Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 220: C220: Tao liều mạng với mày


“Không saol” Đường Sở Sở võ bả vai Tôn Tiểu Tiểu an ủi.

“Chỉ có vài người như vậy? Tôi còn tưởng hơn vạn người tới chứt”

Diệp Phàm khẽ cười, hắn tiếp tục uống trà. “Giết!”

Hạng Viễn Sơn ra lệnh với vẻ mặt lạnh như băng. Bịch bịch bịch!!!

Ngay lập tức, đám người cầm súng không nhiều lời, trực tiếp bóp bò bắn Diệp Phàm.

Tôn Tiểu Tiểu sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt.

Trong phút chốc, hàng vạn viên đạn bắn về phía Diệp Phàm.

Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt U Ảnh cũng phải thay đổi.

Với thực lực của ông, muốn tự bảo vệ mình dưới tình huống này cũng gần như là không thể.

Nhưng ông lại không lo lăng, bởi vì có thiếu chủ ở đây!

Trước kia, ông đã từng được chứng kiến thực lực vô cùng thần kỳ của thiếu chủ, ông biết những viên đạn kia sẽ không thương tổn được cậu ấy.

Ngay khi hàng nghìn viên đạn được bắn ra cùng lúc.

Chén trà trong tay Diệp Phàm được đặt lên bàn, một cỗ năng lượng vô hình bộc phát ra.


Ngay lập tức, màn đạn lao về phía Diệp Phàm giồng như bị bắn ngược lại, toàn bộ đều trở về đường cũ.

Phụt phụt phụt!!

Một giây tiếp theo, hàng nghìn tay súng chưa kịp phản ứng thì đã bị viên đạn chính mình bắn ra biến thành tổ ong vò vẽ.

Lúc này, Hạng Viễn Sơn và quản gia trực tiếp sợ ngây người.

Tôn Tiểu Tiểu nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, lại phát hiện mình không chết, cô mở to mắt thì nhìn thấy những tay súng kia ngã trên vũng máu, gương mặt vô cùng dữ tợn.

“Mày..”

“Giết!”

Hạng Viễn Sơn mở to hai mắt nhìn Diệp Phàm, nhất thời bị dọa tới không nói nên lời!

Diệp Phàm thản nhiên ra lệnh.

Vụt!

U Ảnh trực tiếp xông lên, giết về phía đám người cầm súng và đao còn sót lại.

Những người này đều là cao thủ gần kề Nhân Cảnh, ngoài ra còn có cao thủ Huyền Cảnh, trong đó có rất nhiều cường

giả trên Huyền Cảnh ngũ trọng, đây là tất cả những gì nhà họ Hạng có!

Nhưng đứng trước mặt U Ảnh, đám người này tới cơ hội vung đao cũng không có, bọn họ bị giết chết chỉ trong một giây.

Giờ phút này U Ảnh giống như một cái bóng chân chính, lướt qua trước mặt những người này, bọn họ còn chưa kịp thấy

rõ hình dáng thì đã bị đưa xuống địa ngục!

Hơn nghìn người, chưa tới năm phút đã bị U Ảnh giết sạch, từng người từng người ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Đến khi chết bọn họ cũng không thấy rõ mình chết như thế nào, quả thật là bi thảm!

Bên trong phòng trà lúc này, ngoại trừ bốn người Diệp Phàm, chỉ còn lại Hạng Viễn Sơn và người quản gia.

Vẻ mặt của bọn họ vô cùng khó coil

“Còn chiêu nào khác không? Nếu không thì ông có thể đoàn tụ với con trai và cháu trai của mình rồi!”


Diệp Phàm nói với vẻ mặt nhàn nhã. “Được, được lắm!”

Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo, trên người lão ta bộc phát ra một cỗ hơi thở đáng sợ, Hạng Viễn Sơn muốn lao về phía Diệp Phàm, kết quả U Ảnh đã chắn ở trước mặt.

ẦmIIl

Hai người đánh nhau, truyền ra một tiếng vang lớn.

Cơ thể U Ảnh run lên, lùi mấy bước về phía sau.

Hạng Viễn Sơn cũng lùi lại, lão ta kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.

“Lão gial” Quản gia nhà họ Hạng vội vàng tiến lên đỡ.

“U Ảnh, ông thế này là không được đâu, ngay cả lão già cũng đánh không lại, phải tăng cường rèn luyện thêm rồi!”

Diệp Phàm thản nhiên nhìn U Ảnh. “Thiếu chủ dạy dỗ rất phải!”

U Ảnh gật đầu, ông cầm một cây dao găm, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, sau đó đi về phía Hạng Viễn Sơn.

Hạng Viễn Sơn nhìn chằm chằm U Ảnh rồi tung quyền.

Nhưng mà khi lão ta đánh tới, U Ảnh lại đột ngột biến mất tại chỗ.

Phụt phụt!

Khi U Ảnh biến mất, sắc mặt Hạng Viễn Sơn thay đổi, ông †a cảm giác được nguy cơ.

Nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng, U Ảnh đã xuất hiện ngay sau lưng, con dao găm trong tay đâm thẳng vào cơ thể Hướng Nguyên Sơn.


Hạng Viễn Sơn thay đổi sắc mặt, lão ta xoay người đánh ra một quyền, U Ảnh lại biến mất!

Là một sát thủ, U Ảnh am hiểu nhất là ám sát, tấn công trực diện ông không chiếm được ưu thế nhưng so về tốc độ, một lão già đã cao tuổi như Hạng Viễn Sơn không thể đấu lại!

Mà một vết đâm này của U Ảnh đã làm Hạng Viễn Sơn bị thương nặng, bàn tay ôm miệng vết thương, sắc mặt trắng bệch.

“Lão gial”

“Tao liều mạng với mày!”

Quản gia nhìn Hạng Viễn Sơn bị thương, ông ta tức giận nhìn chăm chằm U Ảnh, sau đó đánh thẳng về phía đối phương, thực lực của người này cũng đạt tới cấp bậc Nhân Cảnh cửu trọng.

Phụt.

U Ảnh khẽ di chuyển, cơ thể lướt qua cổ của người quản gia.

Máu băn văng tung tóe, ông ta ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt!

Nhìn thấy người quản gia đã bầu bạn bên mình hơn hai mươi năm bị giết chết, trong mắt Hướng Viễn Sơn đầy vẻ giận giữ và không can tâm.

“Ô, hôm nay ở đây náo nhiệt thết”

Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên ngoài tiệm trà.
 
Chương 221: C221: Ông là người của điện long vương


Một đoàn tới bên ngoài tiệm trà.

Dẫn đầu là người đàn ông mặc vest, trên mặt mang theo ý cười.

Tất cả những người này đều mặc quần áo của điện Long Vương!

Rõ ràng họ là thành viên của điện!

“Hướng tiên sinh, xin hãy ra tay giúp đỡ nhà họ Hạng!” Hạng Viễn Sơn nhìn người đàn ông, vội vàng nói. “Ông cụ Hướng, ông không sao chứ?”

Người đàn ông kia đi tới cạnh Hạng Viễn Sơn, nhìn vết thương, nói với vẻ quan tâm.

“Tôi vẫn chịu được, nhưng hôm nay nhà họ Hạng đã tổn thất nặng nề, mong Hướng tiên sinh nể tình quan hệ giữa nhà họ Hạng và điện Long Vương, giúp nhà họ Hạng giết chết một người!"

Hạng Viễn Sơn nhìn người đàn ông nói.

“Ông là người của điện Long Vương?”

Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía người đàn ông.

“Người đứng đầu điện Long Vương ở phân bộ Nam Thiên — Hướng Khôn!”

Nam nhân mặc âu phục nhìn Diệp Phàm kiêu ngạo nói.

“Nếu đã là người của Long Vương Điện, vậy thì giết tên người này cho tôi!”

Diệp Phàm chỉ tay về phía Hạng Viễn Sơn rồi quay sang nói với Hướng Khôn.


Nghe Diệp Phàm nói vậy, vẻ mặt Hướng Khôn tỏ ra vẻ hết sức ngạc nhiên: “Người trẻ tuổi, lá gan cậu cũng không nhỏ, dám ra lệnh cho tôi làm việc!”

Đám người điện Long Vương nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

“Tôi không ra lệnh được cho ông à?”

Diệp Phàm nói xong, giơ ngón tay đang đeo nhãn Long Vương ra.

Khi Hướng Khôn nhìn thấy nhẫn Long Vương trên ngón tay Diệp Phàm, cơ thể ông ta run rẩy, hai mắt trừng lớn, ngây ngẩn cả người!

“Cậu ".

Lúc này, Hướng Khôn nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.

“Tôi có ra lệnh cho ông được không?”

Diệp Phàm tiếp tục nói.

“Được, ra lệnh được!”

Hướng Khôn vội vàng gật đầu, trên trán ứa cả mồ hôi lạnh.

Mặc dù ông ta không biết Diệp Phàm là ai, nhưng người có thể đeo chiếc nhẫn này chỉ có điện chủ điện Long Vương, thân

phận đương nhiên không cần nói cũng biết!

Hướng Khôn không ngờ, ở nơi này cũng có thể gặp được vị đại lão như vậy!


Ngay lập tức, Hướng Khôn xoay người nhìn Hạng Viễn Sơn, lạnh giọng nói: “Ông cụ Hạng, xin lỗi, ông đắc tội với

người không nên đắc tội, cũng không trách tôi được, giết!”

Hướng Khôn ra lệnh một tiếng, đám người điện Long Vương trực tiếp lao về phía Hạng Viễn Sơn.

“Hướng.."

Hạng Viễn Sơn thấy Hướng Khôn đột nhiên trở mặt, sắc mặt cũng thay đổi, thay vào đó là biểu cảm vô cùng khiếp sợ.

“Ai dám động đến người nhà họ Hạng?”

Ngay lúc này, tiếng quát lớn lạnh như băng vang lên.

Bên ngoài tiệm trà, một đoàn người lại xông vào.

Bọn họ mặc quần áo luyện võ, giương mặt tàn bạo, trên người tản ra hơi thở lạnh nhạt, toàn bộ đều là võ giả Nhân

Cảnh tam trọng trở lên.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, đôi mắt sáng ngời, người này tỏa ra hơi thở vô cùng sắc bén!

Diệp Phàm nhìn về phía đám người. “Hạng Lăng!” Hạng Viễn Sơn gọi người đàn ông mới tới.

Người đàn ông này chính là môn chủ Bá Môn - Hướng Lăng, thuộc nhà họ Hướng cùng với Hướng Viễn Sơn.

“Lão gia yên tâm, hôm nay có tôi ở đây, tôi cũng muốn xem thử, ai dám động tới nhà họ Hạng!”

Hạng Lăng ngang lược lớn tiếng, đôi mắt dọa người nhìn về phía đám người Hướng Khôn, U Ảnh, Diệp Phàm.

“Ông là ai?”

Hướng Khôn hỏi Hạng Lăng.

“Môn chủ Bá Môn!”

Hạng Lăng lạnh lùng đáp.
 
Chương 222: C222: Đưa ông ta lên đường


“Hạng Lăng, thằng ranh kia là người đã giết chết con trai và cháu trai của ta, người được Bá Môn phái tới cũng bị giết, chắc chắn là có liên quan tới hắn ta!”

Hạng Viễn Sơn chỉ tay về phía Diệp Phàm.

Ánh mắt lạnh như băng của Hạng Lăng bắn về phía Diệp Phàm: “Thì ra cậu chính là kẻ địch của nhà họ Hạng!”

“Giết hắn!”

Hạng Lăng quát lớn, ngang ngược ra lệnh.

Cường giả Bá Môn trực tiếp bay về phía Diệp Phàm. “Ngăn bọn họ lại!" Hướng Khôn hô lên.

Đám người điện Long Vương cũng lao về phía người của Bá Môn.

Vụt! Cơ thể U Ảnh khẽ động, biến mất ngay tại chỗ. Bịch!

Nhưng khi U Ảnh xuất hiện ngay sau lưng Hạng Lăng, chuẩn bị ra tay.

Hạng Lăng đã phản ứng kịp thời đánh ra một quyền, cây dao găm trong tay U Ảnh gãy đôi, cơ thể không ngừng lùi về saul

“Muốn giết tôi, không biết tự lượng sức!”

Hạng Lăng khinh thường hừ lạnh.


BịchlI!

Hướng Khôn ra tay cùng lúc, nhưng cũng bị Hạng Lăng một quyền đánh bay, quỳ nửa người trên mặt đất, nôn ra máu.

Lúc này, trên người Hạng Lăng tản ra một cỗ hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, khiến người ta có một loại cảm giác hít thở không thông, bầu không khí trong quán trà hoàn toàn ngưng đọng lại!

Ông ta bước từng bước về phía Diệp Phàm.

“Dám giết người nhà họ Hạng, mày phải chết!”

Hạng Lăng nhìn Diệp Phàm, gẳn từng câu từng chữ.

Lúc này, Hạng Lăng giống như một ngọn núi lớn đè lên người Diệp Phàm, hơi thở của ông ta cực kỳ khủng bối!

“Giết tôi, ông không xứng!”

Diệp Phàm liếc nhìn Hạng Lăng, hắn nói ra năm chữ với vẻ lạnh nhạt.

Dứt lời, Diệp Phàm ném chén trà về phía Hạng Lăng.

Nhìn thấy chỉ là một chén trà, trong mắt Hạng Lăng lộ ra vẻ khinh thường, một quyền đánh vỡ chén trà.

Nhưng ngay sau khi chén trà nổ tung, vẻ mặt Hạng Lăng lập tức thay đổi.

Chén trà vỡ nát, nước bên trong ra bắn tung tóe, hóa thành từng giọt nước ẩn chứa lực lượng khủng bố bắn về phía Hạng Lăng.

Uy lực của những giọt nước này còn đáng sợ hơn cả đạn, nháy mắt đã xuyên thủng cơ thể Hạng Lăng.

Lúc này, hai mắt Hạng Lăng trừng lớn, ông ta không thể nào tin nổi.

Đến chết cũng chưa kịp phản ứng, tại sao một chén trà nhỏ bé lại có thể phát ra uy lực mạnh mẽ như vậy!

Phụt một tiếng, vị môn chủ Bá Môn đã nằm trên mặt đất, cũng chết không nhắm mắt!

Giết người bằng giọt nước!

Khi đám người Hướng Khôn, Hạng Viễn Sơn trông thấy cảnh tượng này, ai nấy đều hít sâu một hơi, vô cùng chấn động!

Thủ đoạn giết người quá kinh khủng!


Ngay cả đệ tử Bá Môn cũng bị dọa cho ngây người!

“Không biết tự lượng sức!”

Diệp Phàm lắc đầu, thản nhiên nói.

“Cậu giết chết môn chủ?”

Một vị cường giả Bá Môn kịp phản ứng, vẻ mặt vô cùng khó coi nhìn về phía Diệp Phàm.

“Sao? Ông muốn báo thù cho môn chủ của mình à?” Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương.

“Thiếu chủ Bá Môn chính là đệ tử của trưởng lão Võ Minh, cậu giết môn chủ, đến lúc đó Võ Minh sẽ không tha cho cậu!”

Vị cường giả nhìn Diệp Phàm nói.

“Võ Minh!”

Ánh mắt Diệp Phàm nheo lại, tự lẩm bẩm.

Nhị sư phụ của hắn không phải minh chủ Võ Minh sao! Mông ngờ môn chủ Bá Môn lại có quan hệ với Võ MinhI “Giết thì giết thôi, nói nhảm nhiều quái”

“U Ảnh!”

Diệp Phàm lạnh giọng gọi.

Vụt!


U Ảnh trực tiếp xông ra, hướng tới đám người Bá Minh. Phụt phụt phụt!

U Ảnh chém giết điên cuồng, đám người Bá Môn từng người từng người chết thảm.

Vị cường giả Bá Môn vừa mới lên tiếng thấy vậy, vẻ mặt ông ta cứng lại, xoay người muốn chạy trốn.

Diệp Phàm vung tay, chén trà bên cạnh bắn ra đập lên người vị cường giả kia, ông ta trừng hai mắt ngã xuống đất, hộc máu mà chết!

Rất nhanh, toàn bộ người của Bá Môn đã chết thảm.

“Đưa ông ta lên đường!”

Diệp Phàm nhìn về phía Hạng Viễn Sơn. U Ảnh trực tiếp vọt về phía ông ta.

“Ranh con, hôm nay dù tao có chết ở đây, tao cũng phải kéo mày chết cùng!

Hạng Viễn Sơn nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo.

Ông ta móc trong ngực một chiếc điều khiển tử xa: “Tao đã mua một tấn thuốc nổ, hôm nay tất cả đều phải chết!”

Dứt lời, ông ta liền ấn nút trên điều khiển từ xa.

Lúc này, vẻ mặt Hướng Khôn, U Ảnh, Đường Sở Sở, Tôn Tiểu Tiểu đều thay đổi, bọn họ muốn ngăn cản cũng không kịp.
 
Chương 223: C223: Câm như hến


Xoet xoẹt!

Trong giây lát, một ánh sáng lạnh lẽo nhanh chóng bắn ra đánh rơi điều khiển từ xa mà Hạng Viễn Sơn đang cầm.

Điều khiển từ xa rơi xuống đất bị một người khác đón lấy.

Chủ nhân của bàn tay này chính là Diệp Phàm.

Diệp Phàm cầm điều khiển nhìn Hạng Viễn Sơn: "Ông đúng là điên rồi, vậy mà lại còn cả chiêu này!"

"Mày.."

Vẻ mặt Hạng Viễn Sơn dữ tợn, nét mặt không cam tâm nhìn Diệp Phàm.

"Nhưng nếu như ông đã muốn trải nghiệm cảm giác bị nổ tung thì tôi có thể giúp ông hoàn thành ý nguyện!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Sau đó đoàn người của Diệp Phàm rời khỏi quán trà.

Sau khi rời khỏi quán trà, Diệp Phàm trực tiếp nhấn nút trên điều khiển từ xa.

Âm ầm ầmI!!


Trong quán trà lập tức truyền đến tiếng nổ rung trời.

Năng lượng bùng nổ một cách đáng sợ hoàn toàn nuốt chứng lấy quán trà, mai táng hết người nhà họ Hạng và Bá Môn ở bên trong.

Mấy người Diệp Phàm ở nơi xa lặng lẽ đứng nhìn cảnh này.

"Bà xã, chúng ta cũng nên về thôi!" Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở nói. "Chúng ta vẫn chưa thể về được!" Đường Sở Sở trầm giọng nói.

"Vì sao? Công ty kia là giả, là do lão già kia lừa chúng ta vào tròng!"

Diệp Phàm nói.

"Em biết, nhưng lần này em đến đây không phải chỉ vì muốn thu mua công ty kial"

Đường Sở Sở nói.

"Còn chuyện gì nữa sao?"

Diệp Phàm tò mò nhìn Đường Sở Sở.

"Hôm nay ở thành phố Giang Thiên sẽ có một cuộc giao lưu thương nghiệp quy mô lớn, toàn bộ ông lớn trong giới kinh doanh ở quận Nam Thiên đều tham gia. Em chuẩn bị đến đó, thuận tiện kết giao thêm những ông chủ lớn của giới kinh doanh quận Nam Thiên, mở con đường tiến quân đến quận Nam Thiên cho Đường thị!"

Đường Sở Sở nói. "Vậy sao, vậy anh..."

Diệp Phàm đang định nói muốn cùng Đường Sở Sở đi thì di động vang lên, là Cơ Như Yên gọi đến.

"Chuyện gì?" Diệp Phàm trả lời.

"Thiếu chủ, tôi nghe Xuân Lan nói anh đến quận Nam Thiên?"

Cơ Như Yên trực tiếp vào vấn đề. "Ừm, sao vậy?" Diệp Phàm nói.

"Tôi nhận được tin tình báo, bộ phận quản lí Bách Hoa Lâu và bên võ đạo quận Nam Thiên cấu kết với nhau, khống chế tất cả lực lượng tình báo của Bách Hoa Lâu tại quận Nam Thiên, đồng thời còn có ý đồ muốn thoát ly khỏi sự khống chế của Bách Hoa Lâu!"

"Tôi vốn định phái người đi xử lí nhưng chuyện này có thế lực võ đạo của quận Nam Thiên tham dự, tôi sợ những người khác không xử lí được nên muốn hỏi thiếu chủ có thời gian đến đó một chuyến hay không."

"Nếu thiếu chủ không có thời gian cũng không sao." Cơ Như Yên nói.


"Được, tôi hiểu rồi."

Diệp Phàm nói xong cũng cúp điện thoại.

"Anh Tiểu Phàm, có chuyện gì sao?"

Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, hắn nói: "Ừm, có chút

việc cần xử lí, nhưng anh sẽ đến buổi giao lưu thương nghiệp kia trước."

"Anh Tiểu Phàm, anh có việc thì anh cứ xử lí đi, phía giao lưu thương nghiệp để em đi là được, hơn nữa anh không hiểu những thứ này, đi cùng sẽ rất chán."

Đường Sở Sở nói thẳng.

"Vậy cũng được, anh để U Ảnh đi cùng em, anh xử lí xong bên này sẽ đến tìm em."

Diệp Phàm nói.

Sau đó Đường Sở Sở, Tôn Tiểu Tiểu và U Ảnh cùng nhau rời đi.

"Công tử, ngài..."

Lúc này Hướng Khôn không nhịn được mà nhìn Diệp Phàm hỏi.

"Anh muốn hỏi tôi là ai, tại sao lại có nhãn Long Vương đúng không?”

Diệp Phàm nói thẳng. "Công tử không phải là..."


"Không sai, điện chủ điện Long Vương chính là Ngũ sư phụ của tôi!"

Hướng Khôn còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm ngắt lời.

Vù.

Hướng Khôn lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt ngưng lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.

"Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!"

Hướng Khôn trực tiếp quỳ xuống nói với Diệp Phàm.

"Đứng lên đi."

"Tôi hi vọng anh có thể giữ bí mật thân phận của tôi, nếu không Hạng Viễn Sơn chính là kết quả của anh, hiểu chưa?"

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Hướng Khôn.

"Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ chắc chắn sẽ câm như hến!"

Hướng Khôn vội vàng nói. Diệp Phàm đến Bách Hoa Lâu.
 
Chương 224: C224: Thanh lí môn hộ


Tại khu vực trung tâm thành phố Giang Thiên, một tòa nhà có kiến trúc vô cùng tráng lệ đang đứng sừng sững.

Đây cũng chính là Bách Hoa Lâu của thành phố Giang Thiên, cũng là phân bộ Bách Hoa Lâu ở quận Nam Thiên.

Lúc này, ở trong một căn phòng của Bách Hoa Lâu, mùi hormone sau trận chiến kịch liệt quanh quẩn khắp phòng.

Trên giường là một đôi nam nữ.

Nam chính là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, nữ hơn ba mươi tuổi, là một người phụ nữ quyến rũ trưởng thành, khuôn mặt hồng nhuận, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

"Tả thiếu, ngài đúng là dũng mãnh, người ta thiếu chút nữa không chịu được rồi!"

Người phụ nữ nũng nịu. "Không chịu được sao, vậy †ìm thêm mấy chị em của em đến giúp em chia sẻ đi, anh thấy cô gái Hồng Diệp

kia cũng không tệ!"

Người đàn ông trẻ tuổi cười xấu xa.

"Anh cái người này, sớm biết ánh mắt anh nhìn Hồng Diệp không bình thường mà, mới xong việc với người ta đã lập tức có mới nới cũ rồi!"

Tay người phụ nữ không ngừng vuốt ve lồng ngực người đàn ông trẻ tuổi, u oán nói.

"Sao anh lại có mới nới cũ chứ, em vẫn là người thiếu gia đây yêu nhất!"

"Thiếu gia đây đã thương em như vậy rồi, em giúp. anh giải quyết con nhóc Hồng Diệp kia đi."

Người đàn ông trẻ tuổi ôm cô gái trêu đùa.


"Con nhóc Hồng Diệp tính tình kiêu ngạo cứng rắn, mặc dù em có thể ra lệnh cho nó, nhưng nếu để nó đi phục vụ anh thì chỉ sợ nó sẽ không đồng ý."

Người phụ nữ kia nói.

"Em là quản lí Bách Hoa Lâu của quận Nam Thiên mà cô ta còn dám không nghe lời sao?"

Người đàn ông khinh thường nói.

"Em có một loại thuốc có thể khiến người ăn phải ngoan ngoãn nghe lời, buổi tối em sẽ cho Hồng Diệp ăn, còn lại thì dựa vào anh rồi."

Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe lên.

"Mai Nhi, vẫn là em tốt nhất!"

"Chúng ta làm thêm lần nữa!"

Người đàn ông trẻ tuổi kia cười một tiếng dâm dục, muốn tái chiến thêm trận nữa.

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng nói: "Chị Mai, có người xông vào Bách Hoa Lâu!"

"Xông vào Bách Hoa Lâu?”

Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi, cô ta nhanh chóng đứng dậy.

"Ai, ai dám quấy rầy chuyện tốt của bản thiếu gia?"

Người đàn ông trẻ tuổi bất mãn nói.

Lúc này, tại đại sảnh Bách Hoa Lâu.

Diệp Phàm vắt chéo chân ngồi ở đại sảnh, khách hàng đều bị hắn dọa chạy hết sạch, trên mặt đất là vệ sĩ của Bách Hoa Lâu nằm la liệt.

"Anh là ai mà dám làm loạn tại Bách Hoa Lâu?"

Một cô gái mặc áo đỏ, ngũ quan tinh tế, vẻ mặt lạnh nhạt ngạo nghễ đi đến lớn tiếng nói với Diệp Phàm.

"Nhìn không tệ!"

Diệp Phàm nhìn cô gái áo đỏ kia, bình luận một câu.

Xoạt!

Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, vẻ mặt Hồng Diệp lạnh lẽo, trong tay xuất hiện một cây roi da vung thẳng về phía Diệp Phàm.

Bốp! Bốp! Bốp!


Roi da hất lên quất vào không trung, mạnh đến mức trong không trung cũng vang lên tiếng nổ.

Nếu đánh vào người thì chắc chắn sẽ da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm!

"Mạnh mẽ vậy sao!"

Diệp Phàm nhếch miệng, hắn nâng tay lên nắm lấy cây roi da kia.

Hồng Diệp nhìn Diệp Phàm nắm lấy roi da thì co lại muốn rút về.

Kết quả tay nắm roi da của Diệp Phàm hơi động đậy, Hồng Diệp lập tức bị khống chế mà xoay một vòng, bị chính roi của mình cuốn lấy, xoay vòng vào ngực Diệp Phàm.

"Xinh đẹp như thế này mà sao tính cách lại hung dữ quá vậy!"

Diệp Phàm nhìn Hồng Diệp cười nhẹ một tiếng.

"Thả tôi ra"

Vẻ mặt Hồng Diệp thay đổi, cô ấy trừng mắt nhìn

Diệp Phàm.

"Đồ khốn, buông Hồng Diệp ra cho tôi!"

Lúc này người đàn ông trẻ tuổi kia đi từ trên tầng xuống, thấy Hồng Diệp mình nhớ thương đã lâu đang nằm trong ngực Diệp Phàm thì tức giận kêu lên.

Chị Mai kia cũng đã ăn mặc gọn gàng đi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Diệp Phàm: "Cậu trai trẻ, cậu là ai? Dám làm loạn ở Bách Hoa Lâu của tôi, có biết hậu quả là gì không?"

"Cô chính là người quản lí Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên?"

Diệp Phàm nhìn người được gọi là chị Mai kia nói. "Không sail"


Chị Mai lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

"Cô trâu già gặm cỏ non đấy à?"

Diệp Phàm nhìn qua chị Mai và người đàn ông trẻ tuổi kia một cái, bật cười ngẫm nghĩ nói.

Sắc mặt chị Mai trầm xuống, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh, nói:

"Người đâu, bắt người đó lại cho tôi!"

Bộp bộp bộp!I!

Một giây sau, bên trong Bách Hoa Lâu có mấy trăm người xông ra, trong tay đều cầm vũ khí lao về phía Diệp Phàm.

"Người bên cạnh cô chắc là người thuộc võ đạo. quận Nam Thiên nhỉ?"

Diệp Phàm đột nhiên nói.

"Dừng lại!"

Chị Mai nghe xong thì vẻ mặt thay đổi, cô ta kêu lên. Đám người của Bách Hoa Lâu lập tức dừng bước. "Rốt cuộc cậu là ai?"

Ánh mắt chị Mai nhìn Diệp Phàm không chớp mắt.

Diệp Phàm thả Hồng Diệp ra, hắn đứng thẳng dậ lạnh nhạt nói: "Hôm nay tôi đến đây để thanh lí môn hộ!"
 
Chương 225: C225: Si tâm vọng tưởng


Bộp!

Diệp Phàm vừa nói xong bốn chữ thanh lí môn hộ, chị Mai và người thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh đồng thời thay đổi sắc mặt.

"Cậu có ý gì?"

Chị Mai lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

"Cô thân là quản lí Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên mà lại cấu kết với người ngoài muốn thoát khỏi sự khống chế của tổng bộ Bách Hoa Lâu, có ý muốn phản bội Bách Hoa Lâu, hôm nay tôi đến đây để thanh lí môn hột"

Diệp Phàm nhìn chị Mai, lạnh lùng nói.

Lúc này xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Sắc mặt của mọi người trong Bách Hoa Lâu đều không ngừng thay đổi.

"Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Chị Mai sao có thể phản bội Bách Hoa Lâu được?"

Hồng Diệp nhìn Diệp Phàm phẫn nộ quát lớn.

"Nhãi con, Mai Lan tôi trở thành người quản lí Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên đã mấy chục năm, cậu cho. rằng chỉ với một câu của cậu là có thể nói tôi phản bội Bách Hoa Lâu sao?"


"Hơn nữa dựa vào đâu mà cậu có thể thanh lí môn hộ? Cậu là cái thá gì?"

Mai Lan lạnh lẽo nhìn Diệp Phàm, khinh thường nói lớn.

"Dựa vào cái này, đủ chưa?"

Diệp Phàm trực tiếp lấy Bách Hoa Lệnh ra. "Bách Hoa Lệnh?"

"Tại sao cậu lại có Bách Hoa Lệnh?"

Mai Lan nhìn Bách Hoa Lệnh trong tay Diệp Phàm, nét mặt thay đổi, kinh sợ nói.

"Bách Hoa Lệnh?"

Hồng Diệp nhìn Bách Hoa Lệnh, ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc.

"Lâu chủ Bách Hoa Lâu là Ngũ sư phụ của tôi, cô nói xem vì sao tôi lại có Bách Hoa Lệnh?"

Diệp Phàm lạnh lùng nói. Bộp bộp bộp!!! Diệp Phàm vừa dứt lời, vẻ mặt những người trong

Bách Hoa Lâu đều thay đổi, ai nấy đều vô cùng chấn động.

Nhất là Hồng Diệp, cô ấy mở to mắt nhìn Diệp Phàm, trong lòng vô cùng chấn động.

Về phần Mai Lan, sắc mặt cô ta rất khó coi, ánh mắt rụt lại, nhìn Diệp Phàm không chớp mắt: "Cậu là đệ tử của lâu chủ? Sao có thể?"

"Người của Bách Hoa Lâu nghe lệnh!"

Diệp Phàm quát to.

"Có thuộc hạ"

Hồng Diệp ôm tay trả lời Diệp Phàm.

Nhưng ở nơi này, ngoài cô ấy ra thì những người còn lại trong Bách Hoa Lâu không chút phản ứng, điều này khiến Hồng Diệp giật mình.

"Xem ra các người đều có ý định phản bội Bách Hoa Lâu?"


Ánh mắt Diệp Phàm nhìn lướt qua đám người ở Bách Hoa Lâu.

"Hừ, nhãi con, cho dù mày có là đệ tử của người đứng đầu Bách Hoa Lâu thì sao? Bọn họ đều là người của chị Mai, sẽ không có ai nghe theo lời của tên nhãi mày đâu!"

Người đàn ông trẻ tuổi kia nhìn Diệp Phàm khinh thường nói.

"Không ngờ đệ tử của Bách Hoa Lâu lại xuất hiện như vậy, thế cũng tốt, hạ anh ta không chừng còn có cơ hội khống chế toàn bộ Bách Hoa Lâu!"

Lúc này một người đàn ông trung niên vẻ mặt tàn nhẫn mặc áo bào đi đến bên cạnh người đàn ông kia nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Thẩm hộ pháp nói rất đúng."

Người thanh niên trẻ tuổi kia gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn về phía Mai Lan: "Chị Mai, mau cho người đưa tên kia xuống đi!"

"Người đâu!"

"Mang xuống dưới!"

Ánh mắt lạnh lẽo của Mai Lan nhìn Diệp Phàm, cô ta ra lệnh.

Đám người Bách Hoa Lâu lập tức muốn ra tay với Diệp Phàm.

"Dửng tay!" "Các người điên rồi à? Dám ra tay với thiếu chủ?" Hồng Diệp nói với đám người kia, ánh mắt cô ấy chuyển về phía Mai Lan: "Chị Mai, chẳng lẽ chị thật sự cấu kết với người ngoài để phản bội Bách Hoa Lâu sao?”

"Hồng Diệp, cô là thuộc hạ tôi coi trọng nhất, bây giờ cô đứng về phía tôi hay vẫn đứng về phía người kia?" Mai Lan nhìn Hồng Diệp nói.

Nét mặt Hồng Diệp không ngừng thay đổi, vẻ mặt vô cùng khó coi, cô ấy nhìn Mai Lan nói: "Thật xin lỗi chị Mai, tôi là người của Bách Hoa Lâu, tôi sẽ không phản bội Bách Hoa Lâu, chị Mai, chị mau tỉnh ngộ đi, phản bội Bách Hoa Lâu sẽ không có kết cục tốt đâu!"


"Hừ, lâu chủ ném Bách Hoa Lâu rồi biến mất mấy chục năm không quan tâm, bà ta đã không quan tâm Bách Hoa Lâu như vậy thì tại sao tôi phải mãi mãi trung thành?"

"Bây giờ sau lưng tôi chính là Huyền Kiếm Tông đứng đầu giới võ đạo quận Nam Thiên, cho dù lâu chủ có xuất hiện thì có thể làm gì được tôi?"

"Không bao lâu sau tôi sẽ nắm trong tay toàn bộ Bách Hoa Lâu của các quận, đến lúc đó tôi chính là lâu chủ mới của Bách Hoa Lâu!"

Ánh mắt Mai Lan tràn ngập dã tâm và dục vọng, cô †a cười lạnh nói.

"Si tâm vọng tưởng!" Diệp Phàm nói bốn chữ, người nhanh chóng xuất hiện trước mặt Mai Lan, một tay bóp lấy cổ cô ta nâng lên cao.

"Buông chị Mai ra"

"Mau lên!"

Thanh niên trẻ tuổi kia thấy vậy thì biến sắc, anh ta kêu to.

Thành viên Bách Hoa Lâu lúc này muốn lao về phía Diệp Phàm, kết quả ai nấy đều bị Hồng Diệp đánh bay ra ngoài.

"Các người đều là người của Bách Hoa Lâu, mọi người thật sự muốn phản bội Bách Hoa Lâu với Mai Lan sao?"

Hồng Diệp quát to với đám người.
 
Chương 226: C226: Để ai làm là chuyện của tôi


"Người phản bội Bách Hoa Lâu, giết!"

Diệp Phàm lạnh lẽo nói.

Rắc!

Hắn nói xong thì lập tức bẻ gấy cổ Mai Lan.

Âm!

Diệp Phàm vung tay lên, thi thể Mai Lan va đập mạnh xuống trước mặt mọi người trong Bách Hoa Lâu.

Đám người Bách Hoa Lâu nhìn thi thể Mai Lan, vẻ mặt người nào cũng thay đổi, ánh mắt không ngừng lấp lóe.

"Còn không mau bỏ vũ khí xuống tham kiến thiếu chủ?"

Hồng Diệp lại lần nữa quát.

Thành viên Bách Hoa Lâu lập tức ném vũ khí đi, quỳ xuống nói với Diệp Phàm: "Thiếu chủ, thật xin lỗi!"

"Mày..."

Người đàn ông trẻ tuổi kia thấy Mai Lan bị giết, sắc. mặt vô cùng khó coi, ánh mắt anh ta nhìn Diệp Phàm không chớp mắt.

Diệp Phàm từ từ đi về phía anh ta.

"Thẩm hộ pháp, giết hắn cho tôi!"

Người đàn ông trẻ tuổi chỉ Diệp Phàm mà nói.

Vụt!

Ánh mắt người đàn ông trung niên kia ngưng lại, trong tay xuất hiện một thanh kiếm đâm về phía Diệp Phàm, thực lực của ông ta đã đạt đến Huyền cảnh tứ trọng!


Rắc!

Một kiếm mang theo sát khí cứ vậy lao đến, Diệp Phàm vung hai ngón tay lên bẻ gãy kiếm của đối phương.

Những mảnh kiếm gãy vụn giữa ngón tay Diệp Phàm lập tức đâm xuyên qua yết hầu của Thẩm hộ pháp!

Vị cao thủ Huyền cảnh tứ trọng này cứ như vậy mở †o mắt ngã trên mặt đất.

Người đàn ông kia nhìn đến ngây người.

Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía đối phương, hắn tiếp tục đi đến.

"Mày... Mày không được qua đây, cha tao là tông chủ Huyền Kiếm tông, mày..."

Rắc!

Vị thiếu chủ Huyền Kiếm tông này còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm dùng một tay bóp nát cổi

Bộp!

Lúc này ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía đám người Bách Hoa Lâu: "Các người thân là thành viên của Bách Hoa Lâu nhưng lại có ý muốn phản bội Bách Hoa Lâu, các người phải nhận tội gì?"

Người thuộc Bách Hoa Lâu lập tức mặt mũi trắng bệch, không ngừng run rẩy.

"Thiếu chủ, bọn họ đều bị Mai Lan lôi kéo, mong thiếu chủ cho họ một cơ hội!"

Hồng Diệp quỳ xuống nói với Diệp Phàm.

"Nhớ rõ, nếu ai dám phản bội Bách Hoa Lâu, giết không tha!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.


"Rõ"

"Đa tạ thiếu chủ!"

Đám người Bách Hoa Lâu như được đại xá, liên tục nói với Diệp Phàm.

"Cô tên là Hồng Diệp?"

Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía Hồng Diệp.

"Vâng!"

Hồng Diệp thấy Diệp Phàm nhìn về phía mình, sắc mặt thay đổi, cô ấy nói: "Vừa rồi thuộc hạ không biết thân phận của thiếu chủ nên đã mạo phạm ngài, xin thiếu chủ giáng tội!"

"Tính cách cô hơi nóng vội, sau này sửa đi!"

"Từ hôm nay trở đi cô chính là quản lí Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên."

Diệp Phàm nhìn Hồng Diệp nói. Hồng Diệp nghe hắn nói xong thì sững người, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm: "Thiếu chủ, ngày muốn để tôi làm quản lí sao?"

"Sao? Cô không muốn?”

"Thuộc hạ sợ bản thân không làm được!"

"Để ai làm quản lí là chuyện của tôi, có làm được hay không là chuyện của cô."

Diệp Phàm lạnh nhạt nhìn Hồng Diệp.

Hồng Diệp khom lưng:"Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của thiếu chủ!"

"Đưa thi thể của hai người họ về Huyền Kiếm tông, nói với bọn họ, nếu dám có ý đồ với Bách Hoa Lâu thì Huyền Kiếm tông cũng không cần tồn tại nữa."

Diệp Phàm ra lệnh.

"Rõ"

Hồng Diệp gật đầu.

Sau khi xử lí xong những thứ này, Diệp Phàm rời khỏi Bách Hoa Lâu.

Lúc đầu Diệp Phàm dự định đi tìm Sở Sở. Kết quả hắn đi chưa được bao xa thì thấy phía trước có một đám người vây quanh, vì hiếu kỳ nên Diệp Phàm bước về phía đó.
 
Chương 227: C227: Anh ta điên rồi sao


Trong đám đông, có một ông lão ăn mặc giản dị nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, bên cạnh là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, nắm chặt tay ông lão, lo lắng nói: "Ông nội, ông nội, ông tỉnh lại đi, ông đừng làm cháu sợ, ai gọi 120 giúp tôi với!"

"Ông nội cô bị nhồi máu cơ tim, bây giờ đưa đến bệnh viện sợ là không kịp!"

"Để tôi!"

Lúc này, một đôi nam nữ trẻ tuổi xuất hiện, người đàn ông kia nhìn cô gái nói.

"Anh là bác sĩ sao?" Cô gái nhìn người đàn ông.

"Sư huynh của tôi là một trong năm bác sĩ thiên tài của Y Các!"

Người phụ nữ bên cạnh chàng trai trẻ tuổi kia tự hào nói.

"Hóa ra là người của Y Các!" Mọi người vây xem đều kinh ngạc.

Y Các là tổ chức y tế tư nhân lớn nhất Long Quốc, đương nhiên được nhiều người biết đến.


Rất nhiều người bị bệnh nặng cũng không đến bệnh viện mà lại đến Y Các để chữa

Bởi vì y thuật của người trong Y Các tốt hơn bác sĩ trong bệnh viện rất nhiều!

"Xin anh hãy cứu ông nội tôi!" Cô gái kia biết được danh tính của chàng trai, như: đứa trẻ chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng cầu xin.

"Yên tâm, có tôi ở đây, ông nội cô sẽ không sao. đâu!"

Chàng trai tự tin nói. Chàng trai trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh ông lão, lấy một hộp kim ra, lấy một cây kim bạc dài khoảng

hai tấc đâm vào một huyệt trên ngực ông lão.

"Cây kim này của cậu nếu đâm xuống, e là ông lão này phải chuẩn bị quan tài rồi!"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Giọng nói vừa vang lên, tất cả mọi người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói.

Mà lời này là của Diệp Phàm.

Chàng trai của Y Các kia nhìn Diệp Phàm: "Anh à, anh nói vậy là có ý gì?"

"Kim này của cậu không phải đang cứu người, mà là đang giết người!"

Diệp Phàm nhìn chàng trai, lạnh nhạt nói.

Nghe Diệp Phàm nói vậy, chàng trai biến sắc, vẻ mặt vô cùng khó coi.

"Này, anh đang nói gì vậy? Sư huynh tôi là thiên tài của Y Các, y thuật của anh ấy còn giỏi hơn cả ngự y ï trong ngự y viện, anh dựa vào cái gì mà nói anh ấy đang giết người? Anh từ đâu ra vậy?"

Lúc này, người phụ nữ bất mãn hét lên với Diệp Phàm.


"Đúng vậy, người ta là người của Y Các, đang cứu người, sao lại nói là đang giết người chứ!"

"Tôi thấy người này là đang ra vẻ lòe thiên hạ mà thôi!"

Mọi người có mặt đều lần lượt chỉ trích Diệp Phàm.

"Tôi mặc kệ anh là ai, nhưng tôi là người của Y Các, không thể chấp nhận bị anh vu khống được. Hôm nay tôi sẽ cho anh thấy rốt cuộc tôi là đang cứu người hay là đang giết người!"

Chàng trai của Y Các kia nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh một tiếng, kim bạc trong tay đâm thẳng vào huyệt đạo trên ngực ông lão, bắt đầu xoắn nhẹ.

"Hừ, chờ xem sư huynh tôi khiến anh mất mặt thế nào đi!"

Người phụ nữ nhìn Diệp Phàm, đắc ý nói. Một phút sau.

Khi mọi người đang mong chờ chàng trai Y Các cứu sống ông lão vả mặt Diệp Phàm, cơ thể ông lão đột nhiên run rẩy dữ dội, sắc mặt càng trắng hơn, hơi thở cực kỳ yếu ớt, nhìn như thể sẽ chết bất cứ lúc nào!

"Ông nội, ông nội, ông sao vậy?"

Cô gái kia liên tục gọi ông nội, vội vàng nhìn chàng trai Y Các: "Ông nội tôi bị sao vậy? Không phải anh nói có thể chữa trị cho ông nội tôi sao?"

"Sao lại như vậy? Không đúng chút nào!"


Mà chàng trai Y Các kia thấy cảnh tượng này, vẻ mặt không dám tin, nhanh chóng lấy ra một cây kim bạc khác, định đâm vào người ông lão lần nữa.

"Y thuật không giỏi thì đừng làm mình mất mặt thêm nữa!"

Diệp Phàm tiến lên một bước, năm lấy tay chàng tay đẩy sang một bên.

Sau đó, Diệp Phàm rút kim bạc mà chàng trai đã đâm vào người ông lão ra, rồi lấy kim bạc của mình đâm vào một tử huyệt của ông ấy.

"Đó là tử huyệt, sẽ chết người!"

Chàng trai Y Các thấy Diệp Phàm đâm kim vào tử huyệt, vội vàng kêu lên.

"Người này muốn làm gì vậy?"

"Anh ta điên rồi sao?"

Tuy rằng mọi người không hiểu y thuật, nhưng đều biết trên cơ thể người có rất nhiều huyệt đạo, trong đó có tử huyệt, nếu đâm trúng tử huyệt, sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
 
Chương 228: C228: Không bán


Khi bác sĩ bình thường châm cứu cũng không thể đâm vào tử huyệt, đây rõ ràng là giết người!

Nhưng người đàn ông trước mặt lại đâm kim vào tử huyệt của người khác, không phải điên rồi sao?

Sắc mặt của cô gái kia cũng thay đổi, muốn nói gì đó với Diệp Phàm, đột nhiên có người lên tiến: nhìn đi, sắc mặt ông lão khôi phục bình thường rồi!"

Lúc này mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía ông lão.

Vẻ mặt vốn trắng bệch xanh xao của ông lão đã hồng hào trở lại, hơi thở yếu ớt cũng bắt đầu khôi phục bình thường, thậm chí đôi môi tái nhợt cũng bình thường lại.

Sau vài giây, không ngờ ông lão từ từ mở mắt, tỉnh lại.

Cô gái kia thấy ông nội tỉnh lại, kích động kêu lên.

"Vậy mà cứu được rồi?"

"Đây..."

Giờ khắc này, toàn bộ mọi người có mặt đều không dám tin.

Mà đôi nam nữ của Y Các càng kinh ngạc hơn, trừng †o mắt.


"Sao có thể chứ?"

Chàng trai Y Các thấy Diệp Phàm dùng kim bạc đâm vào tử huyệt vậy mà lại có thể cứu người, trong lòng không thể chấp nhận sự thật này/

"Anh trai, cảm ơn anh"

"Cảm ơn anh đã cứu ông nội tôi!"

Cô gái kia nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt cảm kích nói.

"Chuyện nhỏ mà thôi!"

Diệp Phàm mỉm cười, hắn đứng dậy, nhìn lướt qua

chàng trai Y Các kia: "Tôi còn tưởng y thuật của Y Các giỏi đến mức nào, hóa ra cũng chỉ là mèo ba chân!"

Trước đây Diệp Phàm còn có chút kỳ vọng với Y Các, muốn so tài một phen, hiện giờ xem ra, cũng chỉ có vậy mà thôi!

"Anh..."

Nghe thấy lời nói của Diệp Phàm, chàng trai kia tức. giận nhìn hắn.

"Anh ơi, anh đợi chút!"

Đúng lúc Diệp Phàm chuẩn bị rời đi, cô gái kia đột nhiên kêu lên.

"Còn có việc gì sao?" Diệp Phàm nhìn đối phương một cái.

"Anh ơi, cảm ơn anh đã cứu ông nội tôi, tôi cũng không có gì để cảm ơn anh."

"Dược liệu này là tôi đã hái được lúc trước, tôi tặng nó cho anh, có thể nó không phải dược liệu tốt gì, mong anh đừng chê!"

Cô gái lấy một cái hộp trên người mở ra trước mặt Diệp Phàm, bên trong chứa một cây thuốc màu xanh dương!

Diệp Phàm nhìn chằm chằm nó, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

"Là Băng Tâm Thảo!"


"Đây là linh dược vô cùng quý hiếm!"

Chàng trai Y Các kia thấy cây thuốc, vẻ mặt kinh ngạc nói.

"Dược liệu này rất quý, cô giữ lại cho mình đi!"

Diệp Phàm nhìn cô gái nói.

Băng Tâm Thảo này là một loại linh dược quý hiếm, hơn nữa cũng có tác dụng với Diệp Phàm, nhưng hắn không muốn lừa lấy linh dược quý hiếm từ tay một cô gái như vậy!

"Dược liệu này đối với tôi mà nói cũng không quan trọng bằng ông nội, hôm nay anh cứu ông nội tôi, dược liệu này giao cho anh"

Cô gái trực tiếp đưa Băng Tâm Thảo cho Diệp Phàm rồi cùng ông nội rời đi.

"Anh trai này, tôi muốn mua dược liệu trong tay anh, anh có thể ra giá"

Chàng trai Y Các đi đến trước mặt Diệp Phàm nói, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào linh dược trong tay hắn.

"Không bán!"

Diệp Phàm trực tiếp từ chối nói.

"Này, anh bị sao vậy? Sư huynh tôi muốn mua dược liệu của anh, đó là vinh hạnh của anh, anh dám không bán sao? Anh muốn trở thành kẻ thù của Y Các chúng tôi sao?"

Người phụ nữ kia kiêu ngạo vênh mặt nói với Diệp. Phàm.


Bốpl!!

Diệp Phàm lạnh lùng, vung một cái tát, trực tiếp tát bay cô ta ra xa.

"Anh dám đánh sư muội tôi?"

Chàng trai Y Các tối sâm mặt, công kích về phía Diệp Phàm, mà anh ta cũng là một võ giả Nhân Cảnh bậc sáu.

Bốpl!!

Diệp Phàm lại tát anh ta một cái, rồi sau đó trực tiếp rời đi!

"Khốn kiếp.

Chàng trai Y Các nằm trên đất, nửa bên mặt sưng đỏ, hộc máu, vẻ mặt phân nộ quát lên.

Anh ta là một trong thiên tài của Y Các, là một thiên tài y học được mọi người đánh giá cao, chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy!

Lúc này người đàn ông lấy điện thoại ra gọi đi.

Mà Diệp Phàm trực tiếp đi đến buổi họp trao đổi kinh doanh mà Đường Sở Sở tham dự.
 
Chương 229: C229: Hải thiếu gia


Trong một tòa nhà ở trung tâm thành phố Giang Thiên đang có một buổi tiệc rất lớn.

Đây là nơi diễn ra cuộc trao đổi kinh doanh do các quan chức quận Nam Thiên tổ chức.

Lúc này, tất cả những người có tên tuổi trong giới kinh doanh đều đang tụ tập ở đây, các CEO của các công ty có tên tuổi ở quận Nam Thiên cũng có mặt, bao gồm cả các lão đại trong giới cũng xuất hiện.

Có thể thấy tiêu chuẩn của cuộc trao đổi kinh doanh này cao đến mức nào, người thường căn bản không có tư cách tham gia!

Trong bữa tiệc, Đường Sở Sở đang trao đổi với vài vị lãnh đạo có tiếng trong giới kinh doanh của quận Nam Thiên.

Tuy Đường Sở Sở được coi là hậu bối trong giới, nhưng hiện giờ tập đoàn Đường Thị đã trở thành một công ty có tiếng ở Long Quốc nhờ đan Trú Nhan.

Những người này cũng không thể không nể mặt Đường Sở Sở mấy phần, nếu đổi thành người khác thì không có tư cách nói chuyện với họi

"Hải thiếu gia!"

"Hải thiếu gia!"

Lúc này, mọi người nhìn thấy một thanh niên mặc vest trắng, tóc bóng mượt, đều cung kính gọi.

"Thật là một cô gái xinh đẹp!"


Người này đang đi dạo xung quanh, ánh mắt chú ý đến Đường Sở Sở, hai mắt lập tức sáng ngờ, đi tới bên cạnh Đường Sở Sở.

"Hải thiếu gia!"

Mấy người đang nói chuyện với Đường Sở Sở thấy thanh niên này tới vội vàng kêu lên.

"Người đẹp, cô là người của công ty nào vậy? Sao trước kia tôi chưa từng gặp cô!"

Chàng trai này nhìn chằm chăm Đường Sở Sở bằng ánh mắt xấu xa, đảo mắt từ trên xuống dưới một vòng, còn chậc lưỡi thành tiếng.

Đường Sở Sở lộ vẻ khó chịu, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói: "Tôi là chủ tịch tập đoàn Đường Thị ở quận Giang Nam, thiếu gia chưa gặp tôi cũng bình thường!"

"Ồ, hóa ra là tập đoàn Đường Thị đang nổi tiếng gần đây sao, không ngờ chủ tịch của Đường Thị lại trẻ trung xinh đẹp như vậy!"

"Không biết chủ tịch Đường có rảnh không, tôi muốn mời chủ tịch Đường một ly!"

Thanh niên nhìn Đường Sở Sở, nở nụ cười mờ ám. "Xin lỗi, tôi không rảnh!" Đường Sở Sở lập tức từ chối, muốn rời đi.

"Chủ tịch đường làm vậy là không muốn nể mặt Hải Phong tôi sao?"

Thanh niên kia lạnh lùng nhìn Đường Sở Sở: "Tôi vừa nghe mọi người trò chuyện, chủ tịch Đường đang muốn tìm kiếm đối tác ở quận Nam Thiên để phát triển Đường Thị đúng không?"


"Đúng vậy!"

Đường Sở Sở liếc nhìn đối phương rồi nói.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||

"Nếu hôm nay chủ tịch Đường dám không nể mặt tôi, vậy tôi có thể cam đoan, cô chắc chắn không thể tìm được một đối tác nào ở quận Nam Thiên, thậm chí tập đoàn Đường Thị của cô cũng sẽ không có chỗ đứng ở quận Nam Thiên!"

Hải Phong nhìn Đường Sở Sở, tự tin nói.

Mà lời nói của hắn ta khiến Đường Sở Sở biến sắc, nhìn về phía những người đứng đầu trong giới kinh doanh của quận Nam Thiên.

Bọn họ đều cúi đầu, như thể đang ngầm thừa nhận lời nói của Hải Phong.

Đến cả những lão đại của quận Nam Thiên cũng im lặng, không hề phản đối lời nói của Hải Phong.

Có thể thấy Hải thiếu gia này không hề đơn giản, đủ để cả giới kinh doanh của quận Nam Thiên đều phải kính sợ hắn ta, không dám làm trái mệnh lệnh của hắn ta!

"Cảm ơn Hải thiếu gia đã nhắc nhở, nhưng tôi không quan tâm!"

Đường Sở Sở liếc Hải Phong một cái, lạnh lùng nói. Nói xong cô liền rời đi.

Hải Phong nghe Đường Sở Sở nói vậy, khinh thường nói: "Quận Nam Thiên này không ai dám từ chối Hải Phong này!"

Hắn ta vừa dứt lời, một đám người mặc đồ đen lao ra ngăn cản Đường Sở Sở.

Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện, lao thẳng về phía đám người mặc đồ đen.

Chỉ trong chớp mắt, đám người mặc đồ đen đều bị giết sạch.
 
Chương 230: C230: Bóng đen nghe vậy


Mọi người thấy cảnh tượng này đều biến sắc, bị dọa sợ. "Mày...

Sắc mặt Hải Phong trầm xuống, nói với Đường Sở Sở. "Bà xã, muốn giết hắn ta không?"

Bóng đen nhìn Hải Phong, rồi nói với Đường Sở Sở.

"Bỏ đi!"

Đường Sở Sở lắc đầu, không muốn truy cứu.

"Khốn kiếp, đợi đó cho tao, tao bảo đảm không để chúng mày rời khỏi quận Nam Thiên!"

Hải Phong lạnh lùng nhìn Đường Sở Sở, quát lên. Truyện Khoa Huyễn

Bóng đen nghe vậy, trong mắt lộ ra một tia sát ý nhìn về phía Hải Phong, rồi bay thẳng đến chỗ đối phương.

"Mày... mày muốn làm gì?" "Tao nói mày biết, cha tao là tổng giám đốc của chỉ nhánh tập đoàn Sở Thị ở quận Nam Thiên, mày dám động vào một

sợi tóc của tao thì mày chết chắc rồi!"


Hải Phong thấy bóng đen lao tới, lập tức biến sắc, nhưng vẫn cứng miệng hét lên.

"Tập đoàn Sở Thị là cọng lông gì, dám mắng bà xã tao, giết!"

Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng quát.

Bóng đen bay thẳng về phía Hải Phong.

"Dừng lại!"

Lúc này có một tiếng hét vang lên nhưng đã quá muộn.

Chỉ thấy bóng đen vung tay, máu lập tức bắn ra tung tóe từ cổ Hải Phong, hắn ta trừng mắt thật to, chỉ vào bóng đen

muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói gì đã tắt thở.

Lúc này, mọi người lập tức xông tới, dẫn đầu là quận thủ quận Nam Thiên, Hà Thiên.

Khi thấy Hải Phong ngã xuống đất, ông ta biến sắc, vẻ mặt vô cùng khó coi.


Mà khi các nhân vật lớn trong giới kinh doanh của quận Nam Thiên nhìn thấy cảnh này, cũng đều tỏ ra kinh ngạc.

Con trai của người đứng đầu quận Nam Thiên thật sự bị giết rồi?

Thân là con trai của Hải Tương Đông, tổng giám đốc chỉ nhánh Sở Thị ở quận Nam Thiên, cả quận Nam Thiên này không ai dám đắc tội Hải thiếu gia, ngay cả Bá Vương Minh trước kia cũng sẽ không dễ dàng đắc tội hắn ta, dù sao thì cha hắn ta cũng là người của tập đoàn Sở Thị!

Tập đoàn Sở Thị, chính là một truyền thuyết ở Long Quốc!

Trong giới kinh doanh của Long Quốc, ai cũng biết đến sự tồn tại của thương hội Thiên Long, chỉ cần rung chân một cái thôi cũng đủ làm cho giới kinh doanh của Long Quốc chấn động.

Nhưng ở Long Quốc còn có một thế lực khác có thể cạnh tranh với thương hội Thiên Long, đó là tập đoàn Sở Thị!

Tập đoàn Sở Thị này mới thành lập được mười năm, nhưng dưới sự lãnh đạo của vị chủ tịch kỳ quái đó, đã nhanh chóng trở thành tập đoàn hàng đầu Long Quốc, sản nghiệp trải rộng từng ngóc ngách của Long Quốc.

Thậm chí tập đoàn Sở Thị còn có mấy chục trụ sở chỉ nhánh lớn ở nước ngoài, đứng trong top 10 các công ty hàng đầu thế giới, đủ sức để cạnh tranh với tập đoàn tài phiệt hàng đầu thế giới!

Nếu nói thương hội Thương Long là một gã khổng lồ trong giới kinh doanh của Long Quốc, vậy thì tập đoàn Sở Thị còn có trọng lượng quan trọng trên toàn thế giới!

Không quá lời khi nói răng tập đoàn Sở Thị có thể làm phá sản một công ty top 500 chỉ với một lời nói!

Đây là sự đáng sợ của tập đoàn Sở Thị!

Cũng là nguyên nhân vì sao những người ở quận Nam Thiên không dám trái lời Hải thiếu gia.

Dù sao thì cha hắn ta cũng là tổng giám đốc của chỉ nhánh Sở Thị ở quận Nam Thiên, quản lý sản nghiệp của Sở Thị ở cả quận Nam Thiên này, quyền lực vô cùng cao, được xem là giám đốc cấp cao trong tập đoàn Sở Thị, địa vị không thua kém gì Cửu Đại Tài Thần của thương hội Thiên Long.
 
Chương 231: C231: Là vậy sao


Chỉ cần ông ta ra tay là có thể khiến cho các nhân vật lớn trong giới kinh doanh đang có mặt ở đây mất hết tất cả.

Ai dám đắc tội một người như vậy chứ?

Nhưng bây giờ con trai của một người có lai lịch không tầm thường này lại bị người ta giết chết?

Điều này khiến mọi người nhất thời không thể chấp nhận!

"Cậu... Cậu giết Hải thiếu gia, gây ra đại họa, người đâu, bắt lấy hắn cho tôi!"

Quận thủ quận Nam Thiên nhìn vào bóng đen, giận dữ hét

Một nhóm binh lính từ phía sau lập tức lao về phía bóng đen.

"Tôi xem ai dám động vào người của tôi?"

Diệp Phàm lạnh lùng đi tới.

"Cậu là ai?"

Hà Thiên liếc nhìn Diệp Phàm, cau mày.

"Ông không cần biết tôi là ai, ông chỉ cần biết răng người của tôi, ông không thể động vào!"

Diệp Phàm cường thế nói.

"Ngông cuồng, hôm nay để tôi xem thử có gì mà không thể động vào!"


"Bắt hết cho tôi!" Sắc mặt Hà Thiên trầm xuống, trực tiếp phất tay. Đám binh lính lập tức muốn cùng nhau bắt lấy Diệp Phàm.

Diệp Phàm tiến lên một bước, lập tức bóp chặt cổ Hạ Thiên, lạnh lùng nói: "Ông muốn chết sao?"

Mọi người đều sợ hãi khi thấy Diệp Phàm dám tấn công quận thủ.

"Cậu...

Quận thủ bị Diệp Phàm bóp đến nỗi mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

"Buông quận thủ ral"

Đám binh lính chỉ vào Diệp Phàm kêu lên.

Bốp!II

Diệp Phàm vung tay, vị quận thủ này trực tiếp bị ném ra ngoài, ngã xuống đất hộc máu.

"CútII!" Diệp Phàm hung hăng nói.

Hắn trực tiếp kéo tay Đường Sở Sở ra ngoài, bóng đen nho nhỏ cũng theo phía sau.

Mà đám binh lính kia bị khí thế của Diệp Phàm dọa sợ không dám nhúc nhích!

Giờ phút này, mọi người có mặt đều khiếp sợi


Đám lão đại của giới kinh doanh ở quận Nam Thiên cũng ngây người!

"Xem ra quận Nam Thiên sắp có sóng gió lớn rồi!" Mọi người âm thầm bàn luận.

Con trai của Hải Hướng Đông đã chết, sao ông ta có thể bỏ qual

Nếu ông ta tức giận, sẽ khiến cả tập đoàn Sở Thị chấn động theo!

Đến lúc đó, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi!

Nhưng Diệp Phàm cũng không để tâm lắm, hắn dẫn Đường Sở Sở đi tìm một khách sạn, thuê một phòng.

"Anh Tiểu Phàm, chúng ta thuê phòng làm gì vậy?"

Trong phòng khách sạn, Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm ngượng ngùng nói, trong lòng đang mơ mộng đủ kiểu.

"Ngốc quá, đừng nghĩ bậy, chỉ là anh vừa tìm được một cây linh dược quý, đúng lúc có thể giúp em tăng thực lực, nên mới thuê phòng để em tu luyện!"

Diệp Phàm thấy vẻ mặt Đường Sở Sở, lập tức đoán được suy nghĩ của cô, không khỏi bật cười.

"Là vậy sao!"

Đường Sở Sở biết mình đã hiểu lầm Diệp Phàm, mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổi

Diệp Phàm quả thật dự định dùng Băng Tâm Thảo giúp Đường Sở Sở tu luyện.

Băng Tâm Thảo này đủ để tăng cường sức mạnh rất lớn!

Khi Diệp Phàm đang chuẩn bị giúp Đường Sở Sở nâng cao thực lực, trụ sở Bách Hoa Lâu ở Đế Đô xa xôi lại có một nhóm khách không mời mà đến!

"Là các người!"

Trân Sư Sư đứng đầu Bách Hoa Lâu nhìn thấy nhóm người này, vẻ mặt vô cùng khó coi.
 
Chương 232: C232: Hải thiếu gia


Trong một tòa nhà ở trung tâm thành phố Giang Thiên đang có một buổi tiệc rất lớn.

Đây là nơi diễn ra cuộc trao đổi kinh doanh do các quan chức quận Nam Thiên tổ chức.

Lúc này, tất cả những người có tên tuổi trong giới kinh doanh đều đang tụ tập ở đây, các CEO của các công ty có tên tuổi ở quận Nam Thiên cũng có mặt, bao gồm cả các lão đại trong giới cũng xuất hiện.

Có thể thấy tiêu chuẩn của cuộc trao đổi kinh doanh này cao đến mức nào, người thường căn bản không có tư cách tham gia!

Trong bữa tiệc, Đường Sở Sở đang trao đổi với vài vị lãnh đạo có tiếng trong giới kinh doanh của quận Nam Thiên.

Tuy Đường Sở Sở được coi là hậu bối trong giới, nhưng hiện giờ tập đoàn Đường Thị đã trở thành một công ty có tiếng ở Long Quốc nhờ đan Trú Nhan.

Những người này cũng không thể không nể mặt Đường Sở Sở mấy phần, nếu đổi thành người khác thì không có tư cách nói chuyện với họ!

"Hải thiếu gia!"

"Hải thiếu gia!"

Lúc này, mọi người nhìn thấy một thanh niên mặc vest trắng, tóc bóng mượt, đều cung kính gọi.


“Thật là một cô gái xinh đẹp!"

Người này đang đi dạo xung quanh, ánh mắt chú ý đến Đường Sở Sở, hai mắt lập tức sáng ngờ, đi tới bên cạnh Đường Sở Sở.

"Hải thiếu gial"

Mấy người đang nói chuyện với Đường Sở Sở thấy thanh niên này tới vội vàng kêu lên.

"Người đẹp, cô là người của công ty nào vậy? Sao trước kia tôi chưa từng gặp cô!"

Chàng trai này nhìn chằm chằm Đường Sở Sở bằng ánh mắt xấu xa, đảo mắt từ trên xuống dưới một vòng, còn chậc lưỡi thành tiếng.

Đường Sở Sở lộ vẻ khó chịu, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói: "Tôi là chủ tịch tập đoàn Đường Thị ở quận Giang Nam, thiếu gia chưa gặp tôi cũng bình thường!"

"Ồ, hóa ra là tập đoàn Đường Thị đang nổi tiếng gần đây sao, không ngờ chủ tịch của Đường Thị lại trẻ trung xinh đẹp

như vậy!"


"Không biết chủ tịch Đường có rảnh không, tôi muốn mời chủ tịch Đường một ly!"

Thanh niên nhìn Đường Sở Sở, nở nụ cười mờ ám. "Xin lỗi, tôi không rảnh!" Đường Sở Sở lập tức từ chối, muốn rời đi.

"Chủ tịch đường làm vậy là không muốn nể mặt Hải Phong tôi sao?"

Thanh niên kia lạnh lùng nhìn Đường Sở Sở: "Tôi vừa nghe mọi người trò chuyện, chủ tịch Đường đang muốn tìm kiếm đối tác ở quận Nam Thiên để phát triển Đường Thị đúng không?"

"Đúng vậy!"

Đường Sở Sở liếc nhìn đối phương rồi nói.

"Nếu hôm nay chủ tịch Đường dám không nể mặt tôi, vậy tôi có thể cam đoan, cô chắc chắn không thể tìm được một đối tác nào ở quận Nam Thiên, thậm chí tập đoàn Đường Thị của cô cũng sẽ không có chỗ đứng ở quận Nam Thiên!"

Hải Phong nhìn Đường Sở Sở, tự tin nói.

Mà lời nói của hẳn ta khiến Đường Sở Sở biến sắc, nhìn về phía những người đứng đầu trong giới kinh doanh của quận

Nam Thiên.

Bọn họ đều cúi đầu, như thể đang ngầm thừa nhận lời nói của Hải Phong.

Đến cả những lão đại của quận Nam Thiên cũng im lặng, không hề phản đối lời nói của Hải Phong.
 
Chương 233: C233: Hản ta vừa dứt lời


Có thể thấy Hải thiếu gia này không hề đơn giản, đủ để cả giới kinh doanh của quận Nam Thiên đều phải kính sợ hẳn ta,

không dám làm trái mệnh lệnh của hắn ta!

"Cảm ơn Hải thiếu gia đã nhắc nhở, nhưng tôi không quan tâm!"

Đường Sở Sở liếc Hải Phong một cái, lạnh lùng nói. Nói xong cô liền rời đi.

Hải Phong nghe Đường Sở Sở nói vậy, khinh thường nói: "Quận Nam Thiên này không ai dám từ chối Hải Phong này!”

Hản ta vừa dứt lời, một đám người mặc đồ đen lao ra ngăn cản Đường Sở Sở.



Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện, lao thẳng về phía đám người mặc đồ đen.


Chỉ trong chớp mắt, đám người mặc đồ đen đều bị giết sạch.

Mọi người thấy cảnh tượng này đều biến sắc, bị dọa sợ. "Mày..."

Sắc mặt Hải Phong trầm xuống, nói với Đường Sở Sở. "Bà xã, muốn giết hắn ta không?”

Bóng đen nhìn Hải Phong, rồi nói với Đường Sở Sở.

"Bỏ đi!"

Đường Sở Sở lắc đầu, không muốn truy cứu.

"Khốn kiếp, đợi đó cho tao, tao bảo đảm không để chúng mày rời khỏi quận Nam Thiên!"

Hải Phong lạnh lùng nhìn Đường Sở Sở, quát lên.


Bóng đen nghe vậy, trong mắt lộ ra một tia sát ý nhìn về phía Hải Phong, rồi bay thẳng đến chỗ đối phương.

"Mày... mày muốn làm gì?" "Tao nói mày biết, cha tao là tổng giám đốc của chỉ nhánh tập đoàn Sở Thị ở quận Nam Thiên, mày dám động vào

một sợi tóc của tao thì mày chết chắc rồi!"

Hải Phong thấy bóng đen lao tới, lập tức biến sắc, nhưng vẫn cứng miệng hét lên.

"Tập đoàn Sở Thị là cọng lông gì, dám mảng bà xã tao, giết!"

Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng quát.

Bóng đen bay thẳng về phía Hải Phong.

"Dừng lại!"

Lúc này có một tiếng hét vang lên nhưng đã quá muộn.

Chỉ thấy bóng đen vung tay, máu lập tức bắn ra tung tóe từ cổ Hải Phong, hẳn ta trừng mắt thật to, chỉ vào bóng đen

muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói gì đã tắt thở.
 
Chương 234: C234: Con trai của người đứng đầu


Lúc này, mọi người lập tức xông tới, dẫn đầu là quận thủ quận Nam Thiên, Hà Thiên.

Khi thấy Hải Phong ngã xuống đất, ông ta biến sắc, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Mà khi các nhân vật lớn trong giới kinh doanh của quận Nam Thiên nhìn thấy cảnh này, cũng đều tỏ ra kinh ngạc.

Con trai của người đứng đầu quận Nam Thiên thật sự bị giết rồi?

Thân là con trai của Hải Tương Đông, tổng giám đốc chi nhánh Sở Thị ở quận Nam Thiên, cả quận Nam Thiên này không ai dám đắc tội Hải thiếu gia, ngay cả Bá Vương Minh trước kia cũng sẽ không dễ dàng đắc tội hắn ta, dù sao thì cha hẳn ta cũng là người của tập đoàn Sở Thị!

Tập đoàn Sở Thị, chính là một truyền thuyết ở Long Quốc!

Trong giới kinh doanh của Long Quốc, ai cũng biết đến sự †ồn tại của thương hội Thiên Long, chỉ cần rung chân một cái thôi cũng đủ làm cho giới kinh doanh của Long Quốc chấn động.

Nhưng ở Long Quốc còn có một thế lực khác có thể cạnh tranh với thương hội Thiên Long, đó là tập đoàn Sở Thị!


Tập đoàn Sở Thị này mới thành lập được mười năm, nhưng dưới sự lãnh đạo của vị chủ tịch kỳ quái đó, đã nhanh chóng trở thành tập đoàn hàng đầu Long Quốc, sản nghiệp trải rộng từng ngóc ngách của Long Quốc.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Thậm chí tập đoàn Sở Thị còn có mấy chục trụ sở chỉ nhánh lớn ở nước ngoài, đứng trong top 10 các công ty hàng đầu thế giới, đủ sức để cạnh tranh với tập đoàn tài phiệt hàng đầu thế giới!

Nếu nói thương hội Thương Long là một gã khổng lồ trong giới kinh doanh của Long Quốc, vậy thì tập đoàn Sở Thị còn có trọng lượng quan trọng trên toàn thế giới!

Không quá lời khi nói răng tập đoàn Sở Thị có thể làm phá sản một công ty top 500 chỉ với một lời nói!

Đây là sự đáng sợ của tập đoàn Sở Thị!

Cũng là nguyên nhân vì sao những người ở quận Nam Thiên không dám trái lời Hải thiếu gia.

Dù sao thì cha hắn ta cũng là tổng giám đốc của chi nhánh Sở Thị ở quận Nam Thiên, quản lý sản nghiệp của Sở Thị ở cả quận Nam Thiên này, quyền lực vô cùng cao, được. xem là giám đốc cấp cao trong tập đoàn Sở Thị, địa vị không thua kém gì Cửu Đại Tài Thần của thương hội Thiên Long.


Chỉ cần ông ta ra tay là có thể khiến cho các nhân vật lớn trong giới kinh doanh đang có mặt ở đây mất hết tất cả.

Ai dám đắc tội một người như vậy chứ?

Nhưng bây giờ con trai của một người có lai lịch không Tầm thường này lại bị người ta giết chết?

Điều này khiến mọi người nhất thời không thể chấp nhận!

"Cậu... Cậu giết Hải thiếu gia, gây ra đại họa, người đâu, bắt lấy hắn cho tôi!"

Quận thủ quận Nam Thiên nhìn vào bóng đen, giận dữ hét

Một nhóm binh lính từ phía sau lập tức lao về phía bóng đen.

"Tôi xem ai dám động vào người của tôi?"

Diệp Phàm lạnh lùng đi tới.

"Cậu là ai?"
 
Chương 235: C235: Là vậy saol


Hà Thiên liếc nhìn Diệp Phàm, cau mày.

"Ông không cần biết tôi là ai, ông chỉ cần biết răng người của tôi, ông không thể động vào!"

Diệp Phàm cường thế nói.

"Ngông cuồng, hôm nay để tôi xem thử có gì mà không thể động vào!"

"Bắt hết cho tôi!" Sắc mặt Hà Thiên trầm xuống, trực tiếp phất tay.

Đám binh lính lập tức muốn cùng nhau bắt lấy Diệp Phàm.

Diệp Phàm tiến lên một bước, lập tức bóp chặt cổ Hạ Thiên, lạnh lùng nói: "Ông muốn chết sao?"

Mọi người đều sợ hãi khi thấy Diệp Phàm dám tấn công quận thủ.

“Cậu...

Quận thủ bị Diệp Phàm bóp đến nỗi mặt đỏ bừng, nhìn chăm chăm Diệp Phàm.

"Buông quận thủ ra!"


Đám binh lính chỉ vào Diệp Phàm kêu lên.

BốpII!

Diệp Phàm vung tay, vị quận thủ này trực tiếp bị ném ra ngoài, ngã xuống đất hộc máu.

"CútIH" Diệp Phàm hung hăng nói.

Hản trực tiếp kéo tay Đường Sở Sở ra ngoài, bóng đen nho nhỏ cũng theo phía sau.

Mà đám binh lính kia bị khí thế của Diệp Phàm dọa sợ không dám nhúc nhích!

Giờ phút này, mọi người có mặt đều khiếp sợi

Đám lão đại của giới kinh doanh ở quận Nam Thiên cũng ngây người!

"Xem ra quận Nam Thiên sắp có sóng gió lớn rồi!" Mọi người âm thầm bàn luận.

Con trai của Hải Hướng Đông đã chết, sao ông ta có thể bỏ quat

Nếu ông ta tức giận, sẽ khiến cả tập đoàn Sở Thị chấn động theo!. Truyện Trọng Sinh


Đến lúc đó, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi!

Nhưng Diệp Phàm cũng không để tâm lắm, hẳn dẫn Đường Sở Sở đi tìm một khách sạn, thuê một phòng.

"Anh Tiểu Phàm, chúng ta thuê phòng làm gì vậy?"

Trong phòng khách sạn, Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm ngượng ngùng nói, trong lòng đang mơ mộng đủ kiểu.



"Ngốc quá, đừng nghĩ bậy, chỉ là anh vừa tìm được một cây linh dược quý, đúng lúc có thể giúp em tăng thực lực, nên mới thuê phòng để em tu luyện!"

Diệp Phàm thấy vẻ mặt Đường Sở Sở, lập tức đoán được. suy nghĩ của cô, không khỏi bật cười.

"Là vậy saol"

Đường Sở Sở biết mình đã hiểu lầm Diệp Phàm, mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổi

Diệp Phàm quả thật dự định dùng Băng Tâm Thảo giúp Đường Sở Sở tu luyện.

Băng Tâm Thảo này đủ để tăng cường sức mạnh rất lớn!

Khi Diệp Phàm đang chuẩn bị giúp Đường Sở Sở nâng cao thực lực, trụ sở Bách Hoa Lâu ở Đế Đô xa xôi lại có một nhóm khách không mời mà đến!

"Là các người!"

Trần Sư Sư đứng đầu Bách Hoa Lâu nhìn thấy nhóm người này, vẻ mặt vô cùng khó coi.
 
Chương 236: C236: Con tin tưởng anh ấy


“Cô ta ở đó?”

Lúc này tại tổng bộ Bách Hoa Lâu ở Đế Đô, đoàn người xông vào, người cầm đầu nhìn Trần Sư Sư, quát to.

“Mấy người bắt buộc phải mang con bé đi?”

Trần Sư Sư nhìn đám người này, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Đây là lệnh của tộc trưởng, bà dám cãi lại mệnh lệnh của tộc trưởng hả?”

Người đàn ông cầm đầu nhìn Trần Sư Sư, quát lên. “Ông ta thật sự tuyệt tình vậy sao?”

Sắc mặt Trần Sư Sư vô cùng khó coi, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.

“Bảo cô ta đi ra trở về với chúng tôi!”

“Đừng ép chúng tôi ra tay!”

Người đàn ông này lạnh nhạt nói. “Ông dám động tay thử xem?”

Cơ Như Yên bước ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào. người đàn ông này.

Vụt vụt vụt!

Trong phút chốc, thành viên Bách Hoa Vệ lao ra từ bốn phía, bao vây nhóm người này.

“Cô muốn đối đầu với gia tộc?”


Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn Cơ Như Yên, nói. “Giết!”

Cơ Như Yên không nói nhiều, quát to.

Cô vừa ra lệnh, thành viên Bách Hoa Vệ lao thẳng về phía đám người này.

Âm ầm ầm!

Hai bên bắt đầu trận đại chiến.

Người đàn ông kia lao về phía Cơ Như Yên.

Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!

Lúc này, năm người phụ nữ mặc váy dài thêu năm đóa hoa khác nhau, xinh đẹp quyến rũ, ngũ quan tinh xảo vọt ra lao về phía người đàn ông này.

Năm người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà thực lực cũng cực kỳ khủng bố.

Năm người này cùng ra tay một lúc, đánh lui người đàn ông này.

Ngay sau đó, Cơ Như Yên bước lên tung ra một chưởng, lại lần nữa đánh bay người đàn ông này ra ngoài, nện trên mặt đất.

Lúc này tất cả những người mà người đàn ông này. mang đến đều bị Bách Hoa Vệ giết chết.

“Trở về nói cho ông ta, tôi và ông ta không có bất cứ quan hệ gì, tôi cũng sẽ không trở về gia tộc kia, nếu ông †a còn dám cho người đến tôi sẽ giết không tha!”

Cơ Như Yên lạnh lùng nói.


“Cô...

Người đàn ông kia nhìn chằm chằm Cơ Như Yên, vô cùng tức giận.

“Cút” Cơ Như Yên quát. Người đàn ông này lập tức đứng dậy rời đi.

“Như Yên, con quá xúc động, con giết người của gia tộc kia, bọn họ sẽ không để yên như vậy.”

“Nếu ông ta thật sự tức giận, sợ rằng cả Bách Hoa Lâu đều bị liên lụy!”

Trần Sư Sư nhìn Cơ Như Yên, thở dài nói. Lúc nói đến ông ta, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để Bách Hoa Lâu xảy ra chuyện!”

Hai mắt Cơ Như Yên lóe lên, lạnh nhạt nói.

“Không lễ con định...”

Trần Sư Sư đoán được ý tưởng của Cơ Như Yên, nói: “Nhưng chỉ bằng cậu ấy sao có thể đối phó được với gia tộc kia? Trừ khi chủ nhân xuất hiện!”

“Con tin tưởng anh ấy!”

Cơ Như Yên nói.

Cùng lúc đó, bên trong chiến bộ.

Một tiếng vỗ bàn và âm thanh tức giận truyền ra.

“Chết tiệt, đám chết tiệt kia không biết xấu hổ hả?”

Long Chiến Thiên tức giận nói.

“Long Soái, làm sao vậy?”

Quân Đao xuất hiện nhìn Long Chiến Thiên hỏi.
 
Chương 237: C237: Không ngại biến mười thế gia thành chín thế gia


“Nội Các ra lệnh, trận tỉ thí võ quân đoàn lần này, nếu quân Thiên Sách không thể lấy được top 1 sẽ xóa bỏ phiên hiệu, nhập quân Thiên Sách vào trong tám quân đoàn khác!”

Long Chiến Thiên lạnh nhạt nói.

“Cái gì? Tại sao lại vậy?”

“Sao bọn họ có thể làm như vậy? Không phải đã nói chỉ cần quân Thiên Sách không đứng đếm ngược từ từ cuối lên thì sẽ không xóa bỏ phiên hiệu hay sao?”

Quân Đao biết được tin tức này, sắc mặt thay đổi, khiếp sợ nói.

“Bọn họ biết được sự tồn tại của tên nhóc kia, trong lòng bất an, muốn hoàn toàn cắt đứt đường lui của quân Thiên Sách”

Long Chiến Thiên lạnh lùng nói.

“Còn chưa đến 1 tháng thì trận tỉ thí võ quân đoàn sẽ diễn ra, sao quân Thiên Sách có thể vượt qua tám quân đoàn kia đạt được top 1? Không nói các quân đoàn khác, chỉ nói quân Kỳ Lân và quân Thiên Sách, với chiến lực hiện tại của quân Thiên Sách thì sao thắng được?”

Sắc mặt Quân Đao cực kỳ khó coi, liếc nhìn về phía Long Chiến Thiên: “Long Soái, ngài là trưởng quan đứng đầu chiến bộ, không lẽ ngài không thể từ chối mệnh lệnh này của bọn họ sao?”


“Mệnh lệnh này đã được Nội Các thông qua, hơn một nửa người tán thành, cho dù tôi phản đối cũng vô dụng!”

“Mấy năm nay bọn họ không ngừng làm giảm quyền lợi của tôi, cho dù chín quân đoàn và năm chiến khu cũng đã có rất nhiều người bị bọn họ thầm khống chế!”

Long Chiến Thiên lạnh nhạt nói. “Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Quân Đao lo lắng nói.

“Tiếp theo chỉ có thể dựa vào tên nhóc kia, hy vọng cậu ta sẽ không làm mất mặt sư phụ mình!”

Long Chiến Thiên nói, nhìn về phía Quân Đao: “Đúng rồi, lúc trước bảo cậu tra việc cấu kết với nước địch của chín quân đoàn thế nào rồi?”

“Đây là những gì tôi điều tra được!”

Quân Đao đưa một phần tư liệu cho Long Chiến Thiên.

“Đám chó chết này lại dám bán nước, xem ra đã đến lúc phải rửa sạch chín quân đoàn và năm chiến khu rồi!”

Long Chiến Thiên xem xong tư liệu, tức giận nói.

“Long Soái, muốn ra tay với bọn họ, sợ rằng sẽ liên lụy cực rộng, thậm chí sẽ làm cả Long quốc chấn động, đến lúc đó nếu xảy ra náo động, sợ rằng mấy nước kia sẽ nhân cơ hội ra tay với nước tal”

Quân Đao nhắc nhở. Ánh mắt Long Chiến Thiên lóe lên, suy nghĩ khoảng 10 giây, sau đó nói: “Không cần chúng ta ra tay đối phó với đám bán nước kia, tôi đã lựa chọn được người thích hợp nhất!”

Quân Đao vẫn chưa hiểu chuyện này lắm.

Đế Đô, bên trong linh đường của gia tộc Âu Dương, một trong mười thế gia lớn nhất.

“Bất Phàm, sao con đã trở về

Chủ nhân của gia tộc Âu Dương, Âu Dương Khắc nhìn thiếu niên để tóc dài ngang vai, mặc một bộ áo dài, lộ ra khí chất của một thiếu hiệp, hỏi.


Thanh niên này chính là con trai thứ hai của u Dương Khắc, em trai của u Dương Mục, u Dương Bất Phàm.

Năm đó lúc Âu Dương Bất Phàm sinh ra đã có đại sư tính mệnh, nói tương lai sẽ không bình thường, bởi vậy đặt tên là u Dương Bất Phàm.

Năm 5 tuổi, Âu Dương Bất Phàm bị một vị võ đạo. tông sư nhìn trúng, thu làm đệ tử quan môn, mang về tông môn để bồi dưỡng!

Mấy năm nay, thỉnh thoảng Âu Dương Bất Phàm sẽ trở về một chuyến nhưng thời gian dừng chân không dài, bởi vậy rất ít người ở Đế Đô biết đến u Dương Bất Phàm.

“Con biết tin anh cả bị giết nên lập tức trở về!”

“Anh con đã bị ai giết?” Âu Dương Bất Phàm lạnh nhạt nói.

Mỗi lần anh ta trở về nhà, anh trai đều rất chiều anh †a nên cảm tình dành cho_u Dương Mục cũng rất sâu nặng!

Lần này biết được anh cả bị giết, Âu Dương Bất Phàm lập tức đuổi về nhà!

“Do một người tên Diệp Phàm làm!”

Nhớ đến chuyện này, Âu Dương Khắc cực kỳ tức giận, kể ngắn ngọn lại.

“Diệp Phàm!”


Nghe xong, trong mắt u Dương Bất Phàm hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào di ảnh của u Dương Mục trong linh đường, nói: “Anh, em thề sẽ báo thù cho anh!”

“Còn có Khương Vân Hi kia, chỉ vì cô ta mới hại anh chết thảm, em cũng sẽ không để cô ta sống yên ổn!”

Âu Dương Bất Phàm lạnh nhạt nói.

“Bất Phàm, Khương Vân Hi kia chính là đại tiểu thư nhà họ Khương, một trong mười thế gia lớn ở Đế Đô, thân phận của ông cụ nhà họ Khương không bình thường, vẫn nên bỏ qua cô ta đi!”

Âu Dương Khắc nói.

“Bởi vì cô ta nên anh con mới đi đến Thiên Hải, mới bị chết trong tay tên Diệp Phàm kia, bởi vậy cô ta cũng có trách nhiệm!”

“Còn nhà họ Khương, cha đừng lo, nếu nhà họ Khương dám ra tay, con không ngại biến mười thế gia thành chín thế gia!”

Âu Dương Bất Phàm nói.

Trong giọng điệu của anh ta lộ ra sự kiêu ngạo tự phụ, giống như ở trong mắt anh ta, mười thế gia lớn của Đế Đô giống như con kiến vậy!
 
Chương 238: C238: Đối phương là ai


Trong một căn biệt thự ở Đế Đô.

Trịnh Tứ Hải, một trong chín Thần Tài của thương hội Thiên Long vừa vội vàng trở về từ nước ngoài nhìn con trai Trịnh Vinh đang nằm trong quan tài băng, trong mắt tràn ngập lửa giận, hai tay nắm chặt đến mức chảy máu.

“Gon trai, con yên tâm, chắc chăn cha sẽ báo thù cho con!”

Trịnh Tứ Hải nhìn bộ dáng này của con trai, sắc mặt lạnh lẽo, cả người tản ra sát ý vô tận.

“Anh Trịnh, anh muốn báo thù sợ sẽ không dễ như: vậy.

Lúc này, một giọng nói vang lên, một người đàn ông đi đến, người này chính là Hứa Thế Thiên, một trong chín Thần Tài của thương hội Thiên Long.

“Anh Hứa, sao anh lại đến đây?”

Trịnh Tứ Hải nhìn Hứa Thế Thiên, nói.

“Tôi đến nhắc nhở anh Trịnh, người giết hại con trai anh cũng không phải là người thường, anh muốn tìm cậu †a để báo thù, sợ rằng sẽ chọc họaI”

Hứa Thế Thiên lạnh nhạt nói.


“Đối phương là ai?”

Trịnh Tứ Hải lạnh lùng nói.

“Diệp Phàm!”

Hứa Thế Thiên nói thẳng.

“Diệp Phàm? Người này là ai? Có thân phận gì?”

Nghe thấy Hứa Thế Thiên nói vậy, Trịnh Tứ Hải nói.

“Vi đắc tội tên nhóc đó, em trai của tôi đã bị Nhan lão ra tay giết chết, tôi còn bị Nhan lão cảnh cáo, anh Trịnh cảm thấy nếu anh ra tay với người này, Nhan lão biết sẽ như thế nào?”

Hứa Thế Thiên nhìn Trịnh Tứ Hải, nói thẳng.

“Người này có quan hệ với Nhan lão?”

Sắc mặt của Trịnh Tứ Hải thay đổi, không cam lòng nói: “Không lẽ cứ bỏ qua như vậy? Tôi chỉ có một đứa con trai, không thể để nó chết oan uổng như vậy được.”

“Nếu anh Trịnh muốn báo thù thì phải diệt trừ Nhan lão!"

Hứa Thế Thiên nói. “Gái gì? Diệt trừ Nhan lão?” Nghe thấy vậy, Trịnh Tứ Hải kinh sợ nói.

“Đúng vậy, nếu không anh Trịnh còn chưa kịp báo. thù, sợ rằng anh đã chết trong tay Nhan lão!”

Hứa Thế Thiên lạnh nhạt nói. “Có phải anh Hứa đã có kế sẵn rồi không?” Trịnh Tứ Hải nhìn về phía Hứa Thế Thiên.

Hứa Thế Thiên ghé sát tai Trịnh Tứ Hải nói nhỏ, sắc mặt của Trịnh Tứ Hải liên tục thay đổi.

“Được, vậy làm theo lời anh!” Trịnh Tứ Hải lạnh lùng nói.

Thấy vậy, Hứa Thế Thiên nở nụ cười lạnh lẽo.


Tổng bộ Thiên Phạt.

Người áo đen lúc trước từng ra lệnh bốn Thiên Tướng và 3000 tinh nhuệ Thiên Phạt đi tiêu diệt Lâm Phàm đứng ở đây, sắc mặt âm u, cả người tràn ngập hơi thở khủng bố nặng nề.

Tất cả cao thủ của Thiên Phạt run rẩy quỳ dưới đất, hít thở không thông!

“Một đám phế vật, ngay cả một thẳng nhãi chưa dứt sữa cũng giết không được!”

Người áo đen tức giận quát.

“Nếu chủ nhân xuất quan, biết được ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được, chúng ta đều phải chết.”

Người áo đen này tức giận nói.

Sắc mặt của các cao thủ Thiên Phạt liên tục thay đổi, lập tức có người muốn xin ra trận đi đối phó với Diệp Phàm.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp truyền đến.

“Để con trai của Diệp Thiên Long cho tôi!”

Một thanh niên đi đến.


Người này nhìn giống một người trẻ tuổi bình thường, cả người không có bất cứ điểm nổi bật nào!

“Thiếu chủ!”

Nhưng người áo đen và các cao thủ Thiên Phạt ở đây lại cung kính trước thanh niên này.

Thanh niên này không phải ai khác, chính là đệ tử của chủ nhân Thiên Phạt, cũng là thiếu chủ Thiên Phạt!

“Thiếu chủ, ngài muốn tự mình ra tay?” “Thằng ranh kia đáng giá người đích thân ra tay?” Người áo đen nhìn vị thiếu chủ Thiên Phạt này, nói.

“Tôi rất muốn xem xem con trai của Diệp Thiên Long ra saol”

“Để cậu ta cho tôi, các người không cần xen vào!”

Thiếu chủ Thiên Phạt lạnh nhạt nói rồi rời đi.

“Đại nhân, ngay cả bốn Thiên Tướng cũng bị con trai của Diệp Thiên Long giết chết, thiếu chủ có thể đối phó được không? Nhỡ may thiếu chủ xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta có cần cho người âm thầm bảo vệ thiếu chủ không?”

Lúc này, một cao thủ lo lắng nói.
 
Chương 239: C239: Có người ngăn cản giết không tha


“Yên tâm đi, thiếu chủ rất mạnh, vượt xa sự tưởng tượng của mấy người!”

“Nếu thiếu chủ ra tay, ngay cả một chiêu của ngài ấy các người cũng không đỡ được!”

Người áo đen liếc nhìn đám coa thủ Thiên Phạt này, khinh thường nói.

Đám cao thủ Thiên Phạt có mặt ở đây đều rất chấn động.

Thiếu chủ mạnh như vậy?

“Đúng rồi, đã điều tra xong đám người tập kích người của tổng bộ Thiên Phạt chưa?”

Người áo đen lạnh nhạt nói.

“Đã điều tra xong, là người của quân đoàn Bắc Cực Bắc u và liên minh Cuồng Chiến Trung Phi, trong đó còn có một đám sát thủ, vâng theo mệnh lệnh của vua sát thủ Huyết Đồ!”

Một cao thủ Thiên Phạt nói.

“Huyết Đồ, quân đoàn Bắc Cực, liên minh Cuồng Chiến!"

“Xem ra dạo này Thiên Phạt quá im hơi lặng tiếng, có vài người đã quên mất sự lợi hại của Thiên Phạt nên mới dám khiêu khích chúng ta như vậy!”


“Phát ra sát lệnh của Thiên Phạt, chỉ cần là người của quân đoàn Bắc Cực và liên minh Cuồng Chiến, giết không tha. Còn có vua sát thủ cũng không thể buông tha, giết chết tất cả”

“Lần này để mọi người đều biết kết cục khi đối đầu với Thiên Phạt!”

Người áo đen quát to.

“Vâng!”

Tất cả người của Thiên Phạt gật đầu hô to.

Gòn Diệp Phàm hoàn toàn không biết gì về những việc này cả.

Hắn đang hết sức chăm chúc dùng cỏ Băng tâm trợ 3 giúp Đường Sở Sở tăng thực lực.

Trong nháy mắt, bóng tối buông xuống, đêm tối bao. phủ trời cao!

Ầm!

Trong một gian phòng ở khách sạn ở Giang Thiên.

Một tiếng gào thét truyền ra.

Tất cả đồ đạc trong phòng đã bị một kình khí đáng sợ phá hủy.

Kình khí này đến từ Đường Sở Sở.

Lúc này dưới sự trợ giúp của Diệp Phàm và cỏ Băng Tâm cộng thêm lực Huyền. m trong cơ thể, thực lực của Đường Sở Sở đột phá Huyền cảnh, bước thẳng vào Địa cảnh!

Trên Nhân cảnh là Huyền cảnh, trên Huyền cảnh là Địa cảnh!

Có thể đạt đến Địa cảnh đã thuộc top cực mạnh! Một vị võ giả Địa cảnh có thể quét sạch một quận, thậm chí các thế gia ở Đế Đô đều phải cung phụng,

không dám dễ dàng đắc tội!

Cao thủ mới 20 tuổi đã có thể bước vào Địa cảnh càng hiếm có. ???yện chính ở — ??ùm???y ện﹒?n —


Lúc này Đường Sở Sở chính là một cao thủ Địa cảnh!

Sau khi bước vào Địa cảnh, khí chất trên người Đường Sở Sở lại tăng lên một bậc, tràn ngập sức hút!

“Vợ à, chúc mừng đột phá!”

Diệp Phàm cười nói.

Với thực lực hiện tại của Đường Sở Sở, trừ khi là cao thủ đứng đầu ra tay, nếu không không thể đả thương được cô.

“Anh Tiểu Phàm, cảm ơn anhl”

Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, hôn một cái lên môi.

Nụ hôn này cũng làm Diệp Phàm có chút hưng phấn, hắn vội vàng chạy vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh.

Bay giờ thực lực của Đường Sở Sở còn chưa đủ mạnh, tạm thời không thể phá thân! Diệp Phàm đành phải chịu đựng! Trong một căn biệt thự ở Giang Thiên.

Khi Hải Hướng Đông biết được con trai của mình bị giết, sắc mặt thay đổi, tức giận nói: “Dám giết con tao, †ao muốn giết tên đó!”

“Lập tức gọi cho Hà Thiên, phong tỏa toàn bộ Giang Thiên, không cho phép bất cứ kẻ nào rời khỏi Giang Thiên nửa bước!”

“Điều động tất cả lực lượng cho tôi, tìm được địa điểm mấy người kia đang ở, tôi muốn cho bọn họ chôn cùng con trai tôi!”

“Còn có Đường thị, tôi cũng muốn nó bị hủy diệt, liên hệ bác cả của tôi, bảo bác ấy điều động lực lượng Sở thị tiêu diệt Đường thị cho tôi!”


Hải Hướng Đông gầm gừ hét lên. Bác cả của ông ta là đổng sự của tập đoàn Sở thị, một câu của bác cả có thể làm bất cứ công ty nào hủy diệt trong phút chốc!

Cùng lúc đó, trong một ngọn núi ở quận Nam Thiên có từng tòa kiến trúc cổ xưa.

Nơi này là Huyền Kiếm tông, tông môn đứng đầu giới võ đạo quận Nam Thiên.

Trong đại điện của Huyền Kiếm tông.

Tông chủ Huyền Kiếm tông nhìn thấy thi thể của con trai mình, sắc mặt lạnh lẽo, tràn ngập lửa giận.

Kiếm ý khủng bố bộc phát ra từ trên người tông chủ Huyền Kiếm tông, bao phủ đại điện, cho người ta cảm giác hít thở không thông.

“Truyền mệnh lệnh của ta, triệu tập các đệ tử của Huyền Kiếm tông, ngày mai ta muốn san bằng Bách Hoa Lâu quận Nam Thiên thành bình địa!”

Tông chủ Huyền Kiếm tông quát.

“Rõ”

Một cao thủ của Huyền Kiếm tông cúi người nói.

Tổng bộ Thánh Điện ở nước ngoài truyền lệnh: “Làm đoàn trưởng đoàn Thánh ky sĩ suất lĩnh đoàn Thánh ky. sĩ đi đến Long quốc, không tiếc bất cứ giá nào giết chết Thánh nữ Huyết tộc, nếu có người ngăn cản, giết không tha!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top