Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Bánh Su Kem - Cô Chi Tàn Diệp

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Bánh Su Kem - Cô Chi Tàn Diệp

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,010,206
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Bánh Su Kem - Cô Chi Tàn Diệp

Bánh Su Kem - Cô Chi Tàn Diệp
Tác giả: Cô Chi Tàn Diệp
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: CÔ CHI TÀN DIỆP

Tran / Editor: AI_Gấc

Beta: AI_Tử Đinh Hương

Thể loại: HE, Sủng Ngọt, Thanh xuân vườn trường, Sạch, Góc nhìn nữ chính, Duyên trời tác hợp

Giới thiệu

Thanh xuân rất dài, thanh xuân của một số người là tình yêu thầm kín, Trình Phù cũng vậy.

Sau một lần va chạm ngoài ý muốn, Trình Phù lập tức tiến hành tấn công.

Mọi người đồn rằng, hotboy trường yêu đất nước chứ không yêu người đẹp.

Nhưng có một hôm, Trình Phù đi bên cạnh một cô gái, trong tay anh ôm đồ ăn vặt, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa cưng chiều, đây là vẻ mặt mà họ chưa từng thấy.

Sau này họ mới biết được, cô gái ấy là bảo bối được anh nhớ thương từ lâu.

Em gái mềm mại sành ăn x Chó săn nhỏ trung thành.
 
Chương 1


Editor: Gấc.

Thành phố Cảnh, trường Trung học phổ thông số 9.

Tháng 9, thời tiết nóng như lửa đốt, sau giờ tan học, bên ngoài hành lang vừa ồn ào vừa náo nhiệt.

Nghê Ưu đang liếm cây kem trong tay. Ánh nắng mặt trời chiếu vào đám người, có chút chói mắt.

Cô đang đứng ở lối vào của căng tin để đợi người. Vừa đến giờ tan học, cả bên trong lẫn bên ngoài của căng tin đều cực kỳ đông đúc, có rất nhiều người tới mua đồ.

Đám đông chen chúc nhau, có người không cẩn thận va vào Nghê Ưu, mà cô lại không chú ý nên cũng lập tức va vào chàng trai cao, gầy ở phía trước.

Vì vậy mà cây kem trong tay cô đã đập vào lưng của chàng trai.

Nghê Ưu nước mắt lưng tròng, cây kem mà cô cầm trong tay đã mất đi một nửa. Bây giờ còn phải đối mặt với vết kem dính trên đồng phục của chàng trai, cô cảm thấy rất tự trách: “Xin lỗi...”

Chàng trai quay đầu lại, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Nghê Ưu thì anh sửng sốt trong chốc lát.

Là cô.

Nghê Ưu thấy anh không nói chuyện thì tưởng anh giận, áy náy nói: “Cậu đưa quần áo cho mình đi, mình, mình giặt giúp cậu, ngày mai sẽ trả cho cậu, cậu thấy vậy có được không?”

Chàng trai chớp chớp mắt rồi cởi áo khoác ra, lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc, anh đưa áo khoác cho cô, giọng nói giống như gió nhẹ: “Được.”

“Lớp 11A10, Trình Phù.”

Nói xong, Nghê Ưu nhận lấy áo khoác của anh, nghĩ thầm rằng tính cách của anh tốt thật, không hề tức giận.

“Được.” Nghê Ưu gật đầu, ôm áo khoác của chàng trai vào lòng.

“Ưu Ưu! Đến lúc phải đi rồi!!”

Bạn của Nghê Ưu đang gọi cô, cho nên Nghê Ưu vội vàng nói tạm biệt với chàng trai rồi vội vàng rời đi, chìm vào trong biển người.

Trình Phù nhìn bóng dáng nhỏ xinh của Nghê Ưu đang càng lúc càng xa trong biển người, anh yên lặng thu hồi ánh mắt.

Sau đó, một chàng trai lao tới trước mặt Trình Phù, há miệng thở hổn hển: “Cuối cùng cũng tìm được mày rồi, về thôi.”

Trình Phù: “Ừ.”

-

Nghê Ưu chạy chậm đến trước mặt Ngô Hữu Đan, tiện thể vứt cây kem trong tay đi.

Đã bẩn rồi, không thể ăn lại nữa.

“Sao cậu lại ôm áo khoác trong lòng?” Ngô Hữu Đan chú ý tới chiếc áo khoác đồng phục trong lòng Nghê Ưu, cô ta tò mò hỏi.

Nghê Ưu chép miệng: “Không cẩn thận làm bẩn áo của một bạn học, tôi mang đi giặt sạch cho cậu ấy.”

Ngô Hữu Đan nhếch môi, nói với vẻ cay độc: “Trời nắng chói chang thế này mà còn có người mặc áo khoác đồng phục mùa thu, không sợ nóng à, đúng là kỳ quái.”

Nghê Ưu không lên tiếng, ôm áo khoác vào lòng rồi quay về lớp với Ngô Hữu Đan.

-

Lớp 11A3.

Trong lớp ồn như vỡ chợ, đủ loại máy bay giấy bay lung tung. Sau đó có một chiếc máy bay giấy bay về phía Nghê Ưu, cô vươn tay ra bắt lấy máy bay giấy.

“Bắt máy bay giấy của tôi làm gì?” Một cô gái đi đến trước mặt Nghê Ưu, kiêu căng ngạo mạn: “Trả đây!”

Nghê Ưu ném máy bay giấy vào tay của cô ta, thản nhiên nói: “Lần sau ném cho đàng hoàng, đừng có chọc tôi.”

Bị Nghê Ưu nói như vậy, cô gái tức giận đến nỗi sôi cả máu, vẫn là Ngô Hữu Đan kết thúc cảnh tượng khốc liệt này.

“Trương Kỳ Tử, chuyện nhỏ thôi mà.”

Trương Kỳ Tử kiêu ngạo hừ một tiếng với Nghê Ưu, sau đó lại đi nói chuyện với các bạn học nam khác.

Nghê Ưu ngồi vào chỗ của mình, chỗ của cô ở phía sau, hàng thứ hai từ dưới đếm lên, không nổi bật lắm.

Trên bàn cô có một chậu cây xanh.

Ở trong lớp, người có quan hệ tốt nhất với Nghê Ưu là Ngô Hữu Đan, bình thường Nghê Ưu cũng không hay nói chuyện với người trong lớp, cô toàn ở một mình, có đôi khi sẽ ở cùng Trương Kỳ Tử.

-

Cuối ngày, Nghê Ưu trở về nhà.

Trong nhà rất nhỏ, chỉ rộng hai mươi mét vuông, nhưng trông rất sạch sẽ và gọn gàng, giống như phong cách trang trí của căn hộ nhỏ.

Nghê Ưu giặt sạch quần áo của Trình Phù xong thì cô lại bỏ vào máy sấy để sấy khô.

Đến 12 giờ rưỡi, Nghê Ưu đi làm đêm.

Nghê Ưu sống một mình, ban ngày cô đi học, buổi tối thì đi làm việc bán thời gian, 1 tiếng được 15 tệ (*).

(*) Khoảng 52.000VND.

-

Sáng sớm hôm sau, Nghê Ưu tới trường từ rất sớm, giờ này trường có rất ít người.

Cô đi tới cửa lớp 11A10, phát hiện cửa đang mở. Vậy mà còn có người đến trường sớm hơn cả cô.

Mặc dù Nghê Ưu đã tới cửa lớp 11A10, nhưng cô lại không biết Trình Phù ngồi ở chỗ nào.

Nghê Ưu ngẩn ngơ đứng bên cạnh cửa sổ 10 phút.

Qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, Nghê Ưu nhìn thấy một bóng người cao, gầy xuất hiện sau lưng mình.

Cô chớp mắt, quay người lại, đối diện với đôi mắt đen láy của Trình Phù.

“À thì...” Nghê Ưu mở miệng, giơ túi giấy trong tay lên.

Ánh mắt Trình Phù dừng trên túi giấy trong tay cô, giọng nói trầm thấp: “Cậu tới trả áo à?”

Môi hồng của Nghê Ưu khẽ mím lại, cô gật đầu, trông có vẻ ngoan ngoãn, sau đó cô nhẹ nhàng nói: “Ừm, trả cậu, mình đã giặt sạch rồi.”

Cô đưa đồ tới trước mặt Trình Phù, lén nhìn vẻ mặt của anh.

“Cảm ơn.” Trình Phù cúi đầu, nhận lấy đồ trong tay Nghê Ưu.

“Không, không có gì...” Nghê Ưu mơ hồ nói xong rồi chạy trối chết.

Trình Phù nhìn chằm chằm vào túi giấy trong tay mình, giống như đi vào cõi thần thiên, bỗng nhiên anh thở dài một hơi.

Haizz.

Nếu có thể nói thêm mấy câu nữa thì tốt rồi.

-

Nghê Ưu vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của mình, sau đó cô trở lại lớp học với khuôn mặt nóng bừng.

Thật ra, khi nói chuyện với các chàng trai khác, cô vẫn cảm thấy hơi căng thẳng và sợ hãi.

Bởi vì bình thường Nghê Ưu không hay giao tiếp với người khác, cũng hiếm khi đi chơi với mọi người, ngoại trừ tám người trong nhóm của họ.

Cuối cùng, chỉ còn Phong Dương và Tề Thiên Du là ở lại trường Trung học phổ thông số 9 ở thành phố Cảnh.

Phong Dương học lớp 12, bình thường rất bận, cho nên không có thời gian chăm sóc Nghê Ưu.

Còn Tề Thiên Du thì không học cùng lớp với cô, cũng ít khi nói chuyện, hơn nữa, bình thường Nghê Ưu cũng rất bận.

-

Buổi trưa, sau khi tan học, Nghê Ưu một mình đi tới căng tin của trường để ăn cơm.

Cô xếp hàng một lúc lâu và chọn mấy món mình thích ăn, nhưng khi cô định quẹt thẻ thì số dư lại không đủ.

A.

Nghê Ưu hơi buồn, cô quên nạp tiền vào thẻ cơm rồi.

Phải làm gì với khay cơm này đây?

Nghê Ưu rất bối rối, phía sau còn có người đang thúc giục, dì trong căng tin cũng không kiên nhẫn nổi nữa rồi.

“Đằng sau còn có người đó, cô bé, cháu có quẹt thẻ nữa không?”

Đầu ngón tay đang bưng khay cơm của Nghê Ưu trở nên trắng bệch, da đầu cô tê dại bởi cái nhìn chằm chằm của những người phía sau. Khi cô chuẩn bị nói không cần nữa thì đột nhiên có một bàn tay trắng trẻo tuyệt đẹp đưa thẻ cơm ra và quẹt thẻ giúp Nghê Ưu.

“Cháu mua giúp cậu ấy.”

Giọng nói trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu của Nghê Ưu, cô chớp chớp mắt, cảm thấy bầu không khí bỗng ngưng đọng lại, mọi thứ xung quanh đều im lặng.

“Trình Phù?” Nghê Ưu nhẹ giọng gọi tên Trình Phù, cô hơi choáng váng trước sự xuất hiện đột ngột của anh.

“Ừ.”

Trình Phù cố gắng kìm nén khóe môi đang cong lên của mình, cảm giác vui sướng trong lòng sắp trào ra ngoài luôn rồi.

“Cái đó... Cảm ơn.” Nghê Ưu cúi đầu, có hơi ngại ngùng.

Vừa rồi ở trước mắt mọi người, cô cảm thấy cực kỳ mất mặt.

“Không có gì.” Giọng nói của Trình Phù thản nhiên: “Có muốn ăn cơm cùng nhau không?”

“A... Được.” Nghê Ưu không biết cách từ chối người khác nên đành đồng ý.

Lúc hai người đi cùng nhau, Nghê Ưu hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt của rất nhiều người xung quanh đang tập trung vào mình.

Tại sao lại phải nhìn cô như thế?

Trong lòng Nghê Ưu khó hiểu.

“Trình Phù! Đây này!”

Một chàng trai nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay với Trình Phù. Sau đó, Trình Phù và Nghê Ưu cùng nhau đi tới bàn cơm đó.

Khi Nghê Ưu dừng lại ở trước mặt chàng trai ấy, đáy mắt cô xẹt qua một tia khó hiểu, cô không quá chắc chắn nói: “Tề Thiên Du?”

“Tiểu Ưu?”

Trên gương mặt tuấn tú của Tề Thiên Du lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt anh ấy đảo qua đảo lại giữa Nghê Ưu và Trình Phù.

Trình Phù thuận miệng hỏi: “Hai người quen nhau à?”

“Đây là em gái mà tao thường xuyên nhắc tới với mày đó.” Tề Thiên Du cười dịu dàng rồi giới thiệu với Trình Phù: “Em ấy tên là Nghê Ưu.”

“Nghê Ưu, đây là bạn anh, cậu ấy tên là Trình Phù.”

Nghê Ưu ăn một miếng cơm, mơ hồ nói: “Ừm...”

Hóa ra Tề Thiên Du và Trình Phù quen biết nhau, hình như quan hệ còn rất tốt.

Trùng hợp quá.

Sau khi cơm nước xong, Nghê Ưu bỗng nhớ ra mình vẫn chưa trả lại tiền cơm trưa cho Trình Phù.

Cô lấy điện thoại ra rồi nói với anh: “À thì, mình trả lại tiền cơm trưa cho cậu nhé.”

Vốn dĩ Trình Phù định từ chối, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó, anh khẽ cười rồi nói một câu: “Được, thêm Wechat đi.”

Nghê Ưu nhanh chóng kết bạn với Trình Phù rồi chuyển tiền cho anh: “Cảm ơn cậu đã trả tiền giúp mình nhé, mình đi trước đây, hai người cứ ăn từ từ nhé.”

Bóng dáng của Nghê Ưu càng lúc càng xa, Trình Phù cầm điện thoại trong tay, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào màn hình.

Có được Wechat của cô rồi.

Vui quá.

Ở bên này, Tề Thiên Du vẫn luôn lén để ý tới Trình Phù, anh ấy nhận ra được cảm xúc tăng vọt của Trình Phù thì khóe môi hơi cong lên: “Trình Phù, mày đừng cười nữa.”

“Có được Wechat của em ấy vui đến vậy ư?”

Trình Phù hắng giọng, vẫn giữ bình tĩnh: “Không.”

Tề Thiên Du nhướng mày, kiềm chế ý cười nơi đáy mắt, cho dù Trình Phù không nói thì anh ấy cũng thấy được tâm trạng của Trình Phù rồi.

Gần đây hình như đã tìm được thú vui rồi.

Khá thú vị đó.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện ngắn, tiết tấu nhanh, kết thúc trong khoảng 10.000 chữ, là một miếng bánh ngọt nhỏ, nam chính yêu thầm nữ chính 5 năm, cả hai đều là mối tình đầu của nhau, 1v1.

Tính cách của nữ chính hiền lành nhưng cũng không dễ chọc! Ngày nào nam chính cũng giả vờ bình tĩnh.
 
Chương 2


Editor: Gấc.

Nửa đêm, ánh đèn lờ mờ, trên đường chỉ có một cửa hàng tiện lợi nhỏ còn sáng đèn.

Bởi vì buổi tối Trình Phù không ngủ được, cho nên anh đi tới cửa hàng tiện lợi gần nhà nhất.

Cửa của cửa hàng tiện lợi tự động mở, vừa mới bước vào thì anh đã chú ý tới cô gái đang ngồi làm bài tập ở trước quầy thu ngân.

Ánh mắt Trình Phù dừng lại, đầu quả tim run lên.

Sao cô lại ở đây, đang làm thêm vào ban đêm ư?

Nghê Ưu đang ngồi ở trước quầy thu ngân, cô vừa làm xong bài tập của một môn, cô ngáp một cái rồi tiện tay cầm lấy bình cà phê bên tay trái lên và uống một ngụm nhỏ.

Sau khi uống xong, cô lắc lắc cái bình, lẩm bẩm nói: “Hết mất rồi...”

Sau đó Nghê Ưu đặt bình xuống, lại tiếp tục làm đề.

Trình Phù thu hồi ánh mắt, sau đó anh đi tìm một ít đồ ăn vặt và đồ uống ở quầy bán quà vặt.

Anh dừng lại trước một hàng cà phê, sau khi do dự được một lúc thì anh duỗi tay ra cầm lấy hai lon.

“Tính tiền.”

Đồ ăn vặt rơi xuống trước mắt Nghê Ưu, cô ngẩng đầu lên, chạm mắt với Trình Phù.

“A, được.” Nghê Ưu dừng động tác làm đề lại, tính tiền cho Trình Phù.

“Tổng cộng là 47 tệ.”

“Ừ.” Trình Phù lấy điện thoại ra rồi thanh toán tiền, sau đó anh lại rút một lon cà phê ra khỏi túi và đưa cho Nghê Ưu: “Mời cậu.”

Nghê Ưu bỗng hơi sửng sốt, cô chớp chớp mắt.

Trình Phù thấy Nghê Ưu không nhúc nhích thì lập tức nhét cà phê vào trong tay cô rồi lại nói: “Uống đi.”

Nghê Ưu cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy, không thể nào diễn tả được cảm giác này là gì, cô nói với giọng hơi khàn: “Cảm ơn.”

Trình Phù khẽ cười, sau đó anh đi đến chỗ ngồi và pha một cốc mì.

Nghê Ưu thấy Trình Phù không rời đi thì đảo mắt, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, sau đoa cô ngay lập tức đi nấu một ít lẩu Oden.

Mùi thơm của lẩu Oden bay khắp nơi, Nghê Ưu bưng đĩa đến ngồi bên cạnh Trình Phù rồi đẩy đĩa tới trước mặt anh: “Mời cậu.”

Đáy mắt của Trình Phù lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, anh chợt cảm thấy thỏa mãn, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Anh cầm một xiên rong biển lên và cắn một miếng, hương vị rất ngon.

Sau đó Nghê Ưu lại đi pha một cốc mì rồi ngồi bên cạnh anh ăn.

Nhân lúc hơi nóng của cốc mì đang tỏa ra khói lượn lờ, Trình Phù khẽ hỏi: “Ngày nào cậu cũng tới đây à?”

Nghê Ưu nhẹ nhàng bảo: “Ừm, mình làm ca đêm.”

Trình Phù nghe vậy thì nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy thương xót.

Ban ngày cô gái phải đi học, ban đêm còn phải đi làm, chắc chắn cơ thể sẽ không chịu nổi.

Chắc chắn rất mệt.

Sau khi ăn mì xong, Nghê Ưu đi vứt rác rồi lại tiếp tục đến quầy thu ngân ngồi.

Bài tập đã gần hoàn thành xong, nhưng đầu có hơi choáng váng, cho nên Nghê Ưu đành phải lướt điện thoại để khiến bản thân tỉnh táo hơn.

Trình Phù có chút không thể nhìn nổi nữa rồi, bởi vì trông Nghê Ưu có vẻ rất mệt mỏi, nhưng cô vấn cố gắng gượng.

Anh không thể nào tưởng tượng được làm thế nào mà Nghê Ưu có thể chịu đựng được nhiều ngày như vậy, ngày nào cũng chỉ có mấy giờ để nghỉ ngơi, cơ thể chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Đêm nay, Trình Phù ở với Nghê Ưu đến gần sáng.

Trời vừa sáng, Nghê Ưu nhìn thời gian rồi bảo: “Lát nữa sẽ có người tới thay ca, mình phải về nhà một chuyến.”

“Cảm ơn cậu đã ở với mình.”

Nghê Ưu cảm thấy hơi cảm động vì Trình Phù đã yên lặng bầu bạn với cô cả đêm. Mặc dù mới quen biết được 1 ngày, nhưng cô lại cảm thấy mình đã có thêm một người bạn mới rồi.

Bạn của Tề Thiên Du, đều không quá tệ.

“Ừ.” Trình Phù và Nghê Ưu tạm biệt nhau ở cửa của cửa hàng tiện lợi, nhìn bóng dáng cô rời đi càng lúc càng xa, anh sờ cái gáy nóng hổi của mình và lẩm bẩm: “Mình sẵn lòng ở với cậu.”

Trình Phù đến cổng trường mua bữa sáng.



20 phút sau, lúc Nghê Ưu tới trường học, đã nhìn thấy Trình Phù đang đứng ở cổng trường rồi.

“Sao cậu chưa vào?” Nghê Ưu chạy chậm tới bên cạnh anh rồi ngẩng đầu lên và hỏi.

Trình Phù đưa bữa sáng trong tay mình cho cô: “Chờ cậu.”

“Đây là bữa sáng, sữa đậu nành và bánh bao.”

Nghê Ưu chớp mắt, thật ra cô không ăn sáng, nhưng mà Trình Phù đã cố ý mua cho cô rồi, vậy thì cô sẽ nhận.

“Cảm ơn, lần sau mình mời cậu ăn sáng.”

Nghê Ưu cắn một miếng bánh bao nhỏ, khiến hai má trắng trẻo và mềm mại của cô phồng lên, giống như một bé hamster đang ăn vụng.

Thỉnh thoảng Trình Phù lại cụp mắt lén nhìn dáng vẻ Nghê Ưu ăn bánh bao, trong lòng anh chịu 10.000 điểm sát thương.

Đáng yêu quá.

Sao lại có cô gái đáng yêu như vậy chứ?

“Cậu thích ăn đồ ngọt à?”

Có vẻ như Nghê Ưu rất thích bánh bao nhân đậu đỏ nên Trình Phù thử hỏi một câu.

Nghê Ưu nhẹ nhàng đáp: “Mình thích ăn đồ ngọt, thích nhất là bánh su kem!”

Trình Phù âm thầm ghi nhớ trong lòng mình rằng sở thích của Nghê Ưu là thích bánh su kem.

Hai người đi song song với nhau, nói chuyện rất nhẹ nhàng và thoải mái, có mấy học sinh nữ đi ngang qua đều sẽ tò mò mà nhìn họ vài lần.

Ở đằng sau, Ngô Hữu Đan cẩn thận nhìn chằm chằm bóng dáng của Nghê Ưu và Trình Phù.

Cô ta không nhìn nhầm đúng không? Sao Nghê Ưu lại ở cạnh Trình Phù?

Hai người họ, trông cực kỳ thân thiết.

Hai bóng dáng ấy bước đi cùng nhau, khiến Ngô Hữu Đan cảm thấy hai người rất xứng đôi.

Cô ta điên thật rồi!

Sao Nghê Ưu lại có thể xứng đôi với Trình Phù được chứ, đó chính là hotboy có giá trị nhan sắc cao nhất của trường bọn họ, cũng là hotboy khối 11.

Con cưng của trời như Trình Phù, sao người như Nghê Ưu lại có thể xứng với anh được chứ.

“Chắc chắn cậu ấy đã lừa Trình Phù.”

Một cảm giác ghen ghét không rõ tên đã mọc rễ nảy mầm trong lòng Ngô Hữu Đan. Rõ ràng cô ta cũng không có cách để tiếp xúc với Trình Phù, tại sao Nghê Ưu lại may mắn đến vậy chứ, còn có thể nói chuyện với Trình Phù dễ như trở bàn tay.

Cô ta đã không chiếm được Trình Phù thì Nghê Ưu cũng đừng có mơ!



Ở hành lang, sau khi Nghê Ưu tạm biệt Trình Phù xong thì cô đi về lớp học của mình.

Vừa ngồi vào chỗ là cô đã lập tức nằm bò xuống bàn, nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.

Cô thật sự vô cùng mệt mỏi, dạ dày hơi đau, tất cả sức lực trong người dường như đã bị rút cạn, không có sức đi làm việc khác nữa.

Mệt quá đi mất.
 
Chương 3


Editor: Gấc.

Tiết thứ tư là tiết thể dục, Nghê Ưu cảm thấy cơ thể hơi khó chịu.

Lúc vừa tới trường, dạ dày cô đã đau âm ỉ rồi.

Lúc này, cảm giác đau ấy lại càng rõ ràng hơn.

“Thầy ơi, em cảm thấy không khỏe, có thể ngừng chạy không ạ?” Nghê Ưu thật sự không thể chịu đựng được nữa nên mới phải báo cáo với giáo viên thể dục.

Thầy thể dục đang định mở miệng, Ngô Hữu Đan thấy vậy thì lập tức ngắt lời: “Thầy ơi, Nghê Ưu chỉ hơi nóng thôi, thể lực của cậu ấy siêu tốt.”

“Kỳ thực có rất nhiều người không muốn chạy, trộm lười biếng đó, thầy phải để mắt tới những người muốn lười biếng đó nhé.”

Sau khi Ngô Hữu Đan nói xong, suy nghĩ muốn cho Nghê Ưu nghỉ của thầy thể dục lập tức biến mất.

Trong tiết thể dục cũng thường xuyên có học sinh giả vờ cơ thể không thoải mái, sau đó sẽ chạy tới xin nghỉ để lười biếng.

Việc này đã xảy ra không ít lần rồi.

Lần này, thầy thể dục nghiêm khắc hơn, ông ấy nói: “Chạy cho đàng hoàng, năm vòng.”

“Không chạy xong không được nghỉ ngơi.”

Khi Ngô Hữu Đan nhận được câu trả lời hài lòng thì cô ta lập tức che miệng cười trộm.

Trương Kỳ Tử hơi tức giận và bất mãn, nhỏ giọng nói với Nghê Ưu: “Ngô Hữu Đan quá đáng quá, cậu ta đang nhắm vào cậu.”

Rõ ràng biết cơ thể Nghê Ưu không thoải mái, vậy mà còn nói như vậy với thầy thể dục.

Nghê Ưu lắc đầu nói: “Tôi không sao, chỉ hơi đau thôi, vẫn chịu được.”

Cô đứng theo hàng và mỉm cười trấn an Trương Kỳ Tử: “Yên tâm đi.”

Tuy cô cười, nhưng sắc mặt lại lộ rõ sự tái nhợt.

Hàng bắt đầu chạy, Nghê Ưu cũng ôm bụng chạy bước nhỏ, nhưng chẳng mấy chốc cô đã cách bọn họ hẳn một đoạn xa.

Trương Kỳ Tử vẫn hơi lo lắng nên định kéo Nghê Ưu chạy cùng.

Ngô Hữu Đan lại cố ý chen vào chỗ của Trương Kỳ Tử, nói với vẻ vui sướng khi người ta gặp họa: “Ơ kìa, Nghê Ưu, cậu sao vậy, sao chạy chậm thế?”

Nghê Ưu: “...”

Nghê Ưu không nói chuyện, cố nhịn đau tiếp tục chạy, nhưng Ngô Hữu Đan lại không muốn để cô nhẹ nhàng chạy xong như vậy.

Cô ta cố tình va vào Nghê Ưu, vào những giây phút cuối cùng ấy, Nghê Ưu thật sự không chịu đựng nổi nữa, cô trực tiếp ngã lăn ra đất.

“Này, làm gì đấy, đứng dậy đi, giả vờ cái gì?” Ngô Hữu Đan đá cơ thể gầy yếu của Nghê Ưu, thấy cô không nhúc nhích thì hơi nghi ngờ là cô đang giả vờ.

“Nghê Ưu!” Trương Kỳ Tử hô to, bị Ngô Hữu Đan cắt ngang: “Cậu hô to như vậy làm gì?!” Ngô Hữu Đan bực bội nói.

Ngay sau đó, cô ta thấy một bóng trắng lao tới, bế Nghê Ưu lên và nhanh chóng rời đi. Ngô Hữu Đan chớp mắt, ngạc nhiên nói: “Đó là Trình Phù?!”

“Trình Phù…” Trương Kỳ Tử lẩm bẩm: “Sao cậu ấy lại đến?”

...

Trình Phù vội vàng đưa Nghê Ưu đến phòng y tế, nhẹ nhàng đặt cô lên giường bệnh rồi hô to: “Bác sĩ! Bác sĩ!!!”

“Đây, đừng làm ồn.” Bác sĩ nam đi tới, đang định kiểm tra cơ thể của Nghê Ưu: “Cô bé này khó chịu chỗ nào?”

“Bụng...” Nghê Ưu mở to mắt, môi hơi nứt nẻ: “Đau quá.”

Bác sĩ nam hỏi: “Tới kỳ kinh nguyệt à? Đau chỗ nào?”

“Chưa tới.” Nghê Ưu lắc đầu nói: “Bụng dưới bên phải, rất đau...”

“Tôi biết rồi.” Bác sĩ nam vừa định vén áo chỗ bụng Nghê Ưu lên thì bị Trình Phù chặn lại.

“Chú làm gì đấy?!”

Bác sĩ nam nói: “Kiểm tra, có lẽ cô bé này bị viêm ruột thừa cấp tính, phải tới bệnh viện xem thử.”

Trình Phù nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Bác sĩ nam than thở: “Haiz, học sinh mấy đứa chẳng bao giờ để ý tới sức khỏe của mình.”

“Cô bé, cơ thể của cháu rất yếu, có phải thường xuyên làm việc quá sức, không nghỉ ngơi đàng hoàng không?”

Nghê Ưu mím môi, không có mặt mũi để nói.

“Vậy bây giờ cháu đưa cậu ấy tới bệnh viện!” Trình Phù nói xong thì chuẩn bị cõng Nghê Ưu lên lưng.

Nghê Ưu nằm lên lưng của anh, nhỏ giọng nói: “Trình Phù, ngộ nhỡ không phải...”

“Đừng lấy sức khỏe ra làm trò đùa.” Trình Phù nghiêm túc bảo: “Mình sẽ xin nghỉ giúp cậu, bây giờ chúng ta tới bệnh viện.”



Tại bệnh viện.

Nghê Ưu đang truyền dịch, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Trình Phù đang đứng ở trước mặt.

Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc.

“Cảm ơn cậu nhé.” Giọng Nghê Ưu nhẹ nhàng: “Lại giúp mình một lần nữa.”

Trên đường đi, cô có thể nhìn ra được Trình Phù thật sự rất quan tâm cô, đã qua một thời gian dài như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến cô.

“Về sau cậu đừng lấy sức khỏe ra làm trò đùa nữa, được không?” Trình Phù ngồi xổm xuống, trong ánh mắt anh dường như còn ẩn chứa một tia cầu xin, giọng nói rất ấm áp.

Lông mi Nghê Ưu run lên, cô yên lặng dời tầm mắt, chậm rãi nói: “Nhưng mà...”

“Nghê Ưu.” Trình Phù lại gọi tên cô một lần nữa, Nghê Ưu đành thỏa hiệp: “Được thôi.”

“Ừ, cậu ngoan nhất.” Trình Phù xoa đầu Nghê Ưu rồi khẽ nói: “Mình đi mua cháo cho cậu.”

Nhìn bóng dáng Trình Phù rời đi, Nghê Ưu đặt tay lên ngực, khó hiểu nói: “Tim đập nhanh quá.”

Vì sao khi đối mặt với Trình Phù, tim cô lại đập nhanh như vậy?

Rõ ràng chỉ mới gặp nhau vài lần thôi mà, chắc chắn là vì Trình Phù đã giúp đỡ cô rất nhiều nên cô mới cảm động như vậy.

“Ân huệ lớn như vậy, trả kiểu gì bây giờ?” Nghê Ưu cảm thấy bức bách khó chịu: “Haizz...”

Hôm nay không thể đi làm rồi, phải xin ông chủ cho nghỉ mới được.

Thời gian trôi đi, khi Trình Phù quay lại thì Nghê Ưu đã sắp ngủ rồi.

“Cháo nóng, cẩn thận bỏng.” Trình Phù mở hộp ra và tự mình đút cho Nghê Ưu.

Nghê Ưu ăn từng miếng nhỏ, cháo nóng hổi ngập tràn trong miệng, hơi ấm như thể truyền vào lòng cô.

Cảm giác này kỳ lạ quá.

“Trình Phù, cậu tốt quá, mình cực kỳ biết ơn cậu.” Nghê Ưu nghiêm túc cảm ơn: “Chắc chắn cậu là một người bạn rất tốt.”

Trình Phù: “...” Nhưng mình không muốn làm bạn của cậu.

Trình Phù yên lặng tiếp tục đút cho Nghê Ưu, anh nói: “Nghê Ưu, mình cần một giáo viên dạy thêm, mà cậu lại học rất tốt, hay là tới dạy thêm cho mình nhé?”

“Cậu yên tâm, tiền lương mình sẽ trả như bình thường, bao ăn bao ở.”

Sau khi nghe xong, Nghê Ưu chớp mắt, trong lòng hơi rung động.

Bao ăn bao ở, còn có tiền lương, đãi ngộ tốt như vậy ư?

Nghê Ưu nói: “Để mình cân nhắc xem.”

Trình Phù trả lời: “Được, mong cậu không để mình đợi lâu.”
 
Chương 4


Editor: Gấc.

Sau ngày hôm đó, Trình Phù giúp cô xin nghỉ vài ngày, mấy ngày nay anh vẫn luôn chăm sóc Nghê Ưu.

Nghê Ưu vốn định từ chối, nhưng Tề Thiên Du lại bảo Trình Phù chăm sóc cô, nên cô cũng ngại từ chối.

“Hôm nay mình phải đi làm thêm.” Nghê Ưu nói: “Cậu không cần phải chăm sóc mình nữa đâu, nhiều ngày như thế, làm phiền cậu rồi.”

Trình Phù cụp mắt nói: “Mình không thấy phiền.” Là mình cam tâm tình nguyện chăm sóc cậu mà.

“Mình đi cùng cậu nhé.”

Nghê Ưu ngẩn cả người: “Hả?”

Ý của Trình Phù là muốn đi làm thêm cùng cô?!

Việc này không được đâu!

Nghê Ưu từ chối: “Không được, sao có thể làm chậm trễ thời gian của cậu chứ.”

“Mình rảnh mà.” Giọng điệu của Trình Phù thản nhiên: “Vậy nên mình sẽ đi cùng cậu.”

Nói xong, Trình Phù giơ tay xoa đầu Nghê Ưu.

“A…”

Nghê Ưu lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rồi, kỳ lạ quá, quá kỳ lạ.

Tại sao lần nào bị Trình Phù xoa đầu, nhịp tim cô cũng đập nhanh hơn thế.

Chẳng lẽ cô rất thích được Trình Phù xoa đầu sao?

Nhưng quả thực cô cũng không bài xích việc Trình Phù xoa đầu mình, vậy chính là thích rồi.

Nghê Ưu đồng ý: “Được thôi.”

Trong khoảng thời gian này, tình cảm của cô và Trình Phù cũng tăng lên nhanh chóng, càng ngày Nghê Ưu càng thích người bạn Trình Phù này, anh tốt giống hệt như Nam Chi vậy.

Có lẽ là vì cảm giác hai người họ mang đến cho cô là giống nhau, nên Nghê Ưu rất thích Trình Phù.

...

Tại cửa hàng hoa nhỏ.

“Có rất nhiều cây và hoa, những bông hoa này đều được chăm sóc rất tốt.” Trình Phù đi theo Nghê Ưu vào cửa hàng hoa nhỏ, sắc mặt lộ ra vẻ khen ngợi.

Nghê Ưu thay quần áo xong thì tưới nước cho một số cây hoa: “Đây là mấy cây mà mình chăm sóc, còn có cả cây xanh nhỏ này, có phải lá cây rất xanh không?”

Trình Phù cầm lấy lá cây và nói: “Ừm.”

“Lát nữa cậu lấy kéo cắt cỏ dại nhé, mình đi gói hoa.”

Nghê Ưu búi tóc thành búi củ tỏi, sau đó cô cầm lấy một bọc giấy gói và bắt đầu gói hoa.

Hôm nay lượng khách tới nhiều hơn bình thường gấp mấy lần, cho nên tạm thời Nghê Ưu không thể xử lý được hết.

Bà chủ còn phải gọi thêm mấy người tới để giúp đỡ nữa.

Bận rộn đến 5 giờ chiều, rốt cuộc Nghê Ưu cũng chuẩn bị tan làm.

Nhưng sau đó lại có một cô gái bước vào, Nghê Ưu dịu dàng nói: “Vị khách này, tiệm hoa sắp đóng cửa rồi, cô có thể quay lại vào ngày mai.”

Cô gái trông rất xinh đẹp, nhưng cô ta lại không để ý đến Nghê Ưu, ánh mắt vẫn luôn tập trung vào Trình Phù ở phía sau cô, sắc mặt cô ta rất tệ: “Trình Phù!”

Cô ta lạnh giọng hỏi: “Đây là việc mà cậu nói sao?! Ở cùng cô gái khác?”

Trình Phù thờ ơ bảo: “Đây là quyền tự do của tôi, cậu không có quyền quản lý tôi.”

Cô gái nhanh chóng cãi cọ với Trình Phù, so với Trình Phù bình tĩnh thì cô ta có vẻ khá nóng nảy.

Nghê Ưu nhìn thấy thế thì không biết nên làm gì, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ, cô khẽ hỏi Trình Phù: “Trình Phù, đây là bạn gái cậu à?”

Trình Phù biết Nghê Ưu đang hiểu lầm nên lập tức giải thích: “Không phải, mình không thân với cô ta.”

Cô gái bị chọc giận, nghẹn ngào nói: “Trình Phù, cậu quá đáng lắm, mình tốt bụng hẹn cậu, cậu bảo với mình là cậu có việc, kết quả là cậu lại lén lút đi gặp cô gái khác.”

Cô ta trút giận xong thì đóng sầm cửa lại và rời đi.

Vẻ mặt Nghê Ưu đầy dấu chấm hỏi. Trình Phù cảm thấy rất bất lực với việc này, anh ôm trán rồi lần lượt giải thích.

“Cô ta học ở trường bên cạnh, khá thích đi theo mình, nhưng mình không có tình cảm với cô ta.”

“Mình không thích cô ta, cô ta cũng không phải bạn gái mình, cậu hiểu không?”

Ánh mắt Trình Phù hơi lo lắng, đầu ngón tay anh gãi gãi lòng bàn tay, toát ra một lớp mồ hôi.

Anh không muốn khiến Nghê Ưu hiểu lầm.

Nghê Ưu phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó cô mới gật đầu và nói: “Ừm, mình biết rồi.”

“Công việc hôm nay kết thúc rồi, đói quá đi mất.”

Trình Phù vội vàng nói: “Mình mời cậu nhé! Mình mời cậu ăn món ngon!”

Nghê Ưu chớp chớp mắt, nở nụ cười như ánh nắng ấm áp: “Thật sao? Vậy cậu thực sự rất tốt.”

Được Nghê Ưu khen như vậy, trong lòng Trình Phù cảm thấy cực kỳ vui vẻ đến mức hoa đều sắp nở rộ luôn rồi.

Điều này khiến anh khao khát được mời Nghê Ưu ăn cơm mỗi ngày, vậy thì ngày nào Nghê Ưu cũng sẽ khen anh nhỉ.

“Cậu muốn ăn gì?” Trình Phù ra khỏi cửa hàng cùng Nghê Ưu: “Đừng khách sáo.”

“Muốn ăn tôm hùm to quá!” Nghê Ưu nhìn Trình Phù với ánh mắt mong chờ: “Được không?”

Trình Phù bị ánh mắt đáng yêu này tấn công, anh không hề nghĩ ngợi mà lập tức nói luôn: “Không thành vấn đề!”

Nghê Ưu mỉm cười, nụ cười ấy trực tiếp đánh vào trong lòng Trình Phù.

“Cảm ơn cậu nhé! Lâu lắm rồi mình không gặp được người tốt như cậu! Rất vui khi có thể làm bạn với cậu.”

Nghe cô nói như vậy, mặc dù Trình Phù có hơi thất vọng, nhưng cũng thấy may mắn vì Nghê Ưu thật sự coi anh là bạn.

Cứ từ từ, không cần vội, anh vẫn còn cơ hội.

“Chờ tới khi mình nhận lương thì mình cũng sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn!” Nghê Ưu tính tiền lương tháng này rồi nói.

Trình Phù cười thỏa mãn: “Ừ, được.”

Dưới sự chiếu rọi của ánh nắng chiều, bóng của hai người kéo dài đến vô tận.
 
Chương 5


Editor: Gấc.

Ngày hôm sau.

Sau khi Nghê Ưu đến lớp, cô thấy Trương Kỳ Tử cũng có mặt nên định tới nói chuyện với cô ta.

“Trương Kỳ Tử...”

Lời còn chưa nói xong, Trương Kỳ Tử đã né tránh sự đụng chạm của Nghê Ưu, thờ ơ rời đi.

Nghê Ưu khó hiểu, Trương Kỳ Tử bị làm sao vậy, sao đột nhiên lại như thế?

Sau khi Ngô Hữu Đan vào lớp, cô ta cười khẩy: “Ơ kìa, kẻ đáng thương từ đâu đến đây thế, chậc chậc chậc, đáng thương quá, không có bạn bè.”

Nghê Ưu: “...?”

Nghê Ưu phớt lờ Ngô Hữu Đan, nếu Trương Kỳ Tử không muốn nói chuyện với cô thì thôi vậy.

Thấy Nghê Ưu phớt lờ mình, không hiểu sao trong lòng Ngô Hữu Đan lại cảm thấy khó chịu.

“Tôi đã thấy rồi, cậu và Trình Phù.”

Lúc đi ngang qua Nghê Ưu, Ngô Hữu Đan thốt ra câu này rồi kiêu ngạo quay về chỗ ngồi của mình.

Nghê Ưu: “...?”

Nghê Ưu không hiểu Ngô Hữu Đan có ý gì, thấy thì thấy thôi, nói với cô làm gì?

Hơn nữa, cô và Trình Phù chỉ là bạn, Ngô Hữu Đan nói cứ như thể cô và Trình Phù thật sự có gì đó vậy.

Thật là không hiểu nổi mà.

...

Một khoảng thời gian rất dài kể từ đó, Trương Kỳ Tử không nói chuyện với Nghê Ưu nữa, cũng không hề tiếp xúc.

Mà Nghê Ưu cũng không đi làm phiền, nếu người ta không muốn tiếp xúc với cô vậy thì không tiếp xúc nữa thôi.

Nhưng ngày nào Ngô Hữu Đan cũng điên cuồng tìm cảm giác hiện diện trước mặt cô, giống như người không có việc gì để làm vậy.

Nhiều ngày như thế, Nghê Ưu đã sắp phiền chết rồi.

1 ngày trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, Nghê Ưu bị Ngô Hữu Đan chặn lại.

“Cậu muốn làm gì?” Giọng điệu của Nghê Ưu hơi tệ: “Nhiều ngày như vậy rồi, cậu không phiền thì tôi thấy phiền, đừng đến chỗ tôi móc mỉa cà khịa nữa.”

“Có thời gian lởn vởn trước mặt tôi thì chi bằng suy nghĩ xem nên làm thế nào để cải thiện điểm số đi.”

Ngô Hữu Đan không nói nên lời trước câu nói của Nghê Ưu, khuôn mặt cô ta đen sì, uy hiếp nói: “Cậu tránh xa Trình Phù ra cho tôi! Cậu ấy không phải là người cậu có thể mơ ước đâu!”

Động tác chuẩn bị rời đi của Nghê Ưu khựng lại, cô nghi ngờ nói: “Cậu thích Trình Phù à?”

Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Ngô Hữu Đan càng tệ hơn.

Nghê Ưu mỉm cười, dịu dàng nói: “Ngô Hữu Đan, đừng nghĩ nữa, cho dù cậu thích Trình Phù thì Trình Phù cũng đâu có thích cậu.”

“Tôi không thể vì cậu mà không chơi với Trình Phù được.”

“Hơn nữa, cậu dựa vào cái gì mà làm thế?”

Ngô Hữu Đan rất tức giận sau khi bị Nghê Ưu nói như vậy. Cô ta đang muốn chửi ầm lên thì bỗng nhiên có một giọng nam trong trẻo vang lên sau lưng.

“Nghê Ưu, trùng hợp quá.”

Nghê Ưu ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười rồi chào anh: “Trùng hợp thật đấy, Trình Phù, có muốn về cùng nhau không?”

“Được thôi.”

Nghê Ưu chủ động rủ Trình Phù về nhà cùng. Trong lòng Trình Phù hết sức vui vẻ, bởi vì hiếm lắm Nghê Ưu mới chủ động rủ anh.

Dưới ánh nhìn chăm chú giận dữ của Ngô Hữu Đan, Trình Phù rời đi cùng Nghê Ưu.

Nghê Ưu quay đầu lại, nhướng mày với Ngô Hữu Đan, tỏ vẻ khiêu khích.

Ngô Hữu Đan siết chặt nắm tay, cô ta cắn chặt răng nói: “Cậu chờ đấy cho tôi, Nghê Ưu.”

...

Trên đường về nhà, Trình Phù trò chuyện với Nghê Ưu.

Trình Phù thấy tâm trạng Nghê Ưu rất tốt, anh hỏi: “Nghê Ưu, tâm trạng của cậu tốt lắm à?”

Nghê Ưu cười nói: “Ừ, ngày mai mình sẽ gặp người bạn mà lâu lắm rồi mình chưa gặp.”

“Ngày mai là kỳ nghỉ Quốc Khánh, háo hức quá.”

Nghê Ưu rất mong chờ, bởi vì đã lâu lắm rồi cô không gặp Nam Chi và Thư Ngữ.

Trình Phù nhớ tới mấy người bạn của Nghê Ưu thời cấp 2, hẳn là Nghê Ưu đi gặp hai cô gái đó.

Anh từng hỏi Tề Thiên Du rồi, hai cô gái có quan hệ tốt nhất với Nghê Ưu là Nam Chi và Thư Ngữ.

Ngoại trừ mấy người họ, bình thường Nghê Ưu không hay tiếp xúc với người khác lắm.

Trình Phù nói: “Vậy ngày mai cậu nhất định phải trò chuyện vui vẻ với họ đấy.”

Nghê Ưu đáp: “Ừ!!”

Nghê Ưu tạm biệt Trình Phù ở ngã ba đường rồi vui vẻ trở về nhà.

Ở nhà, cô chọn quần áo một lúc lâu mới chọn ra được một bộ mà bản thân cô tự cho là rất đẹp.

Ngày mai là có thể gặp được Nam Chi và Thư Ngữ rồi!



Ngày hôm sau, Quốc Khánh đã tới, Nghê Ưu và Nam Chi gặp Thư Ngữ, thời gian hẹn là buổi tối.

Mới vừa gặp mặt, Nghê Ưu đã cho hai cô ấy một cái ôm lớn, sau đó lại trò chuyện với hai người một lúc lâu rồi mới bắt đầu ăn cơm.

Thư Ngữ mỉm cười, gắp thức ăn cho Nghê Ưu: “Ưu Ưu, gần đây có ai bắt nạt cậu không?”

Nghê Ưu cắn một miếng thịt kho tàu, lắc đầu bảo: “Không có, gần đây rất vui vẻ.”

Đôi mắt sắc bén của Nam Chi phát hiện ra điều khác thường, trên khuôn mặt quyến rũ của cô ấy nở một nụ cười hóng hớt: “Phải không, mình phải đi hỏi thằng nhóc Tề Thiên Du...”

Nghê Ưu đỏ mặt nói: “Gì đấy.”

Bầu không khí trò chuyện của ba người rất tốt. Đúng lúc này, điện thoại của Nghê Ưu vang lên.

Nghê Ưu liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Trình Phù.

“Cậu vẫn ở bên ngoài à?”

Cô lén lút mỉm cười rồi nhắn lại một câu: “Mình vẫn đang ăn cơm với bạn.”

Nghê Ưu gửi tin nhắn xong thì ngẩng đầu lên, thấy Nam Chi và Thư Ngữ đang nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt hóng hớt.

Nghê Ưu: “...!!” Toang rồi!

Bọn họ lại trò chuyện thêm một lát. Sau khi ăn xong bữa tối này, Nam Chi nói muốn đưa Nghê Ưu về nhà.

Vừa mở cửa phòng riêng ra, Nghê Ưu đã thấy Trình Phù đứng ở cửa rồi.

Nghê Ưu hơi bất ngờ, sao Trình Phù lại ở đây?

Thư Ngữ ở phía sau bỗng thốt ra một câu: “Má! Người này đẹp trai quá!!”

Toàn bộ nơi này yên tĩnh đến đáng sợ.

Nghê Ưu xấu hổ cười, đi ra từ phía sau Nam Chi, giọng nói ngọt ngào: “Cậu tới rồi.”

Đáy lòng Trình Phù thấy hơi mất tự nhiên, mặt ngoài thì giả vờ bình tĩnh nói: “Mình tùy tiện đến xem thôi.”

“Cậu muốn về nhà à? Vừa khéo cùng đường, đi cùng nhau nhé?” Chỉ là buổi tối quá muộn rồi, trong lòng anh không yên tâm, cho nên muốn tới và đưa Nghê Ưu về nhà mà thôi.

Nghê Ưu nhỏ giọng nói: “Liệu có rắc rối quá không?”

Tai Trình Phù đỏ ửng, anh thấy hơi mất tự nhiên trước ánh mắt nhìn chằm chằm thăm dò của Nam Chi, cụp mắt nói: “Không có gì, chỉ là lần trước cậu có đồ để ở chỗ mình, mình tiện thể trả lại cho cậu luôn.”

Nghê Ưu: “...?”

Sao cô lại không nhớ cô đã để quên gì ở chỗ Trình Phù nhỉ?

Tuy không biết là gì, nhưng Nghê Ưu vẫn đồng ý.

Sau khi tạm biệt Nam Chi và Thư Ngữ xong thì cô về nhà cùng Trình Phù.

...

Những ngôi sao tô điểm cho bầu trời đêm đen, ánh trăng leo lên cành cây, lại có một cái bóng rơi xuống.

Trên đường, Nghê Ưu dẫn đầu việc phá vỡ sự yên lặng: “Trình Phù, mình để quên gì ở chỗ cậu vậy?”

Trình Phù gãi đầu, khô khan nói: “Mình, mình không nhớ rõ, chắc là mình nhớ nhầm rồi.”

Nghê Ưu bật cười: “Trí nhớ của cậu kém hơn mình một chút đấy.”

Trình Phù: “Ừ ừ.”

Trình Phù thầm thở phào nhẹ nhõm, chắc là Nghê Ưu không nhìn ra được gì nhỉ.

Buổi tối hôm nay, Trình Phù đưa Nghê Ưu về nhà an toàn.
 
Chương 6


Editor: Gấc.

Những ngày tiếp theo của kỳ nghỉ Quốc Khánh, Nghê Ưu vẫn luôn ở bên Nam Chi và Thư Ngữ.

Thư Ngữ và Nam Chi mang đến rất nhiều đồ mà Nghê Ưu thích ăn, đặc biệt là bánh su kem, đó là món Nghê Ưu thích nhất.

Đến khi phải tạm biệt Nam Chi và Thư Ngữ, Nghê Ưu rất lưu luyến.

Nam Chi an ủi: “Ưu Ưu đừng buồn, có cơ hội thì bọn mình sẽ lại đến thăm cậu.”

Lúc này, nỗi buồn trong lòng Nghê Ưu mới giảm bớt một chút, cô kìm nén nước mắt và vẫy tay với hai người họ, nhìn họ rời đi.

...

Sau khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, lại đi học.

Nghê Ưu vẫn như cũ, cô vẫn tiếp tục đi làm thêm, buổi trưa có thời gian thì cô đi làm thêm ở cửa hàng bánh kem, bán bánh su kem.

“Xin chào, xin hỏi bạn cần gì?” Nghê Ưu thấy có người vào thì lịch sự hỏi.

Giọng nói trong trẻo của chàng trai rơi vào tai Nghê Ưu: “Một túi bánh su kem.”

Nghê Ưu ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt chứa ý cười của Trình Phù: “Trùng hợp quá.”

Trình Phù trả tiền: “Ừm, trùng hợp thật, buổi trưa mà còn chăm chỉ vậy sao?”

Nghê Ưu nói: “Đúng vậy.”

Trình Phù đưa bánh su kem trong tay cho Nghê Ưu: “Mời cậu, ăn đi.”

Nghê Ưu do dự nói: “Cậu không ăn à?”

“Cố ý mua cho cậu đấy.” Trình Phù mỉm cười, đặt bánh su kem vào tay Nghê Ưu: “Nhớ ăn luôn nhé.”

Không chờ Nghê Ưu nói chuyện, Trình Phù đã rời đi rồi.

Nhìn bánh su kem trên bàn, Nghê Ưu thỏa mãn cong môi.

...

Trước giờ vào học của buổi chiều, Nghê Ưu đến trường, cô ngồi vào chỗ của mình rồi lấy sách trong ngăn bàn ra.

Cô sờ được một thứ mềm mềm, lấy ra xem thì là một con rắn chết.

Người đi ngang qua nhìn thấy con rắn chết trong tay Nghê Ưu thì sợ hết cả hồn.

“A!!”

“Rắn!! Có rắn!!”

“A a a a! Sao trong lớp lại có rắn?!”

Bầu không khí trong lớp được bao trùm bởi sự hoảng sợ, mà Ngô Hữu Đan lại rất hài lòng với kết quả này.

Nghê Ưu nhìn về phía Ngô Hữu Đan với vẻ không vui.

Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Nghê Ưu, khóe môi Ngô Hữu Đan đang cong lên thì bỗng cứng đờ lại.

Dưới sự chú ý của cả lớp, Nghê Ưu vứt con rắn chết vào thùng rác.

Cô thờ ơ nói: “Chỉ biết làm loại chuyện vô nghĩa thế này thôi à?”

Nghê Ưu ngồi lại về vị trí của mình với vẻ hờ hững, do đó mới không thể thấy được sắc mặt của cô có một chút sợ hãi.

Ngô Hữu Đan cắn chặt răng, rốt cuộc là làm sai bước nào?

Vì sao Nghê Ưu lại không sợ rắn chết?

Tức quá!

Sau khi tan học, Nghê Ưu rời khỏi khuôn viên trường, lại tình cờ gặp được Trình Phù.

Trình Phù nhìn thấy cô thì mỉm cười chào cô: “Nghê Ưu, đi cùng không?”

Bên cạnh Trình Phù còn có Tề Thiên Du, Nghê Ưu hơi do dự.

Nếu đổi thành bình thường, chắc chắn cô sẽ đi cùng Trình Phù mà không hề do dự.

Tề Thiên Du nhìn ra được suy nghĩ của Nghê Ưu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Sao vậy, Ưu Ưu, ngại đi cùng à?”

Nghê Ưu bĩu môi, sau đó cô to gan đi vào giữa hai người: “Đi thôi.”

Cô không sợ chút nào.

“Nghê Ưu, còn 20 ngày nữa là tới kỳ thi giữa kỳ, cậu có thể bắt đầu dạy thêm cho mình được không?” Trình Phù đi bên cạnh Nghê Ưu rồi hỏi.

Nghê Ưu gật đầu nói: “Được thôi, ngày mai mình sẽ bắt đầu giúp cậu.”

Trình Phù nói: “Vậy tối mai tan học gặp ở cổng trường.”

Tề Thiên Du ở bên cạnh vẫn luôn tập trung lắng nghe, sau đó anh ấy cảm thán rằng Trình Phù càng ngày càng lợi hại rồi, lúc này là muốn trực tiếp bắt đầu rồi.

...

Một thời gian rất dài kể từ đó, sau khi tan học vào buổi tối, Nghê Ưu đều sẽ đi cùng Trình Phù và dạy kèm cho anh.

Đôi lúc thời gian học thêm quá muộn và về nhà không an toàn, Trình Phù sẽ bảo Nghê Ưu ở lại nhà anh.

Nghê Ưu nghĩ thành tích của Trình Phù quả thực rất tốt, nhưng tại sao vẫn cần cô dạy thêm?

Khi gần đến kỳ thi giữa kỳ, Nghê Ưu tưởng sẽ không xảy ra sai lầm gì nữa, kết quả là vào ngày cô trực nhật, lúc đi đổ rác thì cô bị một chàng trai bám lấy.

Còn có một cô gái khác trực nhật với cô, nhưng lại không muốn đi đổ rác, nên Nghê Ưu chỉ có thể đi đổ một mình.

Nghê Ưu mới vừa đổ rác xong thì đã bị một chàng trai quấn lấy.

“Cậu làm gì đấy?”

Giọng nói tức giận của Nghê Ưu không hề có sức uy hiếp, lọt vào tai của chàng trai lại biến thành giọng điệu mềm mại.

Chàng trai cười rất nham hiểm: “Làm gì à, Nghê Ưu, để tôi chạm vào một chút cũng không được sao?”

“Tôi thấy cậu có thể qua đêm ở nhà chàng trai khác, sao lại không cho tôi chạm vào?”

Lời kia vừa thốt ra, đã hoàn toàn giẫm vào điểm cấm kỵ của Nghê Ưu, cô quay người lại, giữ chặt lấy chàng trai rồi úp thẳng thùng rác lên đầu cậu ta.

Chàng trai sợ hãi hét lên: “A!! Đứa con gái thối tha này!! Mày làm gì đấy?!”

Nghê Ưu thản nhiên nói: “Tôi biết cậu là ai, cậu là bạn trai của Ngô Hữu Đan, đúng không?”

“Ôi, quả nhiên là nồi nào úp vung nấy, ánh mắt của Ngô Hữu Đan tệ chết đi được.”

Chàng trai vẫn đang giãy giụa, Nghê Ưu duỗi chân đá vào mông cậu ta.

Chàng trai ngã xuống đất, Nghê Ưu bình tĩnh cầm thùng rác lên: “Đừng tới làm phiền tôi, lần sau không chỉ là bị đạp thôi đâu.”

Sau khi nói ra những lời này, Nghê Ưu rời đi.

Chàng trai quỳ trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi, cậu ta siết chặt nắm tay: “Nghê Ưu! Mày chờ đó cho tao!”
 
Chương 7


Editor: Gấc.

Lúc Nghê Ưu vừa vào đến lớp học, đột nhiên có một xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt, Nghê Ưu không kịp đề phòng nên bị tạt ướt hết cả người.

Nước rất lạnh, còn có mùi thối.

“Nghê Ưu! Cậu có bản lĩnh thật đấy! Làm việc tốt thì không làm, cứ nhất quyết phải làm người thứ ba!”

Đối mặt với lời chửi mắng của Ngô Hữu Đan, giọng điệu cô ta vẫn tệ như cũ.

Trương Kỳ Tử ở bên cạnh không nói gì.

Nghê Ưu lau nước trên mặt đi rồi hít một hơi thật sâu: “Ngô Hữu Đan, cậu không quản lý bạn trai của mình cho kỹ, lại còn tới trách tôi?”

Nghê Ưu ném thùng rác xuống trước mặt Ngô Hữu Đan, giọng nói lạnh như băng, khí thế không hề suy giảm: “Tôi nhịn hết lần này đến lần khác, không phải là để cậu láo xược gấp bội.”

Ngô Hữu Đan giật mình trước khí thế bất thình lình này của Nghê Ưu, bình thường Nghê Ưu giống như quả hồng mềm, sao giờ lại hùng hổ đáng sợ vậy chứ.

Ngô Hữu Đan ổn định lại nỗi sợ trong lòng, sau đó cô ta mắng: “Đúng là có bệnh!”

Nghê Ưu đi lướt qua Ngô Hữu Đan, cầm lấy đồ của mình rồi rời khỏi lớp học mà không hề quay đầu lại.

Sau khi ra khỏi khuôn viên trường, gió lạnh thổi qua, khiến Nghê Ưu lạnh đến nỗi run cầm cập.

Lạnh quá.

Nghê Ưu nhanh chóng chạy về nhà và tắm nước nóng.

Không thể không nói, Ngô Hữu Đan quá độc ác rồi, vậy mà lại dám dùng nước lạnh như vậy để tạt cô.

“Ha...”

Nghê Ưu khịt mũi, cảm thấy cơ thể hơi khó chịu.

Cô nghĩ thầm, không phải là bị cảm đấy chứ?

Thể lực của Nghê Ưu vẫn luôn yếu ớt, bình thường rất dễ bị cảm.

Nếu cô bị cảm thì sẽ không thể nào tham gia được kỳ thi giữa kỳ ngày mai.

Nghê Ưu lập tức đi uống một cốc nước ấm rồi bò đi ôn tập.

...

Hôm sau thi giữa kỳ, Nghê Ưu không tới trường.

Buổi trưa, sau khi tan học, Trình Phù vốn định tìm Nghê Ưu ăn cơm cùng, nhưng anh lại không nhìn thấy Nghê Ưu đâu.

Anh tưởng Nghê Ưu đã đi trước rồi. Sau khi kỳ thi vào buổi chiều kết thúc, anh lại đi tìm Nghê Ưu, nhưng vẫn không thấy cô đâu.

“Đi nhanh vậy ư?”

Trình Phù đứng chờ ở cổng trường, người trong trường gần như đã đi về hết rồi.

Đột nhiên, anh bắt gặp một bóng dáng hơi quen thuộc, Trình Phù chạy tới và chặn đường Trương Kỳ Tử.

“Chào cậu, xin hỏi cậu biết Nghê Ưu ở đâu không?”

Suốt cả ngày hôm nay Nghê Ưu không trả lời tin nhắn của Trình Phù, nên anh có hơi lo lắng.

Trương Kỳ Tử hơi rụt rè sợ hãi, cô ta định rời đi: “Tôi, tôi không biết, đừng tìm tôi.”

Trình Phù nhíu mày lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Trương Kỳ Tử, mang theo chút thăm dò: “Cậu thật sự không biết cậu ấy ở đâu ư?!”

“Nghê Ưu đã không trả lời tin nhắn của tôi được 1 ngày rồi.”

Trương Kỳ Tử nắm chặt góc áo, bởi vì cô ta thật sự không chịu được ánh mắt của Trình Phù nên đã nói hết những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua cho anh biết.

Lúc Trình Phù nghe được, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, sau đó anh rời đi.

...

Khi Trình Phù chạy tới lớp của Nghê Ưu, Ngô Hữu Đan vẫn còn đang nói chuyện với bạn bè.

Thấy Trình Phù tới, khuôn mặt của Ngô Hữu Đan lộ ra vẻ bất ngờ, nhưng Trình Phù lại xách một xô nước bẩn theo, không hề do dự mà tạt thẳng vào cô ta.

Không chỉ Ngô Hữu Đan, mà ngay cả những người bên cạnh cũng ngơ cả người.

“Trình Phù... Cậu làm gì vậy...?”

Trình Phù ném xô nước trong tay xuống, giọng điệu hung dữ, không còn dịu dàng như mọi người từng thấy trước đây: “Ngại quá, trượt tay.”

“À, suýt chút nữa quên nói cho mấy người, Nghê Ưu là bạn gái của tôi, nếu lại để tôi phát hiện mấy người làm những trò như vậy với cậu ấy thì không còn may mắn như lần này đâu.”

Trình Phù nói xong thì rời đi ngay, không hề cho Ngô Hữu Đan cơ hội nói chuyện.

“A a a a!!!”

Ngô Hữu Đan tức đến nỗi đỏ cả mặt, cô ta siết chặt nắm tay, ra sức đấm vào bàn.

“Tức quá!!!”

...

Sau khi Trình Phù rời khỏi trường, anh tìm được nhà Nghê Ưu nhờ sự trợ giúp của Tề Thiên Du.

Trình Phù đứng ở trước cửa nhà Nghê Ưu do dự một lát, cuối cùng vẫn duỗi tay ra và gõ cửa.

Một lúc lâu sau, cửa mở ra, sắc mặt Nghê Ưu tái nhợt, khi nhìn thấy là Trình Phù thì cô hơi kinh ngạc.

“Trình Phù?”

Trình Phù xách một túi đồ ăn tới, anh mỉm cười nói với Nghê Ưu: “Mình đến thăm cậu.”

Nghê Ưu đẩy cửa ra, nhường chỗ cho Trình Phù đi vào, cô ho khan một tiếng, giọng nói khàn khàn: “Vào đi.”

Sau khi bước vào, Trình Phù quan sát chỗ ở của Nghê Ưu, nơi này rất nhỏ, chỉ hợp ở một mình.

Anh từng nghe Tề Thiên Du kể rằng từ bé Nghê Ưu đã sống một mình rồi, ăn uống thì không đàng hoàng. Nếu không phải quen biết mấy người Nam Chi thì e rằng cuộc sống của cô còn khó khăn hơn hiện tại nhiều.

Nghe được hoàn cảnh sống của Nghê Ưu thì Trình Phù rất đau lòng cho cô.

Chẳng trách cô lại gầy như vậy, trông rất yếu ớt và nhỏ bé, đã vậy ngày nào cũng đi làm thêm rất nhiều.

“Khụ khụ khụ…”

Nghê Ưu không cố được nữa, cơ thể của cô ngã ra phía sau, Trình Phù nhanh tay đỡ lấy cô.

Tay anh nhẹ nhàng sờ lên trán của Nghê Ưu, vừa chạm vào, Trình Phù đã vô cùng kinh ngạc: “Nóng thế?”

“Mình không sao...”

Nghê Ưu hơi buồn ngủ, bây giờ cô rất muốn ngủ.

Giọng điệu Trình Phù vội vã: “Không được, trán cậu nóng quá, cậu không đi bệnh viện à?”

Nghê Ưu lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không, không cần...”

Trình Phù tức giận, anh bế Nghê Ưu lên, thấp giọng nói: “Mình đưa cậu đến bệnh viện.”

Trình Phù sốt ruột đưa Nghê Ưu tới bệnh viện, bác sĩ quan sát tình trạng thể chất của Nghê Ưu xong thì sắp giận đến nỗi xù hết cả lông lên luôn rồi.

“Cậu nhóc, chậm một chút nữa là có lẽ cô bé này sẽ không chịu nổi rồi.”

“Thể trạng của cô bé này rất kém, cậu là bạn trai của cô bé à? Sao không chăm sóc cho đàng hoàng, cả người toàn bệnh tật.”

Trình Phù chân thành xin lỗi: “Xin lỗi.”

Nghê Ưu đang truyền dịch, thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, cô xin lỗi Trình Phù: “Trình Phù, xin lỗi, làm phiền cậu rồi.”

“Việc này có gì mà làm phiền hay không làm phiền?” Trình Phù thật sự cảm thấy Nghê Ưu hơi ngốc, anh quỳ một chân xuống trước mặt Nghê Ưu, dịu dàng nói: “Ở chỗ mình, sức khỏe của cậu chính là thứ quan trọng nhất.”

“Sao không thể chăm sóc bản thân cho tốt?”

Trình Phù cảm thấy rất bất lực, anh cực kỳ hy vọng rằng mình có thể ở cạnh Nghê Ưu mãi mãi và chăm sóc cô như thế này.

Nghê Ưu mím môi, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trình Phù: “Trình Phù, cậu giận à?”

Không biết vì sao, cô hơi sợ Trình Phù sẽ giận, cô không muốn làm Trình Phù tức giận, nếu Trình Phù tức giận thì liệu anh có để ý tới cô nữa không?

Trong lòng Nghê Ưu rất sợ hãi, cô không muốn đánh mất Trình Phù.

Lúc Trình Phù im lặng không lên tiếng, Nghê Ưu duỗi tay phải ra và nắm chặt lấy cánh tay của Trình Phù, ngoan ngoãn nói: “Trình Phù, mình sai rồi, lần sau mình chắc chắn sẽ chăm sóc tốt bản thân, cậu...”

“Cậu đừng phớt lờ mình nhé?”

Trình Phù vươn tay, xoa đầu Nghê Ưu, ánh mắt chứa đầy sự đau lòng: “Sao mình lại nỡ giận cậu chứ?”

“Mình chỉ bực bội...”

“Bực bội vì bản thân không chăm sóc tốt cho cậu.”

Khi biết được chỗ ở của Nghê Ưu thì trong lòng Trình Phù càng mất cân bằng hơn.

Nghê Ưu thấy Trình Phù như vậy thì lẩm bẩm: “Trình Phù…”

Ngón tay của Trình Phù cuộn lại, sau đó anh đưa ra quyết định sẽ nói ra hết những lời đã giấu ở trong lòng từ rất lâu.

“Nghê Ưu, sống chung với mình đi.”

“Mình muốn ở bên cạnh cậu, muốn chăm sóc cậu.”

Khi nói đến câu tiếp theo, trong lòng Trình Phù vừa chờ mong vừa lo sợ: “Cho mình một cơ hội...”

“Được không?”

Những lời này đã đánh trúng vào chỗ mềm mại nhất trong lòng Nghê Ưu, cô hơi băn khoăn trước câu nói của Trình Phù.

Rốt cuộc là tại sao Trình Phù lại muốn làm vậy, bày tỏ tình cảm như vậy, là thật lòng, hay là hứng thú nhất thời?

Nghê Ưu rất sợ hãi mất đi, có đôi khi cô rất nhạy cảm.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc và kiên định của Trình Phù, Nghê Ưu vẫn lựa chọn sẽ nghe theo con tim.

“Được.”

Trình Phù đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận lời từ chối của Nghê Ưu rồi, nhưng đối phương bỗng nói một chữ được, khiến anh đột nhiên không kịp đề phòng.

Giờ phút này, trong lòng Trình Phù ngọt như mật, tâm trạng vui sướng sắp lấp đầy cõi lòng rồi, anh kiềm chế đôi tay run rẩy của mình, không chắc chắn hỏi lại lần nữa.

“Thật sao?”

Nghê Ưu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Ừ.”

Nhận được câu trả lời chính xác, khóe môi Trình Phù khẽ cong lên.

Anh vươn tay, cưng chiều xoa đầu Nghê Ưu: “Anh đi mua chút cháo cho em, chờ anh.”

Trình Phù đứng dậy rời đi, Nghê Ưu nhìn bước chân vội vàng của anh, còn suýt chút nữa loạng choạng té ngã, khiến cô không nhịn được cười.

Sau khi Trình Phù rời khỏi bệnh viện thì khóe môi thật sự không thể kiềm chế được nữa rồi. Anh bỗng nhiên bật cười, giống như một thằng ngốc vậy.

Cuối cùng.

Cũng được như mong muốn rồi.
 
Chương 8


Editor: Gấc.

Sau khi Nghê Ưu và Trình Phù ở bên nhau, cô sống cùng Trình Phù.

Trình Phù cũng sống một mình trong một căn biệt thự lớn. Hai người không ở cùng phòng, Nghê Ưu ở tầng 3, Trình Phù ở ngay bên cạnh.

Phòng của Nghê Ưu được Trình Phù đặc biệt sắp xếp, cũng là căn phòng lớn nhất trong biệt thự.

Sau khi Nghê Ưu ở bên Trình Phù, ngày nào cô cũng ăn uống đầy đủ, ngay cả những việc làm thêm cô cũng bỏ hết.

Ban đầu Nghê Ưu từ chối, nhưng Trình Phù lại nói có anh chăm sóc là được rồi, Nghê Ưu chỉ cần học hành chăm chỉ, còn những thứ khác cứ giao cho anh.

Nghê Ưu cũng hết cách, bởi vì Trình Phù quá ngoan cố nên cô đành phải thỏa hiệp.

Những ngày tháng sống chung này vô cùng yên bình, thỉnh thoảng Nghê Ưu sẽ làm bữa sáng, đôi khi thì là Trình Phù.

Hai người đến trường và về nhà cùng nhau, điều này khiến rất nhiều người trong trường học cảm thấy kỳ lạ.

Trình Phù chính là hotboy được cả khối công nhận, thành tích tốt, gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, có rất nhiều cô gái thích Trình Phù.

Kể từ khi bên cạnh Trình Phù xuất hiện Nghê Ưu, có một số người đã bắt đầu viết fanfic về hai người.

Sau khi hai người ở bên nhau, mỗi lần đến căng tin ăn cơm, Tề Thiên Du đều là bóng đèn kẹp ở giữa, anh ấy sống không còn gì luyến tiếc.

Nếu Nam Chi biết Nghê Ưu và Trình Phù ở bên nhau thì chắc chắn cô ấy sẽ rất vui vẻ, hận không thể đánh trống ăn mừng.

...

Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như vậy, có một hôm, Trình Phù có việc phải đi trước, nên Nghê Ưu đi một mình.

Trên đường tới cổng trường, Ngô Hữu Đan chặn Nghê Ưu lại.

Vẻ không hài lòng hiện lên trên mặt Nghê Ưu, sau khi cô ở bên Trình Phù, Ngô Hữu Đan không hay tới làm phiền cô nữa.

“Lần này cậu tới tìm tôi là có việc gì?”

Ngô Hữu Đan hất cằm lên, thái độ kiêu ngạo: “Nghê Ưu, cậu cho rằng mình ở bên Trình Phù thì ghê gớm lắm à?”

“Đừng nghĩ nữa, hotgirl trường bên cạnh tốt hơn cậu nhiều, Từ Dĩ Yến, cậu biết đúng không?”

“Từ Dĩ Yến theo đuổi Trình Phù nhiều năm lắm rồi, lúc trước Trình Phù từng rung động với cô ta.”

“Á, tôi nhớ ra lần này Trình Phù không về cùng cậu là bởi vì đi tìm Từ Dĩ Yến nhỉ?”

“Ha ha... Lần này cậu ấy và Từ Dĩ Yến sẽ làm gì đây?”

Nghê Ưu nắm chặt quần áo, hít sâu một hơi rồi nói: “Tránh ra.”

Ngô Hữu Đan thấy vẻ mặt Nghê Ưu vẫn không thay đổi thì sửng sốt, còn muốn tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Sao vậy, bạn trai cậu lén lút gặp cô gái khác, cậu chẳng có chút phản ứng nào à?”

“Bao dung thật đấy.”

Những lời này khiến Nghê Ưu cảm thấy rất chói tai, cô cắn môi dưới, tay hơi run, cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói.

“Không liên quan tới cậu.”

Dứt lời, Nghê Ưu phớt lờ Ngô Hữu Đan, lập tức rời đi.



Ở cổng trường, Trình Phù bị Từ Dĩ Yến chặn đường, anh nhíu mày lại, thờ ơ nói.

“Từ Dĩ Yến, tôi đã nói đủ rõ ràng rồi mà.”

Ánh mắt của Từ Dĩ Yến lộ ra vẻ kiên quyết, cô ta ngước mắt lên đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Trình Phù và hỏi: “Lần đó, cô gái ở cùng cậu ở tiệm hoa, là bạn gái cậu sao?”

“Tại sao không phải là mình chứ?”

Trình Phù mệt mỏi xoa xoa ấn đường, anh nói: “Không thích chính là không thích, không có lý do.”

“Mình không cam lòng! Mình theo đuổi cậu mấy năm trời! Tại sao...!”

Từ Dĩ Yến bước lên phía trước, Trình Phù lại lùi về sau một bước, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Từ Dĩ Yến, một vừa hai phải thôi.”

Từ Dĩ Yến cụp mắt, cười khổ nói: “Cho nên...”

“Mình thua rồi.”

Trình Phù hít sâu một hơi, giọng điệu của anh rất hờ hững: “Từ Dĩ Yến, tôi thích cậu ấy 5 năm rồi.”

Nhận được câu trả lời này, Từ Dĩ Yến mới thật sự hết hy vọng.

“Mình biết rồi, cảm ơn cậu.”

Từ Dĩ Yến lau nước mắt ở khóe mắt, cười gượng: “Hy vọng các cậu hạnh phúc.”

Trình Phù chớp mắt, anh nói: “Cảm ơn cậu vì đã thích tôi, cậu sẽ gặp được người tốt hơn.”

Vừa đến cổng trường, Nghê Ưu đã tình cờ thấy được cảnh tượng này, tim cô như bị dao đâm thủng một lỗ, rất đau đớn.

Hoá ra những gì Ngô Hữu Đan nói là sự thật, việc Trình Phù phải làm là ở bên Từ Dĩ Yến.

Hai người họ trông rất xứng đôi.

Cô thì tính là gì chứ.

Nghê Ưu bỗng cảm thấy hơi tủi thân, cô cố nén nước mắt sắp chảy ra và xoay người rời đi.

Từ Dĩ Yên đang nói chuyện với Trình Phù thì nhìn thấy Nghê Ưu, cô ta thúc giục: “Hình như đó là bạn gái cậu.”

Trình Phù quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng của Nghê Ưu, anh nói tạm biệt với Từ Dĩ Yến rồi đuổi theo Nghê Ưu.

...

Nghê Ưu cúi đầu, một mình bước đi.

Dường như cô không còn chỗ nào để đi, lại là một mình.

“Ưu Ưu!!”

Trình Phù chạy tới bên cạnh Nghê Ưu, anh cười nói: “Xin lỗi, anh tới trễ rồi.”

Nhưng Nghê Ưu không nói câu nào. Trình Phù cảm thấy hơi kỳ quái, dịu dàng hỏi: “Ưu Ưu, sao thế?”

Nghê Ưu bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Anh không phải ở cùng hotgirl trường bên cạnh à…?”

“Hả?”

Trình Phù nghe vậy thì ngẩn người.

“Em thấy rồi.” Nghê Ưu ngước mắt lên, đôi mắt hơi ướt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Có phải anh có tình cảm với cô ấy không?”

Trình Phù: “???”

Trình Phù đứng trước mặt Nghê Ưu, đặt tay lên vai cô, vẻ mặt không hề giả dối: “Anh thề, anh chỉ thích một mình em.”

“Anh và cô ta chỉ nói chuyện bình thường thôi, cô ta có việc muốn tìm anh.”

“Em giận vì việc này à?”

Nghê Ưu quay đầu đi, không nhìn Trình Phù: “Vậy sao hai người còn đứng gần như vậy?”

Trình Phù bật cười, anh xoay đầu Nghê Ưu lại, làm cô nhìn thẳng vào mình: “Em ghen?”

Nghê Ưu không giấu giếm, cô tủi thân mím môi: “Em sợ…”

Giây tiếp theo, một nụ hôn nhẹ rơi lên trán cô, lông mi cô run run, một giọng nói tràn đầy dịu dàng rơi vào tai.

“Không đâu, ngoại trừ em, anh không rung động với cô gái khác nữa.”

“Ngoan, đừng khóc.”

Đầu ngón tay Trình Phù lau nước mắt cho Nghê Ưu, một tay anh ôm lấy eo Nghê Ưu, cùng nhau đi về nhà.



Vào ban đêm, đường phố nhộn nhịp, ánh đèn đầy màu sáng chiếu sáng cả thành phố.

Nghê Ưu đang ăn thịt viên, Trình Phù thì xách đồ bằng một tay, trong lòng anh còn có một ít đồ ăn vặt, cưng chiều trò chuyện với Nghê Ưu.

Có mấy học sinh trường Trung học phổ thông số 9 đi ngang qua hai người họ, bỗng nhiên có một cô gái trong số đó mở miệng.

“Á, cặp đôi vừa đi ngang qua trông quen quá.”

Một cô gái khác hỏi: “Có vẻ khá quen, chàng trai kia chiều bạn gái ghê, ánh mắt ấy rất thật, nhân lúc còn sống, mình cũng muốn tìm một người bạn trai như vậy.”

Cô gái nói: “Hình như chàng trai kia là hotboy trường chúng ta.”

“A?”

“Hình như tên là…”

“Trình Phù.”
 
Chương 9


Editor: Gấc.

Đêm khuya, trong phòng vang lên một tiếng hét đau đớn.

“A đau đau đau!!”

“Trình Phù, làm sao bây giờ, nó đã to như vậy rồi, có phải mấy ngày nay em không thể ăn linh tinh nữa không?”

“A!”

Nghê Ưu nhịn đau, Trình Phù quỳ một chân xuống, kiên nhẫn bôi thuốc lên chân Nghê Ưu.

Trên chân Nghê Ưu toàn là mụn nước, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt siêu đẹp trai của Trình Phù, tỏ vẻ đáng thương.

“Trình Phù…”

Trình Phù bôi thuốc xong thì dịu dàng nói với Nghê Ưu: “Mấy ngày nay ngoan một chút, đừng ăn lung tung.”

Nghê Ưu nằm trên giường, cô bĩu môi: “Sao đột nhiên lại nổi mụn nước nhỉ?”

“Tóm lại mấy ngày này nên ăn thanh đạm.” Trình Phù cất thuốc rồi tắt đèn bàn bên cạnh Nghê Ưu: “Có việc thì gọi anh, anh ở ngay bên cạnh.”

Nghê Ưu kéo chăn lên: “Ngủ ngon, Trình Phù.”

“Ngủ ngon, Ưu Ưu.”



Ngày tiếp theo, Nghê Ưu được Trình Phù cõng tới trường, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Trình Phù, thật ra anh không cần cõng em đâu, em đi được mà.”

Nhưng Trình Phù lại không thèm để ý. Đôi khi, có những học sinh đi trên hành lang đều sẽ tò mò nhìn bọn họ một lát.

“Ưu Ưu, nếu anh thả em xuống, em đi đường sẽ lại kêu đau.”

Nghê Ưu vùi đầu vào lưng anh, ấp úng nói: “Ồ...”

Nghê Ưu được Trình Phù đưa tới lớp. Các học sinh trong lớp đều chào hỏi Trình Phù, sau đó anh rời khỏi lớp.

Kể từ khi Nghê Ưu và Trình Phù ở bên nhau, các cô gái trong lớp cũng có thể thường xuyên thấy Trình Phù, không chỉ có thể gặm đường của cặp đôi này, mà còn có thể ngắm trai đẹp nữa.

Buổi trưa, sau khi tan học, Trình Phù đến tìm Nghê Ưu, Nghê Ưu vịn vào Trình Phù, cẩn thận bước đi.

“Trình Phù… 2 ngày nữa là đêm Noel rồi.” Nghê Ưu bỗng nói: “Anh có kế hoạch gì không?”

Trình Phù lắc đầu nói: “Không có.”

Nhận được câu trả lời của Trình Phù, Nghê Ưu cảm thấy hơi mất mát. Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, Trình Phù vốn không biết đêm Noel là sinh nhật của cô, cho nên Nghê Ưu cũng không quá buồn nữa.

Lúc ở hành lang, chân Nghê Ưu thật sự không thể bước nổi nữa, cô đau đớn hô lên: “Đợi đã, em hơi đau.”

Nghê Ưu đứng trên bậc thang, nhìn xuống Trình Phù từ trên cao.

Trình Phù lo lắng cúi đầu, muốn ngồi xổm xuống nhìn chân Nghê Ưu thì bỗng nhiên tay Nghê Ưu vỗ vào má của Trình Phù, vẻ mặt anh khó hiểu.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trình Phù, Nghê Ưu chậm rãi đặt một nụ hôn lên trán anh: “Đây là phần thưởng dành cho anh vì đã chăm sóc em mấy ngày nay.”

Trình Phù bật cười, sau đó anh xoay người lại: “Lên đi, anh cõng em.”

Nghê Ưu tiến lên và ôm lấy cổ Trình Phù, Trình Phù cõng cô xuống dưới.

...

2 ngày trôi qua, đêm nay là đêm Noel, cũng là sinh nhật của Nghê Ưu.

Tối nay, khi Nghê Ưu bước vào nhà thì thấy trong nhà tối om, xem ra Trình Phù vẫn chưa về.

Nghê Ưu ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại không có một tin nhắn nào, cô thở dài một tiếng.

Trong lòng Nghê Ưu do dự một lát, cuối cùng cô vẫn gọi một cuộc điện thoại mà lâu rồi mình chưa gọi.

Sau một lúc lâu, điện thoại được kết nối, một giọng nữ già dặn vang lên, giọng điệu lạnh nhạt: “Có việc à?”

Nghê Ưu mím môi nói: “Mẹ… Hôm nay là sinh nhật con.”

Đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó cáu kỉnh nói: “Sinh nhật của mày thì liên quan gì đến tao, có phải muốn tiền không? Đi tìm bố mày đi.”

“Tao còn phải chăm con, cúp đây.”

Tút tút tút ——

Sau khi cúp máy, bàn tay đặt bên tai của Nghê Ưu buông thõng xuống, cô cụp mắt, cười khổ một tiếng.

“Mình lại đón sinh nhật một mình thôi.”

Nghê Ưu lấy bánh su kem đã mua ra rồi ăn một miếng nhỏ: “Sinh nhật vui vẻ.”

Nghê Ưu ở phòng khách một lúc lâu rồi mới chậm rãi đi lên tầng. Khi mở cửa phòng mình ra, bên trong vang lên một câu Surprise.

Dải ruy băng bắn ra từ pháo hoa ống, từng sợi từng sợi một rơi lên người Nghê Ưu.

“A...?”

Đèn sáng lên, Nghê Ưu ngơ cả người khi thấy mấy gương mặt quen thuộc.

“Ưu Ưu, sao đấy?” Một chàng trai cao, gầy và đẹp trai tiến lên, tự tin mỉm cười: “Thấy anh tới chúc mừng sinh nhật em, cảm động à?”

“Phong Dương...” Nghê Ưu lẩm bẩm: “Sao anh lại có thời gian tới chúc mừng sinh nhật em?”

Phong Dương là học sinh lớp 12, bình thường luôn rất bận rộn, số lần Nghê Ưu thấy anh ấy có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Anh cố ý tìm thời gian rảnh để tới mừng sinh nhật em đấy.” Phong Dương nói: “Cảm động không?”

Nghê Ưu gật đầu, tầm mắt lại chuyển sang Trình Phù đang cầm bánh kem.

Tất cả mấy người phía sau đều là bạn của Trình Phù, Nghê Ưu đã từng gặp rồi, có đôi khi cô còn cùng Trình Phù đi chơi với bạn của anh.

Trên bàn ở đằng sau toàn là hộp quà. Mấy người bạn của Trình Phù đều nói.

“Chị dâu, đừng ngẩn người nữa, lại đây thổi nến đi.”

Nghê Ưu lau nước mắt nơi khóe mắt, cô cười nói: “Được.”

Bọn họ cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Dưới sự vây quanh của họ, Nghê Ưu thổi tắt ngọn nến.

Sinh nhật lần này, Nghê Ưu rất vui vẻ. Đây là sinh nhật vui vẻ nhất trong những năm gần đây.

“Cảm ơn mọi người.”

Cảm ơn mọi người đã không làm cô cảm thấy cô đơn nữa.
 
Chương 10: Hoàn


Editor: Gấc.

3 ngày sau sinh nhật của Nghê Ưu, lúc cô cho rằng những ngày tháng tiếp theo của mình sẽ trôi qua rất bình yên thì lại có một vấn đề lớn xuất hiện.

Hôm nay Nghê Ưu vẫn tới trường như bình thường, nhưng khi đi tới cửa lớp, cô lại nhìn thấy một người lâu lắm rồi chưa gặp.

Người phụ nữ đứng ở cửa, đằng đằng sát khí, bà ta nghiêng đầu nhìn cô, lạnh giọng nói với Nghê Ưu: “Nghê Ưu, mày lại đây cho tao!”

Cổ họng Nghê Ưu khô khốc, cô chậm rãi bước tới, cúi đầu nói: “Mẹ...”

Trước mặt cô là người mẹ lâu lắm rồi cô không gặp. Kể từ khi mẹ và bố ly hôn, cô đã bị vứt cho bố chăm sóc.

Nhưng bố cũng không quan tâm đến cô, để cô tự sinh tự diệt. Mấy năm nay, vẫn luôn là Nghê Ưu sống một mình.

“Tao đã sắp xếp thủ tục chuyển trường cho mày rồi.”

Lời của mẹ khiến Nghê Ưu bỗng cảm thấy khó thở, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên và hỏi: “Tại sao?”

“Con ở trường này rất tốt...”

“Tại sao lại muốn chuyển con sang trường khác?”

Mẹ cười khẩy: “Nếu không phải nghe bạn học của mày nói thì tao còn không biết là mày thành cái loại này ở trường đâu, vậy mà lại yêu sớm, còn giao du với mấy đứa không ra gì.”

“Từ cấp 2 mày đã chơi với cái đám kia rồi, chẳng hiểu bố mày nuôi dạy mày thế nào!”

“Mấy ngày nữa tao sẽ lấy lại quyền nuôi dưỡng từ chỗ bố mày, mày phải chuyển trường cho tao! Không được ở đây nữa!”

Những lời này kích thích Nghê Ưu, cô nghiến răng nói: “Con sẽ không chuyển trường!”

Nói xong, cô tức giận rời đi. Trước khi đi, cô còn thấy Ngô Hữu Đan đang tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.

Cô ngay lập tức hiểu ra tại sao mẹ lại biết chuyện này.

...

Ngày hôm đó Nghê Ưu không đi học, sau khi Trình Phù biết chuyện thì anh lập tức tới tìm Nghê Ưu.

Nghê Ưu rất buồn bực mà nói với Trình Phù: “Bởi vì chuyện này, mẹ em muốn giành lại quyền nuôi dưỡng từ bố em.”

“Em không muốn chuyển trường...”

Nghê Ưu không rõ lắm, tại sao người mẹ rất lâu rồi không để ý đến mình, bây giờ lại đột nhiên tới quản lý mình chứ.

“Bà ấy đã có gia đình mới rồi...”

“Cho dù em đi với bà ấy thì cũng sẽ không thay đổi được điều gì, chỉ là đổi một ngôi trường mà thôi.”

Nghê Ưu không muốn rời đi, bởi vì cô quen biết được rất nhiều bạn tốt ở đây rồi, cô không hề muốn rời đi chút nào.

Trình Phù ôm lấy vai Nghê Ưu và an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết thôi.”

Nghê Ưu: “Ừm…”



Bên kia, bởi vì quyền nuôi dưỡng Nghê Ưu nên vẫn luôn tranh giành rất kịch liệt, cuối cùng vẫn là bác gái của Nghê Ưu xuất hiện thì mới giải quyết được chuyện này.

Gần đây bác gái của Nghê Ưu mới về nước, cũng đã lâu lắm rồi bà ấy không hỏi thăm Nghê Ưu, cho nên sau khi biết được mấy năm qua Nghê Ưu sống khổ sở như vậy thì bà ấy suýt chút nữa đã bị tức đến choáng váng.

Không ngờ người em trai không biết cố gắng của bà ấy lại chăm sóc con gái như vậy.

Nghê Ưu cũng biết được bác gái đã giải quyết chuyện này rồi. Khi gặp được bác gái đã lâu lắm rồi không gặp thì tâm trạng cô rất vui.

Tuy số lần Nghê Ưu gặp mặt bác gái không nhiều lắm, nhưng cô vẫn có tình cảm với bà ấy, bởi vì người Nghê Ưu thân nhất đó là bác gái.

Bác gái ra tay, xoa dịu bên phía mẹ của Nghê Ưu, cuối cùng Nghê Ưu không cần phải chuyển trường nữa.



Đến năm mới, Trình Phù quyết định dẫn Nghê Ưu về nhà, người nhà anh cũng rất hài lòng với Nghê Ưu.

Pháo hoa tối nay rất rực rỡ, một thời đại hưng thịnh xa hoa.

Hai người ngồi trên sân thượng, Nghê Ưu ăn bánh su kem mà Trình Phù mua cho cô, pháo hoa lần lượt nở rộ giữa bầu trời.

“Trình Phù, sao anh lại biết em thích ăn bánh su kem?”

Trình Phù nở nụ cười khẽ: “Tin tức đến từ Tề Thiên Du.”

Nghê Ưu: “Vậy sinh nhật của em?”

Trình Phù: “Giống vậy.”

Trình Phù sẽ không nói cho Nghê Ưu biết rằng mình đã thích cô từ rất lâu rồi, mà những thứ cô thích, đều là anh từ từ quan sát và phát hiện ra.

Dù thời gian trôi qua bao nhiêu năm, anh vẫn chân thành với Nghê Ưu trước sau như một.

Trình Phù sẽ trung thành với Nghê Ưu mãi mãi.

- Hết truyện -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top