Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Dịch 

Chương 540: Phản đối vô hiệu


Chương 556: Phản đối vô hiệu  

             "Thật đúng trăn Myanmar, còn bên kia chính là một con trăn bình thường, hai con này cũng có giá trị đấy. Vì sao không có người lấy nó đi?” Nhìn xem hai con vật to này, Cổ Dục có chút nghi hoặc hỏi. Phải biết rằng, hiện tại trên thị trường thì trăn có phẩm chất tốt một chút đều đáng giá mấy chục ngàn. Tốt như Hoàng Kim Mãng này thì có thể bán mấy chục thậm chí là mấy trăm ngàn. Dựa theo trình độ của mấy người đồng nghiệp của Khổng Hạo Văn thì tại sao vẫn còn để lại thứ này. Vì sao lại để hai con vật có thể nói là đáng giá nhất trong sở thú ném lại ở đây???  

             "Bọn họ lấy cũng vô dụng, cấp trên đã nói rõ là cấm bọn họ mua bán, chúng ta muốn giúp bọn chúng tìm được nhà mới an toàn hơn. Nếu biết ai mà dám mua bán động vật thì sẽ nhẹ là bị phạt tiền, nặng thì chính là ngồi tù. Nên hai con vật này vì thế không có ai dám lấy!”  

             Nghe Cổ Dục thắc mắc, Khổng Hạo Văn cũng giải thích một câu.  

             Nghe Khổng Hạo Văn nói như vậy, Cổ Dục cũng đã hiểu. Những người đó sau khi cầm mấy thứ này về không phải tặng thì chính là giữ lại nuôi. Mà đối với hai con trăn này, thì người dám nuôi chúng cũng không nhiều lắm.  

             “Oa, con trăn thật đẹp nha, nếu không có ai muốn nó vậy thì chúng ta nuôi nó đi! Nhìn hai con rắn kia, Phùng Thư Nhân bỗng nhìn về phía Cổ Dục, vẻ mặt hưng phấn nói.  

             "Cháu không sợ thứ này sao?" Nghe Phùng Thư Nhân nói, Cổ Dục bỗng nhìn về phía cô. Bình thường mà nói, các cô gái đối với những loài bò sát này không phải đều rất sợ hay sao? Tại sao còn muốn nó?  

             "Không ghét! Cháu rất thích những người này, nói không chừng con màu trắng này chính là Bạch nương tử, con màu xanh lục này chính là Tiểu Thanh đó!" Nghe được lời của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân chống cằm cười tủm tỉm nói. Vừa nghe cô nhóc  nói như vậy, Tống Mính cùng bạn gái Khổng Hạo Văn vốn không thích những con rắn này cũng đều nhíu mày, Bạch Xà truyền thuyết các cô đều đã xem qua, nếu như nói như vậy thì dường như cũng cảm giác không phải khó coi đâu nhỉ.  

             “Ặc! Tiểu Thanh cũng không phải rắn, mà là một con cá Thanh Ngư (Cá trắm đen) trong Hồ Tây…” Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục gãi gãi đầu, sau đó rất nghiêm túc nói.  

             “Không đúng nha! Là rắn mới đúng!”  

             "Đúng vậy, lúc tôi còn nhỏ xem phim truyền hình cũng là rắn mà!"  

             Nghe Cổ Dục nói như vậy, Tống Mính ở bên cạnh còn có bạn gái của Khổng Hạo Văn vốn đã vào khu vực này dù có chút sợ hãi nhưng cũng nói theo.  

             Được rồi, bọn họ đối với Bạch Xà Truyện hiểu rõ, kỳ thật phần lớn vẫn là thông qua phim truyền hình, phim điện ảnh. Nhưng đối với tư liệu lịch sử thì cũng không có hiểu nhiều.  

             Thời kỳ đầu tiên, Bạch Xà truyền ra ở Nam Tống đã có hình thức ban đầu. Sau này vào thời nhà Nguyên đã có một số miêu tả cụ thể, mãi cho đến thời nhà Minh có tập truyện ngắn của Phùng Mộng Long ghi lại. Lúc này mới có ghi bản truyện lịch sử ‘Bạch nương tử vĩnh trấn Lôi Phong Tháp’.  

             Đây cũng là lý do mà hầu như tất cả các bộ phim truyền hình, phim điện ảnh về Bạch Xà truyện. Nhân vật trong phim hầu hết đều ăn mặc phong cách thời nhà Minh.  

             Nếu như đi trên đường, hỏi mười người thì phải có đến mười một người nói cho bạn biết Bạch Xà truyền kỳ xảy ra ở thời nhà Tống. Nhưng thật ra xem kỹ những vở kịch này thì sẽ phát hiện, bọn họ ăn mặc quần áo, quan giai, phương thức nói chuyện đều dựa theo thời nhà Minh làm chủ đạo.  

             Mà trước cả thời nhà Minh và trong giai đoạn nhà Minh thì thân phận của Tiểu Thanh, đều là một con cá lớn ở Hồ Tây. Chính là loại cá trắm đen kia, hơn nữa còn là một con cá đực…  

             Mãi cho đến khi thời nhà Thanh, Phương Thành Bồi viết "Lôi Phong Tháp truyền kỳ", Tiểu Thanh mới biến thành một con rắn cái. Tuy nhiên có đôi khi xem Bạch xà truyền kỳ, bạn không thể không bội phục Hứa Tiên.  

             Trước kia khi xem Bạch Xà truyền kỳ, người ta chỉ có mắng hắn. Thế nhưng từ khi Cổ Dục lớn lên mới biết được một điều, loại sinh vật như rắn hay trăn này. À… chính là… Một lần hành sự phải mất đến hai giờ đồng hồ. =))  

             Từ điểm này cũng có thể nhìn ra, Bạch Tố Trinh thật sự không có chọn nhầm người đâu. Xét từ phương diện nào đó mà nói, Hứa Tiên là tồn tại gần với cấp bậc hoàng đế. Dưới tình huống như vậy, còn có thể khiến cho Bạch Tố Trinh mang thai, không thể không nói hắn thật sự quá trâu bò, trong nam nhân chính là loại hình máy bay siêu chiến đấu!  

             Khụ, đề tài kéo đi hơi xa rồi.  

             Tuy rằng Cổ Dục hiện tại rất muốn giải thích cho các cô một chút, Tiểu Thanh không phải là rắn mà là một con cá đực lớn. Thế nhưng nhìn bộ dáng của ba cô gái này đã có chút không kiên nhẫn, Cổ Dục đành buông tha đề tài này. Được rồi, mấy cô gái kỳ thật cũng không muốn biết, vì sao Tiểu Thanh là cá chứ không phải rắn.  

             Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khi Cổ Dục nhìn thấy hai con trăn lớn này, hắn cũng vuốt cằm suy nghĩ. Hai thứ này, thoạt nhìn thật đúng là rất đẹp.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 541: Nuôi trăn


Chương 557: Nuôi trăn  

             “Được, vậy hai con này tôi muốn!” Nhìn hai con trăn này, Cổ Dục cười một chút rồi nói. Nghe được Cổ Dục nói vậy, Khổng Hạo Văn bên này cũng lập tức liên lạc với người phụ trách khu này. Sau đó mấy người bọn họ cẩn thận đi vào trong cái bể kính, lấy ra hai con trăn bỏ vào một cái túi lớn rồi đưa cho Cổ Dục.  

             Xách theo hai con trăn này, đám người Cổ Dục đương nhiên phải trở về xe một chuyến, muốn sắp xếp chỗ cho chúng trước, sau đó nhóm người Cổ Dục mới quay lại xem khu nuôi bò sát.  

             Tuy nhiên, lúc này đây Cổ Dục cũng không có ý muốn nuôi thêm cái gì.  

             Bởi vì bên trong khu bảo tồn bò sát, thứ duy nhất đáng để nuôi chỉ có hai loại.  

             Một chính là cá sấu, cái còn lại là kỳ nhông. Hai thứ này, đã sớm bị người ta cướp đi, hiện chỉ còn lại một ít thằn lằn gì đó, hắn cũng không có hứng thú gì với chúng.  

             Sau khi giải quyết vấn đề của hai con trăn, Khổng Hạo Văn cũng đi thêm một chuyến theo Cổ Dục trở về nhà. Sau khi về đến nhà Cổ Dục trước tiên là thu xếp chỗ cho hai con vật mới này.  

             Quả nhiên, khi cho hai con vật này uống chút nước giếng, vốn bọn chúng vẫn còn trong trạng thái phòng thủ thì bây giờ đã ngoan ngoãn nằm xuống, có lẽ nước giếng này đối với hai con trăn cũng có thể dùng để thuần hóa được nha.  

             Mà tên của hai con trăn này cũng nằm trong quyết định của mấy cô gái, đó chính là Tiểu Bạch và Tiểu Thanh.  

             Cổ Dục có kể lại chuyện xưa cũng vô dụng, phản đối không có hiệu lực...  

             Sau khi an trí xong cho chúng nó, Cổ Dục cũng tự mình xuống bếp. Cùng với Khổng Hạo Văn ăn uống, nhưng mà chỉ có riêng hai người bọn họ thì cũng không có ý tứ gì. Cho nên uống một nửa, hắn lại gọi điện thoại cho Cổ Tấn, gọi hắn tới nhà cùng uống, không khí vẫn tương đối tốt.  

             Uống rượu xong, đương nhiên Cổ Tấn cũng tự mình về nhà, mà Khổng Hạo Văn cũng có bạn gái lo lắng. Về phần Cổ Dục tự nhiên cũng có Tống Mính đi cùng.  

             Mấy ngày kế tiếp, Tống Mính đều ở trong nhà Cổ Dục, nhưng mà cô cũng không có độc chiếm Cổ Dục. Đôi khi cũng sẽ nhường cho Lý Vân Vân và Lâm Lôi một chút thời gian.  

             May mà thân thể Cổ Dục tốt, bằng không muốn trở thành một tên cặn bã nam, hắn cũng không chịu nổi đâu. =))  

             Cứ như vậy, mấy ngày cuối cùng say sưa thoải mái của tháng mười cũng trôi qua. Trong nháy mắt đã bước sang tháng mười một.  

             Vào tháng 11, ở một số tỉnh rất gần phía nam, bây giờ chỉ có thể nói rằng nó chỉ là cuối mùa thu.  

             Bởi vì dựa theo thuật toán thiên văn học từ tháng 12, tháng 1, tháng 2. Ba tháng này mới tính là mùa đông, là những ngày lạnh nhất trong năm. Nhưng ở đông bắc, thôn Cổ Gia, thời tiết tháng mười một đã lạnh đến mức khiến người ta giận sôi máu. Nhiệt độ ban ngày trên cơ bản có thể nói là khoảng 0 độ, nhiệt độ ban đêm trực tiếp đạt tới âm 10 độ.  

             Tuy rằng hiện tại bên ngoài còn chưa có tuyết rơi, cho nên không thấy tuyết động gì cả. Thế nhưng nếu lúc này đi vào khu rừng rậm sau núi, có lẽ sẽ nhìn thấy một ít sương tuyết lạnh giá rồi.  

             Tuyết ở trên cành cây kỳ thật cũng không phải là tuyết chân chính, mà là do sương ngưng kết mà thành, thoạt nhìn sẽ có cảm giác lạnh lẽo.  

             Vốn dĩ mấy ngày trước, Vua Bầu Trời mỗi buổi sáng còn muốn bay ra ngoài, nhưng gần đây cũng đã không còn bay ra. Thậm chí lúc không ngủ cũng không có ở lại trong ổ, mà sẽ chủ động nhảy xuống mặt đất, không có nguyên nhân gì khác, trên mặt đất dù sao cũng ấm áp hơn nha.  

             Trong nhà Cổ Dục có đốt than và hệ thống sưởi đã làm từ trước, lúc này đã chứng tỏ tác dụng tích cực.  

             Chỉ cần tiếp tục siêng năng đốt than, trong nhà có thể luôn duy trì được nhiệt độ 24 độ, cực kỳ thoải mái. Nhưng mà dù gì thì 24 độ mùa hè so với 24 độ mùa đông cũng không giống nhau à nha.  

             Mùa hè 24 độ có thể cảm thấy có chút nóng, nhưng 24 độ mùa đông thực sự có hơi lạnh, nhất là vào buổi sáng sớm.  

             Nhưng so với những chỗ khác thì nhà Cổ Dục có hệ thống sưởi, đã xem như là nơi thoải mái nhất rồi. Mà sáng sớm hôm nay, bên bọn họ cuối cùng cũng đã có tuyết...  

             "Thật là đẹp! Khiến em cũng không muốn trở về…” Nằm trong lòng của Cổ Dục ở ghế dài sân sau, Tống Mính đáng yêu cọ mặt lên bả vai của Cổ Dục rồi nhỏ giọng nói.  

             Nhìn lên bầu trời, bây giờ đã có thể thấy tuyết lông ngỗng đang rơi.  

             Tuy nhiên, khi những bông tuyết lông ngỗng này rơi xuống nóc nhà bằng kính của Cổ Dục thì nó sẽ bị tan chảy, sau đó hóa thành nước rồi chảy xuống con kênh nhỏ trong nhà Cổ Dục mà đi ra ngoài.  

             Nhiệt độ ấm áp mặc dù sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng duy trì nhiệt độ bên trong lớp kính cũng là 5 độ trở lên, cho nên sau khi tuyết rơi lên sẽ hoá thành nước.  

             Không làm ảnh hưởng chút nào đến việc mấy người Cổ Dục phơi nắng. Đương nhiên, hiện tại cũng không có mặt trời, bọn họ chỉ là đang ngắm tuyết mà thôi.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 542: Tiệc bào ngư


Chương 558: Tiệc bào ngư  

             "Được rồi." Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lâm Lôi cũng thuần thục đi hái một ít ớt nhỏ và rau linh tinh. Đương nhiên, Cổ Dục trồng loại ớt Carol tử thần kia thì họ không có đụng tới, hai thứ kia không phải là loại có thể dùng để cho vào thức ăn để tăng hương vị được.  

             Lúc Lâm Lôi và Lý Vân Vân đi thu dọn đồ ăn, Cổ Dục cũng đi lên lầu hai, nhưng Cổ Dục cũng không có lấy Bào ngư đen, mà hắn chọn là loại bào Ngư Nam Phi.  

             Bào ngư Nam Phi, trước đây được đánh giá là một loại hải sản đắt nhất thế giới. Đương nhiên hiện tại cũng không còn quá quý, ở các vùng duyên hải trong nước một kg chừng 200 tệ là có thể mua được. Nhưng những thứ này không phải là được nuôi ở trong nước, mà là do buôn lậu hoặc bắt trộm.  

             Bào ngư Nam Phi chính gốc có quy định, kích thước không quá 500g thì không cho phép bắt. Mà loại bào ngư này muốn phát triển đến kích cỡ 500g thì phải cần ít nhất là mười năm.  

             Do đó, bào ngư Nam Phi ở trong nước có kích thước 250g đã là không tệ rồi. Những thứ này đều là do những người buôn lậu khai thác. Mà châu Phi ở bên kia mọi người có xem tin tức thì cũng biết, chính phủ mặc dù có quy định rõ ràng như thế, nhưng người không tuân thủ thật sự là quá nhiều.  

             Những con bào ngư Nam Phi này của Cổ Dục tuy rằng kích thước không to bằng bào ngư đen, nhưng mà cũng không dưới 1,5 kg. Cho dù là loại tinh phẩm nhất trong các loại tinh phẩm cũng không đạt được kích cỡ này.  

             Bào ngư này nếu lấy ra bán, một con bán mấy chục ngàn tệ cũng không thành vấn đề.  

             Đương nhiên, Cổ Dục cũng không lấy ra bán làm gì, hắn muốn giữ lại để ăn.  

             Từ lầu hai vớt bốn con bào ngư, tiếp đó thì Cổ Dục xuống bếp rồi bắt đầu trổ tài nấu nướng. Trước tiên xử lý bào ngư, mấy con bào ngư này vẻ ngoài không dễ nhìn chút nào. Lúc xử lý còn có thể sủi bọt, nhưng mà chất thịt của chúng thì không hề tệ. Sau khi xử lý xong, cầm dao nhỏ bắt đầu xử lý phần thịt bào ngư.  

             Tiếp đó thì vứt bỏ nội tạng, có người nói nội tạng của chúng cũng có thể ăn, nhưng mà Cổ Dục lại không thích chúng.  

             Kế tiếp và cũng là quan trọng nhất, chính là phải lấy răng của chúng ra.  

             Cần phải dùng dao nhỏ nại răng ở trên miệng của nó ra, sau khi lấy xong phần răng và nội tạng bỏ đi thì tới giai đoạn thái nhỏ.  

             Hôm nay Cổ Dục định dùng bào ngư làm hai món ăn. Một là bào ngư chiên bơ, đây cũng là cách làm mà hắn thích, hắn không thích ăn sống. Do đó lúc bình thường ăn những loại hải sản có thể làm sashimi, ví dụ như cá hồi, tôm hồng… hắn đều lựa chọn làm chiên bơ.  

             Còn món bào ngư thứ hai đó là bào ngư xào với hành tỏi.  

             Dùng hành tỏi xào bào ngư,  trước tiên làm nóng dầu. Tiếp đó cho bào ngư đã thái lát vào đảo đều tay, quan trong nhất là phải làm thật nhanh để thịt bào ngư chín và ra nước. Bào ngư, ốc biển mấy loại này đều có vấn đề khi chế biến.  

             Đó chính là nếu để lâu trên lửa thì thịt sẽ không nhai nổi, cho nên phải nắm giữ sức lửa là đều quan trọng nhất. Mà Cổ Dục ở phương diện nấu ăn thì khỏi phải bàn rồi.  

             Khi xào xong bào ngư, tiếp đó rót dầu vào để tiếp tục xào hành tỏi, ớt, tiêu, lại rót dầu hàu, bột gà, tinh bột, cùng với chút nước. Tiếp đó xào đơn giản một chút cho mùi thơm dậy lên thì có thể ra khỏi chảo.  

             Còn món chiên bơ thì lại đơn giản, dùng bơ chiên là được. Nếu như nhạt thì có thể thêm một chút muối, trong nhà thường ăn bò bít tên hay ăn hải sản đều phải dùng.  

             Hai món ăn đơn giản, chỉ chốc lát sau đã ra khỏi nồi. Đương nhiên, ngoại trừ hai món ăn này ra thì hiện tại chưa có thêm món gì khác, bốn con bào ngư cộng lại đã gần 3 kg. Bỏ vỏ xử lý xong còn lại khoảng 1,5 kg cũng không tệ, nhưng mà như vậy thì cũng không đủ cả nhà Cổ Dục năm người ăn.  

             Có người nói, nhiêu đây chắc cũng đủ rồi, hơn 1,5 kg lận mà. Bên cạnh còn có thêm nguyên liệu, mỗi người ăn thêm một ít cơm cũng đủ no rồi. Nhưng mà Cổ Dục nấu ăn, làm gì có chuyện vừa đủ chứ?  

             Cho nên ngoại trừ món ăn này ra, Cổ Dục còn làm không ít món ăn phụ. Một dĩa thịt anh đào, đây cũng là món Cổ Dục thích ăn, chua ngọt ngon miệng. Một dĩa thịt bò luộc, một dĩa đậu hũ khô Đông Bắc, một dĩa địa tam tiên, một dĩa khoai tây chiên. Công thêm một nồi canh trứng cà chua, bảy món ăn một món canh, gộp lại đủ tám món, nhìn đúng là quá sung túc.  

             Tuy nhiên, đừng nhìn thấy nhiều món như vậy mà nói nhà Cổ Dục lãng phí, nếu trong người trong nhà ăn không hết thì còn có Vua Núi, Bạo Quân cũng có thể giúp tiêu diệt sạch sẽ đồ ăn thừa!  

             “Ăn thôi nào!” Khi người một nhà đều ngồi xuống bàn cơm, Cổ Dục cũng cầm lên đũa ăn. Khách sáo gì nữa chứ, tiêu diệt thôi!  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 543: Đón người


Chương 559: Đón người  

             "Báo cảnh sát? Người ta mở sòng bài, báo cảnh sát thì nhiều lắm cũng coi như bọn họ tụ tập đánh bạc. Việc mở sòng bạc, bắt vào tạm giam vài ngày lại được thả ra, đến lúc đó không phải bọn họ lại tìm đến nhà chúng ta đòi tiền à!”  

             Đánh bạc lừa tiền, khác với lừa tiền chân chính, lừa tiền chân chính thì đó là lừa đảo. Vậy sau khi đi vào tù thì mức hình phạt tất nhiên là nặng hơn một chút.  

             Nhưng tụ tập đánh bạc nhiều lắm cũng xem như tội danh vi phạm trật tự công cộng, người tham gia cũng chính là đi vào trại tạm giam ở vài ngày, giáo huấn một chút thì lại được thả ra. Cho dù là người mở sòng bạc đi nữa, tình tiết tương đối nghiêm trọng mới có thể phán tội ba năm, mười năm trở lên. Cửa hàng nhỏ của bọn họ nhất định sẽ không tính là tình tiết tương đối nghiêm trọng, có thể ngay cả tình tiết cũng không được cấu thành. Bởi vì trong cửa hàng nhỏ kia chỉ có mười mấy người chơi, nhiều lắm xem như cung cấp địa điểm đánh bạc, như vậy thì phạt nhiều nhất cũng chỉ có thể ba năm.  

             Nhưng vấn đề là, dựa theo tình huống hiện tại mà xem, căn bản cũng không có khả năng phán ba năm. Cho dù phán tội nửa năm cũng không có khả năng xảy ra, hơn nữa coi như là bọn họ bị bắt thì tiền hắn nợ thì sao?  

             Nợ nần thì trả nợ, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đôi khi bọn họ chính là suy nghĩ quá nhiều.  

             “Vậy ông nói phải làm sao bây giờ đây, tôi cũng không có cách nào đào ra 200 ngàn cho ông!” Nghe Kha Tử Nhiên nói vậy, Cô Hai của Lý Vân Vân lại bắt đầu khóc lóc, lớn tiếng than thở.  

             “Tìm người mượn đi!” Hút một điếu thuốc, Kha Tử Nhiên cũng bất đắc dĩ nói.  

             "Mượn? Ông nói thật nhẹ nhàng nhỉ, nhà chúng ta bạn bè hay thân thích, người nào cũng nghèo hơn người kia thì biết tìm ai để mượn đây?” Lau mặt một cái, Cô Hai Của Lý Vân Vân vẻ mặt đầy phẫn nộ quát.  

             "Tìm Lý Vân Vân! Không, nói đúng ra hẳn là phải tìm người kia của Lý Vân Vân là Cổ Dục, hắn có rất nhiều tiền. Bà không biết đó thôi, sau khi xảy ra chuyện này, tôi có đi tới nơi đó một chuyến. Trong nhà tên nhóc đó kia xây giống như là lâu đài vậy, rất là đẹp, chiếc xe đậu ở trong sân kia cũng đáng giá mấy chục triệu..."  

             Nghe Cô Hai của Lý Vân Vân nói như vậy, Kha Tử Nhiên lập tức dập tắt điếu thuốc. Sau đó hai mắt hắn ta như lóe sáng rồi nói với Cô Hai của Lý Vân Vân.  

             Mà khi Cô Hai của Lý Vân Vân nghe được chiếc xe trong nhà Cổ Dục trị giá mấy chục triệu. Lúc này, hai mắt bà ta cũng đang lóe lên, đó chính là mấy chục triệu đó nha, nói bà không động tâm tư là không có khả năng.  

             Tuy nhiên, sau đó bà ta có chút rối rắm, bởi vì bà ta nhớ rõ ngày đó Lý Vân Vân chán ghét cả nhà bọn họ, lập tức bà ta lại nhìn về phía Kha Tử Nhiên.  

             "Ông nói xem, người ta có thể cho chúng ta mượn hay sao? Có điều quan hệ giữa chúng ta và Vân Vân thì..."  

             "Tôi đi khẳng định là không được, lần trước tôi đến thì đã bị đuổi ra ngoài." Nghe nói như vậy, Kha Tử Nhiên có chút phiền lòng, sau đó vẻ mặt khó chịu thấp giọng nói.  

             "Vậy tôi đi cũng không được đâu." Nhìn Kha Tử Nhiên đều bị họ đuổi ra ngoài, Cô Hai của Lý Vân Vân cũng bĩu môi một cái, vẻ mặt khó chịu đáp.  

             "Vậy thì tìm anh trai và chị dâu của em đi, anh không tin con bé đó dám đuổi ba mẹ nó ra ngoài." Suy nghĩ một chút, Kha Tử Nhiên lập tức có một cái chủ ý, vẻ mặt cười nham hiểm nói.  

             Nghe Kha Tử Nhiên nói như vậy, Cô Hai của Lý Vân Vân cũng há miệng, sau đó có chút do dự cúi đầu. Việc này, thật sự không được thì chỉ có thể đành như vậy...  

             Lúc này Cổ Dục và Lý Vân Vân, đương nhiên không biết bọn họ lại bị người ta nhớ thương.  

             Hai ngày nay Cổ Dục tạm thời chưa từng trải qua cuộc sống tốt đẹp của mình, mà hiện tại hắn đã rời khỏi nhà. Cũng không phải là đi nơi khác, mà là đi sân bay để đón người.  

             Về phần tiếp ai vậy thì không cần phải nói, đó chính là Tiết Thanh Huyến!  

             Cô ấy muốn tới lấy Long Diên Hương của Cổ Dục.  

             Chiều hôm trước Cổ Dục đã trở về nhà cha mẹ, ăn bữa cơm rồi ngủ lại nhà cha mẹ. Sáng sớm hôm sau mới lái xe ra sân bay đón người.  

             Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy Tiết Thanh Huyến từ trong sân bay đi ra, lại có một chút ngoài ý muốn. Bởi vì đi theo Tiết Thanh Huyến từ trong sân bay đi ra, không chỉ có một mình cô ấy.  

             Điều khiến Cổ Dục cực kỳ bất ngờ đó chính là Lương Tuyết và Triệu Hàn cũng đi theo Tiết Thanh Huyến.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 544: Cha mẹ Lý Vân Vân tới nhà


 

             Ở trong phòng bếp ngây người trong chốc lát, lúc này Lâm Lôi cũng từ bên ngoài đi vào. Trong tay cô còn cầm không ít rau, rõ ràng là các cô vừa mới đi hái xong.  

             "Tống Mính đến từ khi nào vậy, sao em không nói cho anh biết trước một tiếng." Nhìn Lâm Lôi đi vào, Cổ Dục bỗng kéo cô lại, sau đó nhỏ giọng hỏi một câu.  

             "Anh lặng lẽ mang về ba người như thế, chính cung người ta không được trở về tọa trấn hay sao." Nghe được lời của Cổ Dục, Lâm Lôi bỗng ra tay nhẹ nhàng véo hắn một cái, sau đó cười nói.  

             Thế nhưng nói xong, cô vẫn chỉnh đốn tâm tình, nói với Cổ Dục một chút. Tống Mính sáng nay vừa tới đây, vốn dĩ chỉ là tới tìm Cổ Dục, kết quả nghe nói Cổ Dục đi đón Tiết Thanh Huyến. Cho nên mới ở lại, giác quan thứ sáu của phụ nữ thật ra đều rất chuẩn xác, biết Tiết Thanh Huyến mới chính là địch nhân của mình, điều này Tống Mính biết rất rõ.  

             Dù sao vị trí chính cung của Cổ Dục, các cô đều coi như vật trong túi của mình, chỉ cần xem cuối cùng hoa sẽ rơi nhà ai mà thôi!  

             Tuy Rằng Cổ Dục vào phòng bếp nấu ăn, làm đồ ăn rõ ràng so với lúc bình thường chậm hơn một chút.  

             Nhưng chậm hơn nữa cũng có lúc cũng sẽ làm xong.  

             Khi làm xong cơm, mọi người ngồi cùng nhau ăn cơm, chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt mới được. Nhưng mà ở trên bàn ăn, tám người lúc này một người nói chuyện cũng không có.  

             Bọn họ chỉ buồn bực ăn thức ăn trước mặt mình, ăn xong đầu tiên chính là Phùng Thư Nhân. Vừa ăn xong thì nha đầu này rất vô trách nhiệm mà chạy đi, nói là đi livestream. Cho nên cũng chỉ còn lại tiêu điểm chính là Cổ Dục, lúc này hắn vẫn còn đang ở chỗ này không biết phải làm sao.  

             “Vân Vân, cha mẹ con đến xem con này!  

             Đang lúc không khí trên bàn ăn càng ngày càng có chút khó xử, Cổ Dục cũng càng ngày càng rối rắm thì đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói của một người phụ nữ. Nghe được giọng nói của người phụ nữ này thì Lý Vân Vân đang ngồi bên cạnh đột nhiên sắc mặt đại biến, bởi vì giọng nói này cô quá quen thuộc.  

             "Tôi, tôi đi ra ngoài một chuyến." Nhìn mọi người ở bên cạnh, Lý Vân Vân nhỏ giọng nói một câu rồi sau đó  đi ra ngoài.  

             "Anh cũng đi xem một chút." Mặc kệ là bởi vì có quan hệ với Lý Vân Vân, hay là bắt được cái lý do này. Cổ Dục cũng lập tức đứng lên, sau đó đi theo Lý Vân Vân ra ngoài.  

             Khi hai người đi tới cửa thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, đang cùng một đôi vợ chồng già đứng trước cửa nhà Cổ Dục.  

             Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hai vợ chồng già này chính là cha mẹ của Lý Vân Vân, mà người phụ nữ trung niên kia là ai, Cổ Dục cũng không có ấn tượng, hẳn là không phải người của thôn Cổ Gia.  

             Quả thật, đôi vợ chồng già này chính là cha mẹ của Lý Vân Vân. Lúc này bọn họ còn có chút rối rắm, một chút mờ mịt. Dù sao việc này bọn họ cũng có chút nói không nên lời, nhưng nhìn Cô Hai Lý Vân Vân bên cạnh, bọn họ cũng không thể không kiên trì nhìn về phía Cổ Dục và Lý Vân Vân.  

             "Vị này chính là Tiểu Cổ đấy à, chúng tôi là cha mẹ của Vân Vân." Nhìn Cổ Dục, người đàn ông trung niên bên này cũng mở miệng nói chuyện trước.  

             "À, chú và dì đến chơi à! Vào nhà ngồi đi ạ, à..." Nhìn đôi vợ chồng trung niên này, Cổ Dục cũng mở miệng nói. Tuy nhiên lúc vô thức nhường đường vào bên trong, hắn mới chợt nhớ tới là hình như lúc này bên trong đang có tu la tràng.  

             "Cha, mẹ, hôm nay trong nhà có khách, là khách rất quan trọng. Nếu hai người không có chuyện gì, cứ về trước đi, vài ngày nữa thì hai người lại đến." Lý Vân Vân tự nhiên cũng biết những thứ này, cho nên khi Cổ Dục còn chưa nói hết thì cô đã cướp lời rồi nói với đôi vợ chồng trung niên kia, hôm nay trong nhà quả thật là có khách quan trọng.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 545: Cờ bạc là cái động không đáy


 

             Nhìn cha mình, Lý Vân Vân một chút mặt mũi cũng không để lại cho Cô Hai mình. Ngày đó sau khi Kha Tử Nhiên tới nhà một chuyến, Cổ Dục cũng là đề phòng lỡ có chuyện, cho nên tìm người hỏi thăm tình huống bên Kha Tử Nhiên một chút. Sau khi biết được hắn ta đánh bạc thua hai trăm ngàn, Cổ Dục lập tức nói chuyện này cho Lý Vân Vân biết.  

             Mà nghe được lời này, Lý Vân Vân cũng cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn lúc trước cô đã không mềm lòng cũng không có tham lam gì, bằng không tiền này coi như mất sạch.  

             Tuy Cổ Dục có tiền, nhưng có tiền cũng không phải tiêu hoang như vậy.  

             Vì sao nói nội dung độc hại có nói đến việc đánh bạc là nguy hại nhất.  

             Trước mắt tới nói, không chỉ khiến cho người ta sinh bệnh, tử vong. Hơn nữa còn khiến cho nhà tan cửa nát, thê tử ly tán, bạn bè mất hết.  

             Người xưa nói rất hay, ‘khuyến đổ bất khuyến phiếu, khuyến phiếu lưỡng bất giao’.  

             (Một câu tục ngữ cổ của TQ, ý của câu là bạn khuyên bạn bè mình không nên cờ bạc là vì là ý tốt. Nhưng nếu bạn khuyên người bạn kia rời xa người cậu ta đang yêu thì người bạn kia sẽ cho rằng bạn là đang ghen tị với cậu ta. Cho dù bạn thấy cô gái kia đi với một người đàn ông khác không phải là bạn mình vào khách sạn, nhưng chỉ vì ý tốt muốn khuyên thì người bạn đó thì chưa chắc cậu ta sẽ tin lời của bạn. Đôi khi còn trách bạn là đang ghen tị với cậu ta.)  

             Dù cho là bạn bè thân thiết nhất, cũng không thể sánh được nếu như có người thì thầm bên gối. Đồng thời, phần lớn phụ nữ có kỹ thuật đều là dạng người vô tình, con hát vô nghĩa.  

             Bọn họ có thể chỉ vì tiền, sẽ cố tình lừa gạt chiếm đoạt tiền vào tay. Bạn có chết hay không thì họ cũng không để ý tới.  

             Mà nếu dính vào hai loại này thì cũng sẽ nghiện. Đây chính là một cái động không đáy, muốn vứt bỏ thì tuyệt đối không có khả năng.  

             Cho nên về cơ bản thì mọi người đều có nhận thức chung. Ví dụ như nếu như quả thật là có việc gấp như trong nhà xảy ra sự cố như bị tai nạn xe cô, bị bệnh hay là cần dùng gấp một số tiền. Thì tiền này có thể cho mượn, vì mọi người biết là họ sẽ có thể trả lại cho mình.  

             Nhưng nếu vì cờ bạc mất hết, muốn vay tiền, vậy tuyệt đối không thể cho vay.  

             Bởi vì một lần mượn đừng nói là trở về, bạn còn có khả năng hại hắn ta càng lún càng sâu.  

             Nghe được lời này của Lý Vân Vân, cha của Lý Vân Vân cũng há miệng. Cuối cùng vẫn thở dài một hơi, không để ý đến động tác kéo tay ông của cô em gái này nữa, ông ta lập tức dẫn theo mẹ của Lý Vân Vân quay đầu rời đi.  

             Ở nông thôn bên này đánh bạc rất dữ, ông ta tận mắt nhìn thấy quá nhiều người bởi vì dính vào cái thứ này mà dẫn đến nhà tan cửa nát, cũng giống như Lý Vân Vân đã nói, tiền như vậy không thể cho vay.  

             Huống chi nhìn thái độ kiên quyết của Lý Vân Vân, ông ấy cũng không biết giải thích thế nào. Biết rõ đây là do ông bị em gái gạt, nhưng ông cũng rất khó xử. Một bên là em gái ruột, một bên cũng là con gái ruột đó nha.  

             Cha mẹ sẽ không hại con cái của họ, đặc biệt là nếu đã biết rõ tình huống, cho nên không quản nữa cũng là một sự lựa chọn tốt nhất.  

             "Anh, chị dâu! Lý Vân Vân, tôi nói cho cô biết, việc này còn chưa xong đâu!” Nhìn thấy cha mẹ Lý Vân Vân xoay người rời đi, Cô Hai của Lý Vân Vân bên này cũng oán hận dậm chân một cái, sau đó trừng mắt nhìn Lý Vân Vân một cái rồi mới xoay người rời đi.  

             Nhìn dáng vẻ của bà ta, Lý Vân Vân tự nhiên cũng không cam lòng yếu thế cũng trừng mắt một chút, sau đó mới kéo tay Cổ Dục ý bảo có thể quay trở vào nhà.  

             "Đừng nóng vội, em cứ vào nhà trước, anh đi ra ngoài một chuyến." Nhìn Lý Vân Vân còn có những người trong nhà cô, Cổ Dục nở nụ cười rồi sau đó nói với cô.  

             "Anh định đi giúp bà ta trả lại tiền đấy à! Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lý Vân Vân bỗng có chút do dự nhìn về phía Cổ Dục, dò hỏi hắn.  

             "Không phải, anh cũng không ngốc. Tiền này nếu như trả giúp cho họ, đó không phải là rơi vào trong động không đáy hay sao. Yên tâm đi, việc này cứ để anh giải quyết." Vỗ vỗ tay cô, Cổ Dục cười nói.  

             Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lý Vân Vân bên kia do dự một chút, tiếp đó mới xoay người trở vào nhà. Nhưng trong mắt cô vẫn mang theo một tia nghi hoặc.  

             Về phần Cổ Dục sau khi cười khẽ một cái, tiếp đó cưỡi xe máy đi ra ngoài thôn.  

             Thật ra hắn không phải đi đâu xa, mà chính là đi đến cái sòng bạc nhỏ nơi Kha Tử Nhiên đánh bạc.  

             Sòng bạc nhỏ này cách thôn Cổ Gia cũng không tính là xa, cưỡi xe máy hơn mười phút thì cũng đến.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 546: Đấu địa chủ


Chương 562: Đấu địa chủ  

             “Trả tiền trước thì không gấp, chúng ta trước tiên chơi một chút đi! Nhìn gã mập mạp này, Cổ Dục cũng cười nói. Nghe được lời này của Cổ Dục, gã mập mạp cũng nheo mắt lại, việc làm ăn đưa tới cửa thế này, hắn không có khả năng không làm, đúng không?  

             "Được rồi, Cổ tiên sinh, cậu chọn đi, cậu muốn chơi cái gì tôi tìm người cùng cậu chơi."  

             “Vậy đấu địa chủ đi! Tùy ý ngồi trên một cái đài, Cổ Dục cười nói.  

             (Đấu địa chủ: Sử dụng bộ bài thông thương nhưng kèm cả hai lá Joker vào, cách chơi gần như tương tự binh xập xám, mậu binh, bài tố,...)  

             Nghe Cổ Dục nói như vậy, gã mập mạp này cũng nháy mắt với hai thủ hạ chơi bài tốt nhất của mình. Sau đó bọn họ lập tức ngồi ở bên cạnh, một lần nữa tháo một bộ bài mới. Xác định là bài mới không có vấn đề gì, bọn họ cũng bắt đầu xào bài.  

             Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng không có động tay động chân gì, kỳ thật nói trắng ra là bọn họ cũng có một ít khinh thường Cổ Dục. Cổ Dục đúng là có tiền thì cái này bọn họ rất rõ ràng.  

             Nhưng bọn họ chưa từng nghe nói qua Cổ Dục đánh bạc lợi hại, cho nên thoạt nhìn bọn họ chính là xem Cổ Dục như thịt gà chuẩn bị làm thịt. Nhưng bọn họ lại không biết, lúc bọn họ xào bài, thị lực linh hoạt của Cổ Dục, đã nhớ kỹ vị trí của mỗi một lá bài khi bọn họ xào bài, sau khi ba người chọn xong bài, Cổ Dục đã biết rõ tất cả lá bài trong tay hai người này, thậm chí ngay cả vị trí hắn cũng rõ ràng.  

             Cổ Dục nhẹ nhàng gật đầu rồi hắn cũng cầm bài lên, ván bài này đúng là rất bình thường, nhưng mà hai nhà còn lại bài cũng không có gì đáng nói.  

             Liếc nhau một cái, hai người bên kia nhìn về phía Cổ Dục.  

             "Ông chủ Cổ, chúng ta đặt cược một chút đi, bao nhiêu tiền một điểm?" Nhìn Cổ Dục, một người trong đó cười hắc hắc, sau đó nhỏ giọng hỏi.  

             “Đánh nhỏ một chút thôi, 10,000 một điểm đi! Nhìn thoáng qua người này, Cổ Dục rất bình thản nói. Nhưng mà sau khi nghe Cổ Dục nói, mọi người ở đây đều bỗng hít sâu một hơi khí lạnh, 10,000 một điểm... Cái này gọi là đánh nhỏ một chút sao? Người có tiền có phải là quá hào phóng rồi không?  

             “Mười ngàn thì mười ngàn, tới nào!” Có chút chột dạ nhìn thoáng qua gã mập mạp kia, sau khi nhìn thấy gã mập mạp gật gật đầu, người này cũng cắn răng đáp ứng ván cược này.  

             "Ừm, được thôi." Nghe được bọn họ đồng ý, Cổ Dục rất lạnh nhạt đáp.  

             "Tôi không cần!"   

             “Tôi cũng không cần!”  

             Nghe Cổ Dục nói như vậy, hai người này liếc nhau một cái, chỉ cần không ngốc thì cũng nhìn ra, hai người này chính là một nhóm. Bọn họ chính là muốn bẫy Cổ Dục một vố, sau đó đào hết tiền của Cổ Dục. Nhưng ai biết được, sau khi hai người này nói xong, Cổ Dục cũng đặt bài, sau đó nhìn về phía hai người này.  

             “Tôi cũng không cần, so một chút đi! Theo Cổ Dục nói xong, hắn trực tiếp đem bài mở ra.  

             So bài, đây là một cách chơi ở tỉnh Hắc Long, những nơi khác có hay không hắn cũng không rõ ràng lắm, quy tắc chính là khi ba người đều không muốn rút bài nữa thì sẽ mở bài. Tiếp đó xác định ai là địa chủ, 3 lá bài úp dưới bàn sẽ thuộc về người chơi đó. Đồng thời 2 người còn lại trở thành nông dân và có quyền nhận thưởng từ địa chủ.  

             Trong tay Cổ Dục cũng chỉ có một tấm hai, mà hai người kia một người có hai lá hai, một cái thì có một lá K và một lá hai, tự nhiên người có một tấm K một lá hai  tự động được bầu làm địa chủ. Tiền của đồng bọn mình hắn có thể không cần bồi thường, nhưng cổ Dục bên này phải bồi ba điểm là 30,000 tệ. Chuyện này quá bất ngờ, nhìn thấy tình cảnh này, mặc dù thời tiết hiện tại là tháng mười một nhưng tên này đều đã đổ mồ hôi đầy trán, ánh mắt tên này bỗng nhìn về phía cái gã mập mạp kia.  

             Gã mập mạp kia cũng thật không ngờ, Cổ Dục vậy mà còn chơi trò này, nhưng mà đánh thua thì phải trả tiền. Uy tín rất quan trọng, nếu như gã ta phá cái điều lệ này thì đến lúc làm ăn không phải sẽ thất bại hay sao, ai mà dám đến chỗ hắn chơi nữa.  

             Cho nên hắn đành méo miệng ra giấu với tên đàn em của mình, vậy là tên này đành lấy ra 60,000 tệ ra chung cho Cổ Dục 30,000 và 30,000 còn lại đẩy tới trước mắt tên đồng bạn kia.  

             “Nào, tiếp ván kế! Nhìn thấy tiền đến tay, Cổ Dục cũng ném bài vào đống bài rồi tiếp tục ván tiếp theo!  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 547: Cầm tiền của gã mập mạp này


Chương 563: Bắt quả tang  

             “Ai gọi trước đây? Vẫn là anh sao!” Một bên cầm lên bài của mình, Cổ Dục đồng thời nhìn lướt qua hai người bên cạnh, sau đó nói với bọn họ.  

             “Anh, anh gọi trước đi! Nghe Cổ Dục hỏi như vậy, người kia lập tức đáp lại một câu. Đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần để Cổ Dục nói trước là ổn rồi.  

             Nhưng mà sau đó, để cho bọn họ càng thêm hối hận chính là bài của Cổ Dục quá lớn. Hai gã đàn em này biết là nếu không thể gian lận thì chỉ có thể thua mà thôi.  

             Thế là gã đàn em bên kia khẽ liếc nhìn tên đồng đội của mình nháy mắt, tiếp đó hai người lặng lẽ móc ra hai lá bài rồi đưa tay ở dưới bàn định trao đổi.  

             Nhưng ngay khi tay của hai người sắp giao nhau thì một tay của Cổ Dục đột nhiên xốc lên cái bàn nặng nề. Tiếp đó, một trái một phải hai chân giẫm lên tay của hai tên này, mà trên tay của hai tên này ngay lập tức cũng rơi ra hai lá bài xuống đất.  

             “Ai ôi! Tay của tôi!”  

             “Ôi trời!”  

             Khi tay hai người bị giẫm lên mặt đất, hai người này lập tức kêu la thảm thiết. Mà nghe được tiếng kêu thảm thiết của hai người này, bên này cũng có không ít người đứng lên, vẻ mặt không tốt nhìn về phía Cổ Dục. Tuy nhiên, một chiêu thế này người khác thì có lẽ hữu dụng, nhưng đối với Cổ Dục thì không có tác dụng.  

             Hắn khinh bỉ nhìn một vòng những người này, những người này đều nhớ tới vị trước mặt này là ai. Mặc dù bọn họ là những tên côn đồ, người khác sợ họ thế nhưng Cổ Dục không có sợ đám người này.  

             Mấy tên côn đồ bị hắn xử lý còn thiếu sao?  

             Ban đầu là Cổ Nhạc Thành, sau này Ngô Đạo Thiện, còn có bọn người đi trộm cá. Thậm chí kẻ liều mạng như Dương Hâm đều rơi vào trong tay hắn. Đám người này, bình thường thích đánh nhau, nhưng cũng truyền tai nhau một chút, thật sự không nên đụng đến Cổ Dụng, điên hay sao mà đụng kẻ này?  

             Bọn họ cũng không có lá gan kia, cho nên dưới ánh mắt cổ dục, những người này tuy rằng đều đứng lên, nhưng đều có chút lui về phía sau một bước. Sau đó chuyển ánh mắt nhìn về phía nơi khác, làm bộ như mình ở chỗ này đang tàng hình vậy.  

             "Khụ, Ông chủ Cổ, ngài đây là..." Người khác có thể tàng hình, nhưng gã mập mạp kia cũng không làm vậy được. Hắn ta nhăn mặt, đi đến bên cạnh Cổ Dục cùng vẻ mặt tươi cười nói.  

             "Tôi đây là sao à? Anh nói sai rồi đó, họ ở trong sòng bạc của anh, không phải là tôi nên hỏi anh mới đúng sao?” Nhìn chằm chằm gã mập mạp này, Cổ Dục buồn cười nói.  

             "Khụ, đây đúng là bọn họ không đúng, bằng không ván bài này coi như xong đi. Tôi lần nữa đi tìm hai người cùng với ngài chơi." Nghe Cổ Dục nói như vậy, gã mập mạp cười một chút, sau đó đáp.  

             "Có thể nha! Nhưng tiền ván này thì sao đây, chơi ván nữa cũng được. Nhưng mà bọn hắn tại đây trắng trợn gian lận không có nể mặt ai hết. Tôi nghĩ anh nói cũng không đúng đâu nha! Quy cũ, không thể bỏ được đâu.” Tiếp tục nhìn chằm chằm gã mập mạp, Cổ Dục cũng bình tĩnh đáp lời.  

             Nghe Cổ Dục nói vậy, hai người bị giẫm bên này đều sắp điên rồi.  

             Hai người làm nghề này lâu như vậy làm sao không biết ở sòng bạc xử lý như thế nào vấn đề gian lận này chứ.  

             Rất đơn giản, đó chính là chặt ngón tay!  

             Không ai nguyện ý chặt của mình một ngón tay, nghĩ đến chuyện này, trong lòng bọn họ đều kinh hoảng nhìn về phía gã mập. Bọn họ thật sự sợ, rất sợ, cực kỳ sợ.  

             Mà nhìn ánh mắt của hai người này, sắc mặt gã mập cũng rất xấu hổ.  

             Nếu như xử lý hai người này đi, hai người này chính là đàn em của mình, vậy lòng người sẽ tan rã. Đến lúc đó thì xong rồi, nhưng nếu như không xử lý hai người này. Người khác còn dễ nói, nhưng nếu bởi vậy mà đắc tội Cổ Dục thì vậy bọn họ cũng xong luôn...  

             Nghĩ đến đây, gã mập mạp cắn răng nhìn về phía Cổ Dục…  

             ”Bằng không, Ông chủ Cổ, ván bài này tiền để tôi ra đi, việc này cứ coi như xong đi! Nhìn Cổ Dục, gã mập đi tới nhỏ giọng nói.  

             Nhìn bộ dáng gã mập mạp này, Cổ Dục nở nụ cười rồi sau đó lắc đầu. Nói chuyện với gã mập này, hắn đều có cảm giác mình bị mất giá.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 548: Lợi cho anh rồi


Chương 564: Lợi cho anh rồi  

             “Trở về rồi, sao không đi vào. À! Dù sao anh trốn như vậy cũng không phải là chuyện tốt, đi vào đi! Nhìn Cổ Dục đứng ở trong sân, cô cũng tò mò nói. Tuy nhiên khi nói xong, cô cảm giác có chút buồn cười, sau đó nhìn Cổ Dục mà cười tủm tỉm.  

             Cô đương nhiên biết là vì sao Cổ Dục không đi vào nhà. Nhưng mà như vậy cũng tốt, ai bảo hắn cặn bã như vậy chứ? Đồng thời cô cũng đang suy nghĩ, nếu Cổ Dục không phải cặn bã như vậy, vậy mình có thể cũng không chạm vào được một người tốt như thế!  

             "Khụ, lát nữa lại vào, cái này cho em." Xấu hổ nở nụ cười, Cổ Dục đưa phiếu nợ của Kha Tử Nhiên còn có 70 ngàn tệ đặt vào trong tay cô.  

             "Anh đi thay hắn ta trả tiền sao?" Nhìn đồ Cổ Dục cho mình, Lý Vân Vân nhướng mày. Sau đó có chút bất đắc dĩ nói, cô biết là Cổ Dục thay mình đi giải quyết chuyện này, đó là bởi vì nguyên nhân hắn yêu mình. Nhưng cô không muốn Cổ Dục có liên quan gì đến những người kia, nhất là vì mình mà tiêu tiền oan uổng như thế.  

             "Em suy nghĩ nhiều rồi, anh là ai chứ? Đây là do anh thắng tiền trở về, còn có 70 ngàn này đều là thu hoạch của anh. Tờ giấy nợ này, anh cũng không phải là để cho em trả lại cho hắn ta. Về sau đây chính là nhược điểm của hắn ta ở trong tay của em, còn dám nhiều lời thì cứ bắt hắn ta trả tiền!” Nhìn ánh mắt Lý Vân Vân, Cổ Dục nở nụ cười đáp sau đó vỗ vỗ bả vai cô.  

             Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lý Vân Vân đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười. Đúng vậy, đây chính là một cái nhược điểm, về sau nếu Cô Hai và Kha Tử Nhiên của mình còn dám ra yêu cầu gì đó, vậy bắt bọn họ trả lại tiền, xem bọn họ có còn dám cứng rắn nữa hay không.  

             "Nể tình anh đối với em tốt như vậy, nói cho anh một tin tức tốt." Lấy tờ giấy nợ cho vào túi mình, Lý Vân Vân nhìn Cổ Dục, trong lòng đầy ngọt ngào nói.  

             "Tin tốt gì?" Nghe cô nói thế Cổ Dục còn đang ở một bên nhìn vào bên trong, vừa tò mò hỏi. Anh đúng là rất tò mò, bây giờ chuyện đã như vậy thì còn có thể có tin tức gì tốt?  

             "Anh có thể vào phòng, các cô ấy tạm thời sẽ không xé anh rai." Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cổ Dục, Lý Vân Vân mỉm cười, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói.  

             Sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Cổ Dục, cô đẩy Cổ Dục tiến vào trong phòng. Sau khi Cổ Dục trở về phòng, quả thật cảm thấy rất kỳ quái. Bởi vì ánh mắt các cô nhìn về phía mình, vẫn không tốt như cũ, nhưng dường như hơi áp lực của Tu La Tràng đã thấp đi một chút.  

             "An trở về rồi sao? Mau đi chuẩn bị cơm tối, ăn cơm tối xong em còn muốn trở về trước một chuyến, vài ngày nữa em sẽ lại về." Đang lúc Cổ Dục nghi hoặc khó hiểu, lúc này Tống Mính đột nhiên mở miệng nói, sau đó nhìn về phía Lý Vân Vân và Lâm Lôi.  

             "Còn các cô thì sao? Không đi với tôi à?” Nhìn Lý Vân Vân và Lâm Lôi, Tống Mính cũng hỏi, rõ ràng các cô đã đạt được sự đồng thuận gì đó.  

             "Chúng tôi cũng sẽ đi, buổi tối chúng tôi tạm thời về nhà ở vậy, qua hai ngày nữa sẽ trở lại." Nghe được lời của Tống Mính, Lâm Lôi bên này cũng cười đáp.  

             Nhìn bộ dáng của các nàng, nói thật thì Cổ Dục có chút ngu luôn rồi. Nhưng ít nhất bầu không khí đã giảm bớt một chút, đây quả thật là một tin tức tốt, vì thế hắn đi chuẩn bị bữa tối.  

             Tốt rồi! Ba giờ chiều đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối, bữa tối này hình như cũng quá sớm rồi.  

             Sau khi ăn cơm tối xong, Tống Mính rời đi trước, sau đó Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Đương nhiên, còn mang theo Phùng Thư Nhân không muốn đi cùng nhau trở về nhà.  

             Trong nhà Cổ Dục cũng chỉ còn lại Tiết Thanh Huyến, Triệu Hàn cùng Lương Tuyết, bốn người ở cùng một phòng. Nói thật đúng là có chút xấu hổ, nhưng vẫn là nhanh đến buổi tối.  

             Theo ba em gái liếc nhau một cái, Lương Tuyết vốn không nói gì hôm nay hít sâu một hơi, sau đó chủ động đi tới phòng Cổ Dục.  

             "Đi thôi, chúng ta nên trở về phòng, nghỉ ngơi..."  

             Nói xong, Lương Tuyết cũng mặc kệ Cổ Dục có kịp phản ứng hay không, kéo hắn lên phòng ở lầu hai. Kế tiếp xảy ra chuyện gì, sẽ không nói cho mấy người biết, bởi vì quả thật đã phát sinh không ít chuyện...  

             Nhưng mà những chuyện này, đều không thể dùng ngôn ngữ miêu tả ra, mình hiểu với nhau là được rồi.  

             Một đêm không nói gì, trong nháy mắt đi tới ngày hôm sau, khi Cổ Dục sáng sớm hôm sau thức dậy xuống lầu, lại ngoài ý muốn ở cửa đụng phải Tiết Thanh Huyến.  

             Nhìn cổ Dục có một chút ánh mắt khiếp sợ, Tiết Thanh Huyến bỗng cảm thấy buồn cười nên điểm lên ngực hắn một cái.  

             "Lợi cho anh rồi, nhớ kỹ là sau này nếu dám đối xử với chị em bọn em không tốt thì em cũng không bỏ qua cho anh đâu.” Nói xong, Tiết Thanh Huyến xoay người rồi chậm rãi đi xuống lầu.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 549: Cả nhà cùng nhau đi du lịch


 

             Đầu tháng mười hai, Cổ Dục trực tiếp thuê một biệt thự lớn ở bờ biển bên Tam Á. Sau đó giao nhà cho chú Ba và ông Hai và cung cấp cho Hứa Cẩm một đống hàng lớn, nói cho ông ta biết ít nhất phải tạm dừng cung cấp hàng khoảng một tháng.  

             Tiếp đó, hắn dẫn theo Tống Mính, Lý Vân Vân, Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân cùng nhau trở về nhà. Sau đó cùng với cha mẹ hắn, cùng nhau ngồi máy bay đi Tam Á bên kia chơi.  

             Mặc dù cha hắn vẫn còn đi làm, nhưng ông ấy có thể xin nghỉ phép hàng năm, và có thể cùng hắn đi chơi trong một tháng.  

             Khi bọn họ đến sân bay bên Tam Á, Tiết Thanh Huyến, Triệu Hàn cùng Lương Tuyết ba người cũng đã ngồi máy bay đi tới bên này.  

             Thật ra, Lương Tuyết bây giờ đang rất nổi tiếng, cô muốn bỏ ra thời gian một tháng để đi nghỉ là rất khó, hiện tại cô đang có rất nhiều lời mời phải làm.  

             Thế nhưng, lần này đi thôn Cổ Gia cô cũng rõ ràng được một chuyện, đó là đưa ra lựa chọn giữa sự nghiệp và bản thân. Sở dĩ cô bận rộn như vậy kỳ thật không phải là do cô nguyện ý bận rộn. Cô cũng không giống như những cô bé kia, có ý nghĩ cực độ khát vọng muốn đứng trên sân khấu.  

             Bởi vì sân khấu cô không phải là chưa từng đứng, nếu cô nguyện ý thì trước đây cô có thể cứ đứng ở nơi đó. Chính là bởi vì cô không muốn hy sinh bản thân, cho nên lúc trước cô mới bắt đầu làm livestream.  

             Hơn nữa cô quả thật không giống như những cô gái tiểu thịt tươi kia, muốn thừa dịp đang hot mà nhanh chóng kiếm được nhiều tiền. Bởi vì thời gian trôi qua, bọn họ sẽ không kiếm được tiền nữa.  

             Một thời gian trước bận rộn như vậy, chủ yếu là bởi vì cô thực sự không biết mình đang bận rộn. Trước đây nuôi dưỡng thói quen, có lời mời là đi một chút, kết quả lại cứ đi như thế.  

             Nhưng lần này sau khi đến thôn Cổ Gia, cô đã rõ ràng suy nghĩ của mình.  

             Cho dù đó là vì tiền, hoặc cho chính mình hay là vì tình yêu. Cô biết, lời mời có thể chạy, cứ để tùy duyên một chút. Nhưng mà không bao giờ bỏ lỡ những điều thực sự quan trọng.  

             Chính vì vậy, cho nên sau khi cô trở về mới thừa dịp trong khoảng thời gian này, xử lý lời mời và chuyện công ty một chút. Tiếp đó mới bay đến Tam Á cùng với nhóm Cổ Dục chơi vui vẻ một trận, chủ yếu nhất là thuận tiện gặp mặt chào hỏi với cha mẹ Cổ Dục.  

             Khi cha mẹ Cổ Dục phát hiện con trai mình lại bắt cóc được thêm ba cô con dâu, ba cô con dâu đều giống như Thiên Tiên thì bọn họ đều có chút bối rối. Cha Cổ Dục đã không còn khoa tay múa chân ủng hộ cho Cổ Dục nữa, mà là có chút lo lắng nhìn về phía con trai mình. Ông thật sự sợ thân thể con trai mình sẽ chịu không nổi, số lượng vận động này, phải cực kỳ mạnh mẽ mới được.  

             Nhưng mà Cổ Dục đối với chuyện này không có cách nào giải thích rõ ràng cho cha mẹ hắn. Dù sao tình huống thân thể của hắn, cũng chỉ có chính hắn mới biết phải không?  

             Khi một nhóm mười người, đi tới biệt thự cổ Dục đã sớm thuê xong, Cổ Dục cùng bọn họ bắt đầu trải qua thời gian nghỉ phép.   

             Mấy ngày đầu tiên, không cần phải nói cũng biết, khẳng định là đi chơi khắp nơi.  

             Chơi vài ngày, mọi người bắt đầu tách ra chơi, Cổ Dục suốt ngày mang theo các em gái đi bơi, dạo biển, lặn biển, chơi xuồng máy các loại.  

             Mà cha mẹ Cổ Dục thì đi theo đoàn, du ngoạn chung quanh, đi dạo trung tâm thương mại linh tinh.  

             Không thể không nói, thứ đoàn du lịch kiểu này, nếu muốn thì vẫn có thể kiếm được.  

             Người trẻ tuổi thì không nguyện ý đi theo đoàn, đi đâu cũng không biết đây là nơi nào. Không cẩn thận chơi qua một chút thì sẽ bị thúc giục đi chỗ khác, thật đúng với kiểu lên xe ngủ, xuống xe đi tiểu, đến điểm tham quan chụp ảnh, sau đó thì xong việc.  

             Hầu như không có người trẻ tuổi nào nguyện ý dùng loại tiết tấu như vậy mà đi ra ngoài chơi. Nhất là mấy năm gần đây đều chú ý đến việc đi thưởng ngoạn, tiết tấu chậm một chút, nhưng mà người thích như vậy quá ít.  

             Rất nhiều người trẻ tuổi, đi đến một nơi để chơi, sẽ tìm hiểu rất sâu về các đặc điểm địa phương, tìm hiểu về lịch sử ở đây, biết phong tục và con người ở đây. Sau đó nếm thử các món ăn địa phương, xem vẻ đẹp, tìm hiểu về địa lý nhân văn...  

             Nhưng đối với người già như cha mẹ Cổ Dục mà nói, kỳ thật bọn họ rất thích, cũng rất hưởng thụ niềm vui đi chơi nhóm du lịch như vậy. Bởi vì bọn họ cũng không muốn biết đây là nơi nào, nơi này có chuyện gì, nơi này có điển cố gì, còn có nơi này có cái gì ngon.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 550: Đại kết cục


Chương 566: Đại kết cục  

             Bởi vì bây giờ đã là tháng giêng, cũng sắp qua năm mới. Triệu Hàn đón năm mới tự nhiên là muốn về nhà, nhưng mà phỏng chừng qua ba mươi thì nên đến chỗ Cổ Dục.  

             Mà Tiết Thanh Huyến thì phải về nhà trước một chuyến, hiện tại cô và Cổ Dục đã xác định quan hệ, cũng đã đến lúc về nhà giải quyết một chút vấn đề của nhà cô.  

             Cổ Dục cũng nghĩ tới chuyện có phải muốn cùng cô về nhà một chuyến hay không. Dù sao muốn giải quyết chuyện gì thì hắn cũng phải giúp một việc mới được, nhưng Tiết Thanh Huyến lại không để Cổ Dục bị cuốn vào phiền toái nhà mình. Mà nói cho Cổ Dục biết mình có thể làm được, nhưng Cổ Dục lặng lẽ vẫn cho cô một thẻ ngân hàng, bên trong có số tiền năm tỷ, đây cũng là sức mạnh mà hắn đã chuẩn bị cho cô.  

             Khi tất cả mọi người trở về nhà riêng của họ, tất cả mọi người cũng đã chuẩn bị riêng việc của mình.  

             Sau khi cha mẹ Cổ Dục về nhà, đương nhiên là khoe khoang khắp nơi, đây cũng là niềm vui lớn nhất của bọn họ.  

             Mà mấy người Cổ Dục cũng trở về nhà mới ở Cáp Nhĩ Tân để nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau mới lái xe trở về thôn Cổ Gia. Đương nhiên, trở về cũng chỉ có hắn, Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân, Lý Vân Vân cùng Lương Tuyết, Triệu Hàn muốn về quê hương của các cô ấy, Tống Mính tự nhiên cũng phải về nhà của mình.  

             "Ăn tết thôi!"  

             Khi Lưu Phi Phi cùng Cổ Tú Tú che lỗ tai, nhìn pháo nổ ở ngoài cửa lớn, tiếng cười nói vui vẻ sung sướng đan xen. Mà ở trong nhà, mọi người không tự chủ đều nở nụ cười, hôm nay đã là 30 tết rồi.  

             Trong nhà Cổ Dục, mọi người lại một lần nữa tụ hợp.  

             Lúc này mới đúng nghĩa là tụ hợp, bởi vì có cả Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú ở cùng.  

             Mấy ngày gần đây, Cổ Dục vẫn không có nhàn rỗi.  

             Ngày 23 tháng Chạp, hắn đến nhà Tống Mính chính thức gặp cha mẹ Tống Mính còn có chú của cô. Coi như là gặp mặt phụ huynh, sau đó hắn mới đón Tống Mính về nhà.  

             Sau đó ngày 27 tháng Chạp, Tiết Thanh Huyến cũng trở về. Theo cách cô nói thì chuyện trong nhà cô đã xử lý triệt để. Tài sản cha cô để lại cho cô, theo phân chia của ông nội thì cô chiếm 70%. Vốn dĩ cô cho rằng mình giành lại 30% đã là không tệ rồi, thế nhưng Cổ Dục cho cô 5 tỷ quả thật là có tác dụng không nhỏ trong việc này.  

             Dù sao thì bây giờ không phải là thời cổ đại. Thời cổ đại thì thương nhân có tiền thế nào thì cũng chẳng qua là rau hẹ trong mắt quan viên, nói cất người thì sẽ cắt không có cái gì gọi là quyền lợi.  

             Quân quyền loạn thế, dân quyền của thịnh thế. Đây chính là thứ lợi hại nhất trong những thời kỳ đó.  

             Nhưng hiện tại, tuy rằng Trung Quốc vẫn là thời đại quan chức có nhiều lợi ích, nhưng dù sao thế giới bây giờ vẫn là thế giới vì kim tiền. Cho nên địa vị của thương nhân ở trong nước cũng không ngừng tăng lên.  

             Bên phía gia đình của Tiết Thanh Huyến sau khi biết là Cổ Dục có năng lực hùng hậu, còn có thể giao tiếp với người ở trên cao tầng chính phủ thì cũng có chút thay đổi thái độ. Dù sao thì ông cụ Tiết vẫn còn ở đây, vẫn còn có thể chống lưng cho Tiết Thanh Huyến nên cô ấy vẫn đứng ở thế bất bại. Hơn nữa còn có Cô cả Hà Lợi ở đây, vị này cũng có thiên hướng về phe của cháu gái mình.  

             Điều này dẫn đến Bác cả của Tiết Thanh Huyến cùng người phụ nữ Vệ Tú Khiết kia không thể không nhượng bộ. Bởi vì bọn họ đúng là không thể nuốt trôi mấy thứ này.  

             Cho nên bọn họ vừa lui vừa nhượng bộ, cuối cùng thì để cho Tiết Thanh Huyến một mình giữ lại 70% quyền tài sản của cha mẹ cô để lại, đương nhiên đổi lại thì cô cũng nhượng lại 1 tỷ tiền mặt.  

             Số tiền mặt 1 tỷ này cô cũng cố ý là dùng tiền của Cổ Dục.  

             Không phải là cô ấy muốn chiếm lợi lộc gì từ Cổ Dục. Bởi vì sau khi sử dụng số tiền này của Cổ Dục thì cô mới tiếp nhận lại được tất cả công ty vốn dĩ thuộc về mình, cô cũng giao 20% cổ quyền cho Cổ Dục. Vốn hoá thị trường ít nhất cũng là 30 tỷ, đây cũng là một cách đầu tư của cô.  

             Vì sao Tống Mính chiếm ưu thế cực lớn nhưng lại cho phép các cô cùng với Cổ Dục phát sinh quan hệ. Hơn nữa còn cho phép cô cạnh tranh công bằng? Chính là vì Tiết Thanh Huyến biết mình đang nắm giữ tài nguyên mà Tống Mính không cách nào có được.   

             Tuy rằng Cổ Dục không hề để ý những vấn đề nhỏ này, dựa vào bàn tay vàng của hắn, đừng nói là 30 tỷ, 300 tỷ hắn sau này cũng có thể kiếm được.  

             Nhưng mà Tống Mính tự nhận là chính cung của Cổ Dục, cô không thể không vì Cổ Dục mà suy nghĩ những điều này.  

             Chính là bởi vì như thế, cho nên mới có một màn như vậy.  

             Sau khi đón Tiết Thanh Huyến về, Cổ Dục cũng đến nhà Triệu Hàn một chuyến, cùng người trong nhà cô uống một bữa. Sau khi hạ gục toàn bộ thân thích của cô trên bàn tiệc, trong nhà Triệu Hàn đối với việc Cổ Dục và Triệu Hàn ở chung cũng không có ý kiến gì.  

             Cho dù Triệu Hàn nói cho bọn họ biết, kỳ thật cô chỉ xem như tiểu tam của Cổ Dục, bởi vì Cổ Dục đã có chính cung thì bọn họ cũng không có để ý đến.  

             Bởi vì tính cách của Cổ Dục và tài sản sau lưng hắn, còn có bản thân Triệu Hàn nguyện ý thì cho dù có ý kiến cũng bó tay rồi. Vốn dĩ Cổ Dục còn đang suy nghĩ có nên cùng Triệu hàn mùng một tết mới trở về nhà hay không thì kết quả là tối ngày 29, hắn đã cùng Triệu Hàn trở về nhà.  

             Sáng sớm ngày 31, khi Cổ Tú Tú chạy đến nhà Cổ Dục thì cả nhà đã bắt đầu náo nhiệt rồi. Hai cô nhóc ăn mặc quần áo mới, đốt pháo rồi cùng người lớn chúc tết lẫn nhau. Sau khi ăn sáng xong thì cũng đã chín giờ sáng.  

             Lúc này Cổ Dục cùng với cha hắn đi đến Tổ Miếu ở phía sau núi, trước kia Cổ Dục cùng với cha hắn không có ở đây thì một nhà ông Hai hỗ trợ cúng bái. Nhưng bây giờ bọn họ đều có ở đây cho nên việc này bọn họ phải tự tay cúng bái rồi. Nhìn bài vị của ông nội, bà nội. À còn có gia phả nữa, ai hắn cũng không biết, cả cha hắn cũng không biết nốt.  

             Nhìn những bài vị này, hai cha con Cổ Dục cũng rất cung kính dập đầu mấy cái, Cổ Dục hiện tại có thể nói là vô dục vô cầu, cũng không cần tổ tiên nhà bọn họ phù hộ hắn cái gì.  

             Hắn muốn tiền có tiền, muốn thân thể có thân thể, em gái bên cạnh cũng không ít.  

             Tất cả mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt nhất, mà cha hắn thì ở bên cạnh thì thầm cầu khẩn gì đó.  

             Sau khi đi ra, Cổ Dục cũng hỏi cha hắn, hỏi ông đã cầu khẩn chuyện gì. Nhưng cha hắn cũng chỉ mỉm cười không có nó rõ, dù sao thì nguyện vọng là thứ không thể nói ra nha, nói ra là mất linh.  

             Khi hai người trở về nhà, trong nhà cũng náo nhiệt chuẩn bị cơm trưa.  

             Ở đông bắc, náo nhiệt nhất chính là ở trên bàn cơm. Kỳ thật cơm trưa có nhà thì ăn lúc 12 giờ trưa, có gia đình thì ăn lúc 2:00 chiều. Thế nhưng trên cơ bản đều là ăn vào khoảng thời gian này, thường sẽ không sớm hoặc trễ hơn.  

             Ăn trưa xong thì buổi chiều phải chuẩn bị nhân bánh sủi cảo. Buổi tối vừa xem tiết mục cuối năm vừa gói sủi cảo, sau khi gói xong thì cũng đã là 12:00 giờ đêm. Khi tiếng chuông báo giao thừa vang lên, ăn một miếng sủi cảo, mọi thứ đều cảm thấy vô cùng hoàn mỹ.  

             Trước kia khi ăn tết, Cổ Dục chính là một mình ngồi xem. Bởi vì người bận rộn đều là mẹ hắn, nhưng năm nay tất cả mọi người đều giúp một tay cho hắn. Do mọi người đều đã nếm thử qua tài nấu ăn của hắn, biết cái vị đại thiếu gia ở Cổ gia thôn này chính là cao thủ nấu nướng.  

             Một bữa cơm trưa, Cổ Dục cũng dùng hết tài năng và vốn liếng, quả nhiên làm ra không ít món ngon. Bình thường khó gặp như Huyết thiện, cá đỏ dạ, ếch rừng thì bây giờ đã bày ra trên bàn.  

             Trong sân nuôi mấy con gà đen, chim đa đa lúc này cũng có trên bàn. Còn có cua, tôm các loại thì đương nhiên cũng làm không ít món.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 338: - Thôn Trưởng Tới Nhà


Chương 354: Ngủ nhờ  

             "Hô... Được rồi, cô thắng, tuy nhiên số tiền kia tôi cũng muốn.” Thật lâu sau, cuối cùng Cổ Dục đã quyết định thu lại hai bản hợp đồng, sau đó hung hăng nhìn Tiết Thanh Huyến rồi nói.  

             “Anh thật đúng là tham lam, nhưng điều này không quan trọng, chỉ cần anh mang tôi lên núi. Biết đâu lúc đi ra tôi còn có thể cho anh một vài phần thưởng khác đó." Nghe thấy lời nói của Cổ Dục, lúc này Tiết Thanh Huyến bắt đầu cười, bởi vì cả cô ấy và Cổ Dục đều biết thật ra một triệu kia cũng không được tính là gì.  

             Sở dĩ Cổ Dục muốn một triệu kia là bởi vì Cổ Dục muốn tâm tình của mình dễ chịu hơn một chút mà thôi. Khi Tiết Thanh Huyến nhìn thấy ánh mắt của Cổ Dục thì cô ấy cũng bắt đầu cười.  

             "Đi thôi!” Im lặng nhìn cô gái ở bên cạnh mình, sau đó Cổ Dục dậm len chân ga, lập tức lái xe trở về nhà của mình. Khi mấy người Lâm Lôi nhìn thấy Tiết Thanh Huyến đến thì các cô cũng chẳng suy nghĩ gì cả.  

             Bởi vì Cổ Dục cũng không có tính là lừa gạt các cô. Hắn nói đi đưa đồ cho Tiết Thanh Huyến, cho nên Tiết Thanh Huyến theo Cổ Dục trở về cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều khiến các cô giật mình là sau khi Tiết Thanh Huyến chào hỏi các cô xong thì lập tức đi lên lầu hai dọn dẹp phòng để ở lại.  

             Điều này làm cho các cô hết sức kinh ngạc. Phải biết rằng từ trước đến giờ Cổ Dục chưa bao giờ giữ khách ở lại, ở đây ngoại trừ Cổ Dục cũng chỉ có cha mẹ của hắn là từng ở qua. Ngay cả người bạn thân của hắn là Khổng Hạo Văn cũng chưa từng được ở đây qua đêm. Nhưng mà không hiểu vì sao, Tiết Thanh Huyến chỉ gặp qua Cổ Dục mấy lần thì lại được ở lại, điều này làm cho các cô ấy hết sức bất ngờ.  

             Mà điều bất ngờ này khiến ánh mắt của Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân cảm thấy có một chút mất mát. Mặc dù Lâm Lôi và Lý Vân Vân ngoài miệng nói sẽ không cùng Cổ Dục phát sinh chuyện gì, nhưng khi một màn này xuất hiện, các cô lại có cảm giác vô cùng lo lắng.  

             "Cô ấy phải vào núi giúp ông nội của cô ấy hái thuốc, nói cái gì mà muốn làm trọn đạo hiếu. Tôi đoán chắc là cô ấy không tin tôi sẽ thay cô ấy hái dược liệu tốt, vì vậy hôm nay cô ấy sẽ nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng ngày mai thì lên núi cùng tôi hái thuốc. Có thể cuối ngày cô ấy sẽ rời đi thôi, dạng đại tiểu thư như cô ấy chắc chắc cơ thể không chịu đựng được cuộc sống bên trong rừng rậm của thôn chúng ta đâu.” Nhìn ánh mắt của ba cô gái trước mặt, ban đầu hắn cũng không muốn giải thích nhưng không hiểu sao lại bất tri bất giác giải thích một hồi. Sau khi ba cô gái nghe được lời giải thích của Cổ Dục thì cũng thở phào nhẹ nhõm.  

             Tuy nhiên sau khi thở phào xong thì tự dưng khuôn mặt của các cô cũng bỗng chốc đỏ lên, trong lòng u ám. Rõ ràng là hắn cũng đâu có quan hệ gì với mình đâu chứ?  

             “Có lẽ phải làm anh thất vọng rồi, chú hai của tôi ở trong quân đội, chính vì vậy từ nhỏ tôi đã được đối xử như một quân nhân. Mà chú hai của tôi cũng từng đem tôi ném vào khu bộ đội đặc chủng để huấn luyện mấy năm. Do đó tôi cũng không cho rằng có hoàn cảnh nào mà tôi không thể đi được.” Đang lúc nghe Cổ Dục giải thích cho ba cô gái trong nhà thì lúc này Tiết Thanh Huyến cũng từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa cười tủm tỉm nói.  

             “Ồ! Cô có xác định là bọn họ không phải đang chơi cùng cô không?” Nghe lời nói của Tiết Thanh Huyến thì Cổ Dục khinh bỉ nhìn cô một cái, cô ta nói cô ta là lính đặc chủng sao, chắc là xem phim truyền hình quá nhiều rồi.  

             “Anh cứ đi thử là sẽ biết thôi mà!” Nghe lời nói xem thường của Cổ Dục, lúc này Tiết Thanh Huyến cũng cao ngạo ngẩng đầu lên, mặt khiêu khích hướng về phía Cổ Dục nói.  

             Có phải là cao thủ thật hay không thì sáng mai đi vào núi thì sẽ biết thôi.  

             “Khụ, Được rồi, cũng gần tới giờ làm cơm trưa rồi. Tiểu Dục trưa nay muốn ăn gì, bọn tôi đi chuẩn bị.” Nhìn dáng vẻ của Cổ Dục và Tiết Thanh Huyến đang đứng nhìn nhau, lúc này Lâm Lôi ho nhẹ một tiếng sau đó đứng ra hòa giải. Nghe được Lâm Lôi nói thì Cổ Dục cũng lập tức đứng lên.  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 339: - Trang Trại Bò


Chương 355: Tâm sự đêm khuya  

             “Này? Anh còn chưa ngủ à!” Đang lúc Cổ Dục suy nghĩ xác định tuyến đường ngày mai thì đột nhiên âm thanh của Tiết Thanh Huyến từ lầu hai truyền tới. Cổ Dục ló đầu nhìn một cái thì phát hiện Tiết Thanh Huyến lúc này đang vừa lau tóc vừa đi từ lầu hai xuống.  

             Chắc là cô ấy vừa mới tắm rửa xong, tóc mới ướt như vậy, thêm vào đó có ánh sáng của mặt trăng chiếu vào người cô cho nên Cổ Dục cũng nhìn ra được cô đang mặc gì.  

             Lúc này trên người Tiết Thanh Huyến đang mặc một bộ quần áo, phía trên chắc là một cái áo thể thao còn phía dưới là một loại quần giống như quần leg. Không thể không nói, như này thật đúng là rất mê hoặc người ta, dáng người Tiết Thanh Huyến đúng là quá quyến rũ.  

             Cái đó của cô ấy so với Lý Vân Vân không có gì phải tự ti, nhưng có lẽ do cô ấy và Lý Vân Vân từ nhỏ sinh hoạt không giống nhau, cho nên làn da của cô ấy so với Lý Vân Vân rõ ràng đẹp hơn.  

             Dáng người lại càng cân xứng, Lý Vân Vân không tính là thấp, chắc trên dưới 1m7. Nhưng mà Tiết Thanh Huyến thì cao hơn cô ấy một chút, có lẽ là trên dưới 1m73.  

             Vì vậy nhìn đôi chân của cô ấy dài và đẹp hơn.  

             Không thể không nói dáng người cộng với dung mạo hoàn mỹ của Tiết Thanh Huyến như đang đắm chìm dưới ánh trăng thế này, giống như hình tượng về nữ thần mà mọi nam nhân luôn mơ tưởng tới... Thật hoàn mỹ, cô gái này làm cho người ta có một loại cảm giác không tự chủ được mà muốn quỳ xuống tôn thờ.  

             Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi trên người cô, đem làn da của cô tỏa sáng rực rỡ.  

             Tuy nhiên những người đàn ông mơ tưởng nét đẹp đó chắc chắn không có Cổ Dục trong đó, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái sau đó lập tức quay đầu. Phản ứng về mặt này của hắn có chút chậm hơn người thường.  

             “Anh có máy sấy không?” Đi tới cửa nhà bếp, Tiết Thanh Huyến nhìn Cổ Dục sau đó hỏi. Tuy nhiên con mắt của cô vẫn luôn quan sát Cổ Dục.  

             Nhưng khi nhìn xong thì cô lại thấy có một chút hụt hẫng. Trong ánh mắt của Cổ Dục không có một chút biểu hiện của sự say mê nào, điều này làm cho Tiết Thanh Huyến cảm giác có phải mình vẫn chưa đủ hấp dẫn hay không.  

             “Không có! Tôi là một nam nhân nên tất nhiên không cần dùng đến cái này.” Cổ Dục lắc đầu quả quyết nói, trong nhà hắn đúng là không có vật này thật.  

             “Ha ha, anh như vậy cẩn thận về sau không tìm được bạn gái đó nha.” Nghe lời nói của Cổ Dục thì Tiết Thanh Huyến quấn lại cái khăn mặt sau đó mỉm cười nói.  

             "Điều này không quan trọng, tôi có tiền là được rồi.” Cổ Dục nhún vai một cái, thái độ không thèm để ý nói. Sau khi nghe được Cổ Dục nói như vậy, lông mày của Tiết Thanh Huyến nhíu lại một chút.  

             “Anh sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng có thể dùng tiền để mua tình yêu đấy chứ!" Rõ ràng với cách nói này của Cổ Dục thì Tiết Thanh Huyến không cách nào đồng ý được.  

             “Đúng là mua không được, nhưng mà không có tình yêu thì cũng không thành vấn đề. Tôi có tiền, cũng sẽ không thiếu nữ nhân.” Nhìn Tiết Thanh Huyến xong Cổ Dục lạnh nhạt nói. Mặc dù dùng vật chất hóa đối với phụ nữ là không đúng lắm, nhưng Cổ Dục biết hắn chỉ đang nói sự thật mà thôi.  

             “Hừ! Đồ nam nhân cứng nhắc, rõ ràng bây giờ anh cũng không thiếu tiền nhưng sao bên cạnh anh không có nữ nhân nào?” Nhìn Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến nhíu lông mày tiếp tục nói. Mặc dù nói xong cô ấy cảm thấy rất không thoải mái, nhưng nhìn lại dáng vẻ của Cổ Dục thì cô lại không khỏi vui vẻ.  

             “Ặc, tôi đi tìm nữ nhân còn để cô biết hay sao, ngưng....” Nghe được lời nói của Tiết Thanh Huyến lúc này ánh mắt của Cổ Dục hơi né tránh, đúng là có càng nhiều thì lại càng sợ mất đi.  

             Nhớ lúc trước khi đang còn nghèo thì Cổ Dục còn từng ăn chơi đàng đi3m, nhưng kể từ khi có tiền thì nội tâm của hắn đúng là có một loại cảm giác bất an. Chuyện phạm pháp, loạn kỷ cương đương nhiên hắn không dám làm cũng sẽ không đi làm. Còn việc bàn luận về tình cảm thì hắn lại có chút sợ, cho nên đến bây giờ ngay cả ra ngoài đi chơi hắn cũng không dám. Chắc chắn thời điểm này hắn đang gắng gượng chống cự mà thôi.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 340: - Nghĩ Quá Nhiều


Chương 356: Dẫn người lên núi  

             “Những vật này của cô không có tác dụng, chúng ta không vào sâu trong đầm lầy, cô chuẩn bị những vật này cũng vô dụng thôi. Trong rừng rậm mặc dù có động vật, nhưng cũng không thể tùy tiện ăn được. Ngoại trừ thỏ, còn lại đều là động vật được bảo hộ, không những vậy trong các loài thỏ thì thỏ Tuyết cũng là động vật được bảo hộ. Hơn nữa, động vật hoang dã đều có ký sinh trùng, tự chuẩn bị một chút đồ ăn mới là đảm bảo và an toàn nhất.  

             Vừa nhét đồ vào balo đeo lưng, Cổ Dục vừa nói với Thanh Huyến.  

             Nghe được lời nói của Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến gật đầu một cái. Nếu như Cổ Dục không nói, cô cũng không biết những thứ này. Có thể nói, cô đã được huấn luyện chuyên nghiệp nhưng đó là huấn luyện lính đặc chủng, mà không phải là là huấn luyện sinh tồn, ở phương diện này cô đúng là rất nông cạn.  

             Khi Cổ Dục chuẩn bị xong mọi thứ, hai người cùng ăn bữa sáng. Lúc này Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng vừa tới. Sau khi giao lại công việc trông nhà cho họ, vì để tiết kiệm thời gian nên Cổ Dục lái chiếc Mercedes 6x6 chạy về phía rừng rậm.  

             Chiếc xe này là xe địa hình, có sáu cầu và giảm xóc cực tốt, chỉ cần là mặt đất thì nó đều có thể đi qua, xem ra Cổ Dục thật sự muốn mau mau thoát khỏi Tiết Thanh Huyến.  

             Hai người lái xe mang theo Vua Núi, một đường rất nhanh đã đến bên ngoài bìa rừng.  

             Nhìn bên trong khu rừng càng sâu càng rậm rạp, xe không thể đi tới được nữa. Lúc này hai người Cổ Dục cũng xuống xe, tiếp đó đi về hướng khu đất mà lần trước gấu nâu đã dẫn hắn đến đào dược liệu.  

             Cùng hai người xuống xe còn có Vua Núi, ngay lập tức nó chạy vào bụi cỏ phía trước, nó là muốn dò đường. Đã là lần thứ hai vào núi cùng Cổ Dục, bây giờ Vua Núi đã trở thành một con chó săn kinh nghiệm lão làng rồi. Có nó dò đường thì Cổ Dục cũng yên tâm hơn nhiều.  

             Đương nhiên nếu như trên đường bắt gặp dược liệu mà ông nội của Tiết Thanh Huyến cần dùng, đương nhiên Cổ Dục cũng sẽ thuận tay hái chúng. Đây đều là những cây thuốc dại, với lại Cổ Dục cũng lựa chọn những cây thuốc đúng độ tuổi, cho nên dược hiệu so với những cây thuốc của nhà thuốc sẽ tốt hơn.  

             Đi theo ngay phía sau Cổ Dục và thu hết những hành động của Cổ Dục vào tầm mắt, khóe miệng của Tiết Thanh Huyến khẽ mím lại, cái tên này đúng là khẩu phật tâm xà mà. Những cây thuốc mà Cổ Dục hái, cô tất nhiên điều biết tên và công dụng của chúng.  

             “Chỉ giỏi làm bộ làm tịch.” Nhìn bóng lưng của Cổ Dục, Thanh Huyến chớp chớp mắt, sau đó mỉm cười nói.  

             Cứ như vậy, hai người đi cùng nhau suốt ba giờ, hai người cũng đã đến một khu vực lớn hơn. Xem xét thời gian thì cũng đã hơn 11 giờ rồi, Cổ Dục bèn chủ động tìm một chỗ để dừng chân.  

             “Sắp đến nơi rồi, chúng ta dừng ở đây ăn cơm đã.” Liếc mắt nhìn Tiết Thanh Huyến đang ở phía sau lưng, Cổ Dục vừa cảnh giác nhìn bốn phía vừa nói.  

             “Được thôi.” Cả đoạn đường tới đây, Tiết Thanh Huyến thực chất không phải làm gì. Nhưng cô biết rõ, không làm gì mới là kết quả tốt nhất. Bởi vì điều này biểu thị Cổ Dục đã bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm.  

             Cô cũng không phải một người không biết gì mà muốn thám hiểm. Cô biết trong mảnh rừng nguyên sinh này nguy hiểm đến mức nào, cho nên không xảy ra chuyện gì mới là tốt nhất.  

             Dọn dẹp qua một chút, xác định xung quanh không có rắn rết, chuột hay kiến độc, Tiết Thanh Huyến cũng ngồi lên một tảng đá mà cô tìm được. Sau đó nhận đồ ăn mà Cổ Dục mang theo rồi bắt đầu ăn. Cổ Dục cũng vừa ăn vừa đưa mắt nhìn bốn phía để phòng bị.  

             Vào rừng rậm nguyên sinh, nếu như chỉ có một mình hắn thì dĩ nhiên có thể muốn gì làm nấy. Nhưng bây giờ còn mang theo một người, hắn không thể không cẩn thận hơn một chút.  

             Chẳng bao lâu bụi cỏ trước mặt Cổ Dục lắc lư liên tục. Sau đó hắn thấy Vua Núi từ trong bụi cỏ đi ra, lần này so với lúc mới vừa vào núi thì nó đã rất khác.  

             Trên cơ thể Vua Núi dính đầy cỏ, lá cây các loại. Hơn nữa gây chú ý nhất chính là trên miệng nó dính đầy máu tươi. Máu này nếu không có gì bất ngời thì có lẽ là của con thỏ hay con gà rừng nào đó. Kể từ lần trước, nó biết Cổ Dục không ăn những con mồi này. Cho nên nếu không có dặn dò đặc biệt nào của Cổ Dục thì nó sẽ một mình ăn hết những con mồi đó.  

             Cổ Dục biết chuyện này, thế nhưng cũng không ngăn lại. Chủ yếu vì Cổ Dục đang luyện cho Vua Núi tính hoang dã, cho nên vấn đề ký sinh trùng cũng không cần phải lo lắng. Vả lại có nước giếng ở đây, Vua Núi cũng sẽ không sao.  

             Sau khi Vua Núi trở về, nó nằm sấp trên mặt đất và bắt đầu nghỉ ngơi.  

             Có nó ở đây, Cổ Dục cũng yên tâm hơn hẳn.  

             Nhưng lúc hắn nghỉ ngơi đồng thời cũng liếc mắt nhìn qua Tiết Thanh Huyến bên cạnh. Lúc này vẻ mặt của Tiết Thanh Huyến có chút thay đổi khi nhìn thấy vết máu trên miệng của Vua Núi, nhưng vẻ mặt của cô không phải sợ hãi mà thực ra là có chút hưng phấn.  

             Đầu óc người này thật khó lý giải.  

             Sau khi hai người ăn trưa xong, Cổ Dục cũng thu dọn túi nhựa tiếp tục đi sâu vào rừng. Xác định phương hướng, Cổ Dục cùng Vua Núi còn có Tiết Thanh Huyến một lần nữa tiến vào núi sâu. Sau khoảng hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng nhóm Cổ Dục cũng đã tới khu đất kia.  

             Vận may của bọn họ thật sự là không tệ, bởi khi vừa đi tới nơi thì bọn họ lập tức phát hiện những cây thuốc có tuổi thọ không dưới trăm năm. Trong đó cũng có 2 loại hắn đang tìm kiếm.  
 
Chương 341: - Đến Tìm Chú Ba


Chương 357: Đàn sói  

             Ở phía sau lưng, Tiết Thanh Huyến nhận lấy hai cây dược liệu từ Cổ Dục, cô cũng chăm chú nhìn Cổ Dục đào dược liệu. Bởi vì cô thực sự rất tò mò về những thứ này.  

             Cứ đào tiếp tục như vậy, Cổ Dục xem đồng hồ sau đó quyết định hôm nay đào đến đây thôi. Dù sao nơi này dược liệu cũng là vô tận, nhưng trời cũng đã sắp tối rồi.  

             Đúng vậy, bây giờ đã cũng đã sắp 3 giờ chiều. Nếu muốn cắm trại ở trong rừng, vậy thì bây giờ nên tìm một nơi đốt lửa để nấu cơm, Cổ Dục không có ý định ở lại qua đêm ở nơi này, đương nhiên bây giờ trở về là hợp lý.  

             Nhưng ngay lúc Cổ Dục định rời đi, đột nhiên Vua Núi ở bên cạnh hắn dựng đứng đôi tai lên. Mà lúc này, ngay giữa núi rừng cũng đồng thời truyền đến mấy tiếng sói tru…  

             “Có đàn sói sao?” Nghe được tiếng sói tru, Tiết Thanh Huyến bước hai bước tiến gần lại Cổ Dục, một mặt cảnh giác nhìn bốn phía.  

             Nghe cô nói vậy, ánh mắt Cổ Dục cũng nheo lại. Đàn sói ư? Gặp trường hợp thế này, tốt nhất là nên tránh mặt bọn chúng thì vẫn tốt hơn. Hiện tại nghe được tiếng sói tru cách nơi này còn khá xa, có lẽ không phải là nhắm vào hai người bọn họ.  

             “Đi, nhanh rời khỏi đây.” Nhìn một vòng bốn phía không có dấu hiệu gì của sói, Cổ Dục chuẩn bị dẫn Vua Núi và Tiết Thanh Huyến rời đi.  

             Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có hai tiếng rống từ trong núi rừng vọng ra…  

             “Gào...” “Gào…”  

             “Hổ và gấu đúng không?” Nghe hai tiếng rống này, Tiết Thanh Huyến đang đứng bên cạnh Cổ Dục không khỏi nghi hoặc hỏi.  

             Cô ấy đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên biết rằng trong rừng rậm, kẻ địch của lính đặc chủng ngoài con người ra còn có uy hiếp từ những động vật hoang dã. Cho nên họ phải phân biệt được tiếng kêu của các loại dã thú, từ đó biết được tiếng kêu nào sẽ uy hiếp đến mình.  

             Nhưng tại sao Tiết Thanh Huyền lại hỏi như vậy?  

             Đó là bởi vì, gấu và hổ đều có ý thức về lãnh thổ của mình. Trong những trường hợp bình thường chúng sẽ không tiến vào địa bàn của đối phương, trừ khi là đoạt địa bàn hoặc là bất ngờ phải chiến đấu.  

             Nhưng nếu như là hai trường hợp trên thì sẽ chỉ có tiếng của hổ và gấu, vậy tiếng tru của sói là vì sao?  

             Chẳng lẽ lại giống như trong phim hoạt hình, là cuộc họp của các loài động vật ăn thịt sao?  

             Mặc dù Tiết Thanh Huyền có bổ đầu làm hai làm ba thì cô cũng không hiểu được, nhưng dường như Cổ Dục lại biết được điều gì đó.  

             Cổ Dục đưa ngón tay ngậm lại trong miệng.  

             “Rít…Gào…!” Tiếng huýt sáo vang lên. Sau đó, Tiết Thanh Huyến bất ngờ phát hiện Vua Bầu Trời, cũng chính là con Đại bàng vàng ở nhà Cổ Dục đang vỗ cánh sà xuống từ trên cao. Đại bàng vàng chính là loài đứng đầu trong các loại chim lớn và dũng mãnh.  

             Mà trong thời gian gần đây, do được Cổ Dục tận tình chăm sóc, Đại bàng vàng lớn lên không ít.  

             Trước đây, khi Tiết Thanh Huyến nhìn thấy con chim này thì thường là lúc nó đứng trên cành cây, cho nên đối với nó cũng không hiểu rõ lắm. Chỉ biết là nó lớn nhưng không biết là lớn bao nhiêu.  

             Nhưng bây giờ nhìn thấy Vua Bầu Trời từ trên cao sà xuống, Tiết Thanh Huyến không khỏi nghĩ đến một câu thành ngữ: Trích Thiên Tị Nhật (to lớn che khuất mặt trời).  

             Đúng vậy, Vua Bầu Trời giương đôi cánh ra rất lớn. Thậm chí vượt xa kích thước tối đa của một con Đại bàng vàng thuần chủng.  

             Đại bàng vàng sải cánh lớn nhất cùng lắm là trên dưới 2m3, nhưng bây giờ nhìn Vua Bầu Trời giương cánh đã gần 3 mét, cho dù là so sánh cùng thú dữ cũng không có thể.  

             Từ phía xa nhìn qua, nó giống như một mảng mây đen.  

             “Đi do thám một chút, xem có phải là bầy sói cùng với hổ đông bắc và gấu nâu đánh nhau hay không?” Khi Vua Bầu Trời sà xuống, Cổ Dục cũng đi tới sờ đầu của nó và nói.  

             “Rít… gào!” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Vua Bầu Trời cũng gật đầu một cái, tiếp đó hai cánh dùng sức bay lên lần nữa. Cảm thụ được cuồng phong khi nó cất cánh, Tiết Thanh Huyến cũng không khỏi có chút choáng váng  khi nhìn Vua Bầu Trời. Cô không tự chủ nhớ tới nhân vật thần điêu, nhớ tới thần điêu bèn nghĩ tới Dương Quá. Châm ngôn nói rất hay, gặp Dương Quá một lần là say mê cả đời.  

             Dương Quá nhìn như thế nào Tiết Thanh Huyến cũng không rõ, nhưng gặp Cổ Dục một lần có vẻ như cũng muốn say mê hắn cả đời nha.  

             Tuy nhiên bây giờ Cổ Dục không phát hiện ra được trạng thái của Tiết Thanh Huyến có gì không đúng.  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 342: - Lương Một Năm Mấy Trăm Ngàn???


Chương 358: Đối đầu đàn sói  

             Trên thân hổ đông bắc và gấu nâu đã có không ít vết thương. Tuy không phải vết thương trí mạng nhưng nếu cứ tiếp tục dây dưa thì bọn chúng chắc chắn sẽ thua.  

             Nhìn cảnh tượng trước mặt, có thể đoán ra là hổ đông bắc đến tìm gấu nâu để chơi. Kết quả đuổi được đàn sói đang xâm lấn vào lãnh địa của gấu nâu. Sau đó, đàn sói tập kích bốn con thú non. Nghe tiếng kêu của con mình, hổ đông bắc và gấu nâu vội trở về, hai con thú đánh nhau với đàn sói rồi giằng co đến bây giờ.  

             Đàn sói này là sói Trung Quốc hay còn gọi là Tàng Địa Lang, Mộng Địa Lang, là loài sói xám lai tạp, phân bố ở một số nơi trong cả nước. Tuy nhiên, những con sói Trung Quốc ở trước mặt Cổ Dục này rõ ràng có cơ thể lớn hơn những vùng khác một chút, có thể là vì nơi này nhiều thức ăn hơn.  

             Loài sói này khi đứng lên bằng hai chân có thể cao đến 1m2, nặng đến 20kg. Đây có thể là một đàn sói đã thành lập từ lâu, bởi vì dường như khi đứng trước loài săn mồi cao cấp hơn mình, chúng cũng không hề lùi bước. Thậm chí đã có ba con sói bị chết, nhưng mà chúng cũng không có dấu hiệu rút lui.  

             Cái này có thể so sánh như quân lính tinh anh và quân lính bình thường. Trước địch thủ chỉ có chiến đến cuối cùng, dù chết cũng không lùi. Do đó chỉ có thể lựa chọn giằng co kéo dài, nếu mà cứng chọi cứng thì lập tức sẽ thua.  

             Những con sói này chính là tinh anh. Bất cứ thứ gì cũng không thể ảnh hưởng được việc chúng đi săn.  

             “Ô…ô!” Chính vào lúc mấy người Cổ Dục đang quan sát những con sói này thì bọn sói canh gác cũng đã phát hiện sự có mặt của bọn họ.  

             Sau một tiếng sói tru, trong nhóm mười mấy con sói kia thì hơn một nửa là nhìn về phía mấy người Cổ Dục. Nhìn thấy như vậy, Tiết Thanh Huyến vẻ mặt lập tức hoảng hốt, mà Cổ Dục thì lại nở nụ cười.  

             “Xem ra không có cách nào để đánh lén,  cô mau leo lên cây đi!” Cổ Dục cười một tiếng, sau đó hướng về phía Tiết Thanh Huyến mà nói.  

             Dù sao trước đó Tiết Thanh Huyến đã được rèn luyện qua, trèo cây không phải vấn đề gì lớn. Cô nhìn qua hai phía, nhanh chóng tìm được một cái cây, tiếp đó chạy mấy bước đến bên dưới cái cây, rồi bắt đầu leo lên chạc cây cao hơn mặt đất tầm năm, sáu mét. Khi cô bò tới trên cây, đàn sói cũng đã lao tới, Cổ Dục cùng với Vua Núi cũng không lùi bước mà họ chủ động tiến tới xông vào đàn sói!  

             “Rống!.....Gâu…!” So về lực bộc phát, Vua Núi mạnh hơn Cổ Dục nhiều, dù sao cũng là bốn cái chân, tốc độ kia không phải là thứ Cổ Dục có thể so được.  

             Nhìn thấy đàn sói lao tới, Vua Núi đánh đòn phủ đầu. Nó sủa to một tiếng, rồi ngay lập tức lao lên phía trước đâm vào một con sói, nhưng con sói kia cũng không phải thứ tầm thường. Con sói này tương đương với cao thủ đi săn, lúc Vua Núi đang lao tới chỉ vừa mới được một nửa quãng đường thì con sói này đột nhiên nghiêng đầu. Sau đó há miệng định táp vào gáy của Vua Núi, chiêu này vừa ra có thể nói là vô cùng hung hiểm. Thế nhưng khi xem thấy cảnh này, Cổ Dục cũng không hề có chút lo lắng nào.  

             Nếu như nó mà bị thương vì một chiêu này thì đã không gọi nó là Vua Núi!  

             “Ô!” Nhìn thấy con sói kia đang nghiêng đầu định cắn về phía mình, lúc này chỉ thấy Vua Núi đột nhiên đổi hướng, tiếp đó nó lao lên ở trên không chuyển người cắn về phía con sói kia.  

             Lực cắn của Vua Núi vô cùng mạnh mẽ, thậm chí so với con hổ Đông Bắc cũng không hề thua kém. Vua Núi cắn trúng con sói kia một cái, Cổ Dục lập tức nghe được tiếng xương vỡ. Tiếp đó Vua Núi ném con sói này sang một bên, trúng vào một cây cổ thụ rồi trượt xuống. Con sói này xem như đã mất hy vọng sống sót, bốn chân không ngừng cào loạn xuống đất, hoàn toàn không thể đứng lên nổi nữa.  

             Tình huống của con sói này chỉ có Cổ Dục nhìn thấy, à không còn có Tiết Thanh Huyến đang ở trên cây nhìn thấy được. Sau khi xử lý xong con sói đó, lúc này Vua Núi lại đang lao lên tấn công con sói thứ hai.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 343: - Bài Tập Hè


Chương 359: Vua Núi chiến đấu với Vua Sói  

             Lúc này hai con sói đang hung tợn mà nhìn Vua Núi, mà lúc này Vua Núi cũng đang híp mắt nhìn hai con sói.  

             “Bọn bay sao rồi?” Dẫn theo Vua Núi đi tới chỗ con hổ Đông Bắc cùng gấu nâu, khi hai con vật này nhìn thấy Cổ Dục, Cổ Dục có thể nhìn ra chúng có vẻ thở phào nhẹ nhõm.  

             Trấn an hai con vật này một chút, Cổ Dục lập tức đi vào xem tình huống của bốn con non ở bên trong hốc cây. Mà nhìn bốn con non này lông mày Cổ Dục không khỏi nhíu chặt lại.  

             Lúc này chỉ còn lại bốn con non ở bên trong hốc cây, ba con thì không có vấn đề gì lớn. Trong đó hai con gấu nhỏ cùng một hổ con là không sao, chỉ bị trầy ngoài da nhưng có một con hổ con bị thương khá nghiêm trọng. Trên thân nó có bốn dấu răng đã xuyên thủng da, hơn nữa ở dưới bụng còn có một vết thương không nhỏ, chắc hẳn nó là đối tượng bị đàn sói kia công kích.  

             “Tình huống không tốt lắm!” Nhìn con hổ con bị máu thấm ướt cả lông, Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, bây giờ phải tiến hành phẫu thuật. Dùng cơ thể để chặn tầm nhìn của Tiết Thanh Huyến, đảm bảo cô ấy không thể nhìn thấy. Tiếp đó Cổ Dục lấy ra dao găm Thụy Sỹ của mình cùng nước giếng.  

             Trước tiên cho hổ con uống một chút nước giếng để đảm bảo tính mạng của nó. Tiếp đó bắt đầu cạo lớp lông ở khu vực bị thương đi để dễ cho việc xử lý vết thương.  

             “Gào….gào…” Cảm nhận được động tác của Cổ Dục, hổ con giống như chú chó nhỏ gào khóc lên. Nhưng lúc này hổ Đông Bắc và gấu nâu cũng không nhìn về bên này, bởi vì bọn chúng tin tưởng Cổ Dục, mà dĩ nhiên Cổ Dục cũng không để bọn chúng thất vọng.  

             “Yên tâm đi! Có tao ở đây, mày sẽ không sao đâu.” Nở nụ cười, Cổ Dục sờ đầu hổ con rồi nói, tiếp đó bắt đầu xử lý vết thương.  

             Mà ở bên kia có Vua Núi, hổ Đông Bắc cùng gấu nâu, cho nên đàn sói cũng có chút kiêng dè. Bọn chúng đã tổn thất ba con sói tinh nhuệ, dù sao chúng cũng là sói tinh nhuệ nên chúng rất thông minh, rõ ràng chúng cảm thấy lúc này đang lâm vào thế khó. Hiện tại bọn chúng có chút chần chừ, nhưng vì có sói đầu đàn nên chúng vẫn còn ở, vẫn chưa rút đi. Bọn chúng đang đi lòng vòng xung quanh để tìm kiếm nhược điểm của đám Cổ Dục.  

             “Ô!!!!” Mà đúng vào lúc này, Vua Núi bỗng tiến lên trước một bước, nhìn về phía sói đầu đàn bên kia kêu lên một tiếng. Nghe được tiếng kêu của Vua Núi đàn sói bên kia đang có chút ồn ào thì đều yên tĩnh trở lại, tiếp đó nhìn về thủ lĩnh của bọn chúng.  

             “Đây là muốn khiêu chiến sói đầu đàn sao?” Nghe thấy tiếng kêu của Vua Núi, Cổ Dục cũng không khỏi quay đầu lại nhìn, hắn cho rằng Vua Núi sẽ không khiêu chiến vậy mà không nghĩ nó dám khiêu chiến với sói đầu đàn.  

             “Ngao ô!” Cảm nhận được những con sói khác đang nhìn mình, lúc này sói đầu đàn cũng đứng dậy lớn tiếng kêu lên. Sau khi tiếng kêu vừa dứt thì trong đàn sói cũng chủ động nhường đường để sói đầu đàn đi qua, mà lúc này Vua Núi cũng đi về phía bãi đất trống. Nhìn thấy tình huống này, con hổ Đông Bắc bỗng chầm chậm cúi người, nó đây là muốn phục kích con sói đầu đàn kia, nhưng mà Cổ Dục đã lập tực vỗ vào lưng nó.  

             “Giao cho Vua Núi đi, cứ tin tưởng nó.”  

             “Gào….!” Nghe thấy Cổ Dục nói như vậy, con hổ này lập tức ngồi xuống, tiếp đó khẽ liếm miệng của mình. Nhưng hai mắt của nó vẫn nhìn chằm chằm vào con sói đầu đàn kia.  

             Rõ ràng lúc này con hổ Đông Bắc đang có tâm lý trả thù, con của nó bị thương thành dạng này. Mặc dù đã có Cổ Dục giúp đỡ giữ lại tính mạng, nhưng không có nghĩa là nó sẽ bỏ qua cho những con sói kia.  

             Nếu như hôm nay Cổ Dục không tới thì xem ra bốn con non kia đều không qua khỏi, lấy sức mạnh của hổ Đông Bắc và gấu nâu thì giết một đường trốn ra khỏi vòng vây thì không thành vấn đề. Mà sau khi chúng dưỡng thương xong thì sẽ không tránh khỏi việc tìm đàn sói này trả thù.  

             Bây giờ chỉ chết sáu con sói, sau đó trực tiếp khiêu chiến sói đầu đàn, xem như là tiện nghi cho bọn chúng rồi!  

             “Gào….!” Vua Núi và sói đầu đàn cùng đi vào trong bãi đất trống, bọn chúng bắt đầu cảnh giác quan sát, cả hai đều đang tìm kiếm nhược điểm của đối phương. Nhưng việc này thật sự rất khó, nhất là đối với sói đầu đàn áp lực này quả thực quá lớn.  

             Vua Núi là kết tinh tình yêu của sói đầu đàn cùng chó Caucasus, nó kế thừa năng lực hoàn mỹ cùng tính cách của cha mình, cũng kế thừa kích thước khổng lồ của mẹ nó.  

             Chó Caucasus có thể đạt đến trọng lượng 81kg, mặc dù Vua Núi từ nhỏ đã không nghe lời Cổ Kiến Quân, nhưng mà ông ấy vẫn chăm sóc nó rất tốt. Cho nó ăn rất đầy đủ, do đó hình thể của nó tất nhiên cũng không nhỏ.  

             Hơn nữa, khi nó ở với Cổ Dục được cho ăn no uống sướng, cộng thêm nước giếng nuôi lớn. Do đó dẫn đến việc thể trọng của nó đã vượt qua 180 cân cũng chính là hơn 90kg rồi.  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 344: - Trốn Đi Thị Trấn Chơi


Chương 360: Vua núi hay Tào Tháo  

             Ở phía đối diện, Vua Núi dùng vai của mình để đối phó với một vuốt này, tiếp đó thì cũng dùng móng vuốt để đáp trả. So với Vua Núi, một vuốt của sói đầu đàn chỉ làm cho Vua Núi chấn động một chút, còn một vuốt của Vua Núi giống như là sinh viên đại học đấm vào mồm một tên học sinh tiểu học tép riu, do đó một vuốt này đập xuống lập tức đánh bay sói đầu đàn.  

             Thế nhưng con sói đầu đàn này cũng không dễ dàng chị thua, lúc nó bị đánh bay trên không thì lập tức lấy lại thăng bằng. Sau khi rơi xuống đất thì dùng sức một lần nữa nhào tới chỗ Vua Núi, mà lần này Vua Núi cũng lao lên.  

             Trước đó Cổ Dục chưa từng xem đầu chó, nhưng có lẽ sẽ không có trận đấu chó nào đánh nhau ác liệt như lúc này, đây là cuộc chiến của Vua Chó và Vua Sói.  

             Vua Núi rất nhanh đã bị thương, trên thân bắt đầu rỉ ra không ít máu, thậm chí trên mặt cũng xuất hiện mấy vết cào. Nhưng so với sói đầu đàn thì những vết thương của Vua Núi không tính là gì cả, bởi vì lúc này đầu sói đầu đàn này cơ hồ sắp bị đánh nát.  

             Trên đầu nó có không dưới ba mươi vết thương lộ ra cả thịt, tai trái thì bị rách hoàn toàn. Điều này là do khoảnh khắc vừa rồi Vua Núi muốn dùng một chiêu tất sát cắn vào gáy của nó, nhưng ở thời điểm then chốt nó đã co người lại. Tuy rằng không bị Vua Núi cắn chết, nhưng lỗ tai của nó đã bị Vua Núi cắn đứt.  

             Nếu những vết thương của Vua Núi đều bao trùm toàn thân, thì vết thương của sói đầu đàn chỉ tập trung ở trên đầu.  

             Có thể nói, cho dù là như thế nào thì sói đầu đàn lúc này đã rơi vào thế hạ phong rồi.  

             Nhìn thấy cảnh này những con sói kia lập tức lo lắng, không biết nên làm thế nào mới tốt.  

             Đến mức, con sói cái đầu đàn kia cũng lo lắng nhìn xem tình huống ở bên này.  

             Nhưng Vua Núi cũng không để cho nó nhìn quá lâu, bởi vì mười phút sau. Vua Núi cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nó liều mạng để sói đầu đàn dùng móng vuốt vồ lên người, nhân cơ hội đó nó hút bay con sói đầu đàn bay ra ngoài. Lúc này sói đầu đàn không còn năng lực và thể lực chống đỡ, hơn nữa vừa từ trên không rơi xuống mặt đất còn chưa kịp đứng dậy…  

             Vua Núi ngay lập tức tận dụng cơ hội này, một bước nhảy lên há mồm cắn được vào cổ họng sói đầu đàn. Một cú cắn này cắn trúng sói đầu đàn nhất định phải chết.  

             Mà ngay lúc này từ trong đàn sói bỗng xông ra hai con sói, một con là sói cái đầu đàn, còn con kia là sói nhỏ chưa trưởng thành cũng xông ra, bọn chúng lao về phía Vua Núi cắn nó. Nhìn thấy viện quân tới giúp đỡ sói đầu đàn, Vua Núi ngay lập tức chuyển từ cổ họng xuống phần bụng của sói đầu đàn để rút ngắn hành động.  

             Sau một cú cắn, Vua Núi dùng sức hất bay sói đầu đàn ra ngoài. Ở trên không trung, Cổ Dục nhìn thấy con sói này đã không cứu được nữa rồi. Bởi vì bụng của nó đã bị Vua Núi cắn rách, ruột cũng đã lòi ra ngoài. Mà phương hướng con sói đầu đàn bay tới cũng đúng ngay hướng của con sói nhỏ kia.  

             Lập tức nghe được tiếng “Phanh”, sói đầu đàn đụng vào sói nhỏ. Mà thân thể của nó trùng hợp cũng đè lên người sói nhỏ, sói nhỏ này dù sao cũng là sói chưa trưởng thành, bị đè thế này ngay cả cử động cũng không thể nhúc nhích được.  

             Chỉ có thể cùng một chỗ với sói đầu đàn kia, phẫn nộ tru tréo nhìn về phía Vua Núi.  

             Nhưng Vua Núi không hề bị ảnh hưởng bởi phương diện này, lúc này nó nhìn về phía con sói cái đang lao tới kia. Tiếp đó dùng một vuốt đánh bay con sói cái ra ngoài, đây chỉ là một con sói bình thường, mặc dù vẻ ngoài của nó đẹp đẽ. Nó có bộ lông màu trắng, thoạt nhìn sẽ tưởng nó là một con sói trắng, thế nhưng nó chỉ là một con sói bình thường mà thôi. Sau khi rơi xuống thì nó còn chưa đứng dậy, Vua Núi đã đứng ở phía sau nó há miệng ra cắn một cái.  

             Thế nhưng lại không có một màn như trong tưởng tượng là cổ của con sói này bị Vua Núi cắn nát. Mà Vua Núi chỉ cắn hờ vào cổ nó rồi cố định ở chỗ đó mà thôi.  

             Nhìn thấy Vua Núi không có hạ đòn kết liễu, Cổ Dục không khỏi cảm thấy kỳ quái. Con chó này chẳng lẽ còn biết thương hoa tiếc ngọc hay sao? Ặc, con chó này! Đây là gì?  

             Nhưng rất nhanh Vua Núi đã cho Cổ Dục biết nó định làm gì.  

             Bởi vì bọn Cổ Dục nhìn thấy Vua Núi bò hai chân lên lưng của con sói cái. Sau đó thì… Ặc… Ừm, mọi người có thể hình dung như thế nào rồi chứ?  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 345: - Mỹ Phẩm


Chương 361: Vua Núi quá ác  

             Sau khi Cổ Dục giúp hổ con ổn định trạng thái thì Vua Núi ở bên kia cũng đã kết thúc trận chiến của mình. Nhìn con sói cái kia đang nằm liệt trên mặt đất Cổ Dục không khỏi nhếch miệng cười.  

             “Ô…” Sau khi cứu hổ con xong, Cổ Dục đang định đứng lên thì bên kia Vua Núi cũng kêu lên một tiếng. Nghe được tiếng tru của Vua Núi, những con sói kia đều tản đi. Rõ ràng bọn chúng biết Vua Núi không thể nào trở thành vua của bọn chúng được, vì vậy chúng cần trở lại rừng để chọn lựa một vị vua mới.  

             Sau khi những con sói kia rời đi, Vua Núi đi tới chỗ con sói đầu đàn bị mình cắn rách bụng đang hấp hối kia. Đối diện với ánh mắt bi phẫn của sói đầu đàn, Vua Núi trực tiếp há miệng cắn vào cổ của nó. Lúc này con sói cái kia cùng con sói nhỏ bị đè phía dưới cũng lớn tiếng tru lên. Cổ con sói đầu đàn bị Vua Núi cắn đứt, tiếp đó bị nó vứt thi thể ra phía xa. Nhìn thấy con sói nhỏ đang từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt của nó mang đầy sự cừu hận. Lúc này Vua Núi bỗng nhiên há miệng ra, cắn về phía con sói nhỏ.  

             “Con mẹ nó! Không phải đấy chứ, Vua Núi lại tàn nhẫn như vậy?” Nhìn hành động của Vua Núi, Cổ Dục có chút giật mình, không phải là Vua Núi chém giết đến đỏ mắt rồi đấy chứ. Lúc này vừa mới làm hành động không thể miêu tả với con sói cái kia xong, bây giờ lại muốn giết chết con sói nhỏ này nữa sao? Đây là việc Cổ Dục không thể chấp nhận, nhưng lúc hắn vừa định kêu Vua Núi dừng lại, thì phát hiện Vua Núi không hề cắn chết con sói nhỏ. Mà là trực tiếp cắn lên gáy của nó rồi kéo tới chỗ con sói mẹ kia, tiếp đó nhìn sói mẹ một cái rồi đi về phía của Cổ Dục.  

             Con sói cái nhìn thấy hành động của Vua Núi đối với sói nhỏ, nó miễn cưỡng đứng lên. Sau đó vẻ mặt có chút ủ rũ đi theo phía sau Vua Núi.  

             Nó bây giờ đã bị bầy đàn vứt bỏ, chồng của nó và cũng là sói đầu đàn cũng bị con chó lớn này cắn chết. Bây giờ nó cũng chỉ còn duy nhất một người thân là con của mình, rõ ràng là Vua Núi đang dùng con sói nhỏ này để uy hiếp nó để nó cùng đi theo.  

             Nhìn dáng vẻ của Vua Núi, Cổ Dục không khỏi nhếch miệng, con chó này thật đúng là điên rồi.  

             “Sao trước đây tao không nhìn ra mày khốn kiếp như vậy hả?” Ôm lấy hổ con, Cổ Dục đạp vào mông Vua Núi một cái, có chút nói không lên lời. Nhưng mà hắn cũng chẳng cần phải giả vờ thánh mẫu, bảo Vua Núi thả hai mẹ con sói cái hay gì. Nếu Vua Núi coi trọng con sói cái này, vậy thì mang về nuôi là được rồi.  

             Còn vấn đề con sói cái kia cùng với con của nó có báo thù hay không, đó là vấn đề của Vua Núi.  

             “Đi thôi! Chúng ta đi chữa thương cho bọn nhóc này.” Ôm lên hổ con, Cổ Dục đi tới dưới gốc cây đại thụ, rồi hướng về phía Tiết Thanh Huyến đang trên cây nói.  

             Nghe thấy Cổ Dục nói như vậy, Tiết Thanh Huyến cũng từ trên cây nhảy xuống, nhưng khi cô nhìn thấy tiểu đội đằng sau Cổ Dục, ánh mắt của cô không khỏi có chút kỳ lạ.  

             Đầu tiên là hổ cái dẫn theo con nhỏ kết bạn với gấu nâu, điều này đã vô cùng kỳ quái rồi. Hơn nữa hai con thú mẹ này lại cùng nhận Cổ Dục làm chủ nhân, con hổ này giống như là một con mèo nhỏ đi theo sau lưng Cổ Dục, cái này thì lại càng kỳ lạ hơn nữa.  

             Tiếp đó lại có thêm Vua Núi, trước tới giờ vẫn luôn lạnh nhạt. Thế nhưng không ngờ lại có tính cách bá đạo như vậy. Nói tóm lại, Cổ Dục đúng là không tầm thường, những động vật ở bên cạnh hắn cũng không tầm thường chút nào.  

             “Ồ, chúng ta không rời khỏi núi sao?” Nhìn Cổ Dục, cô nhỏ giọng nói.  

             “Hôm nay thì không thể, bây giờ đã hơn bốn giờ, quá muộn để rời khỏi đây. Lại nói vết thương của bọn nhóc này cũng cần phải xử lý.” Nhìn Tiết Thanh Huyến, Cổ Dục có chút bất tắc dĩ nói. Hắn nguyện ý ở bên trong khu núi rừng này ở một đêm hay sao?  

             Hiện tại là mùa hè, hơn nữa còn không thể vận dụng không gian bí mật, hắn thích ở lại nơi này mới lạ. Nhưng mà, nếu đã gặp phải chuyện này, vậy thì hắn nhất định sẽ ở lại hỗ trợ.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 346: - Ngã Bài


Chương 362: Cầm thú và không bằng cầm thú  

             “Không có việc gì, Vua Núi sẽ trông chừng bọn chúng.” Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Cổ Dục tiến vào nhà vừa cười tủm tỉm nói.  

             Nghe được lời nói của Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến liếc mắt một cái. Lúc này cô cũng đã nhìn thấy sau lưng Cổ Dục còn có gấu nâu cùng hổ Đông Bắc. Đối với hắn mà nói thì đám thú này không có gì nguy hiểm, nhưng đối với Tiết Thanh Huyến thì chỉ riêng hai con sói cùng với Vua Núi cũng đã rất đáng sợ rồi.  

             Nhất là hôm nay cô đã nhìn thấy Vua Núi điên cuồng tàn sát tứ phương, lúc này rất khó để cô có thể xem Vua Núi như là một con chó bình thường, hoặc là một người bạn tốt của con người.  

             “Cái này là cho cô, đây là cho chúng, ăn đi.” Nhìn ánh mắt vẫn còn có chút khiếp sợ của Tiết Thanh Huyến, Cổ Dục cũng cười một chút. Cô ấy biết sợ là tốt, về sau tốt nhất là đừng đến gần hắn tránh tìm phiền toái.  

             Vừa nghĩ Cổ Dục lấy ra trong túi chút đồ ăn, còn có chút nước cho vào trong chén, đẩy tới trước mặt Vua Núi.  

             Khi Cổ Dục đi tới chỗ hai con sói kia còn bày ra bộ mặt cảnh giác, nhưng sau khi mỗi con chịu một cái tát của Vua Núi thì bọn chúng cũng đàng hoàng hơn. Khi bọn chúng thấy đồ ăn và nước giếng Cổ Dục đưa qua, ban đầu cả hai có một chút kháng cự. Nhưng lúc sau cũng cúi đầu xuống ăn, mà Cổ Dục nhìn thấy bộ dạng của bọn chúng thì cười một tiếng. Có lẽ về sau trong nhà hắn sẽ có thêm động vật rồi, hơn nữa lại là hai con chó sói nữa chứ?  

             Một con là sói cái, vợ của sói đầu đàn kia và một con là… con gái của của sói đầu đàn.  

             Nghĩ tới ở đây, Cổ Dục không khỏi lắc đầu, quan hệ này thật đúng là loạn!  

             “Đi ngủ sớm một chút, sáng ngày mai chúng ta trở về.” Sau khi ăn no, Cổ Dục cũng nằm ở trên sàn gỗ, gối đầu lên ba lô của mình, rồi nói với Tiết Thanh Huyến.  

             Nếu là vừa rồi, Tiết Thanh Huyến còn chưa dám ngủ, nhưng bởi vì lúc nãy trong nhà gỗ đều chật kín mấy con thú. Mặc dù cô đều đang nhắc nhở chính mình là những dã thú này không làm tổn thương người.  

             Nhưng nhắc nhở cùng hiện thực lại là hai chuyện khác nhau, giống như nhìn thấy một con hổ xa lạ và một con gấu ở bên cạnh thì bạn có dám ngủ không? Ai mà không sợ ngủ một giấc xong thì đã thăng thiên rồi chứ!  

             Nhưng mà bây giờ, Cổ Dục đã đuổi Vua Núi cùng hai con sói, còn có gấu nâu và hổ ra bên ngoài, ngoại trừ bốn con thú con thì trong nhà lúc này không có dã thú nào đáng sợ. So với những con hổ Đông Bắc và gấu nâu trưởng thành thì những con thú con này dáng vẻ dễ thương hơn nhiều.  

             Đây cũng là nguyên nhân vì sao những đồ chơi thú nhồi bông kia đều có hình dáng thú con.  

             Mà hổ con cũng vậy, người xưa nói rất hay: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.”  

             Đối mặt với bốn con thú nhỏ này, Tiết Thanh Huyến nói ngủ là ngủ nhưng mà rất nhanh cô đã tỉnh lại, bởi vì ngủ ở bên ngoài thật sự là không thoải mái.  

             Mặc dù ở trong phòng Cổ Dục có treo phấn đuổi côn trùng và thảo dược, cho nên không có con muỗi nào. Thế nhưng mùa hè ở trong rừng rậm vừa nóng vừa ẩm ướt làm cho cô thật sự khó chịu.  

             Ban ngày mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt sũng, cả người đều rất khó chịu. Buổi tối so với ban ngày chênh lệch nhiệt độ rất lớn, ban đêm sẽ rất lạnh. Nhất là khi quần áo vẫn còn ẩm ướt thế này, nếu mà lại gần đống lửa thì sẽ nóng rồi sẽ đổ mồ hôi, quả thật là một chuyện không hề thoải mái.  

             Cho nên lăn qua lộn lại rất lâu, Tiết Thanh Huyến không thể không ngồi dậy một lần nữa. Nhìn thấy Cổ Dục đang nằm ngủ bên cạnh đống lửa, cô cắn răng từ từ bò dậy. Từ bên hông lấy ra một chút nước, chuẩn bị lau người mình một chút.  

             Nhưng sau khi mở cửa căn nhà gỗ, cô nhìn thấy những đôi mắt màu xanh lục đang phát sáng của những con thú trong đêm tối, rõ ràng là động tĩnh của cô đã đánh thức hổ, gấu, chó và hai con sói đang ở ngoài cửa.  

             Nhìn bọn chúng đang nhìn chằm chằm về phía mình, Tiết Thanh Huyến do dự một chút rồi đem cửa đóng lại. Sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía Cổ Dục, cô bất đắc dĩ thờ dài một hơi.  

             “Lau thôi, nếu không sẽ rất khó chịu.” Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Tiết Thanh Huyến đi về chỗ cũ của mình. Tiếp đó một bên cẩn thận nhìn Cổ Dục một bên cẩn thận cởi quần áo, nhưng khi cô vừa cởi áo khoác ra, Cổ Dục đã lật người, chuyển hướng sang bên khác. Nhìn thấy động tác của Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến cảm thấy giận mà không có chỗ phát tiết, quả nhiên cái tên này đang giả vờ ngủ, nhưng bây giờ đây là ý gì đây?  

             Xem như đang giả vờ ngủ cũng không nguyện ý nhìn mình hay sao?  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top