Dịch Full Bé Con, Chú Không Thể Chờ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 280


Chương 280:

 

Mấy ngày sau. Du Ánh Tuyết được xuất viện.

 

Cả người, như lột đi một lớp mỡ. ” Không có phần bụng dưới phình to, cơ thể có vẻ gầy hơn. Như thể gió thổi qua, cô cũng có thể bị thổi bay.

 

Trong căn hộ, cô ngồi xổm trên sàn phòng ngủ chính đóng gói hành lý. Đồ này nọ đều được gói ghém gọn gàng, mọi thứ thuộc về cô đều không sót lại.

 

Rất gọn gàng…

 

Dường như đang sắp xếp lại trái tim mình.

 

Trong phòng khách.

 

Kiều Phong Khang đang hút thuốc. Khói, cháy hết. Đến khi tay cảm thấy bỏng, anh mới từ từ hồi tỉnh.

 

Tàn thuốc bị dập mạnh trong gạt tàn.

 

Làn khói dày đặc bốc lên vướng vào mắt anh. Trong mắt, trong lòng anh, sương khói bốc lên càng ngày càng dày, dày đặc đến mức không cách nào tản ra được.

 

“Thưa anh.” Di Lý không khỏi lên tiếng: “Chẳng lẽ thật sự để cô Ánh Tuyết dọn đồ đạc đi sao?”

 

Kiều Phong Khang im lặng.

 

Những đầu ngón tay căng cứng, khó có thể nhận ra đang run rẩy.

 

ở lại bên anh, cái giá cô phải trả đã quá thảm…

 

Anh đặt tàn thuốc xuống, đứng dậy, bước vào phòng.

 

Nhịp bước, nặng nề. Bóng lưng, tiêu điều.

 

Hai mắt dì Lý đỏ hoe, chưa bao giờ thấy anh tiêu điều và cô đơn đến thế.

 

Khi Du Ánh Tuyết xếp quần áo vào vali, cảm thấy rõ ràng có một bóng đen bao trùm.

 

Hơi thở chỉ ngừng chút lát, rồi sau đó…

 

Tiếp tục bận rộn.

 

Kiều Phong Khang ngồi xuống đối diện với cô.

 

Hồi lâu. Cả hai đều không nói gì.

 

Sau đó, anh đưa hai túi tài liệu cho cô. Du Ánh Tuyết khẽ run, im lặng nhận lấy.

 

Mở túi tài liệu ra, một là giấy báo nhập học của trường đại học Bắc An và vé máy bay đến thành phố Bắc An; một là thư mời nhập học của một trường đại học ở Hoa Kỳ, cùng tất cả visa, hộ chiếu và vé máy bay của cô.

 

Anh thần thông quảng đại, không có gì ngạc nhiên, anh có thể lấy được những thứ này chỉ trong thời gian ngắn.

 

“Hai chỗ này, em muốn đi đâu?”

 

Anh hỏi. Cô cười. Khi cơn đau đến cực hạn, có thể khiến người ta tê tái đến bình tĩnh.

 

“Cả hai trường đều hơn mười ngày mới nhập học. Tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng”

 

Nụ cười của cô khiến anh không đành lòng nhìn lâu.

 

“Bắc An có vẻ là ngôi trường em luôn muốn đến, hãy nghĩ thật kỹ.”

 

Đã từng cảm thấy thành phố Bắc An quá xa, vì vậy cố gắng hết sức để giữ cô ở lại thành phố An Lập. Hôm nay, thành phố Bắc An lại thành một thứ xa xỉ.

 

“Được.” Du Ánh Tuyết đặt hai tài liệu vào cùng một hộp. Lúc này cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sau này… chú định thế nào?”

 

Kiều Phong Khang sửng sốt. Sau này?

 

Anh thậm chí không dám nghĩ đến những năm tháng dài đằng đẵng và nhàm chán nếu không có cô. Vậy, sao phải định?

 

Kiều Phong Khang nheo mắt, bàn tay nâng khuôn mặt gầy gò của Du Ánh Tuyết, ánh mắt sâu thẳm: “Ánh Tuyết, sau này dù ở đâu, em cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt…”

 

Anh nói với cô như dặn dò một đứa tré.

 

Du Ánh Tuyết vẫn đang cười. Ngoan ngoãn gật đầu.

 

“Tôi sẽ làm thế, tôi đã trưởng thành rồi. Mà chú..” Cô nhìn anh: “Chú đừng quá bận rộn, nếu không, viêm xương sườn mà tái phát sẽ khổ lắm”

 

“Ừ.” Anh xoa nhẹ ngón tay cái lên má cô: “Sau này tái phát, sẽ không còn em chăm sóc tôi nữa.” “Không có tôi, nhưng sớm muộn cũng sẽ có người khác. Sau này còn có vợ và con của chú… Chú và cô Hoàng Quyên dự định khi nào kết hôn ?”

 

Cô hỏi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 281


Chương 281:

 

Lúc này, nụ cười trên mặt anh khó coi hơn bao giờ hết.

 

Anh muốn nói, những bức ảnh đó chỉ là sự hiểu lầm.

 

Anh còn muốn nói, kiếp này, ngoại trừ một cô gái tên là “Du Ánh Tuyết”, Kiều Phong Khang vĩnh viễn sẽ không kết hôn – câu nói này có giá trị với kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa.

 

Nhưng mà…

 

Tất cả những lời đến đầu môi, chỉ còn lại một câu: “Khi nào tôi kết hôn thật, tôi nhất định sẽ báo cho em”

 

Mắt cô ngấn lệ. Ngày hôm đó… Có lẽ, sẽ không quá muộn … Du Ánh Tuyết dọn ra khỏi căn hộ.

 

Một mình, trở về ngôi nhà cũ trước đây. Vì chỉ ở hơn mười ngày nên bà chủ không tính tiền thuê nhà.

 

Lại khôi phục cuộc sống trước kia.

 

Một mình mua thức ăn, một mình ăn cơm, một mình đi siêu thị, một mình học tiếng Anh.

 

Thỉnh thoảng, Phùng Linh Nhi sẽ đến để đi cùng cô. Nhưng khi Phùng Linh Nhi rời đi, sự trống trải càng trở nên đáng sợ.

 

Kiều Quốc Thiên cũng tới chỗ cô. Cô đóng cửa không gặp.

 

Đời này, cũng không muốn gặp lại… . Nhưng, một người, không bao giờ xuất hiện nữa. Họ chỉ giống như hai đường thẳng cắt nhau. Đã từng có giao điểm, nhưng bây giờ…

 

Đã vậy, càng ngày càng xa, sẽ không bao giờ cắt nhau nữa.

 

Đếm ngược ngày thứ ba. Du Ánh Tuyết ăn sáng xong, ngồi trên ghế sô pha, cầm một cuốn sách tiếng Anh. Trên máy tính, bài giảng bằng tiếng Anh đang phát.

 

Đúng lúc này, tin nhắn của Kiều Minh Đức hiện lên: “Nghe cha anh nói, chú ba đã làm cho em thu nhập học của một trường ở Mỹ. Ánh Tuyết, em đến đây tìm anh đi.”

 

“Thật lòng xin lỗi, Minh Đức, em định đọc Bắc An” Cô gõ bàn phím trả lời.

 

Gia tộc họ Kiều, cô ấy không muốn có dính dáng gì nữa.

 

Không chọc nổi. “Du Ánh Tuyết! Ánh Tuyết! Mở cửa!”

 

Cửa bị đập. Giọng của Phùng Linh Nhi rất gấp gáp.

 

Du Ánh Tuyết rút tai nghe, đóng máy tính rồi mở cửa.

 

“Sao lại tới đây?” “Tới giúp cậu. Nhân tiện, mang báo cho cậu. Nhìn đi, tin tức hôm nay đúng là gây choáng!”

 

Du Ánh Tuyết liếc nhìn, tiêu đề quả thực rất gây choáng.

 

Tất cả ảnh nóng và video đen của Tô Hoàng Quyên lần lượt được tung ra, chơi trên giường rất có trình, vị trí dẫn Chương trình khó có thể giữ được.

 

“Này, cậu xem video chưa? Nhân lúc chưa bị gỡ xuống, xem nhanh lên. Trước khi đến tớ đã xem qua rồi.”

 

Du Ánh Tuyết không hứng thú chút nào.

 

Ban đầu…

 

Những bức ảnh kia của cô và Kiều Quốc Thiên sợ rằng cũng khiến người khác tụ vào xem như vậy. Cũng may, có người kịp thời che đậy, ép xuống, giờ thì mọi thứ đã không còn nữa.

 

“Thôi, tải và phát tán những thứ này là bất hợp pháp, chúng ta đừng xem nó” Du Ánh Tuyết ngăn Phùng Linh Nhi bật máy tính.

 

“Chán thế” Phùng Linh Nhi chú miệng rồi lại nói: “Cậu chưa xem nên không biết mấy video kia dữ dội thế nào đâu! Lúc này cô ta dẫn Chương trình trên đài đâu có ngờ ở trên giường buông thả như vậy! Mình nghe nói, còn chơi với cả người có vợ, không xem thì phí!”

 

Du Ánh Tuyết nghĩ, sao những bức ảnh và video này lại lộ ra trong một đêm?

 

Chẳng lẽ… Là Kiều Phong Khang?

 

Nhưng, anh không phải định cưới cô ta sao?

 

Đầu óc Du Ánh Tuyết có chút loạn.

 

“Nghe nói, bây giờ vợ của người đàn ông cô ta chơi cùng đã dọa rồi, bảo sẽ cho người lột da, phá nát cái mặt cô ta!” “Thật hả?”

 

Du Ánh Tuyết một chút hứng thú cũng không có.

 

Đối với Tô Hoàng Quyên, vì cái kết của cô và Kiều Phong Khang, đối với cô cũng thành chuyện quá khứ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 282


Chương 282:

 

Không cần nhắc lại.

 

Hai ngày tiếp theo, cái tên Tô Hoàng Quyên vẫn chiếm cứ các tiêu đề. Trên TV tới tới lui lui đều là tin tức về cô ta.

 

Cô ta đã bị đài truyền hình loại khỏi vị trí dẫn Chương trình, vĩnh viễn đóng bằng hoạt động. Sau đó, cô ta đơn phương tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí.

 

Khi bước ra từ buổi họp báo, cô ta được vệ sĩ tháp tùng nhưng vẫn bị những người quá khích bao vây.

 

Bị trứng thối ném khắp người, cả người không còn vẻ quyến rũ như trước mà chật vật đến cực điểm.

 

Và thật sự thì sao?

 

Chờ đến khuya, Tô Hoàng Quyên mới dám bước ra từ đài truyền hình. Sau khi ôm chiếc túi để che mặt theo bản năng, thăm dò quan sát tình hình rõ ràng và chắc chắn không có ai, mới đi xuống nhà để xe bên dưới. Chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ở vị trí dành riêng cho cô ta.

 

Bước tới, mùi hôi thối lan tỏa. “Chết tiệt!” Không biết ai đổ nước vào đây.

 

Tô Hoàng Quyên giận phát run, bấm điện thoại gọi 113. Nhưng, chưa kịp bấm số thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

 

Một gã đàn ông. Một gã đàn ông vô cùng thô tục.

 

Rõ ràng tinh thần không bình thường. Gã ta vừa cười vừa chạy về phía cô ta, vừa chạy vừa kéo chiếc thắt lưng trên eo.

 

“A! Anh… anh đừng tới đây…”

 

Tô Hoàng Quyên sợ hãi hét lên, muốn chạy nhưng hai chân sợ đến mức không thể nhúc nhích, chỉ có thể dựa vào chiếc xe phía sau.

 

“Đừng sợ, tôi là fan của cô, tôi là fan trung thành nhất của cô..”

 

Gã đàn ông cười cực kỳ hạ lưu, nhìn cô ta, nước miếng chảy ra: “Trong mơ tôi cũng muốn ngủ với cô. Tôi đã xem hết video của cô… Cô thật đẹp, thích cô đúng là không sai…”

 

Người bên kia phấn khích đến mức lời nói gần như không thể nói hết ra.

 

Fan bị bệnh tâm thần và hoang tưởng, Tô Hoàng Quyên cũng đã từng gặp phải. Hơn nữa còn gặp khá nhiều. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô ta gần một kẻ hạ lưu như thế này.

 

“Cứu! Cứu tôi với!”

 

Cô ta hét lên.

 

Tiếng la hét vang vọng trong nhà để xe trống rỗng, trông có vẻ ảm đạm và vô ích.

 

Có người đi ngang qua, chỉ trong nháy mắt Tô Hoàng Quyên đã nhận ra, đó là đối thủ trước đây của cô ta.

 

“Cứu tôi, cứu tôi với!”

 

Không còn quan tâm đến thể diện, Tô Hoàng Quyên hèn mọn cầu cứu Người kia cười khinh thường: “Chẳng mấy khi thấy MC Quyên có fan cuồng như vậy, cứ hưởng thụ đi! Huống chi… Không phải cô rất đói khát sao, bây giờ có người thỏa mãn cô, cô nên vui vẻ chứ.”

 

Sau đó, bên kia lên xe rồ ga phóng đi.

 

Tô Hoàng Quyên bị đối phương lột một nửa quần áo, lấy giày cao gót làm hung khí đập đầu đối phương, sau đó khó khăn lấy chìa khóa ra khỏi túi xách, trốn lên xe.

 

Người bên kia mặc kệ cô ta, nằm trên đầu xe của cô. Cô ta sợ đến mức đạp mạnh chân ga, húc thẳng vào người, khiến gã kia văng ra xa.

 

Không quan tâm đến vũng máu đằng sau, cô ta sợ hãi lao ra khỏi nhà. để xe.

 

Ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây. Bầu trời sáng dần, Tô Hoàng Quyên hô lên một tiếng, choàng tỉnh. Mẹ cô ta phá cửa xông vào.

 

“Sao vậy Quyên? Đừng làm mẹ sợ.

 

“Mẹ… con gặp ác mộng..” Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, Tô Hoàng Quyên không kìm chế được cảm xúc, vừa ôm mẹ vừa khóc thảm thiết. Rõ ràng là tối hôm qua ngủ không ngon, quầng thâm trên mặt khá kinh khủng.

 

Làm gì còn là MC Hoàng Quyên hoàn mỹ, tinh tế trước đây?

 

Mẹ cô ta đau muốn chết, ôm chặt con vào lòng an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu, con đừng sợ, dù bên ngoài có nói gì thì con vẫn còn cha mẹ!”

 

“… Con, con mơ thấy ai đó tạt axit sunfuric vào mặt mình. Mẹ ơi, nếu con bị biến dạng, con không muốn sống nữa…”

 

Mẹ cô ta lạnh lùng nhìn: “Mẹ muốn xem ai dám động đến nhà họ Tô chúng ta!”

 

“Kiều Phong Khang..” Tô Hoàng Quyên nghĩ đến người đàn ông kia, khóe môi run lên: “Nhất định là anh ta… nhất định là anh ta đưa những chuyện này cho truyền thông. Nếu không, sẽ không có ai lại hại con đến thế này.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 283


Chương 283:

 

“Kiều Phong Khang? Sao có thể? Nhà họ Kiều cùng nhà chúng ta từ trước đến nay có quan hệ tốt, cậu ta sao có thể làm ra chuyện như vậy?”

 

“Không nhầm đâu, nhất định là anh ta!” Tô Hoàng Quyên run lên.

 

Mình đã làm tổn hại danh dự của Du Ánh Tuyết, làm bọn họ mất con, khiến hai người đi đến kết thúc, người đàn ông đó sao có thể bỏ qua cho mình?

 

“Ông chủ, ông về rồi.”

 

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của người giúp việc. Ngay sau đó là tiếng hành lý nặng nề ném trên mặt đất: “Bà chủ đang ở đâu?!”

 

Giọng hỏi lạnh lùng của cha, cùng với sự tức giận lộ ra khiến người ta rợn cả người.

 

Tô Hoàng Quyên run lên vì sợ hãi: “Mẹ, cha đã về..”

 

Cha là một người hà khắc. Gần đây tin tức huyên náo cả thành phố, cha đi công tác, vốn dĩ một tuần nữa mới về, nhưng hôm nay cha về trước thời hạn, hẳn là vì tin tức của cô ta.

 

“Đừng sợ, mẹ ở đây, cha con.”

 

Còn chưa nói xong, chỉ nghe “rầm”, cánh cửa phòng bị bật tung.

 

Cha Tô Hoàng Quyên đứng ở cửa, trừng mắt nhìn người trên giường, cầm một cây gậy đánh gôn trong tay.

 

“Mày đến đây cho tao!”

 

Ông ta chỉ vào con gái mình, tiếng hét sắc lẹm khiến người ta kinh hãi.

 

Tô Hoàng Quyên không nghi ngờ gì về việc mình sẽ bị đánh đến nửa chết nửa sống. Cô ta tái mặt, lùi lại.

 

Cha cô ta càng tức giận, đi mấy bước là tới.

 

Mẹ cô ta cũng sợ. Bao nhiêu năm nay, ông ấy chưa từng tức giận như vậy.

 

“Ông à, ông định làm gì?! Con gái đã đủ khổ rồi, tôi không cho phép ông đánh nó!”

 

“Đi chỗ khác!”

 

“Tôi sẽ không tránh ra!” Bà Tô sốt sắng bảo vệ con gái, giang hai tay đứng trước mặt Tô Hoàng Quyên: “Tôi không cho phép ông đánh con gái!

 

“Bà mà không tránh ra thì bà, tôi cũng đánh!” Ông Tô cầm chỉ ngón cái về phía bà, gân xanh trên trán đột nhiên nhảy lên, trông rất kinh người: “Bây giờ thể diện của nhà họ Tô bị một mình nó làm mất hết! Bà lại bảo vệ nó! Nếu không phải do bà chiều chuộng nó, thì làm gì đến nông nỗi như hôm nay! “

 

“Đúng, tôi chiều chuộng con bé! Con bé là con gái tôi, tôi không chiều nó thì ai chiều nó!” Bà Tô cũng không đếm xỉa, cứng cổ nói lý với chồng mình.

 

Ông Tô trợn mắt nhìn. Ngay sau đó, dùng sức kéo văng người bà ta xuống đất.

 

“Mẹ!” Sau khi đánh mất chiếc giáp bảo vệ cuối cùng, Tô Hoàng Quyên hét lên.

 

Nhưng, trước khi có thời gian bò đến bên mẹ mình, đã bị một gậy đánh mạnh vào lưng.

 

Cô ta đau đớn rên rỉ, cảm thấy lưng đau như gãy đốt sống.

 

Nhưng, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào khác, cô ta lại bị quật thêm phát nữa.

 

Ông Tô thực sự điên máu, lực tay không hề nơi lỏng.

 

Tô Hoàng Quyên bị một cú vào lưng, một cú nữa vào cổ, lúc này đau đến mức không thể rên nổi một tiếng.

 

“Tô Thiên Hải tôi, sao lại dạy ra một đứa con gái vô liêm sỉ như mày?!” Ông Hải gầm lên, giáng hết gậy này đến gây khác, như để hả giận, nhưng cũng như giận con mình không nên người: “Chỉ trách bình thường tạo dạy dỗ mày quá ít, nên từ hôm nay tao sẽ cho mày đi vào quy củ! “

 

Sắc mặt Tô Hoàng Quyên hoàn toàn tái nhợt. Cả người cuộn tròn trên giường, thoi thóp.

 

Lưng của cô ta nát toạc, bộ đồ ngủ màu trắng cô ta đang mặc đã nhuộm thành màu máu.

 

Cô ta muốn cầu xin ông tha cho, nhưng không thể nói được.

 

“Ông Hải, đừng đánh.” Bà mẹ khóc không ra hơi, ôm chặt lấy quần của Tô Thiên Hải, giọng nói khàn khàn đến mức gần như không nên lời: “Ông thật sự muốn đánh chết con gái mình sao? Chúng ta chỉ có một đứa con gái…”

 

“Đánh chết mới càng bớt lo!” Mẹ Tô Hoàng Quyên bật dậy, gần như dùng hết sức lực ôm lấy tay chồng.

 

“Quyên, đi nhanh lên! Tìm bệnh viện xử lý vết thương! Nhanh lên!”

 

Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy hai mắt mơ hồ.

 

Lời bên tai cũng mơ hồ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 284


Chương 284:

 

Nhưng, cô ta biết nếu cô ta không đi, có thể cô ta sẽ thật sự phải chết dưới tay cha mình..

 

Cô ta nghiến răng, gần như dùng hết sức lực mà bò ra khỏi giường. Toàn thân run lẩy bẩy.

 

Mỗi bước đi đều loạng choạng, như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

 

Cô ta lảo đảo bước ra khỏi nhà họ Tô.

 

Bắt taxi, yếu ớt để xe đưa đến bệnh viện gần nhất.

 

Cuối cùng cũng xuống xe, chỉ nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng hét chói tai.

 

“Tô Hoàng Quyên, con đĩ này, dám ngủ với chồng tao, tao sẽ khiến mày chết không yên thân!”

 

Lời vừa dứt, chất lỏng nóng rát tạt CL tới.

 

“A!!! Mặt của tôi!” Trên mặt đau đớn, Tô Hoàng Quyên gắng sức che mặt, nhưng vẫn chậm một bước. Cô ta đau đớn đến lẩy bẩy: “Mặt tôi… mặt tôi.”

 

Bị bỏng rát khiến khuôn mặt cô ta lập tức đỏ lên, sau đó, ăn mòn từng chút, trở nên gớm ghiếc.

 

“Bác sĩ, cứu, cứu với!”

 

Cô ta cuồng loạn la hét, sau đó, trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.

 

Trước khi đi, ngày cuối cùng. Du Ánh Tuyết và Phùng Linh Nhi cùng nhau đi siêu thị.

 

Siêu thị này, cô từng cùng mẹ đi dạo một vòng. Ngoại trừ cô và mẹ, còn có… người đó.

 

Bước đi, thỉnh thoảng dừng lại giữa những gian hàng, nhìn về phía đối diện.

 

Bước qua, là một bóng dáng lạ. Hoặc nam hoặc nữ. Nhưng, không phải là anh…

 

“Cậu đang nhìn cái gì thế?” Phùng Linh Nhi cũng nhìn theo ánh mắt của cô, nhưng không thấy gì.

 

Du Ánh Tuyết thu lại suy nghĩ vẩn VƠ, mỉm cười lắc đầu: “Có nhìn gì đâu. Chỉ xem trên kệ có thứ gì mình muốn tìm không thôi.”

 

Phùng Linh Nhi không khỏi liếc cô hai lần, không biết là tin hay không tin.

 

Chỉ hỏi: “Cậu thực sự định đi Mỹ?”

 

Du Ánh Tuyết đẩy xe hàng, cho các sản phẩm đặc sản vào trong xe, gật đầu nói: “Ừ, đây là cơ hội hiếm có. Hơn nữa, học bổng cũng cao hơn Bắc An. Chỉ cần mình chăm chỉ học tập thì sau này sẽ không phải lo học phí.”

 

“Bắc An ổn áp phết mà! Không phải lúc nào cũng muốn vào Bắc An sao?

 

D2 Sao đột nhiên lại thay đổi quyết định vậy? Cậu nghĩ xem, ở nước ngoài một mình khổ lắm. Ngay cả một người bạn cũng không có…”

 

Phùng Linh Nhi càng nói càng thấy khó chịu.

 

Nếu cậu ấy ở lại thành phố Bắc An, ít nhất cô ấy vẫn có thể đi tàu đến gặp được, rất thuận tiện.

 

Du Ánh Tuyết cười khổ, hơi hạ mi mắt xuống, khẽ nói: “Dù có tệ đến đâu, cũng sẽ không tệ hơn bây giờ, đúng không?”

 

Phùng Linh Nhi giật mình. Nhìn vẻ mặt buồn bã, xót xa của cô. Đúng thế…

 

Lúc nào, ở đâu, có bao giờ cô không cô đơn?

 

Không có nhà, cho dù là ở trong nước hay ở nước ngoài, cũng chỉ làm bạn với đơn côi thôi.

 

“Rời khỏi nơi này, đến một nơi không ai biết, cũng không biết bất kỳ ai để bắt đầu lại. Với mình mà nói… có lẽ tân sinh viên…”

 

ít nhất, sẽ không có bất kỳ hoàn cảnh quen thuộc nào, cho dù gặp hoàn cảnh tương tự, sẽ khiến tức cảnh sinh tinh.

 

Phùng Linh Nhi gật đầu, không nói gì, lấy tay siết chặt tay cô.

 

Đã mua không ít thứ linh tinh, đẩy xe hàng ra quầy thanh toán.

 

Vì là cuối tuần nên có một hàng dài.

 

“Này này, mau xem đi, là tin về Tô Hoàng Quyên!”

 

Phùng Linh Nhi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào màn hình, vừa kéo tay Du Ánh Tuyết.

 

Sau đó Du Ánh Tuyết ngẩng đầu. Bên trong siêu thị, tin tức mới nhất về Tô Hoàng Quyên đang được phát trên màn hình TV.

 

“Đây là nơi mà Tô Hoàng Quyên hôm nay bị tạt axit sunfuric. Hiện tại, Tô Hoàng Quyên đang được cấp cứu. Theo tin tức mà bác sĩ trực tiếp tiết lộ cho chúng tôi, tình hình rất không chắc chắn, mặt sợ là đã bị hủy hoại. Ngoài ra, tôi vừa nhận được một tin khác, có một vụ tai nạn ô tô trong nhà để xe của đài truyền hình vào đêm qua. Cảnh sát nghi ngờ rằng chuyện này có liên quan đến Tô Hoàng Quyên. Cảnh sát thông báo đã lập án điều tra. Đợi đến khi Tô Hoàng Quyên qua khỏi cơn nguy kịch, sẽ đưa đi điều tra.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 285


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 285:

 

Trên màn hình, phóng viên cầm micro, nói một hơi đến hết.

 

Thỉnh thoảng có cảnh Tô Hoàng Quyên nằm trên giường bị đẩy vào phòng cứu.

 

Bị tạt axit sunfuric… Mặt bị hủy hoại … Chỉ nghe thôi, cũng thấy sốc.

 

“Mấy người này quá độc ác! Lại… đi tạt axit..”

 

Phùng Linh Nhi xúc động, không dám tin.

 

Mấy lời ác độc lúc trước, cô ấy nghĩ chỉ để dọa nạt Tô Hoàng Quyên.

 

“..” Du Ánh Tuyết ngẩn người. Tình thế xoay chuyển, thì ra là như vậy.

 

Cho đến bây giờ, cô vẫn nhớ như in cái cách mà Tô Hoàng Quyên vênh váo trước mặt cô.

 

Chỉ là…

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Cho dù cái kết như thế nào đi nữa thì cũng không liên quan gì đến cô. Cô nghĩ, trong đoạn ân oán tình thù này, cô đã tự rút lui…

 

Mệt mỏi.

 

Cũng không muốn đặt mình vào đó một lần nữa.

 

Tập đoàn Kiều Thanh.

 

Kiều Phong Khang dựa lưng vào ghế da, liếc nhìn tin tức trên màn hình rồi vô cảm tắt đi.

 

Trong lòng không chút gợn sóng.

 

Tô Hoàng Quyên rơi đến mức như vậy, quá trình đều do anh điều khiển, nhưng kết cục…

 

Coi như chôn theo con anh cùng tình yêu của anh.

 

“Giám đốc” Nghiêm Danh Sơn đứng bên ngoài, gõ cửa.

 

“Vào đi”

 

Anh cất giọng nghiêm túc. Nghiêm Danh Sơn thận trọng bước vào. Gần đây, bầu không khí xung quanh sếp tổng ảm đạm đến mức án lạnh.

 

Toàn bộ tập đoàn Kiều Thanh đã sớm bị bao phủ trong làn khói mờ của sếp, các nhân viên trên tầng cao nhất bị đè ép không thở nổi.

 

“Giám đốc, cô Ánh Tuyết đã quyết định rồi.”

 

Nghiêm Danh Sơn run rẩy nói. Khi tôi nói ba từ “cô Ánh Tuyết”, trong lòng cứ nơm nớp.

 

Kiều Phong Khang tay cầm cây bút, hơi dừng lại.

 

Sau đó, ngước mắt lên. Ôn tồn hỏi: “Chọn trường nào?” “… Đại học A&M ở New York” Rốt cuộc, vẫn chọn nước ngoài…

 

Kiều Phong Khang ném bút xuống, tựa lưng vào ghế, từ từ nhắm mắt lại, một lúc vẫn không nói gì.

 

Tương lai, một quãng thời gian rất dài, hay hoặc là, cả đời cứ vậy thường thượt trội từ năm này qua tháng khác. Cô… sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa, sẽ không bao giờ tham gia vào cuộc sống của anh nữa…

 

Hơi thở, càng ngày càng nặng nề.

 

Ngày càng đè ép.

 

Một lúc lâu, khi Nghiệm Danh Sơn nghĩ rằng anh sẽ không có bất kỳ phản ứng nào nữa, thì đột nhiên anh đứng dậy, mở ngăn kéo, lấy chìa khóa xe rồi bước ra khỏi văn phòng.

 

Du Ánh Tuyết và Phùng Linh Nhi xách túi lớn túi nhỏ vào trong tiểu khu.

 

Đi được nửa đường, một chiếc Bentley màu đen lái từ xa đến gần. Sau đó, dừng lại ở cổng tiểu khu của cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 286


CHương 286:

 

Cô sững sờ ngay tại chỗ. Không quên được… Không quên được biển số xe. Không quên được chiếc xe kia.

 

Người ngồi trên xe càng không thể quên được.

 

Cô tưởng mình bị hoa mắt hoặc đang mơ. Sao anh ấy có thể đột nhiên đến đây?

 

“Du Ánh Tuyết, đó có phải là xe của chú ba không?”

 

Phùng Linh Nhi cũng phát hiện ra, dùng cùi chỏ thúc nhẹ vào người cô.

 

Cô định thần lại, nhìn sang chỗ khác, gật đầu: “Ừ”

 

“Tìm cậu à?”

 

“… Không thể đâu? Nửa tháng nay, bọn họ hoàn toàn không liên lạc. Anh là người rất thẳng thắn, nếu đã nói ra thì sẽ không bao giờ lằng nhằng nữa, cô hiểu rất rõ.

 

Huống chi… Giờ đây, đích thân anh đã chắp cho cô đôi cánh để cô tự do bay nhảy.

 

“Có lẽ, chú ấy đi ngang qua thôi.” Du Ánh Tuyết không dừng lại nữa, cất bước, lại đi về phía tiểu khu.

 

Chiếc xe, vẫn đậu ở đó. Dáng cô lướt qua thân xe.

 

Anh không ra khỏi xe, thậm chí không bấm còi để ngăn cô lại. Chỉ ngồi ghế lái, nhìn chằm chằm cô qua cửa Sổ.

 

.

 

Đôi mắt sâu thẳm, đờ đẫn.

 

“Linh Nhi, cậu xách hộ tớ mấy cái này vào với, tớ đi chào chú ấy”

 

Rốt cuộc, cô dừng lại. Bắt gặp ánh mắt của anh, đi về phía anh.

 

Trong ánh nắng cuối thu, cô cười nhẹ đi vòng qua ghế lái. Rướn người, uốn cong ngón tay, gõ vào cửa xe.

 

Cửa xe từ từ hạ xuống.

 

Mười ngày không gặp… Cô gầy đi rồi. Mà anh, cũng phờ phạc. “Chú tới tìm tôi sao?”

 

Du Ánh Tuyết chủ động hỏi. Cười yếu ớt, cười như thể không có chuyện gì xảy ra giữa họ. Mây cuộn mây tan, gió thổi mây tàn…

 

“Ừ” Anh ngồi trong xe gật đầu, cũng bình tĩnh như cô.

 

Đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào khuôn mặt nhỏ bé của cô, sâu quá, thật nặng, thật sẫm.

 

Như muốn khắc sâu cô ấy vào đầu, vào mắt, vào trái tim…

 

Suốt đời không phai mờ.

 

“Thật ra, chú không tới tìm tôi, tôi cũng định tìm chú” Du Ánh Tuyết nói.

 

Anh nhìn cô. Hôm nay cô mặc rất đơn giản. Quần yếm denim xanh nhạt cùng áo sơ mi trắng. Giờ đã cuối thu, mặc dù có nắng nhưng giá tương đối mạnh.

 

Anh nắm lấy bộ vest, đẩy cửa bước xuống xe, như một thói quen, lịch lãm khoác lên vai cô. Một loạt các hành động, mượt mà và trôi chảy, không thể tự nhiên hơn.

 

Khẽ run. Trái tim run rẩy. Hàng lông mi rũ xuống của Dự Ánh Tuyết khẽ rung lên. Tầm mắt vô thức lướt qua ngón tay anh.

 

Trên ngón áp út đã từng đeo một chiếc nhẫn, giờ phút này, trơ trụi…

 

Giống như của cô. Hốc mắt suýt nữa đẫm lệ, chỉ cảm thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, cô mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

 

Cũng không từ chối mà siết chặt áo rồi cuộn mình lại.

 

Thực sự, lạnh quá…

 

Trên áo của anh, có thể ngửi được mùi hương thuộc về anh…

 

Có mùi thuốc lá. Rất nồng.

 

Nhưng… Không còn ghét nữa. Trái lại khiến cô quyến luyến.

 

Mùi càng đậm, mới càng có thể khắc sâu vào trong kí ức… Nhớ càng lâu…

 

Ánh mắt Kiều Phong Khang nhìn cô thăm thẳm. Cô sụt cân rất nhiều, người gầy cực kỳ…

 

Tựa như một tờ giấy, một trận gió tạt qua, cũng có thể thổi bay.

 

Cô có thể chăm sóc bản thân khi ở nước ngoài không?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 287


Chương 287:

 

“Sau nà, thời tiết kiểu này, nhớ mặc thêm quần áo. Bác sĩ nói là người em khá yếu, đừng tự khiến mình bị lạnh.” Anh dặn đi dặn lại.

 

Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”

 

“… ở nước ngoài, ăn nhiều hơn.” “… vâng” Cô ấy tiếp tục gật đầu. Giọng nói của hai người càng lúc càng dài, càng lúc càng trầm.

 

Sau đó, anh im lặng. Hơi thở ngày nặng nề, hụt hẫng.

 

Cô cũng im lặng, cúi đầu xuống và nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.

 

Một lúc lâu vẫn không ai nói chuyện trước. Cứ như ai nói trước thì cuộc trò chuyện sẽ kết thúc.

 

Thời gian dành cho nhau đang chảy ngược từng chút…

 

(D2 Nhưng, họ đều biết, có bắt đầu thì sẽ có kết thúc.

 

Sớm muộn mà thôi. Giống như… tình yêu của họ…

 

Sau khi rầm rộ, cuối cùng chán nản, mệt mỏi, từ bỏ…

 

Một tấm thẻ đưa tới trước mặt Du Ánh Tuyết.

 

Du Ánh Tuyết sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt bối rối.

 

“Cầm đi, dự phòng lúc ở nước ngoài.”

 

Thẻ này là thẻ phụ của anh. Trên là những con số từ hàng trăm triệu trở lên.

 

Sau khi cân nhắc, Du Ánh Tuyết không từ chối mà nhận lấy. Ba chữ “Kiều Phong Khang” được viết trên thẻ rất mạnh mẽ, cô lưu luyến nhìn nó.

 

Cuối cùng, anh đi ra xe. Nhìn bóng lưng kia từ sau, ngực Du Ánh Tuyết như khó thở, theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng lại nghiêng người qua cửa sổ, nói cảm ơn anh. Cửa kính xe không hạ xuống. Ở trong xe, mắt anh đỏ bừng.

 

Qua lớp kính, hai người, bốn mắt nhìn nhau.

 

Cách lớp kính, đồng thời cũng nhòa lệ. Hình bóng của nhau dần trở nên mờ ảo, lại rõ ràng đến như vậy.

 

Chiếc xe cuối cùng cũng nổ máy, lao vọt vào dòng xe đang chạy.

 

Dưới ánh thu hoang tàn, Du Ánh Tuyết cứng đờ đứng đó, si ngốc nhìn theo.

 

Khi chiếc xe khuất dần và biến mất hoàn toàn, cô không thể chịu nổi nữa, lê giăng đầy mắt.

 

Những chiếc lá mùa thu khô héo rơi trên vai cô, cô không quan tâm. Cầm chắc tấm thẻ có viết tên anh, cúi đầu, si ngốc nhìn ba chữ “Kiều Phong Khang, như thể… đó là đứa con cô yêu nhất…

 

Chỉ là… Dù yêu bao nhiêu,cũng tạm biệt… Có lẽ… Cũng không gặp lại…

 

Ngày hôm sau.

 

Máy bay lao lên bầu trời.

 

Bên ngoài sân bay, người đàn ông lặng lẽ dựa vào xe, nhìn bầu trời, ánh mắt tĩnh lặng đến đáng sợ, không có ánh sáng, cũng không gợn sóng.

 

Điếu thuốc, hút xong, dập tắt. Lại đốt một điều khác tiếp tục hút.

 

Xung quanh anh không có ai ghét mùi thuốc lá.

 

. Nhưng, lâu vậy rồi, trong tâm trí anh chỉ có cô.

 

Năm 12 tuổi, cô được anh dẫn vào nhà của Kiều, cô rất thận trọng.

 

Lần đầu tiên để anh ôm vào lòng, vừa sợ hãi lại u mê.

 

Đối mặt với tình yêu, cô do dự, tội lỗi, nhưng lại càng dũng cảm và kiên định.

 

Mất gia đình, mất con, trưởng thành trong đau khổ.

 

Mỗi một Du Ánh Tuyết đều dồn dập chui vào đầu anh, suýt chút nữa xé nát anh.

 

Ngay cả việc hút thuốc lá cũng trở nên nhàm chán, anh búng tàn thuốc vào gạt tàn rồi nhắm mắt lại. Nhưng cơn đau tức ở ngực không hề thuyên giảm mà ngược lại nó ngày càng dồn nhiều hơn.

 

Bốn năm sau. Hà Cảng.

 

Người phụ nữ trẻ mặc trang phục màu đen vừa bước ra khỏi một tòa nhà, vẫy một chiếc taxi để quay trở lại khách sạn thì điện thoại di động trong túi xách của cô ấy đột ngột đổ chuông.

 

Liếc nhìn con số nhấp nháy trên màn hình, cô vội vàng trả lời: “Alo, chị Thanh Vy”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 288


Chương 288:

 

“Cô đã giải quyết xong chuyện ở đó chưa?” Giọng Trịnh Thanh Vy vang lên, giàu kinh nghiệm và quyết đoán.

 

“Rồi, em vừa ký hợp đồng với luật sư Trịnh, đang chuẩn bị trở về khách sạn. Còn chị thì sao?”

 

“Vừa chuẩn, bây giờ em thay chị đến The Center. Chị sẽ gửi email địa chỉ cụ thể cho em. Chị có cuộc hẹn với một khách hàng lớn ở đó, nhưng chỗ chỉ xảy ra tai nạn giao thông nên không thể có mặt kịp thời. Em tìm cách giúp chị trì hoãn chút thời gian. Đúng rồi, vào vào phòng họp thì lập tức gọi điện cho chị, mở loa lên để chị có thể theo dõi quá trình làm việc bất cứ lúc nào.”

 

“Không thành vấn đề. Chị không sao chứ?”

 

“Chỉ xước xát chút thôi, không ảnh hưởng đến những thứ khác.”

 

Du Ánh Tuyết yên tâm, nói: “Email cả thông tin của bên kia cho em luôn đi, cố gắng đơn giản và ngắn gọn, tí nữa trên xe em sẽ xem qua”

 

“OK” Không nói thêm, cúp điện thoại.

 

Hai người làm việc cùng nhau, bao gồm cả thời gian thực tập của Du Ánh Tuyết, đã được hai năm. Trong hai năm qua, ở nước ngoài và ở Hà Cảng, cả hai ủng hộ lẫn nhau, động viên nhau, khá là ăn ý.

 

Du Ánh Tuyết bật máy tính, Trịnh Thanh Vy đã gửi tài liệu tới.

 

Khách hàng là phó giám đốc điều hành của công ty RQ. Du Ánh Tuyết đã nghe nói về công ty thương mại RQ. Bên công ty luôn xem nó là mục tiêu chính, vì vậy lần này tất nhiên không thể sẩy tay “Các dự án kinh doanh chính của RQ bao gồm sản phẩm điện tử, thiết bị cơ điện và thiết bị cơ khí. Vốn điều lệ là 30 triệu USD. Đơn hàng lớn mới nhất là hợp tác với tập đoàn Hải Giang. Mục tiêu niêm yết trong vòng hai năm…”

 

Du Ánh Tuyết nhanh chóng lướt qua thông tin, ghi nhớ bằng tốc độ nhanh nhất.

 

Mấy năm qua, đi theo Trịnh Thanh Vy.

 

Trịnh Thanh Vy cố ý bồi dưỡng cho cô, nên mỗi case lớn đều mang cô theo. Giai đoạn đầu, Du Ánh Tuyết cực kỳ lo lắng, mỗi khi gặp khách hàng, cô sẽ lo lắng đến mức líu lưỡi. Nhưng sau đó, sau nhiều lần tập luyện, cuối cùng cô cũng đã khá hơn.

 

Và bây giờ, ổn định, bình tĩnh, tự tin. Rất nhanh, đã đến The Center.

 

(D2 Taxi dừng ở khách sạn Étienne.

 

Người phục vụ của khách sạn đi đến, lịch sự mở cửa xe cho cô.

 

“Xin chào, tôi có một cuộc hẹn với ngài An, làm phiền thông báo giúp tôi” Bước tới quầy lễ tân, Du Ánh Tuyết nói với người phục vụ.

 

“Được, cô vui lòng chờ chút.” Người phục vụ tìm kiếm lịch hẹn trong hệ thống, sau đó ngẩng đầu mỉm cười: “Cho tôi hỏi tên của cô.”

 

“Vivian.” Du Ánh Tuyết báo tên tiếng Anh của Trịnh Thanh Vy.

 

“Mời cô lên thẳng tầng 30, ngài An sẽ đợi cô trong phòng họp”

 

“Được, cảm ơn cô.”

 

Du Ánh Tuyết cảm ơn, vội vàng đi thang máy lên tầng. Cuộc họp giữa họ và công ty RQ rất cơ mật, vì vậy địa điểm gặp mặt được chọn ở khách sạn.

 

Khi lên đến tầng 30, Du Ánh Tuyết và luật sư được dẫn vào phòng họp.

 

“Cô Vivian, mời vào trong, ngài An đã đến.”

 

“Cảm ơn” Du Ánh Tuyết gật đầu, lặng lẽ gọi điện thoại cho Thanh Vy, nhấn to âm lượng.

 

Cánh cửa nặng nề của phòng họp đột ngột bị đẩy ra. Du Ánh Tuyết nhìn vào bên trong, người đàn ông ngồi trên bàn hội nghị dài là tuy trẻ tuổi nhưng rất ưu tú, và có khí chất.

 

Trong bốn năm qua, gặp những người đàn ông như vậy, Du Ánh Tuyết đã vô tư xử lý rồi. Không giống như lúc đầu, luôn không kìm được nghĩ đến một người khác…

 

Xa xôi ở thành phố An Lập, người đàn ông đã bốn năm không gặp…

 

“Xin chào, anh An.”

 

Trần Quốc An đứng dậy. Nhìn thấy cô, đánh giá từ trên xuống, có vẻ đề phòng.

 

Du Ánh Tuyết thản nhiên, mỉm cười ứng đối.

 

“Nếu tài liệu không sai, cô Vivian năm nay đã 30, mà cô… còn chưa đến 23.”

 

Du Ánh Tuyết tiến lên một bước, đúng mực chìa tay về phía đối phương:

 

“Anh An có nhãn lực tốt, Vivian là sếp của tôi. Tôi xin chính thức giới thiệu, tôi tên là Du Ánh Tuyết, nếu thích có thể gọi tôi là Dora”

 

“Du Ánh Tuyết.” Người bên kia thậm chí không thèm nghe những gì cô nói sau đó, chỉ nhai lại ba chữ này, không khỏi nhìn Du Ánh Tuyết nhiều hơn. Nắm tay Du Ánh Tuyết, một hồi cũng không buông ra.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 289


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 289:

 

Du Ánh Tuyết lúc này bị nhìn đến mức có chút mất tự nhiên. Đôi mắt anh ta vừa nãy cảnh giác, chứa vẻ khôn khéo và cẩn thận trong công việc, nhưng lần này…

 

Hoàn toàn khác với vừa rồi.

 

“Anh An, trên người tôi có gì không ổn sao?” Du Ánh Tuyết cười nhẹ, bình tĩnh kéo tay lại.

 

“Ồ, không? Người bên kia nhanh chóng điều chỉnh lại, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác: “Thế này đi, nếu Vivian không tới, tôi nghĩ tôi không thể quyết được. Hay là, cô Ánh Tuyết nói chuyện trực tiếp với chủ tịch của chúng tôi?”

 

Du Ánh Tuyết bất ngờ.

 

Có phần không thể tin được.

 

Theo bản năng trao đổi ánh mắt với luật sư. Bên kia cũng không thể tin được.

 

Phải biết, người kia luôn đứng sau, đừng nói người ngoài như bọn họ, thậm chí cả nhân viên nội bộ chưa chắc đã từng thấy.

 

Bây giờ, Trần Quốc An đột nhiên quyết định như vậy, quả thực rất đáng ngờ.

 

Trong lòng Du Ánh Tuyết thầm suy đoán đối phương muốn làm gì, phản ứng bình thường phải đuổi cô ra ngoài mới đúng, sao lại đưa cô đi gặp sếp của anh ta. “Ánh Tuyết, đồng ý với anh ta, chúng ta sẽ nói chuyện trực tiếp với tổng giám đốc! Đây là cơ hội tốt để chúng ta giành được nhiều cơ hội hợp tác hơn sau này!”

 

Trên điện thoại, Trịnh Thanh Vy gửi một tin nhắn đến.

 

Du Ánh Tuyết tin vào phán đoán Trịnh Thanh Vy.

 

Lập tức đưa ra quyết định: “Vậy thì phiền anh An sắp xếp”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

chúng tôi, cô có thể đi bất cứ lúc nào cô muốn.”

 

Đối phương đã nói vậy.

 

Vốn là bọn họ thất lễ trước, cho nên Du Ánh Tuyết đương nhiên không từ chối.

 

“Vậy thì phiền anh An”

 

Trong phòng khách sạn.

 

Du Ánh Tuyết cởi giày cao gót, pha cho mình một tách cà phê, cô gục xuống ghế sô pha, mệt không chịu nổi.

 

Sau khi tốt nghiệp ở New York, cô đến Hà Cảng. So với thời gian thực tập New York, sáu tháng ở Hà Cảng không hề dễ dàng chút nào, ngược lại, công việc còn căng thẳng và dày đặc hơn.

 

Nhưng mà, những ngày như vậy khiến cô cảm thấy mãn nguyện.

 

Cô luôn nghĩ, lúc ở Hoa Kỳ nếu cô không gặp Trịnh Thanh Vy, bây giờ sẽ biến thành cái dạng gì?

 

Lúc đó Trịnh Thanh Vy mới sinh con, sống một mình ở Mỹ. Vừa đúng lúc cô ta thuê người trông trẻ trông con vào ban đêm, yêu cầu duy nhất là người Việt Nam khỏe mạnh, Du Ánh Tuyết đáp ứng đủ điều kiện.

 

Lúc đến biệt thự nơi cô ta ở, hai người vừa bất ngờ vừa vui mừng.

 

Duyên phận luôn kỳ diệu thế đó. Kể từ ngày đó, cuộc sống của Du Ánh Tuyết ở nước ngoài đã thực sự cải thiện, ít nhất là không quá cô đơn nữa.

 

Bánh Nếp, con của Trịnh Thanh Vy vô cùng dễ thương. Có công việc, từ đi làm thêm biến thành thực tập; từ ngành phục vụ đơn giản nhất đến ngành tài chính. Còn nữa, Trịnh Thanh Vy vừa là người nhà, lại là cấp trên.

 

Nhưng…

 

Cả hai người đều giống nhau – với chuyện tình cảm, trống rỗng.

 

Du Ánh Tuyết từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Phùng Linh Nhi đến Hà Cảng chơi vài lần, luôn hỏi khi nào cô quay lại thành phố An Lập, nhưng cô không trả lời được.

 

Mấy năm gần đây, rất nhiều cơ hội trong công ty liên quan đến thành phố An Lập, nhưng đều không đến phiên cô tham gia. Vì vậy, hành trình trở lại thành phố An Lập của cô cũng bị đẩy lùi.

 

Cô nghĩ…

 

Nếu có cơ hội làm việc, cô sẽ quay trở lại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 290


Chương 290:

 

Chỉ là…

 

Sau khi trở về, ngoài Phùng Linh Nhi, cô còn có thể tìm được ai ở thành phố đó? Có ai muốn gặp?

 

Trong tâm trí Dự Ánh Tuyết hiện lên một bóng hình, nhưng ngay lập tức, cô lắc đầu, ném hình bóng kia ra khỏi tâm trí mình.

 

Nhổm dậy khỏi giường, cầm lấy cà phê, bật máy tính lên.

 

– Dùng hết khả năng tìm kiếm thông tin CEO RQ.

 

Nhưng, đối phương rất bí ẩn. Có tất cả những tin đồn.

 

Có người nói đây là một tập đoàn của Anh, có người lại nói đây là công ty của dân Hà Cảng, người khác lại nói sếp tổng là ông chủ của một công ty niêm yết ở trong nước.

 

Du Ánh Tuyết không thể phân biệt được cái nào là thật, cái nào là giả, quanh đi quẩn lại vẫn không tìm được chút manh mối. Đúng là một người đàn ông bí ẩn!

 

Không thu được kết quả, cũng chán không thèm tìm nữa. Sau khi nhấp một ngụm cà phê, cô đã gọi điện cho Trịnh Thanh Vy.

 

“Chị xử lý tai nạn sao rồi? Khoảng lúc nào thì tới?” Du Ánh Tuyết liếc mắt nhìn đồng hồ. Nếu ông chủ kia không ở Hà Cảng, trong vòng hai ba giờ nữa, e rằng cũng chưa tới được.

 

“Vừa mới xử lý xong, đang trên đường tới đây.”

 

“Vậy thì tốt rồi, chị tới thì em có thể đi rồi” Cô lười biếng ngáp một cái, nên cánh tay xuống: “Em buồn ngủ quá, bây giờ em muốn về phòng mình đánh một giấc thật ngon.

 

Để đối phó với khách hàng của ngày hôm nay, hôm qua thức thâu đêm với nhóm, hôm nay lại căng hết cả thần kinh, không mệt mới lạ.

 

“Đừng nghĩ đến chuyện ngủ” Trịnh Thanh Vy nói: “Vừa rồi ông chủ gọi điện thoại nói, bảo cô cùng tôi hoàn thành dự án này”

 

“Em cùng chị?” Du Ánh Tuyết lại kinh ngạc.

 

Dự án này cô chưa từng theo vào, cô cũng không biết gì mấy, hiện tại tạm thời không giúp được gì.

 

Nói một cách logic, sếp tổng không nên đưa ra một yêu cầu khó khăn như vậy.

 

“Đúng, chính em đấy. Hơn nữa, không phải là giám đốc đại diện nói.

 

(D2 Mà là một yêu cầu đặc biệt của cái ngài giám đốc thần bí phía sau cơ”

 

Trịnh Thanh Vy vừa nói vậy, lòng Du Ánh Tuyết càng không hiểu.

 

. Nhưng, bên kia là Thần Phật, nên có yêu cầu gì cũng là lẽ đương nhiên.

 

“Đừng suy nghĩ nhiều, không cần biết mục đích của đối phương là gì, chỉ cần bản thân làm tốt để đối phương. không vạch được lông thì dĩ nhiên sẽ không sao cả” Thanh Vy an ủi cô.

 

“Ừ, vậy thì em phải lấy lại tinh thần rồi. Chị Thanh Vy, chị có thể nhờ trợ lý gửi cho em tài liệu tổng hợp không.”

 

“Được.”

 

Trịnh Thanh Vy đáp một tiếng rồi cúp máy.

 

Bên này, Du Ánh Tuyết vào phòng tắm rửa mặt để tỉnh táo hơn. Nhưng lại phải trang điểm lại.

 

Đổ hết mỹ phẩm trong túi ra ngoài trong lúc chờ nhận thư.

 

Mới dặm lại phấn nền, mail đã đến. Du Ánh Tuyết không quan tâm trên mặt mới trang điểm được một nửa, cấp tốc thực hiện kế sách nước đến chân mới nhảy.

 

Một lúc sau, Trịnh Thanh Vy đưa đội của cô ta đến.

 

Đối phương rất lịch sự, cũng chuẩn bị sớm một phòng cho bọn họ.

 

Nhưng, suốt cả buổi chiều, nhóm của Trịnh Thanh Vy không nhận được bất kỳ tin tức nào của bên kia.

 

Cửa sổ. Màu đêm, ngấm dần.

 

Trịnh Thanh Vy đứng bên cửa sổ khuya, lại nhìn đồng hồ. Lúc này đã là 7 giờ tối.

 

Mùa đông, mặc dù nhiệt độ ở Hà Cảng không thấp lắm nhưng trời lại tối nhanh hơn bình thường.

 

Vivian, có cần gọi điện cho giám đốc An hỏi thăm tình hình không?” Thư ký của Trịnh Thanh Vy đứng dậy hỏi.

 

Trịnh Thanh Vy lắc đầu: “Cứ chờ đi. Mà mấy cô cậu cũng đừng ngồi đây chờ nữa, xuống dưới ăn cơm đi. Tất cả chi phí sẽ do công ty chi trả”

 

“Tuyệt vời, cuối cùng cũng có thể ăn cơm” Người nào đó gập phắt máy tính lại, nhảy dựng lên như được đại xá.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 291


Chương 291:

 

Du Ánh Tuyết vẫn đang điên cuồng nạp thông tin trên sô pha, rất tập trung, vẻ mặt nghiêm túc.

 

Trịnh Thanh Vy bước tới Vỗ vai cô: “Được rồi, đừng xem nữa, đi ăn tối với họ đi.”

 

“Em không đói.”

 

“Có đói hay không cũng phải ăn, đừng có như chị, giờ hối hận cũng không kịp.”

 

Trịnh Thanh Vy đối xử với mình giống như chị gái, Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn đặt tập tài liệu trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Chị không đi sao?”

 

“Chị sẽ sửa lại tài liệu”

 

“Vậy lát nữa em mang cơm về cho chị”

 

“Ừ”

 

Du Ánh Tuyết theo các đồng nghiệp của mình xuống nhà hàng ở tầng dưới.

 

Cả nhóm, bao gồm cả Du Ánh Tuyết, tổng cộng có 6 người. Trước khi Du Ánh Tuyết ngồi xuống, đồng nghiệp Tần Nguyên đã sốt sắng kéo ghế cho cô: “Dora, ngồi đây này.”

 

“Tần Nguyên, anh không cần rõ ràng thế chứ, chỉ ga lăng với Dora?”

 

“Công ty đã có quy định rõ ràng, không được phép yêu đương trong công ty.”

 

Đồng nghiệp nói đùa.

 

Tần Nguyên là chỉ là một đứa nhóc to xác, mới vài câu đã đỏ mặt, im lặng ngồi sang một bên phụ trách gọi món, thật ra trong công ty không ai biết không biết anh ta thích Du Ánh Tuyết.

 

Anh ta tha thiết quan tâm đến Du Ánh Tuyết, mọi người đều thấy.

 

Bị cảm động đến hết.

 

Nhưng Du Ánh Tuyết thế nào cũng không vào. Giống như trêu ghẹo lúc này, cô sẽ không tiếp lời, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống.

 

“Dora, trái tim của cô làm bằng đá sao? Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu người theo đuổi cô, từ ông chủ bên ngoài đến Tần Nguyên của chúng ta, sao chẳng ai khiến cô động lòng thể?”

 

“Tôi chỉ muốn dành sức lực sự nghiệp, trở thành một “đả nữ” mạnh mẽ như Vivian, vậy nên tôi kiếm đâu ra thời gian để yêu?”, Câu trả lời của Du Ánh Tuyết không thể chính thức hơn.

 

“Tôi hiểu rồi, cô không phải không có thời gian để yêu, mà là không có tâm tư để yêu đương, đúng không? Thành thật mà nói, Dora, cô thích ai đó, nhưng luôn giấu chúng tôi phải không?”

 

Câu hỏi tò mò của đồng nghiệp khiến Du Ánh Tuyết giật mình trong giây lát.

 

Không hiểu vì sao, trong vô thức tâm trí vụt qua một bóng hình. Bốn năm, lâu như vậy, cô vốn tưởng rằng người kia sẽ dần dần trở nên mờ nhạt.

 

Nhưng, trái lại, không hề. Vẫn luôn nhớ.

 

Nhớ một cách vô thức, không kiểm soát được.

 

Hình bóng đó ngày càng rõ ràng trong tâm trí cô. Thỉnh thoảng trong giấc mơ nửa đêm, nó lại bất ngờ hiện ra xé nát trái tim cô.

 

Khiến cô cảm đau đớn khôn ta. Rồi trằn trọc trở mình, cả đêm không ngủ được.

 

Buộc bản thân quên đi thực sự là một điều khủng khiếp.

 

Bởi vì, càng muốn quên, càng không thể quên.

 

“Úi, tôi nói trúng rồi à?” Thấy cô thất thần, mọi người càng thêm tò mò. Năm người còn lại đổ dồn mọi ánh mắt tìm kiếm về phía cô.

 

Tần Nguyên cũng hồi hộp theo dõi. Du Ánh Tuyết có chút mất tự nhiên khi bị nhìn thể, đứng dậy, thản nhiên nói: “Tôi đi vệ sinh chút, mọi người ăn trước đi.”

 

Phớt lờ ánh mắt của những người khác, đứng dậy, nhìn xung quanh, tìm nhà vệ sinh.

 

Tầm mắt, vô tình băng qua lối vào nhà hàng.

 

Một nhóm người vây quanh một người đàn ông cao lớn, ra khỏi nhà hàng. Cô đứng yên tại chỗ, tim đập loạn, nhìn về phía đó.

 

Nơi đáy lòng như có sợi cước siết chắc, chặt đến sưng lên, nghẹt lại, đau đớn.

 

Bóng lưng ấy, cùng bóng lưng nào đó trong ký ức, dần dần chồng lên nhau…

 

Giống như, giống như anh… “Nhìn gì đó?”

 

Spring nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy bóng lưng một đám người, không khỏi nở nụ cười: “Thì ra cô nhìn đàn ông. Suýt chút nữa tôi còn tưởng cô thích phụ nữ.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 292


Chương 292:

 

Hoàn hồn.

 

Du Ánh Tuyết cười khổ. Rút tầm mắt lại, bước vào nhà vệ sinh.

 

Không nhìn lại bóng lưng đó, càng không đuổi theo.

 

< Dù ở New York hay Hà Cảng, cô đã vô số lần nhìn thấy những dáng hình tương tự, đã từng tuyệt vọng đuổi theo. Trên đường phố New York, cô từng suýt bị xe tông vì đuổi theo bóng dáng đó, khiến Trịnh Thanh Vy mắng té tát.

 

Nhưng… Càng mong đợi, càng thất vọng.

 

Sự chênh lệch mãnh liệt, cho nên, Du Ánh Tuyết cũng đã có kinh nghiệm.

 

Dù bóng lưng có giống nhau đến đâu, cô cũng sẽ không bao giờ đuổi theo nữa. Hơn nữa, nếu đó thực sự là anh… Có chắc cô có thể bình tĩnh đối mặt không?

 

Lắc đầu, gạt những suy nghĩ lộn xộn đó sang một bên, cố gắng khiến bản thân dào dạt, bình tĩnh trở lại.

 

Cô bình tĩnh bước vào nhà vệ sinh.

 

Cơm, ăn dở.

 

Trịnh Thanh Vy gọi điện đến, triệu tập bọn họ.

 

“Cứu! Gọi lúc nào không gọi, cứ nhằm lúc này để gọi!”

 

Có người than phiền.

 

Nhưng vẫn ném dao nĩa, xách túi chạy vội lên tầng để lại tài liệu.

 

Vội vội vàng vàng, nhưng may mắn thay, tất cả họ đều có một bộ ngực khỏe mạnh.

 

Sau khi sửa sang lại trang phục, tất cả theo Triệu Thanh Vy đến phòng họp trên tầng 30.

 

Bên ngoài phòng họp, trợ lý và thư ký của Trần Quốc An đã đứng đó. Thần kinh hai người đều căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.

 

Sau khi bị họ ảnh hưởng, Du Ánh Tuyết và cả nhóm cũng thắt chặt thần kinh. E rằng sếp lớn bên trong không phải là người dễ đối phó.

 

Trịnh Thanh Vy cho họ một ánh mắt trấn định, sau đó nói với thư ký của Trần Quốc An: “Xin chào. Tôi là Vivian, tôi có hẹn với sếp của cô.”

 

“Ông chủ vừa đến. Mời vào”

 

Thư ký mở cánh cửa nặng nề của phòng họp, dẫn họ vào.

 

Trịnh Thanh Vy đi tuốt ở đằng trước, Du Ánh Tuyết là người dự bị, nên dĩ nhiên là người cuối cùng bước vào.

 

Tần Nguyên chắn tầm nhìn của cô, cô không thể nhìn thấy mặt mũi thật của sếp tổng. Mà Trịnh Thanh Vy đi phía trước cũng hơi dừng lại.

 

“Giám… Giám đốc Khang?” Một lúc lâu mới nghe thấy tiếng nói kinh ngạc của Trịnh Thanh Vy.

 

Khang?

 

Chỉ là cùng tên thôi, nhưng vẫn đâm thẳng vào tim Du Ánh Tuyết.

 

Thật sự, không dám nghĩ. Dẫu sao, trùng tên thường thấy mà. “Khiến cô đợi lâu rồi, cô Thanh Vy.” Giọng nói này…

 

Không kịp chuẩn bị, cảm giác chẩn động ập tới.

 

Chiếc máy tính không cầm chắc nổi, như sắp rơi xuống đất.

 

Mình bị ảo giác sao?

 

Tại sao cô lại thấy, âm thanh… cũng giống nhau như vậy?

 

“Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được giám đốc Khang ở đây”. Trịnh Thanh Vy hoàn hồn nói, giống như anh, dùng giọng công việc đáp lại..

 

Vững vàng bước về phía anh.

 

Người đàn ông đứng dậy, bắt tay cô ta: “Mời ngồi.”

 

Trịnh Thanh Vy gật đầu, quay lại nhìn nhóm mình đưa tới, ánh mắt thoáng dừng trên mặt Du Ánh Tuyết.

 

Rõ ràng có thể cảm nhận được sự lo lắng của Du Ánh Tuyết, cô ta dùng ánh mắt trấn an, sau đó giới thiệu: “Giám đốc Khang, đây là đội của tôi.”

 

Quay sang Du Ánh Tuyết và những người khác: “Đây là giám đốc Khang. Làm quen đi.”

 

“Giám đốc Khang, xin chào.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 293


Chương 293:

 

Mọi người bước tới bắt tay người đàn ông kia.

 

Chỉ có… Du Ánh Tuyết đứng yên tại chỗ. Cô chăm chú nhìn người đàn ông CU trước mặt, như bị trúng tà, biết là không được những ánh mắt lại dán chặt vào khuôn mặt tuấn tú của người kia, làm sao cũng không dứt ra Cho nên… Bóng lưng cô gặp trong nhà hàng vừa rồi không phải ai khác, chính là anh? Bốn năm rồi…

 

Suốt bốn năm qua, cô đã nghĩ đến cảnh gặp lại không biết bao nhiêu lần. Cô nghĩ mình có thể học cách dửng dựng ứng đối, nhưng cô không ngờ…

 

“Du Ánh Tuyết?”

 

Nhìn thấy cô còn đang ngẩn người, Tần Nguyên lo lắng, khẽ huých cùi chỏ.

 

Đột nhiên hoàn hồn.

 

Người đàn ông kia đã đứng trước cô.

 

Bốn năm, cô đã thay đổi, nhưng không có dấu vết của thời gian đọng trên khuôn mặt của người đàn ông này.

 

Trưởng thành, chững chạc, ổn định, khí chất ưu việt thậm chí còn mạnh hơn bốn năm trước. “Giám đốc Khang, đây là Du Ánh Tuyết” Trịnh Thanh Vy đành chen lời, tránh cho bầu không khí quá cứng nhắc, lại nhìn về phía Du Ánh Tuyết: “Chào hỏi đi.”

 

Bây giờ cuối cùng cũng hiểu tại sao bên kia lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ thế!

 

Du Ánh Tuyết không dám lơ là nữa. Mọi người đều đang nhìn.

 

Hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó đưa tay ra, cố kéo khóe môi: “Xin chào, giám đốc Khang”

 

Đôi môi mỏng của anh vểnh lên, không nói gì.

 

Đưa tay ra, lịch sự bắt tay với cô. Một khắc kia…

 

Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy nhịp tim đột ngột tăng nhanh, như sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

 

Nhưng… Người đàn ông trước mặt không nói gì, hơn nữa ánh mắt của anh cũng không hề lưu lại trên người cô.

 

Giống như… Lần này, là lần đầu tiên bọn họ thực sự gặp lại nhau, nhưng bọn họ chỉ là… những người xa lạ.

 

Trái tim đang đập chìm dần … càng ngày càng sâu …

 

Người đàn ông đã trở lại vị trí chính của mình, cô vẫn đứng đó. Cho đến khi Tần Nguyên kéo cô một cái: “Du Ánh Tuyết, đừng đơ ra đó nữa”

 

Trong suốt quá trình đàm phán, Du Ánh Tuyết cứ luôn ngơ ngơ ngác ngác.

 

Tất cả những kinh nghiệm tích lũy trong bốn năm qua, hôm nay đều hóa vô ích. Cô cố gắng lật giở các văn kiện và tài liệu, buộc bản thân phải theo kịp nhịp điệu của mọi người, nhưng mắt cô luôn nhìn về phía ai đó trong vô thức.

 

Anh vẫn mặc một vest đen, sơ mi trắng, màu cổ điển nhất.

 

Mặc trên người anh, lần nào cũng tôn quý đến vậy.

 

Từng cử chỉ đều có khí phách đế vương.

 

Nhưng… Ánh mắt anh từ đầu đến cuối không nhìn cô. Một giây cũng không dừng lại. Xa lánh, thờ ơ…

 

Có lẽ… Đây chính là khoảng cách của họ bây giờ.

 

“Vậy thì, giám đốc Khang, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi. Chi tiết cụ thể chúng ta sẽ tìm thời gian bàn tiếp, không biết khi nào anh có thời gian?”

 

– Không biết đã bao lâu, Trịnh Thanh Vy đứng dậy.

 

“Thời gian cụ thể, bên cô cứ liên hệ với trợ lý của tôi.”

 

Kiều Phong Khang cũng đứng dậy, bắt tay Trịnh Thanh Vy, tiện thể chỉ hướng Nghiêm Danh Sơn, người vừa mới đứng dậy theo.

 

Trịnh Thanh Vy gật đầu, tỏ ý đã biết.

 

Sau đó, một nhóm người lần lượt chào tạm biệt, thu dọn đồ đạc và cùng Trịnh Thanh Vy đi ra ngoài.

 

Du Ánh Tuyết đi ở phía sau, cắn mạnh môi, ép bản thân không được nhìn lại.

 

Đúng vậy, giữa họ, đã không còn như trước. Lạnh nhạt, xa lạ… và hờ hững.

 

Anh có thể coi mình như người xa lạ, vậy thì tốt rồi… Khoảng cách này là khoảng cách thích hợp nhất giữa bọn họ.

 

“Cô ổn chứ?”

 

Tần Nguyên lại gần, sóng vai với cô, lo lắng nhìn cô: “Có phải là căng thẳng quá không? Tôi thấy sắc mặt của cô tái lắm.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 294


Chương 294:

 

“… Tôi không sao.”

 

Lắc đầu. Du Ánh Tuyết cảm thấy không có sức nói chuyện.

 

Có lẽ… hôm nay thực sự quá mệt mỏi…

 

“Yên tâm đi, Dora thấy trai đẹp nên không còn sức miễn dịch thôi” Susan vừa cười vừa nói đùa.

 

Du Ánh Tuyết miễn cưỡng kéo khóe môi, không phản bác lại.

 

Vừa rồi lúc ở trong phòng họp, sự bất thường của cô thực sự rõ ràng.

 

Có lẽ, tất cả mọi người, kể cả anh, đều nhìn thấu.

 

“Vivian, cô biết giám đốc Khang này trước rồi ạ? Anh ấy đẹp trai thật ấy, bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa? Tôi để ý thấy tay anh ấy không đeo nhẫn cưới, chẳng nhẽ vẫn còn độc thân?”

 

Susan chạy lên trước, hỏi tằng tằng. Spring cũng khá hứng thú tiến tới.

 

Trịnh Thanh Vy không trả lời ngay mà quay lại nhìn Du Ánh Tuyết đang lơ đễnh, rồi cố ý mắng: “Tôi để các cô đến đây làm việc, không phải tới để buôn dưa lê!”

 

Hai cô gái “đập trúng tường”, là lưỡi, ngượng ngùng ngừng lại.

 

Phòng họp rất lớn lúc này rất yên tĩnh. Kiều Phong Khang vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

 

Rất lâu…

 

Trong tâm trí, bóng hình mảnh mai không ngừng lởn vởn.

 

Ánh Tuyết của anh, đã trưởng thành.

 

Cô đã từng tràn đầy sức sống, trong sáng và ngây thơ như một đứa tré.

 

Mà bây giờ cô ấy… đã có vị đàn bà.

 

Bốn năm xa cách, cô… lại xuất hiện trước mặt anh.

 

Một ánh mắt, khiến trái tim đã im. lặng suốt bốn năm, lại nở bung lần nữa, phá tan sự yên lặng bấy lâu.

 

“Giám đốc Khang, phòng đã được thay đổi. Anh có thể đi nghỉ ngơi được rồi” Nghiêm Danh Sơn đang nghe điện thoại, quay lại, nói chuyện với anh.

 

Anh xốc lại tinh thần, sau đó đứng dậy nặng nề bước ra khỏi phòng họp.

 

Vừa bước vào phòng, còn chưa kịp tẩy trang, Du Ánh Tuyết đã nằm phịch trên giường, cuộn tròn, bất động. Cả người như bị dội nước lạnh, thân thể và trái tim đều lạnh ngắt… Hóa ra công ty RQ là của anh.

 

Anh vừa từ An Lập đến Hà Cảng? Tối lại quay về An Lập sao?

 

Như vậy… Chẳng phải, sau này giữa bọn họ sẽ không có cơ hội gặp lại sao?

 

Nghĩ đến thái độ xa lạ vừa rồi, trái tim Du Ánh Tuyết thắt lại. Cô nghĩ giữa họ sẽ có lời chia tay cảm động.

 

Rút tấm thẻ kia từ trong túi ra, cầm trên tay, ngẩn ra.

 

Trên tấm thẻ, ba chữ đó đã hơi mờ. Suốt bốn năm qua, tấm thẻ này, cô chưa từng đụng đến một xu nào, nhưng cô thường xuyên lật ra xem.

 

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

 

Dòng suy nghĩ đột nhiên bị cắt ngang. Cô cất tấm thẻ, hít một hơi thật sâu, sửa sang lại tóc, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, chạy ra mở cửa.

 

Ngoài cửa là Trịnh Thanh Vy. Cô ta cũng không bước vào, chỉ đứng nhìn ở cửa nhìn cô.

 

“Không sao chứ?” Ánh mắt nhìn lướt qua mặt Du Ánh Tuyết, trong mắt mơ hồ có chút lo lắng.

 

“… Không sao đâu” Cô lắc đầu, miễn cưỡng nhếch môi, cố nặn ra một nụ cười: “Chỉ là từ qua đến nay bận quá, nên mệt thôi”

 

Trịnh Thanh Vy suy nghĩ một hồi, vẫn nói: “… Chị cũng không ngờ lại là anh ta.”

 

“… Liên quan gì đâu” Cô cố sức thể hiện như chuyện mây gió thoảng qua. Nhưng, dù khóe môi có cố che giấu nhưng không che được sự chua xót nơi đáy mắt, cũng không lừa được trái tim của mình.

 

Trịnh Thanh Vy không loanh quanh chủ đề này nữa. Cô ta biết rất rõ mối quan hệ bốn năm trước đối với Du Ánh Tuyết khó quên như thế nào.

 

“Cũng muộn rồi. Đêm nay em ngủ đây đi. Chị về xem Bánh Nếp thế nào rồi, sợ người giúp việc không trông nó cả đêm được” Du Ánh Tuyết gật đầu.

 

Hôm nay, cô quá mệt mỏi, không muốn đi đâu nữa.

 

Khi cả hai đang trò chuyện thì có tiếng bước chân từ xa đến.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 295


Chương 295:

 

Du Ánh Tuyết và Trịnh Thanh Vy vô thức nhìn theo, nhìn xong đều giật mình.

 

Người đến không phải ai khác, chính là Kiều Phong Khang và nhóm của anh.

 

Anh đi phía trước, mấy người xung quanh, Nghiêm Danh Sơn theo sau. Họ cúi đầu nói chuyện, Kiều Phong Khang dọc đường không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

 

Tay Du Ánh Tuyết đặt trên nắm cửa, vô thức siết chặt.

 

Không ngờ anh ở lại đây. Tại sao anh lại đến đây?

 

Trong lòng Du Ánh Tuyết loạn bằng bong, không đoán được mục đích của anh.

 

Nhưng, dường như anh không nhận thấy sự tồn tại của hai người họ, không dừng bước chân, cho đến khi đứng sát Trịnh Thanh Vy, mới hơi ngừng lại.

 

Đoàn người đều dừng lại. Khoảnh khắc đó, Du Ánh Tuyết thấy tim mình cũng ngừng đập.

 

“Giám đốc Khang” Trịnh Thanh Vy mỉm cười, chào hỏi một cách lịch sự.

 

“Bây giờ không phải chuyện công, cần khách sáo với tôi vậy à?” Anh trả lời, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại.

 

So với thái độ của hai người khi nói chuyện chính sự thì hiện tại đã thân thiết hơn rất nhiều.

 

Trịnh Thanh Vy hơi thả lỏng, nới lỏng bả vai, nói: “Bốn năm không gặp, gặp lại thực sự khiến tôi bất ngờ”

 

Kiều Phong Khang không đáp lại chỉ hỏi: “Cô ở đây à?”

 

“Không. Phòng này là..” Sau khi dừng một chút, mắt Trịnh Thanh Vy nhìn về phía Du Ánh Tuyết: “Là phong Ánh Tuyết.”

 

Nhắc đến cô, lần đầu tiên ánh mắt của Kiều Phong Khang mới chân chính nhìn về phía này.

 

Nhưng mà…

 

Vẫn bình tĩnh, tĩnh lặng đến mức không chút gợn, xa lạ như cô vẫn nghĩ.

 

Du Ánh Tuyết đột nhiên cảm thấy đứng ở đây thật là thừa. Ở trong mắt anh, ngay cả không khí còn có cảm giác tồn tại hơn cô.

 

“Hai người nói chuyện đi, tôi đi nghỉ ngơi trước.

 

Cô học được sự bình tĩnh của anh, cũng không nhìn anh, chỉ mỉm cười với Trịnh Thanh Vy, sau đó đóng cửa lại, không chờ bọn họ có phản ứng gì khác.

 

cửa, đóng lại.

 

Ngăn cách hai thế giới trong và ngoài cửa.

 

Hồi lâu… Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, cố lên tinh thần Như vậy, chẳng có gì không tốt…

 

Gặp lại nhau, dù chỉ là một người xa lạ, vẫn tốt hơn là lại vướng bận.

 

Cô tự an ủi mình như vậy, cởi bỏ quần áo rồi vào phòng tắm rửa.

 

Dòng nước nóng dội xuống, buộc bản thân không suy nghĩ bậy bạ nữa.

 

Ngoài cửa.

 

Tiêu Kiều Phong Khang nhìn cánh cửa đóng chặt, vẻ mặt âm trầm, không ai có thể đoán ra anh đang suy nghĩ gì lúc này.

 

Trịnh Thanh Vy càng không thể nhìn thấu.

 

“Mấy năm nay, cô ấy đều ở cùng với cô à?” Anh đột ngột lên tiếng.

 

Hỏi xong, tầm mắt nhìn về phía Trịnh Thanh Vy.

 

“Tôi tưởng rằng anh không còn hứng thú với chuyện của cô ấy nữa.”

 

“…” Kiều Phong Khang mím chặt môi, không có trả lời, chỉ chăm chú nhìn cô ta, chờ cô ta trả lời.

 

Trịnh Thanh Vy không biết làm sao, chỉ đành gật đầu:”Đúng vậy, cô ấy ở Mỹ làm công việc lặt vặt trong nhà hàng, sau đó gia đình tôi tuyển một bảo mẫu, cô ấy đến ứng tuyển nên..”

 

“Bảo mẫu?”

 

Anh nhấn mạnh hai chữ này, ánh mắt lạnh hơn một chút.

 

Trịnh Thanh Vy bị ánh mắt kia làm cho tê dại: “Đừng nhìn tôi như vậy. Cô ấy chỉ làm bảo mẫu cho tôi một thời gian, sau đó, tôi tìm một người khác, cô ấy thì theo tôi làm công việc hiện tại”

 

Sau đó… Kiều Phong Khang trở về phòng, đứng ở cửa sổ hút thuốc. Dưới làn khói phủ mờ, trong đầu nhớ lại những lời của Trịnh Thanh Vy.

 

Trong lòng buồn bực.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 296


Chương 296:

 

Mấy năm ở Mỹ cô sống thế nào? Anh hoàn toàn không biết.

 

Hai người chênh nhau mười hai tiếng đồng hồ, cách xa gần nửa trái đất. Sống ở nơi anh ta không thể nhìn thấy, không thể chạm vào.

 

Thẻ phụ anh đưa cho cô, cô không hề dùng một xu. Hơn nữa, sau khi kiểm tra tài khoản, phát hiện ra cô không những không tiêu tiền của anh ta mà còn hoàn lại học phí.

 

Thời gian đầu cô đi, anh nhớ cô bất kể ngày đêm, chỉ muốn biết tất cả tin tức của cô.

 

Thậm chí, mấy giờ nghỉ ngơi, mấy giờ dậy, có cùng những người đàn ông khác trò chuyện không, anh cũng muốn biết tất, muốn rõ từng chi tiết một.

 

Nhưng, càng về sau, cuối cùng cũng kìm được.

 

Bác sĩ tâm lý khuyên anh nếu không cách nào có được, thì cách duy nhất để giải thoát bản thân là rời xa cuộc sống của cô ấy, càng xa càng tốt, càng tốt.

 

Nhưng, rõ ràng đã cách hơn nửa địa cầu, tại sao vẫn không thoát nổi?

 

Đang miên man suy nghĩ, lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên.

 

Du Ánh Tuyết tắm xong, nằm trên giường.

 

Rõ ràng là mệt mỏi, nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể ngủ được.

 

Trong lòng vô cùng khó chịu. Trong đầu là một mớ hỗn độn.

 

Thái độ của anh đối với Trịnh Thanh Vy hoàn toàn khác với thái độ của anh đối với mình.

 

Tần Nguyên gọi: “Cô ngủ rồi sao?” “Vẫn chưa. Có việc gì thế?”

 

“Tôi vẫn chưa ăn gì, mấy người Susan định ra ngoài ăn bít tết. Tôi nghĩ cô hôm nay cũng chưa ăn mấy. Hay là đi ăn cùng chúng tôi?

 

Bụng quả thực trống rỗng, có chút khó chịu. Nhưng cô thực sự không có cảm giác thèm ăn.

 

Nhưng thay vì nằm trên giường suy nghĩ lung tung, thì thà gặp gỡ đồng nghiệp, nhân tiện giải sầu.

 

“Được, ăn ở đâu?”

 

“Cô cứ ở trong phòng đợi tôi, tôi đang ở dưới khách sạn, tôi tới đón cô.”

 

Vừa Tần Nguyên nói vậy, Du Ánh Tuyết liền đáp ứng, không chút thờ ơ.

 

Bò dậy khỏi giường, đem mớ tóc lòa xòa buộc thành túm đuôi ngựa, mặc một bộ âu phục đơn giản, mở cửa đi ra ngoài.

 

Đêm đông rất lạnh, nhất là chiếc váy đen cô mặc chỉ dài đến đầu gối.

 

Bước đến cửa, một cơn gió từ hành lang thổi tới, lạnh đến mức cóng cả người.

 

Quay lại, khóa cửa lại. Ngay thời điểm này…

 

Chỉ nghe thấy một tiếng cạch, cửa phòng bên cạnh được kéo ra từ bên trong.

 

Du Ánh Tuyết đã nghe thấy giọng nói trước khi nghe được tiếng..

 

“Ừ, nếu không có gì khác, chiều mai tôi sẽ trở lại.”

 

Cô giật bắn mình.

 

Theo bản năng, suýt nữa thì đẩy cửa lại.

 

Nhưng… Kìm lại được.

 

Hai bên đã là người xa lạ, sao phải bận tâm? Anh có thể bình tĩnh đối mặt với cô, vậy cô còn tránh làm gì?

 

Chỉ là…

 

Không phải anh ở phòng tổng thống trên tầng sao? Sao lại ở cạnh phòng cô?

 

Du Ánh Tuyết suy nghĩ lung tung, tay cầm nắm cửa cứng đơ, sững sờ ở ngưỡng cửa, không dám nhúc nhích. Bên kia đang nói chuyện điện thoại.

 

“Như vậy đi, tối mai cô cứ đến thẳng nhà tôi, tôi sẽ cố gắng về càng sớm càng tốt. Đúng rồi, lần trước tôi tới, cô có nhắc đến quá, muốn cái gì?… Được, tôi biết rồi.”

 

Giọng anh vẫn trầm thế. Nhưng… Là có phần dịu dàng hiếm có.

 

Với trực giác của một người phụ nữ, Du Ánh Tuyết có thể đoán ra được, đầu bên kia điện thoại nhất định là một người phụ nữ. Hơi thở cô như thắt lại.

 

Anh… có bạn gái? Hơn nữa, bọn họ đã thân thiết đến độ có thể đến nhà anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 297


Chương 297:

 

Trước đây, anh chưa bao giờ đưa bất kỳ người phụ nữ nào về nhà.

 

Cho nên…

 

Có thể tưởng tượng, người phụ nữ này phải có ý nghĩa đặc biệt đối với anh. Có khi, còn là vợ anh cũng nên?

 

Dù gì thì anh cũng đã đến tuổi lấy VỢ, sinh con rồi.

 

Du Ánh Tuyết đột nhiên mất hết can đảm đi ra ngoài đối mặt với anh, cô không bình tĩnh như anh.

 

Cúi đầu, sờ thẻ phòng trong túi, lại muốn trả lại.

 

Nhưng, mọi thứ cứ như cố ý chống lại cô vậy, chạm vào một lúc lâu, thẻ phòng đã không biết đâu rồi.

 

Mà Kiều Phong Khang vừa cúp điện thoại, lúc này đang đi về phía cô “Dora!” Ngay khi Du Ánh Tuyết chật vật mãi mới tìm ra thẻ phòng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu khác vang lên.

 

Tần Nguyên cười với cô rồi lon ton chạy tới.

 

“Tôi cứ sợ cô ngủ mất rồi, nhưng may là không”

 

Du Ánh Tuyết có thể cảm thấy một ánh nhìn, chiếu từ bên cạnh, rơi trên người mình.

 

Cô không nhìn sáng, giống như không cảm nhận được, lại nhét thẻ phòng vào trong túi xách, cười với Tần Nguyên: “Đi thôi, tôi sắp đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi. Đau dạ dày chết mất.”

 

Tần Nguyên nhíu mày, nhìn cô tràn đầy quan tâm: “Hay là đi mua thuốc trước? Cô chẳng để ý bản thân gì cả, nên mới bị đau dạ dày.”

 

“Không, đi ăn tối đi, tốt hơn nhiều so với uống thuốc.” Du Ánh Tuyết cười thư thái, cao giọng giả và vui vẻ, dứt khoát nắm lấy cánh tay Tần Nguyên thúc giục: “Đi, đi đi, đừng dài dòng nữa”

 

“Chờ một chút.” Tần Nguyên kéo cô.

 

Vừa cởi áo khoác, vừa nói: “Bên ngoài bây giờ rất lạnh. Cômặc ít như vậy đi ra ngoài, đủ lạnh rồi.”

 

Vừa nói, anh ta vừa cởi áo khoác, khoác lên vai cô.

 

Ấm hơn nhiều.

 

Trên áo anh ta có mùi cỏ xanh mơn mởn, cảm giác rất trong lành Du Ánh Tuyết bất giác nhớ đến mùi thuốc lá trái ngược, đã từng quanh quẩn quanh cô.

 

Chỉ là… Nó đã thuộc về một người phụ nữ khác.

 

Đầu mũi không khỏi thấy chua xót. Không muốn suy nghĩ nữa, cô siết chặt áo, kéo Tần Nguyên đi về phía cửa thang máy.

 

“Cô Ánh Tuyết” Vừa bước một bước, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.

 

So với sự nhàn nhã, thản nhiên của người kia, Du Ánh Tuyết đột ngột dừng lại, trong lòng như “nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió”, đủ loại cảm giác đều có.

 

Tần Nguyên cảm thấy tay mình bị đau, lúc này mới nhận ra ngón tay của cô đã cắm vào cánh tay anh ta.

 

“Sao vậy?” Anh thấp giọng hỏi Du Ánh Tuyết, vô thức nắm lấy tay cô.

 

Mọi ngón tay của cô vẫn khít khao. Anh ta càng thấy lạ hơn.

 

Nghi ngờ nhìn lại, thấy giám đốc Khang, sửng sốt, kinh ngạc. Anh gần như ngay lập tức đứng thẳng dậy, lịch sự chào hỏi: “Giám đốc Khang”

 

Kiều Phong Khang khẽ gật đầu, xem như đáp lại.

 

Một tay đút túi, hai bước là tới trước mặt họ.

 

Thản nhiên nhìn bàn tay quấn quýt của họ, mắt anh sắc hơn chút.

 

“Cô Ánh Tuyết, có việc muốn nhờ có giúp, cô có thời gian không?”

 

Nghe như hỏi thăm. Nhưng, mỗi lời nói đều có một như có sức nặng ngàn cân, không cho phép người ta từ chối..

 

Anh nhìn Du Ánh Tuyết nói thêm ba chữ: “Ngay bây giờ”

 

Du Ánh Tuyết đầu óc có chút rồi rắm, không hiểu ý của anh, bọn họ không phải quyết định sống như hai người xa lạ, chia tay trong hòa bình so? Bây giờ, tại sao lại gọi cô lại?

 

Nhưng mà, gần như không cần suy nghĩ, cô lắc đầu từ chối: “Xin lỗi giám đốc Khang, tôi vừa hẹn đồng nghiệp ra ngoài. Nếu anh có việc gì thì nhờ người khác đi.”

 

Cô nói, kéo Tần Nguyên rời đi.

 

Kiều Phong Khang Thanh không vội, anh liếc cô một cái, môi mỏng nhếch lên, phun ra hai chữ: “Chuyện công!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 298


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 289:

 

Du Ánh Tuyết cắn môi, không muốn thỏa hiệp.

 

“Đương nhiên, nếu cô Ánh Tuyết cho rằng sự hợp tác của chúng ta không quá quan trọng, vậy xin mời đi.”

 

Kiều Phong Khang nhàn nhạt buông ra mấy lời, không nói gì nữa, tránh bọn họ, đi về phía cửa thang máy.

 

Du Ánh Tuyết khó chịu.

 

Làm sao biết quan trọng hay không?

 

Dự án với RQ liên quan trực tiếp đến tiền thưởng cuối năm cho cả nhóm họ. Việc chị Trịnh Thanh Vy có được thăng chức hay không cũng liên quan trực tiếp đến dự án này.

 

“Tôi xin lỗi, Tần Nguyên, tôi không thể cùng anh đi ăn tối”

 

Du Ánh Tuyết ra quyết định.

 

“Không sao, chỉ là cô đói… Hay là, sau khi ăn xong tôi sẽ gói ghém đồ cho cô?”

 

“Không cần mất việc vậy đâu, tí tôi ăn gì đó ở ven đường cũng được.” Cô vừa nói, vừa định cởi áo khoác. Tần Nguyên siết chặt tay cô: “Đừng cởi, cô phải ra ngoài, mặc vào cho đỡ lạnh. Nếu không bị sốt cao như lần trước, tôi lại phải cõng cô đi bệnh viêm tiêm. “

 

Kiều Phong Khang đứng ở cửa thang máy. Cửa thang máy mở ra, anh không đi vào, để thang máy trở lại tầng một.

 

Bên tai đều là tiếng con trai dặn dò, khiến anh cảm thấy phiền muộn Muốn hút thuốc.

 

Lấy điếu thuốc ra châm, nhìn nghiêng thấy cô đi tới, chưa kịp hút thì đã bỏ vào thùng rác.

 

Người tên Tần Nguyên này có liên quan gì đến cô?

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Không dám quay đầu lại.

 

Có thể cảm nhận rõ ràng, ngực người đàn ông đang áp sát vào lưng CÔ.

 

Dù cách mấy lớp vải, cô vẫn có thể cảm nhận được cơ ngực săn chắc và nhịp tim mạnh mẽ của đối phương.

 

Tất cả những thứ đó đều bắn ra hormone nam giới mạnh mẽ, kéo dậy mọi dây thần kinh trong cô.

 

Cô đúng là… Trái tim, bởi vì khoảng cách này, lại lộn xộn lần nữa.

 

“Giám đốc Khang, tôi…” “Ngồi ghế trước.”

 

Cô chưa kịp nói thì anh đã ngắt lời CÔ.

 

Chỉ có ba từ cũng đủ để người ta không chen miệng được vào.

 

Ở khoảng cách gần như vậy, Du Ánh Tuyết cảm thấy mình sắp chết ngạt, cô thở hổn hển, cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim trước khi nói: “Tôi ngồi phía sau thì hơn”

 

Nói rồi lại kéo cửa ghế sau.

 

Nhưng, sức mạnh là rất khác nhau. Cô làm sao trở thành đối thủ của anh được? Sau khi kéo vài lần, cửa xe bị anh đè lại không động đậy nối, mà còn khiến bản thân xấu hổ không nói nên lời. Không khí càng thêm lúng túng.

 

“Đừng cãi tôi” Anh trầm giọng mở miệng, giọng rất trầm, nhưng hơi thở lại nóng như lửa đốt, phả vào tai cô.

 

Làm sao Du Ánh Tuyết có thể chịu đựng được? Cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, trong lòng nóng ran khó chịu.

 

Loại cảm giác này đối với cô chẳng khác gì tra tấn.

 

Vậy cứ từ bỏ đi, từ trong lồng ngực anh đi ra như chạy trốn, lẳng lặng đi về phía trước, cúi người chui vào trong xe.

 

Thật lâu. Nhịp tim, vẫn hỗn loạn.

 

Xoắn tóc, buộc mình phải bình tĩnh lại.

 

Kiều Phong Khang đứng bên ngoài xe, ánh mắt thăm thẳm nhìn cô qua cửa kính xe, chan đầy phức tạp.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 299


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 299:

 

Đến giờ này, The Center vẫn rất nhộn nhịp và sôi động.

 

Đèn neon lập lòe, xe cộ tấp nập, ngồi trong xe, cô như thế làm nên, càng lúc càng trầm tĩnh. Cô đã thay đổi.

 

Trang phục đen trắng trên người cô, không còn thanh thuần, mà bỗng nhiên có cảm giác quyến rũ của đàn bà nhiều hơn. Nước hoa trên người cô không còn ngọt ngào như trước mà nhuốm đầy vẻ gợi tình của đàn bà.

 

Những năm tháng không có anh, cô gái nhỏ của anh đã trưởng thành từ lúc nào.

 

Đôi mắt anh trở nên tốt hơn, một lớp sương mỏng phủ lên.

 

Chợt lòng chùng xuống.

 

Chất chồng những tiếc nuối và mất mát.

 

Làm sao một cô gái quyến rũ như vậy, sao lại không thu hút ong bướm? Tần Nguyên, e rằng chỉ là một trong số đó!

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Anh liếc nhìn cô, ánh mắt rơi vào chiếc áo khoác của người đàn ông. khoác trên người cô, lông mày cau lại.

 

Đưa tay ra bật máy sưởi, vặn ở mức giá tối đa. – Bên trong xe, lập tức ấm lên.

 

Du Ánh Tuyết cảm thấy nóng, nhưng không nói gì, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ cởi áo khoác của Tần Nguyên trên vai, gấp gọn gàng rồi để lên đùi.

 

Cô không để ý hệ thống sưởi trong xe đã dần được điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp.

 

Hai người, luôn luôn không có gì để nói. Lúc này, rõ ràng nó đã ở rất gần, thậm chí gần đến mức nằm trong tầm tay.

 

Nhưng… Họ đều biết, giữa trái tim và trái tim, có một khoảng cách rất lớn.

 

Ở bên nhau như này chỉ ngắn ngủi như bong bóng xà phòng, có thể vỡ bất cứ lúc nào.

 

Cuối cùng xe cũng dừng lại ở một trung tâm mua sắm. Du Ánh Tuyết biết đây là một sản nghiệp thuộc RO, mà rõ ràng là nó cũng thuộc về anh.

 

Anh đậu xe vào gara một cách khéo léo. Du Ánh Tuyết xách túi, lặng lẽ đi theo anh. Vốn tưởng rằng có chuyện quan. trọng gì cần nói, nhưng cuối cùng, anh không những không nói gì mà còn trực tiếp dẫn cô vào một cửa hàng trang sức của một thương hiệu nổi tiếng quốc tế.

 

Trang hoàng sang trọng, bài bố bắt mắt.

 

Nơi đây là nơi vô số phụ nữ khao khát. Đại diện cho vật chất, sự lãng mạn và cả hứa hẹn.

 

Nhưng những thứ này quá hư ảo. Trước kia đi làm, Du Ánh Tuyết đi qua đây vô số này, cũng không dừng chân xem một chút.

 

Cô chẳng bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, cô không đến đây một mình, mà đến cùng anh.

 

Tầm mắt, vô thức rơi vào trong tủ quầy Một cặp nhẫn rất đơn giản, đột nhiên đập vào mắt cô, lập tức đâm vào tim cô như một mũi kim.

 

Ngột ngạt đến phát đau.

 

Bốn năm trước, cô đã từng mua một cặp.

 

Vô thức chạm vào ngón tay của mình, ở đó trống rỗng, Giống như trái tim cô giờ này, trống rỗng.

 

Ngón tay anh cũng trơ trụi.

 

Chiếc nhẫn mà cô mua bây giờ ở đâu? Có lẽ, anh đã sớm vứt nó đi rồi. Giống như lời hứa đã qua đi, cũng biến mất không tăm tích.

 

“Du Ánh Tuyết, lại đây.”

 

Giọng anh kéo suy nghĩ của cô trở lại, cũng kéo lại tầm nhìn của cô lại.

 

Theo sau âm thanh, anh đang ngồi trên ghế sofa da. Chiếc vest làm bằng tay tinh xảo cởi bớt vài cúc, chân dài gác lên lên, để lộ đôi chân sạch sẽ.

 

Thần sắc hơi lạnh, có chút buốt giá.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom