Dịch Full Bé Con, Chú Không Thể Chờ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 502


Chương 502:

 

Chú ấy hình như không còn buồn như trước nữa”

 

“Con làm rất tốt” – Cô sờ đầu cậu bé – “Con cùng các bạn đi chơi đi, sau này gặp lại dì mời con ăn bánh ngọt”

 

“Dạ, tạm biệt dì” Tiểu Mộc vẫy tay, chạy ra ngoài một bước, quay người vẫy tay với anh cười – “Tạm biệt, chú.” Kiều Phong Khang không trả lời, đáp lại, khóe môi anh cong lên.

 

Hai người đi lại cạnh nhau. Nhất thời cả hai đều không biết nên nói gì.

 

“Anh có nghĩ Tiểu Mộc và đám nhỏ kia dễ thương không?” – Cô ấy hỏi một câu không đầu không đuôi.

 

“Không dễ thương” Anh trả lời mà không mơ hồ.

 

“..”- Ánh Tuyết cứng họng – “Sao lại không dễ thương?”

 

“Một đám nhóc con, chúng đáng yêu ở chỗ nào?”

 

“Tại sao đám nhóc con không dễ thương?” – Cô mím môi, nhưng Bánh Bao của bọn họ thật dễ thương!

 

“Nghịch ngợm suốt ngày”

 

“Điều đó có nghĩa là anh thực sự không thích mấy bé trai à?”

 

“Ừ” – Anh đáp lại không chút do dự.

 

Cô không vui trừng mắt nhìn anh và bước nhanh về phía trước bỏ mặc anh. Kiều Phong Khang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh chỉ nói sự thật, anh đã chọc giận đến cô ở đâu vậy?

 

Kết quả là cô đã hờn dỗi anh cả ngày nhưng cô không bao giờ có ý định rời đi.

 

Kiều Phong Khang đun nước cho cô uống nhưng cơn sốt của cô vẫn kéo dài. Khi màn đêm buông xuống, cơn sốt lại trở về. Anh tìm chăn bông trong tủ để cô dùng.

 

“Em muốn đi tắm” ~ Anh liếc cô một cái, cau mày khó xử – “Ở đây không có phòng tắm, tối nay chịu đựng chút đi”   “Không được, tối hôm qua em không tắm rồi. Hôm nay lại bị ngã, cả người bẩn lắm” – Cô liếc anh một cái “Chẳng lẽ anh không thường tắm?” ° DÓ”

 

“Vậy thì anh thường tắm rửa ở đâu?” Anh đã chỉ ra ngoài cửa.

 

“Ngoài nhà?” – Cô kinh ngạc, cô nhanh chóng bước ra khỏi nhà và đúng như dự đoán, cô nhìn thấy một chiếc lầu nhỏ dựng bên ngoài.

 

Đó là phòng tắm nơi anh ấy đã tắm trong hai năm, mặc dù nó khá sạch sẽ, nhưng nó có thể quá thô sơ. Hơn nữa, nó cũng không có máy nước nóng.

 

“Còn muốn tắm không?”

 

“Tắm chứ” – Cô gật đầu – “Anh có thể giúp em chuẩn bị quần áo và khăn tắm không?” Anh không còn cách nào khác là đi tìm quần áo giúp cô.

 

Một lúc sau, cô mang ra một ít nước nóng, anh đưa tay ra muốn thay cô cầm ấm nước nhặt nó lên. Cô sợ chân anh đau nên giành lại.

 

“Buông tay”

 

“Em có thể tự mình làm”

 

“Tôi không phải là người vô dụng”

 

“…” – Cô nhìn anh tự lấy nước cho vào thùng rồi ném một chiếc khăn lên đó.

 

“Anh Khang, anh tốt với vợ như vậy, có muốn được thưởng không?” Anh ngây người cô đột nhiên đưa tay lên tháo chiếc mặt nạ trên mặt anh ra.

 

Cô mỉm cười, đưa tay lên khẽ vuốt đôi lông mày cương nghị của anh: “Đừng cau mày! Anh vẫn rất đẹp trai. Tại anh suốt ngày cau mày mới dọa những đứa trẻ đó sợ anh”

 

“Đừng nháo nữa, mau tắm đi, một lát nước lạnh, sẽ lại bệnh thêm.”

 

“Vâng” – Cô mỉm cười, trong lúc anh không chú ý, cô kiễng chân lên hôn vết sẹo dưới mắt anh.

 

Đôi môi mềm mại áp vào da anh.

 

Dù chỉ là một giây nhưng anh cảm giác ngứa ran như có luồng điện chạy khắp cơ thể.

 

“Anh Khang, chỉ là một nụ hôn thôi mà. Nếu em làm chuyện khác…” Vừa trêu đùa vừa nói chuyện, bàn tay nhỏ bé như một con rắn khéo léo của cô chui vào trong áo anh đầy cám dỗ.

 

Lúc này đây, anh thật sự hít thở không thông, anh nắm chặt lấy tay cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 503


Chương 503:

 

“Đừng quậy nữa!” Anh hung hăng trừng mắt cô, sau đó xoay người bước vào nhà. Cô đang muốn đi theo, bỗng nhiên, trên đầu cô có vật gì đó ném tới.

 

Là áo của anh.

 

“Mau đi tắm rửa!” – Giọng nói tức giận của anh từ bên trong truyền ra.

 

Đứa ngốc này, còn dám dụ dỗ mình.

 

Cô ở trong lều tắm, anh ở bên ngoài canh giữ. Gió biển thổi lồng lộng, không khí đều là vị mặn của biển.

 

Lần đầu tiên trong hai năm qua, anh cảm thấy trái tim lưu lạc của mình có chút cảm giác thân thuộc. Sau một thời gian dài tỉnh dậy, anh không biết đã mơ đến việc người phụ nữ nhỏ bé ở bên cạnh bao nhiêu lần. Trong sáu tháng qua, anh đã rất nỗ lực để điều dưỡng cơ thể của mình. Anh không muốn quay lại với một bộ dạng và tàn tạ như thế này.

 

“Chú ba, em tắm rửa xong rồi.” Một lúc sau, giọng cô vang lên trong lều. Bởi vì cảm lạnh, giọng nói trở nên mỏng manh hơn, hơi nữa hai tiếng “chú ba’ này chẳng khác nào móng nhỏ cào vào lòng của anh.

 

“Mau ra ngoài đây” Kiều Phong Khang đứng dậy, nhặt áo bông bên cạnh, đi về phía lều.

 

Du Ánh Tuyết bước ra sau khi mặc áo. Mặc dù trời đã tối dưới ánh đèn mờ ảo Kiều Phong Khang vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy cô hoàn toàn không mặc gì ngoại trừ áo sơ mi của anh.

 

Một đôi chân dài trằng nõn như tuyết lộ ra, thật là kiều diễm.

 

Anh hít thở khó khăn, rõ ràng ngoài trời đang lạnh như băng nhưng anh chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, các mạch máu như bị lửa đốt.

 

“Lạnh quá, lạnh quá!” – Cô run rẩy.

 

Anh giấu đi những dao động trong lòng, cầm lấy chiếc chăn bông phủ lên người cô.

 

“Vào trong sưởi ấm chút đi” – Anh thúc giục, vòng tay ôm lấy vai cô. Du Ánh Tuyết liếc xuống lòng bàn tay anh, cảm nhận được nhiệt độ của anh, trái tim cô bỗng nhiên trở nên ấm áp.

 

Anh dẫn cô ngồi xuống trước lò sưởi. Cô lại đưa tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ của mình, còn nóng quá, hai mày cô nhíu chặt. Không nói lời nào, anh đổ nước hoắc hương lên miếng bông rồi đưa cho cô: “Thoa vào rốn đi” – Giọng điệu anh rất nghiêm túc.

 

Tuy nhiên, Du Ánh Tuyết lại cảm thấy trái tim rất ngọt ngào. Anh thực sự một chút cũng không thay đổi. Anh vẫn là người chú ba yêu cô, thương cô nhất.

 

“Sao đó? Nhanh tay lên”

 

“Cái này có thực sự hiệu quả không?”

 

“Đây phương pháp trong trung y, cứ thử đi nếu không được thì đi uống thuốc”

 

“Vâng” – Cô gật đầu, đem miếng bông tẩm nước đặt lên rốn, sợ nó rơi nên cô chỉ biết dùng tay giữ lấy.

 

Kiều Phong Khang đứng dậy lấy khăn khô, ngồi sau lau tóc cho cô.

 

“Không có máy sấy tóc à?” – Cô hỏi.

 

“Không, tóc ngắn, không cần lắm”

 

“Vậy anh lau khô cho em, em không có tay đâu” – Cô áp tay lên bụng, nghịch ngợm nhìn về phía anh.

 

Anh quấn mái tóc dài ướt đẫm của Du Ánh Tuyết vào một chiếc khăn và nhẹ nhàng lau nó. Du Ánh Tuyết có vẻ mệt mỏi vì phát sốt, toàn thân mềm nhữn dựa vào trong ngực hẳn.

 

Hơi thở trên người cô nồng nặc mùi sữa tắm của anh. Sự thân mật này khiến anh có chút hít thở không thông.

 

“Tại sao dừng lại rồi?” Anh đang trầm mặc nhìn cô, ánh mắt hai người va chạm nhau. Hình bóng của nhau được phản chiếu trong mắt đối phương.

 

Du Ánh Tuyết nhìn chằm chằm vào anh ta một cách tham lam và lưu luyến. Đầu hơi ngẩng về phía anh, đôi môi ửng hồng khế mấp máy. Khi cô đến gần hơn, hơi thở nóng bỏng của hai người quyện vào nhau, chỉ còn một giây nữa môi họ sẽ chạm vào nhau.

 

Cô đột nhiên nhếch môi cười, xoay người ngồi thẳng dậy, như không để ý đến bầu không khí ái muội vừa rồi, thản nhiên nói: “Anh Khang, anh không đi tắm sao?” Kiều Phong Khang không ngờ bản thân vừa bị cô đùa giỡn.

 

“Đi, đi!” – Du Ánh Tuyết nắm lấy khăn trong tay, quay lưng lại, lau tóc cho mình.

 

Sau khi anh đi ra từ phòng tắm Du Ánh Tuyết đã ở trên giường, như thể đang ngủ say, anh bước vào cô cũng không nhúc nhích.

 

Anh chỉnh lại chăn bông cho cô trước khi lấy ra một cuộn chăn ga gối khác từ tủ và trải xuống đất. Một bên là ngọn lửa nhỏ, một bên là cô đang ngủ, mọi thứ dường như thật yên bình.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 504


Chương 504:

 

Kiều Phong Khang nhìn cô trên giường, tắt đèn, nhắm mắt lại, an tâm ngủ.

 

Không biết ngủ bao lâu, chăn bông đột nhiên bị mở ra. Một cơ thể mềm mại, ấm áp chui vào trong chăn bông.

 

Anh nửa mơ nửa tỉnh, cảnh giác muốn đẩy ra, ngay sau đó, cái mùi quen thuộc xộc vào mũi. Cánh tay nhỏ bé vòng qua ôm lấy eo anh. Đôi chân trần của cô áp vào chân anh.

 

Anh chỉ mặc một cái quần đùi, lúc này hai chân hai người ôm sát vào nhau không có kẽ hở. Anh ngẩn người trong giây lát, toàn thân cứng đờ.

 

Có một số nơi đã ‘dựng thẳng khó che giấu.

 

“Du Ánh Tuyết!”

 

“Chú ba, em lạnh quá…

 

Kiều Phong Khang chống lại dục vọng va chạm trong cơ thể, đành phải lấy chăn bông quấn chặt lấy cô.

 

“Hình như em lại sốt rồi?” Anh sờ trán cô nói: “Khá hơn một chút rồi. Em mau ngủ đi, nếu mai vẫn còn sốt thì đi bệnh viện” Cô đột nhiên trở mình, nằm trên người anh hai tay vẫn ôm lấy cổ anh.

 

Lúc này, hơi thở của anh đã có chút rối loạn. Trong chiếc chăn bông, đôi tay anh nắm chặt.

 

“Ánh Tuyết.”

 

“Dạ?”

 

“Đừng như vậ Mặc dù miệng anh nói như vậy nhưng cũng chỉ vỗ nhẹ lên vai cô.

 

“Em phải làm vậy” – Cô bĩu môi – “Làm vậy ngày mai anh mới không biến mất” Có lẽ nên để như vậy vì chính anh cũng sợ cô biến mất.

 

Cả đêm, anh bị cô giữ chặt, thậm chí anh không dám động đậy. Sang hôm sau thức dậy toàn thân anh đau nhức.

 

“Anh bai”

 

“Anh bai” Giọng của Bối Bối vang lên ngoài cửa cô vẫn còn đang ngủ say, chỉ lẩm bẩm gì đó. Anh sợ Bối Bối làm cô tỉnh dậy, tùy ý mặc quần áo vào rồi vội ra ngoài.

 

“Anh ba, thức ăn hôm nay…”

 

“Nhỏ tiếng thôi” – Kiều Phong ra hiệu, sau đó chỉ vào Du Ánh Tuyết vẫn đang ngủ say.

 

Bối Bối hiểu ra ngay, trong lòng hơi mất mát.

 

Bối Bối đặt tờ báo sang một bên, mỉm cười miễn cưỡng nói: “Vậy thì hôm nay em không cần đọc báo cho anh nghe nữa”

 

“Ừm” Kiều Phong Khang tiễn Bối Bối ra cửa, Bối Bối suy nghĩ một lúc, không thể không hỏi: “Anh ba, cô ấy có thực sự là vợ anh sao?” Kiều Phong Khang đóng cửa lại trước khi gật đầu và nói: “m” Sự dịu dàng anh ấy dành cho cô gái kia, Bối Bối chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.

 

Vẻ u sầu trên gương mặt anh không nhiều như xưa. Đây là điều kỳ diệu của tình yêu, phải không?

 

“Lúc trước khi em cứu anh trên biển, có một bức ảnh trong ví của anh bị mờ hết. Là cô ấy sao?”   “Là anh và cô ấy. Bức ảnh chúng anh chụp khi đến Cục dân chính để lĩnh giấy chứng nhận” Bối Bối có chút ghen tị: “Em có thể thấy rằng cô ấy rất yêu anh. Mà anh cũng rất thích cô ấy” Kiều Phong Khang cong lên khóe môi, sao có thể nói là thích được, từ lâu yêu cô đã trở thành thói quen. Có lẽ là một thói quen cả đời không bỏ được.

 

“Anh ba, bây giờ anh muốn ra ngoài sao?”

 

“Ừ” – Anh nói – “Đi cửa hàng mua vài thứ”

 

“Vậy em sẽ đi với anh” – Bối Bối đi cùng anh cũng là theo thói quen. Bây giờ mắt anh không tốt cô sợ rằng nếu không có ai bên anh, anh sẽ dễ bị ngã.

 

Kiều Phong Khang cũng không từ chối, trong mắt anh, Bối Bối luôn giống như em gái của anh.

 

“Anh ba, anh định mua gì vậy?” Anh lấy máy sấy tóc trước sau đó anh lấy bàn chải đánh răng và một số đồ dùng đơn giản hàng ngày.

 

Bối Bối đoán rằng những thứ này là mua cho vợ anh. Anh chưa bao giờ sử dụng máy sấy tóc.

 

Sau khi mua một số thứ, hai người đi bộ về. Khi đang đi, anh đột nhiên cảm thấy chóng mặt. Sau đó, trước mặt tôi tối đen như mực.

 

Anh dừng lại. Anh nhắm mắt một lúc lâu rồi lại mở ra, nhưng phía trước vẫn là bóng tối.

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 505


Chương 505:

 

Trước đây đã có những tình huống mắt anh đột nhiên bị mù thế này tuy nhiên, nó chắc chắn không giống như bây giờ, trước đây, chỉ trong một thời gian ngắn anh đã có thể nhìn thấy lại.

 

“Bối Bối?” – Anh đưa tay lên trời.

 

Tim Bối Bối thắt lại vội vàng siết chặt tay anh: “Anh ba, em ở đây, em ở đây” Kiều Phong Khang nhắm mắt lại rồi mở mắt, cố gắng mấy lần nhưng trước mắt vẫn tối đen.

 

Anh hoàn toàn không nhìn thấy nữa?

 

Bối Bối giơ tay ngập ngừng vẫy vẫy trước mặt anh mấy lần, nhưng đôi mắt của anh không có chút phản ứng nào.

 

“Anh ba, để em gọi anh hai qua, chúng ta cùng anh đi bệnh viện.” Kiều Phong Khang không phản đối.

 

Lúc Bối Bối định chạy đi, anh nhớ ra điều gì đó, nắm lấy tay Bối Bối, trâm giọng nói: “Bối Bối, giúp anh đem những thứ này về. Còn nữa… nói cho cô ấy biết, anh có chuyện phải làm, đừng nhắc gì với cô ấy, đừng để cô ấy biết mắt anh xảy ra chuyện”   Anh không muốn cô biết rằng tình hình của anh bây giờ rất tồi tệ. Anh sợ cô lo lắng, càng không muốn bản thân trở thành phế vật trước mặt cô ấy.

 

Bối Bối nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn gật đầu, vội vàng xách đồ về nhà.

 

Du Ánh Tuyết đã tỉnh từ lâu, cô nhìn thấy bữa sáng do Bối Bối để trên bàn vẫn còn nóng. Tuy nhiên cô lại chẳng thấy anh ở trong nhà. Cô yên tĩnh ngồi đọc báo đợi anh về ăn sáng.

 

Qua một lúc lâu, cô vẫn không thấy anh, lòng cô không khỏi có chút lo lắng. Cô biết rõ, chân anh và mắt anh đều không tốt, anh ở ngoài một mình cô sợ không biết điều gì sẽ xảy ra.

 

Cô muốn ra ngoài tìm anh nhưng cô lại không thuộc đường ở đây, lỡ như cô tìm chưa được anh mà đã bị lạc khiến anh phải lo lắng ngược cho cô thì sao?

 

Khi cô đang không biết làm sao, dì Lý gọi điện đến: “Khi nào cháu về đây, cậu chủ nhỏ đã hai ngày không gặp cháu bây giờ không chịu uống sữa nữa”

 

“Hiện tại cháu đang ở chỗ của anh ấy. Khi nào tâm trạng anh ấy tốt hơn, cháu sẽ khuyên anh ấy cùng nhau trở về” – Cô cũng rất nóng lòng nhưng trước mắt anh chưa dám đề cấp đến.

 

“Trời ạ… ý cháu anh cậu chủ?” – Dì Lý mừng rỡ – “Cháu đã tìm thấy cậu chủ rồi sao? Cậu ấy ở đâu? Có bị làm sao không?” Du Ánh Tuyết thở dài, không muốn dì Lý lo lằng, chỉ nói: “Không sao rồi, dì đừng lo lắng. Hai ngày nữa cháu sẽ trở lại. Bánh Bao vẫn phải do dì chăm sóc rồi”

 

“Điều này là tất nhiên, dì sẽ lo cho.

 

Bánh Bao. Cháu có muốn trợ lý Sơn và cậu Minh Đức đến đón Nếu họ biết rằng cậu chủ   chủ không ân còn   sống, họ sẽ vui mừng lắm”

 

“Không cần, cháu sẽ từ đưa anh ấy về: Giờ đây, trái tim anh vẫn còn bao phủ bởi những tảng băng dày và các lỗ hổng. Cô muốn khi anh trở lại thành phố A, anh ít nhất đã có thể bình thản đối diện với thực tại, trái tim đã được xoa dịu.

 

Cô biết anh cần thời gian chuẩn bị, cô không muốn ép buộc anh.

 

Lúc này, Bối Bối mang theo đồ vật chạy vào nhà: “Cô Ánh Tuyến” Bối Bối gọi cô ấy ra ngoài.

 

“Dì Lý, hiện tại cháu có chút số chuyện ở đây, chúng ta lần sau nói tiếp” – Du Ánh Tuyết nói với mẹ Lưu xong liền cúp điện thoại.

 

“Cái này, chô cô” – Bối Bối đưa thứ trong tay ch cô, cô vừa nhìn thấy nó đã hiểu ra.

 

“Cô có biết Phong Khang ở đâu không? Có phải hai người mới gặp nhau không?” Bối Bối lo lắng, không biết nói dối như nào, đánh nói đại:   “Anh ba đang đi với anh hai tôi “Vậy cô có thể dẫn tôi đi tìm họ không? Tôi lo lắng cho anh ấy lắm” Sự lo lắng trong mắt Du Ánh Tuyết vô cùng chân thật. Tuy nhiên, Bối Bối không thể để cô ấy đi theo, cô ta đã hứa với anh ba rồi.

 

“Cô nên đợi anh ba ở nhà, anh ba bảo cô không cần đi theo. Bọn họ đang bận không có thời gian chăm sóc cô.

 

Sau khi Bối Bối nói xong thì quay đầu bỏ đi. Cô ta sợ rằng Du Ánh Tuyết muốn đi theo. Cô ta càng lo lắng tình trạng của anh ba không cầm cự được nữa.

 

Du Ánh Tuyết nhìn theo bóng lưng người đã vội vã rời đi, suy tư, cô cảm thấy Bối Bối có gì đó không đúng. Cô đưa tay lên ôm ngực, có nhiều người chăm sóc cho anh ấy, anh ấy sẽ ổn thôi, cô tự trấn an mình.

 

Cô đợi mãi đến trưa mà vẫn không thấy ai về. Du Ánh Tuyết không ngồi yên được nữa, cô không có thông tin liên lạc nên phải lần mò trên đảo, hỏi đường tìm đến nhà Bối Bối.

 

Bên trong bệnh viện tốt nhất thành phố An Lập.

 

Bối Bối lo lắng đến mức mặt tái mét, không ngừng đi tới đi lui.

 

“Được rồi, Bối Bối, không có gì đâu” – Anh hai của Bối Bối giữ cô lại.

 

“Anh hai, anh ba sẽ không sao chứ?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 506


Chương 506:

 

“Chờ một lát sẽ có kết quả kiểm tra, lo lắng giờ cũng vô ích” Nhưng Bối Bối vẫn rất lo lắng, anh hai cau mày: “Bối Bối, em đừng quan tâm đến anh ba đó nữa. Em nói anh ta đã có vợ, hơn nữa nếu mắt anh ta có thể tốt lên thật tốt thì hai năm qua em chăm sóc anh ta coi như vô ích. Chắc chắn anh †a muốn trở về với vợ rồi” Khi nghe những lời này, Bối Bối có chút buồn bã nhưng rồi lại không vui nói: “Chỉ cần anh ba khỏe, anh ấy đi đâu cũng được. Hơn nữa, sao có thể nói là em chăm sóc anh ấy vô ích. Tiền trong tài khoản của anh bây giờ, nếu không phải anh ba giúp thì sao mà có được? Nếu không có anh ba, có lẽ bây giờ anh và anh cả vẫn còn đi mò cua trên đảo đó.”   “Đúng là như vậy. – Anh hai cũng phải thừa nhận chuyện này – “Nhưng là một người anh trai, anh tất nhiên lo lắng em không vui. Nếu em cảm thấy không sao thì anh không nói nhiều nữa” Bối Bối có thể thấy, từ khi Du Ánh Tuyết lên đảo, anh ba rõ ràng trở nên vui vẻ hơn. Suốt hai năm cô cũng không thể khiến anh nở một nụ cười thật tâm còn vợ anh chỉ mất chưa đầy hai ngày. Vậy nên anh cần cùng vợ mình trở về nơi thuộc về anh, đó mới tốt.

 

Bác sĩ vẻ mặt nặng nề, từ trong bước ra: “Ai là người nhà của anh Kiều?”

 

“Là chúng tôi.”

 

“Vậy thì vào với tôi.” Kiều Phong Khang đang ngồi đó với đôi mắt nhắm nghiền, mặt không lộ ra biểu cảm nào. Bối Bối bước tới, đứng bên cạnh anh,   “Anh ba, bây giờ anh có thể nhìn thấy được không?” Anh mím môi.

 

“Bây giờ anh ta có thể miễn cưỡng thấy được một chút ánh ánh. Tuy nhiên, trong tương lai, tình trạng mù tạm thời này sẽ kéo dài và trở thành mù vĩnh viễn. Có thể một hay hai giờ nữa anh ta sẽ thấy lại nhưng đánh giá tình hình hiện tại, tôi e rằng rằng trong vòng nửa tháng, có lẽ anh ta không thể nhìn thấy nữa” – Bác sĩ nói.

 

“Bác sĩ, nếu chọn phẫu thuật ngay bây giờ có cứu được không?”

 

“… Phẫu thuật không phải là không thể, chỉ là…” – Bác sĩ dừng lại một chút mới nói tiếp – “Mọi người nhất định phải chuẩn bị tâm lý. Rất có thể sau phẫu thuật sẽ không thể bình phục. Không chỉ khả năng mù vĩnh viễn khá cao mà còn vĩnh viễn có nhiều tác hại khôn lường… Tuy nhiên, đây là biện pháp cuối cùng bây giờ rồi. Tôi đề nghị mọi người nên cân nhắc kỹ lưỡng”     Mù vĩnh viễn…

 

Đây chắc chắn là một đòn đánh vô cùng nặng nề nữa giáng vào người đàn ông kiêu ngạo như anh. Bối Bối nghĩ tới nghĩ lui, vẫn bình tĩnh hỏi: “Cơ hội phục hồi được bao nhiêu phần trăm?”

 

“Chưa đến ba mươi” Bối Bối lặng người, hơi thở của Kiều Phong Khang ở bên cạnh cũng trở nên nặng nề hơn.

 

Anh đã không nói một câu nào rồi đột ngột đứng lên và bước ra ngoài, Bối Bối lo lắng chạy theo.

 

“Bác sĩ, tôi xin lỗi, chúng tôi sẽ ra ngoài xem xét trước. Chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn về ca phẫu thuật” – Anh hai của Bối Bối ở lại và chào tạm biệt bác sĩ. Sau khi suy nghĩ về điều đó, anh ta nói thêm – “Nếu chúng tôi chọn phẫu thuật tôi hy vọng sẽ được sắp xếp những bác sĩ nhãn khoa tốt nhất. Tiền không phải là vấn đề” Cả hai anh của anh đều mở một tài khoản riêng cho số tiền mà Kiều Phong Khang giúp họ kiếm được từ việc mua cổ phiếu. Số tiền trong đó giờ đã rất nhiều rồi.

 

Du Ánh Tuyết chờ đến chiều vẫn không thấy anh trở về. Khi tìm đến nhà Bối Bối, chỉ nghe nói bọn họ đã cùng đi đâu đó. Thấy trời càng lúc càng tối, cô nghĩ thầm, liệu anh có bỏ mình chạy đi nơi khác không?

 

Khi cô đang nghĩ về nỗi sợ này thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.

 

Có thể là anh ấy không? Cô chạy nhanh vào tìm kiếm điện thoại trên giường. Cô nhìn vào màn hình nhấp nháy, không phải là anh.

 

Đó là Lê Tiến Minh.

 

“Sao giờ anh lại gọi điện cho em?”

 

“Du Ánh Tuyết, em đang ở đâu?” – So với giọng điệu chán nản của cô, Lê Tiến Minh vô cùng phấn khích.

 

“… Em đang ở… à, trên một hòn đảo”

 

“Chúng ta tìm được Phong Khang rồi!”

 

“Cái gì?”

 

“Vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại nói anh ấy đến đó để khám mắt.

 

Nhưn: Nói đến đây, Lê Tiến Minh trầm mặc nghẹn lời.

 

“Nhưng sao?” – Du Ánh Tuyết lo lắng.

 

“Bác sĩ nói rằng đó có một cô gái trẻ đi theo anh ta đến khám. Hai người trông… khá thân thiết” *..”= Du Ánh Tuyết sững sờ.

 

Hôm nay, anh và Bối Bối biến mất cả ngày để đi khám bệnh nhưng tại sao anh ấy không nói với cô mà lại muốn Bối Bối ở bên anh ấy?

 

Du Ánh Tuyết chua chát nghĩ, những ngày tháng đau khổ và khó khăn nhất của anh đều có Bối Bối đồng hành, nên bây giờ anh có lẽ đã hình thành thói quen dựa dẫm vào cô †a. Làm vợ như cô đúng là thất bại quá mà.

 

“Du Ánh Tuyết?” Lê Tiến Minh không nghe thấy câu trả lời giả lả khuyên cô: “Đừng lo lắng, cô ta có trẻ thì cũng không so sánh với em được”

 

“Em biết cô ta là ai”

 

“Sao em lại biết?” – Lê Tiến Minh ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 507


Chương 507:

 

“Thật ra em đã gặp Phong Khang rồi”

 

“Khi nào? Tại sao em không nói chuyện với mọi người?”

 

“Em cũng vừa mới gặp anh ấy cách đây không lâu. Em tính đợi cùng anh ấy trở về sẽ cho mọi người biết.” Lê Tiến Minh im lặng một lúc trước khi hỏi lại: “Du Ánh Tuyết, em đã gặp anh ấy, chắc em đã biết về đôi mắt của anh ấy.

 

Anh nghe bác sĩ nói mắt anh ấy không tốt, có thể… sẽ mù vĩnh viễn. Hơn nữa, hôm nay cả hai mắt của anh ấy gần như đã mất hoàn toàn thị lực, cần phải phẫu thuật gấp.

 

“Mù vĩnh viễn?” – Du Ánh Tuyết nắm chặt tay điện thoại.

 

“Và tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật cũng rất thấp. Nếu thất bại thì mắt của anh ấy sẽ không thể cứu vấn được nữa” – Lê Tiến Minh càng nói giọng càng nhỏ.

 

Đầu óc cô choáng váng, có một âm thanh vang vọng trong tâm trí.

 

Giống như có một lòng bàn tay lớn siết cổ cô, khiến cô không sao thở nổi. Cô không biết Lê Tiến Minh nói gì tiếp thôi, cô cứ mơ mơ hồ hồ cúp điện thoại.

 

Cô thu mình lại, ngồi trên cầu thang trước cửa phòng, đợi anh. Nhìn háo hức. Không biết mình đã đợi bao lâu, khi mặt trời đã lặn, hình bóng anh và Bối Bối cuối cùng cũng xuất hiện trong mắt cô.

 

Cô đứng dậy gần như ngay lập tức và chạy nhanh về phía anh. Cô không hỏi gì, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm eo anh, áp khuôn mặt đông cứng vào ngực anh.

 

Anh giật mình, đôi mắt anh tối sầm lại, xen lẫn nhiều tia cảm xúc.

 

Bối Bối gắng gượng cười cười, nói: “Anh ba, cô Anh Tuyết, vậy em về trước” Kiều Phong Khang khẽ gật đầu, Bối   Bối tiến lên hai bước, quay đầu lại nói với anh: “Anh ba, nếu … anh không được khỏe có thể tìm em bất cứ lúc nào” Kiều Phong Khang gật đầu cảm ơn.

 

Du Ánh Tuyết ngước lên khỏi vòng tay anh và mỉm cười biết ơn với Bối Bối. Du Ánh Tuyết thấy được sự ghen tị trong mắt Bối Bối. Nhưng mà, cô ta không biết, thật ra cô đang ghen tị với cô ta.

 

“Hôm nay anh đi đâu vậy?” – Cô cố ý hỏi – “Em đã lo lắng cả một ngày. Nếu như anh không trở lại, em sẽ thật sự cho rằng anh lại tưởng bỏ rơi em, không cần em” Đôi mắt Kiều Phong Khang hơi rủ xuống, nghiêm nghị nhìn cô. Dường như còn rất nhiều điều để nói, nhưng cuối cùng, tất cả những gì anh ấy nói chỉ là: “Vào nhà trước đi” Bốn từ ngắn gọn. Không một lời giải thích, không một lời an ủi, và anh cũng không muốn đề cập đến chuyện ở bệnh viện hôm nay.

 

Gió hôm nay vẫn thổi manh. Du Ánh Tuyết đứng đó mặc chiếc áo khoác đệm bông, dưới ánh đèn ảm đạm đầu tóc cô có chút rối. Mãi cho đến khi anh vào phòng, Du Ánh Tuyết mới hít một hơi thật sâu, bước lại gần anh.

 

Anh ngồi xổm bên lò sưởi để thêm than, dưới ngọn lửa bập bùng anh trông rất cô đơn và mờ mịt. Cô cố nặn ra một nụ cười, tựa vào người anh nũng rĩu.

 

“Anh Khang hôm nay làm sai rồi nha: Anh im lặng, mắt vẫn đặt vào ngọn lửa trong lò sưởi.

 

“Anh và một cô gái khác đã chạy ra ngoài cả ngày trở về cũng không muốn nói cho em biết một chút gì. Anh thấy anh làm đúng lắm hả?” – Giọng cô có chút hờn dỗi.

 

Cô hy vọng rằng anh có thể tự mình kể cho cô nghe về căn bệnh của anh, sự khó chịu của anh, sự khổ sổ của anh. Còn có, nếu anh cần cô thì hãy nói với cô, đừng giấu trong lòng.

 

Ngay cả Bối Bối cũng có thể chia sẻ tất cả những điều ấy với anh, tại sao cô lại không thể?

 

Tuy nhiên, điều khiến cô thất vọng là anh vẫn im lặng. Sự im lặng lan tràn trong phòng, không khí dân dần như đông cứng lại, trầm mặc đến ngột ngạt.

 

Khi Du Ánh Tuyết nghĩ mình sẽ không bao giờ được nghe anh nói nữa, thì anh trâm giọng nói: “Ánh Tuy: Dú Ánh Tuyết áp mặt mình vào mặt anh, khế thì thâm:   “Em ở đây, anh nói đi”

 

“Trở về đi”

 

“Cuối cùng anh cũng muốn trở về với em?” Anh thở gấp hơn một chút, ánh mắt luôn rơi xuống ngọn lửa đẳng xa: “Sáng mai, anh đưa em em bến tàu” Du Ánh Tuyết ngây người, cười chua chát.

 

Hóa ra là anh muốn cô rời đi còn anh vẫn ở lại?

 

Lòng ngực khó chịu, cô bắt đầu có chút tức giận, cô hé môi cắn vành tai anh. Anh không đẩy cô ra nữa mà càng ngày càng cắn mạnh hơn.

 

Dường như điều này vẫn chưa đủ để trút bỏ nỗi đau trong lòng, nên cô đi vòng qua anh, quỳ xuống, dùng đôi môi mềm mại của mình hôn lên đôi môi sớm đông cứng của anh.

 

“Du Ánh Tuyết!” – Cơ thể của anh chấn động.

 

Du Ánh Tuyết hé môi cắn môi dưới của anh, vị đẳng không biết từ đông rơi trên môi anh, trái tim đau đớn một cách mãnh liệt – đó là nước mắt của cô.

 

Cô lùi ra sau, tách khỏi môi anh, ngồi xổm ở đó, rưng rưng nước mắt nhìn anh. Ánh mắt của cô như một thanh gươm sắc bén cứa vào tim anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 508


Mùa dịch đang rất nhiều khó khăn, Nhóm Truyện One mong nhiều điều bình an đến với cả nhà! Chúc cả nhà nhiều sức khỏe nhé! Ngày mai nhóm lên chương tiếp nhé!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 509


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 509:

 

Chuyện cãi vã trước đây giữa hai người tưởng chừng đã thành quá khứ, hay thậm chí nó không có chuyện gì xảy ra. Lúc này, chỉ có sự thâm tình và sự điên cuồng khi yêu đối phương.

 

Trong hai năm chia tay, thật sự không ai sống tốt hơn ai.

 

Ngày hôm sau, Kiều Phong Khang tỉnh dậy, hơi nghiêng sang một bên, trong tiềm thức muốn tìm kiếm người phụ nữ mà anh yêu.

 

Đêm qua, hai người quá điên cuồng, chỉ có khát cầu nhau ngày một nhiều hơn. Một khi bùng cháy, anh cũng không thể tự chủ được. Anh chỉ muốn cô, muốn cô vĩnh viễn không rời đi.

 

Nhưng khi bàn tay tìm kiếm trên giường lại chỉ toàn là khoảng trống.

 

Anh mở mắt dậy, cô đã đi đâu, những vết loang lổ trên giường cho thấy sự nồng nàn đêm qua của bọn họ là hoàn toàn chân thật.

 

“Ánh Tuyết?” Không có ai đáp lại anh. Anh vội nhấc chân khỏi giường đi tìm khắp trong và ngoài nhà.

 

“Du Ánh Tuyết?” Cô ấy thực sự đi rồi sao?

 

Ý thức được điều này, trái tim anh chùng xuống. Nghĩ đến những lời cô nói đêm qua, cô có thể tìm đến những người đàn ông khác, hai mày anh nhíu chặt.

 

Anh không thể cho phép cô thực sự tìm được người đàn ông khác.

 

Tuyệt đối không cho phép!

 

“Anh ba, em mang đồ ăn sáng cho anh và cô Ánh Tuyết đây” Ngoài cửa, giọng Bối Bối vang lên đúng lúc, cô thấy anh đang lật tung mọi thứ trong nhà lên. Đó là chiếc nhẫn mà anh vẫn luôn giấu dưới tủ cùng với bức ảnh của Du Ánh Tuyết.

 

Bối Bối ngây người một lúc, nhìn anh bỏ những thứ này vào túi xem như: báu vật: “Anh ba, anh … anh phải quay về sao?” “Anh cần ra bến tàu trước.” Anh tính toán thời gian, lúc này có lẽ đoàn tàu đầu tiên vẫn chưa rời bến, anh có thể đuổi kịp cô.

 

Bối Bối rất buồn, cô đặt bữa sáng xuống rồi nói:   “Vậy để em tiễn anh” Kiều Phong Khang dừng lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bối Bối, trước mắt chỉ là một mảng mơ hồ. Anh cúi đầu, ấn mạnh lông mày rồi lại mở mắt ra.

 

Chỉ có một màu đen bất tật và anh như rơi vào xuống vực thẳm.

 

Anh thở gấp vung tay lên trời loạn xạ. Bối Bối lo lắng nắm lấy tay anh: “Anh ba, em ở đây!” “Anh ba, anh có thấy em không?” – Bối Bối vẫn vẫn tay trước mặt anh.

 

“Không” – Sau một lúc im lặng, anh lắc đầu.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

“Cô Ánh Tuyết đâu rồi? Sao không thấy cô ấy:   *“. Đi rồi” – Thật lâu sau anh mới nói.

 

Anh vẫn nhắm mắt, Bối Bối không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh lúc này. Tuy nhiên giọng điệu phát ra hai chữ kia của anh, cô vẫn cảm nhận được sự đau đớn.

 

“Rời đi? Làm sao cô ấy có thể rời đi vào lúc này?” – Bối Bối rất bất mãn.

 

Anh cười trừ, lắc đầu: ừng trách cô ấy, là anh đuổi cô ấyđi” “Tại sao? Anh ba, anh rất yêu cô ấy, tại sao anh lại để cô ấy đi? Cô ấy không phải rất yêu anh sao, nói đi là đi thế à?” “..„ Đi rồi, đi cũng tốt” – Anh không thể ích kỷ mà giữ cô nữa, anh bây giờ không có tư cách.

 

Bối Bối biết mình là người ngoài, khó mà thuyết phục được anh, cô ta chỉ biết ngồi đó nhìn anh. Chờ đến mấy giờ sau, thị lực của anh dần dần khôi phục, vẻ mặt của anh vẫn như cũ lãnh đạm.

 

Anh ấy đi ra biển một mình, chỉ đứng đó, đôi mắt u ám nhìn về thành phố. Mãi đến khi trời nhá nhem tối, anh mới quay người đi về.

 

Bối Bối cũng lặng lẽ đi theo sau anh, anh rất sợ anh sẽ cô đơn khi không có ai bên cạnh.

 

“Anh ba, trong nhà anh có bật đèn!” – Từ xa, Bối Bối đã nhìn thấy ánh đèn vàng từ trong nha, bọn họ ra biển khi trời còn sớm, bọn họ tất nhiên không bật đèn trong nhà.

 

“Có thể là cô Ánh Tuyết đã trở lại rồi đó” Ánh Tuyết…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 510


Chương 510:

 

Kiều Phong Khang không quan tâm gì nữa, tăng tốc độ đi về phía ánh sáng. Anh không thể lừa mình được nữa, anh vẫn muốn cô, khát cầu hơi ấm từ CÔ.

 

Anh ấy rất ích kỷ.

 

Biết rằng có thể anh sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng, anh rất có thể nó sẽ trở thành gánh nặng của cô ấy.

 

Nhưng một khi cô dám quay lại, anh ích kỷ đến cùng, không cho cô đi nữa.

 

“Ánh Tuyết!” – Anh gọi tên cô, gọi từ xa không giấu được sự kích động.

 

Cửa được mở từ bên trong, một bóng dáng mảnh mai chạy ra khỏi đó, lúc ấy Kiều Phong Khang chỉ cảm thấy cô giống như một con bướm đang bay vào vòng tay và vào trái tim của anh.

 

Anh mở rộng vòng tay và ôm cô vào lòng. Cô đã trở lại. Trở lại với anh.

 

Trái tim trống rỗng đau nhói cả ngày, giờ phút này, nó cuối cùng lại được lấp đầy và xoa dịu.

 

“Sao anh không có ở nhà? Em đã đợi anh rất lâu rồi..”   Giọng nói của cô đầy vẻ oán trách, cô cứ nghĩ rằng trải qua một đêm vừa rồi, anh sẽ đi tìm cô. Sáng sớm cô mới không từ mà biệt, cô đợi ở nhà với Tiểu Bánh Bao cả buổi sáng vẫn không thấy anh đâu. Mặc dù cô rất tức giận nhưng đến chiều tôi vẫn không kiềm lòng được quay lại đây.

 

“Anh xin lỗi…” – Anh nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của cô, trái tim anh rung lên.

 

Anh cúi đầu chạm vào môi cô, trong khoảnh khắc tiếp theo, anh vòng tay ôm lấy cổ cô, hai đôi môi bắt đầu quấn lấy nhau. Hai người không biết họ đã hôn nhau bao lâu, họ quên rằng Bối Bối đang ở cạnh.

 

Nhìn thấy cảnh này, Bối Bối không biết nên khóc hay cười, trong lòng đủ loại cảm xúc. Nhưng rồi cô ta thấy nhẹ nhõm, tình yêu đích thực cần phải được chúc phúc.

 

Còn cô ta cùng với anh có lẽ cuộc gặp gỡ này đã là một điều may mắn.

 

Bối Bối nghĩ xong âm thầm bỏ đi.

 

Tương lai có Du Ánh Tuyết chăm sóc cho anh ba, anh sẽ vui hơn, mắt cũng sẽ rất nhanh hồi phục.

 

Bên này, hai người vẫn hôn nhau cho đến khi trong nhà đột nhiên vang lên một giọng nói trẻ con: “Oa ..” – Tiểu Bánh Bao bị bỏ mặt trong nhà đã lâu, rốt cục không chịu được nữa, ngồi ở trên giường ngẩng đầu lên khóc lớn.

 

Du Ánh Tuyết mới chợt nhớ ra: “Trời ạ! Suýt nữa thì quên mất” – Cô vội vàng thoát khỏi vòng tay của anh chạy nhanh vào nhà.

 

Kiều Phong Khang ngây người tại chỗ định thần lại thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô: “Con trai, không sao đâu, đừng khóc nữa. Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con, mẹ không nên quên con…” Cô dỗ dành nhẹ nhàng, còn bế bé con đi đi lại lại trong nhà.

 

Kiều Phong Khang đứng ở cửa, nhìn cảnh này, hai mắt đỏ bừng. Ai có thể nói cho anh ta biết điều gì đang xảy ra không? Cô xưng mẹ với đứa bé kia vậy đứa bé này là… con anh!

 

Lòng anh trào dâng, anh bước vào nhà và nhìn cảnh tượng này, anh cảm thấy nó không chân thật. Nó là mỹ cảnh đẹp nhất trời đời, đẹp đến cứ như mơ.

 

Người vợ nhỏ xinh của anh đang ôm con của anh, cả bức tranh tràn đầy vẻ ấm áp.

 

“Anh có muốn ôm con không?” – Sau khi dỗ dành đứa trẻ, Du Ánh Tuyết quay người lại mỉm cười nhìn anh.

 

Tâm mắt của Kiều Phong Khang rơi vào đứa trẻ, chỉ nhìn một lần liền không muốn rời mắt đi. Bé con có đôi mắt to bởi vì vừa khóc xong nên chúng trở nên long lanh hơn.

 

Đôi mắt to ấy nhướng lên nhìn anh một cách hiếu kỳ, như thể đang muốn hỏi xem anh là ai. Sau khi quan sát một lúc, cậu bé quay đầu nhìn mẹ, những ngón tay trắng nõn và mềm mại cứ đưa qua đưa lại.

 

“Anh có thể ôm sao?” Kiều Phong Khang nhìn đứa trẻ và sau đó nhìn cô.

 

“Tất nhiên là được” Anh có chút căng thẳng, hô hấp cũng ngừng lại, đừng nói là tay, cả người anh cứng đờ.

 

Du Ánh Tuyết không khỏi nở nụ cười, rưng rưng nước mắt, nếu lúc cô sinh con, anh có mặt, chắc chắn anh sẽ rất xúc động.

 

Tuy rằng anh đã bỏ lỡ thời khắc quan trọng nhất của cô và Tiểu Bánh Bao, nhưng thật may… Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ vắng mặt trong cuôc đời của cô và con nữa.

 

Đứa nhỏ không ngừng vặn vẹo, cố thoát ra khỏi vòng tay anh. Kiều Phong Khang sửng sốt ôm bé chặt hơn, hai hàng lông mày xinh đẹp của Tiểu Bánh Bao gần như cau lại, tay chân nhỏ bé lại đưa đẩy cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 511


Chương 511:

 

Kiều Phong Khang không khỏi có chút thất vọng.

 

“Vết thương trên mặt của anh làm nó sợ sao?” – Anh cười khổ.

 

“Đương nhiên là không rồi” – Du Ánh Tuyết lắc đầu võ võ cánh tay cứng ngắc như đá của anh – “Là do anh quá căng thẳng khiến bé con không thoải   mái khi anh ôm. Đây, đây, anh thoải mái đi. Đúng rồi, ôm như thế này. Bình thường.” Du Ánh Tuyết đã dạy anh ta và anh ấy học khá nghiêm túc.

 

Anh ấy thay đổi tư thế, bé con không còn khóc nữa, không còn muốn thoát ra nữa.

 

“Em nhìn xem, không khóc nữa.

 

Kiều Phong Khang quay đầu lại nới với Du Ánh Tuyết, cảm thấy tự hào.

 

Anh cảm thấy như mình vừa làm được một điều phi thường. Thật sự là phi thường, bởi vì giờ đây anh đang ôm trong tay là con của anh và cô.

 

Du Ánh Tuyết mỉm cười tựa đầu ở trên vai hắn, trêu chọc đứa nhỏ: “Tiểu Bánh Bao, con có biết đây là ai không?” Đôi mắt anh đầy mong đợi, đôi mắt ấy bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của đứa trẻ chu chu đáng yêu vài lần, rồi nó cười khúc khích: “Ông ông!” Hai người ngây ra một lúc, rồi lại bật cười.

 

“Đây là cha. Con phải gọi là cha cha” Tiểu Bánh Bao lại không chiều ý bọn họ, cứ thích kiêu “ông ông”, một lát lại gọi “bà bà”. Du Ánh Tuyết bất lực, gõ ngón tay lên trán đứa trẻ: “Con cố ý nghịch ngợm có phải không? Ở nhà thường gọi cha cha’ bây giờ bảo gọi là không gọi” “Kệ nó, trẻ con mà” – Anh nắm lại ngón tay chạm vào trán của đứa nhỏ của cô.

 

“Đừng mắng nó, nó còn nhỏ sao mà hiểu hết được. Hơn nữa, là lỗi của anh… đây là lần đầu tiên anh và nó gặp nhau.

 

“…”- Du Ánh Tuyết trầm ngâm một lát lại quay xuống trêu chọc đứa nhỏ.

 

Bé con vốn dĩ rất cảnh giác nhìn người lạ nhưng rất nhanh nó đã nhoẻn miệng cười ngọt ngào với anh khiến Kiều Phong Khang cũng vui không thôi.

 

Vốn dĩ Du Ánh Tuyết còn lo lắng rằng hai cha con sẽ không hòa hợp, nhưng bây giờ xem ra cô thực sự nghĩ nhiều hơn về điều đó! Anh nói không thích trẻ con, nói mấy bé trai nghịch ngợm nhưng bây giờ nhìn lại, con trai không đáng yêu ở chỗ nào?

 

Sau này, ngoài cô và dì Lý lại thêm một người khác cưng chiều đứa nhỏ, hơn nữa anh chắc chắn sẽ cưng chiều nó tới vô phép vô thiên, xem ra ngay bây giờ cô phải diễn vai là kẻ xấu’ rồi.

 

Đêm đã khuya, đứa nhỏ chơi mệt nên lăn ra ngủ trước, ngủ ở vị trí trong cùng. Du Ánh Tuyết năm ở giữa còn anh ngủ ở ngoài. Cô gối đầu lên cánh tay phải của anh. Tay còn lại anh vòng qua ôm chiếc eo thon của cô sẵn tiện vuốt ve gương mặt non nớt của bé con.

 

Cảm giác này thật kỳ diệu. Anh tưởng chừng như đang lơ lửng trên thiên đường. Đứa trẻ rất giống cô và anh. Sự tồn tại đặc biệt này khiến anh cảm thấy rất kích động.

 

“Anh Khang, từ khi gặp mặt đến giờ ánh mắt của anh chưa bao giờ rời khỏi Bánh Bao, anh muốn nhìn suốt đêm nay luôn à?” Du Ánh Tuyết xoay người lại úp mặt vào vòng tay anh. Anh ôm chặt cô hơn, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu của cô, tham lam hít lấy mùi hương ấy.

 

“Xin lỗi…” – Anh khẽ thì thầm, cô không nói lời nào, chỉ ôm anh chặt hơn.

 

“Anh không nên bỏ mặc em và con trong suốt hai năm” Anh đang tự trách mình.

 

Bàn tay to lớn của anh dưới tấm chăn bông đang nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Nhìn xuống cô, anh trầm giọng hỏi: “Khi mang thai có phải rất khổ sở không?

 

Cô có thể nhận ra trong lời nói của anh là đau khổ và hối hận. Du Ánh Tuyết ghé vào trong ngực anh lắc đầu.

 

“Trước đây… đúng là rất khổ sở.

 

Chỉ cần nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Từ này về sau, hai mẹ con chỉ còn lại một mình, thì em không sao thở nỗi. Nhưng hai năm qua, anh so với em, còn đau đớn hơn trăm vạn lần” Mỗi khi nghĩ đến điều này, tim tôi cô đau nhói. So với nỗi khổ của anh, chuyện mang thai của cô có tính là gì.

 

Kiều Phong Khang cười khổ: “Anh thấy rất vui vì em lúc này mới tìm thấy anh. Lúc anh chật vật nhất không để em nhìn thấy, lúc anh đau đớn nhất em cũng không cần cùng anh chịu khổ” Cô nén nước mắt giả vờ không vui: “Vậy nên khi đi bệnh viện, anh thà đi cùng Bối Bối cũng không muốn đi với em?” Cô biết về việc anh đến bệnh viện không? Vậy cô cũng đã biết hết tình trạng mắt của anh bây giờ?

 

Ánh Tuyết buông anh ra và quay đi, rõ ràng là anh có thể chia sẻ với cô.

 

Hoặc nếu Bối Bối muốn đi cùng anh, anh có thể không cho cô ta đi theo.

 

Anh bỏ mặc cô như thế mà cô còn mang Tiểu Bánh Bao qua đây cho anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 512


Chương 512:

 

Kiều Phong Khang thở dài, ôm cô vào lòng: “Nổi giận?” “Em không nên tức giận sao?” – Du Ánh Tuyết bĩu môi – “Anh hoàn toàn không coi tôi là vợ của anh” “Ánh Tuyết, anh không muốn trở thành một người ích kỷ… Một khi anh không nhìn thấy nữa thì em phải làm sao? Em định ở bên anh, một người mù, cả đời này?” Cô đột nhiên quay người lại, đôi mắt có chút ẩm ướt nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc nghiêm túc: “Vậy em hỏi anh, nếu em nói không định cùng anh cả đời, muốn cùng người đàn ông khác, anh nguyện ý, anh có cho phép không?” Du Ánh Tuyết hỏi xong, cắn môi lo lắng nhìn anh, trong trường hợp anh dám nói ‘anh muốn, anh cho phép thì cô… thật sự không bao giờ quan tâm anh nữa.

 

Nhưng đáp lại cô chỉ có nụ hôn điên cuồng và dữ dội của anh. Cánh tay ôm cô của anh lại thêm siết chặt.

 

Những nụ hôn của anh rơi xuống dồn dập, thô dữ dội như một cơn bão. Cô chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhữn, sắp tan ra trong nụ hôn của anh.

 

Đôi mắt anh nhìn cô sâu thẳm, trong đó đều là sự chiếm hữu: “Không! Ánh Tuyết, cho dù em nghĩ anh quá đáng hay ích kỷ thì cũng không sao nữa. Vì hôm nay em đã quay lại, em không thể nào thoát được nữa. Cho dù nửa đời sau anh thật sự làm một kẻ tàn phế thì em cũng chỉ có thể là vợ của anh! Hiểu chưa?” Du Ánh Tuyết dở khóc dở cười, đây mới thật sự là người đàn ông của cô.

 

Anh không thể buông tay nữa, anh tham la hôn vào mắt, mũi và mặt cô.

 

Sau đó, nụ hôn sâu thêm ở môi.

 

Hơi thở của Du Ánh Tuyết trở nên gấp gáp, cô khẽ siết chặt cánh tay anh: “Tiểu Bánh Bao còn ngủ ngay bên cạnh…” “Ngoan, tập trung đi, sẽ không ảnh hướng đến bé con” Đêm đó, hai người hôn nhau thắm thiết. Nụ hôn nóng bỏng đến mức khiến hai môi sưng lên nhưng vẫn không ai muốn buông ra. Cứ như thế mà ôm nhau mãi.

 

Điều khó chịu là bé con ở gần đó nên cả hai đều không dám làm ra hành động gì thêm nữa Mới sáng sớm, Bánh Bao tập thể dục trên giường bằng cách khua tay múa chân. Kiều Phong Khang thức dậy lần thứ hai vì sợ bé con sẽ đạp trúng mẹ mình đang ngủ say, anh ôm cô ra ngoài một chút. Anh lấy một chiếc gối nhỏ để tách cô ra khỏi Bánh Bao.

 

Khi Du Ánh Tuyết thức dậy trên giường không có ai, cô vội chạy ra ngoài tìm. Vừa ra đến sân, bức tranh ngoài cửa khiến cô mỉm cười, mặc dù thời tiết lạnh giá, nhưng lòng cô ấm áp không thôi.

 

Anh ấy đang chơi với bé con, đặt bé näm trên đầu cẩn thận rồi đung đưa. Bé con rất thích thú vừa cười vừa vẫy tay và thỉnh thoảng gọi “cha cha”.

 

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo khiến cho nụ cười trên mặt cô vặn vẹo, bước chân của Kiều Phong Khang đột nhiên dừng lại, cả người ngay ra tại chỗ.

 

“Bé con hình như đang tiểu” Dù bé con đã được quấn tã nhưng cảm giác có dòng nước ấm ấm trên đầu kia vẫn còn nguyên vẹn trong anh.

 

Du Ánh Tuyết nhìn lắm mới không bật cười thành tiến, đặc biệt là cái nhìn cầu cứu lúc ấy của anh. Thật sự không ngờ một ngày cô có thể nhìn anh cùng con trong dáng vẻ này.

 

Cô chạy lại ôm lấy Bánh Bao, cười nói: “Bé con, con đúng là lợi hại. Con là người đầu tiên dám tè lên cha đó” “Em đang vui vẻ sao?” – Kiều Phong Khang nghiêm mặt, “Anh Khang, anh đi gội đầu trước đi” Kiều Phong Khang bước vào nhà, quay đầu lại cười mắng yêu đứa nhỏ: “Quỷ nghịch ngợm” Tiểu Bánh Bao không biết mình đã làm gì sai, vẫn cười khúc khích, còn vỗ tay.

 

Sau khi tắm xong, anh đi ra ngoài thấy Du Ánh Tuyết đang đút sữa cho Bánh Bao.

 

Anh nhìn bọn họ, trong lòng hạ quyết tâm. Anh bước tới dùng bàn tay sờ sờ đầu của đứa nhỏ quay qua nói với Du Ánh Tuyết:   “Chúng ta trở về đi!” Cô không ngạc nhiên chút nào. Cô biết rằng giờ hạ gục anh rất dễ dàng.

 

Vả lại bây giờ cô còn có một tuyệt chiêu là Bánh Bao, anh không thể bỏ vợ con mình được “Vậy thì chúng ta đi ngay!” Cô ôm bé con đứng dậy: “Dì Lý nghe em tìm được anh thì mừng như điên. Lê Tiến Minh và những người khác nữa đều hối thúc em hỏi thăm về anh, thư ký Lý Thanh, trợ lý Sơn, Minh Đức… mọi người đều đang.

 

đợi anh quay v   Nghe nhắc đến bọn họ, Kiều Phong Khang mỉm cười vỗ vai cô: “Cho trẻ uống sữa trước đi, bên ngoài trời lạnh, đừng mang đứa nhỏ ra ngoài” Kiều Phong Khang lấy một cái chăn mỏng quấn lấy mấy viên gạo nếp: “Em chờ anh ở nhà, anh đi từ biệt Bối Bối, cha mẹ và anh trai của cô ấy”   “Em sẽ đi cùng anh. Hai năm qua, cũng may là có cô ấy ở bên chăm sóc anh, nếu không..” “Được rồi, anh sẽ thay em cảm tạ” – Kiều Phong Khang sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Ánh Tuyết – “Gió biển rất lớn, em mang theo bé con thì đừng có chạy lung tung” Anh đúng là một người cha tốt.

 

Khi đến từ biệt gia đình Bối Bối, phần tiền mà mà anh cả và anh hai của Bối Bối đã chia cho anh nhờ vào mua cổ phiếu, anh không hề lấy mà đưa lại cho cha mẹ Bối Bối.

 

Cha mẹ của Bối Bối thật sự có chút lo lắng, anh đi rồi, cây hái ra tiền của nhà bọn họ cũng đi luôn.

 

Kiều Phong Khang mỉm cười trấn an họ: “Đừng lo lắng, sau này có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi” Anh để lại số điện thoại cá nhân cho họ. Anh cả của Bối Bối cất điện thoại và hỏi: “Vậy nếu sau này hai anh chúng tôi có mua cổ phiếu khác, chúng tôi có thể hỏi cậu không?” “Đương nhiên là được. Nhưng tôi cũng đã dạy mấy anh cách chơi, cách định giá, cách phân tích. Tôi tình hai người có thể làm tốt mà không cần tôi” Sau khi chia tay, mọi người nhất quyết tiễn anh tới bến. Bối Bối đi sau cùng, trong lòng lo lắng cho tình hình của anh, nhưng không nói lời nào với anh.

 

Nhìn thấy anh ôm vợ, ôm con của bọn họ, trong lòng cô ta mơ hồ có một sự ghen tị. Hy vọng rằng một ngày nào đó trong tương lai, cô ta cũng có thể gặp được người yêu thương mình như anh yêu Du Ánh Tuyết.

 

“Con tàu này sang trọng quá, tôi chưa từng thấy nó trên vùng biển này bao giờ” – Mẹ Bối Bối kêu lên, mọi người nhìn ra bến tàu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 513


Chương 513:

 

Một chiếc du thuyền màu trắng đang nghiêng mình vào bờ. Kiều Phong Khang và Du Ánh Tuyết chỉ trong nháy mắt đã nhận ra đó là thuyền của nhà họ.

 

“Con biết. Đây là thuyền của tập đoàn Kiều Thanh!” – Anh cả nói.

 

“Cái gì Kiều Thanh?” Mẹ Bối Bối hỏi.

 

“Cổ phiếu chúng con hay mua có cổ phiếu của tập đoàn Kiều Thanh” Kiều Phong Khang nhìn qua Du Ánh Tuyết, cô lắc đầu nói rằng cô không biết chuyện gì đang xảy ra.

 

Sau đó, Kiều Minh Đức dẫn đầu bước ra khỏi cabin và hét lên “Chú baI”.

 

Theo sau anh ta là Nghiêm Danh Sơn, Lý Thanh, Hồ Minh Tuấn, Lê Tiến Minh và Trần Thanh Tùng. Cuối cùng, còn có đì Lý với đôi mắt đỏ hoe theo sau.

 

Mọi người xuống thuyền và tiến lại gần họ. Khi đến gần nhìn thấy những vết sẹo trên mặt anh hiện rõ trong mắt mọi người. Mọi người đều sửng sốt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.

 

Kiều Phong Khang ôm lấy dì Lý cũng không quên lau nước mắt cho bà, sau đó, mọi người vui vẻ ôm nhau.

 

Hồ Minh Tuấn tức giận vỗ vào ngực anh: “Cậu giỏi thật. Bắt chúng tôi tìm kiếm hơn hai năm” Trần Thanh Tùng hừ một ti    “Còn tưởng cậu bị cá mập ăn ri Lê Tiến Minh cười khổ: “Nếu biết cậu đi một lần là hai năm tôi với Minh Tuấn trước đây sẽ không đấu khẩu với cậu nhiều vậy” Bầu không khí giữa mọi người dần trở nên thoải mái hơn.

 

Kiều Minh Đức ôm lấy anh, cười nói: “Chú ba, nếu chú không quay lại, cháu còn đang định sẽ thay chú chăm sóc Ánh Tuyết và bé con” Kiều Phong Khang tức giận cho anh ta một cái đánh vào đầu.

 

Lê Tiến Minh cũng xua tay: “Thăng nhóc này cũng thật can đảm, dám tơ tưởng cả vợ của chú mình. Nếu là thay Phong Khang chăm sóc, thì cũng phải là tôi” “Anh? Nếu anh muốn chăm sóc Ánh Tuyết, anh còn phải hỏi xem bạn gái anh có chịu không?” “Vớ vẩn, tôi có bạn gái khi nào?” – Lê Tiến Minh không đồng tình.

 

“Không? Vậy mà bây giờ các tiêu đề trên báo đều bị chiếm bởi cả hai người”   Lê Tiến Minh muốn nói nữa lại thôi, Tống Ân là bạn gái của anh ta sao?

 

Phải mà cũng không phải.

 

Kiều Phong Khang cảm thấy rằng anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ trong hai năm vắng mặt. Ai bảo anh chỉ đọc báo tài chính trong những ngày trên đảo?

 

Anh quay sang chào tạm biệt những người trong gia đình Bối Bối.

 

Ánh mắt của Kiều Phong Khang cuối cùng rơi xuống Bối Bối. Bối Bối cười và đi về phía anh giả vờ thoải mái:   “Anh ba, trong tương lai nếu có cơ hội sẽ gặp lại.” Bối Bối đã chứng kiến hết rồi, cô nhìn những người vừa tới, nhìn chiếc du thuyền, cô biết cô và anh ba vĩnh viễn là người của hai thế giới. Người đàn ông này quá xuất chúng, cô chạm không tới.

 

Kiều Phong Khang xoa đầu cô: “Sau này nếu có chuyện gì cần em hãy tới thành phố tìm anh” Bối Bối gắng cười: “Em biết. Nếu ca phẫu thuật của anh thành công, anh phải báo cho em để em an tâm” “Được, anh hứa” Khi anh trở về biệt thự, cả căn biệt thự rất sôi động. Ông cụ Kiều, bà cụ Kiều, Kiều Nam Thành, Trần Ngọc Vân, Kiều Vân Nhung, La Chí Thành, Kiều Thanh Hằng tất cả đều ở đó đây.

 

Vừa nhìn thấy Kiều Phong Khang trở về, Kiều Thanh Hăng liền khóc, cứ ôm lấy anh mà khóc. Kiều Vân Nhung khuyên không được, cuối cùng Kiều Minh Đức thực sự kéo cô đến rạp xem phim.

 

Một nhóm người đã ăn trưa và ăn tối cùng nhau. Đến tối, mọi người ra về.

 

Anh mệt mỏi mất một ngày, giúp cô dỗ dành đứa nhỏ rồi mới quay vào phòng đi tắm. Cô xuống nhà rót nước cho anh.

 

Dì Lý đau khổ hỏi: “Chân của cậu chủ sao lại như vậy?” Du Ánh Tuyết lắc đầu; “Cháu không biết. Phải đi bệnh viện mới biết chính xác được”.

 

“Không sao, người cũng về rồi, chúng ta từ từ cũng sẽ trị hết” Phải, những gì tồi tệ nhất chính là hai năm qua, bọn họ đã vượt qua được, có gì phải sợ nữa?

 

Du Ánh Tuyết mang nước vào phòng, gần hai năm nay, căn phòng này chỉ có mình cô. Khi nhớ anh quá, cô sẽ mang Bánh Bao qua ngủ cùng.

 

Cô luôn nghĩ về ngày anh có thể quay lại cùng mẹ con cô, hôm nay anh quay lại rồi.

 

Cô không thấy anh trong phòng, Du Ánh Tuyết đặt nước xuống, nhẹ nhàng vào phòng tắm. Cô lặng lẽ mở cửa, đúng như dự đoán, anh nằm trong bồn nước thư giãn.

 

Du Ánh Tuyết đứng ở cửa yên lặng nhìn anh. Mọi nơi ở anh đều quá hoàn hảo trong mắt cô. Ngay cả khi có vết sẹo trên mắt cũng không ảnh hưởng đến vẻ quyến rũ của anh trong cô.

 

“Nhìn gì đó?” Cô cười, chậm rãi bước tới, ngồi xuống thành bồn tắm: “Em đã gần hai năm không nhìn thấy anh, hiện tại anh rốt cục trở về, em phải nhìn cho thật kỹ chị    Kiều Phong Khang mở mắt ra, hơi nước đọng lại trên hàng mi dài của anh. Phía trên cổ đều ướt át, cả người vô cùng gợi cảm. Anh vươn tay kéo Du Ánh Tuyết trong bộ đồ ngủ mỏng manh vào thẳng bồn tắm và để cô ngồi trên đùi anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 514


Chương 514:

 

Cô khẽ kêu một tiếng, vỗ vai hắn: “Ướt hết quần áo rồi” “Vậy thì cởi nó ra” – Anh cười lưu manh, bàn tay cũng không an phận mà lần mò vào sâu bộ quần áo ngủ.

 

Bên trong cô không mặc gì!

 

Kiều Phong Khang đen mặt, hơi thở của anh cũng nặng nề hơn. Cô thở dốc nắm lấy tay anh: *.. Chờ đã… chờ đã, em có chuyện muốn nói với anh” “Để sau đi” – Giọng anh trầm xuống.

 

Du Ánh Tuyết từ chối, cản lỗ tai anh: “Anh hứa với em đi, ngày mai chúng ta đến bệnh viện…” Câu nói của cô khiến anh hơi giật mình, bàn tay từ từ rút khỏi quần áo của cô, cằm anh đặt lên vai cô.

 

“Đừng sợ, được không? Sẽ ổn thôi…” Kiều Phong Khang đột nhiên đứng dậy, bế cô cùng nhau ra khỏi bồn tắm.

 

Cô thở gấp, hai chân vòng qua eo anh theo bản năng. Sau đó, anh cởi bỏ bộ ngủ của mình ra, anh hôn cô từ trong phòng tắm đến tận trên giường, không hề buông ra.

 

Cả hai đi đến đến tận phòng ngủ, cô bị ném lên giường, mặc dù cả người đều ướt nhưng bọn không ai quan tâm nhiều như vậy. Sau một cuộc yêu nồng nhiệt, Kiều Phong Khang vén mớ tóc rối trên má của cô dán chặt mắt, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Thỉnh thoảng không nhịn được hôn lên trán cô.

 

Du Ánh Tuyết xấu hổ che mắt anh: “Đừng nhìn em như vậy…

 

Kiều Phong Khang gỡ tay cô ra cầm trong tay mình, trâm giọng nói: “Anh sợ sau này không còn nhìn thấy được em nữa” Du Ánh Tuyết, không kiềm được nước mắt, dựa vào ngực anh mà khóc.

 

Cô muốn an ủi anh ấy, muốn nói với anh rằng sẽ không có chuyện gì nhưng những lời đó rốt cuộc không thể nói ra được.

 

Trong bệnh viện, cuộc phẫu thuật của anh đã bắt đầu được thu xếp. Mấy ngày gần đây tình trạng của anh lại chuyển xấu, nhiều lần anh rơi vào trạng thái mù tạm thời. Cuối cùng, anh được đẩy vào phòng phẫu thuật.

 

Tất cả mọi người trong gia đình đều ở đây, kể cả Lê Tiến Minh và những người khác cũng đến, tuy nhiên mọi người đều gần như nín thở. Du Ánh Tuyết ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm ánh đèn trong phòng mổ.

 

Kiều Minh Đức đã nhờ trợ lý Sơn mua cà phê và nước trái cây. Anh ta đưa cho cô một ly nước trái cây, cô cầm lấy, để sang một bên cũng không uống nhiều.

 

“Uống lúc còn nóng, trong viện lạnh quá” Kiều Minh Đức nói xong, Du Ánh Tuyết mới chịu uống một ngụm. Tuy nhiên, cô không cảm nhận được mùi vị gì cả. Kiều Minh Đức thở dài, chính trái tim của anh ta còn thấp thỏm, huống chi là Du Ánh Tuyết.

 

Không biết qua bao lâu đèn phòng phẫu thuật vụn tắt. Cô ấy bật dậy gần như ngay lập tức lao về phía bác sĩ: “Bác sĩ, cuộc phẫu thuật thế nào?” Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Quá trình phẫu thuật diễn ra rất suôn sẻ, nhưng chúng tôi không chắc có thể khôi phục thị lực hay không.

 

Phải đợi anh Kiều gỡ băng gạc rồi mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng” “Dù thế nào đi nữa, chúng tôi vẫn hy vọng người nhà của bệnh nhân có thể chuẩn bị tinh thần đầy đủ. Rốt cuộc cũng chỉ có 30% cơ hội bình phục.” Lời này bác sĩ nói ra xong mọi người đều im lặng, không ai buồn hỏi thêm gì nữa.

 

Bầu không khí một lúc lâu vẫn chưa khôi phục như bình thường.

 

Kiều Phong Khang vẫn đang ngủ say do thuốc mê cuối cùng được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Du Ánh Tuyết kìm lại nước mắt mắt, vội vàng bước tới lo lắng năm tay anh. Tay anh lạnh đến mức không có nhiệt độ.

 

Thật lâu sau, người lớn trong nhà đều rời đi, Kiều Minh Đức cũng dẫn trợ lý Sơn rời đi vì công ty có việc. Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô cẩn thận đắp chăn bông cho anh, sợ anh lạnh nên vùi mặt vào lòng bàn tay anh để sưởi ấm cho tay anh.

 

Du Ánh Tuyết không biết khi nào anh sẽ tỉnh lại vì vậy cô ngồi ở bên giường và yên lặng chờ đợi. Dùng thời gian này, từng chút một bù đắp lại khoảng thời gian không gặp trong hai năm qua.

 

Sau một thời gian, anh dần tỉnh lại, anh tạm thời không thấy chút ánh sáng nào.

 

Cô giật mình ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Phong Khang, là em. Anh tỉnh rồi sao?” Kiều Phong Khang cổ họng khô khốc môi anh mấp máy nói một chữ không rõ.

 

“Để em lấy nước cho anh” – Cô hiểu ý, xoay người đi lấy nước.

 

“Uống từ từ, đừng sặc” – Vừa nói cô vừa rút khăn giấy lau sạch vết nước trên khóe môi anh.

 

“Anh ngủ bao lâu rồi?” “Mấy giờ” – Du Ánh Tuyết đặt cái cốc sang một bên, lo lắng hỏi – “Hiện tại anh cảm thấy thế nào? Còn đau không?” Anh dịu dàng sờ lên mặt cô, nhẹ giọng nói:   “Không sao, còn chịu được” Những nỗi đau đó, từ lâu anh đã quen.

 

Du Ánh Tuyết hôn lên mu bàn tay anh: “Anh phải khỏe lại. Sau này anh không được phép ốm đau nữa, hứa với em: “Được rồi, anh hứa với em” Những ngày qua Du Ánh Tuyết ở bệnh viện chăm sóc anh ấy, dì Lý cũng thỉnh thoảng mang Bánh Bao tới, một nhà ba người vô cùng vui vẻ, tâm trạng của anh cũng vì vậy mà tốt lên rất nhiều.

 

Lúc đầu Bánh Bào còn sợ anh ta nhưng bây giờ đối với anh rất quen thuộc, sẽ luôn miệng gọi ‘Cha, Cha”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 515


Truyên.one Chúc cả nhà sức khỏe, nhiều niềm vui, may mắn trong mùa dịch nhé!  Nguồn truyên.one cám ơn cả nhà luôn chọn truyen.one khích lệ nhóm hăng say lên chương nhé! Hẹn cả nhà chương tiếp ngày mai nhé!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 516


CHương 516:

 

Mọi người tiến lên một bước, bác sĩ từ từ gỡ miếng gạc ra.

 

Những chuyển động vòng tròn của cuộn băng gạc khiến Du Ánh Tuyết cảm thấy như một mũi kim xoay vòng quanh trái tim cô.

 

Vòng gạc cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

 

“Anh Kiều, hiện tại anh nhắm mắt lại, từ từ từ cảm nhận, có cảm nhận được ánh sáng không?” Du Ánh Tuyết muốn hỏi, nhưng không dám, cô chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn anh. Cô ấy thậm chí đã nghĩ vị quả tồi tệ nhất, cô ấy cũng nghĩ về những gì cô nên nói nếu anh thực sự không thể nhìn thấy gì nữa.

 

Đôi lông mày của anh hơi cau lại càng khiến cô nín thở.

 

Anh không thể nhìn thấy ánh sáng sao?

 

Trong khoảnh khắc tiếp theo, anh nhẹ giọng: “Có vẻ như tôi thấy được một chút ánh sáng, mờ mờ” Anh nói xong thì ánh mắt của mọi người đều sáng lên, đều là tiếng thở phào nhẹ nhõm.

 

Du Ánh Tuyết cắn môi, kiềm chế bản thân, tiếp tục chờ đợi.

 

“Vậy thì giờ anh cứ từ từ mở mắt ra. Làm quen dần với ánh sáng trước đã” Anh mở mắt.

 

Không ai dám hỏi thêm, nhất thời cả phường im ắng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng mũi kim rơi trên mặt đất.

 

“Anh Khang, anh thấy thế nào? Anh có thể thấy chúng tôi không?” – Câu hỏi là bác sĩ.

 

Đôi mắt anh dõi theo giọng nói đến bác sĩ sau đó anh hướng mắt nhìn tới mọi người, cuối cùng, ánh mắt của anh rơi trên mặt Du Ánh Tuyết.

 

Bốn mắt nhìn nhau, không cần giải thích nhiều, cô lao tới ôm lấy lấy anh.

 

Kiều Phong Khang dang tay siết lấy cô, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô.

 

“Được rồi, được rồi, không sao nữa rồi” – Bà cụ Kiều lẩm bẩm một mình, lau nước trên khóe mắt. Sự tự trách bản thân đã hành hạ bà suốt hai năm nay cuối cùng cũng tan biến. Nếu không có sự bất cẩn của bà, con trai bà cũng sẽ không khổ sở như giờ.

 

“Tạ ơn Chúa!” – Trần Ngọc Vân xoa xoa một cái thập tự giá trong ngực.

 

Mọi người đều thấy mừng thay hai người đang ôm nhau khóc kia.

 

Kể từ khi mắt anh có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại, tâm trạng của Du Ánh Tuyết vui đến không thể diễn tả. Cô vừa mở mắt ra đã thấy anh ngủ bên cạnh mình, bình an vô sự. Đây thực sự là một món quà tuyệt vời nhất dành cho cô.

 

Cô cẩn thận vén chăn bông đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, cuối cùng không nhịn được hôn lên cằm anh một cái. Anh lười biếng ‘ừnï một tiếng, nhưng không muốn dậy.

 

Cô bước ra khỏi phòng mới 7 giờ sáng, bên ngoài những người hầu đanc dọn dẹp vệ sinh ở tầng dưới.

 

“Cô chủ” -Mọi người chào cô một cách kính cẩn.

 

Cô cười rạng rỡ đáp lại mọi người, cô đứng bên cửa sổ hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy không khí thật trong lành. Hóa ra tâm trạng vui vẻ, mọi thứ trong mắt đều sẽ trở nên tuyệt mỹ.

 

Cô bước vào bếp, bữa sáng vẫn chưa chuẩn bị xong.

 

Dì Lý đang thu xếp quay đầu lại nhìn thấy cô thì ngạc nhiên:   “Sao cháu rồi tỉnh lại? Dì đang lo lắng, cháu mới từ bệnh viện về sẽ mệt mỏi, ngủ thêm đi cháu” “Tâm tình cháu tốt lắm, ngủ không được. Cháu cảm thấy hiện tại ngủ rất lãng phí” Giữa cô và anh, cả đời chỉ có một lần được ở bên nhau.

 

Hai người lang thang lực lạc, bỏ lỡ nhau đã hơn 20 năm.

 

Thời gian còn lại trong đời, cô chỉ muốn dùng mọi cách để quý trọng, không muốn bản thân phản hối hận.

 

“Thật may là cậu chủ có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa. Nhìn thấy hai người vẫn còn yêu thương như vậy, dì mừng lắm. Trước đây tính tình của hai người giống như nước với lửa. Cháu nhớ không, hồi đó cậu nói cô hai cậu, cô liền giận dỗi trốn nhà bỏ đi” “Những chuyện đó giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng sau khi tính toán kỹ lưỡng, đã sáu năm” – Cô thở dài.

 

Tất cả chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.

 

Lúc đó, làm sao cô có thể tưởng tượng rằng có một ngày mình sẽ yêu người đàn ông này đến vậy? Hơn nữa còn là tình yêu đã đi vào xương tủy, giống mỗi tế bào đều sẽ khắc tên anh.

 

“Di Lý, để cháu nấu bữa sáng đi” – Du Ánh Tuyết lấy giãm bông, trứng và sữa ra khỏi tủ lạnh.

 

“Từ bây giờ, buổi sáng của anh ấy hãy để cho con làm” “Được rồi. Nếu biết cậu chủ biết cháu thương cậu ấy như thế sẽ vui lắm” – Dì Lý nghĩ tới điều gì đó, liền nói – “Hôm qua gia đình Bối Bói gửi rất đặc sản quý giá, nói là để bồi bổ cho cậu chủ” “Vậy thì để làm cho anh ấy ăn vào buổi trưa” Du Ánh Tuyết và dì Lý vừa làm bữa sáng vừa trò chuyện. Bữa sáng rất thịnh soạn, có dăm bông phô mai, cơm rang nhung hươu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 517


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 517:

 

Kiều Phong Khang đi xuống từ cầu thang nhìn vào nhà bếp, anh thấy cô đeo tạp đề nấu ăn.

 

Lúc trước ở đảo, cô cũng tự nấu ăn nhưng khi đó thị lực của anh rất kém, có cố nhìn cũng chỉ thấy mờ mịt.

 

Nhưng bây giờ thì khác từng hành động, từng chỉ tiết nhỏ của cô đều được anh cẩn thận ghi nhớ.

 

Trong mắt đều là cô, chỉ cần vậy là đủ.

 

Khi dì Lý quay đầu lại đã thấy anh đứng ở cửa, bà mỉm cười, không nói gì, bước ra khỏi bếp. Khi Du Ánh Tuyết định thần lại, vòng eo của cô bị siết chặt, hơi thở quen thuộc khiến cô mỉm cười.

 

Đầu hơi ngả ra sau, tựa vào ngực anh, nói: “Tại sao anh dậy rồi?” “Anh không ôm em cho chặt, em ra ngoài tìm người khác rồi sao” Sau khi ngửi thấy mùi hương, anh cảm thấy có chút đói bụng: “Em đang nấu gì vậy?” “Bữa sáng cho anh, cơm rang nhung hươu, rất thơm đúng không?” – Du Ánh Tuyết tỏ ra tự hào – “Em đã học được rất nhiều món từ dì Lý trong thời gian anh đi không ở đây. Em chỉ nghĩ đến khi anh trở lại, em sẽ nấu tất cả cho anh” Trong mấy tháng đầu mang thai Bánh Bao, cô cũng không đi làm. Ngày nào cũng ăn rồi ngủ nhà, buồn chán đến phát điên. Sau này không còn cách nào khác, đành phải tự mình kiếm thêm việc để làm.

 

Khi mang thai Bánh Bao đến mấy tháng cuối, hầu như cô toàn ở trong bếp. Lúc đó cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội để anh nếm thử món cô nấu.

 

“Vất vả cho em rồi” – Kiều Phong Khang lại hôn lên trán cô – “Lúc em mang thai Bánh Bao không có anh, chắc chẳn đã chịu khổ rất nhiều” Trước đây, anh luôn thận trọng, sợ rằng khi cô mang thai anh không thể ở bên cạnh, cuối cuối vẫn không tránh được.

 

Kiều xảy ra chuyện “Đúng là vất vả nhưng không sao, đợi đến lần sau em sẽ nhõng nhếo với anh đủ” Anh nhướng mày nhìn cô có chút khó hiểu.

 

Cô mỉm cười cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Em đã lên kế hoạch từ lâu. Chỉ cần mắt anh ổn hơn, chúng ta lập tức sinh đứa thứ hai. Khi em mang thai đứa thứ hai, anh mà còn không ở bên cạnh chăm sóc em thì em nhất định không thèm để ý anh nữa” “Nhanh vậy đã muốn sinh đứa thứ hai?” “Anh không muốn?”   “Là chưa nghĩ đến” – Kiều Phong Khang ôm eo cô – “Chờ thêm mấy năm nữa, hiện giờ có Tiểu Bánh Bao anh đã thấy đủ rồi”   “Chờ thêm mấy năm, tuổi của anh sao mà chờ được nữa..” Kiều Phong Khang đen mặt, mím môi nén giận.

 

Du Ánh Tuyết nhanh chóng thay đổi lời nói: “Được, được, em biết mấy năm nữa cũng có thể sinh con. Mười năm cũng không thành vấn đề. Anh rất khỏe mạnh, 60 tuổi vẫn sinh con được.

 

Nhưng anh có thể cho em một lý do tại sao không muốn sinh không?” “Khó khăn lắm chúng ta mới đến được với nhau. Chẳng lẽ chúng ta không dành thêm nhiều thời gian riêng tư cho nhau sao?” Giờ cô đã có Tiểu Bánh Bao rồi, nếu có thêm một đứa nữa, cô làm gì còn thời gian dành cho anh.

 

Du Ánh Tuyết đã hiểu ý anh, cười nói: “Hiện tại anh cùng Bánh Bao cùng nhau thành một phe. Nếu sinh thêm một đứa, ba người lại kết liên minh cùng nhau bắt nạt em” “Bắt nạt em là chuyện chỉ có anh mới có thể làm. Bé con không dám” “Anh còn nói? Anh chỉ giỏi bắt nạt em, ai còn muốn yêu anh?” “Bà Kiều, giờ bà có hối hận hay không? Hối hận cũng không kịp.” Du Ánh Tuyết quay đầu đi sau đó đột nhiên kiểng chân hôn lên môi anh: “Đời này không hối hận” Dì Ly hầm cho anh ta món gân để bổ cho xương cốt. Anh không quá thích uống những thứ này, ăn sáng xong, cố lắm cũng chỉ uống có vài thìa.

 

“Đừng là người kén ăn, dù khó đến mấy cũng phải ăn cho hết, có lợi cho sức khỏe” Kiều Phong Khang vẫn không có dấu hiệu gì là muốn ăn tiếp, cô mím môi, sử dụng tuyệt chiêu cô múc một thìa canh đưa lên môi ăn anh. Vẫn không quên nhẹ giọng dỗ dành: “Cha Khang ngoan ngoan, ăn canh đi” Giọng điệu như đang dỗ dành Tiểu Bánh Bao.

 

Kiều Phong Khang giật giật khóe môi, cuối cùng dưới sự kiên nhẫn của cô, anh cũng ráng uống hết bát canh.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Phùng Linh Nhi rất ngưỡng mộ anh †a. Sự sùng bái đó không kém gì sự sùng bái cô dành cho chú ba.

 

Loại cảm giác đó, chính là người đó khắp nơi đều phát ra ánh sáng. Bất cứ khi nào khi nhắc đến anh ấy, đôi mắt của bản thân sẽ bất giác sáng lên.

 

Đôi khi nhìn thấy đối phương trên TV hay tạp chí cũng sẽ vui vẻ cả ngày.

 

Ánh mắt của Phùng Linh Nhi lướt qua đống đồ đạc trong nhà nghĩ đến cuộc sống của hai người trong tương i, việc chọn đồ đạc trở thành một trải nghiệm đặc biệt.

 

“Linh Nhi, cậu nghĩ sao về cái này?” – Du Ánh Tuyết giúp cô chọn một cái bồn rửa mặt.

 

“Đẹp thì có đẹp nhưng anh ấy thích màu trầm, màu này hơi nữ tính quá” *..”- Du Ánh Tuyết trợn tròn mắt – “Cô nương ơi, cô đúng là ngốc mà. Hai người kết hôn cứ không phải chỉ mình anh ta, sao cứ chọn vì anh ta thế, chọn thứ cậu thích đi chứ” Đối với mọi thứ từ bàn ăn, tủ, đèn và bình hoa cho đến dép, Phung Linh Nhi đều chọn theo sở thích của chồng sắp cưới.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 518


Chương 518:

 

Phùng Linh Nhi cười cười, không thấy vấn đề gì quá lớn: “Tớ thích tất cả những gì anh ấy thích. Và anh ấy cũng sẽ thích thứ tớ thích” “Đúng rồi, mấy nay quên hỏi cậu, cậu và Kiều Phong Khang định khi nào sẽ tổ chức hôn lễ?

 

“Nghĩ tới hôn lễ lần đó trong lòng tớ còn sợ đây này. Đừng có nhắc tới nữa, tớ sợ lắm rồi. Tớ thấy không cần đâu, như bây giờ rất tốt mà” “Cũng đúng, hôn lễ là làm cho người ta xem, mình như thế nào mới quan trọng. Hôm đó cậu nói hai người đi bệnh viện xem vết thương ở chân, có tiến triển gì không?” “Không có thuốc uống. Bác sĩ chỉ nói anh ấy sẽ bình phục từ từ. Mấy ngày nay người nhà đều cho anh ấy ăn canh bổ xương, anh ấy không thích lắm nhưng cũng không biết nên làm gì” “Không sao đâu. Chuyện gì cũng vượt qua rồi, dần dần cũng sẽ bình phục thôi.” “Tớ cũng nghĩ vậy.” Một người phụ nữ đã có gia đình người phụ nữ sắp kết hôn, hai người cứ thế tán gẫu với nhau quên mất thời gian đã trôi rất nhanh.

 

Trước bữa tối, Du Ánh Tuyết thấy điện thoại của Kiều Phong Khang gọi đến như một cô gái đang yêu, cô không thể nhịn được mỉm cười khi thấy tên anh nhấp nháy trên màn hình.

 

“Tối nay anh có thời gian không?

 

Em và Linh Nhi vừa đi mua sắm, muốn cùng hẹn anh đi ăn” “Ánh Tuyết, e rằng chúng ta không đi được rồi.

 

Nghe được giọng điệu nặng nề của anh, Du Ánh Tuyết vội vàng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Bây giờ chỉ cần có chuyện nhỏ, lòng cô cũng sẽ không yên. Cuộc chia ly hai năm khiến cô như chim sợ cành cong.

 

“Bà xảy ra chuyện. Cách đây vài giờ, bà đột nhiên bị một cơn choáng váng” – Anh nói với giọng buồn bã – “Em đang ở đâu, anh đi đón em, chúng     Du Ánh Tuyết có chút không biết làm sao trong gần hai năm này, mặc dù anh không có ở đó, nhưng cái gai ngăn cách giữa cô và bà cụ vẫn luôn còn đó.

 

Thời gian càng lâu, cả hai đều không nói gì về chuyện đó nữa, yên bình mà xấu.

 

Thân thể bà cụ Kiều không còn tốt như trước nữa, vì sự biến mất của Phong Khang mà bà suốt ngày ủ rũ tự trách. Bà cố sống tới bây giờ có lẽ chỉ vì muốn nhìn thấy con trai mình trở về.

 

“Linh Nhi, tơ không thể ăn tối với cậu rồi. Bà cụ nhập viện rồi” Nhắc tới bà cụ Kiều, sắc mặt của Phùng Linh Nhi cũng không tốt: “Bà ấy nằm viện thì liên quan gì cậu? Chẳng lẽ cậu phải ở bên giường   túc trực làm một đứa con dâu ngoan àm “Thật ra sức khỏe của bà đã kém lắm rồi, tớ và Phong Khang…” Phùng Linh Nhi thở dài, cô tất nhiêu hiểu khó xử của cô: “Thôi vậy, dù sao đó cũng là mẹ của người đàn ông cậu yêu, cứ đi làm tròn chữ hiếu vậy”   Một lúc sau, Kiều Phong Khang lái xe đến đón cô, Du Ánh Tuyết ngồi nét mặt buồn bã không giấu được của anh.

 

Du Ánh Tuyết không hỏi gì, chỉ đưa tay nắm lấy tay anh “Đi thôi” “Em sẽ không vui khi cùng anh đi bệnh viện sao?”    “Tại sao không vui?” – Du Ánh Tuyết quay đầu nhìn anh – “Em đã nói, sau này dù có chuyện gì xảy ra, khi anh cần, em sẽ ở bên cạnh anh”    Kiều Phong Khang sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng nói: “Anh nghe chị cả nói, bà đã bị ung thư giai đoạn cuối rồi” Ủng thư?

 

Cô chưa bao giờ nghe nói về nó trước đây, thời gian gặp bà trong hai năm qua rất ít. Mỗi lần nhìn thấy bà, vẻ mặt bà lại tệ hơn một chút, cô còn nghĩ do bà lo lắng cho Phong Khang.

 

“Bác sĩ có gì muốn nói không?” “Nguy kịch rồi” – Giọng anh tràn ngập sự chua xót – “Bác sĩ nói rằng tối đa sẽ sống không quá một tháng”.

 

Cô siết chặt tay anh, như để truyền nhiệt độ của chính mình cho anh.

 

“Sao anh không mang theo Tiểu Bánh Bao? Hiện tại bé con có thể gọi “bà bà rồi, có thể giúp cho bà ấy vui vẻ hơn” “Bánh Bao đã được anh hai đón về đi lâu rồi, anh đến đón em” Cô gật đầu, vỗ vỗ tay anh: “Trước tiên anh đừng nghĩ về điều đó nữa tới bệnh viện.

 

Bà cụ không còn tỉnh táo nữa. Khi Tiểu Bánh Bao ở bên cạnh gọi bà, lông mi của bà sẽ hơi nhướng lên, nhưng chỉ có như thế. Ông cụ cũng không nhịn nữa, đau xót quay qua nói với Du Ánh Tuyết: “Con đi ra đây với cha một lát” Cô gật đầu đi theo ông nhưng vẫn không quên lo lắng nhìn anh, người vẫn đang ngồi bên giường buồn rầu.

 

Trên hành lang bệnh viện lúc này thật yên tĩnh.

 

Du Ánh Tuyết không lên tiếng trước, ông cụ nhìn im lặng một lúc lâu, sau đó nhàn nhạt thở dài một hơi, nói: “Cha biết, con cho đến bây giờ vẫn có chút oán hận hai ông bà già này.

 

Du Ánh Tuyết mím môi.

 

“Bà ấy đã bước một chân xuống mồ rồi ông cũng không sống được mấy ngày nữa” – Ông cụ xúc động nói.

 

“Bà ấy và ông đã phạm nhiều sai lần, cha biết cháu cũng không muốn để tâm nữa. Hiện bà ấy đã như thế, con coi như nể mặt Phong Khang, đem chuyện cũ đem quên đi hết đi. Dù sao bà ấy cũng làm mẹ của Phong Khang, nếu con còn để chuyện cũ trong lòng làm sao có thể sống vui vẻ với Phong Khang” “Hai năm qua, con đã hiểu ra rất nhiều chuyện, cho dù con còn hận thì cuối cùng người bị tổn thương chỉ có thể là Phong Khang. Con không phải Tô Hoàng Quyên, sẽ không cố chấp chấp nhất chuyện cũ” – Du Ánh Tuyết mỉm cười – “Cha đừng lo lắng, con không còn nghĩ về những chuyện xưa nữa. Hiện tại con rất hạnh phúc, con có chồng, có con trai, con cần gì dần vò mình bằng chuyện quá khứ” Hơn nữa, lúc mọi chuyện chưa xảy ra, bà cụ thật lòng yêu thương cô. Cô không muốn trở nên giống bà, bị hận thù và ghen tuông bị bịt mắt.

 

Ông già gật đầu nhẹ nhõm, nhìn cô Suy tư: “Đứa nhỏ năm nào giờ đã trưởng thành rồi” Mọi người ở bên giường của bà cụ, mãi đến khuya, bọn họ mới dần dần rời đi.

 

Kiều Phong Khang ôm Bánh Bao trong lòng, Bánh Bao đã ngủ quên trên vai anh. Du Ánh Tuyết đưa tay ra nói: “Để em ôm cho, bé con giờ nặng lắm rồi” Hơn nữa, cô nhìn anh trông rất mệt mỏi.

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 519


Chương 519:

 

“Chân anh còn ổn, không có yếu ớt tới vậy” – Kiều Phong Khang nhìn xuống bé con sau lại quay qua hỏi cô – “Có mệt hay không?” “Hiện tiện có anh ở đây, làm gì cũng không mệt, trước kia không có anh mới mệt.”   Loại mệt mỏi đó là sự mệt mỏi của trái tim, mệt tâm.

 

Mỗi ngày cô trải qua dường như đều lắc lư trên biển, cảm giác bất lực khiến cô cảm thấy lúc nào cũng không chống đỡ được.

 

Ngày hôm sau, vào sáng sớm.

 

Kiều Phong Khang là người thức dậy đầu tiên, anh ấy hôn Du Ánh Tuyết, cô ấy dụi dụi mắt muốn dậy với anh.

 

“Ngủ tiếp đi” – Kiều Phong Khang giúp cô đắp chăn bông lại.

 

“Em muốn cùng anh đến bệnh viện” – Cô đưa tay ra khỏi chăn, ôm lấy cổ anh.

 

Sáng sớm thức dậy, giọng nói cô nhè nhẹ, như làm nũng. Kiều Phong Khang chỉ cảm thấy trái tim như muốn tan chảy. Mọi lo lắng và phiền muộn trong lòng đều tan biến trước người vợ nhỏ này.

 

Anh cúi đầu hôn môi cô   cái: “Tối hôm qua tối như thế mới về, em và Bánh Bao đều mệt, sáng này hai người ở nhà ngủ thêm đi, chiều anh về đón em sau” “Anh đi một mình không sợ buồn sao?” “Anh không buồn” – Hiện tại anh có cô, có con, đi đâu cũng ấm áp.

 

“Được rồi, vậy em ngủ thêm một lát” Kiều Phong Khang giúp cô kéo chăn bông lại lần nữa rồi mặc quần áo, đến bệnh viện.

 

Bà cụ đến ngày thứ mười thì không qua khỏi.

 

Ngày bà cụ ra đi, bầu trời ảm đạm, mọi người yên lặng ngồi bên phòng bệnh. Du Ánh Tuyết ở cùng Kiều Phong Khang một khắc cũng không dám rời đi. Vào ngày hỏa táng, Kiều Phong Khang vẫn cứ nhìn theo bà cụ, Kiều Nam Thành ôm lấy hũ tro cốt đi trước.

 

Du Ánh Tuyết đứng bên ngoài ôm Bánh Bao, thấy anh đi ra liền đưa bé con lại cho Kiều Minh Đức, đi về phía anh.

 

Anh mở rộng vòng tay và ôm cô vào lòng. Nỗi buồn của lòng anh không bao giờ có che giấu trước mặt Du Ánh Tuyết.

 

Thời gian cứ dần trôi qua, nỗi buồn về sự ra đi của bà cụ cũng dần tan theo thời gian.

 

Du Ánh Tuyết đã muốn trở lại tập đoàn Kiều Thanh đi làm, Kiều Phong Khang cũng sẽ thỉnh thoảng đến tập đoàn xem qua. Hôm nay, như mọi khi, anh đến ngồi trong văn phòng của Kiều Minh Đức một lúc.

 

Kiều Minh Đức thì bận đến mức uống một ly nước cũng không có thời gian. Nhưng Kiều Phong Khang lại cứ thản nhiên khoanh chân, ngồi trên ghế sofa, hết lật tờ tạp chí này lại sang tờ tạp chí khác.

 

“Chú ba…

 

“Hửm?” – Anh nhàn nhạt trả “Chú ba, chú về lâu như vậy rồi chú cũng không trở về tập đoàn làm việc.

 

Chú có thấy như vậy là hơi nhàn rỗi không?

 

“Không nhàn rỗi” *,.#- Khóe môi Kiều Minh Đức giật giật – “Sao không nhàn rỗi? Chú ngày nào cũng đọc báo còn làm gì nữa đâu” “Hằng ngày dỗ vợ, dỗ con, có chỗ nào nhàn rỗi?” “..* – Kiều Minh Đức lại cứng họng, Du Ánh Tuyết đâu phải người có tính khí tùy hứng cần dỗ dành. Bánh Bao cũng ngoan ngoãn, có khóc nháo bao giờ đâu.

 

“Nếu chú ba bận như vậy thật thì nói cháu nghe một chút mấy chuyện đi” “Cháu chưa lập gia đình, chưa có có con, nói cháu cũng không hiểu đâu” Kiều Minh Đức nở nụ cười xấu xa, lời nói có chút ẩn ý: “Cũng đúng, chú thật sự phải dỗ dành vợ của mình nhiều. Dù sao cô ấy cũng nhỏ hơn chú một con giáp. Nếu không cưng chiều để mấy thanh niên khác dòm ngó thì không được đâu, mấy thanh niên bây giờ lắm trò, ai cũng một bộ dạng ôn nhu biết cách lấy lòng…” Nghe đến đây ánh mắt của Kiều Phong Khanh đột nhiên đảo qua, Kiều Minh Đức hít sâu một hơi, trấn an mình rồi kể tiếp: “Cháu không có ý nói lung tung gì đâu, chẳng qua lúc chú chưa trở về chưa về, thật nhiều người theo đuổi cô ấy. Lần trước, có một người đàn ông ở văn phòng đối diện cầm một bó hoa đến đợi dưới lòng. Anh ta nhìn cũng đẹp trai và dịu dàng lắm. Chậc chậc, Du Ánh Tuyết hình cũng cảm động, cháu nghĩ, nếu không phải vì đã cưới chú ba, còn có Bánh Bao chắc là đã đồng lòng rồi. Dù sao thì những cô gái trẻ đều thích những người lãng mạn và dịu dàng. Chú ba, sao sắt mặt chú kém vậy?”    Kiều Minh Đức nhìn khuôn mặt đen như than của ai đó mà vui sướng không thôi, tuy anh cố tình trêu ghẹo nhưng anh nói thật. Thanh niên kia thích Du Ánh Tuyết lâu rồi, nhưng đều bị cô làm ngơ.

 

Ở bên này Du Ánh Tuyết không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng làm việc của Kiều Minh Đức, cô đang thu dọn đồ đạc tan tầm.

 

“Du Ánh Tuyết, sao sau khi sinh trông cô đẹp hơn đó. Cô ăn gì vậy, có thể chỉ cho chúng tôi không, nhìn chúng tôi xem, sinh con xong thì da cũng xấu đi” – Khi kết thúc công việc, không ít bà mẹ trẻ ở lại tâm sự.

 

“Tôi ăn uống bình thường thôi, không có gì đặc biệt.” “Còn nói không có gì đặc biệt, cô giờ mỗi ngày đều tắm trong mật ngọt” ~ Có người trêu ghẹo.

 

“Cô cùng tổng giám đốc Kiều xa nhau lâu vậy mới gặp lại, đẹp lên chắc chắn là nhờ tình yêu nuôi dưỡng”. “…”- Du Ánh Tuyết cười xấu hổ.

 

Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Du Ánh Tuyết vang lên. Con số trên màn hình khiến cô cong môi cười, nói với đồng nghiệp: “Tôi phải đi trước, ngày mai gặp lại!” “Chồng cô lại đến đón chứ gì” “Thực sự ghen tị hai người, kết hôn hai năm tình cảm vấn tốt, hơn nữa hiếm có người đàn ông hơn ba mươi như tổng giám đốc Kiều mà vẫn trẻ trung, thường xuyên đưa vợ đi hẹn hò.” Ngay sau khi Du Ánh Tuyết rời đi, các đồng nghiệp phía sau vẫn không khỏi ghen tị.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 520


Chương 520:

 

Khi cô xuống cầu thang, chiếc xe của anh ta đang đậu bên lề đường, anh và trợ lý Sơn đang đứng bên ngoài xe, cả hai đang bàn bạc về điều gì.

 

Du Ánh Tuyết cố ý nhẹ nhàng đi ra từ phía sau cố gảng để anh không thấy. Kết quả là anh đã phát hiện ra cô từ lâu, thậm chí còn biết được ý định của cô.

 

Anh vẫy vẫy tay với cô: “Đừng nháo, lại đây” Du Ánh Tuyết tươi cười chạy đến theo thói quen nắm lấy bàn tay dang sẵn chờ mình.

 

“Cô Ánh Tuyết” – Trợ lý Sơn khẽ gật đầu chào cô. Cô cũng cười rạng rỡ đáp lại anh ta.

 

“Anh còn chuyện bàn bạc thì em lên xe đợi anh trước.” “Anh nói xong rồi” – Kiều Phong Khang cười – “Chúng ta đi thôi.” “Vâng” Sau khi chào tạm biệt Nghiêm Danh Sơn cả hai lên xe, anh giúp cô thắt dây an toàn cùng nhau đi ăn tối.

 

“Chúng ta để Bánh Bao ở nhà, cùng nhau đi tìm thế giới của hai người, có khi nào bé con giận chúng ta không?

 

“Hai lần một tuần không có gì là nhiều, sau này bé con lớn sẽ hiểu. Sau này, Bánh Bao cũng sẽ có người yêu, cũng sẽ tách khỏi chúng ta” Du Ánh Tuyết bật cười, đưa tay nắm lấy anh: “Hôm nay anh không vui sao?” „.Không”   “Nhìn anh không được vui lắm”   “ – Anh tất nhiên không vui, uống phải cả một bình dấm chua lớn nhưng anh lại không thể nói cho cô biết anh vì chút chuyện nhỏ nhặt đó mà ghen tuông.

 

“Chúng ta đi ăn tối trước, sau đó đưa em đi xem phim” – Anh chuyển đề tài.

 

“Được ạ”- Mặc dù lúc nào lúc nào cũng là ăn với xem phim nhưng cô không nhàm chán, được đi cùng anh là đủ rồi.

 

Kiều Phong Khang không khỏi nhìn cô vài lần. Lần nào cũng là ăn uống với xem phim, hình như không lãng mạn lắm.

 

Anh hiện tại bây giờ thật lo được lo mất, bởi vì khoảng cách tuổi tác của hai người khiến anh lo cô thiệt thòi.

 

Ngày hôm đó bọn họ coi một bộ phim tình cảm rất hay, Du Ánh Tuyết nhìn thấy ngôi sao yêu thích của mình, cô ấy ngay lập tức trở thành một fan hâm mộ cuồng nhiệt. Trước mặt chồng không ít lần khen ngợi: “Anh ấy đẹp trai thật đấy! Anh có thấy vậy không?” Kiều Phong Khang mím môi không nói gì, nhưng trong lòng hắn đã trả lời không biết bao nhiêu lần.

 

“Em nghe nói anh ấy siêu dịu dàng và siêu lãng mạn, làm bạn gái anh ấy chắc chắn rất hạnh phúc” *..”- Cô cứ nói mà không hề để ý một người nào đó mặt đã đen như đít   Kiều Phong Khang không vui cố tình chỉnh ghế ngồi của cô, khiến cho cô chỉ cần nhích người một chút là người hẳn lên đùi anh. Anh cố tình chắn hết màn hình không cho cô xem.

 

Cô đâu hề hay biết mình đã bị Kiều Minh Đức hại cho thảm, còn không cảm nhận được nguy hiểm mà nói: “Anh sao thế, em đang xem mà” “Anh Tuyết, quay mặt lại!” Anh nói.

 

Du Ánh Tuyết dồn hết tâm trí vào bộ phim: “Anh đợi em một chút, xem xong một đoạn này thôi” Kiều Phong Khang không nhìn cũng không sao, liếc nhìn màn hình sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.

 

Thảo nào vợ của anh lại tự dưng hào hứng như thế, này trông cao như vậy, hóa ra là đến lúc nam diễn viên kia diễn cảnh thoát y.

 

“Du Ánh Tuyết!” “Anh thật ồn mà” – Du Ánh Tuyết nhẹ giọng than thở, bĩu môi không hài lòng.

 

“Em bu môi cái gì? Anh chọc giận em chỗ nào?” – Để cho chồng mình ghen còn dám giận ngược lại.

 

“…”- Cô lắc đầu, dù sao tính khí anh cũng thất thường.

 

“Anh đừng có lúc nào cũng hung dữ cau mày, cười nhiều một chút sẽ dịu dàng hơn” – Du Ánh Tuyết thì thào như một đứa trẻ, đưa đôi tay mềm mại xoa xoa khuôn mặt anh Nói đến ‘dịu dàng, đôi môi mỏng của anh mím chặt hơn.

 

Đúng vậy, so với những người đàn ông khác, anh ấy không thể học được cách dịu dàng. Chính xác mà nói, anh ấy thực sự rất khó để ăn nói nhỏ nhẹ, dỗ dành yêu chiều một cách từ tốn. Từ trong xương cốt anh đã là người độc đoán và lạnh lùng.

 

“Em có thích đàn ông dịu dàng không?” – Anh đột ngột hỏi.

 

“Đương nhiên, không có người con gái nào không thích đàn ông dịu dàng.

 

Anh cũng thích con gái dịu dàng đúng không?” – Du Ánh Tuyết cảm thấy câu hỏi này có gì không ổn “Anh không thích” “Hả?” – Du Ánh Tuyết nhướng mày nhìn anh.

 

Anh muốn nói rằng anh chỉ thích cô gái nhỏ trước mặt. Dù cô dịu dàng hay thô lỗ. Dù sao, chỉ cần là cô, anh đều yêu.

 

“Em thích những chàng trai trẻ lãng mạn?” – Mặt anh nghiêm nghị.

 

Cuối cùng cô thấy rằng có điều gì đó không ổn với anh ấy.

 

“Anh làm sao vậy?”   “Trả lời anh, em có thích không?” Du Ánh Tuyết ngẩn người không biết trả lời sao, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
807,786
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 521


Chương 521:

 

“Trước kia có một người thích em, còn là người dịu dàng lãng mạn mang theo hoa đến tặng em, muốn theo đuổi em: Khóe môi Du Ánh Tuyết khẽ giật, nghiến răng: “Kiều Minh Đức đúng là lắm mồm” “Nghe nói em rất cảm động. Có phải em rất thích những người đàn ông dịu dàng, lãng mạn không?

 

Du Ánh Tuyết nhìn anh nghiêm túc hỏi chuyện, không nhịn được cười: “Vậy, đêm nay anh vì chuyện này ghen sao?” “..” – Kiều Phong Khang mím môi, nhất thời không nói gì.

 

Sau đó, nhìn chăm chú cô, đột nhiên nói: “Nếu em thật sự thích, anh có thể học” Giọng điệu không được tự nhiên.

 

Du Ánh Tuyết nhướng mày nhìn anh: “Học cách dịu dàng?” “Nhưng…” – Anh lại nhíu mày, nhéo cằm cô, bá đạo nói – “Vấn đề tuổi của anh thì không đuổi được, em phải chấp nhật.

 

Ánh Tuyết cười như điên, Kiều Phong Khang muốn học sự dịu dàng thì chắc phải đợi đến kiếp sau mới thành công.

 

Hai tay ôm lấy cổ anh, cong môi nói: “Đừng nghe Kiều Minh Đức nói nhảm, người đó có dịu dàng lãng mạn hay không em cũng không để ý. Em đều từ chối hết rồi, cho dù người đó có dịu dàng lãng mạn thì đã sao? Đời này em chỉ lấy một người đàn ông, không có người thứ hai thay thế được” Hai người nhìn nhau, trong mắt trào dâng nhiều cảm xúc khó tả.

 

“Nếu em không ở trên đảo tìm được anh, nếu cả đời này anh cũng không quay về, em muốn sống cô độc Vậy sao…” Ánh Tuyết nghĩ đến khả năng đó, trái tim cô hơi thắt lại. Cô lấy tay che đôi mắt ươn ướt.

 

“Không được phép giả thuyết như vậy. Dù sao hiện tại anh cũng là của em, là tương lai của em, là kiếp sau của em. Không được em cho phép, từ nay về sau không được biến mất nữa” Kiều Phong Khang nắm tay cô dịu dàng hôn từng đầu ngón tay cô. Anh cho rằng mình thật thật buồn cười, bị khiêu khích bởi mấy lời của Kiều Minh Đức.

 

Cũng là vì cô quá yêu cô ấy nên mới quan tâm đến từng suy nghĩ của cô ấy đến vậy. Kiều Phong Khang nâng cằm cô lên, hai người hôn nhau.

 

Phim vẫn đang chiếu, thần tượng đẹp trai vẫn đang diễn, nhưng lúc này Du Ánh Tuyết làm gì còn thời gian để quan tâm.

 

Sau tất cả người đẹp trai nhất, dịu dàng nhất, lãng mạn nhất, chỉ có người đàn ông của cô mà thôi.

 

Kiều Phong Khang thấy môi cô hơi sưng lên mới hơi buông cô ra: “Ngày mai anh sẽ rời thành phố An Lập vài ngày, em có đồng ý không?” Du Ánh Tuyết cau mày, siết lấy cánh tay anh trong tiềm thức.

 

“Đừng sợ, anh đi Hà Cảng” – Kiều Phong Khang giải thích – “Công ty bên này đã không quản lý được hai năm rồi. Bây giờ anh đã trở lại, anh phải quay về xử lý công việc. Mặc dù quản lý Trần đang giúp anh rất nhiều nhưng có nhiều chuyện anh phải tự đi làm” “Khi nấy anh và trợ lý Sơn đã nói cái này?” “Ừ. Hiện tại tình hình bên Minh Đức cũng đã ổn định. Đưa Danh Sơn đi sẽ không ảnh hưởng nhiều đến Minh Đức.

 

Anh thực sự cần một người trợ giúp đắc lực. Có lẽ phải qua Hà Cảng hơn một tháng, Lý Thanh chắc chắn không muốn để Danh Sơn đi” Ánh Tuyết ôm chặt lấy anh, tựa đầu vào vai anh, làm nũng: “Em cũng không chịu.” Trên thực tế, anh cũng không nỡ xa cô và con trai. Từ khi trở về đảo tới nay, thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã trải qua rất nhiều nhiều, bao gồm cả sự ra đi của bà cụ.

 

Anh thở dài, dùng bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, “Anh rất muốn dẫn em cùng Bánh Bao đi Hà Cảng với anh, có được không?” Du Ánh Tuyết rất muốn ở bên anh nhưng cô lắc đầu: “Bánh Bao mới hết cảm, không thể dẫn đi qua xa. Hơn nữa em mới quay lại công ty, việc rất nhiều, em đã xin nghỉ nhiều rồi không thể xin nghỉ thêm”.

 

Kiều Phong Khang biết cô lo lắng cho con mình nên anh cũng không ép buộc. Anh hôn lên môi cô: “Lần này anh sẽ đi sớm về sớm” Kiều Phong Khang đến Hà Cảng, còn Du Ánh Tuyết vẫn đi làm như thường lệ.

 

Kết quả là trong ngày đầu tiên của chuyến công tác, công ty của Du Ánh Tuyết và một công ty lớn khác đã tổ chức một sự kiện giao lưu dành cho giới trẻ. Đối với những người đã có gia đình như Ánh Tuyết, họ đương nhiên không tham gia các hoạt động xã hội, kết quả là người dẫn chương trình đã vắng mặt và Du Ánh Tuyết bị bắt thay thế.

 

Sự kiện kết nối là đầu là những người trạc tuổi cô, bọn họ ăn mặc đẹp để, tìm trò để chơi còn cô chỉ tìm kiếm đồ ăn.

 

“Cô cũng đang làm việc tại tập đoàn Kiều thi sao?” – Không biết từ lúc nào có một người đàn ông đến bắt chuyện với cô, anh ta vô cùng nhã nhặn.

 

Du Ánh Tuyết đang ăn bánh, bởi vì đang đói nên ăn uống có chút không dễ phép tắc.

 

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi thất lễ rồi” Người kia nhìn cô cười.

 

Ánh Tuyết bị nụ cười của anh làm cho xấu hổ, che miệng lại: “Thực xin lỗi” “Đừng xin lỗi, phụ nữ thích ăn uống mới có thể khỏe mạnh” “Anh ủi tôi à?” – Du Ánh Tuyết cười.

 

Nhắc đến chuyện ăn uống, cô khá đa đầu. Vì muốn chăm sóc cho anh, muốn nuôi anh béo lên một chút mà mỗi ngày đều nấu đủ các món ngon.

 

Kiều Phong Khang đúng là đã tăng cân nhưng cô cũng béo ra.

 

“Tất nhiên không an ủi, tôi… tôi có thể được vinh hạnh biết số điện thoại của cô không?” Du Ánh Tuyết uống nước thiếu chút nữa là sắc luôn.

 

Không phải chứ? Anh chang này nhầm cô thành đối tượng trong buổi   tiệc này rồi. Xem ra cô vẫn còn có sức thu hút lắm nhưng quên chuyện đó đi, để chú ba ở nhà biết thì cô xong đời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom