Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 420: - Gặp Lại Tiết Thanh Huyến


Chương 436: Còn quá nhỏ  

             “Đừng đùa nữa…” Nghe Phùng Thư Nhân nói như vậy, Cổ Dục theo bản năng lập tức bác bỏ.  

             “Cháu không có đùa, là nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.” Nhận thấy Cổ Dục không chút suy nghĩ mà bác bỏ lời nói của mình, sắc mặt Phùng Thư Nhân đang ủ rủ ngay lập tức nổi giận nói.   

             “Cháu còn quá nhỏ.” Nhìn cô nhóc đang tức giận, Cổ Dục gãi đầu một cái. Đúng là hắn cũng cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Phùng Thư Nhân. Nhưng phần tình cảm này, làm sao hắn có thể dễ dàng tiếp nhận đây chứ.   

             “Cháu nhỏ chỗ nào chứ?” Nghe Cổ Dục nói mình còn nhỏ, Phùng Thư Nhân ưỡn người ra làm ra dáng vẻ không phục đáp lại. Thật ra, Phùng Thư Nhân mặc dù tuổi còn khá nhỏ, khuôn mặt và dáng người cũng chưa phát triển hết, nhưng chính xác cũng không thể tính là nhỏ.  

             Cho dù không đến mức mê người giống như Lâm Lôi hay Lý Vân Vân, nhưng cũng rất hấp dẫn ánh mắt người khác.  

             Nhìn cô nhóc một cái, tiếp đó Cổ Dục vẫn là thu ánh mắt về.   

             “Chỗ nào cũng còn nhỏ!” Cổ Dục chỉ có thể đành trái lương tâm mà nói.  

             “Gì chứ, chú nhìn xem nhỏ chỗ nào!” Thấy dáng vẻ của Cổ Dục như vậy, Phùng Thư Nhân nhỏ giọng lầm bầm một câu. Sau đó, vậy mà ở trước mặt Cổ Dục, cô nhóc kéo của lên góc áo của mình.  

             Thế nhưng chỉ vừa kéo lên được một chút, Cổ Dục đã đè tay cô nhóc lại.   

             “Được rồi, được rồi, được rồi, không nhỏ, không nhỏ. Nhưng mà, chú nói thật với cháu, ngoại trừ có Tống Mính là bạn gái chính thức. Chú còn có dì Lý của cháu, còn có Lâm Lôi nữa cũng có quan hệ kia, hiểu không?” Nhìn vào ánh mặt giận dữ của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục do dự hồi lâu. Cuối cùng không còn cách nào khác là nói rõ ràng cho cô nhóc biết. Nếu như mà không nói rõ, Cổ Dục chỉ sợ không cô nhóc này không biết sẽ tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn gì nữa.  

             Quả nhiên, sau khi Cổ Dục nói xong, bàn tay Phùng Thư Nhân vốn còn đang giãy giụa đã chậm rãi thả xuống.  

             Thấy cô nhóc không giãy giụa nữa, Cổ Dục mới buông lỏng tay ra.  

             “Cháu đã sớm cảm thấy giữa các người có chuyện gì đó. Không nghĩ tới, đúng là thực sự có chuyện… Bắt đầu từ lúc nào vậy?” Ngồi lại vị trí của mình, Phùng Thư Nhân im lặng rồi nhỏ giọng hỏi. Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô, Cổ Dục không khỏi gãi đầu một cái.  

             Nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để do dự. Phùng Thư Nhân quả thật còn quá nhỏ, nhân sinh quan, giá trị quan của cô nhóc này còn chưa tới đâu. Cổ Dục không thể kéo cô theo, làm hại đến nha đầu này.  

             “Đã được một thời gian rồi.” Suy nghĩ một chút, Cổ Dục trực tiếp mở miệng nói ra.  

             “Được, cháu hiểu rồi!” Lau mặt một cái, Phùng Thư mạnh miệng nói. Sau đó nhìn nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Có lẽ, cô nhóc đã thật sự thông suốt, Cổ Dục cũng thở dài một hơi rồi lái xe trở về.   

             Lúc bọn họ trở về vẫn còn tương đối sớm. Sau khi xe dừng lại, Phùng Thư Nhân lập tức nhảy xuống xe, chủ động đi qua dạy Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi làm bài tập.  

             Nhìn dáng vẻ của cô nàng, Cổ Dục có chút không nói nên lời.  

             Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng nhận thấy sự khác thường của Phùng Thư Nhân.  

             Thế là buổi tối lúc hắn đang nấu cơm, hai người bèn hành động, cùng lúc nhìn về phía Cổ Dục.  

             “Anh cùng Phùng Thư Nhân hôm nay đi chơi ở đâu vậy? Vì sao lúc trở về, dường như con bé có chút rầu rĩ không vui?” Lâm Lôi đi tới kế bên Cổ Dục, nhỏ giọng hỏi.   

             “Hôm nay anh đã nói chuyện của chúng ta cho con bé.” Nhìn Lâm Lôi đang tra hỏi, lại nhìn tới ánh mắt tò mò của Lý Vân Vân bên cạnh, hắn chọn kể một phần của câu chuyện cho các cô.  

             “Ài! Em vốn không định nói cho con bé biết sớm như vậy. Nhưng mà như vậy cũng tốt, nói sớm một chút, giải thoát cũng sớm một chút.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lâm Lôi không khỏi thở dài một hơi, có hơi đắn đo đáp lại. Nhưng cô cuối cùng cũng suy nghĩ thoáng hơn.  

             “Lại nói tới, chúng ta quen nhau cũng được một thời gian rồi, lúc nào thì có thể…” Nhìn ra Lâm Lôi đã nghĩ thông suốt rồi. Lúc này, Cổ Dục cũng buông con dao đang cầm trong tay xuống. Sau đó mỗi tay một người, vòng qua eo của Lý Vân Vân và Lâm Lôi, dò hỏi.  

             Mặc dù Cổ Dục không nói rõ ràng là cái gì, nhưng hai người họ cũng không ngốc, cũng biết rõ hắn đang nói đến cái gì. Khuôn mặt Lý Vân Vân và Lâm Lôi lập tức đỏ lên.  

             “Chờ, chờ lúc nào có cơ hội đi...” Vùng vẫy một hồi, hai người từ trong ngực Cổ Dục thoát ra, sau đó liếc nhau một cái. Chuyện này, kỳ thật hai người họ cũng có một chút khẩn trương…  

             Một bữa cơm tối, không khí diễn ra vô cùng bình thường. Sau khi Cổ Dục tiễn mấy người Lý Vân Vân và Lâm Lôi về, hắn cũng lên lầu hai, rửa mặt rồi lên giường nằm. Cả ngày hôm nay dường như hắn chưa được nghỉ ngơi lần nào, quả thật có chút nhớ cái giường thân yêu.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 421: - Cổ Dục Thể Hiện Tài Lẻ


Chương 437: Tâm tình chuyển biến  

             “Này này này này!”  

             “Không phải chứ, cậu không để ý đến tụi mình thật à?”  

             “Tình chị em của chúng ta tốt như thế, vì một người đàn ông mà cậu muốn cạch mặt tụi mình sao?”  

             “Này Nhân Nhân ơi, này Nhân Nhân à.”  

             “Nhân Nhân, chỗ của mình có loại kem ly cậu thích ăn nhất nè!”  

             Đọc xong mười tin nhắn gần nhất, Phùng Thư Nhân cảm thấy trực tiếp block thì quá đơn giản với bọn họ rồi. Cô phải mắng bọn họ một trận trước khi block mới hả giận được.  

             “Hai tiện nhân các người còn dám nói chuyện với tôi sao? Chuyện hôm nay các người làm có còn là con người không? Thấy đàn ông thì không màng chết sống gì luôn hả?” Nhìn ảnh đại diện của hai người họ, Phùng Thư Nhân đánh chữ thật nhanh trả lời tin nhắn.   

             “Cái gì mà gọi là tiện nhân chứ! Được rồi, mình thừa nhận hôm nay đúng là có chút không khống chế được chính mình, nhưng cậu cũng không nhìn lại bộ dạng của mình đi chứ, cậu còn không biết xấu hổ mà nói mình sao?” Thấy tin nhắn của Phùng Thư Nhân, lúc này bên kia Lữ Thi Văn lập tức đáp trả lại.   

             “Tôi? Tôi thế nào! Tôi vẫn bình thường mà!”  Nhìn thấy Lữ Thi Văn trả lời, Phùng Thư Nhân tức giận bèn đáp trả.  

             "Nhân Nhân, nếu như cậu vẫn bình thường như cậu nói, vậy thì có vấn đề gì chứ. Mình cùng Thi Văn là người thấp hèn, thèm thân thể người ta. Nhưng cậu thì sao? Không phải cũng giống như bọn mình hay sao hả?” Nhìn thấy tin nhắn của Phùng Thư Nhân, lúc này Đan Đình ở bên kia cũng phản hồi lại một câu.  

             “Tôi…” Nhìn thấy tin nhắn của Đan Đình Đình, Phùng Thư Nhân muốn phản bác lại, nhưng sau khi gõ một chữ ‘tôi’ thì cô cũng dừng tay lại.  

             Bởi vì dường như cô cũng nhận thấy những thay đổi gần đây của mình.  

             Đôi khi cô chủ động bảo Cổ Dục gối lên đùi mình ngủ, lúc ăn cơm thì gắp thức ăn cho Cổ Dục. Lúc Cổ Dục ngồi trên sô pha thì cô sẽ đặt chân lên đùi Cổ Dục, lúc đi bộ sẽ khoác tay Cổ Dục...  

             Cho dù là sau khi đã biết chuyện của Cổ Dục và Tống Mính, cô cũng không có thu liễm hành động của mình.  

             Nếu như nói Lữ Thi Văn cùng Đan Đình Đình là có mục đích không thuần khiết, vậy mục đích của cô dường như cũng không thuần khiết rồi.  

             Lại nhớ tới dáng vẻ thường ngày của Cổ Dục, cô lập tức cảm giác mũi mình có chút chua xót.  

             "Tôi nói các cậu cũng đừng nghĩ nữa, người thích hắn quá nhiều, tôi đều không cạnh tranh được thì các cậu cũng đừng suy nghĩ gì nữa? Làm tiểu tam sao? Đó là hy vọng xa vời nha, nếu tôi mà xác định thì cũng chỉ là Tiểu Ngũ mà thôi!"   

             Lau nước mắt một cái, Phùng Thư Nhân nhanh chóng gõ chữ trả lời.  

             "Vậy bọn tôi sẽ làm Tiểu Lục, Tiểu Thất. Tuy rằng tôi cũng biết, tất cả mọi người đều hy vọng có được tình yêu hoàn chỉnh, nhưng cậu cho rằng điều này sẽ dễ có được sao? Cái khác không nói, khi cha cậu còn sống thì mẹ của cậu đã làm những gì, cậu đã quên mất rồi sao? Còn nữa, lúc trước tôi đã tận mắt chứng kiến cha của tôi đi ra từ tiệm mát xa chân, cậu nghĩ mẹ tôi không biết hay sao?” Thấy được tin nhắn của Phùng Thư Nhân, ngay lập tức Lữ Thi Văn ở bên kia cũng lập tức trả lời lại.  

             "Ài! Tình yêu chính là như vậy, đối với người toàn tâm toàn ý tốt với cậu, nhưng cậu lại cảm thấy chướng mắt không thèm người ta. Thế nhưng bản thân cậu lại đi thích người khác, người này như trăng trên cao thì đương nhiên cũng có không ít người cũng thích hắn. Hơn nữa, người càng có năng lực cùng thực lực thì sẽ càng có nhiều quyền lựa chọn. Thế nhưng, nếu không may gặp phải một tên khốn, chỉ muốn cùng cậu chơi cho vui thì phải làm sao bây giờ?”  

             Lúc này tin nhắn của Đan Đình Đình cũng đã gửi tới.  

             Nhìn lời nói của hai tỷ muội này, không biết bởi vì cái gì nhưng trong lòng Phùng Thư Nhân cảm thấy có chút dễ chịu hơn một chút. Đúng vậy, chẳng lẽ Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân không biết chuyện của Cổ Dục và Tống Mính hay sao? Vậy vì sao bọn họ còn giống như con thiêu thân nhào về phía Cổ Dục như vậy chứ?  

             Đó là bởi vì bọn họ tin tưởng ánh mắt của mình, cũng tin tưởng cách làm người của Cổ Dục.  

             Cổ Dục chưa từng làm cho người ta thất vọng. Trước kia không có, sau này cũng khẳng định sẽ không có.  

             "Đột nhiên tâm tình tốt hơn không ít, Tiểu Ngũ thì Tiểu Ngũ đi. Tên chết tiệt, bị anh hại chết rồi." Lau nước mắt một phen, Phùng Thư Nhân nhỏ giọng nói thầm, sau đó trực tiếp chặn số của Lữ Thi Văn cùng Đan Đình Đình.  

             Tuy rằng cô đã quyết định tiếp nhận vận mệnh của Tiểu Ngũ, nhưng ai lại muốn để Lữ Thi Văn cùng Đan Đình Đình làm Tiểu Lục, Tiểu Thất chứ?  

             Tâm tình Phùng Thư Nhân bên này có chuyển biến, Cổ Dục thì không hề hay biết.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 422: - Thư Họa Song Tuyệt.


Chương 438: Bọn nhỏ đi học  

             Lần này là đến đây để chơi, ngoài ra cũng là đến mua đồ dùng.  

             Nào là bút chì, túi xách, sách giáo khoa, văn phòng phẩm, cộng với quần áo thay đổi, vân vân…  

             Cổ Dục mua cho Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi không ít thứ.  

             Ngoại trừ mấy thứ này, Cổ Dục cũng mang theo các cô ở trong thành phố đi chơi một vòng.  

             Buổi tối trở về, hai cô bé rõ ràng đã mệt mỏi, ở trên xe ngủ thiếp đi.  

             Đợi đến khi Cổ Dục lần lượt đưa cả nhà Lâm Lôi và Lý Vân Vân đến nhà, cuối cùng hắn cũng lái tới nhà của Cổ Tú Tú. Sau khi ôm Cổ Tú Tú đã ngủ say từ trên xe xuống, hắn nhẹ nhàng quen thuộc đi vào nhà Cổ Tú Tú.  

             Khi hắn đi vào, ông nội cổ Tú Tú là Cổ Quốc Khánh đang ngồi trong sân. Ông ấy, đang ngồi hút thuốc, nhìn dáng vẻ của ông dường như đang suy nghĩ gì đó.  

             "Chú Quốc Khánh."   

             “Ài! Tiểu Dục tới rồi à, đứa nhỏ Tú Tú này lại ngủ quên rồi. Đến đây, cháu ôm con bé vào phòng đi." Nghe được Cổ Dục nhẹ giọng gọi tên mình, lúc này Cổ Quốc Khánh mới phản ứng lại, khi nhìn Cổ Dục và Cổ Tú Tú trong lòng hắn, ông cũng miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó dẫn Cổ Dục đem Cổ Tú Tú đặt ở trong phòng của con bé.  

             "Chú! Có chuyện gì phiền lòng hay sao?" Sau khi Cổ Dục đặt Cổ Tú Tú lên giường xong, hắn cũng từ trong phòng đi ra, nhìn dáng vẻ của Cổ Quốc Khánh hắn không khỏi nhẹ giọng hỏi.  

             "Không, không có gì." Nghe được lời của Cổ Dục, Cổ Quốc Khánh lập tức há miệng định nói nhưng sau đó thì nhỏ giọng nói thầm một câu, nhưng từ ánh mắt né tránh của ông ấy thì hắn đoán ra chắc chắn là có việc.  

             Nhưng người xưa nói rất hay, nhà nào cũng có chuyện của nhà đó. Ông ấy không muốn nói thì Cổ Dục cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng mà Cổ Dục quả thật còn có một việc lớn muốn giao cho ông ấy.  

             "Đúng rồi chú! Chú biết chuyện cháu muốn xây trang trại bò rồi phải không? Bên kia cháu còn phải xây phòng cho công nhân, giường công nhân, tủ quần áo, bàn ghế đồ nội thất. Đến lúc đó còn phải phiền chú rồi, còn có cột kèo này nọ vân vân, đều cần phải nhờ đến chú nha." Xoa xoa tay, Cổ Dục nói với Cổ Quốc Khánh.  

             Những công việc này tuy rằng không có bao nhiêu tiền, nhưng cộng lại cùng một chỗ thì cũng bằng thu nhập một năm Cổ Quốc Khánh. Nghe Cổ Dục nói như vậy, Cổ Quốc Khánh cũng vỗ ngực cam đoan.  

             "Yên tâm đi! Mấy thứ này, chú khẳng định làm cho cháu vừa tốt lại vừa đẹp.” Đối với tay nghề của mình, Cổ Quốc Khánh vẫn là khá tự tin.  

             "Được rồi! À đúng rồi, ngày mai chính là ngày phải đưa bọn nhỏ đi đến trường. Dù sao cháu cũng sẽ đưa Phi Phi đi, đến lúc đó cháu dẫn Tú Tú đi cùng luôn một lượt, chú không cần phải lo đâu nha.” Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Cổ Quốc Khánh thì Cổ Dục cũng nở nụ cười, đồng thời nói chuyện của bọn nhỏ, dù sao hắn cũng không có việc gì coi như là cho quá giang xe thôi mà!  

             ...  

             "Nhớ kỹ! Muốn ăn đồ ăn vặt gì thì cứ mua, đừng có uỷ khuất mình!”   

             Sáng sớm hôm sau, Cổ Dục lái xe chở Lý Vân Vân, Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú đến trường. Sau khi đến trường, đương nhiên vẫn như thường lệ là cần phải đi giúp các cô bé thu dọn sắp xếp ký túc xá.  

             Chăn mới, đệm mới và sau đó là thu xếp gấp gọn quần áo lại.  

             Ông trời đúng là không công bằng cho lắm, hiện tại đứa nhỏ thế này trong thành thị, đều còn đang được cha mẹ che chở sinh hoạt. Đừng nói là tự mình ra ngoài ở tự chăm sóc chính mình, phỏng chừng có không ít trẻ em đi học tiểu học, ngay cả dây giày cũng còn không biết buộc.  

             Nhưng Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đã phải sống ở bên ngoài, tuy rằng chỉ có một tuần, nhưng dù sao đây cũng là sống tự lập mà trẻ em trong thành phố không thể tưởng tượng được.  

             Sau khi dọn dẹp xong phòng ngủ, Cổ Dục bèn dẫn các cô đi ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, hắn cố ý lấy ra bốn mươi tệ, mỗi đứa hai mươi tệ nhét vào trong túi hai đứa nhóc, đây là cho các nhóc tiền tiêu vặt.  

             Về phần trẻ em có tiền, có thể bị đứa trẻ lớn hơn cướp tiền hay không, Cổ Dục cũng không quá lo lắng. Bởi vì thứ nhất đây là ở trường bán trú, học sinh ngoại lai không thể vào được trường.  

             Thứ hai chính là vì hai lần đến đây Cổ Dục đều lái Xe Curinan tới, hơn nữa cũng không có đi tay không. Sau khi xe của hắn đi tới trường học, chủ nhiệm phụ trách Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi lập đi ra chào đón. Đương nhiên, Cổ Dục cũng tặng cho cô ta một vài thứ.  

             Tiền gì đó cô có thể không dám đòi, nhưng một ít hoa quả, hải sản gì đó thì cô nhận rất gọn gàng, dù sao mấy thứ này cũng là tiền đó nha.  

             Hơn nữa vì thân phận của Cổ Dục, có lẽ giáo viên này sẽ rất chiếu cố cho bọn nhỏ.  

             “Ừm! Tạm biệt chú, thím Lý tạm biệt!"   

             “Tạm biệt chú, tạm biệt mẹ!"   

             Sau khi cất tiền kỹ càng vào túi, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng mỉm cười rồi chạy vào trong trường.  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 423: - Hợp Tác.


Chương 439: Nhà Lý Vân Vân  

             "Bọn nhỏ đi học rồi, chúng ta có phải cũng nên hay không..." Vừa lái xe, Cổ Dục vừa hỏi Lý Vân Vân.  

             Mấy ngày nay, tuy Rằng Lý Vân Vân cũng có biện pháp giúp hắn giải quyết nhu cầu, nhưng hắn không thể cứ mỗi lần có tinh lực dồi dào lại đi tìm Tống Mính để giải quyết. Từ đầu đến cuối đều thiếu một chút chuyện kia, cho nên hắn vẫn hỏi hai người Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi khi nào được. Hai người bọn họ đều nói là đợi đi khi bọn nhỏ đi học lại, bây giờ mấy đứa nhỏ đều đã đi học, vậy chuyện này có thể…  

             "Buổi tối, anh lặng lẽ đến nhà em đi." Nghe Cổ Dục nói, Lý Vân Vân đương nhiên hiểu được hắn đang nói cái gì, kỳ thật cô cũng muốn sớm xác định quan hệ. Thế nhưng trước kia dù sao cũng còn có Lưu Phi Phi ở đây, không phải quá thuận tiện. Nhưng hiện tại… cô cũng không từ chối nữa.  

             "Được." Nghe được lời lý Vân Vân nói, Cổ Dục cũng nở nụ cười, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý rồi.   

             Tập trung lái xe, Cổ Dục rất nhanh đã trở về nhà. Nhưng mà sau khi trở về nhà thì chỉ mới có ba giờ chiều, cho nên Cổ Dục đành ngoan ngoãn ở nhà chờ cho đến khi trời tối.  

             Rốt cục sắc trời dần tối, sau khi bọn họ ăn cơm xong thì Cổ Dục tiễn Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân, còn có Lâm Lôi đến cổng trước. Nhưng mà, sau khi các cô rời đi không lâu thì Cổ Dục đã lặng lẽ rời khỏi nhà mình, ở trong nhà có Vua Núi canh nhà nên hắn rất yên tâm.  

             Dọc theo đường đi cũng không gặp phải bất kỳ ai, rất nhanh hắn đã đi tới nhà Lý Vân Vân. Tiếp đó hắn gửi cho cô một tin nhắn, không lâu sau Lý Vân Vân mới lặng lẽ mở cửa ra, còn cố ý nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó mới tránh thân thể ra.  

             "Anh vào đi..." Nhìn Cổ Dục, Lý Vân Vân nhỏ giọng nói.  

             "Ừm..." Mà Cổ Dục cũng cười đáp một tiếng rồi đi vào nhà cô.  

             Khi Cổ Dục đi vào nhà Lý Vân Vân, đánh giá chung quanh một chút, kết quả trong lòng hắn lập tức có một chút cảm giác không thoải mái.  

             Nói thật, tuy rằng gần đây Lý Vân Vân kiếm được một ít tiền lương ở chỗ Cổ Dục, nhưng hoàn cảnh trong nhà của cô kỳ thật vẫn rất kém. Đây là do Cổ Dục đến muộn, nếu như hắn đến đây sớm hơn một chút, khi đó chính phủ còn chưa hỗ trợ xây dựng nông thôn mới, lúc đó căn nhà này càng thảm hơn!  

             Mấy năm trước chính phủ hỗ trợ sửa nhà, chính sách chính phủ hỗ trợ là họ hỗ trợ một phần, người dân bỏ tiền ra một phần để sửa sang lại nhà cửa. Trên cơ bản là giống như sữa nhà nhưng được giảm giá 30 - 40%.  

             Cũng chính vì thế, cho nên cha Cổ Dục mới bỏ ra một khoản tiền để sữa căn nhà lớn như vậy.  

             Nhưng có một số người, không thể bỏ ra một phần tiền kia nổi, vậy thì chỉ có thể để cho chính phủ xem xem và sửa chữa giùm, nhà của Lý Vân Vân chính là như thế. Nhà cô chính là nhà mẫu mà chính phủ muốn người dân tu sửa. Một căn nhà trệt đại khái 60-70 mét vuông, chỉ có một cái phòng ngủ, một cái giống như phòng khách, kế đến là phòng vệ sinh, phòng bếp…  

             Bếp không phải là loại dùng gas, mà là loại bếp dùng than và củi, cũng chả có máy hút khói. Bên trong nhà còn có một cái TV, là loại không biết đã dùng qua biết bao nhiêu năm rồi. Chính là loại TV đầu to kia, nhưng như vậy thì chỉ cũng chỉ là loại 21 inch mà thôi.  

             Cổ Dục nhớ rõ lúc hắn mới sinh ra, dường như nhà hắn đã dùng loại TV này, kết quả đến bây giờ nhà Lý Vân Vân vẫn còn đang dùng.  

             Tủ lạnh trong nhà là loại màu xanh lá cây, loại tủ lạnh nhỏ thời thập niên tám mươi, máy giặt vẫn là loại bán tự động. Ngoài ra những thứ đó ra, dường như nhà cô ấy không có thiết bị gia dụng nào khác nữa. Ừm, ngoại trừ đèn ra, dường như ngay cả ấm đun nước cũng không có, hiện tại cô còn đang dùng que nóng nhanh, chính là cái thứ để cho vào ấm đun nước. Thứ này không cẩn thận có thể dễ dàng bị nổ gây hoả hoạn, đến lúc đó lại cần phải dùng đến bình chữa cháy…  

             Được rồi, có lẽ cái đó Lý Vân Vân cũng không biết sử dụng.  

             "Nhà em, có chút cũ nát rồi..." Nhìn Cổ Dục đang đánh giá căn nhà của mình, lúc này Lý Vân Vân cũng đã đi vào cửa nhìn bóng lưng Cổ Dục. Cô không khỏi có chút khó chịu mà kéo góc áo của mình, quả thật cô thật sự cảm thấy nhà mình đúng là có chút không ra gì.  

             "Nói cái gì vậy chứ, nhà anh mới là nhà của em. Cái này, nhiều lắm cũng xem như là nhà cũ của em mà thôi.” Nghe giọng nói của Lý Vân Vân phía sau, Cổ Dục cũng quay đầu lại, hắn kéo tay cô lại rồi cười nói.  

             Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lý Vân Vân không khỏi lập tức vui vẻ, sau đó thì đâm đâu vào trong ngực Cổ Dục.  

             Giờ khắc này cô cảm thấy rất hạnh phúc, nếu như có thể cứ ở trong lòng Cổ Dục như vậy, để cho cô làm cái gì cô cũng nguyện ý. Đừng nói chỉ là làm tiểu tam, tiếp nhận Lâm Lôi, cho dù là chuyện khoa trương hơn nữa thì cô đều sẽ làm, chỉ cần... Cổ Dục vui vẻ, cô thế nào cũng được!  

             ...  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 424: - Gặp Lại Triệu Hàn


Chương 440: Ngày mới  

             Nghe cô nói vậy, Cổ Dục khẽ vuốt cái mũi của cô một cái tiếp đó thì thay xong quần áo lặng lẽ rồi khỏi nhà của Lý Vân Vân.  

             Khi Cổ Dục trên đường trở về nhà, hắn đã thấy người ta đi lại trên đường đã nhiều hơn.  

             Có không ít người già lúc này cũng đang chuẩn bị ra ruộng hoặc đã ở trên ruộng rồi.  

             Bây giờ mặc dù đã tiến vào tháng chín, nhưng mà vẫn tính là cuối mùa hè nên giữa trưa và buổi chiều rất nóng. Do đó để tránh nóng thì họ phải đi ra ruộng từ lúc này.  

             Có người gặp phải Cổ Dục thì cũng sẽ chào hỏi một tiếng.  

             Bọn họ đối với việc gặp Cổ Dục vào lúc sáng sớm thế này cũng không có suy nghĩ gì, cũng không nghĩ đến việc Cổ Dục đi về từ hướng nhà của Lý Vân Vân. Bởi vì trước đây Cổ Dục cũng có vài lần đi ra ngoài sớm thế này, ví dụ như có vài lần hắn muốn làm bữa sáng nhưng trong nhà không còn gạo, không có đậu xanh, rau dưa… Thế là hắn lập tức đi sang nhà ông Hai hoặc là đi qua vườn rau của Cổ Tấn để hái một chút, ngẫu nhiên cũng có một vài người gặp được.  

             Một đường lắc lư về đến trong nhà, Cổ Dục nhìn cửa lớn nhà mình. Lúc này hắn cũng cân nhắc đến một chuyện, nói chính xác ra là bí mật quan trọng về cái giếng. Chuyện cái giếng từ trước tới giờ hắn chưa từng nói với bất kỳ ai cho dù là Lý Vân Vân, Lâm Lôi hay ngay cả Tống Mính cũng vậy.  

             Nhưng hắn cũng không thể một mực dấu diếm như vậy được. Phải có biện pháp gì đó để xử lý chuyện này?  

             “Chẳng lẽ đem cái giếng kia giấu đi?” Một bên vừa mở cửa vào nhà, một bên Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm.  

             Kế tiếp hắn bắt đầu suy nghĩ biện pháp, lúc đi câu cá hắn cũng một mực suy nghĩ…  

             Thế nhưng suy nghĩ rất lâu hắn mới phát hiện, thật sự không có biện pháp nào cả!  

             Tiện tay nhấc lên một con cá mú đốm ném cho Vua Bầu Trời đang ở trên cây, tiếp đó thì cắt một chút thịt bò cho Tiêu Hoàng Hậu và Trưởng Công Chúa. Còn có một đống tạp vật xen lẫn thịt và rau quả trái cây cho bốn con thú con cùng nhau ăn.  

             Còn lại thức ăn thừa của buổi sáng giao cho Vua Núi và Bạo Quân xử lý, tiếp đó là cho giáo sư Thương một ít hạt dưa đây là con vật thoát ẩn thoát hiện trong nhà của Cổ Dục. À! Còn có một con baba già nữa chứ.  

             Con vật này Cổ Dục bắt về là muốn làm thịt nó, thế nhưng Lâm Lôi, Lý Vân Vân cho rằng con vật này đã sống lâu năm như vậy đã có linh tính nên không muốn giết nó. Do đó Cổ Dục đành tạm thời nuôi nó.  

             Chỗ nuôi chính là ở trong một cái vạc nước, đến nỗi thức ăn thì chỉ là một số tôm cá nhãi nhép mà Cổ Dục và Phùng Thư Nhân câu được ở bờ sông. Sau khi câu về thì ném vào trong vạc, lúc nào ăn xong thì lại tính tiếp, mà con vật này cũng ăn không nhiều.  

             Hơn nữa từ khi Cổ Dục mang về tới giờ cũng không có đặt tên cho nó. Kỳ thực cho đến bây giờ Cổ Dục vẫn xem nó như là một món đồ ăn…  

             “Vân Vân còn chưa tới hay sao?” Đang lúc Cổ Dục còn đang cân nhắc có nên xử lý con baba này thế nào thì lúc này có tiếng gõ cửa vang lên. Cổ Dục đi ra xem xét thì phát hiện người tới không phải ai khác đó chính là Lâm Lôi cùng Phùng Thư Nhân. Thế nhưng khi các cô không thấy Lý Vân Vân đâu thì không khỏi có chút tò mò hỏi.  

             “Hôm qua tôi ở lại nhà cô ấy qua đêm, thân thể cô ấy bây giờ không tiện cho lắm do đó tôi đã cho cô ấy hôm nay được nghỉ.” Lâm Lôi cùng với Lý Vân Vân xem như là người một nhà cùng với Cổ Dục, nên những chuyện thế này cũng không cần phải dấu diếm. Do đó Cổ Dục trực tiếp nói thẳng với Lâm Lôi.  

             “À! Là vậy sao…” Nghe xong Cổ Dục nói, Lâm Lôi cùng Phùng Thư Nhân không khỏi có chút mất mác, Lâm Lôi còn đang nghĩ bản thân phải làm gì đây?  

             Mặc dù cô cũng muốn để cho Cổ Dục đến nhà của mình qua đêm, thế nhưng Phùng Thư Nhân không giống Phi Phi. Cô nhóc không cần đến trường, chuyện này cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng một chút mới được.  

             Mà Phùng Thư Nhân ở bên cạnh cũng cảm thấy có một chút mất mác, cô nhóc vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để trở thành tiểu Ngũ của Cổ Dục. Nhìn Lý Vân Vân đã tiến thêm một bước, cô thật sự không biết phải làm gì tiếp bây giờ?  

             Dẫn hai cô gái đang còn đắn đo suy nghĩ vào nhà, tự mỗi người có việc riêng của mình.  

             Cổ Dục tiếp đó cũng đi lên lầu, hắn có cảm giác phải ngủ bù một giấc rồi.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 425: - Rắc Rối Của Nhà Họ Tiết


Chương 441: Chiếm một vị trí  

             Thật ra liên quan đến vấn đề này thì có thể viết đến 20,000 chữ.  

             Nhưng vì một số lý do nên chỉ có thể làm đơn giản một chút.  

             Lý Vân Vân vẫn nghĩ cách giải quyết giúp cho Lâm Lôi. Buổi tối đó cô cũng ở nhà của Lâm Lôi nhưng đừng hiểu lầm, không phải hai người cùng nhau ở cùng một chỗ. Hiện tại cấm nhiều người cùng nhau ở cùng một chỗ vận động đó nha.  

             Nhà của Lâm Lôi mặc dù cũng nghèo giống như Lý Vân Vân nhưng mà nhà cô lại có hai gian phòng.  

             Bởi vì lúc xây nhà, ông bà của Phùng Thư Nhân còn sống nên phải xây thêm một phòng cho họ. Nhưng lúc nhà xây xong không được bao lâu thì họ lại qua đời, sau đó Phùng Thư Nhân cũng đã lớn nên ở riêng với Lâm Lôi.  

             Bây giờ Lý Vân Vân đến nhà Lâm Lôi chủ yếu là vì gặp Phùng Thư Nhân để cho cô nhóc này đừng quá kích động. Mà Lâm Lôi tất nhiên là để Cổ Dục ở cùng phòng với cô rồi… Tự mình suy nghĩ đi.  

             Tất nhiên là sáng hôm sau hắn sẽ phải rời đi, không thể không nói bị hành hạ như vậy thật mệt mỏi nha. Ít nhất là không thể nào ngủ đến lúc tự tỉnh nên làm cho hắn rất khó chịu.  

             Nhưng hắn lại không nghĩ ra được cách nào tốt hơn. Cho nên mấy ngày nay Cổ Dục đành phải ép buộc bản thân. Ban ngày nếu Tống Mính có thời gian sẽ tìm Tống Minh đi chơi, buổi tối thì ngủ lại nhà của Lâm Lôi hoặc Lý Vân Vân…. Thời gian này hắn đúng là rất thoải mái.  

             Bất tri bất giác mà đã qua tuần đầu tiên của tháng chín.  

             Lúc này Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú cũng đã trở về, cho nên Cổ Dục đành thu liễm lại hai ngày. Nhưng qua hai ngày thì lại khôi phục bình thường, khuyết điểm duy nhất chính là sinh hoạt kiểu này… sẽ thiếu ngủ.  

             Nhưng cũng may là ban ngày không có việc gì làm, lúc nào cũng có thể ngủ bù.  

             Sáng hôm nay hắn ngồi ở trên sô pha ngủ thiếp đi. Mà sau khi thấy hắn ngủ, Phùng Thư Nhân cũng ngồi xuống bên cạnh đem đầu hắn gối lên đùi của mình.  

             Sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc Cổ Dục, nhìn khuôn mặt khiến cô say mê. Mà trong lòng cô không khỏi thở dài, cô hy vọng người ngủ cạnh Cổ Dục là mình chứ không phải Lâm Lôi hay Lý Vân Vân…  

             Qua cửa sổ, Lý Vân Vân và Lâm Lôi cũng thấy dáng vẻ rối rắm của Phùng Thư Nhân, trong lòng của cả hai bỗng cảm thấy có chút khó chịu.  

             "Thật sự không được rồi! Hay là để cho Tiểu Dục cũng thu Thư Nhân luôn đi!” Nghĩ một lúc, Lý Vân Vân nói một câu thăm dò với Lâm Lôi.  

             Lý Vân Vân và Lâm Lôi đã hoàn toàn chìm đắm trên người Cổ Dục rồi.  

             Giống như một câu nói, con đường ngắn nhất để đến tâm phụ nữ là….  

             Khụ, họ không phải lão tài xế, thế nhưng trong lòng họ thật sự chỉ có Cổ Dục.  

             Nếu như không phải không cho phép nhiều người vận động thì có lẽ bọn họ đã là một từ lâu rồi. Mà bây giờ Lý Vân Vân nhìn dáng vẻ của Phùng Thư Nhân đối với Cổ Dục. Mặc dù Cổ Dục không biểu hiện gì nhưng cô nguyện ý giúp Cổ Dục giải quyết chuyện này với Phùng Thư Nhân.  

             Hiện tại xem ra chỉ cần Cổ Dục vui vẻ thì muốn cô làm gì cũng được.  

             "Tôi sẽ bàn với Tiểu Dục chuyện này một chút." Nghe Lý Vân Vân nói, mặc dù còn có chút do dự, nhưng dù sao cô ấy và Phùng Thư Nhân cũng làm mẹ con được 7 năm rồi. Nếu mà thật sự như vậy thì có một chút… Ài! Suy nghĩ một chút, cô vẫn là nên nói chuyện này với Cổ Dục vậy.  

             Nếu như Cổ Dục có ý nghĩ này thì thu Phùng Thư Nhân luôn cũng được, còn nếu không thì giống như Lâm Lôi với Lý Vân Vân bây giờ.  

             Chỉ cần Cổ Dục vui vẻ thì làm gì cũng được.  

             Không thể không nói, cái kỹ năng bị động vị giác đề thăng này thật sự có thể gọi là quá kinh khủng.  

             Đảo mắt đã đến giờ cơm trưa. Khi Cổ Dục làm đồ ăn xong, lúc bưng đến bàn thì Lý Vân Vân, Lâm Lôi và Phùng Thư Nhân đã chuẩn bị xong bát đũa, đang chuẩn bị ngồi xuống.  

             "Được rồi, ăn thôi!" Cổ Dục cũng ngồi xuống, sau đó cầm đũa lên vừa cười vừa nói.  

             Nhưng khi hắn vừa dứt lời thì lập tức có ba đôi đũa gắp thức ăn bỏ vào chén hắn, đây đã là việc thường ngày rồi. Sau khi nở nụ cười hắn cũng bắt đầu ăn.  

             Phải nói là vị giác đề thăng đúng là quá kinh khủng. Hắn đã ăn mấy món này lâu như vậy, nhưng khi ăn lại vẫn có cái loại ảo giác kia xuất hiện.  

             Ba cô gái bên cạnh cũng như thế.  

             Một bữa cơm, 4 người ăn rất là ngon miệng. Tuy nhiên sau khi ăn xong, các cô cũng không vội dọn bát đũa mà nhìn về phía Cổ Dục.  

             "Tiểu Dục! Có thể anh cũng nhìn ra là Thư Nhân, con bé cũng rất thích anh…." Sau một hồi do dự thì Lâm Lôi vẫn quyết định nói.  

             Vừa nghe được lời nói của Lâm Lôi, cơ thể Phùng Thư Nhân không nhịn được mà giật mình. Sau đó lại kinh hãi mà nhìn Lâm Lôi và Cổ Dục, cô đang nghĩ vì sao Lâm Lôi lại nói đến chuyện này.  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 426: - Giải Vây Cho Triệu Hàn


Chương 442: Thu hoạch  

             Nghe thấy Cổ Dục nói như vậy Lâm Lôi và Lý Vân Vân thở dài một hơi, còn Phùng Thư Nhân cũng đầy sức sống trở lại, nhìn hắn với đầy sự vui vẻ.  

             "Vậy năm sau là có thể sao?" Phùng Thư Nhân nhìn hắn đầy hưng phấn hỏi.  

             "Sang năm rồi nói sau đi..." Nhìn hai mắt phát sáng của cô, hắn xoa đầu cô một cái, chỉ có thể đợi sang năm rồi tính thôi.  

             "Em mặc kệ! Vị trí tiểu Ngũ em đã chiếm, đây là tiền đặt cọc!" Nhìn vào mắt Cổ Dục, Phùng Thư Nhân nhào tới dùng miệng lau một miệng đầy dầu mỡ của hắn. Mà nhìn thấy dáng vẻ của Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều tức giận liếc cô bé một cái, cái con bé này đúng là quá ghê tởm.  

             Có thể là vì cuộc nói chuyện hôm nay nên tâm tình Phùng Thư Nhân tốt hơn rất nhiều. Cô gái hoạt bát của trước đây đã xuất hiện trở lại, đây cũng là một tin tức tốt.  

             Nhưng cuộc sống nhàn nhã của Cổ Dục cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì qua mấy ngày nữa là đến mùa thu hoạch. Nhà của người khác hắn không cần quan tâm làm gì, nhưng nhà của Lâm Lôi và Lý Vân Vân thì hắn phải đi làm giúp nha…  

             Ở Đông Bắc không giống phía Nam, phía Nam có nhiều núi nên ruộng bậc thang có rất nhiều. Nhưng mà phía Đông Bắc ở đây, ít nhất là Cổ Gia thôn là vùng đồng bằng nên không có ruộng bậc thang.  

             Vì vậy, ở một vùng đồng bằng như thế này, việc gieo trồng và thu hoạch thực sự rất đơn giản, có thể sử dụng máy móc lớn, cũng Không cần nhân công đi thu hoạch thủ công các loại cây trồng này.  

             Đương nhiên có một số người nhà có nhiều lao động nên họ không muốn bỏ tiền ra mua máy công cụ lớn, vì vậy chỉ có thể thu hoạch bằng tay.  

             Nhưng bây giờ ruộng lúa của nhà Lâm Lôi và Lý Vân Vân đương nhiên đều phải thu gom bằng máy rồi. Nói đùa, Cổ Dục làm sao có thể khiến người phụ nữ của mình mệt mỏi như vậy chứ?  

             Nhưng ngay cả với một cỗ máy lớn, vẫn có một số việc mà bạn cần phải tự mình làm…  

             Ví dụ như vấn đề làm bờ ruộng để tránh nước vào và khi cần thì cho thoát nước ra.   

             Sáng sớm hôm nay, Cổ Dục cùng với Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân đã vác cuốc ra đồng. Ruộng nhà bọn họ Cổ Dục cũng đã đến, lúc trước còn ở đây thả ếch mà. Nhưng lúc đó mầm lúa vẫn còn xanh, không giống như bây giờ đã chuyển sang màu vàng rồi.  

             Ngay khi gió thổi qua, những bông lúa nặng trĩu đung đưa trong gió.  

             Nhìn thấy điều này, Cổ Dục cảm thấy rất ngưỡng mộ vị Thần Nông trong thần thoại của Trung Quốc.  

             Thật sự là rất khó hiểu với những người chửi bới ông ấy trên mạng, có thể họ thực sự ủng hộ với thực phẩm thuần túy, hoặc họ đã nhận tiền của người nước ngoài để nói xấu quốc gia.  

             Trung Quốc dùng 7% diện tích đất canh tác trên thế giới, nuôi 20% người dân trong nước. Hơn nữa còn có thể đảm bảo rằng mọi người đều có cơm ăn áo mặc. Đối với những người mắng chửi nông nghiệp, Cổ Dục cảm thấy họ nên thực sự đi chết cho rồi.  

             “Được rồi, làm việc thôi!” Cắt ngang suy nghĩ của Cổ Dục, Lâm Lôi chỉ vào bờ ruộng và nói với Cổ Dục.  

             Xả nước không chỉ đơn giản là xả nước, vì những năm gần đây, với sự quan tâm sâu sát hơn đến kiểm soát sinh học và bảo vệ sức khỏe. Đó đó trên những ruộng lúa như thế này, ngày càng dùng ít thuốc trừ sâu hơn. Ngược lại, hầu hết mọi người sẽ trồng lúa kết hợp cùng một số loài cá được nuôi trực tiếp ở trên ruộng, gồm có cá diếc, cá chép, còn được gọi chung là cá hoa gạo.  

             Nuôi những con cá này thực sự là một giải pháp đôi bên cùng có lợi.  

             Thứ nhất, cả cá diếc và cá chép đều là loài ăn tạp, chúng thích ăn thịt. Nói chính xác là chúng muốn ăn côn trùng, ấu trùng, hoặc một số loài gây hại khác. Hầu hết chúng ở dưới nước khi chúng còn nhỏ, cho nên sẽ bị những con cá này ăn hết.  

             Mà sau khi cá ăn côn trùng, thải ra phân và nước tiểu sẽ thành phân bón giúp các loại cây trồng này phát triển tốt hơn và đồng thời giúp tiết kiệm tiền bón phân.  

             Và khi bắt đầu thu hoạch, bán những con cá này cũng là một khoản thu nhập đi kèm.  

             Những con cá này dù không lớn và cũng chỉ nuôi vài tháng, cũng không được cho ăn nên khá nhỏ. Thế nhưng thịt mềm vô cùng, bởi vì chúng ăn côn trùng để lớn lên nên có chút mùi đất. Không có mùi tanh mà giá trị dinh dưỡng lại cao.  

             Dù dùng để nấu canh hay để ăn thì đều là món ăn rất tốt.  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 427: - Anh Không Phải Nữa


Chương 443: Cá nướng  

             Đi vào sâu vào trong đồng lúa, Cổ Dục bắt đầu đuổi cá. Ngoài việc đuổi cá ra thì hắn cũng thỉnh thoảng nhặt một số con cá bị mắc cạn và một số con cá chạch không kịp trốn thoát.  

             Tuy nhiên, nếu không bắt được cá chạch cũng không cần quá lo lắng, bản lĩnh đào hang của chúng cực mạnh, chui rất sâu. Nếu năm nay không bắt được thì năm sau chúng có thể lại xuất hiện nên không cần quá lo lắng chuyện này.  

             Nhưng mà cá không bắt được, khi nước cạn hết thì bọn chúng cũng sẽ chết.  

             Sau một buổi sáng bận rộn, nhóm Cổ Dục đã bắt được hết cá trong nhà của Lâm Lôi, tất nhiên là có cá lọt lưới, nhưng Cổ Dục cũng không cần tìm quá cẩn thận.  

             Hắn tới đây giúp đỡ, kỳ thật chủ yếu là để chơi đùa và tránh lãng phí, bằng không hắn sẽ không tới làm gì. Đồng thời hắn cũng đang nghĩ đến chuyện mảnh ruộng mới mua kia, sau khi thu hoạch thì nó sẽ là của hắn rồi. Năm sau có lẽ hắn cũng sẽ trồng lúa và nuôi cá, dù hắn không quá hứng thú với mấy con cá chép này.  

             Nhưng mà đối với mấy con cá chép nuôi bằng nước giếng thì hắn lại rất tâm đắc.  

             “Chọn lại mấy con lớn đi, lát nữa chúng ta đem về nướng ăn, còn lại thì đem bán hết đi!” Cổ Dục cười nói, nhìn ba túi cá lớn trong tay mấy cô gái.  

             Mấy con cá tươi rói này, nếu so với đám hải sản ở nhà thì ăn ngon cũng không kém.  

             “Được rồi.” Sau khi nghe được lời của Cổ Dục, đám người Lâm Lôi cũng đáp lại.  

             Nếu là trước kia, bọn họ có thể phải so sánh xem ai mua giá cao hơn thì mới bán, nhưng bây giờ không cần nữa. Bởi vì bọn họ đã coi Cổ Dục là lãnh đạo của mình, nên Cổ Dục nói gì thì chính là cái đó.   

             Đương nhiên, Cổ Dục sẽ không đánh đập hay đối xử tệ với họ.  

             Vào ngày xác nhận mối quan hệ, Cổ Dục đã thưởng cho mỗi người 100 ngàn tệ, ban đầu hắn còn muốn đưa cho bọn họ một triệu. Nhưng hai người sống chết cũng không chịu nhận, 100 ngàn đối với họ cũng đủ dùng rồi.  

             Sau khi bán hết cá ở đây, nhóm người Cổ Dục cũng trở về nhà, buổi trưa ăn cá nướng, buổi chiều còn phải đi bắt thứ này nữa…  

             Họ cá chép có chất thịt rất mềm, cho nên cách làm tốt nhất chính là làm thành món súp.  

             Thịt cá sau khi tan vào trong súp thì sẽ cực kỳ ngon.  

             Tuy nhiên, có rất nhiều thứ có thể dùng để làm món súp trong nhà của Cổ Dục, thậm chí hắn còn có nguyên liệu đỉnh cấp để làm súp, đó chính là chim đa đa. Cho nên đối với mấy con cá này hắn định làm cá nướng.  

             Nướng cá thực ra rất đơn giản, sau khi bọn người Cổ Dục trở về nhà. Ở ngoài sân sau nhóm lên một đống lửa, tiếp đó Cổ Dục vào bếp thuần thục xử lý mấy con cá, rửa sạch sẽ xong rồi dùng mấy nhánh cây xuân ngoài sân để xiên cá. Đem mấy con cá xiên xong thì có thể nướng được rồi.  

             Hình như bây giờ nói đến cá nướng là ai cũng nghĩ ngay đến món cá nướng siêu cay ở thành phố Tokyo bên kia, kỳ thực món cá nướng làm như vậy ăn cũng rất ngon.  

             Cổ Dục dùng dao cắt chữ thập trên thân cá rồi ướp muối mịn, nướng sơ qua mà không cần thêm gì khác.  

             Vì đây không phải cá nuôi nên thân hình chúng thon gọn hình giọt nước, nướng sẽ chín đều so với cá được nuôi, cá nuôi bụng cá nhiều mỡ nên nướng sẽ không chín đều được.  

             Kỹ năng nấu nướng của Cổ Dục chính là siêu cấp đầu bếp, nên việc nướng cá thực sự chẳng là gì đối với hắn.  

             Ngồi trước đống lửa, Cổ Dục bắt đầu nhẹ nhàng lật cá.  

             Vừa nói chuyện với Lâm Lôi, Lý Vân Vân, và Phùng Thư Nhân, thỉnh thoảng ăn nho các cô nhét cho hắn, thời gian cứ như vậy trôi qua thật nhanh.  

             À đúng rồi, Cổ Dục vẫn còn đang nghĩ xem liệu nho của mình trồng hiện tại đã thu hoạch hết chưa.  

             Nho này là hắn mới trồng trong năm nay, nhưng hắn không ngờ rằng dưới sự tác động của nước giếng vậy mà mấy cây nho này thực sự kết trái.  

             Nho của Cổ Dục là giống nho mẫu đơn của Nhật Bản, loại này có vỏ mỏng cơm dày ăn cực kỳ ngon.  

             Có vẻ như trái cây của Nhật Bản đều như thế, mặc dù chỉ là trái cây nhưng chúng đều có giá cao ngất ngưởng khiến người ta giận sôi máu. Hơn nữa cũng không được người Trung Quốc ưa chuộng cho lắm bởi vì nó quá ngọt.  

             Quả của chúng hầu như không có vị chua nên ăn một ít là sẽ có cảm giác ngán.  

             Tuy nhiên, những loại trái cây do Cổ Dục trồng thì sẽ không gặp vấn đề này.  

             Nó cũng rất ngọt, chẳng hạn như dưa hấu vỏ đen của Cổ Dục, thứ này không quá ngọt chỉ là tương đối mà thôi, cho nên hương vị khiến người ta dễ chấp nhận.  

             Đồng thời, phần cơm cũng rất đặc biệt, vừa giòn lại mềm, vỏ thì mỏng ăn cực kỳ ngon. Hứa Cẩm cảm thấy hứng thú với loại dưa này không phải chỉ một hai ngày, nhưng Cổ Dục chỉ tặng chứ không bán.  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 428: - Hướng Dẫn Viên Du Lịch Triệu Hàn


Chương 444: Thu hoạch lúa  

             “Phù phù phù... sắp xong rồi.” Cầm lên một con cá lên nướng, Cổ Dục thổi mạnh sau đó cắn một miếng rồi nhìn màu thịt bên trong mỉm cười nói. Nghe thấy lời Cổ Dục nói, ba cô gái cũng nắm tay nhau đi qua.  

             Bây giờ chỉ có bốn người bọn họ ở đây, mấy người Cổ Dục đương nhiên cũng không khách sáo, mỗi người cầm một xiên cá nướng ngồi trên ghế đẩu ở sân sâu bắt đầu ăn.  

             Khi Cổ Dục cắn miếng cá đầu tiên, cho dù là một gã đã quen ăn ngon, mắt hắn cũng không thể không sáng lên, con cá này nướng quá vừa miệng.  

             Da cá giòn, thịt cá mềm nhưng không nhão, ăn vào miệng rất ngon nhưng hương vị có hơi nhạt. Nếu thích ăn mặn cũng có thể chấm với nước mắm tỏi ớt, hương vị kia lại càng thơm ngon.  

             “Ừm, ngon quá!” Ngay khi Cổ Dục đang đánh giá con cá này, Phùng Thư Nhân ở đằng kia đã cười phá lên, với vẻ mặt đầy hạnh phúc.  

             "Ăn ngon cũng nên ăn chậm một chút. Những con cá này có rất nhiều xương, cẩn thận mắc xương đấy." Nghe Phùng Thư Nhân hô to gọi nhỏ như vậy, Lâm Lôi ở bên cạnh không khỏi vỗ cô nhóc một cái, sau đó nói với cười nói với cô nhóc một câu.   

             Nghe được Lâm Lôi nói với mình như vậy Phùng Thư Nhân cũng không cãi lại, mà vẫn nở nụ cười rồi tiếp tục thưởng thức con cá trong tay.  

             Cổ Dục đã nướng tổng cộng chín con cá, mỗi con gần nửa kg trở lên, nội tạng bỏ đi vậy mà cũng gần nửa kg. Nhưng dù vậy thì chỉ có bốn người cũng đã ăn sạch 9 con cá này.  

             Còn lại xương cá thì cũng không có lãng phí, xương lớn thì cho Vua Núi cùng Bạo Quân xử lý, xương nhỏ thì cho đám chim đa đa và mấy con gà kia giải quyết, những thứ này đều có thể bổ sung canxi cho bọn chúng đó nha.  

             Sau khi dùng bữa cá nướng ở nhà, một nhà bốn miệng lần nữa đi ra, buổi chiều họ vẫn còn phải đi làm.  

             Tuy nhiên, so với buổi sáng thì buổi chiều đương nhiên quen thuộc hơn.  

             Cổ Dục nhanh chóng đào ba khoảng trống cho mấy cô gái, và sau đó bản thân lại chạy vào trong ruộng để đuổi cùng bắt cá.  

             Buổi chiều xong việc, trong tiếng cười vui vẻ bốn người Cổ Dục lại cũng trở về nhà mang theo một thân đầy bùn.  

             Buổi trưa bọn họ có tắm qua, nên khi trở về đương nhiên cũng muốn tắm rửa lại, thế nhưng lúc này Cổ Dục nhìn Lâm Lôi và Lý Vân rồi khẽ nháy mắt. Tiếp đó thì mỉm cười kéo hai người bọn họ đi lên lầu cùng nhau tắm rửa, chú ý là họ chỉ tắm rửa mà thôi không có chuyện khác đâu nha, cứ cho là họ tách ra tắm cũng được, đừng suy nghĩ lung tung nha…  

             Chỉ còn lại có Phùng Thư Nhân bị ném lại phía sau, chỉ có thể ở phòng tắm ở tầng một để tắm rửa.  

             Mà Phùng Thư Nhân dù sao vẫn là một đứa trẻ, cô nhóc cũng không có ý muốn trực tiếp lên lầu hai để cùng tắm rửa với họ. Đối với chuyện này cô cũng chỉ có thể buồn bực trong lòng mà thôi.\  

             “Còn có một năm nữa, năm sau nhất định phải hạ hắn, hừ hừ!” Một bên tắm rửa một bên Phùng Thư Nhân âm thầm nói.  

             Mà loại oán giận này, sau khi tắm xong, thực sự càng khiến cô nhóc kéo dài thêm một thời gian nữa.  

             Bởi vì ba người Cổ Dục tắm… làm sao có thể nhanh chóng đi xuống được. Một mực kéo dài gần 2 giờ đồng hồ mới đi xuống, nhìn Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều có chút mệt mỏi thì Phùng Thư Nhân càng bĩu cái môi cao hơn. Bọn họ thật sự không phải là người mà, chân chính là chó mới đúng…  

             Nói đến chó, Phùng Thư Nhân không khỏi liếc mắt nhìn Vua núi. Tốt thật! Hiện tại Vua Núi đang bò lên người của Tiêu Hoàng Hậu, thật đúng là hợp với câu chủ dạng nào thì chó sẽ dạng nấy. Chó thật!  

             Sau khi đất được rút nước, để một hai ngày cho khô ráo thì máy gặt có thể đến thu hoạch.  

             Trước đây, lúa thu hoạch xong rất phiền phức, phải tuốt lúa rồi lại đem phơi khô.  

             Nhưng năm nay có Cổ Dục, Lý Vân Vân và Lâm Lôi đã tiết kiệm rất nhiều sức lực.  

             Việc tốn sức, Cổ Dục không có khả năng để họ tới làm, cho nên thu hoạch lúa xong, hắn kéo lúa đã gặt đến nơi tuốt lúa trong thôn.  

             Ở Đông Bắc và phía Nam có những thứ khác biệt, trước đó đã từng nói qua, đất bằng phẳng ở phía nam không nhiều cho nên mới có ruộng bậc thang nhiều như vậy, sản lượng lúa được trồng ra cũng không lớn.  

             Nhưng ở đây phía Đông Bắc đều là đồng bằng, đất đem năng suất cực cao, cho nên ở đây thu hoạch lúa hay tuốt lúa đều phải dùng đến máy móc.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 429: - Thăm Nhà Triệu Hàn


Chương 445: Chim sẻ  

             Nhưng họ cũng không nhàn rỗi được lâu, bởi vì chạng vạng tối cùng ngày bọn họ phơi lúa, cũng chính là lúc bốn đến năm giờ chiều Phía Tây Bắc kéo tới một đám mây…  

             Ặc! Đây là không phải là tiếng lóng, mà thực sự là một đám mây đang kéo đến. Chỉ có đều đám mây này là từ vô số con chim sẻ hợp thành.  

             Chim sẻ, loại sinh vật này phân bố ở khắp nơi trên thế giới, bây giờ nó còn được coi là động vật được bảo hộ. Thế nhưng trước đây, thứ này là một trong bốn loài vật gây hại, mặc dù trước năm 80 đã được loại bỏ khỏi danh sách động vật gây hại và được đổi thành châu chấu. Thế nhưng trong mắt nông dân thế hệ trước thì thứ này được xem như là châu chấu.  

             Thường thì thức ăn chủ yếu của bọn chúng chính là côn trùng, thế nhưng đến mùa thu thì lương thực trở thành khẩu phần chính cho bọn chúng. Hơn nữa loài vật này không chỉ ăn mà còn phá hoại lương thực nữa.  

             Nó thường xuyên đem lương thực vung vãi khắp nơi, rất phiền phức.  

             Hơn nữa mấy năm gần đây bọn này cũng coi là biết khôn, hạt lúa khi gieo trong ruộng chúng sẽ không đi ăn. Bởi vì ăn những hạt lúa này cũng khá phiền phức, lúa này chúng không tiêu hoá được, cho nên bây giờ bọn chúng chuyên môn lựa lúc lúa được thu hoạch và tuốt ra xong thì mới tới ăn.  

             Trực tiếp ăn lúa đã tuốt rồi thoải mái hơn nhiều…  

             Hôm nay chính là như vậy, một đoàn chim sẻ bay về phía bên này.  

             Nhưng thật may, Cổ Dục không hiểu nhưng người khác còn có thể không hiểu hay sao?  

             Những con chim sẻ này vừa bay qua, đằng xa lập tức đã có tiếng đại bàng rít lên từ chiếc loa trong thôn. Chim sẻ dù thông minh đến đâu thì nó vẫn là loài chim, não của nó cũng chỉ lớn đến thế.  

             Vừa nghe thấy tiếng đại bàng kêu, rất nhiều con chim sẻ lập tức hoảng sợ, trong đội quân đó có gần 2/3 lập tức bay thẳng đến các nơi khác. Chúng sẽ đi đến các bãi cọc khác, hoặc thử vận may ở trong rừng.  

             Nhưng vẫn còn 1/3, những tên trộm lúa có kinh nghiệm vượt qua tâm lý sợ hãi mà trực tiếp tiến vào trong thôn. Kế tiếp bọn chúng sẽ gặp chiêu thứ hai của người trong thôn, khi chúng chuẩn bị đáp xuống tới một mảnh đất đang phơi lúa thì gặp ngay không ít bù nhìn rơm đang đứng ở trong sân.  

             Những con chim sẻ này tuy rằng không sự tiếng đại bàng, nhưng vẫn sợ người nha. Cứ như vậy lập tức khiến không ít chim sẻ không dám tiến lên phía trước, nhưng trong đó vẫn có một số con có gan lớn, hoạt bát, thận trọng vừa nhảy ăn hạt lúa vừa chú ý quan sát.  

             Kỳ thực những tổn thất này không lớn, chính xác là các thôn dân vẫn để cho chúng ăn.  

             Bởi vì thức ăn rất khó kiếm, cho nên bọn chúng sẽ không lãng phí, mà một con chim sẻ có thể ăn được bao nhiêu? Mấy chục con bay xuống, nhiều nhất là ăn mất mấy kg lúa mà thôi.  

             Tỉnh Hắc Long Giang chính là một tỉnh có sản lượng lúa lớn nhất cả nước, mặc dù có sự khác biệt về sản lượng do các giống lúa, nhưng ít nhất một mẫu đất có thể sản xuất ra hơn 600kg lúa. Thậm chí nếu như loại ra một chút lúa có chất lượng thấp thì một mẫu đất cũng dễ dàng thu được 800kg lúa.  

             Bây giờ tất cả đều làm bằng máy móc, một gia đình dễ dàng có thể trồng được hơn 10 mẫu đất, 10 mẫu đất thì tổng cộng thu hoạch hơn 8 tấn lúa. Tổng diện tích trồng lúa ở thôn Cổ Gia là hơn 3.000 mẫu, theo lý thuyết thì thôn Cổ Gia có thể thu hoạch được hơn 2 triệu tấn lúa. Nhiều lúa như vậy có thể tổn thất hơn 500kg lúa thì có là gì.  

             Số tổn thất này chính là cho đám chim này ăn, còn có một số động vật khác ăn nữa.  

             Thế nhưng trên đời này không có cái gì gọi là tuyệt đối. Trên cơ bản thì 99% nhà dân trong thôn đều có bù nhìn rơm, thế nhưng cũng chỉ có nhà Cổ Dục là… không có.  

             Những con chim sẻ có chút thông minh thì đi đến những chỗ rác thải sinh hoạt của người dân để tìm thức ăn, còn một số con không quá thông minh thì bị bù nhìn rơm dọa cho sợ bay tản mác trong thôn.  

             Kết quả là. Ài! Bọn nó thấy trong nhà Cổ Dục không có bù nhìn rơm.  

             Vì vậy, những con chim sẻ này lập tức động tâm tư, nhưng chúng không biết rằng không phải là nhà của Cổ Dục quên đặt bù nhìn rơm, mà là nhà bọn hắn thực sự không cần nó...  

             Lúc này, mấy con chim sẻ đã nhìn thấy lúa trước mặt chuẩn bị bổ nhào xuống để chén một bữa no nê. thì lúc này bỗng nhiên một thân ảnh khổng lồ từ trên cây xuân bay lên.  

             Hiện tại Vua Bầu Trời ít nhất đã lớn hơn thêm một vòng so với lúc trước, cho nên vừa bay lên cái khí thế bá chủ một phương lập tức tỏa ra.  

             Nhìn trên bầu trời thấy mấy chú chim sẻ kia, nó lập tức đập cánh bay đến.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 430: - Lãng Phí


Chương 446: Thanh lý vườn rau  

             Cổ Dục bước ra xem xét thì nhìn thấy con chim sẻ, đại khái hắn đã biết chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi, có một đám mây ở phía Tây Bắc bay đến, tiếp đó thì loa trong thôn phát ra tiếng đại bàng kêu, Cổ Dục hỏi Lâm Lôi và Lý Vân Vân thì mới biết âm thanh này là để đuổi chim sẻ.  

             Lúc này khi nhìn thấy con chim sẻ này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là con chim sẻ này để mắt tới nhà mình, kết quả bị Vua Bầu Trời bắt được.  

             Mà con chim sẻ này cũng không sống nổi rồi, không phải là vì bị Vua Bầu Trời bắt được khiến nó bị gãy xương hay là tổn thương.  

             Mà là vì con chim sẻ này đã sợ đến vỡ mật rồi.  

             Chim sẻ có rất nhiều, khắp mọi nơi đều có. Khi Cổ Dục còn nhỏ, những thứ này ở trong khu rừng gần nhà hắn rất nhiều, nhóm bạn của cha hắn thường dùng lưới để bẫy những con vật này, không phải bắt chúng để bán mà là để ăn.  

             Thứ này sau khi nhổ sạch lông rồi đem rán lên ăn rất ngon, mọi người có biết món trứng lộn không?  

             Thứ này so với trứng lộn còn ngon hơn nhiều.  

             Nhưng chung quy lại, nếu bạn không ăn được con non thì có lẽ bạn khó có thể chấp nhận được điều này.  

             Mà Cổ Dục lúc nhỏ khi đi học nếu có bắt gặp bạn của cha hắn đang bắt chim sẻ, về cơ bản họ sẽ tặng cho hắn một con chim sẻ nhỏ để Cổ Dục chơi.  

             Ban đầu, Cổ Dục rất muốn nuôi con vật này, nhưng về cơ bản thì một con chim sẻ bị bắt khó có thể sống sót qua ngày hôm sau. Không phải bởi vì những thứ khác thì cũng bởi vì bị dọa cho sợ mà chết.  

             Ở vùng Đông Bắc, loại chim này còn được gọi là chim trộm nhà, cái tên này một là trộm lương thực trong nhà, hai là nói gan của bọn này cũng chỉ to bằng một tên trộm.  

             Nếu ai đó bắt được nó, nó sẽ sợ hãi như thế này. Vì vậy bị con đại bàng lớn này bắt được nên nó sớm đã sợ đến phát điên rồi.  

             Nhìn con chim sẻ đang nằm trên đất, Cổ Dục liếc mắt một cái là đã biết không cứu được nữa rồi.  

             “Không cứu sống nổi thì chú mày ăn đi!” Ngẩng đầu nhìn Vua Bầu Trời, Cổ Dục mở miệng nói.  

             Tuy nhiên, khi nghe điều này thì Vua Bầu Trời quay đầu khinh thường, dang cánh bay thẳng trở về cây xuân bên kia. Nói đùa, mặc dù nói rằng chim cũng ăn chim thế nhưng chim nhỏ như thế này nó không thèm! Nếu là thỏ, hươu hay một con vật khác thì nó đã ăn rồi.  

             Nó không thích một món ăn nhẹ như vậy.  

             Nhìn thấy dáng vẻ của nó, Cổ Dục khẽ nhún vai, nhặt con chim sẻ nhỏ không còn sống được ném vào bãi cỏ đối diện cửa nhà, tự nhiên sẽ có chó và mèo hoang tiêu hóa nó.  

             Cuộc tấn công của chim sẻ chỉ là một khúc nhạc dạo đầu ngắn ngủi, Cổ Dục muốn làm gì thì đi làm cái đó.  

             Có Vua Bầu Trời bảo hộ, không một con chim nào có thể động đến lúa trong nhà hắn.  

             Sau khi thu hoạch lúa, vẫn còn một loạt các loại cây trồng được khác cần được thu hoạch như ngô, mì, cao lương, lúa nếp... và một số loại cây trồng sắp thu hoạch khác.  

             Tất nhiên, hầu hết mọi người đều không trồng hai loại phía sau kia, cho nên nhà Lâm Lôi và Lý Vân Vân chỉ trồng một ít ngô, thậm chí họ còn không trồng lúa mì.  

             Phải một thời gian nữa mới thu hoạch được ngô, đến Tết Trung thu ngày 11 thì mới thu hoạch được.  

             Cho nên hắn bây giờ cũng tạm thời coi như không có chuyện gì làm.  

             Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của hắn, trong mắt kẻ lười biếng thì thế giới như không có sự sống, nhưng mà trong mắt người siêng năng thì thế giới này là tràn đầy sức sống.  

             Ví dụ như bây giờ, ngày hôm sau Cổ Dục đi theo Lâm Lôi giúp các cô đảo lúa. Làm xong hắn đã sẵn sàng để nghỉ ngơi nhưng mà Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân lại bắt đầu sửa sang lại vườn rau của hắn.  

             Sau khi trái cây trong vườn của Cổ Dục chín, hoặc là hắn để tự mình ăn hoặc là đem đi tặng, hoặc đơn giản là ném vào trong không gian. Nhưng đối với vườn rau thì hắn không có để ý qua.  

             Khi nào muốn ăn thì chỉ cần hái một ít, nhưng vấn đề là rau của hắn cũng được tưới bằng nước giếng nên một mình hắn làm sao có thể ăn hết được chứ?  

             Vì vậy, Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân bắt đầu thu hoạch rau quả trưởng thành. Một phần thì để lại ăn, một phần có thể để vào trong hầm.  

             Hầm, có lẽ một số người không sống ở nông thôn nên cũng không biết thứ này.  

             Đây có thể nói là một cái tủ lạnh thiên nhiên, dùng để chứa rau quả. Trước đây giao thông không được thông suốt, mỗi nhà ở Đông Bắc đều có thứ này.   

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 431: - Em Nghĩ Kỹ Chưa


Chương 447: Trứng luộc nước trà giá trên trời  

             Những thu hoạch này là gì? Đó chính là... trứng ...  

             Lúc mùa xuân Cổ Dục đã từng bắt qua một ít chim đa đa và năm con gà hắc phong về nuôi, có lẽ mọi người còn nhớ chứ. Mà sau khi trải qua mấy tháng phát triển, hai chi tộc này đã lớn mạnh hơn không ít.  

             Hiện tại chim đa đa lớn nhỏ cũng đã hơn hai mươi con, đem chúng ăn thịt không còn phải đắn đo lo nghĩ nữa rồi. Mà năm con gà hắc phong thì càng nhiều hơn, đã có hơn 30 con thế nhưng phần lớn đều là gà con.  

             Ban đầu Cổ Dục vẫn có chút nghi hoặc, bởi vì Phi Long đẻ tương đối ít trứng thì Cổ Dục cũng có thể lý giải được. Dù sao thì vật này bây giờ vẫn xem như là động vật hoang dã, thời kỳ động dục và thời kỳ đẻ trứng một năm là có quy luật, số lượng trứng đẻ ra cũng không nhiều.  

             Nhưng tại sao năm con gà đen cũng đẻ ít như vậy? Cho dù hắn thỉnh thoảng ăn một lần, hoặc là Vua Núi có đi trộm trứng thì cũng không ít đến vậy mới phải.  

             Hắn còn tưởng rằng đó là do gà có vấn đề.  

             Bây giờ thì hắn đã biết, đúng là do gà có vấn đề. Bởi vì mấy con gà này đã hoá thông mình, bọn chúng biết đem trứng đi giấu. Chẳng thể trách bây giờ chỉ lo yêu đương như Vua Núi cũng không thể tìm thấy.  

             Thế nhưng bây giờ thu hoạch được một nồi trứng thế này thì lại phát sinh vấn đề khác…  

             Đem trứng đã thụ tinh thả lại ổ gà, hiện tại Cổ Dục vẫn còn hơn 80 trứng, làm thế nào để ăn hết đống trứng này đây mới là vấn đề…  

             "Bằng không ta muối nó đi?” Nhìn 80 quả trứng vỏ xanh trước mặt, Lý Vân Vân suy nghĩ một chút rồi hỏi. Lúc này Cổ Dục phát hiện Lý Vân Vân thật sự rất thích làm những món muối.  

             Ví dụ như địa hoàng, củ cải, cải thảo muối ớt, dưa muối, trứng gà cùng trứng vịt đương nhiên cũng như vậy.  

             Tuy nhiên những món ăn này của cô ấy đều có hương vị khá ngon.  

             Bây giờ mỗi sáng Cổ Dục đều ăn một chút địa hoàng muối và cải thảo muối. Hương vị của chúng không những ngon mà còn rất chính thống.  

             "Nhưng cũng không biết đã bao nhiêu ngày rồi, sợ chưa ướp xong thì chúng đã hỏng rồi.” Lâm Lôi cầm lên một quả trứng xanh lắc nhẹ một cái thì nghe thấy bên trong có tiếng nước. Chứng tỏ những quả trứng này đã không còn tươi mới.  

             “Vậy thì ăn đi.” Cái này không thể muối được rồi, Lý Vân Vân lúc này cũng gãi đầu nói.  

             “Ài! Hơn 80 trứng sao mà ăn hết.....” Nghe Lý Vân Vân nói như vậy, Phùng Thư Nhân lập tức nghĩ đến một bàn tiệc toàn trứng gà. Mặc dù trứng gà có rất nhiều dinh dưỡng, nhưng trong một ngày cũng không thể ăn quá nhiều đúng không?  

             “Luộc ăn không ngon, ráng thì ăn không nổi. Vậy chúng ta phải nghĩ biện pháp khác thôi.” Lâm Lôi vừa nhìn đống trứng gà này vừa chống cằm nói.  

             "Bằng không chúng ta làm trứng trà luộc đi, món ăn này không mặn lắm, có thể ăn lúc rảnh rỗi hơn nữa có thể đưa một ít cho ông Hai và Cổ Tấn.” Nhìn thấy khuôn mặt ba cô gái lộ vẻ rầu rĩ lúc này Cổ Dục đột nhiên vỗ tay một cái sau đó vẻ mặt hớn hở nói.  

             “Hả? Cái này, cũng được sao......” Nghe được Cổ Dục nói làm món trứng trà, 3 cô gái cùng đảo mắt nhìn nhau. Đúng là đã lâu các cô chưa được ăn món trứng trà này rồi.  

             Lúc họ ăn hình như là vào Tết Đoan Ngọ. Từ đó đến nay cũng đã gần 3 tháng rồi vì vậy khi Cổ Dục nhắc tới món ăn này thì thật sự là các cô ấy cũng muốn ăn lại.  

             Hơn nữa món trứng luộc trà này có một xíu vị mặn vì vậy một người ăn mấy cái cũng không vấn đề gì. Số còn lại có thể đưa cho nhà ông Hai và nhà Cổ Tấn. Nếu như ngon chắc chắn bọn họ sẽ ăn sạch không để lại gì.   

             “Nào, bắt đầu làm thôi.” Đã quyết định được sẽ làm cái gì nên lúc này ba người Lý Vân Vân tất nhiên rất hào hứng. Họ nhanh chóng mang những quả trứng gà này đi xuống nhà bếp để rửa sạch chúng.  

             Vì vỏ bên ngoài của những quả trứng gà này còn dính phân và cây cỏ nên họ muốn mang đi rửa cho sạch sẽ một chút.  

             Sau khi các cô ấy đã rửa xong thì đồng thời Cổ Dục cũng đã chuẩn bị xong gia vị để làm.  

             Cổ Dục cho những quả trứng gà này vào trong nồi nước lạnh rồi nấu lên. Sau khi sôi hắn bật nhỏ lửa nấu thêm mười lăm phút. Mục đích hắn làm như vậy không phải để tiết kiệm gas mà là vì để vỏ trứng gà không bị nứt.  

             Chờ khi trứng đã chín hắn vớt ra ngâm vào nước lạnh, điều này sẽ giúp vỏ trứng giòn hơn, lòng đỏ trứng càng thêm đông đặc lại.  

             Sau khi làm xong thì lấy một cái muỗng nhỏ gõ vỡ vỏ quả trứng, vì càng vỡ thì càng tốt cho nên lúc đập cũng có thể mạnh tay một chút.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 432: - Giao Phong


Chương 448: Đặc sản Đông bắc (1)  

             Có người từng nói, có một số người ở Trung Quốc không có tiền để mua trứng luộc trà. Mà bây giờ nhìn vào nồi trứng trà này của Cổ Dục thì có lẽ toàn thế giới này cũng rất ít người có thể ăn được.  

             Năm con gà hắc phong đẻ ra trứng xanh này được Cổ Dục dùng nước giếng nuôi, vì vậy mà loại trứng gà này bán 1kg 400 tệ vẫn rất hợp lý. Đương nhiên trứng gà chỉ là thứ yếu thôi, chủ yếu vẫn là loại trà này.  

             Theo giá bán sỉ mà Tống Mính đưa ra là một kg 4 triệu tệ, mà một nắm trà này của Cổ Dục phải trên dưới ba trăm gram, chính là 600.000 tệ.  

             600.000 chia đều cho 86 quả trứng ở trên, cộng thêm tiền trứng gà, tiền công của Cổ Dục. Vậy thì 1 quả trứng trà này sẽ bán với giá 10.000 tệ, quả nhiên là một cái giá thật có tâm.  

             Đây đúng là một cái giá trên trời, hơn nữa còn rất biến thái.  

             Khi nước sôi, Cổ Dục đem những quả trứng gà đã gõ nát vỏ ra, rồi cho từng cái từng cái vào nồi. Sau đó bật lửa nhỏ hầm trong 20 phút, xong rồi tắt bếp và ngâm trứng như vậy.  

             Thực ra lúc này có thể ăn được rồi nhưng mà hương vị còn chưa ngon. Nếu như để qua một ngày thì nó sẽ có hương vị thơm ngon nhất.  

             Tuy nhiên có vài người không thích ăn mặn thì có thể lập tức ăn ngay lúc này.   

             Một lúc sau. Chú mèo ham ăn Phùng Thư Nhân không thể nhịn được nên đã đi ăn trộm một cái. Khi vừa lấy trứng trà ra thì không khỏi cảm thán một tiếng.  

             Trứng trà là món mà cô ấy thường hay ăn. Cho dù là lúc đi học mua trứng trà của bà lão ở trước cổng trường hay là Lâm Lôi thường ngày làm cho cô ăn thì trong ấn tượng của cô trứng trà sau khi lấy ra chắc chắn sẽ có nhiều hoa văn, hơn nữa hương vị còn có chỗ mặn, chỗ nhạt.  

             Tuy nhiên trứng trà mà Cổ Dục làm phải nói là cực phẩm trong cực phẩm.  

             Hắn làm trứng trà nhưng trên trứng cũng không có nhiều hoa văn, mà toàn bộ quả trứng là một màu cà phê nhạt. Cái này chứng tỏ hắn gõ trứng đúng là cực kỳ trâu bò, trứng được gõ cực kỳ đều tay. Mỗi quả trứng gà đều đã được ngâm qua nước nhưng vẫn không mất đi hình dạng và vẻ đẹp ban đầu. Không thể không nói làm cái này đúng là không dễ một tí nào.  

             "Ừm ăn ngon, ăn thật ngon!” Nhìn cái này giống như là một tác phẩm nghệ thuật hơn là giống trứng trà. Phùng Thư Nhân không đợi được nữa mà cắn một cái, sau đó thì thốt lên.  

             Vốn là đang ăn vụng, kết quả bây giờ đều đem mọi người gọi tới. Mà khi nhìn thấy dáng vẻ ăn ngon của cô ấy thì Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng phát thèm, vì vậy mỗi người lấy một cái ra ăn thử, đương nhiên họ cũng lột cho Cổ Dục một cái.  

             Mặc dù không phải giờ ăn cơm nhưng cả bốn người trong nhà bếp cứ thay phiên nhau ăn hết quả này đến quả khác.   

             Ban đầu làm hơn 80 trứng, bọn họ định sẽ giữ lại một phần ba. Số còn lại một nửa đem qua cho ông Hai, một nửa đem qua cho Cổ Tấn. Kết quả bây giờ ăn một lần rồi thì cả ba cô gái không ai nỡ cho. Thức ăn ngon như vậy tốt nhất là giữ lại cho nhà mình ăn thì tốt hơn.  

             Đến cuối cùng những quả trứng luộc nước trà này cũng không đem đi cho ai cả, mà mấy người Cổ Dục chỉ trong ba ngày thì đã ăn hết sạch nó rồi.  

             Nhất là Phùng Thư Nhân, cô nhóc này không có việc gì làm thì sẽ đi ăn vụng một cái. Những quả trứng trà này hơn một nửa là do cô nhóc ăn.  

             Bởi vì đã ăn quá nhiều rồi nên giờ tất nhiên là phải làm việc rồi.  

             Không qua mấy ngày nữa sẽ đến thời điểm thu hoạch ngô.  

             Ngô không giống như lúa có thể dùng máy móc để thu hoạch. Ngô muốn thu hoạch thì cần phải dùng tay để bẻ, còn lại thân bắp thì được dùng máy móc xới lên đợi đến mùa thu thì gom lại đốt.  

             Mùa đông ở Đông Bắc sương khói khá dày đặc. Ngoại trừ khói xe hơi thì vẫn còn hai loại khác nữa. Một cái là do đốt than để sưởi ấm, mọi người cũng biết bởi vì mùa đông lạnh nên tất nhiên cần phải có hệ thống sưởi trong nhà. Mà thứ này hoạt động bằng than đá, nếu như đốt loại than không khói kia thì chi phí lại quá cao. Phải biết là ở Cáp Nhĩ Tân, nhà của Cổ Dục chỉ có diện tích 70 mét vuông. Thế nhưng từ giữa tháng mười đến tận tháng tư năm sau mới ngừng. Trong thời gian nửa năm này chi phí để sưởi ấm cũng mất tới hai ngàn tệ. Nếu như ở phương nam chỉ phải mở điều hoà thì một tháng cũng chỉ tốn có 1500 tệ hoặc hơn một chút.  

             Đương nhiên phía Nam cũng không cần phải mở điều hòa tới nửa năm như vậy, chỉ cần mở hai tháng thôi thì cũng đã thoải mái và ấm áp hơn vùng Đông Bắc này rất nhiều rồi.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 433: - Âm Thầm Giao Phong


Chương 449: Đặc sản Đông bắc (2)  

             Còn nếu như dùng than không khói thì phải tăng giá thành. Nếu như tăng gấp đôi thì một mùa đông sẽ tốn hết bốn ngàn tệ chỉ để sưởi ấm. Cái này thì người dân bình thường không thể chi trả nổi rồi.  

             Thu nhập ở phía Đông Bắc Trung Quốc thật sự rất thấp. Lấy Cáp Nhĩ Tân làm thí dụ, mặc dù nhà nước nói thu nhập bình quân đầu người ở Cáp Nhĩ Tân khoảng năm đến sáu ngàn tệ nhưng thật ra cái này là chỉ thu nhập của những công chức, nhân viên y tế, giáo viên, cảnh sát mà thôi. Đông Bắc vì muốn bảo đảm nhân dân cả nước có cơm ăn vì vậy họ không toàn lực phát triển công thương nghiệp, ở đây cũng không có công ty thương mại nổi tiếng nào, các công ty về công nghệ cũng không tồn tại ở đây.  

             Những người bình thường làm việc trong nhà máy hoặc ra ngoài làm việc thì một tháng kiếm được ba, bốn ngàn tệ đã là nhiều rồi.  

             Để bọn họ đem một tháng tiền lương này phí phạm vào việc sưởi ấm là điều không thể.  

             Cho nên tình hình bây giờ của Đông Bắc chính là như vậy. Vừa muốn bảo đảm nhân dân cả nước có cơm ăn, vừa muốn phát triển công thương nghiệp, vừa muốn giữ chân nhân tài thì cơ hồ là không thể nào, điều này thật sự rất mâu thuẫn.  

             Vấn đề đi xa quá rồi, những chuyện quốc gia đại sự này thì để cho người của nhà nước tới giải quyết thôi. Không liên quan gì tới Cổ Dục cả, tự mình sống cuộc sống của mình mới là quan trọng nhất.  

             Mấy ngày nay, mấy người Cổ Dục đều đi thu hoạch ngô. Ngô cũng giống như lúa vậy đều có rất nhiều loại. Lâm Lôi và Lý Vân Vân tự mình trồng những thứ này để làm thức ăn dự trữ cho nhà họ.  

             Vì vậy bọn họ đều chọn những loại lúa và bắp ngon để trồng.  

             Lúa họ trồng chính là Đạo Hoa Hương số hai.  

             Đạo Hoa Hương là một loại gạo của Đông Bắc trong đó loại số hai cũng là loại gạo tốt nhất.  

             Có không ít người đều biết gạo của thành phố Hưng An chính là loại gạo tốt nhất.  

             Nhưng mà bọn họ lại không biết sở dĩ gạo ở đây tốt là bởi vì được trồng phần lớn là loại lúa Đạo Hoa Hương số hai. Mặc dù điều kiện trồng trọt của thôn Cổ Gia không bằng một số nơi ở Hưng An nhưng gạo họ trồng ra ăn cũng rất ngon.  

             Loại gạo này ở tỉnh Hắc Long Giang cũng có bán và nó được bán với giá hơn 8 tệ 1 kg. Một số loại hảo hạng thì được bán 10 tệ trở lên. Mà với cái giá này cũng không thể chê đắt được bởi vì giá tiền này cũng chỉ có tại tỉnh Hắc Long Giang mới có. Ra tỉnh khác giá của nó sẽ cao hơn, ví dụ bán ở phía nam ít nhất phải bán trên 16 tệ, giá cao hơn gấp đôi ở Hắc Long Giang. Loại gạo hảo hạng bình thường bán 10 tệ thì ra khỏi tỉnh giá của nó sẽ là 26 - 28 tệ.  

             Sự thật chính là vậy, một số loại gạo bán ở siêu thị một bao 5 kg cũng đã có giá 160 -180 tệ. Thậm  chí có những loại cao cấp có giá mấy trăm đều là gạo được sản xuất ở Đông Bắc.  

             Mà ngô cũng giống như gạo vậy, được chia ra rất nhiều loại.  

             Ngô hay được gọi là bắp thì có lẽ trên toàn thế giới ai cũng đã từng thấy qua.  

             Loại này có năng suất cao, hơn nữa lại dễ trồng. Bây giờ nó đã được trồng trên toàn thế giới.  

             Phổ biến nhất chính là bắp thường, thứ hai là bắp ngọt loại bắp này được du nhập từ Mỹ. Nhiều người nói rằng loại bắp này là loại bắp biến đổi gen nhưng thực tế không phải vậy, bắp cũng là một loại rau vì vậy nó ngọt cũng là chuyện bình thường.  

             Loại thứ ba là bắp đen, là loại mà hạt của nó có màu đen. Loại thứ tư là loại bắp có hàm lượng dầu cao. Chúng ta thường thấy loại dầu mầm ngô bán trong siêu thị chính là được ép từ loại bắp này.  

             Loại thứ năm là loại hiếm thấy nhất và cũng là loại ăn ngon nhất gọi là bắp nâu (bắp đỏ).  

             Loại bắp này dần được hình thành sau khi du nhập vào trong nước.  

             Bắp này có tên khoa học là “Zea mays L., Poaceae”  

             Đây là loại bắp khá thú vị, loại bắp này có mặt sớm nhất là ở khu vực trồng trọt Tây Nam. Nhưng về sau bởi vì liên quan đến khí hậu và năng suất nên không được trồng nữa. Bây giờ trên thế giới chỉ có Đông Bắc là trồng được thôi.  

             Nó cũng giống như đậu ngự vậy, toàn thế giới chỉ có Đông Bắc có thôi.  

             Loại bắp này có vị ngọt và dai, đương nhiên những người không thích ăn đồ dẻo mềm thì chắc chắn sẽ không thích ăn nó. Nhưng đối với người bình thường thì loại bắp này là ngon nhất.  

             Và loại mà Lâm Lôi và Lý Vân Vân trồng chính là loại bắp này.  

             Bắp không giống những thứ khác, ăn ngon nhất là lúc tươi hoặc xay nhuyễn.  

             Cho nên sau khi thu hoạch xong, Cổ Dục lập tức rời khỏi nhà, lái chiếc 6X6G bắt đầu đi giao hàng.  

             Đầu tiên hắn muốn cho Tống Mính, hắn đưa cho Tống Mính và cụ Tống 50 kg gạo và 50 kg bắp còn có rau quả, trái cây. Sau đó Cổ Dục lại đi đến thành phố Hưng An đưa cho Hứa Cẩm một phần và Khổng Hạo Văn một phần.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 434: - Hậu Trường


Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 450: Tưởng tượng quá phong phú  

             Đương nhiên, Cổ Dục cũng không phải chỉ mang theo gạo và ngô, mà hắn còn mang theo rất nhiều những thứ khác.  

             Ví dụ như rau củ, hoa quả gì đó hắn đều mang về không ít.  

             Bằng không cũng sẽ không làm hắn mệt mỏi như hiện tại.  

             “Ai nha, nghỉ ngơi một chút cho khỏe, nhìn con trai mẹ có vẻ mệt lắm rồi phải không.” Nhìn trên mặt đất đang bày ra những thứ này, mẹ của Cổ Dục không khỏi cười vui vẻ nói.  

             Nhìn những nguyên liệu nấu ăn này, bà đang cân nhắc nên cho nhà ai thứ gì, chia cho ai một ít thứ kia.  

             Bà ấy đã ăn qua các loại rau quả do Cổ Dục trồng, đúng là hương vị rất ngon, số đồ ăn này mà đem đi tặng thì đúng là một món lễ vật lớn. Bà ấy không có ý định ăn những thứ này một mình, vì vậy đang chuẩn bị mang chúng đem đi tặng. Do Cổ Dục đã quá hiểu thói quen của mẹ mình vì vậy hắn mới mang về nhiều như vậy. Còn cha của Cổ Dục lúc này thì không quan tâm đến những thứ này, ông chỉ đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh hút thuốc rồi nhìn con trai của mình với vẻ mặt đầy tự hào. Đúng là con trai tốt không thua kém bất kỳ ai.   

             "Đúng rồi, lần này con về đây thì khi nào mới quay trở lại?” Đang dọn dẹp những đồ vật này thì lúc này mẹ của Cổ Dục tò mò hỏi.  

             “Không có chuyện gì thì ngày mai còn sẽ trở về.” Nghe mẹ của hắn hỏi thì hắn cũng thuận miệng trả lời. Bây giờ hắn ở nhà cha mẹ của hắn thật là có chút không quen.  

             "Con nhìn con đi, mới trở về một chuyến như vậy lại vội vã chuẩn bị đi làm gì. Mẹ nghĩ con hãy đợi qua tết Trung thu rồi hãy đi.” Nghe thấy Cổ Dục nói ngày mai sẽ đi thì mẹ của hắn không tự chủ đáp lại. Nghe mẹ hắn nói, Cổ Dục không khỏi cười khổ.  

             Nói hay lắm, khoảng cách tới Trung thu còn gần cả tháng lận nha.  

             “Được rồi, bà cũng đừng càm ràm con nữa, con trai chúng ta về nhà nó không phải là vì muốn kiếm tiền sao. Ở đó cũng không xa mà, nếu như bà nhớ con thì lúc nào cũng có thể sang đó thăm con.” Nhìn thấy Cổ Dục cười khổ, lúc này cha của hắn nhanh chóng mở miệng giúp giải vây.  

             "Tôi cũng không phải là quá nhớ nó, chẳng qua tôi chỉ muốn cân nhắc chuyện chung thân đại sự của nó mà thôi. Lần trước sau khi nói xong, tôi đã suy nghĩ lại rồi. Các cô gái bên cạnh Tiểu Dục đúng là rất không tệ nhưng trong tình yêu nhìn vừa mắt mới là quan trọng nhất. Nếu như con thật sự không thích các cô ấy thì mẹ sẽ sắp xếp cho con gặp gỡ con gái của một số bạn học và đồng nghiệp của mẹ.....”  

             “Đừng......” Nghe thấy mẹ hắn lại bắt đầu nói về đề tài này thì Cổ Dục lập tức làm một động tác ngăn cản.  

             “Mẹ, chuyện này cũng không nhọc lòng mẹ nữa rồi, hai cô gái lần trước là Lâm Lôi và Lý Văn Vân, chúng con đã bắt đầu qua lại rồi."   

             “Thật sao?” Nghe Cổ Dục nói, ánh mắt của mẹ hắn lập tức sáng lên.  

             "Con thật lợi hại quá rồi nhóc con, bắt được cả hai luôn sao?” Cha của Cổ Dục vỗ một cái vào vai hắn, vẻ mặt lộ vẻ tán thưởng. Tuy nhiên khi vừa nghe thấy cha hắn nói xong thì mẹ hắn cũng phản ứng lại ngay, con mắt liếc ngang sang.  

             “Không được, con một lúc quen cả hai người sao?”  

             “À! Không phải hai người họ, người con chính thức quen tên là Tống Mính, hai người bọn họ, à......” Nhìn ánh mắt của mẹ mình, Cổ Dục ngại ngùng gãi đầu. Chuyện này trong lòng hắn cũng có một chút chột dạ vì vậy không biết có nên nói cho mẹ hắn hay không?  

             “Cái gì? Ba người luôn? Ui là trời, con trai thật là giỏi nha!” Nghe Cổ Dục nói như vậy, lúc này cha hắn bật cười còn sắc mặt mẹ hắn thì lại càng khó coi.  

             Mặc dù nói heo nhà mình ủi bắp cải nhà người khác nhưng chắc chắn tam quan của mẹ Cổ Dục vẫn có. Bà ấy không cho rằng hắn một chân đạp ba thuyền như vậy là đúng.  

             “Tiểu Dục à! Không phải mẹ trách con, nhưng con cũng không còn nhỏ. Nếu con không muốn kết hôn thì cũng không thể lừa gạt tình cảm của người khác như vậy được. Nhất là Lâm lôi và Lý Vân Vân, các cô ấy đã từng thất bại một lần trong hôn nhân rồi, con gạt bọn họ thì không được tốt đâu. Còn có cô gái Tống Mính là ai vậy? Mẹ đã từng gặp qua chưa vậy?” Nhìn thẳng Cổ Dục mẹ hắn kiên nhẫn thuyết phục hắn.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 435: - Đi Trường Đua Ngựa


Chương 451: Rút thưởng  

             Lúc này mẹ Cổ Dục đang tưởng tượng nhân vật chính của bộ phim truyền hình kia chính là bà, một bà mẹ chồng độc ác chuyên can thiệp vào cuộc sống của con, để cho con của mình vì tiền và địa vị mà phản bội lại vợ con…  

             “Mẹ chưa từng dạy dỗ con thành người như vậy. Tiểu Dục à! Có phải con quá cặn bã rồi không.” Mẹ của Cổ Dục có chút hoảng sợ khi nghĩ rằng chính mình đã trở thành một phản diện xấu xa trong mắt hàng ngàn phụ nữ, cho nên bà đã lập tức quay về phía Cổ Dục nói.  

             Cổ Dục tất nhiên không biết mẹ mình đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm thấy trên đầu của mình bay qua ba vạch đen. Đây là chuyện quái quỷ gì nữa vậy?  

             Để thoát khỏi ánh mắt tra hỏi của mẹ mình thì Cổ Dục đã trốn ra khỏi nhà sau bữa ăn sáng vào ngày hôm sau.  

             Tuy nhiên lúc lái xe trở về hắn cũng suy nghĩ, liệu việc làm của mình đến cùng có tính là một người cặn bã không? Nếu nói không tính thì chắc chắn là không đúng, nhưng nếu là nói là tính thì dường như...... Được rồi, coi như là tính đi, nghĩ tới đây hắn không khỏi xoa cằm của mình.  

             “Không nghĩ tới có một ngày mình lại là một kẻ cặn bã, ha ha......” Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Cổ Dục đạp chân ga phóng xe về thôn Cổ Gia.  

             Trước kia trong lòng của Cổ Dục thực sự không có cảm giác muốn về nhà nhưng mà từ khi ổn định cuộc sống tại thôn Cổ Gia và điều quan trọng hơn nữa là cùng Lâm Lôi bọn họ xác định quan hệ thì hắn thật sự có một chút cảm giác như vậy.  

             Lái chiếc xe G6x6 của mình phóng nhanh trên đường, không tới giữa trưa Cổ Dục đã về đến nhà.  

             Nhìn thấy Cổ Dục trở về, Lâm Lôi, Lý Vân Vân cùng Phùng Thư Nhân đều rất vui vẻ.  

             Nhìn thấy Cổ Dục xuống xe, ba người lập tức lao tới, mỗi người đều ôm một chút.  

             Phải nói rằng từ khi xác định quan hệ thì Lâm Lôi bọn họ đối với Cổ Dục ngày càng không có sức chống cự. Trên cơ bản Cổ Dục muốn làm gì thì các cô ấy đều sẽ không phản kháng, ngược lại sẽ ngoan ngoãn nghe theo ý của hắn. Nếu như đây là trò chơi thì có lẽ điểm thân mật trên đầu họ sẽ rất cao.  

             "Chúng tôi đã làm xong cơm trưa rồi, mặc dù không ngon bằng anh làm nhưng chúng ta cứ ăn trước đã!” Nhìn Cổ Dục, Lý Vân Vân ôm eo hắn nhỏ giọng nói.  

             “Được rồi.” Nghe Lý Vân Vân nói, Cổ Dục cũng cười một cái sau đó ôm hai người đi vào phòng. Nhìn thấy trên bàn đã dọn xong cơm trưa, Cổ Dục cảm giác mình không cần đòi hỏi thêm gì nữa.  

             Ăn xong cơm trưa thì đến buổi chiều Cổ Dục cũng không có nhàn rỗi. Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân chia ra đi làm nội ứng ngồi ở trong phòng hắn một chút, cũng chỉ là ngồi một chút mà thôi tuyệt đối không nên hiểu sai nha. Cổ Dục là một chính nhân quân tử, dù bạn có tận mắt nhìn thấy Cổ Dục cùng một cô gái trần trụi nằm ở trên giường, hơn nữa giường còn đang rung chuyển thì cũng chắc chắn là Cổ Dục với cô gái này cũng chỉ đang nói chuyện phiếm với nhau mà thôi, họ không có làm gì cả. Giường lắc là bởi vì bọn họ đang lắc chân mà thôi, chính là như vậy đó....  

             Khi Cổ Dục xuống lầu đã tới giờ ăn cơm tối. Sau khi ăn cơm tối xong thì Cổ Dục không có ở nhà lâu, bởi vì trời vừa tối thì hắn đã đi đến nhà Lý Vân Vân.  

             Hơn hai giờ đêm hắn bị Lý Vân Vân đuổi về, nhìn mặt trăng bên ngoài còn chưa lặn, Cổ Dục không khỏi có chút xúc động.  

             Mùa hè mình dày vò bản thân đi đi lại lại như vậy thì không sao nhưng tới mùa đông thì phải làm sao bây giờ. Không nói những cái khác chỉ riêng trời lạnh thôi đã chịu không nổi rồi, có vẻ chuyện đưa các cô ấy về nhà mới là chuyện chính sự cần phải làm lúc này.  

             Nhưng mà chuyện giếng nước thì phải làm sao đây? Đây là một việc khiến cho mình phải đau đầu đây.  

             “Quên đi! Không nghĩ nữa, đã hai ngày không có câu cá rồi, hôm nay chắc sẽ câu được một vài đồ tốt đây!” Sờ mũi mình Cổ Dục đi vào nhà, sau đó hắn lại xuống phòng bếp nấu một nồi cháo. Mà gạo để nấu cháo chính là loại gạo mới mà hắn vừa thu hoạch.  

             Hắn dùng nồi đất để hầm cháo trên lửa nhỏ sau đó đi về phía giếng nước ở sau nhà.  

             Khi cần câu đầu tiên thả xuống, Cổ Dục cảm thấy nó lại ở trong trạng thái chìm xuống vô hạn.  

             “Quả nhiên, sẽ câu được thứ tốt, kỹ năng hay là gì đây?” Nhìn dây câu không ngừng rơi xuống, Cổ Dục nở một nụ cười sau đó lẩm bẩm và mong đợi.  

             Dây câu giống như là có năng lực vậy, nó không ngừng chìm xuống dưới, không có dấu hiệu dừng lại. Cho đến khi đạt độ sâu 2,900 mét thì mới dừng lại, tiếp đó thì bắt được kéo lên.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 436: - Chuồng Thú


Chương 452: Cải tạo  

             Vật này có thể tùy ý gắn vào bất kỳ chỗ nào. Sau một ngàn năm thì được gắn vào thuyền đánh cá, đặt thời gian xong thì cái hộp câu cá tự động này sẽ tiến hành thả câu. Nếu câu được thứ gì đó thì nó sẽ tự động thu vào, cực kỳ thuận tiện.  

             Điều duy nhất không phải tự động đó là phải đổi mồi câu. Đương nhiên lúc đó sẽ do robot đổi chứ không phải là con người.  

             Nhưng bây giờ cũng không phải là không có robot? Mà hình như Cổ Dục cũng không cần mồi? Những thứ này hắn đều có thể tự câu ra được mà không cần mồi nha.  

             Với cái này thì trên cơ bản Cổ Dục coi như là được giải phóng. Về sau hắn không cần phải dậy sớm để đi câu cá nữa, hắn sẽ có thêm thời gian để ngủ.  

             Tuy nhiên về việc thả cá vào ao thì phải chính hắn tự thả vào mới được, cái này lại có chút phiền phức.  

             “Nếu như có thể câu được một cái vòng xoáy thông tới bên trong hồ nước vậy thì mình có thể kê cao gối không còn phải lo nữa rồi." Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Cổ Dục mỉm cười nhìn xuống giếng. Có vẻ như chỉ cần chờ được hắn câu lên một cái vòng xoáy thì trong nhà của hắn có thể để người đến ở chung được rồi.  

             Mặc dù nếu vô duyên vô cớ làm ra thêm một cái trại cá sẽ khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ nhưng dù sao cũng tốt hơn là Cổ Dục đích thân đi thả cá.  

             À, nhân tiện phải nói một chút, pin trong máy câu cá tự động này là pin phản ứng tổng hợp hạt nhân một ngàn năm tuổi. Đừng nhìn thấy kích thước của nó nhỏ mà khinh thường, nếu như nó mà nổ tung thì sức công phá sẽ tương đương với một quả bom Hydro. Đương nhiên hiện giờ muốn nó nổ tung là gần như không có khả năng, mà thứ này theo nghĩa nào đó thì nó cũng như là một cái động cơ vĩnh viễn.  

             Bởi vì pin sẽ không ngừng sinh ra nguồn năng lượng mới, ít nhất là cho đến khi vật này cũ đi, mà để vật này cũ đi thì cũng phải mất khoảng năm trăm năm nữa.  

             Tốt rồi! Đây đúng là một món đồ gia truyền tốt đó nha!  

             Cổ Dục lẻn xuống giếng và đặt cái hộp nhỏ này ở dưới giếng. Hắn thiết lập tần suất câu cá xong thì cũng lập tức quay trở lại miệng giếng.  

             Cổ Dục thiết lập cứ 10 phút thì nó sẽ thả câu xuống một lần, như vậy trong một ngày sẽ thả xuống 144 lần. Con số này tương đương với số lần hắn câu, phương thức câu là đụng tới đáy thì sẽ tự động kéo dây câu lên, hơn nữa cũng không cần chờ gắn mồi câu.  

             Thiết lập sâu nhất mà Cổ Dục đặt là 9,900 mét, mục đích là đề phòng trường hợp câu được kỹ năng hay các thứ tương tự khác.  

             Sau khi chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ thì Cổ Dục cũng rời khỏi cái giếng đi lên lầu hai để tắm rửa. Trong lúc hắn tắm thì cái máy câu cá này đã câu lên cho hắn không ít thứ.  

             Có một con cá kiếm lớn, một con cá đù vàng lớn, còn có một con cá ngừ mắt to, quả nhiên thứ này xài rất tốt nha.  

             “Về sau không cần phải dậy sớm đi câu nữa rồi!” Duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi lúc này Cổ Dục vui vẻ nói.  

             Phải biết rằng đối với một người lười biếng như hắn thì sáng nào cũng phải dậy sớm đúng là một loại cực hình. Quả thực hắn càng ngày càng lười biếng nhưng cũng may bây giờ đã có thứ này rồi, từ nay về sau hắn cũng không cần phải dậy sớm làm việc nữa.  

             Như vậy hắn sẽ có thêm thời gian ôm Lâm Lôi và Lý Vân Vân ngủ hơn rồi.  

             Nghĩ tới đây quả thực hắn lại càng vui vẻ.  

             Tắm rửa xong, thỉnh thoảng Cổ Dục lại thấy xuất hiện thêm một con cá hay là sinh vật biển nào đó thì không khỏi vui vẻ. Hắn ngâm nga câu hát rồi đi vào nhà bếp ăn bữa sáng......  

             Kể từ khi có máy câu cá tự động này thì sinh hoạt của Cổ Dục dường như càng giống như cá ướp muối.  

             Công việc đồng án của Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng đã xong nên ban ngày Cổ Dục không phải ở trong nhà cùng 3 cô gái tâm sự thì lại cùng Lâm Lôi, Lý Vân Vân lên lầu trò chuyện, không thì lại đi tới chỗ Tống Mính để chơi. Buổi tối thì ôm Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân ngủ một giấc đến bình minh, không phải nói thì cũng biết cuộc sống dễ chịu thế nào rồi.  

             Một cuộc sống thoải mái, một cuộc sống căng thẳng và một cuộc sống sinh hoạt bình thường thì đều khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.  

             Nhưng không thể nghi ngờ, một cuộc sống thoải mái vẫn là tốt nhất.  

             Khi công việc đồng án của thôn Cổ gia trên cơ bản đều đã làm xong thì những công nhân kia cũng đã sẵn sàng quay lại công việc được trả lương cao hơn theo nghề nghiệp của họ.  

             Ví dụ như nhóm nhà thầu của Cổ Tuấn Tài cũng đã bắt đầu làm việc trở lại.  

             Năm nay các dự án của họ cũng không hề nhỏ, tất cả có 3 dự án lớn. Thứ nhất chính là sửa đường cho thôn, với hơn 1 triệu tệ Cổ Dục bỏ ra thì trong thôn cũng đột nhiên trở nên giàu có.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 437: - Cưỡi Ngựa


Chương 453: Sửa nhà  

             Ngoại trừ việc sửa đường trong thôn thì Cổ Tuấn Tài còn có hai dự án nữa. Thứ nhất chính là tu sửa hậu viện cho Cổ Dục, cái này thì cũng không phải quá phiền phức, đã có bản vẽ, lại thêm chỉ là thay đổi nhỏ, cho nên không mất thời gian bao lâu đã có thể sửa xong rồi. Tuy nhiên còn một dự án khác mới là công việc lớn nhất của anh ta, đó là dựng trang trại gia súc cho Cổ Dục.  

             Xây dựng trang trại gia súc không chỉ đơn giản chỉ là giăng hàng rào.  

             Mà quan trọng nhất ở đây chính là xây chuồng trại, Cổ Dục dự định sẽ xây tổng cộng 6 cái chuồng lớn.  

             Chuồng trại rất quan trọng, cho nên Cổ Dục chuẩn bị lựa chọn phương án tốt nhất để làm. Từ tự động bơm nước, tự động xử lý chất thải đối với cái trang trại có thể nuôi 1,500 con bò. Đương nhiên, Cổ Dục sẽ không nuôi nhiều như vậy, nhưng nói chung làm lớn một chút thì vẫn tốt hơn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Giả sử nếu như sinh thêm một đống bê con mà lại không có chỗ chứa thì như vậy sẽ rất phiền phức.  

             Ngoại trừ chuồng bò cực lớn thì còn phải có chỗ ở cho công nhân nữa.  

             Chuyện ăn ở của chú Ba thì không cần lo, dù sao trang trại gia súc cũng nằm ở phía sau nhà của Cổ Dục. Còn chú Ba thì lại đang sống trong nhà của ông Hai sát bên cạnh nhà của Cổ Dục, đi qua bên chỗ làm không tới 10 phút.  

             Tuy nhiên những người công nhân khác thì dù sao cũng cần phải ở lại.  

             Cổ Dục chuẩn bị xây dựng một vài căn nhà trệt. Mỗi một căn nhà trệt này thì có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh thì có thể tắm luôn còn trong phòng bếp thì có kết nối khí gas. Hắn làm tất cả mọi thứ ở chỗ này để công nhân có thể được sống thoải mái một chút.  

             Mà tại cửa ra vào, hắn chuẩn bị xây dựng một phòng cho Cổ Kiến Quân, tất nhiên là càng tốt hơn những phòng khác một chút rồi. Không chỉ là lớn, hơn nữa còn có một cái sân nhỏ để làm chỗ ở cho bọn chó. Những thứ này là vì chuẩn bị cho nhóm chó của Cổ Kiến Quân ở.  

             Dựa theo những gì Cổ Dục thiết kế thì một mảnh đất này sẽ tốn không ít tiền. Nhưng đối với Cổ Dục mà nói thì tiền thật không quan trọng. Đừng nói đến sản lượng của hắn sau khi chăn nuôi gia súc, chỉ với thu nhập hiện tại của hắn thì một mảnh đất này đơn giản cũng chỉ là mưa phùn mà thôi.   

             Không thể không thừa nhận khả năng của Cổ Tuấn Tài đúng là không hề nhỏ.  

             Một lúc cả ba dự án vậy mà anh ta có thể sắp xếp nó rất trật tự. Đối với việc sửa đường ở trong thôn bởi vì anh ta căn bản không có tính toán tới việc kiếm lời ở đây, do đó anh ta chỉ liên hệ xong tất cả mọi thứ rồi để cho những cốt cán của mình giám sát mấy việc quan trọng là được. Ví dụ như các vấn đề về việc tu sửa đường có bị lệch không hay xi măng có trộn được không vân vân…  

             Còn trang trại nuôi bò bên kia thì trước hết anh ta sẽ để cho một số người không có kinh nghiệm đi theo những người cốt cán để làm nền móng cho mấy ngôi nhà kia trước. Vì nền móng của trang trại nuôi bò thì cần máy lớn để làm, còn một số nhà trệt thì không cần tới, chỉ cần mấy người như bọn họ là đủ rồi.  

             Nền móng này nói quan trọng cũng được mà nói không quan trọng cũng được, vì chỉ cần làm thật tốt không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, đừng làm qua loa thì tất cả đều không thành vấn đề gì cả.  

             Toàn bộ số nhân lực còn lại thì được sắp xếp đi sửa lại hậu viện cho Cổ Dục.  

             Theo bản thiết kế của Cổ Dục thì trước tiên anh ta sẽ chôn đường ống nước nóng cho sân trước và sân sau của Cổ Dục. Đây có thể gọi là hệ thống sưởi sàn, vào mùa đông khi lò hơi của Cổ Dục nóng lên thì toàn bộ căn nhà đều sẽ ấm áp.  

             Sau đó cậu ta tiến hành quy hoạch lại vườn rau quả lộn xộn ban đầu của Cổ Dục thành vài chục mảnh đất cách nhau trên dưới khoảng 5 phân. Sau này khi trồng trọt bất kỳ cái gì ở đây đều có thể tách riêng ra quy hoạch.  

             Tiếp đến dựa theo bản thiết kế của Khâu Ninh, ở giữa sẽ làm một con đường vừa đủ để có thể đi đến chăm sóc cho từng khu vực. Ngoài ra còn trang bị thêm thiết bị tưới nước tự động giống với máy phun nước tự động trong công viên vậy.  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 438: - Ngôi Sao


Chương 454: Đầu tư  

             Trước đó trong nhà của hắn cũng chỉ toàn là màu trắng. Đúng là trong mắt thế hệ trước thì nhà nên sơn màu trắng, tuy nhiên Cổ Dục lại không có tư tưởng như vậy cho nên hắn đã thay đổi màu sắc trong nhà một chút. Đa phần là đổi thành màu xanh da trời nhạt, như vậy thì vào mùa hè sẽ cảm thấy mát mẻ hơn.  

             Đương nhiên, cũng có mấy gian phòng được sơn thành màu cam, màu xanh lá cây nhạt. Nhìn nhà hắn bây giờ đã có sức sống hơn nhiều so với trước kia.  

             "Tôi thấy cũng không có vấn đề gì cả, đợi đến lúc nào tôi phát hiện có gì không ổn thì chúng ta lại nói sau!” Nghe Cổ Tuấn Tài nói, Cổ Dục nhìn bốn phía một chút rồi cười nói.  

             “Nếu vậy phải đợi sang năm rồi, ha ha.” Nhìn bộ dạng không quan tâm của Cổ Dục thì Cổ Tuấn Tài cũng cười đáp lại.  

             “Đúng rồi! Làm xong công việc ở đây thì anh cũng phải nghỉ ngơi chứ!” Nhìn qua Cổ Tuấn Tài, Cổ Dục lại nhìn thời tiết hôm nay một chút. Không thể không nói đông bắc bây giờ thật sự đã rất lạnh.  

             Hắn cảm thấy dường như Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú vừa mới khai giảng chưa tới mấy ngày thì hôm nay đã lạnh đến nỗi không thể mặc áo tay ngắn nữa rồi. Hắn bây giờ không chỉ có mặc quần dài, áo dài tay mà bên ngoài hắn còn mặc thêm một cái áo hoodie có mũ trùm nữa. Có thể không lâu nữa sẽ không thể mặc như vậy được nữa rồi, thời tiết thật sự lạnh quá nhanh.  

             “Đúng vậy, xong việc nhà cậu thì tiếp đến chính là trang trại nuôi bò của cậu rồi đến đường của thôn. Toàn bộ xong hết thì cũng nên nghỉ ngơi rồi.” Gật đầu một cái, Cổ Tuấn Tài nhìn nhà Cổ Dục một lượt rồi hài lòng nói.  

             Năm nay chắc chắn là một năm bội thu của anh ta.  

             Năm nay anh ta cùng với đội ngũ công trình kiếm được gần hai triệu nhân dân tệ. Sau khi chia xong tiền thì anh ta cũng có ít nhất một triệu tệ. Trước đây để kiếm được số tiền này anh ta cũng phải mất vài năm mới kiếm được.  

             Nghĩ tới đây anh ta thật sự cảm kích Cổ Dục ở bên cạnh. Đây chính là thần tài của anh ấy, 80% số tiền này đều là nhờ Cổ Dục mang đến.   

             “Năm nay chắc hẳn anh cũng kiếm lời không ít phải không? Anh có từng nghĩ đến việc thành lập công ty gì đó hay không? Nhưng mà với cuộc sống bây giờ của anh thì cũng không tệ, ít nhất thì cũng không cần phải lo lắng gì nhiều nhỉ!” Nghe Cổ Tuấn Tài nói, Cổ Dục cũng nhìn anh ta rồi cười nói.  

             "Làm sao không nghĩ qua chứ, để tôi nói cho cậu biết. Từ khi tôi bắt đầu làm xây dựng thì tôi đã muốn mở một công ty xây dựng rồi. Tuy nhiên cái khó ở đây đó là trước tiên phải có tiền. Phải biết bây giờ để làm một công trình gì đó thì ban đầu mình phải bỏ ra một số tiền đã. Đối phương họ chỉ đưa tiền cọc thôi số tiền còn lại khi làm xong công trình thì họ mới đưa. Mà nhà nước bây giờ lại không còn tiền cho những công ty nhỏ như bọn tôi vay, vì vậy tôi không có đủ sức để làm lớn.” Nghe thấy Cổ Dục hỏi thì Cổ Tuấn Tài cũng cười đáp lại.  

             Tuy nhiên khi vừa nói xong thì cậu ta lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa có tiền thôi cũng chưa đủ, cậu còn phải có một vài mối quan hệ nữa. Ví dụ như một số công trình của chính phủ, nếu có người nói chuyện thì chắc chắn sẽ tốt hơn so với việc không có người nói chuyện giúp đúng không?”  

             "Tiền và mối quan hệ tôi đều có. Bằng không tôi bỏ tiền ra sau đó lại giới thiệu Khổng Hạo Văn cho anh làm quen, chúng ta cùng nhau làm!” Nghe Cổ Tuấn Tài nói, Cổ Dục ở bên cạnh đột nhiên cũng lên tiếng nói. Khi nghe thấy Cổ Dục nói như vậy, thì Cổ Tuấn Tài lúc này đều ngẩn người ra.  

             Vốn dĩ anh ta chỉ muốn cùng Cổ Dục nói một chút về lý tưởng của mình. Không hiểu sao cuối cùng là Cổ Dục bỏ tiền ra? Tự dưng lại có cái bánh từ trên trời rơi xuống như vậy sao?  

             Bỏ qua ánh mắt của Cổ Tuấn Tài lúc này Cổ Dục khẽ cười một cái. Lúc này chắc sẽ có rất nhiều người thắc mắc vì sao Cổ Dục lại làm như vậy.  

             Kỳ thực chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, hắn làm như vậy cũng không phải đơn giản vì lòng hảo tâm mà vì hắn đã trải qua cân nhắc trước đó rồi.  

             Người không có tầm nhìn xa thì phải lo cái trước mắt, đúng không?  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 439: - Rối Rắm Của Triệu Hàn


Chương 455: Cảnh sát tìm đến nhà  

             “Tôi sẽ bỏ ra 50 triệu cho công ty, sau đó anh bỏ ra 5 triệu cộng thêm những thành viên nòng cốt ban đầu nữa thì tôi sẽ chia cho mọi người 20% cổ phần. Anh yên tâm mặc dù cổ phần của tôi lớn nhưng mà tôi sẽ không tham dự vấn đề kinh doanh, tôi chỉ thu lệ phí bình thường thôi. Còn về phía Khổng Hạo Văn bên kia tôi sẽ giúp anh giới thiệu, tuy nhiên có thể lấy được những công trình kia hay không thì còn phải xem khả năng của anh rồi.”  

             Nhìn thấy Cổ Tuấn Tài ngạc nhiên, Cổ Dục dửng dưng nói.  

             Đối với hắn thì 50 triệu bây giờ không là gì cả. Hiện tại thẻ ngân hàng của hắn cũng đã hơn 700 triệu, vì vậy bỏ ra 50 triệu để đầu tư thật sự không đáng để quan tâm.  

             “Được.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Cổ Tuấn Tài cũng dùng sức gật đầu một cái. Anh ta thật sự không nghĩ tới, Cổ Dục vậy mà lại nhìn trúng mình, anh ta cũng chắc chắn sẽ không để cho Cổ Dục phải thất vọng.  

             ...  

             "Đã đến lúc anh phải về rồi....”  

             “Không có việc gì đâu, anh đã sắp xếp xong xuôi rồi, trời sáng rồi về cũng được.”  

             “Thế nhưng mà......”  

             “Không có gì đâu, ngoan ngủ đi nào.....”  

             Nhẹ nhàng ôm Lý Vân Vân vào trong ngực, Cổ Dục khẽ cười nói.  

             Kể từ khi có máy câu cá tự động thì đã có nhiều ngày rồi Cổ Dục không đi câu cá.  

             Nhưng mà Lý Vân Vân và Lâm Lôi vẫn sẽ theo thói quen kêu hắn thức dậy để trở về nhà.  

             Lúc đầu thì Cổ Dục còn nghe lời của các cô ấy tuy nhiên từ hôm nay hắn cũng không có ý định này nữa.  

             Cứ như vậy ngủ một giấc tới hơn 6 sáng. Khi Lý Vân Vân dậy làm điểm tâm thì Cổ Dục mới tỉnh lại. Nhìn thấy bộ dáng bận rộn của Lý Vân Vân trong nhà bếp thì Cổ Dục không khỏi có chút xúc động, thật là có một chút cảm giác gia đình.  

             “Dù sao cũng đã trễ rồi, anh ăn xong bữa sáng rồi hãy trở về.” Có thể cảm thấy được ánh mắt của Cổ Dục, lúc này Lý Vân Vân nhỏ giọng nói.  

             “Được." Nghe cô ấy nói, Cổ Dục cũng vui vẻ đáp lại.  

             Rất nhanh đã làm xong bữa sáng. Lý Vân Vân làm bữa sáng cũng không có phong phú, nhưng lại đầy đủ và ấm áp. Có cháo, dưa muối, trứng vịt muối, còn có bánh bao hấp, hai cái trứng rán, trông rất giản dị và ấm áp.  

             Cổ Dục cùng cô ngồi xuống, sau đó vui vẻ ăn bữa sáng.  

             Sau khi ăn xong Cổ Dục mới rời khỏi nhà Lý Vân Vân, chuẩn bị trở về để thả cá.  

             Bây giờ hắn rất hy vọng có thể nhanh chóng câu được một cái vòng xoáy. Dù hắn không ở đó thả cá thì cá cũng có thể trực tiếp từ trong giếng đi tới bể nước bí mật, rồi dựa vào ý nghĩ của hắn có thể từ bể nước bí mật đi tới ao cá. Như vậy thật là thuận tiện biết bao nhiêu.  

             Đến lúc đó sẽ có thể cho người khác đến nhà hắn ở rồi. Không cần phải giống như bây giờ, đi tới đi lui như vậy thật đúng là quá phiền phức.  

             “Bằng không để vài ngày rồi thử lại xem sao?” Nhìn lên bầu trời, Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm.  

             Hắn thu được kĩ năng bàn tay vàng cũng được một thời gian rồi, hắn cũng không phải là loại người bảo thủ cho nên khi hắn thu được kỹ năng này hắn cũng đã nghiêm túc nghiên cứu qua nó.  

             Theo nghiên cứu của hắn thì xác xuất câu lên kỹ năng và vật phẩm đặc biệt sẽ được cộng dồn. Theo như lý thuyết thì sau 24 giờ tỷ lệ câu được vật phẩm đặc biệt khi thả câu lần đầu tiên trong ngày sẽ là khoảng 15%.  

             Tất nhiên đó là trước khi giếng nước được thăng cấp. Trên thực tế dù Cổ Dục câu được vòng xoáy, hay là câu được mảnh đất thì đây là một loại hình thăng cấp và mở rộng của giếng nước.  

             Cho nên, hiện tại lúc bình thường khi hắn câu đồ vật thì xác suất câu được các vật phẩm đặc biệt đã là 30% rồi, đây cũng có thể giải thích nguyên nhân vì sao mấy ngày trước hắn lại câu được kỹ năng.  

             Nếu như hắn một ngày không câu, đúng là có thêm một chút xác xuất câu ra vật phẩm đặc biệt. Nhưng cũng không phải là 30% + 30% cao như vậy, mà là 30 + 20. Hơn nữa càng dồn ngày lại thì càng ít.  

             Giống như ngày cuối cùng khi Cổ Dục câu được cái máy câu tự động kia vậy, xác xuất của nó sẽ là 30% + 20% + 15%, cũng chính là trên dưới 65%.  

             Hơn nữa khái niệm vật phẩm đặc biệt này thì có rất nhiều thứ cũng được coi là vật phẩm đặc biệt.  

             Đó không phải là kỹ năng độc quyền hay là đồ vật gì đó....  

             Ví dụ như những thứ có giá trị cao giống như là cá sủ vàng, Long Tiên Hương, đồ cổ... những vật này đều tính là những vật phẩm đặc biệt. Cho nên có thể nói cách vài ngày thì đúng là có thể câu được đồ tốt. Nhưng để có thể tối đa hóa lợi nhuận thì mỗi ngày đều câu cá mới có thể đảm bảo nhất.  

             Tất cả những những vật này đều phải phụ thuộc vào hai chữ vận may.  

             Cổ Dục cũng từng có lúc cách qua mấy ngày mới câu, nhưng kết quả cũng không có câu được cái gì. Điều này cũng là chuyện bình thường thôi.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top