Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Dịch 

Chương 730


Chương 731: Khi nào thì trả nợ  

             Khi Triệu Dật đang ăn cơm thì điện thoại di động bên cạnh đột nhiên lóe lên.  

             Hắn cầm lấy di động lên nhìn, cảm thấy có chút kinh ngạc.  

             Vậy mà lại là Giang Dĩnh đã không gặp hơn nửa năm.  

             Lúc trước Giang Dĩnh cùng với Bành Yến quay bộ phim “Niềm Tin Trỗi Dậy”, Triệu Dật còn đáp ứng với cô là sẽ đến thăm, còn nói là muốn quy tắc ngầm cô nhưng đến tháng tư hắn lại bận rộn cả một tháng, cộng thêm suy nghĩ của hắn đã thay đổi so với trước kia nên về sau hắn cũng không đến thăm cô.  

             Dù là tiệc đóng máy mà trước đó Triệu Dật nói muốn tham gia, nhưng cuối cùng hắn cũng không đi.  

             Bây giờ hắn cảm thấy có chút lúng túng, còn có chút chột dạ.  

             Giang Dĩnh: Ông chủ, ngài thật là nhẫn tâm nha! Có phải là anh đã quên mất diễn viên nhỏ đáng thương này rồi không?  


             Khóe miệng Triệu Dật không nhịn được khẽ nhếch lên.  

             Triệu Dật: Đừng tỏ ra thương tâm như vậy chứ. Đây là lỗi của tôi, do quá bận rộn nên không tham gia buổi tiệc  được.  

             Giang Dĩnh: Tôi biết ông chủ rất bận rộn nhưng không biết có thể nể mặt ăn cùng tôi một bữa cơm không?  

             Triệu Dật: Cô về bao lâu rồi?  

             Giang Dĩnh: Khoảng một tuần rồi, tôi vừa mới gộp những vấn đề bên này lại để giải quyết một thể.  

             Triệu Dật: Được! Vậy tôi mời cô ăn cơm, đãi cô vì đã làm việc vất vả. Nhưng hôm nay thì không được, tuần sau từ ngày một đến ngày năm đều được.  

             Giang Dĩnh: Vậy thứ hai ngày mai được chứ?  

             Triệu Dật: Được, cô muốn ăn gì?  

             Giang Dĩnh: Không phải tôi là người nên hỏi anh muốn ăn gì sao? Tôi mời anh mà.  

             Triệu Dật: Cô mời ông chủ ăn cơm, trong lòng ông chủ sẽ cảm thấy hoảng hốt. Nên cứ để ông chủ mời cô ăn, trong lòng tôi đã quyết nên cô mau nói xem ăn cái gì.  

             Giang Dĩnh: Anh nói như vậy, tôi rất đau lòng. Chẳng qua tôi muốn cảm ơn anh đã chăm sóc và giúp đỡ tôi, anh hoảng hốt cái gì.  

             Triệu Dật: Xem cô quay phim mấy tháng vất vả như vậy nên để tôi mời cô ăn một bữa thật ngon. Sky Wings Buffet được chứ?  

             Giang Dĩnh: Được rồi, ai bảo anh là ông chủ. Cảm ơn ông chủ, tôi không có ý kiến gì.  

             Triệu Dật: Được rồi, sáu giờ tối mai, tôi sẽ gửi định vị.  

             Giang Dĩnh: ok.  

             Triệu Dật buông điện thoại di động xuống, ngẩng đầu: "Quan Tâm, giúp tôi đặt hai chỗ vào lúc sáu giờ tối mai ở Sky Wings Buffet, dùng tên của tôi.”  

             "Được, thưa ông chủ."  

             Ba người Phùng Tiếu Tiếu đi dạo đến khoảng bốn giờ mới về nhà, mỗi người đều xách túi lớn túi nhỏ quần áo cùng với đồ vật nhỏ của mình.  

             "Hôm nay các em có vẻ bội thu rồi nhỉ…"  

             Bạch Nguyệt cười nói: "Đúng vậy, bọn em mua không ít, hôm nay Tiếu Tiếu trả tiền tất cả..."  

             Triệu Dật cười nói: "Tiếu Tiếu là tiểu địa chủ đó, không cần tiết kiệm cho em ấy... Mua những gì vậy để anh xem một chút?”  

             Diệp Thiến cười hì hì liếc triệu Dật một cái: "Đồ của phụ nữ, anh xem cái gì.”  

             Triệu Dật nhún nhún vai: "Được rồi, không phải anh quan tâm các em sao, sợ các em chọn không được đẹp.”  

             Ba người cười hì hì cùng đi lên lầu, sau đó lại đi xuống bắt đầu nấu cơm.  

             Ăn cơm tối xong, Diệp Thiến lái xe về Bạch Bối, dù sao thứ hai cô cũng có tiết nếu đi buổi sáng thì quá vất vả.  

             Triệu Dật tiễn Diệp Thiến xong rồi đi về phòng khách, nhìn Bạch Nguyệt và Phùng Tiếu Tiếu trên sô pha bỗng nhiên cười ha hả.  

             Bạch Nguyệt ngẩng đầu thì nhìn thấy triệu Dật tươi cười, nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên ngáp một cái, duỗi thắt lưng.  

             "Tiếu Tiếu, hôm nay đi cả ngày có hơi mệt mỏi, mình tắm rồi đi ngủ trước..."  

             "Sớm vậy sao?"  

             Triệu Dật cười như không cười nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt: "Vậy khi nào các em định trả nợ?”

 
Chương 731: "Vậy cô cảm thấy thế nào khi đóng vai nữ chính?"


Chương 732: Tôi cũng đâu có chịu thiệt  

             Bạch Nguyệt nháy mắt mấy cái: "Dù sao em cũng là thịt nằm trên thớt, xem tâm trạng của anh thôi.”  

             Triệu Dật cười cười, trong tay điều khiển nhân vật của mình, hung hăng nói: "Đánh cho tốt, xem anh chỉnh em như nào!”  

             Máy chơi game này là Triệu Dật nhờ Quan Tâm mua, bên trong có đủ loại trò chơi, ít nhất là mấy trăm trò như cái gì tam quốc, khủng long, hái nấm, khối lập phương các loại… Nam nữ đều có thể chơi, dùng để mọi người giết thời gian khi nhàm chán cũng không tệ.  

             Cùng Bạch Nguyệt dính nhau nửa ngày, ăn cơm trưa xong Bạch Nguyệt lập tức đến công ty.  

             "Em tan làm khá muộn, mấy ngày tới sẽ không về, anh chăm sóc Tiếu Tiếu cho tốt!"  

             Triệu Dật gật đầu: "Ừm, chờ mua xe xong, em có thể về mỗi ngày, em sẽ không phải chín giờ tới năm giờ về, có thể tránh đi vào giờ cao điểm, đi lại cũng không cần nhiều thời gian.”  

             Trong nhà không có ai, Triệu Dật dứt khoát cũng đi học, thuận đường đưa Bạch Nguyệt đi bắt xe.  

             Buổi chiều, Triệu Dật lái xe đến tòa nhà quốc tế, hẹn hò với Giang Dĩnh…  

             "Ông chủ!"  

             Giang Dĩnh đứng trước mặt Triệu Dật và nở nụ cười thật ngọt ngào.  

             Cô mặc một chiếc váy hoa dài, chân đi giày cao gót màu trắng. Tóc nhuộm màu đỏ màu rượu và cài một chiếc kính râm trên đầu, bên vai thì đeo một chiếc túi nhỏ trông thật sành điệu và xinh đẹp.  

             Ánh mắt Triệu Dật sáng lên nói: "Ái chà, nửa năm không gặp trông cô thật khác lạ đó nha."  

             Giang Dĩnh cười tủm tỉm rồi ngồi đối diện với Triệu Dật nói: "Khác chỗ nào?"  

             Triệu Dật cười ha hả nói: "Lúc trước nhìn giống như nữ sinh, còn bây giờ lại ra dáng một nữ minh tinh."  

             Ánh mắt Giang Dĩnh sáng rực lên, hỏi lại: "Thật sao?"  

             Triệu Dật gật đầu nói: "Tôi lừa cô thì có ích gì, cô nói đúng không?"  

             Vẻ mặt Giang Dĩnh có chút mừng rỡ, nói: "Ông chủ thật khéo ăn nói nha!"  

             Triệu Dật cười nói: "Cô gọi tôi là ông chủ không thấy kỳ sao? Tôi không phải ông chủ của cô cũng không trả lương cho cô…"  

             Giang Dĩnh chớp mắt mấy cái rồi cười hì hì nói: "Dù sao anh cũng là chủ đầu tư mà. Nói đi nói lại thì cuối cùng anh vẫn là người trả thù lao cho tôi. Hơn nữa, nếu không nhờ anh thì sao tôi có thể nhận được vai nữ chính…"  

             Giang Dĩnh một hơi uống hết ly rượu rồi thở mạnh cười nói: "Cũng may là kiếm được lợi nhuận, nếu không thì tôi sẽ áy náy lắm…"

 
Chương 732: Tôi cũng không biết phải tìm người quản lý ở đâu


Chương 733: Tương lai của Giang Dĩnh  

             Đồ ăn được bưng lên, Triệu Dật cười nói: "Ăn đi."  

             Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, được một lúc thì Triệu Dật hỏi: "Cô vẫn chưa có quản lý phải không?"  


             Giang Dĩnh lắc đầu nói: "Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ mới đóng phim hai lần nên mọi chuyện đều do ông chủ sắp đặt. Cho dù tôi có thuê quản lý cũng vô dụng thôi."  

             Triệu Dật cười nói: "Lần này mặc kệ là doanh thu phòng vé như thế nào, tốt xấu gì cô cũng là diễn viên chính của một bộ phim được đầu tư khủng. Vì vậy cô nên tìm cho mình một người quản lý, dù sao người do mình thuê cũng tốt hơn nhân viên của công ty…"  

             Giang Dĩnh chớp mắt mấy cái và nhìn chằm chằm Triệu Dật, nói: "Ông chủ, có phải anh mới thành lập công ty điện ảnh nên muốn ký hợp đồng với tôi không?"  

             Triệu Dật sừng sờ nói: "Trước mắt công ty của tôi chủ yếu đầu tư vào điện ảnh và truyền hình, dưới trướng không hề có nghệ sĩ. Hơn nữa, đây là công ty mới nên chưa có nhiều vốn."  

             Giang Dĩnh vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Dật, nói: "Vậy công ty của anh muốn ký hợp đồng với tôi sao?"  

             Triệu Dật nở nụ cười nói: "Sao vậy? Cô muốn ký hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình của tôi à?  Điều này chưa chắc đã tốt cho tương lai của cô, cô có thể tìm một người quản lý lợi hại một chút, như vậy mới yên tâm…"  

             Giang Dĩnh cười khổ nói: "Làm sao tôi biết tìm người quản lý lợi hại đó ở đâu? Vả lại, tôi không yên tâm khi thuê người quản lý hay giao công việc cho công ty môi giới khác. Ông chủ, nếu anh đồng ý thì dứt khoát ký hợp đồng đi. Thù lao phân chia như thế nào là tùy ở anh, tôi hoàn toàn nghe theo anh…"  

             Triệu Dật nhìn chằm chằm Giang Dĩnh nói: "Nghiêm túc chứ"  

             Giang Dĩnh gật đầu, ánh mắt chứa đầy hy vọng nói: "Nghiêm túc! Đồng ý không?"  

             Triệu Dật cười nói: "Bản thân tôi cũng muốn cô có thể kiếm thật nhiều tiền. Nhưng công ty có quy tắc vận hành riêng, việc gì cần làm nhất định sẽ làm. Cô là gà cưng nên công ty sẽ đãi ngộ thật tốt với cô, nhưng không phải lúc nào cũng lấy cô làm trung tâm được."

 
Chương 733: Làm chậm quá trình lão hóa!


Chương 734: Thẻ thời gian  

             "Mặt khác tôi muốn nhắc nhở cô một chút, bên tôi không có nhiều tài nguyên. Tuy rằng chắc chắn công ty sẽ tiếp tục đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh, nhưng không phải cô là nghệ sĩ của công ty thì sẽ được ưu tiên, càng không phải vai diễn tốt nào cũng được trao cho cô đóng, tất cả còn tùy thuộc vào kỹ năng diễn xuất của cô…"  

             Giang Dĩnh không chút do dự gật đầu nói: "Vốn dĩ nên như vậy, cứ làm việc đúng quy trình là được. Tôi được trở thành nghệ sĩ đầu tiên của công ty đã rất vinh dự rồi, nên không dám nghĩ nhiều."  

             Triệu Dật cười nói: "Được, để tôi quay về sắp xếp một chút, xem có nên thành lập một ban ngành chuyên phụ trách việc ký hợp đồng cho công ty hay không. Nếu muốn làm thì nên làm cẩn thận một chút."  

             Giang Dĩnh nâng ly rượu lên và nói: "Cảm ơn ông chủ."  


             Triệu Dật cũng nâng ly lên cụng một cái rồi tiếp lời: "Cô gia nhập vào công ty của tôi, tức là giúp tôi kiếm tiền và tin tưởng tôi, vì vậy cô đừng nên khách sáo."  

             Giang Dĩnh tìm được chốn dung thân cho mình thì vô cùng cao hứng. Tửu lượng của cô khá tốt nên không ngại uống một chầu với Triệu Dật.  

             Tám rưỡi tối, hai người rời khỏi nhà hàng. Triệu Dật thuận miệng hỏi: "Hiện tại cô ở đâu? Vẫn ở trường sao?"  

             Giang Dĩnh cười nói: "Tôi sắp tốt nghiệp rồi, vả lại cũng bắt đầu đóng phim nên dọn ngoài ở. Tôi thuê một căn nhà ở khu Nam An…"  

             Triệu Dật hơi ngạc nhiên, hỏi lại: "Cô cũng ở khu Nam An sao?"  

             Giang Dĩnh gật đầu nói: "Đúng vậy, không phải công ty ở khu Vũ Tông sao? Bên đó căn bản toàn là công ty kinh doanh nên tôi thuê nhà ở khu Nam An để làm hàng xóm với ông chủ."  

             Triệu Dật cười nói: "Cô ở khu chung cư nào?”  

             "Khu chung cư Đào Diệp."  

             Triệu Dật ồ một tiếng rồi nói: "Khoảng cách không xa lắm."  


             Giang Dĩnh cười nói: "Tôi đã nói là muốn làm hàng xóm với ông chủ mà."  

             Triệu Dật nâng tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ về đó luôn sao?"  

             Giang Dĩnh chớp mắt mấy cái nói: "Nếu ông chủ không vội thì tìm một chỗ uống với tôi không?"  

             Triệu Dật cười hỏi: "Được rồi, đi đâu đây?"  

             Giang Dĩnh cười nói: "Hay là đến quán bar nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên nha. Tôi mời anh uống rượu một bữa. Ông chủ đừng giành trả tiền với tôi, coi như tôi đang nịnh bợ sếp đi nha."  

             Cả hai cùng tới quán bar quen thuộc, trùng hợp là chỗ ngồi lúc trước vẫn còn chưa có người. Dù sao bây giờ mới là tám rưỡi tối nên chưa đến giờ cao điểm của quán bar.  

             Giang Dĩnh gọi loại rượu giống với loại rượu mà Triệu Dật gọi lần trước.  

             Triệu Dật theo bản năng mở hệ thống ra kiểm tra xem đã nhận được thẻ thời gian hay chưa.

 
Chương 734: Kết quả, Triệu Dật không đến.


Chương 735: Nhắc lại quy tắc ngầm  

             Mỗi lần Triệu Dật được ban thưởng một loại thẻ mới, thì vật phẩm này sẽ lập tức xuất hiện trong cửa hàng của hệ thống. Chỉ cần thời gian cooldown (làm mới) hoàn tất thì có thể mua thêm một lần nữa, những phần thưởng cao cấp thì không xuất hiện trong cửa hàng. Mà những phần thưởng có hiệu quả thấp một chút thì lại xuất hiện. Mặt khác, thời gian cooldown sẽ tỉ lệ thuận với mức độ lợi hại của thẻ.  

             Thẻ càng lợi hại, càng có tính chất nghịch thiên thì thời gian cooldown càng dài, và ngược lại.  

             Triệu Dật nhìn thẳng vào mục lưu trữ của hệ thống, khi nhìn thấy thông tin của thẻ thời gian, ánh mắt Triệu Dật tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng.  

             Thẻ thời gian, quá trình cooldown là 2 năm!  

             Nghĩa là cứ 2 năm thì thẻ thời gian lại được làm mới một lần. Cũng không quá chậm, 10 năm sẽ được được 5 lần, 20 năm là 10 lần!  

             10 lần là vừa đủ cho cha mẹ và những người yêu của hắn sử dụng, mỗi người được sử dụng một lần!  

             Nhóm người Phùng Tiếu Tiếu đều mới 21, 22 tuổi. Nói cách khác, dù họ dùng thẻ muộn thì cũng chưa đến 40 tuổi và vẫn có thể trì hoãn quá trình lão hóa…  

             Tuyệt vời!  

             Suy nghĩ kỹ hơn một chút, thời gian làm mới thẻ cũng không tính là quá dài. Càng không giống với Mỹ Nhan Đan giúp cải lão hoàn đồng, quay ngược thời gian như vậy thực sự là trái với lẽ thường. Thẻ thời gian này chỉ giúp trì hoãn quá trình lão hóa, có rất nhiều thực phẩm chức năng hoặc chương trình trị liệu có tác dụng tương tự như vậy. Chẳng qua là thẻ thời gian này có tác dụng nhanh hơn và hiệu quả hơn thôi.  

             Thẻ thời gian chỉ có thể kéo dài tuổi thọ thêm một chút, có lẽ vì cơ thể lão hóa chậm nên tuổi thọ cũng được tăng thêm, chứ không phải trường sinh bất tử hay gì đó.  

             Việc này cũng giống như một bệnh nhân đang hấp hối sắp chết, đột nhiên được chữa trị tử tế thì lập tức khỏe mạnh bình thường và sống thêm được vài năm.  

             Tốt lắm!  

             Triệu Dật vốn có tố chất thân thể cực tốt 92 điểm, bây giờ lại có thêm khả năng lão hóa chậm. Nói cách khác, cho dù hắn 40, 50 tuổi thì cơ thể vẫn cường tráng, tinh thần vẫn tỉnh táo và oai phong lẫm liệt…  

             Hắn có nhiều người yêu như vậy, sau này lớn tuổi rồi nếu thể lực không đủ thì rất dễ xảy ra vô số chuyện bát nháo khó lường.  

             Hạnh phúc thì tự nhiên mâu thuẫn sẽ ít hơn.  

             Phần thưởng này thật tốt!  

             Giữ gìn hạnh phúc gia đình!  

             Giang Dĩnh nhìn chằm vào Triệu Dật, thấy vẻ mặt hắn lộ ra ý cười tinh quái pha chút hưng phấn, cô nhất thời mơ hồ không hiểu.  

             Cô cúi đầu cố tình liếc nhìn hắn, nhưng hắn chẳng thèm bận tâm nhìn lại, thật kỳ quặc.  

             Dáng vẻ này là sao nhỉ?  

             "Ông chủ, anh bị sao vậy?"  

             Triệu Dật đang trầm tư chợt bừng tỉnh, thấy Giang Dĩnh nhìn mình bằng ánh mắt đầy tò mò thì bật cười nói: "Không có gì đâu, chỉ là đang suy nghĩ chút việc thôi…"  

             Giang Dĩnh cười nói: "Tôi biết ngay mà. Nhìn ánh mắt quái lạ của anh tôi khẳng định là anh đang nghĩ đến chuyện tốt gì đó."  

             Triệu Dật cười ha hả nói: "Rõ ràng như vậy sao? Đúng là tôi đang nghĩ tới chuyện tốt."  

             Giang Dĩnh nghe Triệu Dật nói thì bĩu môi hờn trách: "Lúc trước anh đâu có nói như vậy…"

 
Chương 735: "Cô đang phát thẻ người tốt cho tôi đấy à?"


Chương 736: Nói như vậy là đang trách tôi sao?  

             Triệu Dật cười nói: "Tôi có bạn gái rồi, thậm chí còn có nhiều bạn gái. Nếu như chúng ta chỉ chơi đùa thì chính xác là quy tắc ngầm. Tôi đưa ra một vài lợi ích để đổi lấy thân thể của cô, giống như một giao dịch mua bán. Cô xinh đẹp thế này, đương nhiên là tôi đồng ý mua rồi. Hơn nữa đây còn lần đầu tiên của cô, tuyệt vời như vậy lẽ nào tôi không động lòng sao? Nhưng tôi không thể hứa hẹn gì với cô, đó chẳng phải là đang hại cô sao?"  

             Triệu Dật và Giang Dĩnh rất thân thiết, hơn nữa lúc trước đã từng thảo luận qua, cho nên Triệu Dật cũng không ngại mà thẳng thắn nói thật.  

             Giang Dĩnh nghe xong, quả thực không hề tức giận mà trái lại còn có vẻ cảm động.  

             "Anh có nhiều hơn một người bạn gái sao?"  


             Triệu Dật gật đầu nói: "Ừ, có vài người. ”  

             Giang Dĩnh tò mò hỏi lại: "Chơi đùa thôi sao?"  

             Triệu Dật lắc đầu nói: "Chí ít thì cho tới hiện tại đều đã chuẩn bị chung sống với nhau cả đời, sau này sẽ kết hôn sinh con…"  

             Giang Dĩnh mở to hai mắt hỏi: "Họ đều cam tâm tình nguyện sao?"  

             Triệu Dật gật đầu nói: "Họ đều cam tâm tình nguyện. Hiện tại có vài người chỉ là hồng nhan tri kỷ thôi, chưa xác định được tương lai."  

             Giang Dĩnh lập tức thở dài một hơi, lửa bát quái bùng cháy hừng hực, nói: "Anh cũng không định kết hôn ư?"  

             Triệu Dật giải thích: "Tôi sẽ kết hôn với một người trong số họ, những người còn lại thì không. Ngoại trừ giấy chứng nhận kết hôn ra thì tất cả đều giống như vợ chồng bình thường. Đúng vậy, chính là kiểu gia đình phong kiến tam thê tứ thiếp. Chỉ là không kết hôn vì pháp luật không cho phép, nhưng tất cả đều được đối xử công bằng không có thiên vị."  

             Giang Dĩnh cắn môi hỏi: "Có mấy người?"  

             Triệu Dật thấp giọng nói: "Giang Châu có bốn người, Thiên phủ có một người và Thượng Hải cũng có một người. ”  


             "Oa!"  

             Giang Dĩnh thán phục thốt lên một tiếng rồi nhìn Triệu Dật bằng ánh mắt quỷ quyệt, nói: "Ông chủ, anh cũng lợi hại quá nha. Họ đều biết nhau sao?"  

             Triệu Dật suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi chuẩn bị kết hôn với bạn gái chính thức nên những người khác đều biết. Còn có ba người đang cùng chung sống trong biệt thự tại Giang Châu…"  

             Giang Dĩnh giơ ngón tay cái lên nói: "Ông chủ thật là trâu bò quá đi!"  

             Triệu Dật cười nói: "Trâu bò hay không thì không biết, nhưng cô nhìn bộ dạng tôi lúc này còn muốn trêu chọc tôi nữa sao?"  

             Giang Dĩnh bĩu môi nói: "Chúng ta không phải đang nói về quy tắc ngầm à? Sao bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện tình cảm?..."  

             Triệu Dật đành giải thích: "Con người tôi vốn có tính chiếm hữu vô cùng mạnh. Nếu cô đem lần đầu tiên của cô cho tôi thì tất nhiên tôi sẽ coi cô là người phụ nữ của riêng tôi. Quả thật nếu sau này cô có bạn trai gì đó hay cùng hắn xuất hiện trước mặt tôi, vậy thì trong lòng tôi sẽ vô cùng khó chịu…"  

             Giang Dĩnh mỉm cười nói: "Chính là đang trách anh đó! Ha ha!"

 
Chương 736: Cửa phòng không khóa trái.


Chương 737: Thu xếp cho Giang Dĩnh  

             Hai người hàn huyên tâm sự một hồi, chủ yếu là Giang Dĩnh tò mò về đời sống tình cảm của Triệu Dật. Triệu Dật cũng không giấu giếm gì mà thẳng thắn nói thật. Hai người uống hết mấy chai rượu rồi Triệu Dật nhìn đồng hồ nói: "Đủ rồi, đi thôi. Uống tiếp sợ là cô không chịu đựng được đâu."  

             "Được!"  

             Giang Dĩnh cũng không miễn cưỡng nữa. Kỳ thực cô mời hắn uống rượu chỉ vì muốn hỏi hắn vì sao thất hứa không chịu tới thăm cô? Cô có thể cảm nhận được, lần này gặp mặt dường như Triệu Dật đang cố tình giữ khoảng cách với cô. Điều này thật sự khiến cô hơi khó chịu.  

             Cô cũng biết bản thân căn bản không có tư cách ghen tuông hay quản lý Triệu Dật. Hắn muốn đến thăm cô hay không là quyền của hắn. Dù sao hai người vốn không có quan hệ gì, nếu có thì cũng chỉ là quan hệ bạn bè thân thiết.  

             Nhưng rõ ràng hắn đã hứa và làm cô chờ đợi thật lâu, kết quả hắn lại chẳng đến. Nghĩ đến đây Giang Dĩnh chợt thấy tủi thân nên im lặng không nói gì.  


             Chính cô cũng không hiểu nổi, tại sao cô lại trông ngóng Triệu Dật tới thăm phim trường và muốn hắn sử dụng quy tắc ngầm với cô?...  

             Người khác nhắc tới quy tắc ngầm thì Giang Dĩnh rất sợ hãi. Nhưng Triệu Dật nhắc đến thì cô lại âm thầm đồng ý.  

             Thật sự khó hiểu…  

             Giang Dĩnh không ngờ Triệu Dật lại có nhiều nhân tình như vậy. Thậm chí còn có ba người nhân tình cùng chung sống hòa thuận dưới một mái nhà!  

             Tuy vậy nhưng Triệu Dật vẫn có thể đối xử công bằng với tất cả nhân tình. Hắn mua biệt thự và xe sang tặng cho từng người, lẽ nào đây chính là tình yêu của người có tiền sao?  

             Có tình yêu mà không có tiền thì rất đau khổ.  

             Có tiền mà không có tình yêu thì còn đau khổ hơn.  

             Nhưng vừa có tiền vừa có tình yêu thì thật tuyệt vời. Tiền có thể giải quyết được 99% vấn đề của xã hội này, 1% còn lại có thể được giải quyết bằng tình yêu…  

             Giang Dĩnh không thể ngừng suy nghĩ việc vì sao Triệu Dật có thể ứng phó được với gần đấy cô bạn gái  

             Giang Dĩnh trả tiền rượu rồi hai người xuống dưới lầu, Giang Dĩnh hỏi: "Anh lái xe tới đây à?"  

             Triệu Dật lắc đầu trả lời: "Tôi đi taxi, vì đoán là sẽ uống rượu nên lười lái xe tới. Đi thôi, tôi bắt taxi đưa cô về trước."  


             "Được."  

             Triệu Dật bắt một chiếc taxi rồi cả hai cùng lên xe. Chiếc xe lăn bánh đi về phía khu dân cư mà Giang Dĩnh ở.  

             Chẳng bao lâu xe đã đến cổng khu dân cư. Giang Dĩnh nghiêng đầu hỏi: "Muốn lên nhà ngồi chơi một lát không?"  

             Triệu Dật mỉm cười và khéo léo từ chối: "Không lên đâu. Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi một chút. Sau khi sắp xếp một số chuyện ở công ty sẽ có người liên lạc với cô. Nhưng trước đó cô phải nghỉ ngơi thật tốt, dù sao cũng cô cũng vất vả nhiều rồi."  

             "Được rồi, cảm ơn ông chủ!"  

             Giang Dĩnh cảm ơn rồi xuống xe và lặng nhìn taxi rời đi, ánh mắt có chút ẩn tình.  

             Hiện tại Triệu Dật đối xử với cô thật khách sáo và không tùy tiện trêu đùa cô như trước. Có lẽ hắn lo sợ rằng nếu cả hai quá thân thiết sẽ dễ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.  

             Giang Dĩnh cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay mất mát. Cô đứng lặng một hồi lâu rồi mới xoay người chậm rãi đi vào nhà.  

             Dù sao đi nữa, Triệu Dật đồng ý ký hợp đồng với cô, đây cũng coi như là một chuyện tốt.  

             Triệu Dật vừa đi bộ vừa gọi điện cho Tề Đông, người phụ trách điều hành công ty điện ảnh và truyền hình. Đới Lương chủ yếu chịu trách nghiệm điều hành công ty đầu tư Phi Dật. Tuy công ty điện ảnh cũng do Đới Lương quản lý nhưng kỳ thực hắn không phải nhân tài trong lĩnh vực này. Còn Tề Đông là một giám đốc chuyên nghiệp được thuê với mức lương rất cao, nên hiển nhiên là hắn rất có năng lực trong lĩnh vực phim ảnh.

 
Chương 737: Huống chi làm phim có thể kiếm được tiền.


Chương 738: Tiền mừng lễ quốc tế thiếu nhi  

             "Giám đốc Tề, có một nữ diễn viên muốn ký hợp đồng với công ty chúng ta, anh xem có thể hợp tác được hay không?"  

             Tề Đông hơi ngạc nhiên rồi hỏi lại: "Hiện tại công ty của chúng ta còn chưa có ý định ký hợp đồng với nghệ sĩ mà chủ yếu chỉ phụ trách đầu tư điện ảnh và truyền hình. Chủ tịch thực sự muốn mở rộng phát triển mảng kinh doanh này sao?"  

             Triệu Dật cười và giải thích: "Tuy Giang Dĩnh là nữ chính của bộ phim Niềm Tin Trỗi Dậy nhưng cô ấy chỉ mới vào nghề nên không dám tin tưởng người ngoài. Vì vậy cô ấy muốn đầu quân cho công ty chúng ta. Sau khi suy nghĩ kỹ tôi cảm thấy việc này cũng khá ổn, nếu phát triển tốt không chừng về sau còn có thể ký thêm vài bản hợp đồng…"  

             Giang Dĩnh?  

             Tề Đông lập tức hiểu ra, Giang Dĩnh không phải là bạn của chủ tịch sao?  

             Tề Đông nhanh chóng trả lời: "Việc này không hẳn là khó. Công ty của chúng ta hoàn toàn có đủ tư cách để trở thành một đơn vị quản lý nghệ sĩ. Chỉ cần tuyển thêm một vài người có kinh nghiệm là có thể bắt đầu làm việc. Tuy thủ tục không quá phức tạp nhưng hiện tại công ty của chúng ta chỉ mới thành lập nên chưa có đủ tài chính và nhân lực…"  

             Triệu Dật cười nói: "Không khó là được rồi. Vậy việc này tôi giao cho chú. Chờ sau khi bộ phim Niềm Tin Trỗi Dậy được phát hành, toàn bộ lợi nhuận sẽ thuộc về công ty chúng ta. Anh hãy dùng số tiền này để đầu tư quản lý nghệ sĩ. Nếu không đủ thì nói với tôi…"  

             Tề Đông vô cùng vui mừng. Tuy rằng hắn được phụ trách điều hành bộ phận đầu tư điện ảnh và truyền hình của công ty, nhưng thực ra bộ phận này chỉ có một dự án duy nhất là Niềm Tin Trỗi Dậy. Hơn nữa tất cả vốn tài chính đều do Triệu Dật lo liệu, mặc dù Tề Đông là giám đốc nhưng vai trò thực sự chỉ là giám sát dự án.  

             Hiện giờ Triệu Dật nói toàn bộ lợi nhuận của bộ phim Niềm Tin Trỗi Dậy đều được chuyển thành vốn tài chính của công ty. Lại giao cho Tề Đông phụ trách quản lý số tiền đầu tư này, nói cách khác Triệu Dật đang ủy quyền cho Tề Đông. Dù sao Niềm Tin Trỗi Dậy cũng là bom tấn được đầu tư cả trăm triệu và có minh tinh nổi tiếng đóng chính. Vì vậy có thể chắc chắn rằng, sau khi ra rạp sẽ thu được không ít lợi nhuận. Đến lúc đó Tề Đông sẽ được phụ trách số vốn hơn trăm triệu của công ty, vậy hỏi sao hắn không vui cho được?  


             "Cảm ơn chủ tịch đã tín nhiệm, tôi sẽ dốc hết sức làm việc!"  

             Triệu Dật cười nói: "Chú để tâm đến quá trình chế tác hậu kỳ và phát hành một chút. Đồng thời liên lạc với công ty điện ảnh Kim Hồng nhiều hơn để nắm rõ tình hình. Nếu có gì khó khăn hay chi phí quảng cáo không đủ thì nói cho tôi biết."  

             Tề Đông nhanh nhẹn trả lời: "Được. Gần đây tôi cũng đang bận rộn xử lý vấn đề này. Ước tính chi phí quảng cáo ban đầu khoảng 30 triệu…"  

             Triệu Dật gật đầu nói: "Được, cứ làm đúng kế hoạch đi."  

             Số tiền này vừa chuyển đến đã làm cho ba cô gái kinh ngạc và rối rít nhắn tin hỏi thăm Triệu Dật.

 
Chương 738: Chắc chắn là có nhưng rất hiếm.


Chương 739: Có nhiều tình nhân? Không có vấn đề!  

             Phùng Tiếu Tiếu: Anh Dật, sao lại chuyển nhiều tiền như vậy? Có phải anh ghi thiếu dấu phẩy rồi không?  

             Triệu Dật: Hử? Anh keo kiệt tới vậy sao? Chỉ là hơn 5 triệu mà.  

             Phùng Tiếu Tiếu: Bây giờ em có nhiều tiền xài quá rồi.  

             Triệu Dật: Cầm lấy đi. Coi như giúp anh tiêu bớt một chút tiền.  

             Phùng Tiếu Tiếu: Thiến Thiến và Nguyệt Nguyệt đều có đúng không?  

             Triệu Dật: Ừm, cũng có.  

             Phùng Tiếu Tiếu: Ừm, em hiểu rồi. Vậy em nhận lấy, cảm ơn anh Dật.  

             Triệu Dật: Ngoan thế nhỉ?  

             Tất nhiên Phùng Tiếu Tiếu hiểu được vì sao Triệu Dật lại tặng một số tiền lì xì lớn như vậy. Trong ba người, Phùng Tiếu Tiếu được tính là đã có nghề nghiệp ổn định. Tuy rằng thu nhập không quá cao nhưng cũng đủ để chi tiêu. Bạch Nguyệt vừa mới đi làm nên thu nhập chưa cao, còn Diệp Thiến thì vẫn đang đi học nên không có thu nhập. Mọi người ở cùng một nhà, hằng ngày cùng nhau dạo phố mua sắm này nọ tiêu tốn rất nhiều tiền, vô tình đã tạo ra áp lực về tiền bạc.  

             Cũng vì nguyên nhân này mà cuối tuần trước, khi cả ba cùng đi dạo phố Diệp Thiến đã chủ động trả tiền.  

             Một hai lần thì không sao, nhưng nếu nhiều lần thì e rằng Diệp Thiến và Bạch Nguyệt sẽ thấy không thoải mái trong lòng. Cho nên Triệu Dật mới nhân cơ hội này tặng cho mỗi người hơn 5 triệu để họ không phải lo lắng vấn đề tiền bạc.  

             Bởi vậy Phùng Tiếu Tiếu không từ chối nhận tiền như trước nữa.  

             Cô hiểu rõ đây chính là tiền sinh hoạt mà Triệu Dật phát cho. Mọi người đều nhận được số tiền như nhau nên cô cũng không cần phải từ chối, làm vậy thật khách sáo và xa lạ.  

             Đúng là Triệu Dật có ý này. Thậm chí hắn còn cân nhắc, sau này sẽ thành lập một ty rồi đem cổ phần công ty chia cho đều cho mọi người. Như vậy tất cả bạn gái của hắn đều có tài sản riêng, hơn nữa hàng năm còn được hưởng cổ tức. Đồng thời giúp họ tự chủ tài chính và có thể tự do làm việc mình muốn làm, không phải khổ sở lo nghĩ chuyện tiền nong.  

             Chẳng qua là hiện tại, mọi người chỉ vừa mới ở chung một nhà nên việc này còn quá sớm.  

             Diệp Thiến: Sao bỗng nhiên lại chuyển cho em nhiều tiền vậy?  

             Triệu Dật: Lì xì ngày quốc tế thiếu nhi đó!  

             Diệp Thiến: Nhiều quá!  

             Triệu Dật: Không nhiều đâu. Coi như là cho em chút tiền tiêu vặt, ăn uống mua sắm gì đó."  

             Diệp Thiến: Em hiểu ý của anh nhưng số tiền này quá lớn rồi. Tuy rằng hiện tại em chưa đi làm nên không có thu nhập nhưng cũng không cần cho em nhiều tiền như vậy.  

             Triệu Dật: Nhiều quá thì để tiêu dần, nhiều một chút không tốt sao? Em cũng biết anh không thiếu tiền nên cứ thoải mái tiêu xài đi nha.  

             Triệu Dật: Các em có thể thông cảm cho sự tham lam của anh, anh tự nhiên cũng muốn quan tâm đến các em nhiều hơn. Chỉ cần mọi người có thể sống thoải mái và hạnh phúc thì chút tiền này không đáng là gì. Dù em có sự nghiệp hay không, anh vẫn chu cấp đầy đủ cho em.  

             Diệp Thiến im lặng một lúc rồi mới trả lời tin nhắn.  

             Diệp Thiến: Anh làm như vậy càng khiến tụi em không thể rời bỏ anh.  

             Triệu Dật: Anh đã có lòng thì em hãy ngoan ngoãn nhận lấy và ngoan ngoãn theo anh cả đời đi nha.  

             Diệp Thiến: Được rồi, được rồi. Em nhận, cả đời này cũng không chạy đi, được chưa?  

             Triệu Dật: Quốc tế thiếu nhi vui vẻ nha!  

             Vừa nhắn tin với Diệp Thiến xong thì tin nhắn của Bạch Nguyệt cũng gửi tới.  

             Bạch Nguyệt: Đại gia nhiều tiền thế nhỉ? Anh muốn biến em thành một phú bà nhỏ sao?  

             Không thành vấn đề!

 
Chương 739: Phản ứng nhanh đến kinh người!


Chương 740: Cùng đi leo núi  

             Dù sao Triệu Dật cũng có thể lực siêu khỏe mạnh, lại còn có khả năng kiếm được nhiều tiền, vậy thì còn gì để lo lắng nữa cơ chứ. Cả đời này mặc kệ là xảy ra chuyện gì thì ít nhất cũng không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.  

             Suy nghĩ theo chiều hướng thực tế thì mọi việc đều rất ổn.  

             Còn nhìn từ góc độ tình yêu mà nói, vốn dĩ trong tình yêu không tồn tại thứ gọi là công bằng tuyệt đối. Hoặc là người nam, hoặc là người nữ, một trong hai người phải chấp nhận hy sinh nhiều một chút để giữ gìn mối quan hệ. Người ưu tú như Triệu Dật vừa đẹp trai vừa có khí chất, ngay cả khi hắn không có tiền thì vẫn có vô số nữ nhân một lòng một dạ yêu thương hắn…  

             Vì yêu mà cùng tồn tại!  

             …  

             “Chúng ta có thể trực tiếp leo núi Long Cát từ bên trong của trường em, chỗ đó có một con đường lên núi, đi thẳng lên đó sẽ đến đỉnh núi. Không chỉ có thể leo núi, trên đó còn có một ngôi chùa có thể thắp hương…”  

             “Ừm, vậy chúng ta cứ đi theo tuyến đường anh nói.”  

             “Được, vậy trực tiếp lái xe đến bên trong cùng của trường, nơi đó có một bãi đậu xe.”  

             “Được!”  

             Cuối tuần, ước hẹn leo núi của Triệu Dật, Liễu Vũ Phi và Tô Nhã cuối cùng cũng được thực hiện.  

             Triệu Dật trực tiếp lái xe vào sâu bên trong trường, dừng xe ở chỗ trống trong bãi đỗ sau đó ba người lần lượt xuống xe.  

             Triệu Dật mang theo một cái túi nhỏ trên lưng, cái túi này là của Liễu Vũ Phi mang theo.  

             Điều là những thứ cần thiết cho leo núi.  

             Nước, đồ ăn nhẹ, khăn giấy…  

             Cho dù nam không cần thì nữ cũng muốn mà.  

             Khi leo núi, đàn ông phải có trách nhiệm mang ba lô đúng không?  

             Ba người leo lên bậc thang đá theo còn đường nhỏ. Con đường nhỏ dốc đứng, đối với Triệu dật thì đây chỉ là làm nóng người, nhưng đối với Tô Nhã và Liễu Vũ Phi thân thể yếu ớt do thiếu rèn luyện mà nói thì cũng có chút khó khăn.  

             Liễu Vũ Phi còn tốt, thắng ở tuổi trẻ, có sức sống thanh xuân, thể lực tuy không tính là mạnh nhưng cũng đang là tuổi trẻ vì vậy vẫn còn ổn.  


             Nhưng Tô Nhã lại kém hơn nhiều, mặc cho dáng người được chăm sóc tốt như thế nào thì chung quy tuổi cũng không còn nhỏ. Ngày thường hoặc là lái xe, hoặc là ngồi văn phòng, cũng không đi tập thể dục gì đó, cơ thể có thể tốt đến đâu được chứ?  

             Đường lên núi Long Cát tuy đã được làm sẵn bậc thang nhưng lại dốc đứng vô cùng. Sau khi ba người leo lên núi, sắc mặt Tô Nhã và Liễu Vũ Phi đều ửng đỏ, đổ đầy mồ hôi.  

             “Đã lâu không leo núi, xem ra quả thực là thiếu rèn luyện rồi.”  

             Tô Nhã lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt, có chút cảm khái nói: “Ngọn núi này cũng không dốc đứng, leo lên như vậy mồ hôi trên lưng chảy ra thấm cả vào áo.”  

             Liễu Vũ Phi cười nói: “Mẹ, để con lau cho mẹ, bằng không trên núi có gió, mồ hôi thấm vào áo rất dễ bị cảm lạnh…”  

             Tô Nhã nhìn thoáng qua Triệu Dật, vẻ mặt có chút do dự.  

             Triệu Dật cười, cất bước đi tới phía trước hai người, để cho hai người có không gian.  

             Liễu Vũ Phi giúp Tô Nhã lau mồ hôi, cười nói: “Mẹ, dáng người của mẹ tốt thật đấy, không có chút mỡ thừa nào trên bụng, mẹ bảo dưỡng như thế nào hay vậy?”  

             Tô Nhã cười nói: “Ngày thường không có việc gì thì tập Yoga, ăn ít đi là tốt rồi.”  

             Liễu Vũ Phi thè lưỡi: “Ăn ít thì sao con có thể chịu được, con thích ăn mọi loại đồ ngon đến vậy.”  

             Một hương nước hoa nhàn nhạt xông vào cánh mũi Triệu Dật, nhất thời trong lòng hắn có vài phần khác thường.

 
Chương 740: Trở về dì sẽ nấu một bữa lớn mời con.”


Chương 741: Tô Nhã trẹo chân  

             “Mẹ, mẹ không sao chứ?”  

             Thấy Liễu Vũ Phi hốt hoảng chạy tới, Tô Nhã đột nhiên giật mình bừng tỉnh, trong nháy mắt sắc mặt trở nên đỏ ửng, cô nhanh chóng buông tay rời khỏi Triệu Dật.  

             Nhưng động tác Tô Nhã quá mãnh liệt, đến mức cô mới bước được một bước lại kêu thảm một tiếng.  

             “A!”  

             Triệu Dật đỡ lấy cánh tay cô: “Dì Tô, có phải bị trật chân rồi không?”  

             Vẻ mặt Tô Nhã đau đớn: “Có lẽ vậy, cổ chân rất đau.”  

             “Nào, ngồi xuống bậc thang bên cạnh, để cháu kiểm tra cho dì một chút.”  

             “Được!”  

             Triệu Dật đỡ Tô Nhã đến ngồi xuống tại bậc thang đá ven đường, hắn ngồi xổm xuống, cởi giày thể thao của Tô Nhã ra, cẩn thận kiểm tra một phen.  

             “Dì Tô, xương cốt không bị tổn thương, có lẽ là bị bong gân, tạm thời không thể chịu lực nếu không sẽ càng nặng thêm…”  

             Liễu Vũ Phi quay đầu lại nhìn đỉnh núi, lại quay sang nhìn sườn núi: “Nhưng chỗ này lên cũng không được, xuống cũng không xong.”  

             Triệu Dật cười cười: “Không có việc gì, cháu cõng dì Tô xuống là được…”  

             “Muốn xuống phải đi qua hơn ngàn bậc thang nữa, vả lại chỗ này dốc như vậy liệu có được không?”  

             Liễu Vũ Phi thoáng có chút lo lắng nhìn Triệu Dật.  

             Triệu Dật cười nói: “Không sao, dì Tô cũng không nặng cho nên chút đường này cũng không thành vấn đề.”  

             Tô Nhã cảm kích nhìn Triệu Dật: ‘Tiểu Dật, làm phiền con rồi!”  

             Triệu Dật cười nói: “Đều là người một nhà, dì không cần khách khí. Thôi nào, đề con cõng dì, cũng coi như rèn luyện thân thể.”  

             Triệu Dật đi tới trước mặt Tô Nhã, ngồi xổm xuống.  

             Tô Nhã có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nằm sấp lên lưng Triệu Dật. Dù sao chân cũng rất đau mà cũng không thể cứ như vậy mà nhảy lò cò xuống núi.  

             Liễu Vũ Phi không cõng nổi mình, cũng không thể bỏ tiền ra thuê người cõng mình xuống được.  

             Vậy còn không bằng để Triệu Dật cõng mình, dù sao cũng không phải là chưa từng cõng qua.  

             Lúc Trước ngã ở cầu thang cũng là Triệu Dật cõng mình, còn đắp thuốc giúp mình…  

             Người một nhà!  

             Chúng ta đều là người một nhà!  

             Tô Nhã thầm an ủi mình như vậy, sau đó ôm cổ Triệu Dật, nằm sấp lên lưng Triệu Dật.  

             Vì để giảm bớt áp lực cho Triệu Dật, To Nhã chỉ có thể cố hết sức ôm chặt cánh tay, kề sát vào lưng Triệu Dật. Nếu không, Triệu Dật sẽ phải dùng nhiều sức hơn để cõng.  

             Tô Nhả cũng không nặng, ước chừng chỉ hơn 45kg cho nên Triệu Dật cõng cũng không khó khăn, hắn cứ như vậy cõng Tô Nhã bước từng bước vững vàng xuống chân núi.  

             Lên núi dễ xuống núi lại khó khăn, Triệu Dật cõng Tô Nhã một đường xuống núi, tuy trên con đường nhỏ hẹp có bóng cây che nắng nhưng thời tiết tháng sáu cũng không mát mẻ, mồ hôi nhanh chóng từ trên trán Triệu Dật chảy xuống.  

             “Anh chảy nhiều mồ hôi quá, để em lau giúp anh.”  

             Liễu Vũ Phi ngừng lại, cầm lấy khăn ướt lau mồ hôi cho Triệu Dật.  

             Tô Nhã cũng hỏi: “Có nên dừng lại nghỉ ngơi không?”  

             Triệu Dật cười cười: “Đi tới chỗ có ghế đi.”  

             Xuống đến nửa đường, tìm được một chỗ có ghế trống, Triệu Dật đặt Tô Nhã ở trên ghế, quần áo trên người hắn đã bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn.  

             Liễu Vũ Phi đau lòng giúp Triệu Dật lau mồ hôi: “Mệt lắm đúng không?”  

             Mọi chuyện xong xuôi, ba người trở lại tòa nhà Đức Phong, cơm tối cũng chưa ăn.

 
Chương 741: Cháu biết nấu cơm?”


Chương 742: Trẹo chân? Đã có kinh nghiệm!  

             Lúc đầu Triệu Dật vốn đề nghị đến khách sạn, nhưng Tô Nhã lại có chút ngại nên cũng thôi.  

             Triệu Dật gọi đến một nhà hàng rất nổi tiếng gần đó, gọi mấy món ăn, ba người ngồi đợi đồ ăn được giao đến.  

             “Cháu đi tắm trước đi, quần áo đều bị thấm đẫm mồ hôi cả rồi.”  

             Vào phòng, Tô Nhã vội vàng bảo Triệu Dật đi tắm rửa, giọng nói còn mang theo vài phần cảm kích. Dù sao, chạy tới chạy lui một trận, quần áo Triệu Dật đều đã thấm đẫm mồ hôi.  

             “Được!”  


             Ở trong nhà của mình, đều là người một nhà, tự nhiên Triệu Dật cũng không cần khách khí. Triệu Dật về phòng ngủ tắm rửa, thay một bộ quần đùi áo phông, lập tức cảm thấy sảng khoái.  

             “Quần áo thay ra cứ bỏ vào máy giặt, đến lúc đó giặt chung.”  

             Tô Nhã ngồi trên ghế sô pha dặn dò.  

             “Được.”  

             Thâm tâm Triệu Dật thoáng cảm thấy có hai phần kỳ quái, cảm giác này cứ như ở nhà.  

             Triệu Dật đã mua căn nhà này từ lâu, nhưng trước kia đến chỉ cảm thấy đây chỉ đơn giản là một căn nhà, không có nhân khí. Nhưng bây giờ căn nhà này lại có chút ấm cúng khiến lòng người cảm thấy thoải mái, an tâm thay vì một nơi lạnh lẽo để ngủ.  

             Đồ ăn được giao đến.  

             Hôm nay Triệu Dật tiêu hao không ít thể lực cho nên cảm thấy rất đói, vì vậy ăn cứ ăn từng miếng từng miếng lớn.  

             Tô Nhã gắp một cái đùi gà vào trong bát của Triệu Dật, cười nói: “Ăn một cái đùi gà đi, hôm nay cháu cũng mệt mỏi rồi.”  

             Tô Nhã bị thương cho nên phải ở nhà nghỉ ngơi.  

             Hôm sau là thứ hai, Liễu Vũ Phi phải trở lại trường học. Vốn dĩ cô muốn trốn học ở nhà chăm sóc cho mẹ, nhưng lại bị Tô Nhã đuổi đi.  

             Dù sao cũng chỉ là bị trật chân cũng không phải gãy chân. Hơn nữa ở nhà còn có nạng, Tô Nhã còn là người trưởng thành thì làm sao có thể làm chậm trễ việc học của con gái?  

             Triệu Dật thấy dáng vẻ lo lắng của Liễu Vũ Phi, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Em cứ yên tâm đi học đi, dù sao anh có trốn học thì thầy cô cũng mặc kệ. Để anh ở lại chăm sóc dì Tô.”  

             Tô Nhã cười nói: “Dì chỉ bị trật chân, cũng không phải chuyện lớn gì, hơn nữa dì cũng không phải một đứa trẻ. Tiểu Dật, cháu không cần quản dì, cứ đi làm việc của mình là được.”  

             Triệu Dật cười nói: “Cháu chỉ là một con cá ướp muối, có gì mà bận rộn. Dù sao ở nhà đọc sách so với ở trong phòng đọc sách cũng không khác nhau mấy, cho dù cháu có ngồi ở giảng đường thì cũng không phải là nghe thầy cô giảng bài.”  

             Liễu Vũ Phi thấy Triệu Dật nói như vậy, cũng khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ để cho Triệu Dật ở lại chăm sóc mẹ hai ngày đi. Bác sĩ đã nói chân của mẹ bị thương không nhẹ, hiện tại cũng không thể vận động mạnh, nếu không bị thương ngày càng nặng sẽ thêm phiền toái đó.”  

             Tô Nhã đành đồng ý: “Được rồi, vậy phiền tiểu Dật vậy.”  

             Triệu Dật cười nói: “Có gì mà phiền phức, dì Tô khách sáo quá rồi.”  

             Liễu Vũ Phi lái xe đến trường, bây giờ cô mới năm nhất, chương trình học vô cùng nhiều. Không những kín tiết vào ban ngày mà ban đêm cũng có tiết học, vô cùng bận rộn.  

             Sau khi Liễu Vũ Phi rời đi, Triệu Dật và Tô Nhã ăn điểm tâm xong, Triệu Dật cười nói: “Dì Tô, con sẽ gọi chuyển phát nhanh mang cơm trưa đến, dì cứ nghỉ ngơi thật tốt, xem TV, xem kịch. Nếu công ty có việc, thì dì cứ xử lý từ xa bằng máy tính, có chuyện gì cần làm gì cứ gọi con là được.”  

             Nếu Triệu Dật đã ở lại thì Tô Nhã cũng không nói nhiều. Dù sao cũng đều là người một nhà, hơn nữa có nói thêm sẽ khiến người ta cảm thấy mình đang khách sáo.  

             Tô Nhã dĩ nhiên biết Triệu Dật đang nịnh hót mình, cười nói: “Cháu đấy…”

 
Chương 742: Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”


Chương 743: Kế hoạch điện ảnh mới  

             Buổi chiều, nhân viên trong siêu thị đem đồ ăn đã mua đến, hai người Tô Nhã và Triệu Dật cùng nhau nấu cơm tối.  

             Ngày hôm sau, ngày thứ ba cũng vậy.  

             Ba ngày sau chân Tô Nhã đã nhẹ hơn nhiều, đã có thể đi lại. Triệu Dật cũng không ở lại nữa mà trở về biệt thự.  

             Hai người ở cùng một chỗ, tuy không có ngăn cách gì, cũng rất tùy ý. Nhưng có vẻ như luôn có một không khí kỳ lạ bay bổng ở giữa hai người họ.  

             Dù sao để hắn ở nhà mẹ vợ trẻ tuổi xinh đẹp quả thật là có chút kỳ lạ, vẫn là trở về với bạn gái đáng tin hơn.  

             Nháy mắt đã đến giữa tháng sáu, một số vật phẩm trong hệ thống trung tâm thương mại lại một lần nữa được làm mới. Kịch bản cấp A và ca khúc cấp S sau thời gian cooldown cũng được làm mới, Triệu Dật lại mua một kịch bản và một ca khúc cấp S miễn phí.  

             Trong tay Triệu Dật có hai kịch bản, theo thứ tự là “Điệp vụ ám sát” và “Cự Long”. Hắn cẩn thận đọc lại một lần sau đó so sánh hai kịch bản rồi chọn ra trong đó một kịch bản tốt hơn.  

             “Điệp vụ ám sát”  

             Bối cảnh của kịch bản này là bối cảnh chiến tranh lạnh của thế giới vào 40 năm trước, kể lại một trận chiến ngầm giữa các đặc công của mấy quốc gia. Trong đó lại có liên quan đến một cặp vợ chồng, hai vợ chồng rõ ràng yêu nhau sâu đậm nhưng lại thuộc về hai thế lực khác nhau, vì tín ngưỡng và quốc gia của mình mà chiến đấu.  

             Hiện tại “Niềm tin trỗi dậy” đã bước vào giai đoạn hậu kỳ, đã có thể rảnh tay quay phim mới. Hơn nữa bây giờ mình cũng có thừa về tài chính, chi bằng lấy ra để làm phim.  

             Triệu Dật gọi điện thoại cho Tề Đông: “Quản lý Tề, bây giờ tiến hành làm quy mô một bộ phim mới, có vấn đề gì không?”  

             “Bộ phim mới?”  

             Tề Đông nhất thời không hiểu, cẩn thận hỏi lại: “Ông chủ, ý của ông là chúng ta đầu tư sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Không, tôi có kịch bản, tôi đầu tư, tôi tìm người quay.”  

             Tề Đông lập tức hiểu ra, chẳng phải kích bản “Niềm tin trỗi dậy” lúc trước cũng là do ông chủ cung cấp sao?  


             Có vẻ ông chủ lại tìm thấy một kích bản tốt rồi.  

             Lúc trước Tề Đông đã xem qua kịch bản “Niềm tin trỗi dậy”. Thật khó mà tưởng tượng được một Triệu Dật chưa tới 20 tuổi lại có thể viết ra một kịch bản khoa học viễn tưởng sâu sắc đến như vậy, các khái niệm liên quan đến không gian và thời gian trong đó đều rất chặt chẽ về mặt logic, khiến cho việc khởi nghiệp trở nên tuyệt vời.  

             Nhất thời Tề Đông cũng tò mò rốt cuộc ông chủ lại nghĩ ra kịch bản gì.  

             “Làm phim khó nhất chính là đầu tư và có một kịch bản hay. Chỉ cần có hai thứ này thì bất cứ lúc nào muốn làm phim cũng có thể quay, dù sao đạo diễn tốt, diễn viên tốt cũng có rất nhiều, không có ai mà không thể thay thế.”  

             Triệu Dật cười nói: “Được, vậy tôi sẽ gửi kịch bản cho anh. Trước tiên anh cứ tiến hành lập dự án, làm công tác chuẩn bị trước khi bấm máy, tôi đã viết đề xuất cho đạo diễn và vai chính, anh cứ mời theo danh sách là được.”  

             Ông chủ bỏ tiền, ông chủ ra lệnh, làm cấp dưới tất nhiên không thể nói hai lời, Tề Đông nhanh chóng đồng ý: “Vâng, ông chủ!”  

             Rất nhanh sau đó Tề Đông đã nhận được tập tin của kịch bản. Khi mở tập tin ra, hai mắt Tề Đông cũng sáng lên.  

             Định dạng ngay ngắn, có ba người được đề cử cho các vai chính, lần lượt là ba ưu tiên diễn viên, ngoài ra còn được chú giải rõ ràng.   

             Kim Ji Hyun cười nói: “Hợp tác cái gì, cậu là nhà đầu tư, cậu cũng không phải diễn viên… Gửi qua đây chị xem một chút, nếu được thì chị sẽ diễn, dù sao thì gần đây chị còn muốn nghỉ ngơi một chút…”

 
Chương 743: “Nghe nói công ty lại có thêm một bộ phim?”


Chương 744: Chọc tới, cùng nhau đánh ngã!  

             Triệu Dật gửi kịch bản cho Kim Ji Hyun. Hôm sau, Kim Ji Hyun gọi điện thoại cho Triệu Dật.  

             Trong giọng nói của Kim Ji Hyun mang theo vài phần ngạc nhiên: “Triệu Dật, kịch bản này thật sự do cậu viết sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy, sao lại không tin em. Kịch bản “Niềm tin trỗi dậy” mà công ty em vừa quay xong kia cũng do em viết, đề tài khoa học viễn tưởng…”  

             Kim Ji Hyun thở dài: “Không nhìn ra cậu lại đa tài đến vậy.”  

             Triệu Dật hỏi: “Thế nào, chị Ji Hyun, có muốn hợp tác một phen hay không? Đến Giang Châu, em mời chị ăn thịt nướng, ăn lẩu.”  


             Kim Ji Hyun cười nói: “Kịch bản rất tốt, được rồi, vậy chúng ta cứ hợp tác một phen. Đáng tiếc cậu không đóng phim, nếu không cậu đóng vai nam chính thì sẽ rất thú vị.  

             Triệu Dật cũng không muốn làm diễn viên gì đó, nếu nổi tiếng thì sao?  

             Tuy bây giờ tài sản của Triệu Dật lên đến mấy chục tỷ nhưng căn bản không ai chú ý đến hắn, cho nên hắn có thể quang minh chính đại mà đi dạo phố với các bạn gái. Nếu như thật sự đi đóng phim, trở thành nhân vật của công chúng được mọi người chú ý, vậy thì hắn còn lăn lộn cái rắm gì nữa.  

             Triệu Dật cười nói: “Tuy rằng người của công ty em có thể sang Hàn Quốc ký hợp đồng với chị, nhưng em vẫn hy vọng chị đến Giang Châu một chuyến, coi như đến đây chơi để cho em hoàn thành hết sức nghĩa vụ của chủ nhà.”  

             Kim Ji Hyun vui vẻ đồng ý: “Được, trở về chị sẽ sắp xếp lịch trình tới đây. Cậu nói tiếng Hàn tốt vậy, tôi cũng không cần phải tìm đến người phiên dịch.”  

             Triệu Dật mỉm cười, nói: “Được rồi, đến lúc đó em làm người phiên dịch riêng cho chị.”  

             Kim Ji Hyun cười ha hả trêu chọc nói: “Tôi là một người phụ nữ lớn tuổi, có gì mà riêng. Ngược lại là Kim Na Hee của cậu, có muốn tôi đưa cô ấy đến đây để hai người nối là tình xưa không…”  

             “Kim Na Hee?”  

             Triệu Dật thoáng có hai phần xấu hổ: “Trong bộ phim này hình như không có nhân vật thích hợp với cô ấy. Quên đi, chuyện lúc trước vốn là một giao dịch, cũng không nợ gì nhau. Người ta cũng không dễ dàng gì, cũng đừng nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của người ta…”  

             Kim Ji Hyun cười ha hả: “Đúng là anh tình tôi nguyện, không kéo nợ gì nhau. Vậy cậu còn giúp cô ấy làm gì, cậu còn đưa tiền đấy.”  

             Triệu Dật cười khổ: “Chị Ji Hyun cũng đừng trêu chọc em nữa.”  


             Kim Ji Hyun cười tủm tỉm nói: “Tôi đây cũng không phải đang trêu chọc cậu, mà tôi đang cảm thấy cậu cũng không tệ. Coi như cậu có tình có nghĩa, người bình thường có đồ ngon mà không chiếm lấy thì chính là đồ ngu, sao còn có thể nghĩ tới việc đứng sau giúp đỡ?”  

             Triệu Dật có chút không chịu được sự trêu chọc của Kim Ji Hyun, cười nói: “Được rồi được rồi, công ty sẽ gửi lời mời cho chị. Sau khi xác nhận chị đến em sẽ tự mình tiếp đón.”  

             Kim Ji Hyun cũng không nói nhiều: “Được!”  

             Cúp máy, Triệu Dật thở ra một hơi. Đúng là không dễ chọc, lại còn luôn bị trêu chọc.  

             Ngự Tỷ quả không tầm thường!  

             Chọc tới, cùng nhau đánh ngã!  

             Xem chị còn muốn trêu chọc tôi nữa không?  

             …..  

             Dự án phim nhanh chóng được lập hồ sơ, mà căn cứ vào danh sách đề cử của hệ thống, đạo diễn và diễn viên chính cũng đã được xác định.  

             Giang Dĩnh: “Cảm ơn ông chủ, ông chủ uy vũ!”

 
Chương 744: Không có món gì không cay sao?”


Chương 745: Món ăn Giang Châu đều rất cay  

             Cuối tháng sáu, toàn bộ công ty điện ảnh Phi Dật và các diễn viên chính đều đã đạt được sự đồng thuận, bắt đầu lục tục ký kết hợp đồng. Kim Ji Hyun và người quản lý cũng đã bay tới Giang Châu.  

             Triệu Dật đích thân đến sân bay đón người cùng với Quan Tâm. Nếu chỉ đơn thuần là công việc thì ông chủ như hắn cũng chẳng cần đích thân đi đón người, nhưng Kim Ji Hyun vẫn là bạn bè.  

             Lúc Triệu Dật ở Hàn Quốc, Kim Ji Hyun là chủ nhà đã tận tình tiếp đãi. Bây giờ Triệu Dật là chủ nhà, đương nhiên hắn phải nhiệt tình một chút.  

             Kim Ji Hyun và trợ lý từ trong lối ra đi ra. Cô đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, che nửa khuôn mặt thế nhưng vẫn không ngăn nổi khí chất của cô.  

             Triệu Dật nhiệt tình nghênh đón.  


             “Đã lâu không gặp, chị Ji Hyun!”  

             Triệu Dật vừa đưa tay, Kim Ji Hyun cũng rất hào phóng mà đưa hai cánh tay ra.  

             Nụ cười trên mặt Triệu Dật tươi thêm hai phần, cũng đưa hai tay, hai người nhiệt tình ôm một cái.  

             “Chào mừng đến Giang Châu!”  

             Trợ lý của Kim Ji Hyun nhìn Kim Ji Hyun, trong mắt tràn đầy kinh sợ.  

             Kim Ji Hyun và Triệu Dật lại có quan hệ tốt đến vậy sao?  

             Đây là sân bay.  

             Thế mà một chút cũng không kiêng kị, chẳng lẽ không sợ người ta chụp ảnh sao?  

             …….  

             Kim Ji Hyun buông Triệu Dật ra, mỉm cười nói: “Lúc trước đã nghĩ đến nhưng vẫn luôn không tìm được lý do. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được lý do thích hợp…”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Từ Giang Châu bay thẳng đến Seoul chỉ mất ba tiếng đồng hồ, chị muốn đến lúc nào thì đến, đến thăm em còn cần tìm lý do hay sao?”  


             Kim Ji Hyun mím môi cười nói: “Cậu vẫn biết nói chuyện như vậy.”  

             “Đi, ra ngoài rồi nói.”  

             Dù sao cũng là nhân vật của công chúng, cộng thêm trai xinh gái đẹp rất dễ khiến người ta chú ý.  

             Triệu Dật dẫn Kim Ji Hyun rời đi. Ra đến cửa, Quan Tâm đã lái xe đợi sẵn bên ngoài.  

             Ánh mắt Kim Ji Hyun dừng lại trên người Quan Tâm: “Đây là…”  

             Triệu Dật cười nói:  “Trợ lý của em, Quan Tâm.”  

             Kim Ji Hyun phất tay với Quan Tâm xem như chào hỏi, dù sao Quan Tâm cũng không biết tiếng Hàn.  

             Mấy người lên xe, Quan Tâm khởi động xe đi về phía Thiên Môn.  

             “Chúng ta về khách sạn cất đồ trước, buổi tối em sẽ giúp chị đón gió tẩy trần, mời chị ăn lẩu Giang Châu chính thống, có chút cay đó, chị đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”  

             Quan trọng hơn là tài sản của Triệu Dật đều là do hắn kiếm được, có lẽ đây cũng là điểm Kim Ji Hyun yêu thích nhất và cũng là điểm cô khâm phục Triệu Dật nhất.

 
Chương 745: "Không phải vậy."


Chương 746: Tôi có thể gặp nhóm bạn gái của cậu không?  

             Dù gì thì phụ nữ thường khâm phục những người đàn ông biết cố gắng. Mà người đàn ông lớn lên đẹp trai có phong thái tự nhiên càng dễ được người khác mến mộ.  

             Triệu Dật cười nói: "Chị cũng biết công ty của em là công ty đầu tư, ông chủ công ty đầu tư cũng sẽ không bận rộn như chị Ji Hyun. Bên dưới có người hỗ trợ làm việc, nên em chỉ cần quyết định có đầu tư hay không là được.”  

             Kim Ji Hyun trêu ghẹo: "Nhà tư bản thật thoải mái. Đúng rồi, kịch bản lần này thật sự là cậu viết sao?”  

             Đương nhiên là trên kịch bản có viết tên, lúc trước Triệu Dật trong điện thoại cũng từng nói qua nhưng Kim Ji Hyun vẫn muốn trực tiếp xác nhận một chút, ngộ nhỡ là Triệu Dật mua kịch bản của người khác sau đó tính là của mình thì sao?  

             Hứng thú của người giàu, đó là không thể nói chính xác.  

             Triệu Dật cười nói: "Xem ra Ji Hyun không có lòng tin với em gì hết.”  

             Kim Ji Hyun cười nói: "Không phải tôi đây đang xác nhận trực tiếp sao.”  

             Triệu Dật khẳng định: "Đúng vậy, là do em viết. Chị cảm thấy thế nào?”  

             "Rất tốt, rất thú vị, có xung đột, có căng thẳng hơn nữa rất có rất nhiều yếu tố lịch sử, chỉ là không ngờ rằng cậu lại hiểu rõ khoảng thời gian chiến tranh lạnh này nhiều như vậy,tra không ít tư liệu phải không?"  

             Triệu Dật cười nói: "Đó là đương nhiên, cũng không thể viết ra rồi bị người ta đánh vào mặt, vì viết sai kiến thức lịch sử…”  

             Ăn lẩu xong, Triệu Dật nâng cổ tay lên nhìn thời gian, cười nói: "Ji Hyun, chị đi đường xa đến, đường xá vất vả nên hôm nay sớm nghỉ ngơi một chút. Buổi sáng chị nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm nha.”  

             Kim Ji Hyun cũng không khách sáo với Triệu Dật, dù sao quan hệ của hai người cũng rất thân quen, có thể uống rượu say trước người kia thì đương nhiên đều là người có cùng chung sở thích. Hơn nữa có thể cùng ngủ trên một cái giường không thèm để ý đến người khác, có thể thấy được mối quan hệ thân thiết.  

             Nếu là mối quan hệ bình thường, nếu phát sinh chuyện như vậy, chỉ sợ sớm đã rất xấu hổ.  

             Ngày hôm sau, ăn trưa là món ăn Trung Quốc tại nhà hàng Thiên Môn. Buổi chiều tại công ty đầu tư Phi Dật, Phi Dật Điện Ảnh và Kim Ji Hyun hoàn thành việc ký kết hợp đồng. Bộ phim sẽ bắt đầu quay vào tháng chín, dự kiến có thể bắt kịp dịp Tết Nguyên đán, ngược lại coi như là một ngày tốt.  

             Sau khi hoàn thành ký kết, Triệu Dật dẫn Kim Ji Hyun đi dạo một vòng, sau đó gọi Giang Dĩnh cùng lên núi ăn một bữa canh cá quả không cay. Kim Ji Hyun luôn miệng khen ngợi, đồng thời cũng thỏa mãn giấc mơ được gặp thần tượng  của Giang Dĩnh.  

             Dù sao thời điểm Kim Ji Hyun nổi tiếng, Giang Dĩnh vẫn còn là học sinh trung học cơ sở, khi đó Kim Ji Hyun hoàn toàn ở cấp độ thần tượng, có ảnh hưởng siêu lớn đối với học sinh.  

             Sau khi ăn cơm xong, Triệu Dĩnh lập tức ngoan ngoãn chủ động rời đi, Triệu Dật thì đi ngắm cảnh đêm cùng Kim Ji Hyun.  

             Đứng ở trên cao, nhìn toàn bộ cảnh đêm Giang Châu và cảnh đèn Thiên môn, Kim Ji Hyun đột nhiên hỏi: "Cô Giang kia cũng là bạn gái của cậu sao?”  

             Triệu Dật lắc đầu: "Không phải, chỉ là bạn bè.”  

             "Thật sự không phải?"  

             Triệu Dật cười khổ: "Nếu lúc trước em đã quyết định nói thẳng chuyện này với chị thì em cũng chẳng việc gì phải giấu làm gì.”  

             Kim Ji Hyun cười và nháy mắt: "Tôi có thể gặp nhóm bạn gái của cậu không?”  

             Triệu Dật sững sờ.  

             Kim Ji Hyun muốn gặp nhóm bạn gái của hắn ư?  

             Tất cả đều không phải, đơn giản là Triệu Dật coi cô như người nhà nên mới mời cô tới nhà, chỉ vậy thôi.

 
Chương 746: Cùng câu hỏi!


Chương 747: Cô ấy và anh?  

             Triệu Dật phấn khích gật đầu nói: "Được, vậy chiều mai đến nhà em chơi nha. Đúng rồi, nhà em có một cái hồ bơi, chị có muốn mang theo đồ bơi đến bơi lội một chút không?"  

             Kim Ji Hyun chớp mắt nói: "Hồ bơi? Nhà cậu đúng là giàu quá nha!"  

             Triệu Dật cười nói: "Chị Ji Hyun chê cười em rồi."  

             Kim Ji Hyun tò mò hỏi: "Tôi có thể gặp mặt bao nhiêu bạn gái của cậu?"  

             "Ba người, ngày thường mọi người đều bận rộn, vào cuối tuần cả nhà mới tụ họp đông đủ…"  

             Kim Ji Hyun mở to hai mắt, giật mình hỏi: "Họ đều biết nhau và sống cùng một nhà sao? Họ không ghen à?"  

             Triệu Dật giải thích qua loa mấy câu, Kim Ji Hyun chợt thở dài.   

             "Cậu cũng lợi hại quá nha. Ba người bạn gái cùng chung sống hòa hợp dưới một mái nhà. Đúng là lợi hại thật!"  

             Triệu Dật cảm thán nói: "Chúng em đều trẻ tuổi và mới biết yêu lần đầu, nên rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Càng yêu nhiều thì càng chấp nhận hy sinh nhiều. Thực sự mà nói, họ đều rất bao dung và vị tha với em. Chính vì thế mà em luôn tâm niệm phải nỗ lực cố gắng để che chở và bảo vệ họ suốt đời, có như vậy mới xứng đáng với tình cảm mà họ dành cho tôi."  

             Kim Ji Hyun chớp mắt mấy cái, vẻ mặt có hơi thất thần, hỏi: "Cả đời sao?"  

             Triệu Dật gật đầu và cười nói: "Đúng vậy. Chính là bởi vì hai chữ "cả đời" nên họ mới đồng ý chung sống dưới một mái nhà. Dù sao đi nữa thì sớm muộn gì họ cũng biết đến sự tồn tại của nhau, nên thà nói thẳng ra để mọi người cùng chiếu cố và giúp đỡ lẫn nhau."  

             Kim Ji Hyun nhìn thật sâu vào mắt Triệu Dật, nói: "Cả đời là chuyện rất dài nha…"  

             Triệu Dật cười rồi đáp lời: "Đúng vậy. Cho nên phải cùng nhau sống thật tốt. Chắc chắn trong cuộc sống sẽ có nhiều chông gai trắc trở, nhưng nếu thật lòng yêu thương nhau thì hoàn toàn có thể cùng sống tới răng long đầu bạc."  

             Kim Ji Hyun lấy lại tinh thần rồi cười khổ nói: "Cậu mới 19, 20 tuổi, vậy mà đã tính sẵn chuyện cả đời rồi sao?"  

             Triệu Dật cười nói: "Bản thân em không có dã tâm gì lớn, chỉ là muốn tranh thủ kiếm chút tiền để thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt. Nhưng hiện tại em đã kiếm đủ số tiền cần dùng, hơn nữa số tiền mỗi ngày một tăng. Chẳng lẽ em nhất định phải trở thành người giàu nhất thế giới sao? Em của bây giờ tự do tự tại biết mấy, nhưng nếu trở thành ông trùm tỷ phú gì đó thì nhất cử nhất động đều làm liên lụy đến vô số người, đến lúc đó chỉ sợ không thể ung dung thoải mái như hiện giờ."  

             Triệu Dật hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Khi chúng ta mải mê kiếm tiền cũng là lúc đồng tiền dần dần chi phối trái tim và sự tự do của chúng ta. Khi người ta chìm đắm trong vòng xoáy tiền bạc thì thực sự lúc đó họ đã hoàn toàn trở thành nô lệ của đồng tiền và không còn là chính mình nữa."  

             "Nói vậy không có nghĩa là em không thích kiếm tiền. Chỉ là không muốn vì mải mê kiếm tiền mà buông thả bản thân, xem nhẹ cuộc sống và những người bên cạnh. Nếu may mắn kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì sau này em sẽ đem số tiền đó đi làm từ thiện. Giúp đỡ người khác cũng là một cách để bản thân vui vẻ yêu đời hơn."  

             Đây đều là những lời thật lòng của Triệu Dật. Nhờ có hệ thống mà Triệu Dật có được thành tựu như hiện tại. Tài sản của Triệu Dật đa số đều là bất động sản hoặc cổ phần công ty. Dù tạm thời vẫn đang trong giai đoạn trả nợ vay vốn ngân hàng, nhưng một hai năm nữa nếu mọi việc phát triển đúng hướng thì Triệu Dật sẽ có rất nhiều tiền. Đến lúc đó hắn sẽ xuất ra một khoản để làm từ thiện.  

             Nhiều tiền như vậy, Triệu Dật và gia đình hắn có thể tiêu xài hết sao?  

             Bạch Nguyệt: Đừng nói là… Cô ấy và anh…?

 
Chương 747: Cũng là bị anh ấy hớp hồn như vậy sao?"


Chương 748: Cậu chính là con thiêu thân sao?  

             Triệu Dật: Đừng nghĩ nhiều nữa. Anh và chị ấy chỉ là bạn thân thôi. Lần trước đi Hàn Quốc đã có cơ hội quen biết với cô ấy. Sắp tới anh chuẩn bị đầu tư một bộ phim truyền hình nên muốn mời Kim Ji Hyun đóng vai nữ chính. Vì vậy chị ấy tới đây để ký hợp đồng, anh là chủ nhà đương nhiên phải đón tiếp chu đáo.  

             Bạch Nguyệt: Ha ha, thì ra là như vậy. Em còn tưởng rằng anh bắt cóc được chị ấy luôn chứ, vậy chẳng phải chúng em sẽ có thêm một người chị lớn sao?  

             Triệu Dật: Nếu thật sự bắt cóc được chị ấy, liệu các em có ghen không?  

             Phùng Tiếu Tiếu: Không nha, tuyệt đối không ghen! Em rất hâm mộ chị ấy, người gì đâu mà vừa đẹp vừa cá tính!  


             Diệp Thiến: Đúng vậy, hâm mộ vô cùng. Nếu anh có bản lĩnh bắt cóc chị ấy về ở cùng chúng em thì thật tốt quá!  

             Bạch Nguyệt: Anh Dật, hay là cố gắng bắt cóc chị ấy về đây đi!  

             Triệu Dật: Mấy em cứ trêu chọc anh tiếp đi. Được rồi, ngày mai anh và chị ấy ăn cơm trưa xong sẽ về nhà. Buổi tối cả nhà cùng nhau ăn cơm, các em hãy chuẩn bị đồ ăn ngon để tiếp đãi thần tượng đi nha…  

             Phùng Tiếu Tiếu: Được rồi, giao cho bọn em đi. Tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt!  

             Triệu Dật: Tài nấu ăn của các em đều vô cùng tuyệt đỉnh, sao có thể mất mặt được!   

             Quả thực Triệu Dật không nói ngoa chút nào. Phùng Tiếu Tiếu và Bạch Nguyệt có kỹ năng nấu ăn không thua kém gì đầu bếp chuyên nghiệp. Tuy Diệp Thiến kém hơn một chút nhưng tay dao tay thớt cũng tương đối ổn.  

             Một bữa tiệc gia đình thịnh soạn không thể làm khó được họ.  

             Diệp Thiến: À mà anh Dật, anh định nói với chị ấy về quan hệ của chúng ta như thế nào?  

             Triệu Dật: Cứ thẳng thắn nói thật, không cần suy nghĩ nhiều đâu!  

             Diệp Thiến: Được.  


             Sáng sớm thứ bảy, ba người cùng tụ họp một chỗ và cùng nhau thương lượng xem nên chuẩn bị bữa tiệc hôm nay như thế nào. Sau đó soạn ra một menu đầy các món ngon đặc sắc rồi giao cho Quan Tâm đi mua nguyên liệu   

             Trong khoảng thời gian này, Quan Tâm đã thuê một trợ lý để phụ giúp những việc lặt vặt trong biệt thự. Vì vậy, nếu chẳng may Quan Tâm đi công chuyện với Triệu Dật thì vẫn có người quản lý biệt thự.  

             Vả lại ba người nhóm Phùng Tiếu Tiếu không phải kiểu thiên kim tiểu thư kiêu ngạo lười biếng nên họ thường chủ động làm rất nhiều việc trong nhà.  

             Sau khi ăn trưa xong, cả ba người cùng quây quần trong bếp để sơ chế mấy loại nguyên liệu mà trợ lý mua về. Vừa làm vừa tán gẫu vui vẻ.  

             Phùng Tiếu Tiếu nói: "Anh Dật cũng lợi hại quá đi. Anh ấy đi Hàn Quốc một chuyến, tuy không ở đó lâu nhưng lại có thể quen biết với Kim Ji Hyun."  

             Bạch Nguyệt cười hì hì trả lời: "Không ai có thể cưỡng lại mị lực của anh Dật nha."  

             Diệp Thiến mỉm cười và không nói gì nhưng ánh mắt lại có phần nhu hòa.   

             Lần đi Hàn Quốc đó, Triệu Dật đã tặng cho cho Diệp Thiến một món quà vô cùng đặc biệt, đủ để cô ghi nhớ suốt đời. Món quà này là độc nhất vô nhị, chỉ tặng cho một mình cô.  

             Chính là kiểu đàn ông làm cho người ta không thể cưỡng lại được…

 
Chương 748: Thật vinh hạnh quá!"


Chương 749: Khách đến nhà  

             Lúc ba người đang vu vơ suy nghĩ thì cổng sắt mở ra, một chiếc xe ô tô tiến vào sân.  

             Ba người liếc nhau nhưng không ai dám nhúc nhích.  

             Căn bản là trong lòng ai cũng lúng túng…  

             Dù hâm mộ thần tượng nhưng thần tượng cũng vừa là người ngoài vừa là khách quý.   

             Nếu là một bà chủ nhà nhiệt tình ra nghênh đón thì khẳng định không sao. Nhưng mà có tận ba bà chủ nhà, nếu cùng nhau xuất hiện thì có hơi kỳ…  


             Bỏ đi, dù sao Quan Tâm cũng ra đón khách rồi.  

             Rất nhanh, tiếng bước chân truyền tới gần. Triệu Dật và Kim Ji Hyun đi vào biệt thự, phía sau họ là Quan Tâm.   

             Ba người vốn đang sơ chế nguyên liệu trên bàn, vừa nhìn thấy Triệu Dật thì đồng loạt đứng lên, vẻ mặt ai cũng phấn khởi.  

             Người thì lúng túng, người thì xấu hổ khi được gặp thần tượng!  

             Kim Ji Hyun nhìn ba cô gái đang đứng cạnh bàn bếp, ánh mắt lập tức sáng rực lên.  

             Toàn là người đẹp!  

             Quan trọng hơn là ba người đang cùng nhặt rau, trông rất hòa thuận và thân thiết nha!  

             Triệu Dật thật lợi hại!  

             Ba người họ lau tay sạch sẽ và tiếp đón khách, Phùng Tiếu Tiếu lên tiếng trước: "Kim tiểu thư, hoan nghênh chị đến nhà. Em là fan của chị đó, không ngờ có thể gặp chị ở Giang Châu, thật sự là quá vinh dự!"  

             Triệu Dật đang chuẩn bị phiên dịch thì Kim Ji Hyun đã dùng giọng tiếng Trung hơi ngọng của cô để trả lời: "Xin chào mọi người, tôi là… Kim Ji Hyun. Rất vui được gặp mọi người."  

             Triệu Dật ngạc nhiên nhìn Kim Ji Hyun, nói: "Uây, chị biết nói tiếng Trung Quốc hả?"  

             Kim Ji Hyun tỏ vẻ đắc ý, cô giơ ngón trỏ và ngón tay cái cái ra rồi làm mấy động tác biểu thị ý tứ, kiểu như đang dùng thủ ngữ và nói: "Một chút… Nhưng không quen lắm."  

             Triệu Dật hỏi lại: "Chị có thể nghe hiểu chúng em nói gì không?"  

             Kim Ji Hyun gật đầu nói: "Có thể nghe hiểu, nói thì hơi khó."  

             Triệu Dật giơ ngón tay cái lên nói: "Lợi hại nha. Tuy rằng phát âm chưa chuẩn nhưng có thể nghe hiểu đã là lợi hại lắm rồi. Em còn đang chuẩn bị phiên dịch cho chị, không ngờ chị lại có thể nghe hiểu tiếng Trung. Sao lúc trước không thấy chị nói?"  

             Kim Ji Hyun trả lời bằng tiếng Hàn: "Tiếng Hàn của cậu tốt như vậy thì sao tôi phải nói tiếng Trung? Mặc dù tôi có thể nói một chút nhưng nói ra cũng khá vất vả."  

             Triệu Dật cười nói: "Được rồi, có thể nghe hiểu cũng rất lợi hại rồi nha. Xem ra em không phải vất vả nữa, vốn dĩ em còn nghĩ một mình làm phiên dịch cho ba, bốn người thì có hơi cực."  

             Triệu Dật quay qua nhìn ba người Diệp Thiến, nói: "Chị ấy nói có thể nghe hiểu lời các em nói, vì thế hãy nói tiếng phổ thông và nói chậm một chút. Chị ấy nói tiếng Trung không giỏi nhưng nói chậm thì nghe hiểu sẽ không thành vấn đề."  

             Ba người đều vui mừng không thôi, dù sao tán gẫu mà mỗi câu đều phải phiên dịch thì mất hết cảm giác vui vẻ rồi.  

             Triệu Dật giới thiệu với Kim Ji Hyun: "Đây là Phùng Tiếu Tiếu, em ấy là ca sĩ. Còn đây là Diệp Thiến, hiện tại Thiến Thiến đang là sinh viên khoa múa và chưa tốt nghiệp. Cuối cùng, đây là Bạch Nguyệt, em ấy vừa mới tốt nghiệp và đang là người dẫn chương trình trên đài phát thanh…"  

             Kim Ji Hyun hơi ngạc nhiên một chút, ca sĩ, MC và sinh viên vũ đạo, cô lại là diễn viên nên xem ra có thể tạm gọi họ là đồng nghiệp.  

             Triệu Dật ngồi bên hồ bơi nhìn các người đẹp tán gẫu, trong lòng tràn đầy thỏa mãn và đắc ý.

 
Chương 749: Chắc là dạo này em bận rộn lắm phải không?


Chương 750: Trang sức đặc biệt  

             Triệu Dật và Kim Ji Hyun không phát sinh thêm chuyện gì nữa.  

             Mấy ngày này nhiệt tình đón tiếp Kim Ji Hyun, cuối cùng cô ấy cũng trở về Hàn Quốc còn Triệu Dật thì bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.  

             Sau một thời gian tập trung học tập ở trường và tham gia thi cuối kỳ, cuối cùng cũng chính thức bước vào kỳ nghỉ hè.  


             Diệp Thiến ở lại biệt thự vài ngày rồi trở về quê nhà, dù sao cô cũng phải chăm sóc cho cha mẹ.  

             Vào cuối tháng 6, Phùng Tiếu Tiếu chính thức phát hành album đầu tay mang tên "Tình yêu là lửa cháy". Album được đặt theo tên bài hát cấp S thứ hai mà Triệu Dật sáng tác cho Phùng Tiếu Tiếu.  

             Album chứa tám bài hát, bao gồm cả ca khúc "Đêm có gió nhớ anh nhiều hơn" được phát hành trước đó. Sáu bài còn lại là do công ty quản lý của Phùng Tiếu Tiếu giúp cô chọn lựa.  

             Sau khi phát hành, album nhanh chóng trở nên nổi tiếng trên mạng xã hội và đổ bộ vào các bảng xếp hạng của các trang web âm nhạc uy tín. Trong đó, nổi bật nhất là bài hát "Tình yêu là lửa cháy".  

             Bài hát "Đêm có gió nhớ anh nhiều hơn" được phát hành trong buổi họp báo cuối năm ngoái. Khi ấy Phùng Tiếu Tiếu chỉ là một người mới chân ướt chân ráo vào nghề, nên căn bản đó chỉ là một bài hát nổi tiếng trên mạng chứ không được đề cử chính thống.  

             Lần này Phùng Tiếu Tiếu đã là nghệ sĩ có công ty quản lý riêng, vả lại bài hát lúc trước nổi tiếng đã giúp Phùng Tiếu Tiếu sở hữu một lượng fan hâm mộ nhất định. Lượt theo dõi trên Weibo của cô đạt hơn 500 ngàn người, mỗi ngày đều có fan hâm mộ hỏi cô khi nào thì ra mắt bài hát mới.  

             Trong lĩnh vực livestream, Phùng Tiếu Tiếu trở thành streamer siêu nổi tiếng có hàng triệu người hâm mộ. Cho nên xét từ mọi phương diện mà nói thì lần này Phùng Tiếu Tiếu đã có một nền móng vững chắc để phát hành album.   

             Được công ty giải trí đề cử và nâng đỡ, lại có nhiều người theo dõi trên Weibo, cộng thêm số người xem khủng khi livestream và hơn hết thời gian này không có ca sĩ nổi tiếng nào phát hành album nên không phải lo lắng vấn đề cạnh tranh…  

             Nhiều yếu tố khác nhau khiến album của Phùng Tiếu Tiếu vừa phát hành đã được người hâm mộ đón nhận nồng nhiệt và giành được vị trí top đầu trên các bảng xếp hạng âm nhạc lớn.  

             Vì vậy mà Phùng Tiếu Tiếu vô cùng bận rộn. Ngày nào cũng đi tuyên truyền bài hát mới và tham gia các hoạt động giải trí. Nổi tiếng rồi thì bắt đầu lưu diễn ở khắp nơi.  

             Bạch Nguyệt lái chiếc Porsche Panamera đi làm. Công việc của cô không phải làm theo giờ giấc tiêu chuẩn là từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, cho nên có thể tránh được việc tắc đường vào giờ cao điểm. Vì vậy chỉ cần Triệu Dật ở biệt thự thì cô sẽ đến biệt thự.  

             Nếu Triệu Dật không ở biệt thự thì cô lập tức lười biếng chạy đi chơi đây đó. Dù sao Phùng Tiếu Tiếu và Diệp Thiến đều không có ở đây nên cô ở nhà một mình cũng buồn chán.  

             Triệu Dật ở lại vài ngày với Liễu Vũ Phi rồi trở về Thiên Phủ để thăm cha mẹ và gặp Khổng Hi.  

             Triệu Dật: Được, anh cũng chuẩn bị đi ăn cơm đây, lát nữa nói chuyện nha.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top