Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Dịch 

Chương 717: C717: Long cấm là một nơi rất đáng sợ


"Long Cấm là một nơi rất đáng sờ!"

Trong mắt Viêm Khiếu hiện lên một tia sợ hãi, vẻ mặt trông rất nặng nề.

Một nơi mà làm cho phó minh chủ Võ Minh này cảm thấy sợ hãi, có thể thấy Long Cấm đáng sợ đến mức nào!

"Tạ Thiên Bá, ông muốn nối giáo cho giặc à?"

Người đàn ông mặc trường bào màu vàng kim nhìn Tạ Thiên Bá, hét thật †o, trên người phát ra áp lực cực kỳ kinh khủng!

"Nối giáo cho giặc thì sao? Chẳng lẽ ông muốn đánh một trận với tôi?" Tạ Thiên Bá hừ lạnh nói. "Hôm nay ai dám bảo vệ tên này, đều phải chết!"

Tuyệt Vô Thần trực tiếp hét lên, toát ra khí thế hung bạo, ánh mắt cực kỳ hung ác.

Luồng khí tức cưồng bạo tỏa ra từ người ông ta trực tiếp khiến các võ giả trên núi Thái Sơn cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác như bọn họ đang đối mặt với Địa Ngục Tu La, cực kỳ đáng sợi

"Thiếu chủ của Võ Minh tôi, đâu phải ông muốn giết là giết?"

Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn và tang thương phát ra từ bên trong Võ Minh.

Mọi người nhìn quanh thì thấy trong Võ Minh có một ông lão lưng gù, mặc một bộ quần áo bình thường màu xám, khuôn mặt nhăn nheo, cầm một cây chổi, tập tễnh bước ra, trông giống như một người gần đất xa trời.


"Lão Mạc?"

Viêm Khiếu và các thành viên khác của Võ Minh nhìn ông lão với vẻ mặt ngạc nhiên.

Lão giả này tên là Lão Mạc, năm đó được minh chủ mang về, từ đó đến nay vẫn chịu trách nhiệm quét dọn trong Tàng Bảo Các của Võ Minh.

Đối phương gia nhập Võ Minh đã hơn 20 năm, ngoại trừ quét dọn Tàng Bảo Các mỗi ngày thì ông ấy không làm việc gì khác, cũng không có thu hút sự chú ý của bất kỳ ai!

"Lão Mạc, sao ông lại tới đây?”

Viêm Khiếu nhìn lão giả này, ngạc nhiên hỏi.

Trong mắt mọi người ở Võ Minh, Lão Mạc là một người quét dọn vệ sinh bình thường, tại sao lại ra ngoài tham gia cuộc vui vào lúc này?

Vào lúc này, tất cả mọi người có mặt đều đang nhìn chằm chằm vào lão giả lưng gù bước đi tập tễnh này.

Diệp Phàm nhìn lão giả này, ánh mắt lóe lên.

Không biết tại sao, lão giả này lại khiến hắn có cảm giác nhìn không thấu được!

"Lão già kia, ông từ đâu tới?" Tuyệt Vô Thần nhìn lão giả hừ lạnh nói.


Lão giả liếc nhìn Tuyệt Vô Thần, nói: "Muốn động vào Thiếu chủ, trước tiên phải bước qua người của lão!"

"Lão già, tôi thấy là ông muốn chết!" Tuyệt Vô Thần khinh thường nói. Ông ta tung một cú đấm về phía lão giả này.

Với uy lực của cú đấm này của ông ta, từ Quân Cảnh cấp năm trở xuống thì không thể ngăn cản được.

Lúc này tất cả mọi người đều lắc đầu và cảm thấy ông lão này chết chắc rồi.

Bởi vì trong mắt bọn họ, lão giả này chỉ là một người bình thường, không có một tia khí tức nào của võ giả!

Nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt của mọi người có mặt ở đây đều cứng đời!

Chỉ thấy ông lão đối mặt với đòn tấn công của Tuyệt Vô Thần, cây chổi trong tay ông ấy nhẹ nhàng quét một cái, Tuyệt Vô Thần giống như bị đánh rất mạnh, bay ra ngoài ngay tại chỗ, đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu, bị thương nặng!

Rít!

Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi thật sâu.

Đôi mắt bọn họ mở to, ánh mắt đầy vẻ nghỉ ngờ.

Ngay cả Tạ Thiên Bá, Sở Cửu Ca và đám người Thiên Cơ trưởng lão cũng vô cùng kinh ngạc.

Người sốc nhất trong số bọn họ là những người đến từ Võ Minh.

Tất cả đều sửng sốt khi nhìn thấy Lão Mạc, người quét dọn Tàng Bảo Các hơn 20 năm lại lộ ra thực lực đáng sợ như vậy!

Vào lúc này, bọn họ không thể không nghi ngờ Lão Mạc trước mặt và Lão Mạc quét dọn Tàng Bảo Các có phải là cùng một người hay không?

Tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy? Thật không thể tin được! “Quá mạnh!" Diệp Phàm nhìn lão giả này ra tay, nheo mắt lại, kinh hãi nói.
 
Chương 718: C718: Tôi không sao


Thực lực của lão giả này khẳng định đã đạt đến trình độ siêu phàm, so với Chấp sự của Long Tượng Tông kia còn kinh khủng hơn rất nhiều!

"Ông... sao ông có thể?" Tuyệt Vô Thần đang năm trên mặt đất, nhìn ông lão với vẻ khó tin.

"Thiếu chủ của Võ Minh tôi, không phải người các người muốn giết là giết!"

"Dám động đến Thiếu chủ, cẩn thận cái mạng của Long Cấm các người!"

Lão giả này nhìn trong như gần đất xa trời, nhưng khí thế lúc này cực kỳ đáng sợ, lời nói của ông lão khiến người ta run lên vì sợ hãi!

Những người khác có mặt ở đây nhìn ông lão vừa sợ hãi vừa khâm phục, bọn họ không ngờ rằng trong Võ Minh lại có một cường giả đáng sợ như vậy, đúng là rất kinh khủng!

"Rốt cuộc ông là ai?"

Tuyệt Vô Thần được Phá Thiên đỡ dậy, ánh mắt dán chặt vào ông lão.

"CútIH"

Ông lão lạnh lùng nói.

"Ông...

Tuyệt Vô Thần còn muốn nói gì đó, nhưng ông lão lại dùng chổi quét ông †a ra ngoài.

Tuyệt Vô Thần và Phá Thiên còn chưa kịp phản ứng, đã bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp ngã xuống từ đỉnh núi Thái Sơn xuống, sống hay chết cũng không biết được!


Những người khác thầm nuốt nước bọt!

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Từ khi nào mà Võ Minh lại xuất hiện một người mạnh đến như vậy?"

Tạ Thiên Bá ngạc nhiên nói, đôi mắt sáng rực.

“Thiếu chủ, ngài không sao chứ?"

Lúc này, ông lão đi tới chỗ Diệp Phàm, quan tâm hỏi.

"Tôi không sao, cảm ơn tiền bối!"

"Không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào?”

Diệp Phàm nhìn đối phương nói.

"Thiếu chủ cứ gọi tôi là Lão Mạc là được!"

Ông lão mỉm cười hiền lành nhìn Diệp Phàm.


"Lão Mạc!"

Diệp Phàm cung kính nói. Đọc thêm 𝗻hiều t𝗿uyệ𝗻 ở { T𝚁uMT𝚁 𝑈YE𝘕.V𝗻 }

Sau đó hăn nhìn Lão Mạc nói: "Lão Mạc, không biết ông..."

"Tôi là người hầu bên cạnh minh chủ, mấy năm nay vẫn ở Võ Minh!"

Lão Mạc giống như đã đoán được Diệp Phàm muốn hỏi cái gì, liền trực tiếp trả lời.

"Thì ra là vậy!" Diệp Phàm hiểu rõ.

"Vâng, Thiếu chủ, bây giờ ngài đã bị người của Long Cấm để ý, sau này phải cẩn thận một chút!"

"Với phong cách làm việc của bọn họ, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc!" Lão Mạc nhắc nhở Diệp Phàm.

"Cảm ơn đã nhắc nhởi"

Diệp Phàm gật đầu.

Nhưng đối với hắn, mặc kệ là Long hay Long Cấm gì đó, hắn cũng không quan tâm!

Lần này cho dù Lão Mạc không ra tay, hai người Long Cấm kia cũng không thể làm gì được hắn.

Dù sao trong cơ thể hắn không chỉ có lực lượng thần bí đó, mà còn có sức mạnh của mấy vị sư phụ, một khi bị kích thích, mười Tuyệt Võ Thần cũng không phải là đối thủ của hắn!

Tiếp theo, Diệp Phàm nhìn về phía Từ Diễn, sau khi thấy ánh mắt đó, hắn †a thầm run lên, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

"Nổ súng, nổ súng cho tôi, giết hắn!"

Đột nhiên, vẻ mặt Từ Diễn lạnh lùng, gầm lên với các chiến sĩ của chiến khu Trung Bộ.
 
Chương 719: C719: Đưa người của ông trở về đi


Nhưng ngay khi Từ Diễn vừa nói xong, trước khi những binh lính kịp phản ứng, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt Từ Diễn, rồi dùng kiếm đâm vào ngực và giết chết hắn ta chỉ bằng một đòn!

“Cậu...

Hắn ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, trong mắt tràn ngập không cam lòng!

Bùm!!!

Diệp Phàm xoay kiếm trong tay, thân thể của Từ Diễn liền bị xé nát, biến thành một đống thịt hỗn độn!

Cảnh tượng này khiến những binh lính của chiến khu Trung Bộ sợ hãi đến mức mặt trắng bệnh rồi nhanh chóng thối lui.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn thống soái chiến khu Trung Bộ là Thu Minh, nhưng ông ta lại nói: “Ra tay đi!”

“Mặc dù ông là người của Từ Long Tượng, nhưng cũng là thống soái của chiến khu Trung Bộ. Ông phải nhớ rằng mình là chiến sĩ của Long Quốc, gánh vác trách nhiệm bảo vệ Long Quốc, vậy nên không thể vì việc riêng mà bắt những binh lính vô tội này phải chết!”


Diệp Phàm không có ra tay với Thu Minh, chỉ lạnh lùng nói.

Nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, sắc mặt Thu Minh không ngừng thay đổi, ánh mắt hiện lên một tia áy náy.

“Đưa người của ông trở về đi. Về phần xử lý ông như thế nào thì đó là việc của Chiến Bộ!” Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

“Cảm ơn!" Thu Minh nói với Diệp Phàm, rồi trực tiếp dẫn theo mười vạn quân rút lui!

Sau đó, Diệp Phàm nhìn Sở Cửu Ca cùng Tạ Thiên Bá: “Vừa rồi cảm ơn mọi người đã ra tay giúp đỡ!”

“Anh không sao là được rồi, tôi về trước đây. Nếu có cần gì thì cứ liên hệ với tôi!" Sở Cửu Ca nói.

“Được!” Diệp Phàm gật đầu. “Vậy thì chúng ta cũng đi thôi!”

Tạ Thiên Bá nói xong liền nhìn Tạ Hạo: “Nhóc con, cùng cha về nhà rồi chăm chỉ mà tu luyện!”


“Cha ơi, con có thể không về được không ạ?” Tạ Hạo đáng thương hỏi.

“Không!”

“Thực lực của con cũng chỉ có như vậy, nhỡ sau này ở bên ngoài bị ức hiếp, thì chẳng phải sẽ mất mặt người làm cha này à!” Tạ Thiên Bá nhéo lỗ tai của Từ Hạo, hừ một tiếng.

“Diệp thiếu, xin...”

Tạ Hạo cầu cứu Diệp Phàm nhưng kết quả lại bị cha kéo đi!

“Các vị, cuộc thi Thanh Bảng đã kết thúc, mọi người có thể quay về được rồi!" Diệp Phàm nói với đám người có mặt ở đấy.

Lúc này, đám người của nhiều thế lực đều liếc nhìn Diệp Phàm rồi bàng hoàng rời khỏi đây.

Đối với bọn họ mà nói, cuộc thi Thanh Bảng này đã chẳng còn quan trọng nữa, điều mà họ quan tâm nhất chính là Diệp Phàm!

Người có rất nhiều thân phận, thực lực lại vô cùng lợi hại, điều này đã hoàn toàn gây chấn động cả giới Võ Đạo!

Lúc này, Đông Phương Hách đi tới trước mặt Đông Phương Hạo Thiên nói: “Cùng tôi quay về!”

“Quay về với ông sao? Sau đó lại bị giam cầm như tù nhân và chịu đựng mọi tủi nhục?”
 
Chương 720: C720: Anh ta tại là người của tôi


Đông Phương Hạo Thiên nhìn Đông Phương Hách rồi lạnh lùng nói.

“Cậu là con trai của Đông Phương Hách tôi, cậu phải tuân theo mệnh lệnh của tôi, cùng tôi trở về!” Đông Phương Hách uy nghiêm hét lên.

“Kể từ lúc ông giam cầm tôi, ông đã không còn là cha của tôi nữa rồi!”

“Tôi có huyết mạch ma đạo, đây là sự xấu hổ đối với toàn bộ Đông Phương Phiệt. Có lẽ trong lòng ông đã sớm không còn đứa con trai này nữa? Vậy thì bây giờ ông còn giả vờ làm gì vậy?” Đông Phương Hạo Thiên mỉa mai nói.

Soạt!

Sắc mặt của Đông Phương Hách tối sầm lại, trong mắt tràn đầy sự tức giận.

“Anh ta tại là người của tôi, nếu ông muốn dẫn anh ta đi, e rằng ông phải hỏi tôi có đồng ý hay là không!” Diệp Phàm đi tới, lạnh lùng nói với Đông Phương Hách.

“Đây là việc của Đông Phương Phiệt, cậu cũng muốn nhúng tay vào sao?” Đông Phương Hách cau mày nhìn Diệp Phàm.


“Nhưng bây giờ anh ta đã nhận tôi là chủ nhân, đương nhiên tôi phải quản rồi!”

Diệp Phàm nói thẳng. Ánh mắt của Đông Phương Hách lập tức lóe lên, liếc nhìn Đông Phương

Hạo Thiên, sau đó dẫn Đông Phương Lăng và Đông Phương Chiến rời đi.

“Ông ta thật sự là cha của anh à?” Diệp Phàm liếc nhìn Đông Phương Hạo Thiên.

“Đúng vậy, tôi từng là thiên tài mà Đông Phương Phiệt coi trọng nhất, cũng là đứa con trai mà ông ta tự hào nhất. Nhưng từ khi trong cơ thể tôi thức tỉnh huyết mạch của ma đạo, hết thảy đều đã thay đổi."

“Trong mắt bọn họ, tôi là kẻ quái dị, là sự xấu hổ của Đông Phương Phiệt, nên bọn họ đã phế bỏ thân phận thiếu phiệt chủ của tôi, rồi giam cầm tôi, khiến tôi phải trải những ngày tháng đau khổi”

“Nếu không phải tôi tìm được cơ hội rồi nhân đó mà trốn thoát, thì có lẽ cả đời này đều bị ông ta giam cầm như tù nhân!” Đông Phương Hạo Thiên lạnh lẽo nói.

“Tàn nhẫn như vậy? Người của Đông Phương Phiệt đúng là cầm thú!”


Diệp Phàm bĩu môi nhìn Đông Phương Hạo Thiên: “Anh đi theo tôi không cần lo lắng bị cầm tù, nếu như bọn họ dám tấn công anh, tôi sẽ tiễn tất cả bọn họ lên đường!”

“Cảm ơn thiếu chủ!” Đông Phương Hạo Thiên cảm kích nói.

“Bây giờ thiếu chủ đã trở về, mấy người vì sao còn chưa tham kiến thiếu chủ?”

Lúc này, Lão Mạc nói với đám người của Võ Minh có mặt ở đấy.

Lời này vừa nói ra, Viêm Khiếu cùng toàn bộ người của Võ Minh trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm, hô lớn: “Tham kiến thiếu chủ!”

“Mọi người đứng dậy đi cả!” Diệp Phàm nói. Họ đứng dậy rồi kính nể nhìn Diệp Phàm.

“Vừa rồi đại trưởng lão của Võ Minh muốn giết tôi, xem ra mọi người không hoàn toàn chấp nhận vị thiếu chủ này!” Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

Dứt lời, sắc mặt của đám người Võ Minh liền thay đổi.

Viêm Khiếu nói: “Thiếu chủ, đại trưởng lão sớm đã có dã tâm muốn nắm quyền toàn bộ Võ Minh, nhưng vẫn chưa tìm được lý do thích hợp."

“Lần này ông ta làm giả Võ Thần Lệnh, tuyên bố người đứng đầu Thanh Bảng có thể nắm giữ Võ Thần Lệnh. Mục đích là để cho đệ tử của ông ta danh chính ngôn thuận trở thành thiếu chủ Võ Minh, sau đó lại trở thành minh chủ Võ Minh. Như vậy, thì ông ta với thân phận là sư tôn của minh chủ Võ Minh, liền có quyền khống chế toàn bộ Võ Minh trong tay!”

“Ông già này tính toán tốt thật đó!”
 
Chương 721: C721: Không sao đâu


Diệp Phàm cười lạnh rồi liếc mắt đám người của Võ Minh: “Có ai dám mơ. ước vị trí minh chủ Võ Minh không?”

“Chúng tôi nguyện trung thành với minh chủ, tuyệt đối không có hai lòng!”

Viêm Khiếu và những người khác đều đồng loạt nói, ánh mắt vô cùng kiên định và trung thành!

“Tốt nhất là như thế, nếu có người dám tính toán gì đó, tôi đảm bảo tên đó sẽ còn chết thảm hơn tên đại trưởng lão kia!” Diệp Phàm lạnh lẽo lên.

“Thiếu chủ, nếu như bây giờ ngài đã trở lại, vậy vị trí minh chủ...” Viêm Khiếu nhìn Diệp Phàm nói.

“Vị trí minh chủ Võ Minh mãi mãi là nhị sư phụ của tôi!”

“Nhưng bây giờ ông ấy không thể trở về, vậy nên về sau nếu như Võ Minh xảy ra chuyện gì, có thể nói với tôi!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Vâng!” Viêm Khiếu gật đầu.

“Đúng rồi, trước đó tên đại trưởng lão có nói về giải thưởng ngọc Rồng, Võ Minh có ngọc Rồng?” Diệp Phàm hỏi.

“Đúng vậy, ngọc Rồng ở Tàng Bảo Các, Lão Mạc biết rõ điều này vì ông ấy phụ trách dọn dẹp Tàng Bảo Các!”


Viêm Khiếu vừa nói, ánh mắt liếc nhìn Lão Mạc đang đứng ở một bên. “Dọn dẹp Tàng Bảo Các?”

“Đây không phải là người thu dọn trong giới hiệp sĩ sao?” Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.

Hắn không ngờ Lão Mạc lại lợi hại như vậy, chức vụ của ông ấy trong Võ Minh thế mà lại là thu dọn, chẳng trách ông ấy cầm một cây chổi!

“Thiếu chủ, mời đi theo tôi!”

Lão Mạc dẫn Diệp Phàm đi tới một gian phòng trong Võ Minh.

Ở đây treo một tấm bảng Tàng Bảo Gác, đây chính là Tàng Bảo Các của Võ Minh.

Sau đó, Lão Mạc lại dẫn Diệp Phàm đi vào trong.

Bên trong, có rất nhiều loại vũ khí, thư tịch, và một vài chai lọ,... được đặt trên nhiều kệ!

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Lão Mạc đi đến trước một cái kệ, mở hộp ra rồi lấy một viên ngọc Rồng đưa cho Diệp Phàm: “Thiếu chủ, đây chính là ngọc Rồng, nhưng ở đây chỉ có một viên, tám viên còn lại không biết bây giờ ở chỗ nào!”

“Không sao đâu, tôi đã có sáu viên rồi!” Diệp Phàm lên tiếng.

“Thiếu chủ thật sự đã thu thập được sáu viên ngọc Rồng sao?”

“Vậy cộng thêm viên này nữa là bảy. Chỉ còn lại hai viên cuối cùng, như vậy có thể tìm ra bảo vật đằng sau ngọc Rồng rồi!" Lão Mạc bình tĩnh nói.

“Thật sự có bảo vật ẩn giấu phía sau ngọc Rồng sao?” Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Cái này không ai biết cả. Truyền thuyết về ngọc Rồng đã được truyền từ đời này sang đời khác, nhưng chưa ai có thể thu thập được chín ngọc Rồng để tìm ra đáp án."

“Nhưng thiếu chủ rất có khả năng thu thập được chín viên ngọc Rồng, như vậy có thể biết được tính xác thực của truyền thuyết này!” Lão Mạc nói.

“Tôi cũng muốn xem đẳng sau ngọc Rồng ẩn giấu cái gì!” Đôi mắt Diệp Phàm lấp lánh.

“Thiếu chủ, ở đây đều là tất cả công pháp, võ công, đan dược, vũ khí mà năm đó minh chủ đã thu thập, ngài có thể xem qua và lấy bất cứ thứ gì mình cần!" Lão Mạc chỉ vào Tàng Bảo Các và nói.

Sau đó Diệp Phàm dạo quanh Tàng Bảo Các, nhưng ngoại trừ những đan dược có thể tăng cường thực lực ra, những thứ khác hắn cũng không thích mấy, dù sao hắn cũng không thiếu bất kỳ công pháp nào.

Hửm?

Lúc này, Diệp Phàm chợt chú ý đến dưới kệ có một cuốn sách cũ ố vàng, còn không hoàn chỉnh.

Vì tò mò, hắn liền cầm nó lên.
 
Chương 722: C722: Mạc lão giải thích


“Hồn Quyết!”

Diệp Phàm nhìn cuốn sách, sau khi phủi lớp bụi, mặt trên hiện lên hai chữ. Hắn mở ra xem, đây lại là một công pháp tu luyện linh hồn.

“Thiếu chủ, cậu hứng thú với bộ công pháp này à?” Mạc lão đi tới, nhìn Diệp Phàm đang cầm quyển sách trong tay.

“Mạc lão, đây là công pháp tu luyện linh hồn, một vật trân quý như vậy, sao lại lấy để kê chân?”

Diệp Phàm không hiểu nhìn Mạc lão.

Hắn đã từng nghe các sư phụ nhắc tới, rất lâu trước kia, trên thế giới này ngoại trừ võ giả thì vẫn còn hồn giả.

Hồn giả chuyên tu luyện linh hồn, bọn họ có sức mạnh linh hồn vô cùng cường đại, chỉ cần một suy nghĩ đã có thể giết chết một người cách xa cả nghìn dặm, tóm lại là rất lợi hại!

Chỉ là tư cách để nhập môn vô cùng cao, tu luyện lại hết sức gian khổ, hơn nữa sau khi Trái Đất này trải qua vô số lần biến động, công pháp tu luyện

linh hồn đã bị mất, bởi vậy ngày nay rất khó để gặp được một Hồn giả!

Đương nhiên Hồn giả cũng không tính là hoàn toàn biến mất, bởi vì thuật sĩ hệ tinh thần rất giống Hồn giả, nhưng năng lực lại kém xa.


Chính vì những nguyên nhân này nên Diệp Phàm biết rõ, hiện tại bộ công pháp tu luyện linh hồn này quý giá đến nhường nào.

Chỉ là, bộ hồn pháp trân quý như vậy lại bị lấy để kê giá, chuyện này khiến Diệp Phàm không thể tin nổi!

“Mặc dù đây là công pháp tu luyện thần hồn, nhưng nó là bản thiếu, chỉ có một nửa, căn bản không có cách nào tu luyện, trước kia minh chủ đã từng luyện nhưng không thành công, vậy nên nó được xem như đống giấy vụn, đương nhiên là chỉ có thể lấy để kê giá rồi!”

Mạc lão giải thích.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ cầm bộ công pháp này về!”

Diệp Phàm nói.

“Thiếu chủ, cậu định luyện quyển công pháp này? Tuyệt đối không thể, công pháp không hoàn chỉnh, nếu luyện nó, khả năng rất cao sẽ tổn hại tới linh hồn, hậu quả không thể lường được!”

Mạc lão nhìn Diệp Phàm vội vàng nhắc nhở.

“Yên tâm, tôi có chừng mực!”


Diệp Phàm khẽ cười.

Hắn cầm lấy Hồn Quyết rồi ra khỏi Tàng Bảo Các.

“Thiếu chủ, chúng tôi vừa phát hiện có một người đang trốn bên trong Võ Minh, lén lén lút lút, không biết là người nào?”

Diệp Phàm vừa ra khỏi Tàng Bảo Các, Viêm Khiếu đã đi tới trước mặt hắn nói.

“Trốn ở Võ Minh? Qua xem thử!”

Ngay sau đó Diệp Phàm đi tới chính điện Võ Minh, một người phụ nữ hai †ay ôm chặt bọc quần áo.

“Là cô!”

Diệp Phàm nhìn thấy người này thì rất ngạc nhiên. Cô gái này chính là người bị đuổi giết tối hôm qua. “Là anh? Sao anh lại ở đây?”

Cô gái kia nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kinh ngạc. “To gan, dám vô lễ với thiếu chủ!”

Viêm Khiếu quát đối phương.

“Thiếu chủ?”

“Anh là thiếu chủ Võ Minh?”
 
Chương 723: C723: Anh đứng lại


Cô gái kia khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.

“Đúng vậy, vì sao cô lại ở đây?”

“Còn nữa, rốt cuộc bên trong bọc quần áo này của cô có thứ gì? Những người đuổi giết cô tối qua là vì thứ trong bao này nhỉ?”

Diệp Phàm nhìn bao quần áo trong tay cô gái kia nói.

Vẻ mặt của cô gái kia lập tức thay đổi, ôm chặt lấy bọc quần áo rồi nhìn Diệp Phàm với vẻ đầy cảnh giác: “Anh đừng mơ động tới đồ trong này!”

“Nếu cô không nói cho tôi biết trong này là gì, vậy thì tôi coi như kê cô đấy!

“Cô ta giao lại cho ông, nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy!”

Diệp Phàm nói với Viêm Khiếu rồi rời đi.

“Anh đứng lại!”

Vẻ mặt của cô gái kia thay đổi, cô ta lớn giọng gọi Diệp Phàm. “Chuyện gì nữa?”. ngôn tình tổng tài

Diệp Phàm quay đầu nhìn cô gái.


“Tôi chỉ cho một mình anh xem, những người khác không được nhìn!” Cô gái nói với Diệp Phàm.

“Các người ra ngoài hết đi!”

Diệp Phàm trực tiếp bảo đám người Viêm Khiếu rời khỏi nơi đây.

Lúc này, trong đại điện chỉ còn lại Diệp Phàm và cô gái kia.

“Anh phải đảm bảo, tuyệt đối không được có bất cứ ý nghĩ nào với thứ này!”

Cô gái kia nhìn Diệp Phàm nói.

“Bây giờ cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi!”

“Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”

Diệp Phàm lạnh giọng nói. Ánh mắt cô gái lóe lên, mở bọc quần áo ra, bên trong có một hộp gỗ đàn.

Khi cô mở hộp gỗ đàn, ánh sáng vàng chói mắt tản ra, một cỗ uy áp rất mạnh bao phủ.


Bên trong chiếc hộp là một viên trân châu to chừng quả trứng ngỗng, †oàn thân đều màu vàng, tản ra một cỗ uy lực thần thánh!

“Đây là thứ gì?”

Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.

“Xá lợi!"

Cô gái đáp.

“Xá lợi?”

“Đây không phải là thứ mà các vị cao tăng Phật Giáo để lại sao?”

Biểu cảm của Diệp Phàm vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng thết”

Cô gái kia gât đầu.

“Wì sao thứ này lại trong tay cô?”

Diệp Phàm tò mò hỏi.

Xá lợi này là bảo vật do một vị cao tăng Phật giáo đã viên tịch để lại, chứa đựng ý nghĩa phật pháp sâu xa, đây là vật cực kỳ quan trọng với nhà Phật, người ngoài căn bản không thể có được.

“Tôi đã trộm thứ này từ một thế lực nào đó!”
 
Chương 724: C724: Long soái bị giam rồi


Cô gái đáp.

“Cô vậy mà trộm được món bảo vật trân quý thế này, đúng là có chút bản lĩnh!”

“Nhưng mà vì món đồ này mà cô ngay cả mạng cũng không cần nữa à?” Diệp Phàm bĩu môi nhìn cô gái. “Tôi trộm xá lợi này là để cứu mạng cho ông nội tôi!”

“Chỉ là tôi bị bọn họ truy giết cả dọc đường, không cách nào trở về tìm ông nội, chỉ có thể trốn ở đây!”

Đối phương lên tiếng.

“Cứu ông nội cô?”

“Đúng vậy, ông nội tôi bị thương, xá lợi này có hiệu quả trị thương rất tốt!” Cô gái gật đầu.

“Cô cũng có hiếu đấy, nếu đã vậy thì cô đi đi!” Diệp Phàm nói.

“Anh chịu thả tôi đi?”

Cô gái kia ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, nhưng nghĩ tới cái gì đó, cô ta ôm chặt viên xá lợi nói: “Tôi sẽ không đưa xá lợi này cho anhl”

Rõ ràng, đối phương cho rằng Diệp Phàm muốn dùng xá lợi để thả cô đi. “Yên tâm, tôi không có hứng thú với xá lợi!”

Diệp Phàm nói xong, hắn để Viêm Khiếu phái người hộ tống cô gái này rời đi.

Ngay sau đó, Diệp Phàm cho gọi Viêm Khiếu và các thành viên cấp cao của Võ Minh, hiện tại hắn đã hiểu đại khái về tổ chức này.

“Thiếu chủ, bên ngoài có một kẻ tự xưng là người của Long Hồn muốn gặp thiếu chủ!”

Lúc này, một đệ tử Võ Minh đi tới cung kính nói với Diệp Phàm. “Người của Long Hồn?”


“Dẫn họ vào đây.”

“Diệp Phàm nói.”

Rất nhanh, hai đệ tử của Võ Minh đỡ một bóng dáng cả người đầy máu xuất hiện trong đại điện.

“Hắc Uyên!”

Diệp Phàm nhìn bóng dáng cả người đây máu, vết thương chồng chất này thì giật mình hô lên.

Người này chính là một trong Cửu Đại Long Vệ của Long Hồn - Hắc Uyên!

“Tổng chỉ huy!”

Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm hấp hối nói.

Diệp Phàm đi thẳng đến bên Hắc Uyên, nói: “Hắc Uyên, ông làm sao vậy?” “Long Hồn bị diệt rồi!”

Dứt lời, Hắc Uyên ngất đi!

Diệp Phàm nghe Hắc Uyên nói xong thì vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, vung châm bạc trị thương cho anh ta.

Được Diệp Phàm chữa trị, thương thế của Hắc Uyên rất nhanh đã khôi phục lại.

Thấy Hắc Uyên tỉnh lại, Diệp Phàm hỏi hắn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Long Hồn lại bị „

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


“Lúc trước Long Soái biết được tin đại quân của chiến khu trung bộ đi về phía Thái Sơn, đoán bọn họ muốn ra tay với cậu nên đã để tôi thống lĩnh người của Long Hồn tới khống chế chiến khu trung bộ.”

“Không ngờ nửa đường chúng tôi gặp phải mai phục, toàn bộ thành viên Long Hồn tôi dẫn theo đều chết thảm, mà tôi cũng là do bọn họ liều chết yểm hộ mới có thể trốn thoát!”

Hắc Uyên nói xong, ánh mắt tràn ngập đau thương và tức giận.

“Thiết Thủ, bọn họ đều chết cả rồi!”

“Là do tôi vô dụng không bảo vệ được họ!”

Hắc Uyên siết chặt nắm đấm, vẻ mặt áy náy nói.

“Chuyện này không trách anh được, không cần phải áy náy!” “Đúng rồi, anh có biết là ai làm không?”

“Ở Long Quốc mà lại có người dám ra tay với Long Hồn, bọn họ có lai lịch gì?”

Diệp Phàm lạnh giọng nói.

“Có lẽ là một trong Cửu Đại Hộ Quốc Chí Tôn của Long Quốc - Mộ Thiên Vấn làm!”

Hắc Uyên nói.

“Mộ Thiên Vấn?”

Diệp Phàm híp mắt.

Hắc Uyên gật đầu nói: “Đúng thế, trước khi tôi rời khỏi Đế Đô, ông ta đã bắt tay với những Chí Tôn khác để bãi bỏ tất cả chức vụ của Long Soái, giam cầm ông ấy ở Đế Đô, ngay sau đó thì Long Hồn gặp phải mai phục, chắc chắn ông ta có liên quan tới tất cả những chuyện này!”

“Long Soái bị giam rồi?”

Diệp Phàm ngạc nhiên.

“Đúng vậy!”

Hắc Uyên đáp.

Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm lạnh như băng, hắn nói: “Đi, trở về Đế Đô!”
 
Chương 725: C725: Đứng lại


Đế Đô, ở một tứ hợp viện nào đó.

Diệp Phàm và Hắc Uyên xuất hiện ở bên ngoài, còn Long Soái đang ở trong tứ hợp viện.

“Đứng lại!”

Nhưng bọn họ vừa tới thì đã có hai người mặc đồ đen chắn trước mặt, cả hai đều là cường giả cấp bậc Tông Cảnh!

Diệp Phàm phát hiện xung quanh còn có vô số họng súng đang chĩa vào hắn, nơi u tối còn ẩn giấu rất nhiều sát khí.

Một đám người mai phục quanh tứ hợp viện, bọn họ vây tứ hợp viện kín không kế hở.

“Tôi muốn gặp Long Soái!” Diệp Phàm lạnh nhạt nhìn hai cường giả Tông Cảnh.

“Long Soái đang dưỡng thương, tôn chủ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy Long Soái!”

Hai người đối diện lạnh lùng nhìn Diệp Phàm. Âm II Diệp Phàm trực tiếp ra tay, đánh bay hai người này ra ngoài.

Vụt vụt vụtIII

Ngay khi Diệp Phàm ra tay, xung quanh có hàng nghìn người xuất hiện, tất cả vũ khí trong tay bọn họ đều chĩa vào Diệp Phàm.


“CútHI” Diệp Phàm khinh thường, đi thẳng vào bên trong tứ hợp viện. “Khoan đất”

Ngay khi bọn họ chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm thì một vị cường giả tông cảnh ngăn cản.

“Sao vậy?” Người còn lại không hiểu.

“Người kia có khả năng là tổng chỉ huy của Long Hồn - Diệp Phàm, Mộ tôn chủ có lệnh, tạm thời không đối đầu trực tiếp với hắn!”

Vị cường giả tông cảnh kia nghiêm túc nói: “Lập tức thông báo cho Mộ tôn chủ, nói tình huống ở nơi này cho ông ấy biết!”

Bên trong tứ hợp viện.

Long Soái đang nằm trên ghế tựa, hút một tẩu thuốc phiện, dáng vẻ như đang an dưỡng tuổi già!

“Ông cũng nhàn nhã nhỉ!” Diệp Phàm đi vào, nhìn Long Chiến Thiên nói. “Sao hai người lại tới đây?”

Long Chiến Thiên đứng dậy nhìn Diệp Phàm và Hắc Uyên.

“Long Soái, xin lỗi!"


Lúc này, Hắc Uyên quỳ xuống trước mặt Long Chiến Thiên.

“Hắc Uyên, cậu đứng lên đi, Long Hồn bị diệt, không phải lỗi của cậu, muốn trách chỉ có thể trách tôi đã đánh giá thấp độ tàn nhãn của bọn họ, bây giờ họ vì mục đích của cá nhân mà coi thường lợi ích đất nước!”

Long Chiến Thiên lắc đầu, thở dài nói.

Rõ ràng, ông đã biết chuyện của Long Hồn.

“Không phải ông bị giam cầm à? Sao lại biết được chuyện xảy ra bên ngoài?”

Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Long Chiến Thiên, đối phương nói: “Là giảm lỏng, không phải giam cầm, bọn họ chỉ không cho phép tôi rời khỏi nơi này và nhúng tay vào việc của chiến bộ, vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt liên lạc của tôi với bên ngoài, tốt xấu gì tôi cũng là nguyên soái, bọn họ cũng không thể làm

quá mức!”

“Vậy hiện tại ông có dự tính gì? Cứ ở chỗ này mặc kệ chiến bộ, cũng không quan tâm tới những oan hồn đã mất của Long Hồn?”

Diệp Phàm nhíu mày nhìn Long Chiến Thiên. “Trước tiên không vội, hiện tại thời cơ còn chưa tới, nếu bọn họ đã bắt đầu ra tay, vậy thì để trận bão táp hung bạo hơn đi, để bọn họ hoàn toàn lộ ra

nguyên hình!”

“Muốn Long Quốc khôi phục yên bình, chúng ta nhất định phải diệt trừ những khối u ác tính đã thối rữa này!”

“Chỉ khi chúng duỗi hết móng vuốt ra mới có thể tiêu diệt tận gốc!”

Ánh mắt Long Chiến Thiên lóe lên vẻ lạnh như băng/
 
Chương 726: C726: Ông nghĩ cũng xa đấy


“Ông nghĩ cũng xa đấy!”

Diệp Phàm bĩu môi.

Vụt!

Lúc này, một đám người xông vào tứ hợp viện, dẫn đầu là một người chừng hai - ba mươi tuổi, trên người mặc bộ đồ thể thao màu trắng, vẻ mặt lạnh như băng. Thực lực của người này đã đạt tới Thiên Cảnh, phía sau còn có một lão già tóc hoa tiêu.

“Cậu là tổng chỉ huy của Long Hồn - Diệp Phàm?”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn về phía Diệp Phàm: “Đang tiếc, Long Hồn đã không còn, hiện tại cả đội chỉ còn mình cậu!”

“Anh muốn ăn đòn?” Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương. “Ranh con, biết tao là ai không mà dám nói chuyện như vậy?”

“Sư tôn của tao chính là Hộ Quốc Chí Tôn - Mộ tôn chủ, mày đánh tao thử xem?”

Người đàn ông ngang ngược nói.


Âm!

Diệp Phàm cũng không phí lời, hăn vung tay tát bay đối phương ra ngoài, khiến cơ thể hắn ta nện xuống đất rồi nôn ra máu.

“Anh bảo tôi đánh đấy nhé!” Diệp Phàm lạnh lùng nói. “Mày...Hà lão, giết hắn cho tôi!”

Lúc này, gã đệ tử của Mộ tôn chủ nằm trên mặt đất che lấy mặt, hắn ta hung tợn nhìn Diệp Phàm.

Ông già đi theo hắn ta cũng nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt đục ngầu rồi bước từng bước về phía hắn.

“Ông già, già như vậy rồi còn tới tìm chết à?” Diệp Phàm liếc nhìn đối phương, cười lạnh. “Người trẻ tuổi, quá ngông cuồng không phải chuyện tốt đâu!” Lão già

nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hai quyền nắm chặt, trên người ông ta bộc phát một luồng năng lượng đáng sợ!

“Ranh con, vị này chính là Bắc Quyền tông sư - đứng thứ bảy trong bảng Tông Sư, mày chết chắc rồi!”


Gã thanh niên kia lớn tiếng nói với Diệp Phàm. GiếtII! Vị Bắc Quyền tông sư hô lên một tiếng rồi tấn công Diệp Phàm.

Cú đấm vừa nhanh vừa có lực, vô cùng khí thế, mang theo sức mạnh phá núi cắt biển!

Răng rắc!

Chỉ là nắm đấm của vị Bắc Quyền tông sư này vừa đánh ra đã bị Diệp Phàm bóp nát.

AI Người đứng thứ bảy trong bảng Tông Sư trực tiếp hét thảm. Phụt!

Giây sau, Diệp Phàm buông nắm đấm của đối phương ra, hắn đấm một quyền đánh xuyên qua lồng ngực của Bắc Quyền tông sư.

Ông ta trợn mắt nhìn Diệp Phàm, không kịp nói lời nào đã ngã trên mặt đất.

Tên đệ tử của Mộ tôn chủ thấy vậy thì chết đứng, những người khác cũng bị dọa cho ngây người.

Diệp Phàm đi về phía gã đệ tử của Mộ tôn chủ.

“Mày...mày muốn làm gì?”

Đối phương thấy Diệp Phàm bước tới thì vẻ mặt lập tức thay đổi. “Giết mày!"
 
Chương 727: C727: Cậu cũng đủ tàn nhẫn


Diệp Phàm lạnh lùng quát.

“Mày...mày dám giết tao?”

Hắn ta nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt không thể tin nổi.

“Ngay cả Hộ Quốc Chí Tôn tao còn dám giết, một gã đệ tử của Hộ Quốc Chí Tôn thì có là gì?”

Diệp Phàm khinh thường nói. “Lân, ngăn hắn ta lại!”

Ngay lập tức nét mặt của người đàn ông thay đổi, hắn ta hét lên với thuộc hạ.

Tất cả những người khác đều xông về phía Diệp Phàm, gã đệ tử kia nhân cơ hội đứng dậy muốn chạy trốn.

ÄmII

Diệp Phàm đánh một chưởng qua.

Ngay lập tức, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Thân thể của đám thuộc hạ xông về phía Diệp Phàm đều nổ tung, ngay cả gã đệ tử đang bỏ chạy khỏi tứ hợp viện của Mộ tôn chủ cũng không thoát khỏi số phận!


Một chưởng của Diệp Phàm đã giết chết hơn trăm cường giả.

“Cậu cũng đủ tàn nhẫn, lần này lại đắc tội thêm một vị Hộ Quốc Chí Tôn!” Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm, cười bất đắc dĩ. “Dù sao đã giết một người, đắc tội thêm người nữa cũng không sao!” “Huống chỉ tốt xấu gì tôi cũng là tổng chỉ huy Long Hồn, bọn họ diệt Long Hồn của tôi, nếu người tổng chỉ huy này không làm chút gì cho những thành viên đã chết thảm của Long Hồn thì đâu còn là người nữa, xem như thu chút

lãi đi!”

Diệp Phàm thản nhiên nói.

Chín đại trưởng lão đều có mặt trong Nội Các, bầu không khí vô cùng áp lực!”

“Không ngờ trong Võ Minh còn có một cao thủ mạnh như vậy, ngay cả thủ hộ cấp Địa Cảnh của Long Cấm cũng không phải đối thủ của họi”

Vẻ mặt của một vị trưởng lão vô cùng khó coi. “Hộ vệ Địa cấp không giết được hắn ta, vậy thì điều động Thiên cấp!” Một vị trưởng lão Nội Các khác lạnh nhạt nói.

“Không được, nếu điều động tới thủ vệ Thiên cấp, chẳng may bên trong Long Cấm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì sẽ rất phiền phức!”

“Đúng thế, tuyệt đối không được điều động thủ vệ cấp Thiên Cảnh!” Các đại trưởng lão lần lượt lên tiếng.

“Quốc chủ hạ mệnh lệnh, chuyện này tạm dừng ở đây!” Đột nhiên, đại trưởng lão Nội Các lên tiếng.


“Đại trưởng lão, chẳng lẽ cứ như vậy mà tha cho tên tiểu tử này sao?”

Một vị đại trưởng lão không cam lòng.

“Yên tâm, sẽ có người xử lý hắn chúng ta chỉ cần ngồi đợi ngư ông đắc lợi là được!”

Ánh mắt đại trưởng lão lóe lên, ông ta thản nhiên nói.

Tổng bộ điện Long Vương.

Lúc này, một lượng lớn người đang tụ tập ở đây, có cả máy xúc, xe nâng, nhân viên mặc đủ các loại đồng phục, trong đó có rất nhiều binh lính được trang bị súng ống!

Tứ đại Long Quân dẫn người của điện Long Vương giằng co với bọn họ.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Phàm xuất hiện, nhìn thấy cảnh tượng này thì nhíu mày hỏi.

“Thiếu chủ, cậu tới rồi!”

“Bọn họ muốn phá điện Long Vương!”

Cuồng Sư Long Quân nói với Diệp Phàm.

“Phá hủy điện Long Vương, ai mà to gan như vậy!”
 
Chương 728: C728: Chuyện gì


Sắc mặt Diệp Phàm lạnh đi, hắn tức giận quát lớn.

“Xin chào, chúng tôi nhận được mệnh lệnh của cấp trên, muốn trưng dụng mảnh đất này để xây dựng căn cứ quân sự, đồng thời cũng sẽ bồi thường đủ cho các anh, hy vọng mọi người phối hợp!”

Lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục đứng ra, nói với Diệp Phàm.

“Mệnh lệnh của cấp trên nào?”

“Bảo người đó đích thân tới gặp tôi!”

Diệp Phàm thản nhiên nói.

“Này cậu, cậu là ai mà ngang ngược như vậy?”

Người đàn ông mặc chiến phục huy hiệu hai sao đi tới nhìn Diệp Phàm.

“Anh không có tư cách nói chuyện với tôi!”

Diệp Phàm khinh thường liếc nhìn đối phương.

“Khẩu khí cũng lớn thật, không thấy đây là cái gì sao? Tướng hàm hai sao. còn không đủ tư cách nói chuyện với cậu?”

Người đàn ông chỉ vào tướng hàm hai sao trên vai, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt cường thế.

“Nhìn cho rõ đây là cái gì?”

Diệp Phàm trực tiếp lấy chứng nhận sĩ quan tướng hàm sáu sao ra, đưa cho đối phương xem.


Lúc này, vẻ mặt người đàn ông lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn Diệp Phàm với vẻ khiếp sợ: “Cậu vậy mà..."

“Quay trở về nói với cái gì mà Mộ tôn chủ kia, ông ta muốn kiếm chuyện thì cứ nhằm vào tôi, nếu còn dám nhòm ngó tới điện Long Vương, tôi sẽ đưa ông ta xuống bầu bạn với Từ Long Tượng!”

“Cút!”

Diệp Phàm quát với vẻ mặt hung ác, trên người hắn tản ra một cỗ sát khí khủng bố trấn áp đám người kia.

Rõ ràng hắn đoán được đứng sau sai khiến bọn họ chính là Mộ tôn chủ kia.

“Rút!”

Người đàn ông cảm nhận được khí tức từ trên người Diệp Phàm thì vẻ mặt lập tức thay đổi. Gã hô lên.

Ngay lập tức, đám người này đã rút lui. “Thiếu chủ, Hộ Quốc Chí Tôn muốn ra tay với chúng ta rồi sao?” Bạch Ưng Long Quân lên tiếng.

“Đúng, hiện tại chiến bộ đã bị một vị Hộ Quốc Chí Tôn nắm giữ, ông ta muốn tìm cái cớ để chiếm lấy thế lực của chúng tai”

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

“Thiếu chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Thanh Dực Long Quân lo lắng nói.

Diệp Phàm nhìn Long Kình nói: “Thông báo cho các anh em Long Quân, sau này bất cứ người nào dám nhòm ngó tới điện Long Vương, lập tức giết không thai”


“Rõ!” Long Kình đáp.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Thực lực của các người đã tăng lên đáng kể, tiếp theo chúng ta sẽ xây dựng các phân điện Long Vương ở khắp nơi trên Long Quốc, chiêu mộ thành viên mới, tìm lại điện Long Vương huy hoàng cửa ngày xưa!”

Diệp Phàm nhìn tứ đại Long Quân phân phó.

Hiện tại thực lực của bọn họ đều đã bước vào Tông Cảnh, trở thành tông sư võ đạo!

“RõI" Tứ đại Long Quân gật đầu.

Lúc này, ánh mắt Tử Hồ Long Quân lóe lên nhìn về phía Diệp Phàm: “Thiếu chủ, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

“Chuyện gì?”

Diệp Phàm nhìn Tử Hồ Long Quân, đối phương nói: “Có một người muốn gặp thiếu chủ, hy vọng thiếu chủ có thể nể mặt!”

“Ai muốn gặp tôi?” Diệp Phàm hỏi.

“Chuyện này, tạm thời thuộc hạ không thể nói được, thiếu chủ đi một chuyến sẽ biết!”

Ánh mắt Tử Hồ Long Quân lóe lên.

“Tử Hồ, định làm cái gì thế? Ai muốn gặp thiếu chủ mà còn thần bí như vậy?”

Cuồng Sư Long Quân nhìn Tử Hồ Long Quân nói.

Tử Hồ Long Quân không đáp, chỉ chăm chú nhìn Diệp Phàm, cơ thể có hơi căng thẳng.

“Được.” Diệp Phàm cũng không nói nhiều mà trực tiếp đồng ý.

Sau đó, Tử Hồ Long Quân dẫn Diệp Phàm tới bên hồ ở ngoại thành Đế Đô, có một bóng người đang đứng ở đình nghỉ mát giữa hồ!
 
Chương 729: C729: Tôi muốn khống chế thế giới này trong tay


Diệp Phàm và Tử Hồ Long Quân đi xuyên qua hành lang dài trong hồ đến trong đình.

Diệp Phàm nhìn người đàn ông đưa lưng về phía hắn, ăn mặc theo phong cách cổ trang, lạnh nhạt nói: “Ông là người muốn gặp tôi?”

Người đàn ông xoay người này, mỉm cười nói: “Diệp công tử, tại hạ là Mai Nhược Sơn, gia chủ nhà họ Mai Đế Đô.”

“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Phàm hỏi thẳng. “Diệp công tử, mời ngồi.”

Mai Nhược Sơn mời Diệp Phàm ngồi xuống, hai người ngồi trước một cái bàn tròn, trên bàn cắm một nén hương, để hai bộ ấm trà.

Tử Hồ Long Quân chủ động pha trà cho hai người. “Diệp công tử nếm thử Bích Loa Xuân, trăm năm mới mọc ra ba lá." Mai Nhược Sơn cầm chén trà nhấp một ngụm, giới thiệu cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm cầm chén trà, nhấp một ngụm, nói: “Tôi không muốn nghe vô nghĩa.”

“Diệp công tử còn trẻ lại có thiên phú xuất chúng như vậy, sau lưng còn được nhiều vị đại sư dạy dỗ, đúng là kỳ tài."

“Con người của tôi lại rất thích tài, bởi vậy hy vọng Diệp công tử có thể gia nhập nhà họ Mai, trợ giúp tôi tạo dựng sự nghiệp lớn.”

Mai Nhược Sơn để chén trà xuống, nói thẳng.

“Cùng tạo dựng sự nghiệp lớn? Ông muốn làm gì? Muốn làm Hoàng đế?” Diệp Phàm lạnh lùng nói.


“Tôi muốn khống chế thế giới này trong tay.”

Mai Nhược Sơn nói.

“Dã tâm không nhỏ, nhưng tôi không có thời gian chơi với ông.”

Diệp Phàm đứng dậy định rời khỏi.

Lúc này bên hồ xuất hiện một đám người, tay cầm vũ khí, ngăn chặn hành lang.

“Nếu ông muốn mời chào tôi, có lẽ biết rõ thực lực của tôi, ông cảm thấy chỉ bằng bọn họ có thể ngăn cản được tôi?”

Diệp Phàm khinh thường nói.

“Đúng là bọn họ không ngăn được Diệp công tử, nhưng Diệp công tử cảm thấy hiện tại cậu còn có thể dùng toàn lực không?”

Mai Nhược Sơn mỉm cười nói.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm ông ta, nói: “Ông bỏ thuốc? Nhưng tại sao


trong trà không có độc?” “Bên trong nước trà không có độc, nhưng nếu ngửi xong mừi hương này, lại uống nước trà sẽ tạo thành một loại độc độc đáo, loại độc này không lấy mạng cậu, nhưng sẽ làm cậu không thể dùng sức trong một canh giờ.”

Mai Nhược Sơn nói.

“Nhuyễn Cân Tán!” Diệp Phàm nói.

Mai Nhược Sơn nghe vậy thì rất ngạc nhiên: “Không ngờ công tử cũng biết loại thuốc này.”

“Tất nhiên là biết, tôi còn chơi với nó lúc 10 tuổi.”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Mai Nhược Sơn nhíu mày, nhìn về phía Tử Hồ Long Quân. Tử Hồ Long Quân hơi do dự, cuối cùng vẫn ra tay.

Tử Hồ Long Quân vừa ra tay đã bị Diệp Phàm bóp cổ, lạnh nhạt nói: “Tại sao phản bội điện Long Vương?”

“Cậu không bị gì?” Mai Nhược Sơn khiếp sợ nói.

Diệp Phàm nhìn Tử Hồ Long Quân, lạnh lùng nói: “Cô biết kết cục của kẻ phản bội không?”

“Cô ta đã là người của tôi từ lâu rồi.” Mai Nhược Sơn nói.

“Thiếu chủ, xin lỗi, đều do năm đó tôi bị ông ta dụ dỗ nên mới bị khống chê,s phản bội điện Long Vương, ngài giết tôi đi.”

Tử Hồ Long Quân nói. Rắc!
 
Chương 730: C730: Cậu đủ tàn nhẫn


Diệp Phàm bóp nát cổ của Tử Hồ, vứt xuống đất, lạnh lùng nhìn Mai Nhược Sơn.

“Cậu đủ tàn nhẫn.”

Mai Nhược Sơn thấy Diệp Phàm quyết đoán giết Tử Hồ Long Quân, sắc mặt hơi thay đổi.

“Kẻ phản bội đều đáng chết.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói. “Đủ tuyệt tình.”

“Nhưng nếu hôm nay cậu đã đến, muốn rời khỏi nơi này chỉ có hai con đường, hoặc thần phục tôi, hoặc táng thân trong hồ này.”

Mai Nhược Sơn nói. “Tôi lựa chọn con đường thứ ba, ông chết!” Diệp Phàm lao về phía Mai Nhược Sơn.

Mai Nhược Sơn phóng một luồng tinh thần khủng bố đè ép về phía Diệp Phàm.

Người này là một thuật sĩ hệ tinh thần, tỉnh thần lực cực khủng bố, cho dù cao thủ Quân cảnh cũng không cản được đòn tấn công của ông ta.


Mai Nhược Sơn thấy đối phương dùng tinh thần lực để tấn công nhưng lại không có phản ứng gì.

Chỉ trong nháy mắt, tinh thần lực của ông ta đâm vào trong đầu của Diệp Phàm.

“Nếu không muốn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thì đừng trách tao.” “Từ nay về sau hãy trở thành con rối của tao đi.” Mai Nhược Sơn lạnh lùng nói.

Ông ta muốn dùng tinh thần lực để khống chế ý thức linh hồn của Diệp Phàm, biến hắn thành một con rối.

Đối với thuật sĩ hệ tỉnh thần, loại thủ đoạn này không quá khó.

Nhưng Mai Nhược Sơn không ngờ tỉnh thần lực của ông ta mới đi vào trong đầu của Diệp Phàm đã biến mất không còn tí gì.

Phụt!

Mai Nhược Sơn hộc máu, sắc mặt trắng bệch, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin tưởng: “Mày...”


“Ông cảm thấy tôi sẽ để yên cho ông thao túng?” Diệp Phàm lạnh nhạt nói. ÄmII

Dứt lời, một luồng tinh thần lực cuồng bạo xông ra từ trong đầu hắn, lao về phía Mai Nhược Sơn.

Mai Nhược Sơn chưa kịp nói gì, lưồng tinh thần lực kia đã nhảy vào trong đầu ông ta, nghiền nát linh hồn ông ta.

Phụt!

Mai Nhược Sơn lại hộc máu, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thất khiếu chảy máu, tắt thở.

Mai Nhược Sơn đến chết cũng không ngờ Diệp Phàm cũng là một thuật sĩ hệ tinh thần, lực lượng tinh thần còn cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn nghiền nát ông ta.

“Cứ phải ép tôi ra tay.”

Diệp Phàm bĩu môi.

Hắn chưa bao giờ bày ra lực lượng tỉnh thần gì đó trước mặt người khác, nhưng lực lượng tinh thần của hắn mạnh đến mức ngay cả vài vị sư phụ cũng phải ngạc nhiên.

Nhưng Đại sư phụ từng nhắc nhở hắn không được tùy tiện sử dụng tỉnh thần lực trước mặt người ngoài, bởi vậy Diệp Phàm chưa bao giờ thi triển tỉnh thần lực.
 
Chương 731: C731: Căn cứ chiến bộ


Diệp Phàm cũng không biết tại sao Đại sư phụ lại nói vậy, nhưng hắn chỉ cần làm theo là được, bởi vì Đại sư phụ sẽ không bao giờ hại hắn.

Diệp Phàm liếc nhìn thi thể của Mai Nhược Sơn, rời khỏi đình.

Đám thuộc hạ của Mai Nhược Sơn thấy chủ nhân bị giết, tất cả đều biến sắc, không biết nên làm gì.

Cuối cùng đám thuộc hạ này của Mai Nhược Sơn không dám ra tay với Diệp Phàm, để mặc cho hắn công khai rời khỏi nơi này.

Diệp Phàm trở lại điện Long Vương, Bạch Ưng Long Quân nói: “Thiếu chủ, Tử Hồ đâu?”

“Cô ta phản bội điện Long Vương bị tôi giết.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Ba vị Long Quân nghe thấy vậy đều vô cùng kinh sợ, bọn họ không ngờ Tử Hồ sẽ phản bội điện Long Vương.

Căn cứ chiến bộ.


Trên vị trí vốn thuộc về Long Chiến Thiên, một người đàn ông có đôi mắt như chim ưng, sắc mặt âm u đang ngồi trên đó.

“Diệp Phàm!”

Người đàn ông này gằn từng chữ một, giọng nói lạnh băng vô tình.

Ông ta là một trong chín Hộ Quốc Chí Tôn của Long Quốc, Mộ Vấn Thiên.

“Tôn chủ, người này quá ngông cuồng, dám giết chết đệ tử của ngài trước mặt mọi người, còn uy hiếp ngài, không coi ai ra gì, để tôi triệu tập quân đội đi tiêu diệt hắn ta.”

“Tôi cũng không tin hắn ta có thể thoát khỏi sự bao vây tiêu trừ của 10 vạn quân.”

Lúc này một người đàn ông mặc chiến phục đứng trước Mộ Vấn Thiên, tức giận nói.

“Không vội, giữ mạng cho hắn ta, để vị kia tự tay giải quyết." Mộ Vấn Thiên lạnh lùng nói. Trong Long Tượng Tông, một tông môn thần bí.


“Một con kiến giới võ đạo cũng dám giết chấp sự ngoại môn của Long Tượng Tông, thật to gan.”

“Đi thông báo cho hiệp hội lánh đời, bảo bọn họ lập tức đưa hung thủ đến cho ta, nếu không Long Tượng Tông sẽ xóa sổ giới võ đạo Long quốc.”. Truyện Đoản Văn

Một tiếng quát lạnh băng bá đạo vang lên.

Cùng lúc đó ở thế giới phương Tây, trong một đại điện hắc ám. “Đệ tử của Cổ Tam Thông xuất hiện?”

“Xem ra là ý trời.”

“Lập tức thông báo cho năm vị chủ tịch quốc hội, không tiếc giá nào phải bắt lấy đệ tử của Cổ Tam Thông.

“30 năm trước nợ máu để thằng nhãi này trả lại.”

Một tiếng quát lạnh băng vô tình tràn đầy sát khí vang lên trong đại điện. Rạng sáng.

Diệp Phàm đang nghỉ ngơi, đột nhiên giật mình, có cảm giác xấu.

Hắn vội vàng gọi điện cho Đường Sở Sở lại không có người nghe máy. “Không lẽ Sở Sở đã xảy ra chuyện?”
 
Chương 732: C732: Anh không được đến đây


Trực giác của Diệp Phàm nói cho hắn, chắc chắn Sở Sở đã xảy ra chuyện.

Diệp Phàm lập tức đặt vé máy bay chạy về Thiên Hải.

5 phút trước, trong biệt thự của Đường Sở Sở, một đám khách không mời mà đến đã đến, đúng là đám người Sở Thiên.

Đám người Đại Hổ Nhị Hổ canh giữ ngoài biệt thự bị Càn lão bên cạnh Sở

Thiên đả thương. “Tại sao lại là anh?” Đường Sở Sở biến sắc. “Không phải tôi, chẳng lẽ là tên Diệp Phàm kia?”

Sở Thiên cười nói. “Anh muốn làm gì?”

Đường Sở Sở nhíu mày, nói.

“Tôi muốn cô.” Sở Thiên nhìn chằm chằm Đường Sở Sở với ánh mắt nóng rực, giống như đang nhìn con mồi.

“Mời anh lập tức rời đi, nếu không anh Tiểu Phàm biết được sẽ không bỏ qua cho anh.” Đường Sở Sở lạnh nhạt nói.

“Không cần dùng tên kia để đe dọa tôi, chờ tôi chỉnh phục cô, hấp thu lực Huyền Âm trong cơ thể cô, thực lực của tôi có thể đột phá, đến lúc đó tên kia


không là gì cả.” Sở Thiên nói. Đường Sở Sở nghe vậy thì biến sắc, lao ra bên ngoài.

Càn lão đứng chắn trước mặt Đường Sở Sở, Đường Sở Sở đột nhiên ra tay.

Bây giờ thực lực của Đường Sở Sở đã lên đến Thiên cảnh ngũ trọng, có thể thấy được tốc độ tu luyện của thân thể Huyền Âm cực nhanh.

Nhưng ở trong mắt Càn lão, chút thực lực này vẫn chưa đủ.

Ẩm!

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Càn lão tung ra một chưởng đánh bay Đường Sở Sở ra ngoài, ngã trên đất hộc máu.

“Người đẹp, đừng giấy giụa, đêm nay cô đã được định sẵn là của tôi.” Sở Thiên lạnh lùng nói, bước từng bước về phía Đường Sở Sở.


“Anh... Anh không được đến đây.”

Đường Sở Sở không ngừng kêu to, Sở Thiên tiến lên bắt đầu xé rách quần áo của cô.

“Không!” Đường Sở Sở hét lên.

Đột nhiên trong cơ thể của Đường Sở Sở bộc phát ra một luồng khí lạnhđến tận xương.

Sở Thiên bị luồng khí lạnh này bắn bay ra ngoài.

Sở Thiên phun ra một ngụm máu tươi, Càn lão biến sắc, đỡ được đối phương, kết quả thân thể cũng bị chấn động liên tục lùi về sau.

“Công tử, ngài sao rồi?” Càn lão vội vàng hỏi. “Cô ta bị làm sao vậy?” Sở Thiên khiếp sợ nói. . Đam Mỹ Sắc

Lúc này trong cơ thể Đường Sở Sở bộc phát ra từng luồng khí lạnh âm lãnh, thân thể bị đóng băng, lan ra cả ngôi biệt thự.

“Không xong, lực Huyền Âm trong cơ thể cô ta mất khống chế, nhanh chạy đi!

Càn lão kêu lên. Ông ta mang theo Sở Thiên chạy khỏi biệt thự.

Bọn họ vừa rời khỏi biệt thự, cả ngôi biệt thự đã bị khí lạnh khủng bố này đóng băng.

Đường Sở Sở biến thành một khối băng, không biết sống chết!
 
Chương 733: C733: Sở sở làm sao vậy


Khi mặt trời bắt đầu mọc và ánh sáng chiếu rọi cả Long Quốc, Diệp Phàm đi từ Đế Đô về Thiên Hải, tiến thẳng vào biệt thự.

Lúc Diệp Phàm tới thì Đại Hổ, Nhị Hổ, Natasha Romanoff, mười cao thủ Ảnh Bộ và mấy người Xuân Lan đều đang đứng chờ ở đây.

“Chủ nhân, thật xin lỗi!” Đại Hổ và Nhị Hổ quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm.

“Thiếu chủ, là chúng tôi vô dụng không bảo vệ được cô Đường!” Natasha Romanoff cúi đầu nói.

Soạt! Nghe vậy, sắc mặt Diệp Phàm liền tối sầm lại: “Sở Sở làm sao vậy?”

“Thiếu chủ, cô Đường ở bên trong, nhưng...”

Xuân Lan chỉ vào phía biệt thự, nhưng còn chưa kịp nói xong Diệp Phàm đã lao vào trong.

Soạt!

Vừa bước vào biệt thự, hắn liền cảm nhận được một luồng khí tức lạnh buốt xông thẳng về phía mình, khiến toàn thân hắn khẽ run lên.


Diệp Phàm liếc mắt nhìn, sắc mặt chợt lạnh lão.

Lúc này, khắp nơi trong biệt thự đều tràn ngập không khí lạnh buốt, giống như đang ở trong hầm băng, hàn khí khủng khiếp này khiến người ta không thể nào bước vào.

Giữa biệt thự, Đường Sở Sở đang nằm trên mặt đất, nhưng toàn thân đã bị khí lạnh đóng băng, giống như bị đóng trong quan tài băng vậy.

“Sở SởII"

Diệp Phàm hét lớn một tiếng rồi trực tiếp huy động sức mạnh để chống cự khí lạnh đang lao về mình.

Khi Diệp Phàm nhìn thấy Đường Sở Sở, trong lòng chợt thắt lại, cảm thấy vô cùng đau lòng.

AhlI! Diệp Phàm gầm lên, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ.

Sau đó Diệp Phàm lập tức ra tay xua tan toàn bộ khí lạnh trong biệt thự và trên người Sở Sở.


Nửa giờ sau, khí lạnh trong biệt thự và trên người Đường Sở Sở đều đã không còn, nhưng toàn thân hắn cũng đã tiêu hao không ít sức lực.

Khí lạnh này thực ra chính là khí Huyền Âm nằm trong cơ thể của Đường Sở Sở, lúc trước Sở Sở đã phải chịu sự giày vò của khí Huyền Âm này, sau đó Diệp Phàm dùng Cửu Châm Quỷ Cốc để áp chế hoàn toàn nó.

Hơn nữa hắn cũng để Sở Sở bắt đầu tu luyện, từ từ khống chế được khí Huyền Âm, chuyển hóa nó thành sức mạnh Huyền Âm, trở thành một phần sức mạnh trong cơ thể của Đường Sở Sở, để cô ấy không còn phải chịu sự đau đớn do khí Huyền Âm nữa.

Nhưng lần này không biết tại sao khí Huyền Âm lại bộc phát, còn vượt quá khả năng mà cơ thể Đường Sở Sở có thể chịu đựng, nên mới thành ra như thế này.

Nếu thân thể Đường Sở Sở không phải là võ giả, thực lực cũng không thấp thì có lẽ đã bị khí Huyền Âm giết chết.

Nhưng dù vậy, mạng sống của Đường Sở Sở vào lúc này đã như ngàn cân treo sợi tóc.

Diệp Phàm nhanh chóng điều động toàn bộ sức mạnh của Cửu Châm Quỷ Cốc để chữa trị cho Đường Sở Sở.

Một giờ sau, trán hắn đã đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt và toàn thân rất mệt mỏi.

Xuân Lan và những người khác lo lắng đứng một bên, không dám thở mạnh nhìn Diệp Phàm.

Phù~ Cuối cùng, Diệp Phàm cũng thở phào một hơi rồi cất châm bạc đi. “Thiếu chủ, cô Đường thế nào rồi?” Natasha Romanoff hỏi.

“Tính mạng tạm thời đã được cứu, nhưng nếu muốn hoàn toàn bình phục, tôi còn cần một thứ!” Diệp Phàm nghiêm túc nói.
 
Chương 734: C734: Cái gì


“Cái gì?”

Mọi người đều tò mò.

“Xích Dương Thảo!”

Diệp Phàm đáp. Xích Dương Thảo này là dược liệu cực kỳ quý hiếm, lại là vật cực dương.

Bây giờ thân thể Đường Sở Sở đã bị khí Huyền Âm ăn mòn, dẫn đến âm dương trong cơ thể mất cân bằng.

Trong cơ thể của một người có âm khí và dương khí, cả hai đều phải cân bằng, một khi sự cân bằng này bị phá vỡ, cơ thể người đó sẽ xảy ra chuyện!

Lần này, khí Huyền Âm đã phá vỡ hoàn toàn sự cân bằng âm dương trong cơ thể Đường Sở Sở, khiến phần lớn dương khí trong cơ thể cô đã không còn nên Đường Sở Sở không thể nào tỉnh lại.

Nếu muốn tỉnh lại, cần phải bổ sung dương khí và Xích Dương Thảo có thể làm được điều đó!

Bây giờ cần phải nhanh chóng tìm ra Xích Dương Thảo để khôi phục sự cân bằng âm dương trong cơ thể Đường Sở Sở, một khi thời gian kéo dài quá lâu, ngay cả Diệp Phàm cũng sẽ không cứu được cô!


“Truyền lệnh của tôi thông báo cho quân Thiên Sách, điện Long Vương, Bách Hoa Lâu, thương hội Thiên Long, yêu cầu bọn họ lập tức điều động toàn bộ lực lượng đi tìm Xích Dương Thảo. Cho dù có lật tung Long Quốc, bọn họ cũng phải tìm ra Xích Dương Thảo trong vòng một tuần!” Diệp Phàm lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng!” Mọi người đều gật đầu.

Sau đó bốn thế lực lớn gồm điện Long Vương, Bách Hoa Lâu, thương hội Thiên Long và quân đội Thiên Sách đều bắt đầu tìm kiếm Xích Dương Thảo trên khắp Long Quốc.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sau khi sắp xếp xong tất mọi chuyện, Diệp Phàm liếc mắt nhìn Đại Hổ, Nhị Hổ rồi lạnh lùng hỏi.

“Thiếu chủ, là do Sở Thiên đêm qua đột nhiên xuất hiện cùng một đám người, rồi đánh bại tất cả chúng tôi, còn có ý đồ ra tay với cô Đường, kết quả là lưồng khí lạnh trong cơ thể cô Đường liền bộc phát!” Đại Hổ nói.

“Sở Thiên!!!” Soạt! II

Trong phút chốc, sắc mặt Diệp Phàm liền tối sâm lại, ánh mắt hiện lên sát ý lạnh lẽo rồi trực tiếp gọi điện thoại.

“Alo!” Giọng nói của Sở Cửu Ca vang lên từ đầu dây bên kia. “Sở Thiên đâu?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi. “Sở Thiên? Có chuyện gì vậy?” Sở Cửu Ca trầm giọng hỏi.


“Dám động vào người phụ nữ của tôi, tôi muốn mạng của hắn ta!” Diệp Phàm tức giận hét lên.

Sở Cửu Ca nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó giọng nói của Diệp Phàm lại truyền đến: “Nếu lần này cô còn bảo vệ hẳn ta, đừng trách tôi vô tình!”

“Hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ đem hắn ta đến trước mặt anh!” Sở Cửu Ca nói.

“Được!” Diệp Phàm nói xong liền cúp điện thoại!

Lúc này, ánh mắt Sở Cửu Ca khẽ lóe lên, cô trực tiếp rời khỏi tập đoàn Sở thị!

Trên một đỉnh núi Côn Lôn - núi thần của Long Quốc có một tòa nhà.

Trong tòa nhà này, có một bà lão đang ngồi xếp bằng, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện ở đây, quỳ xuống nói: “Đại trưởng lão, vừa nhận được

tin tức thân thể Huyền Âm đã xuất thế!”

“Thân thể Huyền Âm!”

“Chắc chắn chứ?”

Đôi mắt của bà lão đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm vào người này.
 
Chương 735: C735: Sợ cái gì


“Vâng!” Người này gật đầu.

“Không ngờ rằng thân thể Huyền Âm hiếm có mấy ngàn năm nay lại xuất hiện, lập tức thông báo cho tứ trưởng lão, để bà ta đích thân đi, đem thân thể Huyền Âm về đây!" Bà lão hét lên uy nghiêm.

“Vâng!” Người này liền đáp.

Khi khí Huyền Âm trong cơ thể Đường Sở Sở bùng nổ, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều thế lực thần bí!

Đối với nam chiến binh mà nói, một nữ nhân có thân thể Huyền Âm có thể giúp bọn họ nhanh chóng tăng thực lực, một khi xuất hiện sẽ khiến vô số cường giả thèm muốn, muốn dùng cô ấy làm lò tu luyện!

Diệp Phàm bây giờ vẫn chưa biết chuyện này.

Lúc này, trong biệt thự Dương Ngọc Lan và Đường Chính Nhân đã đến.

“Sở SởI!!”

“Sở Sở, con làm sao vậy? Tỉnh lại đi?”


Dương Ngọc Lan nhìn Đường Sở Sở đang nhắm mắt năm trên giường, không ngừng gọi cô.

“Tiểu Phàm, Sở Sở làm sao vậy?” Đường Chính Nhân nhìn Diệp Phàm.

“Chú, thật xin lỗi, cháu đã không bảo vệ được Sở Sở, khiến cô ấy bị thương, nhưng chú yên tâm, cháu sẽ chữa khỏi cho Sở Sở!” Diệp Phàm nghiêm túc nói.

“Đồ khốn, nhìn xem cậu đã khiến con gái tôi trở thành như thế nào?”

Dương Lan Ngọc giận dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm và đánh hắn.

Nhưng Diệp Phàm không hề phản kháng, mặc kệ để bà ta đánh mắng.

Lần này Sở Sở vì hắn mới trở nên như vậy, nếu trước đây hắn giết Sở Thiên thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra!

“Được rồi, Dương Ngọc bình tĩnh chút đi!" Đường Chính Nhân giữ bà ta lại rồi nói.

“Trước đây tôi đã nói cậu vốn không xứng với Sở Sở, đáng tiếc con bé không thèm nghe, kết quả lại thành ra như thế này!” Dương Lan Ngọc rất tức giận.


“Xin lỗi!"

Diệp Phàm cúi đầu xin lỗi Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan.

Sau đó, khi Đường Chính Nhân đã khuyên nhủ được Dương Ngọc Lan, ông liền nói với Diệp Phàm: “Tiểu Phàm, đừng để ý, dì Dương nhìn thấy Sở Sở như thế, cho nên mới kích động hành động như vậy!”

“Không sao đâu ạ!” Diệp Phàm lắc đầu nói: “Chú, chú yên tâm, mấy ngày nữa Sở Sở sẽ ổn thôi!”

“Được, tôi tin cậu!” Đường Chính Nhân gật đầu. Trong chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.

Tại Sở tộc, trong một cung điện nguy nga, Sở Thiên đang ngồi ở đây uống rượu, lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, cuối cùng vẫn không bắt được nữ nhân kia!”

“Công tử, theo tình huống này cô ta chắc chắn sẽ không thể sống sót. Nếu Diệp Phàm đó biết chuyện này có liên quan đến chúng ta, liệu hắn ta có...” Lúc này Lão Càn lên tiếng, trong mắt hiện lên một tỉa lo lắng.

“Sợ cái gì?”

“Cứ cho là hắn ta biết thì đã sao? Chẳng lẽ hắn ta còn dám đến Sở tộc để lấy mạng của tôi?” Sở Thiên khinh thường nói.

“Hắn ta không thể giết cậu, nhưng tôi có thể!” Rầm!!!

Khi giọng nói lạnh lùng này đột nhiên vang lên, cánh cửa cung điện cũng vỡ nát thành từng mảnh.

Sắc mặt Sở Cửu Ga lạnh lẽo đi vào.
 
Chương 736: C736: Đại tiểu thư


“Sở Cửu Ca!”

Sở Thiên nhìn Sở Cửu Ca xuất hiện thì sắc mặt lập tức thay đổi. “Đại tiểu thư, sao cô lại tới đây? Có chuyện gì sao?”

Lão Càn chắn trước mặt Sở Thiên, nói với Sở Cửu Ca.

“Cút!"

Sở Cửu Ca lạnh lùng quát, cô đánh ra một chưởng khiến cơ thể lão Càn bay ngược ra ngoài.

Phụt phụt!!!

Lão Càn đập lên vách tường cung điện, miệng phun ra máu, bị thương nghiêm trọng.

“Sở Cửu Ca, cô...

Sở Thiên thấy lão Càn bị thương thì sắc mặt trầm xuống, căm tức nhìn Sở Cửu Ca, chỉ là hắn còn chưa nói xong, đối phương xuất hiện ở trước mắt hắn, một tay bóp lấy cổ!

“Đại tiểu thư, không nên kích động!”

Lão Càn nằm trên mặt đất hô lên với Sở Cửu Ca.


“Lúc trước tôi đã cảnh cáo anh, không được đi trêu chọc hắn, vì sao không nghe?”

Vẻ mặt Sở Cửu Ca lạnh như băng nhìn chằm chằm Sở Thiên. Lúc này mặt Sở Thiên đỏ bừng, có một loại cảm giác không thở nổi!”

“Sở Cửu Ca, cô điên rồi sao? Mau thả Thiên nhỉ ral”

“Lúc này, một đám người xuất hiện, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, ông ta nhìn Sở Cửu Ca rống lên.

“Cha...cha...cứu conl” Sở Thiên nhìn thấy người đàn ông này thì dùng toàn lực kêu cứu.

Người đàn ông này chính là cha của Sở Thiên - Sở Nam Sơn, người đứng đầu hiện tại của chi thứ tư nhà họ Sở.

Họ Sở là một gia tộc cổ xưa khổng lồ, chỉ riêng là dòng chính đã chia làm năm nhánh.

Mỗi nhánh đều có một người đứng đầu, phụ trách quản lý các đệ tử, tộc trưởng nhà họ Sở sẽ được trọn từ trong năm nhánh này, phụ trách quản lý toàn bộ gia tộc!

Sở Cửu Ca là người của nhánh thứ nhất, nhánh này cũng mạnh nhất trong năm nhánh của Sở tộc, mấy đời tộc trưởng nhà họ Sở đều là người của nhánh thứ nhất.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Sở Thiên kiêng ky Sở Cửu Ca như vậy!

“Sở Cửu Ca, nếu cô dám động đến con trai tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô, mau thả nó ra!”


Sở Nam Sơn giận dữ quát Sở Cửu Ca.

“Hắn đắc tội với người không nên đắc tội, hôm nay bắt buộc phải chết!”

Sở Cửu Ca lạnh lùng nói.

“Thiên hạ này, còn có ai mà con trai của Sở Nam Sơn này đắc tội không nổi?”

“Hơn nữa cho dù nó đắc tội với người ta thì liên quan gì tới cô, cô cũng không phải tộc trưởng nhà họ Sở, chấp hành tộc quy cũng không tới phiên côi"

Sở Nam Sơn cường thế quát.

“Nếu hôm nay tôi cứ muốn giết hắn ta thì sao?”

Sở Cửu Ca lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Sở Nam Sơn lạnh lẽo, ông ta tức giận nói: “Sở Cửu Ca, cô đừng có quá đáng, bây giờ tộc trưởng bế quan, Sở Phù Đồ cũng đã biến mất nhiều

năm, hiện tại không ai có thể bảo vệ cô!”

“Hôm nay nếu cô dám giết con tôi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"

Sở Nam Sơn đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Sở Cửu Ca. Răng rắc! Kết quả Sở Nam Sơn vừa nói xong, Sở Cửu Ca liền bóp nát cổ Sở Thiên.

Lúc này Sở Thiên nghiêng đầu, mắt trừng thật to, trực tiếp tắt thở, chết không nhắm mắt!

“Thiên NhiII!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top