Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Dịch 

Chương 447: - Bắt Đáy


Chương 463: Bình an trở về (2)  

             Tuy rằng hắn ta đề cử Cổ Dục hỗ trợ, vốn là vì Cổ Dục mà suy nghĩ. Thế nhưng hắn cũng không hy vọng Cổ Dục xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nếu không đời này hắn đều sẽ khó mà an ổn trong lòng.  

             "Tên nhóc cậu được đó nha! Vậy mà còn có thể chơi súng nữa đấy? Tôi nghe bọn họ nói là cậu dùng ba phát súng định càn khôn, nếu không thì Dương Hâm đã chạy thoát.” Nhìn Cổ Dục đi ra, lúc này Khổng Hạo Văn cũng đi tới, đấm lên ngực hắn một cái rồi vui vẻ nói.  

             "Ài! Tôi là thợ săn gà trong PUBG đó nha!” Nhìn Khổng Hạo Văn hưng phấn, Cổ Dục cũng cười ha hả nói, đây đúng là lần đầu tiên hắn được sờ súng thật. Nhưng hắn biết làm sao để sử dụng nó nha.  

             “Ha ha ha ha, coi như lần này cậu càng nổi tiếng đó nha, vốn dĩ chỉ là đề cử cậu hỗ trợ dẫn đường. Kết quả lại trở thành chủ lực, cõ lẽ lần này trên quan trường không có ai dám động đến tên của cậu rồi đó.” Đối với Cổ Dục nở nụ cười, tiếp đó Khổng Hạo Văn kéo hắn qua một bên nhỏ giọng nói.  

             Nghe được Khổng Hạo Văn nói như vậy, Cổ Dục cũng cười đáp lại, đây không phải là thứ hắn cần hay sao?  

             ...  

             "Oa, nguy hiểm như vậy?"  

             "Đúng thế, cũng không nhìn xem huynh đệ của tôi là ai!"  

             Nhìn Khổng Hạo Văn nhếch miệng to bắt đầu kể lại chuyện xảy ra trong rừng rậm, Cổ Dục cảm thấy có chút đau đầu, tuy rằng đàn ông đều nguyện ý ở trước mặt phụ nữ làm anh hùng.  

             Nhưng không phải giống như tình huống lúc bây giờ.  

             Sau khi bắt được Dương Bân, Cổ Dục mang theo Khổng Hạo Văn trở về nhà, cảnh sát tự nhiên cũng bắt Dương Bân rời đi. Sau đó hắn cùng Khổng Hạo Văn ở nhà ăn uống.  

             Một bữa cơm này ăn từ trưa cho đến tối, Khổng Hạo Văn cũng thật sự là uống vui vẻ, cái miệng kia cũng không có ai chặn lại nên cái gì cũng nói ra hết.  

             Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân nghe xong thì nước mắt lưng tròng nhìn Cổ Dục.  

             Nhìn bộ dáng lo lắng của các cô, trên đầu Cổ Dục không khỏi chạy qua ba đường vạch đen, cái tên này nói quá nhiều rồi.  

             "Được rồi, được rồi, anh uống nhiều quá rồi, để tôi gọi người đưa anh trở về!" Nhìn thời gian cũng đã trễ rồi, Cổ Dục lập tức cắt ngang lời Khổng Hạo Văn rồi cười nói.  

             Nghe được lời này của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn cũng lập tức phản ứng lại. Lúc trước đã từng nói qua, rượu của Cổ Dục uống không có say. Sau khi uống xong đầu óc vẫn bình thường, khống chế tay chân đều ổn. Dựa theo tình huống này Khổng Hạo Văn biết là do mình đã nói quá nhiều, thế nên hắn bèn cười ha hả rồi gọi một cuộc điện thoại cho cấp dưới của mình. Không bao lâu thì người này đã tới đón hắn ta.  

             "Sẽ không gây phiền toái gì cho chú em chứ! "Lúc đưa ra ngoài, Khổng Hạo Văn không khỏi kéo Cổ Dục lại, nhỏ giọng hỏi.  

             "Không có việc gì, ông anh tốt nhất về nghỉ ngơi cho tỉnh rượu đi.” Nhìn dáng vẻ của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục vỗ vỗ bả vai ông ta rồi ném hắn vào ghế phụ. Nhìn ông ta rời đi Cổ Dục cũng lặng lẽ trở vào nhà. Thế nhưng khi hắn vừa tiến vào nhà đã phát hiện lâm Lôi và Lý Vân Vân đã dọn dẹp xong bàn ăn rồi.  

             "Sau này nhất định phải chú ý an toàn. Nhớ kỹ, anh hiện tại đã không còn một mình..."  

             "Đúng vậy! Nhất định phải chú ý an toàn, không cần phải tỏ ra nổi bật làm gì. Hôm nay cũng không còn sớm nữa, bọn em về trước đây.” Nhìn Cổ Dục đi vào nhà, Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều nói với hắn.  

             Các cô cũng chỉ là oán trách Cổ Dục một chút mà thôi, sau đó thở dài một hơi. Nhìn thoáng qua trời bên ngoài đã tối, các cô có chút luyến tiếc rồi nói.  

             "Tối nay đừng đi." Nhìn hai cô gái chân tình lộ ra trước mặt. Cổ Dục lập tức đi tới, một trái một phải vòng qua eo các cô rồi nhìn bọn họ mà nói.  

             "Không… không tốt lắm!" Cảm thụ được ánh mắt của Cổ Dục, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân đều không khỏi rụt cổ lại, sau đó nhỏ giọng nói.  

             "Cái này có cái gì không tốt, anh từ nhà các em đi ra cũng không phải chưa từng bị người trong thôn gặp phải. Cũng không cần phải giả bộ làm đà điểu hay bịt tay trộm chuông làm gì nữa. Về sau các em cứ trực tiếp ở lại chỗ này đi, làm quen một chút!” Sờ lên mái tóc của hai người, Cổ Dục nghiêm túc nói.  

             Nghe được Cổ Dục nói như vậy, Lâm Lôi và Lý Vân Vân không khỏi liếc nhau một cái. Nói thế nào cho phải đây? Nói là không muốn ở lại thì đó là chuyện không thể nào.  

             Hơn nữa Cổ Dục nói cũng đúng, bọn họ hiện tại đã xảy ra quan hệ, vậy thì về sau nói không chừng các cô còn phải ở trong nhà Cổ Dục, cũng đúng là cần phải thích ứng một chút.  

             Nghĩ đến đây, các cô không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.  

             "Còn em thì sao, còn em thì sao?" Nhìn thấy Cổ Dục muốn cho Lâm Lôi và Lý Vân Vân ở lại, Phùng Thư Nhân ở bên này không khỏi kêu lên.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 448: - Mua Một Toà Nhà


Chương 464: Bắt gian?  

             "Là ai vậy?" Đang lúc Cổ Dục ngây người thì lúc này Lâm Lôi cũng từ sau lưng đứng lên, lặng lẽ nhìn thoáng qua. Mà khi cô nhìn thấy là Tống Mính thì cũng hoảng sợ, sau đó lập tức lôi kéo Lý Vân Vân dậy thu dọn một chút.  

             Không thể không nói, tốc độ của ba người vẫn rất nhanh. Đại khái năm phút sau thì cửa lớn được mở ra, tiếp đó Cổ Dục có chút lo lắng mà bảo Tống Minh lái xe vào.  

             “À! Hôm nay, hôm nay em được nghỉ sao? Sao không nói với anh một tiếng, anh sẽ đi tìm em.” Nhìn Tống Mính xuống xe, Cổ Dục cũng đi tới, không khỏi có chút xấu hổ nói.  

             Hắn không biết là vừa rồi Tống Mính có nhìn thấy Lâm Lôi hay không, nhưng mà làm chuyện trái với lương tâm đúng là không dễ giải thích cho lắm. Hắn tuy rằng cặn bã, nhưng cũng không phải cái loại cặn bã lừa gạt tình cảm người ta. Mà là do sự nhu nhược do dự biến thành thế này, hiện tại đúng là hắn khó mà giải thích được.  

             "Thế nào? Sau này nhà anh chính là nhà em, em còn không thể tới hay sao? Đi rửa mặt đi, rèn vẫn còn ở trên mắt kìa.” Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Cổ Dục, Tống Mính đi tới rồi lấy tay phải dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Cổ Dục lên, sau đó trêu ghẹo nói.  

             Nghe cô nói như vậy, Cổ Dục cũng nở nụ cười rồi trở lại lầu hai để rửa mạt.  

             Lúc hắn đi rửa mặt, ba người nhóm Lâm Lôi cũng đã xuống lầu. Đồng thời khi nhìn thấy Tống Minh, Lâm Lôi và Lý Vân Vân vẫn có chút không được tự nhiên. Tuy rằng các cô và Cổ Dục ở cùng một chỗ là được Tống Minh ngầm đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.  

             "Đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt đó nha!” Nhìn Lâm Lôi và Lý Vân Vân, Tống Mính bên này lại nở nụ cười một chút, sau đó vẫy vẫy tay nói với hai người.  

             "Đúng, đúng vậy." Nghe Tống Mính nói như vậy, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân cũng một trái một phải ngồi bên cạnh cô, sau đó có chút chột dạ nói.  

             Về phần Phùng Thư Nhân càng bị dọa, cô nhóc cũng không dám ngây người ở đây mà trực tiếp chạy vào phòng bếp. Bởi vì cô có cảm giác trong chốc lát có thể sẽ có một trận gió tanh mưa máu, thế nhưng cảnh tượng mà cô nhóc tưởng tượng lại không có xuất hiện, điều này làm cho cô nhóc cực kỳ nghi hoặc.  

             Thật ra không chỉ có cô, sau khi Cổ Dục rửa mặt xong xuống lầu thì cũng rất nghi hoặc.  

             Làm sao lại có cảm giác Tống Mính không phải tới đây là để bắt gian, ngược lại giống như là xếp đặt một cái bẫy để bọn họ có thể ly hôn. Ặc! Bọn họ đâu có kết hôn đâu, ly cái gì mà hôn chứ?  

             "Rửa mặt xong rồi sao... Lại đây ngồi xuống đi!” Nhìn Cổ Dục từ lầu đi xuống với vẻ mặt nghi hoặc, Tống Mính tươi cười rồi nói.  

             "À! À, được rồi." Nhìn nụ cười của Tống Mính, tuy rằng trong lòng Cổ Dục rất nghi hoặc, nhưng vẫn đi tới rồi ngồi ở giữa cô ấy và Lý Vân Vân.  

             Bởi vì ghế sô pha thật sự là quá hẹp, bốn người ngồi ở chỗ này có hơi chen chúc, trên cơ bản là mỗi người đều chạm vào nhau.  

             Ngửi thấy hơi thở trên người Tống Mính, Cổ Dục  cảm giác mình càng chột dạ.  

             "Có phải anh cảm thấy trạng thái hiện tại của em không thích hợp phải không? "Nhìn Cổ Dục ngồi bên cạnh mình, Tống Mính bên này cười hỏi.  

             "Ặc! Ha ha..." Lúng túng nở nụ cười, Cổ Dục không dám tiếp lời của cô.  

             "Thật ra em đã sớm biết anh là người như thế nào rồi, trong lòng nhu nhược không quyết đoán. Đối với người nào cũng sẽ ôn nhu, tuỳ tiện, lại không cự tuyệt. Nhưng mà nhu cầu thì lại quá lớn…”  

             Nhìn Cổ Dục, tay của Tống Minh cũng điểm vài cái trên ngực của hắn, tiếp đó vừa nói tay cũng dần trượt xuống. Cảm nhận được động tác của cô, Cổ Dục lại càng không biết phải làm sao.  

             "Mà em, tuy rằng em cũng không thích sự an bài của cha mẹ, nhưng công ty của bọn họ sau này hẳn là sẽ để cho em tiếp quản. Mà em lại không yên lòng cho người khác quản lý thay, hoặc là bán công ty nên em chắc chắn là sẽ rất bận rộn. Đến lúc đó sẽ không có cách nào thường xuyên ở bên cạnh anh, thời gian ngắn còn tốt nếu như thời gian dài. Nói không chừng người như anh sẽ có tâm tư gì khác, đến lúc đó lại lén lúc đi ra ngoài chơi gây ra chuyện gì đó. Cho nên, không bằng tìm trước cho anh mấy người em có thể tin tưởng mà anh cũng tin tưởng đến làm người nhà của chúng ta. Tuy rằng như vậy sẽ làm cho em có chút khó chịu, nhưng mà đúng là sẽ giải quyết được vấn đề tiềm ẩn nguy cơ kia.”  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 449: - Liếm Cẩu


Chương 465: Nhìn trong đêm  

             Nhưng mặc kệ như thế nào, một cơn bão sắp tới đột nhiên biến mất ở chân trời thì đối với Cổ Dục mà nói đều là kết quả tốt nhất. Lúc này, hắn lập tức đứng lên. Nấu cơm sao? Đây là chuyện nhỏ!  

             “Em muốn ăn cua xanh.”  

             “Không thành vấn đề!”  

             Nếu Tống Mính đã gọi đồ ăn, vậy Cổ Dục tự nhiên cũng không có gì để nói, hắn lập tức đi lên lầu hai vớt mấy con cua bùn xuống. (cua xanh: loại cua biển mình hay ăn)  

             Cua xanh thuộc về loại cua biển có mai hình thoi, thế nhưng so với cua biển sống trong đại dương thì khả năng bơi lội của loài cua này không tốt bằng.  

             Chúng sống chủ yếu trong các bãi biển có bùn, rừng ngập mặn hoặc đầm lầy trong vùng có thủy triều lên xuống, chính xác là chúng sống quá bẩn.  

             Cho nên, loại cua này thường có ký sinh trùng các loại, ngay cả khi không có thì chúng cũng không quá sạch sẽ, cơ thể sẽ mang một số loại vi khuẩn khác.  

             Đồng thời bởi vì sinh hoạt trong bùn, nên loại cua này thịt của nó có một mùi lạ, có mùi thối cho nên có một số người không thích ăn nó.  

             Nhưng loại cua này cũng hoàn toàn không phải là không có chút ưu thế, loại cua này có ưu thế lớn nhất chính là gạch vàng của chúng.  

             Chúng là một loài cua biển có giá tốt nhất trong các loại cua biển, giá cả có thể dễ tiếp nhận, cho nên một số người không thích ăn gạch vàng thì cũng thích ăn thịt của loại cua này.  

             Đương nhiên cua của Cổ Dục cũng không phải là loại cua bình thường. Cua của hắn đều có trọng lượng hơn 2,5 kg, nếu như không phải nó có mai màu xanh đen thì có lẽ đã bị nhầm là cua hoàng đế rồi.  

             Mà đối với việc giải quyết mùi hôi của loại cua này, kỹ thuật cũng rất đơn giản.  

             Bởi vì lúc chúng ăn thức ăn thì sẽ thường xuyên đem một ít bùn cát ăn vào trong bụng, cho nên khi sơ chế phải đem phân và nội tạng làm sạch sẽ là được. Đương nhiên, vỏ ngoài cũng phải làm cho sạch thì sẽ không còn mùi hôi.  

             Quan trọng nhất là loại cua này không thể ăn sống, bởi vì có ký sinh trùng cho nên chỉ có thể đem đi nấu chín mà thôi.  

             Cổ Dục cầm ba con cua xanh đi vào phòng bếp và bắt đầu bận rộn.  

             Ba con cua lớn này một con thì hấp, một con thì dùng hành gừng xào một con, con còn lại thì dùng để kho. Ngoại trừ bà con cua xanh ra thì có những thứ khác, đương nhiên hắn cũng làm thêm không ít món.  

             Nhiều như rừng các món ăn được bày ra, buổi trưa có tổng cộng 8 món ăn, hơn nữa còn có rất nhiều. Nhìn xem một bàn đầy đồ ăn, mấy cô gái Tống Mính đều ngẩn ra. Vì sao cái tên này lại làm nhiều món ăn như vậy chứ.  

             May mắn là trong nhà có nhiều động vật, thức ăn thừa cũng không sợ, bằng không thì coi như sẽ lãng phí mất.  

             Buổi trưa ăn cơm xong, năm người Cổ Dục ở trong phòng khách ngồi xem TV, cùng nhau chơi game. Không biết vì sao, mặc dù hôm nay bọn họ không đi ra ngoài, nhưng mà từ lúc Tống Mính đến thì trong nhà này thật sự có cảm giác giống như là nhà.  

             Lúc buổi tối, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân đều trở về nhà. Dù sao thì chính cung cũng đã về rồi, bọn họ cũng cần phải nghỉ ngơi một chút.  

             Đương nhiên buổi tối Tống Mính cũng sẽ ngủ lại nhà của Cổ Dục.  

             Một đêm không có gì xảy ra, đúng là không có chuyện gì để nói. Bởi vì nói ra sẽ vi phạm lệnh cấm, cho nên chỉ có thể nói là một đêm không có chuyện gì xảy ra.  

             Chớp mắt đã đến ngày hôm sau.  

             Sau khi ăn xong buổi sáng rồi thể hiển cử chỉ yêu đương, lúc này Tống Mính cũng lái xe rời đi.  

             Mà lúc này Cổ Dục cũng đi đến trại cá, dù sao mấy ngày nay hắn cũng chưa có đi qua. Tiếp đó hắn đem mấy ngày nay đồ vật được câu lên và chứa trong bể cá trong không gian ra ngoài. Thế nưng để cho hắn bất ngờ chính là lại nhìn thấy một cái bảo rương màu vàng chợt loé lên.  

             “Cái này có lẽ là sáng nay được câu lên?” Khi ánh mắt của hắn tiếp xúc với bảo gương, trong nháy mắt bảo rương kia cũng hoá thành một vệt sáng chui vào trong đầu của hắn.  

             Được nha, vậy mà lại câu được kỹ năng? Xem ra cũng không tệ!  

             Sau khi Cổ Dục cẩn thận nghiên cứu một chút thì phát hiện cái kỹ năng này xem ra cũng được!  

             Mặc dù không phải là quá tốt, thế nhưng cũng không tính là quá kém. Kỹ năng này cũng không phải là kỹ năng bậc thầy gì, mà là một cái năng lực đặc biệt. Nhìn trong đêm!  

             Kỹ năng này đối với Cổ Dục mà nói, phải nói như thế nào đây?  

             Có thì so với không có mạnh hơn, tuy rằng cũng không có tác dụng gì là bao...  

             Sau khi Tống Mính đến nhà Cổ Dục một chuyến để xác định địa vị của mình một chút thì cuộc sống của Cổ Dục kỳ thật cũng không có gì thay đổi.  

             Hắn vẫn mỗi ngày trải qua cuộc sống an nhàn, buổi sáng thức dậy nếu Tống Mính được nghỉ hắn sẽ tìm Tống Mính đi chơi. Nếu Tống Mính không có nghỉ thì hắn ở nhà sẽ đi chơi cùng Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 450: - Liếm Và Bị Liếm


Chương 466: Chuẩn bị ăn tết Trung Thu  

             Cứ như vậy, thời gian từng ngày trôi qua, Cổ Dục nhìn ngày tháng trên điện thoại di động của mình không ngừng biến hóa.  

             Mắt thấy sắp đến tháng 11 rồi, Trung thu năm nay cũng được nghỉ lễ mấy ngày.  

             Cho nên Cổ Dục cũng có một chút suy nghĩ, vì thế có một lần Tống Mính tới chỗ hắn ăn cơm, Cổ Dục chủ động nói với các cô.  

             "Mười một tháng này, cũng chính là Trung thu. Anh muốn dẫn các em về nhà gặp cha mẹ của anh." Nhìn những người bên cạnh, Cổ Dục cũng trực tiếp nói rõ ý định của mình.  

             "Bọn em… bọn em không đi được đâu, để cho chị Mính đi là được rồi.” Nghe được Cổ Dục nói muốn để các cô gặp cha mẹ hắn. Lâm Lôi và Lý Vân Vân bên này cũng khẽ rụt cổ lại, các cô kỳ thật có chút sợ sệt, do dự một chút rồi mới trả lời với Cổ Dục. Nhưng mà, anh cũng không thể để cho bọn em ở khách sạn được đâu nha.” Gắp lên một miếng tôm hùm đã được chiên giòn, Tống Mính bỏ vào miệng ăn ngon lành, đồng thời cũng cười nói.  

             “Lúc anh đến Cáp Nhĩ Tân vào tháng tư đã mua một căn chung cư 2 tầng rồi. Cha anh nói với anh tháng trước đã trang trí nó xong rồi, hiện tại đang thông gió cho bớt mùi sơn. Hơn nữa, trong nhà dùng loại sơn bảo vệ môi trường cho nên mùi cũng không quá nhiều. Với lại, anh cũng có biện pháp xử lý mấy cái mùi hôi kia. Nếu có thể, chúng ta cứ đi qua bên đó ở là được.” Vừa nghe Tống Mính nói như vậy, Cổ Dục ngay lập tức đáp lời.  

             Quả thật, người nhà hắn bây giờ thật sự là quá nhiều, trở về chỗ cha mẹ hắn đang ở khẳng định là không thể ở được. Cho nên, có lẽ phải sử dụng nhà mới trước thời hạn rồi.  

             Nhưng ngôi nhà mới cũng chỉ vừa trang trí xong, tuy rằng nói là dùng sơn bảo vệ môi trường. Thế nhưng formaldehyde vẫn còn vượt tiêu chuẩn một chút, do đó Cổ Dục cũng định vận dụng một chút công nghệ đen để xử lý chuyện này.  

             Mà công nghệ đen của hắn cũng rất đơn giản, chính là dùng nước giếng để trồng một số thực vật siêu cấp.  

             Ví dụ như hút mùi formaldehyde thì dùng cây nhện hoặc hoa huệ.  

             Lọc không khí có thể trồng cây thường xuân, cây trầu bà.  

             Hấp thụ triclosan cực kỳ lợi hại là cây nha đam, cây Tequila.  

             Cây bạc hà giúp diệt khuẩn các loại, mỗi thứ hắn đều có thể trồng một ít sau đó đưa về trước.  

             "Được! Có chỗ ở là được." Nghe Cổ Dục nói, Tống Mính cũng cười đáp.  

             Cửa ải này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Cho nên cũng không có gì để nói, đến lúc đó khi trở về nghe Cổ Dục an bài là được rồi.  

             Nghe được Tống Minh đều đồng ý, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân ở bên kia cũng không có gì để đắn đo nữa, tiếp đó hai cô cúi đầu tỏ vẻ mình đã đồng ý.  

             Sau khi xác định ngày 11 sẽ trở về nhà ăn Trung Thu, Cổ Dục cũng bắt đầu trồng mấy loại cây này.  

             Mấy thứ này ở trong thành phố đều rất dễ tìm, huống hồ ở đây là nông thôn.  

             Giống như cây trầu bà hay nha đam thì ở bên nhà ông Hai cũng có, cũng là do ông Hai rãnh rỗi nên đi đào ở chân núi. Những thứ khác thì cũng dễ dàng tìm được ở trong thôn.  

             Hiện tại Cổ Dục ở trong thôn, chính là danh nhân đó nha. Mấy nhà có quan hệ tốt với Cổ Dục hiện tại đều đang được hưởng lợi, người trong thôn nhìn không đỏ mắt mới là lạ.  

             Đương nhiên, bọn họ đỏ mắt cũng vô dụng, bởi vì Cổ Dục từ bản chất mà nói, cũng không tính là người sinh ra và lớn lên trong thôn này. Hắn không cần nể mặt bất luận kẻ nào, thân thích gì hay không thân thích ở chỗ hắn cũng không dễ sử dụng, hắn cũng không quan tâm thanh danh của mình, muốn mắng hắn thì cứ việc mắng.  

             Cho nên người trong thôn cho dù là đỏ mắt, đối với Cổ Dục cũng chỉ có thể nịnh bợ, cũng không dám trừng mắt.  

             Cho nên Cổ Dục chỉ mất mấy giờ thì đã thu thập đủ số thực vật hắn muốn trồng, sau đó thì bỏ vào trong không gian tiến hành dùng nước giếng để tăng tốc độ sinh trưởng. Một ngày tương đương với ba mươi ngày, ba ngày chính là ba tháng đó nha.  

             Ba ngày sau, những cây này về cơ bản đã phát triển.  

             Sau đó, hắn cố ý chọn ra một ngày rồi thức sớm lái xe trở về nhà.  

             Buổi trưa thì cũng đã trở lại Cáp Nhĩ Tân.  

             Sau đó cùng với cha mẹ ăn cơm trưa, buổi chiều một nhà ba người bọn họ bắt đầu xếp đặt mấy cái cây này ở nhà mới. Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ, Cổ Dục ở nhà nghỉ ngơi một đêm rồi mới trở về thôn Cổ gia, nhưng mà khi hắn trở về thì mới phát hiện, đường ở trong thôn cùng trang trại bò đều đã sửa lại gần xong rồi.  

             Có thể thấy hắn đã ở trong nhà quá lâu rồi, trang trại bò nhà hắn hay đường ở trong thôn đều không hề chú ý. Thế nhưng nhìn con đường bằng bê tông mới tinh, so với đường đất lúc trước đúng là tốt hơn nhiều. Lúc này, đi lên trấn hay đi huyện đều tiết kiệm rất nhiều thời gian. Trước kia phải mất hơn một giờ, hiện tại chỉ cần chưa đến một giờ là đã xong. Có thể có một số người không hiểu rõ cách phân loại các huyện, trấn, thị xã hay thôn.  

             Sẵn tiện giới thiệu một chút, lớn nhất khu vực thì được gọi là tỉnh, cái này mọi người đều biết, kế đến là thành phố. Dưới thành phố là huyện, huyện lẻ hay huyện cấp thành phố đều là cùng một cấp. Dưới huyện là thị trấn, dưới thị trấn là xã, mà xã với thị trấn là cùng một cấp. Nói cách khác thì có xã thì không có thôn.  

             Thôn Cổ Gia nằm ở khu vực vừa vặn nằm sát biên giới, cho nên đường đi lên thị trấn hay sang thôn bên cạnh đều tương đương nhau  

             Cho nên người thôn Cổ Gia cũng đều đi cả hai bên, nhưng từ giấy tờ hành chính phân chia thì lại có chút khác biệt.  
 
Chương 451: - Thích Làm Chim Trong Lồng


Chương 467: Xe gắn máy  

             “Tiểu Dục, Tiểu Dục!”  

             Ngày thứ ba sau khi Cổ Dục trở về nhà.   

             Sáng nay, Cổ Dục đang nằm trong nhà xem TV thì chú ba đẩy cửa bước vào. Vừa đi vừa lớn tiếng gọi Cổ Dục.  

             “Chú ba, có chuyện gì vậy?” Nghe được lời nói của chú ba, Cổ Dục không khỏi từ trên sô pha ngồi dậy, rồi đi ra ngoài đón chú ba.  

             "Không phải là cháu hiểu biết về xe sao, giúp chú xem một chút đi?”. Nhìn thấy Cổ Dục bước ra ngoài, chú ba của Cổ Dục không khỏi mỉm cười nói.  

             “Chú ba, chú muốn mua ô tô sao?” Nghe thấy lời nói của chú ba, Cổ Dục không khỏi có chút nghi ngờ nhìn chú mình, chú ba hắn cũng không có bằng lái, tại sao đột nhiên lại muốn mua xe ô tô làm gì?  

             Nhưng sau khi nghe những gì Cổ Dục nói, người chú ba hắn lắc đầu.  

             "Không phải ô tô mà là xe máy. Mấy người bán xe máy ở thị trấn nghe nói đường thôn chúng ta sửa xong, cho nên họ mang xuống quảng trường đầu thôn chúng ta bán hạ giá nè, rất rẻ nha! Cho nên chú nghĩ nên mua một cái xe máy cũng thuận tiện. Về sau có đi lên trấn hoặc đi trong huyện đều tiện lợi. Cháu không phải hiểu về xe sao, giúp chú đi xem một chút nha.” Nghe được lời của Cổ Dục, chú ba cũng mỉm cười và giải thích.  

             “À, xe máy!”  

             Nghe xong chuyện chú ba muốn mua xe máy, Cổ Dục cũng cười một chút.  

             Xe máy chắc chắn là phương tiện rất phổ biến và có thể nói là phương tiện đi lại rất phổ biến ở nông thôn, nhưng xe máy không được phép chạy bừa bãi trong thành phố. Ngay cả ở nông thôn cũng ít người quan tâm đến việc có bằng lái hay không… tất nhiên nếu bạn bị tạm giữ xe khi vào thành phố mà không có bằng lái thì xe chắc chắn sẽ không lấy về được rồi.  

             Ở trong thôn Cổ Gia cũng có một vài người trong mua xe máy, nhưng họ không lái chúng thường xuyên.  

             Chủ yếu là do con đường vào thôn quá nguy hiểm.  

             Ổ gà ổ chuột, còn chưa nói đến trời mưa trơn trượt, hố to đắp hố nhỏ, hố nhỏ đắp hố cũ, trong hố còn nước, đá vụn...  

             Lái xe trên con đường như vậy là một việc không hề dễ dàng, phải chạy chậm từ 20 đến 30 km/h, xe SUV và xe bán tải có thể vượt qua nhưng những chiếc ô tô rất dễ trầy xước, gầm xe thấp thì không thể lái được.  

             Trong tình huống như vậy, lái xe máy chính là quá nguy hiểm.  

             Nhất là vào mùa đông tuyết rơi dày đặc thì việc đi xe máy thực sự là chuyện sinh tử.  

             Trước đây, ở Cổ Gia thôn đã xảy ra một số vụ tai nạn xe máy, một số thì nhẹ chỉ bị gãy tay, gãy chân, nặng hơn thì thậm chí là tử vong. Từ từ, không còn ai ở Cổ Gia thôn đi xe máy nữa, nhưng bây giờ thì không. Sau khi con đường được sửa chữa bởi Ủy ban thôn Cổ Gia, đoạn đường tử thần vào thôn giờ đã trở thành một con đường đẹp trơn tru.  

             Ít nhất trong mười tám năm nữa, không cần phải lo lắng vấn đề đường đi trong thôn.  

             Các thương gia trong thị trấn đương nhiên nhìn thấy cơ hội. Trong thôn số người có thể mua nổi xe ô tô dù sao cũng rất ít. Hơn nữa cho dù họ có mua nổi thì chưa chắc sẽ bỏ ra số tiền lớn như vậy.  

             Nhưng xe máy thì khác, thứ này không cần nhà lớn để chứa, bảo dưỡng thuận tiện, và điều quan trọng nhất là giá thành lại rẻ...  

             Xe máy phổ thông như Changling, Lifan, Jialing, v.v… loại này đều là sản phẩm của các thương hiệu xe hơi trong nước.  

             Những chiếc mới được bán với giá hơn 3.000 nhân dân tệ, và một số thậm chí có thể được mua với giá hơn 2.000 nhân dân tệ.  

             Với cuộc sống hiện tại, để cho bọn họ cầm mấy chục ngàn tệ đi mua xe ô tô thì họ không nỡ, vay ngân hàng để mua thì lại mắc nợ của ngân hàng. Nhưng việc bỏ ra vài nghìn tệ để mua một chiếc xe máy không phải là vấn đề gì lớn, mặc dù Cổ Dục hiểu ý của chú ba là gì, nhưng vấn đề là…  

             "Cháu cũng không hiểu nhiều về xe máy. Thôi vậy, chúng ta cứ đi xem một chút đi!" Cổ Dục gãi đầu một cái. Cổ Dục mua xe cũng là Khổng Hạo Văn hỗ trợ nhìn giúp hắn, hắn đối với ô tô đích thực cũng không hiểu biết gì nhiều.  

             Tuy nhiên, vì chú ba đã đến tận đây nhờ cậy cho nên Cổ Dục cũng đáp ứng mà đi theo chú đi xem xe. Tiếp đó hắn đi thay giày cùng chú ba đi ra quảng trường đầu thôn.  

             Khi họ đến đây, thì phát hiện có khá nhiều người ở đây.  

             Vào lúc này, rất nhiều người tập trung ở quảng trường, ngoài những người từ thôn Cổ Gia, thì cũng có những người từ những thôn khác, chẳng hạn như người ở Thôn Vĩnh Bình cũng đến.  

             Một là xem cho vui, hai là xem rẻ thật thì mua luôn.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 452: - Việc Hằng Ngày


Chương 468: Mắt chó coi thường người khác  

             Hệ số an toàn thế này thì thực ra không quá cao, mặc dù bây giờ chú Ba còn chưa có vào làm ở trang trại bò của hắn, chỉ là nhậm chức chứ chưa vào làm. Nhưng dù sao ông ấy cũng không có thiếu chút tiền này, cho nên chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi cảm thấy mấy cái xe máy này không quá ổn. Thế là bọn họ lại đi tới một khu trưng bày khác.  

             Khu trưng bày này bán xe máy với giá từ 4.000 đến 8.000 nhân dân tệ.  

             Ngoại hình của những chiếc mô tô này đẹp hơn nhiều so với những chiếc mô tô dưới 4.000 kia và rất nhiều trong số đó cho trả góp. Sau khi nhìn một vòng, chú ba cuối cùng cũng thích thú với một chiếc Wuyang đến từ Quảng Đông. Xe máy giá gốc 4850 nhân dân tệ hôm nay bán 4388 tệ, đúng là rẻ hơn nhiều.  

             Sau khi xác định là chiếc xe này, Cổ Dục cũng đã giúp xem xét, thực ra hắn cũng chỉ tìm hiểu thông tin trên mạng, điều quan trọng nhất khi nhìn một chiếc xe máy là phải xem nó có phải là xe mới hay không.  

             Vì nó không phải là đồ cũ nên không cần quan tâm đến việc nó là một chiếc xe bị tai nạn hay những điều tương tự.  

             Miễn là không phải là loại tân trang là được.  

             Cửa hàng này là của hàng trên thị trấn, như người xưa nói, thỏ không ăn cỏ gần hang. Danh tiếng của cửa hàng này vẫn tương đối có tiếng ở trong vùng,  Cổ Dục liếc mắt nhìn là biết xe hoàn toàn mới. Sau đó chú ba cùng với nhân viên kia làm thủ tục thanh toán và nhận xe.  

             Mà Cổ Dục cũng tùy ý bước đến gian hàng ở giữa, những chiếc xe máy được trưng bày ở đây đều là những chiếc đắt nhất. Tất cả đều có giá hơn 8.000,  nhưng cũng chỉ có hơn chục chiếc ở đây thôi, thực tế là họ đến đây để trưng bày chứ không định bán.  

             Trong đó có một chiếc xe bắt mắt nhất, đó là một chiếc xe máy màu vàng đen.  

             Đi đến phía trước chiếc xe Cổ Dục liếc nhìn nó.  

             Xe này nhìn thật đúng là không tệ, đây là một chiếc mô tô  

             Cảm nhận đầu tiên là nó đẹp.  

             Thật vậy, chiếc xe trông rất tinh tế, hoạ tiết không thấp kém chút nào, nhìn thật sự là đẹp mắt.  

             Cổ Dục cầm tấm biển treo trên xe máy lên và nhìn nó.  

             Tên của chiếc mô tô này là Zongshen Saikoron RX3, chắc hẳn Cổ Dục chưa bao giờ nghe đến cái tên này, dù sao thì hắn cũng không chơi mô tô, chiếc xe này có dung tích 249 và bình xăng 16 lít, cũng không tệ lắm.  

             Lúc Cổ Dục đang nhìn ngắm chiếc xe, một người đàn ông gầy đeo kính đi qua, sau khi hắn liếc nhìn Cổ Dục thì trên mặt không tự chủ lóe lên vẻ chán ghét.  

             “Này, không mua thì đừng đụng vào, có biết chiếc xe này giá bao nhiêu không hả?” Nhìn Cổ Dục, người đàn ông đeo kính một mặt khó chịu nói.  

             "Này, anh có biết hắn là ai không? Sao anh dám nói chuyện với hắn như vậy?" Nghe thấy lời này của người đàn ông, Cổ Dục ngẩng đầu lên, hắn chưa kịp nói gì thì một ông già bên cạnh đang phì phèo điếu thuốc đã đáp lại với một nụ cười.  

             Cứ nói đùa! Đây là sân nhà của Cổ Dục, những người ở Cổ Gia thôn sao có thể để Cổ Dục bị bắt nạt cơ chứ? Sau khi nghe được lời nói của ông lão, ánh mắt của người đàn ông có chút do dự, nhưng sau khi nhìn về phía Cố Dục một lần nữa, sự do dự trong mắt ông ta chuyển thành khinh thường.  

             "Là ai chứ? Giả bộ sói gà vẫy đuôi cái gì, đi đi mau…” Phải nói là Cổ Dục gần đây đã ở trong thôn quá lâu, quần áo cũng bị đồng hóa với mọi người. Tất nhiên, Cổ Dục trước kia cũng không phải là loại người thích ăn mặc khoe khoang.  

             Dù hắn vẫn mặc quần áo thể thao hay gì thì khi nhìn thoáng qua người ta cũng có thể biết đây là người thành phố. Tuy rằng không biết miêu tả sao cho đúng, nhưng quả thực khí chất có sự khác biệt.  

             Nhưng bây giờ Cổ Dục mặc dù gần như không làm gì, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn phải đi làm một số công việc thường ngày, chẳng hạn như thả cá, trồng rau, v.v..  

             Trong hoàn cảnh như vậy, việc mặc quần áo thể thao có phần hơi bất tiện, vì vậy hiện tại Cổ Dục đang mặc quần áo có khả năng chống mài mòn mặc để đi ra ngoài trời.  

             Tuy nhiên, quần áo ngoài trời này đôi khi trông tương tự như đồ lao động.  

             Cứ như thể chiếc quần hắn đang mặc được mua với giá 2,400 tệ trong cửa hàng thời trang Archaeopteryx nhưng mà trông nó giống như những bộ đồ lao động bình thường.  

             Hơn nữa có thể là do hắn đã tiếp xúc quá nhiều với đất đai, bản thân hắn cũng quá lười biếng để giao thiệp với người khác.  

             Kết quả là trên người hắn có cảm giác của một kẻ lười biếng ở nông thôn ...  

             Nếu nó được kết hợp với những chiếc xe của hắn, thì đây là phong cách nhàn nhã nghỉ hưu non. Thế nhưng nếu không có chúng, thì nhìn hắn với người trong thôn đều rất giống nhau, trừ phi là người hiểu rõ hắn, chứ chả có ai biết được những thương hiệu quần áo đắt tiền này.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 453: - Con Đường Khởi Nghiệp


Chương 469: Sân khấu ngoài trời  

             "Quản lý, chuyện là như thế này. Cậu này cũng không mua xe. Tôi sợ cậu ta làm xước xe nên bảo đi chỗ khác xem." Nhìn thấy quản lý đi tới, người đàn ông đeo mắt kính này cũng bu lại, vênh mặt cười nói.  

             Nghe những lời anh nói, người quản lý đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra.  

             Chó coi thường người, ở thành phố hiếm có chuyện này, nhất là mấy trung tâm thương mại lớn và những nơi tương tự, vì nó là biểu tượng cho hình ảnh thương hiệu của công ty, nhưng ở thôn xã thế này thì vẫn còn nhiều chuyện như vậy.  

             Nếu bình thường chuyện như vậy xảy ra với hắn, tất cả những gì hắn phải làm là ba phải, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, rồi quên chuyện đó đi, nhưng lần này khi nhìn thấy nụ cười của Cổ Dục, hắn đột nhiên cau mày.  

             Hắn ta nhớ rằng khi mình đến, ông chủ đã đặc biệt chỉ thị cho mình là thôn Cổ Gia khác với những thôn bình thường. Ở đây có một thanh niên, hắc bạch hai bên đều quen biết, thực lực thông thiên triệt địa. Thậm chí tới chính quyền địa phương đắc tội với ai cũng không dám đặc tội với người trẻ tuổi kia.  

             Nghĩ đến đây, người quản lý không khỏi lạnh sống lưng, sẽ không trùng hợp như vậy chứ...  

             "À! Ha ha, vị này, tôi thực sự xin lỗi, đó là sự dạy dỗ không tốt của công ty chúng tôi. Đây là trách nhiệm của chúng tôi, xe này cậu cứ việc xem thoải mái nha. Nếu cậu thích, chúng tôi sẽ giảm giá cho cậu.” Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất nhưng để đề phòng, thái độ của quản lý vẫn rất tốt, chủ động nhận sai đồng thời cũng đưa ra phương án bù đắp.  

             Nhìn thái độ của hắn ta, Cổ Dục cảm thấy có chút nhàm chán, muốn tát vào mặt cũng không có chỗ đánh. Nhưng điều này cũng không thành vấn đề, hắn cũng không muốn vả mặt kẻ điên, không có hứng thú và nhám chán như thế.  

             “Trong số mọi người ở đây ai là người có quan hệ tệ nhất với hắn?” Cổ Dục nhìn những người bán hàng ở đằng sau và mỉm cười hỏi. Sau khi liếc nhìn gã đàn ông đeo kính đang đứng phía sau với vẻ mặt phẫn nộ kia.  

             “Chắc là Triệu Văn.”  

             “Đúng! Chắc là Triệu Văn. Mấy ngày trước bọn họ còn vừa đánh nhau.”  

             Nghe những lời này của mọi người, một thanh niên mập mạp bị đẩy ra khỏi đám đông. Nhìn Cổ Dục hắn không khỏi cảm thấy hơi choáng váng, chuyện này liên quan gì đến hắn chứ?  

             “Cậu! Lại đây, tôi mua chiếc xe này, cậu ghi phiếu bán hàng cho tôi đi!” Nhìn tên thanh niên mập mạp vẫn còn đang choáng váng, Cổ Dục vẫy tay với cậu ta rồi cười nói.  

             Cổ Dục cũng không cần phải nói nhảm, hắn đúng là có ý nghĩ mua một cái xe máy.  

             Hắn đi lên trấn, lên huyện, và tất nhiên đi thành phố thì đều cần phải lái xe con đi.  

             Tuy nhiên, nếu hắn chỉ đi một vòng quanh thôn thì không cần phải lái xe con làm gì. Ví dụ như hắn muốn vào thôn mua đậu phụ, đi siêu thị nhỏ mua một số thứ, v..v… thì không cần thiết phải lái xe con ra. Nhưng mà đi thôn kế bên thì lại lười, trùng hợp mua một chiếc xe máy thay đi bộ là hợp lý, bây giờ lại trùng hợp gặp tình cảnh này.  

             “Tôi? Tôi?...” Nghe được lời nói của Cổ Dục, cậu thanh niên mập mạp ngay cả người rồi nhìn người quản lý với ánh mắt khó hiểu. Trong khi gã đàn ông đeo kính kia vẻ mặt như vừa bị cào một phát thật đau.  

             Phải biết rằng, bán cái xe này tiền hoa hồng đều là của gã ta. Thế nhưng bây giờ… tiền một cắc cũng không có.  

             “Còn không cảm ơn vị quý nhân này đi.” Thấy Cổ Dục không đề cập đến chuyện trước đó, người quản lý không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó vỗ nhẹ lên bả vai tên thanh niên mập mạp, vừa cười vừa nói sau đó thì trở lại vị trí ban đầu của mình.  

             Mà gã đàn ông đeo kính lúc này tuy không muốn ở lại đây nhưng cũng không thể rời đi, vì vậy vô cùng lúng túng.  

             Mà tên thanh niên mập mạp lúc này cũng đã kịp phản ứng, cậu ta vô cùng vui vẻ khi đi thanh toán với Cổ Dục.  

             Giá gốc của chiếc xe máy này là 23.800 tệ, nay được giảm giá còn 23.000 tệ, Cổ Dục cũng không bận tâm nhiều, chỉ quẹt thẻ mua là được.  

             Vào thời điểm xuất hóa đơn, Cổ Dục cũng đã thử xe mô tô ở đó.  

             Nhắc mới nhớ, Cổ Dục thực sự chưa bao giờ đi xe mô tô trước đây, vì vậy hắn phải để tên thanh niên mập dạy hướng dẫn một chút.  

             Nhưng trong khi Cổ Dục đang học ở đây, trên sân khấu phía sau hắn âm nhạc đột ngột thay đổi, mấy người đang hát cuối cùng cũng bước xuống.  

             Sau đó một người phụ nữ từ phía sau sân khấu đi ra…  

             Ừm, nói như vậy cũng không đúng lắm, tuổi người này cũng không quá lớn, nhưng hình như là ba mươi bảy mười tám tuổi rồi. Người phụ nữ này tóc xoăn lọn sóng to, trang điểm có thể gọi là dày cộp, quần áo trên người thì nói thế nào nhỉ?  

             Mặc nhìn như không mặc vậy.  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 454: - Live Stream Bán Hàng


Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 470: Tiết mục văn nghệ nông thôn  

             Ngay khi Cổ Dục cảm thấy tam quan của mình đang sụp đổ, người phụ nữ trên sân khấu kia bắt đầu hát.  

             "Sân ga dài, ôi, sự chờ đợi đã lâu ..."  

             Bài hát này rất cũ. Đó là một bài hát từ năm 1987. Cổ Dục chỉ nghe cha mình hát khi còn nhỏ, nhưng bài hát này bây giờ được hát ở đây. Hiện tại, có đến 90% khán giả đang chăm chú nghe bài hát, có thể thấy khán giả ở đây vẫn còn rất đón nhận đó nha.  

             Mặc dù người phụ nữ này ăn mặc hơi thô tục nhưng hát cũng được, ít nhất là không lạc tông.  

             Nhưng bạn cho rằng điều này đã kết thúc à? Sao có thể như thế được chứ!  

             Sau khi hát xong đoạn thứ nhất, trong đoạn nhạc dạo, người phụ nữ này lại rap, nhưng lời bài hát của đoạn rap này có chút hổ báo.  

             Ví dụ như câu này Cổ Dục đang nghe…  

             "Lên không được cầu lớn làm sao bây giờ?"  

             Làm gì? Người đàn ông mập bên cạnh nói gân giọng nói cho Cổ Dục ...  

             "Tìm cô gái Tiêu Âm." (Tiêu Âm: ý là thổi tiêu, nghĩa đen nghĩa bóng đọc giả tự hiểu nha, hắc hắc…)  

             Hắn rất khó tưởng tượng, lên cầu với tìm cái kia có liên quan gì?  

             Sau đó, hắn thấy rằng dường như cả quảng trường chỉ có bản thân là trở thành người duy nhất khác lạ ở đây, như thể mọi người đều biết điều đó là gì. Đột nhiên hắn hiểu tại sao phát sóng trực tiếp bọn họ là hét lại kiếm được tiền như vậy, mặc dù hắn không hiểu ý tứ của những tiếng la hét của bọn họ có nghĩa là gì, nhưng có người lại hiểu.  

             Mặc dù toàn bộ Trung Quốc hiện có 400 triệu cư dân thành thị, nhưng vẫn còn hơn 700 triệu người có hộ khẩu ở nông thôn, đều rất đông.  

             Nếu dựa vào số lượng dân số, chủ lưu và phi chủ lưu mà nói, trên thực tế thì cái gọi là chủ lưu thực sự là phi chủ lưu, chủ lưu không phải là chủ lưu chính thống.  

             Nghĩ về điều này, lông mày Cổ Dục bất giác nhếch miệng lên, trong lòng luôn cảm giác mình phát hiện ra một cái gì đó phi thường.  

             Sau khi dừng xe một cách đầy cứng nhắc, tiếp đó Cổ Dục đẩy xe ra phía sau quảng trường cuồng nhiệt để bắt đầu tập lái.  

             Hiện tại hắn đã biết cách khởi động xe, tăng ga và thắng thì chả còn vấn đề gì lớn nữa.  

             Dù sao ô tô hắn còn biết lái, mô tô này càng không là vấn đề rồi. Cho nên sau khi thành thạo được một chút và nắm giữ các thao tác cần thiết thì hắn chuẩn bị đi tìm chú Ba để trở về nhà. Mà lúc này vị đại tỷ kia ở trên sân khấu hát hai ba bài rồi cũng chuẩn bị bước xuống.  

             Nhưng người lên sân khấu tiếp theo còn cây con mắt hơn.  

             Người lên sân khấu cũng là một đại tỷ, mặc váy da, áo vest nhỏ, còn hở nhiều chỗ, mặc như không mặc. Phải biết bây giờ là cuối tháng 9 nên trời rất lạnh, Cổ Dục đã mặc một chiếc áo khoác để giữ ấm cơ thể của mình rồi, thế nhưng cô ấy vẫn ăn mặc như vậy.  

             Mà cô ấy cũng không có một mình đi lên. Còn có một người khác vác một cái ống thép cho cô ấy rồi đặt nó lên sân khấu. Không cần phải nói thêm về những gì sẽ được biểu diễn...  

             Chắc chắn rồi, khi âm nhạc vang lên người phụ nữ đang ở trên sân khấu cũng bắt đầu.  

             Cổ Dục đã từng xem kiểu nhảy này trước đây, nhưng đó là một cuộc thi đấu trên TV.  

             Tuy nhiên người phụ nữ này lại có những cử chỉ thế kia… Cô ta xoay ở phía trên, rồi thỉnh thoảng đem áo lót nhỏ làm lộ ra ngoài, hoặc thỉnh thoảng còn vén váy lên khiến cho đám thôn dân ở dưới đài hò hét một trận vang trời. Đối với chuyện này, Cổ Dục đành bó tay rồi…  

             Ngay khi hắn đang suy nghĩ xem mình có nên về trước hay không thì Phùng Thư Nhân đã đi tới. Cô nhóc đến tìm Cổ Dục để đi gọi hắn về nhà ăn cơm, Lâm Lôi thấy Cổ Dục đã đi lâu còn không về, cơm trưa đã dọn xong rồi nên cô kêu Phùng Thư Nhân đi tìm hắn. Kết quả vừa tới thì thấy ngay một màn này.  

             “Này?” Khi Cổ Dục nhìn thấy Phùng Thư Nhân, Phùng Thư Nhân cũng nhìn thấy hắn đang chăm chú nhìn người phụ nữ đang xoay trên cái cột ở trên sân khấu. Tiếp đó hai mắt cô bé như toả sáng rồi chạy tới cười tủm tỉm nói.  

             “Đi thôi, đi thôi, tôi không có nhìn những thứ này, tôi vốn là muốn kéo chú ba đi mà thôi.” Nhìn Phùng Thư Nhân chạy tới, Cổ Dục có chút ngượng ngùng nói.  

             “Đừng có gấp! Chú xem cô ấy xoay tốt chưa kìa." Nghe được lời nói của Cổ Dục, ai biết Phùng Thư Nhân cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cười nói. Sau đó nghiêm túc nhìn về phía sân khấu, đồng thời quan sát bộ dạng của cô ta. Lần này đến lượt Cổ Dục cũng sửng sốt ...  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 455: - Đi Câu Cá


Chương 471: Đắc tội không nổi  

             Bình thường nói thì khi hầm thịt bò thì bộ phận ngon nhất chính là phần nạm bò. Nhưng mà Cổ Dục cho rằng nó béo nên đã đổi dùng phần vai bò để hầm. Chủ yếu là muốn thử xem như thế nào, bởi vì hầm trong thời gian dài, thịt bò bị nát sẽ không ngon. Thịt bò này được hầm trước khi hắn rời đi, mà hắn cũng nói với Lâm Lôi khi nào thì tắt lửa, vì vậy không cần phải lo lắng những thứ này.  

             Khi những món ăn này được bưng ra bàn, Cổ Dục cũng không khách sáo, hắn vừa cuộn bánh ăn vừa uống canh. Sau khi ăn liên tiếp ba cái bánh lớn thì Cổ Dục nói với cảnh tượng đã nhìn thấy hôm nay. Thành thật mà nói thì nghĩ lại hắn vẫn còn thấy sợ.  

             Nhưng khi hắn nói xong, Lâm Lôi và Lý Vân Vân ở phía đối diện lại rất bình tĩnh, hiển nhiên bọn họ đã từng nhìn thấy những điều đó rồi.  

             Nghĩ xem, nếu bọn họ còn chưa nhìn thấy thì ai đã đưa Phùng Thư Nhân đi xem đây?  

             Cổ Dục chỉ có thể bày tỏ sự xấu hổ của mình về điều này, tại sao hắn lại là người duy nhất trong cả thôn chưa xem một vở kịch như vậy. Nhưng thành thật mà nói, nếu có, thì hắn thực sự cũng muốn xem một chút.  

             "Chắc sẽ có cơ hội thôi. Về cơ bản, những đoàn hát này sẽ về hát ở nhiều thôn khác nhau sau khi thu hoạch mùa thu. Không phải chúng ta ngày mười một sẽ... đi nhà của anh sao? Khi chúng ta trở lại có lẽ cũng có thể xem được, đến lúc đó em sẽ giúp anh đi hỏi một chút.”  

             Nhìn thấy sự tò mò trong mắt Cổ Dục, Lý Vân Vân ở bên cạnh cũng cười nói với Cổ Dục, có thể thấy rằng cô thực sự không có bất cứ mâu thuẫn nào với những thứ này.  

             Nghe những gì họ nói, Cổ Dục cũng gật đầu một cái, có lẽ cũng cần phải phổ cập kiến thức một chút. Tốt thôi, loại kiến thức này có hay không cũng không có quan trọng.  

             Dù sao thì ở bên cạnh hắn lúc này cũng có rất nhiều đại mỹ nữ mà.  

             Sau khi Cổ Dục và những người khác dùng bữa xong thì lúc này chú Ba mới chạy xe máy về đến nhà. Hiển nhiên là chú ba giờ này mới về là do ở lại đó xem mấy tiếc mục kia, thật sự là nhìn không ra chú Ba bình thường thành thật như vậy lại thích xem mấy cái tiết mục này như vậy.  

             “Tiểu Dục, cháu về sớm quá, đằng sau vẫn còn nhiều tiết mục hay lắm nha.” Nhìn thấy Cổ Dục đang nghịch mô tô ở cửa, chú Ba cười tủm tỉm nói.  

             Nghe thấy lời nói của chú ba, Cổ Dục không khỏi gượng cười. Lúc này hắn đang tưởng tượng đến, tiếc mục hay và chú Ba nói đến là tiết mục gì. Nhưng hắn chỉ có thể nói chú Ba này thật sự là quá nhàm chán rồi.  

             Cuộc trò chuyện giữa Cổ Dục và chú ba ở đây đương nhiên người khác không biết.  

             Mà ở bên kia, những cửa hàng bán xe máy giảm giá gần như đã đóng cửa vào lúc hai giờ chiều. Trong đó có những chiếc xe máy giá rẻ có giá 8000 tệ được 90% người dân ở thôn Cổ Gia mua đi.  

             Xe máy tầm trung cũng được bán khoảng 40% và lực lượng chủ yếu vẫn là người đến từ Cổ Gia thôn.  

             Trong số những chiếc mô tô cao cấp đó, chỉ có Cổ Dục là người đã mua chiếc xe đắt nhất.  

             Kỳ thực thành tích tiêu thụ cũng không tệ, nhưng sau khi quay trở lại cửa hàng, sắc mặt của những người này không được tốt cho lắm.  

             Nguyên nhân chính là vì Cổ Dục  

             Người quản lý ở đó không để ý nhiều đến Cổ Dục sau khi giải quyết chuyện của Cổ Dục, nhưng anh ta vẫn nhớ vấn đề này.  

             Sau khi Cổ Dục rời đi, anh ta cố ý hỏi những người ở thôn Vĩnh Bình bên cạnh mình để xem Cổ Dục này có phải là người mà anh ta biết và không thể đắc tội hay không.  

             Mà sau khi nhận được xác nhân, chân anh ta cũng bị dọa cho mềm nhũn.  

             Kể từ đó, mặc dù vẫn tươi cười niềm nở nhưng trong lòng anh ta đang mắng mỏ. Sau khi tất cả người trong thôn rời đi, sắc mặt anh ta lập tức tối sầm lại, tiếp đó thì gọi điện thoại cho ông chủ để thông báo lại chuyện này.  

             Lúc này, cái gã đeo kính còn chưa biết chuyện gì xảy ra, gã vẫn còn đang chán nản chuyện hoa hồng của mình đã bị tên mập mạp kia lấy mất.  

             Hoa hồng của họ khi bán những chiếc xe máy này là 5%. Chiếc xe máy mà Cổ Dục mua ban đầu là 23,800 giảm đi 800 vậy là còn 23.000. Sau đó, do mâu thuẫn mà người quản lý đã giảm giá hẳn 1.000 tệ, và giá giao dịch là 22.000 tệ.  

             Năm phần trăm chính là 1,100 tệ. Lương trung bình trong thị trấn chỉ có hơn 2,000 tệ. Cậu thanh niên mập mạp tương đương với việc vô duyên vô cớ nhặt được nửa tháng tiền lương, việc này khiến hắn ta cảm thấy chán nản. Nhưng mà hắn không biết chuyện buồn bực hơn còn ở phía đằng sau.  

             Sau khi bọn họ quay trở lại cửa hàng trong thị trấn, việc tổ chức một cuộc họp tổng kết là điều đương nhiên.  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 456: - Lên Cá


Chương 472: Phỉ thuý  

             Cổ Dục đương nhiên không biết cửa hàng xe máy kia đang chọn việc làm để tránh rắc rối.  

             Nếu hắn biết... thì vẫn là câu nói đó, đoán chừng hắn cũng không để tâm.  

             Suy cho cùng với thân phận của hắn bây giờ thật sự không cần quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt này.  

             Buổi chiều Cổ Dục một lòng nghiên cứu chiếc xe mô tô, dù sao cũng mới mua. Giống như một đứa trẻ mới mua đồ chơi, phải chơi vui vẻ mấy ngày mới được.  

             Điều này cũng đúng với Cổ Dục, hắn chạy xe máy và đi dạo quanh thôn vào buổi chiều. Tất nhiên, hắn không quên đến cây xăng trên đường quốc lộ để đổ một ít xăng mới quay trở về.  

             Một buổi chiều bình dị trôi qua, buổi tối sau khi Cổ Dục ăn xong thì tiếp tục cùng Lâm Lôi về nhà, sau đó hắn làm gì thì mọi người cứ tự mình đoán..  

             Nhưng ngày hôm sau khi đứng dậy về nhà, hắn phát hiện bể nước bí mật của mình, trong đó ngoài cá còn có một số thứ khác.  

             Trên thực tế những ngày này ngoài cá Cổ Dục quả thực đã bắt được rất nhiều thứ.  

             Ví dụ, một cây san hô đỏ không quá lớn, hoặc một số long diên hương các loại.  

             Nếu bán chắc cũng được mấy triệu, hiện tại hắn cũng không thiếu tiền nên chưa có bán mà dự định sau một thời gian sẽ tính tiếp.  

             Nhưng hôm nay trong bể nước bí mật của hắn đột nhiên xuất hiện vài chiếc rương lớn.  

             Không phải một mà là một vài chiếc, hơn nữa nhìn vào những chiếc rương có phần mục nát này còn có rong rêu bám ở bên trên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì những thứ này hẳn là đồ cổ rồi.  

             "Nhìn xem một chút nào..." Gãi đầu một cái, Cổ Dục không khỏi thấp giọng lầm bầm một câu.  

             Nhất định phải biết ngày thường đồ cổ sẽ là câu từng cái một, bây giờ thì cái quái gì đã xảy ra đây? Còn nhiều món câu được một lúc như vậy?  

             Trở về phòng Cổ Dục trực tiếp lấy những chiếc rương này và mở ra, quả nhiên có một số đồ cổ bên trong.  

             Có vẻ như là từ thời nhà Minh, tổng cộng có 4 cái rương. Trong đó có 4 cái đựng bình gốm sứ, cũng là cùng loại với cái bình sứ trước kia Cổ Dục đã bán cho Tiết Thanh Huyến.  

             Nó có kích thước gần như nhau và tay nghề cũng tương tự, có vẻ như sự chênh lệch về giá là không lớn.  

             Tuy nhiên, có một chiếc rương bên trong không phải đồ sứ mà là một khối ngọc bội có ánh sáng xanh lục, khối ngọc phỉ thúy này là một khối ngọc nguyên khối, kích thước rất lớn.  

             Đường kính khoảng ba mươi phân, chiều rộng khoảng ba mươi phân, tuy rằng có một số góc cạnh, nhưng về cơ bản có thể coi như một khối ngọc phỉ thúy vuông vắn ba mươi phân.  

             Theo quan điểm của Cổ Dục, khối ngọc này làm vòng tay mười đôi hay tám đôi đối với khối đá này không thành vấn đề. Những mảnh vụn còn sót lại cũng có thể chế tác thành nhẫn để đeo cũng được.  

             Vấn đề duy nhất là thứ này quá đẹp, độ trong suốt và màu xanh lục có chút không giống thật, nhưng Cổ Dục rất rõ đây là thứ tuyệt đối không thể làm giả được.  

             Dù sao cũng là đồ vật mà hắn câu lên được, rất có thể vào thời nhà Minh, khi Trịnh Hòa trở về sau chuyến du hành tới Tây Dương. Ông ta bắt những quốc gia Đông Nam Á cống nạp châu báu cho, nhưng không ngờ lại bị đắm tàu và sau đó hiện tại lại bị hắn câu lên được.  

             Mặc dù trong lòng có một số suy nghĩ nhưng Cổ Dục vẫn quyết định hỏi chuyên gia.  

             Vì vậy, trước tiên hắn gửi tin nhắn cho Triệu Văn Quang, bảo nếu hắn ta rảnh thì cùng hắn video call một chút, hắn có đồ vật muốn cho ông ấy xem.  

             Triệu Văn Quang vẫn rất có lòng, khi nhận được tin nhắn của Cổ Dục, ông ta thực sự có khách nhưng vẫn đưa khách cho trợ lý của mình đón tiếp rồi ông đi đến chỗ khác để gọi cho hắn.  

             “Yo, chú em đó sao, đã lâu không gặp, cậu vẫn khỏe chứ !”  

             Vừa bắt máy bên kia Triệu Văn Quang đã cười ha hả nói.  

             "Nhờ phúc của ông, tôi sống khá tốt. Đúng rồi, anh Triệu! Tôi có một vài món đồ mới đây. Làm phiền ông xem và đánh giá một chút." Nghe Triệu Văn Cương nói Cổ Dục mỉm cười rồi chắp tay trước mặt hắn ta, tiếp đó cầm ba cái bình lên.  

             Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, sau khi Triệu Văn Quang nhìn thấy ba chiếc bình sứ này. Ông ta lập tức nói với Cổ Dục về những đồ vật này, mấy món này với cái bình sứ bán trước đó giá cũng không khác là bao, trên cơ bản thì giá khoảng 28-30 triệu. Cổ Dục muốn bán thì ông ta có thể giúp giới thiệu người mua. Tất nhiên, nếu Cổ Dục muốn tiền đến tay nhanh hơn thì có thể bán với giá 29 triệu.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 457: - Cá Chai


Chương 473: Về nhà  

             Sau khi nói xong, hắn cũng cầm điện thoại hướng tới khối ngọc phỉ thúy kia.  

             Nhìn khối ngọc phỉ thúy này, Triệu Văn Quang ở đằng kia lập tức đen mặt.  

             Nhìn thứ này ấn tượng đầu tiên của hắn ta chính là, đây là đồ giả ư?  

             Bởi vì trong mắt ông ta, cái này nhìn rất giống thủy tinh. Bằng không màu xanh lục lại trong suốt như vậy? Nhưng ông ta biết rằng Cổ Dục không phải là người dám cầm pha lê để đi gạt người.   

             Mà cho dù đó là không phải thủy tinh, chưa nói đến những người trong nghề, ngay cả ông ta cũng có thể nhìn ra được. Rõ ràng dựa trên kiến thức và suy nghĩ tổng hợp lại thì ông ta đoán khối ngọc này có thể là đồ thật…  

             "Hít hà..." Nghĩ đến đây, đôi mắt của Triệu Văn Quang sáng lên ngay lập tức, đây chắc chắn là ngọc bích thật, và nó dường như là loại ngọc hiếm nhất trong số các loại ngọc bích. Đây là loại pha lê Đế Vương Lục, hơn nữa còn lớn như thế, cái này ... cái này ... vô giá ....  

             Nếu đây là sự thật thì tính ra một gram có giá không dưới 70 ngàn tệ. Ở đây Cổ Dục có miếng lớn như vậy, theo kích thước này thì trọng lượng ít nhất cũng phải 10 cân, tức là 5kg. Ước tính bán 70 ngàn tệ mỗi gram thì cái này cũng có giá vào 350 triệu. Nếu tính giá trị lịch sử của món đồ này, thì nó là thứ từ thời nhà Minh, giá trị tổng thể của thứ này, ôi…  

             Triệu Văn Quang không nhịn được mà hít sâu một hơi, cái giá này thật khó ước lượng nha…  

             “Cậu Cổ, đồ này của cậu tôi định giá không tốt cho lắm, nhưng tôi có thể giúp cậu liên hệ với một người mua, đến lúc đó lại nói……”  

             “Cũng được, không nóng vội.” Nhìn khối phỉ thúy trong tay, Cổ Dục suy nghĩ một chút, sau đó vừa cười vừa nói.  

             Sau khi tắt kết nối video, Cổ Dục đem những đồ vật này ném vào bờ cát trong không gian. Sau đó đi về hồ cá, đem mấy con cá có thể thả ra đều thả ra. Tuy nhiên sau khi thả hết ra, Cổ Dục nhìn gần trăm con cá ngừ, hắn không khỏi có chút xoắn xuýt, phải tìm thời gian bán chúng đi mới được.  

             “Cũng không biết Hứa Cẩm có con đường bán hay không, người trong nước dường như không thích ăn loại cá này lắm, người mua chủ yếu hình như là người của Nhật Bản? Hình như mình nhớ người mua cây san hô đỏ lúc trước là Vạn Vũ Dương. Ông ta chuyên môn mua bán với Nhật Bản và Hàn Quốc. Ừm, đợi có thời gian liên lạc một chút rồi nói sau!”  

             Sờ cằm một cái, Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm.  

             Nhưng mà hắn chỉ lẩm bẩm một câu mà thôi. Bể nước bí mật của hắn và miếng đất không gian rất khác biệt. Đất thì ít mà nước thì lại nhiều, để ở chỗ đó cũng không đáng ngại, chỉ là không tiện thay đổi, từ đầu đến cuối có cảm giác hình như thiếu một chút gì đó.  

             Sau khi đem cá thả ra, Cổ Dục cũng trở về ngủ một giấc.  

             Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều có chìa khóa nhà của Cổ Dục, các cô tự mình mở cửa đi vào.  

             Ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã là giữa trưa, sau khi ăn xong cơm trưa, buổi chiều Cổ Dục cùng Phùng Thư Nhân cùng nhau chơi game.  

             Gần đây mặc dù Phùng Thư Nhân vẫn chủ yếu làm trực tiếp ngoài trời, nhưng mà cuối cùng trực tiếp ngoài trời cũng không có ý gì. Cho nên cô nhóc sẽ ngẫu nhiên phát trực tiếp trò chơi. Lúc trước cô nhóc có phát trực tiếp trò chơi Sekiro: Shadows Die Twice, kết quả là chết một cách rất thảm.  

             Mặc dù những người xem nhìn cô chơi chết thảm như vậy, họ cũng biết là do kỹ thuật của cô không ra gì. Thế nhưng nhìn cô chết thảm như vậy đúng là cũng không tệ.  

             Nhưng mà cô có chút không vui, dù sao thì cho dù là ai mà chơi game mà nhìn màn hình máu me be bét thế này chắc chắn là cũng không vui nổi rồi.  

             Thời điểm mấu chốt cô nhóc sẽ đi tìm Cổ Dục tới hỗ trợ, Cổ Dục thực lực cường hãn, chỉ dựa vào phòng ngự hắn cũng có thể dễ dàng thông quan qua ải, chính là ngang tàng như vậy đấy.  

             Đối với Cổ Dục mà nói, một ngày tùy tiện qua đi, thực ra cuộc sống như vậy hắn vẫn rất vui vẻ.  

             Cứ như vậy lại qua mấy ngày, Cổ Dục đi lên trường tiểu học trên trấn đón Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, ngày nghỉ cũng tính là đến rồi.  

             Lúc trước Cổ Dục đã cùng Cổ Quốc Khánh nói qua, quốc khánh hắn muốn trở về, Tống Mính, Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân cũng muốn cùng đi với hắn. Dĩ nhiên Lưu Phi Phi cũng cùng hắn ở một chỗ, như vậy Cổ Tú Tú ở lại một mình trong thôn cũng không có gì để chơi.  

             Cho nên Cổ Dục cũng chuẩn bị mang Cổ Tú Tú cùng đi theo.  

             Đối với chuyện Cổ Dục muốn dẫn Cổ Tú Tú đi Cáp Nhĩ Tân chơi, Cổ Quốc Khánh cũng hết sức yên tâm, cũng đã nói đáp ứng hắn.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 458: - Giải Quyết Xung Đột


Chương 474: Mua lễ vật  

             Nhiệm vụ của chú ba chủ yếu là đi xem một chút vấn đề an ninh trong nhà, không có gì ngoài ý muốn là được.  

             Sau khi thu xếp ổn thỏa, buổi chiều ngày 30 tháng 9, Cổ Dục lái chiếc GMC của hắn rời thôn Cổ Gia, đi theo sau là Tống Mính, Cổ Dục vội vã lái xe về Thành phố Cáp Nhĩ Tân.  

             Đi thẳng đến chạng vạng tối, Cổ Dục cũng về đến Thành phố. Nhưng mà hắn không có về nhà đầu tiên, nếu chỉ có hắn thôi, vậy chắc chắn hắn sẽ trực tiếp về nhà.  

             Nhưng một nhà lớn như vậy, nhất là còn có ba người là bạn gái hắn. Lần đầu ra mắt cha mẹ hắn cho nên cần chuẩn bị một chút lễ vật, ra mắt chính thức một chút vẫn tốt hơn.  

             Lúc này, bọn họ lái về đến khu nhà ở hắn mua lúc trước.  

             Ban đầu còn muốn căn nhà này để đấy lúc mùa xuân mới có thể ở, nhưng mấy cái cây của Cổ Dục thực sự quá mạnh mẽ. Trong thời gian cực ngắn đã đem mùi phòng xua tan toàn bộ. Nhìn nhà mới của Cổ Dục, trong mắt của Tống Mính rất hài lòng.  

             Nếu mà nói xa hoa, thực sự nhà cô ở Đế Đô và Ma Đô càng thêm xa hoa. Nhưng mà nơi này chính là nhà của cô và Cổ Dục, dĩ nhiên nhìn nhà còn hài lòng hơn nhà của cha mẹ cô.  

             Mà ngoại trừ cô, mắt mấy người khác cũng phát sáng, Cổ Dục nhìn cái nhà mới này cũng tương đối hài lòng.  

             Đương nhiên, hắn đối với nhà ở thôn Cổ gia càng thêm hài lòng hơn. Nhưng phong cách khác biệt, cho nên cảm nhận là không giống nhau.  

             Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân lúc mới bước vào còn có một chút khiếp sợ, chỉ sợ đụng hỏng đồ gì. Nhưng mà Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú bắt đầu thích ứng hoàn cảnh, bắt đầu chạy nhảy lầu trên lầu dưới, mấy cô gái cũng từ từ thích ứng.  

             Nghỉ ngơi một chút, Cổ Dục mang theo mấy cô đi ăn một bữa cơm ở nhà hàng bên bờ sông, lúc trước Cổ Dục thích ăn cá sông, bởi vì mùi vị thực sự rất ngon.  

             Nhưng gần đây hắn đã ăn quen hải sản của hắn, những món này mùi vị hiện tại cũng trở nên bình thường, nhưng mà cuối cùng nói tới vẫn là ăn rất ngon.  

             Ăn xong bữa ăn, bọn họ còn đi dạo một vòng bên bờ sông, sau đó mới trở về nhà đi ngủ. Buổi tối hôm nay có Tống Mính ở, đặc biệt là Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi.  

             Lâm Lôi và Lý Vân Vân không tiện ở bên người Cổ Dục góp vui, nhưng mà chỉ có một mình Tống Mính, hôm nay Cổ Dục ngủ cũng tương đối trễ.  

             Ngày thứ hai, hắn vừa mở mắt phát hiện đã hơn 9 giờ, sờ bên cạnh một cái, để cho hắn bất ngờ là không thấy Tống Mính.  

             Ngẩng đầu lên thì thì thấy trên tủ đầu giường có để lại một tờ giấy.  

             Trên tờ giấy là chữ viết của Tống Mính, nhắn là dẫn mấy người Lý Vân Vân đi mua quần áo và quà ra mắt, một chút nữa sẽ trở về đón Cổ Dục cùng đi đến nhà cha mẹ hắn.  

             “Ách, đúng là mình sai lầm, mấy cô ấy lần đầu tiên tới nhà, sao có thể đến tay không….” Nhìn tờ giấy của Tống Mính để lại, đầu tiên Cổ Dục sững sờ, sau đó hiểu rõ.  

             Trước kia hắn không có mang bất kỳ cô gái nào về nhà, hắn không biết những thứ này cũng là chuyện bình thường.  

             Nhưng cân nhắc đến đồ muốn mua, Cổ Dục cầm điện thoại lên rồi trực tiếp chuyển cho Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Tống Mính mỗi người 1 triệu, đây là tâm ý của hắn.  

             Mà lúc này trong chiếc GMC của Cổ Dục, điện thoại của Tống Mính và mấy người kia cũng vang lên một tiếng. Khi thấy thông báo, Lâm Lôi và Lý Vân Vân giật nảy mình.  

             Sau đó sắc mặt của hai cô trở nên có chút là lạ.  

             Thực ra nội tâm của mấy cô có chút mâu thuẫn, Cổ Dục cho mấy cô tiền vì quan tâm tới các cô. Nhưng bản thân mình cùng một chỗ với Cổ Dục căn bản không phải vì tiền của hắn.  

             Cho nên lúc trước Cổ Dục muốn cho các cô tiền rất nhiều lần, nhưng mà các cô cũng không muốn. Cuối cùng cũng chỉ nhận 100 ngàn, hiện tại còn đang cất chưa động vào. Bây giờ đột nhiên nhận thêm 1 triệu, chuyện đầu tiên các cô muốn làm là chuyển tiền trả lại.  

             “Được rồi, đừng có khách khí với anh ấy. Mấy cô cũng là người của Cổ Dục, anh ấy cho các cô một ít tiền là việc phải làm, mấy cô không nên phụ tấm lòng của Cổ Dục.” Nhìn động tác của hai cô, Tống Mính đang lái xe làm sao không biết được các cô đang nghĩ gì. Trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của hai cô, sau đó cười nói với họ.  

             Cô biết rõ Cổ Dục làm vậy là có ý gì.  

             Giống như tài sản của cô bây giờ thực ra còn nhiều hơn Cổ Dục, nhưng Cổ Dục cho cô tiền, cô sẽ không cự tuyệt. Đó không phải là vì cô tham lam, mà vì cô biết, chút tiền này mặc kệ là Cổ Dục hay là cô đều sẽ không để ở trong lòng.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 459: - Đánh Bài


Chương 475: Có bất ngờ  

             Khi Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân nhìn thấy cửa hàng này một cái áo khoác đã bán hơn 30 ngàn, một cái áo vest hơn 20 ngàn, một cái váy hơn 7,8 ngàn. Chân của mấy cô có chút phát run, trong lòng muốn đi ra thế nhưng bị Tống Mính đè trở lại.  

             “Người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào mạ vàng, hôm nay toàn bộ mấy người không tiêu hết một nửa tiền thì không thể được. Đi thôi, tôi sẽ gọi người đến lấy số đo của mấy người”. Nhìn Lâm Lôi và Phùng Thư Nhân có chút hoảng hốt, Tống Mính nở nụ cười.  

             Số tiền này ban đầu là cô muốn tự mình bỏ ra, nhưng mà bây giờ có Cổ Dục bỏ tiền. Vậy cô càng có nghĩa vụ đem hai cô em gái này ăn mặc cho thật xinh đẹp.  

             Sau đó cô gọi nhân viên tới lấy số đo cho Lâm Lôi và Lý Vân Vân.  

             Khi từng số đo xuất hiện, Tống Mính không khỏi có chút ngoài ý muốn.  

             Trước đó cô chỉ biết là Lâm Lôi và Lý Vân Vân có giá trị nhan sắc rất cao, dù sao bình thường hai cô ấy mặc nhiều nhất chính là các loại quần áo thể thao không thể hiện dáng người. Kết quả số đo hình thể, khá lắm, đột nhiên Tống Mính cảm thấy có chút xíu cảm giác nguy cơ.  

             Lâm Lôi cao 1m65, nặng 48 ký, chân dài 103cm, ba vòng 101(G)-56-83, thân hình ma quỷ thế này làm cho người ta giận sôi cả máu.  

             Lại phối hợp thêm gương mặt tinh xảo trời sinh của Lâm Lôi, có chút lạnh lùng nhưng lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ.  

             Mà bên Lý Vân Vân cũng không lo lắng.  

             Lý Vân Vân cao 1m7, nặng 51 ký, chân dài 102cm, ba vòng 99(F)-55-86, đôi chân dài cũng khủng bố, vóc dáng người này cũng rất bá đạo.  

             Nhìn số đo này, Tống Mính không khỏi lấy số đo của mình và Lý Vân Vân so một chút.  

             Tống Mính cao 1m77, 48 ký, chân dài 106cm, ba vòng 93(D)-56-84.  

             Lúc bình thường cô đối với dáng người của mình rất có tự tin, nhưng mà nhìn Lâm Lôi và Lý Vân Vân, hai cô ngoài trừ khí tràng có chút không đủ, có vẻ như chỉ luận về giá trị nhan sắc và dáng người thì đúng là thật sự rất BUG.  

             Đồng thời cô cũng cân nhắc, Cổ Dục tìm mấy cô gái, dáng người đều có chút khủng bố như vậy. Hắn có phải hay không đối với dáng người cảm thấy rất hứng thú.  

             Trong lúc Tống Mính đang suy đoán, Phùng Thư Nhân cũng lấy số đo xong cũng đi ra.  

             Cao 1m63, nặng 45 ký, ba vòng……. 82(B)-52-79.  

             Tốt rồi, xem ra Phùng Thư Nhân muốn uy hiếp mấy cô còn sớm ….  

             Lấy số đo xong, Tống Mính đứng lên chọn đồ phù hợp cho các cô.  

             Phụ nữ mua quần áo, mấy ngày đều chưa chắc có thể phối xong. Nhưng bây giờ thời gian cấp bách, tất cả đều là do Tống Mính tính toán.  

             Rất nhanh, Tống Mính mua cho Lâm Lôi một cái váy liền thân không tay có hoa văn, sau đó cũng mua cho Lý Vân Vân một cái váy đen không tay, lại đi qua cửa hàng LV mua 1 túi xách. Lại qua tiếp Dior mua một đôi giày, sau đó lại đi qua cửa hàng khác mua một cái áo khoác. Chỉ với bốn trang bị này đã tiêu gần 100 ngàn.  

             Ban đầu Tống Mính nhìn mấy đồ này vẫn chưa đủ đâu, nhưng Lâm Lôi và Lý Vân Vân nói gì cũng không mua. Tiêu số tiền này các cô sắp lên cơn đau tim rồi.  

             Cho nên cuối cùng chỉ có thể từ bỏ đồ trang sức, sau đó đi cửa hàng nước hoa và mỹ phẩm, mua một ít nước hoa và đồ trang điểm. Cũng may Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng không có thói quen trang điểm.  

             Chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng là được  

             Còn Phùng Thư Nhân Tống Mính cũng không có cho cô phối cái gì, cô bé vẫn là một đứa nhỏ 17 tuổi, cho nên ăn mặc tùy tiện một chút, tươi tắn một chút là được.  

             Một cái quần jean, một áo khoác Prada, một đôi giày thể thao là được rồi.  

             Nhưng mà đừng tưởng như thế này là xong, ngoại trừ đồ các cô mặc, còn cần phải mua quà cho cha mẹ Cổ Dục nữa. Tống Mính làm chủ, cô mua cho cha Cổ Dục một cái thắt lưng Emma, mua cho một cái cặp táp .  

             Quà của Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng do cô hỗ trợ chọn, hai cô một người tặng cha Cổ Dục một cái bật lửa, một người  thì một cái đồng hồ.  

             Cho mẹ hắn thì một người mua một cái áo khoác, một người thì tặng một bộ mỹ phẩm, hoàn mỹ. Nhưng mà phải nói, Cổ Dục là con trai quả thật không quá chú trọng những thứ này.  

             Chính hắn cũng không đeo đồng hồ, không mang thắt lưng, còn trông cậy hắn mua quần áo cho cha mẹ sao. Đó là điều không có khả năng, tặng quà hắn sẽ không, hắn chỉ cho tiền.  

             Nhưng mà lần trở về, mấy vấn đề này tự động đã được giải quyết rồi.  

             “Anh lái xe đi!” Hơn 10 giờ sáng, cuối cùng các cô ấy cũng vội vàng trở về nhà, khi Cố Dục xuống thì đã thấy mọi người đang đứng bên cạnh xe Tống Mính.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 460: - Bị Lừa


Chương 476: Cả nhà mở tiệc  

             “Ừm, đẹp.” Mà nghe cô ấy rụt rè hỏi như vậy, Cổ Dục cảm giác khí chất ban đầu không có gì khác nhau, dường như bị phá vỡ ngay lập tức. Tốt rồi! Châm ngôn nói rất hay, phụ nữ xinh đẹp nhất là phụ nữ tự tin. Tống Mính đẹp như vậy, có liên quan rất lớn với khí tràng và sự tự tin của cô ấy.  

             Tự tin của cô ấy đến từ học thức, sự nghiệp và gia đình.  

             Mà những thứ này, người khác không có được.  

             Chuyện xưa có nói, mặc vào long bào cũng không giống thái tử, đây là nói Lâm Lôi và Lý Vân Vân bây giờ. Mặc dù nhan sắc 98 điểm nhưng không thể tiếp cận 99 điểm, nhưng kém một chút chính là vẫn kém một chút.  

             Nhưng mà Cổ Dục rất thích việc các cô vẫn kém một chút kia.  

             “Chú! Còn cháu?” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân ở phía sau cũng mỉm cười bu lại. Mà nhìn cô, hắn cũng bắt đầu cười.  

             “Cháu? Còn kém xa lắm, quá gầy, xem hai cái chân đũa của cháu đi. Sau khi trở về phải ăn thêm nhiều thịt.” Nhìn Phùng Thư Nhân, Cổ Dục vừa cười vừa nói.  

             “Dừng! Chú thật là bất công, mẹ và thím Lý chân nhỏ cũng giống cháu, chị Tống so với cháu còn nhỏ hơn, cháu cũng đâu thấy chú ghét bỏ. Hừ!” Nghe Cổ Dục nói, Phùng Thư Nhân không khỏi nhăn mũi một cái, sau đó vẻ mặt không vui nói.  

             Nghe cô bé nói, người trong xe không khỏi nở nụ cười, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi ở phía sau cũng cười theo.  

             Hai đứa vừa rồi mặc dù chỉ đi theo, nhưng không có khả năng chỉ mua cho người lớn mà không mua cho hai đứa nhỏ. Nhưng mà cũng không phải mua ở mấy cửa hàng kia, mà mua ở cửa hàng quần áo trẻ em.  

             Bây giờ hai đứa nhỏ mặc hai bộ đồ này, thật đúng là dễ thương.  

             Ở trong xe cười đùa một lúc, Cổ Dục và mọi người lái xe đi về nhà cha mẹ hắn. Đến dưới nhà cha mẹ Cổ Dục, khi bọn họ đi lên lầu thì không ít người nhìn lại.  

             Không thể không nói, mấy người Tống Mính thật sự quá đẹp, làm cho không ít người đều có một chút ghen tị. Tuy nhiên bọn họ nghĩ như thế nào, những chuyện đó cùng bọn hắn không có quan hệ gì.  

             Dẫn theo mọi người, Cổ Dục đi lên lầu, khi hắn mở cửa vào nhà.  

             Cha mẹ của hắn đang ở trong nhà bận rộn.  

             Bởi vì biết hôm nay Cổ Dục muốn dẫn cả một nhà tới, cha mẹ Cổ Dục đã bắt đầu chuẩn bị từ mấy ngày trước. Nhất là hôm qua, một chút đồ ăn tương đối khó xử lý đã được bọn họ sớm chuẩn bị tốt, đợi đến hôm nay để nấu.  

             “Cha, mẹ, chúng con về rồi.” Nghe tiếng máy hút khói trong phòng bếp không ngừng vang lên, Cổ Dục lớn tiếng kêu, cha mẹ Cổ Dục cũng từ phòng bếp thò đầu ra.  

             Thời điểm nhìn thấy cả một nhà đầy người, bọn họ cũng ngây ngẩn cả người.  

             Không phải ngạc nhiên vì nhiều người, vì bọn họ biết sẽ đến nhiều người như vậy. Bọn họ kinh ngạc mấy người Lâm Lôi trông khác quá, còn có Tống Mính rất cao nữa chứ.  

             “Nào, nào nào! Nhanh vào đi, đồ ăn xong ngay thôi.” Sửng sốt một chút, mẹ Cổ Dục mới cười nói.  

             “Anh đi giúp mẹ.” Sau khi đưa dép lê cho mọi người, Cổ Dục cũng muốn đi phòng bếp giúp đỡ, nhưng bị Lâm Lôi và Lý Vân Vân kéo lại.  

             “Để bọn em đi.i” Nhìn Cổ Dục, hai cô nở nụ cười rồi sau đó đi vào phòng bếp giúp đỡ. Mà các cô đúng là dân chuyên nghiệp, so với cha Cổ Dục  giúp đỡ thì chuyên nghiệp hơn nhiều. Thấy như vậy, cha hắn cũng đi ra ngoài hút thuốc.  

             Một bên hút thuốc, một bên nhìn con mình mang về những người con dâu này, ông càng thêm hài lòng. Thêm Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi vây bên người ông, gọi ‘ông ông ông’ không ngừng, ông lại càng thêm vui vẻ. Mặc dù không phải cháu gái ruột, nhưng cảm giác có cháu thế này quả thật là quá tuyệt vời.  

             Dưới sự giúp đỡ của Lâm Lôi và Lý Vân Vân, đồ ăn rất nhanh đều dọn lên bàn. Khi mọi người đều ngồi xuống, Tống Mính cũng rất hào phóng giới thiệu trước chính mình cộng thêm tặng quà ra mắt.  

             “Chào chú, dì! Cháu là bạn gái của Cổ Dục, cháu gọi là Tống Mính. Lần đầu gặp mặt, đây là chút quà, còn xin hai người vui vẻ nhận.” Tống Mính nhìn cha mẹ Cổ Dục, tự nhiên hào phòng nói, trước đó Cổ Dục có nói qua tình huống của Tống Mính với cha mẹ.  

             Cho nên cha mẹ hắn biết, vị này chân chính là một người xuất thân giàu có. Lúc đầu bọn họ còn nghĩ kiểu người thế này có phải là sẽ ngang ngược càn rỡ giống như trên phim truyền hình hay không.  

             Ai biết… kết quả lại rất lịch sự, ít nhất ấn tượng ban đầu thật sự là không tệ.  

             “Dì chú…. Đây là chút tâm ý của cháu.”  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 461: - Tới Cửa


Chương 477: Trung Thu  

             “Cha nói với con, mấy cái cô gái này đều là cô gái tốt, về sau con không được ức hiếp người ta, phải thật sự đối tốt với người ta. Nhất là Tiểu Lôi và Vân Vân, thân thế của hai đứa đã đủ thảm, nếu con dám phụ bạc bọn họ cha chính là người sẽ đánh gãy chân của con đấy.”  

             Trước đó thường xuyên nghe mâu thuẫn không thể hóa giải giữa mẹ chồng và con dâu.  

             Dù sao đối với mẹ chồng mà nói, con chính mình nuôi lớn nhưng bây giờ đột ngột có một người phụ nữ muốn cướp nó đi, tâm lý thoải mái mới là lạ.  

             Coi như là nữ mạnh nam yếu, hoặc là  vì có quan hệ đến thế lực của gia tộc nên tạm thời cúi đầu, thế nhưng chuyện như vậy về sau ở trong lòng cũng là một khối u.  

             Nhưng mà mẹ của Cổ Dục không cần lo lắng đến chuyện này.  

             Nếu quả thật chỉ có một mình Tống Mính, đoán chừng bà ấy cũng có loại suy nghĩ như thế.  

             Nhưng bây giờ Cổ Dục trực tiếp mang về ba, hơn nữa có hai cô gái có thân thế đáng thương. Còn có thể chăm sóc cho Cổ Dục, tâm tư của bà cũng có chút khác.  

             Thực ra bà cũng ủng hộ Tống Mính làm vợ chính thức, dù trong pháp luật và thân thế của Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Mặc dù bọn họ chưa có động phòng với bất kỳ người nào, thế nhưng về mặt đạo lý  thì đã gả cho người khác rồi.  

             Nếu muốn cưới mấy người bọn họ, trong lòng bà cũng có ít nhiều băn khoăn. Nhưng mà để cho các cô là người thứ ba, bà lại cảm giác con mình có lỗi với người ta.  

             Loại tâm tình mâu thuẫn này, để cho bà và ba cô gái ở trong một mối quan hệ hòa bình, thật sự rất khó hình dung.  

             Nhưng bữa cơm này, không thể nghi ngờ rằng tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ.  

             Buổi tối, sau khi cả nhà ăn xong cơm xong, Cổ Dục mới lái xe đưa mọi người về đến nhà mới, lúc này Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đã ngủ.  

             Sau khi ôm hai đứa vào phòng, Cổ Dục cũng nhìn Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Nhưng hai người mặt đều đỏ lên rồi  trốn về phòng của mình. Mặc dù Phùng Thư Nhân muốn tự đề cử chính mình, nhưng cũng bị Lâm Lôi kéo đi. Đến cuối cùng vẫn là chính cung Tống Mính ở cùng với Cổ Dục.  

             Ngày 11 năm nay, đối với Cổ Dục thật sự là một ngày rất vui vẻ.  

             Mà hai ngày này dĩ nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi.  

             Năm nay trung thu là ngày mùng 4 tháng 10, chắc chắn bọn họ phải qua hết Trung thu rồi mới về.  

             Ngày đầu, chắc chắn là phải đi ra ngoài chơi, đương nhiên chỗ khác Cổ Dục không định đi. Đoán chừng bây giờ trên cao tốc đều kẹt xe, ở trong thành phố chơi cũng tốt.  

             Sáng sớm hôm sau, bọn họ ăn xong bữa sáng, sau đó cả nhà sẽ đi ra ngoài chơi. Nếu hỏi chỗ nào có thể đi chơi với trẻ con là tốt nhất thì câu trả lời chính là công viên trò chơi.  

             Thành phố Cáp Nhĩ Tân có hai cái công viên trò chơi, một cái là công viên trò chơi Cáp Nhĩ Tân, một cái la khu vui chơi dành cho trẻ em. Nói đến công viên trò chơi ,dù Cổ Dục là người ở đây nhưng không thể không thừa nhận, các trò chơi trong công viên này thật sự đã quá cũ rồi.  

             Những thành phố khác, đương nhiên không nói đến Disneyland, bây giờ trong nước chỉ có ở Ma Đô và Hồng Kông. Nhưng những thành phố khác cũng có rất nhiều công viên trò chơi chủ đề.  

             Cái gì mà trường long, thung lũng hạnh phúc, các buổi biểu diễn và những thứ tương tự.  

             Nhưng ở Cáp Nhĩ Tân thì không có, công viên trò chơi Cáp Nhĩ Tân vẫn là loại công viên cũ, chơi thì vẫn chơi được. Nhưng mấy cái khác thật lòng là không được, hơn nữa bây giờ còn phải chia ra hai loại vé. Nếu như chỉ vào đi dạo thì mua vé vào cửa là hai đồng một tấm. Sau đó muốn chơi trò gì, lại bỏ tiền mua vé chơi riêng trò đó, đây là mô hình hoạt động đã cũ.  

             Mà khu vui chơi trẻ em, còn không tốt bằng công viên trò chơi, chỗ tốt duy nhất là đồ chơi quá ít, cho nên vé rẻ. Nhưng đối với Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi thì hai cái công viên này đã chơi đủ tốt rồi. Trước tiên Cổ Dục dẫn bọn nhỏ đi công viên trò chơi.  

             Sau đó lại đi khu vui chơi trẻ em, chơi quên cả trời đất.  

             Nhưng hơn một giờ chiều bọn họ đã rời khỏi khu vui chơi trẻ em, bởi vì không còn gì để chơi nữa.  

             Tuy nhiên buổi chiều Cổ Dục dẫn hai đứa đi thủy cung xem gấu Bắc Cực và cá voi trắng.  

             Ai, cái này không thể không thừa nhận, thủy cung Cáp Nhĩ Tân vẫn rất được, nhất là xem biểu diễn cá voi trắng rất đẹp, là một chỗ đáng giá nên đi.  

             Xem xong thủy cung, Cổ Dục trực tiếp lái xe đi ra đường trung tâm.  

             Buổi tối bọn họ đi đến nhà hàng  để ăn cơm.  

             Nhà hàng này nghe nói là đã mở khoảng trăm năm, là một trong bốn nhà hàng Tây lớn của Trung Quốc.  

             Đương nhiên, cái này chỉ là lịch sử trước đây.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 462: - Lừa Gạt?


Chương 478: Tự làm bánh trung thu  

             Những đồ này hắn cũng lười lần lượt đến chỗ mua chọn, cho nên trực tiếp đi đến một cái siêu thị lớn, chuẩn bị mua vài món đồ.  

             Nhưng mà sau khi đi vào, hắn phát hiện siêu thị này bày bán nhiều nhất là đủ loại đủ kiểu bánh Trung Thu, nhìn mấy cái bánh này Cổ Dục không khỏi lâm vào trầm tư.  

             Theo lý mà nói, tết Trung Thu chắc chắn là phải ăn bánh Trung Thu, bánh này tương truyền là vì cúng Nguyệt Thần mà được sáng tạo ra.  

             Đương nhiên, nói tới Nguyệt thần bây giờ chỉ nhiều nhất là Hằng Nga, còn có Hi Hoài hay Thương Hi hay không, chuyện đó Cổ Dục cũng không biết…. Dù sao cái này cũng không phải là truyện Hồng Hoang.  

             (Hi Hoài, Thường Hi nữ thần mặt trăng trong truyện thần thoại Trung Hoa.)  

             Theo thuyết chính thống, bánh Trung thu sớm nhất là dùng để miêu tả sự đoàn tụ, hẳn là từ  đời Minh ‘Cổ Hồ Du Lâm Chí Hội’ bên trong ghi lại ‘Ngày mười lăm tháng tám gọi là Trung thu, tức là mọi người sẽ quây quần, đoàn tụ bên mâm cỗ Trung thu’, chỉ có ăn bánh Trung thu mới có ý nghĩa đoàn tụ.  

             Thực ra Cổ Dục không thích ăn bánh Trung thu, chuyện này chủ yếu là do mẹ hắn thích ăn bánh Trung Thu thập cẩm…   

             Mà bánh Trung thu nhân thập cẩm khó ăn bao nhiêu, chắc tất cả người trẻ tuổi đều biết. Nhưng người già lại rất thích ăn như thế, cho nên không có cách nào.  

             Cha Cổ Dục thì thích ăn mứt táo, nhưng người nắm giữ quyền tài chính trong nhà là mẹ hắn. Cho nên lúc nhỏ mỗi lần đến Trung thu, mẹ hắn sẽ mua một đống bánh Trung thu thập cẩm về, sau đó cha hắn sẽ mua vài miếng mứt táo cùng hắn chia ra ăn. Nhìn mẹ hắn vừa ăn bánh Trung thu vừa mắng hai người bọn họ không biết ăn đồ ngon, làm lãng phí lương thực…..  

             Chính bởi vì có liên quan đến mẹ hắn.  

             Cho nên mỗi khi Cổ Dục nhìn thấy bánh Trung thu, toàn thân sẽ cảm thấy lạnh lẽo, sau đó sẽ cách xa mấy cái bánh này. Dù sau này hắn có biết bánh Trung thu cũng có các loại nhân khác, nhưng hắn cũng không muốn ăn. Tính đến bây giờ hình như nhiều năm rồi hắn cũng chưa ăn lại bánh Trung thu.  

             Năm nay khi thấy mấy cái bánh này, lông mày Cổ Dục không khỏi nhíu lại.  

             Nếu là hồi xưa, hắn chắc chắn sẽ không mua nó ăn, nhưng mà năm nay không chỉ có ba người nhà hắn ăn tết.  

             Mấy người Tống Mính cũng ở đây.  

             Chính mình không ăn, cũng không thể để cho các cô ấy không ăn, nhưng ăn vị nào thì hắn phải nghiên cứu kĩ một chút.  

             Chỗ bày bán bánh Trung thu, có cắt nhỏ bánh để dùng thử, Cổ Dục cũng nếm thử một chút.  

             Bánh Trung thu bây giờ càng ngày càng nhiều loại nhân, ngoại trừ thập cẩm, dưa lưới, mứt táo. Bây giờ còn có rất nhiều vị như trái cây, phúc bồn tử, dừa nạo, lòng đỏ trứng, loại nào cũng đều có.  

             Cổ Dục nếm mỗi thứ một chút, lập tức điều này đã mở ra cho hắn một bầu trời mới.  

             Bánh Trung thu nhân hoa quả cũng không tệ lắm, lòng đỏ trứng cũng vậy, dừa nạo ăn cũng ngon. Về phần thịt….Ừm , Cổ Dục nhìn thịt trong bánh chưng và bánh Trung thu cũng quá quái dị đi, hắn có thể ăn không quen.  

             Nhưng mấy cái bánh Trung thu này đều có một vấn đề, đó chính là quá ngọt, ăn dễ ngán. Chủ yếu nhất là mấy cái bánh này không còn mới, từ túi chất bảo quản bên trong cũng nhìn ra, nhưng mà những vật này làm cho hắn bừng tỉnh.  

             “Mình có thể tự làm nha.” Hắn nhíu hai lông mày, bậc thầy nấu ăn ngay cả cái bánh Trung thu cũng không giải quyết được hay sao? Được rồi, trong đầu hắn đúng là không có công thức làm bánh Trung thu.  

             Đừng nói tài nấu nướng cấp siêu đầu bếp của hắn là giả, phải biết rằng nấu ăn cũng chia ra rất nhiều trường phái. Bánh Trung thu thuộc về bánh ngọt, đầu bếp làm bánh cùng Cổ Dục không phải một đường.  

             Nếu không hãy nhìn Cố Dục, mấy tháng hắn nấu ăn, hắn có làm bánh mì, bánh ngọt chưa? Hắn làm nhiều nhất là mì sợi, bánh nướng, bánh bột.  

             Bánh thì hắn không biết nhiều.  

             Nhưng không có nghĩa là hắn không thể học, giờ mọi thứ trên mạng đều có. Cổ Dục vừa xem công thức làm bánh Trung thu như thế nào, vừa mua nguyên liệu cần dùng.  

             Không lâu sau hắn cũng mua sắm đầy một xe.  

             Thanh toán xong, khi về nhà, hắn phát hiện ra cha mẹ hắn cũng đã tới, hơn nữa quan hệ với mấy người Tống Mính cũng khá tốt.  

             Nhìn Cổ Dục trở về, mọi người vây xung quanh Cổ Dục và bắt đầu giúp đỡ.  

             Khi nhìn thấy Cổ Dục mua đồ ăn còn mua thêm khuôn làm bánh, tất cả đều ngẩn người một chút.  

             “Con không mua bánh Trung thu, con muốn tự làm à? Con có biết làm không đấy?” Nhìn mấy cái khuôn của Cổ Dục, mẹ hắn tò mò hỏi.  

             Cổ Dục cười nói: “Chưa làm qua, nhưng mà có thể thử một chút, dù sao bánh Trung thu mua cũng không đảm bảo vệ sinh. Hơn nữa cũng không biết bọn họ làm bánh lúc nào, cũng không rõ nguyên liệu là gì, còn là nhân thập cẩm, quá khó ăn.”  

             “Thằng nhóc thối này, từ nhỏ đã kén chọn, sao lại nói ăn không ngon, ăn nói vớ vẩn!” Nghe Cổ Dục nói, lúc đầu mẹ hắn còn gật đầu tán đồng. Thế hệ của bọn họ luôn cho rằng, nhà mình tự làm luôn sạch sẽ hơn thì so với bên ngoài, rất mê mấy chữ nhà làm. Nhưng khi bà nghe Cổ Dục trêu chọc mình, bà không khỏi tát nhẹ hắn một cái. Nhìn Cổ Dục và mẹ hắn đùa giỡn, mọi người cũng đều cười.  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 463: - Người Đàn Ông Của Em Cũng Không Có Ngốc


Chương 479: Đầu tư bất động sản  

             Sau đó cho bột mì đã lược vào, đương nhiên cũng có thể cho thêm một chút sữa bột để giúp cho lớp bột càng thơm ngon hơn.  

             Sau khi trộn đều khối bột, lấy ra và nhào nặn vừa đủ, dùng màng bọc ủ trong hai tiếng. Lúc này, cũng có thể đi làm nhân bánh.  

             Cổ Dục chuẩn bị làm hai loại nhân, một loại là dưa lưới, một loại là táo. Mặc dù hắn không thích ăn quả táo nhưng mà hắn thích vị của táo.  

             Đem dưa lưới và táo đỏ cắt thành miếng riêng, sau đó nghiền nát và lọc lấy nước.  

             Tiếp đó cho đường trắng, kẹo mạch nha vào nước, trộn lại, sau đó lại bỏ thêm xác dưa lưới hoặc táo, rồi để lên bếp sênh cho cạn nước, để nguội làm nhân bánh.  

             Cuối cùng là gói lại, đây là phần đơn giản nhất, chỉ cần gói rồi cho vào mấy cái khuôn Cổ Dục đã mua, là có thể nướng.  

             Nhà Cổ Dục có lò nướng, nướng ở nhiệt độ khoảng 180 độ, nướng 5 phút thì mở ra quét dịch trứng rồi nướng thêm 20 phút là được.  

             Lúc này bánh Trung thu đã có thể ăn.  

             Bánh này làm chơi cũng không phải quá phức tạp, nhưng vấn đề lớn nhất là bánh Trung thu vừa nướng xong thì ăn không qua ngon. Bởi vì bánh này giống như rượu nho, cần để một khoảng thời gian, bánh Trung thu không cần để quá lâu, ước chừng gần 5 ngày là có thể dùng được.  

             Thuật ngữ chuyên nghiệp gọi là hồi dầu.  

             Người bình thường chắc chắn không có cách nào làm ăn luôn cùng ngày, nhưng Cổ Dục có thể làm được nha.  

             Đừng quên, hắn có không gian.  

             Không gian mảnh đất của hắn có tỉ lệ thời gian một trên ba mươi.  

             Để hai tiếng tương đương với hai ngày rưỡi, theo lý thuyết để 4 tiếng là đủ rồi.  

             1 giờ chiều Cổ Dục bắt đầu làm bánh Trung thu, hơn ba giờ là đã làm xong. Lặng lẽ bỏ bánh vào trong không gian 4 tiếng, đến buổi tối lúc 7-8 giờ vừa đúng lúc là thời gian ngắm trăng tốt nhất.  

             Tất cả điều này đều nằm trong tính toán của Cổ Dục.  

             Rất nhanh, mặt trăng từ từ mọc lên, cũng đến lúc ăn cơm tối. Buổi tối bọn họ cũng không làm quá nhiều đồ ăn, chỉ là đem một chút đồ ăn thừa buổi trưa hâm nóng lên. Sau đó cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn, vừa xem TV vừa ngắm mặt trăng đang chậm rãi mọc lên cao.  

             Đến lúc này, Cổ Dục cũng đem bánh Trung thu hắn làm đem ra.  

             “Đến nào! Nếm thử bánh Trung thu con trai làm.” Nhìn bánh Trung thu trước mặt, cha Cổ Dục vẫn tương đối nhiệt tình, thế là không phân biệt lớn nhỏ mỗi người một miếng, ngắm mặt trăng bên ngoài, mọi người cùng nhau cắn một miếng.  

             Lúc này, ánh mắt bọn họ cũng dần dần trở nên mê ly, bởi vì vị giác tăng lên, bọn họ đều thấy một bức tranh, hình ảnh có thể có chỗ khác biệt, nhưng mà nội dung giống nhau, bởi vì bức tranh này gọi là…… Hạnh phúc.  

             Tết Trung thu trôi qua rất nhanh trong niềm vui rộn ràng của nhà Cổ Dục.  

             Bởi vì cha Cổ Dục uống rượu, cho nên buổi tối sẽ ở lại đây. Nhà Cổ Dục rất lớn, đương nhiên không thiếu phòng ngủ.  

             Nhưng vào buổi tối, Cổ Dục suy nghĩ, tiền của hắn hiện tại đều nằm trong ngân hàng, không bằng mua cho cha mẹ một căn nhà mới ở đây luôn đi.  

             Mặc dù cha mẹ hắn thích ở khu nhà cũ hơn, dù sao bên đó người quen cũng nhiều. Nhưng mua nhà ở đây cũng coi như là một lựa chọn mới, cũng không tồi.  

             Nghĩ tới đây, vào buổi sáng hôm sau trong lúc ăn, Cổ Dục cũng hỏi cha mẹ chuyện muốn mua một căn nhà ở đây, đối với chuyện này cha mẹ hắn không có cự tuyệt.  

             Trong mắt người già, bỏ tiền mua vàng và nhà tuyệt đối là sự lựa chọn đúng đắn.  

             Dù sao giá cả của hai thứ này được đảm bảo, nếu lỡ có ngày trở nên nghèo khó, thì cũng có thể bán hai thứ này đổi lấy tiền. Phải nói suy nghĩ của của người lớn tuổi đúng là hơi quá cẩn thận.  

             Nhưng mà Cổ Dục cũng không phải là người thích đầu tư, hắn cũng không có ý tưởng đặc biệt, đầu tư bất động sản cũng được.  

             Tất nhiên quyết định rồi thì Cổ Dục đưa cả gia đình đến trung tâm bất động sản, với sự thu hẹp bất động sản trong nước những năm gần đây. Công ty xây dựng và chủ đầu tư cũng không tốt lắm, nhất là mấy công ty nhỏ và chỗ bán những bất động sản cao cấp.  

             Lúc trước nói qua, cái khu nhà này được xem là khu nhà có giá đắt nhất ở Cáp Nhĩ Tân không có cái thứ hai.  

             Vì vậy, nhà ở chỗ bọn họ cũng không dễ bán lắm.  

             Bình thường mấy ngày không bán được rất bình thường. Đương hiên, nếu như bán được vậy thì thu nhập cũng rất là cao.  

             Lấy căn nhà của Cổ Dục làm ví dụ, trước đây hắn mua là hơn 13 triệu.  

             Hoa hồng bán được một căn nhà cao cấp là 1%, vậy thì người tiếp đãi hắn đã kiếm được 130 ngàn, tương đương thu nhập hai năm của không ít người. Thêm lúc bình thường, bọn họ cũng có lương căn bản.  

             Cho nên chỉ cần bán được, dù bán lâu cũng không thành vấn đề gì.  

             Khi gia đình Cổ Dục đến trung tâm bất động sản, Cổ Dục thấy chỗ này còn khá nhiều nhà chưa bán, vẫn còn rất nhiều căn hộ và nhà bình thường.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 464: - Bạn Gái Khổng Hạo Văn


Chương 480: Ngày nghỉ kết thúc  

             Đương nhiên, cô ta cũng tự hiểu biết về bản thân. Xem nhan sắc của mấy cô gái bên cạnh Cổ Dục, cô ta muốn đi góp vui cũng không có cửa rồi.  

             Châm ngôn nói rất hay, có tiền có thể sai khiến ma quỷ.  

             Ngay khi Cổ Dục thanh toán tiền, giấy tờ bất động sản đã nhanh chóng đến trong tay hắn. Đồng thời bên quản lý cũng cùng hắn thương lượng về phong cách trang trí.  

             Nhà đắt như thế, đương nhiên là phải trang trí, nếu muốn tự mình trang trí thì cũng được.  

             Tuy nhiên Cổ Dục lười quản chuyện này, trực tiếp gọi Tống Mính đi thỏa thuận cùng quản lý.  

             Khi tất cả mọi người đi ra khỏi trung tâm bất động sản, trừ Tống Mính, những người khác đều có chút choáng váng. Dù sao đây cũng là 100 triệu, 12 căn nhà, nói mua hết là mua hết, không thể không nói lúc tiêu tiền đúng là sảng khoái.  

             Hôm nay mua nhà xong, mọi người ai cũng có cảm giác không chân thật, mất cả ngày mới chậm rãi tiêu hóa được.  

             Ngày hôm sau, khi cả nhà thức dậy, Cổ Dục lại dẫn mọi người đi ra ngoài chơi. Lần này còn có cha mẹ Cổ Dục, cả một nhà đến một vùng đất ngập nước ở Giang Bắc chơi, đương nhiên chủ yếu là để tổ chức tiệc nướng.  

             Ở ven sông, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đang dạy mẹ Cổ Dục bơi lội, Cổ Dục và cha hắn thì ngồi ở bên cạnh uống rượu. Lâm Lôi và Lý Vân Vân thì nướng đồ ăn, Tống Mính thỉnh thoảng dùng điện thoại chụp hình, về phần Phùng Thư Nhân thì chạy nhảy khắp nơi, cô nhóc chơi rất vui vẻ.  

             Chơi cả một ngày, khi hoàng hôn buông xuống, Cổ Dục và người nhà lái xe trở về Cáp Nhĩ Tân.  

             Lúc về, Cổ Dục và cha hắn không thể lái xe nhưng Tống Mính có thể lái. Vì vậy không cần lo lắng đến vấn đề này.  

             Sau khi đưa cha mẹ Cổ Dục về nhà trước, mọi người cũng trở về nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Xem thời gian thì hôm nay đã là ngày 6 tháng 10, ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng, theo lý mà nói, ngày mai cũng nên trở về thôn rồi.  

             Nhưng Cổ Dục không muốn bị kẹt xe, cho nên hắn nghỉ thêm một ngày, ngày 7 tháng 10 mới trở về. Đương nhiên nói nghỉ ngơi nhưng không phải thật sự ở trong nhà nhàn rỗi.  

             Mà mang theo mấy người Tống Mính đi dạo chơi quanh thành phố một ngày. Buổi sáng dẫn mấy cô ấy đi mua quần áo, túi xách, mua trang sức. Giữa trưa ăn cơm xong thì đi xem phim, chơi game. Tiếp đó bữa tối thì đi ăn bên ngoài, sau đó mới trở về nhà.  

             Mười một ngày nghỉ này trôi qua rất nhanh, nhưng châm ngôn nói rất hay, thời gian sung sướng lúc nào cũng qua rất nhanh. Câu này cũng từ khía cạnh nào đó chứng minh, cuộc sống của Cổ Dục trôi qua rất nhàn nhã, rất nhanh, không có bất kỳ chuyện gì đáng để miêu tả.  

             Ngày cuối cùng cũng đến, buổi sáng mấy người Cổ Dục đi qua nhà cha mẹ hắn, nói lời tạm biệt với cha mẹ hắn. Sau khi ăn xong cơm trưa, bọn họ cũng quay về thôn Cổ gia.  

             Nhưng mà trước tiên phải đi vào thành phố vì phải đưa Tống Mính về nhà.  

             Nói thật, lúc xuống xe Tống Mính thật có chút lưu luyến không nỡ rời, mấy ngày gần đây buổi tối cô và Cổ Dục ở chung, trong lòng cô đã nảy sinh ỷ lại với Cổ Dục. Trong thời gian đó, cô thậm chí sinh ra một chút dao động đối với dự định tương lai đã sắp xếp xong của mình, nhưng loại dao động này rất nhanh đã bị cô tạm thời đè xuống.  

             Cô bây giờ còn chưa có dự định làm bà chủ toàn thời gian, trước tiên cần phải xem lại.  

             Tiếp đó mấy người Cổ Dục lại đi lên trấn, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi phải đi học.  

             Theo lý mà nói, hôm qua hai đứa phải nên đến trường học rồi, kết quả hôm nay mới trở về.  

             Cuối cùng mấy người Cổ Dục mới cùng nhau trở về nhà.  

             “Này! Tao đã về rồi đây, ha ha ha ha. Tốt tốt, tao biết mày nhớ tao! Ôi ôi!” Khi Cổ Dục và những người khác về đến nhà. Mấy động vật nhà hắn chạy ra hoan nghênh hắn, nhất là bốn con thú nhỏ, bọn nó cực kì nhớ Cổ Dục.  

             Nhào lên người Cổ Dục liếm một trận, đối với chuyện này Cổ Dục cũng chỉ có thể cười rồi xoa đầu bọn nó. Sau khi cùng chơi đùa với bọn nó, mấy người Cổ Dục đi chuẩn bị bữa tối.  

             Khi cả nhà ăn xong bữa cơm, cũng đều đi tắm rửa.  

             Tối hôm nay Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều không nhắc đến chuyện muốn về nhà.  

             Dù sao mấy ngày gần đây, các cô nhìn Tống Mính và Cổ Dục ở chung một chỗ, trong lòng không có một chút ý kiến là không thể nào. Dĩ nhiên, tối hôm nay Cổ Dục cũng đừng nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi.  

             Một đêm yên tĩnh, cũng không có cách nào nói bằng lời, bằng không sẽ bị ma quỷ giam cầm.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 465: - Sở Thú


Chương 481: Cổ Dương nhờ hỗ trợ  

             Ăn cơm trưa xong, hắn không tiếp tục chơi game nữa, không phải lương tâm của hắn đột nhiên trỗi dậy mà là chú Ba tới tìm hắn.  

             Mấy ngày hắn về thành phố, trang trại nuôi bò cũng gần hoàn thành nên cần ông chủ là Cổ Dục đi kiểm tra qua một chút.  

             Thật ra Cổ Dục cũng không cần đi kiểm tra gì. Dù sao bây giờ Cổ Tuấn Tài cũng là cấp dưới của hắn, chẳng lẽ hắn còn dám ăn xén nguyên vật liệu hay sao?  

             Nhưng mà vẫn phải đi kiểm tra một chút.  

             Đi theo chú Ba, Cổ Dục và chú Ba cùng cưỡi xe máy đi đến trang trại.  

             Ban đầu khi quyết định thuê mảnh đất này Cổ Dục đối với năm trăm mẫu, không, bây giờ là năm trăm năm mươi mẫu, vì trang trại bò và mảnh đất ở giữa ngăn cách nhà hắn với nó đều đã là của hắn rồi.  

             Vốn dĩ hắn cũng không có ý kiến gì về mảnh đất này, cũng không biết nó lớn cỡ nào. Nhưng khi đi cùng chú Ba đến đây, hắn thấy năm trăm mẫu thực sự cũng không quá lớn.  

             Phải biết một km theo chiều ngang và một km theo chiều dọc là một km vuông và một km vuông là 1500 mẫu đất. Hơn 500 mẫu của Cổ Dục cộng lại cũng chỉ hơn 300.000 mét vuông, nhìn có vẻ như không hề nhỏ, nhưng cũng không thực sự lớn.  

             Sau khi đến đây với chú Ba, Cổ Dục đi dạo quanh bức tường đầu tiên.  

             Tường này được hoàn thiện rất tốt, không chỉ đơn giản là xây bằng gạch mà còn có thêm cốt thép vô cùng chắc chắn. Mấy cái chuồng nuôi bò trong trang trại cũng vậy, đều được đổ bê tông cốt thép. Chuồng bò cũng là một kiểu nhà đơn giản, dễ dàng vệ sinh sạch sẽ, còn chừa lại chỗ trống để tương lai mua các loại máy móc.  

             Chẳng hạn nếu sau này Cổ Dục muốn nuôi bò sữa, Cổ Tuấn Tài đặc biệt chừa lại chỗ để lắp đặt máy vắt sữa. Nếu như bò muốn sinh con, cũng chừa lại chỗ để đỡ đẻ.  

             Cổ Dục nhìn mấy thứ trước mặt mình, hắn rất vui vẻ. Dù sao từ hôm nay trở đi những thứ này đều thuộc về hắn.  

             Trong mấy cái nhà khác, những đồ gia dụng khác chú Cổ Quốc Khánh cũng đều được đưa tới.  

             Bây giờ nó còn để đó, nhưng mà không quan trọng, ngược lại bây giờ cũng không ai ở.  

             Sau khi nhìn từ trong ra ngoài một lược, dưới sự hướng dẫn của chú Ba. Cổ Dục xác định rằng không có vấn đề gì nên gọi điện cho Cổ Tuấn Tài, nói cho hắn biết có thể bàn giao công trình.  

             Đương nhiên, sau khi bàn giao công trình, chỗ này còn chưa thể vận hành được.  

             Hiện tại đã cuối mùa thu, một tháng nữa sẽ có tuyết rơi ở Đông Bắc. Nghé con mua về cũng không có đồ cho ăn, hơn nữa còn dễ xảy ra nhiều vấn đề phiền phức.  

             Thà để qua nửa năm, chờ đầu mùa xuân rồi tính.  

             Với lại Cổ Dục cũng không không gáp gáp như vậy.  

             Sau khi xem xong hết mọi thứ, Cổ Dục và chú Ba chuẩn bị đi về. nhưng khi họ ra cửa chuẩn bị đi thì Cổ Dục thấy xa xa có một chú Ba khác, chính là chú Ba Cổ Dương người nuôi cá đang đi chạy tới.  

             “Tiểu Dục! Cháu và Hoằng Viễn đều ở đây à, chú có chuyện muốn tìm cháu.” Thấy Cổ Dục, Cổ Dương không khỏi xoa xoa đôi bàn tay có chút lúng túng nói.  

             Cổ Dương và Cổ Hoằng Viễn cũng đều đứng hàng thứ ba, cho nên bình thường trong thôn, nếu chỉ có một mình thì người trong thôn sẽ gọi là chú Ba, anh Ba. Nếu hai người cùng ở một chỗ thì người trong thôn sẽ gọi tên họ chú Ba nhà ông Hai Cổ Dục gọi là Cổ Hoằng Viễn, Cổ Dương gọi là Dương tử.  

             “Có chuyện gì ạ? Vào trong rồi nói.” Nghe Cổ Dương nói, Cổ Dục cũng cười một chút.  

             “Đúng thật là có một chút không dễ nói, chú tới tìm cháu là để mua cá.” Cổ Dương lúng túng xoa đôi bàn tay, nói nhỏ giọng với Cổ Dục.  

             “Mua cá? Dương tử! Nhà cậu nuôi cá, cậu còn muốn mua cá làm gì?” Nghe Cổ Dương nói lúc này Cổ Dục và chú Cổ không khỏi có chút bất ngờ, sau đó nghi ngờ hỏi một chút.  

             “Không phải, chuyện là như vầy.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Cổ Dục và Cổ Hoằng Viễn, Cổ Dương đưa tay sờ đầu rồi bắt đầu nói.  

             Chuyện này thực ra liên quan rất lớn đến chuyện sửa đường trong thôn.  

             Trước khi Cổ Dục đến thì nhà Cổ Dương từng là gia đình giàu số một trong thôn.  

             Sáu cái ao cá lớn, cộng thêm nước ở thôn Cổ gia rất tốt. Hơn nữa không cần lo lắng đến tiêu thụ, nhưng mà chuyện gì đều sợ bị so sánh. So sánh một cái là xong.  

             Nhìn thấy Cổ Dục kiếm được hàng trăm, hàng triệu tệ. Cổ Dương thì còn ổn, nhưng mà vợ ông ấy chắc chắn có một chút không phục trong lòng.  

             Dựa vào cái gì mà cá của Cổ Dục lại đắt tiền hơn cá của nhà họ chứ?  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 466: - Tham Quan Sở Thú


Chương 482: Ông chủ lớn trong thành phố  

             Cá bọn họ mặc dù không thể so với cá của Cổ Dục nhưng chúng khá ngon so với cá nuôi, kích thước cũng không nhỏ, chất thịt ổn, tương đối hoang dã, khi câu lên thường xuyên cắn dây câu hoặc đem dây câu kéo đi.  

             Đây chắc chắn là một biểu hiện rất tốt, cho nên gần đây người tới rất nhiều.  

             Cũng coi như là là thêm một hạng mục kiếm tiền.  

             Nhưng mà hôm nay đã xảy ra vấn đề…..  

             Hôm nay có một đoàn người công ty đến nhà bọn họ, người phụ trách liên hệ với những người này đã đến câu cá chỗ này ngày 11 nên biết cá chỗ này ngon. Khi trở về công ty vừa đúng dịp team building nên anh ta đã đề cử chỗ này.  

             Ngoại trừ câu cá, bọn họ còn muốn ở đây ăn cơm.  

             Vốn dĩ chuyện này sẽ không có vấn đề gì, cá kho trong nồi sắt khá ngon. Nhưng vấn đề là trong số đó có một ông chủ lớn, ông chủ này từ Đế Đô tới thị sát công việc,  tới chơi không quan trọng nhưng mà ông ta không muốn ăn cá nuôi. Mà sở dĩ bọn họ đến chỗ này là vì vợ của Cổ Dương từng thổi phồng qua, chỗ bọn họ còn có cá hoang dã thế nhưng là giá cả rất mắc.  

             Bà ấy nghĩ giá cao như vậy, có lẽ những người này sẽ không tới ăn, nhưng ai ngờ, những người này thực sự muốn tới ăn.  

             Cuối cùng bàn bạc một chút, hết cách nên cũng chỉ có thể đi đến chỗ Cổ Dục mua.  

             Vì vậy mới có chuyện như bây giờ.  

             “Như vậy à, không có chuyện gì, đi với cháu chọn một con là được.” Nghe Cổ Dương nói, Cổ Dục nở nụ cười. Sau đó ba người cùng nhau trở về nhà, khi về tới nhà hắn trực tiếp dẫn Cổ Dương đi ao cá.  

             Ao cá của hắn bây giờ tổng cộng chia thành 3 ao.  

             Một ao nước mặn dành riêng để nuôi cá biển, một ao nước ngọt chuyên nuôi cá nước ngọt và một ao nước mặn dành riêng cho cá nước mặn mới đánh bắt.  

             Qua đây có thể thấy, Cổ Dục đối với cá nước ngọt thực sự không có hứng thú quá lớn.  

             Thực ra cũng không thể nói như vậy, Cổ Dục không có hứng thú quá lớn với cá nước ngọt chủ yếu do đây là những loại cá thường ăn. Nhưng mà đối cá rồng thì hắn vẫn rất hứng thú nha.  

             Xét theo giá cả thì cá lóc, cá chép, cá trích, cá trắm đen, cá trắm cỏ, cá nheo, vân vân… không thể so sánh với cá biển, nó có khoảng cách chênh lệch rất lớn. Cho nên không lạ khi Cổ Dục không quá để tâm tới mấy con cá này.  

             “Chú ba, chú chọn đi.” Khi đi tới ao cá nước ngọt, Cổ Dục cũng cười nói.  

             “À! Để chú xem một chút.” Nghe xong lời của Cổ Dục, Cổ Dương nghiêm túc nhìn lại.  

             Đây là lần đầu tiên ông tận mắt nhìn thấy mấy con cá nước ngọt của Cổ Dục. Trước đây bọn họ cũng có nhận cá của Cổ Dục chia, nhưng chúng đã được cắt ra, cá nước ngọt thế này cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy.  

             Kết quả ông thật sự nhìn thấy nhiều điểm khác biệt, theo ông đánh giá những con cá của Cổ Dục có vẻ ngoài hoang dã, dù là hoang dã thế nhưng lại rất lớn. Điều này có nghĩa là mấy con cá này đã sống rất lâu rồi.  

             Những con cá như vậy bình thường cũng là có thể gặp không thể cầu, Cổ Dục đã tìm thấy chúng ở đâu? Nhưng cho dù trong lòng tò mò, nhưng ông ta thật sự bị thuyết phục.  

             Sau khi nhìn xung quanh, cuối cùng ông chọn được một con cá chép to, con cá chép này nặng chừng 5 rưỡi, 6 ký, cũng không nhỏ. Sau khi bắt xong, ông ta đưa mắt nhìn Cổ Dục, ý là hỏi giá. Cổ Dục suy nghĩ một chút.  

             Nếu như Cổ Dương lấy con cá này về ăn, Cổ Dục cũng sẽ không đòi tiền, chung một thôn nên không thể lấy tiền này. Nhưng Cổ Dương là đem về bán cho nên Cổ Dục nhất định phải thu tiền.  

             Giá cá chép mà hắn bán cho Hứa Cẩm là một ký 400, đây là giá bán sỉ. Hắn bán cho Cổ Dương đương nhiên không thể thấp hơn con số này, cho nên nghỉ một lúc Cổ Dục nói.  

             “Chú ba! Cá của cháu bán giá sỉ là một ký 400, chú lấy con này cũng khoảng chừng 5 rưỡi,6 ký. Như vậy đi, chú đưa cho cháu 2,400 đi.”  

             “Cái gì? Mắc như vậy à?” Nghe Cổ Dục nói giá, Cổ Dương xém chút đem con cá đã chọn xong ném lại vào trong ao. Ui la trời! Ban đầu ông cho rằng một ký cá hoang dã có thể bán 100 tệ là tốt nhất rồi. Dù sao cá ông nuôi bán bên ngoài cũng chỉ 8 tệ một ký, 100 tê đã gấp mười mấy lần, cuối cùng ông cảm giác mình vẫn còn quá non tay rồi.  

             Cá của Cổ Dục bán trực tiếp với giá gấp năm mươi lần. Ui là trời, thật là quá khoa trương rồi.  

             “Chờ một chút.” Nhìn Cổ Dục, Cổ Dục chụp hình con cá rồi gọi điện về nhà để cho vợ ông hỏi đối phương một chút có còn muốn mua con cá hay không.  

             Khi vợ Cổ Dương tìm người phụ trách liên hệ, cũng nói giá của con cá. Nhưng mà chắc chắn bà phải kiếm lời một chút, cho nên đã báo giá là 2,500 tệ một con.  

             “Mắc như vậy? Giá này đã đuổi kịp giá cá của vườn trái cây Khinh Khinh rồi đó.” Nghe báo giá, người phụ trách không khỏi sửng sốt một chút, cái này cũng có chút quá mắc đi.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top