Dịch Full Bạn Gái Giả Của Trùm Trường

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,519
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bạn Gái Giả Của Trùm Trường

Bạn Gái Giả Của Trùm Trường
Tác giả: Ma Vương Tang Tang
Tình trạng: Đã hoàn thành




Văn án

Mọi người đang túm tụm lại chứng kiến màn tỏ tình của hoa khôi và giáo bá của trường.

Vẻ mặt của hắn đầy bất mãn, trông không có vẻ gì là sẽ đồng ý cả.

Tôi hùa theo đám đông hét lên:

“Đồng ý đi, đồng ý với cô ấy đi!”

Trùm trường liếc tôi một cái, rồi đột nhiên hắn đưa cánh tay kéo tôi đang cười toe toét vào đứng trước mặt mọi người:

“Đây là bạn gái của tôi.”

Dừng một chút, hắn lại bổ sung:

"Vừa mới xác định."

Hoa khôi và mấy người đang ăn dưa:???

Tôi: Cái quái gì vậy trời?!!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,519
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Hoa khôi liền chạy đi, đám người hóng chuyện cũng dần giải tán.

Tôi vẫn đứng đó.

Vì tên trùm trường vẫn túm lấy cổ tay tôi.

Tôi run rẩy quay người lại: “Tôi đi được chưa?”

Hắn vẫn không di chuyển, nhìn về hướng hoa khôi rời đi suy nghĩ gì đó.

Mãi sau hắn mới cúi đầu nhìn tôi:

“Em tên gì?”

Tôi sợ hãi: “Tiêu, Tiêu Vũ…”

Hắn gật đầu: "Tôi tên..."

“Khúc Ngang!”

Tôi nhanh nhẹn nói rồi hỏi:

“Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”

Khúc Ngang mặt không cảm xúc nói: "Chưa."

Tôi khóc không ra nước mắt: “Tại sao?”

"Tôi cần em giả làm bạn gái tôi."

Tôi:?

Theo suy nghĩ của tôi, Khúc Ngang là một người không thuộc về nơi có ánh sáng, khuôn mặt đẹp trai của hắn đầy bí ẩn và hoàn toàn không bộc lộ biểu cảm gì.

Tôi: “Tôi có thể từ chối không?”

Hắn đột nhiên nhướng mày cười, lộ ra hai cái răng nanh, nói ra bốn chữ:

"Em cứ thử đi."

Tôi thử?

Sợ gì chứ! Tôi muốn liều một lần….

Khúc Ngang buông cổ tay tôi ra, nhìn tôi cười tươi hơn.

……xem sao.

Tôi:

“Là, là vì hoa khôi sao?”

Khúc Ngang im lặng, gật đầu.

Tôi khóc mất:

“Tại sao? Anh không thể trực tiếp từ chối cậu ấy sao?”

Khúc Ngang nhìn tôi chằm chằm, bình tĩnh nói sáu chữ:

“Tôi không muốn làm tổn thương em ấy.”

(6 chữ: “我不想伤害她。)

Tôi:???

Anh giai ơi, anh có bạn gái thì chẳng phải cậu ấy sẽ đau lòng hơn sao? Tôi chỉ là người qua đường mà thôi!!!

Tôi thực sự nghi ngờ tên trùm trường này đang có âm mưu gì đó.

Nhưng tôi không dám nói gì hết.

Như đoán được suy nghĩ của tôi, Khúc Ngang nheo mắt:

“Em đang mắng tôi à?”

Tôi lập tức phủ nhận:

“Không, tôi không có, anh đừng nói bừa.”

“Ồ.”

Khúc Ngang không hỏi gì nữa, tiếp tục chủ đề bạn gái giả kia:

“Sẽ không để em phải làm “bạn gái” của tôi lâu đâu.”

"Không lâu là bao lâu?"

Hắn gãi cằm ngáp dài:

"Xem tâm trạng của tôi thế nào đã."

Tôi:……

2

Tôi -Tiêu Vũ, trở thành tâm điểm bị để mọi người bàn tán chỉ vì “ăn dưa”, vì chuyện này tôi đã trở nên nổi tiếng ở Đại học T.

Có hàng nghìn bài viết thảo luận trên trang của trường, tất cả mọi thứ về tôi đều bị đào ra, cả chuyện về mối tình thầm kín của tôi với một sinh viên năm cuối.

Trong căng tin, bạn tôi, Tiểu Mễ hỏi:

"Tiêu Tiêu, hai ngày trước không phải cậu đã viết thư cho tiền bối Dư Hằng sao? Sao hôm nay cậu đã thành bạn gái của Khúc Ngang rồi?"

Tôi thở dài:

“Một chuyện cực kỳ máu chó đã xảy ra với tớ…”

Tiểu Mễ sửng sốt hỏi:

"Say rượu làm bừa? Bách phát bách trúng? Hoan hỷ oan gia*? Duyên trời đã định?"

Hoan hỷ oan gia là một tập truyện ngắn cuối thời Minh của một tác giả có bút danh là “Tây Hồ ngư ẩn chủ nhân” (西湖漁隱主人). Tuyển tập này được xuất bản vào đầu thế kỷ 17 và có nhiều câu chuyện tình yêu từ khiêu dâm đến hài hước xuyên suốt 24 chương truyện.

Tôi:……

Tôi: “Cậu bớt đọc tiểu thuyết bá đạo tổng tài đi!”

Tiểu Mễ ho hai tiếng rồi nói:

"Cũng không hẳn… cậu nghĩ mà xem, đối với một người bá đạo như Khúc Ngang, làm ra chuyện như vậy, tớ không ngạc nhiên lắm."

Tôi im lặng. Những gì Tiểu Mễ nói có vẻ đúng.

Có một topic trên diễn đàn trường bàn luận về tòa cao ốc vạn tầng của Khúc Ngang.

Đầu năm nhất, nhờ vẻ ngoài đẹp trai mà hắn từng được mệnh danh là nam thần trường T.

Nhưng sau đó có người đã nhìn thấy hắn ta đánh nhau bên ngoài trường học nhiều lần.

Hơn nữa trên người hắn thường xuyên bị thương, còn có rất nhiều hình xăm, mùa hè mặc áo phông mơ hồ nhìn thấy được hình trên cổ.

Cái danh “nam thần học đường” dần được thay thế bằng “trùm trường”.

Đang suy nghĩ thì tự nhiên có người ngồi xuống cạnh tôi.

Ngước lên thấy khuôn mặt đỏ bừng của Dư Hằng.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt sau cặp kính hiện rõ vẻ lo lắng:

“Tiểu Vũ, anh nghe người ta nói em và Khúc Ngang…”

Tôi lập tức phủ nhận:

“Không phải, đều là tin đồn thôi!”

Anh không tiếp tục hỏi thêm nữa, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười ấm áp:

“Vậy thì tốt rồi.”

Dừng một chút, anh ôm mặt, nghiêng đầu nhìn tôi, tự trách mình:

“Tiểu Vũ, anh xin lỗi, anh vô tình làm mất thư em gửi cho anh rồi…”

Giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại như vậy, tôi không có sức phản kháng, lập tức an ủi:

“Không sao đâu!”

“Vậy thì tốt.” Dư Hằng lại mỉm cười

“Vậy sau này anh có còn được nhận thư nữa không?”

Da của anh ấy rất trắng, đuôi mắt có một nốt ruồi, mỗi khi cười lông mày lại cong lên, như một dòng suối trong chảy mềm mại.

Nếu anh ấy cứ cười với tôi như vậy, tôi sẵn sàng viết từ điển Tân Hoa xã* chứ đừng nói đến việc chỉ viết một bức thư!

*Tân Hoa xã Zidian, hay Từ điển Tân Hoa xã, là một từ điển tiếng Trung được xuất bản bởi Nhà xuất bản Thương mại. Đây là từ điển tiếng Trung bán chạy nhất và là tác phẩm tham khảo phổ biến nhất trên thế giới.

Tôi vừa mở miệng đang định nói "được" thì có người đặt tay lên vai tôi, kéo tôi ra giữ khoảng cách với Dư Hằng.

Giọng nói lười biếng của Khúc Ngang vang lên trên đầu anh, giọng điệu hắn lạnh lùng đe dọa:

"Không được."

Dư Hằng đẩy kính lên, nhếch miệng cười:

“Thật sao?”

Tiểu Mễ, người ngồi đối diện tôi, đang cố gắng kìm nén sự phấn khích của mình, cô ấy nói khẩu hình miệng với tôi ba từ “Tu La tràng*”.

*Nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt; ngươi chết ta sống; ai tham gia 1 là chết 2 là bị thương.

Tôi:……

Khúc Ngang liếc Dư Hằng, nhướng mày hỏi tôi:

“Em thích ai?”

Hắn ta nghiến răng nói:

"Không có mắt nhìn."

Tôi:……

Không để mình yếu thế, Dư Hằng nói:

“Mắt sáng nên em ấy mới không thích cậu.”

Khúc Ngang đẩy đẩy đầu lưỡi:

“Em ấy yêu tôi.”

Không khí nồng nặc mùi thuốc súng, tôi sợ hai người họ sẽ đánh nhau luôn mất.

Tôi im lặng đứng dậy muốn chạy khỏi chỗ nguy hiểm này ngay lập tức.

Kết quả là bị Khúc Ngang tóm lại.

Bàn tay hắn rất to, có hơi lạnh.

“Từ hôm nay, mỗi ngày, em, viết thư cho tôi!.”

Anh nhướng đôi lông mày dài, giọng điệu ra lệnh khiến tôi không thể phản bác, đăm chiêu nói từng chữ:

“Em có nghe thấy không, hả bạn gái?”

3.

Tôi thực sự là một con ngốc.

Sao lại đồng ý với Khúc Ngang giả làm bạn gái hắn vậy trời??

Mười hai giờ đêm, trong ký túc xá tôi cặm cụi viết thư cho Khúc Ngang.

Hắn đã gửi yêu cầu qua WeChat:

[Viết tay, 500 từ, nguyên bản]

Hai phút sau, lại thêm một tin nhắn mới:

[Hạn là ngày mai.]

Tôi:……

Tôi tức giận:

[Có cần liên hệ nhà xuất bản để viết sách cho anh luôn không?]

Khúc Ngang: [Sao cũng được, tôi không có ý kiến]

Tôi:……

Tôi ném bút quyết định bỏ cuộc, lấy điện thoại ra vào diễn đàn của trường thì thấy một bài đăng suy đoán rằng Khúc Ngang có xu hướng bạo lực...

Năm phút sau, tôi lặng lẽ cầm bút lên.

Áaaaaaaaa, cứu tôi với, tôi cảm thấy nếu như không viết xong thì mai tôi tới công chuyện với hắn mất.

Hôm sau, tôi gửi tin nhắn cho Khúc Ngang:

[Anh đang ở đâu?]

Hai mươi phút, hắn mới trả lời: [ Hả, nhớ anh à?]

Tôi:……

Tôi: [Thư của anh!]

Đối phương đã gửi địa điểm.

Không phải ở trường mà ở một quán bida cách trường khá xa.

Khúc Ngang: [Đợi tôi về trường chúng ta nói sau].

Tôi thoáng nghĩ nếu tôi và hắn gặp nhau ở trường, hẳn sẽ bị mọi người bàn tán, tốt nhất là không nên gặp ở đây.

Thế là tôi trả lời: [Tôi đi tìm anh, anh đợi một lát.]

Khung chat hiển thị "Đối phương đang nhập".

Hai phút sau, Khúc Ngang: [Ừ].

Khi đến địa chỉ hắn gửi, tôi chợt hụt hẫng.

Khu đất này thuộc một trung tâm mua sắm cũ, hành lang trống trải xung quanh không có cửa hàng nào, chỉ có biển hiệu và đèn led của quán bida.

Trông rất giống một nơi để thực hiện hoạt động bất hợp pháp hoặc là chợ đen.

Tôi đứng trước cửa gửi tin nhắn cho Khúc Ngang: [Tôi đến rồi].

Hắn trả lời ngay: [Em ở đâu?]

Tôi: [Ở cửa…]

Khúc Ngang: [?]

Khúc Ngang: [Vào đi.]

Tôi: [Tôi sợ…, anh ra ngoài đi được không?]

Khúc Ngang:......

Khúc Ngang: [Đợi tôi.]

Có thể hắn hơi tức giận, tôi sợ sau khi ra ngoài việc đầu tiên hắn ta làm là đánh tôi, dù sao thì bài phân tích kia rất có lý, Khúc Ngang khỏe mạnh, mũi to, còn có chút không kiên nhẫn. Nhìn rất giống người có khuynh hướng bạo lực…

Đang suy nghĩ thì thấy Khúc Ngang tay đút túi quần bước ra, tôi chậm rãi lùi lại hai bước.

Hắn bước tới chỗ tôi và đột nhiên giơ tay lên.

Tôi sợ đến mức nhắm mắt lại.

“Lá cây.” Tôi cảm nhận được hắn đang chạm vào tóc tôi, “Em sợ tôi à?”

Tôi cúi đầu không dám nói.

"Sợ cái gì?" Hắn lại hỏi.

Tôi do dự một chút, nói thật: “Tôi sợ anh đánh tôi…”

Khúc Ngang không nói gì. Nhìn có vẻ tức giận.

Tôi tưởng mình sẽ bị đánh thật, nhưng hắn đột nhiên nhếch miệng cười:

“Trong mắt em tôi bạo lực thế sao?”

Tôi nuốt nước bọt: “Có người nói anh khỏe mạnh, mũi to, nhìn giống có khuynh hướng bạo lực, còn…”

Khúc Ngang ngắt lời tôi:

“Mũi của tôi to sao?”

Tôi gật đầu.

Hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước, thân hình cao lớn của hắn vây ép tôi vào một góc.

“Bé cưng.” Anh đột nhiên gọi tôi, giọng trầm khàn khàn:

“Đàn ông mũi to chỉ bạo lực ở….”

Tôi ngơ ngác hỏi: “Ở đâu?”

Dưới ánh sáng mờ ảo của hành lang, anh nheo mắt mỉm cười, cúi đầu ghé vào tai tôi:

“Trên giường.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,519
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4.

Tôi chưa kịp phản ứng thì Khúc Ngang đã đứng thẳng dậy hai tay đút túi quần bước vào quán.

Thấy tôi không động đậy, hắn quay người lại, nhướng mày hỏi:

“Muốn tôi bế em vào?”

Cung phản xạ của tôi lúc này như vừa được kết nối lại, não tôi nổ tung một tiếng “bùm”.

Không phải, hắn vừa nói cái gì?!

Giường……

Mẹ cha thằng biến thái này!!!

Khúc Ngang nhìn tôi chằm chằm, mỉm cười:

"Thật sự muốn tôi bế vào hửm?"

Tôi đỏ mặt vội vàng đuổi theo.

Mở cửa ra, phòng bida ồn ào, không khí ngột ngạt, còn có mùi khói thuốc lá rất khó chịu.

Tôi lặng lẽ kéo cao cổ áo lên.

Khúc Ngang nhìn tôi.

Lúc này, một người mập mạp đi tới, trên tay cầm một điếu thuốc.

Nhìn thấy tôi ở phía sau Khúc Ngang, hắn hỏi:

“Anh Ngang, sao hôm nay lại mang theo mỹ nhân đến thế này?”

Khúc Ngang đá hắn một cái: “Dập thuốc lá đi.”

“Ồ.” Tên béo liền nghe theo, mỉm cười quay về phía tôi: “Em gái, em là…”

Khúc Ngang lại đá hắn một cái: “Gọi là chị dâu.”

Tên béo sửng sốt.

Tôi cũng choáng váng.

Tên mập là người đầu tiên phản ứng: “Bạn gái anh ạ?”

Khúc Ngang liếc hắn một cái: "Ừ."

"Khi nào vậy?"

“Hai ngày trước.” Nói đến đây, hắn còn tỏ vẻ kiêu ngạo.

Tên mập lại quay sang tôi cười nịnh nọt: "Chị... chị dâu, tôi tên Tôn Tử Kiều."

Cái tên này, không phải quá tùy tiện rồi sao?

Bàn phía sau có người lập tức lên tiếng: “Cháu trai*, đến lượt mày rồi.”

*Tên của mập là “孙子乔” và “孙子” thì nghĩa là “cháu trai” nên nữ chính mới thấy đặt tên tùy tiện và bạn bè thì gọi vậy để trêu á.

Tôi:……

Tôn Tử Kiều chạy tới bàn, cầm lấy cơ rồi quay lại hỏi tôi:

“Chị dâu, chị có muốn chơi cùng bọn em không?”

Tôi lắc đầu: “Không...”

"Không sao đâu, anh Ngang biết chơi, anh ấy sẽ dạy chị, phải không anh Ngang?"

Tôi vô thức nhìn Khúc Ngang.

Hắn nhàn nhã nhìn Tôn Tử Kiều không trả lời.

Tôi lí nhí nói: "Như cậu thấy đấy, anh ta không muốn dạy cho tôi, tôi sẽ không..."

“Tôi không nói là tôi không muốn dạy...”

Khúc Ngang ngắt lời tôi, đột nhiên đặt tay lên vai tôi, cúi đầu sát mặt tôi, cười uể oải: “Bạn gái.”

Tôi sợ hãi né hắn ngay lập tức rồi giật lấy cơ trên tay Tôn Tử Kiều.

Tôn Tử Kiều:?

Tôi: “Uhm, để tôi xem cây cơ này nặng bao nhiêu…”

Những người ở bàn bên cạnh có vẻ là người quen của Khúc Ngang và Tôn Tử Kiều, thấy vậy mấy người họ liền tập lại.

Người đang đấu với Tôn Tử Kiều là một thanh niên cao gầy, nghi hoặc nhìn tôi, Tôn Tử Kiều vội vàng giới thiệu:

“Đây là bạn gái của anh Ngang!”

Sau đó là một tràng tiếng reo hò, bọn họ đều gọi tôi là “chị dâu”.

Tôi nắm chặt cây cơ, ngơ ngác nhìn Khúc Ngang.

Hắn ta vẫn tỏ ra thản nhiên, cười cười, có vẻ như rất tận hưởng.

Cuối cùng thì hắn cũng đi tới đứng trước mặt mọi người giải vây cho tôi:

“Đừng ồn ào nữa.”

Mấy thanh niên im lặng trong giây lát.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại nghe giọng điệu lười biếng của Khúc Ngang, hắn mỉm cười nói:

"Da mặt cô ấy mỏng, dễ ngại."

5.

Tôi kinh ngạc nhìn Khúc Ngang.

Thằng cha này nói ai da mặt mỏng? Ai dễ ngại!?

Tôi giận dữ đứng vào bàn nắm chặt cây cơ trong tay, đối thủ của tôi choáng mất hai giây, sau đó đặt bóng ra hiệu cho tôi bắt đầu trước.

Bây giờ đến lượt tôi choáng váng.

Mọi người xung quanh đều đang nhìn tôi chằm chằm, bây giờ tôi hết cứu rồi phải không…?

Tôi nuốt nước bọt, lén nhìn bàn bên cạnh rồi tạo dáng đúng kiểu “nhìn quả bầu mà vẽ ra cái gáo”.

Đặt tay trái lên bàn, giữ cơ trên đầu ngón tay, đẩy thắt lưng xuống và...

"Hạ thấp eo."

Một bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên eo tôi, người tôi và Khúc Ngang sáp lại, hắn đặt tay lên tay trái của tôi:

“Xòe tay ra.”

Hắn đột nhiên đến gần như vậy khiến tôi hoảng hốt.

Hơi thở của hắn phả vào tai tôi, bàn tay hắn chạm vào tay và eo tôi.

Sau một hồi “sửa tư thế”, hắn liền bỏ tay ra.

"Hửm?"

Giọng nói của Khúc Ngang khiến tôi ngay lập tức định thần lại nhanh chóng đứng theo tư thế như hắn nói.

Nhưng nơi hắn chạm vào tôi đang nóng ran, nóng đến mức muốn bùng cháy.

Tôi thậm chí còn không thể cầm chắc cơ chứ đừng nói đến việc ghi điểm.

Sau nhiều vòng đấu, tôi không ghi nổi một điểm nào mà đối phương chỉ còn lại một bi để thắng.

Xung quanh đầy những tiếng la ó, nói cậu ta bắt nạt tôi.

Khúc Ngang chỉ khoanh tay nhìn, không hề có ý định giúp đỡ.

Tôi đồng ý giả làm bạn gái hắn, tìm mọi cách để viết thư cho hắn, bây giờ vô cớ phải đấu một trận bida, lại còn bị người khác cười nhạo, nhưng hắn chẳng giúp tôi chút nào.

Càng nghĩ tôi càng thấy mình quá khổ rồi, sống mũi tôi hơi cay cay.

Quá đáng!!

Tôi hít một hơi thật sâu, vào vị trí và chuẩn bị “thua cuộc”.

Đột nhiên có người túm lấy cổ áo tôi.

Khúc Ngang “xách” tôi sang một bên như con pet và cầm lấy cơ trong tay tôi.

“Xem đi.” Hắn nhướng mày, nhếch môi cười:

“Bạn trai giúp em trả thù.”

Xung quanh lại là một loạt tiếng hú.

Tôi đứng cạnh trong trạng thái ngơ ngác.

Thằng cha c/h/ế/t tiệt này!!

Không biết tại sao má tôi bắt đầu nóng lên.

Sau đó tôi đã biết hắn tại sao lại như vậy.

Hắn thực hiện những kỹ thuật chuyên nghiệp liên tục ghi điểm

Cuối cùng khi chỉ còn lại một điểm là thắng. Hắn ta đột nhiên dừng lại, quay lại và ngoắc tay gọi tôi.

Tôi ngơ ngác bước tới.

Khúc Ngang nhìn tôi: " Nếu tôi thắng ván này, em có thể hứa với tôi một điều không?"

Tôi nghi ngờ: "Hứa gì?"

Khúc Ngang: “Không thích Dư Hằng nữa.”

Tôi:?!

“Không thể."

“Ồ.” Khúc Ngang lạnh lùng nhướng mày.

“Vậy thì mỗi tối em chúc tôi ngủ ngon đi.”

Hm……

Yêu cầu này cũng không quá đáng lắm.

Tôi: "Được."

Hắn cười nhẹ, đưa tay lên xoa đầu tôi thật mạnh.

Tôi ôm đầu định phàn nàn thì thấy hắn quay lại bàn chơi lượt cuối cùng.

Bi đã vào lỗ.

Đám đông ồn ào cười đùa, vây quanh tôi và Khúc Ngang.

Dưới ánh đèn rực rỡ, hắn cười rạng rỡ nhìn tôi.

6.

Tôi về trường cùng Khúc Ngang, trên đường đi tôi đã nói ra yêu cầu rằng hắn phải giữ khoảng cách với tôi.

Hắn lười biếng hỏi: “Cái gì?”

Tôi: "Giả vờ là anh không biết tôi."

Khúc Ngang hừ một tiếng:

“Còn có người không biết em là bạn gái tôi sao?”

Tôi:……

Tôi đành cam chịu số phận của mình. Cúi đầu đi về phía ký túc xá.

Hắn vẫn đi theo tôi.

Tôi tỏ vẻ cảnh giác:

“Đây là đường đến ký túc xá nữ.”

Khúc Ngang thản nhiên nói: "Đưa em về."

Tôi:?

Tôi: “Tôi tự đi được.”

Khúc Ngang sải đôi chân dài, tay đút túi quần, vượt qua tôi tiếp tục đi về phía ký túc.

Tôi tràn ngập những thắc mắc: "Anh đi đâu vậy, đi nhanh thế làm gì?"

"Đợi em ở dưới ký túc xá."

Tôi:……

Tôi lại tiếp tục cam chịu số phận, cúi đầu bước nhanh về phía trước.

Khúc Ngang chợt dừng lại, tôi đ/â/m thẳng vào lưng hắn.

“Anh sao vậy?” Tôi ôm đầu.

Dưới ánh đèn hắn nhìn tôi, như đang mỉm cười.

Rồi hắn đưa tay lên xoa đầu tôi thật mạnh.

Tôi nhắm mắt lại trong vô thức.

“Em thật sự không biết?” Anh cười nói, “Ngốc thật.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,519
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


7.

Trở lại ký túc xá, tôi gửi cho Khúc Ngang một tin nhắn rất nghiêm túc.

Tôi: [Tôi có chuyện muốn nói].

Khúc Ngang: [? ]

Tôi: [Anh có thể đừng chạm vào đầu tôi nữa được không?]

Khúc Ngang: [? ]

Tôi: [Tôi vẫn đang phát triển chiều cao…].

Khúc Ngang: [? ]

Tôi: [Thật đó!!]

Khúc Ngang:[? ]

Tôi:……

Tôi: [Anh đừng [? ] nữa được không? Anh như vậy làm tôi giống như một con ngốc].

Khúc Ngang: [. ]

Tôi:……

Trước khi đi ngủ, tôi cứ loay hoay với cái điện thoại, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới ngập ngừng gửi tin nhắn cho hắn.

Tôi: [Chúc ngủ ngon].

Năm phút sau, Khúc Ngang:[? ]

Tôi:……

Mẹ kiếp, mới nói mà đã quên rồi? Lại trêu tôi nữa!?

Tôi phải block hắn ngay bây giờ!!

Tôi bực bội mở phần cài đặt ra, khi tôi chuẩn bị bấm "Thêm vào danh sách đen", thông báo tin nhắn mới nhảy ra.

Khúc Ngang: [Em ngủ ngon].

8.

Mấy ngày này, tôi đều viết thư cho Khúc Ngang.

Nhưng sự lười biếng khiến tôi bắt đầu rối tung lên.

Từ hí hoáy viết thư rất hùng hồn đến vài bức vô tri.

Khúc Ngang không nói gì.

Tôi nghĩ hắn còn chả thèm nhìn đến.

Thứ Bảy, tôi hoàn thành “nhiệm vụ” viết thư, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Dư Hằng đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi:

[Tiểu Vũ, gần đây em bận lắm sao?]

Tôi ngay lập tức hiểu được ẩn ý của anh ấy.

Tôi đã không tham gia mấy buổi tập của câu lạc bộ rồi.

Câu lạc bộ hoạt hình của chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục cho ngày kỷ niệm thành lập trường, là thành viên của câu lạc bộ ban vũ đạo, lẽ ra tôi phải tập luyện hàng ngày...

Nhưng tôi đã xin nghỉ vài ngày rồi.

Vô trách nhiệm thật, nhưng tôi không hề hứng thú với việc đó chút nào...

Việc tôi tham gia câu lạc bộ hoạt hình là một “sự cố”.

Khi câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới, đúng lúc tôi đi ngang qua bị một giọng nói dịu dàng chặn lại.

Chàng trai mặc bộ trang phục cosplay lạ mắt nhưng lại có khí chất lạnh lùng và rất đẹp trai.

Tôi không phải người thích truyện tranh hay trò chơi và cũng hiếm khi xem anime, thậm chí mãi sau này tôi mới biết nhân vật mà Dư Hằng cosplay là Tomioka Giyuu của bộ phim Kimetsu No Yaiba*.

*Cả nhà có thể search trên Google về bộ phim này nhaaa, xem cũng hay lắm áaa.

Nhưng vào lúc đó, tôi đã nhầm lẫn ứng cử vào ban vũ đạo.

May là tôi có nền tảng cơ bản nên việc học nhảy không khó.

Tôi đã cố gắng hết sức để hòa nhập vào nhóm người “2D” này, hòa đồng với những người trong bộ phận cos, tôi chụp ảnh cho họ.

Nhờ vậy mà tôi có thể hướng ống kính vào Dư Hằng một cách công khai.

Tôi như trúng tiếng sét ái tình với anh ấy. Rung động khi lần đầu gặp dần dần trở thành tình yêu to lớn qua từng bức ảnh.

Tôi nhìn vào tin nhắn của Dư Hành rồi trả lời:

[Hôm nay em không bận, em sẽ đi tập].

Dư Hằng: [Tốt rồi].

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lại có chút thất vọng.

Anh ấy luôn dịu dàng như vậy, không bao giờ bộc lộ cảm xúc thái quá hay tức giận, tôi không thể nắm bắt được suy nghĩ của anh, tưởng chừng như trong tầm tay nhưng thực ra lại rất xa vời.

Buổi diễn tập kéo dài không lâu, Dư Hằng và ban của anh ấy cũng có việc phải làm, nên trong suốt quá trình, chúng tôi gần như không chạm mặt nhau.

Mãi đến khi xong việc, anh mới đi về phía tôi: “Anh đưa em về ký túc xá nhé?”

Tôi đang định gật đầu thì chợt nhớ đến Khúc Ngang.

Để tránh hiểu lầm rắc rối, tôi miễn cưỡng từ chối:

“Em còn có việc.”

Dựa theo tính cách của Dư Hằng, cuộc trò chuyện của chúng tôi lẽ ra nên kết thúc ở đây.

Không ngờ, anh đột nhiên nheo mắt lại hỏi:

“Đi tìm Khúc Ngang sao?”

Tôi sửng sốt: “Hả?”

Anh cười nhẹ, lập tức quay lại bộ dáng dịu dàng:

“Không có gì, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi.”

Có vẻ sự nguy hiểm vừa hiện lên trong mắt anh chỉ là do tôi tưởng tượng.

Tôi ngẩn ngơ nói một tiếng "Ồ" rồi đuổi theo anh ấy.

Vừa bước ra khỏi tòa nhà, tôi gặp hoa khôi của trường.

Từ khi bỗng nhiên trở thành bạn gái của Khúc Ngang một cách khó hiểu, tôi luôn cảm thấy có lỗi với cô ấy và tìm mọi cách để tránh mặt cô ấy.

Kỳ thực, hoa khôi Hạ Tụng Lam là một cô gái khá dịu dàng, cô ấy chỉ hỏi một số câu hỏi như tôi và Khúc Ngang quen nhau như thế nào và tại sao chúng tôi lại yêu nhau.

Đùa thật chứ, tất nhiên là tôi không biết rồi.

Tôi chỉ có thể tỉnh bơ, nói dối cô ấy mà không đỏ mặt.

Dư Hằng nhìn tôi chằm chằm mà không nói lời nào, khiến tôi có chút sợ hãi.

Hoa khôi nhìn Dư Hằng đứng cạnh tôi, đột nhiên nghiêm túc nói:

"Cậu với Khúc Ngang như vậy, không phải nên giữ khoảng cách với người con trai khác sao?"

Sau đó cô ấy lại cười cười:

“Dù sao tiền bối Dư Hằng cũng là “thần tượng” của rất nhiều người, đúng không tiền bối?”

Dư Hằng cũng cười, nhưng ánh mắt anh lại rất lạnh lùng:

“Đó là vấn đề của tôi, không giữ khoảng cách…không được, dù sao Tiểu Vũ đáng yêu như vậy...”

Tôi:?!!

Anh ấy nói tôi dễ thương?

Tôi choáng váng đến mức không nghe được hai người họ nói gì.

Tôi chỉ biết sau khi nói chuyện, Hạ Tụng Lam mang vẻ mặt rất khó chịu rời đi.

Tôi khó hiểu: “Tiền bối, cô ấy sao vậy?”

"Chắc là ghen tị với sự dễ thương của em chăng?"

Lại nữa?!

Tôi mím môi: “Tiền bối, sau này anh đừng nói những lời như vậy nữa được không…”

Tôi sợ sẽ không thể kiểm soát được trái tim của mình.

Dư Hằng có chút lạnh lùng: “Sợ bạn trai hiểu lầm sao?”

“Không…” Tôi có chút buồn lòng

“Mối quan hệ của em và Khúc Ngang chỉ là tạm thời thôi…”

"Còn về “hành trình tình yêu” mà em vừa nói thì sao?"

Anh ấy thực sự giỏi trong việc tra hỏi.

"Em bịa ra..."

Dư Hằng thấy thật nực cười.

Tôi cúi đầu muốn chôn mình tại chỗ.

Đột nhiên có một bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu tôi.

Không giống như Khúc Ngang, động tác của anh rất nhẹ nhàng, như thể đang chạm vào vật gì đó dễ vỡ.

Một giọng nói ôn hòa vang lên trên đầu:

“Nghĩa là anh vẫn còn cơ hội?”

9.

Vào thời điểm quan trọng, tôi lại hành động như một con đà điểu.

Sau khi nghe Dư Hằng nói những lời này, phản ứng đầu tiên của tôi là bỏ chạy.

Cảnh tượng mà tôi đã tưởng tượng vô số lần hiện ra trước mắt tôi như một giấc mơ.

Nhưng tôi không thể dũng cảm tiến thêm một bước nữa.

Trở lại ký túc xá, càng nghĩ càng thấy bực mình.

Nếu không có Khúc Ngang, có lẽ bây giờ tôi đã tỏ tình với Dư Hằng rồi.

Vì thế……

Tôi lập tức đứng dậy đi tìm Khúc Ngang.

Cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở nhà đa năng.

Hắn vừa chơi bóng rổ xong, đổ một lớp mồ hôi mỏng, ngồi ngoài sân nghỉ ngơi.

Khi nhìn thấy tôi đến từ xa, hắn sững sờ trong giây lát.

Tôi chỉ cảm thấy khó chịu đến đỉnh điểm.

Không màng mọi thứ xung quanh, hắn sải bước về phía tôi.

"Khúc Ngang, chúng ta chia tay đi!"

Lời nói dứt khoát của tôi đã át đi hết tiếng ồn ở đây, mọi người xung quanh đều nhìn về phía đó.

Sau đó tôi mới nhận ra tôi đã nói gì.

Tôi hoảng hốt:

“À không, ý tôi là chúng ta đừng giả vờ nữa…”

Khúc Ngang lập tức kéo tôi ra ngoài: “Ra ngoài nói chuyện đi.”

Tới cầu thang hắn mới buông tôi ra.

Tôi lùi lại một bước: “Tôi không muốn giả làm bạn gái của anh nữa!”

Khúc Ngang nheo mắt lại, dùng giọng nguy hiểm nói: "Hả?"

Tôi liếm môi: “Anh, tìm người khác đi.”

Hắn tiến đến gần tôi: “Vì Dư Hằng?”

Tôi cúi đầu xuống và im lặng.

"Tiêu Vũ, Dư Hằng và Hạ Tụng Lam đi chơi cùng nhau, em biết không?"

Tôi ngước mắt lên nhìn hắn: “Không thể nào!”

Vừa rồi hai người nói chuyện không hề có chút vui vẻ nào trước mặt tôi, sao có thể thế được?

Khúc Ngang thản nhiên mỉm cười rồi giơ điện thoại ra trước mặt tôi.

Vòng bạn bè của Hạ Tụng Lam không có thông tin gì nhưng có một bức ảnh.

Là góc nghiêng của Dư Hằng.

Tim tôi chợt thắt lại.

Khúc Ngang cất điện thoại, thản nhiên cười:

“Vậy thì, đợi Dư Hằng tỏ tình với em, tôi sẽ sẽ đồng ý chia tay.”

Tôi không nói gì.

Anh lại hỏi: “Sao thế?”

Tôi hung hăng đẩy anh ra: “Tôi ghét anh!”

Những tiếng nức nở nghẹn ngào phát ra khiến cả hai chúng tôi đều sững sờ.

“Em, đừng, đừng khóc…”

Hắn ta đưa tay ra nhưng tôi hất mạnh ra.

Tôi không muốn khóc trước mặt hắn, nhưng hắn càng nói, nước mắt tôi lại không ngừng rơi nhiều hơn.

Đúng lúc đó, một loạt tiếng cười khúc khích phát ra từ phía trên cầu thang.

Tôi nhìn lên và thấy một dãy những cái đầu đang lấp ló.

Một chàng trai mạnh dạn nói:

"Khúc Ngang, cậu làm cái quái gì vậy? Sao không nhanh nhanh dỗ dành bạn gái nhỏ của mình đi? Hay để tôi chỉ cho cậu một mẹo. Bàn phím hay sầu riêng, chọn một đi. Mà thôi, chọn sầu riêng luôn đi, bàn phím không khả thi".

Khúc Ngang: "Cút."

10.

Một lần nữa tôi không đủ can đảm mà bỏ chạy.

Về ký túc tôi nằm ỳ trên giường cho đến khi trời tối.

Khúc Ngang nhắn tin và gọi tôi đều phớt lờ.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi lại có chút sợ hãi.

Khi biết mối qua hệ của Dư Hằng và Hạ Tụng Lam không đơn giản, sự nhạy cảm của đã khiến tôi không giữ được bình tĩnh mà nổi giận với Khúc Ngang.

May mắn hắn không làm gì tôi, nhưng tôi không biết sau này hắn có làm vậy không…

Tôi lắc đầu.

Dù thế nào đi nữa, kể cả việc chuyện đó sẽ xảy ra, thì bây giờ tôi chỉ muốn biết mối quan hệ giữa Dư Hằng và Hạ Tụng Lam chính xác là gì.

Tôi mở WeChat ra nhập rồi lại xóa, nhưng cuối cùng không có tin nhắn nào được gửi đi.

Tôi nên hỏi anh ấy cái gì?

Bạn bè? Anh em? Hay là người yêu…?

Nhưng bây giờ trong mắt người khác tôi là bạn gái của Khúc Ngang… aaaaaaa.

Quên đi, cho dù không có Dư Hằng, tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Khúc Ngang nữa.

Vì vậy, tôi đã nhắn tin cho Tiểu Mễ:

[Tớ phải làm gì để Khúc Ngang chia tay với tớ đây?]

Tôi chưa nói với Tiểu Mễ về vụ bạn gái giả, nên cô ấy chậm rãi trả lời bằng “?”.

Tiểu Mễ: [Cậu nghiêm túc à?]

Tôi: [Ừ.]

Tiểu Mễ: Việc này quá đơn giản, cậu cứ thế mà làm thôi!

Tôi:?

Cô ấy trực tiếp gửi tin nhắn thoại.

Tôi có thể tưởng tượng được khuôn mặt của cô ấy khi nghe voice:

“Chỉ cần cố tình gây phiền phức để làm anh ta không vui. Khi anh ta chơi game, cậu sập cầu dao. Khi anh ta bận, cậu đến gặp làm loạn. Anh ta thích ăn thịt thì cậu nói cậu ăn chay. Cậu hiểu chưa?"

Tôi: [Sẽ không bị đánh chứ?]

Tiểu Mễ: [Bị đánh thật thì nói tiếp, ai bảo đối phương là Khúc Ngang chứ?]

Tôi:……

Nếu xem cuộc vui có giá trị...

Tôi ngồi dậy và chuẩn bị ra khỏi giường để viết kế hoạch chi tiết về cái chết.

Đột nhiên có một số lạ gọi đến, bảo tôi xuống tầng lấy đồ ăn.

Tôi không gọi đồ ăn mà?

Có phải Tiểu Mễ gọi không?

Tôi xuống cầu thang bước ra khỏi ký túc xá nữ với tâm trạng vô cùng cảm động...

Sau đó tôi nhìn thấy Khúc Ngang.

Tôi:……

Khúc Ngang: “Cùng đi ăn đi.”

Tôi: "Tôi gọi đồ ăn mang về rồi."

Khúc Ngang: “Là tôi nhờ người gọi điện thoại cho em.”

Tôi:……

Tôi chợt nhớ đến “tips chia tay” lúc nãy của Tiểu Mễ.

Tôi: “Khúc Ngang, anh có ăn thịt không?”

Hắn có vẻ bối rối: "Ừm"

Tôi đáp ngay: “Tôi ăn chay nên chúng ta không ăn cùng nhau được rồi”.

Hắn ta nhếch miệng cười: “Tệ thật, tôi không thể ăn chay được.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ý tưởng của Tiểu Mễ thực sự rất hữu dụng.

Khúc Ngang cúi người, nheo mắt nhìn tôi, giống như con hổ đói với ánh mắt đầy nguy hiểm:

"Bởi vì còn phải ăn em.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,519
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

11.

Tôi:?!

Khúc Ngang làm như không có chuyện gì xảy ra, đỡ tôi đứng thẳng: “Đi thôi.”

Tay chân tôi loạng choạng: “Căng tin không ở bên này.”

Khúc Ngang: “Dẫn em đi ăn đồ ăn ngon.”

Ngon……

Tôi lại nhượng bộ.

Sau khi rời trường, Khúc Ngang đưa tôi đến một quán chuyên về thịt cừu trong ngõ nhỏ.

Sau khi gọi một bàn rất phong phú, anh đẩy đĩa rau xào đến trước mặt tôi:

“Em ăn đi, đồ chay này”.

(Vì cảm tình giữa 2 anh chị tăng lên gùi nên từ phần này Zan sẽ thay đại từ nhân xưng của anh nhà từ “hắn” thành “anh” hoặc “anh ấy” nhóoo)

Tôi:……

Tôi rớt nước mắt, nhưng vẫn phải ăn, ai bảo tôi lại nói vậy với anh ấy chứ.

Khúc Ngang vừa ăn vừa nói:

"Món cừu hầm này ngon lắm."

"Súp cừu cũng rất ngon."

"Cừu chiên cũng ngon luôn."

Tôi:……

Giả vờ ngây thơ với tôi hả???

“Em thực sự không muốn ăn à?”

Tôi kiên quyết nói: “Tôi không ăn đâu!”

Dưới con mắt của Khúc Ngang, tôi chỉ ăn hai món rau và cơm, nhưng cũng ăn được tận hai bát.

Anh nhìn chằm chằm tôi, không mặn cũng không nhạt nói: “Khẩu vị khá được đấy.”

Ôiiiii, nếu mà có thịt thì tôi đã ăn được gấp đôi rồi!

Sau khi ra khỏi quán, tôi nhớ ra mục đích gặp anh.

Nhìn chằm chằm bóng lưng anh, liếm môi: "Khúc Ngang..."

Anh quay lại đáp: “Hả?”

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt anh vô cảm nhìn có chút lạnh lùng.

"Cái đó... không có gì đâu." Cuối cùng tôi lại không nói được gì.

Điện thoại anh thông báo có tin nhắn đến, anh liền mở ra xem.

Tôi lại nhớ đến “tips chia tay” của Tiểu Mễ.

Nhớ lại cảnh bạn cùng phòng cãi nhau với bạn trai, tôi bắt chước:

“Anh đang nhắn tin với ai thế?”

Khúc Ngang khó hiểu nhìn tôi.

Tôi cố ý cao giọng nói: “Là một cô gái khác à?”

Anh vẫn nhìn tôi không nói một lời.

Tôi có chút sững sờ: "Mẹ nó.., sao anh không nói gì?"

Anh chợt giơ tay lên.

Tôi nhắm mắt lại trong vô thức.

Má tôi bỗng xuất hiện một cảm giác mát lạnh.

“Ghen có chút giả tạo.” Khúc Ngang nhéo nhéo thịt trên mặt tôi, hơi nheo mắt cười:

“Nhưng anh rất thích.”

Tôi đông cứng tại chỗ.

Anh dùng lực nhéo mạnh thêm một chút rồi nói:

“Đừng lo, anh chỉ có duy nhất một bạn gái này thôi.”

Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, hất tay anh ra:

“Sến quá!”

Khúc Ngang sửng sốt.

Trẻ mà sến rện như mấy ông bà già vậy?

Khúc Ngang lại nhéo mặt tôi: "Sến?"

Anh ấy véo má tôi mạnh đến mức tôi không thể nói rõ ràng.

Bị tôi chọc cười, anh nheo mắt cười, lộ ra hai chiếc răng hổ.

Sến thì sến thật nhưng mà anh ấy đẹp trai.

Có lẽ do khuôn mặt anh trông rất hiền khi cười nên tôi mạnh dạn hỏi câu hỏi mà tôi vẫn thắc mắc bấy lâu nay.

“Khúc Ngang, lúc đó… sao anh lại chọn tôi?”

Lúc đó tôi chỉ là đang ăn dưa, cũng không phải là cô gái đứng gần anh nhất, trước mặt tôi còn có hai người, gần như việc chọn tôi không phải ngẫu nhiên…

Khúc Ngang từ từ thu lại nụ cười.

Tôi tưởng anh không muốn trả lời: “Là ngẫu nhiên à?”

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm và đột nhiên lắc đầu.

Đôi mắt đen sâu thẳm như xoáy nước, quấn chặt vào tầm mắt tôi, tôi thật sự không thể tránh ánh mắt đó.

“Có lẽ là do em có chút dễ thương.”

Anh lúng túng nói thêm.

"Anh nói là “có lẽ”."

12.

Khi Dư Hằng khen tôi dễ thương, phản ứng đầu tiên của tôi là bỏ chạy.

Nhưng khi nghe Khúc Ngang nói vậy, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác vi diệu.

Tiếp theo là nhịp tim không thể kiểm soát được.

Tối đó tôi “chia tay” không thành công nhưng với sự nỗ lực không ngừng nghỉ, Khúc Ngang đã đồng ý tôi không cần viết thư nữa.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết của anh là tôi cũng sẽ không viết thư cho Dư Hằng nữa.

Đến lúc đó tôi mới nhận ra mình đã ngu ngốc thế nào khi cặm cụi viết mấy bức thư kia.

Hết chữ này đến chữ khác, tôi tưởng mình có thể truyền tải được cảm xúc của bản thân đến đối phương nhưng thực chất đó chỉ là cảm nhận của tôi mà thôi.

Khi trở lại ký túc xá, những suy nghĩ trong đầu tôi chỉ quanh quẩn việc Dư Hằng có người yêu.

Sau đó tôi bắt đầu buồn chán và không thể thoát ra được.

Tôi lại bật điện thoại lên và muốn hỏi anh ấy mối quan hệ của anh ấy với Hạ Tụng Lam là gì.

Cuối cùng tôi bỏ cuộc.

Ngay trước khi tắt đèn đi ngủ, Khúc Ngang đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi:

[Tiểu Vũ].

Tôi cảm thấy khó chịu và thẳng thừng trả lời: [Gì vậy?]

Khúc Ngang: [Em quên gì à?]

Tôi lập tức gửi một bao lì xì.

Khúc Ngang:[?]

Tôi: [Tiền ăn hôm nay].

Khúc Ngang:......

Anh gửi icon mặt cười. []

Tôi: [Anh không nhận à?]

Khúc Ngang: [Em cố ý?]

Tôi:?

Tôi: [Ai biết anh muốn gì!!!]

Anh ấy phớt lờ tôi không trả lời tin nhắn nữa.

Cho đến khi tắt đèn leo lên giường rồi một tia nhớ chợt xoẹt qua đầu tôi.

Chưa nói "chúc ngủ ngon" với anh ấy!

Tôi nhanh chóng cầm điện thoại lên và gửi như thường lệ...

Con mẹ…, Khúc Ngang dám chặn tôi!

13.

Tôi còn không “nỡ” chặn anh ấy, nhưng anh lại chặn tôi dễ dàng và dứt khoát như vậy?!

Tôi đang tức giận.

Cực kỳ tức giận!

Ha, bà đây đã chuẩn bị chia tay rồi, nhưng lại để Khúc Ngang đi trước một bước.

Vì vậy tôi đã chặn ngược lại.

Sáng hôm sau, khi tôi vẫn đang ngơ ngác chuẩn bị đi học, vừa ra khỏi cửa ký túc đã nhìn thấy Khúc Ngang.

Tôi tưởng mình nhìn nhầm nên dụi dụi mắt thì thấy anh ấy sải bước về phía tôi.

Nghĩ tới chuyện tối qua, tôi tỏ ra thờ ơ hỏi:

“Anh làm gì vậy?”

Anh đưa cho tôi một túi đồ: "Đồ ăn sáng."

Tôi lạnh lùng quay người lại: “Tôi đi căng tin ăn.”

Anh ấy đi theo tôi.

Tôi: "Sao anh lại đi theo tôi?"

Khúc Ngang: “Cùng đường.”

Tôi khịt mũi.

Sau khi ra khỏi nhà ăn, anh vẫn tiếp tục đi theo tôi.

Tôi hỏi: “Chúng ta không học cùng tòa phải không?”

Khúc Ngang: “Em vào lớp đi.”

Hừ, tốt nhất là như vậy!

Sau khi vào lớp, Khúc Ngang ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi:?

Tôi: "Anh..."

Khúc Ngang: “Nghe giảng.”

Tôi:……

Cả lớp ai cũng đều ngồi không yên.

Những ánh mắt xung quanh cứ đảo qua đảo lại chỗ tôi, nhưng thủ phạm lại tỏ ra rất bình tĩnh.

Sau giờ học, tôi nghiêm túc nói: “Đừng đi theo tôi nữa”.

Khúc Ngang thản nhiên nói: “Là trùng hợp thôi.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Khúc Ngang, anh cố ý phải không?”

“Không, em nghĩ nhiều rồi.”

Sự phẫn nộ trong tôi bùng lên, cả người tôi khó chịu, tôi nghiến răng giậm chân chạy vào nhà vệ sinh nữ.

Ra là bà dì tôi đến thăm.

Tôi:……

Chẳng trách vừa rồi tôi lại cảm thấy nóng máu như vậy.

May mà tôi có mang băng vệ sinh.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Khúc Ngang vẫn đang đứng ở hành lang.

Anh uể oải dựa lưng vào tường, đôi chân dài kia hẳn là thu hút rất nhiều cô gái.

Tôi bước tới nhỏ giọng nói: “Khúc Ngang, anh đừng đi theo tôi nữa, tôi cảm thấy không thoải mái…”

Khúc Ngang sửng sốt: "Sao vậy?"

Tôi dùng lời giải thích dễ hiểu: “Bụng tôi đau quá…”

Khúc Ngang kéo tôi nói: "Đi bệnh viện."

Lần này đến lượt tôi sửng sốt.

Tên ngốc này không biết con gái còn có kiểu đau bụng kia sao?

Mặt tôi có chút nóng lên: "Không…, không phải, là cái đó..."

Khúc Ngang đứng hình một lát.

Cuối cùng cũng hiểu.

Anh đột nhiên nói: "Chờ anh."

Tôi:?

Làm gì vậy…?

Sau đó tôi nhìn thấy anh đi vào tạp hóa ở tầng dưới.

Không lẽ anh ấy... mua băng vệ sinh cho tôi?

Trong lúc chờ đợi, Tiểu Mễ đã gửi cho tôi một bức ảnh.

Góc chụp từ sau lưng của Khúc Ngang đang đứng chọn đồ trong tạp hóa.

Nhìn kỹ thì các kệ xung quanh toàn là băng vệ sinh.

Tiểu Mễ: [Cậu đúng là không phụ công lao dạy dỗ của tớ mà hehe, mới có một ngày mà Khúc Ngang đi mua băng vệ sinh cho cậu luôn rồi.]

……đúng là.

Tiểu Mễ: [Ảnh đã lan truyền rộng lắm rồi, mọi người ai cũng muốn biết cậu đã thu phục trùm trường kiểu gì á keke?]

…Không thể tin được nhưng là anh ấy thực sự chủ động.

Nhưng… tôi đã không nói gì về cái này.

Tôi nhìn người con trai trong ảnh.

Thân hình cao lớn đáng sợ, hình xăm mờ trên cổ, khuôn mặt lạnh lùng...

Một người như vậy hiện đang đi nghiên cứu các kệ hàng, chọn băng vệ sinh cho tôi.

Mặt tôi hơi nóng.

Bình thường anh ấy chỉ biết bắt nạt tôi thôi, nhưng hôm nay mọi thứ anh ấy làm như đang cố gắng lấy lòng tôi vậy.

Khi Khúc Ngang xách chiếc túi được đóng gói rất dễ thương đi về phía tôi, tôi ngước lên nhìn anh ấy hỏi:

“Khúc Ngang, anh hối hận vì chặn tôi không?”

Khúc Ngang không trả lời, đưa túi đồ cho tôi.

Đôi mắt anh nhìn xa xăm một cách bất thường.

Một lúc lâu sau, anh mới phát ra một tiếng “uhm".
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,519
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


14.

Tôi cười nhẹ.

Chẳng có gì phải tiếc cả, bà đây còn lâu mới cho anh cơ hội!

"Ừm, Tiêu Vũ..." Khúc Ngang bỗng nhiên nói: "Thêm lại anh."

"Đừng có mơ!"

Khúc Ngang hít một hơi thật sâu.

"Đưa điện thoại cho anh."

Tôi vô thức giấu điện thoại sau lưng:

“Không.”

Anh nhướng mày: "Không?"

Tôi lùi lại một bước: “Chẳng lẽ anh muốn cướp điện thoại của tôi?”

Khúc Ngang cười.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi bị anh bế lên.

"Nhanh thả tôi xuống, anh đang làm gì vậy?!"

Khúc Ngang cười hỏi: "Em có đưa không?"

Tôi cảm thấy vô cùng uất ức: “Là anh xóa tôi trước, anh còn không thèm xin lỗi, chỉ muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Khúc Ngang, anh tồi lắm…”

"Anh xin lỗi."

Những lời còn lại nghẹn trong cổ họng tôi.

Khúc Ngang đặt tôi xuống, kéo người tôi áp vào ngực anh.

Khoảnh khắc cằm tôi chạm vào vai anh, đầu óc tôi trống rỗng.

Hơi thở của anh phả vào chóp mũi tôi, cạnh má là một hình xăm đáng sợ.

Tôi đã nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.

“Anh xin lỗi…” Giọng anh như đang thì thầm.

“Thêm lại anh đi mà.”

Tôi nghiêng đầu. Phát hiện tai của Khúc Ngang đã chuyển sang màu đỏ.

Tôi cảm thấy như mình đã khám phá được một thế giới mới: “Anh xấu hổ à?”

Khúc Ngang liền nói: "Không!"

Mặc dù rất hung dữ nhưng tôi vẫn tựa vào vai anh cười khúc khích.

Và tôi nhận ra...

Tai tôi hình như cũng đỏ lên rồi.

15.

Buổi tối, về đến ký túc xá tôi vẫn chưa hết choáng váng.

Trong đầu tràn ngập những hình ảnh gần gũi với Khúc Ngang.

Cứ nghĩ về điều đó, mặt tôi lại đỏ lên.

Bạn cùng phòng hỏi tôi: "Tiểu Vũ, cậu sao thế?"

Tôi vội vàng lắc đầu: “Không có gì đâu.”

Hai người bạn cùng phòng còn lại thò đầu ra hóng hớt, cùng nhau cười và trêu tôi:

"Nhớ Khúc Ngang hả, nhìn mặt cậu ấy đỏ bừng lên kìa!"

Tôi nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Chỉ có một mình, tôi tự nhiên bật cười.

Khúc Ngang có mùi thơm rất ngọt.

Giống như...bánh quy socola caramel.

16.

Mấy ngày nay, Khúc Ngang sẽ thường xuyên “vô tình” xuất hiện trước mặt tôi.

Hành lang sau giờ học, ghế đá bên ngoài căng tin và ghế khán giả trên sân thể thao.

Tôi đi tới hỏi: “Anh đang đợi em à?”

Anh thô lỗ trả lời: "Đi ngang qua."

Ồ, đi ngang qua tận tòa nhà học của tôi?

Buổi tối, Khúc Ngang lại xuất hiện trong lớp tự học của tôi.

Dù ngồi ở xa nhưng tôi vẫn không nhịn được mà lén nhìn anh.

Kết quả là bị anh bắt được ánh mắt, tôi lập tức cúi đầu.

Điện thoại trên bàn sáng lên.

Khúc Ngang: [Anh đẹp trai không?]

Tôi:……

Tự kiêu!

Tôi tức giận nhìn anh lần nữa.

Khúc Ngang nâng cằm, điệu bộ lười biếng nhướng mày cười với tôi.

Vừa lưu manh lại có chút gợi cảm.

Tôi vội cúi đầu xuống, cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Buổi tự học kết thúc, lúc thu dọn đồ đạc thì tôi để ý Khúc Ngang đã biến mất.

Tôi mím môi, không hiểu sao lại cảm thấy hơi thất vọng.

Ra khỏi phòng học tôi liền thấy tên lưu manh gợi cảm kia đang dựa vào tường hành lang, ngoắc ngoắc ngón tay:

“Anh đưa em về.”

Anh bước một bước dài, tôi liền theo sau, bước chân tôi dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trong lòng tôi có một tia vui vẻ và phấn khích khó tả.

Lúc này, tôi chợt cảm thấy tôi và Khúc Ngang không phải đang giả vờ mà thực sự là một cặp.

Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, tôi đột nhiên đứng lại.

Khúc Ngang đi về phía trước càng ngày càng xa, đèn đường trong khuôn viên trường không sáng, anh như đang đứng trong một thế giới ảo nơi người người qua lại và thật… xa tầm tay.

Chúng tôi không phải là một cặp.

Không phải……

Cả người tôi trở nên lạnh lẽo đến tận đáy lòng.

“Tiêu Vũ.” Khúc Ngang tay đút vào túi quần, quay người lại:

“Em ngây ngốc cái gì thế?”

Tôi chợt tỉnh ngộ.

Nhanh chân đuổi theo.

Trái tim vốn đã lạnh giá dường như đang được sưởi ấm.

17.

Tôi gục xuống bàn, cảm thấy hơi khó chịu.

Còn khó chịu hơn cả việc Hạ Tụng Lam đăng ảnh của Dư Hằng.

Người tôi thích rõ ràng là Dư Hằng, sao bây giờ tôi lại cảm thấy buồn lòng vì Khúc Ngang chứ?.

Hay là do tính cách khó hiểu của con gái???

Tôi mặc định là vì lý do này và sau đó cố tình giữ khoảng cách với Khúc Ngang.

Tôi thuyết phục bản thân rằng chúng tôi chỉ là giả và tôi không thể nào có được anh ấy.

Khoảng thời gian này Dư Hằng mời tôi tham gia một cuộc thi thiết kế của trường.

Không cần suy nghĩ nhiều tôi lập tức đồng ý ngay.

Cho đến lúc này, tôi vẫn chưa nhận ra tình cảm của tôi dành cho Dư Hằng đã thay đổi.

Để thoát khỏi tình cảm không rõ ràng với Khúc Ngang, tôi đành chấp nhận việc mỗi ngày đều gặp Dư Hằng.

Cách đây không lâu, tôi vẫn còn đỏ mặt mỗi khi đối mặt với anh ấy.

May mắn đội của chúng tôi có bốn người, nên tôi không quá ngại ngùng khi phải làm việc với Dư Hằng mỗi ngày.

Tôi không hỏi anh ấy về mối quan hệ của anh với Hạ Tụng Lam, anh ấy cũng không hỏi tôi về mối quan hệ của tôi với Khúc Ngang.

Một hôm sau buổi họp nhóm, chỉ còn tôi và Dư Hằng ở lại hoàn thành nốt công việc.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng, tôi đang định rời đi thì anh đột nhiên gọi tôi lại: “Tiểu Vũ.”

Tôi dừng bước.

“Gần đây không thấy Khúc Ngang đi cùng em.” Anh hỏi:

“Hai người chia tay rồi à?”

Mặc dù tôi đang cố gắng trốn Khúc Ngang, nhưng...

Tôi lắc đầu: "Không."

Dư Hằng“Ồ” một tiếng rồi lại hỏi: “Lần trước em nói mối quan hệ đó là tạm thời thôi, bây giờ còn phải vậy không?”

Tôi không trả lời ngay.

Nói một cách logic thì mối quan hệ của chúng tôi từ trước đến giờ vẫn luôn là tạm thời.

Nhưng đột nhiên tôi không hề muốn thừa nhận sự thật này.

Dư Hằng cười: “Hiện tại em vẫn đang cân nhắc sao?”

"Không……"

Lấy lại được lý trí, tôi giả vờ bình tĩnh:

“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, mối quan hệ giữa em và Khúc Ngang… sẽ sớm kết thúc thôi.”

“Thật sao?” Dư Hằng như đang nói đùa:

“Nói như vậy, là anh vẫn còn cơ hội, đúng không?”

"Có lẽ...sau khi Khúc Ngang và em chia tay."

Suy cho cùng, dù chỉ giả vờ là một đôi thì tôi vẫn không nên “cắm sừng” anh ấy.

Rời khỏi phòng học tôi thấy Khúc Ngang đứng ngay cửa.

Trái tim tôi ngừng đập.

Anh ấy ngoắc tay với tôi như thường lệ: "Đi thôi."

Tôi im lặng đi theo.

Trên đường, anh không nói một lời nào, nhưng tôi cảm thấy hình như anh giận rồi.

Giống như bầu trời bình yên trước khi có bão ập tới.

Tôi đột nhiên có chút sợ hãi.

Khúc Ngang từ từ dừng lại. Mặt không biểu tình gì quay đầu lại:

"Sao em không đi đi?"

Tôi cúi đầu thấp giọng hỏi: “Khúc Ngang, anh giận à?”

Anh ấy không trả lời.

Tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, anh quay lưng về phía tôi, thân hình bất động tựa như một tác phẩm điêu khắc.

Tôi hỏi lại.

Trong đêm yên tĩnh, Khúc Ngang đá mạnh vào thùng rác.

Tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy, mắt lập tức đỏ bừng.

"Tiêu Vũ, em vẫn còn biết là mình có bạn trai sao?" Khúc Ngang nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi:

"Em nói như vậy với Dư Hằng là có ý gì? Để mồi nó?"

Mắt tôi mở to: "Tôi không có!"

Anh cười chế nhạo:

"Em còn nói không? Không phải em đang đếm từng ngày, chờ đợi để chấm dứt mối quan hệ này sao? Dù chỉ một ngày em cũng không hề muốn dây dưa với anh một chút nào, phải không?"

Tôi cúi đầu, nước mắt trào ra, từng giọt một, thấm ướt nền đất.

"Người anh quan tâm rõ ràng là Hạ Tụng Lam, nhưng anh lại kéo tôi vào, chúng ta là giả, tôi nói vậy với Dư Hằng thì sao?" Tôi tùy tiện lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Khúc Ngang.

"Dù sao thì sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ chia tay, đúng chứ?"

Khúc Ngang sửng sốt.

“Ai thèm quan tâm đến Hạ Tụng Lam?” Anh ấy suy nghĩ gì đó, một lát sau quay lưng về phía tôi nói:

“Vậy thì một tháng, trong một tháng này, chúng ta vẫn là một đôi. Một tháng sau, chúng ta kết thúc như em mong muốn.

Nói xong anh quay người rời đi.

Bóng dáng cao lớn kia nhanh chóng biến mất trên sau ánh đèn đường.

Nước mắt tôi lại trào ra, tôi cố gắng bình tĩnh lau sạch nước mắt rồi trở về ký túc xá.

Khi gần về đến ký túc, tôi chợt nhớ đến thùng rác mà Khúc Ngang đạp đổ, ôm một bụng tức nhưng vẫn hậm hực quay lại.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, chiếc thùng rác đã được dựng lên nằm ngay ngắn ở vị trí cũ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,519
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


18.

Tôi sẽ không bao giờ để Khúc Ngang dụ dỗ nữa.

Người gì mà chẳng có một miếng EQ nào vừa độc ác vừa bạo lực.

Dù sao thì mối quan hệ của chúng tôi cũng chỉ kéo dài một tháng, sau một tháng thì mọi thứ sẽ kết thúc.

Nhưng dường như Khúc Ngang không nghĩ như vậy.

Ngày hôm sau, anh xuất hiện ở dưới ký túc xá nữ, như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi đi ra cố tình không nhìn anh, nhưng anh chậm rãi đi theo tôi.

Tôi: "Có chuyện gì à?"

Khúc Ngang tự tin nói: “Không có việc gì thì anh không thể tìm em sao?”

Tôi vừa giận vừa cảm thấy nực cười: “Tối qua chúng ta cãi nhau, anh quên à?”

Anh "Ồ" một tiếng, im lặng sau một lúc, anh hỏi tôi: "Muốn anh dỗ em không?"

Tôi sửng sốt, vừa khó chịu nhưng cũng xấu hổ: “Ai thèm anh dỗ!”

Khúc Ngang cụp mắt nhìn tôi, trên môi chợt nở một nụ cười.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy có vẻ mặt như vậy, anh ấy giơ tay nhéo nhéo chóp mũi tôi nói: “Đừng giận nữa mà.”

Dừng lại một chút anh nói thêm: "Anh sai rồi."

Tôi:?!!

Tên trùm trường này đang nhận lỗi với tôi?!!

Tôi bất ngờ quên đi cả cơn tức giận của mình, tôi hất tay anh ra: “Anh, anh đang làm gì vậy?!”

Giọng điệu Khúc Ngang rất bình tĩnh: “Dỗ em.”

"Đã bảo là không cần!"

“Ồ.” Anh nheo mắt lại, “Em cần!”

Tôi:……

19.

Tưởng rằng “một tháng” mà Khúc Ngang nói sẽ trôi qua yên bình, nhưng không ngờ, đây lại là khởi đầu của chuỗi ngày “kinh hoàng” của tôi.

Trước đây anh ấy chỉ tỏ vẻ thân thiết với tôi ở trường, nhưng bây giờ anh ấy trực tiếp rủ tôi đi chơi, gọi một cách hoa mỹ là “làm những việc mà một cặp đôi nên làm”.

Điều quan trọng là tôi không thể từ chối được.

Lúc đầu, chúng tôi cùng nhau đi đến sân thao, xem Khúc Ngang chơi và mang nước cho anh theo đúng nghĩa vụ của một người bạn gái.

Tôi hoàn toàn có thể chấp nhận những điều này.

Nhưng vào một ngày cuối tuần, anh ấy đã nhắn tin cho tôi.

Khúc Ngang: [Bảy giờ tối, anh đợi em ở dưới ký túc xá.]

Khúc Ngang: [Nhớ mang theo CMND nhé.]

Tôi:??

Tôi: [Buổi tối đi chơi cầm CMND làm gì?!]

Tôi: [Tôi không đùa với anh!]

Khoảng hai phút sau, anh ấy trả lời tôi.

Chỉ hai từ: [Đi net.]

Tôi:……

Tôi thấy người ta đi hẹn hò toàn là đến công viên, khu vui chơi và thậm chí cả cắm trại trong rừng.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người hẹn hò ở quán net.

Tôi ngồi cạnh Khúc Ngang, nhìn anh thực hiện một loạt thao tác chuyên nghiệp rồi mở game lên, đeo tai nghe.

Trông thật đáng ghét!

Hmmmm... Vậy mục đích của việc anh ấy đưa tôi đến đây là gì?

Đến xem anh chơi game hả?

Tôi tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn một lúc, không khỏi thở dài.

...Chơi gà thật.

Trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều câu hỏi về Khúc Ngang.

Rất nhiều bài viết về anh trên diễn đàn của trường đều là do miệng truyền miệng, thật ra cũng ít có người nhìn thấy Khúc Ngang đánh nhau.

Có lẽ vì vẻ ngoài hung dữ, trên người đầy hình xăm và những vết thương không thể giải thích được mà tin đồn về anh dần bị lan truyền và anh mang theo cái mác trùm trường.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Khúc Ngang chỉ đá thùng rác một lần...

Nếu anh ta thực sự như lời đồn thì tôi chỉ có thể nói...

Một tên “lưu manh đàng hoàng”.

Tôi không xem anh chơi game nữa, đeo tai nghe và chọn ngẫu nhiên vào một bộ anime.

Xem xong hai tập chán ngắt, Khúc Ngang đột nhiên ngẩng đầu lên:

“Em thích xem phim hoạt hình à?”

Tôi thực sự đã ngập ngừng trước câu hỏi ấy.

Mặc dù tôi tham gia câu lạc bộ hoạt hình nhưng là vì Dư Hằng, nhưng sau khi vào câu lạc bộ sự cởi mở của các thành viên khác, tôi dường như đã dần hòa nhập vào câu lạc bộ.

Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”

Không ngờ Khúc Ngang lại tiếp tục hỏi: “Em có thích nhân vật nam nào không?”

Tôi bối rối: “Sao vậy?”

Khúc Ngang: "Cứ nói đi."

Tôi nhìn lên trần nhà và suy nghĩ một lúc:

"Sakuragi Hanamichi."

20.

Nếu biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì chắc chắn tôi sẽ không nói Sakuragi Hanamichi.

Ngày kỷ niệm thành lập trường, câu lạc bộ hoạt hình chúng tôi đã chuẩn bị từ rất sớm.

Những người trong ban cosplay đã cos rất nhiều nhân vật khác nhau và giao lưu với mọi người, tôi mang trọng trách chụp ảnh cho câu lạc bộ, ngồi xổm xuống với chiếc máy ảnh đeo trên cổ, rất tâm huyết tìm góc chụp đẹp.

Khi tôi đang cúi đầu và nghịch máy ảnh thì đột nhiên có một sự kiện gì đó làm cho tất cả mọi người chấn động.

Tôi quay đầu lại và nhìn thấy từ xa một anh chàng ngốc nghếch mặc đồng phục bóng rổ, có lẽ là cosplayer Sakuragi Hanamichi, đang đi về phía tôi.

Tại sao tôi lại nói là có lẽ là vì tóc đã được nhuộm thành màu hồng.

Còn tại sao tôi lại gọi anh ấy là anh chàng ngốc nghếch, bởi vì anh ấy là Khúc Ngang.

Tôi:……

Tôi lấy máy ảnh che mặt vừa cầu nguyện "Đừng thấy tôi" vừa lùi lại phía sau.

Tôi mới đi được năm mét thì anh chặn tôi lại:

"Tiêu Vũ."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,519
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


21.

Nếu tôi có tội xin hãy để pháp luật trừng trị chứ làm ơn đừng để tôi phải đứng ở giữa sân trường cùng tên tóc thanh long này.

Trái lại thì thủ phạm lại rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh trong tay tôi, nhướng mày nói: “Chụp cho anh.”

Tôi: “Hết pin rồi”.

Khúc Ngang: “Dùng điện thoại của em.”

Tôi: "Hết pin rồi."

Khúc Ngang nhìn tôi chằm chằm.

Rồi điện thoại trong túi tôi đột nhiên reo lên.

Là China Unicom*.

*China Unicom là một trong những tập đoàn viễn thông quan trọng nhất nhì Trung Quốc

Tôi:……

Không còn cách nào khác tôi đành phải lấy điện thoại ra miễn cưỡng chụp vài bức cho anh.

Nhưng chỉ vài bức ảnh này thôi đã khiến tôi mất trọn ba mươi phút.

Tôi tìm thấy một quả bóng rổ và yêu cầu anh ấy cầm nó tạo dáng.

Anh ấy như không hiểu tất cả những gì tôi nói.

Tôi đành trực tiếp hướng dẫn, nâng rồi lại hạ cánh tay anh ấy, hoàn toàn như đang chơi một con búp bê mô hình.

Tôi đặt tay lên eo Khúc Ngang, lúc ngẩng đầu lên giải thích động tác cho anh thì phát hiện anh đang cười khúc khích.

Lúc đó tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Anh lười biếng hỏi: “Muốn chiếm tiện nghi của anh, không phải sao?”

Tôi rụt tay lại như bị điện giật.

Không ngờ thằng cha này kéo tay tôi lại, đặt lên eo, giọng điệu đầy nghiêm túc: “Chạm vào đi, anh cho phép.”

Tôi:……

Ai muốn chạm vào anh hả?

Tôi dùng sức kéo tay về nhưng sức anh quá lớn, cổ áo của Khúc Ngang rộng không giữ được làm nửa vai lộ anh ra ngoài.

Anh càng cười nhiều hơn và nói bằng giọng muỗi: "Ồ, hóa ra là một bé con lưu manh."

Tôi:……

Tôi thực sự muốn đi c/h/ế/t.

Vừa rồi tôi nhìn thấy hình xăm trên xương đòn của anh.

Là một họa tiết khó hiểu, trông không có gì đáng sợ nhưng lại có một sức hút bí ẩn nào đó không thể diễn tả được.

Tôi xấu hổ cúi đầu, cố gắng chuyển chủ đề: “Anh vừa nhuộm tóc à?”

Khúc Ngang nói "Ừm".

Tôi: "Màu tóc của Sakuragi Hanamichi không phải vậy, đầu anh rất giống quả thanh long."

Khúc Ngang cạn lời.

Sau đó anh ấy tự tin nói: “Anh thích.”

Tôi bĩu môi.

Càng ngày tôi càng cảm thấy Khúc Ngang chỉ là có vẻ ngoài “hung dữ” nhưng thực chất lại là một tên ngốc thích nói lời cay nghiệt.

Chụp ảnh xong, anh nhất quyết đòi đi theo tôi.

Tôi không thể cản được anh nên đành chấp nhận có thêm một cái đuôi theo sau.

Hầu hết các thành viên câu lạc bộ đều rất vui vẻ hóng hớt nhìn chúng tôi, ngoại trừ Dư Hằng.

Nhắc đến Dư Hằng, phải kể đến lần tôi cãi nhau với Khúc Ngang. Ngay ngày hôm sau tôi đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình và xin rời khỏi nhóm thiết kế.

Dư Hằng không nói gì, nhưng tôi lại cảm thấy áy náy vì đã bỏ giở giữa chừng, tôi cũng không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào.

Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra đã lâu rồi tôi không gặp anh.

Nhưng lạ là tôi không hề cảm thấy vui mừng khi gặp lại anh sau một thời gian dài.

Anh cười với tôi rồi quay người đi làm việc.

Trong suốt quá trình, anh ấy không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác, thậm chí còn không cho Khúc Ngang một ánh nhìn nào.

Đây là chuyện bình thường, dù sao hai người cũng không thân thiết.

Khúc Ngang khoanh tay nói: “Giỏi giả vờ bình tĩnh thật.”

Tôi: “Chắc người ta không thèm để ý đến anh…”

Khúc Ngang khịt mũi và không nói gì thêm.

Cả ngày hôm nay tôi chỉ cố tìm cách thoát khỏi vị Phật lớn này.

Tối nay tôi biểu diễn! Tôi sẽ mặc lolita và nhảy trong buổi biểu diễn tối nay!

Nghĩ đến cảnh Khúc Ngang sẽ xem tôi biểu diễn, tôi thực sự không muốn mặc chiếc váy này một chút nào.

May là anh không cố chấp theo tôi vào hậu trường, tôi thở phào nhẹ nhõm, thay quần áo, trang điểm rồi cùng mọi người chờ đến tiết mục của mình.

Trước khi lên sân khấu, tôi đã thấy Dư Hằng rời khỏi hậu trường.

Mọi ánh đèn đều tập trung lên sân khấu, từ góc nhìn của tôi thì khu khán giả hoàn toàn chìm trong bóng tối.

m nhạc vang lên và màn trình diễn bắt đầu.

Sau khi kết thúc tiết mục, tôi nhìn về phía khán giả, chỉ còn lại một tia sáng lẻ loi ở lối thoát hiểm cuối khán phòng.

Khúc Ngang chiếm trọn spotlight với mái tóc hồng đang đứng đó.

Có lẽ là anh ấy đang nhìn tôi, nhưng cũng có thể là không phải.

Sau đó anh ra khỏi khán phòng.

Trong hậu trường, mọi người đang thảo luận về buổi biểu diễn hôm nay, Dư Hằng thay mặt câu lạc bộ tặng tôi một bó hoa, tôi ngơ ngác nói cảm ơn nhưng lại không vui vẻ chút nào.

Một người trong câu lạc bộ hỏi tôi có phải đang đợi ai không, tôi sững sờ một lúc rồi gật đầu.

Cuối cùng thì Khúc Ngang vẫn không quay lại.

Tôi lấy điện thoại ra muốn hỏi tại sao anh ấy lại rời đi.

Ngay trước khi tôi gửi tin nhắn, anh ấy đột nhiên gửi voice.

“Anh chờ em ở sân bóng.”

22.

(Từ chương này 2 anh chị sẽ bắt đầu xưng anh em nhóoo)

Tôi vội vàng đứng dậy thậm chí còn đánh rơi cả bó hoa trên tay.

Sau đó tôi nhặt lên đưa cho một người bạn trong câu lạc bộ: “Tớ ra ngoài một lát.”

Quên béng việc phải thay chiếc váy ngắn trên người, tôi chạy bộ một mạch đến sân bóng.

Vì là ngày kỷ niệm trường nên sân bóng bây giờ hầu như không có ai, tôi liền nhìn thấy Khúc Ngang với mái tóc hồng đang ngồi trên băng ghế.

Tôi đi tới, lúc này mới nhận ra mình chưa thay lại quần áo nên tôi rất lúng túng.

Khúc Ngang tỏ vẻ không hề quan tâm đến chiếc váy, ra hiệu cho tôi ngồi cạnh anh ấy.

Gió đêm lặng lẽ thổi qua, bầu trời treo đầy những ánh sao, Khúc Ngang và tôi ngồi cạnh nhau, gần như có thể nghe được nhịp tim của nhau.

Tôi cúi đầu, hai má có chút nóng.

Tôi không biết...anh ấy sẽ nói gì với tôi.

Khoảng chừng hai phút sau, Khúc Ngang đột nhiên mở miệng: "Tiêu Vũ, anh có chuyện muốn giải thích."

Tôi quay đầu lại nhìn anh.

Anh nhìn về phía trước, hàng mi cong như hơi run run:

“Anh từ chối Hạ Tụng Lam vì anh không thích cô ta. Anh nhờ em giả làm bạn gái của anh, không phải vì sợ làm tổn thương cô ấy…”

Não tôi đột nhiên không thể load được.

Anh mở miệng, muốn nói tiếp điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng rồi đứng dậy:

“Được rồi, giờ là đủ rồi.”

Những đường nét tuấn tú của anh thoát ẩn thoát hiện trong ánh đèn, vẻ mặt không thể đoán được suy nghĩ, giống như lần đầu gặp anh vậy.

Tôi ngơ ngác hỏi: “Ý anh là gì?”

Anh cười: “Như đã hứa, chúng ta chia tay đi.”

Giọng điệu bình tĩnh như đơn giản là nói xem tối nay mình đã ăn gì, tay đút vào túi quần, anh tiến về phía trước hai bước, quay lưng về phía tôi, đột nhiên búng tay một cái:

“Chiếc váy này rất hợp với em.”

Vài giây tiếp theo, đầu óc tôi trống rỗng.

Lúc tôi kịp phản ứng thì tôi đã đuổi đến sau lưng Khúc Ngang.

Tôi đưa tay nhẹ nhàng kéo vạt áo anh, như thể đã kiệt sức.

Tôi thấp giọng hỏi: “Không phải anh nói… một tháng sao?”

Lời nói vừa dứt, giọng điệu nghẹn ngào khiến cả hai chúng tôi đều sửng sốt.

Khúc Ngang quay người lại, tôi cúi đầu không dám nhìn anh.

Khúc Ngang nhẹ nhàng hỏi: “Em không muốn chia tay sao?”

Anh ấy hiếm khi nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, thậm chí còn có vẻ hơi thận trọng.

Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, thì thầm: "Em không biết."

Khúc Ngang hỏi: “Em không thích Dư Hằng nữa sao?”

Tôi: "Có lẽ... không thích nữa."

Khúc Ngang: "Thật sao?"

Tôi đấm mạnh vào vai anh: “Sao anh hỏi nhiều thế?!”

Anh nắm lấy tay tôi, dùng sức và ôm tôi vào lòng.

Cả cơ thể tôi đập vào lồ.ng ngực rắn chắc của Khúc Ngang.

Anh cười lớn, lồ.ng ngực run lên ôm chặt lấy tôi: “Vậy thì em thích anh đi, anh đẹp trai hơn Dư Hằng nhiều.”

Tôi đẩy anh ấy: "Đồ tự luyến!"

Khúc Ngang đột nhiên buông tôi ra, cúi đầu nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không hiểu anh đang làm gì: “Sao thế?”

Anh ấy nói "chết tiệt" rồi bất ngờ ôm eo tôi và hôn...

Xung quanh toàn là hơi thở của Khúc Ngang, đầu óc tôi trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, Khúc Ngang cuối cùng cũng buông tôi ra, tôi thở hổn hển, anh dụi đầu vào vai tôi, giọng nói trầm thấp gợi cảm mang tính đe dọa: “Đã đóng dấu xong, từ nay em là của anh. Nếu em dám chia tay lần nữa, anh sẽ..."

"Sẽ làm gì?"

Anh đứng thẳng lên, nhếch môi cười, để lộ hai chiếc răng hổ, nói với giọng điệu lười biếng và xấu xa:

"Sẽ cho em biết những người mũi to có xu hướng bạo lực như thế nào."

23.

Tôi đã trở thành bạn gái của Khúc Ngang.

Bạn gái thực sự.

Tôi đỏ mặt suốt cả đường về nhưng anh cúi đầu nhắn tin làm như không có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng tôi không nhịn được nữa: “Anh đang nói chuyện với ai thế?”

Anh sửng sốt: “Là con trai.”

Tôi: "Ai vậy?"

Khúc Ngang: "Tôn Tử Kiều."

Tôi bĩu môi, cố tình đẩy anh rồi đi lên phía trước.

Khúc Ngang đuổi theo, nhét điện thoại vào tay tôi: “Thật mà, em xem này.”

Nhưng hình như anh ấy không mong tôi xem điện thoại.

Bởi vì ngay khi tôi cầm vào, điện thoại Khúc Ngang nhảy hiện hai tin nhắn mới.

Tôn Tử Kiều: [Em nói rồiii anh all in ván này liền rước được chị dâu về hehe]

Tôn Tử Kiểu: [Hôm khác nhớ bao em một bữa đấy.]

Tôi:……
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,519
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


24.

Vậy Khúc Ngang nói “chia tay” với tôi là all in đánh liều à, lỡ tôi mà đồng ý chia tay thì thôi à?

Tôi rất rất tức giận.

Hai ngày liền tôi không thèm nói chuyện với anh.

Dù anh ấy có bám theo cầu xin như thế nào, tôi cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Khúc Ngang dường như đã hết chịu nổi, cuối cùng phải tung ra “con át chủ bài”, anh lấy ra một xấp thư đặt trước mặt tôi.

"Mỗi bức thư em viết cho anh, anh đều viết thư trả lời. Anh chỉ nghĩ biết đâu một ngày nào đó em thật sự trở thành bạn gái của anh, anh sẽ đưa cho em."

Chồng thư dày, từng nét, từng chữ, chân thành hơn những gì tôi viết rất nhiều.

Tôi nhìn những lá thư ấy rồi ngước lên nhìn anh, trông giống như một con cún cụp tai vì đã làm sai điều gì đó.

Tôi đã động lòng.

"Thật ra em không giận..." Tôi thở dài bày tỏ cảm xúc của mình:

"Trong khoảng thời gian này, em luôn có cảm giác như mình đang mơ vậy, Dư Hằng có ý với em và em lại trở thành bạn gái của anh."

“Em chỉ là một cô gái hết sức bình thường, em sợ anh không nghiêm túc chỉ chơi đùa với em..."

"Nếu như muốn chơi, anh đã đồng ý với Hạ Tụng Lam, còn tốn nhiều thời gian theo đuổi em làm gì?"

Tôi: “Anh mà theo đuổi em á?”

Khúc Ngang tựa hồ ý thức được mình nói sai, chửi “mẹ kiếp" một tiếng, lúng túng ngoảnh mặt đi:

“Em là bạn gái của anh, nếu còn dám nhắc đến thằng đó nữa, em biết tay anh."

Tôi: “Dư Hằng, Dư Hằng, Dư Hằng.”

Khúc Ngang:......

Tôi không thể nhịn được cười, cơn giận trước đó đã hoàn toàn biến mất.

Anh tỏ vẻ dỗi tôi, quay lưng lại và phớt lờ tôi.

Tôi tựa trán vào lưng anh, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, em không giận nữa, anh đừng dỗi em mà…”

Tôi đỏ mặt: “Bạn trai ơi.”

Qua lớp vải, tôi cảm nhận được rõ ràng các cơ của Khúc Ngang đều căng cứng.

Anh chửi một tiềng rồi bất ngờ đẩy tôi, lưng tôi dính lên tường.

Môi anh mạnh mẽ áp xuống hôn tôi.

Mãnh liệt và đầy cảm xúc...

Mê c/h/ế/t người…

25.

Tôi không ngờ Dư Hằng lại đột nhiên tỏ ý muốn gặp riêng tôi.

Trong thư viện, anh ấy trả lại tôi những bức thư.

Tôi tưởng anh đã vứt chúng từ lâu rồi.

"Nếu em đã có bạn trai, những thứ này nên trả lại cho chủ của nó."

Anh mỉm cười dịu dàng, đôi mắt vẫn trong veo như nước sau tròng kính.

Nói xong anh đứng dậy rời đi.

Tôi chặn anh lại, không nhịn được mà hỏi một câu: "Tiền bối, anh và Hạ Tụng Lam..."

Bây giờ tôi không còn suy nghĩ gì khác về anh ấy nữa, tôi chỉ hỏi câu hỏi này vì tò mò thôi.

Dư Hằng xoay người lại mỉm cười với tôi:

“Có thể hiểu bọn anh là những người thất tình may mắn gặp được nhau.”

Anh giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: “Phải hạnh phúc nhé, Tiểu Vũ.”

Tôi chưa kịp phản ứng, anh ấy rời đi rồi.

Tôi ngơ ngác sờ đầu.

Một lúc sau, Khúc Ngang đột nhiên xuất hiện, giọng ngạo mạn hỏi:

"Dư Hằng chạm vào đầu em đúng không?". Truyện Nữ Cường

Tôi sửng sốt: “Sao anh biết?”

"Em còn quan tâm đến việc làm sao anh biết???"

Anh tức giận ôm lấy tôi, vò đầu tôi thành quả bóng, "Thằng đó mà dám chạm vào em lần nữa, anh nhất định sẽ băm nó!"

Tôi:……

26.

Về phần vì sao Khúc Ngang lại trở thành trùm trường, ở bên anh ấy được nửa tháng, cuối cùng tôi cũng biết.

Chính Tôn Tử Kiều đã kể cho tôi nghe.

Mặc dù ý tưởng “được ăn cả ngã về không” của anh chàng này khiến tôi rất tức giận, nhưng anh ấy rất thật thà, tôi hỏi gì về Khúc Ngang cũng trả lời hết.

Trước đây anh họ của Khúc Ngang có mở một tiệm xăm và đó là lý do tại sao trên người Khúc Ngang có rất nhiều hình xăm.

Sau này tiệm xăm làm ăn phát đạt nên bị mấy tên côn đồ ở địa phương uy hiếp, Khúc Ngang vừa cao vừa khỏe, đánh nhau với bọn chúng khắp nơi, một số tên phẫn nộ nên chơi xấu đã chặn đánh ở Khúc Ngang gần trường.

Khúc Ngang cũng rất giỏi đánh nhau, từ nhỏ đã vậy, không hề sợ hãi chút nào.

Những tên kia bị đánh nhiều lần dần dần không đến gây sự nữa.

Tuy nhiên việc Khúc Ngang đánh nhau đã bị các sinh viên khác nhìn thấy, theo thời gian cái danh “trùm trường Đại học T” đã gắn chặt vào anh.

Tôi không hiểu: “Tại sao anh ấy không giải thích?”

Tôn Tử Kiều thì thầm: "Tại anh ấy quen rồi. Anh Ngang là "trùm trường” từ cấp 1 đến giờ rồi chị.

Tôi:……

Bảo sao anh không thèm giải thích…

Khúc Ngang đi tới hỏi: "Hai người đang nói gì thế?"

Tôi thản nhiên nói: “Nghe cậu ấy kể về việc anh thích em từ lâu rồi.”

Khúc Ngang sửng sốt trừng mắt với Tôn Tử Kiều.

Tôn Tử Kiều vội cầu xin: "Anh Ngang, em chưa nói gì cả, em thề!"

Khúc Ngang đá cậu ấy một cái.

Lúc này tôi mới nhận ra có gì đó không đúng,ngạc nhiên hỏi: “Anh thực sự có tình cảm với em từ lâu rồi á?”

Khúc Ngang mất tự nhiên quay mặt đi, dùng giọng hung dữ nói: "Không phải!"

Tôi cúi đầu xuống và không nhịn được mà cười khúc khích.

Thật ra, có một số điều đã bắt đầu từ lâu.

Trong đống thư Khúc Ngang viết cho tôi có một lá thư hơi cũ, đề ngày viết là vào tháng 3 năm ngoái.

“Anh xin lỗi, khi đó anh không biết em là ai. Nhưng ngày tháng phía trước còn dài, anh nghĩ một ngày nào đó em sẽ biết được chuyện tình yêu bí mật của anh dành cho em, anh yêu em nhiều hơn thế.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom