Dịch Full Bé Con, Chú Không Thể Chờ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 522


Chương 521:

 

“Trước kia có một người thích em, còn là người dịu dàng lãng mạn mang theo hoa đến tặng em, muốn theo đuổi em: Khóe môi Du Ánh Tuyết khẽ giật, nghiến răng: “Kiều Minh Đức đúng là lắm mồm” “Nghe nói em rất cảm động. Có phải em rất thích những người đàn ông dịu dàng, lãng mạn không?

 

Du Ánh Tuyết nhìn anh nghiêm túc hỏi chuyện, không nhịn được cười: “Vậy, đêm nay anh vì chuyện này ghen sao?” “..” – Kiều Phong Khang mím môi, nhất thời không nói gì.

 

Sau đó, nhìn chăm chú cô, đột nhiên nói: “Nếu em thật sự thích, anh có thể học” Giọng điệu không được tự nhiên.

 

Du Ánh Tuyết nhướng mày nhìn anh: “Học cách dịu dàng?” “Nhưng…” – Anh lại nhíu mày, nhéo cằm cô, bá đạo nói – “Vấn đề tuổi của anh thì không đuổi được, em phải chấp nhật.

 

Ánh Tuyết cười như điên, Kiều Phong Khang muốn học sự dịu dàng thì chắc phải đợi đến kiếp sau mới thành công.

 

Hai tay ôm lấy cổ anh, cong môi nói: “Đừng nghe Kiều Minh Đức nói nhảm, người đó có dịu dàng lãng mạn hay không em cũng không để ý. Em đều từ chối hết rồi, cho dù người đó có dịu dàng lãng mạn thì đã sao? Đời này em chỉ lấy một người đàn ông, không có người thứ hai thay thế được” Hai người nhìn nhau, trong mắt trào dâng nhiều cảm xúc khó tả.

 

“Nếu em không ở trên đảo tìm được anh, nếu cả đời này anh cũng không quay về, em muốn sống cô độc Vậy sao…” Ánh Tuyết nghĩ đến khả năng đó, trái tim cô hơi thắt lại. Cô lấy tay che đôi mắt ươn ướt.

 

“Không được phép giả thuyết như vậy. Dù sao hiện tại anh cũng là của em, là tương lai của em, là kiếp sau của em. Không được em cho phép, từ nay về sau không được biến mất nữa” Kiều Phong Khang nắm tay cô dịu dàng hôn từng đầu ngón tay cô. Anh cho rằng mình thật thật buồn cười, bị khiêu khích bởi mấy lời của Kiều Minh Đức.

 

Cũng là vì cô quá yêu cô ấy nên mới quan tâm đến từng suy nghĩ của cô ấy đến vậy. Kiều Phong Khang nâng cằm cô lên, hai người hôn nhau.

 

Phim vẫn đang chiếu, thần tượng đẹp trai vẫn đang diễn, nhưng lúc này Du Ánh Tuyết làm gì còn thời gian để quan tâm.

 

Sau tất cả người đẹp trai nhất, dịu dàng nhất, lãng mạn nhất, chỉ có người đàn ông của cô mà thôi.

 

Kiều Phong Khang thấy môi cô hơi sưng lên mới hơi buông cô ra: “Ngày mai anh sẽ rời thành phố An Lập vài ngày, em có đồng ý không?” Du Ánh Tuyết cau mày, siết lấy cánh tay anh trong tiềm thức.

 

“Đừng sợ, anh đi Hà Cảng” – Kiều Phong Khang giải thích – “Công ty bên này đã không quản lý được hai năm rồi. Bây giờ anh đã trở lại, anh phải quay về xử lý công việc. Mặc dù quản lý Trần đang giúp anh rất nhiều nhưng có nhiều chuyện anh phải tự đi làm” “Khi nấy anh và trợ lý Sơn đã nói cái này?” “Ừ. Hiện tại tình hình bên Minh Đức cũng đã ổn định. Đưa Danh Sơn đi sẽ không ảnh hưởng nhiều đến Minh Đức.

 

Anh thực sự cần một người trợ giúp đắc lực. Có lẽ phải qua Hà Cảng hơn một tháng, Lý Thanh chắc chắn không muốn để Danh Sơn đi” Ánh Tuyết ôm chặt lấy anh, tựa đầu vào vai anh, làm nũng: “Em cũng không chịu.” Trên thực tế, anh cũng không nỡ xa cô và con trai. Từ khi trở về đảo tới nay, thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã trải qua rất nhiều nhiều, bao gồm cả sự ra đi của bà cụ.

 

Anh thở dài, dùng bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, “Anh rất muốn dẫn em cùng Bánh Bao đi Hà Cảng với anh, có được không?” Du Ánh Tuyết rất muốn ở bên anh nhưng cô lắc đầu: “Bánh Bao mới hết cảm, không thể dẫn đi qua xa. Hơn nữa em mới quay lại công ty, việc rất nhiều, em đã xin nghỉ nhiều rồi không thể xin nghỉ thêm”.

 

Kiều Phong Khang biết cô lo lắng cho con mình nên anh cũng không ép buộc. Anh hôn lên môi cô: “Lần này anh sẽ đi sớm về sớm” Kiều Phong Khang đến Hà Cảng, còn Du Ánh Tuyết vẫn đi làm như thường lệ.

 

Kết quả là trong ngày đầu tiên của chuyến công tác, công ty của Du Ánh Tuyết và một công ty lớn khác đã tổ chức một sự kiện giao lưu dành cho giới trẻ. Đối với những người đã có gia đình như Ánh Tuyết, họ đương nhiên không tham gia các hoạt động xã hội, kết quả là người dẫn chương trình đã vắng mặt và Du Ánh Tuyết bị bắt thay thế.

 

Sự kiện kết nối là đầu là những người trạc tuổi cô, bọn họ ăn mặc đẹp để, tìm trò để chơi còn cô chỉ tìm kiếm đồ ăn.

 

“Cô cũng đang làm việc tại tập đoàn Kiều thi sao?” – Không biết từ lúc nào có một người đàn ông đến bắt chuyện với cô, anh ta vô cùng nhã nhặn.

 

Du Ánh Tuyết đang ăn bánh, bởi vì đang đói nên ăn uống có chút không dễ phép tắc.

 

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi thất lễ rồi” Người kia nhìn cô cười.

 

Ánh Tuyết bị nụ cười của anh làm cho xấu hổ, che miệng lại: “Thực xin lỗi” “Đừng xin lỗi, phụ nữ thích ăn uống mới có thể khỏe mạnh” “Anh ủi tôi à?” – Du Ánh Tuyết cười.

 

Nhắc đến chuyện ăn uống, cô khá đa đầu. Vì muốn chăm sóc cho anh, muốn nuôi anh béo lên một chút mà mỗi ngày đều nấu đủ các món ngon.

 

Kiều Phong Khang đúng là đã tăng cân nhưng cô cũng béo ra.

 

“Tất nhiên không an ủi, tôi… tôi có thể được vinh hạnh biết số điện thoại của cô không?” Du Ánh Tuyết uống nước thiếu chút nữa là sắc luôn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 523


Chương 523:

 

Không phải chứ? Anh chang này nhầm cô thành đối tượng trong buổi   tiệc này rồi. Xem ra cô vẫn còn có sức thu hút lắm nhưng quên chuyện đó đi, để chú ba ở nhà biết thì cô xong đời.

 

“Ừm… có thể anh đã hiểu lầm, tôi không đến tham gia buổi tiệc ghép đôi…” “Xin lỗi có thể cô đã hiểu lầm” – Người đàn ông ngắt lời cô.

 

“Thực ra… tôi chỉ nghĩ cô dẫn chương trình rất tuyệt, công ty chúng tôi đang thiếu một người nữ dẫn chương trình cho chương trình tiếp theo. Vì vậy, tôi muốn hỏi có thể giúp đỡ hay không?”   Ánh Tuyết ‘à’ một tiếng, hóa ra là cô tự ảo tưởng, vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là được, nếu thuật tiện thời gian cho nhau” Buổi tiệc rất vui vẻ, mặc dù đã nhiều lần từ chối, cô cũng uống hơn hai ly rượu. Lúc cô rời khỏi đó đã hơn 9 giờ, chuông điện thoại vang lên gấp gáp. Cô lấy nó ra và căm lặng, đó là cuộc gọi của Kiều Phong Khang từ Hà Cảng.

 

Và đã có 10 cuộc gọi nhỡ trên màn hình!

 

Chắc chắn là anh đang cực kỳ tức giận.

 

Rượu trong người của Du Ánh Tuyết phút chốc tiêu tan hết, cô nhanh chóng nghe điện thoại của anh.

 

Giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, thân thể cô căng cứng, trả lời điện thoại cũng không dám lên tiếng trước, chỉ chờ đối phương hỏi.

 

“Muộn như vậy còn đi đâu?” Giọng nói của anh lạnh lùng, Du Ánh Tuyết có thể nghe ra anh có thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

 

10 cuộc gọi cho thấy anh lo lắng vô cùng, trước đến giờ điều này sẽ không bao giờ xảy ra. Trễ lắm thì cô sẽ trả lời ở cuộc gọi thứ hai. Nhưng khi nãy quá ồn ào, cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

 

“Em… em đang ăn bữa tối với đồng nghiệ| Đừng trách cô nói với, cô căn bản không dám nói thật, để Kiều Phong Khang biết cô đi dự cái tiệc kết đôi này thì cô chết chắc luôn.

 

“Em đã uống rượu?” Cô nhớ là mình đã trả lời rất rõ ràng sao, anh vẫn nghe ra?

 

“Du Ánh Tuyết, anh hỏi lại lần nữa, em uống rượu sao?” – Giọng điệu càng ngày càng trầm, có thể cảm nhận âm thanh đó truyền từ Hà Cảng về tận đây.

 

“Em xin lỗi, em xin lỗi. Sẽ không có lần sau đâu, anh đừng tức giận có được không?” – Du Ánh Tuyết ra sức nhận sai.

 

Bên này, Kiều Phong Khang cau mày thật chặt, sắc mặt kém cực kỳ.

 

Một cô gái trẻ đã đi khuya bên ngoài còn dám uống rượu? Cô không biết xã hội bây giờ hỗn loạn như thế nào sao? Trên TV mấy hôm trước còn đang có vụ giết người gì đó.

 

“Du Ánh Tuyết, em muốn ăn đòn đúng không?” Anh chỉ mới rời đi ngày đầu tiên mà cô đã bắt đầu thích làm gì thì làm.

 

Du Ánh Tuyết biết mình đã làm sai, lương tâm cắn rứt vô cùng: “Em không dám nữa đâu, anh tha cho em một lần đi mà” Anh mà thật sự đánh đòn cô thì rất xấu hổ đó.

 

“Mau đi về nhà đi! Những việc còn lại, đợi anh về sẽ tính với em sau”. “… Vâng” – Du Ánh Tuyết vẫy tay ra hiệu với taxi.

 

“Nhìn xem bên đường có thấy tài xế Vương không? Anh ta đã đợi bên ngoài nửa giờ rồi” Du Ánh Tuyết nhìn quanh một lượt, quả nhiên chiếc xe quen thuộc ở nhà dừng ở bên đường.

 

Du Ánh Tuyết sửng sốt một chút, mới hiểu ra: “Anh Kiều, anh cài đặt máy theo.

 

dõi trên điện thoại của em sao?” “Một người phụ nữ ngốc nghếch như em, còn uống rượu muộn như vậy.

 

Nhìn em xem, có khiến anh bớt lo được chút nào không?”- Sau nhiều chuyện như vậy, anh thật sự phải đảm bảo có thể tìm thấy cô bất cứ lúc nào.

 

“…“- Du Ánh Tuyết bĩu môi, cô bị mắng.

 

Nhưng chuyện này cô đáng bị la, anh tức giận như vậy là nhẹ lắm rồi.

 

Ngày hôm sau, ngay khi Du Ánh Tuyết đến văn phòng, trên bàn làm việc đã thấy một bó hoa xinh đẹp.

 

“Du Ánh Tuyết, cô thật hạnh phúc!

 

Chắc là do tổng giám đốc Kiều tặng rồi” “Tôi cũng muốn quá, không lẽ về kêu chồng tặng mình” Cô nhìn bó hoa, thấy rất lạ, anh đang ở Hà Cảng vẫn gửi hoa cho cô sao? Trước giờ có thấy anh làm mấy hành động lãng mạn như thế bao giờ đâu. Hơn nữa hôm qua cô còn chọc giận anh, sáng sớm anh còn ngọt ngào tặng hoa cho cô sao? Không giống tính cách Kiều Phong Khang lắm.

 

Cô mở thiệp trên bó hoa ra, không có ký tên, trên tấm thiệp chỉ có một câu đơn giản: Anh mong em hôm nay vẫn đẹp như hoa. Du Ánh Tuyết hoang mang vội đặt bó hoa xuống, chắc chắn không phải chồng của cô. Kiều Phong.

 

Khang sẽ không nói mấy lời sến súa đó, hơn nữa chữ có anh cô nhìn qua là biết.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 524


Chương 524:

 

Kết quả Du Ánh Tuyết nhận được hoa trong ba ngày liên tiếp. Mọi người trong văn phòng đều biết rằng cô đang được một người đàn ông bí ẩn ráo riết theo đuổi.

 

Vào buổi trưa, cô gặp Kiều Minh Đức khi đang ăn trong căng tin. Kiều Minh Đức nhìn cô chăm chăm.

 

“Anh đang nhìn cái gì vậy?”- Du Ánh Tuyết trừng mắt nhìn anh.

 

“Nhìn xem em có sức hút gì mà có thể khiến người ta theo đuổi em say đắm như vậy, một cô gái đã có gia đình… ”- Anh cố ý găn giọng nói bốn chữ cuối cùng.

 

“Đã nhìn ra chưa? Thím ba của anh quốc sắc thiên hương, không chỉ là thu hút một người, mười người cũng được.” Kiều Minh Đức ‘phốc’ một tiếng, hạt cơm trong miệng phun ra ngoài mặt không còn chút hình tượng nào.

 

Du Ánh Tuyết tức giận đến mức khóe môi giật giật, trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi lao quá đánh anh ta.

 

“Đừng đánh nữa, em còn đánh thì anh sẽ nói chuyện em được người ta theo đuổi cho chú ba”. “…”- Mọi động tác của Du Ánh Tuyết đột ngột dừng lại sau đó cô ngoan ngoan quay về ghế của mình – “Anh là đồ đê tiện” “Ai biểu em đánh anh đau như vậy?”- Kiều Minh Đức thở dài.

 

“Lần trước anh ở trước mặt chú ba nói nhảm em còn chưa tính sổ với anh đó. Anh còn đi nói lung tung với chú ba, em sẽ cắt hết tóc của anh” Kiều Minh Đức khóc không ra nước mắt, hai vợ chồng nhà này chỉ giỏi ức hiếp anh.

 

Du Ánh Tuyết nhẩm tính thời gian Kiều Phong Khang quay lại thành phố An Lập, đã qua năm ngày, chỉ còn 2 ngày thôi. Trong năm ngày này, người bí ẩn đã thực sự tặng cho cô năm bó hoa đến ngày thứ sáu bó hoa vẫn như cũ được giao đến.

 

Tất cả các đồng nghiệp đều tò mò và bày tỏ sự ghen tị, nhưng Du Ánh Tuyết khóc không ra nước mắt. Cô rất muốn biết đối phương là ai, để cô có thể đích thân nói với anh ta, đừng làm những việc vô bổ như vậy nữa, cô là phụ nữ đã có gia đình.

 

Vấn đề lớn nhất vẫn là hai ngày nữa, Kiều Phong Khang sẽ trở lại. Khi anh đến công ty chắc chẳn Kiều Minh Đức sẽ lại đem chuyện này nói cho anh biết.

 

Du Ánh Tuyết đã đợi thêm một ngày nhưng không đợi bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ người bí ẩn. Sau giờ làm việc, cô và Đỗ Vĩnh Ái bước ra khỏi tòa nhà công ty. Khi hai đi xuống liền thấy một người đàn ông đang đứng dưới tòa nhà với một bó hoa trên tay.

 

Mọi người ra vào công ty sẽ đều sẽ để ý anh ta, tâm mắt của Đỗ Vĩnh Ái và Du Ánh Tuyết cũng hướng về người đó Nhìn thấy khuôn mặt của người kia, Du Ánh Tuyết nói: “Sao trong có chút quen mắt vậy nhỉ?” “Ừ, hình như gặp rồi” – Đỗ Vĩnh Ái gật đầu, đồng ý. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô đã nhớ ra – “Lần trước chúng ta làm tiệc kết đôi, người này là chủ trí đó.” “Đúng rồi, đúng vậy” – Du Ánh Tuyết cũng nhớ ra – “Có vẻ như lần đó chúng ta làm rất thành công, giờ anh ta đang theo đuổi cô gái nào công ty chúng ta đây này. Không biết là…” Du Ánh Tuyết đã bị chặn lại trước khi nói xong, mà người chặn cô chính là anh chàng đó. Cô vội vàng dừng lại, nghĩ rằng đối phương còn nhớ mình nên phải chào hỏi cho lịch sự. Không ngờ rằng anh ta sẽ chạy về phía cô và đưa hoa cho cô.

 

“Ánh Tuyết, tặng cô” Du Ánh Tuyết cứng người.

 

Đỗ Vĩnh Ái ở bên cạnh cũng sững sờ một chút, ngay sau đó, cô ta chợt nhớ ra điều gì đó hỏi: “Vậy thì… anh là người bí ẩn?” “Người bí ẩn nào?” Ngay khi lời nói của Đỗ Vĩnh Ái rơi xuống, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên xuyên vào trong lời nói của họ.

 

Đỗ Vĩnh Ái quay đầu nhìn người phía sau, Du Ánh Tuyết cũng toát mồ hôi lanh.

 

Ôi chúa ơi! Sao lại trùng hợp như vậy?

 

Sao anh về sớm vậy? Sao lại còn chạy tới đây?

 

“Tổng… tổng giám đốc Kiều” – Đỗ Vĩnh Ai lên tiếng chào hỏi mà khóe môi vẫn còn cứng đờ.

 

“Tôi đang hỏi cô, người bí ẩn là chuyện gì?” – Kiều Phong Khang cau mày, lãnh đạm nhắc lại.

 

Du Ánh Tuyết nháy mắt với Đỗ Vĩnh Ái trong tuyệt vọng, hy vọng cô ta có thể không khai chuyện này ra.

 

Nhưng Đỗ Vĩnh Ái đâu phải mới ngày đầu quen biết Kiều Phong Khang, cắn rắn nói sự thật: “Đó là người đàn ông bí ẩn đã tặng hoa Ánh Tuyết mỗi ngày…” Ngay khi lời nói vừa rơi xuống, cô có thể cảm nhận được cảm xúc rối loạn trong lòng khi nhìn sắc mặt anh.

 

Đỗ Vĩnh Ái không thể đứng giữa tâm bão nữa, nói qua loa mấy câu rồi chạy mất.

 

Du Ánh Tuyết ngượng ngùng, nói không nói được, mà im lặng cũng không được. Trong khi vẫn duy trì vẻ mặt không chút hơi ấm nào nhìn bọn họ.

 

Cô hít một hơi thật sâu vốn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị người đàn ông kia chặn trước: “Ánh Tuyết, tôi đúng là người tặng hoa cho cô mỗi ngày. Cô có thích không?” “… Họ đều nói rằng con gái thích bất ngờ và lãng mạn, tôi cũng không biết cô thích gì nên mới đi mua hoa cho cô” Cô sắp phát điên rồi, đặc biệt là ánh mắt nhìn chảm chảm của anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 525


Chương 525:

 

“Hoa tuy đẹp nhưng tôi không thích. Tất cả chỉ gây thêm phiền phức cho tôi mà thôi, có lẽ tôi nói chưa rõ ràng, tôi đã có…:” “Tôi biết, tôi biết cô đã có bạn trai!” “Bạn trai?” – Người nọ khẽ nhắc lại chữ này, khẽ liếc nhìn Du Ánh Tuyết.

 

Du Ánh Tuyết run rẩy, có có thể cảm nhận được nhiệt đồ xung quanh mình đang hạ.

 

“Dù đã có bạn trai nhưng tôi biết cô không hạnh phúc”. – Anh ta vẫn cố chấp nói tiếp.

 

“.. Tại sao tôi không vui?” – Không nói đến Kiều Phong Khang tò mò, ngay cả Du Ánh Tuyết cũng tò mò.

 

“Cô có còn nhớ khi chúng ta gặp nhau ở tiệc kết đôi tuần trước không?” Ai cho anh nói ra? Du Ánh Tuyết sắp khóc luôn rồi, cô xong rồi, xong thật rồi.

 

Người nào đó mặt đen như than!

 

Giỏi lắm!

 

Tiệc kết đôi!

 

Một người phụ nữ đã có gia đình dám đi dự loại tiệc này sau lưng chồng của mình.

 

Du Ánh Tuyết thật sự rất muốn khiến người đàn ông trước mặt phải ngậm miệng.

 

Tuy nhiên anh ta không hề cảm thấy nguy hiểm mà tiếp tục nói:   “Hôm đó cô uống rượu rồi về sớm, tôi lo cho cô nê đã đi theo. Dù không cố ý nghe lén nhưng tôi cũng đã nghe điện thoại của em và bạn trai. Tôi nghe hắn ta muốn đánh cô, cô cũng rất sợ bị anh ta đánh. Tôi có thể thấy cô không yêu hắn ta, cô chỉ sợ hẳn ta mà thôi.

 

Cô ở bên cạnh một người đàn ông bạo lực như vậy sẽ hạnh phúc sao? Hắn sẽ luôn ngược đãi cô mà thôi.”. “…”- Du Ánh Tuyết há hốc mồm, đủ nhét vừa một quả trứng.

 

Kiều Phong Khang không phải người ôn nhu nhưng anh đã ngược đãi’ ai bao giờ chứ? Người này nói điên nói khùng cái gì vậy?

 

“Du Ánh Tuyết, xem ra mấy ngày nay khi anh đi vắng em đã có một cuộc sống muôn màu muôn vẻ!” – Kiều Phong Khang nói, khóe môi cong có ý cười.

 

Du Ánh Tuyết rụt vai, cảm thấy rét run.

 

Anh trừng mắt nhìn cô rồi xoay người bước về chiếc Bentley đậu bên đường.

 

Du Ánh Tuyết không dám lơ là, xách túi chạy theo sau anh. Sau khi chạy được hai bước, cô nhớ đến bó hoa trong tay mình, quay ngược lại và trả cho người không biết sống chết kia.

 

“Tôi không cần bó hoa này, cảm ơn anh. Ngoài ra, đừng tìm tôi nữa, anh đang khiến tôi gặp rắc rối.

 

“Du Ánh Tuyết ” – Người nọ vẫn giữ cô lại – “Hắn chính là người kia sao?” “Phải. Anh ấy là người mà anh đã nói” Mặc dù lúc này anh đã lên xe, nhưng cô cảm thấy rằng ánh mắt của anh đang chiếu từ trong xe ra, thiếu đốt tay cô.

 

Cô nhanh chóng bẻ tay người đàn ông ra, gạt mạnh anh ta ra, chạy lên xe mà không nói lời nào.

 

Trong xe, Nghiêm Danh Sơn ngồi vào ghế lái.

 

Anh ấy ngồi ở ghế sau, vẻ mặt như có một lớp băng giá trên đó. Môi mỏng mím chặt, hiển nhiên không muốn nói nhiều. Nghiêm Danh Sơn ý thức được sự trầm mặc trong không khí, không dám nói nhiều, chỉ lẳng lặng lái xe.

 

Du Ánh Tuyết ngồi đó, không biết nói gì, loay hoay một hồi lâu, cô mới ho khan một tiếng: “Oa… Phong Khang, anh về sớm vậy sao? Không phải nói hai ngày nữa anh mới về à? Em còn tưởng trợ lý Sơn đi cả một tháng.”   Kiều Phong Khang vốn đã nhắm mắt lại, khi nghe thấy giọng nói của cô, anh chậm rãi ngước mắt lạnh lùng nhìn cô: “Không thích anh về sớm như vậy sao?” Du Ánh Tuyết vội vàng lắc đầu: “Không, đương nhiên không phải.

 

Em rất vui khi anh về sớm.” “Thật sao?” – Anh nhìn cô chăm chằm – “Nhưng anh thấy bây giờ em không vui lắm.

 

Bảo cô vui làm sao được, mặc dù trong sạch nhưng bị bắt tại trận như thế, thì chỉ có đường khóc.

 

“Em vui lắm, ngày nào em cũng đếm ngày anh về! Thế mà anh về sớm cũng chưa báo cho em. Nếu anh báo cho em thì…

 

“Cảnh tượng vừa rồi làm sao thấy được” – Anh tiếp lời cô.

 

Anh về sớm đều là vì cố gắng gây bất ngờ cho hai người phụ nữ của bọn họ. Kết quả ngược lại, cô tự cho anh một bất ngờ lớn hơn.

 

“Nếu em biết hôm nay anh tới, đương nhiên sẽ không có cảnh tượng như vừa rồi” – Du Ánh Tuyết không chút suy nghĩ gật đầu sau đó, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng lắc đầu – “Không! Ý của em muốn diễn đạt không phải là vậy” “Vậy ý của em là gì?” – Anh hỏi ngược lại, “Em không trốn anh tham gia tiệc kết đôi?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 526


Chương 526:

 

“Đúng nhưng…” “Tại đó, em không uống rượu?” Có uống”   Giọng nói của Du Ánh Tuyết càng ngàng càng nhỏ, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, đầu gần như vùi vào trong ngực anh.

 

“Nhưng, em có thể giải thích…” “Bây giờ anh đang tức giận và không muốn nghe gì cả.

 

Du Ánh Tuyết cắn môi ngừng nói.

 

Hai người trở về nhà, Kiều Phong Khang thay giày, ném quần áo đi rồi qua ôm Bánh Bao. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng khi vừa ôm Bánh Bao lại hóa thành một dòng chảy dịu dàng.

 

Dì Lý nhận thấy sự bất thường giữa hai người, ghé vào tai cô hỏi: “Cậu chủ hình như không vui lắm” “Chúng cháu cãi nhau.” “Có chuyện gì vậy?” Cô ủ rủ kể với dì Lý chuyện vừa xảy ra, bà bật cười:   “Đều lớn hết rồi mà chẳng khác gì đứa nhỏ, cậu chủ để ý cháu, quá thương cháu mới nổi giận thôi. Cháu mau đi dỗ dành cậu ấy đi” Buổi tối, Tiểu Bánh Bao muốn uống sữa, Kiều Phong Khang ôm bé con, chân tay luống cuống.

 

Du Ánh Tuyết vội vàng đi vào nói:   “Bánh Bao muốn uống sữa rồi, để em cho Bánh Bao uống” Anh nhìn nàng lạnh nhạt, giao lại bé con cho nàng.

 

Du Ánh Tuyết đưa núm vú giả vào miệng bé con, ngẩng đầu lên đã thấy anh đứng dậy muốn đi rồi.

 

Lần này giận thật rồi.

 

Cô cau mày, vừa đút sữa cho con vừa than thở: “Con thấy chưa? Cha mặc kệ mẹ con ta. Mẹ biết cha con đang nhưng giờ mẹ phải làm sao đây?”

 

Cô ôm Bánh Bao dỗ dành, có chút giận dỗi lẩm bẩm: “Vậy thì chúng ta không cần cha nữa. Chúng ta đổi qua một cha cha trẻ hơn, dịu dàng hơn và lãng mạn hơn nữa. Có được không?” “Hiện tại em mới có suy nghĩ này, có phải hơi muộn rồi không?”- Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa.

 

Du Ánh Tuyết chết lặng, nội tâm cô gào thét, tại sao anh lại quay về phòng vào lúc này?

 

Đôi mắt của anh có chút đáng sợ, Du Ánh Tuyết muốn giải thích nhưng người đàn ông đã quay lại và trở về phòng ngủ của mình.

 

“Xong mình rồi” Du Ánh Tuyết nhanh chóng bế Bánh Bao qua giao cho dì Lý.

 

Điều quan trọng nhất lúc này chính là dỗ dành chồng trước đó. Lúc này cô nói đều là mấy lời không nghiêm túc, cô chưa bao giờ nghĩ vậy.

 

Cô đi tới cửa phòng ngủ, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào. Anh đang cởi quần áo thấy cô bước vào, anh đã quay lưng lại theo bản năng, cố gắng không đối mặt với cô.

 

Du Ánh Tuyết biết có rất nhiều vết thương trên lưng. Cô thật ra không sợ, quen rồi, nhưng anh luôn lo sẽ làm cô, cho tới bây giờ, ngay cả khi tức giận, anh đều cố hết sức tránh tâm mắt của cô.

 

“Phong Khang…” Ánh Tuyết ân cần đến gần anh, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào.

 

Làm như không nghe thấy, anh không nhìn cô xoay người đi vào phòng tắm còn khóa cả cửa phòng.

 

Khóa cũng vô ích, Du Ánh Tuyết bĩu môi, cô có chìa khóa mà Trong phòng tắm, anh nằm trong bồn ngâm mình, nghịch điện thoại di động. Anh chán nản và gõ từ ‘romance” vào công cụ tìm kiếm.

 

Trẻ trung, đẹp trai, dịu dàng và lãng mạn.

 

Anh không cách nào trẻ lại được, đẹp trai lúc trước thì không tệ còn bây giờ bỏ đi. Dịu dàng, anh học không nổi, có lẽ thứ duy nhất làm được là ‘lãng mạn.

 

Trên mạng nói phụ nữ thích hoa, lãng mạn thì cứ tặng hoa. Anh nhớ tới người đàn ông theo đuổi cô khi nấy, càng thêm phiền muộn.

 

Anh đang chuẩn bị đọc tiếp thì khóa cửa phòng tắm đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, anh trực tiếp tắt đi thoại, ném sang một bên rồi giả vờ nhằm mắt lại.

 

Cô vào chỉ thấy được vẻ mặt lạnh như băng của anh, cười lấy lòng, ngồi xếp bằng trên bồn tắm sau lưng anh.

 

“Chồng à, chắc anh mệt lắm đúng không?” Anh cười, thấp giọng thở dài, tiếng “chồng’ này của cô quá ngọt ngào, Kiều Phong Khang cảm thấy mình gần như mềm lòng tới nơi.

 

Tuy nhiên, anh ấy chỉ hờ hững đáp: “Không mệt “Mệt mà, chắc chắn là mệt rồi, em xoa bóp cho anh” – Du Ánh Tuyết vừa nói bàn tay nhỏ bé vừ đặt lên vai anh bắt đầu xoa bóp” “Em không muốn đổi chồng à? Đi massage cho chồng trẻ đẹp trai, dịu dàng và lãng mạn của em đi” “Đừng nóng, em chỉ là nói bừa thôi. Người trẻ tuổi kinh nghiệm non nớt sao so được với anh, còn nói đến đẹp trai ai có thể so với chồng của em.

 

Còn chuyện dịu dàng, anh đâu phải không biết em rất nghịch ngợm, người ôn nhu sao trị được em. Hơn nữa em đã là mẹ của Bánh Bao rồi, mấy trò lãng mạn không còn kích thích em nữa đâu”- Cô vừa xoa bóp vừa lựa lời nói dỗ dành anh.

 

“Đừng có nói lời trái với lương tâm” “Em thề, câu nào cũng là chân thành” – Để thể hiện sự chân thành, Du Ánh Tuyết thậm chí còn giơ tay, giống như một học sinh tiểu học, tha thiết nói – “Tôi thích người đàn ông điềm đạm, quyết đoán và tạo báo.” “Thích thì có đi tham gia tiệc kết đôi không?” – Nói đến đây, Kiều Phong Khang thật sự tức giận. Hơn nữa cô còn tùy tiện uống rượu ở đó.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 527


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 527:

 

Không cho Du Ánh Tuyết kịp chuẩn bị ‘àơ một tiếng, anh đã vươn tay ôm gọn cô vào trong bồn tắm.

 

“Tại sao tham gia tiệc kết đôi? Tại sao uống rượu? Giờ giải thích đi”

 

– Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên Du Ánh Tuyết líu ríu giải thích: “Đầu tiên, em đến tiệc kết đôi không phải với tư cách người độc thân, lúc đầu em cũng không đi. Do người dẫn chương trình bên chúng ta không đến được, nên em phải thay vào” Tức giận của anh vơi đi một nửa.

 

“Uống rượu?”

 

“Em biết em uống rượu là sai rồi, em không có gì giải thích. Lúc đó mọi người trò chuyện rất vui vẻ, nên uống với nhau một xíu: “Vui vẻ? Em có biết trong tiệc đó có bao nhiêu người đàn ông nhìn vào em không? Nếu em say thì em có thể bị người ta lợi dụng.”

 

“Em biết, em biết. Cho nên, em thề, lần sau em sẽ không uống nữa. Được không?”

 

“Chuyện này là vấn đề nguyên tắc..” Du Ánh Tuyết chủ động lên môi anh.

 

Anh giật mình, vẻ mặt lập tức buông lỏng rất nhiều, nhưng vẫn nói: “Vấn đề này không được tái phại “Yes, Sir! Em hứa không bao giờ tái phạm”

 

“Trong tương lai nếu có ai theo đuổi em, em phải đưa nhẫn cho họ xem. Nếu còn dám nói anh là bạn trai em lần nữa thì đừng có tránh anh” Kiều Phong Khang giữ eo cô bằng một lòng bàn tay trong khoảnh khắc tiếp theo, anh cắn cái miệng nhỏ của cô xem như trừng phạt.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Anh cau mày, đánh nhẹ vào bờ mông trắng nõn của cô: “Em dám để lại phương thức liên hệ cho người đàn ông khác?”

 

– Du Ánh Tuyết muốn khóc không ra nước mắt.

 

Chiếc điện thoại ngay lập tức bị anh giật lấy, anh dứt khoát đưa lên tai nghe điện thoại. Cô không biết người ở bên kia nói cái gì, nhưng giọng của anh thì có chút lạnh lếo: “Phải, tôi đang ngược đãi cô ấy đây chúng tôi đang ở trên giường đây” Anh cố tình nhấn mạnh chữ trên giường’.

 

“Vậy cậu nghĩ bây giờ cô ấy còn đủ sức trả lời cuộc điện thoại của cậu không? Báo cảnh sát? Được đó, cậu đi báo đi, tôi muốn xem tôi và vợ của mình ân ái thì phạm vào điều luật nào?

 

Tôi và vợ mình lúc ân ái thích chơi SM đó thì cũng cần báo cáo cho cậu?” Trời ơi! Du Ánh Tuyết sắp phát điên rồi.

 

Anh đang nói cái gì vậy hả? S….M?

 

Cô không nhịn được chạy tới đoạt lấy điện thoại cúp máy.

 

“Anh nói như thế em còn mặt mũi gặp ai”

 

“Em còn muốn gặp cậu ta sao?”

 

– Đôi mắt nguy hiểm của anh nheo lại.

 

Du Ánh Tuyết ngay lập tức muốn lắc đầu nói rằng cô không muốn, nhưng người đàn ông đã lao đến như một con sư tử, đè cô dưới thân anh.

 

Tối nay, anh phải cho cô nhớ cô là của ai, nếu còn nhân lúc anh không ở đây làm xăng bậy, anh phải cho cô không xuống giường được.

 

Đêm đó, Du Ánh Tuyết không thể ngủ được một chút nào, Kiều Phong Khang dùng đủ mọi tư thế, mãnh liệt mà chiếm đoạt cô. Thật ra chỉ cần anh không giận nữa, thân thể này vốn dĩ đều thuộc về anh mà.

 

Ngày hôm sau, khi Du Ánh Tuyết đến văn phòng, đầu tiên cô ấy cẩn thận nhìn lướt qua bàn làm việc.

 

Không có hoa. Cô An tâm.

 

“Hôm qua tổng giám đốc Kiều chỉ cần một ánh mắt đã xử đẹp tình địch”

 

– Đỗ Vĩnh Ái nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 528


Chương 528:

 

“Cô còn còn dám nói! Không có nghĩa khí gì hết, suýt nữa thì chết rồi”

 

– Ý cô suýt nữa chết trên giường.

 

Khi hai người đang trò chuyện, cửa văn phòng lại bị mở ra, mọi người đều vô thức nhìn nghiêng về phía cửa. Thứ đập vào mắt mọi người là một bó hoa hồng cầu vồng rất quý và hiếm. Hơn nữa còn có tới  bông hoa.

 

Trong phòng làm việc, mọi người đều không nhịn được ‘wow’ một tiếng: “Trời ạ, đẹp quá đi.”

 

“Là của Du Ánh Tuyết đúng không, chắc chắn là của cô ấy rồi, người đàn ông bí ẩn kia lại tặng đó.”

 

“Cô Du Ánh Tuyết, cô có thể ký nhận giúp tôi không?”

 

– Người chuyển phát nhanh hỏi.

 

Du Ánh Tuyết bất lực ký nhận hoa, bông hoa thì đúng là có hơi khủng bố rồi. Cô để hoa trên bàn, ngay cả máy tính cũng bị chặn, huống chỉ là làm việc, thậm chí viết chữ còn.

 

Du Ánh Tuyết xoay qua xoay lại muốn tìm điện thoại gọi cho Kiều Phong Khang, hỏi xem bó hoa này có phải của anh không. Nhưng mà nghĩ lại thấy chắc không phải, vẫn là người hôm qua đi.

 

Anh ta cũng thật cố chấp, Kiều Phong Khang đã nói đến mức độ đó còn cố chấp tặng cho cho cô.

 

“Ánh Tuyết, cô không thích hoa này đúng không?”

 

– Đỗ Vĩnh Ái dẫn đầu mấy người nữa đến hỏi cô.

 

“Thích không? Vậy mọi người cứ lấy đi!”

 

– Cô hào phóng.

 

“Tôi không lấy nhiều, chỉ 10 bông thôi”

 

– Đỗ Vĩnh Ái lấy hoa bỏ vào một chiếc bình thủy tinh – “Hoa đẹp như vậy tặng cho cô, cô lại không biết trân trọng đúng là lãng phí mà”

 

“Vậy cho tôi mười cái “Tôi cũng muốn mười Du Ánh Tuyết cứ như vậy 10 bông rồi lại 10 bông, đem chia hết cho mọi người. Đương nhiên mọi người cũng không lấy hết, để lại một đóa cắm sẵn vào bình nhỏ cho nàng.

 

Bàn làm việc trống trãi trở lại khiến cô thấy dễ chịu hơn nhiều, cô cầm điện thoại lên, muốn gọi cho người đàn ông kia. Nếu mà anh không thể khiến cho anh ta rút lui thì chính cô sẽ đi nói thẳng chuyện này. Cô nhấc máy gọi điện cho người nọ.

 

“Chào anh… là như thế này..”

 

– Cô vẫn cảm thấy xấu hổ, ho khan một tiếng – “Thật ra tôi đã kết hôn và sinh con rồi hôm qua người nghe điện thoại là chồng của tôi. Vậy sau này anh có thể đừng gửi hoa cho tôi không, nhất là như hôm nay, tôi thấy rất khó xử”

 

“A? Cái gì? Anh nói anh không gửi hoa cho tôi? Vậy bông hồng cầu vồng hôm nay tôi nhận được không phải từ anh sao?”

 

“Vậy thật xin lỗi, làm phiền anh rồi.

 

Du Ánh Tuyết ngẩn người, nếu không phải là anh ta thì còn có thể là ai nữa?

 

Chồng của mình? Không thể nào, anh ấy không thích làm mấy trò này, còn là hoa hồng cầu vồng nữa chứ.

 

Hoa hồng bình thường đã thấy khó tin rồi.

 

Không lẽ mình lại có một người theo đuổi? Còn là một người cực kỳ hào phóng? Vừa nghĩ thôi cô đã thấy rùng mình, cô đã kết hôn rồi, cô không cần dây vào vận hoa đào.

 

Kiều Phong Khang đang đích thân kiểm tra tòa nhà văn phòng mới mua.

 

Nghiêm Danh Sơm hướng dẫn cho các nhân viên khác còn anh thì ở một bên chăm chú nhìn điện thoại.

 

Đáng lẽ đóa hoa đã đến rồi chứ, tại sao cô không gọi cho anh?

 

Dù anh không viết thiệt thì cô cũng phải biết hoa đó chỉ có chồng cô mới tặng chứ.

 

Điện thoại của anh thật lâu không có đổ chuông, Tiêu Phượng Thanh ngồi ở ghế sau liếc nhìn mình trong gương chiếu hậu.

 

“Vết sẹo này xấu xí sao?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 529


Chương 529:

 

“Hả?”

 

– Nghiêm Danh Sơn có chút khó hiểu.

 

“Anh không phải trước nay chưa từng để ý ngoại hình sao?” Hơn nữa, vết sẹo này thực sự không ảnh hưởng gì đến sức hấp dẫn đàn ông của anh.

 

“Tôi không để ý nhưng có người để ý”

 

– Cuối cùng, anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu buồn bã Nghiêm Danh Sơn hỏi: “Chẳng lẽ là vợ anh?” *..#- Người nào đó sắc mặt càng đen.

 

Nghiêm Danh Sơn thức thời ngậm miệng.

 

“Giúp tôi đặt lịch hẹn với bác sĩ”

 

– Kiều Phong Khang nói, anh không thể trẻ lại nhưng ít nhất anh có thể cố gắng lấy lại dáng vẻ trước đây. Mặc dù cô nói không để tâm nhưng cô còn trẻ như thế, lại có quá nhiều người theo đuổi.

 

“Được, tôi biết rồi” Kiều Phong Khang không gọi điện mà trực tiếp đến công ty đón Du Ánh Tuyết. Anh tự hỏi những bông hoa đó không đủ lãng mạn hay sao mà cô không gọi cho anh một cuộc điện thoại.

 

“Ánh Tuyết, chồng cô đến đón kìa: Khi Du Ánh Tuyết quay đầu lại, cô đã thấy anh đứng ở cửa, cô ngay lập tức chạy về phía anh. Kiều Phong Khang ôm cô vào lòng, vô thức liếc nhìn bàn của cô, không có gì trên bàn.

 

“Hoa ở đâu?”

 

“Hoa gì?”

 

– Du Ánh Tuyết chớp chớp mắt.

 

Kiều Phong Khang liếc nhìn bàn của người bên cạnh, mọi cảm thấy rét run, Du Ánh Tuyết bây giờ mới ý thức được: “Không lẽ hoa đó là anh..”

 

“Em đem những bông đó cho mọi người?” Những bông hoa đó đều là sáng nay anh đã lái xe đến tận vườn hồng để hái. Sau đó gửi ở tiệm hoa cho người gói lại và mang tặng cho cô.

 

Ngoài việc lãng mạn còn chứa rất nhiều tâm tư.

 

“Anh… anh không biết lãng mạn mà?” Khóe môi anh cứng đờ, từ trên xuống dưới chua xót nhìn cô: “Không học được sao?” *..”- Cô bật cười – “Được!” Du Ánh Tuyết không nói hai lời, xoay người đi thu lại từng bông hoa một của đồng nghiệp.

 

“Du Ánh Tuyết cho tôi giữ lại một bông đi” Tất nhiên không được, mỗi một bông đều là tình cảm của chồng cô, sao cho người khác được.

 

“Mai tôi mua hoa khác cho mọi người, giờ trả lại cho tôi đi mà” Du Ánh Tuyết đi một vòng trong văn phòng, gom lại bông hồng, cô cười vô cùng hạnh phúc.

 

Sắt mặt của Kiều Phong Khang cũng tốt hơn một chút.

 

“Anh Kiều, em rất thích những bông hồng này, nhưng lần sau, anh chỉ tặng 99 bông có được không bông không để trên bàn được.

 

Tiêu Phượng Thanh liếc nhìn cô.

 

Cầm bông hoa là quá khó đối với cô, rồi đột nhiên anh vươn hai tay giúp cô cầm lấy.

 

“Có như thế cũng không làm được”

 

“Chồng em ngầu quá đi!” Du Ánh Tuyết đặt bó hoa hồng cầu vồng ở nhà, dù có người hầu chăm sóc cẩn thận nhưng nó vẫn héo tàn. Và kể từ ngày đó, ngày nào cũng có một bó hoa tươi trên bàn làm việc của Du Ánh Tuyết. Thay vì bông hoa, nó trở thành 99 bông hoa, khiến cả văn phòng phải ghen tị.

 

Bên này Phùng Linh Nhi cũng có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

 

Các công việc chuẩn bị cho đám cưới đang được hoàn thiện.

 

Vào ngày hôn lễ, Du Ánh Tuyết đến nhà Phùng Linh Nhi từ sớm, trang điểm, thay trang phục.

 

Chiếc váy cô mua cách đây một tháng bây giờ lại mặc không vào, hóp bụng thật sâu mới có thể vừa vặn.

 

Phùng Linh Nhi nhéo nhéo da thịt trên cánh tay cô: “Mới có mấy ngày không gặp, cậu tăng cân rồi?”

 

“Có béo không?”

 

– Du Ánh Tuyết nhìn mình trong gương, lại vỗ vỗ mặt – “Hình như tớ thật sự béo lên rồi, anh ấy lúc nào cũng muốn tớ ăn nị sắp nuôi tớ béo thành con lợn “Tớ nghĩ không phải béo hai người suốt ngày dính lấy nhau, có khi lại mang thai rồi” Ngay khi lời nói của Phùng Linh Nhi, Du Ánh Tuyết ngây ra mấy giây, trái tim cũng đập loạn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 533


Chương 533:

 

Người đàn ông không biết đã được đưa cho cô loại thuốc mê gì, bây giờ cô ấy cả người mềm nhữn không có sức phản kháng.

 

Tuy nhiên, cô vẫn nghe rõ người đàn ông nói gì tiếp theo: “Ba của mày đã bán mày cho ông đây, em biết chưa? Hiện tại mày là của tao. Nếu đêm nay muốn làm cho ông thích, thì ông sẽ nuôi mày làm tiểu tình nhân” Tống Ân muốn nôn.

 

“Khốn nạn!”

 

– Cô không biết lấy ra sức lực từ tát một cái vào mặt người đàn ông.

 

Người đàn ông trung niên không hề tức giận, ngược lại sờ sờ khuôn mặt nở nụ cười hấp dẫn, tiến đến gần cô gái.

 

“Nói đến khốn nạn thì phải là cha của mày kìa, ông ta nói chỉ đưa cho ông ta 40 triệu thì tối nay muốn làm gì cũng được. Tiền tao đã đưa, mày phải phục vụ tao thôi.” Tống Ân nghiến răng, Tống Sinh Minh! Người mà cô đã gọi là cha trong mười sáu năm. Cô không thể tin được ông ta đã bán cô cho một người đàn ông gớm ghiếc chỉ với giá 40 triệu.

 

Cô nhớ rõ chính cha cô đã gọi cô tới đây, còn đưa cho cô một ly nước.

 

Sau đó không thấy ông ta nữa, mà chỉ có người đàn ông này đến. Nghĩ tới đây thì cõi lòng cô lạnh băng, còn gì chối cãi nữa.

 

“Đừng trách ba mày, nếu đi theo tao, mày nhất định không thiệt thòi đâu”

 

– Người đàn ông cười nham nhở vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó di chuyển đến cổ, xương quai xanh.

 

“Dừng lại!”

 

– Tống Ân Nhã cảm thấy kinh tởm trước mỗi lần hắn chạm vào cô. Cô dùng chút sức lực còn lại, đấm đá liên tục.

 

“Mày đáng yêu như thế sao tao dừng lại được?”

 

– Người đàn ông nói, đột nhiên nắm chặt quai hàm cô, thô lỗ đút nửa ly nước còn lại vào miệng cô.

 

Tống Ân thở hổn hển muốn nôn ra ngoài, nhưng người đàn ông thô bạo nắm lấy cổ cô, ép cô nuốt hết nửa ly nước.

 

“Khụ…”

 

– Cô ho dữ dội, mặt tái đi vì nghẹn, một phút sau cô cảm thấy cơ thể nóng bừng.

 

“Một lát nữa em sẽ biết. Dù sao, chỉ cần em ngoan ngoãn, ông sẽ không làm tổn thương em”

 

– Ông ta bắt đầu thái đổi thái độ, giọng nói ướt át khiến người ta kinh tởm, những ngón tay bắt đầu trước xuống cúc áo cô.

 

Chỉ nghe một tiếng xé rách vang lên, chiếc áo bé nhỏ bị giật tung, các cúc áo văng tung tóe.

 

Áo nịt ngực màu trắng như tuyết phô bày trước ánh mắt biến thái của gã đàn ông trung niên, hắn nuốt nước miếng nhìn bộ ngực còn đang phát triển của cô.

 

“Ha ha… thật sự là quá ngon, mềm mại như này, trắng như này chắc chắn sẽ phê hơn gấp trăm lần con vợ già ở nhà” Tống Ân thật sự không nhìn được nữa, mắt thấy người đàn ông sắp xâm phạm cô. Cô đưa hai tay chạm vào giường cho đến khi chạm tới đầu giường. Cô cầm được một vật cứng, không biết nó là gì, chỉ biết đập mạnh vào đầu người đàn ông.

 

Tên cặn bã! Đi chết đi!

 

“Mẹ nó!” Gã đàn ông đau đớn kêu lên, ôm chặt lấy cái đầu bị thương rồi loạng choạng lùi lại mấy bước. Máu không ngừng chảy ra từ giữa các ngón tay, trông rất đáng sợ.

 

Tống Ân lúc này mới nhận ra cô đang cầm gạt tàn. Cô ném nó đi và cô gắng bước ra khỏi giường. Mặc dù không có sức lực nhưng cô phải chạy, chạy thật nhanh. Nếu cô còn chậm trễ, thì thứ chờ đợi cô là vực thẳm nhơ nhuốc.

 

Ngay khi bước ra được khỏi phòng cô vẫn nghe tiếng tên đàn ông chửi rũa bên trong. Trái tim cô run lên, không được, không thể để bị bắt lái.

 

Tống Ân hít một hơi, vội vàng nhìn xung quanh, ngoại trừ những gian phòng khác, cô không có nơi nào để trốn. Cô nhanh chóng gõ cửa vài phòng nhưng không ai phản hồi. Khi cô gần như tuyệt vọng, cánh cửa cô đang gõ, không ngờ lại mở ra.

 

Cô thấy gã đàn ông kia đang sắp đuổi đến nơi, cô không suy nghĩ gì nữa, vội chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.

 

Căn phòng rất tối, chỉ có duy nhất một ngọn đèn mờ ảo đầu giường.

 

Cô không biết căn phòng này là của ai, cô cũng không thể quan tâm nhiều như vậy. Tống Ân vẫn còn sợ người đàn ông kia sẽ xông vào đây mang cô đi, cô vội cuộn tròn lại chui vào trong một chiếc tủ ở góc phòng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 534


Chương 534:

 

Hy vọng ở trong đây cô sẽ được an toàn.

 

Cửa tủ vừa đóng lại, cả thế giới đều tối sầm lại, nghĩ đến lời nói kinh tởm của người đàn ông vừa rồi, nghĩ đến hành động không bằng cầm thú của cha cô, cô cảm thấy rất đau lòng.

 

Sống mũi cô cay cay, hít thở cũng khó khăn, cô không muốn khóc, vì loại người đó là không đang.

 

Nhưng cuối cùng cô cũng không kìm được nước mắt, cô cắn môi để cố không phát ra tiếng động. Tống Ân vẫn sợ hãi bị gã đàn ông kia tìm thấy.

 

Một nhóm thanh thiếu niên tham gia lễ hội hóa trang đến tận nửa đêm.

 

Đến một giờ sáng, bọn họ lại trở về phòng khách sạn, một đám người vẫn muốn uống rượu Ngôi sao của bữa tiệc sinh nhật là Lê Tiết Minh Li không còn cách nào khác ngoài việc gọi họ vào phòng chạy đến tủ rượu để lấy rượu.

 

Ngay khi cánh tủ được mở ra, người đang cuộn tròn trong tủ khiến anh giật mình.

 

Một cô gái! Là một cô gái!

 

Mặc dù ánh sáng rất ít nhưng từ góc độ của anh có thể thấy được cô gái này rất xinh đẹp, đường nét gương mặt tinh xảo nhưng bước ra từ truyện tranh.

 

Vấn đề nghiêm trọng hơn là, cô đang nhắm mắt, cuộn tròn bên trong tủ, quần áo lại có chút lộn xộn. Các cúc áo sơ mi đều được mở ra, từ góc độ của anh còn thấy được cả bầu ngực trắng nõn của thiếu nữ.

 

Cô ấy dường đang rất nóng, mồ hôi lấm tấm trên mặt và hơi thở cũng trở nên nặng nhọc. Theo từng nhịp thở của cô, bầu ngực căng tròn cứ nâng lên rồi lại hạ xuống.

 

Tất cả những thứ này không ngừng kích thích Lê Tiến Minh, một người đàn ông đang tuổi trẻ cuồng nhiệt, trước giờ anh chưa từng gặp qua thân thể phụ nữ ở khoảng cách gần và chân thật như thế.

 

Trước đây có thấy cũng chỉ là qua phim ảnh, cảm giác lúc xem phim và bây giờ hoàn toàn khác nhau.

 

“Này, làm gì lâu vậy?” Hồ Minh Tuấn đi tới hỏi, ngay sau đó, một nhóm người cũng vào theo.

 

Lê Tiến Minh hít sâu một hơi, liếc nhìn cô gái sau đó đóng sầm cửa lại.

 

Không biết lúc này tâm trạng của anh nên diễn tả như thế nào, chính là anh chỉ muốn duy nhất bản thân có thể được nhìn thấy vẻ quyến rũ của cô gai kia.

 

Anh đưa lưng đứng áp vào cửa tủ, có ý muốn bảo vệ: “Ở đây hết rượu rồi, cứ xuống quầy bar mà tìm rượu, uống bao nhiêu cứ gọi, tính hết cho tôi.

 

“Cậu sao đấy?” Mọi người đều nhìn thấy Lê Tiến Minh có sự thay đổi gì đó trên gương mặt.

 

“Này, sao tự dưng mặt lại đỏ như thế?”

 

– Trần Thanh Tùng nhìn anh từ trên xuống dưới – “Có phải là trong tủ có loại rượu ngon nào đó nhưng không muốn cho chúng tôi uống đúng không?”

 

“Làm gì có, mọi người mau đi gọi rượu đi, tôi sẽ xuống ngay thôi”

 

– Anh có chút khẩn trương.

 

“Tôi muốn xem là cậu ấy giấu gì trong tủ, mọi người mau xông lại.

 

“…’’- Lê Tiến Minh giữ chặt nắm tay cửa, nhất quyết không chịu buông nó ra.

 

“Được rồi, đừng làm ầm ï nữa.

 

Đừng để những người ở phòng bên cạnh phàn nàn”

 

– Kiều Phong Khang lên tiếng, mọi người liền không gây náo loạn nữa.

 

Lê Tiến Minh nhìn mọi người ra ngoài hết mới thở phào nhẹ nhõm, anh cẩn thận mở cửa tủ ra.

 

“Này!

 

Lê Tiến Minh quỳ xuống, vỗ nhẹ vào vai cô gái. Ánh mắt anh rơi vào khuôn ngực căng tròn của cô, anh ngại ngùng quay mặt đi, lại tiếp tục vỗ vai cô, “Dậy đi, em không thể ngủ ở đây” Tuy nhiên, không có ai phản hồi lại anh, cô gái vẫn cứ cuộn tròn người lại, hai mắt nhắm nghiền.

 

Lê Tiến Minh suy nghĩ một lúc, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh cúi xuống và bế cô gái ra khỏi tủ. Với động tác này, cuối cùng cô gái cũng có phản ứng, cô gái kêu lên một tiếng rồi bám chặt lấy tay anh.

 

Mùi thơm của cô gái quyện với mùi rượu trên người khiến anh say mê.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 535


Chương 535:

 

Khi bộ ngực mềm mại áp vào áo sơ mi của anh ấy, có một tiếng ‘oanh’ vang lên trong đầu, toàn bộ đều trống rỗng. Nhịp tim của anh như một hồi trống, không ngừng kêu gào muốn thoát khỏi lòng ngực.

 

Vào lúc đó, anh chỉ cảm thấy rằng cơ thể anh không còn là của riêng tôi.

 

Ngay cả đôi tay ôm cô gái cũng có chút tê dại, điều này thật quá thảm hại mài Lê Tiến Minh đã vô số lần hình dung ra cảnh thân mật cùng phụ nữ nhưng không ngờ khi gặp phải tình huống thật thì lại lúng túng đến như: này.

 

Trong phòng chỉ có chút ánh sáng yếu ớt, Lê Tiến Minh nhìn kỹ hơn phát hiện gương mặt cô gái giống như một quả đào mọng nước, càng nhìn càng mê luyến, hơn nữa nó giống như có lửa, thiêu đốt tâm can anh.

 

Rất dụ hoặc…

 

Lê Tiến Minh bế cô lên giường. Anh buông cô ra và đứng dậy, nhưng cổ anh lại bị bàn tay của cô giữ chặt. Anh đừng dậy, cô gái cũng đứng dậy theo anh.

 

“Sao…”

 

– Giọng anh có chút nghẹn lại.

 

Anh đỡ thân thể cô, cố gắng dùng giọng điệu thật dịu dàng hỏi: “Em là ai? Sao em lại ở đây?” Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng lẽ… mấy người họ tặng quà người lớn cho mình?” Bọn họ suốt ngày bảo anh không nên làm trai tân nữa, không phải thật sự vậy chứ, anh nheo mắt khó tin.

 

Cô cảm thấy toàn thân khó chịu rất muốn cởi quần áo ra.

 

“Này! Đừng làm bậ Yết hầu anh căng thẳng, hai mắt đỏ rực – “Tôi…tôi chỉ là một người đàn ông bình thường thôi. Nếu em thật sự còn không dừng lại, xảy ra chuyện gì tôi sẽ không chịu trách nhiệm” Anh nói xong thì buông cô ra không ngờ ngay lúc này, tay cô lại di chuyển tới ngực anh. Không biết là cố ý hay vô tình, ngón tay mềm mại xuyên qua áo sơ mi chạm vào khuôn ngực rắn chắc rắn chắc của thiếu niên.

 

Lòng bàn tay mềm mại là thế nhưng lại dường như có lửa.

 

Lê Tiến Minh thở dốc, cả người như muốn nổ tung.

 

“Dừng lại, em có nghe tôi nói không?”

 

– Lê Tiến Minh mím môi, cố gắng ngăn cản hành động của cô.

 

Những ngón tay của cô gái cứ thế mà sờ loạn xạ trong ngực anh, hô hấp của anh hoàn toàn rối loạn, hai mắt mờ mịt: “Tôi cảnh cáo em… nếu cứ làm như thế, tôi sẽ ăn em đây!” Miệng thì nói rằng không muốn nhưng Lê Tiến Minh lại không có chút hành động nào là đẩy Tống Ân ra. Rõ ràng anh vô cùng thích thú cảm giác bị trêu ghẹo này.

 

Cô gái không biết mình đang làm gì, cô đã mê dược điều khiển, bàn tay nhỏ bé cứ trượt lên trượt xuống khắp nơi. Khuôn mặt kiều diễm của cô khế nâng lên, mái tóc dài mềm mại như thác đổ rải rác trên vai cô, toát ra vẻ quyến rũ chết người. Đôi mắt mờ ảo của cô ấy giống như một dòng suối nhỏ, hàng mi hơi nhếch lên mỏng manh như cánh bướm.

 

Lê Tiên Minh cảm thấy mình sắp không trụ được nữa rồi.

 

Bên cạnh anh trước giờ không thiếu phụ nữ muốn dây dưa nhưng anh đều không thích, cảm thấy bọn họ có mưu đồ xấu hơn nữa còn là loại son phấn tầm thường. Nhưng hôm nay anh thật sự gặp phải một tiểu yêu tình rồi.

 

Anh không biết đây là ai, không biết cô đến từ đâu nhưng cô cứ như vậy đi sâu vào nội tâm của anh. Khuôn mặt nhỏ như thiêu đốt của cô, dân dần áp lên má anh rồi lại đến môi anh.

 

Ngọn lửa này không dập tắt được nữa.

 

Anh cảm thấy cô gái trước mắt thật sự đang từng chút một mà moi trái tim của anh ra còn đang không ngừng trêu đùa linh hồn anh.

 

“… Nếu em còn như vậy nữa anh sẽ không tha cho em đâu”

 

– Giọng nói của Lê Tiến Minh xen vào một chút dục vọng khó kiềm nén.

 

Hai người cứ gi”ng co qua lại, môi cũng đã chạm vào nhau, cô không có kinh nghiệm, chỉ cảm thấy như vậy có vẻ thoải mái hơn, cô không phải đang hôn mà chỉ dùng hai cánh môi cọ qua lại môi anh.

 

Lê Tiến Minh hít sâu một hơi, mạnh mẽ đẩy ngã cô cô xuống giường, thô lỗ mà cắn nuốt đôi má hồng của ai kia.

 

Cô không có kinh nghiệm, anh cũng mơ hồ.

 

Anh chỉ biết làm theo bản năng, cứ vậy mà hôn lên đôi môi đang mời gọi đó. Mùi thơm này, sự mềm mại này, quá… ngọt ngào. Lần đầu tiên trong đời Lê Tiến Minh được nếm trải vị ngọt đê mê như vậy.

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 536


Chương 536:

 

Bàn tay hư hỏng không thể chờ đợi để chui vào trong váy của cô. Ngón tay chạm vào lớp quần mỏng anh cảm thấy nơi đó đã ướt đi một mảng. Đầu anh nóng lên, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Đối mặt với loại chuyện như này mà không làm gì thì anh đâu còn là đàn ông nữa.

 

Sau vài lần yêu cầu điên cuồng, dược liệu trong người Tống Ân đã dân đần tiêu tán. Khi lần cuối anh buông tha cho cô, cô vùi mặt vào trong gối, căn răng không dám nói lời nào.

 

Sau đó, trong lúc anh quay vào phòng tắm, cô vội vàng vơ lấy quần áo mặc vào đau khổ chạy vội khỏi phòng.

 

Lúc lao xuống lầu, chân cô còn yếu, phải bám vào tường mới có thể đứng vững.

 

Cô thật sự đã không còn trinh trắng nữa. Tuy không rơi vào tay lão già ghê tởm, nhưng cuối cùng vẫn bị một người xa lạ lợi dụng. Tâm trạng hiện tại không thể tốt lên nổi.

 

Tống Ân đau lòng vùi mặt vào lòng bàn tay, trong cơ thể dường như còn sót lại một chất lỏng nóng bỏng chưa thành niên, cô cảm thấy vô cùng bẩn thỉu.

 

Đây là lần đầu của cô, người kia cô không quen, thậm chí là ở dưới ánh đèn mờ ảo đó, cô còn không thấy rõ được mặt anh.

 

Đau đớn, tủi nhục.

 

Bên này, lúc Lê Tiến Minh bước ra khỏi phòng tắm, chiếc giường đã trống không. Anh cau mày nhìn căn phòng trống trải, cảm thấy có chút khó chịu, anh quấn khăn bước ra ngoài tìm.

 

Đáng tiếc, bóng dáng của cô đã không thấy nữa.

 

Anh cảm thấy vô cùng mất mác, khi nấy hai người ân ái bên nhau, cảm xúc thật tuyệt vời, anh còn nảy sinh một chút yêu thích cô. Bây giờ không thấy ai cả, cảm giác như chính mình bị bỏ rơi.

 

Anh bước lại, tựa vào đầu giường hờ hững nhìn xuống ga giường. Vết máu đỏ trên ga trải giường màu trắng đặc biệt chói mắt. Ngoài ra còn có một mảng dấu vết mơ hồ, vẫn chưa được làm khô hoàn toàn. Tất cả những điều này làm nổi bật sự điên cuồng khi nấy của anh và cô.

 

Cả hai đều là lần đầu nên không biết kiềm chế. Anh lo lắng có phải khi nãy anh đã quá mạnh bạo mà làm cô bị thương hay không? Hơn nữa, đây là lần đầu tiên của cô, anh hy vọng mình cho cô một kỷ niệm đẹp. Ít nhất, với anh thì đây là những ký ức đẹp.

 

Lê Tiến Minh kéo chăn, ép mình tiếp đi ngủ, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Tuy nhiên, chưa kịp nằm thì bị một vật nhỏ đè lên lưng, anh cau mày nhìn thoáng qua thì nó giống như một chiếc khuyên tai nhỏ.

 

Dưới ánh đèn, anh cẩn thận xem lại, hoa tai được khắc chữ “T”.

 

Của cô ấy sao? Nhưng “T” có nghĩa là gì? Tên của cô ấy? Lê Tiến Minh suy nghĩ rất lâu nhưng cuối cùng không nghĩ được gì, anh cất nó vào trong ví.

 

Không biết tại sao anh lại muốn giữ nó, dù say vài ngày nữa anh sẽ đi nước ngoài trong nhiều năm. Tương lai gần chắc là khó có cơ hội gặp lại, cứ coi như lưu giữ chút kỷ niệm.

 

Tống Ân lê tấm thân tàn tạ về nhà, nhưng đây giờ không phải nhà nữa. Cô lấy chìa khóa mở cửa và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

 

Tống Trinh còn đang ngủ say bị cô đánh thức. Nhìn thấy cô, cô ta đột nhiên xuống giường: “Mọi chuyện thành công rồi à?” Tống Ân sửng sốt, sau đó quay đầu khó tin nhìn cô ta: “Ngay cả cô cũng biết chuyện này?”

 

“.” Tống Trinh sợ hãi, lắp bắp nói – “Tôi… tôi nghe ba mẹ kể lại rằng ông chú rất thích chị. Gia đình họ giàu có, chị đi theo ông ta làm tiểu tình nhân chắc chắn sẽ sống sung sướng, chuyện này là cha muốn tốt cho chị” Tống Ân thật sự muốn xé nát miệng Tống Trinh, nhưng hiện tại, cô không còn chút sức lực nào.

 

Hai tay cô run rẩy như không thể cầm nổi gối đồ, tuy nhiên, cô vẫn buộc mình bình tĩnh. Cô thu xếp quần áo cẩn thận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói cho Tống Sinh Minh biết, nếu ông ta muốn kiếm tiền từ tôi, thì nằm mơ đi, đến kiếp sau cũng đừng nghĩ tới”

 

“Vậy làm sao bây giờ, 40 triệu đó không lấy được à?”

 

– Tống Trinh nhíu mày tỏ vẻ tiếc nuối.

 

“Sau này dù tôi có cho tiên một tên ăn mày hay một con chó cũng không bao giờ cho các người một đồng nào.” ~ Cô nói xong thì mang theo đồ đạc rời đi không quay đầu lại.

 

Tống Trinh chạy tới nắm lấy tay Tống Ân tay: “Tống Ân, chị để lại ít tiền đi, mẹ của tôi sức khỏe không tốt, chỉ có thể nhờ vào 40 triệu này th: Tống Ân cười nhạt, mấy cái chiêu trò này cô còn lạ gì: “Nói với bà ta, khi bà ta chết thì tôi còn để lại chút tiền làm lễ còn bây giờ thì bỏ cái bàn tay bẩn thịu đó ra khỏi người tôi.”

 

“Con điên”

 

– Tống Trinh tức giận bừng bừng.

 

Tống Ân nghĩ đến gì đó, đột nhiên xoay người, cởi chiếc khuyên tai còn sót lại hung hăng ném lại Tống Trinh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 537


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 537:

 

Tối nay, Tống Trinh đã tặng cho cô một bộ quần áo đẹp thậm chí còn đem bông tai cô ta yêu thích nhất tặng cho cô. Không ngờ tất cả đề năm trong sự tính toán của bọn họ.

 

Cô quá ngu ngốc khi xem đó là lòng tôi, có chẳng qua chỉ là một con cờ.

 

Trong nháy mắt, mười năm đã trôi qua.

 

Các tiêu đề trên báo chí và internet đều là tin tức của Tống Ân. Toàn thành phố đang phát sóng tin tức về cuộc họp báo của Tống Ân ngày hôm qua.

 

“Tôi, Tống Ân, hôm nay tuyên bố sẽ chính thức cắt đứt quan hệ giữa cha và con gái với ông Tống Sinh Minh. Hơn nữa, tôi cũng đã cắt đứt liên lạc với mọi người trong nhà họ Tống. Hôm nay tôi ngồi đây, lần đầu tiên tôi cũng là lần cuối cùng tôi nhắc tới ông ta. Vì vậy, tôi mong các bạn, cũng như phương tiện truyền thông rất quan tâm không đề cập đến người hoàn toàn không liên quan này trước mặt tôi trong tương lai.

 

Cảm ơn các bạn” Trong khoảnh khắc tiếp theo, giới truyền thông như vị một cơn chấn động lớn, bao vây cô: “Nghe nói mẹ cô bệnh nặng vẫn đang cứu chữa trong bệnh viện, cô không quan tâm thật sao?”

 

“Xin lỗi, đó là công việc của bác sĩ, tôi chỉ là một diễn viên”

 

“Hôm qua, một phóng viên đã chụp ảnh cha của cô. Ông ấy rất gầy và có một cuộc sống rất khốn khổ. Ông ấy thậm chí đã bán nhà của mình. Cô không nghĩ sẽ mua cho họ một ngôi nhà sao?” Cô cười nói: “Tôi có thể cho họ vài chữ, tự đi mà mua: “Vậy bây giờ mẹ cô đang bệnh nặng, cô có muốn nhắn nhủ gì tới bà ấy không Tống Ân lại nở nụ cười, nụ cười của cô gợi cảm đến mức khiến người ta mê muội.

 

“Nhắn rằng hãy chết sớm một chút sao? Ngoài ra thì tôi không còn gì để nói”

 

“.,* – Tất cả mọi người đều bị sốc.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Đúng là viết lung tung, chị Tống Ân, chị phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu vậy? Lũ nhà báo này điên rồi” Tống Ân chỉ vào má trái, quả thật, năm 18 tuổi, cô được công ty đưa đi xóa vết bớt trên mặt.

 

“Đó không thể coi là phẫu thuật thẩm mỹ! Hơn diễn xuất rất hay vậy mà bọn họ lại nói chị ngủ cùng đạo diễn và nhà đầu tư, tôi không đồng tính chút nào: Trên mặt Tống Ân không có cảm xúc gì, cô chỉ lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau 8 năm ra mắt, những lời chỉ trích này vẫn chưa bao giờ ngừng lại. Cô chưa bao giờ giải thích một câu, bởi vì nó không có ý nghĩa gì cả.

 

Những người biết cô đương nhiên hiểu cô là người như thế nào, còn đối với những người không biết cô, cô cũng lười quan tâm.

 

Bây giờ, trái tim cô dường như đã trở thành một bức tường đồng vững chắc dù cho thỉnh thoảng đêm về vẫn đau âm…

 

Xe dừng ở khách sạn, Tống Ân đeo kính râm mang túi xách bước vào khách sạn. Cô vừa vừa bước vào đã thu hút không ít sự chú ý. Cô có rất nhiều fan hâm mộ, nhưng bây giờ fan hâm mộ cũng chia ra nhiều loại, giống như minh tinh, không phải ai cũng đi lên nhờ thực lực.

 

Cô vừa ra tới cửa thang máy, điện thoại của người đại diện của cô đã gọi hối thúc: “Tống Ân, cô mau nhanh lên! Tất cả nhà đầu tư đều đến rồi, cô còn không tới nữa thì chúng ta chết chắc.

 

Hôm nay cô nói lung tung với truyền thông tôi còn chưa tính toán đâu đó.” Tống Ân đau đầu, cô biết anh ta rất tức giận nhưng cô không hối hận vì lời nói hôm qua.

 

Vì đây là cuộc gặp gỡ bí mật nên cô không mang theo vệ sĩ, chỉ đeo kính râm vào khẩu trang, cô đang khẩn trương đứng đợi thang máy.

 

“Ân Ân!” Cô giật mình, một người đàn ông từ đâu xông ra nắm lấy tay cô: “Ân Ân, con không thể cắt đứt quan hệ với cha. Cha rất vất vả mới nuôi con lớn được, con không thể vì hoàn cảnh gia đình ta nghèo khó mà cắt đứt quan hệ với cha”

 

“Buông ra!”

 

– Tống Ân lạnh lùng nói.

 

“Cha không buông, mẹ con hiện tại sắp chết rồi, con thấy chết cũng không cứu, con thật tàn nhãn” Tối Sinh Minh khóc cạn nước mắt, thấy Tống Ân vẫn luôn lãnh đạm, ông ta liền quỳ trên mặt đất, dập đầu mấy cái: “Tống Ân, cha cầu xin con, mẹ con sắp không cứu được rồi, đối với con hai tỷ không có bao nhiêu nhưng nó có thể cứu mẹ con đó” Tống Sinh Minh gào khóc lên thê thương, mọi người đều tụ lại xem và nhận ra cô.

 

“Đúng là tàn nhẫn, loại phụ nữ hết cứu rồi, đến cha mình mà cũng không thương”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 538


Chương 538:

 

“Cô ta kiếm mấy trăm tỷ lại không dám cho cha mình cứu mẹ hai tỷ, đúng là lòng dạ rắn độc. Không hiểu sao vẫn có fan yêu thích được.”

 

“Mau quay lại đăng lên mạng, thật muốn xé nát bộ mặt giả dối của cô ta” Tống Ân lạnh lùng nhìn ông ta làm trò hề khi đó mẹ ruột của cô bị mẹ Tống Trinh làm cho tức chết, người cha này còn là động phạm nữa đó.

 

“Ân Ân, cha biết cha vô dụng, không cho con cuộc sống tốt nhưng con không thể chỉ vì điều này mà không nhận cha”

 

– Ông ta vừa nói vừa khóc.

 

Tống Ấn cảm thấy ông ta diễn xuất rất tốt, đáng lẽ phải đi làm diễn viên. Cô càng nhìn càng ghê tởm.

 

“Tống Minh Sinh, tôi đã nói rằng muốn lấy tiền của tôi, kiếp sau cũng đừng nghĩ tới!”

 

– Giọng cô rất nhẹ nhàng nhưng lời nói lại dứt khoát và tàn nhẫn.

 

Cô nhìn bàn tay đang ôm lấy đùi mình của ông ta, khó chịu nói: “Tôi có bệnh sạch sẽ, ông hãy bỏ bàn tay dơ bẩn đó ra đi” Cô đợi mãi không được, ông ta vẫn cứ bám lấy cô không buông. Tống Ân không nhịn được nữa, nhấc chân đá ông ta.

 

Tống Sinh Minh ngay lập tức rên rỉ và lăn ra khỏi một vòng tròn. Tống Ân cảm thấy ông ta diễn quá đạt rồi.

 

Đúng lúc này, nhân viên an ninh của khách sạn đã vội vàng chạy đến sau khi biết tin. Tống Ân lạnh nhạt nhìn ông ta: “Loại người này cũng có thể được ra vào nơi đây?”

 

“Thật xin lỗi”

 

– Nhân viên an ninh cúi đầu.

 

“Giúp tôi ném ông ta ra ngoài.” ‘’À… vâng”

 

– Nhân viên này mặc dù cũng đang nghĩ rằng cô thật độc ác nhưng vẫn phải nghe theo.

 

“Dừng lại!”

 

– Đúng lúc này, giọng nói của người đàn ông đột nhiên truyền đến.

 

Mọi người giật mình, cũng chậm rãi nhìn theo giọng nói nhìn sang. Lê Tiến Minh một thân âu phục cao cấp bước qua đám đông.

 

Tống Ân chỉ liếc anh một cái, liền dời đi ánh mắt nói với bảo vệ: “Còn chưa mang ông ta rời đi?”

 

“Ai dám đem người này đi?”

 

– Lê Tiến Minh cao giọng, sắc bén nhìn chăm chằm vào Tống Ân.

 

“Đây là muốn làm sao?”

 

– Cô cau mày.

 

Bên cạnh Lê Tiến Minh còn có một cô gái, cô gái này vội lên tiếng: “Anh Tiến Minh thấy chuyện chướng mắt sao có thể ngồi yên. Đại minh tinh xấu xa như cô đúng là lần đầu mới gặp” Cô gái đó nói xong còn lấy khăn giấy muốn giúp Tống Sinh Minh lau vết máu nhưng rồi lại sợ bẩn ném khăn giấy đến bên người ông ta.

 

Tống Ân càng nhìn càng thấy buồn cười: “Nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho trót chứ” Cô gái kia giận dữ mím môi.

 

Lần này người lên tiếng là Lê Tiến Minh: “Nói tới chăm sóc đàn ông cô Tống đây chắc chắn là chuyên nghiệp hơn Tư Ngữ: Anh thật sự không thích cô gái nhẫn tâm, có giàu quên nghèo này, anh dặn dò người đưa Tống Sinh Minh đến bệnh viện.

 

Tống Ân cười nhẹ, rũ mắt nói: “Nếu có cơ hội, lần sau tôi sẽ cho anh thấy chuyên nghiệp là như thế nào” Vừa nói, thang máy vừa đến. Cửa thang máy từ từ mở ra.

 

Cô định đi vào nhưng hai bóng người đã đi trước cô. Lê Tiến Minh và cô gái đã chiếm một nửa thang máy.

 

Bàn tay của anh đột nhiên chặn lại ở cửa: “Xin lỗi cô Tống, cô có thể đợi lần sau không? Tôi có bệnh sạch sẽ”

 

“Bệnh sạch sẽ?”

 

– Tống Ân nhướng mày.

 

Anh cười như không cười, nhìn cô chằm chằm: “Hít thở chung một không gian với người ở bẩn thỉu sẽ rất khó chịu” Bất ngờ nhận ra, Tống Ân Nhã gật đầu đồng ý: “Anh nói rất đúng nhưng tôi sẽ nhẫn nhịn, hy vọng chúng ta không phải đi chung qua lâu”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 539


Chương 539:

 

“…“- Lê Tiến Minh đen mặt.

 

Anh khinh thường liếc nhìn cô: “Tôi chỉ nghe nói đời tư của cô Tống hỗn loạn, tàn nhẫn, chê nghèo thích giàu. Không ngờ cô lại còn có thể ăn nói tốt như vậy”

 

“Những điều anh không biết còn nhiều lắm, bất quá đàn ông đừng nên đọc tin lá cải nhiều quá, sẽ khiến anh giảm IQ đó”

 

– Tống Ân đẩy cánh tay người đàn ông ra, ngẩng cao đầu sải bước về phía trước.

 

Trong thang máy.

 

Phải hai năm sau khi Lê Tiến Minh trở về nước, anh mới thực sự tiếp xúc với giới giải trí. Anh đã nghe nhiều người nhắc về cái tên “Tống Ân” này.

 

Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.

 

Lê Tiến Minh, cười lạnh, hy vọng cô ta sẽ không hối hận!

 

Thang máy lên đến tầng 58, Tống An dẫn Vu Thanh đi ra ngoài trước, tiếp theo Lê Tiến Minh và Tư Ngữ cũng đi theo.

 

Khi Tống Ân đến phòng Tổng thống đã được chỉ định số 5801, mọi người trong đó đột nhiên đứng lên. Ngay cả Ada cũng bày ra vẻ mặt vô cùng hiền hòa. Tống Ân đột nhiên bị dọa rồi.

 

“Xin lỗi mọi người, tôi đến muộ “Anh Lê, anh cuối cùng cũng đến rồi!”

 

– Kết quả còn chưa nói hết lời, nhà sản xuất và đạo diễn đã mỉm cười chào hỏi.

 

Tuy nhiên, mọi người đều lướt qua cô, thẳng đến người đàn ông sau lưng cô.

 

Anh Lê?

 

Tống Ân quay đầu lại ở trong chốc lát. Người đàn ông đó – người vừa bị cô mắng là thiếu IQ, chính là nhà đầu tư lớn nhất vào bộ phim mới, lãnh đạo hiện tại của tập đoàn nhà họ Lê, Lê Tiên Minh?

 

Tống Ân khóe môi khẽ gi xong rồi, lần này xong thật rồi, cô “Nếu chị Ada mà biết, chúng ta nhất định sẽ bị lột da”

 

– Trợ lý Vu Thanh ở một bên cảm thán.

 

Bộ phim này khác với những bộ phim khác. Cả đạo diễn và đội ngũ nhiếp ảnh, ánh sáng nghệ thuật đều đẳng cấp quốc tế. Bộ phim này còn được giới chuyên môn ưu ái hương đến các giải thưởng quốc tế.

 

Bao nhiêu ngôi sao đối với cơ hội lần này ao ước không thôi…

 

Khó khăn lắm Ada mới thông qua đủ thứ quan hệ tìm cho cô cơ hội này, mặc dù cô diễn sức tốt nhưng trong cái giới này, diễn xuất thôi là chưa đủ. Bây giờ lại đi chọc giận người có quyền quyết định nhất, cô chết chắc rồi.

 

“Cứ bình tĩnh đi, không được phép nói chuyện hôm nay với Ada”

 

– Tống An thấp giọng cảnh cáo trợ lý.

 

Ada lúc này đã đi tới, mỉm cười kéo Tống Ân đến trước mặt Lê Tiến Minh: “Để tôi giới thiệu với anh, đây là nghệ sĩ của tôi và là nữ chính được mọi qua thông tin mà tôi gửi cho anh chưa?” Ánh mắt của anh đúng lúc rơi vào trên mặt Tống Ân khẽ nhếch môi lên: “Nữ chính?”

 

“Tống Ân, nhanh lên, mau chào hỏi”

 

– Ada đẩy Tống Ân.

 

Tống Ân trên mặt có phần khó chịu, ho khan một tiếng, cố gắng giả bộ đưa tay ra làm như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Anh Lý, chào anh. Thật là vinh hạnh được gặp anh.” Lê Tiến Minh cười trừ: “Cô Tống luôn là ngôi sao chắc chưa bao giờ chủ động chào hỏi ai như này” ‘’…”- Tống Ân vẫn cười tươi.

 

Bàn tay cô vẫn để giữa không trung. Lê Tiến Minh nhìn một cái, chậm rãi đưa tay từ trong túi ra, tựa như định cầm lấy cô, ngay sau đó, anh đột nhiên thu lại, nhếch môi cười khinh bỉ: “Xin lỗi, tôi quên mất, tôi có bệnh sạch sẽ” Tống An bỗng nhiên trở thành trò cười. Bên cạnh đó, một số diễn viên khác cười khúc khích. Người đàn ông này thật sự tính tình quá xấu rồi, cô khóc không ra nước mắt.

 

“Cô lại gây ra chuyện gì rồi? Sao đắc tội cả Lê Tiến Minh nữa?”

 

– Ada nghiến răng.

 

“Thật sự tôi không có làm gì hết”

 

“Còn dám nói? Tôi đã dùng hết công sức rồi, cô nhất định phải lấy vai diễn này về. Không thể để những diễn viên tầm thường đó khinh rẻ cô”

 

“Được rồi, tôi hiểu rồi” Lê Tiến Minh ngồi vào ghế chính giữa, buổi thử vai cũng chính thức bắt đầu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 540


Chương 540:

 

Lúc đầu toàn là những vai phụ, Tống Ân ngồi bên cạnh Ada, Ada liên tục hỏi cô có ân oán gì với Lê Tiến Minh. Tống Ân không chịu nói gì, chỉ là giả vờ nghiêm túc xem mọi người thử vai. Lê Tiến Minh thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt đến cô.

 

Trong phòng này có rất nhiều nam minh, bọn họ đều rất xuất chúng nhưng so thế nào cũng không bằng được Lê Tiến Minh đang ngồi ở kia. Mặc dù là vậy thì Tống Ân cũng thật chán ghét.

 

Không hề muốn nghĩ tới.

 

“Hỏi cô là có chuyện gì lại không nói, mắt thì nhìn chằm chằm vào Lê Tiến Minh, cô thích người ta rồi sao?” Tống Ân vội lắc đầu, kiên quyết phản đối: “Không có đâu, tôi chỉ thấy anh ta có chút quen mắt. Nhưng nghĩ lại thì không phải, tôi chưa từng gặp qua”

 

“Cô thấy quen cũng không có gì lạ, anh ta thường xuyên xuất hiện ở trên báo Tài chính và Kinh tế, chắc là cô từng thấy qua” Báo tài chính và kinh tế? Cô trước giờ chưa từng đọc lại báo đó.

 

“Tống Ân, kế tiếp là tới cô rồi.

 

Chuẩn bị tinh thần đi” Tống Ân gật đầu.

 

Bước lên cùng cô lần này còn có Đặng Tư Ngữ, cô vừa biết cô ta là con gái ruột của một nhà đầu tư khác, lần này cô ta đầu tư vào phim để muốn một vai phụ có nhiều đất diện, cũng coi như chính thức ra mắt.

 

“Trong kịch bản có một cảnh 8 rất đặc sắc, chính là cảnh của hai người là một cảnh tát bộc lộ được cảm xúc chân thật cũng như diễn xuất. Hãy diễn cảnh đó”

 

– Đạo diễn nói.

 

Đặng Tư Ngữ ngay lập tức nở nụ cười: “Tốt quá đạo diễn. Cảnh đó cũng là cảnh tôi thích nhất.” Ada cau mày, lập tức đứng lên nói: “Một lát nữa Tống Ân còn có công tác, nếu mặt bị đỏ thì thật sự không được”

 

“Tôi biết chứ nhưng đừng quá lo, cảnh này là cảnh thể hiện được nhiều diễn xuất. Chỉ cần Tống Ân làm tốt, vai diễn này sẽ của cô ấy”

 

– Đạo diễn nói.

 

“Tôi sẽ diễn”

 

– Tống Ân không do dự.

 

Trợ lý đạo diễn hộ “Bắt đầư’, hai người tiến ra giữa phòng, chưa kịp hiểu chuyện gì mọi nghe đã nghe một tiếng “Chát! thật lớn. Đặng Tư Ngữ không chút ngần ngại tát vào mặt Tống Ân.

 

Ngay lúc đó, tất cả mọi người đều bàng hoàng và hít thở không thông. Cả căn phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất.

 

Đặng Tư Ngữ cố ý trút giận, lực tay không hề nhẹ, vừa tát xong, mặt trái của Tống Ân lập tức đỏ bừng lên. Chưa kể đạo diễn đã nhắc nhở cô ấy không được đánh trước, dù có đánh thì diễn viên thường diễn cũng biết cân đo đong đếm, không bao giờ tát rắn như Vậy.

 

Đột nhiên, Ada và Vu Thanh đã đứng dậy, đạo diễn định hô “Cắt”, nhưng Lê Tiến Minh đã đưa tay ra để ngăn lại.

 

Mặc dù anh cũng cảm thấy cái tát đó rất đau nhưng anh thực sự muốn xem kỹ năng diễn xuất và sự chuyên nghiệp của Tống Ân. Nếu cô không thể chịu được một cái tát, cô đừng mong làm nữ chính.

 

Tống Ân rất chuyên nghiệp, không dừng lại vì cái tát bất ngờ này, sự khoan dung và thông cảm dành cho đối phương dần dần biến thành sự tức giận và thù hận, cô thực hiện mọi cảm xúc trong kịch bản đều đúng.

 

Tại hiện trường, mọi người đều rất hài lòng, ngay cả Đặng Tư Ngữ cũng bị cô làm cho bất ngờ. Vốn dĩ cô còn tưởng Tống Ân là một diễn viên vô dụng nhưng không ngờ chuyên môn của cô lại hơn hẳn Đặng Tư Ngữ.

 

Ánh mắt của Lê Tiến Minh lưu lại trên mặt Tống Ân một lúc lâu mà không dứt ra được. Không ngờ người phụ nữ này vẫn còn chút sức lực.

 

“Đạo diễn, tôi hy vọng được làm lại!”

 

– Đặng Tư Ngữ đột nhiên cao giọng.

 

“Tôi nghĩ tôi đã thể hiện không tốt đạo diễn có thể cho tôi làm lại được không?

 

“Cái này…tôi nghĩ cảnh vừa rồi đã rất tốt rồi”

 

– Đạo diễn khó xử nhìn sang cha của Đặng Tư Ngữ.

 

“Được rồi, Tư Ngữ, đừng làm loạn nữa”

 

– Người lên tiếng không ai khác chính là Lê Tiến Minh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 541


Chương 541:

 

Vốn cô còn cho rằng người đàn ông này sẽ nhận cơ hội mà để Đặng Tư Ngữ tát cô thêm mấy cái, buông tha cô dễ dàng vậy sao?

 

Đặng Tư Ngữ không vui nói: “Anh Tiến Minh!”

 

“Người tiếp thôi”

 

– Lê Tiến Minh lạnh giọng ra lệnh.

 

“Được, tiếp theo” Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm. Một bên là ngôi sao lớn Tống Ân, một bên là nhà đầu tư, ai cũng không thể phật lòng!

 

Đặng Tư Ngữ tức giận, ghi thù trong lòng với Tống Ân. Không ngờ Lê Tiến Minh lại chủ động giúp đỡ cô.

 

Vu Thanh vội vàng chạy lên đỡ cô xuống, muốn đưa tay xem mặt cô thì bị cô từ chối.

 

“Đừng chạm vào, đau quá.” Ada hiện tại đã giận đến đen mặt, chỉ nói vài câu với đạo diện rồi quay sang Tống Ân”

 

“Đến phòng bên cạnh với tôi, tôi xem vết thương” Khi Tống Ân cùng vài người đi ra ngoài, ánh mắt của Lê Tiến Minh lại nhìn vào thông tin trước mặt anh.

 

Anh bị ảo giác sao? Anh luôn cảm thấy người phụ nữ rất quen mắt.

 

Anh đã đọc tin tức của cô ấy trên các phương tiện truyền thông trước đây anh không cảm thấy như giờ.

 

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô, anh thấy rất khó tả.

 

Loại thân quen này anh chưa từng cảm nhận được trước đây. Nhưng rất nhanh Lê Tiến Minh đã bỏ nó ra sau đầu.

 

Trong lúc giải lao, Lê Tiến Minh ra khỏi phòng để trả lời điện thoại.

 

Khi anh đi qua một căn phòng, anh nghe thấy vài giọng nói, anh nheo mắt nhìn vào trong, cửa phòng không đóng.

 

Tống Ân đang ở trong này.

 

Không biết sao anh lại có chút tò mò, muốn nhìn xem lúc không có ống kính, gương mặt thật của cô là thế nào.

 

“Tức chết tôi rồi, Đặng Tư Ngữ đó ý có cha mình là nhà đầu tư thì muôn làm gì làm à?”

 

“Đừng tức giận, tôi còn chưa tức giận mà”

 

– Tống Ân Nhã khuyên Ada.

 

Cái tát của Đặng Tư Ngữ thực sự rất mạnh, Vu Thanh đặt một túi nước đá lên mặt cô, cô nhắm mắt dựa lưng vào ghế sô pha, không chỉ là đau mặt mà đầu cũng có chút khó chịu.

 

“Chị Tống Ân, em thật sự hâm mộ chị, cô ta tát chị như thế mà chị vẫn bình tĩnh được, không hề tức giận, còn diễn tiếp rất tốt nữ: “Tôi có thể tức giận sao? Tôi là một người không có quyền thế, không có lý lịch cũng không có tiền. Thật vất vả mới tìm được một bộ phim tốt như này, tức giận với cô ta. Cha cô ta liền không ký hợp đồng, vai diễn không có thì biết làm sao. Coi như là cô ta trở giúp tôi đi, cho tôi biểu hiện thật tốt, tôi còn phải cảm ơn cô ta đó.” Trong mắt người ngoài, cô vô cùng vinh quang nhưng đứng trước quyền thế cô chỉ có thể học cách nhẫn nhịn, cúi đầu.

 

Ada thở dài cảm thấy xót xa: “Cũng may vị Lê Tiến Minh kia vẫn còn chút tình người không có để Đặng Tư Ngữ kia tiếp tục đánh cô. Không phải mới trước đó còn rất khó chịu hay sao tại sao lại tốt bụng giúp đỡ cô? Có ý với cô rồi sao?”

 

“Không bao giờ có chuyện đó. Tôi cũng không tin là anh ta tốt bụng như vậy. Đâu phải mọi người không thấy tính cách anh ta độc đoán như nào.

 

Chắc anh ta không muốn mọi người hoang phí thời gian thôi”

 

“Xem ra cô Tống vẫn rất tự ý thức được bản thân mình ở đâu”

 

– Đột nhiên, một giọng châm chọc từ cửa vang lên.

 

Tống An đang nằm ngửa trên sô pha không có hình tượng, nghe thấy lời này, gần như lập tức ngồi dậy. Một đôi chân thon thả, ngồi thẳng lưng, túi nước đá trượt khỏi mặt.

 

Lê Tiến Minh nhìn thấy những hành động này cảm thấy có một chút buồn cười.

 

“Anh Lê”

 

– Ada và Vu Thanh đều đứng dậy chào.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 542


Chương 542:

 

Tống Ân cười: “Đây là lần đầu tiên tôi biết anh Lê không chỉ giỏi đầu tư mà còn giỏi nghe lén” Ada bóp mạnh vào vai Tống Ân, nghiến răng nghiến lợi.

 

Lê Tiến Minh chỉ giả vờ như không nhìn thấy những động tác nhỏ đó, gõ vào cánh cửa không đóng: “Cô Tống, để tôi nhắc cho cô nhớ là cô bây giờ đã đủ tai tiếng rồi. Trước khi muốn nói xấu ai cô nhớ đóng cửa trước và cả…

 

Anh hơi dừng lại, và ánh mắt anh từ từ đi xuống người cô. Hai người cách xa nhau rõ ràng, nhưng Tống Ân lại cảm thấy đáy mắt anh như ẩn như hiện lửa, cả người đều nóng rực.

 

Mắt anh rơi vào chân váy ngắn của cô, Tống Ân ngay lập tức chùng hai chân xuống. Nhiều năm qua, Tống Ân đã thấy rất nhiều loại người. Điều này thực sự phổ biến trong ngành giải trí, nhưng cô không ngờ người đàn ông này cũng là một người lưu manh như Vậy.

 

Lê Tiến Minh khóe môi lạnh lùng cong lên: “Nếu muốn làm nữ chính của bộ phim này hãy chú ý đến hình tượng của mình một chút. Tôi hy vọng lần sau có thể xem tin tức trên báo sẽ thấy người †a nói về chiếc quần nhỏ ngỗng vàng của cô.

 

Tống An sững sờ, cảm giác như bị sét đánh chết tại chỗ. Anh ấy không chỉ bị sốt trên mặt mà còn toàn thân.

 

Cô đứng dậy đối diện với anh, mặc dù đang rất tức giận nhưng cô vẫn cố kiềm chế được.

 

Đây cũng là lần đầu tiên Lê Tiến Minh quan sát kỹ cô như vậy, gương mặt vẫn đỏ bừng và sưng tấy. Dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng vẫn có thể thấy da cô mịn màng không tì vết.

 

Đây quả thực là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Khán giả cho rằng cô là bình hoa di động, thì cô cũng là bình hoa đẹp nhất trong các bình hoa.

 

“Cảm ơn anh Lê đã nhắc nhở”

 

– Cô cảm thấy nụ cười của mình lúc này hẳn là vô cùng cứng nhắc và giả tạo – “Tuy nhiên, nghe lén và nhìn trộm, đặc biệt là nhìn trộm váy phụ nữ loại chuyện này thật đáng hổ thẹn và rất bẩn thỉu.

 

Hy vọng anh chú ý hành động của mình” Cô ấy cắn răng nhấn mạnh từ ‘bẩn thỉu”.

 

“Nhìn trộm?”

 

– Lê Tiến Minh tiến sát vào người cô, hơi thở hai người hòa vào nhau, Tống Ân có chút hít thở không thông.

 

Cảm giác này thật sự khó chịu. Rõ ràng là rất chán ghét anh ta sao cô lại như cảm nhận được sự kích thích từ đâu đó.

 

Khi cô bừng tỉnh lại thì anh đã quay về phòng 5801, hơn nữa bộ dạng lúc rời đi còn vô cùng đắc ý.

 

“Lưu manh! Vô sỉ! Biến thái! Khốn nạn!”

 

– Tống Ân không chịu nổi, trong đầu mắng chửi đủ thứ.

 

Ada vội vàng chạy tới, đóng cửa lại, che miệng trừng mắt nhìn cô: “Được rồi, đừng mắng nữa, cứ kệ anh ta đi, chúng ta còn cần vai diễn này: Mặt khác.

 

Lê Tiến Minh lờ mờ nghe thấy tiếng chửi bới của Tống Ân từ bên cạnh, anh không cảm thấy tức giận chút nào.

 

Nghĩ đến vẻ mặt đỏ bừng và giận dữ vừa rồi, anh cảm thấy vui không thể giải thích được.

 

Nhưng phải phải thừa nhận, dáng vẻ của người phụ nữ này, ừm, rất tốt.

 

Dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng bản năng cho anh biết đây là một người phụ nữ có thể quyến rũ bất kỳ ai.

 

Nhiều ngày sau, Tống An và Lê Tiến Minh không bao giờ gặp lại nhau.

 

Ada vẫn vì vai diễn của Tống An mà bôn ba khắp nơi, nhất định phải dành được vai nữ chính cho cô.

 

Hôm nay, sau khi trở về khách sạn, Vu Thanh đã mang theo một bó hoa lớn vào phòng.

 

“Chị Tống Ân, hoa của chị!” 11 bông hoa bách hợp.

 

Tống Ân gần như biết ai gửi mà không cần nhìn thiệp. Trong hai năm qua, mỗi khi cô đóng phim, người đàn ông này nhất định sẽ tặng cô một bó hoa như vậy.

 

“Anh ấy về rồi à?”

 

– Cô hỏi nhẹ nhàng trong khi đang tẩy trang.

 

“Phải, em nghe trợ lý của anh ấy nói rằng anh ấy đã về nước được một thời gian. Chị Tống Ân, anh ấy rất tốt với chị, đã hai năm rồi, anh ấy chưa quên dù chỉ một lần. Hơn nữa, chị vừa xong việc là hoa đưa đến điều này có nghĩa là anh ấy thực sự theo dõi tin tức của chị mỗi ngày” Tống Ân cười khổ nói: “Em thật sự cho rằng Lê TiếnThành đối với tôi tốt sao?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 543


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 543:

 

“Chị không nghĩ vậy sao?”

 

– Vu Thanh mở to hai mắt.

 

“Người thật lòng yêu mình không chỉ tặng quà và nói những lời ngọt ngào” Vu Thanh không biết được sự mất mát của cô, thở dài an ủi: “Chị là đại minh tinh, anh ấy không tiện ra mặt, hai người sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối”

 

“Thật không?”

 

– Tống Ân cười như không cười – “Tôi gặp còn ít chuyện hay sao, thêm một cái gì phải sợ” Có lẽ người sợ phiền phức chỉ có một mình Lê Tiến Thành mà thôi.

 

Xe bảo mẫu sẽ đưa Tống An từ phim trường về trung tâm thành phố.

 

Lê Tiến Thành không gọi cho cô, cô cũng không gọi cho anh.

 

Xe đi qua một quán cà phê, Tống Ân đột nhiên muốn ăn bánh ngọt, kêu tài xế dừng xe, tự mình đi mua. Mua bánh xong, cô thấy có một cô gái quỳ bên vệ đường, khúm núm. Khuôn mặt xám xịt, trên đó chỉ còn một đôi mắt ngây thơ nhưng vô vọng.

 

Đối mặt với ánh mặt trời, cô ngẩng đầu nhìn chiếc bánh nhỏ trong tay Tống Ân. Tống Ân nghĩ đến chính mình những năm đó. Khi cô ấy 16 hay 7 tuổi, cô ấy trông tuyệt vọng như thế này khi ngủ trong hầm cầu. Lúc đó, điều cô muốn nhất là chiếc bánh do mẹ làm, dù có nằm mơ cô cũng muốn cắn một miếng.

 

Cô ấy quay đầu lại và nói Vu Thanh đi lấy khăn giấy tới. Vu Thanh khó hiểu, nhưng vẫn đi. Nhìn lại thì thấy Tống Ân đưa bánh cho cô bé ăn mày đó, cô cởi khẩu trang, rút khăn giấy, ngồi xổm xuống, kiên nhẫn và cẩn thận giúp cô bé lau tay: “Em gái, phụ nữ luôn phải sạch sẽ và xinh đẹp. Dù cuộc sống sẽ luôn khiến chúng ta lấm lem bùn đất, nhưng chúng ta vẫn phải làm sạch bản thân mình” Cô ấy nói nhỏ nhẹ, và cô gái nhỏ không biết gì những vẫn rụt rè nói lời cảm ơn.

 

Tống Ân cười sờ sờ đầu cô: “Đói bụng thì ăn đi” Một chiếc ô tô màu đen khác tình cờ chạy qua. Sau đèn đỏ, chiếc xe đen dừng lại. Trên ghế sau, ánh mắt của Lê Tiến Minh ngẫu nhiên rơi ra ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua liền thấy bóng dáng ngồi xổm bên cạnh cô gái nhỏ.

 

Ở xa, anh không biết cô ấy đang nói về điều gì. Tuy nhiên, ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn bao trùm lấy cô, cô ấy trông thật dịu dàng và thuật khiết Rõ ràng là chỉ nhìn thấy một hình bóng nhưng Lê Tiến Minh lại nhận ra cô ấy quá nhanh.

 

Khi nhìn cô ngồi xổm xuống nói chuyện với cô gái nhỏ, anh thậm chí còn quên mất anh đã từng khó chịu với cô như thế nào. Không phải người phụ nữ này … là một điển hình ghét sự nghèo chạy theo người giàu à?

 

Làm sao có thể ngồi xổm xuống đường để nói chuyện với một cô bé ăn xin còn lau tay và mặt cho cô bé?

 

“Đó là Tống Ân đúng không?”

 

– Trợ lý Trần Vũ nhìn theo ánh mắt của anh, liền nhận ra Tống Ân.

 

“Chắc vậy”

 

– Anh lười biếng nói và quay đi chỗ khác.

 

“Sao cô ấy có thể cùng một đứa nhóc ăn xin nói chuyện chứ? Trên tin tức nói cô ấy không phải kiểu người này. Chắc là lại diễn xuất rồi, minh tinh bây giờ ai cũng thế” Lê Tiến Mình cau mày, cảm thấy Trần Vũ nói quá nhiều: “Đàn ông thì ít xem báo lá cải, IQ sẽ bị giảm đó”

 

“- Trần Vũ nghẹn họng, bây giờ công ty đang làm ăn trong lĩnh vực này sao cậu không để ý được.

 

Lê Tiến Minh từ từ đóng cửa sổ xe, khi đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ liếc mắt đến chỗ Tống Ân…

 

“Tôi muốn quay cảnh này đăng lên mạng để bọn họ biết chị dịu dàng ra sao”

 

– Vu Thanh lên tiếng.

 

“Không cần đâu, tôi không thích tự mình làm màu” Vừa lên xe, Ada đã gọi, giọng điệu có chút tức giận: “Tối nay có một bữa tiệc, cô nói không đi là thế nào? Đều là nhà đầu tư của bộ phim mới, cô phải đi”

 

“Tôi không thích ăn chung với những người đàn ông đó, tất cả bọn họ đều không tử tế”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

– Lê Tiến Thành đột ngột hỏi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,857
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 544


Chương 544:

 

“Anh không để ý đến làng giải trí đúng không? Tống Ân! Vừa rồi mới được cư dân mạng châu Á bình chọn.”

 

“Tống Ân này đúng là ngực khủng, eo thon, chân dài, rất tuyệt”

 

– Ai đó lên tiếng – “Tôi ngủ qua không ít minh tinh nhưng Tống Ân vẫn chưa. Có ai biết giá là bao nhiêu không?”

 

“Đắt. Không phải số này không lấy đâu”

 

– Bên kia đưa hai ngón tay ra.

 

“Hai tỷ một đêm?”

 

“Cũng nhiều đó”

 

“Cô ta có xứng với cái giá đó không?”

 

“Thật ra tôi chưa chơi bao giờ nhưng nghe nói kỹ thuật vô cùng ghê gớm sợ là đã nếm qua thì không quên được”

 

“Vậy thì chúng ta sẽ thử tối nay chứ? Cô ta sẽ nhận một lúc hai ba người chứ?” Sau đó là một tràng cười lớn.

 

Sắt mặt Lê Tiến Thành lạnh xuống, không nói gì. Lê Tiến Minh ném đôi đũa trong tay xuống bàn, lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh: “Không muốn ăn nữa đúng không?” Sau khi bị khiển trách, tất cả mọi người đều im lặng, một lúc sau mới có người mỉm cười thận trọng nói: “Được rồi, chúng ta đừng nói lung tung. Mấy chuyện thô tục này đừng có nói trên bàn ăn”

 

“Hai người đừng nóng giận. Vừa rồi chúng ta là lời nói đùa giỡn. Tống Ân là nữ chính của anh, chờ cô ấy đến đây, nói cô ấy kính anh một ly rượu”

 

– Lời này là nói với Lê Tiến Minh.

 

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, mọi người theo tiếng động nhìn xem, tất nhiên là Tống Ân.

 

Tối nay, cô ấy ăn mặc rất đẹp, có chút hở hang.

 

Lê Tiến Minh nhớ đến những lời mà những người đàn ông vừa thảo luận về giá cả, nhìn cách ăn mặc hiện tại của cô, không có cách nào liên tưởng cô với một người phụ nữ thuần khiết mà anh gặp trên phố ban nãy.

 

Anh cảm thấy như mình a gạt.

 

“Sao anh lại ở đây?”

 

– Tống Ân nhìn thấy anh, khóe môi giật giật.

 

“Tại sao tôi lại không ở đây được?” ~ Lê Tiến Minh nhếch môi nói – “Nghe nói Tống đại minh tinh ngủ một đêm hai tỷ”

 

“Thật sao?” Tống Ân nở nụ cười quyến rũ.

 

Cô nhìn thấy Lê Tiến Thành đang ngồi ở một bên vẫn không phát ra tiếng động.

 

“Các ngày ai đồn giá của tôi là hai tỷ vậy, đúng là cao quá rồi” Cô bước vào, ngồi xuống bên cạnh Lê Tiến Thành, liếc mắt một cái: “Nếu là anh Tiến Thành đây, 20 triệu tôi cũng bán” Lê Tiến Thành không nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tôi không thích mua bán phụ nữ” Tống Ân giật mình, sắc mặt nhất thời tái nhợt, nhưng ngay sau đó, cô lại nở nụ cười.

 

“Cô Tống, ngồi đây. Đến đây uống một chút” Tống Ân giấu đau thương vào mắt, nâng ly uống cạn.

 

Cô không có cảm giác gì khi cồn trong bụng.

 

Từ lâu, trong mắt cô chỉ có một người đàn ông, càng nhìn cô càng đau.

 

Ada nói có Tiến Thành thì cô sẽ không sao. Nhưng anh ta chỉ lo cho chính mình, như lúc này, anh ta sẽ không thừa nhận có quan hệ với cô. Không biết là ai duỗi tay ra, cả người cô liền ngã vào trong vòng tay của nam nhân. Tống Ân khó chịu, dùng sức đẩy người đó ra.

 

Người đàn ông rót rượu vào miệng cô: “Cô Tống, cho cô hai tỷ, đêm nay ở lại với tôi” Cô nghiến răng vừa định nói “đi chết đĩ thì đã ly rượu bị ai đó hất đổ xuống đất, cả người cô bị một lực kéo ra khỏi người đàn ông đó kia, cô lại rơi vào vòng tay của một người khác.

 

Lê Tiến Thành?

 

Cô ấy nhìn lên.

 

Không phải, cô thất vọng, đó là Lê Tiến Minh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom