Bác Sĩ Nguy Hiểm

Dịch 

Chương 1012: Loạn trong giặc ngoài!


Đàm Lập Quốc nhìn Tần Hiếu Uyên, nhịn không được cười cười, hỏi:

- Viện trưởng Tần, chuẩn bị tan tầm à?

Tần Hiếu Uyên thấy Đàm Lập Quốc, lập tức sửng sốt một chút, dù sao... Ngày bình thường gia hỏa này xưa nay không hay tìm mình, lần này là... Thế nào?

- Thư ký Đàm? Có chuyện gì không?

Đàm Lập Quốc mỉm cười, cố gắng để cho mình biểu hiện khá là hiền lành, ừm!

- Là như vậy, rất lâu không cùng Tần viện trưởng rò chuyện một chút, tôi thấy hay là buổi trưa cũng nhau ăn một bữa cơm, ngồi xuống tâm sự?

Đàm Lập Quốc quyết định sẽ cùng Tần Hiếu Uyên hòa hoãn quan hệ thật tốt.

Dù sao chuyện ngày hôm nay, Tần Hiếu Uyên cũng coi là cho mình mặt mũi, để cho mình tiếp nhận nhiều cuộc phỏng vấn hơn.

Nguyên bản anh ta còn cho rằng đây là âm mưu gì của ông ấy, nhưng suy nghĩ cho tới trưa cũng không nghĩ ra được, về sau vỗ đầu một cái!

Có thể là chính mình quá lo lắng!

'Đây cũng là tín hiệu mà Tân Hiếu Uyên truyền lại cho mình!

Có lẽ đây coi là không có chuyện lớn gì.

Nhưng... Đây là một loại thái độ!

Đàm Lập Quốc cảm thấy, Tân Hiếu Uyên đây là đang bật tín hiệu muốn giao hảo với mình...

Nghĩ tới đây, Đàm Lập Quốc mới quyết định cho đối phương một cơ hội, giữa trưa mời lão Tần ăn một bữa cơm, sau khi quay về, kết thúc thời kỳ chiến tranh lạnh.

Thế nhưng Tân Hiếu Uyên lại lập tức trợn tròn mắt.

Ông một mặt hồ nghỉ nhìn Đàm Lập Quốc, luôn cảm thấy... Có gì đó không đúng!

Vô sự hiến ân cần không phải lừa đảo thì cũng là đạo chích...

Đàm Lập Quốc tìm mình rốt cuộc lại đang toan tính chuyện gì!

Tuyệt đối có gian trá, ít nhất là 2 lừa dối, thậm chí là vương nổ.

Nghĩ tới đây, Tăn Hiếu Uyên quyết định trì hoãn một chút, vội vàng cười tủm tỉm nói: 

- U! Thư ký Đàm, hôm nay vừa đúng dịp, vừa vặn vợ tôi ở nhà nấu cơm, nếu không thì tới nhà cùng dùng. cơm?

Đàm Lập Quốc nghe xong, lập tức cười nói:

- Không có việc gì không có chuyện gì! Vậy để hôm khác chúng ta lại tụ họp!

Tân Hiếu Uyên cũng cười ha hả gật đầu:

- Được được, hôm nào đó chúng ta lại tìm thời gian ngồi tần gẫu một chút.

Nói xong, đứng dậy gấp gáp về nhà.

Trên đường, tâm lý lão Tăn rối bời, một chuyện là chuyện hắc tâm bông vải Duyệt Duyệt, một chuyện là âm hiểm vương nổ thư ký Đàm.

Aizz, trước khi đến nơi này, Tần Hiếu Uyên nhịn không được thở dài!

Loạn trong giặc ngoài!

Làm sao mà mình lại mệt mỏi như vậy chứ?

Nhưng thứ ông quan tâm nhất vẫn là vấn đề hắc tâm bông vải, càng gần đến cửa nhà, thì ông càng có một loại linh cảm không lành.

Sau khi đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên sửng sốt một chút:

- Thơm quá!

Bồng nhiên Tân Duyệt cười hì hì từ trong phòng chạy đến:

- Ba ba trở về rồi? Nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, con đã pha xong trà, còn có một lát thôi đồ ăn sẽ làm xong, ba cứ nghỉ một lát, mẹ lập tức sẽ trở. lại.

Tân Hiếu Uyên lập tức sửng sốt một chút, nhìn mấy món ăn được bày biện trên bàn, trên bàn trà còn có một bình trà còn đang bốc hơi nóng.

Đây rõ ràng chính là hình ảnh một nhà ba người ấm áp hạnh phúc!

Này làm gì giống hắc tâm bông vải?

Cái này rõ ràng là áo vest lông bông vải nhỏ.
 
Chương 1013: Mất cả chỉ lẫn chài!


Tần Hiếu Uyên thừa dịp Tần Duyệt đang xào rau, lén lút đi vào phòng ngủ.

Khi đang chuẩn bị mở ngăn tủ ra!

Bỗng nhiên!

Ngay lúc này, cửa được mở ra, dọa cho lão Tần lập tức biến sắc.

Sau đó ông nhanh chóng đứng thắng người lên, ngồi ở trên giường, giả vờ làm như không có gì.

Quay người lại thì nhìn thấy là Ký Như Vân, bỗng nhiên cười nói:

- Bà xã, về rồi à?

Ký Như Vân thấy lão Tân hành động lén lút, lập. tức tò mò hỏi:

- Lão Tân ông làm gì vậy? Lén lén lút lút!

Tần Hiếu Uyên cười ha ha:

- Tôi... Tôi... Thời tiết lạnh, tôi tìm bộ quần áo nha!

Ký Như Vân trừng mắt nhìn Tần Hiếu Uyên, khẽ nhíu mày, trong mắt tràn đầy Holmes hiếu kỳ cùng cơ trí, bỗng nhiên bà nghĩ đến một chuyện, vội vàng giơ ngón tay lên về phía Tân Hiếu Uyên. 

Một mặt cười quái dị nói:

- Nha! Tôi biết rồi, lão Tân, mau giao ra đi!

Ký Như Vân mỉm cười nhìn lão Tân, sau đó thong thả ung dung chìa tay ra.

Tần Hiếu Uyên lập tức thấy choáng:

- Giao ra cái gì?

Ký Như Vân cười đi đến gần hơn:

- Ông nói xem là cái gì?

Tần Hiếu Uyên lập tức bị bức ép vào trong góc, nhìn thấy vợ mình cười đáng sợ như vậy, nhịn không được nói:

- Khoan khoan khoan khoan, bà xã, thật sự là tôi không biết bà nói tới cái gì!

Ký Như Vân lập tức sững sờ, cười nói:

- Nhất định phải để tôi soát người đúng không?

Tần Hiếu Uyên lập tức ngây ngẩn cả người:

- Tôi thật sự không biết bà đang nói cái gì!

Ký Như Vân thấy Tân Hiếu Uyên vẫn chối đây đẩy, lập tức cười nói:

- Tốt thôi, lão Tân, qua nhiều năm như vậy, tôi còn không biết ông còn có thói quen giấu tiền làm của riêng, tranh thủ thời gian giao ra đi!

Tân Hiếu Uyên lập tức ngây ngẩn cả người, trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Ký Như Vân:

- Cái gì mà tiền riêng! Bà xã, bà hiểu lầm rồi, tôi nào có cái gì gọi là tiền riêng, thẻ lương của tôi không phải đều đã đưa cho bà rồi à? Wechat và Alipay của tôi bà đều nằm rõ ghi chép, một phân tiền chỉ tiêu bà đều có thể nhìn thấy!

Ký Như Vân cứ như vậy cười không nói lời nào:

- Hôm nay giao ra, tất cả đều dễ nói chuyện!

Không giao ra, cẩn thận tôi động thủ nha!

Tần Hiếu Uyên sững sở:

- Tôi... Tôi thật sự không có!

Ký Như Vân nghe xong:

-Ở tủ quần áo đúng không? Đứng ngay ngắn, đi ra, chính tôi tới kiểm tra!

Nói đến đây, Ký Như Vân liền muốn đi vào bên trong.

Tần Hiếu Uyên lập tức biến sắc, hôm nay xuất sư bất lợi! 

Mất cả chỉ lẫn chài!

Nhưng mà ngay lúc này, Tần Duyệt bỗng nhiên nói:

- Ba mẹ, ăn cơm thôi.

Tân Hiếu Uyên lập tức nói:

- Bà xã, nhanh ăn cơm trước đã, một hồi lại lục soát.

Ký Như Vân nhìn Tân Hiếu Uyên, một mặt hoài nghỉ:

- Có phải là ông chột dạ hay không?

Tân Hiếu Uyên lập tức sửng sốt:

- Được rồi, tôi thì có cái gì mà chột dạ, lại nói, bà cũng không có hạn chế qua việc chỉ tiêu của tôi, tôi giấu tiền riêng để làm cái gì?

Ký Như Vân lập tức hoài nghi nói:

- Vậy vừa rồi ông đang làm gì?

Tần Hiếu Uyên nhỏ giọng nói bên tai Ký Như Vân:

- Tôi nói cho bà biết, hôm nay ở bệnh viện tôi trông thấy tiểu Trần, kết quả thấy cái áo dê nhung mà cậu ta mặc trên người giống y cái của tôi! Tôi hoài nghĩ... Có phải là Duyệt Duyệt vụng trộm đưa cho tiểu tử Trần Thương kia hay không?

Ký Như Vân nghe xong, lập tức ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói:

- Không thể nào? Tiểu Tần có thể làm ra chuyện đó?

Tân Hiếu Uyên nhẹ gật đầu, trước kia thì có thể nghi ngờ, nhưng là hiện tại nhất định là có thể!

- Bà không nhớ tôi có bộ đồ vét à?
 
Chương 1014: Nguyên tắc công bằng


Ký Như Vân trừng mắt liếc Tân Hiếu Uyên: 

- Suy nghĩ lung tung, ông xem một chút khuê nữ của ông còn làm cho ông một bữa ăn ngon đây này, ông còn hoài nghĩ con gái mình, lão Tần a lão Tần, có phải ông làm quan quá lâu rồi hay không a?

Tần Hiếu Uyên nhịn không được đỏ mặt một trận:

- Ăn cơm, ăn cơm!

-Trong lúc ăn cơm, Tân Hiếu Uyên có chút xấu hổ!

Thật chẳng lẽ là do mình quá đa nghỉ?

Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên nghĩ đến chuyện hôm nay tan tầm gặp được Đàm Lập Quốc.

Cũng nhịn không được thở dài.

Xem ra chính mình thật cần xem lại bản thân một chút, khả năng là thư ký Đàm thật sự muốn xuống nước với mình, đây là lấy lòng mình đây!

Trần Thương cùng Tần Duyệt đương nhiên không biết, một kiện áo đê nhung, đã khiến Tân Hiếu Uyên cùng Đàm Lập Quốc, mối quan hệ giữa hai người căm lái của Tỉnh Nhị Viện được làm dịu hơn.

...

...

Buổi chiều lúc tan tầm, Trần Thương giống như trước, hấp tấp đi tới khoa tâm ngoại Đông Đại Nhất Viện.

Không nghĩ tới vừa vặn ở phòng làm việc của khoa tâm ngoại đã nhìn thấy "ba bác sĩ ngoại khoa tìm” vẫn chưa giao ban!

Nguyên một đám khí thế nhất trời đang làm việc hăng say.

Cát Hoài trông thấy Trần Thương tới chỉ nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục lao đầu vào công việc.

Điều này làm cho Trần Thương không khỏi có chút hiếu kỳ, đây là... Thật lòng muốn tăng ca?

Mà Mạnh Hi lúc này, vừa vặn từ phía đối diện đi đến, sau khi trông thấy Trần Thương, hai mắt lập tức sáng lên:

- Tiểu Trần tới rồi?

Trần Thương gật đầu:

- Ừm, chào Mạnh lão sư, gần đây... Có nhiều người bệnh lắm không?

Mạnh Hi lắc đầu:

- Cũng tạm? Giống như ngày thường, đúng rồi, một hồi có hai ca phẫu thuật, cậu đi với tôi đi. 

Trần Thương nhẹ gật đầu:

- Được rồi!

Lúc này, Cát Hoài vội vàng đứng lên:

- Mạnh lão sư, cho tôi đi cùng hai người nhé!

Mạnh Hi cười nhìn Cát Hoài, cười nói:

- Bác sĩ Cát, sớm nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay anh đã làm hai ba ca phẫu thuật rồi, không nên quá mệt mỏi, có tôi và tiểu Trần là được rồi!

Cát Hoài nghe xong, vội vàng cười nói:

- Không có chuyện gì, tôi có tập thể dục!

- Chúng ta làm bác sĩ ngoại khoa, cơ thể vẫn phải khoẻ mạnh!

Bác sĩ thứ 2 sững sờ, hâm mộ ngẩng đầu liếc nhìn cơ bụng săn chắc của Cát Hoài, thở dài, ngồi trên ghế sờ sờ bụng mình còn đang bị ghìm ra hai tầng mỡ, quyết định quyết tâm, ngày mai bắt đầu tập thể dục, ranh thủ hợp hai khối thịt này thành một khối, sau đó lại chia ra thành bốn khối!

Mà bác sĩ thứ 3 yên lặng lấy quyến nhật ký ra, ghi thêm một cái nhật trình: Mua một bộ tóc giả!

Mạnh Hi cười nói: 

- Mọi người sớm tan tầm nghỉ ngơi đi.

Mọi người nhao nhao cười một tiếng, bác sĩ thứ 2 cướp lời:

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1015: Lột xác


Trong phòng thay quần áo của phòng phẫu thuật, Mạnh Hi đang thay đồ, có chút mong chờ ca phẫu thuật tiếp theo!

Nhưng bù lại hai ngày nay cô phẫu thuật màng tim, ngày nghỉ cũng không được nghỉ ngơi, cuối cùng không chịu nổi, để dành hôm nay làm cho Trần Thương giật mình.

Cho anh biết sư phụ lợi hại!

Thật ra, ban đầu làm thầy Mạnh Hi cũng không biết làm lão sư là thế nào.

Cô từ nhỏ đã tiếp nhận quan niệm phương tây cũng không có thói quen tiếp nhận suy nghĩ kiểu một ngày làm thầy cả đời là thầy.

Cô ta thích kiểu quan hệ vừa làm thầy vừa làm bạn với Trần Thương hơn!

Nhưng... Nói như thế nào mình cũng là lão sư, cũng không thể kém hơn học sinh?

Nghĩ tới đây, tốc độ mặc quần áo của Mạnh Hi tăng lên rất nhiều!

Đáng tiếc là quần áo vẫn quá nhỏ, rất chật. 

Đổi thành kích thước to, cổ áo lại tương đối rộng, nhớ đến lần trước khi rửa tay, Trần Thương bối rối, Mạnh Hi không nhịn được cười.

Mạnh Hi nghĩ tới đây, bỗng nhiên cười cười, trực tiếp đổi quần áo, đổi thành một bộ rộng hơn!

Quoa, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều!

...

...

Khi rửa tay, Trần Thương không nhúc nhích, con mắt trừng trừng nhìn chấm chấm hai tay mình, nhìn không chớp mắt, làm cho Mạnh Hi nhịn không được bật cười

Nghe thấy tiếng cười của Mạnh Hi, tự nhiên Trần Thương ghi hận trong lòng, chờ đấy một hồi lúc phẫu thuật, nhất định phải nhận xét thật tốt!

Đây là một người không nghe lời lão sư!

Nghĩ tới đây, Trần Thương nghiến răng nghiến lợi, đặt quyết tâm, nhất định phải làm như vậy!

Bắt đầu phẫu thuật, từ góc độ Mạnh Hi rạch ra buồng tim lập tức khiến cho Trần Thương có chút kinh ngạc!

Một góc độ rất không tệ, rất lợi hại! 

Nhìn qua vị trí phẫu thuật này, vừa vặn có thể tìm đến nơi cần phẫu thuật, rất không tệ.

Trần Thương nhịn không được khen ngợi một tiếng:

- Đường rạch này rất ổn!

Mạnh Hi im lặng nở nụ cười, giả vờ dáng vẻ như, một người đầy kinh nghiệm.

Nhưng, Trần Thương cười lạnh một tiếng, còn chưa là gì đâu?

Suy nghĩ của cô ta đã bán cô ta!

[ Đinh! Độ thiện cảm của Mạnh Hi + 1! ]

Đây là cao hứng?

Còn rất bình tĩnh như không có việc gì.

Ngây thơ!

Trần Thương nhịn không được trái tim nhảy lên.

Anh hình như lại tìm được một con đường phát tài khác, với Mạnh lão sư, hẳn là trước kiềm chế rồi lại nịnh nọt sau!

Trước chèn ép, tiếp đó khích lệ, kiểu người này mang tới ban thưởng dường như càng thêm phong phú một chút. 

Nhưng, Mạnh Hi tiếp tục cuộc phẫu thuật khiến cho Trần Thương có chút kinh ngạc.

Hôm nay Mạnh Hi cùng trước kia hình như hoàn toàn không giống nhau, tiến bộ rất nhiều, quan trọng nhất vẫn luôn nằm rõ các chi tiết.

Giống như cô ta đã bước ra khỏi sự sợ hãi trước kia của bản thân!
 
Chương 1016: Xảy ra tình huống gì?


Cuộc phẫu thuật thứ hai, là cắt bỏ khối u nang tại màng tim, độ khó không lớn, mặc dù Trần Thương chỉ hỗ trợ, nhưng cảm giác hoàn toàn có thể làm cuộc thuật này.

Phẫu thuật tim đơn giản chính là vài kiểu như vậy, một kiểu là loại phẫu thuật nhập môn màng tim, loại thứ hai thuộc về kiểu phẫu thuật động đi vào trong mạch chủ hoặc mạch máu, loại thứ ba liền là phẫu thuật nơi mạch máu giao với van trái tim giao, và chính van trái tìm có vấn đề, cao cấp một chút là phẫu thuật những kiểu mang tính chất phức tạp của chính trái tim, thậm chí bao gồm ghép tim.

Trần Thương cũng coi là chầm chậm tiến đần trong quá trình học tập.

Khi hoàn thành cuộc phẫu thuật thứ hai xong đã khoảng mười giờ đêm.

Khi hai người cười nói thảo luận vài điều rồi chuẩn bị rời đi phòng phẫu thuật, điện thoại Mạnh Hi vang lên.

Sau khi nhận xong, là y tá ngoại khoa tim:

- Chủ nhiệm Mạnh, khi phẫu thuật ở khoa ngoại Tồng ngực, người bệnh gặp phải tình huống bất ngờ, cần kịp thời trợ giúp, chị còn trong phòng phẫu thuật không?

Lúc này, cũng may Mạnh Hi còn không có ra ngoài, sau khi nghe được tin tức, lập tức nhíu mày, vội vàng hỏi

- Tôi ở đây, bọn họ trong phòng phẫu thuật nào?

Y tá nói:

~ Phòng phẫu thuật số 12, chị đi hỏi bác sĩ trực ban một chút phòng phẫu thuật

Mạnh Hi biến sắc, vội vàng hướng đến phòng phẫu thuật số 12.

Lúc này, có thể nhìn ra khoa ngoại của Tỉnh Nhị Viện thua kém như thế nào so với Đông Đại Nhất viện.

Không nhắc đến có bao nhiêu phòng phẫu thuật, lúc này đã là mười giờ tối, nhưng vẫn còn nhiều cuộc phẫu thuật đang tiến hành trong các phòng phẫu thuật của Đông Đại Nhất Viện!

Ngược lại vào lúc này, Tỉnh Nhị Viện có thể có bao nhiêu?

Vì lẽ đó, nhìn một đốm mà biết đó là con báo, chỗ thua kém cũng có thể nghĩ!

Lúc này, y tá trực ban phòng phẫu thuật giống như nhận được tin tức, vội vàng chạy tới: 

- Chủ nhiệm Mạnh, phòng phẫu thuật số 12, cần sự trợ giúp từ ngoại khoa tìm.

Mạnh Hi vội vàng gật đầu, gấp gáp rửa tay, đi vào trong phòng phẫu thuật!

Kiểu tình huống bất ngờ trong phòng phẫu thuật quá thường gặp, trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ có.

Như này, gọi là hỗ trợ chuyên ngành cho lẫn nhau, cũng vừa vặn có thể thể hiện ra một chút thực lực của bệnh viện.

Sau khi Mạnh Hi dẫn theo Trần Thương vội vàng đi vào, y tá trực ban đợi đã lâu, tranh thủ thời gian thay xong quần áo!

Mạnh Hi thay quần áo bên cạnh, vừa ngẩng đầu hỏi:

- Xảy ra tình huống gì?

Tỉnh Nhiên nhíu mày nói:

- Tình huống hơi phức tạp, chủ nhiệm Mạnh, chị qua đây nhìn tình huống này, nên xử lý như thế nào?

Trần Thương cũng hơi sững sờ, thì ra là Tỉnh Nhiên.

Nhưng hiển nhiên Tỉnh Nhiên không có để ý đến Trần Thương, dù sao lúc này phẫu thuật, không dám khiến cho anh ta buông lỏng.

Trần Thương đi theo Mạnh tiến lên, tiến đến trước bàn phẫu thuật, đúng lúc nhìn thấy tình huống trong lồng ngực.
 
Chương 1017: Bội phục


Mạnh Hi nhíu mày, không ngừng tự hỏi xử lý như thế nào!

Trong đầu không ngừng hiện ra đủ kiểu khả năng, có thể phẫu thuật

Rất lâu, Mạnh Hi hít sâu một hơi:

- Trước tiên cần tách rời, bằng không, chảy máu đều không có cách nào cầm máu!

- Chỉ là lúc tách rời, nhất định phải cẩn thận tổn thương mạch máu, khí quản và thực quản, độ khó khá lớn.

Mạnh Hi rất rõ, đầu tiên cần tách rời, nhưng tách rời, cần một người vừa có kỹ thuật ngoại tìm và ngoại lồng ngực để ý cùng lúc.

Lúc này, Tỉnh Nhiên cũng cảm thấy vô cùng áp lực.

Anh ta hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu:

- Vâng, như vậy đi, chủ nhiệm Mạnh, trước chị nhìn mạch máu một chút, để em đến tách rời!

Tỉnh Nhiên biết rõ, lúc này, không thể trốn tránh, đây là việc anh ta cần làm không thế lùi bước dù chỉ một chút!

Điều này làm cho Trần Thương hơi bội phục!

Nói thật, Tỉnh Nhiên thật sự là một nhân tài không tầm thường.

Không chỉ có năng lực một chủ nhiệm, hơn nữa còn có một chủ nhiệm có trách nhiệm và rất chịu trách nhiệm!

Kiểu người này, cho dù như thế nào, tương lai đều luôn luôn tươi sáng!

Tỉnh Nhiên xem tình trạng lúc này lõng ngực dinh liền như thùng rác!

Nhịn không được thở dài.

Với tư cách là bác sĩ thật cực kỳ có kiên nhẫn, bằng không tình huống kiểu này một đoàn đay rối, thật lập tức rất muốn vò thành một cục toàn bộ đều ném đi.

Anh ta ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, không ngừng thay đổi suy nghĩ, nếu giáo sư gặp phải tình huống này ông ấy sẽ xử lý như thế nào?

Tỉnh Nhiên ưa thích kiểu hình thức tư duy này, bởi vì mỗi khi vào lúc này, anh ta luôn có thể phát hiện được vị trí đặc thù 

Có lẽ trước tiên giáo sư sẽ ổn định lại động mạch chủ ngực, trước tiên là thực quản và khí quản, và tổ chức xung quanh lồng ngực dính liền cần phải tiến hành tách rời?

Ngay lúc này, bỗng nhiên Tỉnh Nhiên nhớ đến Trần Thương!

Nếu để bác sĩ Trần tới làm, anh ấy sẽ làm thế nào?

Mỗi người đều có đặc tính không giống nhau, Trần Thương trẻ tuổi thủ pháp vững vàng, có lẽ anh ấy tách rời sẽ càng thêm đáng tin cậy?

Tỉnh Nhiên nhịn không được thở dài, nếu như Trần Thương ở đây thì tốt!

Nhìn thấy dáng vẻ bác sĩ trẻ tuổi bên cạnh tay chân luống cuống, Tỉnh Nhiên nhịn không được thở dài, kiểu phẫu thuật này, yêu cầu cực kỳ cao đối với đồng bạn.

Trong mắt Trần Thương nhìn một mảnh hỗn loạn đều có chút lo lắng bất an!
 
Chương 1018: Đồng đội đáng tin!


Mặc dù không phải rất lớn, nhưng khẳng định cần cắt bỏ, tiến hành cắt bỏ thu hẹp đoạn, sau đó lại đi nối lại từ đầu.

Đây quả thật là một phó bản có độ khó cao!

Trần Thương mới vừa nói, vẫn chỉ những khí quan và tổ chức cỡ lớn này, có thể thấy được nguy hiểm, nhưng trừ cái đó ra, còn có rất nhiều thứ nhìn không thấy nguy hiểm.

Hơn nữa, phiền toái nhất là những thứ này!

Còn có những thứ kia đã hình thành hệ lụy với tuần hoàn mạch máu, bao gồm tuỷ sống cung cấp máu cùng lúc với động mạch, những động mạch này rất nhỏ, khi tách rời, khẳng định căn cẩn thận buộc ga-rô.

Đừng nói Tỉnh Nhiên một mình làm được, ngay cả có thêm Trần Thương hack, cũng có chút quá sức!

Cái này căn bản không phải cuộc phẫu thuật một người có thể hoàn thành!

Anh đã nhận ra Tỉnh Nhiên không biết nên làm gì.

Lúc này, Trần Thương biết rõ, chính mình không thể rút lui, chủ động nói: 

- Tôi giúp cậu!

Một câu khiến cho mọi người chung quanh lập tức kinh ngạc.

Sau khi Tỉnh Nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc này, lại đột nhiên ngẩng đầu!

Đúng lúc chạm tới hai mắt kiên định của Trần Thương, trong lòng lập tức vui mừng, cảm giác kiên định lập tức rất nhiều.

Tỉnh Nhiên gật đầu:

-Ừ!

Anh ta không hỏi sao Trần Thương lại tới đây, càng không quản tại sao Trần Thương lại muốn tham gia.

Vào giờ phút này, Tỉnh Nhiên cảm giác mình đang lâm vào cảnh ngộ chó cùng rứt giậu, bỗng nhiên cộng tác từ trên trời giáng xuống.

Trần Thương quay người nói với y tá:

- Cho tôi hai khối băng gạc, dùng nước muối rửa một chút.

Y tá vội vàng gật đầu!

Sau đó Trần Thương dùng bằng gạc ngăn cách ở giữa thực quản và khí quản, sau đó lại mang tới một cái kéo, liếc mắt nhìn Tỉnh Nhiên:

- Tôi đã chuẩn bị xong!

Lúc này, Mạnh Hi thấy thế, bảo vệ động mạch chủ ngực, lúc này trách nhiệm của cô rất nặng, nhưng cũng nghiêm túc gật đầu nhẹ:

- Chị đã ổn!

Giờ khắc này Tỉnh Nhiên tìm được cảm giác ban đầu khi ở khoa ngoại!

Đồng đội đáng tin!

Anh ta cầm lấy kẹp tách rời và cái kéo, trước tiên cần cắt gãy nơi dính liền!

Sau đó lại từng bước từng bước xử lý!

Lúc này, bác sĩ gây tê nói:

- Tốt, khí đạo thành lập, có thể phẫu thuật!

Tỉnh Nhiên gật đầu, bắt đầu động tác trong tay của mình!

Anh mỗi một bước, trên cơ bản không cần phải nói, Trần Thương đều có thể phối hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Hai người đi đến bên cạnh tôi đi, hai bên trao đổi dụng cụ trong tay, ánh mắt tương thông bên trong viết đầy: Tôi đã hiểu!

Mỗi một bước, đều phối hợp kết quả!

Mỗi một dao, đúng mức.

Dăn dần, Tỉnh Nhiên rơi vào giai cảnh.

Trần Thương đối với những tổng thể phẫu thuật này nằm chắc nhưng không bằng Tỉnh Nhiên, nối lại khí quản từ đầu càng có chút kém xa so với Tỉnh Nhiên.

Quá trình phối hợp, cũng là quá trình học tập!

Trong lúc lơ đãng, ngẩng đầu nhìn xem thời gian một chút, lúc này đã mười một giờ, khả năng này sẽ là một đêm không ngủ?

Trần Thương thở dài.
 
Chương 1019: Đã dự đoán được.


Lúc này, trong mất Tính Nhiên ánh lên tia vui mừng!

Bao lâu rồi không có loại cảm giác này.

Nhẹ nhàng vui vẻ hoàn thành phẫu thuật, cuối cùng sẽ khiến cho người khác trong lúc vô tình đề cao chính mình.

Mà Tỉnh Nhiên chính là loại cảm giác này.

Anh ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Thương với Mạnh Hi và đồng nghiệp của mình, cảm kích gật đầu nhẹ.

Không có bọn họ, thì sẽ không có cuộc phẫu thuật thành công như này!

Trên bàn phẫu thuật có anh hùng, nhưng không có anh hùng chiến đấu một mình.

Mọi người gật đầu đáp lại, không thể không nói, trình độ phẫu thuật trong lồng ngực của Tỉnh Nhiên, thật rất không tệ.

Bên trong có thứ tự rất ổn, không hoảng không loạn.

Nhưng, bây giờ không phải là lúc khen ngợi và nịnh bợ lẫn nhau, vì bọn họ đều biết cuộc chiến tranh này còn chưa kết thúc, chờ đợi bọn họ tiếp theo, càng thêm gian nan chính là cất bỏ đoạn chật hẹp của động mạch chủ ngực.

Phẫu thuật chính là như thế, là truyền lại trách nhiệm!

Gậy chuyền tay từ trong tay của anh ta, cần đưa quai

Mạnh Hi không có chút gì do dự, tiếp nhận gậy chuyền tay.

Sau đó, là thời gian của bà.

Mạnh Hi tiếp nhận dao phẫu thuật, như là gậy chuyền tay!

Sau đó cũng chính là hai kiểu phẫu thuật hoàn toàn khác nhau!

Hơn nữa độ khó cũng gia tăng lên không ít.

Mạnh Hi nhìn thoáng qua Trần Thương:

- Nhích cầu mạch máu trước.

Trần Thương vội vàng gật đầu.

Khi phẫu thuật thu hẹp động mạch chủ, cần giảm cản trở đoạn thu hẹp động mạch chủ từ trên xuống, đây là vì bảo vệ giảm ngăn chặn động mạch chủ trong lúc đó tuỷ sống và cơ quan nội tạng phía ngoài miễn nhận thiếu máu mà dẫn tới tổn hại.

Bình thường có thể lựa chọn nhiệt độ thấp, nhưng cũng có thể chọn nhích cầu mạch máu trước và tạo thành lưu chuyển nửa tim bên trái.

Mạnh Hi lựa chọn nhích cầu mạch máu trước mặc dù sẽ gia tăng độ khó của phẫu thuật, nhưng hệ số an toàn của kiểu phương pháp này so với nhiệt độ thấp càng thêm đáng tin!

Bởi vì ai cũng không xác định được tiếp theo phẫu thuật sẽ kéo dài bao lâu.

Nhiệt độ thấp thời gian có hạn, thời gian quá dài sẽ khiến thiếu máu dẫn đến tốn thương.

Sau khi đã cải biến được sẹo mạch máu, phải chăng dẫn đến hoại tử nội mô?

Bởi vậy, đồ vật cần sử dụng còn có rất nhiều.

Đang lúc mọi thứ tiến hành ổn định, dáng vẻ Mạnh Hi bắt đầu như bị nhọt, sẹo chồng chất hình thành độ phình của động mạch chú.

Trần Thương lập tức biến sắc, anh cảm giác thứ này cũng không chỉ đơn thuần là một cái sẹo mạch máu!

Có lẽ còn có những vật khác.

Lúc này, kẹp cố định mạch máu giữ cho hai đầu động mạch chủ cao thấp.

Mạnh Hi ngẩng đầu hỏi Tỉnh Nhiên:

- Có hình chụp mạch máu hay không?

Tỉnh Nhiên sững sờ, lập tức lắc đầu:
 
Chương 1020: Đây là chó gặm à?


[U máu động mạch: Nang tính! Cấp 57]

Được rồi!

Đây cũng là một tin tức tốt.

Không phải nhọt ác tính.

Nhưng, Trần Thương quan sát tổ chức khối u động mạch, đã có chút kéo dài

Ý nghĩa chuyện này là, nếu như cất bỏ toàn bộ tổ chức khối u, khoảng cách nối lại đầu kia không đủ!

Vốn dĩ cắt bỏ đoạn thu hẹp, còn có thể dùng đầu kia nối lại rồi khâu lại thành mạch máu, nhưng bây giờ xuất hiện vị khách không mời mà đến "Khối u động mạch”, làm tăng thêm độ khó của phẫu thuật.

Sau khi cắt bỏ toàn bộ tổ chức khối u, giảm độ dài khoảng cách của động mạch chủ, vết khâu đầu mạch máu như không tồn tại

Này xử lý làm sao?

Cấy ghép mạch máu?

Bản vá?

Nên làm sao bây giờ? 

Bây giờ có rất nhiều vấn đề bày ra trước mặt mọi người.

Mạnh Hi hít thở sâu một hơi, nhíu mày!

Chẳng lẽ cấy ghép đường vòng?

Thật ra chọn đường vòng nhất định sẽ không thể tạo thành thương tổn đối với hai tay người bệnh, có thể mượn mạch máu của cánh tay qua dùng cho động mạch chủ, như vậy hiệu quả cũng rất tốt với động mạch chủ, nhưng cánh tay có thể bị tổn thương!

Đang lúc mọi người không biết cuối cùng nên làm. sao.

Trần Thương do dự một chút, nói:

- Tôi có đề nghị này.

Mạnh Hi ngẩng đầu nhìn Trần Thương, hai mắt tỏa sáng

- Đề nghị gì?

Trần Thương nói:

- Xem giảm động chủ như một vết thương!

Ý nghĩ này của Trân Thương trực tiếp khiến cho Mạnh Hi lập tức xuất hiện suy nghĩ, nhưng cụ thể như thế nào cũng chưa hình dung ra được: 

- Nói rõ một chút.

Trần Thương nghĩ lại, nãy giờ nói chưa rõ à! Hơn nữa, nói kỹ càng không bằng làm kỹ càng!

Nghĩ tới đây, Trần Thương trực tiếp nói với Mạnh Hi:

- Lão sư Mạnh, đưa dao cho em!

Mạnh Hi sững sờ, hơi sửng sốt một chút, đưa dao phẫu thuật cho Trần Thương.

Mà Tỉnh Nhiên cũng nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.

Tên Trần Thương này... Cuối cùng là bên lĩnh vực nào?

Anh ấy rất giỏi phẫu thuật bên mảng ngoại lồng ngực, Tỉnh Nhiên biết rõ.

Nhưng... chẳng lẽ phẫu thuật ngoại tim cũng giỏi như vậy?

Lúc này, Trần Thương nhìn thoáng qua Mạnh Hi, thở dài, muốn 30 điểm độ thiện cảm không khó.

Cuộc phẫu thuật khi nấy vừa vặn thu hoạch được 5 điểm độ thiện cảm, khiến cho độ thiện cảm Mạnh Hi đổi với Trần Thương đột phá đến 60 điểm. 

Kể từ đó, có thể chọn đổi lên phẫu thuật cấp ba.

Trần Thương không do dự, trực tiếp chọn đối lên [Phẫu thuật thu hẹp động mạch chủ]!

Sau khi chuyển đối, Trần Thương không do dự, trực tiếp bắt đầu sử dụng.

Ca phẫu thuật này đã không phải là một ca phẫu thuật đơn giản [ Phẫu thuật thu hẹp động mạch chủ], bên cạnh đó còn có thêm [ Khối u động mạch chủ], mà bây giờ Trần Thương còn muốn người bệnh nặng thêm một chút, đó chính là [Tổn thương động mạch chủ].

Trần Thương cần phải cắt bỏ chính xác khối u động mạch chủ bẵng mắt, cho dù là cắt bỏ cực kỳ chính xác, nhưng nếu như khâu lại, khẳng định vốn dĩ sẽ khiến động mạch chủ chật hẹp.

Mà Trần Thương muốn làm chính là đem sẹo cắt bỏ + cắt bỏ toàn bộ cơ bản khối u động mạch chủ + rạch một đao trên thành động mạch chủ.

Vì cắt bỏ đơn thuần hai cái, không cách nào tiến hành nối lại toàn bộ đầu mạch máu.

Nhưng nếu như lại thêm một đao, vừa vặn kết hợp đầu ở một góc độ tốt hơn! 

Có ý gì?

Cũng không cần đem hai đầu cắt đứt hoàn toàn, mà chỉ căn những tố chức khối u kia, tổ chức sẹo cất bỏ, tiếp đó nhất định không cách nào khâu lại, nhưng Trần Thương có thể dùng dao phẫu thuật cắt đứt vị trí không thích hợp, dạng như vậy, khả năng khâu lại liền có thể.

Nghĩ tới đây, Trần Thương nói làm là làm, không do dự.

Cầm lấy dao phẫu thuật, bắt đầu tiến hành cắt bỏ chính xác tổ chức khối u trên thành mạch máu.

Nhưng khi cắt bỏ, Trần Thương cố ý cắt nhiều vài chỗ, sau đó, là xử lý tổ chức sẹo, rồi cắt đứt hoàn toàn đám thành mạch máu!
 
Chương 1021: Phẫu thuật trở thành nghệ thuật


Mà lúc này đây, Trần Thương nhẹ nhàng rạch một vệt trên đầu m út động mạch chủ, sau đó ghép hai cái đầu đối diện lại...

Lập tức!

Bầu không khí trong phòng lập tức thay đổi!

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

Cái này mẹ nó cũng được à?

Mạnh Hi càng không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Thương, trong ánh mắt tràn đây kinh ngạc.

Trần Thương đâu phải là bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa, đây rõ ràng là pháp sư!

Khi nãy hai đầu như chó gặm, lại có thể kết hợp chặt chẽ với nhau!

Cái này mẹ nó không phải ma thuật sư thì là cái gì?

Bác sĩ khoa ngoại làm sao có thể làm được như vậy?

Xảo diệu lợi dụng đầu mạch không có quy tắc, Trần Thương vi diệu làm cho mạch máu không bị thương! 

Mạch máu bên cạnh không cần cấy ghép, cũng nhịn không được nhẹ nhàng thở ra: Hù chết người già yếu, kém chút là cắt... Cảm ơn ơn cứu mạng.

Sau khi hai đầu kết nối, đầu mạch vốn bị chó gặm lập tức được nối lại!

Mạnh Hi nhìn cảnh này, lập tức có chút trợn tròn mắt!

Trần Thương cậu lại đang làm ảo thuật à?

Một màn này phảng phất giống như hai cái dấu răng, kết nối với nhau vừa vặn để hai đầu kết hợp.

Đây thực sự là một màn không thể tưởng tượng nối, tuyệt đối sẽ khiến những người ở đây lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Khả năng là ra khỏi cánh cửa phòng phẫu thuật này rốt cuộc cũng không được chứng kiến, có nói cho người khác nghe, người ta cũng căn bản sẽ không tin!

Tuyệt luân đặc sắc này có thể gọi là ma thuật sư trong nháy mắt, kh ủng bố làm cho tất cả mọi người có chút ngạt thở!

Hoá ra vừa rồi Trần Thương sửa khối u nền của động mạch chủ cũng không phải là tùy ý cắt sửa, mà hoá ra là đã trù hoạch ổn thỏa! Là cố ý làm vậy! 

Thế nhưng, chính là bởi vì như thế, mọi người mới sẽ bị chấn kinh như vậy!

Phải có năng lực như thế nào mới có thể làm ra chuyện này?

Đừng nói bạn là bác sĩ ngoại khoa, cho dù bạn chính là nhà thiết kế cũng không thể làm cho chính xác được!

Cái này nếu không phải tận mắt thấy thì cho dù là chủ nhiệm nói thì khẳng định là bọn họ vẫn nhất quyết không tin!

Thế nhưng, sự thực bày ra trước mắt, mọi người lại không thể không tin đây là thật.

Chẳng lẽ... Chỗ thua kém của chúng ta cứ lớn như vậy sao?

Chúng tôi xem ngoại khoa như sự nghiệp.

Còn anh coi phẫu thuật trở thành nghệ thuật!

Không ngờ kỹ thuật khâu cũng có thể làm như vậy!

Aizz...

Trong đầu Tỉnh Nhiên hiện ra một ca khúc:

“Không thể nói vì sao, tôi biến rất bình thường; 

Nếu bội phục một người, khâu lại đều sẽ trở thành thần thông;

Tôi muốn lớn tiếng hỏi thăm, làm sao anh lại thành công như thế?

Ngay cả đồng nghiệp ở bên cạnh đều có thể đoán được hiện tại tôi đang xúc động!
 
Chương 1022: Khinh thường người!


Trần Thương đang chuẩn bị khâu lại, thế nhưng chợt phát hiện Mạnh lão sư đang ngây ngốc nghĩ gì đó.

Hai mắt mở to nhìn mình chằm chằm, có một loại cảm giác muốn mổ sọ của mình ra!

Trần Thương nhịn không được nói:

- Mạnh lão sư, cô đến khâu lại nhé?

Bị Trần Thương như thế vừa gọi, Mạnh Hi lập tức. kịp phản ứng.

Thế nhưng giọng của Trần Thương rõ ràng chính là: Còn không tranh thủ thời gian tới trợ giúp mà còn phát ngốc ở đó làm cái gì?

Rõ ràng chính là xem mình như chân sai vặt!

Nghĩ tới đây, Mạnh Hi liền tức giận không thể lý giải, không phải chỉ là khâu lại à?

Có gì ghê gớm đâu!

Cắt!

Vừa nói chuyện vừa quay người nói với y tá:

- Chỉ số 4.

Y tá cầm kim và kẹp giữ tới. 

Mạnh Hi nhận lấy, nhìn sang Trần Thương: Chờ xem!

Thế nhưng, khi cầm kẹp kim Pen, bỗng nhiên cô không biết nên xuống tay từ chỗ nào!

Nhìn cái đầu mạch này, cũng giống như việc vẽ rồi ghép lại, hai mắt Mạnh Hi lập tức đen thui, có chút choáng váng, d*c vọng khâu lại lập tức bay mất.

Tiểu tử này... Tập trung hết toàn bộ độ khó trong việc khâu lại ở động mạch chủ lồ ng ngực.

Độ khó khâu lại này trực tiếp so với cấy ghép mạch máu còn phiền phức hơn rất nhiều... Hơn nữa độ chính xác cũng cao hơn, không cẩn thận sau khi khâu xong cũng không thể đảm bảo có thể sẽ không lọt ra một lỗ thủng, thế nào đi nữa đều là chuyện không tốt.

Hơn nữa, vết khâu này rất phức tạp, có thể sẽ lưu lại sẹo, lại lăn nữa dẫn tới giảm diện tích động mạch chủ a!

Nghĩ tới đây, tay Mạnh Hi có chút run!

Nàng cảm thấy không phải là mình sợ hãi, chủ yếu là sức ép ở ngực quá lớn, ép lên mạch máu, dẫn đến máu ở tay không được lưu thông mà gây nên!

Thế nhưng... Nhìn thấy ánh mắt hài hước của Trần Thương, Mạnh Hi lập tức tức giận đến nỗi khí huyết cuồn cuộn, ngay cả đồng phục phẫu thuật vốn còn đang rộng rãi cũng lập tức căng lên chật ních.

Không thể không nói, bác sĩ ở Đông Đại Nhất viện đều là người chuyên nghiệp, mặc cho anh có lợi hại ra sao, tôi tự lù lù bất động, tất cả đều tập trung tinh thần ở trên bàn phẫu thuật!

Cái này nếu như cho Vương Khiêm, đã sớm không biết con mắt dài tới đâu rồi!

...

Tỉnh Nhiên cùng đồng nghiệp nhìn vị trí nối gập ghềnh trên thành mạch máu, một trận tê cả da đầu, cái này nếu có thể khâu lại, thật sự là rất lợi hại!

Thế nhưng, chẳng biết tại sao, bọn họ thấy trong mắt Mạnh chủ nhiệm thế nhưng lại mang theo một tia thương hại.

Mà bác sĩ gây tê nhìn thấy bộ dạng trợn tròn mắt của Mạnh Hi cũng nhịn không được mà muốn cười.

Bởi vì loại vá kín này vô cùng phiên phức, vốn dĩ khâu lại một đường thắng giờ lại thành một đầu bất quy tắc.

Mạnh Hi do dự một phen, sống không thế yêu nhìn Trần Thương:

- Đây, tôi đỡ cho cậu, cậu cầm kim đi!

Trần Thương gật đầu, tiếp nhận kim kẹp Pen, nhìn Mạnh Hi, thật ngoan!

- Giao tốt!

Mạnh Hi nghe thấy giọng của Trăn Thương, phảng phất như đang nói: Không làm được thì chuyển qua làm phụ trợ, không muốn đoạt binh, ngoan ngoãn nhìn cho kỹ, đứng ở bên cạnh buông xuống con chuột chờ thẳng lợi là được rồi, còn giả vờ cái gì...

Mạnh lão sư lập tức vô cùng tức giận!

Thằng nhãi này!

Khinh thường người!
 
Chương 1023: Khiêm tốn


Trần Thương bất động thanh sắc cầm lấy kim kẹp Pen, lựa chọn chỗ cao nhất mà hạ thủ, tiếp đó bắt đầu thận trọng vá kín lại.

Mỗi một đường chỉ xử lý đều cực kỳ tỉnh diệu, đối với loại khâu mạch máu lớn này, Trần Thương đã phải chú ý rất nhiều thứ, đồng thời cũng phải xử lý tốt hơn nhiều chỉ tiết

Mạnh Hi nhìn Trần Thương, có chút mắt trợn tròn.

Đây là... Phương pháp khâu gián đoạn trình độ bên ngoài lật tấm đệm à?

Hắn là... A?!

Thế nhưng vì sao có chút không quá giống nhỉ?

Mạnh Hi nhìn vậy thì hơi kinh ngạc, nàng đối với việc khâu mạch máu rất có nghiên cứu, lập tức nhìn ra kỹ thuật khâu của Trần Thương quả thực là bất phàm

Trần Thương cứ thay đổi như thế, vừa vặn tránh đi tổn thương đối với tế bào bên trong mạch máu, vừa vặn có thể làm tế bào trong mạch máu được bảo trì đây đủ trơn nhẫn, chuyện này đổi với việc khâu mạch máu lớn mà nói là một loại ưu thế tuyệt đại!

Hơn nữa, thủ pháp xảo diệu như vậy tuyệt đối có thể bù đắp vết tích khâu lồi lõm này.

Cái này hình như có chút lợi hại!

Bởi vì độ tổn thương của nội mô mạch máu, phải chăng nhẫn bóng, đều sẽ đối với động mạch chủ có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng!

Mà phương pháp khâu này của Trần Thương, vừa vặn liền tiêu trừ những khả năng rườm rà phức tạp dẫn tới sẹo ảnh hướng trái chiều

Đơn thuần xử lý sẹo rất khó!

Đơn thuần muốn khâu lại hai kết nối đầu mạch cũng rất khó!

Mà khi hai cái đặt chung một chỗ, độ khó càng như cấp số nhân mà tăng lên.

Thế nhưng hiện tại phương pháp khâu mạch máu của Trần Thương rất thuận lợi, làm cho cả quá trình suôn sẻ, lại càng tăng thêm sức mạnh.

Lợi hại!

Cái này nếu như để người làm, thật không biết nên xử lý như thế nào.

Lúc này, Mạnh Hi vội vàng thu hồi dáng vẻ tủy ý vừa rồi mà nghiêm túc nhìn lại. 

Bởi vì thân thỉnh Quốc Tự Nhiên trước mắt của cô chính là liên quan tới lĩnh vực chữa trị mạch máu, cho. nên đối với điểm này, Mạnh Hi vẫn còn có chút quyền nói chuyện.

Cô chăm chú nhìn Trần Thương đặt chân cùng hành châm...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Trần Thương một kim một kim không ngừng đổi kim.

Rốt cục cũng khâu xong!

Đối với chuyện này Mạnh Hi nói:

- Hướng thoát khí một chút.

Mạnh Hi sững sờ, vội vàng kéo động mạch chủ lồ ng ngực đã được khâu lại hoàn chỉnh.

Lúc này, lập tức một quỹ tích khâu lại như ẩn như. hiện xuất hiện, tỉ mỉ mà vừa đúng.

Sau khi mạch máu được khâu lại xong xuôi thì cần phải được thoát khí.

Bằng không, trong mạch máu có khí thể, thế nhưng là trí mạng!

Sinh viên khoa y thời đại học từng giết để thí nghiệm một con thỏ chính là dùng kim tiêm bơm khí vào tĩnh mạch ở gần tai thỏ, không bao lâu thỏ liền chết.

Người... Kỳ thật cũng không khác là mấy.

Cho tới bây giờ, cơ bản ca phẫu thuật đã thành công, mà người chân chính thực hiện một ca phẫu thuật này chính là Trần Thương!

Lúc này, Trần Thương đã lui ra phía sau một bước, chủ nhiệm Mạnh nheo mắt, tiểu tử này, là muốn mình kết thúc công việc à?

Dù sao vừa rồi tạm thời dựng mạch máu cầu còn chưa có triệt tiêu.

Quả nhiên, Trần Thương than thở:

- Mệt mỏi quá!

Mạnh Hi nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến quần áo cũng phát run!

Mà... Mọi người thấy bộ dạng long tính hổ mãnh của Trần Thương long thì toàn bộ im lặng:

Nhưng mà Tỉnh Nhiên lại đau lòng nói

- Nhanh nghỉ một lát đi, bác sĩ Trần, vất vả cho 

anh rồi!

Trần Thương vui mừng mà nhìn Tỉnh Nhiên một cái, gật đầu, vẫn là bác sĩ Tỉnh tốt!

Người tốt đến không thể nói, trình độ kỹ thuật có thể qua môn, quan trọng nhất là còn thông cảm người khác.

Trần Thương đột nhiên ngưỡng mộ Cảnh Nghiên quá!
 
Chương 1024: Cẩn thận chăm chú!


Quay người nhìn cô Mạnh một cái, Trần Thương nhịn không được mà lắc đầu.

Mạnh Hi thấy thế, lập tức nổi giận!

Trần Tiểu Tặc này, tuyệt đối là thiếu người xử lý. Đợi đó mà xem!

Mắt của Mạnh Hữu Liệu nhìn chằm chằm Trần Thương, trong mắt viết rõ: Tôi có tru tư, mau tới vỗ tôi còn có cơ hội, nếu không là cậu chết chắc rồi!

Trần Thương quay người!

Tôi có thể giả vờ không thấy cũng có thể lén lén nhìn một cái.

Cho tới khi tôi sờ được sự ấm áp của cô..tôi!

Trần Thương đối với cô Mạnh mọi thứ như không thấy, quay người lại đôi mắt nhìn chằm chằm tiểu y tá đang đếm vải gạt ở một bên.

Tiểu y tá lập tức hoảng loạn, âm thầm nói một tiếng, mẹ ơi, vải gạt là quên vài mảnh rồi, còn phải đếm lại! Nhưng mà... Mình bị bác sĩ Trần nhìn, sao mình lại hết biết đếm rồi nhỉ?

Cứ như vậy, một ca phẫu thuật khó khăn cuối cùng cũng xong!  

Điểm duy nhất chính là, ba tiểu y tá đếm rất lâu mới làm rõ, làm tới y tá vừa bước vào cả mặt kinh ngạc, phòng phẫu thuật này có tà khí?

Bọn họ bình thường lanh lợi lắm mà?

...

...

...

Lúc rời khỏi phòng phẫu thuật đã một giờ gần hai giờ sáng rồi

Đây là lúc con người dễ dàng mệt mỏi và muốn ngủ, nhưng mà cả hàng người vẫn có tí hưng phấn, cô Mạnh Hữu Liệu ban đầu tuy rằng có tí giận dỗi, nhưng mà năng lực tự điều chỉnh của cô rất lớn, điều chỉnh rất nhanh, trạng thái phục hồi rất tốt.

Bởi vì cô Mạnh biết, tức giận rất dễ bị kết tiết nhũ tuyến, cắt tới cắt lui rất phiền phức, lỡ như hai cái không cân bằng, ảnh hưởng độ cong của s1nh lý cột sống thì không tốt.

Nghĩ tới đây, lúc cô Mạnh rửa tay, cố ý làm hành động vươn người.

Áo thun tuy rằng rộng, nhưng mà cũng đâu chịu được sự giày vò của cô, không gian còn thừa lại lập  tức bị bốc lột!

Mạnh Hi hài hước nhìn mấy người Tỉnh Nhiên và Trần Thương có mặt ở đó, mấy đứa con trai, đón nhận cuộc xét xử khêu gợi đi!

Nghĩ tới đây, cô Mạnh kéo dài một tí, dáng người có lồi có lõm bộc lộ rõ hẳn!

Nhưng mà..

Tại sao lại không có hiệu quả nhỉ?

Chỉ thấy Tỉnh Nhiên và đồng nghiệp anh bây giờ đang hưng phấn nhìn Trần Thương, nghiêm túc mà thảo luận vấn đề liên quan đến việc phục hồi đường máu ở lồ ng ngực.

Hết sức chuyên tâm!

Cẩn thận chăm chú!

Không quan tâm chuyện khác!

Làm cho cô lập tức đơ mắt.

Trong mắt đám người này trừ phẫu thuật ra không có gì khác à?

Có phải đàn ông không?

Không biết hàng đến vậy? 

Nhìn thấy ba người rửa tay mà cũng có thể khí thế ngất trời, Mạnh Hi nhịn không được mà khinh một câu: Một đán người phàm không biết hàng!
 
Chương 1025: Hợp tác vui vẻ!


Nghĩ tới đây, Tỉnh Nhiên quyết định trong thời gian này mà rảnh, sẽ coi nhiều video phẫu thuật của ngoại khoa tim hơn, nâng cao trình độ bản thân một tí.

Bởi vì từ cố tim ngực không phân gia.

Tới trong phòng thay đồ, tủ của Tỉnh Nhiên và Trần Thương đúng lúc kế nhau, Tỉnh Nhiên cả mặt ngưỡng mộ nhìn Trần Thương:

- Bác sĩ Trần thân hình tốt quát

Câu nói bất thình linh của Trần Thương hơi đột ngột, xấu hổ cười:

- Cũng được, cũng được, bình thường làm việc. mệt, cấp chẩn không như ngoại khoa ngực các anh, tốn thể lực nhiều một chút!

Trần Thương tuy rằng nói chuyện, nhưng mà xuống tay rất nhanh, hai ba cái là mặc xong quần.

Tỉnh Nhiên gật đầu:

- Đúng đó, cấp chẩn đúng là một chỗ huấn luyện người, tôi lúc đó phụ ở cấp chẩn bên ngoài nửa năm, nửa năm đó có thể là nâng cao nửa năm của tôi nhanh nhất. 

Tỉnh Nhiên nói đến đây, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó cả mặt ngại ngùng nói với Trần Thương:

- Bác sĩ Trần, có một yêu cầu hơi quá.

Trần Thương cười:

- Bác sĩ Tỉnh nói thẳng là được rồi.

Tỉnh Nhiên có ấn tượng rất tốt đối với Trần Thương, trẻ trung có tài, không kiêu không giận, với lại rất khiêm tốn.

Nên Trần Thương và Tỉnh Nhiên kết giao một hồi cho dù là một một ca phẫu thuật, cũng muốn có đối tượng hợp tác..

Tỉnh Nhiên chăm chú nhìn Trần Thương:

- Bác sĩ Trần, tôi hi vọng lúc anh có ý định lập đội, có thể..tỉnh cả tôi!

Trần Thương nghe được lời của Tỉnh Nhiên, lập tức đơ ra.

Bởi vì anh không hề nghĩ quá xa, tự tổ chức một nhóm phẫu thuật của mình, đây có thể là một điều mong ước nhỉ!

Tỉnh Nhiên cười:

- Năng lực của một người là có hạn, rất nhiều 

phẫu thuật lớn một người làm không xong đâu, tôi biết chí hướng của bác sĩ Trần chắc chắn không chỉ tới đây, nhưng mà tôi hi vọng có thể cùng anh ra trận trong những ca phẫu thuật tiếp theo!

Những lời của Tỉnh Nhiên rất chân thành, khiến Trần Thương có tí trầm lặng.

Trần Thương vốn dĩ định đưa đẩy một tí, nhưng. sau đó lập tức vui vẻ, cười nói:

- Cảm ơn Bác sĩ Tỉnh!

Tỉnh Nhiên hơi đơ ra.

Lúc này, anh dường như bị Trần Thương nói tới có tí cảm xúc động,

Trần Thương nhìn không được, chủ động đưa tay:

- Hoan nghênh gia nhập!

Tỉnh Nhiên đột nhiên có tí chấn động, lập tức sắc mặt hứng hở nhìn sang Trần Thương:

- Hợp tác vui vẻ!

Thế là, tổ hợp Trăn Thương, Tỉnh Nhiên được thành lập, nhưng mà, một nhóm phẫu thuật tuyệt đối không phải hai người là được.

Nhưng mà Tỉnh Nhiên tự tin, có anh với Trần Thương ở đó, những phẫu thuật ngực tim lớn ở tỉnh Đông Dương, đều không là gì.

Tỉnh Nhiên có tự tin của Tỉnh Nhiên!

Nhưng mà anh lại tự tin với Trần Thương hơn.

Tiểu đại phu đi theo Tỉnh Nhiên ở vừa là học sinh năm nay vừa mới lưu viện, độ tuổi trẻ như cậu ta thấy cảnh này, đột nhiên cũng có tí cảm xúc dâng trào, nhiệt huyết xôn xao.

Có lẽ, đây có thể là thần giao cách cảm giữa những bác sĩ!

- Hoan nghênh gia nhập!

- Hợp tác vui vẻ!

Hai câu này trong lòng anh ta, lâu lắm không thể. bình phục.

Có lẽ có một ngày, anh ta cũng có thể như vậy!

Có đồng đội của chính anh ta, có bạn đồng hành. của mình, có sân khấu của mình, cũng có câu chuyện của mình.

Cuộc sống khó khăn.

Chúng ta tự sống thành sử thi của mình.

Sau khi già đi. 

Ở trên ghế dựa mà hồi ức từng chương.

Từ trong phòng phẫu thuật ra, đột nhiên Trần Thương giật mình một cái.
 
Chương 1026: Vĩ đại!


1 giờ 10 phút:

- Gả khốn đi đâu rồi, anh mà không về, không cho anh vào nhà đó!

1 giờ 20 phút: 

- Được thôi, em bỏ qua cho anh rồi, nhưng sau này anh phải về sớm đó.

1 giờ 30 phút:

- Thương Nhi, em nhớ anh quá!

1 giờ 40 phút:

- Anh không chúc ngủ ngon em ngủ không được phải làm sao..

12 giờ 15 phút:

- Chồng ơi anh lại làm phẫu thuật rồi ư? Haiz...Lần 111 nhớ anh!

...

- Lần thứ 171 nhớ anh.

...

Một chuỗi tin nhẳn khiến mũi Trần Thương chua lại một cái, đây là một mùi vị của hạnh phúc, ê ẩm, chua chát.

Cảm giác được người nhớ tới, thật tốt!

Trần Thương nhìn một chuỗi tin nhắn này, trong lòng ấm áp, con này, đã gần hai giờ rồi còn không ngủ.

Tin nhắn gần nhất là 10 phút trước: 

- Sau này anh đừng mệt vậy nữa được không, em đau lòng cho anh quá!

Trần Thương nhịn không được mà cười một cái, gửi một mặt cười:

- Nha đầu ngốc, sau này ngủ sớm tí, không cần đợi anh.

Tin nhắn vừa mới gửi qua, lập tức trả lời lại:

- Nhưng mà..em muốn thức cùng với anh mà.

Nói xong, Tân Nguyệt đột nhiên nói rằng

- Chồng ơi, sau này em làm trợ lý của anh nha, anh đi phẫu thuật cứ dắt theo em, em sẽ giúp anh, được không? Như vậy thì em có thể theo anh rồi!

Trần Thương thấy dòng tin nhắn này, nhịn không được mà đơ một cái.

Đây là cuộc sống mà anh mong muốn ư?

Phòng phẫu thuật đâu ra những thứ lãng mạn?

Màu máu lãng mạn không?

Nghĩ đến đây, Trần Thương nhịn không được lắc đầu.

Cô gái này cố gắng lên còn ác hơn mình! 

Nghĩ đến cảnh tượng lúc trước cùng cô dựa vào tường ngủ ở phòng phẫu thuật, Trần Thương liền chua. xót.

Vĩ đại không?

Vĩ đại!

Nhưng mà vĩ đại có ích gì?

Anh cũng là một người bình thường và muốn có một ngôi nhà ổn định. Nếu hai người đột nhiên tìm một cái giường, ngôi nhà có thể được gọi là nhà không?

Không thiếu những ví dụ như vậy trong bệnh viện. "Trẻ em không có thời gian để bố mẹ trông coi, đều để ông bà chăm sóc chúng. Điều này sao mà được?

Trần Thương cũng ích kỷ. Hai vợ chồng họ không thể chỉ phục vụ cho nhân dân.

Anh cũng phải suy nghĩ cho gia đình này.

Mặc dù những lời của Tân Nguyệt khiến Trần Thương cảm động rất nhiều, nhưng hai trong số họ phải chăm sóc gia đinh.

Trần Thương vẫn cảm thấy Tân Nguyệt nên đi học bằng tiến sĩ. Sau khi tốt nghiệp, cô còn có thể làm nghiên cứu khoa học hoặc chuyển sang quản trị, hoặc không thì là giáo viên đại học, cô có thể thư giãn một chút.

Công việc thuận lợi, môi trường cũng tốt.

Trong môi trường y tế ngày càng căng thẳng, làm bác sĩ là một rủi ro.

Trần Thương đột nhiên nghĩ về một đoạn video ngắn mà anh đã xem cách đây một thời gian. Một người vợ đi theo chồng để di chuyển xi măng, người vợ mỉm cười dịu dàng với chồng, người đàn ông nghiêng mặt qua, nhịn không được mà lau nước mắt.

Người đàn ông nào không muốn vợ được thoải mái!

Trần Thương mim cười và nói:

- Ngoan ngoãn mà học bằng tiến sĩ, sau này nói sau.

Hai người nói vài câu, Trần Thương dỗ được Tân Nguyệt đi ngủ.

Sau khi ra ngoài, Trần Thương phát hiện Mạnh H¡ đã ở phía trước rồi.

- Đơ ở đó cười cái gì? Nửa đêm vậy rợn người ghê!

Mạnh Hi cười.

Trần Thương sặc một tiếng: 

- Này là tình yêu, cô hiểu không?
 
Chương 1027: Có tiền giỏi lắm à?


Mạnh Hi đi sang bãi đậu xe.

Còn Trần Thương thì đi bộ về nhà.

Dù gì cũng không xa, đoạn đường 10 phút, cũng thích hợp.

Bây giờ trên đường một người cũng không có.

Đi bộ trên con đường quen thuộc, nhìn vào những tòa nhà cao tầng quen thuộc, tâm trạng của Trần Thương bây giờ rất khác.

Trong lòng có thêm thứ gì đó.

Cũng ít đi thứ gì đó.

Sau khi về, Trần Thương đánh răng rửa mặt một lượt rồi lên giường.

Bật màn hình ảo, xem thu hoạch tối nay.

Đinh! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ bản, anh sẽ nhận được phần thưởng hào phóng: 1. Nhận được một lọ thuốc x5; 2. Một cuốn sách kỹ năng màu tím; 3 Cấp độ +1;]

Sự tò mò duy nhất của Trần Thương là lọ thuốc quyền lực.

[Hiệu lực lọ thuốc: Sau khi chọn sử dụng nó, sức mạnh +10 sẽ bùng phát trong một khoảng thời gian ngắn. Là một tác nhân gây ra thuốc, anh sẽ cảm thấy thoát lực sau một giờ sử dụng.]

Trần Thương lập tức đơ ra.

'Văn là không dùng tốt hơn.

Minh cần sức to vậy làm gì?

Lỡ như đánh thương người ta, có được tính là phòng vệ quá đáng.

Trong thập niên đánh một bạt tay phạt 5000 NDT, ai dám dễ dàng ra tay chứ?

Chỉ có trong nhà có khoáng, hoặc trong đồn có người...

...

....

Sáng sớm hôm sau, như thường lệ Trần Thương đến Tỉnh Nhị Viện.

Văn còn rất nhiều người trong giờ cao điểm buổi sáng. Việc đến sớm của Trần Thương rõ ràng là hữu ích.

Đêm qua là ca đêm của Thạch Na. Lúc này trong phòng quan sát, một người bệnh buổi sáng thức dậy là ngất đi.

Trần Thương đi vào giúp, Thạch Na thấy vậy nhanh chóng nói:

- Tiểu Trần, người bệnh không sao, cậu ra ngoài coi người bệnh khác đi.

Trần Thương gật đầu:

- Được thôi, cô Thạch.

Buổi sáng, mọi người càng sốt ruột hơn. Dù gì cũng phải lập tức đi làm, nên đều là gấp gáp.

Thời gian của ai cũng rất quý giá, vì vậy, rất dễ xảy ra tranh chấp vì phải chờ đợi lâu.

Trần Thương vừa mới ra khỏi phòng quan sát, anh thấy nơi bàn chẩn đoán chỗ nào cũng lộn xôn!

Một người đàn ông hét lên với y tá ở bàn chẩn đoán!

Trần Thương thấy vậy, sắc mặt thay đổi, anh vội vã tiến về phía trước.

Chỉ thấy tiểu Lâm đứng ở bàn chẩn đoán treo số, trong khi một người đàn ông mặc com lê và giày da với mang một cái túi chỉ vào tiểu Lâm hét lên!

- Cô biết thời gian của tôi quý giá thế nào không? 

- Một tiếng của tôi là một tháng lương của cô đó biết không?

- Mau chóng sắp xếp cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi trưởng khoa của cô!

Tiểu Lâm có tí đỏ mặt. Cô ấy khác với Lạc Lạc. Những cô gái trong thôn sống trong lòng hơn, thực tế hơn và không tranh với người khác.

Sáng sớm thấy người bệnh nhiều, chủ động đi đến bàn phân chẩn để giúp đỡ. Không ngờ được gặp phải những người vô lý.

Tiểu Lâm bị người đàn ông đó mảng tới hơi không vui:

- Đây là bệnh viện, tôi hy vọng anh làm theo luật của bệnh viện, mọi người đều đang xếp hàng chờ đợi

Châu Xuyên Văn không ngờ cô y tá bé nhỏ này dám cãi lại mình, có vẻ như anh ta đã bị uất ức to như trời, khuôn mặt anh ta đột nhiên thay đổi, và anh ta giơ ngón trỏ lên và chỉ vào tiểu Lâm:

- Luật lệ? Cô nói luật lệ với tôi à?

Châu Xuyên Văn đột nhiên nói:

- Cô có biết thời gian của tôi quý giá như thế nào không? 

- Cô nghĩ tôi cũng giống như cô, đứng đây làm những việc vô nghĩa mà ai cũng có thể làm?

- Hàng trăm người cấp dưới tôi đang đợi tôi ăn cơm đó. Trưởng khoa của cô còn phải lịch sự với tôi, cô còn nói quy tắc với tôi?

Sắc mặt của tiểu Lâm thay đổi!
 
Chương 1028: Sao không so sánh với nhà tang lễ?


Tiểu Lâm cũng gật đầu và ngừng nói.

Thật vô nghĩa khi cãi nhau với một người đàn ông như vậy!

Nhưng không ngờ đến người đàn ông này lại tức giận hơn.

Thấy vậy, Trần Thương vội vàng tiến lên:

- Có chuyện gì vậy?

Cô y tá bên cạnh Tiểu Lâm nhìn thấy Trần Thương:

- Bác sĩ Trần, anh ta cứ phải chen hàng.

Khi người đàn ông nghe y tá nói điều này, đôi mắt anh ta đột nhiên mở to:

- Làm gì mà gọi là chen hàng, không phải là khoa cấp cứu là dịch vụ khẩn cấp? Tôi cảm thấy bây giờ tôi là người khẩn cấp nhất, sao lại gọi là chen hàng.

Tiểu Lâm cười khẩy một tiếng, không tán thành mà nói"

- Nhiều người nghiêm trọng hơn nhiều so với của anh, chúng tôi được xếp theo mức độ nghiêm trọng hay không.

Đúng vậy, có ba biển số trong khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện, một là màu đen, một là màu đỏ và một là màu xanh lá cây.

Bình thường màu đen là nguy hiểm đến tính mạng, ưu tiên được giải cứu.

Những cái màu đỏ nặng hơn và cần điều trị khẩn cấp.

Là màu xanh quá to tác, có thể đợi một chút?

Và người đàn ông đang giữ số 3 màu xanh lá cây.

Anh ta chỉ nghe nói rằng số 4 màu đỏ được gọi đến, và anh ta đột nhiên lên cơn, phải lý luận một lượt với tiểu Lâm.

Châu Xuyên Văn nghe tiểu Lâm nói vậy:

- Người khác còn không khiếu nại. Cô quản nhiều vậy làm gì? Tôi bận xong rồi là tôi đi. Tôi phải gặp một khách hàng quan trọng ngay lập tức!

- Nếu điều này bị trì hoãn, cô có đền nổi không?

- Tiền lương cả đời của cô cũng không đền nổi cô biết không?

Đàn ông càng nói càng thái quá.

Trần Thương vốn dĩ không hề tức giận, nhưng anh cũng khó chịu khi nghe người đàn ông mắng tiểu Lâm như vậy.

Anh đến bệnh viện để khoe những thứ vượt trội hơn người ta?

Tại sao anh không đến trước đồn cảnh sát và gây một vố?

Trần Thương nhịn không được nói:

- Tiểu Lâm, gọi người tiếp theo.

Tiểu Lâm gật đầu:

- Số năm màu đỏ.

Châu Xuyên Văn thấy vậy, đột nhiên cảm thấy mất mặt, anh ta đột nhiên tức giận, nhìn châm chấm vào Trần Thương:

- Được, được, được!

-Ừ ừ!

- Các người thực sự quá ngây thơ, tôi đến ngân hàng còn nhận được sự tiếp đón của người quản lý, không cần phải xếp hàng chờ đợi, không ngờ được các người lại lãng phí thời gian của tôi nhiều như vậy. Xem tôi xử lý các người thế nào!

- Hôm nay tôi không gặp khách hàng để xử lý các người, tôi đi gặp các lãnh đạo của các người!

Câu nói của người đàn ông khiến Trần Thương hơi sững sờ!

ĐM anh ta bị ngu à?

Anh so sánh bệnh viện với ngân hàng?

Sao anh không so sánh với nhà tang lễ?

Anh thử đi đó để xem anh có cần xếp hàng không, hoặc nếu anh thực sự có đối đãi VIP, người quản lý sẽ tự đốt xác giúp anh?
 
Chương 1029: Không phải nhà của anh!


Lúc này, trong phòng cấp cứu, nhiều người đứng xếp hàng nhìn người đàn ông như đang xem một vở kịch.

Đúng thật là loại người gì cũng có!

Nếu anh là một ông chủ thì anh phải coi bệnh trước?

Đây là khoa cấp cứu!

Không phải nhà của anh!

Trần Thương cười khẩy và dắt người bệnh đi chữa trị.

Người bệnh cũng mỉm cười và nói:

- Tôi đến bệnh viện thật là nhìn được thế giới bên ngoài, người gì cũng có!

Trần Thương gật đầu, đúng thật là vậy.

Không ít người đến bệnh viện ỷ thế hiếp người, gặp được người linh hoạt tí thì bất động thanh sắc mà xử lý xong, và những người vơ tay vơ chân thì thích ỷ tiếng làm to.

Có tiền không thì không biết.

Nhưng xạo thì hay đó! 

Trong một phút, tiền lương hàng tháng của chúng tôi...

Người càng giàu, càng sơ điệu.

Loại ỷ tiếng làm to này, bất kể có tiền không, nhưng nó thực sự rất xấu.

Sau khi giải quyết xong người bệnh, Trần Thương đi ra ngoài nhìn một cái, anh không ngờ rằng người đàn ông vẫn chỉ vào tiểu Lâm mà mắng.

Lần này, Trần Thương tức lên rồi!

- Cô đợi đó, có giỏi thì đừng rời khỏi bệnh viện!

- Chịu được cô thật, quy tắc? Quy tắc được đặt ra bởi con người!

...

Rõ ràng, người đàn ông từ quê trở thành giận.

Trần Thương thấy tiểu Lâm uất ức tới sắp khóc,

Đột nhiên ngất lời người đàn ông:

- Nếu anh nghi ngờ về các quy tắc và quy định của bệnh viện chúng tôi, anh có thể khiếu nại, anh có cần cho anh biết điện thoại khiếu nại không?

Khi người đàn ông nhìn thấy Trần Thương, anh ta ma mai nói: 

-Hơ!

Trần Thương sững sờ, ĐM mình là QNM!

Đó thực sự có tí mất mặt.

- Cậu có xứng để nói chuyện với tôi không?

Người đàn ông cười khẩy:

- Các người đợi đấy, tôi đi tìm trưởng khoa của các người ngay lập tức.

Quay lại và chỉ vào tiểu Lâm:

- Một y tá nhỏ, một bác sĩ nhỏ và một nhân viên bảo vệ... Ha ha! Thực sự... nực cười!

Trần Thương cầm điện thoại của mình:

- Nếu anh còn gây ra tiếng động lớn ở đây một lăn nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát!

Người đàn ông sững sờ:

- Gọi cảnh sát? Báo công an! Tôi coi có bắt tôi không, tôi là một đại hộ đóng thuế của thành phố An Dương!

Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên:

- Ai muốn tìm tôi.

Đám đông nhìn xung quanh, và thấy Tân Hiếu Uyên bước vào, biểu cảm nghiêm túc, lúc nãy anh ta nghe thấy ở cửa rồi.

- Anh tìm tôi có chuyện gì?

Tân Hiếu Uyên đen cả mặt, một tí cũng không nể mà nhìn người đàn ông.

Châu Xuyên Văn đơ một lúc:

- Anh là ai?

Tân Hiếu Uyên:

- Tôi là trưởng khoa ở đây.

Châu Xuyên Văn nghe xong, sắc mặt anh ta chậm lại, đôi mắt trợn tròn và anh ta nhanh chóng nói:

- Khoa trưởng, hãy mượn một bước để nói chuyện.

Tần Hiếu Uyên rất lịch sự:

- Nói thẳng, chúng tôi chỉ là một nhóm người không thiết yếu, làm việc vô nghĩa? Không lãng phí thời gian của anh, nói mau, nói xong thì đi!

Lời của Tân Hữu Uyên ngay lập tức khiến những. người trong phòng cấp cứu nhịn không được mà kêu tốt!

Châu Xuyên Văn nghe những lời của Tân Hữu Uyên, và khuôn mặt anh ta thay đổi:

- Tôi... tôi đùa, tôi sốt ruột quá!

Tân Hữu Uyên nói:

- Anh căn phải xin lỗi nhân viên y tế của chúng tôi, nếu không, bệnh viện của chúng tôi sẽ không chào đón anh!

Sắc mặt của Châu Xuyên Văn thay đổi, không khách sáo mà nhìn Tân Hữu Uyên một cái, giơ ngón tay lên chỉ:

- Được rồi! Ha ha, các người đợi đó!
 
Chương 1030: Không cần mặt mũi thì nhặt lên!


 

Một câu nói, tiếng vỗ tay của tất cả các người bệnh đột nhiên vang lê

- Được!

- Chính xác!

- Không cần mặt mũi thì nhặt lên!

- Tôi!

- Rác rưởi!

- Giả vờ gì chứ!

- Khoa trưởng lợi hại!

- Khoa trưởng oai phong!

...

Nhìn vào đám đông xung quanh, Tân Hữu Uyên hít một hơi thật sâu, đi đến trạm y tá, nhìn tiểu Lâm, và không thể không nói,

- Khổ cho cô rồi!

Tiểu Lâm thấy trưởng khoa bảo vệ anh ta như thế này, và đột nhiên mũi có tí chua xót, nước mắt chảy xuống.

Là một nhân viên, có một trưởng khoa như vậy, mọi thứ đều đáng giá! 

Người dân xung quanh vỗ tay cho Tân Hữu Uyên.

Tân Hữu Uyên quay sang nhìn y tá và nói

- Các cô đang làm công việc có ý nghĩa nhất, và không ai có thể thay thế được! Miễn là các cô ở bệnh viện và tuân theo các quy tắc và quy định của bệnh viện, bệnh viện là người chỗ dựa của các cô!

Nói tới lúc này, Tân Hữu Uyên nhìn mọi người - Tôi đảm bảo với mọi người rằng bệnh viện sẽ bảo vệ mọi người bất cứ lúc nào!

- Bởi vì những gì bạn làm là có giá trị nhất, có ý nghĩa nhất và công việc tuyệt vời nhất.

Một vài lời, làm cho một vài y tá cảm thấy ấm áp bên trong, mũi họ đều chua xót, nước mắt cảm kích mà tuôn ra!

Các người bệnh xung quanh cũng vỗ tay:

~ Vâng! Các bạn thật có ý nghĩa!

~ Đứng!

Trong lòng Tần Hiếu Uyên tức giận.

Có lẽ đứng tại vị trị này, dựa vào thân phận của ông không nên nói như vậy.

Dù sao ai cũng muốn có mặt mũi? 

Nhưng vào giờ phút này, Tân Hiếu Uyên nghe người đàn ông nói như vậy hơi tức giận.

Cái gì gọi là công việc của chúng tôi có cũng được mà không có cũng không sao, cái gì gọi là không có ý nghĩa?

Ngươi kiếm tiền có ý nghĩa, ông như này không có ý nghĩa?

Là đang nói nhảm gì vậy!

Vì lẽ đó hôm nay cho dù như thế nào Tân Hiếu Uyên cũng muốn đứng ra nói vài lời, đừng cho ông ta là tai to mặt lớn, hôm nay chẳng cần biết ông là ai, Tần Hiếu Uyên ông nhìn thấy, ông liền phải nói mới được!

Ông ta không thể phủ nhận giá trị của chúng tôi!

Những cô gái trẻ tăng ca thêm từ tối hôm qua đến bây giờ, họ muốn ông ta nói một tiếng cám ơn chưa?

Vì lẽ đó lúc nói chuyện Tần Hiếu Uyên cực kỳ không khách khí, một chút mặt mũi ông cũng không cho.

Không sai, Tân Hiếu Uyên là viện trưởng, vẫn phải suy nghĩ toàn diện.

Nhưng, Tần Hiếu Uyên cũng là người làm trong ngành y, ông cũng có lòng kiên trì của chính mình.

Sau khi nói xong, Tân Hiếu Uyên nhìn mọi người một chút, thản nhiên nói câu:

- Làm việc cho tốt đi, có chuyện tìm bệnh viện.

Một đám tiểu y tá vội vàng gật đầu, vô cùng cảm kích!

Có thể có bao nhiêu viện trưởng có thể làm được như thế này như Tăn Hiếu Uyên?

Người nào cũng phải duy tì cân bằng trong vòng, làm trong doanh trại quân đội tình người bạc bẽo, không người nào nguyện ý vì những này tiểu hộ sĩ đắc tội người giàu có hoặc người gọi là “Tăng lớp thượng lưu."

Hành động nói chuyện vừa rồi kia của Tân Hiếu Uyên cũng lưu lại ấn tượng sâu sắc trong tâm lý những người bệnh ở xung quanh.

Mọi người nhịn không được tán thưởng!

Mà một đám thanh niên còn cầm điện thoại quay phim.

Nhưng, một chuyện như vậy, cũng tạm thời kết thúc.
 
Chương 1031


Cứ như vậy, toàn bộ khoa cấp cứu cũng coi là quy mô đơn giản, ngoại khoa tay, Ngoại khoa lồng ngực, ngoại khoa gan mật, Ngoại khoa cũng coi như sắp xếp ổn thỏa.

Lý Bảo Sơn không có tiến hành chia ra chuyên môn cho Trần Thương, vì hiện tại Trần Thương còn đang trong giai đoạn học tập, sau khi phân công tác xong không thể nghỉ ngờ sẽ thay đổi nhiều việc sẽ bận rộn hơn, tiếp theo chính là tính đặc thù của Trần Thương.

Trần Thương trên cơ bản học lướt qua rất nhiều lĩnh vực, dù là Ngoại khoa lồng ngực, ngoại khoa Gan mật hay ngoại khoa tay, Trần Thương đều là không thể thiếu.

Đi qua khoảng thời gian này, Lý Bảo Sơn đã ý thức được Trần Thương không phải người thường, cùng đặt trên một vị trí, chẳng căn phải đi nơi nào, trở thành trung tâm của phòng ban.

Thật ra, đây vốn là một vị trí nhìn như không được coi trọng, kỳ thật lại là vị trí quan trọng nhất.

Cũng giống như Lý Bảo Sơn.

Với tư cách là chú nhiệm cấp cứu, Lý Bảo Sơn cần phải phối hợp với bệnh viện và phòng ban khai triển công tác phẫu thuật khẩn cấp.

Mặc dù Trần Thương chỉ là một người đi ra từ y viện, cũng đã bị Lý Bảo Sơn đặt ở một vị trí vô cùng quan trọng.

Quan trọng nhất chính là, Lý Bảo Sơn phát hiện, gần đây nhất, gánh nặng bản thân hình như nhẹ hơn rất nhiều, như... Mọi người có chuyện đều không gọi mình, đã bắt đầu gọi Trần Thương!

Điều này khiến cho Lý Bảo Sơn có áp lực công việc lâu năm cũng nhẹ nhõm không ít.

Hơn nữa, mỗi ngày Trần Thương đều làm công tác chủ nhiệm khoa, ví dụ như kiểm tra phòng!

Hơn chín giờ, Trần Binh Sinh cầm lấy ca bệnh, thuần thục ném cho Trần Thương, nói

- Tiểu Trần, kiểm tra phòng đi.

Chỉ thấy Thạch Na tùy ý xoa tóc một chút, vội vàng nói:

- Chờ một chút lão Trần, tôi kiểm tra trước, tra xong tôi xuống ca tối, hôm nay phải họp phụ huynh cho con tôi!

An Ngạn Quân cười cười, nói với Giang Đào: 

~ Xem ra hôm nay chúng ta lại phải kiểm tra phòng cuối cùng!

Giang Đào có chút sững sờ:

~ Chủ nhiệm An... Vì sao kiểm tra phòng đều kêu bác sĩ Trần?

An Ngạn Quân sững sờ, nhịn không được nói:

- Vì rất nhiều người bệnh đều là tiểu Trần làm phẫu thuật, cậu ấy quen thuộc với tình hình người bệnh nhất, không gọi cậu ấy thì gọi ai?

Những lời này, trong lỗ tai những bác sĩ lâu năm tại khoa cấp cứu rất là một chuyện bình thường, nhưng 'rong lỗ tai mọi người mới tới như là một viên pháo nổ!

Dù sao tuổi Trần Thương không lớn lắm, không lớn hơn bọn họ nhiều lắm, hơn nữa xem lượng “tóc” chắc chức danh cũng không cao hơn bao nhiêu người.

Nhưng..lại công tác giống như chủ nhiệm!

Đi theo kiểm tra từng phòng thế nhưng là đặc quyền của chủ nhiệm.

Chẳng lẽ... bác sĩ Trần là chủ nhiệm Trần?

Mọi người nghĩ tới đây, nhịn không được kinh ngạc cảm thán không thôi, đây chẳng lẽ lại là nhân tài thù được tuyển vào? 

Mà trong lòng La Châu lại cực kỳ khiếp sợ, vì anh a biết Trần Thương, cũng coi như hiểu rõ Trần Thương, ngay từ khi bắt đầu, anh ta cảm giác Trần Thương chắc chỉ là một bác sĩ cấp cứu nhỏ nhoi tầm thường.

Nhưng bây giờ khi kiểm tra phòng lại làm cho tam quan của anh ta có chút đả kích!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top