Dịch Full Bé Con, Chú Không Thể Chờ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 120:

 

“Bây giờ cháu vẫn là sinh viên nhưng mà tâm trí cháu chỉ tập trung vào mỗi việc yêu đương. Chú à, chú không cảm thấy như thế là không tốt sao?” Vừa nói chuyện điện thoại, Du Ánh Tuyết vừa ôm chồng sách vở đi vào phòng học cùng với Phùng Linh Nhi.

 

Phùng Linh Nhi đi kế bên cô mà bắt đầu liếc cô một cái, giống như cô ấy đang muốn nói với cô rằng: “Cuối cùng cậu cũng nhận ra” vậy.

 

“Từ thứ hai đến thứ sáu, cháu sẽ học tập ở trường thật chăm chỉ, có vậy thì mới không trễ nải việc học tập của cháu”

 

Lời của cô nói nghe cũng rất có lý lē.

 

Ở cái độ tuổi này, chỉ nên lo học tập thật tốt thôi.

 

Kiều Phong Khang còn gì để bác bỏ ý cô nữa chứ? “Nếu em đã quyết định như vậy thì em cứ ở trường học đi. Chỉ là nếu như em cảm thấy xa lạ hay là cần gì thì nói ngay với tôi”

 

“Vâng, có điều đại học cũng khá tốt, chẳng thiếu thứ gì đâu chú, cần gì cũng có”

 

Khi cô điện nguyện vọng của cô lên giấy, Kiều Phong Khang cũng thừa biết môi trường tại thành phố An Lập như thế nào, vậy nên anh cũng không cảm thấy lo lắng cho cô lắm.

 

Hai người tiếp tục nói vài ba câu rồi mới cúp điện thoại.

 

Phùng Linh Nhi đi kế bên cô mà bắt đầu phát ra tiếng: “Chậc chậc” Du Ánh Tuyết nghe thấy cô ấy cứ “chậc” khiến cô cảm thấy không được tự nhiên chút nào, cô giận dỗi mà cầm. sách vở vỗ vào cô ấy: “Cậu chậc cái gì chứ, cậu thật kỳ cục quá đi.”

 

“Xem ra cảm giác được yêu một người chú cũng không tệ lắm. Tớ thấy cái vẻ mặt hớn hở với bốn chữ to đùng “Tớ đây đang yêu” được viết rõ ở trên mặt cậu đấy. Không, còn bốn chữ khác nữa”

 

“Bốn chữ nào nữa?”

 

Du Ánh Tuyết theo bản năng mà hỏi cô ấy.

 

Phùng Linh Nhi đưa ngón tay mà ra dấu giữa khoảng không trước mặt cô: “Lung lay dục tiên!”

 

“Ăn chơi phóng túng!”

 

Phùng Linh Nhi còn cố ý nhấn mạnh chữ “Dục”, Du Ánh Tuyết giận dỗi mà nói: “Cái này là tám chữ rồi!”

 

“Còn bốn chữ nữa!” Phùng Linh Nhi cười và nói: “Chơi bời sa đọa”

 

“… Phùng Linh Nhi!” Du Ánh Tuyết cắn răng, cô nói lớn tiếng như vậy, thế nên các bạn xung quanh đi ngang qua đều nghe hết rồi, cô thật sự không muốn sống nữa mà!

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Lâm Vân Thanh cũng đã chờ đợi suốt một ngày một đêm, chẳng có cuộc điện thoại nào từ chiếc điện thoại bàn của chủ nhà mà gọi cho bà.

 

Trời mới vừa tờ mờ sáng. Bà ấy đã chỉnh trang lại mọi thứ, vừa chuẩn bị đi vào nhà ăn để làm việc. Bà ấy bước ra khỏi cửa, quay đầu lại mà gõ vào cánh cửa phòng của bà chủ.

 

Sau đó, bà chủ nhà mở cửa, khi bà nhìn thấy ánh mắt trông mong của bà ấy thì bà thật sự không đành lòng mà lắc đầu: “Tổng cộng có hai cuộc điện thoại gọi tới, tất cả là đều tìm tôi. Con gái của bà… Vẫn chưa có tin tức gì cả”

 

Nghe được câu nói này từ bà chủ, trong lòng Lâm Vân Thanh trở nên nguội lạnh, ngay cả ánh mắt của bà ấy cũng bắt đầu tối sầm lại.

 

Toàn bộ tiền của bà ấy đều đầu tư cho quảng cáo hôm qua. Ngoài tiền lương một năm còn có cả tiền tiết kiệm trước khi vào tù.

 

Hiện tại…

 

Bà ấy khoanh tay. Ngay cả tiền trọ tháng sau cũng không biết phải lấy đâu ra.

 

Nếu thật sự không có thì đành treo tin rao vặt thêm vài ngày.

 

Bà ấy thở dài, cười gượng: “Phiền anh quá! Nếu hôm nay có bất kỳ cuộc gọi nào, xin nhờ anh gọi ngay đến nhà hàng báo cho tôi.”

 

“Chị yên tâm đi. Nếu có tin tốt thì tôi sẽ gọi cho chị ngay. Chị cứ yên tâm đi làm đi”

 

. Lúc này Lâm Vân Thanh mới đi làm.

 

Kết quả sau khi đến phòng ăn, thái độ của Giám đốc với bà ấy thay đổi 180 độ. Ông ta không những không còn châm chọc, mà còn để bà ấy từ nhân viên rửa chén trở thành phụ bếp.

 

Tiền lương cũng tăng khá nhiều. Lâm Vân Thanh cũng là người từng trải nên cũng hiểu phần nào quy luật xã hội.

 

– Không có bữa ăn nào là miễn phí. Bà ấy không hiểu vì sao Giám đốc đột nhiên thay đổi thế này nên âm thầm cảm thấy có điều gì đó bất thường.

 

Nhưng hỏi thế nào cũng không biết được lý do.

 

Bà ấy đành tạm thời làm việc ở phòng bếp một buổi. Đến trưa, bà ấy nhận được điện thoại của chủ nhà, gọi đến bảo bà về ngay.

 

Lâm Vân Thanh cho rằng là có tin tức của con gái nên xin nghỉ rồi vội vàng trở về. Suốt quãng đường về, tâm trạng bà ấy đều hết sức kích động.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 121:

 

Nhưng vừa vào cửa lại thấy chủ trọ cầm hợp đồng đợi trong phòng.

 

“Bây giờ cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn đi đi”

 

Lâm Vân Thanh khó hiểu: “Tại sao lại như vậy? Tôi đã đóng tiền thuê nhà nửa năm mà”

 

“Tôi sẽ trả hết cho cô nửa năm tiền thuê. Đây! Tôi trả cô tiền thuê một năm luôn. Tóm lại, cô phải dọn đi ngay lập tức! Muộn nhất là sáng mai phải đi”

 

Thái độ của ông chủ rất kiên quyết. Ông ta vốn là người thô lỗ.

 

Lâm Vân Thanh ở đây không lâu nhưng cũng biết một chút về tính cách ông ta.

 

Hai vợ chồng họ đều hơn 40 tuổi nhưng cãi nhau suốt ngày. Có khi ông ta còn làm vợ mình bị thương nên Lâm Vân Thanh cũng hơi sợ ông ta.

 

Nhưng thấy một xấp tiền kia, bà ấy nhíu mày.

 

Cảm giác bất thường ở quán ăn ngày càng tăng lên.

 

Bà ấy đề phòng đẩy tiền lại cho ông ta: “Tôi đã đóng tiền, cũng ký hợp đồng rõ ràng nên tôi có quyền không rời đi. Nếu anh không có chuyện gì nữa thì tôi phải quay lại làm việc.

 

Sau khi nói xong, bà ấy đứng dậy.

 

“Hôm nay, dù cô muốn hay không cũng phải dọn đi. Nếu cô không tự đi thì tôi giúp cô!”

 

Chủ nhà nói xong thì liền đứng dậy.

 

Đợi đến lúc bà ấy lấy lại tinh thần thì ông ta đã xông vào phòng, kéo vali của bà ấy ra ngoài.

 

Lâm Vân Thanh không thể tin là ông ta ngang ngược như vậy.

 

“Chủ nhà! Anh làm thế này là vi phạm pháp luật!” Bà ấy xông đến cản ông ta.

 

“Một kẻ từng đi tù như cô thì nói gì pháp luật với tôi?” Đối phương rống to một câu.

 

Vẻ mặt Lâm Vân Thanh dần dần thay đổi.

 

Nhưng tiếp đó, trong chớp mắt bà ấy lại càng giữ chặt vali của mình: “Anh muốn tôi dọn đi cũng được, nhưng dù sao cũng phải cho tôi biết lý do chứ? Ai bắt tôi phải dọn đi hoặc anh có lý do gì không cho tôi ở đây nữa?”

 

“Lý do là tôi không cho cô ở nữa. Đây là nhà tôi. Tôi muốn cho ai ở thì người đó ở, làm gì đến lượt cô tra hỏi?”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

“Rắccc”. Chiếc hộp bị bể chia năm xẻ bảy.

 

Lâm Vân Thanh hét lên, đỏ mắt đuổi theo.

 

– Đây là món quà đầu tiên mà Du Tuấn tặng bà từ nhiều năm trước.

 

Sau đó Du Ánh Tuyết ra đời, bà ấy lại dùng nó để dỗ con bé.

 

Lâm Vân Thanh nâng hộp nhạc đã vỡ tan, kí ức tràn về làm lòng bà đau nhói.

 

Nhưng…

 

Ai đã cho chủ nhà một số tiền lớn. để bà dọn đi? Sao họ phải làm thế?

 

Chẳng lẽ… Lại là vợ Kiều Thanh Lương ư?

 

Người đàn ông đằng kia vẫn đang ném đồ đạc của bà ấy.

 

Hai mắt bà đỏ bừng. Bà ấy bước đến, không biết lấy sức ở đâu đoạt lấy vali trong tay ông ta.

 

“Đừng đụng vào đồ của tôi!” Bà ấy lạnh lùng quát.

 

Ông ta đẩy bà ấy ra, bà ấy lại nhào tới.

 

Mấy lần như vậy làm đối phương tức giận, ông ta dùng hết sức đẩy bà ấy.

 

Lâm Vân Thanh không đứng vững, ngã ra sau rồi lăn mấy vòng từ trên lầu xuống đất.

 

Sau giây lát…

 

Chỉ nghe thấy Lâm Vân Thanh rên rỉ đau đớn, sau đó hàng xóm nghe thấy nên chạy đến xem.

 

“Trời ạ! Vân Thanh! Cô còn đứng lên được không?”

 

“Mau gọi cấp cứu!”

 

Lâm Vân Thanh cuộn tròn. Bà ấy định cố gắng hết sức ngồi dậy nhưng…

 

Bà ấy làm sao cũng không thể động đậy.

 

Ngay sau đó tầm mắt bà ấy toàn màu trắng, bên tai đầy tiếng ồn nhưng bà đã không còn cảm giác.

 

Một giây sau… Bà ấy nhắm mắt, mất hết trị giác.

 

Xe cấp cứu từ tòa nhà chạy ra.

 

Ở góc tối, một chiếc xe sang trọng đứng đó, người ngồi ghế sau nhìn xe cấp cứu biến mất, trên mặt không có một chút đồng tình mà cười lạnh.

 

“Chuyển khoản cho chủ nhà đi!”

 

Đối phương ra lệnh. Cửa kính xe được nâng lên.

 

“Vâng thưa bà chủ!” Người ngồi ghế trước đáp lại.

 

“Đi thôi” Chiếc xe sang trọng dần dần biến mất.

 

Lúc này bà chủ nhà quay về, cả nhà lộn xộn, thậm chí dưới đất có máu.

 

Ông chồng lại mặc kệ, ngồi đó gọi điện mời người đánh bài.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 122:

 

“Chuyện gì đã xảy ra? Sao đồ đạc của Văn Thanh bị vứt khắp nơi?”

 

Thấy vợ tra hỏi, ông chủ mới cúp điện thoại sau đó quay đầu, kích động: “Chúng ta phát tài rồi! Hôm qua có một người tìm tôi, nói là chỉ cần đuổi người này đi, họ sẽ cho tôi một khoản tiền lớn. Sau này ông đây cũng không cần ở trong tòa nhà cũ này nữa!”

 

“Anh ta đã tìm ông à?” Bà chủ lấy một tấm séc từ trong ví ra và nghi ngờ: “Nếu đã đi tìm ông thì sao vừa rồi còn tìm tôi?”

 

“Còn sao nữa! Tất nhiên đưa tiền cho bà! Tôi xem xem bao nhiêu tiền?” Đối phương cướp lấy tấm séc rồi hạnh phúc đếm con số.

 

Bà chủ lại cúi đầu, vừa dọn dẹp đồ đạc của Lâm Vân Thanh vừa hỏi: “Vết máu đằng kia là sao?”

 

“Đừng nói nữa! Bà nhanh lau sạch vết máu đi. Trông xui xẻo quá!”

 

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” “Do cô ta thôi! Dù thế nào cô ta cũng không chịu dọn đi. Tất nhiên tôi không thể để cô ta chặn đường phát tài của mình, nên…”

 

“Vậy nên ông ngang ngược đuổi cô ta ra ngoài sao?” Nếu có án mạng thì ông chịu trách nhiệm được à?” Bà chủ cướp tẩm séc: “Người ta chỉ để chúng ta bảo cô ta dọn ra ngoài, chứ không nói muốn chúng ta làm cô ta bị thương. Ông đừng ngồi nữa. Mau đến bệnh viện xem thế nào?”

 

“Bà muốn đi thì đi, tôi không đi! Dù sao tôi được báo là tôi dùng cách nào cũng phải đuổi người này ra ngoài, có thể mạnh tay. Đối phương còn nói là nếu có chuyện gì, anh ta chịu trách nhiệm”

 

Bà chủ trợn mắt nhìn chồng: “Chúng ta còn không biết đối phương là ai mà họ nói chịu trách nhiệm, ông cũng tin hả? Được thôi! Ông không đi thì tôi đi.”

 

Bà chủ nói xong, nhét tấm séc vào túi xách rồi ra ngoài.

 

Mặc dù bà ta nhận tiền của người khác, muốn để Lâm Vân Thanh dọn đi nhưng từ đầu đến cuối, đối phương rất lịch sự, chưa từng dùng một từ “Đuổi”

 

mà chỉ nói là “Mời” dọn đi. Hơn nữa còn đề nghị Lâm Vân Thanh thuê một ngôi nhà tốt hơn của họ.

 

Bà chủ vẫn cảm thấy đối phương cố ý giúp đỡ Lâm Vân Thanh, nghĩ kỹ đây cũng không phải chuyện gì xấu, thậm chí có thể coi là vẹn cả đôi đường nên bà ta mới nhận tiền của họ.

 

Nhưng không ngờ để tên đàn ông chết tiệt kia xử lý lại dẫn đến mọi chuyện tồi tệ thế này.

 

Bà ta lo lắng sợ hãi xuống lầu, đón xe đến bệnh viện.

 

Phòng bệnh thường ở bệnh viện sẽ cho nhiều người ở cùng nhau.

 

Lâm Vân Thanh nằm trên chiếc giường ngoài cùng, bà ấy đã tỉnh, cũng đã chụp X-quang.

 

Bà ấy rất đau nên mặt mày trắng bệch, nằm yên không cử động được chút nào, còn nói không ra hơi: “Bác sĩ! Tôi không phẫu thuật chân không được à? Tôi về nhà nghỉ ngơi có được không?”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Lâm Vân Thanh lo lắng: “Bác sĩ! Anh nói vậy là ý gì?”

 

“…” Bác sĩ nhìn bà ấy rồi nói thật: “Sau khi gắn định thép, rất khó khôi phục, máu không lưu thông chỗ khớp xương dẫn đến tỉ lệ hoại tử khá cao. Nếu khớp xương hoại tử..”

 

“Không đi đứng được phải không?” Lâm Vân Thanh hít thở bình thường.

 

“Mặc dù đây chỉ là khả năng nhưng vẫn mong là các cô chuẩn bị tâm lý.”

 

Lời bác sĩ làm bà ấy cảm thấy tuyệt vọng, khó thở.

 

Con đường phía trước đều trở nên mù mịt .

 

Nếu bà ấy tàn tật, bà ấy không thể duy trì cuộc sống cơ bản nhất …

 

Bà chủ nhà cũng hoảng sợ trước kết quả này.

 

Bà ta vẫn nghĩ chỉ gãy xương bình thường.

 

“Chuyện này… Vân Thanh! Chúng tôi có lỗi với cô… Tôi… Tôi cho cô cả tẩm séc, xin cô đừng tố cáo lão già chết tiệt nhà tôi. Xin cô…”

 

Bà chủ lẩm bẩm, lấy chi phiếu trong túi xách ra, dúi vào tay Lâm Vân Thanh.

 

Lâm Vân Thanh vẫn không có chút sức sống nào.

 

Gây chuyện với ông chủ sao?

 

cũng không phải là bà ấy không muốn làm thế. Bà ấy hận ông ta.

 

Nhưng trong xã hội hiện đại, bà ấy biết rõ mình cô đơn không nơi nương tựa, có cách nào gây chuyện với người khác?

 

Hơn nữa bây giờ bà ấy còn không thế động đậy.

 

Càng nghĩ càng tuyệt vọng.

 

“Thật ra… Cũng không phải ông ấy muốn đuổi cô, là người cho chúng tôi tấm séc muốn đuổi cô đi” Giờ phút này, bà chủ trốn tránh trách nhiệm theo bản năng: “Sáng nay, sau khi cô đi khỏi, người này tìm tới và cho chúng tôi một khoản tiền, bảo là muốn để cô dọn khỏi nhà chúng tôi. Ông ta còn nói rằng nếu cô không đi, chúng tôi có thể dùng mọi cách, dù thô lỗ cũng phải đuổi cô. Nói là dù chuyện gì xảy ra, họ cũng chịu tất cả trách nhiệm”

 

Lâm Vân Thanh càng nghe càng chạnh lòng.

 

“Người cho chị số tiền này và để chị làm thế là một bà chủ giàu sang đúng không?”

 

“Bà chủ sao? Cũng không phải” Chủ nhà lắc đầu: “Là một người đàn ông khoảng 30 tuổi. Cũng không nói rõ tên họ, nhưng hình như trên tấm séc có tên”

 

Lâm Vân Thanh cũng không rõ người đàn ông đó là ai.

 

Ngoài bà lão kia, còn ai muốn ép bà ấy như vậy?

 

Bà ấy mệt mỏi cầm nhìn tấm séc. Ba chữ đập thẳng vào mắt.

 

Kiều Phong Khang.

 

Thật sự…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 123:

 

Thật sự là người nhà họ Kiều… Người này bị bà cụ sai khiến sao?

 

Tại tập đoàn Kiều Thanh.

 

Toàn bộ nhân viên đều câm như hến, run rẩy cẩn thận làm việc.

 

Trong văn phòng Tổng giám đốc, mặc dù cách âm rất tốt, nhưng nhìn từ cửa sổ cũng có thể cảm nhận được lửa giận ngập trời của ai đó.

 

“Cậu vừa nói gì? Nói lại lần nữa cho tôi!”

 

Ánh mắt của Kiều Phong Khang tối tăm, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Danh Sơn, .

 

“…Khi chủ nhà đuổi người, đã làm bà Vân Thanh bị thương. Bây giờ, bà ấy đang nằm viện chuẩn bị phẫu thuật. Hơn nữa, bác sĩ nói… Nếu quá trình khôi phục không tốt, có lẽ… Khó mà đi đứng được.”

 

“Rầm!” Một tiếng vang thật lớn. Tài liệu trong tay Kiều Phong Khang đập mạnh vào Nghiệm Danh Sơn.

 

Nghiêm Danh Sơn không tránh né.

 

Tài liệu vượt qua mặt anh ta rồi đập xuống đất.

 

Tiếng động làm người nghe giật mình.

 

“Tôi đã dặn cậu thế nào hả? Tôi có bảo cậu làm tổn thương đến bà ấy à?” Kiều Phong Khang cắn răng nghiến lợi.

 

“Tôi có dặn đi dặn lại, nhưng…”

 

Nghiệm Danh Sơn nói đến đây lại im lặng.

 

Trước giờ, đứng ở vị trí này không cần đùn đẩy trách nhiệm.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Kiều Phong Khang bực bội , dùng hết sức đấm một đấm xuống bàn làm việc, một lúc lâu mà vẫn không thể hít thở đều đặn.

 

Hình ảnh lúc trước của cha Du Ánh Tuyết nhảy xuống tòa nhà cao tầng ngay trước mặt anh vẫn còn sờ sờ trước mắt, nhưng hôm nay, lại đến lượt mẹ Du Ánh Tuyết…

 

Kiều Phong Khang hít sâu, mở mắt ra.

 

Anh càng siết chặt nắm đấm, đến nỗi trắng bệch chỗ khớp xương.

 

Dù thế nào, dù tương lai có chuyện gì xảy ra, anh cũng không buông tay Du Ánh Tuyết nữa!

 

Tô Hoàng Quyên biết tin Lâm Vân Thanh lại được đưa vào viện thông qua bà chủ nhà. Cô ta lập tức chạy đến bệnh viện.

 

“Xin lỗi! Cho tôi hỏi Lâm Vân Thanh nằm ở phòng nào?” Tô Hoàng Quyên đeo kính râm, đến khu nội trú hỏi.

 

“Lâm Vân Thanh sao? Ở phòng vip 808.” Vì đó là phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện nên y tá nhớ rất rõ, không cần kiểm tra.

 

Tô Hoàng Quyên hơi ngạc nhiên. Người có thể ở phòng vip 808 toàn người giàu có hoặc quyền lực, với tình hình của Lâm Vân Thanh thì sao có thể phòng cao cấp như vậy? “Cô có phải là MC Tô Hoàng Quyên không? Có thể cho tôi xin chữ ký được không?”

 

Cô ta đang suy nghĩ lung tung thì bị y tá nhận ra, vui vẻ cầm giấy bút tới.

 

Tô Hoàng Quyên lấy lại tinh thần, cười gượng, không từ chối.

 

“Cô và Tổng giám đốc Khang đang yêu nhau thật à?” Phụ nữ đều thích hóng chuyện.

 

Động tác ký tên của cô ta hơi ngừng lại, nhắc đến tên người đàn ông kia là trái tim Tô Hoàng Quyên lại bắt đầu xao động.

 

Một lát sau cô ta mới cười nhẹ: “Vâng! Đúng thế!”

 

“Hai người thật đẹp đôi, trai tài gái sắc. Vừa rồi Tổng giám đốc Khang cũng đến đây, cũng đến thăm chị Vân Thanh. Chắc bây giờ vẫn chưa rời đi.”

 

Tô Hoàng Quyên ngạc nhiên, ngẩng đầu: “Cô nói là anh ấy cũng ở đây sao?”

 

“Đúng vậy! Anh ta vừa mới tới”.

 

Tô Hoàng Quyên không hỏi thêm, sau khi ký xong, cô ta buông bút rồi đi đến phòng 808.

 

Nếu anh ta biết Lâm Vân Thanh ở đây, vậy… Bà cụ thì sao? Bà cụ và ông cụ đều biết sao?

 

Tô Hoàng Quyên nghi ngờ đi đến phòng bệnh.

 

. Nhưng còn chưa vào đã nghe tiếng Lâm Vân Thanh từ trong truyền ra: “Cậu Khang! Tôi không quen cậu nên mời cậu lấy những đồ bổ này về đi!”

 

Giọng nói lạnh nhạt, còn có vẻ trách cứ.

 

“Sau phẫu thuật bác cần bồi bổ dinh dưỡng, tôi sẽ để y tá trông chừng bác mỗi bữa ăn.” Nhưng Kiều Phong Khang giả vờ như không nghe thấy đối phương đang xua đuổi, chỉ tiếp tục nói: “Bác sĩ chịu trách nhiệm điều trị cho bác đều là bác sĩ tốt nhất của thành phố An Lập, chắc chắn vết thương của bác sẽ không sao. Nếu cần gì thì bác cứ bảo y tá liên lạc với tôi, tôi sẽ đến ngay!”

 

Trước mặt Lâm Vân Thanh, dù thái độ của bà ấy lạnh lùng đến đâu, giọng Kiều Phong Khang vẫn luôn cẩn thận.

 

Nếu không vì Du Ánh Tuyết thì sao anh lại như thế?

 

Tô Hoàng Quyên ở ngoài, nghe vậy liền không nên được lòng ghen tị.

 

“Cậu Khang! Tôi chỉ hỏi cậu một câu… Cậu cho chủ nhà một khoản tiền để ông ta đuổi tôi đi có đúng không?”

 

“… Đúng! Đúng là tôi đã làm vậy.” Kiều Phong Khang không thể nào chối.

 

Lâm Vân Thanh cười lạnh: “Nên bây giờ tôi nằm trên giường không thể đi lại được là do cậu sao? Không! Có thể nói là do mẹ cậu thì đúng hơn!”

 

Nghĩ đến chuyện sau này không biết mình sống chết ra sao, Lâm Vân Thanh không nén nổi cơn giận, càng cô đơn buồn bã, không ai giúp đỡ.

 

“Bây giờ, tôi có thể sẽ tàn tật như các người muốn, chắc mẹ cậu rất vui nhỉ? Cậu không cần giả vờ giả vịt trước mặt tôi…”

 

Bà ấy tưởng rằng mấy năm trong tù, bà ấy đã chịu đủ báo ứng vì mọi chuyện khi còn trẻ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 124:

 

Những năm qua, bà ấy cũng nếm trải một lượt đủ kiểu bắt nạt, nhục nhã.

 

Bà ấy vẫn tưởng rằng từ lâu không có gì có thể xúc phạm được mình, nhưng không ngờ…

 

Sau khi ra tù, bị kịch vẫn chưa dừng lại.

 

“… Xin lỗi!” Kiều Phong Khang định giả thích nhưng anh cũng không quen giải thích nhiều.

 

Mà dù có lý do gì, anh vẫn phải chịu trách nhiệm vì tạo ra hậu quả này.

 

Hơn nữa giờ phút này, bà ấy vừa mới phẫu thuật, với vẻ mặt hoảng hốt, cũng không thích hợp nói chuyện quá nhiều.

 

Nên khi anh mở miệng chỉ còn vẻ áy náy.

 

Anh hơi cúi người: “Bác cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi sẽ còn đến nữa. Khi nào thân thể bác khỏe hơn, tôi sẽ giải thích rõ với bác sau”

 

Ngoài cửa, Tô Hoàng Quyên nghe được như vậy, lập tức tránh vào một phòng bệnh khác.

 

Kiều Phong Khang ra khỏi phòng bệnh. Đúng lúc này Nghiệm Danh Sơn đến.

 

“Tình hình sao rồi?” Kiều Phong Khang hỏi.

 

“Bác sĩ nói là phẫu thuật thuận lợi, nhưng vẫn còn nguy hiểm. Xương cốt bị thương cần nghỉ ngơi 100 ngày, chắc ba tháng tới bà ấy phải nằm trên giường, không thể cử động.”

 

Gương mặt của Kiều Phong Khang căng cứng, đầy vẻ phức tạp.

 

Anh quay đầu nhìn cửa phòng bệnh đang khép kín, cũng không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì.

 

Nghiệm Danh Sơn nói: “Tổng giám đốc Khang! E rằng… Bà ấy hiểu lầm anh rất nhiều”

 

“… Ù.”

 

“Hay là… Báo cho cô Ánh Tuyết? Trong hoàn cảnh này, nếu có con gái bầu bạn thì bà ấy sẽ vui hơn một chút.”

 

Kiều Phong Khang do dự một lúc rồi nói: “… Tôi sẽ suy nghĩ kỹ Sau khi hai người rời đi, Tô Hoàng Quyên mới từ một phòng bệnh khác đi ra.

 

Cô ta bước đến phòng 808, kiễng chân nhìn bên trong, trong mắt thoáng qua vẻ tính toán.

 

Cuối cùng thì cũng không bước vào.

 

Vậy là…

 

Anh đã làm Lâm Vân Thanh bị thương thế này ư?

 

Tất nhiên lúc này Du Ánh Tuyết vẫn chưa biết gì.

 

Vậy…

 

Nếu Du Ánh Tuyết biết mọi chuyện thì điều gì sẽ xảy ra?

 

Tô Hoàng Quyên suy nghĩ một hồi, cô ta bỗng cảm thấy rất đáng chờ đợi.

 

Cuộc sống của Du Ánh Tuyết ở trường rất phong phú.

 

Chiều tối, cô đi ăn lẩu ở một quán trong hẻm nhỏ ngoài trường với bạn. trong lớp.

 

Mọi người đều là bạn cùng lứa tuổi, cùng nhau vui đùa thoải mái, rất vui vẻ.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Phùng Linh Nhi cảm thấy anh chàng kia đỏ mặt rất đáng yêu, cô ta trêu ghẹo: “Đỏ mặt thế kia là muốn kết loại bạn nào?”

 

Cô ta nói vậy làm mặt đối phương càng đỏ hơn. Du Ánh Tuyết cũng không nỡ, vỗ nhẹ Phùng Linh Nhi: “Đừng nghịch!”

 

Đúng lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.

 

Du Ánh Tuyết thấy hai chữ “Phong Khang” trên màn hình, nói với Phùng Linh Nhi: “Tớ đi nghe điện thoại một lát”

 

Phùng Linh Nhi liếc mắt, phất tay.

 

Du Ánh Tuyết không kịp đợi, đến một chỗ khá yên tĩnh ngoài lều, cô vội vàng nghe máy, đặt điện thoại bên tai: “A lô!”

 

“Em đang ở đâu mà ồn ào vậy?” “Ở hẻm nhỏ ngoài trường, ăn lẩu với rất nhiều bạn học nè.”

 

Khác với sự ồn ào bên này, bên phía Kiều Phong Khang lại yên lặng một cách kỳ lạ.

 

Yên lặng đến mức làm trái tim trở nên trống trải và cô đơn.

 

Cô bé của anh không có anh thì cuộc sống vẫn muôn màu muôn vẻ.

 

Ngay trong giọng nói cũng ngửi được ánh mặt trời…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 125:

 

Nhưng anh…

 

Thì lại nhớ cô vô cùng.

 

Luôn cảm thấy cuối tuần đến quá chậm.

 

“Vậy em ăn tiếp đi, tôi tắt máy đây” Kiều Phong Khang tắt máy ngay, không đợi Du Ánh Tuyết nói gì thêm.

 

Du Ánh Tuyết nghe thấy tiếng “Tút… Tút” ở đầu dây bên kia, mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

 

Cô hơi nhíu mày, lo lắng.

 

Cô gặp ảo giác ư? Tại sao… Cô cứ cảm thấy dường như anh hơi là lạ?

 

“Ánh Tuyết! Nhanh lên nào! Thức ăn được dọn lên rồi!” Phùng Linh Nhi ở bên trong gọi cô.

 

“Biết rồi! Tớ đến đây!”

 

Cô cất điện thoại vào túi. Buổi tối lại hỏi thăm cẩn thận là được.

 

Chiếc Bentley đen đi từ cổng Đại học An Lập đến thẳng hẻm nhỏ.

 

Ở đây có rất nhiều quán lẩu.

 

Dù trong hẻm đông người, đi lại ồn ào nhưng Kiều Phong Khang liếc mắt từ xa đã nhận ra cô.

 

Giữa một đám thanh niên, cô mặc áo thun trắng, quần yếm denim, tóc dài buộc thành đuôi ngựa.

 

Trong sáng và vui vẻ. Mọi thứ đều hấp dẫn.

 

Xe của anh bị dòng người và xe cộ ngăn chặn giữa hẻm. Anh đứng xa xa, nhìn cô một cách lưu luyến.

 

Một anh bạn đi qua đi lại bên cạnh cô, ân cần gắp thức ăn.

 

Cô nói cảm ơn, nụ cười tươi như ánh mặt trời.

 

Ánh mắt của Kiều Phong Khang trầm hơn.

 

Thế giới của cô xuất sắc như thế nhưng anh chưa từng đặt chân đến đó.

 

Nghe nói cuộc sống của một người càng xuất sắc thì càng dễ dàng rời khỏi một người khác.

 

Nên… Có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai, cô lại bình thản và cởi mở như trước khi Minh Đức rời xa cô…

 

Nhưng… Lần này anh sẽ không cho phép! Dòng xe lại tiến về trước.

 

Xe của Kiều Phong Khang đi thẳng đến quán ăn rồi dừng lại ven đường.

 

Tất cả học sinh đều say mê trước vẻ đẹp lạnh lùng hấp dẫn của chiếc xe.

 

Ngầu quá!

 

Du Ánh Tuyết ngẩng đầu theo bản năng, như thần giao cách cảm.

 

Bóng dáng anh đập vào mắt cô một cách bất ngờ.

 

Hôm nay, anh vẫn ăn mặc chỉnh tề, hai màu trắng đen đơn giản. Giữa một nhóm thanh niên, anh trưởng thành, chín chắn hơn nhưng đầy khí thế.

 

Du Ánh Tuyết cắn đũa, nhìn anh. Nụ cười trên mặt càng tươi, càng ngọt ngào hơn lúc nãy.

 

Anh tựa vào thân xe, cũng không lại gần.

 

Hai tay bỏ trong túi, ánh mắt đầy tình cảm nhìn cô.

 

Bốn mắt nhìn nhau trên không trung.

 

Mặc dù chẳng nói gì, cũng không làm gì, nhưng chỉ cần một ánh mắt cũng làm không khí trở nên ngọt ngào.

 

Không chỉ họ mà ngay cả người xung quanh cũng cảm giác được.

 

Ánh mắt mấy anh bạn bên cạnh, đang nịnh nọt cô bắt đầu trở nên tối tăm.

 

Phùng Linh Nhi không nhịn được đụng vào vai cô: “Thật không chịu nổi hai người! Nhìn tiếp thì tớ có thai mất!”

 

Du Ánh Tuyết rút đũa khỏi miệng, le lưỡi với Phùng Linh Nhi, không kịp chào hỏi các bạn học đã đứng dậy, chạy đến chỗ anh.

 

Cô ở trường bốn ngày.

 

Chỉ bốn ngày không gặp đã nhớ đến như vậy…

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Lúc Trước Du Ánh Tuyết từng buồn bã, từng đau khổ, từng tự trách vì Kiều Minh Đức. Lúc đó, mỗi ngày đều không vui vẻ nổi. May mắn là bây giờ mọi chuyện đã qua.

 

Ngay cả một người ngoài như cô ta cũng nhận ra, cô hạnh phúc, vui sướng, ngọt ngào khi ở bên cạnh chú Ba.

 

Đây là tình yêu đích thực… Nhưng…

 

Quan hệ này có thể tiếp tục duy trì nhà họ Kiều ư?

 

Phùng Linh Nhi vì điều này mà không nên được nỗi lo cho Du Ánh Tuyết.

 

Du Ánh Tuyết chạy đến, dừng lại cách anh một mét và híp mắt, tươi cười, nghiêng đầu nhìn anh…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 126:

 

Bốn ngày không gặp, sao cô đột nhiên cảm thấy anh lại đẹp trai nhỉ?

 

Hơn nữa… Nhớ anh quá! Gặp rồi lại càng nhớ.

 

Kiều Phong Khang nhìn cô đầy tình cảm: “Lại đây nào!”

 

Cô cười, ngoan ngoãn bước thêm một bước.

 

Anh nắm tay, kéo cô vào lòng.

 

Tay còn lại nâng mặt cô rồi cúi đầu, lưu luyến hôn lên đôi môi cô.

 

Tim Du Ánh Tuyết đập rộn ràng hơn.

 

Lý trí nói với cô đây là trường học, có rất nhiều người quen đi ngang qua. Hơn nữa có lẽ giờ phút này, các bạn học ăn lẩu với cô cũng đang nhìn, nhưng…

 

Nỗi nhớ vượt lên trên lý trí. Mặc kệ mọi thứ, tùy anh hôn.

 

Con tim hòa tan, hơi thở dồn dập, ánh mắt mơ màng…

 

– Không biết hôn bao lâu, hôn đến mức thở dốc, Kiều Phong Khang mới buông Du Ánh Tuyết.

 

Khi môi rời môi, anh còn không chịu ngừng mà mút một cái.

 

Gương mặt Du Ánh Tuyết đỏ bừng. Dù không nhìn nhưng cô vẫn cảm nhận được đủ loại ánh mắt từ mọi người xung quanh.

 

Ôi chết mất!

 

“Cậu ta là ai vậy?” Một tay Kiều Phong Khang vẫn đang ôm eo cô, anh trầm giọng hỏi.

 

Câu hỏi không đầu không đuôi làm đầu óc Du Ánh Tuyết đầy sương mù.

 

“Ai cơ?”

 

Anh híp mắt: “Người lúc nãy cứ mãi gắp thức ăn cho em, bây giờ…”

 

Mày rậm hơi nhíu lại, liếc nhìn quán lẩu: “Cậu ta đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.”

 

Du Ánh Tuyết quay lại theo bản năng.

 

Cậu bạn rất lúng túng, lập tức cúi đầu giả vờ đang tập trung ăn.

 

Du Ánh Tuyết hiểu rõ, quay lại, ngẩng mặt nhìn anh: “Rốt cuộc chú đến đây đã bao lâu rồi? Chẳng lẽ chú vẫn ngồi trên xe, theo dõi tôi hả?”

 

“Ừ. Kiểm tra đột xuất xem em có làm gì xằng bậy ở trường học không?”

 

“Vậy chú có hài lòng với kết quả kiểm tra không?” Trên mặt cô tràn đầy vẻ tươi cười ngọt ngào.

 

“Rất không hài lòng!” Anh nhéo nhéo cằm cô rồi hơi cúi người, khuôn mặt đẹp trai trên từng đường nét áp sát khuôn mặt cô, mắt anh bình tĩnh đối lập với mắt cô: “Sau này đừng cho bất kỳ ai nịnh nọt mình, em biết phải làm gì chứ?”

 

Du Ánh Tuyết cười: “Dù sao thì sau này cũng không còn ai nịnh nọt tôi nữa.”

 

Anh vừa tới là tất cả bạn nam tự động rời đi.

 

“Đúng rồi! Mai mới là thứ sáu, sao hôm nay chú lại đến đây?”

 

Ánh mắt Kiều Phong Khang hơi sâu xa, anh trầm giọng hỏi: “… Em không nhớ tôi à?”

 

Anh nhìn cô từ đầu đến chân, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu và nỗi nhớ về CÔ.

 

Cô cắn cắn môi, cũng nhìn anh đầy tình cảm.

 

Dưới trời chiều, đôi mắt cô long lanh trong suốt.

 

Cô gật đầu, trả lời nhẹ nhàng: “…

 

Nhớ!”

 

Tất nhiên Kiều Phong Khang rất hài lòng với đáp án này. Anh kéo cửa xe ghế trước, bên cạnh ghế lái rồi bế cô lên ghế.

 

Hai tay Du Ánh Tuyết ôm cổ anh theo bản năng: “Tôi vẫn chưa kịp tạm biệt Phùng Linh Nhi”

 

“Em cứ đợi trong xe đi!” Kiều Phong Khang đóng cửa xe. Rồi sau đó…

 

Xuyên qua cửa kính, Du Ánh Tuyết nhìn thấy anh đi đến chỗ Phùng Linh Nhi.

 

Dưới nắng chiều, toàn thân anh như tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Anh bình tĩnh xuyên qua đám đông tấp nập, anh vẫn đẹp trai, vẫn nổi bậc, vẫn phong độ lạ thường.

 

Chẳng sợ anh không làm gì cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.

 

Du Ánh Tuyết chỉ có thể thấy rằng khi anh đến bên kia, tất cả mọi người trên bàn đều đứng dậy theo bản năng.

 

Anh nói với Phùng Linh Nhi vài câu rồi lịch sự trả tiền, sau đó lập tức quay lại.

 

Anh vừa xoay người thì Phùng Linh Nhi gọi ngay cho cô.

 

“Cậu được lắm! Chào hỏi mà cũng để người khác làm thay”

 

“Không phải do tớ. Chú ấy cứ muốn tự đi mà. Tớ bị nhốt trên xe.”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Nhưng…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 127:

 

Có phải anh đã nghĩ quá nhiều không?

 

Anh ngang ngược lại chói mắt như thể, còn rất cao lớn…

 

Nên trong mắt cô, trong thế giới của cô chỉ có anh chứ không còn ai khác…

 

Cô cười, lại buồn rầu: “Mai là sinh nhật chú ấy. Bây giờ tớ vẫn chưa chuẩn bị quà xong.”

 

“Có gì phải chuẩn bị chứ? Chắc chắn là câu chuẩn bị gì, chú ấy cũng vui vẻ?” Câu này không sai được.

 

Chuẩn bị quà tặng thì tấm lòng là quan trọng nhất.

 

Hơn nữa anh chẳng thiếu gì cả.

 



 

Du Ánh Tuyết trở về, trong biệt thự cũng không còn trống rỗng như trước.

 

Cho dù, anh ở phòng làm việc còn cô ở một căn phòng khác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vừa ý.

 

Lúc mười giờ đêm, Kiều Phong Khang xếp gọn tài liệu rồi ra ngoài, tìm khắp hai căn phòng nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Du Ánh Tuyết.

 

“Du Ánh Tuyết đâu rồi? Ở phòng chiếu phim à?”

 

Anh hỏi người giúp việc.

 

“Cô Ánh Tuyết ở trong phòng bếp a!” Phòng bếp ư?

 

Kiều Phong Khang cảm thấy hơi lạ. Cô vào bếp làm gì?

 

Từ mười hai tuổi đến giờ, cô chưa tự tay nấu một bữa cơm.

 

Thứ nhất là trong nhà không thiếu người giúp việc thứ hai là anh không nỡ để cô làm. Anh nâng niu cô như cục cưng quý giá, sao cô phải vào bếp chứ?

 

Nên giờ phút này, anh rất tò mò là cô vào bếp có thể làm được việc gì?

 

Trong phòng bếp, Du Ánh Tuyết mặc tạp dề, chạy qua chạy lại trong bếp.

 

Mái tóc dài buộc hờ tùy ý, thỉnh thoảng một vài sợi rơi trên má.

 

Ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn vén mấy sợi tóc nhỏ ra sau tai.

 

Bột mì trên ngón tay dính lên má, làm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn càng trắng như tuyết. Quá dễ thương!

 

Kiều Phong Khang đứng ở cửa nhìn cảnh này.

 

Cô dùng máy đánh trứng, khuấy đều lòng trắng trứng. Nếu bình thường, anh sẽ cảm thấy tiếng máy đánh trứng quá ồn ào.

 

Nhưng giờ phút này… Anh lại cảm thấy ấm áp khó tả.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

“Đúng là tặng cậu chủ… Chuẩn bị cẩn thận thế!” Dì Lý trêu ghẹo.

 

“Đâu có đâu! Tôi cũng dày công chuẩn bị làm tặng ông nội, nhưng… Du Ánh Tuyết nói đến đây lại ngừng một chút.

 

Cô cúi đầu nhìn tất cả nguyên liệu mà mình tự tay chuẩn bị, trong lòng ngọt ngào.

 

Cảm giác làm bánh cho anh thật đặc biệt…

 

Trong đầu tràn đầy bóng hình anh.

 

Nhớ đến sở thích của anh, lời khen của anh, nhớ đến dáng vẻ ăn uống hài lòng của anh…

 

“Yên tâm đi, trong bánh có tấm lòng của cô nên chắc chắn rất thơm ngon. Hơn nữa, chỉ cần cô làm thì dù mùi vị thế nào, cậu chủ đều thích mà”

 

Bà ấy ngẩng đầu nhìn cửa phòng bếp, một bóng người đang đứng đó làm bà hơi ngạc nhiên. Bà ấy vừa lấy lại tinh thần, định chào anh nhưng anh vươn một ngón tay đặt trên môi, ngăn dì Lý.

 

Dì Lý liếc nhìn Du Ánh Tuyết rồi cười.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128


Chương 128:

 

Im lặng.

 

“Dì Lý! Cỡ này đường đã đủ chưa?”

 

Du Ánh Tuyết nghiêm túc nhìn cái cân nho nhỏ.

 

“Ừ! Cỡ đó được rồi.” Dì Lý trả lời.

 

Thấy cậu chủ nhẹ nhàng bước vào, bà ấy cũng biết điều, lặng rẽ ra khỏi phòng bếp.

 

Sự chú ý của Du Ánh Tuyết đều đặt vào lượng đường, nên cô không hề hay biết trong phòng đã đổi người.

 

Vì thế đến lúc eo bị ôm chặt, khuôn mặt đẹp trai, ấm áp của người đàn ông kề sát vào cô từ phía sau, cô bật cười ngã ra sau, dựa vào ngực anh theo bản năng.

 

“Sao chú lại đến đây?”

 

“Họ nói em ở phòng bếp, tôi tò mò nên đến xem thử.

 

“Chú ôm cháu như vậy làm cháu không có cách nào tập trung tinh thần làm bánh gato” Du Ánh Tuyết liếc anh, trên mặt vẫn luôn hiện ra nụ cười ngọt ngào.

 

Còn ngọt hơn cả bánh gato. “Em đang làm cho tôi à?”

 

“Vâng! Chú chẳng thiếu thứ gì mà cháu lại không có gì cả, nên… Cháu chỉ có thể làm cho chú thứ này. Nhưng cháu nói trước, dù bánh có ngon hay không thì chú cũng phải ăn hết đấy.”

 

Du Ánh Tuyết xoay người, ngang ngược nói lên yêu cầu của mình.

 

Kiều Phong Khang bình tĩnh nhìn gương mặt nhỏ nhắn, ngây thơ của cô mà trong lòng cuồn cuộn nhiều cảm xúc phức tạp.

 

Ánh mắt anh sâu xa, vẻ mặt hơi nghiêm túc.

 

“Ánh Tuyết! Tối mai chúng ta hẹn hò đi!”

 

“Hẹn hò ư?” Đôi mắt của Du Ánh Tuyết trong suốt.

 

“Ừ! Hẹn Hò. Nhân tiện…” Anh hơi ngập ngừng một lát, dường như quyết tâm mới mở miệng: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”

 

Du Ánh Tuyết tò mò nhìn anh: “Nói chuyện gì?”

 

“Mai rồi biết, tối nay không cho phép hỏi lại” Kiều Phong Khang xoay cô lại, anh ôm cô từ phía sau, đặt cằm trên đỉnh đầu cô: “Em nhớ mai là ngày gì chứ?”

 

“Vâng” Du Ánh Tuyết gật đầu.

 

“Tôi còn tưởng là em vẫn không tim không phổi như trước.” Anh cảm động, dùng ngón tay thon dài lau sạch bột mì trên mặt cô.

 

Cô hơi nhíu mày, cố ý nói: “Sáng nay, dì Lý gọi điện nhắc nhở cháu từ sớm, cháu không nhớ cũng không được.”

 

Trái tim vui vẻ lại chìm vào đáy cốc vì mấy câu của cô bé này.

 

Đúng là cô nhóc không có lương tâm.

 

Anh vẫn đặt quá nhiều hy vọng vào cô rồi.

 

“Em cứ bận việc của mình đi, mai còn phải đến lớp, nhớ ngủ sớm một chút!” Kiều Phong Khang buông cô ra, xoay người định ra ngoài.

 

“Chú ba!” Du Ánh Tuyết quay đầu, kéo tay anh. Thấy vẻ mặt anh khó coi, cô không đùa nữa mà cẩn thận hỏi anh: “Chú tức giận à?”

 

Kiều Phong Khang cố ý xụ mặt, cứng rắn: “Không có!”.

 

“Cháu chỉ đùa với chú chút thôi!” Du Ánh Tuyết vội vàng giải thích: “Sáng sớm dì Lý có gọi cho cháu nhưng… Thật ra cháu đã sớm biết mai là sinh nhật chú.”

 

“Sao tôi phải tin em?” Anh vẫn lạnh lùng, nghiêm túc, cố ý làm cô sốt ruột: “Trước đây em không nhớ ngày sinh nhật của tôi vào lòng, bây giờ không nhớ thì có gì lạ đâu? Tôi chưa từng đặt quá nhiều hy vọng vào em nên em không nhớ cũng không sao hết”

 

“Nhưng cháu nhớ thật mà!” Du Ánh Tuyết nóng nảy.

 

Cảm giác bị anh hiểu lầm thật khó chịu.

 

Rõ ràng da mặt cô rất mỏng, rất thẹn thùng khi bày tỏ tình cảm của mình, nhưng càng bị anh hiểu lầm, cô càng muốn anh biết được nỗi lòng của mình.

 

Ít nhất…

 

Phải để anh biết tình cảm của mình.

 

Cô dùng hai tay ôm cổ anh rồi nhón chân, khó khăn lắm mới đối mặt với anh: “Mặc dù lúc trước cháu có hơi quá đáng, chú vẫn luôn nhớ sinh nhật cháu nhưng cháu chẳng bao giờ nhớ sinh nhật chú, cũng chưa từng chuẩn bị quà sinh nhật cho chú..”

 

“Tự kiểm điểm rất chính xác.”

 

“Nhưng đó là chuyện trước đây. Bây giờ… Khác rồi.”

 

Ánh mắt Kiều Phong Khang càng sâu xa. Anh hơi cúi đầu, ánh mắt dụ dỗ cô: “Bây giờ khác chỗ nào?”

 

“Bây giờ..” Du Ánh Tuyết nhìn anh, bắt gặp ánh mắt kích động và dụ dỗ của anh, mặt cô đỏ bừng lại không dám nói tiếp: “Dù sao chú cứ biết là… Bây giờ khác rồi! Chú còn hỏi lại là biết mà còn cố hỏi!”

 

Cô nhìn anh một cái rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt, tay trượt khỏi vai anh.

 

Nhưng…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 129:

 

Tay cô chưa rời đi đã bị Kiều Phong Khang bắt lại, hai tay cô lại vòng quanh cổ anh.

 

Anh bước về trước một bước, thân thể mềm mại của cô vô thức dựa vào kệ bếp sau lưng.

 

Kiều Phong Khang bình tĩnh nhìn vào mắt cô: “Tôi biết mà còn cố hỏi đấy! Ánh Tuyết! Trả lời tôi nào! Bây giờ khác trước kia ở đâu?”

 

Bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ.

 

Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy đôi mắt anh như một vòng xoáy sâu, suýt nuốt lấy cô.

 

Lòng cô mềm mại lạ thường, ngay cả thân thể cũng mềm nhũn. Trên mặt phủ một tầng sương mù mỏng, cô si mê nhìn anh: “Cháu đã chuẩn bị từ tháng trước, vẫn dự định đón sinh nhật với chú. Hơn nữa…”

 

Cô nháy mắt liên tục rồi nói nhỏ: “Cháu muốn ở bên chú..”

 

Câu nào cũng là lời trong lòng.

 

Anh hơi rung động, ánh mắt càng dâng lên nhiều tình cảm: “Em muốn cỡ nào?”

 

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả.

 

Nhưng mỗi khi rảnh rỗi, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh của anh.

 

Du Ánh Tuyết nhìn anh đầy yêu thương, sau đó ánh mắt chuyển đến môi anh.

 

Mắt anh càng sâu không thấy đáy, anh đợi cô…

 

Cô liếm môi, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng mê người của người đàn ông. Kiều Phong Khang “Hừ” một tiếng, cô ôm cổ anh và hôn sâu hơn.

 

Chiếc lưỡi nhỏ bắt chước anh, quấn quýt chủ động dây dưa với anh.

 

Kiều Phong Khang hài lòng thở ra một hơi, hai cánh tay ôm cô thật chặt.

 

Từ nụ hôn có thể cảm nhận được nỗi nhớ trong bốn ngày xa cách.

 

Cho nên… Hóa ra trước giờ không chỉ một mình anh nhớ cô bé này, mà cô cũng rất nhớ anh…

 

“Ánh Tuyết! Nếu em nhớ tôi như thế thì sau này… Dù chuyện gì xảy ra cũng đừng rời xa tôi!”

 

Du Ánh Tuyết đang chìm đắm trong nụ hôn lại nghe anh vừa thở dốc vừa nói nhỏ.

 

Cô sửng sốt gật đầu. Được!

 

Không rời xa!

 

Trên thế giới này, rất khó tìm một người yêu mình mà mình cũng rất yêu anh ấy, nên cô có lý do gì rời xa anh?

 

Nếu rời xa anh, có lẽ từ đó cuộc sống của cô sẽ không còn màu sắc….

 

Hôm sau.

 

Du Ánh Tuyết dùng bữa sáng với anh từ sớm rồi quay về trường.

 

Tâm trạng cô rất tốt.

 

Phùng Linh Nhi nhìn cô, vừa “Chậc chậc” vừa lắc đầu: “Cậu xem cậu kìa! Vừa về một đêm đã giống như nạp điện. Vui sướng vậy à? Cố ý ngược đãi mấy kẻ độc thân như tớ đúng không?”

 

“Vậy… Hay là cậu cũng tìm một người sạc điện cho mình đi?”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

“Vậy theo cậu… Tớ phải làm sao mới có thể giữ chặt chú ấy đây?”

 

“Chuyện này đơn giản mà! Kết hôn là được! Chụp con dấu của cậu lên chú ấy là được rồi.”

 

Kết hôn à? Du Ánh Tuyết chu miệng: “Lúc trước chú ấy có cầu hôn, nhưng tới không đồng ý..”

 

“Sao cậu lại không đồng ý?” Phùng Linh Nhi cảm thấy khó hiểu.

 

“… Thưa cô! Tôi chỉ mới 18 tuổi. Nếu bây giờ có người cầu hôn cậu thì cậu sẽ đồng ý à?”

 

“Tất nhiên là đồng ý nha!” Phùng Linh Nhi gật đầu không hề chần chờ, cô ta bắt đầu dạy dỗ: “Nếu người như chú Ba của cậu, tốt mọi mặt, còn thương tớ, yêu tớ thì tại sao tớ phải từ chối? Cậu thật là… Cậu chiếm được lòng chú Ba nên mới không biết quý trọng.”

 

“… Nhưng dù tớ đồng ý thì bây giờ tớ vẫn chưa đủ tuổi kết hôn đâu” Du Ánh Tuyết nghe cũng cảm thấy có lý, nhưng mà… “Tớ đồng ý rồi! Đợi tớ đủ tuổi kết hôn thì chúng tớ sẽ cưới. Vậy cũng đâu có gì quá đáng nhỉ?”

 

“Bốn năm nữa cậu mới đến tuổi kết hôn. Cậu có lòng tin duy trì tình cảm – bốn năm nữa thì không sao cả. Nhưng để tránh các sự cố đột ngột, tốt nhất bây giờ nên đính hôn.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 130:

 

Đính hôn ư?

 

Thật ra Du Ánh Tuyết cảm thấy đính hôn cũng chẳng có ý nghĩa gì.

 

Cũng giống như cô và Minh Đức. Mặc dù đính hôn rất sớm nhưng kết quả…

 

Nhưng nếu thật sự coi đính hôn là một món quà tặng anh, thì đó cũng là một cách hay!

 

Du Ánh Tuyết suy nghĩ một chút, trong lòng đã quyết định.

 

Buổi trưa, vừa hết giờ học cô lập tức kéo Phùng Linh Nhi đi dạo siêu thị, cô chọn một cặp nhẫn đối đơn giản nhưng rất xinh xắn.

 

Tất nhiên cô quẹt thẻ của anh.

 

Suốt buổi chiều Du Ánh Tuyết đều suy nghĩ về chuyện buổi tối.

 

Vừa nghĩ đến chuyện muốn chủ động cầu hôn anh là cô lại căng thẳng muốn chết. Nhưng vừa đoán phản ứng của anh, vẻ mặt anh là cô lại thấy ngọt ngào khó tả.

 

Chỉ sờ sờ chiếc nhẫn mà tim cô như sắp bay ra ngoài.

 

Học xong tiết cuối đã hơn 5 giờ chiều.

 

Khi Du Ánh Tuyết cầm bánh gato và chiếc nhẫn vừa mua đến cổng trường, tài xế đã đứng đợi sẵn.

 

“Cô Ánh Tuyết! Cậu Khang đã đợi cô ở phòng ăn.”

 

Du Ánh Tuyết khẽ gật đầu rồi ngồi lên xe.

 

Xe chạy bằng băng trên đường.

 

Ánh mắt Du Ánh Tuyết vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn nắng chiều bao phủ cả thành phố, nhìn gió hoàng hôn thổi, cô cảm thấy không khí thật trong lành.

 

Mọi thứ đều thật đẹp…

 

Khi sắp đến phòng ăn, điện thoại đột ngột reo lên.

 

Cô còn tưởng là Kiều Phong Khang gọi điện nhưng lấy điện thoại ra lại thấy một dãy số lạ.

 

Cô nghe máy mà không suy nghĩ nhiều.

 

“Chị đây!”

 

Du Ánh Tuyết vẫn chưa mở miệng đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói không quen thuộc lắm.

 

Nhưng chỉ với hai chữ, Du Ánh Tuyết đã biết là ai.

 

Một vị khách không có ý tốt. Cô lập tức ngồi thẳng lên: “Chị Quyên!”

 

“Hôm nay là sinh nhật Phong Khang, chị nghĩ em định đón sinh nhật với anh ấy phải không?”

 

Tô Hoàng Quyên không giỏi vòng vo.

 

Du Ánh Tuyết cũng nói thẳng: “Vâng. Chúng tôi chuẩn bị hẹn hò. Chị Quyên có việc gì vậy?”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Cái gì mẹ hay không mẹ, thật sự không biết cô ta đang nói gì.

 

“Du Ánh Tuyết! Mẹ em không hề chết”

 

Mặc dù Du Ánh Tuyết không tin những lời này, nhưng lòng cô vẫn hơi xúc động.

 

Nếu mẹ còn sống thì tốt biết mấy!

 

“Chị Quyên! Tôi không thấy chuyện này có gì buồn cười.”

 

Giọng điệu của Du Ánh Tuyết vô cùng lạnh lùng. Cô không muốn nói gì thêm nữa nữa, vì thế định ngắt điện thoại.

 

Thế nhưng…

 

đầu dây kia, giọng nói của Tô Hoàng Quyên lại truyền đến.

 

“Mẹ của chị tên là Lâm Vân Thanh”

 

Ngón tay định ngắt kết nối của Du Ánh Tuyết bất ngờ dừng lại. Trong chớp mắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên căng thẳng.

 

Thế nhưng, hết lần này đến lần khác cô lại không dám ôm nhiều hy vọng.

 

Phải biết rõ một điều…

 

Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 131:

 

Ngày trước, chính miệng chú ba đã nói với cô rằng mẹ đã mất.

 

“Chị có biết tên của mẹ tôi thì cũng không có gì lạ. Tô Hoàng Quyên, chuyện này không đùa được đâu.”

 

“Tin hay không tùy em. Hơn nữa, chị không những biết mẹ em còn sống mà ngay cả chú ba em, Kiều Phong Khang cũng biết rõ, chẳng qua anh ấy vẫn cố ý gạt em. Với lại, chuyện anh ấy giấu diếm em còn rất nhiều”.

 

Du Ánh Tuyết cắn môi: “Tôi sẽ không tin lời đâm thọc của chị đâu.”

 

“Du Ánh Tuyết, có phải đâm thọc hay không thì em có thể tự đi kiểm chứng. Hiện tại mẹ chị đang nằm ở phòng vip 808 khu nội trú bệnh viện Vân Sam. Em đến đấy xem là biết mà!”

 

Tô Hoàng Quyên nói xong, không đợi Du Ánh Tuyết ngắt điện thoại mà tự mình cúp máy trước.

 

Nghe tiếng “Tút…tút…” từ đầu dây bên kia, thật lâu sau, trong đầu Du Ánh Tuyết vẫn hoàn toàn trống rỗng.

 

Đến khi tỉnh táo lại chỉ nhớ được bệnh viện Vân Sam và ba con số 808”.

 

“Tài xế, quay xe đi!” Cô đột nhiên cao giọng.

 

Tài xế phía trước bị dọa hoảng sợ. Có chút bối rối nên nhìn cô.

 

“Tôi nói là quay xe! Nhanh lên!” Du Ánh Tuyết lại cao giọng.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Cô tự nhủ với chính mình, không cần hy vọng quá nhiều. Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.

 

Cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào.

 

Thế nhưng, ngay cả tự nhủ với (DX chính mình như vậy, trái tim cô vẫn đập loạn.

 

Rõ ràng chỉ có 20 phút chạy xe mà sao cô lại thấy dài đằng đẵng như đã qua 20 tiếng rồi.

 

Xe vừa dừng lại bên đường, Du Ánh Tuyết đã mở cửa chạy xuống.

 

“Cô Ánh Tuyết, chú ý an toàn!”

 

Tài xế xuống xe, kinh hồn bạt vía nhìn cô băng qua đường cái, gào giọng nhắc nhở.

 

Nói cho cùng, cô Ánh Tuyết mà xảy ra chuyện gì thì ngài Phong Khang sẽ không tha thứ cho chính mình.

 

Thế nhưng, Du Ánh Tuyết từ đầu đến cuối đều không nghe thấy tiếng của tài xế. Giờ phút này, cả thế giới của cô chỉ còn lại “Phòng vip 808”.

 

Cô hy vọng Tô Hoàng Quyên không lừa gạt mình.

 

Cô đi thẳng đến khu nội trú bệnh viện, tìm đến phòng vip 808, cô nghĩ rằng mình sẽ kích động xông thẳng vào phòng.

 

Thế nhưng… Bày tay đã nắm lấy tay nắm cửa lại bất động tại đó, một cử động nhỏ cũng không dám.

 

Ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Chờ đợi.

 

Không dám tin, nhưng vẫn cứ chờ mong.

 

Thế nhưng…

 

Trong lòng lại càng cảm thấy sợ hãi.

 

Sợ rằng sau khi mở cửa, thứ chờ đợi mình lại là niềm vui trống rỗng như múc nước bằng giỏ tre.

 

Cảm giác như thế này, mỗi khi cô mơ thấy cha mẹ mình đều xuất hiện, vô cùng đau đớn.

 

Cô thấy mình không ổn cho lắm.

 

Cảm giác ấy tệ đến nỗi không dám trải qua lần nữa…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 132:

 

Hít thở thật sâu, đang muốn gõ cửa, cánh cửa đột nhiên có động tĩnh.

 

Du Ánh Tuyết hoàn hồn, theo bản năng lùi lại, tựa vào một bên tường.

 

Hai y tá từ trong phòng đi ra, cửa bị đóng lại, chỉ nghe thấy họ nói: “Mặc dù bà Vân Thanh nằm phòng bệnh tốt như thế này nhưng vẫn thật đáng thương”

 

Du Ánh Tuyết lập tức run rẩy. Bà Vân Thanh.. “Đúng thế, có duy nhất một cô con gái mà cũng không thể tìm thấy, bây giờ chớp mắt đã thành người xa lạ. Mặc dù ngài Phong Khang chăm sóc rất chu đáo, nhưng lại chẳng phải người một nhà. Sau này, chẳng may thật sự không đi được nữa thì cũng thật đáng tiếc… Ngài Phong Khang cũng không thể chăm sóc bà ấy cả đời được” Người y tá còn lại nói tiếp.

 

“Không phải là ngài Phong Khang khiến bà Vân Thanh trở thành người tàn tật sao?” Y tá nhỏ giọng “Nghe được lúc bọn họ nói chuyện, e rằng giữa bọn họ còn có mối căm thù sâu sắc nào đó. Nếu không cũng không đến nỗi biến người ta thành người tàn tật, đúng không?”

 

“Cho nên ngài Phong Khang mỗi ngày đều đến đây thăm bà ấy, đại khái là do cảm thấy áy náy sao?”

 

“Ngài Phong Khang mà các người nói đến là ai?”

 

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên bị giọng nói trong trẻo lạnh lùng cắt ngang.

 

Theo bản năng nhìn về nơi phát ra giọng nói kia, hai người y tá bị Du Ánh Tuyết đứng trong góc dọa nhảy dựng.

 

“Ngài Phong Khang mà các người nói… rốt cuộc là ai?”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Càng không thể làm tổn thương mẹ của cô.

 

Cô nhất định không tin.

 

“Chính miệng ngài Phong Khang thừa nhận chứ không phải chúng tôi nói lung tung. Nhưng mà cô là ai, vì cái gì mà đột nhiên lại hỏi chúng tôi nhiều thế?”

 

“Có phải là có quan hệ gì với cô không?”

 

Đối mặt với nghi ngờ chất vấn của một người chẳng biết từ đâu tới, hai vị y tá hiển nhiên nhất trí đồng lòng, tỏ ra vô cùng cảnh giác.

 

Gạt bỏ cảm xúc kích động, giọng nói cũng rõ ràng hơn một chút.

 

Du Ánh Tuyết từ đầu đến cuối không thể tin được.

 

Thật sự là chính miệng chú thừa nhận sao? Chú thật sự đã làm hại “bà Vân Thanh” trong phòng bệnh kia sao?

 

Cô nhắm mắt, hàng lông mi run rẩy.

 

Lập tức sợ hãi người nằm trong phòng bệnh kia chính là mẹ mình.

 

Giữa những dòng cảm xúc hỗn độn, tay cô chậm rãi đặt lên tay nắm cửa.

 

Thật lâu sau, thở sâu, mở cửa phòng bệnh ra.

 

“Này, cô làm gì thế? Cô tìm ai thế?”

 

“Bà Vân Thanh vừa mới ngủ, bây giờ không thể tiếp khách được!”

 

Hai người y tá lo lắng ầmĩ ảnh hưởng đến Lâm Vân Thanh, lập tức ngăn Du Ánh Tuyết lại.

 

Thế nhưng…

 

Cả hai người họ ngây người khi nhìn thấy Du Ánh Tuyết không nói lời nào nhưng nước mắt thì rơi lã chã.

 

Tuy rằng hai người bọn họ vẫn đúng ngắn ở phía trước, thế nhưng chỉ cần một khe hở nhỏ, Du Ánh Tuyết cũng đã thấy rõ ràng.

 

Trong phòng bệnh xa hoa, sạch sẽ còn thoang thoảng hương hoa.

 

Bà nằm im lặng trên giường lớn, hiển nhiên là bị đau khổ giày vò, cả người tiều tụy không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt không còn chút sức sống.

 

Đầu giường của bà đặt một hộp nhạc đã rách tươm.

 

Hộp nhạc kia đến bây giờ Du Ánh Tuyết vẫn còn nhớ rõ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 133:

 

Còn bà ấy hiển nhiên đã bị tiếng động đánh thức. Lông mi chớp chớp, mở mắt ra, khó nhọc đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào.

 

Con người vô thần trống rỗng đến khi đối diện với tầm mắt của Du Ánh Tuyết thì lập tức chấn động.

 

Sau đó là kinh ngạc. Không thể tin được.

 

Sau đó, đôi tay run rẩy chống xuống giường, nửa thân trên động đậy.

 

Vừa mới hoàn thành phẫu thuật, miệng vết thương đau như kim châm, vì gãy chân nên toàn thân bà đã không còn sức lực nữa, chỉ một động tác nhỏ vậy thôi cũng đã khiến toàn thân chảy ra mồ hôi lạnh.

 

Thế nhưng, giây phút này, bà lại không còn cảm thấy đau nữa.

 

“Bà Vân Thanh, bác sĩ đã dặn bà không thể cử động! Hiện tại không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì bất trắc!” Cô y tá sốt ruột, vội vàng chạy tới bên giường, muốn giúp bà nằm lại ngay ngắn.

 

“Ánh Tuyết.” Lâm Vân Thanh không thể nằm xuống nữa, đôi môi khô nứt tái nhợt giật giật, nói ra cái tên này.

 

Giống như Du Ánh Tuyết đang đứng trước cửa, xúc động đến nước mắt trào ra, làm thế nào cũng không thể ngừng lại được.

 

Máu mủ tình thâm. Cho dù đã 6 năm trôi qua, dù cho chỉ liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra con gái của mình.

 

“Mẹ!” Du Ánh Tuyết bừng tỉnh khỏi giấc mộng, kích động thấp giọng nức nở gọi một tiếng.

 

Chạy tới ôm lấy cổ Lâm Vân Thanh, Khuôn mặt vùi thật sâu vào lồng ngực ấm áp mình tha thiết mong ước, dường như nỗi tủi thân bao nhiêu năm trong nháy mắt đều bộc phát ra.

 

Cô không để ý đến hình tượng nữa, “òa” một tiếng khóc lớn.

 

Lập tức hai mẹ con ở trong phòng bệnh ôm nhau khóc nức nở.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Du Ánh Tuyết đứng lên, tự tay chỉnh lại gối đầu cho mẹ, cẩn thận từng chút một đỡ Lâm Vân Thanh nằm xuống.

 

Toàn bộ quá trình đều không nhờ đến tay người khác.

 

Lâm Vân Thanh rưng rưng hai mắt, vẫn nhìn Du Ánh Tuyết.

 

Đợi đến khi nằm xuống, vội vàng nắm chặt lấy tay của cô, một giây cũng không dám lơ là.

 

Sợ rằng tất thảy chỉ là giấc mơ. Tỉnh lại rồi, tất cả đều vụn vỡ…

 

Nước mắt của Du Ánh Tuyết cuối cùng vẫn không ngừng chảy, rất nhiều câu hỏi, rất nhiều chuyện vẫn chưa thể giải thích, thế nhưng..

 

Xúc động trào dâng, cuối cùng vẫn không biết bắt đầu từ đâu.

 

Gặp lại như vậy, cảm giác không chân thật ngỡ như đang mơ.

 

Cô càng không hiểu nổi, người chú ba nói rằng không còn nữa, tại sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

 

“Ánh Tuyết nhà chúng ta..lớn thật rồi!” Lâm Vân Thanh rưng rưng, cười nói.

 

Nâng bàn tay dịu dàng quyến luyến VỖ về hai má của Du Ánh Tuyết, đôi mắt nhìn con như thể bù đắp cho những năm tháng xa cách kia.

 

Thân là mẹ mà lại bỏ lỡ quá trình trưởng thành của hai người con, loại cảm giác này, cứ nghĩ đến lại thấy đau đến tận tâm can.

 

Mỗi khi đêm về, nghĩ đến hai đứa con không biết lưu lạc phương nào, bà vẫn luôn trằn trọc triền miên.

 

Hiện giờ… Thật tốt! Thật tốt làm sao, con của bà, vẫn còn sống.

 

“Mẹ vẫn đẹp như xưa” Du Ánh Tuyết nhỏ giọng cười.

 

Tính tình trẻ con, cô có mặt trong lòng bàn tay của mẹ.

 

Cho dù tay của mẹ có lạnh và thô ráp đi nữa.

 

Thế nhưng lúc này chạm lên mặt cô, vẫn cảm thấy ấm áp, mềm mại vô cùng.

 

Suốt 6 năm nay, vất vả khổ cực đều in hằn lên khuôn mặt của mẹ. Thế nhưng, trong mắt Du Ánh Tuyết, mẹ vĩnh viễn là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 134:

 

“Mẹ đã già rồi” Lâm Vân Thanh cười cảm thán.

 

“Mẹ, sao mẹ không tìm con sớm một chút?” Du Ánh Tuyết sụt sịt mũi “Con đã thực sự rất nhớ mẹ, ngày nào cũng nhớ… Con đã tưởng rằng con là cô nhi..”

 

“Mẹ cũng rất nhớ con. Hai ngày trước mẹ ở trên tàu điện ngầm phát thông báo tìm người, mẹ nghĩ rằng con nhất định sẽ nhìn thấy, mẹ chắc chắn sẽ đợi được đến khi con gọi điện. Thể nhưng, sau khi vào bệnh viện mới nhận được điện thoại của họ, nói rằng cấp trên không cho phép phát thông báo tìm người như vậy nữa… tất cả những quảng cáo tìm người đều bị gỡ xuống. Mẹ còn tưởng rằng, thật sự sẽ không tìm lại được con nữa.”

 

“Thông báo tìm người bị gỡ xuống? Tại sao lại bị gỡ xuống?” Du Ánh Tuyết nhớ tới lần trước Phùng Linh Nhi nói với cô, cô ấy ở trên tàu điện ngầm nhìn thấy thông báo tìm một người có tên giống cô.

 

Có lẽ nào.. Người ấy lại chính là mình sao?

 

“…” Lâm Vân Thanh lắc đầu, thở dài, giọng thì thầm như nói cho chính mình nghe: “Đại khái là người nhà họ Kiều không muốn mẹ suôn sẻ đây.”

 

“Người nhà họ Kiều? Mẹ, người nhà họ Kiều là sao ạ?” Tiếng Lâm Vân Thanh không rõ ràng lắm, nhưng Du Ánh Tuyết vẫn nắm bắt được ba từ khóa quan trọng nhất.

 

Lâm Vân Thanh ngẩn ra. Sau đó lắc đầu, lấp liếm từ này “Không có gì, mẹ chỉ thuận miệng nói thôi”

 

“Mẹ nói người nhà họ Kiều, có phải…là Kiều Phong Khang không?”

 

Lâm Vân Thanh kinh ngạc. “Con biết cậu ta sao?”

 

Trong đầu Du Ánh Tuyết bỗng nhiên xẹt qua một hình ảnh, hít thở một lúc, ngón tay nắm chặt lại.

 

Ngày hôm đó…

 

Nếu như cô nhớ không nhầm, cô thấy ở trong văn phòng chú có một tờ thông báo tìm người.

 

Chẳng lẽ…

 

Người muốn gỡ xuống tất cả thông báo tìm người, lại chính là chú sao?

 

Thế nhưng… Tại sao? Du Ánh Tuyết không thể tưởng tượng được lý do. Lắc đầu “Không, không thể nào là chủ được.”

 

Trong suy nghĩ, cô không thể tin được, cũng không thể chấp nhận điều này.

 

“Ánh Tuyết, con nói cái gì vậy?” Lâm Thanh Vân thấy tâm trạng con gái không ổn, nghi ngờ hỏi.

 

“Mẹ… Con vừa nghe bọn họ nói, chân của mẹ… là do Kiều Phong Khang làm cho bị thương, có đúng không?”

 

Lâm Vân Thanh nghe cô nhắc tới Kiều Phong Khang, hơn nữa nghe giọng điệu của cô, dường như có quen biết người này. Trong lòng bà bắt đầu nảy sinh cảnh giác.

 

Chẳng lẽ, bà chủ của nhà họ Kiều cũng không muốn buông tha con gái Du Ánh Tuyết của bà?

 

Lâm Vân Thanh muốn duy trì khoảng cách giữa con gái và người nhà họ Kiều, nói: “Cũng quen biết qua loa mà thôi, nhưng mà, cậu ta cũng không phải người.”

 

“Dì Vân Thanh, hẳn là không chỉ quen biết qua loa thôi đúng không?”

 

Lâm Vân Thanh muốn lấp liếm chuyện liên quan đến Kiều Phong Khang lại bị một giọng nói bất ngờ cắt quang.

 

Cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đẩy ra.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Tô Hoàng Quyên cười nhạo, cắt ngang lời của cô: “Du Ánh Tuyết, em đừng lừa mình dối người, tất cả mọi người đều biết rõ chân tướng sự việc.”

 

Du Ánh Tuyết đưa mắt nhìn về phía mẹ mình, mong chờ mẹ sẽ nói một câu phủ định lời người kia, thế nhưng Lâm Vân Thanh chỉ có thở dài, không nói lời nào.

 

Cho nên… Đây chính là, ngầm thừa nhận?

 

Du Ánh Tuyết hơi thở gấp gáp, đầu óc có chút rối bời.

 

“Em muốn chứng cớ, có đây. Bà chủ nhà, bà vào đi, nói rõ mọi chuyện cho con gái của dì Vân Thanh đây. Nếu như các người làm hại người ta thì cũng phải có giải thích nguyên nhân rõ ràng.”

 

Tô Hoàng Quyên quay đầu nhìn người phía sau mình.

 

Du Ánh Tuyết theo bản năng nhìn người phía sau cô ta, thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp rụt rè tiến vào.

 

“Vân Thanh, chuyện này chúng tôi… chúng tôi cũng là được người ta thuê… Hôm đó một người đàn ông đưa cho tôi một tấm séc, bảo tôi đuổi cô đi, chúng tôi… chúng tôi bị tiền làm mờ mắt. Nghe chồng tôi nói, bọn họ yêu cầu là càng thô bạo càng tốt, nếu chẳng may gây ra tổn thương gì, anh ta sẽ chịu trách nhiệm hết. Cho nên, chồng tôi mới ra tay nặng như thế. Các người muốn tính chuyện gì thì đi tìm anh ta đi, chúng tôi… chúng tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu!”

 

Bà chủ nhà nói xong, lo lắng đến mức bật khóc, sợ sẽ phải đi hầu tòa.

 

“Tấm séc kia đâu?” Du Ánh Tuyết chạy tới trước mặt bà chủ nhà.

 

“Hả? Tấm séc kia lần trước đã đưa cho Vân Thanh rồi. Tôi không cầm”.

 

“Mẹ, tấm séc đâu?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 135:

 

“Thôi con đừng xem làm gì, có cái gì hay đầu, đều là chuyện cũ cả rồi.” Lâm Vân Thanh không chịu lấy tấm séc ra, những thủ đoạn nhà họ Kiều bà đều nếm trải rồi.

 

Hiện giờ chẳng qua là bản thân bị thương, bà vẫn còn chịu được.

 

Thế nhưng…

 

Nếu khiến con gái bị liên lụy, bà nhất định sẽ hối hận đến chết.

 

“Mẹ, tấm séc đâu? Mẹ cất trong ngăn kéo đúng không?” Du Ánh Tuyết quay đầu nhìn vào ngăn kéo đầu giường, ngồi xổm xuống kéo ra.

 

Cô không tin. Lời của Tô Hoàng Quyên, không lý nào cô phải tin! Hơn nữa, chú ba đối xử với cô như thế nào, cô hiểu rõ, chú ấy làm sao có thể nhẫn tâm hãm hại mẹ của cô?

 

Cho nên…

 

Nhất định là Tô Hoàng Quyên nói dối! Nhất định là như vậy!

 

“Ánh Tuyết, đừng tìm!”

 

Lâm Vân Thanh ở trên giường vất và di chuyển thân mình, dường như đã kiệt quệ tất cả sinh lực, với tay giữ chặt tay của Du Ánh Tuyết.

 

Chỉ có thế mà trên trán, trong lòng bàn tay bà đã đổ mồ hôi lạnh.

 

Cả người đều phát run.

 

Ánh mắt khẩn thiết nhìn Du Ánh Tuyết: “Ánh Tuyết, vết thương của mẹ cũng đỡ rồi. Đồng ý với mẹ, đừng dính líu đến người nhà họ Kiều nữa.”

 

Người nhà họ Kiều? “Cho nên…” Thật sự là chú sao? Không!

 

Du Ánh Tuyết hít thở sâu, cố chấp tiếp tục tìm kiếm tấm séc kia.

 

Quả nhiên… Tấm séc kia nằm ở trong ngăn kéo.

 

Cô vội vàng nhặt lên, ánh mắt quét đến chữ ký phía cuối, ba chữ “Kiều Phong Khang” như kim châm, mạnh mẽ đâm vào mắt cô.

 

Nét chữ của chú, cứng cáp có lực, phóng khoáng như rồng bay.

 

Cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Cho nên…

 

Giữa cô và nhà họ Kiều cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

 

Thế nhưng…

 

Chú ba tuy đối xử với người ngoài quả thực lạnh lùng vô tình, nhưng với cô thì không như vậy…

 

Chú đã quan tâm mình như thế, làm sao có thể nhẫn tâm ra tay với mẹ của mình được? Chú biết rõ người thân quan trọng với cô như thế nào mà…

 

“Mẹ, con vẫn không tin, con phải đi gặp chú hỏi rõ ràng.”

 

Nếu cô không tự mình kiểm chứng thì sao có thể tin được?

 

“Ánh Tuyết, đừng đi! Mẹ không muốn con gặp cậu ta!” Lâm Vân Thanh giữ chặt lấy cô.

 

Du Ánh Tuyết gỡ tay mẹ, quay ra dặn dò y tá: “Phiền các cô chăm sóc mẹ tôi!”

 

Dứt lời, cúi đầu nhìn vào mắt mẹ: “Con đi nhanh rồi sẽ trở về với mẹ”

 

Cầm lấy tấm séc, đứng dậy bước đi.

 

Lúc đi ngang qua Tô Hoàng Quyên, cô dừng bước, nhìn cô ta.

 

“Tôi biết mục đích chị nói nhiều như thế là muốn tách chúng tôi ra”

 

“Đương nhiên.” Tô Hoàng Quyên nhướng mày, cao ngạo liếc cô và Lâm Vân Thanh một cái, rồi sao đó tỏ vẻ cao cao tại thượng nhìn cô: “Du Ánh Tuyết, rất nhanh thôi em sẽ nhận ra, em và anh ấy… vĩnh viễn không thể bên nhau!”

 

“…” Biết rõ cô ta nói những lời này có ý đả kích mình.

 

Thế nhưng, nghe thấy những lời này, trái tim vẫn không khỏi run rẩy.

 

Dường như, tất thảy đều đã có dấu hiệu…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 136:

 

Cô không thể nhận thua trước mặt Tô Hoàng Quyên. Cố gắng giả bộ bình tĩnh: “Mặc kệ chị có mục đích gì thì tôi vẫn cảm ơn chị vì đã cho tôi biết mẹ tôi vẫn còn sống. Nhưng nơi này không chào đón chị, sau này mong chị đừng đến nữa!”

 

Giọng điệu Du Ánh Tuyết không hề kiêng nể gì.

 

Lạnh lùng nói xong, không hề để ý đến sắc mặt Tô Hoàng Quyên, tránh cô ta đi ra khỏi phòng bệnh.

 

“Ánh Tuyết!”

 

Trong phòng, tiếng gọi khẩn thiết của Lâm Vân Thanh bị ngăn trở bởi cánh cửa đóng lại.

 

Đi ra khỏi bệnh viện, cả người Du Ánh Tuyết vẫn còn ngơ ngác.

 

Tấm séc nắm chặt trong tay đã nhăn nhúm lại.

 

Nói rằng mình không tin, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, bất an.

 

Sợ rằng những gì mình từng tin tưởng sẽ bị thay đổi bởi một sự thật không thể chối bỏ.

 

Chú vẫn luôn thương cô như thế, nhất định sẽ không nhẫn tâm làm hại người quan trọng nhất của cô.

 

Thế nhưng…

 

Thông báo tìm người kia, có liên quan gì đến chú không?

 

Cô hoảng hốt nhớ tới, hôm đó chú đã lẳng lặng cất thông báo tìm người vào ngăn kéo.

 

Hơn nữa… Chú còn hỏi cô một chuyện nữa…

 

“Nếu như, nếu như mẹ của em còn sống, tôi lại ngăn cản hai người gặp nhau, em có oán trách tôi không?”

 

Nghĩ đến đây, Du Ánh Tuyết sợ hãi.

 

Ý câu nói này, thực ra là muốn ám chỉ mình sao?

 

“Cô Ánh Tuyết”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

“Tập đoàn Kiều Thanh?” Tài xế khó hiểu. Du Ánh Tuyết gật đầu, ông ta cũng không thắc mắc gì nữa, khởi động xe đi đến tập đoàn Kiều Thanh.

 

Xe rất nhanh đã đi đến nơi.

 

Vẫn như trước đây, giờ này còn rất nhiều nhân viên của tập đoàn vẫn ở lại tăng ca.

 

Du Ánh Tuyết đi thẳng đến thang máy, đi lên tầng cao nhất.

 

Nghiêm Danh Sơn nhìn thấy Du Ánh Tuyết thì hơi ngạc nhiên.

 

“Cô Ánh Tuyết?” Anh ta cúi đầu nhìn giờ: “Giờ này không phải cô nên ở nhà hàng sao?”

 

“…Chú ba bảo tôi đến văn phòng lấy đồ, bây giờ tôi đi vào, không có vấn đề gì chứ?” Du Ánh Tuyết hỏi.

 

Nghiệm Danh Sơn suy đoán, sợ rằng tổng giám đốc chuẩn bị ngạc nhiên gì cho cô Ánh Tuyết, liền nói: “Tôi lập tức đi lấy chìa khóa, cô đợi một chút.”

 

“Được.” Du Ánh Tuyết đứng chờ ở trước cửa.

 

Hai tay nắm chặt, đến tận lúc này, cô vẫn hy vọng tất thảy đều là do mình nghĩ quá.

 

Thông báo tìm người kia, có lẽ vốn chẳng liên quan gì đến mình.

 

Đúng lúc này, Nghiêm Danh Sơn đã đi đến.

 

– Dùng chìa khóa mở cửa, lại bấm mật mã trên cửa, cánh cửa nặng nề mới “cạch” một tiếng mở ra. Du Ánh Tuyết mở cửa đi vào.

 

Không hề dừng lại, đi thẳng đến trước bàn làm việc. Năm ngón tay dừng ở trước ngăn kéo run rẩy.

 

“Ánh Tuyết, nếu như mẹ em vẫn còn sống, tôi lại tìm cách ngăn cản hai người gặp mặt, em có oán trách tôi không?”

 

“Đương nhiên có.”

 

Cuộc nói chuyện khi ấy lại vang lên bên tai cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 137:

 

Nếu như biết rõ cô nhớ thương mẹ biết bao nhiêu, biết rõ mẹ sốt ruột tìm cô bao lâu, anh không những lừa gạt cô, mà còn ở giữa cản trở, thật sự quá đáng…

 

Du Ánh Tuyết nhắm mắt lại, thở sâu, giống như lúc hạ quyết tâm đi đến đây, “cạch” một tiếng mở ngăn kéo ra.

 

Hàng lông mi run rẩy. Chậm rãi mở mắt.

 

“Thông báo tìm người” kia không nằm ngoài dự đoán, xuất hiện trước mắt cô.

 

Tuy rằng…

 

Đã chuẩn bị tâm lý sẵn, đã nghĩ đến khả năng này, thế nhưng…

 

Đợi đến khi nhìn rõ ảnh chụp, từng câu chữ trên thông báo, Du Ánh Tuyết vẫn không khỏi bàng hoàng.

 

Trái tim, ngày càng đau đớn.

 

Cô chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dần dần truyền thẳng vào ruột gan mình.

 

Sau đó…

 

Ngay cả mạch máu cũng đông cứng lại.

 

Lúc Nghiệm Danh Sơn sắp xếp xong phần tài liệu cuối cùng rồi dọn dẹp mặt bàn thì lại thấy Du Ánh Tuyết từ trong văn phòng đi ra.

 

Nhìn cô như một cái xác không hồn vậy, có thể do cô ấy đã thấy điều gì đó nên giờ mới mất hết tất cả sức sống và chẳng còn một chút tinh thần nào như thế này.

 

Nghiêm Danh Sơn không khỏi nhìn chằm chằm vào cô.

 

Anh ta vẫn không yên lòng, sau đó dứt khoát bỏ đồ trong tay xuống rồi bước nhanh đến chỗ cô. “Cô Ánh Tuyết, cô không sao chứ?”

 

Bước chân của Du Ánh Tuyết dừng lại.

 

Cô quay đầu nhìn anh ta.

 

Ánh mắt kia trống rỗng đến làm cho Nghiệm Danh Sơn khẽ giật mình, anh ta có chút khiếp sợ. Vả lại trông sắc mặt tái nhợt kia của cô cũng rất đáng sợ.

 

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Anh ta cẩn thận hỏi.

 

“…Chú ấy đã biết bao lâu rồi?” Du Ánh Tuyết yếu ớt mở miệng.

 

Giọng nói có chút nhẹ nhàng mờ ảo.

 

Trong con người của cô có một tầng sương mù thật mỏng.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Dứt lời, anh ta đã quay người đi đến phòng nghỉ ngoài trời.

 

Du Ánh Tuyết không suy nghĩ nhiều mà chỉ siết chặt tờ thông báo tìm người đi theo.

 

Trên sân thượng rất yên tĩnh.

 

Thời tiết không khí nóng giống ban ngày mà có gió đêm thổi qua. Nhưng hiện tại trong lòng hai người ở đây lại không ổn định.

 

“Sao cô lại biết được chuyện này?” Nghiêm Danh Sơn hỏi trước.

 

Chuyện chặn thông báo tìm người này chỉ có anh ta và Kiều Phong Khang biết, đáng lẽ không truyền đến tai Du Ánh Tuyết mới đúng.

 

“Tôi chỉ muốn biết… Có phải Thông báo tìm người này do chú ấy chặn lại hay không?” Hai mắt Du Ánh Tuyết cố chấp nhìn chằm chằm Nghiêm Danh Sơn.

 

Nghiêm Danh Sơn nhìn vào mắt cô, tất nhiên anh ta không nói ra được bất kỳ lời phủ nhận nào. Ánh mắt dao động một hồi lại rơi xuống trên người cô, anh ta thở dài nói: “Tổng giám đốc Phong Khang có lý do của anh ấy.”

 

“Tôi hiểu rồi” Du Ánh Tuyết khẽ vuốt cằm quay người muốn đi.

 

Nghiêm Danh Sơn lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại. Du Ánh Tuyết bước đi mấy bước lại dừng lại rồi quay đầu nhìn anh ta: “Anh không cần gọi điện thoại đâu, bây giờ tôi sẽ đến hỏi chú ấy!”

 

Mặc kệ lý do ra sao, sự thật thế nào, cô cũng muốn chính miệng anh nói ra.

 

Lần này cô đi thẳng đến nhà hàng.

 

Lái xe giúp cô mở cửa, cô hít thở sâu rồi cầm theo bánh kem và cặp nhẫn mình đã mua từ trên xe bước xuống.

 

Thông báo tìm người và tấm séc trong tay đã bị cô vo thành một cục từ lâu.

 

Lúc cô đến thì xung quanh phòng ăn rất yên tĩnh. Chỉ có bài nhạc lãng mạn được kéo bằng đàn vi-ô-lông.

 

Dưới lầu là cảnh đêm xinh đẹp có thể khiến người ta mê muội của thành phố An Lập.

 

“Mời cô vào bên trong. Anh Phong Khang đã đợi cô rất lâu rồi” Nhân viên phục vụ giúp cô kéo cửa xoay.

 

Cô bước từng bước đi vào bên trong.

 

Rất dễ để biết…

 

Kiều Phong Khang đã bao toàn bộ nơi đây tối nay, trong không gian lớn. như vậy trừ nhân viên phục vụ ra thì chỉ còn lại hai người bọn họ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 138:

 

Cô đi vào.

 

Từ xa đã trông thấy anh đứng giữa cửa sổ.

 

Dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn của anh đứng yên lặng hồi lâu ở đó, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nhìn ngoài cửa sổ.

 

Từ góc độ của Du Ánh Tuyết nhìn sang thì chỉ có thể nhìn thấy góc mặt hoàn mỹ như điêu khắc của anh.

 

Trông vô cùng sang trọng, nổi bật. Người đàn ông ngồi tít trên cao kia, cho cô tất cả tình yêu, cưng chiều, thương yêu… như chuyện trong giấc mộng của mọi cô gái.

 

Giữa trưa hôm nay, thậm chí có còn hi vọng được đính hôn với anh, cô muốn giao tất cả những gì mình có cho anh.

 

Thân thể cũng vậy, trái tim cũng thế, còn có… thứ quan trọng nhất, đó là cả đời này…

 

Nhưng hiện tại cô mới hiểu được, hóa ra… con đường bọn họ đang đi còn thiếu rất nhiều thứ…

 

Trên thực tế mình không hiểu rõ anh, không phải sao?

 

“Anh Phong Khang, cô Ánh Tuyết đã đến”

 

Nghe thấy giọng nói của nhân viên phục vụ, anh chậm rãi quay đầu.

 

Khi đôi con người vẫn luôn không gợn sóng nhìn vào cô, bất chợt đã có cảm xúc.

 

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, sao em lại để tôi đợi lâu như vậy?” Anh vừa nói vừa đi đến chỗ cô.

 

Bàn tay anh nhận lấy bánh kem và hộp quà trong tay cô rồi tiện tay đặt trên bàn ăn.

 

Còn tay kia lại giữ chặt tay lấy tay cô.

 

Anh mở bàn tay ra định đan chặt năm ngón tay mình vào tay cô. Thế nhưng mỗi một ngón tay của cô đều cứng đờ.

 

Chẳng những cô không chịu tách ra mà còn không ngừng lui về sau để tránh khỏi bàn tay anh. Sự kháng cự này vô cùng rõ ràng.

 

Kiều Phong Khang không thể nào xem nhẹ. Anh khẽ nhíu mày nhìn cô.

 

Lúc này anh mới chú ý tới sắc mặt cô không đúng. Trong đôi mắt cô có ý lạnh vẫn luôn theo dõi anh, cứ như anh là một kẻ xấu vậy.

 

Bộ dáng này không giống như đến đón sinh nhật với anh.

 

“Tại sao em lại nhìn tôi như vậy?” Anh vẫn nắm lấy tay cô không buông.

 

“Còn nhớ lần trước ở công ty, chú từng hỏi cháu câu gì không?”

 

“Câu gì?”

 

“Nếu như… Chú biết mẹ cháu đang tìm cháu, nhưng chẳng những chú lừa gạt cháu mà còn chặn lại thì cháu có thể tha thứ cho chú không?”

 

Con người của Kiều Phong Khang xiết chặt nhìn cô chằm chằm rồi cong môi mỏng lên: “Khi đó em đã cho tôi đáp án rồi mà!”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Hai mắt anh bình tĩnh nhìn từ trên xuống dưới khóa cố lại: “Tôi yêu em! Du Ánh Tuyết, cũng bởi vì tôi quá yêu em cho nên tôi không cho phép bất kỳ ai xuất hiện cướp mất em khỏi tôi!”

 

Du Ánh Tuyết cảm thấy anh vô cùng ích kỉ, nói năng lý lẽ hùng hồn như vậy thì trợn mắt há hốc mồm, cô chỉ cảm thấy lý do này của anh vừa buồn cười vừa đáng sợ.

 

“Tình yêu của chú như thế sao?” Cô ngửa đầu nhìn anh cười khẽ.

 

Trong mắt cô toàn là nước mắt: “Yêu đến nỗi làm tổn thương mẹ cháu sao? Yêu đến nỗi muốn biến bà ấy thành tàn tật à?”

 

Nét mặt Kiều Phong Khang âm trầm: “Ai nói cho em biết thế?”

 

“Ai nói cho cháu biết có quan trọng không?” Du Ánh Tuyết khóc lóc thoát khỏi ngực anh, cô lui ra đằng sau một bước nhìn anh: “Chú nói cho cháu biết, có phải chân của mẹ cháu… do chú làm không?”

 

Kiều Phong Khang kéo căng cánh môi mỏng, nửa ngày sau mới mấp máy nói một chữ: “…Phải”

 

Một chữ này giống như một cái roi sắt, hung hăng quất vào trên người Du Ánh Tuyết.

 

Sắc mặt cô trắng bệch như gặp phải kích thích cực lớn, cô chỉ cảm thấy hai đầu gối của mình như nhũn ra.

 

Hai tay cô sờ soạng lung tung rồi vịn xuôi theo cạnh bàn ăn, ngón tay sít sao nắm chặt đến nỗi làm ngón tay trắng bệch mới khiến cô đứng vững được.

 

Mặc dù cô sớm biết đáp án sẽ như thế, thế nhưng nghe anh chính miệng nói ra lại làm cô cảm thấy đáng sợ và khổ sở hơn bất cứ thứ gì.

 

Lòng đau đớn đến nỗi phải nghiến chặt răng.

 

Kiều Phong Khang bước lên một bước định dìu cô.

 

Cô thở dài một hơi rồi vội vàng lui về sau một bước, sự tránh né này hết sức rõ ràng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 139:

 

Đột nhiên ánh mắt anh tối lại, hô hấp nặng nề gấp gáp. Bàn tay anh giơ ra lúng túng lơ lửng, cứng ngắc giữa không trung.

 

Anh nắm chặt bàn tay lại, bầu không khí chợt lạnh lẽo xuống.

 

“Du Ánh Tuyết, em mau tới đây!”. Anh mở miệng với giọng điệu ra lệnh.

 

Giọng điệu của anh trầm thấp, ẩn chứa sự nguy hiểm. Ngay lúc đó, bầu không khí nhà hàng lãng mạn lập tức bị hạ xuống khiến người ta không thể thở nổi.

 

Ngay cả nhân viên phục vụ ở bên cạnh cũng nhận ra được, mọi người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, yên lặng không tiếng động, núp sang một bên.

 

Xem ra buổi tiệc tối lãng mạn đêm nay, kết quả cuối cùng lại là bi kịch!

 

Du Ánh Tuyết rơi lệ đầy mặt lắc đầu: “Chú yêu quá ích kỷ, quá bá đạo. Thật là đáng sợ, không thể nói lý, nếu cháu không bước lên…”

 

Bỗng dưng sắc mặt anh trầm xuống, giữa mi tâm có một tầng lạnh lẽo thấu xương.

 

Bá đạo, ích kỷ thì anh thừa nhận. Vì Kiều Phong Khang anh chưa bao giờ rêu rao mình là một người tốt.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Vì trong lòng Du Ánh Tuyết đang rất đau cho nên cô không biết lựa lời mà nói.

 

Anh giấu diếm cô thì cô có thể cố gắng hiểu cho anh.

 

Nhưng mà…

 

Tại sao anh phải tổn thương người vô tội quan tâm cô cơ chứ?

 

Cô xem anh như cả bầu trời, như cả thế giới của mình.

 

Cô cứ như một tín đồ thành tín, giao tất cả chân tình và tín nhiệm ra.

 

Cho nên…

 

Cô mờ mịt nói cô không muốn tin, nhưng cô đã cầm tấm séc trong tay thì cô không thể không tin được.

 

Vậy mà một chữ “phải” của anh lại giống như một cái tát vang dội đánh thẳng vào mặt cô. Cái tát này đau đến mức đầu óc cô choáng váng, sụp đổ luôn cả tín ngưỡng.

 

Sự thật quá mức tàn khốc.

 

Bốn chữ đệ tiên, bệnh hoạn kia như kim đâm vào lòng Kiều Phong Khang.

 

Hai mắt anh đỏ hồng, bước chân dài đi đến gần cô.

 

Cả người Du Ánh Tuyết chống trên cạnh bàn ăn, hiện giờ cô không thể lùi được nữa.

 

Thân hình anh cao lớn, mang theo hơi thở lạnh lẽo ép buộc bao phủ đến, giống như một con sư tử đầy tính xâm lược khiến cô có chút phát run.

 

Cánh tay dài của anh kéo một cái đã túm cả người cô tới.

 

Du Ánh Tuyết như một tấm vải rách không có mạng sống mà nặng nề đâm vào lòng anh.

 

Nặng nề thở ra một hơi, cô vẫn đang mạnh mẽ chống cự giãy dụa. Trong hốc mắt cô toàn là nước mắt, nó đăng rưng rưng nhưng lại ngang bướng không chịu rơi xuống.

 

Kiều Phong Khang cộc cằn nắm cằm cô.

 

Anh cúi đầu nhìn cô căm hận như dã thú hung ác, như muốn nhìn xuyên qua cơ thể cô.

 

“Em nói tôi để tiện, bệnh hoạn sao?” Anh tra hỏi, giọng nói anh đã lạnh nhưng ánh mắt còn lạnh hơn.

 

Ngón tay anh dùng lực bóp cằm cô của trắng bệch. “Du Ánh Tuyết, em đừng ỷ tôi yêu em là em có thể tùy tiện giày vò trái tim tôi. Tôi có thể cho em thì tôi cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào!”

 

Cằm bị anh giữ chặt rất đau. Khoảng cách rất gần, Du Ánh Tuyết có thể thấy rõ ràng gân xanh trên mặt anh nhảy lên.

 

“Vậy còn chú? Vì sao lại muốn chà đạp sự tín nhiệm mà cháu trao cho chú?” Cô hỏi ngược lại anh.

 

Cô thở dài, hàm răng dùng sức cắn chặt môi dưới, thật lâu sau cô mới giương mắt nhìn anh nói: “Nếu… chú đã có thể lấy lại bất cứ lúc nào, vậy thì… cháu cũng không thèm đâu”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom