cô nằm ở trên ngực anh khẽ cười: “So với tôi, không phải người nên sợ bị chụp được phải là anh sao?” Lê Tiến Minh cúi đầu, liếc nàng một cái: “Đúng vậy, tôi không thích qua lại với nữ minh tinh, nhất là những nữ minh tỉnh như cô.”

 

“Anh và anh trai của anh cũng giống nhau?”

 

“Cô rất quan tâm đến anh trai của ta?

 

“Không có hứng thú”

 

– Tống Ân nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, như là muốn thuyết phục anh cũng giống như muốn thuyết phục chính mình.

 

Trong khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên hai tay cô dùng sức ôm cổ anh.

 

Lê Tiến Minh bị cô kéo xuống đến mức phải cúi đầu chóp mũi của hai người áp vào nhau.

 

Đập vào mắt anh là một khuôn mặt mờ ảo, bởi vì say rượu mà hồng hồng.

 

Đầu mũi của cô ấy rất mềm, dù sao cũng không biết có phải đã được gọt giữa như mọi người hay không. Hơi thở nồng nặc mùi rượu, dường như càng lúc càng nóng.

 

Lê Tiến Minh chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hô hấp không thông: “Tống Ân, cô còn lộn xộn, ta hiện tại ném cô xuống đất.” Chết tiệt!

 

Người phụ nữ này liệu rằng có biết cô đang quyến rũ một người đàn ông?

 

Tống Ân không nhận ra có chuyện gì. Đôi mắt to cứ nhìn anh chằm chăm.

 

Anh chỉ cảm thấy ngay cả ánh mắt của cô cũng hấp dẫn khiến anh ngứa ngáy.

 

Người phụ nữ này chắc chắn là một hồ ly tinh! Hồ ly tinh ngàn năm!

 

“Nhìn đủ chưa?”

 

– Giọng anh trầm xuống.

 

Tống Ân môi đỏ mọng khế mở: “Nhìn quen quen … Chúng ta từng gặp nhau trước kia sao?

 

“Cô luôn dùng thủ đoạn này để dụ dỗ đàn ông sao?”

 

“Thường đàn ông mới phải dùng chiêu này để nói chuyện với Lê Tiến Minh không để tâm đến những câu hỏi của cô. Người phụ nữ này là một bậc thầy trong việc quyến rũ đàn ông, anh không muốn bị lừa.

 

Lê Tiến Minh đưa Tống Ân đến cửa rồi rời đi. Tống Ân nằm trong bồn tắm ngâm mình, điện thoại cố định bên ngoài không ngừng đổ chuông.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 548


Chương 548:

 

Cô tựa lưng vào bồn tắm như thể không nghe thấy.

 

Sau khi tắm xong, quấn khăn tắm nhảy ra ngoài, điện thoại bàn lại vang lên, cô năm dài dưới chăn ngủ.

 

Sáng sớm hôm sau, chuông cửa điên cuồng vang lên.

 

Cô mở cửa, Ada và Vu Thanh đứng ở ngoài: “Cô sao vậy? Điện thoại tắt máy, gọi mãi không thấy trả lời! Cô suýt làm chúng tôi sợ chết khiếp rồi đó?”

 

“Điện thoại di động bị mất, cô có thể giúp tôi mua một cái khác không?” Ada nhìn chân cô nhíu mày: “Chân bị sao thế?” Tống Ân nhớ tới chuyện tối hôm qua Lê Tiến Minh đã đưa cô về. Thật sự không biết tại sao anh lại đột nhiên tốt bụng.

 

“Tôi hỏi chân cô bị sao vậy, sao cô lại mê man rồi?”

 

– Ada giơ tay vẫy trước mặt cô.

 

Tống Ân tỉnh táo trở lại, lười biếng ngồi xuống sô pha, gác chân bị thương lên bàn cà phê: “Tối hôm qua tôi say rượu nên bị trật, không sao, chườm đá sẽ hết” Vu Thanh lấy khăn tắm cùng nước nóng để lên mắt cá chân của Tống Ân.

 

Tống Ân nói cám ơn, tự mình cầm lấy khăn làm.

 

Người phụ nữ này, luôn có cách để làm trái tim anh rung động, cho dù không nói một lời!

 

Lê Tiến Minh hoàn toàn không để ý rằng cô là bệnh nhân, hơn nữa, cô vẫn còn sợ hãi và anh đã gây sức ép cho cô một lúc lâu.

 

Tống Ân nghi ngờ không biết có phải anh làm bằng thép hay không, mà sau mấy giờ đồng hồng sức lực vẫn tràn đầy.

 

Vì vậy, hầu hết cả đêm, âm thanh vang lên trong phòng đều là Lê Tiến Minh hỏi về chuyện của Tống Ân và Lê Tiến Thành.

 

Tống Ân vừa không để cho Lê Tiến Minh đạt được, liền từ chối không nói.

 

Nhưng trên thực tế, trong lòng Lê Tiến Minh biết rằng Tống Ân và Lê Tiến Thành không có chuyện gì xảy ra.

 

Cô là con người như thế nào, anh đều hiểu.

 

Cô ấy không thèm nói dối về những điều này.

 

Ở trước mặt anh ta, cô ấy có thể nói chuyện 10 năm trước, cô ấy cũng có thể thừa nhận cô ấy cùng với Lê Tiến Thành không có quan hệ gì nên cũng không cần cùng lừa dối anh ta.

 

Ngày hôm sau.

 

Vết sưng ở mắt cá chân của Tống Ân đã biến mất. Đoàn phim lại bận rộn, Tống Ân muốn bắt đầu quay ngay lập tức, nhưng Lê Tiến Minh không cho phép.

 

Trước mặt rất nhiều người trong cả đoàn phim, anh ta trực tiếp bế Tống Ân ra khỏi đoàn phim.

 

Phía sau, tất cả mọi người, kể cả đạo diễn cũng sững sờ.

 

Thật ra mọi người cũng đã đoán được trước, dù sao ngày hôm qua cậu chủ Lê còn không màng nguy hiểm để ra ngoài tìm Tống Ân, mọi người đều đã nhìn thấy.

 

Tuy nhiên, điều này cũng hoàn toàn bất ngờ.

 

Vì cậu Lê đã từng nói tuyệt đối sẽ không quen với mấy ngôi sao nữ, vậy bây giờ không phải là tự tát mặt mình sao? Lại còn vỗ bốp bốp nữa chứ.

 

“Tống Ân này thật sự được đấy nhỉ.

 

Từ khi nào với Lê Tiến Minh yêu nhau vậy?”

 

“Đúng vậy. Này chị, không phải lúc trước Lê Tiến Minh theo đuổi cô Đường sao?” Cô Đường cay đẳng cắn môi. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người đó, tức giận. Nghe những lời bàn tán xôn xao của những người bên cạnh không ngừng hỏi han, lòng cô ta càng cồn cào. Cô ta giậm chân: “Đừng hỏi!

 

Anh Minh chỉ là cùng Tống Ân chơi đùa thôi, sẽ không lâu đâu.”

 

“Nhưng tôi nghĩ Lê Tiến Minh có vẻ rất tốt với Tống Ân.”

 

“Anh ta đối với ai cũng vậy. Anh ấy cũng tốt với. “Này! Anh bế em ra thế này cả đoàn phim sẽ nhìn thấy mất!” Tống Ân bị Lê Tiến Minh bế khiến cô ấy có chút khó chịu. Nắm chặt tay lại nhẹ đánh anh ta.

 

“Thì sao?” Anh ta không nhận ra có chuyện gì.

 

“… Loại tin đồn này, anh cũng không muốn bị phát đúng không?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 549


Chương 549:

 

“Chuyện đồn thổi?” Lê Tiến Minh liếc nhìn người phụ nữ trong tay anh, vẻ mặt ảm đạm: “Em nói xem, giữa chúng †a chỉ là tai tiếng thôi à?”

 

“Nếu không thì sao?” Tống Ân cố ý hỏi.

 

Lê Tiến Minh khit mũi, khóe môi lạnh lùng giật “Em đã từng ngủ với bạn trai tin đồn chưa?”

 

“… Hả?”

 

Vũ Uyên đi bên cạnh, nghe thấy lời của Lê Tiến Minh, khóe miệng run đến mức không ngậm được miệng: “Hai người…”

 

Cô ấy có một đôi mắt đáng yêu, và cô ấy không ngừng nghỉ ngờ quan hệ giữa hai người họ: “Em biết chuyện gì đã xảy ra, và xảy ra khi nào? Hai người có chuyện gì giấu em phải không?”

 

“Làm việc gì với người mình yêu còn phải kể trước mặt trợ lí sao?” Lê Tiến Minh nói xong, không chỉ Vũ Uyên, mà cả Tống Ân đều đỏ mặt.

 

Cô nghiến răng. Làm thế nào mà người đàn ông này có thể không đỏ mặt hoặc thở một chút nào khi anh ta nói ra điều này?

 

Không biết xấu hổ?

 

Cô véo nhẹ vào lưng anh và hạ giọng: “Đừng nói nhảm trước mặt Vũ Uyên”

 

“Anh đang nói nhảm à?” Lê Tiến Minh nheo mắt nhìn cô.

 

Tống Ân bất lực mím môi.

 

Nếu thật sự là nói nhảm, anh ta không biết nên nói cái gì mạnh dạn hơn!

 

Lê Tiến Minh đến vội vàng không mang theo thứ gì, lúc ra ngoài cũng không giải thích gì với công ty nên không thể ở trong đoàn quá lâu.

 

Vội vã đi ngay vào chiều hôm sau.

 

Trước khi đi, anh ta không ngừng đặn dò với Vũ Uyên và bảo cô ấy chăm sóc Tống Ân thật tốt. Phải bắt cô ấy cần nghỉ ngơi một vài hôm và không thể vào đoàn.

 

Vũ Uyên lại gật đầu lia lịa, hết lần này đến lần khác đáp lại không chút khó chịu.

 

Khi Vũ Uyên tiễn Lê Tiến Minh đi.

 

Rốt cuộc, Tống Ân không nhịn được nhảy xuống giường, một chân nhảy đến bên cửa sổ nhìn.

 

Anh ta đã lên xe.

 

Đóng cửa xe, anh ta nhìn ngang rồi nhìn lại cửa sổ phòng cô.

 

Tống Ân hít một hơi, xoay người sang ngang nấp sau tấm rèm.

 

Nhưng chỉ một lúc sau lại mở rèm ra và xem thử.

 

Trong lòng cô ấy, cảm giác ngọt ngào và trống rỗng đó khiến cô ấy khó phân biệt đó là cảm xúc gì. Cảm giác lo lắng về được và mất này dường như không có khi cô ở bên Lê Tiến Thành trước đây.

 

Sau đó…

 

Lê Tiến Minh đi, cô ấy ở đây thêm một tuần. Họ không có cách nào để bên nhau lúc này.

 

Vũ Uyên tiễn Lê Tiến Minh xong trở về, ánh mắt cô ấy vẫn nhìn về phía Tống Ân.

 

Tống Ân đang giả vờ đọc kịch bản và phớt lờ cô.

 

“Chị Tống Ân, chị giỏi thật, ngày nào em cũng đi theo chị, chị và anh Minh còn có thể xảy ra chuyện gì đẳng sau mà em không biết được chứ?” Tống Ân liếc cô một cái: “Em không phải luôn muốn hỏi chuyện giữa anh ấy và chị sao?”

 

“Chị không ngại, nhưng em ngại!” Vũ Uyên cười. Nằm ở mép giường, hai tay ôm đầu: “Tuy nhiên, chị có thể nhìn ra, Trần Phong nói đúng. Lê Tiến Minh chỉ thích chị thôi. Và chị vẫn rất thích anh ấy”

 

“… Thật không?” Tống Ân bặm môi, khóe môi khóe môi hiện lên nụ cười.

 

Vũ Uyên liếc cô một cái, sau đó mỉm cười, nghiêng đầu nói: “Em đã nói chỉ nói gần đây khuôn mặt chị xuân sắc của như vậy, tươi vui như vậy. Tuy nhiên, em cho rằng Lê Tiến Minh là người có nhiều cố gắng, không phải giống như Lê Tiến Thành. Anh ấy đáng tin cậy, và tại xem ra anh ấy còn đáng tin hơn Lê Tiến Thành rất nhiều. ” “Vậy em đã biết?”

 

“Vậy là, ít nhất Lê Tiến Minh bây giờ không ngại nói chuyện phiếm với chị.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 550


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 550:

 

Nhìn anh Lê Tiến Thành, lúc trước anh ở đoàn phim ngoài tặng quà, anh ấy còn đến hiện trường lúc nào? Trước đây em không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ có thể đem so sánh. Nhìn sơ qua cũng có thể biết được. Chị Tống Ân, trước đây chị còn tưởng chị sẽ kết hôn với anh Thành, nhưng bây giờ xem ra…chị chỉ muốn kết hôn với anh Minh” Kết hôn?

 

Tống Ân thoáng giật mình.

 

“Em chỉ có thể nói chuyện này trước mặt chị, không thể nhắc tới trước mặt anh Minh. Em không được phép nhắc tới dù chỉ là một chữ!”

 

“Sao ạ?”

 

“Hai bọn chị tốt nhất chỉ nên yêu nhau, và cũng sẽ không đề cập đến chuyện kết hôn. Em hiểu không?” Lê Tiến Minh chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn, vì vậy anh sẽ không tự dưng mà nghĩ đến việc kết hôn với cô.

 

Hai người hãy cứ giữ mối quan hệ như bây giờ, cứ vui vẻ với nhau, cô ấy không muốn cô ấy hủy hoại mối quan hệ giữa họ.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Rời khỏi xóm núi về nhà ăn cơm, càng nghĩ càng tức giận.

 

Cô nghĩ những người như Lê Tiến Minh hiển nhiên không thích Tống Ân, một người phụ nữ xuất thân nghèo khó, đầy tai tiếng như Tống Ân, nên chắc chắn là Tống Ân đã cố hết sức dụ dỗ Lê Tiến Minh trước khi anh ta sa vào bẫy tình.

 

Đến nỗi bây giờ trong mắt Lê Tiến Minh hoàn toàn coi thường bản thân côtI Nghĩ đến đây, Đường Tư Nguyệt lật lại số điện thoại trong danh bạ di động của mẹ tìm số của mẹ Lê Tiến Minh.

 

Đây rồi.

 

Trần Phương Linh đang cùng mấy người bạn đi spa, nằm ở đó thật thoải mái, cảm giác thật sự rất dễ chịu.

 

Vừa rồi điện thoại reo. Nhân viên spa lịch sự hỏi: “Thưa bà, bà có muốn nghe điện thoại di động không?”

 

“Chà, mang đến đây giúp tôi.” Tiện tay cầm điện thoại ghé vào tai bà trầm ngâm.

 

“Alo. Ai vậy?” Trần Phương Linh liếc thấy một dãy số xa lạ, không chút suy nghĩ hỏi là cháu”

 

“Cháu là?”

 

“Cháu là Tư Nguyệt. Cháu đã tìm thấy số của dì trên điện thoại của mẹ cháu.”

 

“A, là cháu!” Trần Phương Linh đột nhiên hiểu ra: “Có chuyện gì vậy? Hôm nay sao có thời gian tìm dì? Có chuyện gì sao?”

 

“Có chuyện, đó là của anh Lê Tiến Minh. Chỉ là… cháu không biết có nên nói với dì không.”

 

“Cháu nói gì vậy? Nếu không nói cho dì biết về Lê Tiến Minh vậy cháu sẽ nói cho ai biết nào?” Trần Phương Linh cười: “Nào, nói cho dì biết, đứa nhỏ đó có bắt nạt cháu không?”

 

“Anh ấy không bắt nạt cháu” Tư Nguyệt giả vờ xấu hổ, do dự hồi lâu mới nặn ra một câu: “Dì à, dì có biết anh Minh gần đây đã tìm được bạn gái mới không?”

 

“Chuyện này, tất nhiên là dì biết. Dì đã từng nhìn thấy con gái nhà họ Cao, nhưng gần đây…”

 

“Không, cháu không nói về chị Cao” Tư Nguyệt ngắt lời Trần Phương Linh.

 

Trần Phương Linh đột nhiên nở nụ cười: “Ý của cháu là, thằng Minh lại có bạn gái? Thật may, dù sao cũng không phải nam nhân.”

 

“Hả? Cái gì?” Tư Nguyệt không nghe thấy tiếng thì thầm cuối cùng của cô.

 

“Không, không có gì” Trần Phương Linh lắc đầu: “Cảm ơn cháu, Tư Nguyệt. Những gì cháu nói đối với dì thật sự là một tin tốt”

 

“Tin tốt?” Tư Nguyệt dừng lại, cau mày: “Nhưng mà, dì không cấm anh ấy yêu một nữ nhân sao? Hơn nữa, chính là Tống Ân mà anh ta đang tìm kiếm”

 

“Cháu đang nói ai cơ?” Trần Phương Linh nghe thấy “Tống Ân” hai chữ, lập tức ngồi dậy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 551


Chương 551:

 

Mặt nạ trên mặt bung ra, bà không thể tin được.

 

Người phục vụ bên cạnh tháo mặt nạ cẩn thận và nhanh chóng.

 

“Tống Ân!” Tư Nguyệt nói tiếp: “Dì à, dì chắc là không thường xuyên xem tin tức giải trí, cũng không biết đến Tống Ân. Đời tư của cô ấy rất tệ. Hiện tại chúng cháu đang ở cùng một đoàn phim. Cháu biết rõ tính cách của cô ấy.

 

Một thời gian trước, cháu đã liên lạc với các diễn viên nam trong đoàn, nhưng cháu không biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy thực sự đã cô ấy đã dụ dỗ anh Minh. ” Trần Phương Linh trong lồng ngực có chút ngột ngạt.

 

Cô không thể tin rằng những lời Tư Nguyệt nói là sự thật. Bà hỏi: “Cháu có chắc không, chính chính thằng Minh nhà dì đã yêu nó?”

 

“Đương nhiên là chắc chắn ạ” Tư Nguyệt lại đổ thêm dầu vào lửa và ghen tuông, đồng thời giải thích cặn kế việc Lê Tiến Minh thậm chí không để ý đến tính mạng muốn lên núi cứu Tống Ân trong cơn bão mấy ngày trước.

 

Trần Phương Linh sợ hãi và tức giận. Con trai tôi suýt chết vì người đàn bà đó, có đáng không?

 

Hơn nữa con người phụ nữ này vẫn như vậy!

 

Bà cúp điện thoại của Tư Nguyệt, nhanh chóng gọi cho Lê Tiến Thành để xác nhận.

 

Lê Tiến Thành lúc đầu vẫn im lặng.

 

Cuối cùng, mới nói thẳng: “Lời Tư Nguyệt nói là thật ạ. Thím à, thím còn nhớ ngày ăn cơm ở nhà mình không? Ngay khi cô ấy đi, anh Minh đã đuổi theo cô ấy ra ngoài. Họ đã ở cùng nhau đêm đó!” Trần Phương Linh tức giận đến mức máu đồn lên, tay chân tê dại.

 

“Tùy tiện! Thật quá tùy tiện!” Người phụ nữ này nóng nảy như thế nào muốn chia tay với Tiến Thành rồi ngủ trên giường của Tiến Minh?

 

Là một cô gái nghiêm túc không thể làm những chuyện như vậy!

 

Ngoài ra, không người phụ nữ nghiêm túc nào có thể là một người phụ nữ đã mang thai với người khác mười năm trước và bị sẩy thai?

 

“Cháu luôn nghi ngờ rằng ngay cả trước khi cháu và cô ấy chia tay, cô ấy có thể đã ở bên Tiến Minh. Hơn nữa, có vẻ như lần này Tiến Minh vẫn đang ở trong một cái bẫy sâu.” Trần Phương Linh ôm chặt lồng ngực của bà: “Trái tim bà rất đau, cháu đừng nói nữa!” Lê Tiến Minh đã ba ngày không gặp Tống Ân.

 

Thông tin của đoàn sẽ được đăng lên theo thời gian. Để quảng bá cho bộ phim, đội tuyên truyền hàng ngày sẽ gấp rút từ thôn núi lên thành phố để tung tin tức.

 

Lê Tiến Minh thấy Tống Ân lại ra trận. Hơn nữa, những cảnh quay ngày nay còn nguy hiểm hơn.

 

Anh nhờ Trần Phong đặt vé bay đến thành phố Bắc An.

 

Trần Phong sửng sốt: ” Không phải anh vừa mới trở về sao?”

 

“Tại sao lại là vừa, đã ba ngày rồi.

 

Tôi sẽ đi thăm xem chân cô ấy đã lành chưa” Với lại…

 

Anh muốn biết người phụ nữ nhãn tâm, vô lương tâm kia có nghĩ đến anh ta không!

 

Tôi sợ không có ail Trái tim của cô ấy làm bằng gì vậy!

 

Lê Tiến Minh luôn nghĩ đến Tống Ân, luôn tức giận và bất lực. Không có cách nào để đưa cô ấy đi.

 

“Được rồi, em sẽ đặt vé cho anh ngay lập tức” Trần Phong vừa đặt vé, vừa lắc đầu: “Đơn giản là anh đã mắc vào bãy tình rồi rồi, em nghĩ bây giờ anh cần phải suy nghĩ kỹ xem nên giải thích với anh thành và cô như thế nào.” Lê Tiến Minh suy nghĩ một chút, nhìn Trần Phong, nghiêm túc nói: “Tống Ân là một cô giái rất tốt. Ít nhất, những gì tôi biết về cô ấy, cô ấy hoàn toàn khác với những tin tức giải trí. Những bản tin trước đây, nó hoàn toàn đều là vu khống cô ấy.”

 

“Em biết, em biết biết” Trần Phong gật đầu: “Lúc yêu sẽ có thần tiên trong mắt, vì anh thích cô ấy, đương nhiên cho rằng nàng cái gì của cô ấy cũng đều tốt” Lê Tiến Minh nhẹ nhàng rút một tập tài liệu và ném nó lên đầu Trần Phong. Trần Phong xoa xoa sau đầu của kêu một tiếng “Ai ya”

 

“Em nghĩ cô Tống khá tốt. Cô có thể phá vỡ nguyên tắc đàn bà có thể xấu ở đâu? Nhưng tôi biết điều đó vô dụng, nhưng chú Lê và cô Lê mới là quan trọng.” Tron tâm trí Lê Tiến Minh bắt đầu vô thức phác thảo ra bức tranh Tống Ân khi nhìn thấy cha mẹ mình.

 

Nhưng hình ảnh về nỗi nhục nhã của Lê Tiến Thành lần trước cứ lởn vởn trong tâm trí anh.

 

Cho đến bây giờ, tôi không thể quên những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô ấy. Thật độc ác, thật oan trái, thật đau lòng….

 

Nếu bây giờ bị đem ra làm cha mẹ như thế này, cô ấy sẽ phải đối mặt với điều gì?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 552


Chương 552:

 

Lê Tiến Minh không dám nghĩ.

 

Không thể chịu được khi nghĩ tới điều ấy.

 

Cho dù như thế nào, anh cũng không muốn nghĩ lại hình ảnh của Tống Ân đêm ấy.

 

“Đối phó ngay!” Khi ngón tay phải của Trần Phong sắp chạm vào nút cuối cùng, điện thoại của Lê Tiến Minh đột nhiên vang lên.

 

Vừa nhìn đó là số của bác gái, trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng vẫn nghe.

 

“Anh Minh, anh mau đến bệnh viện!”

 

“Có chuyện gì đã xảy ra?”

 

“Mẹ anh đột ngột ngất đi! Bà ấy đã bị cao huyết áp, không biết là do nguyên nhân gì nên mới ngã quy như vậy. Anh đến đó trước đi.” Lê Tiến Minh vội vã rời khỏi văn phòng trong khi Trần Phong cúp máy.

 

Trần Phong đuổi theo: “Anh Minh, vé máy bay của anh? Chuyến bay sẽ bay sớm”

 

“Bỏ đi!” Lê Tiến Minh để lại hai chữ, điên cưồng bước vào thang máy rồi đi thẳng xuống.

 

Lê Tiến Minh đã đến tận bệnh viện.

 

Đến thẳng khoa điều trị nội trú.

 

Đến bàn làm thủ tục, hỏi phòng nơi mẹ anh nằm viện, nói lời cảm ơn, quay người đi.

 

Nhưng bởi vì quá gấp gáp, anh hoàn toàn không để ý phía sau có ai đó.

 

Vừa quay lại, anh ta đột ngột đụng phải một cô gái ở phía sau.

 

“AI Nóng quá!” Không hề báo trước, đối phương bất ngờ đã lùi một bước và lảo đảo ngã về đẳng sau.

 

Vốn dĩ bình nước nóng vừa mới lấy từ nhà tắm công cộng, nhưng khi Lê Tiến Minh đụng phải, chiếc ấm đã chạm đất phát ra tiếng “bốp”.

 

Cái nắp bị rơi ra và nước sôi bắn ra ngoài và bỏng vào chân cô gái đó.

 

Lê Tiến Minh không ngờ lại xảy ra tai nạn như vậy, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nhanh nhẹn, cùng đôi tay nhanh nhẹn, cánh tay dài của anh nắm lấy eo cô.

 

Đã giúp cô đứng vững.

 

“Cô ổn chứ?” Một lúc lâu sau, cả hai người đều ổn định lại, Lê Tiến Minh mở lời hỏi.

 

Ánh mắt của cô gái rơi trên khuôn mặt anh, cô ở gần người đàn ông, gần đến mức tim đập thình thịch.

 

Hơn nữa…

 

Người đàn ông này….thực sự rất đẹp trai…

 

Giống như những ngôi sao bước ra từ màn ảnh nhỏ. Rất đẹp trai và dường như không có thực.

 

“Hả? Có chuyện gì sao?” Thấy cô sững sờ, Lê Tiến Minh hỏi lại.

 

Cô gái chợt tỉnh giấc. Sau khi nhận ra mình thật sự đang nhìn chăm chằm anh ta, mặt đỏ bừng, vội vàng lùi lại một bước khỏi vòng tay của anh, nói: “Là … không sao.” Lê Tiến Minh quỳ xuống, nhặt những mảnh vỡ ngổn ngang trên mặt đất, nhìn chân của cô.

 

Cô ấy đang mặc quần dài và bây giờ bị nước nóng tạt vào.

 

Anh cau mày, ngẩng đầu nhìn cô gái: “Cô xắn ống quần lên nhìn xem, có thể bị bỏng rồi.”

 

“. Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi” Cô gái càng đỏ mặt hơn.

 

“Cho dù thế nào, tốt nhất là nên nhìn một chút” Lê Tiến Minh nhấn mạnh, và nhìn về phía sau cô nói: “Cô qua bên đó ngồi đi” Cô gái cảm thấy trong lòng như một đóa hoa nở rộ, như ngửi thấy hơi thở của mùa xuân.

 

Cũng không để anh ấy thúc giục nữa, đi tìm ghế ngồi xuống rồi xắn ống quần lên.

 

Quả nhiên, bắp chân nóng đỏ rực.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 553


Chương 553:

 

Lê Tiến Minh cau mày, và nhanh chóng tìm cho cô ấy một bác sĩ. Tất cả là do sự hấp tấp, nóng vội của bản thân.

 

Anh nói thêm vài câu với bác sĩ, thanh toán tiền thuốc và để lại tiền bồi thường cho cô, và thành thật xin lỗi trước khi ra về.

 

Thấy anh bỏ đi, cô gái quay đầu lại rụt rè, đứng dậy, như muốn líu giữ anh ấy.

 

Anh nhướng mày liếc nhìn cô.

 

Cô gái đỏ mặt bỏ tay xuốn: cái đó, anh cho em hỏi, tên anh là gì “Đây là danh thiếp của tôi” Không cần suy nghĩ, Lê Tiến Minh đưa danh thiếp cho đối phương: “Chân cô mà có chuyện gì, có thể gọi điện thoại cho tôi.

 

Tôi đang có việc gấp khác, nên sẽ không thể đi cùng cô.” Bởi trong đầu anh bây giờ đều là hình ảnh của mẹ, nên lẽ tự nhiên không thể ở lại lâu hơn.

 

Cô gái liếc nhìn tấm danh thiếp cười với anh: “Tôi tên là Tống Trinh, hôm nay rất vui được gặp anh.” Lê Tiến Minh chỉ thờ ơ gật đầu, sau khi thú nhận vài câu với bác sĩ, anh ta quay người và vội vã rời đi.

 

Tống Trinh không ngừng nhìn theo bóng người từ phía sau, cho đến khi anh ta biến mất hoàn toàn, mới miễn cưỡng thu hồi tầm mắt.

 

Lê Tiến Minh…

 

Cô nhẩm đi nhẩm lại ba chữ này, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ.

 

Lê Tiến Minh vội vã bước vào phòng.

 

Lúc này, mẹ của Lý Liên Thành đang ở trong phòng. Tần Trần Linh đã tỉnh, ngồi ở trên giường lau nước mắt.

 

Mẹ của Lê Tiến thành liên tục gửi khăn giấy cho bà.

 

“Mẹ” Lê Tiến Minh không rõ đã xảy ra chuyện gì hỏi: “Mẹ bị sao vậy?” Khi Tân Trần Linh nhìn thấy con trai mình, bà càng tức giận. Bà lấy hộp khăn giấy bên cạnh giường ném về phía anh: “Thằng khốn nạn, cút ngay cho mẹ. Mẹ không muốn nhìn thấy mày trong lúc này!” Lê Tiến Minh liếc nhìn dì của mình.

 

Người dì cũng bất lực lắc đầu, nhún vai tỏ ý không biết gì.

 

Lê Tiến Minh nhặt hộp khăn giấy bị đập vỡ trên mặt đất, đặt lên bàn cạnh giường.

 

“M: ¡ sao mẹ nóng giận như vậy.

 

Mẹ phải nói cho con biết là để lý do mới đúng chứ? Hơn nữa, bác sĩ nói, tâm tình của mẹ không tốt, nên mẹ hãy bớt giận” Lê Tiến Minh ngồi trên giường, nắm tay Tân Trần Linh, kiên nhãn dỗ dành nhẹ nhàng.

 

“Tôi không muốn tức giận, chỉ là có người, muốn chọc giận tôi” Tân Trần Linh dùng nắm đấm bóp vai.

 

“Con chọc giận mẹ khi nào vậy?” Lê Tiến Minh khó hiểu.

 

“Tôi hỏi anh, bây giờ anh đang yêu ai?” Lê Tiến Minh giật mình. Anh không ngờ rằng mẹ anh đã biết chuyện này.

 

Anh không muốn cho mọi người biết quá sớm.

 

Mối quan hệ tình cảm giữa anh và Tống Ân vẫn chưa ổn định, anh cũng không muốn để người ngoài cuộc biết.

 

Mẹ của Lê Tiến Thành nói: “Em cũng thật là. Thằng Minh biết yêu là một điều tốt! Tại sao lại khóc? Em không phải muốn nó tìm được bạn gái và kết hôn sớm để ổn định cuộc sống sao?”

 

“Tôi muốn nó tìm bạn gái, nhưng không ngờ anh ấy lại tìm được…” Từ “Tống Ân khiến Tân Trần Linh suýt nữa thốt lên, nhưng cô chợt dừng lại khi nhớ ra điều gì đó.

 

Tống Ân rốt cuộc là con dâu mà anh trai và chị dâu không có được, cô vừa mới chia tay Lê Tiến Thành. Bà ấy muốn nói rằng Lê Tiến Minh hãy chia tay với cô ấy ngay bây giờ, và cô ấy không thể có mặt mũi nào để bước vào làm dâu gia đình này.

 

Càng nghĩ càng tức giận, Tân Trần Linh đỏ bừng hai mắt, cay đắng nhìn chăm chằm con trai: “Mẹ cảnh cáo con, mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với con, nếu con không nghiêm túc, mẹ đã không thể quản được con. Nhưng nếu con không nghe lời thì mẹ sẽ chết cho con xem!”

 

“Mẹ…” Lê Tiến Minh cau mày, giọng điệu khá bất lực.

 

“Theo giọng điệu của con, con sẽ không muốn giống như Tiến Thành….con sẽ không muốn cùng cô ta kết hôn đúng không?” Trần Phương Linh nói được một nửa, bà quay lại nhìn chị dâu, lại đổi lời.

 

“Tử vi còn chưa viết. Hơn nữa…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 554


Chương 554:

 

Không phải là mẹ mỗi ngày đều mong đợi kết hôn sao? Nếu hiện tại con thật sự muốn kết hôn, mẹ nên vui vẻ mới phải” Lê tiến Minh nói.

 

Cùng Tống Ân kết hôn…

 

Cho dù anh ta có mong muốn vậy, người phụ nữ cứng đầu đó cũng có thể không bằng lòng lấy anh ta!

 

Nhưng…

 

€ó vẻ không phải là một điều xấu khi lấy cô ấy. Ít nhất, anh có thể nhìn thấy cô ấy mỗi ngày.

 

Nếu anh ấy thực sự kết hôn với cô ấy, điều đầu tiên anh ấy phải làm là thực hiện quyền làm chồng của mình.

 

Để người phụ nữ đó không được phép diễn những cảnh quay nguy hiểm!

 

Nguy hiểm, đam mê, tất cả anh đều sẽ không cho phép!

 

Lê Tiến Minh nghĩ đến đây, Trần Phương Linh lại càng khó chịu: “Thích cái gì! Khi gia đình không cho phép, đừng hi vọng cô ta có thể bước vào gia đình này!” Mẹ của Lê Tiến Thành ngay lập tức gật đầu đồng ý: “Đúng, gia đình họ Lê của chúng ta làm sao có thể đồng ý cho loại con gái như vậy vào làm dâu?

 

Con phải chăm chỉ cùng với Tiến Thành. Hãy nhìn anh ấy. Chúng ta cũng không cho phép nó có quan hệ với Tống Ân, nó liền cùng Tống Ân đoạn tuyệt. “Lời nói của mẹ Tiến Thành chỉ đơn giản là đổ thêm dầu vào lửa, khiến Tân Trần Linh càng cảm thấy khó chịu và ghét Tống Ân.

 

Lê Tiến Minh vẻ nghiêm túc nói: “Bác ạ, bác cần biết rõ, không phải Tiến Thành đoạn tuyệt với Tống Ân, mà là Tống Ân chủ động cùng anh ta chia tay”

 

“Đó không phải là bởi vì trước mặt chúng ta nó đang diễn sao, quá khứ bị vạch trần, liền biết mình không xứng với Tiến Thành, cho nên mới nói lời chia tay trước sao?”

 

“Chuyện trước đó không phải lỗi của cô ấy, cô ấy chỉ là nạn nhân. Ai cũng có bóng tối mà không muốn người khác chạm vào. Sao có thể tùy tiện điều tra bí mật của cô ấy mà không cần sự đồng ý của cô ấy. Hành động này còn là nguy hiểm hơn cả cướp!”

 

Sắc mặt Lê Tiến Minh lạnh hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm bác gái nói: “Giống như bác cũng không hy vọng người khác sẽ nhắc lại chuyện quá khứ của bác với chú Trần” Lời này vừa nói ra, mặt bà Lê lập tức biến sắc.

 

Trần Phương Linh cả người lên run lên. Sau khi lấy lại tinh thần, liền trách mắng con trai mình: “Con nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Bà Lê đứng dậy, sắc mặt vô cùng khó coi: “Phương Linh, hôm nay tôi đi trước. Chuyện nhà các người, tôi chẳng qua cũng chỉ là người ngoài căn bản là quản không được!” Đối phương nổi giận đùng đùng, quay người mở cửa, đi ra ngoài.

 

Cánh cửa cũng vì thế mà rung lên.

 

Trần Phương Linh tức giận vô cùng, lại nhìn Lê Tiến Minh nói: “Đứa con hỗn láo này, con nói xem về sau mẹ dám nhìn người ta như thế nào?”

 

“Mẹ, chuyện của con mẹ đừng quan tâm đến. Con thích ai, kết hôn với ai, về sau đều là chuyện của con”’ Lê Tiến Minh sắc mặt nghiêm túc, nói rõ ràng từng từ, không để cho đối phương hiểu lầm: “Hiện tại chuyện con không muốn cùng Tống Ân kết hôn, không có nghĩa là về sau sẽ không nghĩ đến. Nếu thật sự muốn kết hôn cùng cô ấy, mặc kệ trước đó cô ấy đã xảy ra chuyện gì, con cũng không để ý, chuyện con để ý tới chính là hiện tại cùng tương lai của cô ấy! Còn có…” Anh ta tạm ngừng một chút, nhìn mẹ mình, mới tiếp tục kiên định nói: “Con không phải anh họ, càng phải kiên định với quyết định của mình, sẽ không bởi vì một hai câu nói bên ngoài liền dao động”

 

“Con… Thăng nhóc này, con bị điên rồi!” Trần Phương Linh tức giận từ trên giường bật dậy, tức giận nắm tay đấm anh ta.

 

Lê Tiến Minh không trốn, cứ đứng yên đó để mẹ mình đánh. Nếu bà ta không phát tiết ra bên ngoài, nghẹn ở trong lòng sẽ càng thêm khó chịu.

 

Ngay lúc này…

 

Bên ngoài cửa phòng bệnh, bất ngờ có tiếng gõ cửa.

 

Trần Phương Linh liền thu tay lại.

 

Hung hăng trừng mắt nhìn con trai, lau khóe mắt ngấn lệ, mới nói: “Mời vào.” Cửa phòng bệnh lúc này mới chậm rãi đẩy ra.

 

Ở trước cửa, có một cô gái đang đứng.

 

Trần Phương Linh không biết người này.

 

Lê Tiến Minh liếc mắt một cái đã biết là cô ta đến, đứng lên, liếc mắt một cái đánh giá: “Chân có vấn đề gì sao?” Bằng không, cũng không thể tìm được người này.

 

“Không, không phải.” Tống Trinh lắc đầu, hai má hơi phiếm hồng: “… Tôi cũng mới biết từ y tá bệnh viện mới biết phòng của mẹ anh, cho nên… Tôi mới muốn lại đây một chút” Lê Tiến Minh sửng sốt một chút, không khỏi nhìn vào hai mắt cô ta.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 555


Chương 555:

 

Trong tay cô ta đang cầm một hộp giữ nhiệt, ngước mắt nhìn Lê Tiến Minh, sau đó lại nhìn thoáng qua Trần Phương Linh, rồi sau đó lại thẹn thùng cúi đầu, giọng càng ngày càng nhỏ, nói: “Đây là canh tự tay tôi nấu, bởi vì…

 

Vẫn còn nóng, cho nên… Muốn hỏi bác gái có muốn thử một chút không?” Lê Tiến Minh lấy lại tinh thần: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng mà, hiện tại mẹ tôi không đói bụng.” Thái độ của anh ta, rất rõ ràng.

 

Kiên quyết cùng cự tuyệt.

 

Mẹ anh ta đứng ở một bên kéo kéo anh ta, một bên cười tủm tỉm nói: “Con đừng nghe nó nói bậy. Bây giờ bác rất đói, vô cùng đói. Cô gái, cháu vào đi, để bác nếm thử tay nghề của cháu.” Tống Trinh vừa nghe thấy thế, cảm giác mất mát khi nấy bỗng trở thành hư không.

 

Vội vàng bước vào trong.

 

Đi vào bên trong phòng bệnh tìm bát, thuần thục đổ ra bát.

 

Đối với ánh mắt của Lê Tiến Minh, tim cô ta càng đập nhanh hơn, cúi đầu.

 

“Cô gái, tên của cháu là gì?” Trần Phương Linh hỏi cô.

 

“Cháu tên Tống Trinh”

 

“A, Tống Trinh” Trân Phương Linh lặp lại hai chữ này. Cũng chỉ kém một chữ so với Tống Ân, tuy rằng tướng mạo không được bằng Tống Ân, nhưng vừa nhìn đã biết là một đứa hiền lành.

 

Trần Phương Linh nói: “Sao cháu bệnh viện?” lại Tống Trinh quay đầu lại, cười cười: “Thân thể mẹ cháu không tốt, đang nằm tại bệnh viện này. Mỗi ngày cháu đều ở đây chăm sóc bà ấy”

 

“Vừa nhìn đã biết cháu là một đứa nhỏ hiếu thuận. Hiện tại ở bệnh viện có thể tìm y tá chăm sóc mẹ mình. Còn có, không có lương tâm nhất chính là thấy mẹ mình không mấy vui vẻ, nhưng lại thấy chết không cứu.” Trần Phương Linh nói ra những lời này chính là muốn nói Lê Tiến Minh.

 

Đúng là có chút ý tứ.

 

Lê Tiến Minh nhíu mày, muốn nói gì đó, Tống Linh lại cười cười, nói tiếp: “Chuyện kia đại khái cũng là có nỗi khổ”

 

“Đứa nhỏ này, đúng là hiền lành lương thiện, lại rất thông minh. Mẹ cháu chỉ có một mình cháu?”

 

“Vâng, cháu là con một”

 

“Tuy rằng là con một, nhưng lại là đứa trẻ hiếu thuận mẹ cháu đúng là có phúc. Tiến Minh, hôm nào con đem một ít quà tới, đến thăm mẹ Tống Trinh coi như đáp lễ.” Lê Tiến Minh nhíu mày, mắt nhìn về phía Tống Trinh, rốt cuộc không muốn làm trái ý bà.

 

Dù sao bây giờ bà cũng là người bệnh. Anh ta cũng không muốn kích thích bà.

 

Bà Lê mấy ngày liên tiếp ở bệnh viện.

 

Lê Tiến Minh cũng thường xuyên bị gọi tới phòng bệnh, mỗi lần tới bệnh viện, cô ta đều đã có mặt ở phòng bệnh.

 

Vốn dĩ là anh ta không cẩn thận bị phỏng chân, kết quả lại càng không nghĩ tới, cô ta cùng với mẹ của mình càng ngày càng thân thiết. Loại cảm giác này khiến cho Lê Tiến Minh cảm thấy có điều gì đó không ổn.

 

Cho nên này số lần anh ta tới bệnh viện ngày càng ít.

 

Hôm nay.

 

Tống Trinh vẫn như mọi khi, sau khi chăm sóc mẹ mình xong, sẽ tới tìm bà Lễ.

 

Người đàn ông này, tuy rằng luôn lạnh nhạt đối với cô ta nhưng lại không thể dập tắt được nhiệt tình trong lòng cô ta.

 

Gặp được người này, cô ta mới biết thế nào gọi là nhất kiến chung tình.

 

Bà Lê thấy cô ta tới, mặt mày lập tức hớn hở: “Hôm nay cháu mặc thật đẹp. Lại đây lại đây, cho bác nhìn cẩn thận một chút.” Tống Trinh quả thật có ăn mặc cẩn thận hơn mọi khi. Bởi vì hôm nay Lê Tiến Minh sẽ tới. Cô ta đã nắm rõ thời gian.

 

Trần Phương Linh đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, thấy Tống Trinh không chú ý tới. Ánh mắt lướt qua phía tai: “Ai, sao lại chỉ đeo một bên hoa tai?”

 

“Một bên đã mất từ mười năm trước. Đây là quà sinh nhật, là ba đặc biệt tặng cho cháu, trên đó còn khắc tên của cháu. Cháu thấy tiếc cho nên vẫn còn giữ lại!”

 

“Sao bác càng nhìn lại càng thấy nó quen mắt như vậy?” Trần Phương Linh không khỏi nhìn thêm một cái.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 556


Chương 556:

 

“Vậy cháu gỡ xuống cho bác xem” Tống Trinh cười rồi gỡ xuống, đặt vào tay Trần Phương Linh: “Bác xem, chỗ này có khắc chữ ‘N’. Cháu chính là muốn làm lại một cái, nhưng mà hiện tại loại hoa tai như vậy đã không còn nữa”

 

“Chữ ‘N?” Trần Phương Linh nhìn chằm chằm vào cái chữ kia nửa ngày, đột nhiên nhớ ra cái gì, liền nói: “Tống Trinh, một bên hoa tai, cháu để mất ở đâu, còn nhớ không?” lẳn Tống Trinh suy nghĩ một lát: là ở khách sạn Hoa Bắc” Lần đó cùng ra ngoài với Tống Ân.

 

Sau khi trở về chỉ còn lại một cái, chính là mất ở khách sạn.

 

“Khi nào thì mất? Còn nhớ rõ không?” Trần Phương Linh tiếp tục hỏi.

 

“Chuyện mười năm trước. Hẳn là vào tháng sáu, nhưng cụ thể là ngày nào, cháu thật sự không nhớ rõ. Đã lâu lắm rồi” Tháng sáu…

 

Trần Phương Linh nhớ tới chuyện tối hôm đó. Thằng bé chạy tới đem hoa tai đưa cho bà ta, dặn dò bà phải cất cẩn thận trong tủ khóa.

 

Chính là một chiếc hoa tai giống như vậy.

 

“Nhất định chính là cháu. Không sai!” Trần Phương Linh nắm lấy tay.

 

Tống Trinh.

 

Tống Trinh không hiểu chuyện gì: “Bác nói gì vậy?”

 

“Người mà Tiến Minh nhà chúng ta vẫn luôn tìm chính là cháu. Mười năm trước, nó ở khách sạn Hoa Bắc, cùng một cô gái… Đêm đó nó liền nhặt được một chiếc hoa tai. Khẳng định là cháu!

 

Nhưng mà, trên mặt cháu không phải có một vết bớt sao?” Tống Trinh nghe những lời Trần Phương Linh nói, đầu óc cũng nhanh chóng nhớ lại.

 

Mười năm trước, khách sạn Hoa Bắc, cô gái, hoa tai, bớt…

 

Đó không phải là Tống Ân sao?

 

Hơn nữa, sau đó bọn họ tới tìm ông chú kia đòi tiền, nhưng lại không đòi được. Ngược lại bị ông ta tìm tới cửa, không những vậy còn khiến Tống Ân bị thương ở đầu.

 

Cho nên…

 

Đêm đó, người Tống Ân ngủ cùng không phải là ông chú đó, ngược lại là Lê Tiến Minh?

 

Trên thế giới này, như thế nào lại còn có chuyện trùng hợp như vậy? Hơn nữa… Chuyện tốt như vậy sao có thể rơi trúng người Tống Ân được?

 

“Tống Trinh?”

 

“A, đúng vậy, trước kia trên mặt cháu đúng là có một vết bớt.” Tống Trinh nhanh chóng lấy lại tinh thần: ”Nhưng mà, ba mẹ cháu cảm thấy nó không được đẹp cho nên đã xóa nó đi.

 

Hiện tại trên mặt vẫn còn vết mời Chính là, bác gái, chuyện này như thế nào?” Trần Phương Linh có chút kích động: “Đây là duyên phận! Đều đã mười năm, còn có thể gặp lại, thắng nhóc kia, thế nào bác cũng sẽ bắt nó phải chịu trách nhiệm với cháu! Đi, trước tiên cùng bác đi giải quyết chuyện bạn gái của nó!” Hôm nay.

 

Tống Ân hoàn thành trước thời hạn, quay về thành phố An Lập.

 

Mới vừa xuống máy bay, mở điện thoại lên, sau đó lấy hành lý.

 

Theo bản năng liền gõ xuống một dãy số quen thuộc, trầm ngâm do dự có nên gọi điện thoại cho người đó hay không.

 

Lại nói Đã rất lâu bọn họ hoàn toàn không có liên lạc.

 

Trong khoảng thời gian này, anh ấy sống thế nào?

 

Trước kia, Tống Ân cảm thấy mình đúng là một diễn viên chuyên nghiệp.

 

Trước kia ở cùng một chỗ với Lê Tiến Thành.

 

Đến khi đi diễn, cô tận lực với vai diễn, nên ít khi nhớ tới một người đàn ông.

 

Nhưng lần này, cùng Lê Mạnh Hùng tập trước lời thoại, có rất nhiều thời điểm, trong đầu lại luôn xuất hiện hình bóng anh ấy.

 

Loại cảm giác này, từ trước tới nay cô ấy chưa từng cảm nhận thấy. Chính là… Không thể thay đổi, không nghĩ sẽ thay đổi… Thậm chí… Có chút trầm mê với cảm giác này…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 557


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 557:

 

Đúng là kỳ lạ.

 

Lại có chút ngọt.

 

Đang miên man suy nghĩ, phía trước bị một người ngăn lại.

 

“Cô Tống.” Tống Ân qua kính râm liếc mắt nhìn đối phương một cái. Là một người xa lạ.

 

“Bà Lê muốn gặp cô, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Tống Ân nhíu mày.

 

“Bà Lê là ai?”

 

“Là mẹ của Lê Tiến Minh” Tống Ân biết. Nhưng cô ấy không nghĩ rằng chuyện với Lê Tiến Minh nhanh như vậy mẹ anh ta đã biết.

 

Nhớ tới lần trước đã gặp qua ở nhà Lê Tiến Thành nhưng không mấy thoải mái, trong lòng Tống Ân không khỏi có chút bồn chồn. Lần này đi so với lần trước nhất định sẽ không phải chuyện tốt đẹp gì.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Đối phương liếc nhìn cô một cái, nhướng mày: “Ngồi đi.” Khi Tống Ân ngồi xuống, Trần Phương Linh cũng không lập tức nói chuyện, chính là dùng ánh mắt đánh giá cô. Tống Ân cũng ngẩng đầu nhìn về phía bà ta nở nụ cười, thản nhiên cùng thẳng thản, khiến có Trần Phương Linh cảm thấy có chút xấu hổ.

 

Không thể không nói, cô gái tên Tống Ân này, quả thật rất đẹp.

 

Đàn ông bại trong tay cô cũng không có gì lạ.

 

Chính là một cô gái có thể yêu nhưng không thích hợp lấy về làm vợ.

 

Không chờ Trần Phương Linh mở miệng nói chuyện trước, Tống Ân liền nói: “ Bà Lê, hôm nay tìm tôi tới đây, là muốn nói về chuyện của Lê Tiến Minh?”

 

“Cô cũng đã rất rõ ý định của tôi.

 

Vậy cô phải hiểu rất rõ suy nghĩ của tôi cũng như nhà họ Lê chúng tôi. Cô Tống, tuy rằng có chút nặng lời, nhưng lần trước cha mẹ của Tiến Thành cũng đã nói qua, nhất định cô cũng không thích nghe, tôi cũng không thích nói.

 

Nhưng mà, cô lại là phụ nữ, tốt nhất nên tự mình hiểu lấy…. Người phụ nữ mà Tiến Thành không cần, nếu như: Tiến Minh nhà chúng tôi tiếp nhận, lời này nói ra tuy khó nghe nhưng mặt mũi Lê gia chúng tôi phải để vào đâu. Còn nữa, Tiến Minh nhà chúng tôi không phải thùng rác.” Tống Ân uống một ngụm cà phê, ngón tay trắng bệch.

 

Thùng rác?

 

Á….

 

Thực sự, khiến người khác cảm thấy tổn thương.

 

Trần Phương Linh liếc mắt nhìn, thấy mắt cô cụp xuống trong lòng lại không đành mà có chút mềm lòng, nói: “Tôi biết những lời tôi nói có thể có chút nặng lời, nhưng mà người bên ngoài chính là thích để ý tới những chuyện như vậy. Cũng hy vọng cô có thể hiểu cho tấm lòng của một người làm mẹ” Tống Ân mím môi, hít vào một hơi lấy dũng khí, thật lâu sau mới nói: ” Bác Lê, cháu thực sự thích Tiến Minh, ít nhất, tại đây ngay lúc này, trong lòng cháu có anh ấy. Cho nên, lần trước cháu cũng không ngờ mẹ của Tiến Thành sẽ tới tìm bác.” Trần Phương Linh nhất thời giật mình.

 

Lần trước đã chứng kiến qua một Tống Ân lời lẽ sắc bén, Trần Phương Linh cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý đối phương đối với mình sẽ không khách khí, nhưng thực sự lại không nghĩ tới lần này Tống Ân lại dịu dàng như vậy.

 

Đặc biệt Trần Phương Linh không phải một người thích nói đạo lý, thở dài nói: “Thật ra hiện tại tôi cũng muốn nói rõ ràng với cô, cũng là vì tốt cho cô, tránh cho việc sau này càng lún càng sâu. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này Tiến Minh cũng có bạn gái mới.” Tống Ân ngước mắt lên.

 

“Chắc cô ở bên ngoài quay phim nên không biết, gần đây nó cũng đã tìm được cô gái mà nó thích, tôi cũng rất thích con bé. Hôm nay tôi tới tìm cô, con bé cũng tới. Đang ngồi chờ ở trên xe” Trần Phương Linh chỉ ra bên ngoài.

 

Tống Ân nhìn theo hướng bà ta chỉ, cửa kính xe đóng chặt, không nhìn thấy người. Cô cũng có thể nhìn ra được người phụ nữ trước mặt này đang rất hài lòng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 558


Chương 558:

 

Ngón tay Tống Ân khẽ siết chặt.

 

Trần Phương Linh nói: ” Tuy rằng đối phương không phải là con cái nhà khá giả, trong nhà cũng không có bối cảnh gì, nhưng chính là một người con gái giản dị tự nhiên khiến người khác thích. Cũng không có kinh nghiệm phong phú về những phương diện kia, trong sạch cũng khiến người ta bớt lo lắng. Quan trọng nhất… Lần đầu tiên của nó cũng là trao cho Tiến Minh nhà chúng tôi, Tiến Minh nhà chúng tôi đối với đêm đó cũng nhớ mãi không quên.

 

Tuy rằng nói, lần đầu tiên phải giữ lại cho đêm tân hôn, nhưng tư tưởng này đúng là cổ hủ, nhưng cũng không phải là quá nghiêm khắc đúng không?

 

Nhưng cô…”

 

“… Thân thể của cô như thế nào, cô là người rõ nhất. Tôi nghe mẹ Tiến Thành nói, cô… Về sau không có khả năng sinh con. Đúng không?” Tống Ân cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, bị sặc cà phê, không nói thành lời.

 

Trần Phương Linh tiếp tục nói: “Nhà chúng tôi chỉ có một mình Tiến Minh là con, tuy rằng trước kia nó âm nói không muốn kết hôn chính là, cô cũng biết, nó chưa bao giờ nói không sinh con. Chính nó cũng biết, có thể không kết hôn, nhưng không thể không sinh con. Cô Tống, tôi cũng hy vọng cô có thể hiểu được nỗi khổ tâm của một người làm mẹ.” Có một số việc, đã cách nhiều năm như vậy, Tống Ân cảm thấy bản thân mình đã không còn cảm giác hơn nữa lại càng không chút nào để ý.

 

Chính là, bị những lời nói vô tình của một người,thô bạo mà xé rách, cô vẫn có cảm nhận được nỗi đau ấy giống như bị người khác rút gân.

 

Máu chảy đầm đìa…

 

Đầy vết thương…

 

Người phụ nữ ấy đi rồi.

 

Tống Ân vẫn ngồi ở đó, tim đập loạn nhịp, uống hết ly cà phê này tới ly khác mới chậm rãi đứng dậy. Thời điểm rời khỏi quán cà phê, bước chân có chút lảo đảo, giống như một người Say rượu.

 

“Chị Tống Ân, chị không sao chứ?” Vũ Uyên đã đợi ở trong xe, vừa thấy cô đến, lập tức xuống xe đỡ lấy cô.

 

“Không có gì.” Tống Ân lắc đầu.

 

Cô dựa vào ghế, dọc đường đi, Vũ Uyên đang nói gì đó với cô, nhưng Tống Ân hoàn toàn không có nghe lọt tai câu nào.

 

Một thời gian dài sau đó, trong đầu cô chỉ có những lời ngày đó mẹ Lê Tiến Minh nói.

 

“Lần đầu tiên của con bé chính là cho Tiến Minh nhà chúng tô “Tiến Minh nhà chúng tôi đến nay đối với đêm hôm đó nhớ mãi không quên…”

 

“Chính nó cũng biết, có thể không kết hôn, nhưng không thể không sinh con…

 

Mỗi một câu, đều như ngàn lưỡi dao sắc bén, từng chút từng chút một cứa vào lòng cô.

 

Khiến máu nó không ngừng chảy máu…

 

Bà Lê trở về xe, Tống Trinh vẫn còn ngẩn người một hồi lâu.

 

“Tống Trinh?” Trần Phương Linh lên tiếng gọi cô ta, mới nói: “Làm sao vậy?

 

Sao lại ngẩn người?”

 

“A, cháu… Cháu đang suy nghĩ về cô gái kia. Cô ấy… Là một người nổi tiếng?”

 

“Đúng vậy. Là một ngôi sao nữ.

 

Hơn nữa tên so với tên cháu cũng chỉ hơn kém một chữ”

 

“Tống Ân. Cháu biết cô ấy” Tống Trinh miễn cưỡng cười trừ, ánh mắt lại nhìn về phía quán cà phê, mới nói tiếp: “Cô ấy… Chính là bạn gái hiện tại của anh Tiến Minh sao?” Lê Tiến Minh đã biết thân phận của Tống Ân, hay là… Hai người bọn họ thực ra đều hoàn toàn không biết?

 

“Cái gì mà bạn gái hay không phải bạn gái, cô ta, cũng chỉ là một người bạn bình thường. Tiến Minh nhà chúng ta sẽ không qua lại với một ngôi sao nữ” Trần Phương Linh nói xong, liền cầm điện thoại di động gọi cho con trai.

 

“Tiến Minh, con còn nhớ chiếc hoa tai mười năm trước không? Bây giờ vẫn còn cất trong tủ bảo hiểm của mẹ, mẹ lập tức lấy ra. Con mau về nhà đi. Làm gì? Có chuyện tốt! Mẹ đã tìm được cô gái đó cho con rồi! Con mau về nhài” Lê Tiến Minh vừa nghe đến đây, liền trở nên kinh ngạc.

 

Vốn dĩ anh ta cứ nghĩ khi bản thân biết tin này, trong lòng sẽ cảm thấy vui mừng. Dù sao, từng có một thời gian dài, anh ta đối với đêm hôm đó chính là nhớ mãi không quên.

 

Nhưng mà…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 559


Chương 559:

 

Hiện tại, chuyện đã cách mười năm, hình dáng của cô gái kia như thế nào anh ta đã sớm quên mất. Điểm duy nhất vẫn còn nhớ rõ chính là vết bớt màu đỏ kia.

 

Hơn nữa…

 

Nếu bây giờ tìm được thì sao?

 

Theo quy luật của người trưởng thành, sau tình một đêm, mất tích hoàn toàn là điều hợp lý nhất.

 

“Mẹ, con không về. Cô ấy là ai con cũng không muốn biết, mẹ đừng phí công vô ích, hiện tại đối với ai con cũng không cảm thấy hứng thú!”

 

“Tại sao không muốn biết người đó là ai? Con khi dễ con gái nhà người ta, sau đó đến lời xin lỗi cũng không muốn nói có phải không?” Trần Phương Linh hạ giọng nói: “Người ta lúc ấy còn là vị thành niên nên không cần giải thích rõ sao? Mẹ nói cho con biết, nhà họ Lê cũng không dạy con làm như vậy. Tóm lại, nếu con khi dễ người ta, con phải giải thích chuyện này cho rõ ràng. Cho nên dù có muốn hay không, con cũng phải về nhà, nếu không mẹ trực tiếp dẫn người tới công ty!” Bà Lê đã hạ lệnh, Lê Tiến Minh chỉ có thể chấp hành.

 

Nhìn đồng hồ, cũng đã gần đến giờ.

 

Tống Ân xuống máy bay, anh ta liền đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Tống Ân, nhưng mà điện thoại thế nhưng lại không hề gọi được.

 

Sao có thể như thế được, hay vẫn chưa xuống máy bay?

 

Khi Lê Tiến Minh nhìn thấy Tống Trinh, thật sự không tin vào mắt mình.

 

Chờ tới khi Tống Trinh lấy ra chiếc hoa tai còn lại, khiến anh ta kinh ngạc không thôi. Hơn nữa trên đó đúng là còn khắc chữ ‘N’.

 

Anh ta cũng từng nghĩ rằng nó là ký tự trong tên của một người.

 

Tống Trinh…

 

“Ninh” vừa đúng trùng hợp.

 

“Tiến Minh, con xem các con đúng là có duyên! Duyên phận của hai đứa chính là bắt đầu từ mười năm trước!” Trần Phương Linh rất vui mừng. Ở trong mắt bà ta, Tống Trinh an yên, biết vâng lời, hơn nữa lại hiền lành, gia cảnh không tốt, tuy rằng gia cảnh không tốt nhưng lại là một đứa trẻ đơn thuần, so với Tống Ân thì tốt hơn rất nhiều.

 

Trần Phương Linh thà cho Lê Tiến Minh qua lại với Tống Trinh cũng không muốn cho nó qua lại với Tống Ân.

 

Lê Tiến Minh không nói gì, vẫn đứng đó thật lâu mà đánh giá Tống Trinh. Bị nhìn như vậy khiến Tống Trinh không khỏi có chút chột dạ, cúi đầu không dám nhìn vào mắt đối phương.

 

Trần Phương Linh nói với con trai: “Có kích động cũng không phải nhìn chằm chăm con gái nhà người ta thế chứ! Người ta mặt không dày như con, bị con nhìn sẽ xấu hổ”

 

“Cô Tống, nếu như nhớ không lầm tôi đã từng nói, trước kia trên mặt cô…” Lê Tiến Minh ngồi đối diện với Tống Trinh, mở miệng nói, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, hiển nhiên là không hoàn toàn tin những gì Tống Trinh nói.

 

Tống Trinh cười nhạt: “Vốn dĩ trên mặt tôi có vết bớt. Nhưng mẹ tôi cảm thấy không đẹp, chín năm trước đã đến bệnh viện xóa đi.” Lê Tiến Minh nhìn chằm chằm mặt cô ta nửa ngày, giả vờ như không biết hỏi: “Vết bớt đó ở bên nào?”

 

“Bên trái, ở vị trí này” Tống Trinh còn nói thêm: “Không nhỏ, đại khái to như thế này, hơn nữa có chút giống một đóa hoa. Tiến Minh, anh không nhớ sao?” Lê Tiến Minh nheo mắt.

 

“Kia… Cô còn nhớ rõ đêm đó chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?” Tống Trinh mím môi, cúi đầu.

 

Trần Phương Linh khẽ nhéo vào người con trai: “Thằng nhóc này, sao lại hỏi câu dọa người như vậy! Mẹ nói này, con cũng đừng có thấy con gái nhà người ta đơn thuần mà bắt nạt chứ!”

 

“Không sao đâu, bác gái… Tống Trinh nhỏ giọng nói: “Thật ra, đêm đó…

 

Bởi vì là chuyện ngoài ý muốn, cháu bị người ta bỏ thuốc mới chạy trốn tới phòng của anh ấy… Sau đó… Dược tính phát tác, mơ mơ màng màng, rất nhiều chuyện căn bản đã không còn nhớ rõ.

 

Nhưng mà, cháu còn nhớ rõ… Một việc…” Tống Trinh nói đến đây mặt sớm đã đỏ bừng. Liếc mắt nhìn Trần Phương Linh, sau đó lại nhìn Lê Tiến Minh.

 

Trong nháy mắt, đầu càng cúi thấp.

 

Trần Phương Linh nghĩ cô ta chịu ủy khuất, liền nằm tay, nổi giận trừng mắt nhìn về phía con trai, nói: “Tống Trinh, có gì cháu cứ nói! Cháu yên tâm, nếu như nó dám bắt nạt cháu, bác sẽ công đạo cho cháu!” Tống Trinh mấp máy môi.

 

Một hồi lâu sau mới mở miệng: “Đêm đó… Anh ấy… Không sử dụng biện pháp gì…’ Lê Tiến Minh vội ho một tiếng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 560


Chương 560:

 

Trần Phương Linh hung hăng lườm anh ta: “Thằng nhóc này! Khách sạn nhiều biện pháp an toàn như vậy, tùy ý lựa chọn! Con… Con nói xem, may mắn lúc đó không tạo ra sinh mệnh nào, bằng không, với một cô gái tuổi còn nhỏ như vậy sao có thể chấp nhận, con!” Lê Tiến Minh thật đúng là nói không nên lời.

 

Tống Trinh lại nói: “Cháu còn nhớ rõ… Ở chỗ này anh ấy…” Ngón tay Tống Trinh liền chỉ vào cổ mình, kế tiếp, lí nhí nói: có chỗ này, đều là có dấu vết lưu Dấu hôn…

 

“Được rồi, cô không cần nói nữa!” Lê Tiến Minh liền lên tiếng cắt ngang những lời Tống Trinh. Cô ta đúng là rất chỉ tiết, nếu như không phải bản thân trải qua, người khác thật đúng không biết.

 

Cho nên…

 

Cô ta thật sự là cô nhóc mười năm trước?

 

Lê Tiến Minh không khỏi nhìn cô ta thêm vài lần, nhưng mà… Những kỳ vọng đẹp đế trong lòng, nháy mắt giống như đều bị phá hủy.

 

Một số cảm giác thực sự đã chết khi biết được sự thật.

 

Nhiều năm như vậy, mơ mơ hồ hồ, anh ta còn cho rằng bản thân mình tự tưởng tượng ra, tự mình vẽ nên hình dáng của một cô gái.

 

Nhưng mà khi người này thật sự đứng trước mặt mình, lại hoàn toàn không như trong tưởng tượng, cảm giác mất mát này sẽ khiến con người ta cảm thấy vô cùng thất vọng, cả người chết lặng.

 

Tống Trinh không phải không tốt, cũng không phải không đẹp, nhưng…

 

So với trong tưởng tượng của anh †a, lại hoàn toàn không giống.

 

Lê Tiến Minh đem chiếc hoa tai kia đưa tới trước mặt Tống Trinh: “Cô Tống, cái này trả lại cho cô. Còn có…” Anh ta hơi ngừng lại một chút, sắc mặt vô cùng bình thản mà liếc cô ta một cái: “Chuyện từ mười năm trước, nếu như có để lại tổn thương cho cô, mong được cô thứ lỗi. Nhưng mà… Dù sao thời gian cũng đã qua lâu như vậy, cho nên có thể nói có lẽ chúng ta đều đã quên đi.” Lời nói bình tĩnh.

 

Bình tình đến gần như lạnh lùng.

 

Tống Trinh sửng sốt.

 

Lê Tiến Minh đứng dậy: “Mẹ, con không thể dùng cơm cùng mọi người, công ty còn có việc, con đi trước.” Dứt lời, không một chút ngừng lại hay lưu luyến nào, cất bước rời đi.

 

Chờ đến khi Trần Phương Linh kịp hiểu rõ mọi chuyện mà chạy đuổi theo, anh ta đã lên xe rời khỏi nhà họ Lê.

 

“Thằng nhóc hỗn láo này!” Cơn tức này của Trần Phương Linh không hề nhẹ. Nhưng mà, vốn không nên như thế mới phải. Anh ta không phải đối với cô gái đêm đó nhớ mãi không quên sao, nhưng như thế nào hiện tại người đã đứng trước mặt anh †a, ngược lại anh ta lại trở nên lạnh lùng như vậy?

 

Tống Trinh ngàn vạn lần không nghĩ tới lại khó khăn như vậy.

 

Cô ta cứ ngồi ở đó, nhìn chằm chằm chiếc hoa tai nho nhỏ ở trong tay, bối rối cắn môi.

 

Chẳng lẽ… Thật sự chỉ có Tống Ân mới có thể?

 

Tống Ân tìm Ada xin nghỉ phép một tuần, đêm đó mua vé máy bay, một mình lặng lẽ bay tới Bali.

 

Ở bên kia, khi máy bay hạ cánh, chính là chọn một khách sạn tốt nhất, nghỉ ngơi vài ngày.

 

Đến khi tỉnh ngủ, liền ra ngoài một chút. Miễn cưỡng mà đi phơi nắng.

 

Ở một nơi xa lạ như vậy, vẫn còn có những người đã nhận ra cô, chụp một vài tấm ảnh, ký tên, nhưng cũng không có ai điên cuồng chạy theo cô.

 

Cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy, thật yên lặng, lại tự do.

 

Không ràng buộc bởi hào quang của bản thân, cũng không có truyền thông theo dõi, vĩnh viễn không có công việc đè nặng lên vai.

 

Bên cạnh lại có từng đôi tình lữ nắm tay nhau đi qua, trong lòng không tránh khỏi việc cảm thấy có chút mất mát, rất chân thực.

 

Lại càng làm lộ ra, nỗi cô đơn lẻ loi của cô, như vậy thật đáng thương, như vậy thật cô đơn….

 

Có phải hay không, một người giống như cô, thật sự không xứng có được tình yêu?

 

Vẫn là nói……

 

Cuối cùng có một ngày, sẽ có một người đàn ông như vậy, bỗng nhiên xuất hiện, không quan tâm tới quá khứ của cô, không để tâm tới chuyện cô không thể có con, người này sẽ yêu cô.

 

Nắm tay cô, cùng qua vượt qua tất cả những đau khổ, khiến cho cô có thể bộc lộ ra hết tất cả những mặt yếu đuối nhất của con người, không hề mảy may cố ky mà yêu người đó, ỷ lại vào người đó.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 561


Chương 561:

 

Mà người đàn ông đó…..

 

Không phải Lê Tiến Thành, chắc là sẽ không phải… Lê Tiến Minh…

 

Nhớ tới Lê Tiến Minh khiến Tống Ân có chút đau lòng.

 

Nắm trên cát, ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời chói mắt, cũng không rõ bản thân đang suy nghĩ gì.

 

Một tuần sau, khi Tống Ân xuống máy bay trời cũng đã tối.

 

Khởi động điện thoại liền hiện lên mấy trăm cuộc điện thoại.

 

Có số của Ada, có của Vũ Uyên.

 

Nhiều nhất vẫn là… của anh ta.

 

Mỗi ngày ít nhất cũng là chục cuộc gọi.

 

Tống Ân nhìn thấy số của anh ta, cho đến bây giờ, những lời mẹ Lê Tiến Minh nói ngày đó, những câu nói ấy vẫn còn quanh quẩn bên tai, khiến cho hốc mắt cô không khỏi có chút phiếm đỏ.

 

Lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ này, nghĩ trước tiên sẽ gọi điện cho Vũ Uyên.

 

“Trời ơi! Chị bốc hơi khỏi thế gian này rồi sao?” Vừa nghe thấy giọng của cô, Vũ Uyên liền liên thanh nói.

 

“Em cùng Ada mấy hôm nay không tra được tin tức của chị, thiếu chút nữa đã báo cảnh sát rồi! Ngôi sao lớn à, về sau chị đi đâu có thể nghe điện thoại được không, Ada sắp phát điên rồi.

 

Không tìm thấy người, đành phải tìm em mà trút giận.”

 

“Mấy ngày nay vất vả cho em rồi.”

 

“Hơn nữa không chỉ có Ada mà Lê Tiến Minh cũng tới tìm em. Mỗi ngày đều bị anh ta ép hỏi em sắp phát điên rồi. Chị mau gọi điện cho Lê Tiến Minh đi, đoán không chừng lúc này anh ta cũng sắp phát điên rồi.”

 

“.. Biết rồi” Tống Ân đáp một tiếng: “Hiện tại chị quay về trước, gặp mặt rồi nói sau.” Trong nước rất lạnh.

 

Tống Ân giữ chặt áo khoác, đeo kính râm, đội mũ, kéo vành mũ thấp xuống rồi lên xe taxi.

 

Rất nhanh đã tới tiểu khu nhà cô.

 

Chuyến đi lần này cũng là quyết định nhất thời, chỉ mang theo một vài bộ áo tắm, cho nên hành lý tương đối ít. Hiện tại liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

 

Cô cầm lấy một ít hành lý, từ trên xe bước xuống, điện thoại trong túi xách liền vang lên, phía trước có một chiếc xe con đang đi tới.

 

Trong bóng đêm, phía trước dừng lại một chiếc xe màu đen, không có bật đèn. Thật sự là rất mệt mỏi, cô cũng không để ý, tiếp tục đi về phía trước.

 

Nhưng mà….

 

Vừa mới đi qua thân xe, cửa xe đột nhiên mở ra.

 

Cô thoáng chút kinh ngạc, tiếp theo trong nháy mắt, cả người cô bị kéo vào ghế sau xe.

 

“Anh là ai? Buông tôi ra!” Một Tống Ân ngày thường có bình tĩnh lý trí như thế nào, giờ phút này không tránh khỏi có chút kinh sợ.

 

Cô lạnh lùng quát lên một tiếng, nhấc chân muốn đá đối phương.

 

Nhưng mà cô vừa mới nhấc một chân lên liền bị đối phương giữ lại.

 

“Có khi nào mình gặp bắt cóc?” Điều này cũng không quá ngạc nhiên.

 

Trong giới giải trí cũng không thiếu những chiêu trò như vậy.

 

“Em đi đâu?” Chính là đang miên man suy nghĩ, một giọng đàn ông trầm thấp lạnh lùng vang lên.

 

Cô ngẩn ra.

 

Trong nháy mắt, mọi sợ hãi trong lòng đều tan thành mây khói. Ngước mặt cũng có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đó.

 

Lê Tiến Minh…

 

Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống. Hơi thở mang theo độ ấm phả vào mặt cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 562


Chương 562:

 

Cho dù không gian mơ hồ như thế nào, cho dù anh ta chỉ nói một câu như vậy, nhưng mà Tống Ân có thể nhìn ra anh ta thực sự tức giận, hơn nữa…

 

Rất tức giận.

 

“Sao anh lại tới đây?”

 

“Tôi hỏi lại một lần nữa… tuần này, em đi đâu?” Không khí trong xe đột nhiên hạ thấp. Hơn nữa, có thể khiến cho con người ta không thở nổi.

 

Tống Ân có thể cảm thấy được trong mắt anh ta giờ phút này chính là có một tầng băng mỏng.

 

“… Tôi ra nước ngoài nghỉ phép.”

 

“Nghỉ phép?” Anh ta cười lạnh.

 

Thật đúng là một kỳ nghỉ phép tuyệt vời!

 

Không biết vì cái gì, đối mặt trước lời chất vấn của anh ta, cô lại có chút chột dạ.

 

Cô cứ thế mà đi, một người lại cứ như bốc hơi khỏi thế gian. Nói với anh †a là đi nghỉ phép, không bằng nói là đi giải sâu. Hoặc là…

 

Tự mình chữa vết thương lòng…

 

Cô sửa lại tóc, không nhìn anh ta, sau đó liếm liếm môi, nhẹ giọng nói: “Tôi… Thời gian trước quay phim ở bên ngoài, cảm thấy rất mệt. Cho nên… Lần này xin nghỉ phép, đi thả lỏng tâm tình”

 

“Hay cho câu đi thả lỏng tâm tình!

 

Điện thoại của em đâu?” €ô nói vô cùng bình thản, vô cùng thoải mái, lửa giận trong lòng Lê Tiến Minh khó khăn mới đè nén được giờ đây lại bùng lên.

 

“… Tắt điện thoại.”

 

“Vì sao lại tắt máy?” Anh ta liên tục chất vấn, đang gây sự.

 

“Nghỉ phép… Muốn được yên tĩnh, không hy vọng có người quấy rầy” Hô hấp Lê Tiến Minh càng trở nên nặng nề. Lời cô vừa mới nói ra, mày anh ta lập tức nhíu chặt.

 

Tay phải liền chạm lên người cô.

 

Hơi dùng sức, không thể nói là sờ cũng chẳng thể nói là siết.

 

Đến khi sờ thấy điện thoại của cô, không nói gì liền lấy ra, bước ra ngoài, trực tiếp ném đi.

 

“Ba…” Một thanh âm vang lên trong đêm tĩnh lặng, dường như vô cùng đột ngột. Đại khái là rơi xuống nền đất ở tiểu khu âm thanh vang lên chỉ sợ chiếc điện thoại kia cũng không còn nguyên vẹn.

 

Tống Ân cũng theo ra: “Anh đang phát điên cái gì vậy?” Cũng may, trong điện thoại của cô cũng không có gì quan trọng.

 

Ada không yên tâm về cô, cho nên những thông tin quan trọng đều do cô ấy giữ.

 

“Điện thoại mang theo bên người cũng không liên lạc, còn muốn giữ làm gì? Ném đi bớt việc!” Tống Ân biết anh ta đang tức giận.

 

Hơn nữa còn đang cực kỳ tức giận.

 

“Hiện tại cũng không còn sớm, tôi có chút mệt. Nếu như phải cãi nhau, chờ tới khi tinh thân tôi khá hơn rồi nói.

 

Tôi về trước.” Tống Ân kéo hành lý, muốn đi vào tiểu khu.

 

Lê Tiến Minh một tay bắt lấy cô, dùng sức một chút, đã ép cả người cô lên thân xe.

 

Sức lực của anh ta không nhẹ, cả người cô liền va vào xe, phía sau lưng nên thật mạnh vào thân xe, đau đến nỗi cô phải keei lên.

 

“Khi ở ở đảo Mộng Ly, có nhớ tới tôi không?” Anh ta chất vấn.

 

Tống Ân nhất quyết cắn môi, không nói.

 

“Chưa từng nghĩ tới sẽ gọi cho tôi dù chỉ là một cuộc điện thoại, báo bình an?

 

“..” Cô vẫn trầm mặc như trước.

 

Trong bóng tối, vẫn có thể nhìn ra được gân xanh nối trên trán anh ta: “Em có biết hay không, tôi con mẹ thiếu chút nữa đã báo cảnh sát.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 563


Chương 563:

 

“… Tôi không phải trẻ con, cũng không ngốc như anh nghĩ. Tôi đã nói với Ada là sẽ ra ngoài một thời gian.”

 

“Đúng, quả thật em không ngốc, tôi con mẹ nó mới là đứa ngốc! Lúc nào cũng lo lắng cho an toàn của em, thậm chí còn bay tới đảo Mộng Ly! Còn em thì sao?” Lê Tiến Minh nghiến răng nghiến lợi, một tay nắm lấy cằm Tống Ân tới gần anh ta: “Tống Ân, rốt cuộc em xem tôi là gì, hử?” Đã dần dần quen với bóng tối, khoảng cách của hai người lại gần, Tống Ân có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt đối phương.

 

Ngọn lửa ấy tùy thời điểm có thể bùng lên, thiêu đốt cô tới không còn một mảnh.

 

Tống Ân một tay giữ lấy tay nắm cửa xe phía sau bóp chặt, dùng đầu ngón tay véo vào da thịt.

 

Cảm giác đau, mới có thể khiến cô cảm thấy tỉnh táo.

 

Cô khẽ nhướng mắt nhìn người đàn ông: “Còn anh thì sao? Anh coi tôi là gì của anh?” Lê Tiến Minh hé môi, vừa muốn nói gì đó, Tống Ân lại khế cười một tiếng: “Lê Tiến Minh, anh sẽ không coi tôi là bạn gái của anh chứ?”

 

“Em có ý gì?” Lời nói của Lê Tiến Minh không còn lạnh lùng như trước nữa.

 

Tống Ân vẫn cười.

 

“Chúng ta chưa bao giờ nói đó là quan hệ tình cảm đúng không? Tình cảm nam nữ hiện tại tuy thuần túy hơn, nhưng là quan hệ trên giường. Cũng giống như hai chúng ta…” Cô bỗng nhiên đứng thẳng người, thân hình mềm mại cố ý sát lại gần anh ta.

 

Hai tay cô vòng qua cổ anh ta: “Còn nhớ rõ lần đầu tiên của chúng ta không? Tôi lúc đó bởi vì đau lòng, cần người an ủi, hoặc là bởi vì uống rượu nên mới hồ đồ lên giường với anh. Sau đó… Là bởi vì tiền…”

 

“Giữa chúng ta không có tình yêu, chỉ có nhu cầu sinh lý đơn thuần. Cho nên những thứ cần có trong mối quan hệ nam nữ như báo cáo, cãi nhau, tức giận, chúng ta có phải nên bỏ qua hay không?” Những lời này của Tống Ân, Lê Minh Tiến nghe đều hiểu.

 

“Đây không phải những lời thật lòng đúng không?”

 

“Cùng với Lê Tiến Thành để ý đúng là rất mệt mỏi.’ Tống Ân phong tình vạn chủng mà ngửa đầu nhìn anh ta: “Cho nên, anh Lê, chúng ta chỉ cần như vậy thôi được không? Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, đừng quá thật lòng” Thật lâu sau Lê Tiến Minh không có lên tiếng.

 

Anh ta không ngừng nhìn cô chằm chăm. Khiến nụ cười trên môi Tống Ân trở nên cứng ngắc, rốt cuộc anh ta mở miệng: “Tống Ân, em đúng là khiến tôi mở rộng tâm mắt!”

 

“Dù sao để anh nhìn không thấu, mới không thể nhanh chán. Không tốt sao?”

 

“Thật sự không đến nỗi buồn tẻ.” Lê Tiến Minh kéo cánh tay đang đặt trên vai anh ta chậm rãi bỏ xuống, trong nháy mắt tiếp theo lời nói cũng trở nên lạnh hơn: “Mà cô khiến tôi cảm thấy buồn nôn!” Tim Tống Ân như bị bóp nghẹn, chóp mũi đau nhói.

 

May mắn tất cả đều đã được bóng đêm bao phủ, lớp sương mù trong mắt cô cũng sẽ không hiện ra trước mặt anh.

 

Trong nháy mắt tiếp theo, cô nở một nụ cười, tay từ trên vai của anh trượt đi xuống.

 

“Cậu Lê cứ tiếp tục không chịu nhận lỗi, thật đáng ghét. Gặp lại sau, không tiễn!” Tống Ân cũng không có đi trước, mà chỉ là bước ra một bước, đứng cách đó một mét.

 

Lê Tiến Minh chưa bao giờ biểu hiện tức giận như vậy, trừng cô mộ sau đó anh lên xe, đóng cửa xe thật mạnh. Ngay cả dây an toàn cũng không có mang vào, đạp chân ga, cái, “oanh’ một tiếng, xe đã vọt đi ra ngoài giống như viên đạn vậy.

 

Thật lâu sau…

 

Tống Ân vẫn trầm mặc đứng tại chỗ, nhìn phương hướng chiếc xe kia biến mất hồi lâu, không nhịn được thẫn thờ.

 

Ánh mắt đã không còn tinh mang.

 

Trong nội tâm cũng trống rỗng.

 

Khó chịu không nói ra được.

 

Cô cũng không có nhìn tới điện thoại nữa, kéo rương hành lí trở về chỗ ở của mình. Nơi lớn như vậy, lần đầu tiên cô cảm thấy cô đơn lạnh lẽo và khổ sở.

 

Vừa vào cửa, cô bật lên hai cái TV bên trong gian phòng. Tiếng nhạc đồng quê nước ngoài vang lên.

 

Mở nước, đem thân thể mệt mỏi này chìm vào trong bồn tắm.

 

Lúc hai mắt bắt đầu phiếm hồng, lại lặn vào trong nước. Lại một lần nữa, khắp mặt đều toàn là nước.

 

Vũ Uyên gọi tới số máy riêng của cô. Cô dùng bàn tay ướt sũng của mình ấn nghe.

 

“Cậu Lê đi tìm chị phải không?” Tống Ân nói: “Không có.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,026
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 564


Chương 564:

 

“Cậu Lê đoán chừng là giận chị rồi ànha”

 

“Chị Tống Ân lần này đúng là chị sai rồi, nên em cũng không giúp được chị. Chị im hơi lặng tiếng bỏ đi, không nói với chúng ta thì thôi, nhưng chị và cậu Lê đang nói chuyện yêu đương, sao lại không có báo với anh ấy một tiếng chứ? Quá tùy hứng rồi” Lông mi của Tống Ân rủ xuống.

 

Mắt nhẹ nhàng nháy, nước mắt chảy ra.

 

“Uyên, chị hiện tại… Tự dưng muốn kết hôn”

 

“Kết hôn? Muốn cùng với ai kết hôn?” Trả lời cô không phải là Vũ Uyên.

 

Ở cửa ra vào đúng là xuất hiện giọng của một người đàn ông.Tống Ân kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn.

 

Vốn bị cô làm cho tức giận bỏ đi là Lê Tiến Minh, bây giờ đã quay trở về.

 

Hai tay khoanh ở ngực, tựa ở cửa phòng tắm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

 

“Tại sao anh lại ở đây?” Tống Ân cố gắng giữ mình thật bình tĩnh, rồi hỏi.

 

Lê Tiến Minh cầm trong tay một cái chìa khóa. Cô liền đã hiểu ra, cắn răng nói: “Vũ Uyên, chờ đó tôi sẽ tính Sổ với eml” Chìa khóa cửa nhà cô, Vũ Uyên cùng với Ada đều có. Nhưng với tính cách của Ada, tuyệt đối sẽ không đưa cho người ngoài.

 

Cô để điện thoại sang một bên, đối mặt với Lê Tiến Minh.

 

Vừa nấy hai người là giãng co trong bóng tối, đêm tối như chiếc mặt nạ có thể che đi cảm tình chân thật nhất của cô.

 

Nhưng hiện tại thì không như vậy!

 

Bóng đèn sáng trưng.

 

Với khoảng cách của hai người lúc này, cho dù sắc mặt chỉ có một thay đổi nhỏ đều hiện rõ rành mạch.

 

“Anh… Tại sao anh lại trở về?” Tống Ân hỏi anh lần nữa.

 

Một bên, cô mặt không biểu tình, lấy khăn tắm bao trùm lại cơ thể, cố giữ cho mình thật tỉnh táo từ bên trong bồn tắm đi ra.

 

Dưới ánh đèn, cơ thể tuyết trắng của cô, như hoa sen mới nở, thật lay động lòng người.

 

Lê Tiến Minh cũng không có đi ra, mà tiến lại gần.

 

Hai mắt tà mị bất chấp mọi thứ nhìn chằm chằm vào cô, trần trụi xâm lược thân thể cô, làm cho hai tay đang giữ khăn tắm của cô không khỏi kéo căng hơn, nội tâm cô thì điên cuồng nhảy loạn.

 

Thế nhưng, như vậy căn bản chỉ là phí công.

 

Anh vừa tới gần, cánh tay dài đã vươn ra tìm tòi, giật khăn tắm trên người cô xuống, ném ra xa. Tay còn lại vòng qua eo cô, kéo cô áp sát vào người anh.

 

“Đến chơi cùng với thận của tôi một chút” Lê Tiến Minh nâng cằm cô lên, khóe môi hiện ra một nụ cười mỉa mai: “Cô rời đi một tuần lễ, thận của tôi đều không có đất dụng võ. Vất vả đợi cô tới hiện tại mới trở về, tôi rời đi nhưng thận của tôi lại không cho phép!”

 

“Người chơi cùng với thận của anh chắc không chỉ một người là tôi a?”

 

“Xác thực không phải một mình cô” Tay Lê Tiến Minh sờ tới mông của cô, tiếp tục nói: “Nhưng mà, có thể như cô chơi với thận mà không mất đi tâm không nhiều lắm. Nên tìm cô cho dễ dàng dứt khoát.” Nội tâm Tống Ân quặn lên đau đớn.

 

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên ôm lấy eo của anh, mặt dựa vào trên vai anh.

 

Lê Tiến Minh rùng mình, cúi mắt nhìn cô. Vốn anh đang nổi giận đùng đùng, nhưng bây giờ chỉ một động tác nhỏ này của cô, làm cho tâm của anh trong chốc lát trở nên cứng đờ.

 

Nếp nhăn trên trán cũng dãn ra rất nhiều.

 

“Anh thật sự rất giận sao?” Cô hỏi.Lê Tiến Minh cố tỏ ra lạnh nhạt: “Cô cứ nói xem?”

 

“Trong lòng của em khó chịu, muốn tìm một nơi yên tĩnh không ai biết để trốn” Lê Tiến Minh hoàn toàn không nghĩ tới Tống Ân lại đột nhiên bình tĩnh nói những lời như vậy với mình, thật lâu cũng không có đáp lại lời cô.

 

Tống Ân nhón lên hôn môi dưới của anh.

 

Lông mày của anh nhíu lại: “Cô đem tôi trở thành khỉ để đùa nghịch?” Dứt lời anh ta đã ôm lấy Tống Ân, đem cô ấn tới trên giường. Giữ lấy khuôn mặt cô, triền miên hôn lên đôi môi quyến rũ của cô.

 

Tống Ân không chịu nổi, bị anh hôn cho đầu óc hỗn loạn. Tay của anh thì ở trên người cô loạn động.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom