Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Dịch 

Chương 430: Vài Giây Là Xong


Tối đó, chúng tôi cũng không về nhà mà tới thẳng tập đoàn tông An tìm Tông Thịnh rủ cùng đi ăn. Tông Thịnh hỏi Ngưu Lực Phàm có thể xác định người kia là ai không.

Ngưu Lực Phàm uống canh ừng ực rồi nói: “Nhìn giống ông nội tôi, nhưng chắc chắn là không phải, thực sự không xác định được.”

“Có thể nào là ba anh không?” Tông Thịnh hỏi.

Ngưu Lực Phàm buông chén, trầm mặc một hồi lâu, mới nói nói: “Sẽ không. Mẹ tôi nói, ba tôi đã chết. Hơn nữa ba tôi cũng không lớn tuổi tới vậy. Ông nội tôi khoảng 21-22 tuổi thì có ba, ba thì khoảng 35 tuổi sinh tôi. Nếu ba tôi còn sống thì khoảng 60, còn ông già kia thì chắc cũng phải 70 đó.”

“Ba anh bao nhiêu tuổi thì anh ra đời?” Tông Thịnh tò mò hỏi.

Ngưu Lực Phàm nhìn chúng tôi. Cả ba chúng tôi đang ngồi trên lầu hai của một cửa hàng đồ ăn nhanh, dưới đất thì chật ních, trên này thì vắng tanh. Hắn nhìn quanh rồi nói: “Tầm tuổi hai người chắc không biết, mà nghe nói mẹ Tông Thịnh mười mấy tuổi đã có cậu rồi phải không? Tuổi mẹ cậu chắc nhỏ hơn mẹ Ưu Tuyền nhỉ. Ba mẹ hai người chắc cũng không biết đâu.”

“Anh vòng vo cái gì? Ba anh có anh năm bao nhiêu tuổi?”

“35! Thời ba anh thì bắt đầu đề xướng kết hôn muộn. Khi đó 27 tuổi yêu đương, 30 tuổi cưới là rất bình thường. Nghe nói, có quy định như thế.”

Tông Thịnh trầm mặc một chút, sau đó lại hỏi: “Nhà anh, thế hệ của ông nội anh, còn ai học nghề này không?”

“Không chứ, không biết vì sao từ đời ông cố chỉ toàn là con một.”

Tông Thịnh lại trầm mặc, sau đó mới nói:

“Ba anh 35 tuổi thì có anh, ông nội thì 20 có ba anh. Vậy hơn hai mươi năm trước thời điểm Thẩm gia mua kho hàng cũ kia, ông nội anh khoảng 60 tuổi.

Cái này có hơi khác so với phỏng đoán ban đầu. Lúc trước chúng tôi đoán là Ngưu tiên sinh điểm phong thủy và khuyến nghị quy hoạch cho thành phố hẳn là một đại sư được tôn kính, khoảng gần 70 tuổi. Nhưng đoán là ông nội anh khi đó chỉ khoảng 50, nên không nghĩ là ông. Nhưng giờ xem ra Ngưu tiên sinh mà Thẩm gia khi đó hợp tác, rất có thể là ông nội của anh.”

“Không thể nào, cho dù nói là họ hàng nhà tôi, tôi còn bị shock, huống hồ là ông nội tôi…” Hắn im bặt hồi lâu, rồi mới nhỏ giọng nói: “cái định mệnh, đang từ con tốt làm thuê, thành ra nam chính chói lòa, chà, nhảy một phát xa quá. Này, Tông Thịnh, cậu có ý định giết người diệt khẩu không đó.”

Tông Thịnh cẩn thận nói: “Thực ra, tôi chỉ cần lấy được phần bố cục năm đó Ngưu tiên sinh đã làm cùng với thuyết minh thôi.”

“Chuyện lớn như vậy, nếu thật là ông nội của tôi làm thì hẳn là sẽ có ký lục đi.”

“Khẳng định sẽ có, trận thế lớn như vậy không thể hoàn thành một sớm một chiều. Đừng quên là Thẩm Kế Ân bị chết, nên có lẽ bố cục của bọn họ cũng không phải là hoàn mỹ, nếu không Lão Bắc cũng sẽ không tạo ra tới ba quỷ thai chúng ta để làm xúc tác.

Những trận mà không hoàn mỹ chắc chắn phải có ghi chép lại để đúc kết kinh nghiệm, đặc biệt là những tiên sinh phong thủy thế này. Tôi từng gặp vài người, mỗi ngày đều chậm rãi dùng la bàn, dùng bút, vẽ lại những con đường, những trận thế đã kinh qua.”

Tông Thịnh nhìn về phía tôi, “Ưu Tuyền, mai em đi tra thử danh sách cuộc gọi của Tông Đại Hoành, sau đó chúng ta đi tìm ông thầy bói kia. Nếu ông ta ra quán thì chúng ta cứ ở nhà ông ta đợi. Nhất định ông ta cũng phải về nhà thôi.”

Tôi gật gật đầu, đáp lời. Không biết cái bình thủy tinh kia ông ta đã thấy chưa? Có xử lý không?

Nhìn dáng vẻ Tông Thịnh lúc này mặc đồ tây, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, còn lộ ra xương quai xanh nữa, dáng vẻ viên chức vô cùng, thật không liên tưởng được tới hình ảnh con người hồi đêm.

“Em nghĩ cái gì?” Tông Thịnh ngồi bên cạnh đẩy đẩy tôi. Tôi vội cười, nói: “Không có gì. Không có gì.” tôi đương nhiên không thể nói là nghĩ tới anh đâu.

Con người này là như vậy, thay đổi mặt và tâm tình còn hơn lật bánh tráng. Có lúc thì lạnh tanh như không hề quen biết. Còn có lúc thì lại nhiệt tình tới biến thái, tới mức người ta không dám nhận là quen.

Ngưu Lực Phàm lái chiếc bán tải của mình đi rồi tôi với Tông Thịnh mới đi tới xe mình.

Lên xe, anh tính mở máy thì tôi nói nhỏ: “Cho em xem vết thương của anh đi. Tối qua, em, em ngất mất, không để ý. Sáng nay tỉnh lại thì anh đã đi mất rồi, làm em cả ngày lo lắng.”

Tối qua đã dằn vặt nhau tới vậy, vết thương chắc là ổn rồi. Lúc trước đã có thể nhìn thấy bình phục bằng mắt thường rồi. Lần này, cũng là bị thương bởi pháp khí, nếu giống lần trước thì qua một đêm có lẽ không còn dấu vết rồi.

Anh không để ý đến tôi mà cứ thế cắm chìa khóa xe khởi động máy.

Tôi vươn tay ra: “Để xem nào, nếu ổn rồi thì không còn viêc gì nữa.”

Anh đẩy tay tôi ra, “Lái xe đã, về nhà rồi coi.” vừa nói, anh vừa hạ cửa sổ xe để dễ quan sát đường trong bóng tối.

“Mất có vài giây, khoan lái xe đã, em xem nào.” tôi vừa nói vừa vươn tay kéo cổ áo anh. Dù sao xe vẫn chưa đi, mà anh cũng không cài nút trên cùng, không đeo cà vạt, chỉ cần kéo cổ áo là có thể nhìn thấy miệng vết thương.

Đúng lúc này, bên ngoài xe xuất hiện một người mặc đồ bảo vệ, bộ đồ rộng rinh mặc trên người thật sự không thích hợp. Hắn nói: “Em gái à, dù chồng em chỉ cần vài giây xong việc, cũng đừng có làm ở bãi đỗ xe. Đằng sau còn có xe xếp hàng, các ngươi muốn thì mau đi ra ngoài đi.”
 
Chương 431: Vài Giây Là Xong 2


Đúng lúc này, bên ngoài xe xuất hiện một người mặc đồ bảo vệ, bộ đồ rộng rinh mặc trên người thật sự không thích hợp. Hắn nói: “Em gái à, dù chồng em chỉ cần vài giây xong việc, cũng đừng có làm ở bãi đỗ xe. Đằng sau còn có xe xếp hàng, các ngươi muốn thì mau đi ra ngoài đi.”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội ngồi lại đeo dây an toàn, nói khẽ: “Đi mau, đi nhanh đi.”

Tông Thịnh xụ mặt, không nói chuyện, ta là 囧 đến độ muốn tìm cái khe đất mà chui vào đi.

Xe ra khỏi khu vực nội thành chạy về hướng nhà chúng tôi. Dọc đường đi, vì quá mất mặt nên tôi im thin thít tới tận khi xe dừng lại trong sân.

Căn nhà này chúng tôi vẫn chưa có làm cổng chính, sân còn chưa san bằng chứ nói chi tới chăm chút sân cỏ vườn tược, chỉ để nguyên như thế, mục đích sử dụng chính cũng chỉ là dùng để phơi chăn mà thôi.

Ngừng xe rồi tôi chỉ muốn chạy lên phòng cuộn mình trong chăn. Quá mất mặt!

Nhưng xe dừng mà cửa vẫn khóa. Tôi vặn cửa, tính mở ra thì bên kia ai kia lại đóng cửa khóa lại.

“Này, mở cửa đi.” tôi quay sang nhìn.

“Xem miệng vết thương.” Anh mặt không có chút biểu tình mà nói, chậm rãi cởi khuy áo sơmi nút thứ hai, nút thứ ba, nút thứ tư… ơ, không đúng. Sao cởi càng lúc càng nhiều! Tình huống này có vẻ… tuyệt đối không đúng!

“Tông Thịnh, chúng ta trở về rồi mới xem đi.”

“Đây chẳng phải là nhà chúng ta sao?” anh nói, kéo cổ áo ra sau vai.

Trên vai, miệng vết thương đã không còn đỏ rực như tối qua, mà vẫn còn một vết sẹo thật to.

“Gỗ sét đánh quả thật là thứ tốt. Anh là sinh vật thuộc tính thuần âm, bị đâm bị thương, thật sự quá nặng. Tối qua như vậy mà vẫn không thể hoàn toàn bình phục.”

Anh lại dán sát vào người tôi, thấp giọng thì thầm bên tai tôi, “Tiếp tục nhỉ, nếu không cái sẹo này không mất đi được đâu. Còn chạm vào nữa sẽ chảy máu đó.”

Tôi lùi lại đằng sau tính tránh, nhưng tay ai kia đã vòng tới sau cổ tôi, ép sát đầu tôi vào bả vai bị thương của mình.

Động tác đột ngột khiến môi tôi hôn thẳng lên vết sẹo trên vai anh, bên tai chợt vang lên tiếng cười đắc ý.

“Chúng ta vào nhà đi được không?” cứ như thế này… lần trước anh phát cuồng trong xe, cuối cùng phải thay toàn bộ nội thất của xe tốn hết một đống tiền đó.

“Anh tưởng là thích ở trong xe, còn nữa, chồng em không phải vài giây là xong việc đâu.”

Thời gian còn lại, anh dùng thân thể của mình để chứng minh cho tôi thấy điều này!!!

Tôi đây là chọc trúng ai rồi? Đâu phải là tôi nói sai đâu, rõ ràng là bảo vệ kia hiểu sai ý tôi mà. cùng ta chứng minh rồi những lời này. Ta đây là chiêu ai chọc ai? Tông Thịnh sao lại cứ không chịu buông tha cho tôi chứ.

Chơi trò này trong sân nhà mình cũng có chỗ tốt là không bị người qua đường hay xe chạy ngang hoài nghi hay tới gần, nhưng mà thật sự mỗi khi có xe hàng xóm chạy ngang qua, tôi vẫn giật thót cả người.

Sáng hôm sau, tôi mặc lại bộ đồ đã nhiều ngày không mặc: váy ngắn và giày cao gót. Vì thời tiết, nên tôi còn đi tất chân khá dày, cả áo khoác lông, trang điểm, cột tóc lên cao, nhìn qua rất giống một nhân viên chuyên nghiệp.

Tông Thịnh chở tôi tới nơi, dừng xe cách tòa nhà văn phòng tập đoàn Tông An một đoạn. Tự dưng tôi nhớ ra, nhỡ đâu Tông Đại Hoành tự thanh toán tiền điện thoại thì sao? Nhưng mà với hiểu biết của tôi về ông ta, chắc điều này cũng khó xảy ra.

Tông Thịnh thả tôi xuống xe rồi đi ngay. Tôi cũng không biết là anh đang làm gì, nhưng có vẻ vô cùng bận rộn. Chuyện ở tòa nhà Linh Linh, còn cả bố trận đều do anh tự làm hết.

Tôi nhìn theo đuôi xe anh rời đi, nhỏ giọng nói: “Tin tưởng em vậy sao, không sợ em làm hỏng việc à?”

Tôi cầm bản sao chứng minh của Tông Đại Hoành đi vào bên trong tòa nhà công ty di động, bên trong máy sưởi thực ấm áp, tôi lấy số rồi ngồi đợi. Có một nhân viên mặc đồng phục đi tới hỏi tôi tới có việc gì, tôi đáp là muốn lấy bản sao cuộc gọi. Tôi vốn dĩ đang khá tự tin, nhưng bị hỏi lại tự dưng có chút bối rối.

Tôi cũng không biết mật mã của tài khoản Tông Đại hoành, lúc nhân viên hỏi tôi nghĩ ngay ra một cái cớ.

“Chị à, em nói chị nghe một bí mật, em tới đây thay sếp em đó, ông ấy cảm thấy là mình vô cùng bận rộn, mấy chuyện thế này nên để cho lính đi làm thay mới có thể chứng minh được giá trị của sếp. Mà ông ta lại cảm thấy nếu nói cho em nghe mật mã tài khoản di động, cũng lộ ra chuyện bao nuôi tiểu tam bên ngoài, cho nên…” tôi đưa bản sao chứng minh của Tông Đại Hoành cho cô ta, “Ông ấy có đưa cho em ngày tháng cần tra xét ra đây này.”

Nhân viên ngồi quầy cười cười rồi quay người rời đi.
 
Chương 432: Tông Đại Hoành có dị thường


Nhìn cô ta rời đi tôi khẽ thở phào, trong lòng lại nghĩ, hy vọng là không có gì bất thường.

Tôi cầm lại bản sao chứng minh của Tông Đại Hoành. Tông Thịnh giỏi thật, có thể lấy được chứng minh của Tông Đại Hoành, còn có thể ký tên, ghi như thật. Ta là như vậy tưởng.

Vài phút lúc sau, tôi đã thấy danh sách thật dài cuộc gọi trong ba tháng qua của Tông Đại Hoành được in ra. Nhân viên ở đó còn giúp tôi cho hết vào trong một phong bì.

Ra khỏi công ty điện thoại di động, tôi nhìn lại, cả quá trình chưa tới 10 phút. Cách đó không xa chính là tòa nhà tập đoàn Tông An. tôi có chút do dự, có nên qua đó tìm Tông thịnh không? Chúng tôi đã hẹn là hôm nay đi tìm ông thầy bói hai mươi tệ kia rồi, cũng phải mất một thời gian nữa chờ anh.

Tôi cất phong thư vào trong túi, không nghĩ thêm nhiều mà đi thẳng tới tập đoàn Tông An.

Vào đến sảnh, tôi gặp chú bảo vệ cười nói với tôi: “Ưu Tuyền, bộ cô ở nhà buồn quá hay sao mà đi làm hả? Đúng là công ty gia đình thích nhỉ, muốn làm thì đi thôi.”

Tôi lúc này mới phát hiện là mình đang mặc đồng phục công ty. Xuất hiện ở công ty mà mặc đồng phục thì không có gì lạ, mà lạ là ở chỗ tôi là nhiều ngày không đi làm, giờ lại mặc đồng phục tới công ty.

Trong lòng tôi kêu khổ! Sao tôi khôngnghĩ tới quần áo đang mặc chứ? Giờ đi ra ngoài kịp không? Coi như mình chưa từng xuất hiện, có được không?

Bất quá, cũng đã vào tới đây rồi mà còn rời đi càng gây thêm dị nghị.

Tôi cười với ông chú bảo vệ: “Ở nhà buồn quá nên tới phụ Tông Thịnh chút việc.”

Tôi vào thang máy, chung thang còn có hai nhân viên nữ khác. Thang cứ thế lên lầu sáu. Hai bạn nữ đứng trước mặt tôi khẽ thì thào: “Đây á? Bạn gái tiểu lão bản hả?”

“Đúng vậy, chính là cô ta, lúc trước có gặp qua vài lần.”

“Số sướng nhỉ, mặc đồng phục rồi muốn tới thì tới, muốn không tới liền không tới.”

“Chẳng phải tiểu lão bản hay tăng ca đêm ở đây sao? Ai biết, là tới hầu tiểu lão bản tăng ca, chơi trò mặc đồng phục dụ hoặc gì đó.”

“Hì hì”

Đời này, ở đâu cũng có đám người như vậy. Thôi bỏ đi, lúc trước đi học tôi cũng từng xì xào với Lan Lan về người khác như vậy, đúng là phong thủy luân chuyển, giờ tới phiên mình là kẻ bị nói.

Ra khỏi thang, tôi đi vào khu vực văn phòng. Phòng họp đang có cuộc họp, trong phòng có vài tổ đang họp, nghe thấy tiếng của Tông Đại Hoành.

Có lẽ cũng không phải họp gì bí mật vì cửa phòng họp mở. Tôi đứng ở cửa nhìn thấy Tông Thịnh ngồi trước máy tính.

Nghe ra ý của Tông Đại Hoành là dù hiện tại công trình bị đình chỉ nhưng mọi người đã đổ bao tâm huyết rồi, không thể ngừng lại được.

Phía lãnh đạo đã chuẩn bị xong, từ hôm nay mọi thứ liên quan tới công trình ở tòa nhà Linh Linh phải tiếp tục vận hành, các tổ thi công phải đốc thúc các thứ, đưa ra thời gian dự kiến tiến hành.

Các tài liệu về kiến trúc cũng đã được thông qua. Trong vòng ba tháng phải xong được phần thô và trong vòng nửa năm phải đưa vào sử dụng được. Lúc này bắt đầu đẩy mạnh việc bán hàng, phải chọn người từ bên trong tập đoàn Tông An tới để làm, nếu không đủ người thì tuyển thêm.

Ông ta huênh hoang một bài thật dài, sau cùng có một người đặt vấn đề: “Tông giám đốc, cái hạng mục nàykhông phải bị ngừng sao? Dù cho chúng ta bên này chuẩn bị tốt, lãnh đạo bên kia cho chúng ta một lời là chúng ta sẽ khởi công, nhưng mà nửa năm có phải thời gian quá ngắn hay không? Hiện tại đã là tháng 11, còn phải dự trù ăn Tết hai tháng nữa.”

Tông Đại Hoành tức giận mà nói: “Tông Thịnh cũng tại đang ở đây, cậu ta là đứng đầu hạng mục, các ngươi hỏi cậu ta xem, nửa năm có phải là hạn định không?

Các ngươi đừng có xem thường Tông Thịnh a, Tông Thịnh là đi theo một phong thủy tiên sinh vô cùng lợi hại đó, cậu ta nói có thể là có thể.

Các ngươi chỉ cần lo làm tốt việc của mình là được. Việc bán hàng sẽ đẩy nhanh, tiền thu xong sẽ khởi công. Chỉ cần có tiền là dễ làm thôi. Ban đầu thì ca sáng, buổi tối thì ca đêm.

Lúc ta mới vào nghề thì sáng 7 giờ xây đến khuya 11 giờ, Tết nhất gì đó, mọi người yên tâm, trong thôn người có mà đầy.

Tiểu lão bản tại đây mà, đại gia ra cái quân lệnh thì mọi người chạy theo thôi. Cùng nhau nỗ lực, nửa năm sau chỗ đó sẽ có một cái quảng trường hoành tráng sáng lung linh thôi.”

Bất quá hứng thú cũng chỉ có Tông Đại Hoành một người.

Tẻ ngắt.

Tông Thịnh phối hợp, vẫy vẫy tay ý bảo mọi người vỗ tay. Rồi anh ngồi trước máy tính nói: “Nếu mọi việc có gì không thuận lợi, thì nửa năm không hoành thành cũng được, mọi người nhớ kỹ, an toàn là quan trọng nhất. Đặc biệt là với các công nhân ở công trường và người phụ trách công trình, mọi người đều phải đề cao vấn đề an toàn. Những công trình như chúng ta chỉ cần hoàn công, bán đi là kiếm được tiền, nhưng nếu để xảy ra chết người thì mọi người đều biết hậu quả. Làm việc đi.”

Tông Thịnh nói xong, mọi người mới gật đầu tan họp.
 
Chương 433: Tông Đại Hoành có dị thường 2


Tôi lúc này mới đi tới chỗ Tông thịnh, nghe tiếng Tông Đại Hoành đến gần Tông Thịnh, nhỏ giọng hỏi: “Tông Thịnh, ngươi đi theo Lão Bắc nhiều năm như vậy, có nghe nói chuyện muốn xây nhà xây cầu thì phải tế mạng người cho nhà cho cầu không? Những công trình xây dựng có chết người đều vô cùng bình thường.

Chúng ta làm nghề này, những chuyện này nghe và thấy cũng nhiều. Ngươi xem khách sạn Sa Ân đó, năm nào chả có người chết, năm nay còn chết đặc biệt nhiều, chẳng phải Thẩm gia bọn họ làm theo xong mỗi năm đều phát tài không?”

“Chú!” Tông Thịnh nhìn Tông Đại Hoành, thực nghiêm khắc mà nói: “Tòa nhà này tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện đâu. Sang năm chú 36 tuổi, chính là phạm Thái Tuế. Chú, nếu như ở tòa nhà này xảy ra chết người thì rất có thể người chết là chú. Ưu Tuyền tới tìm tôi, tôi ra ngoài với cô ấy một chút.”

Tông Đại Hoành cũng thấy tôi, thấy tôi mặc đồng phục, lại vừa bị Tông Thịnh nói nên tức giận nói với tôi: “Tông Ưu Tuyền, không phải cô không đi làm sao? Dù sao thì ở nhà làm sâu gạo nhà chúng tôi cũng nuôi nổi cô mà.”

Tôi vội nghĩ ra một cái cớ cười n ói: “Chú à, tôi không phải là ở nhà buồn quá sao? Hạg mục tòa nhà Linh Linh nếu cần cố vấn hay nhân viên kinh doanh gì đó thì tôi có thể làm mà.”

“Được, chút nữa tôi sẽ nói chuyện với Tiểu Trần.”

Tông Thịnh đưa tôi ra khỏi văn phòng, đi vào thang máy. Tôi thở phào một hơi, may là lúc nãy nhanh trí.

“Lấy được chưa?” Tông Thịnh hỏi.

“Lấy được.” Tôi vỗ vỗ vào túi.

Tông Thịnh nhét tay trong túi quần. Thời tiết khá khó chịu, anh không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi mỏng. Cũng may, người này thật sự dáng người đẹp nên mặc như vầy cảm giác thật giỏi giang.

Từ góc nhìn của tôi, xéo xéo qua cổ áo thì vừa lúc nhìn thấy miệng vết thương, không còn gì hơn một chút xíu khác so với vùng da xung quanh.

Tông Thịnh nhỏ giọng nói:

“Tông Đại Hoành hôm nay phát cuồng gì đó, vừa buổi sáng đã nói linh tinh này nọ. Này là đòi mạng người tế trận sao. Nếu tòa nhà đó thật sự xảy ra chuyện, oán khí vương vất thì trận của anh sẽ không có tác dụng.

Công trình bị đình công một tháng, hơn nữa lại trúng thời gian ăn Tết, liên tục thời gian dài mà ngày đêm thi công, thật sự có thể xảy ra chuyện.”

“Vậy, nếu điều ông ta sang hạng mục khác không được sao?” Tôi hỏi, chuyện trong công ty tôi cũng không rõ ràng lắm.

“Anh mới quay về, bên kia ông ta đang nhận một hạng mục sửa đường vừa mới xong, ông sợ anh có gì chưa hiểu thì sẽ không thể gượng dậy được nên mới để ông ta làm giám đốc hạng mục này. Giờ nói thật anh chẳng có một chức vị chính thức nào cả, chỉ có thể dùng thân phận tiểu lão bản để xuất hiện mà thôi.”

Tôi cũng minh bạch, Tông Đại Hoành dù sao cũng là chú bác trong nhà, giúp đỡ trong nhà làm nhiều chuyện như vậy, nếu không có lý do mà đổi công tác của Tông Đại Hoành thì trong thôn cũng sẽ bị người ta nói tới nói lui. Hiện tại chúng ta thiếu một lý do.

Xuống dưới lầu, lên xe rồi Tông Thịnh xòe tay ra trước mặt tôi, tôi lập tức đem cái phong thư kia đưa cho anh.

Anh rút danh sách ra nhìn qua liền nói: “Mấy hôm nay em với Ngưu lực Phàm rảnh rỗi, xem thử coi mấy số điện thoại này có li ên quan gì tới khách sạn Sa Ân không. Hắn hôm nay đột nhiên nói những lời này, khẳng định là có ai bày mưu đặt kế, hắn vốn luôn luôn phản đối cái hạng mục này. Hiện tại lại ở chỗ này nói tốt. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này.”

“Hiểu rồi! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Tôi vỗ ngực tự tin nói, lại còn mỉm cười.

Anh đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ tôi, kéo sát về phía mình, lại mổ mổ trên môi tôi, giọng khản đặc : “Đêm nay tiếp tục?”

“Không cần! Làm liên tục vài ngày, em bị anh hút khô thành xác gác bếp đó. Giờ em toàn thân vô lực, đi giày cao gót còn lảo đảo không xong.

Hơn nữa em muốn bắt đầu kiểm tra danh sách cuộc gọi luôn từ tối nay…”

Anh buông tôi ra, thắt dây an toàn: “Dù sao, cũng chỉ vài giây là xong.”

Tôi bĩu môi: “Vài giây? Nếu là thật vài giây thì tốt rồi.”

Tối hôm qua, ở trên xe, lại còn trong tình huống bị ánh đèn xe qua lại làm cho tim tôi thắt cả lại, vậy mà ai kia lăn lộn tới cả tiếng đồng hồ. Lúc xuống xe, tôi thiếu điều quỳ sụp trên mặt đất. Vậy mà còn không biết xấu hổ nói vài giây mà thôi.

Tông Thịnh khởi động xe, cũng không tiếp tục cùng tôi tranh luận chuyện này, mà thay đổi đề tài: “Em thật sự muốn đi làm cố vấn gì đó cho hạng mục tòa nhà Linh Linh sao?”

“Nói cũng nói rồi, hơn nữa em cũng không muốn ở nhà. Còn nữa, em nếu tham gia vào trong công việc này thì mỗi ngày đều có thể lại gần tòa nhà Linh Linh, vừa quan sát công trường, vừa quan sát Sa Ân.”

“Đừng quên để ý tới bản thân.”

“Em đứng xa nhìn, nhìn thôi. Có gì gió thổi cỏ lay, em báo anh ngay, được không?”

Tông Thịnh không nói gì, lái xe đi. Bất quá nhìn chân mày anh cau tít lại, có lẽ là đang do dự, tự hỏi trong lòng.

Tôi bổ sung nói: “Tông Thịnh, hiện tại người biết những việc này, cũng chỉ có mấy người chúng ta. Nếu em cứ ở nhà nấu cơm, có thể cũng là cách giúp anh, dù rồi khi là, em chưa chắc giúp gì được anh, lại còn gây phiền toái cho anh, nhưng mà…”
 
Chương 434: Thẩm Hàm Có Thai


“Em chưa có làm gì phiền toái cho anh, em vẫn luôn thật tốt, thật sự, tốt lắm.” Tông Thịnh nói. Anh tạm ngừng một chút, tôi đang cong môi d0ịnh nói thì vừa lúc đèn đường bật đỏ, anh lại dừng xe quay sang nói với tôi: “Ưu Tuyền, đừng phản bội anh.”

“Được rồi, được rồi, sao lại…” tôi đang định nói là sao lại nói tới cái đề tài này. Nhưng ngay lúc đó, nhìn thấy ánh mắt của anh, tôi không nói được nữa, đưa tay xoa đầu tóc ngắn của anh. “Sẽ không. Tuyệt đối sẽ không. Sống là người của nanh, chết là ma của anh.”

“Đúng vậy, em mà phản bội anh anh sẽ giết em, bắt em làm ma của anh.”

Bàn tay tôi còn đặt trên đầu anh chưa kịp rụt lại thiếu điều đông cứng. Sau đó tôi lạnh nhạt rút tay lại. Hừ. Cái thể loại không biết gì là lãng mạn, thời điểm này lẽ ra phải nói, cảm ơn em, anh yêu em, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau sao?! (Mèo: bé Tuyền à, cưng hình như lại quên lão công của mình là ai rồi?! Là bé Thịnh đó!!!)

Đèn xanh bật, anh lại chuyên tâm lái xe, tôi nhìn cảnh vật bên ngoài.

Xe chạy tới tiệm cầm đồ của Ngưu Lực Phàm, đón hắn cùng đi tới nhà ông thầy hai mươi tệ. Lúc gọi điện hắn đi ra ngoài thì khuôn mặt thật sự không khác gì cả đêm bị ma nhát. Sắc mặt rất tệ, hai mắt thâm quầng, hấp háy, chẳng thấy ánh sáng đâu. Hắn vừa lên xe, tôi liền hỏi:

“Tối qua anh bị ma đè hay là bị ma ép giường ép khô hết tinh huyết hả?”

“Tông Ưu Tuyền, dạo này em càng lúc càng to gan, càng lúc càng làm càn nha.”

“Ha ha, anh tính toán gì. Sao ra nông nỗi này hả?”

“Cả đêm mất ngủ.” Hắn nói, nằm dựa ngửa trên ghế sau, kéo mũ áo khoác lên che kín mắt rồi nhắm tịt mắt lại. “Tới nơi gọi anh.”

“Này…” tôi còn định nói thêm thì Tông Thịnh đã vỗ vỗ tôi, “Thôi, những việc này đến đột ngột quá, đêm qua hắn uống say, mà với tình huống như hôm qua thì làm sao mà hắn ngủ dược. Lúc trước khi anh biết mình có khả năng bị Lão Bắc bán đứng cũng mất ngủ hết hai ba đêm, trong lòng cứ suy nghĩ quẩn quanh. Hắn cũng cần vài ngày để thích ứng.”

Tôi gật đầu nhìn Ngưu Lực Phàm ở đằng sau, cảm thấy hắn cũng vô cùng đáng thương, trong lòng tôi đột nhiên suy nghĩ, nếu như hôm nay ông thầy hai mươi tệ kia bảo là Ngưu tiên sinh không phải là người nhà của Ngưu Lực Phàm thì tốt rồi. Những việc này không có liên quan tới Ngưu Lực Phàm có phải là tốt hơn cho hắn không!

Xe dần ra khỏi nội thành, đằng sau vang lên tiếng chuông điện thoại, là của Ngưu Lực Phàm. Bất quá, hắn dường như ngủ rất say, không tỉnh giấc, tôi vỗ vỗ vào người hắn nhưng vẫn không tỉnh. Điện thoại reo thêm hai hồi chuông nữa rồi tắt. Nhìn hắn ngủ say tới vậy tôi cũng không nỡ đánh thức. Nếu đối phương thật sự có chuyện quan trọng sẽ gọi lại.

Xe vào thôn. Đường trong thôn cũng thật xấu, xe rung lắc vô cùng, cho dù là xe việt dã tốt này cũng không khỏi xóc nảy. Ngưu Lực Phàm chính là trong một lần xe bị xóc khiến đầu cụng vào cửa kính mà tỉnh dậy. Tỉnh lại đã gào lên quang quác:

“A! Đau quá! Tài xế lão đệ, cậu có biết lái xe không vậy?”

“Lên lái đi!” Tông Thịnh nói, mắt nhìn chăm chú vào vũng bùn phía trước. “Có lẽ ống nước bị xì rồi, nước ngấm ngược lên.”

Ngưu Lực phàm lúc này mới để ý tới bên ngoài, khoảng một trăm thước trước mặt đường lầy lội đầy nước, đường thôn có xe ngựa nên bùn nhão thành từng rãnh nông sâu. Bên cạnh còn có người đang thi công, chắc là công ty cấp nước, đào lên đống lớn đống bé đất ở ven đường.

Tôi thấy Ngưu Lực phàm đã tỉnh thì nhắc nhở: “Ban nãy điện thoại anh có kêu khá lâu đó.”

Hắn ngồi thừ người ra, lấy điện thoại xong thì la hoảng: “A?! A! Này này này này…”

“Sao vậy?” tôi nói, “Anh có thể an tĩnh chút không? La ó gì ở đây chứ, chờ qua khỏi chỗ này đã. Để yên cho Tông thịnh chuyên tam lái xe, không có chúng ta bị lún bây giờ.”

Ngưu Lực Phàm đột nhiên nhoài người tới, đưa điện thoại áp tới trước mặt tôi nói: “Thẩm Hàm nói cô ấy mang thai!”

Tôi liếc mắt nhìn màn hình, sau đó nói: “Chúc mừng anh, chứng cứ cường bạo trẻ vị thành niên đã hình thành.”

“Đứa nhỏ này không có khả năng là của tôi!” Ngưu Lực Phàm nói.

Bất quá nghe giọng hắn rõ ràng vô cùng khẩn trương, loại chuyện này, Thẩm Hàm nhắn tin cho hắn, nếu hắn nói không phải của mình, vậy thì là vấn đề lớn.

“Thẩm Hàm không phải đều cùng anh ở chung sao? Anh chịu trách nhiệm chứ, đại ca. Thẩm Hàm còn đi học đó. Ba mẹ thì không ở cạnh. Anh trai giám hộ, Thẩm Kế Ân thì mất tích đã lâu như vậy. Nếu như anh cũng…”

“Anh không phải, đứa nhỏ này khẳng định không phải là của anh! Thẩm Hàm là người thế nào đâu phải hai người không biết. Mới học lớp 12, cả ngày không đi học mà trốn đi chơi. Bạn bè cô ấy ở chung cắn thuốc là bình thường, lần trước không phải em còn gặp ở bệnh viện sao? Chính là bạn học đánh nhau tới mức sảy thai đó, nếu không cũng đâu có gặp em ở khoa sản.”

“Cho dù cuộc sống cá nhân của Thẩm hàm có chút loạn, nhưng những chuyện này thì con gái đều biết, thời gian thế nào, là của ai, đương nhiên cô ấy biết nên mới nhắn tin cho anh.”
 
Chương 435: Thẩm Hàm Có Thai 2


Tôi vẫn cảm thấy Thẩm Hàm luôn ở bên cạnh Ngưu Lực Phàm, nên hắn hoài nghi cô bé có vẻ hơi quá đáng. Nếu là tôi, chắc tay tôi đã thân ái lên má hắn rồi.

“Tự anh cũng biết chuyện, cô ấy là trẻ vị thành niên, tôi luôn nhớ rõ. Mỗi lần hành sự đều dùng biện pháp an toàn, không có đến một lần ngoại lệ. Giờ cô ấy nói là có con với anh, chuyện này…”

“Nhưng cô bé không giống loại người không có tiền đi bệnh viện nên lừa lọc anh. Ngưu Lực Phàm, tối nay về thì nói chuyện đàng hoàng với cô bé đi.”

Ngưu Lực Phàm có lẽ là quá sức chấn động, có lẽ cần người để tâm sự nên mới có thể trên xe nói với tôi những chuyện này. Còn tôi, theo bản năng của nữ tiới nên mới cho hắn ý kiến.

Tông Thịnh vốn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Đứa nhỏ này cứ giữ lại đi, đừng bỏ nó.”

Ngưu Lực Phàm kinh ngạc mà nhìn Tông Thịnh lái xe phía trước, tôi vội nói:

“Chuyện này phải để cho Thẩm Hàm quyết định. Tuy cô bé là trẻ vị thành niên nhưng lại rất rõ ràng mình đang làm cái gì. Chẳng phải anh lo lắng nhân quả gì đó sao?”

Thẩm Hàm cùng Tông Thịnh chỉ có thể xem như quan hệ bạn bè biết nhau. Loại chuyện này, như thế nào đều không thể do Tông Thịnh quyết định. Nhưng ban nãy khi Tông Thịnh nói chuyện đó, giọng vô cùng lạnh lẽo, như thể một câu mệnh lệnh.

Tông Thịnh không nói nữa, Ngưu Lực Phàm cũng không chú ý tới điểm bất thường này, mà cứ ôm điện thoại ngồi trên ghế sau đau khổ.

Nói một cách khác, hắn đang sợ mình mọc sừng! Nhưng mà nếu nói nặng với Thẩm Hàm thì lại sợ giàn thiên lý đổ.

Xe cuối cùng đã ngừng lại trước mặt căn nhà vách đất hoang tàn. Nhà người ta trước nhà có sân đều trồng rau xanh gì đó, nhưng căn nhà này trước cửa chỉ toàn là cỏ mà thôi.

Bức tường gạch đổ nát, chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy hết bên trong căn nhà cửa mở. Khóa cửa kiểu cũ chỉ có thể mở khi có người ở bên trong, nên có lẽ hôm nay chúng tôi may mắn rồi, đến thẳng đây tìm, chứ đến ngõ nhỏ kia chắc là đã không gặp được ông ta.

Ngưu Lực Phàm xuống xe, cất điện thoại, vẫn chưa hoàn hồn sau sự kiện Thẩm Hàm có thai.

Trong ba người chỉ có tôi đã tới nơi này nên tôi dẫn đầu đi vào trong nhà. Nhẹ bước vào, đã thấy chiếc bàn trà trong phòng khách. Ông thầy bói hai mươi tệ tay cầm bức ảnh, tay cầm chén rượu, thở dài.

Tôi gọi khẽ: “Đại gia.” Bản này còn lỗi, mọi người chờ xem lại khi màu chữ đã chuyển xanh nhé. Cảm ơn các bạn.

Ông ta quay đầu lại thấy tôi thì nhàn nhạt nói: “Ta biết cô sẽ tới đây mà.” sau đó, lại quay sang nhìn Tông Thịnh sau tôi, cuối cùng là Ngưu Lực Phàm vẫn nhíu mày nhìn điện thoại.

Bàn tay tôi còn đặt trên đầu anh chưa kịp rụt lại thiếu điều đông cứng. Sau đó tôi lạnh nhạt rút tay lại. Hừ. Cái thể loại không biết gì là lãng mạn, thời điểm này lẽ ra phải nói, cảm ơn em, anh yêu em, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau sao?! (Mèo: bé Tuyền à, cưng hình như lại quên lão công của mình là ai rồi?! Là bé Thịnh đó!!!)

Đèn xanh bật, anh lại chuyên tâm lái xe, tôi nhìn cảnh vật bên ngoài.

Xe chạy tới tiệm cầm đồ của Ngưu Lực Phàm, đón hắn cùng đi tới nhà ông thầy hai mươi tệ. Lúc gọi điện hắn đi ra ngoài thì khuôn mặt thật sự không khác gì cả đêm bị ma nhát. Sắc mặt rất tệ, hai mắt thâm quầng, hấp háy, chẳng thấy ánh sáng đâu. Hắn vừa lên xe, tôi liền hỏi:

“Tối qua anh bị ma đè hay là bị ma ép giường ép khô hết tinh huyết hả?”

“Tông Ưu Tuyền, dạo này em càng lúc càng to gan, càng lúc càng làm càn nha.”

“Ha ha, anh tính toán gì. Sao ra nông nỗi này hả?”

“Cả đêm mất ngủ.” Hắn nói, nằm dựa ngửa trên ghế sau, kéo mũ áo khoác lên che kín mắt rồi nhắm tịt mắt lại. “Tới nơi gọi anh.”

“Này…” tôi còn định nói thêm thì Tông Thịnh đã vỗ vỗ tôi, “Thôi, những việc này đến đột ngột quá, đêm qua hắn uống say, mà với tình huống như hôm qua thì làm sao mà hắn ngủ dược. Lúc trước khi anh biết mình có khả năng bị Lão Bắc bán đứng cũng mất ngủ hết hai ba đêm, trong lòng cứ suy nghĩ quẩn quanh. Hắn cũng cần vài ngày để thích ứng.”

Tôi gật đầu nhìn Ngưu Lực Phàm ở đằng sau, cảm thấy hắn cũng vô cùng đáng thương, trong lòng tôi đột nhiên suy nghĩ, nếu như hôm nay ông thầy hai mươi tệ kia bảo là Ngưu tiên sinh không phải là người nhà của Ngưu Lực Phàm thì tốt rồi. Những việc này không có liên quan tới Ngưu Lực Phàm có phải là tốt hơn cho hắn không!

Xe dần ra khỏi nội thành, đằng sau vang lên tiếng chuông điện thoại, là của Ngưu Lực Phàm. Bất quá, hắn dường như ngủ rất say, không tỉnh giấc, tôi vỗ vỗ vào người hắn nhưng vẫn không tỉnh. Điện thoại reo thêm hai hồi chuông nữa rồi tắt. Nhìn hắn ngủ say tới vậy tôi cũng không nỡ đánh thức. Nếu đối phương thật sự có chuyện quan trọng sẽ gọi lại.

Xe vào thôn. Đường trong thôn cũng thật xấu, xe rung lắc vô cùng, cho dù là xe việt dã tốt này cũng không khỏi xóc nảy. Ngưu Lực Phàm chính là trong một lần xe bị xóc khiến đầu cụng vào cửa kính mà tỉnh dậy. Tỉnh lại đã gào lên quang quác:

“A! Đau quá! Tài xế lão đệ, cậu có biết lái xe không vậy?”

“Lên lái đi!” Tông Thịnh nói, mắt nhìn chăm chú vào vũng bùn phía trước. “Có lẽ ống nước bị xì rồi, nước ngấm ngược lên.”

Ngưu Lực phàm lúc này mới để ý tới bên ngoài, khoảng một trăm thước trước mặt đường lầy lội đầy nước, đường thôn có xe ngựa nên bùn nhão thành từng rãnh nông sâu. Bên cạnh còn có người đang thi công, chắc là công ty cấp nước, đào lên đống lớn đống bé đất ở ven đường.

Tôi thấy Ngưu Lực phàm đã tỉnh thì nhắc nhở: “Ban nãy điện thoại anh có kêu khá lâu đó.”

Hắn ngồi thừ người ra, lấy điện thoại xong thì la hoảng: “A?! A! Này này này này…”

“Sao vậy?” tôi nói, “Anh có thể an tĩnh chút không? La ó gì ở đây chứ, chờ qua khỏi chỗ này đã. Để yên cho Tông thịnh chuyên tam lái xe, không có chúng ta bị lún bây giờ.”

Ngưu Lực Phàm đột nhiên nhoài người tới, đưa điện thoại áp tới trước mặt tôi nói: “Thẩm Hàm nói cô ấy mang thai!”

Tôi liếc mắt nhìn màn hình, sau đó nói: “Chúc mừng anh, chứng cứ cường bạo trẻ vị thành niên đã hình thành.”

“Đứa nhỏ này không có khả năng là của tôi!” Ngưu Lực Phàm nói.

Bất quá nghe giọng hắn rõ ràng vô cùng khẩn trương, loại chuyện này, Thẩm Hàm nhắn tin cho hắn, nếu hắn nói không phải của mình, vậy thì là vấn đề lớn.

“Thẩm Hàm không phải đều cùng anh ở chung sao? Anh chịu trách nhiệm chứ, đại ca. Thẩm Hàm còn đi học đó. Ba mẹ thì không ở cạnh. Anh trai giám hộ, Thẩm Kế Ân thì mất tích đã lâu như vậy. Nếu như anh cũng…”

“Anh không phải, đứa nhỏ này khẳng định không phải là của anh! Thẩm Hàm là người thế nào đâu phải hai người không biết. Mới học lớp 12, cả ngày không đi học mà trốn đi chơi. Bạn bè cô ấy ở chung cắn thuốc là bình thường, lần trước không phải em còn gặp ở bệnh viện sao? Chính là bạn học đánh nhau tới mức sảy thai đó, nếu không cũng đâu có gặp em ở khoa sản.”

“Cho dù cuộc sống cá nhân của Thẩm hàm có chút loạn, nhưng những chuyện này thì con gái đều biết, thời gian thế nào, là của ai, đương nhiên cô ấy biết nên mới nhắn tin cho anh.”
 
Chương 436: Đáp án ở mộ phần Ngưu Gia Gia


Ngưu Lực Phàm không nhẹ không nặng mà đẩy tôi ra, Tông Thịnh vừa lúc ở bên cạnh đỡ lấy tôi. Ngưu Lực Phàm đứng trước mặt ông thầy hai mươi tệ, nói: “Xin hỏi, ông là trưởng bối nào trong nhà của tôi? Nếu đã là người trong nhà, sao lại đuổi tôi đi?”

Ông ta nhìn Ngưu Lực Phàm, môi mím chặt, rồi vươn tay ra thật chậm như thể muốn chạm vào hắn. Hắn gạt tay ông ta ra thẳng thừng, rồi nói: “Nói đi, ông là thân thích gì của tôi? Đừng nói là ông nội tôi, vì ông tôi đã chết rồi. Cũng đừng nói là ông trẻ của tôi, ông tôi một người đã chết, hai ngươi còn đang ở trong thôn câu cá kìa. Ông rốt cuộc là ai? Nếu là thân thích, thì tết nhất lễ lạc tôi biếu trà rượu quà bánh cũng được, căn nhà ọp ẹp này của ông, mưa gió dột nát, nếu ông là thân thích của tôi thì về ở tại nhà cũ của tôi cũng được.”

Ông thầy hai mươi tệ đột nhiên khóc lên. Người già đã sống qua hơn nửa đời phong ba, đã già đến thế này mà còn có thể khóc thì có thể thấy ủy khuất tới mức nào đây?!

Tôi kéo Ngưu Lực Phàm: “Anh đừng nói nữa. Nghe ông ấy xem nào.”

Tông Thịnh đứng trước mặt ông ta, nói: “Tôi là Tông Thịnh, lão tiên sinh, chuyện khi trước ở khách sạn Sa Ân, nếu ông biết thì nói chúng tôi nghe một chút đi. Năm đó ngưu gia tiền bối, gieo hậu quả xấu, thì nhất định cần phải có người đi diệt trừ.”

Ông ta vẫn ngồi khóc hu hu, ngồi bên chiếc bàn trà, lại rót chén rượu rồi vẫy vẫy tay về phía Ngưu Lực Phàm nói:M* e *o. m* u* p m ờ i b ạ n s a n g g. a. c.s .a .c .h .c .o .m đ ọ c n h é “Kêu nó ra ngoài, ta nói với các ngươi.”

Ngưu Lực pHàm còn định nói cái gì, thì Tông Thịnh đã vỗ vỗ hắn: “Về rồi nói chuyện, nếu không hôm nay chúng ta đi tay không về.”

Ngưu Lực Phàm cũng không có biện pháp, quay sang nhìn ông thầy bói rồi bảo Tông Thịnh đưa hắn chìa khóa xe, lên xe ngồi chờ.

Ngưu Lực Phàm rời đi, Tông Thịnh ngồi xổm xuống bên cạnh bàn trà. Không phải vì anh thích ngồi xổm, mà là nơi này, cũng chỉ có một chiếc ghế nhỏ.

Tông thịnh rót rượu cho ông ta, ông thầy bói nhìn ra chiếc xe bên ngoài rồi mới nhỏ giọng nói:

“Lúc trước khi nhìn thấy bát tự của ngươi, ta đã nghĩ tới hẳn là có quan hệ với việc ở khách sạn Sa Ân. Ta còn nghĩ, cho cô gái này một đạo bùa, để cô ta cách xa ngươi một chút. Các ngươi có thể chọc vào khách sạn kia, nhưng đừng chọc vào nó. Vậy mà… vẫn xảy ra chuyện.”

Tông Thịnh thử kêu lên: “Ngưu…… Ngưu tiên sinh?”

Ông ta ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mờ đục không hề có vẻ kinh ngạc, cũng minh chứng việc Tông Thịnh gọi không hề sai.

Tông Thịnh đổi tư thế ngồi: “Ngưu tiên sinh, ông là trưởng bối thế nào của Ngưu Lực Phàm.

“Ta là cha của nó.” Ông ta nói, ánh mắt lại liếc về phía chiếc xe, “Các ngươi đừng nói cho nó, cứ bảo ta là chú họ gì đó đi, cứ để cho nó nghĩ rằng ta đã chết.”

Đáp án này, đừng nói là Ngưu Lực Phàm mà ngay cả hai chúng tôi đều kinh ngạc. Ngưu Lực Phàm từng kể, thời điểm hắn thi đại học thì ba mất. Đi thi về thì ba hắn đã hạ táng. Nói như vậy, hắn xác thật không có nhìn thấy di thể của ba mình. Chỉ là tuổi tựa hồ không đúng.

Ông ta có vẻ trạc tuổi ông nội của Ngưu Lực Phàm hơn. Nhưng mà thôi chúng tôi cũng luôn có phán đoán lạc lối một chút, có lẽ, độ tuổi mà ba của Ngưu Lực Phàm có hắn tuổi lớn hơn chúng tôi đoán nhiều.

“Vì sao lại gạt hắn?” Tông Thịnh hỏi.

“Khi đó, Ngưu Lực Phàm vừa mới sinh ra không bao lâu. Có người tìm cha ta , muốn ông ấy đi nhìn bảo địa, ông liền đi.

Việc xem đất này, cha ta vẫn thường đi làm, ta cũng không để ý. Chỉ là sau đó thấy ba mang về rất nhiều tiền, rồi mua một cửa hàng. Ta liền bắt đầu hoài nghi.

Ông dù cho xem đất cho kẻ có tiền cũng không có nhiều tiền tới vậy. Sau này, ông mới đưa ta đi xem mảnh đất đó cùng, ta mới biết, mảnh đất đó không phải là bảo địa, mà chính là… quỷ mà! Là đất dạng Bàn tơ! Là con nhện! Nói cách khác, mảnh đất đó chính là tụ tập linh khí bốn phương tám hướng, chỉ là con nhện này đã bị người ta điểm qua, ép vào một kho hàng cũ. Nếu hủy đi kho hàng đó thì bảo địa đó cũng không dùng được.

Lúc ta đi xem thì cha ta theo bọn họ, cầm bản vẽ bố cục để bố trí. Ta nghe thì hiểu là bọn họ không định hủy đi kho hàng đó, mà trấn kho hàng đó ở bên dưới. Nhưng trước đó ở kho hàng xảy ra việc thì lẽ ra phải huy đi rồi phơi nắng, nhưng bọn họ không làm vậy. Nhìn thì ta hiểu là cha ta đã dạy bọn họ đem yểm kho hàng bên dưới, hấp thu âm khí ở bốn phía, dùng trận tụ âm để tạo thành động âm tài. Đây là trận thế không thể để lọt ánh sáng vào. Thẩm gia, Thẩm gia chính là chủ miếng đất đó.

Sau khi trở về, ta nói chuyện với cha, nói rằng việc này không thể làm. Xung quanh không phải chỉ có nhà bọn họ, mà việc làm này chẳng phải thu hút hết tài lộc và sinh khí của các nhà xung quanh để cung cấp cho Thẩm gia sao?

Nhưng cha ta không nghe ta khuyên, trong mắt ông ta chỉ có tiền của nhà họ Thẩm! Thời gian đó, cuộc cách mạng văn hóa đã khiến gia đình chúng ta kiệt quệ, tiền thì không có, nghèo khó vô cùng.

Cha ta mặc kệ mọi điều ta nói, lấy tiền của Thẩm gia mà mua nhà, mua đất, mua cửa hàng.

Lực Phàm lớn một chút, thì cha ta nói Meo m u p muốn đưa Lực Phàm đi theo nhưng ta không đồng ý, nói nó phải học hành. Lực Phàm cái gì cũng không biết, mẹ nó cái gì cũng không biết. Sau đó, cha ta chết, đột tử, đang đi xem đất thì ngã chết.

Lực phàm càng lúc càng lớn, cũng bắt đầu xem những sách vở của ông nội. Ta chưa từng đưa nó đi theo khi làm việc, chỉ hy vọng nó sẽ không dính dáng tới những chuyện này.

Việc này không dừng lại sau khi cha ta đã mất. Kẻ từng hợp tác với cha ta - Gac sach Lão Bắc đã tới tìm ta, muốn ta tiếp tục cùng hắn hợp tác làm việc cho Thẩm gia.

Bố trận khi trước là cha ta làm, mà gia đình ta chính là nhất mạch tương truyền, hắn không dám cải biến, liền hy vọng ta đi hoàn thành.

Nhưng ta không làm những chuyện thiếu đạo đức này. Gã bèn không ngừng tới tìm ta. Người của Thẩm gia cũng tới tìm ta, đặt trên bàn ta 500 vạn (khoảng 150 tỷ VND các bạn ạ), hỏi ta có động tâm hay không.

Bọn họ tìm ta vội vã tới vậy chính vì thời điểm đã đến, nền trận đã thành hình phải bắt đầu xây cất. Trận thế cha ta làm chưa hoàn chỉnh, còn phải thực thi thêm trước khi xây lên. Ta không đồng ý, bọn họ bèn mỗi ngày đem tiền tới bày trước mặt ta. Ta không dám nói với người trong nhà, sợ rằng vợ con ta lại động tâm nhận lấy tiền của bọn họ.

Cuối cùng, ta chỉ có thể vờ bệnh rồi giả chết. Chỉ khi ta đã chết thì bọn họ mới có thể buông tha cho nhà chúng ta, Ngưu Lực Phàm mới có thể an toàn một chút.

Nó không biết làm gì, không ai dẫn dắt nó vào nghề, Thẩm gia cho dù có tiền, cũng không dám buông tay kêu nó làm.

Sau này, có lẽ Lão bắc hoàn thành phần còn lại. Dùng quỷ thai thì khác hẳn với thiết kế của cha ta trước đây, nhưng trận vẫn hoạt động. Chín năm qua, Thẩm gia hô mưa gọi gió, trận thế tụ tài kia mang lại tiền tài cho nhà họ nhiều hơn rất nhiều hơn so với mong muốn.”
 
Chương 437: Đáp án ở mộ phần Ngưu Gia Gia 2


Tông Thịnh lại rót rượu cho ông ta: “Ngưu tiên sinh, tôi là quỷ thai, là một quân cờ trong bàn cờ mà Lão Bắc bày ra. Thậm chí, lão còn tính toán và an bài việc sinh tôi ra. Và lão cũng chính là người đã nuôi dưỡng tôi bao năm qua.

Lão đã thất bại, ngay từ bước đầu tiên của trận thế đã thất bại, đã đem Thẩm gia Thẩm Kế Ân, giết chết. Lão biến Thẩm Kế Ân thành ra nửa người nửa thi lừa gạt Thẩm gia.

Tôi không cam lòng bị lão thao túng, tôi muốn tiêu diệt Thẩm gia! Về mặt thương nghiệp thì dùng tập đàon Tông An, còn về phong thủy, tôi phải dựa vào bản thân mình.”

“Ngươi…… Ngươi là Lão Bắc dạy ra, ngươi làm như vậy, ngươi cảm thấy chính mình có thể thắng sao?”

“Không thắng thì là chết, chết ở khách sạn Sa Ân, bị trấn trong trận thế đó. Chết còn không sợ, còn ngại chiến một lần sao? Ngưu tiên sinh, tôi cần chi tiết và chỉ dẫn cách bố trí nền trận của ông nội Ngưu Lực Phàm.”

Ngưu tiên sinh trầm mặc, một ngụm uống hết ly rượu mà Tông Thịnh rótM* e *o. m* u* p m ờ i b ạ n s a n g g. a. c.s .a .c .h .c .o .m đ ọ c n h é.

Sau đó nói: “Ta vốn dĩ tính toán, chuyện của Thẩm gia, ta cái gì cũng mặc kệ, chết bao nhiêu người, cùng ta cũng không quan hệ. Chỉ cần con ta có thể bình an thì tốt rồi. Các ngươi tại sao cố tình kéo nó vào chứ?”

“Tôi cần chi tiết cách làm và cách bố trí nền trận.”

“Ngươi đấu không lại bọn họ.”

“Tôi cần chi tiết cách làm và cách bố trí nền trận.”

“Ta lúc trước đều nghĩ kỹ rồi, đường lui cũng chưa lưu lại, vài thứ kia cũng chưa. Chuyện ở Thẩm gia, ta mặc kệ, cái gì cũng đều mặc kệ. Các ngươi buông tha Ngưu Lực Phàm đi, hắn thật sự cái gì cũng đều không hiểu. Các ngươi kéo nó đi vậy, nó hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ bản thân.”

“Cho nên, tôi cần chi tiết cách làm và cách bố trí nền trận.”

Ngưu tiên sinh trầm mặc, lại rót rượu, một ngụm uống hết, mới nói: “Trên bàn thờ bằng vàng của cha ta có một cuốn sách. Ta đã nghĩ kỹ về điều đó trước đây, nên đã chôn nó cùng cha ta. Tại sao các ngươi còn lôi kéo Ngưu Lực Phàm tìm tới.”

Tông Thịnh đạt tới mục đích, đứng lên, bất quá nhìn anh cau mày có lẽ là tê hết cả chân rồi, tôi vội tới đỡ anh.

Tông Thịnh nói: “Cảm ơn. Ngưu tiên sinh, lần trước đưa tới đứa nhỏ cho ông, coi như là tạ lễ cho lần này.”

Ngưu tiên sinh gật gật đầu, lại uống một ly. Tôi đỡ Tông Thịnh đi ra ngoài, đi tới cửa thời điểm, ông ta còn nói thêm: “Cái kia, các ngươi đừng nói với Ngưu Lực Phàm ta là ai, đừng bao giờ nói. Cứ bảo nó, ta là chú họ nó, là do các ngươi đi tới mộ ông nội nó mới biết.

Các ngươi, đừng lôi kéo nó. Nó đi theo… theo… các ngươi cũng chẳng tốt lành gì. Nó… ta chỉ co… chỉ có một đứa con. Vì nó, ta dẫu có chết cũng cam lòng.”

Ông ta nói loạn xạ nhưng mục đích cũng chỉ có một. Tông Thịnh không đáp lời, tôi thay anh quay lại gật đầu với ông ta, coi như đáp ứng, ông ta lúc này cũng gật đầu lại với tôi. Ra khỏi sân, Tông Thịnh đá đá chân, quay sang đỡ tôi rồi nói nhỏ: “Ngưu Lực Phàm sẽ đồngý để chúng ta đi đào mộ ông nội hắn sao?”

“Không biết, nhưng mà cũng không cần nói hết sự thật với anh ấy, mèo mụp nếu không anh ấy bị kích động làm sai thì không tốt, đôi khi nói dối cũng là thiện lương.”

“Ừ, giờ hắn cũng đủ việc để lo rồi.”

Xuyên qua kính xe có thể thấy hắn đang cầm điện thoại nói chuyện, dáng vẻ rất bực bội, có lẽ đang nói chuyện với Thẩm Hàm. thấy chúng tôi tới gần thì hắn vội cúp máy. Tôi mở cửa sau, Tông Thịnh nói: “Ngưu Lực Phàm, anh lái xe, chân tôi tê.”

“Hai người nói gì mà tê cả chân vậy?”

Tôi đẩy đẩy hắn: “Lái xe đi, tối nay về nhà bọn tôi ăn, gọi cả Thẩm Hàm nữa. Hai người nói chuyện đàng hoàng. Những chuyện này đừng làm bậy, tôn trọng lựa chọn của Thẩm hàm đi.”
 
Chương 440: Ý tưởng đi chơi công viên


Công viên này vô cùng rộng, trước kia tôi từng tới đây cùng bạn học nên biết rõ mọi thứ đều vô cùng đắt đỏ, nên khi Dương tử hỏi tôi muốn uống gì, tôi vội nói “Nước khoáng.”

Chúng tôi ngồi ở khu vực nghỉ ngơi lộ thiên của công viên, nhìn đám bồ câu nhởn nhơ gật gù ở kế bên. Dương tử đặt cái đầu sói xám ở trên mặt bàn bên cạnh uống nước ừng ực.

Tôi nhìn hắn hỏi: “Một giờ 60 đồng này cũng không phải dễ kiếm! Thời tiết này mà mặc bộ đồ này có nóng không cơ chứ.”

“Ừ, nhưng cũng không sao, tan tầm là có thể đi tắm rồi. Coi như mình xông hơi đi. Hơn nữa cũng sắp trở lạnh rồi, tới đó mặc bộ đồ này sẽ rất ấm, thích hơn so với ngồi bán vé nhiều. Cậu thì sao? Mặc đồ đẹp thực tập ở khách sạn sao rồi? Mỗi ngày đều gặp toàn ông chủ lớn hả?”

“Tớ không thực tập ở khách sạn nữa, lần trước trên diễn đàn của lớp các bạn cũng nói đó.” Tôi cúi đầu không muốn nói thêm.

“Vậy sao? Có lẽ do tớ không để ý. Muốn chơi cái gì? Tớ lấy vé cho, dùng thẻ nhân viên không cần mua vé.”

Nhìn bộ dáng hưng phấn của hắn tôi vội nói: “Không, không, Dương tử, hôm nay tớ tìm cậu có việc, không phải tới chơi.”

Tôi do dự một chút. Sáng nay tôi đã nghĩ kỹ, nếu tìm người lạ mua máy nghe lén này nọ, thì có chút rủi ro. Nếu nhờ Dương tử thì có vẻ an toàn hơn, sẽ không bị hắn bán đứng, nhưng phải nghĩ ra lý do thích hợp.

“Nói tớ nghe, đi thật xa tới đây, nếu không nói nữa thì thực xin lỗi với tiền vé xe bus đi.”

Tôi không nói cho hắn nghe mình được chở lại đây mà cúi đầu nói: “Hình như… bạn trai tớ có người khác, tớ có danh sách cuộc gọi nhưng không biết là ai. Tớ muốn làm hai cái thẻ nghe lén, để xác định rõ…”

“Sao tới hai cái??? Mà mấy chuyện thế này thật khiến người ta bực bội mà. Tớ giúp cậu. Nhưng bấtt quá làm một cái cho bạn trai cậu là được rồi, một trăm đồng một cái đó.”

Tôi không biết phải nói sao. Tối qua Tông Thịnh nói cho tôi hai dãy số, nói là làm thẻ nghe lén cho hai số này, nhưng hai số này không có số nào là của Tông Đại Hoành. Tối qua tôi cũng không để ý lắm, bất quá là việc do Tông thịnh giao nên tôi cũng muốn hoàn thành.

“Hai cái đi, tớ cần dùng.” tôi đưa tờ giấy ghi số.

Hắn nhìn nhìn rồi đưa tay nhận lấy, cất vào trong túi, sau đó nói: “Được rồi, cuối tuần cậu tới tìm tớ đi, cuối tuần tớ đưa cho, đưa bạn cậu tới chơi cùng luôn, tớ giúp cậu nhìn hắn xem thế nào. Mà cậu muốn xử lý tiểu tam thế nào cũng nói tớ nghe, tớ giúp cậu.”

Tôi cười: “Dương Tử, cậu tốt quá.”

“Bạn bè cả mà. Hồi trước bạn gái tớ ở cùng phòng với cậu, cậu cũng giúp tớ nhiều mà.”

“Vi Nhi sao rồi, tớ cũng không thấy cậu ấy ở trên diễn đàn.” Vi Nhi là bạn gái hắn, là bạn ngủ ở giường trên của tôi.

Dương Thụ đội nón sói xám lên, giọng nghe xa xăm: “Chạy theo đại gia rồi. Cậu nói đi, con gái vừa ra đời một cái là quên hết thề thốt ngày xưa. Thôi, quản lý tới rồi, tớ đi đây. Việc này cứ giao cho tớ. Cuối tuần tới tìm Sói Xám nha.”

Hắn quay lại làm một động tác thật đáng yêu, tôi nở nụ cười, vươn tay vỗ đầu Sói Xám, nhìn theo hắn chạy về phía đám đông.

Dương Tử vừa nhắc nhở, tôi cũng tự nhiên để ý, vì sao Tông Thịnh lại muốn tra soát tới hai dãy số, mà trong đó còn không có số di động của Tông Đại Hoành?

Rời khỏi công viên, tôi đi thẳng tới Tông An.

Dù cho hiện tại tôi không còn là nhân viên của nơi đó, nhưng tôi có mặt ở đó cũng không thành vấn đề.

Tập đoàn Tông An cũng không phải là công ty lớn gì, nên không quá nghiêm cẩn. Đó là sản nghiệp của Tông Thịnh đó.

Một tòa nhà, từ trệt tới lầu sau là khu vực làm việc, bên trên có vài căn hộ chính là chỗ ông Tông Thịnh ở hàng ngày,

Thế hệ trước đều quan niệm như vậy, có phòng ở đây thì cứ ở, việc gì phải mua thêm nhà. Trong công ty, rất nhiều người cùng thôn, họ hàng làm việc, có thể nói tới một nửa thôn ra đây làm rồi. Đi học bên ngoài một chút, về đây ngồi bàn giấy vài năm, được trưởng bối dẫn dắt vài năm thế là thành ra nhân viên chuyên nghiệp.

Không có học thì đi công trường dọn gạch. Lái xe cũng là người torng thôn. Kế toán là cô họ, đi làm trước rồi mới học lấy bằng kế toán sau.

Trong công ty những người không có quan hệ họ hàng hoặc cùng thôn chưa tới một nửa.

Đây là công ty, chứ bên khu mỏ thì toàn bộ là người trong thôn hoặc là thôn kế bên, còn không thì là người nhà chồng hoặc vợ của người trong thôn.

Vốn tôi muốn tới đây để coi, lỡ trúng giờ cơm trưa thì dày mặt đi ăn ké vậy. Lúc tôi lên tới nơi thấy Tông Thịnh đang ngồi cùng tông Đại Hoành vừa ăn vừa nói chuyện. Tông Thịnh thì cúi đầu ăn, còn Tông Đại Hoành vừa ăn vừa không ngừng nói, hạt cơm bay tứ tung.

Thấy tôi thì Tông Thịnh vẫy tay kêu tôi sang. Tôi lựa đồ ăn rồi kéo ghế ngồi xuống.

Tông Đại Hoành nhìn thấy tôi tới thì ha hả cười: “Ưu Tuyền hả, cô thật sự không coi mình là người ngoài. Tới đây ăn cơm thì phải đi làm đi. Chiều theo Tiểu Trần qua bộ phận kinh doanh tuyển người đi. Công việc kinh doanh, bất động sản, công trình thủy điện…”

Tôi nhìn về phía Tiểu Trần ngồi cạnh tôi, hắn cười cười: “Nếu cô bận thì mai qua đây, hôm nay tự tôi đi sang bên tuyển dụng được rồi.”

“Tôi không có việc gì.” tôi vội nói, rồi quay sang Tông Đại Hoành, “Chú, tôi đi làm thì cuối tuần sao? Cuối tuần tôi có chút việc phải làm.”

“Ngươi cái đồ con nít con nôi, có thể có việc gì? Tiểu Trần là sếp cô, cô xin nghỉ thì hỏi nó.”

Tiểu Trần vội nói: “Không dám, không dám. Nếu cô thật sự có việc thì nói với tôi một tiếng là xong.” Tiểu Trần tuy không phải là người trong thôn nhưng tôi tới đây nhiều như vậy cũng biết thân phận của tôi.

“UHm, vậy cuối tuần tôi xin phép nghỉ.”

Tông Đại Hoành tức giận mà nói: “Này, việc cũng chưa nhận, cửa nhà cũng chưa vào mà làm giá vậy, sau này thì sao?”

Tông Thịnh rốt cuộc thủng thẳng nói: “Cô ấy thích tới thì tới, trong nhà không thiếu một người như cô ấy đi làm. Cô họ bao năm có đi làm đâu, chẳng phải vẫn luôn như vậy sao?” hắn nói là sự thật, vẫn còn một cô họ ở quê chưa gả kìa, vốn luôn nghĩ Tông Gia này sớm muộn gì cũng thuộc về cô ta nên không buồn đi làm. Tông Thịnh quay sang tôi nói: “Cuối tuần em bận gì? Cuối tuần anh không đi làm, để anh đi cùng với em.”
 
Chương 441: Ý tưởng đi chơi công viên 2


Tông Thịnh rốt cuộc thủng thẳng nói: “Cô ấy thích tới thì tới, trong nhà không thiếu một người như cô ấy đi làm. Cô họ bao năm có đi làm đâu, chẳng phải vẫn luôn như vậy sao?” hắn nói là sự thật, vẫn còn một cô họ ở quê chưa gả kìa, vốn luôn nghĩ Tông Gia này sớm muộn gì cũng thuộc về cô ta nên không buồn đi làm. Tông Thịnh quay sang tôi nói: “Cuối tuần em bận gì? Cuối tuần anh không đi làm, để anh đi cùng với em.”

Tông Đại Hoành lại ở kia lầm bầm: “Ngươi đi làm hay không đi làm cũng không khác nhau a, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”

Tông Thịnh còn muốn nói cái gì, tôi vội kéo tay anh, không nên cự cãi với Tông Đại Hoành làm gì. “Vì anh cuối tuần không đi làm nên em muốn anh đi công viên trò chơi với em đó. Anh bao năm ở ngoài chắc chưa từng đi công viên trò chơi chơi qua nhỉ. Chúng ta cùng đi.”

Tông Thịnh có chút ngoài ý muốn nhìn tôi, do dự rồi vẫn gật đầu đáp lời, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Anh chắc chắn không tưởng tượng được tại sao tôi lại muốn kéo anh đi công viên trò chơi.

Tâm tình thật tốt khiến cho bữa cơm ăn thật ngon miệng.

Buổi chiều tôi theo Tiểu Trần sang bộ phận kinh doanh địa ốc tuyển hai nữ nhân viên sang bộ phận bán nhà của tòa nhà Linh Linh. thật ra, lúc trước tôi cũng đi làm ở bộ phận kinh doanh, giờ gặp lại mọi người không biết họ có ngạc nhiên không. Hơn nữa, Tiểu Mễ lúc trước cũng nói không có ai muốn sang làm ở bộ phận kinh doanh cho tòa nhà Linh Linh, do bên này chưa hoàn chỉnh. Bất quá, bên dự án bên kia cũng sắp kết thúc, chuyện bị điều lại đây cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.

Tiểu Trần lái xe công ty chở tôi về phía văn phòng, vừa lái xe vừa nói: “Tông tiểu thư…”

“Anh gọi tôi là Ưu Tuyền là được rồi.”

“À, Ưu Tuyền, sau này chúng ta làm việc cùng nhau, coi như bạn bè tôi muốn hỏi cô một chút.”

“Anh hỏi đi.”

“Nghe trong công ty người ta nói, cô là định thân từ bé với cậu chủ à?”

“Đúng vậy.”

“Ha hả, thời buổi này còn có định thân từ bé à? Nhìn cậu chủ, nhìn bản vẽ thiết kế của cậu ấy thì hẳn là kiến trúc sư có tài, sao lại chấp nhận chuyện định thân này chứ?”

“À, chuyện này, đại khái là anh ấy thấy không sai biệt lắm, mà tôi cũng cảm thấy anh ấy không có gì không ổn.”

“Thật là kỳ quái a. Người như cậu chủ thì trong công ty bao nhiêu mỹ nữ muốn theo đuổi á. Nhưng mà thời gian dài như vậy cả số điện thoại cũng không xin được. Tuy là chúng tôi làm cùng một tổ hạng mục, nhưng mà chúng tôi cũng không có được số điện thoại của cậu ấy đâu. Có việc thì tìm giám đốc Tông, để ông ta đi nói với cậu ấy.”

Tôi cũng chỉ biết cười, không biết là Tiểu Trần đang than vãn để xin số điện thoại của Tông Thịnh hay gì! Bất quá, Tông Thịnh đã không cho người khác số điện thoại thì tôi cũng không thể cho đâu, nhưng nhất định tôi phải nhắc nhở ai kia là trong công ty lắm mỹ nữ nhớ thương ai kia lắm. Tới chừng dự án tòa nhà Linh Linh hoạt động sẽ có không ít mỹ nữ bán nhà, phải để ý Tông Thịnh một chút mới được.

Tiểu Trần tiếp tục hỏi: “Hai người không kết hôn?”

“Còn chưa.”

“Vậy phải nắm cho chặt. Với điều kiện của cậu ta thì khó nói lắm.”

Hừ, ai kia thử thay lòng đổi dạ xem!? Tôi tự nhủ. Vẫn còn huyết khế, hơn nữa anh còn nói, huyết khế có hai chiều, tôi cũng có thể tác động tới anh ấy.
 
Chương 442: Hẹn hò ở công viên trò chơi


Hừ, dám thay lòng đổi dạ thử xem?

Xe tới trung tâm kinh doanh bất động sản. Giờ chiều thật vắng vẻ. Dự án bên này đã đi vào giai đoạn kết thúc, nhà đã bán hết, mọi người cũng chẳng còn việc gì để làm, do đó việc tham dự hạng mục bên tòa nhà Linh Linh là cơ hội tốt.

Tiểu Trần đi vào trong, tôi vẫn đứng ở cửa, có chút ngượng. Trước đây khi làm ở đây tôi nói tầm bậy về Tông Thịnh hơi nhiều, giờ lại quay lại đây.

Tiểu Trần đứng nói chuyện với giám đốc thì Tiểu Mễ đi ra nhìn thấy tôi, khẽ giọng nói: “Ưu Tuyền, sao em lại tới đây? Lần trước vụ cái áo khoác sao rồi? Mặt em ổn rồi đó, không còn tí chút dấu vết nào luôn. Buổi sáng hôm đó, nhìn mặt em chị thật cho rằng cả đời này em phải chịu mặt rỗ rồi chứ.”

“Cảm ơn chị, Tiểu Mễ, đi bệnh viện kịp thời, lột da thì tốt rồi.”

Tiểu Mễ nhìn vào trong rồi hỏi: “Em tới cùng người của tổng công ty à?”

“Vâng ạ.” tôi gật đầu. Đằng nào sau này cũng gặp mặt, vẫn phải biết thôi.

“Dự án bên tòa nhà Linh Linh cần người à?”

“Ừ, trước thì cần hai người, tháng sau chắc sẽ cần hơn.”

“Bên đó có chỗ ở không?” Tiểu Mễ tương đối quan tâm vấn đề này, ở bên này vừa bao ăn vừa bao ở không cần lo lắng.

“Em nghe nói là ở trên lầu tổng công ty, nhưng mà đi làm thì khá xa.”

“Chị xung phong! Nghe nói hiện tại cậu chủ đi làm hàng ngày đó, em với cậu ta chia tay rồi, nếu chị đây theo đuổi thì em cũng đừng có giận đó.”

Nói xong, chị ta tủm tỉm cười bỏ đi, tôi chưa kịp giải thích thì Tiểu Trần đã ra tới, kêu tôi lên xe rời đi. Trên xe còn dặn dò tôi ngày mai mặc đồng phục, đi phát thông báo tuyển dụng.

Tiểu Mễ ư, có lẽ sẽ nhanh chóng trở thành đồng nghiệp của tôi rồi.

Có việc bận nên không thấy thời gian chán chường nữa. Hôm sau, tôi bận tới mức không có thời gian ăn uống. Tông Thịnh cũng không ăn ở công ty, chẳng biết đi nơi nào rồi. Cũng một thời gian không mặc đồng phục và đi giày cao gót, chỉ một buổi sáng cũng khiến tôi có chút mệt mỏi.

Giờ cơm trưa không thấy Tông Thịnh tôi bèn nhắn tin cho anh. Người gì mà thời gian đi làm và tan làm không cố định, chẳng trách Tông Đại Hoành có ý kiến.

Tông Thịnh hồi âm: “Anh đang uống trà chỗ tiệm của Ngưu Lực Phàm.”

Tôi biết ý tứ của anh, hai người bọn họ không chỉ đơn giản là uống trà nói chuyện phiếm đâu. Hôm đó, ba của Ngưu Lực Phàm nói với chúng tôi như vậy, chúng tôi vẫn chưa nói lại với Ngựu Lực Phàm. Cũng không biết hôm nay Ngưu Lực phàm có thể đồng ý cho phép chúng tôi hai tuần sau dời mộ ông nội hắn không?

Kỳ thực, ba của Ngưu Lực Phàm vì muốn bảo hộ cho hắn mà phải giả chết để lừa gạt Thẩm Gia, cũng coi như là đổi lấy cả một đời bình an cho hắn.

Chỉ là trên đời có những việc đã định sẵn, dù cho ba của Ngưu Lực Phàm có nỗ lực tới đâu cũng không thể thay đổi được tiến triển của chuyện này.

Lúc dùng bữa, Tiểu mễ cùng một cô gái khác tới tổng công ty báo cáo, thấy tôi thì cầm đồ ăn sang ngồi cùng. Tiểu Mễ cười nói với tôi: “Tông Ưu Tuyền, chị tới nè.”

“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Tôi nói, trong lòng vẫn thắc mắc sao lại là chị ta tới chứ.

Tông Đại Hoành trưng khuôn mặt già chát cười ha hả, tới gần Tiểu Mễ. Tiểu Mễ là một cô gái xinh đẹp, xác thật là khá xuất sắc. Tông Đại Hoành liếc mắt đã có vẻ coi trọng cô ta, hỏi xem cô ta ở đâu tới, có ở ký túc xá không, đang ở đâu, cuối cùng còn nói: “Về sau các cô đi theo Tiểu Trần, cố gắng lên. Những cô gái xinh đẹp như các cô tới dự án này có thể khiến cho cả tổ đều nâng cao tinh thần phấn chấn.”

Tôi lần đầu tiên phát hiện, Tông Đại Hoành vậy mà cũng có thể nói năng tốt tới vậy.

Tối thứ bảy đó, Tông Thịnh không về nhà, nói là ở lại tiệm của Ngưu Lực Phàm qua đêm. Cũng không biết hai người bọn họ nói những gì mà Tông Thịnh không chịu nói nhiều lời trong điện thoại, mà tôi cũng không tiện hỏi.

Tôi ngủ một mình ở nhà không có cảm giác an tâm, cứ thế chờ tới hừng đông.

Tôi cũng không biết Tông Thịnh có nhớ lời hẹn đi hẹn hò vào cuối tuần không nữa.

Đến lúc tôi tỉnh dậy thì nghe có tiếng động dưới nhà. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là ăn trộm vào nhà sao? Sau đó, nghĩ kỷ thì có vẻ không phải vì nghe có tiếng nồi áp suất. Tôi vội xuống giường hô to: “Tông Thịnh?”

“Ừ, xuống ăn sáng đã, không phải em muốn hôm nay đi chơi công viên trò chơi sao?”
 
Chương 443: Hẹn hò ở công viên trò chơi 2


Tôi nhoẻn miệng cười, dù cho anh không nhìn thấy tôi ở trên lầu, nhưng tôi cũng cứ thế đứng ngây ngốc cười. Hóa ra anh còn nhớ rõ. Còn nhớ chúng tôi đã hẹn hò.

Tôi thay đồ, đi xuống nhà. Anh đã múc cháo đặt trên mặt bàn. Xem ra anh đã trở lại từ sớm.

Tôi ngồi bên bàn ăn hỏi: “Ngưu Lực Phàm đã đồng ý chưa anh?”

“Chưa trả lời. Hôm qua có Thẩm hàm ở đó nữa. Đứa nhỏ trong bụng Thẩm Hàm tạm thời ổn.”

“Thẩm Hàm sao? Cô ta sao rồi?” tôi kinh ngạc, nếu như Thẩm hàm cũng ở đó mà nói chuyện thì đúng là loạn cả lên. Tôi nóng ruột, cau mày. Cô nàng mớii mười bảy tuổi, nếu giữ lại đứa bé cũng không phải là chuyện tốt cho cô bé.

“Đừng nói tới bọn họ nữa, mau ăn đi rồi sau đó chúng ta liền đi công viên trò chơi. Hôm nay là cuối tuần, người sẽ rất đông, chúng ta muốn đi thì phải đi sớm một chút.”

Đây chính là lần đầu tiên hẹn hò của chúng tôi. Nên các bạn sang nhà Mèo trên phây búc để đọc cho nhanh nè.

Xe ngừng ở bãi đậu xe đã nghe tiếng kêu đầy hưng p hấn và vui vẻ từ công viên vọng tới. Cuối tuần, ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết ấm áp. Thời tiết này chắc chắn sẽ có nhiều người tới đây chơi.

Tông Thịnh đeo kính râm, kéo tay tôi vào trong. Tôi đảo mắt khắp nơi tìm Sói Xám, nhưng mà hôm nay công viên đông quá, tôi chẳng nhìn thấy gì.

“Bạn em là Sói xám đó, sao tìm mãi không thấy nhỉ?”

Tông Thịnh nắm tay tôi tới chỗ mua vé: “Vừa chơi vừa chờ, thế nào cũng tìm được thôi.”

Anh nói khiến tôi kinh ngạc, tôi tưởng chúng tôi tới đây chỉ tìm Dương Thụ, lấy thẻ nghe lén rồi về thôi. Người như Tông Thịnh sao lại chơi cả ngày ở công viên trò chơi được chứ.

Tôi kinh ngạc xong thì lại không che giấu được sự hưng phấn, cười tới không nín được. Tông Thịnh quay đầu lại, thấy tôi vẫn đứng cười thì vòng lại hỏi: “Không muốn chơi sao?”

Tôi lắc đầu.

“Vậy sao còn đứng đây. Em muốn chơi cái gì?”

“Chỉ là thực ngoài ý muốn, anh sẽ chơi với em.”

“Vô nghĩa! Nếu không anh tới nơi này làm gì?” Anh kéo tôi đi về phía vòng quay ngựa gỗ.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên người anh. Hôm nay anh mặc áo thun trắng kết hợp cùng quần đen, áo khoác đen, kiểu dáng vô cùng đơn giản. Mái tóc ngắn mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh mặt trời có loại rạng rỡ sáng hẳn lên. Mấy cô gái bên cạnh còn quay đầu lại nhìn, còn thì thầm rồi cười khẽ. Mà anh vẫn nắm tay tôi đi tới chỗ vòng xoay ngựa gỗ.

Trước kia tôi từng tới đây với bạn học, sau này Tông Thịnh về, tôi cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày cùng hắn tới đây chơi, hẹn hò như những cặp đôi bình thường.

“Tông Thịnh!” Tôi gọi và kéo tay anh, nhưng anh vẫn nhìn về phía trước không quay lại nhìn tôi, chỉ đáp: “Ừ.”

“Em yêu anh!” tôi nói, thật tự nhiên mà nói lên, giống như câu nói này vẫn nằm trong lòng tôi từ lâu rồi, đã thấm trong máu tôi vậy. Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh, đôi tay khỏe khoắn nắm chặt tay tôi. Tôi cười, nghe đáp: Hoặc các bạn sang g'a'c s'a'c'h tìm đọc nha.

“Đi nhanh nào, nếu không đầy người rồi phải chờ lượt sau đó.”

Biết ngay mà, anh sẽ không biết nói những lời cảm động mà chỉ biết dùng hành động thực tế để nói cho tôi biết rằng anh để ý tôi, anh yêu tôi. Tôi có thể cảm nhận được điều này. Chẳng phải cảm giác của con gái luôn đúng sao? Tôi tin tưởng, mình không cảm nhận sai.

Tông Thịnh dừng lại trước vòng xoay ngựa gỗ, quay người lại nhìn tôi, có chút ngạc nhiên mà nói: “Sao chút khóc chút cười vậy, khó coi chết đi được. Đi nào, đi sang bên kia còn hai con ngựa kìa.”

Tôi đi theo, cùng ngồi lên ngựa gỗ và thấy được nụ cười của anh, nhìn ngắm những đứa trẻ xung quanh cũng vui cười.

Chơi trò chơi vận động, chơi tàu lượn siêu tốc, sau cùng còn đi nhà ma. Ngồi trên xe goòng đi vào trong khu nhà như quặng mỏ tối mò. Bóng tối và hiệu ứng âm thanh lạnh lẽo. Tông Thịnh gỡ kính râm, tay khoác lên vai tôi từ khi nảo không rõ, thấy tôi che mắt nhưng lại hé ra khe hở để nhìn bên ngoài thì bực bội nói: “Toàn là đồ giả mà sợ vậy sao?”

“Giống như xem phim ma á, xem phim ma biết là giả nhưng vẫn sợ. A… bên kia.”

Tông Thịnh ôm tôi vào lòng: “Biết là giả còn sợ.”

Trên người anh là mùi máu tươi nhàn nhạt, còn mùi thuốc lá thoang thoảng, tay tôi đưa lên ôm eo anh, bên tai vẫn là tiếng quỷ gào, nhưng tôi đã không còn để ý, không còn sợ. Tôi nhắm mắt lại, ngửa đầu, định hôn lên cằm anh, anh liền cúi đầu, thành ra tôi hôn lên môi anh.

Bên tai là quỷ kêu, còn có giọng anh cười nhẹ. Anh cúi đầu, gia tăng nụ hôn này, đầu lưỡi thăm tiến vào miệng tôi, nhẹ nhàng liếm mút. Thật ngọt, vị ngọt thực tươi mát, làm tôi nhịn không được càng tới gần anh hơn.

Mãi tới khi mí mắt thấy sáng rực vội đẩy ra, mở mắt, hóa ra đã tới bên ngoài, bao nhiêu người đang đứng nhìn chúng tôi, có người chơi, có cả nhân viên.

Hóa ra, xe goòng đã đi hết một vòng nhà ma. Tôi vội xuống xe, Tông Thịnh cũng đeo kính râm lên kéo tôi bước đi dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ. Những nhân viên ở đó thấp giọng nói thầm: “Ở chỗ này nhiều năm như vậy, thấy có người khóc lóc ra tới, có người kêu la, có người ôm ra nhưng đây là lần đầu tiên nhìn đến, hôn môi ra tới bên ngoài.”
 
Chương 444: Tư Duy Logic Khác Biệt


Ra khỏi nhà ma chúng tôi thấy đám đông đang tụ tập, trong đám người có khá nhiều mascot, có Gấu Nâu, có Sói Xám… nhiều người chạy theo chụp ảnh cùng đám diễu hành. Xem ra hôm nay không tìm thấy Dương Thụ là do công viên có tổ chức hoạt động rồi.

Tông Thịnh kéo tôi nói: “Đi ăn đã, chút nữa hoạt động mà kết thúc thì khu nhà ăn sẽ đông lắm.”

Tôi đuổi theo anh, dù sao đây cũng là chỗ DươnG Thụ làm việc nên trước sau gì cũng sẽ gặp nhau thôi. Nhưng mà sao anh lại có kinh nghiệm, biết một hồi nữa nhà ăn sẽ đông người?

Lúc ăn, tôi hỏi anh, Tông Thịnh đáp: “Trước đây anh từng đi cùng bạn học tới công viên trò chơi ở thành phố khác. Chỉ là, sau này bọn họ phản bội anh, đem chuyện của anh đi đàm tiếu khắp nơi. Sau này… không còn sau này nữa. Nhưng sau chuyện đó anh cảm thấy đi công viên trò chơi cũng chẳng có gì vui. Bất quá, hôm nay cảm giác thật vui.”

Tôi cười. Người này, đúng là không biết nói lời âu yếm.

Tông Thịnh nói không sai, chúng tôi ngồi ăn không được bao lâu thì đám đông đã ùa tới. Nghe quảng bá buổi chiều còn có hoạt động khác, chương trình buổi sáng đã chấm dứt.

Ăn cơm xong, chúng tôi ra ngoài tìm nhân viên công viên hỏi chỗ nghỉ ngơi của những mascot đó. Bọn họ mặc dày như vậy chắc chắn phải được nghỉ ngơi một lúc.

Tôi theo lời những người chỉ dẫn, vòng qua khu trò chơi đến một rừng trúc, tìm một căn nhò nhỏ màu đỏ, chính là nơi của nhân viên nghỉ ngơi.

Đúng là giờ trưa, ngoại trừ những người trực ban, còn lại nhân viên đều ở đây.

Chúng tôi đứng ở cửa thì Dương Thụ nhìn thấy, tay vẫn bưng chén cơm chạy tới chỗ bọn tôi.

“Ưu Tuyền, nãy nhìn thấy cậu, nhưng hôm nay vừa lúc công viên có hoạt động.” Dương Thụ nói với tôi, nhưng mắt lại nhìn về phía Tông Thịnh, “Vị này chính là…”

“Bạn tớ.” Tôi vội nói.

“Bạn trai sao?” Dương Thụ nhìn tôi, miệng há hốc đến mức có thể nhét cả quả trứng vào.

“Không đúng không đúng!” Tôi vội đáp. Dương Thụ ánh mắt như đã hiểu, nhưng ánh mắt Tông Thịnh thì lạnh tới rùng cả mình.

Tôi vội xòe bàn tay: “Đồ vật đâu.”

Dương Thụ rút một phong bì nhỏ trong túi ra đưa cho tôi, sau đó nói: “300. Giá hữu nghị.”

Tôi vội đưa tiền, cất phong bì đi. Dương Thụ không vội trở về ăn mà nói: “Buổi chiều chúng tớ còn có biểu diễn, tới xem không? Ở sân khấu trung tâm đằng kia. Còn có rất nhiều hoạt động.”

“Ừ ừ, sẽ.”

“Vậy hôm khác cậu lại đến chứ? À, kỳ thật……” Hắn tựa hồ có chút do dự, nhìn Tông Thịnh, mới nói, “Thật là bạn cậu sao?”

“Ừ, sao vậy? Có gì thì nói thẳng đi, không sao.”

“À, Hầu Tử khóa mình đó, thấy cậu trong diễn đàn nói tìm tớ, nên nhờ tớ nói với cậu một câu, là cậu ấy muốn nói chuyện với cậu… hồi đi học, cậu ấy muốn nói với cậu, nhưng lại không có cơ hội. Cậu xem, có muốn cuối tuần sau hẹn cậu ấy tới đây cùng đi chơi không?”

Tông Thịnh kéo tôi: “Cuối tuần cô ấy phải tăng ca, không rảnh.” nói xong thì kéo tôi đi thẳng, tôi chỉ có thể ngoái đầu lại: “Dương tử, cám ơn cậu, hẹn gặp lại.”

“Ơ, các cậu… này, Tông Ưu Tuyền…”

Tông Thịnh kéo tôi ra thẳng bãi xe, lên xe, thắt dây an toàn xong thì tức giận xì ra: “Tôi không phải là bạn trai của em sao? Tôi là cái gì của em?”
 
Chương 445: Tư Duy Logic Khác Biệt 2


Tông Thịnh kéo tôi ra thẳng bãi xe, lên xe, thắt dây an toàn xong thì tức giận xì ra: “Tôi không phải là bạn trai của em sao? Tôi là cái gì của em?”

“Chồng yêu!” Tôi vội nói, cười toe toét, sau đó mới giải thích, “Hôm thứ sáu em ghé qua, cậu ấy hỏi em muốn điều tra ai, em chỉ có thể nói là nghi ngờ bạn trai có tiểu tam. Nếu hôm nay em dắt bạn trai theo lấy thẻ nghe lén không phải là mâu thuẫn sao? Em mới nói vậy, ai biết cậu ta lại nói chuyện về Hầu tử chứ?!”

“Hầu tử là ai nữa đây?”

“Bạn học! Chỉ là bạn học thôi.”

Tông Thịnh khởi động xe, nhưng xe mới chạy được một mét thì đã thắng gấp, quay đầu nhìn tôi:

“Nếu anh xảy ra chuyện, với tính cách của bà anh, nếu em đã sinh con cho anh thì bà có thể tha cho em đi tái giá, nhưng nếu chưa có con thì có lẽ cả đời sẽ bắt em phải ở giá cho anh.”

“Sao tự dưng nói cái này?” Tôi ngớ người, kế hoạch của chúng tôi hiện tại đang rất tốt đẹp, sao tự nhiên nói linh tinh vậy.

“Hay là, mình đi đăng ký kết hôn đi?”

Câu nói của anh khiến cả đầu tôi trở nên trống rỗng. Đi theo anh, căn bản đã là chuyện định sẵn từ bé. Dù tôi đã cố gắng phản đối nhưng không được, tôi đành làm theo. Mọi người đều biết rằng chúng tôi đang ở cùng nhau. Nhưng nói đến chuyện đăng ký kết hôn thì tôi thực sự chưa nghĩ đến.

Tôi còn chưa kịp phục hồi thì Tông thịnh đã nói tiếp: “Thôi, để một thời gian nữa rồi nói sau. Đi mua điện thoại hai sim cho người già nào.”

Xe chạy bon bon trên đường, trong đầu tôi vẫn chỉ có câu nói của anh về chuyện đi đăng ký. Tôi lác lắc đầu để gạt bỏ suy nghĩ này, hỏi: “Tông Thịnh, sao không trực tiếp nghe lén điện thoại của Tông Đạai Hoành? Hai số điện thoại này là ai?”

“Người liên hệ với lão. Nếu thật sự là người của Thẩm gia thì cũng ít khả năng là Thẩm Kế Ân. Người dùng số này chỉ là trung gian giữa Tông Đại Hoành và Thẩm Kế Ân. Thậm chí, người trung gian không chỉ có một người, nên chúng ta nghe lén để biết hai đầu trung gian thế nào, thậm chí biết được tình huống bên Thẩm Kế Ân.

Nếu hiện tại gã thực sự đang ngâm mình trong bồn máu bên dưới khách sạn thì anh sẽ nghĩ cách ôm hai thùng xăng xuống thẳng nơi đó đốt, phá xong cái mật thất đó là xong.”

Tôi cong môi: “Sau đó khách sạn Sa Ân sập xuống, người ta sẽ truy ra xem tại sao sập, sau đó xem camera theo dõi sẽ thấy anh mang xăng vào đó, sau đó thì anh vào tù.”

“Cách giải quyết nhanh nhất và ổn thỏa nhất là vậy, tiếc là trả giá quá lớn.”

“Vậy tìm cách nào ít thiệt hại cho mình hơn đi. Chúng ta dù sao cũng không vội, hơn hai mươi năm qua rồi, chờ thêm một hai năm cũng chẳng sao. Em không muốn anh vào tù đâu.”

Anh trầm mặc, lái xe về lại nhà. Xe dừng trong sân, tôi đang tháo dây an toàn thì anh nắm lấy tay tôi: “Ưu Tuyền.”

Anh cúi đầu, nói nhỏ: “Khi anh quay trở lại, lần đầu tiên anh tìm em, anh đã nghĩ rằng chỉ cần anh khôi phục, anh sẽ giết chết Lão Bắc. Anh thậm chí đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị cảnh sát nổ súng bắn chết. Anh biết, không mấy quỷ thai có thể tránh được vận mệnh này.”

“Tông Thịnh, không phải đã ổn rồi sao? Đừng nghĩ chuyện này nữa.”

“Là em đã cản anh lại, làm anh cảm thấy, chờ thêm vài năm cũng chẳng sao.”

“Ừ.” Tôi đáp, nhìn anh càng lúc càng lại gần mình hơn, tôi biết anh đang định làm gì. Ánh mắt nóng rực của anh khiến tôi không thể coi thường. “Cả người hôi hám, đừng có thể.”

Tôi cự tuyệt một câu đó, căn bản không nghĩ gì nhiều, nhưng ai kia lại suy nghĩ nhiều, logic của ai kia hình như hoàn toàn không giống nhau.

Giống như tôi cảm thấy Tông Đại Hoành có vấn đề thì nên nghe lén điện thoại của lão, nhưng anh lại chọn nghe lén người trung gian để nắm thông tin hai đầu,

Tôi nói là cả người hôi hám, rõ ràng là cự tuyệt, vậy mà ai kia lại lý giải thành mời tắm uyên ương rồi mới làm!!!

Buổi chiều đó, từ hơn hai giờ tới tận hơn 6 giờ, chúng tôi lăn lộn từ trong phòng tắm, lăn ra ngoài, rồi lại đến bệ cửa sổ. Không chút chăn che đậy, không quần áo che giấu, cứ thế để trần mà điên cuồng.

Dù sao cũng là cuối tuần, dù sao cũng không có việc gì để làm.

Lần đầu tiên, tôi lần đầu tiên cảm giác được, tôi cũng có thể thao túng huyết khế. Tôi cũng có thể chủ động cùng hồn phách của anh dây dưa. Ở trong bóng tối đen nhánh ly, linh hồn thoát ly thân thể điên cuồng cùng anh ôm lẫn nhau. Đó là một cảm giác nói không nên lời, thật giống như trong thân thể tràn đầy sức sống.

Khi tôi tỉnh lại đã là năm giờ sáng hôm sau, ngoài trời vẫn tối đen. Trên giường là mùa hè, thật ấm áp. Anh chưa tỉnh lại, dưới ánh đèn ngủ, tôi lặng lẽ ngắm nhìn làn mi của anh. Không như những cảm giác khó chịu trước đây luôn thấy như bải hoải không còn sức, bây giờ cảm giác là thật tươi mới và thoải mái.

Nghĩ lại tình hình chiến đấu hôm qua, có lẽ chính là song tu như anh nói. Song tu nhỉ? Hay cao triều? Mặc kệ, không quan tâm, dù sao chính là như vậy.

Sáng thứ hai, chúng tôi đi làm. Mặc vào đồng phục, chân đi giày cao gót theo sau Tông Thịnh vào công ty.

Bất quá Tông Thịnh là ở trong công ty đi làm, còn tôi thì phải theo Tiểu Trần đi phát truyền đơn! Nói dễ nghe là nhân viên công ty, kỳ thực là em gái đứng phát truyền đơn ở đầu đường.

Một tổ bốn người, Tiều Trần gánh cái vai chủ quản, theo lý không phải đi phát truyền đơn. Lúc bé, tôi thấy cái vai chủ quản này to lắm, tới khi học đại học mới biết, nhiều khi một giám đốc cũng chỉ có hai nhân viên, tự mình phải chạy việc vặt, giống như bây giờ Tiểu Trần vậy, phải cùng chúng tôi làm việc phát truyền đơn.

Tiểu Mễ đứng bên cạnh tôi thở dài nói: “Đứng hết hai tiếng thật sự là mệt chết. Thuê một bà thím 30 tệ một ngày cũng được mà.”

“Thím thì không trẻ đẹp được như chị mà. Tiểu Mễ chị chính là đóa hoa tươi xinh đẹp của công ty đó.”

“Cắt! Tiểu Lão bản là đã đồ ăn trong bát của em cô rồi, biết vậy tôi sẽ không tới đây đâu!”

“Thôi mà, trong công ty không phải còn rất nhiều đại soái ca sao?” mới nói xong, tôi đã thấy NgưU lực Phàm xuống xe đằng xa, chạy chậm lại chỗ tôi.

“Ngưu Lực Phàm!” Tôi kêu lên, đem đống truyền đơn chưa phát xong đưa Tiểu mễ.

Ngưu Lực Phàm đi đến trước mặt, không nói một câu, liền kéo tôi về phía xe của hắn bên kia. Tôi vội kéo lại: “Này này, làm gì vậy, em còn đang đi làm mà, này, anh làm cái gì vậy có việc liền nói, đừng lôi kéo em.”

Hắn đem tôi nhét vào trong xe. Tôi cho rằng, hắn lên xe rồi sẽ nói, chuyện chúng tôi nói có lẽ không thể nói cho người khác nghe được. Nhưng, không nghĩ tới, lên xe rồi là nổ máy chạy đi.

Tôi lo lắng hét lên: "Ngưu Lực Phàm! Dừng lại! Em đang đi làm!”

Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ, sang tuần mình up tiếp nha.
 
Chương 446: Ngưu Lực Phàm Hoài Nghi


Ngưu Lực Phàm thật giống như không nghe thấy tiếng tôi vậy, cứ thế lái xe chạy đi như bay. Tôi nhìn khuôn mặt hắn đầy vẻ tức giận, có chút sợ hãi.Biết Ngưu Lực Phàmlâu như vậy chưa từng thấy hắn tức giận đến vậy.

Cuối cùng, xe cũng dừng lại tại một vùng ngoại ô, chúng tôi đậu vào lề bên cạnh đường cao tốc tám laàn xe. Nơi đây, xe cộ qua lại đông đúc, chúng tôi dừng lại đây cũng không sợ mọi người thắc mắc vì sao lại dừng xe nơi đây.

“Ngưu Lực Phàm?” Tôi gọi thăm dò thử.

Hắn lạnh mặt nhìn tôi hỏi: “Nói anh nghe, lão già kia cuối cùng là gì của anh?”

Tôi khẽ giật mình, cảm giác là hắn đã biết chân tướng gì đó, khẽ nuốt nước bọt tôi thấp thỏm nói: “Em, ông ta nói với em ông ta là chú họ của anh.”

“Ông ta nói? Vậy em có cảm thấy ông ta là chú họ của anh không?”

“Họ hàng nhà anh, em có biết gì? Nghe nói thế thì biết thế chứ sao?”

“Ông ta nói với em lúc ông nội anh chuyển nhà thì ông ta đi đào vàng nên mất liên lạc sao?”

“Ừ!” Lúc trước ông thầy bói đó nói vậy để gạt Ngưu Lực phàm, nếu hắn đã tự mình biết, thì cũng kệ thôi, tôi đã giúp ông ta hết sức rồi.

Ngưu Lực Phàm hít sâu mấy hơi rồi nói: “Ông nội mất lúc anh còn nhỏ, lúc ông đi đào vàng thì anh đang đi học, cũng không tham dự. Khi anh tốt nghiệp xong thì rất ít khi về quê, nên mọi người n ghĩ anh không phân biệt được ai là chú họ đúng không?”

“Em…” tôi nghẹn lời, hắn đã nói như vậy, xem ra đã hoài nghi thân phận thật sự của ông thầy bói rồi, tìm tôi chỉ để xác nhận lại.

“Tông Ưu Tuyền, chuyện của hai người anh giúp không ít. Anh thật lòng coi hai người như bạn bè, mau nói thật với anh, ông ta rốt cuộc là ai.”

“Chuyện này…”

Ngưu Lực Phàm tiếp tục nói: “Ở quê anh chẳng còn ai thân thích, ba mẹ anh cũng chỉ có mình anh. Lúc trước, anh đoán là em của ông nội, anh còn cố tìm hiểu phả hệ một chút. Những chú bác trong nhà, cả ruột lẫn họ anh đều tính toán, có bảy người. Lúc ông nội anh làm nghề, thì có ba anh và ba chú họ. Những người khác căn bản không có cơ hội đến gần kim quan của ông. Bốn người đó, thì ba anh đã mất, một người chú họ cũng mất. Còn hai người. Nhưng thật không khéo, cả hai đều đang ở quê anh. Hôm qua, anh về quê hỏi thì bọn họ có xác nhận năm đó khi hạ huyệt ông nội có người bỏ tờ giấy vào kim quan của ông, và người đó không p hải chú nào cả mà là ba ruột của anh.”

Tôi không dám nói tiếng nào, theo logic của hắn, hắn đã có thể đoán ra người kia là ba của mình, chỉ là chưa tin vào sự thật mà thôi. Một lúc lâu sau, Ngưu Lực Phàm hít sâu một hơi, vòng xe rồi nói: “Anh đưa em về tòa nhà Linh Linh. Em nói với Tông Thịnh hộ anh, anh muốn đêm nay đi khai mộ ba anh.”

Quả nhiên, hắn hoài nghi là ba mình. “Được, nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì! Hai người muốn khai mộ ông nội anh để lấy đồ, vậy phải cùng anh khai mộ ba anh đã. Anh muốn xác nhận một việc!” Hắn nói chắc nịch, tôi cũng chỉ có thể gật đầu. Hắn nếu đã hoài nghi thì không thể một hai lời nói là xong. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy mới có thể khẳng định. Dù sao đi nữa, người trước đây nói ba hắn đã chết, còn đưa hắn đến tận mộ là mẹ của hắn.

Suốt đường đi, ngưu Lực Phàm không lên tiếng, môi vẫn mím chặt vô cùng nghiêm trọng.

Quật mồ của ba mình có lẽ đã đòi hỏi quyết tâm rất lớn của hắn.

Tôi xuống xe, Tiểu Mễ và Tiểu Trần đang tụ tập cùng nhau, dáng vẻ vô cùng sốt ruột.

Chiếc xe bán tải không chần chừ vụt lái đi.

Tôi nghe tiếng nói: “Trời ạ, cô ấy trở lại rồi. May là không có sao. Nếu không không biết tiểu lão bản sẽ làm gì nữa.”

Tiểu mễ vội chạy tới trước mặt tôi oán giận: “Ưu Tuyền, đi đâu vậy? Sao lại lên xe đàn ông khác. Mọi người đang nghĩ có cần báo cảnh sát không.”

“Không sao.” Tôi đáp.

Tiểu Trần cất điện thoại, cũng nói: “Tông Ưu Tuyền, cô đúng là hù chết tôi đó. Cô mới theo tôi có mấy ngày mà đã xảy ra chuyện như vậy. Nếu cô thật sự có chuyện thì tôi biết ăn nói thế nào với tiểu lão bản đây.”

“Xin lỗi chủ quản, đã khiến anh thêm phiền toái.”

“Được rồi được rồi. Không có việc gì là được.”

Tôi ra xe công ty lấy thêm truyền đơn rồi tiếp tục làm việc. Phát truyền đơn, đi càng lúc càng xa bọn họ, tôi thấy đủ xa bèn lấy điện thoại ra gọi cho Tông Thịnh. Ngồi trên ghế đá ven đường tôi nói: “Tông Thịnh, vừa nãy em bị bắt cóc.”
 
Chương 447: Ngưu Lực Phàm Hoài Nghi 2


“Anh biết rồi, bị Ngưu Lực Phàm đưa đi. Tiểu Trần có nói anh.” Giọng anh lười biếng không chút khẩn trương. Hèn gì không buồn gọi cho tôi lâu đến vậy. Tôi chu môi: “Anh k hông lo lắng gì à?”

“Ngưu Lực Phàm hiện tại đang torng tình huống nguy hiểm hơn em nhiều. Hắn đã đoán ra thân phận thật sự của ông thầy hai mươi tệ, nếu như hắn lại mất đi lý trí mà làm gì đó, có thể là tự mình đi khách sạn Sa Ân tìm Thẩm Kế Ân…”

“Hắn nói, kêu chúng ta chuẩn bị, tối nay đi khai mộ ba hắn, dáng vẻ vô cùng khẳng định. Chúng ta, hay là chúng ta nói rõ với hắn đi. Tuy rằng mộ ba hắn là mộ rỗng, nhưng bị khai hẳn cũng không tốt gì.”

“Hắn hiện tại sẽ không tin lời của bất cứ ai, chỉ có thể tận mắt nhìn mọi thứ, để anh đi chuẩn bị một chút, chút nữa anh tới tòa nhà Linh Linh đón em, chúng ta đi thẳng qua đó.”

Tôi do dự một chút, việc này cả hai người nam nhân đều kiên quyết tới vậy, sẽ không thể thuyết phục ai được. Tôi thở dài. Vừa lúc đó có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi tớihỏi tôi có phải người của tập đoàn Tông An không, đang tuyển dụng đúng không? Cô ấy và chồng muốn tới làm việc.

Tôi vội vàng dẫn họ đến chỗ Tiểu Trần, và thu hồi tâm tư, vẫn còn giờ làm việc.

Sau năm giờ chiều, trời đã nhá nhem tối. Tiểu Trần và Tiểu Mễ đang lên kế hoạch, rồi tính toán chi phí chung xem đi ăn tối ở đâu. Tôi đang xoa chân, sau một ngày dài đi giày cao gót chân tôi hơi đau.

Tiểu Mễ kéo tôi hỏi: “Ưu Tuyền, đi ăn buffet thịt nướng kiểu Hàn không?”

“Thôi, mọi người đi đi, chút nữa Tông Thịnh tới đón em.”

“À, có tiểu lão bản tới thì tốt rồi, kêu anh ấy mời chúng ta cùng nhau ăn. Vừa ăn vừa ngắm soái ca có thể ăn nhiều hơn một chút đó.”

Tôi do dự, vừa lúc đó Tông Thịnh dừng xe ở ven đường cách đó không xa gọi với ra: “Tông Ưu Tuyền!”

Tiểu Mễ trả lời còn nhanh hơn tôi: “Tiểu lão bản, mời chúng ta cùng nhau ăn cơm đi. Dù sao cũng phải ăn cơm.”

Tông Thịnh nhìn tôi bối rối, tôi cũng thế.. Đang không biết làm sao thì thấy Tông Thịnh hướng tới chúng ta vẫy tay, ý bảo lên xe. Tiểu Mễ vội kéo tôi về phía xe Tông Thịnh.

Một nhân viên nữ khác cũng cười cười với Tiểu Trần rồi lên xe anh ta.

Vừa lên xe, Tiểu Mễ đã kéo tay tôi nói: “Tiểu lão bản, chúng đã thương lượng xong, chúng ta đi tới tiệm thịt nướng kiểu Hàn phía trước ăn tối. Sao nào?”

“Thịt bò?”

“Cũng có thứ khác, nhưng bọn họ cũng có thịt bò.”

“Đổi quán khác đi, tôi mời.”

Đã có người mời khách, bọn họ cũng không làm ra vẻ, xe Tiểu Trần vẫn bám sát phía sau.

Cuối cùng xe dừng ở một tiệm lẩu tự phục vụ. Mọi người hớn hở vào kiếm chỗ ngồi, ăn lẩu. Tôi ngồi cạnh Tông Thịnh, vừa ăn vừa thấp giọng hỏi: “Anh không ăn thịt bò sao?”

“Ư, không ăn.”

“Sao anh biết ở đây không có bò cho vào lẩu?”

“48 đồng buffet lẩu, còn có hải sản, em nghĩ chủ quán cho thịt bò sao? Có thịt bò thì chẳng phải quán lỗ chắc sao?”

Tôi bật cười. Tiểu Trần liền ở đối diện nói: “Tiểu lão bản. Nào, uống một chén.” Hắn giơ lên chỉ là nước chanh mà thôi.

Tông Thịnh cũng nâng ly cụng với hắn.

“Trước giờ thấy anh đều chỉ gặp ở công ty. Vẫn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, luôn cảm thấy anh lạnh lùng. Hôm nay chúng ta là được nhờ phúc của Ưu tuyền rồi.”

Tiểu Mễ cũng nâng ly: “Đúng vậy, nếu không có Ưu Tuyền thì không biết, tiểu lão bản hóa ra cũng muốn ăn cơm.” [Mèo: gì vại? Mụ hâm? Sống ko cần ăn ư?!]

Tông Thịnh sửng sốt một chút. Tôi cũng vội nâng ly, mọi người đều là đồng nghiệp, không nên để anh đánh thẳng mặt quá: “Nào, cả nhà cùng nhau uống một chén. Tông Thịnh?”

“Ừ.”

Bữa ăn này vô cùng vui vẻ. Ăn cơm xong, đương nhiên là Tiểu Trần phụ trách hộ tống bọn Tiểu Mễ trở về, tôi đi theo Tông Thịnh lên xe.

Vừa lên xe Tông Thịnh liền nói: “trên ghế sau có túi đen, có một đôi giày đế bằng cho em. Em muốn đi cùng bọn anh hay là về nhà?”

“Em đi cùng mọi người.” Tôi vẫn canh cánh chuyện của Ngưu Lực Phàm. Tông Thịnh cũng thật quan tâm tới tôi, biết mang cho tôi đôi giày đế bằng.

Xe về tới ngôi nhà ở quê của Ngưu Lực Phàm cũng hơn 9 giờ. Ngưu Lực Phàm đang mang đồ từ trong nhà lên xe bán tải của mình, thấy chúng tôi xuống xe thì nói: “Đi xe của anh đi.”

Tông Thịnh cũng không nói nhiều lời, lấy một ít đồ trên xe để lên chiếc bán tải. Không ai nói gì.

Tôi vốn nghĩ lúc nhìn thấy Ngưu Lực Phàm, xem có thể khuyên nhủ hắn hay không, không cần đi truy cứu thân phận của ông thầy bói hai mươi tệ kia.

Dù gì thì đã có chú họ hắn chứng thực ở kim quan của ông nội hắn có giấy ghi chú được cho vào, vì sao lại phải quật cả mộ của ba hắn nữa chứ? Hơn nữa, làm vào thời điểm này rõ ràng là không muốn để cho ai biết.

Hơn nửa đêm đi khai mộ, trời ạ, gió lạnh biết bao! Rõ ràng biết là mộ trống, nhưng tôi vẫn thấy âm khí lạnh lẽo!

Chạy xe hơn mười phút thì đến chân một ngọn núi. Ánh trăng tù mù. Ngưu Lực Phàm đeo ba lô to, tai cầm xẻng. Tông Thịnh cũng xách theo một cái bao, trong tay cầm một cái cuốc. Anh quay đầu lại nói tôi : “Ưu Tuyền, em cầm theo đèn pin. Tự lo cho mình đó.”

“Dạ.” Tôi không giúp gì được, nhưng cũng không muốn đem lại phiền toái cho bọn họ. Tự mình cổ vũ bản thân: “Chỉ là nấm mộ trống! Chỉ là nấm mộ trống!”
 
Chương 448: Kim Quan Không Trống


Đêm tháng 11, trời lạnh, từng cơn gió thổi qua khiến mọi người không nhịn được mà cài chặt khuy áo. Hôm nay vì ban ngày đi làm nên tôi mặc đồng phục của tập đoàn Tông An. Váy đen đến đầu gối, thêm một áo khoác bên ngoài. Chân có đi tất da. Ban ngày mặc như vậy thì ổn, nhưng giờ là ban đêm, lại ở nơi hoang vu lạnh lẽo, gió vừa thổi qua tôi đã hắt hơi liên tiếp.

Nghe thấy, Tông Thịnh quay đầu lại nói: “Hay em cứ ở lại trên xe đi?”

“Không cần, Em đi cùng mọi người.” Tôi đáp, tay siết chặt đèn pin vội đuổi theo bọn họ. Vốn dĩ tôi cho rằng mình sẽ bị lạnh cả đêm, nhưng leo núi chưa được bao lâu thì cả người đã ấm dần lên. Sau cùng còn thở phì phò, tay quệt mồ hôi, đến trước mộ ba của Ngưu Lực Phàm.

Ngưu Lực Phàm là người dẫn đường chúng tôi lên đây. Trước kia, lúc thanh minh tôi cũng từng theo người nhà đi tảo mộ. Hẳn là ban ngày mà có khi còn không tìm thấy mộ của tổ tiên, có lần còn khấn vái tế bái nhầm mộ nhà người khác. Chuyện này ở nhà quê cũng là chuyện thường tình, năm nào cũng có nhà bị giống nhà tôi.

Nhưng Ngưu Lực Phàm dẫn đường cho chúng tôi lại không có một chút chần chờ, xem ra con đường này thực rất quen thuộc. Nơi này cũng không có chỗ để ngồi, tôi chỉ có thể ngồi xổm hỏi: “Ngưu Lực Phàm, anh quen đường ghê, nửa đêm mà đi cũng không hề sai.”

“Mỗi năm anh đều tới ba bốn lần.” Hắn nói, không nghỉ ngơi mà lập tức dùng xẻng vạt hết cỏ dại xung quanh, lộ ra một thềm mộ.

Tông Thịnh lấy đồ trong túi ra. Đầu tiên, đặt một tấm vải đen trên thềm mộ, sau đó là một cặp đèn cầy, nhang, và rất nhiều giấy tiền vàng mã.

Tông Thịnh sắp xếp xong đồ vật, nghi hoặc hỏi: “Cái sọt đâu, khai mồ anh không mang theo cái sọt sao? Tôi còn tưởng rằng ở quê có thứ này chứ. Chúng ta chạy thẳng từ nội thành lại đây, căn bản là không tìm thấy chỗ nào bán.”

Ngưu Lực Phàm đã bắt đầu châm nến: “Không mang, không cần thiết!”

Tông Thịnh cũng thở hắt ra, dựa vào cái cuốc nói: “Anh đã chắc chắn tới vậy sao? Khẳng định đây là mộ trống, nên không mang theo sọt phải không? Vì sao phải khai mộ? Khai mộ xong rồi sao nữa?”

Ngưu Lực Phàm thở dài: “Vì tôi muốn cho bản thân một đáp án. Đêm nay nhờ hai người vất vả đi theo tôi. Là bạn của tôi, khiến hai người bị liên luỵ.”

Rõ ràng biết là mộ trống, trong lòng đều đã khẳng định, nhưng vẫnmuốn khai mộ để xác định. Ngưu Lực Phàm chẩm nến, dâng hương, đứng ở trước ngôi mộ, cung cung kính kính mà nói: “Ba, đêm nay quấy rầy ba nghỉ ngơi. Có một số việc, con không thể không khai mồ nghiệm chứng một chút. Mong ba thông cảm.”

Hắn cắm nhang, rót rượu. Hai người đứng đó hút thuốc, không ai nói với nhau lời nào, mọi người đều cảm thấy nặng trĩu trong lòng.

Hút xong thuốc, Ngưu Lực Phàm bước tới đổ rượu lên đất rồi bắt đầu đốt giấy tiền. Xong còn đốt một ít ném ra xa xa, có lẽ cho cô hồn dã quỷ.

Làm xong, Ngưu Lực Phàm cầm cuốc bắt đầu công việc. Tông Thịnh cũng đi tới hỗ trợ.

Gió hiu hiu thổi, nến chập chờn, tôi có chút sợ hãi nhìn quanh bốn phía, tôi vừa xoay đèn pin thì Tông Thịnh liền nói: “Em đừng chiếu lung tung, người ta không thích đâu.”

Anh vừa nói là tôi đã hiểu, vội ngừng việc nhìn quanh. Quanh đây có lẽ có không ít cô hồn dã quỷ đang đứng quan sát.

Hai người đàn ông tất bật hơn hai mươi phút mới đào tới nơi. Tông Thịnh cầm dây thừng đứng trên đống bùn, vươn tay quấn dây quanh kim đàn.

Tôi cũng đứng ở bên cạnh, sợ hãi cũng tăng thêm, không ngừng tụng trong lòng: “đây là một cái mộ rỗng! Chỉ là một cái mộ rỗng!”

Tông Thịnh cột chắc dây thừng, thử kéo, chân mày liền nhíu lại, quay sang Ngưu Lực Phàm nói:

“Anh đã bốc mộ cải táng bao giờ chưa?”

Ngưu Lực Phàm lắc đầu: “Tôi chưa từng, vốn định tiết đại hàn năm nay tôi sẽ cải táng cho mẹ… nhưng giờ kẹt chuyện Thẩm gia, ngày đó chẳng phải mình sẽ làm mộ ông nội tôi sao? Chuyện của mẹ tôi chắc đợi đến tiết Thanh minh vậy. Sao hỏi thế?”

“Tôi đi theo Lão Bắc đã làm chuyện này vài lần rồi, nhưng đều do người thân tự làm, không để cho Thầy làm.”

“Sao cậu tự dưng nói tới?” Ngưu Lực Phàm thắc mắc, định kéo sợi dây, cho rằng Tông Thịnh muốn gọi người thân tới kéo. Nhưng mà rõ ràng đây là ngôi mộ trống mà.
 
Chương 449: Kim Quan Không Trống 2


Tay Ngưu Lực Phàm mới vừa đụng tới dây thừng, Tông Thịnh liền đẩy tay hắn ra, sau đó thấp giọng nói: “Trọng lượng không đúng! Tuy tôi chưa từng nhấc thử quan quách, nhưng tôi từng ôm qua kim quan trống, cái này không phải là kim quan trống.”

Trong lòng chúng tôi đều chùng xuống. Hai người bọn họ nhìn nhau không nói gì, xuất hiện tình huống ngoài ý muốn khiến chúng tôi không biết phải làm sao. Tôi đứng cạnh nói: “Hay là rỗng nhưng do dính bùn nên mới nặng?”

“Không phải, cảm giác không phải. Thực sự nặng! Đồ bên trong nặng lắm, nặng hơn hài cốt nhiều. Kể cả là bùn ngấm nước cũng không nặng vậy.”

Cả hai quay sang nhìn Ngưu lực Phàm. Đây là mộ ba hắn, đã đào lên rồi...

Tông Thịnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Hơn mười một giờ.” Tôi nói. Chúng tôi lên đây rồi làm lễ nữa, tốn không ít thời gian.

Ngưu Lực Phàm cũng hỏi: “Cái lão tiên sinh kia, thực ra đã nói ông ta là ba tôi, đúng không?”

“Ừ.” Tông Thịnh nói, “Ông ta vì bảo vệ anh mới giả chết. Cố để Thẩm gia tìm không thấy ông ta. Trận thế và bố cục là do ông nội anh lúc trước làm, ba anh có xem qua, có ký lục, nhưng chưa kịp xây tòa nhà thì ông đã mất. Nên tự nhiên Thẩm gia sẽ nghĩ tới việc đi tìm ba anh.

Dù cho ba anh không hỗ trợ, thì bọn chúng cũng cố tìm cho ra ghi chép của ông nội anh, đưa Lão Bắc nghiên cứu là làm tiếp.

Nhưng ba anh chưa từng dạy nghề cho anh, còn giả chết, chỉ vì muốn bảo vệ anh. Chỉ là ông ta không nghĩ tới việc trùng hợp tôi lại tìm thấy anh, anh lại bị cuốn vào chuyện này.”

“Như vậy rõ ràng cái này phải là mộ trống!”

Tôi đứng cạnh bên nhắc nhở: “Nếu anh không nhớ sai chỗ thì phải như vậy. Ba anh còn sống. Mấy ngày hôm trước chúng ta còn thấy.”

Ngưu Lực Phàm cắn cắn môi: “Kéo lên đi!”

Tông Thịnh cũng do dự một chút, chuyện này đã hoàn toàn vượt khỏi sự tính toán của chúng tôi, nếu kéo lên mà bên trong có cái gì đó quái lạ, hoặc oán khí quá lớn vậy thì cả ba chúng tôi đều gặp nguy hiểm. Nhưng nếu không kéo lên, chúng tôi đã làm tới mức này rồi, vậy chẳng lẽ lại làm lễ xin lỗi rồi chôn xuống lại?”

Tông Thịnh vội kêu: “Ưu Tuyền, bỏ hết đồ trên miếng vải đen qua một bên.”

Tôi nhanh chóng làm theo. Trong lúc tôi dịch chuyển đồ vật thì anh vẽ tám lá bùa đặt ở tám hướng của miếng vải gác sách c hấ m co m đen, quay sang Ngưu Lực Phàm nói: “Sau khi kéo kim quan lên thì đặt lên miếng vải đen, đè trên lá bùa.”

Anh mới vừa nói xong, một trận gió thổi qua, khiến mấy lá bùa bị lệch khỏi vị trí. Tôi tuy không hiểu cách Tông Thịnh đặt bùa, nhưng rõ ràng tám lá bùa đặt ở đúng tám hướng tạo thành một vòng tròn.

“Oan thân ảnh hưởng?” Ngưu Lực Phàm nói, nuốt nuốt nước miếng.

“Còn không phải là gió thổi một chút sao?” Tôi lại một lần nữa dọn lại.

Tông Thịnh nói: “Những thứ này không phải chỉ đặt ở đây là xong. Đã sắp xếp mà còn bị gió thổi loạn. Đêm nay dữ nhiều lành ít.”

Tông Thịnh rút trong túi ra chỉ đỏ và la bàn, sau vài phút, đã lập đàn xong. Bậc thềm, bia một đã được quấn chỉ đỏ quanh, mỗi chỗ giao nhau của chỉ đều được đặt giấy tiền vàng mã lên, đặt thêm một chén rượu nhỏ. Lại đặt tám lá bùa lên, Tông Thịnh nói: “Nếu chút nữa có gì thì anh đưa Ưu Tuyền đi trước, với bản lĩnh của anh đưa cô ấy đi hẳn là không thành vấn đề. Đừng quay đầu lại xem, có chuyện gì thì để tôi xử lý. Rồi, kéo lên!”

Ngưu Lực Phàm cắn cắn môi: “Tôi biết, kỳ thật, hai người nói gì tôi tin tưởng. Tôi biết ba mình còn sống. Nhưng mà… tôi chỉ là… cáu giận vì bị lừa nhiều năm rồi, nên mới nửa đêm đi đào mộ.”

Tông Thịnh kéo dây thừng, quấn mấy vòng trên tay rồi nói: “Thôi đừng nói nữa, đã quyết thì làm, mà đã làm thì phải làm cho tốt. Không phải để truy cứu trách nhiệm của ai, mà là nỗ lực làm tốt, nỗ lực sống sót.”

Ngưu Lực Phàm tuy lớn tuổi hơn cả hai chúng tôi nhưng rõ ràng không có được sự trầm ổn của Tông Thịnh. Tôi không biết mười mấy năm xa nhà Tông Thịnh đã trải qua những việc gì, nhưng biểu hiện trầm ổn của anh thì một người 24 tuổi tuyệt đối không thể có được.

Ngưu Lực Phàm không nói nữa, hít hít một hơi, dường như sắp khóc. Hắn cầm đấy một đầu dây thừng vòng lên tay. Tông Thịnh nói: “Nặng thật, đếm đến ba cùng nhau kéo lên. Từ lúc bắt đầu kéo tới khi đặt lên lá bùa không được để nó chạm lên mặt đất, không thể để tuột xuống lại.”

“Được!” Ngưu Lực Phàm đáp lời, “Một, hai, ba! A!”

Có thể thấy hai người đã dùng sức rất nhiều để kéo quan tài lên. Từ quan tài có bùn đất rơi ra. Tôi cũng khẩn trương. Dưới ánh đèn pin có thể thấy tay Tông Thịnh thậm chí nổi cả gân xanh. Sau cùng, kim quan đã hoàn toàn nhấc lên khỏi mặt đất. Tuy vẫn phải dùng sức nhưng rõ ràng có vẻ nhẹ hơn ban nãy rất nhiều. Hai người cẩn thận đặt i trên miếng vải đen, đè lên tám lá bùa, sau đó cả hai ngồi luôn lên mặt đất. Hàm răng luôn nghiến chặt giờ mới nhả ra, thở hổn hển.

Tôi lia đèn pin nhìn, không có gì dị thường. Tông Thịnh vừa thở phì phò vừa hỏi: “Có dám dùng giấy tiền lau bùn không?”

“Có gì mà không dám?! Là kim quan không mà?” Tôi đáp lời. Bọn họ mệt như vậy rồi phải để bọn họ nghỉ ngơi một chút.
 
Chương 450: Kim Quan Thi Thủy


Vài lời của Mèo:

Trong những chương này có đề cập tới 金坛, dịch ra theo tiếng Việt làm Kim Đàn, là bàn thờ bằng vàng. Nhưng khi đọc và dịch tiếp tới thì Mèo có cảm giác, Kim Đàn này chính là kim quan, sau khi cải táng sẽ để phần hài cốt của người đã khuất vào. Phần phong tục này có lẽ các bạn đều biết (nếu chưa biết các bạn có thể hỏi chị GG để tìm hiểu thêm với từ khóa “trong quan ngoài quách” và “cải táng”);

Do Mèo thật sự không rõ lắm về cái Kim Đàn này, nên Mèo mạn phép thay chữ Kim Đàn thành Kim Quan, các bạn nhé. Nếu có bạn nào hiểu rõ hơn thì nói giúp Mèo nha.

----------------------------------------------------------

Tôi cầm lên một nắm giấy tiền chưa đốt, miệng lầm bầm: “Đây chỉ là một cái kim quan rỗng, chỉ là một cái kim quan rỗng, chỉ là một cái kim quan rỗng…”

Ngưu Lực Phàm cười gượng gạo: “Nặng thế này thì không phải rỗng đâu, này, Tông Thịnh, cậu thấy thế nào?”

“Ngũ quỷ nâng quan, hoặc trọng tang mà không xử lý tốt sẽ khiến quan tài vô cùng nặng. Nhưng cái này là kim quan, tức là đã xử lý tốt mọi thứ rồi. Ba anh còn sống, nên thật sự chuyện này không biết giải thích như thế nào.” Tông Thịnh duỗi tay chân, ngồi xuống bên cạnh tôi nhìn tôi lau khô kim quan.

Kim quan, quan tài, thi cốt, mấy thứ này nếu bị dơ thì không thể dùng nước để rửa mà chỉ có thể dùng giấy tiền để lau. Chuyện này là khi bốc mộ cho ông nội tôi tôi mới biết.

Tông Thịnh lấy tờ tiền trong tay tôi gấp lại thành hình tam giác, lau các cạnh và góc của kim quan. Sau đó xua tay, kêu tôi lùi lại.

Tôi lùi lại sau vài bước, nhìn Tông Thịnh rút ra một cây đinh gỗ đào, khượi theo khe hở của kim quan, bất quá, chưa dùng sức thì cũng đã lùi lại bên cạnh tôi, nói:

“Ngưu Lực Phàm, anh tới. Ngôi mộ này do nhà các anh chôn. Cho dù không phải là ba anh, nhưng những thứ bên trong chắc sẽ không tác động tới anh.”

Lúc Tông Thịnh lùi lại, cũng rút cây đinh gỗ ra.

Ngưu Lực Phàm ngồi xuống, đánh giá kim quan. Ánh đèn pin chiếu rọi kim quan chỉ còn màu đen, màu sắc gốc của kim quan đã không còn thấy rõ, chỉ thấy đại khái hình dạng mà thôi.

Ngưu lực Phàm cầm giấy tiền. Hắn là con cháu trong nhà, không lý nào dùng đinh gỗ đào đi cạy cả. Hắn cẩn thận, gỡ nắp kim quan. Sau đó quay sang tôi, vươn tay nói: “Đèn pin.”

Thời điểm Ngưu Lực Phàm mở nắp ra, tim tôi thắt cả lại, nhưng hoàn toàn không có gì dị thường. Nắp mở ra, hắn ngồi xổm cạnh kim quan, muốn tôi đưa đèn pin để xem bên trong kim quan có gì.

Tôi đưa đèn pin, nói: “Không thành vấn đề, không có gì lạ. Chỉ là một cái quan rỗng thôi mà.”

Tông Thịnh bên cạnh tôi châm thuóc, nói: “Hai người không để ý sao, sau khi mở nắp thì côn trùng xung quanh im bặt, gió cũng ngừng thổi.”

Tôi lúc này mới để ý, thật sự như vậy. Chỉ là do chúng tôi quá khẩn trương nên không để ý xung quanh.

Ngưu lực Phàm đã cầm đèn pin rọi vào bên trong, hắn ngẩng đầu lên nói: “Xi măng, bên trong là xi măng!”

Tông Thịnh cũng dịch qua nhìn, căng thẳng, nói: “Đậy nắp lên, lấy miếng vải đen bao lại.”

Ngưu Lực Phàm lập tức làm theo, bất quá hắn cũng hỏi: “Chuyện này là thế nào? Sao ba tôi lại muốn đổ xi măng vào kim quan của mình?”

Tông Thịnh nhìn Ngưu Lực Phàm lấy vải đen bọc kim quan xong thì đứng lên, bắt quyết niệm chú, sau đó xoay vài vòng, vẽ bùa trên không bên trên kim quan lăng.

Làm xong mới nói: “Gom đồ. Chúng ta không thể ở lại đây, quá nhiều thứ chưa xác định được, đưa kim quan về rồi tính.”

“Còn mang về?” Ngưu Lực Phàm kinh ngạc, hiện tại có thể khẳng định ba hắn còn sống, ngôi mộ này bất thường, chúng tôi chưa biết phải làm sao.

Tông Thịnh nói: “Phải mang về. Nắp vừa mở thì côn trùng im bặt, gió ngừng thổi cho thấy thứ này có năng lượng rất lớn, có thể ảnh hưởng một vùng rộng lớn. Nếu chúng ta lại chông xuống cũng không nên. Hai người có cảm thấy việc rót xi măng vào như thế này rất giống cách chiếc thùng chứa đầu Vương Càn sao? Giờ chỉ còn nước mang về nghĩ cách đối phó sau.”

“Mang về thì có cách nào?”

“Nếu thật sự không thể xử lý thì tìm chỗ phong ấn lại! Để lại đây thì đối với làng quê anh chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Kim quan là chúng ta đào ra, chúng ta nên phụ trách đến cùng.”

Ngưu Lực Phàm nuốt nuốt nước miếng: “Muốn chết, thì chúng ta cũng chết trước phải không?”

“Ừ! Thu thập đi, dùng xẻng và cuốc nâng lên, hai chúng ta nâng nó xuống.”

Ngưu Lực Phàm nhìn Tông Thịnh: “Chúng ta nâng xuống… tới dưới thì ai lái xe? Tay có cử động được đâu.”

“Nếu không, chúng ta giống như thỏ con lăn bí đi, lăn nó xuống núi.” tôi nói, dù sao bên trong cũng chỉ là xi măng.
 
Chương 451: Kim Quan Thi Thủy 2


Trong không gian an tĩnh, đột nhiên bên chân có tiếng rào rạo. Chúng tôi cúi đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thành thì thấy một con chuột núi vô cùng to đang gặm miếng vải đen. Tôi thét lên sợ hãi. Ngưu Lực Phàm sẵn cuốc trong tay đập luôn vào hướng kim quan. Tôi vội đưa tay chắn lại, cuốc đập vào tay đau điếng, nước mắt tôi trào ra.

Tông Thịnh thở hổn hển kéo tay tôi ra, hét lên: “Anh làm cái gì vậy?”

“Không được làm vỡ kim quan.”

Ngưu Lực Phàm đuổi được con chuột đi, nhưng miếng vải đen đã bị cắn một miếng to. Phong ấn của Tông Thịnh ban nãy cũng chưa kịp dùng. Đào mộ, phải mang theo một cái giỏ để đựng, nhưng như hiệ ntại chúng tôi đã bị động rồi.

Tay tôi sưng lên đau nhói. Tông Thịnh chậm rãi sờ nắn xương tay tôi rồi nói: “Xương cốt không sao, về bôi thuốc là ổn.”

“Thực xin lỗi, Ưu Tuyền.” Ngưu Lực Phàm nói.

Tông Thịnh liền trừng mắt xem thường nhìn qua nói: “Anh đúng là nên cảm ơn cô ấy. Nếu như làm hỏng kim quan thì chúng ta chưa biết ngày mai có còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa không.”

“Vậy giờ làm sao? Tôi đâu nghĩ tới kim quan này lại bị người ta động tay động chân.”

“Lộc cộc” hai tiếng dị thường phá vỡ sự yên tĩnh của đêm tối. Đèn pin trong tay tôi vội chiếu về bên cạnh miếng vải đen, âm thanh chính là từ miếng vải đen truyền đến.

Nếu phong ấn của miếng vải đen đã bị con chuột phá hỏng, bốn phía cũng dần vang lên tiếng chuột núi, chúng tôi cũng khẩn trương hơn.

Tông Thịnh ngồi xổm xuống, dùng dao găm cắt qua miếng vải đen, liền thấy được bên dưới kim quan đã bắt đầu nhỏ nước. Không phải xi măng sao? Xi măng sao lại có nước? Nước sao lại tràn ra? Là nước gì mà thối đến vậy?

“Là thi thủy - nước xác!” Tông Thịnh nói, “Ngưu Lực Phàm! Ông nội anh có thể giúp bày trận cho Thẩm gia khẳng định ông ấy rất lợi hại, lập tức lái xe về nhà tìm xem có cái gì có thể sử dụng, đều lấy tới đây!”

“Trên người của cậu nhiều đồ thế đều không dùng được sao?” giọng Ngưu Lực Phàm bắt đầu run lên.

“Trước đây tôi theo Lão Bắc, nhiều trang bị vẫn còn ở chỗ của lão. Giờ anh quay trở về đi, tìm coi có gì lợi hại thì mang tới hết đi. Nhớ, tôi ở đây cố kéo dài thời gian, nếu anh quay lại thấy tôi và Ưu tuyền đã chết thì mau bỏ chạy. Chờ đến mai, khi mặt trời lên cao rọi tới đấy thì mới quay lại đây, đem mảnh đất này phong ấn lại.”

“Làm sao mà phong ấn?”

“Mau về tìm đồ đi!” Tông Thịnh cũng nóng nảy nói. Tôi rất ít khi nhìn thấy anh lo lắng tới vậy, xem ra, kim quan thật sự không bình thường.

Ngưu Lực Phàm xoay người liền chạy đi, sau đó rất nhanh nghe thấy tiếng xe khởi động. Tông Thịnh lấy một ống chỉ đen như mực ra, trải vải đỏ ra đất, rải tiền đồng, chuyển kim quan vào trong vải đỏ đè lên đồng tiền. Sau đó, dùng chỉ đen quấn chặt toàn bộ kim quan, lại dùng chỉ đỏ xuyên qua đồng tiền, từ đỉnh kim quan kéo chỉ đỏ xuống, cố định ở tám phương hướng.

Tôi không biết anh cố định thế nào nhưng thấy anh vô cùng cẩn thận. Chân mày luôn cau chặt, cũng không nói lời nào. Sau khi làm xong hết, đồng tiện luồn sợi chỉ đỏ hơi dao động, anh mới thở hắt ra một hơi thật dài, đặt nến xung quanh một khoảng cách, châm lửa thành một vòng tròn vây quanh chúng tôi và kim quan.

“Nến này cũng không thể chạm vào sao?” Tôi hỏi. Nhìn dáng vẻ có vẻ anh đã làm xong.

“Là ngừa đám chuột. Trên núi chuột nhiều như vậy, rõ ràng là đến để hỗ trợ. Thứ đó có lẽ đã ảnh hưởng đới động vật quanh đây. Nếu lại có thêm chuột tới cắn chỉ đỏ, vậy đêm nay có lẽ chúng ta cũng bị chuột ăn thịt luôn.” anh kéo tôi, ngồi bên cạnh ngọn nến. Bị sợ như vậy nhưng tôi lại không thấy lạnh.

“Có sợ không?” Anh hỏi.

Tôi lắc đầu: “Vừa rồi sợ hãi, hiện tại lại không sợ.”

“Ừ, vì sao?”

“Anh không bảo em đi, ở đây, ít nhất em không cô đơn.”

“Em không trách anh kêu em ở lại chết cùng sao?”

Tôi cau mày, nhìn kim quan bên kia nói: “Chúng ta sẽ không chết. Anh rất lợi hại, cái này rất lợi hại.”

“Cái này chỉ là tạm thời, chỉ đỏ một khi bị đứt, thứ đó liền ra tới. Hiện tại kim quan, hẳn là chứa thi thủy. Đụng tới liền trúng độc, liền hư thối. Vừa rồi Ngưu Lực Phàm đập vào kim quan, nếu không phải em cản kịp khiến kim quan vỡ, thi thủy văng ra thì có lẽ giờ này cả ba chúng ta đều thành tang thi.”

“Hiện tại, làm sao bây giờ?” Nếu bảo không lo lắng là không có khả năng, tôi cố bình tâm.

Tông Thịnh nhìn chân núi tối đen, nói: “Chờ! Nếu Ngưu Lực Phàm không có nghĩa khí chạy đi không trở lại thì anh dù thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn nếu trở lại, thì dù cho không tìm được pháp khí gì, anh cũng sẽ coi hắn như anh em. Sau đó em và hắn rời đi trước.”

“Không cần!” Tôi vội vã nói.

Tông Thịnh lại nở nụ cười. Thật sự nở nụ cười: “Ngưu Lực Phàm sẽ tìm được! Cách đúc hệt như cách xử lý Vương Càn chính là thủ pháp của Thẩm gia. Xem ra Thẩm gia xác thật tới tìm ba của Ngưu Lực Phàm, thậm chí cũng từng quật mộ của ông ta. Thật đúng là mẹ nó là sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Thứ này, bịt chặt lại xong anh sẽ đem vứt vào khách sạn Sa Ân. Hừ!”

Tông Thịnh chính là quỷ thai sẽ không nương tay với kẻ địch. Tôi tin, anh nói được làm được. Chắc chắn, thứ thi thủy này sẽ nhanh chóng được chuyển tới khách sạn Sa Ân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top