Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 560: "Cậu nghiêm túc?"


Chương 560: Mọi người cùng chào hỏi  

             "Tôi là Triệu Dật, đại học năm nhất khoa quản trị kinh doanh, tôi có mở một công ty đầu tư tên là đầu tư Phi Dật. Chủ yếu làm hoạt động đầu tư cổ phiếu, hợp đồng tương lai, cũng có đầu tư thêm những mảng khác, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi nắng..."  

             (Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi nắng: ý có nghĩa là làm không liên tục, thường gián đoạn.)  

             Triệu Dật giới thiệu rất ngắn gọn, cuối cùng tự bình phẩm mình một câu, càng khiến mọi người nở nụ cười.  

             Chu Đình cười nói: "Cậu cũng quá khiêm tốn rồi, công ty đầu tư không giống bọn tôi làm cu li kiếm tiền vất vả, các cậu đều là nắm giá thị trường, đợt nào giá thị trường xuống đều kiếm được đầy bồn đầy bát, ba năm không khai trương, khai trương một lần ăn ba năm chính là để nói cậu đó..."  

             Triệu Dật cười nói: "Đâu nhẹ nhàng như vậy, thị trường chứng khoán hung hiểm, hơi không chú ý là táng gia bại sản, vẫn là các cậu làm công thương nghiệp ổn định hơn, đó đều là vốn liếng vững chắc."  

             Chu Đình cười nói: "Cậu xem, năm người chúng ta cũng chỉ có một nữ sinh là tôi, cũng chỉ có tôi kiếm là tiền vất vả, các cậu đều làm cái gì mà là phần mềm, bản vẽ thiết kế, kinh doanh online, cổ phiếu, tất cả đều là công nghệ cao."  

             Đỗ Vân cười nói: "Đều là kiếm tiền vất vả, lập trình này, đồ họa này, cũng không dễ dàng gì, lại nói lần này các cậu tham gia hoạt động, có ý tưởng gì không?"  

             Ngô Ba cười nói: "Chỗ tôi đương nhiên là vì để giới thiệu phần mềm, nếu như có thể quan hệ hợp tác đạt thành với một số người ở những thành thị khác, tương đương mở rộng thị trường tiêu thụ phần mềm của tôi. Dù lợi nhuận tỉnh ngoài ít hơn chút, nhưng chung quy sẽ gia tăng thu nhập. . ."  

             Triệu Dật tò mò hỏi: "Hợp tác tỉnh ngoài, đại lý tiêu thụ à, cậu làm thế nào để kiểm soát tính an toàn của phần mềm."  

             Ngô Ba cười nói: "Cái này không hề phức tạp, mỗi một phần mềm đều có mã khoá, mã khoá này là công ty bọn tôi quản lý, cho dù người khác tự bán phần mềm đi nhưng nếu không có key mã khoá này thì cũng không sử dụng được."  

             Đỗ Vân cười nói: "Tôi tham gia chỉ là góp cho đủ số lượng thôi, công ty nhỏ bọn tôi thật ra cũng chỉ trợ giúp cho các đại lão ở viện thiết kế, bọn họ nhận lẻ, lợi nhuận lớn, bọn tôi kiếm chút tiền nhỏ. Đợi thêm vài năm, có cơ sở nhất định rồi, có lẽ có thể nhận đơn lẻ của riêng mình."  

             Hứa Chương cũng gật đầu, phụ họa nói: "Tôi cũng thế, kinh doanh cửa hàng online coi như là mở mang kiến thức một chút, Chu Đình, lần này có phải là cậu muốn kéo đầu tư hay không?"  


             Chu Đình gật đầu: "Có ý này, tôi muốn mở rộng chuỗi cửa hàng mì Nhiên Tiểu Diện ra toàn bộ Giang Châu, nhưng tài chính trước mắt gặp khó khăn. Nếu tôi tự mở rộng, chu kỳ này sẽ rất dài, vì vậy tôi muốn thử xem có thể kêu gọi đầu tư hay không."  

             Đỗ Vân cười nói: "Không phải Triệu Dật mở công ty đầu tư sao, cậu cứ thuyết phục cậu ấy, để cậu ấy đầu tư cho cậu là được rồi."  

             Chu Đình thẳng thắn cười: "Nếu như có thể, thì đương nhiên là tốt, tiền ai mà chả là tiền chứ."  

             Triệu Dật cười nói: "Cậu như này là chuẩn bị làm lớn chuỗi cửa hàng mì à, năm cửa tiệm vẫn còn chê ít? Cậu chuẩn bị công ty hóa chuỗi cửa hàng mì Nhiên Tiểu Diện hay sao? Không suy xét phương thức nhượng quyền cửa hàng à?"  

             Chu Đình gật đầu: "Suy nghĩ rồi, nhưng tôi cảm thấy nhượng quyền cửa hàng không dễ quản lý, dễ xảy ra sai sót, vì vậy tôi chuẩn bị công ty hóa chuỗi cửa hàng, thống nhất quản lý, thống nhất cung cấp hàng, cũng có thể giảm giá thành. Hơn nữa tôi còn chuẩn bị làm đóng gói gia vị cùng mì gói. Dù Giang Châu tuy nhỏ nhưng cũng là một thành thị, thị trường tiêu thụ vẫn còn rất lớn."  

             Triệu Dật gật đầu tán thưởng: "Nữ cường đó nha, lần này cậu chuẩn bị bỏ vốn đầu tư bao nhiêu thế."  

             Chu Đình bước nhanh đuổi kịp Triệu Dật, cười nói: "Triệu Dật, có hứng đi ăn một bát mì bây giờ hay không?"

 
Chương 561: Nhiên Tiểu Diện của cô là mười triệu à.”


Chương 561: Đầu tư  

             Dù sao cũng không có chuyện gì làm, nên Triệu Dật cùng Chu Đình tản bộ ra khỏi trường học.  

             Quán mì Nhiên Tiểu Diện đối diện trường học, bên cạnh là một quán cà phê internet, chẳng qua ngoài cửa hàng này ra thì Triệu Dật còn nhìn thấy ít nhất ba tiệm mì nữa.  


             Triệu Dật cười cảm thán: “Tiệm mì cạnh tranh cũng không ít đâu nha.”  

             Chu Đình cười nói: “Đúng vậy, một ngày của người Giang Châu đều bắt đầu từ một bát mì nhỏ, cho dù là ban ngày thì người ăn mì cũng rất nhiều, nhu cầu lớn tất nhiên cạnh tranh cũng rất kịch liệt.”  

             Hơi dừng lại một lúc, vẻ mặt Chu Đình thoáng chút kiêu ngạo nói: “Hai tiệm mì khác đều là tiệm đã mở lâu năm rồi, tiệm này của tôi chỉ mới mở một năm, nhưng việc làm ăn có thể nói là quán mì tốt nhất nơi đây.”  

             Triệu Dật cùng Chu Đình đi vào trong tiệm, trong tiệm chỉ có hai người, một người phụ trách phòng bếp, một người phụ trách thu ngân và thu dọn bát đũa.  

             Lúc này không phải giờ cơm, nhưng trong tiệm vẫn có ba bốn khách đang ăn mì.  

             “Tới một bát mì.”  


             Triệu Dật cười nói: “Một ngày như thế này cô có thể bán được bao nhiêu vậy?”  

             Chu Đình cười nói: “Một ngày khoảng chừng có thể bán 600 bát, doanh thu tầm sáu nghìn tệ.”  

             Một tiệm mì chẳng tính là lớn, một ngày có thể bán tầm 600 bát thì đã coi như là buôn bán cực kỳ đắt hàng rồi.  

             Tuy Triệu Dật chưa từng làm ăn liên quan tới tiệm mì, nhưng cũng biết việc làm ăn của tiệm mì lợi nhuận tầm 50%. Nói cách khác, một cửa tiệm nhỏ này của Chu Đình, nếu như một ngày doanh thu là 600, vậy thì lợi nhuận chính là 3000 rồi, trừ đi tiền lương hai người làm công khoảng ba trăm, tiền thuê cửa hàng ba trăm, phí quản lý và điện nước các loại  ra, lợi nhuận ròng tối thiểu có thể đạt tới 2000 trở lên.  

             Chu Đình mỉm cười, không nói chuyện, nhưng mà trong mắt vẫn có một chút căng thẳng.

 
Chương 562: Quả thực cô rất quyết đoán,


Chương 562: Ký hợp đồng  

             Triệu Dật gắp mì lên, đưa vào trong miệng, mỹ vị tươi mới trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng.  

             Triệu Dật còn chưa kịp tán thưởng, trong đầu cũng đã truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.  

             “Ký chủ thưởng thức một bát mì nhỏ tươi mới, mùi vị tê cay mỹ vị, cảm nhận sinh hoạt tốt đẹp của người bình thường, ban thưởng một thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp.”  

             Ồ?  

             Triệu Dật kinh ngạc, mình ăn một bát mì nhỏ, vậy mà lại được phần thưởng!  

             Lúc trước cũng không biết đã ăn bao nhiêu bát mì, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện ban thưởng, vậy mà hôm nay lại được ban thưởng một thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp!  

             Điều này chứng tỏ điều gì?  

             Chứng minh mì này thật sự có chỗ độc đáo của nó, dù sao chỉ khi ăn được món ăn ngon cực kỳ và đặc sắc thì hệ thống mới có thể ban thưởng.  

             Xem ra cách điều chế này của Chu Đình thật sự là tuyệt chiêu bí truyền, thảo nào một cửa hàng nhỏ này của cô một tháng có thể kiếm sáu mươi ngàn, cũng khó trách cô ấy có lòng tin như vậy, dám lập tức triển khai hơn 30 cửa tiệm.  

             Một thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp, hạn mức tiêu phí là 500 ngàn, có được 3 cơ hội tiêu phí và còn được hoàn tiền từ 1-3 lần. Cho dù vận may kém vô cùng, mỗi lần chỉ có thể được bội số hoàn tiền là 1, vậy thì cũng có 1,5 triệu.  

             Đầu tư?  

             Đầu tư luôn, vì sao không đầu tư chứ?  

             Nếu như không phải nói chuyện đầu tư, chỉ sợ bản thân vĩnh viễn cũng sẽ không đi vào trong tiệm này. Hơn nữa còn ăn được một bát mì có thể khiến hệ thống phán định là mỹ thực, vậy thì cũng sẽ không có phần thưởng này.  

             Dưới cái nhìn chăm chú của Chu Đình, Triệu Dật từng miếng từng miếng ăn hết tô mì này, sau đó lấy khăn giấy lau miệng sạch sẽ.  

             Chu Đình hỏi: “Cảm thấy thế nào?”  

             Triệu Dật cười nói: “Rất ngon, xem ra đúng là có bí phương độc nhất vô nhị.”  

             Chu Đình thở dài một hơi, hé miệng cười nói: “Vậy cậu cảm thấy tôi bỏ ra 20% cổ phần công ty để gọi vốn 2 triệu, yêu cầu này có quá đáng không?”  

             Triệu Dật cười nói: “Như những gì cô nói, độc môn điều chế bí truyền này thật sự rất khó dùng một giá trị cụ thể nào đó để đánh giá. Thông thường chỉ quyết định theo cảm tính chủ quan là có đáng giá hay không, nhưng khi ăn bát mì này của cô thì tôi cảm thấy hình như không đầu tư vào thì không hợp lý cho lắm.”  

             Mắt Chu Đình sáng lên: “Vậy là cậu đồng ý đầu tư?”  

             Triệu Dật thỏa thuận nhanh chóng hiệu quả: “Vậy được, tôi gọi người phụ trách công ty tới đây.”

 
Chương 563


Chương 563: Hợp đồng đầu tư chớp nhoáng  

             Triệu Dật cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Đới Lương.  

             “Chú Đới, mang con dấu công ty tới đại học công thương một chuyến, tôi có một hạng mục đầu tư nhỏ, cần ký cái hợp đồng...”  

             Chu Đình nghe Triệu Dật nói chuyện điện thoại xong, mở miệng cười nói: “Hai triệu chỉ hạng mục nhỏ, Triệu Dật việc kinh doanh của cậu làm rất khá đó nha, hoàn toàn không giống quy mô ba triệu mà cậu đã ghi trong tài liệu.”  

             Triệu Dật cười cười: “Tôi cũng chỉ là đi gom góp thu nhặt thôi, nghiêm túc như vậy làm gì.”  


             Chu Đình tò mò hỏi: “Cậu làm đầu tư cổ phiếu này, so với tôi đầu tư cửa hàng thì cảm giác khoảng cách thật lớn, cũng khó cho cậu có hứng...”  

             Triệu Dật nhún nhún vai: “Có thể kiếm tiền, vì sao không thể có hứng đây, ai lại ngại tiền cơ chứ?”  

             "Vậy anh ngoài đầu tư cổ phiếu ra còn đầu tư những hạng mục khác nữa sao?”  

             Triệu Dật cười nói: "Có, nhưng tôi không có kế hoạch cụ thể nào cả, chỉ là đầu tư loạn vậy thôi, bữa đói bữa no.”  

             Chu Đình tò mò hỏi: "Có thể tiết lộ một khoản đầu tư nào đó không? Nói cho tôi nghe đi, để tôi mở mang tầm mắt.”  

             Triệu Dật cười nói: "Giáng Sinh năm ngoái công chiếu bộ phim ‘Chuyện lạ ở ngôi nhà cổ’ bộ phim ấy tôi đã đầu tư 3 triệu, chiếm 75% cổ phần.”  

             "Chuyện lạ ở ngôi nhà cổ?"  

             Chu Đình kinh ngạc nhìn Triệu Dật nói: "Bộ phim kinh dị này tôi không xem, nhưng tôi đã xem bình luận trên mạng, khán giả đánh giá điểm số cũng không tệ lắm. Anh thật sự đã đầu tư bộ phim này ư?”  

             Triệu Dật gật đầu đáp: "Đúng vậy. Tôi đã nói rồi, chỉ cần có thể kiếm ra tiền thì cái gì cũng có thể làm.”  

             Chu Đình cầm lấy điện thoại di động để kiểm tra một chút số lượng vé bán ra, sau đó đôi mắt lập tức mở to.  

             "Gần 50 triệu vé được bán ra, 3 triệu đầu tư chiếm 75% tỷ lệ lợi nhuận. Một lần đầu tư này của anh lợi nhuận đạt hơn 15 triệu.”  

             Triệu Dật mỉm cười: "Cũng xấp xỉ.”  

             Chu Đình khâm phục nhìn Triệu Dật: "Thì ra anh mới thực sự là ông chủ lớn ẩn mình, che giấu tài năng và thực lực, thật sự là quá khiêm tốn rồi!”  

             Triệu Dật cười nói: "Nếu sau này chuỗi cửa hàng ‘Nhiên Tiểu Diện’ của cô phát triển thuận lợi, sau này cần đầu tư tài chính thì hoan nghênh tới tìm tôi.”  

             Chu Đình bĩu môi nói: "Vẫn là anh đầu tư lợi hại, dễ dàng kiếm tiền như vậy, sau này tôi sẽ quên ăn quên ngủ làm việc cho anh. ”  

             Đầu tư chuỗi cửa hàng mì ‘Nhiên Tiểu Diện’ của Chu Đình chỉ là hành động tiện tay của Triệu Dật, hơn nữa về lâu dài nhất định là kiếm ra tiền. Không nói gì đến giá trị thương hiệu, chỉ riêng 30 chuỗi cửa hàng làm ăn đã không tệ rồi, một ngày thu lại lợi nhuận cũng không nhỏ.  

             Sau khi 30 cửa hàng toàn bộ bắt đầu kinh doanh bình thường, cho dù bình quân có tụt xuống đi chăng nữa thì mỗi cửa hàng mỗi ngày lợi nhuận ròng cũng là 1.000 nhân dân tệ, vậy mỗi ngày tổng lợi nhuận cũng là 30.000 nhân dân tệ. Một năm lợi nhuận ròng cũng đạt hơn 10 triệu, chi phí đầu tư 2 triệu của Triệu Dật không phải sẽ thu hồi lại rồi sao. Sau này nhất định sẽ kiếm được tiền, huống chi nhìn cửa hàng của cô ấy buôn bán như vậy, một ngày lợi nhuận cũng không chỉ có 1,000…  



 
Chương 564: Sơ yếu lý lịch cuộc sống


Chương 564: Diễn đàn đầu tư và khởi nghiệp  

             Hứa Chương tò mò hỏi: "Làm sao cô có thể thuyết phục Triệu Dật đầu tư vậy?”  

             Chu Đình cười nói: "Ở cửa ra vào của cửa hàng tôi mời anh ta ăn một bát mì nhỏ. Tiếp đó anh ấy ăn xong mì thì không có ý định đầu tư, sau đó lại quay lại đầu tư.”  

             Hứa Chương cười ha ha nói: "Đáng tiếc tôi vừa mở cửa hàng online, bằng không tôi cũng nhanh chóng ôm đùi Triệu Dật, kéo một khoản đầu tư rồi nói sau. ”  

             Ngô Ba và Đỗ Vân cũng đều nở nụ cười. Đúng ra mà nói mấy chuyện bọn họ làm đúng là cũng chỉ có Chu Đình cần vốn đầu tư, phần mềm của Ngô Ba, thiết kế hay bản vẽ của Đỗ Vân, đều không cần gì đến đầu tư. Bởi vì cho dù có cầm vốn đầu tư trong tay thì bọn họ cũng không biết tiêu như thế nào.  

             Chu Minh Chu chủ nhiệm ở bên cạnh nghe được, cười nói: "Chu Đình, đầu tư này của cô đã có được, bước tiếp theo cô định sẽ làm gì? ”  


             Chu Đình cười nói: "Chính là mở chuỗi cửa hàng phải thống nhất phong cách trang trí, thông báo tuyển dụng thêm nhân viên, thống nhất đào tạo. Quán mì mà thôi, thật ra rất dễ quản lý, cũng không giống mấy người bọn họ làm công nghệ cao như vậy..."  

             Ngô Ba cười nói: "Nói là nói như vậy, một chén nguyên liệu kia của cô phải thật sự có là bản lĩnh mới làm ra được, cũng không phải ai cũng có thể làm ra nha...".  

             Trung tâm hội nghị và triển lãm rộng lớn, đã dựng lên rất nhiều gian hàng bên cạnh, mỗi gian hàng giống như một túp lều vuông, mỗi một túp lều đều có một cái bàn giống ở trên bục giảng của trường đại học.  

             Đám người Triệu Dật tìm được vị trí bàn của Đại học Công Thương, sau đó cùng với giúp đám người Ngô Ba chuẩn bị máy tính, dựng áp phích tuyên truyền lên.  

             Toàn bộ trung tâm hội nghị và triển lãm rất đông đúc và náo nhiệt.  

             Mục tiêu tổ chức của sự kiện lần này là hướng đến xã hội, mọi công dân quan tâm đều có thể đến tham dự. Những người tham dự có thể là khách hàng tiềm năng, cũng có thể là cộng tác viên tiềm năng hoặc là các nhà đầu tư.  

             Năm người tham gia mỗi người đều có một áp phích tuyên truyền. Áp phích đại khái chính là minh họa những gì họ đang làm và loại hình công ty, dự án kinh doanh,....  

             Trao đổi lẫn nhau, học hỏi lẫn nhau, tìm kiếm cơ hội hợp tác, đây là mục đích của diễn đàn lần này.  

             Ở đây tập hợp tất cả các sinh viên đại học đang lập nghiệp, mặc dù chắc chắn không phải là tất cả các sinh viên lập nghiệp đều ở đây nhưng hầu hết các tài năng hàng đầu đang  lập nghiệp đều đến nơi này.  

             Cũng bởi vì vậy mà có không ít người của các công ty đầu tư cũng xuất hiện ở đây. Dù sao cũng chỉ là những sinh viên nên chắc chắn không có vốn để khởi nghiệp, nhưng bọn họ lại có thể có một dự án tốt, mà đây chính là mục đích của các công ty đầu tư.  

             Đầu tư, nắm cổ phần, thu lợi nhuận!  

             Triệu Dật giúp mọi người bố trí gian hàng xong thì không có việc gì để làm, hắn chào hỏi mọi người xong thì ra ngoài đi dạo.  


             Triệu Dật cũng tò mò các sinh viên ưu tú muốn lập nghiệp này sẽ có những ý tưởng gì đây.  

             Triệu Dật đi dạo một vòng, thật đúng là mở rộng tầm mắt.  

             Mặc dù tất cả mọi người vẫn còn là sinh viên, nhưng sức sáng tạo và trí tưởng tượng là không có giới hạn, cũng không có ranh giới. Thế giới vốn rộng lớn, giống như một cánh rừng vậy, loại người nào cũng có.  

             Triệu Dật đi qua nhìn từng tấm áp phích tuyên truyền, trong những sinh viên khởi nghiệp này đa số quy mô đầu tư đều rất nhỏ, nhưng cũng có một ít áp phích với quy mô công ty đều đã đạt tới 10 triệu trở lên.  

             "Chú ý! Ký chủ xin lưu ý! Phát hiện nhân tài đặc biệt!”  

             “Ồ!”  

             Triệu Dật đột nhiên dừng bước, ánh mắt hơi sáng lên.  

             “Nhân tài đặc biệt?”  

             Lúc trước Triệu Dật đã từng thông qua hệ thống phát hiện nhân tài quản lý tài chính tài giỏi. Bây giờ hệ thống lại đưa ra gợi ý, Triệu Dật lập tức có chút mong đợi, không biết lần này hệ thống phát hiện là nhân tài đặc biệt là gì đây.  

             Phải biết rằng nếu hệ thống phát hiện thì đều là nhân tài đặc biệt cấp S.  

             Phải biết rằng Đại học Viện Hàn Lâm Khoa học Trung Quốc chính là trường đại học siêu trâu bò, có thể nói là học viện khoa học kỹ thuật cao cấp nhất ở Trung Quốc, trực thuộc Viện khoa học Trung Quốc. Tiến sĩ khoa học đầu tiên của Trung Quốc, tiến sĩ kỹ thuật đầu tiên, nữ tiến sĩ đầu tiên, tiến sĩ song bằng đầu tiên đều là từ nơi này đi ra!

 
Chương 565: Tài năng cấp S!


Chương 565: Mã Dương  

             Đại học Viện Hàn Lâm Khoa học Trung Quốc có hơn 300 sinh viên có hai nguyện vọng, hơn 200.000 sinh viên trúng tuyển theo kế hoạch, hơn 6000 cố vấn tiến sĩ, hơn 4000 cố vấn thạc sĩ, 4 phòng thí nghiệm quốc gia. Còn có hơn 80 phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia, 163 phòng thí nghiệm trọng điểm của Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, 41 trung tâm nghiên cứu kỹ thuật quốc gia.  

             Năng lực nghiên cứu khoa học của Đại học Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc xếp hạng thứ sáu trên thế giới, vượt qua Đại học Tokyo trở thành trường đại học số một ở Châu Á.  

             Mã Dương có thể từ trường đại học với số lượng dày đặc những sinh viên xuất sắc như vậy bộc lộ tài năng, có thể thấy được bản thân hắn vượt trội cỡ nào!  


             Tài năng cấp S!  

             Triệu Dật nhất thời động lòng.  

             Trí tuệ nhân tạo là một trong những hướng đi trong tương lai, mặc dù nó sẽ đi đến mức độ nào thì không ai biết. Nhưng mà điều này không cản trở trí tuệ nhân tạo đang trở thành một trong những hướng phát triển của khoa học và công nghệ nóng nhất hiện nay.  

             Nhân tài như vậy, Triệu Dật làm sao có thể bỏ lỡ?  

             Cần phải biết rằng nếu có cơ hội lập tức phải thu làm người của mình!  

             Triệu Dật xem bản đồ khu triển lãm tìm được vị trí của Đại học Viện Hàn Lâm Khoa học Trung Quốc, hắn dạo bước đi tới.  

             Gian hàng của Đại học Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc trưng bày rất nhiều đồ vật, vừa nhìn đều thấy toàn là đồ công nghệ cao, làm cho người ta có cảm giác rất cao cấp và hiện đại. Gian hàng của trường mình so với người khác giống như chim sẻ thấy phượng hoàng, đúng là không thể so sánh.  


             Ánh mắt Triệu Dật đảo qua gian hàng, sau đó rơi vào một cái áp phích tuyên truyền, tìm được mục tiêu của mình.  

             Mã Dương.  

             Poster tuyên truyền của Mã Dương giới thiệu rất đơn giản, không có đồ vật gì trưng bày, nhưng trong hình ảnh có một con robot có hình dạng rất đáng yêu.  

             Có hai từ ở phía trên con robot.  

             Phiên bản đầu tiên   

             Mã Dương cười cười, nâng kính nói: “Tôi tham gia triển lãm này, một mặt là để giới thiệu sản phẩm, mặt khác cũng muốn thu hút đầu tư. Bởi vì sản phẩm của tôi còn chưa hoàn thiện, còn cách mục tiêu rất xa cho nên tôi còn cần tiếp tục nghiên cứu. Trình độ của nó hiện tại còn cách rất xa mức độ trí tuệ mà tôi muốn, nhưng tiếp tục nghiên cứu cần rất nhiều tiền. Tuy trước đó làm một số đề tài nghiên cứu dưới sự giúp đỡ của giáo viên đã tranh thủ được một ít quỹ nghiên cứu khoa học nhưng hiển nhiên là không đủ…”

 
Chương 566: Ai cũng không muốn từ bỏ!


Chương 566: Gặp Mã Dương  

             Người đàn ông tiếp tục hỏi: “Vậy cậu cần bao nhiêu tiền để đầu tư vào nghiên cứu, mất bao lâu để đưa ra các sản phẩm có thể thu lại lợi ích cho nhà đầu tư, cậu sẽ nhượng lại kết quả nghiên cứu theo cách nào?”  

             Mã Dương im lặng vài giây, lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, nghiên cứu trí tuệ nhân tạo ngoại trừ cần một khoản tiền lớn, còn cần rất nhiều nhân tài, càng cần hơn nữa là thời gian. Tôi cũng không thể phán đoán được tương lai mình sẽ đạt tới trình độ nào, cũng không thể chắc chắn chắc khi nào sẽ tạo ra sản phẩm thành công…”  

             Người vây xem thấp giọng nghị luận, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của Mã Dương.  

             Muốn kéo đầu tư đầu tiên phải bàn về lợi nhuận.  

             Nếu không có lợi nhuận, thì tại sao tôi phải đầu tư vào nghiên cứu của anh.  

             Huống chi nghe câu trả lời này đủ thấy anh ngay cả nghiên cứu của mình cũng không có một kết luận chính xác. Loại sản phẩm công nghệ cao này muốn đầu tư vào nghiên cứu thì đâu chỉ mấy trăm nghìn, mấy triệu là đủ, đó chính là một hố đen vĩnh viễn không có điểm dừng.  

             Nếu vận khí tốt thì có thể thành công, những loại nghiên cứu thế này có thể là một tiến bộ khoa học lớn nhưng chưa chắc có thể sinh ra lợi nhuận. Nếu vận khí không tốt, ha ha, vậy thì số tiền bỏ ra triệt để đổ vào vũng nước, có khi ngay cả một tiếng động cũng không có. Dù sao thì khi nghiên cứu khoa học, rất nhiều lúc đến cuối cùng mới phát hiện ra phương hướng nghiên cứu ban đầu đã hoàn toàn là sai.  

             “Nếu muốn thu hút đầu tư thì chắc cũng phải có mục tiêu, vậy anh muốn thu hút bao nhiêu tiền đầu tư?”  

             Đối mặt với câu hỏi của mọi người, Mã Dương hơi do dự một chút: “Càng nhiều càng tốt, nghiên cứu trí tuệ nhân tạo có rất nhiều hướng, càng nhiều người nghiên cứu càng dễ có được kết quả. Tôi phỏng chừng vốn ban đầu như thế nào cũng phải được một trăm triệu, nếu thật sự không được, mấy chục triệu cũng có thể chịu đựng một chút…”  


             Mã Dương không từ chối nữa, thật ra trong lòng cậu ta giờ phút này đang có cảm giác thất bại.  

             Bởi vì cậu ta cảm thấy việc mình làm thật sự không tốt.  

             Cho dù là chính mình muốn chào hàng hay bán hàng thì cũng phải có đầy đủ kế hoạch để hấp dẫn người khác. Nhưng cậu ta đi thuyết phục mà chỉ có một sản phẩm là “Mùng một”, ngoài ra thì cái gì cũng không có.  

             Có lẽ giống như giáo viên nói, bản thân cậu ta thực sự chỉ phù hợp để trở thành một nhà nghiên cứu đơn thuần.  

             Triệu Dật nhìn thấu tâm tư Mã Dương, mỉm cười nói: "Tôi biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Tôi đúng là sinh viên đang học năm nhất của đại học Công Thương Giang Châu, Triệu Dật. Nhưng tôi cũng không có lừa gạt anh, tôi quả thực có một công ty đầu tư. ”

 
Chương 567: “Đại khái chính là như vậy......”


Chương 567: Đàm phán trên bàn lẩu  

             Mã Dương nhíu mày nói: "Tôi muốn được đầu tư rất nhiều..."  

             Triệu Dật mỉm cười nói: "Tôi có mấy tỷ, chính xác thì hiện tại trên tay tôi có 6,7 tỷ tiền mặt. ”  

             Mã Dương đột nhiên mở to mắt, khó tin nhìn Triệu Dật.  

             Làm sao có khả năng?  

             Cho dù là con trai của người giàu nhất Trung Quốc, trước khi tốt nghiệp đại học cũng không có khả năng nắm trong tay nhiều tiền như vậy, chứ đừng nói là sinh viên mới học năm nhất!  

             Triệu Dật mỉm cười nói: "Tôi vẫn luôn ở trên thị trường chứng khoán Mỹ và thị trường hàng hóa phái sinh kiếm tiền. Hơn nữa tôi chưa bao giờ công bố tài sản của mình, cho nên ngay cả các bạn học cũng không biết tổng số tài sản của tôi. ”  

             Mã Dương nhìn mặt Triệu Dật, ánh mắt chậm rãi sáng lên: "Cậu thật sự có mấy tỷ?”  

             Triệu Dật khẳng định: "Đương nhiên, cho dù tôi đầu tư cho anh thì chúng ta cũng sẽ phải ký kết hiệp ước chính thức, đến lúc đó sẽ có tiền. Trước đó, anh không cần bỏ ra bất kỳ thành quả nghiên cứu nào, cho nên anh không cần lo lắng rằng tôi đang lừa anh.”  

             Mã Dương nghe Triệu Dật nói như vậy, nhất thời cảm thấy rất có lý.  

             Dù sao trong tay cậu ta cũng chỉ mới nghiên cứu được một nửa đề tài, còn có một bán thành phẩm là robot ”Mùng Một”, ngoài ra cũng không có gì đáng giá. Chỉ cần cậu ta “không thấy tiền không buông ưng” là được rồi.  

             (Không thấy tiền không buông ưng: ám chỉ việc nếu không có mục tiêu, không có thành quả thì sẽ không làm việc.)  

             Cùng lắm là nhờ giáo viên nhìn qua một chút để ngăn ngừa rơi vào bẫy hợp đồng, còn lại thì không có vấn đề.  

             Mã Dương nhìn chằm chằm Triệu Dật: "Cậu thật sự đồng ý đầu tư cho tôi sao? ”  

             Triệu Dật cười nói: "Không vội, đều tới đây rồi thì vừa ăn vừa tán gẫu, tốt xấu gì chúng ta cũng nên nếm thử món lẩu Giang Châu đặc sắc này đã. Nếu không ăn một bữa thì thật là phí phạm. ”  

             Đã đến đây rồi thì cứ yên ổn mà thưởng thức thôi.  

             Mã Dương cũng không nói nhảm, dù sao thân là một người đàn ông, chẳng lẽ còn sợ bị cướp tài cướp sắc sao?  

             "Uống chút rượu không?"  

             Mã Dương lắc đầu: "Tôi không uống rượu, uống rượu sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi."   

             Triệu Dật khen ngợi: "Không sai, tôi cảm giác được dường như anh là một nhà nghiên cứu rất đơn thuần..."  

             Triệu Dật cười nói: “Đầu tư là nghiên cứu những kết quả có thể đạt được, nên tất nhiên sẽ muốn các anh đạt được thành quả nghiên cứu cuối cùng. Nếu không thì còn ai dám đầu tư. Dù sao đầu tư cũng không phải làm từ thiện, tất cả nguồn vốn đưa vào cũng là vì muốn nhận được nhiều lợi nhuận. Mà duy nhất một thứ có giá trị đó chính là thành quả nghiên cứu của các anh.”

 
Chương 568: "Việc này không thành vấn đề."


Chương 568: Đầu tư bao nhiêu?  

             Triệu Dật phỏng đoán sau khi Mã Dương nghe xong sẽ không chút do dự phủ nhận, nhưng khi Mã Dương nghe xong lời nói của Triệu Dật không lập tức cự tuyệt mà lại lâm vào suy tư.  

             Trầm tư khoảng mấy chục giây sau, Mã Dương nhìn chằm chằm Triệu Dật nói: “Chúng tôi trước đây đã có nhiều năm nghiên cứu, hơn nữa còn lấy được rất nhiều thành tựu nghiên cứu. Nếu như bây giờ cậu đầu tư thì chúng tôi có thể tiếp tục nghiên cứu, thành quả nghiên cứu toàn bộ thuộc về các cậu, chúng tôi có thể nhận được cái gì chứ?”  

             Có thể đàm phán!  

             Triệu Dật nghĩ nghĩ: “Bởi vì trí tuệ nhân tạo cũng sẽ ngày càng phát triển hướng về phía trước, tôi nghĩ rằng nếu như các anh vẫn thực hiện nghiên cứu thì đoán chừng có thể sẽ nghiên cứu cả đời… Vậy tôi hỏi anh một vấn đề, cuối cùng là anh muốn tiếp tục nghiên cứu một thứ để có thể bán lấy tiền hay nghiên cứu ra thứ mà có thể giúp anh tự mình lập nghiệp làm ông chủ?”  

             Mã Dương nói nghiêm túc: “Chúng tôi là một đám người có cùng chung chí hướng, vì nhiệt huyết cho nên tập hợp cùng một chỗ, chúng tôi hy vọng có thể mở ra một thời đại mới. Tôi biết bây giờ có rất nhiều công ty đều đang nghiên cứu về mảng này, nhưng chúng tôi đều tin tưởng mình không hề thua kém so với người khác… Chúng tôi đều không có dự định làm ông chủ, chỉ muốn làm kỹ thuật viên. Có lẽ điều mà mọi người chúng tôi mong muốn nhất là có một môi trường nghiên cứu ổn định lâu dài và một mức lương hậu hĩnh”  

             Triệu Dật cười nói: “Nếu là như vậy thì được thôi.Chúng ta giải quyết luôn đi, đội nghiên cứu và phát minh của anh có bao nhiêu người? Tôi nghĩ rằng là nhà nghiên cứu thì chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ như vậy.”  


             “Mười tám người.”  

             Mã Dương nhanh chóng đáp: “Chúng tôi nghiên cứu trí tuệ nhân tạo với nhiều nghề nghiệp khác nhau, bởi hệ thống trí tuệ nhân tạo thực sự rất toàn diện, cũng không phải là việc chuyên ngành tự bản thân có thể giải quyết......”  



 
Chương 569: Vậy có thể lấy được bao nhiêu cổ phần?


Chương 569: Đánh cược một lần  

             "Nhiều công ty lớn trong nước cũng đều rối rít đầu tư vào nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, ví dụ như xe không người lái đang rất phổ biến, ngay cả gã khổng lồ nước ngoài như Teslas cũng bởi vì công nghệ trí tuệ nhân tạo chưa hoàn thiện, dẫn đến việc lái tự động vẫn còn chưa được hoàn thiện. Cho nên đã quyết định kéo dài kế hoạch phát triển trí tuệ nhân tạo. Cũng như xe không người lái Baidu trong nước cũng là dựa vào đầu não là Baidu engine mà phát triển."  

             "Mọi người đều biết một khi chất lượng của trí tuệ nhân tạo phát triển, những sản phẩm trí tuệ nhân tạo sẽ nhanh chóng tràn ngập ở mọi ngóc ngách trong xã hội, ví dụ như trí tuệ nhân tạo được lắp đặt vào điện thoại di động, lắp vào xe không người lái, lắp trong robot dịch vụ gia đình, lắp đặt trong dây chuyền sản xuất của các nhà máy. Các dây chuyền công nghiệp hoàn thiện cũng sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao dù không có đột phá lớn nhưng những công ty lớn vẫn không ngừng đầu tư, chính là bởi vì giá trị thương mại trong tương lai của nó rất lớn."  

             "Tôi sẵn lòng đầu tư vào kế hoạch nghiên cứu này của các anh, hơn nữa không vội vàng thu hồi lợi nhuận và lợi ích trong thời gian ngắn. Một mặt tất nhiên là coi trọng giá trị thương mại to lớn của trí tuệ nhân tạo trong tương lai, thứ hai cũng là bởi vì anh, bởi vì anh thật sự là một nhân tài đáng để tôi đầu tư."  

             "Thay vì nói tương lai tôi đầu tư vào trí tuệ nhân tạo, không bằng nói tôi đầu tư vào tương lai của anh."  

             Mã Dương ngây ngẩn cả người.  

             Hắn hoàn toàn không nghĩ tới nguyên nhân Triệu Dật đầu tư lại là bởi vì mình!  

             "Cậu biết tôi?"  

             Triệu Dật cười cười: "Đương nhiên là biết! Thầy của anh là chuyên gia trí tuệ nhân tạo Cao Nham, anh năm nay hai mươi lăm tuổi và là sinh viên nghiên cứu tại đại học của Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc. Lúc trước anh từng theo thầy cô tham gia nhiều đề tài nghiên cứu..."  

             "Những thứ này chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết, thật ra cũng không quan trọng, dù sao tôi có tin anh không thì cuối cùng cũng phải dùng tiền để chứng minh. Đầu tư cho các anh, để cho các anh có thể tiếp tục nghiên cứu, đó không phải là sự tin tưởng lớn nhất sao?"  

             Lời này của Triệu Dật quả thật là không nói dối.  

             Ngành trí tuệ nhân tạo hiện giờ đang nóng lên, nhưng trên thực tế vẫn chưa có sản phẩm nào thực sự xuất sắc. Tuy rằng trước mắt đã xuất hiện một số công nghệ trí tuệ nhân tạo bí ẩn, nhưng chất lượng thật sự còn chưa đủ tốt. Hơn nữa rất khó khăn khi thay đổi, nhiều nhất chỉ là thêm một ít giá trị kèm theo, ví dụ như hệ thống nhập giọng nói của điện thoại di động.  

             Đầu vào bằng giọng nói không phải là trí tuệ nhân tạo, nhưng chức năng liên kết đằng sau nó là trí tuệ nhân tạo, nó cần phải xác định giọng điệu của người nói, ngữ cảm, thói quen,... để đưa ra kết quả thích hợp.  


             Đầu tư vào điều này, thực sự chỉ là đầu tư vào tương lai.  

             Có lẽ đây chính là một cái hố lớn không đáy.  

             Nhưng Triệu Dật không quan tâm, đầu tư mấy trăm triệu cho một nhân tài mà hệ thống phán định là cấp S, rất đáng giá!  

             Nếu như không làm ra cái gì, vậy thì đành chấp nhận lỗ vốn.  

             Còn nếu như thành công, vậy chỉ sợ cũng không phải là vấn đề mấy trăm triệu, mà chính là sản nghiệp mấy chục, mấy trăm tỷ.  

             Triệu Dật thẳng thắn nói, Mã Dương cũng cảm thấy Triệu Dật nói thật.  

             Vậy có thể lấy được bao nhiêu cổ phần?

 
Chương 570: Họ sẽ coi đó là sự nghiệp của riêng mình!


Chương 570: Người như vậy sao xứng đáng hưởng thành quả  

             Lúc trước bọn họ tuy rằng hao phí không ít nhân lực vật lực, nhưng thật ra vốn đầu tư cũng không tính là nhiều, Triệu Dật đầu tư một mạch năm mươi triệu vào, bọn họ muốn giữ lại quá nhiều cổ phần công ty, hiển nhiên là chuyện không thực tế.  

             Các nhà tư bản đều là những người máu lạnh!  

             Huống chi chính triệu Dật cũng nói, đầu tư không phải là vì kiếm tiền sao?  

             Cũng không thể đầu tư năm mươi triệu, còn giao rất nhiều cổ phần công ty cho bọn họ, tự mình gánh chịu rủi ro tài chính, khi có lợi nhuận thì đều là bọn họ hưởng lợi?  

             Triệu Dật đối với việc này thuận miệng đưa ra phương án giải quyết: "Trước tiên bàn về cổ phần, sau khi nói xong, muốn chia tiền có thể bán cổ phần của mình, tôi dùng một số tiền tương ứng với giá trị cổ phần để thu mua những cổ phần này, sau đó bọn họ có thể lựa chọn lấy tiền rời đi, cũng có thể lựa chọn ở lại tiếp tục làm việc. Chỉ là ở lại làm việc thì không còn là người hợp tác, mà là người được thuê..."  

             Sự việc này đã làm giáo viên của Mã Dương là Cao Nham kinh ngạc.  

             Cao Nham cùng Triệu Dật nói chuyện một lần, đưa ra một phương án mới.  

             10%!  

             Nhóm bọn họ cộng thêm tất cả thành quả nghiên cứu trước đó vào cổ phần, chiếm giữ mười phần trăm lợi nhuận ròng. Vì thành quả nghiên cứu mà bọn họ phải làm lại nhiều lần. Ngoài ra, bọn họ là người đi làm lấy tiền lương, được lấy phần thưởng cuối năm như các nhà nghiên cứu bình thường.  

             10% lợi nhuận ròng?  

             Quả nhiên là gừng càng già càng cay!  

             Nếu như bây giờ bọn họ muốn lấy cổ phần công ty, vậy triệu Dật hàng năm bỏ tiền đầu tư, sẽ làm giảm cổ phần của bọn họ, làm cho cổ phần của bọn họ càng ngày càng ít, nhưng tỷ lệ 10% lợi nhuận ròng mà Cao Nham đưa ra lại không thay đổi.  

             Nếu như không nghiên cứu ra thành quả gì, không sinh ra lợi ích, vậy bọn họ ngoại trừ lương cơ bản thì những thứ khác một xu cũng không có.  

             Dù sao bọn họ cũng không nghiên cứu ra được cái gì, nhà đầu tư đã thua lỗ muốn hộc máu, có thể phát lương cho bọn họ cũng đã không tệ thì bọn họ còn muốn cái gì nữa?  

             Nhưng nếu nghiên cứu ra thành quả, sau đó viện nghiên cứu cho dù là bán hết thành quả nghiên cứu, hay là lấy kết quả nghiên cứu đầu tư vào cổ phần hoặc là ủy quyền cho người khác sử dụng để thu phí, vậy lợi nhuận này chính là liên tục không ngừng.  

             Con số 10% trông chỉ bằng một phần mười, dường như không nhiều, nhưng không thể tưởng tượng được khi đạt quy mô lớn.  

             Nếu thật sự có thể nghiên cứu ra trí tuệ nhân tạo trâu bò gì đó, một khi đạt được trình độ đỉnh cao, mặc kệ là đầu tư điện thoại di động, đầu tư ô tô, đầu tư robot, vậy cũng không biết là bao nhiêu sản nghiệp quy mô lớn.  

             10%?  

             Cho dù mỗi người chia ra thì ít nhất cũng đều có thể là tỷ phú đó?  

             Nhưng cho dù như thế nào, có lẽ bọn họ gia nhập lúc trước cũng chỉ là muốn có đủ ăn mà thôi, đối với việc mình làm không kiên trì cũng không có sự tin tưởng, người như vậy làm sao xứng đáng hưởng thụ thành quả?

 
Chương 571: Giữ lời, không quỵt nợ!


Chương 571: Tặng quà gì đây  

             Ký hợp đồng và đưa tiền.  

             Chuyện quản lý, đương nhiên sẽ có giám đốc của công ty đầu tư Phi Dật là Đới Lương ra mặt.  

             Cái gì?  

             Đới Lương không hiểu sao?  

             Vậy thì dùng tiền để tìm hiểu, dù sao cũng chỉ là giám sát việc sử dụng vốn, chú ý dự án nghiên cứu và tiến độ nghiên cứu một chút là được.  

             Công ty đầu tư bỏ tiền thì cũng cần có người đóng vai trò giám sát thật tốt, chỉ cần không để những người được đầu tư cầm tiền đã lập tức tiêu xài phung phí mà không làm việc là được rồi.  

             Sau khi hoàn thành điều này, triển lãm cũng đã trôi qua bảy hoặc tám ngày.  

             Triệu Dật thậm chí cũng không tự mình đi đến thành phố mà đem chuyện khảo sát cùng đàm phán giao cho Đới Lương, độ thiện cảm của Đới Lương là 98, hoàn toàn là người đáng tin cậy.  

             Huynh đệ, trung thành, không bao giờ phản bội!  

             Cho dù người khác có cho nhiều hơn nữa cũng đều vô ích!  

             Về phần Mã Dương khi rời khỏi Giang Châu, Triệu Dật quét độ hảo cảm của anh ta một chút, đã đạt tới 78. Đây đã là giới hạn của bạn tốt, cũng không thành vấn đề.  

             Dù sao đối với Mã Dương mà nói, hắn chỉ muốn yên ổn tiếp tục nghiên cứu, những thứ khác đều không quan trọng.  

             Triệu Dật đầu tư để hắn có thể tiếp tục nghiên cứu, hơn nữa có tiền lương ổn định, không cần lo lắng lại bị cắt đứt vốn, tương lai còn có lợi nhuận thì làm sao có thể không vui, làm sao có thể không có hảo cảm đối với Triệu Dật?  

             Triệu Dật tham gia diễn đàn khởi nghiệp của thanh niên toàn quốc này vốn là để cấp thể diện cho Tống Dịch Minh mà đầu tư năm mươi triệu. Chuyện như vậy vẫn có chút dọa người, cho nên ai cũng không biết việc này.  

             Dù sao Triệu Dật cũng tiêu tốn hai triệu đầu tư cho Chu Đình, xem như có thể giao phó được.  

             Triệu Dật tính toán thời gian, lúc này đã là ngày 14 tháng 3, sinh nhật Tần Băng Lạc là ngày 22 tháng 3. Cô ấy nói sinh nhật của cô ấy trong nhà sẽ tổ chức tiệc, hy vọng có thể nhìn thấy hắn xuất hiện, dường như còn có ý nói không cần một biển hoa.  

             Chuyện này tất nhiên là phải đi một chuyến, nếu không đoán chừng Tần Băng Lạc nhất định sẽ tức giận.  

             Tôi đều biết chuyện anh theo đuổi những người phụ nữ khác, có nhiều mối tình tôi cũng không nói gì nhưng anh ngay cả sinh nhật tôi cũng không đến được sao?  


             Triệu Dật bắt đầu cân nhắc tặng quà sinh nhật gì cho Tần Băng Lạc.  

             Trước tết chính mình đã sử dụng tư cách VIP đặt mua một chiếc đồng hồ Patek Philippe nữ phiên bản kỷ niệm giới hạn, tặng Tần Băng Lạc làm quà năm mới. Đây cũng chính là điều bất ngờ mà mình nói với cô ấy lúc trước, trở về Thượng Hải mới có thể nhận được.  

             Đúng rồi, lúc trước mở rương kho báu thuyền đắm lấy được một cái vòng tay ngọc bích giá trị không nhỏ, đoán chừng cũng phải đáng giá ba bốn triệu, vậy tặng cái vòng tay ngọc bích này là được rồi.  

             Có cái vòng tay ngọc bích này làm quà tặng, lại vì cô ấy mà tự mình chơi một khúc dương cầm “Thư gửi Elise” cũng không tệ?  

             Triệu Dật đang nghĩ đến chuyện sinh nhật Tần Băng Lạc, điện thoại di động lại có tin nhắn nhắc nhở.  

             Triệu Dật mở ra xem, là tin nhắn của Kiều Na trong nhóm ba người có hắn, Khổng Hi và Kiều Na.  

             Kiều Na gửi một bức ảnh đồng hồ Patek Philippe.  

             Trước đó Triệu Dật đã đặt trước cho Kiều Na. Ngay khi có hàng, Triệu Dật đã thanh toán sau đó bảo bên kia đem đồng hồ gửi cho Kiều Na, Kiều Na hiển nhiên là vừa mới lấy được đồng hồ.  

             Kiều Na: @Triệu Dật, đồng hồ đã nhận được, rất đẹp, tôi rất hạnh phúc, cảm ơn cậu!  

             Triệu Dật: Hả?  

             Triệu Dật: Đó là điều bắt buộc, bạn nhỏ Na Na còn rất quật cường, không chịu cúi đầu đây này.

 
Chương 572: “Ông nội cô ở phòng bệnh nào đấy?”


Chương 572: Bệnh tình nguy kịch  

             Kiều Na: Hừ, thật kiêu ngạo! Chị Hi gần đây bận việc gì cũng không thấy chị xuất hiện, nhắn tin cũng đều là không phản hồi, rất bận rộn sao?  

             Khổng Hi: Ông tôi đang ở trong bệnh viện, tôi đang để ý chăm sóc cho ông.  

             Kiều Na: A, có chuyện gì với ông chị vậy?  

             Triệu Dật: Cùng hỏi.  

             Khổng Hi: Bệnh tim phổi rất nghiêm trọng, đã đến giai đoạn cuối, các chức năng của tim và phổi đã bắt đầu suy kiệt, các bác sĩ đã không thể đưa ra bất kỳ phương pháp điều trị hiệu quả nào.  

             Kiều Na: Nghiêm trọng như vậy?  

             Bác sĩ không còn cách nào khác sao?  

             Triệu Dật nhíu mày, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.  

             Ồ, hình như mình có thể có biện pháp?  

             Thẻ chữa bệnh!  

             Lúc trước đi theo Diệp Thiến đến viện dưỡng lão, Triệu Dật đã nhận được một tấm thẻ chữa bệnh kỳ diệu.  

             Thẻ chữa bệnh: Có giá trị sử dụng 1 lần, điều trị tất cả mọi bệnh nhanh chóng, hiệu quả. Thẻ chữa bệnh sẽ biến mất sau khi sử dụng. Thời hạn sử dụng là 150 ngày tính từ ngày nhận được thẻ. Nếu không dùng thì thẻ chữa bệnh sẽ hết hạn sau 150 ngày.  

             Điều trị tất cả mọi bệnh!  

             Nếu vậy thì rõ ràng cũng có thể chữa khỏi bệnh  của ông nội Khổng Hi được rồi. Hơn nữa còn điều trị rất nhanh!  

             Hạn sử dụng của thẻ chữa bệnh này chỉ có 150 ngày. Tính từ lúc nhận được thẻ là giữa tháng 10, đến bây giờ cũng đã gần 5 tháng. Sắp hết hạn rồi!  

             Trong 5 tháng qua, Triệu Dật chỉ gặp duy nhất một bệnh nhân bị bệnh nặng đó là cha của Cao Minh. Nhưng bệnh của cha Cao Minh là kiểu có tiền sẽ chữa được, nên tất nhiên không cần dùng đến thẻ chữa bệnh kỳ diệu này.  

             Không ngờ chỉ còn vài ngày nữa là thẻ chữa bệnh hết hạn thì bệnh nặng của ông nội Khổng Hi lại tái phát, cũng không thể trơ mắt nhìn được rồi.  

             Chẳng lẽ đây là ý trời sao?  

             Tài sản nhà Khổng Hi lên đến 10 tỷ thì tất nhiên có thể lựa chọn được phương pháp điều trị tốt nhất. Thế nhưng nếu bác sĩ đã nói là không còn cách nào thì chỉ sợ là đã hết cách thật rồi.  

             Triệu Dật ấn mở bảng hệ thống thần trợ để kiểm tra một danh sách rất dài, lưu trữ những thẻ mà bản thân không dùng đến.  

             Mình có nhiều thẻ không dùng như thế á?  

             Thẻ hoàn tiền tiêu phí sơ cấp x1 còn 3 lần  

             Thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp x1 còn 2 lần  

             Thẻ hoàn tiền tiêu phí cao cấp x1 còn 1 lần  

             Thẻ may mắn x1  

             Thẻ xui xẻo x1  

             Thẻ chữa bệnh x1  

             Thẻ nhận thưởng x1  

             Thẻ uống rượu ngon x1  

             Thẻ đoàn tụ ăn uống trung cấp x2 (3-5 người, hạn mức tối đa 30 ngàn)  

             Thẻ đoàn tụ ăn uống cao cấp x1 (8-10 người, hạn mức tối đa 80 ngàn)  

             Lưu hơi bị nhiều đấy!  

             Triệu Dật không vội xem những tấm thẻ khác mà trước tiên mở thẻ chữa bệnh ra kiểm tra một chút, sau khi xác thực thẻ này không bị vấn đề gì thì mới cầm điện thoại di động lên bắt đầu soạn tin nhắn.  

             Triệu Dật: Ông cụ Khổng ở bệnh viện nào thế để tôi đến thăm hỏi một chút.  

             Khổng Hi: Bệnh viện Hoa Tây. Anh trai, tôi xin ghi nhận tấm lòng của anh nhưng mà bệnh viện cũng cách quá xa, anh không cần phải đến thăm đâu.  

             Triệu Dật: Không sao đâu, tôi lái xe đến chắc cũng nhanh thôi, có thể còn giúp được một chút.  

             Khổng Hi: Thật sự là không cần phiền đến anh đâu, dù sao ngay cả bác sĩ cũng đã không còn phương pháp chữa bệnh nào…  

             Triệu Dật: Được rồi.  

             Triệu Dật không nói nhiều nữa, dù sao cũng không thể giải thích rõ ràng được chuyện thẻ chữa bệnh, cho nên… cứ đến tận nơi thôi.   

             Vừa xúc động, cũng vừa bất lực, bất lực như thiếu nữ…

 
Chương 573: “Cậu hiểu được sao?”


Chương 573: Tôi có cách  

             Triệu Dật đặt bó hoa và giỏ trái cây ở ghế bên cạnh. Sau đó tiến thêm một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Khổng Hi và vỗ lưng an ủi cô: “Đừng lo lắng, bệnh của ông nội nhất định sẽ từ dữ hóa lành, nhất định sẽ không sao cả.”  

             Những ngày qua, Khổng Hi vẫn luôn ở trong trạng thái lo lắng, sợ hãi vì bác sĩ đã hết cách rồi. Không có ngày nào cô có thể ngủ ngon được, tâm sức tiều tụy, cả ngày lo lắng thấp thỏm như chú nai con đang hoảng sợ.  

             Bây giờ được Triệu Dật ôm chặt như vậy, vòng tay ấm áp rộng lớn ấy cho cô cảm giác muốn dựa dẫm vào. Sự khủng hoảng vốn được đè nén sâu trong lòng cuối cùng cũng không chịu được nữa, cô gục vào vai Triệu Dật, lập tức rơi nước mắt: “Bác sĩ nói chức năng tim phổi đã suy giảm hết rồi, không còn cách nào nữa, ông nội cũng bắt đầu rơi hôn mê. Phải làm sao bây giờ? Tôi thật sự rất sợ…”   

             Cha mẹ Khổng Hi mất sớm nên từ nhỏ cô đã là một cô gái kiên cường. Nhưng bây giờ, ông nội là người tốt nhất với cô cũng muốn bỏ cô lại, điều này làm cho cô không thể mạnh mẽ nổi nữa.  

             Những ngày qua, cô vẫn cố gắng vượt qua cơn khủng hoảng, mỗi khi thức giấc chỉ sợ sẽ nghe được tin ông nội đã qua đời.  

             Vừa gặp mặt, Triệu Dật chẳng nói lời nào mà chỉ ôm chặt lấy cô, phá vỡ chút mạnh mẽ giả vờ cuối cùng của cô trong nháy mắt.   

             Khổng Hi gục vào ngực Triệu Dật khóc nức nở, phát tiết hết tất cả cảm xúc đã tích lũy bao nhiêu ngày qua.  

             Triệu Dật nhẹ nhàng ôm lấy Khổng Hi, cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, để mặc cô khóc thút thít trong lòng mình.  

             Loại cảm xúc nặng nề này có thể khóc lên được là chuyện tốt. Ngược lại, nếu chỉ giấu ở trong lòng thì sẽ rất dễ sinh bệnh.  

             Triệu Dật để cho Khổng Hi khóc một lúc, đợi đến khi cảm xúc của cô dịu lại mới khẽ an ủi: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”  

             Khi cảm xúc bất lực khổ sở kia biến mất thì ngay lập tức Khổng Hi lại cảm thấy rất ngại ngùng. Thế mà cô lại khóc nức nở trong lòng một nam sinh, thật sự quá mất mặt.  

             Khổng Hi buông Triệu Dật ra, đứng thẳng người dậy, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt. Dáng vẻ khi khóc của cô cũng đẹp, vô cùng điềm đạm đáng yêu làm cho người ta thương tiếc.  

             Triệu Dật lấy một bịch khăn giấy từ trong túi ra, rút ra một tờ rồi nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Khổng Hi.  

             Khổng Hi cảm thấy hơi xấu hổ nên nhận lấy khăn giấy để tự lau nước mắt. Nhưng cô lại thầm cảm thán trong lòng rằng khoảnh khắc này Triệu Dật tạo cho người khác cảm giác rất an toàn và có thể dựa dẫm, chẳng có chỗ nào giống nam sinh mà rõ ràng là khí chất bình ổn của một người đàn ông trưởng thành.  

             Triệu Dật chờ Khổng Hi lau sạch sẽ nước mắt trên mặt xong thì mới nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cùng đi thăm ông nội một chút nhé.”  

             Khổng Hi ừ một tiếng, đối với Triệu Dật trong lòng cô cảm thấy rất xúc động.  

             Từ lúc nghe điện thoại đến giờ mới được bao lâu đâu mà Triệu Dật đã chạy từ Giang Châu về đến Thiên Phủ rồi, chắc là cúp điện thoại  xong thì đã vội vã lái xe một mạch đến cao tốc, sau đó đến thẳng bệnh viện.  

             Chẳng cần nói cũng biết là phần tâm ý này đã đủ để làm Khổng Hi rất cảm động.  

             Hai người đến gần phòng bệnh.  

             Mắt Khổng Hi sáng lên: “Cậu nghiêm túc đấy chứ?”

 
Chương 574: Thật sự có thể chữa được sao?”


Chương 574: Giả vờ cho giống thật  

             Triệu Dật mỉm cười, dáng vẻ tự tin nói: “Chuyện lớn như vậy sao tôi có thể nói đùa với cô được?”  

             Khổng Hi càng vui mừng kinh ngạc ra mặt, nhưng vẫn không nén được nghi ngờ, dò hỏi: “ Cậu không phải bác sĩ thì sao có thể chữa bệnh được?”  


             Triệu Dật cười cười không trả lời.  

             Khổng Hi nhìn Triệu Dật vài lần, về đến phòng thì nhanh chóng lấy bệnh án của ông nội ra, trong đó có toàn bộ số liệu kiểm tra và chẩn đoán bệnh của các chuyên gia.  

             Triệu Dật nhận lấy bệnh án, ngồi xuống ghế trên hành lang và xem đi xem lại rất cẩn thận.  

             Hắn không phải bác sĩ, cũng không hiểu y học, hắn  chỉ muốn xác định nguyên nhân chủ yếu làm cho ông Khổng hôn mê bất tỉnh. Bởi vì thẻ chữa bệnh có hạn chế đó là nó chỉ có thể điều trị một bệnh duy nhất!  

             Nhất định Triệu Dật phải xác định bệnh nặng nhất của ông Khổng sau đó mới có thể sử dụng thẻ chữa bệnh một cách chính xác nhất. Nếu không, chẳng may điều trị sai bệnh, chữa được bệnh nhẹ còn bệnh nặng thì bó tay, thế chẳng phải là đã lãng phí thẻ chữa bệnh hay sao?  


             Khổng Hi nhìn Triệu Dật chăm chú xem báo cáo chẩn đoán bệnh thì đột nhiên có tâm trạng sốt ruột vô cùng.  

             Lý trí nhắc nhở Khổng Hi rằng các chuyên gia đều đã nói không có cách nào để điều trị bệnh được nữa, nhưng một thanh niên như Triệu Dật thì có thể có cách gì?  

             Cậu ấy không học y, mà giả sử có học y thì cũng chỉ mới lên đại học thôi, cũng chưa thể có kiến thức uyên bác gì được. Khổng Hi cũng nhớ rất rõ rằng cha của Triệu Dật là ông chủ của một công ty vật liệu xây dựng nhỏ thôi, đâu có liên quan gì với y học đâu chứ?  

             Triệu Dật không đợi Khổng Hi trả lời mà rời khỏi bệnh viện luôn.

 
Chương 575: Đúng là thực sự quá thần kỳ!


Chương 576: Mặc kệ lớn hơn bao nhiêu tuổi thì vẫn phải gọi là anh  

             Trước đây, vì bệnh này mà chức năng tim phổi của ông đã suy giảm dần nên cả người ông khó chịu vô cùng, mỗi lần hít thở đều khó khăn. Thế nhưng đột nhiên bây giờ ông lại thấy thở ra hít vào đã nhẹ nhàng, dễ dàng hơn hẳn!  

             Mặc dù chưa được bằng khi khỏe mạnh bình thường nhưng đã không còn khó nhọc như lúc trước nữa.  

             Cảm giác giống như đang bị người ta bóp chặt lấy cổ nên hít thở vô cùng khó khăn nhưng đột nhiên người đó lại buông lỏng tay, mặc dù vẫn chưa thật sự thoải mái nhưng đã dễ thở hơn nhiều!  

             Chẳng lẽ đây là ảo giác của mình?  

             Ông cố gắng hít sâu mấy hơi, cảm nhận không khí trong lành tràn vào phổi ngay lập tức làm ông xúc động muốn rơi nước mắt.  

             Chỉ có trải qua rồi mới thật sự biết được một hơi thở bình thường cũng vô cùng hạnh phúc là thế nào.  


             Không chỉ có thế, ông cảm thấy dường như trái tim mình cũng đã co bóp mạnh hơn một chút rồi.  

             Mặc dù thay đổi này rất nhỏ thôi nhưng ông vẫn cảm nhận được rất rõ ràng.  

             Từ sau khi cho ông uống thuốc xong thì Khổng Hi vẫn luôn ngồi cạnh giường để trông nom, cho nên cô cũng ngay lập tức nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm trên mặt ông nội.  

             Khổng Hi đứng bật dậy ngay lập tức, vui mừng như điên, cô cúi người nắm chặt tay ông cụ: “Ông nội, ông cảm thấy thế nào rồi, đã đỡ hơn chút nào chưa?”  

             Ông Khổng thử thở một hơi, ánh mắt đã khôi phục tỉnh táo hơn, nhẹ nhàng gật đầu nói khẽ: “Ông cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, hít thở dễ dàng, tim cũng đập mạnh hơn một chút…”  

             Khổng Hi vô cùng vui sướng trong lòng, bệnh tình của ông nội đã chuyển biến tốt rồi.  

             Triệu Dật ở bên cạnh, mỉm cười: “Bệnh có chuyển biến tốt thì chứng tỏ là thuốc tốt, tất nhiên thuốc có tốt đến mấy thì cũng phải chờ qua 3 - 4 ngày thì bệnh của ông mới có thể chữa khỏi hoàn toàn được, đến lúc đó ông lại có thể đi lại nhanh nhẹn, tinh thần phấn khởi…”  

             Ông Khổng yên tâm ngủ thiếp đi. Lúc trước, kể cả là đang hôn mê thì ông cũng rất đau đớn và khó chịu đến nỗi tinh thần sa sút, bây giờ bệnh đã chuyển biến tốt hơn nên cuối cùng ông cũng có thể ngủ ngon giấc.  

             Khổng Hi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó quay người ôm chầm lấy Triệu Dật.  

             “Cảm ơn cậu, thật sự tôi không biết bày tỏ sự biết ơn trong lòng tôi thế nào cả, ông nội chính là người quan trọng nhất của tôi…”  

             Dáng người Khổng Hi cao gầy nhưng cứ vậy ôm Triệu Dật thật chặt nên Triệu Dật cũng cảm nhận được tấm chân tình của cô.  

             Triệu Dật vỗ về lưng Khổng Hi, mỉm cười nói: “Cô đừng quên rằng cô đã gọi tôi là anh đấy nhé, em gái gặp khó khăn thì đương nhiên người làm anh phải đến giúp đỡ chứ…”  

             Lúc trước, tâm trạng của Khổng Hi sa sút nên Triệu Dật cũng không dám nói đùa kiểu anh anh em em này, bây giờ bệnh của ông đã chuyển biến tốt đẹp rồi, tảng đá đè nặng trong lòng Khổng Hi cũng đã được buông bỏ nên Triệu Dật mới dám trêu chọc cô.  


             Khổng Hi đỏ bừng mặt, trước đây cô cá cược thua Triệu Dật, dám chơi dám chịu nên mới gọi Triệu Dật là anh. Nhưng lúc này, đang ôm Triệu Dật mà gọi nhau như thế bỗng cảm thấy có hơi kỳ lạ…  

             Khổng Hi ngẩng đầu nhìn Triệu Dật bằng ánh mắt trong veo: “Có lẽ anh thực sự là thiên sứ mà ông trời đã ban cho em, anh trai à!”  

             Triệu Dật cười nói: “Anh rất thích câu này đấy!”  

             Khổng Hi cắn cắn môi, đột ngột nói: “Có phải anh thích tôi hay không?”  

             Triệu Dật mỉm cười: “Nếu không phải thì sao?”  

             Nếu không phải thì sao?   

             Khổng Hi vừa đỏ mặt, vừa thẹn thùng.  

             Đúng thế!  

             Nếu Triệu Dật không thích cô thì sao lại dành cho cô viên thuốc thần kỳ như vậy?  

             Rất nhiều chuyên gia đều đã nói bệnh tình đã vô phương cứu chữa, nhưng Triệu Dật vừa đưa viên thuốc này đến thì lập tức có hiệu quả nhanh chóng.  

             Hơn nữa, theo như lời Triệu Dật nói thì sau ba ngày nữa bệnh tình của ông nội có thể được chữa khỏi hẳn!  

             Chỉ cần hắn không ngại tuổi tác của mình, những cái khác quan tâm làm gì?

 
Chương 576: Thật là thoải mái!”


Chương 577: Đúng là yêu tinh mà  

             Lúc trước, chính mình đã nói là chỉ cần hắn có thể cứu sống ông nội thì dù hắn có muốn cổ phần của tập đoàn Thiên Hà thì mình cũng tình nguyện cho hắn. Hắn bảo không cần cổ phần, làm thế là vì mình, lúc đó mình đang định mở miệng nói chỉ cần hắn cứu được ông nội thì muốn mình làm gì, mình cũng sẽ đồng ý. Nhưng mình lại bị hắn bịt miệng, không cho nói ra lời hứa hẹn.  

             Có lẽ hắn đoán được mình muốn nói gì nên mới bịt miệng mình lại như vậy.  

             Khổng Hi nghĩ lại động tác bịt miệng bá đạo của hắn lúc đó thì bỗng nhiên cảm thấy Triệu Dật rất có khí chất đàn ông.   

             Đã vậy rồi thì còn do dự gì nữa?  

             Trước giờ Khổng Hi không phải kiểu người suy tính kỹ lưỡng, một khi đã quyết định xong thì sẽ làm ngay, mạnh mẽ và dứt khoát.  


             Hai tay Khổng Hi ôm lấy cổ Triệu Dật, kiễng chân, chủ động hôn một cái.  

             Lúc Triệu Dật vừa chạm tay vào lưng cô thì Khổng Hi lại đỏ bừng mặt mà buông ra.  

             “Đây là nụ hôn đầu của em, từ giờ trở đi em đã là bạn gái của anh rồi, có điều những thứ khác… Phải đợi sau khi ông nội em xuất viện, bình phục hoàn toàn…”  

             Những thứ khác?  

             Quả nhiên mỗi người một tính cách, không ai giống ai.  

             Khổng Hi cũng được coi là tổng giám đốc công ty nên tác phong làm việc cũng nhanh nhẹn, dứt khoát, mạnh mẽ.  

             Bây giờ mới quyết định làm bạn gái mình, cô ấy còn cân nhắc đến cả những chuyện phát sinh sau đó rồi sao?   

             Bản thân mình cũng không vội.  

             Ông nội cô ấy còn đang nằm viện, dù mình có cầm thú đến mấy thì sao có thể có suy nghĩ ngủ với em ấy vào lúc này được cơ chứ?  

             Triệu Dật mím môi, cảm xúc cũng trở lên dịu dàng.  

             Có vẻ Khổng Hi sợ Triệu Dật hiểu nhầm nên nhanh chóng giải thích thêm: “Em không coi đây là một giao dịch, chỉ là ông nội em còn đang nằm viện nên trong lòng em lúc nào cũng như chỉ mảnh treo chuông, không buông ra được…”  


             Triệu Dật không nhịn được cười, dùng tay véo nhẹ má Khổng Hi: “Em coi anh là loại người gì vậy, đã là bạn gái của anh rồi thì sớm muộn cũng là người của anh thôi, không chạy được đi đâu được, cho nên không cần phải vội. Trước mắt hãy cứ chăm sóc cho ông thật tốt đã nhé…”  

             Mặt Khổng Hi đã đỏ ửng như nhuộm, dù sao con gái mà chủ động nói đến chuyện này thì cũng rất lạ, thật sự là rất lúng túng…  

             Nhưng mà Khổng Hi đang rất cảm động.  

             Tuy chàng trai này nhỏ tuổi nhưng cũng rất trưởng thành, điềm tĩnh và cũng rất phong độ.  

             “Bây giờ ông nội đang ngủ ngon rồi, anh cũng đã vất vả chạy ngược chạy xuôi cả ngày nay chưa kịp ăn uống gì cả. Hay là em với anh ra ngoài ăn cơm đi?”  

             Triệu Dật mỉm cười: “Cũng được, nói anh làm gì, em cũng phải ăn đi, nhìn em gầy đến mức nào rồi kìa.”  

             Khổng Hi ừ một tiếng: “Vậy đi thôi, ông nội mới ngủ nên chắc sẽ ngủ lâu đấy. Trước kia không bao giờ ngủ yên được, bây giờ cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.”  

             “Được!”  

             Hai người đi bộ ra khỏi bệnh viện, đi cũng gần, vào một quán cơm gần đó gọi mấy món sườn xào, lòng xào , thịt hấp, củ sen xào và canh cà chua trứng.  

             Hừ, ai bảo nhìn mình chằm chằm như thế, ai cho trêu ghẹo mình!

 
Chương 577: “Bớt nói nhảm!”


Chương 578: Tiểu Hi Hi  

             Triệu Dật thấy dáng vẻ của Khổng Hi như thế thì âm thầm quyết tâm, để cho đắc ý mấy ngày đến khi ông nội khỏi bệnh rồi thì hãy xem anh chỉnh đốn em thế nào, có bản lĩnh thì đến lúc đó đừng có khóc lóc xin tha nhé!  

             Ăn cơm xong, Khổng Hi tranh trước thanh toán, rồi hai người cùng ra khỏi cửa.  

             “Hay là anh về trước để nghỉ ngơi đi vì hôm nay lái xe cả ngày chắc cũng mệt mỏi lắm rồi, em còn ở lại để chăm sóc ông nội nữa…”  

             Triệu Dật cười nói: “Được, bệnh của ông không đáng lo nữa nên em cũng thoải mái tinh thần lên nhé, nên ăn uống và nghỉ ngơi cho tốt. Em xem em mắt thì thâm, thiếu ngủ  khoé mắt đều sưng lên kìa.”  

             Triệu Dật dùng ngón trỏ lau nhẹ khóe mắt Khổng Hi, Khổng Hi khẽ ừ: “Bệnh của ông nội bắt đầu chuyển biến tốt rồi nên em cũng buông bỏ được tảng đá lớn vẫn đè nặng trong lòng, ông ngủ ngon thì em cũng sẽ ngủ ngon, chắc chắn ngày mai tình trạng sẽ tốt hơn rất nhiều.”  


             “Được, vậy anh về nhé, mai anh lại đến.”  

             Khổng Hi đã bằng lòng để Triệu Dật làm bạn trai mình thì ngày mai Triệu Dật lại đến thăm ông nội hay đến để bầu bạn với mình tất nhiên đều hợp tình hợp lý nên cũng đồng ý.  

             “Vâng, nhưng anh không cần phải vội, ở trong bệnh viện chẳng có chuyện gì, công việc trông coi cũng rất nhàm chán.”  

             Triệu Dật cười cười: “Không đâu, ở với em thì chẳng có gì là nhàm chán cả, chỉ cần ngắm nhìn em thôi thì cũng xem như hưởng thụ cảnh đẹp ý vui rồi.”  

             Khổng Hi đánh nhẹ vào tay Triệu Dật một cái: “Sao lúc trước lại không nhận ra anh dẻo miệng như thế nhỉ, như bôi mật vào lưỡi vậy.”  

             Triệu Dật cười nói: “Ăn nói thật thà mà thôi, Tiểu Hi Hi, chẳng nhẽ em không biết em đẹp như thế nào sao?”  

             Khổng Hi hơi bĩu môi, chê: “Gì mà Tiểu Hi Hi, khó nghe quá, gọi tên khác đi.”  

             Triệu Dật cười nói: “Hay gọi là Hi Hi thôi, không thêm chữ Tiểu vào nữa. Được đó, còn nếu có mặt người ngoài thì anh sẽ gọi em là chị Hi để cho em thích.”  

             Khổng Hi cười cong cong mắt: “Vâng, anh trai!”  

             Triệu Dật nhìn ánh mắt ấy của Khổng Hi thì lại trêu ghẹo nói: “Em đang mong anh gọi em là chị Hi chứ gì?”  

             Khổng Hi nói khẽ: “Chứ còn sao nữa, ai biết anh có bản lĩnh như thế nên em mới cá cược thua…”  


             Triệu Dật cười ha hả: “Bạn trai của em là chỗ dựa tương lai của em, chẳng nhẽ tài giỏi và có bản lĩnh lại không tốt sao?”   

             Đôi mắt của Khổng Hi trong tựa như nước, ánh mắt nhu hòa, cô đưa tay nhẹ nhàng sửa sang lại cổ áo hơi vểnh lên của Triệu Dật.  

             “Được rồi, đương nhiên là được! Tuy nhà em rất có tiền, nhưng bởi vì cha mẹ mất sớm nên em đặc biệt không có cảm giác an toàn. Em đương nhiên hy vọng anh thật sự lợi hại, như vậy mặc kệ có chuyện gì xảy ra anh đều có thể bảo vệ cho em…”  

             Triệu Dật hơi cúi người, anh đặt một nụ hôn lên trán Không Hi: “Yên tâm, từ nay về sau, vạn sự có anh, không ai dám ức hiếp em!”  

             Khổng Hi nhớ tới mấy thủ đoạn mà Triệu Dật dùng để đối phó với Mã Đông và những lãnh đạo cao cấp kia. Cô biết rõ bạn trai nhỏ của mình tuyệt đối không hề vô hại như vẻ bề ngoài của hắn. Nếu không sao bọn người kia có thể ngoan ngoãn giao ra cổ phần với giá thấp như vậy?  

             Khổng Hi cũng không cảm thấy chuyện này có gì không tốt, dù sao thương trường như chiến trường, mỗi người đều dựa vào thủ đoạn mà thôi.  

             “Ừm!”  

             Triều Dật cũng không chần chừ nữa, hắn buông tay Khổng Hi ra, vẫy vẫy tay rồi thản nhiên rời đi.  

             Nhìn bóng lưng cao gầy của Triệu Dật, trong lòng cô bỗng cảm thấy thật kỳ diệu.  

             Triệu Nham cười nói: “Bây giờ gióng trống khua chiêng bắt đầu lắp đặt, đoán chừng có thể hoàn thành trong bốn tháng. Lắp đặt xong thì vừa vặn là mùa hè, nhiệt độ cao sẽ làm bay hơi fomandehit, như vậy chúng ta có thể chuyển vào đó trong dịp tết năm nay.

 
Chương 578: Phần nhân tình này lại càng đáng quý!


Chương 579: Nhân tình này không trả nổi  

             Trần Mỹ Quyên cảm thán nói: “Thật không ngờ lại hưởng ké ánh sáng của con trai, vậy mà được ở trong biệt thự, con so với cha con đúng là giỏi hơn nhiều.”  

             Triệu Dật cười nói: “Đó là do gen di truyền cùng với sự dạy dỗ của hai người quá tốt, con mới có được như ngày hôm nay!’  

             “Đi đi, bớt nịnh nọt!”  

             Cho dù Trần Mỹ Quyên nói lời ghét bỏ nhưng nụ cười trên mặt vẫn chưa hề buông xuống.  


             Triệu Nham hỏi: “Gần đây công ty của con thế nào?”  

             Triệu Dật cười vui vẻ nói: “Sĩ khí như cầu vồng, phát triển vượt bậc. Cha mẹ hãy đợi con trai sẽ kiếm về cho hai người hàng chục tỷ trong năm nay đi.”  

             Triệu Nham và Trần Mỹ Quyên mở to hai mắt, thằng nhóc này không nói quá lên chứ?  

             Hàng chục tỷ?  

             Một năm?  

             Triệu Dật nhìn biểu cảm của hai người, biết hai người không tin, hắn chỉ cười mà không giải thích gì thêm.  

             Hôm sau, Triệu Dật ở nhà hơn nửa ngày. Mãi đến bốn giờ chiều mới ra ngoài để đến bệnh viện.  

             Ban ngày, Triệu Dật gửi tin nhắn cho Khổng Hi. Khổng Hi nói tình trạng của ông nội đã tốt hơn nhiều, cô đã đến công ty xử lý công việc. Vì vậy Triệu Dật đợi Khổng Hi xử lý xong việc của công ty rồi đến bệnh viện, lúc này hắn mới ra ngoài.  

             Lúc Triệu Dật đi vào phòng bệnh, phát hiện ông cụ không còn nằm nữa mà ngồi dựa vào thành giường, tinh thần khác một trời một vực so với hôm qua.  

             Mấy bác sĩ mặc áo Blouse đang kiểm tra cho ông cụ biểu tình vô cùng kinh ngạc.  


             Bởi vì họ phát hiện ra tình trạng của ông đã chuyển biến vô cùng tốt.  

             Các bác sĩ không lý giải được nên đã hỏi xem ông có ăn cái gì hay không, nhưng Khổng Hi và ông cụ đã được Triệu Dật dặn dò từ trước đương nhiên sẽ không thừa nhận đã uống thuốc. Sau đó các bác sĩ thảo luận một lúc lâu, cuối cùng kết luận là kỳ tích y học.  

             Các bác sĩ lắc đầu rời đi, Triệu Dật ngồi xuống ghế trước giường bệnh, mỉm cười nói: “Xem ra hôm nay tinh thần của ông vô cùng tốt.”  

             Ông cụ Khổng nhìn Triệu Dật với ánh mắt phức tạp: “Chuyện của mình thì mình tự biết, tình trạng thân thể của ông, ông cũng tự rõ. Cháu rốt cuộc đã cho ông uống thuốc gì, tại sao trong một thời gian ngắn lại có tác dụng lớn như vậy, so với tiên đan linh dược trong truyền thuyết đúng là không khác biệt lắm…”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Gọi nó là tiên đan linh dược cũng không quá sai, bởi vì theo lời vị cao nhân kia nói, cho dù là căn bệnh ung thư thì cũng có thể trị được đó.”  

             Ung thư cũng có thể chữa khỏi?  

             Sắc mặt ông cụ Khổng và Khổng Hi hơi biến đổi, không ngờ thần kỳ như thế?  

             Nếu trước kia Triệu Dật nói vậy thì ông cụ Khổng sẽ chỉ coi hắn là kẻ lừa đảo, thế nhưng tình huống trong cơ thể bây giờ làm cho ông hoàn toàn tin tưởng vào lời nói này.  

             Cho nên nói nhân tình to lớn này thật sự đã định, không thể thay đổi.

 
Chương 579: “Chiến tích như thế nào?”


Chương 580: Thẳng thắn với ông cụ Khổng  

             Nếu không cần tiền cũng không cần ân tình, vậy khẳng định là hướng về phía cháu gái mình.  

             “Tiểu Triệu, cháu thích tiểu Hi sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Nếu như không thích, ông cảm thấy cháu sẽ lấy một viên thần dược đi cứu mạng ông của cô ấy sao? Cháu cũng không có trái tim nhân hậu đến vậy.”  

             Khổng Hi đứng bên cạnh mặt ửng  đỏ, cô đưa tay chọc chọc vào thắt lưng Triệu Dật nhắc nhở hắn nói chuyện ý tứ một chút.  

             Triệu Dật quay đầu nhìn Khổng Hi, hắn mỉm cười khiến cô càng thêm ngượng ngùng.  

             Ông cụ Khổng nhìn một màn này, nhất thời đã biết trái tim của cháu gái mình cũng đã bị cướp đi, dĩ nhiên nguyên do lớn nhất cũng là vì mình. Nếu không phải vì mình thì chắc chắn không có khả năng nhanh như vậy. Suy cho cùng cậu nhóc này cũng chỉ là một thanh niên mới mười chín tuổi, là một sinh viên năm nhất, còn nhỏ hơn bảy tuổi so với cháu gái của ông ấy.  

             Khổng lão gia tử hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn còn có vài lời muốn nói: “Tiểu Triệu, nếu cháu thích tiểu Hi ông cũng không phản đối. Nếu hai người muốn yêu đương, chỉ cần tiểu Hi thích cháu thì ông cũng không cấm cản, nhưng nếu bởi vì cháu cứu ông mà tiểu Hi mới đồng ý ở cùng với cháu thì…”  

             Ông cụ Khổng còn chưa nói hết câu, Khổng Hi đã vội vàng ngắt lời ông: “Ông nội, tuy rằng quả thật có vì nguyên do này thế nhưng nó cũng chỉ là một phần. Cháu và anh ấy có quen biết, cũng đã nói chuyện vài lần. Anh ấy thực sự không hề tệ, ít nhất cháu chưa từng thấy qua có ai ưu tú hơn anh ấy. Chỉ là qua lần này anh ấy đã chứng minh tâm ý của mình với cháu, cháu chỉ tiếp nhận mà thôi.”  

             Anh mắt ông cụ Khổng dừng trên người cháu gái, ông khẽ thở dài: “Nhưng cậu ta mới chỉ mười chín tuổi, chờ đến lúc cậu ta hai sáu tuổi thì cháu cũng đã ba mươi mấy…”  

             Sắc mặt Khổng Hi tái nhợt, đây quả thật là một vấn đề.  

             Triệu Dật mỉm cười: “Ông à, kém mấy tuổi mà thôi! Hôm nay thoạt nhìn rất nhiều nhưng hai mươi năm nữa, cháu ba mươi chín cô ấy bốn mươi sáu. Lại hai mươi năm nữa, cháu năm mươi chín cô ấy sáu mươi sáu, đâu phải là chênh lệch quá lớn. Hơn nữa chị Hi xinh đẹp như vậy, có mị lực như vậy, đừng nói là ba mươi mấy cho dù là bốn năm mươi cũng tràn ngập mị lực. Ông à, sao ông lại chẳng có một chút tự tin về cháu gái mình vậy!”  

             Khổng Hi nghe được Triệu Dật khen cô xinh đẹp, có mị lực, tâm trạng mất mát vừa rồi cũng trở nên tốt đẹp, ánh mắt cô nhìn Triệu Dật cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.  

             Hai mươi năm của Triệu Dật, hai mươi năm trong câu nói, đã chạm sâu vào trái tim cô…  

             Triệu Dật cười bổ sung: “Cháu có thể tích lũy được nhiều của cải trong thời gian ngắn như vậy, chắc hẳn ông sẽ không cho rằng cháu còn non nớt chưa trưởng thành đấy chứ. Cháu nghĩ con người thấu hiểu và trao đổi với nhau bằng tâm hồn, sự khác biệt về thân thể hoàn toàn không phải là vấn đề…”  

             Khi ông cụ Khổng nhìn vào ánh mắt của cháu gái mình thì ông đã biết được trái tim của cô đã bị Triệu Dật bắt được.  

             Ông khẽ thở dài từ bỏ khuyên bảo.  

             Tuy rằng còn muốn thảo luận thêm với Triệu Dật về tương lai, nhưng dù sao cũng mới lần đầu gặp mặt. Quên đi, lần sau có cơ hội rồi lại nói.  

             Cháu gái tìm một người bạn trai có bản lĩnh như vậy cũng không tính là chuyện xấu, ít nhất hắn có tiền như thế cũng sẽ không nghĩ đến việc hãm hại cháu gái mình.  

             “Nghe nói cháu học ở Giang Châu, công ty của cháu cũng ở Giang Châu sao, sau này cũng định phát triển ở Giang Châu à?”  

             “Công ty dược phẩm Abbvie.”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top