Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 171-2: Trộm! 2


Hôm nay ở ngoài cả ngày trời, vừa nóng vừa lạnh, không bệnh mới lạ. Thôi ngủ nhanh nào, có khi tỉnh dậy đã ổn rồi. Tôi mơ hồ tự nói với mình. 

Nhưng tôi không hoàn toàn ngủ được, vì trong lúc mơ màng, tôi lại cảm thấy không gian đen ngòm kia, một đôi tay ôm lấy tôi từ phía sau, nói bên tai tôi: “Sao người nóng vậy, em không tự chăm sóc cho bản thân mình sao?” 

Đó là giọng của Tông Thịnh, anh vậy mà đã đưa tôi vào trong kết giới, giống như thời gian bắt đầu vậy, trong bóng tối anh ôm lấy tôi thật chặt, thân thể tôi, làn da tôi, mỗi tấc cơ thể đều dán sát vào người tôi. 

Tôi thậm chí có thể cảm giác được cơ thể nóng rẫy của mình truyền sang cơ thể lạnh băng của anh, cứ thế, dựa vào lòng anh thật sự thoải mái. 

“Anh thật là gan quá, dám chạy tới tìm em, không sợ bị Lão Bắc phát hiện sao? Ngưu Lực Phàm nói, Lão Bắc hôm nay đã đi tới khách sạn Sa Ân, Vương Càn…”

“Đừng nói nữa.” anh cắt ngang lời tôi nói, “Em nên tự chăm sóc tốt cho bản thân mình đi.” 

“Thực xin lỗi.”

“Thực xin lỗi cái gì? Em nên xin lỗi bản thân mình ấy. Ưu Tuyền, thả lỏng, cảm nhận anh.” bàn tay anh quét qua cơ thể thôi. Thân thể anh giống như có thể xuyên qua quần áo của tôi tiến vào trong cơ thể tôi chậm rãi, cùng hồn phách của tôi dây dưa bên nhau. Tôi có thể cảm giác được hơi nóng từ cơ thể tôi truyền cho anh, còn anh truyền cho tôi khí mát lạnh từ cơ thể mình.  

“Ahhh…” từng tế bào trên cơ thể tôi đều giãn ra, hơi nóng, cả cơn sốt tôi đã lui. 

“Tông Thịnh.” Tôi nỉ non.

“Ừ, anh đã nghe Ngưu Lực Phàm nói chuyện tối nay rồi. Năng  lực của hắn không đủ, không phòng hộ tốt nên mới làm cho em bị như vậy. Nhưng bất quá, nếu em đã đáp ứng chị ấy thì ngày mai để Ngưu Lực Phàm đi theo em tới nhà tang lễ để nói chuyện với người ấy, để chị ấy cho em thêm chút thời gian. Đừng sợ, em hãy nói với chị ấy, nếu chị ấy dám ép em thì tự đi tìm người khác mà nhờ. Ưu Tuyền, nhớ kỹ, phải vừa mềm vừa rắn nhé.” 

“Uhm”

“Hiện tại, anh không thể ở bên cạnh em, nên em phải tự bảo vệ và chăm sóc bản thân mình.” 

“Uhm… đừng vậy… mai sẽ mệt lắm.”

“Thả lỏng nào, sẽ không mệt như vậy đâu.”

“Anh, anh lại hấp thụ hơi thở của em.”

“Đúng vậy, anh chính là muốn đem em ăn luôn.”

“Không cần, đêm nay không cần. Như vậy giống như… Yêu đương vụng trộm.”

Anh cười, ở trong cơ thể tôi…

Chờ tới khi anh thả tôi ra khỏi kết giới, tỉnh lại đã hơn 12 giờ. Trong ký túc xá Tiểu Mễ đã ngủ, nhưng vẫn còn một cô gái khác mới từ bên ngoài đi chơi về đang chơi điện thoại trên giường. Tôi xuống giường, cả người đầy mồ hôi, đi vào phòng tắm xối nước ấm. Tông Thịnh dùng cách này để giúp tôi hạ sốt, tôi không thể bị sốt lại vì ra mồ hôi. 

Tôi ra khỏi phòng tắm thì cô gái kia cũng vừa buông điện thoại, kéo kéo chăn nói: “Ưu Tuyền, hì hì, cô mơ kiểu gì đó, mơ trai à?”  

“Không có, tôi, tôi ban nãy bị sốt, có chút khó chịu. Tôi uống thuóc hạ sốt.”

“Còn gạt tôi hả, ban nãy tôi có nghe tiếng, nhưng không phải là tiếng khó chịu đâu, ngủ đi, còn trẻ mà, cứ mộng thôi.”

Tôi tắt đèn, cả mặt nóng bừng lên vì xấu hổ. Loại chuyện này, không được, tôi không thể ở lại trong ký túc xá, chuyện này quá mất mặt. 

Trong bóng đêm, cơ thể tôi ấm lên nhưng tôi không ngủ được. Tôi bị lời nói của cô ta kích thích, nên cứ nằm nghĩ xem phải dọn đi đâu?! Có cần phải về nhà nói với bố mẹ một câu, vì bố mẹ biết tôi đang thực tập ở đây, cũng biết tôi đang ở nơi này. 

Nếu tôi dọn ra ngoài thì tốt nhất nên nói với bọn họ một tiếng, tôi còn có thể về nhà lấy chút quần áo. Lúc trước quần áo để ở chỗ nhà Tông thịnh, chẳng biết ả Hồ Điệp kia có vứt hết của tôi không. Quần áo của tôi! Còn phải mua đồ mới nữa.

Nghĩ tới đó, tôi lại nghĩ tới việc ả đang ở căn nhà của chúng tôi, nghĩ tới lúc chúng tôi đã trang hoàng căn nhà, khi đó tôi cùng Tông thịnh đối chọi gay gắt, nhưng sau cùng vẫn ở cùng nhau. Cũng không biết tôi khi nào có thể quay về nữa. Đã từng, tôi bài xích căn nhà đó, nhưng chẳng biết từ bao giờ tôi đã coi đó là nhà của mình. Là căn nhà thuộc về tôi và Tông Thịnh hai người.
 
Chương 172: Lần đầu tiên độc lập tác chiến


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi biết bà Tông Thịnh không nói chuyện dễ nghe như vậy, nhưng cũng không nghĩ là bà không để cho hồ Điệp nửa đường sống tới mức vậy.

Có lẽ, đây cũng là do Tông Thịnh tính kế, với sự nuông chiều của bà anh với anh thì nếu anh thực sự thích ả, chỉ cần anh nói một câu thì bà anh cũng sẽ không làm như vậy. 

Xe dừng lại ở nhà tang lễ, một người phụ nữ đang khóc lóc đi ra từ nhà xác, người đó tôi nhận ra, chính là cô của đứa bé kia. Lúc trước ở bệnh viện thì người an ủi mẹ đứa bé chính là chị ta. Tôi có chút nghi hoặc, ba đứa  bé đâu nhỉ?

Người phụ nữ đi cùng một hai cảnh sát, người cảnh sát kia nói chị ta ký tên vào một tài liệu gì đó, còn hỏi chị ta có muốn đi cùng xe cảnh sát vào nội thành không nhưng chị từ chối. Chị ta nói muốn ở đây chờ người nhà tới, người đã chết là chị dâu của chị, dù gì cũng phải đưa người về nhà. 

Cảnh sát đứng an ủi vài câu rồi rời đi. Tôi nghĩ người nhà của người ta đã tới rồi thì không biết việc chúng tôi đi xem thi thể có được cho phép không nữa. 

Ngưu Lực Phàm đi về hướng nhà xác, người đàn ông lớn tuổi trông nhà xác vừa pha trà vừa hỏi: “Các ngươi muốn tới xem ai? Ở đây không có hỏa táng nên thi thể cũng chẳng có mấy cái đâu.”

Ngưu Lực Phàm nói: “Chính là người hôm qua bị xe tông chết ạ.”

Ông ta mắt sáng lên, lập tức nói: “Các ngươi là người gây tai nạn hả? Đừng có nhìn, người đã chết rồi, người nhà người ta còn ở bên ngoài, đi ra thương lượng chuyện phí mai táng đi.”

Ngưu Lực Phàm chép miệng: “Chú à, không phải bọn con gây ra chuyện đâu.”

“Vậy hai người nhìn ngó cái gì? Tự mình đi kiếm xui xẻo làm chi?”

“Bọn con, bọn con phải nói mấy câu với thi thể đó.” 

Ngưu Lực Phàm vừa nói xong thì ông ta đã đẩy đẩy cái kính trên sống mũi mà nói:

“Cùng người chết nói chuyện sao? Thôi đi, các ngươi nghĩ mình là ai hả? Nơi này không có việc của mấy đứa, cũng không phải là chỗ cho mấy đứa tới chơi đâu. Đi thôi, đi thôi.”

Tôi nhìn có vẻ không đi theo cách này được nên đi thẳng ra ngoài, đứng sau lưng người phụ nữ kia, chờ chị nói điện thoại xong. Tôi nghe chị nói bằng tiếng địa phương, cũng không hiểu lắm, chỉ loáng thoáng là tìm thấy chị dâu rồi, đã chết, đang ở nhà xác chờ người đó tới xử lý. Nhưng có vẻ đối phương không muốn tới, chị ta cứ phải khuyên. Cuối cùng, bên kia cúp máy trước, chị ta hít mũi, xoay người thấy tôi. 

“Cô, có việc gì sao?” chị hỏi.

“Chị à,” tôi nói, “chúng ta từng gặp qua, người phụ nữ ở trong kia nữa, chúng ta từng gặp nhau rồi.”
[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 172-2: Lần đầu tiên độc lập tác chiến


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chị ta có vẻ ngơ ngác nhìn tôi, tôi vội nói: “lúc trước chúng ta từng gặp  nhau trong bệnh viện đó. Hôm qua, lúc tôi trên phố có gặp chị dâu chị đi tìm con, cũng thấy lúc chị ấy xảy ra chuyện em cũng có thấy. À, em có mấy lời muốn nói với chị ấy nhưng người quản sự không cho em vào.”

Chị ta càng lúng túng: “Em gái này, chuyện này cũng không liên quan đến em mà. Người tài xế kia cũng đã liên hệ với chúng tôi.”

“Không liên quan đến người tài xế. Lúc trước chị dâu chị có hỏi em mấy câu mà em chưa trả lời, hiện tại chị ấy cũng đi rồi, nhưng dường như chưa bỏ xuống được. Nếu em đã đáp ứng giúp chị ấy thì cũng phải có chút trả lời cho chị ấy.”

Ngưu Lực Phàm từ nhà xác đi ra, nhìn thấy tôi nói chuyện với người phụ nữ đó cũng bất ngờ. Chị ta hỏi toi:

“Chị dâu tôi nhờ em giúp cái gì?”  

Tôi kể lại cho chị ấy nghe chuyện hôm qua, chỉ là không kể về việc đứa bé ở khách sạn, chỉ nói là chị dâu chị ấy nhờ tôi đi tìm con, tôi chưa kịp trả lời thì đã xảy ra chuyện. Chị ấy do dự một lúc, rồi gật đầu, đưa chúng tôi vào trong nhà xác.

Nhà xác không lớn nhưng thật lạnh lẽo, có hai hàng tủ đông ở hai bên vách tường. Có một cuốn sổ để ghi chép viếng thăm. Giữa phòng còn có hai cái giường bằng sắt.

Chị ấy ra nói vài câu, người quản sự cho phép chúng tôi mở tủ đông ra. Bất quá, người mở cho chúng tôi là người phụ nữ kia. 

Chị ấy nói: “Chị dâu tôi nhà chẳng còn ai. Chị ấy gả tới nhà chúng tôi cũng chẳng sung sướng gì. Khi đó, tôi  mới học tiểu học, chị ấy như mẹ tôi vậy, chăm sóc tôi, dạy tôi học.  Nhưng sau này tôi lại chẳng hiểu sao nữa. Từ khi chị tôi mang thai đứa bé, rồi sinh nó ra, anh trai tôi dường như biến thành một người khác, cứ đánh đập và mắng chửi chị ấy, nói là đứa bé không phải con của anh ấy, là chị dâu đi ngoại tình. 

Khi đó, tôi luôn ở bên cạnh chị cả ngày, chị ấy không thể có thời gian để mà làm việc đó. Nhưng chị dâu tôi sợ con trưởng thành không được tốt nên mọi nỗi thống khổ đều nuốt vào trong bụng, cứ nói với con rằng ba nó rất yêu nó, chỉ là ba phải đi làm xa kiếm tiền cho nó ăn học.

Anh trai tôi bỏ đi, đi xa đã nhiều năm không về nhà. Con trai được mười ba tuổi, thì anh ấy trở về được hai lần, mà lần nào cũng đánh đập chị ấy.

Đứa bé đáng thương, lúc sinh bệnh cũng chỉ có một mình chị dâu chèo chống, sau này đứa bé lại đi lạc, chị dâu lại cả ngày lang thang ở đây tìm con. Mọi người trong thôn đều nói chị ấy đã điên rồi.

Bây giờ, chị dâu đã ra nông nỗi này nhưng anh tôi vẫn không chịu tới nhìn chị một cái.”

Hóa ra, vận mệnh của quỷ thai vốn là như vậy. Chỉ là người mẹ này đã giành cho con trai quá nhiều tình thương, phần yêu thương này đã giúp hóa giải oán hận trong lòng nó, chỉ tiếc là cuối cùng người tốt thường không sống lâu. 

Tủ đông mở ra, túi bọc thi thể phả ra hơi lạnh trắng xóa.

Ngưu Lực Phàm nói từ sau lưng tôi: 

“Đừng đứng quá gần, chị ấy chưa tìm thấy con nên trong lòng có chấp niệm. Đừng để chị ấy hút mất dương khí của mình. Đứng xa một chút, nói xong lập tức kéo túi bọc thi lên, Tông Thịnh đã nói, việc này anh không giúp được em, em phải tự mình làm thôi.”

Tôi quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ là có lẽ hắn cũng chưa từng gặp qua chuyện như thế này, nếu để hắn làm dám hắn sẽ làm hư việc mất. Hiện tại, Tông Thịnh đã nói rõ là để tôi làm nên không chừng trong lòng hắn còn đang hí hửng đó.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 173: Tông Thịnh bị thương


“Như vậy cũng không tốt mà!” Tôi cười, nhưng trong lòng gào thét, mau mau mang tôi đi nào.

Có đôi khi nữ nhân chính là như vậy, lời nói và suy nghĩ không giống nhau.

Tông Thịnh ở bên kia có chuyện thì dù cho chúng tôi có thật sự chia tay đi chăng nữa cũng không thể nào không suy nghĩ gì về chuyện này.

“Được rồi, qua bên kia thôi. Làm mà không tốt, thì cả cơ hội nói chuyện còn không có đó. Thu thập một chút, chúng ta đi nào.”

Tiểu Mễ tuy không có chức vụ gì đặc biệt nhưng chị ta cao gầy, xinh đẹp, nên được các lãnh đạo khá coi trọng. Nhiều người nói, chờ tới khi tòa nhà Linh Linh khai trương thì có lẽ chị ta có thể được chuyển sang làm giám đốc bộ phận kinh doanh

Nửa tiếng sau tôi và Tiểu Mễ ngồi taxi đi tới trụ sở tập đoàn Tông An. 

Tòa nhà không phải là cao ốc gì, nhưng bảo vệ đang đứng trước cửa kiểm tra chặt chẽ người ra vào. Cũng không biết kiểm tra cái gì. Chúng tôi mặc đồng phục công ty, có danh thiếp công ty, hơn nữa bảo vệ cũng biết tôi nên không hỏi nhiều kêu chúng tôi lên thẳng trên lầu. 

Chúng tôi vừa ra khỏi thang máy lầu sáu đã nghe tiếng bà Tông Thịnh lanh lảnh. 

“Những người này, thật sự nên dạy dỗ cho thật tốt!!! Làm sao lại đánh Tông Thịnh thành như vậy? Tông Thịnh, thật không cần đi bệnh viện sao?”

Hành lang lầu sáu vốn không có người làm việc, mà mọi người đều vây quanh văn phòng vách kính. 

Ngay cả Tiểu Mễ cũng quên mất mục đích tới đây của mình mà kéo tôi chen vào giữa đám người nhìn vào văn phòng. Bà Tông Thịnh đang bôi thuốc lên vêt thương cho anh. 

Áo sơ mi anh đã cởi một nửa lộ ra bả vai rắn chắc cùng cơ ngực. Tiểu Mễ thì thào xuýt xoa: 

“Oa, dáng người thật tốt.”

Bà Tông Thịnh đem một lọ thuốc bột rắc vào miệng vết thương của anh, anh có vẻ vô lực dựa vào sô pha, máu đã cầm nhưng miệng vết thương có vẻ rất sâu.

Tôi nhìn miệng vết thương mà trong lòng đầy nghi hoặc, vết thương sao nặng tới vậy? 

Nếu là người bình thường, vết thương thế này chắc phải đi bệnh viện khâu lại rồi chứ.

Bà anh hỏi: 

“Tông Thịnh, nếu không, chúng ta đi bệnh viện đi. Máu nhiều quá!” 

“Không cần. Hiện tại đi bệnh viện, không phải làm người ta chế giễu sao? Chỉ là động chạm một chút vì phá bỏ và di dời mà phải đi bệnh viện. Con phụ trách toà nhà đó. Con đi viện thì việc ở toà nhà Linh Linh phải làm sao? 

“Này, miệng vết thương này cũng quá sâu đi.”

“Không có việc gì, không chết được.”

Chú Tông Thịnh dựa vào bàn làm việc nói: “Lần này phá bỏ và di dời cũng quá gấp mà, cho nên người ta mới phản ứng mạnh thế. Tông Thịnh, loại sự tình này, cháu kinh nghiệm không đủ, tôi xem thiết kế cháu cũng làm rồi. Nếu không, chuyện này cháu không cần phải xen vào, để tôi chiếu theo thiết kế của cháu làm. Cứ làm cuốn chiếu chờ người ta dọn đi hết rồi tiếp tục”

Tông Thịnh ngẩng đầu lại hỏi: “vậy mất mấy năm? Chỉ cần một năm, bên kia phong thuỷ liền toàn thay đổi. Đến lúc đó, dù cho bày trận có lợi hại, chúng ta cũng chỉ có phí tiền thôi.”

Anh lại cúi đầu nhìn vết thương, lại thấy tôi ở bên ngoài tấm kính, nhưng ánh mắt anh chỉ đảo qua người tôi, không  hề dừng ánh mắt lại.

Chú anh lại rục rịch tính nói gì đó thì ông anh đã nói: 

“Được rồi, làm địa ốc, loại chuyện này chỉ là sớm hay muộn. Lúc trước ta còn bị người ta kéo vào vườn trái cây đánh nữa cơ. Người trẻ tuổi nên học hỏi kinh nghiệm.”

Ông chú anh không nói nữa, nhưng bà anh nhìn miệng vết thương thì sốt ruột: “Tông Thịnh, không ấy chúng ta vẫn nên đi bệnh viện đi.”

Tông Thịnh đè thấp thanh âm nói gì đó với bà thì bà mới thôi.

Ông anh đi từ trong văn phòng ra tức giận nói với đám người vây quanh bên ngoài: “Nhìn cái gì hả? Nên làm gì thì làm đi.”

Mọi người vội giải tán. Tiểu mễ kéo tôi đi tìm người phụ trách quản lý khu chúng tôi.
 
Chương 173-2: Tông Thịnh bị thương


Mọi người vội giải tán. Tiểu mễ kéo tôi đi tìm người phụ trách quản lý khu chúng tôi.

Bất quá khi chị ta đi giao báo cáo, tôi đi toilet. Trong lòng còn đang suy nghĩ về vết thương trên người Tông Thịnh. Vết thương trên khoé môi anh, không cần suy đoán, chính là bị người ta đánh. Nhưng vết thương trên vai tôi lại không nghĩ là bị đánh, có chút giống lúc trước khi anh bị pháp khí thương tổn vậy.

Trên người Tông Thịnh không ít vết thương lớn nhỏ, nhưng mà vết thương lành thật nhanh, dù không ở bên tôi thì những vết thương nhỏ đó sẽ không để lại dấu vết gì trên người cả. 

Chỉ là lúc này đây, không biết là làm sao vậy, anh vậy mà bị thương nghiêm trọng đến vậy. Thân thể anh tương đối đặc thù, cũng không thể đi bệnh viện. Đúng rồi, nếu tôi ở bên cạnh anh, để anh hấp thụ hơi thở vậy, có thể giúp anh hồi phục thật nhanh đúng không?

Nghĩ tới đây, tôi liền quyết định phải làm thế. Mà muốn làm thì bước đầu tiên là phải làm sao để Tiểu Mễ không tìm thấy tôi. Tôi mặc đồng phục, trừ khi là người biết rõ tôi, nếu không cũng sẽ không dễ dàng nhận ra tôi. Tôi phải nhanh chóng tìm được một không gian riêng để tôi và Tông Thịnh có thể đơn độc ở chung.

Tôi chuồn ra khỏi toilet. Sau đó tránh mặt Tiểu Mễ đang báo cáo trong văn phòng, tôi Meo_mup đăng truyện tại gác sa"ch châ"m com và phây búc. Mong các bạn ủng hộ mèo nhé. đứng nhìn vào văn phòng chõ team của anh. Anh không có đây. Vậy anh đang đi nơi nào? Anh trên người còn có nhiều vết máu như vậy, không phải là đi văn phòng ông anh chứ. Nếu vậy thì tôi căn bản không có khả năng thần không biết quỷ không hay tìm anh rồi bên nhau rồi.

Tôi vừa buồn rầu xoay người, liền thấy được phía cửa toilet bên kia mở ra, Tông Thịnh bước ra, trên người quần áo còn xộc xệch, nửa người trên bị hở ra, cũng may mắn hiện tại không phải ngày mùa đông, nên dù là buổi chiều anh cũng không bị cảm lạnh. Trên vai máu lẫn thuốc bột lẫn lộn. 

Tôi vọt tới, không có thời gian nghĩ nhiều mà lôi anh vào toilet lại. Vào tới nơi tôi mới phat hiện mình đã lôi anh vào toilet nam. 

Cũng may hiện tại nơi này không có ai. Đang định trước tiên lui đi ra ngoài thì bên ngoài có tiếng bước chan đi vào. Tôi hoảng hốt, Tông Thịnh đã dùng một bàn tay liền ôm tôi lên cách mặt đất một khoảng, xoay người liền tiến vào một phòng vệ sinh.

Lúc cửa đóng lại tôi vừa vặn thấy người đi vào là gã chú của anh. Bất quá dường như gã không thấy tôi, nhưng khi cửa khép lại đã thấy được Tông Thịnh.

Gã ở bên ngoài nói: “Tông Thịnh, chuyện này ngươi cũng đừng để ở trong lòng. Ta cùng ngươi nói này, địa ốc và khu mỏ là giống nhau. Lợi nhuận cao, tự nhiên có người sẽ không từ thủ đoạn động thủ. Trong nhà những sự tình đó, ngươi hàng năm ở bên ngoài cũng không biết, chuyện này mới chỉ là bắt đầu. Hừ, ta đã có hai ba năm tất niên không thể về nhà ăn cơm, ngươi biết vì cái gì không? Đều là sợ,cuối năm, bị người chém. Vừa đến thời gian ăn tết, ta đều nói vợ thả tin tức ra, nói là ta bị cảnh sát bắt rồi. Tìm đại cái cớ nào đó, dù sao cũng trốn không ở nhà. 

Nếu không, hừ hừ, đòi nợ, tìm quan hệ, xin việc, tìm nhận thầu.... hừ, đừng nói ăn tết, không bị người mắng đã là không tồi. Trong thôn những người đó, nhìn nhà của chúng ta,đứng ngoài cuộc, những chuyện này, bọn họ đều không biết. Ngươi a, còn trẻ, còn có vài thập niên ngao du. Tông Thịnh, đừng có trây trét nữa!”

Tông Thịnh chỉ chỉ bồn cầu, ý bảo tôi đứng lên. Tôi cũng hiểu, nếu có ai nhìn từ dưới lên sẽ thấy chân tôi và anh.  

Tôi lại lo lắng sẽ tao ra âm thanh, bị chú Tông Thịnh phát hiện.

Cũng may tôi hôm nay không đi giày cao, vịn vào vai không bị thương của anh đứng lên nắp bồn cầu.

Chú anh đã nói xong điều cần nói, cũng đã quen với việc anh không đáp lời nên nói xong thì đi ra ngoài.

Trong toilet không còn tiếng động nào khác ngoài tiếng hai chúng tôi hít thở. Meo _ mup đăng truyện tại gác sa"ch châ"m com và phây búc. Mong các bạn ủng hộ mèo nhé. Đến lúc này tôi mới để ý, tay tôi vẫn vịn vào vai anh, tay còn lại vịn ngực anh. Nhịp tim anh đập truyền thẳng vào lòng bàn tay của tôi. Tôi giật mình rút tay lại, muốn đứng xuống đất thì anh dùng âm thanh nhỏ nhất nói với tôi: “Đừng nhúc nhích.”

Tôi ngồi xổm trên bồn cầu, không dám để lộ đầu quá bị lộ ở trên, mà cũng không dám đặt chân xuống để bị lộ chân bên dưới. Tư thế vô cùng xấu hổ. Tôi nhìn vết thương trên vai anh nói: “Hay là… anh… anh ngủ với em đi, như vậy anh có thể hấp thu hơi thở của em để mau bình phục.”

“Ở chỗ này?” Anh không có cự tuyệt, chỉ thốt lên ba chữ như vậy.

Dáng vẻ anh cũng vô cùng muốn… mà tôi càng thêm nóng nảy.  “Không, cái kia. Haizz...” 

tôi lúc lắc đầu, mặt nóng như lửa. Làm sao mà tôi có thể đưa ra yêu cầu như vậy nhỉ?

Anh dang tay ôm lấy tôi, khiến mũi tôi ngập tràn mùi thuốc, mùi máu tươi. Tai tôi áp sát vào ngực anh, nghe giọng nam trầm thấp vang lên nơi lồng ngực:

“Ưu Tuyền, anh cũng muốn. Anh muốn em vô cùng. Bất quá hiện tại không được. Hiện tại chúng ta còn đang chia tay. Nếu vết thương đột nhiên tốt lên, bọn họ sẽ có kiêng kị. Anh phải đợi bọn họ đi bước tiếp theo, tạo ra một nguyên nhân chết đặc biệt, làm cho việc Thẩm Kế Ân chết cùng anh không có quan hệ gì. Chỉ có làm cho bọn họ tin tưởng rằng chúng ta chia tay, anh mất đi em, mất đihuyết khế, bọn họ mới có thể xuống tay.”

“Nhưng, nhưng vết thương có phải rất đau không?!”

Tôi nhìn vết thương trươcs mặt mà trong lòng đau nhói.

“Ừ, rất đau. Những người từ toà nhà Linh Linh lao tới, rõ ràng chính là hướng về phía anh mà tới, gã cầm đầu dùng trâm đâm vào vai anh, cây trân làm từ gỗ cây táo bị sét đánh...là trâm búi tóc của Đạo gia.”
 
Chương 174: Nước Tiểu Nhện


Hóa ra là bị thiết kế, cố ý nhắm vào anh mà thiết kế nên màn ẩu đả này. Nếu không, ai lại cầm cây trâm này mà đi đánh nhau chứ?

Tông Thịnh buông tôi ra nói: “Anh ra ngoài trước xem giúp em rồi em ra sau.”

Anh quay người lại, tôi vội ôm lấy anh nhưng không  nghĩ tới lại kéo trúng tay bị thương của anh, nghe tiếng anh hít một hơi thật sâu mà tôi cũng đau theo. 

Anh xoay người lại, khuôn mặt đỏ bừng vì đau đớn. “Anh, đau tới vậy mà cứ kệ nó sao? Thẩm Kế Ân, cánh tay bị thương, còn đi bệnh viện xử lý đó.” Tôi buông anh ra, sợ lại đụng vào khiến anh đau. 

Tông Thịnh thấp giọng nói: “Thẩm Kế Ân chính là nửa người nửa thi, gã không có khả năng khôi phục lại. Nếu không đi bệnh viện thì gắn thép cố định lên cánh tay thì tay gã sẽ lặc lìa, gã làm màu thôi. Anh đi trước đây.”

Tông Thịnh ra khỏi toilet, tôi mới cẩn thận đi ra cửa. Tông Thịnh đang cản thư ký của ông lại để tôi ra ngoài. Tôi vội bước ra, vờ như vừa ra khỏi wc nữ. Đi vài bước thì đụng mặt Tông Thịnh và thư ký. Thư ký nói: “Ưu Tuyền, nghe nói cô ở bộ phận kinh doanh mà, sao lại ở đây?”

Tôi vội chào hỏi lễ phép: “Tôi đi cùng người khác đi báo cáo thôi.” tôi quay sang nhìn về phía Tông Thịnh nhưng anh quay mặt đi, không buồn liếc mắt nhìn tôi.

Ừ, chúng tôi đã chia tay rồi, cho nên tôi đi vòng qua, không nhìn anh mà đi thẳng về phía Tiểu Mễ.

Tiểu Mễ sau khi tôi lại gần thì đã tia sang nhìn Tông Thịnh, thấp giọng nói: 

“Tiểu lão bản dáng người thật tốt. Mặt lại đẹp. Hì hì. Dù không đi tới đâu, ngắm nhìn thôi cũng thích.”

“Đồ cuồng lộ liễu thì cố. Đây là chỗ làm mà, cho dù bả vai bị thương cũng đâu thể cởi ra như vậy. Hừ.”

“Đúng là mới chia tay có khác.”

Từ tập đoàn quay trở về bộ phận kinh doanh cũng không tới một giờ. Tôi chưa từng nghĩ tới có video quay cảnh Tông Thịnh ẩu đả cũng đám người đó vậy mà lại được người ta chú ý. Không phải là bạo lực chống lại việc di dời sao? Tin tức này cũng chẳng mới mẻ gì, không phải từng có việc huy động cảnh sát tới hỗ trợ sao?? Sao lần này lại gây chú ý vậy?

Tôi xem thì toàn là video do người đi đường quay lại, nói là Tông Thịnh ẩu đả, kỳ thực là anh tránh đi những người đó công kích mà không hề ra tay. Động tác trốn tránh vô cùng chuyên nghiệp, động tác tự vệ cũng rất chuyên nghiệp, có người bình luận là anh từng luyện tập qua.

Chuyện này tôi cũng không biết. Còn nữa, vì thân phận của anh. Trước giờ toàn là cảnh sát trấn áp, nhưng giờ lại là người phụ trách công trường bị tấn công nên mức độ chú ý càng cao. Càng nhiều người chú ý xem việc phá hủy tòa nhà có thành công không.

Trong lòng tôi càng nôn nóng, Tông Thịnh đang vội xử lý chỉ vì muốn bức Thẩm Kế Ân ra tay, giờ thì Thẩm Kế Ân lại làm ra việc khiến xã hội vô cùng chú ý, chúng tôi sẽ không thể nhanh chóng phá hủy tòa nhà rồi. Ít nhất, cũng phải chờ tới khi sự việc lắng xuống. Người ta cũng đang chú ý xem vì sao có người phải liều mạng bảo vệ tòa nhà Linh Linh tới vậy.

Tôi đột nhiên phát giác, kinh doanh địa ốc hóa ra không đơn giản tới như vậy.
 
Chương 174-2: Nước Tiểu Nhện 2


Chớp mắt đã tới tháng 10, nhiệt độ chênh lệch trong ngày càng lúc càng lớn. 

Giám đốc phân công nghỉ lễ xong thì bắt đầu phát áo khoác, còn bói: 

“Còn có một bộ đồng phục mùa đông,  Tông Ưu Tuyền là thực tập, đồng phục mùa đông không có. Dù sao, cô cũng mặc không được mấy ngày. Lần này áo gió áo khoác, cô có phần, một hồi theo chân bọn họ cùng đi văn phòng lãnh đi.”

Tiểu Mễ ngồi bên cạnh tôi thấy giám đốc rời đi thì nói: “Lúc trước làm đồng phục thì cô còn chưa tới.  Sao lại có áo gió áo khoác cho cô nhỉ?! Đồng phục đều là may đo mà!”

“Nói không chừng, chính là tùy tiện làm đại thôi!” Tôi cười xoà. Đồng phục tôi mặc cũng là tìm đại một bộ, đâu phải may đo gì. Áo gió lần này chắc cũng thế thôi. 

Tôi không suy nghĩ nhiều thêm, lúc lãnh áo gió thì mặc thử trong ký túc xá, hơi 

Đem quần áo treo lên ở cuối giường rồi đi ngủ. Hôm nay đi lên công ty một chuyến chủ yếu chỉ vì Tông Thịnh, người đâu mà chẳng để tôi bớt lo chút nào. 

Không biết là vì sao, tôi hoàn toàn không để ý tới chiếc áo gió đồng phục kia.

Tuy rằng mấy ngày hôm trước xác thật bị lạnh đến quá sức, khi đó cũng nghĩ tới nếu là có một chiếc áo gió khoác thì tốt rồi. Bất quá cũng không đến mức cần áo gió tới mức chấp nhất, nằm mơ cũng mơ thấy nó đi.

Tối hôm đó, tôi nằm mơ. Tôi biết rất rõ ràng là mình nằm mơ. Trong mơ, tôi về trường học, có một cô gái khá béo không phải là bạn học của tôi chạy tới trước mặt tôi, la hét nói tôi không biết xấu hổ, lấy quần áo của cô ấy. Tôi cho rằng cô ta ở lầu trên m ký túc xá, quần áo rớt xuống, vừa lúc tôi nhặt được. Tôi liền cố sức hồi tưởng, tôi nhặt được quần áo gì?!

Chính là nghĩ không ra, cô nàng lại lấy áo gió đen từ đầu giường tôi, rõ ràng là đồng phục của tôi. Cô ta kéo áo khoác tới trước mặt tôi nói: “Đây là quần áo của ta, là của ta! Ngươi là đồ không biết xấu hổ, quần áo cũng phải đoạt của ta.”

Trong mơ tôi giải thích áo này là giám đốc phát cho tôi, tôi không biết là của cô ấy. 

Rõ ràng chính là giám đốc phát cho tôi, trong túi không có chữ Khai Phong trong, còn có tên của tôi nữa. Không biết vì sao, trong mơ tôi lại kiên trì đi kéo cái áo tới vậy.

Mà cô ta cũng không buông tay, cứ thế ở chỗ này lôi kéo, đụng phải tôi một chút, chính là thúc vào má bên phải của tôi.

Cuối cùng cô ta dường như lên cơn điên, giật lấy cái áo ném xuống đất dẫm chân lên rồi bỏ đi. 

Tôi biết đây là một giấc mộng, thực xác định là mộng. Bởi vì ở tôi chưa từng giành giật quần áo với ai như vậy.

Buổi sáng mệt mỏi lại thêm cả một đêm loạn mộng, tôi thật sự không ngủ ngon được vài phút. Nghe tiếng hét chói tai khiến tôi giật mình tỉnh dậy. 

“A! Tông Ưu Tuyền! Tông Ưu Tuyền!”

Đã gọi đến tên tôi rồi tôi còn có thể không mở mắt ra sao? Vừa mở mắt ra, liền thấy được ở Tiểu Mễ đang đứng trước giường mình. Tiểu Mễ đã thay đồng phục, có vẻ sắp đi làm. Tôi ngủ quên hay sao? Tôi vội bật dậy, liền cảm giác được trên má nóng rát đau. Còn có cảm giác có chất lỏng chảy xuống.

Tiểu Mễ vội chạy tới bên bàn lấy khăn giấy cho tôi nói: “Mau thấm chất lỏng đó đi.” Tôi chưa kịp phản ứng thì chị ta đã nhấn khnw giấy vào tay tôi. Tôi vội đè khăn lên má, cảm giác thật cmn… tôi nói: “Sao trên mặt tôi lại đau vậy chứ?!”

“Nhìn như nước tiểu nhện vậy, tôi ở đây hơn nửa năm nhưng chưa từng thấy, cô mới vào mấy ngày sao xui dữ vậy?! Bãi nước to vậy con nhện phải lớn lắm. Oài, toà nhà này còn ít ngươi ở, khó trách có mấy con nhện to vậy. Cô xui thật.”

Tôi ngây người, lấy khăn đè chặt, rồi ra soi gương. Tôi nhẹ kéo khăn ra liền thấy trên má có lưu lại vết bọt nước to bằng nửa bàn tay. 

Bộ dáng này, thật sự như là con nhện đái vào mặt. Mấy cái bọt nước này cứ lan ra… tôi từng gặp một người trên tay có vết nhăn nhúm, kêu là thời trẻ bị dính nước tiểu nhện. Tôi chính là bị trên mặt, mà còn to tới vậy, toii thật sự muốn khóc. 

“Vậy phải làm sao bây giờ a? Có thể lưu lại sẹo không?” Dù tôi không xinh đẹp nhưng làm gì có ai muốn mặt mình có vết sẹo vậy chứ?!”

“Tôi giúp cô xin nghỉ, dù sao cô chỉ là thực tập sinh, cũng không ở cương vị. Mau chạy nhanh đi bệnh viện khám xem đi. Nếu không, lần này cũng quá nghiêm trọng. Nếu là bọt nước này lan ra khéo huỷ dungđó.”

Tiểu mễ cũng thực sốt ruột. Từ việc chị ta sốt ruột, là có thể biết tôi hiện tại có bao nhiêu nghiêm trọng.

Vội rời giường, thật cẩn thận rửa mặt, không dám đụng vào những bọt nước đó, sau đó liền vội vàng đi bệnh viện.

Cúi đầu, chạy nhanh ra khỏi khu vực kinh doanh, ngay cả xe bus cũng không dám đi mà bắt taxi đi bệnh viện.

Bệnh viện người rất nhiều, đúng là cuối tuần, tôi phải đợi một hồi lâu. Lại chuyển tới phòng khám bệnh, tiếp theo bệnh viện trực tiếp kêu tôi nhập viện.
 
Chương 175: Nước tiểu nhện quỷ 1


Làm xong thủ tục nhập viện, tôi nằm trên giường bệnh bắt đầu truyền thuốc, nói là thuốc giảm nhiệt kháng virus, thuốc tuyền rất lạ tôi hoàn toàn không biết. Bác sỹ chỉ nói rằng người ta nói đây là nước tiểu nhện nhưng thật ra chỉ là mụn nước do virus gây ra, tôi còn bị một khoảng lớn như vậy nên nhất định phải nằm viện để truyền thu6óc chống lại virus. Tôi còn phải làm xét nghiệm máu để xem máu tôi có bị nhiễm virus không, nếu có thì lại phải đổi thuốc nữa. Nói vô cùng nghiêm trọng, bất quá tôi cũng hy vọng mình không bị hủy dung. 

Chờ đến khi tôi có thể an tĩnh lại, tôi mới có thể ngồi trên giường mà suy nghĩ kỹ càng về những việc đã phát sinh trong ngày hôm nay. Sao tôi đang yên đang lành lại  bị con nhện đái vào mặt chứ? Hơn nữa, theo như Tiểu Mễ đã nói thì chị ta đã ở đây hơn nửa năm rồi chưa từng thấy mà tôi mới tới đã vậy, chẳng lẽ tôi thật sự xui tới vậy?

Bất quá, tôi nhanh chóng nghĩ tới giấc mơ đêm qua, trong mơ tôi giành quần áo với một người con gái hơi béo, tay cô ta giống như đã cọ vào mặt tôi, khuỷu tay cô ta quẹt qua mặt tôi chính là ở chỗ bị thương này. Trùng hợp, lúc tôi mơ thấy điều này thì cũng vừa lúc con nhện đái vào mặt, khiến tôi có cùng cảm giác với trong giấc mơ. 

Bất quá, còn một khả năng nữa là giấc mơ chi phối hiện thực. Tức là vì tôi giành áo khoác với người phụ nữ đó, tay cô ta quẹt vào mặt tôi nên trên mặt tôi mới xuất hiện vết bị nhện đái vào như vậy. Cô ta nói tôi lấy quần áo của cô ta, mà Tiểu mễ nói, đồng phục ở đây vốn là may đo, bộ đồ này vốn dĩ không phải là may cho tôi, có lẽ lúc trước có nhân viên khác được đo để may, xong rồi nghỉ việc mà không mang theo quần áo, vừa lúc tôi tới thực tập nên thuận tay ném bộ đồ đó cho tôi.

Nếu chỉ là như vậy, thì cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện tại trên mặt tôi lại có một dề mụn nước như vậy, chẳng lẽ cô gái kia xảy ra chuyện gì?

Trước khi gặp Tông Thịnh tôi tuyệt đối sẽ không suy nghĩ  nhiều như vậy. Mơ chỉ là mơ thôi, bị thương phải đến bệnh viện. Nhưng anh đã làm cho tôi cảm nhận được, có đôi khi mộng thật sự không phải mộng. 

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu mễ, nhưng chị ta cũng không bắt máy, có lẽ đang tiếp khách. Chúng tôi có một quy định là khi tiếp khách thì không được nghe điện thoại, tôi đành nhắn tin cho chị ấy rằng: “Tiểu Mễ, chị giúp tôi hỏi thử xem áo khoác kia trước đây là đặt cho ai? Cô ấy đã nghỉ việc hay sao? Hiện tại ra sao?”

Buông điện thoại xuống tôi không biết phải làm tiếp như thế nào? Tôi định gọi cho mẹ thì lại sợ mẹ lo lắng, hơn nữa cả ngày bận rộn như vậy, chắc cũng đã đến giờ ăn cơm tối rồi. Nếu mẹ tôi biết xong lại tất tả chạy tới bệnh viện với tôi, thật mẹ đã đủ phiền toái rồi. 

Trước đây khi sinh bệnh tôi có thể cùng lan Lan chiếu cố lẫn nhau, nhưng lúc này tôi thật sự không biết phải tìm ai.

“Tông Thịnh.” Tôi bất giác gọi tên anh, rồi lại tự nhủ: “Quên đi, trên mặt còn nổi một đống mụn nước.” 

Một bác gái giường bên nhìn mặt tôi rồi nói: “Cô gái à, mặt cô không cần phải đi bệnh viện đâu, dùng thảo dược rửa là hết mà.”

Tôi cười thân thiện với bác ấy, dù gì người ta cũng thật sự có ý tốt, bất quá hiện giờ tôi cũng chỉ có thể đi bệnh viện thôi, bên cạnh tôi chẳng có được một người để cùng thương lượng. 

Cũng may bệnh viện phục vụ khá tốt, có người giao đồ ăn đến tận phòng. Đến tận khi tôi ăn cơm xong thì Tiểu Mễ mới hồi âm tin nhắn của tôi. Đọc tin nhắn tôi lại thấy khó xử: Tôi hỏi qua giám đốc cho cô rồi, giám đốc nói là của người bên tổng công ty tên Diệp Hồng. chỉ là hai tháng trước Diệp Hồng đã từ chức, quần áo có vấn đề gì sao?
 
Chương 175-2: Nước tiểu nhện quỷ 2


Nếu như Diệp Hồng là người của tổng công ty thì có lẽ phải hỏi Tông Thịnh, vì ở tổng công ty người có thể giúp tôi cũng chỉ có Tông Thịnh. Nhưng mà hiện tại chúng tôi đã chia tay, nếu mạo muội đi tìm anh liệu có làm hỏng chuyện của anh không?

Tuy rằng con trai của bà chín cũng đi làm ở đó nhưng tôi không biết số điện thoại của anh ta, cũng không có cách nào để liên hệ. Cầm điện thoại một lúc rồi tôi mới quyết định gọi cho chú của Tông Thịnh. 

Tông Thịnh đi làm ở tổng công ty cũng không bao lâu nên chắc không biết gì về Diệp Hồng, nhưng chú của anh vốn luôn làm nơi đây, với tính cách của gã thì có khả năng biết thông tin của Diệp hồng sau khi từ chức. Tuy gã không phải là người dễ nói chuyện nhưng giờ tôi chẳng còn biện pháp nào khác, chỉ có thể tìm gã thôi. 

Điện thoại reo một lúc lâu mới có người nghe máy, “Alo, ai vậy?” nghe cách nói chuyện tôi biết ngay là chú của Tông Thịnh - Tông Đại Hoành.

“Chú à, cháu là Ưu Tuyền.”

Bên kia lập tức có vẻ không kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi, đừng gọi ta là chú, cô với Tông Thịnh chuyện đó không phải hết rồi sao? Cô tự dưng gọi không phải là vay tiền chứ? Ta biết nhà cô nợ bà Tông Thịnh tám vạn đồng, bao năm rồi,  tôi cũng chẳng có nhiều tiền, việc này ta không giúp được cô đâu.”

“Không đúng không đúng, tôi chỉ muốn hỏi chú vài việc thôi.” tôi nói vội, sợ là không kịp nói đã bị treo máy.

“Cô còn có chuyện gì muốn hỏi ta?”

“Chú à, nghe nói tổng công ty có một người tên Diệp Hồng đã từ chức hai tháng trước hả.”  

“Đúng vậy.”

“Vậy chú biết cô ấy đi đâu không? Tôi muốn liên lạc với cô ấy, hoặc người trong  nhà cô ấy.”  

“Hơ, sao tự dưng tìm cô ấy? Cái này là tin tức của nhân viên, ta không phải bộ phận nhân sự, cô có hỏi tôi cũng không trả lời được.”

“Chú, giúp tôi tìm thông tin thử đi, chú ở công ty lâu năm vậy, ông cũng tín nhiệm chú vậy, tôi cũng không cần gì, chỉ cần tìm được số điện thoại của Diệp Hồng là được, hay là địa chỉ nhà gì đó thôi.”

Tông Đại Hoành bên kia do dự một chút, mới nói nói: “Được rồi được rồi, ta giúp cô đi hỏi một chút. Chỗ chúng ta có một cô gái khá thân với Diệp Hồng, chút nữa tôi cho cô số điện thoại.

Trễ thế này mà Tông Thịnh còn bắt bọn ta tăng ca, muốn mạng hay sao vậy trời. Chuyện phải làm trong nửa năm mà đòi làm trong vòng một tháng. Nó tưởng mình là thần tiên sao, vung tay một cái cả tòa nhà biến thành bình địa sao. Lại phất tay cái nữa tòa nhà mới đã xây xong. Hừ.”

Lão cúp máy, tôi cũng khẩn trương lên. Không biết tin tức sẽ thế nào. Vốn trong mơ cô ta tranh áo với tôi, tay đụng vào mặt tôi thì sáng ra mặt tôi đã thành ra thế này. Nếu cô ta nói chuyện đàng hoàng với tôi thì làm gì xảy ra chuyện chứ? 

Kỳ thật trong lòng tôi đã có phỏng đoán, đó chính là Diệp Hồng đã đã xảy ra chuyện. Tôi đang giữ quần áo của người chết lưu lại, đừng có như vậy thật nha. 

Vài phút sau chú anh gọi lại cho tôi, nói là điện thoại của Diệp Hồng đã hỏng, nhưng gã cho tôi địa chỉ nhà của cô ấy, để tôi tự đi tìm. 

Buổi tối này tôi cứ thế ngủ một cách bất an trên giường bệnh viện. Trong mơ, tôi lại mơ thấy Diệp Hồng. Tôi không thấy cô ta, mà chỉ là mơ màng cảm giác thấy cô ấy. Cô ấy mặc áo khoác kia, đắc ý nói với tôi: “Ai kêu đoạt quần áo của ta! Hừ! Ta khiến cho ngươi mặt toàn mụn nước, tới  mức đàn ông nhìn thấy đều sợ.”

Lúc giật mình tỉnh dậy thì phòng bệnh đã tắt đèn, Meo_mup đăng truyện tại gác sách chấm com và phây búc của mèo bạn nhébên ngoài cửa sổ chỉ còn ánh sáng từ đèn trên hành lang, trong không khí nhàn nhạt mùi máu tươi. Mùi máu tươi?! Tôi bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng nhìn tôi, Tông Thịnh?! Trong lòng tôi xác định là anh, dù cho không nhìn thấy rõ mặt. 

Cái bóng đen khẽ nghiêng đầu và ra hiệu cho tôi đi ra. Tôi nhanh chóng ra khỏi giường, mặc áo khoác và bước ra khỏi phòng bệnh. Ở cuối hành lang có một cầu vượt, kế tiếp là phòng giặt của bệnh viện. Chúng tôi đứng trước phòng giặt, chỗ phơi chăn, nấp sau mấy chiếc chăn trắng nói chuyện.  

Thật sự là Tông thịnh, nhìn thấy anh, tôi kích động đến mức suýt nữa là bổ nhào lên ôm anh. Nhưng vừa nghĩ tới  nửa mặt mình còn đang nổi bọt nước, cùng với vết thương trên vai anh nữa, nên tay đang vươn ra lại cương cứng lại giữa không trung. 

Tôi xấu hổ thu hồi tay, cúi đầu, hỏi: “Sao anh biết em đang ở đây?” Anh thật giống như vẫn luôn ở bên cạnh tôi, rất nhiều lần đều là như thế này. Tuy rằng chúng ta hiện tại là trạng thái chia tay, nhưng anh dường như  đang âm thầm giám thị tôi vậy.

“Muốn tìm em không phải đơn giản lắm sao? Đang êm đẹp sao tự dưng gọi điện hỏi chú tôi chuyện của Diệp Hồng, anh liền cảm giác được em đã xảy ra chuyện. Mặt em sao vậy?”

Chân mày anh cau chặt, ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên để tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai ngời ngời đó.  

“Mụn nước?” Anh nói, “Da mà có bệnh thì cũng có chút ảnh hưởng tới phong thuỷ huyền học.” Tay anh cầm đèn pin chiếu vào, có điều, tay anh có chút cứng đờ, có lẽ do vết thương ảnh hưởng.

Khi anh xem mặt tôi thì tôi hỏi: “Tông Thịnh, miệng vết thương còn đau sao? Vẫn cứ đau thế sao?”

“Không có việc gì, trước kia ở bên ngoài, cũng từng bị thương như vậy, ráng chịu khoảng nửa năm một năm là xong. Chỉ là trước kia chỉ bị pháp khí đả thương, lần này là gỗ cây táo bị sét đánh, không biết cơ thể anh sẽ cần bao nhiêu thời gian để cân bằng những năng lượng đó, có lẽ sẽ lâu.”  

“A! Đau tận nửa năm một năm?” Tôi kinh ngạc kêu.

Chân mày anh lại nhíu lại: “Đừng nhúc nhích, để anh nhìn xem miệng vết thương.”

Tôi không biết anh phải chịu đựng bao nhiêu mới có thể tới đây, trong lòng có chút chua xót đau đớn. Một lúc lâu sau anh mới tắt đèn pin nói: “Nước tiểu nhện quỷ. Nếu bệnh viện chữa xong thì cũng sẽ bị sẹo. Đên nay thừa dịp không có ai chúng ta về quê một chút, tới từ đường khoán bằng tàn nhang ở đó. Miệng vết thương này, cùng Diệp Hồng kia có quan hệ?”

Tôi thuật lại chuyện đơn giản cho anh, anh giúp tôi mặc quần áo, lấy đồ rồi về quê. Tôi đã tự mình hình thành thói quen không cần hỏi anh lý do, chỉ cần làm theo anh.

Lên xe, thấy anh che vết thương, tôi vừa kéo dây an toàn vừa nói: “Thật sự rất đau sao? Như vậy có thể nào tạo thành cơ hội cho Thẩm Kế Ân cơ hội không, gã sẽ cảm thấy anh thật yếu ớt, vừa lúc xuống tay.”
 
Chương 176: Nước tiểu người cũng là thuốc


“Anh chính là muốn gã nghĩ như vậy, Lão Bắc đã ở cùng với gã, có lẽ Vương Càn cũng không chống đỡ nổi mấy ngày nữa đâu. Trận pháp đó sẽ nhanh chóng có tác dụng. Bọn họ nhìn thấy anh ở tòa nhà Linh Linh làm cái poster lớn như vậy chắc hẳn đã biết anh muốn làm gì. 

Hiện giờ, giết chết anh mới là việc khiến bọn họ vui vẻ nhất. Xưa tới giờ, những người chắn đường kiếm tiền của người khác đều sẽ bị giết. Anh chính là đang phá hủy đường làm ăn của bọn chúng. Hừ, anh ước gì hắn động thủ ngay đó. Như vậy, anh có thể có cơ hội thần không biết quỷ không hay giết chết gã.”

“Vậy, hẳn là anh rất đau đó.”

“Không có việc gì. Chỉ là bị thương ngoài da, không ảnh hưởng tới xương cốt gân mạch.”

Xe hướng về phía quê chúng tôi chạy như bay. Cảnh bên ngoài từ phố thị đã nhanh chóng chuyển thành cảnh nông thôn tĩnh lặng ban đêm. Tôi nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ, nhìn cảnh bên ngoài rồi nở  nụ cười. 

Tông Thịnh nhìn qua, nói: “Cười cái gì? Gương mặt này, cười cũng khó coi ghê.”

“Anh là chủ tịch hiệp hội ngắm tướng mạo sao?” tôi hỏi lại. Không biết vì sao, khi anh tới thăm tôi, tôi lại hoàn toàn không quan tâm tới vết thương của mình nữa, tôi tin tưởng, vết thương này sẽ được anh giúp chữa lành.

Anh không trả lời tôi, tôi tiếp tục cười nói:  “Tông Thịnh, lần trước chúng ta là ở trong WC gặp nhau lén lút, Mèo Múp sau đó ở trong mộng yêu đương vụng trộm, hiện tại chúng ta có giống như là…”

“Tư thông.”

“Ha ha, hóa ra anh cũng biết.”

“Ừ, đợi anh xong hết việc, chúng ta đi đâu đó thôi. Nơi  này… quá áp lực. Đi đâu đó không ai biết chúng ta. Em yên tâm, anh từng đi qua rất nhiều nơi, anh có thể giúp em nhanh chóng thích ứng với cuộc sống bên ngoài.”

“Ừ, được, em theo anh.” Tuy rằng Tông Thịnh chưa từng nói những lời yêu thương với tôi nhưng anh dùng hành động chứng minh với tôi về tình yêu đó là chân thật tồn tại. 

Xe trở lại từ đường, cả thôn đã chìm vào giấc ngủ, ngay cả chó mèo cũng đã say giấc. Chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua bụi trúc đầu thôn. 

Hai chúng tôi đi vào trong từ đường, Tông thịnh bật đèn. Lần trước Tông Thịnh về nhà có đến từ đường dâng hương, nhà bọn họ còn sửa chữa qua từ đường, đèn này cũng là do nhà bọn họ trang bị.

Đèn trắng khiến cả từ đường sáng ngời, trên ban thờ bày bài vị của lịch đại tổ tông, còn cả gia phả viết thành câu đối dán ở hai bên. 

Tông Thịnh kêu tôi quỳ gối trên tấm bồ đoàn trước ban thờ, rồi anh tiến lên thắp nhang nến. Chẳng biết anh làm sao mà thắp nhang thật nhanh. Anh quỳ bên cạnh tôi nói: “Con cháu Tông gia là Tông Thịnh,  thỉnh tổ tông phù hộ, giúp vợ con là Tông ưu Tuyền khiến vết thương do nước tiểu nhện quỷ trên mặt có thể bình phục, xin thỉnh tàn nhang của tổ tiên.” 

Lúc anh nói, tôi ở kế bên vội hỏi: “Này này, sao em thành vợ anh rồi?” 

Anh không để ý tới thôi,  sau khi cắm nhang xong thì lấy một tờ giấy vàng đặt ở dưới lư hương. Lúc này tôi mới phát hiện ra anh cắm nhang nghiêng nghiêng, khiến cho tàn nhang rơi lên tờ giấy vàng. Xong xuôi, anh mới nói: “Nhà đẻ em không phải ở đây, Meo_mup tên em lẽ ra cũng không có trong gia phả bên này, em là nữ nhi chưa gả đi, nhưng mà tên em cũng không có trong gia phả bên kia. Nhưng, em đừng quên ngày đầy tháng em đã uống qua máu của anh, năm em hai tuổi, bà anh cường thế đem tên em viết vào gia phả nhà anh, do đó, em chính là vợ của anh!”

“Em… sao em không biết nhỉ?” Đừng nói là tôi không biết chuyện này, bố mẹ tôi cũng chưa từng nói chuyện này với tôi, mà trong thôn cũng chưa từng có ai kể cho tôi nghe chuyện này. 

Tông Thịnh duỗi tay, kéo tôi đứng lên: “Nếu không, em cho rằng vì sao người trong thôn đều nhận định em là người của anh. Chuyện này, rất nhiều người đều biết, tất cả mọi người tán thành.”
 
Chương 176-2: Nước tiểu người cũng là thuốc 2


Tôi biết rằng người trong thôn đều nhận định tôi là vợ của quỷ thai, nhưng không ai nói cho tôi biết tên của tôi nằm trong gia phả của nhà Tông Thịnh. 

Tông Thịnh ngồi ở một ghế ở phía trên. Ghế này thường ngày đều giành cho những người lớn tuổi trong thôn, dù sao lúc này cũng không có ai nên anh ngồi cũng không sao, nói: “Em bị, kỳ thật là bị nước miếng quỷ, lan tới đâu thì thối rữa tới đó. Bệnh viện chỉ nói là mụn nước, nói là nhiều người trên người có mang theo một loại virus, nếu khi nào cơ thể yếu thì virus sẽ bộc phát. Thông thường, diện tích sẽ rất nhỏ. 

Nhưng mà vết của em lại to gần bằng nửa bàn tay, nên bệnh viện kêu em nhập viện truyền thuốc, thử máu này nọ. 

Thực ra thì bệnh viện cũng không sai, loại nước tiểu quỷ này chỉ khi cơ thể em yếu ớt mới tạo thành vết thương lớn đến vậy, nếu em đang dương khí vượng cũng sẽ không nghiêm trọng tới vậy.”

“Đi theo anh mà em dương khí vượng mới tài.” tôi do dự, vẫn không ngồi ở ghế trên mà đứng sau lưng anh.

Anh cười, có lẽ chúng tôi đã bên nhau đủ lâu, nên anh cũng cảm thấy thoải mái hơn. 

“Chờ tới lúc em mang thai thì dương khí liền sẽ vượng lên.”

Anh nói xong, cả hai chúng tôi đều xấu hổ. Tôi lại nhớ tới chuyện lần trước, trong lòng tôi bỗng cảm thấy nặng nề. 

Tôi đã quyết định đời này đi theo Tông Thịnh, nếu anh không muốn có con thì thôi vậy, ai kêu tôi đã chọn anh chứ?

Một lúc lâu sau, Tông Thịnh mới đứng dậy, đi về phía bên kia của ban thờ, đem tờ giấy vàng có tàn nhang ở trong gấp lại cẩn thận, rồi lại lấy một chiếc chén sứ thường dùng để làm lễ trong ngăn tủ ra, dắt tôi ra khỏi từ đường, còn tắt đèn. 

Trở lại xe, anh cầm cái chén đưa cho tôi, “Đi nào, vào trong toilet bên kia hứng nước tiểu.” 

“Hả?!” tôi kinh hoảng hô lên, “Dùng nước tiểu?”

“Nước tiểu người trong trung y chính là thuốc đó, nhanh lên, trước hừng đông chúng ta còn phải đi tới nhà Diệp Hồng đó.”

Tôi cầm chén sứ, chu môi, cũng chỉ có thể đi tới bên WC gần đó.

Ông Tông Thịnh gắn thêm đèn ở từ đường nhưng không gắn thêm trong toilet. Tôi dùng đèn pin điện thoại soi đường. Toilet này chỉ khi nào trong thôn có sự kiện thì mới được sử dụng tới. Vốn dĩ vệ sinh của toilet cũng không tốt lắm, hiện tại ánh sáng không đủ, tôi càng phải cẩn thận. Hơn nữa, đây còn là buổi tối nữa đó, tôi cứ tưởng tượng có một bàn tay từ bên dưới vươn lên…

Tới lúc tôi quay trở lại cũng đã sau một lúc. Tông Thịnh nhận lấy chén, không để ý tới tôi đã ngượng chín người, đỏ cả mặt. Cho dù thân mật với nhau đến đâu nữa, tôi vẫn sẽ ngượng ngùng.

Tông Thịnh cũng không so đo, nhận chén xong thì dùng tờ giấy vàng ban nãy ném vào, rồi không biết tìm đâu ra một chiếc đũa mà khuấy lên rồi nói: “Lên xe, anh đắp thuốc cho.”

“A? Cái này mà đắp trên mặt?” Tôi có chút lớn tiếng, khiến cho chó nhà bên tỉnh giấc sủa inh ỏi. 

Tôi vội im lặng, lên xe.

Tông Thịnh bật đèn trong xe, dùng chiếc đũa kẹp miếng giấy vàng có tàn nhang lên, giờ nó đã như miếng phù trúc, một lá bùa trong trong màu vàng, cẩn thận đắp lên mặt vết thương của tôi.

Tôi nhắm mắt lại, việc này đã đạt tới cực hạn chịu đựng của tôi, tôi cố nói: “Đừng có dính vào quần áo của em đấy.”

“Anh chưa chê mà em đã chê à?”

“Hứ, không phải mặt của anh, nên anh mới không chê chứ sao!”

“Được rồi.” anh buông chén trong tay xuống, khởi động xe rồi nói: “Em hạ ghế xuống đi, ngủ một lúc nào. Giờ mình đi nhà Diệp Hồng, sau đó về lại bệnh viện. Hôm nay có truyền thuốc thì em cũng cứ làm thôi, có lẽ sẽ nhanh chóng khỏe thôi.”

Tôi thật cẩn thận nằm xuống, nằm yên hỏi: “Em phải đắp cái này tới khi nào?”

“Lẽ ra phải đắp cả ngày, nhưng mà em có vẻ ghét tới vậy thì đắp tới khi trở lại bệnh viện đi.” 

Tông Thịnh khởi động xe, hướng tới địa chỉ mà Tông Đại Hoành đã cho. Thời gian này, có lẽ chưa ai rời giường đâu. Tôi nghĩ vậy.

Lúc tới nhà Diệm Hồng thì đã hơn 6 giờ. Tông Thịnh dừng xe, tôi bừng tỉnh. Đêm này tôi đã ngủ được vài tiếng, nhưng Tông Thịnh thì chưa ngủ một chút nào. 

Xuống xe, đúng thời điểm sương sáng dày nhất, thật lạnh lẽo. Tông Thịnh kéo áo khoác trên người, quay sang nói với tôi: “Em ở lại trên xe đi, ở ngoài lạnh lắm. Anh đi hỏi thăm tình hình của Diệp Hồng một chút.”

Anh đóng cửa xe, đi về phía một căn nhà khuất sau con đường.

Đây là một căn nhà tự xây, có cảm giác tương đối lộn xộn. Trời còn sớm, nên trên đường cũng chẳng có xe, chỉ có  một chiếc xe con đang được đẩy ra đường, còn có một người đang tập đi lùi. Nhìn trang phục của người đó có vẻ là đi tập thể dục buổi sáng. Trời lạnh như vậy nhưng ông ta mặc áo ngắn, tay để hở, có vẻ như không hề thấy lạnh. 

Tông Thịnh đi qua,đi chậm rãi bên cạnh người đó. Tôi không nghe họ nói chuyện gì, nhưng bọn họ cứ thế đi cùng nhau. Đại khái chắc cũng phải hai dặm đường rồi mới thấy Tông thịnh chạy chậm quay trở lại. Lên xe, liền mở máy sưởi mạnh lên. 

Sáng sớm, ngày tiết sương giáng, nhiệt độ không khí vô cùng thấp, hơn nữa lại còn thêm sương lạnh, là cảm giác lạnh đến tận xương cốt. 

Tông Thịnh thở hắt ra mấy hơi, mới nói: “Diệp hồng một tuần trước, đã chết. Tự sát. Cô ta là tiểu tam, bị vợ lớn lột quần áo giữa đường, còn tạt acid. Bất quá, người ta nói, acid chỉ tạt lên trán, một chút, không bị nặng. Nhưng mà Diệp Hồng lại nghĩ quẩn trong lòng mà nhảy lầu.”

Tôi kinh ngạc. Những chuyện như thế này tôi từng nghe qua, nhưng vốn không chú ý tới. Xã hội ngày nay, tiểu tam bị vợ lớn lột đồ trên đường cũng không phải tin tức gì, mà chuyện tiểu tam đánh vợ lớn cũng chẳng phải tin tức gì. 

Tông Thịnh nói: “Cô ta so đo chuyện quần áo như vậy, em tìm lúc nào đó đưa đồ cho cô ấy đi. Con gái các em thích đồ đạc gì thì đốt cho cô ấy, đặc biệt là cái áo khoác đó, em về tìm đi, đốt cho cô ta nhất định phải có cái áo đó.”  

“Đồ trang điểm cũng đốt sao? Đồ trang điểm, giày cao gót này nọ, làm sao mà đốt được?” 

“Đốt đồ vàng mã thôi. Cái áo khoác kia thì cứ thế bỏ đi, đốt thẳng cho cô ấy. Anh đưa em về bệnh viện đã.”
 
Chương 177


“Anh nói chuyện với ông ta có vài câu mà ông ấy nói hết với anh sao?” tôi có chút kỳ quái, những chuyện này không phải là toàn bà già thích tán chuyện sao?

“Những người già nếu có người trẻ tuổi biết coi trọng, cùng tập thể dục buổi sáng thì sẽ thực nguyện ý cùng người trẻ tuổi nói chuyện đó.”

Thật không nghĩ ra, Tông Thịnh vốn không hay nói chuyện với người khác lại có thể có quan hệ tốt với người lớn tuổi đến vậy. 

Anh lái xe chở tôi trở lại bệnh viện, ngay chỗ giao lộ gần bệnh viện, tôi kêu anh dừng xe lại: “Để em tự đi được rồi, đừng để cho người ta thấy anh.”

Tông Thịnh không nghe tôi mà chạy xe thẳng tới cửa bệnh viện rồi mới nói: “Chúng ta muốn giấu Thẩm Kế Ân, không phải những người khác.”

“À, còn chuyện con bướm…”

“Bà đã xử lý. Ngưu Lực Phàm không nói cho em sao?”

“Hắn nói nhưng mà…”

“Lập tức xuống xe đi, nếu không một hồi y tá lại không tìm thấy em.”

Anh lạnh giọng nói, tôi vội xuống xe. Anh chỉ chỉ mặt tôi, lúc này tôi mới để ý trên mặt còn dán lá bùa giấy màu vàng dính nước tiểu và tro kia. Tôi vội dùng hai ngón tay túm lấy ném vào thùng rác ven đường rồi chạy về bệnh viện.

Trở lại phòng bệnh, bác gái cùng phòng nói, y tá đã tới một lần, không thấy tôi thì cũng cằn nhằn vài câu. Tôi gật đầu với bà, rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Rửa xong, cảm giác vẫn vô cùng khó chịu.  

Y tá tới kêu tôi chuẩn bị đi chích thuốc thì tôi vẫn còn đang ở trong phòng vệ sinh rửa mặt. Y tá vừa thấy tôi thì nói: “Mặt cô không thể bị kích ứng, dùng băng gạc thấm nước, nhẹ nhàng áp lên là được.”

Tôi dùng băng gạc sạch thấm khô mặt, rồi đưa tay cho y tá chích thuốc. Bác gái kia cũng ngồi cạnh tôi nói: “Cô gái,  mặt cô bắt đầu khô rồi này, có lẽ ngày mai là xuất viện được rồi.”

Y tá vội nói: “Cũng không thể xuất viện đâu, kháng sinh một lần vào thuốc là phải đủ liều bảy ngày.”

“Vết thương này, cho dù không dùng thuốc thì sau bảy ngày cũng khỏi mà.” Bác gái ngượng ngùng nói.

Đừng nói tới bác gái, ngay cả tôi ban nãy rửa mặt cũng cảm thấy được, vết thương đang lành thật nhanh chóng, cảm giác mày vết thương trong suốt này bong ra là khỏi hẳn. 

Tôi an tâm ở bệnh viện chích thuốc, ăn cơm sáng, cơm trưa. Mẹ tôi gọi điện tới, tôi cũng chỉ nói với mẹ rằng mình bị mụn rộp, đang ở bệnh viện lấy thuốc mà thôi. Mẹ hỏi vài câu, nghe tôi nói cũng cho là chuyện nhỏ. 

Buổi chiều, cuối cùng cũng có người tới thăm tôi, chính là Thẩm Hàm. Khi tôi thấy cô ấy đứng trước giường bệnh viện của tôi, tôi đã rất ngạc nhiên đến nỗi tôi không biết phải nói gì. Hôm nay cô nàng mặc đồ giống học sinh hơn, bộ đồng phục rộng thùng thình phơi bày tuổi thật của cô nàng. 

“Tông Ưu Tuyền, mặt của chị, hic, bộ giật người yêu người ta nên bị tạt xăng à?” 

Cô gái này, đúng là không biết cái gì là nói chuyện cho duyên dáng, vừa vào đã lờn tiếng nói, khiến cho mọi người trong ngoài phòng bệnh đều nghe thấy. Có vài bà thím vội nhìn vào, kiểu vô cùng bà tám.

“Cô đừng có nói bậy, là mụn rộp do virus. Ngưu Lực Phàm đâu?” Cô nàng xuất hiện thì tức là Ngưu Lực Phàm cũng ở quanh đây. Dạo gần đây tôi đã quen với việc cả hai cùng xuất hiện như thế. Có lẽ đây chỉ là vài lần chúng tôi bắt gặp thôi, còn rất nhiều lần chúng tôi không thấy nữa thì sao nhỉ?!

Thẩm Hàm đặt mông ngồi ở trên giường, khiến giường lún xuống rồi đong đưa chân nói: “Sao chị biết hắn cũng tới?” 

Tôi không đáp, chuyện này chẳng phải rõ ràng lắm sao?

Chưa tới hai giây, Ngưu Lực Phàm đã vào tới nơi, nghe điện thoại và nói:

“Tới rồi, tới rồi, nhìn thấy người rồi. Tôi làm việc cậu cứ yên tâm.”

Cúp máy, hắn đứng trước mặt bọn tôi nói: “Người đàn ông của em kêu anh tới trông em, xem em có nhu cầu gì thì phục vụ, em không thoải mái ở đâu thì nói. Còn khuôn mặt này… cũng may em có bạn trai rồi, không thì sau này làm sao mà gả chồng đây chứ?”

Lúc anh nói những lời này, tôi vẫn luôn nháy mắt với hắn. Thẩm hàm đang ngồi bên cạnh tôi kìa, nếu tin này truyền ra ngoài thì việc tôi với Tông Thịnh giả chia tay sẽ công cốc.
 
Chương 177-2


Thẩm Hàm lập tức hỏi: “Người đàn ông của chị á? Tông Thịnh á? Chia tay rồi mà còn quan tâm tới chị như vậy á?”

“Cái kia, Thẩm Hàm, những việc này, em có thể không nói với anh trai em không?”

“Hắn ta á? Em với hắn mỗi người mỗi việc, không nói với nhau tới một lời, nghe nói trước đây anh tôi cũng theo đuổi chị à? Mắt nhìn thật là kém quá đi!” vẻ mặt cô nàng đầy vẻ khinh bỉ, không nghĩ là đang làm người khác đau lòng. “Tôi nói thật, anh tôi á, chị đừng có ở cùng với hắn, kỳ quái lắm.” đột nhiên cô nàng ghé sát vào tai tôi thì thào, “bất lực lắm.”

Nói xong cô nàng lùi lại. Tôi sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được với điều cô nàng nói. Tôi trừng mắt nhìn cô nàng, cô nàng còn cười cười nhìn tôi, như thể nói về ai đó chứ không phải là anh ruột của mình.

“Cái này mà em cũng biết?!”

“Tôi có cách của mình, mẹ tôi còn nghĩ cách khiến anh ấy kết hôn sinh con sớm nữa đó, cả ngày chẳng ở nhà, ra khỏi cửa chơi là vài tháng, có khi cả tết không về nhà. Kỳ thật chính là đang tránh né nhiệm vụ kia của mẹ giao cho thôi. Hắn á, cả đời này có lẽ là thụ thôi, chắc đi tìm anh rể cho tôi thì đúng hơn đó.””

Ngưu Lực Phàm đem di động của mình đưa cho tôi nói “Thời gian quá ngắn, tôi cũng chỉ có thể tìm được nhiêu đây mà thôi.”

Tôi nhận lấy điện thoại, đọc tin tức trên đó, đều là về Diệp Hồng. Cũng không khác với thông tin mà Tông Thịnh đã nghe từ bác trai kia, hắn nói thêm: “Tông Thịnh nói, tối nay sẽ đi tìm em đó, kêu em chuẩn bị sẵn sàng. Còn về cô ấy, em yên tâm, tin được.”

Tôi biết Ngưu Lực Phàm nói chính là Thẩm Hàm. Thẩm Hàm tin được nguyên nhân là vì cô nàng kỳ thật cái gì cũng không biết, hơn nữa Ngưu Lực Phàm cũng không có đem những việc này nói với cô nàng.

Tôi trả lại điện thoại cho Ngưu Lực Phàm thời điểm, trên điện thoại có thêm một câu: “Hỏi Thẩm Hàm một chút, sao cô nàng biết anh trai mình bị bất lực? Cảm giác đó sẽ là một cái nhược điểm của gã.”

Ngưu Lực Phàm gật gật đầu. Hắn mang theo Thẩm Hàn mặc đồng phục học sinh tới đây, vậy sẽ không có khả năng ở chỗ này lâu, Thẩm Hàm buổi chiều còn phải đi thi. Theo cách nói của cô nàng thì chỉ có khi nào đi thi thì mới đáng để cô nàng đi học và mặc đồng phục.

Hai người bọn họ rời đi không bao lâu thì thuốc truyền cũng vừa vặn hết. Tôi rút kim truyền, rồi thừa dịp y tá không để ý vội chuồn khỏi khu bệnh nội trú. Tông Thịnh kêu Ngưu Lực Phàm truyền lời kêu tôi chuẩn bị sẵn sàng. 

Mặt tôi đã thành ra như vậy rồi, còn phải chuẩn bị gì nhỉ? Tôi nghĩ Tông Thịnh kêu tôi đi tới chỗ bộ phận kinh doanh để lấy áo khoác kia, những thứ khác anh ấy đều có thể mua được, chỉ có chiếc áo khoác kia là anh ấy không thể kiếm cớ đến lấy được, do đó, tôi sẽ phải tự mình đi làm thôi. 

Tôi lên taxi trở về, cũng đã hơn ba giờ chiều. Giờ này trong chỗ bộ phận kinh doanh cũng có khoảng ba bốn người khách. Nhân viên kinh doanh đều đang bận rộn. Tôi vừa bước vào vài bước thì giám đốc đang đứng ở chỗ quầy thu ngân chạy tới thì thầm với tôi: 

“Tông Ưu Tuyền, cô thế này sao đã trở lại? Cô không sợ khiến cho người ta sợ hãi sao? Cô… trời ạ, mặt đã như vậy rồi, tôi đang muốn nói với bên tổng công ty là nhân viên thực tập thì thôi chuyển về lại tổng công ty. Văn phòng bên đó còn nhiều vị trí, chứ chỗ bên này… thật không biết sắp xếp cô làm gì.”

Tiểu Mễ tiếp khách xong, đi từ trong ra liền nói: “Giám đốc, ưu Tuyền không thích hợp tiếp khách, cũng có thể ở trong văn phòng mà, cô ấy mới tới được mấy ngày mà anh đã trả về lại tổng công ty… mà thật sự cô ấy cũng có làm gì sai đâu.”

“Tôi nói chuyện với tổng công ty xem sao, xem có triệu hồi về không, coi bên dó nói sao. Chuyện này không tới phiên cô nói đâu. Mau lên lầu. Còn cô nữa, lúc này quay về đây làm gì?”

Tiểu Mễ  kéo tay của tôi, liền chạy lên lầu. Lên tới lầu ba, chị ta giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội buông tôi ra, chùi chùi tay mình, nói: “Tay cô không chạm vào miệng vết thương đó chứ.”

Hiện tại trong ký túc xá, cũng chỉ có hai chúng ta, tôi đi về phía giường của mình, khẽ thở dài: “Không có.”

“Nhìn mặt cô có vẻ khá hơn hôm qua rất nhiều. May mà đi bệnh viện kịp thời.”

“Ừ, Tiểu Mễ, cảm ơn chị” Meo_mup đăng truyện tại gác sách chấm com và facebook của Mèo

“Cảm ơn tôi cái gì a? Cô không ở bệnh viện, sao đã trở lại?”

“Tôi về lấy ít đồ. Bất quá, coi bộ tôi phải thu thập toàn bộ đồ rồi.” tôi thở dài. “Thôi cũng tốt, tôi mới tới được vài ngày, cũng không có quá nhiều đó, muốn thu thập cũng đơn giản.” tôi bắt đầu đóng gói đồ đạc, lúc trước đúng là không nghĩ tới mới tới đã phải thu thập đồ vật bỏ đi. Tuy rằng theo thái độ của ông thì việc viết báo cáo thực tập cho tôi không phải là vấn đề gì, chỉ là tôi tự mình băn khoăn mà thôi. 

Tiểu Mễ  nhận ra tâm tình của tôi thật sự không ổn, chị ta đứng dựa vào cửa mà nói: “Cô cũng đừng để ý, nếu lúc trước cô cùng tiểu lão bản có quan hệ thì nhà bọn họ có lẽ sẽ an bài cho cô ở tổng công ty. Nhưng mà, cô đổi chỗ thực tập nhiều vậy, sau này đi xin việc cũng khó.”

Tiểu Mễ chính là như vậy, nói chuyện thực thẳng thắn.

“Không có cách nào khác. Tôi cảm giác dạo này mình thật sự xui xẻo mà.”

Lúc thu thập, tôi cũng xếp cả một bịch băng vệ sinh vào túi. Tháng trước, dì cả ghé thăm tôi cũng khoảng ngày này, bất quá, tháng trước là do tôi không chuẩn bị trước, hơn nữa bác sỹ cũng nói kỳ kinh trước của tôi có chút hỗn loạn. Tôi vốn nghĩ tháng này sẽ đúng hạn, không ngờ tháng này băng vệ sinh chuẩn bị tốt nhưng mà vẫn chưa kịp dùng.

Thu thập xong, tôi phát hiện không tìm thấy chiếc áo khoác treo ở đầu giường. Tôi hỏi: “Tiểu Mễ, chị có thấy cái áo khoác của tôi không?” 

“Áo khoác mới phát hôm trước không?”

“Đúng vậy, rõ ràng treo ở nơi này mà.”

“Cái kia……” Ánh mắt Tiểu Mễ có chút hoảng loạn, do dự một hồi mới nói, “Tông Ưu Tuyền, tôi nói cô nghe việc này, có thể cô không tin, nhưng mà thật sự là, áo khoác đó, không biết làm sao mà tự nhiên rách vụn ra, một chiếc áo hoàn hảo tự dưng nát bét ra luôn.”

“Hả? Sao lại thế? Cho dù có xé, thì vẫn phải còn nguyên vài mảnh chứ?” 

Tông Thịnh nói chiếc áo đó phải đốt cho Diệp Hồng, nếu nó như vậy thì cô ta tới mắng tôi nữa thì sao? 
 
Chương 178: Mắt hai mí


Tiểu Mễ chỉ chỉ cái túi rác bên kia, tôi vội chạy tới, Tiểu Mễ nói: “Có cái áo khoác thôi mà, đã rách vậy cô còn khẩn trương cái gì?” 

“Vì cần đó!” cũng may ở đây đến tối mới gom rác đi đổ, nếu không tôi không tìm thấy cái áo thì thật sự không biết phải làm sao, chẳng lẽ phải đi lục thùng rác?! Khi tôi lôi được áo khoác ra khỏi túi rác, nhìn lại quả đúng là trên áo có nhiều vết bị xé rách như thể bị dao mũi nhọn phá hư.

Tiểu Mễ vẫn nói tiếp: “Này, đã nát bét rồi, có mặc được nữa đâu, nếu không thì bọn tôi cũng đâu có đem đi vứt. Nếu như cô thật sự để ý cái áo đó vậy thì cứ lấy cái của tôi đi.”

Có lẽ, chính là chị ta ném cái áo vào bọc rác nên mới nói thế. Tôi đáp:

“Không cần, không cần, tôi cần cái này có việc.” 

Tôi lấy một cái túi bỏ áo vào, cũng coi như đã thu thập xong hết, rồi tôi ôm tất cả xuống lầu.

Có lẽ vì mặt tôi có vết thương, mà dưới lầu còn khách nên giám đốc vội phất tay, kêu tôi chạy nhanh đi.

Ra khỏi tòa nhà kinh doanh tôi cũng không biết bao lớn bao nhỏ này phải làm thế nào. Nếu tôi còn có thể trở lại nhà Tông Thịnh thì tốt rồi, tôi vẫn còn đồ đang để đó, mà cũng không biết Hồ Điệp có ném hết đồ của tôi ra ngoài không.

Tôi vẫy taxi, đem hết đồ đạc lên xe chạy về bệnh viện. Tôi nghĩ ngày mai nếu vết thương tốt hơn nữa sẽ gọi điện cho mẹ kêu mẹ lên mang về nhà cho tôi. Cùng lắm thì tôi về nhà ăn bám một tháng, chờ tới lúc đi học lại là xong. 

6 giờ hơn tôi về tới bệnh viện. Không ngờ tới, Tông Thịnh đã ở phòng bệnh chờ tôi.

Lúc tôi tay xách nách mang vào trong phòng thì thấy anh đã ngồi bên cạnh giường, tay còn cầm một tờ tạp chí thời trang. Tôi kinh ngạc đến há hốc mồm. Sao anh lại ở đây? Trời còn sáng trưng nữa chứ.

Tôi nghĩ sao nói vậy: “Sao anh ở đây? Trời còn sáng mà?”

Anh ngẩng đầu liếc tôi một cái rồi nói: “Trời chưa tối thì anh không thể ở chỗ này sao? Em coi anh là gì, không thể ra ngoài sáng à?”

“Không có, không có, chính là, tò mò.”

Tôi bỏ đồ đạc xuống nhìn anh từ tốn xem tạp chí, không có chút nào nóng ruột, tôi hỏi: “Nghe nói anh đang bận lắm mà, phải làm cả ca đêm, có phải anh làm xong việc ở đây thì phải về tăng ca không?”

Tông Thịnh rốt cuộc buông  tạp chí trong tay xuống, nói: “Tông Ưu Tuyền, những chuyện này, đòi hỏi phải có thời gian cụ thể, và cách thức riêng, không phải vì tăng ca, anh phải làm việc theo thứ tự. Mọi thứ chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi thôi.”

Bác gái giường bên đang ăn cơm con dâu đưa tới thì nói: “Cô gái à, hai ngươi đi đâu vậy? Không ăn cơm trước sao?”

Tông Thịnh căn bản không để ý tới bác gái mà đi thẳng ra ngoài. Tôi cầm theo túi đồ, nói vọng lại: “Bọn con ra ngoài ăn ạ.”

Tôi đi theo Tông Thịnh vào thang máy, đông nghẹt người. Mọi người nhìn thấy mặt tôi thì không cần tôi giải thích, đều biết là bệnh này lây nhiễm nên lập tức tránh xa tôi. Ngập ngừng một lát, có người nói nhỏ: “Cái bệnh này lây mà, sao lại ở đây, không đi viện truyền nhiễm mà chữa? Chúng ta tới đây khám bệnh, bệnh chưa chữa xong đã bị lây bệnh khác.”

Tôi có chút xấu hổ khó xử hướng tới Tông Thịnh nhích lại gần. Sau đó bỗng nhiên nhớ ra, lỡ anh đụng trúng miệng vết thương của tôi rồi bị lây thì sao?! Tôi vừa định lẳng lặng rời đi thì anh đã vươn tay, ôm vai tôi, kéo tôi lại gần anh hơn.

Thang tới lầu 1, anh không buông tay ôm tôi mà kéo tôi về phía bãi đậu xe, vừa đi vừa nói nhỏ: “Nhanh lên nào, chúng ta phải đốt xong trước 9h tối cho cô ta.”

“Mấy thứ đồ kia anh chuẩn bị xong chưa?” tôi vội hỏi, gấp như vậy, nếu giờ mà đi mua thì tôi thật sự không làm kịp.

Tông Thịnh nhét tôi vào xe rồi  mới nói:  “Dịch vụ một cửa sẽ sớm được thực hiện."

Tôi nghe mà ngớ người, chả hiểu gì, nhưng nhìn anh nôn nóng chờ tôi có chút khó chịu nên tôi không hỏi nữa, bất quá tôi sẽ nhanh chóng hiểu thôi mà. 
 
Chương 178-2: Mắt hai mí 2


Anh chạy tới một cửa hàng bán đồ mã nhỏ. Sau đó nói với người ta, mua đồ cô gái trẻ dùng lấy hết. Tôi nghe anh  nói đúng một câu, sau đó người ta bắt đầu gói hàng và tính tiền. Tôi không xuống xe vì sợ mặt tôi sẽ khiến người ta sợ hãi, đặc biệt là đứa bé trai đáng yêu ngồi ngay cửa. Tôi không nhịn được mà hạ cửa sổ xe nhìn đứa bé mà cười. 

Đứa bé dường như cũng thấy tôi, nhưng nó không hề để ý tới khuôn mặt bị thương của tôi mà cười lại với tôi. 

Tông Thịnh đang gói thật nhiều thứ, tôi đảm bảo, là do chủ tiệm thấy anh không buồn để ý chuyện tiền bạc, nên có bao nhiêu đồ thì gói hết cả lại cho anh.

Nào là giày cao gót, bốt cao cổ, váy, lễ phục, thậm chí có cả bàn trang điểm. Cũng may mắn là xe anh rất rộng, nếu không thì không biết sẽ phải làm sao nữa. Đến khi cốp xe đã đầy ắp rồi thì anh mới trả tiền rồi lên xe.  

Tôi vẫy tay cười với đứa bé, nó cũng cười với tôi.

Tông Thịnh nhìn theo ánh  mắt của tôi rồi nói: “Nó là ma, đừng có nhiệt tình với nó như vậy, coi chừng nó nghĩ là em muốn làm mẹ nó đó, nếu em không làm gì nữa, nó sẽ tức giận đó.”

“Nhưng mà, đứa bé kia đáng yêu như vậy, sao lại là ma?”

“Có phải hay không, không phải dễ dàng nhận ra được đâu.”

Tông Thịnh khởi động xe, chạy về phía bộ phận kinh doanh. Tôi tưởng là đi cùng hướng thôi, tới tận khi xe dừng lại tôi mới biết, đích đến chính là bộ phận kinh doanh.

“Chúng ta đến nơi đây tới làm gì?” Lúc này, trời đã tối hẳn.

Tông Thịnh xuống xe, lấy những đồ vàng mã ra nói: 

“Những thứ này phải đốt ở chỗ người đó chết đi, hoặc ở ngã tư đường, hoặc là từ canh giờ mà tính ra phương vị. Hiện tại, canh giờ này, thì đây chính là nơi thích hợp nhất.”

Tôi cũng xuống xe theo. Đây là một giao lộ gần chỗ bộ phận bán hàng, đầy xà bần, một khoảng trống rộng khoảng nửa sân bóng rổ trơ trọi không có một cành cây ngọn cỏ nào.

Tôi xuống xe cùng Tông Thịnh mang đám vàng mã xuống thì vừa lúc có một chiếc xe dừng lại cạnh bên chúng tôi. 

Đó là chiếc bán tải của Ngưu Lực Phàm. nhìn chiếc xe đó tôi cũng không ngạc nhiên gì. Ngưu Lực Phàm đi theo Tông Thịnh, ngay cả hiệu cầm đồ cũng không mở cửa, cũng không phải vì chút tiền bạc, mà là muốn đi theo Tông Thịnh, học tập và mở mang thêm kiến thức, có thêm cơ hội tiếp xúc những việc này. Dù sao, nhà bọn họ vốn có căn cơ, chỉ là thiếu thực tế rèn luyện mà thôi.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là Thẩm Hàm cũng từ trên xe hắn xuống. Thẩm Hàm hẳn là còn chưa về nhà tắm rửa thay quần áo, vẫn là bộ đồng phục đi học ban sáng. Cô nàng vừa xuống xe liền đối với Tông Thịnh cười. Tông Thịnh không để ý tới cơ nàng, mà quay sang Ngưu Lực Phàm liền hô: “Lại đây hỗ trợ.”

“Được.” Ngưu Lực Phàm đáp lời, khi hắn tới gần thì nghe Tông Thịnh nói: “sao lại đưa cô ta tới đây.”

“Cô ấy muốn đi theo, tôi không có biện pháp.”

Tôi cũng chạy tới bên cạnh Thẩm Hàm: “Sao em cũng tới đây.”

Thẩm Hàm vẫn chăm chú nhìn Tông Thịnh, “Người này, tuy rằng nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng mà lúc làm pháp sự thật sự rất tuấn tú.”

Sau khi mang hết đồ xuống chúng tôi mới phát giác, đồ thật nhiều. Hàng mã nhưng làm được tất tần tật  mọi thứ. 

Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm bắt đầu ở bên kia đốt nhang đốt đèn, cảm giác so với hiến tế không sai biệt lắm, sau đó liền bắt đầu đốt mấy thứ vàng mã đó, cũng đốt rất nhiều tiền giấy. Ngưu Lực Phàm vừa đốt tiền giấy, vừa nói: “Tiểu thư, nếu cô không thích những gì chúng tôi mua thì cô có thể dùng tiền tự đi mua, thích mua gì thì mua.”  

Xem ra vẫn là Ngưu Lực Phàm tương đối hiểu được con gái. Có Ngưu Lực Phàm ở đây, Tông Thịnh không cần phải nói lời nào.

Trong lúc lửa bập bùng cháy, tôi thấy một quả cầu sáng lơ lửng bên cạnh, dường như nó có ý thức, đang nhìn chúng tôi đốt những thứ này.

Tông Thịnh gọi tôi: “Ưu Tuyền, qua đây. Em đem cái áo khoác tới đốt cho cô ấy, xin lỗi cô ấy đi.”  

Tôi vội làm theo lời anh, đốt hết cái áo, cũng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cái áo này là của cô.”

Bên ánh lửa, quả cầu ánh sáng dần xuất hiện một bóng người, sau cùng tôi đã có thể nhận ra chính là người giành áo trong mơ với tôi, chính là Diệp Hồng.

“Đều cho ta? Đều cho ta?” Cô ta nói có chút nghi hoặc.  

Tôi vội vàng gật đầu: “Đều cho chị. Tôi thật sự xin lỗi. Những thứ này cũng là của chị.” 

“Vậy ngươi nói ta xinh đẹp sao? Ha ha, ngươi là đồ xấu xí.”

“Xinh đẹp, xinh đẹp.” tôi thật không dám nói gì khác. Lúc trước có lẽ tôi không dám nói đâu, nhưng mà giờ gặp ma càng lúc càng nhiều nên tôi mới dám đáp lời.

Diệp Hồng nở nụ cười, ngọn lửa cháy càng lúc càng to, một cơn gió kỳ quái thổi tới, cuốn ngọn lửa bốc lên cao hơn, tàn tro cũng bị cuốn lên theo.

Đốt xong hết,  Tông Thịnh mới lui về phía sau vài bước, châm một điếu thuốc, cũng đưa cho Ngưu Lực Phàm đang đá đá chân đứng lên một điếu: “Đúng là bộ dáng tiểu tam tiêu biểu.”

Ngưu Lực Phàm nhận lấy điếu thuốc, nói: “Đừng nói, có lẽ còn chưa đi xa đâu.”

“Sợ cô ta?” anh ngậm điếu thuốc trong miệng, nói chuyện có chút hàm hồ, “Làm cho Ưu Tuyền ra như vậy, ta còn cho một đống lễ vật đã là tốt lắm rồi, còn dám tìm ta gây phiền toái, ta khiến cho làm quỷ cũng không yên bây giờ?”

Thẩm Hàm cũng thấu lại đây: “Cái gì là dáng vẻ tiểu tam? Bà chị xấu xí, vừa rồi chị cũng nhìn thấy con ma đó sao?”

Tôi gật gật đầu, bất quá tôi cũng không biết tiểu tam trông như thế nào nên liền nhìn về phía Tông Thịnh, chờ anh nói chuyện.

Hắn nói: “Nhìn hai mí mắt. Có nhiều kiểu mắt hai mí, nhưng mắt cô ta không phải là hai lằn mí song song, mà nó lại thành hình tam giác, nên khả năng cao là tiểu tam.” 
 
Chương 179: Tám về thẩm kế ân


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không chỉ tôi nghe thấy những lời này mà Thẩm Hàm cũng nghe được. Cô nàng vội cúi người soi gương trên kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm vào mí mắt. 

Tông Thịnh cũng để ý động tác nhỏ này của cô nàng, tiếp tục nói: “Cũng không phải là tất cả mắt hai mí như vậy thì nhất định là tiểu tam, chỉ là có khả năng. Giống như ở phụ nữ ở goá nhiều năm sẽ có chín điểm xấu trên mặt như gò má cao, hầu kết nhô ra, dáng rắn mặt chuột, mày rậm, mũi khoằm, đầu tóc rối, huyệt Tứ Bạch nhô cao, mặt có quầng thâm nám. Nếu một hai thứ không phù hợp thì chưa thể nói khẳng định được, nhưng nếu có đến tận ba bốn đặc điểm thì tướng mạo có thể khẳng định được nhiều phần. Thôi được rồi, chuyện tối nay dừng ở đây thôi. Giờ thì đi thôi nào, nhớ kỹ, đừng quay đầu lại nhìn, cẩn thận bị cô ta để ý.”

Thẩm Hàm vội nói: “Không quay đầu lại, không quay đầu lại, ta thấy ta và cô ta không hề giống nhau.”

Thẩm Hàm nhảy lên chiếc bán tải, Ngưu Lực Phàm cũng lên xe, bọn họ lái xe đi thật  nhanh, thật đúng là không quay đầu lại xem một cái.

Tông Thịnh mang tôi lên xe, điều chỉnh kính chiếu hậu cụp vào, lái xe theo cảm giác mà rời đi, dường như anh cũng sợ mình trong lúc lơ đãng nhìn vào kính chiếu hậu thấy Diệp Hồng. 

Tuy tôi không quay đầu lại nhưng trong đầu tôi vẫn xuất hiện hình ảnh Diệp Hồng đứng trước đống đồ chúng tôi đốt cho mà mỉm cười vẫy tay. Nếu như trong phim ma, không chừng lại còn nói câu “Hôm khác nhớ ghé thăm…” nói xong thì chắc chắn sẽ còn gặp lại… bất quá, mọi thứ chỉ là tôi tưởng tượng trong đầu mà thôi.

Trên thực tế, Tông Thịnh lái xe đi một đoạn xa rồi  mới điều chỉnh lại kính chiếu hậu, đuổi theo chiếc bán tải của Ngưu Lực Phàm.

Chúng tôi vòng xe qua trước mặt khu vực tòa nhà bộ phận kinh doanh thì Ngưu Lực Phàm gọi hỏi ở đi đâu ăn cơm. Hóa ra không chỉ có hai chúng tôi, mà hai người bọn họ cũng chưa ăn gì. 

Ngưu Lực Phàm dắt chúng tôi dừng ở một nhà hàng cạnh bờ sông, vừa xuống xe, Thẩm Hàm liền hô: “Nhanh nào, hải sản ở đây ngon lắm, tôi đi ăn với bạn ở đây rồi.”

Ngưu Lực Phàm đuổi theo cô nàng: “An tĩnh chút được không? Hôm nay em mặc đồng phục học sinh đó.”

Tôi đi bên cạnh Tông Thịnh cũng thuận miệng nói theo: “học sinh trung học hiện nay thật sự hơn bọn em trước đây nhiều ghê. Hồi cấp ba em suốt ngày vùi đầu vào học thôi.” 

Tông Thịnh không nói gì, chỉ đi theo sau lưng tôi. Đi được vài bước tôi nhỏ giọng hỏi:  “Chúng ta hai cùng nhau xuất hiện ở chỗ này có sao không? Việc chúng ta chia tay chấm dứt sao?”

“Chỉ có một buổi tối, sẽ không trùng hợp tới mức bị người khác thấy đâu, cho dù bị thấy đi nữa thì cũng chưa chắc đã gặp người quen biết nói cho Thẩm Kế Ân nghe.” 

Tôi cười, anh hỏi: “Cười cái gì?”

“Chính là không nghĩ tới, anh cũng có mặt ôm tâm lý may mắn như vậy chứ sao?”

Anh nhìn tôi, ngay lúc tôi gần đuổi kịp Thẩm Hàm, anh mới chậm rãi nói: “Vì em đáng giá để anh mạo hiểm như vậy.”

Bốn người cùng nhau ăn bữa cơm, Tông Thịnh hầu như không nói một lời, chủ yếu là Ngưu Lực Phàm cùng Thẩm Hàm nói, tôi chỉ lâu lâu góp vui vài câu.  

Thẩm Hàm nói, Tông Thịnh làm pháp sự thời điểm rất tuấn tú.

Ngưu Lực Phàm nói, hắn muốn nhân dịp về ăn tết sẽ kể cho ba mẹ nghe là dạo này làm việc cực khổ mà nghiêm túc cỡ nào. 

Ông nội hắn vẫn luôn hy vọng hắn có thể tiếp tục nghề cũ của gia đình, chỉ có điều, thời đại thay đổi nhưng rất nhiều thứ vẫn không thể đổi thay theo.

Ngưu Lực Phàm còn phải lái xe nên không uống bia rượu. Thẩm Hàm cũng không phải ngoan hiền gì, gọi chủ quán mang bia lên. Ăn uống ở đây hầu hết đều uống vài ly, hơn nữa trời hôm nay cũng khá nóng.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 179-2: Tám về thẩm kế ân 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Hàm khui bia đặt trước mặt Ngưu Lực Phàm nói: “Đừng có nói với tôi nhì nhằng, có phải đàn ông không, uống vài lần mà lần nào cũng say. Yên tâm, anh mà say thì tôi sẽ lái xe, đưa anh về.”

“Đừng mà, không thể uống. Lỡ đâu trên đường bị cảnh sát thổi vào thì phiền lắm.”

“Cái đó là do anh thôi, uống vào mà lái xe ổn thì đâu có ai ngoắc vào. Anh nghĩ cảnh sát giao thông lương tháng bao tiền mà thích trực đêm chứ? Thôi, uống!”

Cô nàng cũng khui một chai bia đặt trước mặt Tông Thịnh.

Tông Thịnh không một chút thoái thác, liền cầm chai bia, tôi thấy thế vội vươn tay ngăn lại: “Này”

“Không có việc gì, anh uống bia không sao!”

“Đúng là, chỉ có Tông Thịnh đủ đàn ông.” Thẩm Hàm nói, “Tông Thịnh, nếu nhân phẩm anh không tệ như thế thì tôi đảm bảo sẽ theo đuổi anh.” Thẩm Hàm ha ha cười, đưa chai bia tới miệng Ngưu Lực Phàm.

Tôi đã từng thấy Tông Thịnh uống rượu, tửu lượng không tồi. Hơn nữa lúc trước anh còn là uống rượu trắng cũng không có vấn đề. Nhưng hiện tại thế này, tôi cũng không biết phải khuyên thế nào. 

Tôi chợt thấy Tông Thịnh dùng tay biết một chữ gì đó trong lòng bàn tay, sau đó túm nắm tay đặt đặt ở trên đùi, tôi chợt nhớ lần trước anh từng dùng chiê unày, có thể khiến cồn không ảnh hưởng tới cơ thể anh, cái chiêu gì mà “Ngàn ly không say”.

“Tới, Thẩm Hàm, bọn họ không uống, chúng ta uống.” giọng Tông Thịnh nghe không có gì đặc biệt, vẫn như vậy nhàn nhạt lạnh lùng, nhưng nếu thật là như vậy nhàn nhạt lạnh lùng thì sao tự nhiên anh lại cùng Thẩm Hàm uống rượu chứ?

Thẩm Hàm cũng đặc biệt cao hứng, giơ chai bia cụng với anh một chút, Meo_mup đăng truyện tại gác sách chấm com và phây búc của Mèo nói: “Tông Thịnh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, là thật sự đối với anh nhất kiến chung tình đấy. Anh nói anh sao lại  không biết cố gắng như vậy? Hai người chia tay thì thôi, anh hào phóng với con gái đi, ai lại đi so đo với phụ nữ như vậy, không phải chia tay xong vẫn còn là bạn sao? Còn nữa, không phải là anh cũng ngủ với chị ấy sao. So đo cái gì? Bạn học của tôi, lên giường, chia tay, lại cùng người khác lên giường, lại chia tay, vòng đi vòng lại năm sáu người, rồi lại quay lại với nhau. Chẳng ai như anh. Uống nào, ăn hải sản phải uống bia. Tôi với bạn bè cực kỳ thích hương vị này.”  

Chỉ chốc lát, Thẩm Hàm liền bắt đầu chống đỡ hết nổi. Vốn đang cho rằng cô nàng rất lợi hại ai dè chỉ một chai bia đã ngã nhào. Ngưu Lực Phàm ngồi ở bên cạnh không ngừng làu bàu: “Đã biết không uống được rồi, còn phải uống cùng Tông Thịnh. Mấy người đó, làm sao biết mấy gã thầy bà như hắn, uống rượu trắng như nước lã. Tửu lượng của hắn kém sao? Mà này, Tông Thịnh, cậu cũng vậy, chuốc cô ấy say vậy tối tôi phải đưa cô ấy đi đâu qua đêm a?”

Ngưu Lực Phàm vừa hỏi khiến tôi iật mình: “Các ngươi hai không phải đã sớm ngủ cùng nhau sao?”

“Con mắt nào của em nhìn thấy hả?” Ngưu Lực Phàm la hét, rót trà cho Thẩm Hàm xuội lơ dựa vào hán7.

Tông Thịnh lúc này mới vẫy vẫy bàn tay luôn nắm chặt vừa rồi, vừa ăn cơm vừa nói “Hỏi cô ấy một chút về Thẩm Kế Ân đi.”

Lúc này tôi mới nhớ tới, phía trước Thẩm Hàm từng nói qua, Thẩm Kế Ân bị bất lực. Lúc lái xe tôi đã nói nhảm cho Tông Thịnh nghe, chỉ là không nghĩ tới anh lại để bụng như vậy.  

Ngưu Lực Phàm trừng mắt nhìn chúng ta liếc mắt một cái, sau đó chuyển hướng sang Thẩm Hàm hỏi: “Thẩm Hàm? Thẩm Hàm?”

“Hả? Bia đâu? Tôi với anh cũng uống một ly đi.”

“Đừng náo loạn. Tôi hỏi em, sao em biết được anh của em là…” Ngưu Lực Phàm im bặt, nhìn đám đàn ông xung quanh rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao em biết anh trai em bị bất lực?!” 

“Làm sao? Anh tính thượng anh trai tôi à?”  

“Anh chỉ hỏi một chút. Em rốt cuộc là làm sao mà biết được.”

Tôi cũng sán lại, nói: “Không phải là anh trai em một năm chỉ ở đây vài ngày, còn lại biến mất sao? Làm sao em biết được chứ? Lỡ đâu anh ấy cực sung thì sao?”

Thẩm Hàm liền ha hả cười, nấc một cái, lúc sau mới nói: “Để tôi nói cho mà nghe. Lần này anh ấy về, trở về là đi tìm chú tôi  ngay. Lúc đó, tôi cũng đang ở chỗ chú tôi.

Thân thể ba tôi không tốt, nhiều năm trước đã giao chúng tôi cho chú tôi chăm sóc dạy dỗ. Lúc anh ấy đi tìm chú, tôi nghe chú tôi hỏi ‘sao, vẫn không được sao? Nói vậy, nhà chúng ta thật sự tuyệt hậu sao? Ta đã không có con, nên coi con và Thẩm hàm như con ruột, hiện tại, con lại như vậy, hừ, Thẩm Hàm là nữ nhi, trước sau cũng là người nhà người khác. Đã  bảo Lão Bắc nghĩ cách khác, nhưng lúc ấy lão lại không nói với chúng ta, cách này sẽ là con đường đoạn tử tuyệt tôn.’

Tôi đoán lúc anh tôi ra ngoài du lịch trứng bị thương gì đó. Lão Bắc kia trị bệnh, xuống tay ra thuốc mạnh quá, khiến trứng của anh bị hỏng, bọn họ lại sợ truyền ra ngoài nên chỉ âm thầm kêu Lão Bắc trị liệu.”

Thẩm Hàm uống say, căn bản không biết chính mình đang nói gì, nói tới đó thì giọng đã rất to, nên những người ở bàn bên cũng cười rộ lên.

Tuy rằng biết Thẩm Hàm cũng không hiểu biết sự tình chân tướng. M3o_mup đăng truyện tại ga"c sa"ch cha^"m com và phây buk của M3o. cảm ơn các bạn ủng hộ. Nhưng từ những lời cô nàng trong lúc vô ý nghe được thì xem ra, Thẩm Kế Ân xác thật là không có khả năng đ1o rồi. Đương nhiên Lão Bắc cũng không phải là bác sĩ của gã. Trong lòng tôi rất vui sướng khi người gặp họa. Nhưng Tông Thịnh nghe đến đây thì mặt càng thêm thâm trầm.

Ăn cơm xong, Ngưu Lực Phàm phụ trách đưa Thẩm Hàm trở về, Tông Thịnh đưa tôi về bệnh viện. Lúc này, đã hơn mười một giờ. Trên đường người cũng thưa thớt, Tông Thịnh lái xe đưa tôi đến cửa bệnh viện, nói: “Mặt em đã ổn lắm rồi. Mai em nói với bác sỹ xin phép xem có thể  xuất viện hay không. Nhiều nhất là ngày mốt, chờ em xuất viện, thì em tự bắt xe về nhà. Mọi chuyện em không cần lo lắng, cứ ở nhà đợi. Nếu sợ bà anh tới nhà em gây phiền toái anh sẽ nghĩ cách nói với bà.”

Tôi vốn đã tháo xong dây an toàn, muốn xuống xe, nghe xong anh nói xong thì  lại ngồi xuống, nói: “Anh bận rộn như vậy, còn phải nói chuyện với bà, Tông Thịnh, vì sao em không thể lưu lại nơi này. Dù em không còn chỗ ở nữa, cũng không thích hợp về nhà anh đâu, anh cũng không cần phải nói, kêu em ở nhà đợi. Rốt cuộc là sao?”

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 180: Trước hỉ sau bi


“Kêu em về thì về đi, sao hỏi nhiều vậy?”

Tôi nghe giọng anh thật sự khó chịu, thở dài rồi  nói: “Vốn dĩ, em đang thực tập yên ổn, là anh quấy rầy anh, giờ thì kêu em về. Tông Thịnh, anh phải cho em một lý do chứ?”

“Em nhất định phải có lý do sao? Được, anh nói cho em nghe. Chuyện Lão Bắc   làm với Thẩm Kế Ân căn bản không phải là chuyện trá thi, nửa người nửa thi, mà là luyện chế dược vật, dùng con người làm thuốc dẫn. Những biểu hiện của Thẩm Kế Ân ngày càng giống.  

Giống như anh đã từng nói với em, nhận định cái gì cũng không thể xem một đặc điểm mà phải nhìn trên tổng thể nhiều yếu tố. Hiện tại, anh đã có thể xác định và kết luận, Lão Bắc chính là ở lợi dụng Thẩm gia, lợi dụng anh.  Em về quê đi, đừng để mình bị dính vào những chuyện này. Em cứ coi như không biết gì đi, nếu anh có thể sống sót, anh sẽ quay về tìm em. Nhưng nếu anh chết, em nhớ phải đem tro cốt anh đặt trấn dưới phiến đá kia là được. Xuất viện xong lập tức trở về!”

Tôi không hiểu hết những lời anh nói, nhưng tôi hiểu rõ, là anh muốn đuổi tôi đi.” 

“Tông Thịnh, cho dù em thật sự vô dụng, em không thể giúp anh, nhưng anh cũng không cần thiết phải đuổi em đi như vậy. Còn nữa, em và anh đã cùng nhau trải qua bao nhiêu việc như vậy…”

“Em hoàn toàn không biết Lão Bắc kế tiếp sẽ làm gì, em ở lại đây vô cùng nguy hiểm, không chỉ là với em, mà còn với anh. Khi anh chỉ có một mình, anh có thể tự bảo vệ bản thân. Nhưng nếu anh mang theo em, tới chừng đó, là em sẽ hại chết anh. Em có hiểu không? Anh chính là không muốn thấy một ngày anh bị em hại chết!”

Tông Thịnh xoay người lại gào lên với tôi. Nghe tiếng hét, tôi đã sợ tới mức nước mắt lăn dài. 

Lau nước mắt, tôi lặng lẽ xuống xe, đi thẳng về bệnh viện.

Phía sau có tiếng Tông Thịnh bật lửa châm thuốc, nhưng hiện tại tôi không nghĩ tới sẽ quay lại nhìn. Người ta đã nói rõ đến vậy, tôi còn gì để quay lại nhìn nữa. 

Lúc cần, thì không cần biết tôi có đồng ý không, vào mộng của tôi, tiến vào cơ thể tôi. Đến khi tôi trở thành nhược điểm của anh, uy hiếp đến sự an toàn của anh, thì anh thẳng tay ném tôi  về nơi anh không phải vướng mắt là xong. 

Trở lại phòng bệnh, bác gái cùng tôi nói chuyện, nhưng tôi thật sự không muốn trả lời mà đi thẳng vào nhà vệ sinh, nước mắt khống chế không được cứ thế lăn dài. Ngẫm lại cũng đúng, chuyện của Diệp Hồng, còn không phải là do tôi mang tới phiền toái cho anh sao? Anh hẳn là nhìn chuyện của Diệp Hồng nghĩ tới tôi có khả năng sẽ mang lại phiền toái cho mình, còn chuyện Thẩm Kế Ân càng làm anh thêm để ý, phải chăng tôi sẽ là gánh nặng gây uy hiếp cho anh?!

Tôi vừa khóc, vừa nói: “Thôi mặc kệ, dù bây giờ hắn có chết cũng chẳng liên quan đến mình.”

Tôi khóc trong phòng vệ sinh đến tận khi có cảm giác chóng mặt muốn xỉu mới ra ngoài, nằm thẳng trên giường bệnh mà ngủ.

Ngày hôm sau, lúc bác sĩ tới kiểm tra phòng tôi vẫn còn đang ngủ. Quá mệt mỏi, khóc khiến người ta vô cùng mệt mỏi, không muốn dậy.

Bác sĩ lay tôi tỉnh, nhìn thấy liền nói: “Sao mắt cô sưng thế? Đi thôi, để trưởng khoa nhìn một cái, sẽ ổn thôi.”

Mấy bác sỹ kêu tôi ngồi dậy nghiên cứu vết thương trên mặt tôi, họ đưa ra kết luận là loại thuốc này thật sự tác dụng rất tốt với vết thương, lành thật mau, hơn nữa kết quả kiểm tra máu cũng cho thấy tôi hoàn toàn không mang virus. Bác sỹ kia nói hôm nay truyền nốt thuốc, ngày mai sẽ xuất viện.  Truyện được mèo đăng tại g"ac s"ach cha^"m com và phây búc của MèoNhưng một bác sĩ khác lại nói: “Sắc mặt không tốt, máu kiểm tra không có vấn đề gì khác sao. Xét nghiệm lại máu trước khi xuất viện đi, kiểm tra xem có bệnh gì ẩn không, không nên xem nhẹ.”

Nói thì dễ, thực ra là kiếm thêm mấy chục đồng trước khi xuất viện đây mà. 

Đến giờ cơm trưa thì mẹ tôi tới nơi, mẹ nhìn tôi, không để ý đến đôi mắt vẫn sưng của tôi mà chỉ nhìn vết thương đã kết vẩy, hỏi tôi sao lại bị nặng đến thế. 

Y tá vừa lúc tới lấy máu kiểm tra trước khi xuất viện. 

Mẹ giúp tôi mang ít đồ về, tôi đi theo mẹ ra khỏi bệnh viện kiếm gì đó để ăn. Tôi nói với mẹ: “Mẹ, ngày mai xuất viện con về nhà ở, mẹ dọn phòng giúp con nhé.”

“Ừ, không thực tập nữa thì thôi. Mai mốt nói ba con tìm ai đó viết giấy chứng nhận cho con vậy.” 

Tôi biết, cho dù ba tìm người thì cũng chỉ là tìm ông Tông Thịnh thôi. Cả thôn này, có tìm cũng chỉ tìm ông thôi. Mẹ tôi còn nói thêm: “Ưu Tuyền, con đừng nghĩ đến tám vạn kia nữa. Bà Tông Thịnh không phải là mắng người thành quen sao? Bao năm rồi, mẹ nghe mãi cũng quen.

Thật phải trả thì ba mẹ đi vay tín dụng. Không để con chịu ủy khuất đâu. Đừng nghĩ nhiều, ngày mai xuất viện liền về nhà. Bệnh viện cũng được, nhưng mà những vết thương như này con về nhà, mẹ kêu bác sỹ đắp thuốc nam cho con vài ngày cũng xong mà.” 

Nhìn mẹ xách theo bao lớn bao nhỏ rời đi, trong lòng tôi  thực hụt hẫng. Tôi không dám đem chuyện cùng Tông Thịnh nói với bọn họ. Trong mắt mọi người, chúng ta đã sớm chia tay. Tôi không muốn làm cho bọn họ lo lắng, khóc cả một đêm rồi, mọi việc tôi cứ chôn kín trong lòng mình là được.

Khi tôi quay lại phòng đang sắp xếp lại đồ đạc, thì y tá nói tôi lên văn phòng bác sỹ, nói bác sĩ có việc tìm tôi.

Trong lòng tôi buồn bực. Tôi nằm viện đã vài ngày, bác sỹ cũng chỉ đi xem vào ca tuần phòng buổi sáng, có kêu tôi tới nói gì đặc biệt đâu. Nói chung, vết thương như của tôi thì bệnh viện cũng chẳng coi là vét thương gì to tát.
 
Chương 180-2: Trước hỉ sau bi 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn phòng bác sỹ rất rộng, chỉ là lúc này chỉ có hai bác sỹ, một người đang ngồi ghi chép gì đó, còn bác sỹ kia đang ngồi trước  máy tính nhìn bệnh án của tôi. 

Thấy tôi tới gần, ông ta chỉ vào ghế kêu tôi ngồi bên cạnh, có chút khó xử nói:

“Tông Ưu Tuyền đúng không? Giường 27, mặt bị nổi mụn nước. Cái này, tôi hỏi cô, lúc cô nhập viện, y tá có hỏi qua cô về chuyện cô có mang thai không?” 

Tôi nghe vấn đề này, một đầu mờ mịt, lắc đầu. Lúc nhập viện, y tá xác thật không hỏi vấn đề này.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


“Vậy trước lúc nhập viện, cô có biết mình đã mang thai không?”

Tôi nghe xong, cả người như hóa đá. Vài giây sau mới hồi phục tinh thần, hỏi: “tôi… mang thai?”

“Sáng nay lúc làm đi thăm bệnh, tôi thấy cô có nhiều dấu hiệu mang thai. Nếu không phải tôi nói, cô cũng không biết chính mình đã mang thai đúng không.”

“Đúng vậy, tôi… tôi… tôi không biết.” Tay tôi không tự giác sờ lên bụng, ở bên trong này đã có con của tôi cùng Tông Thịnh sao? Tháng này, dì cả chưa tới, Tông Thịnh cũng không có kêu tôi uống thuốc. Mà chúng tôi cũng không áp dụng biện pháp phòng hộ nào.

Bác sĩ còn nói thêm: “Tức là, cô cũng không biết chính mình đã mang thai, cho nên cũng không có chủ động báo cho y tá, có phải không?”

Tôi do dự, gật gật đầu, không rõ bác sĩ vì sao cứ lặp lại vấn đề này, mà lại còn nói đặc biệt chậm. “Tôi căn bản là không biết chính mình mang thai, cho nên lúc ấy cũng không có nói. Hơn nữa bọn họ cũng không hỏi.”

“Cho dù bọn họ hỏi, Tông Ưu Tuyền, cô hiện tại có  mang thai hay không? Cô lúc ấy cũng không biết chính mình mang thai, cô làm sao mà trả lời?

“Tôi… tôi sẽ nói là mình không có thai.”

“Chính là thế, Tông Ưu Tuyền, cô không chủ động nói chuyện mình đã có thai với y tá, mà ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đã mang thai. Mà bác sĩ chúng tôi khi đi tuần phòng nhiều lần, cô cũng không có nói chuyện này với chúng tôi.”

“Tôi cũng không biết, tôi phải nói thế nào?” chân mày tôi cau lại, càng ngày càng nghe không hiểu bác sĩ là có ý gì. Dù sao chính là có loại  cảm giác khẩn trương. Mèo Mup đăng tại ga"c sac"ch cha^"m com và Facebook Meo_mup

“Đúng vậy, chính cô cũng không biết, y tá cũng không biết, tôi cũng không biết. Hiện tại cô đã mang thai. Khoảng 5 tuần, này, chuyện này… nói thế này, chúng tôi là do cô không báo trước mình có thai nên đã tiêm thuốc thông thường cho cô. Thuốc này, giúp vết thương trên mặt cô sẽ nhanh chóng lành, nhưng la kháng sinh cấm dùng cho thai phụ. 

Cô hiểu ý tôi không? Chồng cô khi nào tới bệnh viện thì cô bảo anh ấy tới tìm tôi, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy. Chuyện này, anh ta phải biết.”

Tôi ngây người.

Tôi không hiểu những câu sau nghĩa là gì. Nhưng tôi hiểu rõ, những lời ông ta nói trước đó. Ông ta nói, đứa bé trong bụng tôi đã bị thuốc ảnh hưởng.

Một lúc lâu sau tôi mới nói: “Bác sỹ, ảnh hưởng lớn không? Có nghiêm trọng không?”

Bác sỹ nhìn bệnh án của tôi nói: “Tôi có đưa cho bác sỹ bên khoa phụ sản, bác sỹ nói, ảnh hưởng sẽ có hai khả năng. Một chính là ảnh hưởng toàn bộ, khiến thai nhi phát triển dị dạng bị cơ thể mẹ bài xích. Còn có một loại chính là đứa bé bị ảnh hưởng, vừa sinh ra sẽ bị tàn tật không nghe được.”

“Bị điếc?”

“Thai nhi mới 5 tuần, thường thì, sẽ bị sảy thai… cô nói chồng cô tới đây, tôi nói với anh ta, hai người cũng thương lượng một chút, coi có phải làm giải phẫu xử lý luôn không. Nếu không, chờ tới lúc cô sinh non thì đỡ, nếu là sinh ra một đứa nhỏ câm điếc nhà các người cũng không có  nhiều thời gian như vậy để mà chiếu cố một đứa nhỏ không bình thường.”

Măt tôi lại đỏ lên, hai phút trước, tôi còn đang suy nghĩ trong bụng tôi có đứa nhỏ của tôi và Tông Thịnh, sao giờ lại hỏi tôi muốn xử lý đứa nhỏ không?

“Tôi, tôi muốn sinh đứa nhỏ này ra.”

Tôi vừa nói xong, bác sỹ liền nóng nảy: “Sao cô nghĩ tầm bậy vậy. Đứa nhỏ này lớn lên chút thì sẽ bị sảy, sinh ra được thì câm điếc, cả đời này các người sẽ bị liên lụy. Cô, cô vẫn là kêu chồng tới đây đi, chuyện này không phải cô  một mình quyết định được đâu. Còn nữa, chúng ta còn phải ký tên nữa, anh ta phải tới bệnh viện, còn phải tới ký tên nữa.”
 
Chương 181-1: Đứa nhỏ ra đi bí mật


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi cắn môi, cuối cùng cũng hiểu tại sao bác sỹ lại vòng vèo như vậy mới nói ra chuyện tôi mang thai. Bọn họ đã biết, đứa nhỏ này tuyệt đối không thể chào đời.

“Đó là một sinh mệnh đó, nó đang ở trong bụng tôi.” tôi thất thần nói. Tuy tôi chưa từng nghĩ tới rằng lúc này lại sinh con cho Tông thịnh, tôi cũng biết, Tông Thịnh chưa chắc đã muốn có đứa nhỏ này, nhưng vì tôi đã biết sự tồn tại của nó, nên theo bản năng vẫn muốn bảo vệ nó.

Bác sỹ không còn hòa ái như trước mà lạnh giọng nói:

“Cô là người bệnh, chuyện này chúng tôi lẽ ra phải nói với người nhà cô. Tự cô suy nghĩ lại đi, lúc cô nhập viện cũng đâu biết mình có thai, cũng không  hề nói với chúng tôi rằng mấy người đang muốn có con. Giờ đứa nhỏ này nếu cô không làm phẫu thuật xử lý thì vài ngày nữa cũng sẽ sinh non sảy thai, tới chừng đó cô càng thêm phiền toái.

Mà cho dù cô sinh đứa trẻ ra thì cả đời cô sẽ phải chăm nom đứa trẻ tàn tật này. Mà làm không tốt, thì sinh được vài ngày cũng không sống nổi nữa.

Tự cô về mà suy ngẫm lại, thông báo cho người nhà, cùng với chồng mình thương lượng lại. Chúng tôi đã nói hết mọi khả năng xảy ra cho cô rồi.”

Tôi nhắm mắt lại, đứng dậy, có cảm giác choáng váng muốn té ngã nhưng vẫn cố ổn định thân thể.

Đi ra khỏi văn phòng bác sỹ, tôi ngồi ở giường bệnh kê trên hành lang, tự ôm lấy mình, lặng lẽ khóc. Tôi nên làm thế nào bây giờ.

Tông Thịnh bảo tôi về quê đợi, vì tình huống bên phía Thẩm Kế Ân phức tạp hơn chúng tôi dự đoán. Tôi có khả năng thành gánh nặng của anh, nên anh muốn đuổi tôi đi.

Mẹ tôi cũng bảo tôi về nhà. Dù cho ba mẹ tôi không có bản lĩnh thì cũng muốn chúng tôi ba người cùng nhau vui vẻ sống. 

Chuyện này, tôi không nghĩ sẽ nói với mẹ.

Bên phía Tông Thịnh, tôi cũng không nghĩ ra phải nói thế nào với anh. 

Tôi lấy điện thoại ra, nhìn màn hình di động, nhìn cái tên của anh, cứ nhấn vào gọi rồi lại tắt.

Do dự một hồi lâu tôi vẫn nhấn nút gọi.

Tôi chưa biết sẽ nói thế nào với Tông Thịnh, nhưng cảm giác là chuyện này nên nói với anh một tiếng, cho dù anh nói, cứ xử lý đứa nhỏ đi.

Tiếng điện thoại đổ chuông, mãi tới tận khi máy truyền tới tiếng tút tút, anh vẫn không bắt máy. 

Tôi quệt ngang mặt, hít một hơi thật sâu. Tông Thịnh quả đúng là quyết đoán như quỷ thai. Chia tay, thì thật kiên quyết. Tới cả điện thoại cũng không thèm nghe sao? 

Từ lúc bắt đầu, tôi sợ anh, cự tuyệt và bài xích anh. Đến bây giờ, tôi đã tiếp nhận, đã nguyện ý cùng anh nỗ lực hướng tới tương lai.

Tôi biết, tôi đã mang lại cho anh nhiều phiền toái, có đôi khi thật sự là vật cản đường tiến của anh. Tôi không kiên cường, tôi vô dụng, nhưng anh luôn bao dung tôi.

Nhưng ngay khi tôi đã quen với việc có anh chu toàn, thì anh lại xoay người bước đi kiên quyết. Cả điện thoại cũng không thèm nghe sao?

Đối với anh, hóa ra dù có ngủ với nhau, dù có cùng nhau nỗ lực, từ đầu đến cuối tôi chỉ là một quân cờ của anh mà thôi. Trong lòng tôi chợt có một ý niệm, có lẽ, cả đời này tôi sẽ không liên hệ lại với người này nữa.

Tôi đứng dậy, lê bước về phía phòng bệnh. Mới đi được vài bước, liền phát giác trong bụng quặn đau. Ban đầu chỉ là ẩn ẩn, rồi từng đợt quặn đau thêm rõ ràng. Tôi vừa về đến giường thì đã cảm thấy dưới thân có dòng nước ấm chảy ra.

Tôi đoán được chuyện gì đã xảy ra, chỉ không nghĩ tới lại tới đột ngột như vậy.

Tôi ôm bụng, cố bấm chuông ở đầu giường.

Bác gái giường bên nhìn tôi, kinh ngạc nói: “Cô, cô sao lại thế này? Cô gái, sao mặt trắng bệch thế này. Chẳng phải là cô gái trên mặt có vết thương sao? Sao vậy? Sao lại đau bụng?”

Trán tôi vã mồ hôi lạnh, thật sự đau quá, ngay cả sức lực trả lời bác gái đều không có.

Ý tá chạy lại thấy tôi thì gọi bác sỹ, nửa giờ sau chuyên tôi tới khoa phụ sản. May có một y tá có lòng tốt giúp tôi mang hết đồ đạc của tôi chuyển sang theo.

Tôi không biết có phải bác sỹ khoa phụ sản đều lạnh nhạt tới vậy không, nhìn thấy tôi, nói là thai nhi khoảng hơn 5 tuần bị thuốc ảnh hưởng, nên khả năng sảy thai rất cao. Hơn nữa, do tôi cảm xúc không ổn định nên đã có triệu chứng sinh non khẳng định khó giữ được, liền hỏi tôi có muốn uống thuốc để đẩy thai nhanh hơn không, đỡ phải đau đớn. 

Bác sĩ rất nhiều lần hỏi tôi người nhà đâu, tôi đều không nói lời nào.

Y tá đưa tôi về giường bệnh, đưa thuốc cho tôi, dặn dò phải chú ý rồi rời đi.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom