Dịch Full Bé Con, Chú Không Thể Chờ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 360


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 360:

 

“Nhưng anh nghĩ mình có thể biểu diễn tốt hơn” Anh nói, đôi mắt sâu, nhuộm ánh sáng rực rỡ.

 

Cơ thể Du Ánh Tuyết vẫn đau nhức như bị một chiếc xe nặng chạy tới, gần như cầu xin sự thương xót: “Nhưng em nghĩ anh đã biểu hiện rất tốt… thật đấy!”

 

Để làm cho lời nói của mình nghe có vẻ thuyết phục, cô nói từng từ rất mạnh mẽ, và cái đầu nhỏ của cô ấy gật lia lịa.

 

Hừ, thân thể của cô sắp kiệt sức rồi, còn có thể biểu hiện không tốt sao? Nếu tiếp tục, cô sợ ngày mai sẽ không thể dậy khỏi giường.

 

Có phải sẽ xấu hổ chết mất không?

 

Kiều Phong Khang cười đắc ý khi nhìn cô gái nhỏ dễ thương.

 

Ngón tay dài nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô, anh nhẫn nại chịu đựng: “Anh hiện tại buông tha cho em. Cho em một chút thời gian khôi phục cơ thể. Những gì chúng ta tiếp theo chính là thời gian…”

 

Câu cuối cùng anh nói vô cùng mơ hồ.

 

Nói xong, anh lại nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng của cô.

 

Tim Du Ánh Tuyết đập nhanh hơn, và cô cảm thấy ngọt ngào không thể tải được. Nhìn nụ cười của anh, cô chỉ cảm thấy tim mình như được lấp đầy bởi hạnh phúc.

 

Hy vọng rằng, nụ cười của anh có thể kéo dài như thế này…

 

Cô cũng mong rằng, sau này, mỗi ngày anh sẽ không đau khổ như bốn năm qua nữa…

 

Chỉ cần nghĩ đến những gì Lăng Ái Xuyên nói, trái tim cô vẫn còn đau.

 

Đau nhói tim can. “Đang nghĩ gì đấy?”

 

Kiều Phong Khang hơi nhướn người lên, thất thần nhìn cô từ trên xuống dưới.

 

Cánh tay gầy guộc mịn màng của Du Ánh Tuyết ôm lấy cổ anh đầy vẻ dựa dẫm và nhớ nhung: “Anh cười. trông rất đẹp, nên… sau này cười nhiều hơn, được không?”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

“Nhưng em không được phép tắt điện thoại của anh, không được không nhận điện thoại của anh, em phải hứa nhất định luôn nhận điện thoại của anh.”

 

Anh không thể không lo lắng.

 

Du Ánh Tuyết lập tức ngoan ngoãn gật đầu, giống như một học sinh tiểu học: “Được rồi, em hứa với anh, sau này em sẽ không bao giờ tùy tiện cúp điện thoại của anh nữa, cũng không bao giờ tắt máy nữa”

 

Anh ấy cười. Một nụ hôn lên má cô: “Tốt.”

 

Du Ánh Tuyết vẫn giữ chặt anh bằng hai tay, sau đó miễn cưỡng buông ra. Anh vòng tay qua eo cô rồi quay lại ôm cô vào lòng.

 

Cô áp vào lồng ngực cường tráng của anh, tham lam lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.

 

Ngón tay thon dài của Kiều Phong Khang uốn xoăn đuôi tóc nghịch ngợm, hỏi: “Sao đột nhiên nghĩ đến chuyện của anh và Lăng Ái Xuyên?”

 

“Em đã gặp Lăng Ái Xuyên ngày hôm qua.” “Vậy sao?”

 

“Cô ấy đã nói với em tất cả mọi chuyện” Du Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn anh nói, “Cô ấy nói, cô ấy là bác sĩ tâm lý của anh.”

 

Kiều Phong Khang hơi nhíu mày khó chịu.

 

Anh ôm eo cô, ôm cô lên một chút, để hai người đối mặt với nhau. “Xem ra bác sĩ Xuyên cũng không chuyên nghiệp lắm. Cô ấy còn tiết lộ tình trạng của bệnh nhân khi chưa được phép. Anh có thể kiện cô ấy về tình huống này.”

 

Du Ánh Tuyết khó chịu nói: “Anh không thể không có tình người như thế được.”

 

Kiều Phong Khang nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, rồi nói một tiếng ừm”.

 

Du Ánh Tuyết nắm lấy tay anh trong lòng bàn mình, gập ngón tay anh, nhìn anh đầy trìu mến.

 

Giọng anh khàn khàn: “Nếu em lại nhìn anh như thế này, anh có thể sẽ ăn thịt em”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 361


Chương 361:

 

Du Ánh Tuyết không nhìn đi chỗ khác, mà vùi mình vào vòng tay anh chặt hơn. Như muốn đi vào cơ thể anh.

 

“Sau này, em sẽ không bỏ đi nữa.” Kiều Phong Khang ngây người.

 

Từ tận đáy lòng của anh, những đợt sóng nhỏ đang trào lên.

 

Vào lúc đó, dường như anh đã quên đi sự giày vò mà anh đã phải chịu đựng trong suốt 4 năm qua. Hiện tại, khoảnh khắc này thật đẹp.

 

“Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, bất kể ai không đồng ý chúng ta ở bên nhau, em vẫn sẽ ở đây. Cho dù ngày nào đó anh có đuổi em đi, em cũng sẽ dính lấy anh và làm phiền anh”

 

Kiều Phong Khang hất hàm, để ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh.

 

“Lời này là em nói đấy nhé, vậy nhất định phải nhớ kỹ cho anh!”

 

Du Ánh Tuyết chỉ đáp lại anh bằng một cái ôm chặt hơn, sâu hơn.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động của Du Ánh Tuyết đột nhiên vang lên. Cô bỏ điện thoại trong túi xách và túi đang trên ghế sô pha Cố gắng đứng dậy nhưng cô lại cử động rồi lại nằm xuống vì không còn sức lực.

 

Kiều Phong Khang đứng dậy, cầm lấy bộ đồ ngủ, mặc vào, và lấy điện thoại ra khỏi túi xách.

 

Liếc nhìn màn hình điện thoại di động, Du Ánh Tuyết hỏi ai”, anh liền cầm lấy và áp vào tai.

 

“Alo, phải, là tôi … Du Ánh Tuyết? Còn đang ngủ… Ừm, tôi xin nghỉ phép cho cô ấy… Tối hôm qua tôi đã làm cô ấy kiệt sức rồi, tôi sợ hôm nay ra khỏi giường còn có chút khó khăn, chứ đừng nói là làm việc”

 

Du Ánh Tuyết nghe vậy, chỉ còn thiếu nước khóc nữa thôi.

 

Cô đứng dậy khỏi giường gần như ngay lập tức.

 

Ôi trời! Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?

 

Nói như vậy, không phải anh đã nói rõ với đối phương rằng tối hôm qua cô đã quá sức sao?

 

“Hừ, anh nói linh tinh”

 

Du Ánh Tuyết cuộn chăn bông và nhảy tới giật lấy điện thoại.

 

“Em rõ ràng có thể ra khỏi giường, em còn có sức lực…”

 

Bây giờ, cứ coi như thật sự không thể kiên trì đi làm, cũng phải cố gắng kiên trì đến cùng? Nếu không, chẳng phải sẽ bị cười chết sao?

 

“Được rồi, Trịnh Thanh Vy, thôi không nói nữa nhé, tôi đang có chút việc. Vẫn” Kiều Phong Khang nói xong dứt khoát cúp điện thoại, ném lại trên sô pha.

 

Bế cô gái đang quan như nhộng ve sầu lên và ném cô trở lại giường.

 

“Có vẻ như anh đã đánh giá thấp hiệu quả chiến đấu của em. Vì vẫn còn sức lực, vậy chúng ta nên làm gì đó để sử dụng sức mạnh của mình bây giờ.”

 

Du Ánh Tuyết phản đối, trực tiếp bị nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông kìm lại.

 

Sau đó, điều duy nhất còn lại là tiếng thở khò khè của cô gái.

 

Kết quả là Du Ánh Tuyết chắc chắn không đi làm. Ừ! Thực sự thực sự không có chút sức lực nào nữa!

 

Sau buổi sáng hôm đó, cô lại chìm vào giấc ngủ.

 

Hôm nay, cô ngủ một giấc đến trưa.

 

Tỉnh dậy, cô đã không còn thấy anh bên cạnh nữa. Tuy nhiên, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

 

Cô nhếch môi cười ngốc nghếch, đưa tay sang một bên, tham lam vuốt ve nơi anh đã nằm tối qua.

 

ở đó vẫn còn vương mùi hương của anh.

 

Chỉ thế này thôi mà lòng cô se lại. Bong bóng ngọt ngào không ngừng bay lên…

 

Rất hạnh phúc…

 

Cô hy vọng ông trời có thể cho cô và anh bình an bên nhau.

 

Cô không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần mỗi ngày đều như hôm nay…

 

Đại hội cổ đông của tập đoàn Kiều Thanh ngày hôm nay bị lùi đi lùi lại vì ông chủ Kiều Phong Khang mãi vẫn chưa xuất hiện.

 

Cuối cùng, anh đã đến muộn hai giờ đồng hồ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 362


Chương 362:

 

Vì vậy, nhiều cổ đông đã tức giận.

 

Cuối cùng cũng đợi được Kiều Phong Khang, trên cổ anh có vết đỏ mờ mờ.

 

Tất cả nhân viên đều ngạc nhiên. Hôm nay đến muộn đã là bất thường rồi.

 

Những vết đỏ này còn bất thường hơn.

 

Mặc dù sếp đã có bạn gái nhiều năm rồi, nhưng có khi nào anh như vậy không? Với sự cẩn trọng của mình, anh sẽ không để dấu hôn lộ ra thế kia, hoặc thậm chí không thể hiện tình yêu ra bên ngoài.

 

Vậy, tình hình bây giờ là thế nào đây?

 

Tại cuộc họp cổ đông tiếp theo, Kiều Quốc Thiên, người bị đàn áp trong nhiều năm, trở thành nhân vật chính.

 

Đề xuất của anh ta, mặc dù bị chủ tịch Kiều Phong Khang từ chối, nhưng kết quả đã được hội đồng quản trị chấp thuận.

 

Sau khi cuộc họp kết thúc, Kiều Quốc Thiên chuyển thông tin cho anh rể La Chí Thành, và đi về phía Kiều Phong Khang, người vẫn đang ngồi vững vàng trên ghế chủ tịch.

 

“Anh à, việc có đủ vốn cho dự án này là tùy thuộc vào anh. Hôm khác em mời anh đi ăn tối”

 

Nói là cảm ơn, nhưng rõ ràng chỉ là khoe khoang.

 

Kiều Phong Khang nhàn nhạt liếc anh ta một cái, “Trước tiên hoàn thành dự án đi, sau đó mời tôi đi ăn cũng không muộn”.

 

Anh đứng dậy đóng dấu tài liệu, “Vì nhà họ Kiều của chúng ta, cậu hãy làm thật tốt, đừng để tôi thất vọng.”

 

Kiều Quốc Thiên cười thay vì tức giận.

 

“Anh ba lo lắng nhiều rồi. Nhưng mà, anh yên tâm đi, lần này em nhất định sẽ khiến anh nhìn em bằng con mắt khác! Đến lúc đó …” Nói đến đây, trong mắt Kiều Quốc Thiên hiện lên một tia thù địch sắc bén.

 

Khi ánh mắt lạnh lùng của Kiều Phong Khang lướt qua, sự thù địch đã giảm bớt và thay vào đó là một nụ cười đầy ẩn ý.

 

“Đến lúc đó, em rất muốn mời anh ba ăn một bữa thật ngon.Đến lúc đó anh nhớ phải đến nhé.

 

Kiều Phong Khang không trả lời anh ta. Anh ta cũng không quan tâm lắm mà xoay người rời khỏi phòng họp.

 

Rất lâu sau…

 

Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm bóng lưng đó, cho đến khi Kiều Quốc Thiên hoàn toàn biến mất ở cửa, ý cười trong mắt anh cũng dần dần phai nhạt, thay vào đó là sự lạnh lùng sâu sắc.

 

Lý Thanh đang dọn dẹp tài liệu, không khỏi nói: “Xem ra quản lý Thiên đã thuyết phục được không ít người.”

 

“Đúng như dự liệu” sự ẩn giấu của anh và La Chí Thành nhiều năm như vậy không phải là uổng công.

 

Vừa hay, lần này, tất cả những người ăn ở hai lòng với Kiều Thanh đều đã được quét sạch.

 

“Còn trợ lý Sơn, sao hôm nay tôi không thấy anh ấy?”

 

“Trợ lý Sơn nói hôm nay bận việc nên không qua.”

 

Kiều Phong Khang khẽ gật đầu, “Mấy ngày nay cậu ta có chuyện gì sao? Hình như lúc nào cũng có chút bồn chồn”

 

Lý Thanh suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, “Tôi hình như không nghe Trợ lí Sơn nói gì.”

 

“Ừ, nếu có nghe được cậu ấy cần giúp đỡ gì thì cứ bảo cậu ta nói.”

 

“Anh yên tâm, chắc chắn rồi.”

 

Bên ngoài, Kiều Quốc Thiên quay lại và rời đi sau khi nghe cuộc trò chuyện của bọn họ. Khóe môi anh ta cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

 

Kiều Phong Khang, anh sẽ hoàn toàn sụp đổ!

 

Đến lúc đó, thù hận cũ và mới tích tụ bao nhiêu năm phải cùng nhau trả hết.

 

“Anh Khang, lịch trình tuần này đã được sắp xếp xong, anh xem qua đi.”

 

Trở lại văn phòng, Lý Thanh đưa ipad cho Kiều Phong Khang.

 

Kiều Phong Khang liếc nhìn rồi bấm vào màn hình: “Sau này, bất cứ công chuyện nào sau 7 giờ buổi tối đều bị từ chối.”

 

“7 giờ, sớm như vậy ạ?” Lý Thanh ngạc nhiên.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 363


Chương 363:

 

Nhưng vẫn gật đầu:”Tôi sẽ cố gắng hết sức để thu xếp.”

 

“Tuần này đi công tác, tạm thời không cần sắp xếp.”

 

Lý Thanh lại lúng túng. Tình hình gì thế này? Sếp là một người nghiện công việc, bây giờ anh đã thay đổi rồi.

 

“Vâng, giờ tôi sẽ đi điều chỉnh. Anh còn có yêu cầu gì không?”

 

“Không còn việc gì nữa, ra ngoài đi. Có việc gì tôi sẽ gọi sau”

 

Lý Thanh cầm lấy ipad đi ra ngoài. Khi bước tới cửa, cô không nhịn được nói: “Anh Khang, trên cổ anh… có cần lấy khăn của tôi che một chút không?”

 

Kiều Phong Khang nhướng mày. “Có lý do bắt buộc nào phải che nó không?”

 

“… Thể hiện tình cảm dễ khiến những người độc thân trong công ty mất tập trung và mất động lực làm việc.”

 

“Thật sao?” Kiều Phong Khang có vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy thì cuối tuần này sắp xếp một buổi tụ họp để mọi người cải thiện tinh thần làm việc, cô nghĩ như thế nào?

 

Lý Thanh kinh ngạc đến mức hai mắt sắp rơi xuống.

 

Có vẻ như chủ tịch Khang đang thực sự có tâm trạng tốt! Anh trở nên thoải mái hơn! Anh đâu có thường quan tâm đến đời sống tinh thần của nhân viên?”

 

“Sếp suy nghĩ thật chu đáo.”

 

Lý Thanh vừa thay các nhân viên khác cảm ơn, cũng bao gồm cả cô cảm ơn anh.

 

Có vẻ như việc Du Ánh Tuyết trở về thực sự là một điều tuyệt vời. Mang lại lợi ích cho cả công ty! Buổi trưa, Du Ánh Tuyết miễn cưỡng đứng dậy xuống giường. Không có quần áo để mặc nên cô thản nhiên mặc áo ngủ vào.

 

“Cô Ánh Tuyết, cô tỉnh rồi à?”

 

Vừa đi xuống, Dì Lý đã nhiệt tình chào hỏi.

 

Du Ánh Tuyết đang có một tâm trạng tuyệt vời.

 

Cô chào hỏi dì Lý và nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ. Dù là mùa đông nhưng hôm nay nắng nhẹ.

 

Cô uể oải vươn vai.

 

Cuối cùng đã trở lại đây, trở lại ngôi nhà này …

 

Sau một thời gian dài, cuối cùng cô cũng có cảm giác thân thuộc …

 

“Đói bụng không? Vào phòng bếp ngồi đi, dì sẽ dọn đồ ăn lên.”

 

Dì Lý nói chuyện với cô khi đang quay vào nhà bếp.

 

Không cần nói cũng biết, Du Ánh Tuyết thực sự rất đói.

 

Cô ngồi vào bàn ăn, một lúc sau người giúp việc bưng hết món này đến món khác lên.

 

“Làm sao một mình cháu có thể ăn nhiều như vậy?”

 

“Cậu chủ đã dặn đi nói lại trước khi đi, hôm nay cô Ánh Tuyết phải ăn bù” Người giúp việc đang đưa thức ăn lên cho cô trả lời. Trong giọng nói hình như có chút gì đó khó hiểu, lúc nói còn cười mỉm nữa.

 

Hai má Du Ánh Tuyết bỗng nhiên đỏ bừng.

 

Đêm qua, hai người hoàn toàn rơi vào ham muốn cuồng nhiệt, mà bỏ quên mất những người xung quanh họ. Cô e rằng những tiếng xấu hổ đó đã bị những người giúp việc dưới tầng nghe thấy từ lâu.

 

Anh thì hay rồi!

 

Vẫn có thể lớn tiếng như vậy, như muốn cho cả thế giới biết đêm qua hai người bọn họ… cuồng nhiệt đến mức nào!

 

Du Ánh Tuyết xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.

 

Cô cầm lấy đũa ăn.

 

Dì Lý đứng bên cạnh quan sát, trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm, để cho Du Ánh Tuyết nếm thử món này một chút, món kia một chút.

 

“Di Lý, bụng của cháu chỉ lớn có như vậy thôi, ăn nhiều không được”

 

“Ăn không được thì thôi vậy, không phải ép bản thân làm gì” Dì Lý nói: “Giờ cháu đã trở về là được rồi, phải mau chóng vỗ béo cháu mới được”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 364


Chương 364:

 

“Bây giờ ổn rồi, cháu có thể phải giảm cân nếu béo hơn.”

 

“Tại sao cháu vẫn giảm cân, làm sao cậu chủ có thể bằng lòng để cho cháu giảm cân?”

 

Nhắc đến anh, nụ cười trên gương mặt Du Ánh Tuyết dịu dàng hơn rất nhiều.

 

Giờ chắc anh ấy đang làm việc ở công ty nhỉ?

 

“Ánh Tuyết, lần này trở về cháu sẽ không rời đi nữa chứ? Từ hôm nay, cháu sẽ sống ở biệt thự sao?” Di Lý ngồi xuống nói chuyện phiếm với cô.

 

Du Ánh Tuyết mỉm cười gật đầu. “Ừ, bắt đầu từ hôm nay, cháu sẽ sống ở đây, không đi đâu cả.”

 

“Vậy thì tốt rồi!” Dì Lý thở phào nhẹ nhõm: “Dì sợ hai người lại giận dỗi nhau. Mấy năm nay cháu không ở đây, nhà này dường như còn chẳng giống một ngôi nhà thực sự nữa, cả ngày đều tẻ nhạt. Thấy cậu chủ khó chịu, lúc đó dì cũng thấy khó chịu theo, vì dif không giúp được gì cho cậu ấy cả. Giờ thì ổn rồi, cháu về rồi. Nếu sau này cậu ấy không thoải mái thì cháu có thể an ủi cậu ấy. Hai người sống vui vẻ cùng nhau thì đây mới là ngôi nhà thực sự được.” Du Ánh Tuyết cười.

 

“Dì Lý, dì đừng lo lắng, sau này dù có ai đuổi cháu đi cháu cũng sẽ không đi đâu hết!”

 

“Đây là lời lời cháu nói đấy nhé! Hôm nay dì Lý cũng yên tâm rồi.”

 

Du Ánh Tuyết cười. Rồi gắp một đũa thức ăn đầy “Mau ăn cơm đi, rồi nghỉ ngơi thật tốt. Cậu chủ tìm người đấm bóp cho cháu, muộn một chút nữa người ta sẽ đến đấm bóp cho cháu, để xương cốt được thư giãn”

 

Du Ánh Tuyết gần như mắc nghẹn trong cổ họng.

 

Anh làm thế… có quá đáng không?

 

Thực sự đã thuê một nhân viên đấm bóp!

 

Anh thực sự muốn nói với cả thế giới sao? Ôi trời, sau này cô còn đâu mặt mũi mà gặp ai được nữa!

 

Buổi chiều, người đấm bóp đến thật. Sau khi được ấn huyệt và đấm bóp, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

 

Tình trạng đau nhức trên cơ thể cũng đã thuyên giảm nhiều.

 

Du Ánh Tuyết cũng không nhàn rỗi, buổi tối thay quần áo xong liền đi ra ngoài trở về khách sạn.

 

Cô ấy đang thu dọn từng thứ một, tâm trạng cô vui vẻ một cách đáng ngạc nhiên.

 

Khi cô đóng gói hộp trang sức của mình, như đã nhớ ra điều gì đó, sau đó cô đi đến lấy chiếc vòng tay mà cô đã giấu ở nơi sâu nhất ra.

 

Cô lau nó thật cẩn thận và đeo lại vào tay mình.

 

Cô đã không đeo nó trong một thời gian dài…

 

Nhưng, cô luôn giữ chiếc vòng tay này như một báu vật, chiếc vòng tay này không hề dính bụi, thậm chí sau một thời gian cô lại đưa nó ra lau để nó luôn sáng như ban đầu.

 

Cô từng cảm thấy rằng giữ được chiếc vòng sáng như ban đầu thì giống như cô đã lưu giữ được tất cả những kỷ niệm đẹp nhất.

 

Bây giờ có vẻ như những ký ức tốt đẹp đó không những đã được lưu giữ mà còn được tiếp tục…

 

Đã tiếp tục…

 

Du Ánh Tuyết kéo hành lý trở về biệt thự. Anh không về ăn bữa tối, nhưng điều này ít nhất không ảnh hưởng đến tâm trạng của Du Ánh Tuyết.

 

Sau bữa tối, cô đi tắm và dựa vào chiếc gối trên ghế sô pha rồi thoải mái xem TV.

 

Chiếc ghế sô pha êm ái quấn lấy cô tròn trịa. Nhiệt độ tỏa ra từ lò sưởi giữ cho cả căn phòng luôn ấm áp.

 

Có lẽ là vì đêm qua cô ngủ không được nhiều, cô xem TV một lúc rồi lại ngủ thiếp đi. – Không biết bao lâu sau… Lông mi khẽ động đậy.

 

Khi Du Ánh Tuyết mở mắt ra lần nữa, khuôn mặt quen thuộc đã ở ngay trước mắt cô. Anh đang ngồi trên mép ghế sofa nơi cô đang nằm, và đang bật máy tính.

 

Những ngón tay dài nhảy trên bàn phím, trông thanh thoát và tao nhã như đang chơi đàn piano.

 

Trong căn biệt thự thật ấm áp. Bên ngoài cửa sổ trời đã tối, rèm trắng trên cửa sổ đã được kéo chặt.

 

Có vẻ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ cô, anh tắt ngọn đèn pha lê sáng nhất trong sảnh, chỉ để lại một ngọn đèn mờ nhạt. Ngay cả TV cũng được điều chỉnh đến âm thanh nhỏ nhất.

 

Dường như có thần giao cách cảm. Cô vừa mở mắt ra, anh liền cảm thấy hình như cô đã tỉnh, anh quay đầu nhìn cô thật âu yếm.

 

Du Ánh Tuyết xoa nhẹ lưng anh: “Mấy giờ rồi?” Giọng nói ngái ngủ. “Đã hơn 8 giờ.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 365


Chương 365:

 

“Vâng… Vậy em đã ngủ được một lúc lâu rồi” Du Ánh Tuyết, uể oải quay sang liếc nhìn máy tính của anh rồi hỏi: “Sao anh lại ngồi đây làm việc?

 

“Muốn ở bên em” Lòng bàn tay to của Kiều Phong Khang rời khỏi máy tính và đáp xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

 

Lòng bàn tay anh rất nóng, anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô.

 

Đôi mắt anh sâu như đại dương, nhìn cô chằm chằm, như thể cho dù nhìn cô thế nào cũng không thấy đủ.

 

Du Ánh Tuyết thấy không tự nhiên lắm khi bị anh nhìn chằm chằm như thế, cô ngồi lại gần anh. Cô nhướng mi nhìn anh, sau đó hỏi nhỏ: “Sao lại nhìn em như thế?”

 

“Anh muốn nhìn thấy tất cả những gì anh đã bỏ lỡ trong mấy năm qua…” Dường như, anh nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

 

Anh đã bỏ lỡ bốn năm, và cô gái nhỏ anh yêu cũng đã có những thay đổi trong trong bốn năm đó…

 

Kiều Phong Khang đặt máy tính ra xa, sau đó đưa cô ra khỏi chăn bông và ngồi trên đùi anh một cách dễ dàng.

 

Trong suốt cả quá trình, ánh mắt dịu dàng và trìu mến của anh khiến Du Ánh Tuyết đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. Cô lấy tay che mắt, nhỏ giọng phản đối: “Anh nhìn em như thế, em xấu hổ lắm…”

 

Anh cười thật thấp.

 

Giọng nói quá mức gợi cảm. Lòng bàn tay to nắm lấy tay cô. Đầu ngón tay lành lạnh, anh nhìn xuống cổ tay mảnh khảnh của cô, màu sắc tươi sáng càng làm cho đôi mắt anh trở nên sâu hơn.

 

Ánh mắt Du Ánh Tuyết nhìn theo ánh mắt của anh.

 

“Anh tưởng em đã ném nó đi rồi”Anh nói. Trong một đêm như đêm nay, giọng nói càng nghe càng xúc động.

 

Du Ánh Tuyết chạm vào chiếc vòng kim cương, lè lưỡi tinh nghịch: “Không dám, sợ anh tức giận cắt tay em mất”

 

Anh bóp chóp mũi rất nhỏ của cô một cách trìu mến: “Sao em còn ghi thù anh thế?”

 

Chuyện đã xảy ra bao năm rồi vậy mà cô vẫn nhớ.

 

Thời gian dài như vậy, họ đã tưởng chừng thời gian đó sẽ không bao giờ kết thúc, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại nhanh tựa như thoi đưa.

 

Cô trở về rồi.

 

Mọi thứ đã được khôi phục lại hình dáng ban đầu. Dường như họ chưa bao giờ xa cách, chỉ có trong lòng càng thêm trân quý.

 

Du Ánh Tuyết nở nụ cười: “Lúc trước ai bảo anh nóng tính như vậy.”

 

Kiều Phong Khang nghịch chiếc vòng tay nhỏ bé đã thấm đẫm nhiệt độ cơ thể của cô, như nhớ ra điều gì đó, anh đột nhiên ôm cô rời khỏi chân mình. Sau đó, ôm cô đứng dậy đi lên tầng.

 

“Anh đưa em đi đâu?”

 

Du Ánh Tuyết hỏi khi cô đi theo anh lên tầng.

 

Vốn tưởng rằng anh đi vào phòng ngủ, nhưng anh đã đẩy cửa phòng làm việc ra.

 

Du Ánh Tuyết bối rối nhìn anh đi về phía bàn, và mở ngăn kéo.

 

Cô không biết anh đang tìm cái gì, chỉ thấy anh cầm nó trong lòng bàn tay, rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Ánh Tuyết, lại đây.”

 

Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn bước tới. Kiều Phong Khang nắm tay phải có vào lòng bàn tay mình, lúc bối rối chỉ cảm thấy trên đầu ngón tay lành lạnh.

 

Và sau đó… Lúc cô nhẹ nhàng lướt qua thì một chiếc nhẫn đơn giản đã được đeo vào tay cô.

 

Đó là ngón tay đeo nhẫn của cô.

 

Du Ánh Tuyết rất xúc động, hồi lâu, cô đưa ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn, chìm trong suy nghĩ.

 

“Bây giờ có phải đến lượt em rồi không?” Anh thì thầm. Bởi vì cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng, giọng nói của anh khàn khàn.

 

Có một chiếc nhẫn khác nằm trong lòng bàn tay đang mở ra của anh.

 

Nhẫn dành cho nam. Du Ánh Tuyết hoàn hồn. Cô đeo chiếc nhẫn vào ngón tay dài khỏe khoắn của anh gần như ngay lập tức.

 

Khoảnh khắc đó giống như một nghi thức trang trọng vậy.

 

Thật muốn cứ thế này trói anh cả đời…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 366


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 366:

 

Kiều Phong Khang rất hài lòng với chiếc nhẫn trên ngón tay của mình. Càng nhìn càng thấy ưng mắt, đương nhiên cô còn trông ưng mắt hơn. Điều đó có nghĩa là Kiều Phong Khang đã đóng dấu lên cô rồi.

 

Anh đặt một bàn tay quanh eo cô, chóp mũi ấm áp áp lên chóp mũi cô: “Em có biết chiếc nhẫn này tượng trưng cho cái gì không?”

 

Du Ánh Tuyết gật đầu: “Ừm…” Cảm xúc trong trái tim cô cũng mạnh mẽ như anh. Dưới ánh đèn, đôi mắt lấp lánh ánh lên niềm xúc động. Hai tay cô lại ôm lấy thắt lưng cường tráng của anh.

 

Anh nắm tay phải của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve trên chiếc nhẫn, giọng nói nhỏ nhẹ: “Ánh Tuyết, lần này, chúng ta không thể lại lùi bước nữa”

 

Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Em không lùi bước nữa.”

 

Bốn năm trước, vì quá đau đớn và vì còn non nớt, cô đã chọn cách ra đi, chạy trốn, dùng thời gian để tự chữa lành vết thương.

 

Tuy nhiên, trong những năm tháng dài sau khi cô ra đi, cô nhận ra rằng nỗi đau chia ly và nhớ nhung sâu sắc còn đáng sợ hơn hơn bất cứ tổn thương nào, thậm chí nó giày vò cô cả ngày lẫn đêm.

 

Sau khi trải qua những điều đó, và niềm vui mất đi ngày nào giờ lại lấy lại được, bây giờ, cô đâu dám lại để lại cho mình đường lùi nào nữa?

 

“Cho dù phía trước có vách núi, em cũng không quan tâm, cho dù không ai cho phép chúng ta ở bên nhau, chỉ cần anh không từ bỏ, em cũng sẽ không từ bỏ..”

 

Có một sự kiên định chưa từng có trên khuôn mặt nhỏ của cô.

 

Sự kiên định đó phản chiếu trong đôi mắt anh, thật quyến rũ…

 

Tim Kiều Phong Khang run lên không ngừng. Khoảnh khắc đó, anh chỉ cảm thấy mọi nỗi đau trong 4 năm qua đều bị xóa sạch trong phút chốc.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Anh cảm thấy rằng anh đã bị mê hoặc bởi cô gái nhỏ này!

 

“Anh tưởng đêm qua, anh đã luôn muốn em.”

 

Hàm ý trong lời nói của anh rất rõ ràng, Du Ánh Tuyết nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, mặt đỏ bừng, cô tát anh một cái: “Anh biết em không nói về chuyện đó…”

 

Kiều Phong Khang cũng đứng thẳng mặt lên, nhìn kỹ cô: “Trong mối quan hệ này, anh luôn ở thế bị động, trước giờ em là người lựa chọn có cần anh hay không, không phải sao?”

 

Du Ánh Tuyết nhìn anh đầy xúc động với đôi mắt ướt nhòe.

 

Người đàn ông quyền lực và độc đoán, quen kiểm soát mọi thế chủ động, nhưng trong tình cảm anh không giữ lại gì cả, anh đã cho cô tất cả.

 

Du Ánh Tuyết dựa người vào ngực anh, áp vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh không để ý đến biểu cảm hơi phức tạp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

 

“Em có thể hỏi anh một câu được không?” Một lúc lâu, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Du Ánh Tuyết nói.

 

“U?” Du Ánh Tuyết siết chặt bàn tay đang ôm lấy eo anh.

 

“… Bốn năm trước, trước khi mất con, em có xem một bộ ảnh của anh.” Lúc này, cô dừng một chút, không nói tiếp.

 

Kiều Phong Khang trả lời: “Ánh của anh và Tô Hoàng Quyên?”

 

“Vâng.”

 

Kiều Phong Khang đẩy Du Ánh Tuyết ra khỏi người anh một chút, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu nói từ đầu đến cuối, anh chưa từng có chuyện gì với cô ta, những bức ảnh kia chỉ là giả, em có tin anh không?”

 

“Em tin điều đó” Cô trả lời mà không hề do dự.

 

Lý do cô hỏi cũng chỉ vì muốn đích thân anh nói với mình.

 

Chỉ vậy mà thôi.

 

Kiều Phong Khang vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Đừng nghi ngờ anh. Từ khi đưa em vào nhà này, anh đã cách ly với phụ nữ. Em nên biết rõ hơn ai hết.” Du Ánh Tuyết cười. Nơi đầu môi ngọt như mật.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 367


Chương 367:

 

Anh ấy đang nói sự thật. Trong ký ức từ nhỏ đến lớn của cô, cuộc sống riêng tư của anh rất đơn giản. Vì vậy, giữa anh và Tô Hoàng Quyên, đúng như anh nói, cô hoàn toàn tin tưởng.

 

. Nếu không phải suốt bốn năm qua, cô hoàn toàn mất đi niềm tin vào bản thân và tình yêu với anh, thì làm sao lại hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Lăng Ái Xuyên, cũng đã không tự giày vò mình nhiều đến thế.

 

“Còn một chuyện, anh muốn hỏi em…” Du Ánh Tuyết ngồi xuống sô pha, ôm chặt cái gối trong tay, chỉ để lộ ra một đôi mắt từ sau gối mà nhìn anh.

 

Anh trìu mến sờ lên đỉnh đầu cô, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Sao hôm nay em muốn hỏi nhiều câu như vậy?”

 

“Ừm… bởi vì có điều mà em luôn muốn biết”

 

Vì cả hai sắp bắt đầu lại, nên tốt hơn hết là nói rõ những khúc mắc trong lòng nhau.

 

“Hỏi rõ ràng cũng tốt, tránh sau này em sẽ lại suy nghĩ lung tung” Anh điều chỉnh tư thế ngồi, như muốn bảo cô qua: “Nói đi.”

 

Đôi mắt trong veo của Du Ánh Tuyết chăm chú nhìn anh hồi lâu, sau đó cô đột nhiên nói: “Về cha mẹ em và cha mẹ anh, cũng như những chuyện giữa họ và anh… em muốn biết…”

 

Rõ ràng là hoàn toàn không ngờ Du Ánh Tuyết lại hỏi câu này, Kiều Phong Khang sửng sốt trong chốc lát, thật lâu sau liền dựa vào số pha không lên tiếng.

 

Đôi mắt anh sâu thẳm, không biết anh đang nghĩ gì.

 

Nếu nói rằng không khí trong phòng ban nãy vẫn còn ấm áp, thì bây giờ đã giảm xuống rất nhiều.

 

Du Ánh Tuyết mím môi dưới, biết rằng bây giờ hỏi những thứ này là không thích hợp.

 

. Nhưng nút thắt trong lòng đã thắt chặt lòng cô bốn năm rồi, rốt cuộc vẫn phải cởi ra.

 

“Trước tiên nói về cha mẹ em vậy?” Sau một lúc lâu, dường như cuối cùng anh cũng tìm được cách vào đầu thích hợp, và chậm rãi nói: “Trước khi đến đại học Bắc An và gặp được cha em, mẹ em là công nhân ở Kiều Thanh. Nghe cha anh nói, khi đó, mẹ em vừa tròn 18 tuổi. Vì một sự tình cờ nào đó, bà ấy được chuyển đến làm việc ở chỗ cha anh, bà ấy làm việc rất chăm chỉ lại cộng thêm dịu dàng, hòa nhã và rất chăm lo cho cha anh nên…”

 

Nói đến đây, anh dừng lại một chút.

 

Anh nhìn Du Ánh Tuyết, rồi lại nói: “Cha anh rất thích bà ấy. Hay nói cách khác, ông ấy rất yêu bà ấy, trong mắt ông cũng chỉ có mẹ em”

 

“Nhưng… tại thời điểm đó, ông ấy đã có gia đình, đã có mẹ anh, và cả anh chị em anh” Du Ánh Tuyết nói Kiều Phong Khang phóng tầm mắt về một nơi nào đó phía trước, dường như còn lưu lại ký ức: “Cha mẹ anh lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã. Khi đó, tình hình trong nước khá tệ. Cha anh và cả nhà họ Kiều đều vậy, đều từng trải qua những năm tháng thăng trầm khốn khổ nhất, mẹ anh có tính cách cứng rắn, bền bỉ nên dù được mọi người trong gia đình thuyết phục nhưng bà vẫn nhất quyết đi cùng cha anh, bà đã đồng hành cùng ông chịu đựng gian khổ và sinh con cho ông. Đương nhiên, vì tính cách mạnh mẽ, nên mẹ anh không được dịu dàng như mẹ em. Trong ấn tượng của anh, khi anh còn nhỏ, giữa họ luôn có những cuộc cãi vã không dứt, họ cãi vã nhau suốt ngày… cuộc hôn nhân của cha mẹ anh, sau này, có lẽ chỉ còn lại mệt mỏi.”

 

“Vậy thì… Mẹ em có biết chuyện này không?”

 

Kiều Phong Khang lắc đầu: “Vốn dĩ mẹ em không biết cha anh đã kết hôn, có thể là cha anh ý che giấu! Mẹ em và cha anh yêu nhau một đoạn thời gian. Dù sao giấy không giữ được lửa, sau đó mẹ anh biết được. Sau đó mẹ em. và cha anh chia tay rồi mẹ em từ chức, sau này… cha anh tìm được mẹ em, sau đó mới có Kiều Quốc Thiên…”

 

“Có thể em đã nghe về những gì đã xảy ra sau đó. Mẹ em đã vào tù. Anh thực sự không muốn em biết quá nhiều về những mối hận thù của thế hệ trước và khiến em đau lòng. Vì vậy, anh đã giấu nhẹm chuyện mẹ em đi tù”

 

“Thế anh có biết tất cả sự tra tấn mà mẹ em phải chịu đựng trong tù sau khi bà vào tù không?”

 

Du Ánh Tuyết hỏi một cách khó khăn.

 

Bao lâu nay, cô buộc mình không nghĩ đến điều đó, nhưng cô không thể quên được vết thương trên người mẹ.

 

Đến nỗi bây giờ nhìn thấy bà cụ Kiều, cô vẫn thấy hoảng sợ.

 

Cô nghĩ, những năm tháng sau này, cô và Kiều Phong Khang sẽ ở bên nhau cả đời, cho dù bà cụ có thể chân thành chấp nhận cô hay không, cô cũng không chắc mình có thể bình tĩnh đối mặt với bà cụ Kiều.

 

Sự sợ hãi và phản kháng, thậm chí là căm ghét đó đã ăn sâu vào cô từ lâu.

 

“Mẹ em đã ngồi tù, anh cũng không theo dõi. Vì vậy, anh chỉ biết về nỗi đau khổ của bà ấy trong quá trình điều tra sau này.” Kiều Phong Khang dừng lại, nghiêng người và ôm cô.

 

Lòng bàn tay cô lạnh ngắt, anh nhẹ nhàng chạm ngón tay thon dài trên mu bàn tay cô: “Ánh Tuyết, nếu ngay từ đầu anh đã biết nỗi khổ của mẹ em, anh sẽ không để mẹ anh hành xử tàn nhẫn như thế!”

 

Bà cụ Kiều thực đã hận Lâm Vân Thanh thấu xương rồi.

 

Người mạnh mẽ như bà ta sao có thể chịu được sự phản bội của người chồng? Thêm nỗi đau mất người thân, những việc đó chẳng khác nào dùng thanh kiếm sắc bén nhất để khoét sâu trái tim bà ta.

 

“Vậy… cha em ở đâu?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 368


Chương 368:

 

Du Ánh Tuyết cắn môi dưới nhìn anh: “Cha em… vì anh mà chết trong tòa nhà Kiều Thanh, đúng không?”

 

“Cái chết của cha em, lúc đó tập đoàn Kiều Thanh đã giấu tin tức đó khỏi truyền thông. Công ty đã liên hệ và chặn tất cả các phương tiện truyền, thông” Khuôn mặt anh trở nên nặng nề hơn, và đôi môi anh từ từ hé mở. “Thị trường và các cổ đông rất nhạy cảm với các vụ bê bối của công ty. Vào thời điểm quan trọng đó, công ty phải cân nhắc kỹ càng”

 

Du Ánh Tuyết không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.

 

“Lúc đó mẹ em đã ngồi tù rồi, cả cha anh và cha em đều không biết chuyện. Ông ấy đã lâu không về thăm mẹ anh. Lúc đó ông ấy đang ở nước ngoài nên không biết vợ mình làm chuyện như vậy. Nhưng cha em cho rằng chính cha anh đã giấu mẹ em nên mới dẫn theo khá nhiều nhà báo, phóng viên đến Kiều Thanh uy hiếp công ty để đòi người.”

 

Nói đến đây, Kiều Phong Khang lại dừng lại. Rõ ràng là trong lòng bàn tay anh, bàn tay vốn mềm mại của cô đã trở nên cứng ngắc.

 

Cả người cũng duỗi thẳng.

 

Anh siết chặt tay cô, dường như không chắc về phản ứng tiếp theo của CÔ.

 

Sau khi điều chỉnh lại tư thế ngồi, cuối cùng anh ta mới nặng nề thốt ra những lời còn lại: “Lúc đó ông ấy dọa nhảy xuống, anh cũng không ngăn cản, cũng không đưa ra cho ông ấy biện pháp giải quyết nào khác, ngược lại… còn nói lời kích động ông ấy. Nhưng, điều anh không ngờ là ông ấy thực sự dám nhảy như vậy…”

 

Cảnh tượng bị thương đó, Kiều Phong Khang cho đến bây giờ vẫn còn nhớ.

 

Lúc đó, tòa nhà Kiều Thanh còn chưa hiện đại như bây giờ chứ đừng nói là cao ngất ngưởng.

 

Cơ thể người đàn ông sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ, lần lượt rơi xuống các lớp hộp điều hòa, liên tiếp phát ra những tiếng “rầm, rầm, rẩm” gần như chói tai. Anh có thể nghe rõ tiếng xương rơi ra từng mảnh.

 

Du Ánh Tuyết hơi thở nặng nề hơn, sắc mặt có chút tái nhợt.

 

Rất lâu, rất lâu, tâm trí anh chỉ toàn là bức ảnh gây sốc trên báo.

 

Kiều Phong Khang giơ cánh tay dài của mình lên và ôm cô vào lòng. Mắt nhằm thật chặt.

 

Du Ánh Tuyết dựa vào anh, hồi lâu, cô không nói gì, chỉ ôm lại anh.

 

Trong một khoảng thời gian dài…

 

Hai người cứ thế lặng lẽ. Không ai là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

 

Ngày hôm sau. Du Ánh Tuyết xong việc thì đã ba giờ chiều, hôm nay thời tiết hơi lạnh. Dự báo thời tiết cho biết trời có khả năng có tuyết.

 

Cô mặc áo khoác và quàng khăn, gọi taxi, đi đến vùng ngoại ô hoang vắng.

 

Cô lặng lẽ ngồi ở băng ghế sau, mắt luôn hướng ra ngoài cửa sổ. Không quá nửa tháng nữa sẽ đến lễ hội mùa xuân, các ngõ ngách trên khắp phố phường đều phủ kín những loài hoa đủ màu sắc.

 

Du Ánh Tuyết nghĩ, nếu bây giờ cha mẹ cô vẫn còn sống, cô cũng có thể mong được đoàn tụ với gia đình như tất cả những người lang thang mong muốn được trở về nhà, cô có thể mua cho họ quần áo mới, cùng nhau nấu ăn, làm bánh và ăn đồ nóng. Một bữa tối đoàn viên ấm áp.

 

Nhưng tiếc thay…

 

Nghĩ đến đây, khóe mắt Du Ánh Tuyết nhòe đi.

 

Không biết sau bao lâu…

 

Chiếc taxi dừng lại. Người lái xe quay lại và nói với cô: “Cô ơi, đến rồi”

 

Du Ánh Tuyết quay lại:”Xin chờ tôi ven đường một lát, tôi sẽ ra ngay”

 

Cô và tài xế đã đồng ý một chuyển cả đi và về hết 700 nghìn. Không thì tối nay có thể cô sẽ không bắt được xe để quay trở lại thành phố.

 

“Được rồi. Cô làm gì thì làm đi. Tôi hút điếu thuốc” Tài xế nói xong thì tắt lửa và ngồi đợi.

 

Đây là một nghĩa trang ở một ngoại ô hoang vắng. Hiện tại có rất ít người quét mộ, Du Ánh Tuyết nhìn lên mấy dãy nghĩa địa, một mình đứng ở nơi đó, càng ngày càng lạnh.

 

Cô mua hai bó hoa cúc ở cửa hàng nhỏ bên cạnh và ôm chúng trên tay.

 

Từng bước, từng bước đi lên.

 

Cha và mẹ được chôn chung. Du Ánh Tuyết đặt hoa cúc trước mộ và thành tâm cúi đầu ba lần.

 

Không đứng thẳng dậy và ngồi xuống bên tấm bia đá. Đôi mắt chập chờn dán chặt vào tấm ảnh đen trắng của người mẹ trên bia mộ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 369


Chương 369:

 

Đôi môi đỏ mọng mấp máy, định nói gì đó nhưng cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại.

 

Sau một lúc, cuối cùng cô ấy đã tìm thấy giọng nói của chính mình: “Mẹ, con xin lỗi..”

 

Sau tất cả, cô ấy đã thất hứa. Cô nghĩ…

 

Cô có lẽ thực sự không phải là đứa con hiếu thuận.

 

Đi ngược lại nguyện vọng cuối cùng của mẹ mình và ở bên anh một cách bền bỉ như vậy. Giờ phút này, nếu mẹ cô còn sống, cô sợ mẹ sẽ không ủng hộ quyết định của mình.

 

Nhưng… Làm thế nào bây giờ?

 

Cô thực sự yêu người đàn ông đó hết mình!

 

Khó khăn lắm mới có nhau lần nữa, cô thật sự… không thể buông tay được nữa…

 

Tất cả những hận thù, trách móc, cũng không thể đánh gục được tình yêu đang trào dâng trong tim…

 

Nghĩa trang rất yên tĩnh. Không ai đáp lại cô ấy.

 

Chỉ có điều, tuyết trắng từ trên trời bắt đầu rơi xuống.

 

Rơi vào khuôn mặt nhỏ bé và đội vai run rẩy của cô…

 

Cô lại nghĩ, nếu có một người đàn ông như vậy xua đi mọi lạnh lùng của cô, xoa dịu mọi xao động, xóa tan mọi nỗi cô đơn trống vắng của cô thì cha mẹ ngủ ở đây sẽ ít nhiều cảm thấy nhẹ nhõm hơn đúng không?

 

Sau đó, cả hai sống yên bình bên nhau.

 

Lễ hội mùa xuân ngày càng đến gần. Công việc của Du Ánh Tuyết ở thành phố An Lập đang dần đi đến hồi kết thúc.

 

Cô đã nghiêm túc xem xét việc từ chức của mình.

 

Đêm muộn.

 

Cô bật máy tính lên, hơn một nửa lá đơn từ chức đã được đánh máy.

 

Kiều Phong Khang đang bận rộn với tài liệu trên bàn làm việc.

 

Du Ánh Tuyết viết được nửa chừng thì dừng lại, ngước nhìn anh.

 

Hai người chiếm bàn làm việc và ghế sofa. Cũng không ai nói tiếng nào, cả không gian yên lặng đến lạ thường, chỉ có tiếng thở đều đều của hai người.

 

Nhưng…

 

Không khí như vậy thật ấm áp khôn tả.

 

Du Ánh Tuyết đặt máy tính xuống, yên lặng rót đầy một cốc sữa nóng rồi đưa đến cho anh.

 

Anh nhìn lên. Mỉm cười, để cô ngồi vào lòng anh.

 

Du Ánh Tuyết ngáp dài, uể oải dựa vào vai anh.

 

“Buồn ngủ à?” Anh hỏi. “… Vâng” Cô nói. Cô ôm lấy cổ anh bằng cả hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào giữa cổ anh.

 

Anh đang lật xem hồ sơ, thì dừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Có chuyện muốn nói sao?”

 

“Em sắp từ chức, tập đoàn Kiều Thanh có còn tuyển dụng không?”

 

“Em có muốn vào làm việc cho Kiều Thanh sao?”

 

“Ừm. Có thể không?”

 

Kiều Phong Khang suy nghĩ một chút: “Hiện tại, Kiều Thanh không có kế hoạch tuyển người, em ngoan ngoãn làm việc một thời gian, đợi đến khi có vị trí thích hợp hãy vào.”

 

Kiều Thanh bây giờ đang lộn xộn, và anh không muốn cô lo lắng về điều đó.

 

“Chủ tịch Khang công bằng như vậy. Xem ra em không được đi cửa sau rồi!” Cô nghịch ngợm nói đùa, nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy sau Tết em sẽ về Hà Cảng”

 

Ngay cả khi cô từ chức, cô vẫn phải đến Hà Cảng để bàn giao công việc của mình.

 

Cô cố ý cao giọng, chờ xem phản ứng của anh.

 

Kết quả… Bất ngờ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 370


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 370:

 

Anh không những không bảo cô ở lại mà sau một nụ hôn lên môi cô, anh nói: “Đến lúc đó, anh sẽ tiễn em đi. Hãy Hà Cảng nghỉ ngơi thật tốt, em biết không?”

 

Du Ánh Tuyết im lặng.

 

Cái quái gì thế! Còn tưởng rằng anh ấy sẽ giữ mình. Nhưng, kết quả là..

 

Thì ra chỉ có cô không nỡ rời xa anh, nhưng anh không cảm giác được, Hơn nữa còn bảo sẽ tự mình tiễn cô đi!

 

Thật quá đáng! Cô bỏ tay ra và trượt khỏi chân anh.

 

Cô cố tình ủ rũ vẻ mặt, cố ý bày ra vẻ khó chịu, rất khó chịu.

 

Quả nhiên, cổ tay nóng ran, ngay sau đó, lại bị kéo đến ngồi trên đùi anh.

 

Anh hơi cúi đầu. Đầu mũi áp vào cô. “Em muốn ở lại đến vậy à?”

 

“Không hề! Em không đợi qua Tết nữa, ngày mai em sẽ đi luôn!” Du Ánh Tuyết tức giận.

 

Cô cố cứng miệng. Anh cười.

 

“Này, bây giờ khắp mặt em đều viết đầy chữ “không nỡ xa anh” đấy” Anh nói, trượt những ngón tay dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

 

Đầu ngón tay nóng rực cùng giọng nói trầm thấp đột nhiên càng làm nóng thêm vào bầu không khí.

 

Dưới trời tuyết trắng xóa, giao thừa cuối cùng cũng đã đến.

 

Du Ánh Tuyết thức giấc vì tiếng pháo nổ. Cô mở rèm cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài phủ một màu trắng xóa.

 

Kiều Phong Khang cuộn cô lại trong vòng tay anh và kéo chăn bông lần nữa, sợ cô bị cảm lạnh.

 

“Đi ngủ đi. Hôm nay không có việc gì.”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Du Ánh Tuyết cũng rất vui. Nằm trong vòng tay anh cũng hạnh phúc.

 

Tiếng chuông điện thoại di động phá tan buổi sáng yên tĩnh của hai người. Đó là điện thoại di động của anh ấy.

 

Tay cô chạm vào đầu giường, đưa điện thoại tới cho anh. Cô vô tình lướt qua màn hình, vẻ mặt trầm xuống, không nói gì, chỉ đưa điện thoại cho anh. Người gọi đến là mẹ anh.

 

Kiều Phong Khang liếc cô một cái, cúi đầu ôm cô chặt hơn.

 

Anh nhận điện thoại của bà cụ. “Alo? Một lúc lâu, bà cụ Kiều không lên. tiếng, Kiều Phong Khang cũng im lặng. Thật lâu sau, bà cụ mới nói: “Bữa tối nay là bữa cơm đoàn viên, trở về cùng nhau ăn bữa cơm. Mọi người trong nhà đều đến”

 

Ngày 30 Tết. Anh ấy không có lý do gì để từ chối.

 

“Con biết rồi.”

 

“Còn nữa… Đưa Lăng Ái Xuyên đến cùng đi, hai đứa cũng bên nhau được thời gian dài rồi… Nếu hai đứa ở bên nhau, mẹ sẽ không phản đối”

 

“Việc này, để buổi tối rồi nói sau.” Giọng của Kiều Phong Khang trở nên cứng rắn hơn. Rõ ràng, anh không thích chủ đề này.

 

Bà cụ nghe giọng điệu này thì không nói thêm gì nữa.

 

Sau khi nói lời tạm biệt và hẹn gặp vào buổi tối, hai người cúp máy.

 

Sau đó một hồi lâu… Kiều Phong Khang không nói gì, Du Ánh Tuyết nằm trên ngực anh, nhắm mắt nghỉ ngơi, như thể cô đã lại ngủ.

 

Một lúc sau… Tay anh, và tay cô, đan vào nhau.

 

“Ánh Tuyết, tối nay cùng anh về nhà mẹ anh ăn giao thừa được không?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 371


Chương 671:

 

Cuối cùng anh cũng lên tiếng hỏi cô.

 

Du Ánh Tuyết khẽ chớp hàng mi, rồi nhẹ nhàng nói: “Thật ra em… không muốn nhìn thấy bà ấy… cũng không muốn thấy Kiều Quốc Thiên.”

 

Cô ấy ám chỉ bà cụ Kiều.

 

Kiều Phong Khang không phải là không biết.

 

Anh hôn lên ngón tay cô: “DÌ Lý và mấy người giúp việc đêm nay sẽ về nhà và được nghỉ, em phải ở bên cạnh anh. Còn nữa, anh muốn tất cả mọi người, kể cả mẹ anh hiểu quyết tâm ở bên em của anh.”

 

Du Ánh Tuyết suy đi nghĩ lại.

 

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh để em nghĩ đã, được không?”

 

“Cho em một buổi sáng để suy nghĩ.”

 

Du Ánh Tuyết đã suy nghĩ vấn đề này rất nghiêm túc. Nếu có thể, cô muốn trốn tránh. Tuy nhiên, cô cũng biết rất rõ rằng có một số điều cô không thể trốn tránh.

 

Vì anh muốn mọi người thấy quyết tâm của anh khi ở bên cô. Vậy tại sao cô không cho bà cụ biết quyết tâm ở bên anh của cô?

 

Du Ánh Tuyết nằm trên giường một lúc, nhưng vẫn bị âm thanh vui vẻ dưới tầng cám dỗ, cô nhấc chắn bước ra khỏi giường.

 

Chạy xuống cầu thang, cháu trai của dì Lý đang chơi với que hàn bên ngoài. Cô cũng tham gia và có một khoảng thời gian tuyệt vời.

 

Đứa trẻ có vẻ rất thích cô. Ôm đùi cô suốt, rồi chạy theo cô cùng chơi. Hai người sau khi nghịch pháo hoa, nghịch tuyết thì mặt và tay đỏ bừng vì lạnh, những vẫn không muốn quay lại nhà.

 

Kiều Phong Khang quần áo ngủ từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy cô và cháu của dì Lý ngồi xổm trên mặt đất làm người tuyết vô cùng thích thú.

 

Cô ấy giống một đứa trẻ hơn.

 

Nụ cười hằn sâu trên khuôn mặt. Ngày càng có nhiều sự dịu dàng trong mắt anh.

 

Sau này nếu có con, cô nhất định là một người mẹ kiên nhẫn.

 

Xem ra có thêm một đứa trẻ thực sự là một lựa chọn tốt…

 

“Cô Ánh Tuyết thật đúng là một cô bé mãi không chịu lớn” Dì Lý nhìn cảnh tượng bên ngoài, cũng buồn cười.

 

“Còn không phải sao” Trong giọng điệu của anh ta ẩn chứa một sự cưng chiều vô hạn. Anh chỉ muốn chiều chuộng cô như một đứa trẻ.

 

“Tôi thấy hai người cũng mau mau sinh một đứa đi. Nhìn xem, cô Ánh Tuyết thích trẻ con lắm!” Dì Lý thở dài.

 

Kiều Phong Khang cười: “Tôi sẽ suy nghĩ về việc đó.”

 

Thất thần nhìn cảnh tượng bên ngoài ngôi nhà, nhưng những gì anh phác họa ra trong đầu có cô và con của họ. Một đứa trẻ lớn, một đứa trẻ nhỏ đều là của anh… như thế mới có thể coi đây là một tổ ấm thực sự!

 

“Ánh Tuyết, đừng chơi nữa, vào nhà ăn sáng đi.”

 

Anh cao giọng, đứng ở cửa vẫy tay gọi cô.

 

Cô vui vẻ đồng ý, dì Lý cũng ra hiệu gọi cháu mình đến đó. Hai người tay trong tay bước vào. Cô thậm chí còn học theo đứa trẻ, nhảy từng bước về phía cửa. Sự cưng chiều trong ánh mắt anh ấy càng sâu hơn.

 

Ánh đưa đứa trẻ cho dì Lý sau đó mới lau tuyết trên vai cô.

 

“Chơi đủ chưa?”

 

Cô lắc đầu chỉ ra bên ngoài: “Anh nhìn xem, người tuyết đã được một nửa rồi. Ăn điểm tâm trước đi, nhất định phải giúp cháu dì Lý dọn xong đồng kia. Nếu không, nó sẽ rất thất vọng đấy.”

 

Kiều Phong Khang dẫn cô vào nhà bếp: “Em thích trẻ con lắm hả?”

 

Du Ánh Tuyết quay lại nhìn Kiều Phong Khang. Nếu khi đó, con của họ vẫn còn, thì bây giờ cùng lớn tầm cháu của dì Lý.

 

Nhưng, cô không nói ra điều này.

 

Đêm giao thừa, cô không muốn nhắc đến những điều đáng buồn này. Cô chỉ cười: “Lần trước ở Hà Cảng không phải anh đã chọn rất nhiều quần áo trẻ con sao? Không thể để lãng phí số quần áo đó được.”

 

“Ừ, anh cũng thấy em nói đúng. Chúng ta sẽ từ từ dùng đến chỗ đồ đó.”

 

Lại là “từ từ”. Du Ánh Tuyết càu nhàu, bất đắc dĩ nói: “… Được rồi.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 372


Chương 372:

 

Dù sao cô cũng không thể lay chuyển được anh. Thế thì cứ nghe những gì anh nói là được rồi!

 

Đến chiều tối, tất cả người giúp việc về nghỉ Tết. Dì Lý cũng dẫn cháu về.

 

Chẳng bao lâu sau, cả căn biệt thự chỉ còn lại hai người bọn họ.

 

Vào một ngày đặc biệt như hôm nay, ngoài đường mọi người cười nói rộn ràng, nhưng trong phòng có vẻ hơi vắng vẻ.

 

May mắn thay, hai người họ không cảm thấy cô đơn chút nào. Hiếm khi hai người được thoải mái bên nhau thế này, thật sự rất thích, họ ôm nhau ngồi trên sô pha xem Chương trình hội xuân.

 

Chương trình vui vẻ, sống động và cũng rất thú vị.

 

“Sắp đến giờ rồi”

 

Kiều Phong Khang nhìn đồng hồ trên tay, thì thầm vào tai Du Ánh Tuyết.

 

Du Ánh Tuyết ngơ ngác đừn” một tiếng, mắt vẫn dán lên màn hình tivi.

 

Dù sao vẫn là một đứa trẻ. Cô vẫn rất thích thú xem những chương trình Tết.

 

“Buổi tối, chúng ta đi cùng nhau đi. Đi cùng anh được không?” Giọng điệu của anh ta không độc đoán như mọi khi, mà chỉ nhẹ nhàng dỗ dành cô.

 

Như thế này thì làm sao mà Du Ánh Tuyết có thể từ chối được?

 

Bà cụ dù sao cũng là mẹ của anh…

 

Đêm giao thừa, cô không muốn anh phải hối hận.

 

Vì vậy, cô không nói nhiều, chỉ gật đầu, “Em lên thay quần áo luôn đây”

 

Kiều Phong Khang khá ngạc nhiên. Anh tưởng mình sẽ bị từ chối, thậm chí anh đã định đêm nay sẽ ở lại bên cô nhưng không ngờ cô lại vui vẻ đón nhận như vậy.

 

Mãi đến khi cô chạy lên cầu thang, Kiều Phong Khang mới định thần lại, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn từ phía sau, anh nói: “Mặc thêm đi, nhà bên mẹ anh lạnh hơn bên này”.

 

“Em biết rồi”

 

Cô đáp cao giọng đáp lại và đóng cửa phòng ngủ.

 

Nếu nói cô không căng thẳng thì nhất định là nói dối.

 

Suốt đường đi, tay Du Ánh Tuyết cứ bám chặt lấy hai đầu gối.

 

Lần trước, bà cụ Kiều có thể sắp xếp như vậy trong nhà hàng, điều này cho thấy bà ta không chỉ biết cô đã trở lại, mà còn không đồng ý họ ở bên nhau.

 

Lát nữa, trong nhà sẽ xuất hiện những cảnh tượng gì, bà cụ sẽ đối xử với cô như thế nào, người khác sẽ nhìn cô như thế nào, cô hoàn toàn không đoán trước được.

 

Cô hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút.

 

Cô nghĩ, chỉ cần anh ở đó, cho dù chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ xử lý được.

 

“Có sợ không?”

 

Kiều Phong Khang hỏi. Giữ vô lăng bằng một tay , còn tay kia nah đặt lên đầu gối cô.

 

Du Ánh Tuyết không nói gì, nhưng thở dài thườn thượt.

 

“Đừng quá nặng nề, cũng đừng sợ hãi. Lát nữa, chỉ cần em cảm thấy không thoải mái, thì cứ trốn vào trong vòng tay anh, biết không? Lúc nào em cảm thấy không muốn ở đó nữa cứ nói với anh, anh sẽ lập tức đưa em đi.”

 

Du Ánh Tuyết miễn cưỡng cười: “Anh đừng lo lắng, em không sợ. Bà ấy không thể ăn thịt em được.”

 

Một số người, mặc dù không ăn thịt người ta, nhưng họ có thể khiến người ta kinh hoàng hơn cả bị ăn thịt.

 

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước ngôi nhà.

 

Khi họ đến nơi, đã có một số ô tô đậu trước nhà. Nhìn thấy xe của Kiều Minh Đức, Du Ánh Tuyết cảm thấy thư thái hơn.

 

Mặc kệ những người còn lại trong nhà họ Kiều nghĩ gì về cô, lúc này Kiều Minh Đức nhất định phải đứng về phía cô.

 

Tốt xấu gì cô và chú ba cũng có thêm một đồng minh. Cũng có thêm sự hỗ trợ khi họ bị làm khó.

 

Tiếng ô tô vang lên, người giúp việc vội vàng ra đón. Khi nhìn thấy xe của Kiều Phong Khang, người đó không khỏi reo lên: “Bà chủ, bà chủ, cậu ba về rồi!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 373


Chương 373:

 

Kiều Phong Khang đã lâu không đến đây, người giúp việc nhìn thấy anh như nhìn thấy khách quý.

 

Lại biết rằng bà cụ Kiều rất mong ngóng cậu ba, nên trong nhà ai cũng mừng thay cho bà chủ.

 

Sau khi dừng xe, Kiều Phong Khang xuống xe trước, sau đó vòng qua cửa ở ghế phụ mở cửa xe, đưa tay về phía Du Ánh Tuyết: “Xuống đi.”

 

Đã đến rồi, không có lối thoát nào khác.

 

Thế nên…

 

Chết thì chết vậy! Nếu đã quyết tâm ở bên anh thì còn sợ gì nữa?

 

Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay cho anh rồi bước xuống xe.

 

Một lần nữa bước vào nhà họ Kiều, đứng bên cạnh nắm tay anh, là bạn gái của cậu ba nhà họ Kiều, chịu ánh mắt của mọi người trong nhà họ Kiều, cảm giác này rất khó chịu.

 

Mọi cặp mắt đều được chiếu vào cô như tia X quang. Những ánh nhìn lạnh lùng.

 

Giống như trong quá khứ, Du Ánh Tuyết chào hỏi mọi người một cách tử Vợ chồng ông cụ Kiều vẫn chưa xuất hiện, Kiều Thanh Hằng vừa thấy họ đã lên tiếng.

 

“Chú ba, chú dẫn theo ai đến vậy? Đêm giao thừa, những người đến đây đều là người nhà họ Kiều chúng ta, sao chú lại dẫn một người ngoài đến nhà vậy?”

 

Kiều Thanh Hằng cố tình nhân mạnh chữ “người ngoài”. Còn lạnh lùng liếc về phía Du Ánh Tuyết.

 

Hừ! Du Ánh Tuyết càng ngày càng xinh đẹp, lại còn là người yêu của chú ba!

 

Thật là đáng ghét! Đáng ghét chết mất!

 

“Du Ánh Tuyết, cô thật sự tưởng rằng ở nhà họ Kiều chúng tôi nhiều năm như vậy thì cô thực sự đã trở thành người nhà họ Kiều sao? Bây giờ bà nội hoàn toàn không nhận cô!”

 

“Đủ rồi, Kiều Thanh Hằng!” Không đợi Du Ánh Tuyết phản ứng lại, Kiều Phong Khang đã thấp giọng nói.

 

Mặc dù anh sẽ không nổi giận với cháu chắt trong nhà, nhưng khả năng khiến người khác khiếp sợ của anh vẫn khiến Kiều Thanh Hằng phải ỉu xìu im lặng.

 

Cô ta phụng phịu, rõ ràng là không cam lòng.

 

Kiều Vân Nhung kéo Kiều Thanh Hằng lại: “Sao con có thể không hiểu chuyện như vậy, chú hai và thím hai của con ở đó còn chưa nói gì, làm gì đến lượt con thay chú thím lên tiếng hả? Hơn nữa Minh Đức vẫn ở đây đấy. Người có quyền lên tiếng nhất là nó, không phải con”

 

Kiều Vân Nhung vừa lên tiếng đã quay mũi giáo về phía gia đình Kiều Nam Thành Từng câu từng từ đều như khiêu khích.

 

Kiều Nam Thành sao có thể không nghe ra được?

 

Ông ta cau mày không vui.

 

Trịnh Ngọc Vân cũng buồn bực, vừa định nói gì đó thì Kiều Minh Đức uể oải đứng dậy đi về phía Du Ánh Tuyết.

 

Anh ta cười híp mắt rồi quàng tay qua vai cô: “Kiều Thanh Hằng, sau này đừng có nói chuyện tùy tiện như thế. Mọi người ở đây trừ anh ra, ai cũng là bề trên của em. Ừm, ví như Du Ánh Tuyết, sau này sẽ là thím ba của em đấy! “

 

Kiều Minh Đức vừa vỗ vai Du Ánh Tuyết vừa nói.

 

“Thím ba?” Kiều Thanh Hằng khó chịu khi nhìn thấy Du Ánh Tuyết, bây giờ Kiều Minh Đức không những không giúp cô ta mà còn giúp Du Ánh Tuyết, cô ta đã tức giận rồi. Bây giờ nghe từ “thím ba” lại càng tức hơn.

 

Ai muốn gọi cô là thím ba!

 

“Anh không cần gọi thím ba sớm như vậy đâu, cứ gọi em là Du Ánh Tuyết như trước. Anh gọi ta là thím ba, em không quen”

 

Du Ánh Tuyết mỉm cười, một nụ cười ngây thơ, nhưng đủ để đối phó với Kiều Thanh Hằng.

 

Kiều Thanh Hằng tức giận đến mức mặt đỏ bừng, hậm hực nói: “Cô thật đáng ghét, ai muốn gọi cô là thím ba? Đồ đáng ghét, đồ đáng ghét, đồ đáng ghét!”

 

Giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, cô ta hậm hực gọi cô là “đồ đáng ghét” lại khiến Du Ánh Tuyết thấy buồn cười.

 

Cãi nhau với Kiều Thanh Hằng, chưa đến nỗi buồn chán và căng thẳng.

 

Kiều Phong Khang cũng bỏ qua. Bọn trẻ chỉ đang cãi nhau mà thôi. Hơn nữa, rõ ràng là cô gái nhỏ của anh đang khá thích thú.

 

“Được rồi, đêm giao thừa, đừng làm ầm lên nữa.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 374


Chương 374:

 

Khi Kiều Thanh Hằng, Kiều Minh Đức và Du Ánh Tuyết đang đối mặt với nhau, thì giọng nói của ông cụ Kiều vang lên.

 

Tay chống gậy, ông ấy từ sảnh phụ bước vào sảnh chính.

 

Bà cụ Kiều đi theo sau. Du Ánh Tuyết đã im lặng đúng lúc.

 

Du Ánh Tuyết nhìn qua, lúc này cô mới chú ý hai ông bà cụ đã không còn như bốn năm trước.

 

Hôm nọ ở nhà hàng, Du Ánh Tuyết không có thời gian nhìn kỹ bà cụ, nhưng bây giờ lại gần nhìn kỹ, mới nhận ra bà thật sự già đi rất nhiều.

 

Mắt bà cụ Kiều từng rất sáng và minh mẫn, nhưng bây giờ không còn nữa.

 

Lưng của ông cụ cũng còng hơn, không còn khỏe như xưa.

 

Hai ông bà cũng gặp Du Ánh Tuyết vào lúc này. Ông lão bàng hoàng và ngạc nhiên. Còn bà lão, ngoài kinh ngạc thì còn có vẻ chán ghét sâu sắc.

 

“Minh Đức, cháu… cháu đuổi cô ta ra khỏi đây cho bà!”

 

Hơi thở của bà cụ bỗng trở nên dồn dập.

 

Năm hết Tết đến, bà ta bảo anh đưa Lăng Ái Xuyên đến nhà ăn cơm, nhưng anh lại đưa Du Ánh Tuyết về nhà. Đây không phải là cố tình chống đối khiến bà ta không vui sao?

 

“Du Ánh Tuyết ở lại, con sẽ ở lại, Du Ánh Tuyết đi, con cũng sẽ đi.” Kiều Phong Khang nhướng mày không nhúc nhích, mà chỉ ôm Du Ánh Tuyết vào lòng.

 

Yêu chiều.

 

Dịu dàng. Và kiên định.

 

Bà cụ nghẹn họng, mặt nghệt ra. Điều này chưa rõ ràng sao? Rõ ràng là anh đã đứng về phía Du Ánh Tuyết.

 

Không biết nói gì hơn, ông cụ Kiều nghiệm mặt nói: “Đêm nay là 30 Tết, mọi người có thể nhịn nhau được không? Để các con trải qua một năm tốt lành. Được rồi, Du Ánh Tuyết, Phong Khang, và mọi người ngồi vào đi, đồ ăn sắp dọn ra rồi”

 

“Vâng, thưa cha.” – Mọi người đều hưởng ứng và đứng dậy.

 

Kiều Vân Nhung đã đến giúp bà cụ. Bà cụ lạnh lùng liếc nhìn Du Ánh Tuyết, Du Ánh Tuyết siết chặt lấy tay Kiều Phong Khang, không cho phép mình rụt người lại.

 

Thân hình cao lớn của Kiều Phong Khang hơi nghiêng về một bên, ngăn giữa hai người. Du Ánh Tuyết lập tức thấy yên tâm hơn.

 

Anh như ngọn núi không bao giờ đổ, đủ sức cản mọi giông tố vì cô.

 

“Vân Nhung, con đã gọi điện cho chú Tư chưa? Nó rốt cuộc đang làm gì vậy? Ăn giao thừa mà cũng đến muộn!”

 

Sau khi mọi người ngồi xuống, ông cụ hỏi Kiều Vân Nhung. Rõ ràng là rất không vui.

 

Kiều Vân Nhung nói: “Chú tự bảo chúng ta ăn cơm trước, nói là còn phải đi đón ai đó.”

 

“Đón ai? Giao thừa rồi còn đón ai nữa?”, Ông cụ hỏi.

 

“Còn có thể đón ai về nhà ăn Tết được nữa? Hẳn là bạn gái” Kiều Vân Nhung liếc nhìn Du Ánh Tuyết, sau đó nói thêm: “Con cũng vừa nghe nói chú ấy đã có bạn gái nhưng chưa thấy bao giờ. Có lẽ tối nay chú ấy muốn đưa bạn gái đến để mọi người gặp mặt. “

 

“Thật sao? Nó cũng không còn quá trẻ nữa. Có thể tìm được bạn gái là một điều tốt.”

 

Ông cụ nói, rồi cầm đũa lên trước tiên.

 

Những người khác, sau đó mới bắt đầu ăn.

 

Bà cụ Kiều không nhúc nhích, mà ngồi thẳng ở chỗ đó nhìn đứa con thứ ba của mình: “Phong Khang, con rốt cuộc làm sao vậy? Nếu mẹ nhớ không lầm, bạn gái của con là Lăng Ái Xuyên. Sao con không đưa bạn gái đến mà lại đưa một người ngoài đến?”

 

Kiều Phong Khang buông đũa. Du Ánh Tuyết cũng bỏ đũa xuống.

 

Chớp mắt, không khí trên bàn ăn vô cùng lúng túng.

 

Hiện tại, mọi người đều không có cảm giác ngon miệng. Kiều Thanh Hằng cắn đầu đũa và nhìn quanh ba người họ.

 

“Đưa Du Ánh Tuyết đến đây hôm nay không phải để mẹ lườm cô ấy, cũng không phải nhận để nhận được sự đồng ý của bất kỳ ai trong số những người ở đây. Con chỉ đang làm những việc cơ bản nhất với tư cách là một người con trai” Nói đến đây, bàn tay của anh nắm lấy tay của Du Ánh Tuyết rồi đặt lên bàn.

 

Chiếc nhẫn trên ngón áp út trên tay hai người rất rõ ràng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 375


Chương 375:

 

“Du Ánh Tuyết, con quyết định rồi! Từ hôm nay, cô ấy là người phụ nữ của con, cho nên…”

 

Ánh mắt anh nhìn mẹ mình lúc này nặng nề hơn rất nhiều. Sau đó, từ từ chuyển sang Kiều Vân Nhung.

 

Đó là cái nhìn cảnh cáo.

 

Kiều Vân Nhung căng thẳng đến mức hai tay cần đũa duỗi thẳng ra.

 

“Bốn năm trước, giữa con và Du Ánh Tuyết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người hiểu rõ hơn ai hết, nếu chuyện như thế lại xảy ra, vậy thì đừng ai trách con không nghĩ tới gia đình, người thân!”

 

Anh nói dõng dạc. Nói rồi, đôi đũa trong tay anh đập xuống bàn.

 

m thanh đó vang lên trong căn nhà yên tĩnh thật khiến người ta chấn động.

 

Hiện tại mọi người đều im lặng không dám nói nhiều.

 

Kiều Vân Nhung run lên, bà cụ Kiều không nói lời nào, chỉ có điều bàn tay cầm đũa yếu ớt run rẩy lộ ra cảm xúc tức giận lúc này.

 

Du Ánh Tuyết anh đưa cô đến đây không phải để ăn tối đêm giao thừa, mà là để cảnh cáo họ, phòng trường hợp bị kịch như bốn năm trước lại xảy ra.

 

Xem ra…

 

Bà cụ Kiều e là lại đổ món nợ này lên đầu Du Ánh Tuyết.

 

Có điều, cũng hết cách rồi.

 

Nếu bà ta không ưa cô, thì cô làm bất cứ việc gì, bà ta cũng xù lông lên. Huống hồ cô vẫn chưa vững vàng đối mặt với bà ta, cô vẫn nghĩ đến chuyện của mẹ.

 

Ông cụ Kiều vừa muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy người giúp việc bên ngoài nói: “Ông chủ, bà chủ, cậu tư đến rồi, còn dẫn theo một người khác. Nhìn có vẻ quen mắt!”

 

Bầu không khí băng giá đột nhiên bị phá vỡ.

 

Kiều Vân Nhưng thở phào nhẹ nhõm, cố ý bắt chuyện, chuyển chủ đề: “Bạn gái chú tư đưa đến còn chưa ai thấy bao giờ, sao mà quen mắt được”

 

“Đúng vậy đấy”

 

Sau khi người hầu nói xong, Kiều Quốc Thiên đã bước vào.

 

Đúng là đang ôm một người phụ nữ trong tay.

 

Ai cũng tò mò nhìn lên và vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy người đó.

 

Du Ánh Tuyết và Kiều Phong Khang nhìn nhau. Kiều Minh Đức che lỗ tai nói: “Hôm nay thật sự có kịch hay để xem!”

 

Du Ánh Tuyết tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Em không phải là kịch hay”

 

Tuy nhiên, Kiều Quốc Thiên đã dẫn cô ta trở lại, đó thực sự là kịch hay!

 

Mặt ông già tối sầm lại. Nhìn chằm chằm Kiều Quốc Thiên một cách dữ dội. Ông ấy chịu đựng, không nổi giận ngay lập tức.

 

Kiều Quốc Thiên chào hỏi xong mới bảo người phụ nữ bên cạnh chào hỏi: “Chào mọi người đi.”

 

“Bác trai… Bác gái… Chị cả… Anh hai… Chị dâu.”

 

Người phụ nữ vẫn tiếp tục chào hỏi, khi đến lượt Kiều Phong Khang, ánh mắt của cô ta hơi dừng lại, ánh nhìn trở nên phức tạp.

 

Cô ta cũng căng thẳng. Giọng nói cũng đanh lại.

 

“Chúng ta không quen nên không cần gọi.”

 

Kiều Phong Khang lạnh lùng nói. Từng chữ phát ra đều lạnh đến cực độ.

 

Người phụ nữ giật mình. Ánh mắt vẫn phức tạp, cô ta cũng không nói gì nữa “Cậu tư, mời ngồi.”

 

Người hầu kéo ghế ra và chào hỏi Kiều Quốc Thiên. Cùng lúc đó, một chiếc ghế khác được kéo để người phụ nữ ngồi xuống.

 

Bà cụ cuối cùng nói: “Chú tư, đây là bạn gái cậu sao?”

 

Kiều Vân Nhung cau mày nhìn Kiều Quốc Thiên, sau đó lại nhìn người phụ nữ, thấp giọng nói: “Năm mới rồi, hai người đang chơi trò gì vậy?”

 

Kiều Quốc Thiên mặt không chút cảm xúc: “Chị cả, chúng em không phải đang chơi”

 

Sau đó quay đầu nói nhỏ với Tô Hoàng Quyên bên cạnh: “Ngồi đi.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 376


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 376:

 

Không sai.

 

Người mà Kiều Quốc Thiên dẫn về không phải ai khác mà chính là Tô Hoàng Quyên.

 

Cả Du Ánh Tuyết và Kiều Phong Khang đều không mong gặp lại cô ta. Tất nhiên, từ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người có mặt thì có thể biết, không ai có thể ngờ được.

 

Đặc biệt, không ai ngờ được cô ta sẽ xuất hiện trước mặt họ với tư cách này.

 

Thời gian đầu, tin xấu của cô ta đã được lan truyền khắp thành phố An Lập. Sau đó, cô ta không chỉ bị hủy hoại nhan sắc mà còn vào tù.

 

Cái kết thật bi thảm, khiến người ta không khỏi xấu hổ. Nhưng cũng là ác giả ác báo Còn bây giờ… Du Ánh Tuyết ngước nhìn cô ta. Hiển nhiên…

 

Cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Ngày nay kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ rất tốt, vết thương trên mặt cô ta hiện tại đã không còn nữa. Các đường nét trên khuôn mặt đã tinh tế hơn trước đây và có thể thấy chúng đã được điều chỉnh phần nào.

 

Mọi người hoàn toàn có thể nhận ra cô ta, nhưng gương mặt Tô Hoàng Quyên không còn tự nhiên như trước nữa.

 

Sau khi Tô Hoàng Quyên ngồi xuống, Kiều Quốc Thiên đưa đũa cho cô ta.

 

Anh ta dường như không cảm nhận được ánh nhìn của mọi người, chỉ quan tâm đến người phụ nữ bên cạnh, nói nhỏ với cô ta: “Không phải em đói lâu rồi sao? Mau ăn đi. Nếu muốn ăn gì, anh sẽ bảo người hầu mang lên.”

 

Tô Hoàng Quyên nhìn xung quanh đám đông và dừng lại khi nhìn Kiều Phong Khang.

 

Sắc mặt trông phức tạp.

 

Kiều Phong Khang lạnh lùng nhíu mày. Dưới gầm bàn, lòng bàn tay to của anh nắm lấy tay Du Ánh Tuyết.

 

Anh gắp một đũa thức ăn vào bát của cô, nhẹ nhàng nói vào tai cô: “Ăn nhanh đi, chúng ta mau trở về.”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

“Anh ăn đi, mặc dù đói nhưng giờ em không muốn ăn?

 

Những lời nói thản nhiên của Tô Hoàng Quyên mọi người ở đây cũng đã nghe thấy.

 

Bà cụ mỉm cười,:”Đầu bếp nhà họ Kiều chắc không bằng nhà cô Quyên nấu. Hôm nay là bữa tối giao thừa, sao cô Quyên không ở nhà?”

 

Lúc này, bà cụ Kiều một tiếng cô Quyên, hai tiếng cô Quyên, sự lạnh lùng xa cách trong giọng điệu không thể rõ ràng hơn được nữa.

 

Sau khi những bức ảnh và video khiêu dâm của Tô Hoàng Quyên lần lượt bị phát tán, bà ta hết thảy vui mừng vì Phong Khang không lấy cô ta.

 

Ai có thể nghĩ rằng cuộc sống riêng tư của người nổi tiếng giàu có và một MC đài truyền hình lại tồi tệ đến vậy? Hơn nữa, nó không được sạch sẽ với Kiều Quốc Thiên.

 

Tô Hoàng Quyên có vẻ không nghe ra vẻ không được hoan nghênh trong lời nói của bà cụ, bình tĩnh nói: “Quốc Thiên nói, nếu sau này gả cho người nhà họ Kiều thì sớm muộn gì cũng cần đến gặp mặt mọi người. Cháu nghĩ anh ấy rất có lý. Hơn nữa hôm nay mọi người nhất định tề tựu đông đủ nên cháu đến đây để gặp mọi người”

 

Cô ta cố tình làm rõ mối quan hệ giữa mình và Kiều Quốc Thiên khi nói sẽ gả cho Kiều Quốc Thiên”

 

Ông cụ nhẫn nhịn, chịu đựng, nếu đổi thành người khác thì bây giờ đã nổi giận rồi, nhưng hiện tại không thể không giữ mặt mũi cho ông Tô.

 

“Không ngờ cô Quyên đã ra tù rồi. Lần trước tôi gặp ông Tô, không thấy ông ấy nhắc đến chuyện này”

 

Khoảng thời gian ở tù đối với Tô Hoàng Quyên chắc chắn là một cơn ác mộng mà cô ta không muốn nghĩ lại.

 

Về phần cho cô ta…

 

Người cha đã từng tự hào về cô con gái này, giờ nhắc đến cũng thấy xấu hổ. Ông ấy tránh bạn cũ còn không kịp sao còn có thể chủ động nhắc đến chuyện này chứ?

 

Và tất cả những điều này đều do người đàn ông ngồi đối diện.

 

Bây giờ cô ta sống ở nơi khổ nhục như vậy, dù đã hơn bốn năm, cô ta vẫn còn đau khổ, làm sao Kiều Phong Khang Thanh có thể vui vẻ như vậy?

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 377


Chương 377:

 

Thậm chí, Du Ánh Tuyết còn ở bên cạnh anh…

 

Tô Hoàng Quyên hít một hơi thật sâu, nén lại những cảm xúc khác nhau trong lòng, chỉ cười: “Bởi vì cha cháu chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, cho nên, bây giờ cháu đích thân đến thăm hai bác và các anh chị. Tất nhiên, cháu đến đây vì một điều quan trọng hơn…”

 

Tô Hoàng Quyên quay đầu nhìn Kiều Quốc Thiên, để đũa xuống, nắm lấy cánh tay của Kiều Quốc Thiên, nhẹ nhàng nói: “Ông xã, đưa cho bọn họ xem đi.”

 

Một tiếng ông xã” ngang nhiên một lần nữa khiến mọi người choáng váng tại chỗ.

 

Khuôn mặt của ông cụ như phủ đầy tuyết lạnh.

 

Khoảnh khắc tiếp theo…

 

Khi cuốn sổ nhỏ màu đỏ xuất hiện trên tay Kiều Quốc Thiên, ông lão không thể chịu đựng được nữa. Ông tức giận vỗ bàn ăn, “Hoang đường!”

 

Khoảnh khắc đó khiến Kiều Vân Nhung, Trịnh Ngọc Vân và Kiều Thanh Hằng đều sợ hãi, họ ngồi đó, thẳng lưng, không dám thở mạnh.

 

Ba anh lớn là La Chí Thành, Kiều Nam Thành và Kiều Phong Khang bình tĩnh hơn một chút, nhưng không xen vào.

 

Lúc này, Du Ánh Tuyết chỉ nắm chặt tay Kiều Phong Khang Ở bên anh, cô không sợ hãi. Giống như Kiều Minh Đức, hai người nhìn chằm chằm vào cuốn sổ nhỏ màu đỏ như những đứa trẻ tò mò.

 

Trên đó ghi “Giấy chứng nhận kết hôn”!

 

Vậy ra… Hai người bọn họ, đã làm xong thủ tục rồi?

 

“Cha hỏi con, sao con dám to gan đi đăng kí trước khi bảo với cha?”

 

Ông lão nhìn chằm chằm vào con trai mình với ánh mắt hung bạo, như thể nó sắp nuốt chửng anh ta.

 

“Con lấy ai là việc của con, có bào trước với cha hay không, kết quả cũng không thay đổi.”

 

Không có sự sợ hãi nào trong mắt Kiều Quốc Thiên.

 

Kiều Vân Nhung không khỏi xen vào: “Quốc Thiên, trước đây hai người không phải chỉ chơi cho vui thôi sao? Em tưởng là thật à? Bốn năm trước, chuyện của cô ta…”

 

Nói đến đây, Kiểu Vân Nhung liếc nhìn Tô Hoàng Quyên bằng ánh mắt kỳ quái, giọng điệu của thấp hơn, nhưng lời nói vẫn rõ ràng, trong lời nói rõ ràng là khinh thường: “Những vụ bê bối kia, đầu có phải chú không biết. Chú tốt xấu gì cũng là cậu tư nhà họ Kiều, muốn người phụ nữ nào mà chẳng được, sao phải làm khổ mình?”

 

“Nhà họ Kiều luôn sạch sẽ, tốt đẹp. Chưa thấy ai tự đội cái xấu lên đầu như chú tư” Bà cụ trong nghiêm túc và nói nhỏ.

 

Nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ, giọng điệu của bà ta càng thêm khó nghe: “Nếu cậu nhất định kết hôn, nhà họ Kiều chúng tôi không phản đối, nhưng đừng nghĩ tới việc tổ chức hôn lễ. Cậu không sợ xấu hổ, nhưng tổ tiên nhà họ Kiều không chịu nổi. Đương nhiên.”

 

Nói đến đây, lời nói của bà cụ lại thay đổi: “Quốc Thiên, cậu vốn dĩ cũng không thể coi là người nhà họ Kiều thực sự, thế thì nếu muốn tổ chức hôn lễ, hay là cậu đến ở nhà họ Tô rồi đổi họ, nếu làm như thế, nhà họ Kiều sẽ không có ý kiến gì?

 

Lời nói của hai người phụ nữ đã khiến Tô Hoàng Quyên và Kiều Quốc Thiên bị sỉ nhục nặng nề.

 

Đầu ngón tay của Tô Hoàng Quyên bấu vào da thịt.

 

Kiều Quốc Thiên ngồi đó, lạnh. lùng. Anh ta chịu đựng không nói gì, chỉ lấy tay đè lên đầu gối, ấn rất chặt, lộ ra cả gân máu.

 

Trong gia đình này, anh ta chưa bao giờ được coi là người nhà họ Kiều thực sự. Địa vị của anh ta luôn thua kém người khác!

 

Nhưng…

 

Rốt cuộc, sẽ không phải luôn luôn như thế!

 

“Bà Kiều, tôi khuyên bà không nên coi thường người ở rể. Ở rể thì đã làm sao? Con rể bà không phải cũng ở rể sao?”

 

Tô Hoàng Quyên liếc nhìn chồng của Kiều Vân Nhung là La Chí Thành, mặt La Chí Thành cũng tối sầm lại.

 

Anh ta đã ở rể nhiều năm, và bị mọi người coi thường. Kết quả là anh ta không thể ngóc đầu lên trong nhà họ Kiều, tính tình nhu nhược.

 

Tô Hoàng Quyên nói tiếp: “Nói không chừng ngày nào đó, con rể của bác sẽ lợi hại hơn đứa con thứ ba của bác đấy! Hơn nữa bà vừa nói nhà họ Kiều từ trước đến nay luôn sạch sẽ và tốt đẹp sao?”

 

Cô ta chế nhạo.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 378


Chương 378:

 

“Nếu thật sự trong sạch và tốt đẹp, thì Kiều Quốc Thiên không phải do bà sinh ra tại sao lại ở nhà họ Kiều, còn quang minh chính đại mang họ Kiều chứ? Bác à, thân thể của Kiều Quốc Thiên cũng nên xem như tin xấu đầu tiên của nhà họ Kiều rồi?”

 

Lời nói của Tô Hoàng Quyên, giống như một con dao sắc nhọn cắm vào trái tim bà cụ Kiều.

 

Cô nhìn chằm chằm một cách sắc bén, khiến người nhà họ Kiều tức giận.

 

Những lời nói của Tô Hoàng Quyên vẫn chưa kết thúc: “Nhà họ Kiều có nhiều hơn một vụ bê bối. Vụ bê bối thứ hai vẫn còn ngồi đây này!”

 

Tô Hoàng Quyên nhìn Du Ánh Tuyết: “Khi người chú cướp đi vị hôn thể của cháu trai mình, bây giờ còn quang minh chính đại dẫn về nhà, mọi người không nghĩ đây là một vụ bê bối sao? Minh Đức, chú của anh cắm sừng anh như vậy mà vẫn thản nhiên ngồi đây, tôi cũng thật phục anh”

 

Mỗi chữ Tô Hàng Quyên nói đều như kim đâm.

 

Sau vài câu nói, tất cả các thành viên trong nhà họ Kiều đều bị cô ta chĩa mũi giáo vào.

 

Đôi mắt Kiều Phong Khang phóng ra xa xăm, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Cô Quyên, tôi nhắc nhở cô, lần sau muốn lén lút với ai thì nhớ kéo rèm cửa đi. Nếu để người tạt axit sunfuric nữa, e rằng có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không lại đâu! Tất nhiên, lòng dạ xấu xa, dù cô có làm thế nào thì khuôn mặt này còn đáng ghét gấp 100 lần khuôn mặt bị tạt axit sunfuric.

 

“Kiều Phong Khang, khuôn mặt của tôi như thế này anh nghĩ là do ai?”

 

Tô Hoàng Quyên không giấu được cảm xúc, đột nhiên đứng dậy trừng mắt nhìn Kiều Phong Khang.

 

Kiều Phong Khang cau mày ném đôi đũa lên bàn, không thèm nhìn Tô Hoàng Quyên, chỉ cao giọng lạnh lùng nói: “Đưa người này ra ngoài cho tôi!”

 

“Việc này.”

 

Người giúp việc đợi bên cạnh do dự, không dám trái lệnh cậu ba, nhưng…

 

Người được ra lệnh đuổi đi lại là thím tư…

 

Người giúp việc hướng ánh mắt về phía ông chủ cầu cứu, ông chủ cũng không muốn nhìn họ nhiều hơn nữa nên vẫy tay: “Đi đi đi!”

 

Cuối cùng… Tô Hoàng Quyên giận dữ rời bàn.

 

Kiều Quốc Thiên cũng đi theo ra ngoài.

 

Hai người bọn họ lái xe đi khỏi.

 

Suốt đường đi, vừa giống như không chịu đựng nổi, lại vừa giống như cố hết sức chịu đựng nỗi oán hận điên cuồng, đôi mắt Tô Hoàng Quyên đỏ hoe, cô ta ngậm những ngón tay trong miệng, gần như là tự giày vò mình, điện cuồng cắn.

 

Đang run rẩy nghiến răng, các ngón tay chảy máu mà vẫn không chịu buông ra.

 

Kiều Quốc Thiên vốn không muốn quan tâm, nhưng sau đó phát hiện ra cô ta không hề có ý dừng lại, anh ta cau mày nhìn tốc độ xe rồi đưa tay qua lôi tay cô ta ra ngoài.

 

Nhưng cô ta như thế đã mất trí, không chịu nhả ra.

 

Anh ta càng lôi ra, cô ta càng cắn chặt hơn.

 

“Buông ra! Cô điên rồi!” Kiều Quốc Thiên không có kiên nhẫn, anh ta gắt lên.

 

Nhưng, cô ta dường như không nghe thấy. Dường như lúc này cô ta không phải cắn ngón tay của mình mà là đang cắn ngón tay của Kiều Phong Khang và Du Ánh Tuyết.

 

Cô ta hận. Thực sự rất hận!

 

Hận không thể giết chết hai người đó!

 

Cái nhìn điên cuồng đó khiến kiều Quốc Thiên sởn gai ốc. Sau khi trải qua những trận đòn nặng nề, và bị tra tấn quá lâu trong tù, anh ta e rằng tâm thần của cô ta đã có phần bất thường.

 

Phanh gấp, Kiều Quốc Thiên tấp xe vào lề đường.

 

cố hết sức lôi ngón tay của cô ta ra.

 

Thấy ánh mắt của cô ta, Kiều Quốc Thiên vô cùng kinh hãi. Những ngón tay cô ta dính đầy máu, hàng dấu răng cắn rất sâu.

 

Môi cô ta rỉ máu, mắt nhìn hoảng loạn.

 

Kiều Quốc Thiên ngay lập tức rút khăn giấy và lau vết máu trên môi ta vừa giữ chặt những ngón tay của cô ta.

 

“Tôi đưa cô đi bệnh viện ngay, đừng cắn nữa!”

 

Anh ta cau mày rất chặt.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 379


Chương 379:

 

Một tay khởi động xe, tay còn lại vẫn nắm lấy bàn tay bị thương của Tô Hoàng Quyên không chịu buông ra, như thể lo lắng cô ta sẽ lại làm gì đó tổn thương chính mình.

 

Sau một lúc lâu…

 

Sau khi Tô Hoàng Quyên hít một hơi thật sâu, cảm xúc của ta dần dần bình tĩnh lại. Cô ta ngả người ra ghế, khuôn mặt tái nhợt và không còn chút máu được thay thế bằng sự mệt mỏi nặng nề.

 

Cô ta nhìn nghiêng rồi liếc nhìn Kiều Quốc Thiên bên cạnh.

 

Sau khi nhìn xuống và thấy Kiều Quốc Thiên đang giữ chặt tay mình, ánh mắt cô ta lại càng thêm phức tạp. Cô ta không nói gì, chỉ lặng lẽ rút tay về.

 

Kiều Quốc Thiên hơi giật mình, nhưng anh ta không nhìn sang nữa mà đặt tay còn lại trên vô lăng.

 

“Nếu không phải vì muốn mượn sức mạnh của nhà họ Tô, anh có cưới tôi không?”

 

Tô Hoàng Quyên lên tiếng đột ngột.

 

Cô ngả đầu trên cửa sổ bằng kính lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra cửa sổ.

 

Đêm giao thừa rực rỡ và sống động, đường phố tràn ngập ánh đèn đỏ rực, người ra kẻ vào, nhưng… trong mắt cô ta, chỉ có sự trống trải…

 

Kiều Quốc Thiên không ngạc nhiên về câu hỏi của Tô Hoàng Quyên.

 

Anh ta không trả lời mà hỏi lại: “Nếu không phải vì muốn trả thù Kiều Phong Khang, cô có lấy tôi không?”

 

Cô ấy ta khịt mũi rồi cười, đáp án đã không cần thiết nữa rồi.

 

“Hai chúng ta đúng là trời sinh một đôi. Yên tâm đi, tôi sẽ không chiếm giữ vị trí này quá lâu đâu. Khi nào lừa được sự ủng hộ của cha tôi, khiến Kiều Phong Khang sụp đổ xong, tôi sẽ cùng anh lên ủy ban.”

 

Kiều Quốc Thiên không nói nhiều, anh ta chỉ nói “Ừm” rất nhỏ, coi như đáp án.

 

Ngoài cửa sổ, đèn đường vụt qua.

 

Đường phố nhộn nhịp và sôi động, không ngừng chạy lùi về phía sau.

 

Hai người trên xe chìm trong bóng tối mù mịt…

 

Xe lái nhanh về phía trước, tiếp tục đi…

 

Như thể lao vào vực thẳm…

 

Vốn là bữa tối giao thừa đoàn tụ và vui vẻ. Kết quả là hết con sóng này đến con sóng khác khiến mọi người chia tay không vui vẻ gì.

 

Nhà Kiều Vân Nhưng đã về hết.

 

Nhà Kiều Nam Thành cũng đã ra về.

 

Kiều Phong Khang dẫn Du Ánh Tuyết bước ra ngoài. Du Ánh Tuyết vừa lên xe, người giúp việc liền đi theo ra ngoài: “Cậu ba, ông chủ nói muốn cậu lại một lát, ông muốn nói chuyện riêng với cậu.”

 

Kiều Phong Khang cau mày, lo lắng nhìn Du Ánh Tuyết.

 

Du Ánh Tuyết biết anh đang nghĩ gì: “Anh yên tâm, em sẽ không sao đâu. Anh đi nhanh lên, em ngồi trong xe chơi điện thoại, đợi anh.”

 

Kiều Phong Khang cân nhắc, gật đầu nói: “Chỉ cần đợi trong xe, em không được phép đi đâu, nếu có việc gì lập tức kêu anh, anh có thể nghe thấy, biết không?”

 

Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”

 

Kiều Phong Khang đóng cửa xe lại, mới yên tâm đi lên tầng.

 

Du Ánh Tuyết ngồi trong xe, chán nản nhìn căn nhà, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc khó tả.

 

Đã nhiều năm như vậy, bên trong và bên ngoài ngôi nhà không có gì thay đổi, vẫn như xưa. Tuy nhiên, cảm giác mà nó mang lại cho cô hoàn toàn khác.

 

Lạnh hơn rồi… Con người cũng đã thay đổi…

 

Cô từng thích đến đây lắm. Cô mong chờ bữa tối gia đình mỗi tuần một lần. Mỗi khi đi học về, cô mang cặp sách trên lưng đi thẳng đến đây. Cô thích ăn đồ ăn vặt do chính tay bà cụ nấu, cùng bà trò chuyện, cười đùa với bà, thỉnh thoảng tâm sự chuyện học hành. Bà cụ luôn lắng nghe và khi cô gặp khó khăn bà cụ sẽ ở bên cạnh và đưa ra lời khuyên.

 

Nhưng… Cô cũng biết rằng quá khứ không thể quay lại..

 

Đang suy nghĩ miên man, lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom