Bác Sĩ Nguy Hiểm

Dịch 

Chương 592: Đánh chết tên tiểu tử thối


Dương Giai Tuệ nhịn không được nói:

- Trong nhà này cũng không có đến một vạn, chúng ta không phải cho chừa chút cho thẳng út, còn đi học mà.

Trần Đại Hải lắc đầu:

- Trước tiên giải quyết vấn đề của thăng cả đi, cách Thương nhỉ bà cũng biết, phàm không phải gặp phải chuyện gì, chắc chản sẽ không gấp gáp mua nhà, tôi thấy tám phần là đã tìm được đối tượng, nhà gái người ta có phải là thúc giục?

Dương Giai Tuệ suy nghĩ chút, bà cũng cảm thấy là khả năng này.

- Còn thẳng út thì cho nó dùng tiền ăn tết, qua mùa thu, chúng ta đem bắp ngô năm nay bán đi, nửa năm này tôi cũng có thể chỉnh chứt, sang năm học phí chỉ phí phụ tiền sinh hoạt của thằng út, sinh hoạt này liền là ngày một nhiều, qua một nấc thang là một nấc thang.

Dương Giai Tuệ ngoài miệng lợi hại là thế, thế nhưng chuyện lớn trong nhà chung quy vẫn là nghe Trần Đại Hải. 

Đợi không bao lâu, Trần Thương và Trần Lạc trông thấy hai người Trần Đại Hải, cười đến đón.

Từ xa Dương Giai Tuệ đã thấy hai đứa con trai Trần Thương, Trần Lạc cùng nhau đi tới, cao to đẹp trai, trong lòng đều muốn nở hoa, làm cha mẹ chẳng phải chỉ cần như vậy sao?

Trần Thương đi tới, nhìn thấy cha mẹ không thay đổi gì nhiều

Trần Đại Hải cao to, làm việc lâu dài ở lò lửa, làn da có chút đen nhánh, tay áo ngn, cánh tay mười phần cường tráng, bất quá tự nhiên không có cơ bắp khỏe đẹp cân đối như các lực sĩ, nhưng trong ấn tượng của Trần Thương, cánh tay của bố vẫn luôn rất mạnh mẽ.

Thân hình hai anh em nhà họ Trần cũng giống như Trần Đại Hải, cao to, Trần Lạc so với Trần Thương còn cường tráng hơn, nhưng Trần Thương cũng còn có thể, lâu dài làm khoa cấp cứu, cũng rèn luyện một thân thể tốt.

Mà mẹ Dương Giai Tuệ là người phụ nữ nông thôn điển hình, làm bà nội trợ cần kiệm, quán xuyến mọi công việc trong nhà.

Mặc dù bốn người Trần gia không tính là giàu có, nhưng cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn.

Trần Thương nhìn Trần Đại Hải cầm chỗ nhiều đồ như vậy, cười:

- Ba, sao ba mang nhiều đồ như vậy?

Trần Đại Hải cười ha ha một tiếng:

~ Mẹ con thương các con, sắp dời cả cái nhà tới rồi.

Trần Lạc cũng đi theo cười ha hả:

- Ba, cái này không công bằng, gia sản nhà mình đều cho anh hai, của con đâu? Con phải kiến nghị!

Trần Lạc nói một phen đem người một nhà chọc. cười, Trần Đại Hải một bạt tay đập tới:

- Đánh chết tên tiểu tử thối nhà con.

Một đoàn người đi ra, Trần Thương trực tiếp gọi xe, phát hiện đồ quá nhiều nhét vào không đủ, bất đắc dĩ những này chỉ có thể gọi hai chiếc xe, đi vẽ phòng thuê của Trần Thương.

Buổi tối Trần Thương đặt trước một phòng ăn ở nhà hàng phía dưới, người một nhà rất lâu không họp gặp, suy nghĩ buổi tối có thể tâm sự.

Khi Trần Đại Hải ăn cơm thích uống vài cốc rượu. 

Trần Thương cũng có thể uống chứt, Trần Lạc càng là từ nhỏ không học tốt, trộm Trần Đại Hải uống rượu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 593: Có phải là có đối tượng rồi không?


Cuối cùng, một đám người giật dây, Dương Giai Tuệ mới đi vào trong.

Đứng tại cửa ra vào, Trần Thương cười nhìn mẹ mình, bà ấy yên lặng gả cho ba, người phụ nữ vất vả cả đời . Khi ba làm đầu bếp, Dương Giai Tuệ  giúp việc bếp núc, đây là một cái việc khổ cực.

Đợi đến khi Dương Giai Tuệ mở bàn tay ra, Trần Thương bỗng nhiên cảm giác giống như trái tim bị bóp chặt...

Chỉ thấy đôi tay không lớn kia tràn đầy nếp nhăn, hoa văn ở giữa có chút dơ bẩn đã rửa không sạch sẽ, nếp nhãn ở mu bàn tay rất nhiều, bàn tay thô ráp, nguyên một đám da dây kén màu vàng.

Bỗng nhiên Trần Thương cảm giác cái mũi chua chua.

Chính là đôi tay này đã nuôi dưỡng mình thành người

Trần Lạc cảm giác nước mắt ở trong hốc mắt đã sắp chảy ra:

- Con đi vào toilet, 

Quay người đi ra bên ngoài, vừa mới ra ngoài, nước mắt nhịn không được đã tràn mi mà ra, nước mắt to như hạt đậu lưu ở trên mặt, Trần Lạc tranh thủ thời gian lau nước mắt, hung hăng hít vào một hơi.

Đến nhà vệ sinh đi rửa mặt.

Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn trong gương, có bảy phần giống Dương Giai Tuệ.

Trần Lạc hít sâu một hơi, thầm hạ quyết tâm, nhất định sớm kiếm thật nhiều tiền, hiếu kính ba mẹ.

Không phải Trần Lạc thích khóc, ngược lại, khi đến trường Trần Lạc kiên cường vô cùng, tính bướng binh đều giống như Trần Đại Hải.

Thế nhưng vào giờ phút này, trông thấy hai tay của mẹ vất vả cả đời, nội tâm Trần Lạc còn khó chịu hơn so với bị dao cắt.

Trước kia không quá để ý, thế nhưng lúc này, trong đầu Trần Thương tràn đầy hình ảnh hai bàn tay đầu đã thô ráp của mẹ mình.

Trần Đại Hải đứng ở phía sau, trong mắt mỉm. cười

Cả đời này, khổ cho bà rồi, bà xã.

Lúc ăn cơm, Trăn Thương mang theo rượu tới. 

Rượu là Lý Bảo Sơn cho.

Người bệnh biếu rượu cho Lý Bảo Sơn, ông ấy không uống nên đã đưa cho Trần Thương.

Đây là rượu ngon, rượu trắng 20 năm.

Lần này, Dương Giai Tuệ không có ngăn cản uống rượu, ngược lại mỉm cười nhìn ba người đàn ông trong nhà, cười mắng:

- Cái nhà này, ba người đàn ông mấy người khi dễ. một người phụ nữ như tôi

Mỗi khi Dương Giai Tuệ mảng Trần Đại Hải, ông luôn luôn thô lỗ cười một tiếng, cũng không mạnh miệng

Lúc này còn hát đệm:

- Đúng đấy, Trần Lạc! Con khi còn bé cũng không có ít lần chọc giận mẹ con, nhìn đem các con tức giận. Dương Giai Tuệ lập tức trừng mắt liếc Trần Đại Hải:

- Là ông mỗi ngày chọc tức tôi! Lạc nhi nó còn hiếu chuyện hơn ông nhiều.

Nhìn bảng menu điện tử, Dương Giai Tuệ cũng không biết dùng, nhưng nhìn thấy giá cả, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, thật đắt. 

Trần Thương gọi một bàn lớn, thế nhưng ngay trước mặt của người ta, Dương Giai Tuệ cũng không tiện nói, chỉ có thể nói:

- Ăn không hết, đừng gọi nhiều như vậy.

Trần Thương cười cười, lại gọi thêm mấy món đặc sắc.

Chờ phục vụ viên rời đi, Dương Giai Tuệ nhịn không được nói

- Thương nhị, rất đất! Gọi ít một chút!

Trần Thương nhịn không được nói



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 594: Đang yên đang lành tại sao lại mua nhà


Dương Giai Tuệ một mặt hoài nghĩ, bà cùng Trần Đại Hải đã thảo luận thật lâu!

Luôn cảm thấy Trần Thương đã có đổi tượng, nhà gái thúc giục, không mua nhà không xong rồi.

Trần Đại Hải cảm thấy là cô gái nhà người ta đã mang thai.

Dù sao, đang yên đang lành tại sao lại mua nhà?

Dương Giai Tuệ cẩn thận hỏi:

- Thương nhị, lần này khi mẹ tới, mẹ cùng ba con đã thu xếp cho con mười lăm vạn, bây giờ con có đủ hay không?

Trần Thương nghe xong, lập tức trợn tròn mắt!

- Ba, mẹ, đem tiền về trả lại người ta đi, hiện tại con thật không thiếu tiền, giờ con đã là bác sĩ chính thức của bệnh viện, lúc rảnh còn đến bệnh viện chỉnh hình làm thêm, một tháng mấy chục vạn, vừa vặn làm cho một ông chủ, khoảng thời gian này tích lũy hơn một trăm vạn, vì lẽ đó con mới muốn mua nhà

Dương Giai Tuệ nghe xong:

- Vậy con cứ căm lãy tiền đã, cái gì không phải dùng tiền chứ, đồ dùng trong nhà cũng không ít.

Trần Thương dở khóc dở cười:

- Mẹ, hiện tại mỗi tháng con đều có thể kiếm mười mấy vạn, hai người căm về mà chỉ tiêu cho bản thân, về sau cũng đừng khổ cực như vậy, học phí và tiền sinh hoạt của Trần Lạc ba mẹ cũng đừng quản.

- Chờ nhà của con làm xong, hai người hãy dọn tới ở, đến lúc đó mẹ nấu cơm cho con và Tiần Lạc, mỗi tưền Trần Lạc cũng có thể về nhà, chúng ta đều ở thành phố An Dương cũng có thể dễ chăm sóc lẫn nhau hơn.

Trần Đại Hải nghe xong, vội vàng gật đầu:

- Đúng, về sau bà đến nấy cơm cho Thương nhi, tôi ở nhà giữ nhà là được rồi.

Dương Giai Tuệ đợi Trần Đại Hải một cái:

- Tôi đi, ai nấu cơm cho ông? !

Trần Đại Hải cười ha ha một tiếng:

- Tôi là đầu bếp, không sợ cái này.

Dương Giai Tuệ läo đầu:

- Chuyện này sau này hãy nói đi, mẹ cùng ba con hiện tại còn làm được, không căn làm phiền các con, hơn nữa nói trắng ra, chúng ta ở trong thôn đã nửa đời người, đi ra thành phố cũng không quen, cha con càng là đã quen ở trong nhà, ưa thích ra ngoài giúp bà con lối xóm, chờ hai ông bà này già không còn dùng được rồi nói sau.

Trần Thương cũng không mạnh khuyên, ba mẹ làm sao cho dễ chịu thì được rồi.

Bất quá Trần Thương vẫn nói:

- Ba, mẹ, về sau đừng mệt mỏi như vậy, chú ý thân thể, tuổi tác lớn phải chú ý.

Một bữa cơm ăn khá lâu, một bình rượu uống xong, chuẩn bị mở bình thứ hai, Dương Giai Tuệ níu lạ không cho uống.

Ra khỏi nhà hàng, Trần Đại Hải cùng Dương Giai Tuệ không ngừng cảm khái.

- Người ta phục vụ thật là tốt! Khăn lau tay cũng ấm áp như vậy.

- Phục vụ viên người ta thật là chịu khó, dẫn theo. tôi đi WC.

...

Vừa nói vừa cười trở lại khách sạn, bổn người vây. tại một chỗ, mua chút hạt dưa, mở tỉ vi vừa xem vừa trò chuyện.

Cười cười nói nói một đêm trôi qua.

-Từ khi Trần Thương đi làm, tết năm ngoái cũng không có về nhà.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 595: Đã lâu không gặp


Ngay từ lúc đầu, tính Trần Đại Hải rất kỹ lưỡng, đến công ty mua bán căn hộ hỏi một chút cái này, hỏi thăm một chút cái kia, nhớ lại để sau này trở về khoác lác cùng bạn nhậu.

Thế nhưng di chuyển một ngày xem mười căn lớn nhỏ, hào hứng của Trần Đại Hải bắt đầu giảm đi.

Thế nhưng Dương Giai Tuệ hào hứng càng ngày. càng cao, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả Trần Đại Hải.

Cái gì mà lấy ánh sáng, bố cục, quạt hơi nước, cái gì.. nói chung là biết cái gì thì cũng nói với cô gái chuyên phụ trách chăm sóc khách hàng ở công ty mua bán căn hộ.

Buổi tối khi trở vẽ, điện thoại Dương Giai Tuệ còn mở thêm một chuyện mục phòng tỷ kể chuyện xưa để nghe.

Ngày thứ ba, người một nhà đến quảng trường Thiên Nhai gần đó mới xây dựng một toà tên là Vạn Khoa Tử Dương.

Khoảng cách từ nơi này tới tỉnh Nhị viện rất gần, tòa nhà còn chưa xây dựng hoàn tất.

Đẳng sau còn có công trình đang thi công, mặc dù phòng ở còn chưa xây dựng xong, nhưng đã bán được bảy tám phần.

Trần Thương đi theo nhân viên của công ty mua bán căn hộ, chỉ vào sa bàn giới thiệu.

Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Trần Thương!

Trần Thương nghe thấy giọng nói kia, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Giọng nói này từng xuất hiện rất nhiều trong cuộc sống của anh, rất quen thuộc.

Nghe thanh âm quen thuộc, Trần Thương im lặng quay người

- Oảnh Nghiên.

Trần Thương thanh đạm trả lời, nhìn người quen thuộc trước mắt này, vốn cho rắng khi gặp mặt sẽ có bao nhiêu xấu hổ, không nghĩ tới khi gọi tên người ta, lại mười phần đơn giản.

Cảnh Nghiên không có thay đổi nhiều, phong cách ăn mặc vẫn vậy, vẫn nụ cười quen thuộc, ánh mắt nhìn Trần Thương cũng quen thuộc.

Cô gái này chính là như vậy, thoải mái, dám yêu dám hận, có sao nói vậy. 

Cảnh Nghiên cười nói:

- Thật sự chính là anh sao, đã lâu không gặp!

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Đúng vậy, đã lâu không gặp, nhưng em một chút cũng không thay đổi!

Hai người mặc dù đã lâu không gặp, thế nhưng vừa rồi, nói chuyện vẫn là một cách tự nhiên rất quen thuộc.

Cảnh Nghiên nhìn Trần Thương, cười nói:

- Đây là chuẩn bị mua nhà à? Phát đạt nha! Chuẩn bị kết hôn hả?

Trần Thương lắc đầu:

- Đối tượng cũng chưa có chứ nói gì tới kết hôn, bất quá chuẩn bị mua một căn nhà, dù sao công việc cũng ổn định, suy nghĩ trước tiên tìm một nơi ở lại.

Nói đến chuyện đối tượng, Trần Thương lách qua chủ đề:

- Em cũng đi xem nhà à?

Bản thân Cảnh Nghiên là người ở thành phố An Dương, gia cảnh thường thường bậc trung, khi còn ở trường cùng Trần Thương đi ra ngoài ăn cơm, cô thường xuyên chủ động trả tiền, vì nghĩ tới cảm nhận của Trần Thương, nên khi gọi món ăn, rất ít khi chọn món đắt tiền.

Về sau chia tay, các phương diện nguyên nhân, dù sao người nào cũng có chí riêng, không thể nói chia tay nhất định là do người ta không tốt.

Chỉ có thể nói ai cũng có thứ mình muốn theo đuổi!

Cảnh Nghiên lắc đầu:

- Ừm, đúng vậy, nơi này cách Đông Đại Nhất viện cũng không xa, tới xem nhà một chút.

Trần Thương sững sờ, nhịn không được nói:

- Sau khi Tỉnh Nhiên trở về không phải đã được bệnh viện cấp nhà sao?

Cảnh Nghiên nhẹ gật đầu:

- Vốn dĩ nói là cấp nhà, thế nhưng đều là nhà cũ, hơn nữa diện tích lại tương đối nhỏ, hai chúng em. chuẩn bị kết hôn rồi sinh con, suy nghĩ muốn một căn nhà lớn chút, và lẽ đó bệnh viện dứt khoát hỗ trợ chỉ phí, vừa vặn tới xem một chút.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 596: Cũng là bởi vì cái này!


Bây giờ căn bản không để ý tới Trần Thương.

Trần Thương hỏi

- Đúng rồi, một mình em tới à?

Cảnh Nghiên lắc đầu:

- Em cùng Tỉnh Nhiên tới, nha! Đúng rồi, Tỉnh Nhiên là chồng em, chúng em chuẩn bị kết hôn, đến lúc đó nhớ tới tham gia hôn lễ.

Trần Thương nhịn không được cười nói

- Bạn trai cũ cùng ngồi một bàn?

Cảnh Nghiên kém chứt cười phì ra, cười mắng một câu:

- Cút đi, vậy một mình anh ngồi một bàn!

Trần Thương cười ha hả.

Hai người quan hệ thật rất tốt, hồi đại học cũng không phải vừa gặp đã yêu, Trần Thương là lớp trưởng, Cảnh Nghiên là ủy viên học tập, hai người đầu tiên là bạn đặc biệt tốt, sau đó quan hệ mới có cơ hội tiếp xúc nhiều thêm.

Vi lẽ đó tính cách cũng hợp, hai người có thể có chủ đề chung để trò chuyện. 

Nhưng Cảnh Nghiên là người có chí hướng cao xa.

Trần Thương cười nói:

- Anh còn tưởng rằng em muốn thi lên tiến sĩ, tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền kết hôn, cái này thật không giống hướng năm đó của em!

Cảnh Nghiên cười lạnh một tiếng:

- Lúc đó anh còn nói đánh chết cũng không thi nghiên cứu sinh mà, hiện tại không phải cũng thi sao?

Sau khi nói xong, Cảnh Nghiên thở dài:

- Vẫn là khi đó quá ngây thơ! Cuộc sống ra kế hoạch thế nào mới tốt nhất cho mình? Nếu nói là chúng ta lựa chọn cuộc sống của mình, chẳng bằng, nói là cuộc sống đang lựa chọn chúng ta.

Kỳ thật anh lựa chọn không sai, giống như bây giờ em trở về kết hôn, đi làm, cũng không sai, mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau, hơn nữa cuộc sống chưa từng có kịch bản, thực tế đúng là khác xa so với tưởng tượng.

- Người nên sống theo tình huống của bản thân, ại thời điểm thích hợp, làm chuyện thích hợp!

Trần Thương cười cười, không nói gì. Cảnh Nghiên có thể hiểu được điểm này, cái này cùng cô gái mạnh mẽ năm đó so ra, thay đổi rất nhiều.

Nói đến đây, Cảnh Nghiên do dự một phen, vẫn nhìn Trần Thương, nghiêm túc khuyên nhủ:

- Nhưng mà, coi như có lúc anh lựa chọn, em vẫn cảm thấy anh hắn là lựa chọn tốt nhất, em cảm thấy Tần này anh thi nghiên thật sự là một cái lựa chọn tốt, dù sao anh ưu tú như vậy... Thật sự có thể làm ra một thành tích lớn.

- Hơn nữa, anh ở bệnh viện công tác lâu như vậy, hẳn phải biết yêu cầu của bệnh viện đối với trình độ vẫn rất cao, tốt nghiệp khoa chính quy cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ, mà Tỉnh Nhiên hiện tại đã là Phó chủ nhiệm khoa

- Em không muốn nói Tỉnh Nhiên tốt bao nhiêu, cũng không phải đang khoe khoang, anh hiểu ý em chứ.

- Em chính là cảm thấy, trình độ có đôi khi thật rất trọng yếu, đặc biệt là đối với sinh viên ngành y chúng ta, giảm bớt không ít thời gian.

Trần Thương không có phủ nhận, đúng là như vậy.

Tại bệnh viện, anh tấn thăng chức danh là đòi hỏi có chút cứng nhắc, tốt nghiệp khoa chính quy năm năm có thể thi đậu trung cấp, cũng chính là bác sĩ mổ chính, tiếp qua năm năm thi đậu làm phó chủ nhiệm, tiếp qua năm năm thi đậu chủ nhiệm.

Mà nghiên cứu sinh tốt nghiệp hai năm thi đậu làm bác sĩ mổ chính, ba năm lên phó chủ nhiệm, năm năm lên chủ nhiệm!

Tiến sĩ càng giỏi hơn, tốt nghiệp xong thì được lên thẳng tới bác sĩ mổ chính, qua hai năm có thể thi đậu vị trí phó chủ nhiệm, ba năm thi đậu chú nhiệm.

Tính toán một chứt, anh còn cần bao nhiêu năm?

Mà Tỉnh Nhiên đã là hậu tiến sĩ, trực tiếp trở thành phó chủ nhiệm, phó chủ nhiệm khoa, anh ta mới ngoài ba mươi, đã đạt được vị trí mà những người bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi khác chưa chắc có thể làm được.

Vì đâu mà nói cánh cửa bệnh viện quá cao?

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 597: Cái này là tình huống gì?


Cảnh Nghiên tiếp tục nói:

- Còn có, anh nhìn Tỉnh Nhiên, trở về bệnh viện đã được cấp nhà ở, quy ra phí thành an gia cho tới 100 vạn, anh ở bệnh viện sáu năm mới có thể kiếm bao nhiêu tiền? Một bác sĩ như anh, một tháng năm ba ngàn cũng không tệ rồi.

Trần Thương nhìn Cảnh Nghiên. 

- Tôi...

Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu một tiếng:

- Cảnh Nghiên!

Cảnh Nghiên vội vàng lên tiếng:

- Tới đây, Trần Thương, em giới thiệu với anh chồng của em.

Đang khi nói chuyện, Cảnh Nghiên quay người lôi kéo Tỉnh Nhiên đi tới, đang muốn nói chuyện:

- Để em giới thiệu cho anh một chút, vị này là... Tỉnh Nhiên sững sở:

- Bác sĩ Trần?

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Bác sĩ Tỉnh, chào!

Đang nói chuyện, Cảnh Nghiên có chút ngây ngốc.

Cái này là tình huống gì?

- Các anh quen biết nhau?

Tỉnh Nhiên thấy Trần Thương có chút kích động, dù sao sau lần đó hợp tác cùng Trần Thương, vẫn để lại không ít dư vị.

- Đương nhiên quen biết, đây chính là người khi đó cùng anh làm phẫu thuật ở bệnh viện nhân dân tỉnh cấp cứu cho bệnh nhân bị sán lá phổi — bác sĩ Trần!

- Anh giới thiệu cho em một chút, trình độ phẫu thuật của vị bác sĩ Trần này mười phần cao siêu, kỹ thuật thành thạo, anh so ra còn kém hơn nhiều! Lúc ấy, nếu như không có anh ấy, anh căn bản không làm được.

Nói tới chỗ này, Tỉnh Nhiên ngượng ngùng cười nổi tiếp:

- Kỳ thật anh đã khoác lác với em đó... Phẫu thuật lần đó nhưng thật ra là bác sĩ Trần làm mổ chính, anh chỉ giúp hỗ trợ. Trình độ cùng thiên phú của bác sĩ Trần, cao hơn anh vô cùng!

Một phen này khiến Cảnh Nghiên nghẹn họng nhìn trân trối, á khẩu không trả lời được!

Một mặt ngu ngơ nhìn Tỉnh Nhiên, bà đây vừa mới tâng bốc tài năng của anh, anh liền... Anh cái đồ không có chí tiến thủ!

Nhìn thấy Cảnh Nghiên biến sắc, Tỉnh Nhiên cho là cô nhớ tới hình ảnh nang trùng, lập tức biến sắc: 

- Cảnh Nghiên, lúc ấy gửi bức ảnh chụp đó... Anh cho rằng... Trước đó bác sĩ Trần cũng gửi cho bạn gái anh ấy...

Sắc mặt Cảnh Nghiên lập tức lại lần nữa biến đối!

Nhìn chằm chằm Trần Thương, trong ánh mắt viết: Anh cố ý đúng không hả?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 598: Mau gọi 119!


Làm việc ở khoa cấp cứu bao lâu nay, Trần Thương vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng.

Chưa từng có lúc nào hoàn toàn thả lỏng, có đôi khi ngủ thiếp đi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu 120 ở dưới lầu vang lên, Trần Thương đều sẽ đột nhiên theo từ trong chăn xoay người xuống giường.

Năm nay còn tốt hơn một chút, có thể là đã quen với cuộc sống như vậy.

Vì lẽ đó, ngay khi nghe thấy tiếng kêu cứu.

Trần Thương căn bản không có một phản ứng dư thừa nào lập tức hướng phía bên kia chạy đi!

Tinh Nhiên cũng như thết

Tinh Nhiên là bác sĩ ngoại khoa lõng ngực, thường xuyên phối hợp với khoa cấp cứu nên cũng am hiểu công tác cấp cứu, qua nhiều năm như vậy, cũng đã rèn luyện để phòng trừ những trường hợp như vậy.

Cũng giống như phản ứng của cảnh sát khi nghe thấy - Cứu mạng, cướp bóc, giết người!

Mấy người này từ mấu chốt như nhau.

Làm một nhân viên y tế, nhiều khi, đối với từ "Cứu mạng” này, đã trở thành trách nhiệm của mình.

Chăm sóc người bị thương là thiên chức của bác sĩ.

Vì lẽ đó, qua nhiều năm như vậy, cho dù là những chuyện người bị thương, người nhà náo loạn lấy oán báo ơn chưa từng ngừng lại, nhưng vốn dĩ anh sẽ ở nhà ga, quảng trường, xe lửa, trên máy bay trông thấy đủ kiểu nhân viên y tế đứng ra xử lý.

Có đôi khi, trong cuộc sống cho dù là cẩu thả trước mắt, vốn sẽ có một số người không sợ cẩu thả, bởi vì trong lòng bọn họ có chí lớn.

Cũng giống như khi đó Quách Chí Dũng chớp mắt đứng ra cứu ba đứa trẻ, không kịp suy nghĩ vấn đề được mất gì nữa, trong lòng Trần Thương cùng Tính Nhiên cũng chỉ có một ý nghĩ: Cứu người trước lại nói!

Vốn cho rằng khoảng cách không xa, thế nhưng không nghĩ tới từ trên lầu rớt xuống cũng không phải ở chỗ này, mà là ở công trường gần trung tâm tiêu thụ

Hai người không để ý tới một đường bụi đất tung bay, khi vội vàng chạy tới đã qua ba năm phút!

Lúc này, bảy tám người vây quanh ở xung quanh.

Trần Thương vội vàng hô:

~ Tránh hết ra, chúng tôi là bác sĩ!

Một câu làm đám người nhao nhao tản đi!

Mà lúc này đây, tình huống của người bệnh cũng biểu hiện rõ ở trước mặt mọi người!

Nhìn thấy tình hình người bệnh như vậy, Trần Thương nhịn không được tê cả da đầu.

Chỉ thấy một cây thép từ phía dưới xuyên thẳng qua cổ, xuyên toàn bộ lồng ngực phía bên phải. Chảy máu rất nghiêm trọng, đang trong tình trạng hấp hối, anh ta bị cây thép dài đến hơn mười mét đâm không cách nào di chuyển được!

Trần Thương xoay người cúi đầu, chỉ thấy một người bị một cây thép từ phía dưới xuyên thẳng qua

cổ, xuyên toàn bộ phía bên phải lồng ngực, cây thép. này không giống với tình huống của Chu Vĩnh Vượng, đường kính ước chừng 25 milimet, dài đến hơn mười mét

Mà phía dưới cây thép này còn có một khối đá, đem bệnh nhân chế trụ, di chuyển khó khăn.

Toàn bộ hiện trường đều là máu me bê bết, khiến ai nhìn qua cũng nhịn không được toàn thân dựng tóc gáy. 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 599: Cầm máu


Tỉnh Nhiên sững sờ, vội vàng lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.

Mà lúc này, Trần Thương nhất định phải hiểu rõ. bệnh nhân bị thương ở mức độ nào, mau chóng hiếu đến cùng có thể sẽ dẫn đến tổn thương bộ vị nào, và khi cấp cứu hắn là nên chú ý chỉ tiết nào.

Nói chuyện điện thoại xong, Tỉnh Nhiên không có gọi 120, trực tiếp gọi đến khoa cấp cứu của bệnh viện, thế nhưng mãi không có người nghe máy.

Nóng nảy khiến tay phải đang căm điện thoại của Tỉnh Nhiên đều có chút run rẩy, nghe âm thanh tút tút, sắc mặt xanh xám, tức giận đến muốn quảng điện thoại!

Trần Thương dứt khoát gọi cho trạm y tá ở Tỉnh Nhị Viện

- Vạn Khoa Tử Dương, bệnh nhân gần năm mươi tuổi, từ trên lầu rớt xuống, một cây thép cắm xuyên. Nhanh lên phái xe tới!

Y tá trạm trực chính là Tiểu Lâm!

Nghe thấy giọng nói gấp gáp như vậy của Trần Thương, vội vàng liên hệ bác sĩ cấp cứu bên 120, từ phòng cấp cứu ôm một cái rương nhanh chân chạy ra ngoài. 

Trực ban khoa cấp cứu là Vương Khiêm, sau khi biết được sự tình, vội vàng liên hệ phòng phẫu thuật, làm tốt công tác phẫu thuật gấp!

Sau đó trực tiếp liên hệ Lý Bảo Sơn, hồi báo mọi chuyện một lần!

Toàn bộ khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện trong nháy mắt được điều động!

Cho dù vào ngày lễ Quốc Khánh cũng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công việc cứu viện.

Thế giới có mấy loại nghề nghiệp như vậy, xưa nay không dám nghỉ ngơi!

Một là bác sĩ, một là cảnh sát (tất cả cảnh sát)!

Một bên là bảo vệ an toàn cho người dân!

Một bên là cứu tính mạng của người dân!

Gọi 119 không bao lâu, công việc cứu viện bắt đầu cấp tốc được bố trí.

Trần Thương nhìn đồng hồ.

Lúc này: 9 giờ 15 phút!

Không có máy theo dõi, không có bất kỳ loại an toàn bảo hộ nào, Trần Thương không dám làm quá nhiều biện pháp dư thừa!

Trước mắt việc mà anh có thể làm, chính là cầm máu!

Trần Thương trực tiếp cởi áo thun trên người, đặt tại vị trí đang chảy máu của bệnh nhân!

Cầm máu là công việc duy nhất có thể làm lúc này!

Hết thảy... Đều nhất định phải chờ xe cấp cứu 120 đến, chờ sau khi giám sát, cân nhắc như thế nào mới có thể cắt cây thép đi.

Thời gian 9 giờ 23 phút.

Ý thức của bệnh nhân bắt đầu hơi mơ hồ, Trần Thương xem chừng, chảy máu đạt đến trên dưới 1000 Trần Thương bắt đầu gấp.

Nếu muốn vận chuyển người bệnh lên xe cứu thương, việc nhất định phải làm trước tiên chính là cắt cây thép ra!

Thế nhưng công trường căn bản không có máy móc thích hợp, cái này cần 119 trợ giúp.

9 giờ 25 phút sáng!

Tiếng xe cứu hoả rốt cục vang lên, cửa xe cứu hoả mở ra, 

Đám người sơ tán ra, nhân viên chữa cháy bắt đầu khẩn cấp vào công tác!

Sau đó, Trần Thương tranh thủ thời gian thương lượng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 600: Thật sự rất đau!


Lúc này, đã là 9 giờ 30 phút!

Khoảng cách từ lúc người bệnh bị thương khoảng 20 phút, chưa bị mất máu quá nhiều, lúc đó vội vàng cầm máu cũng có chút tác dụng!

Trước mắt!

Tình huống của người bệnh coi như đã ổn định.

Trần Thương thì đang nôn nóng bất an chờ đợi 120 đến.

Đến lúc này mà xe cấp cứu vẫn chưa tới, Trần Thương cũng không dám làm ra hành động mù quáng nào khác!

Quá trình cắt gãy cây thép, không an toàn chút nào, chỉ cần xuất hiện một sai lầm nho nhỏ là có thể ngay lập tức gây nguy hiểm đến tính mạng của người bệnh.

Nhìn đến tình cảnh tràn đầy huyết tính bạo lực trước mặt, thần chí và ý thức người bệnh vẫn còn rõ ràng.

Nói cách khác, trạng thái hiện tại của người bệnh đang ổn định! 

Đối với tình huống này, phải tránh làm tỉnh thần của người bệnh bị ảnh hưởng, bởi nếu người bệnh quá sốc hay tâm tình bị kích thích sẽ gây áp lực lên thành mạch máu, tạo ra thương tổn đối với người bệnh.

May là cây thép xuyên thủng ở phía bên phải lồng ngực, chứ không phải bên trái hay chính giữa hoặc xương ngực, nếu không... Thì thật sự là xong chuyện.

Bây giờ, điều đáng lo ngại nhất là không biết cây thép có làm bị thương tới động mạch chú hay không, hơn nữa việc nó có gây tổn thương tới khí quản thì cũng mong nó không khiến máu chảy tới đường hô hấp...

Nghĩ đến điều ấy, Trần Thương chỉ có thể hơi điều chỉnh tư thế người bệnh lại, sau đó cố hết sức giúp cho ý thức người bệnh rõ ràng hơn, thuận tiện cho việc vận chuyển cùng cứu viện khi xe cứu thương tới!

Trần Thương an ủi:

- Anh cảm thấy thế nào?

Người đàn ông cần chặt răng, nhảm chặt hai mắt lại, mồ hôi trên đầu đang không ngừng đổ ra!

Nghe thấy câu hỏi của Trần Thương lời, người đàn ông gắng gượng cố mở to mắt: 

- Còn tốt!

Trần Thương gật đầu, trong lòng bớt khẩn trương hơn khi nãy, nói:

- Ừm, anh trước hết đừng quá khẩn trương như vậy, cố gắng thả lỏng một chút, một lát nữa căn cắt gãy cây thép này, anh tận lực làm cho hô hấp chính mình ổn định lại.

Trần Thương nói chuyện với người đàn ông, hi vọng có thể giúp anh ta thanh tỉnh cho tới khi xe cấp. cứu đến.

Buổi sáng, 9 giờ 35 phút.

Xe cấp cứu chạy như bay đến, giống như ngựa hoang mất cương, lao vụt tới!

Lão Dương tài xế ngay sau khi tiếp điện thoại của Trần Thương lập tức một cước đạp chân ga đến công trường!

Xe vừa mới ngừng, y tá Tiểu Lâm trực tiếp ôm hộp cấp cứu chạy tới, mà Vương Khiêm thì tay ôm túi dưỡng khí cùng các thứ để cấp cứu, chạy thẳng tới!

Giờ khắc này, trong lòng Trần Thương mới an tâm một chút!

Có thể bắt đầu cứu viện rồi. 

Trần Thương quay người nhìn nhân viên tạp vụ ở chung quanh hỏi:

- Đã liên hệ được với ông chủ chưa?

Một nhân viên đứng ngay đó vội vàng lên tiếng:

- Liên hệ rồi, chắc cũng sắp tới rồi!

Buổi sáng 9 giờ 40 phút: Công việc cứu viện bắt đầu!

Theo lời chỉ đạo của nhóm bác sĩ Trần Thương, người bệnh sẽ được nhân viên chữa cháy dùng thiết bị nâng cao lên, sau đó phải cắt đoạn thép gần cùng với phiến đá trên mặt đất!

Quá trình này phải cẩn thận mười phần!

Bởi vì bộ phận bị thương của người bệnh tương đối đặc thù, nếu có bất kỳ một rung động dữ dội nào, đều có khả năng tổn thương tới khí quan nội tạng!

Mà cây thép vẫn bởi vì thô ráp có những khấc. nhỏ, nên mỗi một lần người bệnh được nâng lên, chỉ một đoạn nhỏ cũng cần sự nỗ lực to lớn!

Hai bên huyệt thái dương của người đàn ông nổi đây gân xanh, hai tay run rẩy cố nằm chặt!

Quả thật là một người đàn ông đầy kiên cường và nghị lực. 

Hàm răng cắn chặt vào nhau khiến cho máu tứa ra, hoà cùng nước bọt chảy theo khoé miêng,


Thật sự rất đau!

Vậy mà từ đầu tới đuôi người đàn ông ấy không hữ lấy một tiếng.

Ý chí sắt thép đang giúp anh ta giành lấy tính mạng chính mình.

Thời điểm muốn nâng thêm, tình trạng của người bệnh không cho phép.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 601: Đây vẫn chỉ là đơn giản nhất.


9 giờ 50 phút!

Phần thép phía sau bệnh nhân được cắt thành công!

Trần Thương nhìn cây thép dài gần một mét năm bên ngoài cái cổ.

Loại tình huống này căn bản không có biện pháp làm CT.

Nhất định phải cắt gãy!

Nghĩ tới đây, nhân viên phòng cháy lại một lần nữa bắt đầu công tác!

Hai tay Trần Thương nắm chắc cây thép, sợ trong quá trình cắt sẽ gây tổn thương đến mạch máu ở cổ của bệnh nhân!

Phần cổ so với phổi còn nguy hiểm hơn rất nhiều!

Vì lẽ đó nhất định phải cẩn thận từng li từng tí.

Cảm nhận được rung động dữ dội, Trần Thương phải ổn định một chút.

10 giờ, trời đã vô cùng nóng bức.

Mà lúc này dưới ánh mặt trời gay gất, hai tay Trần Thương để trần ,mặc cho mồ hôi nhỏ xuống.

Vốn dĩ công việc gấp gáp căng thắng này mười phần gây hao tâm tổn sức, tỉnh thần phải tập trung cao độ.

Trần Thương không dám buông lỏng cảnh giác một chút nào!

Anh đã ở dưới ánh mặt trời gay gắt gần một giờ.

Thế nhưng, đối với chuyện này Trần Thương tựa hồ không có chút cảm giác nào.

Rốt cục!

Một âm thanh vang dội vang lên.

Khi nhân viên y tế mật thiết giám sát, nhân viên phòng cháy nhân viên tiến hành cắt thép hai lần.

Giờ khắc này!

Lúc này đã là 10 giờ 03 phút.

Khi được lão Dương trợ giúp, người bệnh thành công được chuyến dời lên xe đấy, đưa đến trong xe cứu hột

Lúc này, bởi vì người bệnh bị mất nhiều máu, trên mặt đã bắt đầu trắng bệch, mặc dù vẫn chưa hôn mê, nhưng sắc môi cũng bắt đầu thay đổi!

Tình trạng của người bệnh không lạc quan chút nào! 

Đây vẫn chỉ là đơn giản nhất.

Nguy hiểm nhất chính là, ngay tại khi từ từ mở ra miệng vết thương khiến máu càng không ngừng chảy, chuẩn bị tàn phá bừa bãi căn một tinh thần kiên cường!

Chảy máu đã không phải là nguy hiểm lớn nhất!

Loại châm cứu tổn thương này, sẽ tạo thành sức dãn khí huyết gây ra chứng tràn khí ngực, thậm chí gây thiếu oxi ở tìm, khả năng lúc nào cũng có thể sẽ đứng trước nguy cơ nguy hiểm.

Tất cả mọi người không dám có chút buông lỏng!

Nhìn con số hiển thị trên bản đồ điện tim, như muốn mạng người ta.

- Tít tít....

Một âm thanh vang lên.

Trần Thương cảm giác hô hấp của bản thân đều có chút không thông.

Thời gian dài đứng dưới nẳng, cộng thêm chảy mồ hôi nhiều, lúc này Trần Thương không được ổn lắm.

Trên máy theo dõi, huyết áp bệnh nhân: 90/50 mmHạ, nhịp tìm bắt đầu trở nên chậm, hô hấp cũng thế, độ bão hoà oxi trong máu còn chưa đến 85.

Tất cả nhân viên y tế trong xe đều không ai nói một lời.

Thời gian: 10 giờ 10 phút sáng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 602: Nhanh chóng tiến hành Kiểm tra!


Mọi việc đều nhất định phải nhanh chóng tiến hành.

Lúc này, một đồng nghiệp thành công để lại rất trọng yếu!

Mà Tỉnh Nhiên thấy Trần Thương vội vàng cấp cứu, cấp tốc gánh vác cái trách nhiệm này.

- Ống dẫn lưu! Cho tôi ống dẫn lưu lồng ngực!

Nghe thấy giọng Tỉnh Nhiên đồn dập, y tá vội vàng chuẩn bị.

Tỉnh Nhiên không hổ là hậu tiến sĩ Ngoại khoa lồng ngực, thao tác nhanh nhẹn đặt ống dẫn lưu thông khí lồng ngực.

Lúc này, lồng ngực được dẫn lưu, hoàn toàn có thể hóa giải bởi vì sức dãn khí huyết khí ngực dẫn đến thiếu oxi, thậm chí giảm khả năng tùy thời tìm có thể đột nhiên ngừng đập.

Tất cả mọi người đều không nhàn rỗi!

Cấp cứu được tiến hành đâu vào đấy.

Thời gian: 10 điểm 35 phút sáng.

Huyết áp của người bệnh tăng trở lại, dần dần, triệu chứng bệnh rốt cục hơi vững vàng trở lại.

Đẩy người bệnh đến khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện!

Nhanh chóng tiến hành Kiểm tra!

X quang ngực!

CT lồng ngực.

....

Các loại, các loại kiểm tra toàn bộ được hoàn thành trong vòng mười phút!

Kết quả kiểm tra biểu hiện: quán thông lồng ngực bệnh nhân bị tốn thương, sức dãn khí ngực, thực quản bị tổn hại nghiêm trọng!

Thời gian: 10 giờ 50 phút sáng!

Mấy phút sau, các công tác đều được chuẩn bị sẵn sàng để chờ phẫu thuật!

Người bệnh rốt cục được đẩy vào trong phòng phẫu thuật!

Cấp cứu phẫu thuật, sắp bắt đầu.

Một bên là tuyến đầu cấp cứu, ngoại khoa tim, khoa chỉnh hình, khoa chẩn đoán hình ảnh, ngoại khoa lồng ngực chạy đua với sinh tử! 

Một bên là phòng giám sát trọng chứng, phòng phẫu thuật, khoa gây tê, khoa truyền máu, khoa kiểm nghiệm cùng nhiều bộ môn đồng tâm hiệp lực, ăn ý phối hợp!

Tất cả phải đối mặt là một ca phẫu thuật có thể sẽ là một trận ác chiến dài đến mười mấy tiếng!

Khoa cấp cứu Trần Thương, Ngoại khoa lồng ngực Tỉnh Nhiên, cấp cứu Vương Khiêm, bác sĩ khoa chỉnh hình, bốn người đang lo lắng bất an cùng đợi phẫu thuật bắt đầu!

Đội ngũ cấp cứu toàn người trẻ, tuổi tác không. cao hơn 31 cùng tham gia một ca cấp cứu chạy đua với sinh tử.

Chuyện đột nhiên xảy ra, các bác sĩ khác còn đang trên đường, các phương chủ nhiệm cũng lập tức chạy đến ngay!

Một đội ngũ cấp cứu lâm thời đươc xây dựng, nhất định phải có một người đứng ra, trở thành người dẫn đầu phẫu thuật.

Tỉnh Nhiên có chút khiếp đảm! Anh là bác sĩ Phó chủ nhiệm duy nhất ở đây.

Anh muốn trốn tránh? Nhưng sự nhát gan của anh đối với tử thần sẽ là điều chế giễu. 

Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên cắn răng một cái, nội tâm cho mình bơm hơi!

- Tỉnh Nhiên cố lên!

Giờ khắc này vô luận là liên quan đến trách nhiệm, hay là liên quan đến mặt khác, cấp cứu lần này nhất định phải dốc toàn lực ứng phó.

Trong phòng phẫu thuật, tất cả y tá dụng cụ, bác sĩ gây tê, bác sĩ khoa truyền máu, bác sĩ khoa kiểm tra đều cần một vị dẫn đầu đứng ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 603: Ông ấy sẽ làm thế nào?


Trần Thương gật đầu, tiếp tục nghiêm túc nói ra:

- Chuẩn bị tuần hoàn ngoài cơ thể.

- Tưần hoàn ngoài cơ thể chuẩn bị hoàn tất.

Trần Thương tiếp tục an bài đâu vào đấy!

- Chuẩn bị huyết tương!

- Huyết tương khẩn cấp điều phối đúng chỗ.

- Vẫn chuyển máu nhân tạo đúng chỗ.

....

Đoàn đội chữa bệnh và chăm sóc khẩn cấp lăn lượt kêu gọi, cùng phối hợp ăn ý!

Từng mục biện pháp an toàn không ngừng được. hoàn thiện!

Các phương án cấp cứu không ngừng có hiệu lực!

Lần lượt kéo người bị thương từ trên con đường tử vong trở về...

Trần Thương hít sâu một hơi, anh biết rõ giờ phút này không thể buông lỏng cảnh giác, khả năng ca cấp cứu này là một ca nghiêm trọng nhất mà anh đã gặp phải từ trước tới nay!

Đoàn đội lấy anh làm trung tâm cấp cứu, tùy thời tùy chỗ đều đang đợi Trần Thương truyền đạt chỉ lệnh!

Không có người nào hoài nghĩ Trần Thương, bởi vì lúc này, giờ phút này không phải lúc để hoài nghi.

Bác sĩ gây tê Lưu Kiện kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc bên trong, trong ánh mắt tràn đầy cảm giác xa lạ!

Đây là Trần Thương sao?

Chính Vương Khiêm cũng cảm giác được trên người Trần Thương tỏa ra một loại khí thế xa lạ, các bác sĩ trẻ tuổi khác đều thua kém rất xa.

Tất cả tiểu y tá đều phát hiện, lúc này Trần Thương mang theo một loại khí thế!

Tự tin!

Nghiêm cẩn!

Nghiêm túc!

Bá đạo!

Không sai, sâu trong linh hồn Trần Thương cũng không phải là Trần Thương! Mà là bác sĩ Bạch Khâu Ân đang dùng sở học suốt đời, kinh nghiệm cấp cứu cả đời đang trợ giúp Trần Thương làm tốt công việc cấp  cứu lần này!

Đèn không hắt bóng xuống, một trận chiến công thành không có khói lửa đang căng thắng tiến hành.

Trước bàn phẫu thuật, mấy tiểu bác sĩ kinh nghiệm sống chưa nhiều đang dùng sở học suốt đời toàn lực ứng phó!

Bên trong phòng phẫu thuật, bảy tám nhân viên y tế của các phòng ban đang chính tùy thời tùy chỗ làm tốt chuẩn bị.

Phẫu thuật bắt đầu bước đầu tiên, cần phải làm là xác minh thương thế!

Cho dù có chút giống tư liệu để dựa vào, nhưng cụ thể rất nhiều thứ máy móc không thấy đến.

Vi lẽ đó phải làm là tiến hành mở ngực dò xét.

Thế nhưng một vấn đề nghiêm trọng đặt ra ở trước mặt mọi người, đó chính là lựa chọn vết cắt như thế nào!

Vào giờ phút này, thiết kế vết cắt phẫu thuật cực kỳ trọng yếu, vừa phải bảo đảm người bệnh tuyệt đối an toàn, không chảy quá nhiều máu, không tổn hại các cơ xung quanh; lại cần phải phòngtất cả khả năng có thể gây tổn thương khi vá, đồng thời còn phải thuận tiện để lấy cây thép vẫn đường kính gần 50 centimet cắm vào lồng ngực. 

Một vết cắt này phải đồng thời thỏa mãn ba điều kiện trở lên.

Tỉnh Nhiên cũng có chút chần chờ không biết phải làm sao?

Nếu như mình là lão sư Lưu viện sĩ, lúc này... Ông ấy sẽ làm thế nào?

Đây là thói quen suy nghĩ của Tỉnh Nhiên.

Gặp phải bất cứ chuyện gì không có cách nào giải quyết, anh sẽ bắt đầu nghĩ, nếu lão sư gặp phải loại tình huống này, ông sẽ thong dong đối mặt như thế nào!

Trần Thương quay người nhìn một bên bác sĩ khoa Chẩn đoán hình ảnh, nói ra:

- Mở bóng đèn dưới, tôi muốn xem phim chụp X. quang.

Bác sĩ khoa chẩn đoán hình ảnh vội vàng gật đầu.

Trần Thương bắt đầu không ngừng mà phân tích các loại khả năng, trong đầu từng bước phân tích, hình thành một loại mạch suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 604: Vị trí này thật rất mệt mỏi


Trần Thương phải bảo đảm cấp cứu lần này tuyệt đối không thể có chút sai sót nào!

Không có người dẫn đầu!

Để tôi làm người dẫn đầu!

Dựa theo Trần Thương quy hoạch, phẫu thuật chia thành ba giai đoạn, giai đoạn đầu tiên: Mở ngực dò xét, buộc ga-rô mạch máu, lấy cây thép ra; giai đoạn thứ hai: Khâu cơ quan nội tạng bị hao tổn; giai đoạn thứ ba: Chuyển đối tư thế, chữa trị các thương tích gãy xương.

Trần Thương cầm lấy dao phẫu thuật, bắt đầu thao tác!

Giờ khắc này, thời gian dừng lại lúc 11 giờ 10 phút sáng.

Kiểm tra triệu chứng bệnh tật bình ổn, tính mạng người bệnh được đảm bảo, hô hấp ổn định, huyết áp tăng trở lại, độ bão hòa oxi trong máu khôi phục lại bình thường, giờ khắc này, phẫu thuật chính thức kéo ra màn che.

Dao nhỏ xẹt qua làn da, tranh thủ thời gian lấy tới bông cầm máu, làm tốt tất cả chuẩn bị. 

Tỉnh Nhiên nhìn Trần Thương lựa chọn, nhíu mày tự hỏi!

Vị trí này... Anh không nghĩ tới!

Hai mắt Tỉnh Nhiên tỏa sáng, nếu làm thế vừa vặn có thể tránh không chạm vào động mạch chủ, lại có thể tiến hành buộc ga-rô mạch máu trong lồng. ngực!

Nhưng... Vị trí này thật rất mệt mỏi !

Trần Thương có thể kiên trì bao lâu?

Lần này phẫu thuật tuyệt đối là một trận chiến công thành, thời gian thực hiện khẳng định rất dài.

Trần Thương lựa chọn vị trí để Tỉnh Nhiên cảm giác đứng ở vị trí nào cũng cảm thấy khó chịu, đều cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nghiêng người, xảo diệu khai dao.

Mà như vậy thì sẽ tốn nhiều thể lực hơn.

Rất nhanh, nương theo lồng ngực bị mở ra, tất cả mọi người đều thấy được một màn vô cùng máu tanh!

Trong mắt Mà Trần Thương cũng xuất hiện tia màu đỏ.

Thời gian: 11 giờ 30 phút 

Chữ đỏ [ gấy xương ngực phải 1, [ gãy xương quai xanh ], [ gãy xương sườn số hai ]... Trong lồng ngực còn mấy chỗ gãy xương!

Sau đó là mạch máu bị tổn thương!

Lúc này vẫn như cũ không ngừng rướm máu.

[Tĩnh mạch dưới xương quai xanh bị tổn thương ], [ Tĩnh mạch bên phải bị tổn thương], [Động mạch chủ bị rách ]!

Ba khu mạch máu đều bị tổn thương nghiêm trọng!

Nguy cấp nhất chính là động mạch chủ bị rách, cây thép xuyên qua lồng ngực đang kề sát động mạch chủ, lúc này vết thương bị thép chà xát lên, tuy máu trào ra không nhiều nhưng nhất định phải được xử lý kịp thời!

Mà nơi tĩnh mạch bên phải, gần sát tim và phần động mạch chủ, có 3 nơi bị rách to, nơi lớn nhất là chỗ thủng gần 2 centimet!

Tất cả tin tức đều khiến Trần Thương rõ rằng, tất cả những thứ này đều khá là phiền toái.

Nhưng mà, đó cũng không phải toàn bộ!

Từ nơi sâu nhất mà cây thép đi qua, phổi không ngừng xuất hiện dấu hiệu bị tổn thương!

[ Phổi bên phải bị rách 1, [ Tỉnh mạch azygos rạn nứt }, [ Phối bên phải bị tổn hại ], [ Phế quản bên phải bị rạn nứt ]!

Nhìn thấy phổi bị tổn hại cực kì nghiêm trọng, Tinh Nhiên nhịn không được hô hấp hơi gấp.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 605: Đừng lộn xộn!


Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên cùng Vương Khiêm, nói: 

- Chuẩn bị buộc garô mạch máu, lấy cây thép ra, nghe theo sắp xếp của tôi!

Hai người trầm giọng gật đầu.

Quá trình này nhất định phải chú ý cẩn thận tiến hành, thép vẫn không phải inox, phía trên có những khe rãnh khác biệt với kết cấu của thép thông thường, đối với những cơ quan nội tạng vô cùng mảnh mai mà nói, chính là một sức ép lớn!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhất phải lấy cây thép dài hơn nửa thước này ra, nếu không vết thương sẽ nặng thêm!

Cái này cần một đôi tay vô cùng trầm ổn!

Một đôi tay kiên cường và hữu lực!

Trần Thương cần răng, nhìn Tỉnh Nhiên:

- Cẩn thận một chút, không cần phải gấp!

Quay người nói với Vương Khiêm, Trương Tuyết:

- Cầm máu!

Bông cầm máu trong tay Vương Khiêm đã không biết dùng hết bao nhiêu khối!

Một khối... Một khối... Bông cầm máu giống như không cần tiền bị chất đống ở trên khay phẫu thuật.

Lúc này, Trần Thương nhất định phải để ý đến tính mạng bệnh nhân, kiểm tra triệu chứng bệnh tật, một khi phát hiện vấn đề gì mới có thể kịp thời điều chỉnh!

Trần Thương quay người nhìn y tá:

- Tiếp tục truyền huyết tương!

Y tá gật đầu, đối chiếu chính xác huyết tương nhiều lăn mới bắt đầu đưa vào.

Tất cả mọi người đều tại lúc Trăn Thương sắp xếp đều đâu vào đấy bận rộn công việc của mình.

Ngay lúc này, cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, Lý Bảo Sơn rửa xong tay đi vào, tiếp theo sau lưng đi vào là Đào Mật, Lý Kiến Vĩ Ba trụ cột vững chắc của ngoại khoa Tỉnh nhị viện toàn bộ đều đến!

Mọi người nhao nhao ghé mắt nhìn!

Trông thấy ba vị chủ nhiệm, sắc mặt tất cả lập. tức trở nên vui mừng!

Mà Trần Thương vội vàng quát lạnh một tiếng:

- Đừng lộn xộn!

Thân thể Tỉnh Nhiên chấn động, Vương Khiêm cùng Trương Tuyết cũng không dám ngẩng đầu lên, nghiêm túc cầm máu!

Giờ khắc này, Trần Thương không dám khinh suất chút nào.

Không nên cảm thấy Trần Thương quá phận, so với sinh mệnh trước mặt, không có cái gì quan trọng hơn!

Nghe thấy Trần Thương quát lớn, Lý Bảo Sơn sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Đào Mật, lại liếc mất nhìn Lý Kiến Vĩ,

Chỉ thấy hai người mặt không đổi sắc, không có chút nào gợn sóng, cũng nhẹ nhàng thở ra!

Tướng ở bên ngoài quân lệnh có thể không nhận!

Bác sĩ bên bàn phẫu thuật, không thể phân tâm, phải chắc chắn đồn hết toàn lực ứng phó!

Giờ khắc này, Trần Thương chính là tướng lĩnh đang giao phong với quân địch.

Ba người Lý Bảo Sơn được y tá trợ giúp mặc đồ phẫu thuật, thận trọng đi đến phía trước xem xét, lúc nhìn thấy phẫu thuật trong tăm mắt chính là khi Trần Thương đang một tay giữ cây thép, một tay cẩn thận gỡ ra.

Tay trái cầm cây thép vững như Thái Sơn, không một chút động đậy!

Lý Kiến Vĩ cũng có chút kinh ngạc!

Tay Tiểu Trần này thật ổn!

Thật là cánh tay cường tráng.

Chỉ là...

Một phút... Mười phút... Ba mươi phút... Sáu mươi phút.

Lý Kiến Vĩ trợn tròn mắt!

Trần Thương không mệt mỏi sao?

Đây là cây thép, không phải trang giấy, cho dù là trang giấy anh giữ im một chỗ hơn ba mươi phút không mệt mỏi sao?

Mấu chốt là trên bàn phẫu thuật nhất định phải cam đoan răng cây thép vẫn trong tay không bị nghiêng lệch.

Chung quanh mười mấy ánh mắt đều nhìn chằm chằm Trần Thương, sinh lòng cảm động!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 606: Phẫu thuật đã kéo dài ba giờ


Bây giờ đã là 1 giờ 15 phút chiều.

Cây thép dài ước chừng trên dưới 60 centimet dính đầy máu rốt cục chậm rãi được lấy ra từ cơ thể bệnh nhân.

Trong lòng mọi người đều rất vui mừng, đột nhiên có xúc động muốn vỗ tay hô tốt!

Nhưng mà!

Tất cả mọi người còn chưa kịp kích thích thì động mạch chủ đã vỡ!

Một dòng máu tươi phun ra!

Trần Thương tay mắt lanh lẹ:

- Trực tiếp lấy tay ngăn lại!

- Buộc ga-rô mạch máu, khâu lại cho tôi, ngay lập tức chuẩn bị khâu lại!

Trần Thương rất nhanh, mà Tỉnh Nhiên cũng cấp tốc đem kẹp cầm máu chuẩn bị kỹ càng, Vương Khiêm đã nhận kim khâu mà y tá vừa đưa.

Trần Thương:

- Buộc ga-rô! 

- Bông cầm máu!

Tỉnh Nhiên cùng Vương Khiêm phối hợp ăn ý, để Trần Thương kịp thời tiếp nhận Pen kẹp kim!

Trần Thương phản ứng hết sức nhanh chóng!

Khiến ba vị chủ nhiệm sau lưng trố mắt nhìn, loại năng lực ứng biến khẩn cấp này chính là một loại năng lực mà một bác sĩ chủ trị nhất định phải có!

Mà lúc này Trần Thương đã có!

Trên bàn phẫu thuật, tình thế luôn có thể thay đổi trong nháy mắt, nếu như không có loại năng lực ứng biến này rất dễ chịu thiệt thòi!

Cũng giống như là hành quân đánh trận, trên chiến trường cũng sẽ thay đối trong nháy mắt, thân là tướng lĩnh nhất định phải kịp thời đưa ra kế sách thích hợp nhất với hoàn cảnh!

Mà Trần Thương, không thể nghỉ ngờ có loại năng lực này, sau khi anh tiếp nhận Pen kẹp kim.

Căn bản không kịp nghỉ ngơi, lại bắt đầu căng thẳng khâu lại mạch máu.

Khâu động mạch nhất định phải không có sơ hở, phải nhanh chóng hoàn thành!

Kỹ năng khâu mạch máu của Trần Thương rất điêu luyện.

Tỉnh Nhiên có chút bận tâm, há mồm muốn nói gì đó, thế nhưng khi nhìn thoáng qua Trần Thương, vẫn không nói ra

Nhưng mà... Anh vẫn là có chút không yên lòng, dù sao hai tay Trần Thương vừa mới mệt mỏi như vậy, bây giờ có thể ổn định sao?

Công tác khâu mạch máu đòi hỏi trình độ tinh vi nhất định, cũng không phải nói đùa.

Không chỉ là Tỉnh Nhiên, mà mấy người Đào Mật, Lý Bảo Sơn cũng nhíu mày.

Đào Mật đang muốn tiến lên, bỗng nhiên trông thấy Trần Thương đã bắt đầu khâu lại!

Tay anh vốn đã vô cùng linh hoạt, lúc khâu lại thì càng không có chút sơ hở, nghiêm cẩn mà linh hoạt! Lập tức khiến Đào Mật nhìn mà trợn tròn mắt.

Không phải ông chưa từng thấy Trần Thương khâu lại, đã từng thấy qua, hơn nữa biết rõ rất lợi hại.

Thế nhưng cái này không giống bình thường!

Làm sao không giống chứ?

Hãy suy nghĩ kỹ một chút, để anh liên tục hoạt động bê gạch một tiếng đồng hồ, bỗng nhiên cho anh một sợi dây để anh may quần áo, anh có thể làm được một cách hoàn mỹ hay không?

Vô cùng khó khăn!

Thế nhưng, nhìn thấy Trần Thương tựa hồ một chút ảnh hưởng cũng không có!

Lúc này, ba vị đại lão đều nhìn chằm chằm hai tay của Trần Thương, tràn đầy chấn kinh!

Sau khi khâu động mạch chủ hoàn tất, Trần Thương lập tức bắt đầu khâu tĩnh mạch bị tổn thương.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua!

Lúc này đã là 2 giờ chiều!

Phẫu thuật mới tiến hành được một phần ba!

Công tác sau đó, càng trọng yếu hơn...

Trần Thương vẫn có thế tiếp tục kiên trì sao?

Thay mạch máu nhân tạo đã hoàn thành, kế tiếp là bắt đầu xuống phế quản, thực hành vá thực quản bị rạn nứt.

Dạng thực hành này ở đây am hiểu nhất chỉ có Trần Thương cùng Tỉnh Nhiên.

Phẫu thuật đã kéo dài ba giờ! 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 607: Tính mạng an toàn!


Trần Thương và Tỉnh Nhiên, Vương Khiêm, Trương Tuyết ở đây, cả bốn người trẻ tuổi này đã sớm quên đi thời gian.

Ngẩng đầu nhìn thời gian sao?

Không!

Trần Thương không dám, bọn họ cũng không dám, hoạt động ở tay chưa từng ngừng lại qua.

Nhưng bọn họ vẫn biết rõ thời gian đã qua rất lâu rồi.

Bởi vì...băng gạc dùng để cầm máu đã bày ra đầy trong một ca phẫu thuật này.

Những khối băng gạc chính là nơi ghi chép thời gian trong mất của bốn người họ một cách tiêu chuẩn nhất!

Y tá đã chuẩn bị ba lần băng gạc, nhưng trước mắt xem ra cơ bản là không đủ.

Ba vị chủ nhiệm ở sau nhìn đoàn đội này có chút cảm khái.

Bọn họ là gậy chuyền tay y học!

Gánh nặng chữa bệnh này cuối cùng cũng cần những người trẻ tuổi này tiếp nhận. 

Mà người trẻ tuổi thì chung quy là cần một người dẫn đầu.

Trần Thương, người dẫn đầu này rốt cuộc sẽ mở ra một kỷ niên lớn cỡ nào?

Mà có thể làm đến mức độ như thế này!

Đợi một thời gian nữa, tương lai sáng lạn ấy sẽ cao tới giới hạn nào?

....

45 phút sau thì khí quản, thực quản thành công được chữa trị!

Trần Thương chủ động đổi vị trí với Tỉnh Nhiên, ngẩng đầu hỏi:

- Cậu có thể chứ?

Tỉnh Nhiên mệt không?

Thật ra là rất mệt!

Thế nhưng anh đã kìm nén lại nó, chờ đến lúc Trần Thương mệt mỏi có thể thay ca.

So với Trần Thương, ít nhất Tỉnh Nhiên làm dễ dàng hơn nhiều.

Trần Thương kỳ thật cũng muốn khâu lại, thế nhưng... 

Đại lão Bạch Khâu Ân đã rời đi!

Năng lực của Trần Thương đối với việc vá vết rách phối thì chỉ có hạn, nhiều nhất chỉ có thể làm một chút hỗ trợ.

Mà Tính Nhiên là chuyên nghiệp, Trần Thương không thể khoe khoang, có thứ tự phân công, mới là phẫu thuật thành công, đây là điều kiện tiên quyết!

Lúc này, bệnh nhân đã được truyền gần 2500ml huyết tương.

Trần Thương nhìn rất chăm chú, không chỉ là vì hỗ trợ, cũng là vì học tập!

Với tư cách là một báo sĩ, học tập là vĩnh viễn không thể buông lỏng.

Trần Thương nín hơi ngưng thần, nghiêm túc học tập kỹ xảo khâu cùng thủ pháp xử lý của Tỉnh Nhiên.

Không thể không nói, Tỉnh Nhiên không hổ là hậu tiến sĩ ngoại ngoại, những thủ pháp này thật khiến hai mắt Tiần Thương tỏa sáng.

Có anh ta gia nhập, xác suất thành công của lần cấp cứu lại lớn thêm mấy phần.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, băng gạc dùng để cầm máu lại lần nữa bày đây trên khay phẫu thuật, trong người người bệnh tổng cộng đã được truyền 3000 ml huyết tương.

7 giờ 33 phút chiều!

Toàn bộ mạch máu, cơ quan nội tạng bị tổn hại của người bệnh đã được chữa trị thành công.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 608: Cảm động lòng người!


Cảm động lòng người!

Kích động đến nỗi nước mắt tràn mi.

Nữ bác sĩ khoa kiểm nghiệm đứng phía sau cũng không nhịn được quay người lau nước mắt.

Tận mắt thấy một nhóm người trẻ tuổi nỗ lực cấp cứu một người bệnh đang hấp hối, không có gì so với phòng phẫu thuật cấp cứu khiến người ta cảm động, hơn.

Đây là tính mạng an toàn hiện ra!

Giờ khắc vinh dự này, thuộc về những bác sĩ trẻ này.

Mà xem công việc cấp cứu lăn này của Trần Thương.

Hai chữ anh hùng, hoàn toàn xứng đáng!

Đáng tiếc, đây là công việc của chúng ta, dù cho anh có ưu tú như thế nào, cố gắng như thế nào, phấn đấu ra sao, vĩ đại như thế nào, cũng sẽ không giống như Quách Chí Dũng, nhận được sự khen ngợi.

Bởi vì đây là chức trách anh!

Chăm sóc người bị thương! 

Nỗ lực của anh, người khác không thấy được.

Hồi báo duy nhất có lẽ chính là trông thấy người bệnh khỏe mạnh mỉm cười...

Chuyện trong phòng phẫu thuật, mỗi ngày đều có.

Mỗi giờ mỗi khắc, đều xuất hiện anh hùng như vậy.

Kinh tâm động phách ở, xao động lòng người.

Không cầu báo đáp lớn lao, chỉ cầu một khuôn mặt tươi cười.

Khâu mạch máu, cơ quan nội tạng được chữa trị hoàn thành, sau đó phải làm chính là nối vị trí xương bị gãy.

Lý Kiến Vĩ ở phía sau nhìn thấy mấy người trẻ tuổi đã mỏi mệt nhiều, đi tới, nói một câu.

- Tiếp theo, giao cho chúng tôi đị! Các bạn trẻ!

Một câu, là hai thế hệ người hành y bàn giao công việc.

Một câu, là tiếp nhận sứ mệnh.

Trần Thương gật đầu, anh thực sự là không kiên trì nổi nữa.

Hơn nữa, phòng cấp cứu không phải nơi để khoe khoang, Trần Thương ngay từ đầu không cho mọi người để ý tới những vị chủ nhiệm kia không phải là vì đe dọa!

Mà là bởi vì bọn họ không giúp đỡ được cái gì.

Không thể bởi vì bọn họ đến mà bị phân tâm.

Tính chuyên nghiệp trong phẫu thuật Ngoại lồng ngực tương đối mạnh, cho dù bọn người Lý Bảo Sơn lợi hại hơn nữa, chuyên nghiệp vẫn bị hạn chế.

Mà bây giờ thì sao?

Để Lý Kiến Vĩ thuộc khoa chỉnh hình làm phẫu thuật là sự chọn lựa tốt nhất.

Trần Thương gật đầu:

- Vâng!

Nghe thấy một tiếng “Vâng” hời hợt này, ba người rẻ tuổi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù nghe thấy lời của phó viện trưởng Lý Kiến Vĩ, bọn họ cũng không buông lỏng, mà câu này của Trần Thương, bọn họ mới trầm tĩnh lại

Đây là thực lực chính phục!

Giờ khảc này, Trần Thương mới là người có uy lực nhất trong phòng phẫu thuật này! 

Tỉnh Nhiên cười cười, sau khi vừa lui bước, bỗng nhiên một cái lảo đảo, té lăn trên đất, một y tá ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy.

- Bác sĩ Tỉnh, anh không có chuyện gì chứ?

Tỉnh Nhiên xấu hổ cười một tiếng:

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Chỉ là có chút không đứng vững.

Trần Thương cười cười, cầm lấy mấy túi glucose trên bàn phẫu thuật đưa tới:

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 609


Trần Thương ngồi trên ghế, nhìn ca phẫu thuật, toàn thân đều là mệt mỏi.

Tỉnh Nhiên dứt khoát ngồi yên trên mặt đất, làm gì còn hơi mà để ý đến hình tượng.

Vương Khiêm cùng Trương Tuyết mặc dù so ra kém hơn hai người, nhưng cũng nhất định không thoải mái.

Cũng phải thủ vững mấy tiếng nữa, 21 giờ 30 phút, ca phẫu thuật này kéo dài hơn mười một tiếng đồng hồ, ca phẫu thuật “Thời gian dài, độ khó cao, tính chất phức tạp” thuận lợi kết thúc.

Ca phẫu thuật này liên quan đến kỹ thuật của khoa tim mạch, khoa ngoại phổi, kỹ thuật khâu phế quản, khoa chỉnh hình xương ngực, xương sườn bị gãy nên độ khó cao. Tổng hợp lại các kỹ thuật chữa trị cố định, đối với kỹ thuật của toàn bộ đoàn đội có yêu cầu tất cao.

Thế nhưng chính là trong thời gian ngắn lại lập nên một đội ngũ toàn người trẻ tuổi như vậy, quả thực là đuổi Tử thần đi!

Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn bốn người trẻ tuổi đang mỏi mệt ở kia, tiếng vỗ tay bỗng vang lên! 

Giờ khắc vinh dự này thuộc về bọn họ!

Bọn họ nhận mà không thẹn!

Lý Bảo Sơn nhìn Trần Thương, cười cười, tựa hồ cảm giác gánh nặng trên vai nhẹ đi rất nhiều.

Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, người bệnh cần được chuyển đến phòng giám sát để tiện theo dõi, đồng thời là để bắt đầu tiến hành công tác trị liệu.

Chặng đường đi đến hồi kết này sẽ không cần phải chiến đấu khói lửa hay có gì khó khăn.

Đẩy người bệnh từ phòng phẫu thuật ra, thấy bên ngoài có người nhà, chủ thầu đội đốc công và một người đàn ông nhìn bộ dáng có vẻ là một ông chủ, tất cả đều đang nóng nảy chờ đợi

Vừa nhìn thấy có người đi ra từ phòng phẫu thuật, liền vội vàng hỏi:

- Bác sĩ.. Thế nào rồi?

Lý Kiến Vĩ nói:

- Ca phẫu thuật cực kỳ thành công, nhưng vẫn phải quan sát thêm một thời gian nữa mới được, khoảng thời gian này bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng giám sát để theo dõi

Đốc công vội vàng gật đầu: 

- Được được được, không thành vấn đề, chỉ cần người không có bị nguy hiểm gì là được!

Một người phụ nữ trung niên với lối trang điểm mộc mạc kéo hai đứa bé quỳ xuống đất đến bịch một tiếng!

- Bác sĩ! Tạ ơn các vị rất nhiều, đã cứu được chồng tôi và cha của các con tôi!

Ngữ điệu nghẹn ngào, giọng nói vô cùng kích động.

- Tạ ơn báo sĩ!

Hai đứa trẻ đều là trai, thẳng nhóc lớn nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, còn đứa nhỏ chừng bảy tám tuổi, cả hai cũng đều đang quỳ rạp trên mặt đất.

Mấy người bác sĩ thấy thế vội vàng gập lưng, đỡ người nhà bệnh nhân đứng lên.

Người bị thương cũng không phải dân ở đây, anh 1a là người đi làm công xa nhà, nên giọng nói của người phụ nữ trước mặt và mấy đứa nhóc này đều đậm chất chất giọng của vùng phương bắc.

- Không có gì, không có gì mà, đây là công việc mà chúng tôi nên làm! 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 610: Nhưng đến cùng là có chuyện gì?


Càng tiến sâu vào y học, càng phát triển thì lại phát hiện ra một điều là, có rất nhiều thứ y học cũng không thể giải thích được.

Không giải thích được huyết áp cao, không giải thích được bệnh tiểu đường, hay thậm chí đến cảm cúm cũng không giải thích được, huống chỉ nói đến sinh mệnh?

Sinh mệnh, không chỉ là một bộ phận nhất định có thứ tự vận chuyển.

Mà đó là một nhiệm vụ mà bạn phải tin tưởng nó cả đời!

Người đàn ông này, nếu so sánh anh ta giống một ngọn núi to lớn cao ngạo cũng không hề sai chút nào.

Gặp được một người thật thà, lời lẽ không trau chuốt và một gia đình hòa hợp như vậy, đột nhiên Trần Thương lại có cảm giác, tất cả mọi thứ trên đời này đều đáng giá.

....

....

Người bệnh được đưa đến phòng giám sát theo dõi tình hình, Trần Thương và Tỉnh Nhiên cũng nhờ vậy mà không phải ở cấp cứu nữa, Trần Thương dẫn Tỉnh Nhiên đến một quán ăn quen thuộc, hai người ngồi trong quán nhậu đồ nướng bên lề đường, gọi mấy chai bia, và kêu ra một đống xâu nướng.

Chủ quán nhìn hai người, cười nói:

- Tiểu Trần, ăn từ từ chứ, đây là lăn đầu tiên tôi mới nhìn thấy có người ăn đồ nướng mà lấy lá thăm làm đũa đó.

Trần Thương và Tỉnh Nhiên vốn dĩ đã đồn hết sức vào lo lắng, sau khi làm một trận cuồng ăn biển uống, cuối cùng cả hai cũng có thể nhẹ nhàng thở ra!

Con mẹ nó thật thoải mái!

Con người ta sống một đời nếu không muốn sầu, uống chén rượu lớn, cần miếng thịt lớn sẽ thấy khoái chăng!

Chớ cười tôi uống rượu bất lịch sự, cơm nước no nê mới có thể cứu người tốt.

Được rồi, uống rượu không thể thực hiện phẫu thuật.

Chẳng qua ca phẫu thuật hôm nay đã khiến Trần Thương thật sự cảm thấy có chút kinh tâm động phách 

Trước giờ Tỉnh Nhiên vẫn nghĩ một người có thể dạy người khác cứu người, thì chắc bình thường sẽ là một người nghiêm túc quy củ đầu tóc gọn gàng, nhưng vào giờ phút này, vì mồ hôi chảy ra nhiều, khiến tóc trên đầu trở nên lộn xộn, lại cộng thêm cả một cơn gió đêm thổi tới, cùng với Trần Thương tạo thành một màn lợi hại.

Phải một lúc lâu sau, Tỉnh Nhiên bỗng nhiên nhìn Trần Thương, nói:

- Tôi luôn có cảm giác giống như chúng ta đã quên chuyện gì!

Trần Thương sững sờ, trong lòng cũng có chút nôn nao:

- Tôi cũng có cảm giác giống vậy!

Hai người liếc nhau:

- Băng gạc sẽ không bị rơi vào lồng ngực đâu đúng không?

Nghĩ tới đây, trái tim hai người lộp bộp lộp bộp nhảy loạn

Nãy giờ luôn cảm thấy trong suy nghĩ có chút bất an.

Bởi vì thật sự là cảm giác như đã bỏ lỡ chuyện gì. 

Nhưng đến cùng là có chuyện gì?

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, Tinh Nhiên nhìn thấy điện báo hiện lên!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 611: Buồn cười sao?


Trần Thương gật đầu cười một tiếng:

- Ừm! Vừa làm xong, đã cứu được rồi. Mà anh kém chút nữa là quên mất mọi người... Tại bận rộn quá nên đầu óc không còn linh hoạt nổi nữa.

Trần Lạc cười ha ha một tiếng: 

- Không có gì đâu, không phải là còn có em ở đây sao! Có em ở đây, anh không cần phải lo lắng cho bố mẹ đâu!

Trần Thương cười nói:

- Bố mẹ đâu?

Trần Lạc cười nói:

- Ha ha, bữa tối hôm nay, phòng bếp người ta còn nướng nguyên cả con dê, ha ha... Ma ma nhất định kêu gói lại mang về cho anh, mà người ta không cho, thế là bà liền lén nhét vào trong cái túi mà anh mua cho bà, giờ bên trong cái túi toàn mùi thịt đê, phải đi rửa túi xách đấy! Ha ha.

Trần Thương nghe xong, lúng túng nở nụ cười.

Trần Thương cười cười, anh không vì lý do bố mẹ không hiểu nội quy mà xấu hổ đỏ mặt, cũng không có chê cười hay trách cứ họ, vì vốn dĩ cả đời họ đã bao giờ. được tới khách sạn năm sao ở bao giờ đâu, nên cũng chưa từng được hưởng thụ trong hoàn cảnh cao sang như vậy, Dương Giai Tuệ chỉ là một người bình thường giống hàng ngàn hàng vạn người nội trợ khác ở nông thôn, bà có nhiều tố chất cao đẹp, nhưng kiến thức không phải bao rộng, căn bản bà chỉ để tâm đến chuyện tối nay có nhiều đồ ăn ngon, nên mới muốn đem về cho con mình một chút để nó ăn.

Trần Thương không thèm để ý, anh nguyện ý trả tiền vì việc làm của bố mẹ.

Cũng giống như việc anh đã phạm vào biết bao sai lầm khi còn nhỏ, bố mẹ cũng đều thay anh trả nợ.

Kỳ thật cuộc sống giống như một sự luân hồi không hồi kết.

Lúc bé, chúng ta không hiểu biết mọi chuyện, lúc ấy bố mẹ chăm sóc chúng ta, nuôi dưỡng dạy dỗ chúng ta, trả tiền cho sai lầm của chúng ta, và họ nhẹ nhàng ngõi xuống giảng dạy cho chúng ta không nên làm như thế, vì nó là việc làm không đúng.

Còn sau này khi trưởng thành, chúng ta lại cảm thấy bản thân hiểu biết nhiều hơn, còn những cái bố mẹ hiểu lại càng ngày càn cho đến khi họ không còn theo kịp thời đại, thì họ bắt đầu bị lừa, làm ra những chuyện khiến chúng ta cảm thấy thật buồn cười, kỳ thật lúc này chính là thời điểm chúng ta căn phải gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ trợ giúp chăm sóc họ, khi ấy họ vô tư nuôi dạy chúng ta nên người, giờ hãy bên cạnh họ lúc tuổi già, trả tiền vì sai lầm của họ, thì hãy ngồi xuống cùng tâm sự với họ.

Trần Thương cười nói: 

- Trần Lạc, em đưa bố mẹ đi tắm suối nước nóng một chút đi, anh đánh tay lái phát là về ngay đây, à nói với ma ma, ngày mai anh sẽ đưa bà đi mua quần áo và túi sách mới.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Thương quay qua nhìn thấy Tỉnh Nhiên vẫn đang cười ngây ngô tại chỗ.

Trần Thương có chút kinh ngạc...

Thằng nhãi này, chẳng lẽ lại để quên não ở đâu tồi à?

Nhìn Trần Thương nói chuyện điện thọai xong, Tỉnh Nhiên cười nói:

- Trong lúc làm phẫu thuật nghiêm túc quá, đến mức không cẩn thận quên cả Cảnh Nghiên, thật sự là buồn cười!

Trần Thương:....

Buồn cười sao?

Khả năng làm phẫu thuật của thằng nhãi này tương đối tốt, trí thông minh cũng có thể nói là tương đối cao, chỉ có điều... EQ tuyệt đối không dùng được.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top